[Đoản] Nhật Ký Người Điên 2 - Nhược Cẩn Trần
- Tham gia
- 14/4/19
- Bài viết
- 15,458
- Điểm cảm xúc
- 6,233
- Điểm
- 113

Chương 60: Ngày 12 tháng 2
Editor: trucxinh0505
Tôi có hỏi qua Quân Quân, vì sao tình thế hiện tại khẩn trương như vậy, trên đường người đi đường rất ít, trung tâm thương mại vẫn mở cửa làm buôn bán.
Quân Quân dùng một loại tươi cười cổ quái trả lời tôi: “Cậu không phát hiện sao? Những nhân viên thu ngân cùng phục vụ đó… Đã sớm không phải người rồi.”
Trong khoảng thời gian này gặp được quá nhiều chuyện chấn kinh, cô ấy nói như vậy tôi đều không cảm thấy kinh ngạc chút nào, ngoài cảm thấy không thoải mái, cái ý tưởng đầu tiên trong lòng là “Quả nhiên là thế”.
Rất sớm trước đó tôi hoài nghi rồi.
Bất luận tố chất nhân viên trung tâm mua sắm cao bao nhiêu, thời khắc nhân tâm hoảng sợ cảnh giác nguy hiểm, những người phục vụ đó trên mặt vẫn luôn mang mỉm cười, không có một chút cảm giác sợ hãi nào.
Không chỉ một người, cho nên tất cả đều không có biểu hiện cảm xúc “Sợ hãi”.
Nhìn cùng chung quanh, thật là quá khác thường.
Chính là, vì sao muốn làm như vậy?
Tôi thật sự không giải thích được, nếu muốn nhân loại tử vong, trực tiếp bức đến tuyệt cảnh là được, hà tất còn muốn lưu lại hy vọng sinh tồn?
“Tớ nói nhân loại sẽ diệt vong khi nào? Quân Quân say mê hút một ngụm thuốc lá, một bên phun vòng khói một bên vươn ngón tay lắc lắc với tôi: “Ý tứ bên trên, chỉ làm một bộ phận người biến mất, người còn lại đương nhiên tiếp tục sinh hoạt.”
Một bộ phận người biến mất, bộ phận người khác còn tồn tại…
Chúng ta thì sao? Những người như chúng ta được xem là gì? Người sống sót?
“Chúng ta? Chúng ta đương nhiên là người chấp hành, là người vệ sinh giảm bớt áp lực cho thế giới.”
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta: Bạn phán đoán người nên biến mất như thế nào?
Quân Quân: Đơn giản, không cho người bình luận liền dùng thu hoạch khí một chút ~~~
Tôi có hỏi qua Quân Quân, vì sao tình thế hiện tại khẩn trương như vậy, trên đường người đi đường rất ít, trung tâm thương mại vẫn mở cửa làm buôn bán.
Quân Quân dùng một loại tươi cười cổ quái trả lời tôi: “Cậu không phát hiện sao? Những nhân viên thu ngân cùng phục vụ đó… Đã sớm không phải người rồi.”
Trong khoảng thời gian này gặp được quá nhiều chuyện chấn kinh, cô ấy nói như vậy tôi đều không cảm thấy kinh ngạc chút nào, ngoài cảm thấy không thoải mái, cái ý tưởng đầu tiên trong lòng là “Quả nhiên là thế”.
Rất sớm trước đó tôi hoài nghi rồi.
Bất luận tố chất nhân viên trung tâm mua sắm cao bao nhiêu, thời khắc nhân tâm hoảng sợ cảnh giác nguy hiểm, những người phục vụ đó trên mặt vẫn luôn mang mỉm cười, không có một chút cảm giác sợ hãi nào.
Không chỉ một người, cho nên tất cả đều không có biểu hiện cảm xúc “Sợ hãi”.
Nhìn cùng chung quanh, thật là quá khác thường.
Chính là, vì sao muốn làm như vậy?
Tôi thật sự không giải thích được, nếu muốn nhân loại tử vong, trực tiếp bức đến tuyệt cảnh là được, hà tất còn muốn lưu lại hy vọng sinh tồn?
“Tớ nói nhân loại sẽ diệt vong khi nào? Quân Quân say mê hút một ngụm thuốc lá, một bên phun vòng khói một bên vươn ngón tay lắc lắc với tôi: “Ý tứ bên trên, chỉ làm một bộ phận người biến mất, người còn lại đương nhiên tiếp tục sinh hoạt.”
Một bộ phận người biến mất, bộ phận người khác còn tồn tại…
Chúng ta thì sao? Những người như chúng ta được xem là gì? Người sống sót?
“Chúng ta? Chúng ta đương nhiên là người chấp hành, là người vệ sinh giảm bớt áp lực cho thế giới.”
-----------------
Tác giả có lời muốn nói:
Ta: Bạn phán đoán người nên biến mất như thế nào?
Quân Quân: Đơn giản, không cho người bình luận liền dùng thu hoạch khí một chút ~~~