Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 470: Xanh hay đỏ
Phục dụng một trong hai viên Ngọc Cường Hóa, thứ có thể nói đáng tiền nhất trong cái phần thưởng thí luyện này.

Tuy nhiên thật không ngờ chỉ đơn giản là cường hóa năng lực lại khiến cơ thể Lâm Mỹ Anh vô cùng đau đớn ngã quỵ xuống đất, năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang của nàng cũng tự động được kích hoạt điên cuồng tỏa ra những đạo hoàng quang huyết sắc khiến Trần Lâm được một phen giật mình hoảng sợ.

- Tiểu Mỹ...!ngươi có sao không...!đừng làm ta sợ...

- Đcmn hệ thống...

Gần như không hiểu chuyện gì đang diễn ra, Trần Lâm vô cùng lo lắng gầm lên.

Dù là hung thú phục dụng dị thực vật cũng chưa từng xuất hiện biểu hiện thế này, Trần Lâm hoàn toàn không biết gì về tình hình hiện tại của Lâm Mỹ Anh.

Rất may trước khi Trần Lâm sắp lo lắng đến độ không nhịn được vác hàng đi tìm hề thống...

Lâm Mỹ Anh đã ngược mặt lên khó nhọc nói:

- Ta không...!không sao...

- Chỉ là cơ thể dường như nhận một nguồn năng lực quá lớn...!có chút đau đớn...!không nuốt trôi...!ưhhh...!ưhhh...

Hiển nhiên trên đời không có chuyện hô biến một phát là xong...

Để cường hóa năng lực của người chơi lên một tầm cao mới thì cũng phải cường hóa cơ thể và cần một lượng năng lượng nhất định.

Ngọc Cường Hóa chính là cung cấp nguồn năng lượng như thế...

Thế nên bất chợt nhận một nguồn năng lượng lớn tràn vào cơ thể, nhất thời cơ thể không thích ứng kịp sinh ra sóc phản vệ sinh ra đau đớn cũng là chuyện bình thường.

Xét cho cùng Lâm Mỹ Anh dùng Ngọc Cường Hoá cũng là một loại cắn thuốc và thuốc nào cũng có tác dụng phụ, chút đau đớn nhất thời trả đáng là gì.

Nhận thấy bản thân đã quá lo lắng mà sinh hoảng loạn, Trần Lâm khẽ thở ra một hơi nhưng vẫn cẩn trọng nhìn Lâm Mỹ Anh.

Mãi đến khi nhận thấy được nguồn năng lượng kia đang lan rộng khắp cơ thể Lâm Mỹ Anh, sự đau đớn trên khuôn mặt dần dần biến mất, Trần Lâm mới an tâm nhìn lại hai viên đạn keo một đỏ một xanh trong tay mình.

Với hai viên Bảo Ngọc Cổ Đại này Trần Lâm hiển nhiên là muốn dùng Ngọc Cường Hoá cho mình rồi, dù sao hai năng lực hiện tại của Trần Lâm là Huyết Giáp và Phản Ứng Nhanh đều rất ngon nếu cường hoá lên nữa sẽ lại càng thêm khủng bố.

Còn về viên Ngọc Hoán Đổi, Trần Lâm và cả Huyết tộc đều không cần dùng đến nên quyết định sẽ cho đám người Vương Triều xem như bịt miệng.

Tuy nhiên khi nhìn qua Trương Thiết đang đứng cùng nhóm người của mình, Trần Lâm lại thoáng trầm ngâm.

Tính ra tên Trương Thiết này cũng ra sức giúp Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh một phen, thậm chí khi Hắc Thiết tướng quân bỏ mạng hắn cũng không chạy trốn mà vẫn ở lại chiến đấu đến cùng, tính tình lại khá hào sản nên Trần Lâm là khá thích.

Với những người mà mình thích Trần Lâm vẫn khá là công bằng, có công tất phải thưởng không thể để người ta nói Huyết tổ đại nhân chơi xấu bạn bè được.

Tâm niệm vừa động Trần Lâm đã có chủ ý cất bước tiến tới đi đến trước người Trương Thiết.

Ngay lập tức những quân nhân gần đó như lâm đại địch khẽ lui lại cảnh giác nhìn Trần Lâm, chỉ có Trương Thiết cảm nhận được Trần Lâm đến vì mìn nên vẫn đứng đó chờ đợi.

Nhìn hán tử có phần thô kệch đang cảnh giác nhìn mình...

Trần Lâm khẽ nhếch mép mỉm cười rồi xòe hai bàn tay ra đưa đến trước mặt Trương Thiết cười nói:

- Chọn đi, xanh hay đỏ?

Nghe Trần Lâm nói thế, Trương Thiết không nhịn được ngạc nhiên khẽ liếc nhìn cậu một cái rồi nhìn xuống hai bàn tay của Trần Lâm.

Lúc này, một tay Trần Lâm cằm viên ngọc xanh, tay còn lại giữ viên ngọc đỏ đưa đến trước mặt còn hỏi ý mình muốn chọn viên nào khiến Trương Thiết động nhiên cảm thấy cảnh này nó quen quen như lại không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

- Ta chọn viên nào ngươi sẽ cho ta viên đó sao?

Mãi một lúc lâu Trương Thiết mới không nhịn được nhỏ giọng hỏi.

Rõ ràng Trương Thiết không tin Trần Lâm muốn chia cho hắn một trong hai viên ngọc kia.

Dù sao đây cũng là phần thưởng của hệ thống tuy không biết công dụng ra sao nhưng chắc chắn là rất ngon ai lại muốn chia cho người khác.

Nghe thấy thế Trần Lâm ngược lại chỉ phì cười nói:

- Dĩ nhiên là cho ngươi rồi...!không cho ngươi kêu ngươi chọn làm gì...

- Nhanh đi nếu không ta đổi ý...

Dĩ nhiên, Huyết tổ đại nhân “đi không đổi tên ngồi không đổi họ” (0_0 câu này nghe hơi sai sai) không thể chơi chó với huynh đệ được.

Trương Thiết liều mạng như thế nên Trần Lâm vẫn muốn chia cho hắn một chút xem như quà khích lệ, cũng như cho tên này một chút cơ duyên biết đâu nhờ lần cắn thuốc này lại trở bên bá.

Dù sau thì mấy thằng chó đẻ ăn một mình không chia con ai chỉ có trong truyện Tàu mà thôi, đây là truyện của tác giả Việt Nam luôn luôn thể hiện tình thần tương thân tương ái, lá lành đùm lá rách, Ok...

Tuy nhiên cái tương thân tương ái kia không tốt như về bề ngoài của nó.

Trong hai viên ngọc thực chất chỉ có viên ngọc đỏ Ngọc Cường Hoá là thật sự ngon còn viên ngọc xanh thì không, thậm chí với những người đã có năng lực khá ngon như Trương Thiết nó còn là rác rưởi.

Thật sự thì chỉ cần đang có một năng lực tương đối dùng được, không một ai dám chơi liều xem thử tổ tiên có mạnh hay không mà đổi năng lực khác cả, đến khùng như Trần Lâm còn chả dám nữa là.

Thế nên ngọc xanh Ngọc Hoán Đổi thật chất có tí gan gà.

Nếu Trương Thiết chơi ngu chọn trúng nó thật thì chỉ có thể tự trách mình ngu, Trần Lâm chơi đẹp thế còn gì.

Ngược lại nếu Trương Thiết chọn ngọc đỏ thì xem như Trần Lâm xui xẻo đành phải...!bán lại viên ngọc xanh cho Viễn Đông, dù sao đâu ai biết ngọc xanh có công dụng gì.

Còn về việc chia cho chủ đất Viễn Đông thì không phải Trương Thiết cũng là người của Viễn Đông đó sao.

Ngược lại, hoàn toàn không ngờ đến Trần Lâm thật sự muốn chia cho mình, Trương Thiết không nhịn được khẽ liếc nhìn Trần Lâm...

Tuy nhiên Trương Thiết lại không cảm nhận được vị thiếu niên trẻ tuổi này đang nói dối, huống chi hắn cũng không có lý do gì để nói dối.

Tuy nhiên bằng giác quan của một quân nhân lão làng, Trương Thiến vẫn cảm thấy tên thiếu niên trẻ tuổi kia có gì đó không thành thật.

Thoáng nhìn qua Lâm Mỹ Anh vẫn đang ngồi dưới đất, Trương Thiết bao gan nhỏ giọng hỏi:

- Thế viên ngọc màu xanh có công dụng gì?

Nghe thấy thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên mỉm cười giới thiệu.

- Dĩ nhiên là sẽ giúp năng lực của ngươi mạnh mẽ lên rồi...

- Chọn viên ngọc màu xanh đảm bảo cuộc đời của Trương huynh đây sẽ lên như diều gặp bão...

- Vậy còn viên màu đỏ?

Trương Thiết vẫn cảm thấy ngờ ngợ nhìn qua viên ngọc màu đỏ hỏi.

- Ah...!cũng thế nhưng có vị dâu...

Thấy Trương Thiết nhìn qua viên ngọc đỏ, lòng Trần Lâm đột nhiên cảm thấy hồi hợp lại thường, mồ hôi háng chảy ra như suối giả vờ như không quan tâm nói.

Chie là nghe thấy thế khoé miệng của Trương Thiết không nhịn được co giật nhìn Trần Lâm không nói nên lời.

Những quân nhân gần đó hóng chuyện cũng như thầm cảm thán độ may mắn của Trương Thiết và trách bản thân không làm quên với tên này sớm hơn cũng bị câu nói kia làm cho ngây người.

Viên đạn keo kia mà lại có vị dâu sao, đm xem ra lão tác lại xem phim quá 180 phút rồi.

Tuy nhiên, mặc kệ lão tác xem phim con heo bao nhiêu tiếng mới xong...!^_^

Trương Thiết vẫn đưa ra lựa chọn của mình trước khi Trần Lâm trở mặt đã nhanh tay nắm lấy viên ngọc đỏ.

Dĩ nhiên Trương Thiết không tin viên ngọc màu đỏ kia có vị dâu hay không, càng không tin vào lời nói nhảm của tên thiêu niên kia, Trương Thiết tin là tin vào Lâm Mỹ Anh theo nàng chắc chắn không bị độc chết.

Rất nhanh ngay khi vừa chạm vào viên ngọc đỏ trong tay Trần Lâm, Trương Thiết lập tức xác nhận được sự lựa chọn của mình là đúng, ít nhất là đúng với bản thân hắn.

Ngược lại thấy viên ngọc đỏ trong tay cứ thế biến mất, Trần Lâm lập tức ngu người ra đứng đó nhìn bàn tay trống trơn của mình.

Cái này người ta gọi là tự gây nghiệt không thể sống.

Tuy nhiên đã dám chơi ngu thì phải chấp nhận mình ngu...

Mặc dù vô cùng là không vui nhưng Trần Lâm vẫn không trở mặt thu lấy viên ngọc xanh lại rồi hừ lạnh một tiếng nói:

- Nhắc nhở Trương đại nhân đây một câu, mau nhanh chóng phục dụng viên ngọc đó đi...

- Đợi đám người Vương Triều đến thì Trương đại nhân đây chỉ còn cái nịt, còn đúng cái nịt...

Đang cảm thán về công dụng thần kỳ của ngọc đỏ thì nghe Trần Lâm nói thế, Trương Thiết không nhịn được thoáng giật mình.

Trần Lâm nói không sai, viên ngọc này nếu trong tay Trần Lâm thì chưa biết nhưng nếu trong tay Trương Thiết thì chắc chắn là của công, nếu không nhanh chóng nuốt nó đợi đến khi đám người Vương Triết đến xung vào công quỷ thì hắn đúng là còn cái nịt...!à không có cái bằng khen mới đúng.

Thời đại này người không vì mình trời tru đất diệt, Trương Thiết tuy cương trực nhưng không ngu lập tức quyết định nuốt viên ngọc này xuống rồi tính sao, cùng lằm thì dùng nó để đạt được một thân bản lĩnh rồi đi phụng sự Viễn Đông, như thế lại càng là vương đạo vừa có ngọc vừa có bằng khen nhất cử lưỡng tiện.

Tuy nhiên khi trông thấy bản mặt “lạnh như tiền, tỉnh như sáo” của Trần Lâm, lòng Trương Thiết lại không nhịn được nhảy lên một cái thầm nghĩ.

- Thằng mặt L kia tỉnh như vậy có khi nào viên ngọc xanh ngon hơn không?

- Đm nghĩ lại cũng thấy hợp lý, đồ cho nữ nhân kiêm thuộc hạ thì làm sao mà ngon được.

- Thất sách...!thật là thất sách...

Dĩ nhiên Trương Thiết chỉ dám nghĩ trong lòng không dám nói ra, càng không dám trở mặt với Trần Lâm.

Huống chi Trương Thiết cũng chỉ là thoáng đánh giá trong lòng mà thôi, với hắn Trần Lâm vì một buổi trưa ngồi nhậu chung mà chia cho hắn một viên Ngọc Cường Hoá đã là may mắn lắm rồi, không việc gì phải tham lam để rồi mất cả mạng.

Muốn tham lam ít nhất phải sống trước cái đã...

Cứ thế trước ánh mắt hâm mộ xen lẫn đố kỵ của người xung quanh, tên bợm nhậu may mắn Trương Thiết ngoan ngoãn xác nhận phục dụng viên Ngọc Cường Hoá trong tay cho năng lực quy nhất của mình Sắc Thép Cường Hoá.

Ngay lập tức cũng như Lâm Mỹ Anh trước đó, viên ngọc trong tay Trương Thiết vỡ ra rồi hóa thành một đạo huyết quang bay vào người Trương Thiết.

Tuy nhiên ngay sau đó Trương Thiết lập tức hiểu được cái gì gọi là “đau đẻ” khẽ rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã quỵ xuống đất.

Cơ thế có phần to lớn của Trương Thiết run lên nhè nhẹ, mồ hôi theo đó chảy ra như suối ướt cả quần áo, mặt mày nhăn như đít khỉ dường như cơ thể đang phải chịu đựng cơn đau to lớn.

Cánh tay của Trương Thiết cũng hóa thành cương thiết nện một quyền cực mạnh xuống đất như để phát tiết.

Thấy Trương Thiết biểu hiện dường như còn hơn cả Lâm Mỹ Anh.

Trần Lâm vô cùng khốn nạn ngồi xuống trước mặt Trương Thiết mỉm cười vui vẻ nói:

- Trương đại nhân cảm thấy thế nào, có sương không?

- Sướиɠ con c*c...!hư...!hư...!aaaaaa

Lúc này Trương Thiết mặc kệ thằng trước mặt là thằng nào tức giận gầm, con ngươi tràn ngập tơ máu rưng rưng lệ nhoà, mồ hôi to như hạt đậu chảy đầy khuôn mặt...

Thấy thế Trần Lâm lại càng thích thú cười lớn nhìn Trương Thiết đã gục mặt xuống đất thở như chó...

Chết cha mày chưa con trai dám loot đồ của Huyết tổ đại nhân.

- Ha...!ha...!ta biết tên nhóc con người sẽ làm được mà...

Bất chợt từ phía xa hẻm núi vang lên một tiếng cười lớn, lão Mã Hán dẫn đầu đoàn người vô cùng vui vẻ chạy đến.

Không gian quỷ dị kia bị phá hủy, không tính đến những quân nhân được giải thoát từ đó tạo lòng tin của các quân nhân với chính quyền Viễn Đông, mà những bí mật được thu thập bên trong kia cũng là một gia tài đáng giá giúp ích rất nhiều cho nhân loại nói chung và Viễn Đông nói riêng.

Trước thành quả to lớn như thế không chỉ Mã Hán mà ai nấy đều vui mừng đích thân chạy đến đây đoán chào những công thần này.

Tuy nhiên khi đi đến gần nơi đám người vừa thoát ra kia đang tụ tập, đám người Mã Hán lại không nhịn được ngây người.

Niềm vui đến và đi cứ nhanh như chó chạy ngoài đồng...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 471: Cuồng nộ ma thân
Trông thấy làn sương mù ma quái trong hẻm núi đang dần dần biết mất, cũng như cảm nhận được hơn chục sinh mạng đột nhiên xuất hiện trong hẻm núi, Vương Triều biết ngay không gian quỷ dị kia đã bị phá hủy không khỏi vui mừng khôn xiết xuất lĩnh mới người vào bên trong xem sao.

Còn lão Mã Hán có thể nói là nhiệt tình nhất, vui cười đến độ sắp rớt cả quái hàm nhanh chân chạy trước trở thành kẻ dẫn đầu.

Lôi Triết và cả Bích Ngọc cũng đi ngay sau Mã Hán không nhịn được bật cười nhìn vị Mã đại nhân này.

- Lần này 90% là Mã đại nhân lại lập được đại công rồi...

- Không biết hắn sẽ có yêu cầu gì đây?

Nhìn vào Mã Hán như một đứa trẻ chạy nhảy như bay phi vào trong hẻm núi, Bích Ngọc không khỏi được cười nói.

Nghe thấy thế trầm tính như Lôi Triết cũng không nhịn được bật cười lắc đầu nói:

- Còn gì khác ngoài việc từ cái chức vị giáo viên kia.

- Lần này nếu đúng là Trần Đại Kệ phá được không gian quỷ dị này, lão Mã Hán đúng là tai qua nạn khỏi có thể xin phụ nhân chuyển công tác được rồi.

- Chỉ là không biết phụ thân sẽ lấy ai thay thế...

- Mới chỉ vào chưa đến ba ngày đã ra được, khả năng cao là do tên nhóc kia rồi...

- Huống chi nếu không phải hắn thật thì cái công lần này cũng được tính lên đầu Mã đại nhân mà thôi.

Ngược lại Bích Ngọc không quan tâm lắm chỉ lắc đầu cười nói.

Hiển nhiên không cần nghĩ nhiều cũng biết, đôi thám thính của Trần Lâm mới vào không gian quỷ dị kia được bao lâu vậy mà đã thoát ra được, trước không được sau cũng không được hắn vào lại phá được công lao này không rơi lên đầu Trần Lâm thì rơi lên đầu ai.

Từ đó người trực tiếp dẫn Trần Lâm đến đây lão Mã Hán chắc chắn là lượm tiền, chiến công này tính ra khá là lớn.

Tuy nhiên theo như Lôi Triết và Bích Ngọc nói, công lao này sẽ được Mã Hán dùng để từ chức chứ không phải thăng quan tiến chức.

Hiển nhiên công việc chính của Mã Hán là huấn luyện cho thế hệ F2 của Lôi gia và lão thật sự đã sợ cái công việc này lắm rồi nên đã sớm muốn từ chức, đáng tiếc Lôi Minh lại không chấp nhận.

Nhưng lần này lập được đại công lão Mã Hán lại tiếp tục cầu xin, Lôi Minh không muốn cũng không được.

Thế nên có thể nói sắp thoát được những cục hơn đời, lão Mã Hán người nhẹ như bông tung tăng chạy ù vào hẻm núi, bộ dáng khá là vui vẻ.

Tuy nhiên bên trong đoàn người lại có kẻ không được vui như thế, đó không ai khác chính là thành niên Lôi Phúc kẻ đã sớm có mâu thuẫn với Trần Lâm, lần này Trần Lâm vào không gian quỷ dị kia hắn còn câu mong cho Trần Lâm chết luôn trong đó.

Đáng tiếc chưa được ba ngày Trần Lâm đã chạy ra, không chỉ thế khả năng cao là sẽ lập công khiến Lôi Phúc không thể nào vui được, mặt mày rất chi là không vui đi cùng với những quân nhân khác theo sau Mã Hán vào trong hẻm núi.

Tuy nhiên khi đến nơi mà đám người Phương Tuấn vừa hiện ra và bằng một lý do nào đó vẫn đang tụ tập chưa chịu rời đi thì khung cảnh trước mắt lại khiến lão Mã Hiện ngây người.

Lúc này toàn bộ những người vừa thoát ra khỏi không gian quỷ dị kia, bất kể là số ít thợ săn, nhóm quân nhân của Phương Tuấn hay đội thám thính của Trương Thiết đều đang đứng vây quanh Trần Lâm bộ dáng còn vô cùng cảnh giác như lâm đại địch, mùi thuốc súng thoang thoảng trong không khí cực kỳ nồng đậm.

Không chỉ thế Trương Thiết còn ngã quỵ xuống đất ngay dưới chân Trần Lâm, Phương Tuất thì bị một vết chém dài trước ngực dù đang được các quân nhân băng bó nhưng vẫn thấy được vệt máu tươi nhuộm đỏ cả miến vải băng.

Ngược lại nữ nhân Tiểu Mỹ kia của tên Trần Đại Kê kia cũng đang ngồi một bên bộ dạng vô cùng đau đớn.

Bằng kinh nghiệm của mình không cần nghĩ nhiều Mã Hán cũng có thể đoán được Trần Lâm và... tất cả các quân nhân khác đã phát sinh xung đột.

Tuy nhiên vừa mới lập đại công đã phát sinh đánh nhau, tên nhóc Trần Đại Kê kia đúng là biết cách gây chuyện khiến Mã Hán vô cùng đau đầu.

Đó cũng là nguyên nhân mà Mã Hán dù rất ưng ý năng lực cũng như bản lĩnh của Trần Lâm nhưng lại không dám tiến cử hắn trở thành thuộc hạ chính thức của mình mà chỉ xem như lính đánh thuê, khi cần thì mướn khi hết việc thì đường ai nấy đi.

Ngay bên cạnh Mã Hán, Lôi Triết cũng không nhịn được hừ lạnh một tiếng, ánh mắt khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang ngồi một bên.

Lúc này Lôi Triết rất muốn đứng ra quan tâm đến nàng, khuyên nàng kia không nên đi theo tên nhóc kia nữa, đi theo tên trẻ trâu kia sớm muộn cũng có ngày bị đánh chết, đánh tiếc Lôi Triết lại không thể làm thế chỉ có thể tức giận khoanh tay đứng một bên.

Ngược lại Bích Ngọc cũng đứng ngay bên cạnh Lôi Triết lập tức cảm nhận được biểu hiện khác lạ của tên này, ánh mắt khẽ sáng lên những đạo tinh quang kỳ dị rồi khẽ nhếch mép mỉm cười.

- Nói rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Chứng kiến tất cả Vương Triều lạnh giọng hét lên, đám người này đúng là chả ra làm sao vừa mới thoát ra đã phát sinh xung đột.

- Tên kia hắn... muốn tạo phản... đánh bị thương ta...

Ôm lấy thương thế nằm dưới đất, Phương Tuấn rốt cuộc cũng đã đợi được chủ đến run giọng hét lên, chỉ là vết thương của hắn cũng theo tiếng hét kia bị rách ra khiến hắn vô cũng đau đớn...

- Cái gì tạo phản...

- Ta biết ngay tên này không phải người tốt rồi... người đâu mau bắt hắn...

Nghe thấy Phương Tuấn gào khóc, Lôi Phúc ánh mắt lập tức sáng lên cười lạnh hét lớn.

Tuy nhiên bất kỳ ai cũng biết rằng Lôi Phúc sớm đã có xích mích với Trần Lâm từ trước, lần này có cơ hội trả đũa Lôi Phúc chỉ là đang lấy việc công báo thù riêng mà thôi.

Trần Lâm mạnh ai cũng biết và mạng của bản thân ai cũng muốn giữ...

Trước thành phần nguy hiểm như thế trừ khi mệnh lệnh của thành phần cấp bậc lão đại cỡ Vương Triều hay Mã Hán, còn lại chả ai ngu mà nghe theo lời Lôi Phúc đi trả thù cho hắn để rồi mất mạng cả.

Huống chi bản thân Vương Triều cũng không ngu mà chỉ nghe một bên chưa là rõ trắng đen đã bắt bớ Trần Lâm.

Ngoài ra chuyện này cũng khá là vi diệu khi trừ Phương Tuấn ra thì không ai khác bị thương, Trương Thiết dù khuôn mặt hiện lên nét đau đớn vô cùng rõ ràng nhưng sau một lúc quan sát Vương Triều không hề phát hiện trên người hắn có vết thương gì.

Chuyện này có nhiều uẩn khúc cần làm rõ trước.

- Lôi Phúc câm miệng lại cho ta, ở đây ta là chỉ huy hay người là chỉ huy...

- Còn các ngươi mau nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Lạnh lùng quát một tiếng khiến Lôi Phúc giật mình hoảng sợ, Vương Triều mặt già không vui liếc nhìn đám thuộc hạ của Trương Thiết lạnh giọng nói.

Nghe thấy thế một thuộc hạ tâm phúc của Trương Thiết khẽ nuốt nước bọt liếc nhìn lão đại của mình rồi nhanh chân chạy ra kể rõ đầu đuôi câu chuyện cho Vương Triều và mọi người cùng nghe.

Bên kia Trần Lâm hoàn toàn mặc kệ đám người Vương Triều đang nói gì chỉ tập trung nhìn vào Lâm Mỹ Anh.

Lúc này nguồn năng lượng kỵ dị đã lan rộng khắp người Lâm Mỹ Anh, huyết sắc hoàng quang quanh người của nàng theo đó càng lúc càng sáng chói, xem ra thời gian để cường hoá năng lực sắp kết thúc...

Dần dần như con bướm phá kém bay ra, huyết quang đột nhiệt rực sáng như ánh mặt trời đỏ chiếu sáng cả một vùng trời khiến đám người Vương Triều đều phải giật mình nhìn sang.

- Đây là công dụng của viên ngọc đỏ kia...

Đã hiểu rõ được mọi chuyện, Vương Triều không nhịn được kinh sợ nhìn ánh huyết quang kia.

Thật không ngờ không gian kia là không gian thí luyện mà hệ thống dành cho các nhân hình sinh vật trong đó có cả nhận loại và cái phần quà kia chắc chắn cũng là dành riêng cho những chủng tộc nhân hình.

Nghĩ đến đây trong lòng Vương Triều lập tức tràn ngập sự tiết nuối, tiết rằng bản thân đã đến quá trễ nếu không sẽ không để tên Trần Đại Kê kia tự do tung hoành như thế...

Quả thật Trần Lâm đoán không sai tham lam vốn là bản tính của nhân loại, trước bảo vật của hệ thống dù chưa ai biết có công dụng vậy nhưng vẫn sẽ nổi lòng tham muốn chiếm cho bằng được.

Đáng tiếc Trần Lâm đã đi trước một bước, hai viên ngọc đỏ đều đã được phục dụng không thể móc họng Lâm Mỹ Anh hay Trương Thiết mà moi ra được.

Còn viên ngọc mà xanh trong tay Trần Lâm nếu thích Trần Lâm có thể bán không vấn đề gì.

Cứ thế theo sự tiết nuối của Vương Triều lẫn sự đối kỵ của không ít kẻ khác, huyết quang quanh người Lâm Mỹ Anh ngày một sáng chói chiếu sáng cả một vùng...

Bất chợt rắc một tiếng...

Huyết quang đại phóng tứ phương nhuộm đỏ cả hẻm núi...

Từ sâu bên trong đạo huyết quang ngay trên đỉnh đầu Lâm Mỹ Anh, một hư ảnh ma nhân toàn thân huyết sắc dần dần hiện ra rồi ngửa mặt lên trời hận đời vô đối rống lớn một tiếng.

Khí thế trấn áp bát hoang theo tiếng rống kia lan ra bốn phía khiến những kẻ thực lực yếu hoảng sợ ngồi bịch xuống đất.

- Cmn bá đạo vậy sao...

Cảm nhận được khí áp kỳ dị ập đến, chính bản thân Trần Lâm cũng không nhịn được kinh ngạc kêu lên.

Sức mạnh này không ngờ lại khuyết Trần Lâm có chút kiêng kỵ.

Dần dần khí áp kỳ dị kia cũng biết mất, huyết quang theo đó thối lui để lại Lâm Mỹ Anh một mình đứng đó, tuy nhiên lúc này sau lưng nàng lại có thêm một hư anh ma nhân vô cùng kỳ dị.

Hư ảnh ma nhân kia có thể nói là cực kỳ đáng sợ quái dị chưa từng có...

Toàn thân hắn đều thuần một màu huyết sắc, cơ thể cao lớn uy mảnh vô cùng, nhưng trên thân lại có đến 6 cánh tay và bên dưới có đến 6 cái chân.

Trên đầu cũng có đến 6 khuôn mặt, mỗi khuôn mặt đều có đến 3 con mắt đang trừng lớn đầy phần nộ khiến kẻ khác không dám nhìn thẳng.

Hư ảnh ma nhân 6 đầu, 6 tay và 6 chân cứ lặng lẽ đứng đó ẩn hiện trong không khí như một hình chiếu, nhưng uy thế vẫn biển cả gầm thét khiến người ta không rét mà run.

Tuy nhiên sau tất cả ma nhân vô cùng kỳ quái đáng sợ kia lại là do năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang vừa được cường hoá của Lâm Mỹ Anh tạo ra...

Chỉ là với ngoại hình bá đạo kia, khí thế chấn hϊếp kia, tương lai sau này Lâm Mỹ Anh không cần đánh nhau chỉ cần gọi vị này ra là đủ sức dọa sự rất nhiều người rồi.

Từ đó cũng có thể thấy được Ngọc Cường Hoá của hệ thống đúng là đáng đồng tiền bát gạo thế nào.

Trần Lâm lập tức có xúc động muốn móc họng Trương Thiết bắt hắn ối ra viên Ngọc Cường Hoá vừa cho lúc nãy.

Rất may Trần Lâm chưa vô sỉ như thế, mà dù có vô sỉ như thế thật cũng không thể móc viên ngọc nào ra được đành phải lắc đầu phát động quỷ nhãn nhìn xem năng lực của Lâm Mỹ Anh.

Ngay lập tức bảng trạng thái của Lâm Mỹ Anh hiện ra trước mặt Trần Lâm

Tên: Lâm Mỹ Anh.

Cấp độ: 20.

Nghề nghiệp: Huyết tộc trực hệ.

Chủng tộc: Huyết tộc.

Sức mạnh: 7+40

Thể lực: 6+40

Tốc độ: 6+40

Tinh thần: 8+40

Năng lực: Cuồng Nộ Ma Thân, Huyết Giáp.

Năng lực chủng tộc: Tinh Thần Huyết Tộc.

Kỷ năng: không.

Trang bị: không.

Nhìn vào bảng thông tin của Lâm Mỹ Anh nhất là khoảng chỉ số, Trần Lâm có thể đơn giản dùng hai từ rác rưởi để hình dùng.

Tất cả các chỉ số góc của Lâm Mỹ Anh đều trên trung bình, nhưng cũng chỉ là trên một chút mà thôi, điều đó chứng tỏa trước khi hệ thống hàng lâm nền tảng thể chất của Lâm Mỹ Anh cũng chỉ có thể xem là trên trung bình mà thôi không phải anh dũng thiện chiến gì.

Tuy nhiên Trần Lâm chọn Lâm Mỹ Anh cũng không phải hoàn toàn phục vụ cho việc đánh nhau nên không mấy để ý chỉ số của nàng.

Thứ Trần Lâm để ý nhất chính là năng lực của Lâm Mỹ Anh đã chuyển tự Huyết Sắc Hoàng Quang sang Cuồng Nộ Ma Thân.

Rõ ràng đó là do Ngọc Cường Hoá mà ra, hư ảnh ma nhân 6 mặt, 6 tay, 6 chân, 6 ngày, 6 đêm Ghét gô kia chính là do năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang đã tiến hóa mà thành.

Tuy nhiên phải công nhận đm cái tiến hóa này nhìn ghê thật...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 472: Thứ này ta bán
Trông thấy hư ảnh ma nhân huyết sắc 6 đầu, 6 tay và cả 6 chân ẩn hiện sau lưng Lâm Mỹ Anh.

Mọi người đều không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, nhất là Vương Triều sở hữu năng lực thuộc dạng nhìn càng không nhịn được liếc nhìn Lâm Mỹ Anh vài lần.

Tuy nhiên đều khiến mọi người sợ hãi không phải chỉ vì hình dáng có phần đáng sợ cùng sức ép vô hình tỏa ra từ người hư ảnh kỳ dị kia mà đến từ việc gì sao nó lại xuất hiện.

Tính ra hư ảnh này cũng không phải quá mức đáng sợ dọa người, thậm chí còn có phần thần thánh uy nghiêm, bới lẽ hư ảnh kia có đến 9 phần giống với Đại Uy Đức Minh Vương một trong năm vị Minh Vương của Minh Giáo...!à nhằm Phật Giáo...

Thế nên sau một phen bị ngoại hình kỳ dị kia dọa sợ thì rất nhanh mọi người đã lấy lại được bình tĩnh.

Dù sao trong chính cái Viễn Đông này cũng có một tên có thể gọi ra cả một con kim long, gọi ra vị minh vương, thần ma, thiên sứ hay cả một con Succbus gì đó cũng là điều có thể chấp nhận được.

Mạt thế mà nhiều thứ nó lạ lắm...

Vấn đề ở đây chính là cái cách mà Lâm Mỹ Anh có được nó...

Không cần bất kỳ ai nói gì thì toàn bộ người ở có mặt trong hẻm núi này bất kẻ là nhóm người Phương Tuấn, Trương Thiết hay nhóm người Vương Triều mới đến đều có thể ý thức được ma nhân khủng bố như thần minh kia không phải năng lực trước đó của Lâm Mỹ Anh, mà đến từ viên ngọc đỏ mà nàng đã phục dụng.

Một viên ngọc có thể mang đến thanh thế lớn như vậy chắc chắn là bảo vật trong bảo vật.

Đây chính là điển hình của giai thoại thanh niên phế vật cắn thuốc thành cường giả trong truyền thuyết.

Những ánh mắt không mấy thiện chí theo đó đổ dồn về phía Trần Lâm đầu sỏ của mọi chuyện và quan trọng hơn là trong tay hắn còn một viên ngọc màu xanh nữa.

Tuy nhiên Trần Lâm lại không mấy để ý, đồ trong tay Huyết tổ đại nhân muốn lấy thì đưa tiền đây.

Thứ Trần Lâm chú ý hơn chính là ma nhân quỷ dị mà Lâm Mỹ Anh triệu hồi ra kia.

Khác với mọi người, Trần Lâm có thể nhìn được bảng thông tin của Lâm Mỹ Anh, thế nên Trần Lâm hiểu rõ hơn về năng lực vừa được cường hóa kia của nàng.

Nhìn chung ngoài vẽ ngoài vô cùng bá đạo chấn hϊếp tứ phương dọa sợ người nhìn ra thì Cuồng Nộ Ma Thân năng lực mới của Lâm Mỹ Anh...!chả có gì hot.

Hay chính xác hơn là sức mạnh mà ma thân kia có thể đem đến cho Lâm Mỹ Anh đúng là có hơn Huyết Sắc Hoàng Quang trước đó, nhưng lại không bá được như cái vẽ ngoài hầm hố bố đời như hư ảnh minh vương 6 đầu, 6 tay, 6 chân kia.

Cuồng Nộ Ma Thân năng lực có thể xét vào loại hoàng quang tăng phúc khi hư ảnh minh vương kia đem đến hai loại đặc tính là tăng cường 200% chỉ số sức mạnh và hiệu ứng Cuồng Nộ cho Lâm Mỹ Anh.

Tuy nhiên, việc tăng cường 200% chỉ số sức mạnh kia vốn là của năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang trước đó, thế nên Ngọc Cường Hóa ngoài việc tạo ra hư ảnh thần minh nhìn khá bá kia ra thì về khoản năng lực chỉ công thêm cho Lâm Mỹ Anh hiệu ứng Cuồng Nộ.

Trong đó, hiệu ứng Cuồng Nộ này khá là giống với năng lực Say Máu mà Hắc Thiết tướng quân đã dùng trước đó, khi khích hoạt nó sẽ luôn giữ cho cơ thể ở trạng thái cực thịnh bất chấp thương thế, tính ra khá giống chơi đồ cơ thể sẽ không cảm thấy mệt mỏi hay đau đớn gì nữa.

Tuy nhiên không cảm nhận được đau đớn chứ không phải miễn thương, tuy không đau như bị thương thì vẫn là bị thương, mất một tay thì vẫn sẽ trở thành huynh đệ với Dương đại hiệp, còn mất đầu thì vẫn sẽ thành huynh đệ với lão Diêm Vương.

Thế nên cái hiệu ứng Cuồng Nộ này đúng là vẫn khá là ngon, nhưng một lần nữa nó không đủ tầm để đi cùng với hư ảnh minh vương hầm hố kia.

Không chỉ thế Cuồng Nộ Ma Thân vẫn thuần túy là một năng lực tăng phúc.

Thế nên cái hư ảnh ma thần trông cực kỳ dọa người điểm sáng nhất trong năng lực Cuồng Nộ Ma Thân kia chỉ có tác dụng tăng khí thể hoàn còn không hỗ trợ gì cho chiến đấu, nói ngăn gọn là chỉ cho đẹp mà thôi...

Thế nên dù cũng có thể xem là khá bá đạo khi so với những năng lực khác.

Nhưng nếu đặc lên bàn cân với những năng lực cũng hầm hố không kém như Hoàng Kim Thánh Khí của lão Ngô Bình hay Huyết Sắc Hung Hầu của Lý Minh Nguyệt thì Cuồng Nộ Ma Thân của Lâm Mỹ Anh chỉ được cái hiệu ứng đẹp thôi còn năng lực thì không bằng.

Đúng kiểu treo đầu dê bán thịt chó, vẽ ngoại thì đúng đẹp nhưng năng lực bên trong lại chả được bao nhiêu.

Ít nhất kim long do Hoàng Kim Thánh Khí ngưng tụ ra hay hung hầu do Huyết Sắc Hung Hầu tạo thành đều có tính công kích nhất định.

Rõ ràng không chỉ Ngọc Hoán Đổi hay Ngọc Năng Lực mà cả Ngọc Cường Hóa cũng đều cần đến yếu tố khí vận.

Mà nhắc đến khí vận thằng nào có thể bì được với Huyết tổ đại nhân...

Nghĩ đến đây, tên nào đó lại khóc thầm trong tim vì cái sự nghĩa khí của mình.

- Trần tiểu tử...

- Hư ảnh sau lưng nữ nhân của ngươi là năng lực của nàng ta sao?

Bất chợt một tiếng nói vô cùng là hèn mọn bỉ ổi đột nhiên vang lên bên tai Trần Lâm.

Dù có thể chờ đợi để hỏi rõ Trương Thiết, nhưng lão Mã Hán vẫn không nhịn được thay mặt mọi cười tiến lên cười hỏi.

Dĩ nhiên hỏi xong rồi có còn cười nói vui vẻ nữa hay không thì không ai biết.

Tuy nhiên Trần Lâm vẫn không chút giấu giếm gật đầu cười nói:

- Phải, ma nhân quái dị kia là do năng lực của nàng tạo ra...

- Nguyên nhân trong đó chắc ngài cũng đã đoán được rồi, là do viên ngọc đỏ mà nàng đã phục dụng trước đó...

Trương Thiết cũng đã phục dụng một viên Ngọc Cường Hoá rồi, thế nên khả năng cường hóa năng lực của ngọc đỏ cũng không phải đại bí mật gì sớm muộn gì đám người Mã Hán cũng sẽ biết, Trần Lâm cũng chả việc gì phải giấu giếm cả.

Nhận được cầu trả lời của Trần Lâm, lão Mã Hán cũng thoáng gật gật đầu liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang ngoan ngoãn đứng một bên rồi nhìn lại Trương Thiết vẫn đang bò dưới đất.

Bằng một phép suy luận hết sức là phổ thông, bất kỳ ai cũng thấy được ngọc đỏ rất ngon đồng nghĩa với đó viên ngọc xanh trong tay Trần Lâm chỉ sợ còn ngon hơn.

Thời đại này trừ tên Huyết tổ của Huyết tộc ra chả thằng khùng nào lại đem đồi ngon trong tay mình cho kẻ khác cả, trừ khi hắn ta có thứ còn ngon hơn.

Ngay lập tức ý nghĩ tìm cách nào đó loot viên ngọn xanh kia trong tay thằng nhóc Trần Đại Kê này đồng loạt xuất hiện trong đầu lão Mã Hán, Vương Triều và cả một vài người khác đang đứng phía xa.

Chỉ là chuyện này lại hơi khó mở miệng, nếu Trần Lâm ăn sạch không chia cho ai, lão Mã Hán còn có thể lấy cái lý chủ nhà ra nói chuyện.

Dù sao đây cũng là do Viễn Đông tìm ra đòi một chút phúc lợi là điều có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên Trần Lâm đã đi trước một bước chia cho Trương Thiết viên ngọc đỏ.

Dù là lính quèn nhưng Trương Thiết vẫn là người của Viễn Đông đồng nghĩa với đó Trần Lâm đã chia một phần 1/3 phần thưởng của mình cho Viễn Đông.

Giờ lão Mã Hán mở miệng đòi viên ngọc xanh kia chính là ăn trên đầu trên cổ người ta, cắn sâu như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng trước tiếp đến uy tín của Viễn Đông.

Thử hỏi người ta liều mạng để giành lấy phần thưởng của hệ thống, Viễn Đông lại lấy cái uy quyền của mình ra để nuốt hơn một nửa thành quả của người ta thì ai mà chấp nhận cho được.

Ngược lại thấy lão Mã Hán mặt nhăn như ăn cứt...

Trần Lâm khẽ rặn ra một nụ cười đầy nham hiểm rồi tiến đến giả vờ như thân thiết lắm nói:

- Xem ra các ngài có hứng thú với viên ngọc xanh trong tay ta...

- Trùng hợp là ta cũng không cần đến nó lắm...

- Hay là vậy đi ta bán nó lại cho Viễn Đông, thuận mua vừa bán chả ai có thể nói gì, đôi bên cũng vui vẻ...

- Ngươi muốn bán viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông?

Nghe Trần Lâm không ngờ lại muốn bán lại viên ngọc xanh kia cho Viễn Đông, lão Mã Hán không nhịn được kinh ngạc hỏi lại.

Tuy nhiên ngay lập tức Mã Hán liền cảm thấy chuyện này có vấn đề, tên trẻ trâu này chắc chắn không có chuyện tốt đẹp đến như vậy.

- Phải, ta không cần lắm viên ngọc xanh kia nên muốn bán lại cho Viễn Đông kiếm lời...

- Sau không được à?

Ngược lại với vẽ nghĩ ngợi của lão Mã Hán, Trần Lâm lại vô cùng thành thật mỉm cười thiện chí nói.

Nghe thấy thế Mã Hán thoáng trầm ngâm rồi gật đầu nhếch mép cười nói:

- Được xem như tiểu tử ngươi lợi hại...

- Nói đi ngươi muốn trao đổi gì với Viễn Đông, tiền bạc, quyền lực hay mỹ nữ ta đều có thể đạp ứng ngươi.

Dù đã cảm nhận được tên nhóc trước mặt này không đúng, viên ngọc xanh kia chỉ sợ không ngon như mình nghĩ nhưng lão Mã Hán chả có lý do gì để từ chối cuộc làm ăn này cả.

Đùng như Trần Lâm nói thuận mua thì vừa bán, hiện tại Viễn Đông đang cần tìm hiểu sâu hơn về hệ thống, phần quà có thể nói là dành riêng cho nhân loại kia làm sao lão có thể từ chối cho được.

Tuy nhiên lão Mã Hán đúng là có ý muốn mua nhưng Trần Lâm còn cần phải hét giá lắc đầu nói:

- Thật ngại quá...!đúng là ta muốn trao đổi với Viễn Đông nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được mình cần gì...

- He...!he...!đợi khi nào ta nghĩ ra được mình cần gì sẽ nói với Mã đại nhân...

Nghe thấy thế Mã Hán khẽ nhíu mày, lúc đầu Mã Hán chỉ nghĩ tên này sẽ đòi một chúc vụ gì đó ở Viễn Đông nhưng không ngờ hắn lại chơi bài câu giờ...

Chừng nào mà Viễn Đông còn muốn có viên ngọc xanh trong tay Trần Lâm thì Trần Lâm vẫn còn một “miễn tử kim bài”.

Khi đυ.ng chuyện chỉ cần không phải đại tội tạo phản, Trần Lâm hoàn toàn có thể dùng đến viên ngọc xanh kia làm vật trao đổi nhờ Viễn Đông đứng ra giúp hắn, đúng như cái cách mà lão Mã Hán đã đứng ra giải quyết chuyện giữa Trần Lâm và Hắc Phong bang.

Đây chính là sức mạnh của hàng độc quyền, dù sao trong khoảng thời gian ngắn khó ai có thể kiếm được một viên Bảo Ngọc Cổ Đại khác ngoài viên trong tay Trần Lâm, nếu thật sự muốn có nó Viễn Đông không có cách nào khác.

Chỉ là trẻ trâu như Trần Lâm mà có miễn tử kim bài trong tay sẽ gây sự đến đâu lão Mã Hán không dám tưởng tượng, càng không dám hứa chắc điều gì.

Bất chợt khi lão Mã Hán còn đang trầm ngâm...

Một đạo ô quang đột nhiên đại phóng tứ phương gần như nhuốm đen cả hẻm núi khiến mọi người không nhịn được kinh ngạc nhìn nơi xuất phát của cuồng cuộn hắn quang kia.

Nguồn góc của nó không đâu khác chính là đến từ Trương Thiết.

Ngay sau Lâm Mỹ Anh rốt cuộc Thiết cũng hoàn thành quá trình cường hóa năng lực trở thành người chơi thứ hai và là nhân loại đầu tiên được hưởng đặc ân này của hệ thống.

Dần hắc quang thối lui để lộ ra một hắc nhân hoàn thân đen kịt như cương thiết lạnh lùng đứng đó.

Với sức mạnh của mình Ngọc Cường Hóa đã cường hóa cho năng lực Sắt Thép Cường Hóa của Trương Thiết, từ việc chỉ có thể sắt hóa được một phần cơ thể này đã gần như sắt hóa được toàn bộ cơ thể khiến Trương Thiết tựa như một người sắt đúng nghĩa đen.

Tuy nghe thì có vẻ không đáng là bao, nhưng sắt hóa toàn bộ cơ thể đồng nghĩa với việc đó là phòng thủ tuyệt đối 100% mọi phương vị, độ trâu bò của nó là vô cùng khủng bố có thể nó là đánh mỗi tay cũng không chết.

Viễn Đông hùng mạnh một phương là thế, chứa chấp không biết bao nhiêu nhân loại bên trong, nhưng chân chính sắt hoá gần như hoàn toàn cơ thể chỉ có hai người Trương Long và Triệu Hổ.

Hiện tại có thêm Trương Thiết thực lực của Viễn Đông có thể nói là đại tăng, phen này đúng là đại thu hoạch.

Cảm nhận được sức mạnh cũng như sự rắn chắc không thể nào tả nổi đang chảy trong từng tế bào, Trương Thiết không nhịn được rống lên một tiếng sướиɠ khoái rồi vung quyền đánh xuống đất.

Thân ảnh đen kịt bóng loáng uống lươn trong không khí rồi đánh mạnh một quyền xuống đất khiến mặt đấy xui xẻo lập tức bị đánh thủng một lổ.

Sức mạnh này đã gần như không thua kém gì với hai đại thiết nhân Trương Long và Triệu Hổ nữa khiến những kẻ vây quanh không nhịn được hít một ngụm lãnh khí liếc nhìn Trương Thiết, trong ánh mắt của không ít kẻ ánh lên sự gato không hề nhẹ...

Ngược lại tự nhiên nhặt được bảo vật từ trên trời rơi xuống, lão Vương Triều lòng vui khôn xiết cười lớn bước đến:

- Ha...!ha...!Trương Thiết à Trương Thiết...!lần này đúng là tiện nghi cho tiểu tử nhà ngươi...

- Một chuyến đi hóa thành cường giả...!đúng là khiến người ta ganh tị...!ha..

ha...

Nghe thấy thế Trương Thiết cũng thoáng ngại ngùng thu hồi trạng thái thiết hóa trở lại hình người rồi nhấp tay cúi đầu nói:

- Vương đại nhân quá lời...

- Lần này cũng nhờ ngài ta mới may mắn nhận được cơ duyên này...

Trương Thiết nói không sai tạo hóa lần này của Trương Thiếu đều đến từ quyết định để hắn theo Trần Lâm vào không gian quỷ dị kia.

Nếu không có quyết định đó Trương Thiết sẽ chả biết Trần Đại Kê là thằng nào, càng không biết được trong cái mạt thế hắc ám này vẫn còn một thanh niên ngây thơ thích chơi ngu đến vậy.

Nghĩ đến đây Trương Thiết không nhịn được cảm động lệ rơi đầy mặt khẽ gật đầu với Vương Triều một cái rồi quay người lại cung kính cúi đầu với Trần Lâm cảm tạ.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 473: Không cần cảm ơn, thay ta giết hắn là được
Từ một lính quèn chuyên làm nhiệm vụ thám thính lòng địch kiêm đi chịu chết, không ngờ có một ngày lại đạp phải cơ duyên nghịch thiên một lần cắn thuốc trở thành cường giả sánh ngang với hai đại lão khét tiếng của Viễn Đông là Trương Long và Triệu Hổ.

Trương Thiết có thể nói là lệ nóng chảy đầy mặt chỉ hận không thể lập bài vị hằng ngày thờ cúng Trần Lâm vị quế nhân có một không hai này.

Thế nên ngay khi vừa cúi đầu chào lão Vương Triều cho phải đạo, Trương Thiết đã nhanh chân chạy đến cung kính cúi đầu trước mặt Trần Lâm cảm tạ.

Đại ơn này lớn như trời biển chỉ có thể lấy thân báo đáp...

Ngược lại thấy tên này làm màu như thế, Trần Lâm không khỏi bật cười lắc đầu nói:

- Khỏi cần, tại hạ không nhận cảm tạ mồm...

- Nếu thật lòng muốn cảm tạ thì giới thiệu em gái hay chị gái gì cho ta làm quen là được rồi...

Nghe chuẩn bị lấy tấm thân này ra báo đáp thì nghe Trần Lâm nói thế, Trương Thiết không khỏi ngạc nhiên len lén nhìn Lâm Mỹ Anh đang đứng sau Trần Lâm rồi ngượng ngùng gãi đầu nói:

- Ta không có em gái hay chị gái gì cả, nhà chỉ có mẹ già 80...

- Cút...!mẹ già 80 gì đó thì ngươi tự đi mà phụng sự...

Thấy tên này không ngờ còn chơi lầy hơn cả mình, Trần Lâm không nhịn được hừ lạnh nói.

Nghe thấy thế Trương Thiết cũng chỉ gãi đầu cười hì hì.

Hiển nhiên với khả năng của tên Trần Đại Kê kia thì làm gì có chuyện thiếu gái, huống hồ bên cạnh hắn cũng có một tiểu nữ nhân thân hình hết nước chấm còn giỏi việc nước đảm việc nhà, vừa có thể đánh nhau ngoài đường cũng vừa đánh nhau trên giường thì cần gì phải nhờ Trương Thiết giới thiệu gái cho.

Trần Lâm chỉ đơn thuần là đang trêu đùa Trương Thiết hắn mà thôi.

Với sự lớn mạnh của Huyết tộc tiêu chuẩn con gái của Huyết tổ đại nhân đã lên đến một cái tầm rất cao rồi, giờ này không thích gái đẹp nữa mà thích gái lạ hơn...

Tuy nhiên khi nhìn qua Phương Tuấn đang oán hận trốn phía xa nhìn về phía mình...

Ánh mắt Trần Lâm đột nhiên ánh lên một đạo sát ý...

Khẽ nhếch mép cười lạnh rồi chỉ vào Phương Tuấn đang trốn phía xa, Trần Lâm vô cùng lạnh lùng hoàn toàn không có vẽ cười cợt như lúc nãy nghiêm giọng nói:

- Trương đại nhân chuyện gái gú gì đó chỉ là nói cho vui...

- Nhưng nếu ngài thật sự muốn cảm tạ ta...!đơn giản thôi thay ta gϊếŧ hắn đi...

- Cái gì gϊếŧ người...

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên muốn mình gϊếŧ người thay cho lời cảm ơn, Trương Thiết không nhịn được kinh ngạc nói rồi ngơ ngác nhìn theo hướng Trần Lâm chỉ.

Không chỉ thế quân nhân gần đó cùng kinh ngạc không kém không hiểu nổi vị Trần Đại Kê này muốn gì đồng loạt nhìn theo xem rốt cuộc tên nào xui xẻo chọc phải hắn.

Rất nhanh mọi người đều đã thấy rõ kẻ được vinh hạnh lên bảng vàng kia là ai, đó không ai khác chính là Phương Tuấn kẻ vừa bị Trần Lâm chém một nhát suýt chết lúc này, không ngờ Trần Lâm vẫn không tha cho tên này muốn gϊếŧ hắn cho bằng được.

Ngay lập tức Phương Tuấn cảm thấy sống lưng lạnh toát khàn giọng hét lên:

- Trần Đại Kê ngươi đừng quá đáng, đừng nghĩ có chút bản lĩnh mà muốn là gì thì làm...

- Ta chính là quân nhân của Viễn Đông, ngươi là cái thá gì mà dám gϊếŧ người của Viễn Đông...

- Trương Thiết tên này là một tên điên đừng có điên theo hắn...

- Trần tiểu huynh đệ...

- Phương Tuấn hắn đúng là có gây sự với ngươi nhưng chưa là gì quá đánh...

- Ngươi muốn gϊếŧ hắn...!chuyện này có hơi...!không hợp lý...

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm thấy tên này hoàn không có vẽ hì là nói chơi, Trương Thiết cũng cảm thấy chuyện này hơi hoang đường khẽ nuốt nước bọt nhỏ giọng nói.

Hình biểu hiện của Trần Lâm không hề giống nói chơi, hắn đúng là muốn gϊếŧ Phương Tuấn thật, tuy không phải quá thân thiết chỉ có thể xem như biết mặt nhau mà thôi nhưng Trương Thiết vẫn không muốn nghe theo Trần Lâm mà gϊếŧ chết Phương Tuấn.

Theo như Trương Thiết biết Trần Lâm và Phương Tuấn chỉ có mâu thuần vừa nãy khi Phương Tuấn nhắm đến phần quà của hệ thống đã bang thưởng...

Chuyện chỉ có vậy mà muốn gϊếŧ chết người ta theo Trương Thiết vẫn là điều không thể chấp nhận được, đây là vấn đề nguyên tắc.

Tuy nhiên Trần Lâm lại khá là kiên nhẫn lắc đầu nói:

- Không, ta không nói chuyện kia...

- Ta đang nói chuyện trong không gian thí luyện, tên kia muốn gϊếŧ ta nên ta phải gϊếŧ hắn...

Nói xong Trần Lâm ném một đầu đạn về phía Trương Thiết.

Trương Thiết cũng nhanh tay bắt lấy viên đạn kia rồi cẩn thận quan sát nó...

Tuy nhiên ngay lập tức khuôn mặt của Trương Thiết trầm xuống, Mã Hán và Vương Triều đứng gần đó trông thấy viên đạn kia cũng kinh ngạc không kém lập tức quay đầu lại nhìn Phương Tuấn lúc này mặt đã trắng bệch đứng phía xa.

Viên đạn kia không phải đạn thường mà là đạn đặc chế của trong quân đội Lôi Chấn chuyên dùng để khắc chế những người chơi cao cấp, sức mạnh xuyên phá của nó vô cùng lớn, trừ những thành phần có năng lực thuộc dạng phòng thủ mạnh ra còn lại dù trên cấp 20 vẫn bị nó bắn chết.

Không chỉ thế hai sniper ở Vũng Hải chính là dùng nó kết hợp với năng lực của bản thân để áp chế Huyết tổ Trần Lâm lúc hắn đánh vào ngoại thành.

Phải biết tuy không phải tồn tại mạnh nhất cái server Thiên Lam tinh này, nhưng tên Huyết tổ kia vẫn thuộc hàng top, tuy không thể so với hai đại hoàng là Long Hoàng và Sa Hoàng nhưng ít nhất cũng đánh ngang với Kim Mau Sơ Vương của Sư tộc và Thi Hoàng của Thi tộc.

Từ đó có thể thấy được sức mạnh khủng bố của loại đạn đặc biệt này.

Tuy nhiên quá trình chế tạo loại đạn này quá phúc tạp và đồi hỏi vật tư cũng đặc biệt không kém, số lượng của nó cũng theo đó không được quá nhiều nên chỉ trang bị cho số quân nhân cấp chỉ huy mà thôi.

Thế nên đầu đạn trong tay Trần Lâm chỉ có thể lấy được từ một viên chỉ huy nào đó ở Viễn Đông và đặc biệt là đầu đạn chứng tỏa nó đã được bắn ra.

Tuy ở đây không ít kẻ có loại đạn này để phòng thân nhưng dự theo những gì Trần Lâm nói hiềm nghĩ lớn nhất đến từ Phương Tuấn và viên đạn kia chính là tang vật.

Cứ thế sau một lúc nhìn vào đầu đạn trong tay mình trầm ngâm suy nghĩ, mồ hồi chảy ra như suối ướt cả quần áo.

Trương Thiết cũng có câu trả lời của mình thở dài một cái rồi gật đầu nói:

- Được, ta giúp ngươi gϊếŧ hắn...

Nói xong Trương Thiết quay người lại cất bước tiến đến nơi Phương Tuấn đang đứng.

Rõ ràng Trương Thiết muốn làm theo lời Trần Lâm nói gϊếŧ Phương Tuấn trả lại nhân tình mà Trần Lâm đã chia cho hắn một viên ngọc đỏ kia.

Ngay lập tức mọi người đều kinh ngạc ngơ ngác nhìn Trương Thiết, thật không ngờ tên này dám làm thật đúng là đầu bò, thân đều là quân nhân gϊếŧ hại đồng đội chính là đại tội.

Phương Tuấn lập tức sợ vỡ mật muốn quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc vết thương lớn trên l*иg ngực lại khiến hắn không thể nào chạy thoát cho được.

- Trương Thiết ngươi điên rồi...

- Chúng ta là quân nhân ngươi nghe lời kẻ khác gϊếŧ ta chính là trọng tội, ngươi không sợ Viễn Đông trừng phạt sao...

Biết rõ mình tới số rồi, Phương Tuấn bí quá hoá liều tức giận gầm lên muốn dùng Viễn Đông dọa lui Trương Thiết.

Đáng tiếc Trương Thiết đã quyết tâm trả nhân tính kia nên hoàn toàn mặc kệ chầm chậm bước đến.

Trong mắt Trương Thiết, Trần Lâm đã cho hắn năng lực to lớn thay đổi vận mệnh, ơn này phải trả...

Huống chi gϊếŧ người đền mạng tuy có thành hay không thì vẫn thế, Phương Tuấn muốn gϊếŧ Trần Lâm, giờ Trần Lâm yêu muốn gϊếŧ lại kẻ đã từng muốn gϊếŧ mình chính là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Trương Thiết máu liều nhiều hơn máu não, lấy hai chữ nghĩa khí làm đầu không thể không nghe theo, nhân tình kia phải trả, cùng lắm thì bị phạt mà thôi.

Huống hồ Trương Thiết không tin với năng lực hiện tại Viễn Đông sẽ quá năng tay với mình.

Ngược lại thấy Trương Thiết đang bước đến ngày một gần Phương Tuấn, bộ dạng như muốn gϊếŧ hắn thật chưa không phải nói chơi, Mã Hán không nhịn được muốn tiến lên ngăn cản chuyện hoang đường này.

Tuy nhiên Trần Lâm không ngỡ lại nhanh hơn Mã Hán bước lên kéo đầu Trương Thiết lại tức giận nói:

- Thiết đại nhân bộ trong đầu ngài chứa toàn là sắt hay sao...

- Đm gϊếŧ người là phạm pháp đó...

- Ta đâu có yêu cầu ngài phải làm liền đâu, ở đây đông người như vậy gϊếŧ người không tốt đâu...

- Mình đợi khi nào vắng vắng người rồi hả gϊếŧ hắn...

- Như thế ai mà biết cho được...

- Uk...!ngươi nói có lý.

Nghe thấy Trần Lâm nhắc nhở như thế, ánh mắt Trương Thiết khẽ sáng lên gật đầu nói.

Đại lão đúng là đại lão nó câu nào chí phải chí phải câu đó, đúng là gϊếŧ người việc xấu xa như vậy thì không nên để nhiều người biết.

Ngược lại mọi người xung quanh nghe hai tên khùng kia thì thầm to nhỏ, nhỏ đến độ cả cái hẻm núi đều nghe thấy khiến mặt ai nấy đều xanh như tàu lá.

Tên Trần Đại Kê này đúng là quái nhân, đi rũ người ta gϊếŧ người mà nói năng đường hoàng như thế, quá đáng hơn là mồm thì bảo là âm thầm gϊếŧ người nhưng lại nói lớn cho cả cái khe núi này nghe, bộ hắn xem những người ở đây là không khí sao.

Đm âm thầm gϊếŧ người đó, hắn nó cho cả đâm người này nghe hết thì âm thầm kiểu gì.

Không thể nhịn được trước độ hoang đường của tên thằng hề này nữa...

Vương Triều nghiến răng nghiến lợi hùng hổ bước ra muốn cho tên nhóc trẩu tre cùng thằng thuộc hạ đầu bò này một trận.

Tuy nhiên trước khi Vương Triều kịp nói gì thì một quân nhân đã hớt ha hớt hải chạy đến hét lên:

- Vương đại nhân...!Mã đại nhân...!hung...!hung thú...

- Một lượng lớn hung húng đang kéo đến đây...

- Số...!số lương rất đông chỉ sợ là thú triều...

- Cái gì thú triều đang tràn đến đây...

- Mau dần ta đi xem...

Nghe thấy hung tin kia, Vương Triều không nhịn được kinh sợ hét lên rồi chấp tốc theo quân nhân kia chạy ngược về khu lô cốt, hoàn toàn mặc kệ chuyện của Trần Lâm và Trương Thiết.

Lão Mã Hán cũng nhận ra đại sự không ổn nào con nghĩ nhiều cấp tốc chạy theo Vương Triều...

- Đi trở về xem sao...

Lôi Triết khẽ híp mắt lại lạnh lùng ra lệnh cho mọi người trờ về tuyến phòng thủ.

Tương tự như thi triều, thú triều chính là lượng lớn hung thủ đồng loạt di chuyển thành một đàn lớn, với sức mạnh của mình thú triều đủ sức nghiền nát tất cả trên đường đi của mình trở thành tai ác đáng sợ nhất của nhân loại, thậm chí còn đáng sợ hơn cả thi triều.

Rất may hung thú quần cư đều có lãnh khổ của riêng mình nên rất ít khi kéo nhau di chuyển số lượng lớn, thế nên dù rất đáng sợ nhưng không phải quá thường gặp.

Lần này tuyến phòng thủ tại không gian quỷ dị này đυ.ng phải một thú triều đúng là đen đủi, nếu không kéo rất có thể sẽ phải bỏ lại nơi này mà chạy...

Ngược lại vừa được thoát ra ngoài đã nghe được hung tin thú triều kéo đến...

Đám người bị kẹt trong không gian thí luyện không biết nên vui hay buồn, bộ mặt sầu khổ nhanh chân chạy ra khỏi hẻm núi.

Dĩ nhiên khi đi tất cả đều cố ý tránh càng xa càng tốt Phương Tuấn, tên này bị hai tên điên nhắm đến chắc chắn sẽ phải chết tốt nhất không nên dính đến hắn.

Đàng thương của Phương Tuấn chỉ vì cố giữ mạnh mà bị Trần Lâm gạch tên, cầu người không được đánh cũng không xong Phương Tuấn chỉ có thể chọn cách trốn, tránh thủ lúc này trốn đi...

Khẽ liếc nhìn Trần Lâm và Trương Thiết, Phương Tuấn không nói lời nào cúi đầu bước đi khuôn mặt trắng bệch lạnh lùng đến cực điểm.

Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười cùng với Lâm Mỹ Anh và Trương Thiết theo chân đoàn người rời khỏi hẻm núi, đối đầu cùng hiểm họa mới thú triều khủng bố đang kéo đến.

- Thú triều kia là động vật biển à?

Đi được một đoạn khi đến gần cửa hẻm núi, Trần Lâm đột nhiên lên tiếng hỏi.

Trần Lâm từ trạm tráng không ít tộc đàn hung thú nhưng chưa lần nào được một xem là trạm tráng với thú triều cả, phần lớn đều chỉ có thể xem như những đàn hung thú đi săn mà thôi.

Nguyên nhân của chuyện này rất đơn giản là do số lượng, để được tính là thú triều vài ngàn con chưa đủ phải vài vạn con thậm chí vài chục vạn con mới được xem là thú triều và thể loại hung thú có số lượng lớn như vậy quanh đây chỉ có động vật biển.

Thoáng trầm ngâm một lúc Trương Thiết khẽ gật đầu thành thật nói:

- Ta không xác định nhưng 90% là thế...

- Vô lý chúng ta tuy không xa Đông Hải nhưng cũng không phải gần...

- Động vật biển là sao bò lên đây được...

Tuy nhiên Lâm Mỹ Anh đang đi bên cạnh lại khẽ nhíu mày khó hiểu hỏi.

Nơi đây cách bờ biển một đoạn khá là xa, mấy con tom, cua, cá đùng là có bò lên bờ thật những cũng không thể nào bò xa đến thế...

Nghe thấy thế không đợi Trương Thiết trả lời, Trần Lâm đã nhếch mép cười nói:

- Đúng là mấy con tom cua cá kia sẽ không đi quá xa bờ biển, nhưng nếu kích thước của chúng quá lớn nên đây vẫn được tính là bờ biển của chúng thì lại khác...

Vừa nói dứt câu, ba người Trần Lâm cũng bước ra khỏi hẻm núi...

Ngay lập tức khủng cảnh trước mắt chứng minh lời nói kia của Trần Lâm.

Phía xa xa một đàn cua khổng lồ lên đến hàng chục vạn con ầm ầm bò trên mặt đất như một trận đại di cư, số lượng khổng lồ gần như phủ kín cả mặt đất.

Không chỉ thế chúng không hề nhỏ bé như những con cua thông thường, thậm chí cả những con của dừa to lớn thời trước mạt thế cũng không là gì với chúng.

Mỗi con cua trong đàn cua khủng bố kia đều có kích thước xấp xỉ bằng cả một chiếc xe ôtô 9 chỗ ngồi, một số con thậm chí còn bằng cả một chiếc xe tải lớn khiến mỗi bước chân to lớn của chúng đều khiến mặt đất đáng thương bị cày nát như vừa có một đội máy cày chạy qua.

Không chỉ thế phía đường chân trời phía xa còn có thể loáng thoáng thấy được 7-8 bóng hình cực độ to lớn gần bằng cả một ngọn núi nhỏ đang chầm chậm bò đi.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 474: Thà bị cua kẹp chứ quyết không để kim đâm
Nhìn đàn cua đinh khổng lồ lên đến hàng chục vạn con phủ kín cả mặt đất ầm ầm kéo đến...

Dù là tồn tại khủng bố bá chủ một phương như Huyết tổ đại nhân cũng không nhịn được hít một ngụm lãnh khí.

Đàn cua khổng lồ này vốn không phải tồn tại mà nhóm quân nhân đóng tại đây hay thậm chí cả Viễn Đông có thể chơi lại được.

Sức mạnh của nhân loại vẫn đến từ vũ khí nóng, tuy nhiên khác với tên Huyết tổ nào đó vẫn có da có thịt và sợ bị ăn đạn thì cua lại là một loài giáp xác, lớp vảy cứng bao phủ toàn bộ cơ thể khiến chúng tựa như những chiến xa dị động không sợ súng đạn gì cả, thậm chí đến cả hỏa pháo cũng chưa chắc có thể ảnh hưởng quá lớn đến những con của này.

Không chỉ thế ngoài phòng thủ cứng rắn ra chúng còn sở hữu sức mạnh vô cùng lớn đủ sức nhấc bổng bất kỳ chiếc xe tank này của nhân loại, ngoài ra chiếc càng to lớn sắc bén mới là vυ" khí đáng sợ nhất của chúng, lực kẹp của nó đủ sức bẹp nát tất cả...

Thế nên có thể nói ngoài không có khả năng tấn công tầm xa và đi ngang ra, những con cua này có thể xem như những tồn tại khủng bố của vùng đông hải này.

Hiện tại với kích thước cơ thể to lớn khổng lồ cùng quân số áp đảo chúng đủ sức đánh hạ cả Viễn Đông nói gì đến khu lô cốt nhỏ này.

Nói một cách khó nghe, ở cái vùng đông hải này chỉ sợ trừ Huyết tộc ra không một tồn tại nào có thể chống lại thú triều này đi ngang này.

Mặc dù không biết chúng muốn đi đâu nhưng có thể chắc chắn sẽ đi ngang qua khu lô cốt này...

Lão Vương Triều không nghĩ nhiều lập tức đưa ra mệnh lệnh rút lui tránh né đàn cua khủng bố kia.

Không gian quỷ dị kia đã bị phát hủy, tuy vẫn cần phải ở lại tìm kiếm chút thông tin nữa xác định rõ ràng không có gì nguy hiểm, nhưng trước đàn cua khủng bố này rút lui mới là sự lựa chọn tốt nhất.

Việc tìm hiểu gì đó phải đợi khi tai ách này qua đi mới có thể thực hiện được...

Cứ thế dưới mệnh lệnh của Vương Triều cả khu lô cốt đồng loạt dọn đồ lên xe chuẩn bị rút lui chiến lực.

Tuy nhiên tốc độ di chuyển của đàn cua khổng lồ này thật sự quá nhanh, khi mọi người còn chưa kịp chuẩn bị chúng đã bò đến sát ngọn núi.

Cực chẳng đã đại quân đành bỏ lại những gì chưa thể thu thập được leo lên xe bỏ chạy, cái này người ta gọi là bỏ của chạy lấy người.

Tuy nhiên vẫn có kẻ chán sống không muốn chạy...

Nhìn vào đàn cua đông đúc hì hục bò tới kia, Trần Lâm khẽ lao nước miếng khoé miệng cười lạnh nói:

- Tiểu Mỹ chúng ta đi bắt cua...

- Nhìn bọn chúng bò kỳ...!to béo như vậy chắc chắn là rất ngon...

- Cái gì ngài muốn đánh với chúng...

- Chuyện này không ổn đâu...

Nghe thấy Trần Lâm chạy không chạy lại muốn bắt cua, Lâm Mỹ Anh không nhịn được kinh sợ nói.

Đàn cua kia rất đông thực lực mỗi con cũng không tầm thường, tính ra chả thu kém gì với đàn huyết đom đóm trong không gian thí luyện cả...

Đánh nhau với chúng chắc chắn không phải một việc làm nhẹ nhàng gì, người yêu hòa bình ngại va chạm như Lâm Mỹ Anh hoàn toàn không muốn chơi.

Tuy nhiên Trần Lâm lại muốn chơi, không cho Lâm Mỹ Anh cái gọi là dân chủ gì cả kéo tay nàng chạy đến đàn cua đang vui vẻ bò đến kia.

- Trần tiểu huynh đệ...!đàn cua kia không chơi được đâu...

- Ngươi mau về đây chúng ta chạy thôi...

Trông thấy Trần Lâm đột nhiên nổi hứng tìm chết, Trương Thiết không nhịn được lo lắng hét lên.

Vị đại lão trẻ tuổi này tuy mạnh nhưng cũng đúng là khùng hết phần người khác.

Đàn cua khổng lồ kia không phải dễ chơi nếu không lão Vương Triều đã không quyết định bỏ chạy mà đã phát lệnh rất công chơi chết bọn chúng rồi

Giờ Trần Lâm lại muốn chơi lớn săn bắt đàn cua này đúng là không tự lượng sức, không kéo còn mất cả mạng chứ không đùa.

Trương Thiết không giấu được vẽ lo lắng muốn ngăn tên này đi tìm chết...

Tuy nhiên Trần Lâm ý đã quyết làm sao có chuyện nghe người khác nói gì.

Huống chi Trần Lâm đúng là chơi không lại nhưng Huyết tổ đại nhân top 7 server thì có...

Khẽ phất tay với Trương Thiết...

Trần Lâm như không có chuyện gì lắc đầu nói rồi dẫn theo Lâm Mỹ Anh cứ thế chạy đi.

- Ngươi về Viễn Đông trước đi...

- Ta bắt vài con cua nhắm rượu rồi về...

Nghe thấy thế Trương Thiết khéo miệng cơ giật muốn tiến lên nói gì đó.

Tuy nhiên, Mã Hán đã đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn lắc đầu cười nói:

- Tên kia không dễ chết đâu không cần phải để ý đến hắn...

- Lần này thú triều đột nhiên xuất hiện quá mức không bình thường, chuyến này chúng ta về Viễn Đông cũng chưa chắc đã là con đường an toàn...

Thú triều xuất hiện quá mức đột ngột khiến người ta giật mình kinh sợ, tuy nhiên khi suy nghĩ kỹ sẽ thấy thú triều cua đinh này xuất hiện không theo lẽ thường.

Tuy thế giới dị biến khiến toàn bộ động thực vật đều phát sinh biến dị nhưng tập tính giống loài thì không hề thay đổi.

Ở vùng đông hải này xưa này chưa từng nghe nói đến việc cua biển di chuyển đại quy mô như thế này.

Thế nên thú triều này rất có thể không phải chủ đích của đàn cua khổng lồ kia mà là do bị thứ gì đó tác động đến khiến chúng buộc phải di chuyển vô tình hình thành thú triều.

Nếu đúng là như thế nguy hiểm đang rình rập chỉ sợ sẽ không chỉ có đàn cua hơn ngang và hơn ngu kia.

Đại quân đông đúc gần mấy chục nghìn người chạy về Viễn Đông cũng chưa chắc sẽ an toàn.

Nhận thấy bản thân đã lo hơi xa, Trương Thiết chỉ có thể lắc đầu mặc kệ tên Trần Đại Kê kia muốn là gì thì làm...

Tuy nhiên lại có kẻ không thể nhịn được...

Ngay tại cổng vào khu lô cốt, Lôi Triết đang chỉ huy những quân nhân tranh thủ thời gian leo lên xe bỏ chạy.

Tuy nhiên, khi trông thấy Trần Lâm kéo tay Lâm Mỹ Anh chạy ra khu lô cốt nhưng không phải chạy trốn mà là hướng đến đàn cua khổng lồ đang kéo đến kia, nhìn kiểu gì cùng không thấy giống anh hùng mà thấy giống tự sát.

Lôi Triết không nhịn được tức giận gầm lên:

- Trần Đại Kê ngươi muốn làm gì?

Đang vui vẻ đi săn cua thì bị người khác gọi lại...

Trần Lâm có chút không vui không thèm quay lại nhìn xem đối phương là ai chỉ mở miệng hét lớn:

- Ta đi đánh quái...!đánh xong ta sẽ tự về Viễn Đông không cần lo cho ta...

Nói xong Trần Lâm cũng chả buồn nghĩ nhiều, như con thiêu thân lao vào lửa kéo theo Lâm Mỹ Anh lúc này đã khóc không ra nước mắt chạy thẳng đến đàn cua khổng lồ phía xa, quyến một trận đại chiến.

Thấy thế Lôi Triết ánh mắt lạnh xuống cấp tốc hóa thành một đạo hắc phong đuổi theo.

Trần Lâm chạy không quá nhanh chủ yếu là để Lâm Mỹ Anh theo kịp, thế nên bằng tốc của của mình Lôi Triết dễ dàng đuổi kịp hai người rồi vòng qua đứng chắn trước mặt Trần Lâm.

Một lần nữa bị làm phiền Trần Lâm không nhịn được nhíu mày khó chịu liếc nhìn tên chắn sống dám cản đường mình.

Tuy nhiên khi thấy đối phương là Lôi Triết, Trần Lâm lại thoáng ngạc nhiên.

Trong nhận thức của Trần Lâm, thanh niên Lôi Triết này là một tên khá trầm tính ít nói, trừ quan hệ với Lôi Minh ra thì chả có liên hệ gì lớn với Trần Lâm, thậm chí đôi bên chủng chỉ nói được với nhau vài câu mà thôi.

Tên này ngẫu hứng chặn đường mình chắc không có thù oán gì, ít nhất Trần Lâm nghĩ thế...

Đã không có thù oán, Trần Lâm cũng không đi kiếm chuyện với người ta mỉm cười nói:

- Lôi Triết thiêu tá...!không biết ngài tìm ta có chuyện gì?

- Ngươi muốn đi đâu?

Lôi Triết mặt lạnh như tiền liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi hỏi.

Bộ dáng khá là giống đang hỏi cung...

Nghe thấy thế, Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười nói:

- Không phải ta vừa nói rồi sao...

- Ta đi đánh quái một chút, chắc không phạm pháp gì chứa?

Giờ này chạy không chạy mà còn muốn đi đánh quái, Lôi Triết thật sự không biết trong đầu tên này nghĩa gì.

Khẽ liếc nhìn Lâm Mỹ Anh đang đứng sau Trần Lâm bộ dạng như sắp khóc đến nơi, Lôi Triết lòng thấy khó chịu vô cùng nghiệm giọng nói.

- Phạm pháp thì không?

- Nhưng đàn cua khổng lồ kia không phải trò đùa, không khéo có thể mất mạng như chơi...

- Hai người các ngươi tốt nhất nhanh chân lên xe, chúng ta cũng trở về...

Nghe những lời “chân thành” kia của Lôi Triết, Trần Lâm đột nhiên nhận thấy thằng này có vẻ gì đó rất chi là...!quan tâm đến mình.

Một ý nghĩ lập tức hiện lên trong đầu khiến Trần Lâm không nhịn được rùng mình sợ hãi, cúc hoa nhỏ bé vô thức siết chặt thầm nghĩ.

“Moá...!không lẽ thằng L này 3D...!bị vẻ hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, khí khái bất phà của bổn Huyết tổ mê hoặc cmn rồi”

“Không được...!đm tuyệt đối không được, bổ Huyết tổ không thể chơi cái trò thủ trụ kia được...”

Cảm thấy “trinh tiết” mà bản thân gìn giữ bấy lâu nay bị đe dọa nghiêm trọng...

Trần Lâm lập tức lui về sau một bước cảnh giác nhìn Lôi Triết rồi rặn ra một nụ cười với cùng khó coi nói:

- Cảm tạ Lôi thiết tá đã quan tâm...

- Nhưng ta là nam nhân đích thực, thà bị cua kẹp chứ nhất quyết không để kim đâm...

- Xe của ngươi ta đi không được vẫn là đánh quái tốt hơn...!tạm biệt...

Nói xong Trần Lâm không dám ở lâu lập tức quay người muốn rời đi, tuy nhiên Lôi Triết đã nhanh tay nắm lấy tay Trần Lâm giữ lại.

Liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi nhìn qua Lâm Mỹ Anh, Lôi Triết lòng vô cùng tức giận hừ lạnh nói:

- Ngươi muốn đi ta không thể quản, nhưng ngươi cũng không có quyền bắt người khác đi chết theo ngươi...

- Ta thấy cô nương này dường như không muốn đi cùng ngươi, mà là ngươi đang ép nàng...

Nghe Lôi Triết đột nhiên quay xe nhắm vào Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm lập tức cảm thấy suy nghĩ trước đó của mình có gì đó sai sai...

Tuy nhiên bàn tay đang siết chặt lấy cánh tay mình kia lại khiến Trần Lâm không thể nghĩ nhiều.

Nhanh chống gỡ tay tên này ra, Trần Lâm một lần nữa lùi bước trước độ nguy hiểm của Lôi Triết rồi cười nói:

- Cái này thì Lôi Triết thiếu tá bậy...!bậy dồi...!tiểu Mỹ nhà ta rất là thích đánh nhau đó...

- Đúng không hả tiểu Mỹ?

Đang ngồi hóng drama thì bị réo tên, Lâm Mỹ Anh thoáng ngơ ngác nhìn Trần Lâm một cái rồi hừ lạnh nói:

- Hư...!phải ta rất...!rất chi là thích đánh nhau...

Hiển nhiên Lâm Mỹ Anh đang nói dối, người mẫu kiêm diễn viên kiêm bồn chứa như nàng thì làm gì mà thích đánh nhau cho được.

Tuy nhiên Lâm Mỹ Anh làm sao dám là trái lời Trần Lâm đành phải nghiến răng nghiến lợi nói thế.

Lôi Triết không ngu lập tức nhận ra được lời nói dối trắng trợn kia muốn mở miệng nói gì đó, tuy nhiên lời ra đến miệng lại nuốt trở vào.

Người ta đã nói như thế, dù là nói dối nhưng cũng đã nói như thế rồi, Lôi Triết không có chứng cứ gì để phản bác càng không có lý lẽ gì để phản đối cả...

Ngược lại thấy Lôi Triết đứng đó như trời trồng...

Trần Lâm không nghĩ nhiều chào Lôi Triết một cái cho phải phép lịch sự rồi nhanh chóng dẫn theo Lâm Mỹ Anh rời đi.

Người của Lôi gia rất chi là đáng sợ...!tốt nhất không nên đến gần...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 475: Mưu đồ nhỏ của Bích Ngọc
Nhìn theo bóng lưng Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh rời đi...

Lôi Triết lòng như lửa đốt khó chịu vô cùng, đáng tiếc hắn lại không thể làm gì chỉ có thể đứng đó nhìn theo.

Mãi một lúc lâu Lôi Triết mới thở ra một hơi rồi quay người chạy về cổng khu lô cốt leo lên xe chuẩn bị rời đi nơi này.

Rất nhanh đoàn xe quân dụng đã lao ra khỏi khu lô cốt nhắm theo hướng tây chạy về đại pháo đài Viễn Đông, ngay sau đoàn xe không gì khác chính là đàn cua khổng lồ đông đúc thoáng chốc đã bò đến khu lô cốt của nhân loại rồi không chút khó khăn cày nát khu lô cốt khi thành bình địa...

Rất may trong khu lo cốt lúc này đã chả còn ai nên không có thương vong về người, chỉ có phòng ốc cùng vật tư bị bỏ lại là không may mắn như thế bị đàn cua khổng lồ phá hủy gần như không còn gì.

Ngồi bên trong xe, Lôi Triết vẫn nhìn về đàn cua khổng lồ phía sau ánh mắt không vui một chút nào.

- Lôi Triết thiết tá dường như có ý với nữ nhân kia thì phải?

Bất chợt một tiếng nói trong trẻo vang lên phá tan bầu không khí có phần ngột ngạc.

Ngồi ngay cạnh cửa số xe, Bích Ngọc cũng lặng nhìn đàn cua khổng lồ phía sau rồi đột nhiên lên tiếng hỏi.

Bất chợt ánh mặt trời ẩn sau các áng mây đột nhiên ló dạng chiếu xuyên qua khe cửa sổ, máu tóc nhuộm hồng theo đó phản chiếu sáng mặt trời khiến Bích Ngọc trông thật là lung linh huyền ảo đúng y như cái tên của nàng tựa như một viên ngọc bích sáng chói.

Đáng tiếc tất cả mọi người trong xe lúc này đều bị câu nói trước đó của Bích Ngọc khiến cho ngay người nên không có một ai may mắn thấy được dung nhan kiều diễm kia.

Ở đây chỉ có hai nữ nhân, Bích Ngọc hiển nhiên là không nói chính mình nên nữ nhân trong câu nói kia không ai khác chính là nữ nhân tiểu Mỹ luôn đi theo tên Trần Đại Kê kia.

Điều này không quan trọng, điều quan trọng là không ngờ Bích Ngọc lại nói Lôi Triết có ý với nữ nhân kia, điều này làm sao có thể Lôi Triết được sao có thể thích một nữ nhân thấp hèn như thế.

Mọi người vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh chó chết kia, nàng ta đã cùng tên nhóc họ Trần kia rêи ɾỉ cả đêm khiến cả khu lô cốt mất ngủ, với thân phận đại thiếu gia Viễn Đông của Lôi Triết hắn muốn nữ nhân nào mà không được sao lại thèm nữ nhân đã qua tay kẻ khác kia.

Huống chi nữ nhân kia thân hình đúng là rất tốt nhưng mặt lại không tính là đẹp.

Lôi Phúc từng muốn nàng ta thật ra cũng là do tác động ngoại cảnh một đêm khó chịu tϊиɧ ŧяùиɠ chạy lung tung chạy bậy lên não cần chỗ giải quyết mà thôi.

Tuy nhiên, trước ánh mắt kinh nghị của mọi người, Lôi Triết lại không chút giấu giếm gật đầu nói:

- Phải ta đúng là có ý với cô ta nhưng đa phần là thưởng thức sức mạnh của cô ta.

- Giờ thấy cô ta theo tên kia đi chết, ta đúng là có chút không vui...

- Haizzz...!đáng lẽ ra nên mời chào cô ta sớm hơn...

Nghe Lôi Triết nói thế, những người ngồi trong xe bọc thép này đều khẽ trầm ngâm một lúc rồi gật đầu đồng ý.

Nữ nhân kia đúng là có bản lĩnh, từng cùng với Lôi Triết đánh một trận với thi triều tập kích đoàn xe, sau đó lại vào không gian thí luyện chiến một trận với đàn huyết đom đóm, chiến tích kia đúng là không thua bất kỳ ai đang ngồi đây.

Huống chi sau khi ra ngoài nàng ta lại phục dụng luôn một viên ngọc đỏ nghe nói có khả năng cường hoá năng lực sức mạnh theo đó đại tăng.

Hiện tại nhân tài có chiến lực cao là tài nguyên quý giá nhất, Lôi Triết để ý đến nữ thợ săn kia muốn thu phục nàng ta về dưới trướng cũng là điều dễ hiểu, thậm chí nghĩ xa hơi cho nàng ta vừa là chiến hữu vừa là bạn tình cũng không phải chuyện xấu.

Chỉ là nữ nhân tốt như vậy, mãnh tướng ngon như vậy lại đi theo tên nhóc Trần Đại Kê kia, hiện tại còn theo hắn lao đầu vào chỗ chết, Lôi Triết tiết hận như thế cũng phải.

Ngồi ngay bên cạnh Bích Ngọc, Lôi Phúc cũng ý thức được điều này ánh mắt ánh lên sự ghen tị không hề nhẹ.

Bản thân Lôi Phúc cũng từng có ý định với Lâm Mỹ Anh nhưng đó chỉ đơn thuần là giải quyết vấn đề của thằng em.

Tuy nhiên, sau khi phục dụng viên ngọc đỏ thực lực Lâm Mỹ Anh thể hiện sau đó đã chấn hϊếp toàn trường và cũng khiến Lôi Phúc có suy nghĩ khác, ý nghĩ thu phục nàng về dưới trướng cũng bắt đầu nhen nhóm.

Viễn Đông đúng là cũng có không ít nữ thợ săn hành nghề nhưng vừa ngon vừa mạnh như Lâm Mỹ Anh lại không nhiều hay đúng hơn là rất hiếm.

Ngược lại an tỉnh ngồi một bên...

Người khơi màu cho tất cả Bích Ngọc chứng kiến những khẽ đang ngồi bên trong xe đều bị vấn để của Lâm Mỹ Anh làm cho nhíu mày ghen ghét không khỏi nhếch mép cười nhẹ, ánh mắt sắc bén liếc nhìn ra khung cửa số nhìn về phía đàn cua khổng lồ phía sau như muốn tìm kiếm thân ảnh của Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Hơn ai hết Bích Ngọc mới là người muốn Lâm Mỹ Anh về dưới trướng của mình nhất...

Bích Ngọc dù phong quang vô hạn được đích thân đại lão Viễn Đông Lôi Minh xem trọng, nhưng nàng vẫn chỉ là một thuần support, một công cụ hỗ trợ không hơn không kém, muốn tồn tại được nàng bắt buộc phải dựa vào kẻ khác.

Bằng trí tuệ của mình Bích Ngọc biết cuộc sống của những công cụ hỗ trợ như thế sẽ không thọ, ad mà ngu thì support chỉ có nước ăn shit chính là nói tình hình của Bích Ngọc, thậm chí tình hình còn tồi tệ hơn khi ad không chỉ ngu mà còn muốn chơi support như nàng.

Hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ đối tượng hỗ trợ chính của Bích Ngọc thì khá tốt, đáng tiếc họ không phải thần vẫn bị thương không thể chiến đấu, Bích Ngọc buộc lòng phải đi hỗ trợ cho kẻ khác chỉ là những tên kia không chỉ muốn nàng hỗ trợ trên chiến trường mà còn muốn nàng hỗ trợ trên giường...

Tuy không đến mức quá đáng như thế, đến chính Lôi Phúc còn không dám làm bậy với Bích Ngọc nhưng sự cay đắng của thằng support gặp đồng đội ngu khiến Bích Ngọc phát điên.

Nhận ra thế giới này muốn tồn tại phải có sức mạnh chân chính thuộc về bản thân.

Bích Ngọc bắt đầu có ý định tìm kiếm những thuộc hạ tâm phúc vừa trung thành với mình vừa có thể thay thế hai huynh đệ Trương Long và Triệu Hổ khi cần.

Đáng tiếc những kẻ như thế người thì không đáng tin kẻ thì không đủ mạnh, Bích Ngọc nhất thời không tìm được đối tương thích hợp, mãi đến khi Lâm Mỹ Anh xuất hiện Bích Ngọc mới thấy được hy vọng.

Lâm Mỹ Anh không quyền không thế địa vị hiển nhiên là dưới Bích Ngọc một bật dễ bề sai bảo, Lâm Mỹ Anh lại là nữ nhân chắc chắn sẽ không ngày ngày nhắm đến cái âʍ ɦộ của Bích Ngọc và quan trọng nhất Lâm Mỹ Anh đủ mạnh.

Thời mạt thế hai nữ nhân người chiến đấu người support hỗ trợ nhau sinh tồn, sau này nếu may mắn kiếm thêm một con tanker nữ đúng là tuyệt phối.

Đáng tiếc nữ nhân kia lại là người của thằng khác, Bích Ngọc lập tức nãy sinh ý định gϊếŧ người cướp gái.

Dĩ nhiên không phải Bích Ngọc gϊếŧ mà là mượn tay thằng khác gϊếŧ.

Chỉ cần Trần Đại Kê bay màu với thân phận cùng là nữ nhân Bích Ngọc có lòng tin thu phục được nữ nhân của hắn về.

...

Bên kia nơi đàn cua khổng lồ đang tung hoàng...

Trần Lâm hồn nhiên không hề biết rằng vì cái độ bá của Lâm Mỹ Anh mà bản thân đã rơi và tầm nhắm của rất nhiều người.

Tuy nhiên nếu có biết thì chắc cũng sẽ không quá quan tâm, bởi lẽ lúc này Trần Lâm đang gϊếŧ đến đỏ cả mắt nào có thời gian để quan tâm đến chuyện khác.

Sau khi bị huyết giáp ma nhân Asura hành cho lên bờ xuống ruộng, tuy biết rằng tên kia vốn là boss được hệ thống tạo ra nhưng ăn hành nhiều quá cái lòng quyết tâm cày cấp đã sớm nguội lạnh của Trần Lâm một lần nữa bùng cháy mạnh mẽ.

Hiện tại có đàn cua khổng lồ số lượng lớn thế này bò đến nạp mạng, Trần Lâm sao có thể bỏ qua quyết tâm cày cấp, phen này nhất quyết phải cày đến cấp 30 xem nó thế nào.

Trước ưu thế tuyệt đối về mặc vũ khí, lớp giáp xác dày của những con cua khổng lồ không là gì trước một trang bị cam bị Tà Nguyệt đao chém làm đôi.

Không còn bất kỳ nhân loại nào quanh đây, phiền bản Trần Lâm mạnh nhất mới thực sự chân chính ra sân, Tà Nguyệt đạo kết hợp với huyết giáp cánh tay phát huy tối đa sức mạnh của mình không khác gì một máy chém sống không ngừng chém gϊếŧ những con cua khổng lồ đàn bò đến.

Ánh đao đen xanh quỷ dị mang thương hiệu của Huyết tổ đại nhân (chỉ sau trang phục)...!xé gió lao đi chém vào lớp mai cua to lớn, ngay lập tức chiếc mai kia không khác gì một tờ giấy trước Tà Nguyệt đao bị ánh đao xanh đen chém một đường dài.

Con cua đáng thương lập tức đổ gục xuống đất không ngừng co giật được một lúc rồi ngoan ngoãn trở thành điểm kinh nghiệm của Trần Lâm.

Tuy nhiên ngay khi Trần Lâm vừa chém gϊếŧ đối thủ, một cái càng cua to lớn đã lao đến muốn kẹp chết Trần Lâm.

Đáng tiếc thứ mà nó kẹp được chỉ là một làn khói xanh, Trần Lâm đã sớm phát động quỷ bộ hoá thành một làn khói bay lên đầu con cua khổng lồ dám đánh lén mình rồi rút đao đâm xuống.

Một lần nữa sự bá đạo của trang bị cam được phát huy, lớp giáp xác trên đỉnh cầu con cua khổng lồ dễ dàng bị Tà Nguyệt đao xuyên thủng khiến nó chết ngay tại chỗ ngã ầm xuống mặt đất.

Ngay sau Trần Lâm, Lâm Mỹ Anh dù rất yêu hòa bình ghét chuyện đánh nhau, nhưng trước đàn cua khổng lồ không ngừng lao đến muốn kẹp chết mình, Lâm Mỹ Anh không muốn chiến cũng phải chiến và đáng chết là càng chiến nàng lại càng hăng.

Nguyên nhân rất chi là đơn giản...

Theo gót Trần Lâm lợi dụng sự ưu việt của vũ khí, Lâm Mỹ Anh vô cùng khốn nạn lợi dụng góc chết của những con cua khổng lồ trốn dưới người chúng rồi đâm thương lên.

Mũi thương sắc bén không chút khó khăn nhẹ nhàng xuyên thủng đầu con cua khổng lồ khiến nó uất hận bỏ mạng, Lâm Mỹ Anh nhanh chân nhảy ra xa trước khi bị con cua lớn này đè rồi lập tức tìm kiếm con cua ngu khác.

Việc nhà lương cao bao ăn ở như thế tử hỏi ai mà không thích...

Tính ra đàn cua khổng lồ này đúng là phước lành trời ban mà không ai biết.

Khác biệt hoàn toàn với thây ma khi chỉ cần động một cái là cả đàn sẽ lao đến, còn đàn cua khổng lồ này lại không như thế.

Chỉ có những con cua khổng lồ ở gần Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh mới chủ động tấn công, còn lại dù hai người Trần Lâm có làm gì, tập kích bao nhiều con cua khổng lồ, gϊếŧ chết bao nhiêu con thì cả đàn vẫn cứ thế an nhiên bò đi không chút quan tâm.

Đúng là ngu như cua là có thật...

Nhờ thế dù số lượng cực kỳ khủng bố ảnh hưởng rất lớn đến bầy kỳ sinh vật này trên đường bò ngang của chúng.

Nhưng chỉ cần biết cách vẫn có thể trị được đàn cua khổng lồ này và cách đó chính là “tiền”.

Đàn cua khổng lồ hiển nhiên không ngu, đây chính là tập tính của chúng xuất phát điểm từ việc chúng ỉ vào lớp giáp xác cứng rắn của mình.

Trong tự nhiên rất ít loài có thể phá được lớp giáo xác của họ nhà cua biển này, tuy nhiên nếu xui xẻo đυ.ng phải kẻ săn mồi phá được thật thì...!cả đàn chạy lẹ chứ còn đánh đấm gì nữa...

Dần dần hình thành nên tập tính giống loài khá là lạ này...

Đến khi mạt thế hàng lâm cái tập tính kia lại được nhân lên n lần khi lớp giáp xác kia cũng được nhân độ cứng lên n lần.

Đáng tiếc bọn chúng lại đυ.ng phải mặt hàng quá nóng...

Đừng thấy Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh gϊếŧ chết những con cua khổng lồ kia dễ dàng như thế mà lầm, tất cả đều là nhờ vũ khí siêu việt mà ra.

Nếu đổi lại là nhóm quân nhân Vương Triều, trừ những đạo lão sở hữu trang bị tím ra còn lại khó lòng gϊếŧ được những con cua khổng lồ quá trâu bò này.

Bất chợt khi Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh đang gϊếŧ đến thống khoái...

Một tiếng kêu đột nhiên vang lên giữa thiên không khiến Trần Lâm thoáng giật mình.

- Uk...!đám tiểu thị nữ kia cũng đến đây góp vui sao?

Né tránh chiếc càng to lớn đang kẹp đến rồi lui ra xa, Trần Lâm thoáng mỉm cười thì thầm liếc nhìn con chim ưng nhỏ đang lượn vòng trên bầu trời.

Rất nhanh sau đó bốn đạo nhân ảnh đã theo sau chú chim ưng nhỏ kia chạy đến...

Họ không ai khác chính là Phương Tuyết, Phương Ngân, mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga và nha đầu Huyết Thiên.

Tính luôn cả Lâm Mỹ Anh đội thị nữ của Huyết tổ đại nhân đều đã có mặt đông đủ, chắc chỉ thiếu mỗi Bích Ngọc và Chu Lệ Đình.

Tuy nhiên rất nhanh thôi đều sẽ đông đủ, Bích Ngọc cũng sẽ không phải lo lắng chuyện tìm người bảo vệ mình nữa, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 476: Không thể trách Huyết tổ đại nhân
Sau khi chia tay Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh trong sự kiện bắt cóc thây ma quý sờ tộc trước đó.

Nhóm người Phương Tuyết, Phương Ngân vẫn chuyên tâm cày cấp không như đôi cẩu nam nữ nào đó.

Tuy nhiên, chưa cày cấp được bao lâu nhóm người Phương Tuyết đã phát hiện sự bất thường của thi đàn đông hải.

Không biết do đâu thây ma khắp thi đàn đông hải đều như ăn phải thuốc kí©h thí©ɧ kéo hết về phía đông nhìn thành nên các thi triều nhỏ khí thế không khác gì đang chuẩn bị đại chiến.

Nhưng chưa đến một ngày những thi triều kia đều đồng loạt tháo chạy rồi trốn hết vào trong các thành phố nơi thi đàn đang chiến đóng, bộ dạng giống như là đang trốn tránh kẻ thù.

Nhận thấy sự bất thường của một trong ba thế lực lớn nhất tại đây, đám người Phương Tuyết không nhịn được chạy đến bờ biển đông hải điều tra.

Tuy nhiên chưa điều tra ra được nguyên nhân thì đám người Phương Tuyết đã phát hiện đàn cua khổng lồ đang bò lên bờ tác oai tác quái quấy phá dân lành.

Đám tiểu thị nữ tài cao gan lớn của Huyết tổ đại nhân làm sao có thể bỏ qua cơ hội trừ hai cho dân còn được lên cấp ngon ăn như thế cấp tộc cháy đến đây góp vui.

Chỉ là không ngờ cua thì chưa đánh được con nào thì đã gặp Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh.

Ngược lại trông thấy bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga và cả nha đầu Huyết Thiên không ngờ cũng chạy đến đây góp vui, Lâm Mỹ Anh không nhịn được lệ nóng chảy đầy mặt rất muốn chạy đến ôm bốn người kia.

Rốt cuộc bản thân Lâm Mỹ Anh cũng không còn phải một mình gánh quả tạ vàng thích gây sự kia nữa.

- Người ta đột phá đến cấp 23-24 hết rồi, nàng còn tò tò cấp 20 mà vui vậy sao?

Thấy khuôn mặt mừng đến sắp khóc của Lâm Mỹ Anh, Trần Lâm không nhịn được vỗ vào cặp mông đầy đặng của nàng cười nói.

Nói xong Trần Lâm cũng thôi không chém gϊếŧ những con cua khổng lồ nữa ôm lấy Lâm Mỹ Anh nhúng người nhảy ra khỏi đường đi của đàn cua khổng lồ này.

Những con cua khổng lồ tuy to xác nhưng hơi ngu, sau khi thấy đối thủ chảy mất chúng cũng không đuổi theo mà bò theo đàn của mình tiếp tục lên đường như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Trần Lâm và Lâm Mỹ Anh nhờ thế nhè nhàng thoát khỏi những con cua lớn chạy đến nơi bốn người Phương Tuyết đang đứng...

- Các tiểu thị nữ có phải nhớ bổn Huyết tổ rồi phải không?

- Cất công đến đây tìm ta...!thật là cảm động quá đi...!tối này bổn Huyết tổ nhất định trọng thưởng cho các nàng...

Gặp lại nhóm “lính ruột” này, Trần Lâm vô cùng vui chạy đến ôm các nàng vào l*иg rồi cười nói.

Trông thấy Trần Lâm trừ nha đầu không tim không phổi Huyết Thiên ra, ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và Trương Tố Nga chạy đều đón chào cái ôm ấp áp của Trần Lâm, vòng tay vô thức ôm chặc lấy eo Trần Lâm âʍ ɦộ theo đó rỉ nước...

Có lẻ ăn nhiều quá nó cũng thành nghiện, xa Trần Lâm các nàng luôn cảm thấy tâm hôn mình thật là trốn trải rất chi là nhớ cái cảm giác được lấp đầy kia.

Rất may trước khi bốn người Trần Lâm sắp không nhịn được tụt quần làm vài nháy ăn mừng gặp mặt...

Lâm Mỹ Anh đã tức giận tiến đến không chút khách khí vỗ mạnh vào cập mông to trong của ba người Phương Tuyết, Phương Ngân và Trương Tố Nga.

Một phát hạ tam điêu, ba cặp mông to tròn đầy đặn theo cái vỗ kia của Lâm Mỹ Anh đàn hồi nhịp nhàng nhất là cập mông phì mỹ của Trương Tố Nga gợn sóng lên xuống cực kỳ gợϊ ɖụ©, ba đại tỷ trong đội thị nữ này phải rên lên một tiếng gợϊ ȶìиᏂ nhanh chóng buông Trần Lâm ra...

- Chuyện đại sự kia ta nghĩ nên để tối làm sẽ tốt hơn...

- À sao các nàng đến đây vậy?

Buông ba người Phương Tuyết ra, Trần Lâm mặt mo thoáng đỏ lên cưới nói.

Ngược lại ôm lấy bờ mông của mình, ba người Phương Tuyết vô cũng oán hận nhìn Lâm Mỹ Anh thầm nghĩ.

“Thường ngày ngươi ăn thì được, giờ ôm có chút mà ngươi đã hạ độc thủ với chúng ta rồi, đúng là quá đáng lắm luôn”.

Tuy nhiên khi nghe Trần Lâm hỏi, Phương Tuyết không dám chậm trễ đành tạm gác Lâm Mỹ Anh qua một bên sẽ trả thì sau mỉm cười đáp:

- Thật ra chúng ta đang săn gϊếŧ thây ma, chỉ là đám thây ma kia không hiểu sao lại kéo quân về đây...

- Thấy chuyện lạ chúng ta theo chân thi triều đến đây xem thì phát hiện đàn cua khổng lồ này...

- Sau đó tiểu Huyết Ưng phát được ngài nên chúng ta mới chạy đến đây hỗ trợ...

- Cái gì, nàng nói thi triều đông hải cũng kéo đến đây?

- Phen này đúng là vui thật nha, không biết nơi này đã phát sinh chuyện gì lại khiến các phương bạo động đến vậy.

Nghe Phương Tuyết tường thật lại câu truyện, Trần Lâm không khỏi ngạc nhiên nói.

Lúc đầu Trần Lâm còn nghĩ đàn cua khổng lồ kia không đi đẻ thì chắc cũng là ngẫu hứng lên bờ dạo chơi, nhưng theo các nói của Phương Tuyết thi triều đông hải cũng nhúng chàm ở cái vùng sát biển này.

Cộng đồng hải tộc và thi tộc đều đại di chuyển thế này chắc chắn có vấn đề.

- Huyết tổ đại nhân muốn biết nguyên nhân không phải dể sao?

- Gọi thổ địa ra hỏi là biết ngay thôi mà.

Đứng một bên làm nhiệm vụ cảnh giới nhất là với đàn cua khổng lồ đang bò phía xa, Phương Ngân thấy Trần Lâm nhíu mày tò mò nhưng không tìm ta đầu mối không nhịn được lên tiếng gọi ý.

Nghe thấy thế ánh mắt Trần Lâm khẽ sáng lên.

Phải a...!người ta nói đất có thổ công sông có hà bá, muốn biết chuyện gì trên đất liền thì gọi thổ địa ra là biết thôi.

Đám người Phương Tuyết không đủ trình để chơi cái trò kia nhưng Trần Lâm thì chơi được, vậy mà lại quên mất đặc quyền này.

Dĩ nhiên thổ địa ở đây không phải thổ địa công mà nhân loại thường thờ cúng, mà để chỉ dân thổ thần thổ địa biết hết mọi chuyện trong khu vực này và Trần Lâm đúng là biết một vị thổ địa như thế.

Trên vùng đất này nếu không tính cộng đồng hải tộc quanh năm sống dưới biển lâu lâu mới lên bờ chơi như đàn cua khổng lồ kia thì ở vùng đất liền này có ba thế lực lớn.

Thứ nhất và cũng là mạnh nhất là thi đàn đông hải ngự tại các thành phố phương nam.

Thứ hai chính là nhân loại trong đại pháo đài Viễn Đông án ngữ phương bắc.

Và cuối cùng là Huyết tộc mới đến trấn thủ tại thành phố Thanh Thủy phía tây xa xôi.

Tuy nhiên không có nghĩ là vùng đất này chỉ có ba ông lớn kia tồn tại...

Thực tế mảnh đất rộng lớn phì nhiêu giữa ba thế lực chính là nơi sinh sống của rất nhiều hung thú các loại, hệ sinh thái động thực vật có thể nói là phong phú đến độ ba ông lớn kia cũng không dám tự ý dạo chơi sợ sẽ đυ.ng phải dân thổ địa nào đó.

Trong đó cái dân thổ địa nổi trội nhất tại đây không gì khác chính là tộc đàn loại sói và rất may Huyết tổ đại nhân có một bọn đệ như thế.

Tuy nhiên Trần Lâm tạm thời chưa vội tìm đến vị Hắc Dạ Lang Vương đen như cục than kia lắc đầu nói:

- Chuyện kia không gấp, trước mắt lợi dụng đàn cua ngu này cày cấp mới là vương đạo.

Nghe Trần Lâm nói thế đám người Phương Tuyết cũng khẽ gật đầu đồng ý.

Người khác sợ đàn cua khổng lồ kia nhưng đám người Trần Lâm có thần khí trong tay thì không, thậm chí trong mắt đám người Trần Lâm đàn cua khổng lồ kia không khác gì một kho điểm kinh nghiệm biết bò.

Trước chuyện tốt cứ bò qua bò lại như vậy làm sao có thể không tận dụng cho được.

Liếc nhìn mọi người ánh mắt đều ánh lên vô hạn chiến ý rõ ràng là muốn đánh quái cày cấp trước mọi chuyện còn lại tính sau...

Trần Lâm khẽ mỉm cười hài lòng phất tay ra lệnh:

- Được vậy chúng ta giải quyết đàn cua này trước quyết tâm lên đến cấp 30...

- Trừ chuyện tối này ra còn lại đều để qua một bên...

- Các tiểu thị nữ của ta tiến lên lượm mấy con cua ngu kia cho lão tổ...

Dưới mệnh lệnh của Trần Lâm...

Hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân chỉ chờ có thế khẽ cười lạnh một cái rồi phát động gia tộc tựa như tia chớp bạc lao đến con cua khổng lồ gần nhất...

Song kiếm bàng bạc dường như có thể cắt đôi mọi thứ chém xuống đầu con cua khổng lồ.

Huyết Thiết nãy giờ không nói câu nào nhưng hành động lại rất nhau chỉ ngay sau hai chị em Phương Tuyết sở trường tốc độ lao đến đàn cua khổng lồ, bàn tay tựa như móng vuốt sắc bén chém xuống không thua gì một trang bị cam dễ đang chém bay một bên chân của con cua khổng lồ khiến nó ngã ầm xuống đất.

Thấy mọi người mở màn hăng quá...

Lâm Mỹ Anh cũng không muốn thua chị thua em lập tức phát động năng lực của mình...

Hư ảnh ma thần khủng bố sáu đầu sáu tay tràn ngập huyết sắc hiện lên sau lưng Lâm Mỹ Anh, như được cắn thuốc Lâm Mỹ Anh thực lực đại tăng vung lên ngân thương lao đến không chút sợ hãi chính diện giao phong với đàn cua khổng lồ kia.

- Moá hư ánh kia đúng là hầm hồ, kim long của lão Ngô Bình cũng chả bằng được, nhưng mà Mỹ Anh lại cầm ngân thương lao lên nhìn nó hơi phèn...

- Hôm nào kiếm đồ ráp thành đầu phương thiên họa kích cho nàng mới được...

Chứng kiến Lâm Mỹ Anh hổ báo cáo chồn lao đầu lên như thế, Trần Lâm đột nhiên cảm thấy ngân thương kia hơi phèn so với khí thế của nàng.

Lúc trước khi Lâm Mỹ Anh còn sở hữu năng lực Huyết Sắc Hoàng Quang thì không vấn đề gì, một thân bạch y, người tỏa ra huyết sắc, tay lại cầm ngân thương khá giống Triều Vân phiên bản nữ.

Nhưng khi năng lực của Lâm Mỹ Anh được update lên trở thành ma nhân huyết sắc khủng bố thì ngân thương kia lại hình hơi phèn, chủ yếu là do cái hư ảnh chả dùng được làm việc gì khác ngoài tăng khí thế kia quá lớn.

Huyết tổ đại nhân à không...!bổ trưởng bộ văn hóa luôn rất chi là làm màu, khí thế đã lớn như vậy thì vũ khí cũng phải lớn không kém nó mới hợp.

Với trường hợp của hư ảnh hầm hố dọa người kia, vũ khí thích hợp với Lâm Mỹ Anh chắc chỉ có đại đao, đại rìu hoặc phương thiên họa kích.

Lâm Mỹ Anh đã quen dùng thương chuyển thành kích là sự lựa chọn thích hợp nhất.

Tuy nhiên để làm được việc đó nói dễ không dễ nhưng nói khó cũng chẳng khó...

Trần Lâm chỉ cần tìm được hai lưỡi hái rồi hàn vào đầu ngân thương là xong, cái này Trần Lâm làm rồi nên không vấn đề, huống chi phương thiên họa kích gì đó cũng chính là được làm như vậy...

Nhưng để tìm được hai trang bị cam hình dáng lưỡi hái kia lại rất rất khó...

Vạn sự chỉ có thể tùy duyên vậy...

Ngược lại với bốn tên hổ báo kia, mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga lại chạy sau cùng.

Nhưng không phải vì thân hình phì mỹ đẫy đà của nàng mà là do Trương Tố Nga không có được năng lực gì ngon cả.

Tính ra Trương Tố Nga khá là đen khi năng lực của nàng là Quang Cầu có công dụng duy nhất là...!phát sáng.

Tuy rất bá trong một số trường hợp nhất định cần đến...!ánh sáng, nhưng ngoài việc đó ra lại chả giúp ích được gì nhiều trong chiến đấu.

Đen hơn nữa là khác với Thu Thảo khi cũng có năng lực phế nhưng huyết giáp của nàng lại rất ngon, huyết giáp của Trương Tố Nga lại là huyết giáp dạng xương thiên về phòng ngự nên cũng không giúp được gì nhiều cho chiến đấu.

Thế nên có thể nói ngoài việc nhờ vào vũ khí siêu việt và chút tăng phúc đến từ huyết mạch ra, Trương Tố Nga có ngày hôm này đều là nhờ tự thân nàng cố gắng.

Chứng kiến bếp trưởng của mình có phần lép vế hơn đồng bạn, Trần Lâm đã có chủ đích nhanh chân chạy theo Trương Tố Nga rồi hét lớn:

- Tố Nga chậm một chút ta có cái này cho nàng...

Đang muốn lao lên gϊếŧ địch thì bị Trần Lâm gọi, Trương Tố Nga thoáng ngây người nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy trở lại.

- Đại nhân ngài có gì cho ta sao?

Cảm nhận được Trần Lâm sắp cho mình bảo bối gì đó, Trương Tố Nga mở tròn đôi mắt chờ đợi nói.

Thấy thế Trần Lâm có chút mỉm cười đắc ý rồi chưa cho Trương Tố Nga một viên ngọc xanh cười nói:

- Đây là bảo vật ta vừa loot được có công dụng đổi một năng lực khác bất kỳ...

- Tuy có tính hên xui nhưng nếu may mắn hoàn toàn có thể đổi được một năng lực khá bá, rất thích hợp với nàng...

- Ngài muốn ta...!đối một năng lực khác...

Cầm thấy viên ngọc xanh tay, Trương Tố Nga ngay lập tức hiểu được công dụng của nó ngây người hỏi.

Dù không biết Trần Lâm có được nó từ đâu, nhưng Trương Tố Nga có thể khẳng định thứ này rất quý giá, nếu may mắn hoàn toàn có thể thấy đổi vận mệnh của một cá nhận.

Ấy vậy mà Trần Lâm lại cho nàng không chút nghĩ ngợi.

- Phải, ta không muốn nàng thua thiệt so với đồng bạn...

Trần Lâm cũng không chút giấu giếm yêu thương vuốt ve khuôn mặt có phần lai tay của Trương Tố Nha cười nói.

Nghe thấy thế Trương Tố Nga không nhịn được thoáng cảm động tiến đến ôm chầm lấy Trần Lâm rồi đặt lên môi Trần Lâm một nụ hôn nồng cháy.

Trần Lâm không không chút khác khí đáp trả, đôi tay heo không an phận mò xuống nhào nặn cặp mông to tròn phi mỹ của Trương Tố Nga.

- Sao ngài lại tốt với chúng ta như vậy?

Mãi một lúc lâu đôi cầm thú này mới tách nhau ra, Trương Tố Nga cả người run lên bần bật âʍ ɦộ rỉ nước ướt cả bắp đùi đẹp khẽ thì thầm.

Khẽ mỉm cười Trần Lâm vờ như tức giận vỗ mạnh vào cặp mông to tròn của Trương Tố Nga cười nói:

- Hỏi thừ, bởi vì các nàng gánh ta...!không tốt với các nàng ai gánh lão tổ đây...

Nghe thấy thế Trương Tố Nga không nhịn được bật cười khanh khách, cơ thể đẩy đà phì nhiều dựa hết vào người Trần Lâm, bộ ngực sữa đầy đặn không chút che đậy ép sát vào người Trần Lâm tỏa ra hơi nóng ấp áp.

Bàn tay ngọc khẽ vuốt ve bộ ngực của Trần Lâm rồi bất chợt cho xuống dưới, Trương Tố Nga mỵ nhãn như tơ khẽ thì thầm vào tai Trần Lâm nói:

- Được Tố Nga sẽ gánh người...

- Nhưng mà chủ nhânnnnn...!mình đi làm vài cái đi ta muốn...

Cảm nhận được cơ thể thành thục mềm mại ôm siết lấy mình, Trần Lâm cũng nhịn được nữa nuốt nước bọc cái ực liếc nhìn đám người Phương Tuyết vẫn đang chiến đấu phía xa...

Cái này là người khác dụ dỗ Huyết tổ đại nhân, tuyệt đối không thể trách Huyết tổ đại nhân được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 477: Khoái cảm của việc lén lút 18
(Cảnh cáo chương có yếu tố không hợp với thuần phong mỹ tục, luân thường đạo lý.

Đàn ông đã đang và chưa cho con bú cân nhắc trước khi xem).

Nghe được những lời cầu hoang của Trương Tố Nga, Trần Lâm không nhịn được nuốt nước bọt cái ực.

Đây rõ ràng là đang muốn câu dẫn minh quân chính trực như Huyết tổ đại nhân...

Trước con yêu nữ phì mỹ căng mọng hại nước hại dân kia, minh quân chính trực như Huyết tổ đại nhân làm sao có thể nhịn được quyết tâm ra tay trấn áp quyết một lòng trừ hại cho dân...

Khẽ liếc nhìn đám người Phương Tuyết...

Trần Lâm lợi dụng lúc các nàng đang hăng máu kéo Trương Tố Nga ra sau một mỏm đá khá khuất cạnh chân núi rồi vội vàng ôm chặt nàng ép vào vách đá, cái miệng rộng tham lam không ngừng tung những mật trú đầy uy lực phong ấn khắp chiếc cổ trắng ngần của Trương Tố Nga rồi một xuống khe ngực sâu thâm thẩm cùng hai ngọn thần sơn to lớn, khiến Trương Tố Nga không nhịn được rêи ɾỉ phải lấy tay che miệng lại.

Lúc này Trương Tố Nga mới hối hận vì phút nứиɠ cáiL quá chiêu không nổi kia.

Hiện tại mọi người đang chiến đấu còn hô hào quyết tâm cày cấp gì đó, vậy mà nàng và Trần Lâm lại kéo nhau qua một bên chơi trò thú nhún, để bị đám yêu nữ kia biết được ngày tháng sau này của Trương Tố Nga chắc chắn sẽ bị trêu chọc đến chết...

Dù đã trốn sau tảng đá như nó thật ra không nhiều ý nghĩa lắm...

Trương Tố Nga khẽ đẩy Trần Lâm ra liếc nhìn đám người Phương Tuyết nhỏ giọng nói:

- Nhưng mà đám ngươi kia...

- Không được đâu, bị họ phát hiện ta sẽ bị chọc chết...

- Cái gì mà không được...

- Tên nào phát hiện ta đâm chết tên đó, nàng không cần phải lo.

Cục thịt ba chỉ thơm ngon trước mặt Trần Lâm làm sao có thể bỏ qua cười lạnh nói.

Đôi bàn tay heo không chút khách khí nhào nặn bộ ngực sữa đẫy đà to lớn một tay ôm không hết của nàng qua lớp áo khiến Trương Tố Nga bất ngờ rêи ɾỉ thành tiếng...

Che lấy miệng mình, ánh mắt ướŧ áŧ gợϊ ɖụ©...

Trương Tố Nga đã khoái chết mẹ còn ngại nhỏ giọng nói:

- Nhẹ...!nhẹ một chút...!để họ nghe thấy...!uk...!uk...

Đáng tiếc không đợi Trương Tố Nga dứt lời Trần Lâm đã say đắm hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, hai đôi môi cứ thế quấn chặt lấy nhau trong nụ hôn đầy nɧu͙© ɖu͙©.

Mãi một lúc lâu Trần Lâm mới rời khỏi cái miệng nhỏ xinh của Trương Tố Nga rồi dần dần hôn xuống cổ nàng.

Không biết có phải do huyết mạch Huyết tộc tác động đến hay không mà người Trương Tố Nga và các nữ nhân khác của Huyết tộc đều rất thơm, tuy mỗi người một vẽ nhưng đều mang mùi thơm quyến rủ của hương đồng cỏ nội...

Với Lâm Mỹ Anh là một mùi hoa hồng quyến rũ mê người, còn với Trương Tố Nga là một mùi hương lúa chín thơm lừng dịu nhẹ mà lại man mác theo một cách riêng biệt khiến Trần Lâm nóng hết cả người, thằng em bên dưới biểu tình kịch liệt đồi quyền làm người...

Không nhịn được kí©h thí©ɧ, Trần Lâm vội vàng cởi chiếc sườn xám cách tân màu đỏ thắm đang mặc trên người Trương Tố Nga ra.

Thật ra Trần Lâm rất muốn xé nó cho nhanh, nhưng đây không phải trang phục thông thường mà là một trang bị lam loại hình trang bị được hệ thống đặc chế, Trần Lâm dù sức trâu những vẫn không thể chỉ dự vào sức mạnh thể chất phá hủy một trang bị lam của hệ thống được.

Nhưng phải nói tất cả đều tại Lâm Mỹ Anh, dưới sự xúi giục của nàng Trần Lâm đã tạo ra nó rồi tăng cho Trương Tố Nga xem như đồng phục thị nữ.

Bộ sườn xám này có màu đỏ thẩm hợp với màu tóc nâu đen của Trương Tố Nga, kích thước thon gọn ôm lấy vòng ngực căn tròn nhựa sống khiến nàng trông cự kỳ gợϊ ɖụ© nhưng cũng không kém phần linh hoạt phục vụ tốt cho việc chiến đấu.

Nhưng thứ khiến Trần Lâm ưng ý nhất với cái thể loại chính là nó không có quần, tuy lúc chiến đấu có nguy cơ lộ hàng nhưng cũng tạo điều kiện cho tên nào đó làm bậy...

Dù sao thị nữ mà chuyện phục vụ Huyết tổ đại nhân mới là ưu tiên số một, những chuyện khác xếp sau.

Cảm nhận được độ háo đói của Trần Lâm, Trương Tố Nga khẽ giữ tay hắn lại lòng vẫn có chút lo lắng nói:

- Không được đâu lỡ có ai thấy thì sao?

Đồng không mông quạnh chỉ núp sao tảng đá, Trương Tố Nga thật có chút ngại ngùng khi chơi trò lộ thiên này.

Tuy nhiên, Trần Lâm lại không chút quan tâm cười đáp:

- Ngoài bốn da^ʍ nữ kia thì làm gì có ai…

- Yên tâm đi bọn họ xung lắm không phát hiện ra đâu, mà không phải tối nào các nàng cũng cởi truồng ngủ chung sao?

- Để họ thấy có sao đâu, ngại gì nữa...

Nghe Trần Lâm nhắc về đám người Phương Tuyết, lòng Trương Tố Nga nóng như lửa đốt không được thoải mái như Trần Lâm khẽ cảnh giác nhìn bốn người phía xa kia...

Lợi dụng thời cơ đó, Trần Lâm nhanh tay cởi luôn cái nút thắt rồi banh hai vạt áo của Trương Tố Nga ra, ngay lập tức cơ thể thành thục đẫy đà của nàng hiện ra trước thiên hiện hùng vĩ.

Do độ ôm cũng như độ cứng rắn của trang phục, Trương Tố Nga không ngờ lại không mặc áo ngực, hai bầu ngực sữa căng tròn to lớn như hai cái bán bao siêu to khổng lồ trắng trẻo mềm mại cứ thế hiện ra như mời gọi.

Bên dưới nơi khẽ sâu huyền bí là cái qυầи ɭóŧ ren màu hồng đầy khıêυ khí©h cùng cặp đùi nuột nà.

Trần Lâm không chần chừ gì nữa lao vào ngoạm lấy ngực Trương Tố Nga ngấu nghiến như thằng nghiện, một tay ôm eo nàng ghì chặt, tay còn lại sờ soạng khắp cặp đùi mềm mại quyến rũ cả nàng rồi ôm lấy bờ mông đẫy đà to lớn phía sau.

- Ưhhh...!ngài thật...!là...!ukkk đừng cắn...!ukkkk

Trương Tố Nga nhắm mắt lim dim tận thưởng, cái miệng nhỏ phát ra những tiếng rên khe khẽ, cánh tay ngọc vương ra ôm cổ Trần Lâm để mặc vị Huyết tổ này thưởng thức cơ thể mình.

Nghe được những tiếng rêи ɾỉ kia Trần Lâm bú ʍúŧ lúc càng cuồng nhiệt, hết ngoạm bên này lại ngoạm bên kia, thi thoảng lại cắn một cái vào núm đỏ hồng hồng kia làm Trương Tố Nga run rẩy.

Da thịt mịn màng thơm phức tràn ngập mùi lúa chín của nàng làm Trần Lâm như phát cuồng, ham muốn bùng lên mạnh mẽ.

Ngấy nghiến bộ ngực sữa căn ph mọng của Trương Tố Nga được một lúc...

Trần Lâm chợt ngồi xuống bằng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cởϊ qυầи lót nàng, chỉ nháy trong nháy mắt qυầи ɭóŧ nhỏ xin mỏng manh đã bị tụt xuống gót chân, âʍ ɦộ mập mạp mũm mĩm đầy lông lá của Trương Tố Nga theo đó hiện ra trước mặt Trần Lâm.

Trước con sò lông béo mập mọng nước như thế, Trần Lâm sao có thể bỏ qua úp mặt vào mu âʍ ɦộ đã sớm ướt súng của Trương Tố Nga hít hà liếʍ láp như kẻ chết đói.

Bị Trần Lâm tấn công tới tấp, Lâm Mỹ Anh chỉ có thể dựa lưng vào vách đái phái sao, hai chân hơi dạng ra cho cái lưỡi ma quái kia dễ dàng khám phá âʍ ɦộ mình.

- Ahhh...!ahhh phải...!phải...!liếʍ mạnh lên...!đi tiểu chủ nhân của ta....ahh ahh

Dựa lưng vào vách đá chịu trận, Trương Tố Nga thở gấp gáp miệng rêи ɾỉ khi lưỡi Trần Lâm liếʍ láp cửa âʍ ɦộ mình.

Cả người nàng theo đó nóng ran vì kí©h thí©ɧ, dâʍ ŧᏂủy̠ theo đó phun ra như suối ướt cả mặt Trần Lâm.

Cơn sướиɠ khoái âm ít khiến Trương Tố Nga quên đi tất cả rên ngày càng to.

Trần Lâm cũng không nhịn thêm được nữa đứng bật dậy nhanh chính cởϊ qυầи mình ra, côn ŧᏂịŧ to lớn lông lá theo đó hàng lâm chốn nhân gian...

Dù không phải lần đầu trông thấy hung vật kia nhưng Trương Tố Nga không nhịn được nuốt nước bọt cái ực.

Thứ hung khí to lớn kia còn thấy rõ cả gân guốc nổi cuồng cuộn kia sắp đầm vào âʍ ɦộ mình sao?

Nghĩ đến đây nhịp tim Trương Tố Nga bỗng chốc đập thình thịch, cảm giác hồi hộp mong chờ khẽ lướt qua…

Trần Lâm cũng không chờ đợi nhiều nhấc một bên đùi đẹp Trương Tố Nga lên làm hộ ra cái âʍ ɦộ mập mạp mũm mĩm đã sớm ướt đẫm dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước miếng.

Những sợ lông đen tuyền dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ trông vô cùng tính gợϊ ɖụ© như đang mời gọi...

Đám lại Trần Lâm cũng không đợi thêm nữa vội vã kề đầu côn ŧᏂịŧ to lớn chạm vào cái khe thịt đỏ nâu màu đất mẹ...

Một dòng điện xẹt qua rồi lan tỏa khắp người khiến Trương Tố Nga rên lên:

- Ukkk...!đại nhân cho...!cho vào đi...

Tuy nhiên Trần Lâm lại không vội cho vào chỉ cạ đầu côn ŧᏂịŧ lên mép âʍ ɦộ của Trương Tố Nga kí©h thí©ɧ nàng rồi cười đểu nói:

- Nàng vừa gọi ta là gì?

Biết được ý tên này Trương Tố Nga mị nhãn như tơ yêu kiều nói:

- Chủ nhânnn...!chơi ta đi...!đâm côn ŧᏂịŧ to lớn của nàng lập đầy ta đi...!ahhh..

- Là dân nữ ngươi nói đó nha...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ đười khoái trá nói rồi đâm mạnh côn ŧᏂịŧ của mình vào âʍ ɦộ Trương Tố Nga.

- Ahhh....

Sau cú đâm trí tử Trương Tố Nga rên lên thành tiếng...

Côn ŧᏂịŧ to lớn đâm sâu lút cán trong âʍ ɦộ chật chột ẩm ướt của nàng, cảm như bị xé rách vừa đau đớn vừa sướиɠ khoái khiến Trương Tố Nga hả hốc mồm, nước miếng chảy ra nơi khóe miệng.

Trần Lâm để yên vài giây tận hưởng khoái lạc đê mê đang dần dần bùng lên nơi hạ thể, cũng như để cho cái âʍ ɦộ nhỏ bé kia thích ứng với côn ŧᏂịŧ của mình...

Mãi một lúc lấy Trần Lâm mới bắt đầu nhịp nhàng chuyển động, hết kéo ra rồi lại đẩy mạnh vào cái khe hẹp ẩm ước nɧu͙© ɖu͙© như muốn tận hưởng cái âʍ ɦộ nóng bỏng kia một cách thật là trọn vẹn.

Bên trên Trần Lâm không nhàn rỗi ôm lấy vòng eo Trương Tố Nga, cái miệng rộng tham lam ngậm lấy môi đỏ mọng của nàng hôn say đắm.

Trước sự tấn công dồn dập Trương Tố Nga không nhịn được bắt đầu thở gấp nhưng chỉ được một lúc thì chịu không nổi phải rời khỏi môi Trần Là rêи ɾỉ thành tiếng....

Thấy thế Trần Lâm khẽ cười lạnh rồi hôn lên mạnh lên cổ nàng rồi ghé tai nàng thì thầm:

- Nàng rên lớn như vậy không sợ đám người Phương Tuyết nghe thấy sao...

- Ahhh...!Ah...!ta...!aaa...

Đáng tiếc lúc này Trương Tố Nga nào còn có thể nói gì, nàng còn đang bận rêи ɾỉ khi con thịt to lớn kia ra vào liên tục trong âʍ ɦộ mình...

Mỗi lúc khúc thịt to lớn gai góc kia đâm vào đều làm nàng đê mê ngây ngất, nước miếng chảy dài nơi khóe miệng chỉ có thể phát ra những tiếng ư...! ư...!vô nghĩa...

Thấy thế Trần Lâm khẽ mỉm cười đắc ý hôn dần xuống dưới rồi một lần nữa tìm đến hai bầu ngực trần to tròn quyến rũ ăn mãi không hết của Trương Tố Nga...

Cái miệng tham lam ngoạm lấy trái đào tiên mềm mại của Trương Tố Nga, hết bú ʍúŧ bên này lại liếʍ sang bên kia, sự mịn màng, nõn nà và mùi thơm đặc trưng khiến miệng Trần Lâm như tan chảy khi được thưởng thức món ăn ngon tuyệt trần này...

Trần Lâm như đứa trẻ con khát sữa điên cuồng ngấu nghiến ngực Trương Tố Nga trong khi bên dưới đại công thịt vẫn không quên công việc của mình không ngừng ra ra vào vào âʍ ɦộ nàng.

...

Bên kia đám người Phương Tuyết vẫn đang không ngừng chiến đấu, nhất là Lâm Mỹ Anh vừa nhận được một lần tăng sức mạnh vô cùng lớn.

Hư ảnh ma nhân đi đến thây xác cua chất đống đến đó khiến cả hai chị em Phương Tuyết đều không nhịn được kinh ngạc không thôi.

Không hề biết rằng cách đó không xa có một đôi gian phu da^ʍ phụ đang quấn lấy nhau.

Ngược lại sau mỏm đá....

Đại côn ŧᏂịŧ của Trần Lâm nhấp vào ngày càng dồn dập vào âʍ ɦộ lông lá của Trương Tố Nga, mỗi lần đâm vào đều khiến Trần Lâm sướиɠ như phát điên chỉ muốn đâm thật sâu côn ŧᏂịŧ vào âʍ ɦộ kia...

Ngược lại cái âʍ ɦộ chật chội của Trương Tố Nga cũng siết chặt lấy côn ŧᏂịŧ to lớn ngoại cỡ của Trần Lâm như cái lỗ nhỏ đầy ma lực tham lam muốn hút trọn côn ŧᏂịŧ vào trong.

Trước cái lỗ ma mị quá đỗi đê mê kia, Trần Lâm có xúc động muốn để côn ŧᏂịŧ của mình kẹt trong đó cả đời không rút ra cũng được.

- Bạch… bạch… bạch…

- Ahhh...!ahhh… uhhh… aaa…

Liên tiếp những tiếng da thịt va chạm cùng tiếng rêи ɾỉ không ngừng vang lên...

Trương Tố Nga vừa khổ sở vừa sướиɠ khoái chống đỡ ham muốn cháy bỏng của Trần Lâm, tiếng rên ngày càng dồn dập.

Bên dưới âʍ ɦộ nàng bị đâm vào liên tục còn bên trên ngực nàng bị Trần Lâm ngấu nghiến thỉnh thoảng lại cắn vào đầu nhũ hoa làm nàng giật điếng cả người.

Kɧoáı ©ảʍ tê tái làm nàng vừa sướиɠ vừa quằn quại cả cơ thể mũm mĩm oằn mình chịu trận, cái chân đang đứng của nàng run rẩy tựa như sắp khụy xuống vậy.

Biết sự chênh lệch thể chất giữa song phương là rất lớn, Trương Tố Nga khó lòng chống đỡ...

Trần Lâm khẽ nhấc cái đùi còn lại của Trương Tố Nga lên ép chặt nàng vào vách đá, hai cánh tay nhấc bỏng hai đùi đẹp của nàng lên tạo thành thế ôm vững chãi cho nàng đỡ mỗi hơn.

Hai chân không chạm đất, lại đang cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ bị xâm chiếm khô bạo, Trương Tố Nga thấy lâng lâng khó tả như đang bay bổng trên mây, cánh tay ngọc khẽ ôm lấy cổ Trần Lâm, hai đùi hơi banh ra để Trần Lâm đẩy côn ŧᏂịŧ đâm vào sâu hơn.

Thuận thế Trần Lâm bắt đầu gồng người tăng tốc đâm sâu côn ŧᏂịŧ vào âʍ ɦộ Trương Tố Nga những cú như trời giáng.

Âʍ ɦộ nóng bỏng mập mạp của Trương Tố Nga thực sự quá đỗi tuyệt vời, độ béo mập của nó khiến nó trở thành một trong những cái âʍ ɦộ thơm ngon nhất mà Trần Lâm từng thưởng thức qua chỉ sau âʍ ɦộ chật hẹp của Hàn Thiến Lâm.

Cảm giác sướиɠ khoái kỳ dị khiến Trần Lâm không thể chậm rãi được điên cuồng vật động, hai bộ ρᏂậи iиɧ ɖụ© cứ thế vào vào nhau phát ra những tiếng Bạch… Bạch… Bạch… ma mỵ...

- Chủ...!chủ nhân...!ahhh...!ta sướиɠ ukkk...!phải chỗ đó ukkkk....

Âʍ ɦộ bị Trần Lâm oanh tạc dữ dội vừa đau vừa sướиɠ tột cùng, Trương Tố Nga không nhịn được nữa rên lên quên cả trời đất, quên luôn cả ba người và một ma vẫn đang chiến đấu ngoài kia.

Tiếng rên của Trương Tố Nga như liều thuốc kí©h thí©ɧ làm Trần Lâm càng hưng phấn lạ thường, kɧoáı ©ảʍ như những đợt sóng ập tới, dữ dội và dịu âm, ồn ào và lặng lẽ, đợt sau nối tiếp đợt trước như kéo dài như vô tận.

Cuối cùng trước cơn sóng kɧoáı ©ảʍ bất tận, con đê ngăn lũ cũng không chịu nổi bị đánh tan.

Cơn sướиɠ khoái như hồng thủy lần khắp cơ thể đến tận lỗ chân lông, Trần Lâm gồng mình dập một nhát cuối trí mạng đâm côn ŧᏂịŧ lút sâu vào âʍ ɦộ Trương Tố Nga...

- Ahhhh....!ta ta sướиɠ ...!ahhh ta không được..

ta ra...

Ngay lập tức khi tử ©υиɠ bị oanh tác, Trương Tố Nga không trụ được ngửa cả mặt lên trời hét lớn...

Côn ŧᏂịŧ to lớn cấm sâu trong âʍ ɦộ chật hẹp cũng giật giật liên hồi rồi phun ra từng dòng tinh khí nóng hổi vào sâu trong âʍ ɦộ Trương Tố Nga.

Để nguyên côn ŧᏂịŧ ngập sâu trong không gian chật hẹp kia, Trần Lâm cũng ngửa mặt lên trời hai mắt lim dim tận hướng cảm.

Cả hai đều im lặng ôm lấy nhau tận hưởng kɧoáı ©ảʍ tê dại nơi bộ ρᏂậи iиɧ ɖụ©, tận hưởng giây phút thần tiên ngây ngất con gà tây, đôi môi tìm đến nhau rồi trao cho nhau hôn say đắm.

Bầu trời xanh biếc, từng đám mây trắng nhẹ nhàng trôi....

Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống ngọn núi nhỏ nơi hai cơ thể gần như tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang say sưa trong men tình hiện lên một khung cảnh thật là thơ mộng...

Tuy nhiên trong khung cảnh tình tứ kia một tiếng ho khan lại vang lên.

Bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Lâm Mỹ Anh và cả nha đầu không biết gì Huyết Thiên đều đã không còn đánh quái nữa mà ngồi ngay bên mỏm đá mỉm cười hài hức nhìn đôi gian phu da^ʍ phụ kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 478: Độ bá của huyết giáp khiến Trần Lâm chết lặng
Bị bắt gian tại trận...

Trần Lâm mặt dày hơn tường thành không chút xấu hổ nhè nhàng rút côn ŧᏂịŧ của mình ra khỏi âʍ ɦộ của Trương Tố Nga rồi thản nhiên quay người lại, côn ŧᏂịŧ to lớn vẫn còn hùng dũng uy nghiên theo đó lộ ra trước ánh mặt của bốn người Phương Tuyết khiến ba trong số bốn người thoáng xấu hổ âm thầm mắng tên này vô sỉ thích khoe hàng.

- Các nàng muốn thăm gia không?

- Giờ mình chơi trước ăn mừng, tối đến mình chơi tiếp...

Trông thấy ba người Phương Tuyết thoáng xấu hổ, Trần Lâm cười lên vô sỉ nói.

Ngược lại Trương Tố Nga da mặt hơi mỏng nên vô cùng xấu hổ vội vàng kéo chiếc qυầи ɭóŧ của mình lên rồi nhanh chóng sửa sang lại y phục, không quên đưa ánh mắt đầy oán hận những Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm thật sự muốn kéo oan, rõ ràng là Trương Tố Nga rủ rê Trần Lâm giờ lại trách ngược Trần Lâm, phụ nữ đúng là động vật không nói lý lẽ.

Tuy nhiên quân tử báo thù mười năm không muộn, không cần đến 10 năm tối này Trần Lâm nhất định cho nàng biết tay vì cái tội dám trở mặt với Huyết tổ đại nhân.

Bên kia thấy Trần Lâm bị bắt tại trận rồi còn cứng miệng, Phương Ngân người nhỏ nhưng gan lớn không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói:

- Lúc nãy không phải ai đó nói sẽ chuyên tâm cày cấp sao?

- Hư...!giờ chạy ra đây là thể nào.

Ai đó kia còn ai vào đây ngoài Trần Lâm.

Cái trò treo đầu dê bán thịt chó này ngoài Trần Lâm đại nhân ra thì ai mà làm được, lúc nãy cũng chính hắn mở mồm hô hào chuyên tâm cày cấp không ngờ thoáng một cái đã chạy đi đóng cọc cừ tràm...

Tuy nhiên nói về sức mạnh Trần Lâm không phải số 1, nhưng nói về độ mặt dày Trần Lâm đứng số 2 không ai dám đứng số 1...

Mặc kệ những lời trêu chọc của Phương Ngân, Trần Lâm quay đầu lại khẽ cười đểu nhìn Phương Ngân nói:

- Cái này người ta gọi là vui chơi giải trí nhẹ trước khi chiến đấu...

- Nam nhân chân chính phải như thế mới đánh được...

Nghe thấy thế Phương Ngân không nói nên lời chỉ khẽ hừ lạnh một tiếng...

Vui chơi giải trí đúng là một lý do hết sức đường hoàng vô cùng hợp lý với thân phận cao quý của Huyết tổ đại nhân, ai có thể nói gì được.

- Thế giải trí xong rồi thì có thể tiếp tục được rồi chứ...

Phương Tuyến người trên cơ bản là lãnh đạo cái team này chỉ khẽ lắc đầu cười nói, không có ý định chấp nhất với vị đại nhân nhà mình.

Dù sao Huyết tổ đại nhân chức vị cao ai nói lại được hắn.

- Cái đó là dĩ nhiên, nhưng trước hết để Tố Nga phục dụng viên ngọc xanh cái đã...

Trần Lâm cũng biết mình quá đáng không muốn nói sâu vào vấn đề kia nữa quay đầu lại nhìn Trương Tố Nga cười nói.

- Ah...!phải rồi suýt chút nữa ta quên mất...

Nghe thấy thế Trương Tố Nga mới nhớ đến viên ngọc xanh có công dụng hoán đổi năng lực mà Trần Lâm đã cho vội vàng lấy ra.

Hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân cũng tò mò tiến đến nhìn vào viên ngọc xanh trong tay Trương Tố Nga, không cần nghĩ nhiều cũng biết đây chắc chắn là bảo vật mà Trần Lâm đã loot được rồi đem tăng cho Trương Tố Nga.

Thảo nào Trương Tố Nga lại chấp nhận chơi trò cái thú nhún với tên hôn quân kia, thì ra là có bảo vật mở đường...

Nghĩ đến đây Phương Tuyết đột nhiên nhớ đến hư ánh vô cùng bá đạo sao lưng Lâm Mỹ Anh.

Rõ ràng đó cũng chính là phúc lợi đặc biệt dành riêng cho cái âʍ ɦộ theo bên cạnh Huyết tổ đại nhân.

Dù biết Trần Lâm sẽ không thiên vị, Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga gà quá nên Trần Lâm mới cho chút ưu tiên nhưng Phương Tuyết vẫn không nhịn được đưa ánh mắt hờn dỗi nhìn Trần Lâm...

Cảm nhận được ánh mắt oán trách kia, Trần Lâm biết nha đầu này chắc là ghen rồi không khỏi cười cười gãi đầu kể hết mọi chuyện...

Nghe Trần Lâm kể về việc khám phá ra Bảo Ngọc Cổ Đại món quà mà hệ thống dành riêng cho những nhân hình chủng tộc, Phương Tuyết không nhịn được kinh nghị nhìn viên ngọc xanh trong tay Trương Tố Nga.

Cường hoá năng lực lên một cấp độ mới, hoán đổi năng lực vốn có thành một năng lực khác và cả công thêm một năng lực mới, tất cả đều không khác gì dị thực vật bảo vật đủ sức làm khuynh đảo cộng đồng hung thú.

Tuy nhiên, Trương Tố Nga thì không nói ngọc hoán đổi của nàng quá phèn, nhưng Lâm Mỹ Anh chỉ nằm ngửa cái âʍ ɦộ ra đã ăn được một viên ngọc cường hoá, từ đó có thể nói là một bước lên mây chiến lực đại tăng tính ra còn hơn hai chị em Phương Tuyết cày cấp thấy mẹ...

Sự bất công của tạo hoá khiến hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân dù vô cùng hối hận khi không đi theo Trần Lâm nhưng vẫn không nhìn được trừng mắt tức giận liếc nhìn Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm thật sự khóc không ra nước mắt đành lên tiếng dỗ dàng hai chị em lắm chuyện này:

- Được rồi...!được rồi...!lần sau lấy có được gì ngon ta nhất định sẽ cho hai nàng trước được đưa...

- Giờ chịu khó ăn xúc xích nhé...

Bên kia nghe Trần Lâm kể về quá trình liều mạng trong không gian thí luyện để có được phần thưởng kia, Trương Tố Nga không khỏi cảm động siết chặt viên ngọc xanh trong tay.

Trương Tố Nga biết Trần Lâm đã cho thì sẽ không lấy lại, việc mà nàng có thể làm chính là cân nhắc xem nên đổi năng lực nào trong hai năng lực của mình, huyết giáp dạng xương hay quang cầu có thể phát sáng...

Rất lâu sau đó Trương Tố Nga đã có chủ ý quyết định chọn vào năng lực huyết giáp.

Phải sau một lúc suy nghĩ, năng lực mà Trương Tố Nga muốn đổi không phải quang cầu chỉ có công dụng phát quang kia mà là huyết giáp dạng xương thiên sinh phòng thủ.

Tuy nhiên một bảng thông báo đột nhiên hiện lên ngay sau đó lại khiến Trương Tố Nga ngây người.

- Đại nhân ta...!ta không đổi được năng lực của mình...

Nhìn vào bảng thống báo trước mặt, Trương Tố Nga không biết nên khóc hay nên cười lắc đầu nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm đang mỉm cười nịnh nọt với hai chị em Phương Tuyết cũng thoáng ngạc nhiên hỏi:

- Cái gì không thể hoán đổi được?

- Điều này làm sao có thể...

Tuy ở thời điểm hiện tại chưa ai trên cái Thiên Lam tinh này dùng qua ngọc hoán đổi nhưng ngọc cường hoá thì đã có đến hai người dùng qua, Lâm Mỹ Anh không phải đều phục dụng được không có lý do gì Trương Tố Nga lại không đổi được cả.

Tuy nhiên Trương Tố Nga lại lắc đầy nói:

- Ta cũng không biết...

- Ta muốn dùng ngọc hoán đổi lên huyết giáp nhưng hệ thống lại báo về là năng lực không thể hoán đổi.

- Cái gì nàng muốn đổi huyết giáp...!có lộn không vậy...

Nghe Trương Tố Nga không ngờ lại muốn đổi năng lực là huyết giáp chứ không phải quang cầu, Trần Lâm một lần nữa kinh ngạc kêu lên...

Có đánh chết Trần Lâm cũng không nghĩ ra được Trương Tố Nga lại đi đổi huyết giáp, dù bất kỳ thể loại nào huyết giáp vẫn luôn là một năng lực rất ngon có thể xếp vào hàng top của hệ thống.

Ấy vậy mà bà cô Trương Tố Nga lại muốn đổi nó chứ không phải quang cầu chỉ phiếu phát sáng kia, bà cô này đúng là điên mẹ nó rồi...

Vì thế có thể nói là vô cùng may mắn khi huyết giáp lại không thể đổi được, nếu không Trần Lâm thật sự không biết nên khóc hay nên cười.

Tuy nhiên chuyện trước mắt là phải tìm hiểu xem tạo sao lại không đổi được năng lực khác, là do huyết giáp đặc biệt hay do Trương Tố Nga thuộc diện lạ...

- Để ta thử xem...

Phương Ngân bạo gan nhất lên tiếng nói rồi nhanh tay lấy viên ngọc xanh trong tay Trương Tố Nga ra thử độc.

Ngay lập tức một bảng thông báo hiện lên trước mặt Phương Ngân.

———————————

Ting...

Ngươi chơi muốn sử dụng Ngọc Hoán Đổi để thấy đổi năng lực Bức Tốc hay Huyết Giáp?

X.

Bức Tốc.

Y.

Huyết Giáp.

———————————

Dĩ nhiên không một giây chần chờ Phương Ngân chọn hoán đổi huyết giáp, nàng chỉ muốn thử lửa xem sao chưa điên nên mức muốn đổi năng lực Bức Tốc đang khá ngon của mình.

Tuy nhiên ngay lập tức một bảng thông báo hiện lên trước mặt Phương Ngân.

Ting...!Năng lực Huyết Giáp không thể hoán đổi.

Thấy thế Phương Ngân cũng thoáng ngạc nhiên rồi lắc đầu đưa trả viên ngọc xanh cho Trần Lâm rồi nói:

- Ta cũng không thể đổi được huyết giáp...

- Xem ra vấn đề nằm ở huyết giáp rồi.

Tiếp nhân viên ngọc xanh trong tay Phương Ngân...

Trần Lâm cũng không nhịn được chơi liều thử một lần, tuy nhiên cũng như mọi người huyết giáp không thể đổi được.

Ngọc hoán đổi chắc chắn không có vấn đề, thế nên vấn đề không sai vào đâu được chính là do huyết giáp tác quái.

Tuy nhiên nghĩ kỹ lại cũng không phải là vô lý.

Huyết giáp được ra đời trong quá trình nhân loại bị trích huyết, tuy được hệ thống tính là năng lực nhưng thực chất bất kỳ huyết giáp gì đều là một bộ phận của cơ thể, không ai có thể đổi cánh tay hay cái chân của mình lấy cái gì đó khác được.

Chỉ là điều khiến Trần Lâm đau đầu không phải vấn đề huyết giáp không thể hoán đổi được.

Trừ bà cô Trương Tố Nga ra cả team nhân loại của Huyết tộc không ai khùng đến độ đổi một năng lực bá đạo như huyết giáp cả.

Vấn đề khiến Trần Lâm lo lắng chính là nếu huyết giáp không thể dùng ngọc hoán đổi được thì nó có dùng được ngọc cường hoá được hay không?

Theo tình hình hiện tại chỉ sợ 90% là không.

Đáng tiếc Trần Lâm đã chơi ngu cho Cương Thiết viên ngọc cường hoá nếu không cũng có thể test thử.

Tuy nhiên nếu thật đúng là như vậy huyết giáp đúng là bá Cmn đạo đến cả hệ thống cũng không tác động được, muốn nó tiến hoá chỉ có thể tự thân vận động.

Khẽ lắc đầy thở dài vì sự thua thiệt trông thấy của Huyết tộc khi huyết giáp không thể cường hoá bằng ngọc cường hoá của hệ thống, những thành phần sống nhờ huyết giáp như Thu Thảo trực tiếp ăn shit...

Trần Lâm chỉ đàng bó tay đưa viên ngọc xanh lại cho Trương Tố Nga cười nói:

- Huyết giáp xem ra không được rồi...

- Ta nghĩ nàng nên đổi quang cầu của mình đi, năng lực kia thật sự không có tác dụng gì nhiều...

- Đại nhân thật ngại quá ta không có ý định đổi quang cầu...

- Ngọc Hoán Đổi này xem ra ta không dùng được rồi.

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của Trần Lâm, Trương Tố Nga không chọn bừa mà vẫn quyết định giữ lại năng lực quang cầu của mình.

Nghe thấy thế Trần Lâm không nhịn được kinh ngạc liếc nhìn Trương Tố Nga rồi nhìn lại viên ngọc xanh trong tay mình.

Không ngờ số phận của viên ngọc này thật là hẩm hiu, ai cũng chê...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,473
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 479: Sức mạnh của ánh sáng
Nghe thấy Trương Tố Nga không muốn dùng ngọc hoán đổi để thay đổi năng lực quang cầu chỉ dùng để phát sáng của mình, Trần Lâm không nhìn được kinh ngạc trợn mắt há mồm.

Mãi một lúc lâu, Trần Lâm mới khẽ lắc đầu cười nói:

- Tố Nga, ngọc hoán đổi này ta đã cho nàng, cần thì cứ dùng đi không cần phải ngại...

- Tuy nó đúng là có tính hên xui nhưng vẫn tốt hơn quang cầu...

Huyết giáp không đổi được, Trương Tố Nga chỉ có thể đổi năng lực còn lại của mình là quang cầu.

Một lần không đổi được, Trần Lâm chỉ đơn giản nghĩ là Trương Tố Nga ngại nên mở miệng khuyên nàng.

Tuy nhiên Trương Tố Nga lại xua tay lắc đầu nói:

- Không...!không phải, ta không có ngại...

- Chỉ là quang cầu rất thích hợp với ta, thật ra nó dùng rất tốt nên ta không muốn đổi...

- Để...!để ta cho ngài xem...

Nói xong Trương Tố Nga cũng không nhiều lời rút đao chạy đến đàn cua khổng lồ đang hành quân.

Thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên nhìn theo bóng lưng đẫy đà của Trương Tố Nga rồi cười nó:

- Rốt cuộc Tố Nga đang bày trò gì?

- Ngài nhìn là biết...

- Đội thị nữ của ngài không yếu đâu...

Ngược lại Phương Tuyết biết rõ Trương Tố Nga muốn là gì khẽ cười nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm lại càng tò mò xem rốt cuộc Trương Tố Nga muốn là gì.

Rất nhanh dưới sự chờ đợi của Trần Lâm, Trương Tố Nga đã chạy đến gần đàn cua khổng lồ đang ầm ầm duy chuyển rồi chọn một con khá xa đàn phát động tất công.

Tuy nhiên, Trương Tố Nga lại không thiên về tốc độ hay năng lực ẩn tàng gì, con cua khổng lồ kia rất nhanh đã phát hiện ra nàng không chút sợ hãi đưa lên chiếc càng cua to lớn kép tới.

Ngược lại Trương Tố Nga cũng không chút sợ hãi trước đối thủ nặng ký kia cấp tốc nghiên người né tránh rồi vung đao chém xuống chiếc càng cua to lớn đáp trả.

Rất may cho Trương Tố Nga con cua khổng lồ tuy to lớn mạnh mẽ nhưng bù lại tốc độ lại không phải thuộc dạng quá nhanh, Trương Tố Nga đã cảnh giác từ trước nên dễ dàng né tránh một kẹp kia rồi xuất thủ đánh trả.

Tuy nhiên Trương Tố Nga cũng không có sở trường sức mạnh gì như Lâm Mỹ Anh, một đao chém xuống kia dù vô cùng sắc bén nhưng lực đạo không đủ chỉ để lại một vết thương dài trên chiếc càn to lớn của con cua khổng lồ.

Đang vui vẻ bò theo đàn thì bị tập kích còn để đối thủ chém bị thương, con cua khổng lồ vô cùng tức giận gần như rơi vào trang thái cuồng bạo điên cuồng tấn công, hai chiếc càng cua to lớn không nhàng hạ như trước nữa mà liên tục kẹp tới muốn cắt đối thủ phiền phức kia làm đôi.

Con cua khổng lồ có ưu thể tuyệt đối về hình thể, sức mạnh và nhất là vô cùng trâu bò, Trương Tố Nga đúng như Trần Lâm nghĩ dù có hàng nóng trong tay nhưng lại không sở hữu năng lực quá ngon phục vụ cho việc chiến đấu nên khó lòng chơi được với đối thú khó chơi lại vừa lúc khắc chế mình này.

Thế nên sau một kích chém bị thương đối thủ, Trương Tố Nga không chỉ không chiếm ưu thế ngược lại còn bị đối thủ chèn ép, dù sao nàng cũng đang chấp đối thủ khi không nhờ vả được gì vào năng lực của bản thân.

Tính ra vấn đề này không liên quan đến kinh nghiệm chiến đấu hay độ máu chiến mà lại là độ may mắn.

Thằng nào may mắn có được một năng lực tốt chính là một bước lên mây nhưng không may có được một năng lực quá phế chính là phải chật vật như Trương Tố Nga.

Chính vì thế những người sở hữu năng lực được đánh giá là mạnh chắc chắn sẽ nhận được nhiều ưu đãi nhất là trong nhân loại, Trương Thiết chính là một ví dụ điển nhìn.

Tuy nhiên cũng vì thế mà trong tương lai xa khi nên văn mình nhân loại đã bắt đầu được xây dựng lại, sự phân chia giai cấp giữa người với người lại dựa trên năng lực của hệ thống, có những thanh niên khi sinh ra đã sở hữu năng lực bá đạo từ đó được định sẵn là thiên chi kiêu tử được người người xem trọng, nhưng cũng có những kẻ được sinh ra lại sở hữu những năng lực quá phế từ đó bị xem là phế vật người người khinh rẻ không khác gì tu tiên giới trong truyện của tàu khựa.

Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai còn hiện tại, trước bất lợi lớn như thế của Trương Tố Nga, Trần Lâm lại không ra tay giúp sức để này tự do hành động.

Trương Tố Nga đã nói mình chơi được thì Trần Lâm sẽ để nàng chơi, xem xem năng lực quang cầu cả nàng sẽ gϊếŧ chết con cua khổng lồ kia kiểu gì...

Rất may không phụ sự kỳ vọng của Trần Lâm, Trương Tố Nga đã có hành động...

Lợi dụng điểm mù của con cua khổng lồ, Trương Tố Nga lập tức lách người né tránh chiếc càng cua đang đánh tới rồi nhún người lao đến một đao chém xuống vùng mặt của con cua khổng lồ nơi có thể xem như yếu nhất trên người của nó.

Cảm nhận được nguy hiểm con cua khổng lồ hung tín bạo phát không thèm né tránh mà đưa chiếc càn bé đánh tới muốn kẹp chết đối thủ trước khi bị chém trúng.

Tuy nhiên dị biến lại phát sinh...

Trước người Trương Tố Nga đột nhiên xuất hiện một quá cầu trong suốt rồi như một mặt trời thu nhỏ phát ra tia sáng chói lọi...

Ánh sáng cường độ cao đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt khiến con cua khổng lồ không kịp thích ứng bị ánh sáng kia là cho lóa mắt choáng váng, cơ thể khổng lồ thoáng đình trệ một nhịp.

Chớp lấy thời cơ đó Trương Tố Nga lập tức rút đao đâm tới, lưỡi đao sắc bén không chút khó khăn xuyên qua lớp giáp xác ngay trên miệng khiến con cua khổng lồ chỉ kịp gầm lên một tiếng đau đớn rồi điên cuồng giãy giụa muốn hất bay Trương Tố Nga...

Đáng tiếc con cua khổng lồ này đã khinh địch nên hửi địch...

Mặc kệ con của khổng lồ điên cuồng giãy giụa thế nào, lưỡi đao đen tuyền theo một đâm của Trương Tố Nga vẫn xuyên qua miệng nó đâm thẳng lên não hải.

Não bị tổn thương con cua khổng lồ dù có trâu cách mấy cũng phải ngã ầm xuống đất bỏ mạng, ngoan ngoãn trở thành điểm kinh nghiêm cho Trương Tố Nga.

Phát quang đại pháp có thể nói là thành công rực rỡ.

- Đm...!ánh...!ánh sáng của Đảng là đây sao...

Bên kia chứng kiến đại chiêu rọi đèn vào mặt đối thủ kia của Trương Tố Nga, Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm kinh ngạc...

Đúng là trên đời này không có phế năng lực chỉ có phế nhân.

Mặc dù hơi mất dạy nhưng một chiêu kia đúng là độc.

Quang cầu đúng là phế năng lực khi chỉ có một khả năng duy nhất là phát sáng, nhưng Trương Tố Nga đúng là bá đạo trong từng hạt gạo đã lợi dụng chính khả năng phát sáng tưởng chừng như vô hại kia làm tuyệt chiêu của mình.

Có thể nói trừ thằng hiệp sĩ mù ra còn lại dù cho là bá đạo như Long Hoàng, Sa Hoàng hay Kim Mao Sư vương gì đó thì đánh lộn chắc chắn cũng phải nhìn, thế nên khi đang đánh nhau mà bị một ngọn đèn pha công suất lớn đột nhiên rọi thẳng vào mặt thì thằng nào mà đỡ được.

Đến lúc đó thị lực kiểu gì cũng bị ảnh hưởng mắt nổi đom đóm không thấy được gì ngoan ngoãn để Trương Tố Nga làm thịt.

Cái độ vô sỉ của đại chiêu kia đúng là làm người ta không rét mà run, hảo lợi hại...

- Moá...!thảo nào Tố Nga không chịu đổi năng lực quang cầu của mình, thì ra là có trò mất dạy này...

Nhìn vào xác con cua khổng lồ chết oan chết ức, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Tuy chiêu “pha đèn vào mặt” kia tuy tính ra cũng không phải quá bá đạo, nhưng lại ăn ở cái tính bất ngờ nếu dùng tốt hoàn toàn có thể lật ngược lại tình thế.

Trương Tố Nga quyết định không thử vận đánh đổi tuyệt chiêu kia cầu may lấy một năng lực khác cũng không phải vô lý.

Nếu đổi ngược lại là Trần Lâm chắc cũng sẽ phải cân nhắc lại quyết định này.

- Thị nữ của Huyết tổ đại nhân ít nhiều cũng phải có được phong thái của Huyết tổ đại nhân chứ...

Đứng bên cạnh Phương Tuyết khẽ cười trộm nói.

- Ưu...!cũng đúng...

Nghe thấy thế Trần Lâm khẽ gật đầu nói.

Tuy nhiên rất nhanh Trần Lâm đã phát hiện dường như có cái gì đó sai sai, đáng tiếc Phương Tuyết đã sớm chạy đi mất...

Bên kia sau khi gϊếŧ chết một con cua khổng lồ mở hàng, Trương Tố Nga không dừng lại mà tiếp tục nhắm vào một con cua khổng lồ lạc đàn khá làm đối tượng pha đền.

Rất nhanh con cua ngu này cũng không hơi được đồng bạn mình bị ánh sáng chân lý của Đảng bất ngờ chiếu vào mặt mắt nổi đom đóm, Trương Tố Nga lập tức lợi dụng cơ hội đó đánh vào những nơi yếu hại nhất trên người nó thành công gϊếŧ chết thêm một con cua khổng lồ nữa...

Tuy không đáng là gì với hai chị em Phương Tuyết hay Huyết Thiên, thậm chí không bằng tiến độ của người có cấp độ thấp hơn là Lâm Mỹ Anh, nhưng tốc độ này vẫn là khá tốt với người không nhận được nhiều phúc lợi từ năng lực như Trương Tố Nga.

Thật tế Trương Tố Nga thích hợp đánh nhau với những tên không quá trầu và cứng hơn.

Bên kia không chỉ Trương Tố Nga mà đám người Phương Tuyết, Phương Ngân, Huyết Thiên và cả Lâm Mỹ Anh cũng đã quay lại tham chiến, bộ năm phố hợp có phần ăn ý bắt đầu chém gϊếŧ từng đàn nhỏ cua khổng lồ.

Thấy thế Trần Lâm dù muốn chơi thêm phát nữa nhưng cũng đành nhảy vào tham chiến đấu, chuyện ăn chơi gì đó từ từ tính sao...

Tuy nhiên khác với đám người Trương Tố Nga đánh lẻ, Trần Lâm lại muốn đánh sỉ...

Hóa thành một làn khói xanh, Trần Lâm tựa như linh quỷ bỏ mặc đám người Phương Tuyết lại phía sau bay vào sâu trong đàn cua khổng lồ.

Không ít con cua khổng lồ trông thấy làn khói xanh kia đều hiếu kỳ đưa càng lên kẹp thử, đáng tiếc Quỷ Ảnh Độn Thuận gần như hoàn hoàn miễn nhiễm với sát thương vật lý, thứ mà những con cua khổng lồ kẹp được chỉ là một làn khói xanh.

Đến khi lượn vào sâu trong đàn cua khổng lồ, Trần Lâm mới rời khỏi trạng thái khói rơi xuống đầu một con cua siêu cấp khổng lồ trông không khác gì một ngôi nhà nhỏ đang duy chuyển.

Cảm nhận được mối nguy rơi ngay trên đầu mình, con của siêu to khổng lồ lập tức đưa lên chiếc càng khủng bố tập kích Trần Lâm...

Tuy nhiên Trần Lâm lại không tấn công chỉ né tránh chiếc càng cua to lớn kia, trên cánh tay hiện lên một ngọn huyết hỏa cháy sáng đỏ rực rồi như có linh tính bay lên thiên không trên đầu Trần Lâm.

Ngay sau đó huyết hỏa tỏa sáng, ánh mặt trời chói chang theo đó như bị kí©h thí©ɧ điên cuồng tập trung về ngọn huyết hỏa, huyết hỏa càng như hố đen vũ trụ điên cuồng hấp thụ ánh sáng thái dương, ánh sáng đỏ theo dòng nhiệt lượng mặt trời chảy vào huyết hỏa càng lúc càn đỏ rực...

Bom Mặt Trời tuyệt chiêu duy nhất của Bỉ Ngan Huyết Hỏa, nếu Siêu Cấp Vô Địch Phích Lịch Thủ là đại chiêu nhất kích tất sát mạnh nhất của Trần Lâm thì Bom Mặt Trời chính là đại chiêu quần công mạnh nhất.

Đáng tiếc còn thua cả Siêu Cấp Vô Địch Phích Lịch Thủ, Trần Lâm chỉ dùng Bom Mặt Trời được đúng một lần, hiện tại trước đàn cua khổng lồ đông như quân Nguyên kia Trần Lâm quyết định chơi trò ôm bom cảm tử lần hai cho nó máu...

Cứ thế sau một lúc điên cuồng hấp thụ nhiệt lượng của thái dương, Bỉ Ngạn Huyết Hoả trấn tộc chí bảo của Huyết tộc rốt cuộc cũng ăn no trở thành một quả cầu lửa đỏ như một tiểu mặt trời màu huyết sắc.

Trần Lâm đang đánh nhau với con của siêu to khổng lồ cũng cảm nhận được nguy hiểm lập tức quay đầu bỏ chạy...

Bên ngoài Phương Tuyết và Phương Ngân cũng trông thấy tiểu mặt trời huyết sắc kia không nhịn được kinh sợ kêu lên:

- Cmn lại lắc chiêu kia...!đúng là tên lười biếng đánh không đánh lại chơi trò này...

- Các tỷ muội chạy mau...

Nói xong Phương Tuyết cũng không nhiều lời giải thích bỏ mặc con cua khổng lồ đang chiến đấu kéo tay Trương Tố Nga bỏ chạy về hướng ngọn núi tránh xa đàn cua khổng lồ...

Phương Ngân cũng ngay sau chị mình kéo Huyết Thiên và Lâm Mỹ Anh bỏ chạy.

Trên cao mặt trời huyết sắc tựa như ma vật hàng lâm tỏa ra những tia sáng đỏ tươi quỷ dị như muốn nhuộm đỏ cả thiên khung.

Con cua siêu to khổng lồ cũng cảm nhận được nguy hiểm ngước nhìn mặt trời đỏ kia rồi quay đầu bỏ chạy, hoàn toàn mặc kệ đàn cua nhỏ bên dưới vẫn đang vui vẻ mà bò đi, cái chân to lớn vô tình đạp chết không ít con cua khổng lồ bên dưới.

Tuy nhiên ngay sau đó như một quả bong bóng bị thổi căng, mặt trời huyết sắc điên cuồng bành trướng rồi phát nổ.

Đùng một tiếng đất chuyển trời run...

Mặt trời huyết sắc phát nổ tỏa ra nhiệt lượng khủng bố không thua gì một quả bom nguyên tử loại nhỏ của nhân loại trực tiếp thiêu rụi những cua khổng lồ đang bò bên dưới, nhiệt lượng khủng bố kia tiếp tục tỏa ra bộ phía gần như tiêu diệt sạch mọi sinh vật sống trong phạm vị của nó, mặt đất bên dưới gần như bị cày nát khói bụi bay lên mù mịt hình thành một cây nấm khói bụi khổng lồ.

Đại địa như run rẩy, thiên không cũng phải biến sắc trước một chiêu kia, đàn cua càng là tử thương thảm trọng thoáng chóc bị diệt gần 1/3 quân số.

Bên kia đoàn xe Vương Triều đang chạy về Viễn Đông cũng cảm nhận được chấn động nhè nhẹ của đại địa không nhìn được quay đầu nhìn lại phía sau, rồi kinh sợ trợn mắt há mồm nhìn cột khói khổng lồ phía sau.

Cùng lúc đó trên đỉnh một núi nhỏ...

Một con sói vô cùng to lớn không khác gì một chiếc xem tải, toàn thân đen tuyền như trời đêm cũng đưa ánh mắt nhìn cột khói khủng bố kia rồi khẽ nhíu mày thì thầm:

- Huyết tổ...!là hắn làm sao?
 
Top