Mộng tiên tử đưa tay quơ loạn ở phía trước. Nàng đang đứng trong một vùng không gian trắng xoá, cái gì cũng không có. Mộng tiên tử cũng không có sợ hãi, trên mặt nàng vẫn là thần sắc lãnh đạm.
Xem ra nàng đã bị Thất Sắc Mộng quả kia hãm hại chạy tới đây. Nếu như vậy thì nơi này chính là… mộng cảnh?
Nàng hơi híp đôi phượng mâu sâu thẳm. Chợt có tiếng gọi như vọng tới từ xa xăm làm nàng chú ý.
“Phùng… Thư…”
Đầu Mộng tiên thoáng đau đớn. Âm thanh kia hướng nàng càng lúc càng rõ ràng dần.
“Phùng Kiệt Thư…”
“Phùng Kiệt Thư!”
Mộng tiên tử trợn to mắt, rất nhanh sau đó lại khôi phục bộ dáng thường ngày. Đầu nàng lúc này cũng đã không còn đau đớn nữa, nhưng khung cảnh phía trước mắt nàng đã đổi khác hoàn toàn. Mộng tiên tử lặng lẽ đánh giá.
Trần giường trang trí tinh xảo, hiển nhiên là chủ ý của nữ hài tử. Nàng đang nằm trên một cái giường, trong phòng còn đặt một bàn trang điểm. Y phục trên người nàng cũng đã thay đổi, so với lam y lúc trước thì nhiều hoạ tiết hơn, hơn nữa còn phức tạp lên nhiều, nhưng mà có hơi bạc màu. Nơi này giống như là phàm giới, nàng nghĩ. Cái người đang gọi nàng nãy giờ bị người trên giường làm ngơ nháy mắt càng thêm tức giận, hô lớn lên thêm.
“Phùng Kiệt Thư! Ngươi điếc rồi sao!”
Mộng tiên tử lúc này mới không nhanh không chậm nhìn về người đang nói kia. Một nữ hài trông chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi cao ngạo đứng đó, dung mạo đáng yêu vì tức giận mà trở nên vặn vẹo xấu xí. Trên người nàng ta mặc đồ nhà hoàn, tóc búi hai búi, đằng sau còn có một nữ hài khác cũng mặc đồ giống nàng ta nhưng xinh đẹp hơn, người cũng điềm tĩnh hơn. Mộng tiên tử nhìn nữ hài phía xa kia, đôi mắt như nhìn thấu tất cả. Nữ hài kia bị đôi mắt đen huyền như giếng sâu của Mộng tiên tử chiếu tới hoảng hốt trong chốc lát, nhất thời không dám nhìn thẳng nàng.
Mộng tiên tử không có thông tin về những chuyện đang xảy ra trước mắt, cho nên nàng không vội. Nha hoàn quát tháo từ đầu đến cuối chỉ vào mặt nàng mắng.
“Ngươi còn dám khinh thường ta sao! Người tưởng mình còn là Phùng đại tiểu thư của Phùng gia à, bất quá chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, không chủ tử nào đoái hoài mà thôi, ngươi hiện tại so với chó còn không bằng! Cái con ma bệnh nhà ngươi tại sao còn không sớm chết cho khuất mắt đi!”
Mộng tiên tử hoàn toàn trơ, không bị chút lời nói của nữ hài kia làm ảnh hưởng. Nàng âm thầm dựa trên lời nói của nha hoàn kia tìm ra một chút manh mối. Nha hoàn đứng phía sau nàng ta sắc mặt có chút không tốt, uyển chuyển khuyên nhủ nàng ta.
“Từ nhi, dù sao đó cũng là chủ tử của chúng ta…”
Nha hoàn tên Từ nhi kia khinh thường hừ lạnh.
“Chủ tử cái gì chứ! Rõ ràng là một con ma bệnh! Một con bệnh chuyên ám chúng ta mà!”
“Từ nhi!”
Nha hoàn đang lôi kéo từ nhi sắc mặt càng thêm không tốt. Từ nhi không phục quay đầu nói với nàng ta.
“Ta nói có gì sai chứ! Từ khi chúng ta theo nàng ta tới nay chúng ta đã có cái gì tốt! Lục tỷ, tỷ đừng có che chở cho nàng ta nữa, muội nói cho tỷ nghe, muội đã đi nói chuyện với tam thiếu gia rồi, hắn nói nếu chúng ta có thể gúp hắn làm con ma bệnh này không sống tốt vậy thì sẽ thu chúng ta a!”
Nha hoàn Lục nhi không thể tin tưởng nhìn Từ nhi của nàng gương mặt càng lúc càng vặn vẹo vậy mà có tia hưng phấn. Nàng ta hơi sợ, gan của Lục nhi không lớn bằng Từ nhi. Bọn họ quả thật chưa từng được sống tốt khi được phân phó cho Phùng đại tiểu thư nhưng nàng ta vẫn không dám làm chuyện hại người này. Nàng ta mặc dù hận tiểu thư, đồng thời, lúc nãy khi bị tiểu thư nhìn tới nàng ta cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Lục nhi lá gan không to nhưng từng trải nhiều, hơn hẳn Từ nhi, nàng ta biết người có đôi mắt như vậy tuyệt đối không phải vật trong ao. Nàng ta kiêng kị. Từ nhi này lại lỗ mãng, ở trước mặt tiểu thư bại lộ mọi kế hoạch của tam thiếu gia xem như triệt để trở thành kẻ thù của tiểu thư nàng. Thật quá lỗ mãng!
“Từ nhi, muội đừng nói nữa! Muội đừng nói nữa có được không? Chúng ta ra ngoài rồi nói chuyện này có được không?”
Lục nhi gần như van xin nha đầu Từ nhi này. Từ nhi vẫn còn không cam lòng, nhưng tình cảm của nàng ta với Lục tỷ cùng chung hoạn nạn rất tốt, thấy nàng ta xuống nước như thế vẫn là miễn cưỡng bằng lòng. Trước khi Từ nhi cùng Lục nhi ra ngoài, nàng ta còn hung hăng trừng cái con ma bệnh trên giường một lần. Ma bệnh! Chính là ma bệnh!
Cánh cửa gỗ dần khép lại. Mộng tiên tử nằm trên giường cùng thu hồi tầm mắt, nhắm mắt lại suy nghĩ. Xem ra trong mộng của tên nhãi Huyền Long kia nàng sống không tốt lắm.
Qua những gì Mộng tiên tử quan sát nãy giờ, nàng hiện tại có lẽ là Phùng Kiệt Thư, Phùng đại tiểu thư Phùng phủ, nhưng lại không biết vì sao mà sống còn không bằng hạ nhân, à, còn có rất nhiều người không muốn nàng sống tốt, chẳng hạn như vị tam thiếu gia gì đó chẳng hạn. Mộng tiên tử khẽ cử động ngón tay.
Từ lúc nàng tiến nhập mộng cảnh này tới hiện tại, nàng chỉ nằm nguyên trên giường ngoài trừ đôi mắt còn đảo loạn một chút. Không phải nàng không muốn dậy nhưng vị tiểu thư ma bệnh này sức khoẻ thật sự tồi tàn quá mức. Trong lòng Mộng tiên tử thầm tàn nhẫn trừng trị Thất Sắc Mộng hạt kia một lần, đồng thời cũng kéo Huyền Long ra đánh một trận. Nếu không phải tại hắn, nàng cũng sẽ không gặp phiền toái hiện tại.
Mộng cảnh của thần vật Thất Sắc Mộng có thể vây khốn thượng cổ thượng tiên, sức mạnh tiềm ẩn bên trong nó vẫn còn là một ẩn số, chưa chạm tới giới hạn được. Nàng tạm thời cũng không có cách đem bản thân ra ngoài. Mộng tiên tử âm thầm câu thông với thiên địa, hòng tìm hiểu thêm về mộng cảnh này, nó quá chân thật, nhưng vẫn không phải là thế giới khác. Nàng có nên cảm thấy may mắn rằng tên Huyền Long kia còn quá yếu, chưa kích phát hết tiềm lực Thất Sắc Mộng hạt hay không?
Mộng tiên tử nhắm mắt nằm trên giường giống như một bức tượng. Không ai có thể nhìn thấy không gian xung quanh nàng vặn vẹo trong chốc lát. Mộng tiên tử dần dần nhập định, đột nhiên cơn đau bất ngờ ập đến làm nàng tỉnh giấc. Đã lâu không chịu tình cảnh như vậy, nàng có chút mới lạ.
Bụng co rút lại, bờ môi khô khốc, Mộng tiên tử nghi hoặc. Nàng đói bụng sao?
“Lộp bộp!”
Mộng tiên tử còn chưa xác định xong lại bị một trận âm thanh lôi kéo chú ý. Một bóng đen từ trên thanh ngang ngã xuống, hung hăng nện trên đất. Bụi nhất thời bay mù mịt. Mộng tiên tử nhìn cũng thấy đau thay hắn ta.
“Khụ khụ!”
Bóng đen gian nan ngồi dậy, ho khan, khi khói bụi tan hết mới có thể nhìn rõ mặt hắn. Ừm, không phải là Huyền Long đây sao.
Mộng tiên tử mắt nửa khép nửa mở liếc hắn một cái. Cái bóng đen Huyền Long sau khi ho sặc sụa một hồi, vẫy vẫy tay tán bụi mới trừng mắt nhìn người trên giường. Hắn cứ nghĩ nàng ta đã ngủ rồi chứ?
Mộng tiên tử đối với cái bản mặt ngu ngơ của Huyền Long chỉ lạnh nhạt. Động tĩnh lớn như vậy vẫn không thấy hai nha hoàn kia tiến vào, hiển nhiên họ đã đi xa. Mộng tiên tử vừa nãy đã phóng tinh thần lực quét một lần, nhìn thấy hai người kia đã ra khỏi cửa viện này. Nàng chỉ duy không dò ra được hắn.
Huyền Long thấy nữ tử trên giường quá trầm tĩnh, thấy quái. Bình thường không phải người chịu tình cảnh này đều sẽ hoảng hốt, la hét, gọi người một trận ư? Nữ tử này ngay cả động cũng không thèm động, khinh thường hắn không dám làm gì nàng à. Hắn đứng dậy, vỗ bụi trên người, động tác vừa chậm vừa trúc trắc. Bả vai rách toát cùng máu khô đen cho thấy hắn đang bị thương khá nặng.
Hắn tiến đến gần giường, cười lạnh lộ ra hàm răng trắng, gương mặt anh tuấn chính khí nhiễm một tầng tà khí, bảo.
“Chậc! Chậc! Có thể để nha hoàn nhục mạ mình như vậy, nhẫn nại của cô nương đúng là phi thường khiến tại hạ hâm mộ. Chẳng qua, nếu cô nương đã thấy được dung mạo này của tại hạ vậy thì tại hạ cũng không thể để cô nương sống sót được. Chỉ có người chết mới có thể im lặng mãi mãi, đúng không?”
Đợi hắn nói xong thì người cũng đã đứng bên giường, cách Mộng tiên tử không đến một bước chân. Mộng tiên tử mắt vẫn lạnh nhạt nhìn hắn, hoàn toàn không sợ hãi hắn giết mình, cùng lắm thì trọng thương một chút, nói không chừng đây còn là cách hay giúp nàng thoát khỏi mộng cảnh này a.
Mắt Mộng tiên tử hơi sáng lên, nhưng mà nàng không muốn cứ thế chịu thiệt. Lời tên tiểu tử này không sai, nhưng nàng có thể cho hắn biết còn có một loại người vĩnh viễn không thể mở miệng khác nữa.
Huyền Long nụ cười có chút cứng nhắc. Hắn đã nói đến thế rồi vậy mà người trên giường vẫn không tỏ rõ thái độ gì, thậm chí nhích cũng không thèm nhích. Môi nàng vẫn ngậm chặt, nếu không phải đôi mắt kia còn nhìn hắn thì hắn sẽ ảo tưởng bản thân đang nói với một bức tượng điêu khắc. Rốt cuộc hắn cũng nhận ra vấn đề. Đôi mắt nử tử trong suốt, Huyền Long thậm chí nhìn thấy rõ bản thân phản chiếu trong mắt nàng. Đột nhiên hắn thấy chột dạ.
“Ngươi, không phải là không nói được chứ? Không cử động được?”
Huyền Long không dám chạm nàng, nam nữ thụ thụ bất tương thân, nhưng hắn không tin có người còn có thể giả bộ như vậy. Nếu cô nương này chỉ là giả bộ thì hắn thật sự bái phục. Trong mắt Mộng tiên tử toàn là khinh thường. Huyền Long lùi bước.
“Nghe đồn Phùng tiểu thư bệnh nặng không thể xuống giường, không ngờ ngươi bệnh nặng đến nổi không cử động được luôn.”
Mộng tiên tử mệt mỏi nhắm mắt lại, không muốn nhìn tới tên bại não Huyền Long này nữa. Huyền Long lại cho rằng nử tử trên giường chấp nhận. Hắn hơi thất thần, vết thương trên vai đau nhói cũng không làm hắn thấy khó chịu bằng chuyện này.
“Ọt ọt! Ọt ọt!”
Âm thanh bụng réo từ Mộng tiên tử vang lên phá vỡ không gian tĩnh lặng. Nàng hơi nhíu mày.
Huyền Long đỏ mặt, tình huống xấu hổ làm hắn không đỡ nổi.
“Ngươi… ngươi đói bụng à? Bọn họ không cho ngươi ăn sao!”
Mộng tiên tử: “…” Bình tĩnh đi, là tại nàng không nói được thôi.
Nháy mắt Huyền Long có chút tức giận. Hắn từng nghe qua chuyện Phùng gia hỗn loạn, sau khi Phùng gia chủ chết, đại phòng Phùng gia sống không ra gì, không nghĩ tới lại có thể tới mức này. Nàng không thể cử động được, bọn họ bỏ đói nàng còn không phải muốn dằn vặt nàng đến chết ư!
Sắc mặt Huyền Long thay đổi cũng không có làm Mộng tiên tử bị ảnh hưởng gì. Hắn nhìn người trên giường cam chịu hồi lâu mới nói một câu không đầu không đuôi.
“Hay là… ta mang ngươi đi?”
Mộng tiên tử mở mắt ra, còn chưa kịp hiểu tên Huyền Long này nói thế có ý gì thì tên này cư nhiên lấy mền buộc nàng lại. Mộng tiên tử nghẹn, bị người trói thành cái bánh chưng. Mắt hơi mở lớn ra, trời đất đảo lộn một trận, nàng bị tên này vác trên vai xông ra ngoài cửa sổ. Tóc không dây buộc xoã tung lả lướt trong gió. Mặt trời không biết khi nào đã lặn hẳn, trong đêm trăng, một bóng đen vác một bao di chuyển nhẹ nhàng biến mất cuối hẻm tối.
Huyền Long không biết tại sao hắn lại đổi ý. Chỉ là nhìn người có nét giống hắn này khiến hắn không thể nào bỏ lơ được. Cái cảm giác bất lực kia có mấy ai có thể hiểu chứ.