Lượt xem của khách bị giới hạn

[Khoa huyễn] Linh Dị: Chiến Tranh Ca - MUALARUNG91

[Khoa huyễn] Linh Dị: Chiến Tranh Ca - MUALARUNG91

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,825
Điểm cảm xúc
918
Điểm
113
Chương 20:
20

Chúc Ly luôn là người kiệm lời, càng là ở nơi không quen anh càng ít nói mà chỉ âm thầm quan sát.

Trái ngược với sự trầm lặng của anh, vị chủ nhiệm họ Trương ở đối diện lại dường như là một người khá hoạt bát, rất giỏi trong việc điều động không khí.

Trương Thanh Liêm mỉm cười nói: “Trước hết, tôi xin chúc mừng cậu Ly đã hoàn thành xuất sắc vượt mức bài kiểm tra đầu vào, cũng hoan nghênh cậu gia nhập phân đội Địa Võng chúng ta.

Chắc là cậu đã được nghe nói qua sơ về đội Địa Võng rồi đúng không? Nhưng để tôi chính thức giới thiệu lại về công tác của đội chúng ta nhé.” Ông tạm dừng giây lát, cầm tách trà lên thổi thổi nhấp một ngụm nhuận họng, sau đó nói tiếp: “Đội Địa Võng là tổ đội được thành lập song hành với Đội Thiên La, chức hàm ngang nhau trách nhiệm cũng tương đương.

Đội chúng ta chủ yếu phụ trách hai mảng chính là hậu cần và tình báo. Có thể nói là bao hàm tất cả các vấn đề phục vụ và hỗ trợ liên quan đến dị năng giả trực thuộc Thiên La Địa Võng.

Ví dụ, trước khi đội Thiên La hành động đi xử lý một sự kiện linh dị nào đó, thì chúng ta cần điều tra trước các tư liệu liên quan, sắp xếp và tổng hợp lại gửi cho họ lấy đó là cơ sở tham khảo, đảm bảo tỉ lệ sinh tồn của họ với xác suất lớn nhất.

Hoặc, thu thập tư liệu, tình báo của những sự kiện đã được đội Thiên La xử lý qua lập hồ sơ linh dị báo cáo lên và lưu trữ vào kho dữ liệu. Tất nhiên, còn bao hàm những công tác phụ đi kèm như giải quyết hậu quả sau sự kiện, cái này khi nào trực tiếp đi làm sẽ có người hướng dẫn chi tiết.

Cuối cùng là tiến hành kiêm nhiệm bác sĩ tâm lý hỗ trợ khai thông ổn định tinh thần cho dị năng giả.

Cậu cũng biết đấy, nhiệm vụ dị năng giả thực hiện luôn nguy hiểm, đó là chưa kể khi họ vận dụng sức mạnh của mình. Người thường nhìn qua không biết thì trông hào nhoáng đấy, nhưng thực tế đó là họ phải trả giá bằng chính sinh mệnh của bản thân.

Thường xuyên phải đối mặt với nguy cơ sinh tử, mỗi ngày đều phải lo lắng không biết mình chết lúc nào. Còn chưa kể các tác dụng phụ ẩn tàng khi hay tiếp xúc với quỷ khí. Cứ như vậy, một người khỏe mạnh sớm muộn cũng gặp phải một vài vấn đề về tâm lý…”

Chúc Ly nghiêm túc lắng nghe Trương Thanh Liêm nói.

Tuy anh đã tìm hiểu qua trước đó một số thông tin được công khai trên mạng cũng như các tư liệu thu thập được qua việc hồi tưởng cốt truyện, nhưng biết trước là một chuyện nghe lại từ miệng người trong cuộc rồi so sánh chênh lệch thông tin cũng là cần thiết.

Vừa nghe đối phương nói chuyện, anh vừa nghĩ: ‘Cách nói chuyện của người này thật có ý tứ, mỗi câu từ đều không sai nhưng điểm quan trọng nhất lại khéo léo không nhắc đến. Nếu mình nhớ không nhầm trong quyển truyện kia có nhắc đến vụ một pháo hôi làm công tác hậu cần trong lúc giao tiếp với đồng đội đang chiến đấu với quỷ dị ở phương xa đã bị giết chết.

Nguyên nhân là vì năng lực của con quỷ đó là âm thanh truyền bá, người bình thường hoặc dị năng giả có thực lực thấp hơn nó chỉ cần nghe thấy tiếng báo tử là sẽ lập tức mất mạng.’

Nhìn chung sống ở thế giới này không có ai hay ở đâu là tuyệt đối bình an và người làm công tác liên quan đến vấn đề linh dị càng thêm không an toàn. Chỉ có khiến cho bản thân mạnh lên, đến mức độ mà không ai hay thứ gì có thể lay động thì mới có thể sống tốt theo ý mình.

Muốn tự do tự tại trong thế giới này chỉ có sức mạnh là tuyệt đối mới là chân lý.

Thấy Chúc Ly vẫn im lặng lắng nghe mình nói, thỉnh thoảng gật đầu hưởng ứng cũng không biểu hiện ra không đúng hay bất mãn. Trương Thanh Liêm rất hài lòng, nhìn thời gian thấy không còn sớm, ông còn có một cuộc họp quan trọng sắp tới.

Thế nên, ông quyết định kết thúc buổi nói chuyện này, ông nói: “Đại khái chính là như vậy, nội dung chi tiết tỉ mỉ hơn sẽ có nhân viên chuyên môn phụ trách giúp cậu giảng giải và hướng dẫn.

Nếu như cậu không có ý kiến hay thắc mắc nào khác thì chúng ta kết thúc cuộc trò chuyện ở đây. Thư ký Tô sẽ thay tôi phân phối cho cậu một vị dị năng giả đồng hành làm đồng đội. Trước tiên cậu sẽ bắt đầu với vai trò thực tập sinh, sau một tháng thử việc nếu đánh giá tốt sẽ được bổ làm nhân viên chính thức .

Như thế, nhiệm nhiệm vụ trước mắt của cậu là phụ trách toàn bộ nhu cầu của vị năng giả này.”

“Đã biết.” Chúc Ly gật đầu đáp.

Thấy anh gật đầu đồng ý, cũng không hỏi về dị năng giả mà họ sẽ cấp cho mình là người như thế nào, nụ cười trên gương mặt Trương Thanh Liên bớt đi một phần công thức hóa thay vào đó là một chút xíu chân thực. Ông đưa tay ra, thư ký Tô dường như đã đoán trước ngay lập tức không biết từ đâu lấy ra một tệp hồ sơ đặt vào tay ông.

Trương Thanh Liêm cầm hồ sơ đặt lên bàn trà đẩy về phía Chúc Ly nói: “Cậu xem một chút đi, đây là cơ sở tư liệu về dị năng giả mà cậu sẽ hợp tác sắp tới.”

Chúc Ly nhướng một bên mày, nhìn ông một cái, không nói gì, anh cúi đầu đưa tay cầm lên tệp hồ sơ có bìa cứng bên ngoài hơi trong suốt, nó khá mỏng, không nhiều lắm, chừng ba tờ giấy A4.

Với số lượng đó, thông tin bên trong cũng không nhiều, tựa như Trương Thanh Liêm nói là cơ sở.

Quả thật đúng là cơ sở thiệt, hồ sơ có tổng cộng ba tờ A4, nhưng mỗi tờ chỉ in một trang đơn mặt trước, kích cỡ chữ cũng cố ý phóng to hòng phủ hết trang giấy để cho có vẻ không quá đơn điệu.

Hết 2/3 trang đầu tiên là in ảnh chân dung của đối tượng và bên dưới là vài dòng giới thiệu vắn tắt như:

“Tên: Lê Tuyết Cần;

Tuổi: 18;

Giới tính: Nữ;

Chiều cao: 1m56;

Cân nặng: 45kg.”

Qua tờ thứ hai:

“Dị năng thức tỉnh: Bí mật;

Cấp bậc: Bí mật;

Yêu thích: Không rõ;

Tính cách: Thất thường (hư thực có biểu hiện của đa nhân cách);

*** Lưu ý: Do vấn đề cá nhân thường xuyên có thái độ không hợp tác với đồng đội từ hậu cần.

Từ ngày bắt đầu làm việc đã cùng ba nhân viên hậu cần hợp tác và đều đã thay đổi cả ba, đến nay vẫn chưa xác nhận đồng đội ghép đôi mới.

Thực lực hành động rất mạnh, đã một mình xử lý hai trường hợp sự kiện linh dị cấp D, một cấp C và cùng ba thành viên thuộc đội Thiên la khác cùng nhau giải quyết một sự kiện cấp B.”

“Một quả bom bất định sao? Thú vị thật!” Chúc Ly nghĩ, rồi anh lật tiếp qua xem tờ cuối cùng.

Tờ A4 cuối cùng là in logo của Thiên La Địa Võng.

“…” Anh im lặng đem tệp hồ sơ khép lại trả trở về cho Trương Thanh Liêm.

Trương Thanh Liêm thấy anh đã xem xong hồ sơ thì từ trong túi áo khoác lấy ra một thẻ cắm USB đưa cho anh, ông nói: “Đây là cho cậu, đem về cắm vào máy tính sẽ có thể kết nối với trang web chuyên biệt của Thiên La Địa Võng.

Nơi đó có đầy đủ dữ liệu, nhưng phải dùng mã số và mật khẩu riêng biệt đăng nhập vào thì mới có thể xem. Và mỗi tài khoản mã số đều được đánh dấu giới hạn cấp bậc.

Cái của cậu là cấp B, ý là có thể xem được các thông tin dữ liệu từ cấp B trở xuống. Còn mã số và mật khẩu lát thư ký Tô dẫn cậu đi đăng ký lấy thẻ nhân viên sẽ cấp luôn thể. À, cả thông tin liên lạc với Tuyết Cần cũng sẽ đưa cho cậu để hai người tự liên lạc với nhau.

Tổ chức sẽ cấp cho nhân viên một bộ điện thoại riêng chuyên dùng cho công tác, cậu hãy dùng nó. Ví dụ như nhiệm vụ hay tin tức mới cập nhập đều sẽ được thông báo liên hệ qua đó.”

Chúc Ly nhìn cái USB nhỏ xinh chỉ bằng nửa đầu ngón tay trước mặt thì không khỏi vui vẻ, bước đầu kế hoạch có được tư cách tra cứu thông tin dự liệu nội bộ của Thiên La Địa Võng đã xong, nó dễ dàng hơn anh tưởng.

Tất nhiên anh biết rõ với tư lịch hiện tại mình có thể đạt được thông tin cấp B trở xuống đã là vị thủ trưởng trước mặt quá rộng rãi và dễ tính rồi. Nếu là người khó tính hay cứng nhắc hơn thì sợ rằng cấp bậc còn bị hạ thấp hơn nữa.

Chúc Ly hài lòng khi đạt được điều mình mong muốn vào lúc này, Trương Thanh Liêm cũng hài lòng vì vừa có được một mầm tốt có tiềm lực cao.

Sau khi lại dặn dò thêm vài câu, Trương Thanh Liêm mới để cho thư ký Tô dẫn Chúc Ly rời đi làm đăng ký nhân sự.

Ngay khi anh đi theo sau lưng thư ký Tô chuẩn bị bước ra khỏi cửa thì bất ngờ bị âm thanh của Trương Thanh Liêm vọng từ phía sau gọi hỏi: “Hỏi cậu một câu ngoài lề nhé, sợi xích đen cậu đeo trên cổ tay chắc không đơn giản chỉ là đồ trang sức thông thường đâu nhỉ?”

Bị hỏi bất ngờ nhưng Chúc Ly không hề tỏ ra nao núng hay giật mình, không quay đầu, anh giơ tay đeo xích lên vẫy vẫy thản nhiên đáp lại: “Chỉ là vật trang sức thôi.”

“… Ha ha, là vậy sao? Xin lỗi vì đường đột, không còn chuyện gì nữa cậu đi đi. Chúc công tác vui vẻ thuận lợi!” Trương Thanh Liêm cười đáp lại, thái đội dường như không việc gì, chỉ đơn thuần là một câu hỏi bân quơ tò mò không đáng nhắc đến. Nhưng bộ mi dài cụp xuống che đi ánh sáng chợt lóe nơi đáy mắt ông đã bán đứng ông.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,825
Điểm cảm xúc
918
Điểm
113
Chương 21:
21

Trương Thanh Liêm nghe Chúc Ly nói xích tay chỉ là vật trang trí, thì không nói gì thêm nữa mà quay lại bàn làm việc của mình chuẩn bị công tác như bình thường.

Ông biết rõ một điều điểm đến thì dừng, mỗi người đều có bí mật riêng không muốn chia sẻ cho người khác biết, không ai khác chính ông cũng có.

Kinh nghiệm qua đi cho hay không cần quá tọc mạch vào chuyện của người khác, nhiều khi cần hồ đồ thì nên mơ hồ đi, nước quá trong không có cá, người quá thẳng không lợi người lại hại mình khó sống lâu. Chỉ cần không vi phạm quy tắc điểm mấu chốt, không phản quốc chống lại nhân loại. Vậy thì dù có nhiều thêm hàng chục hàng trăm bí mật cũng không sao. Miễn là ngươi có thể bảo vệ được bí mật đó.

Ngươi hiểu ta hiểu vậy là đủ.

Đời mà, đôi khi không biết lại là phúc, biết nhiều quá ngược lại không tốt.

Trương Thanh Liêm ngồi sau bàn làm việc ánh mắt nhìn vào cánh cửa gỗ đỏ đang đóng dường như muốn xuyên thấu qua đó xem bóng dáng Chúc Ly rời đi.

Vài giây sau ông cúi đầu tiếp tục động tác sửa soạn giấy tờ trong tay môi bạc khẽ nhếch lên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngươi nghĩ cậu ta có thể hòa hợp được với Lê Tuyết Cần không? Hay lại nối gót ba người trước, hai chết một hôn mê sâu chưa tỉnh? Nếu như vậy thì thật đáng tiếc a!”

Ông dường như là tự nói chuyện một mình lại như cùng ai đó trao đổi.

Trong căn phòng trống im lặng vốn chỉ có mình hình bóng ông đột nhiên phát ra âm thanh của người khác, mà cũng không biết có phải là tiếng người hay không.

Âm thanh đó khàn đặc tựa như giọng nghẹt mũi lại như tiếng cưa gỗ bị kẹt giữa hai mặt cây gỗ khó khăn qua lại.

Âm thanh kỳ quái ấy phát ra rất nhỏ, nhỏ đến nổi chỉ mình Trương Thanh Liêm có thể nghe thấy, âm thanh kỳ quái ấy vậy mà lại xuất phát từ trên người ông, không, đúng hơn là từ cái bóng của chính ông ấy.

Một cái bóng biết nói và còn có ý chí độc lập.

Nó nói, như trả lời cho câu hỏi của ông lại như không phải: “Ngươi tiếc còn đem con nhóc điên kia đưa cho hắn? Đây là muốn hắn chết nhanh hơn sao? Nhưng cũng không phải, ngươi rõ ràng đầu tư vào hắn khá nhiều, cư nhiên quyền hạn xem dữ liệu cấp B cũng giao ra. Đây là cấp bậc mà nhiều nhân viên kỳ cựu chính thức cũng chưa chắc đạt được.

Ngươi tin tưởng hắn đến vậy?”

Trương Thanh Liêm vô cảm đáp lại: “Ngươi nghĩ sao? Ta cho rằng cậu ta chính là điểm đột phá mà chúng ta cần. Bên trên đã bắt đầu vận hành kế hoạch A rồi, chúng ta không còn nhiều thời gian.

Ta cũng muốn để cậu ấy chậm rãi trưởng thành lắm chứ, nhưng thời cuộc không cho phép. Nên ta chỉ có thể dùng biện pháp mạnh để chắt lọc ra tinh túy.

Nếu cậu ta thành công vượt qua chúng ta được lợi cũng không thiếu phần cậu nhóc ấy.

Hiện tại tình hình tiền tuyến đã có xu thế chuyển sang báo động đỏ ở nhiều khu vực hơn rồi, từ lúc màu cam sang đỏ ngươi cảm thấy bao lâu, chỉ sợ màu tím cũng không xa lắm đâu.”

Còn màu đen, ông không dám cũng chẳng muốn nghĩ về nó, ông nói tiếp với sự lạnh nhạt nguyên bản: “Nhân loại nếu không đồng lòng và đạt được bước tiến hóa tiếp theo kịp thời thì sẽ là đại họa ngập đầu.”

“…” Nghe ông nhắc đến tình hình trước mắt, cái bóng cũng không nói gì thêm nữa mà im lặng xuống như ngầm thừa nhận hành động của ông.

Cuộc trò chuyện giữa người và bóng kết thúc ở đây.

Cách một cánh cửa khoản không, Chúc Ly không hề hay biết gì cả. Tâm trí anh giờ đây đều là nhanh chóng hoàn thành thủ tục đăng ký sau đó nhận lấy thẻ nhân viên của mình rồi về nhà mở USB ra xem.

Dù sao công việc của anh cũng không yêu cầu anh phải mỗi ngày đến trụ sở điểm danh, chỉ cần có nhiệm vụ được giao anh nhớ nhận và đi hoàn thành nó là được.



Khu căn hộ Tứ Hỷ, tầng 4, phòng số 404, trong nhà, phòng làm việc.

Chúc Ly ngồi trước bàn gần cửa sổ, trước mặt là máy tính xách tay vừa mở ra. Sau vài giây máy khởi động xong, anh đem USB cắm vào khe đọc, lập tức trên màn hình xuất hiện một cái app, nhấp chuột vào app, một trang web trông rất đỗi bình thường hiện ra.

Chọn vào đăng nhập, anh điền mã số tài khoản và mật khẩu hoàn tất, rất nhanh một thiên động mới hiện ra, là trang web chính thức của Thiên La Địa Võng.

Ở trang chủ những tiêu đề tin tức liên quan đến sự kiện linh dị xuất hiện lớp lớp. Những tin lớn còn đặc biệt để chữ ‘Hot’ đỏ chói trên góc trái.

Anh lướt nhanh các tiêu mục.

“Ma Da hồ Thủy Nguyệt:

Hôm qua, phát hiện nạn nhân thứ tám là con người chết đuối tại hồ nước lớn cạnh khu 7, dưới hồ Thủy Nguyệt, lần này nạn nhân là một dị năng giả cấp D.

Đánh giá: Sự kiện linh dị cấp D+.

Nội dung: Quỷ dị được cho là một dạng thể loại có đặc tính như ma da, một hồn ma chết đuối trong sông hồ, nó luôn ẩn nấp dưới nước nên rất khó xác định vị trí cụ thể chính xác. Quy tắc giết người trước mắt được xác minh là mê hoặc.

Chỉ cần có người hay sinh vật sống tiến vào phạm vi bao trùm của nó, sẽ lập tức bị nó mê hoặc sinh ra ảo giác cuối cùng bị dẫn dụ tiến vào trong khu vực có nước bị nó săn giết.

Mỗi khi giết chết thêm một sinh vật, tùy vào kích cỡ con mồi sẽ khiến nó mạnh lên cũng gia tăng phạm vi ảnh hưởng.

Trước mắt xác định phạm vi chịu ảnh hưởng mê hoặc của nó là hai trăm met tính từ bờ hồ Thủy Nguyệt ra bên ngoài. Và những sinh vật từ cấp D trở xuống đều gần như trăm phần trăm không thể chống lại sự mê hoặc từ nó.

Hiện tại đã có dị năng giả cấp cao hơn tiến đến xử lý, nhưng đến thời điểm này vẫn chưa có thông báo nào truyền về đã giải quyết thành công, đang chờ tin tức cập nhập từ tổng bộ…”

‘Ma da sao? Không hổ là thế giới linh dị đa dạng và phong phú, loại nào cũng xuất hiện được. Mà sự kiện linh dị xảy ra cũng quá nhiều đi. Xem ra bên cơ quan đặc biệt đã che chắn bớt tin tức để không gây ra khủng hoảng trong cư dân. Chứ nếu để thông tin thực lộ ra sợ rằng người chưa bị linh dị giết chết đã chính mình hù mình chết trước hoặc tự phá hư đi giết hại nhau trước rồi.’ Chúc Ly nghĩ thầm, lại không quá để trong lòng mà tiếp tục mở xem thêm vài tin tức khác.

Anh tập trung xem tin tức trong thành phố Phú Mỹ, nhất là tại nơi khu vực mình đang sống cùng các vùng giáp ranh.

Đang xem, anh chợt nhìn thấy một tiêu đề nói về sự kiện linh dị xảy ra tại một lò thiêu gần nhà xác thuộc thành phố Thủ Đức mà anh từng ghé qua trước đó để làm nhiệm vụ.

Nhấp vào coi nội dung, anh khẽ nhíu mày: ‘Không phải.’

Đọc kỹ tin tức, anh biết được là xuất hiện tình trạng cương thi hóa xuất hiện quy mô vừa tại lò thiêu cạnh nhà xác số 4. Xem tiếp, trường hợp như vậy đã xuất hiện lặp lại không ít lần tại các nơi khác có nhà để xác hay lò thiêu giáp ranh gần đó. Nhưng kỳ lạ là nhà để xác số 5 lại hoàn toàn không bị nhắc đến.

Không những thế, khi anh vào mục tìm kiếm hỏi đáp tra tìm tin tức về nó thì những dữ liệu xuất hiện lại khiến anh khá bối rối.

Nhà để xác số 5 vậy mà được đánh giá là khu vực an toàn, từ khi linh dị hàng lâm đến nay chưa từng xuất hiện sự kiện linh dị nào. Mọi thứ đều bình thường đến bất thường.

Nếu không phải anh vừa đến nơi ấy làm nhiệm vụ mấy ngầy trước, biết rõ nơi đó có, hay đúng hơn là từng xuất hiện cương thi hóa và chính anh là người đã đem nó trấn áp thì có lẽ anh đã tin những gì trên này nói rồi.

‘Đây là không biết hay bị che giấu đi và quyền hạn hiện tại của mình không đủ để xem? Dù sao mình không tin nơi đó bình thường, dù là dùng ngón chân để nghĩ cũng thấy nó bất thường được không. Nhất là trực giác mình vẫn luôn cảnh báo mình tránh xa nơi ấy. Nơi đó rõ ràng còn tồn tại một thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm mà thực lực hiện tại của mình không thể đối phó được.

Cũng không biết lần trước đi làm nhiệm vụ thứ ấy vì sao không ra tay với mình, có lẽ nguyên nhân nằm ở sách vạn quỷ, có điều gì đó mình đã bỏ qua hoặc không phát hiện. Ừm, mà thôi, giờ có nghĩ gì cũng vô dụng, cứ lo cho trước mắt đi đã.

Dù gì trời sập cũng có người cao hơn gánh.’ Anh nghĩ.

Lúc này, đột nhiêm âm thanh chuông điện thoại vang lên.

Âm thanh ngay trong túi anh, âm thanh hơi lạ vì là từ chiếc điện thoại mới toanh do bên cơ quan vừa cấp. Bên trong chỉ có duy nhất bốn số, một là số chung của tổng bộ đội Địa Võng, hai số khác là của Trương Thanh Liêm và thư ký Tô. Số thứ bốn còn lại là của Lê Tuyết Cần, cũng là vị dị năng giả được phân phối cho anh làm đồng đội hợp tác hiện tại.

Người đang gọi điện tới cho anh lúc này đúng là Lê Tuyết Cần.

Chúc Ly cầm điện thoại nhìn màn hình vài giây rồi mới bấm nút tiếp nghe.

Điện thoại vừa nối thông thì từ trong loa đã phát ra âm thanh nử tính từ đầu bên kia: “Ngươi chính là người mới do bên trên phái đến phụ trách cho ta sao, hì hì!”

Âm thanh nữ tính trong trẻo pha chút ngữ điệu ngọt nị người, khi nghe vào tai anh cảm thấy rất không khỏe. Anh theo bản năng nhíu mày, ấn tượng đầu tiên là số âm.

Không vì nguyên nhân gì, trực giác mách bảo đây là một thứ phiền toái, mà anh thì chán ghét phiền phức.

“Đúng vậy? Tuyết Cần tiểu thư có việc gì không?” Chúc Ly vô cảm trả lời, âm thanh khô cứng gần như công thức hóa phát ra.

Anh không thấy có tin nhắn nào bên tổng bộ thông báo tới là có nhiệm, như vậy vị đồng đội plastic này gọi điện cho anh vào giờ này là có chuyện gì sao?

Hỏi thăm sức khỏe? Làm quen đồng đội mới?

Thôi đi, tuy trên hồ sơ không nói gì nhưng qua vài dòng mô tả đơn giản đó đã để cho anh biết được đại khái thông tin về người đồng đội này rồi.

Tóm lại chính là thất thường, không dễ chọc, phiền toái và quan trọng nhất là nguy hiểm từ cô ta ngang ngửa quỷ dị. Khi làm việc chung cần cẩn thận phòng hờ bị cô ả âm sau lưng, lúc đó có kêu trời cũng không được đáp lại.

Điển hình hậu quả chính là ba người tiền bối trước đó cùng làm việc với cô ấy. Tuy không ai nói cho anh biết ba người kia hiện ra sao nhưng anh có thể đoán chín thành mười là không tốt, thậm chí có thể đã đi bán muối cũng không chừng.

Chúc Ly chỉ ngẫm lại nhưng không biết rằng anh đã đoán đúng về số phận những cộng sự trước với Lê Tuyết Cần.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,825
Điểm cảm xúc
918
Điểm
113
Chương 22:
22

Ngay khi Chúc Ly trả lời xong, thì đầu dây bên kia vốn đang bắt đầu với giọng ngọt nữ đột nhiên bất ngờ đổi tông thay đổi tần số một trăm tám mươi độ. Vẫn là âm thanh nữ tính đó, nhưng ngữ điệu lại khác hoàn toàn.

Thay vì ngọt nị ban đầu, thì lại trở nên âm trầm lạnh lẽo: “Mày dám nói chuyện với tao bằng thái độ đó hả? Có biết tôn trọng tiền bối không hay để tao trực tiếp qua đó dạy mày nhé, thằng khốn!

Khi nói chuyện với tao thì nhớ xưng chị, nghe chưa con rệp, còn dám ăn nói cọt lõn nữa tao rút lưỡi mày!”

Chúc Ly nghe ra âm thanh đe dọa bên đầu kia lại không hề nao núng, anh bình thản đáp lại: “Rồi sao, gọi điện cho tôi có chuyện gì? Nếu chỉ để nói ba cái tào lao như vậy, thì tôi cúp máy đấy.”

Anh dám làm thật, nếu người gọi đến không phải vì công việc anh sẽ không nghe tiếp. Anh mới lười đi để ý đến mấy đứa thần kinh như vậy. Đối với thể loại điên khùng này ngươi nói cái gì đều là sai. Bởi chính sự tồn tại của ngươi ở trên thế giới này trong miệng đối phương đã là sai lầm lớn nhất rồi.

Thế nên, đối phương sẽ có hàng chục, thậm chí trăm loại cách để kiếm chuyện với anh, nếu anh thật sự quan tâm và sẽ như vậy mãi không dứt được. Do đó cách tốt nhất là cứ làm lơ nó đi.

Chúc Ly cảm thấy việc mình đạt được quyền truy cập dữ liệu nội bộ cấp B của Thiên La Địa Võng một phần không nhỏ nguyên nhân ắt hẳn đến từ việc được giao cho phụ trách mụ điên này, như một loại bồi thường ấy.

Trực giác của anh như mọi khi lại một lần nữa đoán đúng, nhưng không có phần thưởng cho đáp án ấy.

Đối với phản ứng lạnh nhạt dửng dưng của anh, người ở đầu dây bên kia dường như kinh ngạc giây lát.

Đoạn, âm thanh nữ tính lại truyền đến, ngữ điệu cũng biến đổi trở lại ngọt ngào, nhưng mỗi câu chữ phát ra lại trái ngược hoàn toàn: “Ai u! Anh trai nhỏ nhưng tính tình không nhỏ nha! Người ta đùa chút cho vui thôi mà làm gì lạnh nhạt quá vậy!

Anh như vậy thật là, thật là khiến người ta vui sướng quá! Thật muốn đem đầu anh trai nhỏ bổ ra đếm số nếp nhăn trong não quá chừng nè!

Hay là cắt chân tay anh trai xuống trước nhỉ?

Kỹ thuật khâu của Cần Cần rất giỏi đó. Anh trai có muốn Cần Cần cắt các chi của anh thành từng khúc, rồi khâu lại cho đẹp hơn không?

Cần Cần ngoài kim chỉ ra còn nấu ăn rất giỏi nà! Dùng nội tạng anh trai làm nguyên liệu nhất định rất tươi ngon nha, hì hì hì!”

‘Quả nhiên là một con điên nặng hết cứu, tuy biết dị năng giả do tình hình chung đa số không nhiều thì ít đều có chút thần kinh, nhưng điên đến mức này thì, thật là! Rốt cuộc là cô ta thức tỉnh dị năng gì mà khiến cho điên loạn đến vậy? Không phải là liên quan đến đầu chứ? Phiền phức thật đấy, nhưng đành chịu, dù sao cũng là công tác.’ Chúc Ly nói thầm trong lòng.

Ngón tay anh lập tức nhấn nút ngắt máy, không gian liền yên tĩnh trở lại.

Nhưng rất nhanh, chuông điện thoại lại vang lên, là Lê Tuyết Cần gọi đến.

Anh bắt máy, âm thanh không cảm xúc tựa như máy móc: “Nói.”

Đầu dây bên kia chợt rơi vào im lặng vài giây ngắn ngủi, ngắn đến mức không chú ý sẽ chẳng nhận ra đối phương bị hành động và thái độ của anh khiến cho kinh ngạc.

Lê Tuyết Cần nói, âm thanh trong trẻo như cũ, nhưng ngữ điệu bình thường rất nhiều. Ít nhất, nghe qua không khiến người ta có ý rục rịch muốn cúp máy như hai ngữ điệu trước đó: “Ngươi đã khiến ta chú ý rồi đấy anh trai nhỏ! Phải làm sao mới tốt đây!”

Không phải câu hỏi chỉ là cảm thán, rồi không để anh kịp cúp máy lần nữa, cô ta nói tiếp mục đích gọi điện của mình.

Có vẻ như cô nàng thật sự sợ anh lại không nói hai lời đem điện thoại cúp lần nữa. Nếu là vậy cô ta sẽ trông rất ngớ ngẩn khi bị cùng một người mới cúp máy hai lần.

Là một dị năng giả cấp cao, thộc top tinh anh đỉnh tầng trong lớp dị năng giả trẻ tuổi ưu tú của đội Thiên La thành phố Phú Mỹ, cô ta cũng cần mặt mũi. Dù chuyện này ngoài hai người họ không ai biết, nhưng cô ta vẫn là không muốn điều đó xảy ra.

“Ngươi mở trang thông tin nội bộ tìm cho ta tất cả tin tức hữu dụng liên quan đến vụ ‘Ma Da hồ Thủy Nguyệt’. Cho ngươi hai phút, ta cần gấp.” Lê Tuyết Cần nói, âm thanh đè nặng và chậm rãi, cho thấy chủ nhân đang cố gắng kiềm nén tính tình của mình không để nó bộc phát ra ngay lúc này.

Có thể nói không hổ là nhân vật chính trong câu chuyện đang kể, có thể khiến nữ ma đầu số một số hai của đội Thiên La thành phố Phú Mỹ chủ động nhường nhịn đến mức này.

Một người mà mọi người đều công nhận là con mụ điên nhất trong các đứa điên không thuốc cứu. Kẻ được ví như chỉ cần nghe đến tên cũng có thể khiến trẻ sơ sinh ngừng khóc. Đứa nổi tiếng cứng đầu không tuân quản giáo và nếu không hài lòng hay bất mãn chuyện gì cũng dám lớn tiếng đập bàn trước mặt thủ trưởng của mình.

Ấy vậy mà người được nói đến với những danh hiệu ấy giờ lại bị một tân binh làm cho phải câm nín, nhịn nhục kiềm lại tính tình như thùng thuốc nổ của mình để nói chuyện một cách tử tế. Quả thật là chuyện lạ hiếm có trong năm.

Lê Tuyết Cần chịu nại tính tình với Chúc Ly như vậy vào lúc này là có ý đồ. Cô ta cho rằng anh chưa xem qua tin tức về vụ việc trên. Nên định dùng đó làm cớ để hợp lý hóa việc khó xử anh ở kế tiếp, khi anh không thể hoàn thành yêu cầu của cô ta trong thời gian hạn định.

Cô nàng đủ âm, cũng tính toán tốt đâu vào đấy. Và dựa trên kinh nghiệm trước đây cô hay dùng thì nó luôn thành công. Nhưng cô ta bỏ sót một chuyện, đó là anh đã xem qua tin tức trên cũng nắm được cơ bản các thông tin cần lưu ý.

Vì thế, anh thản nhiên đáp lại: “Ok.”

Không cần tốn quá nhiều thời gian cho việc tìm kiếm tư liệu, anh chỉ dành vài giây để sắp xếp lại những tin tức trong đầu mà bản thân đã xem và theo bản năng ghi nhớ trước đó. Âm thanh anh không lớn, vừa đủ nghe, nhẹ nhàng và trầm lắng, tựa như bạn trai nói với cô gái. Nhưng mỗi câu anh phát ra vào tai ai đó lại tựa như tiếng thét chói tai khó chịu vô cùng.

Anh nói: “Ma Da hồ Thủy Nguyệt, sự kiện linh dị cấp D+, thời gian bộc phát hai ngày trước.

Địa điểm và phạm vi ảnh hưởng, lấy hồ Thủy Nguyệt là tâm, tính từ bờ hồ lan rộng ra bán kính bên ngoài khoản hai trăm met.

Trước mắt biết được quy tắc là dùng mê huyễn dụ dỗ con mồi dấn thân đi vào phạm vi hai trăm met của nó, sau đó mê hoặc đưa con mồi đi vào trong nước. Chỉ cần vừa chạm đến nước là kích phát quy tắc săn giết.

Những quy tắc khác chưa phát hiện.

Bản thể khả năng cao ẩn mình dưới đáy hồ Thủy Nguyệt.

Số nạn nhân tính đến thời điểm này là tám, không, vừa được cập nhập đã đạt mốc mười. Hai nạn nhân mới đều là dị năng giả cấp D đi xử lý sự kiện trên và đã thất bại.

Dự toán đánh giá cấp độ nguy hiểm của nó tăng lên C-.

Và theo tin tức cuối cùng dị năng giả thứ mười trước khi chết truyền lại. Bản thể thật sự ở trong hồ và nó có có khả năng tái sinh mạnh mẽ, không hoàn toàn tiêu hủy toàn bộ bản thể trong một đòn nó sẽ nhanh chóng hồi phục và trở nên mạnh hơn ban đầu.

Trên đây là toàn bộ tin tức hiện có.”

“… Đã biết.” Lê Tuyết Cần băng lãnh nói, âm thanh ngự tỷ cọc cằn cho thấy cơn giận đang trên đường bùng nổ.

Cô ta gằn từng chữ qua kẽ răng: “Làm khá đấy, lính mới. Vì hiệu suất làm việc của ngươi không tệ, để tưởng thưởng ta sẽ chỉ đem một quả thận của ngươi đào ra.”

Nói đoạn, âm thanh cô ta lại biến hóa lần nữa, lần này là nhại kiểu âm thanh trẻ con của loli: “Vậy thôi, không còn việc gì nữa, tạm biệt anh trai nhoa! Người ta sẽ nhớ cái đầu của anh lắm á! Thật muốn ngay bây giờ đem nó vặt xuống trang trí làm thành bóng đá chơi, hi hi.”

‘Con điên.’ Chúc Ly lại lần nữa đánh giá cộng sự đương nhiệm trong lòng.

“Lúc này lúc kia, giống hệt như trong hồ sơ nói tính cách thất thường, đây đâu phải thất thường, đây là điên mịa nó luôn rồi.

Động một tý câu cửa miệng là đòi mổ xẻ mần thịt người khác, hết nói nổi.

Ha, không cần biết cô mạnh đến mức nào, chỉ cần cho ta đủ thời gian thì chưa biết ai đem đầu ai làm bóng đá chơi đâu.” Đem điện thoại đưa ra xa, liếc nhìn tên ghi chú trên màn hình, anh trợn trắng mắt lẩm bẩm nhỏ trong miệng.

Anh không muốn tốn thêm thời gian cho ả điên này nữa, nó thật nhàm chán và vô vị. Thay vì ngồi đó nghe cô ta nói nhảm làm sao xử lý xác của mình, thì anh thà dùng để nghiên cứu những tin tức trong dữ liệu nội bộ Địa Võng hoặc kiểm tra xem nhiệm vụ tiếp theo của sách vạn quỷ cập nhật xong chưa còn hơn.

Nghĩ như vậy, thế là, Chúc Ly dẫn đầu cúp máy lần nữa.

Không đến hai giây sau, chuông điện thoại reo, không ngoài dự đoán lại là Lê Tuyết Cần gọi đến.

Anh mở máy lên.

“Mày muốn chết hả thằng…” Giọng nữ gắt gỏng ở trong loa vang lên, nhưng chưa nói được hết câu thì…

‘Xem ra không phải công chuyện.’ Anh nghe dở phần mở đầu câu nói xác định liền dứt khoát cúp máy.

Chuông điện thoại vang lên lền thứ tư, anh nhẫn nại nhấn nút tiếp nghe.

“Đồ con rệp, mày…” Trong loa, âm thanh nữ tính phẫn nộ cộc cằn vang lên.

Cúp máy.

“Định mệnh…”

Cúp máy.

“Mày chết chắc…”

Cúp máy.

“A A A! Tao giết m…”

Cúp máy.

Điện thoại vang lên lần nữa.

‘Thật kiên trì’. Chúc Ly nhướn mày nhìn số di động hiển thị trên màn hình ghi chú hai chữ ‘con điên’ do bản thân vừa đổi xong cùng với tiếng chuông điện thoại đã trở nên quen thuộc sau những cuộc gọi vừa rồi.

Anh bắt máy, giọng bình thản nói: “Lại có chuyện gì? Có rắm mau thả, đây còn bận việc. Cấm lời vô nghĩa, đe dọa, văng tục.”

“… Lão nương chính là muốn nói cho ngươi chỉ có thể là lão nương trước tiên cúp máy, biết không, hừ!” Lê Tuyết Cần hét lên một câu rồi cúp máy.

“…” Anh vô ngữ nhìn màn hình điện thoạt, lắc đầu không muốn bình xét nữa, mệt mỏi, vô vị.
 
Top