Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

[Huyền huyễn] Kí ức về một thiên thần - SuShii

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 80: Nhật ký của miko
Em đang làm gì thế?

Dara khẽ hé môi, tay vẫn giữ chặt Izu. Cô gái cắn răng, hỏi ngược:

- Tối rồi, sao anh còn chưa về nhà?

- Không phải em cũng vậy sao?

- Em phải giải quyết chút chuyện nên về trễ. Em là Hội trưởng Hội học sinh mà.

- Kể cả việc em vừa leo rào sao?

Izu giật mình:

- Anh... thấy?

- Đừng quên, anh cũng là Hội trưởng Hội học sinh! Anh có thể về trễ một chút để tham quan trường đấy!

Dara hơi nghiêm mặt. Mái tóc anh khẽ lay động trong gió. Dưới ánh trăng mờảo chiếu rọi, cặp đồng tử bàng bạc của anh lại càng trở nên nổi bật và đáng sợ hơn bao giờ hết.

Izu không rét mà run. Người này... lại chính là Tian Dara thường ngày vẫn hi hi ha ha phóng khoáng một cách vô kỉ luật hay sao?

- Anh... buông tay em ra đã, senpai.

- Trừ khi em giải thích rõ ràng cho anh.

- Nhưng... tay em đau. Anh bỏ em ra đi. Ngồi kiểu này, khó chịu lắm.

Dara hơi nhíu mày, thả lỏng tay ra. Izu thở phào rút tay lại. Nhưng khi cổ tay cô vừa lui đến khe cửa, liền bị Dara nắm giữ. Khớp cổ tay của cô gái thúc thủ trước những ngón tay cứng như gọng kìm sắt của đàn anh.

- Rốt cuộc em định làm cái gì? Nói cho anh nghe nào. Anh không làm khó dễ em đâu.

Izu than thầm. Ông anh này, sao đột nhiên lại nghiêm túc như thế chứ?

Cuối cùng, cô đành phải chịu thua, cố gắng giải thích ngắn gọn nhất có thể.

- Em... thật ra em phải gặp một người. Gấp quá nên em không kịp vòng ra cửa chính.

Rồi cô bật ánh mắt nài nỉ tội nghiệp lên:

- Dara - senpai, anh thả em đi giùm. Em nhất định phải gặp người đó. Chuyện thế nào em sẽ giải thích sau, chỉ mong anh bây giờ thả em đi thôi. Rồi sau đấy anh muốn phạt em hay báo cáo lên trên cũng được. Em... nếu không đi kịp, chắc chắn em sẽ... hối tiếc cả đời mất.

Nói đến câu cuối, Izu cúi thấp đầu, giọng cô nhỏ như muỗi. Dara trầm ngâm quan sát cô một hồi, mới buông tay ra, đoạn đứng dậy vươn vài cái:

- Oa, tối nay thật thanh bình. Mình chả có gặp được cô bé nào trèo rào cả. Đến lúc phải về thôi.

Izu thoáng ngơ ngác. Trong thoáng chốc cô liền hiểu ý anh. Đôi mắt tròn xoe của cô lấp lánh mừng rỡ:

- Cám ơn anh, Dara - senpai!

Dara khẽ thở dài. Đến lúc anh quay lại thì bóng dáng mảnh mai ấy đã mất hút tự bao giờ.

- Không cần cảm ơn anh đâu, cô bé! Bởi vì...

Em chậm thật rồi!

---

Khi Izu tới nơi, đúng ngay vị trí mà Izu đã thấy "người đó" xuất hiện, tất cả đều... trống không.

Ngoài những bóng cây nhập nhoạng mờảo, tiếng gió rì rào rít qua kẽ lá, chẳng còn gì khác.

Không có bất cứ một bóng người nào cả.

Cũng không có một bóng "không phải người" nào luôn.

Không còn bất cứ một dấu vết nào chứng tỏ hình ảnh Izu vừa trông thấy ban nãy.

Nghĩa là...

Anh ta... Tiểu yêu... Cả bóng ma ấy...

Cũng biến mất!

Tất cả... cứ như là ảo ảnh.

Nhưng Izu chắc chắn là cô không hề nhìn nhầm, cũng không hề gặp ảo giác!

Suốt đêm hôm ấy, Izu cứ trằn trọc mãi. Cô không thể nào loại ra khỏi đầu óc mình cái bóng dáng dong dỏng ấy.

Anh ta thực...

Thực đến vô cùng.

Chẳng hiểu vì sao, Izu lại cứ có cảm giác, nếu như khi ấy cô đến kịp, thì cô có thể... chạm được đến anh ta.

Không phải cái thứ cảm giác trống rỗng như trong mộng, mà là thực thểsống động...

Kèm theo một cơn sóng cuốn theo lắm thứ cảm xúc... cứ trào dâng trong lòng.

Xúc động.

Bồi hồi.

Bỗng nhiên... chỉ muốn khóc.

Giống như... gặp lại được một người thân thích, mà rất lâu... rất lâu rồi, chưa từng liên lạc với nhau.

Bạn ư? Hay là anh em ruột thịt?

Không phải!

Cảm giác, còn hơn thế.

Sự quen thuộc ấy...

Mối quan hệ mập mờ khó hình dung ấy...

Có thể khiến cho bản thân sẵn sàng hi sinh những điều tốt đẹp nhất...

Cho đối phương.

Phải, hi sinh...

Bất cứ thứ gì...

Mà không cần quan tâm đến hậu quả!

---

-...chan! Zu - chan! Dậy nào.

Izu mơ mơ màng màng mở mắt.

Ai đang gọi cô vậy?

Mờ quá, trông không rõ.

Tại sao... lại nhìn ra "anh ta" chứ?

Thiên thần... sao?

Vừa nghĩ tới hai chữ "thiên thần", Izu đột ngột mở bừng mắt.

Bóng người trước mặt hiện rõ mồn một.

Yan Mochi!

- Đêm qua cậu thức ăn trộm gà à? Sao bữa nay uể oải vậy?

Izu dụi mắt ngồi thẳng dậy:

- Trộm con mắt cậu ấy. Hết ra chơi rồi sao?

- Chút nữa mới hết. Tranh thủ đi rửa mặt đi, mèo lười!

- Ai lười chứ? Cậu...

- Izu - chan, măm senbei không nà?

Từ ngoài cửa lớp, Miko nhí nhảnh chạy lại chỗ Izu, tay cầm một cái hộp xốp đựng đầy senbei.

Izu tàn nhẫn đẩy Mochi sang một bên:

- Xích qua cho con gái người ta nói chuyện nào!

Miko nhanh nhẩu gợi chuyện trước:

- Izu - chan nè, cậu có nghe chuyện xảy ra tối hôm qua chưa?

Chuyện xảy ra tối hôm qua?

Lẽ nào... liên quan đến tia sáng đó?

- Chuyện nào cơ? Tớ... không biết.

- Thế sao? Cũng phải, chắc lúc đó cậu về nhà rồi. Thật ra, cũng chẳng phải chuyện gì lớn đâu. Chẳng qua, vào giờ đó, có vài nữ sinh ở trong kí túc xá tầng cao đã vô tình nhìn thấy một nữ sinh leo rào ra ngoài trường.

"Thịch".

Izu vừa cảm nhận được trái tim mình đang "biểu tình" trong lồng ngực. Giọng cô hình như lạc hẳn đi:

- Vậy sao?

- Ừa, nhưng do xa quá nên họ không nhìn rõ mặt người đó, chỉ biết là cô ta có những hành động lạ lắm cơ.

- Lạ? Lạ thế nào cơ?

Izu giả nai, cố tỏ ra thật tự nhiên. Tuy nhiên, cô không khỏi chút lo lắng, bởi vì khi ấy, cô đã gặp anh Dara. Mà dung mạo của anh ấy, cho dù có đứng từ trên cao nhìn xuống cũng không thể nhầm lẫn với bất cứ ai khác được. Nhỡ đâu, họ lại tìm anh ấy hỏi chuyện thì anh ta khó lòng giấu được. Hơn nữa, anh ta cũng không có lí do gì để "bảo hộ" cô cả.

- Vậy... trước đó, không ai thấy chuyện gì khác sao?

- Không có, ý cậu là sao? - Miko tròn mắt.

- Không có gì! Chuyện sau đó thế nào?

- À... thì khi đó, họ thấy, cô ấy tự nhiên ngồi xuống với tay qua khe cửa bên hông trường. Một lúc sau lại ngồi dậy, cứ tần ngần ở đó. - Miko bất chợt hạ giọng, sắc mặt tỏ tỏ vẻ nghiêm trọng - Giống như... đang nói chuyện với ai vậy. Sau cùng thì cô ấy mới đứng bật dậy rồi chạy biến vào trong bóng tối. Bây giờ, họ đang đồn ầm lên rằng: trường mình... có ma.

Gương mặt Izu tái dần theo lời kể của cô bạn. Không hẳn là do thái độ kể rùng rợn của Miko, mà là do... cô đang sợ thật sự.

Vì cái gì mà không ai trông thấy Dara?

Vì cái gì mà chỉ có mình cô phát hiện ra tia sáng?

Vì cái gì mà khi tay cô bị anh ta giữ chặt, nhưng người khác lại trông thấy cô chỉ có một mình?

Khi ấy, cùng lắm là gần tám giờ tối, vì cái gì mà cô lại gặp chuyện kì lạ như vậy?

Nhưng mà, nghĩ đi nghĩ lại, lần trước, Izu gặp chuyện ở trong thang máy, chẳng phải là lúc ấy chỉ tầm có bảy giờ tối thôi sao?

Lẽ nào, trong ngôi trường này... thật sự có các "thứ không xác định" như thế tồn tại.

Rốt cuộc, tối hôm qua, cô có thật sự gặp Dara hay không?

Izu vô thức mím môi. Trán cô cơ hồ đã lấm tấm mồ hôi. Cô không hề biết, cậu bạn tóc bạch kim bên cạnh vừa thoáng nhíu mày nhìn cô, không rõ đang nghĩ ngợi gì.

- Mochi - kun, anh xem, thư viện trường mới cập nhật nhiều sách hay lắm nè!

Từ ngoài cửa, Sal cười tươi bước vào, trên tay ôm mấy quyển sách dày cộm. Từ cái hôm Mochi phán "Tớ không thích con gái", lượng fan nữ bám lấy anh và Sal cũng theo đó mà giảm hẳn. Nhờ vậy, Sal mới có thể thoải mái đi lại mượn sách mượn vở trong thư viện. Mochi xem ra đã làm tốt công việc bảo hộ của mình mà không nhất thiết cứ phải kè kè bên cạnh Sal.

- Cậu hay thật đó Sal - kun! Cậu đọc sách nhiều như thế, vậy mà mắt cậu vẫn tốt thật sao? - Miko hào hứng xuýt xoa.

Sal mỉm cười đặt quyển sách xuống bàn:

- Chắc là do tớ... vốn là người đặc biệt mà!

Miko thoáng ngẩn người. Hình như, trong ánh mắt long lanh của cô gái vừa xuất hiện những thứ cảm xúc khó tả cứ đan xen vào nhau.

- Thôi nhá! Tớ về chỗ, trả chỗ cho Sal nè!

Miko cười tươi, cứ như những xúc cảm mới thoáng qua khi nãy chưa từng tồn tại. Trước khi về chỗ, cô còn tinh nghịch nhét cho Sal và Mochi mỗi người một chiếc bánh senbei vào miệng:

- Thỉnh thoảng cũng nên thử qua đồ ăn vặt của trường đi. Cũng không quá tệ mà, phải không hai anh chàng hoàn hảo?

Sal phì cười:

- Tớ không có hoàn hảo đâu. Nhưng mà cám ơn cậu nhé!

- Cám ơn, Miko - chan! - Mochi thản nhiên thưởng thức chiếc bánh.

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi kết thúc nhanh chóng.

Miko nhanh nhẹn lấy sách vở môn học tiếp theo ra, kèm theo cả một quyển sổ nho nhỏ. Cô gái nhẹ nhàng lật ra trang mới nhất, bắt đầu đặt bút nắn nót:

"Ngày... tháng... năm...

Mình kể cho Izu về một chuyện khó lý giải trong trường.

Izu: hồi hộp, bồn chồn, sợ hãi.

Mochi: lo lắng. (Mặc dù cậu ta vẫn ra vẻ không quan tâm như mọi hôm)

Sal:... "

Chợt, Miko ngẩng đầu lướt qua hình ảnh cậu bạn nắng ấm bàn trên đang tươi cười trò chuyện rôm rả về nội dung quyển sách mới vừa mượn. Bất giác, cô gái mỉm cười, nhưng trong nụ cười nhẹ ấy hình như vương vấn một chút nuối tiếc...

Cô đặt bút xuống, viết một dấu chấm hỏi bằng bút đỏ to tướng sau tên Sal, đoạn thở dài gấp quyển sổ lại.

Một quyển sổ nhật ký kì lạ...

---



Senbei (煎餅) là một loại bánh gạo của Nhật Bản. Nó là loại bánh khô, được chế biến từ bột gạo hoặc bột mì, rồi được đem nướng chín trong lò hoặc trên bếp than củi. Món này có xuất xứ từ Trung Quốc và du nhập vào Nhật Bản từ thời kì Nara. Những chiếc bánh Senbei ở thời kì này còn khá đơn giản, chỉ được làm từ bột mì và đường. Đến thời kì Edo hay thời kì Tokugawa, Senbei đã có nhiều sáng tạo trong phương pháp chế biến. Xuất hiện nhiều loại bánh Senbei với nhiều hương vị hơn, hình dáng khác nhau. Từ đó cũng hình thành hai loại Senbei làm từ bột mì và Senbei làm từ bột gạo.
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 81: Câu lạc bộ hóa học
- Ưm... Từ từ nào. Một giọt, hai giọt, ba giọt… Chromium sulfate.

- Thêm một chút Natri hydroxide nữa.

- Á, dung dịch chuyển sang màu xanh kìa! Cái kết tủa xanh xanh bám dưới đáy ống nghiệm là Chromium (III) hydroxide phải không? Anh làm được rồi nè!

Sal mở to cặp mắt sáng rỡ, hào hứng reo lên. Maru đứng bên cạnh, hơi nhíu mày khó hiểu nhìn đàn anh vẫn đang tíu tít dán chặt mắt vào cái ống nghiệm:

- Thì anh cho đúng chất, đúng lượng, nó sinh ra phản ứng là điều tất nhiên. Em thấy... nó cũng bình thường mà.

- Anh lại thấy thật kì diệu. Con người không cần sử dụng bất kì năng lực siêu nhiên nào mà vẫn có thể tạo ra những biến đổi thế này, em không thấy chúng rất thú vị sao?

- À thì... có chứ, vậy nên em mới vào Câu lạc bộ này. Mà em thấy, nếu anh đã thích như vậy, sao không mua luôn hóa chất về, tha hồ thí nghiệm luôn.

Sal chớp mắt, gương mặt sáng ngời ngời:

- Có lý đó! Anh chỉ hơi ngại sửa chữa lại nhà thôi. A a, chuyển sang vàng rồi. Anh vừa cho thêm Natri hydroxide và oxy già vào. Đây là hiện tượng gì ta? Có chất mới từ môi trường tác dụng với sản phẩm vừa sinh ra sao? À, cái này... hình như là do muối Natri cromat sinh ra há...

Maru chăm chăm quan sát Sal thay vì xem phản ứng. Hóa học là môn yêu thích của cậu, nhưng có vẻ như đàn anh này còn có sức thu hút hơn là những thí nghiệm đẹp mắt kia.

Bữa nay là bữa đầu tiên cậu tiếp xúc với Sal, anh trai Jun, cũng chính là người Jun đã khẳng định là người thương của cô.

Đúng là trăm nghe không bằng một thấy. Ngày khai trường đầu năm, do khoảng cách khá xa nên cậu cũng không trông rõ Sal. Bây giờ tiếp xúc trực tiếp, cậu mới cảm thấy, anh ta... còn vượt xa cả những tin đồn.

Diện mạo của anh ta thật thanh tú, mặc dù có phần giống công tử bột, nhưng lại không hề kiêu ngạo, trịch thượng như phần lớn những cậu ấm lớn lên trong phú quý. Anh hòa đồng, thân thiện. Với vốn hiểu biết sâu rộng, phong thái thanh tao, cùng với lối nói chuyện tinh tế, anh ta có thể cuốn hút bất cứ người nào xung quanh mình, kể cả... cậu.

- Sal - senpai...

- Hm? Anh đang nghe đây?

- Anh... vì sao lại chọn chung nhóm thực hành với em vậy?

- Đơn giản thôi mà...

Sal thản nhiên quay lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười thân thiện:

- Vì em rất đáng yêu!

- H... hả?

Maru đứng hình trong khoảnh khắc. Đôi mắt cậu lấp đầy vẻ ngỡ ngàng.

Đáng... yêu?

Lời này, là nói với cậu sao?

Lẽ nào... lẽ nào...

Tin đồn về giới tính lệch lạc của Sal và Mochi là thật.

Cậu xám mặt, lắp bắp:

- Anh... đừng có như thế! Em là em... đánh không có lại anh Mochi đâu!

Sal tròn mắt, bất giác phì cười:

- Maru - kun, em đang nghĩ cái gì trong đầu vậy hả?

- Vậy chứ ý anh là sao? - Maru dè dặt hỏi.

Sal chỉ mỉm cười. Anh đang tập trung vài hóa chất khác lại, chuẩn bị cho thí nghiệm tiếp theo. Chợt anh chuyển chủ đề:

- Anh được biết, trong lớp, em đối xử với Jun rất tốt...

Sal khẽ mỉm cười trong khi Maru còn đang bối rối, không biết nên trả lời thế nào.

- Có lẽ hơi muộn, nhưng anh vẫn phải cảm ơn em. Con bé thỉnh thoảng có hơi bướng bỉnh, em đừng để bụng nhé!

Maru giật mình vội xua tay:

- Đừng cảm ơn em! Giúp đỡ lớp là trách nhiệm của lớp trưởng mà. Em không có phiền lòng hay để bụng chuyện gì hết á. Hơn nữa... Jun học khá lắm. Lúc nào cũng học và làm bài đầy đủ. Kỉ luật cũng thực hiện tốt, không có vấn đề gì cả. Em thấy, tính Jun hòa đồng, vui vẻ, cũng chững chạc rặt ròi nữa. Bạn bè trong lớp quý Jun lắm. Anh đừng lo!

Maru đột ngột im bặt.

Cậu đang nói gì thế này?

Với quan hệ giữa một lớp trưởng với thành viên trong lớp, thì có vẻ như cậu quan tâm cô... hơi quá mức.

Nhưng mà... hễ cứ nhắc tới Jun là cậu lại không làm chủ được mình.

Tuy nhiên, Sal cũng không có bắt bẻ gì thêm. Anh chỉ cười nhẹ:

- Em nói thế thì anh an tâm rồi!

Sau đó, chàng trai lại chăm chú vào những thí nghiệm mà anh cho là vô cùng kì diệu ấy.

Lúc này, tâm trạng của Maru bắt đầu gợn lên những cơn sóng. Người trước mặt cậu, vừa là anh trai của người cậu thương, vừa là người thương của cô ấy, cũng có thể coi như là tình địch của cậu. Nhưng vấn đề là... anh ta có biết tình cảm của Jun hay không?

Nếu có biết, liệu anh ta có chấp nhận nó không?

Cảm giác khi nhận biết em gái yêu chính mình là thế nào?

Cứ cho là anh ấy cũng là siscon, vậy sau đó, cả hai phải đối mặt với gia đình làm sao đây?

Chưa kể, tin đồn về giới tính lệch lạc của hai top pro SSS Sal và Mochi rốt cuộc có xác thực không?

Tại sao... Tại sao mối quan hệ của gia tộc Tian lại rắc rối đến vậy chứ?

Maru thật không thể hình dung được.

Cậu chỉ biết, cậu thích Jun...

Rất thích Jun.

Jun không chỉ có ngoại hình xinh xắn, mà tính cách cũng thật đáng yêu. Phong thái nhẹ nhàng thanh thoát của cô khiến cậu chìm đắm vào giấc mộng tình ái đẹp đẽ ngay từ lần gặp đầu tiên.

Ánh mắt cô trong trẻo như mặt hồ mùa thu,lúc thì bình lặng êm đềm, khi thì rưng rưng như gợn sóng. Giọng nói của cô vừa trong vừa thánh thót, vừa nhẹ nhàng, có chút giống tiếng chuông, có phần lại giống như một cơn gió thoảng.

Nụ cười ấy lại càng đẹp...

Đối với các học sinh trong trường, nụ cười của Sal là đẹp nhất, nhưng đối với cậu, nụ cười của Jun là không gì sánh bằng.

Đôi lúc, cậu chỉ muốn phát cuồng.

Cậu muốn Jun biết được cậu yêu Jun tới chừng nào.

Cậu có thừa nhận thức để hiểu rằng, với khoảng thời gian như thế mà nhắc đến chữ "yêu" thì thật khiếm nhã, nhưng... thật sự là cậu thích Jun đến phát điên đi được. Cậu muốn có một cơ hội, một hi vọng, dù chỉ là mỏng manh thôi, nhưng cậu vẫn muốn được Jun thừa nhận...

Vậy mà vì cái gì... Vì cái gì mà cậu lại không thể với tới nụ cười ấy?

Vì cái gì mà cậu phải ngậm ngùi ngồi yên trong danh sách friendzone của Jun?

Cậu phải làm gì thì nụ cười ấy mới thuộc về cậu bây giờ?

Những câu hỏi rối bời cứ xoay vòng, dày xéo trong tâm trí Maru. Buổi thực hành kết thúc đã lâu mà Maru vẫn chưa có ý định về nhà. Cậu rảo bước dọc theo hành lang Dream House, lòng thơ thẩn nhớ đến một tiên ảnh xinh đẹp nào đó. Bước chân cậu vô thức dần bước trên cầu thang bộ dẫn lên sân thượng.

Sân thượng của Dream House là môt nơi lý tưởng để con người cảm nhận sự lắng đọng, thư thái của tâm hồn. Nơi đây vừa rộng, vừa thoáng mát, lại vừa yên tĩnh nữa. Đứng từ vị trí trên này, có thể phóng tầm mắt rất xa, mà phong cảnh của trường Kokka thì không thể chê vào đâu được. Trong cái giấc xế chiều thế này, được đứng ở đây mà ngắm hoàng hôn trong cái nét thi vị hài hòa của ngôi trường thuộc hàng bậc nhất quốc gia, thật không còn gì bằng.

Cơ mà... có vẻ như Maru không phải là người duy nhất đang ở trên sân thượng.

Có một người nào đó đã lên đây trước cậu.

Người ấy khoác một chiếc áo khoác mỏng màu trắng dài đến tận gối, để lộ phần chân ống quần đồng phục trắng đặc trưng của lớp xuất sắc nhất trường Kokka. Mái tóc xám tro dày óng ánh lõa xõa ôm gọn tới cổ đang lay động không ngừng trong những cơn gió hoàng hôn bất tận.

Dù chỉ mới tiếp xúc không lâu, nhưng Maru chắc rằng cậu không thể lầm lẫn cái bóng dáng ấy với bất cứ ai khác được.

Tian Sal!

---

T/g: Xin lỗi độc giả nhiều, vì trong thời gian qua Su hơi bận bịu thi cử nên đăng bài có hơi chậm trễ, nhưng xem đến bình luận của mọi người, tay chân con bé cứ ngứa ngáy muốn đăng tiếp cơ.

Bản thân cũng không nghĩ là truyện được ủng hộ đến vậy ^^

Cảm ơn sự ủng hộ của quý độc giả rất nhiều!

Thân <3
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 82: Một thoáng tà niệm
Maru hơi nhíu mày.

Anh ta chưa về ư?

Anh ta làm gì ở đây?

Ngắm hoàng hôn? Anh ta cũng có sở thích này sao?

Mà ngẫm lại, người như anh ta trông cũng hợp với mấy thói quen nhẹ nhàng thanh tao này. Chỉ là... Maru vốn không có nghĩ là sẽ gặp đàn anh này trên đây.

Sal - senpai, anh ta đang đứng quay lưng nên vẫn chưa nhận ra sự có mặt của cậu.

Người này, là hoàng tử có nụ cười tỏa nắng của trường, là một trong hai học sinh ưu tú nhất Kokka, cũng được xem là nam sinh thân thiện nhất, thu hút nhất với lượng kiến thức uyên bác đến khó tin, cùng giọng nói ấm áp nhẹ nhàng như nắng xuân, đồng thời cũng là một trong những người có gia thế bí ẩn nhất trường.

Không quan tâm, tất cả những thứ đó, Maru không có chút hứng thú!

Điều cậu đang nghĩ đến hiện giờ là mối quan hệ rối ren giữa anh ta và gia đình, hay nói chính xác hơn là với Jun.

Jun thích người này.

Quả thật, anh ta quá hoàn hảo.

Nhưng mà... anh ta vẫn là anh trai của Jun. Chuyện tình nghịch thiên này, sẽ có kết quả sao?

Nếu thật sự là Jun nhầm lẫn giữa tình yêu và tình cảm anh em thì quá tốt. Cho dù Jun sau đó Jun có thích một người khác không phải cậu thì Maru vẫn sẽ vui vẻ mà chấp nhận. Cậu không muốn... thật sự không muốn Jun phải đau khổ chút nào.

Jun thích anh trai của mình, nhưng anh ta, không nhất thiết phải thích Jun.

Gia đình của Jun, chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.

Một chuyện tình buồn không có hồi kết...

Nếu yêu quá thật lòng, Jun sẽ suy sụp mất. Maru thật không đành lòng để chuyện đó xảy ra chút nào.

Vậy... có cách nào để ngăn cản nó lại hay không?

Hay... có cách nào để nó đừng bao giờ xảy ra không?

Maru tự dằn vặt. Đôi chân vô thức bước về phía trước.

Nguyên nhân của việc này, là do Jun đã đặt tình cảm sai chỗ?

Không không. Tình yêu không bao giờ có lỗi cả. Làm sao bản thân có thể quyết định yêu ai được cơ chứ?

Bước chân Maru vẫn chầm chậm tiến gần đến dáng người thanh tú kia. Ánh mắt cậu hình như có phần đờ đẫn.

Jun... là nữ thần trong lộp cậu. Jun không có lỗi... không bao giờ có lỗi.

Jun là tuyệt đối.

Kẻ có lỗi, không phải là Jun, mà là anh ta.

Phải rồi! Chắc chắn là anh ta!

Nếu anh ta không quá giỏi, nếu anh ta không quá hoàn hảo, chưa chắc Jun đã mang lòng thầm thương trộm nhớ.

Nếu anh ta không quá cuốn hút, và nếu nụ cười của anh ta không quá chết người như thế, chưa chắc Jun đã nảy sinh tình cảm trái đạo lý này.

Nếu như anh không tồn tại, chắc chắn... Jun sẽ không từ chối cậu thẳng thừng như vậy.

Nếu anh ta không tồn tại, không chừng... Jun đã đồng ý làm bạn gái của cậu.

Nếu anh ta không tồn tại, có lẽ nụ cười đáng yêu của Jun đã thuộc về cậu cũng nên.

Nếu anh ta không tồn tại, cậu đã không phải sợ hãi như thế...

Phải, cậu đang sợ hãi!

Bản thân cậu, kém con người kia quá xa!

Cậu cảm thấy bản thân quá nhỏ bé, quá kém cỏi khi đối diện với anh ta.

Thật không công bằng! Vì lẽ gì mà anh ta lại ưu tú đến thế?

Anh ta chỉ hơn cậu có một tuổi thôi mà...

Sự tồn tại của anh ta đang đe dọa quá lớn đến sự tồn tại của cậu trong lòng Jun.

Bước chân Maru vẫn không có ý định dừng lại...

Đối với bản thân cậu thì sự tồn tại của Sal là vật cản quá lớn.

Vì sao Sal lại được sinh ra chứ?

Vì sao anh ta lại tồn tại?

Vì sao anh ta lại chiếm mất trái tim Jun?

Vì sao anh ta có thể sống thảnh thơi trên nỗi đau của cậu như thế được?

Vì sao anh ta có thể cười trong khi cậu muốn khóc cũng không thể khóc?

Maru đã dừng bước. Hiện cậu đang đứng ngay sau lưng Sal. Đôi mắt cậu mở trừng trừng, nhưng điểm dừng của đôi mắt ấy lại cứ mông lung vô định.

Sal vẫn chẳng hay biết gì, chỉ lặng lẽ phóng tầm mắt ngắm nhìn cảnh vật phía xa xa.

Tian Sal. Người này, nếu như "đã" tồn tại thì sao chứ? Con người vẫn có thể... xóa đi sự tồn tại của nhau mà.

Trên này... là sân thượng của một tòa nhà mười hai tầng.

Một nơi không có lấy một cái camera.

Mà hiện tại chỉ có Maru và Sal ở trên này.

Không ai biết cậu đã lên đây với Sal cả.

Sal cũng chẳng biết điều đó.

Lan can của sân thượng này, cũng thật quá thấp.

Nếu như từ vị trí này, Maru chỉ cần đẩy mạnh một cái... chắc chắn Sal sẽ không kịp phản ứng.

Cũng không kịp bám víu vào đâu hết...

Vì chẳng có thứ gì bám víu được cả.

Maru vô thức, đưa dần hai tay lên. Đôi mắt vẫn chằm chằm vô định.

Anh ta, một khi đã rơi xuống đó, thì trăm phần là chết.

Khi đó cũng là lúc sự tồn tại "không nên có" của anh ta sẽ bị xóa bỏ triệt để. Cậu sẽ bớt đi một nỗi bận tâm.

Sau đó, Jun chắc chắn... cũng sẽ rất đau khổ...

Khoan...

Khoan đã...

Jun!

Ánh mắt Maru chợt mở bừng.

Sự sinh động trong thoáng chốc lại trở về đôi mắt đờ đẫn vô thần ấy. Cậu giật mình vội rút tay về, sợ hãi vô cùng.

"Mình vừa định làm gì vậy?"

Từ sợ hãi, Maru chuyển sang hốt hoảng.

Vì sao vừa rồi cậu lại có những suy nghĩ kinh khủng như vậy? Vì sao cậu lại có những toan tính đáng sợ đó được chứ?

Vì cái gì mà đột nhiên bản thân lại muốn xóa sổ đàn anh mới tiếp xúc lần đầu này?

Maru bỗng chốc cảm thấy choáng váng mặt mày. Cậu đưa hai tay ôm đầu, loạng choạng lùi lại vài bước. Khi ấy cũng là lúc Sal đột nhiên quay lại. Chàng trai nắng ấm chớp mắt ngạc nhiên:

- Maru - kun, em lên hồi nào thế?

- À... em... mới lên thôi. Anh cũng có sở thích ngắm hoàng hôn sao?

Maru lắp bắp trả lời. Cùng lúc đó, cậu chợt ngửi thấy một hương thơm dịu ngọt thoang thoảng trong không gian. Tâm trí đang dần chìm vào mơ màng của cậu lập tức tỉnh táo hẳn lại.

Sal nhẹ nhàng chống khuỷu tay lên thành lan can, phóng tầm mắt ra phía xa xa chân trời:

- Trước đây thì không. Nhưng sau này Jun cứ nằng nặc kéo anh theo ngắm hoàng hôn với con bé mãi. Riết thành thói quen.

- Jun... thích ngắm hoàng hôn sao?

Maru hơi ngạc nhiên, cũng lò dò đứng bên cạnh đàn anh. Trái với sự mong đợi của cậu, Sal chỉ đáp gọn:

- Có lẽ vậy!

Maru hình như có chút bất mãn. Cậu khẽ nhíu mày:

- Anh không biết em gái mình thích gì sao?

- Có lẽ vậy!

Sal vẫn lặp lại câu trả lời cũ. Vẻ mặt thản nhiên của anh càng khiến Maru cảm thấy bứt rứt. Cậu thoáng ngập ngừng một chút, rồi quyết định đưa ra một câu hỏi thăm dò:

- Anh có bao giờ nghĩ, cái Jun thích thật sự không phải là hoàng hôn, mà là một thứ khác...

Sal tròn mắt ngạc nhiên:

- Thứ khác?

- À... Ừm... ví dụ như là, Jun chỉ muốn được ngắm chung với anh thôi đó.

- Chưa bao giờ!

- Ch... chẳng lẽ... Jun chưa bao giờ nói điều gì đặc biệt với anh sao?

- Anh cũng chẳng nhớ nữa! - Sal chớp mắt, đáp tỉnh rụi.

Maru tự nhiên cảm thấy hơi nóng mặt.

Sao Jun lại có thể thích anh ta được cơ chứ?

- Vậy... anh... có biết Jun thích gì không?

Sal chợt thu tầm mắt lại. Anh quay sang, hướng ánh nhìn bàng bạc sang phía cậu em cùng nhóm thực hành:

- Maru - kun, em định moi thông tin của con bé từ anh sao?

Maru giật mình, chợt có cảm giác lạnh gáy. Nếu như cậu từng tiếp xúc qua Dara, hẳn là cậu sẽ không thể không nhận ra ánh mắt áp đảo của Sal hiện tại không khác gì anh ta.

Có cảm tưởng như bản thân hít thở không thông, trong khi Maru còn bối rối chưa biết nên trả lời ra sao thì ánh mắt áp đảo kia chợt biến mất, thay vào đó là sự ấm áp thân thiện vốn có của chàng trai được mệnh danh là "thiên thần nơi hạ giới":

- Anh đùa thôi! Anh biết là em không có ý đó mà!

Dường như có một tảng đá đang đè nặng trên lưng vừa được nhấc ra, Maru cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Cậu hơi cúi đầu:

- Xin lỗi, em nói hơi nhiều rồi...

Sal mỉm cười, chợt đưa tay xoa đầu Maru:

- Đừng bận tâm. Em vẫn là một cậu bé rất đáng yêu.

Maru giật thót. Cậu bỗng cảm thấy mặt mình như nóng ran. Cậu không lường được Sal đột nhiên hành động như thế. Chàng trai khối Mười ngây ngốc lắp bắp:

- X... xin lỗi, em có việc phải... về trước. Tạm... tạm biệt, Sal - senpai!

Lời vừa dứt, Maru đã chạy biến xuống cầu thang, cứ như thể nếu như cậu ở lại lâu hơn, cái đầu đáng thương của cậu sẽ nổ tung vì không kịp tiếp thu tình huống vậy.

Sal cũng không có phản ứng gì hơn. Anh chỉ phì cười, hạ tay xuống. Hướng ánh mắt màu bạc với những sắc sáng lấp lánh nơi đáy mắt ấy lên khoảng không xanh trong bất tận kia, Sal chợt cảm nhận được một tia cảm ứng. Chàng trai cúi đầu xuống, nhẹ nhàng khép đôi hàng mi dài che khuất cặp đồng tử đẹp như bảo ngọc:

- Mẹ à, con nghe đây!

---

T/g: Su thật sự cũng có cảm tình với nhân vật Maru nên sẽ để cho anh chàng "lên sóng" một chút. Còn các độc giả có quý nhân vật phụ của phụ nào không ạ? Nếu được thì bật mí cho Su biết với nhé! ^_^
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 83: Nghi vấn về gia tộc bí ẩn
Tại một nơi nào đó trong trường trung học Kokka, có một nữ sinh xinh xắn với mái tóc dài vàng óng được cột cao đang đứng đối mặt với một nam sinh thập phần thanh tú, sở hữu mái tóc dài màu bạch kim cực kỳ nổi bật.

- Muốn gặp riêng anh thật khó. Các fan nữ của anh lúc nào cũng bám anh như sam ấy, Dara - senpai.

Nữ sinh thở dài than vãn. Nam sinh thì trố mắt:

- Đó là lí do em chặn anh ngay trước cửa phòng vệ sinh nam ư, Izu - chan?

- Thì... em cũng đợi anh "giải quyết nhu cầu" xong rồi mà! Tại em nghĩ, mấy fan của anh chắc không lầy tới mức bám theo anh tới tận đây.

Dara nghiêng đầu, cười hóm hỉnh:

- Chỉ có mình em như vậy thôi phải không?

Izu đỏ mặt, giậm chân một cái:

- L... làm gì có! Ai thèm làm fan của anh! Chẳng qua là em có chút chuyện muốn hỏi anh...

- Được rồi được rồi! Trước tiên là đi tìm chỗ nào khác mà nói chuyện đã! - Dara nắm tay Izu kéo đi - Thật không hay chút nào nếu để người khác bắt gặp Hội trưởng Alpha hẹn hò với Hội trưởng Beta ngay trước cửa nhà vệ sinh.

- Anh... đừng có ảo tưởng! Ai thèm... A a, anh đi từ từ thôi, chân em vẫn ngắn hơn chân anh đó!

Đến một góc khuất dưới chân cầu thang bộ, Dara mới dừng lại:

- Ở đây được rồi!

Izu hiểu ý, vội vô ngay chủ đề:

- Senpai, xin lỗi vì đã làm phiền anh, nhưng mà... em muốn hỏi, tối hôm qua, em đã gặp anh phải không?

Dara chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên cả. Anh chỉ chớp mắt:

- Sao em lại hỏi anh như thế?

- Anh trả lời em đã, liệu... có đúng là...

Izu lúc này cảm thấy cực kỳ lo sợ. Hô hấp ngày càng đình trệ.

Nếu như Dara mở miệng nói hai chữ "Không gặp!", cô chẳng biết bản thân phải giải thích cái chuyện tối qua như thế nào nữa. Tuy nhiên, thật mừng vì Dara không có nói hai từ kinh khủng ấy. Chàng trai chỉ nhẹ nhàng lấy trong túi một vật xinh xắn màu vàng óng:

- Cái này, đủ chứng minh chưa cô bé?

Izu tròn mắt, suýt reo lên.

Là vịt bông, chú vịt bông mà tối hôm qua Dara đã lấy đi trước khi Izu kịp với tới nó. Như vậy, Dara mà cô gặp khi ấy, là thật.

Chắc chắn là thật!

Chàng trai thả treo toòng teng món trang trí xinh xắn trước mặt Izu:

- Trả cho em này!

Izu đưa tay nhận lại vịt bông. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hẳn. Nhưng sự nhẹ nhõm ấy chưa kịp kéo dài được bao lâu thì một nghi vấn khác lại lóe lên trong đầu cô:

- Khoan đã, Dara - senpai. Lúc ấy, có người ở trên tầng cao kí túc xá đã thấy em. Nhưng... nhưng họ không có thấy anh. Vì sao...

Izu đột ngột thấy không gian trước mắt hơi tối lại, bất giác bỏ lửng câu hỏi.

- Ngừng ở đây được rồi cô bé!

Dara chợt đưa ngón trỏ chặn trên môi cô gái. Khuỷu tay bên kia chống lên bức tường ngay phía trên Izu. Khoảng cách giữa anh và cô bị rút ngắn đáng kể. Ánh mắt bàng bạc sâu thẳm của anh toát lên vẻ cuốn hút dị thường:

- Có những chuyện, em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu!

Izu cảm thấy tim mình như bị ép chặt. Ánh nhìn của anh vừa mê hoặc, vừa mang theo một loại áp lực lạnh lẽo khiến con người hít thở không thông, thậm chí là sợ hãi.

Izu đang sợ.

Mặc dù không rõ lí do vì sao, nhưng cô sợ ánh mắt đó của anh.

Cô sợ cả tiếng tim đập trong lồng ngực mình, sợ nó quá ồn ào, sẽ khiến cho đôi đồng tử lạnh lẽo ấy gợn lên một cơn sóng phẫn nộ.

Nhưng không. Dara chỉ chớp nhẹ mắt rồi lùi lại một bước. Chàng trai thản nhiên nở một nụ cười mê hoặc:

- Món trang trí ấy, tuyệt đối không được làm mất. Chỉ có em mới có thể giữ nó thôi.

Vừa dợm chân định bước đi, Dara lại chợt quay đầu lại, nháy mắt:

- Và nhớ, lần sau, nếu muốn gặp riêng anh, cứ nhắn cho anh cái tin. Anh sẽ tự lên Hội phòng. Đừng có chặn anh ngay trước phòng vệ sinh nam như thế nữa nhé.

Izu đỏ mặt, vội cúi gằm xuống. Cô không đủ can đảm để đối mặt với nụ cười chết người đấy của anh. Chả trách sao mà anh lại nổi bật như thế mặc dù bản thân đang học ở cái lớp được xem là điểm đen của trường.

Nhớ cái hồi đầu năm, Dara đã cảnh báo "Đừng đánh giá người khác qua thứ hạng hay vẻ bề ngoài".

Ừm ừm, anh ấy không có trực tiếp nói như thế, nhưng Izu nghĩ là mình không hiểu sai ý của anh. Mà ngẫm lại, senpai này... vẫn chưa có bị "sa thải" ra khỏi trường. Thậm chí đến cả cái ghế Hội trưởng Hội học sinh của anh ta vẫn còn được bảo trì rất vững. Dù cho anh ta vẫn đi trễ đều đều, ngủ trong lớp hay thậm chí là cúp học có tổ chức thì nó vẫn chẳng hề có chút dấu hiệu lung lay.

Đối với một ngôi trường danh giá luôn lấy kỉ luật làm nền tảng như Kokka, sự việc này quả thật rất đáng ngờ.

Kofu dường như rất tin tưởng vào cái giả thiết về khả năng nhà Tian đã ra tay làm một số chuyện mờ ám nào đó với Hội đồng Nhà trường nên mới có chuyện ưu đãi lạ lùng như thế. Izu cũng chẳng có cách giải thích nào khác hợp lý về vấn đề này. Thực sự thì cô cũng không quá để tâm, vì nhìn chung anh Dara không đến nỗi tệ, tất nhiên là ngoại trừ cái tính vô kỉ luật ấy ra. Anh hòa đồng, nhanh nhạy, lịch thiệp, lại khá là cuốn hút, mặc dù thỉnh thoảng anh có hơi đáng sợ. Tuy bản thân học ở 12A12, nhưng anh ta chưa bao giờ đánh mất khí chất của một Hội trưởng...

Không, cô có cảm giác cái khí chất ấy còn cao quý hơn thế nữa, đến mức, không ít lần, cô tự nhủ rằng, nếu nhà trường có giảm số lượng Hội trưởng lại, cô sẽ vui vẻ mà từ bỏ cái danh xưng ấy. Không phải vì cô thiếu cố gắng, nhưng thật sự thì cái ghế Hội trưởng mang lại áp lực quá lớn. Nếu có người làm tốt hơn cô, cô sẽ không tiếc khi bản thân trở lại làm một thành viên bình thường của Hội học sinh.

Đi xa quá rồi, trở lại vấn đề chính.

Vì sao tối hôm qua, Izu bị trông thấy ngay lúc cô đang nói chuyện với Dara, nhưng tuyệt nhiên họ chỉ thấy cô như độc thoại?

Mặc dù bây giờ cô đã chắc chắn Dara khi ấy đúng là người thật, nhưng... sau đó thì cô phải giải thích thế nào đây?

Đó chỉ là tin đồn nhảm sao?

Không có khả năng.

Rõ ràng là hành động của cô được miêu tả cực kỳ chi tiết và... chính xác.

Người họ thấy là một cô gái khác?

Cũng không phải. Làm gì có chuyện trùng hợp như thế? Hơn nữa vị trí mà họ tả có vẻ đúng là cái cổng lớn cô đã leo qua.

Hay là họ nói dối? Khai man để Dara - senpai không bị làm phiền sao?

Càng không thể.

Phải biết, cái kỉ luật nghiêm minh của trường đã khiến không ít học sinh cảm thấy nhàm chán. Họ mới chính là những người thích náo nhiệt đấy chứ. Việc "bạch hoàng tử" tiếp xúc với một cô gái lúc giữa tối, ngay tại một nơi vắng vẻ rõ ràng là đề tài cực kỳ nóng bỏng. Họ không có lí do gì để bao che cho Dara cả, nếu không thì ngay từ đầu họ đã chẳng phao ầm lên chuyện này.

Izu rảo bước dọc theo các khóm hoa Thanh Tú tim tím, đăm chiêu suy nghĩ. Tư duy của cô bắt đầu nghiêng về phía duy tâm hơn.

Có khi nào, anh ta... tàng hình?

Izu chợt mở to mắt.

Lý nào lại vậy? Anh ta có thể xuất hiện trước mặt một người nếu muốn, trong trạng thái tàng hình trong mắt những người còn lại?

Giống như Nao trong anime Charlotte.

Izu sững người, dựa vào vách tường đá.

"Không có gì là không thể!"

Kofu đã từng nhắc nhở nhưthế.

Chưa kể, những tin tức mà cậu em lớp dưới Shippo cung cấp cũng không thể bỏ ngoài tai. Cậu ta đã chứng minh được khả năng dị thường của mình, đồng thời tiết lộ rằng, tất cả người nhà Tian, trừ Mochi ra, ai cũng có thể soi thấu những cá nhân mang Siêu năng lực. Shippo cũng khẳng định, họ cực kỳ am hiểu về lĩnh vực này. Do đó, không phải là không có khả năng họ còn mang thêm những loại năng lực khác.

Ngẫm lại thì sự việc tối hôm qua cùng với cái vẻ áp đảo ban nãy của Dara đã chứng minh được phần nào suy đoán của Izu. Hiện tại thì cô vẫn chưa chắc người nhà Tian có thật sự là có thể nhìn thấu Siêu năng lực hay không nữa, chỉ biết rằng, trong khoảng thời gian qua, mối quan hệ giữa cô và họ luôn tốt đẹp, tất nhiên là trừ những lúc bắt buộc phải nổi máu nóng với một kẻ vô kỉ luật có sở thích nằm vắt chân chữ ngũ trên bãi cỏ xanh mướt của trường...

Oài! Cô lại nghĩ đến hắn rồi!

Quả thực thì càng ngày cô lại càng để tâm đến hắn, cứ như là cái đầu của cô bị một loại virus "quái vật Mochi" xâm nhập vậy.

Hôm ấy, Shippo đã loại hắn ta ra khỏi danh sách những người có khả năng nhận biết Siêu năng lực. Như thế, liệu hắn có còn khả năng nào khác không?

Người như hắn, không cần đến năng lực đặc biệt thì cũng đã đủ quái vật lắm rồi. Nếu hắn có thêm một khả năng nghịch thiên nào nữa...

Uầy, thật khó để tưởng tượng được hắn sẽ còn vênh váo ra sao. Với cái tính "cực kì kém khiêm tốn" của hắn, cô dám chắc hắn sẽ không chịu giữ bí mật như cô đâu.

Cơ mà... cũng cả tháng rồi nhỉ?

Mang tiếng là học cùng bàn với nhau, nhưng cô vẫn chẳng biết tí gì về cái gia tộc Tian bí ẩn ấy. Kể ra thì nói cô không có chút xíu tò mò nào là nói dối. Nếu như họ thật sự là những người am hiểu về các năng lực đặc biệt thì cô cũng rất muốn xin một vài thông tin hay lời khuyên nhằm tìm hiểu sâu hơn về khả năng khác người của mình.

Cô có nên gặp trực tiếp một người trong số bọn họ để hỏi về chuyện này không nhỉ?

Sal và Jun có vẻ dễ nói chuyện hơn cả...

Izu đắn đo suy nghĩ một hồi, cuối cùng lại tặc lưỡi:

"Từ từ rồi tính. Thời gian còn dài mà. Tươm tướp quá cũng không phải là hay!"
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 84: Qua khứ buồn
Hiện tại thì cũng đã khá khuya rồi.

Căn biệt thự nhà Tian hiền lành yên ắng chìm vào trong bóng tối ở một - nơi - nào - đó mà chưa ai khám phá ra. Những tán lá xanh mướt khẽ lay động theo làn gió, nhè nhẹ cạ mình vào khung cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, như mời như gọi, lại như cung kính cúi chào một bóng dáng vương giả đang thảnh thơi dựa lưng vào chiếc gối to êm ái trên chiếc giường lớn được phủ drap trắng tinh tươm bên trong.

Dara với tay sang cầm lấy tách cà phê, nhấp một ngụm rồi lại đặt nó lên chiếc bàn kiếng bên cạnh, tiếp tục lật một trang sách mỏng. Những lọn tóc bạch kim của anh được buộc hờ hững dưới đuôi tóc, vắt sang một bên, cùng với bộ pijama giản dị khiến cho hình tượng người đứng đầu của chàng trai trở nên chững chạc và hiền hòa hơn bao giờ hết.

- Sal đấy à? Có chuyện gì sao?

Dara chợt lên tiếng, mắt vẫn không rời khỏi trang sách.

Bên ngoài thoáng im lặng một chút, rồi một giọng nói ấm áp quen thuộc chậm rãi len lỏi qua khe cửa:

- Em có chuyện muốn bàn với anh.

- Vào đi!

Cửa phòng khẽ hé mở, nhẹ nhàng không một tiếng động. Sau đó là một bóng dáng thanh tú bước vào.

- Em đứng ngoài đấy cũng lâu rồi nhỉ? Có chuyện cần nói, sao lại không gọi anh một tiếng?

- Em sợ làm phiền anh.

Sal vừa dứt lời, đã đưa tay lên xoa vào chỗ vừa nhói lên trên trán.

Dara thở dài, đặt quyển sách sang bên cạnh:

- Em nên biết là anh cực kỳ nhạy cảm với sự hiện diện của em đấy. Anh có thể tập trung được khi biết có một đứa ngốc đang đứng tần ngần ngoài cửa sao?

Dara định nói thêm gì đó, nhưng trông thấy vẻ mặt hối lỗi như đang chuẩn bị thốt lên "Thần xin lỗi" hay "Lỗi của thần!" ấy, anh lại nén xuống. Giọng anh nhẹ hẳn đi:

- Có chuyện khó nói sao? Anh nghe đây.

---

Đêm hôm ấy, Izu đã có một giấc mơ thật nhẹ nhàng…

Và cũng thật kì lạ.

Chẳng có cảnh huyên náo xới tung cả trời đất, cũng chẳng có cảnh kẻ cắn răng căm hận, người ngạo nghễ mỉm cười.

Chân dung toàn thể của giấc mơ ngày hôm nay...

Là tiếng sáo!

Khi cả tâm trí của Izu dần dần chìm vào thế giới kì diệu của mộng ảo, cô bắt đầu cảm thấy lạnh. Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được tác động của ngoại cảnh trong mơ. Dù là không hoàn toàn cảm nhận được hết, tuy nhiên... sự việc này thật khó để lý giải.

Vì sao cô biết bản thân mình cảm nhận chưa hoàn toàn ư?

Đơn giản! Vì khung cảnh này không thể chỉ là hơi lành lạnh như Izu đang cảm nhận được. Xung quanh cô hiện giờ dày đặc những tuyết là tuyết. Tuyết ở khắp mọi nơi. Tuyết bao phủ. Tuyết trắng xóa. Nhưng tuyết không hữu tình. Dù cho tuyết có trải rộng đến thế nào đi chăng nữa, tuyết vẫn không thể che phủ sự kì ảo của ánh trăng huyền diệu.

Mặt trăng tròn vành vạnh giữa trời, rưng rưng như rớm lệ vì chợt gặp lại cố hương, xúc động tỏa ra thứ ánh sáng vằng vặc mãnh liệt, như muốn xuyên thấu hết cả lớp tuyết dày đặc kia...

Nhưng trăng chưa kịp bướng bỉnh, thì trăng đã bị khuất phục.

Ngay khi Izu bắt đầu bị thứ ánh sáng kì diệu của mặt trăng mê hoặc cũng là lúc một dải âm thanh ngọt ngào nhẹ nhàng len lỏi vào tai cô, trong trẻo đến lạ...

Tiếng sáo trúc!

Không gian nơi đây thật sự quá tĩnh lặng... tĩnh lặng đến mức tuyệt đối, ngoại trừ tiếng sáo du dương không ngớt.

Giữa khoảng rừng rậm vốn đã kì bí lại càng bí ẩn hơn trong sự đan xen của bóng tối và ánh trăng huyền ảo, anh ta ở đó, trên một nhánh cây cao, với chiếc áo choàng trắng tinh khôi quen thuộc thỉnh thoảng lại phất phơ trong gió. Cái cằm thanh tú của anh hơi chếch lên trên. Anh ta đang hướng tới Mặt Trăng với một sự thân thương đến lạ. Từng chuỗi âm thanh du dương từ cây sáo trúc cứ nhẹ nhàng hòa quyện trong không gian, khiến cho cảnh vật đột nhiên trở nên thật ảo diệu, thật mơ hồ...

Chẳng biết từ bao giờ, Izu đã bị tiếng sáo của anh mê hoặc. Cô vốn không phải người am hiểu nhiều về lĩnh vực âm nhạc, nhưng cô biết, anh ta thổi sáo rất hay, tuy nhiên...

Cũng rất buồn.

Tiếng sáo cứ da diết, ngân nga, như tiếc như thương... như đang hoài niệm về một điều gì đó...

Rất bi ai...

Thống khổ...

Và day dứt...

Day dứt khôn nguôi.

Chẳng hiểu sao mà Izu lại nhớ đến sự việc ngày hôm đó, cái ngày mà Izu những tưởng sẽ rất vui, lại trở thành ngày bi kịch nhất trong cuộc đời cô.

Sinh nhật lần thứ bảy của cô.

Hôm ấy, ba mẹ đã hứa là sẽ cố gắng thu xếp công việc để về sớm chúc mừng sinh nhật cô.

Mãi cho đến chín giờ tối, cô bắt đầu phụng phịu trách cứ ba mẹ hứa lèo. Anh Daizu đã phải dỗ dành cô mãi. Anh cứ luôn miệng "Ba mẹ sắp về rồi!", đồng thời lôi ra vài món đồ chơi mới, cùng chơi chung với cô trong lúc đợi ba mẹ về.

Đợi mãi, tới lúc ấy, cái lúc mà chuông điện thoại reo lên. Khi đó, cô đã nghĩ rằng bố mẹ không thể về sớm nên gọi điện nhắc anh em ăn tối trước... giống như mọi lần.

Nếu giống như mọi lần... thì đã quá tốt rồi!

Đó là cuộc điện thoại báo cho gia đình về vụ tai nạn vừa mới xảy ra...

Một tai nạn thảm khốc mà bố mẹ cô là nạn nhân.

Chiếc ô tô chở hai người đã bị thanh bê tông của một công trình đang thi công rơi trúng. Hậu quả đáng tiếc xảy ra, cả hai đều không giữ nổi mạng.

Ba mẹ của Izu... không còn có thể về nhà để chúc mừng sinh nhật đứa con gái bé bỏng của mình.

Hai hàng nước mắt chảy dài trên má, cô không ngăn được bản thân nữa, chỉ có thể cố đưa tay tự bịt miệng để tiếng nấc đừng phát ra.

Mặc cảm...

Izu cảm thấy mặc cảm tội lỗi vô cùng.

Nếu như hôm ấy, cô không hối ba mẹ về sớm, có thể ba mẹ đã không ở đấy lúc thanh bê tông rơi xuống.

Vì sao khi đó cô lại trách cứ ba mẹ chứ?

Cho đến khi họ mất, cô vẫn còn là một đứa trẻ ích kỉ. Cô chưa làm được gì cho ba mẹ... chẳng làm được gì cả, dù cho đó có là điều nhỏ nhặt nhất.

Tệ hại! Cô không thể tha thứ cho bản thân mình được!

Chợt tiếng sáo im bặt.

Âm thanh tiếng sáo đột ngột tắt ngấm khiến Izu bừng tỉnh, thoát được khỏi quá khứ đầy bi kịch. Cô ngạc nhiên ngước mắt lên thì... suýt nữa đã đứng tim vì gã thiên thần đó đang quay mặt nhìn chằm chằm về phía cô, càng kinh hãi hơn khi hắn đột nhiên cất giọng băng lãnh:

- Cô đến đây làm gì?

Izu tròn mắt.

Hắn thấy cô?

Hắn còn nói chuyện với cô?

Chuyện này... tương tác với người trong mơ, cô chưa gặp qua bao giờ.

Tâm trí cô như muốn loạn hết cả lên. Cô chẳng còn suy nghĩ được gì nữa, chỉ có thể vội vàng quẹt hết nước mắt giàn giụa hai bên má, cố mở miệng lắp bắp:

- À... Tôi... tôi chỉ...

Bất giác Izu im bặt. Hình như vừa có một chuỗi âm thanh thút thít vừa lọt vào tai cô. Cô khẩn trương quay phắt ra sau.

Quả không ngoài dự đoán. Ngay phía sau cô, chính là cô gái tóc vàng có dáng dấp "đẹp ngang cô" mà cô thường thấy trong mơ.

Cô ấy đang ngồi thụp xuống, bưng mặt khóc rấm rứt.

Izu ngạc nhiên vô cùng.

Cô ấy... chẳng lẽ cũng giống cô, vừa liên tưởng đến một chuyện gì rất đau lòng?

Chuyện gia đình sao? Hay là chuyện tình cảm?

Izu thật sự chẳng chắc chắn được gì. Có lẽ cô gái này cũng có một quá khứ buồn da diết...

Ơ, mà sao tự nhiên cô lại tò mò về một người trong mơ nhỉ?

Chắc là do... cô và cô gái ấy có ngoại hình tương tự, nên đột nhiên đồng cảm với nhau sao?

Nói tương tự thì thật sự... Izu cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Trông cô gái kia có phần xinh đẹp, thục nữ hơn cô trong bộ yukata với tấm áo ấm mỏng mà cô ấy khoác bên ngoài. Izu đang lập ra một so sánh nhẹ: nếu cô cũng mặc yukata thì liệu cô có với tới cái vẻ đẹp thoát tục của cô gái kia không?

Mặc dù có dung mạo giống nhau, nhưng cô vẫn cảm thấy bản thân mình thua kém cô gái kia quá nhiều.

- Xin lỗi... tôi xin lỗi!

Cô gái bây giờ mới có thể nặn ra vài tiếng trong cơn nấc.

- Tôi... đến đây vì có chuyện muốn nói với anh, nhưng... lại thành ra thế này. Anh... anh cứ mặc kệ tôi một chút. Đừng nhìn... Tôi đang xấu lắm.

Chỉ khó nhọc buông được vài chữ, đôi vai nhỏ nhắn của cô gái lại run lên từng hồi, khiến cho Izu cũng không tránh khỏi xót xa.

Vậy mà, có cái kẻ nào đó vẫn ngồi vắt vẻo trên cây kia, sau một thoáng im lặng, lại lãnh đạm quay đi, tiếp tục kề sáo lên môi mà thổi tiếp đoạn âm thanh buồn đến não nề.

- Tên máu lạnh này, anh nỡ để con gái nhà người ta như vậy sao? Anh có phải là con trai không vậy? Ít nhất anh cũng phải an ủi hỏi han người ta một tiếng chứ, đã vậy còn thổi tiếp nữa... Anh có biết tiếng sáo của anh dễ khiến người khác đi tự tử lắm không?

Sau khi xả một tràng cho bõ tức, Izu còn lầm bầm "Đúng là lỗ tai trâu" khi thấy tên thiên thần kia vẫn ung dung làm cái việc yêu thích của hắn. Izu cũng chẳng còn biết làm gì hơn, cô đành quay lại xem coi chừng nào thì cô gái kia có dấu hiệu ngưng khóc.

Chợt, cô trông thấy "thứ đó"...

Cái thứ mà cô gái ấy dùng để cài gọn mái tóc óng ả của mình:

Một chiếc trâm cài tóc cổ xưa có đính một bông hồng đá!v
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 85: Cây trâm cổ
Một ngày mới lại bắt đầu.

Đã gần đến tiết học đầu tiên trong ngày, ấy vậy mà vẫn còn một bóng dáng nữ sinh nhỏ nhắn nào đó đang hớt hải băng ngang qua sân trường, nhằm hướng cầu thang mà chạy tới. Chiếc nơ đỏ cài trên tóc cô cũng theo đà lắc lư không ngừng.

Đến ngay khúc cua cầu thang dẫn lên tầng một, chợt cô gái đâm sầm vào một nam sinh đồng phục trắng đang chậm rãi bước.

Cô có cảm tưởng như bản thân vừa va phải một bức tường thép rắn chắc, nhưng chưa kịp lo lắng cho cái mũi tội nghiệp thì cô gái đã mất đà chới với ra sau.

- Cẩn thận!

Nam sinh nhanh tay chụp gọn cái eo nhỏ nhắn của cô gái kéo lại, vừa kịp tránh cho cô khỏi bị "nát gáo dừa" một phen.

- C... cảm ơn, à không, phải xin lỗi cậu nữa, tớ... bất cẩn quá!

Cô gái bối rối đến nỗi suýt nữa trượt chân té thêm đợt hai, cho tới khi ngẩng đầu lên, cô mới tròn mắt:

- A... Sal - san! Là cậu sao?

Chàng trai chớp mắt, có chút ngớ ngẩn:

- Cậu là...

- Tớ... Akina, Mikaze Akina, cậu quên tớ rồi sao?

Chàng trai thoáng chựng lại, rồi nhanh chóng lấp đầy khoảng trống bằng một nụ cười mê hoặc:

- À... không đâu, tớ đùa đấy. Làm sao tớ có thể quên một cô gái đáng yêu như cậu được.

Gương mặt đáng yêu của Akina nhanh chóng đỏ ửng. Cô gái lúng túng lắp bắp, trông dễ thương hết sức:

- Cậu... đừng giỡn nữa, tớ...

Thế nhưng, ngay lúc cô đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì đột nhiên cảnh vật trước mắt cô hoa lên. Tri giác cô nhanh chóng trở nên lơ mơ, mất hết nhận thức. Chẳng mấy chốc mà cô gái đã trở thành một con búp bê ngoan ngoãn ngồi bệt trước mặt Sal. Chàng trai thận trọng đặt ngón trỏ lên giữa trán cô gái.

Khi đầu ngón tay thon dài ấy vừa chạm vào da thịt cô thì chợt lóe sáng. Sal khẽ nhíu mày. Đôi đồng tử bàng bạc của anh nhìn xoáy vào cô gái trước mặt.

Chàng trai ưu tú ấy... thấy được những điều mà con người không thể thấy...

Tất cả mọi kí ức... Và những khái niệm vô hình của cơ thể này...

Cũng đều không qua được mắt anh!

Sự việc chỉ diễn ra trong tích tắc là Sal thu tay lại ngay. Akina nhanh chóng lấy lại được tỉnh táo. Ngay khi cô gái đang ngớ ngớ ngẩn ngẩn chưa kịp hiểu vì sao bản thân lại ngồi ngây ngốc ra đấy với cái đoạn kí ức trống rỗng vừa rồi thì chuông vào học đã reo lên.

Sal đỡ Akina dậy rồi giục:

- Nhanh vào lớp nào! Để tên bị ghi vào Sổ đầu bài thì không hay đâu!

Tại khoảnh khắc mà bóng lưng của Sal chuẩn bị khuất hẳn lên cầu thang trên, dưới đáy mắt Akina bất giác thoáng hiện lên khẩn trương. Cô gái dợm chân định bước theo, môi mấp máy như định gọi, định nói một điều gì đó, nhưng lại ngập ngừng đứng chựng lại. Cuối cùng, cô bỏ cuộc, buồn bã đứng đó đợi cho bóng dáng thanh tú kia khuất hẳn.

Không, bóng người dong dỏng ấy vẫn chưa khuất.

Sal đột nhiên dừng bước tự lúc nào. Giọng chàng trai thấp hẳn, nhưng vẫn đủ để một cô gái đáng yêu nào đó nghe thấy:

- Nếu có điều gì muốn nói, cố gắng đừng nén nó trong lòng nhé! Thời gian của cậu... không còn nhiều đâu.

Dứt lời, Sal nhoẻn miệng cười như không có gì xảy ra:

- Chúc cậu ngày mới tốt lành!

---

Lúc này, Izu đang ngồi trầm ngâm trong lớp, tâm trí cứ miên man suy nghĩ về giấc mơ đêm qua.

Trùng hợp sao?

Hay là bản thân cô nhớ nhầm?

Ngày hôm ấy, cái hôm mà cô gặp nạn ở thang máy, rồi buộc phải ở lại Hội phòng, cô đã thấy một Mochi hoàn toàn khác xa với Mochi ngang tàng ngạo nghễ mà cô biết...

Hắn ta lặng lẽ... trầm tư...

Với ánh mắt hoài niệm da diết, và trên tay...

Là một chiếc trâm cổ đính có đính một bông hồng bằng đá!

Izu thật không thể giải thích được.

Vì sao chiếc trâm mà cô gái ấy cài lại giống hệt chiếc trâm mà Mochi đã cầm hôm đó?

Chẳng lẽ lại có chuyện trùng hợp như thế sao?

Lẽ nào cô lại ấn tượng với cây trâm ấy đến mức... đưa nó vào cả giấc mơ của mình?

Phải rồi, cô nhớ lại, khi ấy, lúc vừa thấy chiếc trâm ấy trên tay Mochi, bỗng nhiên cô cảm thấy... cực kỳ quen thuộc...

Quen thuộc đến lạ!

Rốt cuộc thì nguồn gốc của chiếc trâm ấy là thế nào?

Là thế nào mà một tên ngạo mạn như hắn phải nâng niu trân quý như vậy?

Của mẹ hắn... hay người yêu hắn nhỉ?

Ờ quên, người yêu của hắn chẳng phải Sal sao?

Hờ hờ, lại nữa rồi, cô lại nghĩ đến bọn họ nữa rồi. Chẳng rõ mối quan hệ của họ có như lời đồn hay không, chỉ biết là hai anh bạn ưu tú này ế dài tới giờ.

Chẹp, đứng giữa làm hủ nữ cũng không phải ý tồi, miễn là hai bạn của cô hạnh phúc là được.

- Sal sao giờ này chưa đến nữa nhỉ?

Izu có chút lo lắng, hướng mắt ra cửa, rồi lại vô tình đánh mắt sang cậu bạn tóc bạch kim đang thản nhiên ngồi lướt facebook bên cạnh. Bất giải cô nhíu mày. Hình như cô thấy được, thấp thoáng dưới tay áo đồng phục trắng ấy, có một lớp băng vải trắng quấn quanh cổ tay phải của chàng trai.

- Mochi - kun, tay cậu... bị thương sao?

Mochi thoáng giật mình. Anh nhanh chóng kéo tay áo che kín lại lớp băng vải trên tay phải của mình:

- Không sao đâu!

Izu cảm thấy cậu bạn hơi lạ. Việc gì mà Mochi phải tránh né trả lời cô chứ?

- Cậu tập luyện sao? Hay là bị ngã. Trên đời mà có thứ khiến cho cậu bị thương được thì chắc chắn là "có sao" rồi đó!

Mochi không có trả lời. Chàng trai chỉ ậm ừ cho qua chuyện, trong đầu lại loáng thoáng nhớ đến lời cảnh báo của Dara vào bữa tối hôm qua:

"Mochi, nhóc làm gì thì làm, cũng phải cẩn thận hơn! Thần khí trong Izu vẫn còn rất mạnh nên anh mới đồng ý để cô bé trở thành "mục tiêu cuối cùng". Tuy nhiên, nếu sai sót xảy ra... một khi thân phận của nhóc bị bại lộ..."

Nhóc đừng quên khái niệm về "Thiên Đường Trắng"!

Thiên Đường Trắng, một cụm từ thơ mộng có giá trị khủng bố bậc nhất ở Thiên Quốc. Nếu không rơi vào hoàn cảnh không còn đường lui, tuyệt đối không thể để bản thân sa vào...

Nơi đó, nói chính xác hơn là...

Địa Ngục trên Thiên Đường!

- Mochi - kun à, đừng nói là cậu bệnh nha. Hôm nay trông cậu tái lắm đó. Tớ không trêu đâu, có bệnh thì xin cô cho xuống phòng y tế. Cố quá là thành quá cố cho coi!

Trông gương mặt xinh xắn của ai đó đang lo lắng cho mình, Mochi chợt cảm thấy một cỗ ấm áp dâng lên trong lòng. Nhanh chóng trở về bản chất tinh quái thường ngày, chàng trai nhếch miệng cười:

- Tớ không sao thật mà! Vẫn thừa sức hạ đo ván cậu môn Đấu kiếm đấy.

- Hớ, biết cậu giỏi rồi! Đợi đấy, kiểu gì tớ cũng sẽ vượt mặt cậu cho mà xem!

Izu nhanh tay ngắt vào hông chàng trai nhưng vẫn chậm hơn một nhịp. Cả bàn tay nhỏ nhắn của cô gái nằm gọn trong lòng bàn tay lạnh toát của kẻ nào đó.

Cảm giác giống như có một luồng điện vừa chạy dọc theo sống lưng, Izu ngay tức khắc rút tay lại:

- Mochi dê xồm, thấy gái xinh định tươm tướp lại hả?

- Xinh? Cậu á? Cậu bị ảo tưởng như vậy lâu chưa?

Izu phồng má, quắc mắt ngó cái tên đáng ghét đang nở một nụ cười cũng đáng ghét không khác gì hắn:

- Cậu mới là kẻ hay ảo tưởng thì có. Tớ...

- Chào cả lớp! Ngày mới tốt lành nha!

Một bóng dáng quen thuộc tươi tắn bước vào. Vài học sinh trong lớp cũng vui vẻ vẫy vẫy tay:

- Chào cậu!

- Chào cậu, Sal - kun!

- Ngày mới may mắn nhé!

Trông theo dáng vẻ thanh tú của cậu bạn nắng ấm đang yên vị vào chỗ trống bên kia đầu bàn, Izu quên hẳn cuộc "ẩu đả" với Mochi vừa rồi.

- Sal - kun, hôm nay cậu đến trễ thế? Ngủ quên sao?

- Trễ lắm sao? Ha ha, tớ còn tưởng mình tới sớm cơ!

- Cậu còn đùa nữa. May cho cậu là giáo viên còn chưa vào lớp đó!

Izu lầm bầm, tay nhanh nhẹn lấy sách vở của tiết học đầu tiên ra. Sal chỉ còn biết gãi đầu cười ngây ngô.

Dưới đáy mắt Mochi... bất chợt thoáng hiện một tia nghi hoặc.

Thêm cả một nữ sinh tóc tém đáng yêu ngồi bàn sau nữa, cũng đang có biểu hiện lạ lùng...

Miko năng động tinh nghịch thường ngày, lúc này đang tối sầm mặt, mắt nhìn chằm chằm vào cậu bạn ưu tú vừa bước vào lớp. Trong lòng cô, bất giác dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ...
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 86: Năng lực thấu cản
Tiết học thứ hai trong ngày đã trôi qua chừng hơn một nửa, chợt Sal nhận được một mảnh giấy nhỏ của Miko truyền lên. Có vài nét chữ nghiêng nghiêng đều đặn:

"Cậu là ai?"

Sal có hơi ngạc nhiên. Bất giác khóe môi chàng trai cong cong hóm hỉnh. Anh chỉ nguệch ngoạc thêm vài nét:

"Vậy em là ai? (Không trả lời cũng được)"

Nhận được dòng nhắn trả lời của đối phương, lòng Miko chùng xuống.

Cô hiểu.

Chỉ cần như vậy thôi là cô đã hiểu rồi.

Tomo Miko là một cô gái thông minh, năng động, đáng yêu, lại rất thân thiện, dễ gần. Tuy nhiên, có một điểm đặc biệt ở con người cô, mà không một ai hay biết... Cô nghĩ thế.

Cô, là người có năng lực đọc được cảm xúc của người khác.

Hay nói một cách chính xác hơn, khi tập trung lại, Tomo Miko có thể cảm nhận được các loại cảm xúc của đối phương. Có "một thứ gì đó" trong cô rất nhạy cảm với những khái niệm gọi là "cảm xúc". Nó nhanh chóng phân tích, nhận diện và truyền thông tin cho bộ trung ương thần kinh, giúp Miko chẳng mấy chốc mà hiểu được người nọ đang cảm thấy thế nào. Cũng nhờ vào khả năng kì diệu này mà cô có thể dễ dàng nắm bắt được tâm trạng của người khác, từ đó cô cũng dễ kết thân với bạn bè hơn. Đối với một người năng động hướng ngoại như cô, năng lực này quả thật rất hữu ích. Tuy nhiên, kể từ ngày lớp cô tiếp nhận hai nhân vật có khả năng đạt tới cảnh giới thiên tài Yan Mochi và Tian Sal, cô bắt đầu gặp khó khăn.

Mochi được nhìn chung là một kẻ không thích nói nhiều, mà theo cô thấy thì cậu bạn này... chính xác hơn là lười nói. Xung quanh cậu ta dường như có tồn tại một loại rào chắn vô hình cực kì kiên cố khiến cho tầm bao quát của Tomo bị hạn chế khá nhiều. Cô phải cố gắng tập trung tuyệt đối mới có thể cảm nhận được phần nào cảm xúc nổi bật nhất của Mochi. Còn đối với Sal, trường hợp của cậu ta lại càng đặc biệt. Trái ngược với Mochi, linh hồn của cậu ta quá sức mỏng manh. Cô hầu như không gặp cản trở gì khi "xâm nhập trái phép" vào thế giới duy tâm trong con người hoàn hảo ấy. Tuy nhiên... đây là lần đầu tiên cô phải sửng sốt kể từ khi biết cách sử dụng năng lực.

Trống rỗng!

Đó là điều duy nhất mà cô thấy.

Không phải thứ cảm xúc hụt hẫng trống rỗng, mà đích xác là con người hay tươi cười đó...

Không hề có cảm xúc!

Tận sau dưới đáy lòng của Tian Sal không hề tồn tại bất cứ niềm vui nỗi buồn nào.

Miko đã từng nghi ngờ khả năng của mình, nhưng rồi cô lại gạt đi. Không có lí do gì mà năng lực lại chỉ trục trặc khi gặp Sal được.

Không lí nào.

Từ đó, Miko luôn âm thầm dõi theo con người kì lạ ấy. Trong đầu cô cứ rối bời những câu hỏi không lời giải đáp.

Vì sao Sal lại không có cảm xúc?

Con người có thể sống với một linh hồn trống rỗng như vậy sao?

Liệu cậu ấy có đúng là có linh hồn hay không?

Những lúc cậu cười... cái nụ cười ấm áp huyễn hoặc ấy, khi đó... vì cái gì mà cậu có thể nở nụ cười đẹp đến vậy trong khi cậu chẳng có lấy một chút vui vẻ?

Rốt cuộc, dù Miko đã trông thấu linh hồn anh, nhưng cô vẫn không thể thấu đáo được con người anh. Điều này khiến cho cô cảm thấy không cam tâm, và đặc biệt là cực kỳ tò mò. Người mà cô không thể thấu là người gây hào hứng với cô nhất. Dần dà, như một thói quen, cô cứ dõi theo bóng dáng vừa thân thuộc lại vừa bí ẩn ấy. "Thứ gì đó" trong cơ thể của cô cứ khiến cô hầu như không thể gạt Sal ra khỏi đầu.

Hình bóng Sal choáng ngợp tâm trí cô.

Cô muốn hiểu, muốn bắt được dù chỉ là một tia cảm ứng thoáng qua nơi Sal.

Cô muốn biết, khi cười... liệu anh có thật sự vui không?

Cho tới hôm nay, như một thói quen, cô bắt đầu thử cảm ứng với cảm xúc của Sal.

Nhưng...

Bất giác có một cái gì đó... như một luồng điện thình lình chạy dọc cơ thể cô.

Trái tim cô như bị bóp nghẹt. Cô cảm thấy lồng ngực đột ngột bị đè nén bởi một loại áp lực vô hình nào đó...

Cực kỳ đáng sợ!

Cô không có thấy đau ở đâu cả, nhưng cô sợ hãi vô cùng.

Cô không biết rằng cô đang sợ hãi thứ gì, nhưng cô không thể ngừng lại cơn sợ hãi của mình.

Mồ hôi túa ra lạnh toát. Cô phải giấu đi đôi bàn tay run rẩy của mình xuống hộc bàn. Cô biết là sắc mặt của mình khi ấy trông tệ lắm. Chưa bao giờ cô lại sợ hãi như vậy. Con người quen thuộc vừa bước vào lớp kia có lẽ vẫn có cảm xúc, nhưng cô không thể, và cũng không dám nhìn lén cảm xúc của người đó.

Bỗng nhiên cô chắc chắn một điều:

Nếu cô tiếp tục cả gan làm việc ấy, cô sẽ chết!

Cô không đủ can đảm để xác minh điều đó, cái điều mà "thứ gì đó" trong cô vừa khẳng định chắc nịch.

Người mà cô bạn Izu vừa gọi là "Sal" ấy, ngàn lần không phải Sal đơn giản đến mức trống rỗng thường ngày.

Chắc chắn... đó không phải là Sal!

Suốt hơn một tiếng đồng hồ, Miko hầu như không thể nhét lời giảng của giáo viên vào đầu được. Phải khó khăn lắm, cô mới gom đủ can đảm viết vài chữ gửi cho "Sal". Kết quả, cô nhận lại được hồi âm ngoài dự liệu. Không phải là "Ý cậu là sao?", "Tớ không phải Sal thì là ai?", hay "Tớ không hiểu ý cậu!" mà là "Vậy em là ai?".

Như thế, là quá đủ.

Anh ta giống hệt Sal. Anh ta còn gọi cô là "em"...

Miko không đủ ngốc để đoán không ra ẩn ý của anh. Dù anh có kèm theo câu "Không trả lời cũng được" nhưng cô vẫn quyết định không tránh né anh. Cô nhanh chóng gửi cho anh lời đáp:

"Em là Tomo Miko. Rất vui được gặp anh, Dara - senpai!"

---

Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi nhanh chóng reo vang. Sal, hay nói chính xác hơn là Dara, vốn dĩ định nằm dài ra bàn một cách lười biếng, nhưng rồi chàng trai vẫn kịp thời chấn chỉnh lại hành động cho hợp với tính cách của em trai. Anh mỉm cười tươi tắn với "cậu bạn thân" bên cạnh:

- Mochi, tự nhiên ta thấy hơi lạt miệng...

Dara bỏ lửng câu nói, chỉ còn giữ nụ cười vui vẻ trên môi. Mochi cũng chẳng hỏi gì thêm. Anh lẳng lặng lấy cái hộp đựng một ít Taiyaki nhân phô mai đưa cho Dara. Liếc sơ qua món bánh, nụ cười của Dara chuyển sang hóm hỉnh một chút. Anh lẩm bẩm "Thằng nhóc tinh quái!" rồi nhón hai cái bánh, thong thả bước ra khỏi lớp, bỏ lại Mochi đang thản nhiên ăn phần bánh còn lại, và cả cô lớp trưởng Izu vừa chớp mắt dấu đi ánh nhìn đầy nghi hoặc.

Dara hôm nay trông có vẻ khá thoải mái vì lượng fan bám theo anh mọi hôm đã giảm hẳn. Đa số những học sinh cùng trường chỉ đứng dạt hai bên hò hét chào hỏi anh thôi.

"Chẹp! Phải công nhận, câu nói của Mochi có hiệu quả thật."

Dara thầm khen ngợi.

Dạo bước quanh mấy bồn hoa sặc sỡ gần khuôn viên của Green Garden, Dara thư thái thưởng thức vẻ đẹp thanh bình nơi Nhân Giới. Cơ mà, ngay khi chàng trai vừa lên tiếng cảm thán thì giọng anh liền bị một tiếng hét trong trẻo vang lên cao vút át mất:

- Onii - chan...

Chuyện sau đó thì có lẽ ai cũng đoán ra được rồi. Jun chạy như bay về phía Dara rồi nhón chân nhảy vèo tới ôm chầm lấy anh trai. Vô tư đu toòng teng trên cổ anh, Jun ngước gương mặt xinh xắn với nụ cười toe toét ấy lên, bất giác nụ cười đáng yêu ấy tỏa ra một luồng hàn khí lạnh lẽo:

- Dara onii - chan, anh đang làm gì trong cái bộ dạng này vậy?

---

Taiyaki trong tiếng Nhật có nghĩa là "bánh nướng cá tráp", một loại cá nước mặn rất thường xuất hiện trong các bữa ăn của người Nhật. Đúng như cái tên, Taiyaki nổi tiếng với hình dạng con cá cùng những vệt vẩy rõ nét trên thân bánh.

Taiyaki_mise xuất hiện từ năm 1990, món bánh này nhanh chóng từ Nhật "lan" đến khắp thế giới. Món bánh cá thú vị này cũng đã kịp xuất hiện ở Việt Nam với nhiều loại nhân như đậu đỏ, phô mai, socola...
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 87: Âm khí 10A6 (1)
Dara cười khổ, một tay vẫn còn phải đỡ eo Jun nhằm giảm bớt cái lực kéo của Jun ở cần cổ:

- Làm sao em có thể đoán ra anh chỉ trong một nháy mắt như vậy chứ?

- Không phải "đoán", mà là chắc chắn luôn ấy. Em đã nói rồi mà, chẳng ai có thể giả dạng anh ấy mà qua được mắt em cả.

Jun chu chu mỏ, buông hai tay tuột xuống, bắt đầu huơ tay diễn giải:

- Anh xem, bình thường khi em ôm cổ anh ấy thế này này, thì mũi chân em vẫn chạm đất, chứ không có thiếu cả khúc như thế này nhá. Rồi khi em khoát tay anh ấy, chỉ cần nghiêng đầu như vầy thôi là vừa ngay tầm vai rồi, chứ không phải như với anh đâu. Bởi vậy, em nói rồi, em với anh Sal là trời sinh... À không, định mệnh sinh một cặp, một khi đã ở bên nhau thì hòa hợp như hai mảnh ghép của một trái tim...

- Rồi rồi, anh hiểu rồi, vấn đề là do anh quá cao chứ gì?

Dara xoay xoay gót chân, thở dài:

- Anh đã thử mang giày loại đế mỏng nhưng hình như cũng không có tác dụng lắm.

- Anh chưa có hiểu ý em, cho dù anh có giống y chang anh ấy thì em vẫn...

- Anh hiểu mà! Con bé này, dám xem thường IQ của anh hay sao?

Dara nhếch môi cười ranh mãnh rồi bẹo má Jun một cái khiến cho cô buộc phải dừng nói để... la oai oái. Mãi cho đến khi Dara đồng ý chịu đứng im để cô nhéo lại hông anh ba phát thì cô mới chịu trở về trạng thái "điềm tĩnh" hơn một chút.

- Hết ân oán rồi phải không? Vậy anh đi dạo tiếp nhé!

Dara quay lưng vẫy tay chào tạm biệt. Chàng trai vừa toan cất bước thì bàn tay xinh xắn của Jun nắm chặt vạt áo của anh từ đằng sau, giọng nói như kiểu "Anh đang giỡn mặt với em sao?":

- Hết đâu mà hết! Nói cho em biết, anh Sal của em đâu rồi?

Dara bóp trán, cười khổ:

- Anh vẫn không biết em có xem anh là anh trai không nữa...

- Anh dù có trở thành cái gì thì cũng vẫn là anh trai của em thôi, cơ mà, đột nhiên anh Sal mất tích như thế, chắc là có chuyện gì rồi phải không?

Dara thoáng im lặng một chút. Bất giác anh lại thở dài:

- "Mẹ" gọi Sal về rồi!

- Ớ? - Jun bỏ tay ra, tròn mắt - "Mẹ"... của anh ấy á?

- Ừm!

Dara chậm rãi quay lại, hạ giọng:

- Đúng là... Thánh Mẫu gọi Sal về!

Jun không nén được vẻ lo lắng nữa. Cô nhoài người tới:

- Sao đột nhiên ngài lại gọi anh Sal về? Rồi anh ấy có trở lại đây không?

Hai đầu chân mày của Dara hơi nhíu lại. Chàng trai lắc đầu:

- Anh không biết. Sal cũng không biết luôn. Chỉ biết rằng Thánh Mẫu triệu nó về để tiến hành một thử nghiệm nào đấy.

- Thử nghiệm gì chứ? Anh ấy đâu phải là chuột bạch! - Jun dậm chân một cái, cúi đầu buồn hiu - Nếu như anh ấy không đến Nhân Giới nữa, em cũng...

- Ngốc ạ! Em tưởng có thể đi đi về về giữa hai thế giới dễ dàng như đi chơi vậy sao?

Vốn định nói thêm vài câu nữa, nhưng trông cái vẻ mặt buồn xo của cô em gái, Dara đành thở dài:

- Thôi được rồi! Khi nào em muốn về, anh sẽ giúp. Trước mắt thì cứ đợi một thời gian đã. Thánh Mẫu vừa là thầy vừa là mẹ của Sal, chắc chắn Người không làm hại nó đâu.

- Vâng! - Jun gật nhẹ, giọng nhỏ như muỗi.

---

Hiện tại, ngoài cửa lớp 12A1, có một mái đầu cam cam cứ thập thò, lấp ló nhìn vào trong. Chẳng khó khăn gì để mái đầu ấy trông thấy mục tiêu của mình: đàn anh ưu tú đang ngồi ăn Taiyaki, bên cạnh là đàn chị khả ái siêng năng ôn bài.

- Mochi - sama!

Mochi giật mình suýt đánh rơi cả cái bánh sau tiếng gọi như tiếng hét vừa rồi. Shippo chạy cái vèo vào trước bàn, mắt rưng rưng:

- Chủ nhân, tay ngài thế nào rồi? Có còn đau lắm không? Sal đã chữa trị cho ngài chưa?

Mochi khẽ nhíu mày, ném ánh nhìn nghiêm nghị về phía Shippo:

- Anh ổn. Em đến đây có chuyện gì?

Hàng mi trên đôi mắt cam sụp xuống đầy tội lỗi:

- Shippo... muốn xin lỗi. Vì tối hôm qua, Shippo bất cẩn nên mới khiến chủ nhân bị thương. Shippo sợ ngài viết bài sẽ khó khăn, nên...

- Ngố tàu, anh có thể viết bằng tay trái mà. Anh không sao. Em về lớp đi!

- Nhưng tay ngài rõ ràng là bị thương nặng. Chắc chắn là rất đau...

- Anh đã nói là anh không sao. Bây giờ có chịu về lớp không?

- Shippo không thể ngừng được mặc cảm tội lỗi của mình. - Có kẻ nào đó vẫn lảm nhảm - Tất cả là tại... A a, chủ nhân đi đâu...

Chẳng đợi "đàn em" nói hết câu, Mochi đã đứng bật dậy nắm tay Shippo lôi không thương tiếc ra ngoài. Izu trước sau vẫn dán mắt vào quyển đề cương, nhưng hình như cô đã lờ mờ nhận ra Mochi đang giấu cô một chuyện gì đó.

Không, không phải chỉ mình Mochi, mà là cả nhà Tian...

- Bọn họ đáng yêu quá nhỉ?

Một giọng tinh nghịch chợt vang lên phía sau Izu. Là Miko, cô bạn lí lắc bàn sau.

- Đáng yêu? Tớ cũng chẳng biết phải nhận xét họ thế nào nữa!

Izu cười khổ. Hình như đây không phải là lần đầu tiên cô nghe có người khen hắn ta đáng yêu.

---

Chuyện xảy ra "tối hôm qua" theo lời của Shippo, có thể nói là một tai nạn ngoài ý muốn.

Gần như là ngày nào Mochi cũng ở lại trường sau giờ học để thực hiện nhiệm vụ của mình. Thời gian chiều tối là khoảng thời gian thuận lợi để bọn ma quỷ chui ra khỏi chỗẩn nấp của bọn chúng, bắt đầu hoành hành. Khi ấy, Âm khí sẽ tỏa ra mạnh hơn cả. Tuy nhiên, vì một số lý do, Yan Mochi không có khả năng cảm nhận chính xác vị trí của những sinh vật đang xâm nhập trái phép vào Nhân Giới.

Đây cũng là lý do chính mà Dara, Sal, Jun có mặt ở đây. Họ có thể cảm nhận cả Âm khí lẫn Thần khí khá tốt, và họ có khả năng tự phân bố bản thân vào ba tòa nhà đông học sinh ra vào nhất, chính là ba tòa nhà của dãy phòng học.

Con người thường cho rằng: ở những nơi đông người, bọn ma quỷ sẽ không dám lui tới.

Sai lầm!

Chỉ những cá nhân am hiểu về khía cạnh duy tâm này mới rõ hơn cả. Thức ăn bổ dưỡng nhất của mình ma quỷ chính là sự đau đớn và những cảm xúc tiêu cực của con người, điển hình là tuyệt vọng, ghen ghét, đố kỵ,... Do đó, một khi đã len lỏi được vào chốn đông người, bọn chúng sẽ tìm mọi cách để xúi giục, khuếch đại cảm xúc tiêu cực, đảm bảo nguồn thức ăn cho bọn chúng và... Chúa Quỷ Lucifer.

Nhiệm vụ chính của Mochi bây giờ chính là truy bắt hoặc xóa bỏ sự tồn tại của bọn ma quỷ đã lẻn vào Nhân Giới, hiện đang ẩn nấp trong ngôi trường danh giá này, đồng nghĩa với việc cắt đứt nguồn lương thực của Chúa Quỷ, ngăn cho sự lớn mạnh của hắn tiếp tục gia tăng. Mà sức mạnh của hắn gia tăng chừng nào thì Tam Giới càng gặp nguy hiểm chừng đó. Điều này... thật khó có thể tưởng tượng được.

Khác với mục đích của bộ ba anh em nhà Tian, Shippo và Aoi xuất hiện tại Nhân Giới với nhiệm vụ đặc biệt hơn một chút. Aoi trở thành đường dây liên lạc, hay nói cách khác là người truyền lại những chỉ thị, thông tin quan trọng của Thiên Giới cho những phần tử đang thực thi mật vụ nơi trần gian biết, mà người đứng đầu là Dara, đồng thời cũng là người chuyển lại những lời đề nghị của chàng hoàng tử này tới cơ quan cấp cao của Thiên Giới.

Còn Shippo, thay vì hỗ trợ cho Mochi thì Shippo được phép tham chiến với chủ nhân của mình, trực tiếp đưa mục tiêu xuống Địa Ngục. Trong vòng hơn một tháng vừa qua, Mochi cùng yêu thú của mình đã trải qua không ít cuộc đụng độ với bọn ma quỷ, mà lần gần đây nhất chính là... tối hôm qua.

Khi ấy, Mochi gần như đã giam cầm được quỷ hồn đó. Nào ngờ, nó lại đủ khả năng giãy thoát. Trong lúc chủ quan, Shippo không kịp phản ứng khi thấy quỷ hồn lao vào tấn công mình. Cứ ngỡ bản thân sắp phải lãnh một đòn chí mạng, bỗng chú hồ ly thấy mắt mình hoa lên, đến lúc nhận thức lại được thì đã hốt hoảng trông thấy cổ tay chủ nhân chắn trước mặt đang bị bóng đen nhọn hoắt đâm xuyên qua. Mochi cắn răng chịu đau, dụng lực vào cánh tay còn lại mà chém xuống.

Quỷ hồn tiêu biến. Nhưng hậu quả vẫn còn lại đó. Vết thương gây ra bởi ma quỷ luôn bị nhiễm âm khí nên khó lành hơn là những vết thương thông thường do con người gây ra. Điều này khiến cho Shippo ân hận mãi. Là kẻ trải qua không ít lần bị thương và nhiễm Âm khí, Shippo hiểu rõ chúng gây đau đớn đến chừng nào. Dù cho chủ nhân của cậu không tỏ thái độ ra bên ngoài, nhưng trông sắc mặt tái nhợt ấy, Shippo lại càng xót xa.

Lúc này, cậu đang đứng trước Mochi ở một góc khuất người trên hành lang trường. Chàng thiên sứ khẽ nhíu cặp lông mày thanh tú như vẽ bằng một loại mực Nho bất hoại:

- Ta dặn ngươi bao nhiêu lần rồi hả? Trước mặt người khác thì kín miệng lại, hay là ngươi muốn hại ta?
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 88: Âm khí 10A6 (2)
Shippo hoảng hốt lắc đầu lia lịa:

- Không... Shippo không bao giờ hại chủ nhân hết. Shippo cũng đã cố gắng làm theo lời của ngài mà...

- Làm theo lời ta? Vậy ta nói ngươi về lớp mấy lần rồi? Sao cái mặt mốc của ngươi còn ở đây?

Shippo "a" lên một tiếng, rồi gãi đầu cười gượng:

- Shippo suýt quên mất. Shippo tìm gặp chủ nhân là có chuyện muốn nói.

- Liên quan đến nhiệm vụư?

- Vâng. Thực sự thì, dạo gần đây... - Shippo chợt hạ giọng xuống ra vẻ nghiêm trọng - Shippo có cảm nhận được... Âm khí ở trong lớp.

Shippo chợt dừng lại, lén nhìn chủ nhân xem gương mặt đó có chút xíu nét tò mò nào không. Nhưng cậu lại thất vọng rồi. Ngoài ánh nhìn lãnh đạm, Mochi chẳng có biểu hiện gì khác.

"Chắc chỉ có bên cạnh người ấy thì chủ nhân mới chịu thay đổi cơ mặt!"

Những lời này tất nhiên là cậu chẳng dám nói ra ngoài miệng. Cậu vẫn là không chịu nổi đòn của chủ nhân. Mỗi lúc như thế cậu lại thầm vui mừng vì Mochi không biết đọc suy nghĩ như Dara. Cậu tiếp:

- Có điều nó nhạt lắm. Giống như đang ẩn nấp bên trong linh hồn của một ai đó vậy. Shippo không xác định được vị trí chính xác của thứ đó, nên cũng có chút lo lắng.

Mochi dựa lưng vào vách tường, thoáng trầm ngâm:

- Ngươi là yêu thú mà vẫn không thể xác định được nó, vậy có nghĩa là... nó đang cố tình ẩn nấp. Loài ma quỷ này, càng ngày càng có tư duy rõ rệt. Có khi nào nó cảm ứng được mối nguy hại không? Dù gì thì trong lớp có cả công chúa và tinh linh Thiên Quốc mà.

- Không thể nào, Shippo chắc là Shippo cùng công chúa giấu thân phận khá tốt.

Mochi khinh bỉ liếc nhìn tiểu hồ ly của mình:

- Với cái tính bép xép của ngươi à?

Shippo chớp mắt, cảm thấy mình bị tổn thương nặng:

- Shippo không có bép xép chuyện quan trọng mà, chủ nhân phải tin Shippo. Shippo không có phá hỏng nhiệm vụ của chủ nhân đâu.

Nhìn cặp mắt to tròn rưng rưng như sắp khóc của một thiếu niên có tâm hồn "sửu nhi", Mochi chỉ biết thở dài. Chàng trai với tay xoa xoa mái tóc cam:

- Ta biết rồi. Ta giao nhiệm vụ cho ngươi, phải bảo vệ Jun bằng mọi giá nhé. Con gái cưng của Thượng Đế mà có trầy xước gì, cái mạng của cả ta và ngươi đều khó giữ.

"Vậy cái lần ngài đâm chém con trai cưng của Thượng Đế, ngài có sợ mất mạng sao?"

Shippo thầm nghĩ, nhưng ngoài mặt thì vẫn cố tỏ vẻ nghiêm túc:

- Shippo kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ chủ nhân giao đến cùng.

Bóng dáng dong dỏng của anh chàng ưu tú đã quay bước đi từ bao giờ, tuy nhiên, giọng nói trầm trầm ấy vẫn còn văng vẳng bên tai Shippo:

- Đừng tưởng ta không biết ngươi nghĩ gì. Thượng Đế đã nói: "Dara là người nắm giữ Thiên Quyền tương lai, chịu ăn hành một chút cũng là lẽ tất nhiên." Thậm chí Ngài còn khuyến khích ta chăm tập luyện với onii - chan nữa!

Shippo cười khổ. Từ bao giờ mà chủ nhân của cậu học được cách đọc suy nghĩ của Dara vậy?

"Ta vẫn không có biết đọc suy nghĩ đâu. Là do ngươi quá dễ đoán thôi!"

Shippo dở khóc dở cười đi về lớp. Thôi thì cố thực hiện cho tốt cái nhiệm vụ chủ nhân vừa giao vậy.

Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng cậu nào biết, mục tiêu thật sự của quỷ hồn kia vốn không phải Tian Jun...

---

Giờ ra chơi nhanh chóng kết thúc. Ấy vậy mà mãi tới lúc sát rạt giờ vào lớp thì Izu mới thấy bóng dáng của Sal phóng về chỗ. Chẳng tới vài phút sau, giáo viên cũng an tọa trên ghế. Hai tiết tiếp theo là hai tiết Toán, môn học "ác mộng" của hầu hết mọi học sinh. Lớp 12A1 hôm nay sẽ phải làm một bài kiểm tra bốn mươi lăm phút, với nội dung kiểm tra là toàn bộ các bài học từ đầu năm tới giờ. Khủng bố hơn, đề kiểm tra của lớp ưu tú nhất trường chắc chắn toàn là những câu hỏi nâng cao, độ khó lớn hơn nhiều so với những lớp khác. Do đó, hầu như các thành viên của A1 đều "đóng quân" trong lớp suốt giờ ra chơi để ôn bài, ngoại trừ hai kẻ nào đó vẫn vô tư dạo chơi như thể bài kiểm tra sắp tới chỉ là một trò đùa của giáo viên.

- Ấy, thôi rồi! - Thầy dạy Toán chợt vỗ vỗ vào cái đầu trọc của mình - Thầy để quên xấp đề kiểm tra và đề cương của mấy đứa dưới phòng giáo viên rồi. Thật là...

- Để em xuống lấy giúp thầy! - Izu đứng bật dậy.

- Vậy nhờ em nhé! Thầy để ở ngăn tủ số 9. Em lên đây, thầy giao chìa khóa.

Izu nhanh chóng nhận chiếc chìa rồi phóng ra khỏi lớp.

- Em theo giúp lớp trưởng! - Mochi lẫn Dara đồng loạt đứng dậy.

Hai chàng trai thoáng ngạc nhiên nhìn nhau. Dara hóm hỉnh nháy mắt với Mochi một cái:

- Để ta!

Chẳng mấy chốc mà Dara đã theo kịp Izu. Nhận ra có người theo sau, Izu cũng chậm lại cước bộ. Cô đủ nhanh nhạy để hiểu vấn đề, liền mỉm cười với cậu bạn ưu tú:

- Cám ơn!

Dara rảo bước cạnh Izu, nửa trách nửa thương:

- Cả đề cương lẫn đề kiểm tra cho cả lớp, cậu nghĩ sao lại đi ôm hết một mình như vậy chứ?

- Tại... gấp quá chứ bộ. Chuông reo vào tiết rồi mà đề thi lại chưa được mang lên.

Dara cười cười. Trên khóe miệng của anh hình như có chút ranh mãnh:

- Có gì phải vội đâu chứ! Kéo dài giờ kiểm tra ra, không phải là giờ học sẽ được rút ngắn lại hay sao? Dù sao đây cũng là lỗi của thầy. Thầy đâu thể trách chúng ta được đâu chứ!

Izu nghe xong cái ý đồ đen tối của cậu bạn cũng không có biểu hiện gì nhiều, chỉ lườm lườm chàng trai, lãnh đạm:

- A1 nó khác với A12 anh ạ! Giờ học thì ít mà lượng kiến thức lại nhiều. Nếu không kịp học hết trên lớp thì phần còn lại, học sinh sẽ phải tự tìm hiểu. Cái môn này, việc tự tìm hiểu khó khăn gấp bội so với những môn khác, anh có biết không?

Izu nhấn mạnh cái chữ "anh" khiến cho ai đó thoáng ngạc nhiên rồi gãi đầu cười khổ:

- Anh diễn tệ lắm sao? Sao lại nhiều người phát hiện ra vậy chứ?

- Không tệ đâu, rất đạt là đằng khác. Ai bảo anh với Sal giống nhau vậy chứ! Cả giọng nói cũng giống lắm.

Dừng lại một chút, cô tiếp:

- Em không phải là cố ý đề cao anh đâu, nhưng thật sự là... phong thái của anh khá đặc biệt.

Dara nheo nheo mắt:

- Đặc biệt, ý em là anh giống thiên sứ lắm hả?

- Ngược lại là đằng khác ấy!

Izu nguýt dài, rồi nhịp nhịp ngón tay lên cằm, ra chiều suy tư:

- Ý em là... ở anh có cái gì đó... rất bức người. Chỉ cần trông thấy anh một lần thôi, người ta sẽ khó mà nhầm lẫn anh với ai khác. Nhất là nụ cười của anh, nó không thể giống với nụ cười của Sal được. Hai người... giống như là hai thái cực khác nhau vậy. Em cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào nữa. Anh đừng tự mãn nhé, em chẳng phải fan nữ của anh đâu. Em chỉ nói những gì em cảm thấy thôi.

Bước song song bên cạnh Izu, Dara thoáng im lặng. Chợt anh dừng lại khiến cho một cô gái xinh xắn nào đó cũng ngạc nhiên ngưng cước bộ theo. Dưới ánh nắng nhẹ nhàng còn vương vấn chút dư âm của bình minh, chàng trai hướng ánh mắt bàng bạc lên khoảng mông lung xanh biếc vô tận. Đây là lần đầu tiên mà Izu trông thấy đàn anh của mình hiền hòa và "vô hại" đến vậy. Bất giác anh chép miệng:

- Mọi người luôn nhận định rằng anh với Sal giống hệt nhau. Nhưng khi nghe em nói, anh và Sal là hai thái cực khác nhau, tự nhiên anh cảm thấy... thật vui. Cảm ơn em nhé!

Nói đến câu cuối, chàng trai nở một nụ cười đẹp đến huyễn hoặc. Izu suýt nữa đã bị nụ cười của anh hút mất hồn. Thật may là đến phút cuối cô vẫn kịp hoàn hồn trở lại, lòng tự nhủ: "Em xin rút lại nhận xét anh hiền hòa và vô hại. Anh quá nguy hiểm đi!"

- Thật vậy ư? Anh cũng công nhận là anh nguy hiểm thật!

Dara đột ngột phán một câu khiến Izu giật thót. Cô quay phắt sang nhìn anh đầy nghi vấn:

- Anh vừa nói gì?
 

SuShii

Tác giả
Tham gia
18/4/19
Bài viết
174
Điểm cảm xúc
62
Điểm
28
Chương 89: Sự vắng mặt của Sal
- Không phải là em đã nghe hết rồi sao?

Dara nhếch môi cười. Trông chàng trai lúc này đúng là đã "cực kỳ nguy hiểm".

- Anh... lẽ nào, anh có thể đọc được suy nghĩ của em?

Bây giờ Izu mới ngẫm lại, trong suốt khoảng thời gian làm việc chung, Dara không ít lần nhanh miệng nêu ra những ý kiến đóng góp trùng khớp với những ý kiến vừa nảy ra trong đầu cô. Nghi vấn này càng trở nên đáng ngờ hơn khi Dara vẫn không có chút biểu cảm ngạc nhiên nào. Anh tiếp tục giữ nguyên nụ cười nửa miệng ấy mà đứng đối diện với cô gái:

- Anh đoán cả đấy!

Nụ cười của anh, vừa tự tin vừa giễu cợt, lại vừa có khí chất bức người khiến Izu bỗng cảm thấy nhịp tim của mình gia tăng tần suất. Tuy nhiên, việc Dara không phủ nhận mà chỉ buông ra vài từ đơn giản theo kiểu nửa thật nửa đùa ấy càng làm cho cô nghi ngờ.

Hít sâu một hơi, Izu nén mớ cảm xúc hỗn độn của mình lại, nghiêm nghị nhìn xoáy vào đôi đồng tử bàng bạc ngạo nghễ sâu không thấy đáy kia, chầm chậm buông ra câu nghi vấn từ lâu vẫn giữ trong lòng:

- Rốt cuộc, mọi người còn giấu em bao nhiêu bí mật vậy?

Dara có hơi bất ngờ trước câu hỏi của Izu. Anh không nghĩ rằng cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy. Cô bé này, càng lúc càng thú vị rồi. Chẳng trách sao...

Chẳng trách sao mà ngày ấy lại có thể khiến cho thằng nhóc máu lạnh kia mềm lòng.

Chợt, chàng trai đưa tay đến...

"Đon".

Bàn tay trái của Dara đột ngột vỗ lên khoảng tường bên trên Izu, rồi nhanh chóng áp cả khuỷu tay xuống. Tư thế này... quá thân mật, thật không khác mấy so với chiều hôm qua.

Gần... gần quá rồi...

Chỉ cần ngước lên một chút, Izu liền bắt gặp gương mặt thanh tú với những đường nét tuấn mĩ mê hoặc ấy. Đôi mắt anh vừa ánh lên một vẻ tà mị vừa ngây ngất lại vừa đáng sợ. Izu cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn. Không gian xung quanh như đóng băng lại. Nụ cười trên môi đã anh tắt ngấm tự lúc nào, chỉ còn lại giọng nói trầm trầm nhè nhẹ rót trên vành tai cô gái:

- Hôm qua, anh đã nói những gì, em quên rồi sao?

Hôm qua...

Điều mà Dara đã nói hôm qua sao?

"Có những chuyện, em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu!"

Em không nhất thiết phải biết quá tường tận đâu...

Đây là điều mà anh muốn cảnh báo với em sao?

Nghĩa là mọi người... thật sự vẫn còn nhiều điều giấu em?

Vậy ra, em vẫn là người dưng sao?

Tại sao mọi người luôn bí ẩn như vậy chứ?

Em đã rất cố gắng... để làm bạn với mọi người cơ mà!

Vậy mà tại sao... mọi người... cứ mãi xa tầm với của em như thế...

Izu hơi cúi đầu xuống, cắn cắn môi xúc động. Cũng vì thế mà cô không hề nhận ra ánh nhìn của Dara đã dịu đi nhiều.

Anh đã nghe hết những lời lẽ đáng yêu mà cô vừa nghĩ.

Chàng trai cười nhẹ:

- Chẳng ai muốn giấu em cái gì đâu. Bọn anh... vốn là có lí do riêng.

Vừa nói, anh vừa đưa ngón trỏ ở tay phải lên, di chuyển dần đến mi tâm cô gái. Chợt...

Ngón trỏ của anh bị bàn tay nhỏ nhắn của Izu tóm gọn. Cô gái nhanh chóng lấy lại vẻ nghiêm nghị trong đôi mắt, bình tĩnh nhìn thẳng vào gương mặt điển trai của đàn anh:

- Anh lại định dùng "Kabe - don" để quyến rũ em đấy hả? Vô ích nhá! Em không có làm fan nữ của anh đâu.

Dara nhìn Izu với ánh mắt đầy thú vị. Khóe môi anh nhếch lên hóm hỉnh:

- Vậy nếu nãy giờ không phải là anh mà là nhóc Mochi thì sao?

Nghe đến cái tên "Mochi", vẻ bình tĩnh mà Izu vừa khó khăn lắm mới lấy lại được liền nhanh chóng tiêu biến, thay vào đó là khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai cùng tiếng tim đập loạn nhịp:

- M... Mochi...

- Phải, Mochi, với cái tư thế thân mật như thế này, gần với em như thế này, nhìn em say đắm bằng một ánh mắt trìu mến, rồi nhẹ nhàng thủ thỉ vài câu ngọt ngào...

Vừa nói, gương mặt thanh tú của Dara càng áp sát khuôn mặt xinh xắn đỏ ửng kia. Ngón tay đang bị Izu nắm giữ dần cong lại, những ngón thon dài từ từ vươn ra nắm lấy bàn tay mềm mại của cô gái. Anh tiếp tục hạ giọng mê hoặc:

- Gần... Đúng rồi, gần thêm chút nữa như thế. Chỉ cần rút ngắn khoảng cách một chút nữa là có thể...

- S... so sánh gì mà kì cục! Không bao giờ có chuyện đó xảy ra đâu. Anh... tào lao quá! Lo mà đi lấy tài liệu đi kìa. Nãy giờ mất bao nhiêu thời gian rồi, anh muốn nghe thầy trách em hả?

Izu đột ngột nhắm tít mắt vùng tay đẩy Dara ra rồi phùng má bỏ đi một nước, giấu biệt cái khuôn mặt đỏ như gấc chín của mình.

Chàng trai chỉ biết phì cười mà thong thả bước theo.

Cô bé này, rõ ràng là không thoát khỏi lưới tình mà. Mới nghe đến tên thằng nhóc đó đã thay đổi thái độ ngay rồi.

Chậc, nhưng mà, hai đứa này càng thân với nhau, anh lại càng cảm thấy lo lắng...

Lo cho một cô gái xinh đẹp đã từng hết lòng vì người mình yêu...

Lo cho một thằng ngốc lãnh khốc mà lụy tình...

---

Trông thấy mớ sách đề cương và giấy kiểm tra trong ngăn tủ số 9, Dara không nén được cảm thán:

- Ái chà, hồi nãy nếu mà anh không đi theo thì bây giờ em sẽ giải quyết đống của nợ này thế nào đây!

- Ui! Nhiều thật nhỉ? Đề cương dày quá mà.

- Đừng lo, anh vẫn có thể cân được hết mà!

- Ấy, không được! - Izu xua xua tay - Em là người xung phong xuống lấy đồ, đâu thể để anh ôm hết được.

Dara mỉm cười, nháy mắt:

- Vậy em giữ giấy thi đi!

Izu bặm môi gật đầu, né đi ánh mắt trêu ghẹo quá sức nguy hiểm kia.

Phân chia xong xuôi, hai bạn trẻ một nam một nữ của chúng ta rảo bước trở về lớp. Bước thì bước đó, nhưng có vẻ như tâm trí Izu vẫn còn lãng đãng nhớ những lời Dara nói ban nãy. Tại sao khi ấy cô lại xúc động như thế chứ? Mochi, hắn ta dù sao cũng chỉ là... chị em tốt thôi mà.

- Izu - chan này!

Dara đột ngột lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô gái.

- Vâng, em nghe!

- Em sẽ giúp anh việc này chứ?

- Việc này? Ít nhất em phải biết đó là việc gì chứ!

Dara phì cười:

- Em không cần phải dùng ánh mắt nghi hoặc ấy nhìn anh đâu, anh chỉ cần em giữ kín chuyện anh giả mạo Sal là được.

Izu tròn mắt, rồi quay trước quay sau quan sát. Thấy không có ai, cô mới hạ giọng lo lắng:

- Anh cẩn thận. Việc này mà lộ ra là anh tiêu đó.

- Anh biết chứ. Vậy nên anh mới nhờ em. Thấy em lo lắng như thế, chắc là đồng ý rồi nhỉ?

Izu cắn môi, cặp lông mày vẫn chưa giãn ra được:

- Chẳng phải anh đã nói là còn có nhiều người khác nhận ra anh sao? Liệu họ...

- Họ sẽ giữ kín mà! Chỉ còn mỗi em thôi. Anh không ép em đâu. Em là Hội trưởng Hội học sinh, em có quyền tố giác anh. Cùng lắm thì cả anh với Sal cùng nhau nắm tay tung ta tung tăng đi ra khỏi trường thôi.

Cách nói chuyện dí dỏm với nụ cười tươi như hoa của Dara chẳng làm cho Izu cười nổi. Đành rằng cô là Hội trưởng, nhưng dù sao cũng làm việc với nhau bữa giờ, bảo cô tuyệt tình đi vạch mặt bạn bè... cô không làm được. Huống chi, Dara lại là người đã "nhắm mắt làm ngơ" khi bắt gặp cô leo qua cổng rào của trường, cô mà lấy oán báo ân như thế thì thật quá tệ rồi.

- Em... xem như là không biết chuyện này. Nhưng nhỡ như anh bị người khác phát hiện tố lên thì em cũng không thể cho qua được nữa. Vậy nên... anh nhớ cẩn thận!

Izu chầm chậm buông vài chữ cuối ra, như muốn cảnh báo cho Dara phải thật cẩn trọng. Quy định của trường vốn là rất gắt gao với những trường hợp kém trung thực. Dara không quá ngốc để không biết điều này. Anh chỉ cười nhẹ:

- Anh nhớ mà!

Đi được một đoạn, bỗng Izu sực nhớ ra điều gì, cô đứng chựng lại:

- À, senpai, như vậy, khi nào Sal mới đi học lại?

- Anh không biết nữa! - Dara đáp tỉnh queo - Nó có việc phải trở về nhà gấp, chẳng biết có trở lại không.

---

Kabe - don là kết hợp giữa từ "kabe" - bức tường và "DON" - tiếng khi bạn đấm tay chống vào bức tường.

Về nghĩa đen, “Kabe Don” là từ ngữ thể hiện hành động đấm tay vào tường để gây nên tiếng động. Từ tiếng Nhật này thường được dùng trong các tình huống sau:

1. Tại các khu chung cư, nếu nhà bên cạnh làm ồn gây ảnh hưởng đến xung quanh, người Nhật sẽ dùng Kabe Don - đấm tay vào tường tạo tiếng động, để nhắc nhở.

2. Thể hiện một tình huống thường thấy trong manga và anime, khi nhân vật nam dồn nhân vật nữ tựa lưng vào tường sau đó Kabe Don - đấm tay vào tường gây ra tiếng động, và sau đó là... một lời tỏ tình, một nụ hôn ngọt ngào, hay những lời thủ thỉ yêu thương... Kabe-don trở thành hình ảnh lãng mạn đối với nhiều cô gái, hy vọng rằng một chàng trai dễ thương (tốt nhất là cao hơn nhiều so với họ) sẽ giữ họ lại sát với tường và đến gần một cách lãng mạn.
 
Top