Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 160: Lưỡng tộc Minh ước 5
Lê Quý tay cầm bảo đao tựa như một đao khách thời trung cổ chầm chậm bước ra khí thế sắc bén như có thế cắt đôi mọi thứ.

Ngược lại bên phía Quân Phương thành một nữ nhân dung mạo khá xinh đẹp, dáng người cận đối mái tóc ngắn xõa ngang vai, ánh mắt sắc bén tỏa lên anh khí hiên ngang không kém đấng mày râu bước ra.

Tuy nhiên khi đi ngang qua Minh Nguyệt nàng khẽ đứng lại nghiêm chào trước mặt nàng, thấy thế Minh Nguyệt bật cười rồi cũng đứng lên chào lại nàng, nguyên nhân rất đơn giản nữ nhân kia từ là học trò củ của Minh Nguyệt, thậm chí còn có quan hệ máu mủ ruột thịt, tuy hiên tại đã là người của hai chiến tuyến nhưng tình xưa vẫn còn...

Ngồi xuống liếc mắt nhìn nữ nhân đang chầm chậm đi ra sân Minh Nguyệt không khỏi lắc đầu.

- Xem ra lần này Đại Ca thôn gặp khó rồi, chỉ mong tên trung niên kia không bị đánh chết.

Bên kia Lê Quý liếc mắt nhìn nữ nhân tóc ngắn đang chầm chậm đi đến không khỏi giật mình, lão không ngờ đối thủ của mình lại là một nữ nhân.

Tuy nhiên không vì thế mà Lê Quý mất đi cảnh giác, mạt thế hàng lâm thiên hạ loạn lạc nữ nhân có thể dương lên lớn mạnh còn đáng sợ hơn nam nhân, huống hồ nữ nhân kia đến từ quân đội thì càng không dể chơi, vì nàng ta là nữ nhân mà khinh thường không khác nào tự sát.

- Tại hạ Lê Quý...

Lê Quý mỉm cười chắp tay nói, dù sao lão cũng từng là cảnh xác xét cho cùng vẫn có chút liên quan nên cũng khách khí vài câu.

Nghe thấy thế nữ nhân kia không nhanh không chậm nói:

- Lý Anh My.

Chỉ là sau khi báo tên Lý Anh My không hề có ý định xuất thủ trước, ngược lại Lê Quý cũng không thể mặt dày mà ra tay trước một nữ nhân được, hai bên cứ thế nhìn nhau.

Cứ thế sau một phút, hai phút rồi ba phút rối cuộc khi mọi người sắp trả vé đi về thì Lê Quý cũng không nhịn được xuất thủ, như một con báo đen vô mồi Lê Quý cấp tốc lao đến muốn một kích giải quyết Lý Anh My.

Tuy nhiên trước thế công của Lê Quý, Lý Anh My vẫn bình chân như vại, sau lưng nàng xuất hiện hư ảnh một con kim sắc hầu trông cục kỳ giống huyết sắc hung hầu của Minh Nguyệt, chỉ là con kim sắc hầu này hình thể nhỏ gầy hơn khiến nó trông hiền hơn “huyết sắc hung hầu” rất nhiều, ngoài ra trên tránh của nó có thêm một con mắt trông vô cùng kỳ dị...

Dĩ nhiên đó là năng lực của Lý Anh My gọi là “Tam Nhãn Kim Hầu” trên cơ bản có cùng nguồn góc với “Huyết Sắc Hung Hầu” của Lý Minh Nguyệt.

Ngoài ra không chỉ có hai người họ mà trên cơ bản tất cả trực hệ Lý thị gia tộc của Việt Long quốc đều có năng lực thuộc dạng “hầu” này, không thạch hầu thì cũng là hỏa hầu, ma hầu, thần hầu.

Mãi đến sau này nhân loại mới kết luận rằng một số năng lực đặc biệt có tính “duy truyền”, người có cùng huyết mạch sẽ có tỷ lệ cao sử hữu năng lực tương tự nhau, cái tên Lý Thị Hầu Gia cũng có từ đó.

Dĩ nhiên năng lực duy truyền kia không chỉ có Lý gia mới có, rất nhiều đại gia tộc khác cũng tương tự trong đó có hàng xóm của huyết tộc Phích Lịch Lôi Gia.

Chứng kiến hư ảnh kim sắc hầu tự như một vệ thần đứng sau lưng Lý Anh My, Lê Quý thoáng giật mình một đao chém tới cũng tăng lên tốc độ muốn tốc chiến tốc thắng, tuy nhiên trước một đao cực nhanh đó Lý Anh My chỉ nhẹ nhàng nghiên người né tráng, còn tung ra một quyền đánh trả.

Cảm nhận được quyền phong đáng đánh đến Lê Quý hoảng sợ vội vàng nhảy ra xa né tránh, may mắn năng lực của Lê Quý thiên về tốc độ nên lão không mấy khó khăn tránh được một quyền kia.

Nhưng cũng chính vì thể Lê Quý lại càng lo lắng, rõ ràng nữ nhân kia không nhanh bằng lão nhưng nàng vẫn có thể né một đao kia, đúng là quỷ dị.

Ngồi trên ghế quan sát Minh Nguyệt cũng không khỏi nhíu mày nhìn qua năng lực của Lý Anh My, đúng nàng từng là giáo quan và cũng là cô ruột của nàng nhưng chuyện đó là lúc chưa mạt thế, từ lúc mạt thế hàng lâm Minh Nguyệt chưa hề gặp qua Lý Anh My lần nào, thế nên cũng không biết được năng lực của nàng ta, không ngờ nó lại khá giống mình, nhưng chỉ là khá giống mà thôi.

Bên kia Tiểu Hắc cũng không ngủ nữa tập trung quan chiến, được một lúc Tiểu Hắc không nhịn được lắc đầu.

- Năng lực của nàng ta khá giống đại nhân, thậm chí xét một góc độ nào đó còn bá đạo hơn.

- Lão già kia thua chắc rồi.

Nghe thấy thế Minh Nguyệt không khỏi ngạc nhiên, Trần Lâm có hai năng lực là trích huyết và phản ứng nhanh, kim sắc hầu kia nhìn kiểu gì cũng không giống trích huyết như thế năng lực của nàng ta giống với phản ứng nhanh, thảm nào nàng có thể nhè nhàng né tránh một đao kia của Lê Quý.

Quả thật xét theo một góc độ nào đó tam nhãn kim hầu khá giống phản ứng nhanh, tuy nhiên chỉ là khá giống mà thôi thực tế thì hoàn toàn khác biệt.

Phản ứng nhanh của Trần Lâm là một năng lực bị động, khi có nguy hiểm tác động thì nó sẽ tự động kích hoạt cảnh bảo cho Trần Lâm, đó là ưu điểm cũng là khuyết điểm của nó.

Ngược lại tam nhãn kim hầu là một năng lực chủ động, khi kích hoạt ngoài tăng lên khả năng công kích thì điểm mạnh của nó chính là tăng khả năng quan xác, nói trắng ra là không phải Lý Anh My nhanh mà nàng đã thấy được chuyển động của Lê Quý sẽ đánh vào đâu nên né tránh từ trước.

Nghĩ đến năng lực có phần bá đạo của Lý Anh My, Minh Nguyệt lại không hề lo lắng ánh mắt sáng lên mỉm cười quỷ dị nhìn Ngô Bình, cảm nhận được ánh mắt của Minh Nguyệt đang nhìn qua Ngô Bình tự dưng có một dự cảm cự kỳ xấu hiện lên trong lòng...

Bên kia sau khi bức lui Lê Quý ra xa Lý Anh My không muốn cho đối thủ cơ hội lấy hơi cấp tốc lao đến, quyền phong ánh lên tia kim sắc đánh tới, thấy thế Lê Quý vội vàng đưa đao lên đỡ, kim sắc quyền phong đánh đến bị thanh hắc đao nhẹ nhàng đón đỡ, lưỡi đao như một con rắn đen thuật thế chém vào vai Lý Anh My.

Bị thanh hắc đao chém đến đồng tử của Lý Anh My không khỏi co rút lại, nàng nhanh chống lách người né tránh một đao kia, tuy nhiên lợi dụng cơ hội đó Lê Quý không hề biết thương hương tiết ngọc co chân đá vào bụng nàng.

Hứng chịu một cú đá của Lê Quý, Lý Anh My đau đớn lui ra xa nhưng ánh mắt vẫn không khuất phục liếc nhìn thanh hắc đao trong tay đối phương, rõ ràng nàng thu thiệt như vậy đều là do nó mà ra.

Hít sâu một hơi hư ánh kim sắc hầu sau lưng như được cảm nhân thấy chiến ý của chủ nhân cũng gầm lên, luồn kim quang chói lọi bao phủ lấy người Lý Anh My làm cho nàng trông như một thiên thần hàng lâm nhân gian.

Không một giây chần chờ Lý Anh My lao đến tung ra một quyền.

- PHỤC HỔ QUYỀN, binh phương quyền pháp.

Quyền phong như bài sơn đảo hải đánh đến, kim sắc hoang huy chơi lọi như muốn trấn áp hết tất cả lao đến Lê Quý, biết không thể đối cứng với quân nhân chính uy như Lý Minh Nguyệt, Lê Quý lợi dụng ưu thế lớn nhất của mình vội vàng né tránh.

Bằng tốc độ kinh người Lê Quý tựa như một con báo đen né tránh kim sắc quyền ảnh đến đến, mỗi quyền đánh ra như muốn chấn động cả không gian liên tục bức lui Lê Quý, may mắn là năng lực của Lê Quý là tốc độ nên dù vô cùng hung hiểm nhưng lão vẫn tránh thoát được.

Bất chợt khi Lê Quý đang lui ra sau né tránh thì Lý Anh My biết quyền thành trảo chợp vào vai lão.

- CẦM LONG THỦ, binh phương quyền pháp.

Bất ngờ bị một trảo của Lý Anh My bắt trùng Lê Quý hoảng sợ muốn tránh thoát, nhưng cầm long thủ cũng giống như phục hổ quyền đều là chiêu thức nhà binh sinh ra để đánh hạ đối thủ, Lê Quý dù có nhanh hơn nhưng vẫn là tay mơ khi so với quân nhân chính quy, bị một trảo của Lý Anh My giữ chặt...

Thuận thế đó Lý Anh My xoay vọng quật ngã Lê Quý xuống đất rồi cướp luôn thanh đao trong tay lão.

Đáng thương cho Lê Quý khi trời đất vừa quay cuồng thì đã ngã bịch xuống đất, hông lưng đau đớn kịch liệt, thanh đao trong tay cũng bị đối thủ cướp lấy.

Gắng ngượng từ dưới đất bò dậy Lê Quý mặt mo thoáng đỏ lên ngượng ngùng vô cùng, không ngờ thân già như lão bị một nha đầu đáng tuổi cháu mình đánh bại, đáng chết hơn là thằng cháu trời đánh lại đứng ở sa mỉm cười khoái chí, đúng là có thẳng cháu xứng đang thật.

Khẽ ho khan một tiếng Lê Quý gượng cười nói:

- Ta...!ta đầu hàng...

- Quả thật không đánh lại cô, chỉ là có thể trả ta thanh đao kia không?

- Ta còn thiếu nợ người ta chưa trả xong...

Nhìn tên trung niên mặt mo đỏ bừng trước mặt khuông mặt lạnh lùng của Lý Anh My không nhịn được mỉm cười trả lại thanh đao cho lão.

- Đa tạ...!đa tạ cô nương...

- Cô là người tốt chắc chắn sẽ gặp được người như ý, mà ta có mấy thằng cháo cũng không tệ đâu...

Ôm lấy thanh đao Lê Quý mừng đến rơi nước mắt ríu rít đa tạ Lý Anh My.

Cứ thế trận thứ ba kết thúc với kết quả nghiên về Quân Phương thành.

Dĩ nhiên Đại Ca thành dù thua nhưng cũng không mấy để ý, dù sao từ lúc Lý Anh My bước ra họ đã đón được Lê Quý khó thắng rồi, năng lực của Lê Quý thiên về sát thủ đυ.ng một đối thủ cận chiến tầm cao như Lý Anh My thua là điều dễ hiểu.

Chỉ là hai trận sau phải để hai nữ nhân gánh rồi.

Ngồi trên đài quan sát Ngô Bình rốt cuộc cũng mỉm cười, họ đã thắng liền hai trận tuy có chút chật vật nhưng sức mạnh của Vũng Hải đã được thể hiện rõ.

Mỉm cười đầy khıêυ khí©h nhìn Minh Nguyệt đang ngồi bên cạnh Ngô Bình không nhịn được khoái chí nói:

- Minh Nguyệt giáo quan thấy thế nào?

Nghe thấy thế Minh Nguyệt chỉ mỉm cười quỷ dị nói:

- Người của quân khu 7 đúng là không tệ, nhất là cháu gái của ta.

Nghe đến đây Ngô Bình bất chợt giật mình, phải rồi Lý Anh My là cháu ruột của Lý Minh Nguyệt, không chỉ có tình thầy trò mà còn có cả tình thân, lúc đầu lão không để ý lắm như khi nhìn thấy nụ cười của Minh Nguyệt, Ngô Bình chợt trở nên lo lắng vô cùng.

Cúng lúc đó Lý Anh My cũng bước đến chào hai người Ngô Bình và Minh Nguyệt.

Mỉm cười nhìn Lý Anh My mặt lạnh như tiền không tí cảm xúc, Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Huyết tộc có nhiều sự vụ ta không quản lý hết được, ngươi đến giúp ta quản lý đi.

Nghe thấy thế Ngô Bình giật nãy người lên muốn mở miệng phản bác, tuy nhiên Lý Anh My đã không cho hắn cơ hội, chào theo kiểu nhà binh trước Minh Nguyệt rồi tiến đến không nói không rằng đứng cạnh nàng ta.

Thấy một màn đào góc tường trước mặt chủ nhà, trắng trợn không thể nào trắng trợn hơn khiến Ngô Bình chỉ biết há hóc mồm chết lặng, hắn rất muốn chửi thế nhưng không dám chửi cùng không có lý do chửi, hai bên người tình ta nguyên không hề ép uổng gì, nếu làm lớn chuyện thì trừ cái danh nhân loại ra hắn hoàn toàn đuối lý.

Nếu có trách chắc chỉ có thể trách hắn quá khinh thường cái danh tổng giáo quan Lý Minh Nguyệt rồi.

Nghĩ đến đây Ngô Bình thoáng rùng mình nhìn qua thư lý đang đứng một bên nhỏ giọng nói:

- Người điều tra xem ai từng là học trò của nữ nhân kia, lập tức lôi về Vũng Hải ngay tuyết đối không được cho nên sân đấu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 161: Lưỡng tộc Minh ước 6
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, Ngô Bình trưởng quan cũng thở ra một hơi rồi mỉm cười hài lòng, dù sao phe mình cũng đã thắng hai trận tương đương với việc sở hữu quyền quản lý gần một nửa vùng lãnh thổ hoang nguyên, nếu thắng thêm hai trận nữa thì đúng là không còn gì bằng.

Tuy nhiên sau một lúc chờ đợi thì bên Đại Ca thôn lại cử ra một tiểu cô nương 14-15 tuổi ra sân làm ai nấy đều giật mình, chỉ có Minh Nguyệt và Tiểu Hắc là tràn ngập tiếu ý nhìn tiểu cô nương kia, Vũng Hải biết chơi bẩn thì Đại Ca thành cũng biết, nữ nhân kia không ai khác chính là đại sứ thân thiện của huyết tộc Mục Thanh Thanh.

Ngược lại bên phía Quân Phương thành chứng kiến tiểu nha đầu kia bước ra sân đấu, ánh mắt Lôi Hồng không khỏi kích động đứng dậy muốn ra sân, hiển nhiên từ lúc bị Thanh Thanh nói móc Lôi Hồng đã ghi thù trong lòng chỉ là không có cơ hội xuất thủ, nay nha đầu kia lại ra sân đúng là trời giúp mình.

Tuy nhiên khi Lôi Hồng còn chưa bước ra sân thì một cánh tay đã nắm chặc lấy nàng.

Nhìn lại hóa ra là Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình đang nhíu mày nhìn Lôi Hồng lạnh giọng nói:

- Ngươi muốn làm gì?

Mặc dù có chút hoảng sợ nhưng kẻ thù trước mắt Lôi Hồng không thể bỏ qua chỉ có thể đau khổ cầu xin:

- Chú Ngô Bình...!chú để cháu ra đánh trận này đi, ta đảm bảo sẽ đem chiến thắng về cho chúng ta.

Nghe thấy thế Ngô Bình giật mình hoảng sợ kiên quyết lắc đầu nói:

- Không được, đây là trận chiến quan trọng, người không được làm càn.

- Huống hồ ngươi mà có mệnh hệ gì ta biết ăn nói sao với cha ngươi.

Rõ ràng thiên kim tiểu thư như Lôi Hồng đi theo chuyến này chỉ để quan sát, hay nói đúng hơn là để “ké công”.

Chuyện cho nàng ra sân Ngô Bình có mười lá gan cũng không dám.

Tuy nhiên Ngô Bình không cho không có nghĩ là Lôi Hồng không có cách.

Khẽ đảo mắt một vòng Lôi Hồng tiếc nuối khó chịu nói:

- Không cho thì thôi, ta cũng chỉ muốn dành chiến thắng cho Vũng Hải thôi mà.

Thấy thế Ngô Bình khẽ nhíu mày nhưng vẫn dại dột thả tay Lôi Hồng ra nói:

- Ngươi tốt nhất ngoan...

- Khốn khϊếp...!Lôi Hồng đứng lại cho ta...

Đáng tiếc khi Ngô Bình còn chưa nói hết câu thì Lôi Hồng đã nhanh chân chạy ra săn bất chấp Ngô Bình đang giận dữ hét lên.

Nhảy ra giữa sân Lôi Hồng cười như không cười nhìn Thanh Thanh trước mặt.

- Tiểu nha đầu, hôm nay ta sẽ cho ngươi biết cái gì là đau khổn...

Nghe Lôi Hồng khıêυ khí©h Mục Thanh Thanh “đệ ruột” của Trần Lâm không hề yếu thế liếc nhìn Lôi Hồng cười khinh miệt nói.

- Nói ta nhỏ, hư...!ngươi có cái gì lớn hơn ta nào, tường thành tiểu thư...

Nhìn thấy nụ cười châm chọc của đối phương, Lôi Hồng vô thức nhìn theo ánh mắt kia liếc xuống nhìn bộ ngực 24in của mình rồi nhìn hai cập bưởi to tròn không hợp với tuổi của đối thủ, trong lòng vô thức hiện lên sự đố kỵ...

Rõ ràng tường thành tiểu thư trong lời nói kia là nhắm đến nàng, một nguồn nộ hỏa xen lẫn đố kỵ bốc lên trong lòng Lôi Hồng.

Nổi đau sâu kính bị người ta đâm vào Lôi Hồng triệt để bạo nộ, quanh cơ thể nàng bắt đầu xuất hiện từng tia lôi điện như linh xa uống lượn quanh cơ thể nàng rồi bốc lên cao, khí thế của Lôi Hồng chợt biến hóa nguyên trời lệch đất trở nên cuồng loạn bá đạo vô cùng...

Nhận thấy sự biến hóa của đối phương bộ vẻ cười cợt của Thanh Thanh của biết mất, thay vào đó là sự nghiêm túc không hợp với tuổi.

Không chỉ thế bộ dạng của Thanh Thanh cũng có sự biến hóa, một tay nàng để sau lưng hiện lên bộ dáng vô cùng tao nhã, cánh tay còn lại khẽ vung lên một thanh tiểu kiếm phẩm chất tím từ không gian giới chỉ đeo trên tay bay ra uống lượn xung quanh nàng làm cho nàng tựa như những nữ tiên nhân trong các bộ tiên hiệp.

Dĩ nhiên đây là bộ dạng mà Trần Lâm thích Mục Thanh Thanh chỉ làm ra vẽ mà thôi, thực tế Thanh Thanh điều khiển phi kiếm bằng niệm lực nên không cần phải làm ra thủ thể giả cả, thầm chí nàng nằm mà kiểu khiển cũng được.

Dưới sự điều động của Thanh Thanh phi kiếm như có linh tính phá không lao đến Lôi Hồng.

Thấy thanh kiếm đang bay đến lôi điện quanh người Lôi Hồng chợt trở nên bao động rồi tập trung lại tại cánh tay nàng, như một nữ lôi thần Lôi Hồng nhè nhàng tung ra một chiêu lôi quyền đánh bay phi kiếm rồi cấp tốc lao đến muốn tiếp cận Thanh Thanh...

Tuy nhiên phi kiếm đang lộn vòng trên không trung chợt uống lượn một vòng rồi lao đến muốn đâm sau lưng Lôi Hồng.

Cảm nhận được tiếng xé gió từ sau lưng Lôi Hồng không nhịn được nhíu mày, rút ra một thanh tiểu kiếm đeo bên hông, điện quang chớp động bao lấy thân kiếm tựa như một lôi thần chi kiếm chém về phía phi kiếm đang bay đến.

Tuy nhiên phi kiếm của Thanh Thanh là một trang bị phẩm chất tím không dễ gì bị phá hủy mà chỉ bị lôi kiếm của Lôi Hồng đánh bay ra xa, nhưng rất nhanh đã lao đến tiếp tục trận chiến...

Ngồi trên hàng ghế khán giả Ngô Bình vô cùng lo lắng đến toát cả mồ hôi, tuy hai bên đang rơi vào thế giằng co không ai làm gì được ai nhưng rõ ràng Thanh Thanh chiếm phần hơn.

Dĩ nhiên là do niệm lực của Thanh Thanh quá mức bá đạo.

Muốn đánh bại được Thanh Thanh trên cơ bản có hai cách.

Thứ nhất là trực tiếp phá hủy vũ khí của nàng ta, cái đó thì không chỉ Lôi Hồng mà rất nhiều kẻ đều không có khả năng làm được, đừng quên Thanh Thanh có đại gia bao nuôi, hiện tại nàng chỉ dùng vũ khí tím còn hơi “phèn” chứ sau này dùng trang bị cam hay thậm chí là đỏ thì đừng có mơ mà phá hủy vũ khí của nàng.

Cách hai chính là giống như Vương Báo ngày trước lao đến cận chiến với Thanh Thanh, nhưng chuyện đó thì năng lực như Lê Quý còn có thể chứ Lôi Hồng thì khó lòng mà làm được.

Tuy nhiên cận chiến vẫn là khuyết điểm lớn nhất của Thanh Thanh khiến cho Lăng Thiên Kiếm Mục Thanh Thanh dù rất mạnh nhưng vẫn không thể loạt vào top nhưng kẻ bất khả chiến bại được.

Bị thanh phi kiếm dây dưa không thể thoát ra được, Lôi Hồng tức giận liếc nhìn Thanh Thanh đang đứng một bên bộ dạng vô cùng nhàn nhã như xem kịch làm nàng đã tức giận lại càng tức giận hơn, nộ hỏa cứ thế cháy lên lôi điện quanh người cũng như có cộng hưởng trở nên càng cuồng bạo, như một lôi nhân hàng lâm.

Tức giận tung quyền đánh bay phi kiếm ra xa Lôi Hồng quay người lại vung tay ném thanh kiếm trong tay về phía Thanh Thanh.

Thanh kiếm phẩm chất lam bị lôi quang bao phủ phá không lao đến như muốn hủy diệt hết mọi vật trên đường đi của nó.

Biết không thế đối cứng với thanh lôi kiến kia, Thanh Thanh cấp tốc lui ra sau né tránh nhưng thanh lôi kiến vô cùng nhanh chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt nàng.

May mắn trước khi nó kịp đâm xuyên người Thanh Thanh thì nàng đã điều khiển phi kiếm bay về kịp lúc đánh bật nó ra xa.

Tuy nhiên lợi dụng thời cơ phi kiếm bay về bảo vệ Thanh Thanh thì Lôi Hồng đã lao đến, từng bước chân chớp động lôi điện lao đến, cánh được bao phủ bởi lôi quang như một lôi thần chi thủ đánh đến.

Trước tình hình nguy cấp đó Tiểu Hắc đứng bật dậy chuẩn bị lao đến cứu Thanh Thanh, một quyền kia không phải đơn giản bị đánh trúng chắc chắn Thanh Thanh sẽ bị nướng cháy, dù không chết nhưng cũng vô cùng khó coi.

Tuy nhiên đáp lại sự lo lắng đó Thanh Thanh chỉ mỉm cười quỷ dị.

Nhìn thấy nụ cười kia đồng tử Lôi Hồng chợt co rút lại, một dự cảm nguy hiểm hiện lên trong lòng nàng.

Cùng lúc đó mặt đất dưới chân nơi Thanh Thanh đứng lúc nãy, một thanh chủy thủ đen tuyền bất chợt phá đất mà ra lao đến đâm vào lưng Lôi Hồng.

Phi Thiên chủy thủ trang bị cam mà Trần Lâm để lại cho Thanh Thanh rốt cuộc cũng xuất hiện, hay nó đúng hơn nó đã nằm đó từ lâu.

Hơn ai hết Thanh Thanh biết rõ khuyết điểm của mình nên cách tốt nhất mà Trần Lâm gợi ý cho nàng chính là thiết kế “bẫy rập”, từ đầu nàng đã âm thầm giấu Phi Thiên dưới chân phòng khi bất trắc và rõ ràng nó đã phát huy hiểu quả không ngờ.

Bị Phi Thiên đâm trúng sau lưng Lôi Hồng đau đớn ngã quỵ xuống đất, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ cả một tấm lưng trắng của nàng, tuy nhiên Phi Thiê không chỉ là một thanh chủy thủ mà còn là một sợi dây, dây hoàng kim quấn quanh chui đao tuông ra quấn chặc lấy chân Lôi Hồng.

Khẽ mỉm cười một tiếng Thanh Thanh chầm chậm đi đến cười nói:

- Tường thành tiểu thư ngươi đâu hàng đi.

Tuy nhiên nghe thấy tiếng cười của Thanh Thanh, Lôi Hồng không chỉ không đầu hàng mà còn càng thêm tức giận gắng gượng muốn đứng dậy.

Thấy thế Thanh Thanh chỉ mỉm cười khinh bỉ rồi vung tay lên, phi kiếm dưới sự điều khiển của nàng lượn một vòng rồi lao đến Lôi Hồng đang đau đớn nằm dưới mắt đất, muốn cho vị tiểu thư kia chịu thêm chút đau khổ.

- Dùng tay.

Tuy nhiên khi phi kiếm còn chưa kịp lao đến thì một âm thanh hùng hồn đã vang lên, Ngô Bình cấp tốc lao đến chắn trước người Lôi Hồng, một quyền tung ta sống xung kích chấn bay phi kiếm ra xa, Thanh Thanh đứng cách đó không xa cũng chịu chung số phận bị dư chấn hắt văng.

Tuy nhiên một bóng đen đã lao đến ôm gọn lấy nàng.

Liếc nhìn Thanh Thanh bị thương không nhẹ nằm trong l*иg ngực mình, Tiểu Hắc triệt để bạo nộ đám đυ.ng đến đồng tộc trước mặt nàng đúng là muốn chết, lạnh lùng rút ra cự phủ đeo sau lưng Tiểu Hắc không hề khoan nhượng một phủ bổ về phía Ngô Bình.

Lôi Hồng đang nằm sau lưng mình Ngô Bình không có khả năng né tránh chỉ có thể cắn răng đối cứng.

Nhất quyền nhất phủ đối đầu nhau.

Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, mặt đất chấn động dữ dội khỏi bụi mù mịt.

Từ trong làn khói Ngô Bình ôm lấy Lôi Hồng lao ra, cánh tay run run gớm máu chỉ có thể hít những hơi thở khó nhọc, rõ ràng Ngô Bình đã bị thương không nhẹ.

Ngược lại Tiểu Hắc lông tóc không chút tổn thương một tay ôm lấy Thanh Thanh, một tay cầm cự phủ tự như ma thần bế công chúa chầm chậm tiến lên.

Tuy nhiên Minh Nguyệt đã đứng giữa hai phe mỉm cười nhìn Tiểu Hắc ép lui khí thế của nàng rồi liếc nhìn Ngô Bình.

Thấy thế Ngô Bình không khỏi thở dài rồi liếc nhìn Lôi Hồng trong l*иg ngực.

Phi thiên vô cùng độc nếu rút ra sẽ để lại vết thương vô cùng lớn hoàn toàn có thể ảnh hưởng đến tính mạng, cách tốt nhất là mổ lấy nó ra.

Tuy nhiên trong lúc Ngô Bình và Tiểu Hắc giao thủ Thanh Thanh đã bất chấp thương thế điều khiển phi thiên ngạnh sinh sinh rút ra, làm cho vết thương của Lôi Hồng trở nên đặc biệt nghiêm trọng, nếu không xử lý tốt sẽ rất nguy hiểm.

Đại thế đã mất, Ngô Bình cũng là kẻ đuối lý khi ra tay trước nên chỉ có thể thở dài cười nói.

- Ta thay mặt Quân Phương thành và Vũng Hải xin lỗi các vị về sự đường đột của mình...

- Chỉ là nàng ta là Lôi Hồng con gái của Lôi Thành, cháu ruột của Lôi Chấn, nếu nàng có mệnh hệ gì Vũng Hải sẽ không để yên.

Nghe thấy thế Minh Nguyệt khẽ nhíu mày cười như không cười nói:

- Nói như vậy ta phải cảm ơn Ngô trưởng quan rồi.

Tuy nhiên trước lời nói đầy tính khıêυ khí©h kia Ngô Bình chỉ lắc đầu nói:

- Không...!ta không có ý đó.

- Ta chỉ muốn nói chúng ta tiếp tục dây dưa để nàng ta chết, ta và các vị đều sẽ không có lợi.

- Trận đấu này chúng ta thua, trận sau cũng không cần phải đánh nữa.

- Quân Phương thành chấp nhận lấy 1/3 lãnh thổ hoang nguyên.

Nghe Ngô Bình nói thế Minh Nguyệt khẽ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, quả thật nếu Lôi Hồng chết quan hệ giữa huyết tộc và Vũng Hải sẽ trở nên vô dùng gay gắt, tuy huyết tộc không sợ Vũng Hải nhưng vì một việc nhỏ mà sinh ra mâu thuẫn thì không đáng một chút nào.

Bất chợt khi hai bên đã gật đầu xác nhận thì Tiểu Vũ đã tiến lên lắc đầu nói.

- Trận cuối chúng ta vẫn chưa đánh, nếu xử Quân Phương thua cũng không công bằng...

- Hay là như vậy đi, vì không đánh nên xử hoà, mỗi bên chia một nửa.

- Các vị thấy thế nào?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 162: Ngoại thành Vũng hải
Nghe thấy lời nói của Tiểu Vũ mọi người có mặt đều không khỏi giật mình, thông thường trong trường hợp này người khác đều cố gắng bắt bớ đối thủ, còn đằng này Tiểu Vũ lại chấp nhận chia một nữa quyền quản lý vùng hoang nguyên cho đối thủ, thật sự là quá mức kỳ là.

Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ hai lão làn trong chính trường như Ngô Bình và Minh Nguyệt cũng hiểu được huyền cơ trong đó.

Ngô Bình không nhịn được khẽ liếc nhìn Tiểu Vũ, trong ánh mắt vô thức hiện lên tia sát ý nhàn nhạt nhưng rất nhanh đã biến mất, còn Minh Nguyệt thì mỉm cười hài lòng nhìn Tiểu Vũ.

Người đáng sợ nhất trên đời ngoài kẻ điên ra thì chính là kẻ biết từ bỏ, từ bỏ cái lợi trước mắt nhưng đạt được cái lợi sau này.

Tiểu Vũ chính là người đã đề nghị cuộc đấu này và cũng là người kết thúc nó.

Tuy nhiên khi mọi người đều quên đi ý nghĩa thật sự của trận chiến này thì Tiểu Vũ vẫn nhớ.

Cái gọi là quyền quản lý vùng hoang nguyên chỉ là thứ trên danh nghĩa, hiện tại dù mỗi bên đã sở hữu một nữa vùng hoang nguyên nhưng cũng không ai dám đi quá xa thành trì của mình, không phải sợ đối phương mà là sợ kẻ thứ ba trên vùng đất này, tộc đàn chó hoang.

Thế nên cái “quyền quản lý” chỉ đơn giản là “mặt mũi”, Vũng Hải không thể mất mặt dân cả hoang nguyên cho kẻ khác, người lại huyết tộc cũng không muốn khu vực này mang tên Vũng Hải, thế nên hòa là kết quả tốt nhất, vừa có thể làm kẻ thù không nổi máu nóng làm càn vừa có thể làm ông chủ là huyết tộc hài lòng.

Chỉ có đều độ chịu chơi dám buôn bỏ cái nhỏ nhặt để đạt được cái lớn lao cho đại cục như Tiểu Vũ vẫn làm cho hai đại cự đầu chú ý, chỉ là có người vui có kẻ lại buồn rầu.

Kẻ mạnh không đáng sợ mà kẻ mạnh có đầu óc mới đáng sợ nhất và Tiểu Vũ có mạnh hay không thì không ai biết, nhưng chắc chắn nàng ta có đầu óc.

Khẽ mỉm cười một tiếng Ngô Bình chắp tay với Minh Nguyệt rồi quay người rời đi, việc hòa ức giữa hai bên đã xong nhưng công việc của lão vẫn chưa kết thức nhất là giải quyết thương thế của Lôi Hồng và báo cáo lại cho cấp trên.

Ngược lại Minh Nguyệt cũng không nhàn rỗi, chuyến đi này Trần Lâm đã giao không ít nhiệm vụ cho nàng.

Đầu tiên là kiếm tạo pháo đài Nguyệt Lượng sẵn sàng hổ trợ tiểu đệ Đại Ca thành khi có biến.

Dĩ nhiên pháo đài Nguyệt Lượng sẽ do chính Minh Nguyệt quản lý, từ đó tiến hành kế hoạch “làm màu” của Trần Lâm.

Huyết tộc có tam đại nữ vương thì cũng nên có ba đặc khu hành chính tương ứng, Huyết Linh đã có Huyết Thành trung tâm hành chính điều hành cả huyết tộc, Thanh Vân đã có Băng Cung quản lý toàn bộ khu vực Thập Vạn Đại Sơn mỏ sắt lớn nhất của huyết tộc và cũng là nơi cung cấp trang bị cho cả đại tộc, chỉ có Minh Nguyện đại tỷ chưa có gì, thế nên Trần Lâm quyết định kiếm tạo pháo đài Nguyệt Lượng cho nàng.

Dĩ nhiên gọi là pháo đài thì hiển nhiên Nguyệt Lượng chính là nơi tập trung quân đội, tuy nhiên nhiệm vụ chính của nó chính là giao thương hàng hoá với nhân loại, việc mà có lẽ chỉ có Minh Nguyệt làm tốt nhất.

Tiếp theo chính là xây dựng Đại Ca thành, biến nó thành trung tâm buôn bán giữa huyết tộc và nhân loại.

Dĩ nhiên hàng hóa mà huyết tộc muốn trao đổi với nhân loại Trần Lâm đã nghĩ từ trước, chỉ đơn giản gồm ba thứ.

Thứ nhất là lương thực, nghe thì có vẻ vô lý khi gần như các đại thế lực đều tìm ra cây lương thực cho riêng mình cần gì phải mua từ huyết tộc, nhưng lương thực mà Trần Lâm muốn bán lại khác, chúng không phải lương thực phổ thông mà là xa xỉ phẩm như rau, củ, quả các loại, những thứ đó chỉ có mỗi huyết tộc có và Trần Lâm tin không ít cao tầng của các đại thế lực sẽ thích ăn lẩu như mình.

Thứ hai dĩ nhiên không gì khách chính là rượu, đây là thị trường độc quyên giữa hệ thông và huyết tộc nên Trần Lâm không chỉ muốn bán xa mà còn muốn bán gần.

Cuối cùng chính là kim loại, mặc dù địa nham kim tinh không đủ cho huyết tộc trang bị hết cho đại quân đang ngày một lớn mạnh của mình nhưng bán cho những kẻ “chơi thân” cũng là một hình thức ngoại giao không tệ.

Dĩ nhiên đổi lại đối tác của huyết tộc có thể dùng ba thứ để buôn bán với huyết tộc, đó là thần tệ, cổ vật và gái...

Đây là thiết luật do Trần Lâm đề ra chỉ có đều khi nghe yêu cầu cuối cùng Minh Nguyệt có xúc động muốn đánh chết hắn.

Tuy nhiên dù Minh Nguyệt thấy yêu cầu của Trần Lâm rất vô lý nhưng không thể làm gì khác hơn ngoài chấp nhận, bắng chứng rõ ràng nhất chính là không chỉ Lý Anh My mà có thêm hai nữ quân nhân bị Minh Nguyệt âm thầm lôi kéo về pháo đài Nguyệt Lượng chỉ trờ Trần Lâm về trích huyết cho cả ba...

.

Trở lại với Vũng Hải.

Trần Lâm hồn nhiên không hề biết rằng có ba cô gái đang đợi cậu về cho máu, chỉ lặng nhìn tòa đại căn cứ trước mặt.

Sau bao phen vất vả rốt cuộc Trần Lâm cũng đến được đại căn cứ Vũng Hải, một trong ba khối đại căn cứ của chính quyền Lôi Chấn.

Tuy nhiên nó lại khác xa so với tưởng tượng của Trần Lâm, hay nói đúng hơn Trần Lâm thật sự chưa đến Vũng Hải mà chỉ đến khu sinh sống của nạn dân mà thôi.

Liếc nhìn bức tường thành cao lớn như một rào gắn phân chia khu đô thị Vũng Hải bên trong và khu nhà đất không khác gì khu ổ chuột của những nạn dân ở bên ngoài, Trần Lâm không khỏi thở dài, người với người mà còn sống tách biệt như vậy không biết đời sống người dân thế nào...

Nghe tiếng thở dài của Trần Lâm, Thanh Hải đứng bên cạnh của liếc nhìn tòa đại thành mặt nói:

- Đại nhân, Vũng Hải mà chúng ta có thể đến chỉ có khu bên ngoài, còn bên trong chúng ta không có tư cách đi vào, tôi cũng không biết bên trong như thế nào.

- Tuy nhiên ở bên ngoài cũng sống khá khỏe, có thể mua bán trao đổi hay ở lại đều được.

Trần Lâm gật gật đầu bước xuống xe chầm chậm đánh giá những ngôi nhà đất trước mặt.

Về tổng thể ngoại thành Vũng Hải còn thua cả thôn nát của Vương Báo, hầu kết các kiến trúc đều được xây dựng bằng gỗ và đất trông khá tồi tàn, người qua lại tuy nhiều nhưng khuôn mặt đều xanh xao do thiếu dinh dưỡng, tốt nhất chỉ có những quân nhân tuần tra là tươi tắn hơn hẳn.

Quả thật ngoài việc được chính quyền Vũng Hải bảo vệ thì đời sống ở đây cũng không có gì hơn được nhưng thôn trang của vung hoang nguyên, thảo nào rất nhiều thế lực chấp nhận ở lại nơi đồng cỏ kia cũng không chịu đến Vũng Hải...

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang đánh giá ngoại thành Vũng Hải thì một nhóm cảnh vệ quân đi đến, một quân nhân dừng như là độ trưởng tiến đến khẽ đánh giá Trần Lâm rồi lên tiếng hỏi:

- Hai người các anh từ nơi khác đến?

Nghe thấy quân nhân kia hỏi, Trần Lâm không hề lên tiếng chỉ lẳng lặng đánh giá họ, ngược lại Thanh Hải khá biết điều mỉm cười nói:

- Phải thưa trưởng quan, chúng tôi là nạn dân từ hoang nguyên đến đây.

- Sự kiên đàn chó hoang chắc các anh cũng đã biết.

Nhận được câu trả lời của Thanh Hải vị Quân nhân kia có lẽ đã quá quen nên chỉ khẽ gật gật đầu thở dài nói:

- Được rồi không cần căng thẳng, chúng ta chỉ làm nhiệm vụ mà thôi.

- Dạo này có không ít kẻ cũng từ hoang nguyên đến, để đề phòng trị an các anh giao ra hết súng ống cho chính quyền Vũng Hải.

- Dĩ nhiên chúng tôi sẽ trả một phần lương thực tương ứng.

Nghe thấy thế Thanh Hải vội vàng tiến lên mỉm cười nói:

- Thưa trưởng quan chúng tôi đi vội vãn không hề đem theo súng ống.

Khẽ đánh giá hai người vị trưởng quan kia gật gật đầu nhưng vẫn nghiêm mật nói:

- Chúng tôi cần kiểm tra một chút.

Nghe thấy thế Thanh Hải thoáng lo lắng sợ tên không biết điều Trần Lâm làm bậy liên tụy đến mình.

Tuy nhiên Trần Lâm hiểu rõ câu nhập gia tuỳ tục, huống hồ họ kiểm tra cũng không hề sai.

Cứ thế Trần Lâm để mặc cho đám cảnh vệ quân kiểm tra, tuy nhiên cũng chỉ là kiểm tra sơ bộ dù sao súng cũng không dể giấu.

Xong xuôi mọi việc vị trưởng quan kia gật đầu cười nói:

- Cảm ơn các anh đã hợp tác, tuy nhiên tình hình hiện tại không tốt lắm các ngươi nên cẩn thận.

- Còn nữa Vũng Hải cấm dùng súng trong khu dân cư nhưng thứ khác thì không, dù sao ở đây cũng không ít thợ săn.

- Các anh tự mình bảo trọng.

Liếc nhìn người xung quanh đều đem theo dao phai, đao, kiếm các loại không khác gì phim kiếm hiệp, Thanh Hải mỉm cười khách khí nói:

- Đa tạ trưởng quan đã nhắc nhở.

Khẽ đánh giá hai người Trần Lâm lần nữa vị trưởng quan cũng không làm khó họ tiếp tục tuần tra.

Nhìn nhóm quân nhân bỏ đi Trần Lâm khẽ mỉm cười nói:

- Xem ra đám quân nhân ở đây đều không phải quá mức rồi tệ.

Nghe thấy thế Thanh Hải bật cười lắc đầu nói.

- Chỉ có một bộ phận nhỏ mà thôi.

- Những quân nhân mặc cảnh phục chịu trách nhiệm trị an kia còn biết chút quy của mặt ngoài, cò lại đều không khác nhóm tuần tra mà chúng ta gặp bìa rừng là mấy thậm chí tồi tệ hơn...

- Ngoài ra những cảnh vệ quân kia chỉ làm màu với những kẻ mới đến, ở đây có khối người tàng trữ súng ống chỉ là họ không dám dùng trước thanh thiên bạch nhật mà thôi.

Nghe Thanh Hải nói thế Trần Lâm khẽ nhíu mày rồi như nhớ ra gì đó mỉm cười hỏi.

- Ngươi giấu súng ở đâu rồi?

Nghe Trần Lâm hỏi Thanh Hải mỉm cười nhỏ giọng nói.

- Một túi lương thực của ta đó, ngài đừng nói lớn...

Thấy thế Trần Lâm không khỏi bậy cười, rõ ràng tên Thanh Hải kia đã đùng một túi lương thực mua chuộc tên cảnh vệ quân để hẳn bỏ qua cho cây súng ngắn của y.

Quả thật đúng như Thanh Hải nói, mạt thế hàng lâm ở đâu cũng vậy, chỉ là Vũng Hải sáng sủa hơn một chút mà thôi, hay nói đúng hơn ở đây người ta làm việc lén lúc hơn mà thôi.

Nhưng nhiêu đó thôi cũng đỡ hơn những tên bên ngoài rất nhiều, cái khu ổ chuột ngoại thành này rất đáng để tham quan.

Đứng một bên Thanh Hải lo lắng nhìn Trần Lâm một lúc rồi nhỏ giọng nói:

- Đại nhân chúng ta đã đến Vũng Hải, nhiệm vụ của tôi cũng đã xong, không biết ngài....

- Được rồi ngươi có thể đi.

Trần Lâm không nhanh không chậm nói.

Nhìn bề ngoài Thanh Hải khá khách khí với Trần Lâm nhưng thực tế là sợ Trần Lâm nhiều hơn nên luôn muốn tránh xa tên ôn thần như cậu.

Ngược lại Trần Lâm chỉ lợi dụng hắn kể đến Vũng Hải mà thôi, xong việc cũng không cần để hắn đi theo bên cạnh làm gì, dù sao Thanh Hải cũng không phải người địa phương hiểu biết về nơi này chắc chỉ hơn mỗi Trần Lâm, sau này bắt một người địa phương dẫn đường sẽ tốt hơn rất nhiều.

Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Thanh Hải vui mừng vội vàng cúi người trước Trần Lâm rồi chạy đi mất.

Thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười một mình tham quan Vũng Hải.

Trên con đường bằng đất vô số các ngôi nhà xập xệ san sát nhau bày bán vô số mặt hàng nhưng đa phần đều là ve chạy trong mắt Trần Lâm nên cậu chỉ nhìn qua như hai người dưng.

Bất chợt phía xa xa trên một bải đất trống, một đoàn người xanh xao không khác gì thây ma đang xếp hàng thu hút sự chú ý của Trần Lâm, tò mò hóng chuyện Trần Lâm không khách khí tiến đến xem sao.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện đây là nơi phát đồ cứu tế của Vũng Hải, xem ra Vũng Hải cũng không tồi tệ đến mức để nạn dân chết đói, thậm chí còn tạo khá nhiều công việc cho các nạn dân nếu không cả Vũng Hải to lớn đã thành nhà xác hết rồi.

Chỉ là chuyện ai chết liên quan gì đến Trần Lâm, thấy không có gì vui Trần Lâm không chút chần chờ quay người bỏ đi.

Tuy nhiên khi đang định bỏ đi thì cô gái làm công tác phát cháo kia lại thu hút sự của ý của Trần Lâm, máu dại gái nổi lên Trần Lâm không khách khí cầm một cái chén đã được chuẩn bị trước rồi đứng đó xếp hành, đúng là ngu không thể tả....

Cứ thế sau hơn một tiếng đứng đợi cũng đến lực Trần Lâm, nhìn nữ nhân đang múc cháo cho mình Trần Lâm mỉm cười như một thằng biếи ŧɦái đánh giá nàng ta từ đầu đến chân.

Nhìn chung nàng ta không đẹp lắm hay nói đúng hơn là xấu xúc phạm người nhìn kinh sợ người xem, nếu không phải chết đói chỉ sợ không ai dám đến lĩnh cháo, quả là một chiến thuật hay của Vũng Hải.

Tuy nhiên nàng ta xấu không phải trời sinh mà là do tai nạn, bởi lẽ dáng người của nàng ta cực kỳ đẹp, ngực nở mong công nước da trắng ngần như tuyết, mái tóc đen tuyền xoả dài cùng đôi mắt to tròn long lanh, không phải mỹ nữ thì còn là gì.

Nhưng không hiểu sau nàng ta lại bị bỏng cực kỳ nghiêm trọng, một nửa khuôn mặt bị cháy đen chằng chịt các vét sẹo, con mắt cũng bị cháy đen để lộ ra hốc mắt đen ngòm, mái tóc cũng vì thể mà cháy hết một bên trong không khác gì ác quỷ dưới địa ngục.

Không chỉ thế vết bỏng còn lang ra đến cả bờ vai và một bên ngực khiến nàng có thể dọa sợ bất kỳ kẻ nào vô tình nhìn vào, đến cả những người nhận cháo chỉ dám cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng vào nàng.

Tuy nhiên Trần Lâm khác, có lẽ ăn sơn hào hải vị quá nhiều nên tự dưng thấy khó quẹt ngon...

Khẽ tiếp nhân chén cháo trong tay nàng ta Trần Lâm mỉm cười tự nhiên nói:

- Chào người...!à người phát cháo.

- Tại hạ là Trần Lâm mới đến đây, không biết...

Nghe thấy Trần Lâm hỏi cô gái thoáng kinh ngạc liếc nhìn Trần Lâm, nhưng không hề nói gì tiếp tục làm việc.

Bị cô gái xem như người vô hình, Trần Lâm chỉ biết hát bài con sông quê rồi cầm lấy chén cháo bỏ đi.

Phía sau Trần Lâm chứng kiến hết tất cả, một trung niên gần gò không nhịn được thán phục nói:

- Này tiểu tử nhan sắc như vậy mà ngươi cũng không tha.

- Không lẻ túng thiếu đến độ kia, ta nói chơi gái chỉ tốn một ổ bán mì đen mà ngươi cùng không có đúng là không có tiền đồ.

Bị trung niên kia khinh thường, Trần Lâm không hề tức giận chỉ khẽ quay người lại nhìn hắn ta cười nói:

- Lão nói thông tin của cô gái kia cho ta nghe, chén cháo này cho lão.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 163: Lôi Uyển Nhi
Khác với những thôn trang vùng hoang nguyên mà Trần Lâm từng đi qua, Vũng Hải không chỉ tạo việc làm cho những nạn dân mà còn phát cháo miễng phí cho họ.

Tuy nhiên mỗi ngày chỉ phát cho một chén cho một người mà thôi.

Ngoài ra cháo mà Vũng Hải phát cũng không có nổi một hạt gạo, trên cơ bản đều là nước pha với một chút bột Chuối Ngô, vô cùng loãng thua xa cháo của Lê Dũng đã từng phát.

Thế nên kẻ ăn sung mặt sướиɠ như Trần Lâm không hề thèm đυ.ng đến nó.

Tuy nhiên nó lại là lương thực cứu mạng của rất nhiều người tại đây, nên ai nấy đều không khách khí húp sạch thứ nước trong chén của mình, sau đó dùng ánh mắt đầy tham lam nhìn chằm chằm cái nồi cháo to lớn phía xa, tuy nhiên mỗi người chỉ được lĩnh một chén nên chỉ đành chịu...

Thế nên tự nhiên có chén cháo từ trên trời rơi xuống, trung niên nhân kia không khỏi vui mừng ra mặt, nhưng sống tại mạt thế lão ta không phải ngốc nên tràng đầy cảnh giác nhìn Trần Lâm nói:

- Ngươi không gạc ta chứ?

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ bật cười rồi đổ một nửa chén cháo vào chén của lão nói:

- Cho lão một nửa trước, nói xong ta cho lão một nửa còn lại.

- Tuy nhiên ngươi dám gạt ta thì đừng có trách.

Nói xong Trần Lâm đạp mạnh xuống đất, mặt đất dưới chân bị một cước của Trần Lâm làm cho rạng nứt khiến trung niên kia sợ vở mật...

Biết đυ.ng phải một người chơi cấp cao, trung niên nhân kia mỉm cười thiên lành nói:

- Đại nhân yên tâm, ở Vũng Hải này ta có biệt danh là Vạn Sự Thông, cái gì ở đây ta đều biết.

- À...!à...!để ta kể đừng nóng...

- Cô gái kia nếu lão nhớ không lầm hình như gọi là Lôi Uyển Nhi.

- Tính ra cô ta có lai lịch không nhỏ đâu, cha của cô ta và Lôi Thành là anh em.

- Chỉ là cha của cô ta lại là con vợ bé nên quan hệ với Lôi Thành không được tốt lắm...

- Sau mạt thể cha của cô ta không may bỏ mạng, Lôi Thành cũng không khách khí đuổi hai mẹ con cô ta ra khỏi nội thành...

Nghe trung niên “Vạn Thông” kia kể Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, không ngời cô gái phát cháo kia lại có lai lịch lớn đến vậy, tính ra cũng có thể xem như tiểu công chúa của Vũng Hải, thảo nào tuy làm việc khá vất vả nhưng cử chỉ của nàng lại vô cùng tao nhã chứng tỏa nàng có giáo dục vô cùng tốt thậm chí là nghiêm khắc...

Tuy nhiên đều đó lại càn làm Trần Lâm tò mòn hơn, quay qua trung niên “Vạn Thông” đang húp cháo hỏi.

- Thế dung mạo của nàng ta là bị sao?

Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông uống hết chén cháo rồi thở dài lắc đầu nói:

- Tính ra nàng ta cũng thật bất hạnh...

- Sau khi bị đổi ra ngoài thành hai mẹ con nàng ta bị một đám lưu manh bên ngoài nhắm đến, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc không được bảo vệ chính là mồi cho bọn sói...

- Thế là chuyện gì đến cũng phải đến đám khôn kiếp kia xong vào nhà của họ ý đồ làm bậy, không may căn nhà bị cháy đám khốn kia kịp bỏ chạy nhưng hay mẹ con họ thì không...

- Mẹ của nàng ta bị thiêu chết tại chỗ còn nàng ta bị bỏng nặng nên mới có bộ dạng bây giờ...

- Tuy nhiên cũng may cho nàng ta là chuyện đó lại kinh động đến tai Lôi Chấn, lão tức giận chạy xuống Vũng Hải chửi Lôi Thành một trận rồi để nàng ta làm công việc phát cháo sống qua ngày...

Nghe trung niên cái gì cũng thông kia kể Trần Lâm không khỏi thở dài rồi liếc nhìn Lôi Uyển Nhi đang phát cháo phía xa.

Bị Trần Lâm nhìn qua Lôi Uyển Nhi thoáng giật mình nhìn đi chỗ khác, có lẽ đã rất lâu nàng chưa được ai nhìn như vậy.

Đạt được mục đích Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi ném nửa chén cháo còn lại cho trung niên Vạn Thông.

Thấy thế lão vội vàng tiếp nhận chén cháo rồi mỉm cười khách khí nói:

- Đa tạ...!đa tạ đại nhân, ngài đúng là người tốt.

Khẽ bật cười lắc lắc đầu Trần Lâm bất chợt ném một túi bột Chuối Ngô trước mặt trung niên Vạn Thông rồi nói:

- Dẫn ta đi tham quan Vũng Hải, túi bột kia là của ông.

Nhìn thấy túi bột Chuối Ngô dưới đất trung niên Vạn Thông cười không ngậm được mồm vội vàng cất túi bột rồi nói:

- Đại nhân yên tâm, tôi là Vạn Sự Thông cái gì của Vũng Hải này tôi đều biết.

- Ngài để tôi làm hướng dẫn viên là một quyết định vô cùng sáng suốt...

Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười nói:

- Thế nữ nhân đẹp nhất ở đây là ai, lão có biết không...

Bị Trần Lâm hỏi trung niên Vạn Thông như được gãi đúng chỗ ngứa với cùng nhiệt tình nói:

- Cái này thì ngài hỏi đúng người rồi.

- Nội thành thì ta không biết nhưng ngoại thành này thì, hư..

hư...!không thoát khỏi lòng bàn tay của lão.

- Mỹ nữ thuộc hàng đệ nhất ở ngoại thành có hai người.

- Đầu tiên là nữ nhân của La Thiên lão đại Băng Thiên hội, nàng ta không ai khác chính là Lâm Mỹ Anh diễn viên nổi tiếng của Hoa Trung quốc trước mạt thế, sau này không hiểu sao lại rơi vào tay La Thiên.

- Thứ hai là nữ nhân của Thái Trọng thành của của ngoài thành Vũng Hải, mặc dù xét cho cùng Thái Trọng chỉ là thuộc hạ của những kẻ ở nội thành nhưng lại là thổ hoàng đế tại ngoại thành này, thế nên nữ nhân của hắn chắc chắn là đẹp.

- Tuy nhiên nàng ta lại khá kín tiếng nên không ai biết nàng ta tên gì, chỉ có một lần lúc Thái Trọng lên làm thành chủ từng xuất hiện một lần, nhưng cũng vì lần đó mà làm điên đảo không biết bao nhiêu người.

Đứng một bên nghe tên Vạn Sự Thông kia thao thao bất tuyệt Trần Lâm không khỏi chết lặng, cậu chỉ hỏi chơi một câu vậy mà tên này lại nhiệt tình như vậy.

- Được rồi không cần nói nữa mau dẫn ta lên đừng.

Không thể nhịn được nữa Trần Lâm lạnh giọng nói...

Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông chỉ ngượng cười nói:

- Được rồi ta sẽ dẫn ngài tham quan.

- À mà gái đẹp ở đông ngoại thành rất tươi và ngon, giá cả tuy có chút chát nhưng chất lương vô cùng tốt, nếu muốn ta dẫn ngài đến trước.

- He...!he...

Nghe thấy tên kia lại huyên thiên chuyện Trần Lâm không nhịn được tức giận:

- Ngươi nói nhiều quá còn không mau dẫn ta đến đó.

Đá đít trung niên Vạn Thông một cái Trần Lâm không khách khí lôi hắn bỏ đi, nếu không chắc đến tối cũng chưa đi được.

Tuy nhiên khi Trần Lâm bỏ đi Lôi Uyển Nhi lại len lén nhìn theo bóng lưng của cậu rồi lắc đầu thở dài.

Cứ thế dưới sự hướng dẫn của trung niên Vạn Thông, Trần Lâm dạo quanh ngoại thành Vũng Hải chứng kiến không ít người sống sót ở đây đều mặt xanh xao vàng vọt, hiển nhiên nơi đây cũng bị thiếu lương thực không khác gì nhưng thôn trang ở vùng hoang nguyên, chỉ là không chết đói mà thôi.

Không ngờ đại căn cứ như Vũng Hải cũng thiếu lương thực Trần Lâm không nhịn được hỏi.

- Này Vạn Thông theo ta biết Vũng Hải đã có cây lương thực, sao nơi đây lại thiếu lương thức đến ai nấy đều xanh xao như vậy.

Bị Trần Lâm gọi là Vạn Thông trung niên nhân rất muốn chửi thề, lão tên là Vạn Sư Thông qua miệng Trần Lâm chỉ còn Vạn Thông, nghe sao cảm thấy kỳ kỳ.

Nhưng người ta đã bỏ tiền muốn gọi gì lão đều không dám phản đối chỉ có thể kiên nhẫn trả lời câu hỏi của dù khách.

- Thật ra tình hình thiếu lương thực đã có từ lâu, chỉ là gần đầy đặc biệt nghiêm trọng.

- Nghe đâu vùng hoang nguyên, nơi cũng cấp lương thực chính cho Vũng Hải gặp vấn gì đó, quân đội đã đến đó giải quyết không biết thế nào rồi.

Nghe thấy thế Trần Lâm có chút chột dạ, cái vấn đền của vùng hoang nguyên kia không phải Phi Vũ thôn thì còn là gì.

Khẽ ho khan một tiếng Trần Lâm khó hiểu hỏi:

- Thế tại sao Vũng Hải không trồng ở gần đây việc gì phải đến tận vùng hoang nguyên kia?

Quả thật đây là việc làm Trần Lâm vô cùng khó hiểu, xung quanh Vũng Hải cũng không ít cánh đồng trồng ở đó cũng vậy việc gì phải đến tận hoang nguyên làm gì.

Nghe thấy thế trung niên Vạn Thông liếc nhìn Trần Lâm rồi nói:

- Chuối Ngô có độc chắc cái này cậu đã biết rồi, thế nên Vũng Hải không thể trồng gần căn cứ mà phải trồng xa một chút.

- Tuy nhiên xung quanh Vũng Hải cũng không yên bình, trừ phía tây và bắc đã được kiểm soát còn lại đều bị thây ma hay hung thú chiếm đống.

- Thế nên Vũng Hải mới buột phải đem Chuối Ngô phát triển về hướng tây cũng chính là hoang nguyên.

Được trung niên Vạn Thông giải thích Trần Lâm không khỏi gật gật đầu.

Quả thật dù Vũng Hải là đại căn cứ của nhân loại nhưng chỉ chiến được một phần đất nhỏ, còn lại đều là lãnh địa của hung thú hay thây ma chiếm đống, muốn trồng Chuối Ngô mà không để ảnh hưởng đến căn cứ là rất khó.

Tuy nhiên Vũng Hải vẫn có một cách đồng Chuối Ngô ở phía bắc, chỉ là lương thực thu được đều đã phục vụ hết cho nội thành còn bên ngoài thì không hề có phần, cái đó là tuyệt mật của Vũng Hải nên Vạn Sự Thông có thông đến cách mấy cũng không biết.

Bất chợt khi đang mãi nói chuyện thì hai người Trần Lâm vô tình đến một con đường khá sầm uất, hai bên đường đi bày đầy đủ các loại đồ vật, không chỉ thế những chủ quán ở đây khí sắc cũng tốt hơn những người khác không ít.

- Nơi này gọi là khu Gà Đất cũng là nơi chuyện bán các loại tạp hóa.

- Chỉ cần có lương thực hoắc Lôi Tệ thì ngài có thể mua được rất nhiều thứ ở đây.

Thấy Trần Lâm đang nhìn quanh trung niên Vạn Thông vô cùng chuyên nghiệp giải thích.

Tuy nhiên lời giải thích của lão lại làm Trần Lâm ngạc nhiên.

- Lôi Tệ, nó là gì?

Nghe Trần Lâm đến Lôi Tệ cũng không biết trung niên Vạn Thông rất muốn biết tên này từ đây chui ra, nhưng lão không giám hỏi chỉ có thể cắn răng giải thích.

Qua lời giải thích của trung niên Vạn Thông thì Trần Lâm cũng đại khái hiểu ra.

Lôi Tệ không gì khác chính là đơn vị tiền tệ do chính quyền Lôi Chấn phát hành, thế nên nó hiển nhiên là tiền tệ lưu thông của ba đại căn cứ thuộc chính quyền Lôi Chấn quản lý là Vũng Hải, Phần Thiên và Viễn Đông.

Vì thể tiền lương cho quân nhân, tiền công cho các công dân làm việc cho Vũng Hải đều được trả bằng Lôi Tệ này, ngoài ra cũng có thể dùng lương thực, súng ống đạn dược để đổi lấy Lôi Tệ, dĩ nhiên cũng có thể dùng cả Thần Tệ của hệ thống để đổi nhưng không ai ngu đến mức đó.

Bù lại Lôi Tệ trong Vũng Hải hay hai căn cứ khác chính là tiền có thể dùng để mua mọi thứ.

Tuy nhiên hình thức vật đổi vật cũng được chấp nhận, thế nên Trần Lâm muốn mua gì đó cũng không nhất thiết phải đổi Lôi Tệ để dùng mà trực tiếp dùng lương thực vẫn được, thậm chí với tình hình thiếu lương thực như hiện tại dùng lương thực trực tiếp đổi còn có giá hơn.

Hiểu rõ mấy trăm búi bột Chuối Ngô trong không gian giới chỉ của mình là một có số khá lớn, Trần Lâm khi không trở thành một đại gia nên thích ý mỉm cười vừa đi dạo vừa xem các mặt hàng ven đừng.

Nhìn chúng đã số đều là tạp hóa tức là cái gì cũng có, từ nồi niêu xoong chảo, đến cả máy móc, thiết bị đã hỏng đều có đủ, thậm chí quần áo, giày dép đều có luôn chỉ có ba con sói hay băng siêu thắm là không thấy.

Nghe thì có vẻ vô lý khi ai lại mua những thứ kia nhưng thực tế lại khác, ngươi có lương thực nhưng không có dụng cụ thì làm sao mà nấu, dù sao khi chạy nạn ai nấy đều chạy đi vội vàng nhớ gì đến mấy thứ kia, quần áo cũng tương tự khi thời tiết ở vùng hoang nguyên lẫn Vũng Hải đều rất lạnh về đêm, bên trong khu đông người thì không nói nhưng muốn ra dã ngoại mà không mang theo áo ấm thì chính là tìm chết.

Tuy nhiên thứ làm Trần Lâm án tượng và khó hiểu nhất chính là ở đây có bán cả xương, sừng và cả da động vật.

Không hiểu ai lại đi mua những thứ đó làm gì, không lễ để hằm ăn hay làm thuốc...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 164: Mua sắm
Nhìn vào đống xương thú, sừng trâu bò, da động vật các thứ được bài bán trên đường Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, không biết người ta bán những thứ kia làm gì.

Tuy nhiên với kinh nghiệm 17 năm chơi game của mình rất nhanh Trần Lâm đã tự nghĩ ra đáp án.

Nghĩ cũng dể hiểu ở những cấp độ nhất định sắc thép thông thường đã không thể làm gì được những hung thú hay thây ma được nữa, còn súng lại là tiêu hao phẩm cần phải tiêu tốn một lượng lớn đạn dược...

Thế nên khác với những đại gia như Nhật Quốc hay Beclin vương triều mà huyết tộc từng bán vũ khí, những kẻ nghèo không có thần tệ mua trang bị cần tìm cách khác để tăng sức sát thương của vũ khí phổ thông, tuy nhiên họ lại không tìm được “dị kim loại” để làm vũ khí như huyết tộc, nên nhân loại quyết định sử dụng cách truyền thống của mình, sử dụng xương động vật.

Sinh vật thăng cấp thì có thể của chúng cũng được cường hóa, sử dụng xương hoặc sừng động vật để kết hợp với kim loại để tạo ra vũ khí quả là một sáng kiếm không tệ, ngoài ra dùng da của các loài như cá sấu hay thằn lằn làm áo giáp thì có thể cảng được của đạn.

Quả thật điều kiện khắc nghiệt con người cũng thích nghi không kém, chỉ có điều trang bị kiểu này trông như thế nào cũng giống người tiền sử.

Nghĩ đến đây Trần Lâm vô thức liếc nhìn xung quanh.

Quả thật trông Trần Lâm dù có chút dị hợm những vẫn giống người hiện đại hơn, còn đám người ở ngoại thành kia ai nấy đều cầm theo đao kiếm các loại trông không nho nhã một chút nào, không chỉ thế nhiều người còn mặt cả áo da động vật trông không khác nào người rừng.

Đến cả trung niên Vạn Thông đều ôm theo một cây kiếm tự chế từ sừng của động vật nào đó làm Trần Lâm không biết nói gì, dùng xương làm vũ khí cũng không sao nhưng có cần ôm tò tò bên người như vậy không...

Tuy nhiên Trần Lâm đã trách lầm những người ở đây, không phải họ muốn chơi trò kiếm hiệp cổ trang mà trị an ở đây vô cùng bất ổn, cầm theo một món vũ khí sẽ tránh được rất nhiều phiền phức, đến cả vị cảnh quan cũng đã không nhịn được nhắc nhở Trần Lâm và Thanh Hải.

Chỉ là Trần Lâm cần gì vũ khí, một quyền của cậu có thể nhẹ nhàng đánh chết bất kỳ kẻ nào ở đây, nên Trần Lâm không hề để ý, tuy nhiên thấy ai nấy đều chơi trò cổ trang mình thì tay không tấc sắc thấy cũng kỳ, thế nên Trần Lâm quyết định tìm một chỗ nào vắng vẻ lấy Tà Nguyệt Đao ra chơi.

Tuy nhiên khi chưa đi được bao lây ánh mắt Trần Lâm chợt híp lại liếc nhìn một gian hàng bên đường.

Đây mà một gian hàng bài bán vũ khí, từ đao, kiếm đến cả thương hay giáo đều có, chỉ có điều nhìn chúng có vẻ khá cũ kỹ không biết tên chủ hàng chôm được từ đâu.

- Lão bản, những món vũ khí này bán thế nào?

Đi tới trước gian hàng Trần Lâm nhìn vào những món vũ khí không khác lắm đồng nát kia hỏi.

Nghe thấy có người hỏi giá lão bản gian hàng liếc nhìn Trần Lâm một cái, thấy cậu ăn mặc sạch sẽ nhưng tay không tấc sắc hai mắt lão ta tỏa sáng như đèn pha gấp gáp nói:

- Đao và kiếm đồng giá một Lôi Tệ, còn cây thương này giá hai Lôi Tệ.

- À...!ngài cũng có thể dùng lương thực để đổi cũng được.

Đứng một bên trung niên Vạn Thông nghe tên chủ quán hét giá không nhịn được tức giận kéo Trần Lâm quan một bên xắn tay áo lên chửi tay đôi với tên chủ gian hàng.

- Nè lão già kia, ngươi hét giá vừa thôi, đồ của ngươi toàn là đồng nát, tính chặt chém đại nhân của ta à...

- Còn nữa đừng tưởng ta không biết ngươi chôm chúng từ miếu thành hoàng phía tây.

- Đau xanh, đồ của thần phật mà ngươi còn dám chôm không sợ đẻ con không có c̠úc̠ Ꮒσα sao.

Bị trung niên Vạn Thông vạch mặt lão chủ gian hàng tức giận hét lên.

- Vạn Thông tên khốn kiếp nhà ngươi, ta muốn bán như thế nào là chuyện của ta liên quan gì đến ngươi.

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi giật mình, không ngờ hai người kia lại biết nhau, xem ra quan hệ của tên Vạn Sự Thông này tại ngoại thành cũng không ít.

Tuy nhiên thấy hai tên trung niên đầu hai thứ tóc sắp đánh nhau đến nơi, Trần Lâm không nhịn được bật rồi cười ngồi xuống đánh gia từng món vũ khí.

Đúng như trung niên Vạn Thông nói vũ khí của lão chủ gian hàng kia đều là đồng nát.

Tuy niên vẫn có hai thanh kiếm làm Trần Lâm chú ý, hay nói đúng hơn là làm cho huyết hỏa chú ý.

Khẽ mỉm cười hài lòng Trần Lâm mặc kệ hai tên kia đánh nhau cẩm thận đánh giá hai thanh kiếm, trên cơ bản hai thanh kiếm khá giống nhau chắc là một cặp kiếm, ngoại hình khá giống cổ kiếm của Hoa Trung quốc, lưỡi kiếm khá mảnh liền với chuôi kiếm như được chú tạo từ một khối độc nhất tương tự Tà Nguyệt đao chứ không phải thuộc dạng chế tạo từng bộ phận rồi lắp ráp lại như những thanh kiếm cận và hiện đại, chứng tỏa nó đã được làm rất rất lâu về trước.

Tuy nhiên trên hai thanh kiếm đều có khắc ký tự cổ, may thay hai từ kia cực kỳ phổ biến nên Trần Lâm biết chúng, một thanh khắc chữ Xuân, một thanh khắc chữ Hạ.

Khẽ nhíu mày suy nghĩ Trần Lâm liếc nhìn lão chủ gian hàng hỏi:

- Lão bản hai thanh kiếm này ta mua.

- Nhưng ta muốn hỏi một câu...

- Hai thanh kiếm này một thanh tên Xuân, một thanh tên Hạ, vậy theo lý sẽ phải còn hai cây Thu và Đông vậy chúng ở đâu.

Nghe thấy tên thiếu niên kia muốn mua, lão chủ gian hàng bỏ mặc trung niên Vạn Thông qua một bên cười tươi như hoa nói:

- Cậu thật là có mắt nhìn, đây là bảo kiếm của Thành Hoàng gia để lại, đúng là có bốn cây.

- Hai cây đang trên tay cậu, một cây ta đã cho cháu gái mình phòng thân nếu cậu muốn ta sẽ liên hệ với nó bán lại cho cậu...

- Còn một cây nữa ta để rơi ở miếu Thành Hoàng, nhưng nghe nói thấy ma ở đó rất đông không đến lấy được.

Nghe tên lão bản kia kể Trần Lâm khéo miệng co giật, không ngờ tên này chôm đồ ở miếu thành hoàng thật vậy mà còn nói năng đường hoang như đồ của mình không băng.

Tuy nhiên Trần Lâm cũng đã đạt được mục đích của mình, hai thanh kiếm này có thể làm huyết hỏa chấn động rất có thể nó là một trang bị cam thậm chí là phẩm chất còn khá cao không kém gì Tà Nguyệt Đao, nếu thu về được cả bốn thanh sẽ là một món lời to...

Khẽ mỉm cười vì lượm được vàng trong đống ve chai Trần Lâm không chút tiếc rẻ ném ba túi lương thực vào tay lão bản cười nói:

- Ta không có Lôi Tệ dùng ba túi lương thực mua hai thanh kiếm này của lão.

Nghe thế lão bản mỉm cười hớp hở, một lôi tệ tương đương với một túi lương thực, hai thanh kiếm không khác gì đồng nát kia lão bán với giá một lôi tệ một cây đã là vô cùng chặt chém không ngờ Trần Lâm lại chơi trội còn trả cao hơn giá của lão.

Tuy nhiên trên đời không thiếu kẻ ngốc nên lão bản cũng mặc kệ ôm lấy ba túi lương thực chuẩn bị trở về, hôm nay lão đã kiếm đủ về sớm giấu số lương thực này cho nó an tâm.

Thấy thế Trần Lâm chỉ mỉm cười thản nhiên nói:

- Đáng tiếc chỉ có hai thanh kiếm, ta còn muốn kiếm về cả bốn thanh cho đủ bộ kia.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế lão bản thoáng trầm ngâm rồi cười nói:

- Tiểu lão gia...!he...!he...

- Nếu ngài thích thì tôi có thể về lấy của cháu gái bán lại cho cậu, còn thanh còn lại ở miếu thành hoàng chắc lão không giúp được.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm gật gật đầu nói:

- Như thế thì đa tạ lão bản, ngày may ta sẽ ở đây chờ lão.

Thấy thế lão chủ quán mỉm cười vội vàng chạy về nhà.

Dĩ nhiên lão vội vã như vậy không phải muốn liên hệ cháu gái gì đó mà muốn về nghiên cứu xem tại sao Trần Lâm lại cố chấp với mấy thanh kiếm nát kia như vậy, biết đâu nó lại là bảo vật thì sao.

Tuy nhiên lão không hề biết rằng một con tắc kè hoa đang âm thầm bám theo lão về nhà.

Thấy con mồi đã vào tròng Trần Lâm không khỏi mỉm cười đắc ý, tuy nhiên nụ cười kia không kéo dài lâu khi một đám đông ầm ầm kéo đến bao vây Trần Lâm.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 165: Cô gái bán Tờ-rinh
Nhìn thấy đám đông đang vây lấy mình Trần Lâm không khỏi giật mình, không lẻ trị an ở ngoại thành tệ đến độ cướp giữa ban ngày.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã nhận ra những người kia đều là chủ của các gian hàng ven đường, khi thấy độ chịu chi của Trần Lâm họ biết ngay tên này là dê béo nên nhiệt tình tiến lên mời chào.

- Tiểu huynh đệ muốn mua vũ khí phải không, chỗ của ta có nhiều kiếm tốt, thoát máy mà lựa chọn.

- Nơi của tôi cũng có đồ tốt, đến chỗ của tôi mua đi, tôi tính giá tiện nghi cho cậu.

- Tiểu đệ anh tuấn, sang đây xem đi.

Vô số những người bán hàng xung quanh nhiệt tình mời chào, trung niên Vạn Thông vất vả lắm mới kéo Trần Lâm ra khỏi đám đông rồi bỏ chạy.

Đứng trong một góc khuất, trung niên Vạn Thông hở hổn hển liếc nhìn Trần Lâm không nhịn được lắc đầu cười khổ, người ta mua đồ không trả giá thì thôi tên này còn tự nâng giá lên, ba túi lương thực trên lý thuyết tương đương với ba Lôi Tệ mà chỉ mua hai cây kiếm nát, đúng là phá gia chi tử.

Tuy nhiên nghĩ lại chính lão cũng ăn của Trần Lâm một túi lương thực chỉ để chỉ đường đấy thôi, thực tế từ lúc đó trung niên Vạn Thông đã mơ hồ nhận ra Trần Lâm không phải kẻ bình thường rồi.

Nhìn thấy lão già Vạn Thông đang thở như chó, Trần Lâm không khỏi bĩu môi rồi âm thầm thu hai thanh kiếm kia vào không gian giới chỉ, dĩ nhiên Trần Lâm không biết dùng song kiếm nên chủ nhân của hai thanh kiếm kia không ai khác chính là Thanh Thanh, ngoài ra Trần Lâm còn muốn thu cả bốn thanh về cho cô bé.

Tuy nhiên dù đã chắc 90% là trang bị cam nhưng vẫn phải tìm một nơi an toàn để huyết hỏa thử xem mới được.

Thu song kiếm vào giới chỉ Trần Lâm không khách khí lấy ra Tà Nguyệt đao vác lên vai.

Nhìn thấy tên kia khi không lấy ra một cây đại đao làm cho trung niên Vạn Thông không khỏi giật mình, không biết Trần Lâm lấy nó ra từ đâu nhưng lão cũng không dám hỏi nhiều, dù sao cây đao kia tuy không phải trang bị của hệ thống nhưng chắc chắn cũng hơn thanh kiếm tự chế trong tay lão.

Chỉ là lão không thấy có vấn đề gì nhưng Trần Lâm lại thấy, nhìn người qua đừng cầm đao, kiếm, các kiểu rồi nhìn lại thanh đao trong tay mình Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ, cậu cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Rất nhanh Trần Lâm đã biết mình thiếu cái gì, mỉm cười quỷ dị Trần Lâm không khách khí lôi trung niên Vạn Thông đi.

Thấy thế trung niên Vạn Thông thật sự không thông lắm khó hiểu hỏi.

- Đại nhân chúng ta đi đâu, phía đông ở hướng kia mà.

Nghe lão già kia suốt ngày gái gú Trần Lâm tức giận đá vào đít lão hét lên.

- Đông cái gì mà đông.

- Đi, dẫn ta đi mua quần áo.

Cứ thế trước sự kinh ngạc của trung niên Vạn Thông, Trần Lâm một lần nữa quay lại khu tạp hóa nhưng lần này là để mua quần áo, quả thật “trang phục đi biển” mặt thường ngày của Trần Lâm không hề hợp với trò cosplay cổ trang của ngoại thành Vũng Hải này nên phải thay đổi cho hợp thường phong mỹ tục một chút.

Tuy nhiên trong mắt trung niên Vạn Thông đó là dư thừa, đúng đại gia người ta không có cơm ăn hắn lại bỏ lương thực đi mua quần áo mặt chơi, nếu không phải đánh không lại lão thật sự muốn cho tên phá gia chi tử kia một trận...

Rất nhanh sau một phen mua sắm, Trần Lâm phong cách cổ trang đã ra đời.

Bỏ đi trang phục cây cỏ hoa lá không khác đi biển mà thường ngày Trần Lâm khoác lên mình một bộ đồ đen đậm chất võ hiệp, mua luôn cho Tà Nguyệt đao một cái võ đao rồi đeo luôn bên hông phong cách cẩm y vệ, ngoài ra huyết tộc không có thợ hớt tóc nên sau một thời gian tóc của Trần Lâm đã khá dài nên cậu không khách khí cột lên cao cho nó phong trần.

Dĩ nhiên đó là trong mắt Trần Lâm, kẻ có gu thời trang vô cùng vặn vẹo còn người khác thì không nhất là kẻ đi bên cạnh cậu, trung niên Vạn Thông.

Lúc này lão đã triệt để chết lặng, bỏ ra một đống lương thực nhưng kết quả Trần Lâm đại hiệp trong mắt lão lại không khác gì một tên lục lâm thảo khấu.

Mặc trên người nguyên bộ đồ đen như ăn trộm, thanh đại đao cũng đen không kém kè kè bên hông, cùng một cái áo choàng màu tím mọng mơ trông chả ra làm sao, mái tóc bạc được cột lên trông cũng sáng sủa nhưng nó lại làm lộ ra con mắt bị bịt kín trông không khác một tên cướp cạn độc nhãn long.

Đây không phải cosplay đại hiệp mà là cosplay thảo khấu thì có.

Bằng chứng rõ ràng nhất chính là có không ít kẻ cảnh giác nhìn Trần Lâm, thẩm chỉ cả cảnh vệ quân đề âm thầm quan sát cậu.

Thế nhưng tên kia lại hồn nhiên không hề nhận ra còn tưởng người ta thích gu thời trang của hắn làm trung niên Vạn Thông tức muốn bể phổi.

Biết mình ở lâu với tên đầu óc có vấn đề nhất là vấn đề thời trang này chắc chắn sẽ bị tức chết, trung niên Vạn Thông bắt đầu có ý nghĩ bỏ trốn thậm chí trả lại túi lương thực.

Tuy nhiên khi trung niên Vạn Thông vừa muốn là vậy thì một nữ nhân mặc quần jean đen, áo sơ mi trắng tràn ngập khí tức thanh xuân tiến đến trước người Trần Lâm.

Nhìn qua Trần Lâm đang đứng nàng khẽ cúi cầu khẩn nói:

- Đại...!đại ca muốn vui vẽ không?

- Tôi trước kia tôi là nữ sinh cấp ba đấy, chơi cả đêm tôi chỉ lấy một Lôi Tệ thôi.

Nhìn qua nữ nhân vài phần xinh đẹp thanh thuần, tóc đen dài óng ánh, mắt tròn long lanh thu hút mọi ánh nhìn, dáng người cũng không tệ tuy không có cái gì quá lớn nhưng cũng không có cái gì quá nhỏ, ngoài ra nàng ta không nói dối nhìn nàng chắc chỉ khoảng hai mươi tuổi.

Tuy nhiên ánh mắt Trần Lâm nhìn nàng không hề có chút sắc dục nào chỉ có một tía phức tạp, mạt thế hàng lâm chuyện mua bán xá© ŧᏂịŧ này không hiếm đến cả hệ thống cũng cơ nữa là, tuy nhiên thật không ngờ ở trong đại căn cứ Vũng Hải lại có chuyện ”bán dạo” giữa thanh thiên bạch nhật kiểu này.

Trong mắt kẻ có thể xem như nhà lãnh đạo như Trần Lâm thì việc làm đó tràn ngập rủi ro và phản ánh nhiều điều.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ sâu xa về an nguy nhân loại của Trần Lâm thì trung niên Vạn Thông lại chỉ nghỉ cho hiện tại tức giận hét lên:

- Tiểu cô nương, cô có điên hay không mà đồi một Lôi Tệ, ở Đông Xưởng một Lôi Tệ đó có chơi tận hai em, hơn nữa còn đẹp hơn cô nhiều.

- Đừng thấy đại nhân đây dể dãi mà làm càn.

Bứng một bên nghe thấy cái gì mà Đông Xưởng không khác mấy phim Tàu làm Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên.

May thay hướng dẫn viên của Trần Lâm vô cùng hiểu chuyện nên rất nhanh cậu đã có câu trả lời.

Ở đâu có con người ở đó có phe cánh và ở ngoại thành Vũng Hải cũng tương tự.

Nơi đây tồn tại ba đại thế lực chia nhau quản lý ngoại thành, đó là thành chủ ngoài thành, Băng Thiên hội và Đông Xưởng.

Trong đó Đông Xưởng chính là thể lực ở phía đông ngoại thành, chịu trách nhiệm quản lý các hoạt động vui chơi giải trí tại đây, dĩ nhiên đó là nói cho nó văn vẽ còn nói trắng ra là quản lý gái mại da^ʍ.

Ai cũng cần giải tỏa nhất là những kẻ sống trên lưỡi kiếm, thế nên bán đi thân xát để đổi lấy cái ăn là cách tốt nhất để những nữ nhân ở mạt thế có thế tồn tại, thế nhưng trong môi trường không có luật lệ gì ngoài luật rừng và đám người kia không phải thứ tốt lành gì, đã có không ít nữ nhân sau khi cho những vị khách của mình phát tiết xong thì không chỉ bị quỵt tiền còn bị đánh, thậm chí là đánh chết.

Ngược lại cũng có không ít những con gà con bị những nữ nhân này gϊếŧ người cướp của.

Thế nên như một lẽ tất yếu, một thế lực đứng lên bảo kê cho những người mua lẫn người bán này và đó chính là Đông Xưởng.

Dĩ nhiên Đông Xưởng không có khả năng quản lý hết ngoại thành Vũng Hải mà chỉ quản lý khu vực phía đông.

Như thế một số cô gái không muốn chia “thành quả lao động” của mình cho Đông Xưởng nên đã lách luật bằng cách chấp nhận ra ngoài đông thành hành nghề.

Dĩ nhiên như thế sẽ không được Đông Xưởng bảo kê nên khá nguy hiểm, bù lại họ sẽ là lao động tự do không lệ thuộc hay chia chác với bất kỳ ai, thế nên giá thành của sẽ rẽ hơn và thu hút nhiều khách hơn.

Quả thật Trần Lâm đã trách lầm Vũng Hải, không phải họ không quy hoạch mà làm quy hoạch chả ra làm sao, mới dẫn đến nhiều cô gái chơi trò lách luật như vậy và cô gái trước mặt Trần Lâm cũng tương tự chỉ có điều hét giá hơi cao...

Bên kia nghe thấy trung niên Vạn Thông nói thế cô gái kia nước mắt lưng tròn quỳ xuống trước người Trần Lâm cầu khẩn.

- Đại ca...!tôi...!tôi không hét giá...

- Tôi còn trinh, một Lôi Tệ chơi gái trinh một đêm không hề quá đáng...

- Đại ca tôi đang rất cần tiền xin anh giúp tôi.

Tuy nhiên khi nghe thấy nàng ta bảo mình còn trinh, không chỉ trung niên Vạn Thông mà cả Trần Lâm đều không nhịn được há hóc mồm, bộ dạng nhìn cô gái kia không hề có tí nào tin tưởng.

Thời mạt thế gái trinh chỉ có ba trường hợp, thứ nhất là thiên kim đại tiểu thư của các đại thế lực được đàn em bảo kê, thứ hai là cống phẩm để mua chuộc nhân tài, thứ ba chính là xấu xúc phạm người nhìn mà cô gái kia đều không nằm trong ba trường hợp kia, nói mình còn trinh có chó nó tin.

Nhìn thấy hai người Trần Lâm đưa ánh mắt hoàn toàn không tin tưởng nhìn mình, cô gái không nhịn được tủi thân, hai hàng lệ nóng không nhịn được chảy xuống lý nhí nói.

- Chị gái của ta bị bệnh rất nặng cần tiền mua thuốc, ta không còn cách nào mới bán mình cho ngài...

- Mong đại ca giúp đỡ ta, ta sẽ không bao giờ quên...

Chị gái bị bên nên bán trinh mua thuốc nghe thật đáng hương nhưng hai người Trần Lâm và trung niên Vạn thông không tim không phổi lại chỉ trợn mắt há mồm thêm lần nữa.

Khẽ liếc nhìn nhau trong ánh mắt hai người đều hiện lên hai chử “đéo tinh”, không phải vì hai người kia vô tâm mà là cái “mô tiếp” bán thân chửa bệnh này nó quá mức quen thuộc rồi, không cần đến kẻ từng trải như trung niên cái gì cũng thông mà cả Trần Lâm còn thấy không tin được nữa là.

Khẽ thở dài một tiếng Trần Lâm có thể bại gia nhưng “không có ngu”, chỉ mỉm cười tò mò hỏi:

- Thế tại sao nàng tại chọn ta?

Nghe thấy Trần Lâm hỏi cô gái vui mừng ngước mặt lên, ánh mắt long lanh to tròn ánh lên tia vui mừng mà lại ngấn lệ bị thương nhìn Trần Lâm nói:

- Ta...!ta đã ở đây quan sát rất lâu, thấy ngài có tiền, lại còn đẹp trai nên ta mới chọn ngài.

Nghe thấy lý do của nàng, trung niên Vạn Thông lại một lẫn nữa trơn mắt há mồm thầm nghĩ.

- Cái gì mà quan với chả sát rõ ràng là “ta đã ở đây mai phục, thấy ngài là dê béo, lại còn ngu nên ta mới tiến lên làm thịt” thì có.

Tuy nhiên lần này chỉ có trung niên cái gì cũng thông thấy được vấn đề, còn đồng đội của lão lại đột nhiên trở cờ.

Lúc này Trần Lâm đã kích động vỗ vai nữ nhân kia hỏi.

- Nàng vừa nói gì?

Nghe được câu hỏi của Trần Lâm nữ nhân kia giật mình lo lắng nói:

- Ta ta nói ngài có tiền.

Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu phủ nhận.

- Không phải, là câu sao kìa.

Nghe thấy thế nàng ta lại càng lo lắng không biết nói gì cho phải, tuy nhiên rất nàng đã nghĩ ra gì đo, ánh mắt nhìn Trần Lâm như nhìn thấy tân đại lực nói:

- Ta nói ngài...!ngài đẹp trai nên mới chọn ngài.

Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm bật cười thích thú, ánh mắt híp lại như vầng trăng khuyết cười nói.

- Ha...!ha...

- Ta chỉ có chút ánh tuất mà thôi, nào có đẹp trai gì đâu...

Tuy nhiên cô gái kia có ngu mới không biết lúc này phải nói gì, công phu vỗ mông ngựa phát huy triệt để nói.

- Đâu có...!đâu có...

- Ta thấy ngài đẹp trai nhất, thân mặc hắc bào mái tóc bạc xõa dài trông rất phong trần lãng tử...

- Làm cho khi đứng gần ngài trái tim ta lại đạp liên hồi...

Nghe nàng ta vô mông ngựa Trần Lâm phê không thể tả, khóe miệng cười toe toét đến mang tai, quên mẹ hết trời trăng mây nước.

Một tay ôm lấy nàng ta Trần Lâm mỉm cười nói.

- Nàng rất thành thật, mà ta thích những người thành thật như nàng.

- Cái gì mà một Lôi Tệ với hai Lôi Tệ, từ này về sao lão tử bao nuôi nàng.

- Bao luôn chị gái nàng, bệnh của nàng ta lão tử lo.

Nghe thấy thế cô gái mỉm cười híp mắt hôn nhẹ lên má Trần Lâm cái chụt rồi lôi kéo Trần Lâm về nhà làm thịt.

Ngược lại lúc này trung niên cái gì cũng thông đã trệt để hóa lú, ánh mắt nhìn hai người Trần Lâm đang đi xa không khỏi chết lặng.

- Đâu xanh rau má, như vậy cũng được sao.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 166: Phương ngân
Trước ánh mắt kinh ngạc của trung niên Vạn Thông, cô gái bán trinh trong truyền thuyết dẫn theo Trần Lâm lẫn vào trong đoàn người rồi biết mất.

Thấy thế trung niên Vạn Thông mới chợt giật mình vội vàng chạy theo, tuy nhiên hai người kia đã biến mất không thấy bóng dáng.

Khẽ thờ dài một hơi trung niên Vạn Thông không còn cách nào khác đành bỏ cuộc, dù sao tiền lão cũng đã lấy Trần Lâm có chết lão cũng không mất gì, tuy nhiên chút lương tâm còn sót lại vẫn làm lão không khỏi lo lắng cho vị ông chủ lâm thời đầu óc có chút vấn đề kia.

Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ lão chợt cảm thấy chuyện này có vấn đề, nhưng không phải ở cái đầu óc của Trần Lâm mà ở mọi người xung quanh kể cả lão cũng đã quân mất.

Trần Lâm có lương thực, rất nhiều lương thực điều đó chứng minh hai điều, hắn là kẻ mạnh hoặc anh em của hắn đông.

Vậy mà tất cả mọi người đều quên đi việc này và xem thường hắn.

Nghĩ đến đây trung niên Vạn Thông không nhịn được bật cười, có lẽ ngay từ đầu Trần Lâm mới là con sói trong cuộc chơi và tất cả chỉ là những con cừu nghĩ mình là kẻ ăn thịt...

Bên kia nữ nhân bán trinh đáng thương vẫn hồn hiên không biết mình đang dắt theo một con sói, chầm chậm xuyên qua vô số căn nhà đất mà Trần Lâm đã gần như quên mẹ nó đừng ra, cuối cùng họ cũng dưng lại trước một căng nhà đất đổ nát.

Nhìn ngồi nhà tồi tàn không khác cái chuồn heo trước mặt, Trần Lâm có xúc động muốn bỏ về.

Tuy nhiên trước khi Trần Lâm kịp làm việc đó thì nữ nhân kia đã cầm lên một cây gậy đã chuẩn bị sẳn đánh mạnh vào đầu Trần Lâm.

Xuất thủ một cách dột ngột cô gái kia hiển nhiên thành công, tuy nhiên trước ánh mắt kinh ngạc của nàng ta Trần Lâm không hề ngất xỉu như trong kịch bản của nàng mà quay đầu lại nhìn nàng cười hỏi.

- Nàng đang làm gì đó?

Bị hỏi một câu không hề có trong kịch bản cô gái ú ớ không biết nói gì, tuy nhiên Trần Lâm lại giải vậy cho nàng mỉm cười như không có chuyện gì nói.

- Nàng đang massage cho ta?

Nghe thấy thế cô gái bắt đầu cảm thấy tên kia rất kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu như gà mổ thúc.

Tuy nhiên Trần Lâm không muốn tha cho nàng, chỉ vào đầu mình nói.

- Tốt vậy nàng tiếp tục đi, ta rất thích trog này.

Nói xong Trần Lâm như không có chuyện gì đưa đầu ra cho nàng “mas” thêm cái nữa.

Nhìn vào tên thiếu niên tóc trắng đang mỉm cười nhìn mình, cô gái không hề có ý định tiếp tục dùng gậy massage đầu cho Trần Lâm mà quay đầu bỏ chạy.

Đến lúc này mà còn không biết đυ.ng phải thiết bản và cái thiết bản kia đang trêu đùa mình thì đúng là ngu ngốc.

Tuy nhiên dù không ngu ngốc nhưng hoàn cảnh của nữ nhân kia cũng không khác mấy, khi nàng vừa mới quay người định bỏ chạy thì Trần Lâm đã lao đến, cánh tay như gọng kìm bắt lấy bả vai nàng khiến nàng ta đau đớn rên lên.

- Đại ca...!tôi sai rồi...!xin ngài tha cho tôi đi...

Chịu đựng cơ đau từ bả vai, cô gái ngước mặt lên nhìn Trần Lâm cầu khẩn, ánh mắt to tròn long lanh như sắp khóc làm ai nấy đều ngủi lòng.

Tuy nhiên Trần Lâm dù có chút điên lại không phải người dể bỏ qua.

Bóp mạnh vào bả vai khiến nữ nhân kia đau đớn ngồi bịch xuống đất, Trần Lâm cười như không cười nói.

- Không ngờ cô lại là một nữ tặc nha, chắc “lượm gạo” không ít tên ngốc rồi nhỉ.

Ánh mắt ngấn lệ cô gái lắc đầu miếu máu nói:

- Không...!không có, đây là lần đầu...

- Tôi chưa từng đánh cướp ai bao giờ, tôi bị ép bất đắc dĩ mới làm như vậy với ngài...

Nghe nàng ta nói thế Trần Lâm nhíu mày liếc nhìn cây gây đã massage đầu mình lúc nãy rồi thả nàng ta ra vừa cười vừa nói:

- Được rồi ta tạm tha cho cô.

- Mà nếu có lần sau thì dùng dao đâm cho nhanh, dùng gậy không hiệu quả đâu.

Được thả ta cô gái vui vẻ vặn veo cánh tay đã sắp bị bẻ gãy rồi cúi chào Trần Lâm định đánh bài chuồn, tuy nhiên Trần Lâm tha cho nàng không có nghĩ là để cho nàng đi.

Hóa thành một làn khói rồi quỷ dị xuất hiện trước mặt cô gái, Trần Lâm cười như không cười nói.

- Ta chưa cho cô đi mà.

- Nói tại sao con gà như cô lại bày trò đánh cướp.

Quả thật nữ nhân kia không nói láo, nàng đúng là lần đầu đánh cướp, bộ dạng lóng nga lóng ngóng đã chứng minh điều đó.

Tuy nhiên nó lại càng làm cho Trần Lâm tò một nguyên nhân thôi thúc cho gà như nàng phải chơi trong đánh cướp kia.

Nhìn nam nhân đang đứng trước mặt, cô gái không còn cách nào khác ngoài lắc đầu cười khổ nói.

- Ta không có tiền trả nợ nên mới phải đánh cướp ngài...

Nghe cô gái kia nói Trần Lâm không khỏi bất ngờ, ở thời mạt thế này còn chuyện thiếu nợ không tiền trả nữa hay sao, tuy nhiên nhìn cô gái kia không giống nói dối làm Trần Lâm càng thêm tò mò.

- Cô nói bị xiết nợ nên mới túng quá làm bậy, nói rõ hơn xem rốt cuộc là chuyện gì?

Lòng tò mò nổi lên Trần Lâm không khách khí lấy ra một cái ghế dựa rồi ngồi xuống nghe kể chuyện.

Liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi trên ghế cô gái không biết phải làm sao chỉ biết lắc đầu cười khổ, thầm trách mình ra ngoài không chọn ngày.

- Ta thiếu nợ Băng Thiên hội 5 lôi tệ, nếu ngày mai không trả bọn hỏi sẽ lột da ta...

- Một năm ăn cướp bằng ba năm làm..

- Không còn cách nào khác ta đành bày trò đánh cướp kiếm tiền trả nợ, không ngờ đυ.ng phải ngài.

Nghe nàng ta giải thích Trần Lâm không những không giải tỏa được thắc mắc mà càng cảm thấy chuyện này có vấn đề không nhịn được hỏi.

- Quá vô lý.

- Đám Băng Thiên hội bộ khùng hết sao mà cho các ngươi mượn tiền, các ngươi lấy cái gì mà trả cho họ...

Cô gái kia cũng gật gật đầu thở dài nói:

- Phải chúng ta cũng cảm thấy Băng Thiên hội có vấn đề.

- Những người mượn tiền không trả được đều bị họ bắt đi nhưng đi đâu thì chúng ta không biết...

- Ai nấy đều sợ hãi...

- Chỉ là vấn đề của Băng Thiên hội có lớn các mấy cũng không bằng cái bụng...

Như nghĩ ra gì đó Trần Lâm mỉm cười nhìn cô gái hỏi.

- Cô gái cô tên gì?

Bị Trần Lâm đột nhiên hỏi tên, cô gái không khỏi bất ngờ liếc nhìn cậu, qua rất lâu sau đó nàng mới lý nhí nói:

- Phương...!Phương Ngân.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu cười nói:

- Phương Ngân, đúng là một cái tên hay.

- Ta gọi là Trần Lâm, đi dẫn ta về nhà.

Thấy Trần Lâm đột nhiên đồi mình dẫn về nhà Phương Ngân giật mình ánh mắt cảnh giác nhìn cậu.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Ta cần một nơi ở tạm, thấy cô cũng không tệ nên quyết định tá túc tại nhà cô, không lẽ cô sợ ta cướp trinh cô sao.

- Yên tâm đi ta sẽ trả tiền nhà.

Nghe Trần Lâm muốn tá túc ở nhà của mình Phương Ngân một lần nữa giật mình, liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân nhưng cũng không tìm ra nguyên nhân, không còn cách nào khác Phương Ngân đáng thương đành ngoài đồng ý.

Dù sao Trần Lâm chỉ hỏi vậy thôi chứ nàng đâu có quyền từ chối...

Khẽ thở dài một hơi Phương Ngân quay người dẫn Trần Lâm đến nhà của nàng.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề động đây, ánh mắt ngạc nhiên nhìn nàng hỏi.

- Ngươi đừng nói với ta nhà của ngươi là cái chuồn heo trước mặt nha.

- Phải nó là nhà ta, tuy hơi tồi tàn một chút nhưng cũng tốt hơn rất nhiều ngôi nhà ở đây rồi, nếu ngài không muốn có thể đến chỗ khác.

Phương Ngân hồn nhiên nói, quả thật nàng không hề muốn rước Trần Lâm về nhà.

Tuy nhiên nghe Phương Ngân nói, Trần Lâm triệt để bỏ tay tức giận gõ lên đầu nàng nói.

- Ngươi đánh cướp người ta mà lại dẫn đối tượng về nhà, bộ ngươi không sợ người ta trả thù sao.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân mới giật mình phát hiện sơ xuất của mình ngượng ngùng nói.

- Lần đầu...!lần đầu còn nhiều thiết soát...!ha...!ha...

Triệt để bó tay Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài đi theo nàng vào nhà, nhưng trong lòng vô cùng thắc mắc sao bà cô này có thế sống đến bây giờ.

.

Chui vào trong ngôi nhà có cửa cho người lùn, Trần Lâm không nhịn được đánh giá nội thất bên trong.

Bên ngoài nhìn vào ngôi nhà khá tồi tàn nhưng bên trong lại khá năng nắp, ngôi nhà có khung bằng gổ, bước tường được làm từ đất trộn với rơm rồi hong khô đặc trưng của hầu hết các ngôi nhà ở vùng ngoại thành Vũng Hải này, mái được kết từ rơm và gổ chính giữa khoét một lổ để khói từ bếp lửa đặc giữa nhà có thế bay ra.

Tuy nhiên sâu bên trong nhà, trên cái giường duy nhất của ngôi nhà một nữ nhân trong có vẻ suy yếu đang nằm...

Không ngờ Phương Ngân không hoàn toàn nói dối, chị của nàng đúng là bị bệnh rất nặng.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy quan tâm chỉ nhìn quanh ngôi nhà một vòng, thật sự cậu rất muốn hỏi tolet ở đâu nhưng người ta nghèo quá cho ngủ nhờ là may rồi hỏi nhiều thấy của kỳ nên thôi.

Chỉ là nội thất trong nhà ngoài bếp lửa giữa nhà thì chỉ có một cái giường, chắc phải yêu cầu Phương Ngân đuổi nữ nhân kia xuống đất nằm cho mát, nhường cái giường kia lại cho mình...

Tuy nhiên Phương Ngân không hề biết dự định trong đầu Trần Lâm chỉ khẽ thở dài nói.

- Ngài thấy đấy điều kiện nhà chúng ta không hề tốt, hay là ngài đến nơi khác đi.

- Vũng Hải có hổ trợ nhà ở đó, ngài giàu như vậy dư sức mua.

Thật lòng nàng rất muốn đuổi tên ôn thần này đi, nhưng đánh không lại nên đàng chịu đựng.

Ngược lại Trần Lâm cũng vô cùng mặt dày, người ta đã nói như thế mà còn lắc đầu nói.

- Không sao ta chỉ cần chỗ ngủ là được.

- À mà nàng mau đuổi nữ nhân kia xuống đi, giường của người chết ta không nằm đâu.

- Ngài nói cái gì, ai là người chết đừng tưởng ngài có tỉ bản lĩnh làm muốn nói gì thì nói.

- Nàng ta là chị gái ta, ta không cho phép ngài nói như vậy

Nghe thấy những lời nói quá đáng của Trần Lâm, Phương Ngân dù rất sợ cậu nhưng vẫn không nhịn được hét lên, nước mắt lưng tròng như sắp khóc.

Thấy thế Trần Lâm không tim không phổi bĩu môi khinh bỉ nói.

- Phổi nàng ta bị lũng mấy lổ, chết chắc rồi để đây chi cho chật đất.

Nghe Trần Lâm nói Phương Ngân không nhịn được nữa ôm mặt khóc, hai hàng nước mắt chảy dài trên má, hiện thực tàn khóc đè lên đôi vai bé nhỏ của nàng làm cho nàng có cố vùng vẫy cũng vô dụng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 167: Kiểm tra 17
Bị Trần Lâm chọc tức Phương Ngân không nhịn được ôm mặt khóc lớn, dù nàng biết rõ những gì Trần Lâm nói hoàn toàn là sự thật nhưng hai hàng nước mắt vẫn không nhịn được chảy dài trên má, đôi mắt cũng vì thế sưng lên đỏ hoe.

Bên ngoài thượng thiên như cũng đồng cảm trước số phận của nàng nên bất chợt đổ mưa, cơn mưa nặng nề trút xuống đại căn cứ Vũng Hải khiến cho khu ổ chuột ngoại thành đã đìu hiu nay lại càng đìu hiu hơn.

Những ngôi nhà đất tồi tàn hứng chịu những hạt mưa trút xuống càng toát lên vẻ ẩm ước cũ kỹ, những con đừng đất trở nên sình lầy không khác một ruộng nước đầy trơn trượt, nhưng nó vẫn để cho vô số những nạn dân đang giành giật lấy sự sống từng ngày hối hả chạy đi tìm nơi trú ấn.

Nhưng cũng vì thế mà một bức tranh mạt thế hoàn toàn khác biệt hiện ra...

Bên trong nhà Phương Ngân vẫn không ngừng khóc, hồi ức khi xưa vô thức hiện lên trong đầu nàng.

Lúc đó nàng vẫn còn sống cùng cha mẹ và tỷ tỷ, cả gia đình hạnh phúc quay quần bên nhau, không ngờ mạt thế hàng lâm cha mẹ vì cứu nàng mà phải bỏ mạng, chị gái nàng vì sinh tồn của hai người mà phải đánh đổi thân xác.

Hằng đêm nàng đều phải chứng kiến không ít nam nhân đê tiện bước vào nhà làm những chuyện mà nàng biết rõ nhưng không cách nào thay đổi với tỷ tỷ rồi mỉm cười rời đi, nàng rất hận bản thân mình vô dụng đã có lúc nàng muốn chết đi cho xong, nhưng sự sống của nàng do cha mẹ ban cho, là do tỷ tỷ đanh đổi, nàng không thể phụ lòng họ.

Dù có lây lách qua ngày thì nàng vẫn phải cố mà sống...

Nhưng hôm nay người thân duy nhất của nàng sắp phải bỏ lại nàng ra đi, một lần nữa ý nghĩ tìm đến cái chết hiện lên trong đầu nàng...

Bất chợt như nghĩ ra gì đó Phương Ngân ngước mặt lên nhìn nam nhân tóc trắng đang đứng trước cửa nhà ngắm mưa như không có chuyện gì kia.

Bất chấp nền đất dơ bẩn Phương Ngân tiến đến quỳ trước người Trần Lâm ôm lấy chân y cầu khẩn.

- Đại nhân...!xin ngài cứu lấy tỷ tỷ ta, ngài muốn gì ta đều chấp nhận...

- Ta xin ngài...

Trần Lâm có thể dễ dàng nhìn thấy nguyên nhân bệnh trạng của tỷ tỷ nàng, rất có thể hắn ta có cách cứu sống tỷ tỷ nạng.

Tuy vô cùng mơ hồ nhưng đây là cộng rơm cứu mạng duy nhất mà Phương Ngân có thể níu lấy lúc này.

Liếc nhìn nữ nhân đang quỳ dưới đất Trần Lâm không tim không phổi nói.

- Cứu tỷ tỷ ngươi, tại sao ta phải cứu nàng ta?

- Ta được lợi gì trong chuyện này nào?

Nghe thấy Trần Lâm từ chối Phương Ngân không chỉ không thất vọng mà còn vui mừng ôm lấy chân Trần Lâm cầu khẩn.

- Đại nhân chỉ cần ngài cứu sống tỷ tỷ ta, ngài muốn ta làm gì ta đều chấp nhận, cầu xin ngài...

Nhìn nữ nhân đang quỳ dưới chân mình Trần Lâm không khỏi bật cười hỏi.

- Ngươi có cái quái gì có thể cho ta, không lẻ lại bán trinh nữa sao?

- Ngươi thật là hài hức đó...

Tuy nhiên nghe câu nói đầy tính mỉa mai của Trần Lâm, Phương Ngân lại kích động ngước mặt lên nhìn sâu vào Trần Lâm lý nhí nói:

- Được nếu ngài muốn ta...!ta có thể cho ngài...

- Chỉ xin ngài cứu tỷ tỷ ta.

Thấy bà chị này giờ phút này còn “chơi nhây” như vậy Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên khi nhìn vào đôi mấy to tròn ngấn lệ nhưng đầy kiên cường của nàng, Trần Lâm chợt nghĩ khác.

Nhìn Phương Ngân từ đầu đến chân Trần Lâm bắt đầu không nhịn được nghĩ, không lẽ nàng ta còn thật.

Híp mắt lại nhìn Phương Ngân đang quỳ dưới đất, Trần Lâm chợt trở nên lạnh lùng nói.

- Ta muốn kiếm tra.

Nghe thấy câu nói đầy ma tính của Trần Lâm, Phương Ngân không khỏi cúi đầu nhưng giọt nước mắt bị thương chảy xuống ướt đẩm hai má rồi khẽ gật đâu.

Chầm chậm đứng dậy Phương Ngân bờ vai run run cởi bỏ từng mảnh y phục đã bạch màu của mình trước mặt Trần Lâm, đến khi mảnh y phục cuối cũng rơi xuống đất cơ thể nõn nà không tỳ vết cùng làn da trắng ngần cũng lộ ra trước mặt Trần Lâm.

Phương Ngân tuy không phải đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành nhưng cũng xinh đẹp hơn người, bộ ngực sữa tròn trị nhưng hai quả anh đào ửng hồng chờ nam nhân đến hái, vòng eo tinh tế do thường xuyên vận động hiện lên một ít cơ bắp làm nổi bật lên cùm lông đem tuyền như một cánh rừng nguyên sinh làm cho Trần Lâm vừa nhìn thấy nó lại nhớ về cánh rừng của huyết tộc.

Tình yêu quê hương ùa về Trần Lâm không khách khí đưa tay xuống vuốt ve đâm lông đen nhánh mượt mà của Phương Ngân rồi cho ngón tay vào chạy dọc theo khe suối tiên khám phá thượng nguồn của của của dòng chảy thần bí làm Phương Ngân khẽ run người từng đợt.

Khi chạm đến nơi hang sâu huyền bí Trần Lâm mỉm cười không khác kẻ phản diện liếc nhìn Phương Ngân ra lênh.

- Mở rộng hai chân của nàng ra...

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Phương Ngân ánh mắt đỏ hoe vì tủi nhục nhưng vẫn gật gật đầu, đôi chân run run từ từ mở rộng ra để nam nhân kia tùy ý khám phá nơi tư mật nhất của nàng.

Mỉm cười không khác mấy thanh niên họ Sở, Trần Lâm nhẹ nhàng cho ngón tay vào tiểu huyệt nhỏ bé như muốn khám phá mọi ngóc ngách của nó, tuy nhiên hai bên thành vách lại siết chặt lấy ngón tay Trần Lâm như muốn đánh đuổi vị khách không mời kia, như điều đó cũng chứng minh hang sâu huyền bí này chưa được ai khám phá...

Dĩ nhiên là một người có khát vọng chinh phục thiên niên, đương đầu với mọi nghịch cảnh khó khăn để xây dựng một bến bờ hạnh phúc, Trần Lâm không thể vì chút khó khăn mà từ bỏ chầm chậm cho ngón tay của mình ra vào từng chút từng chút một trong âʍ ɦộ Phương Ngân, mỗi lần cho vào Trần Lâm lại để nó đâm xâu một chút rồi nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm sâu hơn một chút vào là Phương Ngân vừa đau đớn vừa có chút thư sướиɠ...

Bất chợt ngón tay của Trần Lâm đυ.ng vào một màng chắn huyền bí, tuy rất mong manh nhưng ai cũng muốn phá và Trần Lâm của tương tự...

Khẽ mỉm cười, ánh mắt Trần Lâm sáng lên như khi Cristoforo Colombo tìm ra tân thế giới liếc nhìn Phương Ngân, tuy nhiên khi nhìn thấy ánh mắt đó, nụ cười đó Phương Ngân không khỏi rùng mình sở hãi, nhưng đã quá muộn.

Không một giây chần chờ Trần Lâm đâm mạnh ngón tay vào sâu trong âʍ ɦộ Phương Ngân cũng như xuyên thủng bức tường thần tháng thiên liên của nàng.

Cơn đau xé lòng từ hạ thân truyền đến làm cho Phương Ngân bật khóc, đôi chân run lên nhưng muốn ngã quỵ nhưng nàng vẫn kiên cường đứng đó cắn chặc răng cố không rên lên một tiếng.

Nhìn thấy cơ thể nhỏ bé không ngừng run rẩy Trần Lâm mỉm cười hài lòng rút ngón tay ra khỏi âʍ ɦộ nàng, một dòng máu đỏ chảy ra dính lên đùi nàng lẫn cả trên tay Trần Lâm.

Liếc nhìn ngón tay dính máu lẫn một ít dâʍ ŧᏂủy̠ Trần Lâm không khỏi bật cười nói.

- Xem ra tỷ tỷ của nàng nuôi nàng không tệ...

Quả thật nữ nhân không thế lực, không địa vị tiền tài như Phương Ngân mà vẫn còn trinh trong thời đại pháp luật chỉ là tời giấy này đúng là hiếm thấy, điều đó chứng tỏa tỷ tỷ nàng đã hy sinh rất lớn cho nàng.

Nghe câu nói của Trần Lâm, Phương Ngân vô thức liếc nhìn tỷ tỷ nàng đang nằm trên giường, ánh mắt chứa đựng đầy tình yêu thương.

Hít sâu một hơi Phương Ngân nhìn quan Trần Lâm cúi đầu nói:

- Đại nhân, ngài muốn kiểm tra đã kiểm tra rồi, xin ngài cứu lấy tỷ tỷ ta.

Mỉm cười nhìn Phương Ngân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt mình, Trần Lâm đưa bàn tay dính máu của nàng ra trước mặt nàng lạnh lùng nói.

- Liếʍ sạch nó đi.

Nhìn ngón tay dính đầy máu lẫn dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình, Phương Ngân run lên nhưng vẫn chầm chậm tiến đến lên mở chiếc miệng nhỏ anh đào ngầm lấy ngón tay kia cẩn thân tiếp sạch, vị tanh tanh mằn mặn xuông vào mũi nàng khiến nàng nhíu mày nhưng vẫn cố gắng chịu được.

Nhìn nữ nhân đang liếʍ ngón tay cho mình như một thị nữ phục vụ cho hoàng đến, Trần Lâm không khỏi mỉm cười quỷ dị nói.

- Ta đâu có nói mình cứu được tỷ tỷ của ngươi nhỉ.

Nghe thấy câu nói của Trần Lâm, ánh mắt Phương Ngân trường lớn con ngươi đen tuyền run lên, một giọt nước mắt vô thức chảy xuống trên gương mặt vô hồn rồi rơi trên mặt đất, cùng lúc đó cơ thể nàng cũng ngã quỵ ngồi bịch xuống đất thẫn thờ, con ngươi đen nhánh theo giọt nước mắt kia dần dần mất đi sinh khí khiến cho nàng trông như một cái xác không hồn ngồi đó.

Cứng kiến tất cả Trần Lâm mỉm cười hài lòng vỗ lên vai nàng nói.

- Ta chỉ đùa với nàng thôi...

- Hảo hảo ngủ một giất, sáng mai tỷ tỷ yêu quý của nàng sẽ khỏe mạnh xuất hiện trước mặt nàng.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân vô thức ngước mặt lên nhìn cậu, nhưng khi thấy nụ cười ấm ấp tràng đầy tự tinh của Trần Lâm hắc ám bao phủ lấy nàng như bị thái dương xua tan,

Dần dần Phương Ngân không nhịn được áp lực tinh thần chầm chậm kép mắt lại rồi thϊếp đi.

Nhìn thấy nữ nhân đang cuộn mình ngủ trên mặt đất Trần Lâm không khỏi mỉm cười ôm lấy nàng rồi đặc lên giường, lắc lắc đầu nhìn qua nữ nhân đang nằm bên cạnh, tỷ tỷ của Phương Ngân.

Tình cảm của hai tỷ muội Phương Ngân thật đáng quý, có thể xem những di sản văn hóa phi vật thể của nhân loại, là một tia sáng nhỏ bé giữa mặt thế đầy hắc ám, là một nhà nghệ thuật tự mình phong Trần Lâm không thể để vẻ đẹp này bị cuộc đời hắc áp vùi dập, nêu quyết định thu hai chị em này về huyết tộc làm thị nữ cho mình.

Dĩ nhiên điều quan trọng nhất là hai tỷ muội Phương Ngân khá giống về ngoại hình, tuy không giống đến độ y như hai giọt nước nhưng nhìn sơ qua vẫn có thể bị hiểu lầm là hai chị em sinh đôi.

Tuy nhiên lúc này tỷ tỷ của Phương Ngân lại xanh xao và hốc hác hơn nàng rất nhiều, nếu không nằm chung kiểu này Trần Lâm thật sự rất khó để phân biệt được ai với ai.

Mỉm cười đê tiện vì sắp thu được hai chị em có thể xem như sinh đôi vào hậu cung, Trần Lâm thích ý gọi cho tiểu đệ tắc kè hoa đang bám theo lão chủ gian hàng trở về canh nhà, trang bị đỏ cam gì tầm này đều không quan trọng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 168: Phương Tuyết 18
Sáng hôm sau, trải qua một đêm mưa tầm tã cả khu ổ chuột ngoài thành Vũng Hải đều trở nên mông lung, không khí xe lạnh làm cho người ta không muốn xuống giường!

Bên trong căn nhà nhỏ của chị em Phương Ngân, ba thân ảnh vẫn đang cuộn mình trên chiếc giường nhỏ say ngủ.

Bất chợt Phương Ngân khẽ mở mắt ra, ánh mắt mông lung nhìn cảnh vậy xung quanh, vẫn là ngôi nhà quen thuộc của nàng nhưng hôm nay người nằm cạnh nàng lại có gì đó khác thường ngày, bộ ngực kia săn chắc hơn của tỷ tỷ nàng, bên dưới một hung vật to lớn tỏa ra nhiệt khí đâm vào đùi nàng.

Giật mình nhớ ra mọi chuyện Phương Ngân không nhịn được sợ hãi liếc mắt nhìn nam nhân tóc trắng đang say ngủ.

Không ngờ nàng lại trần như nhộng nằm cuộn mình trong l*иg ngực Trần Lâm, không chỉ thế bản thân Trần Lâm cũng không mặc gì cả hung khí to lớn ngóc đầu lên chào buổi sáng hiện ra trước mắt nàng!

Không nhịn được sở hãi Phương Ngân muốn hét lên thật to, không cần nghĩ nhiều cũng biết hôm qua tên kia đã làm gì với nàng, chỉ là nàng đã nghĩ nhiều rồi Trần Lâm tối hôm qua có làm nhưng là làm với tỷ tỷ của nàng, còn nàng thì Trần Lâm không hề đυ.ng đến.

Tuy nhiên khi Phương Ngân muốn hét lên thì một khuôn mặt phía đối diện đã làm nàng chết đứng quên luôn việc la hét.

Bên phía đối diện tỷ tỷ của nàng cũng không khác nàng là mấy không một mảnh vải che thân nằm cuộn mình trong l*иg ngực Trần Lâm, khuôn mặt xinh đẹp tựa lên bờ vai của hắn say ngủ.

Chỉ là lúc này khuôn mặt của nàng không còn vẽ xanh xao như người sắp chết nữa mà làm một khuôn mặt hồng hào sức sống, tuy còn khá suy yếu nhưng hơi thở sự sống đã tràng về với nàng!

Nhìn thấy tỷ tỷ đang say ngủ Phương Ngân biết rõ Trần Lâm không gạt nàng, hai hàng nước mắt không nhịn được chảy xuống nhưng lần này là những giọt nước mắt hạnh phúc.

Cảm nhận được động tĩnh nữ nhân phía đối diện cũng khẽ mở mắt, trông thấy muội muội đang nhìn mình rơi nước mắt, nàng yêu kiều mỉm cười rồi âu yếm vuốt ve khuôn mặt giống mình như đúc như muốn lao đi giọt nước mắt đang chảy dài.

Cứ thế hai chị em âu yếm nhìn nhau quên luôn nam nhân đang nằm giữa và cây cột cờ đang chào buổi sáng.

Chỉ tội cho Trần Lâm bị hai bà chị này đánh động muốn ngủ nướng cũng không được, biết thế đã không có lòng tốt để hai người ngủ trên giường mà cho ngủ dưới đất rồi.

Tức giận trong người Trần Lâm không khách khí vổ vào cập mông to tròn của hai nàng làm cả hai giật mình ngượng ngùng đỏ cả mặt.

- Được rồi hai chị muốn nhìn nhau thì để tối nhìn, còn giờ Phương Ngân nấu chút gì ăn sáng đi!

Nói xong Trần Lâm vung tay lấy ra một túi thịt khô đưa cho Phương Ngân, thấy túi thịt khô ánh mắt Phương Ngân không khỏi sáng lên ôm lấy túi thịt khô như ôm bảo vật.

Mặc dù người trong Vũng Hải đã bắt đầu săn hung thú để kiếm thịt nhưng chúng vẫn là mặt hàng xa xĩ với những người dân ở khu ô chuột này, thế nên túi thịt khô của Trần Lâm có giá trị không nhỏ.

Tuy nhiên Trần Lâm đã bảo dùng để nấu ăn nàng có mười lá gan cũng không dám trái lệnh, huống hồ tỷ tỷ nàng còn yếu cần được bồi bổ, nàng tin Trần Lâm không keo kiệt đến mức có một ít thịt cũng tính toán với nữ nhân.

Nghĩ đến đây Phương Ngân vội vàng bước xuống giường muốn nấu một nồi súp thịt hầm bồi bổ cho tỷ tỷ, tuy nhiên khi bước xuống giường cơn đau nơi hạ thân vẫn làm nàng không khỏi nhăn mặt.

Hờn dỗi liếc mắt nhìn Trần Lâm một cái rồi nhanh chóng mặc lại quần áo, Phương Ngân căn răng bước đi loạng choạng tiến đến gian bếp lửa giữa nhà.

Một “nhất dương chỉ” của Trần Lâm hôm qua không chỉ kết thúc đời còn gái của nàng mà còn làm nàng đau đớn không ít, dù sao nàng chỉ làm một người chơi cấp độ 0 làm gì được trâu bò như những cao tầng của huyết tộc.

Tuy nhiên Phương Ngân không hề hội hận, Trần Lâm cứu được tỷ tỷ nàng thì nàng cũng dám chơi dám chịu, chỉ là hôm qua Trần Lâm tuy đã phá nó đi nhưng chỉ là kiểm tra không biết đến lúc nào mới làm thật.

Nhìn thấy Phương Ngân đang loạng choạng bước đi, người từng trải như tỷ tỷ nàng không khỏi hờn dỗi không kém liếc nhìn Trần Lâm, thấy thế Trần Lâm không khỏi khóc không ra nước mắt, thật là quan uống tính ra Trần Lâm chưa làm gì mà.

- Phương Tuyết ra mắt đại nhân!

- Đa tạ đại nhân đã cứu ta.

Khi Trần Lâm còn đang hát bài trinh phụ ngâm thì tỷ tỷ của Phương Ngân đã bò tới cúi người trước mặt cậu tạ ơn.

Nhìn nữ nhân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ cúi đầu trước mặt mình Trần Lâm chỉ lắc đầu yêu thương xoa nhẹ nhân đầu nàng nói.

- Hiện tại chúng ta là người một nhà không cần phải nói những câu khách khí đó.

Được Trần Lâm xoa đầu Phương Tuyết phê như mèo con được chủ nhân vuốt ve say mê cuộn mình ôm lấy Trần Lâm khẽ thì thầm.

- Vậy muội muội ta.

Nghe thấy thể Trần Lâm mỉm cười.

- Đợi thời gian hồi phục của trích huyết cái đã, yên tâm ta sẽ không bỏ lại hai con mèo nhỏ của mình đâu.

Nhận được câu trả lời của Trần Lâm, Phương Tuyết yêu kiều gật đầu ôm lấy Trần Lâm.

Bất chợt hung vậy nóng hổi đâm lấy đùi nàng làm nàng giật mình.

Tuy nhiên nàng là người tường trải nên rất nhanh đã bình tỉnh lại, không khách khó cầm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn, Phương Tuyết yêu thương vuốt ve nó như vuốt ve một món bảo vật.

- Để ta giúp ngài!

Khẽ thì thầm một câu, Phương Tuyết cúi người xuống ngậm lấy côn ŧᏂịŧ to lớn vào miệng say mê mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để như trẻ em mυ"ŧ kem.

Côn ŧᏂịŧ to lớn tỏa ra nhiệt khí cùng mùi vị đặc trương kiến Phương Tuyết say mê liếʍ nhẹ lên qυყ đầυ trơn bóng rồi đưa lưỡi liếʍ một đường xuống quanh thân côn ŧᏂịŧ rồi lại liếʍ lên qυყ đầυ cho đến khi côn ŧᏂịŧ Trần Lâm trở nên trơn bóng bởi nước miếng của chính nàng mới tiếp tục ngậm nó lại vào miệng.

Côn ŧᏂịŧ lông lá của Trần Lâm từ từ chui vào cái miệng nhỏ nhắn của Phương Tuyết cho đến khi nó chọc thẳng vào cuống họng của nàng!

Tuy nhiên Phương Tuyết rất có lòng, cố gắn hết sức phun ra rồi lại nuốt vào côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm, mỗi lần đâm vào là hung vật kia lại đâm đến tận cuống họng của nàng khiến nàng vừa đau đớn lại vừa hãnh diện vì nuốt được gần hết hung vật kia.

Chiếc lưỡi như linh xà được Phương Tuyết liên tục quấn quanh thân côn ŧᏂịŧ, miết lên rồi lại miết xuống, như muốn cảm nhận từ tấc da thịt trên thân côn ŧᏂịŧ.

- Óc! óc! óc!

Tiếng nhóp nhép liên tục phát ra từ trong miệng Phương Tuyết, nhưng côn ŧᏂịŧ to lớn vẫn liên tục đâm sâu vào cuống họng của nàng, tàn phá chỗ sâu nhất của khoang miệng.

Thế nhưng Phương Tuyết không những không chậm lại mà lại tăng tốc, ra sức ngậm lấy côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm ra vào liên tục, tốc độ không thua gì một cái piston tốc độ cao, lưỡi thì liên tục quấn quanh thân côn ŧᏂịŧ, nhấp nhô cùng nhịp với khoang miệng phát ra những tiếng phạch….

phạch! giòn tan.

Bên kia Phương Ngân đang nấu ăn không nhịn được liếc mắt nhìn tỷ tỷ mình.

Khi thấy Trần Lâm xoa đầu của tỷ tỷ nàng chợt cảm thấy thắc mắc, sao hai người kia lại thân như vậy, thậm chỉ nàng còn có cảm giác Trần Lâm thân thuộc với tỷ tỷ hơn cả chính nàng!

Bất chợt tỷ tỷ của nàng cúi người xuống nhậm lấy côn ŧᏂịŧ lông lá kia vào miệng khiến nàng kinh ngạc quay mặt đi.

- Sao hai người kia lại làm như vậy được!

Con nai con nhảy loạn trong l*иg ngực Phương Ngân khiến mặt nàng đỏ bừng, tuy nhiên hai người Trần Lâm không hề để ý, lúc này họ làm gì còn quan tâm đến chuyện khác!

Phương Tuyết như một đứa trẻ say mê thưởng thức que kem yêu thích, chiếc lưỡi mềm mại liếʍ dọc theo thân côn ŧᏂịŧ lông lá rồi nhậm lấy qυყ đầυ to lớn mυ"ŧ lấy mυ"ŧ để, bên dưới bàn tay ngọc cũng không nhà rỗi xoa nhẹ lên hai quả mau cầu như muốn khıêυ khí©h Trần Lâm.

Cảm nhận được sướиɠ khoái nơi hạ thân Trần Lâm yêu thương vuốt về mái tóc đen dài của nàng như tỏ ý khen thưởng, thấy thế Phương Tuyết càng tăng tốc, không quên đưa ánh mắt về phía cậu tỏ vẻ dễ thương!

Khẽ mỉm cười một tiếng bàn tay to lớn tham lam của Trần Lâm trượt xuống bờ vai gầy tinh tế của nàng rồi lướt dọc theo tấm lương trần trắng như tuyết khiến nàng vô thức rùng mình.

Không một chút báo trước Trần Lâm không khách khí vổ mạnh lên bờ mông to tròn trắng tinh của Phương Tuyết, bàn tay năm ngón đỏ ửng hằng lên làn da tinh trong vô cùng nổ bật khiến nàng vừa đau lại vừa sung sướиɠ.

Hờn dối liếc nhìn Trần Lâm, Phương Tuyết dù sao cùng là gái từng trải nên hiểu rõ Trần Lâm muốn gì chầm chậm quay người lại nằm ngửa trên giường, hạ thể lông lá của nàng cứ thế phơi bày trước mặt Trần Lâm!

Khẽ hít một hơi ngửi lấy mùi âʍ ɦộ đặc trưng, Trần Lâm say mê đưa lưỡi liếʍ dọc theo mép âʍ ɦộ lông lá khiến chủ nhân của nó khẽ rêи ɾỉ, dâʍ ŧᏂủy̠ nhờ thế rĩ ra ướt đẫm khe suối làm Trần Lâm càng say mê ôm lấy hạ thân của Phương Tuyết không ngừng liếp láp, cái miệng rộng tham lam như muốn nuốt trọn âʍ ɦộ lông lá kia.

Bên kia Phương Tuyết cũng không vì sướиɠ khoái mà quên đi công việc của mình, cái miệng nhỏ ngậm lấy qυყ đầυ to lớn khiến quay hàm nàng đau đớn, nhưng vẫn không thể nuốt trọn được nó chỉ có thể dùng bàn tay sục nhẹ thân côn ŧᏂịŧ, quả thật hung vật này quá lớn với nàng.

Nhưng nó cũng là nàng sướиɠ khoái phát ra những tiếng rêи ɾỉ hòa cùng tiếng nhấp tạo ra bản hòa tấu động lòng người.

Chỉ tội cho Phương Ngân, chứng kiến hai người kia đã quên luôn mình say mê ôm lấy hạ thể của đối phương khiến nàng nguợng ngùng chạy ra ngoài.

Nhìn thấy bầu trời sương phủ bên ngoài Phương Ngân không khỏi lắc đầu cười khổ, cảm xúc như mình đã dẫn sói vào nhà.

- Đây rốc cuộc là tình hình gì đây?

- Hai người kia sao lại thân đến vậy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 169: Băng Thiên hội đến đòi nợ
Uống một ngụm canh thịt hầm do Phương Ngân cất công chuẩn bị, Phương Tuyết không khỏi áy náy lén nhìn muội muội mình đang ngôi bên cạnh.

Không áy náy sao được, nàng cùng Trần Lâm mãi lo công việc đã quên luôn cô em gái này, đến khi xong chuyện mới chợt nhớ sự có mặt của người thứ ba thì đã quá muộn khiến nàng xấu hổ không biết trốn đi đâu.

Tuy nhiên Phương Ngân dù cũng xấu hổ không kém bà chị mình, nhưng lại có một điều làm nàng băn khoăn hơn cả.

Mạt thế hàng lâm tỷ tỷ nàng vì sinh tồn đã đi đến bước đường kia, nhưng nàng hoàn toàn không phải một nữ nhân tùy tiện.

Phương Ngân tuyệt đối không tin tỷ tỷ nàng có thể dể dàng quan hệ với một nam nhân chỉ vừa mới gặp như vậy, rất có thể trong lúc “chữa bệnh” kia tỷ tỷ và Trần Lâm đã phát sinh chuyện gì đó hoặc là giao kèo gì đó...

Nghĩ đến đây Phương Ngân không khỏi tức giận liếc nhìn Trần Lâm, xét cho cùng tên này cũng chả phải người tốt lành gì, bài kế ăn cả hai chị em nàng.

Tuy nhiên Phương Ngân cũng không phản đối càng không có khả năng phản đối.

Sống trong mạt thế được một khoảng thời gian, Phương Ngân hiểu rõ muốn sinh tồn cần dựa vào kẻ mạnh và Trần Lâm chính là một kẻ mạnh trong mắt nàng, dựa vào Trần Lâm cũng không quá tệ.

Chỉ có điều Trần Lâm phá đi tấm thân xử nữ của nàng chứng tỏa cũng sẽ làm đến chuyện kia, như vậy hai chị em nàng đều thành nữ nhân của hắn quả thật có chút khó xử...

Ngồi một bên Trần Lâm hồn nhiên không hề biết những suy nghĩ trong lòng Phương Ngân vẫn say sưa ngồi húp canh.

Quả thật trong vấn đề ẩm thực nhân loại vẫn đứng đầu, các tộc nhân của huyết tộc dù trong phương diện chiến đấu hay học tập đều vô cùng ưu tú, nhưng lại cực kỳ tệ trong vấn đề nấu ăn, khá nhất có lẻ chỉ có chi Huyết Hồ tộc chịu trách nhiệm ủ rượu là còn có chút tay nghề nhưng cái tay nghề đó vẫn là dùng thần tệ đổi về...

Thế nên để hoàn thành bá nghiệp ăn chơi, để phục vụ cho cái bao tử Trần Lâm không thể không kiếm một đầu bếp về phục vụ cho mình.

Tuy nhiên hai chị em Phương Tuyết cũng tương tự mỹ phụ Huỳnh Dao chỉ có thể xem như biết nấu ăn mà thôi, muốn đạt chuẩn đầu bếp trong mắt Trần Lâm thì vẫn chưa đạt.

Khẽ mỉm cười quỷ dị Trần Lâm đã có dự định của riêng mình liếc nhìn qua Phương Tuyết hỏi.

- Sức khỏe của nàng thế nào rồi?

Nghe Trần Lâm hỏi Phương Tuyết đang uống canh vội vạng trả lời.

- Ta đã khỏe nhiều hơn rồi, không đáng ngại.

Khẽ gật đầu Trần Lâm liếc nhìn Phương Ngân đang ngồi một bên phân phó.

- Được rồi nàng cứ ở nhà tịnh dưỡng...

- Phương Ngân dẫn ta đi ra ngoài một chuyến.

- Không được ta phải ở lo cho tỷ tỷ.

Nghe thấy Trần Lâm muốn nàng làm hướng dẫn viên Phương Ngân vội vàng lắc đầu từ chối.

Tỷ tỷ nàng dù đã khỏe lại nhưng còn khá yếu để nàng ta ở nhà một mình Phương Ngân không an tâm.

Tuy nhiên Trần Lâm lại gõ lên đầu của nàng tức giận nói.

- Còn không phải tại ngươi xây nhà trong cái mê cung này sao?

- Nàng không dẫn đường, ta ra ngoài bằng cái niềm tin gì.

Nghe Trần Lâm nói thế Phương Ngân thoáng xấu hổ, nhà của nhà đúng là khó đi thật Trần Lâm chỉ đến một lần không khéo lạc được chứ không đùa.

Tuy nhiên khi Phương Ngân có ý định vẽ bản đồ cho vị đại lão mù đường kia thì Trần Lâm chợt nhíu mày nói.

- Có người đến.

Cùng lúc đó ầm một tiếng...

Cánh cửa nhà cũ kỹ bị đá bay, lực đạo không hề nhẹ khiến nó văng ra xa bay về phái ba người Trần Lâm.

Tuy nhiên Trần Lâm đã nhẹ nhàng tung quyền đánh nát cánh cửa làm nhiều mảnh, gỗ vụng rơi ra bốn phía.

Bên ngoài một nhóm người hùng hổ bước vào không khách khí phá luôn bức tường đất khiến căn nhà của chị em Phương Tuyết đã nát càng thêm nát.

Nhìn đám người không khác gì ăn cướp xông vào nhà mình, chị em Phương Tuyết không khỏi lo sợ ôm lấy nhau.

Phương Ngân có phần lo sợ liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn qua đám người kia nói.

- Vương Bát anh muốn làm gì, động tĩnh lớn như vậy anh không sợ cảnh vệ quân chạy đến đây sao.

Dù biết Trần Lâm mạnh nhưng song quyền khó địch tứ thủ huống hồ bên kia có đến 7-8 người, Phương Ngân không tinh một mình Trần Lâm có thể giải quyết đám người kia, thế nên nàng mới đem cảnh vệ quân ra hù dọa bọn chúng.

Tuy nhiên nàng đã đánh giá thấp Trần Lâm và cũng đánh giá thấp đám người kia.

Từ bên trong đoàn người một trung niên nhân mặt như cá trê, ánh mắt nhỏ như chuột nhìn qua đã biết kẻ độc ác gian xảo bước ra cười khinh miệt nói:

- Thiết nợ trả tiền là chuyện thường tình, cảnh vệ quân có đến đây thì đã sao.

Biết tên kia không phải kẻ hiền lành Phương Ngân thở dài nhìn qua tỷ tỷ cùng Trần Lâm rồi trầm giọng nói.

- Nói nhiều như vậy các ngươi chỉ muốn bắt người mà thôi.

- Được ta sẽ đi theo các ngươi, nhưng lôi tệ là do ta mượn không lên quan đến hai người kia...

Nghe Phương Ngân nói thế trung niên nhân mặt cá trê gọi là Vương Bát kia mới chú y đến hai người Trần Lâm và Phương Tuyết, ánh mắt ti hí không khỏi sáng lên.

Trần Lâm thì không nói nhưng nữ nhân Phương Tuyết kia không phải bị thiếu gia đánh sắp chết sao, sao lại có thể khỏe lại được...

Cảm thấy cơ hội đã đến Vương Bát tiến lên nhìn vào Phương Tuyết cười như không cười nói:

- Các ngươi thiếu nợ chúng ta, một mình ngươi đủ sức trả sao?

- Bây đâu bắt ba người bọn họ cho ta.

Nhận được mệnh lệnh của trung niên mặt cá trê, đám thuộc hạ mỉm cười đê tiện rồi chầm chậm tiến đến.

Việc bắt con nợ thế này không phải hiếm gặp hay nói đúng hơn là mọi con nợ đều không có khả năng trả nợ, thế nên bắt người mới là công việc chính của họ cho mượn tiền chỉ là công việc phụ mà thôi.

Tuy không biết nhưng đại lão muốn bắt người về làm gì nhưng đám lâu la như bọn họ cũng được hưởng phúc lợi không ít, những nữ nhân bị họ bắt đều có thể động tay động chân chút ít chỉ cần không chơi chết thì không ai quản đến, thế nên đám lâu la thấy hai chi em Phương Tuyết đều khá xinh đẹp không khỏi nghĩ đến tương lai tươi sáng phía trước.

Đứng một bên Trần Lâm nhìn tương quan lực lượng hai bên không khỏi lắc đầu.

Bên trung niên mặt cá trê Vương Bát có đến 7 người, tuy không phải người chơi cấp độ cao nhưng đều là kẻ hung hả từng làm không ít chuyện át, còn bên phe ta chỉ có hai nữ nhân cấp độ 0 tròn trịa, năng lực cũng không có gì đặc biệt.

Không biếc có phải do song sinh hay không mà năng lực của cả hai đều giống nhau thuộc dạng tăng tốc, nhưng khác giống như Gia Tốc của Lê Quý có thể giúp tăng phúc tốc độ trong một khoản thời gian thì năng lực của hai chị em lại là Bức Tốc giúp tăng tốc độ đột ngột lao đến một nơi chỉ định.

Nhìn chung khá giống “tốc biến” của Tiểu Tuyết nhưng “cùi bắp” hơn rất nhiều, xuất thủ đánh lén nhất kích tất sát thì được còn không thì rất dể bị đối thủ bắt bài.

Tuy nhiên cái game này không cần đến hai nữ nhân kia, một mình Trần Lâm đủ gánh rồi.

Khi một tên lưu mạnh không biết sống chết tiến đến muốn bắt lấy hai chị em Phương Tuyết thì bất chợt bòng đen xét qua như một tia chớp đen, một cái đầu lâu bay lên uốn một vòng cung trên không trung rồi rơi xuống đất trước mặt Vương Bát làm cho không chỉ hắn mà cả đám lưu mạnh đều ngây người.

- Ah...

Bất chợt một tiếng hét kinh sợ vang lên, Phương Ngân chứng kiến người không đầu trước mặt không nhịn được kinh sợ hét lên thất thanh, may thay Phương Tuyết bình tình đã ôm lấy nàng lui ra xa, trận chiến này họ không có khả năng tham gia.

Tuy nhiên tiếng hét của Phương Ngân cũng làm đám lưu manh giật mình tỉnh lại, ánh mắt như muốn ăn tương nuốt sống nhìn qua kẻ đã xuất thủ Trần Lâm, chỉ làm Trần Lâm nào có sợ chỉ vát Tà Nguyệt Đao lên vai mỉm cười đứng đó.

Không chịu nỗi nụ cưới khinh bỉ của Trần Lâm hai tên lưu manh cao to nhất liếc nhìn nhau rồi rút ra loan đao đeo bên hông, khí thế không gì cản nổi như hai chiếc xe tải đang lao đến.

Tuy nhiên trong mắt Trần Lâm hai tên kia chả là gì, nhè nhàng nghiên người né tránh một đao đang chém đến, Trần Lâm đưa Tà Nguyện đao lên cao lưỡi đao ánh lên tia sáng xanh đen quỷ dị tự như ma thần chém về tên còn lại.

Trước khí thế của một đao kia, tên lưu mạnh không khỏi giật mình hoảng sợ vội vàng đưa thanh loan đao lên đón đỡ, nhưng thanh đao phẩm chất trắng kia không là gì với Tà Nguyệt đao trực tiếp bị chém làm đôi, lưỡi hắc đao không vì thể mà chậm lại tiếp tục chém một đường dài như muốn cắt đôi l*иg ngực của tên kia kiến hắn đao đớn ngã gục, máu tươi cũng vì thế bắn ra dính lên mặt Trần Lâm trong vô cùng dọa người...

Tuy nhiên kia Trần Lâm chưa kịp lao đi vết máu thì phía sau một tiếng xé gió vang lên, một tên lưu mạnh thừa cơ đánh lén tập kích phía sau, nhưng một đao của hắn chỉ chém vào những làn khói mờ ảo.

Trần Lâm phát động Quỷ Ảnh Độn Thuật hoá một làn khói né tránh một đao kia rồi bay ra phía sau.

Tựa như ác ma bước ra từ địa ngục Trần Lâm không hề có tí cảm xúc nào nhẹ nhàng chém vào đầu tên đa tập kích mình, Tà Nguyệt đao nhẹ nhàng bổ đôi đầu tên kia khiến máu hoà cùng bộ tương chao văng ra rơi trên mặt đất.

Chứng khiến cảnh đó những kẻ sống bằng xương máu kẻ khác như Vương Bát đều không nhịn được sơ hãi.

- Hắn hắn là ác mà...

Rốt cuộc một tên lưu manh cũng không nhịn được gào khóc rồi quay đầu bỏ chạy.

Tuy nhiên Trần Lâm đã ra tay thì không có ý định buông tha cho một ai.

Nhắm chuẩn tên lưu manh kia Trần Lâm tự như ném lao ném tà đao về phía hắn, Tà Nguyệt đao ánh lên tia sáng đen phá không lao đến đâm vào lưng hắn, lực đạo khủng khϊếp trực tiếp xỏ xuyên qua cấm chặc tên lưu mạnh xấu số lên tường, những giọt nước mắt sợ hãi không nhịn được chảy xuống nhưng tất cả đã quá muộn với hắn.

Chớp lấy thời có đó, hai tên lưu manh khác cắn răng lao đến, chúng biết tên ác ma kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, muốn sống chỉ có thể dựa vào lúc hắn không có vũ khí gϊếŧ chết hắn.

Tuy nhiên bọn chúng đã đánh giá thấp Trần Lâm.

Không có vũ khí thì khả năng cận chiến tay không của Trần Lâm vẫn dư sức trấn áp đám lưu manh này, dù sao cậu cũng là đệ tử ruột của tổng giáo quan Lý Minh Nguyệt.

Tung cước đá bay thanh đao trên tay đối thủ Trần Lâm không khách khí vung quyền đánh bay hắn rồi lách ngươi né tránh một đao sau lưng.

Bất chợt Trần Lâm khẽ nhiều mày vung tay lên, huyết hỏa được triệu hồi phá không bay đi thiêu chết tên lưu manh muốn đang lén hai chị em Phương Tuyết, tính ra hắn cũng khá thông minh đáng tiếc đυ.ng phải Trần Lâm.

Nhìn thấy đồng bạn bị thiêu sống tên lưu manh còn lại không còn tinh thần chiến đấu quỳ xuống dập đầu gào khóc.

- Đại nhân, ta chỉ là tiêu lâu la làm việc cho người khác, xin ngài rủ lòng từ bị tha cho ta.

- Nhà ta còn mẹ...

Đáng tiếc khi hắn còn chưa nói xong Trần Lâm đã nhàm chán giẫm nát đầu hắn, máu thịt cùng tương cà văng ra ướt đẫm mặt đất dưới chân.

Giải quyết xong đám lâu la Trần Lâm khẽ mỉm cười chầm chậm tiến đến Vương Bát đang co ro trốn một góc, khuông mặt cá trê vì sợ hãi mà trắng bệt, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy khuôn mặt.

Tuy nhiên khi Trần Lâm còn chưa đến thì Vương Bát đã như một con chó bò đến ôm lấy chân Trần Lâm khóc lóc.

- Đại...!đại nhân, xin ngài tha cho ta...!ta là thuộc hạ của Băng Thiên hội.

- Mạng chó của ta chỉ làm bẩn tay ngài, còn làm ảnh hưởng đến Băng Thiên hội...

- Nó..

nó không hề có lợi cho ngài, tha cho ta ngài muốn gì ta cũng chấp nhận...

Nhìn vào tên mặt cá trê kia Trần Lâm không khỏi mỉm cười, tên kia đúng là có bản lĩnh.

Đầu tiên là đem Băn Thiên hội ra hù dọa, sau đó chứng minh gϊếŧ hắn là không cần thiết, cuối cùng là đưa tiền chuộc ra dụ lợi.

Một loạt những câu nói vô cùng hợp lý nếu hắn đυ.ng phải kẻ khác rất có thể sẽ có cửa sống, đáng tiếc hắn đυ.ng phải Trần Lâm.

Xách hắn lên như xách một con gà, Trần Lâm cười như không cười nói.

- Ta có một số câu hỏi...

- Chỉ cần ngươi trả lời tốt, ta sẽ tha mạng cho ngươi...
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top