Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 564: Yêu em 13 năm (34)
Cô nằm trên giường thật lâu, mới ẩn ẩn cảm giác được đầu mình có đau đớn kịch liệt truyền đến.

Cô muốn nâng tay lên theo bản năng, đi ấn nhấn đầu mình một cái, lại phát hiện trên cổ tay của mình truyền đến một lực kéo mạnh, cô đảo tròn mắt, nhìn thấy bản thân đang truyền nước.

Kiều An Hảo có chút tỉnh tỉnh , vì sao cô phải truyền nước?

Sau đó cô lại nhìn xung quanh một vòng quan sát hoàn cảnh, lúc này mới ý thức được bản thân ở trong bệnh viện.

Kiều An Hảo cau mi lại, lúc vừa định suy nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên có âm thanh kích động truyền đến bên tai của cô: “Tỉnh! Bênh nhân phòng 101 rốt cục tỉnh lại!”

Ngay sau đó có một cô y tá mặc đồng phục màu hồng, chạy tới bên giường của cô: “Kiều tiểu thư, ngài rốt cục tỉnh?”

Theo sau lời nói của cô gái, cửa phòng bệnh bị người đẩy mạnh ra.

“Kiều Kiều!”

“Kiều Kiều, tỉnh?”

Có lưỡng đạo âm thanh kinh hỉ quen thuộc truyền vào trong tai Kiều An Hảo trước, ngay sau đó trước mặt cô, hiện ra khuôn mặt mẹ Kiều và Hứa Gia Mộc, phía sau bọn họ, có vài bác sĩ, vây quanh cô bắt đầu các loại kiểm tra.

Qua rất lâu sau, bác sĩ tháo xuống khẩu trang xuống, chỉ vào mẹ Kiều, hỏi Kiều An Hảo: “Cô biết bà ấy là ai không?”

Cô làm sao có khả năng sẽ không biết thím a...... Kiều An Hảo quái dị liếc mắt nhìn bác sĩ một cái, mở miệng hô một tiếng “Thím”, sau đó phát hiện âm thanh của chính mình suy yếu vô lực.

“Vậy còn anh ta?” Bác sĩ lại chỉ vào Hứa Gia Mộc.

“...... Anh Gia Mộc.”

Bác sĩ vừa lòng gật đầu một cái, nói với Hứa Gia Mộc và mẹ Kiều: “TRí nhớ của Kiều tiểu thư không có vấn đề gì, huyết áp và nhịp tim cũng đều bình thường, có thể là do lúc rơi xuống va chạm mạnh, não bị chấn động nghiêm trọng, thời gian hôn mê lâu, nhưng mà bây giờ đã tỉnh lại sẽ không có chuyện gì lớn, nằm viện dưỡng bệnh một thời gian là có thể xuất viện.”

Đợi đến khi bác sĩ rời đi, mẹ Kiều liền đi tới bên giường, cầm tay Kiều An Hảo, hốc mắt bỗng dưng đỏ lên: “Kiều Kiều, cháu xem như đã tỉnh? Cháu sắp hù chết thím .”

“Cháu không sao.” Kiều An Hảo nhỏ giọng trấn an mẹ Kiều một chút, sau đó mạnh mẽ nghĩ đến buổi tối mình còn hẹn Lục Cẩn Niên ăn cơm, vì thế liền nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ một cái, nhìn thấy sắc trời đã đen, thoáng có chút cấp bách hỏi: “Hiện tại mấy giờ ?”

Hứa Gia Mộc nâng cổ tay lên nhìn thoáng qua thời gian: “Đã tám giờ .”

Đã trễ thế này? Kiều An Hảo liền mạnh từ trên giường đứng lên, bởi vì lực đạo rất mạnh, làm cho đầu của cô có chút choáng váng, trước mắt tối sầm, suýt nữa lại ngất đi.

Hứa Gia Mộc vội vàng vươn tay đỡ cô, đặt cô lại lên trên giường: “Kiều Kiều, em vừa tỉnh lại, không thể lộn xộn.”

“Không được a...... Em hẹn với một người buổi tối ăn cơm .”

Mẹ Kiều tiếp nói: “Cháu hẹn người ta ăn cơm ngày đó? Cháu đã hôn mê bốn ngày bốn đêm rồi.”

Bốn ngày bốn đêm? Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, sờ sờ bên gối theo bản năng: “Di động của cháu đâu?”

“Di động có lẽ ở nhà của anh, có chuyện gì chờ em tốt hơn một chút rồi nói sau, ngày mai lúc anh về nhà sẽ mang tới đây cho em.”

Mẹ Kiều phụ họa Hứa Gia Mộc khuyên: “Phải đó, Kiều Kiều, cháu vừa tỉnh lại, không nên vận động, nhanh lên nghỉ ngơi thật tốt.”

Kiều An Hảo muốn mượn di động của Hứa Gia Mộc một chút, nhưng mà nghĩ đến anh ấy và Lục Cẩn Niên vì chuyện của Hứa thị huyên náo thành không thoải mái như vậy, cuối cùng không có lên tiếng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 565: Yêu em 13 năm (35)
Thời gian Kiều An Hảo tỉnh lại không bao lâu, liền lại ngủ, có lẽ bởi vì thời gian hôn mê có chút lâu, thời gian ngủ lần này cũng không dài, lúc tỉnh lại, bóng đêm đã sâu, toàn bộ thế giới im lặng rối tinh rối mù, mấy ngày nay Hứa Gia Mộc đều không có ngủ ngon, bởi vì cô đã tỉnh lại, nên nằm ngủ say trên chiếc giường khác, trên cổ tay cô còn dính băng và kim châm, thoạt nhìn hình như là kim truyền dịch.

Lúc này tỉnh lại, so với lần đầu tiên tỉnh lại, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, cô nhớ tới chuyện mình và quản gia của Hứa gia đụng vào nhau, sau đó từ trên cầu thang té xuốnp, bọn họ nói với cô, cô hôn mê bốn ngày bốn đêm...Bon ngày bốn đêm, Lục cẩn Niên có thể đang tìm cô hay không?

Trước khi cô hôn mê, đã xảy ra tranh chấp với anh, cô vốn muốn đi giải thích với anh, nếu mấy ngày nay anh tìm cô, cô lại không có đáp lại...

Kiều An Hảo càng nghĩ, đáy lòng càng có chút bối rối, cô nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hứa Gia Mộc đang ngủ say một cái, cắn cắn môi dưới, nâng tay lên rút kim châm ở trên cổ tay mình, sau đó lén lút vén chăn lên, xuống giường.

Trong khoảnh khắc chân chạm đất kia, Kiều An Hảo cảm giác được có chút choáng váng đầu hoa mắt, cô đưa một tay lên đỡ mặt, đợi một lát, cảm thấy bản thân thoải mái hơn một chút, mới buông lỏng tay đang bám trên thành giường ra, hơi hơi giật mình bước chân, phát hiện cũng không có dấu hiệu đặc biệt khó chịu, vì thế liền rón ra rón rén đi về phía cửa phòng bệnh.

Trong bệnh viện cũng không có quần áo khác, cho nên Kiều An Hảo chỉ có thể mặc đồng phục bệnh nhân, cô nghĩ đến trên người không có một xu dính túi, nên trước khi ra ngoài lấy bót của Hứa Gia Mộc đang đặt trên bàn rút ra hai tờ tiền mặt.

Cũng may lúc này đêm rất khuya, ý tá trực đêm ghé vào trên bàn ngủ gật, cô mới có thể thuận lợi chuồn ra khỏi bệnh viện.

Kiều An Hảo đi đến cửa bệnh viện, cũng đã cảm thấy mệt hết sức, cô đợi ở ven đường một lát, nhìn thấy một chiếc xe trống, vì thế ngoắc ngăn lại.

Kiều An Hảo trở lại khách sạn ở hoa viên Minh Châu, nhập mật mã, mở cửa ra, phát hiện bên trong tối đen như mực, không có một chút ánh sáng.

Cô mở đèn, ở bên cạnh cửa thay đối giày, lên lầu, trở lại phòng ngủ, nhìn thấy bài trí trong nhà, giống y hệt lúc cô rời đi, bên trong phòng thay quần áo loạn thành một đoàn, nơi nơi tán loạn quần áo mà cô thử.

Kiều An Hảo đi đến bên giường, nằm lên, sau đó vươn tay sờ soạng điện thoại ở chiếc tủ đầu giường, gọi điện thoại cho Lục cẩn Niên.

“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài đang gọi hiện tại ở ngoài vùng phủ sóng.”

Kiều An Hảo cau mi lại, không ở trong nội thành, di động không gọi được?

Cô buông điện thoại, nằm ở trên giường một lát, đợt thể lực của mình khôi phục một chút, mới ngồi dậy, nhìn đến Ipad trên bàn trà, vì thế liền đi qua, cầm lên, nhập mật mã truy cập vào QQ.

Đợi một lát, mới truy cập vào QỌ thành công, có rất nhiều tin tức từng cái từng cái hiện ra, thậm chí có cái tin tức chưa đọc có đến mười vạn người quan tâm.

Hiện tại Kiều An Hảo tìm trong đống tin tức tên của Lục Cẩn Niên, tìm tên anh trên QQ, thấy có một cái tin nhắn hiện lên, thoáng có chút mất mát, nhưng mà vẫn gửi một tin nhắn qua cho anh: [ tôi ở trong nhà hoa viên minh Châu.]

Gửi tin xong, Kiều An Hảo mới nhìn những tin tức chưa đọc khác, cô nhìn tin nhắn của Triệu Manh trước, gửi cho cô thật nhiều tin nhắn, đại đa số đều là “Ở sao?” Hoặc là biểu tình.

Kiều An Hảo trả lời Triệu Manh một chữ “Ở” trước, vừa mới chuẩn bị gửi một nội dung khác, Triệu Manh lại đột nhiên gửi lại cho cô một cái dấu chấm

than, ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của Triệu Manh phát lại: “Kiều Kiều, cậu còn sông sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 566: Yêu em 13 năm (36)
“Kiều Kiều, cậu còn sống sao? Cậu có biết hay không, Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi!”

Kiều An Hảo vốn muốn hỏi Triệu Manh một câu: “Đã trễ thế này, vì sao còn chưa ngủ?”

Nhưng mà lúc nghe thấy câu “Lục ảnh đế tìm cậu tìm điên rồi”, ngón tay đang gõ đặt ở trên bàn gõ phím Ipad bỗng dưng ngừng lại.

Triệu Manh nói liên tiếp không ngừng cho cô về nhiều điều, Kiều An Hảo cũng không có chú ý nghe, Triệu Manh nói chuyện phiếm với cô.

Kiều An Hảo nhấn mấy cái xoay chuyển, xuyên qua mà hình Ipad, nhìn thấy Triệu Manh mặc áo ngủ ở bên trong, còn đeo một cái khuông kính mắt lớn, vẻ mặt kích động hỏi: “Kiều Kiều, gọi điện thoại cho cậu cậu cũng không tiếp, rốt cuộc là cậu bị trúng gió gì vậy?”

“Tớ không có mang theo di động ở bên người...”

Kiều An Hảo vừa mới nói được vài câu, Triệu Manh giống như có chuyện quan trọng gì đó, đánh gãy lời của cô: “Quên đi, quên đi, việc này sau này tớ chậm rãi nói với cậu sau, hiện tại tó’ có 3 chuyện quan trong muốn với cậu, thứ nhất bộ phim [ thần kiếm ] thứ tư sẽ tiếp tục quay, thứ hai Lục ảnh đế vẫn luôn ở tìm cậu, thứ ba rạng sáng ngày hôm qua cậu bị nháo gièm pha !”

Triệu Manh nói một hơi sau đó thở hổn hển một chút, cũng không đợi Kiều An Hảo mở miệng hỏi lên nghi hoặc ở đáy lòng, liền tự mình lải nhải nói ra toàn bộ: “Kiều Kiều, cậu còn nhớ rõ lúc cậu quay bộ phim [ Thời gian khuynh thành], cùng một diễn viên tên là Vương Dĩnh, chính là đóng vai thư ký của Trình Dạng, bộ dạng không sai, tính cách cũng rất tốt, là cô ta xảy ra chuyện, sau đó liên lụy cậu...”

Kiều An Hảo nhíu mi lại một chút: “Vì sao lại liên lụy đến tớ?”

“Bạn trai của cô ta là một ngôi sao ca nhạc ở Hongkong, ba ngày trước lúc mười một giờ trễ hai người hít thuốc phiện bị bắt, tin tức bị lộ ra, không đến một giờ liền xuất hiện ở đầu đề trên Weibo, vốn tiêu điểm của mọi người đều ở trên hai người bọn họ, kết quả lúc mười hai giờ, không biết là ai, pỊiát tán ra một bức ảnh của đoàn quay phim với Vương DÌhh ở thời gian quay bộ phim [Thời gian khuynh#fchành], còn có xem bình luận nói theo, ảnh chụp này thoV rthìn giống như là bộ dáng vừa hút, vốn cậu chính là nữ chính [Thời gian khuynh thành], gần đậy đột nóng của bộ phim luôn luôn rất cao, kèm theo độ chú ý đến cậu cũng tăng lên, sau đó tất cả mọi người nghĩ đến cậu cũng hít thuốc phiện, ngay sau đó, lại có còn có người đăng lên Weibo ảnh của cậu và Vương Dĩnh chụp chung, cậu phải biết rằng trên mạng mọi người căn bản sẽ không đi truy cún chân tướng, chỉ biết cùng gió, cho nên lập tức ời đồn đãi nổi lên bốn phía, mọi người đều nói cậu hít thuốc phiện, khiến cho cậu trở thành đầu đề.”

Kiều An Hảo căn bản không có nghĩ tới mình trượt chân ngã xuống cầu thang hôn mê mấy ngày , lại xảy ra nhiều chuyện động trời như vậy, vội vàng điểm Weibo, tìm tin tức liên quan đến chính mình, cau mi lại, nghĩ đến Triệu Manh đang đùa bản thân, vừa định chất vấn cô ấy, lại nghe thấy âm thanh của Triệu Manh truyền đến: “Tin tức hít thuốc phiện, đối một minh tinh mà nói lực sát thương quá lớn, hơn nữa bây giờ ngôi sao nào mà hít thuốc phiện, cái khác ngôi sao khác đều hận không thể xa lánh, quốc gia đối mấy thứ này nghiêm trị lại lợi hại như vậy, cho nên sau khi gièm pha của cậu truyền tới, rất nhiều người cũng không dám giúp cậu nói chuyện, duy độc chỉ có Tống Tương Tư đứng ra giúp cậu nói một câu, kết quả còn bị người nói xấu, nói cô ấy không tốt cũng hít thuốc phiện! Cuối cùng chuyện tình ở tám giờ sáng hôm nay, là Lục ảnh đế cứu cậu.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 567: Yêu em 13 năm (37)
“Lục Cẩn Niên?” Kiều An Hảo nhẹ giọng nghi hoặc một câu, nhìn thấy mười tin tức trên đầu đề của Weibo, có đến sáu cái về Lục Cẩn Niên, cô hỏi theo bản năng: “Anh ấy làm sao vậy? Vì sao có nhiều tin tức nóng như vậy?”

“Kiều Kiều, tớ thật không muốn nói cậu, cậu nói cậu là người trong vòng giải trí sao? Ngay cả tin tức giải trí cũng không xem!” Ngữ khí của Triệu Manh có chút mạnh hớn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, ngay sau đó liền nói lưu loát sự tình cùng hậu quả một lần cho Kiều An Hảo: “Chính là lúc gièm pha về cậu nóng nhất, đột nhiên có người tung ra scandal về Lục ảnh đế, nói anh ta là con riêng gần đây còn thu mua tập đoàn Hứa thị!”

“Độ chú ý về Lục ảnh đế, mấy năm nay là không có người có thể theo kịp, hơn nữa gần đây vốn mọi người vẫn luôn chú ý đến chuyện anh ta thu mua tập đoàn Hứa thị, cho nên tin tức này vừa tung ra đến, hoàn toàn làm lu mờ gièm pha về cậu, rồi từ từ trở thành đầu đề.”

“Kiều Kiều, thẳng thắn nói với cậu, biết Lục ảnh đế nhiều như vậy năm, tớ và anh ta cũng coi như là đồng học thời trung học, tớ vẫn luôn cho rằng anh ta là một cô nhi, không nghĩ tới anh ta và Hứa Gia Mộc lại là anh em cùng cha khác mẹ!”

“Nhưng mà, Kiều Kiều không biết rốt cuộc là ai ở sau lưng chỉnh Lục ảnh đế, sau đó còn có người nói về chuyện của mẹ anh ta.”

Từ lời nói của Triệu Manh, Kiều An Hảo đã điểm vào tin tức mới nhất.

Trên mạng quả thực là nổ tung, mọi người thảo luận so với thuật lại của Triệu Manh còn sôi nổi hơn nhiều, mấy năm nay Lục Cẩn Niên không hề thiếu fan, đương nhiên một người càng nổi tiếng sẽ có càng nhiều người chán ghét, cho nên fan, người qua đường cùng antifan khắc khẩu vô cùng lợi hại, thậm chí liền ngay cả này đại V, quản lý nhãn hàng cũng tiết mục ngắn đều bắt đầu chế giễu, tin tức đã giằng co gần 24 giờ, càng diễn càng nóng, không có một chút ý tứ dừng lại.

“Kiều Kiều, tớ thật không biết, trước kia mẹ của Lục ảnh đế cũng là diễn viên, diễn qua một số phim cấp ba, còn bị người nhìn ở trên mạng, còn có...... Mẹ của anh ta còn làm gái ở trong khách sạn...... Cảm giác Lục ảnh đế thật đáng thương.”

Khi Triệu Manh nói đến chỗ làm diễn viễn, đầu ngón tay của Kiều An Hảo sau khi nghe liền run rẩy, không ngừng mà trượt trên màn hình, nhìn những lời nói nhục mạ Lục Cẩn Niên, duy trì cùng với chế giễu, đáy lòng nổi lên đau đớn không nói thành lời.

“Kiều Kiều, thời gian đã khuya , tớ không hàn huyên với cậu nữa, bạn trai tớ kêu tớ ngủ, đúng rồi, cậu liên hệ với Lục ảnh đế trước đi, lúc trước anh ấy không tìm thấy cậu, đến nơi này tìm tớ mấy lần, lần đầu tiên đến, hình như là một đêm không ngủ, y phục trên người bẩn nhiều nếp nhăn , hốc mắt đỏ bừng, thoạt nhìn vô cùng suy sút, nói thật, tớ biết Lục Cẩn Niên nhiều như vậy năm, anh ấy ở trong lòng tớ luôn là đại diện của sự hoàn mỹ, tớ chưa từng gặp qua bộ dạng kia của anh ấy, anh ấy vừa thấy tớ, đã bắt bả vai tớ, hỏi tớ Kiều Kiều ở nơi nào, cô nói cho tôi biết Kiều Kiều ở nơi nào được không? Giọng nói đó của anh ấy, nghe ...... Tớ đều cảm thấy đáng thương, giống như là đứa nhỏ cùng đường.”

Nói xong, Triệu Manh còn làm động tác huých mũi một cái, sau đó còn nói một câu “Bye bye”, lúc chuẩn bị tắt máy, Triệu Manh giống như nhớ tới chuyện gì đó, tạm dừng một chút, nói với Kiều An Hảo: “Kiều Kiều, nói thật, ở khoảng khắc Lục ảnh đế tới tìm tớ kia, tớ thật sự cảm thấy, anh ấy yêu cậu, thực yêu thực yêu chính là loại tình yêu này.”

Lần này Triệu Manh nói xong, không có dừng lại nữa mà trực tiếp tắt máy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 568: Yêu em 13 năm (38)
Phòng ngủ không còn âm thanh của Triệu Manh, trở nên dị thường yên tĩnh.

Kiều An Hảo thập phần bình tĩnh ngồi ở trên ghế sa lon, ngón tay thỉnh thoảng sự trượt trên màn hình Ipad một chút, Lục Cẩn Niên đại khái là người trừ bỏ tính cách lãnh đạm, không thích tiếp xúc với người bên ngoài, kỳ thật cũng không có điểm đen gì, cho nên yêu sách trên mạng, đại đa số đều là gièm pha về mẹ của anh, là từ một tờ báo chí cũ chụp lại, nói mẹ của anh theo bao nhiêu người đàn ông, cũng có ảnh chụp mẹ của anh tiếp rượu ở câu lạc bộ đêm bị mấy người đàn ông vây quanh, còn có...... Phim cấp ba, vô số người phát lại, thậm chí còn có một số khoa trương làm thành một video về biểu hiện trên mặt của mẹ anh, về phần lời đồn đãi cùng lí do thoái thác bên trong đề tài này, lại khó coi , tuy rằng fan của Lục Cẩn Niên hùng mạnh, vẫn luôn nói “Vô luận nam thần làm cái gì, vẫn là nam thần của chúng ta”“Chúng tôi ủng hộ anh” lời nói linh tinh tích cực, nhưng mà đối lập với những lời này là những lời nói đả thương người cũng nhiều không kém, có vẻ có chút yếu ớt.

Cô biết anh là con riêng của Hứa gia, nhưng mà còn chưa biết, mẹ của anh là ai, cũng không biết nguyên lai anh còn có hoàn cảnh không muốn người biết như vậy.

Kiều An Hảo nghĩ tới khi mình đến Hứa gia thăm Hàn Như Sơ, bọn họ luôn miệng nói lời nói khinh thường Cẩn Niên và mẹ của anh, lúc ấy cô nghe sẽ rất khó chịu, hiện tại trên mạng nhiều người nói lời nói ác độc về mẹ của anh như vậy, anh có bao nhiêu khổ sở?

Kiều An Hảo vừa nghĩ tới Lục Cẩn Niên lúc này, rất có khả năng một mình tránh ở một nơi không ai biết, một mình cắn nuốt những tổn thương này, cả người cô liền giống như có người hung hăng đâm cô một đao, đau đớn khó nhịn, cô cầm điện thoại lên, lại gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, vẫn trạng thái không kết nối được.

Kiều An Hảo nhớ tới bản thân từng lưu số điện thoại của mọi người vào một phần mềm, vội vàng cầm Ipad download phần mềm kia, sau đó tìm số điện thoại trợ lý của Lục Cẩn Niên trợ, gọi đi qua, lại tắt máy. Trước kia cô ở Cẩm Tú Viên, cho nên có lưu số điện thoại ở Cẩm Tú viên, đánh đi qua, không người tiếp nghe.

Kiều An Hảo chuẩn bị gọi số điện thoại khác, nhưng mà liếc mắt nhìn thời gian trên Ipad một cái, rạng sáng ba giờ rưỡi, đêm hôm khuya khoắc, sợ là mọi người đều đang nghỉ ngơi.

Kiều An Hảo có chút nặng nề buông điện thoại, cô chạy từ trong bệnh viện đến đây, thân thể đặc biệt không thoải mái, nhưng mà cô lại không có buồn ngủ, thỉnh thoảng cầm Ipad xem đổi mới trên Weibo một chút, càng xem càng tâm tắc, so với lúc bản thân bị mắng còn không thể chịu đựng được.

Cuối cùng, Kiều An Hảo đơn giản nhắm mắt làm ngơ, ném Ipad sang một bên, nhưng mà lực chú ý lại tổng nhịn không được phiêu về phía Ipad, cô có chút căm tức nâng chân lên, đạp Ipad xuống giường, sau đó ôm đệm, một mình lẳng lặng nằm ở trên giường, ngốc một lát, hốc mắt lại không hiểu đỏ lên, nhịn không được ngẩng đầu, hít sâu một hơi, lại di chuyển tầm mắt dừng ở vật trang

trí trên kệ, sinh nhật năm nay của bản thân, Lục Cẩn Niên đưa cho bản thân một con búp bê.

Kiều An Hảo ném gối ôm, từ trên giường đi xuống dưới, đi đến trước kệ, vươn tay vuốt ve từng chút từng môi hồng răng trắng, tươi cười ngây thơ của búp bê bằng sứ, đáy lòng càng trở nên khó chịu, nhịn không được nâng tay lên cầm búp bê từ trên kệ xuống dưới, cũng không biết có phải do thân thể không đủ sức, hay là do cô không cầm chắc, không có nghĩ qua là, búp bê bằng sứ từ trên đầu ngón tay của cô trượt xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 569: Yêu em 13 năm (39)
Búp bê bằng xứ rơi thật mạnh trên mặt đất,“Cách cách” một tiếng, bén nhọn thanh thúy, vỡ thành thành mảnh, có rất nhiều mảnh nhỏ vỡ ra, bắn ra rất xa.

Kiều An Hảo cứng ngắc đứng ở tại chỗ, tay vẫn duy trì ở trạng thái giơ tay cầm búp bê được khoảng nửa phút, cô mới hiểu được bản thân vừa mới làm gì, hai hàng lông mi thật dài nhấp nháy, cả người liền ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm những mảnh lớn nhỏ không đồng nhất, kinh hoảng đến không biết làm sao.

Đầu ngón tay của cô run run một lát, rồi không ngừng vươn tay, nhặt lại những mảnh sứ vỡ từng cái từng cái, muốn xếp thành hình thù ban đầu.

Mảnh sứ vỡ rất nhiều, Kiều An Hảo căn bản không biết làm thế nào để gom hết lại một chỗ, không nghĩ tới là góc cạnh bén nhọn của những mảnh vỡ, cắt qua tay của cô, máu tươi chảy ra, cô giống như không có cảm thấy đau đớn, vẫn không ngừng gom mảnh vỡ như trước, khi cô nhặt lên mảnh vỡ lớn nhất, lại nhìn thấy ở giữa những mảnh sứ vỡ, có một hộp nhựa nhỏ, bên trong hé ra một tờ giấy.

Kiều An Hảo cau mi lại, nhặt lên theo tiềm thức, rút tờ giấy bên trong ra.

Chất giấy rất tốt, rất cứng cấp, vừa kéo đi ra, liền đã tự động mở ra, Kiều An Hảo nhìn thấy bên trong có những hàng chữ rậm rạp.

Kiều An Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là bút tích của Lục Cẩn Niên, rồng bay phượng múa, cứng cáp hữu lực, như nước chảy mây trôi bình thường lưu loát tự nhiên.

“Năm thứ nhất, gặp sơ lại, đồng phục áo trắng váy xanh, trong gió thu, chiếc xe màu hồng nhạt, còn có khuôn mặt hồng hào của cô ấy.

Năm thứ hai, đẹp nhất không phải trời mưa, mà là có thể cùng cô ấy cùng nhau trú mưa ở dưới một mái hiên.

Năm thứ ba, không làm nửa bài thi toán học, chỉ vì muốn làm đồng học cùng lớp với cô ấy.

Năm thứ tư, lần đầu tiên tặng quà sinh nhật cho cô ấy, sau lưng khắc một chữ cái không biết cô ấy có phát hiện ra không: Shmily.

Năm thứ năm, vứt bỏ giấc mơ vào A đại, vứt bỏ kế hoạch làm một người bình thường có cuộc sống ổn định, vì cô đi Hàng Châu.”

Lúc Kiều An Hảo nhìn đến đây, ẩn ẩn như là đã hiểu cái gì đó, tay cầm tờ giấy kia, bắt đầu nhẹ nhàng mà run run, đáy mắt có sương mù, không chịu khống chế tập chunng.

“Năm thứ 6, một cái lơ đãng tới gần của cô, tôi lại cảm thấy rất thơm ngát, mất ngủ suốt một đêm.

Năm thứ 7, vì cô cự tuyệt một cơ hội thăng chức rất nhanh.

Năm thứ 8, cùng cô chung sống một đêm, lần đầu tiên hôn cô, cũng là năm nhận phần thưởng tượng trưng thành công đầu tiên, suốt đêm chạy về Bắc Kinh, đổi lấy là tin tức cô và người khác có hôn ước.

Năm thứ 9, vì cô ấy học xong hút thuốc, hút thuốc một đêm, uống say, một người tránh ở trong phòng, vì cô khóc một đêm.”

Có một giọt nước mắt, chậm rãi nơi ở trên giấy, ướt nhẹp chữ trên tờ giấy, có mực màu đen nhòe đi.

“Năm thứ 10, rất nhiều lần vụng trộm trốn ở góc phòng nhìn bóng dáng của cô.

Năm thứ 11, gặp qua thiên thiên vạn vạn đủ loại màu sắc hình dạng cô gái, lại không tự giác so sánh bọn họ với cô, cũng chỉ có cô là tốt nhất.”

Năm thứ 12, một mình yên lặng, khổ sở khi cô khổ sở, vui vẻ khi cô vui vẻ.

Năm thứ 13, làm một sự kiện mà cả đời sẽ không bao giờ hối hận, một lần nữa gặp lại cô.”

Kiều An Hảo dùng sức cắn môi dưới, nước mắt một giọt rồi một giọt rơi xuống.

PS: Công bố thượng cái đàn:245393949[ nhập đàn cần fan giá trị, không có fan giá trị sẽ không muốn vào, vào cũng sẽ bị cự tuyệt , bên trong hội không chừng khi đỏ lên bao, hoan nghênh mọi người tiến vào ngoạn ]
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 570: Yêu em 13 năm (40)
“Gặp lại sau...

Đã vô số lần làm ám hiệu cùng thông báo vói cô lại không dám để cho cô biết.

Cô cũng thích trời mưa?

Bố, kéo, tảng đá.

Năm mới cùng em, mới mạnh khỏe.

Thật ra tôi không nghĩ yêu em...Nhưng mà...Tôi làm

không được, tôi nói không được đáp lại bản thân sẽ buông tay.”

Kiều An Hảo rốt cục nhịn không được khóc lên thành tiếng, trong đầu của cô hiện lên rất nhiều hinh ảnh.

Trợ lý của anh tới phòng của cô, nói với cô, anh còn chưa ăn cơm tối, nói cô nên bưng thức ăn đến cho anh, đêm hôm đó lúc đầu không khí giữa anh và cô thực hòa họp, trời còn mưa, cô đứng ở sát cửa sổ, lòng tràn đầy vui mừng nói ười mưa, anh hỏi cô rằng cô cũng thích ười mưa?

Lúc Trình Dạng tổ chức tụ hội, cô không muốn bị phạt, vì thế liền ỷ vào tự minh biết anh chơi đoán số không tốt, một lần lại một lần thắng anh, lại chưa từng nghĩ đến quá, bố, kéo, tảng đá, 5, 2, 0, là ngôn nữ đẹp nhất trong cuộc sống của người câm điếc.

Lúc anh và cô quay phim, anh nhìn chằm chằm ánh mắt của cô, năm mới cùng em mới mạnh khỏe, cô chỉ nghĩ anh nói là có năm mới cùng em mới

mạnh khỏe, cô chưa bao giờ dám hy vọng xa vời câu nói kia là anh nói cho cô nghe .

Ở trong biệt thự Nghi Sơn, anh cùng ở qua một đêm, thực đơn thuần một đêm, cô nằm ở trên giường, anh bị ốm nằm ở trên ghế sa lon, một đêm kia cô khổ sở như vậy, hỏi anh cô gái anh yêu đã kết hôn, anh chẳng lẽ còn muốn cứ yêu như vậy sao? Anh nói, thật ra tôi không nghĩ yêu cô

ấy...Nhưng mà...Tôi không làm được, tôi không nói bản thân buông tay được.

Kiều An Hảo nâng tay lên, lau đi nước mắt, mới nhìn rõ hàng chữ ở bên dưới.

“Cô có một cái tên rất êm tai.

Kiều An Hảo.

Mọi người đều kêu cô tiểu Kiều.”

Cuối cùng, còn có một câu:“Kiều Kiều, tôi yêu em, tôi yêu em 13 năm.”

Kiều An Hảo giống như là mất đi toàn bộ khí lực, ngồi dưới đất, lập tức giống như đứa bé khóc oa lên.

Trước kia cô nằm mơ, rồi nghĩ, nếu có một ngày Lục cẩn Niên thích cô, thi cô như thế nào? Cô ở trong mộng nghĩ, khẳng định bản thân sẽ rất hạnh phúc thật cao hứng.

Nhưng mà hiện tại, mộng của cô thành sự thật, cô mới phát hiện, loại cảm xúc phức tạp dưới đáy lòng, chỉ toàn là nước mắt.

Cô cũng thương anh a, cho tới bây giờ cô cũng không biết, trong lúc đó cô và anh lại có nhiều chuyện như vậy, nhiều sai sót ngẫu nhiên như vậy.

Cô thích trời mưa, là vì anh.

Cô cố gắng tới gần ban nhất, cũng là bởi vì anh.

Cô liều mạng học tập tiến vào A đại, vẫn là bởi vì anh.

Cô tiến vào vòng giải trí, vẫn là bởi vì anh.

Cô đáp ứng gả cho Hứa Gia Mộc, vẫn là bởi vì anh...

Bọn họ lúc đó có nhiều lỗi như vậy, thoạt nhìn là không có duyên phận như vậy, nhưng mà yêu nhau lại là duyên phận lớn nhất trong cuộc sống.

Nguyên lai, bọn họ đều đem hết toàn lực đi yêu đối phưong, chỉ là đều không có dũng khí đi nói một câu “wo ai ni” với đối phương.

Kiều An Hảo dùng sức cầm lấy tờ giấy kia, khóc toàn thân run run.

Trong phòng ngủ yên ữnh, có chỉ có tiếng khóc không ngừng của cô quanh quẩn.

Kiều An Hảo không biết rốt cuộc minh khóc bao lâu, tóm lại khóc khóc đột nhiên liền ngừng lại, sau đó giống như là cái ngốc tử, nín khóc mà cười, đột nhiên cả người từ dưới đất bò dậy, vọt vào phòng thay quần áo, thay đổi một thân quần áo, sau đó liền nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài.

Cô muốn đi tìm anh.

Hiện tại cô sẽ đi tìm anh.

Cô muốn nói cho anh, Lục cẩn Niên, thật trùng hợp...

Em cũng yêu anh 13 năm.

PS: Không nên gấp gáp, quản lý viên tái đồng ý, nhân có điểm nhiều, mọi nguời kiên nhẫn đằng đằng -
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 571: Không muốn người biết chuyện (1)
Tờ mờ sáng ở thành Bắc Kinh, độ ẩm lướn, có chút lạnh, trên đường phố trống rỗng, thật lâu mới có một chiếc xe đi ngang qua, Kiều An Hảo đứng ở bên lề đường, đợi hồi lâu, mới cản lại một chiếc xe, lên xe, báo tên cẩm Tú Viên.

Xe đến Cẩm Tú Viên, Kiều An Hảo trả tiền, ngay cả tiền lẻ cũng chưa lấy, bỏ chạy đi vào.

Mật mã Cẩm Tú Viên không có sửa, giống như là đã lâu không có người ỡ, trong sân hoa rơi lá rụng xuống rất nhiều khô giòn, giẫm lên phát ra tiếng vang khanh khách.

Kiều An Hảo đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện tủ giày có hai đôi dép lê im lặng, một đôi của nam, một đôi của nữ, đôi của nữ kia là lúc cô và anh đóng giả làm vợ chồng, ở nơi này đeo đôi đó, sau đó sau khi cô rời đi, xếp vào trong một cái túi, nói qua với anh vứt bỏ, nhưng mà hiện tại nó vẫn ở chỗ cũ, giống như anh và cô vẫn ở trong phòng này.

Trong phòng trống rỗng, không có bóng dáng một ai, vẫn là như cũ, chuông đồng hồ đều rơi xuống một tầng bụi.

Kiều An Hảo chạy lên cầu thang, đẩy cửa phòng ngủ ra, bên trong tối đen như mực, cô hơi thất vọng bật đèn, đập vào mắt liền nhìn thấy ở giữa giường, là một con gấu bông lớn mà cô từng mua về, trên bàn trang điểm, đồ trang điểm đã bị cô lấy đi toàn bộ, nhưng mà lúc này lại bày mới, là những mĩ phẩm mà trước đây cô dùng qua, liền ngay đĩa nhạc cũng giống y trước đây.

Người đàn ông kia, rõ ràng vĩnh viễn đều là bộ dạng lãnh đạm, chuyện gì đều thờ ơ, anh vậy mà có lúc, khắc sâu nhớ kỹ những vật dụng này nọ của cô như vậy?

Kiều An Hảo cho tới bây giờ cũng không biết, bản thân vậy mà còn có thể khóc như vậy, hở một tí liền chảy nước mắt xuống.

Cô giống như dự cảm thấy điều gì, một lần nữa vào phòng thay quần áo, nhìn thấy bên trong tủ một nửa là quàn áo của anh, một nửa là quần áo cô không mặc nữa từng nói với anh vứt đi. Có lẽ bởi vì không vừa lòng chạn thức ăn, cũng có thể là anh muốn mua cho cô, lại không có lý do gì đưa cho cô, còn có một chạn thức ăn trên vách tường, bộ quần áo cô thích mặc nhất, treo đó tất cả đều chưa có lấy xuống.

Kiều An Hảo dùng sức mân môi, bước vào phòng tắm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, sữa tắm, sữa rửa mặt Vài thứ cô dùng ở nới này hơn nửa năm, đều được quy về tại chỗ.

Cô đi rồi, anh luyến tiếc, anh không thể mở miệng giữ lại, anh liền dùng phương thức cố chấp như vậy, làm bộ như cô còn tại.

Nguyên lai người cô yêu, lại yêu cô như vậy, ngốc như vậy, yêu cô ngốc như vậy.

Lúc Kiều An Hảo từ bên trong cẩm Tú Viên đi ra, sắc trời đã muốn hơi hơi sáng lên, cô trực tiếp bắt xe đến truyền thông Hoàn Ảnh.

Lúc cô đến, trong công ty còn chưa có người đi làm, chỉ có bảo vệ trực đêm đang ngáp, hỏi một tiếng sớm với cô.

Kiều An Hảo ngồi ở trước phòng làm việc của Lục cẩn Niên, thập phần có kiên nhẫn chờ.

Cô ở cùng anh một chỗ hon nửa năm, cô biết, cách sống của anh rất đon giản, thời gian ngây người ở trong ty thật lâu.

Từ chưa đến bảy giờ, chờ đến mười giờ sáng, mọi người trong công ty toàn bộ đều đến, Lục cẩn Niên vẫn không có xuất hiện.

Kiều An Hảo hỏi thư ký của Lục cẩn Niên, thư ký nói với cô, đã rất nhiều ngày Lục tổng không có xuất hiện ở công ty-

Kiều An Hảo sửng sốt một chút, đột nhiên nghĩ đến biệt thự Nghi Sơn, nói một tiếng cảm ơn với thư ký, lại vội vã xuống lầu đón xe, tiến đến Nghi Sơn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 572: Không muốn người biết chuyện (2)
Nghi Sơn ở vùng ngoại thành, Kiều An Hảo xuất phát từ truyền thông Hoàn Ảnh, lúc đến nơi đã giữa trưa mười hai giờ.

Vào ban ngày, biệt thự Nghi Sơn giống như đào nguyên thế ngoại, yên tĩnh làm cho tâm người ta an bình.

Lục Cẩn Niên từng nói với Kiều An Hảo mật mã biệt thự Nghi Sơn, Kiều An Hảo nhấn chuông cửa, không có người mở cửa, liền tự tiện nhập mật mã, đi vào.

Ánh sáng chiếu qua cửa sổ thủy tinh, khiến cho ưong biệt thự phá lệ sáng ngời, xuyên thấu qua xung quanh chiếu sáng rực rỡ, chiếu vào thủy tinh trên cửa sổ, phân tán đến mọi nơi.

Kiều An Hảo bước lên cầu thang, đến trước cửa phòng ngủ.

Trước đây mỗi lần lúc người khác không tìm thấy Lục Cẩn Niên, cô luôn có thể ở trong đây tìm được anh.

Lúc này đây

Kiều An Hảo đứng ở cửa, đáy lòng hiện lên một tia căng thẳng không nói lên lời, cô hít sâu một hơi, mới run run bắt tay đẩy cửa phòng ngủ ra.

Trong phòng ngủ sáng ngời mà lại sạch sẽ, giường ngủ ngay ngắn, không có một chút dấu hiệu có người nằm qua.

Lục Cẩn Niên cũng không ở biệt thự Nghi Sơn?

Kiều An Hảo nhíu mi lại, đi vào bên trong phòng ngủ, cẩn thận nhìn hết một lần phòng thay quần áo cùng toilet, sau đó mới mang theo vài phần mất mát đi ra.

Biệt thự Nghi Sơn rất lớn, nhưng mà cũng không nhiều phòng, cho nên khiến cho diện tích mỗi phòng rất lớn, Kiều An Hảo sợ Lục cẩn Niên ở trong một phòng khác ngốc, cho nên liền lần lượt đi hết các phòng xem một lần.

Trừ phòng ngủ, phòng khác cũng chỉ trang bị vách tường, ngay cả cái ngăn tủ đầu giường đều không có, chỉ có ở trong gian phòng phía tây, đặt một chiếc đàn dương Cầm, bên trên có một quyển cầm phổ, một bên trên bàn có rất nhiều trang giấy tán loạn, Kiều An Hảo tùy ý cầm lên, lại nhìn thấy hé ra hé ra bức tranh, tuy rằng không có màu, nhưng mà, Kiều An Hảo lại có thể nhận đi ra, kia rõ ràng chính là bản thân.

Mặt của cô lúc đó thoáng hiện một tia kinh ngạc, lật xem những trang giấy này một lần, thoạt nhìn giống như thời gian rất lâu rồi, giấy bị người lật xem nhiều lần liền biến dạng, xung quanh nổi lên nếp nhăn.

Trên giấy vẽ cô đủ loại, quần áo trên người có thể nhận ra, đều là bộ dáng khi mặc đông phục trung học.

Có bóng dáng, có sườn mát, có còn đọc sách, có ghé vào trên bàn học ngủ, có nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phòng học ngẩn người, cũng có đứng ở trước xe đạp mím môi cười

Bên phải bức tranh, có chữ viết rất nhỏ không nhìn kĩ thi rất khó phát hiện, là ngày, tiêu đề viết: [ Người con gái tôi yêu ].

Lục Cẩn Niên là lúc nào vẽ những thứ này? Này đó họa đều là anh vẽ lúc học trung học

Cô đột nhiên nhớ tới, bản thân có rất nhiều lúc, đi ngang qua phòng học của anh, nhìn thấy anh đang cầm bút chì phác thảo vẽ cái gì đó ở trên bàn, lúc ấy cô còn tưởng rằng anh giống cô, đi học nhàm chán, vẽ xấu lung tung, hiện tại nhớ tới, có phải lúc đó anh đang vẽ cô hay không?

Hóa ra thời gian thanh xuân mất đi, anh trả giá, xa xa so với cô tốt đẹp hon rất nhiều.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên đã làm bao nhiêu chuyện không muốn người biết vì cô?

Hốc mắt Kiều An Hảo lại nổi lên nhiệt, cô nhìn chằm chằm này bức họa hồi lâu, rồi mới sắp xếp ngăn lắp lại, đặt ở trên bàn, nhẹ nhàng mà đi ra khỏi phòng.

Kiều An Hảo đi ra biệt thự Nghi Sơn, đứng ở cửa, ngẩng đầu nhìn chân trời dương quang, hít sâu một hơi.

Lục Cẩn Niên, đến tột cùng anh đang ở đâu?

PS: Hôm nay hoàn - tỉnh ngủ tiếp tục - tân một tháng, chúng ta muốn ngoạn cái ưò chơi, [năm trăm chương vé tháng đổi nhất chương đổi mới], điểm trang kế tiếp là có thể đầu phiếu lạp - hết hạn đến 15 hào ta sẽ công tác thống kê muốn càng nhiều thiếu chương, sau đó ở 15 hào -17 hào kia tam thiên lý một hơi càng đi ra! Sở dĩ không công tác thống kê đến cuối tháng là vì ta sợ ta nội dung viết không đến cuối tháng ™ ta mới sẽ không nói cho các ngươi ta hiện tại vụng trộm tồn bọn họ đảm luyến ái bản thảo ~ vì chính là kia tam thiên bùng nổ nhiều càng ~ đương nhiên có thể bùng nổ bao nhiêu chương, hay là muốn xem mọi người phiếu phiếu lạc ~~ ngủ ngon ~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 573: Không muốn người biết chuyện (3)
Chạy ra khỏi bệnh viện từ tối hôm qua đến giờ, Kiều An Hảo chưa lúc nào nghỉ ngơi, cũng chưa ăn cơm, thể lực vốn trọng thương nên cô chống đỡ hết nổi, lúc này sắc mặt tái nhợt, toàn thân đều đang không ngừng chảy mồ hôi, Kiều An Hảo chậm rãi ngồi ở bậc thang trước cửa biệt thự, hai tay ôm đầu gối, chôn mặt ở trên đầu gối, hô hấp lược có vẻ có chút không tốt.

Ánh sáng đã bắt đầu vào thu, mặc dù không có gay gắt như mùa hạ, nhưng mà phơi nắng lâu như vậy cũng có chút oi nức.

Da Kiều An Hảo trắng nõn mềm mại, chỉ một lát, phơi nắng da đã nổi lên một tầng bạc hồng, cô tưởng đứng lên, nhưng mà chân lại không có lực.

Kiều An Hảo chỉ có thể im lặng ngồi xổm trên bậc thang, nhắm mắt lại điều chỉnh hô hấp, qua một đoạn thời gian rất dài, mới rốt cục điều chỉnh lại hô hấp, lúc này mặt trời đã ngả về phía tây.

Kiều An Hảo chống tay xuống bậc thang, đứng lên, mại bước chân bước chậm xuống dưới, đi ra biệt thự của Lục Cẩn Niên.

Lúc tới cô bắt một chiếc xe taxi để đi, biệt thự Nghi Sơn ở xa, lúc trở về thành phố chỉ có thể lên tàu hoặc xe buýt.

Kiều An Hảo đi ra cửa của tiểu khu Nghi Sơn, đi về phía đông được khoảng hai trăm thước, mới đến trạm xe buýt.

Trong đầu hiện tại đều là Lục Cẩn Niên đang ở đâu, tinh thần có chút hoảng hốt, mãi cho đến khi xe buýt dừng lại, bác tài xế gọi cô mấy tiếng, thấy cô không phản ứng muốn lên xe, Kiều An Hảo mới mạnh nhớ tới đến cái gì đó,

khoát tay áo về phía xe đang bắt đầu khởi động, nhưng mà xe cũng đã tăng tốc, càng lúc càng xa.

Kiều An Hảo rầu rĩ hạ cánh tay xuống, lúc tính chuẩn bị đợi chuyến xe buýt tiếp theo, đột nhiên có một chiếc xe phanh lại dừng ở trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, có người kêu cô: “Kiều tiểu thư.”

Kiều An Hảo mạnh ngẩng đầu, nhìn thấy là trợ lý của Lục Cẩn Niên, đáy mắt cô hiện lên một tia kinh hỉ, bước nhanh về phía trước.

“Lục Cẩn Niên, anh ở đâu?” Kiều An Hảo vừa hỏi, vừa dán mặt vào cửa kính xe nhìn vào, thấy ghế xe phía sau không có thân ảnh của Lục Cẩn Niên, trên mặt mang một tia mất mát, ảo não cúi thấp đầu xuống.

Trợ lý không có trả lời vấn đề Lục Cẩn Niên đang ở đâu, mà xuống xe, mở cửa xe phía sau ra: “Kiều tiểu thư, ngài trước lên xe đi, đợi lát nữa tôi mang ngài trở về thành.”

Kiều An Hảo nhẹ gật đầu, ngồi vào trong xe.

Trợ lý nhìn xuyên qua kính chiếu hậu thấy sắc mặt tái nhợt không một chút huyết sắc của Kiều An Hảo, mở miệng lo lắng hỏi: “Kiều tiểu thư, thân thể ngài không thoải mái sao? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”

“Không.” Kiều An Hảo miễn cưỡng nở nụ cười một chút, lắc lắc đầu, lại hỏi: “Không phải anh biết Lục Cẩn Niên ở nơi nào? Anh dẫn tôi đi tìm anh ấy, được không?”

Trợ lý giống như vừa rồi, bỏ qua thỉnh cầu của Kiều An Hảo, cầm chai nước ở một bên, đưa cho Kiều An Hảo: “Uống nước đi.”

Kiều An Hảo chần chờ một lát, mới tiếp nhận chai nước, thấp giọng nói một câu: “Cám ơn.”

Trợ lý lái xe chở Kiều An Hảo về biệt thự Nghi Sơn của Lục Cẩn Niên trước, anh ta đóng hết tất cả các cửa sổ lại, thậm chí còn cầm một tấm vải màu trắng che lại các vật dụng trong phòng, ngay cả mang ghế trúc ngoài sân đều thu lại, đặt ở trong kho hàng của biệt thự.

Trợ lý hành động như vậy, giống như nơi này tựa hồ về sau sẽ không có ai đến ở...... Đáy lòng Kiều An Hảo lộp bộp một chút, nhịn không được truy hỏi trợ lý đang đóng cửa chính biệt thự một câu: “Lục Cẩn Niên, về sau anh ấy sẽ không tới nơi này nữa sao?”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top