Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Hôn Trộm 55 Lần - Diệp Phi Dạ

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 664: Tin nhắn trong điện thoại di động (15)
Lục Cẩn Niên mặc quần áo làm gì?

Lông mày của Kiều An Hảo nhăn lại, bên tai truyền đến tiếng động của Lục Cẩn Niên đang thay đồ, sau đó cửa phòng ngủ bị kéo ra, rồi đóng lại.

Trong phòng ngủ rất yên tĩnh, trong lòng Kiều An Hảo tràn đấy nghi ngờ mở to mắt, nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng mở cửa, lông mày càng nhăn lại hơn, theo bản năng xốc chăn lên, xuống giường, chạy đến ngoài ban công, nhìn qua cửa sổ thấy Lục Cẩn Niên đi lên xe, đèn xe sáng lên, sau đó chậm rãi quay đầu, đi ra khỏi cửa.

Lục Cẩn Niên sao lại không ngủ mà còn vụng trộm đi ra ngoài? Hơn nửa còn là lúc nửa đêm…

Kiều An Hảo đứng ở ban công sửng sốt một hồi, sau đó liền chạy về phòng ngủ, sờ soạng di động của mình, vừa mới chuẩn bị gọi điện thoại cho Lục Cẩn Niên, kết quả không biết tại sao, lại nghĩ tới lúc Lâm Thi Ý nói với mình.

Khách sạn Bốn Mùa, một người phụ nữ ngoại quốc, cô nam quả nữ, chung sống một phòng, phòng 1002, phòng Tổng thống/….

Những thứ này giống như sức công phá của một quả bom đánh vào người cô, rồi đột nhiên nổ mạnh.

Tay Kiều An Hảo khẽ run rẩy, điện thoại mạnh mẽ rơi xuống, thẳng tắp nện vào ngón chân của cô, da thịt trắng nõn trong nháy mắt ửng hồng, cô lại giống như không hề có cảm giác gì, vẫn cứng ngắc đứng tại chỗ như cũ.

Lục Cẩn Niên yêu cô như thế… Làm sao anh có thể đi tìm người phụ nữ khác?

Nhưng là, anh kết hôn với cô lâu như vậy, một lần đều chưa từng đụng chạm vào cô, cả tối hôm nay, cô chủ động cọ vào người anh, anh vẫn không làm bất cứ điều gì, còn có, tết ngọ anh che chở cô như thế, lúc ăn cơm, rõ ràng bởi vì trong miệng cô nói ra một câu người đàn ông khác mà ghen, anh rõ ràng là để ý cô.

Không được, không được, cô phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, anh như vậy ra ngoài, khẳng định là có nguyên nhân của anh… cô không thể bị Lâm Thi Ý làm ảnh hưởng…

Kiều An Hảo dùng lực lắc đầu, nhắm mắt lại, hít thật sâu, cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, trong lòng không ngừng tự nhủ với bản thân, không nên suy nghĩ bậy bạ, nhưng là, càng như vậy càng nói cho biết, trong đầu óc cô lại đang miên man suy nghĩ, đến sau cùng, cô giống như người mất hết sức lực, cả người xụi lơ trên giường, nhìn phòng ngủ trống không, trong lòng vô cũng hoang mang.

Trong đầu như có một loại nhớ nhung, thúc đẩy cô đi dò xét mọi chuyện, nhưng lại có một loại nhớ nhung khác ngăn cản cô không được đi.

Hai loại nhớ nhung trong đầu cô đánh nhau rất lâu, cuối cùng Kiều An Hảo vẫn đứng lên, đi vào phòng thay đồ.

Cô vốn không biết mình mặc quần áo như thế nào, cũng không biết rốt cuộc mình đi ra khỏi cửa như thế nào, đợi đến lúc cô bình tĩnh lại, người đã đứng ở trước cửa Cẩm Tú viên, chặn lại một chiếc taxi.

Cô lên xe, tài xế hỏi cô đi đâu, qua một lúc lâu, cô mới nói: “Khách sạn Bốn mùa.”

Lúc này là 1 giờ sáng, đường phố trống không, cực kỳ an tĩnh, xe chạy như bay, tiếng động cơ không ngừng chui vào trong tai cô.

Không biết đi được bao lâu, xe ngừng lại, Kiều An Hảo ngơ ngác nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, không có phản ứng gì.

Tài xế quay đầu, vỗ vỗ vào ghế: “Cô gái, đến nơi rồi.”

Lúc này, Kiều An Hảo mới bất giác gật đầu một cái, sau đó đẩy cửa xe, chuẩn bị xuống xe.

“Cô gái, tiền xe còn chưa trả.”
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 665: Tin nhắn trong điện thoại di động (16)
Kiều An Hảo đối với sự nhắc nhở của tài xế, đần độn gần nửa phút, mới vội vàng lấy túi tiền ra, trả tiền.

Tài xế dừng xe ở đối diện khách sạn Bốn Mùa, Kiều An Hảo đợi cho taxi rời đi, đường cái rộng lớn, liếc thấy khách sạn ở đối diện đèn đuốc sáng trưng.

Nói không nên lời là vì cái gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, còn có phần nghĩ sẽ quay lại, không muốn qua tiếp.

Người ở bên đường, ước chừng đứng tầm 5 phút đồng hồ, mới xoay người, không nhanh không chậm đi qua cầu vượt đi bộ, sau đó từng bước một đi đến khách sạn.

Kiều An Hảo đi từ trên cầu đi bộ xuống, trong nháy mắt liền ngừng lại, trước cửa khách sạn có một chiếc xe, chính là xe của anh.

Đó là xe của Lục Cẩn Niên.

Anh thật sự đến khách sạn Bốn Mùa.

Vốn dĩ tâm trạng cô đã không ổn, giờ lại hoàn toàn sụp đổ.

Chẳng lẽ những lời Lâm Thi Ý nói là sự thật?

Lục Cẩn Niên đến khách sạn Bốn mùa, là muốn gặp gỡ với một người phụ nữ nước ngoài.

Nhưng là, tối hôm qua rõ ràng anh đã cùng cô tiến vào giấc ngủ, buổi sáng cô tỉnh lại trước, anh vẫn nằm bên cạnh, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô của hôm trước.

Kiều An Hảo nhìn chằm chằm xe của Lục Cẩn Niên rất lâu, sau đó mới đưa tầm mắt nhìn đến khách sạn kia, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía mái nhà.

Tầng trên cùng, là phòng Tổng thống… Lâm Thi Ý đã nói cho cô số phòng, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở trong phòng 1002?

Kiều An Hảo nuốt nước miếng một cái, chần chờ một hồi, những vẫn đạp bước chân, đi vào trong khách sạn.

Khách sạn Bốn Mùa cho dù là khách đến xem thử, cũng vẫn phải làm đăng ký.

Cô chỉ cần báo tên của anh và số chứng minh thư, là biết được anh có phải ở phòng 1002 không?

Đại sảnh trước khách sạn, chỉ có hai nhân viên lễ tân, có thể bởi vì quá muộn, nên có chút buồn ngủ, nhìn thấy Kiều An Hảo đi tới, một chàng trai trong đó ngay lập tức xốc lại tinh thần, treo nụ cười lên một bên, hiền lành hỏi: “Xin hỏi cô muốn vào ở trong sao?”

Kiều An Hảo bình tĩnh lắc đầu, sau đó lấy điện thoại, tìm số chứng minh thư của Lục Cẩn Niên, nói: “Tôi có người bạn ở đây, tôi đến tìm anh ấy, số chứng minh thư của anh ấy là…”

Kiều An Hảo nói ra mấy con số, chàng trai lập tức gõ trên bàn phím.

Đợi sau khi nói xong 11 chữ số, liền lễ phép nói với Kiều An Hảo một câu “Chờ một lát”, sau đó kiểm tra, qua ước chừng nửa phút, lại ra hiệu xin mời với Kiều An Hảo: “Anh Lục ở phòng 1002, tôi dẫn cô đi lên.”

Trong giây phút này, Kiều An Hảo không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.

Thật ra, cô có thể đi ra ngoài cửa lúc đêm hôm khuya khoắt, trực giác nói cho cô biết, khẳng định là anh có chuyện gì gạt cô.

Lúc cô nhìn thấy xe của anh ở trước cửa khách sạn, cô cũng đã có dự cảm, Lâm Thi Ý nói với cô những điều đó, có thể là sự thật.

Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một chút cố chấp, không muốn tin, cho nên mới chạy đến lễ tân tìm một đáp án có thể khẳng định.

Kiều An Hảo cảm thấy trái tim của mình như bị người nào đó hung hăng bóp lấy, máu tươi không ngừng chảy ra, đau đớn khiến sắc mặt cô trở nên tái xanh trong nháy mắt, lạnh lẽo bủa vây.

Đúng là ngay cả như vậy, trong lòng cô vẫn lại hết lần này đến lần khác nói với mình, toàn bộ không phải là thật.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 666: Tin nhắn trong điện thoại di động (17)
Editor: Xiu Xiu

“Cô gái? Không phải cô muốn tìm anh Lục sao? Đi lối này.” Chàng trai thấy Kiều An Hảo đứng tại chỗ, chỉ ngây ngốc hồi lâu không phản ứng, vì thế liền lễ phép lên tiếng nhắc nhở một câu.

Kiều An Hảo trắng xanh cả mặt, chần chừ gật gật đầu với chàng trai, mất hồn vía đi theo anh ta đến chỗ thang máy.

Chàng trai giúp cô quét thể, đi lên tầng cao nhất, lại hướng về phía cô mỉm cười nói số phòng, sau đó rời đi.

Kiều An Hảo một người đứng trong thang máy bốn phía lạnh lẽo, nhìn con số màu đỏ không ngừng nhảy động, tốc độ đập của trái tim cũng vì thế mà bắt đầu biến hóa.

Từ tầng một lên đến tầng cao nhất, thời gian chỉ mất khoảng 3 phút, nhưng Kiều An Hảo lại cảm thấy dài như cả thế kỷ, cửa thang máy mở ra, cô đứng bên trong vẫn chậm chạp không muốn nhúc nhích, mãi đến khi còi báo động vang lên, cửa chuẩn bị đóng lại, cô mới vươn tay, ấn nút mở cửa, từ từ đi ra.

Hành lang trải thảm đỏ cực kỳ an tĩnh, Kiều An Hảo chăm chú nhìn bảng hướng dẫn trước mặt, hít một hơi thật sâu, quẹo trái, vòng qua hết phòng này đến phòng khác, lại quẹo phải, đến cuối cùng, cũng đến phòng 1002.

Kiều An Hảo nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt mình, nâng tay lên nhiều lần, lại như cũ vẫn không dám nhấn chuông.

Lục Cẩn Niên ở bên trong, còn có một người phụ nữ ngoại quốc… Anh sớm đến đây, hiện giờ bọn họ đang làm gì?

Kiều An Hảo thật sự không muốn mình giống như một người hay ghen bóng gió, suy đoán lung tung như vậy, nhưng là giờ khắc này, đầu óc của cô không dừng lại được, cô cảm thấy bản thân cực kỳ mâu thuẫn, một bên nói phải tin tưởng Lục Cẩn Niên, một bên lại không thể khống chế được tưởng tượng hình ảnh anh và người phụ nữ kia ngủ cùng một chỗ.

Anh và cô xa nhau bốn tháng, anh đều ở Mỹ, rốt cuộc anh đã gặp những ai?

Anh tặng cho cô búp bê sứ, rõ ràng thâm tình như thế, anh cũng kết hôn với cô rồi…

Kiều An Hảo cảm thấy mình thật cố chấp, đã đến đây rồi, lại muốn tận mắt nhìn thấy mới bằng lòng bỏ qua.

Đúng vậy, chính là muốn tận mắt nhìn thấy, cô vẫn không thể tin, người đàn ông của mình, người cô rất yêu, lại phản bội mình.

Cho dù là, cho dù là anh phản bội mình… cô cũng cần mang anh về nhà… đây là chồng của cô, có pháp luật bảo vệ một cách hợp pháp!

Kiều An Hảo nghĩ đến đây, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, sau đó dưới đáy lòng lần lượt đếm đến ba, lại đột nhiên cắn răng một cái, hung hăng gõ cửa.

Kiều An Hảo không biết mình dùng nhiều sức thế nào để gõ cửa, mãi đến khi gõ thấy đau đớn, mới nghe thấy bên trong truyền đến âm thanh quen thuộc, giọng của Lục Cẩn Niên: “Ai vậy?”

Kiều An Hảo không lên tiếng, chỉ dùng lực đập cửa, đột nhiên cửa bị kéo ra, tay cô rơi vào không trung, cúi đầu, lặng im tầm nửa phút, mới ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Cẩn Niên quần áo chỉnh tề, đứng trước mặt mình, lông mày của anh nhíu lại, đáy mắt mang theo sự kinh ngạc, như là cực kỳ buồn bực sao cô có thể đến chỗ này.

Kiều An Hảo vẫn không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên một lúc, sau đó tầm mắt nhìn qua vai của anh, nhìn vào trong phòng, phát hiện trên bàn có hai chai rượu đỏ, còn có một hộp thuốc lá và áo khoác tây trang của anh tùy ý ném trên ghế sofa.

Đôi mắt đen láy của cô bắt đầu nhìn qua nhìn lại hai ba lần, sau đó mới chống lại ánh mắt thâm thúy của anh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 667: Tin nhắn trong điện thoại di động (18)
Hai người đều không mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn đối phương như vậy.

Không biết đến bao lâu, sau lưng Lục Cẩn Niên truyền đến tiếng giày cao gót, và giọng nói tiếng Anh quen thuộc: “Niên, ai tới vậy?”

Theo sau giọng nói kia, Kiều An Hảo nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu đỏ tóc vàng đi ra từ bên trong, sau đó cô liếc mắt một cái đã nhận ra, đây rõ ràng là cô gái đã cùng ăn cơm với Lục Cẩn Niên ở Mỹ.

Chẳng lẽ sau khi cô ta biết cô có con với Lục Cẩn Niên, còn chưa chịu hết hy vọng, không ngại ngàn dặm xa xôi đuổi đến tận Trung Quốc!

Trong tích tắc khi Lộ Tây mở miệng, Lục Cẩn Niên mới khôi phục lại tinh thần.

Không phải Kiều An Hảo đã ngủ rồi sao, sao có thể theo tới khách sạn Bốn Mùa, không đúng, đêm hôm khuya khoắt, anh và một người khác phải cùng ở trong phòng.

Ngay lập tức, đáy mắt Lục Cẩn Niên hiện lên chút hoảng hốt, anh khẩn trương mở miệng, hô một tiếng: “Kiều Kiều…”

Anh còn chưa nói xong, Kiều An Hảo ở trước mặt anh giống như là chịu kích thích gì đó, thân thể nhẹ nhàng run rẩy, sau một giây liền mạnh mẽ vươn tay, tóm lấy tay anh, như sợ anh nói gì khiến cô khổ sở, liền nhanh hơn mở miệng trước: “Lục Cẩn Niên, sao anh lại chạy đến đây? Một mình em không dám ngủ?”

Đụng tới loại chuyện này, dưới tình huống bình thường, phụ nữ đều tâm trạng buồn rầu hoặc là đánh chửi, không phải sao?

Như thế nào, Kiều An Hảo lại phản ứng hoàn toàn khác?

Rõ ràng Lục Cẩn Niên không làm chuyện có lỗi với cô, nhưng là hiện tại lại lập tức muốn giải thích: “Kiều Kiều, em hãy nghe anh nói, Lộ Tây…”

Lộ Tây thấy một màn như vậy, có chút không hiểu nổi, nhìn Lục Cẩn Niên, nói: “Niên?”

Âm thanh này của Lộ Tây giống như đã kích thích Kiều An Hảo, đột nhiên cô nói một câu: “Lục Cẩn Niên, em phải về nhà.”

Theo sau lời nói của cô, cả người cô cũng nhào vào trong lòng Lục Cẩn Niên, ôm lấy cổ anh, như một cô gái nhỏ, làm nũng, nhỏ giọng tội nghiệp nói: “Về nhà, về nhà, Lục Cẩn Niên, chúng ta về nhà, có được không?”

“Được, được.” Lục Cẩn Niên đáp lại hai tiếng, sợ cảm xúc của cô lại không khống chế được, áo khoác cũng không kịp lấy, chỉ quay lại nói với Lộ Tây một tiếng “thật xin lỗi”, rồi trực tiếp vươn tay ôm lấy bả vai của cô, sải bước về phía thang máy.

Trong lúc đi thang máy, Kiều An Hảo giống như sợ hãi điều gì, ru rú trong lòng anh có chút run rẩy, cô ôm lấy cổ anh, không ngừng dùng thêm lực, đến sau cùng hô hấp của anh cũng có chút không thoải mái, mà lại không dám lên tiếng nhắc nhở cô.

Lục Cẩn Niên ôm Kiều An Hảo ra đến đại sảnh khách sạn, Kiều An Hảo đột nhiên lên tiếng: “Lục Cẩn Niên, anh đi lấy xe, em muốn đi toilet.”

“Anh đưa em đi!” Lục Cẩn Niên nói xong liền đi về phía toilet.

“Không cần, em tự đi được.” Kiều An Hảo khó chịu ngột ngạt nói một câu, thoát ra khỏi lòng anh, sau đó cũng không chờ anh phản ứng, cả người liền chạy vào toilet.

Lục Cẩn Niên cũng không có đi lấy xe, mà đi theo sau cô, cũng đi vào toilet.

Anh đứng trước cửa toilet tầm 20 phút, đều không thấy cô đi ra.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 668: Tin nhắn trong điện thoại di động (19)
Editor: Xiu Xiu

Lục Cẩn Niên chờ lâu có chút lo lắng, đứng lên, thoang thả đi vài bước trước cửa toilet, sau cùng liền đứng ở cửa toilet nữ, do dự một chút, như là không quản được nhiều như thế, liền trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Đêm hôm khuya khoắt, trong toilet nữ không có ai, nhưng đối với người lần đầu tiên trong đời đi vào toilet nữ như Lục Cẩn Niên mà nói, vẫn còn mang chướng ngại tâm lý, tư thế đi đã có chút co quắp, chỉ là tốc độ nhanh chóng kéo ra từng cánh cửa một, nhìn lướt qua bên trong.

Đợi đến khi anh kiểm tra hết tất cả, lông mày mới hung hăng nhíu lại.

Kiều An Hảo vậy mà không có ở trong này.

Lục Cẩn Niên thong thả đi ra khỏi toilet nữ, vừa mò mẫn điện thoại, lúc chuẩn bị gọi cho cô, lại phát hiện toilet có một cửa thông ra lối khác, như là suy nghĩ điều gì, anh xoay người đi về phía thang máy, liều mạng nhấn nút mở cửa, sau đó đi vào, lên tầng cao nhất.

Tầng cao nhất vô cùng yên tĩnh, anh đi dọc theo hành lang đến chỗ ngoạt, còn chưa bước ra, liền nghe được tiếng của cô ở cuối hành lang truyền đến.

“Tôi tới gặp cô, là bởi vì tôi có chuyện muốn nói với cô, cô muốn nói với tôi cái gí, tôi cũng không muốn nghe.”

“Lục Cẩn Niên, anh ấy là chồng của tôi, được sự bảo hộ của pháp luật Trung Quốc, giấy đăng ký kết hôn ở đây, tôi nghĩ là cô nên thấy.”

“Tôi mặc kệ cô và Lục Cẩn Niên đã có chuyện gì ở Mỹ, nhưng hiện tại tôi muốn nói cho cô biết, cô và anh ấy nhất định phải kết thúc.”

“Bởi vì về sau, tôi ở cạnh anh ấy, nhất định sẽ sinh ra một đứa trẻ xinh đẹp, người cùng với anh ấy nuôi nấng đứa trẻ lớn lên là tôi, không phải cô, cho nên, tôi hi vọng, về sau cô đừng làm phiền anh ấy, tương lai anh ấy không là của cô, tôi cũng không cho phép tương lai, anh ấy sẽ là của cô.”

“Tôi nghĩ tôi đã nói xong rồi, cảm ơn đã lắng nghe, tạm biệt.”

Âm thanh của cô cũng không lớn, từng chữ rõ ràng có lực, xuyên qua hành lang tĩnh lặng, một chữ cũng không sót rơi vào trong tai anh, khiến trái tim của anh như muốn nhảy ra ngoài.

Mãi đến khi anh nghe được tiếng giày cao gót của cô vang lên, cũng biết cô ngày càng gần mình, anh mới hoàn hồn, thừa dịp chưa bị cô nhận ra, xoay người nhanh chóng trở lại thang máy.

-

Sau khi Kiều An Hảo đi vào thang máy, hốc mắt lại không nhịn được hồng lên.

Yêu cô như thế, vì cô làm nhiều chuyện như vậy, làm sao Lục Cẩn Niên có thể qua lại với người phụ nữ kia?

Cô biết, bình thường người vợ phát hiện ra chồng mình có loại chuyện này, nhẹ thì mắng mỏ chồng và tiểu tam, ác hơn thì trực tiếp ly hôn, thậm chí còn làm cho chồng mình thân bại danh liệt.

Lúc cô gõ cửa phòng, trong đầu đã giả tưởng qua, nếu cô mở cửa nhìn thấy Lục Cẩn Niên, sau đó cô sẽ làm thế nào? Tức giận cho anh một cái tát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói ly hôn?

Nhưng là lúc cô thật sự nhìn thấy anh sau khi cửa được mở ra, cô phát hiện mình không thể ly hôn với anh, trong lòng cô hiểu rõ, dù chuyện này sẽ vĩnh viễn như một chiếc dằm nằm sâu trong tim cô, cô sẽ để ý, sẽ mãi mãi để ý, nhưng cô tình nguyện như vậy, tình nguyện chịu đựng sự đau đớn lâu dài âm ỉ như vậy cũng không muốn ly hôn với anh.

Cho nên, về chuyện này, cô lựa chọn phương thức yếu đuối nhất, cô không khóc không nháo, cô hiểu rõ nhưng lại giả vờ hồ đồ, làm bộ như không hề biết chuyện gì cả.

Kiều An Hảo đi ra khỏi thang máy, nhanh chóng đi qua toilet rồi đi về đại sảnh của tầng một.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 669: Tin nhắn trong điện thoại di động (20)
Editor : Meitu

Cô đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút.

Kiều An Hảo đi tới sảnh, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng trước cửa quay lưng lại, lúc này là mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn có vẻ như không cảm thấy lạnh, tư thế đứng cũng ung dung thong thả.

Tay Kiều An Hảo dùng sức nắm váy, hít sâu một hơi, mở miệng: "Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không có nửa điểm khẩn trương và kinh ngạc, ngược lại gương mặt còn giãn ra, ánh mắt đen nhánh sâu xa, giống như lóe ra chút vui sướng, mở miệng nói, cũng rất nhẹ nhàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Anh bị cô bắt tại trận với người phụ nữ khác trong phòng, sao dáng vẻ anh lại như người không có việc gì? Hoặc đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng thờ ơ? Anh hoàn toàn không quan tâm?

Thái độ Lục Cẩn Niên như vậy khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an.

Cho đến lúc tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm, cô mới sững sờ tỉnh táo, nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên, rõ ràng cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh, có mấy phần thần phấn khởi.

Kiều An Hảo càng thêm đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ cái gì, trong ngực bất ổn đập liên hồi, không được yên bình.

Trở về Cẩm Tú viên dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén quan sát Lục Cẩn Niên lái xe, nhiều lần, sẽ bị Lục Cẩn Niên bắt gặp, anh lại làm ra vẻ như không thấy, chẳng qua là nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến lúc cô ở khách sạn Bốn Mùa nói những câu đó với Lucy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kiều An Hảo tiếp xúc nụ cười của anh, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt túi trong tay, một bộ thấp thỏm bất an, chọc cho tâm tình Lục Cẩn Niên càng tốt.

Không phải là anh không muốn mở miệng giải thích cho cô, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dạng bất an của cô lâu một chút.

Nói thế nào... Khiến trong lòng anh ấm áp, ngọt ngào, có một cảm giác được yêu thương.

Xe vững vàng dừng ở trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, động tác cô gái lại thật nhanh đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, vội vã chạy vào nhà.

Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm bước đi vào theo, vừa vặn Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị lên lầu, anh vừa đổi dép vừa gọi cô: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, toàn thân chợt run run.

Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, còn bình tĩnh như vậy, có phải anh thật sự không quan tâm hôn nhân của bọn họ? Chẳng lẽ kế tiếp anh sẽ nói bây giờ anh không thích cô nữa, thích người phụ nữ ở khách sạn kia?

Kiều An Hảo càng nghĩ càng hoảng sợ, cô không chờ Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời anh muốn nói tiếp: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức đi rót cho Kiều An Hảo một ly nước, đưa tới, lại gọi một câu: "Kiều Kiều."

"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 670: Tin nhắn trong điện thoại di động (21)
Editor : Meitu

Cô đi từ cầu thang ra ngoài, cũng không đến sảnh, mà trước rẽ vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa tay, mở vòi nước, rửa mặt, để cho mình thoạt nhìn bình tĩnh chút.

Kiều An Hảo đi tới sảnh, liếc mắt liền thấy được Lục Cẩn Niên đứng trước cửa quay lưng lại, lúc này là mùa đông, anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, nhìn có vẻ như không cảm thấy lạnh, tư thế đứng cũng ung dung thong thả.

Tay Kiều An Hảo dùng sức nắm váy, hít sâu một hơi, mở miệng: "Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên nghe được giọng nói của cô, nhanh chóng quay đầu, xảy ra chuyện lớn như vậy, anh lại không có nửa điểm khẩn trương và kinh ngạc, ngược lại gương mặt còn giãn ra, ánh mắt đen nhánh sâu xa, giống như lóe ra chút vui sướng, mở miệng nói, cũng rất nhẹ nhàng: "Sao lại đi lâu như vậy?"

Anh bị cô bắt tại trận với người phụ nữ khác trong phòng, sao dáng vẻ anh lại như người không có việc gì? Hoặc đối với anh mà nói, bị cô nhìn thấy cũng thờ ơ? Anh hoàn toàn không quan tâm?

Thái độ Lục Cẩn Niên như vậy khiến đáy lòng Kiều An Hảo càng thêm bất an.

Cho đến lúc tay của cô bị Lục Cẩn Niên nắm, cô mới sững sờ tỉnh táo, nhìn gương mặt Lục Cẩn Niên, rõ ràng cảm thấy trên gương mặt lạnh lùng của anh, có mấy phần thần phấn khởi.

Kiều An Hảo càng thêm đoán không ra trong lòng Lục Cẩn Niên nghĩ cái gì, trong ngực bất ổn đập liên hồi, không được yên bình.

Trở về Cẩm Tú viên dọc theo đường đi, hai người không có nói chuyện với nhau, Kiều An Hảo thỉnh thoảng len lén quan sát Lục Cẩn Niên lái xe, nhiều lần, sẽ bị Lục Cẩn Niên bắt gặp, anh lại làm ra vẻ như không thấy, chẳng qua là nhìn chằm chằm con đường phía trước, nghĩ đến lúc cô ở khách sạn Bốn Mùa nói những câu đó với Lucy, khóe môi không nhịn được cong lên, sau đó anh nhìn qua kính chiếu hậu thấy Kiều An Hảo tiếp xúc nụ cười của anh, ánh mắt trở nên có chút ảm đạm, tội nghiệp nắm chặt túi trong tay, một bộ thấp thỏm bất an, chọc cho tâm tình Lục Cẩn Niên càng tốt.

Không phải là anh không muốn mở miệng giải thích cho cô, mà là, anh rất muốn nhìn bộ dạng bất an của cô lâu một chút.

Nói thế nào... Khiến trong lòng anh ấm áp, ngọt ngào, có một cảm giác được yêu thương.

Xe vững vàng dừng ở trong Cẩm Tú viên, Lục Cẩn Niên cởi dây an toàn ra, vừa chuẩn bị xuống xe giúp Kiều An Hảo mở cửa xe, động tác cô gái lại thật nhanh đẩy cửa xe ra, dẫn đầu nhảy xuống, vội vã chạy vào nhà.

Lục Cẩn Niên cười khẽ một tiếng, không nhanh không chậm bước đi vào theo, vừa vặn Kiều An Hảo đổi giày, đang chuẩn bị lên lầu, anh vừa đổi dép vừa gọi cô: "Kiều Kiều."

Kiều An Hảo nghe tiếng Lục Cẩn Niên, toàn thân chợt run run.

Anh gọi cô làm gì? Sẽ ngả bài với cô sao? Anh bị cô bắt gian, còn bình tĩnh như vậy, có phải anh thật sự không quan tâm hôn nhân của bọn họ? Chẳng lẽ kế tiếp anh sẽ nói bây giờ anh không thích cô nữa, thích người phụ nữ ở khách sạn kia?

Kiều An Hảo càng nghĩ càng hoảng sợ, cô không chờ Lục Cẩn Niên mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên xoay người, nhìn Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời anh muốn nói tiếp: "Em muốn uống nước, Lục Cẩn Niên."

Lục Cẩn Niên gật đầu, lập tức đi rót cho Kiều An Hảo một ly nước, đưa tới, lại gọi một câu: "Kiều Kiều."

"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 671: Tin nhắn trong điện thoại di động (22)
"Để sau đi, em uống nước trước." Sau đó Kiều An Hảo liền ngẩng đầu lên, một hơi uống hết nước.

Sau đó liền đưa ly nước rỗng cho Lục Cẩn Niên, nghiễm nhiên giống như quên mình muốn nói điều gì, nhìn về phía Lục Cẩn Niên vội vã ném lại một câu: "Em buồn ngủ, muốn ngủ trước, có chuyện gì ngày mai rồi hãy nói."

Cũng không chờ Lục Cẩn Niên nói chuyện, liền xoay người, chạy lên lầu.

Lục Cẩn Niên cầm ly nước, đứng ở cầu thang, nhìn bóng dáng rất nhanh đã biến mất, khóe môi không nhịn được lại cong lên.

Làm sao anh không biết... Cô sợ anh mở miệng nói điều cô không muốn nghe, nên nghĩ biện pháp qua loa và trốn tránh.

Cho nên... Thật ra thì, Kiều Kiều, em có thật sự để ý tới anh, có đúng không?

Lục Cẩn Niên di chuyển ly nước, tựa vào tay vịn cầu thang, nhìn chằm chằm ánh đèn sáng trên vách tường, bất chợt cảm thấy sự lo lắng đè ở ngực suốt 1 thời gian dài, từng chút từng chút biến mất.

Qua tầm hai phút, Lục Cẩn Niên mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi tới phía phòng ăn, kết quả đi hai bước, chân lại giẫm lên món đồ, anh cúi đầu, thấy là một cuốn màu đỏ, phía trên có ghi giấy hôn thú.

Lục Cẩn Niên cau mày, khom người nhặt lên, anh nghĩ đến giấy hôn thú của mình đặt trong tủ, cho nên giấy hôn thú này, nhất định là Kiều An Hảo rơi?

Lúc nãy còn cầm giấy hôn thú cho người khác xem, một giây sau lại làm rơi, thật buồn cười...

Lục Cẩn Niên mang theo vài phần cưng chìu lắc đầu, đặt ly nước trong phòng ăn, sau đó lên lầu.

Đẩy ra cửa phòng ngủ, Kiều An Hảo đã thay áo ngủ, nằm trên giường, nhắm mắt lại, dáng vẻ khốn đốn.

Lục Cẩn Niên cất bước, đi tới mép giường, thấy lông mi Kiều An Hảo thật dài bất an run rẩy, liền biết cô chú ý động tĩnh của mình, vì vậy liền vươn tay, chọc gò má trắng noãn của cô: "Kiều Kiều, giấy hôn thú của em đâu?"

Giấy hôn thú, anh hỏi cô giấy hôn thú làm gì? Chẳng lẽ là muốn ly hôn?

Kiều An Hảo theo bản năng nắm chặt mền, càng nhắm chặt mắt.

Cô ngủ thiếp đi, không nghe gì cả.

Vì biểu hiện giống như thật, Kiều An Hảo còn cố ý để cho mình phát ra tiếng ngáy.

Lục Cẩn Niên dù bận vẫn ung dung đứng ở mép giường, rất có kiên nhẫn nhìn chằm chằm Kiều An Hảo nhìn một lát, sau đó cầm hôn thú mình nhặt được, sức lực nhẹ vô cùng vỗ vỗ mặt của cô.

Kiều An Hảo khẽ động mi, Lục Cẩn Niên cầm cái gì vỗ vào mặt cô? Sao nó lại nhỏ nhỉ?

Kiều An Hảo lặng lẽ mở mắt ra, sau đó thấy trong tay Lục Cẩn Niên cầm một cuốn sổ màu đỏ, vì nhìn rõ ràng hơn một chút, mở to mắt hơn 1 chút, sau đó liền thấy dòng chữ khắc giấy hôn thú.

Lục Cẩn Niên cũng cầm giấy hôn thú, tìm giấy hôn thú của cô? Anh nhất định là muốn ly hôn...

Kiều An Hảo trực tiếp cầm lên chăn che đầu của mình.

Cô cũng không nhìn thấy cái gì, cái gì cũng không có nghe thấy, cái gì cũng không biết.

Cô ngủ thiếp đi.

Rốt cuộc Lục Cẩn Niên không kềm chế được cười ra tiếng, sau đó anh liền ngẩn ra, hình như lâu rồi anh cũng không buồn cười đến vậy?

Chẳng qua chỉ là một cái chớp mắt, Lục Cẩn Niên liền kéo chăn, kéo Kiều An Hảo ra ngoài, cầm giấy hôn thú giơ trước mặt cô: "Đây là của em..."
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 672: Tin nhắn trong điện thoại di động (23)
"Lục Cẩn Niên, anh là tên trộm!" Kiều An Hảo nghe Lục Cẩn Niên nói câu kia, cả người giống như phát cáu lên, tức giận nhìn chằm chằm Lục Cẩn Niên, cắt đứt lời của anh.

Thật là quá đáng!

Anh lại tự tiện trộm giấy hôn thú của cô, muốn cùng cô ly hôn!

Kiều An Hảo đảo mắt, sau đó chợt cướp đi giấy hôn thú trong tay Lục Cẩn Niên.

Lục Cẩn Niên vốn muốn nói tiếp câu “Em không muốn?", kết quả là bị Kiều An Hảo một câu "Anh là tên trộm!" Mắng trong nháy mắt ngơ ngẩn, đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần lại, giấy hôn thú trong tay đã bị cô cướp đi, hai tay cô nắm giấy hôn thú, hết nhìn tới nhìn lui, giống như là tìm thêm chỗ nào có thể giấu đi vậy.

Lục Cẩn Niên bị dáng vẻ này của Kiều An Hảo chọc cho không nhịn được lần nữa cười thành tiếng.

Chỉ là tiếng cười của anh còn chưa dừng lại, liền thấy Kiều An Hảo mở to hai mắt, giống như nghĩ tới điều gì, bất chợt cầm giấy hôn thú xé thành hai nửa, sau đó cảm thấy giống như còn chưa đủ, tiếp tục xé, cho đến khi xé thành mảnh vụn, cô mới ngừng lại, vừa định nắm giấy vụn vào trong thùng rác, đưa tay ra, rồi lại chợt dừng lại, giống như sợ anh phục hồi lại thành nguyên dạng, bất chợt nhét mảnh vụn vào trong miệng của mình.

"Kiều Kiều!" Vốn vẻ mặt Lục Cẩn Niên đang thưởng thức bị bộ dáng này của Kiều An Hảo dọa sợ, anh nhất thời không cần suy nghĩ vươn tay, ôm cánh tay của cô, kéo cô đến trước mặt mình: "Nhổ ra!"

Kiều An Hảo lại càng cầm nhét vào trong miệng mình, thậm chí cổ họng còn hung hăng chuyển động, một bộ muốn nuốt xuống, Lục Cẩn Niên nhanh chóng vươn tay, một tay giữ cằm của cô, nâng mặt cô lên, đưa bàn tay khác dò vào trong miệng cô, móc giấy vụn ra ngoài.

Lục Cẩn Niên móc ra hơn phân nửa, sợ trong miệng cô còn, lần nữa bỏ tay vào trong, lần này còn chưa đụng được giấy, bất chợt cô liền hung hăng cắn ngón tay của anh.

Vì lực rất mạnh, một cỗ bén nhọn đau đớn, theo đầu ngón tay của anh truyền khắp toàn thân.

Lục Cẩn Niên bị đau, nhăn trán lại, vừa định rút tay ra, lại cảm giác được trên tay mình có giọt nước ấm áp rơi xuống, trong nháy mắt biến mất, cứ như vậy bình tĩnh đứng ở mép giường, không nhúc nhích để tùy cô cắn.

Cho đến khi có mùi máu tươi khắp trong miệng Kiều An Hảo, cô mới buông ra, cả người giống như mất hết sức lực, đứng trên giường, cắn môi dưới im lặng chốc lát, sau đó liền ngẩng đầu lên, nước mắt ràn rụa, đáng thương nhìn Lục Cẩn Niên, nhỏ giọng nói: "Lục Cẩn Niên, anh đã nói kết hôn cũng không ly hôn, giấy hôn thú cũng xé, không ly hôn được, có đúng không?"

Lúc này Lục Cẩn Niên cũng không cười được nữa vì Kiều An Hảo, cảm giác vui sướng trong lòng cũng biến mất, thay vào đó là vô cùng vô tận đau lòng, anh nhìn chằm chằm gương mặt cô ướt đẫm hồi lâu, chợt vươn tay, kéo cô lên giường, ôm vào trong ngực của mình: "Đã nói kết hôn thì cả đời không ly hôn."

"Thật sự?" Kiều An Hảo ràn rụa nước mắt quay đầu, nhìn Lục Cẩn Niên, tìm kiếm xác định.

"Thật." Lục Cẩn Niên ôm chặt Kiều An Hảo trong ngực thêm chút nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 673: Tin nhắn trong điện thoại di động (24)
Anh ôm cô, một câu khẳng định đơn giản, khiến cho tâm tình Kiều An Hảo lo lắng đề phòng lâu như vậy, rốt cục cũng thả lỏng, giống như mất sức lực, nằm ở bả vai Lục Cẩn Niên, "Oa" một tiếng khóc.

Lục Cẩn Niên nghe tiếng khóc của cô, cổ họng giật giật, nhưng không có trấn an, chẳng qua để cô khóc cho đã, mới ôm cô xoay người, đặt cô ngồi trên bàn trang điểm, sau đó nâng gương mặt của cô, lấy tay lau từng giọt nước mắt trên mặt: "Kiều Kiều, Lucy là vợ của 1 đạo diễn bên Mỹ, giữa anh và cô ấy không phải có loại quan hệ đó như em tưởng tượng đâu, hơn nữa, chồng của cô ấy cũng ở trong khách sạn, chỉ là ngủ sớm mà thôi. "

Kiều An Hảo chớp lông mi ướt đẫm, hỏi: "Chồng của cô ấy cũng ở trong phòng sao?"

Lục Cẩn Niên gật đầu, giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô: "Em không tin, anh có thể dẫn em đi xem. "

Thì ra khó chịu lâu như vậy, cuối cùng chỉ là hiểu lầm thôi, người phụ nữ kia cũng kết hôn, hơn nữa chồng của cô ấy còn ở trong phòng... Cô

còn chạy tới nói những lời đó... Kiều An Hảo cảm thấy có chút mất mặt, cô mới không cần đi qua đó!

Sau đó, Kiều An Hảo vội vàng lắc đầu: "Vậy tại sao anh không nói cho em, hơn nửa đêm lại một mình chạy đến khách sạn chứ?"

"Có chút chuyện riêng, cũng đã qua." Lục Cẩn Niên đáp rất khéo léo, giống như không muốn nói nhiều, sau đó liền đổi đề tài: "Kiều Kiều, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Kiều An Hảo nghĩ đến mình mới vừa nóng nảy làm những chuyện kia, vỗ vỗ má, sau đó nhận ra trong miệng còn giấy, ánh mắt khẽ nháy mắt hai cái, rồi nhìn Lục Cẩn Niên vẫy vẫy tay: "Anh tới đây, em cho anh biết."

Lục Cẩn Niên nghiêng đầu.

Kiều An Hảo bỗng dưng ngẩng đầu lên, ngăn chặn miệng của anh.

Toàn thân Lục Cẩn Niên cứng đờ, một giây kế tiếp, môi Kiều An Hảo liền rời đi, sau đó anh phát hiện trong miệng mình có thứ gì.

Lúc đầu lưỡi anh tìm kiếm, thấy Kiều An Hảo cười híp mắt ngẩng đầu, học cách anh vừa nói, hỏi: "Lục tổng, giấy hôn thú ăn ngon không?"

Trên mặt cô còn nước mắt chưa khô, cười giảo hoạt mà lại lộ vẻ xúc động.

Cô ngồi trước mặt anh, đưa tay là có thể chạm đến.

Lục Cẩn Niên có chút thất thần, cổ họng chuyển động, nhất thời không có chú ý, cho nên thật sự dùng đầu lưỡi đẩy giấy vụn mà Kiều An Hảo nhét vào nuốt xuống.

Anh lại không có phản ứng gì, vẫn như cũ bình tĩnh nhìn cô, mà cô lại lo lắng nhảy xuống bàn trang điểm, vươn tay, đi vỗ phía sau lưng của anh: "Lục Cẩn Niên, nhổ ra…”

Kiều An Hảo chưa nói xong, tay của cô liền bị anh ôm lấy, sau đó người liền bị anh lần nữa ôm lấy, đặt lại trên bàn trang điểm ngồi xuống, một giây kế tiếp môi của cô liền bị anh chặn lại...

Kiều An Hảo bị hôn thân thể nhẹ nhàng run rẩy, ngay sau đó cũng cảm giác được tay của anh, dò vào trong áo ngủ của cô, cô hô hấp trở nên càng dồn dập, mà nụ hôn của anh, càng thêm nóng bỏng điên cuồng.

Khi anh xông vào trong thân thể cô, cô nắm lấy bả vai của anh, không nhịn được dùng sức, móng tay bấm vào bắp thịt của anh, dường như càng khiến cho anh thêm hưng phấn.

Chuyện trên bàn trang điểm, chỉ là làm một nửa, Kiều An Hảo liền bị Lục Cẩn Niên kéo trên giường...

-

Ngày hôm sau, Lục Cẩn Niên bị chuông điện thoại đánh thức, lúc anh mở mắt ra, ngoài cửa sổ trời đã sáng choang.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top