Tử Mặc biết anh đi từ lúc nào, nửa đêm về sáng cô đã bắt đầu tỉnh. Con người là thế, khi say thì hồ đồ, mượn rượu có thể làm tất cả, đến khi tỉnh lại trở nên nhút nhát. Cô đành giả bộ ngủ, không dám cử động, khi trời sáng anh mới ra về. Chỉ biết hình như anh đi ra cửa, sau đó quay trở vào, cũng không biết anh định làm gì, cô không có can đảm mở mắt. Một lát sau lại thấy tiếng bước chân đi ra, sau đó là tiếng đóng cửa, lần này anh đi thật.
Sau đó Giang thiếu vẫn không liên lạc với cô, Tử Mặc đương nhiên cũng không gọi, số điện thoại Sính Đình đưa lần trước, viết đại vào mảnh giấy nào đó, không biết đã kẹp vào đâu nữa. Cô chưa từng nghĩ hai người sẽ còn liên lạc với nhau.
Thực ra có gì đáng để liên lạc đâu? Chẳng qua chỉ là cuộc tình một đêm như vô số những cuộc tình khác trong thành phố phồn hoa này mỗi khi đêm xuống! Không phải là tư tưởng của cô quá thoáng, đêm vừa rồi với anh thực ra cũng là lần đầu tiên của cô. Chẳng qua hôm đó là ngày giỗ bố, mỗi năm vào ngày đó, Tử Mặc đều rất buồn, nhất là sau khi gọi điện về cho mẹ, càng thấm thía nỗi cô đơn, chỉ nhớ nhà đến muốn khóc, muốn lập tức trở về thành phố nhỏ với mẹ, ăn vằn thắn mẹ làm, bánh chưng mẹ gói…
Khi uống rượu bỗng dưng chỉ muốn say, muốn mượn rượu để khỏa lấp nỗi trống vắng trong lòng. Khi Giang thiếu đưa về, cô vẫn còn một chút tỉnh táo, nhưng nỗi cô đơn như nước thấm vào lòng, muốn bám lấy một cây gỗ nổi giữa biển cả mù khơi, như dây tơ hồng bám vào thân cây to, mong có thêm chút sức mạnh. Công bằng mà nói, cô mới là người lợi dụng Giang thiếu. Người như anh, các kiều nữ quay mấy vòng không hết, Triệu Tử Mặc nhỏ nhoi này có là gì? Con người ta nếu sáng suốt, làm gì cũng nên tự lượng sức mình, cô rất biết điều đó.
Hai tháng sau, Sính Đình gọi điện: “Sao cậu biệt tăm thế? Chẳng thấy liên lạc gì. Mình vừa đi châu Âu một chuyến, không gọi cho cậu là cậu cũng quên luôn. Ngán gặp mình vậy sao?” Thế là hai người bắt đầu liên lạc trở lại.
Lần gặp lại, bên cạnh Giang thiếu đã có một mỹ nhân xứng danh quốc sắc thiên hương, anh chỉ ngước nhìn cô một cái, cũng không thèm nhếch mép cười xã giao. Tử Mặc đương nhiên cũng không đến chào. Một đám người cười nói, tán chuyện như chợ vỡ, đến lúc ra về mới phát hiện anh đã dắt tay quốc sắc thiên hương kia đi rồi, không biết đi vui vẻ ở đâu. Anh chàng đưa cô ra về còn cười đùa: “Gã đó sao lại vội vàng thế không biết? Cứ như vừa hết tuần ăn chay vậy!”
Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã muộn, trời rất lạnh, cô chui vào chăn ấm, thật dễ chịu, đang khoan khoái nghĩ, giấc ngủ đã đến ngay. Đang thiu thiu thì có tiếng chuông điện thoại, thò tay ra khỏi chăn mò tìm nhưng mãi không thấy, bực mình, cô lẩm bẩm: “Không biết gã khùng nào mà giờ này còn quấy rầy người ta!” Làm xuất nhập khẩu là vậy, lúc người ta đi ngủ thì mình đi làm, người ta đi làm thì mình ngủ. Vất vả là thế, nhưng kiếm miếng cơm đâu có dễ, vậy mà nhiều khi phải nói dối. Hôm đó, mẹ gọi điện hỏi công việc có vất vả không, cô trả lời: “Vất vả gì đâu mẹ, chủ yếu là dùng ngoại ngữ nói chuyện, trao đổi với khách hàng nước ngoài thôi mà.” Cô không muốn để mẹ lo lắng.
Chuông điện thoại reo mấy lần, có lẽ người gọi thấy cô không nhấc máy, liền thôi. Tử Mặc nhẹ cả người, khỏi phải sờ soạng tìm điện thoại trong đêm tối, cô lập tức thiếp đi. Ngày hôm sau, khi tìm được điện thoại, giở ra xem, là một số di động, nhưng không phải số máy của khách hàng, tưởng là ai đó nhầm máy nên cô cũng không bận tâm.
Triệu Tử Mặc bỏ bao công sức, vất vả mãi mới thuyết phục được một khách hàng người Đức, giành được đơn hàng lớn, nhận được phiếu lĩnh tiền thưởng, lòng vui như Tết. Vội gọi điện cho mẹ, sau khi kiên nhẫn nghe mẹ phàn nàn một hồi cô mới thấy yên lòng, định bụng hôm nay nhất định phải về sớm, mua ít thức ăn tươi tự thưởng cho mình.
So với các cô gái thành thị thời nay, Tử Mặc có một ưu điểm nổi bật là biết nấu ăn. Khẩu vị của người phương Bắc khác người phương Nam, cho nên cô không thích ăn ở đây. Mỗi khi làm thêm, cô luôn phải dùng đồ ăn nhanh, chán ngấy. Hôm nay lòng vui phơi phới, muốn làm mấy món ăn mang hương vị quê nhà cho thỏa cơn thèm. Haha… Mới nghĩ đến đã ứa nước miếng.
Thành phố nhỏ quê hương cô song ngòi chằng chịt, đâu đâu cũng có nước, vì thế cá là món ăn phổ biến nhất trong mỗi bữa ăn gia đình. Món sở trường của bố là cá. Món ngon nhất là canh cá diếc, đậu phụ, nấm hương nấu với chân giò hun khói. Đầu tiên rán cá lên, cho gừng, rượu vàng vào nồi, đổ thêm nước đun đến gần cạn, trút chân giò hun khói và nấm hương thái nhỏ vào đun vừa lửa. Đến khi nước chuyển sang màu trắng đục thì bỏ đậu phụ vào, đến khi nhấc nồi ra mới cho hành, Món canh có màu hồng của thịt chân giò hun khói, màu trắng đục của cá diếc nấu nhừ, màu xanh của hành, mùi thơi của cá và nấm hương, vừa đẹp mắt lại dậy mùi thơm, chỉ ngửi thôi đã thấy them. Mỗi lần bố làm món đó, cô đều ăn đến no căng.
Hồi nhỏ, Tử Mặc thích quanh quẩn trong bếp xem bố nấu ăn, không có ý định học nhưng cũng biết làm. Mùi thơm của món ăn, khói trắng nghi ngút vẫn còn trong ký ức. Bây giờ nhớ lại, hình như những thứ đó chính là hình ảnh của tuổi thơ.
Còn chưa hết giờ làm, Sính Đình đã gọi điện: “Xong việc chưa? Cùng đi ăn nhé!”
Tử Mặc một tay giữ điện thoại, tay kia vẫn ra hiệu cho Thẩm Tiểu Giai nội dung chuyển fax: “Đi ăn à? Không được, hôm nay mình muốn về nhà ăn.”
“Về nhà? Chẳng lẽ ở nhà có người đang đợi cậu?” Sính Đình cười, hỏi vặn, khẩu khí hơi khác, dường như có ẩn ý gì.
Tử Mặc đang bận nên không nhận ra: “Ai đợi chứ, cậu thừa biết người ta chỉ có một mình, chẳng qua hôm nay không muốn ăn ở ngoài, muốn về nhà tự nấy cơm ăn!”
“Tự nấu? Thật không? Sao chưa bao giờ nghe cậu nói biết nấu ăn?”
Cô bật cười: “Không biết à? Còn nhiều thứ cậu không biết lắm!”
Sính Đình cũng cười, nhưng không nhượng bộ: “Thôi, hôm nay đừng về nhà nữa, ra ngoài ăn cho vui. Về nhà có một mình, bày vẽ cả bàn đầy thức ăn, ăn một mình, buồn chết!”
Ăn với đám bạn của Sính Đình bào giờ cũng thoải mái hơn ăn cùng khách hàng, huống hồ mình chỉ là nhân vật phụ, đi làm nền cho người đẹp Sính Đình cũng chẳng sao!
Bữa ăn do Diêu thiếu mời. Thực ra Tử Mặc không biết rõ tên của từng người bọn họ, một mặt là do cô không để ý, mặt khác họ thường không gọi đủ họ tên. Khi ăn, Diêu thiếu ngồi cạnh cô, rất chăm chỉ gắp thức ăn cho cô.
Anh ngồi đối diện cô. Trong ấn tượng của Tự Mặc, hình như họ hay ngồi đối diện nhau. Mỹ nhân quốc sắc thiên hương lần trước đã được thay bằng người khác, một cô nàng cực kỳ yểu điệu, cách hơi xa, cô nhìn cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn là một mỹ nhân.
Có lẽ cả ngày nghĩ đến mấy món ăn mình định làm, cho nên khi nhìn một bàn đầy thức ăn cô cảm thấy hơi ngán, không muốn động đũa. Nghe họ kể bao nhiêu chuyện tiếu lâm, có chuyện hơi tục, có chuyện cực kỳ tục, cô chỉ khẽ mỉm cười, gẩy đi gấy lại chỗ thức ăn đầy dầu mỡ trong bát. Vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt anh đang tư lự nhìn mình.
Sau khi ăn xong, mọi người vẫn chơi mấy trò tiêu khiển cũ, kéo nhau đến câu lạc bộ. Sính Đình biết Tử Mặc hàng ngày bận rộn nên nhất định kéo cô đi spa. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, Sính Đình hỏi: “Cậu và Giang thiếu thế nào rồi?”
Cô giật mình, nhưng mặt vẫn thản nhiên: “Thế nào là sao? Mình và anh ta có gì chứ!”
Sính Đình nhếch mép: “Đừng vờ vịt nữa! Trong bữa ăn hôm nay, mình thấy anh chằng liếc về phía cậu mấy nghìn lần.”
Tử Mặc không hề nhận ra, cô hơi sững người, nói: “Chắc cậu nhầm, trên mặt mình đâu có vật thể lạ gì đâu!”
Sính Đình nhìn cô một lát, nói nhỏ: “Tử Mặc, cậu cũng nên yêu đi, không thì uổng phí những điều tốt đẹp bố mẹ đã ban cho. Nhưng mình cũng nhắc cậu, những gã này chẳng mấy người thật lòng đâu. Như mình và Tôn Bình Hoa, cậu tưởng sẽ đi đến kết quả ư? Chỉ vì mình thích anh ấy thôi, được lúc nào hay lúc ấy. Còn Tôn Bình Hoa, chẳng qua bố mẹ còn chưa nhắm cho đám nào, nên tạm thời cứ thế.”
Cô hiểu Sính Đình đang nói chuyện riêng tư rất thật lòng, nhưng quan hệ giữa cô và Giang thiếu thì không tiện nói, bời càng nghĩ càng thấy mông lung.
Sính Đình cũng chẳng bận tâm những lời gan ruột của mình liệu Tử Mặc có bỏ vào tai không, cô lại nói tiếp: “Còn Giang thiếu, có lẽ cậu cũng nhận ra, cả nhóm bọn họ có ai không nịnh anh ta? Tuy cùng là tầng lớp trên nhưng vẫn có phân biệt. Có một số việc mình không tiện nói nhiều.”
Cô vốn không có ý định quan hệ với bọn họ, nhưng vẫn rất cảm kích lời nhắc nhở của Sính Đình.
Đến khi ra về, cuối cùng chỉ còn lại hai người, cô mới phát hiện người đẹp yểu điệu bên cạnh anh không biết đã đi đâu. Anh chỉ liếc cô một cái, nói: “Tôi đưa cô về.”
Tử Mặc cười cười coi như đồng ý.
Lên xe, hai người cũng không có gì để nói, bật thiết bị sưởi, hơi ấm hòa với mùi đặc trưng của lớp da bọc ghế, trong xe phảng phất mùi thơm không dễ chịu. Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng khu chung cư của cô, Tử Mặc cảm ơn rồi bước xuống. Vào đến phòng, cởi đôi bốt ra, cả người mệt nhoài không muốn động đậy, vừa lao lên giường. chăn ấm đệm êm, chắc chắn sẽ ngủ ngay,
Mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vẫn cuộn tròn trong chăn chẳng buồn nhúc nhích. Nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn của vị khách hàng Đức, nghĩ đến món tiền thưởng nóng bỏng tay, thôi được, đành giơ đầu cho người ta hành hạ! Nghĩ vậy cô mới uể oải bò ra khỏi tấm chăn ấm, cầm máy. Kết quả là cô “a lô” mấy tiếng, chẳng thấy ai trả lời, bực mình lẩm bẩm: “Đồ điên nào, quấy rầy người ta và lúc này không biết?” Sau đó “tạch” một tiếng, cúp máy.
Mắt nhắm mắt mở nhìn số máy hiện trên màn hình, hình như không phải số máy của mấy vị khách hàng người nước ngoài đó. Một hồi lâu sau, chuông điện thoại lại “ting tang ting tang” ngân vang. Cầm lên nhìn, vẫn là số máy đó, một số máy lạ, cô nhấn nút nhận, mọt giọng nam khẽ vang lên: “Là tôi đây!” Cô ngay ra một hồi, mới ấp úng đáp: “Vâng.”
Đầu dây bên kia mãi không nói gì, cô cũng không tiện ngát máy. Lại một lúc nữa anh mới nói, giọng có gì đó rất lạ, hình như hơi giống giọng âu yếm của các đôi tình nhân: “Hôm đó…hôm đó…tôi không sử dụng biện pháp gì”
Mặt cô bỗng đỏ lựng, may mà anh không nhìn thấy. Cô chứ từng gặp vấn đề này, chẳng lẽ lại nói, không sao đâu, anh đừng lo!? Ấp úng một hồi, cô không biết nên nói gì, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thoáng rùng mình, giờ mới hiểu ra tất cả, cô lạnh lùng nói: “ Người ta có loại thuốc tránh thai dùng ngay sau đó, Giang thiếu việc gì phải lo lắng?” Đầu dây bên kia im lặng, cô liền cúp máy.
Nhưng trằn trọc mãi không ngủ được, cô trở dậy đi vào phòng bếp rót cốc nước uống. Ngón tay lần theo hình con bướm nổi trên thành cốc, lại có cảm giác yên tâm, dường như nhớ lại thời thơ ấu, mình vẫn là báu vật được bố mẹ nâng niu, cô bỗng chua chát nhận ra, thời gian sao trôi nhanh quá, thoáng cái đã bằng ấy năm rồi…
Lại mang máng nghe thấy tiếng chuông cửa, cô không khỏi ngạc nhiên, vào giờ này vẫn còn người nào đến bấm chuông cửa nhà hàng xóm của cô? Chuông reo một lúc cô mới nhận ra, thì ra là chuông cửa nhà mình. Lại là Giang thiếu, anh đứng ngay ngoài cửa, bằng xương bằng thịt. Tử Mặc ngây ra hồi lâu, không biết nên làm gì. Anh nhìn cô, nhẹ nhàng đẩy cửa, thản nhiên bước vào.
Cô hít một hơi thật sâu, hỏi: “Anh có uống nước không?”
Người đến nhà là khách, dù sao cũng đã đến rồi, không thể đuổi đi. Anh không nói gì, chỉ nhìn cô. Không biết do màn đêm mênh mang bên ngoài hay do ánh sáng trong nhà không đủ, cô chỉ cảm giác xung quanh chập trùng như nước biển xanh sâu thẳm, dường như có thể hút người ta xuống đó. Trong lòng hoảng loạn, cô đi nhanh vào bếp như chạy trốn. Chưa được mấy bước đã bị anh bất chợt ôm từ phía sau, rồi bắt đầu hôn cuống quýt.
Cảm giác đó như bị ngấm thuốc mê, cả người mềm nhũn, không còn chút sức lực để đẩy anh ra. Anh càng ôm chặt, mùi thuốc lá thoảng qua, tấm thân nóng rực, cảm giác quen thuộc khác thường, Tử Mặc hơi cuống, ham muốn tăng dần làm cô hoảng sợ, nỗi hoảng sợ mơ hồ. Khi lưỡi bị lưỡi anh quấn chặt, cô cắn nhẹ vào vật mềm ấm đang ra sức chiếm hữu miệng mình. Cảm giác đau nhói làm anh tỉnh táo hơn một chút, anh buông ra, gục lên vai cô thở dốc.
Tim đập thình thịch, cô dùng tất cả sức lức đẩy thật mạnh cơ thể nóng hổi đang áp sát vào mình, nói: “Xin lỗi, Giang thiếu, muộn rồi, mời về cho.”
Anh đứng sững nhìn cô, như đang suy nghĩ ẩn ý trong câu nói đó. Không khí bỗng trở nên ngột ngạt, lát sau anh quay người đi ra.
Ngày hôm sau, có cô gái ôm bó hoa hồng còn đọng sương đứng trước cửa phòng làm việc của bộ phận xuất nhập khẩu, hỏi: “Xin hỏi cô Triệu Tử Mặc có đây không ạ?”
Văn phòng của bộ phận xuất nhập khẩu rất lớn, vào giờ làm việc, ai nấy đều cắm cúi vào công việc của mình, nên trong phòng vô cùng yên ắng. Câu hỏi của người lạ vừa cất lên, cả phòng tức thì ngẩng đầu, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Thẩm Tiểu Giai cười đáp: “Có… Có! Cô ấy đây!” Sau đó quay sang cô, ánh mắt như dồn ép: “Tử Mặc! Khai mau, ai tặng?”
Lúc này cô đang đọc email của khách hàng người Đức, nhận bó hoa, đặt sang một bên, ký vào hóa đơn. Không có bưu thiếp, chẳng có lời nhắn, cô lại không phải thần thánh, làm sao biết của ai tặng? Thẩm Tiểu Giai quyết không tha: “Làm gì có chuyên, cậu không biết thật chứ? Đừng vờ vịt!”
Cô nghiêm túc nói: “Không biết thật!” Trong lòng cô cũng thoáng nghĩ đến một người, nhưng lại lắc đầu, tự nhắc mình đừng hão huyền, rồi tiếp tục làm việc.
Sau chuyện đó, một thời gian khá lâu sau hai người không gặp nhau. Một hôm, sắp hết giờ làm, đang bận chuyện fax thì điện thoại ngâm nga “ting tang” không dứt. Cầm máy lên, nhận ra số điện thoại của Sính Đình, lòng cô chợt áy náy, hình như từ trước tới giờ đều là Sính Đình chủ động gọi điện. Có lần Sính Đình đã trách: “Tử Mặc, cậu không muốn gặp mình vậy sao? Mình không gọi là cậu cũng thôi luôn. Có phải mối quan hệ này chỉ từ phía mình?” Đúng, lần nào gặp nhau, người chủ động liên lạc cũng là Sính Đình.
Cô ngại ngần nhắc máy: “Sính Đình à!”
Đầu dây bên kia nói ngay: “Đang làm gì thế?”
Tử Mặc nghiêm túc như cô học trò trả lời thầy giáo: “Đang chờ hết giờ làm.”
Sính Đình cười, hỏi: “Tối nay bận không?”
Cô gật đầu: “Tạm thời không, nhưng chẳng biết có gì đột xuất không?”
Sính Đình cười: “Mặc kệ, hôm nay nhất định cậu phải đi với mình. Ăn xong bọn mình đi uống cà phê.”
Nếu chỉ có một mình Sính Đình thì tốt, cô rất sẵn lòng.
Ăn xong, hai người vừa nhâm nhi cà phê vừa nói chuyện, Sính Đình hỏi: “Cậu có biết, lớp mình ngày xưa có cặp đôi thề không lấy được nhau quyết không lấy người khác không?”
Tử Mặc cười: “Sao không biết? Lục Tiểu Thiên và Đường Nhan, đôi ấy nổi tiếng ở khoa còn gì?”
Sính Đình cung cấp thêm thông tin: “Chia tay lâu rồi. Ra trường không lâu thì chia tay. Mấy hôm trước mình về Thượng Hải, gặp Đường Nhan ở siêu thị, người ta đã có chồng, có một con trai.”
Tử Mặc ngạc nhiên: “Thật không?” Cô vẫn nhớ, trong đám con gái của lớp, người không ưa Sính Đình nhất chính là Đường Nhan, bạn cùng phòng của Sính Đình. Tuy nhiên, sự thể không phải ngay từ đầu đã vậy, nghe đâu lúc đầu hai người cũng khá thân thiết, về sau Lục Tiểu Thiên theo đuổi Sính Đình không được mới chuyển mục tiêu sang Đường Nhan. Có điều, sau đó Đường Nhan mặc dù đã có một anh chàng rất điển trai theo đuổi nhưng vẫn đối đầu với Sính Đình. Quan hệ căng thằng đến mức hai bên gần như không nhìn mặt nhau.
Sính Đình nói tiếp: “Không ngờ chứ gì? Chính cô ta chủ động đến chào mình, lúc đó mình đang thử quần áo. Mấy năm không gặp, Đường Nhan bây giờ rất khác, hình như rất thỏa mãn với cuộc sống hiện tại, hãnh diện vì có con. Cô ta khoác tay chồng, mặt rạng ngời hạnh phúc. Thực ra trước đây, khi Lục Tiểu Thiên theo đuổi Đường Nhan, mình nói với cô ấy rằng Lục Tiểu Thiên không hợp với cậu đâu, đáng tiếc, Đường Nhan lại nghĩ mình không thích nhưng lại không chịu nhả cho người khác. Cuối cùng sau khi tốt nghiệp, để được ở lại trường làm việc, Lục Tiểu Thiên đã cưới con gái của một vị lãnh đạo, Đường Nhan là người biết cuối cùng, lúc bấy giờ cô ta mới hiểu ra…” Trong tình yêu bây giờ, người ta đều rất thực tế. Năm xưa, đôi tình nhân ấy khiến bao người ngưỡng mộ, ai ngờ lại có một kết thúc đáng buồn như thế.
Chưa nói hết thì di động của Sính Đình đổ chuông. Vu đại mỹ nhân nhìn số điện thoại hiện trên màn hình, nở nụ cười nghiêng nước nghiêng thành của mình, giọng ngọt như mật: “Vâng, đang uống cà phê. Vâng…cùng với Tử Mặc… Vâng… Vậy em đợi.” Giọng ngọt như vậy, ngoài Tôn Bình Hoa, còn ai có thể được hưởng đặc ân đó của mỹ nhân?
Tắt máy, Sính Đình nói với cô: “Lát nữa, chúng mình đến quán bar.”
Tử Mặc lắc đầu: “Không, ngày mai mình còn phải đi làm.”
Sính Đình dỗ dành: “Thôi, đi đi. Mình cũng chẳng quen ai!” Bạn gái của mấy người đàn ông trong đám bạn của Sính Đình luôn thay đổi, thỉnh thoảng gặp nhau, Tử Mặc cũng chỉ lịch thiệp mỉm cười, gật đầu chào, chưa bao giờ tỏ ra muốn tiếp cận.
Hiếm khi được đại mỹ nhân ngọt ngào dỗ dành, giọng nài nỉ khẩn cầu như vậy, cô đã thấy mềm lòng. Vẫn còn đang do dự thì xe của Tôn Bình Hoa đã đến. Sính Đình khoác tay cô: “Đi thôi, đi thôi!”
Vào bàn ăn đã được đặt trước, vừa ngồi xuống ghế, Tử Mặc đã thấy hối hận vì đến đây. Mấy người trong nhóm dường như đã quen cô. Diêu thiếu quay phải quay trái mời mọi người, đến lượt Tử Mặc, dù đã tránh được vài ly nhưng cũng đã ngà ngà say, đành phải quay sang cầu cứu Sính Đình. Giang thiếu ngồi cách khá xa, đang chơi bài, hình như không hề chú ý đến cô,
Sính Đình đỡ ly rượu thay cho bạn, nhẹ nhàng chất vấn: “Lẽ nào hôm nay đại công tử đến đây để chuốc rượu chúng em? Đã vậy chúng em xin cáo từ về trước được không?”
Diêu thiếu đã say, cười cười nói: “Ai dám chuốc các đại mỹ nhân!”
Thực ra Tử Mặc chưa uống nhiều, nhưng loại rượu đó rất nặng. Đầu hơi choáng, cô cố giữ tỉnh táo, kéo tay Sính Đình: “Mình về trước.”
Sính Đình sờ trán bạn, nói: “Được, để Bình Hoa đưa về.”
Sau đó đầu cô nặng dần, hình như càng lúc càng không ổn, thần trí bắt đầu u mê, chợt nghe tiếng Sính Đình: “Sao lại là anh? Bình Hoa đâu?” Tiếp đó chỉ cảm thấy được ai đó bế lên, đặt vào vật gì mềm mềm như bong, muốn mở mắt nhưng không còn chút sức lực, cả người mềm nhũn. Không biết bao lâu sau cô mới có lại chút ý thức, hé mắt nhìn, phát hiện thấy mình vẫn đang trên xe. Giơ tay sờ cái đầu nặng trịch của mình, cựa quậy định trở dậy. Vừa ngẩng lên, thấy Giang thiếu đang ngồi tư lự, tay búng tàn thuốc lá. Cô vội cụp mắt, không dám nhìn lên, chỉ hỏi: “Đây là đâu?” Xe đậu bên đường, mặc dù có ánh đèn nhưng cô vẫn không xác định được đây là nơi nào. Anh không nói gì, vào số xe phóng đi. Chẳng mấy chốc đã đến khu nhà của mình, cô vẫn chếnh choáng, tay ôm đầu, loạng choạng xuống xe, quay lại cảm ơn anh: “Rất xin lỗi, phiền anh quá!”, nói xong đi thẳng vào thang máy, không ngoái lại. Mở cửa vào nhà, việc đầu tiên là đi tắm một cái cho thoải mái, hết hơi rượu, ngửi mùi sữa tắm hương nhài thanh khiết, cảm giác đầu óc tỉnh táo hẳn. Sau khi bỏ quần áo vào máy giặt, cô ngồi trên sofa, thong thả sấy mái tóc đang buông lửng của mình.
Nằm ôm chiếc gối bông to, bên dưới là đệm êm, thật ấm áp, cô mơ màng ngủ thiếp đi. Hình như có tiếng chuông cửa… Phiền quá! Cô trở mình, kéo chăn trùm kín đầu. Tiếng chuông cửa vẫn vang lên không dứt.
Trở dậy xỏ dép, ôm gối, loạng choạng đi ra mở hé cửa: “Ai đấy?”
Bên ngoài có tiếng đáp rất nhỏ: “Là tôi.”
Cô hiểu ra, bàn tay vẫn đặt trên nắm đấm cửa, vội ấn mạnh định đóng nhưng không kịp, anh đã nhanh tay đẩy cửa, đi vào.
Tử Mặc hoang mang ôm chặt chiếc gối, tim đập thình thịch, nỗi sợ hãi mơ hồ quay trở lại, xâm chiếm khắp người cô: “Tôi… Tôi vẫn ổn. Cảm ơn anh.”
Giang thiếu chộp tay cô, kéo mạnh, cô ngã vào lòng anh: “Nhưng tôi không ổn.”
Chiếc gối trong tay cô lỏng dần rồi rơi cuống đất, môi anh đã trùm lên, nóng bỏng và ướt át, thoang thoảng mùi thuốc lá hương bạc hà…
Tim đập càng lúc càng mạnh, cô ra sức đẩy anh ra, nhưng không tài nào làm cơ thể đó nhúc nhích. Lát sau anh rời môi cô, nhưng tay vẫn ôm riết, không buông. Lâu say, anh mới ghé sát tai cô, nói với giọng hậm hực: “Em to gan thật, chờ xem tôi xử em như thế nào!” Mấy chữ đó nói ra tuy có vẻ hằn học, nhưng lại ẩn chứa vẻ âu yếm khó tả, một sự quyến luyến khó cưỡng. Hơi thở phả vào tai nhồn nhột, Tử Mặc chỉ thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực, nhưng lòng lại thanh thản, êm đềm như cơn gió tháng Ba thoảng qua mặt hồ phẳng lặng, làm mặt nước rung mình xôn xao.
Sáng hôm sau Tử Mặc đi làm muộn. Thẩm Tiểu Giai đã làm được một nửa công việc, ghé đến bên cô, khẽ hỏi: “Có phải sắp có mưa đá? Ngay người nổi tiếng đúng giờ nhất công ty cũng đi muộn?” Khuôn mặt cô bỗng đỏ bừng, Thẩm Tiểu Giai hiếm khi bắt gặp bộ dạng như thế của đồng nghiệp, quyết làm cho ra nhẽ: “Mau khai thật đi, có phải đêm qua gió xuân ấm áp, hoa nguyệt nhởn nhơ?”
Cô giả bộ bực mình: “Đi đi, mau kiểm tra email của khách hàng, đừng đứng đây nói lung tung nữa.”
Thẩm Tiếu Giai cười khanh khách: “Xấu hổ rồi hả? Chứng tỏ người ra đoán trúng tim đen!”
Đến trưa, lại có một người đem đến phòng làm việc của Tử Mặc một bó hoa tulip, đây là loại hoa đặc trưng của Hà Lan được chuyển về bằng đường hàng không. Thẩm Tiểu Giai ngắm nghía hồi lâu, hết ngó bên phải lại ngó bên trái, ngồi chậc lưỡi: “Hoa tulip thì sang đấy, nhưng sao theo đuổi phụ nữ lại tặng hoa này?” Nghe vậy cô chợt giật mình.
Hồi còn nhỏ, cuộc sống khó khăn, lạc hậu, các phương tiện truyền thông còn rất hạn chế, may nhà cóc chiếc ti vi, mỗi khi có chương trình thế giới đó đây, cô đều chăm chú xem. Ấn tượng nhất với cô là đất nước Hà Lan, một đất nước với những cánh đồng hoa tulip bạt ngàn, những chiếc cối xay gió lãng mạn, bầu trời xanh ngắt và mặt biển bất tận, lại còn loại pho mát dày dường như chỉ có trong giấc mơ… Cảnh sắc đó theo hồi ức của tuổi thơ bắt rễ vào tâm trí, trên tường nàh cô có treo bức tranh hoa tulip với cánh hoa rất to, nở xòe rực rỡ.
Mấy hôm liền, ngày nào cũng có một bó hoa được mang đến, nhưng không thấy gọi điện, cô cũng không gọi đi. Lại mấy ngày nữa anh mới gọi điện: “Tối nay đến nhà em được không?”
Cô thường đi làm về rất muộn. Vừa về đến cửa đã thấy anh ở đó, mặt sầm sì khó chịu. Cô cũng phớt lờ, lặng lẽ đi tắm. Tắm xong đi ra, thấy anh đã ngủ, nằm nghiêng, quay lưng lại. Tử Mặc tắt đèn, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh. Do không quen nên cô chỉ nằm sát mép giường, cách anh khá xa. Trong bóng tối, anh trở mình, kéo cô vào trong lòng, cả người cô lập tức được bao bọc trong làn hơi ấm.
Sống chung với anh, nếu như vậy cũng có thể coi là sống chung, trước giờ anh luôn giữ thế chủ động. Có những lúc cô cũng không hiểu chính mình, sao cô có thể chấp nhận chuyện đó, mà còn chấp nhận một cách tự nhiên như vậy. Bản thân cô cũng không còn là cô nữ sinh vừa rời ghế nhà trường, từng thấy, từng nghe không ít những cuộc tình vội vã. Trong xã hội hiện đại này, người ta dường như sống đơn giản, gấp gáp hơn, hợp thì đến, không hợp thì tan, không quá câu nệ. Cô vẫn nghĩ mình không có tư tưởng thời thượng như vậy, nhưng không ngờ chính mình cũng bị cuốn lên chuyến xe thời thượng đó.
Đương nhiên cô biết, Giang thiếu không chỉ có một người tình là cô, mấy lần, khi đang ở bên nhau, các giai nhân vẫn không ngừng gọi điện, cũng có vài lần, anh nghe xong là đi. Cô cũng tự biết mình không có bản lĩnh để Giang thiếu chỉ vì một mình cô mà từ bỏ cả một khu rừng xanh tốt như vậy.
Trong phim truyền hình hay tiểu thuyết, chuyện những chàng công tử hào hoa có thể vì thiếu nữa mình yêu mà chấm dứt cuộc sống phong lưu, thủy chung sống với cô ta suốt đời chỉ có thể lừa được các thiếu nữ tuổi teen. Tuy nhiên trên đời cũng không hẳn không có những mối tình như vậy, nhưng hiếm như sao buổi sớm, nếu thực sự có một người như thế, đúng là còn sướng hơn trúng số độc đắc, nhất định phải giết bò, mổ dê tế thần. Cho nên, cô và anh được đến đâu hay đến đó, cô không muốn nghĩ nhiều.
Giang thiếu chi tiêu rất hào phóng, nhưng hầu như cô không bao giờ để ý. Một hôm dọn dẹp nhà cửa mới phát hiện anh có mua cho mấy món quà, gồm đồ trang sức đắt tiền, váy áo, túi xách hàng hiệu… Khi mang đến anh cũng chẳng nói, vứt vào một góc nào đó, mấy ngày sau cô mới phát hiện. Có tiền kể cũng thật tốt, một bộ váy áo, một món đồ trang sức có thể bằng một tháng hoặc nửa tháng lương của cô, còn chiếc túi xách hàng hiệu kia, tuy không có tiền mua nhưng cô biết, đó là của một nhãn hiệu nổi tiếng, số lượng có hạn, không phải ai cũng mua được, huống hồ một nhân viên làm công ăn lương bình thường như cô. Tử Mặc dù thích tiền nhưng chắc chắn không tham. Những thứ đó, cô biết mình không mua nổi nên cũng không muốn đem khoe khoang để mọi người bàn tán, miệng lưỡi thiên hạ rốt cuộc vẫn rất đáng sợ, nếu đầu không to, tốt nhất không nên đội chiếc mũ lớn.
~ Hết chương 1 ~