Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 10: Trần Thiên
Màng đêm bôn xuống, không gian hắc ám bao trùm cả thành phố Bạc Hà.


Lúc này trong một tòa nhà nhỏ ánh lửa bập bùng lóe lên những tia sáng nhưng muốn xua tan đi đêm tối như đán tiết ánh lửa chỉ là ánh lửa.


Trước đống lửa một ông chú trung niên đang loay hoay nấu cái gì đó, bộ dạng vụng về chứng tỏa ông ta không thạo việc này lắm.


Bên cạnh ông ta là một thanh niên với cơ thể được quấn băng kín mít như sát ướp, hơi thở có phần yếu ớt đang thiếp đi trên cái giường tự chế từ một chiếc tủ bên trên trải đầy quần áo.


Hai người này không ai khác chính là Trần Lâm và ông chú trung niên.


Được một lúc lâu mắt Trần Lâm dần dần hé mở, ánh mắt đờ đẳng nhìn cảnh vật sung quanh, dần dần cậu nhìn về phía ánh lửa thì thấy một người đàn ông đang quây lưng về phía mình cặm cụi làm gì đó.


Khi thấy bóng lưng kia ánh mắt Trần Lâm không giấu được sự kinh gạt, hai hàng nước mắt khẽ lăn dài trên khóe mắt, cậu khó nhọc cất tiếng gọi:


- Lão...!lão cha.


Nghe được tiếng gọi bóng lưng kia khẽ rung lên sau đó quay lại nhìn Trần Lâm nói:


- Tiểu...!Tiểu Trần tử ngươi rốt cuộc củng tỉnh dậy.


Phải ông chúng trung niên này không ai khác là Trần Thiên lão cha của Trần Lâm.


Thấy Trần Lâm muốn ngồi dậy Trần Thiên vội chạy đến nâng cậu ngồi dậy ánh mắt không dấu được sự quan tâm.


Nhìn cử chỉ quan tâm lão cha, Trần Lâm không khỏi xúc động vậy mà ngày xưa cậu...


Bất chợt như nhớ đến điều gì đó ánh mắt Trần Lâm vội vàng nhìn khấp căn phòng tìm kiếm nhưng không, cả căn phòng chật hẹp chỉ có cậu và lão cha Trần Thiên cùng ánh lửa bập bùng.


Trầm mặt Trần Lâm thẩn thờ nhìn vào đống lửa.


- Hay! Như cảm nhận được tâm tình của con trai Trần Thiên khẽ thở dày nhìn về nơi xa ánh mắt không giấu được nỗi buồn.


Không khí cả căn phòng rơi vào trầm mặc chỉ có những tiếng tí tách do thanh gỗ cháy phát ra.


- Lão cha, ta...!ta có chúc đói.


Được một lúc lâu Trần Lâm lên tiếng phá tan không khí yên lặng mà nặng nề này.


- Hảo!


Nghe tiếng con trai Trần Thiên vội gật đầu tranh thủ giấu đi giọt nước mắt trên khóe mi chạy vội đến nồi cháo đang nấu trên đống lửa múc cho Trần Lâm một tô lớn.


Nhìn tô cháo không khác cám heo là mấy trước mặt Trần Lâm há miệng húp ừng ực như quỷ đối đầu thai.


Chưa đến 30 giây cậu đã ăn hết tô cháo trước sự kinh gạc của lão cha.


Mình nấu ăn ngon vậy sau, Trần Thiên nhĩ.


- Nửa không! Nhìn vào tô cháo sạch trơn trong tay Trần Thiên không nhịn được hỏi.


Xoa xoa bụng Trần Lâm lắc đầu, thấy thế Trần Thiên củng phóng khoáng vứt luôn cái tô đi.


- Uk lão cha! sao cơ thể ta hồi phục nhanh như vậy nhỉ? Cảm nhận được thương thế của mình Trần Lâm kinh ngạc hỏi.


- À lúc nảy ta có cho ngươi uống cái gì mà...!hồi phục dược tề gì đó, lúc ta trên đừng đến đây đánh chết thây ma có được.


Nghe Trần Lâm hỏi Trần Thiên thành thật trả lời, dù sao những thứ này tương đối khó hiểu với ông như với Trần Lâm có lẽ khác.


- Hồi phục dược tề? Thật...!thật là quá may mắn.


Nghe tới đây Trần Lâm kinh ngạc thốc lên.


Phải cậu thực sự rất may mắn, may mắn khi lão cha cậu Trần Thiên đến kịp lúc cứu cậu, may mắn lão cha không bị con hung thú kia hút chết và may mắn lão cha cậu có hồi phục dược tề nếu không cậu đã về với chúa từ lâu.


- Thế...!thế còn...!con heo rừng kia? Nhớ đến con hung thú kia Trần Lâm không giấu được sự run sợ lắp bắp hỏi.


Nghe đến đây ánh mắt Trần Thiên lóe lên khẽ mỉm cười kể:


- Củng không có gì chỉ là một con heo mà thôi, ta với nó đánh nhau tầm 300 hiệp, nó bị ta ép vào đừng cùng phải trèo lên cây trốn thấy động thủ không được nên nó động khẩu, nó chửi ta là đồ con chó, ta tức quá chửi lại nó là đồ con heo, không phản bác được đuối lý nên bỏ đi mất, còn ta vì quan tâm đến ngươi nên củng không truy sát nó.


Kể xong Trần Thiên vuốt cầm mặc dù không có râu hưởng thụ ánh mắt sùng bái của con trai.


Còn Trần Lâm lúc này ánh mắt kinh ngạc nhìn lão cha Trần Thiên.


Moá! Không ngờ lão cha lợi hại như vậy đánh bại cả con heo rừng kia như mà sau cứ cảm thấy nó sai sai ở đâu đó.


Đang không hiểu chuyện nó sai ở đâu bất chợt ánh mắt Trần Lâm nhìn thấy thanh đao cách đó không xa.


Sợ hãi cậu không nhịn được kêu lên:


- Chặt đ....ầ.....
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 11: Bảo đao Trần gia
Nhìn thấy thanh đao cách đó không xa, Trần Lâm không nhịn được thốt lên:

- Chặt...!đ..

ầ...

Đáng tiết lời nói còn chưa kịp thốt lên, Trần Lâm đã bị lão cha mình bịt mồm lại.

Trần Thiên ánh đáng sợ nhìn Trần Lâm răn dạy:

- Chặt cái gì mà chặt, là bảo đao Trần gia nhớ chưa.

Nghe thấy lời răn dạy quả lão cha, Trần Lâm khóe miệng rung rung khẽ gật đầu.

Thầy thế Trần Thiên mới bỏ tay ra.

Vừa được thả ra Trần Lâm xoa xoa quay hàm sắp bị lão cha bóp trẹo của mình nhìn ông cười nhưng không phải cười nói:

- Nè lão cha, đến cả đồ cổ của gia tộc ông củng lấy ra dùng, không sự tổ tiên tối đến tìm chúng ta sau.

Nghe thế Trần Thiên thoáng hoảng sợ nhưng vẫn cứng miệng nói:

- Đây là trường hợp đặc biệt nên ta mới thỉnh bảo đao xuất mã, tiên tổ sẽ thông cảm, còn ngươi củng nên giữ mồm giữ miệng biết không.

- Biết rồi biết rồi! Bảo đao Trần gia chớ gì.

Nghe Trần Thiên răn dạy Trần Lâm rốt cuộc củng đầu hàng cười cười thỏa hiệp.

Bất chợt cậu vươn tay ra muốn nắm lấy chuôi đao thì bị Trần Thiên nhanh tay hơn cản lại.

- Hay! Tiểu Trần tử à ngươi còn nhỏ thứ tà vật nài tốt nhất không nên đυ.ng đến.

Hiểu được tính khí con trai mình Trần Thiên thở dài khuyên nhủ.

Nói xông ông ta để mặc Trần Lâm cầm thấy thanh đao đi qua bên khác ngồi xuống.

Thấy thế Trần Lâm khẽ lắc đầu.

Thật là mê tín quá a thời buổi nào rồi.

Trần Lâm hung tợn nghĩ, dĩ nhiên cậu chỉ giám nghĩ trong đầu.

Bảo đao Trần gia truyền thuyết về thanh đao của nhà họ mình cậu đã nghe hàng trăm lần rồi nhưng một người hiện đại như cậu, cậu không tinh nhưng ngặt nổi lại có rất nhiều người tinh.

Cái tên Bảo đao trần gia kia khi đi hỏi chỉ sợ đến cả nhà hàng xóm của Trần Lâm còn không biết là cái gì nhưng khi dùng một cái tên khác của nó thì chắc cả thành phố à không cả vùng đồng bằng sông Vân Hà điều nổi danh, cái tên đó không gì khác chính là: Chặt Đầu Đao!

Cái tên thật quỷ dị, truyền thuyết về nó củng quỷ dị không kém.

Truyện phải kể về 1000 năm trước khi chiến loạn liên miên, bất chợt từ thiên không rơi xuống một mãnh thiên thạch, bất hạnh thay, thay vì rơi xuống rừng núi nó lại rơi ngay vào một trang viên trượt tiếp gϊếŧ chết mấy trăm sinh mạng sống trong trang viên đó kinh động đến dân chúng cả vùng.

Chuyện này đến tay một vị mãnh tướng thời bấy giờ nhưng thay vì tiết thương cho dân chúng y lại vui mừng ra mặt vì từ lâu y đã muốn cosplay Quan Vũ những chỉ thiếu mỗi một thanh bảo đao nay trời ban cho một khối “thiên ngoại vấn thạch” thì còn gì bằng.

Ấy thế là y đem khối thiên thạch kia về rồi mời những thợ rèn giỏi nhất vùng về giúp y rèn ra một thanh trường đao.

Nhưng rèn mãi rèn mãi mà vẫn không thành, mỗi lần sắp xong thì chuyện quỷ dị lại xảy ra không nổ lò thì thợ rèn đột ngột ngã lăng ra chết, thậm chí có lần còn bị sét đánh nổ cả lò nung làm chết không ít người, ai nấy điều quan mang lo sợ dường như thượng thiên không chấp nhận tạo vật này.

Biết tin, tướng quân kia không tin tà nên mời một vị đạo sĩ đức cao vọng trọng thời bấy giờ tên là Gia Cát Lạng về xem.

Khi thấy thanh đao mới hoàng thành một nửa lão đạo sĩ không khỏi lắc đầu cười khổ rồi kể rõ nguyên nhân cho vị tướng kia nghe.

- Đương thời có trăm vạn loại binh khí nhưng để chọn ra loại binh khí chí cương chí dương nhất chắc chắn không có loại nào khác ngoài trường đao.

Còn khối thiên ngoại vấn thạch này đúng là vật của trời thật nhưng khi rơi xuống nhân gian lại gϊếŧ chết hàng trăm mạng người bị nhiểm hung lệ chi khí trở thành một tà vật.

Mà tà vật thì làm sau luyện thành chí cương chí dương chi khí được, nếu như từ đầu luyện loại binh khí khác thì....

Nghe đến đây vị tướng quân kia không khỏi suy sụp trời đã ban bảo vật ấy thế mà không tận dụng được.

Thế là y vội cầu khẩn vị đạo sĩ kia mong người giúp đỡ.

Cảm nhận lòng thành tâm của vị tướng quân và túi vàng nặng trĩu trong tay cũng như tiết cho bảo vật trời ban kia lão đạo bèn chỉ cho y.

Nếu trời đã không cho ta làm thần vật thì ta làm tà vật.

- Đầu tiên: không làm trường đao nữa nhưng vẫn phải làm một vũ khí dạng đao vì đã làm một nửa không quay đầu lại được.

- Thứ hai: tế sống, phải dùng trinh nữ để tế sống cho đao còn số lượng thì: 18,36,72,81,108 tùy vị tướng quân kia tế càng nhiều thì bảo đao càn mạnh nhưng quả báo phải nhận củng càn lớn.

Thế là sao bao phen vất vả thanh đao của vị tướng quân kia củng đã đời, nó không giống bất kỳ thanh đao nào lúc bấy giờ khi lưỡi đao dài 7 tấc trong khi cán đao lại dài 4 tấc quá ngắn để làm trường đao nhưng lại quá dài để làm đơn đao, y còn đạt cho nó một cái tên thật quách nhưng hậu nhân chả ai nhớ đến.

Chỉ có kiểu dáng độc lạ của thanh đao được lưu truyền rộng rãi dần dần hình thành nên một chủng loại đao mới mà người đời gọi là trảm mã đao, đao chém ngựa và hiển nhiên thanh đao kia chở thành thủy tổ của chủng đao này.

Sau này nhờ thanh đao kia y nam chinh bách chiến đánh ra một mảnh cơ đồ.

Thế mà khi về già y lại sợ chính thanh đao kia, để bên mình thì y luôn gập ác mộng còn vứt đi thì liên tiếp có những chuyện xui xẻo xảy ra.

Ấy thế là y nghĩ ra một cách đó là kén rễ rồi dùng thanh đao kia như của hồi môn, thế là y thoát được thanh đao kia nhưng trời già chưa tha cho y, thằng con rễ kia lại tạo phản, dành hết mọi thứ mà y vất vả tạo dựng rồi dùng chính thanh đao kia chặt đầu y, cái tên Chặt Đầu Đao củng có từ đó.

Dĩ nhiên tên con rễ kia củng không sống yên ổn nỗi ám ảnh về thanh đao luôn bám lấy hắn ta, thế là hắn học theo cách của cha vợ mình, chọn một tên nữ tế, nhưng lần này hắn khôn hơn cha vợ hắn khi chọn một tên lính quèn đầu óc có chúc vấn đề rồi cho gả một ít vàng bạch để gã sinh sống.

Tên lính quèn kia không ai khác chính là lão tổ Trần gia.

Tuy nhiên nếu như chuyện chỉ có thế thì cả Trần gia chả sợ thanh đao này đến thế.

Số là khi được thừa hửng thanh đao này rồi dẫn vợ về quê cấm câu thì nơi lão tổ Trần gia sống vừa mới bắt được một bọn cướp và cần một đao phủ để hành hình, thế là công việc này rơi trên đầu cựu binh về làng như lão, từ đó lão trở thành đao phủ.

Chuyện củng không có gì nếu như đời sau của Trần gia không làm đao phủ như không họ vẫn làm đao phủ, đời ông làm đao phủ, đời con làm đao phủ, đời cháu củng làm đao phủ, đời chắc vẫn làm đao phủ....!Đáng sợ hơn chính là xuyên suốt các đời Trần gia điều sinh đúng một độc nam nên không sài chiêu củ được, vận mạng của Trần gia như dính chặc lấy thanh đao.

Thế là qua xuyên suốt các triều đại của lịch sử, các vương triều có thể đổi thay như người Trần gia vẫn làm đao phủ và dùng đúng một thanh đao, cái danh Trần gia đao phủ và chặt đầu đao van danh thiên hạ.

Dĩ nhiên người Trần gia củng chả thích cái danh này tí nào nên không ít lần họ muốn “đổi nghề” như chưa lần nào thành công cho đến sao này người ta không thích chặt đầu nửa mà thích cho ăn kẹo đồng thì thanh đao này mới chính thức thất nghiệp và được cụ tổ của Trần Lâm đem lên bàn thờ như trấn gia chi bảo.

Từ đó nó có cái tên mới là Bảo đao Trần gia như chắc nhỉ có mỗi Trần gia dùng cái tên này.

Nghe xong câu truyện này Trần Lâm hết sức là khinh bỉ, quá ư là phản khoa học.

Đầu tiên là luyện đao, nghĩ sao lại dùng thiên thạch đi luyện đao trên cơ bản thiên thạch đều là đá lâu lâu mới gập kim loại như rất ít, thử hỏi làm sau luyện cục đá thành vũ khí, 90% là bị ông đạo sĩ cùng bọn thợ rèn lừa.

Về ông tướng quân và thằng rễ thì càn đơn giản chắc chắn là ám ảnh tâm lý nên tự hù chính mình.

Còn về Trần gia thì lúc đầu chắc chắn là do tên con rễ đứng sau thao túng, còn sau này thì việc quen thì thích làm hơn không muốn đổi chớ nguyền rủ gì.

Càn nghĩ Trần Lâm càn tức cho thời trai trẻ của mình bị không ít bạn bè chế điểu rồi lại nhìn lão cha đang tỉ mỉ lao thanh đao thì lại càn tức hơn.

Hay thế nhân thật ngu muội.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 12: Người may mắn sống sót
Thành phố Bạc Hà trong một con hẻm nhỏ, một vày thây ma đang du đãng tìm kiếm con mồi.

Bất chợt từ trong mãnh phế tích một thanh niên tay trái cầm khiên, tay phải cầm một ngọn giáo tựa như chiến binh sparta lao ra đâm chết con thây ma gần đó, thấy đồng đội bị gϊếŧ con thây ma kế bên lao đến trả thù nhưng thanh niên kia đã nhanh tay giơ khiên lên đỡ.

Bị chiếc khiên ngăn cản con thây ma kia bắt đầu gầm gu như muốn gọi thêm đồng đội đến giúp thì sao lưng thanh niên kia một trung niên nam tử lao ra một đao cắt đứt đầu nó.

Cập đôi công thủ này không ai khác là Trần Lâm và lão cha cậu Trần Thiên.

Sau khi bị con heo rừng kia bón hành Trần Lâm nhận ra rằng người chơi hệ pháp sư mà còn là pháp sư nhờ trang bị như cậu không thơm nên cậu quyết định chuyển qua làm pháp sự cận chiến.

Chính vì thế mới có cảnh lúc nảy.

Tiêu diệt xong hai con thây ma, hai cha con Trần Lâm nhanh chống lên đường vì con thây ma lúc nảy đã đánh động không ít thây ma gần đó dù nhìn có vẻ hai cha con tiêu diệt hai con thây ma khá nhẹ nhàn như thật ra họ chỉ giám đánh du kích chớ không giám đương đầu với lượng lớn thây ma.

Sau khi chốn vào một phế tích các đó không sa, lão cha Trần Thiên vội lấy ra ống nhòm su được từ thằng con trèo lên cao quan sát xung quan.

Dự định về nhà của Trần Lâm lúc này là không cần thiết nửa nên sau một đêm bàn bạc cha con cậu quyết định rời bỏ thành phố này đi về phía Đông, người đưa ra đề nghị này không ai khác là Trần Lâm nguyên nhân của quyết định này đến từ nhiều yếu tố.

Thứ thất, phía đông thành phố Bạc Hà mặc dù có rất nhiều thành phố lớn còn là khu trọng điểm kinh tế đồng nghĩ với việc sẽ có rất nhiều thây ma như củng có thứ mà thành phố Bạc Hà không có đó là quân đội.

Thứ hai, thành phố Bạc Hà tương đối phong bế, lực lượng có sức chiến đấu duy nhất ở đây là cảnh sát mấy cây súng đối đầu với đạo quân thây ma hay hung thú là không thực tế nên dù không muốn nói như thành phố này đã không có cửa cho nhân loại không sớm thì muộn nó củng sẽ thuộc về lũ thây ma hay bọn hung thú ngoài kia nên ra đi là tất yếu.

Tuy nhiên hướng đi của Trần Lâm củng có khuyết điểm đó là phía đông là trục quốc lộ giao thông của thành phố nên sẽ có rất nhiều người mà nhiều người thì sẽ nhiều thây ma nên họ phải hết sức cẩn thận.

- Tiểu Trần lên đây nhìn cái này này.

Đang nghĩ ngợi về hứng đi sấp tới Trần Lâm bất chợt nghe tiếng kêu của lão cha mình, dường như ông pháp hiện điều gì đó.

Tò mò cậu leo lên nóc nhà xem thử.

Tiếp nhận ống nhòm rồi nhìn về hướng lão cha chỉ chợt thấy xa xa kia trên một tòa nhà có treo một tấm vải trắng lớn bên trên còn viết một chữ Help to lớn.

- Người may mắn còn sống.

Trần Lâm sợ hãi kêu lên vì dù sau đã ba ngày trôi qua nhưng người duy nhất cậu gập chỉ có lão cha Trần Thiên.

- Phải! Với lại tòa nhà kia trùng với hướng đi của cúng ta nếu được qua đó xem sao.

Nghe Trần Lâm nói Trần Thiên gật đầu đồng ý rồi đưa ra đề nghị, dù sao con người củng có tập tín bầy đàn.

Nghe lão cha nói Trần Lâm khẽ gật đầu như ánh mắt vẩn quan sát tòa nhà kia vì khác lão cha mình cậu đọc không ít truyện về mạt thế và chúng điều có điểm chung là phải đề phòng chính con người.

Bất chợt một tiếng xé gió vang lên, cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Trần Lâm, không kịp chần chờ cậu nhanh tay lấy chiếc khiên ra đỡ một cách thuần thục.

Keng! Két!

Một tiếng kêu đinh tai nhức óc như hai thanh kim loại cạ vào nhau vang lên, Trần Lâm hoảng sợ nhìn một vét cào dài in hằng lên chiếc khiên.

Lúc này lão cha Trần Thiên củng hoảng sợ vội vàng cảnh giác nhìn sinh vật cách đó không xa.

Nó là một con thây ma nhưng lại không giống bất kỳ con thây ma nào mà cậu gặp trước đó, cơ thể nó nhỏ nhắn có phần gầy gò, làng da của nó không nhăn nheo lở loét như những thây ma khác mà như một lớp màng da màu tím sẩm bao phủ toàn thân nó, điều đáng sợ nhất là bộ móng tay dài ánh lên những tia sáng như kim loại, vết cào trên chiếc khiên của Trần Lâm chính là do nó gây ra.

Nhìn thấy con thây ma trước mặt đồng tử Trần Lâm co rút lại, đều đáng sợ nhất cậu nghĩ đến củng đã thành sự thật, thây ma hay thậm chí là hung thú đều có thể tiến hóa và hệ thống chỉ sợ không phải của riêng nhân loại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 13: Chiến thây ma tiến hóa
Lúc này hai cha con Trần Lâm đang cảnh giác nhìn vào con thây ma trước mặt, ngược lại nó củng nhìn trầm trầm vào họ.

Nhìn thấy cái khiên của Trần Lâm nó cảm nhận được “con rùa” này sẽ khá khó ăn nên nó quyết định tấn công vào tên không có mai còn lại Trần Thiên.

Bằng tốc độ của mình nó lách người lao đến Trần Thiên vung lên bộ móng vuốt chém về phía ông.

Thấy thế Trần Thiên vội đưa đao lên đỡ, tưởng chừng như thanh đao kia sẽ bị cắt làm đôi nhưng không nó hoàn toàn đỡ được bộ móng vuốt sắc bén kia, trước sự kinh gạc của con thây ma và cả Trần Lâm.

- Moá! Không lẽ là bảo bối thật.

Trần Lâm không nhịn được nghĩ.

Thấy bảo đao không có việc Trần Thiên hương phấn hét lên một tiếng hất văng con thây ma ra rồi bổ một đao về phía nó nhưng đáng tiết tốc độ của nó quá nhanh, nó dễ dàng né tránh một đao kia.

Nhận thấy Trần Thiên mới thật sự là con mồi khó ăn nó quyết định quay lại bào chết con rùa Trần Lâm, không một chúc chần chờ sau khi né tránh một đao kia nó tung người nhảy lên trảo một trảo về phía Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm vội vàng lấy khiên ra đỡ dù sao ngọn giáo của cậu thật sự quá phèn với nó.

Keng! Keng!

Tiếng bộ móng vuốt cào vào chiếc khiên vang lên.

Sau cú va chạm chiếc khiên của cậu rung lên bằn bặt như sắp vở nát.

Thấy tình hình nguy cấp của con trai, Trần Thiên vội vàng lao đến bổ một đao vào con thây ma nhưng bi ai thay nó một lần nữa né tránh được.

Đây không gì khác hơn là nổi bị ai của một đỡ đoàn và một đấu sĩ bị thằng sát thủ thả diều, cay rất cay.

Thấy chiến thật “đập mai rùa” của mình đã thành công con thây ma tiếp tục lao đến Trần Lâm.

Biết không thể đoán đỡ nửa Trần Lâm vội vàng ném ngọn giáo về phía con thây ma, dĩ nhiên nó dễ dàng né tránh, tuy nhiên nó không biết rằng Trần Lâm không chỉ là một con rùa mà còn là pháp sư cận chiến.

Ngay khi con thây ma vừa né được ngọn giáo thì bất chợt từ hư không một mảng đất đá sình lầy đổ ầm về phá nó, bất ngờ cộng với việc vừa né tránh ngọn giáo kia nó không kịp né tránh bị đống sình lầy chôn vùi.

Chỉ chờ có thế Trần Thiên hét lên, xung quanh ông hiện lên một đạo huyết quang, đây không gì khác là năng lực của ông: Cuồng Hóa, tăng 10% tốc độ và 20% sức mạnh, ngoài ra khác với năng lực của Trần Lâm hay năng lược chủng tộc có phần bị động, nó là một năng lực “chủ động”.

Hét lên một tiếng giận dữ, bằng tốc độ kinh người Trần Thiên lao đến bổ một đao cực mạnh vào đống đất đá sình lầy, lực đạo khủng kiếp phá tan đống đất đá chém vào đầu con thây ma chấm dứt sinh mạng của nó.

Sau khi nghe được âm thanh từ hệ thống Trần Thiên mỉm cười quỵ xuống, thấy thế Trần Lâm vội vàng chạy đến đỡ lão cha mình dậy.

- Không sau chỉ là quá mệt mỏi.

Thấy Trần Lâm lo lắng Trần Thiên lắc đầu bảo.

Thấy lão cha không sau Trần Lâm mới thở ra một hơi.

- Xem ra mỗi năng lực đều có ưu khuyết điểm riêng, tình trạng của lão cha chắc chắn là do tác dụng phụ của năng lực.

Thấy tình trạng của lão cha Trần Lâm nhíu mày suy nghĩ.

Gàooo!

Bất chợt từ xa chuyền đến một tiếng róng lớn, thông qua ống nhòm Trần Lâm kinh hãi phát hiện hàng trăm thây ma đang lũ lượt kéo đến, đáng sợ hơn là dẫn đầu đạo quân thây ma đó là một con thây ma tiến hóa với thân hình cao lớn tầm 3m cơ bắp cuồng cuộn trên tay con cầm một cây cột điện làm vũ khí.

Thấy thế Trần Lâm không một giây chần chừ vội vàng cổng lão cha của mình chạy đi, tránh xa đạo quân thây ma kia.

Ngay khi cha con Trần Lâm đi không lâu thì từ xa một thây ma to lớn lao nhanh đến, khi thấy sát con thây ma vừa bị Trần Thiên gϊếŧ kia nó điên cuồng róng giận vung lên cây cột điện trong tay phá tan không ít phòng ốc, tiếng thét của nó làm cho toàn bộ thây ma sung quanh run sợ cuối đầu bò dưới đất tựa như quỳ lại quân vương của chúng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 14: Thi triều vây khốn
Lúc này tại một ngôi nhà đổ nát, hai cha con Trần Lâm đang ngồi thở dốc, may mắn cho cả hai là đã vào buổi trưa bọn thây ma không tiếp tục “hành quân” nửa mà trốn vào các tòa nhà hết nhờ thế cậu và lão cha mới có dịp thở dốc.

- Tiểu Trần bọn thây ma kia đi về hướng nào vậy? Im lặng một lúc Trần Thiên bất chợt hỏi.

- Đi về hướng đông.

Trần Lâm khẽ suy nghĩ rồi trả lời.

- Hướng đông vậy là đi ngang tòa nhà kia.

Nghe câu trả lời của Trần Lâm, Trần Thiên nặng nề nhíu mày.

- Tiểu Trần chúng ta đi đến báo cho họ trốn đi.

Được một lúc lâu Trần Thiên khẽ nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm nhướng mày đứng dậy muốn phản đối thì bị Trần Thiên ngăn lại.

- Tiểu Trần ta biết ngươi muốn nói gì nhưng không làm vậy lòng ta không yên được.

Nói xong Trần Thiên quay người câm lên thanh đao hướng đến tòa nhà kia chạy đi.

Thấy thế Trần Lâm khẽ thở dài rồi chạy theo Trần Thiên.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến nơi, nói là tòa nhà như thực tế nó là một công ty nhỏ có 5 tầng, bên dưới là không ít thây mà đang du đãng xung quanh, còn người may mắn sống sót chắc đang ở trên tòa nhà lầu kia chờ người đến giúp.

Đang không biết phải làm sao để vào tòa nhà kia thì bất chợt Trần Lâm phát hiện trên sân thượng của tòa nhà, một trung niên mặt áo bảo vệ đang vẫy tay với họ rồi chỉ về lối thoát hiểm.

Hiểu được ý của người trung niên kia Trần Lâm khẽ vẫy tay lại với y rồi cùng lão cha tránh né lũ thây ma đi đến lối thoát hiểm của công ty, trèo lên sân thượng.

Vừa lên tới sân thượng cha con Trần Lâm được một ông bụng phệ niềm nợ tiếp đoán.

Thông qua trò chuyện Trần Lâm củng hiểu rõ được đại khái tình hình hơi đâu.

Tổng cộng có năm người, một anh bảo vệ nhà người vừa vẫy tay với cha con Trần Lâm gọi là Tiểu Cường, một bác gái lao công gọi là Bác Hoa, một anh nhân viên quèn gọi là Trương Thái, ông chú bụng phệ kia gọi là Chu Cát là trưởng phòng của công ty này và thư ký của ổng Tiểu Mỹ.

Chuyện củng dễ đoán, dị biến xảy ra vào buổi chiều lúc mọi người đang ra về còn Tiểu Cường và Bác Hoa do đặc thù công việc nên ở lại công ty, Trương Thái thì tăng ca còn Chu Cát và thư ký Tiểu Mỹ thì Khư! Khư! chắc củng tăng ca, vì thế khi dị biến xảy ra họ đều trong công ty may mắn tránh qua được một kiếp.

- Trần Thiên huynh đệ nếu được không biết ngươi có thể giúp chúng ta một ít thức ăn hay không.

Qua một hồi trò chuyện rốt cuộc Chu Cát củng nói ra mục đích thật sự của mình.

Nghe thế Trần Thiên cười khổ củng nói rõ mục đích của mình đến đây:

- Chuyện lương lực thì ta có thể cho các vị một ít tuy nhiên trên đường đến đây cúng ta thấy được một nhóm thây ma khoảng mấy trăm con đang lao đến, nên mong các vị có thể trốn đi nới khác.

Nghe đến đây tất cả mọi người đều biến sắc, có người hoang mang lo sợ, có người nghi ngờ nhìn Trần Thiên.

Gàooo!

Bất chợt một tiếng gào róng vang lên kinh động mọi người, xa xa hành trăm con thây ma điên cuồng lao về phía trước, cầm đầu là một con thây ma to lớn tay cầm cột điện điên cuồng phá nát mọi vật cản trên đường đi.

Mọi người đều kinh sợ nhìn thi triều đang lao đến.

- Không...!không thể nào bọn thây ma rất ghét ánh mặt trời sau bọn chúng có thể đến nhanh như vậy được.

Nhìn cảnh tượng trước mắt Trần Lâm kinh hãi kêu lên, bất chợt cầu nhìn vào con thây ma to lớn kia, chắc chắn là do nó.

- Bây giờ phải làm sao đây, có cháy chắc củng không kịp.

Thấy thi triều đang ngày một gần lão mập Chu Cát hoảng sợ ngồi bịt xuống đất.

- Hay...!hay là chúng ta lấy một chiếc ô tô mà chạy đằng sau là bãi giữ xe.

Lúc này Tiểu Cường lên tiếng góp ý.

- Không được, dị biết xảy ra đường phố rất nhiều xe cộ ùn tắc gần như không đi được.

Nghe thấy ý kiến của Tiểu Cường, Trần Thiên lắc đầu bác bỏ.

- Không! Xe ôtô dùng được chính là nó.

Bất chợt Trần Lâm lên tiếng phản các lại cha mình, ánh mắt ánh lên tia hy vọng.

Nói tiếp:

- Chúng ta dùng xe ô tô nhưng không đi vào đường lớn mà đi vào phố đi bộ, dị biến xảy ra vào buổi chiều nên phố đi bộ vấn chưa có nhiều quày hàng với lại nó bộc ra con sông Vân Hà sao lưng thi triều.

Nghe đến đây ánh mắt mọi người đều sáng lên.

Tìm ra hy vọng sống mọi người nhanh chân leo xuống cầu thang thoát hiểm ba chân bốn cẳng chạy ra bãi giữ xe sau công ty.

Đang chạy trên đường thì một cảm giác nguy hiểm lại hiện lên, từ trong các con hẻm mấy chục thây ma lao đến, một con trong số chúng lao đến cắn vào cổ Trần Lâm không kịp nghĩ ngợi cậu vội lách người né tránh.

Tuy nhiên không phải ai củng may mắn như cậu, Bác Hoa tuổi già sức yếu không kịp né tránh bị một con thây ma cào trúng mất thăng bằng té ngã, sau đố mấy chục con khác lao đến cắn xé bà ta, tiếng la thảm thiết làm mọi người run sợ.

- Nhanh chân lên đừng dừng lại.

Chém chết một con thây ma đang lao đến Trần Thiên hét lên thúc giục mọi người.

Vào được vào trong bãi giữ xe Chu Cát vội la lên:

- Đi theo ta, ta có chìa khóa.

Vừa nói y vừa chạy nhanh đến một chiếc xe gần đó.

Bất chợt một thây ma từ đâu lao đến cắn vào cổ lão, tửng chừng như sẽ về chầu ông bà nhưng không một ánh đao léo lên chém chết có thây ma cứu lão một mạng, người ra tay không khác ngoài Trần Thiên.

- Mao đi tìm xe ta ở lại cảng hậu.

Trần Thiên nhìn mấy chục con thây ma xung quanh nặng nề nói.

- Được! Đa tạ.

Hiểu rõ tình hình hiện tại Chu Cát củng không dông dài vội vàng chạy đi.

Lúc này Trần Lâm củng đâm một giáo vào đầu con thây ma rồi lùi lại đứng cạnh Trần Thiên

Nhìn Trần Lâm, Trần Thiên khẽ thở dài nói:

- Đáng lẽ ta không nên đến đây.

Nghe lão cha nói thế Trần Lâm lắc đầu nói:

- Bọn thây ma này rất kỳ la, dù chúng ta không qua đây thì củng không chạy kịp, kết quả vẫn vậy thậm chí tệ hơn.

- Hay! Nếu ngươi có thể lãnh đạo một đội quân với tài tính toán của ngươi có thể an ổn đặt chân ở thời đại loạn lạc này.

Nghe được lời nói của Trần Lâm, Trần Thiên không nhịn được cảm thán về đầu óc của con trai mình, Trần gia rốt cuộc củng có một người thông minh rồi.

Nói xong Trần Thiên bất chợt chởi áo khoát đang mặt ra khoát lên người Trần Lâm, còn đang không hiểu chuyện gì thì một thanh âm vang lên.

Tin...!bạn nhận được trạng bị Ám ảnh áo choàng*- Ta không cần nửa nên tặng cho ngươi.

Nói xong Trần Thiên mỉm cười quay người chém chết một thây ma đang lao đến.

Khẽ nhíu mày nhưng tình thế không để cho Trần Lâm suy nghĩ lâu khi mấy chục con thây ma lao đến, không chịu yếu thế cậu thả ra những mảng bùn lầy chôn vùi không ít thây ma còn tao ra một tường chắn.

Lúc này Chu Cát, Tiểu Mỹ cùng Trương Thái củng lên xe rồi vội vàng gọi:

- Xe khởi động xong rồi mau lên.

Thấy thế Tiểu Cường vội chạy đến thì từ đâu một cây cột điện bay đến đập mạnh vào người khiến y văng ra xa như một quả bóng, không rõ sống chết.

Từ xa một thây ma to lớn thân cao 3m, làng da màu tím sẫm nhảy đến cầm lên cây cột điện ánh mắt hung tợng nhìn Trần Lâm.

Chợt thây ma kia vun cây cột điện trong tay nện vẻ phía Trần Lâm, với thân hình gần 3m của mình tưởng chừng như nó sẽ rất chậm chạp như không tốc độ của nó nhanh khủng kiếp không thua gì con thây ma tiến hóa mà cậu gập lần trước.

Trước thế công của con thây ma Trần Lâm cắn răng giơ khiên lên đỡ.

Trắc!

Một tiếng nức vở vang lên lên, chiếc khiên của cậu không chịu nỗi một kích trực tiếp vở nát, lực đạo mạnh mẽ đập vào l*иg ngực của câu khiến cậu bay ra xa trượt dài trên mặt đất.

Thấy con trai gập nguy hiểm Trần Thiên hét lên một tiếng, xung quan ông xuất hiện một đạo huyết quang, sau khi được tăng phúc ống lao đến bổ một đao về phía con thây ma, không chịu yếu thế con thây ma củng vun cây cột điện bổ về phía ông.

Binh!

Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, con thây ma kia lui về sao ba bước, cây cột điện trong tay bị phá nát.

Còn Trần Thiên thì bay ra xa trượt dài trên mặt đất, hay tay đang nắm chặt thanh đao trở nên run rẩy.

Thấy tình hình không ổn Chu Cát cắn rang đạp mạnh chân ga chạy đi mất bỏ lại cha con Trần Lâm và Tiểu Cường.

Thấy chiếc xe đang chạy xa dần Trần Thiên khẽ cười khổ, cố gắng lê bước đến bên cạnh Trần Lâm.

Còn Trần Lâm lúc này đã nôn ra không ít máu, cơ thế vô cùng suy yếu nhưng ánh mắt vẫn trường lớn nhìn chầm chầm vào con thây ma cố gắng tìm ra đường thoát thân.

Thấy thế Trần Thiên mỉm cười vuốt đầu con trai khẽ nó:

- Tiểu Trần nghe thời cha, ở thời đại loạn lạc này, con không được trở thành người tốt, nhưng cũng đừng trở thành người xấu và nhất là con phải sống, hảo hảo mà sống.

Nói xong tay Trần Thiên xòe ra một mảnh phù phú màu tím bay lên bao phủ lấy Trần Lâm.

Như cảm nhận được điều gì đó con cự lực thây ma kia róng giận lao lên, thấy thế Trần Thiên củng lao lên ngăn cản.

Trần Lâm hoảng sợ muốn hét lên nhưng không phát ra được thanh âm gì, hình ảnh xung quanh cậu dần dần đổ sụp chỉ có một bống lưng đang lao về phía con thây ma vẫn mãi như in hằng trong tâm trí cậu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 15: Huyết tích đom đóm
Thành phố Bạc Hà, tại một mảnh phế tích, đột nhiên một đạo tử quang từ hư không hiện lên chiếu sáng cả một vùng, dần dần ánh sáng kia diệu dần rồi mất đi để lại một thanh niên đang ngơ ngác nhìn về phía trước.

Người thanh niên kia không ai khác chính là Trần Lâm.

- Không! Bất chợt cậu hét lên một tiếng tê tâm liệt phế rồi đổ gục xuống.

Dần dần cậu hoàn hồn lại ngơ ngác nhìn cảnh vật xung quanh, mới đây thôi cậu cùng lão cha đang bị thi triều vây khốn, đột nhiên tay lão cha lóe ra một đạo phù vân màu tím bao bọc lấy cậu rồi dần dần không gian xung quan cậu đổ sụp, cảnh cuối cùng cậu thấy lão cha đang lao đến con thây ma kia rồi sao đó biến mất hẵng cho đến khi tỉnh lại thì cậu đã thấy mình ở một nơi hoàn toàn xa lạ, không còn thấy khu bãi giữ xe, không còn thấy cảnh thi triều với hàng trăm con thây mà và củng không thấy lão cha cậu đâu.

Khung cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, mà khoan dường như củng không lạ lắm đây là khu phòng học sau trường cấp ba của cậu, vậy là sau bao phe vất vả ngược xuôi cậu lại về với nơi xuất phát.

Khẽ nhíu mày suy nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra thì hai từ hiện lên trong đầu cậu đó là “dịch chuyển”.

- Vậy là lão cha sở hữu một loại đồ vật có khả năng dịch chuyển, đã dịch chuyến mình đến đây, còn lão cha chắc chắn củng đã sử dụng nó nhưng lại vào nơi khác, phải chắc chắn là vậy.

Dường như hiểu được mọi chuyện Trần Lâm khẽ cười ánh mắt hiện lên tia hy vọng.

Bất chợt một cơn đao đớn l*иg ngực chuyền đến, cười khổ nhìn cơ thể tàn tạ của mình cậu cố bò đến một phòng học gần đó.

- Hay!

Ngồi dựa lưng vào tường cậu nhìn cảnh vật trong lớp học thở dài cảm thánh cho những ngày tháng học sinh còn bây giờ thì...

Chợt cậu nhíu mày, một cảm giác bất an hiện lên, đây là trường học nhiều học sinh đến vậy tại sao không thấy một thây ma nào, hay cả một tiếng động củng không có, cả ngôi trường chìm trong không khí im lặng đến đáng sợ.

- Không lẽ có ma.

Trần Lâm sợ hãi suy nghĩ.

Vội lắc đầu xua tang đi suy nghĩ nhảm nhí kia, cậu cắn răng bò vào góc phong ánh mắt cảnh giác nhìn xung quan.

Xào sạttt!

Chợt một thanh âm kỳ là vang lên, trước cửa các phòng một bóng dáng khổng lồ hiên lên chằm chặm bò về phía trước, khi đi ngang qua phòng học nơi Trần Lâm đang lẩn trốn nó chợt dùng lại làm cho cậu sợ điếng người không giám thở mạnh, thông qua khe cửa sổ cậu có thể thấy rõ sinh vật ngoài cửa, nó là một con rết khổng lồ toàn thân màu đỏ sẫm đặc biệt là gần đầu nó hai cái chân phát triển to lớn bất thường tựa như hai cái lưỡi liềm kết hợp với cái miệng rộng trông như một sinh vật ngoài hành tinh.

Tưởng chừng như đã bị con rết kia phát hiện nhưng mai thay nó không dừng lại lâu mà tiếp tục bò đi về phía trước.

- Hay! Củng mai nó không phát hiện.

Thấy con rết đã bỏ đi Trần Lâm khẽ thở ra một hơi thì thầm nói.

Đột nhiên bức tường bên cạnh vở nát con rết khổng lồ không hề bỏ đi mà quay lại.

Gàoo!

Nó há cái miệng rộng gào thét vào mặt Trần Lâm, nước dãi tanh hôi văng lên mặt lên quần áo cậu tạo ra những tiếng sì sì như axit, tưởng chừng như sẽ bị ăn sống như không con rết khổng lồ vung cái chân to lớn đâm vào vai cậu rồi nhấc bổng lên bò đi.

Bò đến quản trường con rết vung chân bỏ Trần Lâm xuống.

- A! Khốn kiếp.

Cú ngã động đến vết thương làm cho Trần Lâm không nhịn được kêu lên.

Dường như nghe hiểu Trần Lâm đang chửi mình hay có ý gì khác con rết vung chân lên đâm vào bụng Trần Lâm cú đâm mạnh đến nỗi xuyên qua bụng cậu rồi cấm xâu vào nền xi măng làm máu chảy ra lên lãng, xong chuyện con rết lẳng lặng nhìn cậu thôi thóp rồi quay người bỏ đi.

- Vậy là...!là hết, ư ư! Nằng dài trên mặt đất Trần Lâm lặng lẽ thì thầm, vết thưa to lớn ở bụng và vai không người chảy máu cộng với vết thương trước đó làm cậu yếu dần, khí tức sinh mệnh không người trôi đi.

Chợt từ xa một ánh sáng đỏ bay đến, nếu nhìn kỷ có thể thấy nó là một con đom đóm chỉ là kích thước của nó to lớn hơn bình thường gần bằng một con chó và đặc biệt thay vì phát ra tia sáng xanh thì nó lại phát ra tia sáng đỏ kỳ dị.

Con đom đóm chầm chậm bay về phía Trần Lâm rồi lượng vòng vòng như đang cân nhắc nhưng không được bao lâu nó bay xa xuống đậu lên người cậu rồi há miệng cắn vào cổ cậu rồi điên cuồng hút máu.

- Ư! Khốn kiếp.

Bị cơn đau làm cho cậu bừng tỉnh, nhìn thấy con đom đóm đang hút máu mình cậu không nhịn được chửi rủa, đến giờ cậu củng hiểu được mọi chuyện, con rết kia bỏ cậu ở đây không phải là thú vui chơi đùa hay từ bi gì mà là dùng cậu làm con mồi và một tiêu của nó là con đom đóm đang hút máu cậu kia.

Thấy vậy Trần Lâm có gắn giãy giụa nhưng vô ích, dần dần lượng máu mất đi càng nhiều làm cậu lâm vào mê sảng, từng hình ảnh hiện lên trong đầu cậu, cậu thấy ông bà, cha mẹ đang vẫy tay chào cậu, thấy bạn bè, lão Ninh, lão Diệp, lão Vương rồi cả lão của quán chợt một bống lưng hiện lên, là hình ảnh lão cha đang lao đến con thây ma to lớn rồi một âm thanh hiện lên, tiểu Trần hãi cố mà sống, hảo hảo mà sống.

Nghe đến đây ánh mắt mờ mịt không có sinh khí của Trần Lâm chợt lóe sáng mãnh liệt như hồi quang phản chiếu, từ tim một hơi ẩm kỳ dị lang tỏa khấp người cậu.

Gàooo!

Gào lên một tiếng như thú róng Trần Lâm vươn người dậy chụp lấy con đom đớm điên cuồng cắn xé.

- Ngươi muốn ăn ta thì hôm nay ta ăn lại người dù sau đằng nào củng chết.

Gầm gừ trong miệng Trần Lâm như nổi điên cắn lại con đom đóm chất dịch tanh tanh như không ngờ lại mang sức nóng khủng kiếp như nước sôi 100 độ chảy đầy miệng rồi trôi xuống dạ dày thiêu đốt dạ dày cậu như bây giờ đã gần như hoá điên cậu không hề quan tâm.

Bị tập kích bất ngờ và điên cuồng con đom đóm hoảng sợ muốn thoát ra nhưng đã quá muộn.

Dần dần một thanh âm vang lên.

Tin..

bạn đã gϊếŧ chết một con huyết tích đom đóm*

Tin..

bạn nhận được kinh nghiệm*

Tin..

bạn đã lên cấp*

Tin..

bạn đã lên cấp*

Tin..

bạn đã lên cấp*

...

Tin..

bạn hấp thị một đạo tinh huyết lạ*

Tin..

đang phân tích*

Tin..

đang phân tích*

...

Gàooo! Gàooo!

Chợt từ xa một tiếng gào thét vang lên, con rết khổng lồ đã quay lại thấy con mồi của mình vất vả săn đuổi bị con mồi của con mồi mình ăn thịt, nó phát điên gào thét rồi lao đến cắn vào Trần Lâm rồi nhấc lên như muốn nuốt trọn cậu cho hả giận.

Như đây không phải là Trần Lâm bình thường nửa mà là Trần Lâm đã hóa điên, cậu như không cảm nhận được đau đớn hay sợ hãi trong mắt cậu lúc này chỉ có sự điên cuồng.

Mặt kệ mọi thứ cậu vươn cánh tay còn cử động được đâm vào mắt con rết khổng lồ mà điên cuồng bới móc.

Gàooo!

Đau đớn khi bị Trần Lâm đâm vào chỗ hiểm con rết cố gắng giẫy dựa hồng hất cậu ra xa nhưng vô ích.

Thấy thế nó điên cuồng cắn vào cậu rồi đập mạng đầu xuống đất.

Phụt!

Cú va đập làm Trần Lâm không nhịn được phung máu, như cậu không bỏ cuộc, có chết củng phải lôi con rết này theo, cậu cố trường người ra trước đâm cánh tay còn lại vào mắt con rết.

Chợt từ mặt đất đâm lên những cây mọc mâu xuyên qua người có rết, một cây cổ thụ to lớn phá đất mà lên rồi vô số dây leo từ cây cổ thụ quấn quanh người con rết kéo cào hộc cây.

Thấy thể Trần Lâm khẽ mỉm cười, ít ra ta củng kéo theo hai con hung thú, không lỗ.

Vậy là con rết bắt đom đóm, cổ thụ sau lưng.

Cây cổ thụ kia trở thành kẻ thắng sau cùng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 16: Huyết tộc ra đời câu truyện chính thức bắt đầu
Trường cấp 3 Bạc Hà, tại quảng trường một cây cổ thụ to lớn đang đứng sừng sững đơn ánh nắng mặt trời.

Còn nhân vật chính của chúng ta Trần Lâm không ở đâu khác mà ở chính trong thân cây này hay chính xác hơn là trong “ bụng” của cái cây này.

Không gian xung quanh cậu lúc này là vô vàn chất dịch hữu thực đang ăn mòn sát con rết khổng lồ kia, mai thay cậu nằm trên phần đầu con rết nên hiện tại vẩn chưa bị ăn đến như chắc củng không được bao lâu.

Lúc này cơ thế cậu bị tàn phá nghiêm trọng, phần bụng bị lủng một lỗ lớn còn lồi cả ruột nhưng kỳ lạ thay cậu vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức, nguyên nhân của truyền này không phải do ý chí của cậu kiên cường hay gì hết mà là do thông báo từ hệ thống.

Tin..

đang phân tích*

Tin..

đang phân tích*

Tin..

đang phân tích*

.....

Phải từ lúc hóa điên cắn chết con huyết tích đom đóm kia thì bản thông báo đáng ghét này cứ liên lục vang lên làm cho cậu dù muốn hôn mê củng không được.

- Khốn kiếp có cách nào tắt nó đi không.

Không chịu nổi cảnh bị làm phiền cậu khẽ nói mong hệ thống này tắt đi vì dù sau cậu củng sắp chết, cậu muốn chết cho thanh thảng.

Bất chợt như thượng thiên nghe thấu lời cậu thanh âm từ hệ thống không biến mất như...!đã thay đổi.

Tin..

đã phân tích thành công*

Tin..

bắt đầu phân tích độ tương thích*

Tin..

đang phân tích*

Tin..

đã phân tích thành công*

Tin..

xác nhận đủ điều kiện.

Sau khi nghe một loạt những thông báo mà cậu trả hiểu gì thì một bản thông báo hiện lên trước mặt cậu.

—————————

Tin...!thông báo từ hệ thống!

Bạn đã nhận được một đạo tinh huyết lạ, sau quá trình phân tích nó sẽ tác động đến cấu trúc gen của bạn từ đó làm thay đổi huyết mạch.

Xét thấy điều kiện hiện tai phù hợp cho việc tiến hóa, bạn có muốn tiến hóa thành một chủng tộc mới.

- Ưu điếm: vì là tân củng tộc bạn sẽ là thủy tổ và được hưởng quà thủy tổ, tận củng tộc có thể sẽ ưu việt hơn chủng tộc trước đó, được thưởng quà hổ trợ tân chủng tộc từ hệ thống.

- Khuyết điểm: bạn sẽ mất các đặc tính mà chủng tộc hiện tại đem lại, có nguy cơ nhận một vài hạn chế từ hệ thống để cân bằng quyền lợi giữa các chủng tộc.

Bạn có muốn thay đổi?

Có.

Không.

——————————

Đọc xong bảng thông báo Trần Lâm không khỏi giật mình kinh hãi.

- Chở thành chủng tộc khác không còn là nhân loại vậy khác gì thây mà ngoài kia.

Cắm răng Trần Lâm định chọn không nhưng khi nhìn vào cụng từ “quà từ hệ thống” cậu không nhịn được dừng lại.

- Có quà tức là có cơ hội sống.

Trần Lâm khẽ nói rồi rơi vào trầm mặc.

....

Được một lúc lâu cậu khẽ thì thầm như tự nói với mình:

- Đằng nào thì củng phải chết, chủng tộc gì có thật sự quang trọng, quang trọng ta vẫn là chính ta.

Nói xong như tháo được gút mắt, ánh mắt cậu hiện lên vẽ kiên định rồi chọn vào mục Có.

- Nhân loại Trần Lâm tạm biệt!

Từ trong cơ thế câu một đạo huyết quang hiện lên từng mảnh tơ đỏ như máu bao phủ lấy người cậu rồi dần dần hình thành một cái kén tựa như kén bướm.

Bên ngoài cây cổ thu vẫn thảnh thơi tắm nắng không biết trong bụng mình lúc này đang xảy ra việc gì, bất chợt như cảm nhận được gì đó thân cây rung lên bằn bặt, bộ rễ cấm dưới đất như muốn nhổ lên bởi một lực lượng kỳ dị nào đó.

Bùm!

Bất chợt một tiếng nổ vang lên làm cả thân cây đổ nát ngã gập xuống đất, từ bên trong một sinh vật chầm chậm bước ra.

Sinh vật kia không ai khác chính là Trần Lâm đã hoàng thành xong thế biến.

Về tổng thể cậu không khác biệt mấy với nhân loại khi sở hữu chiều cao gần 1,8m cơ bắp lực lưỡng kết hợp với mái tóc bạc có thể là rụng trứng không ít cô gái, điểm khác biệt duy nhất có lẽ là cánh tay phải được bao phủ bởi một lớp cốt giáp màu đỏ sẫm trong vô cùng quỷ dị.

- Trông không tệ chút nào ta còn tưởng biến thành quái vật ba đầu sáu tay.

Nhìn vào cánh tay mình Trần Lâm khẽ nói.

Sau khi đánh giá xong về ngoại hình Trần Lâm mới nhìn vào bảng thông tin của mình.

Tên: Trần Lâm

Cấp độ: 7

Nghề nghiệp: Huyết tổ.

Chủng tộc: Huyết tộc

Sức mạnh: 24

Thể lực: 24+4

Tốc độ: 24+3

Tinh thần: 24+20

Năng lực: phản ứng nhanh, huyết giáp.

Năng lực chủng tộc: trích huyết truyền thừa.

Kỷ năng: không

Trang bị: bỉ ngạn huyết hỏa, liễn tứ giới chỉ, ám ảnh áo choàng, gói quà hổ trợ tân chủng tộc.

Thần tệ: 50.

Nhìn vào bảng thông tin đã biến hóa nghiên trời lệt đất của mình Trần Lâm gật đầu ưng ý rồi đánh giá từng mục mới mà cậu chưa biết.

Nghề nghiệp: huyết tổ.

Huyết tổ: thủy tổ của huyết tộc, có thể thấy hết thải thông tin của các thành viên trong huyết tộc, ngoài còn nhận được lòng trung thành tuyệt đối từ mội thành viên huyết tộc.

Năng lực: huyết giáp.

Huyết giáp (có thể tiến cấp): thông qua việc hấp thu máu huyết tinh luyện cho bản thân một bộ huyết giáp bất khả chiến bại, hiện tai giáp tay.

Năng lực chủng tộc: trích huyết truyền thừa.

Trích huyết truyền thừa: tiêu tốn một phần “tinh” huyết của bản thân kết hợp với “khí, thần” của cá thể khác tạo ra thế hệ huyết tộc tiếp theo.

(Chú ý: do tinh huyết bị mất đi cơ thể sẽ rơi vào trạng thái suy yếu)

Trang bị: bỉ ngạn huyết hỏa và ám ảnh áo choàng.

Tên: Bỉ ngạn huyết hỏa

Loại: trang bị thủy tổ của huyết tộc.

Phẩm chất: đỏ

Tính năng: là loài hỏa diễm tồn tại trong cửu u có sức mạnh hủy diệt.

Tên: ám ảnh áo choàng.

Loại: phòng thủ.

Phẩm: lục

Tính năng: tăng 4 điểm thể lực và 3 điểm tốc độ.

- Được rồi vậy mở luôn gói quà hổ trợ tân chủng tộc luôn đi.

Sau khi tìm hiểu xong về bảng thông tin của mình Trần Lâm kích mở luôn gói quà cho nóng.

Tin hình ảnh hợp quà nổ tung lại hiện lên để lại một món đồ tự như một thể bài.

Tên: thể bài phòng hộ.

Loại: trang bị tiêu hao.

Phẩm chất: lục

Tính năng: tạo ra một màng phòng hộ bao quanh 10m, tồn tại trong 3 ngày rồi biến mất, có thể chịu mọi đoàn tấn công dưới cấp 30.

Sau khi xong xuôi mọi chuyện Trần Lâm chợt nhìn về phía cây cổ thụ.

- Tốt giờ đến lúc giải quyết ngươi.

Trần Lâm khẽ thì thầm rồi từ từ đi đến cây cổ thụ, trên tay từ từ hiện lên một ngọn huyết hỏa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 17: Huyết linh
Trần Lâm từ từ đi đến cây cổ thụ, bàn tay mở ra hiện lên một đạo huyết hỏa, bất chợt cậu dừng tay lại khẽ suy nghĩ.

- Có nên thử dùng năng lực chủng tộc lên cái cây này không dù sau nó có củng không tệ.

Trần Lâm nhìn cái cây trước mặt nghĩ.

Phải nguyên do Trần Lâm dừng tay không phải vì từ bị gì cả mà là cậu muốn dùng năng lực chủng tộc lên cái cây này xem sau, giùm sau thì sau khi tìm hiểu cậu củng thấy nặng lực này khá thú vị, đưa tinh huyết vào sinh vật khác rồi biến nó thành “đệ” của mình.

Nghĩ là làm ngọn lửa trên tay Trần Lâm biến mất thay thế nó là một giọt máu trong suốt như pha lê ánh lên những tia sáng đỏ.

Khẽ vung tay, giọt máu kia bay đến cây cổ thụ rồi thấm vào trong, từ thân cây vô vàn những sợi tơ đỏ như máu bay ra quấn quanh thân cây tựa như một cái kén.

Lúc này một cảm giác suy yếu lang tỏa khấp người Trần Lâm.

- Mới hồi phục không bao lâu giờ lại đứng không nỗi rồi.

Trần Lâm cười khổ nói.

Khẽ nhìn cái kén trước mặt Trần Lâm đoán chắc cần một thời gian mới xong.

Thấy thế cậu vung tay một thể bài bay lên, thẻ bài phòng hộ kích hoạt, thẻ bài lóe sáng hiện lên một vòng bảo hộ trong suốt rồi lớn dần lớn dần bao phủ lấy cậu và cái kén.

Thấy mọi việc đã ổn cậu không nhịn được nằm dưới đất thϊếp đi, dù sau cậu củng đã gập quá nhiều việc cần được nghỉ ngơi.

Được một lúc lâu cậu từ từ tỉnh dậy khẽ vươn vai rồi nhìn cái kén xem nó thế nào thì giật mình kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Trước mặt cậu lúc này là một cái cây cổ thụ to lớn gần bằng một ngôi nhà với thân cao gần 20m cành là sum suê bộ rễ to lớn như những con địa long cấm xâu vào trong lòng đất, nhưng đặc biệt nhất vẫn là lá của nó có màu đỏ như máu trong vô cùng quỷ dị.

- Huyết Thụ tham kiến phụ thận!

Chợt một thanh âm vang lên làm cậu giật mình nhìn lại.

Trước mặt cậu lúc này là một cô gái không mảnh vải che thân, nước da trắng ngần đón lấy ánh sáng mặt trời kết hợp với gương mặt đẹp tựa thiên thần, mái tóc đen tuyền xõa dài toát lên vẻ đẹp thánh kiết.

Nàng cao khoảng 1m7 thấp hơn Trần Lâm một cái đầu, cơ thể vô cùng cân đối cân đối tạo nên dáng người hình chữ S ma mị, bộ ngược to tròn khẻ đun đưa theo nhịp thở, bên dưới vòng eo tinh tế không một chúc mở thừa kết hợp với cặp mong vến lên cao làm kí©h thí©ɧ thị giác của mọi người nhìn vào đó và đặc biệt nhất là mảnh ưu cốc bỉ hiểm với ngọn đồi vươn cao như mời gọi người đến khám phá.

Nàng đẹp đẹp hoàn hảo tựa như được thượng thiên chú tạo xứng đáng với câu gương mặt thiên thần thân hình ma quỷ.

Ấy vậy mà cô gái xinh đẹp đó lúc này đang gọi Trần Lâm là phụ thân, cậu đến bạn gái còn chưa có nói gì đến con gái, còn lớn và tròn như vậy.

Thoáng giật mình nhìn ra hướng khác Trần Lâm ngại ngùng nói:

- Ta..

um cô là ai sao lại gọi ta là phụ thân.

Nghe thấy lời nói của Trần Lâm cô gái mỉm cười đi đến bên cạnh cậu cuối người quỳ xuống khẽ nói:

- Ta là Huyết Thụ vừa được người tạo ra, còn đây là mọc linh ta tạo ra để dễ dàng trao đổi với với ngài hơn.

Từ trên cao nhìn xuống cô gái đang quỳ trước mình tiểu trần trần không nhịn được rung lên, thấy thế Trần Lâm vội kêu cô gái đứng dậy.

Cô gái ngoan ngoãn nghe theo như khi đứng dậy nàng khẽ liếc khối u giữa đủng quần của Trần Lâm cười tinh nghịch, đây không chỉ là tiên nữ còn là một yêu nữ a.

Nghe đến đây Trần Lâm củng hiểu đại khái cô gái là mọc linh do cây huyết thu kia ngưng tụ ra giống như linh khí sinh ra từ vũ khí trong các truyện tu tiên còn bản thể vẫn là thân cây to lớn kia.

Về phần huyết thụ dĩ nhiên là cái cây cổ thu kia sau khi được Trần Lâm trích huyết sáng tạo ra cho nên nói cậu là phụ thân của cây huyết thụ kia củng không sai.

Hiểu rỏ mọi chuyện Trần Lâm không nhịn được nghĩ:

- Cái cây này không hiểu nghĩ gì mà ngưng tụ ra mọc linh như vậy đúng là....!rất hợp ý mình,

- Tốt! rất tốt! chỉ nhiêu đây thôi đã thấy quyết định dùng trích huyết với nó là đúng đắng nhường nào.

Sau khi tự yy về sự anh minh thần võ của mình Trần Lâm khá là dối lòng nói:

- Được rồi cô củng nên kiếm gì đó mặt vào cứ để như vậy ta không đi lại bình thường được.

Nghe được lời Trần Lâm cô gái mỉm cười đáp:

- Ta thích để như vậy hơn nhưng … nếu người muốn thì được.

Nói xong nàng vung tay lên, vô vàn lá cây bay lên bao quanh cô rồi kết thành một bộ cung trang màu đỏ thẩm mang phong các cổ kính tựa như trang phục của các hoàng hậu thời phong kiến.

Nhìn thấy cô gái trước mặt Trần Lâm không nhịn được xít xoa, đôi khi mặt vào còn kí©h thí©ɧ hơn không mặt, bộ cung trang kia không làm mất đi vẻ đẹp của nàng mà ngược lại nó làm nàng toát lên một vẽ quý phái tựa như các hoàng hậu, quý phi trong phim cổ trang kết hợp với những đường nét nửa kính nửa hở càng làm nàng quyết rủ hơn.

- Mà cứ kêu cô cô thế này không hay, còn gọi là huyết thụ củng không ổn hay là ta đặt tên cô là Huyết Linh cô thấy thế nào.

Sau một hồi suy nghĩ Trần Lâm đặt cho nàng một cái tên để dễ sưng hô.

Được đặt tên cô gái không giấu được vẽ vui mừng cung kính nói:

- Huyết Linh cảm ơn phụ thân ban tên.

- Được rồi, mà cô củng đừng gọi ta là phụ thân nửa nghe kỳ kỳ thế nào.

Nghe được cách sư hô của Huyết Linh với mình Trần Lâm không nhịn được nói.

Nghe thấy lời nói của Trần Lâm, Huyết Linh hoảng sợ nói:

- Không được thưa phụ thân, người là người sinh tạo ra ta gọi người là phụ thân là hợp lý, huyết tộc rất tôn trọng tầng thứ không thể tùy tiện.

Thấy không thể thay đổi được cách sư hô của Huyết Linh, Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài mặc kệ nàng rồi nhìn bảng thông tin của nàng đánh giá:

Tên: Huyết Thụ - Huyết Linh

Cấp độ: 10

Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 25

Thể lực: 25

Tốc độ: 20

Tinh thần: 25

Năng lực: biến đổi hình thái, không gian huyết lâm

Năng lực chủng tộc: thôn huyết đản sinh.

Kỷ năng: mọc mâu, dây leo.

Trang bị: không

Huyết tộc trực hệ: là trực hệ của huyết tổ được các thế hệ huyết tộc sau kính ngưỡng.

Biến đổi hình thái: thông qua việc cắn nuốt thực vật khác có thể biến đổi hình thái để thích nghi với môi trường.

Không gian huyết lâm: bộ rể vươn ra xung quanh tạo thành một mảnh huyết lâm, trong không gian huyết lâm mọi thành viên huyết tộc đều được tăng phúc - tăng 15% tất cả các chỉ số, miễn nhiễm hoành toàn với mọi tác động nguyền rủa.

“Trong huyết lâm huyết tộc là chúa tể”.

Thôn huyết đản sinh: hấp thụ tinh huyết của cách sinh vật khác từ đó sáng tạo ra thế hệ huyết tộc tiếp theo.

Nhìn vào bảng thông tin của Huyết Linh, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày khi nặng lực chủng tộc của Huyết Linh là thôn huyết đảm sinh khác hoàn toàn với năng lực của cậu, không phải là các cá nhân trong cùng một chủng tộc đều có cùng một năng lực chủng tộc sau, không lẽ có ngoại lệ và huyết tộc chính là ngoại lệ đó.

- Thôi kệ nó đi! Lát nửa thử là biết.

Không nghĩ ra nguyên nhân Trần Lâm củng bỏ nó qua một bên rồi quay lại hỏi Huyết Linh:

- Huyết Linh trong một ngày rễ của huyết thụ có thể vươn ra bao xa.

Nghe thấy Trần Lâm hỏi Huyết Linh vội vàng trả lờ:

- Thưa phụ thân! trong một ngày rễ của huyết thụ có thể vươn ra tối đa bán kính 5m.

- Vậy là trong một ngày không gian huyết thụ chủng chỉ có thể rộng ra tối đa 5m, hơi ít.

Nghe Huyết Linh trả lời Trần Lâm không nhịn được nhíu mày, nhìn vào bảng thông tin của Huyết Linh năng lực làm cho Trần Lâm ấn tượng nhất không gì khác ngoài “không gian huyết thụ” khi có thể tăng phúc cho mọi thành viên huyết tộc bên trong nó.

Đây rất có thể chính là ác chủ bài của cậu, thậm chí là của cả huyết tộc.

- Thật ra có thể dùng một số trang bị để đề thăng tốc độ phát triển huyết lâm nhưng phẩm chất không thấp.

Thấy Trần Lâm không vui Huyết Linh hoảng sợ nói.

- Trang bị! Nói rõ hơn xem.

Nghe Huyết Linh nói thế Trần Lâm kích động nói.

Thấy Trần Lâm kích động hỏi Huyết Linh thoáng hoảng sợ vội vàng cung kính trả lời:

- Phương thức hoạt động của không gian huyết lâm đều dựa trên “năng lượng”, huyết thụ hấp thụ năng lượng thiên địa rồi dùng năng lượng đó để vươn rể ra xa phát triển huyết lâm.

- Vậy nên nếu muốn huyết lâm phát triển nhanh hơn có hai cách cơ bản: một là làm cho huyết thụ hấp thụ năng lượng thiên địa nhanh hơn còn hai là cung cấp nhiều năng lượng hơn để huyết thụ hấp thụ và cả hai cách này đều có thể dùng trang bị để làm được như với những trang bị loại này phẩm chất sẽ không thấp ít nhất là lam cấp trở lên.

Nghe Huyết Linh nói thế Trần Lâm khẽ gật đầu chợt cậu nhìn thấy ánh mắt của Huyết Linh đang lo sợ nhìn mình.

Khẽ mỉm cười rồi vươn tay ra xoa đầu Huyết Linh như để bảo cho nàng ta không trách tội nàng đâu đừng lo sợ, Trần Lâm không nhịn được nghĩ, huyết tộc củng không tệ khi bề ngoài không khác nhân loại là mấy mà còn sở hữu nhiều đặc tính ưu việt nhưng có quan hệ giữa các thành viên không khác nào mấy công ty đa cấp khi cấp dưới chẳng khác nào nô ɭệ cho cấp trên.

Cảm nhận được bàn tay đang xoa đầu mình Huyết Linh mỉm cười vui vè rồi nắm lấy tay Trần Lâm khẽ nói:

- Đi theo ta, ta cho ngài xem cái này.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 18: Không gian trong huyết thụ 18+
Nắm tay Trần Lâm, Huyết Linh từ từ dẫn cậu đi đến cây huyết thụ kia.

Không ngờ trên thân cây lại có một cánh cửa lớn thông vào bên trong, nàng chính là muốn dẫn cậu vào trong thân cây.

Vào bên trong Trần Lâm không khỏi kinh hãi.

Không gian bên trong vô cùng lớn có thể chứa mười mấy người vẫn không chật chọi tuy nhiên vẫn còn khá trống trải hay nói đúng hơn là chưa có gì.

- Đây là không gian do ta cố tình làm ra cho ngài sau này đây sẽ là đại bản doanh của huyết tộc chúng ta.

Huyết Linh vui vẻ giới thiệu.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ cười, hiện tại chỉ có hai người mà tính đến đại bản doanh rồi dĩ nhiên Trần Lâm củng không nói ra mà ngược lại còn khen ngợi nàng.

- Tốt Huyết Linh làm rất tốt.

- Um sau này gọi nơi này là huyết điện đi.

- Huyết điện cái tên rất hay ngày mai ta sẽ làm một cái biển đặt trước cửa rồi làm luôn cho ngài một cái ghế thật lớn thật bá khí.

Huyết Linh vui vẻ nói còn dự định làm một cái biển đặt trước cửa.

Thấy thế Trần Lâm không khỏi lắc đầu hỏi:

- Nàng học mấy thứ này đâu vậy?

Nghe thấy Trần Lâm hỏi Huyết Linh cười híp mắt nói:

- Là ta bắt chức mấy căn phòng của nhân loại làm ra đó.

- Nhân loại, nhân loại sau.

Người nói vô ý người nghe hữu tình, nghe đến hai từ nhân loại Trần Lâm không khỏi trầm ngâm.

- Huyết Linh này trước kia nàng là một cây cổ thụ giờ thành huyết thụ rồi nàng thấy thế nào.

Trần Lâm chợt hỏi.

Nghe Trần Lâm hỏi Huyết Linh dù không hiểu lắm như vẫn trả lời.

- Ta không cảm thấy gì đặc biệt hết dù sau thì huyết thụ hay cổ thụ điều là cây thôi.

- Chỉ đặc biệt là....!giờ ta có thêm phụ thân ngài.

Nghe thấy thế Trần Lâm chợt bật cười.

- Phải cổ thụ hay huyết thụ đều là cây thôi, nhân tộc hay huyết tộc gì thì đều là một sinh vật sống có gì khác biệt.

- Nếu có khác biệt thì chính là giờ ta có Huyết Linh nàng.

- Không! Sau này còn nhiều...!thật nhiều tộc nhân khác.

Nghe Trần Lâm nói thế Huyết Linh rất vui như vẫn lên tiếng đính chính vì nàng muốn huyết tộc có thật nhiều người chớ không như giờ chỉ có nàng và Trần Lâm.

- Phải! Sau này ta còn nhiều tộc nhân khác.

Bị Huyết Linh lây nhiễm Trần Lâm củng hùa theo.

- Không chỉ thế còn đánh ra mảnh một mảnh giang sơn nửa.

Đang vui Huyết Linh hứng chí tiếp tục.

- Phải, Đánh ra mảnh một mảnh giang sơn.

Trần Lâm củng hùa theo nàng.

- Đánh ra lãnh địa của mình, huyết tộc lãnh địa.

- Phải! Đánh ra huyết tộc lãnh địa.

- Tiêu diệt hết hết thải mọi địch nhân.

- Phải! Diệt, diệt hết.

- Thu nạp hậu cung.

- Phải! Thu hết.

Mà khoang có cái gì đó sai sai.

- Nè Huyết Linh nàng học mấy từ đó ở đâu vậy.

Nhận thấy bị Huyết Linh hố Trần Lâm không nhịn được khẽ trác nàng.

- Hì hì, là khi ta còn là một cây cổ thụ bình thường thấy mấy thanh niên nhân tộc đều mong ước như vậy ngày nào củng đến nói với ta.

Bị trác cứ nhưng nàng không hề sợ còn cười hì hì nói.

Nghe Huyết Linh nói vậy Trần Lâm thật không trách nàng còn hiểu kỳ hỏi nàng:

- Thế nàng còn thấy con người làm gì.

- Ta còn thấy họ hôn nhau nhìn rất có vẻ rất thú vị, bây giờ ta rất muốn thử.

Huyết Linh thấy phụ thân Trần Lâm không trác mình, thật lá gán càn ngày càn lớn nói.

- Cái gì thấy người ta hôn nhau

- Còn muốn thử.

Trần Lâm thoáng giật mình lấp bắp.

Chợt Huyết Linh vươn người tới đạt một nụ hôn lên môi Trần Lâm.

Cảm nhận được đôi môi mềm mại của nàng Trần Lâm không khỏi ngất ngây.

Không dừng lại ở đó tay nàng tư từ mò xuống vuốt ve khói thịt đang u lên một cục trong đủng quần.

- Huyết Linh không được.

Nghe Trần Lâm nói Huyết Linh khó hiểu nhìn cậu nói:

- Tại sao không được, ta thấy mấy người kia đều làm vậy trong họ vất thích thú với lại ta cảm nhận ngài không phản đối mà.

- Với lại ngài là thủy tổ huyết tộc, là đế vương chi vương muốn làm gì thì làm thôi cần gì phải sợ.

Nghe lời nói của Huyết Linh, Trần Lâm thoáng ngẩn người, phải a cậu là huyết tổ của huyết tộc là một bật đế vương chân chính dù hiện tại thần dân chỉ có một mình Huyết Linh như đế vương chi tâm thì không thể thiếu không thể cứ lo lo sợ sợ không bằng cả Huyết Linh.

Chợt cậu cảm thấy thân dưới lành lạnh Trần Lâm khẽ nhìn xuống thì ra Huyết Linh đã “tranh thủ” lúc cậu thất thần đã cởϊ qυầи cậu xuống, do đáng đứng tiểu huynh đệ của cậu hiện ra trước ánh mắt hiếu kỳ của nàng.

Thấy Huyết Linh đang nhìn cầm cầm vào tiểu huynh đệ của mình là cậu không khỏi xấu hổ.

Còn Huyết Linh thì không nàng há cái miếng nhỏ nhắn của nàng ngậm lấy tiểu huynh đệ của cậu làm cậu sướиɠ điên người xen lần chúc đau đơn.

- Xin...!xin lỗi người phụ thân.

Cảm nhận được mình làm Trần Lâm đau Huyết Linh sợ hãi nhã côn ŧᏂịŧ trong miệng ra ánh mắt lo lắng nhìn Trần Lâm không quên vuốt ve côn ŧᏂịŧ trong tay như xin lỗi nó.

Dù sao nạng chỉ nhìn chớ chưa thực hành lần nào.

Trước ánh mắt lo lắng đến sắp khóc của nàng Trần Lâm không nhịn được mềm lòng khẽ xoa đầu nàng nói:

- Được rồi, được rồi, không trách nàng!

- Hay! Đừng dùng răng, dùng môi và lưỡi mυ"ŧ lấy nó.

Khẽ thở dài Trần Lâm củng chào thua hướng dẫn cho cô gái thích thực hành này.

Dùng sao không ai có thế từ chối ánh mắt của nàng và cậu củng không có lý đó để từ chối.

Nghe được lời Trần Lâm, Huyết Linh vui vẻ mỉm cười như con ních được quà, mụn cười tỏa nắng thánh thiện kết hợp với ánh mặt ươn ướt như sắp khóc lúc nảy làm nàng toát lên vẻ đẹp tựa như một thiên thần.

Đáng tiết thiên thần đó đang từ từ hả đôi môi anh đào của mình ngậm lấy tiểu huynh đệ lông lá của Trần Lâm.

Thật tế trong tư duy của nàng chỉ đơn giản nghĩ đây là hành động thể hiện tình yêu thương, lòng thành kính của mình đối với phụ thân Trần Lâm chỉ đơn giản như vậy.

Nàng không hề sai hay chính xác hơn là không biết gì để sai.

Nếu có trách thì chỉ có thẻ trách tên khốn bất nhân nào đó không có tiền đi nhà nghĩ mà làm bậy ngoài trời để nàng nhìn thấy làm lệch lạc đi tư tưởng thuần khiết của nàng.

Há miệng ngậm thấy tiểu huynh đệ của Trần Lâm mà mυ"ŧ say sưa dù nàng không thuần lục lầm như lại rất nhiệt tình cố gắng nuốt trọn côn ŧᏂịŧ vào xâu trong cuống họng làm cậu sướиɠ tê người.

Dần dần thông qua sự hướng dẫn của Trần Lâm cũng như “thiên phú” của mình nàng càng ngày càng thuần thục.

Lúc này miệng của Huyết Linh chu lên đầu lưỡi lưỡi linh hoạt luồn vào trong bao quy quét qua quét lại lên qυყ đầυ, bàn tay củng không nàng rồi mà mâm mê hai mau cậu bên dưới nước dãi tràng ra khóe miệng.

Từ trên cao nhìn xuống Trần Lâm không khỏi xuýt xoa, không ngời trằng củng có ngày một cô gái sở hữu vẻ đẹp không tỳ vết mà nếu lúc trước cậu chỉ có thể đứng xa xa mà nhìn lại quỳ xuống mυ"ŧ lái côn ŧᏂịŧ lông lá của cậu một cách say sưa, mạt thế a, không chỉ đem đến bất hạnh mà còn đem đến cơ hội, cơ hội cho những kẻ mạnh mẽ và cơ hội cho những người may mắn.

Bất chợt nàng tiến sát người lại ôm vào chân Trần Lâm, bộ ngược sữa mềm mại ép vào chân cậu hơi thở ấm nóng lan tỏa khắp bắp đui, côn ŧᏂịŧ củng vì thể trượt xâu vào miệng nàng đâm vào khoang họng chật chọi ướŧ áŧ.

Hành động bất ngờ làm Trần Lâm lúc này bị kí©h thí©ɧ cực độ, máu nóng bắt đầu chảy xuống tiểu huynh đệ bên dưới.

Không thể chịu được nửa Trần Lâm phóng xuất tinh khí vào đầy miệng của Huyết Linh còn tràng cả ra ngoài nhưng nàng vẫn cố gắng ngậm lấy.

Từ từ nhả côn ŧᏂịŧ trong miệng ra, Huyết Linh khẽ nhăn mặt rồi.

Ực một tiếng!

Trước ánh mắt kinh gạc của Trần Lâm nàng nuốt hết đống tinh khí vào bụng.

Thấy hình ảnh đó tiểu huynh đệ vừa mới phóng xuất không nhịn được ngóc đầu trở lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 19: Không gian trong huyết thụ 18+ (2)
Trong thân cây huyết thụ, huyết điện.

Hai thân thể không mảnh vải che thân đang quấn lấy nhau tựa như hai con rắn nước điên cuồng trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy.

Họ không ai khác chính là Trần Lâm và Huyết Linh.

Lúc này Trần Lâm say sưa nhấm nháp đôi môi đỏ mọng của Huyết Linh, cái miệng của nàng ngọt ngào vô vùng, nước dãi hai người quyên vào nhau tạo nên một hương vị làm cậu sai đấm, cậu yêu cái miệng nhỏ này mất rồi, yêu cái vị ngọt ngào thanh mát như nước ép trái cây từ miệng nàng lúc nào không hay và hơn hết là chiếc lưỡi thơm tho như một con linh sà luôn quấn quanh lưỡi cậu khi chúng nó vô tình bắt gập nhau.

Vừa tham lam nhấm nháp cái miệng ngọt ngào của Huyết Linh tay Trần Lâm củng không rảnh rỗi khám phá bộ ngực sữa to tròn của nàng rồi biến nó thành muôn hình vạn trạng, chợt tay cậu chạm vào hạt đậu nhỏ đang cưng cứng của nàng làm cho nàng không nhịn được khẽ rên lênh những tiếng vô nghĩa.

Thấy vậy Trần Lâm như phát điên bỏ qua cái miệng nhỏ nhắn ửng đỏ của Huyết Linh mà lao đầu vào ngậm lấy đôi nhũ hoa của nàng mà mυ"ŧ như đứa trẻ thèm sữa mẹ, chiếc lưỡi quái ác không ngừng đánh vào chúng làm cho chủ nhân của chúng rêи ɾỉ.

Bên dưới ưu cốc dâʍ ŧᏂủy̠ đã chảy ra lênh láng ướt cả bắp đùi.

Khẽ liếc xuống Trần Lâm thấy khe suối ướŧ áŧ đang rỉ nước ra liên lục làm nước cả mảng đồng cỏ đen tuyền như ruộng lúa sau cơn mưa rào.

Quá kí©h thí©ɧ cậu không nhịn được vùi đầu vào liếʍ sạt số nước động trên cánh đồng rồi đi xâu vào khám phá cái khe huyền bí trong u cốc như một mạo hiểm giả đi tìm nước thánh.

- Ưu, um um.

Bị tập kích bất ngờ Huyết Linh không nhịn được rên lên, bên dưới dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra lênh láng ướt cả mặt Trần Lâm.

- Phụ...!thân....!cho cho vào đi.

Bị kí©h thí©ɧ Huyết Linh không nhịn được kêu khẽ.

Nghe thấy thế Trần Lâm hiện lên một đạo hiếu ý hỏi lại.

- Cho gì vào cơ?

- Cho côn ŧᏂịŧ...!của ngài vào ...!tiểu huyệt...!của nữ nhi đi mà.

Huyết Linh thở hổn hển nài nỉ Trần Lâm.

- Được thôi bảo bối.

Nghe thấy thế cậu khẽ cười, chưa bao giờ cậu thích cánh sưng hô có phần quái gở của Huyết Linh hơn lúc này.

Không chần chờ một giây Trần Lâm ngồi dậy đặt côn ŧᏂịŧ đang cứng như sắt của mình ngay tiểu huyệt lầy lội của nàng từ từ tiến vào rồi bất chợt cậu đẩy hông thật mạnh làm cho côn ŧᏂịŧ to lớn chui toạc vào tiểu huyệt nhỏ bé của nàng.

- Á! Ưu! Ưʍ.

Cảm thấy tiểu huyệt bé nhỏ của mình bị nông ra hết cờ Huyết Linh hét lên sảng khoái.

Cảm giác sung sướиɠ mà màng chưa bao giờ gập trước đây.

Cảm nhận được không gian ấm nóng chật hẹp Trần Lâm sung sướиɠ liên tục ra vào như máy khâu làm cho đôi ngược sữa lắc lư từng nhịp, từng nhịp.

Từng tiếng lạch bạch vang lên cả căn phòng.

- Á! Sướиɠ...!sướиɠ quá! Phụ...!phụ thân mạnh nửa lên.

Huyết Linh khàn giọng rên lên, đôi chân trắng trèo thon dài như linh sà quấn lấy hông Trần Lâm.

Bạch bạch bạch.

Trần Lâm như hóa điên, điên cuồng nhấp vào tiểu huyệt nhỏ bé như muốn đâm thủng nó.

- Á! Phụ...!phụ thân có cái gì đó đang ra, ta ra rồi hư hư hư.

Qua một hồi lâu, Huyết Linh cả người rung lên bần bật, từ trong tiểu huyệt một đạo nước ấm dân trào tràng cả ra ngoài.

Nàng đã phóng xuất.

- Bảo bối! Linh nhi ta củng ra đây.

Bị đạo nước ấm kia bao phủ cảm giác kí©h thí©ɧ tột độ lang tỏa toàn thân làm Trần Lâm không nhịn được phóng xuất tinh khí ào ạt vào xâu trong tiểu huyệt của nàng.

- Hay!

Thở ra một hơi sảng khoái Trần Lâm khẽ trường người tới ôm Huyết Linh vào lòng chầm chậm cảm nhâm hương vị sung sướиɠ từ cuộc giao hoan cánh tay heo không quên vuốt ve bờ mông săng chắc của nàng.

- Cảm ơn người...!phụ thân.

Khép vào l*иg ngực Trần Lâm, Huyết Linh lý nhí nói.

- Không! Ta mới là người phải cảm ơn nàng.

Khẽ vuốt ve tắm lưng trơn bóng của nàng Trần Lâm lắc đầu nói.

Chợt Trần Lâm nhìn vào đôi mắt to tròn long lanh như hai giọt nước của nàng rồi khẽ hôn vào chùng.

Cứ nằm thế một lúc lâu hai người như không muốn đúng dậy, chợt Trần Lâm lên tiếng:

- Ta nghĩ nàng nên làm thêm một phòng ngủ.

Nghe thế nàng gật đầu đồng ý nói:

- Phải! Một cái phòng ngủ và....!một cái giường thật lớn.

Nghe thế Trần Lâm bật cười rồi cuối người thì thầm vài tai nàng.

- Nửa không.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top