[Ngôn tình] Mặt trời cũng là một ngôi sao - Nicola Yoon
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 14,888
- Điểm cảm xúc
- 5,618
- Điểm
- 113
NATASHA
Tôi đến trễ, đi vào phòng chờ tôi đi đến quầy lễ tân.
Cô ấy lắc đầu với tôi như thể cô ấy đã từng thấy điều này trước đây. Mọi người ở đây cũng vậy, họ không thực sự quan tâm rằng đối với tôi mới là lần đầu.
“Bạn phải gọi đến đường dây chính của USCIS và đặt một cuộc hẹn mới.”
“Tôi không có thời gian cho việc đó,” Tôi nói. Tôi giải thích về người bảo vệ, Irene và cô ấy.
Thật kỳ lạ.
Tôi nói điều đó một cách lặng lẽ và hợp lý. Cô ấy nhún vai và nhìn tôi, ý là không được.
Tôi bác bỏ, nếu là ngày nào khác tôi sẽ làm vậy nhưng hôn nay không được “Xin hãy gọi cho cô ấy. Gọi cho Karen Whitney, cô ấy bảo tôi quay lại.”
“Cuộc hẹn của bạn là lúc 8 giờ sáng. Bây giờ là 8 giờ 5 phút. Cô ấy đang gặp một người khác rồi.
"Vui lòng. Đó không phải lỗi của tôi, tôi đến muộn. Cô ấy đã bảo tôi-"
Mặt cô ấy cứng lại.
Dù tôi có nói gì thì cô ấy cũng sẽ không động lòng. "Không thể, Whitney đã có một ứng viên khác rồi.” Cô ấy nói tiếng Anh như thể đó không phải là ngôn ngữ đầu tiên của tôi.
“Hãy gọi cho cô ấy,” Tôi yêu cầu, giọng nói lớn và có vẻ cuồng loạn.
Những người khác, người đến nộp đơn, kể cả những người không nói được tiếng Anh, đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thực tuyệt vọng khi họ không muốn hiểu điều tôi nói.
Nhân viên tiếp tân gật đầu với nhân viên bảo vệ đang đứng ở cửa. Trước khi anh ta đi đến chỗ tôi, cánh cửa dẫn vào phòng họp mở ra. Một đàn ông rất cao và gầy gò với làn da nâu sẫm vẫy gọi tôi. Anh ấy gật đầu với nhân viên tiếp tân. “Cô ấy nói đúng, Mary. Tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Tôi bước nhanh qua cửa trước khi anh ấy đổi ý. Anh ấy không nhìn
nhìn tôi, chỉ quay người và bắt đầu đi xuống một loạt hành lang. Tôi im lặng đi theo cho đến khi anh ấy dừng lại trước văn phòng của Karen Whitney.
“Đợi ở đây,” Anh ấy nói với tôi.
Sau vài giây anh ấy quay lại cùng với một tập tài liệu màu đỏ trên tay—tập tin của tôi.
Chúng tôi đi dọc một hành lang khác cho đến khi đến văn phòng trước cửa anh ấy. "Tên tôi là Lester Barnes,” anh nói. "Có một chỗ ngồi."
“Tôi đã—”
Anh giơ tay ra hiệu cho tôi im lặng.
“Mọi thứ tôi cần biết đều có trong tập tin này.” Anh nhéo một góc của thư mục và lắc nó trước mặt tôi. “Hãy giúp tôi một việc, giữ im lặng trong khi tôi đọc nó.”
Bàn làm việc của anh ấy gọn gàng đến mức bạn có thể thấy rằng anh ấy rất tự hào về nó. Trên bàn làm việc, hộp đựng bút, khay để giấy và thậm chí cả hộp đựng danh thiếp có khắc LRB trên đó đều màu bạc, nhìn rất phù hợp với cái bàn. Nhìn những tấm danh thiếp đó, tôi đưa tay cầm lấy một cái nhét vào trong túi mình.
Phía sau chiếc tủ cao là những chồng hồ sơ xếp chồng lên nhau, được đánh mã màu khác nhau.
Mỗi tập tin như nắm giữ cuộc sống của một ai đó, nhìn những màu sắc của tập tin đó tôi nghĩ như vậy. Cái tệp của tôi là Màu đỏ, là bị từ chối.
Sau vài phút anh ấy nhìn lên hỏi tôi. "Tại sao bạn ở đây?"
“Karen—Cô. Whitney - đã bảo tôi quay lại. Cô ấy rất tốt với tôi. Cô ấy nói có lẽ có chuyện gì đó.”
“Karen mới.” Anh ấy nói như thể đang giải thích điều gì đó với tôi, nhưng tôi thì không biết nó là gì.
“Lời kêu gọi cuối cùng của gia đình bạn đã bị từ chối. Lệnh trục xuất đã có hiệu lực, thưa cô. Kingsley. Bạn và gia đình bạn sẽ phải rời đi vào lúc 10 giờ tối nay ”.
Anh ta đóng tập tài liệu lại và đẩy hộp khăn giấy về phía tôi như chờ đợi nước mắt của tôi. Nhưng tôi không phải là người dễ khóc.
Tôi đã không khóc khi lần đầu tiên bố nói với chúng tôi về lệnh trục xuất, hay khi bất kỳ kháng cáo nào cũng đều bị từ chối.
Mùa đông năm ngoái tôi đã không khóc khi phát hiện ra bạn trai cũ Rob ngoại tình sau lưng mình.
Thậm chí hôm qua tôi còn không khóc khi tôi và Bev chia tay. Chúng tôi đã biết từ nhiều tháng rằng điều này sẽ đến. Tôi không khóc, nhưng vẫn—không phải dễ. Lẽ ra cô ây cũng đi cùng tôi hôm nay, nhưng cô ấy đang ở California cùng gia đình, tham quan Berkeley và một vài trường tiểu bang khác.
“Có lẽ bạn sẽ vẫn ở đây khi tôi quay lại,” Cô ấy nhấn mạnh sau khi chúng tôi nói xong, trao cho nhau cái ôm an ủi. “Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bev luôn lạc quan ngay cả khi đối mặt với những khó khăn khốc liệt. Cô ấy
kiểu con gái mua vé số. Tôi là kiểu con gái thích trêu đùa người mua vé số.
Vì thế. Tôi chắc chắn lúc này sẽ không, tôi đứng dậy và thu thập mọi thứ và đi về phía cửa. Tôi phải mất hết năng lượng để tiếp tục không trở thành một người yếu đuối. Trong đầu tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.
Đừng để niềm kiêu hãnh lấn át con, Tasha.
Tôi quay lại. “Vậy thực sự là anh không thể làm gì để giúp tôi được à? Tôi thực sự sắp phải rời đi à?” Tôi nói nhỏ đến nỗi chính tôi gần như không nghe thấy gì.
Đối với anh ta, đây là công việc, khi nghe cô hỏi như vậy, anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào tập tài liệu đã đóng. “DUI của bố cô—”
“Đó là vấn đề của ông ấy, tại sao tôi phải trả giá cho sai lầm của ông ấy chứ?”
Cha tôi. Một đêm nổi tiếng của ông ta đã dẫn một DUI đến, chúng tôi bị phát hiện khiến tôi mất đi nơi duy nhất tôi gọi là nhà.
“Cô ở đây vẫn là ở bất hợp pháp,” Anh nói, nhưng trong giọng nói không cứng rắn như trước nữa.
Tôi gật đầu nhưng không nói gì, vì bây giờ tôi muốn khóc ra. Tôi đeo tai nghe lên và đi ra cửa.
“Tôi đã đến đất nước của cô, đã đến Jamaica,” Anh ấy mỉm cười nói với
tôi về kỷ niệm chuyến đi của mình. "Tôi đã có một thời gian tốt đẹp, sau đó mọi thứ trở nên tồi tệ, cô hiểu chứ.”
Các bác sĩ tâm thần khuyên bạn đừng kìm nén cảm xúc vì cuối cùng chúng sẽ nổ tung. Họ không sai. Tôi đã tức giận trong nhiều tháng này. Cảm giác như tôi đã từng tức giận từ lâu rồi. Tôi giận bố. Tức giận với Rob, người
mới vừa tuần trước nói với tôi rằng chúng tôi vẫn có thể trở thành bạn bè, bất chấp “mọi thứ”, sự thật là anh ấy đã lừa dối tôi.
Ngay cả Bev cũng không thoát khỏi cơn giận của tôi, cả mùa thu cô ấy luôn lo lắng không biết nộp đơn vào đại học ở đâu, đều đang dựa vào bạn trai cô ấy—Derrick— nộp đơn cho cô ấy.
Cô ấy thường xuyên kiểm tra sự khác biệt về thời gian giữa các địa điểm đại học khác nhau. Hỏi về mối quan hệ giữa chúng, vài ngày cô ấy lại hỏi một lần. Lần cuối cùng cô ấy hỏi, tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy không nên đặt toàn bộ tương lai của mình vào bạn trai học đường hiện tại. Cô ấy đã không làm tốt điều đó. Bev nghĩ chúng sẽ tồn tại mãi mãi. Tôi nghĩ họ sẽ tồn tại cho đến khi tốt nghiệp. Có lẽ vào mùa hè, tôi phải làm bài tập vật lý trong nhiều tuần để bù cho cô ấy.
Và bây giờ một người đàn ông có lẽ đã ở Jamaica không quá một tuần
nói với tôi rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Tôi tháo tai nghe ra. "Anh đã đi đâu?" Tôi hỏi.
“Negril,” anh nói. “Một nơi rất đẹp.”
“Anh đã rời khỏi khuôn viên khách sạn à?”
“Tôi đã muốn, nhưng tôi…”
“Nhưng vợ anh không muốn vì sợ, phải không? Sách hướng dẫn
Đã nói rằng tốt nhất nên ở trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng.” Tôi lại ngồi xuống.
Anh tựa cằm vào mu bàn tay đang siết chặt. Lần đầu tiên kể về nó, anh không chịu trách nhiệm về nó.
“Cô ấy có lo lắng cho sự an toàn của mình không?” Tôi đặt dấu ngoặc kép xung quanh sự an toàn, như thể nó không thực sự là một điều đáng quan tâm. “Hoặc có lẽ cô ấy không muốn phá hỏng tâm trạng kỳ nghỉ của cô ấy bằng cách nhìn thấy mọi người thực sự nghèo đến thế nào.”
Sự tức giận bị kìm nén của tôi từ bụng dâng lên cổ họng.
“Bạn đã nghe Bob Marley, và một người pha chế rượu đã mang cho bạn một ít bình, và ai đó đã nói cho bạn biết irie nghĩa là gì và bạn nghĩ mình biết điều gì đó. Bạn đã thấy một quán bar tiki, một bãi biển và phòng khách sạn của bạn. Đó không phải là một đất nước, đó là một khu nghỉ mát."
Anh ấy giơ tay lên như thể đang tự vệ, như thể đang cố gắng đẩy
những lời nói trong không khí quay trở lại với tôi.
Vâng, tôi thật tệ hại.
Không, tôi không quan tâm.
“Đừng nói với tôi là tôi sẽ ổn nhé. Tôi không biết nơi đó. Tôi đã ở đây kể từ khi tôi tám tuổi. Tôi không biết ai ở Jamaica. Tôi không nói giọng nói nơi đó. TÔI không biết gia đình tôi ở đó, không phải theo cách mà bạn biết về nó. Năm cuối cấp của tôi. Thế còn buổi vũ hội, lễ tốt nghiệp và bạn bè của tôi thì sao?” Tôi không muốn lo lắng và trở thành những điều ngớ ngẩn tương tự mà họ đang lo lắng. Tôi thậm chí chỉ mới bắt đầu chuẩn bị đơn đăng ký vào trường Cao đẳng Brooklyn. Mẹ tôi tiết kiệm để tôi có thể tới Florida và mua cho tôi một thẻ an sinh xã hội “tốt”.
Thẻ “tốt” là thẻ có số thật bị đánh cắp được in trên đó thay vì số giả.
Người đàn ông bán nó cho bà ấy nói rằng những thứ rẻ tiền hơn đều là hàng giả, các con số sẽ không vượt qua được quá trình kiểm tra lý lịch và đơn đăng ký vào đại học. Với cái thẻ, tôi có thể nộp đơn xin hỗ trợ tài chính. Nếu tôi có thể nhận được học bổng cùng với viện trợ, thậm chí tôi có đủ khả năng nộp tiền cho SUNY Binghamton và các cơ sở trường học
khác trong tiểu bang.
“Đại học thì sao?” Tôi hỏi, bây giờ tôi đang khóc. Tôi không thể ngăn được nước mắt của mình.
Barnes đẩy hộp khăn giấy lại gần tôi hơn.
Tôi lấy sáu hoặc bảy lần sử dụng, sau đó lấy thêm sáu hoặc bảy cái nữa. Tôi thu dọn đồ đạc của mình lần nữa. "Anh có biết cảm giác không
Biết với bất cứ đâu không?” Một lần nữa tôi nói điều đó quá lặng lẽ và anh ấy vẫn nghe được lời tôi nói.
Tôi đang đi đến tận cửa, tay đặt trên nắm cửa thì anh ấy nói, “Cô
Kingsley. Chờ chút."
Cô ấy lắc đầu với tôi như thể cô ấy đã từng thấy điều này trước đây. Mọi người ở đây cũng vậy, họ không thực sự quan tâm rằng đối với tôi mới là lần đầu.
“Bạn phải gọi đến đường dây chính của USCIS và đặt một cuộc hẹn mới.”
“Tôi không có thời gian cho việc đó,” Tôi nói. Tôi giải thích về người bảo vệ, Irene và cô ấy.
Thật kỳ lạ.
Tôi nói điều đó một cách lặng lẽ và hợp lý. Cô ấy nhún vai và nhìn tôi, ý là không được.
Tôi bác bỏ, nếu là ngày nào khác tôi sẽ làm vậy nhưng hôn nay không được “Xin hãy gọi cho cô ấy. Gọi cho Karen Whitney, cô ấy bảo tôi quay lại.”
“Cuộc hẹn của bạn là lúc 8 giờ sáng. Bây giờ là 8 giờ 5 phút. Cô ấy đang gặp một người khác rồi.
"Vui lòng. Đó không phải lỗi của tôi, tôi đến muộn. Cô ấy đã bảo tôi-"
Mặt cô ấy cứng lại.
Dù tôi có nói gì thì cô ấy cũng sẽ không động lòng. "Không thể, Whitney đã có một ứng viên khác rồi.” Cô ấy nói tiếng Anh như thể đó không phải là ngôn ngữ đầu tiên của tôi.
“Hãy gọi cho cô ấy,” Tôi yêu cầu, giọng nói lớn và có vẻ cuồng loạn.
Những người khác, người đến nộp đơn, kể cả những người không nói được tiếng Anh, đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi thực tuyệt vọng khi họ không muốn hiểu điều tôi nói.
Nhân viên tiếp tân gật đầu với nhân viên bảo vệ đang đứng ở cửa. Trước khi anh ta đi đến chỗ tôi, cánh cửa dẫn vào phòng họp mở ra. Một đàn ông rất cao và gầy gò với làn da nâu sẫm vẫy gọi tôi. Anh ấy gật đầu với nhân viên tiếp tân. “Cô ấy nói đúng, Mary. Tôi sẽ đưa cô ấy đi.”
Tôi bước nhanh qua cửa trước khi anh ấy đổi ý. Anh ấy không nhìn
nhìn tôi, chỉ quay người và bắt đầu đi xuống một loạt hành lang. Tôi im lặng đi theo cho đến khi anh ấy dừng lại trước văn phòng của Karen Whitney.
“Đợi ở đây,” Anh ấy nói với tôi.
Sau vài giây anh ấy quay lại cùng với một tập tài liệu màu đỏ trên tay—tập tin của tôi.
Chúng tôi đi dọc một hành lang khác cho đến khi đến văn phòng trước cửa anh ấy. "Tên tôi là Lester Barnes,” anh nói. "Có một chỗ ngồi."
“Tôi đã—”
Anh giơ tay ra hiệu cho tôi im lặng.
“Mọi thứ tôi cần biết đều có trong tập tin này.” Anh nhéo một góc của thư mục và lắc nó trước mặt tôi. “Hãy giúp tôi một việc, giữ im lặng trong khi tôi đọc nó.”
Bàn làm việc của anh ấy gọn gàng đến mức bạn có thể thấy rằng anh ấy rất tự hào về nó. Trên bàn làm việc, hộp đựng bút, khay để giấy và thậm chí cả hộp đựng danh thiếp có khắc LRB trên đó đều màu bạc, nhìn rất phù hợp với cái bàn. Nhìn những tấm danh thiếp đó, tôi đưa tay cầm lấy một cái nhét vào trong túi mình.
Phía sau chiếc tủ cao là những chồng hồ sơ xếp chồng lên nhau, được đánh mã màu khác nhau.
Mỗi tập tin như nắm giữ cuộc sống của một ai đó, nhìn những màu sắc của tập tin đó tôi nghĩ như vậy. Cái tệp của tôi là Màu đỏ, là bị từ chối.
Sau vài phút anh ấy nhìn lên hỏi tôi. "Tại sao bạn ở đây?"
“Karen—Cô. Whitney - đã bảo tôi quay lại. Cô ấy rất tốt với tôi. Cô ấy nói có lẽ có chuyện gì đó.”
“Karen mới.” Anh ấy nói như thể đang giải thích điều gì đó với tôi, nhưng tôi thì không biết nó là gì.
“Lời kêu gọi cuối cùng của gia đình bạn đã bị từ chối. Lệnh trục xuất đã có hiệu lực, thưa cô. Kingsley. Bạn và gia đình bạn sẽ phải rời đi vào lúc 10 giờ tối nay ”.
Anh ta đóng tập tài liệu lại và đẩy hộp khăn giấy về phía tôi như chờ đợi nước mắt của tôi. Nhưng tôi không phải là người dễ khóc.
Tôi đã không khóc khi lần đầu tiên bố nói với chúng tôi về lệnh trục xuất, hay khi bất kỳ kháng cáo nào cũng đều bị từ chối.
Mùa đông năm ngoái tôi đã không khóc khi phát hiện ra bạn trai cũ Rob ngoại tình sau lưng mình.
Thậm chí hôm qua tôi còn không khóc khi tôi và Bev chia tay. Chúng tôi đã biết từ nhiều tháng rằng điều này sẽ đến. Tôi không khóc, nhưng vẫn—không phải dễ. Lẽ ra cô ây cũng đi cùng tôi hôm nay, nhưng cô ấy đang ở California cùng gia đình, tham quan Berkeley và một vài trường tiểu bang khác.
“Có lẽ bạn sẽ vẫn ở đây khi tôi quay lại,” Cô ấy nhấn mạnh sau khi chúng tôi nói xong, trao cho nhau cái ôm an ủi. “Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bev luôn lạc quan ngay cả khi đối mặt với những khó khăn khốc liệt. Cô ấy
kiểu con gái mua vé số. Tôi là kiểu con gái thích trêu đùa người mua vé số.
Vì thế. Tôi chắc chắn lúc này sẽ không, tôi đứng dậy và thu thập mọi thứ và đi về phía cửa. Tôi phải mất hết năng lượng để tiếp tục không trở thành một người yếu đuối. Trong đầu tôi nghe thấy giọng nói của mẹ tôi.
Đừng để niềm kiêu hãnh lấn át con, Tasha.
Tôi quay lại. “Vậy thực sự là anh không thể làm gì để giúp tôi được à? Tôi thực sự sắp phải rời đi à?” Tôi nói nhỏ đến nỗi chính tôi gần như không nghe thấy gì.
Đối với anh ta, đây là công việc, khi nghe cô hỏi như vậy, anh dùng ngón tay gõ nhẹ vào tập tài liệu đã đóng. “DUI của bố cô—”
“Đó là vấn đề của ông ấy, tại sao tôi phải trả giá cho sai lầm của ông ấy chứ?”
Cha tôi. Một đêm nổi tiếng của ông ta đã dẫn một DUI đến, chúng tôi bị phát hiện khiến tôi mất đi nơi duy nhất tôi gọi là nhà.
“Cô ở đây vẫn là ở bất hợp pháp,” Anh nói, nhưng trong giọng nói không cứng rắn như trước nữa.
Tôi gật đầu nhưng không nói gì, vì bây giờ tôi muốn khóc ra. Tôi đeo tai nghe lên và đi ra cửa.
“Tôi đã đến đất nước của cô, đã đến Jamaica,” Anh ấy mỉm cười nói với
tôi về kỷ niệm chuyến đi của mình. "Tôi đã có một thời gian tốt đẹp, sau đó mọi thứ trở nên tồi tệ, cô hiểu chứ.”
Các bác sĩ tâm thần khuyên bạn đừng kìm nén cảm xúc vì cuối cùng chúng sẽ nổ tung. Họ không sai. Tôi đã tức giận trong nhiều tháng này. Cảm giác như tôi đã từng tức giận từ lâu rồi. Tôi giận bố. Tức giận với Rob, người
mới vừa tuần trước nói với tôi rằng chúng tôi vẫn có thể trở thành bạn bè, bất chấp “mọi thứ”, sự thật là anh ấy đã lừa dối tôi.
Ngay cả Bev cũng không thoát khỏi cơn giận của tôi, cả mùa thu cô ấy luôn lo lắng không biết nộp đơn vào đại học ở đâu, đều đang dựa vào bạn trai cô ấy—Derrick— nộp đơn cho cô ấy.
Cô ấy thường xuyên kiểm tra sự khác biệt về thời gian giữa các địa điểm đại học khác nhau. Hỏi về mối quan hệ giữa chúng, vài ngày cô ấy lại hỏi một lần. Lần cuối cùng cô ấy hỏi, tôi đã nói với cô ấy rằng cô ấy không nên đặt toàn bộ tương lai của mình vào bạn trai học đường hiện tại. Cô ấy đã không làm tốt điều đó. Bev nghĩ chúng sẽ tồn tại mãi mãi. Tôi nghĩ họ sẽ tồn tại cho đến khi tốt nghiệp. Có lẽ vào mùa hè, tôi phải làm bài tập vật lý trong nhiều tuần để bù cho cô ấy.
Và bây giờ một người đàn ông có lẽ đã ở Jamaica không quá một tuần
nói với tôi rằng mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ.
Tôi tháo tai nghe ra. "Anh đã đi đâu?" Tôi hỏi.
“Negril,” anh nói. “Một nơi rất đẹp.”
“Anh đã rời khỏi khuôn viên khách sạn à?”
“Tôi đã muốn, nhưng tôi…”
“Nhưng vợ anh không muốn vì sợ, phải không? Sách hướng dẫn
Đã nói rằng tốt nhất nên ở trong khuôn viên khu nghỉ dưỡng.” Tôi lại ngồi xuống.
Anh tựa cằm vào mu bàn tay đang siết chặt. Lần đầu tiên kể về nó, anh không chịu trách nhiệm về nó.
“Cô ấy có lo lắng cho sự an toàn của mình không?” Tôi đặt dấu ngoặc kép xung quanh sự an toàn, như thể nó không thực sự là một điều đáng quan tâm. “Hoặc có lẽ cô ấy không muốn phá hỏng tâm trạng kỳ nghỉ của cô ấy bằng cách nhìn thấy mọi người thực sự nghèo đến thế nào.”
Sự tức giận bị kìm nén của tôi từ bụng dâng lên cổ họng.
“Bạn đã nghe Bob Marley, và một người pha chế rượu đã mang cho bạn một ít bình, và ai đó đã nói cho bạn biết irie nghĩa là gì và bạn nghĩ mình biết điều gì đó. Bạn đã thấy một quán bar tiki, một bãi biển và phòng khách sạn của bạn. Đó không phải là một đất nước, đó là một khu nghỉ mát."
Anh ấy giơ tay lên như thể đang tự vệ, như thể đang cố gắng đẩy
những lời nói trong không khí quay trở lại với tôi.
Vâng, tôi thật tệ hại.
Không, tôi không quan tâm.
“Đừng nói với tôi là tôi sẽ ổn nhé. Tôi không biết nơi đó. Tôi đã ở đây kể từ khi tôi tám tuổi. Tôi không biết ai ở Jamaica. Tôi không nói giọng nói nơi đó. TÔI không biết gia đình tôi ở đó, không phải theo cách mà bạn biết về nó. Năm cuối cấp của tôi. Thế còn buổi vũ hội, lễ tốt nghiệp và bạn bè của tôi thì sao?” Tôi không muốn lo lắng và trở thành những điều ngớ ngẩn tương tự mà họ đang lo lắng. Tôi thậm chí chỉ mới bắt đầu chuẩn bị đơn đăng ký vào trường Cao đẳng Brooklyn. Mẹ tôi tiết kiệm để tôi có thể tới Florida và mua cho tôi một thẻ an sinh xã hội “tốt”.
Thẻ “tốt” là thẻ có số thật bị đánh cắp được in trên đó thay vì số giả.
Người đàn ông bán nó cho bà ấy nói rằng những thứ rẻ tiền hơn đều là hàng giả, các con số sẽ không vượt qua được quá trình kiểm tra lý lịch và đơn đăng ký vào đại học. Với cái thẻ, tôi có thể nộp đơn xin hỗ trợ tài chính. Nếu tôi có thể nhận được học bổng cùng với viện trợ, thậm chí tôi có đủ khả năng nộp tiền cho SUNY Binghamton và các cơ sở trường học
khác trong tiểu bang.
“Đại học thì sao?” Tôi hỏi, bây giờ tôi đang khóc. Tôi không thể ngăn được nước mắt của mình.
Barnes đẩy hộp khăn giấy lại gần tôi hơn.
Tôi lấy sáu hoặc bảy lần sử dụng, sau đó lấy thêm sáu hoặc bảy cái nữa. Tôi thu dọn đồ đạc của mình lần nữa. "Anh có biết cảm giác không
Biết với bất cứ đâu không?” Một lần nữa tôi nói điều đó quá lặng lẽ và anh ấy vẫn nghe được lời tôi nói.
Tôi đang đi đến tận cửa, tay đặt trên nắm cửa thì anh ấy nói, “Cô
Kingsley. Chờ chút."