Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 30: Ngày 15 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Viết lại ————————

Thật sự rất ghét cái giáo viên cao cao tại thượng, tự cho là đúng kia, làm ra những đánh giá đó, nói “Vì tốt học sinh”.

Cái gì “Em thông minh thì đã thông minh, nhưng trên đời này không có nhiều đứa trẻ thông minh, qua loa thô thiển, về sau không thể có được thành tích tốt.”

Cái gì “Em không có tự chủ, giáo viên ở sơ trung còn được, chờ sau lên cao trung, giáo viên không có thời gian quan tâm em, nếu em vẫn học tập không nghiêm túc, phỏng chừng học trung cấp cũng không được.”

Cái gì “Đầu óc em thông minh cỡ nào, thi môn lý điểm không tốt, nên thi vào khoa văn tốt hơn.”

Không phải mỗi ngày nói cùng phụ huynh, là vì tốt cho học sinh sao?

Chưa chắc!

Cũng may, rốt cuộc giáo viên này cũng “Mất tích”.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 31: Ngày 16 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Viết lại ————————

Tôi đó! Thật sự đụng phải chuyện kỳ quái!

Như vừa rồi! Ở phòng thử đồ khu thương mại! Có nhân viên cửa hàng có thể làm chứng cho tôi!

Tôi đi dạo phố cùng bạn mua quần áo, sau đó vào một cửa hàng bạn tôi cầm bộ quần áo vào phòng thử đồ, tôi đứng ngoài cửa chờ cô ấy.

Chú ý, tôi vẫn luôn đứng ngoài cửa, không có rời đi một bước!

Đợi trong chốc lát, cô ấy mãi không đi ra, tôi đang buồn bực, di động nhận được tin nhắn của cô ấy, nói cô ấy đã về đến nhà, bảo tôi không cần lo lắng.

Tôi không tin! Bản thân luôn đứng ở cửa, cô ấy rời đi bằng đường nào? Lại sao trong thời gian ngắn chạy vội về nhà được?

Tôi còn cho rằng đây là trò đùa dai của cô ấy.

Đứng bên ngoài gọi vào vài tiếng, nhưng cô ấy không có trả lời. Sau đó tôi kéo rèm cửa ra vừa thấy, bên trong không có ai!

Tôi gọi điện thoại, lại nghe tiếng chuông ở cách vách vang lên.

Nhưng tôi tìm khắp khu thương mại đều không thấy cô ấy đâu, sau đó tôi gọi điện thoại về nhà cô ấy, người nhà cũng nói không biết.

Hiện tại tôi có chút ngốc, thật sự đang rất ngốc.

------------

Tác giả có lời muốn nói: Hôm nay đi xem 《 Jurassic thế giới 2》, làm tôi sợ muốn chết. Con khủng long kia thật thông minh, đặc biệt là thời điểm người kia đi vào lồng sắt nhổ răng cho hắn, biểu tình đó của hắn quả thực tuyệt! Thế nhưng tôi lại thấy một tia cười giảo hoạt trên khuôn mặt nó!!!!!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 32: Ngày 17 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Hôm nay tôi lại nhìn thấy Quân Quân, lần này tôi xác định mình không có nhìn lầm.

Khi tôi trên đường từ nhà ăn về ký túc xá, Quân Quân đứng ở chỗ ngoặc bóng râm, mỉm cười với tôi.

Rõ ràng tươi cười giống như trước kia, lại làm tôi cảm thấy phát lạnh sống lưng, giống như bị con thú dữ to lớn theo dõi.

Tôi không có cách nào hình dung được loại cảm giác này, giống như, bạn đang đi trên đường, sau đó có một con chó dữ theo dõi bạn, lúc này bạn không dám chạy cũng không dám động, không cẩn thận một cái khả năng đối phương liền nhào tới.

Bởi vậy, đối mặt một người đột nhiên biến mất không rõ, tôi muốn đi lên ôm cô ấy một cái, sau đó chất vấn hơn hai tháng này rốt cuộc đã đi đâu. Sự thật lại là, tôi đứng tại chỗ không động đậy, chỉ yên lặng nhìn cô ấy.

Hai chúng tôi nhìn nhau nửa phút, có lẽ thời gian dài hơn, sau đó Quân Quân xoay người đi mất.

Tôi chần chờ một chút, lại không có gọi cô ấy.

Ta không biết mình hành động như vậy cô ấy có thể lạnh tâm hay không, nhưng tôi thật sự sợ hãi, sợ hãi nhìn thấy cô ấy, không còn là bạn thân của tôi.

Quân Quân đi rồi, tôi gọi điện thoại cho cha mẹ co ấy, bọn họ nói vẫn không có bất luận tin tức gì về con gái họ.

Tôi không nói cho bọn họ mình gặp được Quân Quân.

Nếu Quân Quân thật sự đã trở lại, vì sao không đi tìm cha mẹ cô ấy? Ít nhất cũng nên gọi điện thoại báo bình an mới đúng. Lại nói trường học tôi cách nhà cô ấy rất xa, vì sao cô ấy cố ý tới đây tìm tôi?

Ai có thể nói cho tôi biết, hôm nay tôi nhìn thấy, rốt cuộc là cái gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 33: Ngày 18 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Tôi có một nghi vấn.

Hiện tại mọi người đều suy đoán mọi người mất tích có quan hệ cùng di động cùng tiếng chuông di động.

Như vậy, khi mọi người nghe được tiếng chuông cổ quái này, hơn phân nửa hẳn sẽ lựa chọn rời xa cái di động đó đi?

Một khi đã như vậy, vì sao vẫn có người mất tích? Vì sao nơi mất tích sẽ xuất hiện di động?

Hơn nữa trên mạng cũng không có một ai nói qua, tỷ như chủ nhân tiếng chuông di động vang lên, tiếng chuông cũ của điện thoại vẫn không đổi vân vân.

Chẳng lẽ chủ nhân điện thoại vang tiếng chuông kia đều chắc chắn phải chết sao?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 34: Ngày 19 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Viết lại ————————

Kỹ nữ trà xanh! Bạch liên hoa! Loại người đầy ghê tởm!

Vì sao trên thế giới có loại người này? Vì sao loại người này là bạn cùng phòng với tôi?!

Hôm nay tôi dùng khăn lông lau mặt, thế nhưng phát hiện trên khăn lông có nhằm sắt vụn, nó nằm sát theo hoa văn khăn, bình thường không phát hiện được, nếu không phải thời điểm tôi lau mặt cảm giác không đúng lắm, vầy liền bị hủy dung rồi!

Tuy là vậy, trên mặt vẫn bị xướt một vết thương nhỏ.

Nhưng đáng giận nhất là, mọi người đoán bạn cùng phòng kia nói với tôi thế nào không?

Người ta nói: “Ngã một lần khôn hơn một chút, tại sao trí nhớ tôi không tốt?”

Con mẹ nó có phải đời trước làm nhiều ít chuyện thiếu đạo đức mới có thể gặp bạn cùng phòng thiếu đạo đức như vậy?

Bất quá hiện tại tôi đã không tức giận.

Vừa rồi tôi như nghe được tiếng chuông cô ấy thay đổi, chính là đoạn nhạc trên mạng mọi người đang đàm luận, “Tích tháp, tích tích tháp tích, tháp tháp tích, tích tháp...”

Xem bộ dáng cô ấy hẳn còn không biết nó có ý nghĩa gì.

Tôi cũng không tính toán nói cho cô ấy.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 35: Ngày 20 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Viết lại ——————

Tôi hoài nghi mình gặp phải ông chủ lòng dạ hiểm độc.

Gần đây ở trường học không có việc gì, tôi tìm việc làm thêm bên ngoài. Nói thực công việc kia cũng không quá tốt, đi sớm về trễ, tính tình ông chủ khó chịu, thường xuyên nhìn cái gì cũng không vừa mắt.

Nếu không phải ông ta trả lương cao, bà đây sớm nghỉ rồi.

Bất quá gần đây ông chủ không có tới. Tôi hoài nghi có phải ông ấy lại muốn bớt tiền lương tôi hay không.

Nếu không phải biết ông chủ còn cửa hàng không thể chạy trốn, tôi muốn đi đến nhà tìm người rồi.

Nghe nói có không ít người mất tích, cũng không biết ông chủ lòng dạ hiểm độc còn ở đây không.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 36: Ngày 22, 24 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Trên mạng bắt đầu truyền lưu một cách nói —— nếu di động bản thân có tiếng chuông kia, như vậy có thể tạo thành một biểu hiện giả, di động sẽ không “Biến dị”, cũng sẽ không “Ăn người”.

Như tôi thấy, cách nói này cùng “Người bị bệnh rồi sẽ không bị bệnh nữa” có chút buồn cười cùng vô lý, nhưng thực tế có không ít người tin cách nói này.

Chung quanh tôi xuất hiện rất nhiều tiếng chuông này.

Tôi không biết phương pháp này có hiệu quả đối với “Mất tích” hay không, nhưng tình huống hiện tại thật sự thực quấy nhiễu tầm mắt người.

Tôi không có cách nào lại dựa tiếng chuông phân biệt người nào sẽ nguy hiểm hay không.

Tôi cảm thấy đây không phải một loại hiện tượng tốt.

*************

Rốt cuộc tôi nghĩ đến là chỗ nào không đúng.

Nếu di động bắt đầu từ tiếng chuông biến quỷ dị, vậy sau khi nó “Biến dị”, chủ nhân di động không có cách nào phân biệt ra.

Nói cách khác bọn họ đều không thể nhận thấy được nguy hiểm bản thân đã đến!

Tôi đem cái ý tưởng này nói cho người bên cạnh, nhưng bọn họ cảm thấy tôi là đại phiền toái, suy nghĩ lung tung. Thậm chí còn nói tôi đang loè thiên hạ.

“Mọi người đều làm như vậy, nếu thực sự có nguy hiểm, chẳng lẽ không ai phát hiện được? Chẳng lẽ toàn thế giới chỉ có bạn thông minh, người khác đều không nghĩ ra được?”

Ha hả, có phải buồn lo vô cớ hay không tôi không biết, nhưng tôi hiểu được bản thân không nên nhiều chuyện.

------------------

Tác giả có lời muốn nói: Phía trước có một tờ, hiện tại chỉ có thể gộp hai chương làm một.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 37: Ngày 25 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Hôm nay là lễ Giáng Sinh, lại không có chút không khí lễ nào.

Ngày càng nhiều người sử dụng tiếng chuông kia, càng nhiều người chậm rãi đã biết truyền thuyết “Di động ăn người”.

Trên đường tôi đụng phải một bà lão, bộ dáng bà không giống người quan tâm tin tức internet. Nhưng lúc chuông di động bà vang lên, bất đắc dĩ tôi phát hiện thế nhưng cũng là cái giai điệu quen thuộc kia.

Tôi nhìn chung quanh, cảm giác mỗi chỗ đều căng chặt làm người hít thở không thông. Phảng phất không cẩn thận chút, xung đột liền sẽ lập tức bùng nổ.

Làm sao vậy? Rốt cuộc là làm sao vậy?

Thế giới này, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?

--------------

Tác giả có lời muốn nói: Đọc truyện tiểu thiên sứ nhớ cho bình luận nha, mọi bình luận ta đều sẽ hồi đáp, mọi người tán thành cùng cổ vũ, là động lực để ta viết tiếp đó ~~~
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 38: Ngày 29 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Viết lại ————————

Di động của tôi, xuất hiện cái tiếng chuông đó.

Lúc giữa trưa hôm nay, khi bạn tôi gọi điện thoại đến, tôi phát hiện tiếng chuông điện thoại mình thay đổi.

Tôi hỏi bạn chung quanh có ai đụng điện thoại tôi không, bọn họ đều nói không có giúp tôi đổi tiếng chuông.

Nói cách khác, tôi sắp “Mất tích”, hoặc là nói, tôi sẽ chết!

Ở trên mạng tôi thấy được rất nhiều tin tức về người Mất tích. Biết những người đó đều ở tình huống quỷ thần không biết biến mất không thấy đâu.

Cho nên tôi quyết định công khai toàn bộ quá trình bản thân Mất tích.

Tôi thuê hai bảo tiêu 24 giờ thay phiên giám thị bên người tôi. Cho dù là ngủ, đi WC cũng không ngoại lệ.

Ngoài ra, ở trang cá nhân cứ năm phút tôi lại đăng dòng trạng thái của mình. Hoan nghênh mọi người lại đây xem.

Nếu tôi không thể tận mắt nhìn thấy đáp án, tôi cũng hy vọng bản thân có thể trở thành người mở đường.

****************************************************

Hôm nay thời điểm lướt web tôi thấy được một tin tức, cũng không biết là thật hay giả.

Có một người tự xưng tin nóng, nói về người Mất tích phía cảnh sát có tiến triển mới.

Số người Mất tích ngày càng nhiều, cảnh sát thành lập một tổ chuyên môn điều tra, nhưng vẫn chưa có một chút manh mối nào.

Ban đầu là một cảnh sát phỏng đoán, sau lại một pháp y ôm thử hy vọng, đem mấy cái di động người bị hại lưu tiến hành hóa giải xét nghiệm, sau đó phát hiện bên trong di động có một lượng sợi thịt lớn!

Trong khiếp sợ, tổ điều tra đem hết thảy di động còn lại đều hóa giải xét nghiệm, đều không ngoại lệ tìm được bên trong sợi thịt như vậy.

Thông qua xét nghiệm DNA, chứng thực những máu thịt này của người Mất tích.

Cảm giác giống máu thịt ngâm ở trong di động quá lâu, bởi vì ở nào đó phong kín đều có thể tìm được sợi thịt đó.

Người Mất tích rốt cuộc đã trải qua cái gì?

Trong vài phút ngắn ngủn, người biến mất không thấy bóng dáng, máu thịt lại dung nhập với đồ vật trên tay, nếu biến mất, vì sao không theo theo điện thoại đi?

Đây là kẻ phạm tội cố ý lưu lại manh mối hay sao?

Và, những máu thịt này có hàm nghĩa gì?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,413
Điểm cảm xúc
6,198
Điểm
113
Chương 39: Ngày 30 tháng 12
Editor: trucxinh0505

Tôi vẫn luôn chú ý Weibo người nọ ngày hôm qua.

Anh ấy như đang nói giống tôi vậy, mỗi cách vài phút sẽ đăng một chút động thái. Có khi sẽ nói tình huống chung quanh mình, có khi sẽ nói một chút bản thân sắp đi làm gì.

Một chút gió thổi cỏ lay anh ta đều sẽ nói một chút, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không chê phiền lụy, phảng phất như sợ hãi trong một giây bản thân sẽ biến mất không thấy.

Anh ta nói đặt điện thoại của mình trong cái hộp pha lê bịt kín cao hai cm, chống đạn, di động phát Weibo cũng là giao cho bảo tiêu bảo quản, hiện tại phát Weibo anh đều ra dấu bằng tay, bảo tiêu nhìn rồi đánh chữ.

Anh đưa ra rất nhiều phỏng đoán, tỷ như những di động đó tồn tại cái động tối, trong nháy mắt hút người vào không thấy đâu. Anh ta cho rằng trên người bị mất tích có điểm gì đó mà chưa ai phát hiện —— nếu là thật đây là một chuyện thần quái.

Anh còn nói kỳ thật bản thân rất yêu cuộc sống. Nhưng thời điểm tử vong đến gần, anh cũng không cảm thấy sợ hãi.

Tôi vẫn luôn chú ý Weibo anh ta, thẳng đến đêm khuya anh vẫn đăng tin đầy sinh động.

Tôi quyết định trước ngủ một giấc, ngày mai tiếp tục chú ý động thái anh ta.
 
Top