Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hướng Dẫn Phát Tình - Thế Gian Hoài Hoa Khách

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hướng Dẫn Phát Tình - Thế Gian Hoài Hoa Khách
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hướng Dẫn Phát Tình
thiet-lap-nay-hong-roi-140177.jpg

Tác giả: Thế Gian Hoài Hoa Khách
Thể loại: Đam mỹ, sắc, đoản văn
Tình trạng sáng tác: Full
Cảnh báo: 18+
Editor: Ngô Nướng
Nguồn: whereiamwhoiam.wordpress.com
Văn án:
Văn án của câu chuyện vô cùng đơn giản, diễn ra trong thế giới của các ABO, AO và pheromone đặc biệt có tính hướng dẫn phát tình.

 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Màn hình kết thúc nhảy ra, Giang Dư Niên chẳng buồn xem mà nhấn next luôn, mấy người trong team còn đang chìm trong sung sướng vì vừa ăn được boss, cậu đã quay trở về đại sảnh, chờ chơi tiếp phần sau.

“Chơi lần nữa không?” Cậu hỏi.

“Được đấy được đấy, thịt thêm một boss nữa.” Một người trong team trả lời.

“Chơi tiếp đi.” Một người nữa cũng nói.

Nhưng thanh âm mà Giang Dư Niên chờ đợi cũng không đáp lại như ý cậu. Giọng nam của ID msc123 nói: “Các cậu chơi tiếp đi, tôi out trước đây.”

“A, được, bye bye Mục ca.”

Hắn out rồi, Giang Dư Niên cũng tìm cớ chạy luôn, nhìn đồng hồ hiện 22:15, cậu mở Wechat tìm tới “Mục”, gửi hắn một tin nhắn thoại: “Anh định đi ngủ hả?”

Một phút sau Mục mới trả lời: “Ừm.”

Giang Dư Niên năm giây sau đáp: “Ngủ ngon nhé.”

Mục: “Ngủ ngon.”

Rất rõ ràng, Giang Dư Niên muốn tán tỉnh Mục.

Mục là cao thủ bắn tỉa mà cậu mới quen trong game, buổi tối tình cờ chơi chung vài bận, để cho tiện cũng add wechat nhau rồi. Ban đầu Giang Dư Niên chẳng qua chỉ thấy giọng của Mục rất êm tai, sau đó không hiểu sao lại thích hắn, rõ ràng mặt mũi còn chưa thấy bao giờ, lại bị người ta hấp dẫn.

Bạn học Giang 22 tuổi, giới tính thứ nhất là nam, sinh viên đại học, kinh nghiệm yêu đương bằng 0, chính là loại thỏ trắng nhìn qua tưởng tình sử dày dặn, nhìn lại hóa ra chẳng có gì.

Đây là lần đầu tiên cậu yêu thích một người đàn ông. Mà lại chưa biết giới tính thứ hai của người ta.

Chúc Mục ngủ ngon xong, Giang Dư Niên nằm ở trên giường cười, năm, sáu phút sau mới đi rửa mặt chuẩn bị ngủ, trước khi ngủ xem điện thoại, group bạn cùng học cấp ba nhảy thông báo liên tục, tối mai sẽ họp lớp.

Lần họp lớp này tổ chức tại một phòng KTV ở phố bar, nhân dịp nghỉ hè tổ chức vào hai ngày cuối tuần. Chủ xị không nhỏ, ngoại trừ hai omega thân thể không tiện, hầu như mọi người đều có mặt, Giang Dư Niên đương nhiên cũng định đi.

Hồi cấp ba, cậu cũng là một kỳ nhân của trường, đẹp trai là một nguyên nhân, nhưng một nguyên nhân khác là, cậu không có giới tính thứ hai.

Người bình thường trước 18 tuổi chắc chắn sẽ phân hóa ra giới tính thứ hai, hầu như đều ở khoảng 17 tuổi, nhưng Giang Dư Niên đến phút tốt nghiệp cuối cùng cũng không phân hóa, đến nay vẫn chưa có giới tính thứ hai.

Tình huống như thế khá hiếm thấy, trong y học gọi là chứng thiếu hụt giới tính, thường gọi là chứng không tính, trời sinh, không chữa được.

Nhưng Giang Dư Niên cũng không vì thế mà khổ não, cần ăn thì vẫn ăn, cần uống thì vẫn uống, khỏe mạnh vui vẻ một đường đi đến tuổi 22. Trong cuộc sống hàng ngày không vấn đề gì cả, bản thân mình không ngửi thấy được pheromone của người khác, không khác gì so với beta vốn có khứu giác kém hơn, thậm chí còn bớt nhiều phiền phức.

Con người mà, sống vui vẻ là được rồi.

Tối hôm sau, bao một phòng riêng xa hoa, một nhóm chừng bốn mươi người tập trung, mấy năm rồi chưa từng tụ tập, thêm bầu không khí, cả đám uống hết năm két bia, hai thùng rượu đỏ, thêm vài cân rượu đế, hết hát lại quậy, quần ma loạn vũ.

Giang Dư Niên uống một bình trắng, một bình đỏ, đầu đã ngất ngất ngây ngây, vẫn còn lại một chút tỉnh táo để không uống thêm nữa, cậu gục xuống bàn giả chết, cuống họng khó chịu quá lại nhanh chóng bò dậy đẩy cửa chạy ra nhà vệ sinh cuối hành lang.

Chưa chạy được hai bước đã va vào tường, liền che miệng vịn tường đi đến lavabo, há mồm muốn nôn mà không nôn ra được cái gì.

Cậu ở trước lavabo một lúc, tát nước rửa mặt, lúc quay lại liền va phải một người đi ra từ phòng vệ sinh, chân lập tức mềm nhũn ngã xuống.

May mắn là người kia kịp đỡ lấy cậu, nếu không chắc Giang Dư Niên sẽ quỳ xuống một cái tiêu chuẩn ngay trước nhà vệ sinh.

“Không sao chứ?” Người kia hỏi cậu.

Giang Dư Niên rượu vào liền phản ứng chậm, ngũ cảm cũng kém nhạy bén, nghe giọng nói này có chút quen tai, nhưng nghĩ sao cũng không ra được đã nghe thấy giọng nói này ở đây. Cậu nheo mắt nhìn người đàn ông đang đỡ cậu, nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn có vẻ rất… đẹp trai.

Làm khó cậu uống đến mức đấy mà vẫn có thể trông mặt mà bắt hình dong.

“Không sao.” Giang Dư Niên nhẹ nhàng đáp, người đàn ông buông cậu ra, cậu đi hai bước, nhưng suýt nữa ngã ra đất.

Người đàn ông nhanh chóng kéo cậu lại, nói: “Tôi đỡ cậu đi, cậu ở phòng nào?”

“K406… hay 408 nhỉ?” Giang Dư Niên mơ mơ màng màng đáp.

Người đàn ông nắm chặt hai bên tay của cậu đi về phía trước, tựa như nửa ôm, Giang Dư Niên có thể dựa vào trong lồng ngực hắn. Cậu uống say khướt, nên cũng dựa vào thật. Trong nháy mắt đó, cậu nghe được một mùi hương rượu thật nồng, đậm mà mãnh liệt, là mùi thơm của rượu lâu năm, khác hoàn toàn với loại rượu cậu vừa uống, càng chẳng giống mùi nước hoa.

Giang Dư Niên ngửi theo bản năng, cổ vươn lên, chóp mũi gần như muốn đụng tới cổ của người đàn ông kia.

Cậu bỗng nhiên nói một câu: “Anh thật thơm.”

Câu này mà nói với omega, người ta hoàn toàn có thể vu cậu là đang quấy rối tình dục. Nhưng bạn học Giang sống hơn hai mươi năm trên đời, trừ mùi nước hoa ra, chưa từng ngửi thấy mùi gì thơm khác trên người người khác, nên đây là một lời khen thuần túy thôi.

Người đàn ông sửng sốt một chút, lại không biết phải đáp lại làm sao.

Giang Dư Niên liền kề sát vào ngửi, hương rượu tựa hồ là từ trên cổ của người đàn ông toát ra, chỗ nào nhỉ…

A, ở gáy.

Giang Dư Niên hoàn toàn không ý thức được đó là chỗ có tuyến thể, cậu to gan xoay người lại ngửi.

Người đàn ông cứng cả người vì động tác này của cậu, nhưng hắn không nhận ra ngay. Hắn cũng ngửi được một mùi hương.

Ngọt ngào, lại có chút chua, như là mùi vị ngây ngô của anh đào.

Vị anh đào và hương rượu va chạm, rồi bỗng nhiên mãnh liệt giao hòa. Đợi người đàn ông phát hiện ra có gì không đúng, không khí xung quanh cũng đã nóng lên, trên lưng hắn cũng đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.

Trong cơ thể hắn như có thứ gì đang cố thoát khỏi giam cầm, nỗ lực phá tan lao tù.

Hắn hít một hơi thật sâu, mồ hôi hột từ trên gân xanh đột ngột nổi lên trên trán lăn xuống. Hắn cởi áo khoác, phủ lên đầu Giang Dư Niên, ngón tay ấn chặt vào thịt mềm trên cánh tay nhỏ kia, tựa như muốn vò nát tan người ta ra.

Giang Dư Niên Niên bị đau, kêu lên hai tiếng, lại bị tiếng gào thét bên tai làm cho bối rối.

“Omega nhà cậu không biết là mình đã đến kỳ phát tình sao?!”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Từng chữ trong câu nói của hắn Giang Dư Niên đều nghe rõ, nhưng sao nối lại thành câu cậu lại chẳng hiểu gì.

Từng chữ trong câu nói của hắn, Giang Dư Niên đều nghe rõ, nhưng sao nối lại thành câu cậu lại chẳng hiểu gì.

Giang Dư Niên còn đang ngơ ngác, người đàn ông đã ôm cậu lên đi về hướng cầu thang. Từ tầng 6 trở lên là phòng nghỉ, hắn định trước hết cứ để người vào không gian khép kín, tránh cho pheromone truyền đi khắp nơi, cũng tránh đi thang máy nhiều người qua lại.

Đến trước cửa phòng, ý thức của Giang Dư Niên đã bắt đầu mơ hồ, không phải là cảm giác ngất ngây do say rượu mà là càng sâu hơn, tựa như cảm giác nóng cháy khi phát sốt.

Cậu không nhịn được mà dán sát lấy người đang ôm mình. Cảm giác bị bọc trong áo khoác quá khó chịu, cậu kéo áo xuống, lộ ra hai má đỏ bừng như tụ máu do cơn nóng phát tình.

Pheromone phả vào mặt. Omega đã tiến vào giai đoạn hoàn toàn phát tình.

Người đàn ông cắn răng dùng thẻ mở cửa phòng, ném Giang Dư Niên lên giường, tìm ra từ trong cặp tài liệu trên tủ đầu giường một ống thuốc ức chế.

Alpha.

Hắn bị omega này cưỡng ép phát tình.

Ống thuốc ức chế này còn chưa kịp đi vào mạch máu đã bị Giang Dư Niên giãy dụa ở trên giường khoát tay đập vỡ.

Ống thuốc va vào góc tủ, thuốc ức chế rải rác khắp nơi, không còn lại tí nào.

“Đệt…”

Người đàn ông mắng một tiếng, biết được bản năng của alpha không thể kìm nén được.

Một đôi AO phát tình ở chung một phòng, có thể xảy ra chuyện gì?

“Nóng quá, nóng quá…” Giang Dư Niên ở trên giường nức nở khóc kêu, quần bị cậu tự cởi ra một nửa, tuyến thể vẫn tỏa ra vị anh đào ngọt ngào.

Không khí khô nóng cực kỳ, hai người đã có phản ứng từ lâu.

“Tôi không có giấy chứng nhận tư cách tình nguyện viên, nếu như bây giờ tôi giúp cậu chính là trái pháp luật.” Người đàn ông nhíu mi cố nén thú tính, mà cơ thể lại không tự chủ được cúi gần tới chỗ Giang Dư Niên, giọng nói trầm thấp dụ người, “Em muốn tôi hay muốn liên lạc với trạm cứu trợ?”

Mông Giang Dư Niên đã ướt đẫm tựa như sông. Cơn nóng phát tình này quá xa lạ với cậu, từ trên xuống dưới cả người đều mềm nhũn, đến trái tim cũng mềm nhũn vô cùng, ấn một cái là lún xuống.

“Muốn anh…” Giang Dư Niên khóc nói, “Muốn anh.”

Người đàn ông không nhiều lời nữa, hắn hôn lên môi Giang Dư Niên, dễ dàng mở khoang miệng của cậu, cắn xé đầu lưỡi, liếm láp lên khu vực mẫn cảm trên cằm.

Bàn tay hướng xuống quần, đi tới khe mông, dâm thủy tràn đầy bên trong thuận theo mông chảy đến đầy eo. Cái miệng nhỏ kia vừa thấy người đã không thể chờ đợi được nữa, nuốt vào một ngón tay.

“A, không…”

Cảm giác kia quá kỳ quái, khiến người ta vô thức khủng hoảng.

Người đàn ông động đậy bên trong mấy lần, tiếng nước dính nị, trong huyệt đã chuẩn bị khá ổn.

Hắn rút ngón tay ra, xoa nắn thịt mềm trên đùi Giang Dư Niên, đầu lưỡi liếm một đường đi xuống, như thưởng thức đồ ăn mà hút hai đầu vú trước ngực, lôi kéo chúng ra bên ngoài.

Giang Dư Niên vừa đau vừa sướng, tiếng kêu càng lúc càng dâm, trong huyệt cũng chảy nước không ngừng, ẩm ướt một mảng ga trải giường.

Màn khởi động đã xong, bức tường lý trí của alpha đã sắp đến ngưỡng sụp đổ, hắn run run mở khóa quần, thả dương vật ra, chặn giữa hai chân Giang Dư Niên. Hắn bóc mở chiếc áo mưa để trên đầu giường, đè lên người Giang Dư Niên, không chút lưỡng lự đâm vào, hoàn toàn tiến vào người cậu.

Trong nháy mắt ấy, Giang Dư Niên bị đâm đến đầu óc trống rỗng, miệng há ra run rẩy không kêu nổi một chữ, một dòng điện từ xương cột sống chạy thẳng lên, sướng đến mức ngón chân cậu cũng cuộn cả lại.

Người đàn ông không chờ cậu bình tĩnh lại, ngay lập tức bắt đầu thao.

“A, ưm a… Chậm, chậm một chút… sâu quá, sâu quá!”

Giang Dư Niên nước mắt giàn giụa xin tha, hai chân lại vòng lên eo người đàn ông, kẹp chặt, bị thao đến không nói nổi thành câu hoàn chỉnh.

Hậu huyệt trong thời kỳ phát tình khát khao được tiến vào, cố gắng lấy lòng dương vật bên trong bằng mọi cách, đâm vào đến khi trong miệng tràn đầy nước, dâm mỹ mà đẹp đẽ.

Pheromone không ngừng giao hòa, hai người trên giường cũng không ngừng đòi hỏi lẫn nhau. Người đàn ông cúi đầu ngậm lấy vành tai Giang Dư Niên, vừa cắn vừa nói bên tai cậu, hỏi cậu thoải mái không, thích không, còn muốn nữa không.

Giang Dư Niên đáp lại hắn, cổ họng run run, vừa dâm đãng vừa ngây thơ, thoải mái, thích, muốn nữa.

Dương vật của người đàn ông va chạm vào bên trong, đường sinh sản bị hắn giày xéo, cuối cùng con đường kia bị hắn mở ra dưới một lần đâm xuyên.

“A, a! Sao thế này? A…”

Giang Dư Niên còn chưa kịp nói xong đã bị người đàn ông thao tiến vào khoang sinh sản, một loại khoái cảm khó thể diễn tả bằng lời xâm chiếm toàn thân cậu trong nháy mắt. Từng vị trí trong huyệt đều lên đến cao trào, chất lỏng nóng bỏng phun ra từng đợt từng đợt, tưới ướt quy đầu của người đàn ông.

Nhưng thế vẫn chưa xong, người đàn ông ôm cậu ngồi xuống, nâng mông cậu lên rồi đột ngột thả xuống.

“A a a a! —— “

Dương vật dài như vậy cắm vào toàn bộ, không một chút nào còn lại thao mở khoang sinh sản mẫn cảm, quy đầu khổng lồ êm dịu đặt ở bên trong. Người đàn ông hôn lên cổ Giang Dư Niên, gặm ra một dấu vết màu hồng, cứ thế cắm vào chờ Giang Dư Niên bình tĩnh lại.

“Đau bụng…” Nước mắt Giang Dư Niên trào ra, nhăn mũi phản đối.

“Ngoan, hôn một cái là hết đau.”

Người đàn ông hôn môi cùng cậu, nâng cái mông nhỏ lên thao tiếp. Tiếng rên rỉ của Giang Dư Niên đều bị ăn vào bụng, trừ sướng ra chẳng còn biết gì nữa.

Phía trước chưa bắn, mặt sau đã cao trào vô số lần. Giang Dư Niên bị thao đến trợn trắng mắt, từ trên xuống dưới khắp người đều tràn đầy niêm dịch, lung ta lung tung, mà vẫn giương chân xin được thao.

Omega thời kỳ phát tình đều chỉ muốn hai việc. Thứ nhất, sướng; thứ hai…

Lúc cao trào, người đàn ông liền lui ra ngoài, ở giữa hai chân kẹp lại của cậu thành kết, áo mưa bị bắn nát. Cả người Giang Dư Niên đều là màu trắng của tinh dịch, cậu dang hai chân, mở hậu huyệt vừa bị thao đến sưng tấy, một tay đẩy miệng huyệt, mềm mại gọi.

“Muốn mang thai… A, ca ca chơi, bắn vào, muốn em bé…”
Vài dòng xàm lông của editor:

Lúc đầu đọc QT thấy cũng được, lúc bắt tay vào edit thì tập trung phần nhiều vào câu chữ, hôm nay đọc lại mới thấy hot vãiiii, gõ mấy chữ q** đ** với chẳng d**** v** mà ngại vãi:))) Không hiểu các bạn edit kiểu trực tiếp *** **** này nọ nghĩ thế nào, thật khâm phục:))

Mới chèn thêm ảnh cho “sinh động”. Thật sự không cưỡng lại được các anh cơ bắp mặc sơ mi, mặt người dạ thú mà, huhu. Lý do tui edit truyện này chính là vì thích cái sự mặt người dạ thú, phúc hắc ngầm của anh công mà, huhu.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Sau khi bắn tinh, cơn sóng phát tình của alpha lui đi khá nhanh, nhưng thời kỳ phát tình của omega lại không như vậy mà sẽ kéo dài ba đến năm ngày, nhất là ngày đầu tiên sẽ cực kỳ mãnh liệt.

Giang Dư Niên bị ôm lấy chơi cả đêm. Lúc hừng đông, khi ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, chiếu trên lưng, cậu đang nằm nghiêng, chân bị mở ra, bị thao với biên độ nhỏ. Thân thể Giang Dư Niên mềm nhũn mà tê mỏi, phía dưới ướt vô cùng, cổ họng cũng khàn đi vì rên rỉ, chỉ có bên trong hậu huyệt là không ngừng run rẩy cao trào.

“A…”

Người đàn ông rút ra, vuốt ve mái tóc ẩm ướt vì mồ hôi của cậu, ướt át hôn cậu, vỗ vỗ lên lưng cậu như động viên. Giang Dư Niên được hôn thoải mái, từ cổ họng phát ra tiếng rên rỉ dinh dính.

“Em buồn ngủ rồi, ngủ một giấc đi.” Người đàn ông nói bên tai cậu.

Đợt phát tình đầu tiên chậm rãi rút đi. Ý thức của Giang Dư Niên bắt đầu trở lại một chút, nhưng cậu quá buồn ngủ, chỉ cảm thấy thế giới xung quanh đang dần đi xa. Trong cơn mông lung, cậu cảm giác được mình bị ôm lấy, rồi cậu tiến vào nằm trong một mảnh lưu động ấm áp.

Đến lúc tỉnh lại, Giang Dư Niên đã toàn thân sạch sẽ nằm trên chiếc giường đã được thu dọn sạch sẽ, chăn khô ráo, mềm nhũn như kẹo bông.

Vừa mở mắt ra đã có người cho cậu ăn cháo, ăn xong một bát người đó liền ôm lấy cậu, hương rượu kia liền quanh quẩn bên mũi.

Thật là nhột.

“Có gì không thoải mái không?” Âm thanh trầm thấp.

Giang Dư Niên cọ cọ lên người người đàn ông, mũi dựa vào sau gáy hắn tham lam hít lấy mùi pheromone, thân thể ngày càng nặng. Hương anh đào trên người cậu cũng cuồn cuộn toả ra, trong chớp mắt đã tràn đầy chóp mũi.

Làn sóng nhiệt phát tình lần thứ hai đến.

Nam nhân hôn lên môi dưới của Giang Dư Niên, đẩy cái mông nhỏ kia ra cắm vào. Dương vật tràn ngập huyệt đạo, Giang Dư Niên sướng đến kêu dâm, lại bị mút lấy đầu lưỡi, hai cái miệng trên dưới đều bị chiếm.

Người đàn ông vừa thao vừa nắm lấy đầu nhũ của cậu. Nơi đó tối qua đã bị chơi sưng lên, đụng vào là đau. Giang Dư Niên lập tức bị đùa đến phát khóc, muốn giãy giụa mà lại bị pheromone mà người đàn ông phóng ra thuần phục, ưỡn ngực chảy nước mắt mặc hắn chơi.

Bình đẳng giới, bình đẳng cái quần què.

Nam nhân buông tha cho miệng cậu, hôn lên xương quai xanh, lại hôn lấy đầu nhũ, rồi dùng răng nanh đâm đâm mở ra tuyến sữa. Giang Dư Niên vòng eo run rẩy, khóc lóc xin tha: “Đau… Đừng cắn mà…”

“Chỉ đau thôi?” Người đàn ông ưỡn eo một cái liền thao mở khoang sinh sản, Giang Dư Niên sướng đến há miệng, bên trong huyệt phun ra một dòng nước ấm.

“Em ướt đến vậy cơ mà….”

Người đàn ông cắm ngón tay trỏ và ngón tay giữa vào trong miệng Giang Dư Niên, quấy rầy đùa bỡn đầu lưỡi đỏ au của cậu, lại mô phỏng theo động tác làm tình ra ra vào vào trong miệng cậu, giống như đúc với nhịp điều mà hắn đang làm bên dưới.

“Ưm…”

Giang Dư Niên bị thao đến hoảng hốt, tay mò đến nơi tương liên giữa hai người, sờ đến một tay dính nị, lại cả nửa đoạn côn thịt đang lui ra ngoài.

Người đàn ông kéo tay cậu qua, để cho cậu sờ lên trên cán ướt át toàn là dâm thuỷ của cậu.

“Daddy chơi bé cưng sướng không?”

Nói xong, côn thịt đi vào đến tận gốc, lòng bàn tay Giang Dư Niên bị văng đầy nước, nhiệt độ của dương vật vẫn còn lưu lại ở phía trên. Cậu bị chơi từng lần từng lần, lại nhếch miệng rên rì:

“A, a, sươ… sướng… ưm…”

“Bé cưng.” Người đàn ông dỗ dành, “Kêu to lên chút nào.”

Cả phòng dâm mỹ, tiếng nước, tiếng va chạm, tiếng thở dốc, và cả tiếng rên rỉ mềm mại ngọt ngào của omega.

Lại qua một lần, nhân lúc còn tỉnh táo, Giang Dư Niên tìm điện thoại nhắn tin cho bạn học, cậu đi vệ sinh một cái mà mất tích luôn, lớp trường suýt nữa thì báo cảnh sát.

Mông dính nhơm nhớp, eo mềm, chân run, ngực đau.

Người đàn ông mang khăn nóng ra cho cậu lau mặt, Giang Dư Niên kéo tay hắn lại, đỏ mặt hỏi: “Thì… tên anh, anh tên là gì?”

Người đàn ông dừng một chút, nhẹ nhàng nở nụ cười, viết vào lòng bàn tay cậu ba chữ.

“Mục Sơn Xuyên.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Đến ngày thứ ba, Giang Dư Niên đã trải qua bốn làn sóng phát tình hung hăng càn quét, như bình thường thì chắc hẳn không lâu nữa kỳ phát tình sẽ kết thúc, nhưng kỳ phát tình của cậu tựa hồ không có dấu hiệu dừng lại, mà có xu thế càng mãnh liệt hơn.

Lúc này omega đã rất suy yếu, Mục Sơn Xuyên không dám làm quá mạnh, chỉ để Giang Dư Niên ngậm lấy, nhẹ nhàng chậm rãi thao vào, giảm bớt cơn nóng tình dục dài dằng dặc mà mơ hồ ở phía sau.

Hắn vừa thao, vừa tranh thủ nhận một cuộc điện thoại. Giang Dư Niên che miệng bị làm đến nước dâm giàn giụa. Hắn thoải mái, giọng không đổi trả lời: “Ừ, đúng. Hôm trước mới đến, bây giờ có chút việc, hai ngày nữa tôi về… Được.”

Cúp điện thoại, Mục Sơn Xuyên cúi người khẽ liếm lỗ tai của Giang Dư Niên, khiến cậu thoải mái hừ hừ liên tục.

“Bên trong… Sâu hơn một chút…”

Mục Sơn Xuyên nghe lời lại chơi vào sâu một chút, vòng vo mài ép cửa khoang sinh sản, thịt mềm nơi đó vừa ngoan vừa mẫn cảm, hút hắn không chịu buông.

Hắn nhìn đôi mắt Giang Dư Niên —— tròng mắt vẫn hơi mơ màng, không thể nào tập trung.

Giang Dư Niên tay ôm lấy cổ hắn, chôn ở hõm cổ hắn ngửi mùi pheromone.

Thật… thật là thơm.

Mục Sơn Xuyên thấy sai sai là sau ngày thứ năm kể từ khi Giang Dư Niên phát tình.

Kỳ phát tình của omega này vẫn không có dấu hiệu kết thúc, thực sự không bình thường.

Ngoại trừ lúc phân hoá giới tính, thời kỳ phát tình của omega mới lâu hơn một chút, nhưng cũng sẽ không quá năm ngày.

Thừa lúc một làn sóng phát tình vừa kết thúc, Mục Sơn Xuyên liên lạc với bác sĩ của một phòng khám tư nhân đến kiểm tra. Bác sĩ dẫn theo hai y tá, mang theo một rương máy móc, kiểm tra tỉ mỉ một lần, cuối cùng cho ra một cái kết luận vừa đáng tin mà lại có chút khó tả.

“Đây là lần phát tình đầu tiên của cậu ta, chắc sẽ kéo dài chừng bảy, tám ngày, thêm hai ngày nữa sóng tình sẽ lui.”

Mục Sơn Xuyên tưởng mình chưa nghe rõ, “Lần phát tình đầu tiên?”

“Chính là kỳ phát tình phân hoá đấy. Cậu ta mấy tuổi?”

Mục Sơn Xuyên nhìn Giang Dư Niên, răng hàm cắn chặt, đáp: “Chắc mười tám.”

Những chỗ ăn chơi chính quy quản lý rất nghiêm, bắt buộc phải thành niên mới được vào. Thành niên rồi mà chưa phân hoá cũng rất hiếm thấy, thảo nào cậu ta chẳng có cảm giác gì với thời kỳ phát tình.

Bác sĩ dùng đôi mắt nghi ngờ đánh giá Mục Sơn Xuyên, ông dò xét nói: “Hỏi khí không phải, anh Mục có quan hệ thế nào với cậu omega này?”

“Bạn chịch.” Mục Sơn Xuyên mặt không cảm xúc, “Tôi không biết là cậu ấy còn chưa phân hoá.”

Bác sĩ: “…”

Muộn thêm một chút, Giang Dư Niên tỉnh lại, Mục Sơn Xuyên đang ngồi bên bàn xử lý tài liệu, lâu không làm việc tử tế, công việc dồn lại không ít.

Giang Dư Niên lảo đảo xuống giường đi tới chỗ hắn. Thảm trải rất dày, cậu đi chân trần lên không phát ra tiếng động gì. Đi tới sau Mục Sơn Xuyên, nghe thấy mùi hương rượu kia, chân lại mềm nhũn.

Mục Sơn Xuyên cũng ngửi thấy được vị anh đào của cậu, xoay người qua liền đỡ ngay được quả anh đào đã nhũn như bùn này.

“Sao thế?” Mục Sơn Xuyên ôm cậu ngồi lên chân mình.

Giang Dư Niên nằm trong lòng của hắn, tuy người chẳng phải thấp, nhưng lúc này lại co lại như con mèo con, nhỏ nhỏ, mềm mại.

“Hơi nóng.” Cậu mơ mơ màng màng nói.

“Có phải là nóng hỏng cả đầu rồi không?” Mục Sơn Xuyên nói đùa.

“Ừm…”

Giang Dư Niên nhắm hai mắt, nhiệt độ cơ thể vẫn hơi cao do cơn nóng phát tình, quần lót vừa đổi lại ướt một nửa, thân thể đang nổi lên một cơn sóng phát tình nữa.

“Khó chịu…” Giang Dư Niên rên rỉ mà nói.

Mục Sơn Xuyên sờ sờ trán và hai má của cậu, cậu vì nóng mà dán sát vào, vừa nói khó chịu vừa cọ cọ.

“Em…” Mục Sơn Xuyên nhìn cậu vẫn còn khá tỉnh táo, do dự không biết có nên nói biện pháp giải quyết mà bác sĩ có đề cập đến kia không.

Giang Dư Niên quay đầu ướt át mà nhìn hắn.Mục Sơn Xuyên bắt đầu lo lắng, hỏi: “Em có chấp nhận ký hiệu tạm thời không?”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
“Ký, ký hiệu tạm thời?”

Giang Dư Niên bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ khả năng nghe hiểu của bản thân.

“Thông qua việc truyền vào một lượng nhỏ pheromone, có thể cưỡng chế kết thúc kỳ phát tình, cũng không gây hại gì cho cơ thể. Đây là lần đầu tiên phát tình của em, trái lại càng không nên dùng thuốc ức chế.” Mục Sơn Xuyên giải thích, “Chỉ là… em… có thể chấp nhận được hay không thôi.”

Giang Dư Niên ngơ ngác, mãi mới hiểu được rằng bản thân mình đang phát tình.

Phát tình… Phát tình… Phát tình?!

Cái quỷ gì cơ!!

Giang Dư Niên khóc không ra nước mắt, lẽ nào thật sự phân hoá giới tính muộn mấy năm nay sao?

“Em vẫn ổn chứ?”

Một câu nói kéo Giang Dư Niên về hiện thực, cậu ngước mắt nhìn người đàn ông trước mắt, bỗng dưng cảm thấy cực kỳ xấu hổ.

Người ta còn chẳng phải là nghĩa công mà lại chăm sóc cho cậu lâu như vậy. Phải nói nghĩa công cũng không tận tâm được như Mục Sơn Xuyên.

Giang Dư Niên tính dời mắt né tránh, lại nhìn thấy máy tính trên bàn đang mở một đống văn bản. Mục Sơn Xuyên đang tranh thủ làm việc sao?

Cậu lại nghĩ đến Mục của cậu. Hai người họ lại có một chữ đồng âm. (Cùng viết là Mục nhưng là hai chữ Hán khác nhau 牧山川và 穆)

“Ký hiệu tạm thời… là sao?” Cậu hỏi.

“Cũng không khác ký hiệu bình thường lắm, có tác dụng trong khoảng một tuần. Trong một tuần, pheromone mà tôi để lại cho em sẽ từ từ nhạt đi, sau đó thì biến mất, không để lại vết tích.”

Giang Dư Niên gật gật đầu.

“Em muốn…”

“Anh đến đi.” Giang Dư Niên hít một hơi thật sâu, để lộ sau gáy, “Mấy ngày nay, cả cái này nữa… Cám ơn anh, Mục ca.”

Trong lòng Mục Sơn Xuyên bỗng chấn động.

Giang Dư Niên nhắm mắt lại, khắp người là vị anh đào, mùi rượu thơm tràn lan bốn phía, người kia chầm chậm tiến lại gần cậu, hơi thở ấm áp phả trên cổ, khiến cậu không khống chế được mà run rẩy.

Mục Sơn Xuyên nhẹ nhàng liếm mấy cái lên tuyến thể trên gáy cậu giúp cậu thả lỏng. Đến khi người trong lòng không còn run rẩy, hắn mới đột nhiên hạ miệng, răng nanh nhanh chóng đâm xuyên qua da, mùi máu tanh và pheromone cùng lúc dâng trào, nồng nặc khiến cho người ta ngất ngây trong một khoảnh khắc.

Hắn truyền pheromone vào trong tuyến thể của Giang Dư Niên, đến khi đủ liền nhanh chóng lui ra.

Giang Dư Niên thở hổn hển, vào lúc hắn cắn vào, cậu khóc bắn vào trong quần lót.

Rất sung sướng. Đó là khoái cảm khi pheromone hoàn toàn giao hoà, càng sung sướng hơn gấp trăm, gấp ngàn lần so với cao trào của thân thể, mỗi tế bào đều đang kêu gào, chỉ hận không thể bị ăn luôn thêm một lần nữa.

Người nguyên thủy vì duy trì nòi giống, tiến hoá ra giới tính thứ hai, dung nhập vào gen, khắc vào xương tuỷ, không thể nào tiêu trừ. Giang Dư Niên vốn tưởng mình có thể thoát được cái gọi là vận mệnh, nhưng hoá ra ai cũng chạy không được, trốn không thoát.

Lại còn là omega.

Hai người họ cứ ôm nhau như vậy thêm một lát. Mục Sơn Xuyên sờ lên trán cậu, nhiệt độ đã hạ không ít.

Sáu giờ chiều, mặt trời hạ xuống phía tây, hoàng hôn dần dâng lên. Mục Sơn Xuyên ôm cậu lên giường, thay quần lót cho cậu, ôm vào trong lòng dỗ dành: “Ngủ một giấc là sẽ không mệt nữa, đợi lát nữa tôi gọi đồ ăn cho em. Ừ, bé cưng mau ngủ đi…”

Mười hai giờ sau khi ký hiệu là thời gian lo lắng của omega, cần phải có pheromone của alpha bao quanh mới ngủ được. Giang Dư Niên chôn đầu ở hõm cổ cũ của Mục Sơn Xuyên, chậm rãi chìm vào giấc ngủ. Trước khi ngủ phải mắng hệ thống phân hoá ABO một vạn lần.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Ăn xong, Giang Dư Niên ngủ một giấc đến chín giờ sáng hôm sau, khi tỉnh lại, nhiệt độ phát tình đã hạ hẳn, ngoại trừ cơ bắp bủn rủn thì không có gì không ổn.

Mục Sơn Xuyên đang làm việc, thấy cậu tỉnh rồi, hỏi: “Không sao chứ?”

Giang Dư Niên nháy mắt một cái, cố gắng nhớ lại, cảm giác mấy ngày nay giống như một giấc mơ.

“Không sao rồi…” Giang Dư Niên lúng túng trả lời.

“Được, em muốn ăn gì không? Có thể gọi phục vụ phòng đưa lên.”

“À… được.”

Mục Sơn Xuyên đi dùng điện thoại nội bộ, gọi nhà hàng mang lên một phần bữa sáng, tiện thể mang quần áo đã giặt lên cho Giang Dư Niên.

Giang Dư Niên nhận lấy, nhìn Mục Sơn Xuyên, nửa ngày sau mới nói một câu cảm ơn.

“May mà em không gặp phải người xấu.” Mục Sơn Xuyên bất đắc dĩ nói, “Thời kỳ phát tình… thôi, dù sao em cũng mới phân hoá. Đúng rồi, em đủ 18 tuổi chưa?”

Giang Dư Niên hơi ngượng: “Đủ rồi, tôi 22.”

“Ồ.” Mục Sơn Xuyên gật gật đầu, đột nhiên nhận thấy sai sai, “22?!”

Giang Dư Niên nhanh chóng giải thích: “Giới tính của tôi vẫn chưa phân hoá, bác sĩ bảo có thể là tôi bị thiếu hụt giới tính. Tôi cũng không biết vì sao lại đột nhiên phân hoá, phát tình như thế, xin lỗi, xin lỗi!”

“Người bình thường… sẽ không phân hoá muộn như thế đâu nhỉ?” Mục Sơn Xuyên đi đến trước mặt cậu, cau mày nhìn kỹ.

Người cao thân dài, có góc có cạnh, vẻ ngoài không tệ, cũng không ngoan ngoãn mềm mại như omega thông thường, ngược lại lại có vẻ anh khí lãng dật.

“Ừm…” Giang Dư Niên nhìn hắn, nuốt nước miếng, không tự chủ được rụt cổ lại.

Mục Sơn Xuyên lui lại, đứng ở đó nắm ống tay áo, “Mặc đồ vào đi, lát nữa tôi đưa em đến bệnh viện xem sao.”

“Hả? Không cần đâu, tôi có thể…”

Mục Sơn Xuyên ngắt lời: “Làm người tốt phải làm đến cùng, dù sao tôi cũng đã đánh dấu em tạm thời, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Đến bệnh viện rồi, Mục Sơn Xuyên để Giang Dư Niên vào khám trong khoa nội tiết. Bác sĩ vừa nghe xong bệnh trạng liền bối rối, lập tức cho cậu vào xét nghiệm máu, chụp phim, kiểm tra toàn thân. Làm cả hai loại, vòng vo xong cũng hao hết một buổi chiều.

Quay lại phòng khám, Giang Dư Niên ngồi thẳng tắp, hai tay vắt lên nhau để trên đùi, Mục Sơn Xuyên mặc âu phụ, dáng ngồi tao nhã. Bác sĩ cầm tờ giấy xét nghiệm, nâng mắt lên nhìn hai người họ qua khe hở của mắt kính, y như đang nhìn động vật quý hiếm trong vườn thú, cố gắng nhìn xem có gì hay.

Giang Dư Niên nhắc nhở: “Bác sĩ, ngài nói đi.”

Bác sĩ thu lại ánh mắt, lại nhìn xuống tờ giấy xét nghiệm mở miệng nói: “Đơn giản mà nói, thì độ tương xứng trong gen của hai người cao hiếm thấy, trị số đạt đến 99,75%, tôi chưa từng thấy trị số cao như vậy bao giờ.”

Mục Sơn Xuyên và Giang Dư Niên cùng trợn to hai mắt.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Mục Sơn Xuyên, nói: “Cậu omega này chưa từng phân hoá, đến khi gặp cậu mới đột nhiên phân hoá rồi phát tình, trường hợp này vô cùng hiếm thấy, trong nước cũng chỉ có vài ví dụ, còn omega cơ bản đều phân hoá vào khoảng 18 tuổi trở xuống. Trong y học được gọi là “Pheromone đặc biệt có tính hướng dẫn phát tình”. Tuy nhiên, trường hợp như hai cậu, tôi đoán là lần đầu tiên xuất hiện, còn hiếm hơn cả gấu trúc. Thay vì nói phân hoá chậm, thì nên nói là… Cậu ta vẫn luôn chờ đợi cậu.”

“Ngài đang nói…” Mục Sơn Xuyên khó tin nổi, “Chính là… ‘Duy nhất’?”

“Không sai.” Bác sĩ gật đầu, “Lúc trước cậu cũng nói, hai cậu đang là quan hệ tạm thời ký hiệu đúng không?”

“Đúng.”

“Xét đến các ca trước đây, chứng hướng dẫn phát tình đặc biệt này chỉ có thể được trung hoà bằng ký hiệu thật sự. Nói cách khác, nếu như cậu Giang đây không được cậu ký hiệu thì chỉ cần hai người ở cùng một chỗ là sẽ lập tức đi vào kỳ phát tình.” Bác sĩ dừng lại một chút, bổ sung thêm: “Hiện tại, không thuốc nào chữa được.”

Giang Dư Niên nghe xong liền bối rối, Mục Sơn Xuyên cũng chẳng bình tĩnh được miếng nào.

Ai mà nghĩ được chỉ tình cờ chạm mặt trên hành lang lại có thể xảy ra nhiều chuyện như thế. Giang Dư Niên nghĩ, hẳn là Mục Sơn Xuyên đang hối hận vì cứu cậu.

“Bác sĩ, ngài có đề nghị gì không?” Mục Sơn Xuyên hỏi, tốc độ nói chậm hẳn.

“Đầu tiên, hai người phải tách nhau ra, từ bây giờ không xuất hiện trong phạm vi 10m quanh người kia. Thứ hai, tôi đề nghị hai người kết hôn, ký hiệu hoàn toàn.” Bác sĩ cười cười, “Dù sao thì độ xứng đôi này là trời đất tạo nên, ai có thể kháng cự lại gen của chính mình được đâu?”

Ai có thể kháng cự lại gen của chính mình được đâu.

Đầu Giang Dư Niên ong ong, từ đáy lòng dâng lên một cơn khủng hoảng, chiếm cứ đầu óc trong nháy mắt, chặt đứt mọi suy nghĩ còn sót lại.

Cậu không muốn phân hoá, cậu không muốn trở thành omega.

Cậu không muốn chút nào hết.

“Giang Dư Niên?”

Mục Sơn Xuyên cầm tay cậu lắc mấy lần mới đem hồn cậu quay lại được. Lúc Giang Dư Niên phản ứng được, hai người đã đi ra khỏi phòng.

Trên hành lang muôn người đi lại, từng khuôn mặt hoặc vui hoặc buồn, đi tới đi lui, tựa như một bộ phim phát đi rồi phát lại.

“Giang Dư Niên.” Mục Sơn Xuyên gọi một tiếng, kéo tay cậu, “Bây giờ tôi đưa em về trước, chuyện này cứ từ từ rồi nghĩ, được không?”

Giang Dư Niên máy móc gật đầu, Mục Sơn Xuyên liền nắm cổ tay cậu đi về phía trước.

Cậu ngẩng đầu, chỉ thấy bờ vai rộng rãi, bóng lưng thẳng tắp của thân ảnh kia, đưa cậu đi từng bước về phía trước, đến một nơi chưa biết.

Cậu thầm thì: Mục, Sơn, Xuyên.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Lúc quay lại xe đã hơn bốn giờ chiều, Mục Sơn Xuyên hỏi địa chỉ nhà Giang Dư Niên, hai người trở về trung tâm thành phố. Xe đi trên đường không bất ngờ mà gặp phải giờ cao điểm buổi tối, bị chặn lại trên cầu vượt không nhúc nhích nổi.

Hai người im lặng ngồi trong xe, ăn ý nhìn chằm chằm kính chắn gió, không nói lời nào.

Ngồi đến gần mười phút, cả hai gần như cùng lúc rút điện thoại từ trong túi ra.

Giang Dư Niên lần lượt nhắn tin cho từng người lo lắng cho cậu, nói ngắn gọn là thân thể không khoẻ phải đi viện mấy hôm. Cậu không biết phải nói chuyện phân hoá này ra như thế nào.

Trong điện thoại Mục Sơn Xuyên có một đống lời nhắn công việc, sếp giục hắn quay lại nhận án, hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì phải không. Mục Sơn Xuyên chỉ trả lời một câu, ngày mai đến.

Trả lời xong, Giang Dư Niên nhìn wechat, không nhịn được mà mở một ô chat nào đó.

Cậu gửi tin nhắn cho Mục: “Alo”

Mục Sơn Xuyên đang xem tin tức, trên màn hình nhảy ra thông báo của wechat, một người tên “Cá” gửi cho hắn một câu alo.

Hắn mở ra, nở nụ cười: “?”

Cá: “Lâu rồi không chơi, hôm nay có rảnh không?”

Mục Sơn Xuyên suy nghĩ một chút, vẫn còn một phần tư liệu cần xem.

Mục: “Có.”

Cá: “Vậy buổi tối gặp nhé. Tám giờ?”

Mục: “Được.”

Đúng lúc này dòng xe cộ bắt đầu di chuyển về phía trước. Mục Sơn Xuyên và Giang Dư Niên đều ngầm hiểu ý mà để điện thoại xuống, có chút chột dạ mà liếc nhìn đối phương một cái.

Tầm mắt vừa chạm lại vội tách ra.

Số lượng xe chạy trong nội thành buổi chiều tối nhiều đáng sợ. Mãi mới thoát khỏi cầu vượt, Mục Sơn Xuyên và Giang Dư Niên lại bất hạnh bị chặn ở ngoài vòng hai, xe đi chậm còn hơn cả sên bò. Mấy ngày nay vốn đã mệt, Giang Dư Niên vừa nhắm mắt liền dựa vào trên ghế ngủ mất.

Mục Sơn Xuyên tăng nhiệt độ điều hoà trong xe, nhìn cậu ôm tay ngủ không yên ổn liền cởi áo khoác cởi ra che lên cho cậu.

Ngoài trời 25℃, sắp đổ mưa rào.

Qua giờ cao điểm buổi tối, dòng xe cuối cùng cũng thông thuận. Mục Sơn Xuyên dừng xe dưới nhà Giang Dư Niên, nhưng không đánh thức cậu.

Mục Sơn Xuyên nghiêng đầu, giữ khoảng cách, lại cẩn thận nhìn mặt Giang Dư Niên một lần nữa.

Thật sự đẹp mắt, ngũ quan lập thể như khảm trong xương, ánh sáng và bóng tối đan xen trên gương mặt, kéo dài thành một đường cong cực kỳ hoàn mỹ.

Thật cứng rắn, Mục Sơn Xuyên nghĩ, cậu hẳn không phải loại người quen khuất phục.

Đúng như dự đoán, ngoài trời đổ mưa rào, hạt mưa đập trên xe, âm thanh hung hãn. Giang Dư Niên bị tiếng mưa rơi đánh thức, chậm rãi mở mắt. Mục Sơn Xuyên cũng đúng lúc thu hồi tầm mắt.

Cậu nhìn áo khoác trên người, nở nụ cười xin lỗi, nói: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Mục Sơn Xuyên không nhìn cậu, “Trời mưa rồi, trên xe tôi không có ô, em cầm tạm áo khoác mà che.”

Giang Dư năm nghe vậy, nhanh chóng xua tay, bỏ áo khoác ra, “Ôi, không không không, cửa cũng gần mà, tôi chạy vài bước là đến rồi.”

“Sẽ bị cảm đấy. Mấy ngày tới, sức miễn dịch của em sẽ thấp hơn bình thường nhiều, gặp mưa lại khó chịu cho mình.” Mục Sơn Xuyên nói, thở dài: “Đừng để tôi phải lo lắng.”

Tay cầm áo khoác đang định đưa trả của Giang Dư Niên cứng lại, từ từ rụt về.

“Đi đi.” Mục Sơn Xuyên quay đầu lại cười với cậu, “Tạm biệt.”

“Tạm biệt.” Giang Dư Niên lầm bầm đáp, che áo khoác trên đầu, mở cửa xe, chạy vào trong mưa.

Thật sự chỉ có vài bước. Khi cậu chạy đến hành lang, cả người chỉ có ống quần là hơi ướt.

Cậu phất phất tay với xe của Mục Sơn Xuyên, xoay người mở mật mã tầng một, chạy lên lầu.

Về đến nhà, Giang Dư Niên ném áo khoác của Mục Sơn Xuyên lên ghế sa lông, cả người ập xuống giường mềm mại.

Cậu thực sự cần một chút thời gian để suy nghĩ nhân sinh. Nhưng không phải là suy nghĩ chuyện giữa cậu và Mục Sơn Xuyên mà là suy nghĩ đến thân phận omega, cậu nên làm gì.

Giới tính này có quá nhiều hạn chế, sinh lý, xã hội… cậu được định trước là không thể làm rất nhiều nghề.

Bởi mới nói, biến mẹ đi chứ bình đẳng giới.

Cậu nằm trên giường đến bảy rưỡi, bò dậy nấu một bát mì ăn liền, cắn răng ăn hết, rồi mở máy tính đến chỗ hẹn.

Đúng đúng đúng, cậu không thể ở bên Mục Sơn Xuyên được.

Bạn học Giang có người thích rồi.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mấy ngày sau đó, đương nhiên Giang Dư Niên và Mục Sơn Xuyên không gặp lại nhau, cũng không liên hệ qua điện thoại hay wechat, thái độ với đối phương như thế nào cũng đã rõ.

Nhưng Giang Dư Niên hoàn toàn không tưởng tượng ra nổi, rằng cậu sẽ chủ động liên hệ với Mục Sơn Xuyên, mà lại còn vì một lý do… đáng xấu hổ như thế.

Nguyên nhân chính là vì cái áo khoác mà cậu vứt trên sa lông rồi quên mất kia.

Cậu nhìn thấy định mang ra hàng giặt là, ai mà ngờ được vừa ngửi thấy pheromone còn lưu lại trên áo liền phát tình.

Rốt cuộc pheromone của Mục Sơn Xuyên cứng đầu bao nhiêu, bốn ngày rồi mà còn chưa phai hết. Biết trước thế này thì còn lâu cậu mới thèm giặt áo cho hắn.

Giang Dư Niên mềm nhũn ngồi phịch xuống trước ghế sa lông, vùi mặt vào trong áo khoác của Mục Sơn Xuyên, ngửi thấy hương rượu nhàn nhạt, không kìm chế nổi mà hết cứng lại ướt.

Trong nhà không có tí tẹo thuốc ức chế hay công cụ hỗ trợ nào. Mà với trạng thái này của cậu ra khỏi nhà có khi liền nằm đo đất luôn, cũng chẳng thể khẳng định rằng liệu có may mắn được người ta cứu hay không.

Hướng dẫn phát tình sẽ thâm nhập từng bước một, bây giờ cậu vẫn đang trong giai đoạn đầu phát tình, nhiệt độ đang chậm rãi tăng lên, đường sinh sản tiết ra niêm dịch, khát khao người xâm chiếm, nước chảy ra mới chỉ làm ướt quần, mà cảm giác ngứa ngáy kia đã khiến cậu cực kỳ khó chịu. Một lát nữa tiến vào giai đoạn chính, chắc cậu sẽ điên mất.

Trước khi ý thức mơ hồ, Giang Dư Niên vô cùng xoắn xuýt mà bấm số điện thoại của Mục Sơn Xuyên.

Lúc tiếp điện thoại, Mục Sơn Xuyên vừa xong một án ly hôn, đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay lại. Nhìn nhắc nhở trên điện thoại, lông mày hắn nhăn lên một độ cung nhỏ đến khó nhận ra.

“Alo?”

Suốt mấy giây, bên kia không có tiếng động gì, Mục Sơn Xuyên còn tưởng là đang tắt âm điện thoại, vừa định kiểm tra lại liền nghe thấy một tiếng rên.

Sau đó là tiếng nước rất nhỏ rất nhẹ.

Mục Sơn Xuyên cảm thấy sai sai, liền hỏi: “Giang Dư Niên? Em sao thế?”

“Em…” Giang Dư Niên nói đứt quãng, trong giọng nói lẫn tiếng nức nở, “Ca… Em phát tình… Ưm…”

Mục Sơn Xuyên một đường như đua mà lái xe đến nhà Giang Dư Niên, ấn mật khẩu mở cửa mà cậu đưa cho xong, liền đi tháng máy đến cửa nhà cậu, hít một hơi thật sâu rồi mới ấn chuông cửa.

Trước khi tới, hắn đã dùng thuốc ức chế cho alpha, giờ chỉ cần giải quyết tình trạng phát tình của Giang Dư Niên là xong.

Ấn chuông cửa ba lần mà không được phản ứng, Mục Sơn Xuyên lại gọi tên Giang Dư Niên mấy lần, lúc muốn phá cửa mà vào mới nghe được âm thanh khoá cửa chuyển động.

Cửa vừa mở một cái khe, Mục Sơn Xuyên đã giơ tay đẩy ra, lập tức cảm thấy được vị anh đào phả vào mặt, vừa ngọt vừa nồng, so với mùi vị đã từng ngửi thấy trước đây càng thêm phần ngọt ngào như sắp chín rục, trần trụi câu người.

Cửa bị mở hẳn ra, Giang Dư Niên đỡ khung cửa đứng trước mặt hắn. Khuôn mặt đẹp đẽ đỏ ửng, phủ kín một tầng mồ hôi ướt át, ánh mắt cậu nhìn hắn lại đặc biệt mơ màng.

Mục Sơn Xuyên nuốt nước miếng.

Giang Dư Niên vẫn đang mặc áo khoác của hắn.

“Ca…” Giang Dư Niên vươn tay ra với hắn, giọng mũi rất nặng, như đặc ở trong cổ họng làm nũng, “Ôm em đi…”

Mục Sơn Xuyên ôm ngang cậu lên, đóng cửa nhà, ôm vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cậu lên giường, rồi thả ra pheromone của mình.

Giang Dư Niên thoải mái kêu lên một tiếng, kéo chăn sang cọ cọ.

Mục Sơn Xuyên cúi người kiểm tra gáy của cậu. Ký hiệu tạm thời đã bị nhạt mất, hẳn là do pheromone của hắn lưu lại trên áo khoác làm Giang Dư Niên vừa ngửi đã phát tình.

Giang Dư Niên ướt át dán vào hắn, ôm lấy cổ hắn, nhiệt khí hun lên bên tai, khiến cả người hắn nóng lên.

“Kiên nhẫn chút nào.” Mục Sơn Xuyên hôn Giang Dư Niên một cái, vén phần tóc đằng sau gáy cậu, nhắm ngay tuyến thể dứt khoát cắn lên.

Răng nanh xuyên qua làn da, máu và pheromone giao hoà, khoái cảm tinh thần vô biên khiến Giang Dư Niên rúng động linh hồn, há mồm kêu không ra tiếng, trực tiếp đạt đến cao trào.

Mục Sơn Xuyên buông cậu ra, ngồi dậy, vén tóc mái ẩm ướt mồ hôi của mình lên, thở ra vài hơi lấy lại bình tĩnh.

Trên giường, Giang Dư Niên vẫn đang run rẩy, cao trào đến bất ngờ khiến đường sinh sản kích thích không chịu nổi, tuôn ra một lượng lớn chất lỏng nóng ấm, làm drap giường ướt đẫm. Cậu vẫn nắm tay áo Mục Sơn Xuyên, vì nắm chặt quá mà khớp tay cũng đổi màu trắng.

“Do tôi không cân nhắc kỹ, để em ngửi thấy pheromone mà phát tình như vậy.” Mục Sơn Xuyên ôm trán, nhận trách nhiệm về mình, “Tôi có mang theo thuốc khử mùi pheromone, lát nữa tôi về rồi, em nhớ phun thuốc hết cả nhà nhé. Lúc nào rảnh thì đi bệnh viện, mua một ít thuốc ức chế, nhớ mua thuốc thật, không thì để tôi mua cho em cũng được.”

Hắn nói xong, Giang Dư Niên nằm trên giường thở hổn hển, ngón chân cuộn lại, rõ ràng là vẫn chưa phục hồi lại tinh thần từ trong cơn cao trào.

“Vẫn ổn chứ?”

Giang Dư Niên ưm một tiếng, run rẩy đưa tay ra sau mông.

Một luồng niêm dịch liền thấm ra, cách quần làm bàn tay ướt nhẹp

“Thật kỳ lạ… Em…”

“Sao thế?” Mục Sơn Xuyên lại gần hỏi.

“Em vẫn hơi nóng… phía, phía sau…” Giang Dư Niên đỏ mặt nói lắp nửa ngày, “ngứa.”

Mục Sơn Xuyên nhíu mày, hỏi: “Ngứa kiểu gì?”

Hắn sờ trán Giang Dư Niên, nhiệt độ đã hạ nhiều.

Giang Dư Niên thoạt nhìn tỉnh táo hơn nhiều so với lúc nãy, nhưng vẫn hơi choáng, bản năng thời kỳ phát tình khiến cậu cắn môi, nói từng chữ từng chữ: “Là… là kiểu kia…”

Cậu chậm rãi mở chân, để lộ ra nơi đang ướt đẫm.

“…Anh đi vào được không?”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mục Sơn Xuyên không biết mình đang có vẻ mặt như thế nào, nhưng kiểu gì cũng chẳng có chút tử tế nào.

Trên người Giang Dư Niên vẫn đang khoác áo hắn, hai chân mở rộng về phía hắn, cả người đỏ ửng ướt đẫm, run run rẩy rẩy muốn hắn đi vào.

Ý thức vẫn còn tỉnh táo, phát tình ngắn hạn.

Hiệu quả của ký hiệu tạm thời… yếu bớt?

“Ca…” Giang Dư Niên khi phát tình mềm mại đến khó tin, âm thanh cũng dính nị, yếu ớt mà oan ức, khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm cậu an ủi.

Phát tình ngắn hạn thường xuất hiện trước thời kỳ phát tình, có thể giải quyết bằng thuốc ức chế hoặc bằng quan hệ tình dục.

Trong đầu Mục Sơn Xuyên chợt loé mấy lời này.

“Anh đi vào… đi vào có được không?” Giang Dư Niên nức nở cầu xin. Cơn nhiệt phát tình khiến cả người cậu không thoải mái, chỉ muốn được alpha đã ký hiệu cậu mạnh mẽ vuốt ve, xâm chiếm.

Thuốc ức chế.

Quan hệ tình dục.

Vị anh đào có chút nẫu phảng phất ở trước mũi hắn, bởi vì ký hiệu mà có lẫn hương rượu, tạo thành anh đào mùi rượu. Mục Sơn Xuyên nghiến răng.

“Đây là em tự chuốc lấy.” Mục Sơn Xuyên cắn răng nói, liền cúi đầu ngậm đầu lưỡi Giang Dư Niên, mút vào rồi quấn riết lấy nhau, tay cũng không nhàn rỗi, trực tiếp kéo quần Giang Dư Niên, đâm vào hai ngón tay.

Giang Dư Niên kêu a a trong miệng hắn, đột nhiên bị đâm vào khiến hành lang mẫn cảm căng lên co lại, bên trong vừa ướt vừa nóng, như bất mãn gì mà hút chặt lấy ngón tay Mục Sơn Xuyên.

Lúc hôn môi, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau, phát ra tiếng nước dâm đãng, phía dưới cũng vì bị ngón tay đâm vào mà phát ra tiếng nước òm ọp, dâm đãng đến cực điểm.

Mục Sơn Xuyên rút ngón tay, ngồi dậy, nửa quỳ ở giữa hai chân, một tay nắm đùi cậu, một tay cởi cúc áo, tư thái bễ nghễ nhìn xuống omega đang phát tình dưới thân, tựa như đang thưởng thức một con mồi vừa bắt được.

Giang Dư Niên nhìn hắn, nghĩ lung tung: alpha đều như thế sao?

Cởi cúc áo xong, Mục Sơn Xuyên lần thứ hai cúi xuống, nhưng không vội vã tiến vào mà kéo tay Giang Dư Niên qua, đặt tại trên háng mình.

Cách một lớp quần lót, một lớp quần âu, kích thước của alpha trưởng thành khi hoàn toàn cương cũng không thể coi thường.

“Sờ đi.” Mục Sơn Xuyên dụ dỗ, ngón tay hắn lại cắm vào hậu huyệt Giang Dư Niên.

Giang Dư Niên mềm mại kêu một tiếng, không biết là do bị ngón tay xâm lấn, hay là do được chạm vào thứ cậu khát khao.

Mục Sơn Xuyên dùng ngón tay chơi cậu trước, đương nhiên cậu không thể nào phản kháng. Hai chân Giang Dư Niên bị mở hết cỡ, nhục huyệt đỏ sẫm lộ ra trong không khí, hai ngón tay cắm bên trong ra ra vào vào không ngừng mang ra nước dâm. Giang Dư Niên thoải mái đến mức chỉ có thể thấp giọng kêu dâm, khi không muốn kêu lại cắn tay áo khoác của Mục Sơn Xuyên, để lại trên đó dấu răng và nước bọt của cậu.

Chờ đến khi Giang Dư Niên bị ngón tay chơi đến cao trào, Mục Sơn Xuyên mới cười cười, nhân lúc thân thể cậu vẫn run rẩy không ngừng, hắn mở khoá quần, cả cây chơi vào lút cán.

“…?!” Giang Dư Niên còn chưa kịp rít lên một tiếng, đã bị hai ngón tay vừa cắm trong hậu huyệt cậu của Mục Sơn Xuyên cắm vào chặn miệng, tiếp đó người kia liền đè đầu gối cậu lại, thẳng lưng thoải mái chơi vào.

Giang Dư Niên bị húc đến thất thần, nước bọt trong miệng không khống chế được mà nhỏ xuống, miệng dưới cũng phun dâm dịch không ngừng. Trong lúc chuyển động, cậu theo bản năng nắm chặt cánh tay Mục Sơn Xuyên. Mục Sơn Xuyên ngừng một chút, nhưng ngay sao đó là từng cú đâm vào thô bạo.

Hoá ra trước đây chẳng thấm vào đâu. Giang Dư Niên không khỏi tuyệt vọng mà nghĩ, tự làm tự chịu, khóc lóc mấy cũng phải chịu hết.

Cậu khóc thật, bị chơi mạnh đến khóc. Giang Dư Niên cũng tự thấy kỳ quái, người kia chơi hung ác đến thế, mà cậu vẫn có thể tìm thấy khoái cảm giữa cơn thô bạo này.

“Bé cưng, mở chân ra thêm chút nào.” Mục Sơn Xuyên hôn lỗ tai cậu nói, tiếng nói trầm thấp từ tính, nghe vào khiến tai người ta nóng lên.

Không mở được nữa! Đã hết cỡ rồi.

Giang Dư Niên thầm mắng, nhưng thân thể lại vẫn rất nghe lời đáp lại yêu cầu của alpha, hai chân run rẩy lại mở ra hai bên thêm một chút.

“Ngoan quá…” Mục Sơn Xuyên như thưởng mà cọ hai lần lên cửa khoang sinh sản của cậu, đổi lấy tiếng rên rỉ vừa dâm vừa đãng của cậu, và sự thần phục càng sâu đậm hơn.

“A… Ca… Mục ca…”

Giang Dư Niên vươn tay, trong mắt ngập nước, cầu xin: “Ôm em một cái…”

Bộ dáng bị chơi đến ngoan ngoãn này của cậu thực sự có vẻ xinh đẹp vừa dâm đãng vừa đáng thương khiến Mục Sơn Xuyên có chút ngẩn người. Giang Dư Niên còn tưởng hắn không chịu ôm mình, nước mắt tí tách từ khoé mắt chảy ra.

“Bé cưng ngoan nào, không khóc.” Mục Sơn Xuyên nhanh chóng khom lưng, ôm cậu vào lòng, vỗ lưng cậu dỗ dành, tính khí vẫn đang cắm trong cơ thể Giang Dư Niên tiến vào càng sâu.

Khoang sinh sản không mở, đẩy đến cửa mình cậu đã là cực hạn, nhưng nơi đó thịt mềm nhất, mẫn cảm nhất, va vào thôi đã mềm nửa người, huống chi là cứ đâm vào như vậy.

Giang Dư Niên cắn vai Mục Sơn Xuyên, chạm tới cao trào cực hạn.

“Daddy ôm em này…” Mục Sơn Xuyên vừa nắm mông nhỏ, vừa nhẹ nhàng đâm vào trong, khiến Giang Dư Niên đang cao trào càng được sướng hơn, “Chơi bé cưng sướng không?”

Giang Dư Niên ngồi trong lòng hắn, thở hổn hển không ngừng, mắt nửa mở, trong mông càng chặt càng ướt hơn, rõ ràng là hơi bị sướng quá.

“Sướng… A… Rất sướng…”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top