Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hướng Dẫn Phát Tình - Thế Gian Hoài Hoa Khách

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Hướng Dẫn Phát Tình - Thế Gian Hoài Hoa Khách
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mục Sơn Xuyên nheo mắt, ánh mắt lấp loé, gương mặt mang ý cười, thêm vào ngũ quan thiên về rõ nét của hắn càng có vẻ tà khí câu hồn người.

Giang Dư Niên ôm cổ hắn, quay đầu hắn qua nhìn. Áo sơ mi trên người Mục Sơn Xuyên không cởi hết, quần còn gần như mặc nguyên, con người lúc nãy còn ngoan ngoãn lễ nghĩa giờ khắc này tràn đầy hơi thở dục vọng, khiến người ta nhìn vào mà lạnh họng.

“Sao thế?” Mục Sơn Xuyên dịu dàng hỏi, eo và cánh tay lại di chuyển nhanh hơn, dương vật chôn trong cơ thể Giang Dư Niên lại càng không có ý tốt mà đâm vào, mài ép cửa mình cậu, mang nước dâm ra, chèn ép khiến Giang Dư Niên cuộn cả ngón chân lại.

Tứ chi Giang Dư Niên còn đang co giật nhè nhẹ, ánh mắt mơ màng đuổi theo đôi mắt Mục Sơn Xuyên, bỗng nhiên ngọt ngấy làm nũng: “Hôn một cái…”

Cậu omega bỗng như con mèo, thu móng vuốt chờ người ôm, chờ người hôn, chờ người vuốt lông, đáng yêu đến mức khiến Mục Sơn Xuyên muốn đem tất thảy đều trao cho cậu.

Mục Sơn Xuyên nghiêng đầu, không hề chần chừ ngậm lấy môi dưới của đối phương, dùng răng cọ nhẹ. Mục Sơn Xuyên ôm lấy sau gáy cậu, nâng đầu cậu lên, lại mút lấy đầu lưỡi lộ ra, như muốn đem cả người cậu nuốt vào bụng.

Nụ hôn ẩm ướt không ngừng, đâm vào, thì thầm, rất thoải mái, rất sướng. Giang Dư Niên không nghĩ được gì, trong tiềm thức cậu chỉ muốn được chơi, và mang thai, nước chảy nhiều như sông, dính ướt một mảng trên quần Mục Sơn Xuyên.

Mục Sơn Xuyên vươn tay sờ một cái, liền dính đầy một tay toàn hoạt dịch sền sệt. Hắn cười xấu xa lau lên mặt Giang Dư Niên, nói: “Ngửi thử xem.”

Giang Dư Niên nắm cổ tay hắn, ngoan ngoãn ngửi một cái.

“A,” Mục Sơn Xuyên cười bại hoại, “Mùi động dục của bé dâm đãng đấy.”

Hai người làm từ trưa đến đêm khuya, gần như phá hỏng giường trong phòng ngủ. Cuối cùng Giang Dư Niên bị Mục Sơn Xuyên đè lên tường cắm vào từ phía sau, cậu khóc đến lạc cả giọng, vừa khóc vừa kêu đau bụng.

Làm xong được ôm đi tắm, lại kêu đói.

Động dục ngắn hạn không kéo dài lâu, sau khi kết thúc, omega sẽ hơi có chút cảm giác thiếu an toàn, sẽ bám dính lấy alpha đã ký hiệu cậu.

Mục Sơn Xuyên chỉ có thể một tay ôm Giang Dư Niên như trẻ con, một tay tìm đồ ăn trong phòng bếp nhà cậu.

Trước khi phân hoá, chiều cao cân nặng của Giang Dư Niên thuộc vào dạng nhỏ người trong đám beta, nhưng lại cao to hơn so với omega, bây giờ nằm trong lòng Mục Sơn Xuyên lại vừa khớp.

Mục Sơn Xuyên tìm nửa ngày, chỉ thấy một tủ đầy mì ăn liền đủ vị, và một quả trứng gà tận sâu trong cùng tủ lạnh, đành nấu cho cậu một bát mì trứng gà thịt bò.

Giang Dư Niên không chịu chui ra, cứ ngồi trên đùi Mục Sơn Xuyên chờ hắn đút ăn no, mới chui vào trong chăn nệm mới đầy hương rượu.

Đại lão gia vừa giao xong một trận pháo chất lượng cao, tràn ngập suy nghĩ liếc nhìn Giang Dư Niên một cái rồi đi ra ban công hút thuốc. (Đoạn này khó dịch cho thuần Việt ghê)

Mục Sơn Xuyên tự nhận mình không phải là một người tin vào số mệnh. Mà đã không tin vào số mệnh, thì đương nhiên hắn cũng không tin vào cái gì mà độ xứng đôi của gen, tình cảm tuyệt diệu hơn bản năng của gen nhiều.

Nếu như tất cả đều là do bản năng, thì con người và con vật có gì khác biệt cơ chứ?

Hắn nhớ tới án ly hôn vừa xong, hai vợ chồng trước kia cũng dựa vào độ xứng đôi của gen mà ghép thành một cặp, con cũng đã hai đứa mà người chồng tìm thấy tình yêu đích thực, nhất nhất đòi cao chạy xa bay.

Luật hôn nhân có nhiều điều khoản bảo vệ omega, nhưng chưa đủ, vẫn nhiều khoảng trống có thể lách qua được, ly hôn tạo thành thương tổn cực kỳ lớn cho omega.

Hắn cũng không muốn kết hôn với một omega mà mình không có tình cảm.

Mà xem ra Giang Dư Niên cũng không quá muốn như vậy.

Mục Sơn Xuyên hút xong một điếu thuốc, ở bên ngoài chờ tản bớt mùi mới đi vào trong nhà. Giơ tay nhìn đồng hồ, đã hơn 12 giờ đêm, hắn cầm đi hai cái áo khoác, định để lại cho Giang Dư Niên vài lời.

Trên bàn để máy tính có giấy nhớ và bút. Mục Sơn Xuyên đi tới, vừa viết xong, còn đang định để chỗ nào dễ thấy, ánh mắt liền dừng lại trên tấm thiếp để sát bên màn hình máy tính.

Trên đó viết một chuỗi dãy số, và một chữ.

Mã số wechat của Mục Sơn Xuyên, cùng một chữ Mục. Chữ viết và trang giấy đã phai màu, đoán chừng là đã viết từ lâu rồi.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Ra khỏi cổng, ngồi vào trong xe rồi, suốt cả đường đi Mục Sơn Xuyên vẫn như đang trên mây, cầm tay lái một lúc lâu tâm trí hắn mới quay trở lại.

Hắn có hai số điện thoại, một số dùng cho công việc, một số dùng cho việc riêng, hắn nhớ rõ số mà hắn đưa cho Giang Dư Niên là số công việc, để bảo đảm có thể nhận được điện thoại của cậu. Mà số Giang Dư Niên viết kia là số việc riêng của hắn.

Lại còn ghi một chữ Mục.

Đó chính là…

Mục Sơn Xuyên cầm điện thoại, mở wechat, tìm đến “Cá”.

Giang Dư Niên, Cá… của mình?

Chấn động trong lòng này có hơi lớn.

Giang Dư Niên ngủ một giấc đến trưa mới tỉnh lại, cậu bò dậy rửa mặt, đi tắm, lúc này ký ức tối hôm qua mới quay trở lại, khiến cậu thiếu chút nữa đứng không vững mà đập mặt vào bồn rửa tay.

Mở mắt, ngẩng đầu dậy, lại thấy được tờ giấy nhớ Mục Sơn Xuyên dán trên gương.

“Nhớ dùng thuốc khử mùi pheromone, mở cửa sổ thông gió, áo khoác tôi mang về rồi. Lúc nào rảnh nhớ đi mua thuốc ức chế.”

Thuốc khử mùi pheromone rất tâm lý được đặt bên cạnh bồn rửa tay.

Giang Dư Niên đỏ mặt lột tờ giấy nhớ ra ném vào thùng rác, rửa mặt xong liền đi phun thuốc khử mùi.

Vừa phun vừa thầm thì, mãnh liệt chỉ trích hành vi bạo lực của Mục Sơn Xuyên tối qua.

Lần phát tình trước, Giang Dư Niên hầu như đều trong trạng thái vô ý thức, cậu cũng không nhớ được gì mấy, nhưng tối qua lại nhớ rõ ràng từng chi tiết nhỏ.

Mục Sơn Xuyên là điển hình của mặt người dạ thú, trên giường dưới giường là hai người.

Phun xong thuốc khử mùi, Giang Dư Niên chăm chỉ đem drap giường, chăn gối thay hết một lượt, làm xong liền ngồi phịch trên ghế.

Cậu cầm điện thoại lên nhìn, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy.

Mục: “Đêm nay rảnh không, đánh một trận?”

???

Nam thần cao lãnh lại chủ động hẹn cậu??

Giang Dư Niên không khống chế nổi mà kêu gào, thực sự muốn nhảy vòng vòng tại chỗ.

Sau năm phút, cậu tỉnh táo lại.

Cá: “Được, mấy giờ?”

Màn hình điện thoại sáng lên, Mục Sơn Xuyên mở ra, vào wechat, nhìn vào khung trò chuyện suy tư.

Mục: “Sáu giờ?”

Cá: “Được.”

Bốn giờ chiều, Mục Sơn Xuyên đường hoàng đi về sớm, về đến nhà mới năm giờ. Hắn mở máy tính xong, lại đi chuẩn bị bữa tối cho mình.

Rửa bát xong là vừa đúng sáu giờ. Mục Sơn Xuyên ngồi xuống, vào game, vừa vào liền nhận được thông báo mời vào đội.

Chờ lâu rồi sao?

Mục Sơn Xuyên khẽ mỉm cười, nghe người kia mở chat thoại, nói một câu: “Chào buổi tối.”

Trong game cũng có chat thoại, nhưng để đảm bảo đường truyền, mặc định là dùng âm hiệu thấp nhất, sẽ có khác biệt ít nhiều với âm thanh thật sự. Mục Sơn Xuyên tập trung lắng nghe, câu đầu tiên này cũng không nghe ra được có phải là Giang Dư Niên không.

Hắn đáp: “Chào buổi tối.”

Cá: “Chuẩn bị xong chưa, em sắp xếp nhé?”

Câu này nghe cũng khá giống, nhưng không để ý thì cũng không phát hiện được.

Giang Dư Niên nói chuyện với hắn phần nhiều là ở trạng thái phát tình, âm thanh mềm mại ngọt ngào, nói chuyện bình thường chỉ có mấy lần như vậy.

Cũng khó trách hắn nghe không ra.

Nhưng Giang Dư Niên… sao cũng không nghe ra là hắn.

Mục: “Ừ, em sắp xếp đi.”

Vào game xong, Mục Sơn Xuyên tắt mic, thừa lúc chờ đợi, hắn gọi điện thoại cho Giang Dư Niên.

Bên phía Cá, quả nhiên có tiếng điện thoại.

Cá: “Em nghe điện thoại đã.”

Lúc này, trong điện thoại của Mục Sơn Xuyên vang lên âm thanh của Giang Dư Niên: “Alo?”

Trong khắc ấy, lòng Mục Sơn Xuyên có chút phức tạp, kinh ngạc, mừng rỡ, không biết phải làm gì, mấy loại cảm xúc hỗn hợp lại, lên men, trong mấy giây ngắn ngủi chiếm cứ toàn bộ trái tim hắn.

Cuối cùng lại hoá thành một tiếng cười trầm.

Giang Dư Niên: “Sao thế?”

Mục Sơn Xuyên lấy lại tình thần: “Trong nhà đã khử mùi sạch chưa?”

Giang Dư Niên: “A, tôi phun xong hết cả bình rồi.”

“Ừm.” Mục Sơn Xuyên dừng một chút, nhìn màn hình máy tính, không kìm nổi mà mỉm cười, “Em đang làm gì thế?”

Giang Dư Niên không hiểu sao: “Đang chơi game, có việc gì à?”

Mục Sơn Xuyên: “Không, hỏi thăm em chút thôi. Cúp đây.”

Giang Dư Niên: “???”

Cúp điện thoại xong, Mục Sơn Xuyên cầm điện thoại nghĩ, mẹ nó, đây thực sự là ý trời à.
Vài lời xàm lông của editor:

Các baby, I’m back ~

Tui làm được sẵn mấy chương rồi, lên lịch rồi, nên dù OT thì vẫn có hàng mỗi ngày nha.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mấy ngày sau đó, Giang Dư Niên rõ ràng cảm giác được Mục Sơn Xuyên đang quấy rầy cậu.

Một ngày điện thoại ba lần, sáng sớm tối muộn đều đúng giờ, nói chuyện wechat không ngừng, bị Giang Dư Niên qua loa ứng phó rồi vẫn kiên nhẫn mời cậu ăn tối.

Chủ yếu là mỗi câu mỗi lời hắn nói đều nho nhã lễ độ ôn nhu săn sóc, quan tâm vừa phải không quá giới hạn, bị cự tuyệt cũng không giận, mà lập tức đổi đề tài, thay cách thức tiếp tục tiến lên, biến ảo không ngừng khiến Giang Dư Niên không biết đâu mà lần.

Vì vậy, Giang Dư Niên thuận miệng hỏi một câu: “Anh làm nghề gì thế?”

Mục Sơn Xuyên: “Luật sư.”

Chẳng trách! Giang Dư Niên tức giận nghĩ, nhanh mồm nhanh miệng!

Cùng với sự “quan tâm” của Mục Sơn Xuyên đối với cậu ngày càng tăng, số lần chơi game của cậu và Mục lại giảm mạnh xuống, có lúc Giang Dư Niên mời hắn, Mục nếu không mãi không trả lời, thì cũng uyển chuyển từ chối, giải thích nói gần đây bận việc quá.

Giang Dư Niên liền thuận miệng hỏi: “Anh làm nghề gì thế?”

Nửa ngày sau Mục mới trả lời: “Luật sư.”

Tại sao đều là luật sư mà Mục Sơn Xuyên lại rảnh rỗi như vậy!

Chắc chắn là không làm việc chỉ có chơi!

Lúc sếp đẩy cửa vào, Mục Sơn Xuyên đang vừa ăn vặt, vừa nhìn hồ sơ vụ án, vừa chat với Giang Dư Niên, cực kỳ bận rộn.

Sếp ối chao một tiếng, “Nói chuyện với ai thế?”

Mục Sơn Xuyên không ngẩng đầu: “Bà xã.”

“Cậu thoát FA lúc nào mà tôi không biết?” Sếp kinh ngạc nói.

Mục Sơn Xuyên cười cười: “Vẫn đang theo đuổi đây.”

“Thế chúc cậu may mắn.” Sếp nói xong, liền đưa cho hắn một bộ hồ sơ vụ án mới, “Này, có một án tranh giành tài sản, luật sư Mục có nhận không?”

“Không nhận.” Luật sư Mục ngẩng đầu, “Tôi vẫn còn hai cái chờ ra toà đây, không muốn mệt chết đâu.”

Thật sự là công việc của hắn rất bận rộn đấy.

Sếp thu tay về, nửa đùa nửa thật nói: “Bận mà vẫn còn chat chít tán tỉnh trong giờ làm việc.”

Lúc này điện thoại Mục Sơn Xuyên sáng lên, hắn liếc mắt nhìn, khép hồ sơ lại đứng lên, ung dung thong thả thu đồ đạc.

Sếp hỏi: “Làm gì thế?”

Mục Sơn Xuyên đưa điện thoại cho y nhìn màn hình, trên đó hiển thị một đoạn chat.

“Người uỷ nhiệm hẹn chỗ trao đổi thêm về vụ án.” Mục Sơn Xuyên lấy lại điện thoại, “Bây giờ tôi còn muốn ra ngoài trong thời gian làm việc đấy.”

Án về quyền sở hữu trí tuệ, người uỷ nhiệm là một tác giả nữ hơn ba mươi tuổi, hẹn tại một quán cafe trang trí đẹp mặt, lúc Mục Sơn Xuyên đến, cô đã ngồi chờ ở đó.

“Không biết luật sư Mục uống gì, nên tôi tự tiện gọi cho anh một ly cappuccino rồi.” Nữ tác gia nói.

“Không sao.” Mục Sơn Xuyên cũng mỉm cười, cầm ly, nhấp thử một ngụm nhỏ.

Tiếp hai người bắt đầu trao đổi về vụ án. Mục Sơn Xuyên nói thẳng, án về quyền tác giả rất khó kiện, tốn thời gian, hao tiền của, nữ tác gia chỉ lắc đầu một cái, nói cô nhất định phải kiện.

Nếu muốn kiện thì phải chuẩn bị. Mục Sơn Xuyên nói chuyện với cô một chút về tiến trình, lúc ngẩng đầu, tầm mắt lướt qua bờ vai nữ tác gia, ngay sau đó bị găm chặt vào một chỗ.

Mục Sơn Xuyên có cảm giác như bị sét đánh.

Giang Dư Niên đeo túi xách đi từ ngoài cửa vào, vừa quay đầu đã thấy một cô gái tao nhã nữ tính ngồi đối diện với Mục Sơn Xuyên.

Mục Sơn Xuyên cứng người.

Giang Dư Niên lại chẳng có phản ứng gì, có thể là nghe lời dặn của bác sĩ, tính thử khoảng cách giữa hai người không đến mười mét, nên liền ngoan ngoãn mở cửa đi ra ngoài, đi dọc theo đường cái đến một nơi khác.

Trong nháy mắt kia, trái tim Mục Sơn Xuyên rơi thẳng xuống đáy cốc.

“Luật sư Mục?”

Mục Sơn Xuyên lúc này mới hoàn hồn.

Nữ tác gia vẫn giữ nguyên nụ cười như cũ, nhắc nhở: “Anh vừa nói đến mắt xích chứng cứ.”

“A, vâng. Cảm ơn.” Mục Sơn Xuyên nhặt lại tâm tình đang bay tứ tung, cố gắng nói hết lời cần nói.

Mà tâm tư lại chẳng biết đã bay đến chốn nào rồi.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Về đến nơi, Mục Sơn Xuyên gửi cho Giang Dư Niên mấy cái tin nhắn liền, giải thích các kiểu lý do tại sao hắn lại đi uống cà phê với vị kia, kết cấu khai thừa chuyển hợp trôi chảy, nội dung chân tình giải thích, có thể coi là một tiểu luận xuất sắc.

Giang Dư Niên: “Ồ.”

Cậu ấy đang giận! Mục Sơn Xuyên đau lòng nghĩ.

Giang Dư Niên: “Thật ra anh… không cần phải giải thích với tôi.”

Giận thật rồi! Khó chịu rồi!

Giang Dư Niên: “Anh vui là được rồi, tôi không để ý đâu.”

Xong…

Giang Dư Niên nhìn điện thoại không hiểu sao. Cậu thực sự không để ý, dù sao cậu cũng đâu thích Mục Sơn Xuyên, giận dỗi cái búa á?

Cậu không biết Mục chính là Mục Sơn Xuyên, nhưng Mục Sơn Xuyên lại biết cơ. Thế nên hắn hoàn toàn quên mất việc Giang Dư Niên chưa biết gì về chuyện này, hoàn toàn suy nghĩ với tư cách là Mục, tự bản thân mình cũng không ý thức được.

Sau khi ý thức được, Mục Sơn Xuyên bắt đầu suy nghĩ, liệu có nên nói chuyện này cho Giang Dư Niên không.

Cậu sẽ phản ứng thế nào? Cậu thích Mục? Cậu yêu thích mình là Mục?

Trong lòng Mục Sơn Xuyên bỗng xuất hiện một ý nghĩ thú vị xấu tính… nếu như Giang Dư Niên thích Mục, vậy khi cậu bị mình làm, trong lòng cậu thấy sao gì?

Giang Dư Niên mở chân chờ được chơi, vừa chảy nước, vừa ướt át rên rỉ, là đang nghĩ đến ai?

Mục Sơn Xuyên nghĩ vậy, liền cảm thấy một nỗi niềm hưng phấn đáng xấu hổ.

Sau khi bình tĩnh lại, Mục Sơn Xuyên gọi điện thoại cho Giang Dư Niên.

Giang Dư Niên nhận: “Sao thế?”

Mục Sơn Xuyên cố gắng làm cho giọng nói của mình có vẻ tự nhiên thoải mái: “Tối mai tôi có thể mời em ăn tối được không?”

“A, tôi…”

Giang Dư Niên còn chưa kịp nói xong, Mục Sơn Xuyên đã hiếm khi ngắt lời cậu, nói: “Em từ chối tôi 5 lần rồi.”

Thậm chí trong giọng nói của hắn còn có chút oan ức. Giang Dư Niên lập tức không biết nên nói gì nữa.

“Cho tôi chút mặt mũi đi, bạn học Giang.” Trong giọng nói của Mục Sơn Xuyên có chút ý cười, hạ mình xuống thấp, “Coi như cậu làm việc tốt đi, được không?”

Trong đầu Giang Dư Niên hiện ra hình ảnh, Mục Sơn Xuyên bất hạnh nhà tan người mất, ăn mặc rách rưới, vô cùng đáng thương nhìn cậu.

Có hơi thảm.

“Vậy… cũng được.”

Ngày hôm sau, Mục Sơn Xuyên chịu mức nhịp tim 120 nghiêm túc hoàn thành một ngày làm việc, không đến muộn, không bỏ ra ngoài, hiệu suất cao hiếm thấy. Sếp chưa kịp khen ngợi, chỉ thấy hơn ba giờ hắn đóng cửa phòng làm việc, ung dung đi về sớm.

Mục Sơn Xuyên đầu tiên đi về nhà tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị kỹ càng từ đầu đến chân, âu phục, đồng hồ cao cấp, giày da, sau khi chắc chắn bản thân đẹp trai đến cẩn thận kỹ càng mới lái xe đi đón Giang Dư Niên.

Mà bạn học Giang căn bản chẳng hề chú ý hắn mặc cái gì.

Mục Sơn Xuyên đặt bàn tại một nhà hàng kiểu Tây, có lẽ vì giá đắt mà khá ít người, khung cảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng nghệ sĩ biểu diễn đàn dương cầm.

Trong khi ăn, Mục Sơn Xuyên phá vỡ bầu không khí có hơi trầm mặc, Giang Dư Niên cũng thuận lời hắn trò chuyện, chậm rãi bình tĩnh lại.

Trước khi ra ngoài, cậu đã tiêm một ống thuốc ức chế, hiện tại cũng không có gì khó chịu.

Vì thế, Mục Sơn Xuyên dựa vào sự chuyên nghiệp rèn giũa hàng ngày, thành công nói được rất nhiều chuyện.

Ví dụ như, cha mẹ Giang Dư Niên đều ở nước ngoài, cậu là con một, học chuyên ngành tranh sơn dầu, thích nhiếp ảnh, ghét ăn hải sản tươi…

Giang Dư Niên vừa nói vừa cười, không phòng bị chút nào. Sau khi tiêm thuốc ức chế, khứu giác sẽ hơi kém nhạy, cậu càng không nhận ra được Mục Sơn Xuyên đang lặng lẽ phóng thích pheromone.

Cuối cùng, Mục Sơn Xuyên nhìn cậu, đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng, sáng như sóng nước dưới ánh mặt trời.

“Giang Dư Niên, tôi có thể theo đuổi em được không?

Giang Dư Niên sửng sốt nửa ngày không nói ra lời, Mục Sơn Xuyên cũng không cần câu trả lời của cậu, nói xong liền gọi phục vụ ra thanh toán, chờ đến khi Giang Dư Niên hoàn hồn, mới nói: “Đừng lo. Tôi đưa em về bây giờ đây.”

Giang Dư Niên liền ngây ngây mà theo hắn lên xe, đi về nhà.

Mục Sơn Xuyên liếc mắt nhìn Giang Dư Niên, nhếch miệng, im lặng thả ra càng nhiều pheromone hơn.

Trong không gian xe chặt kín, hương rượu mang theo tính alpha kích thích càng lúc càng đậm.

Giang Dư Niên ban đầu chỉ cảm thấy hơi nóng, nâng tay hạ thấp nhiệt độ của điều hoà.

Khi sắp đến nơi, Giang Dư Niên mới bắt đầu cảm thấy sai sai, kêu một tiếng: “Mục Sơn Xuyên…”

“Hả?” Mục Sơn Xuyên quay đầu sang, cười nhẹ, “Sao thế?”Không như nhiều cô nghĩ, không có drama gì xảy ra cả:))

Nhưng! Chương! Sau! Là! Xe! Chấn!
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Bất kể giới tính nào dùng thuốc ức chế, cũng đều có tác dụng dựa vào sự điều tiết và phân bố của pheromone trong cơ thể. Ức chế là chủ động phát tình, để giảm thiểu sự kích thích gây ra phát tình bị động từ bên ngoài. (Nói ngắn gọn là thuốc ức chế hoạt động giống như vắc xin vậy, đưa virus vào trong cơ thể để cơ thể có sự chuẩn bị kiểu diễn tập trước, đến khi thực sự bị virus tấn công thì cơ thể có thể chống chịu được)

Nếu như bị kích thích kéo dài với cường độ cao, thuốc ức chế có thể sẽ mất đi hiệu lực.

Mà Giang Dư Niên không có chút sức chống cự nào với pheromone của Mục Sơn Xuyên, một khi tác dụng của thuốc ức chế biến mất, chẳng mấy chốc cậu sẽ bị hướng dẫn, rơi vào thời kỳ phát tình.

Đây chính là gen, là vận mệnh.

Mắt thường cũng có thể thấy hô hấp của Giang Dư Niên dần trở nên dồn dập, đèn đường lùi về phía sau loé lên từng luồng sáng trên gương mặt cậu, rọi sáng hai má đang nổi lên màu đỏ không bình thường, mồ hôi hột không chịu nổi gánh nặng dọc theo xương quai xanh, rơi vào trong cổ áo.

Tầm mắt Mục Sơn Xuyên không nhịn được mà đi theo hướng đi của mồ hôi, hầu kết cũng trượt xuống một chút.

“Tôi…” Giang Dư Niên đỡ trán, nói chuyện còn hơi không mạch lạc, “Tôi hình như…”

Bụng dưới hơi nóng, bên trong bỗng truyền đến một loại xúc cảm kỳ dị… đó là cảm giác chất lỏng nóng ấm từ hậu huyệt chảy ra.

Giang Dư Niên gần như khóc, ấn kính xe, kêu: “Anh dừng xe!”

Cậu kêu đến gần như phá giọng, Mục Sơn Xuyên lập tức dừng xe lại bên đường. Bên cạnh là công viên rừng rậm trong thành phố, trong đêm hè người người đi lại khá đông.

“Em sao thế?” Biết thừa còn hỏi.

Cơn nóng phát tình ấp ủ trong người, dưới mông ướt sũng, chờ thêm lát nữa quần sẽ ướt đẫm. Giang Dư Niên cúi người tự ôm lấy đầu gối mình.

Đó là động tác tự bảo vệ theo bản năng.

Bản năng omega cảm nhận được xung quanh tồn tại sinh vật có tính công kích.

Nhưng khi omega nhận ra được sinh vật có tính công kích này sẽ không gây tổn thương cho mình, sẽ lựa chọn dựa vào đó.

“Tôi…” Giang Dư Niên cắn lưỡi nói, “Tôi phát tình…”

Ở nơi cậu không nhìn thấy, Mục Sơn Xuyên liếm khoé miệng, lộ ra vẻ mặt mà chỉ alpha mới có, nụ cười nắm tất cả mọi thứ trong lòng bàn tay.

“A…”

Ghế trước bị hạ thấp, Mục Sơn Xuyên ôm Giang Dư Niên nằm lên ghế lái, một tay luồn vào trong áo cậu, nhẹ nhàng ngắt lấy đầu vú, một tay khác nhào nặn mông cậu, ngón tay cách lớp quần ẩm ướt trượt trên kẽ mông.

Giang Dư Niên bị hắn xoa nắn đến run rẩy không ngừng, tiếng rên rỉ không kìm nén nổi thoát ra khỏi miệng, quanh quẩn bên tai Mục Sơn Xuyên. Cơn nóng phát tình dâng lên, nhưng cũng không quá nghiêm trọng, Giang Dư Niên cúi đầu lộ gáy, nói: “Ký hiệu… Nhanh lên… A…”

Mục Sơn Xuyên đúng lúc dùng móng tay bấm lên một bên đầu vú cậu, cả người Giang Dư Niên run lên, trong huyệt lại tuôn ra một dòng nước.

“Lần trước ký hiệu tạm thời hình như chẳng có hiệu quả gì.” Mục Sơn Xuyên giả bộ vô hại, “Lần này thuốc ức chế cũng mất hiệu lực, tác dụng điều hoà yếu đi rồi sao?”

“Ưm… Không biết… Anh nhanh lên… ” Giang Dư Niên chỉ cảm thấy đầu trở nên mơ hồ, cũng không hiểu được Mục Sơn Xuyên đang nói gì, cậu kéo tay hắn đặt lên tuyến thể của mình.

Chính cậu cũng không ngửi được, vị anh đào chín rục.

Đã ngấm đầy hương rượu.

Mục Sơn Xuyên biết nghe lời phải, xoa xoa sau gáy Giang Dư Niên, lại đẩy sang bên một chút, cúi đầu hôn lên tuyến thể của cậu, liếm đến khi Giang Dư Niên không nhịn được cọ tới, mới dùng răng nanh đâm thủng làn da hãy còn vết máu.

Pheromone truyền vào, giao quyện vào nhau, tựa như linh hồn thoát khỏi thân thể, trôi nổi trong không trung. Giang Dư Niên há miệng không rên nổi một tiếng, khoái cảm vô tận nhấn chìm ý thức của cậu.

Trong đầu Giang Dư Niên chỉ có một ý nghĩ: ký hiệu tạm thời đã như vậy, thì ký hiệu hoàn toàn sẽ còn sướng đến mức nào nữa?

Ký hiệu xong, Mục Sơn Xuyên liếm tai cậu, tay sờ ra phía trước, quả nhiên sờ đến một tay ướt dính sền sệt. Hắn cười cười, thấp giọng nói bên tai Giang Dư Niên: “Sướng đến mức ấy sao?”

Giang Dư Niên không trả lời hắn, động dục ngắn hạn khiến nhiệt độ cơ thể giữ ở một mức không cao không thấp, đường sinh sản ham muốn được an ủi, lúc này miệng huyệt không ngừng khép mở, từng chút từng chút phun dâm thuỷ ra ngoài.

Ngoài cửa xe là công viên giữa tối mùa hè, con đường nhỏ gần đó liên tục có người qua lại, trẻ con, người già, tình nhân, cậu có thể nhìn rất rõ. Thậm chí, từ lớp thuỷ tinh trước mặt, cậu còn có thể nhìn thấy mấy đứa trẻ chạy qua, chỉ cần chúng quay lại nhìn thôi là có thể thấy được dáng vẻ dâm đãng nhếch nhác này của cậu.

Cho dù Giang Dư Niên biết kính xe này là kính một mặt, nhưng cảm giác xấu hổ do phát tình ở bên ngoài này vẫn khiến cậu lúng túng không biết phải làm sao.

Cậu bây giờ… cực kỳ khát vọng…

“Bốp!”

Giang Dư Niên đau đến nhảy bật lên, trên mông truyền đến cảm giác đau rát nhức nhối, còn chưa kịp phản ứng, tay Mục Sơn Xuyên đã rơi xuống lần nữa, đánh trên mông, lại truyền cảm giác ra ngoài.

Ngay sau đó là phát thứ ba, thứ tư…

Giang Dư Niên hức hức khóc lóc xin tha, nhưng Mục Sơn Xuyên lại tựa như không nghe thấy, vẫn ra tay mạnh như cũ, quả thực giống như làm nhục.

“A… Đau… Đừng đánh, a! Đừng… Daddy… Đau quá…”

Không biết đã đánh bao nhiêu cái, Mục Sơn Xuyên dừng lại. Giang Dư Niên đã khóc đến mức thở không ra hơi, giận dỗi vùi trong lòng hắn, thấp giọng nức nở.

“Mười lần.” Mục Sơn Xuyên cắn lỗ tai Giang Dư Niên, “Coi như phạt bé dâm đãng nhà em… nơi nào cũng phát tình được.”

Nói xong, hắn hôn một cái lên má Giang Dư Niên, nhẹ nhàng nắn bóp cái mông vừa bị phạt của cậu.

Có hai lần rất đau, Giang Dư Niên có thể tưởng tượng được cái mông mình đang có thảm trạng thế nào, nhưng theo vài lần xoa của Mục Sơn Xuyên, đau đớn đi qua, lại mang đến càng nhiều ngứa ngáy.

Mà tâm lý Giang Dư Niên lại có sự thoả mãn khó giải thích, tựa như mình được cần tới, được chú ý, được quản thúc, được yêu thương.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mục Sơn Xuyên biết Giang Dư Niên đang hưng phấn, hắn ôm eo cậu, hôn môi cậu, cởi cái quần đã ướt đẫm của cậu xuống một nửa, để lộ mông của Giang Dư Niên.

Tư thế này khiến Giang Dư Niên bắt buộc phải giữ tư thế ngỏng mông lên, đầu gối mở ra quỳ hai bên người Mục Sơn Xuyên, vì thế toàn bộ hậu huyệt lộ ra, nước dâm từ giữa hai chân tí tách tí tách chảy ra rơi lên quần Mục Sơn Xuyên.

“Phốc kỷ —— “

Hai ngón tay cắm vào.

Trong miệng Giang Dư Niên a lên một tiếng, mông uốn éo cọ lên ngón tay hắn, muốn chúng đi vào càng sâu hơn.

Mục Sơn Xuyên dùng ngón tay xoa nắn chuẩn bị mấy lần liền rút ra, khiến Giang Dư Niên bất mãn kêu một tiếng, há miệng hỏi: “Làm sao thế…”

Mục Sơn Xuyên nói: “Thay cho em cái khác lớn hơn.”

Tiếp Giang Dư Niên liền nghe thấy tiếng cởi thắt lưng, cùng tiếng mở khoá kéo, một thứ vừa nóng vừa lớn để ở khe mông cậu, mới chỉ động chạm đôi chút, một luồng pheromone đã theo đó mà toả ra, khiến cả người Giang Dư Niên mềm xuống.

Mục Sơn Xuyên thẳng lưng, hạ eo chậm rãi cọ xát một chút, miệng huyệt liền không ngừng phun nước dâm, khép mở muốn ngậm lấy thứ kia.

“Đừng…” Giang Dư Niên chảy nước mắt, một phần là sướng, một phần là do bị bắt nạt, “Đừng thế mà…”

Bên ngoài nhiều người như vậy… Người ta sẽ nhìn thấy mất…

“Không sao đâu, daddy sẽ làm nhẹ thôi.” Mục Sơn Xuyên dỗ cậu, ấn mông khiến eo cậu hạ xuống, đẩy khe mông ra, lập tức đâm vào phân nửa.

Bị dương vật thô cỡ này đâm vào là một cảm giác sung sướng khó tả đối với một omega đang phát tình, Giang Dư Niên thoải mãi đến mức kêu dâm, nhịn không nổi mà càng hạ eo xuống để được ngậm vào sâu hơn.

Được xâm chiếm, được lấp đầy, càng muốn được mang thai.

Mục Sơn Xuyên không ngăn cậu, chính cậu cũng tự nuốt hẳn lấy dương vật kia vào xong, liền ngồi trên đùi Mục Sơn Xuyên hít thở.

Tư thế này khiến hắn đâm vào rất sâu nhưng vì đang quỳ hướng về phía trước, nên vẫn không chạm được đến cửa khoang sinh sản, Giang Dư Niên đặt tay lên đùi Mục Sơn Xuyên, âm thanh run rẩy: “Anh… anh nhúc nhích đi…”

Mục Sơn Xuyên nghe lời hướng lên trên một chút.

Giang Dư Niên rõ ràng là không vừa ý, liền giục hắn: “Lại động tiếp đi… xin anh…”

“Vừa bảo tôi đừng, giờ lại dâm thế sao?” Mục Sơn Xuyên bóp một cái lên éo mềm của cậu, “Em nhìn ra ngoài xem.”

Giang Dư Niên nghe vậy quay đầu, chỉ thấy một đứa bé tầm bốn, năm tuổi đang đứng cách đó hơn hai mét, tay cầm một cái gậy huỳnh quang, tò mò nhìn về hướng này.

Đôi mắt Giang Dư Niên trợn to, trong nháy mắt, cậu tưởng như nhóc con kia nhìn thấy được hết cả…

Đúng lúc này, Mục Sơn Xuyên xấu tính nâng mông cậu lên, đâm nhẹ chơi vào, Giang Dư Niên không kìm nổi mà kêu thành tiếng, ánh mắt lại vẫn nhìn chằm chằm cậu nhóc kia.

Thân thể cậu dường như chia thành hai nửa, một nửa bị Mục Sơn Xuyên chơi đến lên chín tầng mây, một nửa lại chìm sâu trong sợ hãi và xấu hổ, nước sôi lửa bỏng.

“Nó không nhìn thấy đâu.” Mục Sơn Xuyên an ủi, ôm cậu càng chặt hơn, đi vào càng sâu hơn, “Chỉ có tôi thấy thôi.”

Đang nói, cậu nhóc kia liền vung tay vẫy vẫy gậy huỳnh quang, theo con đường nhỏ, chạy vào trong công viên.

“Em xem, nó đi rồi, không nhìn thấy gì hết.”

Bốn bề vắng lặng, Mục Sơn Xuyên mạnh mẽ đâm lên một cái, mài đến cửa khoang sinh sản, Giang Dư Niên khóc lóc bị hắn làm đến cao trào, đường sinh sản co giật, phun ra đầy nước, từng luồng từng luồng nước dâm tràn ra, chạy lên nửa người dưới của Mục Sơn Xuyên, ướt đầy ghế tài xế.

Thật mất thể diện. Giang Dư Niên nghĩ.

Mục Sơn Xuyên đưa người về nhà, vốn định đi, nhưng lần phát tình này có hơi mạnh, trạng thái động dục ngắn hạn này lần thứ hai đón sóng phát tình. Mục Sơn Xuyên không thể làm gì khác hơn là ôm cậu lên phòng, vào nhà xong liền trực tiếp áp bé dâm đãng sờ soạng hắn suốt cả đường này lên cửa, gặm rồi lại gặm, gặm đến mềm nhũn, gặm đến mơ hồ, lại lột cái quần ướt đẫm của cậu xuống, cuốn áo phông lên trên, ôm eo cậu, vừa chơi vừa ăn ngực cậu.

Hắn hút rất mạnh, hết mút lại cắt khiến quầng vú bị hút đến to lên một vòng, đầu vú cũng phồng lên, vừa hồng vừa sưng.

Giang Dư Niên bị chơi đến không nói nổi thành câu, chỉ có thể gọi hắn: “A… A! Mục, mục ca…”

“Gọi ai đó.” Mục Sơn Xuyên ngẩng đầu lên hỏi, híp mắt, cười đến hiền hoà tốt tính.

“A… Gọi…”

Giang Dư Niên bị hắn hỏi đến hoảng hốt, trong đầu bỗng hiện ra cảnh tượng một thế giới khác, vòng chung kết, cậu trốn ra phía sau lưng Mục, nghe tiếng hắn dùng giọng trầm thấp mà nói: “Tôi lên.”

Giọng nói kia…

Giang Dư Niên đã sắp chạm tới chỗ quan trọng kia, bỗng nhiên bị một cú đâm sâu của Mục Sơn Xuyên làm đứt mạch suy nghĩ. Mục Sơn Xuyên mài ép cửa mình của cậu, cố ý tàn bạo nói: “Bị tôi chơi mà còn muốn người khác?”

“Em không… A!”

Cậu càng nói, Mục Sơn Xuyên càng chơi đến tàn nhẫn, mấy lần bị hắn chơi đến cao trào, trước sau cùng lúc, dịch thể tung toé chảy xuống đất.

“Bé cưng,” Mục Sơn Xuyên dừng lại hôn cậu, gọi, “Kêu một tiếng ông xã được không?”

Giang Dư Niên cắn môi nghiêng đầu, tỏ ý từ chối rõ ràng.

Mục Sơn Xuyên cũng không giận, chỉ ấn cậu, chậm rãi mài, nhanh chóng mài đến mức Giang Dư Niên không kiên trì nổi, ôm cổ Mục Sơn Xuyên thuận theo ý hắn: “Ông xã… ông xã, em đau bụng…”

Gian kế của Mục Sơn Xuyên thực hiện được, hắn còn nói: “Ông xã hôn một chút là hết đau.” Nói xong cắn lấy môi Giang Dư Niên, vừa hôn vừa càng thêm tàn nhẫn đâm vào, Giang Dư Niên giãy dụa liền bị hắn ôm chặt hơn, va chạm thêm mấy chục lần nữa, rút ra, bắn lên trên bụng cậu. Đôi mắt Giang Dư Niên mông lung, khóc rưng rức, tựa như đã bị chơi hỏng rồi.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Làn sóng phát tình thứ hai kết thúc, Giang Dư Niên mơ mơ màng màng ngủ mất, chỉ biết mình được người ta ôm đi tắm xong liền được đặt lên giường. Giường tựa như còn mềm hơn so với mình thường, cậu rúc trong một chỗ ấm áp, mùi hương đầy thoải mái, an toàn, khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Cậu mơ một giấc mơ. Trong mộng đen thùi, chỉ nghe thấy một giọng nói quen thuộc thầm thì, bỗng nhiên phía trước vụt sáng, cậu càng đi về phía trước, càng nhiều âm thanh phát ra, tiếng bước chân, tiếng đấu súng, tiếng sáo trúc, giọng nói ban đầu cũng trở nên rõ ràng, nói một câu: “Cẩn thận phía sau.”

Giang Dư Niên nghe vậy quay đầu lại, giữa bóng tối hiện ra một chuỗi cả chữ và số, sắp xếp lại, xoá đi, chỉ còn lại vài ký tự.

——msc123.

Giang Dư Niên bị một hương vị lâu rồi không thấy làm cho thèm mà tỉnh lại.

Cậu bò dậy từ trên giường, mắt cũng chưa mờ mà men theo mùi hương mò vào bếp, cậu đỡ tường, dưới sự kích thích của ánh nắng mà chầm chậm mở mắt ra.

Một dáng hình thẳng tắp ngược sáng đứng trong bếp, ánh mặt trời buổi sáng nhu hoà xuyên qua cửa sổ chiếu vào, hạ trên người hắn. Cánh tay khẽ nhúc nhích cắt một luồng sáng ra, tựa một vị thần khuấy lên sóng nước.

Giang Dư Niên nhìn đến ngây dại, cậu ngơ ngác đứng đó, tim trong ngực nhảy lên, thình thịch thình thịch, âm thanh trầm mà vang.

“Dậy rồi?” Mục Sơn Xuyên quay đầu nhìn cậu một cái, tầm mắt lại quay về nồi rán trứng, “Đi đánh răng rửa mặt chờ ăn cơm thôi, tôi ra ngoài mua cháo ngọt và bánh bao cho em rồi.”

Giang Dư Niên ngốc ngốc ồ một tiếng, xoay người đi về phía nhà vệ sinh, cả đường như đang mơ rửa mặt xong, lại quay về phòng ăn ngồi xuống.

Mục Sơn Xuyên để trứng đã rán xong vào bát trước mặt cậu, lại đẩy cháo hoa quế ngọt và một lồng bánh bao nhỏ đến chỗ cậu mới ngồi xuống đối diện với cậu, tự cầm lấy phần của mình.

“Choáng à?” Mục Sơn Xuyên nhìn cậu cười, “Ăn đi, nhanh không nguội mất.”

Sáng dậy được phục vụ ăn uống quần áo săn sóc ôn nhu thế này, trong phút chốc Giang Dư Niên quên mất không truy cứu cái người mặt người dạ thú này hôm qua đã quá đáng đến mức nào. Cậu cúi đầu múc một thìa cháo, cháo ngọt mà không ngấy, theo cuống họng trượt vào dạ dày, cả bụng đều ấm lên.

“Ngày hôm qua là tôi không tốt,” Mục Sơn Xuyên hiền hoà dịu dàng nói, bắt đầu cố gắng nhận trách nhiệm, “Tôi không nghĩ tới việc hiệu quả của thuốc ức chế bị yếu bớt như vậy, tác dụng điều hoà của ký hiệu cũng bị giảm xuống. Đáng ra tôi không nên mời em đi ăn như vậy.”

Lúc nói mấy lời này, hắn như một quý ngài nho nhã lễ nghĩa, đối với mọi thứ đều nhẹ nhàng, ưu nhã gánh chịu, khiến cho không ai từ chối nổi, ngược lại còn thấy áy náy.

“Không phải… không phải là lỗi tại anh.” Giang Dư Niên ngập ngừng nói, “Đây vốn là chuyện không thể không chế được.”

Mục Sơn Xuyên từ từ thu nụ cười lại, nhìn qua có vẻ rất cẩn thận dè dặt hỏi: “Vậy… liệu sau này tôi còn có thể…”

Giang Dư Niên ngừng một chút, trong đầu bỗng hiện ra giấc mơ kia, và cả hình bóng khi nãy của Mục Sơn Xuyên vừa chiếu vào mắt cậu, đầu óc xoắn xuýt đấu tranh mấy giây, cậu mới nói: “Tôi nghĩ sau này chúng ta không nên đi lại gì nữa thì hơn.”

Mục Sơn Xuyên vẫn đang trong tư thế giơ đũa ra gắp, đông cứng tại chỗ.

“Anh Mục, hôm qua anh nói muốn theo đuổi tôi, nói thế nhưng mà, tôi… đương nhiên là không có quyền gì để ngăn cản anh, nhưng…” Giang Dư Niên ngẩng đầu, “Tôi có người thích rồi. Xin lỗi anh.”

Đôi mắt sáng ngời như vậy, tựa như có ánh sáng nhảy nhót bên trong, khiến người ta nhìn vào mà chẳng biết phải trốn đi đâu. Mục Sơn Xuyên né tránh ánh mắt của cậu, như đã hiểu rõ, gật gật đầu, tiếp lại như đắng trong lòng, nở một nụ cười không mấy dễ nhìn, hỏi: “Tôi có thể hỏi, đó là người như thế nào không?”

Giang Dư Niên nghe thế mỉm cười, nói: “Anh ấy rất tốt, tuy rằng bọn tôi chưa từng gặp nhau, nhưng thực sự rất tốt.”

Nghe thế, Mục Sơn Xuyên đã hiểu.

Hắn cố nén cảm xúc đang bành trướng trong lòng, cùng nụ cười sắp lộ ra, nói: “Tôi biết rồi.”

Mục Sơn Xuyên đi rồi, Giang Dư Niên đang ngồi trên ghế salon bỗng nhớ mấy chuyện tối qua, muộn màng la rầy, mắng Mục Sơn Xuyên mười mấy lần, mắng xong tỉnh táo lại, liền giữ cảm hứng, cẩn thận nhớ lại cảnh mộng hiện lên bên bàn ăn. Mà giấc mộng này lại như thần tiên giữa sương mù, đánh răng xong là quên đến quá nửa, cậu thực sự không nhớ ra nổi.

Đồng hồ treo tường chỉ tám giờ. Giữa kỳ nghỉ hè, hiếm khi Giang Dư Niên dậy sớm thế, bỗng nhiên cậu có cảm giác kích động muốn làm gì đó.

Suy nghĩ chợt loé, cậu chạy vào phòng vẽ tranh vốn từng là phòng ngủ, lôi ra dụng cụ vẽ tranh, bê ghế ra ngồi ở khoảng trống trong phòng khách, mắt hướng nhìn về phía nhà bếp phủ đầy nắng.

Sự chuyên nghiệp và thói quen theo đuổi cái đẹp khiến cậu cực kỳ muốn vẽ lại một bức tranh.

Bút vẽ dính đầy màu đặc dính sền sệt, chạm đến trên vải bạt, bốn bề yên tĩnh, chỉ có tiếng soàn soạt khi bút chạm vải. Nắng sớm bao phủ trên người cậu, nhưng thế giới của cậu lại bị nắng sớm ban nãy bao trùm, chậm rãi hiện ra.

Mục Sơn Xuyên đứng trong tranh, vầng sáng dát trên người, thân hình chỉ có vài nét bút, không nhìn rõ mặt, nhưng người nào biết hắn nhìn thấy bức tranh này, sẽ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết kia là ai.

Bởi vì có mảnh vỡ của linh hồn khảm nạm bên trong đó.

Giang Dư Niên vẽ từ sáng đến trưa, cuối cùng viết tên mình lên góc phải của bức tranh, lại nghĩ thêm một chút, lại viết trên đó ba chữ viết tắt.

msc.

Cậu ném bút, chạy đi rửa tay.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Sau đó suốt hơn một tuần, Giang Dư Niên không gặp lại Mục Sơn Xuyên lần nào nữa.

Tuy thỉnh thoảng có vài cuộc điện thoại hỏi thăm gọi đến, wechat buổi sáng, nhắn tin buổi tối vẫn không đổi, nhưng thái độ của Mục Sơn Xuyên đã thả lỏng hơn rõ ràng, không gần cũng chẳng xa, khiến người ta cảm thấy thoải mái không gánh nặng.

Trong một tuần này, Giang Dư Niên vẽ rất nhiều tranh, sau đó còn lên núi vẽ cảnh thật, nhưng mãi chẳng có nổi một bức thật sự hài lòng, nếu bắt buộc phải chọn một bức, thì cũng chỉ có mỗi bức vẽ mặt bên của Mục Sơn Xuyên buổi sớm hôm đó. Là một tác phẩm đắc ý của bản thân, cậu còn đặt nó trong phòng ngủ nữa.

Từ ngày trở về từ trên núi ấy, Giang Dư Niên ngồi trên xe xem điện thoại, cực kỳ xoắn xuýt suy nghĩ xem mình có nên hẹn Mục một lần hay không. Hắn đã hết bận việc chưa? Không quá bận thì liệu mình có làm phiền hắn không? Mà hết bận rồi nhưng hắn không muốn chơi với mình thì sao?

Ngón tay trên bàn phím còn chưa dám ấn chữ, vừa nâng mắt nhìn, trên khung chat đã hiển thị “Bạn của bạn đang nhập…”

Mục: “Lâu rồi không chơi, hôm nay chơi một ván không?”

Cá: “Được! Lúc nào đây?”

Mục: “Vẫn để đến tối đi. Em về nhà trước đi đã.”

Cá: “!”

Cá: “Sao anh biết em đang ở ngoài?”

Mục: “Em có đăng story mà, ngốc.”

Giang Dư Niên ngơ ngơ nhìn màn hình, vừa nãy còn suýt nữa quên cả thở.

Đây hình như là lời thân mật nhất mà Mục từng nói với cậu, Giang Dư Niên tưởng như cả trái tim mình đều bị hắn gãi trúng rồi.

Những người bình thường cao lãnh bỗng nói khác đi một chút lập tức thành trêu ghẹo người hay sao?

Về đến nhà, Giang Dư Niên vui vẻ thu dọn đồ đạc xong, để tranh vào phòng vẽ tranh phơi khô, liền nhảy nhảy nhót nhót dọn dẹp sạch sẽ từ phòng khách, nhà bếp, đến nhà vệ sinh, sau mới nằm lên giường, đắc ý đếm ngược chờ đợi.

Mục hẹn sáu giờ.

Cơm tối chỉ cần một bát mì là giải quyết xong, Giang Dư Niên chờ đến giờ liền mở game, người kia đã chờ sẵn rồi, hai người thành lập đội xong thì vào game.

Như bình thường, lúc đang load, Giang Dư Niên bắt chuyện, hỏi: “Sao lại tự nhiên rảnh mà lên chơi với tôi thế?”

Mục: “Gần đây công việc không bận lắm.”

Giang Dư Niên: “Hồi trước thì bận gì?”

Mục: “Nhiều lắm, chờ mở toà. Hôm qua mới xong một án tranh chấp tài sản, mới bớt bận đi đấy.”

Giang Dư Niên: “Một người bạn của tôi cũng là luật sư, mà anh ta có vẻ rảnh rỗi lắm.”

Mục nghe vậy dừng một chút, sau đó mới cười một tràng: “Chắc bạn của cậu thích tự do chăng.”

Hắn cười, Giang Dư Niên cũng không nhịn được mà cười theo. Game vào chiến trường, bọn họ nhảy xuống thành phố P, vừa xuống liền lập tức vào trận với người ta, Mục cầm súng lục, hạ hai người.

“Đến nhặt đồ. Cậu vào trong phòng đi, cẩn thận đấy.”

Nhặt đồ xong, cơ bản là Giang Dư Niên chịu trách nhiệm do thám, khai hoả, Mục lo đánh kẻ thù. Tiếc là lúc rút vòng, vòng lại xuất hiện ở chỗ khác, xe tới không đúng lúc, bị người ta cản giữa đường. Hai người từ trên xe nhảy xuống, nấp đi nổ súng. Giang Dư Niên đang nhắm bắn, thì chợt nghe Mục nói một câu: “Cẩn thận phía sau.”

Trong nháy mắt kia, trong đầu Giang Dư Niên loé lên một tia sáng, cậu cứng lại không nhúc nhích hồi lâu.

Ba tiếng súng nổ, người bớt đi một. Mục bắn xong hỏi: “Làm sao thế? Lag à?”

Đúng rồi.

Giọng nói này…

Vô số mảnh vỡ ký ức từ tận sâu trong trí nhớ nổi lên, trong nháy mắt nhấn chìm Giang Dư Niên, giọng nói của Mục phân ra thành từng lớp từng mảng trong đầu cậu, đan xen cùng với giọng nói khác, đan mãi đến tận khi trùng khớp với nhau.

Từ lần đầu tiên gặp gỡ, cậu đã cảm thấy giọng nói của người nghe rất quen. Lại đến đêm ấy, khi hắn gọi cậu, bỗng nhiên lại nghĩ đến bức tranh, và cả giấc mơ đã quên mất kia nữa…

Cậu quay đầu, lập tức nhìn thấy bức tranh cậu đang để trong phòng kia. Mục Sơn Xuyên và ánh nắng, trên đó là chữ của cậu, ba chữ cái viết tắt tên của Mục Sơn Xuyên. (Mu Shan Chuan – phiên âm của google translate)

——msc.

msc123. Rõ ràng thế mà cậu chẳng hề nghĩ đến.

“Mục ca.” Giang Dư Niên có hơi không dám tin, run run kêu một tiếng.

“Hả?” Mục đáp lại, “Có mạng lại rồi?”

Giang Dư Niên ngồi trước máy tính mím môi, tay nắm chuột đến mức như muốn bóp nát nó.

Được lắm. Mục Sơn Xuyên.

Giang Dư Niên không vạch trần hắn luôn, cậu cười lạnh một tiếng, đột nhiên lao ra khỏi chỗ nấp, nằm trên bãi cỏ phục kích, nổ súng, lần lượt bắn vỡ đầu ba người ở nơi mai phục phía đối diện.

Mục: “…”

Hai người đi vào vòng cuối, bốn phía không có nhà cửa lớn có thể ẩn nấp được, chỉ có cây và một căn phòng nhỏ. Hai người trốn sau xe, sau lưng là vòng độc, và một chia đội nữa. Giang Dư Niên liếc mắt nhìn Mục một cái, cười lạnh một tiếng.

Mục: “…?”

“Tôi đi đằng trước.” Giang Dư Niên nói, nằm sấp xuống bò trên bãi cỏ. Mục Sơn Xuyên còn chưa kịp nói gì, chợt nghe một tiếng đinh lanh lảnh, hắn theo bản năng chạy ra ngoài, chưa kịp làm gì, đã bị nổ tan xác. (Đoạn này chém hơi mạnh…)

Góc độ thế này, chắc chắn không thể do kẻ địch ném qua được.

Mục Sơn Xuyên cũng ngơ luôn, kêu: “Sao lại nổ tôi?”

Giang Dư Niên không để ý đến hắn, bò về phía tàng cây, không chút kiêng dè kẻ địch như hổ rình mồi, bắt đầu nổ súng. Trong phút chốc, tiếng súng vang lên liên tục, chẳng phân biệt nổi ai với ai.

Sau một phút, giao diện kết thúc nhảy ra, hai người cùng đi ngắm gà.

Mục Sơn Xuyên vừa mở miệng định hỏi vừa nãy là sao, liền bị Giang Dư niên dùng một câu lạnh như băng nói cho đến mức chẳng á hả được gì.

“Lừa tôi vui lắm à? Mục Sơn Xuyên?

Dứt lời, Giang Dư Niên out.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Giang Dư Niên out rồi liền không còn liên lạc gì nữa. Mục Sơn Xuyên dùng cái wechat nào gửi tin nhắn thoại, tin nhắn chữ, cậu cũng không đáp lại gì cả, điện thoại cũng không tiếp, giận thật rồi.

Mục Sơn Xuyên giơ tay nâng trán, đau khổ nghĩ một chút, cũng cảm thấy được nếu mình lừa gạt như thế, chắc còn hẳn còn phản ứng dữ dội hơn Giang Dư Niên nhiều.

Hắn gửi cho Giang Dư Niên một tin nhắn thoại: “Dư Niên, Tiểu Dư, Niên Niên,… bé cưng? Tôi sai rồi, đáng ra tôi phải nói cho em biết… Em giận là đúng, nhưng đừng để giận quá mà mệt, nhé?”

“Tôi không phải là lừa em, chỉ là lúc đó tôi không biết phải nói với em thế nào nên mới làm như vậy, bé cưng rộng lượng, tha thứ cho tôi lần này đi?”

“Giang Dư Niên…”

Tin nhắn thoại gửi đi, cũng không biết Giang Dư Niên có nghe không, nhưng Mục Sơn Xuyên già chừng này rồi, lần đầu tiên thấp thỏm như thế, chỉ sợ Giang Dư Niên từ nay bye bye hắn luôn thôi.

Hắn chăm chú nhìn điện thoại, đợi một lúc, mà đợi mãi chẳng thấy gì liền cầm áo khoác trên ghế, đi ra khỏi nhà.

Giang Dư Niên vốn tưởng rằng mình sẽ tức phát điên, hoặc ít nhất thì cũng phải đập phá chút đỉnh mới bình tĩnh lại được, nhưng thực tế là chẳng có gì, cậu không có bất kỳ một khuynh hướng quá khích nào, ngược lại còn bình tĩnh đến khó tin.

Nếu không như không tính đến chuyện đang ngồi bình thường, thỉnh thoảng lại cười lạnh một tiếng.

Cậu mấy lần cầm kéo định vào phòng ngủ cắt nát bức tranh kia, nhưng đi đến chỗ tranh rồi lại chẳng nỡ lòng nào.

Vẽ ra một bức mà cả bút pháp lẫn linh khí đều chuẩn chỉnh, thật sự quá khó. Giang Dư Niên tự nhủ, tranh không có lỗi.

Điện thoại trên bàn rung lên rừ rừ, Giang Dư Niên phiền lòng, kéo chăn lên che đầu không thèm nghe, nhưng lại không chịu nổi cái tiếng động không gọi cậu dậy là không dứt kia, cậu không lừa gạt nổi lỗ tai mình, nhảy phốc ra khỏi giường, đùng đùng cắn răng nhận điện.

“Quỷ gì vậy hả!”

Bên kia hẳn là bị cậu dạy dỗ đến sững sờ, nửa ngày sau mới cất tiếng, mà lại không phải tiếng của Mục Sơn Xuyên: “Chuyện là… anh Giang Dư Niên phải không ạ? Anh đặt thức ăn ngoài, bây giờ xuống lấy có được không? Nhà anh có mật mã cổng nên tôi không lên được.”

Giang Dư Niên: “…”

Đều là lỗi của Mục Sơn Xuyên.

“Anh chờ chút, tôi xuống ngay đây.” Giang Dư Niên ngượng ngùng cúp điện thoại, trong lòng lôi Mục Sơn Xuyên ra mắng vạn lần. Cậu đi giày vào, chạy xuống lấy đồ ăn.

Anh trai giao thức ăn cầm một túi to chờ ở dưới. Giang Dư Niên nói xin lỗi xong mới nhận đồ.

Chờ anh trai kia rồ ga phóng xe máy đi, Giang Dư Niên mới cầm túi thức ăn đứng trong gió đêm, muộn màng nhận ra, cậu vốn có đặt đồ ăn gì đâu.

Giang Dư Niên bỗng ngẩng đầu nhìn phía trước mặt, quả nhiên cách đó không xa là xe của Mục Sơn Xuyên đang đỗ. Cảm giác nguy hiểm trào lên đến tận cổ họng khiến cậu lập tức lấy lại tinh thần, co cẳng bỏ chạy, nhưng lại ập tiến vào trong lòng một người.

Trên đầu truyền đến giọng trầm thấp của Mục Sơn Xuyên: “Bắt được em rồi.”

Nghe được câu này, mặt Giang Dư Niên phụt cái đỏ gay.

Cậu giãy giụa đẩy Mục Sơn Xuyên ra, nhưng Mục Sơn Xuyên ôm chặt không thả, càng đẩy càng chặt, tư thế như thể buông lỏng tay chút thôi là Giang Dư Niên sẽ biến mất ngay vậy.

“Giang Dư Niên,” Mục Sơn Xuyên than nhẹ bên tai, “Em làm tôi lo muốn chết rồi.”

Lo cái con m* nhà anh ấy!

Giang Dư Niên thật muốn vung tay quăng hai bàn tay hắn ra, để cho cái đồ đầu đầy nước này thoát bớt nước đi!

“Ha ha.” Giang Dư Niên cười lạnh một tiếng, “Anh biết lâu rồi hả?”

“…” Mục Sơn Xuyên sắp xếp câu chữ trong đầu một chút, trái cổ bất an trượt lên trượt xuống, chịu trận nói: “Khoảng chừng hai tuần trước…”

Hai tuần trước, chính là trước hôm Mục Sơn Xuyên mời cậu ăn cơm.

Quả nhiên bữa hôm đó cũng được lập mưu rồi.

“Cút đi.” Giang Dư Niên nói.

“Không cút.” Mục Sơn Xuyên cúi đầu vùi vào làm ổ chỗ hõm cổ của cậu, tựa như là làm nũng.

Giang Dư Niên cảm tưởng như mình có một nghìn câu mắng chửi muốn đua nhau thoát ra khỏi miệng, nhưng vì quá nhiều lại thành ra tắc nghẽn, nín nửa buổi mới ra được một câu: “Mục Sơn Xuyên anh là đồ… khốn kiếp!”

“Đúng đúng đúng, cán bộ dạy phải, tôi khốn kiếp, tất cả là lỗi của tôi, tôi không nên gạt em vậy…”

Mục Sơn Xuyên ở bên tai cậu dịu dàng dỗ dành, thân thể của người trong lòng vốn căng thẳng cũng từ từ bị xoa nhũn, tựa như một chú mèo con được vuốt lông thoải mái mà thả lỏng.

“Mục Sơn Xuyên…”

“Hả?” Mục Sơn Xuyên ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Mặt Giang Dư Niên hơi đỏ lên, ngón tay run rẩy, càng có vẻ yếu ớt, ấn vai hắn muốn đẩy ra.

“Anh… Cách xa… cách tôi ra chút…”

Mục Sơn Xuyên ngẩn người một chốc, lập tức phản ứng được.

Tiến độ quá nhanh, hắn tuyệt nhiên quên mất!

Giang Dư Niên giơ tay che mũi, trong đôi mắt phủ kín một tầng hơi nước, cổ cậu nhanh chóng chuyển màu phấn hồng, tựa như anh đào mới chín, trong vị chua lại có thêm chút ngọt. Cùng lúc, Mục Sơn Xuyên cũng ngửi được mùi pheromone của cậu vỡ ra trong không khí.

Trở thành vị anh đào quen thuộc.

Giang Dư Niên phát tình.

Mục Sơn Xuyên không còn cách nào khác, nâng tay ôm cậu chạy lên lầu.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Mục Sơn Xuyên ôm cậu vào phòng ngủ, cả đường đi, Giang Dư Niên không đến mười thì cũng phải tám lần muốn đá bay Mục Sơn Xuyên, nhưng do sóng phát tình, tay chân cậu thực sự phải nói là mềm nhũn, căn bản là chẳng có sứcc đâu mà đá.

“Anh cút đi…” Giang Dư Niên vỗ mặt Mục Sơn Xuyên, nhưng cũng chẳng khác gì khẽ vuốt mặt hắn.

Mục Sơn Xuyên nắm lấy tay cậu, nói “Tôi cút thì em phải làm sao bây giờ? Để nóng chết sao?”

Trong mắt Giang Dư Niên ngân ngấn nước, lên án một cách chẳng có tính uy hiếp gì: “Anh thế là cưỡng dâm…”

“Tôi cưỡng dâm?” Mục Sơn Xuyên tức quá mà cười, nhướn một bên mày, “Em tự nói xem, em có thích thôi không? Em có muốn tôi không?”

“Anh gạt tôi!” Giang Dư Niên bỗng kêu lên, “Anh là đồ lừa đảo… lưu manh, tâm thần!”

Mục Sơn Xuyên trơ mắt nhìn cậu trượt cổ họng, kêu lên câu này, nhìn nước mắt thoáng chốc đã đong đầy viền mắt đỏ ửng, lại thuận theo khoé mắt lăn xuống rơi vào chăn, tựa như một hạt châu vỡ tan, ở một nơi không biết, nát vụn trong tĩnh lặng.

Trái tim cũng như nát theo.

Mục Sơn Xuyên đang vô cùng hối hận, lúc lừa người thì sảng khoái nhất thời…

“Không lừa em, sau này không bao giờ lừa em nữa.” Mục Sơn Xuyên yêu thương khẽ hôn lên khoé miệng cậu, “Em ngoan như thế, sao tôi có thể gạt em chứ?”

Ôm ai kia dỗ một hồi lâu, Mục Sơn Xuyên dốc sạch tất cả những lời tâm tình đã biết trong đời nói ra hết. Người trong lòng mới thả lỏng miệng ra một chút, đồ cầm thú này đã tức khắc hôn lên, nắm eo cậu hà hơi bên tai thầm thì. Mấy lời mắng người của Giang Dư Niên dừng ở bên môi đều bị hắn hôn thành từng tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

Những chỗ bị Mục Sơn Xuyên chạm qua đều như bốc lửa, trong phòng điều hoà 25 độ mà cậu vẫn nóng đến sắp ngất. Giang Dư Niên mông mông lung lung giơ tay tháo cà vạt của Mục Sơn Xuyên, ngẩng đầu lên thả một luồng khí nóng bên cổ hắn, nói: “Em khó chịu.”

“Gọi tôi một tiếng đi, ngoan.” Mục Sơn Xuyên hôn một cái lên chóp mũi cậu, dịu dàng dụ dỗ: “Kêu một tiếng đi rồi sẽ cho em thoải mái.”

“Mục Sơn Xuyên…”

“Không đúng.”

Giang Dư Niên cọ cọ hắn lấy lòng, ngưỡng mặt lên, răng cắn nhẹ lên cằm Mục Sơn Xuyên, đỏ mặt làm nũng, cách một hồi mới mềm mại cực kỳ thoả hiệp: “Ông xã…”

“Ông xã nghe.” Mục Sơn Xuyên như thưởng mà hôn lên trán cậu một cái, lại tiếp tục liếm xuống, liếm qua lỗ tai cậu, lại liếm lên động mạch trên cổ, hôn qua vai, thăm dò về phía trước.

Ký hiệu mới lưu lại lần trước mới biến mất, lần này lại bị thêm một dấu mới. Thời điểm hương rượu tràn ra, Mục Sơn Xuyên có thể cảm nhận được vùng tuyển thể này đang hưng phấn đến run rẩy. Giang Dư Niên càng sướng đến mức không kêu nổi ra tiếng, hai chân quấn chặt quanh eo hắn, vô ý thức làm phiền.

Mục Sơn Xuyên không cần nhìn cũng biết, cậu thế này là đã cao trào rồi. Cơ thể mẫn cảm đến độ này tựa như một loài động vật thuỷ sinh, đâm một cái là co lại, vuốt một lần thì cả tay đều dính ướt.

Mục Sơn Xuyên giúp cậu cởi quần áo, lau đi tinh dịch ở phía trước, lại lấy áo khoác của mình lót ở dưới mông cậu, nếu không lát nữa nước chảy thành sông thì cả giường cả đệm đều sẽ ướt đẫm.

Giang Dư Niên thở hổn hển mở nửa mắt, thấy Mục Sơn Xuyên ngồi giữa hai chân cậu cởi quần áo, tháo cà vạt, gỡ nút, lại vứt áo sơ mi hơi ướt mồ hôi xuống đất, lộ ra bụng, lồng ngực, và bắp thịt đẹp đẽ trên hai cánh tay rắn chắc.

Hương rượu nồng phả vào mặt, tựa hồ như có thể làm người ta ngất ngây trong khoảng khắc.

Quỷ xui thần khiến, Giang Dư Niên nghiêng người, giơ tay phải ra, nhẹ nhàng che lên trên bụng Mục Sơn Xuyên, ngón tay nhúc nhích, một cơn nóng khó tả theo năm ngón tay truyền đến khiến cậu giật mình rụt tay.

Mục Sơn Xuyên đè tay cậu lại, nắm lấy sờ xuống tới đồ vật cứng rắn trong quần.

“Mở ra cho tôi.” Như một câu mệnh lệnh, bản năng trong gen khiến Giang Dư Niên không có cách nào cưỡng lại, cậu tuân theo, mở chân đưa tay hướng tới cúc quần của hắn, mở ra, kéo khoá, kéo quần lót…

Cây hàng kia của Mục Sơn Xuyên nóng bỏng đầy tay cậu.

“A…” Giang Dư Niên nhỏ giọng thốt lên đầy kinh ngạc, “To quá…”

Ngay sau đó mông cậu bị nâng lên đánh nhẹ hai lần, không hề đau, chỉ duy cảm giác kích thích tê dại còn sót lại trên thịt mềm. Giang Dư Niên nắm lấy dương vật Mục Sơn Xuyên, nhận một cái hôn ẩm ướt mà hắn thưởng cho, đem móng vuốt thu vào, nghiêm túc hưởng thụ cái hôn trong miệng, và nhiệt độ trong bàn tay.

Mục Sơn Xuyên cọ cọ tay cậu mấy lần, khiến Giang Dư Niên sợ mà thả tay, a a ư ư vòng tay qua cổ hắn.

Dưới mông cậu đã ướt át thành lũ lụt dâng cao, chỉ hơi động chạm chút thôi, nơi ấy đã phát ra tiếng nước dập dềnh, nước dâm thuận theo khe mông chảy xuống áo khoác của Mục Sơn Xuyên, tiếp liền tràn lan khắp nơi, tạo thành vệt nước rõ lớn.

Ngày hôm nay Giang Dư Niên thực sự như không chịu nổi kích thích, mới dùng hai ngón tay mở rộng, cậu đã bị làm đến mức nước mắt chảy ròng, hai đùi không ngừng run rẩy, một bộ dáng không thể chịu được nữa.

Mục Sơn Xuyên rút ngón tay ra, đổi thành thứ lớn hơn, xoa nắn mở cánh mông Giang Dư Niên ra vào vị trí, mới chỉ có quy đầu tiến vào, Giang Dư Niên đã co giật cả người, gọi tên hắn đi tới cao trào.

“Sao hôm nay lại dâm đãng thế này?” Mục Sơn Xuyên xoa nắn đầu vú đã giương cao của cậu, liếm lên trái cổ cậu, hỏi: “Muốn tôi đến thế sao?”

Nói xong, cắm vào lút cán.

Giang Dư Niên gào khóc bị đưa lên đến một đỉnh cao hơn, từng làn sóng nối tiếp nổi lên, nhấn chìm cậu trong bể dục, trước sau đều chảy nước, lưỡi vươn ra bên ngoài, bị ngón tay Mục Sơn Xuyên kẹp lấy không tha.

“Ưm… A…”

Mục Sơn Xuyên vừa chơi đầu lưỡi cậu, liếm lên đầu vú cậu, dưới thân càng làm đến không lưu tình. Cả ba điểm mẫn cảm của Giang Dư Niên đều được chăm sóc cẩn thận, bị chơi đến mức cả người như một vũng nước, dính nhơm nhớp những thứ kia.

Dương vật trong tràng đạo bắt nạt nhục huyệt, đẩy vào đến nơi tận cùng kia, đè lên cửa khoang sinh sản, tiếng nước không ngừng, càng lúc càng nhiều hơn, càng lúc càng dâm mỹ đến khó tả.

Giang Dư Niên bị thao đến sướng quá mức, kêu linh tinh cả daddy ông xã, đầu vú bị liếm lên cũng là lúc một luồng điện chạy dọc thân thể cậu, hậu huyệt căng chặt, tàn nhẫn xoắn lấy khiến Mục Sơn Xuyên không chịu nổi, bắn vào bên trong.

Một luồng tinh dịch ấm áp tưới lên trên vách thịt, tưới lên trên cửa mình đóng chặt, đem con đường hẹp lấp đầy, thậm chí còn tràn ra ngoài không ít.

Đầu Giang Dư Niên trống rỗng, thân thể như mất đi xúc giác, chỉ còn có thể cảm nhận được cây hàng vẫn còn đang cắm vào trong người cậu kia, và cả chất lỏng mà nó vừa phun ra.

Trong đầu cậu chỉ còn mỗi một chuyện: Cậu bị Mục Sơn Xuyên bắn vào bên trong.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top