Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 240: Phó mỵ nương
Nhìn quả cầu lửa cháy sáng rực rỡ phá không lao đến.

Thu Thảo khẽ giật mình hoảng sợ vội vàng lui ra sau né tránh.

Tuy nhiên, không phải thứ gì cũng đều có chân để mà né tránh.

Quả cầu lửa cháy hừng hực không tìm được mục tiêu chỉ đành nện xuống mặt đất bên dưới bắn ra những tia lửa đỏ rực, làm cháy đen cả tấm thảm bên dưới khiến Tiền Đa Đa trông thấy phải giật mình, nhưng chỉ có thể thầm khóc trong lòng.

Dĩ nhiên mọi chuyện không vì những giọt nước mắt của Tiền Đa Đa mà kết thúc.

Lợi dụng lúc Thu Thảo lui ra sau né tránh.

Long Ngữ Yên đã lao đến, cánh tay cháy lên hỏa diễm tựa như một hỏa quyền đánh về phía Thu Thảo.

Thấy hỏa quyền rực lửa đang đang đến.

Thu Thảo chỉ có thể cắn răng vung quyền đánh trả.

Găng tay Cự Nhân ánh lên tia sáng tím ma mỵ đối chọi cùng hỏa quyền rực lửa của Long Ngữ Yên.

Dĩ nhiên với sức mạnh của một trang bị tím.

Long Ngữ Yên một lẫn nữa bị Thu Thảo đánh bay liên tục lui ra sau, l*иg ngực khẽ phập phồng, cánh tay duy nhất cũng run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là ăn phải quả đắng.

Tuy nhiên, Thu Thảo cũng không vui vẻ gì.

Bởi lẽ, Thu Thảo đã dùng đến trang bị, nói trắng ra là dùng tiền để đề người khác thì có gì hay.

Chứng kiến cuộc giao phong nhẹ kia,Trần Lâm hài lòng gật gật đầu liếc nhìn Long Ngữ Yên cười nói.

- Được rồi, không cẩn phải đánh nữa.

- Năng lực hỏa hệ không tệ.

Phải, năng lực của Long Ngữ Yên nói riêng và cả Long gia nói chung đều là “Liệt Hoả”, một dạng khống hỏa thuật khá giống với lôi điện của Lôi gia.

Tuy nhiên uy lực hiển nhiên là không bằng, ngoại trừ khả năng thiêu đốt ra thì không có thế mạnh gì khác.

Tình ra lôi điện của Lôi gia còn có thể gây tê vô cùng khó chịu, ở những giờ phút nhất định một cái giật mình cũng đủ để phân định thắng thua rồi.

Tuy nhiên, bù lại hỏa diễm của Long gia có thể chơi tầm xa, phóng ra hỏa cầu tấn công đối thủ chứ không thuần cận chiến như Lôi gia.

Nhìn chung năng lực gì cũng có ưu khuyết của nó.

Huống hồ Long gia là võ quân thế gia, khả năng cận chiến thì không cần phải nói, giờ lại có khả năng chơi lửa đánh tầm xa lẫn phụ gia thiêu đốt, đúng là tuyệt phối.

Liếc nhìn Long Ngữ Yên, Trần Lâm gật đầu hài lòng nói.

- Nàng rất khá, sau này cứ tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ bảo vệ nàng là được rồi.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Long Ngữ Yên không khỏi giật mình liếc nhìn cậu vài lần!

Nhìn chung, Thái Văn Cơ kéo một lúc bốn người đều là người của mình đầu quân cho Trần Lâm đã là một điều đại kỵ với rất nhiều thế lực, dù sao không thể lực nào muốn nội bộ có thêm một thành phần ngoại ban không giống ai.

Vậy mà Trần Lâm vẫn quyết định để nàng, thậm chí rất có thể cả bốn đều sẽ tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ.

Đây là điều gần như không tưởng, bộ Trần Lâm không sợ năm người liên thủ hình thành nên phe cánh giành lấy quyền lợi của bản thân sao.

Vô cùng khó hiểu Trần Lâm lấy tự tin các nàng sẽ không phản bội kia ở đâu ra.

Tuy nhiên, Long Ngữ Yên vẫn vui vẻ chấp nhận, khẽ cúi người chào Trần Lâm rồi đứng bên cạnh Thái Văn Cơ như một thủ vệ thần bảo vệ cho nàng.

Thấy thế Thái Văn Cơ cũng nhíu mày khó hiểu, nhưng vẫn không tìm ra nguyên nhân đành lắc đầu mặt kệ.

Chỉ có ba người còn lại thấy Long Ngữ Yên vẫn tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ đều khẽ liếc nhìn nhau.

Lúc này, một nữ nhân độ dáng thành thuần đáng yêu pha lẫn chút yêu mỵ kỳ lại mỉm cười nhanh chân chạy ra ôm lấy cánh tay Trần Lâm cười nói.

- Đại nhân! ta là Phó Mỵ Nương!

- Ta rất giỏi nha, chuyện gì cũng đều có thể làm được, kể cả làm ấm giường cho ngài.

- Ngài nhất định không được bỏ rơi ra đó.

Cảm nhận được bộ ngực sữa đang ép vào cánh tay của mình.

Trần Lâm không nhịn được mỉm cười quỷ dị, liếc nhìn nữ nhân gọi là Phó Mỵ Nương vô cùng bạo gan kia.

Nhìn chung Phó Mỵ Nương khá đẹp hay nói đúng hơn là nàng rất biết cách làm đẹp, đúng chuẩn cô thư ký của sếp.

Dáng người chử S ma mỵ của Phó Mỵ Nương có thể nói là khỏi phải bàn, ngực nở mông công vòng eo thon gọn, cùng đôi chân dài tinh tế, đúng là cái gì cần lớn thì lớn, cái gì cần nhỏ thì nhỏ.

Dĩ nhiên, đây không phải là thiên bẩm, mà là sự dài công tập luyện của bản thân Phó Mỵ Nương, xem ra cô gái này cũng vô cùng “chịu thương, chịu khó”.

Ngoài ra, trời cao cũng không bạt đãi Phó Mỵ Nương, khi cho nàng một khuôn mặt vô cùng ưa nhìn, tuy không phải là chim sa cá lặng những chắc chắn có thể khiến không ít nam nhân vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn.

Mái tóc của nàng cũng được nhuộm màu nâu vàng óng ánh vô cùng sành điệu, che đi đôi mắt to mê hồn đang liếc mình Trần Lâm.

Quả thật, Phó Mỵ Nương chính là trời sinh yêu mỵ, thiên phủ tiểu tam trong truyền thuyết.

Tuy nhiên, đáp lại ánh mắt ướŧ áŧ cầu tình của Phó Mỵ Nương.

Trần Lâm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve loạn tóc nâu vàng trên đôi vai gầy của nàng, rồi từ từ đưa lên bóp mạnh vào chiếc cổ thiên nga trắng ngần của nàng.

Bị Trần Lâm bất ngời bóp cổ khiến Phó Mỵ Nương giật mình hoảng sợ.

Tuy nhiên, cảm giác ngạt thở đã khiến nàng quên đi tất cả, chỉ có thể cố gắn giãy giụa muốn gỡ tay Trần Lâm ra.

Dĩ nhiên con gà như Phó Mỵ Nương thì không có khả năng làm chuyện đó, dần dần bị Trần Lâm bóp ngạt khiến nàng điên cuồng giãy giụa trong vô vọng!

Bên kia, mọi người thấy hành động bất thường của Trần Lâm đều giật mình không kém, muốn tiến đến giải vây cho Phó Mỵ Nương.

Dù sao chênh lệch cấp độ giữa đôi bên là rất lớn, không tính chuyện bị ngạt chết thì Trần Lâm hoàn toàn có thể lở tay bẻ gãy cổ Phó Mỵ Nương, khiến nàng chết ngay tại chỗ.

Tuy nhiên Thái Văn Cơ đã nhanh hơn ngăn cản mọi người lại.

Liếc nhìn mọi người đang khinh ngác nhìn mình.

Trần Lâm mặt không chút cảm xúc chỉ nhếch mép cười rồi nhẹ nhàng buôn Phó Mỵ Nương ra khiến nàng rơi bịch xuống đất.

- Sau này đừng dùng chút tiểu xảo kia lên người ta.

Liếc nhìn Phó Mỵ Nương đang ngồi dưới đất, Trần Lâm lạnh giọng nói.

Ngồi trên mặt đất, Phó Mỵ Nương nào có quan tâm đến Trần Lâm nói gì, chỉ cố gắn hít thở những hơi thở khó nhọc, chiếc cổ trắng ngần cũng hằn lên một dấu bàn tay đỏ hồng đủ đến thấy được Trần Lâm ra tay không hề nhẹ.

Liếc nhìn Phó Mỵ Nương đang ngồi bịch dưới đây hít thở, hiển nhiên là không thể nói chuyện.

Trần Lâm chỉ có thể nhìn qua Tiền Đa Đa trầm giọng nói.

- Được rồi không có chuyện gì, ta chỉ đùa một chút thôi!

- Tiền lão bản người nói rõ lai lịch cũng như sở trường của nàng ta đi.

Nghe thấy Trần Lâm nói đến mình, Tiền Đa Đa sợ suýt chút nữa đái trong quần.

Đùng là ông bà xưa nó không sai, gần vua như gần hổ!

Huống chi Trần Lâm lại là một con hổ điên, nói ra tay là ra tay không chút câu nệ, làm xong lại cười hề hề như không có chuyện gì.

Thấy được tương lai đen tối của mình, Tiền Đa Đa khẽ nuốt nước bọt nhanh chóng nói.

- Nàng gọi là Phó Mỵ Nương, gia thế cũng binh thường không có gì đặc biệt.

- Tuy nhiên nàng ta lại khá giỏi!

- Không chỉ tốt nghiệp đại học kinh tế còn lấy luôn mấy cái bằng quản trị tài chính, ngoài Việt ngữ ra nàng còn thông thạo ba thứ tiếng khác là Anh, Hoa và Nhật.

- Là bạn học cùng trường đại học của Thái Văn Cơ, sau này gia nhập tập đoàn Hàn Thị làm thư ký riêng cho giám đốc.

- Sở trường của nàng chắc là! thư ký.

Liếc nhìn lão già Tiền Đa Đa dám bắt tay với Thái Văn Cơ gài một cô thư ký thơm ngon mọng nước như vậy cho mình, người đứng đắn như Trần Lâm dĩ nhiên cảm thấy vô cùng! ưng ý!.

Đúng là huyết tổ đại nhân chưa có thư ký riêng.

Tuy nhiên, khi nghe Tiền Đa Đa nói Phó Mỵ Nương chỉ biết là thư ký, Trần Lâm lại lắc đầu nói.

- Lão nói thiếu một điều rồi.

- Nàng ta không chỉ biết làm thư ký riêng, mà còn biết mê hoặc người khác.

Nói xong, Trần Lâm mặc kệ ánh mắt khó hiểu của Tiền Đa Đa chỉ khẽ liếc nhìn Phó Mỵ Nương, rồi nhếch mép mỉm cười.

Bị Trần Lâm nhìn đến, Phó Mỵ Nương đang ngồi dưới đất không nhịn được run lên hoảng sợ.

Dĩ nhiên, không phải vì ánh mắt của Trần Lâm đáng sợ, mà là vì bí mật của nàng đã bị Trần Lâm phát hiện.

Người khác không biết, những Trần Lâm hoàn toàn có thể “thấy” rõ năng lực của Phó Mỵ Nương, thậm chí nàng ta còn cả gan dùng nó lên người Trần Lâm, khiến cậu nổi giận cho nàng một bài học nho nhỏ.

Tên: Phó Mỵ Nương

Cấp độ: 1

Nghề nghiệp: không.

Chủng tộc: Nhân loại.

Sức mạnh: 10+2

Thể lực: 8+2

Tốc độ: 10+2

Tinh thần: 7+2

Năng lực: Mỵ nhãn.

Năng lực chủng tộc: Trái Tim Dũng Giã.

Kỷ năng: không

Nhìn qua bảng thông tin của Phó Mỵ Nương, năng lực kia hiển nhiên chính là Mỵ Nhãn.

Nhìn chung năng lực Mỵ Nhãn của Phó Mỵ Nương có cùng loại với năng lực của Thu Thảo và Lãnh Nguyệt Tâm ở Đại Ca Thành.

Đều là năng lực thuộc dạng đồng thuật, nhưng khác với hai người kia đều thiên về soi kẻ khác thì đồng thuật của Phó Mỵ Nương lại có tác dụng lên tinh thần làm mê hoặc người nhìn phải.

Dĩ nhiên, Trần Lâm có chỉ số tinh thần cao hơn Phó Mỵ Nương rất nhiều, nên không bị năng lực của nàng tác động.

Tuy nhiên, người bên ngoài không thể hiểu được hai từ “mê hoặc” mà Trần Lâm nói đến là để ám chỉ năng lực của Phó Mỵ Nương, chỉ nghĩ rằng Trần Lâm đang muốn nói nàng là nữ nhân chuyện làm chuyện câu dẫn người khác sống qua ngày.

Lúc này, một trong hai nữ nhân còn lại không nhịn được bước ra đối đầu với Trần Lâm lạnh giọng nói.

- Trần đại nhân, chúng ta đúng là cầu ngài những cũng không phải ngài muốn nói gì chúng ta đều được.

- Phó Mỵ Nương tuy có chút lợi dụng sắc đẹp để dụ dỗ người khác, nhưng chưa hề làm chuyện gì quá đáng.

- Nàng ta cũng chỉ là muốn thử ngài mà thôi.

Liếc nhìn nữ nhân đột nhiên xông ra chất vấn mình.

Trần Lâm không khỏi cảm thấy buồn cười lắc đầu nói.

- Nàng đang nói cái gì vậy?

- Ta đang nói về năng lực của Phó Mỵ Nương mà thôi.

- Có đúng không hả Mỵ Nương?

Nghe thấy thế nữ nhân kia thoáng giật mình liếc nhìn Phó Mỵ Nương.

Nhận được ánh mắt dò xét của nữ nhân kia, Phó Mỵ Nương cũng khẽ gầu xác nhận.

- Phải Trần đại nhân nói không sai.

- Lúc nãy ta thử dùng năng lực của mình lên ngài ấy.

- Kết quả bị ngài ấy phát hiện, cũng xem như ta tự làm tự chịu.

Nghe thấy Phó Mỵ Nương nói vậy, nữ nhân kia cũng không nói gì chỉ quan tâm dìu Phó Mỵ Nương dậy rồi hậm hực nói.

- Như vậy thì hắn ta cũng không nên ra tay với một nữ nhân yếu đuối như ngươi.

Đứng một bên nhìn màn kịch trước mặt Trần Lâm chỉ cười cười không nói.

Bởi lẽ thông qua quỷ nhãn, Trần Lâm đã phát hiện Phó Mỵ Nương tiếp tục dùng năng lực “mỵ nhãn” của mình lên nữ nhân kia.

Xem ra Phó Mỵ Nương không phải nữ nhân đơn giản, rất có thể ngày trước nàng ta đã cố tình tiếp cận Thái Văn Cơ.

Dù sao, nghe cách Tiền Đa Đa nói chuyện có thể thấy được lão cha của Thái Văn Cơ không phải nhân vật bình thường.

Một nữ nhân bình thường, không gia không thế như Phó Mỵ Nương tiếp cận thiên kim tiểu thư như Thái Văn Cơ, nếu nói không có chủ đích trong đó Trần Lâm tuyệt đối không tin.

Huống chi sau này Phó Mỵ Nương lại mò lên cái chức thư ký riêng cho giám đốc Hàn Thị gì đó, đủ thấy được trước mạt thế nàng đã làm một người nhiều tâm kế.

Thậm chí sau này khi mạt thế hàng lâm, phát hiện ra năng lực “mỵ nhãn” của mình có thể tác động lên tinh thần người khác, Phó Mỵ Nương chỉ sợ là đã tận dụng nó vô cùng tốt.

Tuy nhiên tâm kế thì tâm kế, thủ đoạn thì thủ đoạn, Trần Lâm không hề quan tâm, thậm chỉ còn có chút tán đồng cùng thưởng thức với Phó Mỵ Nương.

Trần Lâm luôn tôn thờ chủ nghĩa sinh tồn thuần tuý, mạnh được yếu thua, ngươi bị kẻ khác ức hϊếp là do ngươi chưa đủ cố gắn.

Trời không cho Phó Mỵ Nương một xuất phát điểm tốt, thế nên nàng phải tự thân cố gắn, đường đường chính chính cũng được hay đi đường tà đạo cũng được, miễn là Phó Mỵ Nương đã cố gắn, trong mắt Trần Lâm đó là đấu tranh sinh tồn rất đáng để thưởng thức!

Chỉ là làm Trần Lâm cảm thấy khó hiểu là tại sao Thái Văn Cơ lại cố tình gài yêu nữ như Phó Mỵ Nương cho mình.

Cái này thì có hai giải thuyết!

Một là Thái Văn Cơ không hề biết bản chất thật của Phó Mỵ Nương, cũng bị nàng ta qua mặt.

Còn lại chính là nàng ta biết rõ, nhưng vẫn cố tình gài ẩn số kia cho Trần Lâm hay chính xác hơn trong suy nghĩ của nàng là Đại Ca thành.

Nghĩ đến đây, Trần Lâm vô thức liếc nhìn Thái Văn Cơ đang nhàn nhã ngồi một bên.

Cảm nhận được ánh mắt của Trần Lâm, Thái Văn Cơ khẽ giật mình rồi mỉm cười e thẹn với cậu.

Chỉ là trông thấy nụ cười kia, Trần Lâm lại không nhịn được phát hỏa thầm mắng Thái Văn Cơ.

Rõ ràng là Thái Văn Cơ đã nhận thấy bản chất tràn đầy tâm ké của Phó Mỵ Nương, nhưng vẫn cố tình gửi nàng đến với thế lực của Trần Lâm.

Tuy nhiên nghĩ lại đó không phải là chuyện xấu với đám người của nàng.

Dù sao nhóm người đi theo Trần Lâm lần này đều là người mới, thế nên Thái Văn Cơ phải đảm bảo những bằng hữu của mình không bị người của chèn ép và Phó Mỵ Nương chính là giải pháp của nàng.

Với thiên phú trà xanh, Phó Mỵ Nương chắc chắn sẽ biết cách hoà hợp với môi trường mới, từ đó kéo theo nhóm người Long Ngữ Yên hoà nhập.

Quả là hảo tâm kế, tính ta Thái Văn Cơ mới là chính khách chân chính, còn Phó Mỵ Nương chỉ là một tiểu trà xanh bị nàng thao túng mà không biết gì.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 241: Hàn thiên lam
Bị người khác tính kế, Trần Lâm dĩ nhiên là không vui.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn quyết định thu tiểu yêu nữ Phó Mỵ Nương kia.

Những thế lực khác có thể sẽ ngại ngần khi thu lấy một người tràn đầy tâm cơ như Phó Mỵ Nương, nhưng Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung lại không sợ chuyện đó.

Sức mạnh to lớn từ huyết mạch huyết tộc khiến cho mọi thành viên huyết tộc đều đặc lợi ít của huyết tộc và huyết tổ lên hàng đầu.

Mặc dù có chút mâu thuẫn nội bộ giữa hai phe Huyết Linh và Thanh Vân, nhưng đó thực tế chỉ là trò đùa của hai nha đầu, nếu thật sự cố một thế lực khác đυ.ng đến huyết tộc thì chắc chắn mọi thành viên huyết tộc đều sẽ đứng lên hợp sức cho những tên không biết sống chết kia một bài học nhớ đời.

Thế nên Phó Mỵ Nương gia nhập huyết tộc cực kỳ có lợi, với khiếu ngoại giao cùng thủ đoạn thiên bẩm của mình, không ai thích hợp hơn nàng giữ chức bộ trưởng bộ ngoại giao cho huyết tộc.

Nghĩ để đây Trần Lâm khẽ mỉm cười liếc nhìn Phó Mỵ Nương nói.

- Được rồi đừng bày trò nữa.

- Nàng rất ưu tú, ta đã nghĩ ra công việc thích hợp cho nàng nhưng tạm thời cứ giống như Long Ngữ Yên đi theo Văn Cơ đi.

Nghe thấy Trần Lâm vẫn quyết định thu lưu mình khi đã biết được tẩy của mình, Phó Mỵ Nương không khỏi ngạc nhiên liếc nhìn Trần Lâm.

Mặc khác, toàn trường cũng ngạc nhiên không kém đương sự.

Từ khi Phó Mỵ Nương bước ra đã bị Trần Lâm không chút khách khí bóp cổ suýt chết, thái độ rõ ràng không mấy nhiệt tình của Trần Lâm khiến không ít người khi nghe cậu vẫn quyết định thu nhận Phó Mỵ Nương đều vô thức nghĩ đến cảnh tàn ác ông chủ ngược đãi người làm.

Nhất là với nữ nhân đã đứng ra chỉ trích Trần Lâm, lại càng nghi ngờ hơn không nhịn được nhỏ giọng nói.

- Tiểu Phó hay là ngươi đừng đi theo tên kia nữa, ở lại ngoại thành chúng ta vẫn có thể sống được mà.

Nghe thấy nữ nhân kia thế, Phó Mỵ Nương khẽ trầm ngâm suy nghĩ nhưng vẫn lắc đầu nói.

- Chuyện này kéo dài cành lâu Thái Trọng sẽ càng điên.

- Sớm muộn gì hắn cũng sẽ tìm đến chúng ta gây chuyện, ra đi chính là lựa chọn tốt nhất cho chúng ta.

Nói xong Phó Mỵ Nương khẽ nhắm lấy tay nữ nhân kia, ý tứ vô cùng rõ ràng muốn nữ nhân kia bỏ qua chút mâu thuẫn nhỏ với Trần Lâm mà gia nhập vào thế lực của hắn...

Thấy thế nữ nhân kia chỉ biết lắc đầu thở dài rồi liếc nhìn Trần Lâm lạnh lùng nói.

- Hàn Thiên Lam ra mắt Trần đại nhân.

Nói xong tên mình Hàn Thiên Lam cũng không nói thêm gì khác chỉ mạnh lùng nhìn Trần Lâm.

Thật tế Hàn Thiên Lam biết rõ cầu cạnh người khác thì phải cúi đầu, nhưng cốt cách của nàng vốn dĩ là như vậy, cao ngạo lạnh lùng chí là khí chất trời sinh của nàng, không phải nàng cố ý.

Ngược lại Trần Lâm chỉ biết ôm mặt lắc đầu cười khổ.

Cuộc phỏng vấn này đúng là chả ra làm sao, đương sự cũng chỉ báo mỗi cái tên rồi im lặng, đúng là không xem huyết tổ đại nhân ra gì.

May thay Thái Văn Cơ đã tiến đến nhỏ giọng thì thầm với Trần Lâm nhằm giải vây cho tỷ muội của mình.

- Đại nhân, Thiên Lam vốn dĩ là người như vậy...

- Nàng ta tuy có chút lạnh lùng nhưng lại là người rất tốt còn rất thông minh.

- Chỉ là bằng hữu nhưng nàng ta và Phó Mỵ Nương đều bị kéo vào chuyện của ta.

- Ấy vậy mà cả hai đều không một tiếng oán thán...

- Ta nợ họ rất nhiều, cầu ngài giúp họ tránh xa Vũng Hải.

- Ân tình này Thái Văn Cơ ta không bao giờ quên.

Nghe Thái Văn Cơ nói thế Trần Lâm chỉ biết lắc đầu thở dài.

Nữ nhân Thái Văn Cơ này không biết nên nói nàng ta ngu ngốc hay là thông minh nữa.

Bản thân đang không khác gì chim trong lòng cá trong chậu, bất cứ lúc nào đều có thể bị bắt, vậy mà lại không lo cho bản thân mà lại đi lo cho người khác.

Tuy nhiên, từ khi bắt đầu gặp nàng Trần Lâm đã không có khả năng từ chói Thái Văn Cơ nữa rồi.

Khẽ lắc đầu thở dài một tiếng, Trần Lâm khẽ liếc nhìn Hàn Thiên Lam đang đứng một bên kia.

Quả thật không chỉ bầu trời xanh và lạnh mà người cũng lạnh không kém.

Không hổ với cái tên của mình, Hàn Thiên Lam sở xe hữu khí chất vô cùng lạng lùng tựa như một băng sơn nữ vương.

Cơ thể cực kỳ cân đối, nước da trắng ngần như tuyết, không kém gì Phó Mỵ Mương, nhưng khí chất của nàng lại hoàn toàn trái ngược.

Nếu nói Phó Mỵ Nương tựa như một đóa hoa hồng đỏ thấm, xinh đẹp quyến rũ động lòng người nhưng lại tràn đầy gai nhọn, chỉ cần sơ xuất một chút thì có thể đổ máu bất chứ lúc nào.

Thì Hàn Thiên Lam cũng không kém cạnh khi là một đóa hoa hồng xanh, tuy không quyến rũ động lòng người như lại có vẻ đẹp thanh tao lạnh lùng, tựa như màu xanh của thiên không chỉ có thể ngước nhìn không thể với tới.

Nhưng đặc biệt nhất chính là đôi mắt của Hàn Thiên Lam, nó không chỉ trong suốt như băng tinh mà còn vô cùng sắc bén ẩn chứa sự quyết đoán hơn người.

Mái tóc của nàng đen tuyền như thác xoã dài che đi tấm lưng trần cùng bờ mông tròn trịa.

Quả là một băng sơn nữ vương bước ra từ trong truyền tranh.

Tuy nhiên băng sơn nữ vương kia lại đang liếc nhìn Trần Lâm không mấy thiện chí, bất chấp sự cầu tình của Thái Văn Cơ.

Bên kia thấy tình hình lại có vẽ không ổn, Tiền Đa Đa khóc không ra nước mắt chỉ có thể đứng ra tiếp tục làm người nói thay.

Khẽ liếc nhìn Hàn Thiên Lam rồi nhìn lại Trần Lâm, Tiền Đa Đa ngượng cười nói.

- Trần đại nhân...

- Hàn Thiên Lam là đại tiểu thư của Hàn Thị, thế nên tính khí có đôi chút cao ngạo mong ngài hiểu cho.

- Tuy nhiên nàng đúng thật có tài.

- Trước mạt thế nàng ta chính là tổng giám đốc Hàn Thị, công ty xuyên quốc gia chuyên xuất khẩu vô số mặt hàng ra nước ngoài.

- Sau mạt thế tuy Hàn Thị sụp đổ, nhưng nàng cũng không kém cạnh dựng lên một tiểu gian hàng nhỏ, buôn bán cũng vô cùng tốt.

- Quả thật nếu không có chuyện của Văn Cơ, nàng ta và Phó Mỵ Nương cũng có thể sống khỏe.

Nghe Tiền Đa Đa nói về thân thế của Hàn Thiên Lam, Trần Lâm không khỏi gật gật đầu.

Siêu tập đoàn Hàn Thị, cái tên này Trần Lâm có nghe qua không ít lần, tuy nhiên Trần Lâm chỉ nghe tên của chủ tịch kiêm lão cha của Hàn Thiên Lâm nhiều hơn là nàng.

Dĩ nhiên nói gì thì nói, để mò lên cái ghế tổng giám đốc thì không chỉ dự vào lão cha mà bản thân của Hàn Thiên Lam cũng là người có tài.

Quả thật từ lúc đầu cuộc phỏng vấn này đã có chút không thực tế, Thái Văn Cơ hiển nhiên là thiên kim của Thái gia, thế nên là bằng hữu của nàng thì làm sao có thể là người tầm thường.

Huống chi với tính cách của Thái Văn Cơ thì chỉ sợ những kẻ chỉ dựa vào gia tộc chưa có tư cách làm bằng hữu của nàng.

Thế nên cuộc phỏng vấn này có chút làm màu...!chủ yếu là để lão tác câu chương...!à nhằm...!giới thiệu nhân vật mới...

Tuy nhiên, khi nghe Tiền Đa Đa nói Hàn Thiên Lâm là tổng giám đốc của Hàn Thị, vị huyết tổ đại nhân này không khỏi giật mình ngượng ngùng.

Hàn Thiên Lam không ngờ chính là tổng giám đốc của Hàn Thị, nói như vậy Phó Mỵ Nương chính là thư ký riêng của nàng ta.

Vậy mà Trần Lâm lại nghĩ Phó Mỵ Nương có quan hệ “kín” với giám đốc của mình, còn nghĩ tên giám đốc kia là một lão bập bụng phệ đầu hói.

Không ngờ lại là một mỹ nữ băng sương lạnh lùng, quả là dạo gần đây tư duy của huyết tổ đại nhân có chút đen tối.

Tuy nhiên, khi bắt gặp hình ảnh Phó Mỵ Nương đang tay trong tay với Hàn Thiên Lam, một ý nghĩ không mấy lành mạnh đột nhiên xẹt qua trong đầu Trần Lâm.

Xem ra tuy không phải là tên giám đốc mập bụng phệ, nhưng cái quan hệ “kín” kia giữa cô thư ký riêng và tổng tài thì vấn có thể...

Thảo nào Hàn Thiên Lam lại gay gắt với Trần Lâm như vậy, thì ra là có quen hệ đặc biệc với Phó Mỵ Nương.

Quả là tình hình nội bộ huyết tộc đã loạn xem ra sắp phải loạn hơn.

Chỉ có thể ôm mặt lắc đầu, Trần Lâm không còn cách nào khác ngoài chấp nhận hiện thực tàn khóc thu Hàn Thiên Lam về dưới trướng.

Tuy có chút vấn đề khó nói, nhưng Hàn Thiên Lam lại là giám đốc của Hàn Thị, người có sở trường buôn bán duy nhất Trần Lâm gặp được tính đến thờ điểm hiện tại, thế nên không ai thích hợp hơn nàng lĩnh trách nhiệm buôn bán của huyết tộc với các thế lực khác.

Khẽ lắc đầu thở dài, Trần Lâm liếc nhìn Hàn Thiên Lam bất lực nói.

- Được rồi, cái trò phỏng vấn này không vui chút nào.

- Sao này các nàng cứ đi theo Thái Văn Cơ được rồi.

- Đợi khi giải quyết một số chuyện ở đây ta sẽ dẫn các nàng rời Vũng Hải.

Nói xong Trần Lâm lắc đầu rời đi, ý định muốn mau chóng về nhà của mình trước.

Thấy thế Hàn Thiên Lam lẫn Thái Văn Cơ đều cảm thấy khó hiểu khẽ liếc nhìn nhau...

Cách hành xử của vị Trần đại nhân này cũng quá qua loa đi, chỉ hỏi mấy câu rồi không chút đề phòng cho họ về phe cánh của mình.

Có lẽ họ chẳng bao giở hiểu được, Trần Lâm chỉ cần năng lực hợp ý mình, còn về vấn đều trung thành thì chưa hề nghĩ đến.

Chỉ tội cho nữ nhân cuối cùng, thấy Trần Lâm muốn rời đi vội vàng tiến lên nói.

- Đại nhân hình như ngài đã quên mất ta thì phải?

Nghe thấy có người gọi, Trần Lâm khẽ dừng lại liếc nhìn của nhân của âm thanh kia.

Dĩ nhiên người kia chính là nữ nhân còn lại mà Trần Lâm chưa phỏng vấn hay nói gì đến và nàng ta cũng chính là người đã đứng ra muốn ở lại với Thái Văn Cơ.

Nhìn chung nữ nhân kia có ngoại hình thân hình khá mũm mĩm, nở nang nhưng không phải là béo mà thuộc dạng đầy đặn và thành thục, hay dân chơi còn gọi là “tướng múp”.

Ngoài ra nàng ta còn khá cao, khoảng 1m7 - 1m8 chứ không thấp, bộ dạng vô cùng thành thục hiển nhiên đã không phải gái đôi mươi mà thuộc thế hệ của Minh Nguyệt, Huỳnh Dao hay Liễu Mộng Điệp.

Mái tóc màu nâu cùng cập mắt lam thể hiện rõ ràng nàng ta là người nước ngoài hoặc cũng là người lai.

Với cơ thể vô cùng thành thục có phần đẩy đà của mình, hiển nhiên vòng một và vòng ba của nàng vô cùng nở nan, khiến Trần Lâm vừa nhìn qua đã không nhịn được tầm nghĩ.

Tối mà ôm lấy nàng ta ngủ thì khỏi sợ lạnh.

Khẽ muốt nước bọt, Trần Lâm mỉm cười liếc nhìn bộ ngực đồ sộ ẩn giấu sau lớp áo cười nói.

- Nàng tên gì?

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên hỏi đến tên mình, nữ nhân kia mỉm cười e thẹn nói.

- Ta gọi là Trương Tố Nga.

- Không có bản lĩnh gì đặc biệt...!ta chỉ biết...

- Không sao, sau này nàng đi tiếp tục đi theo Thái Văn Cơ được rồi, ta sẽ sắp xếp kế hoạch đưa các nàng rồi khỏi đây.

Khi Lâm Tố Nga còn chưa nói hết câu, Trần Lâm đã lắc đầu nói.

Bộ dạng không chút quan tâm.

Thấy thế không chỉ đương sự Lâm Tố Nga, mà cả nhóm người Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương, Long Ngữ Yên đều không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm rồi nhìn lại Thái Văn Cơ.

Trong mắt họ, Trần Lâm nói gì cũng là đại diện của Đại Ca thành đến đây thu hút nhân tài, không điều tra kỷ lý lịch của đám người Long Ngữ Yên đã vô cùng đáng nói, giờ ngoài tên của Lâm Tố Nga ra thì không thèm hỏi gì thêm lại càng đáng nói hơn.

- Bộ tên này không sợ Vũng Hải cài người vào Đại Ca thành sao?

Một câu hỏi vô hình chung hiện ra trong đầu mọi người.

Chỉ có Thu Thảo đứng một bên là khẽ cười nhẹ, thầm đoán xem tối nay huyết tổ đại nhân sẽ trích huyết với ai trước.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 242: Hắc ám ẩn thân
Cứ thế cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên mới đầu tiên và có lẽ cũng là cuối cùng của huyết tổ đại nhân cũng đã kết thúc.

Dĩ nhiên cuộc phỏng vấn kia, xuất phát điểm cũng chỉ là trò mèo của Trần Lâm.

Với độ bá đạo của trích huyết, Trần Lâm chỉ cần thấy đối phương đạt yêu cầu là được, nào cần phỏng vấn hỏi hang nhiều làm gì.

Kết quả, hiển nhiên là cả bốn người Long Ngữ Yên, Phóng Mỵ Nương, Hàn Thiên Lam và Trương Tố Nga đều được nhận, ngoài ra còn có sự gia nhập tạm thời của Thái Văn Cơ.

Dĩ nhiên đó là do Thái Văn Cơ của hiện tại nghĩ vậy, còn ngày mai chắc chắn nàng sẽ nghĩ khác.

Tuy nhiên người mô giới làm ăn trong chuyện này, Tiền Đa Đa lại không lấy một xu nào tiền của Trần Lâm.

Dù trên cơ bản lão đã làm đúng theo giao kèo, đã kiếm về những người rất có tài trong nhiều lĩnh vực cho Trần Lâm, nhưng trên thực tế lão và Thái Văn Cơ đã lợi dụng Trần Lâm để tìm nơi nương tựa cho nhóm người Long Ngữ Yên, thế nên lão cũng không dám lấy tiền của cậu.

Tuy nhiên, người như Trần Lâm nào quan tâm chút tiền kia vẫn thanh toán cho lão.

Ngoài ra Trần Lâm còn yêu cầu Tiền Đa Đa làm một việc, chỉ là việc đó là việc gì thì chỉ có hai người biết.

Kết thúc mọi việc, Trần Lâm cùng Thu Thảo dẫn theo đoàn người Thái Văn Cơ rời khỏi trung tâm mua bán của Tiền Đa Đa trở về ngôi nhà của mình.

Thái dương đã khuất sâu sau những hẻm núi, bầu trời cũng đã tối đen như mực bao trùm lấy cả ngoại thành.

Chỉ có ánh lửa bập bùng trong các ngồi nhà là còn chiếu sáng như những vì sao nhỏ trong đêm và các cánh quân đang tuần tra trên đường.

Lúc đầu Trần Lâm không rõ lắm, nhưng bây giờ cậu đã biết mục đích của cánh quân kia chính là để tìm kiếm người đang đi theo sau cậu...!Thái Văn Cơ...

Tuy nhiên, lúc này Thái Văn Cơ đã hoàn toàn biến mất, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy nhóm 6 người Trần Lâm, Thu Thảo, Long Ngữ Yên, Hàn Thiên Lam, Phó Mỵ Nương và Trương Tố Nga, không hề có sự xuất hiện của Thái Văn Cơ, nhưng không phải là do nàng ta vẫn còn ở lại chỗ Tiền Đa Đa hay là đã bỏ trốn.

- Quả thật là một năng lực ẩn thân khủng kiếp, thảo nào Thái Văn Cơ có thể tự tin lẫn trốn được Thái Trọng.

Liếc nhìn một vòng xung quanh, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thang thở.

Phải, Thái Văn Cơ không hề đi đâu khác, thực tế nàng vẫn đi theo nhóm người Trần Lâm, chỉ là nàng đã phát động năng lực của mình nên nhìn từ bề ngoài không ai trông thấy được nàng.

Có một số năng lực có tính duy triền, khiến cho những người cùng huyết thống đều có năng lực tương tự nhau.

Ví dụ điểm nhìn chính là các đại gia tộc như Lôi gia sở trường lôi điện, Long gia Liệt Hoả, Lý gia Thần Hầu Phụ Thể và Thái gia Thạch Tả Cự Nhân...

Tuy nhiên, điều đó không hề có nghĩa là tất cả các thành viên trong gia tộc đều sẽ đồng bộ có cùng một năng lực, vẫn có một số trường hợp cá biệt không hề sở hữu năng lực giống với gia tộc mình, chỉ là tỷ lệ khá thấp nhưng không phải là không có.

Và Thái Văn Cơ chính là trường hợp đó.

Tuy Thái Văn Cơ họ Thái nhưng nàng không hề sở hữu năng lực đặc trung của Thái gia Thạch Tản Cư Nhân.

Mà lại sở hữu một loại năng lực thuộc dạng ẩn thân gọi là Hắc Ám Ẩn Thân.

Hắc Ám Ẩn Thân, ý nghĩa như tên chính là ẩn thân vào hắc ám, khiến cho không ai có thể nhìn thấy hay cảm nhận được sự tồn tại của bản thân.

Nghe thì có vẻ “phèn” khi đã trốn trong bóng tối rồi thì còn sợ gì người khác thấy.

Nhưng thực tế nó lại khá bá đạo khi ẩn thân kia lại là ẩn thân tuyệt đối, có thể xem như gần như hoà làm một với bóng tối.

Đến cả song đồng quỷ nhãn của Trần Lâm, hai trang bị tím cộng lại nhưng cũng chỉ có thể thấy được mơ hồ vị trí đứng của Thái Văn Cơ mà thôi, không hề xác định được vị trí chính xác của nàng.

Tuy nhiên nó vẫn có khuyết điểm...

Hắc Ám Ẩn Thân cái tên không chỉ nói lên ý nghĩ của nó mà còn nói lên khuyết điểm của nó, đó là hắc ám.

Điều kiện để Thái Văn Cơ có thể ẩn thân được đó là hắc ám, thế nên có thể nói năng lực này chỉ có thể dùng vào ban đêm, ban ngày coi như bỏ.

Ngoài ra ánh sáng nhân tạo cũng có thể phá đi kỹ năng này, đó cũng là nguyên nhân lão già Thái Trọng để đèn đuốc sáng cả cổng ngoại thành, mục đích là để phòng ngừa Thái Văn Cơ trốn đi.

Tuy nhiên nói gì thì nói đêm đen vẫn là thiên đường của Thái Văn Cơ.

Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Trần Lâm, đoàn người cũng trở về ngôi nhà của Trần Lâm, tổng bộ hiện tại của cả nhóm...

Lúc này đứng trước cửa toà nhà không ai khác là nhóm người Yến Nhi cùng chị em Phương Tuyết đang chờ đợi...

Tuy nhiên, khi thấy Trần Lâm lúc đi chỉ có mấy người nhưng lúc về đã kéo đến một đám, nhóm người Phương Tuyết đều không nhịn được liếc mắt nhìn nhau.

Ngược lại, nhóm người Thái Văn Cơ khi thấy ba người Phương Tuyết đang đứng đợi cũng không nhịn được nhìn nhau âm thầm trao đổi.

Không ngờ ngoài nhóm người của mình ra, Trần Lâm còn thu về một nhóm nữ nhân khác, tuy cậu nói đó là yêu cầu của Trương Tiểu Vũ thành chủ Đại Ca thành, nhưng họ vẫn cảm thấy chuyện này có vấn đề, dường như mình đang rơi vào miệng sói.

Liếc nhìn Trần Lâm, nam nhân duy nhất trong nhóm...

Thái Văn Cơ hiển nhiên cảm thấy không ổn âm thầm đứng bên cạnh Long Ngữ Yên phân phó.

- Long tỷ tối nay người chịu khó âm thầm cảnh giới tên kia một chút...

Nghe thấy âm thanh đột nhiên xuất hiện bên tai mình, Long Ngữ Yên mặt không chút biết sắc chỉ khẽ gật đầu.

Bên kia Trần Lâm như cũng cảm nhận được gì đó khẽ liếc nhìn Long Ngữ Yên cười nói.

- Được rồi đừng đứng đó nhìn nhau nữa, tất cả đều là người nhà cả...

- Đây là Phương Tuyết, Phương Ngân và cả Yến Nhi, đều giống như các nàng là những người ta thu nhận khi đến Vũng Hải này.

Nghe thấy những nữ nhân kia cũng giống như mình, đều là những người được Trần Lâm mới thu nhân, nhóm người Hàn Thiên Lam cũng khẽ thở ra một hơi...

Xem ra họ đã nghĩ nhiều Trần Lâm thu toàn một đám nữ nhân đúng là về cho Trường Tiểu Vũ thành chủ Đại Ca thành thật.

Chỉ có Long Ngữ Yên, người có thể xem như có chiến lực mạnh nhất trong nhóm “năm chị em siêu nhân” cảm thấy không thích hợp trầm giọng hỏi.

- Trần đại nhân, ngài nói họ đều là người của Vũng Hải vừa được ngài thu nhân.

- Tuy nhiên ta lại cảm nhân được tia nguy hiểm từ họ, không biết cấp độ của họ thế nào.

Mặc dù chưa ai quy định, nhưng hỏi về cấm độ của người khác là điều không hay, huống chi là người mới gia nhập như Long Ngữ Yên.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy quan tâm cười nói.

- Cũng không có gì, hai chị em Phương Tuyết đều đạt cấp 16, còn Yến Nhi thì tốt hơn một chút đạt cấp 17.

Nghe thấy Trần Lâm nói rõ cấp độ của nhóm người Phương Tuyết, không chỉ Long Ngữ Yên mà cả Thái Văn Cơ đang đứng trong bóng tối cũng không nhịn được nhíu mày.

Cấp độ của nhóm người này cũng quá cao đi, không tính Trần Lâm và nữ nhân ít nói Thu Thảo kia, thì những người kia tuy không đạt cấp 20 nhưng vẫn được tính là một người chơi cao cấp, thậm chí khoảng cách để họ đột phát cấp 20 cũng không xa.

Đây hoàn toàn là một tổ đội cực mạnh, chỉ là Thái Văn Cơ chưa hề nghe nói đến một tổ đội như thế trước đây.

Từ trong bóng tối chầm chậm bước ra...

Thái Văn Cơ đứng trước người Trần Lâm liếc nhìn ba người Phương Tuyết hỏi.

- Cho phép ta mạo muội hỏi một câu.

- Ngài nói họ đều là người của Vũng Hải, nhưng ta lại không hề nghe thấy về một nhóm nữ người chơi nào như vậy cả.

- Rốt cuộc là tình báo của Thái Trọng sai hay là ngài...

Rõ ràng lời nói của Trần Lâm không mấy thực tế.

Một người chơi muốn tăng cấp chỉ có đúng một cách quy nhất là đánh quái, không hề có chuyện cắn thuốc lên level được.

Thế nên, hành tung của những người chơi đang định cư tại Vũng Hải luôn bị chính quyền Vũng Hải, hay chính xác hơn là Thái Trọng chú ý.

Từ đó Vũng Hải có thể đoán được cấp độ của những người chơi kia rồi đưa ra lời mời chào, không hề có chuyện lọt sổ được.

Vì thế chuyện ba người Phương Tuyết là người của Vũng Hải là hoàn toàn vô lý, nếu họ thực sự là những người chơi ở Vũng Hải tự cày cấp lên thật thì chắc chắn Thái Văn Cơ phải nghe nói đến, còn đằng này nàng không hề biết gì về họ.

Điều đó hoàn toàn chứng tỏ, ba người Phương Tuyết đến từ nơi khác và Trần Lâm đang nói dối.

Quả thật, suy luận của Thái Văn Cơ hoàn toàn đúng.

Chỉ là nàng không thể nào biết được, trên đời tồn tại những trang bị giúp người khác vượt cấp chiến đấu, từ đó giảm thiểu tối đa thời gian bỏ ra để cày cấp như bình thường.

Hiểu được ý nghĩ của Thái Văn Cơ, Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.

- Họ đúng là người của sống ở Vũng Hải, còn về cấp độ thì đó là bí mật...

- Đợi sau khi các người “vượt qua thử thách” ta sẽ nói rõ cho các ngươi.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thái Văn Cơ cảm thấy khó hiểu khẽ nhíu mày trầm ngâm.

Xét cho cùng Trần Lâm cũng không có lý do gì để nói dối cả, huống chi nhóm người kia thực sự quá mạnh nếu muốn Trần Lâm có thể trực tiếp cưởng ép các nàng cần gì phải bày trò.

Tuy nhiên một giọng nói có phần lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai nàng.

- Văn Cơ, tên kia không nói dối, ta nhận ra một người trong số họ, đúng là nàng ta đang sống tại Vũng Hải.

Hàn Thiên Lam không biết từ lúc nào đã đứng cạnh Thái Văn Cơ nhỏ giọng nói.

Nghe thấy Hàn Thiên Lam nói thế.

Thái Văn Cơ khẽ liếc nhìn nàng rồi nhìn lại Trần Lâm thầm nghĩ.

Xem ra Đại Ca thành kia đúng là có nhiều bí mật, thảo nào dám đương đầu với Vũng Hải.

Liếc nhìn đám nữ nhân đang thì thầm to nhỏ, Trần Lâm khẽ mỉm cười làm ra động tác mời nói.

- Được rồi...!được rồi...

- Trời cũng đã tối, chúng ta cũng nên vào nhà thôi.

Thấy thế nhóm Thái Văn Cơ cũng không có ý kiến gì thêm từ từ bước vào trong toà nhà, tổng bộ làm thời của Trần Lâm.

Cảnh cửa nặng nề từ từ đóng lại ngăn cách đêm đen bên ngoài.

...

Cứ thế bầu trởi đêm bao trùm lấy cả ngoài thành và cả toà nhà nhỏ của Trần Lâm, cho đến giữa đêm một con mắt sắc bén đột nhiên mở ra...

Trên hành lang dài của toà nhà, Trần Lâm không khác gì một tên trộm cẩn thận tiến đến căn phòng nhỏ rồi nhẹ nhàng mở cửa bước vào trong.

Bên trong căn phòng nhỏ tối đen như mực, chỉ có thể mơ hồ trông thấy một người đang cuộn mình trên giường say ngủ...

Tuy nhiên, khi nhìn thấy khung cảnh bên trong căn phòng, Trần Lâm lại nhìu mày chầm chậm nhìn quanh căn phòng.

- Không ngờ người ngài muốn xuất thủ đầu tiên lại là ta.

Bất chợt từ trong bóng tối, một âm thanh thỏ thẻ đầy ai oán vang lên.

Hiển nhiên đây là căn phòng của Thái Văn Cơ và chủ nhân của giọng nói kia cũng chính là nàng.

Từ đầu Thái Văn Cơ đã cảm nhận được Trần Lâm có chút vấn đề, nên đã yêu cầu Long Ngũ Yên bảo về cho nhóm người Hàn Thiên Lam.

Tuy nhiên, nàng lại không thể ngờ đến người mà Trần Lâm sẽ xuất thủ đầu tiền lại làm mình, kẻ rõ ràng là khó ăn nhất khi để tìm được nàng Trần Lâm phải thấp sáng cả căn phòng, đến lúc đó không phải đánh động những người khác sao.

Nghe thấy âm thanh của Thái Văn Cơ vang lên trong bóng tối, Trần Lâm cũng không chút hoảng sợ gật đầu.

- Phải, người ra nhắm đến luôn là nàng...

- Thất tế là vì nàng ta mới chấp nhận thu những người kia.

- Tại sao, ngài biết rõ ta đã là nữ nhân của Thái Trọng, nó trăng ra là đã qua tay kẻ khác, ngài không tìm thứ tốt hơn tìm ta làm gì?

Thái Văn Cơ thật lòng không hiểu nổi, tại sao Trần Lâm vừa mới nhìn một lần đã châm châm nhắm vào nàng.

Rõ ràng với điều kiện của Trần Lâm dư sức tìm về những “cống phẩm” chưa từng bị ai đυ.ng đến kia.

Tuy nhiên Trần Lâm lại cười lớn nói.

- Ta là fan của Tàu Mạnh Đức tiên sinh, thế nên mới học hỏi Idol một chút mà thôi.

Nghe thấy Trần Lâm nói thế, Thái Văn Cơ không hề lên tiếng nữa, cả căn phòng chỉ là một khoảng không yên lặng, hiển hiện Thái Văn Cơ không tin lời nói kia là thật.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.

- He...!he...!ta đùa thôi...

- Ta đến đây đúng là để là một việc, nhưng lại là một việc tốt đừng đừng chính chính không phải cái việc nàng đang nghĩ kia.

Nghe thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng nghiêm túc Thái Văn Cơ mới trầm giọng hỏi.

- Đêm hôm khuya khoắt, ngài đến đây để bàn việc, ngài nghĩ ta là con nít sao?

Rõ ràng Trần Lâm nửa đêm nửa hôm mò vào phòng con gái nhà người ta chỉ đề bàn việc thì có chó nó còn không tin.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Ta nếu muốn làm bậy thì nàng có thể làm gì được ta, đám người của nàng có thể ngăn cản được ta sao.

- Ta nói rồi ta không có ý định kia, chỉ là ta muốn bàn một chuyện riêng với nàng không muốn đánh động đám người kia.

Nghe Trần Lâm nói thế Thái Văn Cơ thoáng trầm ngâm, tính ra Trần Lâm nói không sai, nếu cậu ta muốn làm bậy thật thì có đánh động đến đám người kia cũng chả sao...

Dù sao chiến lực mạnh nhất bên phen nàng Long Ngữ Yên mới chỉ cấp 14 còn thua bên phe người ta một đoạn.

Khẽ thở dài một tiếng Thái Văn Cơ chầm chầm bước ra đứng đối diện với Trần Lâm nói.

- Được rồi ngài có gì mau nói, ta còn phải nghĩ ngơi.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không hề lên tiếng mà chỉ lặng ngắm Thái Văn Cơ.

Trong đêm tối mờ mịt chỉ có những ánh lửa chỉ sáng một góc màn đêm.

Thái Văn Cơ đột nhiên trở nên lung linh xinh đẹp lạ thường, thảo nào Thái Trọng lại chấp mê với cô cháu gái của mình như vậy.

Thái Văn Cơ không có body bóc lửa như Phó Mỵ Nương, nhưng lại có một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, lại sở hữu khí chất thanh cao mà lại u buồn khiến những kẻ từng đứng trên đầu ngừoi khác đều vô thức muốn chở che cho nàng, xoa diệu sự u buồn bất tận đó của nàng và Trần Lâm hiển nhiên cũng không ngoại lệ.

Lặng ngắm Thái Văn Cơ một lúc Trần Lâm mới lắc đầu mỉm cười nói.

- Xin lỗi, ta nói dối nàng đó, ta muốn làm chuyện kia với nàng.

Nói xong Trần Lâm lập tức xuất thủ như hổ đói lao đến Thái Văn Cơ.

Thấy thế Thái Văn Cơ thoáng hoảng sợ vội vàng lui ra sau muốn ẩn thân vào bóng tối.

Tuy nhiên chuyện nào có dể như thế, với sự chênh lệch về tốc độ của đôi bên khi Thái Văn Cơ còn chưa kia làm gì thì đã bị Trần Lâm ôm vào lòng.

Thấy thế Thái Văn Cơ vội vàng vùng vẫy muốn tránh thoát ma trảo của Trần Lâm, tuy nhiên Trần Lâm đã nhanh tay đánh vào gáy của nàng khiến nàng ngất xỉu tại chỗ.

Liếc nhìn nữ nhân trong l*иg ngực mình, Trần Lâm khẽ mỉm cười đê tiện, đêm nay sẽ là một đêm rất dài...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 243: Thành phố Phúc lâm
Thành phố Phúc Lâm.

Một trong những thành phố cổ lâu đời của Việt Long quốc, dân số gần 1 triệu người, cách Vũng Hải khá xa về phía tây nam, nằm ngay dưới vùng hoang nguyên rộng lớn.

Địa thế có thể nói là khá tốt khi phía bắc tiếp giáp với đại hoang nguyên rộng lớn vô tận, phía đông và đông bắc tiếp giáp với vùng duyên hải giàu có và phía nam vùng đồng bằng phương nam trù phú.

Thế nên thành phố Phúc Lâm có thể nói là một miền đất trù phú, dân cư vô cùng sung túc ấm no.

Tuy nhiên, đó chỉ là khi mạt thế chưa hàng lâm...

Vào buổi bình minh ngày tận thế đầy huyết sắc đó...

Thành phố Phúc Lâm triệt để biến thành ổ thây ma, không có quân đội bảo hộ gần như toàn bộ người dân trong thành phố đều bị thây ma gϊếŧ hại rồi dần dần trở thành một phần trong số chúng...

May thay nơi đây tuy khá xa vùng duyên hải, nhưng chắc chắn gần hơn thành phố Bạc Hà của Trần Lâm.

Thế nên có rất nhiều người đã bỏ lại quê hương lên đường đến Vũng Hải nương nhờ quân đội đồn trú tại đó.

Tuy nhiên, không phải tất cả đều có thể may mắn rời đi, có rất nhiều người bị kẹt lại thành phổ địa ngục này.

May thay thành phố Phúc Lâm không hổ với cái tên của mình, khi ngoài giao thương buôn bán thì điểm mạnh lớn nhất của thành phố này chính là “lâm”...

Vùng hoang nguyên không phải khi không mà có cái tên đó.

Bởi lẽ nó là một trong những khu vực còn hoang sơ nhất của Việt Long quốc.

Tổng lãnh thổ có đến hơn 50% là khu vực đồng cỏ rộng lớn bất tận không thấy bến bờ, 45% lãnh thổ còn lại là đồi núi rừng rậm, chỉ có 5% lãnh thổ có người sinh sống nhưng cũng chỉ là những thôn trang vừa và nhỏ.

Nếu không phải tiếp giáp với vùng duyên hải giàu có trở thành trục giao thông chính thì chỉ sợ không có ma nào sinh sống tại đây.

Tuy nhiên, cũng nhờ vùng hoang nguyên đầy núi rừng kia đã cứu cánh cho thành phố Phúc Lâm một bàn thua trông thấy.

Cách thành phố Phúc Lâm không xa về phía bắc, chính là một cánh rừng rộng lớn của vùng hoang nguyên.

Nhờ thế đã đem đến ngành lâm nghiệp cực kỳ phát triển cho thành phố trong quá khứ và nơi trú ẩn cho những người may mắn sống sót ở hiện tại...

Lợi dụng địa thế đồi núi rừng rậm khá hiểm trở của cánh rừng kia, những người còn sống sót tại thành phố Phúc Lâm mới quyết định dọn đến khu rừng lánh nạn, chờ đợi quân đội đến cứu.

Dần dần họ cứ ở đó chờ mãi chờ mãi mà không thấy bóng dáng quân đội đâu, hung thú lẫn thây ma thì ngày càng một hùng mạnh.

Họ cũng vĩnh viễn kẹt lại thành phố này, đành chấp nhập cuộc sống trốn chui trốn nhủi trong cánh rừng này sống qua ngày...

.

Bên trong khu rừng, trên một ngọn đồi cao...

Một trung niên nhân râu quai nón, thân hình có chút lực lưỡng đứng đó đón gió lặng nhìn thành phố Phúc Lâm từng vô cùng phồn hoa phía xa, rồi nhìn lại những ngôi nhà gỗ được xây dựng trên sườn đồi như một thôn trang nhỏ giữa lòng rừng già mà lặng lẽ thở dài...

Những ngôi nhà gỗ kia chính là khu trú ẩn của những người sống sót và cũng là tất cả những gì còn lại của thành phố Phúc Lâm...

Họ may mắn chạy ra khỏi thành phổ rồi kiến tạo một thôn trang nhỏ tại đây, tập hợp cũng được mấy trăm người, lợi dụng ưu thế của địa hình sống qua ngày.

- Chú Tôn, đội đi săn quay về rồi.

Bất chợt từ trong thôn trang nhỏ bên dưới một thanh nhiên cao gầy vội vàng chạy lên báo cáo.

Nghe thấy thế, chung niên nhân gọi là chú Tôn, tên đầu đủ là Tôn Vũ không nhịn được mừng rỡ cười nói.

- Về được là tốt, mau đi cùng ta đi gặp họ.

Nói xong Tôn Vũ cùng thanh niên kia nhanh chóng chạy xuống thôn làng phía dưới.

Bên dưới thôn trang nhỏ tại sườn đồi, rất nhiều thôn dân quân áo lam lũ tập trung quanh một nhóm người tay cầm đại đao, cung nỏ cười nói vui vẽ.

Nhóm người kia hiển nhiên là đôi đi săn của khu trú ẩn này.

Nhiệm vụ chính của họ là trở về thành phố tìm kiếm vật tư cung cấp cho khu trú ẩn, cũng như săn bắt một số thú hoang nhỏ yếu sống trong bìa rừng gần khu trú ẩn.

Tuy nhiên, vũ khí của đội săn kia lại khá là thô sơ, đa phần chỉ là loan đao, cung nỏ cùng một số súng săn tự chế.

Dù sao thành phố Phúc Lâm cũng không phải trọng điểm quân sự gì, tìm được số trang bị này đã là vô cùng may mắn rồi.

Thấy đôi săn an toàn trở về không mất một ai, Tôn Vũ không khỏi vui vẽ tiến đến cười nói.

- Vất vả cho các cậu rồi...

Nghe thấy Tôn Vũ nói thế, ai nấy đều lắc đầu nói.

- Chú Tôn, nếu không có chú tất cả chúng ta chỉ sợ đã làm mồi cho thây ma rồi...

- Chúng ta chỉ góp một phần sức mà thôi.

Khu trú ẩn này có thể nói là do một tay Tôn Vũ dựng nên.

Tuy nhiên, lão không phải quan chức quân đội gì cả, mà chỉ là một thợ săn già đã giải nghệ sống tại ngoài ô thành phố mà thôi.

Khi dị biến hàng lâm, Tôn Vũ lập tức nhận thấy ở trong thành phố chí có chết, nên đã cùng không ít hàng xóm nhanh chân chạy ra khỏi thành phố.

Nhờ kinh nghiêm nhiều năm hành nghề thợ săn cùng một số súng ống tự chế trong tay, lão đã dựng nên thôn trang nhỏ này làm khu trú ẩn tạm thời rồi quay về thành phố tìm kiếm vật tư cùng những người may mắn còn sống sót.

Dần dần hình thành nên một tiểu đoàn thể bám trụ trên ngọn đồi nhỏ tại bìa rừng này chờ đợi quân đội đến cứu...

Chỉ là cái ước mơ đó đã dần dần trôi vào quên lãng, hiện tại đối với họ sống sót qua ngày đã làm may mắn lắm rồi.

Khẽ lắc lắc đầu Tôn Vũ nhìn về thành phố phía xa lòng nặng trĩu nói.

- Ta chỉ có chút may mắn mà thôi...!tất cả đều nhờ sự góp sức của mọi người...

- Mà lần này các ngươi trở về thành phố các phát hiện gì không?

Nghe thấy Tôn Vũ hỏi đến chuyện thành phố, một thanh niên khá trẻ tuổi trong đội săn bước ra nhỏ giọng nói.

- Chúng tôi đúng là có phát hiện một chút vấn đề...

- Thi đàn trong thành phố dừng như bị cái gì đó kí©h thí©ɧ trở nên bạo động hơn bình thường.

Nhận được câu trả lời của thanh niên kia, Tôn Vũ khẽ nhíu mày trầm ngâm, mọi người xung quanh cũng không kém phần lo lắng nhìn về thành phố phía xa.

Tuy là một thi đàn cơ lớn gần một triệu con, nhưng thây ma trong thành phố Phúc Lâm lại khá hiền, chỉ quanh quẩn trong thành phố rất hiếm khi ra mò ngoài, nhờ thể mà khu trú ẩn nhỏ bé chỉ có gần mấy trăm người của Tôn Vũ mới tồn tại đến ngày nay.

Tuy nhiên không hiểu sao, gần đây thi đàn kia lại trở nên vô cùng bạo động, nhất là vào bằng đêm hoàn toàn có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của chúng từ thành phố vọng ra, khiến không ít người trong khu trú ẩn hoảng sợ...

Một điềm báo nguy hiểm đang đến gần...

- Chú Tôn...!chú Tôn...!thi...!thi triều...!một thi triều khổng lồ đang kéo đến...

Bất chợt một thanh niên hối hả từ trên đỉnh đồi chạy xuống hét lớn.

Hắn ta chính là người phụ trách cảnh giới trên đỉnh ngọn đồi, nhằm quan sát sự biến động của thi đàn trong thành phố Phúc Lâm.

Tuy nhiên thông tin hắn báo cáo đúng là có liên quan đến thây ma, nhưng không hề liên quan đến thành phố Phúc Lâm.

Nghe được thông báo của tên thanh niên kia, Tôn Vũ thoáng hoảng sợ lập tức quay trở về đỉnh ngọn đồi quan sát tình hình.

Nhóm người còn lại cũng từ trong vui mừng hoá thành hoang mang vô độ lập tức chạy theo lão.

...

Cánh thành phố Phúc Lâm không xa về phía tây.

Một thi triều siêu to khổng lồ, quân số khoảng 5-6 nghìn thây ma đang ầm ầm di chuyển không khác gì một đàn châu chấu đen che khuất đại địa bên dưới.

Đứng trên đỉnh đồi phía xa, đám người Tôn Vũ hoàn toàn có thể trông thấy một mảnh đen khổng lồ lúc nha lúc nhúc những cái đầu đầy gớm ghiếc đang chầm chậm đi chuyển...

Tuy nhiên không biết là vô tình hay cố ý, nhưng hướng di chuyển của thi triều kia chính là thành phố Phúc Lâm.

- Gàooo

Bất chợt từ bên trong thành phố Phúc Lâm, một tiếng rống kinh thiên đột nhiên vang lên chấn động cả thiên không.

Từ bên trong thành phố, đàn thây ma cuồng cuộn kéo ra ngoài như một cơn hồng thủy lao đến thi triều đang kéo đến.

Dẫn đầu là một con thây ma hình thể khổng lồ xấp xỉ khoảng 2m5, khiến cho nó nhìn không khác gì thanh niên Hulk trong các phim siêu anh hùng, chỉ là tên Hulk này có cơ thể trơn bóng không một sợi lông và lớp da màu tím sẫm đặc trưng của thây ma, chứ không phải da xanh...

Tuy nhiên, dù không có màu xanh nhưng cơ thể nó vẫn vô cùng lực lưỡng tràn đầy sức mạnh nghiền ép, vô hình chung tỏa ra khí tức bức người như một thượng cố ma nhân.

Hiển nhiên, con thây ma khổng lồ kia chính là thống lĩnh tối cao của thi đàn ở thành phố Phúc Lâm này.

Ngược lại bên trong thi triều cũng vang lên tiếng rống kinh thiên như để đáp trả.

- Gàooo...

Tiếng rống vang trời.

Từ bên trong thi triều, một con thây ma gầy như que củi, toàn thân mào tím sẵm đặc trưng của thây ma cao cấp cũng lao ra hướng về phía con thây ma khổng lồ.

Xét về chiều cao con thây ma cao cấp của thi triều chỉ thấp hơn con thân ma khổng lồ của thi đàn thành phố Phúc Lâm một chút, nhưng cơ thể của nó lại gầy hơn rất nhiều như một cây tre, ngoài ra hai cánh tay của nó còn biến dạng thành hai thanh liêm đao bén nhọn.

Hiển nhiên, kẻ thống lĩnh thi triều kia là một con thay ma cao cấp, được tiến hoá lên từ thây ma liêm đao.

Tuy nhiên, khác với suy nghĩ của đám người Tôn Vũ, rằng thi đàn thành phố Phúc Lâm sẽ lao ra ác chiến cùng với thi triều, thì thực tế lại hoàn toàn khác...

Tựa như bạn thân lâu ngày gặp lại, con thây ma khổng lồ rống lên chào đón con thây ma liêm đao, ngược lại con thây ma liêm đao cũng rống lên như đáp trả.

Cả thi triều lẫn thi đàn thành phố Phúc Lâm cũng rống lên hưởng ứng.

Tiếng rống vui vẻ như đón chào đồng đội của lũ thây ma vang vọng khắp thiên không, khiến đám Tôn Vũ sợ vỡ mật.

Rõ ràng khác với nhân loại, thi tộc tuy có tập tính bảo vệ lãnh thổ nhưng lại vô cùng hoà hợp với đồng loại mình, hai thi đàn này rất có thể sẽ kết mình với nhau thành một đại thi đàn cơ lớn.

Tuy nhiên đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Hai thi đàn này có thể kết hợp trong vui vẽ như vậy, điều kiện tiên quyết lại vô cùng ngược đời chính là chênh lệch cấp độ.

Rõ ràng, con thây ma khổng lồ có cấp độ cao hơn con thây ma loan đao, thế nên thi triều kia mới ngoan ngoãn hoàn làm một thế với đại thi đàn của thành phố Phúc Lâm.

Ngược lại, nếu hai con thây ma có cấp độ ngang nhau thì chắc chắn hai con thây ma cao cấp kia sẽ đánh nhau xem ai mới là đại ca.

Tuy nhiên nghĩ lại cũng hợp lý.

Thây ma cao cấp có thể hiệu triệu những có thây ma cấp thấp hơn.

Thế nên chúng cũng có đặc tính phân cấp tương tự huyết tộc, thây ma cấp thấp hơn sẽ ngoan ngoãn nghe theo lệnh của thây ma cấp cao hơn.

Hình thành nên một cộng đồng thây ma vô cùng hoà thuận.

Tuy nhiên, cái cộng đồng vồ cùng hoà thuận kia lại khiến nhóm nhân loại nhỏ yếu đang sống trên đỉnh núi phía xa lệ nóng chảy đầy mặt.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 244: Ngưu đại ca
Nhìn thi đàn khổng lồ như một biển thây ma đúng nghĩa đang đứng bên ngoài thành phố Phúc Lâm.

Tôn Vũ không nhịn được thẫn thờ ngồi bịch xuống đất.

Thi triều không biết nguyên nhân gì kia lại chạy đến gia nhập vào thi đàn thành phố Phúc Lâm, khiến nó trở thành một tộc đàn vô cùng đông đúc, số lượng chỉ sợ đã hơn một triệu thây ma.

Nếu nói hơn một triệu thây ma kia có ảnh hưởng gì đến khu trú ẩn nhỏ bé của Tôn Vũ hay không, thì câu trả lời chắc chắn là có.

Không chỉ sẽ khó khăn hơn trong vấn đền tìm kiếm vật tư, mà chỉ sợ thi đàn kia đột nhiên nỗi khùng lên tấn công bọn họ là điều hoàn toàn có thể...

Nguyên nhân khu trú ẩn nhỏ của nhóm người Tôn Vũ có thể tồn tại đến ngày hôm nay, ngoài trừ việc con thây ma khổng lồ kia có phần lười biến ra rất ít khi rời khỏi thành phố.

Thì nguyên nhân chính là do thi đàn thành phố Phúc Lâm có phần kiên kỵ với những hung thú khủng bố sống trong khu rừng, nên không dám kéo đại lượng thây ma đến gần bìa rừng, xâm phạm lãnh địa của những hung thú kia.

Nhờ thế khu trú ẩn nhỏ của Tôn Vũ cũng giống như một sinh vận nhỏ, lợi dụng kẽ hở của hai phe để tồn tại.

Tuy nhiên, nếu một bên trở nên mạnh hơn một cách đột biến, thế cân bằng sẽ bị phá bỏ, những sinh vật nhỏ sống dựa vào kẻ hở kia cũng sẽ là vật chết đầu tiên trong trận chiến giữa đôi bên.

- Gàoooo

Bất chợt cả thi đàn khổng lồ như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ đột nhiên rống lên giận dữ...

Cả thi đàn khổng lồ cuồng cuộn chuyển động, hàng nghìn thây ma gào thét như muốn thị uy trước kẻ thù khiến cho đám người Tôn Vũ sợ vỡ mật.

- Không lẽ chúng muốn đánh vào khu rừng...

Một thanh niên đứng bên cạnh Tôn Vũ sợ hãi nói.

Nghe thấy thế ánh mắt Tôn Vũ không khỏi chết lặng, ở khu vực này kẻ có sức kháng cự với thi đàn thành phố Phúc Lâm chỉ có đàn hắc hùng sống trong khu rừng này.

Thông thường thi đàn sẽ không dám tiến vào trong rừng, phạm bị lãnh địa của đàn hắc hùng kia, nhưng bây giờ đã khác, chuyện thi đàn tấn công vào khu rừng là rất có thể, như thế người chết đầu tiên sẽ là bọn họ...

Bất chợt thiên không rít gào...

Hơn mười quả cầu lửa cháy rực từ bầu trời lao xuống thi đàn rồi phát nổ...

Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ khinh thiên không ngừng vang lên, ánh lửa rực cháy hình thành những cột khói nghi ngút, mặt đất bị sang thành bình địa, hàng trăm thây ma xấu số trực tiếp bị nổ chết tại chỗ, không ít thây ma gần đó bị ngọn lửa bám vào người trở thành những ngọn đuốc sống cháy hừng hựng.

Thi đàn khổng lồ trở nên vô cùng hỗn loạn.

Bất chợt từng tiếng ầm ầm vang lên, mặt đất bình yên dường như trở nên run rẩy.

Phía xa xa nơi trời tây, một vệt đen dài đang ầm ầm lao đến để lại một cột khói dài phía sau.

- Chú...!chú Tôn...!đại quân, đại quân đến rồi...

- Chúng ta chờ được đại quân đến cứu rồi...

Nhìn thấy một vệt đen dài phía chân trời đang ầm ầm lao đến, cùng những hỏa cầu lửa không khác gì hỏa pháo đang trút xuống thi đàn.

Mọi người trong khu trú ẩn nhỏ đều không khỏi vui mừng rơi lệ, họ rốt cuộc cũng đã chờ được đại quân nhân loại đến cứu.

Tuy nhiên, được không như là mơ...

Khi ngày một đến gần, vệt đen dài mà đám người Tôn Vũ nghĩ là chiến xa của nhân loại lại là...!hung thú...

Chân trời phía xa kia không phải bóng dáng cũng những xe tăng hay xe bọc thép của nhân loại, mà là đàn trâu đen khổng lồ gần 1000 con đang ầm ầm lao đến, khói bụi phía sau chính là do mỗi bước chân nặng nề của chúng tạo ra.

Gọi là trâu nhưng kích thước của chúng lại cực kỳ khủng bố, mỗi con phải to gần băng một toa xe lửa.

Cả cơ thể lại được bao phủ bơi một lớp giáp sát đen tuyền tựa như những con khủng long thời cổ đại, chỉ là trên lớp giáp sát đen tuyền đó lại ẩn chứa những phù văn huyết sắc kỳ dị như những hình xăm, càng khiến đàn trâu đen trở nên khủng bố mà lại huyền bí lạ thượng.

Hiển nhiên đàn trâu đen kia không ai khác chính là Thϊếp Giáp Ngưu, những kỵ binh thϊếp giáp hạng nặng, hung thần trên chiến trường của huyết tộc.

Chỉ là không hiểu tại sao binh chủng bộ binh mạnh nhất huyết tộc lại chạy theo thi triều kia.

Ầm ầm kéo đến khiến đại địa phải run sợ, mỗi bước chân khủng bổ như cột đình của những con thiết giáp ngưu nặng nề phá tan mặt đất bên dưới, như muốn dẫm nát bất kỳ kẽ nào dám khıêυ khí©h uy nhiệm bất khả chiến bại của chúng.

Cũng như...!dẫm nát luôn cả hy vọng của đám người Tôn Vũ.

Rõ ràng kẻ đến không phải đại quân nhân loại như họ trông chờ, mà là...!hung thú, một loài hung thú mạnh mẻ và huyền bí.

Thậm chí trong mơ hồ đám người Tôn Vũ còn trông thấy một bóng hình khủng bố như một quả núi đang mà chầm chậm đi theo phía đàn trâu...!đây là tai ách, đại tai ách chứ không phải hy vọng...

Bên kia, thi đàn cũng nhận thấy sự xuất hiện của kẻ thù, cũng như những quả cầu lửa đang trút xuống thi đàn cũng đến từ bóng dáng khổng lồ phía xa kia.

Chúng gầm lên một tiếng giận dữ rồi xông đến như một cơn hồng thủy muốn nhấn chìm kẻ dám xúc phạm uy nghiêm của bản thân...

Tuy nhiên, trước thi triều đang ầm ầm kéo đến, đàn thϊếp giáp ngưu không hổ danh bộ binh mạnh nhất huyết tộc không chút sợ hãi, những phù văn quỷ dị như những hình xăm trên cơ thể chúng chợt sáng lên tia huyết quang chói lọi.

- Ưuuu...

Như được tăng phúc, đàn thiết giáp ngưu gầm lên một tiếng thị uy rồi như một thanh ma đao huyết sắc chém vào thi triều.

Trước sức mạnh tuyết đối, thi triều đông như kiến chỉ như làn nước bị đàn trâu đen đang lao đến nghiền ép tạo nên những gợn sống càn quét thi đàn.

Lấy thế như chẻ tre, đàn thiết giáp ngưu lao thẳng vào thi triều nghiền nát hết thảy mọi sinh vật trên đường đi của chúng, không có bất kỳ thây ma phổ thông nào có sức phản kháng trước sức mạnh tuyệt đối của đàn trâu đen...

Từng con thây ma bị dẫm chết máu thịt bê bết, từng con thây ma bị hút bay rồi như diều đứt dây rơi bịch xuống đất xương cốt vỡ vụn.

Trông thấy thi triều không thể ngăn cản được đàn trâu đen kia, còn bị chúng dẫm đạp dưới chân.

Con thây ma khổng lồ hiển nhiên là vô cùng tức giận gầm lên một tiếng rồi lao đến...

Bên kia đang thong dong chạy trên đường đạp chết những con thây ma không biết sống chết dám lao đến.

Con thϊếp ngáp ngưu có phần hồn nhiên kia đột nhiên cảm thấy bầu trời bị một bóng đen to lớn che khuất, chưa kịp hiểu chuyện gì đang diển ra, con thiết giáp ngưu đã bị bóng đen kia lao đến một quyền đánh bay.

- Ưu...

Bị kẻ thù tập kích bất ngờ, con thϊếp giáp ngưu không có khả năng né tránh, cũng không thể né tránh bị đánh bay ra xa, trượt dài trên mặt đất đau đớn gầm lên.

May thay sức mạnh phòng thủ của thϊếp giáp ngưu vô cùng phi thương khiến nó chỉ bị thương nhẹ không hề hấn gì.

Tuy nhiên đau đớn thì vẫn có, con thϊếp giáp ngưu tức giận gầm lên với tên khốn đã đánh lén mình.

Hiển nhiên đó không ai khác chính là con thây ma khổng lồ.

- Ưuuu...

Bên kia thấy “em út” khù khờ của mình bị đánh bay, đàn thϊếp giáp ngưu cũng tức giận gầm lên.

Con thϊếp giáp ngưu lớn nhất trong đàn và cũng là đại ca trong team tức giận hút bay đám thây ma đang lao đến rồi quay người xông đến con thây ma khổng lồ muốn trả thù cho tiểu đệ...

Thấy cái đầu trâu đen tuyền ánh lên những tia huyết quang đang lao đến.

Con thây ma khổng lồ cảm thấy một áp lực vô hình đang ép đến, tuy nhiên cơn tức giận khi tộc đàn bị kẻ khác kéo đến chém gϊếŧ khiến nó hoá điên, quyết định không né tránh mà chọn cách chơi cứng một quyền đánh vào đầu con trâu đang lao đến...

Đùng...!một tiếng...

Hai gã không lồ không chút kiên kỵ va vào nhau.

Con thiết giáp ngưu lẫn con thây ma khổng lồ đều bị dư chất hất lui ra sau, ánh mắt kinh dị nhìn đối phương.

Hiển nhiên, con thây ma khổng lồ là một thây ma cao cấp, đã đột phá cấp 20 nên sức mạng không cần phải bàn.

Ngược lại, con thϊếp giáp ngưu dù chưa đạt đến cấp 20, nhưng nó là một trong những thϊếp giáp ngưu được ra đời đầu tiên, từng trải qua không ít trận chiến nên cũng không kém quá xa.

Huống chí ngoài thiên sinh thần lực ra nó còn có “hàng nóng”.

Trần Lâm bỏ đi bụi, huyết tộc hiển nhiên cũng không vì thế mà ngừng phát triển.

Ngoài chuyện chiếm lấy dãy núi Thập Vạn Đại Sơn ra, thì thành công lớn nhất của huyết tộc chính là gần như mọi chiến sĩ đều đã hoàng thanh khoá học phù văn cấp cơ sở.

Tuy chỉ là những phù văn bình thường nhất nhưng bỏ ra không ít thần tể thì chắc chắn phải hơn những kẻ không bỏ ra đồng nào.

Những huyết văn như những hình xăm tattoo trên người những con thϊếp giáp ngưu chính là sản phẩm mới nhất của đội ngũ nghiên cứu sự Huyết Quy.

Khi kích hoạt sẽ giúp tăng lên chỉ sổ sức mạnh tương như như những kỹ năng tăng phúc của người chơi...

Nhờ thể dưới sự “phù hồ độ trì” của Khắc Văn Thần và không ít thần tệ của huyết tộc, con thϊếp giáp ngưu mới không bị con thây ma cao cấp hơn mình đánh bay.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩ là con thiết giáp ngưu có thể đánh lại được con thây ma khổng lồ.

Huống hồ ”phù văn” cũng tương tự như kỷ năng có thời hạn sử dụng, không thể dùng mãi được.

Khi hết hiệu lực của phù văn con thϊếp giáp ngưu chắc chắn sẽ bị con thây ma khổng lồ làm thịt.

Thế nên theo “Trần Lâm bút ký” có ghi rõ, đánh không lại thi gọi anh em đến hội đồng.

Con thϊếp giáp ngưu hiển nhiên không làm trái lời huyết tổ đại nhân rống lên một tiếng vang vọng, như muốn nói “anh em đâu cứu tao...”

Nghe thấy tiếng gọi cầu viện của con thϊếp giáp ngưu đại ca chơi ngu thất thế.

Cả đàn thiết giáp ngưu cũng rống lên hưởng ứng, 50 thiết giáp ngưu lập tức tách ra không càn quét thi đàn thây ma phổ thông nữa mà quay lại nhằm vào con thây ma khổng lồ.

Bên kia, con thiết giáp ngưu em út thấy ngưu đại ca của mình sống vô sĩ như vậy ánh mắt không khỏi sáng lên như thấy được mặt trời chân lý.

Cứ thế 52 con thiết giáp ngưu lấy thế không gì cản nổi lao đến hội đồng con thấy mà khổng lồ.

Trông thấy 52 con chó chứ không phải con trâu hùng hổ lao đến, không biết chút gì là đạo nghĩ giang hồ solo yasuo là gì.

Con thây ma khổng lồ tức giận gầm lên một quyền đánh vào thϊếp giáp ngưu đầu tiên lao đến cũng là con thϊếp giáp ngưu đại ca kia.

Thấy quyền phong của con thây ma khổng lồ đánh đến.

Ngưu đại ca đã có tinh thần anh em phù hộ nên quyết định chơi khô máu với con thây ma khổng lồ, không chút kiên kỵ xông lên.

Chỉ là ngưu đại ca đã quên rằng thời gian gia trì của phu văn đã hết, còn tinh thần anh em thì chỉ có trong phim.

Thế nên không có chút ngoại lệ, ngưu đại bị một quyền của con thấy ma khổng lồ đánh bay trượt dài trên mặt đất, còn đè chết không ít thây ma.

Tuy nhiên, mặc dù ngưu đại yếu nhưng anh của ngưu đại lại đông.

Lợi dụng lúc con thây ma khổng lồ đánh bay đồng đồi của mình, hai con thiết giáp ngưu tựa như hai chiếc xe tải điên lao đến hút bay con thây ma khổng lồ.

Trước sức mình của 51 thành viên của phe chính nghĩa, 1 con quái vật của phe tà ác hiển nhiên không có sức hoàn thủ chỉ có thể không ngừng chống trả, cái đó gọi là ỷ đông...!à nhằm...!tà không thể thắng chính...

Bên kia, con thiết giáp ngưu đại ca bị con thây ma khổng lồ đánh bay cấm đầu xuống đất tí thì mấy luôn cả mạng, may thay nó da dày thịt béo nên chỉ bị trọng thương, đầu nổi đom đóm bay vòng vòng.

Bất chợt một bóng đen che khuất tầm nhìn của nó.

Không biết từ lúc nào một nữ nhân vô cùng cao lớn, nước da ngâm đen cùng mái tóc màu bạc đã xuất hiện trước mặt nó.

Thấy nữ nhân kia xuất hiện, con thiết giáp ngưu nước mắt lưng tròng ngoắc ngoắc đuôi rồi rống lên như muốn nói.

- Ưuu...!chị đại nó đánh em...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 245: Tổ đội không quân
Người đến không ai khác chính là Tiểu Hắc.

Tuy nhiên, khi trông thấy con thiết giáp ngưu to lớn như một chiếc xe tải nước mắt lưng tròng, còn tựa như một con chó nịnh nọt nhìn mình....

Người cứng rắn như Tiểu Hắc cũng không nhịn được lắc đầu thầm than.

Thiết Giáp Ngưu binh chủng bộ binh hùng mạnh nhất của huyết tộc, hung thần bất khả chiến bại trên chiến trường, nếu so sánh giữa cấp độ phổ thông với nhau chúng rất khó có đối thủ.

Trừ khi là những thành phần cấp bật thống lĩnh thuộc dạng hero ra tay, nếu không gần như không có tộc nhân của bất kỳ chủng tộc nào chơi lại đám trâu bò này.

Tuy nhiên đám thiết giáp ngưu này có một khuyết điểm khá lớn, đó là chúng quá...!ngu...

Khù khờ đến độ không biết phải nói gì khiến không ít cao tầng của huyết tộc phải lắc đầu ngao ngán.

Đúng là trời không cho ai tất cả, đám trâu này chỉ thích hợp cho đi càn là tốt hơn, còn trí tệ thì thua xa nhóm tinh linh thiếu nữ.

Thế nên khi trông thấy hơn 50 con thiết giáp ngưu đang quần công con thây ma khổng lồ, tựa như ruồi bu cục shit...

Tiểu Hắc chỉ có thể lắc đầu hét lên.

- Các ngươi đi càn quét thi triều kia đi...

- Tên này để ta.

Nhận được mệnh lệnh của chị đại.

Đàn thiết giáp ngưu lập tức bỏ qua cục xương khó gặm kia, vui vẽ đi càn quét thi đàn rõ ràng là dể chơi hơn với chúng.

Con thiết giáp ngưu đại ca cũng vui vẽ chạy theo đàn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía con thây ma to lớn như muốn nói.

- Chết cha mày rồi con trai...

Thấy đàn trâu đen quay đầu bỏ chạy, con thây ma khổng lồ tức giận gầm lên thách thức.

Dù bị đàn thiết giáp ngưu hội đồng, nhưng chênh lệch cấp độ khiến con thây ma khổng lồ chỉ ăn chút quả đắng không gặp hung hiểm gì.

Thế nên, con thây ma khổng lồ không khỏi tức giận muốn đuổi theo giải quyết đàn trâu ngu kia.

Tuy nhiên, rất nhanh con thây ma khổng lồ đã cảm nhận được một ánh mắt sắc bén đầy nguy hiểm đang nhắm vào mình, bằng bản năng của mình con thây ma khổng lồ cấm tốc lui ra xa cảnh giác nhìn nữ nhân da đen đột nhiên xuất hiện kia.

Thấy thế Thiếu Hắc chỉ cười lạnh nhìn về phía bóng dáng khổng lồ phía chân trời đang ngày một lớn dần phía xa.

...

Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng động khủng bố không ngừng vang lên tựa như ai đó đáng đóng cọc.

Đại địa run rẩy kịch liệt khiến cho không chỉ thi đàn mà cả đám người Tôn Vũ đang quan sát trận chiến cũng cảm nhận được chấn động ngày một lớn dần.

Nhìn những viên sỏi đang run lên nhè nhẹ như đang nhảy múa.

Tôn Vũ không nhịn được liếc nhìn hư ảnh khổng lồ phía xa đang ngày một rõ ràng hơn.

Dần dần một con sói đá khổng lồ xuất hiện trước ánh mắt kinh nghị của toàn trường.

Kích thước của con sói kia cực kỳ khủng bố, được cấu tạo hoàn toàn từ đất đá như một con thạch lang khổng lồ khiến cho nhìn từ xa nó như một quả núi đang chầm chậm đi chuyển.

Nếu so với nó đàn trâu đen kia chỉnh như những đứa trẻ, mỗi bước chân nhẹ nhàng đều làm cho đại địa phải run rẩy.

Nhưng điểm đặc biệt nhất của con thạch lang kia chính là trên đỉnh đầu của nó.

Một nữ nhân tuyệt sắc đang ngồi trên một cái ghế được làm từ đá tảng, ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn thi đàn bên dưới.

Bên cạnh nàng cũng là một nữ nhân khác đang đứng bên cạnh lặng lẽ đứng đó đón gió.

Nữ nhân vô cùng xinh đẹp đang ngồi trên ghế kia, mặc trên người một bộ quân phục mà đen tuyền ánh kim vô hình chung tỏa ra khí tức anh thư uy nghiêm của bật tướng quân nơi xa trường.

Tuy nhiên, ánh mắt của nàng ta lại tràn đầy huyết sắc, lạng lùng nhìn xuống bên dưới như một nữ thần cao cao tại thượng nhìn những con giun dế nơi hạ giới.

Nàng ta không ai khác chính là Hồng Ánh, đệ nhất tướng quân của huyết tộc hiện tại.

Còn nữ nhân đang đứng bên cạnh nàng cũng không phải ai xa lạ là trợ thủ đắc lực của nàng Huỳnh Dao...

Liếc nhìn thi đàn đông nghịt như một đàn kiến bên dưới, Hồng Ánh chỉ nhẹ nhàng phất tay.

Dưới mệnh lệch của Hồng Ánh, hàng nghìn con Địa Nham Tích đang đu trên lung của con thạch lang đồng loạt há miệng, nhiệt lượng khủng khϊếp cháy lên rực sáng l*иg ngực của chúng rồi tập trung về khoang miệng.

Nhưng những hỏa pháo thực thụ, đàn Địa Nham Tích đồng loạt phun ra những quả cầu lửa cháy rực trút xuống thi đàn bên dưới.

Đình...!đùng...!đình đùng...

Từng tiếng nổ đinh tai nhức óc không ngừng vang lên.

Mặt đất bên dưới bị san thành bình địa, ánh lửa cháy hừng hực thiêu đốt những con thây ma biến chúng thành những ngọn đuốc sống điên cuồng bỏ chạy, biến thành phố Phúc Lâm thành cảnh địa ngục trần gian.

Tuy nhiên khi nhìn thấy cảnh tựa như luyện ngục đó, ánh mắt của Hồng Ánh lại sáng lên tràn đầy phấn khích, nàng đã chờ ngày này quá lâu.

Khi Trần Lâm bỏ đi bụi, kế hoạch nam tiến đánh xuống vùng đồng bằng phương nam của Hồng Ảnh cũng phải dẹp qua mà một, chuyển sang kế hoạch thống nhất dãy Thập Vạn Đại Sơn.

Tuy cũng là chiến tranh, nhưng đó không phải là chiến trường của Hồng Ánh mà là chiến trường của Thanh Vân, chúa tể bầu trời của huyết tộc...

Thế nên Hồng Ánh luôn cảm thấy khó chịu muốn bất chấp mệnh lệnh của Trần Lâm mà nam tiến.

Tuy nhiên, dù không có mặt tại huyết tộc nhưng không ai dám là trái lệnh của huyết tổ đại nhân, khiến những ngày đen tối của Hồng Ánh phải tiếp diễn.

Mãi cho đến gần đây Trần Lâm lại thu lấy thành phố Thanh Thủy, muốn huyết tộc bằng tốc độ nhanh nhất kéo đến lãnh địa xa xứ đó, thì Hồng Ánh mới có công ăn chuyện làm kết thúc khoảng thời gian nằm chờ chết của nàng.

Ngồi dựa lưng trên chiếc ghế đá trên đỉnh đầu thạch lang cũng chính là Tiểu Tuyết, đã dùng đến bía đá Trấn Áp Bát Hoang một trang bị tím mà Trần Lâm loot được từ nhà của bằng hữu.

Hồng Ánh khẽ chống cằm liếc nhìn thi triều bên dưới mỉm cười phấn khích, ánh mắt huyết hồng sắc trở nên rực sáng.

Trên lưng thạch lang, đàn Địa Nham Tích tựa nhưng những khẩu đại pháo nhưng chạy bằng cơm không ngừng phun ra những quả cầu lửa trút xuống thi đàn phía xa...

Cùng lúc đó, đội quân Phi Điểu cũng xuất phủ vỗ cánh bay lên bầu trời, trên lưng chúng đều chở theo một tinh linh thiếu nữ, tựa như một đôi không kỵ binh phá không lao đến thi đàn.

Bay lượn trên thiên không nhìn thi đàn đông như quân nguyên đang phải hứng chịu những quả cầu lửa không ngừng rơi xuống rồi phát nổ tạo thành một biển lửa, những tinh linh xạ thủ không chút cảm xúc vươn cung bắn xuống thi đàn.

Xu...!xu...!xu...!xu...

Từng tiếng xé gió không ngừng vang lên.

Những mũi tên đen tuyền phá không lao đến thi triều bên dưới rồi “phập” một tiếng cấm vào người chúng.

Tuy nhiên mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, những mũi tên đen tuyền đột nhiên sáng lên những phù văn huyết sắc rồi phát nổ...

Tựa như một quả lựu đạn, mũi tên đột nhiên phát nổ trực tiếp nổ tan xác con thây ma xấu số bị bắn trúng, còn liên lụy đến những con thây ma gần đó.

Cứ thế dưới sự oanh tạc của đại quân huyết tộc, thi triều khủng bố có thể làm run sợ không ít thế lực chết như ngả rạ.

Những quả cầu lửa không ngừng trút xuống hình thành nên những cột lửa cháy sáng hừng hực, hàng trăm con thây ma bị bắn chết rồi phát nổ, thi triều khủng bố bị đàn thϊếp giáp ngưu càn quét như chốn không người...

Bất chợt, một bóng đen bay đến khiến con Phi Điểu giật mình hoảng sợ vội vàng lươn đi tránh né...

Thi đàn trú ngụ bên trong thành phố Phúc Lâm hiển nhiên cũng không phải ăn chay.

Từ trong thành phố, gần trăm con cự lực thây ma lao ra nắm lấy những con thây ma phổ thông gần đó rồi xem như quả tạ ném về phía đội quân Phi Điểu.

Trước sức mạnh của những con cự lực thây ma, những con thây ma phổ thông không khác gì những quả pháo lao đến đội Phi Điểu khiến đôi không quân tán loạn phải nhanh chóng né tránh.

Tuy nhiên, hỏa lực của nhưng con cự lực thây ma quá dày đặc, hàng trăm con thây ma phổ thông bị ném lên khiến không ít Phi Điểu không kịp né tránh bị ném trúng, suýt chút nữa rơi xuống mặt đất.

May thay cấp độ của những con Phi Điểu không thấp nên vẫn chịu đựng được vội vàng vỗ cánh bay lên cao.

Chỉ có một số ít Phi Điểu không những ăn một quả đạn pháo hình thây ma còn bị chúng bám vào người không ngừng cấu xé.

May thay đội không quân này không chỉ có mình Phi Điểu.

Cảm thấy chiếc “máy bay” của mình gặp nguy hiểm, những tinh linh thiếu nữ lập tức rút ra thanh chỉu thủ đeo bên hông không chút hoảng sợ đâm chết con thây ma kia cứu nguy cho đồng đồi mình...

Tuy nhiên, chiến đội không quân vẫn bị những khẩu pháo hình thây ma kia áp chế nghiêm trọng, chỉ có thể vỗ cánh bay lên cao tránh xa tầm bắn của những con cự lực thây ma bên dưới.

Bất chợt, từ trong thành phố một bóng đen cấp tốc lao đến nhằm vào một con Phi Điểu lạc đàn.

Cảm nhận được nguy hiểm trí mạng, con Phi Điểu cấp tốc lượn vòng muốn nét tránh.

Chỉ là bóng đen kia quá nhanh, con phi điểu chưa kịp làm gì đã trực tiếp bị xé xác thành hai nửa, máu tươi phun ra cả một khoảng trời.

Tinh linh thiếu nữ cười trên lưng con Phi Điểu kia cũng không khá hơn là mấy, mất đi phương tiện bay nàng lập tức rơi xuống mặt đất.

Tuy nhiên bóng đen kia không buôn tha lập tức đổi theo.

Thấy thế, tinh linh thiếu nữ không chút hoảng sợ dù đang rơi tự do, nhanh chóng rút tên ra bắn về phía bóng đen đang lao đến.

Tuy nhiên tốc độ bay bóng đen kia lại quá nhanh, nó nhè nhàng lách người lướt qua những mũi tên rồi lao đến trước ánh mắt kinh dị của nữ tinh linh.

Phập...!một tiếng...

L*иg ngực của nữ tinh linh lập tức bị xỏ xuyên, máu tươi không ngừng phun ra khiến nàng yếu dần rồi mất mạng tại chỗ.

Bóng đen kia cũng vì thế mà hiện rõ trước ánh mắt tràn đầy tức giận của nhóm tinh linh thiếu nữ phía xa.

Nó hiển nhiên là một con thây ma cao cấp, rõ ràng thi đàn đông đúc như thi đàn thành phố Phúc Lâm không thể chỉ có một con thây cấp lĩnh chủ như con thây ma khổng lồ...

Tuy nhiên, khác với con thây ma khổng lồ có cơ thể to lớn đồ sộ, thì con thây ma kia lại gầy như que củi nhưng bù lại hai cánh tay của nó lại vô cùng sắc bén, có thể cắt đôi con Phi Điểu cũng như dễ dàng xỏ xuyên l*иg ngực gϊếŧ chết nữ tinh linh xấu số, rõ ràng nó là từ tốc độ hình thây ma tiến hoá mà ra.

Chỉ là nó lại tiến hoá sang một nhánh khác khi phía sau lưng nó lại mộc ra một đôi cánh da tựa như cánh dơi khiến nó có thể tự do bay lượn.

Không chút khách khí ném xác thiếu nữ tinh linh kia đi.

Con thây ma biết bay cười lên sanh sách đầy khıêυ khí©h liếc nhìn về phía đôi tinh linh thiếu nữ.

Trông thấy kẻ đã gϊếŧ chết đồng đội của mình lại khıêυ khí©h mình về phía mình, nhóm tinh linh thiếu nữ hiển nhiên không thể nhịn được lập tức xuất thủ.

Liên tiếp những mũi tên đen tuyền phá không lao đến con thây ma biết bay kia, mở màn cho một cuộc không chiến...

Bên kia trên đỉnh đầu thạch lang, mỹ phụ Huỳnh Dao trông thấy thi đàn đã có một con thây ma cao cấp khác ra tay, còn gϊếŧ chết người bên phe mình không nhịn được nhíu mày liếc nhìn Hồng Ánh.

Thấy thế Hồng Ánh đang ngồi chống càm khẽ nhếch mép cười lạnh nói...

- Gϊếŧ chết nó đi...

Nhận được mệnh lệnh của Hồng Ánh, Huynh Dao liếc nhìn con thây ma biết bay rồi lấy ra chiến cung lập tức từ trên đỉnh đầu thạch lang nhảy xuống...

Ngay lập tức một con Phi Điểu bay đến đón lấy Huỳnh Dao rồi phá không lao đến con thây ma biết bay phía xa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 246: Chiến thây ma biết bay
Bên dưới mặt đất...

Đàn thiết giáp ngưu dù có chút khù khờ những vẫn không ngu đến mức không hiểu rõ tình thế, khi thấy những con cự lực thây ma đang ép lui đội không quân Phi Điểu của huyết tộc, chúng lập tức lao đến muốn giải quyết những tên to xác này trước.

Bên kia đàn cự lực thây ma cũng cảm nhận được đàn thiết giáp ngưu đanh nhắm đến mình, chúng hiển nhiên không phải những con thây ma phổ thông không chịu nổi một kích kia, nên không chút sợ hãi gầm lên rỗi cũng đến đàn thiết giáp ngưu...

Hai đội quân to xát cứ thế lao vào nhau điên cuồng chiến đấu khiến khói bụi bay mù mịt.

Trên thiên không, con thây ma biết bay thể hiện đẳng cấp vượt trội của mình khi một mình chấp cả tiểu đội không quân của huyết tộc.

Đôi cánh dơi khẽ vỗ một cái bằng tốc độ đáng kinh ngạc nhẹ nhàng né tránh những mũi tên đang lao đến rồi lấy công làm thủ xông về phía tổ đội không quân.

Thấy thế những con Phi Điểu rõ ràng không giỏi cận chiến trên không nên lập tức lượn vòng né tránh, luôn duy trì một khoảng cách nhất định không để con thây ma biết bay tiếp cận.

Trên lưng những con Phi Điểu, những tinh linh thiếu nữ cũng không nhàn rỗi lập tức vươn cung bắn đến con thây ma biết bay nhằm ngăn cản nó.

Hắc tiễn không ngừng xé gió bay đi, cuộc hổn chiến trên thiên không diễn ra vô cùng căng thẳng.

Rõ ràng con thây ma biết bay dù chiến thế mạnh tuyệt đối những đôi ngũ không quan của huyết tộc lại đông hơn, còn chơi chiêu bài “thả diều” khiến kẻ thuần cận chiến như nó không thể nào tiếp cận được...

Ý thức được việc để tình hình như vậy tiếp diễn sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ cần lơ là một chút thì rất có thể sẽ bị bắn thành con nhím biết bay.

Con thây ma biết bay không truy đuổi theo đội không quân Phi Điểu nữa, mà đứng trên bầu trời lẵng lặng nhìn đội không quân phía xa rồi đột nhiên há cái miệng rộng khủng bố của mình ra.

Chất dịch mũ màu xanh lục từ bụng trào ra, chảy đầy khoang miệng của con thây ma biết bay.

Không một chút báo trước, con thây ma biết bay gồng mình phun chất dịch mũ màu xanh lục kia về phía đàn Phi Điểu, thể hiện mình cũng biết chơi tầm xa.

Chất dịch mũ màu xanh lục phá không lao đến rồi phát nổ, tạo thành một cơn mưa dịch xanh trút xuống tổ đội Phi Điểu bên dưới.

Thấy những tia nước xanh lục, tổ đội Phi Điểu dù không biết nó có tác dụng gì nhưng chắc chắn là không mấy tốt đẹp nên lập tức vỗ cánh bay đi tránh né cơn mưa kia.

Tuy nhiên không phải ai cũng may mắn như vậy.

Bên dưới mặt đất, con thiết giáp ngưu đại ca thể hiện trình độ thương thừa của mình húc bay một con cự lực thây ma đang lao đến, còn sẵn tiện đạp chết một con thây ma phổ thông đang bò dưới đất.

Bộ dạng tiểu nhân đắc ý liếc nhìn những con thiết giáp ngưu tiểu đệ đang dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình.

Như muốn thể hiện rõ, chuyện bị con thây ma khổng lồ một quyền đánh bay chỉ là một tai nạn, ngưu ca mà nghiêm tức thì mười con thây ma khổng lồ còn bị húc bay chứ nói gì một con.

Bất chợt xu...!một tiếng...

Ngưu đại đột nhiên cảm thấy mông mình rát rát, một cơn đau không hề nhẹ chuyền đến...

- Uaaa...!daaa...

Đau đớn gầm lên một tiếng, ngưu đại lập tức quay đầy nhìn lại bờ mông của mình thì phát hiện.

Lúc này, bờ mông đen tuyền cá tính của nó đang...!bốc lên một làn khói xanh mờ ảo.

Chất dịch xanh màu lục từ trên trời rơi xuống có tính ăn mòn cực mạnh, đã ăn mòn lớp giáp xác dày trên mộng của nó khiến mắt trâu ngấn lệ bi thương...

Bị kẻ khác đánh lén chỗ hiểm, ngưu đại hiển nhiên là tức giận liếc nhìn thiên không rống lớn.

- Ưuuu...

Từng tiếng trâu rống không ngừng vang lên như muốn nói.

Ngưu gia mà biết bay thì đừng có trách tại sao con chó lại sủa gâu gâu...

Trên bầu trời, đôi quân Phi Điểu cũng thấy được bờ mông bốc khói của ngưu đại , cũng nhưng mặt đất bên dưới đang bị ăn mòn, nên hiển nhiên không cần ai nói cũng ý thức được tác dụng của chất dịch mũ màu xanh kia, lập tức cảnh giác nhìn con thây ma biết bay.

Tuy nhiên, con thây ma biết bay không mấy để ý không ngừng phun ra chất dịch mũ ăn mòn kia về phía đội không quân.

Dần dần ép cho những con Phi Điểu phải không ngừng bay tán loạn né tránh...

Chỉ tội cho những kẻ bên dưới khi không dính phải một cơn mưa axit đúng nghĩa, phải cấp tốc bỏ chạy tránh xe chiến trường trên bầu trời kia.

Quả là sức mạnh tuyệt đối nghiền ép hết thải tất cả.

Bất chợt, một mũi tên cháy rực hắc hỏa phá không lao đến con thây ma biết bay đang phun nước miến kia.

Cảm nhận được tia nguy hiểm cực độ từ mũi tên hắc hỏa kia, con thây ma biết bay thoáng hoảng sợ cấm tốc lui lại tránh né.

Mũi tên hắc hỏa cũng xẹt qua người con thây ma, rồi như một ngôi sao băng uốn một đừng cong diễm lệ trên không trung mới cắm phập xuống đất.

Tuy nhiên khi cắm xuống mặt đất, mũi tên hắc hỏa không hề phát sinh biến hoá gì khác, chỉ có ngọn lửa đen quỷ dị cứ thế cháy sáng được một lúc rồi mới lụi dần đi để lại một mũi tên đen tuyền vô hại...

Thấy thế con thây ma biết bay khẽ nhướng mày.

Rõ ràng mũi tên hắc hỏa kia thanh thế vô cùng lớn nhưng cũng quá vô hại đi, vậy mà lúc nãy nó lại cảm nhận được sự nguy hiểm cực độ từ mũi tên kia...

Cảm thấy được sự quỷ dị bất thương của mũi tên, con thây ma biết bay vô cùng cần trọng nhìn về chủ nhân của mũi tên kia đang đứng phía xa.

Người đó không ai khác ngoài mỹ phụ Huỳnh Dao.

Lúc này Huỳnh Dao tựa như một tiên nữ hạ phàm lặng lẽ đứng trên lưng con Phi Điểu đó gió, áo khoát tung bay theo chiều gió, ánh mắt hờ hửng nhìn con thây ma trước mặt.

Trông thấy con thây ma biết bay đang cảnh giác nhìn mình.

Huỳnh Dao chỉ khẽ nhếch mép mĩm cười rồi nhẹ nhàng lấy ra một mũi tên rồi kéo căng dây cung.

Từ cánh bàn tay trắng ngần của Huỳnh Dao đột nhiên cháy bùng lên ngọn hắc hỏa, rồi dần dần nuốt nấy mũi tên biến nó thành một mũi tên cháy rực hắc hỏa vô cùng quỷ dị.

Xu...!một tiếng...!Huỳnh Dao buôn tay, mũi tên hắc hỏa phá không lao đến con thây ma biết bay phía xa.

Thấy thế con thây ma lập tức vỗ cánh né tránh mũi tên kia, rõ ràng trên bầu trời con thây ma biết bay có ưu thế tuyệt đối.

Tuy nhiên Huỳnh Dao cũng không phải dể chơi, dù không thể linh hoạt như con thây ma biết bay, nhưng nàng lại chiếm sức mạnh tuyệt đối.

Liên tiếp những mũi tên hắc hỏa không ngừng bay ra nhắm đến con thây ma biết bay khiến nó dù có cánh những cũng chỉ có thể dùng đôi cánh đó làm phương tiện để né tránh...

Xu...!xu...

Bất chợt từng tiếng xé gió không ngừng vang lên, những mũi tên đen tuyền đột nhiên phá không lao đến bắn vào lưng con thây ma biết bay.

Hiển nhiên, Huỳnh Dao không chỉ nắm giữ sức mạnh tuyệt đối mà còn có tiểu đệ.

Nhóm tinh linh thiếu nữ dĩ nhiên vô cùng thông minh, hơn hẳn đám trâu bò nào đó.

Khi thấy Huỳnh Dao dùng hỏa lực của mình áp chế con thây ma biết bay, các nàng không vội vàng xuất thủ mà lẳng lặng chờ đợi thời cơ đánh lén...

Kết quả dĩ nhiên là thành công mỹ mãn.

Con thây ma biết bay dù vô cùng nhanh, nhưng không phải thần vẫn không kịp né tránh tất cả những mũi tên bắn lén kia, bị không ít mũi tên bắn vào lưng khiến dịch mũ màu tím tựa như máu không ngừng chảy ra.

- Gàooo...

Đau đớn rống giận, con thây ma biết bay lập tức ý thức được đám ruồi muỗi chuyên đánh lén kia mới là đáng sợ nhất.

Những mũi tên hắc hỏa của Huỳnh Dao dù vô cùng đáng sợ, nhưng con thây ma biết bay hoàn toàn có thể né tránh, tuy nhiên nếu để những tinh linh thiếu nữ kia bắn lén thì sớm muộn gì con thây ma biết bay cũng bị bắn chết.

Chỉ là nhận thấy được vấn đề là một chuyện, còn có kịp thời giải quyết nó hay không lại là một chuyện khác.

Ngay khi con thây ma biết bay vừa định lao đến giải quyết nhóm Phi Điểu thì những mũi tên đang ghim trên lưng nó đột nhiên sáng lên những đạo phù văn quỷ dị.

Nhận thấy được nguy hiểm từ chính những mũi tên đang ghim trên lưng mình, con thây ma lập tức muốn rút chúng ra, tuy nhiên mọi chuyện đã quá trễ...

- Đùng...!đùng...!đùng...

Liên tiếp những tiếng nổ không ngững vang lên.

Gần mười mũi tên cắm trên lưng con thây ma biết bay dưới sự kích hoạt của phù văn trực tiếp phát nổ.

Con thây ma biết bay hiển nhiên là ăn đủ, khiến phần lưng của nó tổn thương nghiêm trọng, đôi cánh cũng bị ảnh hưởng không nhẹ chỉ có thể vỗ nhè nhẹ vô cùng yếu ớt khiến nó chầm chậm rơi xuống mặt đất.

Thấy thế Huynh Dao chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười rồi không chút thương xót vươn cũng bắn tơi...

Nhìn mũi tên cháy rực hắc hỏa đang lao đến.

Con thây ma biết bay lúc này đã không có khả năng né tránh, chỉ có thể ngạnh kháng.

Dù sâu trong tìm thức luôn mách bảo không được chạm vào ngọn lửa đen kia, nhưng tình thế nguy cấp con thây ma biết bay chỉ có thể vung lên cánh tay như một thanh cốt trảo đánh bay mũi tên hắc hỏa kia đi.

Tuy nhiên, ngay khi vừa chạm vào mũi tên cháy rực lửa đen kia.

Con thây ma biết bay rốt cuộc cũng hiểu được vì sao bản năng của loài thây ma lại kiên kỵ ngọn lửa đen kia đến vậy.

Dù một trảo của con thây ma biết bay có thể dể dàng đánh bay mũi tên hắc hỏa kia đi, nhưng cánh tay của nó cũng bị dính phải hắc hỏa...

Ngọn lửa đen vừa dính vào lớp da tím sẫm của con thây ma lập tức bùng chảy dữ dội như muốn thôn phệ hết thảy mọi thứ, dần dần nuốt lấy bàn tay của con thây ma.

Cảm nhận được sức mạnh cắn nuốt khủng kiếp không thể ngờ đến của ngọn hắc hỏa.

Con thây ma biết bay bất chấp đau đớn lập tức nắm lấy cánh tay của bản thân rồi trực tiếp bứt đứt cánh tay của mình ném ra xa...

Nhìn cánh tay của bản thân đang rơi xuống mặt đất phía xa, nhưng thể lửa vẩn không hề thiên giảm trực tiếp thiêu trụ cánh tay kia thành bụi phấn.

Con thây ma biết bay lúc này đã thành thây ma cụt tay không khỏi vừa giận vừa sợ, nhưng sâu bên trong ánh mắt lại ẩn chứa vô hạn sát ý...

Đối với hung thú hay thây ma thì cấp bật ngoài việc đem đến sức mạng thì còn đồng nghĩ với trí tuệ.

Thế nên con thây ma biết bay nhanh chóng nhận thấy hắc hỏa của nữ nhân kia chính là năng lực khắc chế tuyệt đối với cả thi tộc, nếu để nàng ta chứ tiếp tục phát triển chính là đại họa của cả thi tộc...

Tuy nhiên, con thây ma biết bay lại không có bản lĩnh dập tắt đại họa này.

Thế nên nó lập tức đưa ra một quyết định vô cùng sáng suốt, đó là quay đầu bỏ chạy tìm cơ hội báo tin cho những đại lão của thi tộc.

Không một giây chần chờ.

Con thây ma biết bay lập tức há miệng phun ra chất dịch mũ màu xanh về phía Huỳnh Dao nhằm cầm chân nàng lại tìm cơ hội bỏ chạy.

Tuy nhiên, chất dịch mũ kia chưa bay được đến đâu đã bị một mũi tên hắc hỏa thiêu trụ...

Thấy thế con thây ma biết bay tiếp tục há miệng một lần nữa, nhưng lần này không phải để phun nước miến mà để hấp thụ không khí từ bên ngoài.

Dần dần như một quả bóng bị thổi căn, cơ thể con thây ma biết bay cấp tốc bành trướng...

Thấy thế đàn Phi Điểu cảm thấy không thích hợp lật tức bay ra xa, tránh xa quả bóng đang ngày một phìn to kia.

Cùng lúc đó Huỳnh Dao cũng khẽ nhíu mày lập tức bắn một tên về phía con thây ma biết bay.

Đáng tiếc, mũi tên hắc hỏa chưa bay đến được người con thây ma thì Bùm...!một tiếng...

Con thấy ma biết bay đột nhiên phát nổ, chất dịch mũ màu xanh văng ra bốn phía khiến đàn Phi Điểu phải vô cùng chật vật mới tránh né được...

Lợi dụng lúc đó, một bóng đen từ phần xác còn lại của con thây ma đột nhiên lao ra như kim thiền thoát xác phá không bay đi về phía chân trời.

Thấy thế Huỳnh Dao lập tức muốn vươn cung muốn bắn hạ bóng đen kia, nhưng chỉ đành hạ xuống thở dài.

- Thây ma đúng là quỷ dị khôn lường...

- Xem ra ta đã quá chủ quan.

Bóng đen kia hiển nhiên chính là con thây ma biết bay hay chính xác hơn một phần của nó, còn trò phát nổ rồi bỏ chạy kia cũng tuyệt chiêu đào mạng của nó...

Thế nên tốc độ bỏ chạy khỏi phải bàn, Huỳnh Dao không có khả năng bắn trúng được nó.

Tuy nhiên Huỳnh Dao không thể bắn trúng không có nghĩa là không ai có thể bắn trúng.

Bằng...

Một tiếng súng nặng nề vang lên.

Một viên đan đỏ tươi như máu phá không lao đến bóng đen đang điên cuồng bay về phía chân trời rồi phập một tiếng...!trực tiếp bắn xuyên qua bóng đen kia khiến nó như diều đứt dây rơi bịch xuống đất.

Đứng trên lưng thành lang, Hồng Ánh gác cây súng nhắm to lớn được làm từ máu chùa chính nàng lên vai, khẽ nhếch mép cười khinh miệt nói.

- Gϊếŧ tộc nhân của ta thì đừng mơ đến chuyện bỏ chạy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 247: Mưu đồ của Huyết tộc
Bên dưới mặt đất...

Dưới sự oanh tạc của những con Địa Nham Tích, mặt đất bên ngoài thành phố Phúc Lâm cũng bị san thành bình địa.

Thậm chí một phần thành phố cũng chịu chung số phận triệt để biến thành phế tích, từng ngôi nhà bị đỗ sập.

Hàng nghìn con thây ma không bị nổ tan xác thì cũng bị thiêu cháy đến chết, nằm ngổn ngang khắp mặt đất.

Không chỉ thế, con thạch lang do Tiểu Tuyết hoá thân cũng đã tiếp cận thành phố Phúc Lâm.

Từ trên lưng thạch lang, hàng nghìn nữ lang vệ cùng các chiến sĩ bạch giác nhảy xuống đất, bắt đầu dàng quân tiến vào thành phố giải giáp thây ma.

Cứ thế trước sức mạnh của đại quân huyết tộc, thi đàn đông đảo hơn 1 triệu con bị tiêu diệt gần 1/3, còn lại đều đã bỏ chạy chỉ có một số vẫn ở lại trong thành phố chờ đại quân huyết tộc đến giải quyết.

Tuy nhiên, nguyên nhân chính dẫn đến sự sụp đỗ nhanh chóng của thi đàn thành phố Phúc Lâm, không chỉ đến từ sức mạnh có phần vượt trội của đại quân huyết tộc, mà còn là do thi đàn này quá...!gà.

Mặc dù đây chỉ là thời kỳ đầu của mạt thế, chưa ai rảnh đi phân chia thứ bật của thây ma hay dị sinh vật làm gì, huống chi cái game này phân chi theo cấp độ không phải luyện khí, luyện thể gì cả chỉ nhằm theo cấp độ là được không nhất thiết phải phân chia làm gì.

Tuy nhiên, để dễ dàng phân loại thành phần trong một trận quần chiến cũng như quan hệ trong một tộc đàn, thì đại khái vẫn có thể tạm thời chia ra làm ba tầng thứ.

Thứ thấp nhất là tầng thứ phổ thông hay còn gọi là lính quèn của một tộc đàn.

Điển nhìn nhất trong tầng thứ bật này là thây ma phổ thông, tộc đàn thú hoang hay thậm chí cả những chiến sĩ vừa mới ra đời của huyết tộc.

Đặc điểm dĩ nhiên là cấp độ không cao, tương tự như “lính” trong những tựa game đấu trường thời gian thực nào đó.

Thứ hai là tầng thứ tiến hoá, hiển nhiên là tiến hoá lên từ tầng thứ phổ thông.

Hiểu theo cách đơn giản giống như lính siêu cấp hay thiên vương chuỳ cũng trong những tựa game đấu trường thời gian thực nào đó.

Điển hình trong nhóm này không gì khác chính là bọn cự lực thây ma hay tốc độ hình thây ma đều là thây ma tiến hoá lên từ những thây ma phổ thông, hoặc là những con hung thú cao cấp nhưng không phải con đầu đàn.

Dĩ nhiên, các chiến sĩ thân kinh bách chiến sở hữu cấp độ khá cao của huyết tộc đều nằm trong nhóm này.

Cuối cùng không gì khác chính là cấp lĩnh chủ.

Sở hữu cấp độ cực cao, chiến lực tuyệt đối và thống trị cả một quần thể tộc nhân, là hero của cả team...

Những tên trong nhóm này không ai khác ngoài đám đại lão của huyết tộc như Trần Lâm hay Hồng Ánh...!Thi Hoàng và thuộc hạ hay con cẩu vương Trần Lâm đυ.ng độ trên vùng hoang nguyên...!đều thuộc nhóm này.

Mặc dù không chiếm số lượng lớn trong tộc đàn, nhưng nhóm lĩnh chủ không khác gì những kẻ thống trị, là vua là chúa giữ quyền uy tuyệt đối và cả sức mạnh tuyệt đối trong tộc đàn.

Thế nên mặc dù là một thi đàn cỡ lớn, nhưng lại không có nhiều thây ma cấp thống lĩnh chính là vấn đề của tộc đàn thây ma thành phố Phúc Lâm này.

Nếu tính luôn cả con thây ma liêm đao vừa mới gia nhập, thì số lượng thây ma cấp bật lĩnh chủ nắm giữ sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ có...!ba con.

Như thế là quá ít để có thể đối đầu với đại quân huyết tộc.

Nếu như đại quân huyết tộc đυ.ng phải thi đàn của Thi Hoàng hay thi đàn hùng cứ vùng duyên hải đang đối đầu với nhân loại ở pháo đài Viễn Đông thì chắc chắn sẽ không dể ăn như vậy.

Chỉ là cấp bật lĩnh chủ không phải muốn là có được, dĩ nhiên là trừ Trần Lâm đệ ruột của tác giả...

...

Bên trong một đống phế tích.

Hai thân ảnh có phần cao lớn đang lạnh lùng nhìn nhau, họ không ai khác chính là Tiểu Hắc và con thây ma khổng lồ.

Hiển nhiên trên thiên không, Huỳnh Dao đại chiến với con thây ma biết bay thì dưới mặt đất Tiểu Hắc cũng ác chiến với con thây ma không lồ không kém.

Thậm chí, trận chiến của hai ma thú hình người này còn có phần kịch liệt hơn, khiến cho một phần thành phố Phúc Lâm bị dư chấn của trận chiến san thành bình địa.

Dĩ nhiên đôi bên cũng bị thương không hề nhẹ.

Con thây ma khổng lồ toàn thân đầy thương tích, trên vai còn bị chém một nhát lớn để lại một vết thương vô cùng khủng bố lộ cả xương trắng bên trong, chất dịch màu tím tựa như máu không ngừng chảy ra...

Tiểu Hắc nhờ sự trợ giúp của vũ khí nên hiển nhiên chiếm ưu thế hơn rất nhiều, tuy nhiên vẫn không nhịn được phải cắm thanh cự phủ xuống đất làm điểm tựa đứng đó thở dóc, ánh mắt có phần kiên kỵ nhìn con thây ma khổng lồ trước mặt.

Rõ ràng, con thây ma khổng lồ không hổ với thể trạng to lớn không khác gì thành niên Hulk của mình, sức mạnh nhục thân của nó vô cùng lớn, có thể nói ngang cơ với Tiểu Hắc không chênh lệch quá lớn...

Bên kia, con thây ma khổng lồ cũng vô cùng kiên kỵ nhìn Tiểu Hắc, nhất là thanh cự phủ đen đúa trong tay này, chính thanh cự phủ kia đã khiến nó ăn không ít quả đắng...

Bất chợt Bùm...!một tiếng...

Con thây ma biết bay chơi trò “kim thiền thoát xác”, hấp khí bình to ra như một quả bóng rồi phát nổ...

Chất dịch mủ màu xanh có tinh ăn mòn văng ra bốn phía khiến đội không quân lần Huỳnh Dao kiên kỵ lui ra xa...

Lợi dụng lúc đó, không khác gì “nguyên anh” trong mấy truyền tu liên, phần xương sống gắn liền với đôi cánh và phần đầu của con thây ma biết bay phá không lao đi, bay về phía chân trời phía xa bỏ chạy...

Nhìn cái đầu lâu dính với phần xương sống đang vỗ cánh bay đi.

Con thây ma khổng lồ không khỏi tức giận gầm lên, nó đã bị bỏ lại...

Chỉ là con thây ma khổng lồ còn chưa tức giận được bao lâu, thì đồng bạn đang bỏ chạy kia cũng bị bắn chết, khiến nó không biết nên vui hay nên buồn.

Tuy nhiên, không phải chỉ có con thây ma biết bay bỏ lại nó.

Thực tế ngay từ đầu khi đại quan huyết tộc kéo đến, đồng đôi mới gia nhập của nó con thây ma liêm đao đã sớm chạy trước rồi...

Nguyên nhân rất đơn giản, con thây ma liêm đao chính là bị huyết tộc truy đuổi mới kéo tộc nhân chạy đến đây, giờ thấy lại kẻ thù đã đánh đến nó dĩ nhiên là phải chạy trước rồi.

Chỉ là xét theo một góc độ nào đó, chính con thây ma liên đao đã hại cả thi đàn thành phố Phúc Lâm này, khi kéo những vị ôn thần này đến đây.

- Gàooo...

Bị bỏ lại phía sau, con thây ma khổng lồ hiển nhiên là không vui vẽ gì, nó gầm lên một tiếng rồi quay đầu bỏ chạy.

Mặc dù số lượng tộc nhân trong thi đàn vẫn còn rất nhiều, phải gấp đôi đại quân huyết tộc, nhưng đó chỉ là những con thây ma phổ thông là pháo hôi trên chiến trường, sớm muốn gì cũng bị đại quân kia tiêu diệt.

Huống chi, thành phần cấp bật lĩnh chủ có thể tham chiến cũng chỉ còn mình nó, hiện tại đại thế đã mất con thây ma khổng lồ chưa ngu đến độ cố sống cố chết liều mạng.

Tuy nhiên, khi con thây ma khổng lồ vừa quay đầu thì một thanh cự phủ đen ngòm bổ xuống đã ngăn cản ý định đào tẩu của nó còn khiến nó hoảng sợ né tránh.

Khẽ nhếch mép mỉm cười, Tiểu Hắc gác cự phủ của mình lên vai lạnh giọng nói.

- Muốn chạy?

- Đừng có mơi.

Nói xong Tiểu Hắc tựa như một chiến thần giẫm nát mặt đất dưới chân tung người nhảy lên không trung mượn thể chém một rìu cực mạnh và đầu con thây ma khổng lồ...

Cảm nhận được sức ép khủng bố từ một bổ kia mang đến, con thây ma khổng lồ vừa giận vừa sợ gầm lên một tiếng lấy nhiều tin rồi vung quyền đánh trả.

Toàn bộ cơ thể bộc phát ra sức mạnh nguyên thuỷ tựa như một ma thần gián thế đánh đến một chém nặng tựa thái sơn áp đỉnh của Tiểu Hắc...

Đùng...

Một tiếng nổ giòn tan vang lên...

Quyền phong hung bạo đánh văng thái sơn đang đè xuống ra xa khiến Tiểu Hắc cũng bị đánh bay ra xa trượt dài trên mặt đất, ánh mắt có phần kinh dị nhìn con thây ma khổng lồ.

Ngược lại, con thây ma khổng lồ cũng không dể chịu gì, dù đã thành công đánh bay Tiểu Hắc cũng như ngạnh kháng một bổ kia, nhưng tổn tương mà nó phải chịu cũng không nề nhẹ.

Lúc này, cánh tay to lớn của con thây ma khổng lồ bắt đầu run lên nhè nhẹ đầy đau đớn, xương cốt bên trong chắc chắn đã bị một bổ kia đánh gãy khiến vết thương trên vai càng nghiêm trọng hơn không ngừng phun máu...

Bất chợt, một mũi tên cháy rực hắc hỏa đột nhiên lao đến bắn vào chân con thây ma khổng lồ.

Bị đánh lén, con thây ma khổng lồ không kịp né tránh bị mũi tên hắc hỏa kia bắn trúng.

Hắc hỏa lập tức bén vào chân con thây ma khổng lồ, rồi như lửa gặp xăng bùng cháy mạnh mẻ, dần dần nuốt mấy cả đôi chân con thây ma khổng lồ cháy lang đến phần eo.

Rõ ràng con thây ma khổng lồ này chậm chạp và thiếu quyết đoán hơn con thây ma biết bay rất nhiều và đó cũng là sai lầm chí mạng của nó.

Bị ngọn lửa đen thiêu đốt, con thây ma khổng lồ đau đớn vô cùng, ánh mắt đầy oánh hận nhìn về phía Tiểu Hắc.

Rõ ràng con thây ma khổng lồ không hề nghĩ mình chơi ngu, mà đang trách Tiểu Hắc chơi chó.

Đã chơi vũ khí rồi còn gọi đồng đội đến đánh lén.

Thấy thế Tiểu Hắc cũng khẽ nhíu mày về phía chủ nhân của mũi tên hắc hỏa kia.

Rõ ràng đang đánh hăng máu lại bị phá đám, Tiểu Hắc vô cùng không thích hành động đánh lén chơi không hề đẹp kia.

Chỉ là kẻ ra tay đánh lén con thây ma khổng lồ kia lại chính là Huỳnh Dao, lúc này đang đứng trên lưng một con Phi Điểu bay tới gần Tiểu Hắc.

Tuy nhiên khi thấy được ánh mắt khó chịu của Tiểu Hắc, Huỳnh Dao biết ngay chị đại này đang nghĩ gì khẽ bật cười lắc đầu nói.

- Đại nhân có lệnh, đánh hội đồng được thì tuyệt đối không chơi solo.

- Ta cũng bất đắc dĩ mà thôi.

Nghe Huỳnh Dao nói thế, Tiểu Hắc cũng chỉ có thể hừ lạnh thầm mắng tên nào đó.

Đúng là thượng bất chính thì hạ tất loạn, dạy gì không dạy lại đi dạy cho thuộc hạ chơi trò đánh hội đồng người khác, còn nói năng đường hoàn như vậy không hề có khái niệm đạo nghĩa giang hồ gì cả...

Chỉ khổ thân cho con thây ma khổng lồ từng làm bả chủ một phương, giờ lại bị ngọn hắc hỏa thiêu cháy chỉ còn lại một đống tro tàn.

Bên kia, con thây ma liêm đao “đen như mõm chó” sớm đã dẫn theo tộc nhân của mình cùng một lượng lớn thây ma của thành phố Phúc Lâm bỏ chạy.

Tiếp tục hình thành nên một thi triều cơ lớn bỏ chạy về hướng đông, tìm kiếm một lãnh địa nào đó của thây ma có thể đối đầu trước đại quân huyết tộc mà nương nhờ.

Ngược lại, đại quân huyết tộc cũng không quân tâm đến con thây ma liêm đao kia, cứ để cho nó dẫn theo thi triều bó chạy.

Thật tế, đây không phải lần đầu con thây ma liêm đao bất hạnh kia được “tha” như vậy, tính ra đã 6 lần nó trở thành con thây ma thống lĩnh cuối cùng còn sót lại có thể dẫn theo tộc nhân chạy trốn khi huyết tộc kéo đến.

Nguyên nhân dĩ nhiên chính là để dùng nó làm người dẫn đường tìm kiếm những tộc đàn thây ma lớn.

Cũng giống như huyết tộc, thi tộc có một liên kết vi diệu giữa những tộc nhân, có thể cảm nhận được tộc nhân ở xa.

Con thây ma liêm đao kia chắc chắn sẽ chạy đến những thi đàn hùng mạnh, như thế huyết tộc chỉ cần đi theo sau giải quyết chúng, mở ra một con đường dẫn đến thành phố Thanh Thuỷ lãnh địa xa xứ của huyết tộc, còn những thi đàn cỡ nhỏ thì sẽ từ từ giải quyết sao.

Nhìn thi triều đang ầm ầm bỏ chạy, con thạch lang khổng lồ không vội truy đuổi theo mà chạy đến bên cạnh thành phố Phúc Lâm...

Từ trên lưng của thạch lang, đại quân huyết tộc nhanh chóng leo xuống tiến vào trong thành phổ giải giáp thây ma còn sót lại bên trong.

Mục tiêu của huyết tộc chính là nhắm đến thành phố này, biến nó thành cứ địa quân sự của huyết tộc, vừa mở đường đến Thanh Thủy vừa tạo thành một phòng tuyết ôm trọn lấy vùng hoang nguyên phía trên, vì thế thu lấy những thành phố dọc đường đi là khá quan trọng.

Ngoài ra sau một trận ác chiến, đại quân huyết tộc cũng tử thương không ít, cần quét dọn chiến trường tạm thời thu lấy xác những chiến sĩ huyết tộc không may bỏ mạng rồi đem về Huyết Thành, cũng như chửa thương cho những chiến sĩ bị thương.

Thành phổ mà không ai trong huyết tộc biết tên này chính là nơi dừng chân thích hợp nhất, ngày may lại tiếp tục viễn chinh cũng không muộn.

Hồng Ánh cũng nhảy xuống đất hội hợp cùng đám người Tiểu Hắc, dẫn đầu đại đội Huyết Lang cùng Bạch Giác tiến vào bên trong thành phố.

Con thạch lang rống lên một tiếng rồi vỡ vụn để lộ ra một dáng hình yểu điệu bên trong, không ai khác chính là Tiểu Tuyết lúc này đang cầm trên tay một bia đá phong cách cổ xưa.

Liếc nhìn Tiểu Hắc đang ung dung đứng một bên, Tiểu Tuyết có chút hậm hực nói.

- Lần sau đến lược tỷ, ta không làm công cụ chuyên chở nữa đây.

Nghe thấy Tiểu Tuyết thế, Tiểu Hắc không hề nói gì chỉ ngước lên nhìn trời, nhìn mây.

Thấy thế Tiểu Tuyết tức giận lập tức rút ra Song Đao Huyết Nguyệt của mình lao đến muốn solo với Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc dù thụ thương những cũng không kém cạnh lập tức lấy ra cự phủ đánh đến.

May thay trước khi nội bộ huyết tộc lục đυ.c thì một con Phi Điểu đã xà xuống, một tinh linh thiếu nữ vội vàng nhảy xuống lưng phi điều báo cáo.

- Hồng Ánh tướng quân, phát nhiên một thôn trang của nhân loại gần đây.

Nghe thấy tinh linh thiếu nữ kia báo cáo, Hồng Ánh khẽ nhướng mày, nàng thật sự không ngờ ở nơi đây vẫn còn có nhân loại có thể tồn tại.

Tuy nhiên rất nhanh Hồng Ánh đã mỉm cười quỷ dị phân phó.

- Được rồi Tiểu Tuyết, có chuyện cho nàng làm đây.

- Nàng mau dẫn theo một tiểu đội đến đó bắt đám nhân loại kia đi.

- Nhớ ta muốn đem họ về bổ xung dân số cho Đại Ca thành đi...!thế nên nhẹ tay một chút...

- Đừng để chúng chết...

Nghe thấy có công ăn chuyện làm...

Tiểu Tuyết hiển nhiên vui vẽ, làm mặt quỷ với Tiểu Hắc rồi nhanh chóng dẫn theo các chiến sĩ huyết tộc tiến đến thôn trang kia, cũng chính là khu trú ẩn nhỏ của Tôn Vũ.

Nhìn Tiểu Tuyết vô cùng vui vẽ dẫn theo nhóm chiến sĩ huyết tộc tiến đến thôn trang nhỏ trong bìa rừng kia.

Hồng Ánh chỉ khẽ nhếch mép mỉm cười không mấy quan tâm, ánh mắt chỉ tràn đầy huyết sắc nhìn về phía đông, nơi một thành phố khác đang lặng lẽ đứng đó.

Phía sau đại quân huyết tộc, một cánh rừng lá đỏ bằng tốc độ kinh người đang cấp tốc phát triển chầm chậm đuổi theo đại quân viễn chinh.

Ma trảo của huyết tộc rốt cuộc cũng đã vươn ra dần dần mò đến thành phổ Thanh Thủy, thậm chí cả Vũng Hải...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 248: Âm mưu của La Thiên
Trở về với đại căn cứ Vũng Hải!

Sau một đêm dài yên tĩnh, ánh mặt trời rốt cuộc cũng ló dạng xua tan đi đêm tối.

Chỉ là ở một nơi nào đó, với những kẻ nào đó, đêm tối chỉ vừa mới bắt đầu!

Tổng bộ Băng Thiên hội, trong phòng riêng của hội trưởng Băng Thiên hội La Thiên, không ngừng vang lên những tiếng đập vỡ cùng chửi bới.

Sau một đêm tịnh dưỡng!

Thương binh La Thiên rốt cuộc cũng tạm xem là hồi phục, dù sao bản thân La Thiên cũng là một người chơi cao cấp, có sức sống vô cùng mãnh liệt lại được hồi phục dược tề của hệ thống cứu chửa nên đã quá cơ nguy kịch.

Tuy nhiên, khi lấy lại được ý thức cũng đồng nghĩ với việc La Thiên phải đối mặt với hiện thực tàn khốc.

Hắn bị Trần Lâm hạ đo ván suýt thì bỏ mạng tại chỗ, nếu không phải Ngô Bình ra tay thì sợ là đã về với ông bà, ấy vậy mà hung thủ Trần Lâm lại không hề bị gì.

Mặt mũi này xem như La Thiên mất sạch, thậm chí còn không ít kẻ ác ý đồn thổi Trần Lâm sẽ là người thay thế La Thiên trở thành một trong tam đại cự đầu khi La Thiên rời đi.

Cục tức này, uất ức này, người khác có thể nhịn nhưng La Thiên thì không.

Một quyền đánh xuống, cái bàn xấu số bên cạnh trực tiếp bị đánh nát.

La Thiên ánh mắt sắc lạnh gần như kết băng liếc nhìn toàn trường lạnh giọng nói.

- Mau nói cho ta biết tên khốn kia đang ở đâu.

- Bộ các ngươi câm hết rồi sao?

Cảm nhận được độ lạnh trong lời nói của La Thiên, cũng như nhiệt lượng rực cháy trong ánh mắt của hắn.

Toàn trường, hiển nhiên đều không phải kẻ dại dột đồng loạt câm như hến không ai nói câu nào.

Chỉ có Triệu Hùng, tâm phúc đắc lực nhất của La Thiên mới giám đứng ra cắn răng nói.

- Lão đại, tên Trần Lâm kia có Liễu Mộng Điệp chống lưng, thực lực bản thân lại không tệ.

- Đến cả Lôi đại nhân cũng phải cân nhắc khi đánh nhau với hắn, đủ thấy Trần Lâm là một tên khó chơi.

- Dù sao chúng ta cũng sắp rời khỏi đây, hay là ta bỏ qua chuyện hiểu lầm này đi!

- Bảo qua, mặt mũi này ngươi nói là sao ta có thể bỏ qua cho được.

Vừa nghe Triệu Hùng nói muốn bỏ qua cho Trần Lâm, La Thiên đã tức giận đập bàn hét lên.

Cục tức này La Thiên hiển nhiên không thể nuốt trôi.

Tuy nhiên sau một lúc suy nghĩ, La Thiên đành đau khổ thở dài chấp nhận nuốt cục tức này xuống.

Triệu Hùng nói không sai, Trần Lâm không phải khúc xương dễ gặm, nếu không thì không cần đến họ chính bản thân Lôi Thành đã xuất thủ trấn ấp Trần Lâm ngay tại chỗ rồi.

Tuy nhiên, Lôi Thành lại không có khả năng làm được việc đó mà chọn cách tạm hoàn hoảng với Trần Lâm.

Đủ để thấy được Trần Lâm không dễ chơi, Băng Thiên hội kẻ sắp phải “lên đường tòng quân” dây vào Trần Lâm là trăm hại nhưng lại không có nỗi một lợi nào.

Nhắm mắt bỏ qua chút xích mích kia là tốt nhất.

Khẽ thở dài một tiếng Là Thiên lắc đầu nói.

- Lão Triệu nói không sai, chứ tạm thời tha cho tên nhóc kia trước đi.

Thấy La Thiên rốt cuộc cũng đã thông suốt, Triệu Hùng thoáng vui mừng nói.

- Đại nhân anh minh.

- Tuy nhiên ngài cũng không cần phải quả lo lắng, tên Trần Lâm coi trời bằng vung kia đã xích mích không nhỏ với Lôi Thành.

- Sớm muộn gì Lôi Thành cũng xử đẹp hắn, không cần đến chúng ta.

Nghe Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng khẽ gật đầu mỉm cười.

Quả thật tuy tại hiện trường đã dàn xếp ổn thỏa, nhưng thực tế Lôi Thành đã ghim Trần Lâm, sớm muộn gì cũng sẽ cho con ngựa hoang như Trần Lâm vào khuôn khổ hoặc là lên bàn nhậu.

Không cần Băng Thiên hội phải nhọc lòng.

Bất chợt như cảm nhận được gì đó, La Thiên đột nhiên biến sắc ánh mắt đầy sát ý liếc nhìn toàn trường.

Thấy thế đám đại lão của Băng Thiên hội đều hoảng sợ lui lại, không hiểu La Thiên uống nhằm thuốc gì, mới vừa rồi còn vui vẻ thoáng cái đã biết sắc còn nổi lên sát ý nhằm vào bọn họ.

Tuy nhiên tia sát ý của La Thiên không kéo dài lâu, thoáng cái đã biến mất đột ngột không khác gì lúc nó đến.

Thấy thế Triều Hùng khẽ tiến đến nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân ngài có chuyện gì sao?

Tuy nhiên La Thiên không hề trả lời chỉ trầm ngâm một lúc rồi nói.

- Đi cùng ta vào nội thành một chuyến, ta cần gặp Lôi thiếu gia!

Nghe thấy La Thiên đột nhiên đòi đi nội thành, còn muốn gặp Lôi thiếu gia.

Triều Hùng không giấu nổi vẽ kinh ngạc rồi như nghĩ ra điều gì đó lo lắng nói.

- Đại nhân không thể, chuyện này không thể động đến Lôi thiếu.

Tuy nhiên, La Thiên không hề nghe chỉ lạnh lùng liếc nhìn Triều Hùng rồi nhìn lại những kẻ khác trầm giọng nói.

- Triệu Hùng ở lại, còn các ngươi lui ra hết đi.

Nghe thấy La Thiên muốn đuổi hết mọi người đi, chỉ để lại Triệu Hùng.

Đám đại lão Băng Thiên hội đều ý thức được La Thiên đang muốn bàn chuyện cơ mật với Triệu Hùng nên không chút dị nghị chầm chậm rút lui.

Thấy mọi người đã đi hết, Triệu Hùng không nhịn được liếc nhìn La Thiên nhỏ giọng hỏi.

- Đại nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

- Sao ngài lại đổi ý muốn đối phó Trần Lâm.

Nghe thấy Triệu Hùng nhắc đến Trần Lâm, La Thiên nghiến răng nghiến lợi nói.

- Băng Tâm của ta bị mất rồi.

- Băng Tâm bị mất, làm sao có thể không phải nó luôn bên cạnh ngài sao?

Nghe đến hai từ Băng Tâm, Triệu Hùng không giấu nỗi kinh ngác hét lên.

Tuy nhiên, La Thiên chỉ lắc đầu lấy sợi dây chuyền đang đeo trên cổ ra.

Sợi dây chuyền không có gì đặc biệt thuần một màu bạc, chất liệu chắc có lẽ cũng là bạc, chỉ là trên mặt của sợi chuyền lại trống không.

Liếc nhìn mặt dây chuyền trống không, hiển nhiên trước kia chính là để Băng Tâm mà La Thiên nói đến những giờ đã bị mất đi.

Triệu Hũng không khỏi kinh sợ nói.

- Băng Tâm thực sự mất rồi, rốt cuộc là do ai làm?

- Không lẽ là Trần Lâm.

Nghe thấy Triệu Hùng nói thế, La Thiên cũng gật đầu lạnh giọng nói.

- Không phải hắn thì ai vào đây.

- Lúc đánh nhau, hắn đã phát hiện ra ta tạo ra băng nhờ trang bị.

- Rất có thể hắn đã lợi dụng lúc ta ngất xỉu ra tay trộm lấy Băng Tâm.

Nói đến đây La Thiên vô thức nhớ đến một vỗ nơi l*иg ngực mình của Trần Lâm, chắc chắn chính lúc đó hắn đã lấy đi Băng Tâm.

Đến nước này Triệu Hùng cũng không còn cách nào khác đành thở dài nói.

- Vậy là ngài định lợi dụng Lôi thiếu gia kích động mâu thuẫn giữa Vũng Hải và Trần Lâm.

Người khác không biết nhưng Triệu Hùng biết rõ.

Băng Tâm kia không chỉ là trang bị tím độc nhất của La Thiên mà còn là nền tảng của Băng Thiên hội, nhờ nó mà La Thiên có thể phát động được băng thuật và cũng nhờ nó mới có Băng Thiên hội ngày nay.

Nếu không có Băng Tâm một trang bị tím độc nhất trấn áp, Băng Thiên hội có đến Quân Phương thành cũng khó lòng an ổn làm cự đầu một phương được.

Thế nên bằng mọi giá phải đem Băng Tâm về.

Biết rõ tính nghiêm trọng của vấn đền, La Thiên trầm trọng gật đầu nói.

- Phải ta chính là muốn lợi dụng Lôi thiếu.

- Lôi thiếu gia nổi tiếng háo sắc, nhất là rất mê luyến những nữ người cao cấp.

- Để hắn biết được nữ nhân bên cạnh Trần Lâm kia chắc chắn sẽ tìm đến cửa.

- Lúc đó, với tính khí của Trần Lâm chắc chắn sẽ ra tay, Lôi thiếu mà có mệnh hệ gì chắc chắn Lôi Thành sẽ phát điện trả thù Trần Lâm.

- Lợi dụng lúc đó chúng ta sẽ âm thầm gϊếŧ chết hắn lấy lại Băng Tâm.

Nghe thấy mưu kế của La Thiên!

Triệu Hùng cũng không còn cách nào khác tốt hơn đành gật đầu cùng với La Thiên vội vàng rời Băng Thiên hội tiến đến cổng thành to lớn dẫn vào nội thành.

!

Ngược lại, bên trong ngôi nhà nhỏ của mình.

Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết nhìn đã rơi vào âm mưu to lớn của kẻ khác, chỉ châm châm nhìn vào đĩa thức ăn trước mặt.

Đó là một đĩa thịt xào chua ngọt vô cùng bắt mắt và tác giả của nó không ngờ chính là mỹ phụ đẫy đà mũn mĩm Trương Tố Nga.

Cắn một miếng thịt xường, hương vị chua chua ngọt ngọt lang tỏa khắp khoảng miệng khiến Trần Lâm thích thú mỉm cười híp mắt.

Không ngờ Trương Tố Nga lại có biệt tài nấu ăn, đúng là đi mong gót sắt không tìm thấy, khi gặp được lại chẳng tốn công.

Dĩ nhiên Trương Tố Nga không phải chỉ biết nấu ăn, hỏi rõ mới biết thì ra nàng là quản gia cho nhà của Thái Văn Cơ ngày trước, tình cảm với Thái Văn Cơ dĩ nhiên là vô cùng sâu đậm có thể nói là thân như mẹ con.

Thế nên người Thái Văn Cơ muốn đưa đi khỏi Vũng Hải nhất, có lẻ chính là Trương Tố Nga đây.

Liếc nhìn Trần Lâm đang ăn như ma đói đầu thai, Trương Tố Nga khẽ mỉm cười nói.

- Ta chỉ biết nấu chút đồ ăn hằng mà thôi, nếu ngài thích sau này ta sẽ học thêm mấy món.

Lâm Tố Nga rất có tài nấu nướng và bản thân nàng cũng rất thích nấu ăn, thức ăn nàng làm ra hiển nhiên là vô cùng ngon miệng.

Nhưng trước đây nàng đều nấu ăn cho gia đình, mấy món nàng biết đều cũng chỉ gói gọn trong phạm vị đó, nếu muốn phát triển thiên phú của mình nàng cần học hỏi thêm.

Tuy nhiên, đây là mạt thế không ai rảnh đâu mà đi học nấu ăn làm gì, may thay Trương Tố Nga lại gặp đúng Trần Lâm.

Khẽ gật gật đầu Trần Lâm không chút để ý nói.

- Nàng rất có thiên phú, sau này chức bếp trưởng sẽ giao lại cho nàng.

- Thằng nào đυ.ng đến nàng cứ nói với ta.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga chỉ cười trừ.

Nhìn thân hình có phần mũm mĩm của Trương Tố Nga đủ hiểu nấu ăn chính là sở thích của nàng, trong hoàng cảnh mạt thế này Trần Lâm có thể cho phép nàng làm công tác nấu ăn đã xem như gánh cục nợ đời rồi.

Chuyện bảo kê gì đó Trương Tố Nga không hề nghĩ đến.

Tuy nhiên Trương Tố Nga không hề biết rằng, câu nói kia Trần Lâm không hề nói chơi và nàng cũng càng không biết rằng mình đã được một trong những kẻ quyền lực nhất tinh cầu này bảo kê.

Bất chợt cửa phòng ăn mở tung ra, nhóm người Long Ngữ Yên cũng đã thức giấc chầm chậm đi và phòng bếp.

Thấy Trần Lâm đã có mặt từ trước, Phó Mỵ Nương bao gan nhất đứng ra cười nói.

- Ngài cũng thật lợi hại vừa mới nghe mùi đã có mặt.

Quả thật Trần Lâm thức sớm như vậy là vì ngửi thấy hương thơm thoang thoảng khi Trương Tố Nga nấu ăn nên mới mò xuống đây, trước cả nhóm người Long Ngữ Yên.

Bị nói trúng tim đen, Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên cười nói.

- Quả thật tài nấu ăn của Tố Nga rất ngon.

- Sau này cái bụng của ta đều trông cậy vào nàng.

Nghe Trần Lâm nói thế, Trương Tố Nga đang chuẩn bị bát đĩa cho nhóm người Long Ngữ Yên cũng không nhịn được mỉm cười e thẹn.

Ngồi vào bàn ăn, thấy một bàn toàn là thịt, Hàn Thiên Lam từng là tổng tài của một đại công ty lớn cũng không nhịn được cười nói.

- Hôm nay thật là xa xỉ nha.

Một bàn đầy thức ăn kia đa phần là thịt và trái cây đến từ huyết tộc.

Tuy trong mắt Trần Lâm không đáng là bao, nhưng đây là mạt thế bàn thức ăn kia hoàn toàn có thể xem như bàn tiệc.

Nghe thấy Hàn Thiên Lam hỏi đến, Trương Tố Nga chỉ biết lắc đầu cười khổ nói.

- Là do đại nhân yêu cầu, ta cũng không biết làm sao hơn.

Nhận được câu trả lời của Trương Tố Nga, Hàn Thiên Lam liếc nhìn Trần Lâm thầm than.

- Tên này đúng thật là phá gia chi tử, bàn thức ăn này có thể đổi lấy không ít lôi tệ.

- Đại Ca thành thật là giàu có nha!

Bất chợt, như cảm nhận được gì đó, Long Ngữ Yên khẽ nhíu mày hỏi.

- Văn Cơ đâu, thường ngày nàng ấy luôn thức dậy rất sớm mà.

Nhắc đến Thái Văn Cơ mọi người đều khẽ giật mình vô thức liếc nhìn Trần Lâm.

Thái Văn Cơ sở hữu năng lực ẩn tàng, thế nên nàng vô thức đều khiến người khác ít chú ý đến bản thân.

Tuy nhiên, vừa dọn qua nhà mới mà Thái Văn Cơ lại đột nhiên không xuất hiện thì tên chủ nhà nhất định có vấn đề.

Liếc nhìn ánh mắt cả mọi người đang đổ dồn về phía mình, Trần Lâm khóc không ra nước mắt phun ra cục xương đang gặm hét lớn.

- Các ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì, ta không có làm gì cả, ta bị oan.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 249: Phiền phức của Vũng hải
Liếc nhìn bốn ánh mắt như muốn gϊếŧ người đang nhìn về phía mình.

Trần Lâm nuốt xuống miến thịt trong miệng rồi hồn nhiên nói.

- Các nàng nhìn ta làm gì, bộ mặt ta dính gì sao?

Nghe Trần Lâm ngu ngơ hỏi, cả nhóm người Long Ngư Yên đều khẽ nhìn nhau có xúc động muốn cho ông chủ mới này một trận.

May thay trước khi đôi bên phát sinh xung đột không đáng có, thì cánh cửa nhà ăn một lần nữa mở ra.

Thái Văn Cơ lông tóc không chút tổn thương chầm chậm bước vào phòng ăn nhìn mọi người cười nói.

- Chào mọi người, thật ngại quá ta thức dậy hơi trễ, khiến mọi người phải đợi lâu.

Thấy Thái Văn Cơ xuất hiện Long Ngữ Yên mới thở ra một hơi.

Xem ra bản thân nàng đã nghĩ nhiều, Trần Lâm thật sự muốn chiêu mộ người tài cho Đại Ca thành, không hề có ý đồ gì khác.

Phó Mỵ Nương vô cùng nhanh nhẹ tiến đến kéo Thái Văn Cơ ngồi xuống ghế cười nói.

- Không có gì, chỉ là thấy tỷ lâu quá không đến chúng ta lo lắng xảy ra chuyện.

Nghe Phó Mỵ Nương nói thế, Thái Văn Cơ chỉ cười nhạt liếc nhìn Trần Lâm ý vị thâm trường nói.

- Mọi người nghĩ nhiều rồi, người tốt như Trần đại nhân đây làm sao có thể làm gì chúng ta.

Đang ăn bị người ta nói móc, Trần Lâm không biết phải làm gì hơn đành hừ lạnh một tiếng, quyết tâm tối nay sẽ trả thủ.

Tuy nhiên Thái Văn Cơ lại liếc nhìn Trần Lâm đột nhiên hỏi.

- Ngài có kế hoạch gì không.

Nghe thấy thế Trần Lâm liếc nhìn bốn người Long Ngữ Yên rồi nhìn lại Thái Văn Cơ lắc đầu nói.

- Kế hoạch cụ thể thì không có, nhưng hướng đi thì đã có tính toán rồi.

- Cũng không có gì phức tạp, đợi khi chuyện kia làm xong ta sẽ dẫn các nàng rời khỏi Vũng Hải.

- Ngài có lòng tin phá được vòng vây của Thái Trọng.

Thái Văn Cơ có chút lo lắng nói, dù sao Thái Trọng cũng nắm giữ một lượng lớn quân đội, đột phá vòng vây xông ra ngoài là không dễ.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt nói.

- Không phải ta có lòng tin hay không, mà là ta chắc chắn sẽ làm được.

Nghe Trần Lâm tự tin như vậy Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu không hỏi gì thêm.

Bởi lẽ lúc này nàng đã không còn là Thái Văn Cơ trước đây, mà đã trở thành một Thái Văn Cơ khác, một người hoàn toàn tin tưởng Trần Lâm vô điều kiện.

Ngồi ngay bên cạnh, bốn người Long Ngữ Yên không hiểu chuyện gì, chỉ đột nhiên phát hiện Thái Văn Cơ và Trần Lâm trở nên thân thiết lạ thường.

Bất chợt sau một lúc trầm ngâm, Thái Văn Cơ đột nhiên liếc nhìn Long Ngữ Yên nhỏ giọng nói.

- Long tỷ, khi nào ăn xong tỷ đi theo ta làm chút việc.

Nghe thấy Thái Văn Cơ đột nhiên muốn mình đi theo nàng là gì đó, Long Ngữ Yên chợt cảm thấy ngờ ngợ.

Trong mắt Thái Văn Cơ, việc bảo vệ cho nhóm người Lâm Tố Nga là quan trọng nhất, bình thường nàng sẽ không để Long Ngữ Yên rời xa họ mới phải.

Tuy nhiên, Long Ngữ Yên lại không nghĩ nhiều khẽ gật gật đầu nói.

- Được.

Chỉ có Trần Lâm đang ngồi ăn đột nhiên cảm thấy lạnh sóng lưng, không nhịn được run tay là rớt khúc xương đang gặm xuống sàn nhà.

Hơn ai hết Trần Lâm biết rõ Thái Văn Cơ muốn Long Ngữ Yên đi làm gì, nói trắng ra là muốn tách riêng Long Ngữ Yên ra để Trần Lâm ra tay.

Chỉ là Thái cô nương này cũng quá tích cực đi, Trần Lâm mới vừa “trích huyết” với nàng tối qua xong, giờ lại chơi thêm một Long Ngữ Yên nữa quả là có chút bóc lột đi.

Bộ không cho người ta nghỉ ngơi sao!

.

!

Bên giới tầng hầm của toà nhà.

Trần Lâm ngồi bịch dưới đất thở như chó, nào còn bộ dạng oai phong lẫm liệt của huyết tổ đại nhân.

Bên cạnh Trần Lâm không ai khác chính là Thái Văn Cơ và Thu Thảo, hai đại trí giả của team đang lặng nhìn cái huyết kén to lớn trước mặt.

- Thật là một năng lực kỳ dị.

Nhìn cái huyết két to lớn trước mặt, Thái Văn Cơ không nhịn được lắc đầu than thở.

Đứng ngay bên cạnh nàng, Thu Thảo lúc này đã thấy Thái Văn Cơ thuận mắt hơn nhiều nên cũng gật đầu nói.

- Phải trích huyết của đại nhân đúng là một năng lực kỳ dị.

- Mặc dù khá giống với khả năng lây nhiễm như của thây ma, nhưng rõ ràng là cao cấp hơn rất nhiều!

Nghe thấy thế, Thái Văn Cơ cũng khẽ gật đầu rồi liếc nhìn Trần Lâm lúc này mặt đã xanh như tàu lá cười nói.

- Tuy nhiên, khuyết điểm của nó lại là số lượng.

- Không phải đâu, là do tên kia yếu thôi, hi! hi!

Thu Thảo khẽ mỉm cười khinh bĩ nói.

Nghe thấy thế Thái Văn Cơ cũng không nhịn được bật cười.

Giờ tên nào đó kia đúng là đang yếu thật.

Ngồi dưới đất thở không khác gì một con chó bị đuổi đánh!

Trần Lâm nghe hai người Thu Thảo thì thầm to nhỏ hiển nhiên là nói xấu mình không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, thề sẽ trả mối thù này.

Tuy nhiên Trần Lâm không hề biết rằng, kết hoạch điên cuồng “trích huyết” đã được Thái Văn Cơ nghĩ trong đầu.

Tương lai chỉ sợ Trần Lâm đến cả cơ hội đứng vững cũng không có, nói gì đến chuyện trả thù.

Bất chợt Yến Nhi vội vàng chạy xuống thông báo.

- Đại nhân Liễu Mộng Điệp tìm ngài.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đột nhiên muốn tìm mình, Trần Lâm không nhịn được nhíu mày nói.

- Bảo nàng ta đợi một lúc, ta sẽ ra ngay.

Nói xong Trần Lâm khẽ hít sâu một hơi, cố gắn đứng dậy.

Tuy nhiên, Thu Thảo đã nhanh tay dìu Trần Lâm đứng lên rồi nhỏ giọng nói.

- Đại nhân, ngài vừa mới trích huyết xong còn trong giai đoạn suy yếu, hay là để ta đi gặp nàng ta.

Đứng một bên Thái Văn Cơ cũng ý thức được vấn đề của trích huyết lo lắng nói.

- Là Văn Cơ suy nghĩ không chu toàn.

Nghe thấy thế, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn hai bà chị vừa không tiếc lời trêu chọc mình lúc nãy cười nói.

- Ta chỉ đi gặp Liễu Mộng Điệp nói chuyện mà thôi, không phải đi đánh nhau, các nàng không cần phải lo lắng.

- Huống chi đây là địa bàn của chúng ta thì sợ gì nàng ta.

Nói xong Trần Lâm không chút sợ hãi đi lên tầng trên gặp Liễu Mộng Điệp, xem nàng ta tìm mình có chuyện gì.

Thấy thế hai người Thái Văn Cơ và Thu Thảo đều khẽ nhìn nhau.

Không còn cách nào khác, Thái Văn Cơ do thân phận đặc biệt đành ở dưới tầng hầm lẩn trốn, còn Thu Thảo thì vội vàng chạy theo Trần Lâm.

Bên trong phòng khách.

Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày uống từng ngụm trà chờ đợi.

Ở ngoại thành này, kẻ dám để Liễu Mộng Điệp phải chờ đợi kiểu này chắc chỉ có mình Trần Lâm dám làm, mà đây lại không phải là lần đầu.

Nếu không phải có chuyện cần Trần Lâm ra tay, Liễu Mộng Điệp thật sự muốn đốt nhà.

Tuy nhiên, thái độ của Liễu Mộng Điệp với Trần Lâm vẫn có thể khiến nhiều người từng biết nàng phải ngạc nhiên trợt mắt há mồm thật.

Bởi lẽ, nếu là người khác Liễu Mộng Điệp đã sớm đốt nhà từ lâu, chứ không phải chỉ là muốn mà vẫn ngồi đó chờ đợi.

Quả thật từ lúc gặp nhau đến giờ, Liễu Mộng Điệp luôn có xung hướng bao che cho Trần Lâm, mặc dù đã tường tính kế với Trần Lâm nhằm kéo Thu Thảo về phía mình, nhưng trên cơ bản dù lúc đó Trần Lâm có gϊếŧ chết La Thiên thật, thì chỉ cần Liễu Mộng Điệp còn thở thì không ai đυ.ng được đến Trần Lâm, không khác gì chọc cho thằng nhóc làm bậy nhưng đã sớm cho nó một kim bài miễn tử.

Tuy nhiên nguyên nhân của nó thì trừ tác giả ra thì không một ai biết, nhưng có thể chắc chắn ngồi mỗi mòn chờ đợi kiểu này Liễu Mộng Điệp đang rất giận.

May thay trước khi ly trà trong tay sắp bị Liễu Mộng Điệp bóp nát thì Trần Lâm cùng Thu Thảo cũng đã có mặt.

Liếc nhìn khuôn mặt đầy nộ hỏa của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm mỉm cười như không có chuyện gì nói.

- Liễu tỷ tỷ mới có một buổi tối không gặp mà sáng sớm đã tức tốc đến đây tìm ta rồi!

- Không lẽ nhớ nhung ta đến vậy sao?

Nghe thấy Trần Lâm lại ba hoa, Liễu Mộng Điệp mỉm cười như muốn gϊếŧ người nói.

- Nhớ nhung cái đầu ngươi.

- Vũng Hải gặp đại phiền phức rồi, ta không có thời gian đùa với ngươi đâu.

Thấy Liễu Mộng Điệp mặt không đổi sắc, Trần Lâm biết nàng không nói chơi nhỏ giọng hỏi.

- Vũng Hải gặp đại phiền phức?

- Như vậy chúng ta còn không mau chạy thôi, tỷ chờ ta một chút ta lập tức dọn đồ.

Nhìn bộ dạng chuẩn bị bỏ chạy vô cùng nghiêm túc của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp thật lòng muốn cho tên này một đạp, những may thay nàng vẫn giữ được bình tỉnh nói.

- Phía tây Vũng Hải phát sinh một số biến động không nhỏ.

- Đầu tiên là thành phố Thanh Thủy đột nhiên biết thành một biển sương mù vô cùng quỷ dị.

- Đội tuần tra có cử một số người vào đó điều tra nhưng đều biệt vô âm tính.

- Vũng Hải cũng đành liệt nó vào khu vực cấm chờ điều tra.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nhắc đến thành phố Thanh Thủy, ánh mắt Trần Lâm khẽ động nhưng ngoài mặt vẫn tĩnh bơ hỏi.

- Như vậy Vũng Hải muốn chúng ta đến đó điều tra.

Thành phố Thanh Thủy kia, không sớm thì muộn cũng sẽ bị Vũng Hải “dòm ngó” đến nên không có gì lạ, thậm chí do rất nhiều nguyên nhân mà hiện tại Vũng Hải mới chú ý đến Thanh Thủy đã là may mắn cho Trần Lâm lắm rồi.

Tuy nhiên, kẽ tham lam như Trần Lâm càng mong rằng Vũng Hải sẽ tìm đến thành phố Thanh Thủy càng trễ càng tốt, cho lãnh địa nhỏ của huyết tộc kia có thời gian gia tăng sức mạnh!

May thay lần này lão thiên gia lại nghe thấu lời khẩn cầu của Trần Lâm.

Khẽ lắc đầu Liễu Mộng Điệp có chút đăm chiêu nói.

- Chuyện của Thanh Thủy tuy không nhỏ, nhưng lại không cấp bách.

- Nhìn chung Thành Thủy tuy có chút quỷ dị nhưng chỉ áng ngữ ở đó, không ánh hướng lắm đến Vũng Hải.

- Phiền phức của Vũng Hải không phải thành phố Thanh Thủy mà là thứ cách đó không xa! thi đàn!

- Thi đàn miếu Thành Hoàng?

Nghe Liễu Mộng Điệp nhắc đến thi đàn không xa thành phố Thanh Thủy, Trần Lâm lập tức nghĩ ngay đến thi đàn miếu Thành Hoàng mà cậu từng giám tiếp trạm tránh kia.

Ngược lại Liễu Mộng Điệp cũng cảm thấy ngạc nhiên khi Trần Lâm biết đến nó những vẫn không hỏi gì thêm chỉ gật đầu nói.

- Phải, chính là thi đàn kia.

- Thực tế từ đầu Vũng Hải đã quyết định muốn tiêu diệt nó, nhưng nó lại khá gân gà khiến Vũng Hải đắng đo.

- Kết quả là không hiểu do đâu, một thi triều khổng lồ kéo đến kết hợp cùng với thi đàn miếu Thành Hoàng, khiến nó từ một thi đàn tâm trung chỉ khoảng vài chục nghìn con biến thành một thi đàn cở lớn lên đến mấy trăm nghìn con.

- Người xưa có câu dụng binh ba năm dùng trong một giờ.

- Vũng Hải khi biết tin thì sợ vỡ mật vội vàng ra lệnh cho quân đội cùng những người chơi cao cấp đến đó hổ trợ.

Thi đàn miếu Thành Hoang kia nhìn chung chỉ là một thi đàn tầm trung, số lượng cũng chỉ từ vài nghìn đến vài chục nghìn thây ma.

Thế nên Vũng Hải lười động binh đến đó tiểu diệt mà lợi dụng những nhóm thợ săn đến đó giải giáp từ từ thi đàn kia.

Chỉ là Vũng Hải không ngờ đến, thi đàn kia đột nhiên “gia tăng dân số” một cách đột biến khiến từ một thi đàn tầm trung biến thành một đại thi đàn trực tiếp uy hϊếp đến Vũng Hải.

Lúc này Vũng Hải mới sợ vỡ mật vội vàng gọi những người chơi mới gia nhập đến đó giúp sức.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không tim không phổi lắc đầu nói.

- Đại tỷ người cũng quá không có lương tâm đi.

- Người xưa đúng là có câu nuôi binh ba năm, nhưng Vũng Hải chưa nuôi được ta quá một ngày.

- Ta vừa mới “kết nạp” hôm qua thôi mà giờ bắt đi liều mạng rồi.

- Người không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?

Nghe thấy lời nói đau lòng đến sắp khóc đến nơi của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp lại chỉ bật cười khanh khác nói.

- Ngươi đi mà lý sự với Vũng Hải.

- Huống chi đâu phải mình ngươi, người khác cũng đi đấy thôi.

- Chắc chắn là Vũng Hải cố tình, làm sao lại có chuyện nhanh và trùng hợp đến vậy.

Trần Lâm không nuốt trôi cục tức này hậm hực nói.

Quả thật mới vừa gia nhập biên chế của Vũng Hải thì bắt đi làm việc ngay, chắc chắn ngay từ đầu Vũng Hải đã sắp xếp tất cả để gài bẫy những người chơi cao cấp.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại lắc đầu nói.

- Cái đó ta cũng không biết.

- Tuy nhiên ta biết rằng Vũng Hải sẽ ban thưởng khá hậu hĩnh cho người lập được nhiều công lao trong lần hành động này.

- Thế nên đệ đệ thân ái phải ra sức đó nha!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top