Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 220: Trở về Vũng hải
Trên đồng cỏ cách Vũng Hải không xa, một chiếc xe bọc thép đang chạy như bay trên đừng.

Ngồi bên trong xe, Trần Lâm vừa vuốt ve bộ ngực anh đào be bé của Yến Nhi, vừa liếc nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Lần đi ra dã ngoài săn thú này có thể xem như thành công mỹ mãn.

Không chỉ thu về được hai thanh cổ kiếm cho đủ bộ, mà bản thân bốn người Thu Thảo cũng đã có những chuyển biến rõ rệt, từ nhưng con gà con hiện tại đã biến thành những con gà chọi.

Không chỉ có cấp độ, khả năng chiến đấu của các nàng cũng được mài dũa đáng kể.

Chỉ tiết là ngoại chừ Thu Thảo may mắn nện chết một con thây ma cao cấp, nhờ thế thành công đột phá cấp 20 ra, còn lại đều chỉ dừng lại ở cấp 16, khá nhất là xạ thủ thích solo Yến Nhi thành công đột phá cấp 17 mà thôi...

Đáng tiếc hơn là, Trần Lâm lại có một cuộc hẹn với Tiền Đa Đa, thế nên đành phải quay về Vũng Hải.

Nếu không Trần Lâm thực sự muốn để các nàng bào chết thi đàn miếu thành hoàng đến khi cả bốn đột phá cấp 20 hết mới thôi.

Tuy nhiên, nói gì thì nói một chiến đi dã ngoại săn thú đã khiến bốn người chơi cấp độ 0 tiến cấp như hiện tại đã là quá nhanh.

Huống chi, chuyến đi lần này thu hoạch lớn nhất và cũng là vô tình có được nhất chính là sự hiểu rõ hơn về trang bị cam.

Mặc dù có hiểu rõ hơn về trang bị cam hay không, thì huyết tộc vẫn điên cuồng săn lùng chúng.

Tuy nhiên, nhờ có chuyện mỏ neo Nổ Hải, Trần Lâm nói riêng và huyết tộc nói chung đều hiểu rõ hơn về trang bị cam và nhận thấy bản thân đã có chút đánh giá thấp không gian phát triển của chúng...

Từ đầu, huyết tộc chỉ nghĩ một món cổ vật được trang bị đỏ kí©h thí©ɧ tạo thành một trang bị cam là hết.

Nhưng giờ Trần Lâm đã nhận ra đó là quan điểm sai lầm, trang bị cam còn cả một quá trình phát triển dài ở phía sau.

Từ đó sách lược của huyết tộc cũng cần đôi chút chỉnh sửa.

Trong tương lai, huyết tộc không phải chỉ cấm đầu tìm kiếm những trang bị cam khác, mà còn phải nâng cao sức mạnh của những trang bị cam hiện có, điều mà huyết tộc đã không nghĩ đến...

Chỉ là cách để nâng cao trang bị cam, biến chúng thành những trạng bị cam có sức mạnh thực thụ cần phải được tìm hiểu thêm.

Dĩ nhiên, đó là chuyện của hội khoa học gia ở huyết tộc, Trần Lâm chỉ báo cáo về thôi huyết tổ đại nhân bận lắm không quản hết được.

Bất chợt, khi đang vừa suy nghĩ vừa tận hưởng cảm giác ẩm ước sướиɠ khoái từ cái miệng nhỏ của Yến Nhi đang nhậm lấy côn ŧᏂịŧ của mình mang lại.

Đồng chí Tà Nguyệt đao đang nằm một bên chợt run lên nhè nhẹ khiến Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Từ lúc trèo lên đầu lên cổ mỏ neo Nộ Hải, Tà Nguyệt đao giống như đứa trẻ lâu lâu lại khẽ run lên tựa như đang cười đắc ý.

Tính ra lão Tà đao này cũng thuộc diện lão tổ rồi chứ ít gì, tính từ thời cụ tổ Trần gia đến giờ cũng mấy trăm nghìn tuổi, ấy vậy mà lại không khác gì trẻ trâu.

Theo như Trần Lâm dự đó, với sự phát triển của huyết tộc, những trang bị cam thực thụ sẽ càng lúc càng nhiều thêm đến lúc đó Tà Nguyệt đao không biết sẽ nghĩ gì, xui xui bị đánh bại thì đúng là muối mặt...

Chỉ là Trần Lâm không hề biết rằng, sẽ không có một trang bị cam nào có khả năng đánh bại được Tà Nguyệt đao.

Bỡi lẽ Tà Nguyệt đao đã sớm đạt đến một tầng thứ cao hơn, vượt qua khỏi phạm trù của trang bị cam từ lâu, đám trang bị cam mới nhú kia nằm yêm thì thôi, cục cựa là mềm mình ngay.

Huống chi, trong mắt Tà Nguyệt đao đổi thủ một mất một còn duy nhất của nó chỉ có cục lửa đang nằm trong không gian giới chỉ kia.

Hiện tại thu được thêm một tiểu đệ, team ta lại mạnh thêm một bật, cái ngày cho cục lửa kia mềm mình cũng càng gần, Tà Nguyệt đao không vui mới là lạ...

Bên kia, Trần Lâm hồn nhiên không hề hay biết màn đấu trang nội bộ giữa hai vũ khí trứ danh của mình, chỉ thoải mái hưởng thụ cảm giác sướиɠ khoái từ cái miệng nhỏ của Yến Nhi mạng đến.

Phải nói công phu khẩu da^ʍ của Yến Nhi càng ngày càng tốt, chiếc lưỡi như linh xà không ngừng liếʍ láp thân côn ŧᏂịŧ khiến Trần Lâm rùng mình sướиɠ khoái.

Không thế nhịn được lâu hơn, Trần Lâm bỏ mặc mọi chuyện qua một bên đè Yến Nhi xuống ghế, rồi nhanh tay kéo chiếc quần da của nàng xuống đầu rối.

Côn ŧᏂịŧ to lớn không chút kiên kỵ đâm một phát lút cán vào âʍ ɦộ đã ước đảm dâʍ ŧᏂủy̠ từ bào giờ khiến Yến Nhi không nhịn được rên lên...

- Ưmmm...!chủ nhân của ngài thật là cứng...!ahhh...

- Ahh muốn...!muốn đâm chết Yến Nhi sao...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị bắt đầu nhấm nhè nhẹ khiến Yến Nhi không ngừng rêи ɾỉ sao những cú nhấm...

Thâm âm rêи ɾỉ vang vọng khấp khoang xe khiến hai chị em Phương Tuyết đang lai xe không nhịn được lắc đầu.

Còn Thu Thảo đang dự đầu vào ghế ngủ say cũng bị hai con thú động dục không ngừng nhấp nhô kia làm cho tỉnh dậy.

Đang ngủ say mà bị làm phiền, Thu Thảo khó chịu liếc nhìn Trần Lâm đanh đè lên thân con gái mình ra sức đóng cọc trước mặt nàng không nhịn được tức giận chửi bới.

- Hư...!đúng là hồn quân vô đao...

Chỉ là Thu Thảo đáng thương không nói được mấy câu đã bị Trần Lâm kéo vào cuộc vui...

Chiếc xe bọc thép chạy nhưng bay trên đừng không ngừng lắc lư theo những giai điệu bất tận chầm chậm trở về Vũng Hải.

...

Một lần nữa trở về Vũng Hải...

Trần Lâm tinh thần sảng khoái bước xuống xe, ngước mặt lên nhìn bức tường thành có phần nhỏ bé của ngoại thành.

Phía sau Trần Lâm là hai mẹ con Thu Thảo, lúc này đi đứng có chút khập khiển, ánh mắt đầy oán hận liếc nhìn Trần Lâm.

Cuối cùng là chị em Phương Thảo chỉ biết lắc đầu cười khổ...

Phía xa những tên mua bán xe, thuộc hạ Liễu Mộng Điệp thấy “người nổi tiếng” Trần Lâm đã trở về vội vạng tiến đến, hiển nhiên là để mua lại chiếc xe bọc thép kia cũng như thu hồi lại các trang bị gắn trên xe...

Vũng Hải nghiêm cấm chạy xe vào ngoại thành, thế nên cách thống thường nhất của những thợ săn khi trở về chính là bán.

Dĩ nhiên giá cả bán ra sẽ thấp hơn lúc mua, tứ đó đem đến một khoảng lợi nhuận không nhỏ cho Vũng Hải.

Chỉ là hai từ “thông thường” kia không hợp với Trần Lâm.

Khi những tên mua bán xe đang tiến đến.

Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị rồi vung tay lên thu lấy chiếc xe bọp thép vào không gian giới chỉ trước sự ngỡ ngàng ngơ ngác đến bật ngửa của những tên mua bán xe...

Không gian chứa đồ kiểu này không phải hiếm, ngược lại còn khá phổ biến.

Chỉ là có thế chứa được cả một chiếc xe bọc thép to lớn thì lần đầu những tên nhân viên bán xe này thấy.

Khẽ liếc mắt nhìn nhau, những tên nhân viên mua bán xe không còn cách nào khác đành âm thầm quay người bỏ đi.

Dù chỉ qua một trận chiến nhỏ, nhưng hung danh của Trần Lâm đã lang ra khắp ngoại thành, thậm chỉ đến tai một số đại lão trong nội thành.

Lần này trở về Vũng Hải, chắc chắn sẽ có không ít thế lực âm thầm lôi kéo Trần Lâm về dưới trướng của mình.

Điển hình là Liễu Mộng Điệp, không biết từ đâu xuất hiện mỉm cười nhìn Trần Lâm nói.

- Tiểu đệ đệ, thật là có duyên nha...

Nghe thấy âm thanh tựa như mật ngọt vang bên tai.

Trần Lâm khẽ liếc mắt nhìn lại thì trông thấy Liễu Mộng Điệp đang ngồi vắt chéo chân phơi bày ra cập đùi trắng ngần phía xa.

Thầm nuốt nước bọt, Trần Lâm như không có chuyện gì cười nói.

- Lúc ta đi là nàng đến đưa, lúc là về cũng là nàng đến đón...

- Mỹ nữ tỷ tỷ không lẻ người trúng tiếng sét ái tình, thích củ khoai lang của ta rồi sao...

Nghe thấy thế, Liễu Mộng Điệp bĩu môi thầm mắn một tiếng ranh con.

Tuy nhiên, bên ngoài của nàng vẫn tươi cười đứng lên tiến tới trước mặt Trần Lâm, ngón tay ngọc ngà không chút ngại ngùng lướt nhẹ trên đái quần Trần Lâm cười nói.

- Cái đó thì phải xem củ khoai lang của ngươi có bị sùng không mới đựng.

Bị đối phương khıêυ khí©h, Trần Lâm cười như không cười thì thầm.

- Tốt, vậy để tối nay ta cho tỷ xem khoai có bị sùng không nhé.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại mỉm cười yêu mỵ lắc đầu nói.

- Ta với đệ hình như đâu có thân lắm, việc gì phải xem khoai lang của ngươi...

Nghe thấy Trần Lâm biết rõ Liễu Mộng Điệp đang muốn gì nhưng vẫn mỉm cười giả ngu hỏi.

- Như thế thì làm sao để thuộc diện thân kia đây?

Nhẹ nhàng tự vào vai Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp thổi một luồn hơi vào tai cầu thì thầm.

- Gia nhập thế lực của ta không phải thân rồi sao.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm cũng không muốn dong dài lật bài với nàng lắc đầu cương quyết nói.

- Ta thích tự do tự tại, không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào...

- Chỉ là với tỷ tỷ xinh đẹp đây chúng ta có thể hợp tác, đã bảo chỉ cần tỷ ra đúng gia ta sẽ làm nàng hài lòng...

Liếc nhìn khuôn mặt có phần anh tuấn tà dị đang mỉm cười của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày trầm ngâm.

Trần Lâm không muốn gia nhập thế lực của nàng cũng không có gì đáng nói, dù sao lần trước hắn đã từ chói, chỉ là hắn không chỉ không muốn gia nhập bất kỳ thế lục nào khác mà còn muốn hợp tác với nàng, đúng là gan lớn bằng trời.

Chỉ là Liễu Mộng Điệp không hiếu sao lại thích tên nhóc kia, hay nói đúng hơn Trần Lâm “gãi đúng chỗ ngứa” của nàng.

Đối với người như Liễu Mộng Điệp, cái gì mà lòng trung thành, tinh thần đồng đội gì đó chỉ là rác rưởi, với nàng hai chỉ lợi ý mới là trường tồn.

Trần Lâm không muốn gia nhập bất kỳ thế lực nào mà chọn cách nhận tiền làm việc, nói trắng ra chính là lính đánh thuê.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại thích lính đánh thuê, bỏ tiền ra để họ làm việc không vướng bận không sự bị phản bội...

Nhớ về hồ ức trước mạt thế, Liễu Mộng Điệp khẽ mỉm cười thích thú ẩn chứa tia khát máu đưa tay ra với Trần Lâm cười nói.

- Nếu đã như vậy tỷ tỷ đây cũng không làm khó ngươi.

- Sau này có việc gì khó khăn ta nhất định sẽ đến tìm người, lúc đó đừng từ chối tỷ tỷ ta nha...

Nhìn bàn tay trắng ngần trước mặt, Trần Lâm không chút khách khía nắm lấy cười nói.

- Điều đó là dĩ nhiên, chỉ cần tỷ trả nổi muốn ta làm gì cũng được...

- Không chỉ lên giường phục thị, lấy đầu La Thiên hay Thái Trọng đều được.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách, mặc kệ bàn tay heo của ai đó đang chiếm tiện nghi của mình, có lẽ ví dụ của Trần Lâm khiến nàng khá thích thú...

Bất chợt, khi Trần Lâm và Liễu Mộng Điệp còn đang bắt tay nhau mỉm cười trù tính cho một đại sự trong tương lại, thì một tên quân nhân hói hả chạy đến.

Trong thấy Liễu Mộng Điệp, tên quân nhân kia mặc kệ Trần Lâm chỉ tiến đến khẽ chào nàng rồi thì thầm gì đó vào tai nàng.

Nghe tên quân nhân kia báo cáo, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày có chút tức giận thì thầm.

- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật, lão nương thật sự rất muống gϊếŧ hai tên các ngươi...

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm đanh đứng một bên, Liễu Mộng Điệp có chút áy náy cười nói.

- Thật ngại quá Trần lão đệ, ta có việc cần xử lý gấp, không trò chuyện với ngươi được...

- Lần sau đi, tỷ tỷ ta mới ngươi uống rượu...

Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng tò mò, không biết việc gì lại khiến người như Liễu Mộng Điệp sốt sắng vội vàng đến vậy, tuy nhiên mặt ngoài chỉ cười nhẹ như không có chuyện gì nói.

- Tỷ có việc thì cứ đi trước đi, khi khác lại gặp lại...

- Được lần sau gặp lại...

Khẽ mỉm cười nói với Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp cấp tốc quay người rời đi.

Thoáng cái đã theo vị quân nhân kia đi mất, xem ra chuyện không hề đơn giản.

Trông thấy người đẹp đã đi xa, Trần Lâm khẽ mỉm cười quỷ dị rồi dẫn theo nhóm người Thu Thảo tiến vào ngoài thành.

Tuy nhiên, lúc này vây quanh cổng thành lại có không ít quân nhân đứng gác, ai đi ra khỏi thành đều kiểm tra kỹ lưỡng không khác gì hình ảnh lùng bắt thích khách trong mấy phim cổ trang khiến Trần Lâm khẽ giật mình.

Xem ra lúc Trần Lâm đi ra người săn thú, Vũng Hải đã gặp không ít sóng gió.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 221: Ôn thần Trần Lâm
Trước cổng ngoại thành Vũng Hải.

Một nhóm quân nhân khoảng mấy chục người, ai nấy đều mặt mũi nghiêm nghị đứng trước cổng ngoại thành, kiểm tra từng người qua lại đến một con mũi cũng không bay lọt, khiến Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên.

Tuy nhiên, làm Trần Lâm ngạc nhiên nhất là nhóm quân nhân kia chỉ kiểm tra người ra khỏi ngoại thành, còn người trở về thì không hề quan tâm đến...

Chuyện kiểm tra thế này lúc Trần Lâm đi không hề có, hiển nhiên sau khi Trần Lâm rời đi, Vũng Hải đã gặp sự cố gì đó nên mới có chuyện kiểm tra thế này.

- Không lẽ giống như trong phim, có thích khách hành khích hoàng đế rồi bỏ chạy...

Bước qua khỏi cống thành, nhìn một hàng dài người đang chờ kiểm trả để được ra ngoài, Trần Lâm không nhịn được húng át nghĩ.

Đi phía sau Trần Lâm, Thu Thảo cũng nhận thấy sự bất thường của ngoại thành Vũng Hải, không chỉ là biểu hiện lạ lùng của các quân nhân, mà chính trong ánh mắt của những nạn dân đều toát lên vẽ sợ hãi.

- Xem ra Vũng Hải đã gặp chuyện gì đó, không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch của chúng ta hay không...

Thu Thảo không nhịn được có chút lo lắng nói.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ khẽ mỉm cười quỷ dị nói.

- Không vấn đề gì...

- Hỏi một chút là biết ngay thôi ấy mà.

.

Trên quản trường rộng lớn của ngoại thành, nơi từng là địa điểm phát cháo cứu đói cho rất nhiều nạn dân bần cùng.

Nhưng hiện tại, không hiểu vì lý do gì mà lại dẹp bỏ chuyện phát cháo kia khiến nơi này vắng tanh như chùa bà Đành.

Trong thấy cảnh đó, Trần Lâm không khỏi nhíu mày, mục tiêu của Trần Lâm khi đến đây là để tìm trung niên Vạn Thông hỏi xem hình hình Vũng Hải khi cậu vắng mặt...

Ấy vậy mà Vũng Hải lại dẹp bỏ chuyện phát cháo, lão già kia chắc chắn cũng không đến đây làm gì.

Khẽ thở dài một tiếng, Trần Lâm không còn cách nào khác đành quay người rơi đi, định sẽ tìm một người khác hỏi chuyện...

- Đại nhân, không ngờ lão già ta còn cơ hội gặp lại ngài...

Bất chợt khi Trần Lâm vừa đinh qua đi thì một âm thâm có phần thảm thiết vang lên.

Từ trong một con hẻm nhỏ, trung niên Vạn Thông mặt mũi lắm lem bùn đất khóc lóc thảm thiết chạy đến ôm lấy chân Trần Lâm, như trinh phụ ngày đêm chờ trông chồng về...

Thấy lão già này diễn lố quá, Trần Lâm tức giận không chút khách khí một cước đá bay lão ta nói.

- Cái gì mà không còn cơ hội gặp lại, lão đang trù ta chết có phải không...

Biết mình thất thố, trung niên Vạn Thông ngượng ngừng đứng dậy phủ phủ mông nói.

- Lão đầu ta nào dám...

- Lúc ngài đi, Vũng Hải đã gặp rất nhiều đại sự khiến cho suýt chút nữa thì không chỉ lão mặt cả Vũng Hải bay màu rồi.

Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên, Vũng Hải tuy không phải đại thế lực gì những cũng có thể xem là có sức phản kháng nhất định, không phải ai muốn diệt là diệt được, vận là lão già Vạn Thông này lại nói như sắp chết đến nơi rồi vậy.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm tiến đến một góc cây gần đó ngồi xuống.

Thấy thế hai chị em Phương Tuyết vô cùng thành thục đứng sau lưng Trần Lâm cảnh giới, Yếu Nhi cũng nhanh tay lấy ra một bình rượu rồi như một thị nữ rót một ly cho Trần Lâm.

Còn Thu Thảo thì sau khi ném cho trung niên Vạn Thông một túi thịt nhỏ, thì chỉ khoanh tay đứng một bên lắng nghe.

Ôm lấy túi thịt còn khá tươi, trung niên Vạn Thông liếc nhìn bốn nữ nhân tựa như bốn thị nữ của Trần Lâm cười cười rồi nói.

- Đại nhân ngài thật có phúc nha...

Nghe thấy thế Trần Lâm uống một ngụm rượu cười nói.

- Bớt nói nhảm đi...

- Kể rõ cho ta nghe tình hình Vũng Hải đi...

Tuy quen chưa lâu nhưng trung niên Vạn Thông khá rõ tính khí của Trần Lâm không dám dong dài nữa vội vàng nói.

- Đại nhân, từ lúc ngài đi Vũng Hải đã gặp không ít chuyện động trời.

- Đầu tiên chính là Băng Thiên hội...

- Không hiểu vì lý do gì mà lão đại băng thiên hội La Thiên bị mời đến phủ thanh chủ uống trà...

- Tuy không biết nguyên nhân kết quả ra sao, nhưng khi về La Thiên giận đến tím mặt, chuyện thu nợ cũng chuyển qua cho Đông Xưởng...

Nghe thấy thế Trần Lâm sẽ gật đầu.

Chuyện này Trần Lâm chính là đẩu sỏ chứ ai, không cần nghĩ nhiều cũng biết La Thiên bị mời lên uống trà chính là vì chuyện đánh cướp bị bể ra, chỉ là xem ra quan hệ của đám đại lão ở đây không tầm thường, La Thiên chỉ phải cắt đi một phần lợi ích để bịt miệng chứ không bị dí chết...

Nghĩ lại cũng phải, thế lực ở ngoại thành này luôn phải duy trì thế chân vạt, nếu đập chết một La Thiên thì nội thành cũng sẽ phái một La Địa khác lên thay thế.

Thế nên lấy một số lợi ích trực tiếp từ Băng Thiên hội rõ ràng là thơm hơn rất nhiều.

Huống chi người quen dễ làm việc, đổi một thằng khác biết đâu lại phát sinh nhiều vấn đề không hợp...

Khẽ gật gật đầu Trần Lâm liếc nhìn trung niên Vạn Thông hỏi tiếp.

- Thế ngươi nguy cơ mất mạng là sao, không lẽ La Thiên máu dồn lên não quyết làm phản?

Nghe Trần Lâm nói thế, trung niên Vạn Thông thoáng hoảng sợ vì lời nói đùa của Trần Lâm, ánh mắt hoảng sợ liếc nhìn quanh nhỏ giọng nói.

- Đại nhân, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm ngài không nên nói như vậy.

- Nghe đồn La Thiên đúng là có giận quá chơi ngu làm chuyện động trời thật, nhưng không ảnh hưởng nhiều lắm đến Vũng Hải...

- Chỉ là chúng ta gặp một vị khách không mời, khiến cho suýt chút nữa là Vũng Hải bay màu rồi.

- Số là không biết từ đâu đến, một con cự hầu to lớn như quả núi đi ngành qua Vũng Hải khiến chính quyền Vũng Hải được một phen hú hồn chim én, nạn dân ngoại thành cũng được một vé du ngoạn địa phủ.

- Lúc đó hàng nghìn quân nhân được triệu tập sẵn sàng chiến đấu, may thay con khỉ kia chỉ đi ngang qua Vũng Hải không hề làm gì khác, nếu không chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết...

- Lão đây cũng sợ muốn chết tưởng là không còn mạng để gặp lại ngài.

Nghe trung niên Vạn Thông nhắc về một con cự hầu to lớn, Trần Lâm không nhịn được bật cười.

Cự hầu kia rõ ràng chính là con cự hậu đã đánh nhau với Kỳ Kỳ ở thành phố Thanh Thủy, nói như vậy nó đi ngang qua Vũng Hải khiến cho không ít người sống tại đây được một phen ú hồn cũng có liên quân đến Trần Lâm.

Khẽ vuốt càm, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy mình có chút giống ôn thần, đi đến đâu người khác đều gặp họa.

Đầu tiên là thanh niên xấu số Vương Báo, mới tá túc chỗ hắc có mấy hôm mà đã “vô tình” khiến Bạch Gia thôn của hắn bay màu, giờ lại đến Vũng Hải...

- Không lẽ ta là ôn thần đầu thai thật sao, chắc chỉ là trùng hợp thôi không phải đâu.

Trần Lâm vô cùng dối lòng suy nghĩ.

Bất chợt như nhớ ra gì đó Trần Lâm liếc nhìn trung niên Vạn Thông hỏi.

- Lúc nãy lão sợ tạ nói bậy, còn nói La Thiên chơi ngu, rốt cuộc là chuyện gì?

Nhắc đến chuyện của La Thiên, trung niên Vạn Thông chỉ biết thở dài lắc đầu nói.

- Lúc vào thành chắc chắn ngài đã thấy không ít quân lính tuần tra, khám xét người ra khỏi thành...

- Đó đã là nhẹ nhàng rồi, mấy hôm trước còn đại trả xét nhà nữa, những chuyện như phát cháo đều bị dẹp bỏ...

- Tất cả đều đến từ La Thiên mà ra...

- Mấy ngày hôm trước, sau khi con cự hầu kia đi ngang qua, tưởng chừng như một chuyện đã xong, nhưng không...

- Lợi dụng lúc Thái Trọng và Liễu phu nhân vào nội thành hợp, phủ thành chủ bất ngờ bị người ta tập kích, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt...

- Khi trở về Thái Trọng gần như phát điên truy quét cho bằng được hung thủ, suýt chút nữa là muốn dở ngược ngoại thành này lên...

- Đáng tiếc vẫn không tìm được hung thủ, mà thật sự cần tìm hung thủ sao?

- Rõ ràng hung thủ đều là những người chơi cấp cao, đủ sức đánh ngang với Ngô Phàm và Thái Sơn...

- Mặc dù không có bằng chứng, nhưng cả ngoại thành này người đánh nghi nhất còn ai ngoài Băng Thiên hội, nói La Thiên không có dính líu đến chó còn không tin.

Nghe trung niên Vạn Thông kể Trần Lâm lại một lần nữa chột dạ.

Sự thật đã quá rõ ràng La Thiên bị chơi một vố đau, không nhịn được tức giận không ngờ lại cắn bậy cả gan tấn công cả phủ thành chủ.

Tuy là do La Thiên chủ động làm ra, nhưng xét cho cùng cũng là do Trần Lâm chủ mưu chuyện bọn cướp khiến người chơi hệ băng mang tâm hồn hệ lửa kia phát khùng...

Khẽ ho khan một tiếng, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai khó hiểu hỏi.

- Vô lý, La Thiên dù có khùng đi nữa cũng không tất công phủ thành chủ chỉ để đập phá...

- Chắc chắn mục đích của hắn là nhằm vào thứ gì đó.

- Thái Trọng lục soát gắt gao như vậy là để tìm lại đồ của mình, chứ ngu như lão còn biết là do La Thiên làm, Thái Trọng làm sao không biết được...

Bị Trần Lâm bất ngờ đá đểu, trung niên Vạn Thông mặt mo thoáng đỏ lên vì giận những vẫn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Phải ngài nói không sai, Thái Trọng đã sớm nghi ngờ La Thiên...

- Từng không ít lần muốn đến Băng Thiên hội khám xét.

- Chỉ là thứ Thái Trọng mất không phải đồ vật mà là người.

Nghe đến đây trung niên Vạn Thông mỉm cười nham nhở khẽ thì thầm.

- Người còn nhớ ta từng kể ngoại thành có hai đại mỹ nhân hay không...

- He...!he...!một người là Lâm Mỹ Anh nữ nhân yêu quý nhất của La Thiên, người còn lại chính là phu nhân thần bí của Thái Trọng...

- Đám người kia đánh vào phủ thành chủ chính là bắt mất nàng ta...

Nghe thấy thế Trần Lâm rốt cuộc cũng bừng tỉnh, cách tốt nhất để trả thù một nam nhân chính là bắt đi nữ nhân của hắn.

Thái Trọng bị người ra xông vào nhà bắt đi phu nhân của mình, không khác nào một cái bạt tai đau điếng vào mặt.

Huống chi nam nhân mà, dù đối phương chỉ muốn khích tướng không làm gì, nhưng lão bà của mình bị người ta bắt đi, không nghĩ đến mấy cảnh hấp diêm tập thể mới là chuyện lạ.

Thái Trọng không phát điên xông vào Băng Thiên hội đồ sát tứ phương đã có thể nói là bình tỉnh lắm rồi, chứ đổi lại là Trần Lâm thì chỉ sợ chưa đến một phút ba mươi giây đã kéo đại quân huyết tộc đến san bằng Băng Thiên hội rồi.

Đáng nói hơn là hành động trông có vẻ điên cuồng này của La Thiên không phải không có đường lui, xuất phát điểm chỉ là muốn chọc giận Thái Trọng, bắt lão bà của hắn mấy hôm rồi đòi tiền chuộc là xong chuyện.

Có máu quá hấp luôn nàng ta thì cũng không sao, rửa sạch rồi trả về cũng được mà.

Mạt thế hàng lâm nữ nhân rẻ rúng.

Trần Lâm không tin chỉ vì một nữ nhân mà Thái Trọng lại đánh nhau sứt đầu mẻ trán với La Thiên.

Huống chi, dù Thái Trọng có thật lòng yêu thương lão bà của mình, muốn khô máu với La Thiên thật thì Vũng Hải cũng sẽ không cho phép...

Thái Trọng chỉ có thể nuốt cục tức này âm thâm trả thủ La Thiên mà thôi.

Dĩ nhiên vẫn còn một cái khác, đó là trả một cái giá nhất định để Vũng Hải mắt nhắm mắt mở cho Thái Trọng phát tiết đôi chút lên đầu La Thiên.

Cái đó thì phải xem độ yêu thương của Thái Trọng với lão bà, cùng như độ quan trọng của La Thiên với Vũng Hải.

- Thật là diệu kế, mình có nên áp dụng không nhỉ?

Hiểu rõ được mấu chốt trong đó, Trần Lâm không nhịn được hung ác suy nghĩ...

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn cả thấy là lạ...

Theo như trung nhiên Vạn Thông kể, chuyện này đã phát sinh được năm sáu người rồi, theo lý mà nói thì La Thiên cũng nên đòi tiền chuộc rồi nhanh chóng trả người được rồi, không có lý do gì lại kéo dài như thế.

Thậm chí để quá lâu, Thái Trọng máu nóng dồn lên não thì mọi rất khó có cái kết đẹp.

Dù sao, nói gì thì nói bắt lão bà của người khác chính là chơi với lửa, làm không khéo để lửa cháy đến thân là toi mạng.

Đùng...!đùng...!đùng...

Bất chợt, khi Trần Lâm còn đang thầm khinh bỉ đội ngũ “bắt cóc tống tiền” của Băng Thiên hội làm ăn như shit thua xa Hồng Ánh, thì đột nhiên từ phía xa vang lên một tiếng nổ lớn, mặt đất cũng vì thế mà run lên nhè nhẹ...

Liếc nhìn đống lửa cháy hừng hực phía xa, Trần Lâm không nhịn được vỗ trán.

- Củ lạc giòn tan...

- Lão già Thái Trọng không nhịn được nữa đánh thật rồi sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 222: Cự nhân thái trọng
Đùng!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang vọng cả ngoại thành.

Cánh cửa sắt to lớn của Băng Thiên hội trực tiếp bị oanh thành mảnh vụn, năm sáu tên thuộc hạ xui xẻo của Băng Thiên hội đứng gần đó cũng bị đánh bay ra xa phun máu, nằm thoi phóp trên mặt đất không rõ sống chết!

Thái Trọng dẫn theo Thái Sơn cũng một nhóm quân đội ngoại thành hùng hổ xông vào Băng Thiên hội.

- Thái thành chủ tự tiện xông vào Băng Thiên hội ta rốt cuộc là có ý gì đây.

Bất chợt từ trong toà biệt thự cũng là tổng bộ của Băng Thiên hội, một âm thanh lạnh lùng trầm thấp đột ngột vang lên.

La Thiên dẫn theo Triệu Hùng, Đại Sơn cùng một đám thuộc hạ Băng Thiên hội chầm chậm đi ra đối đầu với cánh quân của Thái Trọng.

Liếc nhìn La Thiên phía đối diện, Thái Trọng lông tóc như dựng ngược lên, cơ thể béo mập run lên bần bật vì giận dữ nói.

- Ngươi hỏi ta có ý gì?

- Lão tử cũng muốn hỏi ngươi có ý gì đây?

- Tấn công phủ thành chủ của ta, bắt người của ta, các ngươi đúng là không xem Thái Trọng ta ra gì.

Nghe thấy thế La Thiên kiến quyết lắc đầu nói.

- Thái thành chủ, ăn có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bậy được.

- Ngài nói ta tấn công phủ thành chủ của ngài, rốt cuộc có bằng chứng hay không.

- Ngài đừng ỷ mình là thành chủ ngoại thành mà muốn vu oan ai cũng được.

La Thiên có làm hay không thì cả ngoài thành này đều đã đoán được, chỉ là không có bằng chứng cụ thể nên chưa ai làm gì được hắn.

Tuy nhiên, lúc này Thái Trọng dừng như đã phát điên lạnh giọng nói.

- Đừng nói nhảm, một là trả người còn không thì ta săn bằng Băng Thiên hội của ngươi.

Quả thật xét theo góc độ nào đi nữa, đυ.ng đến vấn đề nhạy cảm như thế này, Thái Trọng đến lúc này mới phát điện có thể xem là trễ rồi.

Tuy nhiên khi liếc nhìn ánh mắt có phần điên cuồng của Thái Trọng, La Thiên biết Thái Trọng không nói chơi nhưng hắn chỉ biết lắc đầu thở dài.

Không biết bị quả sao ôn dịch gì chiếu, đúng là xui không thể tả!

La Thiên đúng là kẻ chủ mưu tấn công phủ thành chủ.

Mục đích hoàn toàn đúng như Trần Lâm suy đoán, bắt lấy nữ nhân yêu quý của Thái Trọng.

Lúc đó vừa có mỹ nhân tuyệt sắc để chơi, vừa có thể trả đũa Thái Trọng khiến hắn tức lộn ruột và quan trọng nhất có thể dùng nàng làm tiền chuộc bù đáp phần tổn thất trước đó.

Quả là một mũi tên bắn trúng ba con chim!

Đáng tiếc người tính không bằng trời tính.

Trong lúc hai bên đánh nhau kịch liệt, nữ nhân kia không biết bằng cách nào đã đột nhiên biến mất, đáng chết hơn là cái oan này lại rơi trên đầu La Thiên.

Thái Trọng bị mất nữ nhân thề không đội chung trời với La Thiên, còn La Thiên thì khóc không ra nước mắt, vừa không được lợi lộc gì, lại phải ôm cục nợ đời.

Bây giờ Thái Trọng đã đánh đến cửa đòi người, nhưng La Thiên làm gì có người để mà trả.

Có miệng nhưng lại không thể giải thích được.

Không lẻ nói, ta đúng là có xông vào nhà ngươi ý định bắt lão bà của ngươi đi, nhưng mà nàng ta đã chạy mất, chuyện này không liên quan đến ta.

Như thế có chó nó còn không tin huống chi là Thái Trọng, mà dù Thái Trọng có tin thật thì ngày nào còn chưa tìm về được nữ nhân kia, thì thù quán sẽ ngày một chất chồng, giải thích cũng là vô ít!

Chỉ là không bắt được gà lại mất mẹ nó nắm gạo còn bị chủ nhà đuổi đánh, đúng là xui đến cùng cực.

Liếc nhìn ánh mắt đầu tức giận của Thái Trọng, La Thiên chỉ biếc cười khổ kiên quyết lắc đầu nói.

- Thái đại nhân ta có thể thề với trời, ta không hề giữ nữ nhân nào của ngài cả.

- Thề! thề cái rắm, lão tử không san bằng nơi này ta không mang họ Thái!

Thái Trọng nộ hỏa phùng cháy rống giận hét lên.

Khí thế bàn bạch từ cơ thể mạp ú của lão không ngừng tỏa ra, mặt đất dưới chân cũng cảm nhận được trọng lượng khủng kiếp mà rạng nức.

Đất đá đỗ sụp cuồng cuộn kéo đến bao phủ lấy người Thái Trọng vào trung tâm.

Dần dần một cự nhân hình thể không lồ bằng đất đá được hình thành, kích thức cự đại phải cao lớn đến 7-8m, mỗi bước chân đều khiến đại địa chấn động.

Cự nhân Thái Trọng liếc nhìn những con người rõ ràng là nhỏ bé hơn mình bên dưới không chút chần chờ vung quyền đánh xuống.

Quyền phong bằng đá nặng nền tựa như một thiên thạch nên xuống biệt thự Băng Thiên hội.

Thấy thế La Thiên cắn răng tung người nhảy lên không trung đối cứng với một quyền tự như thiên thạch kia.

Đáng tiếc La Thiên đã khinh thường Thái Trọng.

Đối cứng với một quyền kia, La Thiên đổng tử không khỏi co rút lại bị một quyền kia đánh bay ra xa trượt dại trên mặt đất.

Quyền phong cứ thế nên xuống đập chết không ít thuộc hạ của Băng Thiên hội bên dưới, mặt đất cũng vì thế bị oanh thành bịnh địa, từng ngô nhà gần đó cũng đỗ ầm xuống thành một mảnh phế tích.

Bên ngoài, đám thuộc hạ của Băng Thiên hội may mắn sống sót hoảng sợ chạy tán loạn, các quân nhân cũng không kém chầm chậm rút lui chỉ âm thầm phong tỏa Băng Thiên hội.

Trận chiến này không phải trận chiến mà họ có thể thâm gia!

Dĩ nhiên người có thể tham gia thì vẫn ở lại.

Đứng cách đó không xa, không ai khác chính là Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp đang! như hai kháng giả đứng đó quan sát kịch vui!

Liếc nhìn cự nhân Thái Trọng một quyền bức lui La Thiên, Ngô Phàm không nhịn được lắc đầu nói.

- Chúng ta đều đã tính sai, không ngờ Thái thành chủ mập ú của chúng ta lại làm một người chung tình nha!

Đứng ngay bên cạnh nghe Ngô Phàm nói thế, Liễu Mộng Điệp chỉ bĩu môi hừ lạnh nói.

- Hắn ta chỉ muốn chiếm hữu nàng ta mà thôi, xét cho cùng so với súc sinh còn không bằng.

Ngô Phàm cũng biết rõ đại khái quan hệ của Thái Trọng và phu nhân của hắn nên cũng không chút khác khí gật đầu.

- Phải đến cả súc sinh cũng không bằng.

- Chỉ oan uổng cho tên ngốc La Thiên kia, đúng là tự gây nghiệt không thể sống.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp cũng bật cười nhưng rất nhanh đã thở dài lắc đầu nói.

- Mong rằng nàng ta có thể chạy thoát!

Nhắc đến nữ nhân kia, Ngô Phàm bật nam nhân cũng khẽ thở lắc đầu nói.

- Rất khó, mặt dù tên ngu từ trên trời rơi xuống La Thiên kia đã vô tình giải thoát cho nàng!

- Như Thái Trọng không phải kẻ tầm thường, năng lực của nàng ta cũng không phải không có khuyết điểm.

- Sớm muộn gì cũng sẽ bị Thái Trọng bắt lại!

Nghe thấy thế, người như Liễu Mộng Điệp không ngờ lại thoáng u buồn vì người khắc nhưng rất nhanh đã biết mất lắc lắc đầu nói.

- Nếu biết rõ như vậy, tại sau Thái Trọng còn kéo quân đến đây đánh nhau với La Thiên.

Khẽ mỉm cười trên nổi đau của người khác, Ngô Phàm liếc nhìn La Thiên có chút thương hại lẫn hả hê nói.

- Để phát tiết!

- Thái Trọng đến đây thuần tuý là để phát tiết cơn nóng giận trong người, ngoài ra dù đã chắc chắn nhưng hắn vẫn muốn đến đây xem thử!

- Mấy đại lão kia cũng biết rõ chuyện này nên cũng mắt nhắm mắt mở để cho Thái Trọng phát tiết đôi chút.

- Thậm chí họ còn nhiệt tình tán thành là đằng khác.

- Cái gì, Vũng Hải đứng sau uổng hộ Thái Trọng đánh La Thiên, điều này làm sao có thể.

Nghe thấy chính quyền Vũng Hải không chỉ không đứng ra ngăn cản mà còn tán thành, Liểu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên thốt lên.

Tuy nhiên Ngô Phàm chỉ bật cười nói.

- Còn không phải do tình nhân nhỏ của ngươi sao.

- Trần Lâm, hắn thì làm gì liên quan đến chuyện này.

Liễu Mộng Điệp thật không hiểu chuyền này có liên quan gì đến Trần Lâm.

Thấy Liễu Mộng Điệp mắt chử A mồm chử O, Ngô Phàm khẽ bật cười gật đầu rồi lắc đầu nói.

- Thật ra không phải là do hắn mà đúng hơn là vì những khẽ như hắn.

- Sau đại tại ách chó hoang, một lượng lớn người chơi cấp độ khá cao kéo đến Vũng Hải, khiến cho trật tự ở nơi đây có chút sáo động.

- Vũng Hải không muốn chuyện này nên muốn âm thâm lôi kéo rồi chầm chậm thâm tóm đám người kia, chỉ là một con cự hầu đi dạo ngang qua đã khiến chính quyền Vũng Hải rung rinh không nhỏ!

- Địa vị của Vũng Hải cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, nói trắng ra là không ai sợ Vũng Hải nữa, thế nên họ cần làm người khắc sợ và trận chiến này là công tụ tốt nhất.

- Chỉ cần chúng ta ở đây bảo đảm cho La Thiên không bị Thái Trọng nóng quá gϊếŧ chết là được.

- Phút cuối cùng Vũng Hải sẽ diễn một màn kịch nhảy ra làm đấm cứu thế trấn áp tất cả.

Hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện, Liễu Mộng Điệp không nhịn được bĩu môi có chút tức giận liếc nhìn La Thiên nói.

- Chỉ khốn nạn cho chúng ta phải ở đây bảo vệ tính mạng cho hắn!

- Hư! làm hỏng công tác cua trai của lão nương!

Bên kia La Thiên không hề biết rằng mình chỉ là một công cụ để phát tiết, vì lúc này hắn đang quá nổi kinh ngạc liếc nhìn cự nhân trước mắt.

Thái Trọng kẻ mà La Thiên luôn khinh thường không ngờ lại là một người chơi cao cấp, một quyền kia hoàn toàn đủ để chứng mình Thái Trọng đã đột phát cấp 20, thậm chí cấp độ rất có thể còn cao hơn cả bản thân La Thiên.

Ngay bên cạnh thấy La Thiên bị một quyền của Thái Trọng bức lui!

Hai người Triệu Hình và Đại Sơn cũng khẽ nhìn nhau, có đánh chết hai người họ cũng không thể ngờ rằng con heo Thái Trọng lại mạnh đến vậy.

Khẽ liếc nhìn nhau hai người Đại Sơn cấp tốc lao đến muốn hổ trợ cho La Thiên.

Tuy nhiên Thái Sơn đã đứng trước hai người cười nói.

- Đối thủ của các ngươi là ta.

Thấy thế Đại Sơn không hề sợ hãi mà cười lớn nói.

- Lão Triệu đi giúp đại nhân một tay đi, tên này để ta giải quyết.

Nghe thấy thế Triệu Hùng liếc nhìn Thái Sơn rồi nhịn lại Đại Sơn khẽ gật đầu nói.

- Cẩn thận!

Nói xong Triệu Hùng bỏ qua Thái Sơn lao đến hổ trợ cho La Thiên.

Thấy thế Thái Sơn khẽ nhướng mày muốn xuất thủ ngăn cản nhưng một quyền tựa như sắc thép lao đến đã năng cản hắn.

Liếc nhìn Đại Sơn lúc này đã phát động kỹ năng, đôi tay được cường hoá tựa như sắc thép cứng rằn vô cùng.

Thái Sơn không khỏi chếnh mép mỉm cười, chiến ý trang ánh mắt trở nên sục sôi.

Đất đá xung quanh một lần nữa điên cuồng di chuyển, một cự nhân bằng đá to lớn thứ hai xuất hiện trước ánh mắt quả mọi người!

Hiển nhiên, Thái Sơn cũng họ mang Thái và họ Thái này cũng sở hữu năng lực có tính duy truyền.

Thái Sơn hiển nhiên cũng sở hữu năng lực giống với chú mình, Thạch Hoá Cự Nhân hay dân chơi con gọi là Malphite phiên bản siêu to không lồ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 223: Liễu mộng điệp gian xảo
Tổng bộ Băng Thiên hội!

Một trận chiến vô cùng ác liệt đang diễn ra, giữa ba đại nhân vật uy quyền nhất Băng Thiên hội và hai đại cự nhân bằng đá “vai năm tấc rộng thân mười thước cao” khiến cho mặt tiền uy nghiêm của Băng Thiên hội bị sang thành bình địa.

Mặc dụ rõ ràng chiếm số lượng đông hơn, như đáng buồn thay, phía Băng Thiên hội lại là bên thất thế!

Cự nhân Thái Sơn không hề kém cạnh với ông chú mình Thái Trọng, thậm chí còn có chút to lớn hơn, cánh tay to lớn quét qua như gió thu quét lá đánh bay Đại Sơn ra xa.

Mặc dù đã được tăng phúc, nhưng Đại Sơn vẫn không chịu nổi một kích bị đánh bay không ngừng phun máu, rõ ràng đệ nhất cường giả ngoại thành không phải nói chơi.

Tuy nhiên Đại Sơn cũng không phải kẻ vô dụng, dù luôn bị áp chế những hắn vẫn đủ sức cầm chân Thái Sơn!

Bên kia thành chủ ngoại thành Thái Trọng, một chấp hai những vẫn không hè rơi vào thế hạ phong, từng quyền từng quyền như thiên thạc nên xuống.

Ngược lại hai người La Thiên và Triệu Hùng thì khổ không thể tả.

Có đánh chết họ cũng không thể nghĩ ra được con heo đúng nghĩ đen kia lại mạnh đến vậy, hai người họ liên thủ cũng chỉ có thế đánh ngang với Thái Trọng mà thôi.

Khẽ cắn răng La Thiên vung tay lên, băng phong kết tinh khiến mặt đất biến thành băng.

Cùng lúc đó hàng trăm khối băng trong suốt từ mặt đất đâm lên lao đến Thái Trọng!

Thấy thế cự nhân Thái Trọng không hề sợ hãi một quyền nện xuống đánh nát những khối băng đanh lao đến, đối với thạch tả cự nhân như Thái Trọng thì chút băng kia chả là gì.

Tuy nhiên, tốc độ của cự nhân Thái Trọng đột nhiên trở nên chậm chạp vô cùng.

Cảm nhận được sự trì trệ của bản thân, Thải Trọng đang bên trong lòng cự nhân bằng đá kia không khỏi nhíu mày, thông qua người đá lão liếc nhìn không gian băng giá xung quanh.

La Thiên dù không địch lại Thái Trọng nhưng hiển nhiên cũng không phải kẻ tầm thường, không chỉ biết tạo ra băng thạch tấn công kẻ thù, mà không gian băng giá kia cũng là tác phẩm của hắn, nó có khả năng làm chậm đối thủ bị nhốt bên trong đó.

Lợi dụng thời cơ đó, Triệu Hùng rầm lên một tiếng giận giữ,

Từ trong cơ thể Triệu Hùng toả ra một đạo hoàng quang gia trì toàn thân khiến hắn biến thành một hoàng nhân không ngừng tỏa ra hoàng khí màu nâu đất.

Tung người nhảy lên không trung, Triệu Hùng vung quyền đánh về phái cự nhân Thái Trọng.

Quyền phong màu nâu đất nặng nề đánh lên người thạch cự nhân to lớn, không ngờ trước sức mạnh của một quyền kia thạch nhân Thái Trọng bị đanh lui ngã ầm xuống mặt đất.

Chỉ là một quyền kia dù đã đánh ngã được thạch nhân Thái Trọng, còn làm lõm một khối đất đá to lớn trên người, nhưng không hề tổng thương được đến Thái Trọng bên trong.

Chầm chậm từ dưới đất đứng lên, đất đá xung quanh cuồng cuộn chảy về lấp đi cái lổ to lớn do một quyền kia của Triệu Hùng mang đến.

Thái Trọng vẫn không chút tổn thương ngạo nghễ đứng đó.

Chỉ là trong không gian băng giá do La Thiên tạo ra, Thái Trọng dù bất bại những vẫn bị nó tác động khiến cho tốc độ của lão giảm mạnh, huống chi còn có thêm một Triệu Hùng không ngừng dây dưa.

Thái Trọng đến đây là để phát tiết không phải để chịu đòn, dù không sợ hai tên kia nhưng một đánh hai vẫn không phải ý hay.

Đáng chết hơn là đám đại lão kia không cho lão đem theo nhiều người hơn khiến Thái Trọng rơi vào thế cùng tay cùng chân không thể phát tiếc.

May thay có hai kẻ trên danh nghĩ là thuộc hạ của lão đanh đứng phía xa quan sát.

Liếc nhìn hai người Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp phía xa, Thái Trọng lạnh giọng hét lên.

- Liễu Mộng Điệp giúp ta kiềm chân tên này một chút!

- Ta muốn hảo hảo hỏi thâm sức khoẻ của La Thiên lão đệ đây.

Nghe thấy Thái Trọng hét lên gọi viện binh, La Thiên không khỏi giật mình lo lắng, hắn có thể đánh bất phân thắng bại với Thái Trọng đề là nhờ Triệu Hùng giúp sức, nếu Liễu Mộng Điệp ra tay giữ chân Triệu Hùng thì hắn đúng là không có lòng tin đánh một trận với Thái Trọng.

Bên kia nghe thấy Thái Trọng muốn mình ra tay cầm chân Triệu Hùng, Liễu Mộng Điệp không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ.

“Ta đến đây chỉ để xem phim, các ngươi đánh nhau liên quan mẹ gì đến ta?”

Một lòng muốn xem kịch vui, Liễu Mộng Điệp cương quyết lắc đầu nói.

- Thái thành chủ, ta là phận liễu yếu đào tơ sao mà tham gia đánh nhau được!

- Ngài phải gọi mấy tên vũ phu như Ngô Phạm đây mới đúng chứa.

- Liễu Mộng Điệp, ngươi muốn chết phải không?

Quyền phong gào thét nên nát tường băng do La Thiên tạo ra, Thái Trọng nghe thấy Liễu Mộng Điệp thoái thác không nhịn được chử ầm lên.

Nếu Thái Trọng có thể làm cho Ngô Phàm xuất thủ, thì lão đã sớm làm rồi không việc gì phải nhờ để Liễu Mộng Điệp làm gì.

Chỉ là với thân phận thành chủ ngoại thành của Thái Trọng mời Ngô Phàm đúng là không thể những mời Liễu Mộng Điệp ra tay cũng không phải dễ!

Nghiến răng nghiến lợi, Thái Trọng trầm giọng hét lên.

- Kiềm chân Triệu Hùng lại, lão tử cho người thứ kia.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi ngạc nhiên, thứ kia Thái Trọng không tiện nói ra nhưng nàng hiểu rõ ngụ ý của lão là muốn nói gì, chỉ là không ngờ Thái Trọng lại chấp nhận chơi lớn đến vậy.

- Xem ra Thái Trọng giận thật rồi, vì muốn ngươi trợ giúp mà chấp nhận cho ngươi thứ kia.

Đứng một bên Ngô Phàm không nhịn được cười nói.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không lập tức đồng ý mà khẽ nhíu mày suy nghĩ.

Thứ kia đúng là có sức hút mê người với nàng nhưng Liễu Mộng Điệp lại không muốn xuất thủ, đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Bất chợt, trong đám người đang vây quanh tống bộ Băng Thiên hội xem kịch.

o

Liễu Mộng Điệp vô tình trông thấy một quả đầu trắng quen thuộc.

Như nghĩ ra gì đó Liễu Mộng Điệp mỉm cười quỷ dị khẽ biến mất vào không khí.

Đứng một bên, Ngô Phàm thấy bị bỏ lại không khỏi nhướng mày, cái củ lạc giòn tan gì đây.

Ngồi trên mái nhà, Trần Lâm vừa uống rượu vừa xem xi-nê không nhịn được vỗ đùi cười lớn.

- Phải, đánh đánh hay lắm, tên cự nhân kia thật là lợi hại!

- Đúng là võ sĩ đánh nhau với quái thú, thật là hay nha.

- Không ngời đệ đệ thân ái lại dám gọi nhà họ Thái là quái thú, thật làm tỷ đây khâm phục nha.

Bất chợt một âm thanh “ngọt như mía lùi” vang lên.

Liễu Mộng Điệp không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh Trần Lâm, khẽ tự người lên vai cậu thì thầm.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp phong tình vạn chủng nhìn mình, Trần Lâm không nhịn được vuốt càm cười nói.

- Tỷ tỷ thân ái, không ở đó làm trọng tài đến đây tìm ta làm gì?

Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách như chuông nhạc liếc nhìn Trần Lâm.

Xem ra tên nhóc này không chỉ mạnh mà còn khá thông minh, một câu nói đã nói đúng trọng tâm của một trận chiến này.

Quả thật đây chỉ là một vở kịch một phường tỉ thí nên mới cần đến trọng tài như Liễu Mộng Điệp.

Chỉ là Liễu Mộng Điệp nào có quan tâm liếc nhìn Trần Lâm cười duyên nói.

- Tiểu đệ đệ không phải nói muốn làm ăn với tỷ sao?

- Giúp ta kiềm chân tên kia, thế nào?

Nghe Liễu Mộng Điệp muốn mình xuất thủ, Trần Lâm không khỏi nhướng mày thầm nghĩ.

“ Ta đến đây chỉ để xem phim, các ngươi đánh nhau liên quan mẹ gì đến ta?”

“ Huống hồ ta đâu có điếc, rõ ràng lại Thái Trọng ra giá cao mướn người ra tay, ngươi lại ra giá mướn ta ra tay, làm ăn như vậy không thấy quá đánh sao?”

Chỉ là Trần Lâm không đôi co với Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ nhíu mày suy nghĩ rồi cười nói.

- Ta muốn một căn nhà để làm tổng bộ, không cần quá lớn khoảng hai tầng là được rồi.

- Cúng không cần vị trí gì, dể đi không lạc đường là được.

Nghe thấy yêu cầm của Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày suy nghĩ nhưng rất nhanh đã gật đầu nói.

- Thành giao!

Nói xong Liễu Mộng Điệp quay qua liếc nhìn Thái Trọng phía xa hét lớn.

- Được, ta sẽ cho người kiềm chân Triệu Hùng, Thái thành chủ nhớ lời hứa của mình.

Phía xa cự nhân Thái Trọng một quyền đánh lui La Thiên, nghe thấy Liễu Mộng Điệp chấp nhận không mấy để ý gật đầu nói.

- Được, Thái Trọng ta nói được làm được, không thất hứa trước nữ nhân.

Khẽ cười xấu xa, Liễu Mộng Điệp liếc nhìn Trần Lâm thân thiết nói.

- Tiểu đệ thân ái mau ra tay đi, nhớ cẩn đó thận nha đừng để bị đánh chết.

- Đau lòng tỷ tỷ ta!

Tuy nhiên Trần Lâm lại lắc đầu cười xấu xa không kém nhìn Liễu Mộng Điệp nói.

- Ta đâu có nói là mình sẽ ra tay đâu.

- Thu Thảo nàng lên cầm chân tên kia.

Nhận được mệnh lệnh của Trần Lâm, Thu Thảo khẽ gật đầu nhảy xuống mái nhà lao vào trận chiến.

Thấy người ra tay là một nữ nhân không phải Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được nhíu mày nói.

- Tiểu đệ đệ, ta nhắc nhở ngươi một câu, Triệu Hùng kia là một người chơi cấp 20 đó.

- Nữ nhân kia bị đánh chết ta không chịu trách nhiệm đâu nha.

Tuy nhiên trước sự lo lắng của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm chị bật cười nói.

- Thu Thảo cũng là một người chơi cấp 20.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không khỏi giật mình liếc nhìn Thu Thảo phía xa.

Nói như thế, tính luôn cả Trần Lâm thì thế lực của hắn đã có đến hai người chơi đột phá cấp 20, xem ra sách lược với Trần Lâm của Liễu Mộng Điệp phải thay đổi.

Ngồi một bên liếc nhìn Liễu Mộng Điệp đang suy nghĩ, Trần Lâm biết rõ nàng đang nghĩ gì không khỏi cười thầm.

“Dù nàng có tính toán kiểu gì, thì cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nhậm lấy côn ŧᏂịŧ của lão tử mà thôi”

“Nếu không phải sợ bị sao quả tạ chiếu, thì lão tử đã sớm trích huyết rồi cho tỷ tỷ đây ngậm kẹo của ta ba ngày ba đêm rồi”.

Quả thật độ “khốn nạn” của Trần Lâm đều đến từ trích huyết.

Dù ngươi có là kẻ thù không đội trời chung với Trần Lâm đi nữa thì chỉ cần bị “trích huyết” một phát vẫn biến thành cúm con như thường.

Một kỷ năng khốn nạn đến cùng cực, mà chắc là độc giả ai cũng thích!

Tuy nhiên, tình hình hiện tại Trần Lâm không thể trích huyết bừa bãi, nhất là với người có thân phận như Liễu Mộng Điệp.

Nguyên nhân đến từ! huyết giáp.

Huyết giáp là điểm khác biệt duy nhất về mặt ngoại hình giữa huyết tộc do nhân loại trích huyết thành và nhân loại.

Có một số huyết giáp rất dễ giấu như mắt, xương hay thần hồn, nhưng không phải tất cả, vẫn có một số huyết giáp vô cùng lộ liễu thu hút mọi ánh nhìn.

Ví dụ điển nhìn nhất chính là cánh tay huyết giáp của Trần Lâm ngày trước, lồ lộ như vật thì giấu kiểu gì.

Huống chi cho ra huyết giai gì Trần Lâm không thể lựa chọn được, hoàn toàn là hên xui.

Những người bình thường, nếu không may ra trúng ngay huyết giáp tay hay sừng thì có thể giấu đi rồi âm thầm đưa đến thành phố Thanh Thủy.

Nhưng Liễu Mộng Điệp thì không thể, nàng thân là quản sự của hội chợ mua bán xe, một người có địa vị nhất định không thể đùng một phát biến nói biến mất là mất được.

Đến lúc đó phiền phức mang đến sẽ không ít

Thế nên Trần Lâm quyết định tạm thời để cho Liễu Mộng Điệp nhảy nhót những ngày cuối cùng, đến khi sắp rồi khỏi đây sẽ bắt nàng theo rồi hấp! à nhằm! trích huyết cũng không muộn.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 224: Hỗn chiến
Dưới mệnh lệnh của Trần Lâm.

Thu Thảo không nghĩ nhiều lập tức lao vào trận chiến, mục tiêu chính là Triệu Hùng.

Bên kia, Triệu Hùng sau khi né tránh một quyền như thiên thạch hạ phàm của Thái Trọng không nhịn được thở ra một hơi.

Không ngờ kẻ tưởng chừng như “bù nhìn” bị người ta khinh bỉ thầm gọi là con heo kia lại mạnh đến như vậy.

Đúng là quan trường hiểm ác, những tên này ẩn giấu quá sâu, nếu không có trận chiến này sẽ chẳng ai thấy được sức mạnh to lớn của phủ thành chủ kia.

Quả thật nếu xét về mưu mô quỷ kế, những kẻ tiểu lâu la gặp thời chiếm núi làm vương như La Thiên hay Đào Quân, nào có thể so sánh được với những chính khách từ trong trứng sinh ra như Thái Trọng hay Ngô Phàm.

Bất chợt một tiếng xé gió vang lên, một áp lực vô hình từ phía sau đánh đến khiến Triệu Hùng thoáng hoảng sợ.

May thay Triệu Hùng cũng từng trải qua không ít trận chiến, kinh nghiệm đầy mình lập tức lộn một vòng trên mặt đất tránh thoát.

Đùng một tiếng!

Nơi Triệu Húng đứng lúc này bị san thành bình địa, một chiếc mỏ neo to lớn đen tuyền cấm ở trung tâm.

Thu Thảo chầm chậm bước đến một tay nhấc chiếc mỏ neo to lớn của mình lên nhẹ nhàng gác lên vai rồi liếc nhìn Triệu Hùng, người sẽ là đối thủ đầu tiên của nàng khi đột phá cấp 20.

Ngược lại, Triệu Hùng cũng thầm đánh giá nữ nhân trước mặt.

Triệu Hùng cũng nghe qua cuộc đối thoại giữa Thái Trọng và Liễu Mộng Điệp nên hiển nhiên biết rõ bên kia sẽ có viện binh, chỉ là người đến đúng là một nữ nhân khá xinh đẹp nhưng không phải Liễu Mộng Điệp khiến Triệu Hùng không khỏi bất ngờ.

Dĩ nhiên, bất ngờ thì bất ngờ, nhưng Triệu Hùng cũng không dám có một chút xem thường nữ nhân trước mặt, một kích kia nếu Triệu Hùng không kịp thời né tránh thì chỉ sợ không chết cũng trọng thương, chỉ vì nàng ta là nữ nhân không mấy tiếng tâm mà kinh thường đồng nghĩa với tự sát.

Bên kia, Thái Trọng cũng nhận thấy sự có mặt của Thu Thảo khiến lão cũng khá bất ngờ.

Chỉ là rất nhanh Thái Trọng đã mặc kệ, ai đến cũng được chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ để bản thân lão rảnh tay hảo hảo chăm sóc La Thiên là được rồi.

Tuy nhiên không phải ai cũng như Thái Trọng, sự tham gia bất ngờ của Thu Thảo không chỉ khiến đôi bên ngạc nhiên mà còn khiến cả những người xem gần đó đều trở nên oanh động, vô số những tiếng nghị luận thích thú không ngừng vang lên!

- Oa mỹ nhân, ngoài thành của chúng ta lại có thêm một mỹ nhân rồi!

- Mỹ nhân cũng không đến lược ngươi sờ vào!

- Phải, muốn chết thì cứ việc, nàng ta là cấp 20 đó lén phén coi chừng bị người ta lặt đầu!

- Cấp 20 thật là ức ao! nói như vậy ngoại thành đã có thêm một mỹ nữ cương giả rồi, không biết có quan hệ gì với Liễu Mộng Điệp hay không!

- Chắc là có rồi, ngươi không nghe lúc nãy nói chuyện sao, nữ nhân kia chính là ra tay thay Liễu Mộng Điệp!

Vô số những tiếng nghị luận không ngừng vang lên.

Dù sao ngoại thành này tuy không ít người chơi cấp cao nhưng nữ nhân chỉ có mình Liễu Mộng Điệp, giờ thêm một nữ nhân nữa không trở thành đối tượng để chú ý mới là lạ.

Tuy nhiên, được sự Thu Thảo lại không mấy quan tâm, chỉ vung lên sợi xích sắt trong tay đánh về phía Triệu Hùng.

Trông thấy sợ xích sắc tựa như chiếc roi sắt uống lươn trong không trung đánh tới, Triệu Hùng thoáng hoảng sợ vội vàng né tránh.

Chỉ là sau rất nhiệt trận chiến, Thu Thảo cũng rất có thiên phú chơi roi khiến cho khả năng điều khiến tăng lên đánh kẻ, đã không còn là người chỉ biết mắt mắt đánh bậy như trước.

Thấy Triệu Hùng muốn né tránh, Thu Thảo đột nhiên gia tăng sức lực quấy mạnh xuống đất.

Sợi xích sắt đập mạnh xuống đất, dưới tác động của định luận 3 Nitor nó bất ngược trở lại đập vào lưng Triệu Hùng!

Không ngờ đến sự biến hoá của sợi xích, Triệu Hùng chỉ có thể cắn răng ngạnh kháng, hoàng khí từ cơ thể tỏa ra bao bọc lấy phần lưng như một chiếc khiên bảo vệ.

Chỉ là trang bị cam không phải vật tầm thường, bị một xích kia đánh trùng lưng, tuy đã được hoàng khí bao phủ nhưng Triệu Hùng vẫn không nhịn được phun máu.

Bên ngoài, khán giả trông thấy Triệu Hụng bị đánh đều trúng nhiệt tình vổ tay, chỉ hận không thể chạy lên tặng hoa cho Thu Thảo!

Khẽ lao vết máu trên khoé miệng, Triệu Hùng ánh mắt sắc lạnh cẩn thận nhìn Thu Thảo nhất là hung vật trong tay nàng.

Một phen giao phong nhẹ.

Triệu Hùng đã dể dàng nhận thấy vũ khí kia không chỉ độc lạ mà cò rất mạnh, nếu cứ tiếp tục như vậy Triệu Hùng chắc chắn bị sợi xích kia quất chết!

Đáng tiếc, Thu Thảo không cho Triệu Hùng cơ hội khi ngay sau đó, sợi xích sắt lại tiếp tục bay múa đánh về phía Triệu Hùng.

Nhìn sợi xích sắt tựa như linh xà uống lượn trên bầy trời, Triệu Hùng cắn răng lấy công làm thủ không tiếp tục né tránh nữa mà lao đến cận chiến với Thu Thảo.

Thổ hoàng khí từ cơ thể tỏa ra bao bọc lấy cánh tay tựa như một đối găng tay màu nâu đất.

Như được tăng phúc Triệu Hùng không chút sợ hãi liên tiế ra quyền.

Quyền phong thổ hoàng sắc không ngừng đánh ra ngăn cản sợi xích sắt đang bay đến.

Triệu Hùng như một con báo săn mồi đạp mạnh chân xuống đất phát lực lao đến Thu Thảo, quyền phong ánh lên tia sáng màu nâu vàng nên xuống đầu nàng!

Ngồi trên mái nhà, Liễu Mộng Điệp trông thấy Triệu Hùng vượt qua lưới xích của Thu Thảo lao đến cận chiến không nhịn được lo lắng hỏi.

- Nữ nhân kia sắp gặp nguy hiểm rồi kia, ngươi không định ra tay sao?

Mạt thế hàng lâm, địa vị của nữ nhân có thể nói không khác gì nơi phát tiết cho nam nhân.

Những nữ cường nhân có thể đứng lên chiến đấu không phải không có nhưng rất ít.

Hiện tại thấy một nữ nhân có thể thành công leo lên cấp 20, trở thành một người chơi cao cấp, Liễu Mộng Điệp không khỏi có chút ý tứ riêng.

Tuy nhiên Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.

- Ai bảo người của ta sợ cận chiến.

Bên dưới như để chứng minh lời nói của Trần Lâm, Thu Thảo không chút sợ hãi chỉ khẽ mỉm cười tư tin.

Mượn chiếc mỏ neo làm điểm tự, Thu Thảo quay người như diễn viên mú cột tung cước đá về phía Triệu Hùng!

Trông thấy một cược đá tới.

Triệu Hùng hiển nhiên không biết thương hương tiếc ngọc là gì tung quyền đánh tới.

Quyền phong và cước phá cứ thế va vào nhau, lực đạo khổng lồ khiến không khí chấn động, hai người Thu Thảo và Triều Hùng cũng bị dư chấn đẩy lui về sau.

Trượt dài trên mặt đất, Triệu Hùng không khỏi kính ngạc liếc nhìn nữ nhân trước mặt.

Một quyền kia của bản thân không hề nhẹ, vậy mà nữ nhân có phần mỏng manh kia lại có thể tung cước ngạnh kháng được.

- Không lẽ là truyền nhân của thiên tàn cước!

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng không nhịn được liếc nhìn đôi chân dài của đối phương, dừng như có cái gì đó là lạ!

Tuy nhiên, Thu Thảo nào cho Triệu Hùng nghĩ nhiều.

Nhờ có chiếc mỏ neo, Thu Thảo nhanh chóng ôn định lại cơ thể.

Lợi dụng lúc đối thủ còn chưa kịp chuẩn bị, Thu Thảo đã tung người lao đến, cơ thế có phần liễu yếu đào tơ cầm lấy chiếc một neo to lớn nặng nề đánh đến!

Nhận thấy một bóng đen đang đánh đến, Triệu Hùng cấp tốc lui lại.

Tuy nhiên, Thu Thảo không phải nữ nhân quá quan tâm đến khoảng cách.

Mỏ neo Nộ Hải nặng nề được Thu Thảo đưa lên cao.

Chất thép đen tuyền như vực sâu thâm thẩm bắt đầu ánh lên những tia sáng xanh lam quỷ dị tự như địa dương sâu thẩm.

Dần dần, vô số phù văn huyền bí sáng lên trên thân chiếc mỏ neo!

Nặng nền nện chiếc mỏ neo xuống đất.

Tuyệt kỷ! NỘ HẢI TRIỀU DÂN!

Kích hoạt!

Đại địa bị một nện kia mà rung rẩy, mặt đất cũng phải cúi đầu sụp đổ.

Sóng sung kích gần như hoá thành thực thế tựa như một cơn sóng thần ầm ầm lao đến can quét mọi vật trên đường đi của nó.

Đùng! đùng! đùng!

Liên tiếp những tiếng nổ không ngừng vang lên.

Mặt đất đất trước một nện của Thu Thảo mà hoá thành bình địa, bức tường trang trí xa hoa bao quanh khu biệt thự cũng không chịu được chấn động ngã ầm xuống.

Từ trong đống đổ nát, Triệu Hùng lao ra nhảy lên một bãi đất trống gần đó thở hổn hển, khoé miệng còn đọng lại một tia máu, ánh mắt đã bắt đầu xuất hiện sự sợ hãi nhìn chằm chằm Thu Thảo.

Hiển nhiên chiêu kia Triệu Hùng dù đã nhanh chân tránh ra xa những vẫn ăn đủ.

May thay Nộ Hải Triều Dân là một đại chiêu quần công, tuy phạm vi ảnh hưởng khá lớn, nhưng sát thương gây ra không phải quá lớn.

Triệu Hùng đã lui lại khá xa tâm dư chấn nên chỉ bị chút ít tổng thương.

Tuy nhiên, Triệu Hùng cũng nhận thấy mình không có khả năng thắng nữ nhân kia, tiếp tục đánh nhau là vô ích.

Còn về phía La Thiên chỉ đành để hắn chịu chút đau khổ vậy, huynh đệ đây đã cố hết sức nhưng đành lực bất tòng tâm.

Bên trên mái nhà, Liễu Mộng Điệp thấy một chiêu kia của Thu Thảo ánh mắt không khỏi sáng lên như nhìn thấy bảo vật.

Quả thật biểu hiện của Thu Thảo khiến Liễu Mộng Điệp vô cùng ưng ý, công thủ toàn diện có thể đánh xa lẫn cận chiến đều được, chỉ có khả năng đi chuyển hơi hạn chế nhưng nhiêu đó vẫn khiến Thu Thảo quá mức xuất sắc, nhưng đặc biệt nhất Thu Thảo là một nữ nhân!

Liễu Mộng Điệp không chết mê muốn kéo Thu Thảo về dưới trướng mình mới là lạ.

- Đáng tiết lại là người của tên kia.

Liếc nhìn Thu Thảo phía xa, Liễu Mộng Điệp không khỏi tiếc nuối thở dài.

Nghe thấy tiếng thở đai ai oán của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không nhịn được bật cười đắc ý.

Bất chợt như cảm nhận được gì đó, Trần Lâm khẽ nhíu mày rồi rất nhanh đã mỉm cười quỷ dị hét lên.

- Thu Thảo trở về đây.

Nghe thấy Trần Lâm gọi, Thu Thảo không nói hai lời lập tức bỏ mặt Triệu Hùng chạy về phía Trần Lâm.

Ngay khi Thu Thảo vào bỏ đi, một âm thanh trầm thấp đột nhiên vang lên.

- Đủ rồi!

Từ trên bầu trời, một đạo lôi quang kinh thiên động địa giáng xuống phá nát mặt đất bên dưới.

Tựa như lôi thần giáng thế, từ bên trong đạo lôi điện một nam nhân lưng hùng vai gấu chầm chậm bước ra.

Đại lão Vũng Hải rốt cuộc cũng ra sân.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 225: Thái trọng
Được sự hổ trợ của Thu Thảo.

Thái Trọng không còn rơi vào thế một chấp hai nữa đường đường chính chính bán hành La Thiên!

Cự nhân Thái Trọng chiếm cứ sức mạnh tuyệt đối, từng quyền từng quyền nện xuống đầu La Thiên.

May thay, La Thiên dù sao vẫn là đại ca Băng Thiên hội, tuy không ngừng bị áp chế nhưng hắn vẫn liên tiếp chống trả, cánh tay vung lên tạo ra một tức tường băng dày ngăn cản từng quyền như thiên thạch không ngừng trúc xuống!

Lợi dụng bức tường băng bảo hộ.

La Thiên phát động băng hóa đến cực hạn cố sức đóng băng chân của cự nhân Thái Trọng, nhằm hạn chế khả năng di chuyển của đối thủ.

La Thiên chỉ có thể xem như nóng tính, không phải kẻ ngu đần gì.

Một phen giao phong La Thiên đã biết rõ bản thân không phải đối thủ của cự nhân Thái Trọng, thế nên sách lược của La Thiên chính là cầm chân Thái Trọng lâu nhất có thể chờ người đến cứu.

Dĩ nhiên, người ở đây không phải hai tên thuộc hạ cũng đang ăn hành ngập mồm như La Thiên, mà là các đại lão ở Vũng Hải.

La Thiên không tin, chính quyền Vũng Hải mặc kệ để Thái Trọng gϊếŧ chết mình, chắc chắn Vũng Hải đã bị Thái Trọng qua mặt, chỉ cần chờ họ nhận ra động tĩnh chạy đến đây thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa.

Tuy nhiên, đáng buồn thay cho La Thiên.

Đúng là Vũng Hải sẽ không để một người chơi cao cấp như hắn chết vô ít, nhưng họ cũng chính là kẻ đứng sau giật dây cho trận chiến này.

Bên kia, thạch cự nhân Thái Trọng không chỉ có kích thước khổng lồ, mà năng lực phòng thủ cũng không thấp, chút băng phong của La Thiên chỉ có thể tạm kiềm chân Thái Trọng, chưa thể làm gì được lão.

- La Thiên ngươi nghĩ chút băng này có thể cầm chân ta sao?

Gầm lên một tiếng, Thái Trọng gồng người phát nát lớp băng phong đang đóng băng chân mình lại lạnh giọng nói.

Cánh tay to lớn được đất đá ngưng tụ ra vận sức đánh xuống bức tường băng do La Thiên tạo ra.

Đùng!

Một tiếng nổ lớn kinh thiên vàng lên, bức tường băng trong suốt dày cả met bị một quyền của Thái Trọng đánh tan thành mảnh vụng, tựa như một mặt gương vỡ nát rơi xuống một đất.

La Thiên đứng mũi chịu sào cũng bị một quyền kia đánh bay.

Tuy nhiên rất nhanh La Thiên đã lộn một vòng nhảy ra xa, cánh tay vung lên tạo ra vô số bức tường băng tạm thời bao lấy cự nhân Thái Trọng vào trong.

Nhưng không sớm thì muốn Thái Trọng cũng sẽ thoát ra.

Khẽ lao vết máu trên khoé miệng, La Thiên không nhịn được thở ra một hơi.

Ai lại ngờ tên heo mập Thái Trọng không chỉ là một người chơi cao cấp, lại còn mạnh đến như vậy.

Nhất là La Thiên kẻ luôn khinh thường Thái Trọng, không ngờ hôm nay lại bị đối phương bón hành khiến cho hắn vừa thẹn vừa giận.

Ánh mắt đầy đố kỵ liếc nhìn Thái Trọng đang bị vây trong vô số bức tường băng dày cộm.

Dù bị đối thủ bón hành ngập mồm.

Nhưng La Thiên luôn cho rằng là do Thái Trọng gặp may khi sở hữu một năng lực khá mạnh, nếu không bản thân hắn vẫn sẽ là người thắng, hắn thua chỉ là do xui xẻo hơn đối thủ mà thôi.

Mặc dù nghe có vẽ não tàn, nhưng quả thật không thể trách La Thiên có suy nghĩ như vậy.

Năng lực Thạch Hoá Cự Nhân kia quả thật quá mạnh, không chỉ có sức phòng thủ cực tốt, nếu không đánh vào bản thể sâu bên trong thạch cự nhân thì không có cách nào hạ được, thì sức mạnh cũng không hề kém một chút nào, mỗi quyền đánh ra đều không khác thiên thạch lao vào địa cầu là mấy.

Tuy nhiên, không thể phủ nhận là bản thân Thái Trọng cũng là một kẻ hơn người, không chỉ mang trong mình một thân bản lĩnh mà tâm tính cũng đáng sợ hơn La Thiên rất nhiều.

Tất cả chỉ là do La Thiên đố kỵ tìm lý do cho bản thân mà thôi.

Bên trong tầng tầng lớp lớp tường băng, Thái Trọng không chút sợ hãi chỉ kẻ nhíu mày suy nghĩ rồi cười lạnh nói.

- La Thiên xem tất cả đều đã lầm, năng lực của ngươi không phải đóng băng.

Bên ngoài, La Thiên nghe thấy Thái Trọng nói thể không khỏi kinh ngạc, đồng tử không nhịn được rung rung sợ hãi.

Bí mật của hắn đã bị đối phương phát hiện được.

Tuy nhiên Thái Trọng không để có La Thiên suy nghĩ nhiều.

Sức mạnh cuồng cuộn chảy bên trong người, thạch cự nhân Thái Trọng gồng người lên mạnh mẻ phá nát băng phong đáng bao quanh mình, từng quyền từng quyền đánh ra phá nát bức tường băng trước mặt, mở ra một con đường lao đến La Thiên.

Cảm nhận được chấn động khủng bố đang lao đến.

La Thiên thoáng hoảng sợ vội vàng lui ra sau.

Đáng tiếc một quyền tựa như thiên thạch lao vào địa cầu đã đánh tới, lực đạo khủng khϊếp khiến La Thiên dù đã lui ra xa nhưng vần bị chấn bay đập lên bức tường phía sau.

Một lần nữa phun ra một ngụm máu tươi, La Thiên tức giận quyết lấy công làm thủ hạ cục đối phương.

Tự như một con báo săn, La Thiên không tránh né nữa mà cấp tốc lao đến, nhưng như một cơn cuồng phong lao đến thạch cự nhân.

Thấy La Thiên đột nhiên tấn công, tốc độ bất chợt bộc phát nhanh đến đáng kinh ngạc khiến Thái Trọng đột nhiên cảm thấy lo lắng.

Là một người chơi hệ tâm linh, Thái Trọng luôn tinh vào cảm giác của mình.

Không một giây chần chờ, cự nhân Thái Trọng gầm lên một tiếng vung quyền đánh về phía La Thiên muốn chiếm lấy tiên cơ, quyền phong như thái sơn áp đỉnh đánh tới như muốn nghiền ép hết tất cả.

Tuy nhiên lúc này La Thiên đã khác.

Tốc độ của La Thiên đột nhiên bộc phát nhanh đến cùng cực, như một ngọn hắc phong lướt qua những đĩnh núi, nhè nhàng lách người né tránh một quyền khủng bố của Thái Trọng.

Cùng lúc đó, cánh tay La Thiên đưa lên, băng phong cuồng cuộn chảy về tay hắn dần dần hình thành nên một thanh băng thương to lớn!

Không một giây chần chờ.

La Thiên lách người né tránh một trảo của thạch cự nhân trong đường tơ kẻ tóc rồi lao đến đâm mạnh băng thương vào l*иg ngực thạch cự nhân, cũng là vị trí của bản thể Thái Trọng.

Mũi băng thương không ngờ sắc bén vô cùng xuyên qua tầng tầng lớp lớp đất đá ghim sâu vào l*иg ngực thạch cự nhân Thái Trọng.

Cảm nhận được nguy hiển chí mạng, cự nhân Thái Trọng vung lên cánh tay to lớn cố hắn cản một thương chí mạng kia.

Đáng tiếc lực đâm của La Thiên không hề nhẹ lại quá mức đột ngột.

Cự nhân Thái Trọng không kịp phản kháng, bị một thương kia trực tiếp đâm sâu vào l*иg ngực, cơ thể khổng lồ rung lên bần bật rồi ngã ầm xuống hình thành nên một cột khói dày.

Thấy thế, La Thiên ngạo nghễ đứng trên người thạch cự nhân đặc ý cười lớn.

Thái Trọng thì sao, thạch cự nhân bất khả chiến bại thì sao, cuối cùng cũng bị lão tử một thương đâm chết.

Bất chợt, lúc La Thiên đắc ý nhất thì thạch cự nhân Thái Trọng đột nhiên bật dậy.

Cánh tay to lớn tựa như phủi bụi vỗ vào người La Thiên khiến hắn phun máu bay ra xa, như diều đứt dây ngã xuống đống phế tích gần đó.

Không ngừng thổ huyết, La Thiên nằm bò trên mặt đất ánh mắt không giấu nổ vẽ kinh ngạc liếc nhìn cự nhân to lớn trước mặt.

Rõ ràng La Thiên đã đâm sâu l*иg ngực của thạch cự nhân, vậy mà bản thể bên trong lại không chết.

Bên trong thạch cự nhân to lớn, Thái Trọng chỉ cười lạnh nhưng sâu bên trong nụ cười đó là giận dữ lần sợ hãi.

Bởi lẽ, lúc này một đầu thương băng to lớn đang nằm ngay trên đầu Thái Trọng, chỉ cần lệch xuống một tý thôi thì cái đầu của hắn sẽ bị đâm thủng bỏ mạng.

Dĩ nhiên, không phải La Thiên đâm trượt mà thứ mạnh nhất của Thái Trọng đã cứu lấy lão một mạnh, đó không ngờ là tâm tính.

Thái Sơn là đệ nhất cường giả ngoại thành.

Thế nên năng lực thạch hoá cự nhân của hắn cũng được các phương thế lực điều trang cặn kẻ.

Nói chung, thạch hoá cự nhân khá giống chơi trò điều khiển người máy, muốn đánh bại được người máy bằng đá kia, phải tìm cách gϊếŧ chết “người điều khiển” bên trong.

Và sau rất nhiều lần điều tra, tốn không biết bao công sức, các phương thể lực cũng điều tra ra được vị trái của Thái Sơn bên trong thạch cự nhân là ở l*иg ngực, khoảng vị trí tim và phổi!

Thế nên tất cả mọi người đều đánh giá rằng, đó là vị trí bắt buộc của kỹ năng kia.

Tuy nhiên, các phương thế lực, thậm chỉ đến Thái Sơn cũng không hề biết rằng, thông tin về vị trí yếu hại nhất của Thái Sơn là do Thái Trọng tung ra.

Tất cả chỉ để khiến cho người khác nghĩ rằng chỉ cần đâm vào l*иg ngực thì sẽ gϊếŧ được thạch cự nhận!

Còn bản thân Thái Trọng thì cố tình lệch xuống một chút, tránh đi l*иg ngực của thạch cự nhân.

Nhờ thế mà hôm nay Thái Trọng đã tránh thoáng một kiếp.

Nếu không kẻ đi săn như lão lại phải lật thuyền trong mương rồi.

Chỉ là một mạng này của lão được đánh đổi bằng chính đứa cháu của mình!

Vừa thẹn vừa giận, xen lẫn sợ hãi.

Thái Trọng gầm lên một tiếng giận dử phá nát mặt đất dưới chân lao đến La Thiên, một quyền đánh xuống rõ ràng là muốn gϊếŧ chết La Thiên!

Thấy thế La Thiên cắn răng vội vàng né tránh.

Đáng tiếc La Thiên bị thương quá nặng không kịp né tránh bị một quyền kia đánh bay tựa như diều đứt dây ngã ầm xuống đất phá nát bức tường phía sau.

Xương cốt gần như vỡ nát, La Thiên không nhịn được nữa phun máu xen lẫn nội tạng, tử thần dừng như cách hắn không còn xa.

Cắn răng bò dậy La Thiên vội vàng từ trong giới chỉ ra một bình hội phục dược tề nhằm giữ mạng, hắn thật sự chưa muốn chết!

Tuy nhiên, Thái Trọng nào để La Thiên có cơ hội, cánh tay to lớn không nhanh không chậm đưa lên cạo rồi một lần nữa nện xuống, muốn đập La Thiên thành thịt nát!

- Đủ rồi!

Bật trợt một giọng nói lạnh lùng đầy nội lực vang lên.

Từ trên thiên không, một đạo lôi điện đánh xuống chắn trước người La Thiên, ngăn cản một quyền khủng bố của cự nhân Thái Trọng kia.

Từ bên trong cột lôi điện, một trung niên nhân lưng hùng vai gấu, ánh mắt sắc lạnh như hùng ưng chầm chậm bước ra.

Trung niên nhân kia không còn nhỏ tuổi, nhưng vẫn phong độ ngời ngời, khí tức thượng vị giã vô hình chung tỏa ra chứng minh thân phận đặc biệt của hắn.

Ngồi trên mái nhà quan sát, Trần Lâm không khỏi nhướn mày liếc nhìn trung niên nhân đột nhiên xuất hiện ngăn cản trận chiến kia, rồi nhìn lại Liễu Mộng Điệp đứng bên canh hỏi.

- Tên kia là Lôi Thành?

Nghe thấy Trần Lâm hỏi, Liễu Mộng Điệp chỉ khẽ cười duyên nói.

- Phải, hắn ta chính là Lôi Thành, tam vương gia của Vũng Hải này người có thể xem như là đại ca lớn nhất ở đây.

Nhận được câu trả lời, Trần Lâm không nhịn được bật cười vì các ví von của Liễu Mộng Điệp, xem ra Liễu Mộng Điệp không thích tên Lôi Thành kia lắm.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp nói không sai.

Nếu tập đoàn cứ điểm Lôi Chấn là vương triều của Lôi gia thì Lôi Thành chính là tam vương gia và cũng là người em thứ ba trong nhà họ Lôi.

Trong đó, lão đại dĩ nhiên chính là Lôi Chấn, lão nhị gọi là Lôi Minh hiện tại đang là tổng chỉ huy tối cao của pháo đài Viễn Đông, còn lão tam chính là Lôi Thành chịu trách nhiệm cai quản Vũng Hải nguồn lương thực chính của cả khối cứ địa, cuối cùng là Lôi Huyền em gái nhỏ nhất trong bốn anh em được Lôi Chấn yêu thương nhất, nên hiện đang cũng với lão ở cử điểm Phần Thiên.

Dĩ nhiên, bốn người họ chỉ là bốn anh em ruột trong Lôi gia, vẫn còn rất nhiều anh em cùng cha khác ông ngoại khác làm việc cho chính quyền Lôi Chấn.

Tuy nhiên bốn anh em Lôi Chấn vẫn giữ quyền lực lớn nhất, những kẽ khác chỉ có thể làm chức vụ nhỏ sống qua ngày.

Điển hình nhất chính là cha của Lôi Uyển Nhi và chính bản thân nàng hiện tại.

May thay Lôi Chấn không đến nổi tệ, ít nhất lão vẫn ra sức bảo hộ dòng tộc họ Lôi.

Chỉ là lão ở quá xa những chuyện nhỏ của các chi thứ họ Lôi bị dòng chính của lão chèn ép rất khó có thể đến tai lão được.

Chỉ có sự kiện của Lôi Uyển Nhi lúc bị đuổi khỏi nội thành quá mức vang dội mới kinh động đến tai Lôi Chấn, khiến lão tức giận chạy xuống Vũng Hải mắng Lôi Thành một trận!

Sau đó, Lôi Chấn còn có ý định đem đứa cháu gái này về Phần Thiên nhưng Lôi Uyển Nhi lại từ chối.

Qua đó có thể thấy được, Lôi Chấn không hẳn là người tốt những lão vẫn có lòng với dòng tộc nhà họ Lôi, bất kể có thuộc chi thứ của lão hay không.

Ngược lại, Lôi Thành lại không được như vậy, trừ anh em cùng mẹ với lão, còn lại đều bị lão xem như cỏ rác.

Rõ ràng Lôi Thành là một kẻ cực kỳ nhỏ nhẹn, thiếu đi cái phóng khoáng cả đại ca mình.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 226: Lôi thành
Với sự xuất hiện của Lôi Thành, trận chiến này xem như đã kết thúc.

Mạng của La Thiên hiển nhiên được giữ lại.

Như để minh chứng cho điều đó.

Vô số quân nhân không biết xuất hiện từ lúc nào ầm ầm kéo đến, dần dần bao vây lấy khu biệt thự của Băng Thiên hội khiến người xem sợ vỡ mật, không biết có bị vạ lây hay không.

Từ trong đội quân nhân.

Một trung niên nam tử chầm chậm bước ra đứng bên cạnh Lôi Thành, lão ta hiển nhiên không ai khác chính là Ngô Bình, cánh tay đắc lực của Lôi Thành vừa từ vùng hoang nguyên trở về không lâu.

Thái Trọng, Thái Sơn thấy Lôi Thành đã đích thân xuất hiện cũng không còn lý do gì để đánh nữa cấp tốc giải trừ năng lực rồi tiến đến cúi đầu trước Lôi Thành.

- Lôi đại nhân, sao ngài lại đến đây.

Nghe Thái Trọng hỏi, Lôi Thành chỉ hừ lạnh như không hề biết gì nói.

- Ta không đến đây chỉ sợ ngoài thành này đã bị các ngươi phá nát rồi.

- Nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Bên kia hai người Triệu Hùng, Đại Sơn tuy cũng thu thương không nhẹ nhưng vẫn đỡ hơn La Thiên vội vàng tiếng đến dìu hắn dậy.

Khi nghe Lôi Thành hỏi, hai người nước mắt lưng tròng nhanh miệng khóc lóc kể.

- Lôi đại nhân, chúng tôi cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.

- Khi không phủ thành chủ đột nhiên tấn công Băng Thiên hội.

- Lần này ngài phải làm chủ cho chúng tôi.

Thấy hai tên nam nhân khóc lóc, Lôi Thành nội tâm đầy khinh miệt nhưng mặt ngoài vẫn tỏa ra tức giận hỏi.

- Thái Trọng, chuyện này có thật hay không?

Thấy Lôi Thành tỏa ra giận giữ, Thái Trọng chỉ cười lạnh nói.

- Lôi đại nhân oan uổng quá...

- Phủ thành chủ chỉ là đang chấp hành nhiệm vụ mà thôi.

- Như đã báo cáo với ngài trước đó...

- Phủ thành chủ bị người ta tập kích, phu nhân của ta còn bị bắt đi mất, ngoài thành trở nên vô cùng hỗn loạn, lòng dân bàng hoàng, đất nước lâm nguy.

- Tuy nhiên theo điều tra, người ra tay lại là một người chơi cấp cao.

- Thế nên phủ thành chủ quyết định hai sách lực...

- Trước là đến các đại thế lực tìm kiếm manh mối, một phần là do các thế lực lớn có hiềm nghi lớn nhất làm như thế sẽ trấn an được lòng dân, phần còn lại là để chứng mình chính quyền Vũng Hải là lớn nhất, pháp luật Vũng Hải là lớn nhất.

- Sau là thông qua việc này, phủ thành chủ sẽ thực thi chính sách triệu tập, tập hợp các người chơi cao cấp lại không để cho họ muốn làm gì thì làm.

- Chỉ là...

- Khi đến đây, Băng Thiên hội lại phản đối không cho phủ thành chủ là việc, thế nên đôi bên mới phát sinh chút xung đột nhỏ...

Nghe Thái Trọng nói một tràng dài, lệ nóng sắp rơi đầy mặt trông ai oáng vô vùng.

Trần Lâm ở phía xa nhưng vẫn nghe thấy rõ suýt chút nữa tin lời nói của lão là thật.

Diễn kiểu này không đóng phim thật là phí.

Dĩ nhiên, người bị đánh thì đến chết cũng không tin, Đại Sơn tính nóng muốn mở miệng phản bác nhưng đã bị La Thiên lúc này đã khá hơn ngăn cản.

Quả thật lần này Băng Thiên hội thua thảm.

Thái Trọng nói không sai, trên mặt lý thuyết phủ thành chủ mới chính là cơ quan thực thi pháp luật dưới quyền Vũng Hải duy nhất tại ngoại thành.

Băng Thiên hội và Đông Xưởng tuy lớn và có thể nói là ngang hàng những vẫn không chính danh bằng.

Phủ thành chủ quả thật có quyền khảm xét, Băng Thiên hội nếu làm lớn chuyện chính là phe đuối lý.

Thảo nào lão già Thái Trọng vừa đến đây đã lập tức xuất thủ, tất cả đều là một âm mưu...

Bên kia, Lôi Thanh nghe thấy Thái Trọng nói hay như vậy không nhịn được mỉm cười rồi ra vẽ trầm ngân nói.

- Thái thành chủ nói không sai.

- Chuyện của mấy tên tặc phỉ kia đúng là cần phải giải quyết.

- La Thiên ngươi làm như vậy là sai rồi.

Nghe thấy thế La Thiên thoáng hoảng vội vang tiếng lên nói.

- Lôi đại nhân...!tôi chỉ nhất thời nổi nóng...

- Không hề có ý gì khác...!đại nhân minh giám...

Khẽ lắc lắc đầu, Lôi Thành như không có việc gì vô vai La Thiên cười nói.

- Ta không nghi ngờ lòng trung thành của ngươi, chỉ là có những việc ngươi phải biết điểm dừng...

- Thái thành chủ mau vào khám xét đi.

- Tránh để kẻ khác nghĩ oanh cho hội trưởng Băng Thiên hội đây.

Nghe thấy thế, Thái Trọng thoáng mỉm cười liếc nhìn La Thiên rồi dẫn theo thành chủ quân tiến vào trong Băng Thiên hội đã bị sang bằng hết một nữa bắt đầu khám xét.

Dĩ nhiên, khám xét chỉ là phụ, Thái Trọng biết rõ phu nhân của mình không có ở đây mà đang lẫn trốn trong một góc nào đó tại ngoại thành.

Thái Trọng làm như vậy chỉ đơn thuần là nhường sân khấu lại cho Lôi Thành.

Liếc nhìn Thái Trọng dẫn theo người của mình bỏ đi, còn La Thiên thì câm như hến đứng một bên, Lôi Thành thoáng mỉm cười tiến lên phía trước.

Quân đội Vũng Hải thấy Lôi Thành tiến đến vội xếp thành hai hàng nghiêm trang, đưa súng lên cao khẽ làm động tác chào theo kiểu quân nhân.

Gần mấy trăm binh lính nghiêm trang xếp thành hai hàng dài tỏa ra khí thế bức người khiến những nạn dân gần đó sợ vỡ mật, còn những người chơi cao cấp chỉ khẽ nhíu mày lo sợ.

Trước khí thế hùng hồn đó...

Lôi Thành chầm chậm bước đi tiến đến trước cổng Băng Thiên hội, ánh mắt sắc bén liếc nhìn các nạn dân ngoại thành cũng như những ngươi chơi cao cấp mỉm cười nói.

- Xin chào mọi người...

- Ta xin tự giới thiệu, ta là Lôi Thành tổng chỉ huy tối cao của cử điểm Vũng Hải này.

- Ta biết thời gian gần đây Vũng Hải đã chạm trán nhiều đối thủ mạnh, nhiều nguy cơ tưởng chừng như có thể hủy diệt Vũng Hải đã ập đến...

- Tuy nhiên chúng ta vẫn đứng tại đây, vẫn hết lần này đến lần khác vượt qua cơn sóng dữ.

- Nguyên nhân chỉ có một...

- Chúng ta là...!nhân loại, là bá chủ của hành tinh này.

- Bọn sâu bọ ngoài kia chỉ là nhất thời thắng thế mà thôi, ta tin một ngày nào đó nhân loại chúng ta nhất định sẽ tiêu diệt hết tất cả chúng, một lần nữa đứng trên đỉnh của thế giới này.

- Vũng Hải sẽ lại một lần nữa trở thành vùng đất an lành và thịnh vượng.

- Ta Lôi Thành...!tin như thế...

Tiếng hét của Lôi Thành vang vọng, giọng nói đanh thép đầy nội lực vang xa cả ngoại thành khiến cho những người đang có mặt tại trường không khỏi xúc động.

Nhân loại, hiển nhiên đã từng là bá chủ tối cao của hành tinh này, nhưng bây giờ lại như chó nhà có tang chạy trốn khắp nơi tìm kiếm mảnh đất có thể sinh sống.

Thử hỏi có nhụt không? Nhụt chứ.

Thử hỏi có tức giận không? Dĩ nhiên là tức giận.

Muốn trống trả không? Tất nhiên là muốn trống trả.

Là nhân loại thử hỏi ai lại không có khát vọng đưa nhân loại một lần nữa lêи đỉиɦ cao của thế giới.

Chỉ là hiện thực tàn khóc lại phá nát khát vọng đó, nhưng hôm nay Lôi Thành lại một lần nữa đốt lên khác vọng “nhân loại vi tông” trong lòng mọi người.

Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tràn đầy lệ nóng nhìn về phía bóng hình cao lớn của Lôi Thành, từ sợ hải dần dần biến thành tinh phục.

Chỉ có tên nào đó ngồi trên mái nhà kia, không phải nhân loại nên không mấy ăn thua.

Ngược lại ánh mắt còn đầy hài hước liếc nhìn nhóm người bên dưới không nhịn được cười nói.

- Tên Lôi Thành kia thật là biết diễn thuyết nha.

- Xem như cũng có bản lĩnh mua chuộc lòng người...

Ngồi một bên, Liễu Mộng Điệp thấy Trần Lâm không chút bị tác động không khỏi ngạc nhiên cười nói.

- Ngươi không bị Đế Vương Kim Tuyền tác động, thật là lợi hại nha.

- Ta còn tưởng ngươi lúc này đã lệ rơi đầy mặt lao xuống ôm lấy chân Lôi Thành rồi chứ.

- Đế Vương Kim Tuyền? Nó là gì tỷ nói rõ hơn xem.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói thế, Trần Lâm không nhịn được tò mò hỏi.

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp chỉ mỉm cười khinh miệt liếc nhìn Lôi Thành nói.

- Thì còn gì khác ngoài trang bị

- Tỷ đây cũng không rõ lắm, chỉ biết nó là một trang bị giúp Lôi Thành tác động đến tinh thần của người nghe.

- Nếu không mấy tên bên dưới làm sau ôm mặt khóc đến vậy.

Nghe thấy thế Trần Lâm không khỏi từng tỉnh.

Thảo nào Trần Lâm cứ cảm thấy có gì đó sai sai, dù Lôi Thành có hùng biện hay đến mức nào cũng không thể khiến nhiều người tin phục đến vậy được, thì ra là dùng “hàng”...

So với idol Hitler thì vẫn còn thua xa.

Ngày xưa Hitler chỉ dùng cái miệng mà ăn được hết Becling vương triều mới là đỉnh của chóp.

Dĩ nhiên, chiêu số thì tương tự nhau.

Này xưa khi Becling vương triệu rơi vào thời kỳ suy thoái sau đệ nhất thế chiến.

Idol Hitler cũng dùng một chiêu “người Đức thượng đẳng” để giật dậy tinh thần của người dân Becling vương triều và hiển hiên lão đã thành công.

Hiện lại, Lôi Thành cũng dùng đúng chiêu đó “nhân loại vi tông” để giật dậy khát vọng chiến đấu của nhân loại tại Vũng Hải.

Còn hiệu quả hiển nhiên cũng thành công không kém.

Tuy nhiên, đối với “người ngoài cuộc” như Trần Lâm, cậu cảm thấy khác vọng đó....!“điêu vl”.

Nhân loại không phải không có cơ hội, nhưng theo Trần Lâm cái cơ hội đó chính là cố gắn đánh ra một vùng lãnh thổ của nhân loại quản lý, một chốn dung thân cho nhân loại trước kẻ thù bên ngoài, chứ không phải chuyện đánh lại vị trí bá chủ gì cả.

Trong cái game này sẽ chẳng có ai làm được bá chủ nhất là nhân loại.

Bên dưới, Lôi Thành vẫn thao thao bất tuyệt, nước miếng văng tứ tung, ánh mắt tiếc hận hình toàn thể nạn dân có mặt nói.

- Nhân loại chúng ta nhất định sẽ có ngày lấy lại được huy hoàng...

- Tuy nhiên...!một nắm cát không xây lên được một đế chế...

- Nhân loại chúng ta không biết đồng lòng.

- Đúng nhưng Thái Trọng nói, ngoài thành có không ít người chơi cao cấp lưu lạc đến đây.

- Nhưng họ lại chỉ như một nắm cát rời, không làm nên được đại nghiệp gì, còn ảnh hưởng đến cuộc sống của người dân ngoại thành.

- Thế nên ta đại diện chuyền quyền Vũng Hải đưa ra quyết định...

- Ngày mai ta sẽ tập hợp tất cả những người chơi cao cấp tại ngoại thành này lại tại thành chủ phủ.

- Từ đó sắp xếp cho họ một công việc thích hợp để may sau phụng sự người dân, phụng sự Vũng Hải, đánh ra một phen đại nghiệp phục hưng nhân loại...

Tiếng hét vang vọng, toàn trường sôi trao, có người khuyến khích nhiệt tình vô tay nhưng cũng có rất nhiều người nhíu mày trầm tư...

- Quả là hảo thủ đoạn, không chỉ phô trương sức mạnh rồi nhẹ nhà trấn áp lòng dân, mà còn quăn một mẻ lưỡi bắt gọn một đám người chơi cao cấp.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm lắc đầu cảm thán.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp chỉ mỉm cười vổ vổ vai Trần Lâm nói.

- Ngày mai tất cả người chơi cao cấp đều sẽ bị lôi đầu đến phủ thành chủ.

- Tiểu đệ người còn không mau gia nhập thế lực của chị đây, nếu không người ta bắt ngươi đi làm culy gác cổng ta không đến cứu ngươi đâu đó.

Thấy Liễu Mộng Điệp vẫn không bỏ qua mưu đồ “ăn mình”, Trần Lâm chỉ cười nhạt lắc đầu nói.

- Ta muốn đến đó rồi mới tính sao?

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp khẽ nhíu mày, đây rõ ràng là mẽ lưới mà Vũng Hải giăng ra để bắt trọn những tên người chơi cao cấp về phục vụ cho mình, vậy mà tên ngu này còn đòi đến đó chơi.

Khẽ suy nghĩ một lúc, Liễu Mộng Điệp nhíu mày nhìn Trần Lâm nói.

- Người sẽ rời khỏi đây?

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp một cái, Trần Lâm không nhịn được gật gật đầu, bà chị đảm đang này thật là thông minh, chỉ nhìn biểu hiện của Trần Lâm đã đoán ra được dự định của cậu.

Phải, Trần Lâm không sớm thì muộn cũng sẽ rời khỏi đây, thế nên cậu sợ quái gì Vũng Hải.

Nếu không phải bản thân còn có một cuộc giao dịch với Tiền Đa Đa, cũng như muốn kiếm thêm mấy tiểu đệ để họ thay mình canh giữa thành phố Thanh Thủy thì Trần Lâm đã không thèm về đây mà chạy thẳng xuống pháo đài Viễn Đông rồi.

Khẽ nhếch mép cười nhẹ, Trần Lâm không mấy quan tâm đến bài diễn thuyết của Lôi Thành nữa liếc hình Liễu Mộng Điệp cười nói.

- Ưʍ...!hình như đã không còn đánh nhau nữa...

- Như vậy thì...!nhà của ta đâu.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 227: Quyết định của Trần Lâm
Bỏ mặc cuộc diễn thuyết đầy nhiệt huyết của Lôi Thành tại tổng bộ Băng Thiên hội, lúc này có thể gọi là khu phế tích Băng Thiên hội.

Trần Lâm không giấu nổi vẽ ngạc nhiên, liếc nhìn toà nhà trước mặt.

Thật tế Trần Lâm chỉ nói chơi, nhưng không ngờ Liễu Mộng Điệp lại bỏ mặc Lôi Thành dẫn cậu đi chọn nhà thật.

Toà nhà này nằm khá xa khu biệt thự của Băng Thiên hội, nhưng cũng nằm trong trục đường chính của ngoại thành nên khá nhiều người qua lại.

Dĩ nhiên, tầm cỡ như Liễu Mộng Điệp, không có chuyện cho Trần Lâm một ngôi nhà đất, mà là một toà nhà bằng bê tông cốt thép hẳn hoi.

Toà nhà khá lớn, thuần một màu trắng, mang phong cách vừa hiện đại lại pha chút cổ kính với những cột tròn lớn trước cửa.

Về tổng thể toà nhà có một tầng trệt, một tầng lững có thể quan sát tầng trệt phía dưới và một tầng lầu trên cao, nhìn chung đây cũng là một công trình kiến trúc khá cao lớn của ngoại thành.

Nhưng đặc biệt nhất, toà nhà này còn có một tầng hầm nữa bên dưới phục vụ cho việc chứa đồ.

Nguyên nhân cho kiến trúc này rất đơn giản, toà nhà này trước kia một ngân hàng, sau này mới bị Liễu Mộng Điệp “mua lại” với giá không đồng.

Chỉ là rất nhanh chóng , Trần Lâm đã nhận ra toà nhà kia là bẫy của Liễu Mộng Điệp.

Bởi lẽ, trước cửa toà nhà kia là hai tên bảo vệ, khi vừa thấy Liễu Mộng Điệp đến, họ đã vội vàng mở cửa con nàng.

Rõ ràng toà nhà này là tư gia thuộc quyền sở hữu của Liễu Mộng Điệp, nếu Trần Lâm nhận nó thì không tránh khỏi hiềm nghi có quan hệ mờ ám với Liễu Mộng Điệp.

Tuy nhiên, Trần Lâm nào có quan tâm đến những chuyện vớ vẫn kia.

Mục đích của Trần Lâm chỉ có một, đó là tìm một nơi đủ lớn và cẩn mật để trích huyết mà thôi.

Dù sao bản thân cũng còn một nhóm tiểu đệ sắp đến tay, không thể cứ chui rúc trong ngôi nhà đất của Thu Thảo được.

Tiến vào trong đại sảnh!

Liễu Mộng Điệp tự nhiên như nhà của mình ngồi lên chiếc ghế dựa tại đặc tại đại sảnh cưới nói.

- Tiểu Trần Trần, ngươi thấy toà nhà này thế nào, có hài lòng không?

Khẽ liếc nhìn toà nhà một vòng, Trần Lâm không giấu nói vẽ ứng ý gật đầu nói.

- Hài lòng, đồ của tỷ đây cái gì ta cũng thấy hài lòng.

Nghe Trần Lâm nói thế, Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách như chuông nhạc, ánh mắt câu hồn liếc nhìn Trần Lâm từ đầu đến chân.

Trong mắt Liễu Mộng Điệp, điểm đặc biệt nhất của Trần Lâm không phải là sức mạnh mà là phách lực.

Rất dễ để nhận thấy toà nhà này là tư gia của Liễu Mộng Điệp.

Vậy mà Trần Lâm không hỏi một câu nói nhận là nhận, phải biết Liễu Mộng Điệp cũng có kẻ thù, thậm chí còn không ít, nếu Trần Lâm là người của nàng thì không nói nhưng từ đầu cậu đã từ chối.

Vậy mà Trần Lâm lại chấp nhận vì thứ mình thích rước thêm phiền toái vào người.

Như thế có thể thấy được, Trần Lâm một là tên ngu không biết tính toán, còn hai là Trần Lâm có lòng tin vào bản thân, không sợ bố con thằng nào.

Và hiển nhiên Liễu Mộng Điệp nghiên về phương án sau.

Chỉ là phách lực này không biết sẽ đưa Trần Lâm lại đỉnh cao của thế giới hay khiến cậu nhanh chóng xuống mồ mà thôi.

Khẽ trầm ngâm một lúc, Liễu Mộng Điệp liếc nhìn Trần Lâm nghiêm túc nói.

- Tiểu Trần Trần hay là ngươi gia nhập thế lực của ta đi.

- Vũng Hải rõ ràng là muốn thông qua việc này thanh trừng những tên người chơi cao cấp chạy lông nhông ngoài đường như ngươi!

Nghe Liễu Mộng Điệp đột nhiên chuyển về đề tài củ, Trần Lâm không khỏi nhíu mày trầm tư.

Liễu Mộng Điệp nói không sai.

Vũng Hải rõ ràng là cố tình lợi dụng chuyện này để quăng một mẻ lưỡi bắt hết những người chơi cao cấp về phục dưới trướng cho mình, những kẻ chống đối chỉ sợ sẽ bị Vũng Hải cho bay màu.

Dù sao mạt thế hàng lâm được một thời gian dài.

Nhân loại đã sớm nhận ra tầm quan trọng của những người chơi cao cấp, đó là một lực lượng mà Vũng Hải nhất định phải thu về dưới trướng của mình hoặc ít nhất rơi vào tay những thế lực phụ thuộc mình.

Thế nên Liễu Mộng Điệp hiện ra như một là thế lực khả dĩ nhất với tình hình hiện tại.

Nói về góc thì khỏi phải bàn.

Tuy không biết là ai đứng sau lưng nàng, nhưng có thể chắn chắn góc của Liễu Mộng Điệp bao to, việc nàng là ngươi duy nhất có thể tự do buôn bán súng ống đã chứng minh điều đó.

Thậm chí, thông qua cuộc nói chuyện trên mái nhà lúc trước, Trần Lâm có thể thấy được Liễu Mộng Điệp “bá” đến độ bằng mặt mà không bằng lòng với cả Thái Trọng và cả Lôi Thành.

Ngoài ra, tuy về mặt lý thuyết Liễu Mộng Điệp dưới quyền thành chủ phủ, nhưng trên thực tế nàng cũng giống như Ngô Phàm là một đơn vị hoàn toàn tách biệt, việc Thái Trọng muốn nàng xuất thủ phải một cái trả giá nào đó chính là minh chứng ràng nhất.

Thế nên, gia nhập vào thế lực của Liễu Mộng Điệp có thể xem như việc nhẹ, lương cao, lại không lo dính vào tranh đấu giữ tam đại thế lực ngoại thành.

Chỉ là Trần Lâm lại có cái khó của mình.

Về bản chất Trần Lâm gia nhập thế lực nào đều như nhau, dù sao cậu cũng sẽ bỏ đi, nên Trần Lâm không ngại chuyện đó.

Trần Lâm chỉ lo khi gia nhập vào một thế lực nào đó sẽ bị kẻ khác quản lý.

Đến lúc đó, vừa không được tự do hành động, vừa phải lo sợ chuyện bản thân là dị tộc bị lộ ra, vô cùng phiền phức!

Liếc nhìn Trần Lâm đang nhíu mày trầm tư.

Liễu Mộng Điệp như hiểu được gì đó tiến tới ngồi cạnh Trần Lâm, đôi tay trắng ngần khoác lên vai cậu thì thầm.

- Ta chỉ muốn tạo ra một số đội đi săn dưới quyền chủ mình!

- Đệ sẽ giống như công ty con của ta vậy, trên cơ bản thì sẽ dưới quyền của ta, nhưng ta không hạn chế tự do hay quản lý gì cả.

- Chuyện của đệ tất cả đều do đệ quyết định, ta sẽ không xen vào!

- Dĩ nhiên khi cần ta sẽ có một số nhiệm vụ cho đội săn của đệ.

Nghe thấy gợi ý của Liễu Mộng Điệp, Trần Lâm không khỏi động tâm.

Vũng Hải chắc chắn sẽ không buôn bỏ chuyện thâu tóm người chơi cao cấp.

Gia nhập vào thế lực của Liễu Mộng Điệp, trở thành “công ty con” như nàng nói đúng là giải pháp hữu hiệu nhất.

Khẽ thở dài một hơi, Trần Lâm không còn cách nào khác đành chấp nhận, đưa tay ra trước cười nói.

- Vậy thì mong Liễu phu nhân chiếu cố to tại hạ.

Thấy Trần Lâm rốt cuộc cũng về phe mình.

Liễu Mộng Điệp không khỏi vui mừng, nhanh chóng bắt tay với Trần Lâm rồi mỉm cười yêu mị nói.

- Chuyện đó là đường nhiên, ta nhất định sẽ bảo kê cho đệ.

Quả thật, Liễu Mộng Điệp quá thích tổ đội năm người của Trần Lâm.

Trên đường đến đây Liễu Mộng Điệp đã cẩn thật quan sát rồi phát hiện ra, không chỉ có Trần Lâm và Thu Thảo ưu tú mà ba nữ nhân còn lại đều không tệ.

Tuy không phải là một người chơi đạt chuẩn 20, nhưng ba người kia chỉ sợ cũng không sa khoảng cách đó là mấy, xét cho cùng vẫn có thể xem như một người chơi cao cấp.

Đáng sợ hơn là, Liễu Mộng Điệp đã nhận ra bốn nữ nhân kia chính là bốn con gà đã theo Trần Lâm rời khỏi Vũng Hải lần trước.

Không ngờ, chỉ qua một khoản thời gian ngắn, bốn con gà con lại có thể biến thành bốn con chim ưng săn mồi sẳn sàng gϊếŧ chết bất kỳ kẻ nào Trần Lâm muốn.

Khả năng huấn luyện này đúng là đáng sợ.

Quả thật, nếu Trần Lâm không phải chỉ là một tên nhóc 17-18 tuổi.

Liễu Mộng Điệp thật sự cho rằng, Trần Lâm là một tổng giáo quan quân đội chuyên huấn luyện tinh binh nào đó lưu lạc đến đây.

Dĩ nhiên, Liễu Mộng Điệp không hề biết rằng, công lao lớn nhất thuộc về huyết mạch của huyết tộc.

Huyết mạch kỳ dị của huyết tộc, ngoài trừ đặc tính cao ngạo khinh thường các chủng tộc khác ra, thì tính hiếu chiến cũng là một đặc điểm nổi trôi của huyết tộc!

Tuy không giống như thi tộc, đùng một phát thay đổi thành thây ma điên cuồng gϊếŧ chóc không biết sợ là gì.

Nhưng tính hiếu chiến của huyết tộc lại thấm từ từ, chỉ cần trải qua một khoảng thời gian nhất định, việc biết kẻ nhu nhược đến gϊếŧ gà còn không dám thành anh hùng trận mạt, tấm trong mưa máu là hoàn toàn có thể!

Dĩ nhiên, những kẻ vốn đã có huyết tính trong người thì lại càng khủng khϊếp hơn.

Liếc nhìn bốn nữ nhân đang tham quan khắm căn nhà, Liễu Mộng Điệp mỉm cười nói.

- Trời cũng không còn sớm nữa ta phải về trước, ngày may ta sẽ đến đoán ngươi.

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp muốn đi, Trần Lâm vuốt vuốt mũi mỉm cười đê tiện nói.

- Không còn sớm nữa, sao tỷ không ngủ lại tại đây luôn đi.

- Tỷ không tin vào nhân cách của ta sao?

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm, Liễu Mộng Điệp vô cùng cương quyết lắc đầu nói.

- Không tin! nhất là những tên tra nam dẫn theo đến bốn nữ nhân bên mình!

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp không chút khách khí nói thế, Trần Lâm mặt mo không khỏi đỏ lên, dường như không có gì để phản bác được cả.

Thấy thế Liễu Mộng Điệp bật cười khanh khách nói.

- Thôi không đùa với ngươi nữa! ta thật sự có việc!

- Chuyện thu những người chơi cao cấp này về không phải chuyện nhỏ.

- Ta cần phải về chuẩn bị trước!

Nói xong Liễu Mộng Điệp khẽ chào Trần Lâm rồi quay người rời đi.

Dĩ nhiên, Liễu Mộng Điệp còn dẫn theo cả hai tên bảo vệ rời đi, như muốn khẳng định nàng đã trao ngôi nhà này cho Trần Lâm.

Những chuyện của bản thân Trần Lâm, nàng sẽ không xen vào như đứng những gì nàng đã nói.

Đứng trước cửa toà nhà, nhìn Liễu Mộng Điệp đã đi xa khuất dần trong đoàn người, Trần Lâm không nhịn được nhếch mép mỉm cười.

Đứng phía sau Trần Lâm, Thu Thảo khoanh tay trước ngực ôm lấy bộ ngực no tròn cười nói.

- Xem ra ngài rất thích vị Liễu phu nhân kia nha.

Nghe thấy thế Trần Lâm bật cười không khách khí vỗ vào cập mông to tròn của Thu Thảo cười nói.

- Nàng đang ghen sao?

Mặc kệ bàn tay heo đang vuốt ve bờ mông của mình, Thu Thảo chỉ lắc đầu nói.

- Huyết tộc không có khái niệm đó!

- Chúng ta còn hận không để ngài trích huyết càng nhiều càng tốt.

- Chỉ là nữ nhân kia có quá nhiều biến số, ta sợ đem nàng ta về sẽ chuốc lấy không ít phiền phức cho huyết tộc.

Nghe thấy thế Trần Lâm chỉ lắc đầu cười lạnh nói.

- Huyết tộc không sợ phiền phức, càng phiền phức huyết tộc lại càng thích!

- Có ngài thích thì có.

Thu Thảo không nhịn được bĩu môi thầm nghĩ!

Cứ thế một đêm không mấy yên bình chầm chậm trôi qua.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 228: Tập thể dục buổi sáng
Sáng sớm...

Khi ánh mặt trời còn chưa kịp ló dạng, vô số quân nhân đã phải rời giường chấp hành nhiệm vụ.

Dĩ nhiên, nhiệm vụ của họ không gì khác chính là “mời” những người chơi cao cấp đang trú ngụ tại ngoại thành Vũng Hải đến dự “buổi tiệc thân mật” tại phủ thành chủ...

Đây là sắc lệnh mà Lôi Thành, tổng chỉ huy Vũng Hải vừa bang ra hôm qua.

Tuy nhiên thực tế nó đã được trù tính từ trước, thế nên không người chơi cao cấp nào kịp trở tay, chỉ có thể ngoan ngoan dưới sự “hộ tổng” của không ít quân nhân đến phủ thành chủ.

Tuy nhiên vẫn có ngoại lệ...

Đó không ai khác chính là những người chơi cao cấp sớm đã tìm được nơi nương tự.

Thế nên họ không cần ai phải đến hỏi thâm cũng sẽ theo chủ của mình đến phủ thành chủ, điển hình nhất chính là Trần Lâm...

...

Chỉ là lúc này trên tầng một của toà nhà.

Những tiến rên rĩ gợϊ ȶìиᏂ lại không ngừng vang vọng trong căn phong lớn.

Trên chiếc giường lớn đặc giữa phòng.

Phương Tuyết không một mảnh vải che thân hoàn toàn phơi bày thân hình quyến rũ mê người như một con mẫu cẩu nằm bò trên giường, cập mông tròn trịa trắng bóc cùng âʍ ɦộ đỏ hồng lông lá phơi bày trước ánh nắng ban mai.

Phía sau Phương Tuyết, không ai khác chính là Trần Lâm cũng trần như nhộng, côn ŧᏂịŧ lông lá ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ không ngừng ra ra vào vào âʍ ɦộ đỏ hồng ướt ác của Phương Tuyết mà nhấp phầm phập.

Hai bộ phân sinh dục lầy lội dâʍ ŧᏂủy̠ cứ thế va vào nhau phát ra những tiếng bạch...!bạch...!giòn tan...

Dâʍ ŧᏂủy̠ trông suốt như thủy tinh không ngừng rĩ ra qua mỗi cú nhấp rồi rơi xuống một cái âʍ ɦộ đỏ hồng khác cũng nở rộ không kém.

Nằm ngay dưới người Phương Tuyết, không ai khác chính là em gái của nàng Phương Ngân.

Lúc này Phương Ngân cũng không khác hai người kia là mấy, cũng hoàn toàn trần chuồng.

Cơ thể thiểu nữ trắng ngần đầy sức sống lộ ra không chút giấu giếm, cập ngực sữa to tròn lấm tấm mồ hôi phập phồng theo nhịp thở.

Khuôn mặt cũng ướt đẫm mồ hôi không kép thϊếp đi vì lao lực.

Bởi lẽ phía dưới, âʍ ɦộ của nàng cũng đã sưng lên đỏ ửng, dâʍ ŧᏂủy̠ lầy lội ướt cả một mảnh đùi đẹp...

Không cần nghĩ nhiều cũng biết, Phương Ngân đã trải qua những gì và hung thủ không ai khác chính là Trần Lâm đang say mê ra sức với âʍ ɦộ của chị gái nàng.

Trông thấy thảm trạng của em gái, Phương Tuyết không nhịn được liếc nhìn Trần Lâm phía sau rên rĩ nói.

- Ưʍ...!ưʍ...!ngài thật là xấu xa...!mới sáng sớm đã...!đã hành hạ chị em ta...

- Đêm...!ahhh đêm qua...!chưa đủ sao...!ahhh

Ép người lên ra trước liếp láp tấm lưng trần ướt đẫm mồ hội của Phương Tuyết khiến nàng đè lên người Phương Ngân phía dưới.

Trần Lâm liếʍ dọc sống lương của Phương Tuyết khiến nàng rùng mình rồi khẽ cười nói.

- Tại sao lại trách ta, có trách thì chỉ có thế trách mấy tên quân nhân kia làm ta thức giấc...

Hôm qua về nhà mới, thế nên Trần Lâm quyết định bắn mấy phát ăn mừng.

Thế nên Trần Lâm sẽ không thức sớm đến vậy, chỉ là động tỉnh bên ngoài quả lớn khiến Trần Lâm thức giậc.

Tuy không ai đến đây “mời” nhưng Trần Lâm đã bị đánh thức rồi thì rất khó ngủ lại được.

Ví thế huyết tổ đại nhân quyết định tập thể dục buổi sáng nhằm tăng cường sức khỏe.

Chỉ tội cho hai chị em Phương Tuyết, bị hành hạ cả đêm sáng sớm cũng không được yến phải tập thể dục cùng cậu...

Bất chợt cửa phòng bị mở tung ra, Thu Thảo vội vàng chạy vào báo cáo.

Tuy nhiên, khi trông thấy cảnh dâʍ ɭσạи trước mặt, Thu Thảo không nhịn được hừ lạnh thầm mắn tên nào đó một tiếng hôn quân vô đạo...

May thay Thu Thảo cũng là một người biết nặng nhẹ, mặc kệ hai tên đang dính lẹo với nhau kia nhanh chóng báo cáo.

- Đại nhân, Liễu phu nhân đã đến, đang chờ bên dưới...

- Ngài có thể...!nhanh hơn được không...

Tuy nhiên, Trần Lâm lại là một người không hề biết nặng nhẹ là gì vẫn tiếp tục nhấp điều điều, côn ŧᏂịŧ lông lá không ngừng ra vào âʍ ɦộ ẩm ướt của Phương Tuyết, dâʍ ŧᏂủy̠ tuông ra ướt cả lớp lông mao của cả hai.

Thấy tên hôn quân kia không hề để ý để mình chỉ châm lo chuyện bếp núc...

Hiền như Thu Thảo cũng nhịn không được gân xanh nổi lên, ánh mắt đầy sát khí nhìn Trần Lâm...

May thay Phương Tuyết đã nhận thấy có người đến vội vàng cầu khẩn...

- Ahh...!Đại nhân...!có người...

- Ahhh...!aaaa

Tuy nhiên, khi Phương Tuyết chưa kịp nói hết câu, Trần Lâm đã vỗ mạnh lên mông của nàng để lại một dấu tay đỏ hồng nổi bật trên làn da trắng tinh của nàng rồi lạnh giọng ra hỏi...

- Nàng vừa gọi ta là gì?

- Chủ nhân...!tiểu nô biết lỗi...

Phương Tuyết vô cùng nhanh chóng nói, ánh mắt cầu hoang liếc nhìn Trần Lâm, còn chuyện khác tính sau.

Đâm mạnh côn ŧᏂịŧ vào sâu trong âʍ ɦộ của Phương Tuyết đến tận tử ©υиɠ khiến nàng rên lên một tiếng sướиɠ khoái...

Trần Lâm mới quay đầu nhìn lại Thu Thảo cười nói.

- Nàng tìm ta có việc gì?

Thấy tên kia giả nai, Thu Thảo rất muốn tiến lên bóp cổ hắn nhưng đánh không lại nên chỉ đành ngoan ngoãn trả lời.

- Đại nhân, Liễu phu nhân đang chờ bên dưới muốn cùng ngài đến phủ thành chủ...

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp đã đến, Trần Lâm làm quái gì phải nể mặt nàng ta chỉ nhếch mép cười nói.

- Chuyện của nhân loại liên quan quái gì đến huyết tộc ta...

- Tuy nhiên nếu muốn ta nhanh hơn thì phải xem ở nàng rồi...

Liếc mắt nhìn Trần Lâm, Thu Thảo không nhịn được hừ lạnh thầm mắng hôn quân.

Nhưng Thu Thải vẫn chầm chậm tiến đến bò lên giường rồi hôn lên môi Trần Lâm.

Hai người cứ thế trao cho nhau những nụ hôn ướŧ áŧ.

Chỉ tội cho Liễu Mộng Điệp cất công đến sớm nhưng vì một vài nguyên nhân khác quan lại phải ngồi chờ dưới đại sảnh.

May thay, khi Liễu phu nhân sắp phát hỏa đốt cháy cả căn nhà này thì rốt cuộc Trần Lâm và Thu Thảo cũng bước xuống đại sảnh, khiến cho không phải Liễu Mộng Điệp mà là Yến Nhi đang tiếp chuyện với nàng khẽ thở ra một hơi.

- Sau này những chuyện như tiếp khách kiếu này nên để cho mẫu thân làm, còn mình thi đi gọi đại nhân thì hơn...

Yếu Nhi dại dột thầm nghĩ.

Liếc nhìn Liễu Mộng Điệp lúc này mặt đã đen như đít nồi.

Trần Lâm như không có chuyện gì mỉm cười nói.

- Chào buổi sáng, tỷ đến thật là sớm nha...

Nghe Trần Lâm như không có chuyện gì nói, Liễu Mộng Điệp lại càng tức lạnh giọng nói.

- Ngươi nên chào buổi trưa thì đúng hơn...

Dĩ nhiên hiện tại vẫn là sáng sớm, Liễu Mộng Điệp chỉ nói móc Trần Lâm vì đã cho nàng đợi quá lâu mà thôi.

Khẽ cười làm lành, Trần Lâm vô cùng thân sĩ chắp tay cười nói.

- Ta bận chút chuyện cần phải bàn giao, để tỷ đợi lâu thật là có lỗi...

- Yên tâm sau này ta nhất đình “bù đắp” thỏa đáng...

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp vẫn hậm hực hừ lạnh nói.

- Đi thôi, ta không muốn là người đến trễ đâu.

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười liếc nhìn Yến Nhi nói.

- Nàng cũng hai chị em Phương Tuyết ở nhà trông nhà...

- Nhớ làm những việc ta dặn...

Nói xong Trần Lâm cùng Thu Thảo đi theo Liễu Mộng Điệp đến dự “hồng môn yến” của phủ thành chủ...

Dĩ nhiên là “hồng môn yến” của người khác không phải của Trần Lâm.

Nhìn thấy Trần Lâm đi xa, Yếu Nhi không nhịn được thở dài tiến lên lầu gọi hai chị em Phương Tuyết...

Rất nhanh ba người Trần Lâm đã đến phủ thành chủ...

Chỉ là lúc này phủ thành chủ được bảo vệ, hay nói đúng hơn là canh gác vô cùng cẩn mật.

Bao quanh phủ thành chủ là mấy trăm quân nhân tay cầm súng trường tuần tra xung quanh, không cho bất kỳ ai không phận sự đến gần, cũng như những người bên trong muốn bỏ chạy...

Quả là hồng môn yến, bước vào rồi thì rất có thể không còn mạng bước ra.

Từ phía xa, Trần Lâm hoàn toàn có thể trông thấy không ít người bị các quân nhân áp giải...!à nhằm...!mời đến phủ thành chủ.

Dĩ nhiên, họ đều là những người chơi cấp độ cao, chỉ là không phải người chơi cấp độ cao nào cũng có thể miễn dịch súng đạn cấp thấp như Trần Lâm.

Huống hồ súng mà các quân nhân đang dùng kia cũng không phải tầm thường.

Ngoài ra còn có ba Ngô Bình, Ngô Phạm và Thái Trọng trấn giữ...

Với lực lượng như vậy nếu thật sự muốn chạy, cả ngoại thành này chỉ sợ cũng chỉ có mình Trần Lâm có khả năng đó, không chỉ đám người kia mà đến cả đám người Thu Thảo rõ ràng cũng không có khả năng...

- Xem ra Vũng Hải chuẩn bị rất kỹ nha...

Trần Lâm cười như không cười nói.

Nghe thấy thế Thu Thảo đã nguôi giận gật gật đầu nói.

- Phải, biến số của người chơi cao cấp quá nhiều...

- Vũng Hải nhất định phải nắm lấy họ trong tay.

Khẽ trầm ngâm một lúc Trần Lâm có chút tò mò nói.

- Những nơi khác cũng như vậy sao?

Đây là vấn đề mà Trần Lâm rất quan tâm nhất.

Dù sao bản thân Trần Lâm cũng sắp đến pháo đại Viễn Đông, lở như đến đó cũng bị bắt gia nhập thế lực này nọ thì đúng là phiền phức...

Tuy nhiên Liễu Mộng Điệp lại lắc đầu nói.

- Không có, những nơi khác tuy cũng có quản lý với người chơi, nhưng thoáng hơn chính sách lần này của Vũng Hải rất nhiều...

- Dù sao hai nơi kia đều là chiến trường, muốn cho người chơi tự do phát triển nhất có thể, còn hậu phương như Vũng Hải thì không.

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu đồng ý.

Xét cho cùng Vũng Hãi thật sự là hậu phương chi viện cho Phần Thiên và nhất là pháo đài Viễn Đông.

Thế nên việc Vũng Hải xem trọng nhất là ổn định phát triển, nhiều người chơi cấp cao quá hình thành nên nhiều thế lực hổn tạp không phải là việc tốt với Vũng Hải.

Ngược lại, hai nơi kia lại trái ngược hoàn toàn.

Phần Thiên và Viễn Đông cần thật nhiều người chơi cao cấp nhất có thể để đối đầu với kẻ thù, không cần gia nhập quân đội chỉ cần ra ngoài đi săn, gϊếŧ bớt hung thú hay thây ma đã là rất có lợi rồi.

Thế nên chính sách của hai nơi kia là thoáng nhất có thể có người chơi tự do phát triển, chỉ cần không phạm pháp hay đúng hơn là phạm vào pháp luật của nơi đó là được.

Bất chợt khi Trần Lâm còn đang suy nghĩ thì hai nam nhân khá anh tuất chầm chậm tiến đến mỉm cười với Liễu Mộng Điệp.

- Chào buổi sáng, Liễu phu nhân...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,911
Điểm cảm xúc
5,648
Điểm
113
Chương 229: Phủ thành chủ
Trông thấy hai nam nhân đột nhiên tiến đến chào hỏi.

Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên cẩn thận đánh giá họ.

Tuy nhiên rất nhanh, Trần Lâm đã nhận ra họ cũng giống như mình là những người chơi cao cấp được Liễu Mộng Điệp mời chào từ trước.

Thấy hai nam nhân kia đã đến sớm chờ mình, rõ ràng là biết điều hơn hẳn tên nào đó.

Liễu Mộng Điệp mỉm cười yêu kiều nói.

- Rất vui được gặp hai vị!

- Ta gặp chút sự cố nên đến trể mong hai vị thứ lỗi!

Nghe thấy Liễu Mộng Điệp tạ lỗi, hai người đều vừa mừng vừa sợ vội vàng lắc đầu nói.

- Phu nhân quá lời rồi, chờ đợi người cũng là bổn phận của chúng tôi.

Mặc dù Liễu Mộng Điệp trông có vẻ khách sáo, nhưng thực tế hai người họ có mười lá gan cũng không dám nghĩ mình ngang hàng với nàng.

Khác với Trần Lâm, hai người họ là chủ động xin đầu quân cho Liễu Mộng Điệp, nói trắng ra là xin làm chó cho nàng.

Chủ nhân có thể không để ý nhưng không phải là muốn làm gì thì làm bất chấp tôn ti trật tự được!

Liếc nhìn Trần Lâm và Thu Thảo, một trong hai nam nhân tiến lên cười nói.

- Phu nhân, hai vị này là?

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp mỉm cười đứng ra giới thiệu, dù sao trên cơ bản đều là người của nàng.

- Ta giới thiệu một chút!

- Hai vị đây là Vương Thiết và Chu Mộc, còn đây là Trần Lâm và Thu Thảo.

- Từ nay mọi người đều là người một nhà, nhất định phải giúp đỡ lẫn nhau.

Không muốn làm Liễu Mộng Điệp khó xử.

Trần Lâm đành phải đứng ra mỉm cười khách sáo vài câu với hai người Vương Thiết và Chu Mộc.

Dù sao họ cũng là người chơi cao cấp được Liễu Mộng Điệp mời chào.

Ngược lại, hai người Vương Thiết và Chu Mộc cũng mỉm cười thầm đánh giá hai người Trần Lâm, nhất là nữ nhân khá kiêu ngạo chỉ khoang tay đứng một bên không nói gì kia.

Dĩ nhiên, họ để ý Thu Thảo không phải vì ánh mắt có phần lạnh lụng tựa như không muốn nói chuyện kia hay sắc đẹp của nàng, mà điều làm họ để ý chính là giới tính của nàng!

Một nữ nhân có thể trở thành một người chơi cao cấp đúng là hiếm có.

Huống hồ trận chiến hôm qua giữa nàng và Triệu Hùng họ đều chứng kiến.

Tuy nhiên, ngoài kinh ngạc ra thì hai người Vương Thiết không có hành động gì thêm hay liếc nhìn thêm một cái!

Nguyên nhân vẫn đến từ giới tính của Thu Thảo!

Mặc dụ, Thu Thảo là nữ nhưng đồng nghĩa với đó, nàng cũng sẽ được sự ưu ái nhất định từ Liễu Mộng Điệp, hai người Vương Thiết chưa ngu đến nổi chưa đi làm mà đã để lại ấn tượng xấu với cấp trên!

Nhìn thấy bốn người đã sơ bộ trao đổi.

Liễu Mộng Điệp khẽ mỉm cười tranh thủ đưa tẩu thuốc lên miệng kéo một hơi rồi nói.

- Được rồi, cũng không còn sớm nữa chúng ta cũng nên vào trong thôi.

Nói xong Liễu Mộng Điệp khẽ phất tay dẫn bốn thuộc hạ mới của mình vào trong phủ thành chủ.

Thấy thế hai người Vương Thiết khẽ nhìn nhau rồi nhanh chóng chạy theo Liễu Mộng Điệp.

Còn Trần Lâm thì chỉ nhếch mép cười nhạt dẫn theo Thu Thảo thong dong đi cuối cùng.

Cứ thế, phái đoàn năm người của Liễu Mộng Điệp chầm chậm bước vào phủ thành chủ!

Đại sảnh rộng lớn của phủ thành chủ hiện ra trước mắt một người.

Nhưng khác xa so với tưởng tượng của Trần Lâm, bên trong lại không khác gì một! buổi tiệc.

Vô số thức ăn cùng rượu thịt được đặc ngay ngắn trên bàn cho bất kỳ ai đi ngang qua có thể lấy dùng, quả thật không khác gì một buổi tiệc!

Chỉ là với con mắt lành nghề của mình, Trần Lâm chỉ có thể khinh bĩ đánh giá, mặc dù đồ ăn tuy nhiều nhưng không mấy phong phú, quanh đi quẩn lạy đều là thịt nướng cái loại, còn rượu thì hiển nhiên là rượu Chuối Ngô không mấy đặc sắc.

Tuy nhiên đây là mạt thế, có được đại tiệc kiểu đã là vô cùng hiếm thấy.

Dĩ nhiên, khách mời cũng hiểm thấy không kém, hầu hết đều là người chơi cao cấp.

Tuy nhiên theo như quỷ nhãn phân tích.

Trần Lâm có thể thấy được người có cấp độ thấp nhất tại đây là cấp 16-17.

Tuy không phải cấp 20 nhưng cũng không quá xa, xét cho cùng vẫn được xem như một người chơi cao cấp!

Số lượng cũng khá nhiều, trên dưới khoảng 100 người.

Tuy nhiên có thể lấy được họ chia ra làm hai loại rõ rệt.

Một loại là giống như nhóm người Trần Lâm tụm năm tụm ba lại trò chuyện vui vẽ.

Một loại khác là đứng rải rác khấp nơi, ám mắt có ầm trầm, có sợ hãi, có cả cảnh giác liếc mình một người xung quanh.

Rõ ràng, nhóm người đứng chung với nhau kia chính là những người đã kiếm được chủ của mình nên đứng tập trung vơi nhau.

Còn những kẻ đứng một mình kia đều chưa có nơi nương tự, đang đợi chờ tương lai của mình.

Trong đó, không tính nhóm năm người của Liễu Mộng Điệp vừa mới vào.

Những nhóm người đang đứng chung kia cũng có thể mơ hồ thấy được họ đang chia làm bốn phe cánh tương ứng với bốn thế lực ngoại thành.

Tập trung nhiều người theo nhất không ngờ lại là cảnh vệ quân của Ngô Phàm.

Sau đó mới đến phe cánh của chủ nhà phủ thành chủ, cuối cùng là Đông Xưởng và Băng Thiên hội khá ít người theo!

Hiển nhiên, cảnh vệ quân là điểm đến của không ít người chơi cao cấp, phủ thành chủ tuy có một trận chiến khá vang dội nhưng cũng chỉ xếp thứ hai mà thôi.

Tuy nhiên, điều khiến Trần Lâm ngạc nhiên nhất chính là không có sự xuất hiện của Thái Trọng, không biết lão ta trốn đi đâu khi mà Ngô Phàm, Đào Quân và cả thương binh La Thiên cũng đích thân xuất mã, đến cả Liễu Mộng Điệp cũng đích thân đến đây, vậy mà người dẫn đầu phủ thành chủ lại là Thái Sơn, không hề thấy Thái Trọng đâu!

- Đúng là kỳ lại, không lẽ muốn chơi trò đến phút cuối mới bước ra sao.

Trần Lâm cảm thấy khó hiểu thầm nghĩ.

Tuy nhiên khi liếc nhìn tổng thể cả đại sảnh không khác mấy yến tiệc này.

Trần Lâm vẫn không nhịn được nghiên đầu cười nói.

- Đại tỷ chúng ta có đi lộn chỗ không vậy, hồng môn yến này cũng quá hiền đi!

Nghe thấy Trần Lâm lại dở chứng nói nhảm, Liễu Mộng Điệp không nhịn được liếc xéo cậu nói.

- Cái gì mà hồng môn yến, Vũng Hải không hơi đâu mà động đến binh đao làm gì.

- Dù sao những người chơi cao cấp đều là tài nguyên quý giá không dể gì có được.

- Thực tế mục đích của Vũng Hải chỉ là để những tên người chơi ngoại lai gia nhập vào những thế lực có sẵn của mình.

- Tránh để họ rãnh quá hợp sức tạo ra một thế lực mới làm mất đi sự cân bằng vốn có như hiện tại.

Nghe Liễu Mộng Điệp nói, Trần Lâm cũng hiển rõ được nguyên nhân của buổi tiệc này.

Chỉ là càng biết rõ Trần Lâm lại không khỏi lắc đầu, nhân loại đúng là thích chơi mấy game đau đầu.

Vì đã từng là nhân loại nên Trần Lâm hoàn toàn có thể nhận định, ở khoảng quan hệ giữa các thành viên với nhau, nhân loại phức tạp và đau đầu hơn huyết tộc quá nhiều!

Vũng Hải xây dựng nên ba đại thế lực cái quản ngoại thành là phủ thành chủ, Băng Thiên hội và Đổng Xưởng.

Ngoài ra còn tạo ra thêm hai thể lực khác là cảnh vệ quân để răng đe ba thế lực kia và hội mua bán xe của Liễu Mộng Điệp, chuyện bán xe và súng ống nhưng lại không mấy thực quyền trong tay.

Từ đó năm thế lực tuần tự quản lý cả ngoại thành, hình thành nên một thế cân bằng vì diệu, cứ thế chầm chậm phát triển vô cùng vững chắc.

Tuy nhiên, đời không như là mơ, đại nạn chó hoang khiến một lượng lớn người chơi cao cấp kéo đến Vũng Hải tá túc, vô hình chung phá đi thế cân bằng này.

Thế nên Vũng Hải bắt buộc phải nuốt lấy những kẻ kia vào năm đại thế lực của mình tránh để họ rãnh quá tạo phản.

Thấu hiểu nổi lòng của Vũng Hải, Trần Lâm không nhịn được liếc nhìn những người đang đứng lẽ lôi một mình kia hỏi.

- Nếu như bọn họ không chịu gia nhập vào các ngươi, thì kết cuộc sẽ thế nào?

Nghe Trần Lâm hỏi, Liễu Mộng Điệp chỉ lắc lắc đầu không nói gì, nhưng không phải là nàng không biết mà là nàng không muốn nói đến.

Thấy thế Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh thường nói.

- Nếu nhân loại chịu đồng lòng với nhau, bỏ đi chút hơn thua nhỏ nhặt kia thì sợ quái gì mạt thế!

- Thảo nào rất nhiều chủng tộc đều xem nhân loại như rác thải hữu cơ!

Nghe thấy ý tứ khinh miệt trong lời nói của Trần Lâm.

Liễu Mộng Điệp không nhịn được giận dữ quay người lại nhìn chằm chằm vào cậu, khiến hai người Vương Thiết sợ vỡ mật, không biết hai người kia bị gì đang nói chuyện vui vẻ lại thành ra như thế.

Tuy nhiên, đương sự Trần Lâm vẫn bình chân như vạt, ánh mắt không vui không buồn tựa như cá chết đuối đối đầu với Liễu Mộng Điệp không chút khoan nhượng.

Chỉ là sau một lúc đối mắt, Liễu Mộng Điệp lại thua thế khẽ quay đầu đi lạnh giọng nói.

- Có thế ngươi nói đúng, nhưng không phải chuyện gì đúng cũng có thể nói ra.

- Sau này ta không muốn nghe nhưng lời tương tự!

Nói xong Liễu Mộng Điệp lạnh lùng phất tay bỏ đi tiến đến một nhóm người gần đó.

Thấy thế Trần Lâm không hề tức giận chỉ nhếch mép nhìn theo Liễu Mộng Điệp.

Sâu thẩm trong ánh mắt mơ hồ nhớ về hồi ức xa xăm, về một cô gái cũng vì hai chử nhân loại mà không tiếc lòng bài mưu tính kế nhằm loại trừ Trần Lâm!

Có lẽ hy vọng càng nhiều đến khi thay đổi nhận thức rồi thì thật vọng lại càng lớn.

Khẽ lắc lắc đầu, Trần Lâm mặc kệ Liễu Mộng Điệp tiến đến một kế ghế dựa ngồi xuống ý định đánh một giất, khi nào xong việc thì về.

Thấy thế Thu Thảo cũng mặc kệ tất cả ngồi xuống cạnh Trần Lâm.

Chỉ tội cho hai người Vương Thiết không biết phải làm gì đành lẽo đẽo theo sau Liễu Mộng Điệp, nhóm năm người chính thức tan rã.

Đứng một bên Ngô Phàm trong thấy tất cả không nhịn được bật cười tiến đến Liễu Mộng Điệp cười nói.

- Không ngờ Liễu phu nhân cũng có ngày ăn phải quả đắng!

- Đúng là! trời cao có mắt!

Nghe thấy ý tứ trêu chọc trong lời nói của Ngô Phàm.

Liễu Mộng Điệp nổ trận lôi đình nghiến răng nghiến lợi nói.

- Nhóc con, ngươi muốn chết có phải không!

Tính ra Liễu Mộng Điệp tuổi không nhỏ, nhờ dưỡng nhan vô cùng tốt nên trông nàng vẫn khá trẻ.

Thực tế Liễu Mộng Điệp thuộc thế hệ của Ngô Bình, Minh Nguyệt hay Thái Trọng chứ không ít, thế nên nàng hoàn toàn là trưởng bối của Ngô Phàm.

Tuy nhiên hai nhà Liễu-Ngô lại khá thân, Ngô Phàm và Liễu Mộng Điệp cũng xem đồng nghiệp nên không mấy để ý chuyện bối phận, chỉ là nàng mà mét thằng cha Ngô Bình thì thằng con Ngô Phàm này mềm mình!

Tuy nhiên, Ngô Phàm lại nghé con không sợ súng không mấy để ý đến lời nói của Liễu Mộng Điệp chỉ nhíu mày hỏi.

- Ta thấy phu nhân rất ưu ái tên kia nha!

- Không lẻ thật sự động lòng xuân rồi.

Liếc nhìn Ngô Phàm như nhìn người chết, Liễu Mộng Điệp không nói câu nào mà quay người rời đi, rõ ràng là muốn tìm thằng cha Ngô Bình tính sổ.

Thấy giỡn chơi chút xíu mà tới công chuyện!

Ngô Phàm khóc không ra nước mắt, đây rõ ràng là giận cá chém thớt, không làm gì được Trần Lâm đem nhìn ra trút giận.

Tuy nhiên ai kêu bản thân dại dột chơi ngu, Ngô Phàm chỉ có thể vội vàng giữ Liễu Mộng Điệp lại cười nói.

- Liễu phu nhân, đại nhân đại lượng, ta chỉ đùa thôi mà làm gì nóng vậy.

Nghe thấy thế Liễu Mộng Điệp không hề nguôi giận, một cước đá vào chân khiến Ngô Phàm đau đến xanh mặt rồi mới quay người rồi đi, bộ dạng chanh chua vô cùng khiến Trần Lâm đang lén nhìn nàng phải trợn mắt há mồm!

Nữ nhân khi giận thật là đáng sợ.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top