[Khoa huyễn] Linh Dị: Chiến Tranh Ca - MUALARUNG91
- Tham gia
- 25/8/19
- Bài viết
- 4,812
- Điểm cảm xúc
- 843
- Điểm
- 113

Chương 20:
20
Chúc Ly luôn là người kiệm lời, càng là ở nơi không quen anh càng ít nói mà chỉ âm thầm quan sát.
Trái ngược với sự trầm lặng của anh, vị chủ nhiệm họ Trương ở đối diện lại dường như là một người khá hoạt bát, rất giỏi trong việc điều động không khí.
Trương Thanh Liêm mỉm cười nói: “Trước hết, tôi xin chúc mừng cậu Ly đã hoàn thành xuất sắc vượt mức bài kiểm tra đầu vào, cũng hoan nghênh cậu gia nhập phân đội Địa Võng chúng ta.
Chắc là cậu đã được nghe nói qua sơ về đội Địa Võng rồi đúng không? Nhưng để tôi chính thức giới thiệu lại về công tác của đội chúng ta nhé.” Ông tạm dừng giây lát, cầm tách trà lên thổi thổi nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó nói tiếp: “Đội Địa Võng là tổ đội được thành lập song hành với Đội Thiên La, chức hàm ngang nhau trách nhiệm cũng tương đương.
Đội chúng ta chủ yếu phụ trách hai mảng chính là hậu cần và tình báo. Có thể nói là bao hàm tất cả các vấn đề phục vụ và hỗ trợ liên quan đến dị năng giả trực thuộc Thiên La Địa Võng.
Ví dụ, trước khi đội Thiên La hành động đi xử lý một sự kiện linh dị nào đó, thì chúng ta cần điều tra trước các tư liệu liên quan, sắp xếp và tổng hợp lại gửi cho họ lấy đó là cơ sở tham khảo, đảm bảo tỉ lệ sinh tồn của họ với xác suất lớn nhất.
Hoặc, thu thập tư liệu, tình báo của những sự kiện đã được đội Thiên La xử lý qua lập hồ sơ linh dị báo cáo lên và lưu trữ vào kho dữ liệu. Tất nhiên, còn bao hàm những công tác phụ đi kèm như giải quyết hậu quả sau sự kiện, cái này khi nào trực tiếp đi làm sẽ có người hướng dẫn chi tiết.
Cuối cùng là tiến hành kiêm nhiệm bác sĩ tâm lý hỗ trợ khai thông ổn định tinh thần cho dị năng giả.
Cậu cũng biết đấy, nhiệm vụ dị năng giả thực hiện luôn nguy hiểm, đó là chưa kể khi họ vận dụng sức mạnh của mình. Người thường nhìn qua không biết thì trông hào nhoáng đấy, nhưng thực tế đó là họ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của bản thân.
Thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, mỗi ngày đều phải lo lắng không biết mình chết lúc nào. Còn chưa kể các tác dụng phụ ẩn tàng khi hay tiếp xúc với quỷ khí. Cứ như vậy, một người khỏe mạnh sớm muộn cũng gặp phải một vài vấn đề về tâm lý…”
Chúc Ly nghiêm túc lắng nghe Trương Thanh Liêm nói.
Tuy anh đã tìm hiểu qua trước đó một số thông tin được công khai trên mạng cũng như các tư liệu thu thập được qua việc hồi tưởng cốt truyện, nhưng biết trước là một chuyện nghe lại từ miệng người trong cuộc rồi so sánh chênh lệch thông tin cũng là cần thiết.
Vừa nghe đối phương nói chuyện, anh vừa nghĩ: ‘Cách nói chuyện của người này thật có ý tứ, mỗi câu từ đều không sai nhưng điểm quan trọng nhất lại khéo léo không nhắc đến. Nếu mình nhớ không nhầm trong quyển truyện kia có nhắc đến vụ một pháo hôi làm công tác hậu cần trong lúc giao tiếp với đồng đội đang chiến đấu với quỷ dị ở phương xa đã bị giết chết.
Nguyên nhân là vì năng lực của con quỷ đó là âm thanh truyền bá, người bình thường hoặc dị năng giả có thực lực thấp hơn nó chỉ cần nghe thấy tiếng báo tử là sẽ lập tức mất mạng.’
Nhìn chung sống ở thế giới này không có ai hay ở đâu là tuyệt đối bình an và người làm công tác liên quan đến vấn đề linh dị càng thêm không an toàn. Chỉ có khiến cho bản thân mạnh lên, đến mức độ mà không ai hay thứ gì có thể lay động thì mới có thể sống tốt theo ý mình.
Muốn tự do tự tại trong thế giới này chỉ có sức mạnh là tuyệt đối mới là chân lý.
Thấy Chúc Ly vẫn im lặng lắng nghe mình nói, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng cũng không biểu hiện ra không đúng hay bất mãn. Trương Thanh Liêm rất hài lòng, nhìn thời gian thấy không còn sớm, ông còn có một cuộc họp quan trọng sắp tới.
Thế nên, ông quyết định kết thúc buổi nói chuyện này, ông nói: “Đại khái chính là như vậy, nội dung chi tiết tỉ mỉ hơn sẽ có nhân viên chuyên môn phụ trách giúp cậu giảng giải và hướng dẫn.
Nếu như cậu không có ý kiến hay thắc mắc nào khác thì chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Thư ký Tô sẽ thay tôi phân phối cho cậu một vị dị năng giả đồng hành làm đồng đội. Trước tiên cậu sẽ bắt đầu với vai trò thực tập sinh, sau một tháng thử việc nếu đánh giá tốt sẽ được bổ làm nhân viên chính thức .
Như thế, nhiệm nhiệm vụ trước mắt của cậu là phụ trách toàn bộ nhu cầu của vị năng giả này.”
“Đã biết.” Chúc Ly gật đầu đáp.
Thấy anh gật đầu đồng ý, cũng không hỏi về dị năng giả mà họ sẽ cấp cho mình là người như thế nào, nụ cười trên gương mặt Trương Thanh Liên bớt đi một phần công thức hóa thay vào đó là một chút xíu chân thực. Ông đưa tay ra, thư ký Tô dường như đã đoán trước ngay lập tức không biết từ đâu lấy ra một tệp hồ sơ đặt vào tay ông.
Trương Thanh Liêm cầm hồ sơ đặt lên bàn trà đẩy về phía Chúc Ly nói: “Cậu xem một chút đi, đây là cơ sở tư liệu về dị năng giả mà cậu sẽ hợp tác sắp tới.”
Chúc Ly nhướng một bên mày, nhìn ông một cái, không nói gì, anh cúi đầu đưa tay cầm lên tệp hồ sơ có bìa cứng bên ngoài hơi trong suốt, nó khá mỏng, không nhiều lắm, chừng ba tờ giấy A4.
Với số lượng đó, thông tin bên trong cũng không nhiều, tựa như Trương Thanh Liêm nói là cơ sở.
Quả thật đúng là cơ sở thiệt, hồ sơ có tổng cộng ba tờ A4, nhưng mỗi tờ chỉ in một trang đơn mặt trước, kích cỡ chữ cũng cố ý phóng to hòng phủ hết trang giấy để cho có vẻ không quá đơn điệu.
Hết 2/3 trang đầu tiên là in ảnh chân dung của đối tượng và bên dưới là vài dòng giới thiệu vắn tắt như:
“Tên: Lê Tuyết Cần;
Tuổi: 18;
Giới tính: Nữ;
Chiều cao: 1m56;
Cân nặng: 45kg.”
Qua tờ thứ hai:
“Dị năng thức tỉnh: Bí mật;
Cấp bậc: Bí mật;
Yêu thích: Không rõ;
Tính cách: Thất thường (hư thực có biểu hiện của đa nhân cách);
*** Lưu ý: Do vấn đề cá nhân thường xuyên có thái độ không hợp tác với đồng đội từ hậu cần.
Từ ngày bắt đầu làm việc đã cùng ba nhân viên hậu cần hợp tác và đều đã thay đổi cả ba, đến nay vẫn chưa xác nhận đồng đội ghép đôi mới.
Thực lực hành động rất mạnh, đã một mình xử lý hai trường hợp sự kiện linh dị cấp D, một cấp C và cùng ba thành viên thuộc đội Thiên la khác cùng nhau giải quyết một sự kiện cấp B.”
“Một quả bom bất định sao? Thú vị thật!” Chúc Ly nghĩ, rồi anh lật tiếp qua xem tờ cuối cùng.
Tờ A4 cuối cùng là in logo của Thiên La Địa Võng.
“…” Anh im lặng đem tệp hồ sơ khép lại trả trở về cho Trương Thanh Liêm.
Trương Thanh Liêm thấy anh đã xem xong hồ sơ thì từ trong túi áo khoác lấy ra một thẻ cắm USB đưa cho anh, ông nói: “Đây là cho cậu, đem về cắm vào máy tính sẽ có thể kết nối với trang web chuyên biệt của Thiên La Địa Võng.
Nơi đó có đầy đủ dữ liệu, nhưng phải dùng mã số và mật khẩu riêng biệt đăng nhập vào thì mới có thể xem. Và mỗi tài khoản mã số đều được đánh dấu giới hạn cấp bậc.
Cái của cậu là cấp B, ý là có thể xem được các thông tin dữ liệu từ cấp B trở xuống. Còn mã số và mật khẩu lát thư ký Tô dẫn cậu đi đăng ký lấy thẻ nhân viên sẽ cấp luôn thể. À, cả thông tin liên lạc với Tuyết Cần cũng sẽ đưa cho cậu để hai người tự liên lạc với nhau.
Tổ chức sẽ cấp cho nhân viên một bộ điện thoại riêng chuyên dùng cho công tác, cậu hãy dùng nó. Ví dụ như nhiệm vụ hay tin tức mới cập nhập đều sẽ được thông báo liên hệ qua đó.”
Chúc Ly nhìn cái USB nhỏ xinh chỉ bằng nửa đầu ngón tay trước mặt thì không khỏi vui vẻ, bước đầu kế hoạch có được tư cách tra cứu thông tin dự liệu nội bộ của Thiên La Địa Võng đã xong, nó dễ dàng hơn anh tưởng.
Tất nhiên anh biết rõ với tư lịch hiện tại mình có thể đạt được thông tin cấp B trở xuống đã là vị thủ trưởng trước mặt quá rộng rãi và dễ tính rồi. Nếu là người khó tính hay cứng nhắc hơn thì sợ rằng cấp bậc còn bị hạ thấp hơn nữa.
Chúc Ly hài lòng khi đạt được điều mình mong muốn vào lúc này, Trương Thanh Liêm cũng hài lòng vì vừa có được một mầm tốt có tiềm lực cao.
Sau khi lại dặn dò thêm vài câu, Trương Thanh Liêm mới để cho thư ký Tô dẫn Chúc Ly rời đi làm đăng ký nhân sự.
Ngay khi anh đi theo sau lưng thư ký Tô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bất ngờ bị âm thanh của Trương Thanh Liêm vọng từ phía sau gọi hỏi: “Hỏi cậu một câu ngoài lề nhé, sợi xích đen cậu đeo trên cổ tay chắc không đơn giản chỉ là đồ trang sức thông thường đâu nhỉ?”
Bị hỏi bất ngờ nhưng Chúc Ly không hề tỏ ra nao núng hay giật mình, không quay đầu, anh giơ tay đeo xích lên vẫy vẫy thản nhiên đáp lại: “Chỉ là vật trang sức thôi.”
“… Ha ha, là vậy sao? Xin lỗi vì đường đột, không còn chuyện gì nữa cậu đi đi. Chúc công tác vui vẻ thuận lợi!” Trương Thanh Liêm cười đáp lại, thái đội dường như không việc gì, chỉ đơn thuần là một câu hỏi bân quơ tò mò không đáng nhắc đến. Nhưng bộ mi dài cụp xuống che đi ánh sáng chợt lóe nơi đáy mắt ông đã bán đứng ông.
Chúc Ly luôn là người kiệm lời, càng là ở nơi không quen anh càng ít nói mà chỉ âm thầm quan sát.
Trái ngược với sự trầm lặng của anh, vị chủ nhiệm họ Trương ở đối diện lại dường như là một người khá hoạt bát, rất giỏi trong việc điều động không khí.
Trương Thanh Liêm mỉm cười nói: “Trước hết, tôi xin chúc mừng cậu Ly đã hoàn thành xuất sắc vượt mức bài kiểm tra đầu vào, cũng hoan nghênh cậu gia nhập phân đội Địa Võng chúng ta.
Chắc là cậu đã được nghe nói qua sơ về đội Địa Võng rồi đúng không? Nhưng để tôi chính thức giới thiệu lại về công tác của đội chúng ta nhé.” Ông tạm dừng giây lát, cầm tách trà lên thổi thổi nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó nói tiếp: “Đội Địa Võng là tổ đội được thành lập song hành với Đội Thiên La, chức hàm ngang nhau trách nhiệm cũng tương đương.
Đội chúng ta chủ yếu phụ trách hai mảng chính là hậu cần và tình báo. Có thể nói là bao hàm tất cả các vấn đề phục vụ và hỗ trợ liên quan đến dị năng giả trực thuộc Thiên La Địa Võng.
Ví dụ, trước khi đội Thiên La hành động đi xử lý một sự kiện linh dị nào đó, thì chúng ta cần điều tra trước các tư liệu liên quan, sắp xếp và tổng hợp lại gửi cho họ lấy đó là cơ sở tham khảo, đảm bảo tỉ lệ sinh tồn của họ với xác suất lớn nhất.
Hoặc, thu thập tư liệu, tình báo của những sự kiện đã được đội Thiên La xử lý qua lập hồ sơ linh dị báo cáo lên và lưu trữ vào kho dữ liệu. Tất nhiên, còn bao hàm những công tác phụ đi kèm như giải quyết hậu quả sau sự kiện, cái này khi nào trực tiếp đi làm sẽ có người hướng dẫn chi tiết.
Cuối cùng là tiến hành kiêm nhiệm bác sĩ tâm lý hỗ trợ khai thông ổn định tinh thần cho dị năng giả.
Cậu cũng biết đấy, nhiệm vụ dị năng giả thực hiện luôn nguy hiểm, đó là chưa kể khi họ vận dụng sức mạnh của mình. Người thường nhìn qua không biết thì trông hào nhoáng đấy, nhưng thực tế đó là họ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của bản thân.
Thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, mỗi ngày đều phải lo lắng không biết mình chết lúc nào. Còn chưa kể các tác dụng phụ ẩn tàng khi hay tiếp xúc với quỷ khí. Cứ như vậy, một người khỏe mạnh sớm muộn cũng gặp phải một vài vấn đề về tâm lý…”
Chúc Ly nghiêm túc lắng nghe Trương Thanh Liêm nói.
Tuy anh đã tìm hiểu qua trước đó một số thông tin được công khai trên mạng cũng như các tư liệu thu thập được qua việc hồi tưởng cốt truyện, nhưng biết trước là một chuyện nghe lại từ miệng người trong cuộc rồi so sánh chênh lệch thông tin cũng là cần thiết.
Vừa nghe đối phương nói chuyện, anh vừa nghĩ: ‘Cách nói chuyện của người này thật có ý tứ, mỗi câu từ đều không sai nhưng điểm quan trọng nhất lại khéo léo không nhắc đến. Nếu mình nhớ không nhầm trong quyển truyện kia có nhắc đến vụ một pháo hôi làm công tác hậu cần trong lúc giao tiếp với đồng đội đang chiến đấu với quỷ dị ở phương xa đã bị giết chết.
Nguyên nhân là vì năng lực của con quỷ đó là âm thanh truyền bá, người bình thường hoặc dị năng giả có thực lực thấp hơn nó chỉ cần nghe thấy tiếng báo tử là sẽ lập tức mất mạng.’
Nhìn chung sống ở thế giới này không có ai hay ở đâu là tuyệt đối bình an và người làm công tác liên quan đến vấn đề linh dị càng thêm không an toàn. Chỉ có khiến cho bản thân mạnh lên, đến mức độ mà không ai hay thứ gì có thể lay động thì mới có thể sống tốt theo ý mình.
Muốn tự do tự tại trong thế giới này chỉ có sức mạnh là tuyệt đối mới là chân lý.
Thấy Chúc Ly vẫn im lặng lắng nghe mình nói, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng cũng không biểu hiện ra không đúng hay bất mãn. Trương Thanh Liêm rất hài lòng, nhìn thời gian thấy không còn sớm, ông còn có một cuộc họp quan trọng sắp tới.
Thế nên, ông quyết định kết thúc buổi nói chuyện này, ông nói: “Đại khái chính là như vậy, nội dung chi tiết tỉ mỉ hơn sẽ có nhân viên chuyên môn phụ trách giúp cậu giảng giải và hướng dẫn.
Nếu như cậu không có ý kiến hay thắc mắc nào khác thì chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Thư ký Tô sẽ thay tôi phân phối cho cậu một vị dị năng giả đồng hành làm đồng đội. Trước tiên cậu sẽ bắt đầu với vai trò thực tập sinh, sau một tháng thử việc nếu đánh giá tốt sẽ được bổ làm nhân viên chính thức .
Như thế, nhiệm nhiệm vụ trước mắt của cậu là phụ trách toàn bộ nhu cầu của vị năng giả này.”
“Đã biết.” Chúc Ly gật đầu đáp.
Thấy anh gật đầu đồng ý, cũng không hỏi về dị năng giả mà họ sẽ cấp cho mình là người như thế nào, nụ cười trên gương mặt Trương Thanh Liên bớt đi một phần công thức hóa thay vào đó là một chút xíu chân thực. Ông đưa tay ra, thư ký Tô dường như đã đoán trước ngay lập tức không biết từ đâu lấy ra một tệp hồ sơ đặt vào tay ông.
Trương Thanh Liêm cầm hồ sơ đặt lên bàn trà đẩy về phía Chúc Ly nói: “Cậu xem một chút đi, đây là cơ sở tư liệu về dị năng giả mà cậu sẽ hợp tác sắp tới.”
Chúc Ly nhướng một bên mày, nhìn ông một cái, không nói gì, anh cúi đầu đưa tay cầm lên tệp hồ sơ có bìa cứng bên ngoài hơi trong suốt, nó khá mỏng, không nhiều lắm, chừng ba tờ giấy A4.
Với số lượng đó, thông tin bên trong cũng không nhiều, tựa như Trương Thanh Liêm nói là cơ sở.
Quả thật đúng là cơ sở thiệt, hồ sơ có tổng cộng ba tờ A4, nhưng mỗi tờ chỉ in một trang đơn mặt trước, kích cỡ chữ cũng cố ý phóng to hòng phủ hết trang giấy để cho có vẻ không quá đơn điệu.
Hết 2/3 trang đầu tiên là in ảnh chân dung của đối tượng và bên dưới là vài dòng giới thiệu vắn tắt như:
“Tên: Lê Tuyết Cần;
Tuổi: 18;
Giới tính: Nữ;
Chiều cao: 1m56;
Cân nặng: 45kg.”
Qua tờ thứ hai:
“Dị năng thức tỉnh: Bí mật;
Cấp bậc: Bí mật;
Yêu thích: Không rõ;
Tính cách: Thất thường (hư thực có biểu hiện của đa nhân cách);
*** Lưu ý: Do vấn đề cá nhân thường xuyên có thái độ không hợp tác với đồng đội từ hậu cần.
Từ ngày bắt đầu làm việc đã cùng ba nhân viên hậu cần hợp tác và đều đã thay đổi cả ba, đến nay vẫn chưa xác nhận đồng đội ghép đôi mới.
Thực lực hành động rất mạnh, đã một mình xử lý hai trường hợp sự kiện linh dị cấp D, một cấp C và cùng ba thành viên thuộc đội Thiên la khác cùng nhau giải quyết một sự kiện cấp B.”
“Một quả bom bất định sao? Thú vị thật!” Chúc Ly nghĩ, rồi anh lật tiếp qua xem tờ cuối cùng.
Tờ A4 cuối cùng là in logo của Thiên La Địa Võng.
“…” Anh im lặng đem tệp hồ sơ khép lại trả trở về cho Trương Thanh Liêm.
Trương Thanh Liêm thấy anh đã xem xong hồ sơ thì từ trong túi áo khoác lấy ra một thẻ cắm USB đưa cho anh, ông nói: “Đây là cho cậu, đem về cắm vào máy tính sẽ có thể kết nối với trang web chuyên biệt của Thiên La Địa Võng.
Nơi đó có đầy đủ dữ liệu, nhưng phải dùng mã số và mật khẩu riêng biệt đăng nhập vào thì mới có thể xem. Và mỗi tài khoản mã số đều được đánh dấu giới hạn cấp bậc.
Cái của cậu là cấp B, ý là có thể xem được các thông tin dữ liệu từ cấp B trở xuống. Còn mã số và mật khẩu lát thư ký Tô dẫn cậu đi đăng ký lấy thẻ nhân viên sẽ cấp luôn thể. À, cả thông tin liên lạc với Tuyết Cần cũng sẽ đưa cho cậu để hai người tự liên lạc với nhau.
Tổ chức sẽ cấp cho nhân viên một bộ điện thoại riêng chuyên dùng cho công tác, cậu hãy dùng nó. Ví dụ như nhiệm vụ hay tin tức mới cập nhập đều sẽ được thông báo liên hệ qua đó.”
Chúc Ly nhìn cái USB nhỏ xinh chỉ bằng nửa đầu ngón tay trước mặt thì không khỏi vui vẻ, bước đầu kế hoạch có được tư cách tra cứu thông tin dự liệu nội bộ của Thiên La Địa Võng đã xong, nó dễ dàng hơn anh tưởng.
Tất nhiên anh biết rõ với tư lịch hiện tại mình có thể đạt được thông tin cấp B trở xuống đã là vị thủ trưởng trước mặt quá rộng rãi và dễ tính rồi. Nếu là người khó tính hay cứng nhắc hơn thì sợ rằng cấp bậc còn bị hạ thấp hơn nữa.
Chúc Ly hài lòng khi đạt được điều mình mong muốn vào lúc này, Trương Thanh Liêm cũng hài lòng vì vừa có được một mầm tốt có tiềm lực cao.
Sau khi lại dặn dò thêm vài câu, Trương Thanh Liêm mới để cho thư ký Tô dẫn Chúc Ly rời đi làm đăng ký nhân sự.
Ngay khi anh đi theo sau lưng thư ký Tô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bất ngờ bị âm thanh của Trương Thanh Liêm vọng từ phía sau gọi hỏi: “Hỏi cậu một câu ngoài lề nhé, sợi xích đen cậu đeo trên cổ tay chắc không đơn giản chỉ là đồ trang sức thông thường đâu nhỉ?”
Bị hỏi bất ngờ nhưng Chúc Ly không hề tỏ ra nao núng hay giật mình, không quay đầu, anh giơ tay đeo xích lên vẫy vẫy thản nhiên đáp lại: “Chỉ là vật trang sức thôi.”
“… Ha ha, là vậy sao? Xin lỗi vì đường đột, không còn chuyện gì nữa cậu đi đi. Chúc công tác vui vẻ thuận lợi!” Trương Thanh Liêm cười đáp lại, thái đội dường như không việc gì, chỉ đơn thuần là một câu hỏi bân quơ tò mò không đáng nhắc đến. Nhưng bộ mi dài cụp xuống che đi ánh sáng chợt lóe nơi đáy mắt ông đã bán đứng ông.