[Ngôn tình] Dạy tôi ở cạnh người tôi yêu - By Hắc sắc
- Tham gia
- 5/8/19
- Bài viết
- 154
- Điểm cảm xúc
- 339
- Điểm
- 63
Chương 10: Dị loại (1)
“... Ngày hôm qua, thành phố K lại ghi nhận thêm sự xuất hiện của ba người có năng lực siêu nhiên. Ba người này trong có một người làm công nhân, một người là giáo viên, một người là chủ cửa hàng cà phê. Tính đến thời điểm hiện tại toàn quốc đã có hơn bảy mươi người dị năng được xác định và được đưa đi cách li cộng đồng để nghiên cứu và điều tra. Hy vọng chúng ta sẽ sớm tìm ra được bí ẩn của hiện tượng này... Tiếp theo đây là tin tức về vụ tai nạn giao thông liên hoàn...”
Trên tivi đang chiếu tin tức thời sự hàng ngày. Kể từ khi người dị năng đầu tiên xuất hiện trên thế giới đến nay đã được một năm, số lượng người dị năng ngày càng nhiều và vấn đề về người dị năng là chuyện gây xôn xao dư luận nhất hiện tại.
“Cạch!”
Lưu Mộc đặt đĩa thức ăn lên bàn, mắt nhìn tivi chằm chằm. Cô cũng rất quan tâm đến việc này. Trong nhà ngoài Lưu Mộc còn có cha mẹ cô và một đứa em trai chỉ mới mười ba tuổi. Cha Lưu Mộc là một giáo viên, mẹ cô là một chủ tiệm cơm, Lưu Mộc học nấu ăn từ tay mẹ cô, tay nghề cô thậm chí vượt qua mẹ cô nên ở nhà thường là cô nhận việc nấu cơm. Cô thu hồi lại tinh thần, dọn đồ ăn lên bàn rồi gọi cả nhà.
Lưu Tư nghe ăn cơm liền quăng quyển truyện tranh lên giường chạy “bịch bịch” từ trên lầu xuống giống như sợ bản thân chỉ chậm một chút là bàn tiệc trước mắt bé sẽ biết mất! Lưu Mộc đã quen với cảnh tượng này nhưng lúc nào cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“A Tư, đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ!”
Cô lau tay rồi cởi tạp dề xuống, Lưu Tư không nghe lời thở hồng hồng chạy tới bàn ăn hưng phấn reo lên.
“A! Hôm nay chị hai nấu thịt kho tàu! Thịt kho tàu! Thịt kho tàu!”
Thịt kho tàu chính là món ruột của Lưu Tư nên khi cậu thấy nó trong lòng vô cùng hưng phấn. Lưu Mộc điểm trán cậu bật cười.
“Em giống như heo vậy!”
Lưu Tư nghe lời này thấy không vui, ôm trán mếu miệng, giận dỗi Lưu Mộc.
“Chị! A Tư không phải là heo! Em đâu có giống heo!”
Lưu Mộc cười, lắc đầu phản bác cậu.
“Em chỗ nào cũng giống heo!”
Lưu Tư uất ức không chịu được. Liếc mắt thấy cha và mẹ đang đi tới, cậu liền chạy tới mách lẻo với mẹ mình rằng chị chê mình. Mẹ Lưu chẳng những không bênh vực cậu mà còn chỉ chỉ cái bụng có chút phì của Lưu Tư quở trách.
“Chị con nói có sai đâu, con nhìn lại con đi, mỡ thừa đã một cục rồi còn không thừa nhận mình là heo à!”
Lưu Tư không ai thương xót muốn tìm đến người cuối cùng trong nhà là cha cậu nhưng cha cậu là người dưới cơ mẹ cậu, vợ nói gì cũng hùa theo đó làm sao lại đứng lên chở che cho Lưu Tư cho nên cậu cuối cùng vẫn đành ngậm đắng nuốt cay. Lưu Mộc thấy cậu buồn bực trong lòng cũng không nỡ chọc cậu nữa đành kéo tay nhóc A Tư đến bàn cơm dỗ dành cậu, gắp cho cậu mấy cục thịt kho cùng trứng cậu thích ăn nhất mới làm A Tư vui vẻ trở lại. Lưu Tư ăn xong cái trứng, lùa hết chén cơm, thõa mãn ợ ra một tiếng, chợt cậu nghĩ tới gì nhìn xuống bụng mình xụ mặt xuống hỏi.
“Bộ con mập thật hả?”
Cả nhà ai nấy đều bật cười. Lưu Tư còn rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của cậu nha. Lưu Mộc xoa đầu Lưu Tư, rửa xong chén bát vừa lau tay vừa đi ra ngoài bếp đã thấy cha nói gì với mẹ bên ngoài.
“... Gần đây tình hình khá hỗn loạn, bà với mấy con lúc ở nhà nhớ cẩn thận chút.”
Cha Lưu thở dài một tiếng nói, mẹ Lưu đồng ý gật gù.
“Kể từ khi người dị năng xuất hiện đến nay càng lúc càng nhiều việc ác xảy ra. Ông còn nhớ vụ đường Xuân Đông không?”
Lưu Mộc theo mạch nói chuyện của họ trong đầu cũng nghĩ tới bài báo mình đã đọc qua. Cha Lưu nghiêm trọng bảo.
“Làm sao quên được, con bé bị hại bằng tuổi bé Mộc mà. Lúc đó tôi cũng sợ...”
Cha Lưu cảm thấy trái tim ông vẫn còn đập thình thịch khi nghĩ tới chuyện đó. Vụ án đường Xuân Đông là vụ án giết người cưỡng bức xảy ra vào ba tháng trước đã làm rúng động cả nước. Hung thủ là một người dị năng tàng hình, trước đó đã dùng dị năng rình rập nạn nhân rất lâu sau đó quyết định ra tay cưỡng bức, nạn nhân chống cự làm hắn nảy sinh sát ý, sau khi cưỡng bức nạn nhân thành công đã dùng dây nilon siết cổ nạn nhân đến chết. Đáng sợ là nạn nhân vẫn còn là học sinh còn đang đi học, chỉ mới có mười tám tuổi, xinh đẹp, thành tích học cũng tốt, lại là con một trong nhà. Sau khi chuyện này lộ ra, ai ai cũng sợ hãi người dị năng. Cha mẹ vì đứa bé kia bằng tuổi con mình còn bị ám ảnh một thời gian, sợ Lưu Mộc cũng sẽ bị hại. Lưu Mộc đứng nghe bọn họ nói chuyện, trong giọng nói không che dấu được phiền muộn và bất an, cô cũng không biết làm gì để giải tỏa nỗi sợ của bọn họ bởi vì căn bản cô cũng sợ.
...
Để phát hiện sớm sự tồn tại của người dị năng, tại ở những nơi đông người Chính phủ đã lắp đặt một máy quét năng lượng, ở trường Lưu Mộc đang học cũng có. Mỗi học sinh khi đi qua cổng trường đều phải tiếng hành quét toàn thân, Lưu Mộc không thích ứng lắm với chuyện này nhưng cô sẽ tuân thủ quy định của trường.
Lưu Mộc đi vào trường sau khi quét người. Thiếu nữ xinh đẹp, khí chất ấm áp khiến người khác yêu thích, đồng phục trường Lưu Mộc là áo trắng viền đỏ và váy sọc caro đỏ đen làm nổi bật lên đôi chân trắng nõn. Chợt vai cô bị người vỗ một cái, Lưu Mộc giật mình quay ra đằng sau. Một cô gái với mái tóc ngắn tươi cười chào hỏi với cô.
“Hi, Mộc, cậu tới thật sớm.”
Người này là bạn thân từ nhỏ của Lưu Mộc, Trần Ngọc Hiểu. Nhà Trần Ngọc Hiểu cách nhà Lưu Mộc hai căn nhà, trước đây họ thường đi học cùng nhau nhưng kể từ khi Trần Ngọc Hiểu có bạn trai thì bạn trai cô ấy luôn tích cực đưa đón nên rất lâu rồi Lưu Mộc không cùng cô ấy tới trường. Lưu Mộc cũng cười chào hỏi với Trần Ngọc Hiểu. Lưu Mộc trêu chọc.
“Hôm nay bạn trai của cậu không kè kè bên người cậu nữa à?”
Trần Ngọc Hiểu bị Lưu Mộc nhắc đến bạn trai làm ngượng ngùng, mặt đỏ lên khụ một tiếng nói.
“Tên đó á, hắn bận đi đâu mất tiêu rồi! Bảo một tháng nữa mới về, kể từ hôm nay về sau tình chị em chúng ta lại tiếp tục thăng hoa a!”
Lưu Mộc cười cười nói.
“Đúng vậy, thăng hoa. Đồ trọng sắc khinh bạn là cậu chỉ khi không có bạn trai cậu mới nhớ tới tớ đúng không?”
Triệu Ngọc Hiểu đẩy đẩy vai Lưu Mộc, bối rối giải thích với cô.
“Mộc cưng à, bé Mộc à, cậu có thể không cắn mãi chuyện này được không? Vắng vẻ cậu lâu thế là lỗi của tớ, tớ bồi thường là được chứ gì!”
Lưu Mộc vuốt vuốt đầu Triệu Ngọc Hiểu như thường ngày cô hay làm với Lưu Tư, hài lòng nói.
“Lần bồi thường này cậu phải mời tớ ăn một chầu KFC tớ mới bỏ qua nha!”
Triệu Ngọc Hiểu thầm nghĩ, một chầu gà rán thì một chầu gà rán, chút tiền đó cô nàng cũng không thiếu, coi như làm hòa với Lưu Mộc đều đáng giá, chẳng qua...
“Cậu đúng là khiến người khác ghen tị, nhìn cậu đi, ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy mà một chút dấu hiệu tăng cân cũng không có. Cái thể chất vạn người cầu này sao tớ lại không có chứ a!”
Cô nàng nhìn chằm chằm bụng thon gọn của bạn thân, chậc chậc vài tiếng, thậm chí nhịn không được đưa tay lên sờ sờ vài phát chọc Lưu Mộc ngứa ngáy ôm bụng cười cong lưng. Lưu Mộc gian nan tránh thoát ma trảo của Trần Ngọc Hiểu, cô thật sự chịu không nổi mà, Lưu Mộc rất sợ bị cù lét bởi vì cô rất dễ bị chọc cười.
Hai thiếu nữ xinh đẹp đùa giỡn rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác vì thế hầu hết người trên sân trường đều liếc mắt nhìn Trần Ngọc Hiểu đuổi theo Lưu Mộc, muốn chọc cô. Lưu Mộc chạy trốn, cô chạy vội vào lớp, tìm được đến chỗ mình đã đứt sạch hơi, thở dốc, hai má đỏ bừng. Trần Ngọc Hiểu học chung lớp với cô, ngồi đằng trước Lưu Mộc, thảm trạng cô nàng cũng chẳng khác. Trần Ngọc Hiểu thở than.
“Mộc... hộc hộc... mình... mệt quá!”
Lưu Mộc không biết nói gì với cô nàng.
“Ai bảo cậu... hộc hộc... đuổi theo mình... hộc hộc...”
Hai người nằm dài trên bàn thở hồng hồng, cùng nhìn thấy thảm trạng đối phương rồi cùng bật cười.
Đã lâu đã không vận động nên Lưu Mộc có phần lo lắng nhưng sau một buổi học cô cũng không thấy người uể oải ngược lại càng lúc càng tốt lên cảm thấy hơi kì hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trần Hiểu Ngọc giữ đúng lời hứa kéo Lưu Mộc đến một cửa hàng KFC mời cô ăn một bữa, không nghĩ tới lúc họ bước vào cửa lại gặp người quen. Trần Hiểu Ngọc đen mặt nói với Lưu Mộc.
“Cái tên ngồi trong góc hình như là Ninh Chí đúng không?”
Lưu Mộc theo tay cô nàng chỉ thấy một người quen thuộc, cô gật gật đầu xác nhận. Trần Hiểu Ngọc khinh bỉ một trận.
“Ha, vậy mà còn dám theo đuổi cậu, nói mình chỉ động lòng với một mình cậu, thề chung tình với cậu! Tên này đúng là khốn kiếp, hôm trước nói cái gì hôm sau đều quên hết, cư nhiên lại ở đây nắm tay gái cười cười nói nói tán tỉnh. Mộc cưng, cậu đúng là sáng suốt khi không chấp nhận làm bạn gái tên cặn bã này.”
Trần Hiểu Ngọc ghét nhất chính là loại người này, cứ nghĩ tới tên này lại theo đuổi Mộc cưng của mình thì cô nàng lại càng ghê tởm. Lưu Mộc không có bình luận gì, đối với cô Ninh Chí chỉ là một người ngoài mờ nhạt, cô không muốn tâm trạng tốt đẹp của Trần Hiểu Ngọc vì hắn ta mà phá vở nên lôi kéo cô nàng đi tới quầy vội vàng bày tỏ thái độ muốn ăn một bữa lớn dời chú ý của Trần Ngọc Hiểu.
Trần Ngọc Hiểu đợi Lưu Mộc gọi xong một tràng dài nhịn không được giơ ngón cái với cô, nghiến răng khen ngợi.
“Được lắm, Mộc Mộc cậu được lắm!”
Lưu Mộc vỗ ngực tự hào.
“Tớ mà!”
Trần Ngọc Hiểu thật không hiểu đồ ăn vào cái bụng nho nhỏ của cô sẽ đi đâu hết mà cô lại có thể ăn nhiều như vậy, hôm nay Lưu Mộc còn ăn nhiều hơn bình thường hai phần, đúng là lỗ đen vũ trụ! Trần Hiểu Ngọc bắt lấy vai của Lưu Mộc lắc điên cuồng.
“Mộc cưng, nói đi, cậu đã dùng tà thuật gì hả! Mau khai ra mau a!”
Cô nàng cũng muốn được như vậy á!!!
Trên tivi đang chiếu tin tức thời sự hàng ngày. Kể từ khi người dị năng đầu tiên xuất hiện trên thế giới đến nay đã được một năm, số lượng người dị năng ngày càng nhiều và vấn đề về người dị năng là chuyện gây xôn xao dư luận nhất hiện tại.
“Cạch!”
Lưu Mộc đặt đĩa thức ăn lên bàn, mắt nhìn tivi chằm chằm. Cô cũng rất quan tâm đến việc này. Trong nhà ngoài Lưu Mộc còn có cha mẹ cô và một đứa em trai chỉ mới mười ba tuổi. Cha Lưu Mộc là một giáo viên, mẹ cô là một chủ tiệm cơm, Lưu Mộc học nấu ăn từ tay mẹ cô, tay nghề cô thậm chí vượt qua mẹ cô nên ở nhà thường là cô nhận việc nấu cơm. Cô thu hồi lại tinh thần, dọn đồ ăn lên bàn rồi gọi cả nhà.
Lưu Tư nghe ăn cơm liền quăng quyển truyện tranh lên giường chạy “bịch bịch” từ trên lầu xuống giống như sợ bản thân chỉ chậm một chút là bàn tiệc trước mắt bé sẽ biết mất! Lưu Mộc đã quen với cảnh tượng này nhưng lúc nào cũng cảm thấy bất đắc dĩ.
“A Tư, đi chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ!”
Cô lau tay rồi cởi tạp dề xuống, Lưu Tư không nghe lời thở hồng hồng chạy tới bàn ăn hưng phấn reo lên.
“A! Hôm nay chị hai nấu thịt kho tàu! Thịt kho tàu! Thịt kho tàu!”
Thịt kho tàu chính là món ruột của Lưu Tư nên khi cậu thấy nó trong lòng vô cùng hưng phấn. Lưu Mộc điểm trán cậu bật cười.
“Em giống như heo vậy!”
Lưu Tư nghe lời này thấy không vui, ôm trán mếu miệng, giận dỗi Lưu Mộc.
“Chị! A Tư không phải là heo! Em đâu có giống heo!”
Lưu Mộc cười, lắc đầu phản bác cậu.
“Em chỗ nào cũng giống heo!”
Lưu Tư uất ức không chịu được. Liếc mắt thấy cha và mẹ đang đi tới, cậu liền chạy tới mách lẻo với mẹ mình rằng chị chê mình. Mẹ Lưu chẳng những không bênh vực cậu mà còn chỉ chỉ cái bụng có chút phì của Lưu Tư quở trách.
“Chị con nói có sai đâu, con nhìn lại con đi, mỡ thừa đã một cục rồi còn không thừa nhận mình là heo à!”
Lưu Tư không ai thương xót muốn tìm đến người cuối cùng trong nhà là cha cậu nhưng cha cậu là người dưới cơ mẹ cậu, vợ nói gì cũng hùa theo đó làm sao lại đứng lên chở che cho Lưu Tư cho nên cậu cuối cùng vẫn đành ngậm đắng nuốt cay. Lưu Mộc thấy cậu buồn bực trong lòng cũng không nỡ chọc cậu nữa đành kéo tay nhóc A Tư đến bàn cơm dỗ dành cậu, gắp cho cậu mấy cục thịt kho cùng trứng cậu thích ăn nhất mới làm A Tư vui vẻ trở lại. Lưu Tư ăn xong cái trứng, lùa hết chén cơm, thõa mãn ợ ra một tiếng, chợt cậu nghĩ tới gì nhìn xuống bụng mình xụ mặt xuống hỏi.
“Bộ con mập thật hả?”
Cả nhà ai nấy đều bật cười. Lưu Tư còn rất quan tâm đến vẻ bề ngoài của cậu nha. Lưu Mộc xoa đầu Lưu Tư, rửa xong chén bát vừa lau tay vừa đi ra ngoài bếp đã thấy cha nói gì với mẹ bên ngoài.
“... Gần đây tình hình khá hỗn loạn, bà với mấy con lúc ở nhà nhớ cẩn thận chút.”
Cha Lưu thở dài một tiếng nói, mẹ Lưu đồng ý gật gù.
“Kể từ khi người dị năng xuất hiện đến nay càng lúc càng nhiều việc ác xảy ra. Ông còn nhớ vụ đường Xuân Đông không?”
Lưu Mộc theo mạch nói chuyện của họ trong đầu cũng nghĩ tới bài báo mình đã đọc qua. Cha Lưu nghiêm trọng bảo.
“Làm sao quên được, con bé bị hại bằng tuổi bé Mộc mà. Lúc đó tôi cũng sợ...”
Cha Lưu cảm thấy trái tim ông vẫn còn đập thình thịch khi nghĩ tới chuyện đó. Vụ án đường Xuân Đông là vụ án giết người cưỡng bức xảy ra vào ba tháng trước đã làm rúng động cả nước. Hung thủ là một người dị năng tàng hình, trước đó đã dùng dị năng rình rập nạn nhân rất lâu sau đó quyết định ra tay cưỡng bức, nạn nhân chống cự làm hắn nảy sinh sát ý, sau khi cưỡng bức nạn nhân thành công đã dùng dây nilon siết cổ nạn nhân đến chết. Đáng sợ là nạn nhân vẫn còn là học sinh còn đang đi học, chỉ mới có mười tám tuổi, xinh đẹp, thành tích học cũng tốt, lại là con một trong nhà. Sau khi chuyện này lộ ra, ai ai cũng sợ hãi người dị năng. Cha mẹ vì đứa bé kia bằng tuổi con mình còn bị ám ảnh một thời gian, sợ Lưu Mộc cũng sẽ bị hại. Lưu Mộc đứng nghe bọn họ nói chuyện, trong giọng nói không che dấu được phiền muộn và bất an, cô cũng không biết làm gì để giải tỏa nỗi sợ của bọn họ bởi vì căn bản cô cũng sợ.
...
Để phát hiện sớm sự tồn tại của người dị năng, tại ở những nơi đông người Chính phủ đã lắp đặt một máy quét năng lượng, ở trường Lưu Mộc đang học cũng có. Mỗi học sinh khi đi qua cổng trường đều phải tiếng hành quét toàn thân, Lưu Mộc không thích ứng lắm với chuyện này nhưng cô sẽ tuân thủ quy định của trường.
Lưu Mộc đi vào trường sau khi quét người. Thiếu nữ xinh đẹp, khí chất ấm áp khiến người khác yêu thích, đồng phục trường Lưu Mộc là áo trắng viền đỏ và váy sọc caro đỏ đen làm nổi bật lên đôi chân trắng nõn. Chợt vai cô bị người vỗ một cái, Lưu Mộc giật mình quay ra đằng sau. Một cô gái với mái tóc ngắn tươi cười chào hỏi với cô.
“Hi, Mộc, cậu tới thật sớm.”
Người này là bạn thân từ nhỏ của Lưu Mộc, Trần Ngọc Hiểu. Nhà Trần Ngọc Hiểu cách nhà Lưu Mộc hai căn nhà, trước đây họ thường đi học cùng nhau nhưng kể từ khi Trần Ngọc Hiểu có bạn trai thì bạn trai cô ấy luôn tích cực đưa đón nên rất lâu rồi Lưu Mộc không cùng cô ấy tới trường. Lưu Mộc cũng cười chào hỏi với Trần Ngọc Hiểu. Lưu Mộc trêu chọc.
“Hôm nay bạn trai của cậu không kè kè bên người cậu nữa à?”
Trần Ngọc Hiểu bị Lưu Mộc nhắc đến bạn trai làm ngượng ngùng, mặt đỏ lên khụ một tiếng nói.
“Tên đó á, hắn bận đi đâu mất tiêu rồi! Bảo một tháng nữa mới về, kể từ hôm nay về sau tình chị em chúng ta lại tiếp tục thăng hoa a!”
Lưu Mộc cười cười nói.
“Đúng vậy, thăng hoa. Đồ trọng sắc khinh bạn là cậu chỉ khi không có bạn trai cậu mới nhớ tới tớ đúng không?”
Triệu Ngọc Hiểu đẩy đẩy vai Lưu Mộc, bối rối giải thích với cô.
“Mộc cưng à, bé Mộc à, cậu có thể không cắn mãi chuyện này được không? Vắng vẻ cậu lâu thế là lỗi của tớ, tớ bồi thường là được chứ gì!”
Lưu Mộc vuốt vuốt đầu Triệu Ngọc Hiểu như thường ngày cô hay làm với Lưu Tư, hài lòng nói.
“Lần bồi thường này cậu phải mời tớ ăn một chầu KFC tớ mới bỏ qua nha!”
Triệu Ngọc Hiểu thầm nghĩ, một chầu gà rán thì một chầu gà rán, chút tiền đó cô nàng cũng không thiếu, coi như làm hòa với Lưu Mộc đều đáng giá, chẳng qua...
“Cậu đúng là khiến người khác ghen tị, nhìn cậu đi, ăn nhiều đồ dầu mỡ như vậy mà một chút dấu hiệu tăng cân cũng không có. Cái thể chất vạn người cầu này sao tớ lại không có chứ a!”
Cô nàng nhìn chằm chằm bụng thon gọn của bạn thân, chậc chậc vài tiếng, thậm chí nhịn không được đưa tay lên sờ sờ vài phát chọc Lưu Mộc ngứa ngáy ôm bụng cười cong lưng. Lưu Mộc gian nan tránh thoát ma trảo của Trần Ngọc Hiểu, cô thật sự chịu không nổi mà, Lưu Mộc rất sợ bị cù lét bởi vì cô rất dễ bị chọc cười.
Hai thiếu nữ xinh đẹp đùa giỡn rất dễ thu hút ánh nhìn của người khác vì thế hầu hết người trên sân trường đều liếc mắt nhìn Trần Ngọc Hiểu đuổi theo Lưu Mộc, muốn chọc cô. Lưu Mộc chạy trốn, cô chạy vội vào lớp, tìm được đến chỗ mình đã đứt sạch hơi, thở dốc, hai má đỏ bừng. Trần Ngọc Hiểu học chung lớp với cô, ngồi đằng trước Lưu Mộc, thảm trạng cô nàng cũng chẳng khác. Trần Ngọc Hiểu thở than.
“Mộc... hộc hộc... mình... mệt quá!”
Lưu Mộc không biết nói gì với cô nàng.
“Ai bảo cậu... hộc hộc... đuổi theo mình... hộc hộc...”
Hai người nằm dài trên bàn thở hồng hồng, cùng nhìn thấy thảm trạng đối phương rồi cùng bật cười.
Đã lâu đã không vận động nên Lưu Mộc có phần lo lắng nhưng sau một buổi học cô cũng không thấy người uể oải ngược lại càng lúc càng tốt lên cảm thấy hơi kì hoặc nhưng cũng không nghĩ nhiều. Trần Hiểu Ngọc giữ đúng lời hứa kéo Lưu Mộc đến một cửa hàng KFC mời cô ăn một bữa, không nghĩ tới lúc họ bước vào cửa lại gặp người quen. Trần Hiểu Ngọc đen mặt nói với Lưu Mộc.
“Cái tên ngồi trong góc hình như là Ninh Chí đúng không?”
Lưu Mộc theo tay cô nàng chỉ thấy một người quen thuộc, cô gật gật đầu xác nhận. Trần Hiểu Ngọc khinh bỉ một trận.
“Ha, vậy mà còn dám theo đuổi cậu, nói mình chỉ động lòng với một mình cậu, thề chung tình với cậu! Tên này đúng là khốn kiếp, hôm trước nói cái gì hôm sau đều quên hết, cư nhiên lại ở đây nắm tay gái cười cười nói nói tán tỉnh. Mộc cưng, cậu đúng là sáng suốt khi không chấp nhận làm bạn gái tên cặn bã này.”
Trần Hiểu Ngọc ghét nhất chính là loại người này, cứ nghĩ tới tên này lại theo đuổi Mộc cưng của mình thì cô nàng lại càng ghê tởm. Lưu Mộc không có bình luận gì, đối với cô Ninh Chí chỉ là một người ngoài mờ nhạt, cô không muốn tâm trạng tốt đẹp của Trần Hiểu Ngọc vì hắn ta mà phá vở nên lôi kéo cô nàng đi tới quầy vội vàng bày tỏ thái độ muốn ăn một bữa lớn dời chú ý của Trần Ngọc Hiểu.
Trần Ngọc Hiểu đợi Lưu Mộc gọi xong một tràng dài nhịn không được giơ ngón cái với cô, nghiến răng khen ngợi.
“Được lắm, Mộc Mộc cậu được lắm!”
Lưu Mộc vỗ ngực tự hào.
“Tớ mà!”
Trần Ngọc Hiểu thật không hiểu đồ ăn vào cái bụng nho nhỏ của cô sẽ đi đâu hết mà cô lại có thể ăn nhiều như vậy, hôm nay Lưu Mộc còn ăn nhiều hơn bình thường hai phần, đúng là lỗ đen vũ trụ! Trần Hiểu Ngọc bắt lấy vai của Lưu Mộc lắc điên cuồng.
“Mộc cưng, nói đi, cậu đã dùng tà thuật gì hả! Mau khai ra mau a!”
Cô nàng cũng muốn được như vậy á!!!
Sửa lần cuối: