Gửi người em yêu,
Đôi khi em lại nghĩ, hay là thôi mình không nói chuyện với nhau nữa. Chúng ta bắt đầu bằng những cãi vả và kết thúc bằng những cãi vả, mặc dù đã từng hứa với nhau rằng mình sẽ chỉ nói lời yêu thương.
Em chẳng thể hiểu anh đang muốn gì, còn anh chẳng thể hiểu em đang nghĩ gì. Chúng ta xoay quanh nhau nhưng lại cứ va vào nhau rồi lại làm tổn thương nhau.
Anh nói đúng có lẽ nhìn em ích kỷ và hay tính toán thật. Em ích kỷ khi giữ anh lại bên mình quá lâu, cũng hay tính toán chuyện anh yêu em nhiều bao nhiêu. Nếu em buông nhẹ đôi tay mình ra, không níu anh thật chặt nữa, liệu anh có hạnh phúc?
Chúng ta là hai người dưng từ hai gia đình khác nhau, nhưng lại muốn ở bên cạnh nhau, yêu thương và che chở cho nhau như người nhà, liệu rằng nó có quá tham vọng. Chúng ta tính toán với nhau từng lời nói, từng hành động nhưng lại muốn ở bên cạnh thật lâu, em không biết liệu ta có ở bên cạnh nhau thật lâu như những gì ta đã nghĩ.
Dạo này anh chẳng nói lời yêu em, có lẽ vì cuộc sống này khiến anh quá mệt mỏi anh nhỉ!
Anh và em, hai chúng ta đã không còn đủ kiên nhẫn để nghe về những điều đối phương muốn nói. Công việc bào mòn hết sự kiên nhẫn và bao dung của hai đứa, anh có thấy vậy không?
Anh à, em không biết liệu tụi mình có vượt nổi qua giai đoạn này hay không, khi mà sự dịu dàng mình từng dành cho nhau giờ đang dần dần biến mất.
Có lẽ, em đã từng và vẫn có thể làm nhiều chuyện có lỗi với anh, nhưng em vẫn muốn anh bao dung cho em như một đứa trẻ, liệu rằng như vậy em có đang quá tham lam?
Nhưng nếu anh không thể bao dung cho em được nữa, thì em cũng chẳng dám đòi hỏi gì thêm. Vì bản thân em cũng đã là một người trưởng thành, em đã có thể tự chịu trách nhiệm cho cuộc đời mình anh nhỉ!
Em bé của anh!