Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

[Huyền huyễn] Lãnh Địa Huyết Tộc - Bạch Vô Thường

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 480: Gặp lại Hắc dạ lang vương
Không kém gì một quả bom nguyên tử, huyết hỏa tích trữ nhiệt lượng của thái dương rồi phát nổ tỏa ra nhiệt lượng khủng bố trực tiếp thiêu cháy những con cua khổng lồ bên dưới, toàn bộ bán kính trăm dặm xung quanh vụ nổ đều biến thành luyện ngục huyết hỏa, khói bụi theo đó bay lên mù mịt che khuất cả ánh mặt trời.

Đám người Phương Tuyết biết khôn sớm đã bỏ chạy về ngọn núi lớn lánh nạn nên chỉ bị chút dư chấn không ảnh hưởng gì lớn.

Tuy nhiên trừ nha đầu không tim không phổi Huyết Thiên ra còn lại đều đưa ánh mắt lo lắng nhìn vào vụ nổ còn đang cháy sáng nhiệt hỏa kia...

Bởi lẽ Trần Lâm chưa chạy ra kịp vẫn nằm trong phạm vị bao phủ của nhiệt hỏa kia.

Rất may trước khi đám người Phương Tuyết sắp không nhịn được liều mạng vào trong vùng đất không khác gì địa ngục hỏa diễm kia, một bóng người đã phát không lao ra.

Thấy bóng người kia đám người Phương Tuyết rốt cuộc thở ra một hơi an tâm nhưng rồi lại không nhịn được bật cười khanh khách...

Bóng người kia không ai khác chính là Trần Lâm.

Chỉ là lúc này Trần Lâm nào còn bộ dáng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong như thường ngày, thay vào đó lại là một tên cái bang mà còn là cái bang bị chết cháy đúng nghĩa đen.

Suýt chút nữa bị chính đại chiêu của mình thiêu cháy thành heo quay...

Rất may Trần Lâm biết khôn nên sớm đã chạy trước, tuy nhiên vẫn nằm trong phạm vị ảnh hưởng của vụ nổ khiến cả người bị cháy đen thui không khác gì “bông cao”, lông tóc càng không cần phải nói cũng bị cháy sạch trông không khác gì thổ dân châu Phi trong một bộ phim nào đóm mà đến thượng đế cũng phải cười.

Quần áo trên người nào có thể thoát được kiếp số cũng chung số phận với chủ nhân của mình bị đốt cháy, nhất là phần sau lưng bị cháy sạch sẽ lộ là bờ mông trắng bóc vô tình lại tô điểm cho những chỗ bị cháy đen trông có phần khôi hài.

Đám người Phương Tuyết rất hiếm khi thấy được bộ dạng chật vật như vậy của Trần Lâm nên mới không nhịn được cười lớn.

Tuy nhiên nhìn ngọn lửa hủy diệt thiêu rụi gần 1/3 đàn cua khổng lồ, từ tiếng Ting...!Ting...!đầy gợϊ ɖụ© không ngừng vang lên bên tai.

Trần Lâm cũng không nhịn được cười lớn mặc kệ bộ dáng cái bang của mình.

Các cụ có câu liều thì ăn nhiều, một chiêu ôm bom liều mạng kia đúng là suýt cũng nữa đã biến Trần Lâm thành heo quay nhưng thành quả mà nó đem đến cũng không thể bàn cãi.

Hàng ngàn con cua khổng lồ cứ như thế đồng loạt bị thiêu sạch đem đến một lượng điểm kinh nghiệm cực kỳ lớn khiến tên lười biếng Trần Lâm làm một phát ăn cả năm thành công lên được cấp 28 rưỡi...

Nếu chăm chỉ cày cấp thêm một khoảng thời gian nữa chẳng mấy chốc sẽ lên cấp 29.

Còn đường đến cấp 30 trong truyền thuyết kia có thể nói là ngay trước bản mặt đón chào Trần Lâm bước vào.

Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, cái cảm giác chạy trong lò lửa đúng là không vui một chút nào...

Mặc dù còn sống khỏe đứng đây, nhưng Trần Lâm thật sự đã bước một chân vào quỷ môn quan cũng như suýt chút nữa đã trở thành đại boss đầu tiên của cái Thiên Lam tinh này chết trong tay chính mình.

Nếu không phải phút cuối lão bằng hữu Tà Nguyệt đạo đột nhiên tỏa ra hơi lạnh thì Trần Lâm thật sự đã chín đến nơi rồi.

- Đại chiêu hại người hại mình này tốt nhất không nên dùng nhiều...

Sau cơn sướиɠ khoái khi thăng cấp, Trần Lâm cũng bắt đầu cảm nhận được sự đau rát của có thể không nhịn được lắc đầu thầm than.

Tính ra Huyết tổ đại nhân đúng là đen hai đại chiêu do mình nghĩ ra và cũng là ăn tiền nhất đều thuộc dạng hại người hại mình thế này.

- Ngài không sao chứ...!tiểu kê kê có bị nướng cháy không...

Bên kia thấy bộ dáng gần như cháy đen của Trần Lâm, Phương Ngân mỉm cười tiến đến với cùng là quan tâm hỏi.

Chỉ là lời nói quan tâm kia nghe sao nó lại cay độc vô cùng...

- Hư...!để bốn Huyết tổ cho nàng xem có cháy hay không...

Bị Phương Ngân trêu chọc, Trần Lâm tức giận hừ lành một tiếng nói rồi không chút báo trước lao đến muốn cho con thị nữ lớn mật này biết tay.

Tuy nhiên Phương Ngân đâu có ngu sớm đã đề phòng lập tức phát động bức tốc lui về sau.

Trần Lâm dù hùng hổ là thế nhưng cả người bị nướng cháy đen lông tóc trụi lủi, tiểu kê kê suýt chút nữa đúng là thành cút quay ngũ vị đậm đà, cả người cũng đau đớn vô cùng khó lòng bắt được Phương Ngân để nàng nhẹ nhàng chạy thoát.

Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó nó khinh, một đời oanh oanh liệt liệt của Huyết tổ đại nhân tên thủy tố thích chọc chó nhất rốt cuộc cũng gặp quả báo bị thuộc hạ trêu chọc nhưng lại không thể làm gì...

...

Bên kia sau khi hứng chịu đại chiêu hại người ngại mình của Trần Lâm, đàn cua khổng lồ tử thương thảm trọng, tuy nhiên số lượng còn lại vẫn là rất nhiều lên đến hàng nghìn con, đáng nói hơn là bọn cua khổng lồ này không hiểu do đâu lại không chạy trốn trở về biển mà lại bò vòng qua vùng nhiệt hỏa do huyết hỏa tạo ra tiếp tục bò sâu vào đất liền.

Nhóm người Trần Lâm nhờ thế vẫn có thể tiếp tục chém gϊếŧ cua khổng lồ cày cấp.

Dĩ nhiên Trần Lâm không dám cũng không có khả năng dùng đến đại chiêu hại người hại mình kia nữa, ngoan ngoãn ngồi một bên dưỡng thương nhìn đám người Phương Tuyết thể hiện.

Cái này người ta gọi là ăn ít no dai, còn ăn nhiều bội thực chính là để chỉ Trần Lâm bây giờ.

Không chỉ thế cái dự định chơi bời đêm khuy gì gì đó cũng khó lòng thực hiện được.

Cứ thế dưới sự uất hận của Trần Lâm, ánh mặt trời cũng dần dần ngã về tây...

Đàn cua xui xẻo bị đám người Phương Tuyết thi nhau chém gϊếŧ tử thương không ít đem đến một lượng điểm kinh nghiệm kha khá cho các nàng.

Dĩ nhiên con số kia còn lâu mới bằng được một chiêu kia của Trần Lâm.

Ngược lại đàn cua khổng lồ dù chết không ít nhưng vẫn mặc kệ tất cả bò qua ngọn núi đá tiến sâu vào trong đất liền rồi biến mất trong màn đêm, không ai biết chúng sẽ đi đâu cũng không ai biết lý do gì mà chúng lại rảnh rỗi bò lên bờ như vậy, chỉ biết thế lực nào đυ.ng phải đàn cua này xem như xui xẻo.

Đừng thấy đám người Trần Lâm gϊếŧ chết những con cua khổng lồ này tương đối dễ mà nghĩ chúng gà, một con cua khổng lồ đơn lẻ đúng là không đáng là gì nhưng cả đàn lại là một chuyện khác.

Huống chi đám người Trần Lâm quân ít lính nhẹ nên dễ dàng tránh né thế tiến công của đàn cua chơi trò bắt lẻ, ngược lại những thế lực không chạy đi đâu được như pháo đài Viễn Đông hay thi triều đông hải lại khác.

Nói cách khác nếu đàn cua này chơi trội bò ngang qua pháo đài Viễn Đông, quân đội ở đó không muốn dỡ pháo đài mà chạy thì chỉ có thể chọn cách đôi cứng liều mạng ngăn cản đàn cua khổng lồ này mà thôi.

Rất may cho nhân loại hướng đi của đàn cua khổng lồ không nhắm đến Viễn Đông, mà dù có nhắm đến Viễn Đông thật thì bọn cua này chắc cũng sẽ không bò vào sâu trong lục địa đến vậy.

Ngược lại đám người Trần Lâm cũng không đuổi theo đàn cua khổng lồ mà tìm một căn phòng trong khu lô cốt chưa bị đàn cua khổng lồ phá hủy làm nơi trú qua đem nay.

Khác với đàn cua đêm tối không có lợi cho nhóm người Trần Lâm.

Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh và cả nha đầu Huyết Thiên đều cần nghĩ hơi sau một ngày dài chiến đấu không ngừng...

Thương bệnh binh Trần Lâm cũng cần tịnh dưỡng để hồi phục, với độ trâu bò của nhục thân Trần Lâm chắc chỉ cần nghỉ ngơi một đêm sẽ lại sinh long ngạo hổ tự do vui chơi, dĩ nhiên lông tóc bị cháy trụi thì không thể mộc lại trong một đêm được.

Trong căn phòng nhỏ có phần đổ nát sau khi bị đàn cua khổng lồ bò qua của khu lo cốt...

Ánh lửa bập bùng sói sáng đêm đen giá lạnh hiện lên một khung cảnh có phần ấm áp.

Bếp trưởng Trương Tố Nga và phụ tá lâm thời Lâm Mỹ Anh nhanh chóng bắt tay vào công việc của mình chuẩn bị bửa tối cho mọi người.

Phương Tuyết và Phương Ngân thì đứng một bên cảnh giới xung quanh đề phòng những nguy hiểm bất ngờ ập đến.

Tuy nhiên Phương Ngân lại không nhịn được cứ liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi chơi với nha đầu Huyết Thiên mà cười trộm.

Tiến cười khúc kích như chó kêu vang lên dù rất nhỏ như vẫn khiến Trần Lâm vô cùng khó chịu híp mắt lại nhìn tiểu thị nữ lớn mật Phương Ngân kia.

Tuy nhiên không thể trách Phương Ngân được vì nghiêm túc như Phương Tuyết hay hai thuộc hai trung thành là Trương Tố Nga và Lâm Mỹ Anh cũng không nhịn được phải cố lắm mới không phát ra tiếng cười.

Chỉ có nha đầu Huyết Thiên là ngoan nhất tròn xoe đôi mắt nhìn Trần Lâm, chỉ là mặt hơi ngu ra có phần khó hiểu nhìn Trần Lâm...

Lúc này Trần Lâm hiển nhiên là đã bỏ đi quần áo cháy đen kia mà thay một bộ đồ mới, cái quần đùi màu đỏ với những cây cọ dừa và chiếc áo xanh hình áng mây nhẹ nhàng trội mang thương hiệu Huyết tổ địa nhân đã trở lại.

Trần Lâm cũng tấm rữa một trận kỳ cọ đi lớp da cháy đen của mình, làn da trắng bóc xem như cũng tạm trở lại.

Tuy nhiên lông các loại thì không...

Trần Lâm cũng vì thế mà trở thành đồng nghiệp với thánh phồng tôm Saitama khi mái tóc ngày xưa đã không còn, thay vào đó là một quả đầu đậm chất Phan Đình Tùng có thể nói là chất như nước cất vừa trọc lóc vừa trơn bóng có thể soi gương.

Không chỉ thế dù ở trước mặt nhưng thiên hỏa lại từ trên trời ập xuống, lông mày cũng không tránh khỏi số phận bị bay mày khiến ngoại hình của Trần Lâm không chỉ trọc mà còn trụi.

Đám người Phương Tuyết dù rất cố gắng nhưng vẫn không thể nhịn được trước dung mạo khó đỡ của Huyết tổ đại nhân ôm bụng cười lớn.

Ngoài hình bị xúc phạm nghiêm trọng, uy nghiêm của Huyết tổ đại nhân theo đó cũng bị chà đạp.

Trần Lâm một bụng lửa giận hùng hổ đứng lên muốn cho đám nha đầu không biết sống chết này một trận, nhất là tiểu thị nữ gan lớn Phương Ngân kia bắt đầu xuất hiện hình bóng của tạo phản hội.

Thấy thế Phương Ngân thoáng hoảng sợ muốn đào tẩu.

Tuy nhiên Trần Lâm giờ đã khác trước, không gian trong phòng lại khá bí bách...

Phương Ngân dù nhanh cách mấy vẫn không thoát khỏi ma trảo bị Trần Lâm bắt được.

- Dám cười vào mặt bổn Huyết tổ...

- Hôm nay ta sẽ cho nha đầu không biết sống chết ngươi biết cái gì gọi là gia pháp.

Ôm lấy Phương Ngân, Trần Lâm khẽ mỉm cười man rợ nói.

Nói xong Trần Lâm lập tức đè Phương Ngân lên đùi mình rồi nhanh tay vỗ mạnh vào mông nàng.

Cặp mông có phần đẫy đà trước một vỗ của Trần Lâm trở nên đàn hồi liên tục, Phương Ngân cũng rên lên một tiếng nhưng không biết là vì sướиɠ khoái hay đau đớn.

Nghe thấy thế nhất là cảm nhận được độ đàn hồi trong lành bàn tay, Trần Lâm lại càng thích thú muốn đánh một cái nữa vào mông Phương Ngân cho bỏ ghét.

Tuy nhiên khi đưa tay lên, Trần Lâm như cảm nhận được gì đó đột nhiên dừng lại khẽ nhíu mày nhìn vào khoảng tối ngoài cửa sổ rồi nhanh chóng thả Phương Ngân ra.

Phương Tuyết cũng cảm nhận được gì đó nhíu mày nhìn vào bóng đen vô tận bên ngoài rồi lạnh giọng nói:

- Mọi người cẩn thận dường như có người đang đến...

Nghe thấy thế, mọi người đều thoáng giật mình cấp tốc làm ra chuẩn bị.

Trương Tố Nga và Lâm Mỹ Anh tạm thời bỏ lại chuyện nấu ăn qua một bên lập tức lấy vũ khí ra.

Phương Ngân cũng ôm lấy mông mình xoa xoa vài cái oán hận nhìn Trần Lâm rồi cũng rút kiếm cảnh giác.

Nha đầu Huyết Thiên cũng sớm ẩn vào bóng tối.

Bên ngoài hoang dã những vị khác không mời thế này mới là đáng sợ nhất.

Tuy nhiên trước sự cảnh giác của mọi người, Trần Lâm lại chỉ cười lớn nói:

- Không phải người đến mà là sói đến...!còn là khách của chúng ta...

- Tố Nga, Mỹ Anh hai người cứ tiếp tục kia không cần phải đề phòng, để ta và hai chị em Phương Tuyết lo việc này được rồi...

- À mà Huyết Thiên cứ lẫn trốn đi đừng lộ diện...

Nghe thấy thế mọi người đều thoáng ngạc nhiên nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo lời Trần Lâm...

Chỉ có hai chị em Phương Tuyết đã đoán được vị khách không mời mà đến kia là ai nhanh chóng cất kiếm rồi một trái một phải đứng cạnh Trần Lâm cho thêm phần khí thế.

Rất nhanh một bóng đen đã tiến đến rồi không chút khách khí bước vào trong căn phòng nhỏ.

Ánh sáng của ngọn lửa lập tức hiện rõ dung mạo của bóng đen kia.

Chỉ là về cơ bản bóng đen kia dù được sói sáng những vẫn...!đen, toàn thân thuần một màu đen tuyền tựa màn đêm không còn ai vào đây ngoài tiểu đệ của Huyết tổ đại nhân Hắc Dạ Lang Vương.

Tuy nhiên khi bước vào trong, Hắc Dạ Lang vương lại không nhịn được ngây người nhìn tên...!hòa thượng đang ngồi chính giữa phòng cùng hai hộ vệ đứng hai bên trái phải.

Hình ảnh kia, phong thái kia khiến vị Hắc Dạ Lang Vương bất giác giật mình thầm đánh giá xem bản thân có vào lộn ngồi chùa nào đó hay không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 481: Thay trời hành đạo
Hắc Dạ Lang Vương vị nữ bá chủ của tộc đàn Hắc Lang một trong các tộc đàn loài sói sinh sống tại vùng đồng cỏ rộng lớn giữa ba đại thế lực.

Mặc dù xét về mặt tổng thế không bằng được Huyết tộc, thi triều Đông Hải hay thậm chí cả nhân loại, nhưng các tộc đàn nhất là tộc đàn loài sói lại có ưu thế tuyệt đối về mặt địa lợi khi là dân thổ địa của vùng đất này.

Vùng đất không chỉ rộng lớn phì nhiêu mà còn vô cùng đa dạng sinh học sau dị biết, loài gì cũng có và không ít sinh vật may mắn trở thành những tồn tại khủng bố không ai dám đυ.ng vào.

Đại hung thú trấn thủ thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc kỳ đà lớn Kỳ Kỳ chính là sinh vật bản địa của vùng đất này...

Thế nên nhân loại ra ngoài hoang dã săn bắn hay cả những thi triều cỡ nhỏ di chuyển đều luôn phải đề phòng cảnh giác trước sự tập kích bất ngờ của những hung thú sống trên vùng đất này.

Tuy nhiên vào một buổi tối đẹp trời không trăng không sao...

Vị nữ lang vương của tộc Hắc Lang lại gặp được Huyết tổ đại nhân của Huyết tộc rồi bị hắn dụ dỗ trở thành chó săn cho Huyết tộc trên vùng đất này.

Tính ra chuyện này cũng bình thường, Huyết tộc thế lớn là đại tộc trên Thiên Lam tinh này, Hắc Lang tộc của Hắc Dạ Lang Vương lại ở quá xa không nhờ vả được Liên Minh Cầm Thú nên quyết định ngã vào vòng tay của vị hàng xóm thiện lành này cũng là điều dễ hiểu.

Chỉ là khiến Hắc Dạ Lang Vương chết lặng là sao khi ký hợp đồng, vị Huyết tổ đại nhân kia lại đùng một phát biến mất giao hết mọi chuyện lại cho thuộc hạ...

Quả đúng là một hảo lãnh đạo có cái tâm khiến Hắc Dạ Lang Vương nổi thú tính muốn cắn chết tên này.

Rất may hôm này lại vô tình phát hiện được mùi “thính” của vị Huyết tổ kia, Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được lập tức chạy đến đây muốn xem rốt cuộc tên Huyết tổ da^ʍ uy hiển hách này đang chơi cái trò gì.

Chỉ là thật không ngờ cái trò mà Huyết tổ đang chơi lại lạ đến vậy khiến Hắc Dạ Lang Vương suýt chút nữa tưởng mình tìm lộ đối tượng.

Lúc này tuy vẫn là trang phục bố đời kia nhưng cái phong thái anh tuấn tiêu sái gì gì đó của Huyết tổ đại nhân đã không còn, thay vào đó là một có khỉ không lông đúng nghĩa đen...

Khiến Hắc Dạ Lang Vương vô thức thèm thịt khỉ, rất may nàng vẫn là sói khứu giác vô cùng tốt nên đã ngữi được mùi vị quên thuộc trên người con khỉ không lông kia, tránh được những lầm tưởng không đáng có...

Ngược lại bị một cục than bất kể là dạng sói hay người đều đen từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài nhìn chằm chằm...

Trần Lâm hiển nhiên là không vui híp mắt lại tức giận nói:

- Hắc Dạ Lang vương đã lâu không gặp, không ngờ nàng vẫn đen như xưa nhỉ...

- Phải ta vẫn như xưa, còn ngài đã thay đổi quá nhiều...

Nghe lời nói của Trần Lâm, Hắc Dạ Lang Vương mới khẽ giật mình hoàn hồn trở lại cười nói.

Tuy nhiên không biết có phải do học theo tên nào đó hay không, lời nói kia nghe sao nó rất chi là cay nghiệt.

- Thế Hắc Dạ Lang Vương vẫn đen như xưa tìm bổn Huyết tổ có chuyện gì không?

Nỗi đau bị khoét sâu, Trần Lâm đéo vui hừ lạnh một tiếng hỏi.

Nghe thấy thế Hắc Dạ Lang vương chỉ cười cười tiến đến rồi ngồi xuống đối diện Trần Lâm.

Khẽ liếc nhìn hai “ôn thần” một trái một phải đứng cạnh Trần Lâʍ ɦộ giá, khí thế bàng bạc không kém gì mình cứ thế tỏa ra khiến Hắc Dạ Lang Vương không nhịn được lắc đầu thầm than một tiếng.

Dù không phải là chủng tộc mạnh nhất và vị Huyết tổ kia cũng không phải đại lão mạnh nhất nhưng đại tộc vẫn là đại tộc, hệ thống đã xếp Huyết tộc vào nhóm thập đại chủng tộc thì tất có lý do của nó.

Đừng thấy nhóm người Trần Lâm lên cấp như diều gặp gió, nhẹ nhàng như cô nàng bán phở mà nghĩ việc cày cấp rất chỉ là đơn giản, đừng quên sức mạnh lớn nhất của Huyết tộc nằm ở đâu...

Thì nằm ở trang bị chứ ở đâu...

Thực tế hung thú đều rất mạnh về khoảng nhục thân, nhất là với những hung thú ăn cỏ tuy cấp độ không cao nhưng nhục thân lại rất mạnh, muốn gϊếŧ một con cự ngưu hay thậm chí là những con cua khổng lồ mà nhóm người Trần Lâm từng đánh gϊếŧ là một chuyện không dễ một chút nào.

Nhóm người Vương Tài cũng có thể xem như thợ săn có số có má tại Viễn Đông nhưng lại bị một con cự ngưu đuổi gϊếŧ nhưng lại bị Trần Lâm một kiếm chém chết chính là ví dụ điểm hiền.

Thế nên người chơi có cấp độ cao nhiều thì có nhiều nhưng hiếm thì cũng rất hiếm...

Cả Viễn Đông người có thể cày lên được cấp 20 thực tế chỉ khoảng mười mấy người mà thôi.

Còn tộc đàn Hắc Lang của Hắc Dạ Lang Vương thì càng thảm hơn, tính luôn cả nàng cũng chỉ có 6 con sói đen lên được cấp 20, chức vụ hiển nhiên cũng là cực cao trong đàn Hắc Lang...

Ấy vậy mà ở Huyết tộc cấp 20 gì đó chỉ được làm vệ sĩ, quá đáng hơn là hai nữ nhân phía xa xa đang làm công tác bếp núc kia dường như cũng trên cấp 20.

Đm đội hình phụ tá kia rõ ràng là đang ức hϊếp Hắc Dạ Lang Vương...

Nhận ra “thằng đầu trọc” trước mặt có thể đùa được nhưng Huyết tộc của hắn thì không...

Hắc Da Lang vương khẽ hít một hơi sâu rồi làm như không có chuyện gì lắc đầu nói:

- Thật ra cũng chỉ là trùng hợp mà thôi...

- Số là gần khu vực này có một đàn sói cỡ nhỏ gọi là Bạch Lang tộc...

- Bọn sói trắng này có thể nói là ác như chó, hoành hành ngang ngược không chuyện ác gì không làm...

- Ta không nhịn được nên suất lĩnh tộc nhân muốn đánh gϊếŧ bọn chúng thay trời hành đạo...

- Đáng tiếc nửa đường lại bị đàn cua khổng lồ cản trở, rất may trong lúc khó khăn ta cũng nghe được mùi của ngài nên quyết định đến đây xem sao...

- Không ngờ đúng là Huyết tổ đại nhân thật...

- Ah...!lại là thay trời hành đạo...

- Cái hành đạo này Huyết tộc ta cũng thường làm hoài...!ha...!ha...

Nghe thấy Hắc Dạ Lang Vương kể, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ nói.

Cái khẩu hiệu “thay trời hành đạo” gì gì đó nói nghe cho sang mồm vậy thôi, thực tế Hắc Dạ Lang Vương muốn thôn tính tộc đàn của người ta thì có...

Khác với Huyết tộc có khả năng đẻ lính bất chấp định luật vật lý, những tiểu tộc hay thậm chí là đại tộc khác vẫn phải trải qua quá trình giao phối rồi sinh sản như thường và tộc đàn Hắc Lang cũng nằm trong số đó.

Để tộc đàn trở nên hùng mạnh hơn số lượng tộc nhân là yếu tố tiên quyết nhất, thế nên ngoài việc tuân theo định luật tự nhiên sinh đẻ bình thường thì thâu tóm những tộc đàn khác chính là phương án hữu hiệu nhất...

Hắc Dạ Lang Vương chính là nhắm đến tộc nhân của tộc đàn Bạch Lang kia muốn nuốt người ta...!à không phải gọi là sói ta mới đúng.

Tuy nhiên Hắc Lang tộc có thể nói là sói của mình, Trần Lâm chỉ trêu chọc Hắc Dạ Lang Vương một chút mà thôi chả có ý lên ánh gì.

Mấy con sói muốn gϊếŧ thì gϊếŧ, hϊếp thì hϊếp chuyện nhỏ...

Chỉ là khiến Trần Lâm có đôi chút thắc mắc là sói đen mà phối với sói trắng đẻ con ra không biết sẽ có màu gì?

Moá nó...!không lẽ là màu cà phê sữa thật sao???

Tộc đàn Cafe Sữa Lang nghe thôi đã thấy bá rồi...

Bên kia mặc kệ lời trêu chọc thiện chí của Trần Lâm, Hắc Dạ Lang vương chỉ khẽ mỉm cười vui vẻ nói:

- Như vậy thì quá tốt rồi...

- Chúng ta đúng là đang gặp chút khó khăn, Huyết tộc cũng thường thay trời hành đạo như thế không biết có thể giúp chúng ta đôi chút được không?

Nghe thấy thế bản mặt đang vui cười của Trần Lâm đột nhiên tối sầm lại...

Đúng là trên đời này chả ai tự dưng quan tâm người khác, bạn bè lâu năm không gặp bổng một ngày tự nhiên liên hệ chắc chắn là để mượn tiền.

Hắc Dạ Lang Vương hiển nhiên là không rảnh cất công đến đây chỉ để hỏi thâm sức của Trần Lâm mà là để mượn lính...

Xem ra tộc đàn sói trắng có quan hệ bà con xa với Tiểu Tuyết mà Hắc Dạ Lang Vương nhắn đến không đơn giản.

Tuy nhiên tiểu đệ đã mở lời cầu xin, thân làm đại ca Trần Lâm không thể không giúp, huống chi nghe đến chuyện đánh nhau thế này nó cũng vui...

- Được rồi...!được rồi...!Hắc Dạ Lang Vương đã mở lời bổn Huyết tổ hiển nhiên là không ngồi nhìn...

- Hai nha đầu này đủ chứ...

Ánh mắt khẽ đảo một vòng, Trần Lâm như không mấy bận tâm chỉ vào hai người Phương Tuyết và Phương Ngân cười nói.

Nghe thấy thế ánh mắt của Hắc Dạ Lang vương khẽ sáng lên cười nói:

- Được, dĩ nhiên là được...

- Lần này thật sự đa tạ ngài rất nhiều...

Chuyển đi này Hắc Dạ Lang Vương đúng là muốn cầu cạnh Trần Lâm giúp sức.

Tuy nhiên nàng không hề nghĩ rằng Trần Lâm sẽ đích thân ra tay.

Với Hắc Dạ Lang Vương chuyến đi này nhờ được một người chơi cao cấp của Huyết tộc ra giúp đỡ đã là trợ lực rất lớn cho tộc Hắc Lang của nàng, thật không ngờ Trần Lâm lại hào phóng đến vậy phái hai người chơi cao cấp đồng loạt xuất thủ.

Phen này Bạch Lang tộc kia nằm trong tay nàng là cái chắc...

Lần vô tình đυ.ng trúng Huyết tổ này đúng là lời to.

Bên kia nhìn vào khuôn mặt đen như cục than sắp cười đến mức rớt cả quái hàm của Hắc Đại Lang Vương...

Trần Lâm thật sự không nhịn được tức khí lắc đầu cười nói:

- Lang vương các hạ ngài đi đánh người ta thì phải chắc thắng chứ...

- Mượn được lính thôi mà có cần vui vậy không, lỡ không gặp ta thì sao?

Hiển nhiên xách cái âʍ ɦộ đi đánh người ta thì phải chắc thằng hay tệ gì cũng chiến được cục đất như anh bạn Nga Ngố.

Tuy nhiên nhìn biểu hiện của Hắc Dạ Lang Vương khi nhận được sự trợ giúp của Trần Lâm thì rõ ràng là không chắc ăn rồi, đi đánh người ta mà không chắc kiểu này Trần Lâm thật sự rất tò mò sao con sói đen này mò lên được chức lang vương...

Nghe thấy thế Hắc Dạ Lang vương lòng nặng trĩu lắc đầu thở dài nói:

- Haizzz...!không phải ta không có chuẩn bị mà là bể kế hoạch...

- Lúc đầu Hắc Lang tộc ta định là tối nay sẽ xuất thủ tất công, nhưng không ngờ lại đυ.ng phải đàn cua khổng lồ đi ngang qua...

- Nói thật nếu không gặp ngài Hắc Lang tộc ta chỉ có thể rút lui chờ thời cơ khác...

Hiển nhiên Hắc Dạ Lang Vương không điên đầu đi đánh kẻ mạnh hơn mình.

Đêm nay chính là lúc tộc Bạch Lang kia yếu nhất, là thời cơ vô cùng thích hợp để đánh lén.

Tuy nhiên không ai có thể ngờ được một đàn cua khổng lồ cực kỳ khủng bố lại rảnh rỗi thức đêm thức hôm bò ngang qua hang của Bạch Lang tộc khiến tộc sói trắng này đái ra máu cũng như chặn đứng kế hoạch tiến công của Hắc Lang tộc.

Hắc Dạ Lang Vương cũng không thể để đến sáng chờ đàn cua khổng lồ đi ngang qua mới đánh được, màn đêm mới là ưu thế lớn nhất của Hắc Lang tộc...

Rất may trong giây phút túng quẫn Hắc Dạ Lang Vương lại đυ.ng trúng Huyết tổ Trần Lâm, với sự giúp đỡ của hai người Phương Tuyết và Phương Ngân trận chiến sáng nay sẽ đơn giản hơn rất nhiều.

Tuy nhiên nhắc đến đàn cua khổng lồ kia, Trần Lâm lại thoáng trầm ngâm.

Hắc Dạ Lang Vương đúng là đen như mõm chó không ngờ lại đυ.ng phải đám ôn thần kia, nếu không chắc cũng không cần đến sự trợ giúp của Trần Lâm, chỉ là đàn cua khổng lồ này đúng là lạ đêm rồi không ngủ xe mà vẫn còn bò đi như thế...

Cảm thấy đàn cua khổng lồ kia rất là lạ lại có dân bản địa ở đây, Trần Lâm khẽ mỉm cười thiện chí hỏi thăm:

- Lại là đàn cua khổng lồ kia...!nữ lang vương các hạ đúng là đen thật...

- Mà nàng có biết tại sao đám cua kia lại bò lên bờ hay không?

- Không biết chính xác, nhưng theo ta đoán chắc là chạy nạn rồi...

Nhận được phúc báo Hắc Dạ Lang Vương ngoan như cúm không chút giấu giếm cười nói.

Nghe thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên cười hỏi:

- Cái gì chạy nạn, rốt cuộc là thứ gì có thể khiến đám cua khổng lồ kia chạy...

Đã từng nghĩ rất nhiều nguyên nhân khiến đám cua ngu kia lên bờ nhưng Trần Lâm chưa bao giờ nghĩ đến việc đàn cua khủng bố kia lên bờ lại là để trốn tránh kẻ thù.

Thảo nào Trần Lâm ôm bom liều mạng như vậy đàn cua khổng lồ kia cũng không chạy ngược xuống biển.

Tuy nhiên thứ gì có thể khiến đàn cua khủng bố kia đồng loạt bỏ chạy như thế...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 482:
Nghe Hắc Dạ Lang Vương nói đàn cua khổng lồ kia bò lên bờ không phải di cư hay đi đẻ mà rất có thể là để trốn tránh kẻ thù, hiểu đơn giản chính là đi chạy giặc, Trần Lâm không nhịn được trợn mắt há mồm kinh ngạc...

Dù bản thân đã gϊếŧ không ít cua khổng lồ nhưng Trần Lâm cũng không không thể nào khiến chúng chạy trốn chết như vậy, càng không tưởng tượng ra được có tồn tại nào có thể khiến một đàn cua khổng lồ quy mô cả chục vạn phải bỏ chạy lánh nạn, ít nhất Trần Lâm, lão Sa Hoàng hay thậm chí cả Long Hoàng Kinh Long đều không làm được...

- Xem ra lão Sa Hoàng đúng là bá chủ của biển cả thật, nhưng cũng không phải tồn tại mạnh nhất...

Nghĩ đến tồn tại dưới biển Đông sâu thẩm đã dọa chạy cả đàn cua khổng lồ kia, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Đáng nói hơn là Trần Lâm lại sắp đi tắm biển, nhưng với cái tình hình biển động mạnh gió giật cấp 7 cấp 8 kiểu này thì chắc là không ra đó được rồi, ít nhất phải đợi đến khi sóng yên biển lặng mới được.

Bên kia Hắc Dạ Lang vương cũng cảm nhận được Trần Lâm đang rất lo lắng khẽ suy nghĩ một lúc rồi lắc nói:

- Thật ra ta cũng chỉ suy đoán mà thôi...

- Huống chi thứ kia không phải một con mà là hai con và còn đang đánh nhau...

- Đánh nhau?

Trần Lâm lại được một phen ngạc nhiên hỏi.

Hắc Dạ Lang Vương cũng không chút giấu giếm thành thật khai báo...

- Chuyện cách đây cũng được một hai ngày, khi chúng ta đang thám thính tình hình của đàn Bạch Lang kia thì lồ tình phát hiện hai đại hung thú đang đánh nhau...

- Hai hung thú kia rất mạnh ngoài hình cũng khá kỳ lạ gồm một con chim trắng lớn cổ dài đỉnh đầu có chùm lông màu hồng nhìn từ bề ngoài khá giống con cò, con còn lại là một con rắn màu xanh có bốn chân và biết bay...

- Hai hung thú kia không hiểu do đâu đánh nhau vô cùng kịch liệt, đánh từ trên trời đánh xuống tới mặt đất, mọi thứ đều bị chúng tàn phá nghiêm trọng không ít tộc nhân của ta bị bom rơi đạn lạc gϊếŧ chết...

- Kết quả hai đại hung thú kia kéo nhau ra biển đánh, ngay sau đó chưa đến một ngày thì đàn cua khổng lồ xuất hiện thế nên ta mới suy đoán là do chúng gây ra...

- Con cò đánh nhau với con rắn bốn chân...!còn...!còn biết bay...

Nghe Hắc Dạ Lang Vương kể, Trần Lâm không nhịn được kinh nghị kêu lên.

Hai chị em Phương Tuyết cũng khẽ nhìn nhau, ánh mắt hiện lên sự lo lắng không hề nhỏ...

Với địa vị của mình Hắc Dạ Lang Vương sẽ không nói chơi, nói là suy đoán chỉ là nói giảm nói tránh là thôi, khả năng cao là chính xác 100%...

Đồng nghĩ với đó hai đại hung thú kia phải nói là rất khủng bố, một trận chiến của chúng thôi đã chấn động cả biển rộng khiến đàn cua khổng lồ và rất có thể sẽ là những hung thú khác cũng sẽ phải bỏ chạy lánh nạn.

Từ đó cũng có thể thấy được thập đại chủng tộc gì đó tuy đúng là những thế lực hùng mạnh nhưng vẫn có những cá thế mạnh mẽ không kém gì 10 đại tộc kia...

Tuy nhiên đó là chuyện của ban lãnh đạo, dân cu đen như Huyết tổ đại nhân không mấy bận tâm, điều khiến Trần Lâm cảm thấy khá thú vị đó là hình dáng của hai đại boss kia...

Trước mắt con cò trắng lớn đầu hồng kia là con gì thì Trần Lâm tạm thời không nghĩ ra, nhưng con rắn màu xanh theo cách nói của Hắc Dạ lang vương thì Trần Lâm có thể lập tức liên hệ đến một loài sinh vật, đó không gì khác là con rắn mối...

Moá...!một con rắn mối bá đạo trong từng hạt gạo đánh ngan với một con cò nghĩ thôi đã thấy bá rồi, Trần Lâm thật sự rất muốn nhìn xem con rắn mối kia nó bá đạo thế nào.

Đáng tiếc do trận chiến lại diễn ra vô cùng ác liệt, Hắc Dạ Lang Vương và thuộc hạ không dám đến gần mà chỉ dám đứng từ xa quan sát nên hình ảnh cũng không được rõ lắm, nếu không rất có thể đã thấy được một số chi tiết khác trên người con rắn có bốn chân kia.

Bất chợt Đùng....!một tiếng...

Một tiếng nổ kinh thiên động địa không thua gì đại chiêu hại người hại mình của Trần Lâm...

Cả đại địa theo đó chấn động kịch liệt, phía trời đông xa xa nơi vùng biển Đông rộng lớn của Việt Long quốc đột nhiên sáng lên những đạo bạch quang chói lọi, những cột lửa khủng bố bốc lên cao chiếu sáng cả màn đêm...

Cảm nhận được chấn động khủng bố...

Trần Lâm, Hắc Dạ Lang Vương và ngay sau đó là nhóm người Phương Tuyết đều chạy ra chứng kiến khung cảnh như diệt thế hàng lâm phía trời đông xa xôi.

Trên bầu trời đen kịt hàng nghìn hàng vạn bóng đen theo đó phá không lao đi vỗ cánh bay về phía tây lánh nạn...

Sâu trong lòng biển từng đàn từng đàn cá thi nhau bơi đi bỏ chạy khỏi vùng biển lúc này đã hóa thành bãi chiến trường...

Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, một trận chiến của hai đại sinh vật nổ ra đã khiến cả vùng biển dậy sóng hàng vạn sinh vật thi nhau bỏ chạy.

Lúc đầu là đàn cua khổng lồ sống trên bờ biển sau là đến những con chim trên trời rồi đến cả những con cá dưới biển sâu đều không tránh khỏi kết cuộc dọn nhà chạy giặc...

- Nơi này xem ra không ở lâu được...

- Hắc Dạ Lang Vương lần này phải làm phiền nàng rồi...

Cảm nhận được hàng trăm con chim không rõ là chim gì liên tục bay qua đầu mình, Trần Lâm khẽ nhíu mày trầm giọng nói quyết định dời về chỗ của đàn Hắc Lang...

Tình hình thế này không đơn giản chỉ sợ sẽ không chỉ có một thú triều do đàn cua khổng lồ tạo ra mà còn cả những thú triều khác đều sẽ bó chạy lên bờ chạy nạn, thậm chí trên trời cũng có...

Trên mặt đất thì Trần Lâm không sợ nhưng đôi phó với những con chim lại là việc hoàn toàn khác...

Thế nên để tránh phiền phức không đáng có Trần Lâm quyết định tạm thời gia nhập đàn sói đen của Hắc Dạ Lang Vương, như thế vừa có thể thuận lợi cho việc lượm đàn sói trắng kia, vừa có thể lợi dụng đàn sói tránh được không ít phiền phức không đáng có...

Ngược lại khơi khơi nhận được một lực lượng lao động khá uy tín còn miễn phí, Hắc Dạ Lang Vương có điên mới từ chối lập tức gật đầu cười nói:

- Được...!dĩ nhiên là được...

- Ta lập tức dẫn ngài trở về đàn...

Cứ thế do sự biến động bất ngờ của đại hải, hàng vạn hung thú dưới biển có khả năng chạy lên bờ được đều lên bờ lánh nạn hết...

Đám người Trần Lâm cũng phải tạm gác lại việc ăn chơi đêm khuy theo chân Hắc Dạ Lang Vương trở về tộc đàn của nàng, khoảng cách tính ra cũng không phải quá xa chạy một thoáng là tới...

Rất nhanh dưới sự dẫn đường của Hắc Dạ lang vương, nhóm người Trần Lâm đã đứng dưới chân một ngọn đồi nhỏ.

Ngay lập tức có năm con sói đen từ trên đỉnh ngọn đồi chạy xuống đón chào.

Tuy nhiên nhiên là đón chào Hắc Dạ lang vương chứ không phải Huyết tổ đại nhân nay đã khác xưa này...

- Lang vương người rốt cuộc cũng đã trở về làm chúng ta lo lắng muốn chết...

Nhìn Hắc Dạ lang vương binh an trở về, một con hắc lang hình thể lớn nhất bước đến cười nói.

Tuy nhiên ánh mắt của nó rất nhanh đã khẽ liếc nhìn con khỉ không lông và đồng bọn đang đi sau Hắc Dạ Lang Vương...

Thấy thế Hắc Dạ lang vương chỉ cười cười đưa ánh mắt nhìn lên trời đêm thỉnh thoảng lại có không ít bóng đen bay qua rồi lắc đầu nói:

- Ta có không việc gì?

- Bọn họ là người của Huyết tộc phái đến hỗ trợ chúng ta lần này.

Nghe thấy thế đại hắc lang ánh mắt sáng lên cười nói:

- Thì ra là người của Huyết tộc, lần này đúng là trong cái rủi có cái may...

Nói xong đại hắc lang cũng nhanh chóng quay người cùng Hắc Dạ Lang Vương và nhóm người Trần Lâm đi lêи đỉиɦ ngọn đồi cũng là nơi trú ngụ của đôi ngũ Hắc Lang tộc...

Ngược lại nhóm người Trần Lâm cũng nhập gia tuy tục ngoan ngoãn theo chân Hắc Dạ lang vương và đồng bọn vào hang sói đúng nghĩ đen.

Rất nhanh theo sau Hắc Dạ lang vương, Trần Lâm đã lên đến đỉnh.

Khủng cảnh đỉnh núi có phần âm u cùng vài trăm con sói đen như cục than ánh mắt đỏ ngầu đứng kín cả đỉnh núi đã hiện lên trước mặt Trần Lâm.

Hiển nhiên trận chiến này là một trận chiến lớn với Hắc Lang tộc, ăn được đàn sói trắng kia Hắc Lang tộc thực lực sẽ đại tăng trở thành một thế lực có số có má tại vùng đồng cỏ này...

Thế nên gần như toàn bộ Hắc Lang tộc đều xuất thủ, quân số gần 500 cá thể sói đen.

Không chỉ thế ngoài Hắc Dạ lang vương ra thì bốn lão lang vệ và một lang vệ mới nhú cũng tham gia chiến đại chiến này...

Lực lượng thế này có thể nói là vô cùng hùng hậu đủ sức chơi chết đại quân nào đó của nhân loại ngoài hoang dã...

Tuy nhiên dù chuẩn bị chu toàn là thế nhưng Hắc Lang tộc lại không thắng được ông trời khi bị một đàn cua và giờ là đàn chim phá đám.

Trần Lâm cũng không nhịn được phải bật cười về cái độ đen của tộc Hắc Lang này rồi quay đầu nhìn vào ngọn núi lớn phía xa.

Lúc này đối diện ngọn đồi nơi Trần Lâm đang đứng là một dãy núi khá lớn ăn sâu ra biến, địa thế có thể nói là hiểm trở nên hiển nhiên trở thành tổng bộ của tộc đàn Bạch Lang...

Tuy nhiên lúc này dưới chân núi theo ánh trăng mờ lại có thể thấy được một đàn cua khổng lồ đàn vui vẻ bò trên đường, chả biết đi đâu nhưng chắc chắn đi ngang quân dãy núi.

Đàn Bạch Lang sống trên ngọn núi lập tức bị kinh động chạy hết ra sườn núi rồi đưa ánh mắt cảnh giác nhìn đàn cua khổng lồ đang bò dưới chân núi...

Số lượng xem ra không ít khiến cả khi trong bóng tối mơ hồ Trần Lâm vẫn có thể thấy được nhưng bóng trắng đang chạy trên sườn núi...

Đúng là một đêm không ngủ với tộc đàn Bạch Lang.

Tuy nhiên cũng chính vì thế nên dù không phải nhắm vào đàn Hắc Lang, nhưng trước sự cảnh giác cao độ kia đàn Hắc Lang của Hắc Dạ lang vương tập kích...!à không phải gọi là thay trời hành đạo bằng cái niềm tin gì.

Huống chi đàn cua khổng lồ vẫn đang bò bên dưới ngay cạnh ngọn núi của đàn Bạch Lang.

Nếu Hắc Lang quyết định đánh thẳng vào ngọn núi kia Bạch Lang tộc thì không gì có thể chắc chắn rằng đàn cua khổng lồ sẽ không xem Hắc Lang tộc là mối nguy rồi tấn công ngược lại...

Hai mặt giáp công là điều mà Hắc Dạ lang vương và động bọn không muốn thấy nhất chỉ sau ánh mắt trời...

Đáng tiếc tình hình thế này thì Trần Lâm cũng đàng bó tay...

Kích lẻ thì không nói nhưng đây là đại chiến quy mô khá lớn, quân số hai phe cộng lại có thể lên đến cả ngàn cá thể...

Với quân số kia nếu lỡ khi hai phe đang đánh nhau người chết ta sống, đàn cua khổng lồ đột niên nổi khùng tấn công Hắc Lang tộc thì chỉ có nước ăn shit.

Nhiệm vụ chính của trận chiến này là bắt người...!à không bắt sói nhưng khi bắt rồi đồng hóa được mới là vẫn đền.

Dù cho Trần Lâm có gϊếŧ hết những con sói cao cấp của Bạch Lang tộc nhưng nếu tộc nhân Hắc Lang tộc chết quá nhiều, số lượng tộc nhắn ít hơn người ta thì việc nuốt chững cả đàn Bạch Lang sẽ trở nên rất khó...

Chỉnh vì thế Hắc Dạ lang vương và Trần Lâm dù biết 90% đàn cua ngu sẽ không chủ động tất công nhưng lại không dám thử chỉ có thể chờ đến sáng khi bọn chúng đã bò đi hết mới phát động tất công...

Đến lúc đó dù không còn lợi thế màn đem nhưng có Trần Lâm hỗ trợ cơ hội thắng lớn mà không trả giá quá nhiều vẫn có thể xảy ra.

Thế nên ý thức được đêm nay sẽ chỉ là đem trước cơn bão...

Trần Lâm chỉ nhìn thoáng qua ngọn núi đối diện một cái rồi khẽ cười nói:

- Trời đúng là đen thật...

- Tố Nga thổi lửa nấu cơm, chúng ta ăn uống no say chuẩn bị sáng mai lại đi đánh lộn...

...

Cùng lúc đó cách ngọn đồi mà Trần Lâm đang đứng một đoạn khá xa...

Một nhóm người cũng đang thổi lửa nấu cơm, nhóm người này không ai khách chính là đại quân của Viễn Đông đang trên đường về...

Tuy nhiên dù cách nơi Trần Lâm khá xa nhưng nhóm người Vương Triều vẫn cảm nhận được dị biến xuất phát từ biến Đông kia.

- Cmn rốt cuộc xảy ra chuyện gì???

Nhìn hành trăm con chim lớn ẩn hiện trong màn đem lao vun vυ"t trên bầu trời, Mã Hán không nhịn được kinh dị kêu lên...

- Là đại dị cư sao?

- Không đúng nhiều loài như vậy đồng loạt di chuyển không thể nào là di cư được...

- Đông Hải xem ra phát sinh chuyện gì đó rồi...

Phát động năng lực của mình, Vương Triều không nhịn được hít một ngụm lãnh khí nói.

Hơn ai hết Vương Triều có thể thấy được số lượng đông đảo hung thú các loại trên trời dưới đất đang ồ ạt di chuyển như chạy giặc khiến cái thú triều cua khổng lồ trước đó trở thành trò trẻ con...

- Cmn có nguy hiểm, mau tắt xe dập lửa hết cho ta...

- Đại quân cấp tốc tìm nơi lẫn trốn...

Bất chợt như cảm nhận được gì đó lão Vương Triều kinh sợ hét lên.

Đại quân lập tức bị tiếng hét của Vương Triều làm cho giật mình...

Tuy nhiên rất nhanh dù không hiểu chuyện gì nhưng các quân nhân vẫn chấp hành mệnh lệnh đồng loạt dập tắt các ngọn lửa đang cháy sáng, thức ăn gì đó cũng hoàn toàn mặc kệ...

Bóng tối theo đó bao trùm cả đại quân Viễn Đông chỉ còn ánh trăng diệu nhẹ soi sáng đại địa.

Tuy nhiên rất nhanh ánh trăng kia cũng bị che khuất...

Theo ánh trăng mờ ảo khung cảnh cực độ kinh dị hiện lên trong tầm mắt các quân nhân...

Trên bầu trời xa xa, hàng chục vạn con chim khổng lồ tự như một trận hồng thủ, một đàn châu chấu của địa ngục ầm ầm kéo đến, cái bóng của chúng gần như che khuất cả ánh trăng khiến mặt đất tơi vào bóng tối, số lượng khủng bố dần dần nhấn chìm cả đại quân Viễn Đông.

Tai ách thật sự đã đến...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 483: Mưu đồ sâu sa của Hắc dạ lang vương
Tưởng rằng chạy trốn khỏi đàn cua khổng lồ là tránh thoát được nguy hiểm!

Nhưng không sự thật phủ phàn như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt đoàn người Vương Triều, đàn cua khổng lồ kia chỉ là sự mở đầu cho một biến cố còn lớn hơn!

Sau đại chấn động từ biển Đông do trận chiến giữa hai siêu hung thú tạo ra, biển cả vì thể trở thành bãi chiến trường khiến các hung thú đồng loạt bỏ chạy hình thành nên những thú triều khủng bố…

Trong đó nguy hiểm nhất ngược lại không phải là thú triều trên mặt đất mà là những thú triều trên không trung…

Khác với những sinh vật di chuyển bằng cách bò, hung thú họ nhà chim biết bay thế nên tốc độ di chuyển của thú triều có cánh này cũng là nhanh nhất, ầm ầm ập đến như một cơn cuồng phong!

Thế nên dù đã chạy trốn khỏi thú triều cua khổng lồ từ trước, nhưng đám người Vương Triều vẫn không tránh được một đàn chim Hải Âu khổng lồ lên đến hàng chục vạn con ầm ầm lao đến!

Tuy mỗi cá thể Hải Âu biển kia không lớn chỉ cỡ một con chó trưởng thành, nhưng trước số lượng áp đảo Vương Triều không dám chơi lớn lệnh cho đại quân tận dụng bóng tối ẩn nấp tránh xung đột với đàn chim biển kia!

Tuy nhiên đáng tiếc thay cũng chính vì bóng tối lại đem đến phiền phức vô cùng là vi diệu cho đại quân Viễn Đông!

Sau khi bị trận chiếu ngoài biển khơi hù dọa, đàn chim Hải Âu vô cùng hoảng sợ cấp tốc bỏ của chạy lấy chim, cấm đầu bay đi về phía tây lánh nạn!

Tuy nhiên chúng là chim không phải dơi rất nhanh đã không tìm được đường bay của mình!

Thế nên thấy đã bay được tương đối xa tránh khỏi bờ biển đang không ngừng dậy sóng cùng những cột lửa cứ lao lên thiên không kia…

Đàn chim Hải Âu quyết định tạm dừng chân! đã không dừng cánh lại bên một sườn núi lớn chờ đợi khi mặt trời lên sẽ đi tiếp.

Chỉ là đen còn hơn cả Hắc Lang tộc khi cái sườn núi kia lại nằm ngay cạnh nơi đại quân Viễn Đông đang tắt đèn tắt đuốc lẫn trốn, đám người Vương Triều vì thế rơi vào tình thế vô cùng éo le, chạy không được mà ở cũng không xong!

Đàn chim Hải Âu đang sát ngay bên đít nếu đại quân Viễn Đông muốn chạy trốn ánh sáng và tiếng động cơ xe chắc chắn sẽ thu hút đàn chim biển đang đậu ngay bên cạnh kia, đến lúc đó chuyện gì sẽ xảy ra thì chỉ có trời mới biết!

Tuy nhiên nếu đợi đến sáng mai khi mặt trời lên không có bóng tối che đậy, đàn chim Hải Âu phát hiện có một đám sinh vật đang ngay bên cạnh mình thì có phát động tấn công hay không cũng chỉ có trời mới biết.

Tình thế nguy cấp kẻ thù lại ngay trên đầu, cách giải quyết tốt nhất chính là bỏ của chạy lấy người để xe lại đây rồi lợi dụng bòng tối âm thầm chạy đi cuốc bộ về Viễn Đông hoặc ít nhất cũng chạy xa khỏi sườn núi đầy chim đậu kia.

Tuy nhiên nếu dễ chạy như thế thì lão Vương Triều và đồng bọn đã không phải đau đầu.

Không tính những chiếc xe bọc thép cùng xe tải quân dụng vô cùng khan hiếm thì những vật phẩm trên xe cũng không phải thứ nói bỏ là có thể bỏ được.

Việc bỏ của chạy lấy người gì đó là không thể.

- Cmn đúng là đen…

- Lão Vương hay là chúng ta liều một phen lên xe bỏ chạy, đằng nào cũng không tránh được việc chạm trán với chúng…

- Thôi thì… liều một phen…

- Biết đâu bọn chim ngủ kia sẽ không đuổi theo…

Trốn sau chiếc xe bọc thép nhìn đàn chim đang ẩn hiện dưới ánh trăng mờ, lão Mã Hán không nhịn được tức giận nói.

Hiển nhiên trước tình thế nguy cấp, Mã Hán muốn chơi bài liều leo lên xe bỏ chạy mặc kệ có đánh động đến đàn chim đám trú trên sườn núi kia hay không.

Tuy nhiên Vương Triều lại không chấp nhận lắc đầu nói:

- Không được, bọn chim kia có thể biết khôn chạy đến đây thì sẽ không ngu…

- Mà cho là bọn chim kia ngu thật không đuổi theo chúng ta thì đêm tối cũng còn có những nguy hiểm khác.

- Lựa chọn này quá nguy hiểm.

Hiển nhiên vẫn đề không chỉ ở đàn Hải Âu, đêm tối cũng là thời gian đi săn của rất nhiều hung thú khác…

Chính vì thế mà dù cho thật sự phá được vòng vây của đạn chim chạy thoát thì cũng sẽ gặp phải sự tập kích của những hung thú khác, tình thế tính ra con nguy hiểm hơn…

Huống chi tại ách này diễn ra lớn như vậy nhân loài còn cảm nhận được thì hung thú vốn thiên sinh lĩnh mẫn làm sao có thể không phát hiện được.

Hiện tại chỉ sợ đám hung thú kia bất kể sống về đêm hay sống ban ngày đều đã ở trạng thái sẵn sàng chiến đấu cả rồi, lao ra ngoài kia khác gì tự sát.

- Nhưng mà chúng ta cũng không thể không làm gì…

Mã Hán có chút bất lực lắc đầu nói.

Chạy cũng chết nhưng ở lại cũng chưa chắc có thể sống…

- Ta có một cách…

Bật chợt Lôi Triết đang ngồi bên cạnh đột nhiên lên tiếng góp ý.

- Nói thử xem…

Lão Vương Triều cũng không độc đoán gì gật đầu nói.

Khẽ trầm ngâm một lúc, Lôi Triết mới lên tiếng nói:

- Cách của ta thật ra khá đơn giản, đó chính là tiếp tục trốn…

- Chúng ta luôn nghĩ cách thoát khỏi đàn chim kia nhưng thực ra ta nghĩ là không cần thiết…

- Dù không thấy rõ là chim gì nhưng ta có thể chắc chắn chúng không phải loài chim sống ở đây, chỉ là bằng một lý do gì đó mới chạy đến đây.

- Thế nên kiểu gì thì chúng cũng sẽ bỏ đi, việc của chúng ta cần làm chỉ là trốn đến khi chúng bỏ đi, so với việc tìm cách chạy thoát việc này không phải dễ hơn sao.

Nghe Lôi Triết nói thế ánh mắt của lão Vương Triều dần dần sáng lên!

Quả đúng là người trẻ có lối tư duy của người trẻ, ngay từ đầu lão Vương Triều đã đi sai đường!

Khi bị một đàn chim đông đúc từ phương đông bay đến bao vây, lão Vương Triều và tất cả những người khác đều nghĩ ngay đến việc tìm cách chạy trốn, nhưng lại quên đi động cơ khiến đàn chim kia bao vây họ chỉ là nhất thời, sớm muốn gì đàn chim kia cũng sẽ bay đi thậm chí rất có thể là ngay sáng mai chúng sẽ lại tiếp tục vỗ cánh lên đường bỏ lại sườn núi toàn đá với đá kia!

Thế thì việc gì phải cố mà chạy, tìm cách trốn tránh đợi bọn chúng tự đi không phải việc dễ dàng hơn sao!

Chuyện này ngược lại trở nên rất dễ với đại quân…

Chỉ cần lợi dụng những chiến xe tải quân dụng cùng xe bọc thép làm công cụ che chắn rồi tận dụng đêm nay đào một cái “huyệt” rồi trốn hết vào đó là xong…

Với sức mạnh siêu việt của một người chơi, việc đào đất mặc dùng không bằng được những sinh vật thiên sinh đào hang nhưng cũng không phải là quá khó.

Trong một đêm đào được một cái hang lớn ẩn dưới đất cho mọi người tạm lẫn trốn là việc hoàn toàn có thể.

Đàn chim kia dù có thần thông quản đại cách mấy cũng không thể độn thổ được.

Nghĩ là làm Vương Triều lập tức lạ lệnh cho đại quân âm thầm đào đất, chuẩn bị mốc một cái lổ lớn dưới chân làm nơi trú ẩn khỏi đàn chim ngu kia…

Mãi đến khi trời sang công trình đào hang trốn chim mới được xem hoàn thành.



Ở một diễn biến khác…

Khác với một đêm sóng gió cấm đầu đào hang như chó của đại quân Viễn Đông, “Lâm Trọc” lại ngủ rất ngon tinh thần rất chi là sảng khoái khẽ vươn vai một cái đón chào một ngày mới tươi đẹp tràn đầy happy hạnh phúc…

Hiển nhiên để được sự sảng khoái kia tất cả đều phải kể công của Hắc Dạ lang vương.

Dù sao đàn Hắc Lang của của Hắc Dạ lang vương cũng muốn đánh lén đàn Bạch Lang, thế nên ngoài việc có thể quan sát đối thủ thì lẫn trốn tránh khỏi sự phát hiện của đối phương cũng là việc vô cùng quan trọng.

Ngọn đồi nhỏ mà tộc Hắc Lang chọn có thể nói là tương đối ẩn khuất nằm cạnh những ngọn đồi khác lớn hơn, nhờ thế đàn Bạch Lang và cả nhưng con chim ngu đang bỏ chạy đều không chủ ý đến, Trần Lâm… à không giờ nên gọi là Lâm Trọc được một đêm an nhàn…

Mà các cụ lại có câu, nhàn cư thì bất thiện…

Trong cái đêm tối đen như tiền độ chị Dậu, Lâm Trọc rảnh quá không có việc gì làm chỉ có thể cắn rơm cắn cỏ hy sinh thân mình làm trò giải trí đêm khuya cho đám người Phương Tuyết…

Những tiếng rêи ɾỉ khẳng định sự hôn quân vô đạo của Huyết tổ đại nhân cứ như thế vang lên từ cái hốc chó mà Hắc Dạ lang vương đã dành riêng cho vị đại lão Huyết tộc này làm nơi nghỉ ngơi nhưng lại không được dùng để nghỉ ngơi.

Rất may Hắc Lang tộc trên cơ bản là một đám động vật, thế nên dù nghe được những âm thanh động dục kia cũng không phải chuyện gì quá đặc biệt với chúng, chí có số ít tộc nhân Hắc Lang tộc không nhịn được học theo Trần Lâm kéo nhau ra chơi tại chỗ không khác gì tiệc tɧác ɭoạи tập thế…

Những tiếng sói tru đầy sướиɠ khoái kèm theo tiếng rêи ɾỉ nỉ non không ngừng vang lên khiến Hắc Dạ lang vương mặt vốn dĩ đã đen nay lại càng đen hơn.

Chui ra khỏi cái hốc chó của mình, rời ra những cơ thể ấp áp lõα ɭồ còn đang sai ngủ của các thị nữ trung thành…

Trần Lâm vô cùng sướиɠ khoái rên lên một tiếng hít thở bầu không khí buổi sáng…

Tuy nhiên chưa đợi Trần Lâm rêи ɾỉ được bao, Hắc Dạ lang vương mặt đen như đít nồi đã chầm chậm bước đến, ánh mắt không nhịn được oán hận hình Trần Lâm.

Ngược lại năm thuộc hạ đi sau lưng nàng thì tình thần rất chi là sảng khoái, mỉm cười cũng rất chi là thiện chí nhìn Trần Lâm.

Ánh mắt kia chỉ hận không thể kết bái huynh đệ…

Thấy thế Trần Lâm thoáng ngạc nhiên không hiểu được rốc cuộc đám sói đen này bị cái gì…

Huyết tổ đại nhân đôi khi vẫn luôn ngây thơ như thế…

Đáng tiếc chính cái bản mặt ngu ngơ kia lại khiến Hắc Dạ lang vương càng thêm tức khí hừ lạnh một tiếng phủi đít đi ra ngoài…

Thấy thế Trần Lâm một lần nữa ngu mặt ra rồi nhanh tay bắt lấy một lang vệ đi bên cạnh nhỏ giọng nói:

- Này có phải lang vương của các ngươi đến thời kỳ tiền mãn kinh rồi không?

- Sao mới sang sớm mặt quạo như ăn cứt vậy…

Bị Trần Lâm bắt được, con lang vệ kia khóc không ra nước mắt, nó thật sự không dám nói chuyện của lang vương càng không dám nói xạo vị Huyết tổ đại nhân đầu trọc này.

Tình thế này đúng là hϊếp sói quá đáng…

Tuy nhiên mãi một lúc lâu trước da^ʍ uy của Lâm Trọc con lang vệ đáng thương này mới rặn ra được mấy chữ lý nhí nói:

- Đêm qua ngài chơi to và lớn như vậy khiến không ít hắc lang có chút động dục kéo nhau ra phát tiết…

- Chỉ là lang vương không có bạn tình nên có chút… kìm nén…

- Ngài hiểu mà…

- Ahhh… thì ra là thế…

- Nén quá không chỗ xả nên quạo quọ đúng không?

Nghe con lang vệ kia nói, Trần Lâm ánh mắt sáng lên như thấy được tân đại lục không nhịn được cười lớn nói.

Tính ra chuyện này cũng… hợp lý.

Dưới sự tác động phi vật lý của Trần Lâm số ít tộc nhân Hắc Lang tộc không nhiều lắm chỉ khoảng 500 con không nhịn được kéo nhau ra giao phối tập thể.

Đáng tiếc Hắc Dạ lang vương lại là lang vương nên không thể tham gia, lại không có bạn tình nên đàn phải nhịn cả một đêm…

Với sự kìm nén như thế, Hắc Dạ lang vương không quạo mới là lạ.

Ngược lại nghe Trần Lâm nói như thế, trái tim nhỏ bé của con lang vệ đáng thương không nhịn được run lên bần bật không dám nói câu nào chỉ có thể gật gầu như gà mổ thóc…

Trần Lâm là đại lão nói sao cũng được nhưng nó chỉ là một lang vệ tuy có số có má trong tộc Hắc Lang nhưng có cho nó mười lá gan cũng không dám nói xấu sau lưng lang vương.

Game này sói ta không dám chơi càng không dám bình luận…

Thấy thế Trần Lâm chỉ cười cười nhưng vẫn không tha cho con lang vệ này có chút tò mò cười hỏi:

- Như thế sao các ngươi không kiếm “gấu” về cho lang vương của các ngươi đi?

- Để nàng ta nằm không một mình các ngươi thật là lang tâm cẩu phế đó nha…

Cảm thấy câu nói kia có gì đó sai sai, tuy nhiên con lang vệ kia vẫn không hiểu nó sai ở chỗ nào chỉ đành mặc kệ thành thật gật đầu cái rụp trả lời:

- Đâu có… chúng ta không phải đáng kiếm đó hay sao…

- Đối tương của lang vương chính là trong đàn Bạch Lang kia…

- Cái gì trong đàn sói trắng kia…

- Á đù… thì ra là thế Hắc Dạ lang vương cũng thật là hảo hảo thủ đoạn nha…

Nghe lang vệ kia trả lời, Trần Lâm không nhịn được dừng bước trợn tròn mắt nhìn con lang vệ kia rồi nhìn đàn Bạch Lang phía xa…

Đm thì ra Hắc Dạ lang vương quyết tâm đánh hạ đàn Bạch Lang kia không phải chỉ vì việc công mà còn là vì việc tư…

Chỉ là cái thủ đoạn này, cái phong thái này rất chi là giống Huyết tổ đại nhân, đúng là người xưa nói chả có sai chủ nào thì chó đó.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 484: Phát động tấn công
Trải qua một đêm dài, đàn cua khổng lồ trên cơ bản đều đã bỏ đi hết, trả lại chốn bình yên cho vùng đất này…

Tuy nhiên những vết cày xới khiến mặt đất gần như bị san thành bình địa chính là minh chứng rõ ràng nhất về một thú triều khủng bố đã từng đi ngang qua đây.

Trên đỉnh núi…

Hắc Dạ lăng vương đã sớm hóa thành nhân hình trở thành một nữ nhân khá xinh đẹp với mái tóc đen tuyền, làn da đen bóng và lông các loại cũng màu đen, trên người hiển nhiên cũng mặc một bộ trang phục thuần một màu đen cứt chó khiến cho vị lang vương nhìn kiểu gì cũng giống như một cục than di động.

Ngoài ra do là loài sói thiên về tốc độ và sự dẻo dai, thế nên cũng tương tự như Tiểu Tuyết kích thước cơ thể của Hắc Dạ lăng vương khi hóa thành nhân nhìn cũng không phải quá cao lớn chỉ tầm 2m1 - 2m2(-_-) đúng là không phải quá cao lớn chỉ hơn Lâm Trọc một cái đầu rưỡi.

Cũng chính vì thế khi đi cạnh vị Hắc Dạ lăng vương này, cái đầu trọc của Trần Lâm lại ngang ngang với ngực của nàng ta trông khá là khôi hài.

Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương đang trong giai đoạn “yếm khí” nên không được vui chỉ liếc nhìn Trần Lâm một cái rồi lạnh lùng nhìn đàn Bạch Lang phía xa.

Lúc này tuy đã không còn đàn cua khổng lồ nhưng đàn Bạch Lang vẫn không ngừng đi cảnh giác, không ít con sói trắng vẫn đang đứng trên sườn núi quan sát bốn phía.

Thời cơ phát động tấn công có thể nói là vô cùng tệ cho đàn Hắc Lang.

Trông thấy cảnh đó, Trần Lâm không nhìn được tặc lưỡi thầm than rồi tiến lên vỗ vai Hắc Dạ Lang Vương thâm tình nói:

- An tâm đi da^ʍ ba cái con sói trắng mà thôi...

- Bổn Huyết tổ thật ra rất là quan tâm đến tiểu đệ đó...!he...!he...!lần này nhất định sẽ bắt được con sói trắng mà người thích rồi trối nó lại ném lên giường của ngươi...

- Cho ngươi he...!he...!từng từng thưởng thức...

Nghe thấy Trần Lâm đột nhiên nói nhảm lại còn nói nhảm cái vấn đề kia...

Hắc Dạ lang vương lập tức ý thức được cái việc cơ mật thầm kín của mình đã bị tên khốn đầu trọc này biết được không khỏi tức giận liếc lạnh lùng liếc nhìn con lang vệ đứng cạnh Trần Lâm...

Cảm nhận được ánh mắt đầy sát ý của Hắc Dạ lang vương, con lang vệ kia lên nóng tuôn rơi cảm thấy bản thân đã tới số thật rồi rất muốn chạy nhanh vào hang viết di chúc trước khi quá muộn.

Ngay bên cạnh bốn con lang vệ khác không thấy cảnh kia không nhịn được cười trộm, trong lòng âm thầm đánh giá xem nên đi đám ma con sói ngu kia bao nhiều tiền, hết chuyện là lại dám lén phe chuyện của lang vương cho người không phận sự biết con sói này đúng là hết thương cha mẹ muốn đoàn tụ sớm với ông bà rồi...

Rất may cho nó đại sự trước mặt Hắc Dạ lang vương cũng không vì chút vị riêng mà ảnh hưởng đến Hắc Lang tộc chỉ lạnh lùng nhìn con sói đen ngây thơ kia một cái rồi mình lại Trần Lâm hỏi:

- Tình hình này Hắc Lang tộc ta chỉ có thể chính diện giao phong...

- Tuy nhiên Bạch Lang tộc vẫn là một tộc đàn lớn quân số lên đến 500 cá thể sói trắng, thành phần trên cấp 20 cũng không quá kém so với Hắc Lang tộc ta...

- Lần này không có ưu thế ban đêm chỉ mong ngày có thể giúp đỡ...

- Cái đó là dĩ nhiên...

- Lang vương cứ an tâm đi hạnh phúc nửa đời sau và những ngày sung sướиɠgggg...!của ngươi cứ để bổn Huyết tổ lo...!ha...!ha...

Nghe thấy thế Trần Lâm chính khí lẫm liệt vỗ ngực cười nói.

Tuy nhiên lời nói kia, nụ cười kia trong mắt Hắc Dạ lang vương sao mà nó lại cay vô cùng khiến nàng có xúc động muốn cắn chết tên đầu trọc trước mặt này.

Ngược lại cảm nhận được ánh mắt có phần không chút thiện chí của Hắc Dạ lang vương, Trần Lâm không nhịn được bĩu môi khinh bỉ vị nữ lang vương này…

Đúng là có tặc tâm mà không có tặc đảm, đã muốn đánh tộc đàn của người ta… à không phải gọi là sói ta mới đúng rồi bắt sói ta vào hậu cung của mình mà còn ngại...

Tầm này mà như Huyết tổ đại nhân sẽ không ngại ngùng gì cả mà còn thích ra mặt, gì chứ thu gái Huyết tổ đại nhân không ngại, ai cho bao nhiều Huyết tổ đại nhân thu hết bất nhiều không hề có cái khái niệm gì gọi là ngại ngùng…

Thậm chí không dùng vẫn thu về để đó biết đâu lại là nhân tài… như thế mới thiện cái tâm bao dung của người lão đạo, cái tầm nhìn chiến lược của Huyết tổ đại nhân...

Xem ra vị Hắc Dạ lang vương này muốn đạt được cái trình của Huyết tổ đại nhân thì vẫn còn một chặng đường rất chi là xa nữa ở phía trước.

Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương vẫn là sói cái, mà giống cái thì da mặt lại rất mỏng…

Trần Lâm cũng thôi không trêu chọc nàng nữa liếc nhìn đàn sói trắng trên ngọn núi phía xa lắc đầu nói:

- Nói gì thì nói sao các ngươi không đợi đến tối hả đánh việc gì phải gấp gáp như vậy…

- Dù sao bọn sói trắng kia cũng đâu có chạy được…

Vấn đề của trận chiến này không phải nằm ở việc gϊếŧ được bao nhiêu sói trắng mà là thu phục đối phương, mà muốn là được việc đó ngoài việc hạ hết những con sói cao cấp của đàn Bạch Lang ra thì việc quang trọng nhất lại chính là việc không để tộc nhân Hắc Lang chết quá nhiều.

Chuyện trước Trần Lâm và đội thị nữ có thể làm dễ dàng, nhưng chuyện sau lại là việc của đàn Hắc Lang.

Dù sao Trần Lâm sức có hạng không thể bảo kê cho hết cả 500 anh em sói đen được.

Tuy nhiên lại có một cách hiệu quả hơn hạn chế thương vong của Hắc Lang tộc nhất kích diệt gọn đàn sói trắng kia nhưng lại không thấy ai nhắc đến, đó đơn giản chính là chờ đến tối rồi đánh.

Đến đêm Hắc Lang tộc mới có thể phát huy tối đa khả năng ẩn thân chi thuận của mình có thể dễ dàng đánh lén đàn sói trắng kia, Trần Lâm và đồng bọn chỉ việc nhảy ra lượm gạo những con sói cấp cao của Bạch Lang tộc mà thôi…

Game là dễ…

Tuy nhiên cái game dễ chơi dễ thắng kia lại không nghe thấy ai nhắc đến khiến Trần Lâm không khỏi tò mò.

Dĩ nhiên chỉ là tò mò cái gì nó cũng có nguyên nhân của nó...

Hắc Dạ lang vương cũng không giấu giếm lắc đầu thở dài nói:

- Không phải chúng ta không muốn đợi đến đêm mới đánh mà là vì đêm nay có trăng…

- Năng lực của Bạch Lang tộc kia khá là… tâm linh…

- Chúng ta cũng không rõ lắm nhưng có thể xác định chiến đấu dưới ánh trăng bọn sói trắng kia dường như được tăng phúc trở nên cực kỳ bá đạo…

- Đêm hôm qua chúng ta quyết định tấn công Bạch Lang tộc cũng là do đêm đó là đêm trăng khuyết nhất, lực lượng tăng phúc cho chúng cũng là yếu nhất…

- Đáng tiếc đêm nay lại không được như thế, tính ra với sự tăng phúc kia chúng ta đánh nhau với chúng vào ban ngày còn ngon hơn…

- Ồ thì ra là thế…

Nghe Hắc Dạ lang vương trả lời, Trần Lâm không nhịn được ồ lên một tiếng ngạc nhiên nói.

Hiển nhiên bất kỳ chủng tộc nào đều có năng lực của riêng mình...

Hắc Lang tộc chính là ẩn thân chi thuận giúp tộc sói đen này có thể ẩn thân trong đêm tối cực kỳ bá đạo, trừ khi có năng lực hoặc trang bị khắc chế còn lại rất khó phát hiện ra bọn sói đen sì này khi chúng ẩn trong bóng tối.

Ngược lại đàn Bạch Lang cũng có năng lực của riêng mình, đó là một hình thức cắn thuốc mang lên hấp thụ ánh trăng, ánh trăng soi sáng càng mạnh lực lượng tăng phúc cho bọn sói trắng này sẽ càng lớn.

Thế nên muốn đánh nhau với bọn sói trắng kia thì ngoài việc đánh nhau vào ban ngày thì chỉ có thể đánh nhau vào đêm không trăng hoặc tệ gì cũng là đêm trăng khuyết nhất có thể…

Đến lúc đó lực lượng tăng phúc của đàn Bạch Lang sẽ rất yếu không khác gì chấp cả năng lực không dùng đến, đáng tiếc cái đêm lý tưởng kia đã bị đàn cua khổng lồ phá đám…

Nếu Hắc Lang tộc muốn đánh đêm cũng không phải là không thể, nhưng không phải là đêm nay mà là đêm của tháng sau.

Tuy nhiên cũng phải công nhận một điều là Hắc Lang tộc và Bạch Lang tộc tuy nghịch màu nhưng đúng là tuyệt phối, một tộc có khả năng ẩn thân trong đêm, một tộc lại có thể nhận được tăng phúc nhờ ánh trăng…

Hai tộc này đúng là bổ khuyết cho nhau, nhậm chí nếu phối ra được tộc nhân có cả hai năng lực kia nó lại càng hay…

Thảo nào Hắc Dạ lang vương chấp nhất với tộc sói trắng này đến vậy thì ra cũng là vì đại cuộc của Hắc Lang tộc chứ không phải riêng vì cái âʍ ɦộ của nàng…

- Đúng là không có lợi ích nào là không phải trả giá…

- Được bổn Huyết tổ sẽ tận sức giúp các ngươi…

- Phương Tuyết, Phương Ngân, Mỹ Anh và cả Tố Nga chuẩn bị đánh lộn, cuộc vui này chúng ta sẽ ra tay…

Nghĩ đến lợi ích về sau mà đàn Hắc Lang sẽ có được sau pha liều ăn nhiều này, Trần Lâm không nhịn được cảm thán một cầu rồi hét lớn.

Ngay lập tức bốn người Phương Tuyết còn đang say ngủ bị tiếng hét kia làm cho giật mình tỉnh giấc.

Hắc Dạ lang vương cũng bị tiếng hét kia làm cho thoáng giật mình…

Tuy nhiên rất nhanh ánh mắt của Hắc Dạ lang vương đã sáng lên, theo cách nói kia Trần Lâm không ngờ lại muốn đích thân xuất thủ còn muốn kéo toàn bộ người của mình tham gia…

Trợ lực này thật sự quá lớn đi…

...

Bên kia đàn Bạch Lang vẫn không hề biết được nguy cơ đang đến gần chỉ cảnh giác nhìn đàn cua khổng lồ đang kéo nhau bỏ đi...

Bất chợt một tiếng rít gió vang lên...

Một vật thế hình tròn đen như cục than nhưng chỉ to bằng quả bóng tennis không biết từ đâu bay lên uốn một đừng cong quỷ dị trên thiên không rời rơi xuống chân ngọn núi...

Thấy thế những con bạch lang cũng chả buồn quan tâm xem như như cục đá rơi hay cút chim ỉa...

Tuy nhiên ngay tập tức những con bạch lang biết chúng đã lầm...

Đúng một tiếng...!đất chuyển trời run cả ngọn núi run lên bần bật...

Quả bóng tennis tưởng chừng như vô hại rơi xuống chân ngọn núi lại không khác gì thiên thạch rơi vào địa cầu trực tiếp phá tan chân núi thành một cái lỗ lớn, lực đạo vô hình lan ra bốn phía khiến ngọn núi lớn cũng phải run lên đất đã đổ sụp khói bụi bay lên mù mịt...

Ngay sau đó hàng trăm bóng đen từ ngọn đồi phía xa đột nhiên xuất hiện rồi lao nhanh đến ngọn núi nơi trú ẩn của đàn Bạch Lang...

Bị khói bụi mù mịt cùng chấn động sau cuộc thiên thạch va chạm khiến không ít con sói trắng bị đè dưới lớp đất đá, cả đàn Bạch Lang trở nên vô cùng hổn loạn nhất thời không kịp làm ra ứng phó chỉ có thể tru lên báo động...

Rất nhanh sau đó từ trên đỉnh ngọn núi, bốn năm bóng trắng đã đột nhiên lao ra rồi tru lên một tiếng...

Cả năm bóng trắng kia hiển nhiên cùng là năm con sói trắng lớn, trong đó một con là lớn nhất kích thước tầm một chiếc xe ôtô tứ chi khỏe mạnh không chút kém cạnh Hắc Dạ Lang Vương.

Một tiếng tru của nó lập tức khiến đàn Bạch Lang đang hổn loạn dần dần bình ổn trở lại.

Nó không gì khác chính là lang vương của đàn Bạch Lang này, bốn con sói trắng còn lại chính là thuộc hạ của nó bốn bạch lang vệ, quân số tính ra thua team Hắc Lang một chút...

Tuy nhiên bọn sói này cũng không hiền...

Nhận thấy có kẻ thù tập kích, Bạch Lang Vương vô cùng tức giận gầm lên một tiếng rồi suất lĩnh tộc nhân chạy xuống sườn núi phản công...

Cả đàn Bạch Lang cũng ý thức được bản thân bị đánh lén và còn là đánh thẳng vào đại bản doanh của mình, sỉ nhục đó là sao loài sói kiêu hãnh có thể chấp nhận được đồng loạt gầm lên một tiếng rồi theo sau Bạch Lang vương chống trả kẻ thù...

Cùng lúc đó đàn Hắc Lang dưới sự thống lĩnh của Hắc Dạ Lang vương và năm hắc lang vệ cũng đã chạy đến chân núi...

Trận chiến giữa đen và trắng chính thức nổ ra với lợi thế thuộc về phe chủ nhà...

Tuy bị quả thiên thạch không rõ nguồn gốc kia làm cho chấn động để đàn Hắc Lang dễ dàng tiếp cận chân núi nhưng cái sưởi núi này không phải muốn leo lên là leo được, nhất là dưới sự trốn trả của đàn Bạch Lang.

Rõ ràng đàn sói trắng này không khi không mà chọn ngọn núi này làm nơi trú ẩn...

Tuy nhiên để khắc chế lại cái sườn núi khá dốc kia của đàn Bạch Lang...

Người đi đầu lại không phải là chủ xị Hắc Dạ Lang Vương hay hai chị em sở trường tốc độ Phương Tuyết và Phương Ngân mà là mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga đáng cưỡi trên lưng một lang vệ.

Vừa chạy đến chân núi Trương Tố Nga lập tức phất tay tạo ra liên tiếp bốn quả quang cầu rơi xuống sườn núi.

Ngay lập tức ánh sáng chói mắt gần như đột nhiên xuất hiện khiến những con bạch lang gần đó không nhìn thấy được gì, chiêu bài rọi đèn đánh lén một lần nữa được phát huy...

Lợi dụng thời có đó hai chị em Phương Tuyết lập tức bộc phát ra tộc độ cực nhanh nhảy lên sườn núi vung kiếm mở đường.

Đàn Hắc Lang cũng ngay sau đó nhảy lên sườn núi tấn công đàn Bạch Lang.

Tuy có phần chật vật nhưng lợi thế địa hình gì đó của đàn Bạch Lang trực tiếp bị phá hủy.

Chỉ khổ cho Huyết tổ đại nhân lúc này đã lệ nóng chảy đầy mặt, một mình hiu quạnh ngồi trên ngọn đồi phía sau vừa khóc vừa lấy vải băng quấn lấy cảnh tay đã gãy nát máu thịt bê bết của mình lại...

Đôi khi tốt với anh em quá bản thân sẽ bị đau, còn là rất đau...
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 485: Chiến bạch lang tộc
Trước sự tập kích bất ngờ của đàn sói đen, tộc đàn Bạch Lang không chút sợ hãi vẫn tự tin đáp trả, bởi lẽ chúng cho ưu thế về mặt địa hình!

Đường lên sườn núi của ngọn núi nơi đàn Bạch Lang trú ngụ khá là dốc, nếu đi bình thường thì không sao nhưng trước sự tấn công của đàn Bạch Lang việc phá vòng vây để trèo lên sườn núi là vô cùng khó khăn.

Tuy nhiên Trần Lâm đã nói sẽ giúp đàn Hắc Lang của Hắc Dạ Lang Vương thành công đánh hạ được đàn sói trắng kia thì chắc chắn sẽ làm được!

Đây là uy tín bất khả xâm phạm của Huyết tổ đại nhân, đại lão của Huyết tộc tuy có trẻ trâu và không giữ chữ tín nhưng nói được làm được.

Thế nên Trần Lâm mới bất chấp trả giá dùng đến một trong hai đại chiêu hại người hại mình của mình Siêu Cấp Vô Địch Phịch Lịch Thủ, với sức mạnh công phá và trọng lượng khủng bố của bi sắt ngọn núi nhỏ trực tiếp bị oanh tạc chấn động, đàn sói trắng cũng vì thế hoảng loạn tạo điều kiện cho Hắc Da lang vương và thuộc hạ phát động tấn công không chút khó khăn tiếp cận chân ngọn núi!

Ngược lại cái giá mà Trần Lâm phải trả là cánh tay phải bị xung lực khi ném viên bi sắt kia đi chấn nát suýt chút nữa là thành Dương đại hiệp!

Tính ra lần này Huyết tộc đại nhân đúng là lao tâm lao lực, vứa mới suýt chút nữa thành heo quay lông tóc chưa kịp mộc lại đã phế mẹ nó cánh tay.

Tuy nhiên vấn đề của đàn Hắc Làng chưa hết!

Tiếp cận được chân núi là một chuyện có leo lên được sườn núi trước sự phòng thủ của đàn Bạch Lang hay không lại là một chuyện khác!

Rất may Trần Lâm đã có tính toán một lần nữa dùng đến năng lực có phần mất dạy nhưng lại đem đến hiệu quả không ngờ của Trương Tố Nga, những con sói trắng dù cảnh giác cách mất cũng không ngờ được cái trò chiếu đèn vào mặt kia nhất thời không kịp phản ứng bị ánh sáng cường độ cao làm cho lóa mắt.

Chớp lấy thời cơ đó hai chị em Phương Tuyết tập tức phát động năng lực Gia Tốc của bản thân tựa như tia chớp bạc lao người lên sườn núi mở màn cho trận chiến!

Ánh kiếm bàng bạc tựa như hai ngân xà lại lướt đi trong gió chém bay đầu hai con bạch lang đang đứng trên sườn núi.

Ngay sau các nàng Hắc Dạ lang vương cùng thuộc hạ cũng đồng loạt nhảy lên sườn núi tham chiến, một con bạch lang muốn liều mang ngăn cản lập tức bị Hắc Dạ lang vương cắn vào cổ không kịp ú ớ gì đã bị nàng mạng mẽ cắn đứt đầu!

Huyết tinh nhuộm đỏ cả bộ lông trắng cùng mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí như một lời khẳng định trận chiến giữa hai tộc đàn Hắc Lang và Bạch Lang đã mở màn.

Bên kia đàn Bạch Lang sau một chút thất thế đã lấy lại được thị lực!

Tuy nhiên khi trong thấy bốn năm bạch lang bị gϊếŧ chết, cả đàn vô cùng tức giận gầm lên một tiếng rồi lao đến đáp trả đàn Hắc Lang, đây là sân nhà của chúng không thể để kẻ khác diễu võ dương oai!

Ngược lại trước hàng trăm con sói trắng lao đến, đàn Hắc Lang cũng không chút sợ hãi đáp trả, sườn núi biến thành một trận chó cắn lộn quy mộ chưa từng có!

Răng nanh và móng vuốt sắc nhọn hoà cùng những tiếng gầm gừ, chiến đấu nguyên thủy nhất cứ thể diễn ra, không ít hắc lang lẫn bạch lang bị cắn đến máu thịt bê bết trông có phần kinh dị gấp chục lần nhưng trận chiến của nhân loại.

Trông thấy tộc nhân cứ thứ thế bị đánh úp rồi sát hại!

Bạch Lang vương vô cùng phẫn nộ một vỗ đánh bay một con hắc lang không biết sống chết cản đường rồi dẫn theo các lang vệ tung người nhảy đến sườn núi nơi những con hắc lang khác đang ồ ạc nhảy trèo!

Trước sức mạnh cũng như hình thể to lớn của Bạch Lang Vương không ít hắc lang không kịp tránh né bị đang bay rơi ầm xuống đất đau đớn tru lên thành tiếng!

Tuy nhiên những tiếng tru kia chỉ làm hung tín của Bạch Lang Vương bạo phát há miệng cắn vào người của một con hắc lang khác đang cố trèo lên rồi mạnh mẽ xé xác nó làm đôi khiến máu thịt văng ra tứ phía.

Đoạn dốc lên sườn núi cũng vị sự có mặt của Bạch Lang Vương mà bị chặn đứng.

Thấy thế hai chị em Phương Tuyết thoáng hừ lạnh một tiếng đồng loạt phát động gia tốc lao đến muốn xẻ thịt con sói trắng kia!

Huyết tổ đại nhân đã muốn hỗ trợ Hắc Lang tộc thâu tóm đàn sói trắng này thì thân là hai đại thị nữ đời đầu các nàng không thể để con sói ngu kia làm càng!

Tuy nhiên, một bóng đen cũng nhanh không kém đã lao đến rồi lạnh giọng nói:

- Con lang vương này cứ để ta! các ngươi giải quyết bốn lang vệ kia đi!

Hiển nhiên để thu phục được đàn Bạch Lang này, Hắc Dạ lang vương vị lang vương của tộc đàn Hắc Lang phải đích thân đánh hạ được lang vương của đối phương!

Vương đánh vương ai thắng mới là vương giả chân chính, đây là truyền thống của Lang tộc kẻ khác không được xen vào nếu không dù có gϊếŧ sạch lang vương và các lang vệ của đối phương thì tộc nhân cũng sẽ không tin phục, sau này khó lòng đi đến công tác hoà hợp hòa giải.

Thế nên hai chị em Phương Tuyết cũng chỉ khẽ nhìn nhau rồi thay đổi mục tiêu nhắm đến hai bạch lang vệ của đối phương, còn con Bạch Lang Vương kia cứ để cho Hắc Dạ lang vương thể hiện.

Bên kia Bạch Lang Vương cũng sớm đã cảm nhận được đối thủ ngang tầm của mình lạnh lùng nhìn Hắc Dạ lang vương kẻ xâm lược trong mắt nó.

Tuy nhiên Lang tộc và cả vạn tộc trên thế giới này có kẻ nào không phải những kẻ xâm lực hoặc là bị xâm lược, hôm nay Hắc Lang tộc chiếm lấy tiên cơ đánh Bạch Lang tộc nhưng không có nghĩa răng Bạch Lang tộc không muốn đánh Hắc Lang tộc.

Nếu có điều kiện và cả phách lực, Bạch Lang Vương sẵn sàng trở thành kẻ mở đầu đánh chiếm Hắc Lang tộc thôn tính tộc sói đền này.

Đáng tiếc Bạch Lang Vương không có cái gan đó càng không có được sức mạnh cần thiết để làm được việc đó.

Tuy nhiên dù yếu thế hơn nhưng Bạch Lang Vương cũng không khoanh tay chịu trối chấp nhận để đối phương làm thịt, huống chi truyền thống của Lang tộc cũng cho nó cơ hội!

Tiên phát chế nhân, Bạch Lang Vương biết bản thân mình là cơ hội cho tộc đàn không chút yếu thế hơn đối phương còn chủ động tấn công trước.

Ngược lại dù sở trường ẩn tàng đánh lén nhưng Hắc Dạ Lang Vương cùng không phải dạng vừa bằng tộc độ cực nhanh né tránh một cắn trí tử của Bạch Lang Vương rồi quay người đáp trả!

Trận chiến giữa hai vương giả, hai đại hung thú chính thức nổ ra!

Bạch Lang Vương rõ ràng là thiên về sức mạnh, tứ chi tráng kiện cơ thể có phần lực lưỡng cùng hàm răng nanh sắc nhọn không ngừng tấn công Hắc Dạ Lang Vương, ngược lại Hắc Dạ lang vương lại thiên về tốc độ cơ thể to lớn nhưng mảnh mai hơn không ngừng né tránh tìm cơ hội đáp trả!

Bên kia hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân cũng tìm được đối thủ của mình!

Tuy nhiên khác với bộ đôi đen trắng có phần cân kèo, trận chiến của hai chị em Phương Tuyết và hai con bạch lang về lại nghiên hẳn về một bên.

Có thể nó trước lợi thế tuyệt đối về trang bị hai con bạch lang vệ thành phần cường giả dưới trướng lang vương hoàn toàn không có khả năng trống trả chỉ có thể chật vật né tránh.

Đáng tiếc cho hai bạch lang vệ sở trường của hai chị em Phương Tuyết lại là tốc độ.

Thế nên dù đã vô cùng cố gắng nhưng hai con bạch lang vệ này vẫn không thể nào tránh né được đường kiêm của hai chị em Phương Tuyết, trên lớp lông trắng xuất hiện vô số vết thương lớn nhỏ máu tươi theo đó chảy ra nhuộm đỏ một mảnh lớn trên bộ lông trắng tinh của chúng trông có phần thê lương!

Tuy nhiên chiến tranh chính là như thế!

Cùng lúc đó trông thấy đồng bạn rơi vào thế yếu!

Hai con bạch lang vệ còn lại cũng không thể đứng nhìn bất chấp đạo nghĩa giang hồ muốn lao đến hội đồng hai chị em Phương Tuyết.

Tuy nhiên hai người Phương Tuyết cũng có đồng đội của mình.

Trước khi hai con bạch lang vệ kia kịp chạy đến hỗ trợ, một đạo huyết quang đã từ chân núi lao lên, khí thế khủng bố như ma thần hàng lâm khiến những con bạch lang lẫn những con hắc lang đều thoáng rùng mình sợ hãi!

Lâm Mỹ Anh nói chung là không nhanh bằng hai chị em Phương Tuyết nên đến chậm hơn một nhịp, tuy nhiên khí thế của nàng thì không ai có thể bằng được.

Huyết quang đại thịnh hư ảnh minh vương sáu đầu sáu tay cực kỳ khủng bố chấn hϊếp tất cả hiện ra sau lưng Lâm Mỹ Anh!

Khí thế của Lâm Mỹ Anh theo đó hoàn toàn biến đổi không còn là tiểu thị nữ yêu mị ma mãnh chỉ biết chiều lòng Huyết tổ địa nhân nữa, thay vào đó là một nữ chiến thần toàn thân tràn ngập huyết sắc tay cầm ngân thương đánh tới.

Cảm nhận được áp lực khủng bố mà đối thủ đột nhiên xuất hiện kia mang đến!

Hai con bạch lang vệ thoáng hoảng sợ động loạt lui ra sau tránh né một thương đang đánh tới kia.

Tuy nhiên không đánh trúng mục tiêu, ngân thương vẫn mạnh mẽ nên xuống đất, ngay lập tức mặt đất vô tội lập tức bị lực đạo khủng bố phá nát một đường dài trông vô cùng dọa người.

Bên kia tuy không phải người nhưng hai con lang vệ vẫn không nhịn được hít một ngụm lãnh khí, ánh mắt vô cùng cảnh giác nhìn Lâm Mỹ Anh.

Lực đạo kia không hề nhẹ một chút này, hai con bạch lang vệ dù đã đột phá cấp 20 thể chất có phần trâu bò nhưng bị một thương kia đánh trúng chỉ sợ không chết cũng trọng thương.

Đối thủ nhìn có vẽ mảnh mai kia rõ ràng là không dễ chơi một chút nào!

Ngược lại một chấp hai nhưng Lâm Mỹ Anh vẫn không chút sợ hãi chỉ khẽ cười lạnh rồi nhẹ nhàng múa thương một vòng chầm chậm bước đến.

Hai con sói ngu này Lâm Mỹ Anh chơi được.

Hư ảnh minh vương huyết sắc cực độ khủng bố cũng cất bước theo sau Lâm Mỹ Anh, khí thế cuồng cuộn chấn hϊếp tất cả lấn tới!

- Chờ đã! chừa cho ta một con!

Bất chợt một tiếng nói có phần gấp gáp vang lên!

Chủ nhân của tiếng nói kia không ai khác chính là mỹ phụ mũm mĩm Trương Tố Nga chỉ vừa mới trèo lên được sườn núi.

Do cơ thể có phần mũm mĩm đầy đặn lại không có năng lực gì giúp gia tăng sức mạnh, thế nên Trương Tố Nga dù là người đầu tiên chảy đến chân núi nhưng lại không nhanh bằng Lâm Mỹ Anh càng thua xa hai chị em Phương Tuyết trở thành người cuối cùng leo lên sườn núi tham chiến!

Dĩ nhiên vẫn là dưới sự hỗ trợ của hai hắc lang vệ, rõ ràng cái trò leo núi này không thích hợp với mỹ phụ mũm mĩm thành thục gợϊ ɖụ© đít vυ" quá khổ như Trương Tố Nga.

- Được, chừa cho ngươi một con!

- Nhưng mà trở về nhất định phải nấu mì cho ta!

Nghe thấy thế, Lâm Mỹ Anh cũng chỉ thoáng cười cười không mấy quan tâm rồi tung ra một chiêu hoành tảo thiên quân đánh đến một trong hai con bạch lang vệ.

Con còn lại chừa cho Trương Tố Nga chơi.

Thấy bản thân không khác gì món hàng bị ném qua ném lại, con bạch lang vệ kia vô cùng tức giận gầm lên một tiếng muốn tấn công Lâm Mỹ Anh trả đũa!

Tuy nhiên một thanh đạo đen tuyền sắc lạnh đã chém tới chắn ngang trước mặt nó.

- Đối thủ của ngươi là ta!

Cầm lấy thanh đại hắc đạo đen tuyền còn bị cụt mất phần mũi đao trông không khác gì đao mổ heo, Trương Tố Nga thoáng cười lạnh nói.

Cứ thế Bạch Lang Vương kịch chiến cùng Hắc Dạ Lang Vương, đôi bên cắn nhau người chết ta sống bất phân thắng bại.

Còn bốn bạch lang vệ của đàn Bạch Lang thì bị bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga kiềm chân.

Ngược lại năm hắc lang vệ trở thành kẻ rảnh rỗi không nhịn được nhìn nhau một cái rồi quyết định hành gà suất lĩnh tộc đàn Hắc Lang tộc tấn công đàn Bạch Lang.

Trước sức mạnh của năm người chơi cao cấp, đàn Bạch Lang chỉ toàn sói phổ thông không chịu nổi một kích bị đánh cho tan tác!

Tuy vẫn không ngừng chống trả tạo ra đôi chút thương vong cho đàn Hắc Lang nhưng vẫn dần dần bị đánh lui.

- Haizzz!

- Tiếc là ở nhà đã có một con sói rồi, tộc Bạch Lang kia cũng không có gì đó quá ưu tú!

- Nếu không thu một hai con về chơi cũng không tệ!

- Đáng tiếc mấy con sói ngu này gà quá!

- Lần này tiện nghi cho Hắc Dạ Lang Vương rồi.

Trở lại với ngọn đồi, sau khi băng bó xong Trần Lâm hiển nhiên là ngồi chơi không có ý định tham chiến, tuy nhiên khi trông thấy đàn Bạch Lang binh bại như núi đổ Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Thật ra do trận chiến này tính ra Huyết tổ đại nhân không ăn nhậu được gì nên muốn thu một con sói trắng về chơi, xem như là bạn với Tiểu Tuyết.

Tuy nhiên khi thấy được khuyết điểm trí mạng của tộc đàn Bạch Lang này, Trần Lâm lại thôi không thèm lãng phí máu vì bọn chúng.

Nhìn từ về ngoài năng lực của tộc Bạch Lang này đúng là bá đạo, nhưng nó chỉ bá đạo dưới ánh trăng, còn không có ánh trăng năng lực kia đúng là rác rưởi chả dùng được!

Trần Lâm cũng vì thế mà lười không thèm nhắm đến mấy con sói sống nhờ “điện năng lượng mặt trăng” này.

Tuy nhiên, có một sự thật là Trần Lâm tha cho Hắc Dạ Lang vương không thu nàng về Huyết tộc mà quyết định để nàng thống lĩnh Hắc Lang tộc trở thành thế lực phụ thuộc Huyết tộc cũng là do cái nguyên nhận tương tự.

Nói đơn giản Trần Lâm chê cái năng lực chỉ dùng được vào ban đen của tộc sói đen này nên không muốn tốn máu nhưng tiếc không muốn bỏ nên mới quyết định để bọn chúng là tiểu đệ!

Dĩ nhiên cũng không thể phủ nhận quyết định vô cùng sáng suốt của Hắc Dạ Lang Vương khi chỉ động tìm đến Trần Lâm xin thuần phục!

Tuy nhiên nhìn từ gốc độ sâu xa hai tộc sói đen sói trắng kia trong mắt Trần Lâm chả có gì khác nhau.

Điểm khác biệt duy nhất dẫn đến kết quả như ngày hôm có lẽ là do Hắc Dạ Lang Vương đã gặp Trần Lâm trước và có những bước kia đúng đắng sau đó!

Nếu không mọi chuyện rất có thể đã khác, rất khác!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 486: Đất lành chim đậu
Ở một diễn biến khác!

Cùng với trận chiến giữa hai đại lang tộc Hắc Lang và Bạch Lang, công tác đào hang trốn chim của đại quân nhân loại trên cơ bản cũng đã thành công mỹ mãn.

Sau một đêm vất vả đào hang, một cái hang sâu gần 3m dưới lòng đất cũng được đào ra, sâu bên dưới được đào rỗng khoản 10m2 làm nơi ẩn núp cho đại quân, những chiếc xe tải quân dụng cùng xe bọc thép cũng được mạnh mẽ đẩy đến miệng hang làm công sự che chắn cũng như phòng thủ.

Tuy có phần chật chọi nhưng trên cơ bản vẫn giúp đại quân tránh né được tai mắt của đàn chim khổng lồ, trong mắt chúng bên dưới kia có lẽ chỉ là một gò đất lớn không chút đặc biệt!

Tuy nhiên khác với trận chiến giữa hai đại lang tộc khi mọi thứ đều đi theo kế hoạch của Trần Lâm thì kế hoạch đào hang trốn chim của đại quân Viễn Đông lại phát sinh biến số không ngờ đến!

Nằm ngoài dự tính của đại quân Viễn Đông, đàn chim không hề bay đi mà vẫn đóng đô tại sườn núi trước tiếp khiến đại quân Viễn Đông khôi hài thay cũng bị kẹt trong chính cái huyệt mà mình đã đào.

Hiển nhiên tuy đúng là cái hang kia đã giúp đại quân tránh thoát khỏi tai mắt cả đàn chim hải âu nhưng suy tính trước đó cũng đã sai!

Mục đích của đàn chim Hải Âu kia chỉ đơn thuần là tránh né khỏi trận chiến của hai đại hung thú ngoài biển kia, thế nên khi bay đến đây chúng nhận thấy mãnh đất này cũng là một mãnh đất lành mà đất lành thì chim đâu.

Thế nên đàn hải âu này khả năng cao là sẽ quyết định tạm dừng chân tại đây chờ trận chiến kia kết thúc sóng yên biển lặng mới quay trở về…

Nhưng đồng nghĩa với đó đại quân Viễn Đông cũng bị kẹt lại tại đây.

Chạy không được nhưng ở lại cũng không ổn…

Do gấp gáp chạy trốn khỏi đàn cua khổng lồ trước đó, lương thực đại quân đem theo không được nhiều, nếu 5-6 ngày thì không sao nhưng nếu thời gian kéo dài đại quân sẽ không trụ được.

- Cmn hay là chúng ta bắn vài con chim này về ăn…

Nhìn thấy đàn chim lớn không ngừng lượn vòng trên đầu mình, một quân nhân đang trốn trong xe bọc thép làm nhiệm vụ canh gác không nhịn được hài hước nói.

Đại quân đúng là thiếu lương thực đế có thể trụ lại tại đây quá lâu, nhưng nếu nói quanh đây không có lương thực thì lại sai còn là sai lầm rất lớn…

Đàn chim khổng lồ kia không phải đều có thể ăn được và con ăn rất ngon đấy sao.

Tuy nhiên có mạng để ăn hay không nó mới là vấn đề.

Mặt dù trời sáng khiến đại quân Viễn Đông bị kẹt lại tại đây, nhưng cũng nhờ có ánh sáng mặt trời mà đại quân mới có thể thấy rõ được đàn chim khủng bố đang trú ngụ bên cạnh đầu mình.

Chúng là chim hải âu một loài chim biển khá là phổ biến ở vùng biển đâu đâu cũng có, nếu là trước mạt thế đàn chim kia cũng chả phải vấn đề gì to tát nhưng đây là mạt thế…

Những con chim hải âu tưởng chừng như vô hại kia dưới tác động của hệ thống trở thành một loài hung thú họ chim cự kỳ nguy hiểm, kích thước phát triển gấp chục lần xấp xỉ một con chó lớn đủ sức mổ chết bất kỳ nhân loại nào trong tầm nhắm của chúng.

Nhưng quan trọng nhất là không biết có phải do nguồn thức ăn cũng trở nên phong phú hơn hay không mà số lượng của chúng cũng tăng lên một cách khủng khϊếp, cả đàn chim hải âu đang bay vòng trên bầu trời kia cũng phải xấp xỉ vài vạn con chứ không ít.

Đại quân Viễn Đông muốn săn gϊếŧ đám chim này lấy thịt nói thì dễ hơn là làm, thậm chính chúng mới là những kẻ đi săn trong cuộc chơi này.

Thế nên khi nghe quân nhân kia nói nhảm, một đồng đội bên cạnh không nhịn được hừ lạnh nói:

- Ngươi bớt nói nhảm lại cho ta!

- Cẩn thận quan sát bọn chim kia coi chừng!

Bất chợt khi quân nhân kia còn chưa nói hết câu thì rầm một tiếng!

Bốn năm con hải âu vui tính có vẻ bay nhiều mỗi cánh nên đậu ngay lên mui xe bọc thép, bộ móng sắc bén cạ vào lớp thép dày phát ra những tiếng keng… két… vô cùng đau răng.

Cảm nhận được nguy hiểm ngay trên đỉnh đầu của mình, hai quân nhân kia khẽ nuốt nước bọt không dám hó hé câu nào nghiêm chỉnh chấp hành nhiệm vụ của mình.

Ngược lại những con hải âu cũng không biết có hai nhân loại đang trốn trong cái hợp sắt ngay dưới chân mình vẫn đứng đó vui vẻ rỉa lông, không ít con còn thỏi mái ị một bải lên mui xe bọc thép.

Tuy nhiên vẫn có không ít con chim hải âu vui vẻ thích khám phá tò mò nhìn những khối vuông vuông chất đống kia!

Rất may phần lớn chúng chỉ đậu lên những chiếc xe tải quân dụng mổ mổ vài cái rồi lại bay đi!

Bên dưới l*иg đất, trong cái huyệt chỉ vừa mới được đào!

Không khí vô cùng ẩm thấp ngột ngạt khiến người ta gần như phát điên, chính vì thế không ít quân nhân chấp nhận nguy hiểm trốn trong những chiến xe tải quân dụng và những xe bọc thép thực hiện nhiệm vụ cảnh giới.

Tuy nhiên không phải ai cũng có thể chơi cái trò liều mạng như thế.

Ngồi bẹp dưới đất trong ánh sáng lập loè…

Lôi Phúc dù không phải chưa từng chịu khổ nhưng trong điều kiện bí bách này vẫn khiến hắn vô cùng khó chịu…

Đáng tiếc tình thế lúc này có nói gì cũng vô dụng, Lôi Phúc chỉ cầu mong sao cho trời nhanh tối để có thể lên mặt đất hít thở chút không khí.

Ngồi ngay bên cạnh Lôi Triết lòng có chút áy náy thở dài nói:

- Tất cả là do ta đã phán đoán sai lầm hại mọi người kẹt ở đây…

- Cũng không thể nói thế…

- Tuy tình thế có phần khó khăn nhưng đây đã là lựa chọn tốt nhất rồi.

Nghe Lôi Triết nói thế, Vương Triều chỉ lắc đầu cười nói không hề có ý khiển trách gì Lôi Triết.

Tuy tình thế có thể nói là không mấy khả quan nhưng đây vẫn là việc tốt nhất mà bọn họ có thể làm.

Thực tế ngay từ đầu họ đã không thể chạy, đi bằng xe hiển nhiên là không ổn trước tai mắt của đàn chim hải âu kia, còn đi bộ thì không nói khoảng cách khá xa thì việc có nguy cơ trở thành mồi ngon cho bọn hung thú dọc đường cũng đủ để khiến nhiều người trùn bước.

Việc ở lại đây chờ đến khi đàn chim hải âu kia chủ động rời đi vẫn là phương án hiệu quả nhất.

Dĩ nhiên cái nguyên nhân sâu xa trong đó vẫn là do một chữ nghèo.

Tầm này mà nếu là Trần Lâm sẽ giải quyết vô cùng gọn nhẹ, chỉ cần mua vài cái không gian giới chỉ phẩm chất tím về rồi thu hết những chiếc xe kia vào trong, sau đó lợi dụng đêm khuya âm thầm cuốc bộ một đoạn đến khi tránh thoát khỏi phạm vi hoạt động của đàn hải âu thì lại lấy những chiếc xe kia dùng, thế là xong… game nó là dễ… dễ quá dễ…

Tuy nhiên là dễ với kẻ nạp tiền…

Đại quân này và cả Viễn Đông thậm chí cả nhân loại cũng không một ai đủ phách lực cũng như tài lực để chơi cái trò như thế.

- Ta thấy tình hình cũng không phải quá tệ…

- Lương thực chúng ta đem theo đủ cho một tuần nếu ăn ít một chút thậm chí có thể trụ được hai tuần…

- Ta không tin bọn chim biển kia lại đóng đô ở đây hai tuần không chịu đi…

Ngồi một góc như chó đói chờ xương, lão Mã Hán cũng tức giận hừ lạnh một tiếng nói.

Nghe thấy thế Bích Ngọc cũng mỉm cười tỏa nắng nói:

- Mã đại nhân nói đúng…

- Vấn đề của chúng ta chỉ là thời gian mà thôi…

- Mọi người chỉ cần chịu đựng một khoảng thời gian, chúng ta nhất được sẽ qua được khó khăn lần này…

Giờ phút này tinh thần mới là thứ quan trọng nhất, rất may cho đại quân Bích Ngọc thân làm ca sĩ rất giỏi trong việc này…

Không khí có phần ngột ngạt theo nụ cười như thiên thần của Bích Ngọc trở nên dịu đi phần nào.

Thấy thế Mã Hán thoáng cười cười ánh mắt nhìn về cửa ra bị chiếc xe tải quân dụng che chắn rồi lắc nhẹ đầu cười nói:

- Không biết tên trẩu kia thế nào rồi…

- Có thể an toàn hơn chúng ta nhưng cũng có thể nguy hiểm hơn…

- Tuỳ vào khí vận của hắn…

Vương Triều cũng thoáng nhìn ra bên ngoài rồi lắc đầu cười nói.

Thật không ngờ con đường mà đại quân đi lại đen đến vậy đυ.ng phải đàn hải âu lớn này, tên Trần Đại Kê tách ra kia nếu may mắn hoàn toàn có dễ an nhàn hơn bọn họ vui vẻ trở về Viễn Đông.

Dĩ nhiên điều kiện tiên quyết là hắn phải may mắn, nếu không rất có thể đã bị mất mạng.

Đang tiếc không một ai biết răng tên Trần Đại Kê chia ra đi riêng muốn đánh quái cày cấp kia đúng là không may mắn lắm những vẫn là an nhàn ngồi đó xem đại chiến siêu thú…

Trở về với trận đại chiến giữa hai đại lang tộc hắc bạch!

Trên ngọn núi phen trắng binh bại như núi đổ bị phe đen không ngừng tấn công chỉ có thể chạy lêи đỉиɦ núi cố thủ, dù sao có đến năm hắc lang vệ thành phần có thể nói là lang tướng chỉ dưới quyền lang vương tham chiến, đàn Bạch Lang toàn là những lang tộc cấp phổ thông dù có quan cường cách mấy cũng không trụ được trước sức mạnh quá áp đảo như thế!

Ngược lại bên dưới sườn núi nguyên nhân dẫn đến sự chênh lệch giữa hai đại lang tộc, trợ lực vô cùng uy tín của Hắc Lang tộc bốn người Phương Tuyết, Phương Ngân, Trương Tố Nga và Lâm Mỹ Anh cũng chèn ép đối thủ của mình không chút thương tiếc!

Nhất là hai chị em Phương Tuyết gần như đánh cho hai con bạch lang vệ kia không sức hoàn thủ.

Cảm nhận được bản thân khó lòng địch lại đối thủ…

Con bạch lang vệ hung tín bạo phát quyết định chơi liều bất chấp sống chết lao đến, cái miệng rộng đầy răng nanh sắc nhọn cắn đến người Phương Ngân muốn kéo nàng chết theo cùng!

Tuy nhiên trước tình thế đối thủ gần như liều mạng muốn lưỡng bại câu thương kia!

Sắc mặt Phương Ngân vẫn lạnh như tiền không chút dạo động chỉ khẽ nhếch mép cười lạnh một cái rồi bạo phát tốc độ cực mạnh lui người ra sau, cùng lúc đó cánh tay khẽ vung kiếm chém xuống!

Từng đạo nhân ảnh bằng tốc độ cự nhanh lướt đi trong không khí, ánh kiếm bàng bạc lóe lên kèm theo một dòng máu đỏ tươi văng lên tung tóe…

Phương Ngân bằng tốc độ của mình thành công tránh thoát một cắn trí tử của con bạch lang vệ, cùng lúc đó thanh katana trong tay nàng cũng bằng tốc độ cực mạnh chỉ để lại một ánh bạch lưới qua không chút khó khăn chém bay một chân của con bạch lang khiến nó gào lên một tiếng thảm thiết rồi ngã quỵ xuống đất.

Kẻ yếu không có quyền chọn cách chết, đến cả cơ hội kéo đối thủ chết cùng cũng không có!

Con bạch lang vệ kia chỉ biết đau đớn xen lẫn uất hận tru lên một tiếng cuối cùng trong đời nó.

Đáng tiếc Phương Ngân đã bước đến bên cạnh nó lạnh lùng vung kiếm chém xuống, Huyết tổ đại nhân đã không muốn giữ bọn sói trắng này nên nàng cũng lười muốn kết thúc sinh mạng của nó nhanh nhất có thể.

Ngay bên cạnh trông đồng bạn sắp lên bảng đếm số…

Con bạch lang vệ đang chiến đấu cùng Phương Tuyết không nhịn được gầm lên một tiếng muốn chạy đến ứng cứu!

Tuy nhiên Phương Tuyết làm sao có thể cho nó đắc thủ, thừa cơ con bạch lang vệ thoáng lơ là nàng lập tức bạo phát ra tốc độ cực nhanh lao đến như tên bay rồi nhắm ngay cổ nó đâm tới!

Cảm nhận được tiếng xé gió vang lên bên tai…

Con bạch lang vệ lập tức ý thức được chiến đấu với một đối thủ cực mạnh như nữ nhân trước mặt mà còn chú ý đến chuyện khác là một sai lầm, một sai lầm trí mạng!

Ngay lập tức con bạch lang vệ không dám nghĩ nhiều nữa cấp tốc lui ra sau né tránh!

Tuy nhiên nó là sói trắng không phải sói đen, về tốc độ nó không có tuổi với Phương Tuyết!

Hai tiếng sói tru vô cùng thảm thiết gần như đồng thời vang lên!

Ngược lại trận chiến của hai người Trương Tố Nga, Lâm Mỹ Anh cùng hai con bạch lang vệ còn lại có phần cân kèo hơn.

Nhất là Trương Tố Nga không có nhiều lợi thế chỉ có thể dự vào trang bị ưu việt chơi với đối thủ!

Tuy nhiên kẻ quyết định trong trận chiến này không phải hai người Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga cũng không phải hai chị em Phương Tuyết mà là hai hắc bạch lang vương đang đánh nhau người sống ta chết kia.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 487: Thủy tổ hóa thân
Vương giả chi chiến…

Tuy cả đàn Bạch Lang tộc binh bại như núi đổ chỉ có thể liều mạng chống trả tử thủ trên đỉnh ngọn núi, còn bốn bạch lang vệ kẻ thì bị chèn ép không thở nổi khá lắm thì cũng bị đối phương kiềm chân.

Nhưng Bạch Lang Vương vẫn thế hiện bản chất đế vương của mình không ngừng tấn công đối thủ, ngược lại Hắc Dạ lang vương chỉ không ngừng né tránh rồi mới tìm cơ hội phản công.

Tuy nhiên không phải vì Hắc Dạ Lang Vương yếu hơn Bạch Lang Vương mà là đường đi của hai vị lang vương này khác nhau.

Khác với Bạch Lang Vương thể chất mạnh thiên sinh đấu sĩ thì Hắc Dạ lang vương lại thiên về sát thủ nhiều hơn, thế nên ẩn nhẫn tìm thời cơ phản công mới là con đường dẫn đến chiến thắng của nàng…

Chính vì thế nhìn từ bên ngoài Bạch Lang Vương đang chiếm thế thượng phong nhưng ai chết về tay ai còn chưa biết được.

Thậm chí nếu tình hình này cứ kéo dài kẻ có lại ngược lại chính là Hắc Dạ lang vương…

Bởi lẽ cộng đồng loài sói khá ngược đời là mặc dù có năng lực chủng tộc khác nhau mỗi loài sói lại có năng lực chủng tộc riêng nhưng lại có chung một năng lực khá là mất dại ngoài biến thân thuật.

Đó là Tiếng Hú Gọi Bầy một khá là mất dạy có thể hiểu đơn giản là phe ta càng đông hú càng lớn ta càng mạnh…

Thế nên thời gian của Bạch Lang Vương không còn nhiều, nếu tình hình giằng co tiếp diễn đến khi đàn Hắc Lang đánh hạ tộc đàn Bạch Lang của nó rồi đồng loạt hú lên trợ trận lực lương tăng phúc qua âm thanh kia sẽ khiến sức mạnh của Hắc Dạ lang vương vượt qua nó.

Đến lúc đó trận chiến sẽ kết thúc, những gì còn lại của tộc đàn Bạch Lang trên thảo nguyên này cũng sẽ kết thúc.

Biết rõ nếu không phải bây giờ thì sẽ không bao giờ…

Bạch Lang Vương gầm lên một tiếng lấy khí thế rồi bạo phát ra tốc độ nhanh quá mức bình thường lao đến cắn vào cổ Hắc Dạ lang vương.

Đáng tiếc Hắc Dạ lang vương cũng là loài sói, nàng biết rõ Bạch Lang Vương đang nghĩ gì cũng như biết rõ hắn sẽ làm gì.

Thế nên trước một cắn trí tử của Bạch Lang Vương, Hắc Dạ lang vương không mấy nao núng lập tức bạo phát ra tốc độ còn nhanh hơn một bất nhảy qua một bên né tránh rồi nhảy người lao đến phản công…

Bóng đen lưới qua để lại vô số đạo tàn ảnh, Hắc Dạ lang vương bằng tốc độ cực nhanh lưới qua người Bạch Lang Vương, bộ móng vuốt sắc bén không chút khó khăn cào một vết dài trên bộ lông trắng của nó.

Ngược lại dù đã phát động huyết mạch liều mạng xuất thủ tấn công kẻ thù, đáng tiếc kết quả lại không đem đến thành công còn bị đối thủ phản công bị thương…

Bạch Lang Vương không nhịn được bi phẩn gầm lên một tiếng tức giận nhìn Hắc Dạ Lang Vương.

Các cụ có câu lang tâm cẩu phế không phải nói chơi, nhất là tâm của sói cái lại càng đáng sợ hơn.

Ngay từ đầu đối thủ của Bạch Lang Vương đã quá hiểu rõ nó, Bạch Lang Vương có chiêu số gì Hắc Dạ lang vương chỉ sợ đều đã đại khái nắm rõ hết…

Từ đó có thể thấy được trận chiến này Hắc Lang tộc đã chuẩn bị từ rất lâu rồi chứ không phải nhất thời, không có đàn cua khổng lồ phá đám Hắc Lang tộc dù không có nhóm người Trần lâm vẫn tự tin có thể nuốt chững tộc Bạch Lang này.

Ngược lại thành công phát kích đánh bị thương đối thủ…

Tuy nhiên Hắc Dạ lang vương vẫn thể hiện bản chất sát thủ của mình không lao đến đương đầu cũng đối thủ mà chầm chậm đi vòng quanh lẳng lặng nhìn con mồi, ánh mắt sắc lạnh nhìn Bạch Lang Vương tìm cơ hội…

Thấy thế Bạch Lang Vương vô cùng tức giận xen lẫn uất hận tru lên một tiếng rồi một lần nữa lao đến, lông trắng trên người gần như dựng hết lên thể hiện nội tâm vô cùng phẫn nộ của nó đánh tới.

Tuy nhiên cũng một lần nữa Hắc Dạ lang vương không chính diện giao phong mà lui sau né tránh, ánh mắt sói đỏ gầu vẫn nhìn chằm chằm Bạch Lang Vương, cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn khẽ nhếch lên mỉm cười kiêu kích…

Chó của Huyết tổ đại nhân xem ra cũng thúi như chủ nhân của mình.

- Hắc Lang Vương có gan thì đánh một trận với ta…

- Chỉ trốn chạy như thế có gì hay…

Một lần nữa vồ hụt đối thủ, Bạch Lang Vương vô cùng tức giận gầm lên một tiếng nói.

Đáng tiếc Hắc Dạ Lang Vương chỉ nhếch mép liếc nhìn vết thương đang rỉ trên người Bạch Lang Vương do vận động quá mạnh khẽ cười lạnh nói:

- Ta là sói không phải chó, không có hứng cắn lộn với ngươi…

- Cmn… Hắc Lang Vương ta nhất định xé xác ngươi…

Cảm nhận được đối thủ muốn chơi chết mình, Bạch Lang Vương bi phẫn gầm lên một tiếng.

Ngay lập tức cuồng cuộn huyết khí quanh người Bạch Lang Vương không ngừng tỏa ra, lớp lông trắng cũng dựng ngược lên khiến cơ thể của Bạch Lang Vương trông tựa như to lên một vòng…

Bạch quang bạo phát tỏa ra ánh sáng chói lội, Bạch Lang Vương khí thế tăng lên gấp ba lần giậm mạnh chân xuống đất lao người đến Hắc Dạ lang vương…

Cùng lúc đó cuồng cuộn bạch quang quanh người Bạch Lang Vương lóe lên, hai con bạch sắc lang khác có ngoại hình không khác gì Bạch Lang Vương đột nhiên xuất hiện ngay bên canh nó rồi chia ra lao đến Hắc Dạ Lang Vương.

Tuyệt chiêu phân thân thuật của Bạch Lang Vương rốt cuộc cũng được dùng đến.

Trông thấy ba con sói trắng, ba Bạch Lang Vương từ ba hướng khác nhau lao đến mình…

Hắc Dạ Lang Vương ánh mắt có phần trầm trọng nhưng vẫn hừ lạnh nói:

- Năng lực của dị quả sao… đúng là bá đạo…

- Đáng tiếc ngươi không biết là trận chiến của ngươi và Xích Lang Vương, ta cũng có mặt…

Nói xong Hắc Dạ lang vương lập tức lui về sau, cơ thể theo đó cũng lóe lên những đạo bạch quang chói mắt…

Tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương không chơi cái trò phân thân như Bạch Lang Vương, nàng làm gì có năng lực này bạch quang kia là ánh sáng khi hóa hình…

Hắc Dạ Lang Vương đang phát động năng lực phổ biến nhất của cộng đồng thú tộc, đó không gì chính là hóa thành nhân hình.

Tuy nghe hơi kỳ và có cái tên khá là mỹ miều gọi là “Thủy Tổ Hóa Thân”, nhưng công dụng chính của năng lực ngoài đôi chút cường hóa sức mạnh cho dạng thú ra thì thứ ẩn tượng nhất chính là khả năng hóa thành nhân hình ở một khoảng thời gian nhất định.

Không chỉ thế là đây là năng lực mà tất cả các loài hung thú bất kể là thú, chim, rắn, cá đều sở hữu.

Thậm chí team hung thú của Huyết tộc cũng sở hữu năng lực tương tự là Huyết Thuật Biến Thân.

Tuy nhiên nó cũng là năng lực bị ghét nhất trong cộng đồng bách thú…

Thử hỏi một hung thú hùng mạnh, một chủng tộc tự cho mình là thượng đẳng luôn luôn khinh thị nhân loại lại hóa thành một cái loài có hình dáng giống giống với nhân loại thì khác gì tự tát vào mặt mình…

Thế nên chỉ trừ khi trong Thánh Thành hoặc một số trường hợp nhất định còn lại hung thú thường sẽ rất ít khi hóa hình, hai hung thú đánh nhau mà chơi hóa hình lại càng ít gặp hơn.

Hắc Dạ Lang Vương hóa thành nhân hình thế này tuy không phạm quy nhưng tính ra vẫn hơi bẩn.

Tuy nhiên không thể phủ nhận sức mạnh siêu việt mà năng lực này có thể đem đến cho cộng đồng hung thú…

Khi phát động Thủy Tổ Hóa Thân trở thành dạng nhân hình hoặc bán nhân hình, hung thủ sẽ nhận được một khả năng hết sức đặc biệt đó là dùng được vũ khí…

Chính vì thế dù ở dạng nhân hình thể chất có giảm đi đôi chút nhưng nếu biết kết hợp biến đổi qua lại giữa hai dạng thú nhân tạo nên chuỗi combo đẹp mắt, hung thủ sẽ có các đánh vô cùng biết hóa ảo diệu…

Thế nên đa phần hung thú mồm thì hô hào khinh bỉ nhân loại các kiểu, nhưng thực tế vẫn hóa hình đều đều khi cần, nhất là khi đánh nhau với nhân loại cảm giác đó nó lại càng thích.

Không chỉ thế Thủy Tổ Biến Thân là một năng lực công thêm…

Khác với Huyết Thuật Biến Thân của Huyết tộc khi một hung thú bị trích huyết sẽ lập tức sở hữu năng lực này, nhưng Thủy Tổ Hóa Thân của hung thú thì không.

Một con hung thú non hoặc hung thú cấp thấp sẽ không có năng lực này, nếu không con chó con mèo đùng một cái đều biến thành nhân hình thì hơi phí lý.

Một hung thú chỉ có được năng lực biến thân này khi và chỉ khi nó đến được Thánh Thành tức là đến cấp 20.

Đồng nghĩa với đó Thủy Tổ Hóa Thân là một năng lực được công thêm khi hung thú đến cấp 20 và một hung thú trên cấp 20 sẽ có đến hai năng lực.

Một là năng lực trước đó của hung thú khi sinh ra đã có và hai là Thủy Tổ Hóa Thân, không chỉ thế nếu may mắn cắn được thuốc nó sẽ có thêm một năng lực nữa…

Từ đó kết hợp với thế chất siêu việt đặt trưng của hung thú có thể thấy được một khung trời rất chi là rộng lớn với cộng đồng hung thú.

Tuy nhiên khung trời có rộng lớn cách mấy cũng không thể giấu được việc hai vương giả thú tộc đánh nhau, Hắc Dạ Lang Vương chơi cái trò hóa hình vẫn là chơi chó.

Đáng tiếc lúc này không có trọng tài, Hắc Dạ Lang Vương cũng đường đường chính chính solo 1vs1 ai mà bắt cho được.

Thế nên khi vừa hóa thành nhân hình…

Hắc Dạ lang vương lập tức sử dụng đến lợi thế mạnh nhất khi ở dạng người đó là dùng đến trang bị.

Trên cánh tay đen bóng của Hắc Dạ lang vương lập tức hiện lên một cái xa luân ba đầu, ngoại hình khá giống với vũ khí của Kim Luân Pháp Vương hay vũ khí của Sivir trong Lol…

Tuy nhiên khác với những thứ kia xa luân của Hắc Dạ lang vương lại là một tranh bị tím độc nhất của hệ thống, tổng thế có hình tròn với ba cạnh sắc bén nhô ra như ba lưỡi dao ánh lên tia sáng màu xanh bạc lạnh người vừa có thể quay tròn và chém vào kẻ thù.

Có vũ khí trong tay Hắc Dạ lang vương không chút chần cờ… ném nó đi.

Xa luân theo lực ném của Hắc Dạ lang vương lập tức xoay tròn phát ra những tiếng keng… keng… vui tai rồi phá không bay đi lao đến một trong ba Bạch Lang Vương.

Ngay lập tức xa luân sắc bén mang sức mạnh của một trang bị tím độc nhất lướt qua trực tiếp xé xác người Bạch Lang Vương làm đôi đầu thân một ngã…

Tuy nhiên không hề có tý huyết tinh nào bay ra, con Bạch Lang Vương bị xa luân chém qua kia chỉ hóa thành những đóm sáng nhỏ rồi biết mất trong không khí.

Hiển nhiên chỉ có một trong ba con Bạch Lang Vương kia là thật hai con còn lại chỉ là ảo ảnh do năng lực kỳ dị của Bạch Lang Vương tạo ra mà thôi.

Một kích vừa rồi của xa luân đã trực tiếp đánh tan một trong hai ảo ảnh kia, đồng nghĩa với đó một trong hai Bạch Lang Vương đang lao đến là thật.

Đáng tiếc Hắc Dạ lang vương không có năng lực dạng nhìn cũng không có trang bị khắc chế nên không phân biệt được đâu là thật đâu là giả chỉ có thể nhắm vào một trong hai con Bạch Lang Vương đánh tới.

Tuy nhiên con sói có tính toán như Hắc Dạ lang vương sẽ không chọn bừa.

Ngay khi Hắc Dạ Lang Vương chủ động tấn công một trong hai con Bạch Lang Vương, xa luân đang quay tròn đột nhiên uốn một đừng cong quỷ dị rồi như bị một bàn tay vô hình nào đó điều khiển nhắm vào con Bạch Lang Vương còn lại lao đến.

Một Bạch Lang Vương bị xa luân nhắm đến, một Bạch Lang vương đối đầu cùng Hắc Dạ Lang vương, con nào mới là chân thân thật thử phát là biết ngay.

Bên kia cảm nhận được xa luân sắc bén lao đến…

Bạch Lang Vương đồng tử không nhịn được run lên lập tức bộc phát bạch quang quay người né tránh xa luân sắc bén kia…

Đáng tiếc phân thân của Bạch Lang Vương dù vô cùng giống bản gốc nhưng lại không có thực lực tương ứng bị Hắc Dạ lang vương một cước đá bay.

Xa luân hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình phá giải phân thân thuật của Bạch Lang Vương lập tức uốn một đừng cong bay trờ về chủ nhân của mình rồi bị Hắc Dạ Lang Vương nhẹ nhàng bắt lấy.

- Đây là thứ đại tộc kia đã cho ngươi…

Nhìn vào xa luân trong tay Hắc Dạ Lang Vương, Bạch Lang Vương không khỏi bi phẩn nói.

Nếu không có thứ vũ khí quỷ dị bá đạo kia, tam ảnh phân thân của Bạch Lang Vương đã có thể gây khó dễ cho Hắc Dạ Lang Vương, thậm chí lợi dụng khả năng cận chiến không mạnh của nàng giành lấy chiến thắng.

Đáng tiếc trên đời này không có chữ nếu…

Hắc Dạ Lang Vương cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này một lần nữa ném xa luân về phía Bạch Lang Vương…

Xa luân liên tiếp quay tròn phát ra những tiếng keng… keng… nhưng lần này là âm thanh báo tử tựa như lưỡi lái tử thần lao đến…

Cùng lúc đó Hắc Dạ lang vương cũng hóa hình nhưng lần này là hóa thánh một con sói đen to lớn cùng với xa luân hai mặt giáp công lao đến Bạch Lang Vương.

Trên ngọn đồi đối diện, Trần Lâm đã sớm biến mất nên không ai nói gì cuối chương nữa.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 488: Vương bi ngu
Sở hữu một trang bị cực khủng có thế nói là chuyên khắc chế phân thân thuật của Bạch Lang Vương khi có thể một đánh hai, tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương không hề có ý khinh địch không cho Bạch Lang Vương cơ hội trở mình lập tức phát động thế công mạnh nhất muốn gϊếŧ chết con sói trắng này trừ hậu hoạn...

Xa luân một lần nữa quay tròn phát như những tiếng keng...!keng...!như tử thần đòi mạng phá không lao đến Bạch Lang Vương...

Cùng lúc đó Hắc Đại Lang Vương cũng không đứng chơi lập tức phát động biến thân thuật hoá trở lại thành dạng thú rồi theo sau xa luân của mình lao đến.

Trước sau giáp công, Bạch Lang Vương gầm lên một tiếng vô cùng phẫn nộ nhưng vẫn phải cắn răng cố nghiên người nhảy qua một bên tránh né xa luân đang lao đến...

Hung vật không ngừng quay tròn kia không phải thứ mà xá© ŧᏂịŧ có thể chống đỡ được, huống chi Bạch Lang Vương cũng không phải thiên sinh phòng ngự gì, bị xa luân kia chém trúng vị vương giả Bạch Lang tộc này dù có trâu bò cách mấy thì không chết cũng trọng thương.

Tuy nhiên tránh né được xa luân nhưng cũng đồng nghĩa với việc Bạch Lang Vương chấp nhận rơi vào miệng sói đúng nghĩa đen.

Hiển nhiên Hắc Dạ Lang Vương không chỉ người đen như mực mà long dạ cũng âm hiển vô cùng, xa luân không chỉ sắc bén bá đạo còn sặc mùi tiền kia chỉ là khởi đầu…

Bạch Lang Vương không né tránh xa luân thì kiểu gì cũng bị nó làm bị thương, nhưng nếu Bạch Lang Vương chọn cách né tránh thì ngay sau đó đón chào vị vương giả Bạch Lang tộc này chính là một con sói đen to lớn đang lao đến.

Né đường nào cũng rơi vào thế khó…

Gàooo…

Ngay lập tức một tiếng kêu gào thảm thiết vang lên...

Thừa cơ Bạch Lang Vương né tránh xa luân...

Hắc Dạ Lang Vương lập tức phát huy thế mạnh đánh lén của một sát thủ mà từ đầu đến cuối nàng chưa thể phát huy, cơ thể đen tuyền bằng tốc độ cực nhanh nhảy lên cơ thể thuần một màu trắng của Bạch Lang Vương trông khá giống gà đạp mái rồi cắn mạnh vào cổ…

Cảm giác đau đớn cùng hơi thở tử vòng kiến Bạch Lang Vương gầm lên một tiếng cố vùng vẫy muốn hất bay Hắc Dạ Lang Vương xuống đất.

Tuy nhiên loài sói đã cắn trúng con mồi thì sẽ không chịu nhã...

Bất chấp Bạch Lang Vương điên cuồng giãy giụa, Hắc Dạ lang vương vẫn cố bám vào người đối thủ hàm răng sắc bén siết chặt, máu tươi từ cổ phun ra như suối nhuộm đỏ cả lớp lông trắng tinh của Bạch Lang Vương lẫn bộ lông đen của Hắc Dạ Lang Vương.

Mùi máu tươi thoang thoảng trong không khí càng làm Hắc Dạ Lang Vương và đàn Hắc Lang thêm điên cuồng.

Ngược lại Bạch Lang Vương cũng điên cuồng không kém nhưng mà là điên cuồng giãy chết.

Đáng tiếc dù có giãy giụa thế nào Bạch Lang Vương cũng không thoát được hàm răng sắc nhọn của Hắc Dạ Lang Vương, một bên cổ gần như bị cắn nát máu thịt bê bết lộ cả xương trắng bên trong...

Trước giây phút sinh tử cơn đau cùng hơi thở thoi thóp khiến Bạch Lang Vương phát điên...

Hung tín bộc phát khiến ánh mắt của Bạch Lang Vương trở nên đỏ ngầu bất chấp thương thế quay người muốn cắn vào người Hắc Dạ Lang Vương…

Tuy nhiên khác với suy nghĩ của chính Bạch Lang Vương...

Hắc Dạ lang vương không chọn cách chơi liều mà quyết định tránh né lập tức buôn Bạch Lang Vương ra rồi nhảy người ra sau tránh thoát...

Thấy thế Bạch Lang Vương đang trong trạng thái tràn ngập nộ hỏa lập tức muốn đuổi theo.

Tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương lại chỉ nhếch mép cười lạnh.

Ngay lập tức trông thấy nụ cười lạnh kia đồng tử Bạch Lang vương run lên nhè nhẹ, nó đã quên một thứ vô cùng trí mạng, vũ khí hình tròn kia có thể quay lại.

Cùng lúc đó đúng như lo sợ của Bạch Lang Vương xa luân lượn một trên không trung rồi quay về quỹ đạo ban đầu của mình trực tiếp nhắm vào Bạch Lang Vương lao đến...

Cảm nhận được tiếng xé gió vang lên bên tai, hơi thở tử vong ập đến, Bạch Lang Vương lòng như lửa đốt cố nguyên người tránh né tránh...

Đáng tiếc vết thương khủng bố bên cổ khiến Bạch Lang Vương chậm một nhịp bị xa luân sắc bén lướt quan để lại một vết thương khủng bố chạy dài trên người, xương cốt gần như bị chém đứt lộ cả nội tạng cùng máu thịt bầy nhầy bên trong, cơ thể khổng lồ đã gần như bị nhuộm đỏ bởi máu của chính mình theo đã ngã ầm xuống đất.

Hơi thở sinh mệnh dần dần trồi đi, Bạch Lang Vương nằm thoi thóp dưới đất cả người run lên nhè nhẹ.

Tuy nhiên ánh mắt vẫn tràn ngập tinh quang thể hiện đẳng cấp của một con sói đầu đàn lặng nhìn Hắc Dạ Lang Vương.

- Xin ngươi...!tha...!tha cho tộc nhân của ta…

Mãi một lúc đây Bạch Lang Vương mới thì thầm một câu, ngay sau đó ánh mắt của vị lang vương này mới mờ dần rồi gục mặt xuống nền đất đá lạnh lẽo.

Bạch Lang Vương vị lang vương của Bạch Lang tộc chính thức bỏ mạng, tộc đàn Bạch Lang của nó cũng theo đó biến mất trên thảo nguyên này.

- Những kẻ cần tha ta sẽ tha nhưng những kẻ không thể tha…

- Rất tiếc ta không thể…

Liếc nhìn thị thể đầy máu tươi của Bạch Lang vương nằm dưới mặt đất, Hắc Dạ Lang Vương chỉ khẽ lắc đầu với cái xác kia mời miệng nói nhưng có lẽ cũng là tự nói với chính mình.

Hắc Dạ lang vương muốn thôn tính tộc đàn Bạch Lang này, nói đơn giản chính là bắt sói gia tăng lang số...

Thế nên Hắc Dạ Lang Vương hiển nhiên sẽ tha mạng cho đàn sói trắng này biến chúng trở thành tộc nhân của mình, giá tăng số lượng và cả chất lượng cho Hắc Lang tộc, nhưng không phải con sói trắng nào cũng sẽ như thế.

Gần như toàn bộ sói cái đều sẽ được giữ lại thu về tộc đàn trở thành một phần của Hắc Lang tộc mặc dù lông có màu trắng.

Ngược lại phần lớn sói đực đều sẽ bị gϊếŧ chỉ một số ít rất ít được chấp nhận trở thành tộc nhân của Hắc Lang tộc.

Tuy nhiên vẫn có trường hợp ngoại lệ, đó là con cái của Bạch Lang Vương bất kể là đực hay cái đều sẽ bị gϊếŧ sạch không có cơ hội sống.

Bạch Lang Vương xin tha thực tế chính là mong Hắc Dạ Lang Vương sẽ tha cho con cái của mình...

Đáng tiếc đó là điều không thể, bọn chúng bất kể là mới sinh hay còn trong bụng mẹ đều phải chết.

Tuy có chút tàn ác nhưng chiến tranh là thế, đổi lại là bất kỳ tộc nào cũng sẽ làm như Hắc Lang tộc mà thôi.

Dĩ nhiên là ngoại trừ Huyết tộc đại tộc được sự lãnh đạo tuyệt vời của Huyết tổ đại nhân anh minh thần võ, ít nhất dưới tấm lòng bác ái kia của Huyết tổ đại nhân thì “cái” sẽ được giữ lại còn “đực” mới gϊếŧ.

Đáng tiếc Hắc Lang tộc tuy là chủng tộc phụ thuộc Huyết tộc nhưng lại không chơi trò đó, bản thân Huyết tổ đại nhân cũng chê nhẹ cái bọn sói trắng này nên không thèm.

Huống chi lúc này Huyết tổ đại nhân con đang bận… đào đất…

Bên dưới chân núi, mặc kệ trên sườn núi vẫn đang đánh nhau từng bừng khói lửa, một bóng người lại đang vui vẻ ngồi đó… móc đất.

Bóng người rảnh ruồi kia không ai khác chính là Lâm trọc Trần Lâm.

Trông thấy tộc đàn Bạch Lang binh bại như núi đổ chỉ biết chạy như chó, thế cuộc gần như đã được định đoạt, phim cũng không còn gì hay để xem nữa...

Trần Lâm rảnh quá không việc gì làm đành ôm cánh “tay què” chạy đến chân núi nơi quả cầu sắt hạ cánh thu lại “ông nội bi” này về.

Nói gì thì nói tuy là chủng tộc phụ thuộc Huyết tộc, nhưng người dưng khác họ biết đâu mà lần...

Trần Lâm tuy có chút thoải mái với bọn đệ thấy thích là cái gì cũng có thể cho, nhưng vẫn chưa điên đến mức việc gì cũng có thể lộ cho đàn sói đen này thấy được, nhất là trang bị cam thế mạnh tuyệt đối của Huyết tộc thì lại càng không.

Trong đó đen thay bi sắt chính là mặt hàng hộ liễu nhất.

Khác với Tà Nguyệt đao hay các trang bị khác nhìn kiều gì cũng khó lòng phân phân biệt được với trang bị của hệ thống, thế nên có đôi chút uy lực cũng không ai để ý nhiều.

Nhưng một viên bi sắt nhìn phèn đến độ không thể phèn hơn hoàn toàn không thể nào liên hệ được với hệ thống lại có thể tạo ra uy lực cực lớn chắc chắn sẽ khiến không ít người… à không là sói để ý đến, hoài nghị trong đó chắc chắn sẽ có…

Thế nên để tránh những vẫn đề phiền phức không đáng có, Trần Lâm đành phải tự thân vận động lặn lội đến đây lấy lại viên bi sắt trang bị cam vô cùng độc lạ của mình.

Tuy nhiên do hơi… quá tay, lực đạo cũng như trọng lượng của viên bi sắt cũng không nhỏ khiến vụ nổ kia có chút lớn tạo thành một cái hố to tướng dưới chân ngọn núi...

Trần Lâm phải mất rất nhiều thời gian mới tìm ra được vật thể tròn tròn chỉ bằng một quá bóng tennis thuần một màu đen sắt thép kia.

- Bi huynh ngươi thật sự là làm khó ta quá mà…

Nhìn viên bi đen nằm an tĩnh giữa miệng hố, Trần Lâm không nhịn được lắc đầu thầm than.

Thử hỏi có ai khổ như Huyết tổ đại nhân không, không chỉ bị vũ khí của mình làm cho què một tay mà giờ còn phải lết thân tàn đi kiếm nó về.

Đúng là đm cuộc đời…

Cứ thế người sướиɠ nhất cái con game này vừa lắc đầu thầm than về số phận hẩm hiu của mình vừa vươn cánh tay con lại ra nhặt ông nội bi kia lên.

Tuy nhiên khi cảnh tay vừa chạm vào viên bi sắc muốn nhấc nó lên, mặt Trần Lâm lập tức trầm xuống, cả người cũng thoáng dừng lại tại chỗ như bị định thân.

Ngược lại viên bi sắc vẫn an tĩnh nằm dưới đất…

Nguyên nhân rất đơn giản, đó là nặng… rất nặng...

Ngay khu vừa cầm vào viên bi sắt muốn nhấc nó lên, Trần Lâm lập tức cảm nhận được trọng lượng khủng bố như dính chặc vào mặt của viên bi đen kia khiến một người chơi vừa lên cấp 28 cũng không thể nào nhấc viên bi sắt nhìn như ve chai kia lên được.

Mặc dù Trần Lâm dùng tay thường do cánh tay huyết giáp hiện đang bó bột, nhưng trọng lượng này cũng quá khủng bố đi…

Không chấp nhận thua một viên bi đen còn không được bóng đẹp cho lắm...

Trần Lâm tức giận gồng cơ đít thít cơ mông lấy hết sức bình sinh dồn vào cánh tay trái cố nhấc viên bi ngu kia lên cho bằng được.

Cả ngươi Trần Lâm do quá tải theo đó run lên nhà nhẹ, cánh tay cầm lấy viên vi sắt cũng run lên bần bật gân xanh nổi lên cuồn cuộn.

Rất may dưới sức lực chín trâu mười bò của Trần Lâm, viên bi sắt kia cũng được nhấc lên một đoạn.

Đáng tiếc chỉ lên chưa được tầm nửa met, Trần Lâm đã chịu không nổi buôn vật thể bé bé tròn tròn nhưng nặng khủng kiếp kia ra.

Đùng… một tiếng…

Viên bi sắt dưới tác dụng của trọng lực một lần nữa rơi xuống mặt đất phát ra một tiếng nổ nhỏ.

- Cmn xem như lão tử sợ ngươi…

Nhìn viên bi sắt an tĩnh nằm dưới mặt đất, Trần Lâm không nhịn được nghiến răng nghiến lợi nói rất muốn lao đến căn chết viên bi ngu khốn kíp kia.

Tuy nhiên thử căn đi xem thằng nào ngu biết liền…

Rất may Trần Lâm chưa ngu đến mức đó nên chỉ bất lực thở dài một cái không thèm chấp nhất với viên bi ngu kia làm gì nữa, tuy nhiên cái chân vẫn tức giận đưa lên một cước đá vào nó cho bỏ ghét.

Đáng tiếc một tiếng kêu thảm như heo bị chọc tiết vang lên sau đó đã cho độc giả biết thằng nào mới là thằng ngu.

Thật tế khi nhận thấy được sự cường hóa không ngừng của thể chất sau mỗi lần tiến cấp, Trần Lâm từng mơ sẽ có ngày trị được viên bi ngu khó ưa kia.

Tuy nhiên sự thật phũ phàng lại như một cái tát thằng vào mặt Trần Lâm.

Không biết bằng lý do vô nghĩa vô nhân đạo gì mà qua mỗi lần sử dụng viên bi kia lại trở nên nặng hơn, trọng lượng của nó lúc này đã nặng hơn rất nhiều so với lúc Trần Lâm gặp nó lần đầu, lúc đó nó thật là nhẹ nhàng dễ thương biết bao…

Nhưng bây giờ Trần Lâm không dùng đến huyết giáp gần như không thể nhấc nó lên một cách dễ dàng cho được...

Thế nên trong mơ hồ Trần Lâm không nhịn được thầm nghĩ viên bi này có phải đang cố tình chơi mình hay không.

Lần nào cũng vậy, sau khi dùng xong viên bi ngu kia đều trở nên nặng hơn, nhưng ác ở chỗ trọng lượng của nó luôn tiệm cận giới hạn của Trần Lâm, không quá nặng đến mức không nhúc nhích được khiến Trần Lâm bỏ cuộc không chơi bắn bi nữa, nhưng cũng không hề nhè để Trần Lâm tự ý điều khiển, đúng kiểu chảnh chó của bọn nào đó…

Như thế không phải là muốn chơi Huyết tổ đại nhân thì còn là gì.

Rất may cho Trần Lâm “ông nội bi” có một yếu điểm, đó là nó vẫn là một vật phẩm nên có thể thụ vào không gian giới chỉ…

- Moá...!sao lần nào mày cũng làm khó tao hả bi… đm mày bi…

Ngồi xuống đất tức giận nhìn viên bi dưới đất như thằng ngu, Trần Lâm vô cùng hậm hực chửi nó một trận khiến nó không thể nào cãi lại cho được rồi mới đưa cánh tay ra cầm lấy viên bi sắt.

Tuy nhiên lần này Trần Lâm không nhấc nó lên mà thu nó vào không gian giới chỉ.

Ngay lập tức bạch quang lóe lên viên bi sắt bá đạo tuyệt luân khó ưa vô cùng cứ thế bị thu vào không gian giới chỉ trả lại một mặt đất bình yên và nhẹ nhàng.

- Huyết tổ đại nhân ngài đang làm gì đó…

Bất chợt từ trên sườn núi vang lên một tiếng cười nói, một thân hắc ảnh chầm chậm xuống núi đến gần Trần Lâm.

Hắc ảnh kia không ai khác chính là Hắc Dạ lang vương.

Tuy nhiên sau khi đánh bại Bạch Lang Vương, vị nữ lang vương này lại không tham chiến với tộc đàn của mình mà chạy xuống chân núi rất có thể là để tìm Trần Lâm…

Hành đông kia đúng thật là “có lòng”…

Thấy thế Trần Lâm cũng có lòng mỉm cười đáp lễ nói:

- Ta đào cái hố đi ỉa mà thôi… lang vương không cần phải để ý…

Nói xong Trần Lâm vô cùng vui vẻ phủi phủi đít rồi cất bước đi lêи đỉиɦ núi.

Ngược lại Hắc Dạ Lang Vương cũng mỉm cười như không có việc gì, tuy nhiên ánh mắt vẫn liếc nhìn cái hố lớn do bi sắt tạo ra…

Hiển nhiên Hắc Dạ lang vương không rảnh bỏ mặc tộc nhân mà chạy xuống đây chơi, nàng xuống đây là để xem thứ mà vị Huyết tổ kia đã dùng để oanh tạc ngọn núi này là gì.

Đáng tiếc nàng đã chậm một bước….
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
14,776
Điểm cảm xúc
5,474
Điểm
113
Hằng Nga
Chương 489: Chiến dịch kết thúc
Bạch Lang Vương bị gϊếŧ chết, hai bạch lang vệ cũng bỏ mạng dưới kiếm của hai chị em Phương Tuyết và Phương Ngân, cả đàn Bạch Lang nhất tộc theo đó bị đánh cho tan tác.

Chẳng mấy chốc dù còn hai bạch lang vệ liều mạng chống đỡ nhưng đàn Bạch Lang vẫnkhoong tránh được kết cục thảm bại trước sức mạnh áp đảo của đối thủ.

Tộc đàn Bạch Lang từ này cũng chân chính biến mất trên vùng thảo nguyên này.

Tuy nhiên không phải triệt để biến mất mà là xác nhập vào Hắc Lang nhất tộc, trở thành tộc nhân dưới trướng của Hắc Đại Lang Vương.

Mặc dù có chút kỳ khi những con sói trắng này vẫn bị gọi là tộc nhân Hắc Lang tộc như một sự ngầm xác nhận thân phận của chúng, nhưng kết quả thế này vẫn là kết quả tốt nhất cho những kẻ bại trận.

Chỉ là không phải ai cũng nhận được kết quả may mắn kia.

Một trận chiến nổ ra gần 200 sói trắng tử trận, phần còn lại của Bạch Lang tộc chỉ còn khoảng 400 đến 500 cá thể tính luôn cả những con non không có khả năng chiến đấu trốn sâu trong hang trên đỉnh núi không lộ mặt.

Trong đó, hơn 300 con sói cái bất kể là cái lớn hay cái bé đều sẽ được trọng điểm đặc cách trở thành tộc nhâng hân yêu của Hắc Lang tộc, được gần 500 anh em Hắc Lang tộc “bảo kê” trở về lãnh thổ của Hắc Lang tộc.

Nói một câu khó nghe hơn 300 con sói cái lông trắng kia mới mà thứ mà Hắc Dạ Lang Vương muốn nhất ở đàn Bạch Hắc Lang này.

Ngược lại hơn 100 sói đực may mắn sống sót sau trận chiến lại không may mắn ở bước này.

Chỉ có khoảng một nửa trong số chúng đa phần là con non sẽ được xác nhập vào tộc đàn Hắc Lang tộc.

Phần còn lại chủ yếu là các chiến binh sói trắng và đặc biệt là có chim đều sẽ nhận được một kết cục đó là bị gϊếŧ, kể cả hai con bạch lang vệ đánh nhau với Lâm Mỹ Anh và Trương Tố Nga kia.

Dĩ nhiên Hắc Lang tộc cũng phải trả một cái giá nhất định...

Dù được năm hắc lang vệ vô cùng chiến dẫn đầu nhưng hai đàn chó cắn lộn không thể nào tránh được thương vong, gần 100 tộc nhân Hắc Lang bị cắn chết tại chỗ cùng 300 con bị thương...

Tuy nhiên số thương vòng kia không là gì với thành quả đã đạt được, trận này Hắc Lang tộc vẫn được xem là đại thắng.

Khi mùa xuân đến với số lượng bạch lang vừa gian nhập và con non được sinh ra quân số của đàn Hắc Lang rất có thể sẽ lên đến gần 2000 con trở thành một chủng tộc có số có má trên vùng thảo nguyên này.

Tuy phần hơn phân nửa trong số đó chỉ là con non không thể chiến đấu cần một thời gian nuôi khá dài, nhưng đây vẫn là một tương lai xán lạn với Hắc Lang tộc và tương lai kia không chỉ nhờ sự cố gắng của Hắc Lang tộc mà còn đến từ sự trợ lực của nhóm người Trần Lâm.

Theo chân Trần Lâm một lần nữa đi lêи đỉиɦ núi, nhưng lần này cả ngọn núi đã được tộc nhân Hắc Lang tộc chiếm đống không phải xông lên đánh nhau như trước nữa...

Hắc Dạ lang vương không nhịn được liếc nhìn tên đầu trọn tay còn bó bột đi trước mặt kia vào lần miệng muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi.

Mãi một lúc lâu Hắc Dạ lang vương mới khẽ thở dài bước nhanh về phía trước cạnh Trần Lâm rồi nhỏ giọng nói:

- Lần này đa tạ sự trợ giúp của Huyết tổ đại nhân...

- Nếu không có ngài Hắc Lang tộc ta khó lòng đại thắng như thế...

- Thứ này ta nghĩ cũng nên trả lại cho ngài.

Nói xong Hắc Dạ Lang vương khẽ cúi người lấy ra xa luân đã giúp nàng đánh hạ Bạch Lang Vương đưa tới trước mặt Trần Lâm.

Hiển nhiên với khả năng của Hắc Lang tộc khó lòng sở hữu được một trang bị tím độc nhất có tính công kích bá đạo như xa luân, đây là vật phẩm do Trần Lâm tài trợ.

Tuy nhiên sau khi dùng nó đánh bại Bạch Lang Vương, Hắc Dạ Lang Vương cũng không dám độc chiếm thứ này dù nàng rất muốn chỉ đành phải cắn răng trả nó lại cho Trần Lâm.

Thấy thế Trần Lâm chỉ thoáng cười cười thể hiện đẳng cấp phá gia chi tử phất tay lắc đầu nói:

- Đồ bổn Huyết tổ đã cho thì sẽ không lấy lại...

- Da^ʍ ba cái trang bị tím mà thôi, ngươi thấy thuận tay thì cứ cầm đi...

Như độc giả đã biết Huyết tộc cùng hai đại tộc khác là Thi tộc và Thiên tộc đều bị hệ thống hạn chế các trang bị loại hình vũ khí từ tím trở xuống.

Tuy nhiên bằng một cách vô cùng vi diệu mà cũng rất chi là quen thuộc nào đó, tỉ lệ xuất hiện trang bị tím độc nhất loại hình vũ khí của Huyết tộc trong “cửa hàng may mắn” lại rất lớn...

Cứ tầm một hai tháng không quay đổi lại cho ra một vũ khí tím, thế nên tính đến thời điểm hiện tại Huyết tộc đã có gần chục trang bị tím không dùng được nhưng vẫn phải mua để đó.

Trần Lâm cũng không ít lần rảnh tay đem cho tiểu đệ, đám người Lê Dũng ở Đại Ca thành chính là lứa đầu tiên.

Tuy nhiên trang bị dùng không được vẫn có thể đem đi đấu giá lấy thần tệ, Trần Lâm chơi lớn lấy le với gái như vậy để đám người Hồng Ánh biết kiểu gì cũng sẽ bị đánh chết...

- Như thế...!có hơi...

- Haizzz, thôi được ngài đã nói thế ta cũng không biết phải là sao, thôi thì cung kính không bằng tuân mệnh...

- Thứ này ta nhận, sau này trời đông của Huyết tộc cứ để ra trấn thủ tuyến đầu...

Hắc Dạ Lang Vương vẫn có ý từ chối nhưng lại không nỡ đành gật đầu đồng ý nói.

Mặc dù cảm thấy chuyện này khá lạ nhưng quả thật Hắc Dạ lang vương quá thích xa luân nên tự an ủi bản thân tạm xem như đây là phúc lợi của tiểu đệ.

Thấy thế Trần Lâm cũng chỉ thoáng cười cười bước lêи đỉиɦ núi.

Rất nhanh từng nhóm bạch lang dưới sự “bảo hộ” vô cùng nhiệt tình của đàn Hắc Lang đã xuất hiện trước mặt Trần Lâm.

Đặc biệt nhất là một nhóm nhỏ bạch lang được bảo hộ kỷ nhất sâu trong một gốc núi, ba trên năm hắc lang vệ và cả bốn người Phương Tuyết đều đứng có trông chừng nhóm sói trắng kia.

- Ngươi thật sự muốn gϊếŧ chúng...

Nhìn gần 70-80 con sói đực trắng trẻo to khỏe bị nhốt trong một gốc, Trần Lâm không nhịn được vuốt càm nói.

Trời cao còn có đức hiếu sinh, “người tốt” như Trần Lâm trông thấy gần 80 sinh mạng sắp phải bay màu không nhịn được có chút không nỡ, sinh mạng kia chết đi thật là đáng tiếc...

Tiếc ở chỗ chúng không đem đến lợi lộc gì cho Huyết tổ đại nhân, cứ như thế mà chết đi thật sự quá là đáng tiếc...

Ngược lại những con sói này cũng cảm nhận được cái kết của bản thân, dù là tù binh nhưng chúng vẫn vô cùng cảnh giác nhìn đàn Hắc Lang đang vây quanh...

Không ít bạch lang khác dù dưới sự hộ tống của những con hắc lang cũng không nhịn được thoáng nhìn qua nhóm tử sĩ này, những chiến binh mạnh nhất của Bạch Lang tộc đáng tiếc giờ chỉ có thể ngồi chờ chết.

- Haizzz...!ta cũng rất muốn tận dụng chúng...

- Nhưng không gì có thể đảm bảo chúng sẽ không tạo phản...

- Thành phần nguy hiểm như thế ta quả thật không dám dùng đến.

Hắc Dạ Lang Vương lòng cũng tiếc nuối không kém lắc đầu thở dài nói.

Hắc Lang tộc là sói không phải Thi tộc hay tên có khả năng thu đệ nào đó...

Hắc Dạ lạnh vương có thể thu những con bạch lang khác vì cũng quá nhỏ yếu có thể dễ dàng bị đồng hóa, nói trắng ra là không có khả năng tạo phản.

Nhưng những con sói chiến binh này lại khác, chúng không chỉ trung thành mà còn có sức mạnh nhất định, thành phần như thế nàng không dám thu.

Đáng tiếc Trần Lâm không có nhiều máu như thế để thu hết hơn 80 con sói thế này, cũng không có hứng thú với chúng nên chỉ thoáng lắc đầu định quay người rời đi.

Dù mặt ngoài nhân nghĩa là thế nhưng thật ra Trần Lâm chỉ tiếc vì không tận dụng được gì từ bọn sói trắng này mà thôi.

Tuy nhiên khi vừa quay đi, một ý tưởng đột nhiên lóe lên trong đầu Trần Lâm...

- Nếu đã không muốn thu đám sói này cũng không muốn gϊếŧ chúng...

- Sao lang vương không thả chúng đi để đám sói này tự sinh tự diệt...

- Sống được là do bọn chúng hay, còn nếu bỏ mạng là tại bọn chúng ngu không trách được ai...

Nghĩ là làm Trần Lâm đột nhiên mỉm cười quỷ dị nói.

Nghe thấy thế, Hắc Dạ lang vương không nhịn được nhíu mày nhìn Trần Lâm muốn xem vị Huyết tổ này đang bày trò gì.

Tuy lời Trần Lâm nghe rất chi là có lý, Hắc Dạ lang vương cũng thương tiếc nhóm sói trắng này, nhưng tất cả chỉ là ra vẻ chả có lý do gì phải thả bọn sói này đi cả...

Huống chi để lại một nhóm hậu hoạn dù chả là gì nhưng vẫn là hậu hoạn.

Đáng tiếc Trần Lâm đã mở lời, Hắc Dạ lang vương không thể thẳng thừng từ chối được.

Tuy nhiên không đợi Hắc Dạ lang vương kịp bài mưu tính kế, Trần Lâm lại mở miệng nói trước:

- Một nhóm sói nhỏ mà thôi chả làm được gì...

- Huống chi lãnh thổ của lang vương ở xa như vậy việc gì phải sự bọn chúng...

- Được, nếu Huyết tổ đại nhân đã có lòng ta cũng không có ý kiến...

Đến nước này Hắc Dạ Lang Vương cũng không thể nói gì đành gật đầu đồng ý thả nhóm bạch lang kia đi trong đó có cả hai bạch lang vệ.

Hậu hoạn thế này nói lớn không lớn nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, nhìn chung là phiên hơn gϊếŧ.

Tuy nhiên Hắc Dạ Lang Vương đang trong thế thắng chả việc gì phải sợ một nhóm sói nhỏ chỉ 70-80 con thế này cả.

Huống chi nói đi cũng phải nói lại thả nhóm bạch lang kia đi cũng đem lại chút lợi ích nhất định, ít nhất đàn bạch lang vừa gia nhập sẽ cảm thấy tốt hơn với vị lang vương mới này, công tác hoà hợp hòa giải cũng trở nên thuận lợi hơn.

Chỉ là đó chắc chắn không phải mục đích của Trần Lâm...

Tuy Hắc Lang tộc không sống trong vùng này mà thiên về phía tây gần với thành phố Thanh Thủy của Huyết tộc...

Hắc Dạ Lang Vương cũng không sợ nhóm sói chỉ có mấy chục mạng này làm được trò gì nhưng ý định của Trần Lâm thật sự khiến nàng tòa mò không biết trong hồ lồ của vị Huyết tổ này bán thuốc gì.

Cứ thế dưới sự thắc mắc của Hắc Dạ Lang Vương, nhóm bạch lang được thả ra rồi được sự hộ tống của đội hắc lang đưa xuống núi...

Ngay khi vừa thoát được vòng vây, nhóm sói này cũng không nghĩ nhiều chỉ khẽ liếc nhìn ngọn núi nơi từng là nhà của mình một cái rồi quay đầu bỏ chạy...

Đàn Hắc Lang cũng không đuổi theo mà quay lại ngọn núi chuẩn bị dẫn theo gần như toàn bộ bạch lang trở về lãnh địa của mình, lượng lớn bạch lang nhất là những con lang cái trắng trẻo kia sẽ giúp anh em hắc lang được sung sướиɠ...!à không ta nhầm...!giúp tộc đàn Hắc Lang càng trở nên hùng mạnh...

Việc hộ tống lượng lớn số trắng này về một cách an toàn và không con nào vô tình đi lạc là ưu tiền hàng đầu, nhất là trong gian đoạn có phần bạo loạn này...

Rất may Trần Lâm cũng muốn trở về Viễn Đông nên tiện được công tác theo chân đàn Hắc Lang một đoạn, không hề hay biết phía trước có người đang đợi mình...

Cứ thế một hàng dài sói đen và sói trắng chầm chậm bước lên đường tây tiến, cũng không hề biết rằng một tiểu loli mái tóc đỏ tươi như máu đang âm thầm theo sao..
 
Top