1st.
ZOEY: “Xin chào, đây là Starb-”
MARCO: “CỨUUUU TÔI!! LÀM ƠN! CÓ MỘT TÊN SÁT NHÂN ĐANG Ở TRONG NHÀ TÔI!”
ZOEY: “ÔI KHỈ GIÓ, KHỈ GIÓ, KHỈ GIÓ!! TÔI NÊN LÀM GÌ ĐÂY?! ĐÂY LÀ STARBUCKS, KHÔNG PHẢI 911 CHẾT TIỆT. KHOAN, Ở YÊN ĐÓ. CỐ GẮNG SỐNG SÓT NHÉ, TÔI SẼ GỌI 911!! CỨ BÌNH TĨNH. TẤT CẢ RỒI SẼ Ổ-”
MARCO: “Từ từ đã… Cậu vừa nói Starbucks à?”
ZOEY: “Ừm… Phải rồi?”
MARCO: “Họ có đường dây nóng cơ á?”
ZOEY: “Chuẩn.”
MARCO: “Thiệt luôn?”
ZOEY: “Ừa. Nhưng chỉ ở chi nhánh này thôi.”
MARCO: “Vậy… Ta có thể, ví dụ, đặt hàng và đại loại thế?”
ZOEY: “Đừng có mà điều tra này nọ, Sherlock. Cậu nghĩ bọn này đặt đường dây nóng để làm gì?”
MARCO: “Để giúp đỡ những người sắp bị giết?”
ZOEY: “Ồ, phải rồi. Ở YÊN ĐÓ, TÔI SẼ GỌI 911.”
MARCO: “KHÔNG! Thả lỏng đi, chơi khăm thôi mà. Tớ chỉ nhấn bừa một dãy số ngẫu nhiên. Không ngờ rằng mìng lại tìm được đường dây nóng của Starbucks.”
ZOEY: “Đồ chết giẫm, cậu làm tôi sợ muốn đau tim.”
MARCO: “Bồ là ai, Ron Weasley sao?”
ZOEY: “Không, mình là Zoey. Khoan, làm sao bồ biết Ron Weasley?”
MARCO: “Mình là Macro. Và mình biết Ron Weasley vì mình là Potterhead, đương nhiên rồi.
ZOEY: “Thiệt á? Chà, ý tớ là, với chất giọng trầm đó, tớ không trông đợi việc cậu yêu thích Harry Potter. Tớ hình dung cậu như một… Tớ cũng chẳng biết nữa, gã trai điển hình* chăng?”
* từ gốc là buff, khá nhiều nghĩa nhưng tớ thấy một độc giả giải thích là ‘typical high school jock’, jock theo tớ được bạn giảng là mấy thằng chẳng đóng góp gì cho xã hội, thích thể thao nhưng chỉ được cái làm màu và khá trọng thể diện. chả biết dịch sao cho cô đọng nên tạm để vậy, ai có cao kiến gì cứ đóng góp nhé.
MARCO: “Này, tớ đâu đến nỗi là một gã trai điển hình đâu. Tớ mười sáu… Khoan, sao tớ lại kể chuyện này cho cậu nghe?”
ZOEY: “Chuyện nào? Rằng cậu mười sáu hả?”
MARCO: “Không, rằng tớ là Potterhead.”
ZOEY: “À. Tôi thấy rằng cậu là một gã trai hư hỏng có tiếng nhưng thực chất lại là một thằng khùng mọt máy tính*.”
* từ gốc là geek, một từ lóng chỉ những người nhàm chán vô vị và khá khùng điên dở người, có niềm đam mê đặc biệt với công nghệ thông tin. khác với nerd mọt sách và hay bị bắt nạt, geek có vẻ sống ổn cùng xã hội hơn.
MARCO: “Gần đúng đấy. Tôi là hội trưởng hội học sinh tương lai. Ừ, tôi nổi tiếng. Nhưng không phải là một trai hư. Ai lại muốn bị gọi như thế chứ?”
ZOEY: “Mấy thằng mọt sách như cậu?”
MARCO: “Tôi không phải mọt sách.”
ZOEY: “Thế tại sao cậu lại là hội trưởng hội học sinh?”
MARCO: “Tại tôi xuất sắc.”
ZOEY: “Tớ đang đảo mắt đây.”
MARCO: “Khoan. Tớ chỉ muốn biết; tớ đang nói chuyện với một cô gái tuổi teen hay một quý bà độc thân tuổi trung niên giả dạng cô gái tuổi teen?”
ZOEY: “Tớ mười sáu, đồ ngốc.”
MARCO: “Làm thế nào để tôi biết được cậu đang không nói dối nào?”
ZOEY: “Vì tớ không có nói dối. Đó gọi là trung thực. Một bản tính đơn giản của con người nhưng không may thay lại không nằm trong phong cách của thế hệ ngày nay.”
MARCO: “Tớ chả biết nữa, cậu nói chuyện như một quý bà trung niên ấy.”
ZOEY: “Chà, có thể vì bộ não trẻ con của cậu chẳng thể dung nạp sự chín chắn của tớ.”
DYLAN: “Ồ! Mày cần một câu chọc ngoáy thật thâm thúy để phản bác đó!”
MARCO: “Câm đi.”
ZOEY: “Ai thế?”
MARCO: “Bạn tớ.”
ZOEY: “Bên đó vẫn nghe được tớ chứ?”
MARCO: “Ừa. Tụi này đáng ra phải gọi điện chơi khăm một đống người nhưng lại gọi trúng đường dây nóng này, nên…”
ZOEY: “Vậy sao cậu không gác máy đi?”
MARCO: “Èo, vì tự dưng nói chuyện với cậu vui quá.”
DYLAN: “Ồ, ai đó cảm nắng rồi kìa!”
MARCO: “Dylan, nếu mày không câm mẹ mày đi, tao sẽ tự thuê một cha bán thịt đi xẻo dái mày.”
ZOEY: “Mấy anh bạn nói chuyện xong chưa? Vì tớ tan ca từ ba phút trước rồi.”
MARCO: “Vậy sao cậu không gác máy đi?”
ZOEY: “Èo, vì tự dưng nói chuyện với cậu vui quá.”
MARCO: “Nói hay đó.”
ZOEY: “Rồi rồi. Thế cậu có định đặt hàng hay sao nào?”
MARCO: “Ừm… Làm ơn cho tớ một Caramel Macchiato.”
DYLAN: “Tao thì sao?”
MARCO: “Không đời nào, thằng điên.”
DYLAN: “Tổn thương vãi.”
ZOEY: “Được rồi… Còn gì nữa không?”
MARCO: “Hông.”
ZOEY: “Xong nha. Đồ uống của cậu sẽ được giao tới trong vòng mười lăm phút.”
MARCO: “Trễ hơn thì có được miễn phí không?”
ZOEY: “Starbucks luôn đúng giờ.”
MARCO: “Lời lẽ đáng nghe đó.”