[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Nếu chỉ là thoáng qua - Mai Tử Hoàng Thời Vũ
- Tham gia
- 24/9/19
- Bài viết
- 10,570
- Điểm cảm xúc
- 1,484
- Điểm
- 113
Chương 14: Ngoại truyện 2
Ngoại truyện 2
Ngủ suốt một ngày, đến tối người tỉnh như sáo, tinh thần sảng khoái. Ôm cái gối, cô tựa vào thành sofa xem ti vi, bấm điều khiển đổi kênh liên tục, chẳng có gì hấp dẫn. Vậy là dừng lại ở một kênh đang bàn về vấn đề công chứng tài sản trước hôn nhân. Một cô gái trẻ đẹp lựa chọn người đàn ông giàu có, hứa hẹn chung sống dài lâu, sau khi kết hôn, người đàn ông yêu cầu công chứng tài sản của hai bên. Cô gái đương nhiên không chịu, rồi cãi nhau, vậy là vấn đề được đưa ra công chúng…
Đang xem rất hứng thú, anh đẩy cửa vào, đứng sau sofa vòng tay ôm cô, hỏi: “Sao chưa ngủ?”
Cô đẩy tay anh, giọng hờn dỗi: “Ngày nào cũng ăn với ngủ, em sắp thành lợn rồi.”
Từ khi mang thai, bị anh bắt ở nhà, cô vẫn để bụng chuyện này. Đã làm việc được quá nửa năm, đến cuối năm là cô được nhận tiền thưởng, sáu tháng đầu năm làm khá tốt, nhẩm tính số tiền thưởng chắc chắn làm Thẩm Tiểu Giai đỏ mắt, nhảy dựng lên: “Chiêu đãi! Chiêu đãi! Nhất định phải chiêu đãi bọn này…” Nghĩ đến cảnh đó là thấy vui. Nhưng bây giờ chẳng có gì hết… càng nghĩ càng tức. Bao nhiêu người mang thai vẫn đi làm bình thường, có cô hàng xóm trước đây đi làm đến tận tháng sinh, kết quả đang làm việc thì đau bụng, gọi 120 đưa thẳng đến bệnh viện phụ sản. Sau khi sinh, đồng nghiệp vào thăm còn nói đùa: “Cái này gọi là một công đôi ba việc, vừa làm việc vừa sinh con, vẹn cả đôi đường!” Hơn nữa mình đâu phải là mang thai đôi, cần gì cầu kỳ như thế!
Anh đương nhiên biết Tử Mặc vẫn giận chuyện anh tự quyết định bắt cô nghĩ việc, đành cười cười dỗ dành: “Không đâu, em tuyệt đối không phải lợn, lợn sao dễ chịu như em?”
Cô lườm anh, nhưng vẫn bật cười, thấy dễ chịu hẳn.
Nhìn cô gái trong ti vi, hai giọt nước mắt từ từ lăn cuống, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh không công chứng tài sản trước hôn nhân?”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Anh cười: “Tại sao phải công chứng?”
Cô chớp đôi mắt to đen láy, chỉ vào ti vi: “Nhìn xem, đàn ông có chút tiền đều thế…”
Anh ngước lên nhìn, rồi quay lại, lẳng lặng ôm cô, dường như điều đó không đáng nói.
Tử Mặc dùng khuỷu tay huých anh, nói đùa: “Muốn quá phải không? Ai bảo trước khi kết hôn không công chứng? Bây giờ chắc đang vỗ đùi hối hận…”
Anh cười, phụ họa: “Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ? Cho nên cả đời anh không dám ly hôn với em, nếu không nửa gia sản nhà anh coi như mất toi.”
Cô cười tươi: “Vậy anh nói xem, nửa gia sản nhà anh là bao nhiêu?”
Xưa nay không quan tâm vấn đề đó, nên quả thật anh không biết. Anh cắn tai cô: “Hỏi làm gì?”
Cô cười: “Để khi nào chán anh, em sẽ ly hôn… kiếm món tiền, đi tìm mùa xuân khác.”
Anh nghiếng răng, cô kêu oai oái. Anh giả bộ dằn giọng: “Em dám?”
Định đẩy anh ra nhưng không được: “Có gì mà không dám?”
Anh cười: “Có biết anh là gì không? Kẹo cao su! Đã nghe bao giờ chưa? Đằng nào đời này anh cũng dính vào em rồi.”
Tiền, chỉ cần ta còn sống, sẽ kiếm được. Nếu người đàn ông thực lòng yêu cô gái, sẽ không bao giờ muốn công chứng tài sản, cho dù ly hôn, bị mất nửa tài sản thì sao? Có bản lĩnh vẫn có thể kiếm ra tiền, kiếm được nhiều hơn nữa…
Đẩy không ra, cô đành để mặc anh ôm, xem ti vi một lát lại nói: “Nếu em là cô ta, chỉ cần cho anh ta hai cái tát, rồi đàng hoàng bỏ đi, khóc thảm như vậy có đáng không? Lãng phí nước mắt!”
Anh cười, vẫn biết cô sẽ làm thế thật, tình cảm nửa vời như vậy, Tử Mặc tuyệt đối không cần.
Anh bấm sang kênh khác, cô phản đối: “Sao lại đổi kênh, xem một chút cũng tốt, mở mang kiến thức.”
Anh chuyển sang kênh dạy vẽ trên truyền hình: “Muốn học thì học cái này. Dạy con từ khi còn trong bụng mẹ…”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cô cười: “Em cũng đang dạy con đấy chứ! Dạy con sáng suốt một chút, đỡ bị các cô gái lừa… Việc này đương nhiên phải bắt đầu dạy từ lúc mang thai…”
Anh lại đuối lý, tranh luận với nhau cô luôn giành phần thắng.
Xem một lát, hình như lại bắt đầu buồn ngủ, cô trở mình, gối lên đùi anh, chọn tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại. Tay anh khẽ xoa bụng cô, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mặc Mặc, sau này em nhận lời cầu hôn của anh thế nào nhỉ?”
Sau khi mang thai, hầu như ngày nào anh cũng quỳ một lần, từ chối mãi phát chán, cô đá anh một cái: “Tránh ra, lấy lối cho người ta đi!”
Tử Mặc đã nhắm mắt, lại nhoẻn miệng cười: “Đó là sự vĩ đại của em, biết không? Em thầm nghĩ, coi như làm thùng rác một phen, thu nạp anh, để anh khỏi làm ô nhiễm người khác.”
Anh thận trọng vòng tay ôm cổ cô, làm bộ giận dữ: “Em nói anh là gì, thùng rác ư? Nói lại lần nữa xem!”
Cô chớp chớp đôi mắt trong veo, giọng nghiêm túc: “Thật đấy! Em nghĩ, để anh đi làm hại người khác, chi bằng làm hại em. Lần này coi như em cống hiến chút công sức cho đất nước, hy sinh con người bé nhỏ của mình!”
Anh bật cười: “Nể mặt con trai, tha cho em đấy, nếu không anh nhất định không để em có cơ hội cống hiến cho đất nước.”
Cô bật cười, sờ soạng trên người anh một hồi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dần dần thiếp đi…
Sau khi có thai, Tử Mặc rất thèm ăn, lúc nào cũng nghĩ đến ăn, còn anh bất chấp mưa gió để thỏa mãn yêu cầu của cô. Hôm đó hai người ăn cơm xong, chuẩn bị về nhà.
Xe đi đến gần chỗ khu nhà cô thuê ngày trước, nhìn thấy con đường quen thuộc, Tử Mặc gục đầu vào cửa kính nhìn ra, thấy anh xoay vô lăng, đổi hướng đi vào khu chung cư. Cô ngoảnh sang: “Đến đó làm gì, họ đã bán nhà rồi!”
Việc chuyển nhà cũng do anh xử lý. Cô cũng chẳng có đồ đạc gì đáng tiền, chỉ muốn mang đi những vật dụng có hình con bướm mua ngày trước: cốc, bát, ấm chén và gối… Nhưng việc này anh cũng bảo để anh lo. Có hỏi một lần, anh bảo đã thu xếp đâu vào đấy, nên cô không hỏi lại.
Anh cười: “Chúng mình lên thăm lại một chút, nhân tiện nói với con trai, nơi bố mẹ nó lần đầu tiên…”
Anh chưa nói hết đã bị tay cô bịt lấy miệng, mặt cô đỏ bừng: “Giang Tu Nhân, anh không muốn sống nữa hả?” Tử Mặc là vậy, nói đến chuyện đó là đỏ mặt tía tai.
Nắm tay nhau lên tầng. Chủ mới không thay cửa, vẫn cánh cửa đó, màu nâu sẫm quen thuộc. Không vào được bên trong, chỉ lặng lẽ đứng ngoài hành lang. Cô đứng tựa vào anh, nhìn một lát rồi hài lòng nói: “Chúng mình về thôi!”
Anh cười: “Về ư? Sao phải về? Đây là nhà của chúng ta, em không muốn vào xem à?”
Cô xoay phắt lại, chỉ thấy ánh mắt anh trìu mến nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, thì ra người mua căn hộ chính là anh. Anh lấy chùm chìa khóa trong túi, đưa một chiếc cho cô, tay lắc lắc chiếc còn lại, giục: “Vào xem đi, lần sau không được nhốt anh ngoài cửa nghe chưa?”
Cô nhìn anh, mắt nhòe ướt. Anh ngốc thật, kinh doanh bất động sản, có bao nhiêu nhà lại đi mua căn hộ cũ, địa thế không đẹp như thế này. Nếu mua để đầu tư, chắc chẳng ai dám…
Trong nhà hầu như không thay đổi, đồ đạc của cô vẫn y nguyên, như đang chờ đợi cô trở về bất cứ lúc nào. Mọi thứ đều rất sạch sẽ, xem ra anh không chỉ mua nhà, còn thuê người dọn dẹp.
Cô quay người, lặng lẽ ôm anh, bụng đã nhô lên, giống như cả nhà ôm nhau. Cô không nói gì, nhưng anh hiểu hết. Lát sau, anh nhét chìa khóa vào tay cô: “Đây mãi mãi là chốn riêng của em, để em có thể thoải mái trút giận.”
Thực ra nhiều lúc nghĩ, mỗi lần cô giận dỗi, đứng ngoài cửa dỗ dành cũng là một niềm hạnh phúc…
Trong cuộc sống, đối diện với những chuyện vặt vãnh cơm áo gạo tiền, có gì đảm bảo có thể gắn bó bền lâu? Chỉ là anh tình nguyện đứng ngoài cửa dỗ dành mỗi khi cô giận dỗi…
Ngoại truyện 3
Mẹ reo “a” một tiếng ngạc nhiên sung sướng, vui vẻ hỏi: “Mấy tháng rồi?”. Bố ngồi trên sofa đọc báo, nhưng vẫn dỏng tai nghe lén. Tiểu tử đó gọi điện về, chưa bao giờ nói muốn gặp ông. Thỉnh thoảng ông nghe máy, nó chỉ chào một câu, lại nói qua loa vài câu, rồi hỏi: “Mẹ con đâu?”. Từ nhỏ nó đã thân thiết với mẹ, nhưng hay đấu khẩu với ông, cứ như ông không phải là bố đẻ nó, nhiều khi nghĩ thấy bực.
Lúc này nghe vợ nói vậy, ông bỗng giật mình, vội ngẩng đầu, dỏng tai nghe. Một lát, bà cúp máy, cười hỉ hả, ngẩng lên thấy ông luống cuống cúi xuống giả bộ đọc báo, bà cũng làm ngơ như không có chuyện gì. Bụng nghĩ: “Để xem ông có thể nhịn được đến lúc nào mới chịu mở miệng?”
Ông xem báo một lát, ho khan vài tiếng, lại hắng giọng vài lần, vẫn không thấy vợ có phản ứng gì. Lòng ngứa ngáy, vừa rồi rõ ràng nói chuyện với tiểu tử đó, còn nói cái gì mấy tháng, rồi lại dặn phải nghỉ ngơi cho tốt. Chắc chắn là nhà có thêm nhân khẩu mới, nghĩa là ông sắp được bế cháu, ông lại ho mấy tiếng.
Vợ ông uống mấy ngụm trà, cuối cùng không nhịn được, bật cười: “Ông già, đừng giả vờ nữa, có phải muốn biết điện thoại của con trai nói gì không?”
Ông ngẩng đầu, gỡ kính xuống, ra vẻ không quan tâm: “Nói gì?”
Bà đáp: “Con trai nói, Tử Mặc có thai, hơn một tháng. Nói là qua Tết chúng ta có thể bế cháu.”
Ông “hừ” một tiếng rồi lại đeo kính lên tiếp tục đọc báo như không có chuyện gì, nhưng miệng tự dưng khẽ ngân nga câu gì đó, bà lắng nghe, chính là câu: “Nước dâng tràn, sóng xô, sóng xô…” Bà mỉm cười, lâu lắm không thấy ông vui như vậy, lại còn khéo giả bộ. Mấy chục năm làm vợ chồng, cứ vui là ông hát mấy câu đó.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Lúc ăn cơm, ông ngồi xuống bàn, lại đứng lên. Bà nói: “Sao thế? Ăn cơm đi.” Thấy ông lấy trong tủ bình rượu Mao Đài, bà ngăn lại: “Bác sĩ bảo ông huyết áp cao, không được uống rượu.”
Ông đẩy tay vợ: “Một chén nhỏ, không sao!”
Bà đành nhượng bộ: “Được rồi, chỉ một chén thôi đấy!”
Ông nhấp một ngụm, miệng lại ngân nga: “Nước dâng tràn, sóng xô, sóng xô…”, rồi ngẩng nhìn vợ: “Ngày mai, bảo tiểu tử đó về ăn cơm.” Bà phấn khởi gật đầu. Ông lại nhấp một ngụm nhỏ, hình như nghĩ ra chuyện gì, thủng thẳng nói với vợ: “Khi nào làm vài nâm mời họ hàng! Trật tự đảo lộn lung tung, tiểu tử đó chuyên thế, chẳng có phép tắt gì hết!”
Bà cũng không phản bác, chỉ ậm ừ, thầm nghĩ: “Chẳng phải tất cả đều tại ông không chịu mở miệng. Còn trách ai!”
Từ phòng ăn nhìn ra xa, trong vườn cây lá xanh tốt, sen trong hồ duyên dáng soi bóng nước, bây giờ đang đúng mùa sen…
Ngủ suốt một ngày, đến tối người tỉnh như sáo, tinh thần sảng khoái. Ôm cái gối, cô tựa vào thành sofa xem ti vi, bấm điều khiển đổi kênh liên tục, chẳng có gì hấp dẫn. Vậy là dừng lại ở một kênh đang bàn về vấn đề công chứng tài sản trước hôn nhân. Một cô gái trẻ đẹp lựa chọn người đàn ông giàu có, hứa hẹn chung sống dài lâu, sau khi kết hôn, người đàn ông yêu cầu công chứng tài sản của hai bên. Cô gái đương nhiên không chịu, rồi cãi nhau, vậy là vấn đề được đưa ra công chúng…
Đang xem rất hứng thú, anh đẩy cửa vào, đứng sau sofa vòng tay ôm cô, hỏi: “Sao chưa ngủ?”
Cô đẩy tay anh, giọng hờn dỗi: “Ngày nào cũng ăn với ngủ, em sắp thành lợn rồi.”
Từ khi mang thai, bị anh bắt ở nhà, cô vẫn để bụng chuyện này. Đã làm việc được quá nửa năm, đến cuối năm là cô được nhận tiền thưởng, sáu tháng đầu năm làm khá tốt, nhẩm tính số tiền thưởng chắc chắn làm Thẩm Tiểu Giai đỏ mắt, nhảy dựng lên: “Chiêu đãi! Chiêu đãi! Nhất định phải chiêu đãi bọn này…” Nghĩ đến cảnh đó là thấy vui. Nhưng bây giờ chẳng có gì hết… càng nghĩ càng tức. Bao nhiêu người mang thai vẫn đi làm bình thường, có cô hàng xóm trước đây đi làm đến tận tháng sinh, kết quả đang làm việc thì đau bụng, gọi 120 đưa thẳng đến bệnh viện phụ sản. Sau khi sinh, đồng nghiệp vào thăm còn nói đùa: “Cái này gọi là một công đôi ba việc, vừa làm việc vừa sinh con, vẹn cả đôi đường!” Hơn nữa mình đâu phải là mang thai đôi, cần gì cầu kỳ như thế!
Anh đương nhiên biết Tử Mặc vẫn giận chuyện anh tự quyết định bắt cô nghĩ việc, đành cười cười dỗ dành: “Không đâu, em tuyệt đối không phải lợn, lợn sao dễ chịu như em?”
Cô lườm anh, nhưng vẫn bật cười, thấy dễ chịu hẳn.
Nhìn cô gái trong ti vi, hai giọt nước mắt từ từ lăn cuống, cô ngẩng đầu hỏi: “Sao anh không công chứng tài sản trước hôn nhân?”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Anh cười: “Tại sao phải công chứng?”
Cô chớp đôi mắt to đen láy, chỉ vào ti vi: “Nhìn xem, đàn ông có chút tiền đều thế…”
Anh ngước lên nhìn, rồi quay lại, lẳng lặng ôm cô, dường như điều đó không đáng nói.
Tử Mặc dùng khuỷu tay huých anh, nói đùa: “Muốn quá phải không? Ai bảo trước khi kết hôn không công chứng? Bây giờ chắc đang vỗ đùi hối hận…”
Anh cười, phụ họa: “Ừ nhỉ, làm thế nào bây giờ? Cho nên cả đời anh không dám ly hôn với em, nếu không nửa gia sản nhà anh coi như mất toi.”
Cô cười tươi: “Vậy anh nói xem, nửa gia sản nhà anh là bao nhiêu?”
Xưa nay không quan tâm vấn đề đó, nên quả thật anh không biết. Anh cắn tai cô: “Hỏi làm gì?”
Cô cười: “Để khi nào chán anh, em sẽ ly hôn… kiếm món tiền, đi tìm mùa xuân khác.”
Anh nghiếng răng, cô kêu oai oái. Anh giả bộ dằn giọng: “Em dám?”
Định đẩy anh ra nhưng không được: “Có gì mà không dám?”
Anh cười: “Có biết anh là gì không? Kẹo cao su! Đã nghe bao giờ chưa? Đằng nào đời này anh cũng dính vào em rồi.”
Tiền, chỉ cần ta còn sống, sẽ kiếm được. Nếu người đàn ông thực lòng yêu cô gái, sẽ không bao giờ muốn công chứng tài sản, cho dù ly hôn, bị mất nửa tài sản thì sao? Có bản lĩnh vẫn có thể kiếm ra tiền, kiếm được nhiều hơn nữa…
Đẩy không ra, cô đành để mặc anh ôm, xem ti vi một lát lại nói: “Nếu em là cô ta, chỉ cần cho anh ta hai cái tát, rồi đàng hoàng bỏ đi, khóc thảm như vậy có đáng không? Lãng phí nước mắt!”
Anh cười, vẫn biết cô sẽ làm thế thật, tình cảm nửa vời như vậy, Tử Mặc tuyệt đối không cần.
Anh bấm sang kênh khác, cô phản đối: “Sao lại đổi kênh, xem một chút cũng tốt, mở mang kiến thức.”
Anh chuyển sang kênh dạy vẽ trên truyền hình: “Muốn học thì học cái này. Dạy con từ khi còn trong bụng mẹ…”
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Cô cười: “Em cũng đang dạy con đấy chứ! Dạy con sáng suốt một chút, đỡ bị các cô gái lừa… Việc này đương nhiên phải bắt đầu dạy từ lúc mang thai…”
Anh lại đuối lý, tranh luận với nhau cô luôn giành phần thắng.
Xem một lát, hình như lại bắt đầu buồn ngủ, cô trở mình, gối lên đùi anh, chọn tư thế thoải mái nhất, nhắm mắt lại. Tay anh khẽ xoa bụng cô, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Mặc Mặc, sau này em nhận lời cầu hôn của anh thế nào nhỉ?”
Sau khi mang thai, hầu như ngày nào anh cũng quỳ một lần, từ chối mãi phát chán, cô đá anh một cái: “Tránh ra, lấy lối cho người ta đi!”
Tử Mặc đã nhắm mắt, lại nhoẻn miệng cười: “Đó là sự vĩ đại của em, biết không? Em thầm nghĩ, coi như làm thùng rác một phen, thu nạp anh, để anh khỏi làm ô nhiễm người khác.”
Anh thận trọng vòng tay ôm cổ cô, làm bộ giận dữ: “Em nói anh là gì, thùng rác ư? Nói lại lần nữa xem!”
Cô chớp chớp đôi mắt trong veo, giọng nghiêm túc: “Thật đấy! Em nghĩ, để anh đi làm hại người khác, chi bằng làm hại em. Lần này coi như em cống hiến chút công sức cho đất nước, hy sinh con người bé nhỏ của mình!”
Anh bật cười: “Nể mặt con trai, tha cho em đấy, nếu không anh nhất định không để em có cơ hội cống hiến cho đất nước.”
Cô bật cười, sờ soạng trên người anh một hồi, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, dần dần thiếp đi…
Sau khi có thai, Tử Mặc rất thèm ăn, lúc nào cũng nghĩ đến ăn, còn anh bất chấp mưa gió để thỏa mãn yêu cầu của cô. Hôm đó hai người ăn cơm xong, chuẩn bị về nhà.
Xe đi đến gần chỗ khu nhà cô thuê ngày trước, nhìn thấy con đường quen thuộc, Tử Mặc gục đầu vào cửa kính nhìn ra, thấy anh xoay vô lăng, đổi hướng đi vào khu chung cư. Cô ngoảnh sang: “Đến đó làm gì, họ đã bán nhà rồi!”
Việc chuyển nhà cũng do anh xử lý. Cô cũng chẳng có đồ đạc gì đáng tiền, chỉ muốn mang đi những vật dụng có hình con bướm mua ngày trước: cốc, bát, ấm chén và gối… Nhưng việc này anh cũng bảo để anh lo. Có hỏi một lần, anh bảo đã thu xếp đâu vào đấy, nên cô không hỏi lại.
Anh cười: “Chúng mình lên thăm lại một chút, nhân tiện nói với con trai, nơi bố mẹ nó lần đầu tiên…”
Anh chưa nói hết đã bị tay cô bịt lấy miệng, mặt cô đỏ bừng: “Giang Tu Nhân, anh không muốn sống nữa hả?” Tử Mặc là vậy, nói đến chuyện đó là đỏ mặt tía tai.
Nắm tay nhau lên tầng. Chủ mới không thay cửa, vẫn cánh cửa đó, màu nâu sẫm quen thuộc. Không vào được bên trong, chỉ lặng lẽ đứng ngoài hành lang. Cô đứng tựa vào anh, nhìn một lát rồi hài lòng nói: “Chúng mình về thôi!”
Anh cười: “Về ư? Sao phải về? Đây là nhà của chúng ta, em không muốn vào xem à?”
Cô xoay phắt lại, chỉ thấy ánh mắt anh trìu mến nhìn cô, đột nhiên hiểu ra, thì ra người mua căn hộ chính là anh. Anh lấy chùm chìa khóa trong túi, đưa một chiếc cho cô, tay lắc lắc chiếc còn lại, giục: “Vào xem đi, lần sau không được nhốt anh ngoài cửa nghe chưa?”
Cô nhìn anh, mắt nhòe ướt. Anh ngốc thật, kinh doanh bất động sản, có bao nhiêu nhà lại đi mua căn hộ cũ, địa thế không đẹp như thế này. Nếu mua để đầu tư, chắc chẳng ai dám…
Trong nhà hầu như không thay đổi, đồ đạc của cô vẫn y nguyên, như đang chờ đợi cô trở về bất cứ lúc nào. Mọi thứ đều rất sạch sẽ, xem ra anh không chỉ mua nhà, còn thuê người dọn dẹp.
Cô quay người, lặng lẽ ôm anh, bụng đã nhô lên, giống như cả nhà ôm nhau. Cô không nói gì, nhưng anh hiểu hết. Lát sau, anh nhét chìa khóa vào tay cô: “Đây mãi mãi là chốn riêng của em, để em có thể thoải mái trút giận.”
Thực ra nhiều lúc nghĩ, mỗi lần cô giận dỗi, đứng ngoài cửa dỗ dành cũng là một niềm hạnh phúc…
Trong cuộc sống, đối diện với những chuyện vặt vãnh cơm áo gạo tiền, có gì đảm bảo có thể gắn bó bền lâu? Chỉ là anh tình nguyện đứng ngoài cửa dỗ dành mỗi khi cô giận dỗi…
Ngoại truyện 3
Mẹ reo “a” một tiếng ngạc nhiên sung sướng, vui vẻ hỏi: “Mấy tháng rồi?”. Bố ngồi trên sofa đọc báo, nhưng vẫn dỏng tai nghe lén. Tiểu tử đó gọi điện về, chưa bao giờ nói muốn gặp ông. Thỉnh thoảng ông nghe máy, nó chỉ chào một câu, lại nói qua loa vài câu, rồi hỏi: “Mẹ con đâu?”. Từ nhỏ nó đã thân thiết với mẹ, nhưng hay đấu khẩu với ông, cứ như ông không phải là bố đẻ nó, nhiều khi nghĩ thấy bực.
Lúc này nghe vợ nói vậy, ông bỗng giật mình, vội ngẩng đầu, dỏng tai nghe. Một lát, bà cúp máy, cười hỉ hả, ngẩng lên thấy ông luống cuống cúi xuống giả bộ đọc báo, bà cũng làm ngơ như không có chuyện gì. Bụng nghĩ: “Để xem ông có thể nhịn được đến lúc nào mới chịu mở miệng?”
Ông xem báo một lát, ho khan vài tiếng, lại hắng giọng vài lần, vẫn không thấy vợ có phản ứng gì. Lòng ngứa ngáy, vừa rồi rõ ràng nói chuyện với tiểu tử đó, còn nói cái gì mấy tháng, rồi lại dặn phải nghỉ ngơi cho tốt. Chắc chắn là nhà có thêm nhân khẩu mới, nghĩa là ông sắp được bế cháu, ông lại ho mấy tiếng.
Vợ ông uống mấy ngụm trà, cuối cùng không nhịn được, bật cười: “Ông già, đừng giả vờ nữa, có phải muốn biết điện thoại của con trai nói gì không?”
Ông ngẩng đầu, gỡ kính xuống, ra vẻ không quan tâm: “Nói gì?”
Bà đáp: “Con trai nói, Tử Mặc có thai, hơn một tháng. Nói là qua Tết chúng ta có thể bế cháu.”
Ông “hừ” một tiếng rồi lại đeo kính lên tiếp tục đọc báo như không có chuyện gì, nhưng miệng tự dưng khẽ ngân nga câu gì đó, bà lắng nghe, chính là câu: “Nước dâng tràn, sóng xô, sóng xô…” Bà mỉm cười, lâu lắm không thấy ông vui như vậy, lại còn khéo giả bộ. Mấy chục năm làm vợ chồng, cứ vui là ông hát mấy câu đó.
Truyện được đăng tại ๖ۣۜdîễn⊹đàη⊹๖ۣۜlê⊹๖ۣۜqµý⊹đôn.
Lúc ăn cơm, ông ngồi xuống bàn, lại đứng lên. Bà nói: “Sao thế? Ăn cơm đi.” Thấy ông lấy trong tủ bình rượu Mao Đài, bà ngăn lại: “Bác sĩ bảo ông huyết áp cao, không được uống rượu.”
Ông đẩy tay vợ: “Một chén nhỏ, không sao!”
Bà đành nhượng bộ: “Được rồi, chỉ một chén thôi đấy!”
Ông nhấp một ngụm, miệng lại ngân nga: “Nước dâng tràn, sóng xô, sóng xô…”, rồi ngẩng nhìn vợ: “Ngày mai, bảo tiểu tử đó về ăn cơm.” Bà phấn khởi gật đầu. Ông lại nhấp một ngụm nhỏ, hình như nghĩ ra chuyện gì, thủng thẳng nói với vợ: “Khi nào làm vài nâm mời họ hàng! Trật tự đảo lộn lung tung, tiểu tử đó chuyên thế, chẳng có phép tắt gì hết!”
Bà cũng không phản bác, chỉ ậm ừ, thầm nghĩ: “Chẳng phải tất cả đều tại ông không chịu mở miệng. Còn trách ai!”
Từ phòng ăn nhìn ra xa, trong vườn cây lá xanh tốt, sen trong hồ duyên dáng soi bóng nước, bây giờ đang đúng mùa sen…