Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Khung Giờ Vàng - Đại Phong Quát Quá

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Đam mỹ] [Truyện Hoàn] Khung Giờ Vàng - Đại Phong Quát Quá
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Khung Giờ Vàng
20201031.png

Tác giả: Đại Phong Quát Quá
Tên gốc: Bát Điểm Đương
Thể loại: Đam mỹ, hài hước, khác
Biên dịch: Thiên Nhai
Trạng thái: Full
Nguồn: karutaname.wordpress.com
Văn án:
Ý nghĩa của tên câu chuyện *tên gốc là “Bát điểm đương”, muốn nói về những khung giờ vàng hay còn được xem là khung phát sóng 8 giờ tối mỗi ngày trong tuần.

Mà khung giờ này thường là những bộ phim lôi cuốn nhất, hấp dẫn nhất “cẩu huyết” nhất mà các bà các mẹ bên Tàu thích xem.


 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hứa Đại Chí luôn cho rằng tương lai mình sẽ trở thành một nhân vật tai to mặt lớn.

Phần nhiều trong đầu của kẻ có suy nghĩ ngu ngốc thế này đều tồn tại một nguyên do nhất định. Mà nguyên do của Hứa Đại Chí là sáng sủa.

Hứa Đại Chí là một gã trai cực kỳ sáng sủa. Nói đến chuyện vì sao lại sáng sủa, bản thân Hứa Đại Chí giải thích rằng: “Người quá mức anh tuấn là một loại tội ác”. Giáo viên chủ nhiệm Triệu năm lớp 1 cấp 1 của Hứa Đại Chí thì đưa ra một đánh giá chính xác hơn: “Đứa bé này, mày rậm mắt to tướng mạo chói sáng”. Năm ấy Hứa Đại Chí nghe xong câu này đã lập chí lớn tương lai phải đầu đội trời chân đạp đất, cũng kể từ đó mà thích làm bộ làm tịch, khoe khoang khoác lác.

Nhưng số phận thường không giống với những gì người ta mong đợi. Một không tiền tài hai không gia thế, kể từ khi Hứa Đại Chí tốt nghiệp một trường đại học hạng bét đến nay đã sắp đầu hai đít chơi vơi rồi, gã vẫn chỉ là phóng viên nho nhỏ của một tờ báo thành phố. Ngày ngày xách máy ảnh lái con Jeep[1] cà tàng chạy tứ lung tung khắp nơi, rồi còn phải trầy trật với sự quản chế của tổng biên tập đầu hói và những cơn giận vô lối của trưởng ban bà tám.

Thứ ba, phong thủy không tốt, hành sự không thuận. Hứa Đại Chí đến giờ lên cơ quan, vừa bước vào cửa đã bị tổng biên tập đại nhân cho gọi.

Tổng biên tập đại nhân là cậu họ nhà Hứa Đại Chí, thế nên lúc dạy dỗ không giống với người khác, thường xuyên trưng ra một kiểu tự cho là hiền từ của bậc cha chú. Thấy Hứa Đại Chí bước vào, ông sẽ nhất định phải thở dài một cái, rồi chỉ vào bàn làm việc bảo: “Ngồi xuống cái đã”, sau đó tiếp tục thở dài thêm cái nữa ý rằng ông có biết bao lời thấm thía muốn nói.

Hứa Đại Chí kéo ghế ngồi xuống, chờ tổng biên tập thở dài xong mới vào việc. Ai ngờ cặp mày của tổng biên tập hôm nay chau vào càng sâu, thở dài rồi lại thở dài một cái, mới từ tốn nói: “Đại Chí à! Có biết vì sao cậu gọi cháu đến không?”

Hứa Đại Chí hiểu nhất là quy trình phát biểu của tổng biên tập, thế là không nói lời nào đợi tiếp câu sau. Quả nhiên, tổng biên tập rút ra một tập tài liệu từ trong ngăn kéo ném lên bàn, nặng nề lắc đầu: “Lượng phát hành tháng này của tờ ‘Tin tức mỗi ngày’ chúng ta ít hơn nhiều so với tờ ‘Báo đô thị mới’! Có biết nguyên nhân không?”

Hứa Đại Chí cười khan: “Người của bên phát hành cũng thật là, ngày nào…”

Tổng biên tập phẩy tay, ngắt lời Hứa Đại Chí: “Cái này không liên quan mấy đến bên phát hành. Cậu vừa xem khảo sát phản hồi trên mạng. Phản ánh đa phần là tin tức của tờ báo chúng ta, đặc biệt là mục xã hội, không thú vị bằng ‘Báo đô thị mới’. Đại Chí à! Công tác phát hành đương nhiên quan trọng, nhưng lượng phát hành thật sự phải dựa vào nội dung của báo chúng ta! Vấn đề này cháu phải nhớ kĩ.”

Hứa Đại Chí nhìn chòng chọc mái đầu bóng lưỡng của tổng biên tập đại nhân, đi thẳng vào vấn đề: “Tháng này lại có nhiệm vụ mới phải không ạ?”

Ông cậu chợt mỉm cười: “Thằng nhóc nhà cháu đúng là có đầu óc! Chẳng trách Hàn Tư Hồng cực lực tiến cử với cậu, bảo chuyện này để cháu đi làm là tốt nhất!”

Hàn Tư Hồng?! Hứa Đại Chí không hiểu sao bỗng rùng mình, nhìn tổng biên tập cười càng hiền từ hơn, trực giác thấy đây không phải chuyện gì tốt lành: “Nhiệm vụ gì ạ?”

“Đại Chí này, cháu có biết tháng này chúng ta kém hơn báo đô thị mới là vì sao không? Không phải nhờ mấy bài phóng sự điều tra tình nhân của đại gia sao! Giờ họ còn đang điều tra thêm ‘chỗ dựa’ của nữ sinh viên nữa. Do đó nhiệm vụ cấp thiết là phải có đối sách mới mẻ cập nhật hơn bên đó. Hàn Tư Hồng đề xuất một ý tưởng với cậu, rất được. Sẽ do cháu phụ trách. Cháu phải nắm bắt thời gian đi làm, không được để báo đô thị mới nghĩ ra lại tranh trước.”

“Rốt cuộc, nội dung cụ thể, là gì ạ?”

“À”. Tổng biên tập đại nhân cười hiền từ thấy tợn: “Thanh niên trẻ, đúng là đầu óc hơn đám cổ lỗ sĩ chúng ta, lại có tinh thần cầu tiến! Phóng sự điều tra quán bar đồng tính, kiểu đề tài này vừa có tính xã hội vừa có xu hướng thời đại, đám người già chúng ta cũng không tài nào nghĩ ra, ha ha ha~~~”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
“Đúng thế, chính tôi đề xuất cậu với tổng biên tập”. Trong mắt của Hứa Đại Chí, khuôn mặt của bà tám Hàn cười đến là xán lạn. “Cậu có ý kiến?”

Hứa Đại Chí rít ra hai chữ qua kẽ răng: “Không có.”

Đừng bao giờ đôi co với phụ nữ.

“Có điều không biết tôi làm đã làm tốt ở đâu, lại phiền trưởng ban đích thân tiến cử tôi với tổng biên tập?”

“Tôi vốn không định chọn cậu. Nhưng không còn cách khác, chọn cà phải chọn quả đầu cây, dùng tạm vậy. Ai bảo nam giới trong mục chúng ta, cậu còn nhìn ra người ngợm, ít nhất được cái tướng cao to.”

Hứa Đại Chí quét qua đám đồng nghiệp nam đang chúc đầu giả vờ làm việc kia. Ấy vậy mà bà cô này cũng nói được mấy câu chí lý. Công việc mà, khó tránh khỏi có lúc phải dâng mình một tí.

“Cũng không thể bởi vì tôi đẹp trai mà phải hi sinh chứ?

Hàn Tư Hồng phớt lờ câu cuối của Hứa Đại Chí: “Cứ quyết định thế đi! Ý của tổng biên tập là càng nhanh càng tốt nên tối nay bắt đầu luôn. Quán bar đó tên là Pure Time. Cậu nhớ thay quần áo khác, Lý Khắc nhà tôi biết chỗ đấy.”

Mẹ kiếp! Ông vẫn chưa đồng ý mà! Hứa Đại Chí cười khẩy: “Làm phiền trưởng ban Hàn còn phải để trợ lý Lý chồng chị dẫn tôi đi.”

Mặt bà tám Hàn cười như hoa loa kèn đua nở: “Không phải, tôi thấy anh ấy đứng với cậu là hợp nhất, đặc cách đòi Lý Khắc từ chỗ giám đốc Cao bên bộ phát hành qua đây.”

Hứa Đại Chí đột nhiên rùng mình một cái, da gà da vịt dựng lên lỉa chỉa.

Ánh mắt Hàn Tư Hồng lấp lánh như ánh nắng ngày xuân, giọng nói dịu dàng gấp 120 nghìn lần: “Hai các cậu, phải ra vẻ thân mật vào đấy.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Lý Khắc là chồng Hàn Tư Hồng, dáng vẻ thư sinh điển hình, ăn nói nhỏ nhẹ, mới cưới bà tám Hàn chưa đầy mười tháng.

“Tôi phát hiện dạo này Tư Hồng ngày càng lạnh nhạt với tôi, có thể cô ấy không còn yêu tôi nữa rồi”. Buổi tối nhận nhiệm vụ đi Pure Time, con Jeep giẻ rách băng băng trên con đường rực rỡ ánh đèn neon. Lý Khắc ngồi trên ghế phụ chán nản hút thuốc, tâm sự với Hứa Đại Chí.

Hứa Đại Chí vẫn cảm thấy thể loại lụy vợ như Lý Khắc sống trên đời căn bản làm mất mặt toàn thể cánh đàn ông. Nhưng nếu đã tìm mình tâm sự nghĩa là coi mình như anh em trong nhà. Thể diện cũng phải giữ lại cho nhau. Vậy nên gã an ủi Lý Khắc: “Đàn bà ấy à, anh vẫn mong chờ kết hôn xong cô ta sẽ đối xử với anh như hồi còn yêu đương? Nhưng Hàn Tư Hồng chán anh, cô ta còn có thể đi tìm ai khác sao?”

“Thực ra tôi biết Tư Hồng ngứa mắt mình”. Lý Khắc cúi đầu ai oán, “Cô ấy vẫn hay chê tôi không được ưa nhìn.”

Hứa Đại Chí nắm vô lăng thương hại nhìn Lý Khắc. Tướng mạo của Lý Khắc là kiểu mặt thư sinh có thể bắt gặp ở bất cứ chỗ nào trên đường phố, trời sinh một bộ dáng lều hều như ngọn giá đỗ, ném vào trong đám đông có thể xúc ra được cả đống. Hứa Đại Chí bắt đầu đồng cảm với Lý Khắc. Đẹp trai cũng người có người không, ông trời bắt anh ta mang khuôn mặt phổ thông để làm nền cho những người đẹp trai, cũng không phải lỗi của anh ta.

“Trợ lý Lý này, nói thật lòng tôi cũng không hiểu sao anh lại muốn cưới Hàn Tư Hồng. Dù rằng diện mạo xinh đẹp, dáng dấp cao ráo. Nhưng nếu tôi định lấy vợ thì đầu tiên phải chọn người hiền lành một chút. Còn thể loại chua ngoa yêu đương là được rồi, kết hôn nghĩa là sống với người ta mấy chục năm. Anh xem bây giờ, cô ta bắt anh đi làm cái gì?”

Lý Khắc mơ màng trong khói thuốc mịt mờ: “ Từ đầu tôi đã biết cô ấy có tật xấu này, nhưng vẫn cứ thích cô ấy, tôi cũng không hiểu vì sao. Cậu bảo tôi phải làm thế nào mới có thể đẹp trai đây?”

Hứa Đại Chí nghe thấy Lý Khắc nhờ chỉ bảo thì sôi nổi hẳn lên: “Tôi bảo anh này, thực ra người đẹp trai quá cũng không tốt đâu, phiền lắm! Như tôi ngày nào cũng bị phiền đến không chịu nổi. Ha ha~~~”

“Không đẹp trai càng không tốt. Hay thế này, mấy ngày nữa tôi mời cậu ăn cơm, từ từ nhờ cậu chỉ bảo. Á, rẽ phải, chính là chỗ đối diện rẽ phải kia…”

Hứa Đại Chí mở cờ trong bụng: “Trợ lý Lý thật là khách sáo, nào có cái gì chỉ bảo đâu. Tôi dừng xe ở đây. Nào nào, tôi bảo anh này ~~~”

Con Jeep giẻ rách cuốn theo khói bụi nồng nặc dừng lại bên một đám xe cộ lóc nhóc cạnh cửa Pure Time. Hứa Đại Chí mở cửa xe, phấn khởi bước xuống. Vòng qua bên kia chỉ dạy Lý Khắc đang rúm ró: “Anh cứ nhìn thẳng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào, tôi đảm bảo có đến nửa số người trong cái quán ăn này sẽ ngẩng đầu nhìn anh.”

Trong quán bar quả thật có hơn nửa số người đều ngẩng đầu lên. Bởi vì lúc Hứa Đại Chí nói ‘cái quán ăn này’ thì đã bước vào trong. Trợ lý Lý giả bộ ho khẽ: “Đây là quán bar, không phải quán ăn.”

Hứa Đại Chí nghênh ngang bước tới quầy bar: “Đều là chỗ bán rượu cả, như nhau thôi.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Trong Pure Time bật đèn đỏ nhờ nhờ, Hứa Đại Chí dựa vào quầy bar nhìn quanh quất, quả nhiên trông thấy hai thằng đàn ông ngồi bên nhau. Nhưng trông đều vô cùng bình thường, không hề có cảnh đàn ông mặc vest ôm nhau hôn hít với đàn ông mặc áo phông hoa như trong phim, thành thử có chút thất vọng. Bụng bảo tranh thủ thời gian đi một chuyến chẳng dễ gì, nếu là mình thì đã hôn được thì hôn, sờ được thì sờ, chứ cầm cốc thủy tinh tâm sự cái quái gì.

Em trai phục vụ niềm nở đi tới: “Hai anh uống gì?”

Hứa Đại Chí chưa vào quán bar kiểu Tây bao giờ, trợ lý Lý lẩm bẩm một từ tiếng tây nhưng nói bé quá không nghe rõ. Thế nên gã nói: “Cái gì cũng được.”

Em trai phục vụ nhếch mép cười: “Anh này rốt cuộc uống rượu gì?” Hứa Đại Chí nhanh trí chỉ vào trợ lý Lý: “Giống anh ta.”

Một cốc thủy tinh nhỏ, rượu vàng nhạt, đầy nửa cốc. Hứa Đại Chí nhấp một ngụm, chặc lưỡi: “Chẳng có vị rượu gì cả”. Lý Khắc sáp đến bên tai gã: “Một cốc này, hơn ba trăm đấy!” Hứa Đại Chí hít hà: “Mẹ kiếp! Còn không đủ cho tôi tợp một nhát!”

Trợ lý Lý lại ho khẽ: “Nhỏ giọng xuống, người bên cạnh nghe thấy đấy.”

Hứa Đại Chí quay sang bên cạnh bắt gặp một người đang đứng dựa vào quầy bar, ánh đèn chiếu lên dáng người nọ, không thấy được mặt mũi, chỉ thấy trong bóng tối khóe miệng hắn cong lên, rõ ràng là đang cười.

Hứa Đại Chí không để ý có bị người ta cười hay không, gã quay đầu lại tiếp tục ước lượng có cảnh nào đặc sắc để làm tài liệu. Lý Khắc thấy gã nhìn ngó lộ liễu thế chỉ sợ lộ mất âm mưu, đành ra vẻ hờ hững nhìn xung quanh, tìm chủ đề nói chuyện: “Chỗ này trang trí rất tinh tế.”

Hứa Đại Chí đáp: “Ờ.”

“Cũng yên tĩnh nữa.”

Hứa Đại Chí đáp: “Ờ.”

“Bầu không khí cũng không tệ.”

Lần này Hứa Đại Chí mới nghe vào tai lời của trợ lý Lý, lắc đầu đáp: “Mỗi tội đèn tối quá!”

Người bên cạnh rốt cuộc không chịu nổi phì ra tiếng. Khuôn mặt trợ lý Lý đỏ ửng như tương cà chua, bắt đầu cật lực ho lụ khụ.

Hứa Đại Chí không thấy có gì buồn cười, quay đầu nhìn người bên cạnh. Người nọ cũng quay người qua, hé lộ một khuôn mặt tuấn tú dưới ánh đèn, gật đầu mỉm cười với Hứa Đại Chí: “Cùng nhau uống rượu nhé? Tôi mời.”

Hớp rượu là đầu câu chuyện, xưng họ gọi tên đã là bạn bè.

Hứa Đại Chí cảm thấy mấu chốt của ngày hôm nay thật sự đã đến rồi, đang lo không có tin hot thì lại xuất hiện một thằng ngốc tự lọt lưới.

Thằng ngốc tự lọt lưới tên là Tần Tri Nghi. Lý khắc nhìn chằm chằm khuôn mặt của Tần Tri Nghi tự nhủ may mà bà xã không ở đây, nếu không cả quán bar này sẽ ngập tràn nước miếng mất. Trên thực tế đã có ít nhất nửa số người trong quán bắt đầu nhìn qua đây, thậm chí em trai phục vụ cũng vô cùng ngưỡng mộ liếc nhìn Tần Tri Nghi và Hứa Đại Chí.

Nói qua nói lại đôi ba câu, Hứa Đại Chí bắt đầu khơi gợi chủ đề chính: “Sao cậu đi có một mình?”

Tần Tri Nghi quả nhiên không khiến Hứa Đại Chí thất vọng, hắn nở nụ cười chua xót: “Thật ra tôi vừa thất tình.”

Quào! Tin hot!

Hứa Đại Chí vội tiếp lời: “Cái thứ gọi là tình cảm, hay thích đùa giỡn con người. Mà với chúng ta, sẽ càng trắc trở hơn người bình thường. Ài! Khó trách, quên hắn ta đi là được rồi.”

Tần Tri Nghi từ từ bước vào bẫy: “Nếu có thể quên thì đã tốt.”

Hứa Đại Chí tiếp tục mượn gió bẻ măng: “Tôi thấy tinh thần cậu giờ không tệ, nhưng nếu thật sự khó chịu thì tìm người tâm sự, rồi sẽ ổn thôi.”

Ai ngờ đúng lúc quan trọng, Tần Tri Nghi lại giậm chân tại chỗ: “Tôi giờ đã ổn rồi, cảm ơn nhiều.”

Hứa Đại Chí cười khan: “Thế thì tốt”. Mẹ kiếp! Muốn cảm ơn thì kể hết đi, ông đây còn ra báo dài kỳ.

Trong lòng Hứa Chí Đại đang cuồn cuộn sóng trào, ấp ủ làm thế nào biến Tần Tri Nghi thành mụ Tường Lâm[2], lại cảm thấy dưới ánh đèn mông lung nụ cười của Tần Tri Nghi vô cùng ưa nhìn. Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm phải tầm mắt của Tần Tri Nghi, cả người gã nảy lên như có điện chảy qua, tiếp theo là cơn sửng sốt trong lòng: Quào! Không phải cậu đã yêu mình rồi chứ?!
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong năm tháng mưa bom bão đạn, đồng chí XXX của chúng ta từng anh minh sáng suốt nói rằng: “Đe dọa lớn nhất đối với đội ngũ Cách Mạng không phải kẻ địch, mà là những kẻ yếu đuối và phản bội”. Trích dẫn lời này, có những lúc thật sự có thể nói về vị trí nhân tâm lòng người!

Có loại người như vậy sao? Có loại hành vi như thế sao? Ở trong cùng một chiến hào, trên cùng một chiếc thuyền, thế mà bỏ rơi chiến hữu mẹ nhà mày là thứ con người có thể làm sao?!

Thế nên ông mới bảo thằng Lý Khắc chẳng là cái thá gì! Cả đời nó xứng đáng bị sư tử hà đông cưỡi đầu cưỡi cổ không ngóc nổi đầu lên!

Ông mày đang ngồi trong quán rượu gay đây này, còn có một thằng BL chẳng may yêu ông đây nữa! Vợ mày bảo mày đến đây không phải để phòng cái này hả? Ông mày còn chưa nói được hai cau mày đã co chân chạy mất là cái chó má gì?

Đệch! Chưa từng vớ phải thể loại nhiệm vụ này!

Hứa Đại Chí cực lực nén giận. Họ Tần kia đã nhìn mình cười tẩm ngẩm một lúc, nhưng thấy tư liệu sống sờ sờ sắp xuất kho đến nơi, gã vẫn phải tiếp tục cố gắng cống hiến. Đang cân nhắc làm thế nào moi móc hết tình sử của em trai Tần, đến giờ khác mấu chốt Lý Khắc bất ngờ bảo anh ta muốn về nhà!

Hứa Đại Chí khoanh tay hỏi trợ lý Lý: “Tại sao?”

Trợ lý Lý co ro thân thể 1 mét 70 nho nhỏ lại: “Hai cậu cứ từ từ nói, tôi, tôi thật sự phải đi có việc.”

Tần Tri Nghi đánh giá hai người họ, sau đó cười rất là sáng tỏ: “Chắc là tôi làm lỡ việc hai người rồi. Cứ từ từ nói, tôi qua đằng kia xem.”

Vịt đã tới miệng há có thể để nó bay đi. Hứa Đại Chí vội vàng xua tay: “Không phải, không phải. Bà xã anh ta gọi về nhà ăn cơm. Chúng ta nói chuyện tiếp đi.”

Lý Khắc như được đại xá, trốn mất.

Hứa Đại Chí nghiến răng ken két nhìn chòng chọc bóng lưng đã ra khỏi cửa. Tần Tri Nghi cúi đầu trầm ngâm một lát, đột nhiên vươn tay vỗ vai gã.

Mamma Mia~~~ Đây chính là cách thức ve vãn đồng tính trong truyền thuyết đó sao?

Hứa Đại Chí ngước nhìn trần nhà cười ba tiếng ha ha ha. “Rượu này uống chẳng được là mấy. Tôi biết một quán ngon lắm, đi uống đã đời không?”

Tần Tri Nghi ngẩng đầu nhìn gã chốc lát, gật đầu: “Được, dù sao tôi cũng rảnh.”

Phật tổ ơi, con thật là nhân tài trong các nhân tài! Rời khỏi quán bar rồi, cậu ta cũng chẳng dám làm chuyện gì đồi bại nữa. Dù sao tôi cũng rảnh~~ ha ha~~~ ngôn ngữ của oán nam à! Xem hôm nay ông uống mấy chén moi hết tình sử nhà mày ra! Ha Ha ~~~ Mình là thiên tài! Thiên tài!

Nhiều năm sau, Hứa Đại Chí thỉnh thoảng đôi lúc không vui, uống chén rượu nhớ lại ngày này hôm nay liền ngẩng đầu gào lên: “Mình thật sự là thằng ngu!”

(Chủ nhà: Không hiểu sao đợt trước post thiếu chương. Giờ post bù.)
Chú thích:

[1]Xe Jeep: Là một dòng xe ô tô của Mỹ.

timg


[2]Mụ Tường Lâm: Nhân vật trong tác phẩm “Lễ cầu phúc” của tác gia Lỗ Tấn. Nhân vật được xây dựng là điển hình cho người phụ nữ nông thôn tại Trung Quốc xưa. Mặc dù thật thà, chịu thương chịu khó nhưng lại cuộc sống truyền thống vùi dập, cuối cùng trở thành ăn mày rồi chết cóng trong gió tuyết.
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Người quen ăn hàng uống tiệm đều có những yêu cầu đối với quán ăn. Mà yêu cầu của Hứa Đại Chí càng chú trọng hơn so với kẻ khác.

Một đồ nhắm phải ngon, hai bát đĩa cái nào cũng phải lớn, ba cửa tiệm phải ngăn nắp sạch sẽ, bốn giá cả phải phải chăng, năm chủ quán phải nhiệt tình hào phóng, sáu mấy em phục vụ bàn phải trẻ trung ngon mắt.

Trong tất cả hàng quán nói chung, Hứa Đại Chí thích nhất quán Trần Béo.

Trần Béo là biệt danh được ông chủ đặt làm tên quán. Hứa Đại Chí nhận xét cái tên này tục mà lại không tục. Quán ăn nằm gần nhà Hứa Đại Chí, con Jeep cùi bắp cuồn cuộn khói bụi dừng lại trước cửa quán, Hứa Đại Chí chỉ biển hiệu đắc chí giới thiệu với Tần Tri Nghi: “Béo là anh em của tôi, vào trong đừng khách sáo! Thằng Béo sống thoái mái lắm!”

Như thể nói có sách mách có chứng, hai người chưa vào trong quán, Trần Béo đã đích thân ra đón, thân thiết chào hỏi: “Ôi dồi! Thằng nhóc này chỉ chọn giờ đẹp mà đến, hôm nay vừa mới nhập cà rà[1] xong, đang bảo gọi điện cho cậu! Bưng lên luôn nhé? Đây cũng là bạn cậu à? Xin chào! Xin chào! Đừng khách sáo, bạn của Đại Chí chính là bạn của Béo tôi. Lần sau đến tôi giảm giá cho cậu 20%!”

Hứa Đại Chí ngông nghênh dẫn Tần Tri Nghi phi thẳng vào phòng trong: “Béo! Cho tôi thêm mấy món rau ngon một chút, còn lại vẫn thế! Với lại cho ba bình Lão Khẩu Tử[2] lên trước đi.”

Mấy món đồ nhắm quả thật đúng điệu, cà rà cũng tươi ngon. Nồi lẩu nhỏ sôi sùng sục tỏa ra tầng hơi nóng, Hứa Đại Chí thỏa mãn ợ một cái: “Thế nên tôi bảo này, muốn ăn ngon vẫn nên đến quán ăn thì hơn. Mấy chỗ Tây kia thỉnh thoảng đi cho vui thôi. Không phải là chỗ ngày ngày trôi qua được!”

Tần Tri Nghi chỉ tủm tỉm gật đầu.

Hai bình rượu trắng đã cạn, Hứa Đại Chí cảm thấy mặt đã hơi đỏ, vậy mà khuôn mặt trắng ngần của Tần Tri Nghi vẫn không đổi sắc.

Nhìn không ra tên yếu ớt này uống được nha! Hứa Đại Chí dần dần thấy tên kia có chút ưa nhìn. Nom cũng nhã nhặn, mỗi tội phải cái đồng tính.

Ông không tin không chuốc say được mày! Hứa Đại Chí tiếp tục rót rượu vào cốc của Tần Tri Nghi: “Tiếp nào tiếp nào!”

Tần Tri Nghi che cốc lại: “Uống nữa không về nổi nhà mất!”

“Đã uống rượu thì phải uống cho đã đời!” Hứa Đại Chí đã cầm rượu trên tay thì hăng hái gấp bội, bèn phóng khoáng tiếp lời: “Nhà tôi ngay kia, không đi được thì tối nay về nhà tôi ngủ!”

Một lời đã định.

Tần Tri Nghi tựa như bị lây nhiễm cảm xúc hăng hái của Hứa Đại Chí, tự lấy bình rượu rót vào cốc của mình: “Đã vậy tôi đành tận lực bồi quân tử thôi”. Hứa Đại Chí tán thành: “Hết sảy! Uống thế mới có ý nghĩa chứ. Không giống mấy thể loại ẻo lả để cho vợ quản kia!”

Bình thứ ba đã dần cạn, ánh mắt Tần Tri Nghi bắt đầu mông lung dưới làn hơi nước lẩu: “Anh ta, anh ta cũng có vợ.”

Hứa Đại Chí giỏng tai lên nghe: “Hả, thật à?”

Tần Tri Nghi lắc đầu: “Không nói chuyện này nữa.”

Mẹ kiếp, lại lúc quan trọng thì ngậm mồm như hến! Hứa Đại Chí cười xòa: “Thì không nói nữa, chúng ta mở bình nữa, uống tiếp.”

Tần Tri Nghi mơ màng nói được rồi đột ngột rũ mắt ngả ra sau ghế. Hứa Đại Chí mới hấp tấp nói: “Này này, cậu đừng có say!” Mẹ kiếp, biết thế không chuốc hắn nhiều như thế! “Này, đừng có ngủ mà!”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Trộm gà không thành còn mất nắm gạo! Hứa Đại Chí vừa lôi vừa kéo Tần Tri Nghi lên tầng sáu, mở cửa ra, ném vào sô pha. Họ Tần chống cằm nhìn xung quanh: “Chỗ này là….”

“Nhà tôi”. Hứa Đại Chí bực mình không để đâu hết, rót một cốc nước lọc đưa tới: “Cậu ở chỗ nào? Nếu không tôi đưa cậu về?”

Tần Tri Nghi uống hai hớp, có vẻ tỉnh ra một chút: “Tôi đang ở khách sạn Thiên Châu.”

“Khách sạn? Nhà cậu không ở đây à?”

“Tôi mới từ Anh trở về mấy hôm trước.”

Xời, còn là “rùa biển[3]”. “Đi làm ăn sao, giỏi thế.”

Tần Tri Nghi cúi đầu: “Không phải.” Ể? Đầu óc Hứa Đại Chí lóe sáng, rặt một dáng vẻ hóng hớt không gì bằng ngồi xuống bên cạnh Tần Tri Nghi: “Không phải do cậu thất tình chứ?”

Họ Tần không trả lời, Hứa Đại Trí biết mình vớ được của trời rồi. Gã đang định nói tiếp thì Tần Tri Nghi đã chợt ngẩng đầu lên hỏi: “Nhà anh còn rượu không?”

Muốn uống rượu, đấy chính là dấu hiệu chuẩn bị tâm sự nha! Hứa Đại Chí gật như trống bỏi: “Có, có, trong bếp tôi còn mấy bình rượu xái[4]. Để tôi đi lấy.”

Một bình rượu xái, hai cốc trà to. Tần Tri Nghi nhận lấy cốc, Hứa Đại Chí cũng ngồi xuống, vừa uống vừa giả vờ vô tình hỏi: “Vừa nãy thấy cậu bảo, anh ta… cũng có vợ rồi?”

Tần Tri Nghi lại cúi đầu: “Nhưng vẫn chưa chính thức kết hôn.”

“Vậy không phải là bắt cá hai tay sao!”

Tần Tri Nghi cười gượng: “Tôi thì tính làm gì? So làm sao được với vị hôn thê kia.”

“Cũng không thể nói vậy, anh ta đã ở bên cậu rồi còn đi tìm phụ nữ chính là anh ta không đúng!”. Trừ khi là có vị hôn thê trước rồi mới cặp bồ với cậu. Hứa Đại Chí bổ sung trong lòng.

Ánh mắt họ Tần càng lúc càng rời rạc: “Không thể trách anh ấy, con người ai chẳng phải thành gia lập thất.”

Hứa Đại Chí dần bạo mồm hơn: “Không phải bảo ~ nước ngoài có chỗ cho phép đồng tính kết hôn sao?”

Tần Tri Nghi không đáp.

Hứa Đại Trí cảm thấy cảnh vật trước mắt bắt đầu nhòe dần, cũng từ từ không quản miệng mình nữa: “Tôi thấy là do anh ta muốn lấy vợ, mới mượn cớ ~ vứt bỏ cậu đi.”

Tần Tri Nghĩ nhắm mắt, hai hàng nước mắt men theo khuôn mặt rơi xuống.

Hứa Đại Chí cuống lên: “Này này, tôi chỉ nói thế thôi, cậu đừng cho là thật. Thôi nào, trả rượu lại cho tôi”. Hắn mà uống say rồi khóc lóc thì mình cũng không gánh nổi! “Cậu, có muốn uống nước lọc không? Chuyện này, chuyện này không phải đều đã qua rồi sao?” Má nó, Hứa Đại Chí dụi mắt, vươn tay vỗ vai Tần Tri Nghi, vừa lôi ra mấy lời khuyên anh em hồi đại học trước đây: “Sau này tìm người tốt hơn thế, là được rồi!”

Tần Tri Nghi ngẩng đầu, hé ra đôi mắt đen như mực, sâu thăm thẳm như đầm nước. Đừng nhìn tôi như vậy ~~~ Hứa Đại Chí nheo mắt, trời quay cuồng, đất quay cuồng. Trước mắt càng mông lung, khuôn mặt Tần Tri Nghi dần dần biến thành hai thành ba cái.

Nhưng mà trông cậu ta, thật sự ~~ khá là ~~xinh xắn. Phủi phui! Mẹ nó mình thật là uống nhiều quá rồi, thế mà có thể thấy một thằng đàn ông xinh xắn. Hứa Đại Chí lắc lư cái đầu, tiếp tục nheo mắt, hai cái ba cái mặt của Tần Tri Nghi từ từ biến thành Trần Tuyết Doanh, em gái Trần Béo, người trong mộng của Hứa Đại Chí. Em Tuyết Doanh chan chứa tình cảm ngước mắt nhìn mình, nụ cười nở trên bờ môi hồng phảng phất như cánh hoa đào trong gió. Hứa Đại Chí cũng dại ra cười ngu ngơ, cười một cái, người trước mặt lại biến thành Tần Tri Nghi, rồi lại chớp mắt hóa thành Tuyết Doanh. Hứa Đại Chí không kìm được vươn tay ra xác nhận. Em Tuyết Doanh cũng vươn tay đến, quấn lấy cổ mình. Chốc lát, Hứa Đại Chí nhận ra mình đang bồng em Tuyết Doanh đi vào giường trong phòng ngủ. Đôi mắt đó sao mà đáng yêu đến vậy, bờ môi mềm cũng thật tiêu hồn người. Mộng! Giấc mộng này thật quá đỗi ngọt ngào!

Hứa Đại Chí ngã lên giường, bồng bềnh trồi nổi như đang trong mây trời, ôm lấy em Tuyết Doanh hôn sâu. Ôi giấc mộng hạnh phúc! Làn da Tuyết Doanh thật mịn màng! Đã là mộng, nhất định phải làm cho đủ vốn liếng!
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
7 rưỡi sáng, chuông báo thức ở đầu giường bắt đầu gào toáng lên: “Cháy nhà rồi!!! Dậy mau!!! Cháy nhà rồi!!! Dậy mau!!!”

Hứa Đại Chí bật dậy như cương thi, vừa trông thấy đồng hồ đã cuống cuồng lao xuống đất như bị điện giật: “Muộn làm rồi, muộn làm rồi! Đặt nhầm giờ rồi! Quần áo, quần áo đâu rồi? Quào, tối qua sao lại ngủ trần chuồng thế này ~~~”

Trong ổ chăn mơ màng phát ra âm thanh, một người ló đầu ra: “Ồn quá!”

Hứa Đại Chí quay đầu lại, nhìn xuống giường, đơ mất 3 giây rồi xốc chăn lên gào tướng: “Cậu?! Cậu!!! ~~~~”

Người đàn ông trên giường chống nửa người ngồi dậy: “Ồ, anh đi làm hả?”

Hứa Đại Chí trân mắt ra nhìn, đầu óc ầm một tiếng vỡ lẽ, khuôn mặt tức thì biến thành quả cà tím chính hiệu. Ông nội ơi, bà nội ơi ~~ Liệt tổ liệt ông ơi ~~~ “Cậu, cậu ~~~ Tôi, tôi ~~~ Tối qua tôi đã ~~~”

Tần Tri Nghi tựa vào đầu giường, tủm tỉm ngó gã: “Nhớ ra rồi hả?”

Ông trời ơi!!! Đây là mơ, nhất định là mơ ~~~ Hứa Đại Chí vò đầu liên hồi: “Không thể nào, tôi hẳn là không làm cái gì, hẳn là thế ~~~”. Tối qua lúc đầu đi uống rượu ~~~ sau đó đưa họ Tần về ~~ sau đó lại uống nữa ~~~ sau đó ~~~~

Hứa Đại Chí ôm lấy đầu, dần dần sụp xuống.

Ông bà liệt tổ liệt tông ơi ~~~ Bố mẹ em Tuyết Doanh ơi ~~~ Con xin lỗi mọi người! Con là thằng chó má! ~~~ Con đã cùng với một thằng con trai, cùng với một thằng con trai ~~~ Con là súc vật! ~~~ Đời này con làm sao làm người nữa đây ~~~

Tần Tri Nghi mặc quần áo xong bước xuống giường, Hứa Đại Chí ngẩng đầu lên, rưng rưng hai mắt đỏ ửng đáng thương không sao kể hết nhìn hắn: “Tối qua tôi có thật sự với cậu như thế nào không?

Tần Tri Nghi cúi đầu nhìn Hứa Đại Chí: “ Như thế nào cũng là anh đối với tôi, không phải tôi đối với anh, anh lại chẳng tổn hại cái gì.”

Hứa Đại Chí lại gào rú bi thương, ôm đầu. Mình đúng là thằng súc vật.

Nhưng mà, trời biết đất biết Tần Tri Nghi cũng biết chân tướng thực sự mà Hứa Đại Chí không hề hay biết. Thực tế chuyện xảy ra tối qua chỉ dừng lại ở hôn môi mà thôi. Hứa Đại Chí ôm hắn hôn đến là sung sướng rồi phấn khởi đi lột hết quần áo của “em Tuyết Doanh” xuống, sau đó duỗi tay tay sờ mó ngực người ta một hồi nghi hoặc hỏi: “Tuyết Doanh, ngực em đâu rồi? Bên dưới hình như thừa cái gì này”. Thế là bị Tần Tri Nghi đạp sang bên cạnh, lăn ra ngủ khò khò.

Mình là thằng súc vật, đáng đời bị báo ứng!! Giờ phải giải quyết như thế nào? Hắn nói mình không tổn hại gì cả, hắn vốn là đồng tính, có lẽ không để ý mấy chuyện này. Hoặc là… Hứa Đại Chí lại đáng thương nhìn Tần Tri Nghi: “Tối qua thực sự là quá chén. Tôi ~~ không cố ý.”

Tần Tri Nghi nhìn trần nhà, lặng lẽ nói: “Phóng viên với gay làm tình một đêm, không biết có thể lên trang nhất mục xã hội không. Anh phóng viên, anh nói xem?”

Hứa Đại Chí ngoác mồm, nhảy dựng lên từ trên đất: “Cậu! Cậu!”

Quanh năm lên núi đao, hiện tại lộn nhầm canh đậu hũ rồi!

Mặt Hứa Đại Chí từ tím chuyển sáng xanh rồi chuyển về tím. Hóa ra thằng cha này từ đầu đã có tính toán! Thằng khốn gay mẹ mày chết tiệt!

Hắn tính kế mình làm gì? Muốn tiền, muốn sắc? Hay là ghen ghét mình đẹp trai hơn hắn? Hay không phải là ~ muốn truyền si đa cho mình chứ? Mẹ kiếp! Uổng công tối qua mình thấy hắn khóc như cháo thập cẩm còn thấy thương xót. Hóa ra tất cả đều là dối trá. Nhất định là trai bao có nghề!

Gân xanh trên trán Hứa Đại Chí nổi lên: “Cậu muốn bao nhiêu tiền?”

Tần Tri Nghi nhếch miệng: “Gì cơ?”

Hứa Đại Chí cười khẩy: “Thôi đi! Cậu tính kế tôi không phải bởi muốn tiền sao! Nếu không thì còn muốn gì? Chuyện cậu kể hôm qua nghe hay đây, còn nói mình vừa về nước ~~ tôi thấy cậu chẳng qua chỉ là thằng trai bao, bị chủ ruồng bỏ mà thôi!”

Tần Tri Nghi trầm mặt: “Nghe nói mục tâm sự tình cảm của báo đô thị mới nổi tiếng lắm. Không biết em Tuyết Doanh của anh có thích đọc không.”

Hứa Đại Chí siết tay thật chặt, Tần Tri Nghi tiếp tục nói: “Điều kiện là anh đồng ý từ nay trở đi không viết những thứ liên quan đến vấn đề này nữa. Hủy bỏ đề tài này của các anh đi.”

Hứa Đại Chí nhíu mày: “Chỉ cần thế là được? Cậu không cần tiền?” Hóa ra là sợ bị đăng báo, không nói sớm! Bà tám Hàn dày vò cái quái gì, hại ông mày rén hết cả. Bỏ đi là được! Hứa Đại Chí dần bình tĩnh lại: “Cái này dễ. Đề tài này không phải tôi nghĩ ra, nói thật tôi cũng bị ép bất đắc dĩ thôi!”. Gã lại đảo mắt nhìn tên họ Tần, vẫn không kìm được hỏi: “Sao cậu biết tôi là phóng viên.”

Tần Tri Nghi lại nhếch miệng: “Xe của anh dừng trước cửa là tôi biết.”

“Vì sao?”

“Lúc đó tôi ngồi cạnh cửa sổ.”

“??”. Hứa Đại Chí vẫn không hiểu.

“Tấm biển dán trên kính chắn gió của anh viết rõ ‘Báo tin tức mỗi này’.”
 
Tham gia
13/4/19
Bài viết
887
Điểm cảm xúc
1,270
Điểm
93
Hứa Đại Chí ơi là Hứa Đại Chí, ngay cả con lợn cũng có não, vì sao cháu lại không có?!” Tổng biên tập đại nhân đập bàn, mái đầu bóng nhẫy rơm rớm mồ hôi. “Có ai đi tác nghiệp lại để biển mục xã hội trên nóc xe không!! Dốt! Dốt không tả!!! Cả một đề tài hay lại bị hủy như thế!”

Hứa Đại Chí cúi gằm, ra vẻ đau khổ nghe sếp dạy dỗ.

Buổi sáng thế giới biến hóa, lỡ mất ca đầu. Buổi chiều vừa bước vào văn phòng, Hứa Đại Chí đã đẩy hết bà tám Hàn với đám đồng nghiệp đang tới hỏi tình hình ra, đi thẳng vào phòng tổng biên tập.

Tổng biên tập đại nhân cười tít mắt, tâm trạng rất vui vẻ: “Đại Chí này, tối qua mệt lắm phải không. Sáng nay coi như để cháu nghỉ phép. Trợ lý Lý có báo cháu tiến hành rất thuận lợi.”

Hứa Đại Chí mếu máo lắc đầu: “Tổng biên tập, cháu xin lỗi. Kế hoạch lần này có thể phải đổ xuống sông rồi.”

Giữa trời xanh chợt tràn xuống sương mù, tổng biên tập bật dậy từ trên ghế: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Mặt Hứa Đại Chí càng chảy dài: “Bảo sao tối qua đang lúc tác nghiệp trợ lý Lý lại đột nhiên muốn về nhà, ra là anh ấy đã nhận ra có chuyện không ổn, chúng cháu bị người ta phát hiện rồi.” Trợ lý Lý, đừng trách tôi kéo anh xuống hố, tối qua anh bất nhân với anh em, đời này của tôi xong cả rồi, anh cũng đừng mong thoát nạn.

Tay của tổng biên tập bắt đầu co giật theo thói quen: “Sao lại bị người ta phát hiện được?”

“Cháu đầu tiên cũng không hiểu. May mà tối qua có người đồng tính uống rượu với cháu, cậu ta thấy cháu đẹp trai, thích cháu, đã lén bảo cháu chạy mau. Người trong quán bar đã gọi đám tay chân rồi, nghe nói những quán kiểu đó có dính líu với xã hội đen. Tối qua cháu mà chạy chậm hai phút thì hôm nay chú đã không gặp được cháu rồi”. Mình quả là thiên tài trong các thiên tài! Hứa Đại Chí càng nói càng hăng, tiếp tục kể lể: “Cậu gay đó chạy cùng cháu, cậu ta bảo báo chúng ta nếu dám xuất bản tin tức về quán bar”. Hứa Đại Chí nhìn thẳng vào tổng biên tập, “Chủ quán sẽ tìm người xử lý cháu, trợ lý Lý, với cả tổng biên tập cậu nữa.”

Mắt tổng biên tập cũng trợn tròn, tay càng co giật mạnh: “Rốt cuộc làm thế nào mà bị nhận ra.”

Hứa Đại Chí cúi gằm hối hận nói: “Quên xé biển báo trên kính chắn gió xuống.”

Cơn giận của tổng biên tập tức thì cao ngút trời.

Liên hồi gầm thét, thao thao bất tuyệt.

Hứa Đại Chí liều cái tai, vẫn cố gắng nghe.

Cậu à, cậu thảm sao? Hiện tại ai cũng không thảm bằng cháu!

Cháu và Tần Tri Nghi đã làm ra chuyện không dám nhìn người khác rồi, cả đời này đã có vết nhơ, hơn nữa …. Hứa Đại Chí nghĩ rồi lại muốn tự vả vào mồm một cái.

Vốn dĩ thảo luận xong điều kiện của tên họ Tần, mọi người kết thúc, từ nay anh đi đường anh tôi đi đường tôi, vết thương trong tâm hồn cũng có thể từ từ chữa trị. Cơ mà…

Bố, mẹ, vì cớ gì hai người lại dạy dỗ con tốt đẹp đến thế?

Tống tiễn Tần Tri Nghi ra đến cửa, Hứa Đại Chí tự nhận đã làm chuyện trái lương tâm, cảm thấy hổ thẹn với họ Tần, thế là khách sáo nói: “Đi thong thả, sau này có chuyện gì tôi giúp được thì cứ nói!”

Giờ nghĩ lại lúc đó Tần Tri Nghi ôn văn nhã nhặn mỉm cười thực sự là nham hiểm đến cực điểm: “Thật ra tôi đang có chuyện muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng ngại mở lời.”

Hứa Đại Chí nghe thấy có người muốn nhờ vả, cái tính tình hào phóng lại bắt đầu trỗi dậy gây chuyện: “Có gì cứ nói, tôi nhất định giúp!”

Chết tiết! Vì cớ gì tôi phải nói ra như thế?

Tần Tri Nghi cười dạt dào như gió xuân thổi qua đất liền: “Có thể cho tôi ở đây một thời gian không?”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top