Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 150: Giữa rừng trúc
Cả cung điện xa hoa trong thoáng chốc bỗng im lặng như tờ. Hai hàng quân lính vẫn đứng sừng sững như các pho tượng thần. Ngay cả vị vua cao quý của họ cũng đứng thẫn người một lúc. Izu còn chẳng kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Ông... Ông ngoại?

Mochi vừa gọi người đàn ông to lớn kia là ông ngoại?

Đầu óc cô nổ oanh oanh, ý thức rối thành một đống tơ vò. Cho đến lúc thanh quyền trượng kia thả rơi loẻng xoẻng trên nền cung điện thì cô mới kịp định thần nhìn lại. Người đàn ông trừng trừng nhìn Mochi, hai vai run dữ dội. Tay cũng run run trỏ thẳng, miệng chỉ "Ngươi... ngươi..." hai tiếng rồi bỗng nhiên gầm lên:

- Ngươi còn nhớ ta là ông ngoại của ngươi à, thằng nhóc đáng chết. Ngươi tránh mặt ta bao lâu rồi? Có đứa cháu nào mà cả ngàn năm không tới thăm ông ngoại lấy một lần không? Đến mức ta phải giăng kết giới hết cả cái đại dương thì ngươi vẫn nhất định không bước một chân xuống biển lấy một bước. Ngươi tránh mặt ta như thế, bây giờ còn mặt dày gọi ta một tiếng "ông ngoại" sao?

Người đàn ông tức giận nói đến mức hàm râu rậm ấy như muốn bị thổi bay khỏi mặt, vừa run run tiến đến vừa gào lên chửi, nhưng những câu chửi về sau ngày càng nhỏ lại, bất giác ông ngồi phịch xuống ôm chầm lấy Mochi khiến cho Izu phía sau cũng hoảng hồn lui lại. Sau chuỗi chửi tung tóe, bây giờ lại đến màn nước mắt bay tứ tung.

- Nhưng mà... ta không thể ghét ngươi được. Thằng quỷ con, tại sao ngươi lại giống con bé đến vậy? Cứ nhìn ngươi là ta lại nhớ đến nó. Vì ngươi mà nó phải chết, đáng lẽ ra ta phải căm ghét ngươi mới phải. Nhưng nó chết... là chết trong hạnh phúc. Trời ạ, nụ cười của con bé mới đẹp làm sao... Đứa con gái mà ta yêu quý nhất...

Mochi khẽ sụp mắt xuống một chút. Anh biết ông đang rất xúc động, nhưng ở đây còn có Izu, không thể để ông cứ xổ cảm xúc ào ào ra thế này được. Lần nào gặp ông cũng như thế. Ăn chửi xong rồi nhìn ông "ăn vạ", riết cũng thành thói quen.

- Ông... có gì nói sau đi. Cho cô ấy thay y phục khác...

Người đàn ông, hay nói đúng hơn là ông ngoại của Mochi, lúc này mới ngước lên nhìn cô gái, hình như ông muốn nói gì, nhưng sau đó chỉ nhè nhẹ gật đầu một cái. Một thị nữ xinh đẹp liền bước đến cúi người trước mặt Izu:

- Mời tiểu thư đi lối này. Tôi sẽ mang cho cô một bộ y phục mới.

Izu có chút hoang mang, vô thức đánh mắt sang nhìn Mochi. Chàng trai như ý thức được ánh mắt của cô, liền quay lại trấn an:

- Không sao đâu.

Chỉ như thế, là đủ. Ánh nhìn hiền hòa, giọng nói nhè nhẹ của anh giống như một liều thuốc an thần, hoàn toàn khiến cho Izu quên đi hết thảy lo lắng bồn chồn. Cô hiểu, cô không cần băn khoăn hay nóng vội gì nữa. Những gì muốn nói, chắc chắn anh sẽ nói sau với cô thôi...

---



Rảo bước theo sau thị nữ, Izu cũng không quên ngắm nhìn một lượt tòa cung điện này. Nơi đây kiến trúc thực tinh xảo, tường và màn trướng lấy màu xanh nhạt làm chủ đạo chứ không phải vàng hoàng kim mà người ta vẫn thường nghĩ đến khi nhắc tới từ "cung điện". Trên tường và những cánh cửa lớn không khắc rồng mà lại được trang trí bằng những bức tranh thủy mặc sơn dầu, điểm thêm nhiều vỏ sò đầy màu sắc xung quanh, càng khiến cho những bức tranh ấy thêm lung linh. Dọc đường đi cũng trải nhung mượt, đi rất êm chân.

Vòng lại câu hỏi cũ, rốt cuộc thì bằng cách nào mà cô có thể từ lòng biển lọt đến cái chỗ này được nhỉ? Nơi đẹp thế này, chắc không phải là Địa Ngục đâu ha...

Còn có... Mochi nữa. Cậu ấy hình như có rất nhiều bí mật. Có vẻ như cô phải chuẩn bị tâm lý để đối mặt với thật nhiều chuyện phi thực tế nếu thực sự muốn thân cận hơn với gia tộc Tian thần bí này.

- Mời tiểu thư!

Thị nữ xinh đẹp phía trước từ lúc nào đã quay lại, nhã nhặn đưa tay làm động tác mời trước một cánh cửa mở sẵn. Izu chầm chậm bước qua, bất giác cặp mắt mở to đầy kinh ngạc. Không nghĩ đến, phía sau cánh cửa kia là một khung cảnh đẹp như chốn bồng lai. Suýt chút nữa là cô đã tưởng mình vừa bước chân vào những bức tranh trang trí khắp cung điện xa hoa.

Hồ nước nóng không lớn không nhỏ tĩnh lặng hiền hòa. Hơi nước lẩn quẩn bốc lên, lượn lờ mờ ảo, khiến cho cảnh sắc bỗng trở nên huyễn hoặc vô cùng. Rải rác xung quanh hồ là những bãi đá sỏi đủ màu sắc lớn nhỏ khác nhau, xen kẽ với những khóm kì hoa dị thảo tao nhã. Xa xa là một rừng trúc xanh mướt thẳng tắp, có cả vài hòn non bộ nước chảy róc rách thực thơ mộng. Izu đứng ngẩn ngơ một lúc, chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, vội quay đầu lại phía sau. Vẫn là một rừng trúc bát ngát không điểm dừng.

Cánh cửa cung điện hoàn toàn biến mất.

- Tiểu thư đừng hoảng.

Người thị nữ đã đứng bên cạnh Izu tự lúc nào. Dường như cảm nhận được sự hoang mang trong đáy mắt cô, thị nữ liền nhã nhặn mỉm cười:

- Tôi là người dẫn đường, đã đưa tiểu thư đến đây được, tất sẽ đưa người trở về được. Tiểu thư cứ yên tâm ngâm mình. Y phục đã chuẩn bị sẵn bên hồ.

Thấy Izu vẫn còn chút ngần ngại, nàng tiếp:

- Người là khách quý mà Mochi - sama mang đến, tôi có trăm lá gan cũng không dám thất kính đâu.

- A, ý em không phải thế! - Izu giật mình vội xua tay - Chỉ là... em có chút bất ngờ thôi.

Phải rồi, tình hình đã như thế, dù sao vẫn còn tốt hơn là chết đuối dưới lòng biển, có gì mà phải lo lắng chứ? Hơn nữa, nhìn đến người phụ nữ này, dù là thị nữ, thân phận không cao nhưng trông cô ấy vẫn phảng phất vẻ tự tin cao quý. Con người nơi đây, dường như không có ai là tầm thường cả. Không hiểu sao Izu lại cảm thấy cô ấy rất đáng tin, tự nhiên cũng không còn lo ngại nữa.

Nhanh chóng gỡ bỏ lớp đồ bộ ướt nước có phần khó chịu của mình, Izu nhẹ nhàng bước chân xuống hồ. Độ ấm của hồ thật sự rất dễ chịu, lại thêm khung cảnh như tiên như mộng thế này, đúng là một món quà của tạo hóa. Chỉ là... không biết món quà vô giá này đang nằm ở cái địa phương nào nữa...

- Anou... Liệu... em có thể được biết đây là nơi nào không?

Thị nữ mỉm cười hòa nhã:

- Tiểu thư thứ lỗi, tôi không thể tiết lộ bất cứ điều gì về nơi đây nếu chưa được cho phép.

- Vậy sao? Thật tiếc... Vậy... em có thể biết tên của chị không?

Hai hàng chân mày thanh mảnh của thị nữ hơi nhướng lên một chút. Hiển nhiên cô nàng cũng không nghĩ Izu sẽ hỏi đến mình. Nhưng đó chỉ là khoảnh khắc, thị nữ nhanh chóng khôi phục vẻ nhã nhặn vốn có:

- Không dám nhọc tiểu thư bận tâm. Tôi chỉ là một con sao biển thành tinh thôi, hoàn toàn không có tên.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 151: Hé lộ thân thế Mochi
Izu đã ngây ngẩn hết bao nhiêu lâu, chính cô còn không rõ, chỉ biết khi định thần lại thì cô đã được cô gái "sao biển" kia giúp mặc xong y phục. Mái tóc vàng cũng được cô dùng khăn bông lau khô sạch sẽ.

Nhìn xuống bộ y phục của mình, Izu không khỏi cảm khái. Váy dài màu vàng nhạt vừa khéo léo che khuất mắt cá chân tinh tế, bên ngoài phủ một lớp voan mềm mỏng rũ xuống. Áo trên trắng ngà ôm gọn cơ thể thiếu nữ xinh đẹp, ẩn hiện vài đường vân xảo diệu dưới những đường cong tuyệt mỹ. Tay áo xẻ từ vai, lại túm lấy ngay khuỷu tay, khiến cho làn da trắng nõn thấp thoáng kia càng trở nên mê người. Chính thị nữ cũng không ngờ được là cô gái loài người này chỉ cần tắm rửa và khoác lên người bộ y phục khác thì sẽ liền biến thành con người khác như thế. Cô cố ý chọn váy vàng nhạt để hợp với mái tóc xinh đẹp của Izu. Nhưng không hiểu sao sao... vẫn có cảm giác, cô gái này không phải đơn giản chỉ là nhân loại bình thường, hơn nữa, việc Izu lọt qua được kết giới mà đứng đây đã chứng minh phần nào suy nghĩ của cô.

Izu chẳng hề biết được cô thị nữ đang nghĩ gì, chỉ đang ngơ ngác không biết bản thân sẽ trở về cung điện bằng cách nào.

Nói thì chậm mà sự việc xảy xảy ra lại nhanh. Chỉ thấy lóe sáng một cái, cô và thị nữ đã đứng trước cánh cửa phòng tắm trong cung điện xa hoa nhưng không hề có chút ngột ngạt. Thêm nữa, có cả Mochi đứng ngay đầu ngã rẽ đợi sẵn từ lúc nào. Nhìn đến bóng dáng ấy, tự nhiên Izu lại có cảm giác thân thiết lạ thường, nhưng vẫn thấy có gì đó không đúng lắm. Phải chăng là do y phục của hắn?

Một thân áo choàng trắng bọc xéo che khuất một bên vai trái, rũ dài xuống chạm gót chân, được cố định bằng chiếc cúc vàng tinh xảo có đính thêm vài sợi tua rua nhỏ óng ánh. Bên trong là áo tay dài có ba đường chỉ viền vàng lấp lánh nơi cổ tay, dưới gấu quần cũng tương tự. Điểm nhấn của bộ trang phục là đai lưng bản rộng khảm những hạt bạch ngọc xinh đẹp phân bố vô cùng hài hòa, kết hợp với đôi giày vải có trang trí những dây kim loại mỏng màu vàng thực lạ mắt, càng khiến cho chàng trai thêm phần tao nhã. Hơn thế nữa, dường như bộ trang phục của anh lại... rất phù hợp với trang phục của cô.

Mochi theo phản xạ quay lại, vừa vặn trông thấy gương mặt xinh xắn có chút hoang mang của Izu. Đầu chân mày thanh tú khẽ xô lại một chút, bất giác anh đánh mắt sang nàng thị nữ vừa bước tới:

- Nari - chan, chị lại trêu chọc cô ấy nữa phải không?

Izu nghe cậu bạn hỏi, có chút khó hiểu, nhưng cô còn chưa kịp hỏi lại thì bên cạnh đột nhiên vang lên tiếng cười khúc khích. Cô thị nữ bụm miệng cười đến đỏ cả mặt:

- Đừng trách chị! Ai bảo sau ngần ấy thời gian mà cô ấy vẫn còn đáng yêu như thế chứ? Chị không thể ngăn được ý định muốn trêu cô ấy một chút.

Mochi chỉ có thể thở dài một tiếng rồi tự nhiên quay sang giới thiệu:

- Đây là Nari, chị họ của tớ. Và tớ chắc rằng chị ấy đã nói với cậu điều gì đó quái dị phải không?

- À... Ừm, không có tên... Một con sao biển thành tinh vô danh.

Một ánh mắt sắc bén nữa lại phóng qua bên cạnh Izu. Nari nhanh chóng cười giả lả "Chị có việc phải đi trước!" rồi biến mất dạng.

Mochi nhìn theo, lắc đầu chép miệng:

- Đó là chị họ của tớ, và chị ấy hoàn toàn bình thường chứ chẳng phải thứ gì đó thành tinh hết!

Rồi hết sức tự nhiên kéo tay Izu, lặp lại câu nói ban nãy:

- Đi thôi!

- Ơ, nhưng mà... đi đâu?

- Dự tiệc!

Izu thoáng bất ngờ, nhưng đáy mắt vẫn có chút do dự. Mochi vừa đi được một quãng thì chợt cảm thấy tay mình trống trải. Izu đứng im ở đó, môi hơi mím lại. Mặc dù cô vẫn chưa nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt trong trẻo ấy, chàng trai có thể hiểu được... điều mà cô muốn nói.

Mochi cũng dừng hẳn lại, thoáng trầm ngâm một chút, nhưng rồi anh vẫn không thể chịu nổi ánh mắt kiên quyết kia. Khe khẽ thở dài một tiếng, chàng trai vô thức né tránh thứ ánh sáng xinh đẹp trong đôi mắt to tròn đang xoáy vào anh đó.

- Được rồi... Tớ biết là mình không thể khuyên cậu đừng suy nghĩ gì sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện như vậy, nhưng mà... tớ chỉ xin cậu đừng cố tìm hiểu sâu hơn, có được không?

Nói đến câu cuối, bất giác anh lại quay lại, trực tiếp chống lại ánh mắt kiên quyết của cô, nhưng mà, lời nói của anh...

Là "xin"... Chứ không phải là "cấm" hay "cảnh cáo".

Ánh mắt của anh... cũng không phải dạng ánh mắt độc đoán. Anh chỉ muốn cô làm theo lời anh, không hề muốn ép buộc cô bất cứ điều gì.

Lần này thì đến lượt Izu né tránh anh:

- Chuyện của cậu, tớ làm sao có thể đào sâu mà cậu lo...

- Tớ chỉ cần cậu đừng cố gắng làm thế.

- ... Tớ không phải đứa tọc mạch.

Mochi hơi suy tư, cố lựa cách nói bao quát nhất có thể:

- Hm... Thật ra, nơi chúng ta đang đứng, là một... thế giới khác. Cũng không hẳn, chỉ là một khoảng không gian khác thôi.

- Khoảng không gian khác?

- Ừm, vì nó rất nhỏ so với thứ gọi là thế giới. Cậu có thể xem như nó giống như một vương quốc. Nơi này, rất khó để đến, vì kết giới của nó với thế giới mà cậu đang sinh sống là biển.

Izu hơi nghiêng nghiêng đầu nhỏ, cố hình dung ra thứ mà Mochi đang nói.

Thật sự là có một nơi như vậy tồn tại song song với thế giới loài người ư?

Nhưng mà... cô làm gì có quyền nghi ngờ lời nói của Mochi trong khi chính bản thân mình đang đứng trong vùng đất mà dù có nằm mơ một giấc mơ hoang đường nhất, cô cũng không thể tưởng tượng ra được, vùng đất mà Mochi đang đề cập đến.

- Vậy... không phải là nó quá dễ dàng để đến sao?

Dù sao thì biển cũng chiếm hai phần ba trái đất đó.

- Ngốc! Nếu dễ như thế thì ai tắm biển cũng có thể xuyên không à? Rồi cái vương quốc nhỏ bé này có đủ rộng để chứa hết họ sao?

- Tớ không ngốc! - Izu lừ mắt phản đối - Nhưng cậu nói tiếp đi.

- Hm... Cơ chế để có ai đó lọt qua được kết giới này rất đơn giản. Hoặc là người có quan hệ huyết thống với con người ở vùng đất này, hoặc là...

Mochi chợt khựng lại, đôi mắt thoáng vẻ sửng sốt khi sực nhớ đến điều kiện thứ hai. Phải chăng là do anh đã rời khỏi nơi này quá lâu nên đã vô tình quên mất điểm này.

Trường hợp thứ hai, người đó không nằm trong ba dạng: Yêu tinh, ma quỷ, và con người.


Vậy Izu...

- Hoặc là làm sao?

Izu có chút sốt ruột khi nhìn thấy vẻ khác lạ của Mochi, liền lên tiếng hỏi.

- Không có. Chỉ có như thế thôi. Có lẽ là do tớ kéo cậu đến đây rồi.

- Nhưng... Vậy cậu...

Izu chợt nhớ đến hai tiếng "ông ngoại" của chàng trai, đối chiếu thêm với việc thị nữ, à không, là chị họ của Mochi tỏ ra khá cung kính khi nói đến anh.

- Cậu hiểu ra vấn đề rồi đấy. Đây... là quê ngoại của tớ!

Mochi khảng khái giải đáp suy đoán vừa nảy ra của Izu.

- Mẹ của tớ, là con gái duy nhất của ông ngoại, cũng chính là người cao lớn mà cậu thấy ban nãy. Có lẽ ông đã khiến cho cậu sợ hãi rồi.

- Ư... Ưm. Có một chút thôi.

- Đừng lo lắng. Do ông hơi kích động thôi. Tớ đã rời nơi này khá lâu mà. Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải đến bữa tiệc thôi, không nên để ông đợi.

Ngụ ý là, còn chậm trễ nữa thì con người cao lớn ấy lại nổi đóa như ban nãy nữa thì khổ.

- Nhưng nè, chúng ta mất tích lâu như vậy, liệu mọi người...

- Đừng lo. - Mochi chợt mỉm cười, một nụ cười đầy tự mãn và dựa dẫm - Ở đó... còn có họ.

Không cần nói rõ cũng đủ biết "họ" trong lời nói của anh là ai rồi. Chỉ mới có mình Mochi thôi mà đã hé mở lắm điều không tưởng thế này, vậy những người kia còn chứa bao nhiêu bí mật nữa đây. Nhưng mà... dù sao đi nữa thì cô cũng vừa hứa sẽ không đào sâu hơn nữa. Cô cảm thấy, hình như họ đã quá nhân nhượng với cô rồi.

Izu cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng bước theo sau chàng trai trên hành lang trang nhã của cung điện xa lạ.

Thực ra...

Trông vẫn có chút quen thuộc nhỉ?

Giống như là... đây không hẳn là lần đầu cô rảo bước ở nơi này...

- ----------

T/g: Su đã trở lại và ăn hại hơn xưa <
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 152: Vương quốc Suizokukan (1)
- Chào mừng đến với bữa tiệc cung đình của vương quốc Suizokukan trong hàng ngàn năm qua, bữa tiệc chúc mừng vì ta đã bắt được thằng cháu bướng bỉnh.

Đứng trước bữa tiệc xa hoa sáng choang, Mochi muốn cười khổ cũng khó mà kéo khóe môi ra được. Ông ngoại của anh, nếu cứ bất chấp mà phát ngôn mấy từ khó giải thích trước mặt Izu thế này thì anh biết phải làm thế nào đây?

- Đừng để ý, tớ chỉ đi có... bảy năm thôi.

Nói xong tự giác im bặt, chợt phát hiện ra mình càng giải thích lại càng không rõ ràng.

- Cậu đi đâu khi mới từng ấy tuổi?

Mochi hơi trầm mặc, cuối cùng chỉ nhếch miệng nhẹ thả vài tiếng:

- Đi ở đợ!

Rồi kéo tay Izu ấn xuống chỗ ngồi.

Izu dở khóc dở cười. Tại sao cô lại quên mất nhỉ? Thời điểm bảy năm trước, là lúc Mochi và Sal thành lập hợp đồng kì lạ kia, thứ hợp đồng đã gắn kết hai cá thể cực kỳ khác biệt nhau.

Thức ăn nhanh chóng được mang ra bởi toàn những nam thanh nữ tú. Izu không biết đây có thể gọi là những sơn hào hải vị không, vì tất cả đều trông rất lạ mắt, hương thơm cũng thật lạ nhưng lại có thể kích thích khẩu vị không tồi. Chén dĩa được làm bằng đủ loại vỏ sò đầy màu sắc, trông thật xinh xắn làm sao.

Izu mắt lấp lánh, không phải vì thức ăn bày biện hấp dẫn mà là vì những chén dĩa này. Biết sao được, con gái có mấy ai không bị những thứ lóng lánh mê hoặc chứ. Mochi liếc nhìn ánh mắt Izu, ban đầu còn tưởng cô tò mò, sau lại thấy ánh nhìn chuyển hướng nhìn chằm chằm vào cái chén vỏ sò được lật úp trước mặt, không nén được mà đưa tay miết nhẹ. Bây giờ thì anh cũng hiểu phần nào vấn đề rồi. Quả thật muốn cho cô ăn bốc. Chẳng lẽ anh không cuốn hút bằng mấy thứ nằm rơi rụng đầy đáy biển kia à? Cơ mà hiện tại anh không tiện phát tác, bởi ánh mắt nghiêm nghị nào đó đang chằm chằm khóa chặt lấy anh. Izu ở bên cạnh hơi rùng mình một cái. Chắc là cô cũng vừa phát hiện ra hành động có phần đáng sợ của vị vua kia. Cơ mà, chỉ cần cô nhìn kĩ một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra ánh mắt của ông không còn gắt gao như ban đầu nữa.

- Ngươi hiểu ý nghĩa của buổi tiệc này chứ?

Không khí xung quanh chợt trầm xuống. Izu ngồi thẳng người, cảm thấy tình hình có vẻ căng thẳng. Hiển nhiên, câu hỏi vừa rồi là nhằm vào Mochi:

- Ông ngoại, không phải ông vừa nói rồi sao?

- Thằng nhóc nhà ngươi, đừng có mà giả ngốc! Ngươi thừa biết ta muốn gì mà. Nếu còn gọi ta hai tiếng "ông ngoại" thì đừng có bướng bỉnh nữa.

Mochi thoáng khó xử, nhưng cuối cùng vẫn quyết tâm mở lời:

- Ông, ông biết là cháu không thể...

Lời chưa dứt, mặt đất dưới chân cơ hồ run lên, khiến cho thức ăn trên bàn cũng theo đó mà va vào nhau lách cách. Mochi theo phản xạ nhích người chắn tay trước Izu một chút, mặc dù anh thừa biết, sức mạnh của ông không phải anh có thể so sánh, nhưng ít nhất anh tin ông cũng sẽ không xuống tay với mình. Nhưng mà, Izu không can hệ gì với nơi đây, anh không chắc rằng ông có giận cá chém thớt không nữa.

Ngay lúc căng thẳng, chợt một âm thanh mềm mại vang lên:

- Được rồi, ông còn tính hù dọa cháu trai với cháu dâu của ta tới khi nào?

Một chiếc quạt vải thanh nhã gõ gõ lên vai vị vua quyền lực. Người phụ nữ trạc ngoại tứ tuần không biết từ đâu xuất hiện. Có lẽ do ông ngoại của Mochi quá cao lớn nên vô tình che mất dáng bà khi bà bước tới. Người phụ nữ này mặc dù đã đứng tuổi nhưng trông vẫn vô cùng sắc sảo, từng cử động đều toát lên nét cao quý khó gặp, có thể thấy thời còn trẻ bà phải là một mỹ nhân khuynh thành đến thế nào.

Izu thầm ngưỡng mộ bà, không hề để ý tới cách gọi than thiết dễ khiến cho người ta đỏ mặt ấy, nhưng có lẽ là cô không muốn biết tuổi thật của bà đâu. Bất giác, người bên cạnh cô chợt đứng dậy, cúi người:

- Bà ngoại...

Izu cũng giật mình đứng dậy, nhưng chẳng biết nên nói gì, chỉ vội vã cúi gằm mặt. Thật không nghĩ tới, đây là bà ngoại của Mochi sao? Có thể vẫn xinh đẹp như thế, mà đã có cháu lớn tới thế này rồi…

- Ai ai, hai đứa cứ tự nhiên. Có ta ở đây, ông ấy không có làm khó dễ hai đứa đâu.


Nói đoạn, bà mỉm cười nhẹ nhàng kéo kéo tay chồng. Ông đứng đó nhíu mày nhìn chằm chằm Mochi một lúc, lại chuyển mắt nhìn Izu khiến cho cô bất giác mồ hôi ướt trán. Cuối cùng, ông cũng thở dài quay lưng sánh đôi với bà bước tới vị trí cao nhất, khẽ khàng phất tay: "Nhập tiệc!"

Mochi thầm thở phào, kéo Izu còn đang đứng ngây ngẩn ấy ngồi lại xuống ghế. Tiếng nhạc du dương nhanh chóng vang lên. Từng đôi nam thanh nữ tú cùng nhau bước ra nhảy múa trong điệu nhạc. Những nụ cười tươi tắn trên môi, những bộ trang phục đầy màu sắc xen kẽ với nhau dưới nền nhạc trong trẻo, khiến cho khung cảnh bỗng chốc trở nên thực sinh động và đầy sức sống.

Mải mê nhìn họ biểu diễn, Izu còn không biết có ai đó đang "động tay động chân" với chén đũa của cô, cho đến khi cô quay lại thì trong chén vỏ sò màu ngọc nhạt đã xuất hiện một núi thức ăn nho nhỏ. Theo phản xạ nhìn sang, chàng trai nọ vẫn đang tỏ ra tập trung với thức ăn trong chén mình, nhưng hình như vành tai đã bắt đầu hồng hồng dưới ánh nhìn dò xét của Izu.

- Chào ông, chào bà, cháu tới muộn ạ!

Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên. Nhận được cái gật đầu của hai người lớn, ai đó mới nhanh nhảu sà vào bên cạnh Izu:

- Ý, tự nhiên ăn đi Rai - chan, thức ăn nguội hết bay giờ.

Nari cười tươi tắn, hoàn toàn không chút để ý tới ánh mắt liếc xéo của Mochi và cái nhìn ngạc nhiên của Izu. Sau đó, đành gạt cách gọi kì lạ của Nari qua một bên, Izu cũng nhẹ giọng:

- Vâng, chị ăn ngon miệng...

Ngay lúc ấy, chợt một cận vệ hoàng gia nhanh chóng bước tới quỳ giữa sảnh đường nghiêm trọng bẩm báo:

- Thưa Quốc vương, trạm gác phía Tây vừa báo lại, cách đây không lâu, ở đó chợt xuất hiện dư chấn lạ, nhưng khi đến nơi lại không phát hiện có ai ở đó, việc này, liệu...

- Ta đích thân đi xem!

Vị Quốc vương nhíu mày, dứt khoát buông đũa bước nhanh về phía lối ra. Phu nhân của Ngài cũng không ngần ngại bước theo sau dáng người cao lớn thân thuộc.

Công việc của một vị vua là thế, bất cứ khi nào xảy ra chuyện cũng phải nhanh chóng giải quyết, ngay cả ăn uống cũng chưa chắc ăn được xong bữa, nào có phải nhàn hạ sung sướng như nhiều người vẫn thường nghĩ? Huống chi còn phải một thân quản lý cả một vùng đất rộng lớn như thế. Đây cũng là lý do mà ông làm đủ cách để bắt lại cho bằng được đứa cháu trai bướng bỉnh này.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 153: Vương quốc Suizokukan (2)
Ánh nắng chan hòa vạn vật.

Tiếng suối chảy róc rách trong trẻo.

Tiếng chim hót thánh thót vô tư lự.

Gió mơn man nhè nhẹ lay động những tán cây xanh biếc.

Đâu đó xa xa là hình ảnh núi non dập dờn mờ ảo.

Và đặc biệt là những kì hoa dị thảo trải dọc khắp ven đường.

Oa, đây là chốn thiên đường nào vậy?

Izu quả thực khó có thể kìm nén được cảm xúc của mình trước cảnh đẹp của vương quốc Suizokukan này. Nếu như bình thường, có lẽ bây giờ cô đang cực kỳ cao hứng muốn đi thăm thú khắp các địa phương của vương quốc xinh đẹp này, nhưng mà hiện tại...

Đôi mắt trong trẻo bất giác hạ xuống, nét lo lắng không giấu đi đâu được.

Sal... vẫn còn chưa rõ sống chết thế nào.

Cô nhảy xuống biển để cứu Sal, kết quả lại để Mochi cứu mình, cuối cùng cả hai bị kéo tới nơi này, nhà ngoại của Mochi. Ài... mọi chuyện rốt cuộc chỉ có thể vô lý đến thế là cùng. Dám cá là chẳng ai tin cho dù cô có được phép nói ra đi chăng nữa. Cơ mà, dường như cô không thấy Mochi đả động gì đến Sal. Hắn biết tin chạy tới cứu cô ngay, cũng không hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, vậy hiển nhiên cũng biết chuyện của Sal chứ?

Sal chắc hẳn cũng có năng lực đặc biệt, chỉ là không biết năng lực ấy có giúp cậu sống sót qua kiếp nạn này không. Rồi không biết Maru thế nào rồi. Thêm hai tên đã hại Sal nữa. Nhà Tian có biết chuyện này chưa? Cả việc cô và Mochi đột nhiên mất tích thế này, mai mốt trở lại, phải giải thích làm sao cho phải đây chứ?

Aaaa, sao rối vậy nè trời!!!

- Sao thế? Có tâm sự sao?

Nari từ xa bước tới, tay còn cầm thêm hai ly nước trái cây mát lạnh, mỉm cười đưa một ly cho Izu. Tiếp xúc qua vài lần, ít nhất cô có thể nhận ra cô bé tóc vàng trước mắt đây không hẳn là Raizusa mà cô đã biết. Mặc dù dung mạo đều tương đồng, nhưng khí chất đã có sự khác biệt không khó để nhận ra. Raizusa là một cô gái kiên cường bản lĩnh, không quản khó khăn cùng anh trai lăn lộn khắp chốn với nghề hàng yêu diệt ma cực kỳ nguy hiểm, tính cách phóng khoáng bướng bỉnh với nét hoang dã không thể nào thay thế được. Còn cô gái này, nhìn kiểu gì cũng thấy đáng yêu trong sáng, bướng thì có thể có nhưng có lẽ sẽ dễ bị cái đứa em họ phúc hắc kia chọc cho tức chết.

- A, chị Nari, em không... Em chỉ có chút lo lắng...

Izu đỡ lấy ly nước, khe khẽ trả lời. Nhớ ban nãy, trong buổi tiệc, cô đã hoảng hồn khi thấy Mochi uống thứ nước có cái màu xanh xanh lạ mắt này. Cô sợ đây là một loại rượu gì đó thì lại khổ.

Bữa tiệc diễn ra cũng không lâu lắm, cơ mà chưa kịp tàn thì đức vua kia đã trở về, nghiêm mặt gọi Mochi ra gặp riêng, sau đó Nari cũng kéo cô đi dạo.

- Đừng lo. Ông sẽ không hại em ấy đâu. Trông ông dữ dằn vậy thôi chứ cũng... tình cảm lắm.

- À, không phải chuyện đó. Em chỉ lo, em đột nhiên biến mất thế này... sợ là bạn bè gia đình sẽ cuống lên mất.

- Ra là chuyện này à, cũng không quá to tát đâu. Mochi - kun sẽ có cách giải quyết thôi.

Nari mỉm cười hòa nhã, mặc dù cô chẳng biết rằng Mochi sẽ giải quyết chuyện này thế nào. Nhưng lo gì chứ, người mà em ấy giao lưu... Chẹp, toàn là những nhân vật mà cô không thể với tới được. Khả năng của họ không phải cô có thể tưởng tượng.

Kéo Izu ngồi xuống một phiến đá nhẵn nhụi cạnh khóm hoa xinh xắn ven đường, Nari tìm cách khơi chuyện:

- À mà, làm sao em lại bị cuốn tới đây vậy?

- A... chuyện này, là do, bạn em bị rơi xuống biển, em mới cố cứu cậu ấy, sau đó bị cuốn vào xoáy nước, rồi... Mochi cứu em, cuối cùng lại tới đây.

Nari nghe xong, chân mày lá liễu hơi nhướng lên:

- Xoáy nước mở ra trước khi Mochi xuất hiện?

- À... cái đó, em cũng không rõ nữa. Khi ấy em quýnh quá nên không biết cậu ấy đến lúc nào.

Nari có chút trầm mặc. Xoáy nước là đại diện cho cổng vào của Suizokukan, nó sẽ không mở ra với con người bình thường, trừ phi...

Khẽ đánh giá Izu một chút, nhưng quả thật Nari không thể nhìn thấu một người bằng mắt thường được. Cuối cùng đành chép miệng.

"Thôi vậy, mặc kệ cô bé có phải con người không, chí ít thì cô bé này không phải kẻ xấu. Có lẽ cô ấy chỉ bị Mochi - kun kéo đến đây thôi. Mình suy nghĩ quá nhiều rồi!"

- Dù sao thì em cũng yên tâm, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Vấn đề thời gian không hẳn là không có cách giải quyết. Em, nếu muốn, có thể ở lại chơi ít hôm. Người dân nơi đây rất bình đẳng, hiếu khách, sống chan hòa với nhau. Như em thấy, mọi người, một khi đã bước ra khỏi cung điện là hầu như không còn giai cấp nữa. Quả đúng là thiên đường có phải không?

Izu tròn mắt, sáng rỡ:


- Thật sao? Đây là thế giới mà con người đang cố với tới, rất đáng ngưỡng mộ đó!

Nari mỉm cười, ánh mắt thoáng chút hoài niệm:

- Ừa, vậy đó... Vậy mà nó... lại nhất quyết bỏ đi.

Nó?

- Aizzz... Em còn ai để đoán được nữa chứ? Mochi - kun, tên nhóc đó, mẹ của nó đã qua đời lúc lâm bồn. Tin tức truyền đến đây, ông đã nổi giận đùng đùng. Ông thương con gái lắm, ông nghĩ nó hại chết con gái ông. Ông cho rằng cha con của Mochi – kun đã mang con gái ông đi mất. Vì thế, cha của Mochi đã một thân một mình nuôi lớn em ấy, tránh gặp ông vì không muốn ông lại thêm một lần đau thương...

- Bẵng đi một thời gian, nói sao nhỉ? Gia đình Mochi gặp nguy hiểm trùng trùng. Không còn cách nào khác, cha của em ấy buộc phải gửi con trai đến đây lại. Đó là lần đầu tiên chị gặp tên nhóc đó.

- Chị đã từng được xem vài tấm chân dung của mẹ em ấy. Bà ấy thật xinh đẹp. Phải công nhận, Mochi có gương mặt rất giống mẹ, cho nên mấy lần nó bướng bỉnh khiến cho ông định nổi cơn tam bành thì ông cũng không cách nào làm tổn hại đến nó. Dù sao đó vẫn là cháu ruột của ông, là con trai của người con mà ông hết mực thương yêu. Ông làm sao có thể xuống tay chứ, đúng không?

- Ông và mọi người ở đây đã dạy nó rất nhiều thứ. Nhóc đó tiếp thu cực kỳ nhanh luôn, phải công nhận, như ở thế giới của em, người ta gọi là thiên tài đó. Khổ nỗi, em nó hơi cố chấp nên chọc giận ông không ít.

- Đùng một ngày, tin tức đau lòng lại truyền đến, cha của Mochi đã qua đời. Bằng cách nào đó, em ấy biết được cha mình mất vì hi sinh thân mình cứu một người khác. Thế là nó phá luôn kết giới của Suizokukan chạy mất. Tên nhóc ấy, được mỗi vụ phá rào là giỏi.

- Nghe nói nó lên tìm người được cứu kia để trả thù cho cha. Aizzz, trẻ con mà, bồng bột, nghĩ gì làm nấy, không thèm quản đến hậu quả. Thật chứ, mọi người lo muốn chết. Em không tưởng tượng được người mà nó đụng đến có quyền lực tới mức nào đâu. Thế rồi chả hiểu tại sao, trả thù đâu không thấy, thấy mất tiêu tung tích luôn. Ông sửng sốt cố gắng truy tìm thông tin về nó, kết quả biết được, thì ra thằng bé lại ở rịt trong nhà người ta tự lúc nào không hay.

- Sau ấy, ông giăng kết giới khắp biển hòng đợi tới lúc Mochi muốn về lại quê ngoại thì không gặp cản trở gì, cơ mà lại bẵng một thời gian dài, ông cũng không bắt được em ấy, mới sốt ruột để chị lên tìm. Đến lúc đó, Mochi - kun đã là một thiếu niên... Chẹp, cực kỳ đốn tim phái nữ luôn.

Nói đến đây, Nari thở dài. Thằng nhóc đó, khi còn nhỏ đã yêu nghiệt, đến lúc lớn lên, chẳng còn biết hình dung bằng từ gì nữa.

Nói về khía cạnh ngoại hình của Mochi, Izu cũng có thể hình dung được phần nào cảm xúc của Nari lúc đó. Lần đầu gặp hắn, cô cũng bị vẻ ngoài vượt trội của hắn làm cho mờ mắt còn gì? Cho tới khi hắn mở miệng...

Chẹp, cô mới sáng mắt ra. Haizz...

- Vậy, cậu ấy có trở về không?

- Tất nhiên là không rồi. Nếu có thì ban nãy ông đâu có nổi giận như vậy. Em ấy chỉ nói là còn nhiều việc phải làm, nhưng chị nghĩ, sự thật là do nó áy náy vì không thể thực hiện mong muốn của ông...

- Ông... muốn nó kế thừa vương vị, tiếp quản vùng đất Suizokukan này!
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 154: Vương quốc Suizokukan (3)
Kế thừa... vương vị?

Nghĩa là... đứng đầu cả một tiểu thế giới xinh đẹp này ư?

Này, vị trí của tên vốn dĩ đã bá đạo đó sẽ còn tăng lên đến mức nào nữa chứ? Thế mà, hắn lại không muốn... Tại sao vậy nhỉ? Không phải cô ghen tị đâu, chỉ là, tự nhiên cô lại có cảm giác, khoảng cách giữa cả hai, trải qua từng khoảnh khắc... hình như ngày càng xa hơn...

Nari không hề trông thấy vẻ mặt trầm tư của Izu. Cô ngước mặt lên nhìn trời, tay vô thức sờ sờ chóp mũi. Cô vừa bỏ mất một đoạn thông tin, thông tin về cô gái dũng sĩ đáng yêu ấy. Cô vẫn chưa thể chắc chắn được rằng cô bé Izu này chỉ là người giống người hay là kiếp sau của Raizusa nữa. Nhưng trước mắt, dù có là kẻ ngốc cũng thấy được mối quan hệ của họ đang rất tốt. Đây là chuyện riêng của em trai cô, cô cũng không nên gây nên bất cứ hiểu lầm gì. Chỉ cần nó muốn, cô sẽ lại tiếp tục ủng hộ thôi. Dù sao cô cũng vẫn là chị của nó mà nhỉ? Quả thật là một tên yêu nghiệt!

- Hm... Sau đó, chắc em cũng biết rồi đó. Nó tránh mặt ông suốt bao nhiêu lâu, hôm nay gặp lại, ông không nổi xung thiên mới là lạ. Dù biểu lộ cảm xúc của ông không giống với người thường lắm, nhưng ở đây ai cũng biết rằng ông thật sự rất yêu thương và tín nhiệm Mochi. A, nhưng dù sao cũng phải cám ơn em cho đàng hoàng...

- A! Em có làm được cái gì đâu, em không dám...

Izu hoảng hồn xua xua tay, còn Nari thì cười tít mắt vỗ vai cô gái cái "chát":

- Sao lại không? Nếu như không phải tự nhiên em nhảy xuống biển thì biết khi nào mới bắt nó lại được chứ?

- Ơ, chẳng phải rất dễ sao? Chỉ cần có người đến gọi cậu ấy, còn có... nếu quốc vương gắt hơn một chút... Ưm, Mochi dù có hơi cứng đầu nhưng cũng không phải là người không biết lí lẽ, cậu ấy cũng sẽ về thôi.

- Ài, cái này thì không được đâu.

Nari chép miệng, lắc đầu:

- Ông đã từng lập lời thề sẽ không can thiệp vào bất cứ việc của thế giới nào khác ngoài Suizokukan cả. Em biết không để được rời khỏi nơi này lên thế giới loài người tìm Mochi, chị đã phải thuyết phục ông cả tháng ấy chứ đùa. Nào là như thế thì đâu có can thiệp hay ảnh hưởng gì tới thế giới đó đâu, rồi thì dù sao Mochi cũng là người có huyết mạch của Suizokukan mà, sau đó còn phải cố gắng nghiêm trọng hóa vấn đề, khiến cho ông hơi sốt ruột chút. Chị không cố ý đâu, tại chị cũng nóng lòng mà. Rốt cuộc ông cũng cho chị xuất xứ, nhưng chị phải cố hành động cho nhanh để mà trở về cho kịp hạn ông giao. Không thì sau này đừng ai mong rời khỏi nửa bước.

Izu mỉm cười:

- Rõ ràng là ngài ấy rất quan tâm Mochi - kun.

- Tất nhiên rồi, lần đó ông cho chị đi, chủ yếu là để xác nhận em ấy còn sống hay không đó.

- Eh????

- Em không biết sao? Nơi đó... không phải là nơi Mochi có thể làm loạn. Chị cũng rất sợ hãi. Em ấy mà có vấn đề gì thì chị cũng không biết mình sẽ ra sao. Tuy là em họ, nhưng cũng là đứa em duy nhất của chị mà. Thế mà... không nghĩ tới, nó lại được nhìn trúng, rồi được bồi dưỡng cho yêu nghiệt thế này đây. Cũng đúng, tư chất của thằng bé đúng là rất vượt trội.

Izu vẫn chăm chú theo dõi từng cử chỉ lời nói của Nari, bất giác lại trở nên im lặng, sau cùng trong đáy mắt còn thấp thoáng vẻ lo sợ. Trong một chốc vô thức lết xa Nari một chút. Nari cũng chợt cảm thấy chút bất thường của Izu. Cô ngạc nhiên:

- Em có chỗ nào không ổn sao, Izu - chan?

Izu hơi cúi đầu, hai tay xoắn xuýt vào nhau. Giọng cô nhỏ như muỗi:

- Chị... không định lấy đi kí ức của em chứ?

Không khí chợt trở nên yên tĩnh lạ thường.

Hai vòng tròn nhỏ nhỏ vẽ nên đôi mắt chữ O tròn đến tuyệt hảo.


Nari có cảm tưởng như vừa có một bầy quạ từ đâu nháo nhào bay đến gào lên oang oác rồi vỗ cánh ngang qua đầu. Cho đến khi bầy quạ đã bay xa rất xa, cô mới trở về thực tại.

Nari thở dài day day trán.

Thôi rồi! Có lẽ do vừa rồi cô tự nhiên tiết lộ quá nhiều thông tin dẫn đến sự nghi hoặc của cô gái này. Cơ mà quả thực tâm trạng của cô cứ thay đổi xoành xoạch. Chính cô hình như cũng không kiểm soát được bản thân mình nữa.

- Ui, chị làm gì có khả năng ấy chứ. Em đừng có hiểu lầm. Không hiểu sao hôm nay chị lại nói nhiều đến vậy, mặc dù bình thường chị nói cũng không có ít. Chỉ là… chị… chỉ muốn em hiểu rõ hơn một chút. Thế giới, cuộc sống, và các mối quan hệ của Mochi, không giống như người khác. Và chính chị, một người quá ít gặp nó, cũng không thể hiểu hết được…

Ngừng lại một chút, Nari lại tiếp, giọng nhỏ hơn hẳn:

- Phiền em, thay chị… quan tâm tới nó… nhiều hơn một chút.

- --

Cùng lúc đó, nơi một sân thượng rộng lớn trong cung điện lộng lẫy, tiếng binh khí ma sát vào nhau mỗi lúc một ác nghiệt. Chỉ có thể thấy những luồng ánh sáng chớp lóe liên tục phát ra và thỉnh thoảng, những trận cuồng phong gào thét, nếu tinh mắt thì có thể được hai bóng người một lớn một nhỏ di chuyển với tốc độ đáng kinh ngạc.

Lại một thanh âm dữ dội vang lên, chiếc bỏng nhỏ hơn vừa bị đánh bật ra rơi thẳng xuống độ cao vài chục mét bên dưới.

Bất chợt, một đôi cánh trắng muốt từ trong hư không xuất hiện, đưa người đang rơi tự do lao vút lên trên. Song trường kiếm lấp loáng trên tay một lần nữa uy uy vũ vũ tấn công đối thủ. Trận ánh sáng lại tiếp tục bắn ra bốn phương tám hướng khiến quần thần xung quanh kinh hãi tránh xa. Thật không nghĩ được, tiểu chủ nhân tương lai mới có ngần ấy tuổi đã có sức mạnh đáng sợ đến thế. Mặc dù họ thừa biết quốc vương của họ vẫn đang nương tay với cháu trai, nhưng có thể chiến đấu suốt cả giờ đồng hồ với ông mà vẫn còn có thể phản chiêu linh hoạt như thế thì đây quả thực là lần đầu tiên họ thấy.

Trận chiến trở nên ngày càng quyết liệt, đấu vật lý đã bắt đầu xen lẫn với đấu pháp. Bây giờ thì chính xác là không một ai dám ở lại mà làm bình luận viên nữa, bởi hằng hà sa số những cơn mưa đá liên tục trút xuống với sức sát thương không thể xem thường. Ngay sau đó, một trận lốc xoáy quét ngang cuốn sạch cơn mưa và… cả hang lan can. Trận đấu diễn ra không biết bao nhiêu lâu nữa, bất giác, vị quốc vương đang thoăn thoắt múa trượng ra đòn lại nhíu mày:

- Con bé loài người, sao ngươi đến được đây?
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 155: Lời nguyền ngàn năm
"Zu - chan?"

Mochi sửng sốt quay phắt lại, và cũng kịp nhận ra mũi quyền trượng nhọn hoắt vừa dí sát cổ.

Ở nơi cửa ra vào, chẳng có bóng dáng ai cả.

Mochi khe khẽ thở phào. Anh mụ mẫm mất rồi. Nơi này đâu phải ai muốn đến cũng được.

- Ngươi, lại xuất hiện điểm yếu!

- Ông...

- Từ bao giờ ta cho ngươi xuất hiện điểm yếu? Hả?

- Ông ngoại, cô ấy không phải là điểm yếu.

Mochi khảng khái trả lời, thành công khiến cho mũi quyền trượng kích động vẽ một lỗ nhỏ trên cổ mình.

- Mấy đứa nhóc nhà Tian vẫn còn có chút bản lĩnh đi, dù có bị tấn công vẫn còn biện pháp tự bảo vệ mình, nhưng con bé đó chắc chắn sẽ trở thành trở ngại cho ngươi. Những người khác ta không quan tâm, duy chỉ có ngươi, ta không cho phép ngươi xuất hiện bất cứ điểm yếu nào.

Quốc vương Kaigan gằn giọng, tiếng ông vang dội khiến cho mặt đất cơ hồ lại run lên. Lần này là ông tức giận thật sự. Vừa rồi ông kiểm tra thực lực Mochi, quả nhiên không khiến ông thất vọng. Độ tuổi của thằng bé so với người dân Thiên quốc và Suizokukan thì chẳng đáng là gì, nhưng pháp lực và kinh nghiệm chiến đấu của nó có thể tranh hạng nhất nhì. Sự linh hoạt trong cách xoay chuyển tình huống của nó khiến ông tán thưởng, nhưng ông không hẳn là tự hào.

Thực lực của thằng bé, bắt nguồn từ căn nguyên thiên tài chỉ là phần nhỏ, mà toàn bộ thực chất là đổi lấy từ một ngàn năm chiến đấu không ngơi nghỉ. Trong suốt khoảng thời gian ấy, có ai đếm hết được số vết thương nó phải gánh chịu? Có ai biết được nó đã hấp hối bao nhiêu lần vì gặp đối thủ mạnh? Bọn ma quỷ từ Địa ngục thoát ra có mấy tên đơn giản?

Một ngàn năm đơn độc gánh vác. Một thân cùng song kiếm lưu lạc trên Hạ giới. Sau này, ngoài tên Hồ yêu mà nó bắt được, nó vẫn tiếp tục không được phép nhận bất cứ hỗ trợ nào khác từ Thiên quốc. Đây là hình phạt nó phải lãnh nhận sau khi gây họa lớn vì phá vỡ kết giới Địa ngục, nhưng mà nó có phải là người Thiên giới hoàn toàn đâu? Thằng bé vẫn là cháu của ông, mang nửa dòng máu của Suizokukan mà? Họ có quyền gì phán xét thằng bé khi chưa có sự đồng ý của ông chứ?

Trong đợt tấn công hùng mạnh nhất lịch sử của bọn ma quỷ, xảy ra ngay khi Mochi chỉ còn là một cậu bé, vương quốc của ông hiến đâu ít mạng người để giúp đỡ Thiên quốc, trong đó còn có cả cha mẹ của Nari. Ông mất nhiều như vậy để cháu ông bị đày đọa như thế à?

Mà cũng tại thằng bé nó tự nguyện, không thì ông đã lên quậy tung cái Thiên giới lên rồi. Kể từ ngày biết tin, ông đã lập lời tuyên thệ cắt đứt mọi liên kết với các thế giới khác, sau đó đợi ngày bắt được thằng bé này thôi. Bây giờ thì bắt được rồi, nó giỏi thì đúng là có giỏi thật, nhưng cái tính cứng đầu cũng chỉ hơn chứ không kém.

- Nếu ngươi chịu nghe lời ta tiếp quản Suizokukan thì thực lực của ngươi ở độ này đã khá ổn, nhưng nếu ngươi vẫn ương ngạnh cố thực hiện sứ mạng ấy, ta không cho phép ngươi có bất cứ mối bận tâm nào khác.

Nhận thấy mọi chuyện bắt đầu trở nên căng thẳng, Mochi vội tìm cách giải thích:

- Ông, cô ấy chỉ là một con người bình thường thôi, cô ấy không hề biết hay liên quan chút nào tới sứ mạng của cháu hết.

- Ta mặc kệ con bé có liên quan hay không, nhưng ý ta đã quyết. Không có lệnh của ta, kết giới đường ra sẽ không bao giờ mở. Cả ngươi và cả con bé loài người kia, đừng mong rời khỏi Suizokukan.

Giọng ông còn vang rền đó, bóng dáng uy quyền vĩ đại đã đột ngột biến mất. Mochi vô thức sờ tay lên cổ. Chỉ là cảm giác trơn nhẵn. Vết thương đã liền da tự lúc nào. Nhớ về thái độ của ông khi nãy, có lẽ ông giận lắm. Mà anh hiểu, ông không phải giận vì anh không chịu tiếp quản Suizokukan. Đó chỉ là lý do thôi. Thực chất ông muốn anh... ích kỷ một chút. Con đường mà anh đang chọn là một con đường với vô số cửa tử. Một khi đã dấn thân vào, anh không nắm chắc được mình còn mạng để quay về hay không, nhưng... anh không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình. Đây là sứ mạng của anh, anh phải hoàn thành bằng mọi giá để có thể bù đắp lại lỗi lầm khi xưa. Nếu anh trốn tránh đến nơi này, chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn giữa Thiên Quốc và Suizokukan. Điều này, dù có đánh đổi bằng cả sinh mệnh, anh cũng quyết không để xảy ra.

Hoàn thành sứ mệnh, dù sống, hay chết, cũng là con đường tốt nhất.

Chàng trai đứng tần ngần một lúc, cuối cùng cũng thở dài trở gót nhảy thẳng xuống độ cao bên dưới. Đôi cánh thiên sứ ánh lên màu tuyết sải rộng cản gió. Mũi giày nhẹ nhàng chạm đất. Bóng dáng dong dỏng lặng lẽ quay lưng bước trên hành lang dài hun hút.

Trớ trêu thay, một kẻ sinh ra bởi hai thế giới, hiện tại lại không có nơi để trở về, chỉ có thể lang thang phiêu bạt ở thế giới mình không thuộc về - Thế giới loài người.

- --

Suốt ngàn năm lãng du, niềm an ủi lớn nhất của anh là được lặng lẽ ngắm nhìn nụ cười vô tư của em bên khung cửa sổ. Mãi cho đến khi đôi mắt trong veo ấy tròn xoe nhìn ra, ngơ ngác chỉ tay lên mái nhà đối diện:

- Onii - chan, ở đó có một thiên thần...


Cậu bé tóc nâu chừng bảy, tám tuổi ngạc nhiên nhìn theo hướng của ngón tay bé xíu:

- Ở đâu cơ? Anh có thấy gì đâu?

Thiên thần kinh ngạc lùi lại một bước.

Em, thế mà lại có thể trông thấy anh ở trạng thái này.

Cũng chính vì thế mà sau đó em không còn thấy được bóng dáng kiêu ngạo với đôi cánh uy dũng ấy nữa. Bởi vì anh là một kẻ nguy hiểm.

Người thấy anh, cũng sẽ bị liên lụy.

Anh phải gánh vác bình an của thế giới, nhưng anh không được phép để lộ thân phận. Biện pháp an toàn nhất cho cả anh và em, là không bao giờ chạm mặt nhau nữa.

Tuy nhiên...

Anh không thể nào biết được, chỉ một lần mắt đối mắt ấy thôi, bóng dáng kiêu ngạo và đơn độc của anh đã vô thanh vô thức khắc sâu trong tâm trí non nớt của em.

Anh, chính là chìa khóa mấu chốt để khơi dậy lời thề nguyền trong quá khứ.

Trong bóng tối như hư như thực, những giọt nước mắt tinh khiết lăn dài, long lanh và xinh đẹp hơn bất cứ châu ngọc nào trên đời, bởi lẽ...

Đó, chính là biểu tượng của một tình yêu bất diệt.

"Sứ thần, xin hãy giúp tôi... chuyển lời đến Ngài ấy. Kính lạy Thánh nữ tối cao, mong Ngài ghé mắt xem xét nguyện vọng của nhân loại nhỏ bé này. Con nguyện đánh đổi tất cả mọi thứ quý giá nhất của con, kể cả sinh mạng, kể cả tuổi thọ vạn kiếp, để đổi lấy một kí ức vĩnh cửu... Kí ức về một Thiên thần!"
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 156: Ngọc Bích cứu tử
Một nam sinh đang ngồi tựa lưng vào vách chòi lá, đôi mắt vô hồn như búp bê sáp nhìn ra mông lung. Phía trước cậu là một người không thể quen thuộc hơn.

Dara đứng khoanh tay, xoa xoa cái cằm nhẵn nhụi:

- Tên nhóc này, rõ ràng là đã tận số rồi, thế mà vẫn còn thở tốt nhỉ.

Bất giác, anh nhíu mày, bàn tay đang xoa cằm lại đưa tới lật cổ áo nam sinh kia ra. Một chuỗi dây chuyền mảnh lấp ló xuất hiện, mà điểm nhấn, lại là hạt ngọc xanh biếc đính trên mặt dây chuyền.

- A, cái này, không phải của anh Sal sao? - Jun đứng bên cạnh ngạc nhiên lên tiếng. Gì chứ đồ của Sal thì làm sao mà cô không nhận ra được?

Dara gật đầu:

- Đúng là một trong những viên ngọc đính trên tóc Sal. Có lẽ cậu nhóc này đã gây được ấn tượng gì đó với thằng bé rồi. Nhờ viên ngọc này, mà một kiếp nạn được hóa giải. Dù chỉ có tác dụng một lần thôi, nhưng cũng là cứu được một mạng người.

Nam sinh này cũng chẳng xa lạ gì nữa, chính là Maru, lớp trưởng của Jun. Sau lần bị Sal lấy đi kí ức trong phòng thí nghiệm, cậu ngất đi bao lâu cũng không rõ. Chỉ biết khi tỉnh lại, thứ đầu tiên cậu thấy là viên ngọc bích nho nhỏ trong tay. Chẳng hiểu sao, thứ đồ vật đơn điệu không rõ nguồn gốc này lại khiến cho cậu có cảm giác rất lạ, nhất thời lại quyết định giữ bên mình. Chính cậu cũng không bao giờ biết được, quyết định đó lại có thể cứu được một mạng của bản thân. Tuy nhiên, mọi chuyện không thể hoàn mĩ. Bởi lẽ, tình huống vừa rồi, có liên quan đến quỷ thần.

Hai nam sinh vừa gây án kia đúng là có phát sinh sự đố kị với Sal, tuy nhiên mức độ ấy không thể đủ để có ý định giết người. Lần này, vẫn là bọn ma quỷ khuếch đại cảm xúc con người, nhưng bọn này nguy hiểm hơn ở chỗ có thể từ đoạn cảm xúc tiêu cực ấy điều khiển phần nào đến hành động. Đặc biệt là lần này, cái đám hắc ám ấy dám nhắm đến em trai anh. Đúng là chán sống!

- Chúng sao rồi? - Ánh mắt Dara lạnh lẽo liếc nhìn về phía xa, một cây đen thui đang thảnh thơi bước tới.

- Tất nhiên là triệt hết.

Đóa hoa cát cánh nơi khóe mắt khẽ động. Aoi nhếch môi:

- Mấy tên đụng đến Sal - sama, anh sẽ để cho bọn chúng sống sao? Còn bọn nhóc bị chúng bám rễ, tất nhiên là phải xóa đi kí ức rồi.

Dara gật gật đầu hài lòng, đoạn quay sang Jun:

- Khả năng ngưng đọng thời gian của anh không phải là vô hạn. Mà ba đứa nó lao đầu xuống biển xong ở dưới chơi luôn với sứa không thèm lên. Đến lúc cần em hoạt động rồi.

Izu khoanh tay nguýt dài:

- Bây giờ mới nhớ đến em sao? Khỏi cần anh nhắc đâu. Ba ngày không gặp Sal nii - chan là quá đủ rồi. Em đi luôn nha. Đợi em hốt bọn họ về!

Dứt lời, Jun tung tăng hướng về phía biển xanh mà chạy. Tới cạnh bờ biển còn hào hứng xoay một vòng rồi uốn người lao xuống nước. Dara chỉ còn biết chép miệng. Anh chẳng biết nó có nhớ đến hai người mất tích sau Sal là Mochi và Izu không nữa. Chỉ có cậu nhóc hồ ly là ngồi tiu nghỉu một góc trông ra biển. Nó họ Hỏa, lại là Yêu tộc, dĩ nhiên không có cửa mà vào được Suizokukan với chủ nhân đáng kính. Nó không rõ Thế giới đó như thế nào, nhưng nó có nghe loáng thoáng được rằng nếu chủ nhân bị bắt vào nơi đó thì khó mà có được đường ra. Nó vẫn tin vào khả năng của ngài. Tuy nhiên, nếu chuyện này kéo dài, biết bao giờ mới hoàn thành được sứ mạng đây?

Dara đang đứng xoa xoa mi tâm thì bất giác nghe tiếng thở dài của một con hồ ly đang thu lu ngồi trong góc. Cái góc ngồi dường như càng tối hơn với cái bộ mặt thảm hại như đưa đám của nó. Anh chậm rãi tiến lại, nhẹ nhàng nắm cổ nó lên, nhắm tới một hướng thoáng đãng mà động chân đá "quả banh cam" ấy bay mất hút, đoạn xoay xoay cổ chân:

- Chuyện không có gì nghiêm trọng mà gặp mấy tên như ông cụ vậy, ta cũng muốn bệnh.

Aoi hờ hững liếc mắt sang:

- Chuyện đó bỏ qua một bên. Bao giờ ngươi mới chịu giải phong ấn cho ta?

Câu hỏi này không biết Aoi đã hằn học hỏi bao nhiêu lần rồi mà kết quả thì tới giờ này anh vẫn còn phải hỏi đây. Dù không đi theo hướng của tổ tiên, nhưng anh vẫn tự tin mình là kẻ mạnh nhất tộc cơ mà, ấy thế mà cuối cùng lại để cái tên ở Thiên Giới này lừa cho một vố chí mạng.

- Giải phong ấn cho ngươi? Hơ hơ, ta nghĩ ngươi đừng tốn hơi hỏi ta về vấn đề này nữa! - Dara nhếch môi - Để ngươi đi rồi, ta lại phải mất công tìm một linh thú khai lộ mới à?

- Ngươi có thể tìm một tên hầu mới trung thành với ngươi hơn. Còn ta, chỉ muốn ngươi chết đi.

- Chậc chậc, ta chết thì ngươi còn có thể sống tốt sao? Nên nhớ, giữa chủ nhân và nô lệ luôn có một mối dây liên hệ. Ta không còn thì ngươi cũng sẽ bị tổn hại nguyên khí. Chưa kể...

Dara nheo nheo cặp mắt hoa đào, nhịp nhịp ngón trỏ giữa ngực Aoi:

- Ngươi… sẽ lại trở thành một con quạ gãy cánh mà thôi.

Cặp đồng tử Aoi chợt trở nên đỏ rực. Chỉ nghe một tiếng “vút” xé gió, móng vuốt đen bổ thẳng vào chỗ Dara vừa đứng, nhưng đến một sợi tóc bạch kim cũng không kịp chạm đến. Luận về tốc độ, có hệ nào qua nổi Sấm sét?

Đứng giữa không trung, Dara ngạo nghễ nhếch môi cười nhạt:


- Tìm một tên nô lệ mới? Đùa sao? Linh thú quá yếu cũng có thể khiến ta ít nhiều ảnh hưởng. Cái ta cần, là một kẻ đủ mạnh để đứng cạnh ta bên bờ sống chết. Nhanh, đến đây tiếp tục tập luyện. Muốn giết ta để tự giải thoát, ngươi vẫn đừng nên mơ tưởng đến thì hơn. Vì ngươi, đối với ta, hẵng còn quá yếu!

Câu nói cuối cùng đó, thành công đánh thức con quái vật trong người Aoi. Không chỉ đồng tử mà cả cặp mắt Aoi đều đỏ rực một màu máu:

- Ta không phải nô lệ của ngươi! Ta là Tengu mạnh nhất! Ta là vua của tộc Tengu!

Chỉ thấy đôi cánh đen sải rộng. Một bóng đen lao vụt lên không trung. Cuộc chiến quen thuộc không hồi kết lại bắt đầu.

- --

Lúc này, ở Suizokukan, bóng tối đã bao trùm vạn vật. Izu vẫn nằm trằn trọc trong căn phòng được phân riêng cho mình. Mặc dù đây không phải là lần đầu tiên cô ngủ ở chỗ lạ, nhưng mà... đây là một Thế giới khác... Một nơi hoàn toàn khác biệt luôn ấy!

Những viên dạ minh châu phát sáng cũng được cô lấy vải trùm lại cho dễ ngủ, vậy mà cũng không tài nào chợp mắt được. Có lẽ còn do cảm xúc của cô nữa. Cứ như thế này, biết bao giờ mới về được nhà đây. Nhìn thái độ của Mochi và chị Nari, cô nghĩ là Sal sẽ an toàn thôi, nhưng còn cô, sau khi trở về sẽ phải giải thích cho mọi người như thế nào về việc mình mất tích chứ?

Chị Nari nói là mọi chuyện sẽ ổn thôi, cô cũng mong là vậy. Cơ mà khi chưa thấy được kết quả thì cô không thể ngăn mình lo lắng được.

Izu thở dài, kéo chăn trùm luôn lên đầu.

"Thôi, cố ngủ. Phải ngủ để còn có sức tiếp thu những sự lạ sắp tới. Đây là một thế giới khác, lại là nhà mẹ đẻ của Mochi, hẳn là sẽ không đơn giản như thế đâu."

Ngay lúc Izu quyết định nhắm mắt lại, đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Có cảm giác, có kẻ đang đến gần. Hình như cô quên đóng cửa sổ?

Tim đập thình thịch. Cô cố trấn tĩnh lại mình.

"Chỉ là mình quá đa nghi thôi. Làm gì có ai... Làm gì có ai khác đang ở đây chứ. Là do mình lo lắng quá mức rồi tự hù mình rồi."

Hít một hơi thật sâu, Izu quyết định kéo phắt chăn xuống. Khi ấy cũng là lúc... một bàn tay lạnh ngắt từ trong bóng tối vươn tới bịt chặt miệng cô gái...
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 157: Trở về
Cảm giác máu trong người như đông cứng lại, Izu hoảng hốt theo phản xạ tung chăn đá ra một cước, nhưng còn chưa kịp làm gì thì đã bị chế ngự. Bóng đen nghiêng người gần một chút, giọng nói trầm trầm vang lên ấy khiến cho tâm trạng Izu bình ổn trở lại:

- Là tớ. Đừng gây tiếng động.

Izu chớp mắt mấy cái, cuối cùng gật gật đầu.

Thì ra là hắn. Nhưng nửa đêm nửa hôm có chuyện gì quan trọng mà hắn lại đến đây? Đã vậy còn có vẻ rất khẩn trương.

- Đi thôi!

- Đi... đi đâu cơ?

- Về thế giới của cậu.

Dứt lời, Mochi vén tấm màn che lên. Các giác quan tinh nhạy vẫn không quên nghe ngóng tình hình xung quanh. Izu nghe đến việc trở về thế giới loài người, phút chốc tỉnh táo hơn hẳn. Cô vội vã leo xuống xỏ giày, búi gọn tóc tai. Bộ đồ ngủ dạng như pijama có vẻ đơn giản nhưng cũng đủ ấm áp để ra ngoài trong thời tiết này. Cơ mà...

- Khoan đã, sao chúng ta giống như đang chạy trốn vậy?

- Ừm!

Mochi đáp gọn lỏn không đầu không đuôi, đoạn đến cạnh cửa sổ đang mở quan sát xung quanh.

Izu dụi mắt. Này, cô nhớ, đây là lầu ba đó. Cậu ta định làm gì chứ?

Nhưng còn chưa kịp phản ứng gì, cả người cô bỗng chốc bị nhấc bổng, nháy mắt đã có thể thấy toàn bộ cảnh quan bên dưới cửa sổ.

- Này, đợi đã, cậu định làm gì?

Mochi trầm ngâm một chút, bất giác dời mắt nhìn cô. Izu bỗng nghe tim mình lỡ hết một nhịp.

Có gì đó... rất lạ.

Hình như cô chưa bao giờ thấy ánh mắt nào đẹp như thế, giống như có một tia sáng nhàn nhạt như ánh trăng, dịu dàng và mê hoặc. Trong khoảnh khắc, dường như cô thấy thấp thoáng một hình bóng quen thuộc với chiếc áo choàng màu tuyết phật gió.

- Cậu tin tớ không?

Mochi chợt lên tiếng, nhưng mãi mà không nghe thấy tiếng trả lời.

- Zu - chan?

- A... Làm sao? À, phải, tất nhiên là tớ tin cậu rồi.

Izu giật mình trở lại hiện thực, cảm giác tim đập nhanh đến khó thở. Thật may là hiện tại nơi này ánh sáng không nhiều, nếu không thì anh sẽ thấy gương mặt màu gấc của cô mất.

- Vậy... chỉ cần cậu hứa đừng hét lên thôi.

Izu bất giác có cảm giác không lành lắm. Nhưng còn chưa kịp nói thêm câu nào thì đã thấy cả người như chới với giữa không trung.

Tên điên này... thế nhưng lại nhảy thẳng xuống!

Cô hốt hoảng níu chặt lấy cổ Mochi, điểm tựa duy nhất lúc này:

- Chúng ta sẽ không sao.

Giọng nói nhè nhẹ ấy lại thoang thoảng trấn an. Cả hai tay anh cũng cứng rắn như thép, mạnh mẽ giữ lấy Izu còn đang sợ hãi vùi mặt trong lồng ngực. Giống như một phép màu, Izu chợt cảm thấy yên lòng hơn hẳn. Dù nỗi sợ hãi vẫn trào dâng đến sắp khóc, nhưng cô vẫn cố gắng nghiến chặt răng để không hét lên.

Tin? Cô còn có thể không tin hắn sao? Hắn có kịp để cho cô lựa chọn đâu chứ?

Tên này, nếu hắn không có năng lực để không bị tan xương nát thịt khi chạm đất, thì hắn đích thị là tên điên.

Hic, cô cầu mong cho hắn đừng có học quá hóa điên thôi. Những kẻ thiên tài toàn là kẻ có đầu óc khó lường mà. Cô… vẫn còn chưa muốn chết lảng nhách vậy đâu.

Bất giác, Izu chợt mở to mắt ngước lên, khi ấy cũng là lúc cửa sổ ở rất xa rồi.

Mũi chân Mochi vừa chạm đất đã điểm mấy cái, thoáng chốc đã đến một góc khuất.

- Không sao rồi, đừng lo. Mochi nhẹ giọng lại trấn an khi thấy vẻ mặt tái nhợt của cô nàng. Lúc này, Izu mới rời khỏi vòng tay rắn rỏi kia, hơi cúi mặt lắc lắc đầu:

- Tớ ổn.

Cúi mặt, vì che giấu ánh mắt nghi hoặc. Có phải không, khi rơi xuống, cô chợt nghe thấy tiếng phất gió bên tai, giống như là... tiếng đập cánh của đại bàng. Vì sao phải là đại bàng? Vì nó rõ ràng như ngay bên cạnh, và nó dũng mãnh như của một loài biết bay lớn.


Cúi mặt, còn là để che giấu chuyển biến trên gương mặt. Người hắn cũng tỏa ra hơi lạnh như một đặc điểm riêng khó có thể thay thế, nhưng lại mang đến thứ cảm giác dễ chịu và bình yên đến lạ, thậm chí, còn rất quen thuộc.

Phải rồi, rất giống... giống lần đó, trong giấc mơ, ngồi trong lòng một ai đó...

Giọng nói trầm trầm quen thuộc, mang theo chút lạnh lẽo…

Với một con Rết tinh đang gào thét.

- Vậy theo sát tớ nhé!

Mochi đang mải nghe ngóng tình hình xung quanh, không để ý đến biến đổi trên gương mặt Izu. Miệng thì nói người ta theo mình, nhưng tay vẫn không an tâm nắm lấy cổ tay cô không buông. Nếu hiện tại, Izu sử dụng năng lực thì khả năng thoát khỏi đây sẽ dễ dàng hơn, nhưng anh không muốn thế. Thể lực con người khác với những Thế giới khác, nếu sử dụng năng lực của người Thiên Quốc quá nhiều rất dễ dẫn đến những tác động không tốt. Nhẹ thì hoa mắt chóng mặt, nặng thì có thể dẫn đến ngất xỉu. Huống chi, anh tự tin rằng các giác quan của mình đủ tinh nhạy. Nếu không thì anh đã không đủ mạnh để đứng được ở vị trí như ngày hôm nay. Hơn nữa, từng sống ở đây một khoảng thời gian, ít nhất anh cũng biết được phần nào cách bày bố và giờ giấc thay ca trực của các tốp lính canh.

Izu mím môi theo Mochi vòng vèo qua không ít các tòa kiến trúc lộng lẫy. Bây giờ không phải là lúc để phân tích mộng ảo và thực tế. Chỉ cần một chút phân tâm thôi, cô có thể khiến cho cả hai bị phát hiện. Mà phải công nhận, cung điện này đúng là rộng khủng bố. Cũng mừng vì thời gian qua cô luôn chăm chỉ rèn luyện thể lực, chứ nếu không thì khi ra được khỏi nơi này thì cô cũng kiệt sức mất.

- Gần ra rồi, nhưng nơi này, phải cẩn thận nhé.

Izu dời mắt nhìn đến. Nơi cô và Mochi đang đứng là một bậc thềm đá cao. Phía dưới độ cao xấp xỉ chừng trên hai mét là một thảm cỏ dày. Đằng trước không xa là một nơi trông giống như một vườn ngự uyển của vua chúa, nhưng… dưới ánh sáng mờ ảo không biết phát ra từ đâu ở một nơi không trăng không sao thế này, trông nó có chút gì đó thật đáng sợ.

Nháy mắt, vòng eo cô đã bị kẻ nào đó ôm ngang rồi nhảy xuống dưới. Izu suýt giật mình hét lên nhưng may thay còn kịp thời lấy tay che miệng lại. Độ cao này cô cũng có thể nhảy xuống mà, thế mà khiến cô một phen hoảng hốt. Thế là lại tiếp tục một màn luồn lách. Nơi này quả thực quá rộng, lại thiết kế cây cỏ nhiều chỗ giống nhau. Nhiều tán cổ thụ rủ xuống hạn chế tầm nhìn rất nhiều. Đường đường lối lối thì quanh co như mê cung. Gió vẫn ùa qua mát lạnh, nhưng không gian lại yên tĩnh đến dị thường, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không nghe thấy. Quả thật… đáng sợ quá đi mất!

- Ai ui!

Mũi Izu bất ngờ đụng vô cái lưng như bức tường thép trước mặt. Cô đưa xuýt xoa cái mũi đáng thương:

- Sao tự nhiên dừng lại đột ngột thế?

- Lùi lại phía sau tớ. Tuyệt đối không được rời tớ nửa bước.

Izu ngạc nhiên, nhưng còn chưa kịp hỏi lại thì cảnh tượng sau đó đã khiến cô sững sờ đến im bặt luôn.

Vườn ngự uyển tĩnh lặng như tờ, phút chốc náo nhiệt hơn hẳn. Từ trong những tán cây, góc tối, lục đục bước ra không ít nam tử mặc cùng một loại y phục. Người nào người nấy toát ra vẻ tôn nghiêm không thể xem thường.

Mochi đến một cái chớp mắt cũng không có, nhàn nhạt cất tiếng:

- Ẩn giấu tốt như vậy, ra đây là Ngự lâm quân của Suizokukan à?
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 158: Trở về (2)
"Ngự lâm quân... của Suizokukan?"

Izu lo lắng đứng sau Mochi lén đưa mắt nhìn ra xung quanh. Cả hai đã bị bao vây hoàn toàn. Hàng ngũ binh lính đều mặc một kiểu y phục dạ hành thuận tiện cho việc ngụy trang trong bóng tối. Giữa trán bọn họ có một ấn ký hình giọt nước. Cô không nhìn rõ màu của nó, nhưng cô đã được nghe chị Nari cảnh báo, tuyệt đối không để đắc tội với những người có kí hiệu hình giọt nước màu xanh trên trán, bởi vì họ thuộc hàng ngũ tinh nhuệ bậc nhất của Suizokukan, được lựa chọn từ những chiến binh tài năng nhất, huấn luyện trong môi trường kỉ luật thép, và đặc biệt là họ chỉ nghe theo mệnh lệnh của Quốc vương đương thời, trung thành tuyệt đối, chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Mỗi người họ đều có tôn nghiêm riêng và những đặc quyền mà người khác không có, vì thế, ngoại nhân như Izu tốt nhất là càng yên phận càng tốt. Cơ mà... tình huống đã đến mức này, muốn không đắc tội cũng thật khó.

Chợt một nam nhân nghiêm chỉnh bước ra từ hàng ngũ, đến trước mặt Mochi kính cẩn chắp tay cúi mình:

- Yan - sama, mạt tướng là thủ lĩnh của đội Ngự lâm quân, Ito Dosu, xin ra mắt Quốc vương tương lai.

Mochi không đáp, chỉ yên tĩnh liếc nhìn người trước mặt. Không gian chợt trở nên quỷ dị lạ thường. Người không mở lời, kẻ cũng chẳng dám động đậy. Những người xung quanh cũng không biết nên làm thế nào. Để kéo dài thời gian thế này, có chút ngoài ý muốn. Đành rằng nhiệm vụ của họ là ngăn cản hai người này xuất quốc, nhưng giằng co kiểu này thì được gọi là gì đây? Huống chi, họ cũng đang rất muốn gãi đầu.

Sao tự nhiên lại trở thành kẻ phụ thuộc thế này? Họ đang phục kích người ta cơ mà...

- Đông đủ thế này, thật vinh hạnh. Mọi người đợi ta sao?

Dosu có chút không dự đoán được. Ài, đùa sao, người này nếu đơn thuần thì có thể ngồi ở vị trí đó à?

- Chúng tôi không đợi ngài. Chúng tôi đợi người muốn xuất quốc mà chưa có chỉ thị của Quốc vương.

- Vậy sao? Hay cho từ Quốc vương tương lai, ta có được bao nhiêu trọng lượng trong mắt các ngươi đây?

- Yan - sama, xin thứ lỗi, nhưng theo luật ở đây thì Ngự lâm quân chỉ phục vụ mệnh lệnh của Quốc vương đương nắm quyền thôi.

- A, nếu vậy, nếu ta trở về ngoan ngoãn trở thành Quốc vương thì có thể giết các ngươi chỉ bằng một lời nói?

Lần này thì Dosu ngước lên, không chút do dự đáp:

- Dĩ nhiên. Đây là luật mà, Yan - sama.

Chân mày chàng trai tóc bạch kim như động như không, bất giác, khóe miệng khẽ mỉm cười. Dosu nhanh như cắt lui về sau một đoạn, ánh mắt cảnh giác cao độ. Vị quốc vương tương lai này, mặc dù vẫn chưa có động tĩnh gì nhưng vừa rồi anh cảm nhận được khí tức nguy hiểm. Cực kì nguy hiểm. Quốc vương tương lai của Suizokukan, là kẻ đã từng đâm Đế vương tương lai của Thiên Quốc, không thể là kẻ dễ uy hiếp. Nhưng đây là nhiệm vụ, anh và đội Ngự lâm quân phải cố gắng thôi.

Mochi điềm nhiên bước tới một bước, tay nhẹ nhàng rút một tay cầm của một thứ, giống một thanh kích đen lấp loáng ở bên hông:

- Ta là kẻ không sống theo luật lệ, vậy nên ta chẳng cần phải đợi đến lúc nắm quyền mới xử trí kẻ ngáng đường.

Dứt lời, tay vung lên dứt khoát. Đầu mũi kích vốn nhọn hoắt bất chợt lao vút đi, kéo theo cái thân uốn lượn như một con hắc xà, phóng thẳng tới chỗ Dosu. Thì ra, thứ trông cá vẻ giống ngọn kích lại là… một chiếc roi. Dosu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh vừa nhảy tránh vừa rút thanh trường kiếm tạo thành một vòng bảo vệ chặt chẽ. Những thành viên còn lại của đội Ngự lâm quân cũng không ngồi không, nhanh chóng huơ những mũi giáo sáng lóe lên yểm trợ cho thủ lĩnh. Một người bọn họ thì không là gì với người được mệnh danh là Thiên tài tam giới trước mặt đây, nhưng tất cả bọn họ khi kết hợp với nhau sẽ có thể bổ sung những khiếm khuyết cho nhau, tạo nên bức tường vững chắc ngăn chặn mục tiêu. Dù sao thì, Mochi cũng còn phải bảo hộ cho một nhân loại, lại phải vừa che giấu sức mạnh, sự tập trung sẽ giảm hơn.

Trong tình huống thế này, Mochi buộc phải sử dụng mỗi các cách tấn công vật lý, đồng thời kéo Izu từ phía sau vào lòng để tiện quan sát và bảo hộ. Anh cũng không muốn dùng đến song kiếm. Kiếm của anh, chỉ hướng về kẻ thù, còn bọn họ, dù sao đi chăng nữa cũng vẫn là đồng hương, là một phần tử không thể thiếu của Suizokukan. Bởi thế, ngay cả vũ khí mà anh lựa chọn cũng là có ý tứ. Với lực lượng phòng thủ tốt thế này, Thì roi sẽ dễ dàng hơn trong việc mở đường và tạo phòng thủ, và hơn hết là, chỉ cần anh khống chế lực đạo một chút thì đòn đánh của anh sẽ chỉ đả thương chứ không thể gây thiệt mạng người.

“Bang”.

Ngọn roi vừa lướt qua, đánh gãy không ít những cành cây lớn nhỏ. Đây là điểm duy nhất bất lợi, cây cối khiến cho tầm quan sát và phạm vi tấn công bị hạn chế. Cũng không thành vấn đề. Trên đời này có loại vũ khí nào mà anh chưa dụng qua. Roi, là thứ quá đơn giản. Nhưng mà… chiếc roi này lại khiến cho anh cảm thấy sức lực mình như bị rút đi, bởi lẽ… anh đang sử dụng nó một cách trái phép.

Anh… không phải là chủ nhân của nó.

“Vút vút vút…”


Một loạt ám khí dạng bánh răng cưa từ bốn phương tám hướng phóng tới. Ngọn roi dũng mãnh lướt qua đánh vỡ đôi chúng. Bất chợt, từ bên trong những ám khí lại bắn ra những mũi kim nhỏ tiếp tục phóng đến. Mochi nhíu mày dụng lực phất ngang áo choàng, thành công ngăn trở những mũi kim cuối cùng. Tuy nhiên, chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng ấy mà đội Ngự lâm quân đã có thể tranh thủ thu hẹp vòng vây. Mochi một tay vẫn giữ Izu trong lòng, từng bước tiến về cửa ra, phá các mắt xích liên kết của đội ngũ trước mắt.

Những khớp ngón tay bắt đầu đau nhức. Ngọn roi đang dần bài xích anh, nhưng lần này có vẻ chậm chạp hơn mọi khi, bởi lẽ nó vẫn cảm nhận được, chủ nhân thật sự cúa nó vẫn ở ngay đây. Mục đích sau cùng của anh là thế, chọn thứ vũ khí có linh tính này, phòng trường hợp xấu nhất, anh không thể cùng đào thoát, ít nhất cô có khả năng tự bảo vệ được mình. Còn trước mắt, anh vẫn sẽ dốc sức bảo hộ cô đến cùng. Nam tử mà đến người con gái mình yêu cũng không thể che chở thì còn có thể làm được gì đây?

- Mochi – kun, buộc phải đấu với bọn họ sao? Không còn cách nào khác sao?

- Cậu nghĩ có thể còn cách nào? Thế giới này, tớ hiểu hơn cậu nhiều.

Mochi lại vung tay. Vài binh lính bị trúng đòn vào chân lả tả khuỵu xuống. Trận đấu này quá ồn ào rồi. Biết sao được? Dù sao thì Ngự lâm quân ở đây cũng đồng nghĩa với việc tẩu thoát bị phát hiện, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy ông đến, có nghĩa là, ông không muốn ra mặt.

Vì một lý do nào đó, ông muốn anh phải tự mình đối mặt với đội quan tinh nhuệ nhất nơi đây.

Hiện tại, Izu vẫn không có lấy một vết trầy xước nào, nhưng việc đó khiến cô có chút áy náy. Bao nhiêu năm luyện tập các phương thức phòng than, đến lúc đối mặt với nguy hiểm thì tất cả lại chẳng có nghĩa lý gì. Cô chỉ có thể cầu mong cho Mochi bình an thôi.

A… Cảm giác ấy lại tới. Một thứ cảm giác rất kì lạ. Giống như là, một thứ gì đó đang gọi cô.

Rất gần. Nhất là khi những âm thanh va chạm của cuộc chiến vang lên.

Izu bất giác quay lại. Và khi chiếc áo choàng của Mochi phất qua để tầm nhìn của Izu trở nên rõ ràng hơn, cô chợt nhận ra, thứ vũ khí mà anh đang cầm…

Giống hệt vũ khí của cô gái thường xuất hiện trong giấc mơ.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 159: Trở về (3)

Đến đây...

Mau mau đến đây...

Còn chần chừ gì nữa...

Chủ nhân của ta!

Từng tiếng từng tiếng vọng vang lên trong đầu. Những âm thanh của cuộc hỗn chiến bên ngoài đột nhiên nhỏ hẳn, cứ như đang ở xa xa, chỉ còn lại thứ âm vang ma mị kia.

Izu chớp mắt, nhìn quanh. Âm thanh ấy vẫn cứ đều đặn mời gọi, từng chút từng chút một rút đi ý thức của cô về diễn biến xung quanh. Thanh roi uốn lượn như hắc xà phía trước hiện rõ mồn một. Izu dường như có thể nhìn thấu từng động tác của nó.

Từng đường vân, từng gợn sóng... Uyển chuyển như linh xà, vừa khéo léo vừa mãnh liệt.

Trong phút chốc, cô chợt nhận ra...

Cô hiểu! Cô hiểu được nó!

Cô muốn chạm đến nó, nó vẫn đang gọi cô!

Ý thức dẫn đến hành động, Izu vô thức vươn tay tới.

Mochi dứt khoát vung tay. Ngọn roi dũng mãnh tiếp tục bức lùi vòng vây. Chuôi roi vẫn được giữ chặt. Linh tính thì đã sao? Không phải đồ gia truyền nhà anh thì đã sao? Yêu ma quỷ quái anh còn hàng phục được, thì một đồ vật có linh tính có thể uy hiếp anh à?

Đùa! Anh vẫn luôn nhớ mình là Thủ lãnh Thiên thần nhé.

Đang định vung tay lần nữa, chợt Mochi cảm thấy cổ tay mình có chút ấm. Cô gái trong lòng anh đột nhiên giữ lấy tay anh, nhưng... hình như ánh mắt của cô ấy có gì đó rất mơ hồ:

- Đó, là của tớ phải không?

- Cẩn thận!

Mochi bất chợt kéo sát cô lại. Trong khoảnh khắc mũi cô đụng vào lồng ngực rắn chắc nào đó, một âm thanh sắc lạnh sượt qua, cắt đứt vài lọn tóc vàng óng. Izu chợt tỉnh. Vừa rồi... Thật nguy hiểm!

- Đứng sát vào tớ! Tập trung lại.

Mochi thở dốc. Trái tim anh như đông cứng lại. Nếu anh không kịp kéo cô lại thì...

Anh cắn răng, không dám nghĩ tới. Cho dù anh có thiện chiến đến thế nào thì cũng khó mà lấy ít địch nhiều, huống chi anh còn phải bảo vệ một người. Bọn họ dù sao vẫn không dám nặng tay với anh, nhưng với Izu thì không. Cô không có bất cứ quan hệ gì với thế giới này, cô cũng không khó đối phó như anh, mà anh... vì che chở cho cô sẽ phải chậm lại tốc độ phá vòng vây. Họ nhìn thấy được điều đó.

Thế thì sao chứ?

Cả hai bên đều có chỗ không thể mạnh tay. Họ dùng Izu để áp chế anh, vậy chính anh sẽ dùng bản thân để áp chế đống rắc rối này.

"Roạt".

Một tấm lưới thật dày từ đâu rơi xuống trùm lên cả hai người khiến cho câu nói của Mochi bị gián đoạn. Đây là loại lưới đặc chế ở nơi đây, cực kỳ chắc chắn. Nhưng hình như nó còn chẳng thể khiến chàng trai để tâm, thậm chí ánh mắt còn lộ vẻ giễu cợt. Anh cúi xuống, xoa xoa đầu Izu, mỉm cười:

- Cậu mệt rồi, ngủ chút đi.

Izu vốn đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, chợt nghe thấy hương thơm nhè nhẹ từ đâu thật dễ chịu. Cả cái xoa đầu này... Giọng nói nhẹ nhàng này, cũng không tệ chút nào...

Trong khoảnh khắc, cô gái nhỏ nhanh chóng bước vào mộng đẹp.

Mochi ngước mắt lên. Ánh mắt trìu mến đột ngột thay đổi trở nên thâm trầm, yên tĩnh nhìn đội Ngự lâm quân đang nhân cơ hội vây bắt hai người. Cô gái của anh ngủ rồi. Anh cũng chẳng cần phải bận tâm gì nữa.

Lưới tốt sao? Có thể cứng hơn băng ngàn năm của anh sao?

Luận về pháp thuật, anh tự tin rằng dưới gầm trời này không quá vài người có thể qua mặt được mình.

Mạng lưới chắc chắn trong khoảnh khắc đã bị một lớp băng ngàn năm len lỏi phá vỡ trước sự kinh ngạc của đội Ngự lâm quân. Đồng thời, dưới mũi chân Mochi mở ra một vòng tròn ma thuật xám bạc quen thuộc. Mũi roi cũng đột nhiên phát sáng, lướt tới đâu lại xuất hiện những chồi băng nhọn hoắt từ dưới lòng đất đâm thẳng lên. Chưa hết, những người bị trúng đòn cũa ngọn roi đều nhanh chóng bị một lớp băng từ đâu bao trọn cơ thể, không thể cục cựa được nữa chứ đừng nói đến chuyện đuổi theo. Rốt cuộc, chỉ vài cái vung tay, kết hợp với pháp thuật, Mochi có thể dễ dàng ngăn chặn không ít kẻ truy đuổi.

“Vút.. Vút.. Vút...”

Một loạt ám khí thay nhau bay tới. Chàng trai nhíu mày. Toàn bộ thứ ám khí này đều có mê dược cả. Nhưng chẳng qua chỉ là trò đùa với anh. Áo choàng trắng phút chốc mở rộng, ôm gọn lấy bóng dáng mảnh mai của Izu. Mochi nhanh chóng xoay người nghênh đón hàng loạt mũi kích mũi kiếm đang đâm tới. Khẽ nhấc tay lên một chút, một vòng tròn bảo vệ liền xuất hiện đánh phăng tất cả ám khí đang lao tới, có một số còn phản lại chủ, khiến nhân lực Suizokukan hoảng hốt khẩn trương đón đỡ. Nhưng không vì thế mà họ lùi bước. Trên tay những quân lính còn lại lập tức xuất hiện những hình cầu xanh biếc đang phát sáng.

Mochi khẽ nhếch môi. Xem ra những kẻ này được đào tạo đã lâu không có cơ hội thực chiến nên có chút hiếu thắng và lòng tự mãn cao. Nhìn những quả cầu phép thuật kia xanh xanh đẹp mắt, nhưng chớ vội mà coi thường. Sức sát thương của chúng chẳng hề nhỏ đâu. Tuy hiên, ông sẽ không bao giờ ra bất cứ cái lệnh gì tổn hại tới anh. Dù rằng anh có khả năng tự điều trị, nhưng vết thương do pháp thuật gây nên vẫn luôn khó lành hơn những vết thương của sát thương vật lý. Ngay cả ông khi thử sức anh cũng luôn chuyển đổi đòn tấn công sang vật lý khi cảm thấy có thể tổn hại anh kia mà. Việc sử dụng đấu thuật cấp cao thế này khả năng lớn là do bọn họ tự chủ trương.

Có vẻ như, mục đích của ông là muốn anh dẹp bớt sự tự mãn của đội quân này.

Mạnh đến mấy, cũng có kẻ trị.

Dù là mạnh nhất, cũng không phải tuyệt đối.

Dùng anh để áp chế họ, cái này là dọn đường sẵn để chuẩn bị đưa anh lên vị trí cao cao tại thượng kia sao?

Nhưng hiện tại, anh còn phải bảo vệ bảo bối trong lòng đây, không có thời gian dây dưa với bọn họ. Vì thế, khi những quả cầu phép thuật lao tới, Mochi thu hồi roi lại, đồng thời tại năm đầu ngón tay bạch ngọc lại có những tia sáng phóng ra giải trừ tất cả đòn tấn công. Đồng thời, một lớp băng mỏng không biết từ đâu bao trùm hết các loại binh khí. Một giây sau đó là hàng loạt những âm thanh rơi vỡ thanh thúy. Từng trường giáo, trường kiếm cứ thế mà tự nhiên biến thành đống phế liệu rớt ngổn ngang dưới mặt đất. Chưa hết, ngay cả chân của bọn họ cũng đột nhiên cứng đờ, chính xác hơn là bị đóng băng dính chặt xuống đất, tuy nhiên ít nhất là chân của họ vẫn chưa bị vặn nát như đống binh khí vốn không hề tầm nhìn kia. Dù sao thì suy cho cùng, họ vẫn là đồng hương của anh, anh không thể quá nhẫn tâm với họ. Mochi bất giác cười nhẹ. Anh dễ mềm lòng hơn từ bao giờ vậy nhỉ?

Ngay sau đó, không gian như càng sáng hơn với đôi cánh trắng muốt đột ngột xuất hiện. Mochi giữ chặt cơ thể mềm mại trong lòng mà điểm chân nhảy lên không trung. Những người truy đuổi cuối cùng cũng bị lớp băng từ trong lòng đất trồi lên khóa chặt chân. Mochi không nhìn lấy một cái, xoay người bay vút đi trong màn đêm, bỏ lại tất cả còn đang ngỡ ngàng:

Đó... chính là cánh của người Thiên Quốc sao?

Thật xinh đẹp!

---

Không biết đã trôi qua bao lâu, Izu mơ màng tỉnh lại. Đập vào mắt cô đầu tiên là chiếc cằm thon thon quen thuộc. Cô nhíu mày, suy nghĩ cái gì đó, bất giác tròn mắt, phút chốc tỉnh táo hẳn.

Mochi... Hắn đang bế cô. Lại còn là cái kiểu ẵm công chúa này...

Vành tai cô vô thức đỏ lên. Mãi một lúc cô mới lắp bắp mở miệng được:

- Th... thả tớ xuống. Tớ tự đi được.

Mochi liếc xuống, ánh mắt nhu hòa hơn hẳn, nhưng lời nói không khiến người ta vui chút nào:

- Cậu chạy như rùa ấy!

Tuy nhiên anh vẫn thả cô xuống, tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, càng hết sức tự nhiên... nắm tay cô chạy tiếp. Izu cắn môi, dù sao bây giờ cũng không phải lúc thẹn thùng. Hơn nữa, hình như cô cảm giác được có một cỗ lực lượng nào đó từ anh khiến cho cô khỏe khoắn hẳn, chạy xa cũng không thấy mệt. Nhưng mà, làm cách nào mà bọn họ có thể đào thoát khỏi đám người khủng bố đó vậy?

- Chúng ta... an toàn rồi sao?

- Tớ cũng không chắc nữa.

- Nhưng, làm sao cậu có thể thoát khỏi họ vậy? Chưa hết, tại sao tớ lại ngất đi?

- Có lẽ do cậu mất ngủ, nhờ thế mà tớ có thể tự mang cậu đi. Nhanh hơn là để cậu tự chạy.

Mochi hời hợt trả lời từng câu hỏi một cách không thể khó tin hơn. Izu nhìn chằm chằm anh một lúc, nhưng rồi cũng thôi không chất vấn gì nữa. Anh sẽ chẳng tiết lộ gì thêm đâu. Cô không biết rốt cuộc cậu bạn của mình có phải là một kho chứa bí mật không, quen biết lâu như vậy rồi, mà cô cảm giác như là, dù chỉ một chút, mình cũng chưa bao giờ hiểu cậu ấy.

- Vậy hiện tại, chúng ta đang đi đâu thế? - Izu chớp mắt.

- Dĩ nhiên là trở về thế giới của cậu.

Izu không nhận ra hàm ý trong từ "của cậu", vẫn tiếp tục thắc mắc:

- Nhưng, làm sao để về?

Về thế nào khi chính cô còn không biết mình vào đây bằng cách gì.

- Hồ Kết Giới! Chỉ cần đến đó, tớ sẽ có cách đưa cậu trở về.

Là "đưa cậu trở về" chứ không phải là "chúng ta", bởi lẽ Mochi đã lờ mờ nghi hoặc điều gì đó. Đã có binh lính mai phục lối thoát, nghĩa là việc anh dẫn cô đào thoát đã bị lộ, cũng có thể là ông đã đề phòng mọi đường ngay từ đầu. Nhưng đường đi lại hết sức thuận lợi. Việc này nằm ngoài dự kiến của anh. Chuyện này... đúng là có vấn đề.

Rõ là ông vẫn quyết tâm không để anh rời đi, nhưng như thế này có phải dễ dàng quá không? Không lẽ... còn cửa ải nào đó khó vượt hơn đang chờ anh à?

Liệu, có khi nào, ở đó đã có sẵn ông bà đang ngồi đối ẩm đợi anh đến rồi hốt gọn luôn hai đứa đang bỏ trốn?

Nếu thế thật thì anh cũng không biết nên làm thế nào đây. Chỉ một mình ông, anh đã không thể chống lại được, huống chi anh cũng không hề có ý định đó. Đến lúc chẳng đặng đừng, nếu như anh ở lại, hi vọng là họ sẽ không làm khó Izu.

Chiếc roi đã được anh thu gọn lại cất đi. Anh sắp không thể khống chế nó nữa. Thứ vũ khí có linh tính này, là của người đó, cũng là vật truyền thừa qua nhiều thế hệ. Việc anh có thể sử dụng nó vượt qua vòng vây như thế cũng nằm ngoài dự kiến rồi. Nhưng đến lúc cuối cùng, anh đành phải sử dụng pháp chú của mình. Pháp thuật anh chỉ phóng ra chỉ với một lượng nhỏ đủ để khống chế bọn họ. Ít nhất họ sẽ không kịp đuổi theo tạo uy hiếp nữa. Nhưng điều mà anh lo lắng lúc này hình như đang lờ mờ hiện ra sau lớp sương mù huyễn hoặc, càng làm tăng thêm vẻ huyền bí của thời khắc chuyển giao giữa đêm và ngày.

Trong những làn gió vương hương thơm hoa cỏ nhè nhẹ, những lọn tóc mây thả mình gợn như sóng. Dáng người cao ráo mảnh mai, mái tóc đen tuyền được búi cao trên đỉnh đầu, để lộ một gương mặt thanh tú thân thiện đang mỉm cười:

- Chào buổi sáng!
 
Top