Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Duyên Số Gặp Ma - Bounthanh Sirimoungkhoune

[Huyền huyễn] Duyên Số Gặp Ma - Bounthanh Sirimoungkhoune

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 30: Em gái vợ
Đêm nay còn là mùa thu bên Úc, hiên ngoài nhà vắng với hạt sương thu đang khoe sắc màu với bầu trời và cảnh vật. Tôi ngồi xuống với ly nước trà nóng và trong lòng chợt nhớ lại một câu chuyện về ma quái từ hồi còn sinh sống bên nước Lào trước 1980 dù trôi qua lâu rồi. Hôm nay, tôi ngồi viết xuống một chuyện trong lòng đã qua cho các bạn được đọc vui.

- Tháng 12 sương phủ mịt mù với miền bắc Lào, Luang Prabang. Sau khi gặt lúa xong, người ta hay đem gạo mới đi nấu rượu cho thơm ngon và những đêm về thì chụm đống củi ở sân ngồi chơi, nướng khoai nướng chuối và ngồi nghe người già cả kể chuyện vui. Tôi là số 1 thích nghe chuyện kể, lại ưa nhất là chuyện ma, hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên trời khi nghe một câu là ma. Ông già hơn 80 tuổi là hàng xóm, kể lại một câu chuyện mà ông trải qua khi còn trẻ trai, trong đêm ngồi vui với con cháu xóm làng, tay cầm ly rượu mới nấu.

- Một câu chuyện đã xẩy ra với gia đình vợ của ông, khi ông vào thành phố Luang prabang cưới vợ. Trong truyền thống người Lào thì rước rể về nhà, chứ không phải rước dâu về, làm rể thì phải đi ở chung nhà với ba mẹ vợ. Gia đình vợ còn thêm một người em gái với một người em trai út, em gái thì đi ở với gia đình chú thím ở Vạn Tượng vì chú thím không có đứa con nào. Trong thời buổi đó cũng phải xài thời gian hai tuần, dù có đi thuyền hay đường bộ mới tới nhau được. Trong đám cưới cũng phải nhắn tin đi trước cả tháng thì mới lên kịp đám cưới được. Đám cưới người Lào thường chọn vào mùa thu hay mùa đông gần cuối năm. Khi xong đám cưới được một tháng thì chú thím với em gái vợ trở về Vạn Tượng, em gái vợ lại là người ít trò chuyện nói năng, chỉ có em trai út thì nói cả ngày đến nhức cả tai luôn. Khi đó, tôi làm thợ may chứ không phải bán chè như bây giờ.

Đời sống nồng ấm với gia đình gần một năm thì vợ bắt đầu mang bầu và sau khi có bầu rồi thì ai cũng nghĩ là sức khỏe vợ yếu đuối nên có tật hay giật mình và là lạ. Tôi cũng không cho vợ đi gánh nước giếng nữa sợ té.

Và vợ kể lại:

- Nhiều lúc tôi ngó xuống sô nước thì thấy hình mặt em gái tôi đang khóc, cũng nhiều khi thì thấy hình bà già tóc bù xù và nhăn răng cười híc híc híc vào mặt, chuyện luôn luôn xẩy ra như vậy.

Tôi với vợ kể lại chuyện cho ba mẹ vợ nghe và bàn nhau để làm thế nào, lòng tôi lo sợ trong bụng vợ mình là quái thai nữa. Còn bác sĩ chỉ nói: “Sức khoẻ yếu và thai đầu tiên thôi, không có gì lạ.”

- Một hôm thì tất cả dẫn nhau vào chùa cúng bái, đó là một điều ước vọng cuối cùng và khi đến chùa thì ông thầy cao tăng tụng kinh làm theo phong tục xong, trước khi về thì ông nói với tôi: “Đừng để cô ở một mình vì có người âm quấy nhiễu đó, nó không có hại gì cả, nó chỉ đến thăm thôi. Nó đang đứng ở sân chùa kia và nói với tôi”. Khi nghe thì tôi cũng an lòng một chút và cho cái chú ý vợ mình thêm, ba mẹ với em trai cũng để ý thêm.

- Bắt đầu khi mang bầu hơn 8 tháng, trong ban đêm nhiều giấc mơ làm cho cô chợt tỉnh giấc ngồi khóc, khủng hoảng. Trong giấc mơ hay thấy cô em gái đến thò tay vào trong bụng cô lấy đứa bé ra ngoài ẵm một lát và xé cái bụng cô rồi đút đứa bé vào trong bụng lại. Nhiều đêm thì thấy một bà già đến xin đứa bé, tay cầm con dao phay và muốn mổ bụng cô, tiếng giật mình và hò hét trong đêm luôn luôn như vậy. Rồi đến khi mang thai 9 tháng, một đêm cô chợt ngồi dậy và khóc lóc lớn tiếng, cả nhà ai cũng tỉnh giấc chạy tới. Trong giấc mơ thì thấy tất cả mọi người đang làm đám ma cho em gái mình, trong lòng ai cũng lo âu sợ có gì xẩy ra với em gái đang ở với chú thím nơi Vạn Tượng. Khi ban ngày tới thì có người từ Vạn Tượng lên Luang Prabang với một lá thư của em gái. Trong thư nói: “Cô đang có bạn trai và không lâu sẽ lên Luang Prabang thăm tất cả mọi người vài tháng”, đọc xong lá thư thì cả nhà vui mừng, khỏi lo nghĩ với giấc mơ đêm qua nữa.

Một hôm cô đang tắm thì bất thình lình chạy lên, vẫn mặc cái váy đang ướt đẫm, tóc tai đứng sững, mặt mày tái mét với giọng nói run run không nên lời, tay chỉ chỉ chỏ chỏ về phòng tắm. Cả nhà thấy ai cũng sợ hãi, một lát sau cô mới nói nên lời:

- Khi cô cúi xuống múc nước trong cái lu thì cô thấy hình của em gái hiện lên trong đó, nét mặt ghê tởm đáng kinh sợ, cô đứng hình ngó xuống cái lu, giọng nói lành lạnh của em gái: “Em thương cháu lắm đó, đưa cho em đi”, tiếp với tiếng cười híc híc híc híc, bắt đầu bóng hình và hai bàn tay của em gái mình từ từ đưa lên khỏi mặt nước trong cái lu đó rồi chầm chậm đứng dậy, cô nhắm mắt hét lên lúc nào không biết rồi chạy ra ngoài. Từ đó, khi cô tắm thì người trong nhà chia phiên nhau canh chừng. Một hôm, sau khi cô tắm gội đầu xong lên nhà trên. Buổi chiều, tất cả ngồi chơi trước nhà với người qua lại hàng xóm láng giềng thì chợt nghe tiếng hò hét vang khắp nhà trên im lặng luôn, làm cho tất cả mọi người mất viá mất hồn, vừa khủng hoảng nhau chạy lên cầu thang rầm rầm thì thấy cô đã nằm bất tỉnh ở trước cái gương lớn trong phòng ngủ. Ai cũng để ý không có máu me hay lưu luyến với chuyện sẩy thai gì cả, đỡ trong lòng người, mang cô nằm trên giường, người gọi, người lấy nước lau mặt, người thì đấm bóp, thoa dầu đủ kiểu, được đâu một lát thì cô mới tỉnh lại, với bao nhiêu tiếng thở dài của người chung quanh cùng một lúc như đã xua đuổi cái khủng hoảng đó được rồi.

Cô kể:

- Sau khi tắm rửa gội đầu và lên nhà lau tóc ở trước mặt cái gương, thì trong lòng cũng như thường xuyên xẩy ra là đứa bé trong bụng nó đấm đá hay dẫy dụa, cô hay tủm tỉm cười và lấy tay xoa bụng. Trong khi cô đang mải miết lau tóc đó, không được để ý gì cả, muốn lau cho khô lẹ rồi mặc quần áo thì bỗng nhiên thấy nổi da gà lên cả người, lạnh cột sống. Buổi chiều chứ không phải trong đêm, khi thấy như có một vật gì đã kéo hai con mắt cô cho ngó xuống bên dưới của cái gương mà làm cho cô phải bất tỉnh tại chỗ. Bên dưới cái gương ngang bụng cô đó, có hai cánh tay trắng bạch đưa ra từ trong cái gương và đang xoa bóp nhè nhẹ trên cái bụng của cô, theo tiếng cười nhè nhẹ híc híc híc híc vọng vào tai cô trong lúc đó, đột ngột bất thình lình như vậy, chỉ được vài tiếng hét lên rồi tất cả tối đen và cô bất tỉnh xuống tại chỗ.

Ba mẹ nói:

- Hai đứa này nó thương nhau nhiều từ bé, có quà gì là hai đứa nó để dành cho nhau, bây giờ xa nhau và người chị đang có bầu thì chắc đường tâm linh nó lưu luyến nhau nhiều, để một thời gian coi, khi em nó ở Vạn Tượng lên thăm nhà, chắc mừng lắm khi có một đứa cháu cho nó bồng chơi khắp làng khi chiều buông.

Hôm nay cô nói thèm ăn chè bắp quá trời. Gần trưa, trong nhà thì mẹ đã đi chợ về rồi, cũng xa chợ hơn hai tháng cây số, còn tôi thì gấp may quần áo cho xong chiều nay, mới nói với vợ:

- Thôi để mai đi em, anh đi mua sớm cho.

Cô gật đầu chẳng nói gì và bước lên nhà trên ngủ một giấc. Cỡ hơn 2 giờ trưa cô chợt tỉnh giấc đi rửa mặt, ăn vài miếng xôi rồi đi ra nhà trước coi ông xã may quần áo. Trong khi đó có một cô hàng xóm cũng cách nhau cỡ 10 mái nhà, đi ở đường hai tay xách đồ đạc đi chợ về, hàng xóm dừng bước, tay vời cô và cúi xuống lục lọi trong cái rổ đi chợ, tay cầm ra một bịt chè bắp, miệng mỉm cười đưa cho cô và nói:

- Chờ chút, còn tiền thối lại nữa, đây 30 đồng.

Cô cầm lấy tiền thối lại với túi chè, cám ơn rồi đi vào nhà, bắt đầu ngồi ăn, cô cũng không để ý gì cả vì đang thèm chè. 3 tiếng đồng hồ sau, đã đến giờ xum họp trong bữa cơm chiều, mâm cơm đã dọn xong, cô ngồi xuống ăn được một chút và nói:

- Chiều nay, ăn không được nhiều vì mới ăn một tô chè lớn, mẹ gửi hàng xóm mua cho con phải không?

Bà mẹ ngẩng mặt lên ngơ ngác và hỏi:

- Con nói gì vậy? Chè gì vậy con? Mẹ không có được gửi hay nhắn ai, mẹ với ba làm ở ngoài ruộng, có lẽ là ba hay ông xã con gửi.

Chuyện giằng co nhau một lát thì cái kết luận là không có ai nhắn hay gửi hàng xóm gì cả, mà sao hàng xóm lại mua đúng chè bắp về đây cho con rồi còn tiền 30 đồng thối về nữa, bữa cơm chiều rối loạn trong lòng và thắc mắc đó. Sau bữa cơm chiều thì cả nhà cất bước đi đi lại lại rồi thở dài từng tiếng từng tiếng một, mẹ cô ngó 30 đồng tiền thối lại đó, một lát mẹ nói:

- Nghĩ ra rồi, mẹ sang hỏi hàng xóm là biết ngay!

Vừa nói vừa cất bước qua hàng xóm. Còn mấy người khác thì ngồi ở nhà chờ câu trả lời. Một lát sau, mẹ vừa đi vừa ngó 30 đồng thối lại đó, vừa cúi đầu miệng thì lẩm bẩm khi tới nhà, ai cũng ngẩng đầu lên, hai lỗ tai thẳng lên như tai mèo chờ câu trả lời.

Mẹ đứng lắc đầu thở dài với lời nói:

- Sao nó xẩy ra được? Xong mẹ nói:

- Hàng xóm mà mua chè và đưa tiền thối lại cho con nói là em gái con gửi mua giúp. Em gái con nó đi ở Vạn Tượng được gần nửa năm rồi mà? Sao nó lại gửi mua chè cho con được?

Cả nhà nổi gai quả mít đầy người, lạnh hồn với từng câu chuyện mà xẩy ra với con gái mình khi đang mang thai 9 tháng như vậy. Ba với mẹ nói:

- Mình dạo bước vào chùa coi một quẻ bói, là cháu mình sanh ra có bình an không?

Khi hai ông bà vào chùa thì ông thầy sư nói:

- Không có gì đâu, chỉ chờ đứa bé sinh ra là mẹ nó khỏe lại như trước thôi mà, giờ chỉ có người yêu thương đứa bé thôi, canh chừng đừng để cô té, còn về tâm linh thì nó đã xẩy ra, đó là duyên kiếp đường đời mà phải gặp gỡ, đó chỉ là cái thương xót nhau mà mình sợ nó thôi.

Ba mẹ cám ơn và ra về, mấy lời nói đó mà làm cho êm ấm lòng, như cũng không có thế nào mà quên được cái thắc mắc với tô chè buổi trưa ngày hôm nay. Khi về tới nhà, đến tối rồi vẫn còn chưa xong và ngạc nhiên với tô chè không chủ đó.

Mấy ngày sau, trong một buổi chiều nóng nực thì ai cũng ra trước nhà ngồi, cô vợ buồn buồn không có gì làm mới lấy cái rổ đi ra sau nhà nhặt quần áo đang phơi. Khi cô ra sau nhà thì cô đứng thẫn thờ một lát vì quần áo phơi đó đã được nhặt xong rồi, cô đi vào nhà và đi lên phòng ngủ thì thấy quần áo đã gấp gọn gàng để trên giường, chỉ có chờ bỏ vào tủ quần áo thôi. Cô bỏ vào tủ quần áo xong xuôi rồi đi ra nhà ngoài, ngồi hóng mát tiếp với mọi người. Bữa cơm chiều đã gọi, vừa ngồi ăn cơm vừa trò chuyện vui nhau, trong lúc đó thì cô bất thình lình nói với mẹ:

- Mẹ ơi, con còn đi đứng được, cái gì con làm được để con làm cho nó khỏe, quần áo con không được giặt, còn nhặt quần áo rồi còn gấp đàng hoàng đem lên tới phòng ngủ cho con, tội quá à?

Bà mẹ đang đưa miếng xôi vào miệng cũng ngậm miệng không được luôn, vì mẹ cũng không được nhặt quần áo phơi vào. Trong bữa cơm đó, ai cũng không được nhặt hết, thêm một chuyện thắc mắc lớn trong bữa cơm chiều, cô hỏi tiếp:

- Vậy gần một tháng nay, mỗi chiều con nghĩ sẽ đi nhặt quần áo, khi ra tới sau nhà thì chiều nào cũng có người nhặt và gấp để trên giường cho con. Hồi trước kia, ba mẹ nghĩ là cô có mang thai và quên trước quên sau, nhưng bây giờ hàng ngày lại càng nghe và thấy chuyện lạ xẩy ra từng bữa cơm chiều luôn. Mẹ ngồi lạnh tóc gáy, cũng chẳng biết nói sao cả.

Hôm nay cũng là ngày hết mang thai nữa:

- Một đứa bé trai dễ thương đã chào đời, mấy ngày trong bệnh viện rồi xum họp với gia đình hàng xóm láng giềng theo truyền thống người Lào đủ một tháng người đầy nhà chia vui chia may mắn. Trong khi cả nhà bận rộn, hình như chuyện lưu luyến với tâm linh, hoảng sợ đó như dừng bước. Sau khi hơn một tháng kiêng cữ đó, đời sống tất cả trở lại bình an như trước và tất cả như quên lãng cái chuyện kinh hoàng đó.

Sau đứa bé sanh đẻ hơn một tháng, cả nhà vào chùa cầu may.

Khi ông thầy sư đến thì ông nói:

- Đứa bé dễ thương nhưng mây mù lại tới thêm đó, trông nom lấy nhau và chúc cho tất cả bình an vô sự.

Ông lấy sợi chỉ cột tay cho hết mọi người, tất cả từ giã chùa về và ghé thăm hàng xóm, cám ơn khi mình sanh đẻ người ta đến nhà mình hàng ngày, cũng xế chiều rồi mẹ nói:

- Bận bên ngoài nhà cả ngày, thôi mình về nhà lấy tiền rồi cho con út nó đi mua phở 4 tô đem về ăn thay bữa cơm chiều.

Tất cả lững thững về, khi đến gần nhà thì đứng sững dừng bước tại chỗ, tất cả ngó mặt nhau, hỏi nhau có phải mình quên đóng cửa nhà từ buổi trưa hay không? Khi thấy cửa nhà đằng trước mở. Tất cả dạo bước lẹ tới nhà và đi thẳng vào đằng sau, mùi món ăn chiều đã được xếp đặt trên bàn đầy đủ. Ba chạy thẳng lên lầu trên, tiếng ba cười vọng xuống nhà dưới với tiếng chân ba đang xuống cầu thang vừa nói:

- Con gái cưng bà ở Vạn Tượng về chứ còn ai nữa, nó đang ngủ, chắc mệt mỏi về đường sá xa xôi, kệ cho nó nghỉ ngơi, nó chắc chắn là mừng lắm khi biết là nó có được một đứa cháu trai.

Tất cả đi rửa tay và ngồi xuống ăn cơm chiều. Trong đêm về, cô em gái vẫn ngủ và khi hai vợ chồng đang trôi vào giấc ngủ thì như nửa mơ nửa tỉnh, cảm thấy đứa bé gần hai tháng trời như đang chơi đùa với ai đó, cả hai người chìm vào giấc ngủ đến sáng ngày.

Đời sống của người Lào thì dậy sớm nấu xôi cho thầy sư và chuẩn bị xôi sáng cho gia đình ăn rồi mới đi làm. 5 giờ sáng, mẹ dậy nấu xôi thì xôi đã nấu xong từ bao giờ, xôi vẫn còn nóng hổi, mẹ mỉm cười và đi lên ngủ tiếp một chút mới dậy làm món ăn sáng. Buổi sáng khi xong việc bỏ xôi cho sư thầy ở đường thì quay về với bữa cơm sáng, trong khi cô em vẫn nằm ngủ, ai lên gọi xuống ăn cơm thì cô trả lời: “Con còn chưa đói rồi sẽ dậy ăn sau”, nhưng cô dậy và đến chỗ bé nhỏ đang ngủ say rồi ngồi chơi với cháu nhỏ, cô chị rất mừng khi thấy em gái mình thích con nít như có người trông coi cháu để chị được làm việc giúp ba mẹ thêm. Cô em gái luôn luôn bên cạnh cháu bồng bồng ẵm ẵm cả ngày ở trong nhà. Thắm thoát mấy tuần trôi, đứa bé đã gần 3 tháng, đêm về là cười khích khích cả đêm.

Một hôm, trong bữa cơm chiều thì ba mới nói với em gái:

- Từ khi con đi ở Vạn Tượng với gia đình chú thím mấy năm nay, hình như con ít khi ngồi xuống chung bữa cơm với người trong nhà, khi ngồi chỉ ăn vài miếng xôi bằng đầu ngó tay út thôi rồi đứng lên đi chơi với cháu, con tập ăn cơm trước bữa từ bao giờ rồi lại ít trò chuyện hơn trước nhiều.

Cô em gái mỉm cười rồi đứng lên đi ẵm lấy cháu bước ra trước nhà, chẳng nói năng gì cả, để cho cả nhà ngồi ăn cơm, xong xuôi bữa cơm rồi cô em gái mới tới dẹp dọn, từng ngày cũng như vậy. Khi cô em gái ẵm cháu ra ngoài cửa thì ba lại nói tiếp:

- Các con có để ý không? Mỗi một lần mà người trong nhà kể chuyện khi chị của nó mang thai và chuyện kinh hãi đó, hình như vẽ mặt nó không vui tại chỗ rồi đứng lên đi chơi với cháu bé, chuyện xẩy ra với chị nó mà như là nó không có cái quan tâm gì cả.

Khi ba nói tới đây, thì mẹ chen vào nói:

- Có khi ông nghĩ nhiều quá, vì bao nhiêu chuyện lo lắng, khủng hoảng xẩy ra cùng một lúc, theo tôi nghĩ thấy nó như không vui hay xa lánh trò chuyện với người trong nhà là: "Trong lá thư tháng trước nó gửi lên nói nó đang có bạn trai, bây giờ nó như là người thất tình mới đúng, nó cũng không muốn nghe chuyện gì buồn thêm vào lòng, khi nó lên Luang Prabang về nhà lần này cũng không nghe nó nói là sẽ trở về Vạn Tượng với chú thím gì nữa, còn bạn trai nó cũng chẳng nghe nó nói tới, theo tôi nghĩ nó buồn vì tình cảm nhiều hơn".

Trong bữa cơm chiều thì ai cũng đồng ý với lời nói của mẹ nghe như hợp lý hơn và cũng không ai tra hỏi gì với cô em gái nữa, mặc kệ cho cô an tĩnh, dù cô có tránh người trong nhà hay cô không muốn chia sẻ chuyện riêng tư trong lòng.

Một hôm tôi ngồi may quần áo ở nhà trước, mấy tuần qua tôi cũng không được để ý người trong nhà với nhau, quan trọng từ đôi mắt lời nói mà đụng chạm tới người em gái vợ mình, sợ làm cho vợ và ba mẹ không vui. Lần đầu mà tôi thấy không dám nói năng gì, chỉ thấy thắc mắc trong lòng. Một chiều, ba mẹ với em út đi làm vườn chưa về, vợ thì ẵm con chơi ở ngoài sân nhà phiá trước mặt tôi đang ngồi may đó, tiếng chân cô em gái xuống cầu thang nhà trên xuống để đi tắm, cô mặc cái váy đến ngực, tay ôm cái khăn mặt. Tôi nghĩ chờ cô tắm xong, tôi mới đứng dậy đi vệ sinh, vừa ngồi vừa nghe tiếng múc nước trong lu đổ lên thân thể ầm ầm. Cỡ nửa tiếng, thấy cô em gái quấn cái khăn mặt lên đầu tóc ướt đi lên cầu thang nhà trên về phòng riêng của cô. Tôi chẳng nghĩ gì cả, tôi đứng lên đi vệ sinh vì phòng tắm với phòng vệ sinh nó chung một phòng, chỉ miếng vải nhựa che nơi tắm không cho nước ướt ra chỗ vệ sinh thôi. Tôi đang đứng đi tiểu, trong khi tôi không được để ý gì cả thì bỗng nhiên như có cái gì cuốn hút hai con mắt tôi cho ngó về nơi mà cô vừa tắm xong chưa đầy 2 phút đó, tôi đang đứng tiểu giữa chừng, nó ngừng luôn như người đạp thắng xe thật mạnh, muốn tiểu tiếp cũng không được nữa, cái cảm giác lạnh cột sống lên tới đầu tại chỗ, tôi cố ý ngó xuống nơi cô vừa tắm xong đó, quan sát lại thì càng thấy lạ và da gà đã nổi lên đầy thân tôi, vì nơi cô tắm đó, dưới nền không có một hạt nước nào ướt cả và nước trong lu lớn đó vẫn đầy tràn tới miệng lu, tôi còn nhớ khi sáng sớm từng ngày mà tôi gánh nước vào lu cho đầy, tôi cố gọi cái bình tĩnh một lát mới bắt đầu tiểu cho xong được. Khi ra khỏi phòng vệ sinh thì tôi không dám ngó vào nơi tắm luôn, tôi đi thẳng ra ngoài qua cái máy may luôn, đứng thở dài, trong đầu linh tinh nghĩ mãi mà không biết nói sao, vợ tôi đứng ở trước nhà thấy tôi đứng thở dài mới hỏi:

- Có gì không anh? Có gì không anh? Có gì không anh? Có chuyện gì vậy anh?

Vừa hỏi vừa bước tới tôi. 3-4 lần gọi tôi mới tỉnh, tôi cũng không nói gì lưu luyến tới em vợ, vì mình là con rể sợ người ta nghĩ mình để ý em vợ đi tắm.

Tôi trả lời:

- Tôi nghĩ về bộ đồ đang may đó và tôi ngồi cả ngày nó tê chân, nên mới bước ra ngoài vài bước thôi, không có gì đâu em.

Trong lòng như gợn có chuyện gì là lạ sắp tới, thôi cố quên đi rồi trở về may quần áo tiếp cho xong chiều nay. Rồi một ngày trôi qua với cái ngập ngừng trong lòng, khi đêm tới đi ngủ thì bà vợ nói với tôi:

- Con mình thật dễ thương mà ngoan ngoãn, khi nào mà chợt choàng giấc nửa đêm thì cũng nghe tiếng con trai mình cười khúc khích, khúc khích rồi ngủ tiếp như có người đùa giỡn với nó vậy, quá dễ thương.

Lại thêm một ngày nữa, sáng ra ba mẹ với em út đi làm ruộng, vợ đi đưa quần áo may xong rồi ghé chợ mua đồ về nấu ăn, sau trưa mới về. Tôi đang ngồi may thì nghe tiếng em gái vợ gọi hỏi:

- Anh ơi, tã mới còn không? Tã cũ dơ hết rồi.

Tôi chạy gấp lên phòng thì tã hết, tôi nói:

- Tã mới ở trong cái tủ gương đó em!

Vừa nói xong thì em gái đi mở tủ gương để lấy tã, tôi bước thêm một bước ngó xa vào trong tủ nơi để tã đó vẫn còn tã, cô em gái tay cầm tã và khép cái cánh cửa gương tủ lại rồi đi trở về phòng của cô. Để tôi đứng hình ở đó với:

- Thật, thật, thật, rõ thật, thật luôn, quá thật! Ông bà ông vải, ông phật ông thánh, mồ hôi lạnh từ đâu ướt đẫm luôn, da ngỗng, da chim, da cọp, gai quả sầu riêng từ chân đến đầu luôn, ngó vào cái gương như tôi bị sét đánh, tóc tai không có sợi nào nằm xuống luôn, đứng thẳng lên trời, khi bất thình lình thấy:

- Một đống tã và đứa con mình bay lơ lửng trong cái gương mà không thấy hình bóng của cô em gái vợ trong đó, không gian và tiếng tim như đứng im cả hơi thở luôn, gượng, gượng rồi gượng, nhưng không có một tiếng hò hét gì, tôi cố lẹ bước xuống thẳng ra ngoài nhà bên vệ đường đứng run lẩm cẩm, lẩm cẩm. Hàng xóm bên cạnh ngó thấy tôi mới chạy ra kéo tôi ngồi xuống thì vừa đúng bà xã đi chợ về, cô chạy thẳng tới hỏi, tôi im một lát mới trả lời:

- Không có gì đâu, tôi ngồi nhiều thấy chóng mặt thôi, nghỉ một lát là được rồi.

Tôi cám ơn hàng xóm và trở về cái máy may ngồi, hai tay ôm đầu thêm một lúc nữa mới làm việc được, trong lòng không biết nói sao, nếu nói thì nói thế nào hay không nói, nhưng trong lòng thì lo cho đứa con mình thôi. Một lát thì bà vợ bưng lên một tô chè và nói:

- Anh gặp bác sĩ đi, dạo này thấy anh không mấy gì khỏe, ngó anh không khác gì lúc em đang mang thai đó hay anh có chuyện gì trong lòng mà không muốn nói phải không?

Tôi cúi đầu ăn bát chè, xong cố nói với vợ:

- Không có gì mà phải gặp bác sĩ đâu, đừng lo nhiều, trông lấy con, anh làm việc tiếp.

Tôi đang ngồi may, nghe tiếng thì thào nói từ nhà sau của hai chị em mà tôi lạnh cột sống tại chỗ. Trong đêm tôi không dám ngó về đằng phiá con mình ngủ luôn, trong lòng thổn thức cả đêm, thở ngắn lại thở dài vừa sợ vợ tỉnh giấc lại vừa sợ ma nữa, làm thế nào đây, nói cũng không được mà không nói cũng không được.

Một đêm trằn trọc dài rồi sáng cũng viếng thăm, cơn kinh hoàng ngày hôm qua mà vẫn làm cho tôi thơ thẩn mãi, gánh nước, xong cơm sáng vừa ngồi xuống may thì hàng xóm bước qua và nói:

- Sao để đứa bé khóc dữ vậy? Nghe cả tiếng đồng hồ rồi, mẹ nó đi chợ, anh có nghe không kìa, tiếng bé khóc?

Hàng xóm nói xong rồi bước về nhà lại. Tôi ngồi thừ cả người, cố nghe thì không thấy có tiếng gì cả, tôi chạy đến chân bậc cầu thang hai lần mà không dám lên, vừa đúng tôi bước lại chỗ máy may thì cũng vừa vợ tôi đi chợ về, hàng xóm hỏi:

- Cháu bệnh à? Nghe tiếng khóc dữ vậy?

Vợ tôi chạy lên nhà trên ẵm con xuống, đứa bé cười khúc khích dễ thương, vợ tôi nói với hàng xóm:

- Chắc em gái tôi nó đi ra ngoài nên để cháu khóc, anh thì quá bận.

Hàng xóm ngó ngơ ngác hỏi:

- Em gái ở Vạn Tượng về sao? Mà lần này chẳng bao giờ gặp gỡ em nó?

Vợ nói:

- Em gái lên đây cũng cỡ 4 tuần rồi, lần này chắc có chuyện tình cảm buồn nên nó chỉ loay hoay trong nhà. Chiều chiều có khi nó ẵm cháu ra trước nhà thôi, chiều hôm qua khi hàng xóm nói chuyện với tôi ở đây, cô em gái vẫn đứng bên cạnh tôi mà.

Trong lúc đó, mặt tôi với mặt hàng xóm ngơ ngác giống nhau luôn, nói xong vợ tôi bước vào nhà. Tôi đứng đó với hàng xóm, tôi muốn kể lại câu chuyện cho hàng xóm nghe hay là xin ý kiến hàng xóm, thôi mình đến làm rể và cô em gái vợ mình cũng không quen mấy, cũng chưa bao giờ được trò chuyện gì nhau, đang lúc bâng khuâng đó, thôi mình dạo bước lang thang trong làng cho khuây khỏa. Cỡ hơn một tiếng đồng hồ, tôi quay về nhà cũng gần xế chiều rồi, thấy ba mẹ vợ với em trai út đang về. Trong lúc đó trùng hợp một chiếc xe xích lô đến đậu ở trước nhà vừa đúng luôn, chú và thím của vợ từ Vạn Tượng lên cùng lúc vào nhà cùng nhau. Ông chú còn chống hai cây gậy, đứng đi một mình còn chưa được, tất cả vui vẻ với người nhà xum họp nhau. Chú thím chưa được kể gì cả thì ai cũng chen vào chuyện tại sao chú bị gẫy cả hai chân vậy. Mẹ vợ tôi gọi cô em gái ở nhà trên xuống, gọi 2-3 lần im lặng, mẹ quay mặt lại chú thím và nói:

- Không biết tại sao mà lần này ở Vạn Tượng về, không biết có gì hay thất tình bạn trai, mà nó ít khi nói với người trong nhà, ngày ngày rú rú ở trong phòng và chơi với cháu bé thôi, có khi gọi nó cũng không trả lời luôn. Chú thím cả hai người không trả lời gì cả, hai người ngơ ngác ngó nhau với giọt nước mắt tràn bờ mi. Bây giờ đứa bé ở nhà trên khóc vang, vợ tôi vừa nói:

- Sao nó để cho cháu khóc vậy?

Vừa chạy lên và ẵm đứa bé xuống cho chú thím coi và nói với mẹ:

- Em gái nó đi ra ngoài rồi, nó không có ở trên nhà đâu mẹ.

Tiếng nói của vợ tôi vừa dứt lời thì tiếng khóc của chú thím ầm ĩ lên luôn, tất cả mọi người chạy lại nơi chú thím, tôi cũng lấy cái ghế đến bên chú thím, một lát thím mới nói ra được:

- Cỡ 3 tháng trước, hai chú cháu đi xe đạp chở nhau ra chợ mua đồ cúng, tôi bệnh nằm ở nhà, hàng xóm đến báo là hai chú cháu bị xe tải đụng, chú bị gẫy hai cái chân với xương sườn và cháu gái chết tại chỗ. Một mình tôi đang bệnh phải nhờ vả chùa với hàng xóm làm đám ma cho cháu, gần hai tháng sau thì chú mới ngồi dậy được, chống gậy tập đi gần một tháng rồi mới lên đây nghỉ ngơi luôn, không muốn thấy hoàn cảnh ở đó.

Vừa nói tới đây thì ở trên nhà nghe tiếng dập cửa phòng hay cửa sổ rầm rầm rầm, thím dừng kể và ngẩng đầu lên nói:

- Cháu ơi đi chỗ bình an được rồi, chú thím tới nhà con rồi.

Tới đây thì tiếng ở nhà trên im lặng xuống và thím kể tiếp:

- Thím đưa tay vào cái giỏ xách và cầm ra một hủ, đó là cốt của cháu sau khi thiêu táng. Tới đây cả nhà vang với tiếng khóc, ôm lấy nhau, tôi thì như đứng tim không nói được một câu, đứng lên chạy ra ngoài lề đường và ngồi xuống đó một mình. Hàng xóm nghe tiếng khóc lóc thì ai cũng chạy qua chia buồn tới tối luôn.

Chuyện cô em gái vợ chết ở Vạn Tượng rồi về Luang Prabang và hiện hình ở với ba mẹ mấy tuần lan tràn khắp làng, người ta đến cúng bái chia buồn cho đến ngày đem xương cốt vào chùa cho linh hồn được bình an.

Nhưng chuyện ma quái đó xôn xao cả làng, mà khi cô trở về nhà hơn 4 tuần đó, người thấy cô đi ra đi vào và cũng nhiều người trong làng chào hỏi khi qua lại, người thì thấy cô ẵm đứa bé ở trước nhà khi chiều đến. Xong đến ngày mời thầy sư đến tụng kinh nhà, hàng xóm đông đủ tôi mới kể câu chuyện mà tôi được gặp gỡ khi chưa biết là cô chết, ai cũng đứng hình khi nghe tôi kể. Câu chuyện này đã để lại cái sợ hãi trong nhà hơn cả năm, không ai dám ở nhà trên một mình dù đó là ban ngày. Trong làng cũng lang thang cả năm với bóng ma em gái vợ mình, còn trong nhà thì cả nhà cũng phải cúi đầu chấp thuận đó là một chuyện lạ ma quái đã xẩy ra hơn 3 tháng trời.

Đêm nay ông già hàng xóm kể chuyện đời của ông đã qua mà tôi chỉ biết ngồi lắc đầu thôi, đã lâu rồi nhiều lúc tôi vẫn nhớ tới chuyện này.

Chuyện ma em gái vợ đến đây đã hết, chúc các bạn yêu truyện ma được đọc vui.

viết xong 12h đêm 20.01.2018
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 31: Gầm nhà có ma
Lào, Luang prabang năm 1979.

Ngõ xuống nhà tôi trước cửa chợ là bến xe, mà người nhà quê đem hoa trái rau cỏ đến chợ bán rồi chiều chiều chờ xe về quê ở đầu ngõ hẻm nhà tôi, nhiều chiều hoang tôi lên đầu ngõ ngồi nghỉ mát coi người ở bến xe, ngồi chờ nhau từng nhóm, người dân tộc thì thành nhóm của người dân tộc, người buôn bán xong trước thì ngồi chờ người chưa xong, người thì ngủ chờ, người thì kể chuyện cổ tích, phần nhiều là kể chuyện lạ lạ xảy ra trong làng. Hôm nay, tôi ngồi nghe một ông già ngồi chờ xe về làng kể một câu chuyện quá vui:

- Trong lúc đó tôi còn đi học, không biết sợ sệt ma quái là gì, nghịch ngợm đủ đường, nhiều lúc tôi hay lấy miếng vải trắng giả làm ma dọa người trong những đêm rằm hay trong làng khi có người chết hay đám ma. Một lần nó xảy ra mà làm cho tôi chừa đến già, đến bây giờ khi ngồi nhớ lại tôi cũng chưa bao giờ quên cái sợ hãi ngày đó và cũng không ngừng được tiếng cười, có khi tôi ngồi cười một mình, nhiều khi bạn hỏi: “Có gì mà ngồi cười một mình vậy?”

Theo văn hoá người Lào mà chết trong lúc mang thai là linh thiêng đáng sợ nhất, khi có chuyển xảy ra như vậy, phong tục, văn hóa của người Lào thì phải đi tìm thầy bùa thầy ngải thật là giỏi, xong mổ bụng đem thai ra ngoài, lấy lưới chài cá quấn xác người mẹ, đóng đinh lên đầu với tay chân rồi mới đem đi chôn cất chứ không có quyền thiêu táng được, nhiều ông thầy bùa cũng tẩu hỏa nhập ma, nhiều người cũng điên điên khùng khùng luôn trong khi đang mổ đó.

Hôm nay trong làng có một đám ma, mà tôi không biết là trong làng có người chết, tôi đi trồng trọt trên núi về theo đời sống miền quê thì chiều hôm về tối mới tới nhà, nghỉ ngơi một chút rồi mới đi xuống sông tắm rửa, chập choạng bóng tối thì tôi thấy một cô gái đang gánh nước lên làng xa tôi cỡ 50 thước rồi té, xong đứng dậy rồi lại té xuống, người làng múc nước để xài nên người tắm thì phải tắm nơi cuối làng, khi tôi thấy vậy tôi mới nói:

- Cô đang có bầu, ông xã cô đi làm ruộng chưa về, chị để gánh nước đó xuống, khi tôi tắm xong thì tôi gánh về cho.

Nói xong thì thấy chị gánh lên làng rồi, tôi mỉm cười:

- Chị gánh cả nước và gánh cả bầu, chị khỏe thật!

Tôi mải tắm và giặt áo quần, khi ngó lại nơi đó lại thấy cô gánh nước đến đó rồi té rồi đứng dậy nữa, tôi tắm giặt chưa xong tôi lên bờ chạy theo men bờ sông đến nơi chị và nói:

- Em gánh lên cho!

Tôi đưa hai tay nâng cái đòn gánh trên vai chị ra và tôi gánh lên khỏi nơi dốc cho chị, chị cúi đầu đi theo sau mà chẳng nói năng gì cả, như người mệt mỏi và tôi cũng không có để ý gì cả vì người chung làng, người ở đầu làng và người ở cuối làng. Khi tôi tắm xong cũng tối rồi, lại thêm một lần chị vừa gánh đến đó lại thấy chị té nữa, lần này tôi la lên:

- Ban ngày chị gánh không được sao? Chị có bầu 7 tháng như vậy mà còn gánh nước làm gì? Để ông xã chị gánh chứ? Xài chút nào thì lấy cái sô xách lên cũng được mà?

Nói xong, tôi gánh giúp chị lên khỏi bờ sông đến nơi đất bằng, chị chẳng nói năng gì, chỉ cúi đầu, tóc phủ lên hai cái má thôi, tôi về nhà phơi quần áo rồi chờ ăn cơm chiều. Trong bữa cơm hôm nay, cả nhà ăn và nói chuyện đi đám ma, đi sớm về sớm. Hôm nay là rằm 15 cuối tháng (của người Lào: là tối 30 của người Việt mình) tối đen như mực, là một ngày mạnh nhất về ma quái, nghe chuyện đi đám ma nói đi nói lại trong bữa cơm.

Tôi mới hỏi:

- Trong làng ai chết mà đúng ngày rằm hôm nay vậy?

Mẹ tôi nói:

- Con cũng nên đi chia buồn với người trong làng trông nom lấy nhau.

- Dạ. - Tôi trả lời.

- Và ai chết vậy mẹ?

Em gái tôi nói:

- Thì chị Vi đó, nó có bầu 7 tháng, chiều nay có mưa một chút, đi gánh nước, đường trơn và té rồi máu ra nhiều quá, không ai biết nên chưa về tới nhà thì đã chết, người làng mới đi gọi chồng chị đang làm ruộng về, tất cả đã muộn, chị Vi đã chết, người ta chia nhau đi mời thầy bùa về mổ lấy con ra xong từ chiều, mai là đưa đi chôn cất gấp, đám ma có một đêm thôi.

Tôi cười lên khà khà khà:

- Em gái anh biết kể cổ tích sao đây? Chị Vi nào mà chết? Chị chết lúc nào, ngày nào? Đừng có dọa anh nghe em!

Rồi mẹ tôi mới nói:

- Là sự thật đó con!

Tôi quay sang ngó mặt ba tôi, thì thấy ba tôi gật đầu theo mẹ và em gái tôi kể.

Tôi mới nói:

- Không đâu, khi con tắm ở sông, con nhấc gánh nước từ bả vai chị Vi và gánh lên bờ sông giúp chị cả hai gánh nước, vì con thấy chị té lên té xuống khi gánh nước, con mới chạy tới la chị và giúp chị hai gánh mà, vừa khi nẫy chứ đâu, vừa tắm xong và đi lên nhà nè.

Tất cả ngó mặt tôi như đầy cái ngạc nhiên, chắc nghĩ là tôi đùa giỡn.

Em gái nói:

- Không phải chuyện đùa giỡn nghe anh!

Tôi nói tiếp:

- Nếu mà là sự thật mà chị Vi chết rồi từ chiều, vậy người có bầu mà anh gánh nước giúp, người đó là ai đây?

Em gái tôi cười và nói:

- Người mà chị Vi hỏi thăm đầu tiên là anh tôi, coi chừng tối nay chị đến hỏi thăm anh thêm đó, sao ngồi sững gì vậy anh? Và anh nói thật không? Là anh gánh nước giúp chị Vi đó? Nếu anh muốn biết chị chết hay sống, thì ba mẹ đi đám ma anh cũng đi thì rõ chuyện ngay mà? Em trông nhà và đan cái rổ bắt cua đồng cho xong, mai em mới đi, buổi sáng cũng được.

Đêm nay ba mẹ tôi đi trước, một lát tôi lững thững đi sau, vừa đi vừa nghĩ: “Đúng là chị Vi gánh nước mà?” trong đầu tôi linh tinh, khi gần đến nhà chị Vi thì ánh đèn măng sông sáng rực ngoài sân với gầm nhà, đầy với người trong làng đang ngồi chơi, còn người già thì ở trên nhà, làng tôi cũng gọi là lớn hơn 100 nóc nhà, tôi ngồi xuống bàn bên ngoài với bạn cùng làng trò chuyện, mà tôi chẳng nói gì được cả, một người bạn ngồi bên cạnh hỏi:

- Có chuyện gì hôm nay? Làm cho ông thần nổ im lặng như người ngồi thiền vậy?

Bạn nói tiếp:

- Mình xong ruộng nương ở bên kia sông và chèo ghe về chập choạng tối, mình đang gánh bí, bầu, chuối lên bờ sông thì mình thấy chị Vi đi xuống sống rồi nói mình: "Nếu rảnh tối đến chơi nhà chị, sợ ông xã chị buồn, mình trả lời: - dạ", mà trong lòng nghĩ là ông xã chị mang bệnh hay là gây lộn gì nhau. Khi mình gánh đồ về tới nhà thì nghe là chị Vi chết từ trưa rồi, không biết là gai quả mít mọc lên đầy người tại chỗ, mình muốn đứng hình luôn khi nghe, vì mình vừa gặp chị khi nẫy mà.

Tôi nói được một vài câu thì toát mồ hôi lạnh từ đầu tối luôn:

- Mình cũng gặp chị Vi buổi chiều tối.

Mà tôi cũng chẳng nói được gì thêm nữa với hình dáng chị Vi gánh nước chiều nay. Nơi cái bàn tôi ngồi hơn 10 người toàn là con trai trẻ hết, không có em gái nào ngồi chung cả, tất cả rủ nhau lên nhà trên thăm chào chị Vi lần cuối, 10 cái mặt lên cầu thang nhà có đủ màu luôn: Xanh, đỏ, tím, đen, trắng,.. Khi lên đến trên nhà ai cũng rởn tóc gáy, xác chưa có hòm, một cái lưới chài cá quấn thân thể, tay chân với đầu có đinh đóng, còn đứa con mà mổ ra đó gói trong cái váy cũ để bên cạnh xác chị, hơn 10 người quỳ xuống chắp tay lễ chị rồi chúc chị đi chốn bình an. Ông xã của chị khi thấy người làng lên thăm chào như vậy, đi tới chắp tay lễ và mở miếng vải phủ trên mặt cho tất cả thấy mặt chị lần cuối cùng, hơn 10 người đứng hình, nếu không có đầy người già cả ở đó thì chúng tôi bay xuống cầu thang đi về luôn. Ông cua ông tôm ơi, ông bà ông vải ơi, tề thiên đại thánh ơi, hơn 10 cái miệng đâu ai hẹn nhau mà há rồi không ngậm xuống được cùng một lúc, tóc tai bật đứng lên như 10 quả chôm chôm, như người bị sét đánh cùng một lúc vậy. Một khuôn mặt người trắng bách, rồi hai con mắt chị Vi nó mở lớn ngược lên và một cái đinh đóng trên giữa trán. Trong lúc đó người già cả gì không biết bật đứng lên tại chỗ và thoát ra một tiếng: Ồ! Một người già cả trong đám ma mới chỉ tay và lớn tiếng:

- Kìa, kìa, kìa! Nó lại mở mắt thêm nữa rồi!

Ông chồng chị lui tới và vuốt hai mắt chị xuống, từ chiều đến giờ xác chị Vi đã mở mắt trợn ngược lêvậy cũng 3 lần rồi. Chồng chị Vi vừa vuốt mắt vợ vừa miệng lẩm bẩm:

- Em đến ngày đi thì cứ đi, đừng lo tiếc duyên đời gì nữa, đừng có làm cho hàng xóm láng giềng sợ hãi!

Anh vuốt mắt xuống rồi phủ miếng vải lên cho vợ. Chúng tôi hơn 10 người mặt mày khô cả máu, lần đầu mà thấy xác chết quấn lưới chài cá và đóng đinh lên chân tay, mắt còn mở ngược lên được, da gà, da ngỗng nổi lên từng trạm, càng về đêm, hơn cả 10 người, ngồi chút lại ngó đằng sau. Đám ma khác trong làng, tiếng cười tiếng vui chọc ghẹo nhau ầm ầm, còn hôm nay thì bàn nào bàn đó vừa ngồi vừa ngó vòng quanh chỗ tối, như báo cho là chị Vi đang đón chờ từng người, từng người khi về nhà. Sau khi chị Vi chết buổi trưa mà trong làng đã hơn 10 người đi làm ruộng là gặp chị trước khi về đến nhà và nghe tin chết, khi đến đám ma thì người này cũng kể và người kia cũng kể rồi tôi cũng kể, rồi hỏi nhau ầm ĩ: “Ai về thì gọi mình với, chờ nhau về cùng một lúc.”

Gần 12 giờ đêm, đời sống thôn quê cũng là khuya lắm rồi, nhiều người nói: "Tôi đến thăm chị chào chị rồi khi về đừng có dọa tôi nghe!"

Nói vui nhau được một lát thì bỗng cơn gió từ đâu tới mà bất thình lình mạnh như vậy, chúng tôi ở cái bàn ngoài sân ngó mặt nhau, 2-3 cái bàn đầy người ở gầm nhà, chạy tán loạn ra ngoài nơi chúng tôi, cùng một lúc là cái ánh đèn măng sông nhỏ xuống nhỏ xuống rồi tối dần tối dần.

Mấy cô chạy rồi hỏi các anh:

- Ngồi ngoài có nghe gì không? Chúng tôi cũng đứng lên hết.

Một người trả lời:

- Không có nghe gì hết, chỉ nghe tiếng gió thôi.

Vừa dứt lời thì tóc tai đứng sững, có tiếng bé nhi khóc nhè nhẹ theo chiều gió tới vọng vào tai từng người, rồi từ từ im lặng cả cơn gió, mấy chục đôi mắt lợn luộc ngó nhau mà chẳng nói năng gì và ánh đèn măng sông bắt đầu sáng lại. Mấy cô nấu ăn thì trở vào gầm nhà lại, bắt đầu nói: “Khi về thì về cùng nhau”, còn bàn tôi ngồi nói chuyện xong ăn bát cháo đêm rồi về cùng nhau, thêm một trạm gió nữa với ánh đèn mờ, lần này nghe cả tiếng mẹ và tiếng con luôn, hình bóng của một người đàn bà tay bồng con nhỏ với tiếng khóc húi, húi, húi đang đi thẳng về gian nhà đám ma, một lát rồi im lặng mờ theo bóng tối trong làng. Mải nghe và ngó về bóng hình người xa xa đó, mấy em gái thì ở gầm nhà nấu ăn cho đám ma thì chạy ra ngoài sân hết, lần thứ hai mà mấy cô chạy tán loạn, bàn tôi ngồi hơn 10 người con trai đang tuổi nghịch ngợm, và khi tôi quay lại còn có 3 người, không biết tụi nó bay hay là biến đường nào mà lẹ như vậy được, gai cây ngô đồng mọc đầy thân thể tôi đến cả trên đầu luôn. Khi ánh đèn hoàn lại thì thấy ai cũng như mình, tóc tai đứng sững, ai cũng quay trước quay sau, ngó về đằng đường ngõ trong làng nơi thấy bóng hình khi nãy, tôi nói với mấy cô em gái lo chuyện nấu cháo, nấu nước ở gầm nhà:

- Đèn sáng rồi, chúng mình đến giúp đám ma chị Vi, chắc chị cũng không quậy chúng mình sợ hãi đâu.

Lời nói chưa dứt lời thì ở cây me lớn sau nhà chị, một người bạn vừa hét lên vừa chỉ tay lên cây me. Tôi ngó theo, ông cụ ơi, ông bà ông vải ơi, ông trâu ông bò ơi, chị đang ngồi ẵm con đu ở cành cây me đó, làng tôi nó dài cả cây số mà chỉ một hơi thở thôi tới đầu ngõ nhà tôi luôn, không biết tôi mọc cánh hay mọc 7-8 chân nữa cũng không biết luôn, không biết tôi kiếm hồn vía ở đâu cho hoàn lại. Đứng ở đầu cầu thang nhà thở he he he, lạ một cái là tới nhà mới thấy mệt, 1-2-3 bước lên cầu thang, lại nữa rồi như có gì cuốn hút tôi cho ngó vào gầm nhà, đứng hình đứng cả tim luôn, ông gà ông vịt ơi, tóc tôi như không có sợi nào nó nằm xuống được luôn, cầm chỗ nào như là nó rụng ra vậy, da tôi nó mọc gai mà không dám vuốt luôn sợ nó đâm vào tay. Ở gầm cầu thang cỡ 5 thước thôi, trời thì tối mịt, một người đàn bà đứng ở đó từ lúc nào, mà cái đầu nó to gần bằng cái lu nhỏ, nó đứng ngó tôi sừng sững, bậc thang thứ 4 bước lên không nổi rồi, nhảy xuống đất đánh rầm, không một tiếng la hét gì cả, thẳng đâu chạy đó, cũng không biết đằng nào là đầu làng hay cuối làng, chạy đến nỗi khi tiếng rầm rồi tôi mới tỉnh giấc cái khủng hoảng đó, là tôi đã rớt xuống sông, tôi mới bò lên bờ sông, run lạnh hay run sợ ma nó đi cùng một lúc, ngó trước ngó sau vừa đi vừa run vừa ướt, khi ngó thấy nhà thì tôi nhắm mắt sợ thấy thêm một con ma ở gầm nhà nữa, một hơi 11 bậc cầu thang thẳng đánh rầm vào trong nhà luôn, em gái tôi nó hét lên:

- Anh làm gì lạ thế? Nửa đêm nửa hôm?

- Ở gầm nhà mình có ma, khi lên cầu thang anh không dám ngó!

Em gái tôi nó cười đứt ruột và nói:

- Khi nãy em gọi anh không kịp, đó là em đan xong rổ cua, rồi cỡ 11.30 đêm em xuống tắm gội đầu, cái khăn mặt quấn trên đầu em, mà em cũng không rõ là tại sao anh phải chạy từ nhà đám ma như bay, đầu anh như quả chôm chôm? Làm sao mà tóc anh nó đứng như vậy? Làm em giật cả mình, em cũng đứng hình luôn.

Tôi hết nói được gì cả, chỉ biết là thay quần áo gấp rồi đắp chăn chùm đầu thôi, gai mít gai sầu riêng vẫn nổi lên từng trạm, từng trạm cho đến sáng. Tôi là một anh hùng trong nhà, mà hôm nay bị ma nó bán mặt mũi tôi hết luôn cả anh hùng.

Hai cái tai tôi ngồi nghe ông già ở bến xe kể chuyện từ hồi ông còn trẻ, vẫn đứng sừng sững muốn nghe chuyện khác, nhưng chuyến xe đã đến nên chuyện cũng hết luôn, xin chào các bạn.

viết xong 12.00 đêm 20.06.2016
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 32: Giấc ngủ trằn trọc
Nhiều đêm qua 5 canh dài trằn trọc của giấc ngủ, nghe tiếng thở dài và tiếng dạo bước trong nhà, một mình hoang vu, ngồi xuống uống ly nước trà, một điếu thuốc lá trên tay, thơ thẩn nghĩ tới chuyện đã trôi qua, mà vẫn như còn ở bên cạnh mình từng ngày khi ngồi xuống thơ thẩn một mình bên đất Úc. Trên tay cầm mấy tấm hình của ngôi chùa Visoun mà người đã từng chụp lại khi đi du lịch hay khi thăm viếng ngôi chùa lâu đời trong lịch sử Luang Prabang Lào. Trên mấy tấm hình đầy là bóng ma, linh hồn giữa ban ngày của cái tháp lớn và đứa bé bay lơ lửng trên bầu trời của chùa, cái linh thiêng giờ đã trình bày trên mấy tấm hình ở trong cốt chuyện này:

- Dạo bước về những câu chuyện từ ngày còn tuổi thơ. Sân chùa với ngọn tháp và cây cối cả mấy trăm năm, ngó cái văn hóa cả mấy trăm năm để lại vẫn ngủ im lặng ngày và đêm sừng sững trước đôi mắt người qua lại, nhưng vẫn không tránh khỏi cái nghịch ngợm vui đùa của tuổi còn nhỏ trong làng. Chùa rộng bát ngát lại là nơi chơi bóng đá, đá cầu, cầu lông hay chơi 5-10 những chiều hoang cho tới tối, nhiều khi ba mẹ phải đến tìm kiếm ở chùa về tắm rửa, ăn cơm. Ông thầy cao tăng hay nói luôn luôn: "Chùa là nơi an bình của tâm linh nghỉ ngơi tu luyện, các con chơi ầm ầm một ngày ma Phết nó dọa đó", lúc còn thơ thì lúc nào cũng trả lời: "Con không sợ, con không sợ, con không sợ", cũng không ai hãm được trẻ thơ trong làng, chiều chiều là đông đủ tiếng hò hét đến tối hàng ngày như vậy. Buổi trưa thứ bảy hay chủ nhật, những ngày lễ tôi hay đến chùa chơi với ông cao tăng để đấm bóp cho ông, chờ ăn bánh trái no bụng và nghe chuyện cổ tích, xong rồi nằm lăn quay ra ngủ luôn. Ông thầy cao tăng cũng thương tôi như con, bánh trái gì là ông cất lại cho tôi. Buổi trưa khi trời nóng nảy của mùa hè, người ta hay ra cái lan can chùa phía đằng trước ngủ trưa, lan can rộng rãi đối diện với một cái tháp to lớn bên kia của sân chùa. Chùa Visoun này là một ngôi chùa lâu đời rộng rãi nhất, cũng là nơi tụng niệm xác chết trước khi đi thiêu táng nhiều nhất ở thành phố Luang Prabang. Hồi tuổi nhỏ ở bên Lào thì tôi cũng gặp gỡ nhiều lần, chợt choàng giấc ngủ trưa và hỏi ông thầy sư:

- Có ai đến làm đám ma hay đến cúng bái gì không? Sao con nghe tiếng người ầm ĩ, tiếng cười tiếng nói, tiếng cúng và tiếng niệm phật, tiếng chân người như to bằng cái mẹt ầm ầm từng bước, trông như muốn giẫm hay đạp lên thân thể của mình khi đang ngủ? Trong cơn say ngủ nửa mơ nửa tỉnh, ông thầy sư cười lên và nói:

- Đó là ma dọa con, vì con quậy phá nhiều quá nên người ta cũng đến quậy con lại, con sợ không? Ông thầy sư vỗ đầu mỉm cười nói:

- Con ngủ ở nơi ông ở, đừng có ra trước chùa nơi tụng niệm người chết mà ngủ con.

Một lần mà tôi nhớ không quên cho đến bây giờ là vì thấy quá rõ trong giữa buổi trưa, lúc đó tôi đã 17-18 tuổi rồi, khi nằm ở lan can chùa, tiếng lá cây xào xạc theo cơn gió thổi hay gọi giấc ngủ đến thăm, trong cơn ngủ mát đó thì bỗng nhiên tiếng niệm phật vang rền vào tai tôi, tiếp theo là tiếng người nói ầm ĩ vòng quanh nơi tôi nằm, tiếng chân tiếng ráo bước nghe rõ bên cạnh mình, 5-10 phút như vậy, tôi cố mở mắt trong cơn đối phó với giấc ngủ, hai mắt được hé mở một chút thẳng về đằng cái tháp lớn xa gần 100 thước đối diện với nơi tôi đang ngủ thấy:

- Cả 100 người ồn ào bận rộn ngồi cúi quây quần nơi tháp đó, hai con mắt quá nặng, trong lòng nghĩ người đến cúng tháp chứ không phải nơi mình nằm, lại nhắm mắt xuống ngủ tiếp, giấc ngủ không có được bình an mấy vì tiếng ầm của cả 100 người vẫn xôn xao trong hai lỗ tai, tôi cố gượng hé mắt thêm một lần ngó về đằng người, hé mắt thì tôi vẫn thấy người đông đủ như ngó lần trước vậy. Tôi nhắm mắt theo cơn ngủ mát tiếp cỡ đâu 15 phút như vậy trôi theo tiếng xào xạc lá cây, gió và tiếng thì thào của người đó, trong lòng tôi như hiện lên một chuyện gì: lạnh cột sống, rợn tóc gáy, nổi gai ốc gai mít lên đầy đầu và cả thân thể đến đuổi hết tất cả giấc ngủ theo chiều gió mát buổi trưa và giấc ngủ an lành đó, không còn một chút nào hết. Chỉ còn một tiếng thoát ra khỏi miệng tôi: Ma a a a a! Hai con mắt bằng quả trứng ngỗng tại chỗ và tôi không biết tôi có ngồi dậy hay không hay là tôi đang nằm rồi đứng lên chạy luôn, tôi không có kể cho các bạn nghe đoạn này được là vì tôi không nhớ. Khi tỉnh thì tôi đã đứng ở trước nhà tôi, mặt mũi bơ phờ, tóc tai đứng sững, nhà tôi xa chùa 150 thước, tôi nhảy lên giường đắp chăn chùm đầu giữa trưa luôn. Tôi sực nhớ lại những câu chuyện đã từng nghe và xôn xao trong thời gian trước đây:

- Một bà cô người làng và một buổi trưa thanh tĩnh bà đi ngang qua chùa, cái tháp to lớn sừng sững ở sân chùa đó bao bọc với bóng người đang loanh quanh bận rộn trong cuộc cúng bái cả 100 người, bà đi ngang qua chắp tay lễ rồi đi tiếp tục về phía cổng chùa bên kia, chợt choàng khi gần tới cổng chùa bên kia bà nghĩ: "Từ trước đến giờ đâu có ai cúng cái tháp này bao giờ, chỉ cúng ở trong chùa thôi". Như linh tính gì bà đứng sững im lặng. Bà quay mặt lại mới 15 thước đi qua, rợn tóc gáy khi thấy cái tháp to lớn sừng sững im lặng không bóng người, bà ráo bước xuống cầu thang chùa và chạy lẹ về nhà. Một lát bà mua hoa, nhang nến đến gặp ông thầy sư theo phong tục của người Lào khi gặp ma.

Đây là lần đầu tiên trên đời mà tôi thấy ma rõ rệt giữa ban ngày buổi trưa, đến bây giờ nhiều đêm trằn trọc khó ngủ, tôi cầm tấm hình lên coi, tôi mỉm cười như cốt chuyện mới xảy ra với tôi ngày hôm qua.... ...

viết xong 3h chều
24 . 04 . 2016
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 33: Hình mỉm cười
Ma là một chuyện kể và bao nhiêu người đã từng gặp gỡ trên đời có và không. Trên đời của tôi cũng từng gặp gỡ và gần gánh với những câu chuyện về ma từ thời gian trước đã lâu hồi còn ở bên Lào, với thời gian đằng đẳng trôi qua xa như gần, vẫn còn mùi vị trong đêm hoang ở cuộc sống nơi đất Úc, lúc coi phim về tâm linh thì tôi lại chợt nhớ những chuyện ma từng thấy ở bên Lào:

- Trong đêm mùa hè nóng hổi, một thung lũng mà thời tiết im lặng không có gió, âm u theo mùa, tôi dạo bước chơi với hai người bạn lúc 10 giờ đêm. Con đường vắng tanh chỉ còn tôi, Ling và Phành, tôi đứng ở trước rạp cinêma đã tan, bắt đầu dạo bước cho mát mẻ ban đêm rồi về ngủ, bỗng nhiên tôi ngó về phía chùa Visoun thì thấy đằng trước chùa xa cỡ 100 thước có ánh đèn và bóng người, qua ánh trăng 16 tháng 6 của Lào, đằng sau chùa Visoun với rạp cinêma thì sát vào nhau, cả ba người chúng tôi nói:

- Chúng mình đến chia buồn với đám tang một chút cho mát để nghe người già kể cổ tích vui, không biết đám tang là người làng nào từ đâu đến?

Ở Lào, chùa là nơi tụng niệm xác chết trước khi đi thiêu táng, có khi người ta phải để xác nơi đó cả tuần đến nỗi có mùi hôi tanh và chờ bà con đến cho đông đủ rồi mới đi thiêu táng. 3 đứa chúng tôi dạo bước từ phía rạp cinêma phía sau chùa rồi đi ra đằng trước. Sân chùa rộng mênh mông dưới ánh trăng vàng rõ từng sợi cỏ sợi tóc trong đêm, trời nóng nực ba người mới cởi áo thun vắt trên vai và mặc cái quần cụt vừa đi vừa trò chuyện:

- Không biết người nhà quê hay trong thành phố? Không biết già trẻ trai gái thử đoán nhau coi? Tôi nói:

- Không có tin người làng mình chết, chắc xác này đem từ bệnh viện tới, có lẽ là người già có tuổi, Ling nói:

- Có thể là người già bệnh tật chết.

Phành nói tíu:

- Có thể là thanh niên ăn nhiều quá bội thực chết, cầu đừng có phải cô nào chưa có chồng mà đẹp đẹp đó chết thì quá tiếc, còn đàn ông đàn bà có tuổi chết thì không sao, trời đừng có cho cô em gái nào mà đẹp đẹp trẻ chết là được rồi.

Cả ba người vừa nói tíu nói cười ầm ĩ cả sân chùa, chợt dừng và im lặng vì đằng trước có một cô em gái tóc xõa bờ vai đi ngược hướng về đằng chúng tôi, Phanh nói tíu trước:

- Cô này chưa có chồng và đẹp gái, ai có đánh cá gì với mình không?

Ánh trăng vàng rõ từng nét mặt sợi tóc, thấy cô đi thẳng về hướng ba người, tất cả chậm chậm bước và dừng. Tôi mới hỏi trước để khỏi người ta sợ trong đêm khuya:

- Chào cô, đằng trước có phải đám tang không?

Cô chậm chậm ngẩng đầu lên ngó chúng tôi, mỉm cười lành lạnh nói:

- Dạ, đó là đám ma có người chết.

Phành vừa nổ vừa tíu nói:

- Đám ma đó là đám ma người già cả chết, chứ không phải là đám ma em gái chưa chồng mà đẹp chết đâu.

Cô mỉm cười và hỏi:

- Các anh đi đâu trong đêm vậy?

Tôi trả lời:

- Tôi làm việc trong rạp cinêma vừa tan, thời tiết nóng ngủ chưa được và ngó thấy chùa có ánh đèn thì chúng tôi dạo bước tới chia buồn với đám ma một lát cho mát mẻ rồi hẵng về ngủ sau.

Cô cúi đầu cám ơn và nói:

- Cám ơn các anh đến chia buồn.

Nói xong cô dạo gót đi về hướng sau, còn chúng tôi đi lại về phía trước chùa, Phành nói:

- Cầu cho đám ma này đừng có phải người đẹp như cô này đáng tiếc đó.

Khi tới nơi đám ma, cỡ 40 người đang chia buồn, họ chia ra 3-4 nơi ngồi theo tuổi tác, người già ngồi với người già, chúng tôi ngồi với thanh niên để nghe người ta trò chuyện. Ánh đèn mập mờ nơi đám ma, trà trộn với bóng tối cả 100 thước vuông mịt mù với cây cối ở sân chùa, đám ma là người nhà quê bệnh sốt rét rừng đã đến bệnh viện 3 ngày trước đây và chết trong sáng này. Gần một tiếng đồng hồ, cơn nóng nực đã giảm xuống, tôi hỏi bạn:

- Mình về ngủ không? Trời mát rồi.

Ling hỏi:

- Mình có cúng đám ma chút nào không? Mình có 15 đồng.

Phành nói:

- Mình có 20 đồng, tôi có 50 đồng, 85 đồng là đủ rồi, Phành cúng đi rồi chúng mình về ngủ.

Phành cầm lấy tiền đi về chỗ để hòm xa cỡ 30 thước với 3 bậc cầu thang, nơi có tấm hình người chết ở trên đầu hòm với nhang nến mâm cúng ở đó. Đột ngột từ đâu lại có một cơn gió mạnh thổi mấy miếng vải che bay ra sân chùa, chẳng ai để ý đến chuyện cơn gió đó, nhặt vải che gấp nó lại rồi ngồi trò chuyện tiếp. Trong lòng tôi như có chuyện gì sắp xẩy ra mà không hiểu, chỉ biết là rợn tóc gáy, gai ốc hay gai mít gì đó, hình như Ling ngồi bên cạnh tôi cũng có cái cảm giác đó. Hai người ngó nhau chậm chậm lạnh lùng và im lặng, tiếng ráo bước chân lè lẹ từ phía cái hòm thẳng về sau lưng hai đứa chúng tôi đang ngồi. Quay mặt lại người từng nói tíu nói vui cả ngày mà lại đứng im không nói ra được một câu nào, nắm lấy tay tôi và Ling, ngó mồi hôi toát lạnh với gai ốc hay gai sầu riêng, tóc đứng sững, mặt tái mét và cố gượng nói:

- Nó, nó, nó, nó, cô, cô, cô, cô cười ngó mình,..

Tiếng run run sợ hãi, tôi với Ling mới kéo bạn ra xa cái bàn đang ngồi chơi ở đám ma đó.

Ling nói:

- Chiếc hòm có ánh đèn sáng, vậy cả hai nhóm người già ngồi đầy đó có gì thì chậm chậm nói rõ coi.

Phành nói:

- Khi mình cúng và chắp tay lễ, thấy trong tấm ảnh cô mỉm cười vào mình.

Ling mới cười và nói:

- Tốt rồi! Người chết mà thấy mày còn tỉnh lại và mỉm cười tặng là may mắn rồi, sao mày không xin số luôn? Nếu là tao xin số rồi khỏi lo. Đèn sáng người nhiều, vậy mình đi thắp nhang nếu hình mỉm cười thì mình xin số luôn.

Nói xong, Ling tiến bước chân thẳng về nơi hòm có mâm cúng và hình, Phành đứng bên cạnh tôi run run nói không nên lời. Tôi thấy đó không phải là câu chuyên mà giả vờ chọc ghẹo nhau, đôi mắt tôi ngó theo:

- Ling đang đến gần cái hòm ngồi xuống chắp tay lễ và cắm nén nhang vào trước tấm hình, cỡ 25 thước xa, tôi cố để ý coi Ling khi cắm nhang có gì xẩy ra không, trong khi tôi đang để ý đó thì thấy Ling tay cầm nén nhang và ngó thẳng vào bức hình ở trước mắt, một lát như vậy xảy ra, tôi cũng không hiểu chuyện gì, Phành nói run run:

- Chờ Ling về nói cho ngươi nghe!

Ngó Ling không cắm nén nhang mà chợt choàng đứng dậy và chạy, 3 bậc cầu thang chùa Ling té và đứng lên một cách lẹ bất thường và chạy thẳng về phía chúng tôi, tóc tai đứng sững hơn Phành khi nãy rồi chạy như bay. Khi đến nơi tôi hai người, Ling không có ngừng chạy qua mặt tôi với Phành, rồi chạy như bay về nhà luôn. Phành cố gượng nói với tôi tiếng chậm chậm run run:

- Đứa em gái mà mình gặp khi đi bộ đến, đó là cô chết và bức hình đó!

Khi nghe lời nói này thì gai ốc với gai mít từ đâu tới, trên đầu tôi nó dầy lên như da cóc, từ từ tóc đứng sững lúc nào không biết, tôi ngó về phía hòm với tấm hình thì cảm thấy xương sống quá lạnh, tôi mới mở miệng gọi:

- Phành! Phành! Im lặng không có tiếng trả lời gì hết.

Tôi quay mặt lại thì Phành đã chạy như bay về nhà hay đi đâu từ lúc nào, với một giây đứng hình trước khi tôi mới có bình tĩnh để mà chạy, bên cạnh tôi chẳng có ai, chỉ có một bóng cô em gái mà cả ba gặp khi đi tới đám ma, da vịt hay da ngỗng gì không biết, một hơi nén thở về tới nhà đắp chăn chùm đầu cũng không được tắm luôn, có hai chân chạy lẹ bằng đó nếu có bốn chân chắc chạy lẹ hơn.

Chuyện cũng đã hết, chúc bạn đọc được vui vẻ.

Viết xong 3.20 chiều

21.04.2016
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 34: Khách sạn trong nhớ
Một khách sạn với lời kể nhiều về tâm linh trôi từng trạm thời gian. Vạn Tượng là nơi sum họp học sinh cả nước khi học trường đại học hơn 400 km xa nếu đi đằng xe. Trước thập niên 1980 tôi còn đi học, nếu ngồi xe cũng cỡ 12 tiếng đồng hồ theo thời tiết mưa gió nữa. Một cốt chuyện xảy ra với hai anh em ở làng của tôi:

- Khi em gái học hết lớp (trên tôi một lớp) và người em gái chưa từng biết Vạn Tượng ra sao, thi cử xong thì em gái nói:

- Anh đưa em đi trước khóa học vài tuần đến nhà bà con ở để em nghỉ ngơi đi chơi, em chưa thấy Vạn Tượng bao giờ, ở nhà bà con tốt hơn, lần đầu xa cha xa mẹ không biết đường sá lại không có xe nữa.

Hai anh em rủ nhau đi đằng xe tải vì muốn thấy phong cảnh núi rừng, rồi hai anh em đi trước khoá học.

Khi đến Vạn Tượng đã 12 giờ đêm, trời mưa ẩm ướt, thôi sáng mai mới đến nhà bà con, hai anh em vào khách sạn (xin giấu lại tên khách sạn) em gái nói:

- Lần đầu tiên em ngủ khách sạn.

Hai giường ngủ chung một phòng, em gái đi tắm rửa vì đầy là bụi trên đường, khi tắm xong ra thẳng vào cái tivi mở nằm coi. Người anh đi tắm sau và thấy mấy sợi tóc dài hơn nửa thước ở cái bồn tắm, anh không để ý và cũng không nghĩ ngợi gì cả, tắm xong lên giường nằm coi tivi với em gái. Hai người quá mệt mỏi ngồi xe tải cả ngày, anh tắt tivi và ngủ. Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh như nghe tiếng chân người và tiếng đóng cửa nhè nhẹ tiếp với tiếng người mở nước tắm trong phòng tắm đó, cảnh mệt mỏi đang cuốn hút hai anh em cho chìm vào giấc ngủ. Đang trong lúc miên man đó, hình như một bóng cô em gái có mái tóc và thân hình ướt đẫm quấn cái khăn mặt ngang ngực đang đứng ở chân giường và ngó anh chằm chằm, rồi tiếng người trò chuyện ầm ầm lên tại chỗ. Trong giai đọan thật thật hư hư đó thì hai con mắt chợt mở sáng ra vì cái tivi bất thình lình bật lên với tiếng ầm ĩ khắp phòng. Anh ngồi dậy ngó cái tivi với sự ngạc nhiên là mình đã tắt rồi trước khi ngủ, anh thở dài và bước xuống giường đi tắt tivi. Trong khi anh quay về ngủ tiếp thì anh đột ngột đứng sững tại chỗ, anh quay về mở đèn lên quan sát cái nền phòng thì có một vũng nước tròn tròn, anh lấy khăn lau để khỏi té trong đêm rồi tắt đèn lên giường nằm tiếp, em gái thì vẫn ngáy khò khò khò. Khi lên giường nằm anh thấy như nổi da gà da ngỗng lên, nhớ bóng cô gái ướt đẫm đứng ở chân giường mình và cái tivi cũng như mình đã tắt rồi, trong lúc đang ngẩn ngơ đó anh bật ngồi dậy tại chỗ khi mùi phấn son nước hoa đàn bà sực vào mũi anh. Một lúc ngồi ngó vòng quanh phòng theo ánh sáng qua cửa sổ đêm, mùi nước hoa đã nhạt, anh nằm xuống tiếp, trong lúc trở mình đi mình lại anh nghe tiếng xoạt xoạt ở phía giường em gái mình xa nhau cỡ hai thước, anh chỉ nghĩ là em gái mình mệt mỏi và trở mình thôi, nào ngờ tiếng xoạt xoạt kéo dài với tiếng con nít gì không biết, anh mở mắt ngó thì anh ngồi dậy lúc nào không biết nữa.

- Ông bà ông vải ơi, anh muốn đứng hình luôn, tóc anh nó đứng thẳng chỉa đi tứ hướng như quả chôm chôm vậy, thân thể anh từng cọng lông nó xùi lên như quả sầu riêng luôn. Em gái nằm quay lưng vào anh nhưng sau lưng em gái có một đứa bé gái cỡ 1-2 tuổi đang ôm chặt, anh hoa mắt hay không, ánh sáng trong phòng cũng đủ cho thấy rõ là người và mặt mũi mà, anh lo cho em gái, anh từ từ xuống giường mình đi tới. Khi tới gần cỡ một thước, anh chưa được cúi xuống thì tiếng cười khì khì khì khì nổi lên và đứa bé từ từ quay mặt lại ngó anh. Trời ơi, anh đứng hình không biết làm thế nào nữa, nét mặt một bà già 90 tuổi, hàm răng đen theo bóng tối rồi cái đầu quay ngược về đằng sau mà hai tay với thân thể vẫn ôm chặt sau lưng em gái, anh bật ngửa về đằng sau lúc nào không biết. Khi tỉnh thì anh đang dựa vào vách tường của phòng ngủ xa nơi đó cũng 4-5 thước, anh nhắm mắt và thở dài vài cái, anh mở mắt chậm chậm ngó về nơi đó thì chẳng thấy gì cả, em mình thì vẫn nằm ngáy khò khò khò, hỏi lòng mình là làm thế nào bây giờ, có nên đánh thức em mình dậy không. Anh tụt xuống ngồi trên nền cái phòng cỡ 10 phút, thấy đỡ sợ hãi, bình tĩnh lại được một chút thì anh đi lên giường nằm, trong lòng thấp thỏm là mình mệt, rồi hoa mắt hay là ma thật đây, thôi im lặng tìm lại giấc ngủ để em gái mình được giấc ngủ an lành và anh cũng không dám nằm nghiêng quay mặt về phiá em gái mình nữa. Nửa tiếng đồng hồ sau, lại bóng cô em gái ướt đẫm đó đứng ở chân giường ngó anh chằm chằm nữa, anh cũng ngủ thiếp đi luôn được một lúc thì lại ngược về nửa tỉnh nửa mơ như có người đang đánh thức anh dậy, hai cái bắp chân anh đang giãy dụa, hình như có hai bàn tay bóp xuống đó. Anh vẫn còn mê man chưa tỉnh giấc và lần này như có hai bàn tay bóp lên cái đùi của anh, từng nhát bóp mạnh như cảm thấy đau luôn và giấc mơ cũng phải ngừng, rồi anh cảm thấy ngứa ngáy nơi cổ và hai cái tai, anh đưa tay lên gãi rồi lại ngứa thêm cứ như vậy nhiều lần, anh chợt choàng mở mắt thì anh đứng hình như người bị bóng đè.

- Ông trời ông táo ơi, trong khi lòng mình vẫn tỉnh, tóc anh nó đứng thẳng như con nhím xùi lông vậy, trong phòng tối mờ mờ, tóc của hình bóng ma xõa lên cổ và hai tai của anh, thì ra anh ngứa ngáy trong đêm là tại mái tóc đó, cô ma cúi xuống lấy cái mặt kề sát vào cái mặt anh. Sau vài giây vẫy vùng đó anh chợt nhớ tới kinh phật, miệng lẩm bẩm tụng niệm được vài phút thì anh mới cử động được, anh hò hét và chạy thẳng ra khỏi phòng lúc nào không biết, xuống phòng tiếp tân chẳng còn ai, cửa ngoài đóng, anh ngồi ở ghế nơi tiếp tân lim dim ngủ luôn.

Trời gần sắp sáng, chợt anh nghĩ tới còn em gái mình, anh cố gượng lấy bình tĩnh ngược về phòng, khi anh mở cửa nhè nhẹ và ngó vào từng tấc từng gang trước khi bước vào phòng, tóc anh vẫn còn chưa nằm xuống hết thì lại đứng ngược lại khi thấy thêm một vũng nước ở chân giường của mình. Lần này anh không có lau để sáng cho em gái mình thấy, anh mở hết màn che cửa sổ, ngồi dựa vào đầu giường chờ sáng, em gái thì vẫn ngủ ngáy khò khò. Một lát sau bình minh chập choạng tới, anh đánh thức em gái rửa mặt và dẹp dọn đồ lên xe taxi đến nhà bà con gấp.

Anh không nói năng gì khi đến nhà bà con, anh chỉ ngủ được một giấc dài đến chiều tối mới tỉnh, anh mới bắt đầu kể câu chuyện này lại cho em gái và bà con nghe, cô em gái nói:

- Cả đời em không dám ngủ khách sạn nữa đâu!

Anh nói:

- Đây là lần đầu tiên mà anh gặp ma trên đời, anh cũng không cần biết chuyện ma đó đến từ đâu nữa, chỉ đến ngủ trọ qua đêm thôi, mà lại xảy ra chuyện thành một khách sạn trong nhớ đã để lại cả đời với anh.

Tôi ngồi nghe ông anh người làng kể mà mê luôn không có một câu gì để tôi hỏi anh lại cả, tôi nói:

- Nếu lần sau mà anh có chuyện về ma gì thì kể cho em nghe, em rất thích!

Tới đây thì hai anh em chào nhau đi về.

Và tôi cũng xin ngừng bút ghi, nếu tôi gặp chuyện ma sẽ viết xuống cho các bạn được đọc vui.
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 35: Khám bệnh trong mơ
Xuông là tên một người nhiều tuổi hơn tôi cùng thành phố khác làng, anh trong nghề lái xe tải đi Vạn Tượng chuyên chở lên miền bắc Lào, cũng ít khi chúng tôi được gặp gỡ nhau, mình là học trò, còn anh thì buôn bán kinh doanh, khi nào gặp là anh níu xuống trò chuyện cả mấy tiếng, anh là một người rất vui vẻ.

Một hôm tôi lái xe honda qua chùa, thì thấy anh bước xuống cầu thang chùa với tay xách một sô nước tụng kinh và khăn choàng đi chùa của đàn ông, anh vẫy tay gọi tôi, tôi dừng xe và bước lên mấy bậc cầu thang chùa, hai anh em kể chuyện nhau nghe. Trong văn hóa và truyền thuyết đời sống của người Lào nếu thấy sô nước, nhang nến hoa vào chùa đó là một chuyện xui xẻo hay bất bình của cuộc sống thiên nhiên hàng ngày, không biết chuyện gì đã xảy ra với anh.

Tôi hỏi:

- Có gì xảy ra mà anh phải vào chùa với sô nước tụng kinh về tắm rửa vậy?

Anh trả lời:

- Anh nghỉ ngơi một tháng, xui quá như người vẽ cốt chuyện tâm linh để lên đời sống anh trạm thời gian này, 5-6 tháng rồi cứ tăng lên mãi, từng giấc mơ hay không mơ cũng toàn là thấy ma hay chuyện lạ kỳ luôn luôn, vậy anh mới vào chùa.

Tôi vừa nghe một câu nói ma thì hai lỗ tai tôi nó đứng thẳng lên như tai con mèo rình chuột và tôi nói:

- Kể cho em nghe ngay bây giờ, không kể em nghe em cũng không cho anh về, ma quỷ với em nó mùi mặn như bạn thân anh cũng biết mà, rồi hai anh em ngồi xuống cầu thang chùa trò chuyện vui cười, sợ sệt từ trưa đến xế chiều mới chào nhau về.

Anh nói:

- 5-6 tháng trước là mùa mưa, con đường núi rừng đất lở cây đổ xuống đường, anh phải ngủ ở dọc đường 3 đêm mới tới Vạn Tượng, đường đất khô lành thì từ sáng đến tối đã tới Vạn Tượng rồi. Mấy tháng trước mưa quá nặng nề đường sá nứt hết, lúc thì đào đất lấp đường, lúc thì cắt cây đi theo vậy. Làng kasi, nửa đường đã 11 giờ đêm, làng trong núi rừng thì 7 giờ chiều thì dân làng đã ngủ hết rồi. Anh quá mệt, đậu xe tìm chỗ ngủ mà không có, trong mui xe thì toàn là bùn đất không ngủ được. Xe dừng cuối làng, bên cạnh xe có gian nhà nhỏ có 3 bậc thang và ngó thấy cửa nhà trước mở toang hoang đến đằng sau. Anh hái hai ngọn cây thay cho bông hoa, đem gối chăn bước lên 3 bậc thang bên sàn nhà ngoài xin ngủ. Anh nói: "Tôi thất thế đường sá, xin nhờ ngủ đậu một đêm, mai sáng tôi đi tiếp, có gì sai giờ giấc tôi xin lỗi, thương lấy nhau giúp lẫn nhau, tôi lái xe kiếm ăn qua lại có quà tôi ghé tặng."

Và trong giấc ngủ nơi đó, sắp sáng anh mơ thấy một cô y tá đến ngồi bên cạnh bắt mạch và rót một ly nước nóng để bên cạnh rồi cô đi vào trong nhà. Sáng sớm chợt choàng dậy, ly nước vẫn còn ấm anh chẳng nghĩ gì cả, tay cầm ly nước lên uống, ngó thấy cửa nhà đóng, anh cúi đầu cám ơn giấc ngủ một đêm và ly nước nóng đó. Anh bước xuống nhà và đi thẳng lên xe lấy vài trái đu đủ để vào sàn nhà.

Trên xe đầy là trái cây chở xuống, đêm thứ hai anh nằm ngủ trong mui xe giữa rừng thì bỗng nửa mơ nửa tỉnh cuối đêm sắp sáng, anh lại thấy cô y tá với hai người bạn y tá nữa là 3 người, cô nói: “Khám máu anh kia đã rồi hẵng về.” 3 cô y tá cầm lấy tay anh chích mũi kim vào gân cổ tay anh xong rồi đi. Sáng hôm đó anh lái xe vào thành phố VạnTượng, anh chẳng nghĩ gì, chỉ mỉm cười trong giấc mơ có y tá lo lắng sức khỏe mình, vừa nghĩ tới đó thì anh chợt im lặng một lát vì hai bàn tay lái xe ở trước mắt và cổ tay bên trái chỗ mà mấy cô y tá chích mũi kim đó vẫn còn dính vết máu cỡ một phân chảy khô rồi. Anh lạ một chút, nghĩ là tay mình đụng vào cái gì trong mui xe khi ngủ, anh mỉm cười là vì nó trùng vào giấc mơ đêm qua mấy cô y tá đó.

Sau khi anh trao trái cây và chờ đồ cho đầy xe tải cho đủ chuyến, ở Vạn Tượng giấc mơ nào cũng thấy cô y tá đó hỏi han luôn luôn trong cơn mơ, anh chẳng nghĩ gì cả, chỉ có lúc về anh mua cho cô hai cái áo thun và trái cây Thái Lan một chút. Gần hai tuần đã tới ngày về, cơn mưa rong ruổi ngắn theo mùa không mưa lớn nữa.

Sau từ 5 giờ sáng đến quá trưa, xe tải bắt đầu tới làng Kasi, anh đậu xe vào ghé quán bán nước ngọt, ngồi nghỉ lưng một chút và tìm lại kỷ niệm đêm phải lang thang ngủ ở cái làng này trong khi mưa dầm gió bấc. Sau khi nghỉ lưng 10 phút, anh lên mui xe lấy áo và trái cây Thái lan (chôm chôm, măng cụt) và đi bộ dọc theo cuối làng tìm gian nhà vệ đường đó, anh đi đi lại lại hai ba lần không tìm ra được gian nhà đó, toàn là nhà liền nhau đến cuối gian là hết, không có nóc nhà nào ở một mình xa cuối làng 20 thước nào cả. Anh ngồi thừ tay cầm quà và ngó vào quà, im lặng một lát thì anh mới hỏi hai vợ chồng già mở quán nước:

- Cho tôi xin hỏi thăm tới một gian nhà ở cuối làng, gian nhà đó xa ở một mình, ở vệ đường cỡ 3 bậc thang, sao tôi tìm không thấy? Tôi từng ngủ ở sàn nhà đó, chủ nhà là cô y tá còn nấu nước nóng cho tôi uống, khi mưa dầm đêm sang mà hôm nay tôi mua quà tặng lại tìm kiếm không thấy hay là người ta dọn đi đâu rồi, cho tôi xin hỏi thăm để tôi gửi quà thay tấm lòng người ta.

Ông chủ tiệm ngừng cười ngừng nói, bà chủ tiệm đang rửa ly cũng ngừng như người đạp thắng xe bất thình lình, quay mặt lại với vẻ mặt ngạc nhiên, cả hai ông bà đến bàn anh ngồi mới hỏi:

- Cháu thấy là cô gái phải không? Trước đây hai năm có một gian nhà bằng tre cao 3 bậc cầu thang và có mấy cô y tá mới học đến làm thực tế ở làng này, chuyện đã hơn hai năm rồi, không biết chuyện gì nhau mà tự tử chết và gian nhà đó đã phá đi hơn hai năm rồi.

Anh ngồi nghe đến đây toát mồ hôi và nổi da gà lên giữa trưa luôn, hai vợ chồng nói tiếp:

- Người làng hay thấy một cô gái trong bộ y tá lang vãng nửa đêm ở đó, nhiều xe đi qua hay thấy cô xin quá giang luôn luôn.

Hai ông bà hỏi:

- Cháu đến ngủ ở sàn nhà đó và cô đó làm ly nước nước nóng cho cháu uống đã lâu chưa hay mấy năm rồi?

Anh ngập ngừng vài phút và trả lời hai ông bà:

- 13 ngày trước đây thôi.

Hai ông bà mặt mày tái mét và khuyên anh về tới miền bắc rồi đi vào chùa một thời gian nghe và hai ông bà đứng dậy trông coi quán. Anh ngó mấy món quà anh mua, ngồi im lặng một lát rồi chào hai ông bà chủ quán lên xe về tiếp, vừa lái xe về miền bắc vừa lắc đầu từng trạm và nổi da gà. Khi về tới làng, quá bận rộn nên anh không được vào chùa, được vài ngày thì anh bệnh cảm nặng. Đêm anh ngủ sớm, nửa tỉnh nửa mơ, anh thấy cô y tá đến hỏi han và làm anh ly nước nóng, anh chợt choàng giấc thì thấy ly nước ở bên cạnh như đêm ngủ nhờ nhà cô.

Hai đêm sau bệnh cảm đã bớt, anh lại thấy cô y tá hỏi khám máu nữa và lấy kim chích vào gân cổ tay. Sáng dậy thì anh thấy vết chích đó còn đau và máu chảy, anh cũng chẳng biết nói ai, bệnh cảm đã hết, khách chờ nhiều, anh cố quên mọi chuyện đó và lái xe tiếp. Mùa mưa còn chưa hết, đường núi rừng quá trơn và phải lái xe chậm, khoảng 8 giờ đêm thì đến làng đó, xe lái tiếp thẳng đường Vạn Tượng. Đường rừng núi ít xe, anh ngó qua cái gương đằng sau thì anh bất thình lình đạp thắng xe lúc nào không biết, một hình bóng cô y tá đó đang ngồi trên bao bì chở trái cây, tóc tai anh đứng sững, da ngỗng da gì không biết, anh gượng lấy bình tĩnh mở cửa xe và trèo lên đằng sau để coi thì không thấy nữa. Xe đến Vạn Tượng nửa đêm, em gái của anh mở cửa đón, anh đang đem quần áo và bịt thức ăn xuống thì em gái anh hỏi:

- Có cô mặc bộ đồ y tá quá giang xe anh, cô ở đâu hay ngủ nhà em một đêm trước rồi mai hẵng đưa cô về?

Lúc đó anh đứng hình đứng tim luôn, anh đi vào nhà tắm rửa cũng chẳng trả lời em gái luôn, em gái nói:

- Chắc cô đi bộ về rồi anh.

Anh kể tiếp:

- Cứ một vài đêm lại chợt mơ tỉnh thấy cô y tá đó, làm cho anh nhớ lại lời nhắc nhở của hai ông bà mở quán cà phê nói nên đi vào chùa. Hai tuần xe lái ngược về miền bắc lại, tới thành phố VangViêng xa Vạn Tượng hơn 100 cây số, xe ngừng thì có một người đậu xe ở vệ đường đang đứng gọi tôi và nói:

- Trên mui xe có mình anh, chỗ ngồi đầy ra, sao anh để cô em gái mặc đồ y tá ngồi đằng sau vậy? Vừa bụi lại vừa cây cối nguy hiểm cho cô chứ?

Anh nổi da gà mà cũng không quay lên ngó xe, lên mui xe rồi lái tiếp về. Anh quay mặt lại tôi và nói:

- Đêm qua là hôm rằm nè, coi đây vết mũi kim chích xuống nè rõ chưa em, anh quá bận hôm nay mới được đến chùa.

Anh bước vào thì ông sư thầy đã biết rồi và nói:

- Có người theo và lo sức khỏe cho anh với lòng tốt chứ không có chuyện gì cả, về lấy nước này rửa mặt tắm và tất cả sẽ bình an.

- Tôi cũng chúc anh gặp con ma nào mà đẹp hơn cô y tá đó nữa.

Anh cười và đá đít tôi một cái, hai anh em chia đường về.

Câu chuyện đã hết, chúc bạn đọc được vui vẻ.
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 36: Lá thư Vạn Tượng
Cùng trong lớp học và trong tuổi con đi học, trước năm 1980, Luang prabang là một thung lũng êm ấm sinh sống với thiên nhiên. Có một đôi trai gái quen thân nhau lâu rồi tên Kham và cô gái tên Vone. Một hôm, tôi thấy Kham buồn buồn tôi mới hỏi bạn chung lớp:

- Có chuyện gì mà cái mặt như con chó đạp lên gãy đôi và lúm xuống thành vết chân chó vậy? Kham nói:

- Gia đình bạn gái sắp sửa xuống Vạn Tượng sống và cô cũng rời nơi học luôn thì tôi mới nói:

- Có gì đâu? Mùa hè nếu có tiền thì đi thăm hay chờ 2-3 năm nữa chúng mình cũng phải rời xuống đó học mà và tôi vỗ vai bạn đi vào lớp.

Sau khi Vone rời đi học ở Vạn Tượng thì hàng tháng vẫn viết thư gửi cho nhau, thời gian đằng đẳng trên thư gửi cho nhau cả năm. Kham mỗi một lần nhận thư hay nói cho tôi nghe, tôi chỉ nói: “Nếu yêu nhau thì đừng bỏ lãng thư liên lạc nhau, ngày mai cầu duyên tới”. Và tôi vỗ lên vai bạn nhè nhẹ 2-3 cái rồi đi. Thắm thoát 9 tháng mệt nhọc trong tuổi cắp sách đi học thì đã đến mùa phượng đỏ và hè đến. Một hôm tôi đi qua chợ, bỗng thấy xa xa Kham với bà cô ở chợ đang đứng mua rêu và da trâu khô. Kham thấy tôi giơ tay gọi, tôi mỉm cười và dạo gót tới cúi đầu chào bà cô đứng đó. Kham tươi cười thò tay vào túi quần móc ra một lá thư và mở ra lẹ vừa mừng vừa khoe:

- Nè, cô Vone thèm món ăn miền bắc da trâu khô với rêu sông nè đọc coi, bà cô mình hai hôm nữa đi xuống Vạn Tượng mang đi cho mình.

Tôi lướt mắt trên nét chữ vài dòng: “Thèm ăn rêu và da trâu khô thôi”, vì lá thư tư nhân của bạn, tôi cúi đầu từ giã bà cô và Kham rồi đi. Trong mùa hè nóng nảy và mưa. Một hôm, tôi đứng ở trước cửa rạp cinema chờ giờ chiếu phim, tôi mua gói thuốc lá và một mớ hạt bobo luộc đứng ăn, ngó người đến coi phim. Đột nhiên trên bả vai có người đứng đằng sau vỗ mạnh liên tục vài cái, tôi giật mình và quay mặt lại, đó là bà cô của Kham với mấy người bạn đến coi phim, chợt bà kéo tay tôi đến nơi không người như muốn nói gì với tôi và mặt bà cô đó tái mét như vẻ lo sợ gì không biết. Tôi bình tĩnh hỏi:

- Kham khỏe không và vui vẻ không? Chắc mừng lắm được gửi quà cho bạn gái mình.

Bà cô ngó mặt tôi ngơ ngơ ngác ngác. Bà cô giơ tay vỗ mạnh trên bả vai tôi, lớn tiếng một câu với tôi:

- Im và nghe cô nói:

- Cô cấm cháu nói gì với Kham nghe, hứa với cô đã thì cô mới nói cho nghe. Tôi nói:

- Cháu ít có thời gian nói chuyện tri kỷ với bạn bè, cô cứ tự nhiên nói đi cô. Cô nói:

- Cô Vone đó đã bệnh chết sau khi xuống Vạn Tượng được cỡ một tháng và gia đình đó đã vượt biên qua Thái lan lâu rồi, 5 tháng nay ai viết lá thư cho nó? Cô nổi da gà từ lúc ở Vạn Tượng rồi biết không? Cấm nghe! Da trâu khô với rêu nó mua cô đã cúng vào chùa ở Vạn Tượng rồi, cô nói tiếp:

- Sẽ cho nó biết gia đình đó vượt biên sau khi nào hai đứa ngừng lá thư, nhớ nghe cháu, nổi da gà rồi, thôi bạn chờ lâu cô đi đã.

Tôi đứng sững im lặng, da voi da chuột gì không biết, da gà thì chắc không phải, vì quá xá trời và bất thình lình nghe câu chuyện. Tôi đứng không còn vía hồn, há miệng cả 10 phút, một mớ bobo luộc trên tay trái đang cầm đã rơi xuống đất từ lúc nào. Đêm đó chiếu phim, tất cả bạn bè trong phòng chiếu ai cũng ngó tôi lạ, tôi nói:

- Tôi muốn bệnh, tôi về nghỉ ngơi.

Tôi đi bộ về nhà tắm rửa cho tỉnh mà vẫn chẳng có tỉnh lên được, không muốn nói năng gì cả. Tôi mở cửa nhà ra ngồi giữa sân đến khuya một mình, không biết là cười hay là khóc, hay sợ hay là mơ, hay tỉnh mà da gà da ngỗng cứ đến viếng thăm từng trạm qua đêm dài.....
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 37: Lời hẹn thề
Một câu nói đời người và một câu nói linh hồn hay ma quái, đời người hay thế giới tâm linh chỉ khác nhau là thế giới tâm linh không có thân và không có tuổi tác thôi. Trong truyền thuyết văn hóa nhiều nước cũng có cái kiêng kỵ giống như nước Lào, yêu thương hay duyên tình thì người ta cũng kiêng kỵ lời hẹn thề ngàn đời ngàn kiếp bên nhau, lời hứa hẹn thì được, vì mỗi người một số phận, một tuổi tác khác nhau, từng xẩy ra bao nhiêu câu chuyện dân gian về tình yêu mà lưu luyến với linh hồn của người đã chết đi.

Một câu chuyện xẩy ra với người bạn chung trường học mà kém hơn tôi một lớp, tên là Phành, ở thành phố khác đến nơi tôi học, đã gần mùa phượng đỏ hay mùa nghỉ hè sắp tới viếng thăm, hai người gọi nhau bằng hai câu: “Anh và Em”.

Một hôm gặp nhau trước cửa rạp cinêma chiều tối, hai người rủ nhau qua bên kia đường ngồi ăn bát chè vì phim còn chưa tới giờ chiếu, vì đêm về tôi làm việc ở rạp cinêma. Hai người ngồi ở bàn trước cửa quán bán chè ngắm người lại coi phim, bên cạnh rạp hát là chùa Visoun, một ngôi chùa lâu đời tối đen với cây cối, bỗng tôi ngó thấy một cô em gái mặc bộ đồ trắng dài đứng ở chùa và ngó thẳng về phía hai chúng tôi ngồi ăn chè. Cả nửa tiếng ngồi đó mà vẫn thấy bóng cô em áo trắng đứng ngó thẳng, trong khi tiệm bán chè chỉ có hai người ngồi ăn mà thôi, ánh đèn đường, ánh đèn rạp cinêma rọi vào cũng đủ cho biết cô đứng ngó về phiá hai chúng tôi. Còn hai tuần nữa là hết năm học bước vào bốn tháng hè. Em nói:

- Em không quên đem trái quýt lên cho anh nếm thử nhà em trồng nhiều đó và em về lần này em dạm ngõ lập gia đình luôn.

Tôi nói:

- Sao không học xong đã? Học hành đã em ơi, kiếm cơ hội được học cao đâu có dễ, ba mẹ em tốn kém bao la mà, nếu em có vợ thì chuyện học hành nó sẽ có cái phân tâm đó.

Em nói:

- Người nhà quê anh, nếu em không lên đây học chắc em có con hai đứa rồi, chúng em đi vào chùa thề với nhau lâu rồi, hè năm nay em về quê rồi dạm ngõ luôn.

Tôi cười và hai người qua đường đi vào rạp cinêma, cô em gái vẫn đứng ở chùa ngó theo chúng tôi chừng chừng đến khuất bóng vào rạp, tôi cũng không nghĩ gì cả. Sáng thứ hai đi học tôi đậu xe honda, em nó đậu xe đạp cùng một nơi, khi đi bộ qua sân cỏ rộng rãi đó, tôi thấy một bóng cô em gái mặc bộ áo trắng như đêm qua đứng ở phía sau cửa sổ lớp học ngó thẳng vào em nó, tôi thì vội vã vào lớp học.

Khi chiều tới, tôi ra rạp cinêma sớm thì thấy em nó ngồi ở cầu thang trước rạp, như nó có gì thắc mắc trong lòng muốn hỏi, tôi ngồi xuống thì em nó cũng bắt đầu hỏi thật:

- Anh ơi, dạo này có chuyện gì lạ lạ xẩy ra với em, anh có tin đường ma quái không?

Tôi mỉm cười gật đầu nói:

- Dù ma không có thân không tuổi tác như nó cũng có cái lưu luyến, nó cũng là một phần của đời sống mà mình có cái thương cái tiếc chứ, tại sao chiều hôm nay em lại hỏi anh chuyện này hay đang gặp ma gì đó? Kể cho anh nghe coi? Sao em lại nói tới ma quái vậy?

Em nó kể:

- Bao nhiêu câu chuyện lạ xẩy ra với em đã mấy tuần rồi, từ một chiều em đi xa đạp tới nhà bạn ý muốn mượn bạn cuốn sổ toán về nghiên cứu học, trời nóng nực thì bạn với ba mẹ chị em ngồi chơi ở trước nhà, em đậu xe đạp ở lề đường, khi em đi tới thì bạn nói:

- Sao không gọi bạn gái đến giới thiệu cho quen biết? Có chi mà gấp vậy?

Em nghĩ là nói đùa nhau thôi, đến khi mẹ của bạn nói:

- Sao không gọi nó vào nhà con? Lại để nó đứng phơi nắng ở vệ đường như vậy?

Em chỉ biết mỉm cười thôi, chờ mượn cuốn sổ rồi chào đi về, trong lòng thấy lạ lạ gì không biết luôn. Chiều sau đó khi tan học em đạp xe đạp về, thì có một người bạn chung lớp đạp xe lẹ lên bên cạnh em và nói:

- Tan học rồi, mà thật là hạnh phúc đi đón bạn gái nữa, cô bạn gái thật là dễ thương, sao không giới thiệu cho các bạn được quen biết rồi chào nhau?

Trong lúc đó nổi da gà, như lạnh cột sống rồi em tạt xe vào lề đường, bước ra khỏi xe đạp và ngó chiếc xe hình như là nó nặng nặng gì không biết nữa như chở người ở đằng sau xe, em đứng ngó thở dài một lúc mới lên xe đạp về nhà, trong lòng thắc mắc về những hình bóng cô em gái mà ai cũng nói tới là có bóng một cô gái theo sát bên cạnh mình trong lúc này. Nhiều sáng như có người đánh thức em dậy đi học, khi em mở mắt thì cái mùng ngủ đã có người vén lên tử tế và gọn gàng, bạn bè ai cũng nói là em có bạn gái thì quên bạn học, khinh người.

Tôi hỏi em nó:

- Có phải em bệnh không hay em có gì trong lòng nói anh nghe? Em nên giữ cái bình tĩnh vì em đang ở nhờ bà con chứ không phải ở nhà với ba mẹ, có gì thì cứ nói thẳng với anh, đừng lo phiền não nghe em. Rồi từ từ câu chuyện đó nó sẽ trôi theo thời gian và im thôi mà.

Em trả lời:

- Thật em không có gì anh, cũng không có bệnh cảm gì, em đâu có bạn gái ở đây, ở với bà con thì tan học cũng phải làm việc nhà chứ, mùa hè này em mới về xin dạm ngõ ở quê nhà, học xong rồi hai em mới cưới nhau mà.

Tôi nói:

- Đừng nói câu thề với anh nữa nghe, theo phong tục truyền thống người ta kiêng kị, đó là nợ nần qua kiếp, dù chết rồi vẫn còn theo đuổi nhau, trong đám ma khi thầy sư tụng kinh là phải cắt duyên số đường đời hết số hết kiếp nợ nhau mỗi người mỗi đi, người mình khi yêu nhau thì hay thề ước đó là sai em đừng nên làm. Còn chuyện bóng cô em gái bên cạnh thì em cứ nghĩ là người ta chọc ghẹo em hay là người ta hoa mắt thôi, đừng nhặt lên cho mệt mỏi làm chi, trường học thì đang trong mùa thì cử, có chuyện gì thì em đến chơi với anh trước giờ chiếu phim, cũng là nơi đông người để khỏi buồn.

Nói xong đã đến giờ chiếu phim, em nó không coi rồi chào nhau đi về. Khi tôi đứng lên ở phiá chùa bên cạnh rạp cinêma, một bóng cô em gái quá quen vì thấy luôn luôn đang đứng ngó chằm chằm về phía tôi với cậu em nó từ lúc nào không biết nữa.

Rồi tất cả học sinh cũng trằn trọc qua mùa thi cử như báo cho thành phổ nhỏ vắng tanh với bóng học sinh ngập đường phố sáng chiều. Tôi đứng thở dài trước rạp cinêma từ sớm, như có một chiếc xe đạp đang chở một cô em gái cuốn hút hai con mắt tôi sáng lên tại chỗ. Cậu em đậu xe đạp rồi tủm tỉm cười và đi thẳng tới tôi, còn cô em gái rất quen với hình bóng mái tóc xõa phủ hai bên má, đứng cúi đầu ở nơi xe đậu cũng xa tôi cỡ 30 m.

Em nó chạy đến tôi tươi cười và nói:

- Mai em về quê rồi, bốn tháng nữa anh em mình mới gặp lại nhau, em bảo đảm sẽ có quà miền quê tặng anh.

Nói xong, tôi gửi lời hỏi thăm sức khoẻ cả gia đình em nó ở quê, em nó ra về nhưng tôi lại đứng như mất hồn, may mắn là ban ngày chứ không phải ban đêm mà tôi toát mồ hôi lạnh, tôi chạy như bay thẳng vào trong rạp cinêma, da gà da chim da ngỗng gì không biết, một lát sau tôi mới lấy lại cái bình tĩnh và chắp tay 10 ngón lên khấn cho em nó được bình an với tất cả mọi người trong gia đình.

Sau gần bốn tháng trời trôi qua với mùa mưa rải rác cũng thưa thớt, hoa phượng cũng đã tàn, bao nhiêu chuyện cũng chìm vào trong nỗi quên lãng theo thời gian, thì hôm nay trước nhà sau buổi thể thao và bữa cơm chiều, tôi vừa bước tới cửa nhà thì thấy cậu em nó đứng chờ tôi với trái cây vườn, tôi thấy em nó quá mừng như có gì muốn nói, tôi cũng chờ nghe có phải chuyện giạm ngõ gì không. Em nó vừa đem trái cây xuống vừa tủm tỉm cười rồi nói:

- Anh có biết không, khi về đến làng em mới hiểu là tại sao có một bóng cô em gái cứ mãi theo sát em đó.

Tôi đứng sững như cho cái quan tâm vào cốt chuyện xẩy ra tiếp với em nó. Lời em nó kể tiếp:

- Khi em về tới làng thì ai cũng lui tới viếng thăm, cả ba mẹ cô bạn gái em nữa, rồi em mới biết là cô bạn gái của em đã chết trước hôm nghỉ hè năm ngoái cỡ bốn tuần, cô bị bệnh sốt rét rừng, lòng em rất khó khăn mới chấp nhận trong hoàn cảnh khi mình mới về, em rất buồn bã và nhớ tới lời khuyên nhủ của anh. Rồi bao nhiêu chuyện về cô em gái mà xẩy ra với em trong mấy tháng trước đó em mới hiểu được. Gia đình em với gia đình cô bạn cũng vào chùa làm phong tục cho hết duyên kiếp với nhau, ông thầy sư cũng khuyên đừng bao giờ hẹn hứa câu thề với ai nữa.

Em nó hỏi:

- Anh có từng thấy bóng ai bên cạnh em như người khác thấy không?

Tôi gật đầu mỉm cười và trả lời:

- Từ lúc ngồi ở quán chè, trước rạp cinêma và mỗi lần chào nhau về thì đằng sau xe đạp của em đều có một bóng cô em gái theo, dù nó là ban ngày mà cũng vẫn nổi gai ốc gai quả sầu riêng luôn, nhưng anh không có được nói cho em nghe thôi, sự thật là anh thấy và để ý chiếc bóng đó mà ngó chằm chằm vào em là anh thấy quá nhiều lần.

Tôi cũng cố an ủi em nó:

- Từ từ quên đi em và chăm chỉ học hành tốt hơn, có duyên với ai nó sẽ tới sau và sẽ có ngày gặp.

Tôi vỗ lên vai em nó mỉm cười, cám ơn hoa trái miền quê. Bây giờ thấy em nó rất vui vẻ hơn trước, tôi rất mừng. Em nó chào tôi đi về nhưng lần này đằng sau xe đạp không có bóng ai.

Tôi xin dừng ghi, chuyện cũng đã kết thúc, chúc đọc giả vui vẻ với cốt chuyện ma..

viết xong 29.12.2017
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 38: Ma bạt tay tận nhà
Trong mùa hè nóng nảy buổi trưa với sân chùa rộng rãi đầy cây lớn cổ thụ, gợn giấc ngủ và người trong làng già hay trẻ đến nghỉ ngơi hay ngủ trưa nhau. Một hôm, phía cổng chùa bên kia với bóng mát cây cối lớn nổi lên tiếng cười ầm ĩ như đang làm tiệc gì nhau không biết. Anh Van là một người chung làng, nhiều hơn tôi cỡ 7-8 tuổi, là một người quá vui vẻ, nghịch ngợm mà hay kể chuyện cổ tích thiên nhiên. Anh là một người có cái khiếu kể chuyện, khi anh kể chưa hết câu chuyện thì người nghe đã cười đứt ruột, ngó thấy anh chưa nói đến 3 câu cũng cười rồi.

Buổi trưa hôm đó, tôi nghe ở phía cổng cầu thang lên chùa có tiếng anh Van và tiếng cười đùa nhau ầm ĩ, tôi đứng dậy khép cửa chùa rồi đi đến chỗ các anh đang cười vui, 5-6 người đang ngồi cười anh Van kể chuyện, vừa thấy tôi đến các anh nói:

- Em ngồi xuống đây chơi với các anh, tôi trả lời:

- Em đang ngủ trong chùa, nghe tiếng các anh nói chuyện vui thì em không ngủ và em mới ra đây nè.

Một người anh tên Kéo nói với tôi:

- Em coi mặt thằng Van bị ma bạt tay tới nhà đã nhiều lần có đáng không hay nên có thêm mấy bà nữa bạt tay thêm giúp ma mới đúng có phải không?

Anh Van đuổi đá đít anh Kéo. Mấy anh ngồi đó nói tiếp:

- Cái mặt thằng Van nó gãy đôi thành 3 góc, tái xanh một nửa, tím một nửa, tại bị ma bạt tay nhiều quá em để ý coi.

Lúc đó tôi cười muốn đứt ruột và nói:

- Em chưa từng nghe ma bạt tay người, lần đầu tiên đó và cười, thêm một anh ngồi đó nói:

- Trên thế gian chỉ có một cái mặt đó bị ma đuổi bạt tay khắp nơi thôi em nhớ lấy, đêm qua nó cũng bị bạt tay thêm, nhưng đêm qua nó ngồi dậy bạt tay lại ma thì hôm nay nó ngồi khoe nè. Tôi cười đau cả bụng.

Anh Van là một người vui nghịch không có làm ai buồn, mỗi lần nào anh đi qua mâm cúng, không cần biết của ai hay ở đường nơi tai nạn chết oan, người ta cột vào cây cột đèn hay để ở đất. Anh Van đi qua là bắt đầu cái nghịch của anh, anh vặt 1-2 quả chuối đang cúng đó ăn và nói: "Của tao một phần, không của tụi mày hết đâu!"

Lúc nào anh cũng quậy mâm cúng người ta, thì anh mới bị bạt tay luôn luôn vậy chứ sao!

Tôi nói:

- Anh kể cho em nghe rõ vài chuyện coi!

Anh Van bắt đầu kể chuyện thì tất cả mọi người đã cười trước rồi, anh Van nói:

- Tụi mày có im không! Nếu không im tao không kể đâu!

Tất cả mọi người im quay mặt lại lắng nghe.

Anh Van kể:

- Một hôm, tôi ngồi chơi đàn ở trước cửa nhà một mình cho đỡ buồn, như mải say ngồi chơi đến nửa đêm, bỗng nhiên cơn gió làm cho tôi nổi da gà và hình như có tiếng hơi thở ở phía sau lưng, tôi ngừng tiếng đàn và từ từ quay mặt lại thì vừa đúng cái bàn tay bạt vào mặt tôi, cái đàn tuột tay rơi xuống đất, mặt tôi thấy rát và đau, tôi chợt choàng đứng sững mà chẳng biết làm thế nào, trước mặt tôi là cái bóng đen thôi, lại thêm một bàn tay thẳng vào má bên trái tôi đau rát dễ thương và chiếc bóng đen hình dáng đàn bà quay lưng đi rồi mờ mờ khuất. Tôi cầm cây đàn nhảy vào nhà ngay lúc đó, đầu tôi nổi da cóc, tóc đứng thẳng lên trời, thân thể nổi da gà hay da chim gì không biết luôn, tôi vác cái nệm ra ngoài nằm đắp chăn đến sáng.

Mấy anh ngồi đó nói:

- Con ma đó sai lầm rồi, đáng lẽ nó lấy chân đạp mới đúng cái mặt đó, cười ầm, em biết không? Người ta cúng, nó đi qua ngừng lại rồi bốc ăn đồ cúng của người ta đó, tôi cười đau bụng và nói:

- Kiểu này cũng có sao anh Van?

Anh Van kể tiếp:

- Một hôm, anh đến chơi nhà bạn gái đang gói bánh chưng Lào. Ngày mai là ngày rằm, 11 giờ đêm anh đi xe đạp về, anh đi ra đằng cửa nhà trước mở khóa thì bỗng nhiên anh nghe người gõ vách: cộc, cộc, cộc, anh quay mặt lại đỡ lấy bàn tay của một chiếc bóng đen, lần này chiếc bóng cao hơn lần trước một chút, cái má đau rát dễ thương, anh vội mở cửa nhà bên hông mang xe đạp vào và ngủ luôn, không tắm rửa luôn, nhớ tới lời bạn gái anh nói: "Bánh chưng đầy ở đây không ăn, anh lại đi ăn mâm cúng chưa xong, ma giận nó đánh anh đó!"

Anh Van vừa nói ai cũng cười.

Tôi hỏi:

- Anh có từng bạt tay ma bao giờ không mà lúc nào cũng bị ma bạt tay đến nỗi người ta đặt tên và họ cho anh là Van ma bạt?

Anh Van trả lời:

- Có chứ và kể.

Ai cũng im lặng nghe và chờ cười hay ghẹo nhau.

Một hôm tháng vừa qua, ba mẹ tôi thấy một con rắn nằm khoanh tròn trên một miếng giấy, khi con rắn bò đi thì thấy con số trên tờ giấy đó, ba mẹ của tôi mới đi mua số đề, gặp may lại trúng 50.000 kíp cũng gọi là nhiều. Ba mẹ tôi mới làm một mâm cúng để trước nhà mời linh hồn linh thiêng qua lại ăn uống lấy hên hay tạ ơn trúng số đó, mâm cúng có món ăn và trái cây ngũ vị.

Ai cũng cười trước khi ngó mặt anh Van đang kể và anh Van kể tiếp:

- Ba mẹ anh vừa thắp nén nhang, nến, hoa, vừa khấn xong quay lưng đi vào nhà thì ông con trai Van đậu xe đạp, vặt mấy quả chuối cau đút túi quần và cầm năm đĩa thức ăn lên cắn, mỗi đĩa một chút và trái cây mỗi thứ một ít bỏ túi quần và nói: “Tao ăn trước, chia nhau tụi mày ăn ít thôi, có vấn đề thì tối gặp nhau.” Nói rồi thì anh Van đạp xe đạp đi tiếp.

Ai cũng cười cái nghịch ngợm của người và ai cũng lắc đầu về cái quậy như vậy. Một người nói:

- Van, mày nên bị đạp mới đúng chứ không phải bị bạt tay đâu?

Anh Van là người có khiếu kể chuyện, ai cũng chờ anh kể để mà cười. Rồi anh Van kể tiếp chuyện, tôi ngồi há miệng chờ nghe:

- Đêm hôm đạp xe đạp đi chơi về, tắm rửa xong mang cái nệm ra trải nằm ngủ ở phòng khách (phòng ngủ 3 phòng thì để cho em 3 đứa với ba mẹ ngủ). Sau 11:30 giờ đêm, đang lim dim ngủ thì tôi bỗng nghe tiếng người nói chuyện nhau ở phía cửa vào nhà, nửa mơ nửa tỉnh tôi nghĩ là các em mình quên tắt radio, tôi cố mở mắt thì tất cả tiếng nói chuyện đó lại im lặng, tôi ngủ tiếp. Một chút nữa tôi nghe tiếng nói chuyện bên cạnh tôi và như có ai giáp mặt và thổi mạnh vào mặt tôi, tôi cố gượng giấc ngủ để coi là gì xảy ra thì lại im lặng. Giấc ngủ chìm sâu một lát thì bỗng đột ngột theo tiếng gõ vào cái tủ ở xa cách đầu tôi nằm chừng một thước, tiếng cốc cốc cốc cốc liên tục, tôi nghe man man thôi mà vẫn nằm ngủ tiếp, sau đó tiếng gõ: Đùng đùng đùng đùng thì tôi chợt choàng tại chỗ và ngồi dậy, lim dim mắt thì mấy bàn tay túi bụi bạt vào mặt tôi rát và tê cả hai bên má, tôi hò lên: “Tại sao bạt tay tôi?” Nửa mơ nửa tỉnh thì tôi cũng bạt tay lại chiếc bóng con gái trước mặt tôi, tiếng nói và chửi um sùm trong đêm thanh thì ba mẹ và mấy em cũng hoảng hồn và mở đèn chạy tới. Tôi kể lại cho mọi người nghe thì chẳng ai an ủi tôi, chỉ có cười đứt ruột và nói cho tôi một câu: “Đáng đời!” Tôi nằm xuống đắp chăn chùm đầu ngủ tới sáng và cả nhà ai cũng ngó tôi rồi khà cười.

Bậc cầu thang chùa hôm đó rộn rập tiếng cười và tôi hỏi:

- Khi anh bị ma bạt tay, anh có thấy đau đớn gì không? Và lúc anh bạt tay chiếc bóng ma trong đêm đó, tay anh có đụng chạm gì không? Hay có cảm giác gì không?

Tất cả mọi người ngồi ai cũng ôm bụng cười. Anh Van trả lời:

- Không khác gì người bạt tay mình, nó đau rát và nóng luôn. Khi mình bạt tay chiếc bóng đó thì có cảm giác như tay mình đụng vào miếng vải, có cái vướng tay chứ, lúc tôi bạt tay mặt con ma đó cũng xoay đi theo tay tôi mà và nó cũng lui vài bước về phía sau thì đèn nhà bật lên, lúc đó chiếc bóng đó biến mất.

Tất cả mọi người cười mệt luôn, sau đó một anh nói:

- Ngó mặt nó thì ai cũng biết nó bị ma bạt tay quá nhiều, mặt nó méo thành 3 góc đó em không hiểu sao?

Nói xong đã xế chiều và tất cả mọi người đứng lên quay lưng đi về với tiếng cười vui ngày hôm nay.
 

mongtho

Sưu tầm
Tham gia
27/6/19
Bài viết
380
Điểm cảm xúc
285
Điểm
63
Chương 39: Ma đạp
Dưới gốc cây me, làng Aphay dọc theo bờ sông và núi tháp vàng (Luang prabang) đã có chuyện chết chóc từ đời về xưa vẫn còn thành câu chuyện ngắn mà người già nhà gần cây me đó man man kể lại cho con cháu nghe. Mỗi một lần nào mà thấy linh hồn ma xuất hiện trên đường khuya và gốc cây me đó, hình dáng người mặc áo trắng quần trắng lai vãng ở gốc cây hay con đường đó ban đêm đã in vào trong lòng người sợ ma mấy chục năm trôi qua. Một bên đường là bìa núi, một bên là cây cối ngó âm u những chiều hay đêm hoang thưa, như nhắc nhủ gợn da gà da vịt hay da ngỗng gì viếng thăm không biết khi ngó về con đường đó. Bao nhiêu lời kể của hàng xóm láng giềng và bạn qua lại đã từng gặp gỡ những hình bóng ma đó từng trạm từng trạm trôi.

Một hôm, một người bạn cùng làng đáng tuổi là một người anh, nhà ở xa cây me chừng hơn 100 thước, anh này là người vui tính thích chọc ghẹo các em ít tuổi thích nói vui và nghịch ngợm thứ nhất, anh có một người bạn gái nhà ở bên phía kia cây me chừng 55 thước thì anh đi xe đạp, mỗi đêm về qua cây me đó, tôi hỏi:

- Anh từng thấy ma ở cây me đó không?

Anh trả lời tôi:

- Nếu anh thấy anh đạp đít ma cho coi!

Một bà già bán chuối nướng ngồi đó cười khích, khích,... và nói:

- Tối này rằm, con có thể gặp đó!

Đêm nay anh bạn cũng đi tán bạn gái đến nửa đêm về, trên đồi hơi dốc một chút nơi cây me ở đó thì thấy một bóng người áo trắng quần trắng đứng đó, anh bạn nghĩ: “Tạt xe đạp vào gần rồi đạp đít người áo trắng để chọc ghẹo rồi đạp xe lẹ về nhà.” Nhưng chẳng may người áo trắng đó là ma. Anh bạn tạt xe đạp lại gần nhấc một chân lên như con chó đứng đái chuẩn bị đạp. Xa nhau không tới hai thước, người áo quần trắng đó quay mặt lại, dưới ánh trăng rõ rệt, người đó không có miệng, mũi, mắt gì cả, mặt người thành một miếng thịt thôi. Anh bạn đó không khác gì bị sét đánh, bỏ cả chiếc xe đạp luôn và chạy, anh đã chạy qua cả nhà anh đến 500 thước còn chưa tỉnh, tóc tai đứng thẳng lên trời, không biết lúc đó anh nổi da gà hay da ngỗng, mấy người quen trong làng thấy vậy mới chạy theo và níu anh lại hỏi. Lúc đó anh trả lời ú ớ không thành tiếng người, người ta biết là bị ma dọa, mới đem anh vào chùa nửa đêm để gọi hồn vía lại, rồi đưa anh về nhà nghỉ ngơi. Sáng mai tôi nghe tin thì sang thăm anh, tóc anh cầm sợi nào rụng sợi đó, tôi mở lời hỏi vui:

- Đêm qua anh đạp đít ma chưa hay bị ma đạp?

Anh ngó mặt tôi lắc đầu nhẹ và kéo tấm chăn phủ đầu ngủ tiếp, chúc anh khỏe lẹ và tôi ra về....

Chúc bạn đọc vui vẻ với truyện.
 
Top