Lượt xem của khách bị giới hạn

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,433
Điểm cảm xúc
6,216
Điểm
113
Chương 50: Ngày 11 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Viết lại ———————

Thật quá buồn cười!

Cũng là chuyện ăn cơm thừa, buổi sáng còn nói làm quá ít, dư lại không đủ, buổi tối lại nói đừng làm quá nhiều, chúng ta không muốn ăn cơm thừa.

Người, vẫn luôn hay thay đổi như vậy sao?

Có một đoạn thời gian rất dài, tôi hy vọng, mình ngủ dậy phát hiện bị bệnh nan y.

Nếu đối phương biết người trước mắt sẽ sống không lâu, mọi người có thể quý trọng nhau một chút hay không? Những “Lời nói vô tâm” có thể châm chước một chút hãy nói ra hay không?

Tôi từng ảo tưởng rất nhiều phương pháp tử vong. Như vô số lần cầm dao để trên mạch tượng, cuối cùng lại không dám ấn xuống.

Hiện tại tốt rồi, có tiếng chuông này. Rốt cuộc có thể làm chuyện bản thân muốn làm, mà không cần tự mình động thủ.

Nếu tôi không rời đi chỉ có thể tha thứ cho bạn, nếu tôi thật sự ủy khuất làm thế nào cũng không bỏ xuống được, nếu tôi không làm được chuyện tổn thương bạn, vậy… Hãy để cho tôi mất tích đi.

Có lẽ trong trí nhớ của bạn hoàn mỹ không có bất luận tỳ vết gì.

Bạn… là người yêu quý nhất của tôi.

Nguyện bạn cả đời bình an.

Nguyện bạn mãi mãi không quên được.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,433
Điểm cảm xúc
6,216
Điểm
113
Chương 51: Ngày 16 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Mấy ngày liên tiếp Quân Quân không có xuất hiện, tôi cũng không tìm thấy trường hợp mất tích mới nào trên mạng.

Toàn bộ thế giới an tĩnh giống như sắp chết vậy.

Trận tai nạn này, có phải sắp kết thúc hay không?

Tuy hiện tại người đi trên đường rất ít, nhưng ở trên mạng có không ít người hoạt động. Có thể là bởi vì ở nhà quá nhàn rỗi, mọi người đem hết thảy tinh lực đặt ở trên mạng.

Ở trên mạng mọi người bàn về nguyên nhân tai nạn, ý đồ dùng phương pháp hợp lý để giải thích. Mà người mất tích đang không ngừng giảm, an tĩnh không có động thái mới.

Tôi khá tò mò, cái gọi là an tĩnh không có động thái, có phải bởi vì mọi người đều trốn ở trong nhà, không ai biết tình huống của ai. Khả năng có người đã mất tích mười ngày nửa tháng, mà bạn bè thân thích anh ta cũng không biết.

Không biết không đại biểu không có cái gì phát sinh, hoa đoàn cẩm thốc trước mắt, làm sao biết được nơi khác có phát sinh chuyện gì hay không?

Cũng không phải không có khả năng.
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,433
Điểm cảm xúc
6,216
Điểm
113
Chương 52: Ngày 18 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Lương thực trong nhà đã ăn hết, không muốn đói bụng thì phải ra cửa, tôi tính toán đi siêu thị mua một ít.

Tuy ba mẹ có chút lo lắng an toàn cho tôi, nhưng cả nhà không thể không ăn cơm đi? Đây là chuyện không có cách nào.

Ở siêu thị người rất ít, nhưng vật phẩm vẫn đầy đủ, mới mẻ, người bán hàng cũng không giống mọi người trên đường nhát gan khẩn trương, trông gà hoá cuốc. Các cô ấy ôn nhu hiền lành giới thiệu hàng hóa, thu tiền, vẫn giống như trước kia.

Nhưng một khắc kia tôi đẩy cửa rời đi, đột nhiên tôi ý thức được một chuyện…

Vì sao dưới tình huống cục diện khẩn trương như vậy, kinh tế liên quan vẫn bình thường?

Vì sao trái cây rau dưa siêu thị còn tươi mới?

Ở trong tiểu thuyết, khi mạt thế đến kéo theo kinh tế sụp đổ cùng trật tự tan rã, thời điểm nhân tâm hoảng sợ đều có khả năng làm ra cái gì, giống như ở nơi như siêu thị này, không phải là bị tranh đoạt trước sao?

Chính là hiện tại, tuy nhân tâm hoảng sợ, nhưng trị an xã hội vẫn theo lẽ thường, không có xuất hiện chuyện hỗn loạn gì không thể cứu.

Vậy có thể thuyết minh toàn bộ chuyện này đều nằm ở trong lòng bàn tay chính phủ hay không?
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,433
Điểm cảm xúc
6,216
Điểm
113
Chương 53: Ngày 19 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Suốt một đêm tôi tự hỏi, nhịn không được viết xuống phỏng đoán của mình trên mạng ——

Bạn có xem qua 《 Buổi diễn của Truman 》không?

Có thể có một khả năng, hiện tại hết thảy chúng ta trải qua đều do con người làm ra hay không?

Tỷ như tìm một ít người làm diễn viên, phối hợp cùng nhân viên sân sau, hoặc ngẫu nhiên hoặc có kế hoạch cho một ít người nhìn thấy, trong mắt mọi người là một vở kịch “Mất tích” không hiểu rõ.

Thấy được quá trình người “Mất tích”, người đó sẽ đem những việc này viết gửi trên mạng. Tích tiểu thành đại, hơn nữa có một ít người thúc đẩy, thực dễ dàng hình thành trong dư luận “Rất nhiều người bị Mất tích”.

Mà những người đàm luận chuyện bị “Mất tích”, bắt đầu trở nên sợ hãi đối với cảnh vật chung quanh, thời điểm sợ hãi, hai từ “Mất tích” cứ vậy được truyền miệng ra.

Nhưng cái phỏng đoán này, cũng có chỗ không giải thích hết được.

Người nào có thể một tay che trời? Internet không phải cái gì khác, chỉ bằng mấy chục mấy trăm người không có khả năng làm được cái tình trạng này.

Nếu thật sự tồn tại một nhân vật lớn như vậy, vậy vì sao anh ta muốn làm như vậy?

Làm cho người dân mấy cái thành thị lâm vào sợ hãi, như vậy hắn có chỗ tốt gì?

Khả năng rất nhiều người sẽ cảm thấy, phỏng đoán này của tôi còn không bằng “Bị người ngoài hành tinh bắt đi làm thực nghiệm” đáng tin cậy hơn.

Đây cũng là một ý tưởng tôi đưa ra mà thôi.

------------

Tác giả có lời muốn nói: Làm nũng bán manh chơi xấu lăn lộn lăn ~~~ cầu một cái bình luận!
 

trucxinh0505

Xóm nhỏ phố núi
Thành viên BQT
Administrator
Chuyển ngữ
Tác giả
Tham gia
14/4/19
Bài viết
15,433
Điểm cảm xúc
6,216
Điểm
113
Chương 54: Ngày 20 tháng 1
Editor: trucxinh0505

Nếu đào thải bớt một bộ phận người, người còn lại cuộc sống tốt hơn. Như vậy, bạn lựa chọn trở thành người bị đào thải, hay người sống sót?

Không ai muốn chết, nhưng dùng tánh mạng người khác để bản thân được sống sót, tôi không làm.

Bạn có thể trơ mắt nhìn một người vì mình đi tìm chết sao? Bạn có thể hy sinh một người khác vì tánh mạng mình sao?

Thời điểm Quân Quân xuất hiện trước mặt tôi lại lần nữa, trong đầu tôi tự hỏi một vấn đề.

Tôi không thể từ bỏ sinh mệnh bản thân, cũng không vì bản thân đi thương tổn sinh mệnh những người khác.

“Nghĩ kỹ rồi sao?” Thời điểm cô ấy hỏi tôi những lời này, trên mặt không che giấu ác ý.

Một khắc kia, đột nhiên tôi hiểu rõ.

Cô ấy muốn tôi chọn, không phải sống như thế nào, mà là muốn tìm ai là người chịu chết.
 
Top