Lượt xem của khách bị giới hạn

[Truyện ngắn] Giải cứu anh hùng bi kịch - Hắc sắc

[Truyện ngắn] Giải cứu anh hùng bi kịch - Hắc sắc

Hắc sắc

Tác giả
Tham gia
5/8/19
Bài viết
153
Điểm cảm xúc
329
Điểm
63
Chương 10: Kết cục

‘A Viên...’

Thương Cảnh gọi, Phùng Hy Viên kéo hắn đến một con đường trắng, đây chính là con đường duy nhất trong không gian hư vô này. Đợi đến khi bọn họ đáp xuống, cô cũng không có buông tay ra. Không gian hư vô không phải nơi yên bình, sơ sẩy một chút bọn họ sẽ rơi vào dòng chảy hỗn loạn, không thoát được.

“Nơi này rất đẹp...”

Phùng Hy Viên không dùng truyền âm nữa mà dùng giọng nói của mình nói cho Thương Cảnh nghe.

“Cảnh, chúng ta đang đi trên một con đường trắng, cuối đường có một cánh cổng rất lớn, qua được nơi đó chúng ta sẽ về nhà...”

Anh về nhà anh, tôi về nhà tôi.

Thương Cảnh theo lời nói của cô tưởng tượng. Hiện tại không còn ở di tích thượng cổ Hồng Lạc nữa, tiểu cô nương muốn nói hắn sẽ không ngăn cản. Hắn còn học theo tiểu cô nương, động động cái họng đã rất nhiều năm không mở của hắn.

“... Tiểu... cô... nương...”

Giọng hắn khàn khàn nhưng không chói tai, lại rất dễ nghe, giống như rượu ngon ủ lâu năm, nồng hương. Phùng Hy Viên nắm tay hắn không nhanh không chậm bước đi, đến đây rồi thì không có gì phải vội vã cả.

Cô cười khẽ bảo.

“Vừa hay, băng đeo mắt của anh đợi đến lúc chúng ta thoát khỏi đây hẳn đã có thể tháo xuống được, vừa lúc để anh ngắm thế giới của mình.”

Tâm của Thương Cảnh rung động, quả thật là chuyện vui đến cùng lúc. Hắn đưa tay còn lại không bị Phùng Hy Viên nắm sờ sờ băng đeo mắt màu trắng. Phùng Hy Viên cho bọn họ một cái thuật thanh tẩy, cả hai lại thay y phục mới, trông giống như đôi thần tiên quyến lữ dạo bước trên trời. Hệ thống lo lắng theo dõi kí chủ của nó.

Phùng Hy Viên nắm lấy tay của Thương Cảnh để hắn cùng mình mở cánh cổng đang đóng ra, cánh cổng thông qua giữa hai thế giới. Bọn họ bị ánh sáng phủ lấy, dưới băng trắng, Thương Cảnh mở mắt ra, cảm thấy mắt hơi đau. Ánh sáng biến mất, trên cánh đồng cỏ trống trải đột nhiên xuất hiện hai người. Thương Cảnh nắm tay siết chặt lấy tay tiểu cô nương cho thấy hắn đang căng thẳng. Phùng Hy Viên không ngại cho hắn nắm, cô nhàn nhạt nói.

“Chúng ta đến rồi.”

Thương Cảnh chờ không được tháo băng trên mắt ra. Đôi mắt đã lâu không nhìn thấy ánh sáng lúc này tiếp xúc với ánh nắng ban mai vẫn thấy gắt, đôi mắt ẩn ẩn đau. Phùng Hy Viên không tiếng động rút tay ra khỏi tay hắn. Thương Cảnh đang cảm nhận thế giới ánh sáng đã lâu không thấy không nhận ra cô khác thường. Phùng Hy Viên như mọi lần dùng giọng nói của mình miêu tả thế giới xung quanh cho hắn.

“Chúng ta đang đứng trên thảm cỏ xanh, trên trời là bầu trời màu xanh khá nhiều mây. Đằng xa có một cánh rừng, phía sau có một vườn đá... cảnh vật rất đẹp...”

“Chiếp! Chiếp!”

Tiếng chim chao liệng trong không trung vọng vào tai Thương Cảnh, hắn không thể kìm nén vui sướng trong lòng. Đã bao lâu rồi hắn không có cảm giác sự sống yên bình gần như thế. Hắn buông hai tay đang che mắt ra, đôi mắt dần dần thích nghi với ánh sáng, cảnh vật trước mắt hắn cũng rõ ràng lên. Cảnh vật giống như những gì tiểu cô nương đã nói với hắn. Thương Cảnh sững sờ, đờ người ra đó.

[Tiến trình nhiệm vụ là 100%!]

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ!]

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ!]

[Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ!]

[Chúc mừng...]

Phùng Hy Viên không để ý đến thông báo nhiệm vụ. Không biết từ lúc nào cô đã lùi ra sau lưng của Thương Cảnh. Cơ thể cô theo thông báo bắt đầu từ chân đang dần dần biến thành đốm sáng tan biến mất. Cô mỉm cười nhìn tấm lưng to lớn cứng đờ trước mặt.

Đồ ngốc! Ngây người rồi à.

“Chúng ta... về thật rồi... tiểu cô nương!”

Thương Cảnh vui sướng reo lên như đứa trẻ. Hắn đưa tay lên nắm bắt ánh sáng ấm áp trong lòng bàn tay. Đầu hắn quay lại bị một đôi tay mềm mại quen thuộc ngăn cản. Phùng Hy Viên dùng hai tay buồn cười để hắn tiếp tục nhìn thẳng về phía trước, cô nói.

“Cảnh, phong ấn di tích thượng cổ Hồng Lạc cả hai chúng ta đều biết nó có rất nhiều lỗ hỏng, chắc chắn trong tương lai không xa sẽ có ngày phong ấn bị phá vỡ, lũ yêu quái trong đó nhất định sẽ thoát ra gây hại cho nhân gian. Anh nhất định sẽ không để đều đó xảy ra đúng không?”

Thương Cảnh không biết tiểu cô nương đang chơi trò gì, hắn luôn chiều tiểu cô nương của hắn, chỉ rũ mắt mỉm cười nhìn đôi tay xinh đẹp đặt trên mặt mình.

“Ừm. Chúng ta sẽ sống thật tốt.”

Hắn tưởng tiểu cô nương lo lắng tương lai bọn yêu quái kia làm phiền bọn họ. Đối với hắn, chỉ cần ở cạnh tiểu cô nương, hắn không quan tâm yêu quái kia có mạnh nhường nào hắn cũng không sợ. Hai tai hắn đỏ bừng khi nhớ lại dự định trước đây. Lúc trước hắn đã muốn nói nhưng hắn lúc đó còn không thể cho tiểu cô nương một tương lai đảm bảo. Hiện tại đã khác...

Phùng Hy Viên nghe hắn đồng ý với mình vừa lặng yên rơi lệ vừa thở phào nhẹ nhõm. Vì bẻ cong cốt truyện nên sẽ có nhiều chuyện thay đổi, cô tin tưởng có Thương Cảnh ở đây thì việc chống lại phân thân yêu vương trong tương lai sẽ dễ dàng hơn thôi, vậy thì cô yên lòng rồi.

“Vậy giờ, chúng ta về nhà.”

Cô đã không còn gì để dặn dò người anh hùng bi kịch này nữa rồi. Hai tay Phùng Hy Viên thoáng thả lỏng ra, đôi chân cô đã tan biến mất. Thương Cảnh ở phía trước không nhìn thấy được, hắn đang đấu tranh nội tâm, khi nghe tiểu cô nương nói về nhà, mặt hắn “phựt” một tiếng đỏ bừng, lắp bắp hỏi.

“Cô nương... cô nương nhà ở đâu? Để ta đưa cô nương về có được không?”

Có thể đưa cô nương về nhà vậy sẽ gặp được người nhà tiểu cô nương, hắn nhất định phải biểu hiện thật tốt mới được. Phùng Hy Viên không biết nỗi lòng buồn cười này của hắn, cô lắc đầu.

“Không cần đâu.”

Nháy mắt nhận được đáp án, trong lòng Thương Cảnh mất mát, sau đó hắn lại nghĩ là hắn vội vã quá.

“Vậy hiện tại ta nhìn tiểu cô nương được chứ?”

Phùng Hy Viên cơ thể đã tan biến quá nửa. Cô không muốn hắn trong thấy bộ dạng này của mình. Tay cô giữ mặt hắn chặt hơn.

“Không được!”

Phản ứng mạnh của Phùng Hy Viên làm Thương Cảnh rốt cuộc nhận ra bất thường. Hắn do dự hỏi.

“Tiểu cô nương?”

Phùng Hy Viên miệng há ra muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Ngay từ đầu đã quyết định rồi mà, thuận theo tự nhiên, cô sau khi kết thúc sẽ không nhớ ra hắn, hắn cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cô, tội gì phải vì một khoảnh khắc ngắn ngủi mà làm buổi chia tay ai cũng khó chịu. Nghĩ rõ ràng như vậy nhưng nghĩ thì nghĩ thôi, trái tim cô không vì suy nghĩ rõ ràng rành mạch của cô mà ngừng đau nhói. Phùng Hy Viên gục đầu lên lưng Thương Cảnh, rầu rĩ hỏi.

“Đừng hỏi có được không?”

Thương Cảnh rất chiều tiểu cô nương của hắn nhưng biểu hiện kì lạ của cô làm hắn có một linh cảm bất an. Hắn vội nói.

“Tiểu cô nương, ta thích nàng!”

Phùng Hy Viên hơi ngẩng đầu, môi cong lên cười.

“Tôi biết.”

Thương Cảnh cảm nhận tay tiểu cô nương thả lỏng, cho rằng cô đã tha lỗi cho hắn mạo phạm, nhưng cúi đầu thấy vô số đóm sáng, hắn vội quay lưng ra sau nhưng ở đó trống rỗng.

“Tiểu... cô nương?”

...

Vì giao ước với hệ thống cho nên khi Phùng Hy Viên về nhà, cô sẽ không nhớ gì về chuyến đi vào thế giới truyện của mình. Cô cười nhạt.

“Mọi chuyện quả thật chỉ nên dừng ở đây thôi...”

...

Phùng Hy Viên mở mắt tỉnh dậy. Căn phòng quen thuộc, giường mềm quen thuộc, rõ ràng là khung cảnh quen thuộc nhưng sao cô lại cảm giác xa lạ, dường như bản thân đã rất lâu không ở đây vậy. Phùng Hy Viên lắc đầu, ngồi dậy, cô suy nghĩ kì lạ gì thế nhỉ?

Phùng Hy Viên không phải người sẽ rối rắm vì những cảm giác mơ hồ vô nghĩa này, cô xuống giường bước bắt đầu một ngày mới.

Phùng Hy Viên không biết bản thân là một người có thể nhanh chóng nguôi ngoai nỗi đau mất mẹ nhưng thực tế hiện tại cảm xúc của cô về việc này nhạt đi rất nhiều. Đáy mắt cô mơ hồ, chợt cô không biết nên làm gì tiếp theo. Từ trước đến nay cô đều cố gắng vì gia đình, vì muốn người nhà của cô hạnh phúc nhưng hiện tại người nhà cô chẳng còn một ai, mục đích sống đột ngột biến mất nhất thời cô không thể tiếp thu được.

Dường như nghĩ tới điều gì, Phùng Hy Viên tiến tới bàn làm việc mở máy tính lên. Truyện “Phong Dực ký” lúc trước cô thích nhất lúc này vậy mà lại hiển thị thời gian chỉnh sửa. Phùng Hy Viên nghi hoặc nhìn thời gian sửa chữa. Ngày hôm qua? Ngày hôm qua cô sửa truyện ư? Cô hình như có ký ức mơ hồ về việc bản thân khóc lóc đồng cảm với nhân vật nam phụ phải sống tách biệt với gia đình nhưng vẫn mạnh mẽ cứu giúp thế giới thì phải. Hình như cô còn thổ lộ bản thân ngưỡng mộ muốn học giống người ta cống hiến cho thế giới...

Phùng Hy Viên nghĩ ra chuyện này mặt đỏ bừng, cô bình thường đều là vẻ mặt bình tĩnh chuyên nghiệp, cảm thấy khó tiếp cận lúc này lại giống như thiếu nữ luống cuống không biết làm sao.

Thật là xấu hổ! Cô cư nhiên làm ra việc đáng xấu hổ như vậy! Phùng Hy Viên hận không thể quay về quá khứ lay tỉnh bản thân! May mắn không có ai nhìn thấy nếu không cô sẽ phiền lòng chết mất!

Phùng Hy Viên suy nghĩ thật kĩ rồi quyết định, cứ giữ chuyện này trong lòng, chết đem theo, tuyệt đối không được cho người thứ hai biết được!

Một lúc sau, Phùng Hy Viên ra ngoài đi bộ đến siêu thị gần nhà mua đồ. Cô không có sức sống lắm nhưng cũng không có ý nghĩ tìm chết, cô nghĩ nếu cô tìm được mục đích sống mới hẳn là sẽ ổn thôi. Bước chân cô dừng lại. Cô thật ra không muốn sống cô độc đến thế, cô có bạn nhưng không có bạn thân vì cô không muốn có ai bước vào thế giới của mình trừ những người vốn đã đứng trong đó sẵn, mọi liên kết đột ngột chấm dứt, khi cô quay lưng nhìn lại cô chẳng nhìn thấy ai cả.

Cô biết mình không thể chết được, người nhà của cô không muốn cô đi đến kết cục đó. Phùng Hy Viên là đứa trẻ ngoan, cô sẽ không làm trái lời cha mẹ... chỉ là sự trống trải này khiến người khác thật khó chịu. Cô khẽ nhíu mày nhấc chân bước tiếp.

“Bộp! Bộp! Bộp!”

Một quả bóng lăn qua trước mặt Phùng Hy Viên. Cô theo phản xa nhấc chân chạm vào nó để nó dừng lại, dù sao cũng đang trên vỉa hè, để nó lăn ra làn đường xe chạy thì không tốt lắm. Qủa bóng dừng lại trước mặt Phùng Hy Viên. Cô cúi người xuống nhặt nó lên. Chợt trước mặt cô xuất hiện hai đôi chân, một lớn một bé. Phùng Hy Viên ngẩng đầu lên, đứa bé trai mặc bộ đồ gấu nâu hai mắt đẫm nước nhìn chằm chằm quả bóng trong tay cô. Một tay bé được người lớn nắm. Phùng Hy Viên cũng không có nhìn qua người lớn, cô đưa quả bóng cho đứa bé kia rồi nói.

“Chơi bóng ở đây nguy hiểm lắm, lần sau em cẩn thận hơn nhé.”

Đứa bé nhìn quả bóng trước mặt chần chờ rồi giật giật tay nắm người lớn bên cạnh, Phùng Hy Viên nghe người kia nói.

“Mau... mau cảm ơn chị gái đi con!”

Đứa bé thật ra rất ngoan, nghe lời cúi đầu với Phùng Hy Viên sau đó dùng hai tay nhận lại bóng. Bé rất đáng yêu, Phùng Hy Viên lại có lòng yêu thích với những thứ đáng yêu, cô nhẹ mỉm cười xem như an ủi cậu bé. Xong việc, Phùng Hy Viên đứng dạy, đang muốn rời đi chợt giọng nói của người lớn kia lại vang lên.

“Đợi đã...”

Phùng Hy Viên nghi hoặc quay đầu, lúc này cô mới nhìn rõ người lớn kia, là một người đàn ông cao lớn với đôi mắt màu đen nhạt, nếu không muốn nói là xám, Phùng Hy Viên còn chưa gặp qua đôi mắt nào đẹp như thế lại dường như có chút quen thuộc. Người đàn ông kia thấy cô quay đầu lại không che dấu vui vẻ cười nói.

“Cho tôi số điện thoại của em đi.”

...

[Ngoại truyện.]

Thương Cảnh sau khi thoát khỏi phong ấn yêu vương cảm thấy đầu rất đau, hắn ôm đầu lăn lộn suốt một đêm, khi tỉnh dậy hắn nhận ra dường như bản thân đã đánh mất thứ gì đó rất quan trọng. Hắn nằm thẩn thờ, ngửa mặt lên trời trên cỏ xanh, đôi mắt màu xám bạc sau khi lấy lại ánh sáng màu đậm hơn một chút nhưng vẫn khác thường.

Cái gì? Hắn đã đánh mất cái gì nhỉ?

Thương Cảnh nằm ở đó rất lâu cho đến khi hắn nhớ ra một giọng nói.

‘Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra đúng không?’

Thương Cảnh nháy mắt cảm thấy trái tim đau nhói, như bị thứ gì đó siết chặt, khó thở. Là cái gì? Hắn nghĩ không ra, nghĩ không ra.

Thương Cảnh ôm nỗi phiền muộn trở về quê nhà, hắn không quên sứ mệnh của hắn. Hắn còn phải bảo vệ nhân tộc an bình.

Thương gia khi thấy người xuất hiện trước cổng đều như bị đóng băng không thể tin được. Thế hệ thiên tài xuất sắc nhất trong ngàn năm qua của dòng tộc vốn nghĩ đã chết không ngờ lại có thể trở về. Hôm đó, Thương Cảnh nhìn thấy mẫu thân cùng muội muội nước mắt nhu mưa, phụ thân cùng các huynh đệ mắt đỏ hoe, bà hắn run rẩy ôm hắn, ông hắn thở dài đứng dưới hiên,... khổ sở nhiều năm qua của họ đã biến mất. Thương Cảnh tự trách bản thân, lẽ ra hắn nên trở về sớm hơn.

“Trở về là tốt... Trở về là tốt...”

Bà của Thương Cảnh vừa nói vừa rơi lệ. Thương Cảnh để bà sờ gương mặt hắn, cháu của bà đã lớn lên nhiều cũng khác hơn nhiều. Cả Thương gia đều nhận ra thực lực của Thương Cảnh đã mạnh lên nhưng nhìn tới đôi mắt đã đổi màu của hắn bọn họ trong lòng vô cùng khó chịu, ai cũng biết đi cùng sự trưởng thành của Thương Cảnh hắn đứa con, đứa cháu, người anh của bọn họ đã sống không dễ dàng.

Thương Cảnh là người Thương gia yêu quý nhất càng là công thần quốc gia, sự trở lại của hắn khiến cả thế giới rúng động. Thương Cảnh mang theo tin tức về di tích thượng cổ Hồng Lạc đánh động các đại thế lực đỉnh nhất đương thời. Sự tồn tại của Thương Cảnh sớm đã trở thanh truyền thuyết, nay người thật xuất hiện càng nhấc lên sóng to gió lớn. Thương Cảnh là người hiểu rõ đại cục, vừa trở về sau đó đã cùng người nhà bàn chuyện của di tích thượng cổ Hồng Lạc.

Hắn nói xong toàn bộ thông tin từ bản đồ đến yêu quái phân thân sau đó hắn chợt sửng sốt, những kí ức của hắn về những chuyện này rất rời rạc, dường như điểm liên kết giữa chúng đã biến mất khiến chúng trở nên rối loạn, hắn cúi đầu chìm vào thất thần.

Dù có chuyện lớn đến mấy nhưng người Thương gia lúc này yêu thương Thương Cảnh muốn đòi mạng, hận không thể cho hắn tốt nhất nên cũng không ép hắn mệt mỏi. Chuyện di tích thượng cổ Hồng Lạc họ vẫn còn thời gian trù bị, Thương Cảnh bình thường chính là ở trong viện của mình nghỉ ngơi. Hắn lấy đồ bản thân có được trong di tích ra xem xét. Lúc đó hắn mù, không có xem xét kĩ, lúc này nhìn cảm giác có chút kì lạ.

Hắn nhớ mình có thu thập không ít đồ cho muội muội đang muốn sắp xếp để đưa cho muội ấy chợt một cái vòng tay lọt vào mắt hắn. Thương Cảnh cầm lấy nó lên nhìn, trong đầu hắn chợt xuất hiện những âm thanh rải rác.

‘Cảm ơn...’

‘Tôi rất thích...’

‘Tôi sẽ chữa trị cho anh, tin ở tôi...’

‘Tôi sẽ bảo vệ anh...’

‘Tôi muốn đưa anh về nhà...’

‘Cảnh?...’

Thương Cảnh thất thần, giọng nói dễ nghe quẩn quanh tai hắn, hắn muốn níu kéo âm thanh đó ở lại.

Cửa bị người mở ra, muội muội Thương Cảnh hớn hở bước vào lại thấy đại ca biểu hiện kì lạ, không dám nhúc nhích đứng đó nhìn rồi chạy đi mách người lớn. Thương Cảnh không biết chuyện bản thân ngẩn người nhìn một chiếc vòng tay không gian đã lan truyền trong Thương gia với tốc độ nhanh như thế nào. Hắn lúc này thật tâm cảm thấy khổ sở, yêu thích một điều gì đó thì ra cũng có thể khiến hắn yếu ớt như thế này.

Biểu hiện của Thương Cảnh ngày đó được muội muội hắn tường thuật rõ ràng không sai một chữ với người lớn trong nhà, nam phái trong nhà lo Thương Cảnh tu luyện tẩu hỏa nhập ma, nữ phái trong nhà lại chém đinh chặt sắc đây là con trai họ có người trong lòng! Truyền thống Thương gia là sợ vợ nên nam phái sau đó tỏ vẻ vợ mình nói gì đều đúng. Biết con trai lớn quả thật đã lớn rồi thế là nữ phái trong nhà quyết định cử người thăm dò xem tâm tư của Thương Cảnh ra sau. Thương Cảnh biết được chỉ cười khổ. Bởi hắn biết tâm của hắn đã bị lấy mất rồi, người lấy mất tâm của hắn lại không còn ở trên thế giới này nữa, hắn cũng không dám cưỡng cầu.

Vì sợ trong nhà lo lắng cho nên hắn không nói điều này ra mà chỉ bảo bản thân một lòng tu hành, không dám sao nhãng, nhân giới còng chưa an toàn hắn không dám có tư tâm dẹp hết tâm tư thất thường của người trong nhà. Chỉ là đêm đến hắn lại nhịn không được niệm một lần lại một lần cái tên tiểu cô nương.

Tiểu cô nương của hắn...

Hệ thống núp lùm nhà Thương Cảnh thấy vị họ Thương này sống khổ sở như vậy không nhẫn tâm, nó lo sợ chủ nhân của nó cũng không vui vẻ cho nên quyết định tặng cho chủ nhân của nó một món quà bất ngờ...

Quay trở lại lúc Phùng Hy Viên đưa chân ngăn bóng lại, hai chú cháu đang đi ngược hướng cũng vội chạy tới. Thương Cảnh không nỡ lòng dạy cháu trai nhưng bé làm sai nên hắn cũng không bỏ qua được, hắn đã dặn khi hắn mua bóng cho bé bé phải về nhà mới được chơi, bé không nghe lời hắn, dù hắn yêu thương cháu trai đến đâu lúc này cũng không vui. Thương Phúc Phù lúc này oan ức chết được, rõ ràng lúc bé đang đi không biết từ đâu xuất hiện một thằng bé mập mặc yếm tát vào quả bóng bé cầm trên tay mới làm nó rơi khỏi tay bé chứ bộ! Bé đã làm gì đâu nhưng cậu lại không tin bé! Thương Phúc Phù nén nước mắt bị đưa tới tận chổ Phùng Hy Viên thì đã mang mặt đáng thương hết chổ nói!

Cậu của Thương Phúc Phù lúc nghe thấy âm thanh của cô gái trẻ trước mặt cả người đột nhiên cứng đờ, từ nhỏ hắn đã có chứng thanh khống, càng lạ hơn hắn thường xuyên mơ một giấc mơ về thế giới tối đen chỉ có âm thanh làm bạn với hắn. Thương Cảnh trong lòng nhớ nhung vô cùng vô tận với âm thanh hắn đã nghe trong mơ, bây giờ chết ở chỗ hắn gặp một người có âm thanh giống hệt như trong mơ rồi, làm sao bây giờ, hắn cứ ngỡ là hắn tưởng tượng ra chứ. Hắn lắp bắp bảo cháu trai cảm ơn cô gái, hắn cảm thấy bản thân thật mất mặt, hy vọng không để lại ấn tượng xấu trong lòng người ta.

Người con gái kia dịu dàng an ủi cháu hắn, trong đầu Thương Cảnh lại tưởng tượng đến viễn cảnh người này đứng bên cạnh hắn ôn nhu với hắn như vậy, Thương Cảnh không tiền đồ hai tai đỏ bừng. Hắn, xong rồi!

Người kia vậy mà từ đầu đến cuối đều không nhìn hắn rời đi. Trong lòng Thương Cảnh mất mác, hắn có cảm giác nếu lần này hắn bỏ lỡ hắn sẽ lại bỏ lỡ điều rất quan trọng với hắn bởi vậy mặt mũi gì Thương Cảnh đều quăng hết, giả nai yêu cầu một câu hỏi mười người đều khiến mười người hiểu lầm.

“Cho tôi số điện thoại của em đi.”

...

Ấn tượng của Phùng Hy Viên đối với vị phụ huynh trước mặt không tốt lắm, cô nghĩ không muốn có quan hệ với anh ta nên lịch sự lắc đầu. Thương Cảnh biết mình làm sai, nhưng hắn không muốn bỏ qua như vậy, vội nói.

“Em đừng hiểu lầm, tôi muốn hỏi số của em là tại vì tôi muốn cảm ơn em vì đã nhặt quả bóng giúp Phúc Phù nhà tôi. Có thể em cảm thấy việc này là nhấc tay chi lao nhưng đối với hai “chú – cháu” chúng tôi rất là quan trọng. Ai biết được quả bóng này có lăn ra lòng đường hay không, lỡ như có người vì nó mà bị tay nạn vậy Phúc Phù nhà tôi sẽ phải chịu tội vi phạm pháp luật lỗi cẩu thả, dù nó không chịu trách nhiệm pháp lí nhưng vẫn sẽ để lại những hậu quả cực xấu trong cuộc đời của nó. Em đã giúp chúng tôi một đại ân lớn, tôi thực sự muốn báo đáp em nên... cho tôi số điện thoại của em nhé!”

Thương Cảnh rõ ràng rành mạch nói liền một lần, nói xong chân thành mong đợi nhìn Phùng Hy Viên.

Thương Phúc Phù chầm chậm rút tay khỏi tay cậu mình, nhìn hắn bằng gương mặt không thể tin được, nhóc há hốc mìm với cậu mình. Thương Phúc Phù còn nhỏ nhưng tuyệt đối không ngốc, nhóc làm sao không nhận ra cái cậu ế nhất nhà nhóc này đang vì tán gái mà bán đứng nhóc chứ! Thương Phúc Phù cảm thấy vô cùng oan ức, sao cậu bé lại có thể đối xử với bé như vậy chứ! Bé muốn để cho cả nhà đều biết bộ mặt thật của người cậu tự xưng là đứng đắn của nhóc! Nhóc muốn vạch mặt! Vạch ngay bây giờ!

Phùng Hy Viên trong khi đầu nhỏ của Thương Phúc Phù chìm đắm trong oán hận cậu nhóc vì đã bật cười vui vẻ.

“Anh thật là hài hước.”

Phùng Hy Viên lần đầu tiên gặp một người lạ có thể khiến cô vui vẻ đến vậy. Cô như bị ma xui quỷ khiến cũng theo đó làm việc trước đây bản thân chưa làm bao giờ. Cô đồng ý.

Lúc Phùng Hy Viên rời đi cô không nhìn thấy Thương Cảnh ở sau lưng cô vui vẻ như thế nào, hắn hận không thể nhảy chân sáo để biểu đạt nội tâm sinh cơ bừng bừng của hắn. Thương Phúc Phù mặt nhăn lại khoanh tay trừng cậu bé.

“Cậu khiến con thật thất vọng.”

Thương Cảnh thấy cháu trai chất vấn mình cũng biết giữ mình kiềm chế nội tâm náo loạn ho khan một tiếng rồi an ủi nhóc.

“Phúc Phù à, con phải thương cậu con...”

Bé Thương Phúc Phù phồng má không muốn nói chuyện. Thương Cảnh không ngại gài bé.

“Đợi sau này cậu thành công cưới vợ vậy thì con sẽ trở thành đại công thần của cậu, cậu sẽ không quên báo đáp con đâu.”

Bé Thương Phúc Phù đã không còn vẻ gì là giận, nghiêng đầu nhỏ hỏi: “Thật à? Như vậy con muốn siêu nhân biến hình, cậu cũng phải mua cho con nhá!”

Thương Cảnh cười.

“Việc nhỏ này cậu đáp ứng con, huống hồ Phúc Phù con chẳng lẽ không thích chị gái hồi nãy sao?”

Thương Phúc Phù vậy mà thực sự cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

“Lấy được chị xinh đẹp kia, cậu đúng là hời rồi.”

Bé phán, Thương Cảnh còn cười càng vui vẻ hơn cảm thấy cháu trai mình nhận xét đúng là cực kì đúng đắn đó mà. Hệ thống 777 núp trong bồn hoa có chút không cam lòng, nó mới là công thần vậy mà thằng nhóc kia lại được lợi. Hệ thống 777 nhăn nhó một lúc sau đó lại thở ra, thôi vậy, nó làm người tốt không lưu tên miễn là tác hợp được một đôi nhân duyên tốt thế này vậy là tốt nhất rồi. Nghĩ rồi nó biến mất trở về không gian hệ thống của mình.

Nhiều năm sau, Phùng Hy Viên xem lại tiểu thuyết “Phong Dực ký” ban đầu của bản thân cùng chồng của mình, Thương Cảnh rất vô lại kéo chuột xuống đoạn của nam phụ Thương Cảnh bảo.

“Thì ra vợ yêu của anh từ lâu thiệt lâu đã có ý với anh nha!”

Phùng Hy Viên cảm thấy buồn cười, người này không nhìn thấy ngày tháng năm cô viết truyện này à, cô viết trước khi gặp anh rất sớm rất sớm đó. Nhưng mà cũng thật lạ, Phùng Hy Viên nghĩ, cô không biết rằng đêm hôm đó mình đã sửa truyện như thê nào không nghĩ tới lại sửa nhân vật anh hùng bi kịch của bản thân lại có thể được người trợ giúp thoát khỏi phong ấn giúp nhân tộc tranh thủ không ít thời gian chống yêu vương tái xuất thế. Người thần bí giúp đỡ Thương Cảnh là một cô gái, đến không đầu mối, đi không lí do, cô lại thấy bóng dáng của mình trên chuyện này, ngay cả chồng cô sau khi trộm đọc cũng thấy như vậy.

Thương Cảnh nam phụ lại phải lòng si mê với người kia...

Thật đúng bị Thương Cảnh bắt bài mà không nói lại được gì.

Cô cười quay đầu hôn lên môi Thương Cảnh.

“Thôi, hôm nay em hào phóng cho anh không gian tự tưởng tượng đó!”

Thương Cảnh bị vợ yêu chủ động làm cho choáng váng sao đó nhanh chóng vồ lấy vợ yêu yêu thương một phen, làm nũng với Phùng Hy Viên nói.

“Em như vầy phải ngày nào cũng cho chồng em không gian sáng tác mới đúng, để anh bồi dưỡng tinh thần cục cưng nào!”

Phùng Hy Viên bị chọc lét cười liên hồi. Bé Thương bánh bao con hai người nào đó đứng trước cửa nhìn cha mẹ mình quấn quít với nhau tỏ vẻ, bé thật cô độc, chợt bé thấy một thằng nhóc mập mặc yếm đỏ đứng bên cạnh, nhóc mập mặc yếm kia quay đầu nhìn bé, hai bên đồng thời lùi bước, trước khi bé lo sợ hét lên thì thằng nhóc mập mặc yếm đã bỏ chạy.

Bé Thương bánh bao đứng đó: “???”

...

Thôi lần này kết thúc thật.

THE END.
 
Sửa lần cuối:
Top