Cái chết… dù có chuẩn bị bao lâu đi nữa thì nó vẫn sẽ đến bất ngờ.
Đã biết rõ như thế… lại vẫn không thể ngăn trống rỗng cùng đau xót trong lòng.
Phùng Hy Viên nắm tay yên lặng siết chặt, trên mặt lại nhìn không ra cảm xúc gì. Trên người cô mặc đồ tang. Thế giới xung quanh dường như mờ nhạt đi, chỉ còn lại một mình cô.
Bầu trời không biết từ khi nào đã trở nên xám xịt. Mưa bắt đầu nhỏ giọt xuống. Phùng Hy Viên cảm nhận ẩm ướt trên mặt, đáy mắt mơ hồ.
“… Thật đáng buồn.” Cô khẽ thì thào.
…
Một cơn gió lạnh không biết từ đâu thổi qua. Trong bóng tối đen như màu mực, một người hé mắt tỉnh dậy.
Phùng Hy Viên ý thức thanh tỉnh nhưng trước mặt tối đen làm cô không rõ mình rốt cuộc có thật sự tỉnh hay không.
Cô đưa tay sờ, dưới thân không phải là giường mềm quen thuộc mà là mặt đất khô cứng, Phùng Hy Viên vừa cảm nhận liền biết có bất thường. Cô mò mẫm ngồi dậy rồi quơ loạn tay trong không gian, cái gì cũng không bắt được.
Đây là đâu?
Tại sao mình lại ở đây?
Bắt cóc? Không giống. Nếu là bắt cóc thì sẽ không ai để con tin tự do như vậy. Phùng Hy Viên vừa suy nghĩ vừa phản bác mọi trường hợp cô vừa nghĩ ra.
Chỉ ngồi không cũng không phải là cách, nơi này cái gì cô cũng không thấy được, hoàn toàn cô lập, nếu có chuyện xảy ra cũng chỉ có thể chịu trận. Mũi ngửi thấy mùi đất nồng. Cô cũng không dám tuỳ tiện sờ loạn, việc trước mắt phải đi tìm cách có ánh sáng đã.
Phùng Hy Viên đưa tay sờ khắp người mình xem thử. Từ xúc giác có thể tưởng tượng ra hình dáng cơ bản đồ trên người. Cô mò tay vào trong túi xem thử. Túi trên, túi dưới, túi trước, túi sau cũng chỉ lấy ra được một nắm giấy gói nhựa tròn tròn. Cô đoán chắc là kẹo.
Phùng Hy Viên có thói quen ăn kẹo lúc viết lách, hiện tại trên người cô cũng chỉ có thứ này.
Cô nắn nắn chúng trong tay một lúc rồi lại bỏ chúng vào túi. Hiện tại không thấy đường, mọi thứ đều chỉ là dựa theo suy đoán của cô, cô không chắc chắn nên sẽ không sử dụng chúng. Không tìm thấy thứ gì hữu dụng có thể thắp sáng trên người làm cô có chút thất vọng.
Phùng Hy Viên ngẩn người, rơi vào trong suy nghĩ. Cô suy nghĩ cũng không quá lâu rồi cẩn thận đưa tay dò xét xung quanh. Hiện tại cô đang đánh cược, cược bản thân chủ động thay đổi tình trạng của mình. Cô nghĩ tới có thể đợi mặt trời lên, bản thân có thể nhìn rõ xung quanh rồi hành động nhưng trực giác của cô lại cho cô cảm giác cô không thể ở yên một chổ.
Phùng Hy Viên ở trong bóng tối, mày hơi nhíu lại.
Bởi vì không thấy được, cô chỉ mới đi được vài bước đã va chạm đủ thứ, vừa đau vừa khó chịu. Không có âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân cô. May mắn hiện tại cô còn mang giày, nếu không, chỉ sợ nửa bước cũng khó đi. Phùng Hy Viên cảm thấy phiền phức nhưng cũng nhờ những điều khó chịu này mà nhận ra hình như cô đang ở trong một hang động nào đó, khắp nơi đều là đá cứng. Âm thanh bước chân vọng lại phóng đại gấp mấy lần.
Tinh!
Âm thanh tin nhắn đột ngột vang lên làm Phùng Hy Viên nghi hoặc dừng lại. Cô không chắc âm thanh này xuất phát từ đâu. Trong tình huống này sự xuất hiện của nó thật quỷ dị. Cô không động đậy, chủ động lắng nghe âm thanh, cũng không có lên tiếng.
Tinh!
[Kích hoạt hệ thống.]
Âm thanh tin nhắn rất nhanh liền lại xuất hiện. Phùng Hy Viên lúc này nghe thấy âm thanh kia rõ ràng kề cận bên mình, không sót một tiếng. Bởi vì nghe rõ ràng cho nên cô hiểu rõ nội dung âm thanh kia truyền đạt. Cô không chắc lúc này mình có làm vẻ mặt quái lạ nào không nhưng cô thực sự ngạc nhiên. Thân là một tác giả trên diễn đàn lâu năm tự nhiên cô biết tình tiết quen thuộc này. Tựa như đã đoán xong tình tiết phim tiếp theo, cõi lòng cô bình lặng trở lại, không thấy chút dao động nào.
[Tải dữ liệu hoàn tất!]
[Xin chào ký chủ, 777 có mặt!]
Âm thanh máy móc bỗng biến hoá thành tiếng trẻ con trong trẻo. Phùng Hy Viên có trí tưởng tượng phong phú. Từ âm thanh, trong đầu cô nghĩ ra hình ảnh một đứa bé mũm mĩm đáng yêu học đòi làm người lớn. Tưởng tượng như vậy, đột nhiên cô không thấy mình đang trong nguy hiểm, ngược lại còn thấy khá tốt, bình tĩnh mở miệng.
“Hệ thống? Mày là hệ thống Bậy Bậy Bậy?”
[Không phải, kí chủ, bổn hệ thống là hệ thống Bảy Bảy Bảy a!]
Hệ thống trong lòng rơi lệ khi nghe kí chủ gọi tên nó, nhanh chóng vùng lên phản kháng cách gọi kém “sang” của kí chủ. Tên nó đẹp như vậy làm sao lại có thể bị biến thành như vậy đâu!
Phùng Hy Viên rốt cuộc nghe rõ tên nó, sắc mặt từ đầu đến cuối đều giống như nhau, nhìn không ra chột dạ khi gọi sai tên người khác, chỉ hiếm có người biết được cô cũng không có vô tâm vô phế như bộ mặt cô thể hiện, môi hơi mím lại lạnh lùng. Cô là người thành thật, biết bản thân sai trái cho nên nghiêm túc lên tiếng.
“Xin lỗi…”
Một lời ngắn gọn nhưng nghe ra chân thành. Phùng Hy Viên đưa tay xoa trán. Cô không chắc mình có đang ảo giác hay không. Nếu tất cả mọi thứ đều là giả vậy biểu hiện của cô chắc là rất buồn cười. Hệ thống không biết ký chủ của nó không tin nó, hiện thân trước mặt Phùng Hy Viên. Hình dạng của nó là một đứa bé mũm mĩm, trắng trẻo mặc yếm đỏ thêu hoa sen cùng một cái quần ngắn. Trên cổ nó đeo vòng bạc, cả người phát sáng lung la lung linh, lơ lững trong không trung như tiên đồng đáng yêu của vị thần tiên nào đó.
Đã ở lâu trong bóng đối, đột nhiên có ánh sáng làm mắt cô đau đớn. Phùng Hy Viên lấy tay che mắt, đợi đến khi thích ứng được ánh sáng mới nhìn đứa bé cùng tấm bảng xanh trước mặt. Cô thử đưa tay ra, chỉ xuyên qua nó. Hệ thống trong hình hài đứa bé đáng yêu lượn tới lượn lui nói vọng trong đầu Phùng Hy Viên.
[Kí chủ, hiện tại ngài không nên nói chuyện đâu. Tình huống của ngài đang rất nguy hiểm, bổn hệ thống thật lòng đề nghị ngài chỉ nên dùng suy nghĩ để trò chuyện với hệ thống!]
Phùng Hy Viên nghe lời nó, đang muốn “à” một tiếng đáp lại nhưng vừa mở miệng lại đã kịp ý thức khống chế miệng ngậm lại. Cô thử ở trong đầu.
‘Như vầy?’
Hệ thống reo lên vui sướng, không keo kiệt khen ngợi.
[Kí chủ thật là thông minh a!]
Phùng Hy Viên cảm thấy kì dị. Bị một giọng nói trẻ con ca ngợi, cô chỉ thấy một nhóc mập mạp lại mang bộ dạng người lớn vỗ tay chúc mừng, nhìn hơi là lạ, không được tự nhiên. Trong đầu cô có rất nhiều câu hỏi, về lí do mình xuất hiện ở đây cũng như tồn tại huyễn hoặc trước mặt. Cô cảm giác mình có thể tìm được giải đáp trên người nhóc con mũm mĩm này vì vậy Phùng Hy Viên bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống rồi hỏi.
‘Xin chào, tôi tên là Phùng Hy Viên, rất vui được gặp cậu. Dường như cậu biết tôi?’
Bộ dạng bình tĩnh tiếp nhận của Phùng Hy Viên làm hệ thống 777 cảm thấy trái tim nó rung động. A! Kí chủ nghiêm túc thế này thật khiến nó hài lòng lắc mông tròn mấy vòng. Lần đầu ra quân, nó không cần giống mấy tên hệ thống khác trong lớp bị kí chủ cướp lời thoại, không bị kí chủ gào thét đau tai, không bị kí chủ châm chọc, ôi thực sự quá tuyệt vời á á!
[Bẩm báo kí chủ, hệ thống biết ngài a! Ngài là một trong những kí chủ khiến tui ngưỡng mộ khi được chọn nè. Phải nói trong đám kí chủ ban bố nhiệm vụ thì ngài là người xuất sắc nhất ý, nếu không phải vận khí 777 hôm đó cực kì cao thì tui cũng không được chọn làm hệ thống của ngài đâu. Tui sau này sẽ phụ trợ ngài làm nhiệm vụ. Ngài có thể xem tui như một cộng sự đắc lực. Kya~!]
Phùng Ảnh Liên mặt không biểu cảm nhìn cục bột mặc yếm làm động tác gào thét i i nha nha. Hệ thống thực kích động, 777 đã tìm thấy chân ái rất kích động!
‘Cậu…’ Cô muốn ngắt ngang tràn cảm động kì lạ trước mắt này.
‘Vậy cậu có thể giải thích cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không?’
Đau đớn trên người sau một lúc va chạm khắp nơi cho Phùng Hy Viên biết tất cả mọi chuyện xảy ra đều chân thực, hệ thống là chân thực, cô không thể chối cãi, càng như vậy cô càng nghi hoặc về tình huống hiện tại. Cô rất cần thiết biết chuyện gì đang xảy ra.
Hệ thống 777 tăng động cũng không có quên sứ mệnh của mình, nó vội vàng đáp ứng Phùng Hy Viên.
[Kí chủ yên tâm, đây là trách nhiệm vinh quang cao cả của bổn hệ thống mà!]
Nó vừa nói vừa nắm tay phải đặt lên tim, một bộ vinh quang cống hiến sức lực. Phùng Hy Viên vậy mà cảm thấy… đáng yêu.
Tấm bảng xanh vốn trống trải lúc này hiện lên rất nhiều chữ. Hệ thống đáp từ trên không xuống bên cạnh Phùng Hy Viên, giọng nói trẻ con biến hoá nghiêm túc.
[Thưa kí chủ 1154 Phùng Hy Viên, thật ra ngài đang ở trong tác phẩm của mình! Chính là truyện mà ngài đã viết ra đấy!]
Phùng Hy Viên mặt không biểu tình nhìn nó ý bảo nó tiếp tục.
Hệ thống đứng trước mặt cô i i nha nha nói tổng quát căn nguyên.
Phùng Hy Viên có nghề tay trái là tác giả truyện trên mạng. Tính cách cô khá trầm, ít chủ động, không quen được mấy người, mà có quen thì cũng chẳng có ai thân. Không lâu trước đây vì tang sự của mẹ mà phải nghỉ việc vài ngày, vậy cho nên cô đã nhốt mình trong phòng tìm đến các tác phẩm cũ của mình đọc lại phát tiết. Không nghĩ tới vì vậy mà bị bắt xuyên không. Theo hệ thống thì có vẻ cô đã vô thức ước điều nào đó khiến bản thân phải tới đây thực hiện.
Hệ thống trước mặt là một hệ thống thực tập. Hệ thống bọn nó sẽ giúp kí chủ thực hiện nguyện vọng của mình, đổi lấy chính năng lượng để tồn tại. Hệ thống tỏ vẻ trong lúc quay vòng chọn nhiệm vụ, nó may mắn được bắt cặp với cô. Nhiệm vụ liên quan tới ước nguyện là bảo mật riêng tư cấp cao nhất, hệ thống cũng không được tuỳ tiện xem thông tin liên quan tới nó trừ phi được kí chủ cho phép.
Phùng Hy Viên vừa nghe vừa suy nghĩ, rút ra mấu chốt quan trọng.
‘Vậy hiện tại tôi phải thực hiện ước nguyện của mình mới có thể về nhà?’
Hệ thống nhanh chóng trả lời, giọng nói trẻ con nũng nịu.
[Vâng ạ.]
Phùng Hy Viên: ngoan nhỉ.
[Kí chủ, tạm thời vì bảo đảm tính mạng cho kí chủ, bản hệ thống sẽ mở công cụ gian lận cho kí chủ có thể nhìn xuyên màn đêm!]
Phùng Hy Viên nghe ra được hệ thống nức nở, xem ra đứa trẻ này cũng khó chịu giống cô, đôi mắt to tròn ậng nước như muốn khóc rồi. Phùng Hy Viên không phải người mù quáng, cô không trách nó, sự xuất hiện của nó đã giúp cô phần nào đỡ mờ mịt về tương lai sắp tới, cô đã rất biết ơn nó. Cô không quan tâm hệ thống có phải thực tập hay không, dù sao dựa theo lời hệ thống thì vấn đề nằm ở chổ cô. Phùng Hy Viên thở dài một hơi trong lòng rồi đáp.
‘Cảm ơn cậu.’
Tạm thời không nghĩ ra cũng không sao, rồi sẽ có lúc cô nghĩ ra thôi. Phùng Hy Viên không có thói quen dựa dẫm vào người khác lắm.
Hệ thống được Phùng Hy Viên cảm ơn tâm trạng tốt lên nhiều, nước mắt trào ra cũng gắng gượng nuốt lại được. Nó thực hiện thao tác mở công cụ gian lận. Phùng Hy Viên chỉ cảm thấy có cái gì đó đột ngột tiến vào đầu cô. Sau đó có một luồng ấm áp chảy dọc truyền đến mắt cô. Khi Phùng Hy Viên mở mắt lần nữa thì trước mắt cô đã không chỉ còn có tối đen, cô có thể nhìn rõ khung cảnh xung quanh, cô đã có thể xác định toàn cảnh.
Phùng Hy Viên cảm thấy thần kì. Thế giới trong mắt cô giống như ban ngày, rõ mồn một. Cô tò mò trước thế giới trước mặt, mở to đôi mắt.
Phùng Hy Viên sau khi xác định với hệ thống có công cụ gian lận này vậy thì cô có thể phát hiện các mối nguy hiểm sớm hơn, tránh được không ít phiền phức. Cô ngồi ở đó suy nghĩ rồi hỏi hệ thống.
‘Cậu nói đây là câu chuyện “Phong Dực ký” của tôi đúng không?’
Hệ thống ngoan ngoãn đáp: [Vâng, kí chủ.]
Phùng Hy Viên suy tư.
‘Vậy đây đã là lúc nào trong truyện rồi?’
Hệ thống: [Thưa kí chủ, câu chuyện còn chưa bắt đầu ạ!]
Phùng Hy Viên mím môi. Câu chuyện còn chưa bắt đầu vậy thì cốt truyện gì gì đó của cô đều không sử dụng được.
‘Nơi đây là chổ nào?’
Hệ thống: [Thưa kí chủ, đây là di tích thượng cổ Hồng Lạc ạ, bởi vậy bổn hệ thống mới cảnh cáo ngài không nên nói chuyện để tránh nguy hiểm tính mạng. Yêu quái xung quanh đây đã bị tiêu diệt gần hết nhưng mà cẩn thận vẫn hơn ạ!]
Phùng Hy Viên hiểu rõ. Di tích thượng cổ Hồng Lạc, di tích thượng cổ Hồng Lạc, cô lẩm bẩm tên địa danh này trong đầu. Một tia sáng loé qua trong mắt Phùng Hy Viên. Đây chính là nơi mà cô thích nhất, bối cảnh của tình tiết mà cô thích đọc nhất. Trong lòng cô hơi dao động. Nơi này có gì liên quan đến ước nguyện của cô? Tạm thời Phùng Hy Viên chưa nghĩ ra được.
“Phong Dực ký” là một tác phẩm ngôn tình, xuyên không, tu tiên, dị giới. Câu chuyện chủ yếu xoay quanh nữ chính là người xuyên không vào tiểu thư phủ thừa tướng bị mọi người bắt nạt, từ đó mở ra truyền kì của riêng mình. Nhìn Phùng Hy Viên có bề ngoài âm trầm, chẳng ai có thể liên tưởng được cô với bộ truyện bàn tay vàng, sảng văn nào đó.
Thật ra “Phong Dực ký” của Phùng Hy Viên được đánh giá cao trong giới truyện tu tiên, bởi cô viết không quá tập trung vào tình yêu nam nữ chính mà lơ là bối cảnh, ngược lại vì cô càng chăm chú vào quá trình tu luyện thành thần của nam nữ chính cho nên câu chuyện này trừ phần đầu chuyên vả mặt nhân vật phụ ra thì phần sau hoàn toàn phiêu lưu, hào hứng khiến nhiều độc giả trung thành thể loại tu tiên đánh giá cao.
Di tích thượng cổ Hồng Lạc là một trong những tao ngộ quan trọng của nhân vật chính. Nơi này thật ra là một thế giới tách biệt với thế giới nam nữ chính sinh sống, do thập đại Tôn Linh tạo ra trong thời Hồng Lạc để phong ấn đội quân yêu ma.
Năm xưa, đại lục giáng xuống yêu vương khát máu, nuôi dã tâm xâm chiếm đại lục, đem tất cả các chủng tộc ngoài yêu tộc làm nô lệ. Yêu vương thực siêu quần hợp tác cùng ma vương, có khả năng phân thân tạo thành yêu quái mới, sản sinh không ngừng, điều này khiến đại lục lâm vào cảnh nguy hiểm. Tất cả thế lực tu tiên trong nhân tộc trước đại chiến đồng lòng hợp sức lại trấn áp yêu vương. Trong đó, thập đại Tôn Linh đứng đầu trong nhân giới đã dùng tất cả tu vi cùng tính mạng đẩy yêu vương cùng lũ yêu quái hắn ta sản sinh ra vào một tiểu thế giới khác, đó chính là di tích thượng cổ Hồng Lạc.
Trong lúc thập đại Tôn Linh thi triển đại trận, các tu tiên giả cường đại khác tranh thủ thời gian cho bọn họ. Đại trận thi triển thành công, Thập đại Tôn Linh cũng qua đời. Nhân tộc năm đó tổn thất vô số. Di tích thượng cổ Hồng Lạc cũng vì thế mà trở thành truyền thuyết. Nơi đây có thể xem như là mộ phần của nhiều tu sĩ cường đại, khi nam nữ chính đến đây mới có thể đoạt được nhiều bảo vật gia tăng tu vi.
Dĩ nhiên, di tích thượng cổ Hồng Lạc không phải là nơi yên bình. Thập đại Tôn Linh không có đủ sức mạnh giết chết yêu vương, chỉ có thể phong ấn hắn ta ở đây để thời gian mài mòn sinh mệnh hắn ta. Bởi vì năng lực yêu vương, cho dù hắn ta lâm vào giấc ngủ say vô tận vẫn có khả năng khiến nơi này không ngừng sản sinh ra yêu quái. Nam nữ chính đã phải rất chật vật để tồn tại ở đây.
Chổ này là một phần của di tích thượng cổ Hồng Lạc, gọi là Thạch ngục, giống như là thế giới ngầm trong lòng đất, không ánh sáng, quanh năm tối đen nên yêu quái thoái hoá đôi mắt ngược lại các bộ phận khác tiến hoá thích nghi sống. Hệ thống nhắc nhở đúng, nếu nói chuyện vậy thì nhất định sẽ dẫn dụ yêu quái tới. Đến lúc đó làm một phàm nhân, máu mỏng như cô chỉ có thể chết.
Phùng Hy Viên nắm chặt tay, trong lòng đã nghĩ ra sương sương kế hoạch.
Phùng Hy Viên nhắm mắt lại. Khi lần nữa mở mắt ra, trong mắt là kiên định sáng rực.
Hiện tại có thể thấy rõ mọi thứ xung quanh, cô thoải mái đi nhiều. Đi lại cũng không cần dò xét nhiều lần như lúc trước, tuy nhiên trong lòng cô vẫn mang cảnh giác như cũ. Cô vừa đi vừa quan sát chung quanh, sợ bỏ qua góc nào đó rồi có một con yêu quái từ bên trong đó vọt ra vồ lấy mình. Nơi này quả thật là một hang động, cùng suy nghĩ ban đầu của cô cũng không khác lắm. Nói là hang động, nó càng giống mê cung đá tự nhiên hơn, nhiều ngõ ngách, cô cũng chỉ tuỳ tiện thấy cái đường nào vừa ý thì đi vào mà thôi.
‘Hệ thống, chừng nào đến ba giờ đêm?’ Cô hỏi.
Hệ thống rất nhanh liền hiểu ý Phùng Hy Viên, nó ngoan ngoãn đáp lời cô.
[Kí chủ, còn nửa tiếng nửa là đến ba giờ đêm? Hiện tại yêu quái cũng không còn nhiều ạ.]
Phùng Hy Viên nháy mắt tự tin nắm giữ mạng sống mình hơn nhiều.
‘Cảm ơn.’
Hệ thống được cô cảm ơn lần nữa ngượng ngùng nhận. Phùng Hy Viên không biết tâm tư của nó, cô vừa đi vừa suy nghĩ. Yêu quái ở đây vốn sinh sôi không ngừng nhưng có thế lực đã âm thầm tiêu diệt chúng, cho nên mỗi ngày cứ đến gần ba giờ đêm thì Thạch ngục sẽ giảm mạnh số lượng yêu quái, trở thành nơi an toàn, nhưng tới sáu giờ sáng thì yêu quái mới sẽ lại nảy sinh. Giống như trong game vậy.
Mà di tích này là một phó bản lớn, Phùng Hy Viên viết nơi này rất rộng lớn còn chia làm ba khu vực với ba địa hình khác nhau. Các địa hình trong di tích lần lượt là Thạch ngục, chính là nơi này, sau đó là Mộc ngục rồi Băng ngục. Từ cái tên có thể nghe ra cơ bản tính chất địa hình nơi đó. Cái tên “mộc mạc” như vậy là do Phùng Hy Viên cố ý, bởi vì nó phù hợp với suy nghĩ cùng tác phong nhân vật đặt tên cho nơi này. Di tích thượng cổ Hồng Lạc là do người ngoài đặt, bản thân nhân vật nọ lại tự đặt nơi này là Hầm mộ, rất trực tiếp. Đó là một nhân vật cực kì quan trọng.
Hắn là con người duy nhất sống sót ở cái hầm mộ này. Nam nữ chính nhờ có hắn mới có thể sống sót trong giai đoạn đầu rơi vào trong di tích, có thể nói hắn chính là một bàn tay vàng sống ẩn hình, nhưng thực tế cô thường gọi hắn là anh hùng bi kịch. Bởi vì hắn rất anh hùng, còn là anh hùng có số bệnh bi kịch.
Mặc dù chỉ còn nửa giờ, nói ngắn không ngắn, nói dài không dài, chỉ cần cô vượt qua được vậy thì trong vào ba giờ tiếp theo cô sẽ an toàn, được thở dốc, nghỉ ngơi. Phùng Hy Viên lang thang trong hang động Thạch ngục mà không có manh mối. Dù cô có di chuyển hay không thì cô vẫn sẽ gặp nguy hiểm, trừ khi cô đến được nơi đó, bởi vậy cô đánh cược.
[Kí chủ, nếu ngài hoàn thành được 10% tiến độ nguyện vọng của mình vậy thì hệ thống sẽ mở thêm được một năng lực giúp kí chủ. Năng lực thứ ba phải khi đạt được 20% tiến độ, năng lực thứ tư phải đạt được 50%...]
Phùng Hy Viên vừa nghe, trong lòng thầm thở phào.
‘Năng lực của hệ thống cậu là gì? Có cung cấp cửa hàng đổi đồ ăn không? Có bản đồ không?’
Đừng hỏi cô tại sao không hỏi có năng lực nào biến bản thân trở thành cao thủ không, so với sức mạnh cô lo lắng hiện tại sẽ chết đói hơn. Phùng Hy Viên kiểm tra lại kẹo trong túi, vẫn còn hạn sử dụng nhưng không có nhiều, cô có lẽ phải ở lại nơi này rất lâu, không có đồ ăn thì cô sẽ chết. Cả bản đồ nữa, nếu không có nó cô cũng bị lạc rồi bị xơi tái...
Nếu có thêm thiết bị thăm dò định vị yêu quái thì càng tốt.
Thạch ngục chủ yếu là đất đá, trong khi đó Mộc ngục là một nơi thực vật tươi tốt, trong đó còn có nơi táng thân của một luyện dược đại sư nên có rất nhiều thảo dược quý nhưng nam nữ chính muốn đến được nơi đó cũng đã phải trả giá rất lớn, hơn nữa ở đó còn có yêu quái cường đại canh giữ. Phùng Hy Viên tự biết vị trí bản thân, cô không có nhân phẩm của nhân vật chính. Thật ra còn có thịt yêu quái, cô đã viết nó có thể ăn được, mặc dù vị không ngon nhưng cô không có năng lực giết con nào để lấy thịt.
Vì vậy, Phùng Hy Viên cấp thiết muốn có đồ ăn.
Hệ thống hồi lâu ấp úng không trả lời cô, trong lòng cô vì thế đã đoán ra vài phần.
[Kí chủ, năng lực kích hoạt sẽ phù hợp với tình huống thực tế của ngài, bổn hệ thống cũng không có quyền biết cụ thể… xin lỗi…]
Là tại nó chỉ là thực tập, không thể giúp kí chủ oa oa!
Phùng Hy Viên nghe tiếng khóc trong đầu vội vàng đi dỗ hệ thống, cô bất đắc dĩ. Xem ra chỉ có thể đợi được khi năng lực kích hoạt mới biết được. Cô cảm thấy tương lai phía trước thật mờ mịt.
Lách cách!
Một hòn đá nhỏ từ đâu lăn đến trước mặt Phùng Hy Viên. Cô vội bảo hệ thống nín khóc, lắng nghe xung quanh. Có âm thanh “rầm rập” lúc có lúc không vọng tới, cùng tiếng gào thét dữ dội. Sắc mặt Phùng Hy Viên vội biến, cô nhanh chóng phản ứng, hướng ngược lại với âm thanh vang tới mà chạy.
[Là một con rết độc! Kí chủ chạy mau!]
Hệ thống 777 bay lơ lửng bên cạnh Phùng Hy Viên vừa quay đầu nhìn liền sợ hãi hét thất thanh chạy biến đi trước cô. Phùng Hy Viên không cần nó nói cũng biết, hiện tại chỉ có thể giữ được mạng!
Rầm! Rầm!
Từ trong hang động, một con rết lao ra phóng về phía Phùng Hy Viên. Thân hình nó cao hơn ba mét, toàn thân xám bạc, chân tím nhanh nhẹn di chuyển, độc từ miệng đầy răng nhọn nhỏ xuống nhanh chóng ăn mòn đất thành một lỗ. Nó công kích liên tục về Phùng Hy Viên. Cô nhanh chóng chạy vào hang động nhỏ, con rết kia thân hình to lớn nhất thời không vào được nhưng nó cũng không bỏ cuộc dễ dàng như thế.
Nó phóng độc vào các cột, một thân cứng hơn sắt thép đâm sầm vào vách đá xé toạt ra đường mới đuổi theo Phùng Hy Viên. Phùng Hy Viên im lặng mà chạy, ngoài tiếng thở dốc ra không dám nói tiếng nào, chăm chăm về phía trước. Hệ thống thấy kí chủ nó bình tĩnh hành động như thế tự nhiên thấy kí chủ nhà nó hình tượng cao lớn dị thường.
Phùng Hy Viên tranh thủ rết độc bị vách đá cản lại được chút ít thời gian quan sát nó. Là rết Tử Hoa cấp 5, vận khí này của cô thật không tệ.
Trong lòng Phùng Hy Viên chùn xuống. Cấp 5 thì phải ít nhất cần một Linh vương ra tay mới có thể thoát, còn cô chỉ cần một giọt độc của nó liền tan biến thành tro tàn.
Phùng Hy Viên quan sát địa hình, càng chạy càng xông vào động nhỏ hòng chậm chễ con rết Tử Hoa này, nhưng cứ tiếp tục hiển nhiên cô sẽ bị bắt kịp. Mày Phùng Hy Viên nhíu lại. Không biết nếu hiện tại cô chết có chết luôn không hay là trở về nhà.
Hang động bị rết Tử Hoa quậy phá làm đất đá rơi xuống cản đường Phùng Hy Viên không ít. Cô nhảy qua một tảng đá lớn, đột nhiên có ánh sáng xanh lướt qua trước mắt cô. Phùng Hy Viên chỉ bất ngờ chốc lát, sau đó là vội vã đổi hướng.
Cô trượt dài dừng lại sau đó đổi hướng hướng về hang động có đóm sáng xanh kia xông qua.
Hệ thống cũng thấy được nơi kia, nó reo lên vui mừng.
[Kí chủ! Kí chủ! Là động phủ cấm chú! Là động phủ cấm chú! Cấm chú động phủ này con rết kia không xông qua nổi được a! Mau xông vào! Mau xông vào đi kí chủ á á!]
Hệ thống còn kích động hơn cả Phùng Hy Viên. Nó là hệ thống thực tập vốn lần đầu tiên làm việc, gặp được kí chủ nhân phẩm tốt giống như Phùng Hy Viên rất có hảo cảm với cô, nó không muốn cô chết, được Phùng Hy Viên công nhận nó rất cảm kích. Phùng Hy Viên được cổ vũ khoé môi hơi cong lên, nói trong đầu với hệ thống.
‘Chúng ta lập tức xông qua!’
Đằng sau rết Tử Hoa đã đuổi tới nơi.
Rầm! Rầm!
“Kít!!!!”
Nó gào lên, cảm nhận được sức mạnh từ cấm chú động phát ra, trong lòng nó kiêng kị. Thấy con mồi sắp trốn thoát nó điên tiết lên không cam lòng, động thân mình thà chết chứ không buông tha Phùng Hy Viên. Cô nghe âm thanh nó đuổi tới càng lúc càng gần, nhìn đường đi phía trước quyết đoán nhảy xuống trượt xuống dốc. Đường không hề bằng phẳng, đá nhọn cắt rách da cô. Mày Phùng Hy Viên một chút cũng không rên chỉ hơi nhíu mày một chút, cuối cùng trước khi rết Tử Hoa đụng được tới mình thì cô đã ở trong động cấm chú.
Bên ngoài cửa động có một cái vòng bảo hộ màu xanh, ánh sáng xanh Phùng Hy Viên nhìn thấy chính là từ nó mà ra. Rết Tử Hoa lao tới cắn Phùng Hy Viên bị bảo hộ ngăn lại, nó đâm đầu vào vòng bảo hộ kia không ngừng, lại rít lên. Phùng Hy Viên ở bên trong động nhìn ra ngoài thấy hình ảnh này thấy có chút lạnh người.
Cô thở ra, biết mình an toàn, cơ thể vô thức nhũn ra sau một hồi vận động mạnh. Lết thân mình đầy vết thương đi vào sâu bên trong, không muốn nhìn con rết Tử Hoa kia nữa, cô nhìn xung quanh nơi này.
Hệ thống nhìn thấy thương thế kí chủ mà xót xa trong lòng.
[Kí chủ, ngài có đau không?]
Giọng nói nức nở của hệ thống 777 vang lên trong đầu Phùng Hy Viên. Cô cười khẽ đáp.
‘Một chút nhưng mà tôi còn thấy… rất thú vị…’
Phùng Hy Viên nói thật.
Hệ thống cục bột tròn mắt: [… Hả?]
Nó ngẩn người nín khóc luôn, nó có nghe nhầm không, kí chủ nó còn nói thú vị kìa!
Phùng Hy Viên đột nhiên bật cười, cô cũng cảm thấy mình kì lạ. Nói cô không sợ là giả, có ai tự dưng lại bị quái vật rượt đuổi mà không sợ đâu, nhưng không biết vì sao sau khi vượt qua được nguy hiểm cô lại thấy rất thú vị, rất sảng khoái. Cảm giác này đã rất lâu rồi cô chưa được cảm nhận.
Hệ thống biết được suy nghĩ của kí chủ nhà nó, mặt mày cứng nhắc bảo.
[Kí chủ… ngài thật lợi hại!]
Ngoài cái này ra thì nó không còn biết nói gì nữa.
Phùng Hy Viên phủi cát đất trên người xuống. Trước mắt cô là một cái hang động sáng sủa, đẹp đẽ, có đặt giường đá, da thú,… rõ ràng là nơi người ở, một chút cũng không sai với nhưng gì cô viết. Phùng Hy Viên dựa vào những dòng chữ trong trí nhớ không khách khí lục tìm đồ trong đống da thú đi, rốt cuộc giống y như câu chuyện tìm được một cái hộp gỗ tinh xảo, ổ khoá đính ba viên ngọc đỏ, lam, lục.
Phùng Hy Viên không hề do dự nhấn lên lần lượt ba viên ngọc theo màu sắc đỏ, lục, lam. “Cạch” một tiếng khoá mở ra. Cô mở hộp ra, trong đó đựng rất nhiều chai lọ khác nhau. Gương mặt xinh đẹp bình tĩnh di chuyển ngón tay tới lui rồi rút ra một cái lọ nước màu vàng nhạt.
Đây chính là thuốc trị thương.
Cô không khách khí đến bên giường ngồi xuống bôi thuốc lên vết thương mình. Cô vốn muốn dùng vải băng bó một chút nhưng nhìn đống da lông đen sì thì cô lại do dự. Thôi vậy, nếu dùng chúng có lẽ thương thế cô còn tệ hơn.
Giường đá thì khá sạch sẽ cho nên cô thoải mái ngồi xuống. Phùng Hy Viên lấy một viên kẹo ra, xé vỏ bọc, cho vào miệng an ủi trái tim còn đang đập loạn của mình. Vị ngọt lan tràn trong miệng làm cô thấy bình thản trở lại.
Cô… vẫn còn sống…