05
My Lan một giấc ngủ liền liên tục đến chiều tối ngày hôm sau mới tỉnh.
Lúc này, không trung treo trên cao đã thay ra áo choàng ngoài lần nữa khoác lên bộ đồ màu đỏ thẫm chói mắt quen thuộc suốt mấy đêm nay.
My Lan nằm ngủ trên giường có dấu hiệu chuyển tỉnh. Cặp lông mi dài cong vút như đôi cách bướm nhẹ nhàng run rẩy hai hạ, sau vài giây ngắn ngủi, cánh bướm tung bay để lộ ra đôi mắt xinh đẹp như hai vì sao xa.
Vì là mới thức dậy sau cơn mê ngủ hơi dài, đầu óc My Lan còn có chút mơ hồ hồ không rõ. Cô mê mang nhìn trần nhà giây lát, rồi theo bản năng chậm rãi từ trên giường ngồi dậy.
Cô nhìn quanh, không ai, xem hướng giường nôi, trống rỗng.
Chợt, tâm cô lộp bộp một cái, đầu óc vốn có chút mụ mị sau giấc ngủ khá dài cũng lập tức bị thổi quét không còn. Cô nâng tay che lại vị trí trái tim ở trước ngực, bên trong quả tim đỏ hỏn nóng hầm hập đang đập bịch bịch liên hồi vì hoảng hốt. Cô muốn cất tiếng la to kêu gọi, nhưng lại sợ đưa đến tang thi nên đành ngạnh sinh sinh nghẹn xuống.
Trong cơn hoảng hốt , cô vội vàng tung chăn ném qua một bên, hấp tấp bước xuống khỏi giường, để chân trần một mạch chạy ra khỏi phòng.
“Ha ha ha, Bo, cái đó @$##*% là hông úng (không đúng), nó phải ở đây cơ.
A! Nó gơi (rơi), coi chừng, đừng chạm nơi đó, sẽ gơi (rơi) mất @#%$#@, ha ha.
Thấy chưa, Bảo Bảo nói rồi, Bo hông nghe, Bo thật ngốc, ha ha...%$#$@%*. ”
“Gâu gâu, gâu gâu.”
“Ấy Mun, hông thể đánh ầu (đầu) Bo, Bo sẽ biến càng hêm (thêm) bổn bổn nga.”
Vừa chạy đến bên ngưỡng cửa phòng ngủ, My Lan liền nghe thấy tiếng cười khanh khách của con trẻ vui đùa hòa với tiếng chó sủa ở trong phòng khách vọng lại. Cô đưa mắt nhìn qua, thì thấy con trai bé bỏng của cô đang ngồi trên thảm lông dày trải dưới sàn, cách bàn trà đặt ở vị trí trung tâm tầm một met, hai bên trái phải là chó Bo và Mun kê mông ngồi xổm đang cùng bé con chơi trò chơi xếp gỗ.
My Lan nhìn con trẻ chơi vui vẻ vô cùng, một bộ vô tâm không phổi, thỉnh thoảng còn cất tiếng cười nắc nẻ giòn tan.
Lúc này, bé con của cô đang nãi thanh nãi khí cùng hai chú chó nói chuyện, mỗi câu từ phát ra lại xen kẽ giữa nhân ngôn lẫn điểu ngữ. Không biết là đang nói chuyện gì mà trông có vẻ rôm rả vô cùng.
Ở bên cạnh, hai chú chó dường như nghe hiểu được điểu ngữ trong miệng thằng bé nói ra, chó Bo còn cất tiếng sủa ‘gâu gâu’ mấy tiếng làm đáp lại, chân trước rất không an phận đụng này chọt kia đem mô hình đồ chơi đang xếp dỡ rơi rớt tan tác.
Đồng thời, tại thời điểm món đồ chơi bị chó Bo 'gây họa' làm đổ rớt, thì đầu chó cũng ngay lập tức bị ăn một cái tát, là cẩu trảo của chó Mun ngồi đối diện bên kia đánh.
“Gâu gâu.”
Chó Mun trừng mắt khinh bỉ nhìn chó Bo một cái như nói ‘xuẩn cẩu, không biết thì ngồi im lặng mà xem, đừng táy máy tay chân thêm phiền, hừ!’
"Gâu... Ử ử!"
Chó Bo bị ăn đánh, ban đầu nó không phục, lập tức gân cổ lên muốn cãi lại một tiếng. Nhưng khi nhìn về phía ánh mắt lóe ra hàn quang của chó Mun bao hàm cảnh cáo trừng lại. Rồi nó cúi đầu xem các miếng gỗ màu bất lập thể bị mình 'vô ý' làm rơi đổ, thì biết bản thân vừa rồi thật sự đã gây ra họa.
Biết mình làm sự, nó liền cụp tai cúi đầu nhận sai hết sức nhanh chóng, bày ra bộ dáng tiểu tức phụ bị khi dễ, chịu ủy khuất, vừa len lén liếc nhìn về phía Bảo Bảo rồi lại ngía một cái hướng phía chó Mun ngồi ở đối diện. Thật sự không dám cùng chó Mun hó hé thêm câu nào nữa.
Hoàn toàn là một bộ bị chó Mun đè nặng ăn đến gắt gao.
Cả ba, một tiểu nhân và hai chú chó chơi đồ hàng vui vẻ vô cùng, đến gần như quên hết cả trời đất.
My Lan có thể nhìn thấy trên gương mặt bầu bĩnh của con trai lúc này dường như đang tỏa ra ánh sáng sung sướng, cái miệng nhỏ cười toe toét lộ ra mấy viên răng sữa nho nhỏ, nước miếng đều không kịp nuốt xuống theo khóe miệng nhiễu ra ngoài rơi xuống cái yếm thêu gấu con đeo trước ngực lặn mất tăm.
Xem chừng nhóc con của cô hiện đã hoàn toàn quên mất nổi sợ hãi của ngày hôm trước. Rõ ràng sáng hôm qua còn khóc đến thở hổn hển, thiếu điều mệt lã mới ngủ thiếp đi, hôm nay thì đã tốt rồi.
Đang chơi đùa vui vẻ, bỗng, Vu Thiên Lân như cảm nhận được sự hiện diện của mẹ. Cậu bé buôn trong tay khối gỗ màu, ngẩn đầu dưa quay sang phải nhìn nhìn.
Thấy được quả nhiên thật là mẹ, cậu nhóc lập tức nhếch miệng cười càng thêm rạng rỡ, cặp mắt nho đen láy đều híp lại thành hai mảnh trăn non cong cong, hai tay vỗ vào nhau vang bốp bốp, miệng nhỏ mang theo nước miếng chảy dài, cười hi hi hô lên:
“Ma ma? Ma ma, chơi chơi, Bảo Bảo xếp gỗ gỗ xây lâu đài, Bo ngốc, đụng sụp sụp, hì hì.”
My Lan đi đến bên cạnh con ngồi xổm xuống, một bàn tay nâng lên nhẹ nhàng vuốt ve tóc mây trên đầu con, tay còn lại cầm khăn yếm con mặc trước ngực giúp lau nước miếng nơi khóe miệng. Cô nhỏ nhẹ cười dịu dàng cùng con thương lượng:
“Ma ma mới ngủ dậy, miệng đều xú xú, hiện không thể cùng Bảo Bảo chơi được. Bảo Bảo cùng Bo và Mun chơi tiếp nha. Ma ma phải đi đánh răng rửa mặt xong lại ra chơi cùng Bảo Bảo được không nè?”
“Ma ma thơm thơm, không xú, Bảo Bảo hông chê.”
Nhóc con mở ra đôi mắt tròn xoe manh lộc cộc nhìn trừng vào hai mắt mẹ, bày ra vẻ mặt nghiêm túc nãi thanh nãi khí nói. Rồi như nghĩ đến cái gì, cậu nhóc tạm dừng trong giây lát lại nghiên nghiên cái đầu dưa nhỏ, chớp chớp mắt to nói tiếp:
“Bảo Bảo cũng thơm thơm, hì hì.”
“Ai da! Đúng đúng, Bảo Bảo nhà ta thơm nhất, cũng là đứa trẻ ngoan ngoãn nhất thế giới, ha ha.”
My Lan bị hành động vô tình bán manh của con trai bắn trúng tâm, cô khoa trương bày ra điệu bộ bị tên bắn trúng, dùng hai tay ôm lấy trước ngực hô lên một tiếng, sau đó giãn ra mặt mày cười híp mắt, vui vẻ gật gù đầu nhận đồng.
“Gâu gâu.”
Chó Bo và Mun không hiểu chủ nhân cười gì, nhưng thấy hai người đều tỏ ra vui vẻ thì chúng cũng đồng dạng bị niềm vui sướng lây sang vui theo, đuôi xù lắc lư qua lại, ngẩn đầu cất giọng sủa lên hai tiếng bộc lộ cảm xúc.
“Thôi, ma ma vẫn đi rửa mặt một chút đi, Bảo Bảo không chê ma ma, nhưng ma ma ngại miệng mình xú xú sẽ hun đến Bảo Bảo nha.
Ai da, nãy giờ đều hun Bảo Bảo một thân rồi, không biết có bị xú xú không ta?
Bảo Bảo bị ma ma hun thành xú Bảo Bảo mất rồi!”
My Lan nhỏ giọng nói, rồi cô vờ như mới đột nhiên nhận ra, hai tay nâng lên cao che hờ trước miệng, hô to gọi nhỏ rất là khoa trương nói, trong âm thanh không che giấu được ý cười trêu đùa.
Vu Thiên Lân bị hành động khoa trương của mẹ khiến cho ngẩn người ra, cậu chớp chớp mắt to, vẻ mặt ngốc manh ngốc manh 'đơ càng' trong chốc lát. Sau đó, cái miệng nhỏ vỡ òa ra, hai tay quơ quàng vung vẫy về phía trước, oa oa âm mang lên vội vàng nói:
“Mau, ma ma mau đi đi, tẩy xú xú, Bảo Bảo muốn thơm thơm, hông muốn bị hun xú xú.”
Tiểu đoàn tử nào đó vừa nghe nói mình bị hun xú, không còn thơm nữa, thì lập tức đổi mặt vô tình, một bộ không nhận trướng, vội vã hối mẹ mình mau đi vệ sinh cá nhân, hoàn toàn đem câu nói mình không chê mẹ xú ban đầu ném đến Bắc Mĩ đi.
“A? Không phải Bảo Bảo vừa nói không chê ma ma xú sao? Sao giờ lại vội vàng xua đuổi ma ma đi rồi? Ma ma đau lòng quá, ô ô ô!”
My Lan bị diễn tinh nhập thể, chơi kính trổi lên, cô làm bộ dùng hai tay ôm lấy mặt hạ giọng ủ rủ vờ thương tâm giả khóc, con mắt thông qua khe hở giữa các ngón tay âm thầm quan sát biểu tình của con trai.
“A?... ưm, Bảo Bảo hông có chê ma ma, Bảo Bảo chỉ là %$#@. Ai da! Chính là không có chê, ma ma đừng buồn.
Ma ma ngoan ngoãn, hông khóc nga, Bảo Bảo yêu ma ma nhứt (nhất)!”
Vu Thiên Lân thấy mẹ đều khóc (?) thì lập tức bối rối, gương mặt trắng nhỏ đều nhăn thành một đoàn như cái bánh bao chưng thịt, trong mắt tràn ngập rối rắm không biết làm sao mới tốt, lời nói cũng không còn rõ ràng. Thậm chí, câu cửa miệng bình thường ba mẹ hay hống cậu nói ngoan ngoãn và điểu ngữ cũng bị cậu nhóc lôi ra tìm tồn tại cảm một lần.
My Lan nhìn vẻ mặt rối rắm cấp bách không biết làm sao của con trai nhỏ thì không khỏi vừa buồn cười vừa thấy cưng cậu ghê. Cô không cố tình chọc con nữa, sợ chơi quá trớn làm cậu khóc, lúc đó lại đến phiên cô đau lòng.
“Bảo Bảo ngoan, ma ma không buồn, cũng không khóc, ma ma yêu nhất Bảo Bảo!”
Cô buôn tay nhẹ giọng dụ hống con trai nói.
“Thật?”
Vu Thiên Lân nâng lên cằm nhỏ ngẩn đầu nhìn mẹ mình, cậu nhóc mở to đôi mắt nho đen cẩn thận quan sát biểu tình trên gương mặt mẹ như muốn xác minh tính chân thật trong lời nói của cô.
“Thật, ma ma có bao giờ lừa Bảo Bảo bao giờ chưa?”
Cô gật mạnh đầu đáp lại.
“Có, ma ma có lừa Bảo Bảo."
Nhóc con nào đó trả lời vô cùng vang dội, tràn đầy hữu lực.
Kế đó, cậu nhóc lập tức giơ lên thịt trảo ngắn nhỏ, đem năm ngón tay be bé xòe ra bắt đầu bẻ gập đếm một đếm, liệt kê các lần 'ác hành tái phạm tội' của mẹ, âm thanh đồng trĩ vang lên, cắn câu từ cực rõ ràng:
"Khi ma ma hông cho Bảo Bảo ăn kẹo kẹo,ma ma nói nói kẹo kẹo có sâu nà.
Còn có...”
Nhóc con ngồi đó nghiêm trang kê biên các tội trạng của mẹ nó, có mới có cũ, đều nhất nhất liệt kê ra dường như không sót cái nào.
“...”
My Lan khóe miệng không nhịn được mà run rẩy hai hạ nhìn nhóc con nhà mình đang 'ngồi tập đếm', cô một tay đỡ trán, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc câm nín ngửa đầu bốn mươi lăm độ nhìn trần nhà thở hắt ra một hơi.
“... Ừ thì, ha ha, ma ma đi đánh răng rửa mặt ha. Ma ma đi đây.”
Bị con trai không chừa chút mặt mũi nào, đem các ‘tội ác tày trời’ của mình liệt kê ra hết, My Lan cường đánh giản hòa cười ha ha mấy cái rồi vội vàng nhổm người đứng dậy, ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách. Thế là bà mẹ nào đó đang bị con trai nhỏ nhà mình lên án công khai đã lựa chọn... chạy trối chết.
My Lan nhấc chân liền chạy chậm hướng toilet chuồn êm, đầu cũng không dám quay lại xem tình hình phía sau lưng.
"...???"
Vu Thiên Lân đang ngồi đếm đếm liệt kê các tội trạng của mẹ thì bất thình lình bị hành động của cô làm cho giật mình ngớ ra. Cậu nhóc nhìn theo bóng lưng tựa như bị lửa đốt mông chạy vội của mẹ, thì không khỏi khó hiểu nghiên nghiên đầu nhỏ, chớp chớp mắt to, trên đầu là ba dấu chấm hỏi (?) màu đen to đùng.
Cậu nhóc nhìn bóng hình mẹ mất hút sau cửa toilet, quay đầu nhìn chó Bo và Mun, ánh mắt như muốn hỏi: ‘Ma ma làm sao vậy? Không phải đang nói chuyện sao? Sao lại chạy mất rồi?’
Bo và Mun hai mặt nhìn nhau rồi hướng cậu lắc đầu dùng đồng dạng 'ngôn ngữ ánh mắt' cho đáp lại: ‘Hổng biết nha. Thế giới người lớn rất khó hiểu, đầu chó cũng không thể lý giải nổi, hai!.’
Nhóc con nhìn hai chú chó, lại nhìn cánh cửa phòng toilet đóng kín, một tay khoanh lại trước ngực, tay kia chống cằm bày ra tư thế tự hỏi, vẻ mặt nghiêm túc lão thành, nhưng lại bị gương mặt tròn tròn trắng trắng manh manh của bé con phá hủy hoàn toàn, lão thành nghiêm trang đâu không thấy, chỉ thấy trông vô cùng ngộ nghỉnh đáng yêu mà thôi.
Không biết có suy ra nghĩ lại rồi tổng kết được kết quả gì không, mà cậu nhóc ra vẻ lão thành suy tư chưa đầy nửa phút liền buông tay không thèm quan tâm nữa, một bộ vô tâm không phổi quay lại với cuộc chơi dang dỡ ban đầu.
Cậu nhóc nắm lên một thanh gỗ màu, một tay chỉ về phía chó Bo oa oa nói:
“Bo, không được phá nữa nghe hông.”
Rồi hướng về chó Mun chỉ huy:
“Mun, lấy cái hình tam giác bên đó lại đây. Bảo Bảo muốn xây biệt thự tặng cho ba ba và ma ma.”
“Ử ử.”
Em biết lỗi rồi ạ! (Nhưng có sửa được không thì có trời mới biết.)
Bo cúi đầu cụp đuôi nhận sai.
“Gâu gâu.”
Yes sir!
Chó Mun đáp lại, rồi lập tức nhấc chân chạy chậm đến chỗ miếng gỗ mà Vu Thiên Lân chỉ định muốn, miếng gỗ này không biết làm sa lại bị lăn ra cách chỗ bọn họ ngồi chơi xếp gỗ khá xa. Nó dùng miệng cắn hờ giữa lấy ở một góc nhấc lên rồi mang về đưa cho cậu chủ nhỏ.
My Lan vệ sinh cá nhân xong từ toilet đi ra thấy con trai đang tập trung chơi không chú ý đến cô bên này thì cũng không vội. Cô đưa mắt nhìn quanh ý đồ tìm kiếm thân ảnh quen thuộc.
Rất nhanh, âm thanh xào nấu và hương khí thức ăn bay ra từ phòng bếp bên cạnh cho cô biết vị trí chính xác, cô cất bước đi đến.
Vừa bước đến ngưỡng cửa phòng bếp, My Lan đã nhìn thấy tấm lưng cao lớn quen thuộc mà mình vẫn luôn tâm niệm, Vu Nhất Nam, chồng của cô.
Lúc này, Vu Nhất Nam đang bận nấu bữa tối. Anh đưa lưng về phía cô, mặt đối diện với bệ bếp, hai tay liến thoắt đang bận bịu trước sau.
My Lan cong lên khóe môi, mỉm cười tiến lên. Cô mở ra hai tay vòng ôm lấy eo chồng, đem trán mình kề sát dán lên tấm lưng rộng lớn thẳng tắp của anh, hít sâu vài cái, cảm nhận hơi ấm cơ thể từ anh cách một tầng vải dệt mỏng truyền sang khiến cô cảm thấy an tâm và bình yên vô cùng.
Đây là người nam nhân của cô, chồng và là cha của con trai cô, là trụ cột của cái gia đình này.
Cô vốn là cô nhi, cha mẹ qua đời trong một vụ tai nạn giao thông liên hoàn khi cô mới một tuổi rưỡi, xung quanh cũng không có thân thích nào khác, ngoại trừ bà ngoại nuôi. Cô sống cùng bà đến năm mười lăm tuổi thì bà cũng nhân bệnh mà qua đời.
Anh và cô là hàng xóm, là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên.
Nhà anh là gia đình tái kết hợp.
Sau khi cha ruột anh vì bệnh hiểm nghèo qua đời, mẹ anh không bao lâu liền mang theo toàn bộ tài sản kế thừa cùng cha dượng của anh tái giá, sinh được một nam một nữ.
Có cha kế lập tức có mẹ kế, anh ở trong ngôi nhà đó chính là kẻ dư thừa, người dưng nước lã, thường thường bị lãnh bạo lực, hay bị đánh đòn thương ngoài da, rõ ràng có nhà nhưng cùng kẻ lưu lạc vô gia cư không mấy khác nhau.
Mẹ anh là điển hình loại người ích kỷ vụ lợi, chỉ khi có việc cần mới đối với anh bãi sắc mặt ôn hòa một chút, còn lại đều không hề quan tâm. Bà ấy xem anh như không khí, không tồn tại.
Anh từ nhỏ thiếu ái, luôn hy vọng khát khao vào thân tình, mong ước có được chút tình thương, sự chú ý, công nhận của mẹ.
Nhưng vô ít.
Người mẹ ruột kia của anh khi đối diện với cha dượng và các người em cùng mẹ khác cha với anh chính là một người vợ, người mẹ tuyệt vời như bao người phụ nữ khác. Nhưng một đối mặt với anh lại dường như thay đổi tận ba trăm sáu mươi lăm độ, hoàn toàn là hai thái cực phân hóa, tương phản.
Đối với anh mà nói, từ máu thịt đến kết cấu trái tim của bà ấy đều là làm từ băng giá, lạnh lẽo, vô tình.
Cô và vị mẹ chồng trên danh nghĩa này tuy tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng đối phương hoàn toàn khinh thường với che giấu, toàn bộ ỷ vào cảm tình của anh dành cho bà ấy mà không chút do dự tiêu xài, dẫm đạp tình cảm chân thành của con trai mình.
My Lan tận mắt xem thấy tất cả, nhìn anh ngày một đối với thân tình thất vọng lại buồn lòng, khiến tâm cô cũng đi theo đau nhói, xót xa thay anh.
Đối phương dù không lo không phải như thế nào đi chăng nữa, thì cũng là bậc trưởng bối, là mẹ ruột của chồng, phận làm con dâu cô cũng chẳng thể nói gì được hơn. Cô chỉ có thể dùng tình yêu của mình đi bù đắp, xoa dịu vết thương trong lòng anh, yêu thương anh nhiều hơn.
Mặc dù anh đối với thân tình khát vọng là vậy, đối với mẹ ruột rất nhiều lần nhường nhịn, một lui lại lùi. Chỉ cần bà lên tiếng, anh lập tức không so đo trước kia mà ra tay hỗ trợ trong khả năng cho phép.
Tất nhiên là như thường lệ, anh vẫn không được lấy một tiếng cảm ơn hay lòng cảm kích từ đối phương, mà ngược lại còn xem như đó là điều đương nhiên, thoải mái hưởng thụ những gì anh trả giá.
Anh đối với mẹ ruột nhân nhượng rất nhiều thứ, không chút oán hận, nhưng đồng thời cũng chưa một lần vì thỏa mãn nhu cầu của đối phương mà khiến cô và con phải chịu bất kỳ ủy khuất hay nén giận nào.
Như lời anh nói, anh có thể chịu đựng vì đó là mẹ anh, người mang thai mười tháng sinh ra anh, không vì gì khác, bởi chữ một chữ hiếu, lại nếu không phải là việc gì quá phận, anh cũng chỉ có thể nhận.
Nhưng cô thì khác. Cô là vợ anh, là một nửa của anh, là tất cả gia đình anh, là người anh yêu thương nhất, là báu vật mà anh phải bảo hộ che chở. Không ai có quyền khiến cô phải chịu tội hay ủy khuất một cách vô lý, dù đó có là mẹ ruột của anh, trưởng bối của bọn họ đi chăng nữa.
Như thế đó, chồng cô là một người tuyệt vời như vậy đó.
Anh như thế thì làm sao cô không yêu, không sa vào vòng tay ấm áp tràn ngập ngọt ngào hạnh phúc của anh cho được.
Anh là thiên là tất cả của cô, cũng như anh nói cô và con là báu vật vô giá nhất trong cuộc đời này của anh, không có bất kỳ thứ gì có thể đánh đổi được vậy.
Cô và anh, hai con người với hai hoàn cảnh không giống nhau nhưng rồi lại cũng đồng dạng thiếu sót tình thương yêu từ phía gia đình, người thân.
Bọn họ từ quen biết sơ sơ đến thâm nhập hiểu biết, rồi đi đến kết hôn, cùng nhau chung tay xây dựng tổ ấm của hai người. Cô yêu chồng và chồng cũng yêu cô, rất rất nhiều.
Mới hôm qua thôi, tuy chỉ hơn một ngày, nhìn anh hôn mê nằm trên giường vật vả trong thống khổ, bên ngoài, quái vật ăn thịt người lượn lờ săn thực, vô số âm thanh la hét hoảng sợ, chửi rủa cùng kêu cứu vang vọng xen kẽ cùng tiếng gào rống của quái vật khiến cô thâm nhập cảm giác được tận thế thực sự đã đến.
Lúc ấy, cô thật sự lo sợ bất an vô cùng. Cô không dám nghĩ đến cảnh tượng trong thời mạt thế này không có chồng bên cạnh cô và con không biết phải làm sao bây giờ. Càng nghĩ đến đó tâm cô đều lạnh hơn mấy độ.