Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 30: Thế cục thành tây
Khu trú ẩn Tây thành, trong một căn phòng lớn mọi người đang vây quanh nhìn vô số thuốc men đang đặt ở trên bàn, khuôn mặt không giấu được vẽ kích động lẫn vui mừng.

Được một lúc lâu một người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu thân thể cao lớn khỏe mạnh mới quay người lại nhìn vào cô bé bên cạnh hỏi:

- Tiểu Tuyết Nhi nói cho chú Tuấn nghe chuyện gì đã xảy ra số thuốc này ngươi lấy từ đâu.

Bị chú Tuấn hỏi Tuyết Nhi thoáng hoảng sợ vì đã trốn ra ngoài nhưng vẫn kể tường tận cậu chuyện, từ việc nàng trốn ra ngoài rồi đến bị đàn sói bao vây và cuối cùng tốc trắng ca ca xuất hiện cứu nàng.

Nghe xong cậu chuyện chú Đạt mới gật gật đầu rồi bảo mọi người ra về ai làm việc nấy, còn phân phó cho một người khác theo Tuyết Nhi về xem tình hình của mẫu thân nàng rồi cho thuốc.

Sau khi mọi người đã đi hết trong phòng chỉ còn 3 người chú Tuấn tên đầy đủ Trương Tuấn, một thanh niên trẻ tuổi là con của chú Tuấn gọi là Trương Thiên Phúc và nữ cảnh sát đã ra ngoài tìm Tuyết Nhi gọi là Hồng Ánh.

- Hai người thấy sau về chuyện này.

Qua một lúc lâu chú Tuấn chợt lên tiếng.

Nghe chú Tuấn hỏi Thiên Phúc nhanh chống lên tiếng nói:

- Con nghĩ tên thanh niên tốc trắng kia rất đáng ngờ.

- Theo lời Tuyết Nhi kể tên kia biết tạo ra lửa thiêu chết mấy con sói biến dị, cánh tay còn mộc đầy lân phiến một quyền có thể làm nổ đầu con sói.

- Dị biến xảy ra không ít sinh vật nhìn bề ngoài rất giống con người.

Nghe Thiên Phúc nói vậy Hồng Ánh củng gật đầu:

- Phải tên kia rất đáng ngờ nếu là con người thì đáng lẽ hắn nên vào nơi trú ấn cùng Tuyết Nhi chớ không phải âm thầm bỏ đi tuy nhiên hắn củng không làm hại gì đến nàng nên chúng ta âm thầm cảnh giới là được.

Nghe thấy hai người phân tích chú Đạt củng gật đầu.

- Ta củng nghĩ như vậy tạm thời cứ thăng cường canh phòng, dù cho tên kia có ý định gì thì chúng ta củng không bị động, chuyện này giao cho A Phúc đi làm.

- Còn nữa Hồng Ánh cô qua xem xét tình hình của mẹ con Tuyết Nhi dù sau nàng củng có công khá lớn.

Nghe chú Tuấn phân phó hai người vội lui ra ngoài làm việc.

Nhìn bóng lưng hai người chú Tuấn khẽ thở dài.

Tại sau trong phim đều nói mạt thế hàn lâm ai dựng nên khu trú ấn đều là vua một cổi sung sướиɠ như tiên còn mình lại cực khổ trăm bề lo trước lo sau.

Thật ra củng đáng thương cho chú Tuấn, ở thời mạt thế này muốn sướиɠ chỉ có hai loại người: một là “máu liều” sống nay chết mai đυ.ng đâu cᏂị©Ꮒ đó tới khi bị thây ma dí thì đi gập ông bà, còn hai chính là như Trần Lâm tạo dự cơ đồ đến khi đủ mạnh để sinh tồn rồi thì “muốn làm gì thì làm”, nhưng đáng tiết chú Tuấn lại không có máu liều chú muốn sống lâu lâu nhất có thể nhưng cái cơ đồ của chú củng không đủ mạnh khi chỉ một đợt thi triều củng làm khu trú ẩn điều đứng đúng là chưa kịp hưởng phúc thì chim cút đã bay xa, cứ sống trong nơm nớp lo sợ thế này sung sướиɠ kiểu gì.

Lúc này trong huyết lâm Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết mình đã làm rất nhiều người đau đầu, bởi lẽ chính cậu lúc này cung đang khá đau đầu khi chỉ có 6 trong số 10 con huyết ưng trinh sát quay về, 4 con khác đã bỏ mạng tuy nhiên chúng củng cho cậu nhiều thông tin quý giá.

Khu vực Tây thành này không dễ chinh phục như cậu nghĩ như củng không phải là khó, nguyên nhân của sự mâu thuẫn này là do hiện tại khu thành Tây có 4 thế lực lớn gồm:

Thứ nhất là lựng lớn thây ma còn sót lại sau đợt thi triều chúng tập trung rải rác khắp nơi nhưng đông nhất là gần vùng nội thành,

Thứ hai là đàn sói lớn di cừ từ vùng núi phía thành Bắc mà cậu từng hai lầm đυ.ng độ.

Thứ ba không ai khác chính là huyết tộc khi hiện tại huyết lâm đã bao phủ 1/3 khu thành Tây.

Thứ tư chính là nhóm người sống sót đang trú ẩn tại đồn cảnh sát.

Nếu chỉ xét bốn thế lực này thì việc chính phục thành tây quá nổi dễ dàng với huyết tộc khi thây ma không sớm thì muộn củng bị cậu “bào” chết còn đàn sói tuy có khó khăn hơn nhưng củng không đáng quan ngại, cuối cùng là nhân loại càn dễ hơn không đánh nhau thì trao đổi, hợp tác các thứ không thì để mặc họ tự sinh tự diệt trong khu trú ẩn củng trả sau.

Cho nên thành Tây không sớm thì muộn củng thuộc về huyết tộc một các dễ dàng, nhưng đó là thành Tây không tính con sông Vân Hà vào nếu tính luôn nó vào thì mọi chuyện lại khác, khi con sông này có không ít cá khi dị biến bầy cá kia đều trở thành hung ngư hết, đáng chết hơn là có cá tất có chim đàng hung ngư kia lại thu hút không ít hung cầm đến ăn ở, những con huyết ưng trinh sát của Trần Lâm củng chính là bị bầy chim này làm thịt.

Chính vì thế có thể nó muốn thu thành tây thì dễ nhưng thu luôn khúc sông Vân Hà kia mới là khó.

- Thôi cứ lo chinh phục trên mặt đất trước truyện sông suối tính sau.

Suy nghĩ hồi lâu vẫn không tìm ra đối sách Trần Lâm không nghĩ nhiều nửa lo đối phó với lũ thây ma và đàn sói trước.

Đối tượng đầu tiên mà cậu nhấm đến không đâu khác là lũ thây ma bởi lẽ chúng dễ ăn hơn.

Thi triều đem đi đại lượng thây ma, những con ở lại nói thẳng ra là “bị bỏ lại” nên thây ma tiến hóa cấp cao sẽ không nhiều còn những con cấp thấp thì không là gì với mũi tên và ngọn thương của huyết tộc.

Thế là ngay hôm đó Trần Lâm dẫn đại quân huyết tộc giờ đã lên đến 80 người đi càn quét lũ thây ma, những con thây ma cấp thấp không là gì với đại quân huyết tộc còn những con thây ma cấp con đã có Trần Lâm và tiểu Hắc lo liệu dù sau củng không phải quá đông cậu và tiểu Hắc vẫn lo được.

Cứ thế cánh rừng huyết thu liên tiếp mở rộng tưởng chừng như sẽ nuốt trọn một nửa thành Tây thì bất chợt đạo quân đυ.ng độ một con thây ma.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 31: Kịch chiến thây ma
Lúc này đạo quân huyết tộc khí thế hùng hồn không gì cản được đang tiếng quân về phía trung tâm thành tây nơi tập trung lượng lớn thây ma.

Trên đường phố sát các con thây ma nằm khắp nơi nhưng chẵn mấy chốc chúng sẽ thành phân bón cho huyết lâm đang từ từ tiến đến, giờ nhìn từ trên cao có thể thấy được một nửa thành tây của thành phố Bạc Hà đã bao phủ bởi một mảnh huyết lâm.

Tửng chừng như sẽ không gì có thể ngăn cản được bước tiến của đạo quân huyết tộc thì bất chợt một thây ma tiến hóa xuất hiện làm cho đạo quân huyết tộc dừng lại tuy nhiên đây không phải do con thây ma kia mà là do mệnh lệnh của huyết tổ Trần Lâm.

Lúc này Trần Lâm đang thẩn thờ nhìn con thây ma trước mặt, nó là một con thây ma tiến hóa nhưng khác với những con thây ma khác đã hoàn toàn thi biến nó vẫn khá giống nhân loại chắn do biến thành thây ma chưa lâu, cơ thể nó không to lớn nhưng vô cùng săn chắc những múi cơ lộ ra bên ngoài trông tràng đầy lực lượng, đặc biệt hơn cả là trên tay nó còn cầm một thanh đao lớn làm vũ khí.

- Các người không được ra tay để ta một mình đánh với nó.

Qua một lúc lâu Trần Lâm mới lên tiếng phân phó cho các chiến sĩ huyết tộc rồi nhảy xuống đất từ từ đi ra khỏi đạo quân tiến về phía con thây ma.

Đứng trước con thây ma Trần Lâm lẳng lặng nhìn nó, nó củng cảnh giác nhìn cậu bản năng mách bảo cho nó cậu rất nguy hiểm.

- Ngươi giữ thanh đao của cha ta.

Nhìn con thây ma một lúc Trần Lâm khẽ lên tiếng rồi lao về phía con thây ma.

Cậu vung quyền đánh vào đầu nó, thấy bị tấn công con thây ma không chịu yếu thế hét lên một tiến bổ một đao về phía câu.

Quyền của Trần Lâm và đao của con thây ma va vào nhau ánh lên những tia lửa, nhưng con thây ma chiếm ưu thế hơn lực đạo cực mạnh từ cú chém hất văn cậu ra xa.

Bị yếu thế nhưng Trần Lâm củng không phải thường cậu lộn một vòng trên không trung rồi nhẹn nhàn tiếp đất, khẽ nhìn huyết giáp đang bao phủ cánh tay cậu, không ngờ nó lại hiện lên những vết nứt rạn.

Biết không thể chơi tay không cậu lấy ra kiếm bạc chém về phí con thây ma, dù cho huyết tộc không thể dùng vũ khí nhưng xem nó như khúc cây cầm lên đánh củng không tệ.

Có vũ khí trong tay mọi chuyện khác hẳn, cậu tung người lên cao bổ một kiếm về phía con thây ma, cảm thây một luồn sức mạnh to lớn ập đến, con thây ma vội đưa thanh đau lên chống đỡ.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, dù không mang cho Trần Lâm tí sát thương nào cho Trần Lâm nhưng thanh kiếm có thể làm vật trung gian chuyền tải sức mạnh, dù sao cậu củng có hơn 30 điểm sức mạnh lực từ cú chém vô cùng lớn làm con thây ma không chịu nỗi quỵ một chân xuống làm nền đất.

- Gàooo!

Bị dồn vào đường cùng con thây ma gào lên một tiếng, xung quanh nó hiện lên một đạo huyết quanh, như được tăng thêm sức mạnh nó hất văng Trần Lâm ra xa.

Không chỉ thế nó như phát điên lao đến điên cuồng chém về phái cậu, thấy một đao kia Trần Lâm cắn răng giơ kiếm lên đỡ.

Keng! keng! keng!

Những tiếng binh khí va vào nhau liên tục vang lên, Trần Lâm cắn răng chốn đỡ những nhát chém như trời dán của con thây ma như cậu củng từ từ bị nó ép lui, trên thanh kiếm bạch dần dần hiện lên những vết rạng.

Thấy huyết tổ gập nguy hiểm các lanh vệ và tinh linh thiếu nữ không nhịn được muốn lao lên thì bị một thân thể to lớn ngăn lại.

Đó không ai khác ngoài tiểu Hắc, khẽ nhìn về phía Trần Lâm rồi nhìn về phía con thây ma kia không ngờ nó lại mở miệng nói:

- Đây là trận chiến của huyết tổ không ai được phép xen vào.

Nghe lời của tiểu Hắc các chiến sĩ huyết tộc đành phải nhẫn nhịn, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Trần Lâm.

Còn tiểu Hắc củng đang lẳng lặng nhìn cuộc chiến có lẽ chỉ có nó mới hiểu được nguyên nhân của trận chiến.

Trở lại với cuộc chiến thì dị biến củng đã phát sinh làm phá vỡ cụng diện dàn co.

Rắt!

Qua hơn chục nhát chém thành kiếm bạc của Trần Lâm không chịu nổi trực tiếp vở vụng không chỉ thế lưỡi đao sắt bến chém vào vai cậu làm máu chảy ra lênh láng.

Cơ đau từ vai truyền đến làm Trần Lâm khẽ nhăn mặt nhưng cơ đau củng làm hung tín của cậu nổi lên.

Cậu vươn tay nắm chặt lấy thanh đau đang cắm trên vay mình, tay còn lại tung quyền vào đầu con thây ma, thấy quyền phong đánh tới con thây ma muốn né tránh nhưng không kịp nó ăn trọn một quyền của cậu.

Gàoo!

Sau khi hứng trọn một quyền làm hàm của con thây ma như vở vụng, nó tức giận gào rống muốn rút thanh đao của nó ra nhưng thanh đao kia đã bị Trần Lâm nắm chặc.

Thấy không thể rút được thanh đao nó như nổi điên củng tung một quyền về phía Trần Lâm, còn Trần Lâm củng không yếu thế cậu bắt chắp một quyền của con thây ma đang đánh đến tung quyền về đầu con thây ma.

Hai bên như phát điên không hề đón đỡ hay né tránh chỉ điên cuồng đánh về phía đối phương xem ai chịu được lâu hơn, máu và huyết tương không ngừng chảy ra rơi trên nền đất.

Dần dần qua từng cú đấm huyết quang quanh người con thây ma đều yếu dần, cơ thể của nó củng bắt đầu suy yếu thấy thế Trần Lâm hét lên tung một quyền vào ngực con thây ma, cú đấm mạnh đến mức làm ngực nó lổm xuống rồi bay ra xa trượt dài trên mặt đất tuy nhiên tay của cậu củng rách toang rơm rớm máu.

- Soạt!

Cắn răng Trần Lâm rút thanh đao đang cấm trên vai mình ra, khẽ vυ"t ve thanh đao rồi nhìn con thây ma, cậu hít một hơi tung người lao đến con thây ma trước mặt.

Lưỡi đao sắc bén đâm vào đầu con thây ma làm nó điên cuồng giãy giụa nhưng vô ích, dần dần con thây ma giãy giụa càn ngày càn yếu, khí tức sinh mệnh bắt đầu trôi dần.

Bất chợt như hồi quang phản chiếu ánh mắt đυ.c ngầu của con thây ma hiện lên vô hạn tinh quang nhưng sâu trong ánh mắt đó không hề có vẻ điên cuồng vốn có của bọn thây ma mà là một tia nhân tính hay nói đúng hơn là chấp niệm.

Nó khẽ nhìn Trần Lâm rồi thở ra một hơi như trúc được gánh nặng rồi bỏ mình.

Tin..

bạn đã gϊếŧ được một thây ma tiến hóa*

Tin..

bạn nhận được kinh nghiệm*

Tin..

bạn đã lên cấp*

Tin..

bạn nhân được trang bị u linh quỷ nhãn*

Một loạt những tiếng thông báo vang lên như lúc này Trần Lâm không hề quan tâm mà đang thẩn thờ nhìn sát con thây ma dưới đất ánh đỏ ngầu không tự chủ được rơi xuống những giọt nước mắt.

- Hôm nay tới đây thôi các ngươi quay về trước đi.

Giấu đi những giọt nước động trên khóe mắt Trần Lâm lạnh lùng ra lên cho các chiến sĩ huyết tộc rồi cúi xuống vác sát con thây ma lên lưng một mình bỏ đi.

Lúc này các tinh linh thiếu nữ và nữ lang chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm sau, họ không thể cải lệnh huyết tổ nhưng củng không thể để huyết tổ đi một mình trong tình trạng này.

- Được rồi các ngươi về trước đi ta sẽ đi theo huyết tổ.

Lúc này vẫn là tiểu Hắc đứng ra thu xép bảo các nàng trở về còn mình thi lẳng lặng theo sao Trần Lâm.

Thành phố Bạc Hà không hiểu sau đổ mưa to những hạt mưa nặng nề rơi xuống thành phố hoang tàn.

Trên đường phố một bóng hình to lớn đang lặng lễ bước đi mặc cho cơn mưa như trúc nước, nhìn bóng to lớn hiện lên vẽ cô độc giữa một khung cảnh hoang tàn đầy mưa gió, nó không ai khác chính là tiểu Hắc, còn Trần Lâm đang lẳng lạng ngồi trên lưng nó mặt cho những hạt mưa nặng nề rơi trên người cậu, ánh mắt của cậu lúc này chỉ nhìn vào thanh đao trong tay, đôi tay rung rung vì lạnh khẽ vuốt ve nó.

- Người biết nó à.

Qua một lúc lâu Trần Lâm chợt lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng

- Phải.

Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.

- Thế sau trước đó người không nói chuyện? Trần Lâm hỏi tiếp.

- Không thích.

Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.

- Ngươi có hiềm khích gì với ta à? Trần Lâm hỏi tiếp.

- Không có.

Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.

- Thật không có? Trần Lâm hỏi tiếp.

- Không.

Tiểu Hắc cộc lốc trả lời.

Trần Lâm trầm tư không khí lại rơi vào im lặng,..

- Trước kia ngươi ở đâu.

Qua một lúc im lặng Trần Lâm lại hỏi.

- Ta ở khu thành nam sau đó bị đuổi đi lưu lạc đến thành Tây rồi bị bắt về thành vật cưỡi.

Tiểu Hắc từ tốn kể.

- Vậy là ngươi trách ta.

Trần Lâm khẽ nói.

- Không! Khi còn ở tộc đàn mọi thành viên đều xa lánh ta không ai coi ta như một thành viên, như ở đây lại khác mọi người đều kính trọng ta nhưng quan trong nhất ta cảm nhận được không khí của gia đình.

- Nhờ người ta mới có được cảm giác này, đa tạ người huyết tổ.

Tiểu Hắc chân thành nói.

- Gia..

gia đình.

Trần Lâm khẽ thì thầm trong miệng.

Ánh mắt của cậu không tự chủ được nhìn ra xa chợt cậu phát hiện xa xa nơi bìa huyết lâm có một nhóm người đang đứng như đang chờ đợi ai đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 32: Năng lực tiên tri
Sáng sớm những tia nắng ban mai chiếu lên những giọt nước còn động lại sau cơn mưa hiện lên những tia sáng ống ánh.

Trên đường phố một bóng dáng nhỏ nhắn đang chạy trên đường, nàng không ai khác chính là Tuyết Nhi, lúc này ánh mắt nàng sưng đỏ chảy xuống hai hàng nước mắt, từ từ chạy trên thành phố hướng đến mảnh huyết lâm nơi xa.

Còn Trần Lâm lúc này đang ngồi trên bảo tọa lặng lẽ nhìn vật phẩm trước mặt.

Tên: U linh quỷ nhãn.

Loại: trang bị phụ thể.

Phẩm chất: tím

Tính năng:

Cộng 10 tốc độ.

Thấu thị (nhìn thấy được một vài thông tin của các sinh vật khác)

Góc nhìn u linh (góc nhìn của ma quỷ có thể ở mọi góc độ)

Chú ý: u linh quỷ nhãn là một trong 3 bộ quỷ nhãn, nếu tập hợp đủ 3 bộ có thể kết hợp lại thành chung cực quỷ nhãn, hiện tại 1/3.

Tin..

bạn có muốn trang bị u linh quỷ nhãn*Nhìn thấy bản thông báo Trần Lâm khẽ gật đầu, trang bị tím có ngu mới không nhận.

Chợt một cảm giác đau đớn ở mắt trái chuyền đến làm cậu khẽ nhăn mặt, trang bị phụ thế tức là trang bị vào chính cơ thể mình nên sẽ không tránh khỏi đau đớn, nhưng những đau đớn đó giờ không là gì với cậu.

Qua một lúc lâu cơn đau củng dần dần biến mất, Trần Lâm dần dần khẽ mở mắt ra, nhìn tổng thể mắt trái của cậu không biến hóa lớn khi chỉ có con ngươi đã biến đổi thành màu xanh lục quỷ dị làm cho cậu có hai màu mắt khác nhau ngoài ra không có gì thay đổi lớn.

Tuy nhiên đó là bên ngoài còn bên trong thì khác, lúc này Trần Lâm đã phát động năng lực “góc nhìn u linh” làm cho mọi vậy sung quanh cậu đều trở nên rõ ràng, thậm chí cậu còn có thể thấy rõ hạt cát dưới đất, đáng sợ hơn là sung quanh cậu 360 độ cậu đều có thể thấy rõ tựa như có mắt sau lưng, năng lực này két hợp với phản ứng nhanh của cậu đúng là truyệt phối.

Bất chợt một cơn đau đầu chuyền đến làm Trần Lâm hoảng sợ vội vàng dừng năng lực góc nhìn u linh lại.

- Xem ra sử dụng nó củng tiêu hao không ít tinh thần lực.

Trần Lâm khẽ nói rồi nhìn lại bảng thông tin của mình.

Tên: Trần Lâm

Cấp độ: 13

Nghề nghiệp: Huyết tổ.

Chủng tộc: Huyết tộc

Sức mạnh: 36

Thể lực: 36+4

Tốc độ: 36+16

Tinh thần: 36+20

Năng lực: phản ứng nhanh, huyết giáp.

Năng lực chủng tộc: trích huyết truyền thừa.

Kỷ năng: không

Trang bị: bỉ ngạn huyết hỏa, liễn tứ giới chỉ, u linh quỷ nhãn, phong ảnh ngao, ám ảnh áo choàng, thẻ chọn vật phẩm từ cửa hàng.

Thần tệ: 512.

Nhìn vào bảng thông tin Trần Lâm mỉm cười đắc ý, đúng là huyết tổ có khác có tiểu đệ đi đánh quái cho mình còn thần tệ rơi ra đều về tay mình chỉ là thượng thiên như cay mắt trước hành động của cậu nên những trang bị rơi ra đều là dạng vũ khí chỉ có mỗi cái phong ảnh ngao này là dùng được làm cậu tiết nuối không thôi.

Tên: phong ảnh ngao (giầy)

Loại: trang bị phụ trợ.

Phẩm chất: Trắng.

Tính năng: cộng 3 tốc độ.

Đang nghỉ ngơi về sự bất công ở đời tại sau lúc cần thì không ra một trang bị vũ khí nào giờ không cần lại ra một đống không biết hệ thống có giở trò không, thì từ xa một con huyết ưng bay đến đậu bên cạnh cậu rồi kêu lên như báo cáo.

- Uk! Nhà đầu kia đến đây làm gì.

Nghe huyết ưng kêu lên Trần Lâm kinh ngạc nói.

Lúc này Tuyết Nhi đang nặng nề từ từ đi lại trong huyết lâm, từ lúc vào đây nàng luôn có một cảm giác khó chịu đè nén dường như khu rừng này có linh tính và nó đang bài xích sinh vật ngoại lai là nàng, nhưng nàng vẫn không dừng lại cố gắng lê những bước khó nhọc về phía trước mà không biết rằng ngoài trừ khu rừng củng có vô số ánh mắt không hề tích thú đang âm thầm giám thị nàng mà nếu như không có lời nói của ai đó thì nàng đã sớm thành một cái sát.

Huyết tộc vận hành khá giống với chế độ phân tầng của các loại côn trùng khi mọi thành viên đều liên kết với nhau một các chặt chẽ đứng đầu là huyết tổ có quyền uy tuyệt đối, sau đó đến các mẫu hoàng và cuối cùng là các thành viên còn lại xem nhau như anh em, hình thành nên một khối thống nhất nhưng đồng nghĩa với đó họ củng cực kỳ chán ghét các chủng tộc khác và nhất là còn dám bén mảng vào huyết lâm lãng địa của huyết tộc.

Cô bé Tuyết Linh hồn nhiên không hề biết rằng mình đã bị gần như cả huyết tộc ghim vẫn tiến sâu vào huyết lâm tìm kiếm tốc trắng ca ca Trần Lâm.

- Được rồi, nha đầu đến đây làm gì?

Đang chằm chậm bước đi thì một âm thanh làm nàng giật thoát mình nhìn lại thì hóa ra không ai khác ngoài Trần Lâm đang nhàn nhã ngồi trên lưng tiểu Hắc nhìn nàng.

- Tốc trắng ca ca rốt cuộc ta củng tìm được anh.

Thấy Trần Lâm, Tuyết Nhi thoáng hoảng sợ nhìn con lợn rừng to lớn nhưng vẫn vui mừng nói.

Thấy bộ dạng của Tuyết Nhi, Trần Lâm không khỏi bật cười nói:

- Tìm ta, tìm ta có truyện gì?

- Còn nửa đường gọi ta gì tóc trắng ca ca ta gọi là Trần Lâm.

- Tóc á...!Trần Lâm ca ca mẩu, mẩu thân ta, bệnh của nàng không càn ngày càn nặng, mong ca ca giúp Tuyết Nhi.

Nghe Trần Lâm hỏi Tuyết Nhi nhanh chống trả lời ánh mắt hy vọng nhìn cậu.

Nghe thấy thế Trần Lâm lắc đầu nói:

- Nha đầu ta không phải thầy thuốc nàng tìm ta làm gì, với lại không phải nàng đã lấy rất nhiều thuốc đó sau.

Nghe thấy thế Tuyết Nhi lý nhí nói:

- Không, thuốc đó không chữa được bệnh của mẩu thân, chỉ có Trần Lâm ca ca mới cứu được người.

Nghe nàng nói Trần Lâm khẽ thở dài nhưng vẫn lắc đầu nói:

- Ta đã nói rồi ta không phải thầy thuốc không có khả năng cứu mẫu thân của nàng, nàng về đi.

Nghe Trần Lâm nói Truyết Nhi hoảng sợ bất chấp tiểu Hắc chạy lại ôm lấy chân cậu ánh mắt như sắp khóc đến nơi nghẹn ngào nói:

- Không Trần Lâm ca ca ta thấy được người có thể cứu mẩu thân, chỉ cần người cứu mẫu thân người muốn ta làm gì cũng được.

Nghe nàng nói Trân Lâm không khỏi giật mình nhưng không phải vì câu muốn làm gì cũng được của nàng dù sau nàng củng còn nhỏ cần phải nuôi một thời gian, mà là câu nàng thấy được cậu cứu mẫu thân nàng.

Như nghĩ ra gì đó Trần Lâm khẽ nhìn nàng ánh mắt hiện lên một tia sáng xanh, “thấu thị” kích hoạt.

Lúc này bảng thông tin của Tuyết Nhi hiện lên.

Tên: Tuyết Nhi

Cấp độ: 0

Chủng tộc: nhân loại.

Năng lực: tiên tri.

Năng lực chủng tộc: trái tim dũng giả.

Năng lực:

Tiên tri: có thể nhìn thấy những hình ảnh sẽ xảy ra trong tương lai gần, có thể tiến cấp để nhìn xa hơn về tương lai.

Chú ý năng lực chỉ tồn tại khi đối tượng là trinh nữ.

Do thấu thị chỉ nhìn được một vài thông tin nhưng củng đủ đền Trần Lâm đánh giá về nàng đó là phèn, phèn ơi là phèn chỉ có duy nhất một năng lực như chỉ bằng cái năng lực đó củng đủ khiến cho mọi người trên đời thèm khát, thử hỏi ai lại không muốn thấy được tương lai của mình nhất là các đấng quân vương những kẽ đã sở hữu quyền lực trong tay và Trần Lâm là một trong số đó.

- Khu! Khu! Được rồi thấy nàng có lòng hiếu thảo ta sẽ cứu mẫu thân nàng như mà hình như lúc nảy nàng nói muốn gì của được nhỉ.

Lúc này Trần Lâm mỉm cười ánh mắt không khác gì quái thúc thúc đang dụ dỗ tiểu hài tử.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 33: Đi đến nơi trú ẩn vô tình gặp người quen
Lúc này Trần Lâm đang nhàn nhã nằm trên lưng tiểu Hắc nhìn cô bé Tuyết Nhi đang vội vàng chạy phía trước, sau một phen “thương lượng” khá công bằng cậu củng quyết định theo cô bé về khu trú ẩn xem tình hình của mẫu thân nàng.

Dĩ nhiên Trần Lâm không đi một mình khi ngay sau cậu là đạo quân gần 100 chiến sĩ huyết tộc sẵn sàng san bằng khu khú ẩn khi người trong đó dám làm khó dễ huyết tổ của họ.

Điều đó Trần Lâm không hề muốn nhưng vẫn kéo quân theo để đề phòng bất trắc dù sau cậu củng không phải nhân loại, nhưng quan trọng hơn cậu muốn ăn chắc cô bé Tuyết Nhi kia.

Chẳng mấy chốc đoàn người đã kéo đến khu căn cứ, Trần Lâm hết sức biết điều khi để đạo quân dừng lại cách khá xa khu trú ấn, chỉ có cậu và tiểu Hắc đi theo cô bé dù sau cậu củng không muốn làm người trong khu trú ẩn sợ hãi, nhưng cậu đã quên mất đối với nhân loại thấy một con lợn rừng to lớn bằng cả một chiếc xe củng đáng sợ không kém.

Thế là khi chưa đến nơi đã thấy trong khu trú ẩn một nhóm người từ bên trong đi ra đang cảnh giác nhìn cậu, dù sau nhìn cậu củng không giống con người lắm khi cả cánh tay phải điều được bao phủ bởi lân giáp như loài bò sát, giờ còn thêm đôi mắt hai màu đen xanh, quan trong hơn là còn cưỡi trên lưng một con heo rừng to lớn, sau lưng lại có một đạo quân còn đông người hơn cả khu trú ẩn cộng lại muốn người ta không sợ củng lạ.

Bị nhóm người kia nhìn chằm chằm Trần Lâm củng không khác khí đánh giá họ, nhóm người có khoảng 10 người đa số là thanh niên, trang bị củng khá khi có 3 người cằm súng còn lại đều cầm đao, dẫn đầu là một ông chú trung niên bộ dáng cao to mặt đồng phục cảnh sát có lẽ là lãnh đạo khu trú ẩn này.

Nhưng làm Trần Lâm chú ý nhất là hai người đi sau ông ta, một thanh niên khá tuấn tú quần áo sạch sẽ cầm trên tay một thanh kiếm bạc bộ dáng không khác gì bạch mã hoàng tử làm cậu ngứa mắt, người còn lại là một nữ cảnh sát khá xinh đẹp, nước da trắng sáng như ngọc trai kết hợp với mái tóc ngắn đen tuyền ánh mắt long lanh mà sắc bén làm cho người khác không dám nhìn thẳng vào nàng như lại vô cùng thu hút kẻ đã có máu đế vương trong người như Trần Lâm, dáng người phải nói là ma quỷ bộ ngực tròn trịa ẩn dấu sau bộ đồ cao cổ cùng bờ mông vén cao như mời gọi tạo nên cảm giác quyến rủ huyền bí, đồ công sở thật là chết người.

Cảm nhận được ánh mắt xoi mói trần trụi của đối phương cô gái khẽ nhíu mày còn thanh niên bạch mã hoàng tử kia đã nổi sùng lên từ lâu nếu không phải cố kỵ ông trung niên kia sợ lạ hắn đã nhảy ra solo với Trần Lâm, không cần nghĩ củng biết hắn ta thích cô gái kia.

Cảm nhận thấy không khí càn ngày càn không ổn, ông chú trung niên khẽ ho khan rồi mỉm cười với Trần Lâm.

- Chào các hạ, ta gọi là Trương Tuấn không biết các hạ đến khu căn cứ của ta có việc gì.

Thấy thái độ của Trương Tuấn không tệ Trần Lâm củng cười đáp, dù sau cậu củng không đến để gây chuyện.

- Gọi ta là Trần Lâm đi, là Tuyết Nhi mời ta đến đây cứu mẫu thân của nàng.

Trương Tuấn rất biết điều, Trần Lâm củng không phải kẽ vô lý nhưng lại có người không hề hiểu chuyện.

- Nhà đầu chết tiệt không ngờ ngươi lại tiếp tay cho người ngoài phản bộ tru trú ấn, đúng là muốn chết.

Vừa nghe Trần Lâm là do Tuyết Nhi mời đến thanh niên Thiên Phúc đã nổi khùng lên trách mắng nàng, làm cho cô bé hoảng sợ trốn sau tiểu Hắc.

Nghe thấy lời nói của Thiên Phúc, Trần Lâm không nhịn được nổi lên sát ý, cánh tay không tự chủ được khẽ nắm chuôi thanh đao đeo bên hông.

Không chỉ có Trần Lâm, Trương Tuấn và cả cô gái Hồng Ánh củng khẽ nhíu mày nhìn Thiên Phúc, đúng là ngu hết chỗ nói ở đây ai củng đoán được “ôn thần” Trần Lâm này là do nha đầu Tuyết Nhi mời đến để làm gì thì ai củng biết như vấn đề quan trọng lúc này không phải là trách Tuyết Nhi thế nào mà là làm sau đối phó tên “ôn thần” kia một cách im đẹp tránh động đến binh đao là tốt nhất.

Mũi dại thì lái chịu đòn vẫn là Trương Tuấn đứng ra thu xếp cho thằng cho trời đánh của mình.

Khẽ trừng mắt với Thiên Phúc như cảnh cáo rồi chấp tay cười nói với Trần Lâm.

- Làm Trần Lâm các hạ chê cười rồi, việc cậu đến đây!

- Được rồi, được rồi không dài dòng nữa ta đến đây vì mẫu thân của Tuyết Nhi giao người rồi ta sẽ đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng thế nào.

Nghe mấy lời nói khác sáu của Trương Tuấn làm cho Trần Lâm không nhịn được cắt ngan đi thẳng vào vấn đề.

Nghe thấy thế Trương Tuấn nhíu mày suy nghĩ đúng như Trần Lâm nói giao người là xong nhưng nếu dễ dàng chấp nhận sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến uy tín quả ông ta.

Tùy nhiên khi nhìn đến gần 100 bóng người đang ở xa xa khu trú ẩn ông ta không khỏi thở dài chấp nhận.

- Được, nếu Trần Lâm các hạ đã chiếu cố mẹ con Tuyết Nhi ta củng đành giúp một tay.

- Người đâu đem mẫu thân của Tuyết Nhi ra đây.

Nghe thấy những lời nói của ông ta Trần Lâm không khỏi bĩu môi khinh thường đúng là chết củng sĩ diện nhưng cậu cũng mặc kệ không quan tâm.

Rất nhanh mẫu thân của Tuyết Nhi đã được dìu ra, tương chừng như mọi chuyện đã xong như không lúc này Trần Lâm đang nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang dìu mẫu thân của Tuyết Nhi, không phải vì cô ta đẹp mà là vì cô ta là người quen.

Cô ta chính là Tiểu Mỹ thư ký của lão mập Chu Cát người đã bỏ rơi cha con cậu, cảm thấy có người nhìn mình Tiểu Mỹ ngước lên nhưng khi thấy Trần Lâm nàng không nhịn được run sợ lùi lại.

Lúc này Trần Lâm không còn bộ dạng dễ gần lúc như lúc nảy, một cổ sát khí khủng kiếp từ người cậu tỏa ra làm nội người xung quanh không nhịn được lui ra xa, những người định lực kém không chịu nổi ngã quỵ xuống đất run rẩy, ánh mắt hoảng sợ hình cậu không hiểu chuyện gì.

Khổ nhất vẫn là cô bé Tuyết Nhi đứng gần cậu nhất đã ngồi bẹp xuống đất ôm lấy mẫu thân hoảng sợ nhìn cậu nhưng rất mai cho nàng tiểu Hắc đã phát hiện tạo ra một đạo hoàng quang bao phủ mẹ con nàng, tuy nhiên ánh mắt của nó lại không hề thiện chí nhìn nhóm người Trương Tuấn nhất là cô thư ký Tiểu Mỹ kia, tuy không hiểu chuyện gì như làm cho huyết tổ nổi giận đến vậy gϊếŧ sạch cái nơi này củng chả sau, không chỉ có tiểu Hắc xa xa các huyết tộc chiến sĩ cảm nhận được sát ý của Trần Lâm như phát điên lao đến khí thế muốn phá nát khu trú ẩn này.

Thấy tình cảnh trước mắt Trương Tuấn hoảng sợ muốn ngã quỵ không hiệu chuyện gì đang xảy ra không phải lúc nảy còn vui vẻ sau, sau bậy giờ lại thành ra thế này đánh đánh nổi không.

Còn Trần Lâm lúc này không hề quan tâm đến xung quanh, mắt trái cậu ánh lên tia sáng xanh quỷ dị đang từ từ nhìn khu trú ẩn từng chúc từng chúc một.

Bất chợt như phát hiên ra thứ mình muốn tìm cậu nhép miệng cười một nụ cười man rợ rồi tung người nhảy lên đấm sấp một bức tường lao vào khu trú ấn làm bên trong vang lên những tiếng hét thất thanh.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 34: Cô gái máu M
Nhóm người Trương Tuấn thấy Trần Lâm lao vào khu trú ẩn đều hoảng sợ muốn xông vào xem tình hình thế nào thì rất nhanh Trần Lâm đã phá vờ một bước tường khác nhảy ra, đứng trước mặt mọi người như trên tay cậu còn xách theo một người khác.

Người đó không ai khác chính là lão mập Chu Cát đang thẩn thờ chưa kịp hoàn hồn.

Qua một lúc lâu lão mới tỉnh lại ánh mắt hoảng sợ nhìn Trần Lâm:

- Là.

là cậu, mọi chuyện không! không hề liên quan đến tôi, tôi chỉ là bất đắc dĩ.

- Ồ vậy tôi củng bất đắc dĩ lở làm gảy cổ ông thì sau.

Nghe lão ta biện minh Trần Lâm mỉm cười nói với ông ta.

- Cậu.

cậu! cứu cứu tôi, cậu ta không phải con người là thây ma chính mắt tôi thấy cậu ta bị thây ma bao vây cứu cứu tôi.

Biết không thể sinh sự khoan hồng của Trần Lâm lão la hét xin mọi người giúp đỡ.

Tuy nhiên không ai ngu mà đứng ra giúp lão khi không tính gần 100 con quái vật hình người đang bao vây lấy khu trú ấn thì một quyền đấm vở bức tường của Trần Lâm lúc nảy củng đã chấn hϊếp không ít người, dù sau thì chuyện của các ngươi nhưng mạnh là của ta có ngu mới lo chuyện bao đồng rồi mất mạng.

Nhưng trên đời không thiếu những thằng ngu thích làm anh hùng, đó không ai khá là kẽ sĩ Thiên Phúc đã ghim Trần Lâm từ rất lâu chỉ chờ cơ hội thể hiện.

- Ngươi tên quái vật mau thả ông ta xuống.

Từ trong nhóm Thiên Phúc nhảy ra rút kiếm chĩa về phía Trần Lâm làm cho Trương Tuấn không khỏi hoảng sợ trước thằng con trai trẻ trâu này.

- Được thôi.

Tưởng như sẽ có đánh nhau nhưng không Trần Lâm mỉm cười thả Chu Cát ra làm lão ngã bịch bò trên mặt đất.

Thấy thế Thiên Phúc không khỏi cười khinh miệt, đang định trào phúng Trần Lâm thì dị biến xảy ra.

- A! A!

Một tiếng kêu đau đớn vang lên không phải của ai khác chính là của Chu Cát, cơ thể lão không hiểu tại sau tự dưng bốc cháy từ tay chân rồi lang đến mình rồi đến đầu, dần dần cả người lão biến thành ngon đuốc sống nhưng lão không chết hẳn mà phải chịu đựng cảm giác bị thiêu sống, lão điên cuồng cào thét lăn lộn như không cách nào dặp tắc ngọn huyết hỏa quỷ dị, tiếng la đau đớn vang khắp khu trú ẩn làm mọi người run sợ.

- Khốn, khốn kiếp là người làm.

Thấy tình trạng của Chu Cát biết bị Trần Lâm chơi xỏ Thiên Phúc phát điên chém một kiếm về phía Trần Lâm.

Thấy thanh kiếm đang chém tới Trần Lâm đơn giản rút thanh đao bên hông ra chém về phía thanh kiếm.

Keng! Ư!

Một tiếng kêu vang lên thanh kiếm bạc của Thiên Phúc không chịu nổi trước lực đạo to lớn mà thanh đao kia mang đến tuột khỏi tay hắn rồi văng ra xa, không chỉ thế thanh đao uống một đừng công chém vào ngực hắn làm hắn ta đau đớn ngã quỵ xuống đất rêи ɾỉ.

- Hư không chịu nổi một kích.

Nhìn Thiên Phúc bò dưới đất Trần Lâm cười kinh miệt.

Chợt từ xa nữ cảnh sát Hồng Ánh lôi ra một con dao râm như thay vì lao đến Trần Lâm nàng lại đam vào tay mình, một dòng máu đỏ chảy ra nhưng quỷ dị thay máu không hề chảy xuống đất mà là lơ lưỡng trên không trung rồi kết hợp thành một cây súng.

Cầm lấy cây súng Hồng Ánh bóp cò bắng về phía Trần Lâm, từng viên huyết đạn từ nòng súng bay ra hướng về phía cậu.

- Năng lược thật kỳ lạ.

Vừa né tránh các viên đạn Trần Lâm không nhịn được thích thú trước năng lực của Hồng Ánh.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm lách người lao đến bằng tốc độ của mình những viên đạn không thể bắng trúng được cậu.

Thấy đối phương đang lao đến cây huyết súng trên tay Hồng Ánh vặn vẹo rồi biến đổi thành một thanh huyết kiếm, nàng khẽ vung tay chém về phái Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm củng vung đao phát hết lực chém về phía thanh huyết kiếm, lực đạo to lớn làm thành huyết kiếm vờ vụng nhưng thay vì rơi xuống đất những mảng huyết kiếm vặn vẹo rồi biến đổi thành những cây phi đao bay về phái cậu.

Nhìn những thanh phi đao bay đến Trần Lâm thoáng bất ngờ nhưng rất nhanh trên tay cậu hiện lên một ngọn huyết hỏa, ngọn lửa bay ra trực tiếp thiêu rụi những thanh phi đao kia.

Thấy phi đao của mình bị thiêu rụi không còn lại gì Hồng Ánh không khỏi hoảng sợ, từ khi sở hữu năng lực này nàng không ngừng luyện tập và tìm ra các yếu điểm của nó rồi tìm cách khắc phục, dần dần nàng nhận ra máu của mình chắc chắn vô cùng không dễ gì có thể phá vỡ nó nhưng hôm nay nó lại bị phá vỡ hai lần trước thanh đao kia và ngọn huyết hỏa làm nàng không thể nào chấp nhận được.

Chợt một cảm giác đau đớn chuyền đến làm nàng bừng tình.

Trần Lâm đã xuất hiện trước mắt nàng rồi vươn tay bốp cổ nàng ánh mắt nhìn nàng như nhìn một con mồi.

- Mỹ nữ đi theo ta đi, gia nhập huyết tộc thế nào, không trả lời là đồng ý.

Trần Lâm mỉm cười vô sỉ nói, ánh mắt đầy chiếm hữu như ăn chắc nàng.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế Hồng Ánh muốn mở miệng phản bác như cổ họng đã bị cậu nắm chặc nói không ra lời chỉ có thể phát ra những tiếng ư ư, thật là vô sỉ đến cực điểm.

Không chỉ thể cánh tay còn lại của Trần Lâm củng không nhàn rồi khi “vô tình” nắm vào đôi nhủ phong cao vυ"t của nàng mà nhào nặn như trêu ghẹo nàng.

- Đủ rồi Trần Lâm các hạ, người đã cho cậu, kẻ thù củng bị cậu gϊếŧ, cậu có thể đi rồi.

Đang vui đùa cùng mỹ nữ thì bất chợt Trương Tuấn từ đâu lấy ra một cây súng chĩa về phía cậu.

Nhìn thấy cây súng như được “sơn” lên một lớp sơn màu lục Trần Lâm khẽ mỉm cười rồi buông Hồng Ánh ra nhưng củng không quên ngắt một cú đau điếng vào ngực nàng làm nàng không nhịn được rên khẽ trong khoan họng.

Mặt dù tiếng rên rất nhỏ nhưng Trần Lâm ở gần nên vẫn nghe thấy được, cậu khinh ngạc nhìn nàng rồi phát hiện ánh mắt ướŧ áŧ của nàng đang nhìn mình đầy gợϊ ȶìиᏂ kết hợp với đái quần đang rĩ nước ướt một mảng của nàng làm cậu không nhịn được nghĩ: không lẽ là máu M sau.

Khẽ mỉm cười bí hiểm với nàng rồi leo lên lưng tiểu Hắc dẫn đạo quân huyết tộc nghênh ngan bỏ đi không quên đem theo mẹ con Tuyết Nhi đang luyến tiếc nhìn khu trú ẩn có lẽ đây là lần cuối họ có thể thấy nơi này.

- Hay rốt cuộc củng bỏ đi.

Nhìn thấy đội quân dị tộc đi xa người trong khu trú ẩn không khỏi thở dài may mắn vì đã qua một tai kiếp lớn, tính ra bị đạo quân dị tộc bao vây mà chỉ mất có 3 người đúng là may mắn lớn, thậm chí còn có người thầm cảm kích trước sự “tốt tính” của dị tộc kia chớ là thây ma thì chắc khu trú ẩn này xong rồi.

Tuy nhiên lại có người không nghĩ vậy đó không ai khác ngoài Thiên Phúc đang nằm dưới đất, ánh mắt oán hận nhìn về hướng Trần Lâm đang đi xa, còn gì cay đắng hơn bị người khác đánh bại nằm bò dưới đất còn người mình thương bị tên kia bắt như bắt gà rồi sờ mó trắng trợn trước mặt mình, Thiên Phúc hận hận chết Trần Lâm thề không đội chung trời, sẽ có một ngày y bắt Trần Lâm trả giá cho mối thù này, thù của bản thân và cả của người y thương.

Ấy thế mà hắn không hề hay biết người thương của mình củng đang mình về hướng kia nhưng ánh mắt không hề có một tia oán hận mà chỉ hiện lên tia khát vọng vô hình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 35: Chữa bệnh
Sâu trong huyết lâm, tại một ngôi nhà nhỏ cạnh huyết điện.

Trên giường một thiếu phụ đang lẳng lặng mằn ngủ, cơ thể gầy gò của nàng trong vô cùng suy yếu như một người bệnh nặng nhưng đáng sợ hơn trên người nàng hiện lên những đốm đen kỳ dị đang không ngừng lang ra khắp người nàng.

Nàng chính là Huỳnh Dao mẫu thân của Tuyết Nhi.

Chợt cửa phòng mở ra Trần Lâm từ bên ngoài lặng lẽ đi vào.

Khẽ nhìn nha đầu Tuyết Nhi đang thϊếp đi bên giường cậu khẽ thở dài rồi bảo một tinh linh thiếu nữ bế nàng vào một phòng ngủ bên cạnh.

Trong phòng chỉ còn lại Trần Lâm và Huỳnh Đao đang sai ngủ.

Được một lúc Trần Lâm khẽ vươn tay chạm nhẹ vào đốm đen trên tay nàng, một tiếng sì như bỏ viên sủi vào nước vang lên, nơi chạm vào đốm đen không ngờ bị ăn mòn ẩn ẩn thấy cả thịt bên trong làm cậu kinh ngạc không thôi, phải biết cậu chạm bằng tay phải nơi huyết giáp bao phủ không ngờ đốm đen kia có thể ăn mòn cả huyết giáp của cậu.

Bị chạm vào người Huỳnh Dao khẽ cử mình rời từ từ tỉnh dậy, ánh mắt đờ đẩn nhìn xung quanh như khi thấy Trần Lâm thì thoáng hoảng sợ, dù sau nàng củng vô tình hứng chịu sát khí của cậu tỏa ra không sợ mới là lạ.

Thấy ánh mắt hoảng sợ của nàng Trần Lâm thở dài nói:

- Không cần phải sợ, ta đến xem bệnh tình của nàng.

Nghe cậu nói thế nàng khẽ gật gật đầu, nàng củng nghe con gái kể qua mọi chuyện.

Được một lúc đắn đo suy nghĩ Trần Lâm mới khẽ nói:

- Ta có thể chữa hết bệnh cho nàng, nàng sẽ khỏe mạnh như trước có thể hảo hảo chăm sóc Tuyết Nhi nhưng nàng sẽ giống như ta không còn là con người nữa.

Nghe thấy thế nàng thoáng hoảng sợ, ánh mắt nhìn cậu như dò xét, cả căn phong rơi vào trầm mặc.

Trần Lâm củng không nóng vội lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của nàng.

- Ta..

ta đồng ý, chỉ cần có thể chăm sóc cho Tuyết Nhi có là gì thì củng không sau.

- Xin ngài giúp..

giúp ta.

Qua một lúc nàng củng có câu trả lời không gì khác chính là đồng ý, gọi là lựa chọn nhưng thực tế đáp án chỉ có một nàng không có khả năng từ chối vì nàng còn có Tuyết Nhi nàng không thể bỏ lại con bé.

Có thể nói Tuyết Nhi vì nàng mà rơi vào tay Trần Lâm còn chính nàng củng vì Tuyết Nhi mà rơi vào hoàn cảnh tương tự.

Nghe đáp án của nàng Trần Lâm mỉm cười, một đạo huyết quang hiện lên bay vào người nàng, dần dần quanh người nàng hiện lên vô số tơ máu bao bọc nàng lại thành một cái kén.

Còn Trần Lâm lúc này đang ngồi dưới đất mỉm cười đắc ý nhìn cái kén.

Trần Lâm từng là con người nên đối với nhân loại cậu có sự ưu ái đặc biệt nên sẽ không ép buộc một nữ nhân yếu đuối như Huỳnh Dao, nhưng không ép buộc không có nghĩa là không dụ hoặc.

Thực tế cậu hoàn toàn có thể giải quyết “bệnh” của nàng mà không cần đến trích huyết, bởi vì nàng không hề có bệnh mà là bị chính năng lực của nàng ảnh hưởng chỉ cần nàng luyện tập cách điều khiển năng lực của mình là sẽ tự khỏi, thực ra chính Trần Lâm trước kia củng tường bị tương tự nàng khi năng lực phản ửng nhanh làm cho cậu cực kỳ nhạy cảm với mọi tác động ảnh hưởng đến mình dẫn đến nhiều lúc cậu giật mình né tránh....!những hạt cát bay đến làm cậu không biết nói sau, phải đến sau này khi hoàn toàn nắm rõ năng lực cậu mời giải quyết được tình trạng éo le đó.

Cho nên nếu có trách thì chỉ trách nàng quá xinh đẹp à nhằm năng lực của nàng quá mạnh làm Trần Lâm không thể nào bỏ qua hero cao cấp như nàng, dù sau nàng củng không có cửa từ chối tội gì mà không thu.

Thế là một đêm yên bình lặng lẽ trôi qua, ánh sáng bình minh ló dạng chiếu sáng huyết lâm.

Những tia nắng ban mai chiếu xuyên qua khe cửa đáng thức cô bé Tuyết Nhi đang sai giấc ngủ, khẽ ngáp một cái cô bé ngồi dậy dụi dụi mắt nhìn cảnh vật xung quanh, bất chợt như nhớ ra gì đó nàng hoảng sợ chạy ra cửa nhưng khi vừa mở cửa thì có một thân ảnh đứng đó từ bao giờ.

Nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình Tuyết Nhi vui mừng đến phát khóc chạy vào lòng nàng.

Sau lưng huyết điện cạnh bờ hồ là một đồng cỏ lớn dừng để cho tộc nhân tản bộ xem như công viên, lúc này đang có ba thân ảnh đang nô đùa vui không biết trời đất, đó không ai khác chính là mẹ con Huỳnh Dao và ngốc mang Bào Bào đang thẩn thờ nhìn trời thì bị Tuyết Nhi lôi đến đây chơi.

Xa xa Trần Lâm nhàn nhã ngồi tắm nắng, miệng không nhịn được mỉm cười nhưng không phải vì ba thân ảnh trên đồng cỏ mà là vì bảng thông tin trước mặt.

Tên: Huỳnh Dao

Cấp độ: 0

Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 7

Thể lực: 7

Tốc độ: 9

Tinh thần: 9

Năng lực: Hữu thực hắc hỏa, huyết giáp.

Năng lực chủng tộc: Tinh thần huyết tộc.

Kỷ năng: không.

Trang bị: không.

Năng lực:

Hữu thực hắc hỏa: ngọn lửa có tính hữu thực có thể ăn mòn mọi sinh vật chạm vào nó.

Huyết giáp (có thể tiến cấp): thông qua việc hấp thu máu huyết tinh luyện cho bản thân một bộ huyết giáp bất khả chiến bại, hiện tại giáp vĩ.

Năng lực chủng tộc:

Tinh thần huyết tộc: khi chứng kiến một huyết tộc bị gϊếŧ sự tức giận to lớn thôi thúc ý chí trả thù làm tăng 5% mọi chỉ số.

Nhìn thấy bảng thông tin của Huỳnh Dao làm Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên, đầu tiên là năng lực chủng tộc “tinh thần huyết tộc” có cảm giác như nó được biến đổi từ “trái tim dũng giả” của nhân loại nhưng nó lại thiên về tính tập thể hơn

Thứ hai là “hữu thực hắc hỏa” có thể ăn mòn hết thải mọi sinh vật, nghe thì có vẻ tầm thường khi chỉ tác dụng lên được sinh vật các loại vũ khí hay thậm chí là cục đá củng không thể tác dụng được nhưng đường quên rằng chính Trần Lâm củng đã bị nó ăn mòn cả huyết giáp trong khi cậu hơn nàng hẳn 12 cấp điều đó có nghĩ hữu thực hắc hỏa không bị ảnh hưởng bởi cấp độ hay dị năng dạng giáp, điều đó dẫn đến một chuyện đáng rất đáng sợ đó là nàng gần như là khắc tinh của mọi thây ma, hung thú hay các loài tương tự bị hệ thống hạn chế không thể dùng trang bị, nghĩ đến đây thoi củng thấy được thu được nàng là may mắn đến mức nào.

Nhưng đều đáng chú ý nhất với Trần Lâm không phải hữu thực hắc hỏa mà là nàng sở hữu năng lực huyết giáp giống như cậu nhưng lại là “vĩ” đuôi à.

Nghĩ đến đây Trần Lâm không nhịn được tòa mò mắt trái cậu ánh lên tia sáng xanh khẽ nhìn về phía Huỳnh Dao.

Thế là qua một lúc lâu không hiểu tìm được vĩ chưa mà chỉ thấy Trần Lâm không ngừng gật đầu xích xoa.

- Đúng là gái một con trông mòn con mắt, ông bà nói không sai.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 36: Cách người ta chế tạo cũ khí 18
Trong xưởng chế tạo từng tiếng đập búa tinh tinh không ngừng vang lên.

Trần Lâm đang một mình nắn nót đập từng búa vào thanh sắc đã nung đỏ, dần dần thanh sắc củng bị đập dẹp rồi từ từ thành hình một thanh đao.

Đây là thanh đao thứ 3 cậu tự làm, vì không hiểu gì về rèn sắt cho nên hình dáng của chúng chả ra làm sau cần một quá trình mày mò nửa mới thành phẩm được.

Chợt cánh cửa mở ra một thân ảnh từ từ đi vào, thấy nàng Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười hỏi.

- Không chơi cùng Tuyết Nhi nửa à, tìm ta làm gì.

Người đến không ai khác là Huỳnh Dao mẫu thân của Tuyết Nhi.

Nghe Trần Lâm hỏi nàng mỉm cười từ tốn nói:

- Nàng chơi mệt quá nên ngủ mất rồi ta không có việc gì làm nên đến tìm ngài..

phụ thân đại nhân.

- Dừng, dừng lại học gì không học bắt chước Huyết Linh làm gì.

Nghe cách xưng hô của Huỳnh Dao, Trần Lâm không nhịn được trừng mắt nhìn nàng dù sau thì nàng cũng lớn tuổi hơn cậu không thể bắt chước Huyết Linh gọi bậy được.

- Không được huyết tộc rốt tôn trọng truyền thừa không thể...!Nghe Trần Lâm trách mắng nàng không hề sợ còn cười hì hì nói.

Nghe nàng nói Trần Lâm có xúc động muốn cho nàng một búa, đây rõ ràng là thoại của Huyết Linh.

Chợt Trần Lâm khẽ đảo mắt mỉm cười đê tiện nhìn nàng nói.

- Nàng có biết ở huyết tộc nữ nhi như Huyết Linh thường làm gì cho phu thân như ta lúc rảnh rỗi không.

Nghe Trần Lâm nói vậy Huỳnh Dao khẽ lắc đầu, nàng đúng là không biết Huyết Linh thường làm gì cho Trần Lâm, nhưng cậu thì hết sức rõ ràng.

Cậu mỉm cười bí hiểm rồi lách người ôm chầm lấy nàng, khẽ thì thầm:

- Nàng ta thường giúp ta chăm sóc tiểu đệ giờ nàng có muốn thử không.

- Chăm..

chăm sóc tiểu đệ như mà không được...

Vừa nghe Trần Lâm nói nàng đã hiểu ngay là gì dù sau cũng là gái có chồng không phải nay tơ nửa, nhưng nàng đã không còn cơ hội thoát khỏi ma trảo, khi cậu đã ôm chấm lấy nàng mặc cho nàng chống cự, cái miệng rộng tham lam hôn lên đôi môi chín mọng của nàng.

Nhưng không được bao lâu nàng chống cự yếu dần rồi không buông xuôi mặt cho Trần Lâm muốn làm gì thì làm thậm chí còn bắt đầu hưởng ứng, dù sau nàng cũng là huyết tộc chịu sự tác động của huyết mạch làm cho nàng không dám chống lại huyết tổ Trần Lâm dần dần chiều theo ý cậu, một phần nguyên nhân khác là chính nàng củng không mấy phản đối khi thiên tính của nữ nhân là dự vào kẻ mạnh, lúc mới vào khu căn cứ nàng đã chứng kiến không ít hắc ám của mạt thế nên chuyện dựa vào một kẻ mạnh lại càng là chuyện bình thường và Trần Lâm lại chính là kẻ mạng đó, huống hồ phu quân của nàng củng đã chết nhiều năm ruộng nương khô cằn không người cày cấy giờ cảm nhân được khí tức nam tử cuồng cuộn như lũ lục kéo đến thì làm sau nàng chịu được.

Thế là nàng đáp trả nhiệt tình đáp trả.

Nàng dần dần hé cái miệng anh đào cho Trần Lâm khám phá.

Thấy phản ứng của nàng Trần Lâm mỉm cười đầu lưỡi vươn ra gắt gao cuốn lấy lưỡi Huỳnh Dao, đầu lưỡi của hai người du hành khắp trong miệng của nàng như hai con du long đang giao hoan khiến nàng run rẩy cả người nước dãi thơm tho rĩ ra khóe miệng.

- Không ngờ hôn lại sung sướиɠ như vậy.

Huỳnh Dao thầm nghĩ trong đê mê cơ thể không nhịn được uốn éo mặc sức cho đôi tay của hắn du hành khắp người mình.

Cặp nhũ phong to tròn chín mọng bị bàn tay tham lam xoa nắn đủ mọi hình dạng, dần dần ngực nàng trở nên căn cứng hai viên đậu đỏ mộc trên đỉnh vu sơn cũng căn cứng lại mặc dù được y phục che lại nhưng hạt đậu nho nhỏ tròn tròn vẫn in rõ ràng đằng sau lớp áo làm Trần Lâm không nhìn được chà xát chúng trong lòng bàn tay khiến nàng rêи ɾỉ trong vô thức.

- Ưu! Đúng...!đúng...!mạnh vào ư..

ư

Bất chợt khi nàng đang trong cơn phê pha thì Trần Lâm đột nhiên dừng lại thả ra đôi môi đã đỏ ửng vì hôn của nàng, đang trong cơn đê mê bị cắt đứt Huỳnh Dao không khỏi hờn giỗi nhìn cậu.

Thấy vẻ mặt ai oán của nàng Trần Lâm vẻ mặt tà ác mỉm cười, khẽ chỉ chỉ đũng quần đang u lên một cục của mình.

Thấy thế Huỳnh Dao khẽ liếc cậu một cái rồi quỳ xuống cởi bỏ chiếc quần đùi của cậu làm cho côn ŧᏂịŧ to lớn gân guốc bật ra đập vào mặt nàng.

Thấy cự vật trước mặt Huỳnh Dao không khỏi rung mình, dâʍ ŧᏂủy̠ không tự chủ rỉ ra.

- To...!to lớn như vậy sau có thể lớn như vậy đâm vào...!được...!được không..

Tay nàng khẽ rung rung vuốt ve thân côn ŧᏂịŧ to bằng chính cánh tay của nàng, không nhịn được nghĩ.

Cảm nhận được côn ŧᏂịŧ thoát khỏi nơi bó buộc chật hẹp Trần Lâm đưa bàn tay vuốt ve mái tóc nâu ống mượt của nàng rồi đẩy côn ŧᏂịŧ lại miệng nàng, qυყ đầυ rĩ nước chạm nhẹ vào đôi môi đỏ mọng của nàng.

- Bú nó đi sau này mỗi ngày đều phái chăm sóc nó đấy.

Nhìn thấy côn ŧᏂịŧ to lớn đang đâm vào miệng mình Huỳnh Dao thoáng hoảng sợ nhưng trước khí thế mãnh liệt của Trần Lâm nàng đành khuất phục.

Nàng từ từ hé cái miệng anh đào cho hung vật kia chầm chậm chui vào miệng mình nhưng chỉ được 2 phần 3 thì cái miệng bé nhỏ của nàng đã ôm chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn của Trần Lâm không ngừng mυ"ŧ kèm theo đó là hơi thở khó nhọc.

Dần dần nàng củng quen với cự vật to lớn trong miệng cũng như nước dãi đã tiết ra đầy khoang miệng làm cho côn ŧᏂịŧ lông lá không ngừng ra vào một cách trơn tru, không chỉ thể nàng còn dùng chiếc lưỡi non mềm của mình vừa mυ"ŧ liếʍ quanh côn ŧᏂịŧ của cậu ánh mắt dần dần hiện lên vẽ say mê.

Bất ngờ Trần Lâm đẫy mạnh hông làm côn ŧᏂịŧ đâm lút cán vào miệng nàng, qυყ đầυ to lớn chui toạc vào cuống họng, chiếc mũi nhỏ nhắn của nàng củng vì thế mà chạm vào lớp lông rậm rạp.

Nhưng nàng không hề phản kháng đôi tay còn vươn lên mân mê hai quả mau cầu, ánh mắt vũ mị đầy ướŧ áŧ nhìn cậu như muốn nó.

- Chàng có thể đâm sâu hơn, sâu hơn nửa cũng được ta đều chiều chàng.

Nhìn thấy ánh mắt ướŧ áŧ ngợϊ ȶìиᏂ của nàng, Trần Lâm không khỏi sướиɠ tê người, lúc đầu cậu không đánh giá cao nàng vì dù nàng có đẹp củng không đẹp bằng Huyết Linh, khí chất củng không toát lên vẽ kiêu xa quý phái như Huyết Linh mà giống như thục nữ không có gì ấn tượng như hôm này cậu biết mình đã lầm nàng chính là điển hình của “hiền thê ngoài đường, da^ʍ nữ trên giường” sẽ chiều chuộng hết mực người mình thương mà không hề phả đối thử hỏi đấng mày râu nào không muốn sở hữu nàng cho riêng mình.

Phát hiện ra mặt này của nàng Trần Lâm không khỏi yêu thương vuốt ve mái tóc của nàng trong khi nàng đang hì hục không ngừng nuốt trọn côn ŧᏂịŧ sâu thật sâu vào trong miệng bất chấp nước mắt đã ưa ra.

Chợt như muốn trêu nàng Trần Lâm lui phái sau ra làm Huỳnh Dao hoảng sợ bò theo cứ thế là cậu chầm chậm bước lùi về sau còn nàng thì cứ bò theo từng bước của cậu như một con mẫu cẩu, miệng không ngừng ngậm côn ŧᏂịŧ không cho nó tuột ra cho đến khi cậu ngồi vào cái ghế sao đó nàng vẫn không để nó tuộc ra vẫn điên cuồng mứt lấy nó như một con nghiện, có lẽ nàng nghiện côn ŧᏂịŧ to lớn này thật rồi.

Ngồi ở trên nghề như một vị vua hưởng thu kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân chuyền đến là Trần Lâm khẽ nhìn xuống Huỳnh Dao đang say sưa liếp láp côn ŧᏂịŧ của mình không hiểu sau cậu hết sức thích để nữ nhân khẩu da^ʍ cho mình dần dần thành nghiên khi tối nào củng bắt Huyết Linh ra trừng trị nay nàng đã có thêm đồng bạn gánh vác, dĩ nhiên chuyện này Trần Lâm quy hết cho huyết tộc chắc chắn là do tác dụng của huyết tộc mang đến chắc chắn là vậy.

Cảm nhận không gian ẩm ướt Trần Lâm hài lòng vươn tay còn lại xoa nắn khắp người nàng tận hưởng những tất da thịt mềm mại.

Bàn tay tham lam du hành khắp nơi, khi luồn qua chiếc váy của nàng rồi khám phá nơi ưu cóc huyền bí thì phát hiện nó này đã ướt đẫm từ lúc nào.

Khoái chí Trần Lâm liền đâm ngón tay sâu vào bên trong không ngừng ra vào làm nàng rêи ɾỉ nhưng âm điệu vô nghĩa.

- Ư...!ư đừng...!đừng....!ư ra...!có gì đó đang ra....!aa...

Chẳng mấy chốc một cảm giác nồng ấm che phủ khắp bàn tay hắn.

Không ngờ nàng đã lên cao trào rồi vừa tiết thân vừa tiểu lên tay cậu rồi ngã quỵ xuống đất thở hổn hển.

Lúc Trần Lâm cười tà ác ngồi xuống cạnh nàng đưa bàn tay đầy dâʍ ŧᏂủy̠ và nướ© ŧıểυ trước mặt nàng.

Nhìn thấy bàn tay trước mặt nàng hiểu ý mặc kệ mùi khai của nướ© ŧıểυ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ của chính mình, nàng mà há miệng liếʍ sạch thứ tổ hợp kia làm cậu khoái chí cười lớn không ngừng yêu thương vuốt ve nàng.

Khi làm sạch xong cánh tay của Trần Lâm, Huỳnh Dao khẽ áp bàn tay kia lên má mình dùng ánh mắt yêu thương nồng cháy nhìn cậu nói:

- Phụ, phụ thân...!cảm ơn người đã cho ta cảm giác sung sướиɠ mà ta chưa từng được trải qua.

- Đời này kiếp này ta sẽ luôn hầu hậu người và săm sóc cho...!cho tiểu đệ của người.

Đây là lần đầu tiên nàng cảm nhận được sự sung sướиɠ thỏa mãn khiến nàng muốn trầm mê trong đó.

Trước đây phu quân quá cố của nàng chỉ biết đè nàng ra hưởng thụ, hắn thỏa mãn xong liền lăn ra ngủ mà không ngó ngàng đến nàng.

Tới hôm nay nàng mới cảm nhận được niềm hạnh phúc của nữ nhân niềm sung sướиɠ của người phụ nữ, làm nàng trầm mê trong sung sướиɠ trái tim tràng gập hình bóng của Trần Lâm.

Nhưng thứ chuyện chỉ bắt đầu đêm còn dài.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 37: Tìm ra được Vĩ 18
Nghe được những lời nói chân thành của nàng Trần Lâm không khỏi xúc động, lúc đầu cậu chỉ thuần túy là vì Tuyết Nhi hay nói đúng hơn là vì năng lực của cô bé, sau này khi gập Huỳnh Dao phát hiện nàng là một mỹ phụ xinh đẹp sở hữu năng lực hắc hỏa nên cậu mới một công đôi việc thu luôn nàng.

Tất cả chỉ vì lợi ích không hề có tình cảm gì thậm chí thân mật với nàng cũng là thỏa mãn như cầu nɧu͙© ɖu͙© của bản thân nhưng cậu không ngờ nàng lại nảy sinh tình cảm với mình.

Trần Lâm không phải kẻ vô tình tuy cậu có chúc tiểu nhân tự lợi, mặc kệ sông chết của kẻ khác nhưng đối với người của mình thì luôn cố gắng che chở huống hồ gì là một cô gái đã trao trái tim cho cậu.

Trần Lâm yêu thương vuốt ve mặt nàng nói:

- Được nếu nàng đã nói vậy thì từ nay về sau nàng sẽ là người của ta, thể sát và cả linh hồn đều thuộc về ta, còn ta sẽ bảo hộ nàng sẽ gϊếŧ sạch những kẽ dám làm đυ.ng đến nàng.

Nhìn thấy ánh mắt của Trần Lâm nghe thấy những lời nói bá đạo nhưng hơn hẳn những lời thề non hẹn biển của cậu Huỳnh Dao không nhịn được như tiểu nữ hài ngã vào lòng cậu.

Qua một lúc say sưa cuộn mình trong lòng Trần Lâm nàng củng ngước lên nhìn cậu, ánh mắt mê ly e thẹn thì thầm:

- Chủ...!chủ nhân đã mang đến cho nô tỳ sự sung sướиɠ chưa tường có trong đời nhưng ta lại chưa làm gì cho người.

Chủ nhân hãy để nô tỳ được..

được phục vụ cho người.

Nghe nàng nó vậy Trần Lâm không hề phản đối cách xưng hô mới này thành chí còn có ý tưởng nhân rộng nó.

Tuy nhiên đó là sau này còn hiện tại cậu đang ngồi dưới đất thưởng thức mỹ nữ trước mặt đang từ từ cởi đi chiếc váy dài đang mặc trên người, khi nó rơi xuống đất cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng hiện ra trước mắt cậu.

.

Trần Lâm kích động đứng dậy kỹ lưỡng ngắm nhìn cơ thể nữ nhân đang khẽ e thẹn, đôi tay bé nhỏ cố che đi những nơi huyện bí nhất của nàng nhưng nó không hề có ít gì.

Lúc này Trần Lâm mới nhìn rõ cơ thề mảnh mai của thiếu phụ.

Nàng khá cao khoảng 1m8 bằng cậu, cơ thể mảnh mai trắng như tuyết của nàng kết hợp với mái tóc màu nâu và cặp mắt ngọc bịch trong nàng như người lại, có lẽ nàng là con lai thật.

Nhưng đều đáng nói hơn là trên cơ thể mảnh mai đó là chứa đựng bốn hung khí chết người.

Đập vào mắt Trần Lâm không gì khác chính là bộ ngực căng tròn to lớn thậm chí còn to hơn cả Huyết Linh hiện lên như hai quả dưa hấu chín mọng ngọt nước chỉ chờ người đến hái được nàng ôm ngọn trong tay che đi hay quả dâu tây đỏ hồng mà ai nhìn vào củng muốn căn một cái.

Bên dưới là vòng veo phẳng lì tính tế làm nổi bật lên ngọn đồi cỏ mô cao đang che đi khe suối tiên huyền bí ma mị mà khi nhìn vào đó Trần Lâm không khỏi bị hớp hồn đứng như trời trồng khẽ lầm bầm như kẻ mê sảng:

- Cao, cao thật sự không ngờ trên đời này có cái mu cao đến vậy.

Cùng với cặp mông to lớn phì nhiêu cứ vênh lên như mới gọi làm cho cậu không nhịn được nghĩ đến câu nói ba năm hai đứa.

Có thể nói trên cơ thể mảnh mai của nàng lại được tạo hóa ban cho những đại hung vật ngực lớn, mông to và gò mu cao vυ"t thì hỏi thế gian còn gì bằng.

Nhưng đánh chú ý nhất vẫn là hung vật cuối cùng của nàng, một cái đuôi dài đen tuyền phe phẩy trước mật Trần Lâm, rốt cuộc cậu củng thấy được huyết giáp dạng vĩ của nàng, nó là một dãy giáp giống như cánh tay của cậu nhưng nó lại chạy dọc theo cột sông từ cố đến phần hông nhưng thay vì kết thúc ở đó nó lại một dài ra hình thành một cái đuôi, đặc biệt phần cuối đuôi còn phình to ra như một thanh đao mà chỉ nhìn thoi củng biết đó là hung khí gϊếŧ người thật sự.

Nhưng nó lại không hề làm Trần Lâm sợ mà ngược lại còn kí©h thí©ɧ tột độ với cậu vì như vô tình làm cho cậu liên tưởng đến những succubus mà cậu từng xem trên các trang web học tập lành mạnh.

Thấy Trần Lâm cứ đứng đó ngắm nhìn mình làm cho Huỳnh Dao cảm thấy ngại ngùng.

Đây là lần đầu tiên có nam nhân ngắm nhìn nàng lâu đến thế, nhìn thấy cặp mắt mê say của cậu làm nàng không khỏi xúc động pha lẫn chút tự hào dần dần tiến tới bỏ cánh tay đang che đi những nơi huyền bí ra cho cậu nhìn rõ.

Trần Lâm thấy nàng chủ động như vậy liền không chịu nỗi nửa, cậu tiến đến ôm chằm lấy vu vật quyến rũ kia vào lòng trao cho nàng nụ hôn nồng cháy hai cái lưỡi không cần ai chỉ dẫn tự động quấn lấy nhau như đã chờ đợi nhau từ rất lâu rồi.

Trong khi lưỡi của cả hai đang chơi trò đuổi bắt, lúc thì trong miệng cậu lúc thì chạy khắp nơi trong miệng nàng thì đôi tay kia cũng không chịu yên phận.

Bàn tay xấu xa của cậu như du hành giả rong ruổi khắp cơ thể nàng làm nàng khẽ run lên nhè nhẹ, không ngờ cơ thể nàng lại nhại cảm đến vậy gần như không có sức kháng cự với cậu.

Thấy được điều đó đôi tặc thủ càng lúc càng làm loạn.

Lúc thì xoa nắn cặp tiểu bạch thỏ săn chắc, lúc thì xoa vào cái lưng ong non mềm rồi khẽ vuốt ve dọc theo lớp giáp trơn bóng dọc sống lưng xuống cặp mông to lớn phì nhiêu, rồi từ đằng sau tập kích tiểu cô nương bên dưới.

Lúc này Huỳnh Dao đã không còn bình tĩnh được nữa, nàng không đủ sức lực chống đỡ ngã vào lòng Trần Lâm ánh mắt mê ly khẽ rên lên những đâm điều du dưng.

Cảm nhận được hơi thở đức quản của nàng Trần Lâm mỉm cười nhả ra cái miệng nhỏ đã tê dại vì hôn rồi cúi xuống nhìn vào âʍ ɦộ ẩm ướt trước mặt mình, dâʍ ŧᏂủy̠ trắng đυ.c đang từ từ rĩ ra làm ướt hai mép thịt đỏ hồng, thấy thế cậu đưa mũi khẽ hít vào hương thơm dâʍ ɖu͙© toát ta rồi hôn một nụ hôn nồng cháy vào cô bé.

Chiết lưỡi tính quái liếʍ quanh hai mép âʍ ɦộ lầy lội rồi làm cho nàng không nhịn được rêи ɾỉ.

- Ưu...!đừng ...

- Không, không được nơi đó...!bẩn.....!a a

Sau một hồi chơi đùa cuối cùng Huỳnh Dao cũng phúng xuất lần hai.

Dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra lênh láng được Trần Lâm say mê húp hết không bỏ phí một giọt nào.

Nhìn tiểu mỹ phụ đang nằm dưới đất thở hổn hển sau hai lần tiết thân, Trần Lâm mỉm cười liếʍ mép miệng rồi khẽ cởi luôn cái áo còn vướng bận trên người nhưng Huỳnh Dao đã nhanh hơn, nàng bất chấp mềm mỏi đứng dậy giúp cậu cỡi y phục rồi xép gon để một bên rồi khẽ quỳ một bên ngước lên nhìn cậu.

Lúc này thể Trần Lâm mới hoàn toàn hiện ra trước mặt nàng, cơ thể góc cạnh rõ ràng những khối cơ bắp ẩn hiện dưới lớp da màu cổ đồng cùng với tiểu đệ to dài, những sợi gân hiện rõ như những chân rồng quấn quanh cột trụ.

Lúc Huỳnh Dao còn đang thất thần nhìn vào cơ thẻ của cậu thì bất chợt cậu tiến đến bế nàng lên như bế công chúa rồi đặt nàng lên một cái bàn gần đó.

Bàn tay lần xuống giữa hai chân, trêu chọc cái khe ướt đẫm của nàng không quên tinh nghịch xoa nhẹ hộŧ ɭε to tròn làm nàng rêи ɾỉ ánh mắt cầu hoang nhìn vào cậu.

- Cho..

cho vào đi chủ, chủ nhân.

Thấy ánh mắt đó của nàng Trần Lâm không chần chờ nhẹ nhàng tách hai chân nàng, dươиɠ ѵậŧ cứng cáp tìm đến âʍ đa͙σ đã sớm ướt đẫm vì mật dịch của nàng.

Bất chợt cậu đẩy mạnh hông, côn ŧᏂịŧ to lớn chuôi thoạt vào âʍ ɦộ ẩm ướt lầy lọi chật hẹp, vô số mảnh thịt mềm mại co bóp nhè nhẹ ép sát lấy côn ŧᏂịŧ nóng bỏng làm cả hai sung sướиɠ trong kɧoáı ©ảʍ.

- Ư...!ưu..

Hai cổ âm thanh thoải mái cùng lúc vang lên.

Bên dưới hai bộ phận tư mật vẫn từ từ cọ xát, côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm nhẹ nhành ra vào, không nhanh không chậm.

Bàn tay của cậu củng không nhàn rỗi bắt đầu mơn trớn bộ ngực mềm mại rồi trêu đùa hai hạt đậu hồng hào làm nàng sung sướиɠ run rẩy.

Không chỉ thế cậu còn tham lam nuốt trọn quả dâu nhỏ của nàng rồi đảo lưỡi liên tục làm quằn quại không thôi.

- Của nàng, của nàng khít quá làm ta sướиɠ khoái vô cùng.

Trần Lâm nhả ra đầu nhũ hoa ướŧ áŧ, cảm nhận khe thịt bó sát, lên tiếng khen ngợi làm nàng đỏ mặt khẽ lý nhí nói:

- Ư...!ư...!mạnh, mạnh lên nữ nô muốn...

Nghe nàng nói thế Trần Lâm yêu thương vuốt ve gò mu cao vυ"t mọc đầy lông măng của nàng rồi không ngừng chuyển động nhanh dần mạnh dần phát ra những tiếng bạch bạch khi da thịt va vào nhau.

Huỳnh Dao thân thể run lẩy bẩy, tiểu huyệt của nàng đang dần bị mở rộng, thứ cứng cáp kia ma sát vào các mảnh thịt mềm mẫn cảm khiến nàng vừa đau đớn vừa sung sướиɠ tột cùng.

.

Chợt Trần Lâm thấy không hài lòng tư thế này, hắn muốn đâm sâu hơn nữa vào người nàng.

Thế là cậu lật người nàng lên, để nàng chổng cao mông, làm cho hai hang động thần bí nhất bạo lộ trước mặt cậu.

Nhìn hai thứ hai nhỏ xíu xinh xắn, các nếp gấp thịt hồng nhạt càng khiến nó trở nên huyền bí làm Trần Lâm không nhịn được vươn tay xoa lên cũng khiến nàng giật mình xấu hổ.

Huỳnh Dao cảm thấy xấu hổ vô cùng, biết cậu đang quan sát toàn bộ nơi thầm kín của mình mà chưa ai từng chứng kiến một cách trực quan như vậy làm cho dâʍ ŧᏂủy̠ vô thức rĩ ra hai mép âʍ ɦộ.

Trần Lâm mỉm cười đê tiện không nói lời nào, nắm lấy vòng eo mảnh khoảnh của nàng lấy thế từ phía sau đâm phập vào tiểu huyệt bé nhỏ làm nàn rêи ɾỉ.

- Ư..

ư..

thật, thật lớn..

Huỳnh Dao hé miệng rêи ɾỉ nước dãi không nhịn được chảy ra khóe miệng, tư thế này nàng chưa từng thể nghiệm qua không ngờ lại sướиɠ đến vậy làm nàng như phát điên.

Còn Trần Lâm củng không khác mấy, cảm nhận được sung sướиɠ từ hạ thân chuyền đến cậu như phát điện nhấp mạnh vào âʍ ɦộ lầy lội phát ra những tiếng bạch bạch.

Côn ŧᏂịŧ to lớn không ngừng ra vào âʍ ɦộ đã dần dần ửng đỏ.

Dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng chảy ra ướt hết cả bắp đùi nạng, còn dính lên lớp lông rậm rạp của cả hai.

Bài tay cậu hung bạo vỗ mạnh lên bờ mông tròn núc ních thịt, hằng lên những dấy tay đỏ chọt làm nàng đau đớn lẫn sung sướиɠ.

Huỳnh Dao lúc này như mê sảng ánh mắt chỉ tràn ngập tình ý da^ʍ mỹ, cái miệng nhỏ đã chảy dài nước dãi phát ra những tiếng ư ư trong cổ họng, thân thể thành thục như con thuyền không ngừng nhấp nhô trên con sóng lớn, bầu ngực đung đưa theo mỗi lần ra vào của cậu.

Kɧoáı ©ảʍ tràn ngập kéo, ánh mắt nàng trắng dã khéo miệng rĩ nước khẽ rên la.

- Ưʍ...!sướиɠ sướиɠ chết ta rồi...

- A...!không không được nó đang..

đang ra..

a.

a

Huỳnh Da mắt đẹp ngập nước, mồ hôi đầm đìa, vòng một lắc lư, dưới chân co thắt dữ dội, một luồng nước ấm phun trào.

- Ta cũng ra đây, nàng quá tuyệt vời ta yêu nàng chết mất.

Trần Lâm gồng mình, cơn sướиɠ dâng đến tận óc, côn ŧᏂịŧ giật giật rồi phung ra một dòng tinh khí nóng hổi vào sâu bên trong u cốc.

Lúc này Huỳnh Dao mắt mũi tèm lem, nước bọt chảy dài, miệng thơm thở hổn hển nằm bẹp xuống bàn, hai mép môi lúc này đỏ ửng nở rộ chảy ra hỗn hợp trắng đυ.c.

Nhìn thấy nàng đã dương cờ trắng đầu hàng sau ba lần tiết thân Trần Lâm cũng không nỡ tiếp tục phá nàng nữa mà để nàng nằm ngủ như mèo con trong lòng.

Ánh mắt yêu thương khẽ hôn lên những sợi tóc rối dính trên trán nàng lẳng lặng nhìn nàng sai ngủ.

Chợt cánh cửa dần dần mở ra Huyết Linh khẽ nhìn vào bên trong nhưng khi thấy tràn cảnh bên trong củng để như nụ cười của Trần Lâm nàng thoáng hoảng sơ vội quay người bỏ chạy nhưng đã có một cánh tay nắm lấy vai nàng từ từ kéo vào bên trong mặt cho nàng giãy giụa.

Cánh cửa gổ chết chóc một lần nửa đóng lại.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 38: Cày cấp
Trưa hôm sau.

Qua một đêm miệt mài nghiên cứu chế tạo vũ khí mới cho huyết tộc, Trần Lâm tinh thần sảng khoái dạo bước quanh bờ hồ, ngắm nhìn mặt hồ long lanh trước ánh sáng mặt trời.

Chợt từ xa Huyết Linh từ từ đi đến, bộ dáng có chúc khập khiểng khẽ hờn dỗi nhìn cậu rồi cuối người.

- Phụ thân mọi thứ đã chuẩn bị xong có thể bắt đầu.

- Được, đi thôi.

Nghe nàng báo cáo Trần Lâm khẽ gật đầu rồi quay người đi đến khu quân sự.

Lúc này trong khu quân sự đã tập hợp khá đông chiến sĩ huyết tộc gồm 50 tinh linh thiếu nữ dần đầu không ai khác là Linh Diệp và 50 nữ lang chiến sĩ được dẫn đầu bởi một nữ huyết lang gọi là Lang Nguyệt.

Phía trước đội quân 100 người kia còn có 4 thân ảnh đang chờ đợi không ai khác là: đôi chân hiện tại của Trần Lâm tiểu Hắc và mẹ con Huỳnh Dao cùng ngốc mang Bào Bào.

Hôm nay Trần Lâm quyết định tiến công đàn sói, hiện tại khu Tây thành này chỉ còn có đàn sói là đối thủ của huyết tộc tiêu diệt chúng huyết tộc sẽ là bá chủ khu Tây thành này.

Dĩ nhiên chuyện cài cấp này không thể thiếu mẹ con Huỳnh Dao dù sau thời buổi loạn lạc này nhất định phải có sức mạnh huống hồ là được nguyên đội quân cả trăm người kéo cấp cho có ngu mới không đi, nhưng quan trọng nhất vẫn là mẹ con nàng chưa gϊếŧ sinh vật nào nên vẫn còn một phần quà kích lệ tự hệ thống, của cho không thể lãng phí.

Còn về ngốc mang Bào Bào thì cho nàng đi theo thuần túy là để chơi với Tuyết Nhi.

Nhìn đội quân huyết tộc khí thế bừng bừng Trần Lâm mỉm cười hài lòng, leo lên lưng tiểu Hắc ra lên xuất phát, tiến đến lãnh địa của đàn sói, trên bầu trời từng con huyết ưng xé gió bay đi.

Trên đường phố hoang, một bầu không khí yên tĩnh, không hề có bất kỳ sinh vật nào tồn tại kể cả thây ma, đây là khu vực hoạt động của đàn sói mọi sinh vật sống nơi đây đều bị đàn sói ăn sạch làm cho Trần Lâm tiết nuối không thôi, biết bao nhiêu huyết mạch có thể tạo ra các tộc nhân ưu tú bị lũ sói lãng phí, đến giờ cậu vần còn canh cánh trong lòng về một chi quân đội chịu trách nhiệm chống chịu nhưng đáng tiết chưa tìm được huyết mạch phù hợp.

Huyết mạch tương đối phù hợp hiện tại chỉ có huyết mạch của cự lực thây ma đã bị gϊếŧ trước đó nhưng tốc độ của chúng lại quá chậm đi ra chiến trường sợ là chưa kịp làm gì đã thành bia nhắm cho kẻ khác nên cậu chỉ tạo ra 10 tộc nhân từ huyết mạch này dùng để hổ trợ cậu rèn vũ khí xem như quân hậu cần, được gọi với một cái tên mới ải nhân.

Đang miên man suy nghĩ thì trên bầu trời một con huyết ưng bay đến lượng vòng trên bầu trời rồi bay đi.

Thấy thế các tộc nhân không cần Trần Lâm phân phó đã tự chia nhau ra hành động.

Dẫn đầu là 20 lang vệ theo sao là 20 tinh linh thiếu nữ tách ra chạy theo hứng con huyết ưng, dĩ nhiên đi theo sau cùng là biệt đội ba con gà Huỳnh Dao, Tuyết Nhi và Bào Bào.

Nhìn thấy các nàng hâm hở chạy theo như đi chơi tết làm cho Trần Lâm ánh mắt trắng dã, không thể nào an tâm được nên đành phải tự thân xuất mã âm thầm đi theo các nàng, để lại đại đội cho Huyết Linh quản lý.

Xa xa Trần Lâm đứng trên một tòa nhà đổ nát lẳng lặng nhìn các nàng.

Trận chiến đã bắt đầu nổ ra khi hơn 10 con sói bị các tinh linh thiếu nữ phục kích bắng chết nhưng rất nhanh bọn chúng đã phát hiện kẻ thù rồi lao đến đáp trả, thấy thế các lang vệ củng lao lên giáp lá cà với bọn chúng, còn các tinh linh thiếu nữ thì leo lên cao xạ kích, không quen dẫn theo ba tên lính mới đảm bảo an toàn cho các nàng.

Nhìn thấy biểu hiện của các huyết tộc chiến sĩ Trần Lâm gật đầu hài lòng, dĩ nhiên năng lực của các nữ chiến sĩ cậu hết sức rõ rành nên củng không có gì bất ngời, mục đích chủ yếu của cậu vẫn là xem biệt đội ba con gà là ăn được gì.

Rất nhanh đã có câu trả lời khi một con sói khá thông minh khi chạy vòng quanh các lang về lao về phía các tinh linh thiếu nữ.

Thấy thế các tinh linh thiếu nữ vươn cung định bắng về phía nó thì một ngọn hắc hỏa đã lao đến trước thiêu cháy con sói thành căn bả.

Người ra tay không ai khác chính là Huỳnh Dao lúc này sắt mặt đã tái nhợt không biết là vì sợ hay tác dụng phụ khi dùng hắc hỏa nhưng không ai có thời gian quan tâm, nàng phải tự học cách giải quyết.

Xa xa Trần Lâm thấy thế củng không khỏi gật đầu hài lòng, hắc hỏa quả nhiên là khác tinh của các chủng tộc không dùng đến trang bị, hiện tại Huỳnh Dao còn gà để sau này Trần Lâm tin rằng một mình nàng dư sức giải quyết đàn sói này.

Còn hai chiến sĩ Tuyết Nhi và Bào Bào giữ vai trò cổ vũ thì trả trông mong gì hơn cứ kệ các nàng, dù sau các nàng củng không thuộc phe chiến đấu để đồng đội kéo cấp củng trả sau.

Cứ thế nhóm nữ chiến sĩ giải quyết đại lượng đàn sói lâu lâu có một vài con lạc đàn thì để Huỳnh Dao lo liệu.

Dần dần đàn sói hơn 40 con bị tiêu diệt, chỉ có một vài con bỏ chạy và một vài con nằm thôi thớp chờ biệt đội ba con gà đến nổ chết.

Dần dần mặt trời mệt mỏi củng đi ngủ, ánh chiều tà chiếu rọi mãnh huyết lâm.

Bên bìa rừng Trần Lâm mỉm cười chào đón các chiến sĩ huyết tộc thắng lợi trở về không quên cổ vũ các nàng bằng các! vuốt ve cắp mông căn tròn của các nàng nhất là các chiến sĩ bị thương như một lời khích lệ làm các nàng cảm động không thôi, còn ban lãnh đạo thì cực kỳ khinh bỉ.

Nhưng Trần Lâm không hề quan tâm dù gì thì ban lãnh đạo tối nay củng chết với cậu, việc cậu quan tâm hơn là tình hình của biệt đội “three chickens“ khi mẹ con Huỳnh Dao tâm trạng không tốt lắm, dù sau cũng là lần đầu chém gϊếŧ nhiều sinh mạng như vậy còn về Bào Bào thì ánh mắt không hề gợn sống ngơ ngác nhìn những án mây đang bay trên trời, đúng là vẫn tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.

Tuy nhiên có mất tất có được Tuyết Nhi và Bào Bào đều lên cấp 4, còn Huỳnh Dao thì đã đến cấp 5 làm Trần Lâm không khỏi suýt so nhớ đến thời kỳ cài cấp gian khổ của mình đúng là có người kéo có khác.

Đang trách đời trách người về sự bất công ở đời, thì hai mẹ con Huỳnh Dao đi đến đưa cho cậu hai vật phẩm.

Đó chính là hai vật phẩm được hệ thống ban thưởng cho các nàng khi lần đầu đánh quái gồm một cái áo choàng và một quyển sách.

Tên: Hắc dạ áo choàng.

Loại: trang bị phụ trợ.

Phẩm chất: lam.

Tính năng: cộng 10 tinh thần và 10 tốc độ.

Sách kỹ năng hỏa cầu thuật.

Tính năng: tạo ra các hỏa cầu tấn công kẻ thù.

Nhìn vào hai vật phẩm Trần Lâm khẽ suy nghĩ rồi đưa hết cho Huỳnh Dao, xét theo gộc độ nào của thấy nàng thích hợp làm pháp sư thậm chí là cận chiến pháp sư nên những vật phẩm này phù hợp với nàng hơn, còn cô bế Tuyết Nhi thì để tìm sau vậy.

Thấy Trần Lâm đưa hết cho mẩu thân cô bé phồng má lên, ánh mắt ưu quanh nhìn cậu.

Thấy thế Trần Lâm mỉm cười xoa đầu cô bé nói:

- Được rồi nó thích hợp với Huỳnh Dao hơn khi nào gập thứ hợp với nàng ca ca sẽ cho nàng.

Đang xoa đầu nàng thì bất chợt Trần Lâm vô tình đυ.ng vào hai chiếc sừng nhỏ trên đầu nàng làm nàng giật mình không cho cậu sờ nửa.

Thấy thể Trần Lâm không khỏi than thở:

- Mẹ con gì kì, kết đuôi rồi đến sừng, động một tí củng không cho.

Đang suy nhĩ có nên lén sờ thử hai cái sừng nhỏ trên đầu cô bé xem như thế nào, thì bất chợt một con huyết ưng vôi vàng bay đến đậu lên vai Trần Lâm kêu lên như báo cáo.

Nghe con huyết ưng báo cáo Trần Lâm ngạc nhiên nhìn có huyết ưng.

- Ngươi không nhìn lầm chứ làm gì có chuyện đó được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,650
Điểm
113
Chương 39: Sói nuôi cừu binh chủng thứ ba ra đời
Trên một tòa phế tích.

Trần Lâm không giấu nổi sự ngạc nhiên nhìn khung cảnh trước mắt.

Một cánh đồng cỏ xanh bát ngát xen lẫn những chú cừu trắng trẻo béo tốt đang thanh thản gặm cỏ hiện lên như một bức tranh thiên nhiên bình dị.

Nhưng “bức tranh thiên nhiên bình dị” đó củng không có gì đáng nói nếu như nó không nằm trên khu vực của đàn sói.

Phải một đàn cừu sống trong lãnh địa của bầy sói.

Nhìn thấy khu cảnh gần như phi lý này Trần Lâm không khỏi trầm tư, chỉ có hai khả năng cho chuyện này, một là đàn cừu đánh hạ bầy sói cướp lấy cánh đồng này, còn hay là bầy sói nuôi những con cừu này.

Trần Lâm hoàn toàn nghiên về phương khả năng thứ hai, con người thăng cấp thì đàn sói củng không ngoại lệ, chúng dần trở nên thông minh hơn và ý thức được ngoài săn bắt ra còn phải chăn nuôi.

Nghĩ đến đây Trần Lâm không khỏi thở dài, hiện tại mọi chuyện chưa biểu hiện rõ ràng nhưng tương lai khi mọi chủng tộc đều phát triển rồi sở hữu trí tệ nhất định thì cái viễn cảnh con người dựa vào trí thông minh dần dần thống trị thế giới như thời cổ đại sẽ không bao giờ diễn ra, đến cả huyết tộc của cậu không có cảnh thể dễ dàng tiêu diệt thây ma như trước vì chúng củng sẽ tiến cấp thông minh hơn, mạnh mẽ hơn.

Hiện tại ưu thế lớn nhất của huyết tộc chính là bản thân cậu đã sớm ý thức trước viễn cảnh tương lai này, cho nên hiện tại ở “thời kỳ sơ khởi” này chính là thời cơ tốt nhất để vươn lên vượt mặt hết thải các chủng tộc để rồi khi “thời đại phát triển” đến các củng tộc gần như ngang nhau thì huyết tộc đã trở thành một đế chế hùng mạnh, rồi dùng chính cái sự hùng mạnh đó đè đầu các chủng tộc khác.

Ý thức được việc này ánh mắt Trần Lâm nóng rực, khẽ nhìn bầy cừu tội nghiệp đang gặm cỏ cậu phất tay, phía sau vô số tộc nhân lặng lẽ tiếng đến dần dần bao quanh đàn cừu.

Sưu!

Những tiếng xé gió vang lên, những mũi tên vô tình bay đến xuyên qua cổ họng của những con cừu khiến chúng chết ngay lập tức, những con may mắn sống sót hoảng sợ bỏ chạy nhưng đã bị các lang vệ lao ra chém gϊếŧ.

Dù sau cừu vẫn là cừu chúng không hề có sức chống trả trước các chiến sĩ huyết tộc, dần dần bị gϊếŧ sạch chỉ có một vài con chạy thoát, máu tươi chảy ra lênh láng cả cánh đồng.

Chợt trên bầu trời một con huyết ưng kêu lên, thấy thế Trần Lâm mỉm cười vội vàng thu hết sát những con cừu vào không gian giới chỉ rồi bỏ đi.

Thời buổi thay đổi rồi, khi xưa khi con người nuôi cừu thì đàn sói đến săn trộm này khi chúng nuôi cừu thì bị huyết tộc đến săn trộm, xem như nhân quả đi...

Chẵn mấy chốc một đàn sói hơn 100 con chạy đến, khi thấy đồng cỏ bê bết máu chúng tức giận gầm rú rồi điên cuồng lao theo mùi máu tươi còn lưu lại trên đường, không hề biết rằng trên bầu trời vô số huyết ưng đang lặng lẽ nhìn chúng...

Rất nhanh trong một khu phế tích vang lên những tiếng sối tru, những tiến gầm lên đau đớn cùng những tiếng tên bay cấm vào da thịt, một màn đồ sát lại bắt đầu.

Hoàng hôn buông xuống, bên trong huyết điện.

Sau một chuyến đi săn trở về.

Trần Lâm đang ngồi chễnh chệ trên bảo tọa lẳng lặng đánh giá thành quả của buổi đi săn, lên khí thế vương giả vô hình chung tỏa ra làm cho cậu toát lên khí thế nguy nghiêm.

Nhưng...!dưới thân cậu lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác tràn ngập da^ʍ mỹ, khi ngồi giữa chân cậu lúc này là mỹ phụ dáng người mãnh mai mà thành tục đang say sưa mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ lông lá của cậu, chiếc lưỡi mềm mại như linh xào liếʍ láp từng phần của côn ŧᏂịŧ.

Chiếc cổ áo bị kéo xuống hiện ra bầu ngực sữa to tròn trắng trẻo đang lắm tắm những giọt mồ hôi, hòa cùng chất dịch trong suốt đang từ từ chảy xuống nới khóe miệng nàng, làm Trần Lâm thích thú vươn tay xoa xoa lên hạt đậu nhỏ đã căn tròn chín mọng.

Chợt cửa huyết điện mở ra, hai thân ảnh từ từ đi vào, khi đến trước mặt Trần Lâm hai thân ảnh khẽ quỳ xuống.

Nhìn thấy hai người đang quỳ trước mặt Trần Lâm khẽ xoa đầu Huỳnh Đàn say sưa quên trời đất dưới hạ thần mình rồi nói:

- Được rồi đứng dây đi, Huyết Linh đến đây.

Nghe thế hai thân ảnh kia mới đứng lên, một trong hai người không ai khác là Huyết Linh, nàng khẽ cười vũ mị rồi tiếng đến quỳ giữa hai chân của Trần Lâm ngay bên cạnh Huỳnh Dao.

Thấy thế Huỳnh Dao hiểu ý đưa lưỡi liếʍ quanh thân côn ŧᏂịŧ từ trên xuống dưới rồi ngậm lấy mau cầu lông lá bên dưới không ngừng kiếm láp nước dãi khẽ rĩ ra khéo miệng.

Còn Huyết Linh mỉm cười há cái hiện anh đào nuốt trọn côn ŧᏂịŧ lông lá vào sâu trong miệng không ngừng ra vào, chiếc lưỡi như ướŧ áŧ quấn quanh thân côn ŧᏂịŧ chà xát vào qυყ đầυ trơn bóng.

Cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ ướŧ áŧ từ hai cái miệng nhỏ chuyền đến, Trần Lâm vươn tay xoa xoa lên đầu hai nàng vừa tận hửng vừa đánh giá thân ảnh đang đứng lẽ lội trong huyết điện.

Nàng không gì khác chính là tộc nhân mới của huyết tộc vừa được ra đời, là sự kết hợp giữa huyết mạch cự lực thây ma và huyết mạch miêu dương (con cừu).

Cơ thể của nàng khá cao lớn hơn hẳn các chiến sĩ tinh linh và huyết lang.

Nước da của nàng trắng như tuyết kết hợp với mái tóc dài củng màu trắng làm nàng hiện lên một vẻ đẹp kỳ lạ.

Cùng với đó là gương mặt thiên thần, ánh mắt to tròn long lanh đầy ngây thơ làm nàng toát lên vẻ đẹp thánh thiện như thiên sứ nhưng lại sở hữu một cặp sừng uốn cong về phía trước trong nàng như bước ra từ những bộ truyền tranh mà Trần Lâm từng đọc.

Đặt biệt bộ ngực của nàng khá to như một trái đào chính với hai quả đậu nhỏ đỏ chót nổi bật trên làng da tuyết trắng.

Nhưng ấn tượng nhất với Trần Lâm là tiểu huyết huyền bí đỏ hồng được phủ một lớp lông măng màu trắng bạc ống nhá trước những tia nắng.

Cùng với cặp đùi to lớn săn chắc và bờ mông to tròn mà mỗi lần bước đi cặp mong kia lại lúc lắc như muốn khıêυ khí©h kẽ khác phạm tội.

Hình thấy ngoại hình xinh xắn của nàng Trần Lâm hài lòng gật gật đầu nhất là ánh mắt ngây thơ vô số tội đó của nàng đúng chất con cừu non.

Nhưng lại phát sinh một việc khiến cậu đau đầu, đó là không biết đặt tên gì cho chi tộc này, gọi là cừu tộc hay miêu dương tộc thi nghe không ổn lắm.

- Gọi chi tộc này là Bạch Giác đi.

Sau một hồi suy nghĩ Trần Lâm củng đặt cho chi tộc mới một cái tên, tuy khá nhiễm cưỡng như củng không tệ khi dựa trên hai đặc điểm của nàng là lông trắng và cắp sừng.

Tên: Bạch Giác.

Cấp độ: 0

Nghề nghiệp: Phần tử huyết thụ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 8

Thể lực: 9

Tốc độ: 7

Tinh thần: 8

Năng lực: lòng tin số đông.

Năng lực chủng tộc: Đặt tính huyết thụ.

Kỷ năng: không.

Trang bị: không

.

Nghề nghiệp:

Phần tử huyết thụ: là một bộ phận của huyết thụ.

Năng lực:

Lòng tin số đông: Khi có tộc nhân khác đứng gần tăng 10% thể chất cho bản thân và 5% tốc độ cho bản thân cùng đồng tộc.

Năng lực chủng tộc:

Đặt tính huyết thụ: mang đặc tính hấp thụ năng lượng thiên địa của huyết thụ rồi dùng nó để thăng cấp.

Nhìn thấy ngoại hình cũng như chỉ số của nàng Trần Lâm vô cùng hài lòng, dù chỉ có một năng lực duy nhất là “Lòng tin số đông” nhưng nhiêu đó thôi củng làm cho cậu hài lòng khi nó có thể tăng phúc cho chính bản thân và đồng đội, với người chơi thích hội đồng như cậu thì càn tuyệt vời hơn.

Thế là Bạch Giác tộc hiện nhiên trở thành chi quân đội chống chịu.

Huyết Lang tộc trả lại tấm khiên cho các chiến sĩ Bạch Giác trở thành một chi đấu sĩ kiêm sát thủ.

Còn Tinh Linh tộc vẫn giữ vai trò xạ thủ.

Nghĩ đến ba chi quân đội hùng mạnh của mình Trần Lâm dã tâm bành trướng nghĩ.

- Không biết...!có nên kiếm thêm một chi pháp sư không....
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top