Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 150: Dịch vụ sửa xe thời mạt thế
Đừng trên mui xe quan sát bốn phía Hầu Tử không nhịn được tức giận chửi ầm lên.

- Hải ca, có khi nào tên kia đi luôn không?

Ngôi bên dưới xe tránh nóng Thanh Hải lắc đầu.

- Sẽ không, tên kia không có lý do gì mà không quay lại cả!

- Chắc chưa tìm được lốp xe mà thôi!

Tuy nói như thế nhưng ánh mắt của Thanh Hải lại tràn ngập lo lắng, rõ ràng là bản thân hắn cũng không quả tin tưởng.

Không tin cũng phải, đoàn người Thanh Hải không may gặp tai nạn lốp xe bị hỏng nên nhở Trần Lâm đi tìm giúp họ, đổi lại là Trần Lâm sẽ chơi Kim Liên một đêm.

Tuy nhiên tên kia đã đi gần một tiếng rồi mà vẫn chưa quay lại làm họ không khỏi lo lắng!

Bất chợt từng tiếng độ cơ không ngừng vang lên, phía xa xa một chiếc xe ô tô sẩm màu chầm chậm tiến đến, thấy thế đám người Thanh Hải đều cảnh giác nhìn chiếc xe kia.

Tuy nhiên chiếc xe kia chỉ chạy đến cách họ một khoảng rồi dừng lại, rõ ràng chủ nhân của chiếc xe cũng cảnh giác với họ không kém.

Được một lúc như đang đánh giá đoàn người Thanh Hải thì từ trong xe một trung niên chầm chậm bước ra, trên tay không quên cầm theo một khẩu súng nhìn đoàn người Thanh Hải hỏi:

- Các ngươi là ai, sao lại dừng xe tại đây?

Khẽ đánh giá trung niên trước mặt, thấy hắn ta dù cầm súng nhưng chỉ có một mình cơ thể còn khá gầy rò nên Thanh Hải cũng bớt lo lắng tiến lên cười nói:

- Chúng tôi là nạn dân muốn đến Vũng Hải, không may lốp xe bị hỏng nên kẹt lại tại đây!

Thoáng trầm ngâm một lúc như đang đắn đo suy nghĩ, trung niên nhân liếc nhìn Thanh Hải gật đầu nói:

- Tôi là Vương Minh nhà ở gần đây!

- Tôi còn thừa một cái lốp xe nhưng đã để ở nhà, nếu không ngại anh có thể theo tôi về lấy!

Nghe trung niên gọi là Vương Minh kia nói thế Thanh Hải thoát trầm ngâm, quả thật họ đang cần lốp xe để thay thế nhưng theo người trung niên xa lạ kia về nhà của hắn thì quả thật Thanh Hải không dám!

Như hiểu ra ý nghĩ trong đầu Thanh Hải, Vương Minh khẽ gật gật đầu cười nói:

- Ta tôi đường đột rồi!

- Như vậy đi, tôi kéo xe các anh về, bốn người các anh cùng đi không lẽ sợ một mình tôi!

- Tuy nhiên tôi muốn một nửa lương thực trên xe của các anh xem như thù lao!

Nghe đề nghị của Vương Minh đám người Thanh Hải đều thoáng trầm ngâm, một nửa số lương thực trên xe là không ít, dù còn một ngày đường nữa sẽ đến Vũng Hải nhưng họ không phải đám gà mờ như Lê Dũng ngày trước nên hiểu rõ Vũng Hải cũng không phải nơi dư thừa lương thực gì.

Tuy nhiên đề nghị của Vương Minh rõ ràng hấp dẫn hơn việc tiếp tục ngồi đợi Trần Lâm!

Khẽ suy nghĩ một lúc Thanh Hải gật gật đầu cười nói:

- Nghe thế thì cảm ơn anh trước!

Được sự đồng ý của Thanh Hải, trung niên nhân Vương Minh cũng không khách khí lấy từ trong xe ra một sợ dây xích rồi móc vào đít xe của mình, đầu dây bên kia ném cho Thanh Hải để hắn cột vào xe của mình.

Cứ thế đám người Thanh Hải vẫn ngồi trong xe của mình để cho Vương Minh kéo xe của họ đi.

Quả thật Vương Minh không nói láo nhà của hắn cũng ở gần đây, thậm chí nó còn là một gara ô tô thảo nào có dư lốp xe để cho họ.

Vừa về đến nhà Vương Minh vôi kéo xe của Thanh Hải vào trong rồi bắt tay vào sửa chữa, thao tác của hắn vô cùng nhanh thành thục hiển nhiên là dân trong nghề!

Đứng một bên Thanh Hải khẽ đánh giá xung quanh, đây là một gara xe khá lớn tuy có chút tồi tàn nhưng vô cũng sạch sẽ, từ đó có thể thấy được đây là gara của chính chủ Vương Minh, bên cạnh gara là một ngôi nhà nhỏ cũng là nơi cự ngụ của hắn!

Khẽ nhìn quanh một vòng Thanh Hải liếc nhìn Vương Minh đang sửa xe hỏi:

- Vương ca, anh ở đây một mình à?

Nghe thấy thế Vương Minh thoáng trầm ngâm rồi thở dài nói:

- Tôi ở đây cùng nương tử mình, cuộc sống tuy có chút khó khăn những vẫn tạm ổn!

- Thế tại sao anh không dẫn theo nương tử đến Vũng Hải, từ đây đến đó cũng không xa mà.

Ngồi một bên Chu Tuấn khó hiểu hỏi.

Nghe thấy thế Vương Minh lắp lốp xe vào rồi cười nói:

- Cũng không giấu gì các vị ở đó không hẳn đã tốt hơn ở đây!

- Phía tây có không ít thế lực thường xuyên đi qua đây để đến Vũng Hải trao đổi hàng hóa!

- Đôi khi họ gặp một số sự cố trên đường như các vị và cần người sửa chữa!

- Nhờ thế thu nhập của tôi cũng đủ sống!

Nghe Vương Minh nói thế đám người Thanh Hải đều bừng tỉnh, quả thật ở đâu có nhu cầu thì ở đó sinh ra dịch vụ, đám thế lực của vùng hoang nguyên đến Vũng Hải trao đổi quả thật không ít và trên đường đi gặp chút sự cố là điều hiển nhiên, nhờ thế những tên sửa xe này mới ra đời và sống cũng rất khỏe!

Nghĩ đến đây Thanh Hải chợt trở nên đâm chiêu, xe của họ gặp sự cố là do ngẫu nhiên hay là do tên nào đó sắp đặt và tên nào đó chính là tên đang sửa xe trước mặt này, dù sao chuyện tương tự trước mạt thế cũng không ít, huống hồ tên Vương Minh này tuy cười cười nói nói nhưng chặt chém họ không chút nương tay, một cái lốp xe đổi lấy một nửa số lương thực trên xe của họ quả thật là lời to!

Bên kia Chu Tuấn của có suy nghĩ tương tự cười như không cười nói:

- Anh Vương không sợ bọn họ lật lọng hay giở trò sao?

Nghe thấy thế Vương Minh chỉ bật cười lắc đầu nói:

- Chỉ cần cẩn thận một chút là được, ngoài ra đám người kia cũng cần tôi!

- Nếu không có tôi sau này lở xảy ra sự cố ai sẽ giúp họ!

Quả thật cái nghề này của Vương Minh khá thơm, cả khu này chỉ có mình hắn nếu gây sự với hắn thì sao này lấy ai ra giúp đỡ, thế nên những thế lực của vùng hoang nguyên đều không để ý chút lương thực kia chấp nhận trao đổi với Vương Minh trong êm đẹp!

Tuy nhiên đó là các đại thế lực còn những tên chạy nạn như Thanh Hải thì khác.

Khẽ liếc mắt nhìn Thanh Hải đang đứng một bên Chu Tuấn mỉm cười quỷ dị rồi ra dấu, hiểu được tên kia đang muốn nói gì Thanh Hải thoáng trầm ngâm rồi gật đầu!

Chỉ chờ có thế Chu Tuấn mỉm cười híp mắt rồi lợi dụng lúc Vương Minh đang lo lắp bánh xe vào thì bất ngờ cầm lấy một cây mỏ lết gần đó lao đến đập mạnh vào đầy Vương Minh, cú đánh bất ngờ kiến Vương Minh không kịp đề phòng ngã quỵ xuống đất, máu tươi từ đầu Vương Minh chảy ra ướt cả đầu tóc hắn rồi chảy xuống sàn, một phần bắn lên dính vào mặt Chu Tuấn trong vô cùng đáng sợ!

Đừng một bên Kim Liên chứng kiến hết tất cả không nhìn được muốn hét lên nhưng Thanh Hải đã nhanh tay bịt miệng nàng ta lại.

Là người trong cùng một thôn Kim Liên đều biết rõ tên Thanh Hải và gã mặt trắng Chu Tuấn không phải thiện nam tính nữ gì nhưng quả thật đây là lần đầu tiên nàng thấy cảnh gϊếŧ người nên vẫn không nhịn được hét lên.

Còn Hầu Tử đã sở hãi đến xanh cả mặt không dám hó hé gì chỉ đừng một bên như trời trồng.

Phun ra một bải nước bọt, Chu Tuấn khác xa vẽ bề ngoài có phần nhỏ nhả của hắn lạnh giọng nói:

- Tên khốn kiếp này gài chúng ta rồi chặt chém chứ nào tốt lành gì!

- Muốn ăn một nửa số lương thực của chúng ta, ta cho người chết!

Tức giận đá vào Vương Minh đang nằm bất động dưới đất, Chu Tuấn khoái trá cười lớn.

Quả thật Vương Minh rất cả thể đã gài họ, nhưng tên Chu Tuấn vẽ ngoài nho nhã anh tuấn này cũng chả phải người tốt lành gì, chỉ nghĩ trong đầu nhưng không hề có bằng chứng mà hắn đã xuất thủ đập bể đầu người ta, nói trắng ra tất cả chỉ là cái cớ cho hung tín của hắn mà thôi!

Bên kia Thanh Hải nhìn mọi chuyện đã xong cũng không muốn dây dưa tại đây lâu nên cũng lạnh giọng nói:

- Đủ rồi Chu Tuấn, không nên dây dưa ở đây làm gì!

- Xe đã sửa xong chúng ta tiếp tục lên đường!

Tuy nhiên Chu Tuấn lại có suy nghĩ khác, mỉm cười nhìn Thanh Hải nói:

- Hải ca, ta thấy tên này vơ vét không ít hay là chúng ta!

- Thay trời hành đạo, cướp của người giàu chia người nghèo là chúng ta đi!

Nghe thấy thế Thanh Hải thoáng mỉm cười gật đầu.

- Quả là một ý hay!

Cứ thế đám người Thanh Hải bỏ lại gara xe tiến đến ngôi nhà kế bên.

Trong nhà khá tối do không có điện nhưng nội thất còn khá sạch sẽ, bên dưới là phòng khách và phòng bếp còn bên trên là phòng ngủ xe của hai vợ chồng Vương Minh.

Khẽ mỉm cười một tiếng Chu Tuấn tung cước đa bay cánh cửa rồi xông vào phòng bếp, đúng như dự đoán bên trong phòng bếp chất đầy thịt họp, túi gạo và một ít bột rõ ràng là bột Chuối Ngô.

- Tên này đúng là đại gia!

Mỉm cười hài lòng vì số lương thực thu được Thanh Hải liếc nhìn Hẩu Tử ra lệnh.

- Hẩu Tử ngươi đem hết số lương thực này lên xe, nhớ tay chân sạch sẽ một chút nếu không ta cắt tay ngươi!

Được Thanh Hải ra lệnh Hẩu Tự hoảng sợ nhanh chống làm theo, còn Thanh Hải thì vô cùng sảng khoái ôm lấy Kim Liên ngồi trên ghế salong trong phòng khách!

Bất chợt từ trên phòng ngủ vang lên những tiếng động nhỏ, nghe thấy thế Chu Tuấn đang ngồi cùng Thanh Hải mỉm cười đê tiện nói:

- Hải ca hình như tên Vương Minh kia còn một nương tử!

- Hay là chúng ta lên đó he! he!

Nghe thấy thế Thanh Hải bóp mạnh lên cập mông to tròn của Kim Liên làm nàng đau điến người rồi nói:

- Chủ ý không tồi, lâu rồi ra chưa chơi hội đồng!

- Đi, lên đó xem sao!

Nói xong Thanh Hải bật cười khoái trá lôi kéo Kim Liên cùng Chu Tuấn chằm chậm tiến đến phòng ngủ.

Nụ cười dâʍ đãиɠ hiện hệ trên khuông mặt hai gã nam nhân!

Bên ngoài nhà ngồi trên một cành cây Trần Lâm không nhịn được bĩu môi kinh bỉ, cái gì mà thay trời hành đạo đúng làm một đám cướp đúng nghĩa, người ta sửa xe cho các người rồi không trả tiền thì thôi còn đánh người cướp của, giờ nương tử của người ta cũng không tha!

Chỉ là tên Vương Minh kia dường như cũng có vấn đề!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 151: Nữ nhân tùy tiện
Chầm chậm bước lên cầu thang bằng gổ phát ra những tiếng cót két nghe rợn người.

Tuy nhiên thanh âm đó vẫn không không đáng sợ bằng nụ cười dâʍ đãиɠ đanh hiện lên trên gương mặt hai tên nam nhân đang tiến đến phòng ngủ của vợ chồng Vương Minh kia.

Chu Tuấn dẫn đầu đi trước còn Thanh Hải thì lôi kéo Kim Liên đi theo, tuy không biết dung mạo của nương tử tên Vương Minh kia ra sao nhưng hôm nay họ quyết định nghĩ tại đây một đêm, lấy nữ nhân kia chơi cùng Kim Liên cũng không tệ...

Một cước đạp bay cánh cửa gổ Chu Tuấn dẫn đầu tiến vào trong căn phòng tối, tuy nhiên kia vừa bước vào hắn đã lập tức cảm nhận được căn phòng này có vấn đề, cả cắn phòng đều tối đen như mực, không khí còn thoang thoảng mùi tanh của máu, sâu bên trong căn phong là một nữ nhân đang ngồi co ro tại một góc phòng...

Liếc nhìn cả căn phòng Chu Tuấn không nhịn được lo lắng trong lòng vội vàng quay người bỏ chạy, nhưng hắn đã chậm một nhịp, nữ nhân đang ngồi trong góc phòng chợt phát điên rống lên một tiếng rồi lao đến điên cuồng cắn vào cổ Chu Tuấn...

Bị tất công bất ngờ và dường như nữ nhân kia có cấp độ khá cao nên Chu Tuấn không có cơ hộ tránh né bị nàng ta đề xuống đất cắn một nhát chí tử vào cổ là máu tươi phun ra ướt đẫm cả bờ vai, nhưng hắn chỉ có thể ra sức chống trả trong vô vọng...

Lúc này Chu Tuấn đã có thể thấy rõ dung mạo của nữ nhân kia, nàng ta không phải người mà là một con nữ thấy ma, quân áo lam lũ đầy vết máu, cơ thể khá gầy nhưng lại mạnh vô cùng có thể dễ dàng đè bẹp hắn, mái tóc dài nhuộm đỏ bởi máu cùng hàm răng sắc nhọn điên cuồng cắn vào cổ hắn...

Lúc này Chu Tuấn chỉ có thể tuyệt vọng gào khóc, thật không ngờ Vương Minh lại gài một con thây ma để bẩy hắn...

Đi phía sau Thanh Hải cùng Kim Liên chứng kiến tất cả không nhịn được sợ hãi muốn quay đầu bỏ chạy, tuy nhiên rất nhanh họ đã phát hiện cho nữ thây ma kia bị xích vào một cây cột, phạm vị hoạt không không lớn chỉ cần không đến gần nó là được.

Chỉ đáng thương cho tên Chu Tuấn quá mức nhiệt tình hay nói đúng hơn là quá mức điên cuồng muốn xông lên trước, rồi rơi vào bẩy của Vương Minh.

Mặc dù Chu Tuấn chưa chết nhưng mọi thứ với hắn ta đã hết, bị thây ma cắn sẽ bị nhiễm thi độc của chúng dẫn dần biến thành thây ma, Thanh Hải có nổ súng bắn chết nữ thây ma kia cứu hắn cũng vô dụng...

- Chúng ta ra ngoài, tên Vương Minh kia nhất định có vấn đề...

Cảm nhận được mọi chuyện có thể là cái bẩy, Thanh Hải vội vàng lên tiếng rồi quay đầu bỏ đi, để mặc tên Chu Tuấn đang gào khóc thảm thiết.

Đáng tiếc khi Thanh Hải vừa mới quay người đi thì một tiếng súng đã lạnh lụng vang lên, viên đạn từ đâu lao đến bắn trúng vai hắn làm hắn đau đớn ngã gục xuống đất.

Tức giận cắn chặt hàm răng vì đau đớn Thanh Hải liếc nhìn kẻ đã bắn lén mình lạnh giọng nói:

- Tất...!tất cả đều là sự sắp xếp của ngươi đúng không?

- Khốn kiếp...!ngươi là tên ác ma không có nhân tính, dám...!dám nuôi cả thứ kia...

Đứng bên dưới cầu thang Vương Minh bật cười khinh miệt rồi vát súng lên vai, cái đầu đầy máu tươi của chính hắn ngước nhìn Thanh Hải đầu khinh bỉ nói:

- Hư...!đừng nói như mình là người tốt vậy...

- Ta có lòng tốt giúp các ngươi, không ngờ các ngươi lại ra tay với ta còn muốn cướp của...

- Cướp của cũng thôi đi nhưng không ngờ đến nương tử của kẻ khác các ngươi cũng không tha...

- Hư...!nói ta là ác ma vậy các người là gì?

Nghe những lời nói đầy tính châm chọc của Vương Minh, Thanh Hải sắc mặt lúc xanh lúc đỏ không biết là do xấu hổ hay do vết thương mang đến, những có một chuyện hắn có thể chắc chắn là nếu không giả quyết Vương Minh tất cả đều sẽ chết...

Chỉ là bọn họ có bị người ta gϊếŧ chết thì có gì quá đáng, Vương Minh nói không sai tất cả đều do đám người Thanh Hải tự làm tự chịu, nếu từ lúc đầu họ chấp nhận thanh toán sòng phẳng không ra tay với Vương Minh thì mọi chuyện rất có thể sẽ không đến bước này, đáng tiết trên đời này không có thuốc hối hận chỉ có cách khắc phục hối hận...

Liếc nhìn Kim Liên đang đứng một bên Thành Hải lập tức lao đến dùng nàng như khiến thịt hất huống cầu thanh.

Thấy thế Vương Minh chỉ mỉm cười không một chút thương hương tiếc ngọc nổ súng, viên đạn lạnh lùng để lại một lổ nhỏ trên bụng nàng, máu tươi vì thế vung ra nhuộm đỏ cả một góc áo, còn bán thân nàng cũng bị Thanh Hải xô ngã té từ trên cầu thân xuống đất nằm đau đớn rên rĩ.

Nhưng cũng nhờ thế mà Thanh Hải có cơ hội xuất thủ, hắn không bỏ lở thời cơ rút nhanh khẩu súng lục đeo sau lưng nổ súng, quả thật Thanh Hải rất có nghề viện đạn tuy không thể bắn trúng đầu Vương Minh nhưng vô cùng chuẩn xác bắn trúng vai hắn làm cây súng trên tay rơi xuống đất.

Chớp lấy thời cơ đó Thanh Hải vội vàng nhảy xuống, lực đạo của hắn vô cùng mạnh dễ dàng nhảy xuống cầu thanh tung cước đá trúng bụng Vương Minh làm hắn bay ra xa đập lên bước tường phía sau.

Thấy mình đã đắc thủ Thanh Hải mỉm cười đầy tự tinh, một cước vừa rồi của hắn không hề nhẹ có thể đá chết một người một cách dễ dàng.

Nhưng bằng...!một tiếng...

Trước ánh mắt kinh ngạc của Thanh Hải lẫn Trần Lâm đang ẩn nấp phía xa, Vương Minh như không hề có chuyện gì nổ súng bắn vào chân Thanh Hải khi hắn không chú ý rồi chầm chậm đứng lên cười với hắn.

Ngồi trên mái nhà quan xác mọi chuyện Trần Lâm không giấu nổi vẽ kinh ngạc liếc nhìn Vương Minh, bằng vào kỹ năng ”góc nhìn u linh” của quỷ nhãn, Trần Lâm có thể thấy được vết thương trên người Vương Minh đang cấp tốc lành lại không khác gì thanh niên người sói trong truyện tranh, rõ ràng đó là năng lực của Vương Minh “siêu hồi phục” một loại năng lực thật bá đạo, nếu không triệt để nhất kích tất sát hắn thì tên này có thể nhưng “tiểu cường” đánh mãi không chết...

Chỉ là kẻ sở hữu năng lực bá đạo đến mức đó sao lại chịu ở đây đánh cướp người qua đường làm gì, thậm chí Trần Lâm còn cảm nhận được rằng Vương Minh không phải có chủ đích muốn tấn công đám người Thanh Hải, nếu họ không ra tay trước hắn rất có thể cũng sẽ không ra tay...

Quả thật là một tên kỳ lạ...

Bên trong nhà Thanh Hải bị trúng hai phát đạn đau đớn không chịu nổi nằm rên rĩ trên mặt đất, may mắn cho hắn là Vương Minh cũng không phải tay thiện xạ gì nên chỉ bắn trúng vào vai và chân hắn nhưng kết quả cũng không mấy khác biệt.

Chầm chậm tiến đến Vương Minh không khách khí thu luôn khẩu súng lục của Thanh Hải sau đó lấy dây thường trối hắn lại rồi như một thằng điên nói chuyện với Thanh Hải.

- Ngươi cũng không nên trách ta là do các ngươi tự chuốc lấy...

- Hảo hảo làm thức hắn cho nàng đi...

Nghe thấy lời nói không đầu không đuôi của Vương Minh nhưng Thanh Hải lại hiểu, đồng tử không nhịn được co rút lại chửi âm lên:

- Tên...!tên điên này...!mau thả ta ra...

- Không ngờ ngươi lại dùng nhân loại để nuôi thây ma, chuyện này mà để Vũng Hải biết được ngươi sẽ chết chắc...

Tuy nhiên khi Thanh Hải còn chưa nói hết câu thì Vương Minh đã nhàm chán nhét miếng giẻ lau vào miệng hắn rồi nhặt súng lên chầm chậm bước lên lầu, rõ ràng là muốn gϊếŧ chết Chu Tuấn.

Dù sao Chu Tuấn bị ăn sống nếu nữ thây ma kia “bỏ mứa” thì rất có thể hắn sẽ biến thánh thây ma và Vương Minh không thích điều đó...

Bất chợt khi Vương Minh vừa bước lên cầu thanh thì từ trong nhà bếp Hầu Tử vội vàng chạy ra muốn lợi dùng cơ hội này chạy ra cửa...

Đúng là bôn ba không qua thời vận, Hầu Tử khá may mắn khi xung đột xảy ra thì hắn đang trong nhà bếp chuyển hàng, thế là hắn may mắn tránh thoát một kiếp ẩn núp trong nhà bếp chờ đợi thời cơ, đáng chết là cái nhà này dù có cửa sau nhưng đã bị đống chặt Hầu Tử không còn cách nào khác đành phải chạy ra lối thoát duy nhất là cửa trước...

Tuy hắn Hầu Tử có nhanh cách mấy cũng không thể nhanh hơn đạn, khi hắn vừa mới bước ra khỏi cửa thì Vương Minh đã phát hiện rồi nhanh chống nổ súng muốn bắn chết hắn, may mắn là khả năng bắn súng của Vương Minh khá tệ nên viên đạn chỉ xẹt qua người Hầu Tử nhưng cũng vì thể làm Hầu Tử sự hãi tế ngã...

Thấy thế Vương Minh vội vàng bước xuống cầu thang muốn giải quyết luôn con chuột nhắt kia, với khoảng cánh gần hơn độ chính xác của Vương Minh cũng tăng lên, Hầu Tử không có khả năng tiếp tục gặp may nữa.

Nhìn họng súng đen ngồm đang nhắm về phía mình Hầu Tử chảy mồ hôi hột, bên dưới hạ thân không nhịn được rỉ nước bóc mùi tanh hôi, bất chợt Kim Liên đang nằm co ro dưới mặt đất chợt cắn răng lao đến xô ngã Vương Minh, nhờ thế viên đạn lại một lần nữa bay xẹt qua người Hẩu Tử...

Chớp lấy thời cơ đó Hầu Tử nhanh chân đứng dậy bỏ chạy thục mạng để mặc Kim Liên cùng Thanh Hải.

Thấy con mồi bỏ chạy Vương Minh tức giận liếc nhìn Kim Liên đầy hung tợn rồi không khách khí nổ súng...

Nằm thôi thớp trong vũng máu của chính mình Kim Liên không nhịn được liếc mắt nhìn về phía cánh cửa nơi nàng có thể thấy được Vương Minh như một sát nhân cuồng ma đuổi theo Hẩu Tử.

Nhưng không qua bao lâu bóng tối dần dần bao phủ lấy người nàng...

Bất chợt từng tiến bước chân nhè nhàng thong dong vang lên Trần Lâm lẳng lặng xuất hiện, đứng bên cạnh Kim Liên nhìn nữ nhân đang hấp hối trong những giây cuối đời.

Trần Lâm không nhịn được lên tiếng hỏi:

- Tại sao? Tại sao ngươi lại cứu hắn?

Nghe âm thanh đột nhiên phát ra Kim Liên khẽ mở mắt liếc nhìn Trần Lâm.

Tuy nhiên nàng không vội trả lời chỉ lặng nhắm khuông mặt có lẽ là cuối cùng nàng được nhìn thấy.

Rất lâu sau đó Kim Liên như đã không còn gánh nặng nơi thế giới này chầm chậm tâm tự cùng Trần Lâm:

- Tiểu tệ anh tuấn, ngươi có biết không?

- Hầu Tử là trượng phụ của ta...

Nghe Kim Liên nói thế Trần Lâm không khỏi giật mình, không ngờ tên gầy tong teo Hầu Tử kia lại là chồng của Kim Liên, nhưng Trần Lâm chỉ muốn nghe kể chuyện nên không hỏi gì thêm chỉ lẳng lặng lắng nghe về cuộc đời của một nữ nhân tùy tiện.

Kim Liên và Võ Hầu tên thật của Hẩu Tử không ngờ là vợ chồng, cả hai đều là người vùng khác rồi vô tình kết duyên tại Cổ Long thôn, nhờ có chút vốn liến nên họ mở một quán ăn nhỏ tại thôn tranh phồn hoa kia phục vụ cho dụ khách, cuộc sống có thể nói đầm ấm cho đến khi mạt thế hàng lâm thây ma hoành hành khấp nơi, may mắn là có một nhóm phiến quân đã tiêu diệt hết lũ thây ma kia, nhưng cũng bắt đầu cuộc sống nộ dịch của những thôn dân ở đây...

Và gia đình nhỏ của Kim Liên cũng không ngoại lệ nhưng nàng không quan tâm chỉ cần nàng và Hầu Tử còn sống là được.

Nhưng số phận lại trêu ngươi nàng, không ngờ vì miếng ăn, vì nịnh nọt mà Hầu Tử lại bán nàng cho kẻ khác rất nhiều kẻ khác, lúc đầu nàng đau khổ trống trả nhưng đành bất lực trước số phận, thế là trong đau khổ nàng hóa thành thù hận, nàng hận Hầu Tử đã bán rẽ nàng.

Thế là Kim Liên trả thù và cách duy nhất của nàng chính là chọc giận hắn, lăng nhục danh dự của hắn.

Từ đó Kim Liên như một da^ʍ phụ chấp nhận quan hệ với bất kỳ người đàn ông nào chỉ cần Hầu Tử biết việc đó, có thể nó nàng dùng chính thân thể mình để chọc giận hắn...

Chỉ là đến phúc cuối cùng Kim Liên vẫn chấp nhận cứu Hầu Tử một mạng...

Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm liếc nhìn Kim Liên đang nằm dưới đất trầm giọng nói:

- Ta có thể cứu ngươi.

Tuy nhiên Kim Liên chỉ lắc đầu mỉm cười thản nhiên nói:

- Cảm ơn ngươi đã nghe ta tâm sự...

- Nhưng ta mệt rồi ra chỉ muốn ngủ một giấc...

Liếc nhìn nữ nhân đang nằm dưới đất, hơi thở sinh mệnh đang trôi dần nhưng trên mặt nàng lại hiện lên nụ cười giải thoát.

Trần Lâm không nhịn được ngồi xuống cạnh nàng rồi lấy ra một bình rượu uống một ngụm, chỉ là rượu của huyết tộc hôm nay có chút chua chua...

Khẽ mỉm cười như một tên điên Trần Lâm liếc nhìn Kim Liên.

- Đúng là một nữ nhân ngu ngốc, làm ánh hưởng đến tâm trạng uống rượu của ta...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 152: Vương minh
Bên trong căn nhà nhỏ đã tối đen như mực, không khí yên tỉnh bao trùm lấy cả không gian chỉ có những tiếng rên rõ đau của Thanh Hải và tiếng gầm gừ của con nữ thây ma, Vương Minh mở tung cánh cửa rồi hậm hực bước vào trong, tuy nhiên hắn ta chỉ đi một mình chứng tỏa Hầu Tử đã chạy thoát...

Khẽ liếc nhìn Thanh Hải đang bị trói như đòn bánh tét rồi liếc nhìn nữ nhân từng khá xinh đẹp đang nằm dưới đất nhưng lúc này chỉ còn là một cái xác không hơn không kém.

Khẽ thở dài một hơi Vương Minh cúi xuống thì thầm với xác của Kim Liên nhưng có lẽ là đang nói với chính mình:

- Là các ngươi muốn hại ta trước...

- Các ngươi là kẻ ác, chết là đáng, ta...!ta chỉ tự vệ mà thôi...

- Phải ta chỉ tự vệ các ngươi chết là đáng đời...

Khẽ lẩm bẩm một mình như một tên tâm thần, Vương Minh cúi người xuống kéo xác của Kim Liên sang một bên để khi sáng mai sẽ đem ra ngoài tìm một chỗ chôn tạm, rõ ràng dù trông có chút thần kinh nhưng hắn vẫn chưa biếи ŧɦái đến mức ăn xác người như những tên ở Tân Thành thôn.

Tuy nhiên đều đó không đồng nghĩ với việc Vương Minh là kẻ bình thường, hắn đang nuôi một con nữ thây ma và tên Thanh Hải bị bắt lại kia rất có thể là thức ăn cho nàng ta.

Kéo xác Kim Liên để một bên, Vương Minh làm chuyện quan trọng hơn với hắn đó là xem xét con nữ thây ma trên lầu.

Thấp lên một ngọn nến, Vương Minh liếc mắt nhìn Thanh Hải một lần nữa rồi mới chầm chậm bước lên lầu...

Ánh sáng từ ngọn nến sua tan đi một phần hắc ám chiếu rọi khung cảnh bên trong căn phòng.

Lúc này xác của Chu Tuấn đã bị nữ thây ma ăn một nửa, phần bụng bị móc ra lộ cả ruột ra ngoài, cả phần cánh tay bị cào lỗm một khối thịt lớn, nhưng hắn đã thi hóa và trở thành một con thây ma phổ thông.

Cảm nhận được có người xuất hiện bản năng thèm khát máu thịt của thây ma thôi thúc làm cho thây ma Chu Tuấn như phát điên muốn bò tới tất công Vương Minh, nhưng hắn chỉ kịp bò được một đoạn thì một viên đạn đã bay vào đầu kết thúc quản thời gian làm thây ma ngắn ngủi của hắn...

Bị đánh động con nữ thây ma dù đã ăn no nhưng bản năng vẫn thôi thúc nó lao đến Vương Minh, nhưng sợi dây xích quấn quanh cổ đã kéo nó lại làm cho con nữ thây ma chỉ biết cào cấu vào không khí.

Tuy nhiên Vương Minh không hề sợ hãi cũng càng không có ý định ra tay, chỉ lẳng lặng đứng đó nhìn con nữ thây ma đầy gớm ghiếc, trong sâu thẩm ánh mắt không giấu nổi vẻ yêu thương cùng đau khổ...

Bất chợt từ trong hắc ám một giọng nói có phần ngạc nhiên vang lên.

- Không ngờ ngươi lại có tình cảm với con nữ thây ma kia...

- Xem ra kẻ điên hơn ta không ít...

Bị giọng nói bất ngờ vàng lên làm cho giật mình, Vương Minh vội vàng quay người lại cảnh giác nhìn vào hướng phát ra thanh âm, nhưng điều hắn thấy được chỉ là một thiếu niên tóc trắng đang ngồi vắt chân lên ghế nhàn nhã thưởng thức ly rượu trong tay còn khẽ mỉm cười nhìn hắn như một thiếu niên vô hại.

Nhưng Vương Minh biết rõ tên kia không vô hại như vẻ ngoài của hắn nên không hề mất cảnh giác nhắm súng về phía Trần Lâm lạnh giọng nói:

- Ngươi...!ngươi là đồng bọn của đám người kia...

Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu, uống một ngụm rượu rồi cười nói:

- Không phải, ta dù có biết đám người kia nhưng không cùng một bọn...

- Đám ngươi kia có chết cũng không liên quan gì đến ta, ta chỉ thấy tò mò với ngươi nhiều hơn...

Nhìn bộ dạng nhàn nhã như không có việc gì dù đang bị chỉ súng vào người của Trần Lâm làm cho Vương Minh không giấu nổi ngạc nhiên, phách lực này hắn dù có siêu hồi phục cũng không có được.

Tuy nhiên lời nói tiếp theo của Trần Lâm lại làm cho Vương Minh không khỏi bất ngời.

- Ngươi và con nữ thây ma kia có quan hệ...

Liếc nhìn con nữ thây ma đang điên cuồng cao cấu muống lao lên phía trước, Trần Lâm nhét miệng cười nhạt...

Nghe Trần Lâm nói thế Vương Minh như ăn phái thuốc kí©h thí©ɧ tức giận hét lên:

- Nàng không phải thây ma, nàng...!nàng là nương tử của ta...

- Nếu ngươi còn nói bậy thì đừng trách ta...

Nghe đến đây Trần Lâm cũng đại khái đoán được câu chuyện, không khỏi lắc đầu nhìn Vương Minh.

Không ngờ Vương Minh không nói dối, hắn đúng là có một nương tử, nhưng đã bất hạnh biến thành thây ma, chỉ là thay vì gϊếŧ chết nàng thì hắn lại giữ nàng lại, hành động đó trong mắt Trần Lâm chính là ngu ngốc.

Khác với “trích huyết” của Trần Lâm thì khả năng “thi hóa” của thây ma không hề giữ lại ký ức, một người bị biến thành thây ma thì mọi trí nhớ cùng trí tệ đều sẽ bị xóa sạch xem như bắt đầu lại từ đầu, mặc dù có cực ít một số thứ vẫn còn giữ lại trong tiềm thức nhưng xét cho cùng đó vẫn là một sinh vật mới...

Khẽ thở dài một hơi Trần Lâm không biết nên thương hại hay nên trách cứ việc làm có phần điên khùng của Vương Minh chỉ có thể lạnh giọng nói:

- Nàng ta đã không còn là nương tử của ngươi nữa...

- Việc làm tốt nhất mà ngươi có thể làm cho nàng ta chính là giải thoát cho nàng...

Tuy nhiên đáp lại lời nói có phần thiện chí của Trần Lâm thì Vương Minh lại như mèo hoang bị dẫm phải đuôi tức giận hét lên

- Nàng chỉ bị bệnh mà thôi, ta sẽ tìm cách cứu nàng...

- Ngươi câm mồm lại cho ta...

Hét lên một tiếng Vương Minh như phát điên tức giận nổ súng muốn bắn chết Trần Lâm, nhưng Trần Lâm nào có sợ những khẩu súng cùi bắp kia.

Những viên đạn bay đến không thể làm Trần Lâm bị thương rơi hết xuống mặt đất, nhưng ly rượu trong tay cậu thì không nó bị bắn rúng rồi vở vụng rơi theo những viên đạn.

Nhìn những mảnh thủy tinh hòa cùng chất rượu đỏ thẩm của huyết tộc rơi trên mật đất, Trần Lâm không khỏi thở dài nhưng không biết là vì tiếc số rượu còn lại trong ly hay vì tiếc cho một nhân loại sở hữu một năng lực cực kỳ ưu tú nhưng lại đi sai đường...

Bên kia thấy súng đạn không thể làm gì Trần Lâm, Vương Minh không khỏi hoảng sợ nhưng hắn không có cơ hội quay đầu khi Trần Lâm đã lao đến tung một quyền vào bụng hắn, quyền phong cự mạnh khiến Vương Minh đau đớn văng ra xa...

Nhưng một lần nữa độ bá đạo của siêu hồi phục lại phát huy, tổn thương do một quyền kia mang đến cấp tốc được lành lại, Vương Minh cũng từ dưới đất bò dậy...

Biết súng không thể làm gì tên kia Vương Minh tức giận vứt nó qua một bên, rút ra một thanh kiếm phẩm chất trắng đeo bên hông như một cuồng ma lao đến muốn chém chết Trần Lâm...

Quả thật năng lực siêu hồi phục có thể làm cho Vương Minh gần như bất khả chiến bại, chỉ đáng tiếc đối thủ của hắn là Trần Lâm, huyết tổ của huyết tộc một trong những người chơi có cấp độ cao nhất của Thiên Lam tinh.

Tuy không phải kẻ dẫn đầu trong cuộc đua nhưng chắc chắn cao hơn Vương Minh.

Nhẹ nhàng nghiên người né tránh một kiếm của Vương Minh, Trần Lâm tung cước đá bay thanh kiếm trên tay hắn rồi nhẹ nhàng bóp lấy cổ hắn nhấc lên cao như nhấc một con gà...

Mỉm cười như một tên phản diện Trần Lâm cười như không cười nói:

- Nếu như ta bóp cổ ngươi đến chết thì có hồi phục được không nhỉ?

Tuy nhiên Vương Minh không có khả năng trả lời, bị Trần Lâm bóp chặc vào cổ đến thở còn không nổi huống chi là nói chuyện.

Đây cũng chính là một trong các khuyết điểm của năng lực siêu hồi phục của Vương Minh, hay nó đúng hơn là trong thế giới của tên tác giả này mọi năng lực đều có khuyết điểm và cách khắc chế, siêu hồi phục chỉ có thể hồi phục các tổn thương còn có thở được hay không thì nó không quản được, ngoài ra nó cũng không có khả năng giải chất độc hay các chất gây mê...

Tuy nhiên Vương Minh lại cực kỳ ngoan cường, tuy đang bị Trần Lâm bóp cổ gần chết nhưng hắn vẫn điên cuồng chống trả.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi ném Vương Minh về phía con nữ thây ma, nhìn thấy con mồi tự dưng bay đến con nữ thây ma không khác khí lao đến cắn vào vai Vương Minh...

Nhìn nữ thây ma đang điên cuồng cắn vào vai mình Vương Minh không nhịn được đau khổ, hóc hắn đỏ lên rồi chảy xuống hai hàng lệ, cánh tay còn lại khẽ vương lên nhưng không phải để chống trả con nữ thây ma như Trần Lâm nghĩ mà chỉ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc rồi bời kia rồi chầm chậm ôm lấy nàng vào lòng để mặc nàng ta cắn xé từng mảnh thịt trên người mình...

Quá thật Vương Minh quá yêu vợ mình, đến lúc nàng biến thành thây ma chỉ biết điên cuồng cắn nuốt máu thịt thì vẫn không thay đổi, chấp nhận ở lại chốn hoang vu này cũng vì nàng, thậm chí còn gϊếŧ chết không ít người cũng vì nàng...

Chỉ là sâu thẩm bên trong đó vẫn có chút đáng thương...

Nhìn một màn trước mặt Trần Lâm chỉ biết thở dài một hơi, cậu nghĩ trước giây phút sinh tử Vương Minh sẽ ra tay giải quyết nữ thấy ma kia, không ngờ hắn chấp nhận hy sinh thân mình chứ nhất quyết không ra tay với nữ thây ma.

Không còn cách nào khác Trần Lâm triệu hồi huyết hỏa muốn kết thúc mọi việc, ngọn huyết hỏa vô tình bay đến trực tiếp thiêu cháy một người một thấy ma kia thành trò bụi cũng như kết thúc câu chuyện của họ...

Liếc mắt mình đống tro cốt của cả hai Trần Lâm vùng tay khiến nó bay đi theo cơn gió đến những miếng đất xa sâm rồi ngước mặt lên lặng ngắm những vì tinh tú trên bầu trời, tuy nhiên trong con mắt duy nhất không bị che đi lại tràng ngập sát ý...

Sự đau khổ của gia đình Kim Liên cũng như sự đau khổ của gia đình Vương Minh đều đến từ hệ thống, nếu nó không hành lâm thì tất cả sẽ không diễn ra gia đình Kim Liên sẽ không đến bước đừng như bây giờ, nếu nó không hàng lâm đôi phu thê tình thâm Vương Minh sẽ không phải chịu cảnh chia ly kia và nếu nó không hàng lâm rất nhiều người sẽ không phải chết trong đó có cha mẹ Trần Lâm...

Trần Lâm không hối hận vì những việc làm hiện tại nhưng có thù sẽ tất báo...

Ngước nhìn thiên không Trần Lâm mỉm cười lạnh lùng từ từ đưa tay lên rồi bóp chặc như muốn bóp nát cả thiên không, ở đây trong ngôi nhà tồi tàn này một vĩ nhân cũng là một ác ma đã ra đời...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 153: Tiến đến Vũng hải
Sáng sớm Trần Lâm vươn vai vận động lại cơ thể sau một giấc ngủ dài...

Hôm qua sau khi giải quyết đôi vợ chồng Vương Minh, Trần Lâm sẵn tiện trưng dụng luôn ngôi nhà của họ ngủ một đêm...

Phía sau Trần Lâm không ai khác chính là Thanh Hải tên tù binh may mắn được Trần Lâm cứu, dĩ nhiên mục đích của việc đó là để hắn thay Trần Lâm làm bác tài...

Biết thân phận của mình Thanh Hải cười nịnh nọt nhìn Trần Lâm rồi cung kính nói:

- Đại nhân chúng ta có thể lên đường...

Nghe tên kia cung kính như vậy Trần Lâm chỉ cười nhạt rồi leo lên xe.

Thấy thế Thanh Hải cũng vội vàng leo xe rồi khởi động xe tiếp tục lên đường, mục tiêu chính là đại căn cứ Vũng Hải.

Mặc dù Thanh Hải bị thương không nhẹ nhưng cái mạng của hắn có thể nhặt lại được đều nhờ việc làm bác tài này nên có cho mười lá gan hắn cũng không dám có ý kiến gì...

Tựa đầu vào cửa kính lặng nhìn khung cảnh hoang vu bên ngoài, Trần Lâm không khỏi nhíu mày liếc nhìn ba bốn con chó hoang đang cắn xé một xác chết bên đường...

Qua một lúc lâu Trần Lâm mới cười như không cười liếc nhìn Thanh Hải nói:

- Tính ra ngươi là kẻ may mắn nhất...

- Đâu có...!đâu có, tất cả đều nhờ đại nhân cứu giúp...

Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Thanh Hảo chỉ biết cười trừ nói.

Bản thân Thanh Hải cũng đã thấy cái xác kia, đó không phải ai khác chính là Hầu Tử chỉ là không biết hắn bị Vương Minh gϊếŧ chết hay trong lúc trốn chạy bị đàn chó hoang tấn công, nhưng có thể chắc chắn rằng có gắn của Kim Liên vì hắn là vô nghĩ, cuộc sống vốn chính là như vậy...

Nghĩ đến đây Trần Lâm nhàm chán lấy ra Bỉ Ngạn Huyết Hoả mà nghịch trên tay, Bỉ Ngạn Huyết Hoả trang bị thủy tổ của huyết tộc được hệ thống ban tặng khi huyết tộc ra đời, tử đó nó đã đi theo Trần Lâm đến bây giờ và cùng với Tà Nguyệt Đao trở thành hai vũ khí mạnh nhất của Trần Lâm.

Ấy vậy mà hôm qua nó lại có sự biến đổi dù là rất nhỏ nhưng vẫn làm Trần Lâm lo lắng, nói ra thì quả thật không có gì nghiêm trọng, bình thường Bỉ Ngạn Huyết Hoả có mà đỏ tươi như máu nhưng sau hôm qua khi thiêu cháy xác hai vợ chồng Vương Ngôn và Kim Liên thì nó bất chợt xuất hiện thêm những tia đỏ thẩm uống lượn cùng huyết hỏa đỏ tươi.

Đáng nói hơn là ngoài màu sắc có tý thay đổi đó thì huyết hỏa không có gì khác biệt nữa, thế nên nói nó tiến hoá thì cũng không giống lắm.

Không nghĩ ra nguyên nhân Trần Lâm cũng mặt kệ thu hồi huyết hỏa vào giới chỉ rồi đánh một giấc.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng bên trong giới chỉ, huyết hỏa bất chợt hỏa ra vô tận huyết sắc chiếu sáng không gian bên trong giới chỉ, bị huyết sắc chiếu đến Tà Nguyệt đao đang an tỉnh nằm một góc bất chợt run lên, vô tận hắc khí từ thanh tà đao tỏa ra đối chọi cùng huyết quang không ai nhường ai như muốn dành địa bàn.

Tuy nhiên cả hai chỉ đối đầu nhau không dám làm ảnh hưởng đến những vật khác trong giới chỉ, ngược lại những vật kia dù là trang bị tím độc nhất cũng không dám chen vào trận chiến của hai “đại lão” trở thành quần chúng ăn dưa lẵng lặng nhìn hai bên giằng co.

.

Bên ngoài bỏ qua cái xác của Hầu Tử sau lưng, chiếc xe của Thanh Hải và Trần Lâm tiếp tục lên đường, khoảng cách đến Vũng Hải còn không xa chỉ chưa đến một ngày đường...

Thế là Trần Lâm vô cùng thoải mái đánh một giấy, có lẻ đến lúc cậu tỉnh lại thì đã đến Vũng Hải, ngược lại Thanh Hải chỉ có thế cắn răng kiên trì, vết thương của hắn đang đau nhức dữ dội nhưng hắn không dám lơ là sợ chọc giận tên ôn thần đang ngủ trên ghế sau kia...

Hôm qua tuy không chứng kiến trận chiến giữa Trần Lâm và Vương Minh nhưng động tĩnh của nó thì Thanh Hải vẫn có thể cảm nhận được và kết quả là Trần Lâm đã thắng, thế nên Thanh Hải trong tình trạng này không thể không cúi đầu...

.

Cứ thế chiếc xe lao đi trên đường hướng về một miền đất mới đại cắn cứ Vũng Hảo.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang thiu thỉu ngủ thì chiếc xe chầm chậm dùng lại, cảm nhận được có người đến gần Trần Lầm khẽ mở mắt ra liếc nhìn cảnh vật bên ngoài...

Bên ngoài dĩ nhiên không phải những tên phần tử vũ trang chặn đường cướp của như Vương Báo mà là quân đội chính quy, hơn mười quân nhân thân mặc quân phục được trang bị súng ống chầm chậm bao quanh chiếc xe...

Thấy Trần Lâm đã tỉnh lại Thanh Hải mỉm cười giải thích:

- Đại nhân không cần lo lắng...

- Họ là quân đội canh phòng của Vũng Hải, kiểm tra một lác sẽ cho chúng ta qua...

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi gật đầu.

Dù sao còn chưa đến một tiếng đi xe nữa sẽ đến Vũng Hải, với một đại căn cứ như Vũng Hải thì không thể sơ sài như đám du côn Vương Báo đợi đến kẻ địch kéo đến chân thành rồi mới ra chống trả được, những quân đội canh phòng này chính là những kẻ chịu trách nhiệm tuần tra biên phòng cho Vũng Hải tránh để những kẻ thù kéo đại quân đến mà không biết, nhìn chung không khác mấy với huyết ưng trinh sát của huyết tộc.

Khẽ bước xuống xe Thanh Hải vô cùng khách khí chắp tay với vị quân nhân trước mặt cười nói, bộ dạng vô cùng tự nhiên chứng tỏa hắn gặp chuyện này không phải lần đầu...

- Chào trưởng quan...

- Ta là Thanh Hải của Cổ Long thôn muốn đến Vũng Hải một chuyến, mong ngài cho qua...

Liếc mắt đánh giá Thanh Hải một vòng, vị trưởng quan cũng là người lãnh đạo nhóm quân nhân này lạnh giọng nói:

- Các ngươi đến Vũng Hải làm gì?

- Lúc này vẫn chưa đến mùa thu hoạch mà...

Nghe thấy tên trưởng quan kia hỏi Thanh Hải lắc đầu thở dài nói:

- Haiz...

- Một đàn chó hoang bất ngờ tấn công Cổ Long thôn của chúng tôi, thôn dân tán loạn chúng tôi không còn cách nào khác đành đến đây...

- Lại là đàn chó hoang...

Vị quân nhân kia khẽ thở dài một hơi.

Tuy nhiên nghe cách nói của hắn chứng tỏa đây không phải lần đầu tiền hắn bắt gặp một nhóm người tị nạn như Thanh Hải...

Tuy nhiên vị quân nhân vẫn làm đúng “trách nhiệm” của mình liếc nhìn Trần Lâm trong xe nói:

- Được rồi nhanh kêu người của ngươi rời khỏi xe, chúng ta cần kiểm tra...

Nghe thấy thế Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài nhập gia tuỳ tục, chỉ là trong lòng vẫn khá hài lòng về độ cẩn thận của chính quyền Vũng Hải.

Tuy nhiên hành động sau đó của Thanh Hải đã triệt để đánh sập chút táng thưởng này của Trần Lâm...

Khi các quân lính còn đang kiểm tra sơ bộ chiếc xe, Thanh Hải đã cười tươi như hoa cầm một túi lương thực khá nặng để vào tay vị trưởng quan kia, cẩm nhận được độ nặng của chiếc túi vị trưởng quan kia hài lòng gật gật đầu nói:

- Tốt không có chuyện gì nữa các ngươi có thể đi...

Nghe đến đây Trần Lâm mới hiểu rõ cái “kiểm tra” kia chính là đồi tiền mãi lộ, không có tiền ngươi cứ đợi ở đây cả buổi đi.

Bất chợt khi Trần Lâm con đang suy nghĩ thì phía sau một chiếc xe khá tồi tàn chạy đến rồi dừng trước đoàn người...

Từ trong xe một trung niên nhân gầy ốm bước ra chắp tay với vị quân nhân.

Thấy lại có con mồi mới vị quân nhân mỉm cười thiện chí tiến đến, chỉ là lần này đám quân nhân kiểm tra khá lâu đến lúc Trần Lâm đã ngồi lên xe mà vẫn chưa xong, hiểm nhiên tên trung niên kia không có túi...!à nhắm hắn có vấn đề...

Bất chợt từ trong xe, một thiếu phụ dung nhan khá ư nhìn, bộ ngực bò sữa đung đưa theo mỗi bước chân thu hút không ít ánh nhìn, bước tới trước người vị quân nhân mỹ phụ khẽ thì thầm vào tai hắn, không biết họ nói gì chỉ thấy vị quân nhân kia mỉm cười rồi đặc tay lên cập mông to tròn của mỹ phụ dẫn nàng qua một bên kiểm tra riêng, chắc đến khi nào họ kiểm tra xong chiếc xe kia sẽ được đi...

Chứng kiến mọi chuyện Trần Lâm cũng hiển ra vì sao đám người Thanh Hải lại để một nữ nhân chân yếu tay mềm như Kim Liên đi theo, không phải chỉ để thỏa mãn nhu cầu của bản thân mà còn dùng làm lộ phí đi đừng, để tên quân nhân kia bắn một phát đỡ tốn một túi lương thực tính như thế nào vẫn có lời...

Dĩ nhiên điều đó vẫn làm Trần Lâm thắc mắc, liếc nhìn Thanh Hải đang lái xe Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi:

- Thanh Hải đám quân nhân kia kiểm tra như vậy không sợ phát sinh vấn đề sao?

Nghe thấy thế Thanh Hải bật cười nhìn Trần Lâm hỏi:

- Dường như đại nhân lần đầu đến Vũng Hải?

Trần Lâm không hề dấu diếm gật đầu xác nhận.

Thấy thế Thanh Hải khẽ thở dài nói:

- Với bản lĩnh của cậu việc gì phải đến đây làm gì, haiz nhưng thôi...

- Thật tế nhiệm vụ của đám người kia chỉ là tuần tra quanh Vũng Hải, phòng ngừa những đại thi triều hay như đại quân chó hoang bất ngời tập kích mà thôi...

- Cái chuyện “kiểm tra” kia là do bọn họ từ biên tự diễn mà ra, chỉ là chúng ta không có cách nào khác người chấp nhận.

- Ngoài ra nơi chúng ta đến cũng không phải Vũng Hải...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu, quả thật nếu nhiệm vụ của đám quân nhân chỉ như những con huyết ưng trinh sát của huyết tộc thì đúng là không cần quá mức kỹ lưỡng trong khâu kiểm tra kia làm gì, chỉ cần phát hiện điều bất thường gì đó rồi chạy về báo tin là được.

Nhưng câu nói sau cùng của Thanh Hải lại làm Trần Lâm tò mò hỏi:

- Ngươi nói nơi chúng ta đến không phải Vũng Hải là sao?

Nghe thấy thế Thanh Hải chỉ bật cười lắc đầu nói:

- Ngay trước mặt mà thôi, đến đó ngài tự khắc sẽ hiểu...

Khẽ gật đầu Trần Lâm liếc mắt nhìn về nơi xa, lúc này một tòa đại thành to lớn cũng xuất hiện trước mắt cậu, so về độ cao hai kích thức đều không thua kém gì đại thành của huyết tộc, chỉ là khi nhìn vào nó Trần Lâm không khỏi nhíu mày...

Cả tòa thành được bao quanh bằng một bức tường thành cao đến 15 mét, thế nên ngoại trừ ba toà nhà cao tầng cao hơn cả bức tường thì không thể thấy gì khác bên trong.

Tổ tể bức tường thành có màu trắng bạc do được làm từ bê tông khiến cho nó trông giống như một tấm khiên bạc bất khả xâm phạm, tuy nhiên dưới tấm kiên bạch đó là vô số những nấm mốc màu nâu đất...

Bên dưới chân bức tường thành hùng vĩ không phải là hệ thống kênh đào hay hầm chông để phòng thủ mà là vô số nhà dân, những ngôi nhà tạm bợ được xây dựng từ những cây khô và bùn đất lúc nha lúc nhúc dưới chân bức tường trông không khác gì một khu ổ chuột và cái khu ổ chuột đó chính là Vũng Hải mà họ sẽ đến...

Khẽ thở dài một hơi Thanh Hải chỉ vào tòa đại thành kia chầm chậm kể:

- Nó chính là đại căn cứ Vũng Hải, bên trong bức tường là nội thành, còn bên ngoài bức tường là ngoài thành...

- Những kẻ như chúng ta chỉ có thế sống bên ngoài bức tường kia mà thôi...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 154: Vị khách không mời
Trên vùng hoang nguyên đầy nắng và gió, nơi những cánh đồng cỏ trải dài hàng nghìn mét thu hút không ít sinh vật ăn cỏ từ nơi khác đến sinh sống, nhưng đồng nghĩ đó là những kẻ săn mồi cũng phát triển mạnh mẽ không kém trong đó đàn chó hoang sinh vật sinh ra tại đây trở thành kẻ thống trị trong chuỗi thức ăn...

Tuy nhiên sâu bên trong vùng hoang nguyên lại có một thế lực cũng phát triển không kém, dần dần đủ sức phòng chống chọi với vị chúa tể bốn chân kia, họ không ai khác chính là nhân loại hay nói đúng hơn là Đại Ca thôn...

Từ khi Trần Lâm bỏ đi, những thôn dân của Đại Ca thôn cũng không nhàn rỗi, họ biết sớm muộn gì đại căn cứ Vũng Hải cũng sẽ đến gây chuyện, thế nên họ không thể không chuẩn bị trước...

Với tài lực mà Trần Lâm để lại, Đại Ca thôn tích cực bành trướng muốn trở thành thế lực nhân loại không chỉ lớn nhất mà còn là duy nhất tại vùng hoang nguyên này.

Rất nhiều các thôn trang gần Đại Ca thôn đều bị thôn tính.

Dĩ nhiên những thôn dân của chính các thôn trang đó đều không khỏi vui mừng, đối với họ kẻ nào thống trị mình đều như nhau, tuy nhiên Đại Ca thôn tiền thân là Phi Vũ thôn có “thiện cảm” rất lớn đối với các thôn dân, nguyên nhân chỉ có một họ là thôn trang duy nhất không trồng Chuối Ngô, đối với thôn dân nơi nào không có loại cây kia nơi đó chính là thiên đường...

Ngoài ra rất nhiều thôn trang khác từng có quan hệ tốt với Phi Vũ thôn cũng kéo đến nương nhờ Đại Ca thôn, dù sao sự kiện đàn chó hoang bạo động đã tiêu diệt gần bốn thôn trang lớn, những thôn trang kia không sợ Vũng Hải cũng ý thức được sự đáng sợ của hung thú và liên kết lại thành một đại thế lực chính là phương án khả thi nhất...

.

Bên trong một thôn trang tồi tàn cách Đại Ca thôn khá xa, Lê Dũng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua gần 20 người đang bị trói đứng rồi lạnh lùng phất tay.

Theo mệnh lên của Lê Dũng những chiến sĩ của Đại Ca thôn không khách khí nổ súng trực tiếp hành hình 20 người kia...

Đây là thôn tranh thứ sáu Lê Dũng tấn công trong 3 ngày qua và cũng là lần thứ tư hắn trực tiếp xử bắn những kẻ lãnh đạo của thôn trang đó.

Dĩ nhiên người như Lê Dũng mà làm vậy thì tất có nguyên nhân của nó, bốn thôn trang kia tuy không đến mức như Tân Thanh thôn nhưng cũng không kém bao nhiêu đã bắt đầu không chịu nỗi nữa mà ăn thịt lẫn nhau.

Dù sao không phải thôn trang nào đều có thể cũng cấp đủ lương thực sống qua ngày và bước đường cùng dẫn đến chuyện ăn thịt người là chuyện không thể tránh khỏi...

Hay như Trần Lâm nói, khi ngươi đói sắp chết thì việc ăn một cánh tay hay chết đói để giữ cái gọi là nhân tính là một lựa chọn vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên Lê Dũng là người chọn không, thế nên những kẻ làm trái nhân tính đều chỉ có một kết cuộc chính là nhận lấy cái chết...

Bất chợt khi Lê Dũng đang dẫn các thôn dân của thôn trang này lên xe thì một chiếc xe mô tô cấp tốc chạy đến, từ trên xe một chiến sĩ Đại Ca thôn vôi vàng chạy đến nói:

- Anh Dũng, phát hiện một đám quân nhân xâm nhập vào vùng hoang nguyên...

- Rất có thể là đám người Vũng Hải...

Nghe chiến sĩ kia báo cáo Lê Dũng không khỏi nhíu mày.

- Rốt cuộc cũng đến...

- Đi trở về báo cáo cho mọi người...

.

Trên hoang nguyên tưởng chừng như vô tận, một nhóm xe quân dụng đang chạy ầm ầm trên đường để lại một vệt khói dài phía sau, tổng cộng gồm mười chiếc xe jeep quân dụng, bốn xe bọc thép, bốn chiếc xe tải và đặc biệt là hai chiếc xe tank hạng nhẹ đang chạy phía sau.

Quả thật với lực lượng quân sự mạnh mẽ và những quân nhân chính quy khiến cho đội xe kia có thể san bằng bất ký thế lực nào trên hoang nguyên này...

Dĩ nhiên đó là thế lực của nhân loại còn các thế lực khác thì vẫn chưa đủ tuổi...

Bên trong một chiếc jeep quân dụng nhìn có vẻ là mới nhất, một nữ nhân trẻ tuổi khuôn mặt xinh đẹp dáng người thướt tha mê người nhưng lại mặc một bộ quân phục che đi dáng người ma quỷ đó.

- Chỉ là một đám thổ dân mạt hạn, một mình ta đủ trấn áp bọn chúng rồi việc gì thúc phải đích thân đến đây...

Nữ quân nhân không nhịn được mỉm cười khinh miệt nói.

Nghe lời nói của nữ nhân xinh đẹp kia vị quân nhân nhìn có vẻ lớn tuổi không khỏi để quyển sách của đang đọc dở qua một bên liếc mắt nhìn nàng lạnh giọng nói:

- Chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ, ngươi nên gọi ta là Ngô trưởng quan...

- Vâng thứ Ngô trưởng quan..

Bị vị quân nhân kia trừng mắt nữ nhân xinh đẹp hờn dỗi chu miệng ra nhưng vẫn cẩn thận nói...

Thấy biểu hiện của nàng ta Ngô Bình, Ngô trưởng quan kẻ dẫn đầu lần xuất binh này không khỏi lắc đầu nói:

- Lôi Hồng đây không phải là Vũng Hải, mọi chuyện phải hết sức cẩn thận...

- Bạch Gia thôn đã bị tiêu diệt, đám Phi Vũ thôn kia chắc chắn đã nuốt sạch vùng hoành nguyên này...

- Lần này đến đây không phải dễ dàng chèn ép như những lần trước đâu...

Nghe thấy thế nữ nhân tên Lôi Hồng kia không khỏi khinh miệt nói:

- Chỉ là một đám phiến quân, đánh thì đánh sợ cái gì chứ...

Dừng như bị Lôi Hồng chọc giận Ngô Bình hừ lạnh một tiếng nói:

- Trên chiến trường khinh thường kẻ thù là tự sát...

- Chuyến đi lần này do ta định đoạt ngươi mà lộn xộn đừng trách ta...

Bị Ngô Bình trách mắng Lôi Hồng hoảng sợ không dám nói gì thêm chỉ lẳng lặng ngồi đó nhưng trong lòng cực kỳ không vui.

Ngồi trước xe Vương Ngôn thấy tình hình hai vị đại lão phía sau có vẻ căng thẳng nên mỉm cười giảng hòa nói:

- Lôi tiểu thư nói không sai đám khốn kiếp Phi Vũ thôn kia chỉ ăn may mà thôi, nào có tài cán gì...

- Chỉ cần Lôi tiểu thư đích thân xuất mã dư sức dẹp gọn bọn chúng, đến lúc đó đâu lại vào đấy...

Được Vương Ngôn vỗ mông ngựa Lôi Hồng cực kỳ vui vẻ mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn len lén nhìn Ngô Bình, tuy xét về danh phận Lôi Hồng cao hơn Ngô Bình rất nhiều, nàng là con gái ruột của Lôi Thành một trong các đại lão của Vũng Hải và cũng là em trai của Lôi Chấn đại thống lỉnh quân khu 7 bá chủ của khối cứ điểm mang tên mình...

Thế nên Lôi Hồng có thể nói là đại tiểu thư cành vàng lá ngọc của Vũng Hải, tuy nhiên nếu xét về thực quyền cũng như uy tín tại Vũng Hải nàng còn lâu mới bằng được Ngô Bình, đại thống lĩnh quân đoàn dưới trướng cha nàng Lôi Thành.

Dĩ nhiên kẻ dễ nịnh nọt hơn vẫn là vị đại tiểu thư kia...

Hiểu rõ ý nghĩ trong đầu Vương Ngôn, Ngô Bình lành lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, nếu Vương Ngôn không phải có giá trị lợi dụng thì Ngô Bình thật sự muốn bắn chết hắn.

Thân là một quân nhân Ngô Bình phải chấp hành mọi mệnh lệnh của cấp trên nhưng sâu bên trong lòng hắn vẫn có hai chữ nhân loại.

Hiện tại dị tộc hoành hành khắp nơi thân là một quân nhân không đi đánh đuổi dị tộc lại đi chém gϊếŧ đồng loại mình, đối với Ngô Bình chính là sự sỉ nhục lớn nhất trong đời, ngoài ra những người kia chống lại Vũng Hải có thật sự sai, suy cho cùng họ cũng chỉ vì sinh tồn mà thôi...

Thế nên lựa chọn hàng đầu của Ngô Bình chính là thương thuyết trong hoà bình...

Lạnh lùng nhìn tên khốn Vương Ngôn một cái Ngô Bình trầm giọng hỏi:

- Ngươi nói rõ tình hình của vùng hoang nguyên này xem...

Biết rõ Ngô Bình không thích mình nhưng bắp đùi mà Vương Ngôn muốn ôm không phải hắn nên không mấy sợ hãi chỉ cười làm lành nói:

- Các vị cũng đã đại khái nắm rõ tình hình rồi, Thạch Sơn thôn bị người của quân khu 5 vô tình tiêu diệt, còn Bạch Gia thôn cùng một số thôn trang gần đó cũng bị đàn chó hoang tiêu diệt...

- Như thế Phi Vũ thôn trở thành thế lực lớn mạnh nhất của hoang nguyên này...

- Chỉ là ta cảm thấy chuyện đàn chó hoang tấn công Bạch Gia thôn có nhiều điểm đáng ngờ...

- Rất có thể chủ mưu phía sau chính là Phi Vũ thôn...

Sau khi Vương Báo bỏ mạng Vương Ngôn biết rõ chuyện này nhất định có vấn đền nên không hề nghe theo kế hoạch ban đầu trực tiếp chạy đến Vũng Hải báo cáo tình hình, nhờ thế Vũng Hải cũng nhanh chống có phản ứng và chính hắn cũng được lợi khi được phong làm một tiểu đầu mục...

Khẽ trầm ngâm một lúc Ngô Bình không khỏi gật gật đầu, lời nói của Vương Ngôn không phải không có lý.

- Được như vậy theo kế hoạch đến Bạch Gia thôn tìm hiển một chút...

Dưới mệnh lệnh của Ngô Bình đoàn xe cấp tốc di chuyển, mục tiêu chính là Bạch Gia thôn...

Tuy nhiên khung cảnh của Bạch Gia thôn lại khác hoàn toàn với suy nghĩ của họ, thôn trang tuy khá tồi nàn nhưng còn chưa triệt để thành một phế tích, thâm chí còn có người sinh sống bên trong, họ chính là nhưng phần tử vũ trang không đi theo Lê Dũng mà chấp nhận ở lại...

Bước xuống xe Vương Ngôn không giấu nổi kinh ngạc nhìn những tên phần tử vũ trang đang sống trong thôn hỏi.

- Các ngươi còn chưa chết?

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên kia đám phần tử vũ trang trông thấy Vương Ngôn đều không khỏi tức giận, dù sao hắn cùng Vương Báo đã bỏ lại họ mà bỏ chạy.

Tuy nhiên bên cạnh Vương Ngôn lại là quân đội Vũng Hải nên đám phân tử vũ trang không giám có ý kiến gì chỉ cung kính nói...

- Phải chúng tôi cùng rất nhiều huynh đệ khác đều không chết, kể cả đám thôn dân đều còn sống...

- Là Lê Dũng, khi các người thất thủ bỏ chạy hắn đã quay lại đánh đuổi đàn chó hoang cứu nguy cho Bạch Gia thôn...

Nghe tên phần tử vũ trang kia kể Vương Ngôn không khỏi giật mình, không ngờ Lê Dũng lại quay về kịp lúc cứu nguy cho thôn dân nhưng một mình Lê Dũng thì làm sao có thể.

Cảm thấy chuyện này có vấn đền Vương Ngôn liếc nhìn thôn trang xơ xác chỉ có gần 20 người cũng là 20 tên phần tử vũ trang nhíu mày nói:

- Ngươi nói đám thôn dân kia còn sống, như vậy tại sao thôn trang chỉ có các ngươi...

Bị Vương Ngôn dọa hỏi tên phần tử vũ trang nhíu mày, nói gì thì nói Lê Dũng cũng đã cứu đám người họ một mạng nếu nói hắn đến cầu cạnh Phi Vũ thôn sẽ đem lại không ít phiền phức cho hắn...

Tuy nhiên trước họng súng tên phần tử vũ trang cũng không giám nói dối chỉ đàng kể hết mọi chuyện, dù sao đây cũng không phải bí mật gì...

- Bọn họ đến Phi Vũ thôn hết rồi, sau khi đánh bại đàn chó hoang Lê Dũng đã đưa những thôn dân kia đến nương nhờ Phi Vũ thôn...

- Chỉ còn lại chúng tôi không muốn đi nên vẫn ở lại đây...

Ngồi trong xe nhưng Ngô Bình vẫn nghe được tên phần tử vũ trang kia trình bày, khi biết tin Lê Dũng đã dẫn theo thôn dân Bạch Gia thôn đến nương nhờ Phi Vũ thôn hắn không nhịn được nhíu mày.

Nói như thế Phi Vũ thôn đã ăn trọn Bạch Gia thôn, thậm chí là một số thế lực khác từ đó có thể thấy được trận chiến trong tương lai với Phi Vũ thôn rất có thể sẽ diễn ra và không kém phần ác liệt...

Khẽ thở dài một hơi Ngô Bình nhìn qua Vương Ngôn đang đứng bên ngoài lạnh giọng nói:

- Ngươi thay mặt Vũng Hải đi triệu tập tất cả các thế lực của vùng hoang nguyên này đến đây...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 155: Tiến quân đại ca thôn
Sáng hôm sau, Bạch Gia thôn.

Lúc này cả thôn trang đã được quân đội Vũng Hải trưng dụng trở thành nơi trú ẩn tạm thời và cũng là nơi diễn ra cuộc “thảo luận” giữa các thế lực ở vùng hoang nguyên này với Ngô Bình người đại diện cho căn cứ Vũng Hải.

Sau đợt càn quét của đàn chó hoang đã có đến bốn thôn trang trực tiếp bị xóa sổ, thế nên vùng hoang nguyên này chỉ còn lại khoảng 10 thôn trang, tuy nhiên hôm nay chỉ có ba thôn trang đến dự cuộc họp theo yêu cầu của Ngô Bình còn lại đều không thấy đâu...

Ngồi trên ghế chủ vị Ngô Bình khẽ nhíu mày nhìn ba tên trung niên đại diện cho ba thế lực chấp nhận đến đây dò hỏi:

- Tại sao chỉ có ba thế lực các ngươi đến đây?

- Nhưng kẻ khác đâu hết rồi?

Nghe Ngô Bình hỏi tên phần tử vũ trang chịu trách nhiệm báo tin cho các thế lực sợ hãi bước ra nói:

- Thưa Ngô trưởng quan, ta đã đến báo tin nhưng những thế lực kia đều đã bị tiêu diệt, thôn trang của họ đều biến thành một đống đổ nát...

- Chỉ có thôn trang của ba vị đây là còn tồn tại...

Nhận được sự báo cáo của tên phần tử vũ trang kia Ngô Bình nhíu mày nhìn hắn, đã biết các thôn trang đều bị tiêu diệt nhưng đến khi hỏi hắn mới nói, nếu hắn là quân nhân Ngô Bình chắc chắn sẽ lôi ra xử bắn nhưng may thấy hắn chỉ là một tên phần tử vũ trang ôm hợp, Ngô Bình không muốn đôi co với một tên tiểu thuộc hạ.

Nhưng qua chuyện nhỏ này Ngô Bình cũng nhận thấy đám phần tử vũ trang kia không đánh tinh, tuy không dám chống đối nhưng cũng không nhiệt tình hợp tác.

Đáng tiếc Ngô Bình không có thời gian để quản đến đám phần tử kia, theo như báo cáo thì hầu hết các thế lực của vùng hoang nguyên này đều bị tiêu diệt thôn dân bị đem đi, như thế chỉ có đúng một thế lực có khả năng làm được việc đó, chỉ là dù đã đoán được từ trước nhưng Ngô Bình không ngờ Phi Vũ thôn lại nhanh tay và quyết đoán đến vậy.

Ngồi bên cạnh Ngô Bình, Lôi Hồng tức giận đập bàn nhìn tên phần tử vũ trang kia lạnh giọng nói:

- Tại sao chỉ còn lại ba thôn trang, ngươi sống ở đây đừng nói với ta là ngươi không biết.

Bị Lôi Hồng la mắng tên phần tử vũ trang kia khóc không ra nước mắt, đúng là hắn là người ở đây nhưng sau khi Lê Dũng đi hắn và những kẻ khác chỉ trốn trong Bạch Gia thôn không dám đi xa, làm sao biết được bên ngoài xảy ra chuyện gì...

May mắn cho hắn là ba người đại diện cho ba thế lực còn lại biết rõ sự việc.

Sau một hồi trao đổi, một tên trung niên nhân bước ra cung kính nói:

- Thưa Ngô trưởng quan, Lôi tiểu thư...

- Những thôn trang bất hạnh kia đều đã bị tiêu diệt, nhưng người tiêu diệt họ không phải đàn chó hoang mà là Phi Vũ thôn...

- Đám không bằng cầm thú kia lợi dụng lúc các thôn trang kia gặp nạn còn các vị thì chưa đến kịp đã xuất binh tất công rất nhiều thôn trang...

- Tất cả thôn trang đều đã bị họ tiêu diệt, người vô tội chết vô số, chúng tôi may mắn ở xa nên chưa bị đám cầm thú kia tiến đánh...

Nghe nhưng lời nói thảm thiết của vị trung niên kia, tên phần từ vũ trang đang đứng một bên không nhịn được khóe miệng run run, ở cái vùng hoang nguyên đầy nắng gió này có thế lực nào mà không phải cầm thú, thậm chí Phi Vũ thôn còn được xem là thế lực thiện lành nhất ở đây, nếu không phải sợ Vũng Hải đám phần tử vũ trang cũng đã theo Lê Dũng nương nhờ Phi Vũ thôn rồi.

Tuy nhiên Lôi Hồng lại không nghĩ được nhiều như vậy, nàng tức giận đứng lên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lại là đám người không biết sống chết kia...

- Các ngươi theo ta san bằng cái thôn nát kia...

Dưới mệnh lệnh của Lôi Hồng ai nấy đều giật mình nhất là ba tên đại diện của ba thôn trang kia, chỉ cần Phi Vũ thôn và Vũng Hải phát sinh xung đột họ sẽ nhận được rất nhiều phúc lợi, thẩm chí còn có thể trở thành ba cự đầu mới tại đây.

Tuy nhiên các quân nhân đều không hề có động tĩnh gì, bởi vì đó là mệnh lệnh của Lôi Hồng không phải mệnh lệnh của Ngô Bình.

Ngồi trên ghế chủ vị Ngô Bình khẽ gõ tay lên ghế suy nghĩ, được Lôi Thành tin tưởng giao cho nhiệm vụ đến vùng hoang nguyên này dẹp loạn thì Ngô Bình cũng không phải kẻ đơn giản, vừa nhìn sơ qua hắn đã thấy được dụng tâm của đám người kia, tuy nhiên bản thân hắn cũng muốn đến xem Phi Vũ thôn dựa vào đâu mà dám đối đầu trước diện với Vũng Hải như vậy.

Khẽ vổ bàn một cái làm mọi người giật mình Ngô Bình mỉm cười nhìn về nơi xa nói:

- Được như vậy chúng ta đến Phi Vũ thôn xem sao.

.

Bên trên đỉnh Ngưu Đầu sơn Tiểu Vũ đưa ống nhòm nhỉnh về hướng tây xa sâm không nhịn được mỉm cười.

Bất chợt Lãnh Như Sương vôi vàng chạy đến lo lắng nói:

- Vũ tỷ đám khốn kiếp Vũng Hải kéo đến chân núi rồi.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ chỉ mỉm cười tự tinh nói:

- Đến thì đến không việc gì phải sợ, chúng ta đã không còn là Phi Vũ thôn mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Nói xong Tiểu Vũ khẽ liếc mắt nhìn về phía tây, nơi đó mơ hồ có thể thấy được một đường chỉ đỏ thẩm như máu phía chân trời, huyết tộc cũng đã đến.

Bên dưới chân núi Ngưu Đầu, Ngô Bình ngước mặt lên nhìn tòa núi lớn phía trước không khỏi cảm tháng, địa hình của Ngưu Đầu sơn đúng là dể thủ khó công, cả ngọn núi có một đường lên duy nhất tương đối bằng phẳng có lại đều là vách đá tựa như một bức tường thành của thiên nhiên, thảo nào đám lục lâm thảo khấu đều thích chiếm núi xưng vương.

Tuy nhiên không chỉ có thể, công sự phòng thủ của thôn trang kia cũng không kém những gì thiên nhiên mang lại, đường lên núi duy nhất một bức tường thành to lớn chắn ngang cùng vô số các chiến sĩ cầm súng trường và nỏ canh giữ tựa như một cứ điểm bất khả xâm phạm, muốn tiến lên thôn trang trên đỉnh núi nhất thiết phải đi qua cứ điểm kia, tuy nhiên muốn đi qua đó chắc chắn không dể.

Chỉ làm cho Ngô Bình thắc mắc nhất chính là tấm bảng ghi tên treo trước cửa cứ điểm kia là Đại Ca thôn chứ không phải Phi Vũ thôn.

Bất chợt từ bên trên cứ điểm kia ba thân ảnh chầm chậm xuất hiện, họ không ai khác chính là Tiểu Vũ, Trương Phi và Lê Dũng.

Bên dưới Ngô Bình cũng nhận thấy sự xuất hiện của ba người kia cũng như sự cung kính của các chiến sĩ với họ nên cũng thầm đánh giá họ.

Đầu tiên chính là nữ nhân duy nhất đứng giữa hai nam nhân kia, nàng không phải quá xinh đẹp nhưng lại tỏa ra khí tức học thức đầy trí tệ nho nhả mà lại sắc bén lạnh lùng làm cho bản thân Ngô Bình không nhịn được tán thưởng, đúng là một nữ cường nhân hiếm có.

Ngược lại bên cạnh nàng là một con quái vật thật sự, dù nhìn tuổi không lớn nhưng tên thanh niên đúng cạnh cô gái kia lại sở hữu cơ thể cực kỳ đồ sộ, lưng hùng vai gấu cơ bắp cuồng cuộn thân cao 1m8 như một con gấu đen làm cho ai nấy đều không dám nhìn thẳng vào hắn, quả thật tương phản hoàn toàn với cô gái nhỏ bên cạnh.

Nhưng đặc biệt nhất với Ngô Bình chính là thanh niên còn lại, hắn không phải quả mức cao lớn cơ thể chỉ có thể xem như cân đối, khuôn mặt cũng chỉ có thể xem như ưa nhìn, nhưng sâu bên trong đó là một nét cương trực khó tả, một cổ khí thế bàn bạc quanh quẩn trên người thanh niên kia làm kẻ khác vô thức cúi đầu...

Liếc nhìn thanh niên kia Ngô Bình quay lại nhìn tên phần tử vũ trang hỏi.

- Tên kia là Lê Dũng sao?

Bị Ngô Bình hỏi tên phần tử vũ trang giật mình sợ sệt nói:

- Phải...!phải, ngài quả thật liệu sự như thần, tên kia là Lê Dũng.

Được tên phần tử vũ trang vô mông ngựa nhưng Ngô Bình không có gì đắc ý hay vui vẻ chỉ thở dài một hơi.

Vừa mới nhìn qua Ngô Bình đã chấm ngay Lê Dũng muốn thu hắn về dưới trướng, không chỉ những việc mà Lê Dũng từng làm tại Bạch Gia thôn làm Ngô Bình khá ưng ý mà cả khí chất mà hắn mang lại, cái tên Lê Dũng quả không sai.

Chỉ là con người kia lại thuộc về Phi Vũ thôn.

Bất chợt khi Ngô Bình còn đang suy nghĩ thì trên tường thành Tiểu Vũ đã khoanh tay trước ngực lạnh giọng hét lên.

- Người bên dưới là ai?

- Đây là địa phận của Đại Ca thôn, chúng ta không tiếp đón người không mời, khôn hồn thì mao cút, nếu không đừng trách chúng ta.

Nghe những lời nói đầy tính kiêu khích của Tiểu Vũ, Lôi Hồng không nhịn được tức giận hét lên:

- Đám phiến quân không biết sống chết các ngươi...

- Nếu không cút ra đây quỳ xuống chịu tội thì đừng trách ta độc ác...

Quả thật lời nói của Tiểu Vũ đầy tính khıêυ khí©h, họ đều là quân nhân thân mặc quân phục mà còn hỏi các ngươi là ai, rồi còn địa phận Đại Ca thôn bảo họ cút.

Tuy nhiên lời nói của Tiểu Vũ tuy đầy tính kiêu khích nhưng vẫn trong một giới hạn nhất định, nhưng những câu nói của Lôi Hồng thì không, một lời nói ra đã vu cho họ làm phiến quân khiến các thôn dân trên tường thành đều không khỏi sôi máu, mùi thuốc súng nông nặc giữa hai phe.

Bất chợt một giọng nói lạnh lùng vang lên.

- Lôi Hồng cút ra sau cho ta.

Ngô Bình ánh mắt sắc lạnh nhìn Lôi Hồng rồi liếc nhìn Tiểu Vũ trên tường thành nói:

- Rất xin lỗi vì thái độ của nàng ta cũng như những sai lầm của những quan viên trước đó đã gây đến cho mọi người.

- Ta là Ngô Bình trưởng quan của sư đoàn Vũng Hải và cũng là người chịu trách nhiệm với vùng hoang nguyên sau này.

Nhìn thấy thái độ thiên chí của Ngô Bình ai nấy đều không khỏi giật mình.

Tiểu Vũ liếc mắt trao đổi cùng Lê Dũng rồi nhìn lại Ngô Bình nói:

- Tốt Ngô trưởng quan, không biết ngài đến đây có chuyện gì.

Nghe Tiểu Vũ hỏi Ngô Bình không khỏi mỉm cười, nhìn chung đám người kia cũng không phải kẻ đại gian đại ác gì không nhất thiết phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt.

Khẽ mỉm cười Ngô Bình liếc nhìn Tiểu Vũ nhiệt tâm nói:

- Ta muốn các vị quy phục Vũng Hải, hiện tại hung thú hoành hành khấp hơi nhân loại chúng ta phải đồng lòng chống lại dị thú.

Nghe Ngô Bình nói như thế Tiểu Vũ chỉ lắc đầu nói.

- Nói như vậy chúng tôi sẽ tiếp tục trồng Chuối Ngô cho Vũng Hải...

- Hư...!xin lỗi thứ cây đó chúng tôi không cần...

Nhận được cầu trả lời đầy quyết liệt của Tiểu Vũ làm cho Ngô Bình không khỏi thẩn thờ, không ngờ Phi Vũ thôn hay lúc này không hiểu sao lại đổi thành Đại Ca thôn lại cứng như vậy không chấp nhân trồng Chuối Ngô, như thế lão chỉ còn cách đánh hạ họ mà thôi, nhưng thật tâm đó là điều lão không muốn.

Khẽ thở dài một hơi Ngô Bình liếc nhìn Lê Dũng tiếc nuối nói:

- Phải ta biết Chuối Ngô có độc nhưng đó là giải pháp duy nhất cho chúng ta...

- Không trồng nó nhân loại lấy gì mà tiếp tục tồn tại...

Nhìn vào quân nhân trước mặt Lê Dũng không khỏi thở dài, ở Vũng Hải không phải ai cũng là kẻ xấu, ít ra vị Ngô Bình kia còn có tấm lòng vì nhân loại.

Tuy nhiên đồng đội của lão lại không nghĩ nhiều như vậy, khẽ hừ lạnh một tiếng Lôi Hồng đã hết nhịn được nữa tức giận hét lên.

- Chú việc gì phải dây dưa với đám thổ dân kia, trực tiếp xông lên gϊếŧ chết bọn chúng là được rồi.

- Chúng chỉ là một đám gia súc của Vũng Hải mà thôi việc gì phải nói nhiều.

- Tiểu cô nương thật là mạnh miệng.

Bất chợt khi Lôi Hồng vừa dứt lời thì một âm thanh trong trẻo nhưng tràng đầu nội lực vang lên.

Cùng lúc đó phía xa một nữ nhân dung mạo xinh đẹp như tiên tiến đến, nàng thân mặt quân phục mà đen tuyền ánh lên những đường vân huyết sắc hiện lên vẻ đẹp anh tư hiếm có, nhưng đặc biệt nhất là nàng cưỡi trên lưng một con huyết sắc kỳ lân to lớn tựa như một thượng cổ hung vật bước ra từ thần thoại.

Nhìn thấy nữ thân cưỡi huyết sắc kỳ lân tiến đến, ai nấy đều thẫn thờ quên luôn những câu nói lúc nãy của nàng, nhưng không phải vì vẻ đẹp anh thư cao quý không kém đấng mày râu của nàng mà là vì thí thể thượng vị giả chèn ép làm mọi người đều vô thức sợ hãi không dám thở mạnh.

Nữ nhân kia không đớn giản và như minh chứng cho suy nghĩ đó của mọi người, mặt đất bắt đầu run chuyển nhè nhẹ nhưng có một đàn dự thú đang đến.

Quả thật có một đàn cự thú đang đến, phía chân trời phía tây vô số con cự ngưu lo lớn tựa như một đoàn xe tải ầm ầm chạy đến khiến đại địa phải run chuyển theo mỗi bước chân của chúng, trên lưng chúng là vô số các chiến sĩ thân mặc giáp trụ sáng loáng khí thức bức người, trên bầu trời hàng trăm con phi ưng vỗ cánh bay lượn nhưng muốn báo hiệu huyết tộc đã đến.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 156: Lưỡng tộc Minh ước
Nhìn đại quân huyết tộc ầm ầm kéo đến, mọi người có mặt đều không khỏi giật, kể cả thôn dân của Đại Ca thôn cũng không ngoại lệ.

Không tính những hung thú trông giống như trâu lớn kia thì những chiến sĩ huyết tộc đủ mọi hình dáng mà chúng đang chở cũng đã lên đến gần một nghìn người, áp đảo hoàn toàn về mặc quân số với quân lính Vũng Hải.

Tuy nhiên trước khung cảnh đó Ngô Bình chỉ ngạc nhiên nhìn nữ nhân đang lãnh đạo đại quân huyết tộc kia, mãi một lúc lâu lão mới kinh ngạc kêu lên:

- Minh Nguyệt! Lý Mình Nguyệt không ngờ nàng vẫn còn sống.

Bất ngờ được gọi tên Minh Nguyệt khẽ giật mình nhìn lại thì cũng ngạc nhiên cười lớn:

- Ngô Bình, Ngô trưởng quan không ngờ lại có thể gặp anh ở đây.

- Xem ra Lôi Thành rất xem trong vùng hoang nguyên này.

Đứng giữa hai đạo quân không ngờ hai vị thống lĩnh của hai phe lại là người quen biết, nghĩ lại cũng phải trước kia Mình Nguyệt cũng là quân nhân tuy phục vụ cho sư đoàn 5 nhưng quan hệ xã giao vẫn có không ít, huống hồ nàng còn là một nữ nhân xinh đẹp thu hút không ít kẻ tự mò đến làm quen.

Tuy nhiên đó là chuyện của quá khứ còn hiện tại Minh Nguyệt đã là người của huyết tộc, huống hồ Trần Lâm đã kể lại toàn bộ tình hình ở vùng hoang nguyên này cho Minh Nguyệt nắm rõ làm nàng cực kỳ không thích các hành xử của Vũng Hải với vùng đất này.

Khẽ thở dài một tiếng Minh Nguyệt lạnh giọng nói:

- Ngô Bình rất vui khi có thể gặp lại anh, nếu được ta nhất định sẽ mời anh một chầu!

- Chỉ là hôm nay ta thay mặt huyết tộc đến đây để gặp người của Phi Vũ thôn!

Nghe Minh Nguyệt nói thế Ngô Bình không khỏi giật mình, tuy bản thân lão đã nghe tin nàng theo phe một dị tộc khá nổi tiếng là huyết tộc, nhưng quả thật nhìn vẻ bề ngoài của nàng không có gì là khác biệt với nhân loại cả!

Khẽ nhíu mày Ngô Bình cũng nghiêm mặt nhìn Minh Nguyệt đang đứng phía xa, người rất có thể sẽ thành kẻ thù với Vũng Hải lạnh như băng nói:

- Thôn trang của vùng này đều thuộc quản lý của Vũng Hải, không lẽ nàng và huyết tộc muốn khơi màu chiến tranh.

Biết rõ Ngô Bình đang muốn lấy thế đè mình nhưng Minh Nguyệt chỉ cười nhạt nhìn qua Đại Ca thôn phía xa nói:

- Ta thấy các vị mới là người khơi màu chiến tranh.

- Thôn trang kia là thế lực phụ thuộc của huyết tộc ta và ta chỉ thấy các vị đang muốn đánh chiếm nó.

Minh Nguyệt vừa dứt lời thì cửa thôn Đại Ca thôn chợt mở ra, như để chứng minh lời nói kia từ trong thôn Tiểu Vũ dẫn theo Lê Dũng, Thanh Thanh và một vài chiến sĩ tiến ra cung kính trước người Minh Nguyệt.

Thấy hành động của đám người Tiểu Vũ, dù có là người ngu cũng có thể nhận thấy Đại Ca thôn đã quy thuận huyết tộc.

Thấy thế Lôi Hồng không nhịn được tức giận chỉ vào Minh Nguyệt cùng các chiến sĩ huyết tộc phía sau hét lên:

- Khốn kiếp đám người không bằng heo chó các ngươi lại đầu hàng trước dị tộc.

- Tôn nghiêm của nhân loại bị các ngươi chà đạp, các ngươi có còn là nhân loại nữa hay không.

Tuy nhiên ngoài trừ một số người bên Đại Ca thôn có chút xấu hổ nhưng rất nhanh đã biến mất thì không ai lên tiếng ủng hộ những lời nói đầy chính nghĩa của Lôi Hồng, kể cả quân nhân của Vũng Hải.

Bởi vì họ không có ngu, lúc này quân nhân Vũng Hải tuy có đến mấy trăm người cùng khí tài quân sự nhưng họ đang bị đại quân huyết tộc hơn nghìn người vậy quanh, hàng trăm cự thú đang lâm le muốn xông lên, vô số những chiến dị trọng giáp cùng hàng nghìn mũi tên đang nhắm đến sẵn sàng bắn hạ tất cả chỉ cần một mệnh lệnh của nữ nhân cưỡi kỳ lân kia.

Có thế nói lần xuất binh này tuy lực lượng của Ngô Bình mang theo có thể dẹp loạn bất kỳ thôn trang nào nhưng họ lại tính thiếu một vị khách không mời, đánh nhau thực sự quân nhân Vũng Hải không có cơ hội sống huống chi là chiến thắng, Ngô Bình không sợ chết nhưng để quân nhân chết một cách vô ít thì lão tuyệt đối không cho phép.

Thế nên Ngô Bình mới lấy Vũng Hải, lấy nhân loại ra nói lý với Minh Nguyệt, lão biết người như Minh Nguyệt sẽ không đuổi tận gϊếŧ tuyệt, ngược lại đám quân nhân kia cũng biết khôn không giám nói gì chỉ cảnh giác nhìn đại quân huyết tộc, chắc chỉ có mỗi Lôi Hồng là không biết chết là gì mới giám ngở giọng thách thức như vậy.

May mắn là người lớn như Minh Nguyệt không hơi đâu đôi co với nha đầu không biết cái gì là sợ kia nên cũng không chấp nhất với Lôi Hồng.

Tuy nhiên Minh Nguyệt không chấp không có nghĩa là người khác cũng không, huống hồ huyết tộc cũng có một tiểu cô nương đang có mặt tại đây.

Thanh Thanh nghe thấy những lời nói chính nghĩa lẫm liệt của Lôi Hồng không khỏi bật cười, nhìn Lôi Hồng như nhìn một con ngốc lạnh giọng nói:

- Ngươi nói như chính quyền Vũng Hải của ngươi cao sang lắm không bằng.

- Ngươi biết Chuối Ngô của các ngươi đã gϊếŧ chết bao nhiêu người không, ngươi biết những tên khốn dưới danh nghĩa của Vũng Hải đã làm bao nhiêu chuyện ác không!

- Vũng Hải của các ngươi có gì hơn huyết tộc ta chứ!

Thanh Thanh không hổ là con gái của thị trưởng thành phố Bạc Hà, tuy còn nhỏ nhưng nanh vuốt không nhỏ, nói một tràng làm Lôi Hồng tức giận thở phì phò không nói nên lời.

Tuy nhiên khi mọi chuyện sắp bị hai nha đầu kia biến thành cái chợ thì người trong cuộc cũng lên tiếng.

Tiểu Vũ một lẫn nữa đứng ra lạnh lùng nói:

- Lời nói của Thanh Thanh không sai, đối với chúng tôi Vũng Hải hay huyết tộc đều như nhau chỉ cần đem lại hạnh phúc cho thôn dân của chúng tôi thì chính là đồng minh tốt.

- Và huyết tộc đã làm được điều đó tốt hơn Vũng Hải rất nhiều.

- Thế nên hôm nay Đại Ca thôn quyết theo phe huyết tộc!

Nghe thấy thế Minh Nguyệt cũng mỉm cười nhìn Ngô Bình nói:

- Đại Ca thôn này đã là thế lực phụ thuộc của huyết tộc!

- Các ngươi đυ.ng đến họ chính là đối đầu với huyết tộc, thật lòng ta không muốn chiến tranh với nhân loại các người về đi!

Biết Minh Nguyệt không nói dối, nếu từ đầu nàng muốn gây chiến thì họ đã sớm thành một tử thi từ lâu, nhưng Ngô Bình không thể bỏ qua cho Đại Ca thôn, việc đó đồng nghĩa với bỏ cả vùng hoang nguyên này, không có vùng hoang nguyên Vũng Hải sẽ thiếu hụt lương thực trầm trọng như thế Vũng Hải chỉ có thể trồng Chuối Ngô gần khi căn cứ bù vào đó là đều Lôi Thành Không muốn.

Liếc mắt nhìn qua đại quân đông nghịt không kém gì thi triều mà lão từng đυ.ng phải, Ngô Mình hít sâu một hơi quyết tâm đánh canh bạc này.

Nhìn qua Minh Nguyệt và Tiểu Vũ đang đứng cạnh nhau hình thành một phe Ngô Bình lạnh giọng nói:

- Nếu huyết tộc đã muốn bảo hộ thôn trang này thì nể tình Minh Nguyệt giáo quan tôi cũng không làm khó các vị.

- Tuy nhiên tôi phải đám bảo huyết tộc sẽ không phải là mối nguy cho Vũng Hải!

- Thế nên tôi đề nghị huyết tộc và Vũng Hải ký hiệp định không xâm phạm lẫn nhau!

- Minh Nguyệt giáo quan thấy thế nào?

Nghe lời đề nghị có phần bất ngờ của Ngô Bình, Minh Nguyệt thoáng trầm ngâm suy nghĩ tuy nhiên rất nhanh nàng khẽ mỉm cười.

Nàng đã rõ ý định của Ngô Bình, lão muốn dựng lên một thế lực khác ở vùng hoang nguyên để so kè với Đại Ca thôn, như thế lão sẽ đưa người từ Vũng Hải đến đây bổ sung cho thôn dân tiếp tục trồng Chuối Ngô, như thế sẽ giải quyết được vấn đề lương thực của Vũng Hải, vừa đảm bảo vệ tinh phòng thủ cho Vũng Hải.

Nhưng Ngô Bình lại sợ huyết tộc “làm gỏi” luôn thế lực kia nên mới muốn họ ký hiệp định.

Tuy mọi cái hiệp định trên đời đều ký cho có hình thức và nhiều lúc không khác tờ giấy lộn mà chỉ có mấy thằng ngu mới đặc niềm tinh vào đó nhưng có nhiều lúc nó vẫn có giá trị nhất định.

Chỉ là Minh Nguyệt không hề vạch trần Ngô Bình mà còn chấp thuận.

Huyết tộc cũng có con ác chủ bài có riêng mình, Ngô Bình muốn đưa người đến đây trồng Chuối Ngô nhưng khi nhưng kẻ đáng thương kia phát hiện Đại Ca thôn có một loài cây lương thực an toàn hơn Chuối Ngô thì họ chắc chắn sẽ trốn qua Đại Ca thôn, một nguồn lao động tự dưng có như thế Minh Nguyệt có ngu mới từ chối!

Nghĩ đến đây Minh Nguyệt cười thầm tiến lên đứng trước Ngô Bình nói:

- Huyết tộc là một chủng tộc yêu hoà bình không muốn gây thù với bất kỳ ai!

- Nếu các vị sợ muốn ký hiệp định, huyết tộc cũng không phản đối!

Cứ thế hiệp ước đầu tiên giữa huyết tộc và nhân loại ra đời đánh dấu bước đâu cho sự liên minh giữa hai tộc.

Dĩ nhiên ngày chính thức ký hiệp định không phải hôm này, Minh Nguyệt một trong tam đại nữ vương của huyết tộc và cũng là người trực tiếp quản lý khu vực này, nàng toàn quyền quyết định mọi việc ở đây.

Nhưng Ngô Bình thì không, dù xuất phát điểm của cái hiệp định kia chỉ là muốn câu giờ để tạo dựng một thế lực phụ thuộc khác đối đầu với Đại Ca thôn cũng như giải quyết chuyện lương thực, tuy nhiên Ngô Bình vẫn phải bàn bạc lại với cấp trên nhưng đại lão của Vũng Hải!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 157: Lưỡng tộc Minh ước 2
Sau một ngày thương thảo minh ước giữa huyết tộc và Vũng Hải cũng sơ bộ được hình thành, chủ yếu vấn đề xuất phát từ Vũng Hải, sau khi được báo tình về thông qua những chiếc bộ đàm vừa được sửa xong, chính quyền Vũng Hải trở nên dại sóng không ngừng, dù đã nghe quân khu 5 kể về một đại tộc đang hùng cứ phía tây nhưng khi nghe tin họ đã kéo sát đến vùng hoang nguyên, tuyến phòng thủ vòng ngoài của Vũng Hải vẫn làm cho những vị đại lão ở đây lo lắng không thôi.

May mắn là huyết tộc có vẻ nhưng không muốn xung đột với Vũng Hải nên đã chấp nhân ký hiệp ức hòa bình, dĩ nhiên việc Vũng Hải đề ra phương án để đề phòng vị hàng xóm kia là không thể thiếu.

Đúng như ý nghĩ của Ngô Bình, Vũng Hải quyết định tập hợp ba thôn trang đã đầu quân cho họ từ trước cũng như bắt người từ ngoại thành Vũng Hải đến thành lập nên một đại thế lực mới gọi là Quân Phương thành đối đầu với Đại Ca thôn thế lực dưới trướng huyết tộc, như thế họ có thể canh chừng huyết tộc cũng như thực hiện kế hoạch biến hoang nguyên thành nơi cung cấp lương thực!

Dĩ nhiên cái Quân Phương thành kia chỉ là cách gọi của Vũng Hải nhằm tăng vị thế của bản thân trước huyết tộc chứ thực thế nó còn lâu mới chính thức thành một đại thành trì, tuy nhiên huyết tộc cũng không chịu yếu thế khi cũng bắt chước theo mà tự phong Đại Ca thôn thành Đại Ca thành.

Cứ thế ngày 28 tháng 9 năm 3014 theo lịch nhân loại của Thiên Lâm tinh, dưới chân núi Ngưu Đầu huyết tộc và Vũng Hải chính thức ký hiệp ước hòa bình.

Điều khoảng bao gồm ba ý chính.

Thứ nhất, khu vực hoang nguyên hiên tại là vùng hòa bình giữa hai bên, huyết tộc và Vũng Hải sẽ không kéo đại quân xâm nhập chỉ để hai thế lực dưới trướng mình là Đại Ca thành và Quân Phương thành hoạt động.

Thật tế đây là một điều khoản không có lợi cho huyết tộc thậm chí là chèn ép, dù sao Quân Phương thành có một Vũng Hải liên tục “bơm” dân số cho còn Đại Ca thành dù hiên tại có đến một nghìn người nhưng không có nguồn tăng dân số nào khác ngoài việc sinh đẻ.

Thế nhưng huyết tộc vẫn chấp nhận điều khoản này.

Bù lài Vũng Hải chấp nhận điều khoản thứ hai thiên về huyết tộc.

Điều khoảng này khá đớn giản, Vũng Hải chấp nhận trao đổi hàng hóa với Đại Ca thành, không chỉ là Quân Phương thành mà cả khi người của Đại Ca thành đến buôn bán với Vũng Hải thì họ cũng không được làm khó và miễn mọi loại thuế.

Thuận mua thì vừa bán Vũng Hải dễ dàng chấp nhân điều khoản này của huyết tộc, thậm chí họ còn chờ mong xem huyết tộc sẽ bán gì cho họ, tuy nhiên chấp nhận miễn thuế lại là một quyết định sai lầm đến mãi sao này Vũng Hải vẫn hối hận không thôi, chỉ là lúc này ai lại quan tâm đến thuế.

Tuy nhiên điều khoản cuối cùng vẫn làm hai bên không ai nhường ai, đó là phạm vi ảnh hướng của Đại Ca thành và Quân Phương thành lên vùng đất hoang nguyên này.

Tuy kẻ thống trị thật sự của vùng hoang nguyên này là đàn chó hoang, nhưng chia thì vẫn phải chia, nếu không Quân Phương thành ngẫu hứng trồng Chuối Ngô sát cạnh Đại Ca thành thì nguy, ngoài ra hai phe không có địa bàn nhất định muốn đi đâu thì đi thì cũng không ổn, thế nên chia địa bàn là điều cần thiết, chỉ là dù chỉ trên danh nghĩa nhưng ai cũng muốn phần nhiều hơn!

Ngồi trên ghế chủ vị Minh Nguyệt cười như không cười nhìn Ngô Bình nói:

- Ta thấy Đại Ca thành đông dân hơn nên cũng cần nhiều đất hơn để sinh sống!

- Không nhiều đâu khoảng hai phần ba vùng hoang nguyên đủ rồi!

Nghe thấy thế Ngô Bình lắc đầu cười nói:

- Cái đó thì không đúng rồi, một lượng thôn dân lớn từ Vũng Hải sắp đến gian nhập Quân Phương thành như thế Quân Phương thành sẽ đông hơn, hai phần ba kia cũng nên thuộc về Quân Phương chứ!

Dĩ nhiên Minh Nguyệt không có khả năng đồng ý, lạnh lùng nhìn Ngô Bình.

- Nói như Ngô Bình trưởng quan không lẻ Vũng Hải kéo hết người đến đây, Đại Ca thành cũng dọn đi luôn hay sao?

Thấy hai bên không ai nhường ai, mùi thuốc súng cực kỳ nồng nặc, minh ước đầu tiên giữa nhân loại và huyết tộc sắp bị xé bỏ thì Tiểu Vũ mỉm cười bước ra nói:

- Các vị không cần phải gay gắt như vậy, cứ việc dùng cách truyền thống nhất để chia không phải được rồi sao.

- Cách truyền thống, là cách gì?

Ngô Bình khó hiểu nhìn Tiểu Vũ hỏi.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ chỉ cười khẽ nói:

- Đánh nhau, ai thắng người đó được phần nhiều.

Nghe ý kiến của Tiểu Vũ ánh mắt Minh Nguyệt khẽ lóe lên mỉm cười, xem ra vị nữ thành chủ của Đại Ca thành này không phải kẻ tầm thường, không biết Trần Lâm đào đâu ra thuộc hạ như vậy!

- Tốt ý kiến của Vũ thành chủ rất hay, Tiểu Hắc giao lại cho cô.

Ngồi trên ghế chủ vị Minh Nguyệt cười như không cười nói.

Cùng lúc đó Tiểu Hắc đang ngủ gật phía sau chợt bừng tỉnh, như ăn phát thuốc kí©h thí©ɧ nàng cầm lên cự phủ mỉm cười bước ra.

- Nào ai muốn đánh nhau bước ra đây.

Nhìn nữ nhân dung mạo khá xinh đẹp, nước da ngâm đen khỏe mạnh, cơ thể lực lưỡng tràng đầy dã tính, còn cầm trên tay một cây cự phủ kiến cho Ngô Bình rất muốn chửi thề, nhìn nữ nhân kia có kẻ ngốc mới muốn đấu với nàng.

Tuy nhiên một câu nói của Tiểu Vũ đã kiến Ngô Bình rơi vào thế bí, nếu như Ngô Bình từ chối đồng nghĩ với việc họ sợ huyết tộc và cũng không có cách nào khác hay hơn để giải quyết, còn đánh thì chắc là đánh không lại!

Khẽ suy nghĩ một lúc Ngô Bình chợt mỉm cười nhìn Minh Nguyệt nói:

- Ý kiến của Vũ thành chủ khá hay, tuy nhiên chuyện phân chi phạm vi ảnh hưởng là việc của Đại Ca thành và Quân Phương thành!

- Ta nghĩ Vũng Hải và huyết tộc làm trọng tài để họ tự giải quyết sẽ hay hơn!

Nghe Ngô Bình nói Minh Nguyệt không khỏi nhíu mày, đánh nhau huyết tộc không ngán bất kỳ ai nhưng để Đại Ca thôn tự xuất thủ Minh Nguyệt không khỏi lo lắng, dù sao đây là chuyện Trần Lâm giao cho nàng nếu xảy ra vẫn đền gì nàng cũng khó ăn nói.

Tuy nhiên Tiểu Vũ đã trao cho Minh Nguyệt một ánh mắt an tâm rồi tiến lên nói:

- Đề nghị của Ngô trưởng quan không phải không có lý, đây là chuyện giữa Đại Ca thành và Quân Phương thành nên để chúng ta tự giải quyết đi!

- Nhưng để cho công bằng chúng ta chia vùng hoang nguyên này thành năm khu vực, bên nào thắng một trận thì thu được một khu vực, mọi chuyện nhìn vào bản lĩnh thắng thu không được dị nghị.

- Ngoài ra trận đấu sẽ bắt đầu ngay bây giờ tránh cho Quân Phương thành “vô tình” có thêm cương giả lâm thời gia nhập!

- Các vị thấy thế nào?

- Ta không có ý kiếm.

Ngồi trên bảo tọa Minh Nguyệt chống cằm nói.

Đương sự đã nói như vậy Minh Nguyệt cũng không có ý khiến gì thêm, ngoài ra bản thân nàng cũng muốn xem thế lực mà Trần Lâm tập hợp được có bao nhiêu giá trị.

Ngược lại bản thân Tiểu Vũ đã nghĩ ra việc tỷ thí thì cũng đã nghĩ ra chiêu bài để đáp trả của Ngô Bình và thật tế Ngô Bình đã làm đúng theo tính toán của Tiểu Vũ.

Thông qua lần tỷ thí này Tiểu Vũ có thế chứng minh sức mạnh của Đại Ca thành cho Vũng Hải và cả huyết tộc biết.

Không ai muốn đυ.ng đế kẻ mạnh và không ai muốn nuôi một kẻ yếu đây là đều mà Trần Lâm đã dạy nàng.

Cứ thế một bải đất trống được chuẩn bị cho cuộc tỷ thí được làm ra, với hai bị giám khảm là Minh Nguyệt đại diện huyết tộc và Ngô Bình đại diện Vũng Hải.

Cả vùng hoang nguyên trừ phạm bị quanh Đại Ca thành và Quân Phương thành được chia làm năm khu vực tương ứng với năm trận đấu, bên nào thắng bên đó có được thêm một khu vực dưới quyền mình về mặt danh nghĩa.

Trần đầu tiên Lê Dũng mỉm cười đạp mạnh xuống đất nhảy ra giữa sân, bên kia một trung niên nhân cũng là một trong ba thủ lĩnh đến cầu cạnh quân đội Vũng Hải chầm chậm bước ra đối đầu cùng Lê Dũng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 158: Lưỡng tộc Minh ước 3
Nhìn thấy trung niên nhân chầm chậm đi đến Lê Dũng mỉm cười chắp tay nói:

- Tạ hạ Lê Dũng.

Thấy đối phương khách khí như vậy trung niên nhân kia cũng thoáng ngượng ngùng cười nói:

- Ta là Đường Cát xin chỉ giáo.

Nói xong Đường Cát rút ra một cây lang nha bổng lao Lê trước, rõ ràng hắn muốn chiếm lấy tiên cơ, tuy nhiên Lê Dũng chỉ ung dung lấy ra một cây hồng sắc kim thương lao lên đáp trả.

Nhưng khí thấy cây thương kia Minh Nguyệt đang ngồi một bên quan sát không nhịn được giật mình phun hết ngụm trà trong miệng ra ngoài.

Thấy thế Ngô Binh khó hiểu hỏi:

- Minh Nguyệt giáo quan không sao chứ?

Biết mình thất thố Minh Nguyệt chỉ gượng cười nói:

- Không sao tại trà hơi nóng thôi.

Tuy nhiên câu trả lời của nàng lại mà Ngô Bình không khỏi chết lặng rồi nhìn lại trung trà đã nguội lạnh của mình, không lẻ trở thành huyết tộc rồi không phân biệt được nóng lạnh nữa sao.

Cảm thấy có vấn đề nhưng Ngô Bình cũng không hỏi gì thêm tiếp tục nhìn trận chiến, chỉ có Minh Nguyệt thầm lắc đầu, khỏi cần nhìn nàng cũng biết ai thắng rồi, dĩ nhiên là kẻ nạp tiền.

Ở đây không ai có năng lực hay trang bị có khả năng phân tích nên không hề biết cây hồng sắc kim thương trong tay Lê Dũng là một trang bị tím và còn là trang bị tím độc nhất, chỉ có mỗi Minh Nguyệt là biết bở lẽ nàng biết cây thương kia, đó là một trong bốn trang bị tím độc nhất mà huyết tộc đã may mắn mua được nhưng không biết dùng làm gì nên định để đấu giá kiếm lời, không ngờ Trần Lâm lại đem nó bán lại cho Lê Dũng, chỉ là Minh Nguyệt không ngờ rằng Trần Lâm không chỉ bán cho mỗi mình Lê Dũng mà Tiểu Vũ cũng có phần và cái phần đó không bao giờ đòi được.

Dĩ nhiên Lê Dũng “biết điều” hơn Tiểu Vũ nên cũng giống như chú mình bù trang bị mà đã thành con nợ cho Trần Lâm mỗi tháng đều phải trả góp cho cậu, tuy nhiên nói gì thì nói có đại gia tài trợ vẫn bao mạnh.

Trước một chuỳ mạnh mẽ của Đường Cát đánh tới Lê Dũng không làm cây thương trong tay và khoảng nợ trên đầu thấy vọng nhè nhàng múa thương hất văng cây chùy phẩm chất lục kia ra.

Thấy đối phương lộ ra sơ hở Lê Dũng như một chiến thần đâm thương về phía Đường Cát, tuy nhiên Đường Cát dù sao vẫn là một lão đại của một phương thế lực nên không dể chơi như vậy.

Trước khi mũi thương đang lao đến sắp đâm vào bụng thì cơ thế Đường Cát chợt biết hóa, các hạt cát trên mặt đất bắt đầu chuyển động hình thành nên một chiếc khiên cát giúp Đường Cát chặng lại một thương kia.

Tuy nhiên lực đạo một thương của Lê Dũng vô cùng mạnh, chiếc khiên cát không ngăn cản được bao lâu trực tiếp bị xuyên thủng, mũi thương sắc bén ánh lên tia sáng hồng kim sắc phá không lao đến.

May mắn là chiếc khiên cát cũng tranh thủ cho Đường Cát chút thời gian, hắn lấy hết sức nên một chùy vào mũi thương muốn đánh bay nó.

Tuy nhiên đây là vật mà Trần Lâm đã chủ đích bán cho “con rùa” Lê Dũng thì tất có điểm hữu dụng của riêng nó.

Thương Xuyên Phá cái tên của cây hồng sắc kim thương kia, nhiêu đó đã đủ thể hiện nên năng lực phi phàm của nó.

Dù đã bị một chùy của Đường Cát nhưng lực xuyên phá của mũi thương vô dùng mạnh, mũi thương chỉ lệch một chút nhưng vẫn đâm tới trước xước qua vai của Đường Cát khiến hắn đau đớn vội vàng lui ra xa.

Nhìn cây thương ánh lên tia sáng kim sắc trong tay Lê Dũng, Đường Cát biết không thể chơi cận chiến với tên kia.

Cắn chặc răng Đường Cát đạp mạnh chân xuống đất làm mặt đất dưới chân nứt vỡ rồi hét lên.

- THỔ HÀNH THỨ

Như bị một bàn tay vô hình điều khiển đất cát xung quanh bắt đầu cuộn tròn rồi hình thành nên vô số ngọn giáo từ đất cát bay về phía Lê Dũng.

Bị hàng trăm ngọn giáo đột nhiên xuất hiện từ bốn phương tám hướng lao đến Lê Dũng không có khả năng né tránh chỉ có thể ngạnh khá chịu đựng cơn mưa giáo lao đến khiến khói bụi bay mù mịt.

Chứng kiến cảnh đó Ngô Bình không khỏi vui mừng, những ngọn giáo kia tuy được làm từ đất cát nhưng bị hàng trăm cây đâm vào người thì vẫn là một sát thương vô cùng lớn, đến chính hắn cũng chưa chắc có thể ngạnh kháng được.

- Xem ra trận này bên ta thắng rồi.

Ngô Bình không nhịn được mỉm cười đắc ý liếc nhìn Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh.

Tuy nhiên Minh Nguyệt không hề có phản ứng gì chỉ lắc đầu nhìn Tiểu Hắc đang ngồi một bên hỏi.

- Năng lực phòng ngự thật khủng khϊếp, không biết tên Lê Dũng kia và Tiểu Thanh ai phòng ngự mạnh hơn?

Nghe thấy thế Tiểu Hắc liếc mắt nhìn cột khói đang dần tan đi lắc đầu nói.

- Xét về thuần túy phòng ngự tên kia mạnh hơn Tiểu Thanh.

- Mặc dù được mệnh danh là để nhất phòng ngự của huyết tộc, nhưng năng lực chính của Tiểu Thanh là độc, khả năng phòng ngư chỉ là phụ mà thôi.

Nghe phân tích của Tiểu Hắc, Minh Nguyệt khẽ gật đầu dù sao Tiểu Hắc mạnh hơn nàng rất nhiều năng lực quan sát cũng cao hơn một bật.

Quả thật năng lực hoàng quang của Lê Dũng thuộc top nhưng năng lực phòng thủ mạnh nhất, dĩ nhiên chỉ là thuộc top mà thôi kẻ đứng đầu không ai khách chính là con Hắc Thiềm Thừ mà Trần Lâm đã gϊếŧ chết, tuy nhiên nó đã chết nên đệ nhất phòng thủ của Thiên Lâm tinh này lại rơi trên đầu kẻ top 2 và vẫn là một người quen của Trần Lâm, cự quy.

Dĩ nhiên năng lực phòng ngự mạnh không chứng minh kẻ đó là vô địch, cao tầng của huyết tộc không tính Trần Lâm thì đã có đến 4-5 người có thể dễ dàng gϊếŧ chết Lê Dũng.

Bên kia nghe hai người Minh Nguyệt trò chuyện Ngô Bình không khỏi lo lắng, không lẻ tên Lê Dũng kia có năng lực khắc chế thổ hành thứ của Đường Cát!

Quả thật như để chứng mình lo sợ trong lòng Ngô Bình, khói bụi bắt đầu cấp tốc bay đi theo những cơn gió để lọ ra Lê Dũng lông tóc không chút tổn tương bình thản nhìn Đường Cát.

Tuy nhiên khác với vẻ bình thản của Lê Dũng thì Đường Cát đã triệt để hoảng sợ, không ngờ năng lực mạnh nhất của mình lại không thể làm gì được Lê Dũng.

Nhìn vào Đường Cát đang hoảng sợ Lê Dũng cũng không muốn kéo dài thời gian làm gì, khẽ vung lên ngọn hồng sắc kim thương trong tay, Lê Dũng như một con kim long lao đến khí thế không gì cản nổi.

Cảm nhận được khí thế bàn bạc đam ập đến Đường Cát hoảng sợ vội vàng triệu hồi một lúc bốn chiếc khiên cát muốn chặn một thương của Lê Dũng, nhưng lần này Lê Dũng đã có chuẩn bị từ trước.

Ngọn thương như một con hồng sắc kim long cấp tốc xoài tròn ánh lên nhưng tia tựa thái dương chiếu rội rồi phá không lao đến, lấy thế không gì cản nổi mũi thương sắc bén trực tiếp đâm thủng bốn chiếc khiến cát cấm phập vào vai Đường Cát làm hắn đau đớn.

May thay Lê Dũng không muốn gϊếŧ chết Đường Cát nên mũi thương chỉ cắm nhẹ vào vai hắn.

Khẽ rút ngọn thương ra làm cho Đường Cát đau đớn ngã quỵ xuống đất, còn Lê Dũng vẫn hiện ngang đứng đó tự như một chiến thân bất bại, trận đấu này đã có kết quả.

Khẽ thở dài một tiếng Ngô Bình tiếc nuối nhìn một màn trước mặt, nhưng không hoàn toàn là vì thua trận mà vì đã lở mất một viên mãnh tướng, nếu Lê Dũng không tá túc lại Bạch Gia thôn mà trực tiếp đến Vũng Hải thì tốt biết bao, đáng tiết Ngô Bình không có khả năng thay đổi quá khứ.

- Được rồi, trận này phần thắng thuộc về Đại Ca thành!

Không thể thay đổi quá khứ nên Ngô Bình đành chấp nhận hiện tại tuyên bố kết quả trận đấu.

Tuy nhiên ánh mắt của hắn lại khẽ liếc nhìn đám người của Quân Phương thành.

Nhận được ám hiệu của Ngô Bình, từ trong nhóm người của Quân Phương thành một trung niên thân cao thước tám lưng hùng vai gấu bước ra, hiển nhiên là người đánh trận tiếp theo.

Thấy tên trung niên kia ánh mắt Minh Nguyệt không khỏi híp lại cười như không cười nói.

- Xem ra Vũng Hải ra sức không ít nhỉ?

Nghe thấy lời nói đầy tính đâm chọt của Minh Nguyệt, Ngô Bình chỉ cười trừ nói.

- Nào có, tất cả chỉ vì nhân loại mà thôi.

Rõ ràng tên trung niên kia là quân nhân của Vũng Hải đào tạo ra rồi trà trộn vào đây thay mặt Quân Phương thành đánh trận này.

Tuy nhiên huyết tộc cũng không có lý do vạch mặt họ, dù sao người ta đều là nhân loại, Vũng Hải có thế thay Quân Phương thành đánh nhưng huyết tộc lại không thể, đây là ưu thế của họ.

Dĩ nhiên bản thân Minh Nguyệt cũng muốn xem đám đàm em của Trần Lâm mạnh đến đâu, người đầu tiên đã làm nàng vô cùng ưng ý, bốn trận tiếp theo càng khiến Minh Nguyệt vô cùng chờ mong, quân nhân thì sao đánh bại cả quân nhân chính quy mới khẳng định được sức mạnh của bản thân.

Không làm Minh Nguyệt thất vọng bên Đại Ca thành dù cũng đã nhận thấy tên kia có vấn đề nhưng vẫn có người bước ra ứng chiến, đó không ai khác chính là cuồng nhân Trương Phi.

Nhìn tên râu ria xồm xoàm, vai u thịt bấp không kém gì mình tên trung niên mỉm cười nói:

- Tại hạ Thiết Sơn, mong được chỉ giáo.

Thấy thế Trương Phi cũng mỉm cười, chiến ý trong mắt rực cháy.

- Tại hạ Trương Phi, chỉ giáo thì không dám chỉ muốn xem quân nhân Vũng Hải tài cán đến đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 159: Lưỡng tộc Minh ước 4
Xong màn giới thiệu Trương Phi không kịp chờ đợi rống lên một tiếng, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người cơ thể hắn bắt đầu bành trướng, hai chiếc sừng trâu sắc bén cũng mọc lên trên đầu hắn.

Dần dần một ngưu nhân thân cao hơn 2m cơ bắp cuồng cuộc không khác gì quái vật Minotaur bước ra từ thần thoại xuất hiện trước mặt mọi người.

Chà sát hai lưỡi rìu vào nhau ánh lên những tia lửa đỏ, Trương Phi không hề khách khí tung người nhảy lên không rồi bổ hai thanh cự phủ trong tay vào đầu Thiết Sơn.

Trước thế công như thái sơn áp đỉnh của Trương Phi, Thiết Sơn không hề lui bước mà lấy công làm thủ hai cặp song quyền siết chặt lại vung ra đối đầu với song phủ của Trương Phi.

Cứ tưởng cánh tay kia sẽ bị lưỡi rìu cắt làm đôi nhưng không, một tiếng kêu đinh tai vang lên, Thiết Sơn trực tiếp bị lực đạo to lớn hắt văng ra xa, tuy nhiên hai cánh tay của hắn vẫn không hề hấn gì.

Liếc nhìn hai cánh tay đã biến thành màu đen tuyền như sắc thép của đối thủ của Thiết Sơn, Lê Dũng khẽ nhíu mày thì thầm.

- Xem ra năng lực của Thiết Sơn kia khá giống đàn sơn dương mà chúng ta từng đánh bại.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ dù rất tin tưởng vào anh trai nàng sẽ không bị đánh chết nhưng vẫn không khỏi lo lắng hỏi:

- Thế Đại Phi có khả năng thắng không? Không bị đánh chết đó chứ?

Khẽ lắc đầu Lê Dũng thở dài nói:

- Tên kia vừa lúc khắc chế anh ấy, nếu không có ác chủ bài thì rất khó.

Nghe thấy thế Tiểu Vũ không khỏi lo lắng nhìn anh trai mình, hắn là người thân duy nhất của nàng, nàng không muốn con trâu ngốc kia có mệnh hệ gì.

Bên kia một búa của Trương Phi của làm kinh động Tiểu Hắc đang ngủ gật, ánh mắt đầy chiến ý liếc nhìn Trương Phi.

- Một năng lực thật không tệ, không biết đại nhân đào đâu ra đám người này.

Ngược lại phía Trương Phi sau khi bổ một rìu cực mạnh bức lui đối thủ nhưng hắn không lấy làm vui mừng, đây là một kích toàn lực của hắn rồi vậy mà không làm đối thủ bị thương được.

Biết đυ.ng phải kẻ khó chơi Trương Phi không hề sợ hãi mà càn trở nên hăng máu.

Rống lên một tiếng như trâu đực động dục Trương Phi lao đến không ngừng chém cặp song phủ trong tay về phí Thiết Sơn, thấy thế Thiết Sơn vội vàng sử dụng năng lực của mình “kim loại hóa thân” cả hai cảnh tay của hắn trở nên thiết hóa biến thành màu sắc đen tuyền, từng quyền từng quyền đón đỡ song phủ của Trương Phi, ánh lửa lóe lên khi song quyền và song phủ va chạm vào nhau không ngừng bay múa.

Bất chợt lợi dụng lúc Trương Phi bổ một búa, Thiết Sơn lách người né tránh rồi lợi dụng sơ hổ tung một quyền vào mụn Trương Phi, hứng trọn một quyền kia Trương Phi đau đớn bay ra xa.

Quả thật Trương Phi chỉ hơn ở sức mạnh phi thường còn kỹ năng chiến đấu thì thua xa quân nhân chính uy được huấn luyện bài bản như Thiết Sơn.

Thắng bại quả thật quá rõ ràng.

Tuy nhiên ngưu nhân Trương Phi không làm vẽ ngoài của mình thất vọng, hứng trọn một quyền kia nhưng hắn chỉ bị đánh lui ra sau mấy bước, dù vô cùng đau đớn nhưng vẫn có thể chiến đấu được, đúng là trâu bò.

Chỉ là Thiết Sơn không cho Trương Phi cơ hội bản khán, sau khi tung một quyền bức lui đối thủ, Thiết Sơn trực tiếp lao theo không bỏ, từng quyền từng quyền như cuồng phong gió lóc đánh về phía đối thủ.

Thấy quyền phong không ngừng đánh đến Trương Phi chỉ có thể cắn răng đón đỡ, dần dần từ thế chủ động biến thành bị động rồi bị bức lui không ngừng, vô số quyền phong lao đến nện vào người khiến Trương Phi dù có trâu bò cách mấy cũng không nhịn được phun máu ngã quỵ xuống đất.

Thấy đối thủ đang run rẩy bò dưới đất muốn đứng lên, Thiết Sơn lắc đầu lạnh giọng nói:

- Ngươi không phải đối thủ của ta, đầu hàng đi.

Nghe thấy thế Trương Phi không những không đầu hàng mà còn triệt để bạo nộ, ánh mắt trở nên đỏ tươi như máu rống lên.

- Đám khốn kiếp các ngươi giám xem thường ta.

- Hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết Trương gia ta lợi hại thế nào.

Nói xong Trương Phi chợt đứng bật dậy, cơ thể của hắn bất chợt biến hóa lần nữa, cặp sừng trâu trên đầu cũng phân hóa rồi biết mất thay vào đó là một lớp vảy như giáp xác bao phủ toàn thân Trương Phi, phía sau còn mọc thêm một cái đuôi dài đầy gai sắc nhọn khẽ phe phẩy.

Nhìn “người thằn lằn” trước mặt Thiết Sơn không khỏi giật mình.

- Moá! không lẽ đυ.ng nhằm sở thú sao.

Biến thân chi thuật thì Thiết Sơn gặp rồi nhưng biến hóa đa dạng như Trương Phi thì lần đầu hắn gặp phải.

Cảm nhận được một tia nguy hiểm từ đối thủ Thiết Sơn lấy công làm thủ lao đến muốn tấn công đánh ngã Trương Phi một cách nhanh nhất.

Tuy nhiên Trương Phi không hề động thủ chí đứng đó hứng chịu một thiết quyền của Thiết Sơn, chỉ là một quyền kia đánh vào người như không hề tác động đến Trương Phi, hắn ta vẫn đứng đó ngang nhiên thách thức Thiết Sơn.

Thấy thế Thiết Sơn bắt đầu tức giận tung ra vô số quyền phong nên vào người Trương Phi.

Bất chợt Trương Phi động, bất chấp mưa quyền đang đánh vào người, Trương Phi ánh mắt sáng lên tung một quyền vào người Thiết Sơn, cảm nhận được quyền phong đang đánh tới Thiết Sơn thoáng hoảng sợ vội vàng đưa tay lên đỡ.

Rắc một tiếng.

Dưới một quyền của Trương Phi, Thiết Sơn như diều đứt dây bay ra xa trượt dài trên mặt đất, cánh tay được thiết hóa không ngờ bị một quyền kỳ làm gãy công ra sau trông vô cùng rợn người.

Cắn chặt răng Thiết Sơn gắng gượng đứng dậy, ánh mắt không giấu nổi vẽ hoảng sợ nhìn người thằn lằn đang chầm chậm đi đến.

Biết không thể cứ tiếp tục như vậy Thiết Sơn hét lên một tiếng như muốn lấy lại khí thế, Thiết Sơn tung người lên không trung sử dụng cánh tay còn lại tung ra một chiêu “Long Hổ Quyền” binh gia quyền pháp trứ danh của quân khu 7 vào mặt Trương Phi mong muốn đáng ngã tên quái vật này.

Tuy nhiên bằng tốc độ không tưởng Trương Phi bước một chân ra sau nhè nhàng tránh một quyền của Thiết Sơn, cánh tay hữu lực đưa lên tung một quyền vào bụng làm Thiết Sơn phun máu bay ra xa.

Nằm bò trên mặt đất Thiết Sơn triệt để hoảng sợ nhìn quái vật không thể đánh bại chẩm chậm đi đến, nếu có thể chạy hắn chắc chắn sẽ quay đầy bỏ chạy, kẻ thủ mạnh không đáng sợ nhưng đây là kẻ gần như không để đánh bại, đánh vào người hắn không khác gì massage thì chơi bời gì.

Bên kia không chỉ Thiết Sơn mà Ngô Bình đang quan sát cũng đứng bật dậy lao ra ứng cứu, Thiết Sơn là cao thủ mà Vũng Hải bồi dừng không thể chết tại đây được.

Tuy nhiên khi một ngươi còn đang hoảng sợ thì “bịch” một tiếng...

Quái vật không thể bị đánh bại ngã lăng ra bất tỉnh nhân sự trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người.

Đây là tình nhìn gì đây, đánh nhau dành địa bàn hay giải bánh tráng trộn mở rộng...

Nhìn thấy Trương Phi đang thắng thế đột nhiên ngã lăng ra đất bất tỉnh nhân sự, Tiểu Vũ không khỏi giật mình lo lắng chạy ra xem tình hình của anh mình.

May mắn là Trương Phi chỉ bị ngất xỉu không nguy hiểm đến tính mạnh.

Bên kia Ngô Bình cũng chạy đến kéo Thiết Sơn từ dưới đất lên quan tâm hỏi.

- Ngươi có sao không?

- Không...!không sao.

Được Ngô Bình kéo lên Thiết Sơn lắc đầu nói, tuy nhiên ánh mắt vẫn không giấu nổi sợ hãi nhìn Trương Phi đang được khiên đi.

Ngôi trên ghế chủ tọa Minh Nguyệt thấy mọi người đều không sao không khỏi thở ra một hơi rồi tuyên bố:

- Như vậy trận này Quân Phương thành thắng.

Dù phút cuối cùng Trương Phi chiếm ưu thế tuyệt đối nghiền ép hoàn toàn Thiết Sơn, nhưng hắn đã bất tỉnh trước còn Thiết Sơn vẫn đứng được, thế nên phần thắng thuộc về Quân Phương thành là hoàn toàn hợp lý.

Minh Nguyệt cũng không đến mức phải cưỡng từ đoạt lý, ngoài ra mục đích sâu xa của năm trận đấu này là để phô trương sức mạnh mà thôi, Trương Phi đã làm rất tốt điều đó rồi nên không cần thiết phải đôi co thắng thua làm gì.

Đó cũng là nguyên nhân mà dù đã dành chiến thắng nhưng Ngô Bình vẫn không lấy gì làm vui vẻ ngồi một bên không biết nghĩ gì.

Liếc mắc nhìn Ngô Bình đang mặt ủ mày chau, Minh Nguyệt hiểu rõ hắn đang nghĩ gì vì chính nàng cũng đang có suy nghĩ tương tự, tựa lưng vào ghế Minh Nguyệt liếc nhìn Tiểu Hắc đang ngồi một bên hỏi:

- Ngươi thấy sao về trận chiến lúc nãy.

Nghe thấy Minh Nguyệt hỏi Tiểu Hắc không nhịn được bật cười nói:

- Ha...!ha...

- Ta cũng không biết nói sao với tên tiểu đệ của đại nhân...

- Vốn dĩ tên quân nhân kia sẽ thắng, nhưng năng lực của con thằn lằn kia quá mức mạnh mẽ nghiền ép cả mọi chiêu thức...

- Chỉ là hắn ta chư sẵn sàng để biến thân thành dàng người thằn lằn kia.

Ngồi một bên Minh Nguyệt không khỏi gật gật đầu.

- Ta cũng nghĩ như vậy, tên kia trong lúc tức giận máu dồn lên não đã cưỡng ép sử dụng năng lực hóa thân thành người thằn lằn.

- Kết quả không chịu được quá tải mà ngất xỉu...

- Đúng là độ máu chó này giống y như tên kia.

Nghe thấy thế Tiểu Hắc không nhịn được bật cười, đúng là giống vị đại nhân nhà huyết tộc thật.

Tuy nhiên nói gì thì nói dạng thằn lần của Trương Phi đúng là quá mức kinh khủng, nó không chỉ tăng cường khả năng phòng thủ lần công kích mà tốc độ cũng không kém, nói chung là gần như tăng phúc mọi phương diện, thế nên dù thua nhưng không gian phát triển của Trương Phi lớn hơn Thiết Sơn rất nhiều, phải biết dạng thằn lằn chỉ là dạng thứ ba trong bốn dạng hoá thân của Trương Phi mà thôi.

Ngược lại Ngô Bình ngồi một bên nghe hai nữ nhân tám chuyện không nhịn được thở dài, không biết Đại Ca thành còn tên nào máu chó như thế nữa hai không.

Dĩ nhiên đáp lại suy nghĩ của Ngô Binh thì phía Đại Ca thành, một trung niên nhân tay cầm loan đao ánh mắt như hùng ưng chầm chậm bước ra, trận này đến phiên Ma đao Lê Quý ra tay.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top