Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1298: Bảo vệ nàng
Rất nhanh ba ngày qua, sau khi Linh Khê lão tổ thành tựu Thiên Nhân, chuyện này dần dần truyền ra khắp vùng trung du Tu Chân Giới. Ba tông khác, vốn cũng không có Thiên Nhân, không dám tranh phong cùng Nghịch Hà Tông. Hiện tại, bọn họ phát sinh sự kính nể mãnh liệt đối với Nghịch Hà Tông. Tất cả đều đưa lên những quà mừng kinh người, càng cam tâm tình nguyện cúi đầu về phía Nghịch Hà Tông...

Ba đại tông môn này đều như vậy, càng không cần phải nói tới các tông môn nhỏ cùng với gia tộc tu chân khác. Rất nhanh, toàn bộ đông mạch hạ du Thông Thiên Hà ở Tu Chân Giới đều nghe nói về chuyện này. Kính nể của mọi người đối với Nghịch Hà Tông, đã đạt tới cực hạn.

Tuy nói những tông môn hạ du, ngoại trừ trong phạm vi thế lực của Nghịch Hà Tông, ba phía khác đều không thuộc về Nghịch Hà Tông quản lý. Nhưng phải biết rằng, toàn bộ vùng trung du bên trong giới tu chân, Nghịch Hà Tông đã là tông môn đầu tiên, cường hãn vô cùng. Những tông môn nhỏ ở hạ du nếu như đắc tội Nghịch Hà Tông, kết quả thế nào có thể tưởng tượng được.

Tình hình hiện tại, mặc dù ở trên phương diện thực lực không phải nhất thống vùng trung du hạ du mạt du, nhưng chênh lệch không bao nhiêu. Chí ít ở trên phương diện danh tiếng, quan trọng hơn là trên phương diện lực uy hiếp, đã đạt ược đỉnh phong.



Chuyện này tất nhiên cũng được Tinh Không Đạo Cực Tông quan tâm cùng biết đến. Nếu như đổi lại thành thời điểm khác, Tinh Không Đạo Cực Tông nhất định sẽ quấy nhiễu hạn chế. Dù sao một nhà độc quyền, sẽ làm trong lòng mấy Thiên Nhân lão tổ bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông đều không vui. Đồng thời, bởi vậy như vậy, tài nguyên của bọn họ cũng sẽ chịu ảnh hưởng thậm chí giảm bớt.

Có thể có Bạch Tiểu Thuần ở đây, cũng có chiến tích trước đó, có Bán Thần lão tổ phong mạng, ba người Trần Hạ Thiên chỉ có thể cắn răng ngầm thừa nhận, không có đưa ra bất kỳ lời phản đối nào đối với chuyện này. Không phải là không muốn. Bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần, thật sự cực kỳ né tránh.

Còn có một Thiên Nhân, trong lòng đang rầu rĩ. Người này chính là vị Thiên Nhân Đồng Tử ở trên không vực ban đầu. Dựa theo đạo lý này mà nói, dù sao Nghịch Hà Tông cũng là thế lực trên danh nghĩa thuộc về hắn. Nhưng lúc trước Nghịch Hà Tông gặp nguy cơ, ngay cả khi Thiên Nhân Đồng Tử này có ngàn vạn lý do, nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn buông tha.

Đồng thời, ở thời điểm lần thứ hai Nghịch Hà Tông gặp nguy cơ, Thiết Huyết Đường cũng ra mặt. Hắn lại không có đứng ra. Chuyện này xary ra hai lần, khiến cho Thiên Nhân Đồng Tử cũng do dự suy nghĩ, thời điểm này để cho Nghịch Hà Tông tiếp tục giống như trước kia, cung phụng tài nguyên tu luyện hàng năm cho mình.

Do dự hết lần này đến lần khác, vị Thiên Nhân Đồng Tử này thở dài một tiếng, lựa chọn buông tha. Thật ra, hắn nghe nói về sự cường hãn của Bạch Tiểu Thuần, trong lòng vô cùng hối hận. Hơn nữa, cũng có chút kiêng kỵ.

Kể từ đó, tạo thành hiện giai đoạn không ai tới ngăn cản được. Nghịch Hà Tông bạo phát mãnh liệt hơn. Phạm vi thế lực đã mở rộng.

Thời gian trôi qua hai tháng.


Trong hai tháng này, phần lớn thời gian Bạch Tiểu Thuần đều đang bế quan, nghiên cứu Bất Tử Huyết. Đồng thời, hắn cũng đang suy nghĩ vấn đề công pháp sau Thiên Nhân. Dù sao Nghịch Hà Tông chỉ là tông môn vùng trung du. Rất nhiều công pháp đều không được đầy đủ. Muốn thu được công pháp của Thiên Nhân, chung quy vẫn phải đi thăm Tinh Không Đạo Cực Tông mới tốt.

Dù sao cho dù Linh Khê Nhất Mạch thuộc về Bắc Mạch Hàn Môn Thông Thiên Hà năm đó. Nhưng Hàn Môn bị diệt, những tàn tu này trốn đến nơi đây, có thể có niệm quyết của hàn môn, đã rất không dễ dàng.

Mà một ít công pháp Thiên Nhân không trọn vẹn, cũng không phải là không có. Linh Khê lão tổ không để ý tới, lại không thích hợp với Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí ngay cả Linh Khê lão tổ cũng mãnh liệt kiến nghị để cho Bạch Tiểu Thuần lựa chọn đi Tinh Không Đạo Cực Tông.

Cũng may, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không có tìm được công pháp Thiên Nhân, nhưng Bạch Tiểu Thuần đối với nghiên cứu cùng tìm hiểu Bất Tử Huyết, lại càng ngày càng tăng. Trong cơ thể hắn còn thành công, ngưng tụ ra một giọt máu bất diệt.

Máu bất diệt lúc này đây cũng không phải là màu đỏ, mà là màu vàng. Máu ở trong cơ thể hắn máu chạy ra, thoạt nhìn rất chói mắt. Bạch Tiểu Thuần cảm nhận giọt máu bất diệt màu vàng trong cơ thể này, cảm nhận bên trong tản ra một khí tức thần thánh có chút mơ hồ, nhưng lại không cao hứng nổi.

- Có những đan dược kia thay thế, tổng sản lượng hấp thu gần như tương đương với tất cả sức sống của ta, mới ngưng tụ ra một giọt...

Bạch Tiểu Thuần cau mày xị mặt. Đồng thời, hắn cảm thấy quá khó khăn. Về phương diện khác hắn cảm thấy may mắn vì mình không phải là người béo mập. Thân thể cũng không phải khôi ngô. Nếu không... Hắn cảm thấy mình sợ là cả đời này cũng đừng có hi vọng tu luyện tới Bất Tử Huyết đại thành.

Mà bản thân Bất Tử Huyết này cũng có một chiêu bí pháp!

Dữ Toái Hầu Tỏa, Hám Sơn Chàng, Bất Tử Cấm, giống như Bất Diệt Đế Quyền, bí pháp tầng thứ năm của Bất Tử Quyển, tên là... Thần Sát!

Ý của Thần Sát, đến trình độ nhất định dường như có thể giết Bán Thần!

Phương pháp thần sát này, có thể khiến tốc độ của Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt bạo phát đến mức tận cùng. Lực lượng thân thể lớn gấp năm lần so với Bất Diệt Đế Quyền bình thường. Thần Sát Thuật này ở phương thức cùng loại với phương diện tốc độ này. Trong phút chốc, nó có thể khiến cho Bạch Tiểu Thuần phát ra tốc độ, gần như vượt qua tất cả, khó có thể tưởng tượng được.

Tốc độ là trợ lực. Còn Sát Thần chân chính, lại là... máu bất diệt của Bạch Tiểu Thuần!

Theo tu luyện Bất Tử Huyết, từng giọt máu trong cơ thể hắn sẽ thay đổi thành máu bất diệt. Lúc này, máu bất diệt không phải là vĩnh hằng. Trước khi đại viên mãn, có thể sẽ bị tiêu hao. Phương pháp Thần Sát này chính là tiêu hao máu bất diệt, đổi lấy tốc độ cực hạn, đổi lấy huyết pháp cực hạn!

Không cần ra tay, chỉ là ở dưới tốc độ này, ở toàn thân hắn, trong huyết khí lượn lờ, chỉ là đụng chạm rất nhỏ, liền có thể lay động ngọn núi. Điều càng làm cho Bạch Tiểu Thuần giật mình chính là ở dưới phương pháp Thần Sát, hễ là tính mạng bị hắn chạm đến, lực sinh cơ của hắn trong nháy mắt đều sẽ bị bản thân hút đi một phần.

Điều này khiến cho tròng mắt của Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa ngã xuống. Trong lòng thầm run rẩy. Hắn lại xác định Bất Tử Quyển này nhất định là tà công!

- Nghĩ Bạch Tiểu Thuần ta tâm địa thuần phác, lương thiện thuần khiết... Nhưng ta mãi tới khi luyện đến cuối cùng mới phát hiện, ta lại có thể tu luyện chính là tà pháp!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1299: Trở về tinh không đạo cực tông (1)
Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt nhíu mày, liên tục thở dài. Phương pháp Thần Sát này khiến cho hắn rất kinh hãi. Thậm chí cũng không cần suy nghĩ, trong đầu của hắn liền trực tiếp hiện ra phương thức phối hợp khác.

Ví dụ như Hám Sơn Chàng sau Thần Sát... Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy đau tim thay cho kẻ địch.

- Nếu như lại phối hợp một Toái Hầu Tỏa... vậy nếu như vẫn không đánh chết đối phương, ta lại tới một Bất Diệt Đế Quyền... nếu như còn đánh không xong, Bất Tử Cấm lại thêm Thần Sát. Ta muốn trốn đi, còn ai có thể đuổi theo kịp.

- Ta còn không có dùng thần thông. Nếu như lại thi triển một Thủy Trạch Quốc Độ, Thông Thiên Pháp Nhãn, hoặc là Hàn Môn dưỡng niệm...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu. Sau đó hắn ho nhẹ một tiếng, lớn có một loại cho đến ngày hôm nay, mới biết được ban đầu tới mình đã lợi hại như vậy cảm giác.

- Chỉ có điều phương pháp Thần Sát này mỗi lần thi triển, đều phải tiêu hao máu bất diệt... Mà bây giờ, trong cơ thể ta chỉ có một giọt máu bất diệt như vậy...

Suy nghĩ đến việc mình cực cực khổ khổ mới ngưng tụ ra một giọt máu bất diệt này. Bạch Tiểu Thuần căn bản hoàn toàn không có một chút ý nghĩ muốn đi thử Thần Sát.

- Dùng Thần Sát, ở nơi này đâu phải là đấu pháp. Đây rõ ràng là đấu sức sống!

Bạch Tiểu Thuần xúc động một phen. Hắn ở lại Nghịch Hà Tông vài ngày, rốt cuộc vẫn quyết định, lên đường rời đi, tới Tinh Không Đạo Cực Tông.

Dù sao chuyện công pháp Thiên Nhân, hiện tại vô cùng cấp bách.

Sau khi có quyết định, Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Quân Uyển cáo biệt. Đối với chuyện Bạch Tiểu Thuần rời đi, Tống Quân Uyển đã có sự chuẩn bị. Nàng không nói gì thêm, chỉ ôn nhu sửa sang lại quần áo cho hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm nhau.

Trước khi đi, Linh Khê lão tổ tìm đến Bạch Tiểu Thuần, đưa một vật phẩm có mức độ quá trọng vượt qua tất cả mọi thứ ở Linh Khê Nhất Mạch... cho Bạch Tiểu Thuần!

Đó là một cái quan tài thủy tinh. Bên trong tồn tại... thân thể một nữ hài nhi!

Chính là bí mật lớn nhất cùng nội tình của Linh Khê Nhất Mạch, hàn môn Chân Linh!!

- Bảo vệ nàng... Toàn bộ Linh Khê Nhất Mạch, chỉ có ngươi có thể làm được... Bảo vệ nàng, đây là sứ mệnh Linh Khê Nhất Mạch tồn tại!

Linh Khê lão tổ nhẹ giọng mở miệng nói.


- Lão tổ...

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng lão tổ muốn cho mình, sẽ là pháp bảo gì đó. Nếu không cũng có thể là một ít vật quý hiếm. Nhưng hắn lại không ngờ được, lão tổ lại đưa Hàn Môn Chân Linh, cho mình...

- Cái đó... Lão tổ, cho ta Chân Linh tiền bối này là không thích hợp. Lão nhân gia nàng vô cùng quý trọng. Con người ta luôn hấp tấp lóng ngóng. Nếu như chẳng may làm ngã lão nhân gia nàng. Vậy sẽ xảy ra chuyện lớn... Nếu không đừng đưa cho ta.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng mở miệng. Trong lòng hắn thật sự cảm thấy kỳ lạ. Đúng là ngoài suy đoán của mình. Không ngờ lần này lão tổ cho mình một cái quan tài...

Tuy rằng Chân Linh bên trong quan tài này rất kỳ dị. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy không may mắn lắm.

- Mang theo nàng cùng đi..."

Linh Khê lão tổ hít một hơi thật sâu. Sở dĩ Linh Khê lão tổ giao quan tài cùng Chân Linh vô cùng trân quý như thế cho Bạch Tiểu Thuần, thật sự là vì vài lần Nghịch Hà Tông không ổn định. Mặc dù vì Bạch Tiểu Thuần trở về, đã có thẻ vượt qua, thậm chí thoạt nhìn tiền đồ là một mảnh tốt đẹp, nhưng trong lòng Linh Khê lão tổ vẫn còn có chút bất an.

Hắn cũng không dám đi đánh cược. Hắn thấy, có thể đặt quan tài này ở chỗ của Bạch Tiểu Thuần, còn an toàn hơn so với để lại Nghịch Hà Tông. Mà quan trọng nhất, chuyện này là sư tôn của hắn, lão Hầu Tử đưa ra. Co dù tu vi của hắn đã đạt đến Thiên Nhân, nhưng trong lòng vẫn vĩnh viễn tôn kính sư tôn.

Mắt thấy vẻ mặt chấp nhất của Linh Khê lão tổ, bộ dạng nếu như mình không đồng ý sẽ quyết không bỏ qua, Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Hắn nhăn mặt, nhíu mày nhìn quan tài một chút.

- Lão tổ, thương lượng một chút đi. Ta thật sự không thích hợp. Vạn nhất có chuyện bất trắc xảy ra...

- Không có chuyện bất trắc gì cả. Tiểu Thầun, không cần nói nhiều. Đưa nàng đi!

Trong lúc đang nói, Linh Khê lão tổ ôm quyền cúi đầu thật sâu.

Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái, thở dài. Ánh mắt hắn rơi vào trên cái quan tài thủy tinh này, thấy được nữ hài nhi bên trong, đang nhắm hai mắt, dường như thật sự đã ngã xuống. Nhưng Bạch Tiểu Thuần biết, nàng không có chết... Nàng chỉ là đang ngủ say!

Thậm chí năm đó, thời điểm bốn đại tông môn hạ du cùng đi chinh chiến Không Hà Viện, nữ hài tử này còn từng thức tỉnh, trở thành một vị nữ tử tuyệt thế giống như thần linh vậy!

Trước đây khi nữ tử này chuẩn bị một lần nữa ngủ say, còn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, truyền cách điều chế liên quan tới Nghịch Hà Đan vào bên trong tâm thần hắn.


- Bản thân ta cũng chiếu cố không được... vậy làm thế nào chiếu cố được cho Chân Linh này đây.

Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ u sầu. Hắn cảm thấy mình bây giờ trở thành một người cha sữa. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nữ hài tử này là tồn tại quan trọng nhất của cả Linh Khê Nhất Mạch. Giống như lời Linh Khê lão tổ nói, ngược dòng ước nguyện ban đầu sớm nhất của Linh Khê Tông, chính là thành lập để bảo vệ nữ hài tử này.

Trong lòng rầu rĩ một lát, Bạch Tiểu Thuần nhìn Linh Khê lão tổ, lại nhìn quan tài thủy tinh này một chút. Cuối cùng hắn chỉ có thể không thể tránh được gật đầu. Chuyện này cho dù hắn tìm mọi cách từ chối trên thực tế lại không có cách nào từ chối được. Hơn nữa, ở trong lòng của hắn, cũng có rất nhiều suy đoán đối với lai lịch của nữ hài tử này.

Thấy Bạch Tiểu Thuần đồng ý, Linh Khê lão tổ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn liếc mắt nữ hài nhi bên trong quan tài một cái. Lúc này hắn mới rời khỏi động phủ của Bạch Tiểu Thuần.

- Thôi đi thôi đi.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu xúc động. Tay áo hắn vung lên, tính thu quan tài này vào bên trong túi trữ vật. Nhưng trong giây lát nghĩ tới điều gì, hắn nhanh chóng nhìn về phía túi đựng đồ, gầm khẽ vài câu.

- Con rùa đen nhỏ, ta biết ngươi ở bên trong. Ngươi nghe kỹ cho ta, đàng hoàng một chút. Quan tài này cùng với nữ hài nhi bên trong, không thể đi trêu chọc!

Bạch Tiểu Thuần uy hiếp một phen. Mặc dù không thấy con rùa đen nhỏ đáp lại, nhưng Bạch Tiểu Thuần biết con rùa đen nhỏ nhất định có thể nghe được. Lúc này hắn mới thu quan tài vào trong túi đựng đồ. Hắn lại nhắm mắt ngồi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, xuất hiện ở giữa không trung Nghịch Hà Tông.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1300: Trở về tinh không đạo cực tông (2)
Sau khi cúi đầu nhìn Nghịch Hà Tông một chút, hắn hít một hơi thật sâu, toàn thân hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng về phía phương hướng Tinh Không Đạo Cực Tông.

- Năm đó trước khi ta rời đi, người bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông biết ta mặc dù không ít, nhưng cũng không nhiều. Hiện tại lại không giống.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lâng lâng. Vừa nghĩ tới mình phải lấy tu vi Thiên Nhân, thân phận Thiên Nhân lão tổ thứ sáu của Tinh Không Đạo Cực Tông trở lại, hắn đã cảm thấy hăng hái bừng bừng.

- Cũng không biết quán trà của ta thế nào? Còn có Trương Đại Bàn, Hứa Bảo Tài, hai người này đúng là không đủ tiêu chuẩn. Tông môn trước đó đều ở trong tình trạng nguy hiểm sớm tối. Bọn họ lại có thể còn chưa có trở lại.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến chuyện này, trong lòng vẫn có chút khó chịu. Nhưng trong lòng hắn vẫn cảm thấy Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, không phải là người như vậy mới phải.

- Chẳng lẽ là xảy ra điều gì bất ngờ làm chậm trễ thời gian?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, tốc độ nhanh hơn.

Lấy tu vi của hắn, bay nhanh ở trong vùng trung du Tu Chân Giới này, không tiêu hao quá nhiều thời gian. Dần dần hắn đã đến gần biên giới giữa vùng trung du cùng đầu nguồn Tinh Không Đạo Cực Tông. Đó là một dãy núi hào hùng. Vừa mới bước vào, ngaylập tức Bạch Tiểu Thuần lại nhận thấy được ở khu vực gần đây có ba đạo khí tức chợt tản ra, sau khi đảo qua ở trên người mình một cái, giống như bị kinh sợ, nhanh chóng thu hồi.

Cùng lúc đó, chỗ dãy núi phía dưới lập tức liền có ba người mang theo sự khẩn trương nhanh chóng bay ra. Từ phía xa bọn họ liên tục bái kiến về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Ra mắt Bạch tổ!

Ba người này mặc trường sam đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông, là tu sĩ chịu trách nhiệm đóng giữ canh gác ở biên giới tông môn. Bọn họ cũng đã nghe nói chuyện liên quan tới Bạch Tiểu Thuần. Hơn nữa vị trí đóng giữ canh gác, xem như là một điểm gần biên giới với Nghịch Hà Tông. Trong lòng bọn họ đã có sự chuẩn bị. Nhưng sau khi thật sự nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, bọn họ vẫn vô cùng khẩn trương.

Bạch Tiểu Thuần không quen ba người này. Sau khi ánh mắt Bạch Tiểu Thuần đảo qua, nhìn thấy thái độ của ba người, trong lòng vẫn là rất hài lòng, vì vậy chắp tay sau đít, bày ra bộ dạng trưởng bối, nhìn ba người này gật đầu, lúc này mới thoáng một cái đi xa.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần rời khỏi đây, ba người mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi nhìn nhau một cái, bọn họ đều thấy được sự hâm mộ cùng kính nể trong mắt của đối phương.

- Ai có thể ngờ được, nhân vật nhỏ trong tông môn năm đó, chẳng qua là một Chất Tử. Nhưng hôm nay lại trở thành Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường...

- Nào chỉ đơn giản là Thiên Nhân lão tổ như vậy. Ta nghe nói sau khi Bạch tổ vừa thăng cấp Thiên Nhân không lâu, lại có thể một người chiến đấu với ba Đại Thiên Nhân trung kỳ, còn được Bán Thần lão tổ coi trọng.

- Đáng tiếc. Ban đầu ở trong tông môn, chúng ta cùng Bạch tổ không quen biết. Nếu không, sắp tới sẽ thăng chức rất nhanh.

Ba người trong lúc xúc động, đều lập tức lấy ra ngọc giản truyền âm, báo cáo với tông môn chuyện Bạch Tiểu Thuần vừa bay qua nơi này.

Rất nhanh, bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông không ít người đã biết Bạch Tiểu Thuần đang trên đường trở về. Thiết Huyết Đường còn xuất động trước tiên, thể hiện ra chiến trận cực lớn, tới đón tiếp Bạch Tiểu Thuần.

Mười vạn tu sĩ Thiết Huyết Đường đều xuất hiện, bố trí phương trận. Đồng thời, vẫn có rất nhiều tu sĩ thuộc về năm đại quân đoàn đều đến. Khí thế không ngừng dâng lên. Từ xa nhìn lại, cực kỳ kinh người.

Ba người Trần Hạ Thiên lại là cảm thấy vô cùng ủy khuất. Trước đó, sau khi bọn họ trở về lại lựa chọn bế quan. Bọn họ đã có phong thái như vậy, khiến cho những đệ tử chịu sự của bọn họ đều do dự. Một phần lựa chọn trốn đi. Nhưng vẫn có một vài người đi tới nghênh đón.

Có thể nói toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông, có hơn phân nửa đệ tử đều gia nhập vào trong đội ngũ nghênh đón. Về phương diện này có người Bạch Tiểu Thuần quen biết. Nhưng phần nhiều lại là những người xa lạ. Chỉ là... mặc dù hắn cảm thấy xa lạ, nhưng những người hắn không quen biết đó, hiện tại lại không có người nào không biết hiểu tới cái tên Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch tổ này năm đó là Chất Tử của Nghịch Hà Tông, đi tới bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, còn ở phía dưới Không Thành Hiên dâng lên tinh phong huyết vũ.

- Còn có trên Tinh Không Đạo Cực Bảng, năm đó tên của người này lại khiến cho không ít người chấn động!

- Không biết Bạch Tiểu Thuần là ai sao? Biết khách sạn bên trong Không Thành không? Chính là nó. Khách sạn với phạm vi trăm dặm, lại có thể thuộc về đất riêng của hắn.

Các loại âm thanh không ngừng ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông truyền ra. Trên thực tế trước đó, sau khi Bạch Tiểu Thuần được phong thưởng, trong khoảng thời gian này đệ tử bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông bàn luận về hắn vốn đã rất nhiều. Hiện tại sau khi hắn muốn trở về, Thiết Huyết Đường thể hiện tư thế hoan nghênh như vậy, những tiếng bàn tán này dần dần trở nên vang vọng.

Trong lúc những tiếng bàn tán càng ngày càng mãnh liệt, bỗng nhiên, vị lão tổ trung niên trên bầu trời Thiết Huyết Đường kia chợt ngẩng đầu. Trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười. Tay phải giơ lên vung lên.

Sau khi hắn vung tay ra, nhất thời từng trận tiếng chuông lại trực tiếp từ trên Thải Hồng của Tinh Không Đạo Cực Tông cầu, vang vọng tám phía!

Tổng cộng tám tiếng, đại biểu cho tôn trọng cao quý vô cùng. Ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, chín tiếng chuông chính là cực hạn. Chỉ có Bán Thần mới có thể nhận được. Thiên Nhân, lại là tám tiếng!

Theo tiếng chuông vang lên, trên trời cao xuất hiện gợn sóng. Mặt đất đầy hồi âm, trực tiếp ép xuống tất cả những tiếng bàn tàn, khiến cho các đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông ở nơi đây đều đưa ánh mắt nhìn về phía xa. Lúc này nơi đó đã hóa thành một đạo cầu vồng. Có một bóng người lao đến!

Thậm chí trong bốn đại thành phía dưới Thải Hồng, lúc này cũng có không ít người ra ngoài nghênh đón, ánh mắt nhìn về phía xa. Về phương diện này bất luận là người quen biết với Bạch Tiểu Thuần haylà người không nhận biết, tâm thần mỗi người đều đang dâng lên sóng lớn.

- Cung nghênh Bạch tổ!

Tu sĩ Thiết Huyết Đường hiển nhiên là chuẩn bị có tổ chức. Có một người bắt đầu. Rất nhanh, âm thanh của mọi người lại tập chung lại một chỗ, trở thành sóng âm, bùng nổ khắp thiên địa.

Ở trong sự hoan nghênh long trọng này, Bạch Tiểu Thuần bước vào Tinh Không Đạo Cực Tông!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1301: Chọc ta lại đánh Trần Hạ Thiên (1)
Mặc dù Bán Thần lão tổ không đứng ra, nhưng lại hạ pháp chỉ, một chỗ khu vực trên Thải Hồng màu xanh lam, tự mình vẽ ra, trở thành chỗ động phủ của Bạch Tiểu Thuần ở Tinh Không Đạo Cực Tông.

Thải Hồng bảy sắc của Tinh Không Đạo Cực Tông, có thể có tư cách ở tại Thải Hồng màu xanh lam, trước đó, cũng chỉ có năm người. Mà bây giờ lại xuất hiện thêm một người, trở thành sáu người!

Điều này càng làm cho vô số đệ tử bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông trong lòng chấn động. Bọn họ biết, Bạch Tiểu Thuần này mới tiến vào lão tổ. Hắn tuyệt đối không phải là Thiên Nhân tầm thường. Có thể ở thời điểm vừa thăng cấp, lại lực ép ba Đại Thiên Nhân, thậm chí còn chém giết ba vị Thiên Nhân tông môn vùng trung du. Phần chiến tích này, không nói nghịch thiên, nhưng chênh lệch không bao nhiêu.

Cường hãn như vậy, tất nhiên ít có người nào nguyện ý đi trêu chọc. Càng không cần phải nói, vị Bạch Tiểu Thuần này mới tiến vào lên lão tổ, không chỉ bản thân có chiến lực kinh thiên, địa vị cùng thân phận của hắn lại càng bá đạo. Đó là Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường!

Thiết Huyết Đường, ở toàn bộ bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, cũng vẫn luôn luôn cường thế, không người nào có ý định đi xúc phạm chém giết những chiến tu quanh năm ở Trường Thành, hình thành sát khí kinh người.

Lại có chiến lực, lại có thân phận, Thiên Nhân lão tổ như vậy ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông, tất nhiên sẽ gây ra chấn động, tất nhiên sẽ khiến cho vô số người chú ý, đồng thời muốn đi bái kiến.

Cho nên sau khi Bạch Tiểu Thuần trở lại Tinh Không Đạo Cực Tông, căn bản cũng không có thời gian rảnh rỗi. Hắn ở Thải Hồng màu xanh lam, gần như mỗi ngày đều có số lượng lớn đồng tông đến đây bái kiến.

Vị lão tổ trung niên Thiết Huyết Đường trước kia là người đến đầu tiên. Sau khi cùng Bạch Tiểu Thuần trò chuyện một phen, lại thể hiện ý tốt của mình, ở chỗ Bạch Tiểu Thuần thu hoạch được liên minhhắn muốn, lúc này mới tươi cười rời đi.

Sau đó người thứ hai đến, lại là Thiên Nhân Đồng Tử trên Thải Hồng không vực kia. Trong lòng hắn cũng có chút xấu hổ. Sau khi đến hàn huyên một phen, đồng dạng biểu đạt ý tốt cùng với điểm ra ý định của mình bản thân từ đó về sau, sẽ không nhúng tay vào chuyện của Nghịch Hà Tông, Nghịch Hà Tông cũng không cần lại hiếu kính, lúc này mới rời khỏi đây.

Mà đến tiếp sau, lại là những Nguyên Anh chân nhân bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông. Tu sĩ Nguyên Anh mỗi người đều lễ độ cung kính, đưa lên quà mừng. Đồng thời, bọn họ đều muốn cùng Bạch Tiểu Thuần nối liên quan hệ. Về phương diện này có mấy người như vậy, chính là cường giả Nguyên Anh ở không vực Thải Hồng trước đây. Trong lòng bọn họ rất phức tạp, nhưng biểu hiện ra, lại càng cung kính hơn.

Đối với loại chuyện này, Bạch Tiểu Thuần quen việc dễ làm. Mấy năm nay hắn không ít lần trải qua chuyện như vậy. Nhất là ở trong Man Hoang, thân chức vị cao, khiến cho hắn đã sớm rèn luyện ra một bộ phương thức xử sự khiến người ta hoàn toàn không tìm ra khuyết điểm nào.

Đối với người đã tới, có gõ, có lạnh lùng, có nhiệt tình, có cười nhạt. Phương pháp hành sự, khiến cho mấy Thiên Nhân cùng tồn tại ở trên Lam Sắc Thải Hồng đều chú ý tới.

Nhất là ba người Trần Hạ Thiên, trong lòng càng hừ lạnh, nhưng chỉ có thể nhịn xuống. Bọn họ biết hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuần đang thịnh, bọn họ rất khó đối đầu, không bằng tránh.

Mà Bạch Tiểu Thuần ở đây, ở trong mấy ngày qua trước mặt mấy người tới bái phỏng, có mấy người như vậy, nhiệt tình của hắn rất là chân thành. Trong đó có Phùng Hữu Đức được Đỗ Lăng Phỉ ban đầu ám chỉ bảo Bạch Tiểu Thuần chiếu cố có thừa.

Phùng Hữu Đức chuẩn bị quà mừng, có thể nói là cực kỳ phong phú. Hắn thật sự cảm thấy mình quá may mắn. Năm đó sau khi chiếu cố Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ hoàn thành hứa hẹn, khiến cho tu vi của hắn mặc dù còn chưa phải là Thiên Nhân, nhưng lại tiến gàn tới vô hạn.

Mà hắn chẳng thể nghĩ tới, năm đó cách làm của mìn, hiện tại lại có thể một lần nữa nhận được hồi báo. Khi hắn nghe nói Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Nhân, toàn thân hắn kích động hồi lâu.

- Thiện có thiện báo.

Trong lúc Phùng Hữu Đức xúc động, đối vớiBạch Tiểu Thuần cực kỳ cung kính. Cho đến được Bạch Tiểu Thuần tự mình đưa tiễn, hắn cảm thấy thân thể mình cũng lâng lâng.

Cho đến qua ba ngày, người đến đây bái kiến đã không còn nhiều nữa, Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy tiếc nuối. Thật sự ba ngày nay hắn căn bản cũng không cảm thấy chán ghét phiền muộn. Ngược lại hắn làm không biết mệt, hăng hái rất cao.

Mà thông qua việc tiếp xúc cùng những người này, Bạch Tiểu Thuần đối với những chuyện xảy ra trong những năm mình rời khỏi Tinh Không Đạo Cực Tông, mặc dù không biết biết được tất cả, nhưng cũng biết được bảy tám phần.

Đối với ở Thiết Huyết Đường, hắn có nhận thức mới. Có thể nói bản thân là lão tổ Thiết Huyết Đường cũng là trưởng lão. Chỉ có điều không phải phải là trưởng lão tầm thường, mà là thái thượng trưởng lão.

Mà thái thượng trưởng lão ở toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông, tính cả hắn ở bên trong, chỉ có sáu người. Dưới trướng của sáu người bọn họ đều có không ít trưởng lão Nguyên Anh. Tổng cộng gần trăm người, tập hợp thành... Trưởng Lão Các của Tinh Không Đạo Cực Tông!

Quyền lực của những Trưởng Lão Các rất to lớn. Ở dưới tình huống Bán Thần lão tổ không can dự, có thể đi quyết định mọi chuyện, thậm chí xu thế của Tinh Không Đạo Cực Tông!

Về phương diện này bốn người Trần Hạ Thiên, Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo cùng với Thiên Nhân Đồng Tử Lý Nguyên Thiên. Quyền lực chủ yếu của bọn họ là quản lý những chuyện vặt có liên can ở bên trong Tinh Không Đạo Cực Tông. Bất luận là giám sát đối dưới tông, hay là liên minh đối với cao tầng của các tông môn khác, thậm chí qua lại cùng Thông Thiên Đảo, đều thuộc về trong phạm vi quyền lực của ba người bọn họ.

Vô số chuyện tất cả lớn nhỏ, bốn người bọn họ được định đoạt. Duy nhất chỉ có một việc... là bọn họ không có cách nào quyết định. Đó chính là chiến tranh!

Chiến tranh... Chỉ có Thiết Huyết Đường mới có thể quyết định. Vốn chỉ có một mình vị trung niên Thiên Nhân kia quyết định. Mà bây giờ lại là thêm một Bạch Tiểu Thuần. Hai người bọn họ quyết định, có thể khiến cho đại tông Tinh Không Đạo Cực Tông truyền thừa mấy vạn năm này, đi phát động một cuộc chiến kinh thiên.

Đương nhiên tất cả những điều này là ở dưới tình huống Bán Thần lão tổ không can thiệp. Giống như các cuộc chiến Trường Thành bình thường, giống như ma sát với bên ngoài, những chuyện này đều là do Thiết Huyết Đường chịu trách nhiệm.

Đồng thời, địa vị cùng thân phận cao như vậy, cũng khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây có tư cách đi thăm dò rất nhiều chuyện hắn trước đây không có quyền lực được biết.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1302: Chọc ta lại đánh Trần Hạ Thiên (2)
Ví dụ như... Thông Thiên Đảo!!

Ví dụ như... thân phận sứ giả Thông Thiên của Đỗ Lăng Phỉ!

Ví dụ như... lựa chọn Hầu Tiểu Muội cùng Quỷ Nha bị dẫn đi tới phạm vi khu vực Thông Thiên Hà!

Kết hợp với tình hình hắn biết được lúc ở Man Hoang, hiện tại Thông Thiên Đảo ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần, đã không có quá nhiều sương mù dày đặc. Mặc dù chưa tính là hoàn toàn rõ ràng, lại bị hắn biết được hơn phân nửa.

Thiên Tôn, đích xác chính là Hoàng giả ở khu vực Thông Thiên Hà!


Bốn tông môn khởi đầu lớn giống như bốn Đại Thiên Vương trong Man Hoang, giống như đại quan biên giới!

Mà Thông Thiên Đảo, lại là chỗ đạo cung của Thiên Tôn. Về phần Đỗ Lăng Phỉ... Lại là Thông Thiên sứ Giả. Thời điểm ra bên ngoài, thân phận của nàng có thể ngang hàng cùng với Bán Thần của tông môn khởi nguồn!

Còn có việc đám người Hầu Tiểu Muội tham dự tuyển chọn. Cho dù là lấy thân phận Bạch Tiểu Thuần hiện tại đi qua kiểm tra xem xét, cũng tìm không ra mánh khóe nào. Hình như tất cả đều bình thường.

- Đỗ Lăng Phỉ... Ở nhiều năm trước, liền rời đi Tinh Không Đạo Cực Tông, trở về... Thông Thiên Đảo.

Bạch Tiểu Thuần buông ngọc giản trong tay xuống. Đối với ngoại trừ thân phận thứ hai của Đỗ Lăng Phỉ là Thông Thiên Sứ Giả ra, trong lòng hắn mơ hồ đã có một ít suy đoán.

Suy đoán này chỉ vừa lóe lên ở trong đầu hắn, đã bị hắn ép xuống. Thần sắc hắn chậm rãi cũng trở nên cổ quái. Một lát sau, Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, ho khan một tiếng.

- Nếu như ta thật sự đoán đúng... Vậy quá dọa người.

Bạch Tiểu Thuần sờ sờ mũi, phất tay lên, thu hồi ngọc giản kia. Sau khi trở thành Thiên Nhân thái thượng trưởng lão, có thể nói toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông, trừ phi là người có địa vị ngang hàng với hắn ra, nếu không, bí mật của tất cả mọi người, cũng không có che giấu được hắn.

Từ điểm này cũng đó có thể thấy được, địa vị của Bạch Tiểu Thuần ở Tinh Không Đạo Cực Tông hiện tại. Theo tu vi Thiên Nhân, hắn đã hoàn toàn xem như là nhân vật lớn, được vô số đệ tử ngưỡng mộ.

Bạch Tiểu Thuần cũng đặc biệt hưởng thụ loại cảm giác này. Nếu như đổi lại thời điểm khác, hắn nhất định sẽ đặc biệt an bài một ít thời gian, để mình đi dạo một vòng trong toàn bộ tông môn một vòng, đi thu hoạch vô số ánh mắt cuồng nhiệt.

Nhưng lúc này Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình này. Trong ba ngày này, thông qua những người tới thăm hỏi, thông qua tư liệu hắn có quyền lực có khả năng kiểm tra, mặc dù đối với chuyện của tông môn hắn biết không ít, nhưng không có nghe được tung tích của Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài.

Hai người này giống như mất tích, cũng không có xuất hiện. Cho dù Bạch Tiểu Thuần hỏi Phùng Hữu Đức, đối phương cũng không biết vì sao, chỉ biết ở một năm trước, hai người mất tích ở trong không trung.

Bạch Tiểu Thuần lập tức ý thức được, chuyện có thể làm cho mình cũng điều tra không xảy ra, chỉ có một cái khả năng... Chuyện này, có liên quan đến Thiên Nhân!

Cũng chỉ có cùng là Thiên Nhân lão tổ, năm người thái thượng trưởng lão khác, có thân phận cùng địa vị tương đương với Bạch Tiểu Thuần, mới có tư cách khiến cho những người khác, điều tra không ra tin tức gì.

Chỉ có điều Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài đều có mạng giản ở Nghịch Hà Tông. Bạch Tiểu Thuần biết hai người không nguy hiểm tính mạng. Trong lòng cũng không quá lo lắng. Lúc này hắn hất cằm lên, hừ lạnh một tiếng.

- Ta không tìm được người cũng không có vấn đề gì. Ta đi tìm lão gia hỏa Trần Hạ Thiên này. Hừ hừ, sau này ai chọc ta, ta lại đánh hắn!

Đối với ba người Trần Hạ Thiên, Bạch Trấn Thiên cùng với Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuần rõ ràng có oán niệm đối với Trần Hạ Thiên lớn hơn. Bởi vì chuyện trên Trường Thành năm đó, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở Man Hoang cũng buồn bực rất lâu.

- Năm đó thời điểm ta ở Man Hoang đã thề, nhất định phải báo thù!

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ ngẩng đầu, trong lòng đã có quyết định. Năm đó Trần Hạ Thiên này ở Trường Thành thật là quá đáng. Lấy oán trả ơn không nói, buộc mình đi Táng Cung. Hơn nữa khi dễ mình xong, một thời gian trước đó còn muốn khi dễ Nghịch Hà Tông.

- Hừ hừ, Trần Hạ Thiên, cũng không phải là Bạch Tiểu Thuần mang thù, mà là ngươi khinh người quá đáng. Chuyện này cứ quyết định như vậy. Ai chọc ta, ta liền đi đánh Trần Hạ Thiên!

Bạch Tiểu Thuần vung tay áo lên, có cảm giác hôm nay mình đã là nhân vật lớn.

- Không tìm được Trương Đại Bàn, ta đi đánh Trần Hạ Thiên!

- Có người lại động tâm đối với Nghịch Hà Tông, ta đi đánh Trần Hạ Thiên!

- Có người trợn mắt với ta, ta đi đánh Trần Hạ Thiên!

- Có người nhằm vào ta, ta đi đánh Trần Hạ Thiên!

Bạch Tiểu Thuần nói thầm nói mấy câu. Càng nghĩ hắn càng thấy rằng chủ ý này của hắn thật sự quá tuyệt vời. Người bình thường tuyệt đối không thể nghĩ ra được.

Nhất là nghĩ đến sau đó, mình ở trong tông môn, nhất định sẽ bởi vì chuyện này khiến cho Trần Hạ Thiên điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần lại càng kích động.

Trên thực tế cũng đúng là như thế. Mặc dù hắn không thể tiêu diệt Trần Hạ Thiên, chỉ có điều dựa theo suy nghĩ của hắn, chỉ cần người khác trêu chọc hắn, hắn đi ngay đánh Trần Hạ Thiên, chuyện này nhất định sẽ khiến cho Trần Hạ Thiên phát điên.

Trần Hạ Thiên này tuy là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng luận về chiến lực, căn bản không phải là đối thủ của Bạch Tiểu Thuần. Nhất là trước đó Bạch Tiểu Thuần đại chiến năm Đại Thiên Nhân bọn họ, giết chết hai người, đánh trọng thương ba vị. Cảnh tượng như vậy, đã sớm khiến cho tâm thần Trần Hạ Thiên sợ hãi vô cùng.

Nếu không, hiện tại sau khi Bạch Tiểu Thuần đi tới Tinh Không Đạo Cực Tông, hắn không thể lại lựa chọn bế quan không ra. Chẳng những là hắn như vậy, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo cũng đều như vậy.

Nhưng Trần Hạ Thiên vẫn không hiểu rõ tính cách của Bạch Tiểu Thuần... Cho dù hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn cũng đã trốn tránh Bạch Tiểu Thuần, nhưng phiền phức lớn hơn vẫn theo đến...

Bạch Tiểu Thuần ở đây vung tay áo, thân thể đã lao ra ngoài, từ chỗ ở của mình bay nhanh, thẳng đến... chỗ vốn về Trần Hạ Thiên ở trên Lam Sắc Thải Hồng này.

Trần Hạ Thiên ở tại phía nam của Lam Sắc Thải Hồng, trong một khu vực rộng mênh mông, xây dựng rất nhiều lầu các xa hoa. Ở phương diện nơi ở này, không chỉ là bản thân Trần Hạ Thiên, hắn có quyền lực khiến cho một phần tộc nhân gia tộc kia, cũng ở bên trong nơi này.

Chuyện này những Thiên Nhân khác cũng đều như vậy. Điều này đã trở thành lệ cũ.

Mà ở trung tâm rất nhiều kiến trúc xa hoa này tồn tại một chỗ hồ nước trên Thải Hông. Nước trong hồ này rất trong. Bên trong có cá vàng đang bơi. Nơi đây rõ ràng là Thải Hồng, nhưng lại có hồ nước, rất kỳ diệu.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1303: Trần Hạ Thiên
Bên cạnh hồ, có một gian nhà gỗ thoạt nhìn rất bình thường. Nhưng ở đây lại là thánh địa của Trần gia. Bởi vì lão tổ của bọn họ, Trần Hạ Thiên cảnh giới Thiên Nhân chính là đang ở lại bên trong nhà gỗ này.

Lúc này, Bạch Tiểu Thuần phá không lao đến, một đường dâng lên những tiếng nổ vang, giống như thiên lôi, ầm ầm ầm không ngừng bùng nổ, truyền về phía bốn phía xung quanh, khiến cho phong vân biến sắc. Trong thiên địa cũng hình thành gợn sóng vặn vẹo, khuếch tán trong phạm vi lớn.

Cảnh tượng như vậy, nhất thời lại khiến cho các đệ tử khác trên Thải Hồng quan tâm. Còn có một ít Cực Bảng ở gần Tinh Không Đạo, sau khi nghe cùng nhìn thấy, đều kinh ngạc ngẩng đầu.

- Âm thanh gì vậy?

- Đó là... Bạch lão tổ?

Trong lúc mọi người nơi này vô cùng kinh ngạc, trong phạm vi Trần gia có không ít tộc nhân Trần gia cũng nghe được những âm thanh giống như thiên lôi này. Tâm thần mỗi người đều chấn động. Đồng thời, vào lúc nhìn lại, bọn họ thấy được một bóng người giống như sao rơi xuống, lấy tốc độ cực hạn, trong phút chốc lại từ hư vô phía xa, trực tiếp xuất hiện ở giữa không trung Trần gia.

Sáu khi hắn xuất hiện, một uy áp Thiên Nhân, ầm ầm ầm truyền xuống tám phương, khiến cho tất cả những người trong Trần gia tộc đều cảm thấy tâm thần chấn động mãnh liệt. Ngay cả tu vi cũng bị uy áp Thiên Nhân kia làm cho hỗn loạn.

Hình dáng kia thoạt nhìn trắng nõn, nhưng lại có thần sắc ngạo nghễ. Thân hình không cao, nhưng hai tay lại chắp phía sau đít, cằm còn hất cao, lộ ra một dáng vẻ giống như cường giả tuyệt thế. Đó chính là... Bạch Tiểu Thuần!

- Trần Hạ Thiên, lăn ra đây cho Bạch gia gia ngươi!

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy mình đi đến, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Hắn càng đắc ý, mở miệng trực tiếp hét lớn một tiếng.

Lúc này ý chí của hắn cùng trời đất dung hợp, thay thế được thiên ý. Hắn vừa hô to, giọng nói của hắn vượt qua thiên lôi, trực tiếp lại nổ vang ở trên Lam Sắc Thải Hồng, hình thành một trùng kích, quét ngang tám phương, khiến cho rất nhiều tộc nhân Trần gia, thần sắc mỗi người đều đại biến, bị chấn động tới hai lỗ tai đau nhức. Bọn họ trong lúc hoảng sợ đồng thời lui về phía sau.

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần không chỉ chấn động vang vọng ở Lam Sắc Thải Hồng này, còn khiến cho đệ tử bốn phía xung quanh Tinh Không Đạo Cực Bảng nghe được, còn truyền ra ngoài. Cho dù là ở Thải Hồng khác, đều mơ hồ nghe được giọng nói của hắn. Tâm thần mỗi người lập tức lại chấn động.

- Bạch trưởng lão đây là... đi tìm Trần trưởng lão gây phiền phức sao?

- Nghe giọng nói của Bạch trưởng lão, chẳng lẽ muốn chiến đấu một trận sao!

Những tu sĩ Tinh Không Đạo Cực Tông đó, mỗi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Cũng không ít người nhanh chóng bay ra, vội vàng đến xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Phải biết rằng đây chính là ở trong tông môn. Cho dù mâu thuẫn giữa các Thiên Nhân là tồn tại, nhưng phần lớn sẽ không xuất hiện va chạm trực tiếp như vậy.

Tiếng của Bạch Tiểu Thuần cực lớn. Các tu sĩ trên Thải Hồng khác đều nghe được. Trần Hạ Thiên đang khoanh chân ngồi ở bên trong nhà gỗ, tất nhiên cũng nghe được. Lúc này mắt hắn đã sớm mở ra, thần sắc mang theo phẫn nộ, trong mắt còn có hàn quang ép người.

Nếu như đổi lại là những người khác như vậy, hoặc là trước khi đánh một trận ở Nghịch Hà Tông, hắn đã sớm hừ lạnh một tiếng, trực tiếp đi ra, chém giết người đến đây dương oai. Nhưng hôm nay hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Thật ra trong lòng hắn biết rất rõ, Bạch Tiểu Thuần này có chiến lực kinh người. Chỉ với một mình mình, tuyệt đối không phải là đối thủ.

Nhưng ngay khi Trần Hạ Thiên ở đây quyết định nhẫn nại, Bạch Tiểu Thuần ở bên ngoài lại không vui. Giọng hắn lại một lần nữa vang lên.

- Trần Hạ Thiên, thế nào? Ngươi là Thiên Nhân, ta cũng Thiên Nhân. Ta cũng đã đến nhà ngươi, ngươi lại có thể không tới đón tiếp một chút? Khinh người quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần thể hiện sự tức giận. Lời nói vừa thốt ra, trực tiếp bước vào trong phạm vi Trần gia, đi thẳng đến gian nhà gỗ đi.

Tộc nhân của Trần gia ở bốn phía xung quanh run như cầy sấy. Bọn họ chỉ có thể nhìn, không dám ngăn cản.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần triển khai ra tốc độ kinh người như vậy, dâng lên tiếng sấm nổ kinh thiên, sẽ tới gian nhà gỗ ở cạnh hồ nước. Thậm chí khi Bạch Tiểu Thuần tới gần hồ nước này, mặt nước dâng lên rất nhiều gợn sóng chấn động. Bhững con các vàng ở bên trong đều run rẩy, đồng thời lặn xuống dưới đáy hồ không dám ngoi lên mặt nước.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì?

Cuối cùng Trần Hạ Thiên không cách nào nhịn được nữa. Hắn chợt ngẩng đầu, thân thể thoáng một cái, trực tiếp lại xuất hiện ở giữa không trung. Tay phải hắn vung mạnh lên, hóa thành một trận gió lốc, trực tiếp đánh về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nhưng trong nháy mắt khi hắn vừa ra tay, Bạch Tiểu Thuần cũng một quyền đánh ra, trực tiếp lại va chạm cùng gió bão do Trần Hạ Thiê n dâng lên gió bão đập đụng vào nhau, ầm ầm ầm âm thanh, vào giờ phút này kinh thiên động địa.

Trong tiếng nổ lớn, Trần Hạ Thiên kêu lên một tiếng rên rỉ. Thân thể hắn lui ra phía sau vài bước. Nhưng Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, thần sắc vẫn như bình thường. hắn thân thể cường hãn, căn bản cũng không quan tâm lần đối đầu này. Theo sát đó, hắn lại xung phong liều chết xông đến.

- Làm cái gì sao? Trần Hạ Thiên, chuyện bản thân ngươi làm, trong lòng chính ngươi biết rõ!

Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần khuếch tán ra. Với tốc độ kinh người, chớp mắt hắn lại tới gần Trần Hạ Thiên.

Sắc mặt Trần Hạ Thiên âm trầm vô cùng. Hai tay bấm quyết thi pháp, lại cùng Bạch Tiểu Thuần va chạm. Sau đó, những tiếng nổ lại một lần nữa vang lên. Lần này hắn lui ra phía sau xa hơn. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn khí thế hung hăng, công kích đến.

Thân ảnh ấy, khí thế ấy, khiến cho Trần Hạ Thiên âm thầm kêu khổ. Hắn nhíu mày, tức giận trong lòng lại càng thêm mãnh liệt. Nhưng hắn vẫn cứng rắn nhịn xuống. Thời điểm lui về phía sau, hắn vội vàng mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần, chuyện Nghịch Hà Tông, Bán Thần lão tổ đã hạ lệnh phong tỏa. Đạo Hà cùng Tinh Hà lão tổ đều bị ngươi chém chết. Ngươi còn muốn như thế nào? Còn nữa chuyện ở Trường Thành năm đó, cũng là chuyện ngoài ý muốn!

- Chuyện ngày hôm nay không có liên quan tới Nghịch Hà Tông, cùng Trường Thành. Trần Hạ Thiên, ngươi đừng giả vờ hồ đồ!

Bạch Tiểu Thuần giả vờ cả giận nói. Hắn bỗng nhiên triển khai Bất Tử Cấm, tốc độ thoáng cái bạo phát, chớp mắt lại đến gần Trần Hạ Thiên. Tay phải bấm quyết một cái. Nhất thời bốn phía xung quanh hắn có hàn khí khuếch tán. Chín đạo hàn ảnh đồng thời biến ảo, lấy Trần Hạ Thiên làm trung tâm, ở bốn phía xung quanh Trần Hạ Thiên, trong nháy mắt xuyên qua.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1304: Không phải lão phu (1)
Sắc mặt Trần Hạ Thiên biến hóa, hai tay chợt vung lên. Nhất thời trên thân thể hắn xuất hiện một mảnh ánh sáng màu đen, nổ mạnh cản trở chín đạo hàn ảnh ở bốn phía xung quanh. Thân thể hắn cũng nhân cơ hội đó, lại lui về phía sau. Trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ủy khuất, tức giận càng sâu, gầm hét lên.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Lão phu giả vờ hồ đồ cái gì, ngươi nói rõ ràng đi!

- Bản thân ngươi làm chuyện thất đức, còn hỏi ta! Trần Hạ Thiên, ngày hôm nay Bạch Tiểu Thuần ta sẽ không để người được yên!

Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn thấy Trần Hạ Thiên lại có thể gầm thét ra âm thanh còn cao hơn bản thân mình, trong lòng bất mãn. Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, giống như thét giận.

- Ngươi... Ngươi!

Trần Hạ Thiên nghe được tiếng Bạch Tiểu Thuần hô lên, trong lòng càng phẫn nộ. Hắn mơ hồ nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần đến không phải là vì chuyện của Nghịch Hà Tông. Nhưng bất kể như thế nào hắn cũng nghĩ không ra được, sau khi mình trở về trước sau liền bế quan, hoàn toàn không đi trêu chọc đối phương. Nhưng Bạch Tiểu Thuần mở miệng lại nói mình làm chuyện thất đức. Điều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên muốn bùng bạo.

Cảm giác này... Là bản thân mình luôn chỉ có khi dễ người khác, nhưng hôm nay lại bị người khác khi dễ như vậy...

- Bạch Tiểu Thuần! Ngươi khinh người quá đáng!

Trần Hạ Thiên rống lên to hơn, trong lòng lại càng phiền muộn. Cho tới bây giờ, hắn cũng không biết mình lại trêu chọc đối phương ở chỗ nào.

- Ta khinh người quá đáng? Trần Hạ Thiên, ngươi thật là quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần cũng mặc kệ. Trong tiếng hô lớn, hắn đuổi theo Trần Hạ Thiên, lại xuất thủ lần nữa. Hai người ở trên Lam Sắc Thải Hồng này không ngừng va chạm. Những tiếng sấm vang vọng khắp nơi.

Trùng kích dâng lên, càng khuếch tán ra, khiến cho tộc nhân Trần gia đều kinh hãi không thôi. Các tu xi trên Thải Hồng khác đều không ngừng hít hơi lạnh.

Thậm chí ngay cả bốn vị Thiên Nhân khác trên Lam Sắc Thải Hồng này, mỗi người đều nhanh chóng tản thần thức ra, tập trung vào chiến trường, bất kỳ thời khắc nào cũng quan tâm chú ý. Trong đó vị Thiên Nhân lão tổ của Thiết Huyết Đường kia trầm ngâm hoàn toàn không xuất hiện. Dù sao Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên cũng không có hiện thân.

Trên thực tế, thời khắc này hai người Lý Hiển Đạo cùng Bạch Trấn Thiên đều mở to mắt, nhìn Trần Hạ Thiên trong lúc cùng Bạch Tiểu Thuần giao đấu không ngừng rơi vào thế hạ phong. Hai người đều có chút do dự, nhưng không thò đầu ra. Thật ra, trong trận chiến Nghịch Hà Tông ấy, Bạch Tiểu Thuần đánh ra uy danh, khiến cho trong lòng hai người bọn họ đều tồn tại sự kiêng kỵ.

- Chuyện này không có quan hệ gì với chúng ta...

- Trần đạo hữu cũng thật là… Hiện tại danh tiếng Bạch Tiểu Thuần này đang thịnh. Làm gì phải đi trêu chọc hắn?

- Không có cách nào. Nếu hắn đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, vậy chính hắn tự mình hóa giải là được.

Sau khi hai người Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo truyền âm liên lạc xong, đều cảm thấy Trần Hạ Thiên này thật sự không khôn ngoan.

Ở trong sự quan tâm chú ý của mọi người, Trần Hạ Thiên thật sự muốn phát điên. Nếu như biết nguyên nhân của lần đấu pháp chém giết này thì thôi không nói làm gì. Nhưng cho tới bây giờ, hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra. Hắn cũng đã mở miệng hỏi, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại lộ ra bộ dạng ngươi biết, mở miệng đều nói mình làm chuyện thất đức. Đều này khiến cho trong lòng Trần Hạ Thiên ủy khuất vô cùng.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở nơi đó khí thế hung hăng, thoáng một cái lại đánh tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn răng một cái, lui về phía sau. Trong lúc đó, hắn nhanh chóng mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần, không phải là tộc nhân của ta trêu chọc ngươi chứ? Nếu như là đúng, chuyện này không có liên quan cùng lão phu!

- Tộc nhân chó má nào trêu chọc ta. Chính là ngươi, Trần Hạ Thiên. Cho tới bây giờ ngươi còn giả vờ hồ đồ. Ngươi xem thường Bạch Tiểu Thuần là hài đồng ba tuổi có phải không?

Bạch Tiểu Thuần vẫn gầm thét giận dữ, lại một lần nữa lao ra.

Trần Hạ Thiên thiếu chút nữa muốn gào thét thành tiếng. Hắn cảm thấy mình thật sự không có cách nào nói chuyện cùng Bạch Tiểu Thuần. Hắn càng vắt hết óc đi nhớ lại, cũng nghĩ không ra mấy ngày nay, mình lại chọc phải cái người điên này thế nào.

Lúc này mắt nhìn đối phương lại vọt tới, Trần Hạ Thiên hung hăng cắn chặt răng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng hắn lại chỉ có thể lui về phía sau. Bạch Tiểu Thuần có chiến lực quá mạnh mẽ, da dày thịt béo. Đồng thời, hắn cũng khiến cho Trần Hạ Thiên cực kỳ đau đầu.

Ở thời điểm Trần Hạ Thiên lui về phía sau, phía xa có giọng nói lo lắng, nhanh chóng truyền đến.

- Tiểu Thuần dừng tay!

Phía chân trời xa xôi có hai nói cầu vồng nhanh chóng lao đến. Bên trong là một nam một nữ, chính là Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.

Trần Nguyệt San lộ ra vẻ mặt lo lắng. Triệu Thiên Kiêu cũng lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ. Sau khi hai người bọn họ nghe nói Bạch Tiểu Thuần đi tìm Trần Hạ Thiên, liền lập tức chạy tới. Hắn thật sự không có cách nào không đến được. Bạch Tiểu Thuần cùng lúc là bằng hữu của hắn. Về phương diện khác Trần Hạ Thiên là sư phụ cùng nhạc phụ của hắn...

Nếu như những người khác tới, Bạch Tiểu Thuần có thể không để ý tới. Nhưng giữa Triệu Thiên Kiêu cùng Bạch Tiểu Thuần, mặc dù tiếp xúc không phải quá nhiều, nhưng lại từng đồng cam cộng khổ trong lúc hoạn nạn. Hơn nữa, mấy năm nay Triệu Thiên Kiêu có rất nhiều chiếu cố đối với Nghịch Hà Tông. Còn vì chuyện của Bạch Tiểu Thuần, hắn không tiếc cùng Trần Hạ Thiên giằng co.

Phần ân tình này, Bạch Tiểu Thuần từ lâu vẫn ghi nhớ trong lòng. Lúc này vừa nghe Triệu Thiên Kiêu nói vậy, bóng người hắn vốn muốn xông về phía Trần Hạ Thiên chợt dừng lại, lui ra phía sau vài bước. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang nhanh chóng lao đến.

Lúc này Trần Hạ Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng biểu hiện ra ngoài, vẫn là sắc mặt thâm trầm biến thành màu đen. Hắn đứng ở nơi đó, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, ngươi...

Triệu Thiên Kiêu mắt thấy Bạch Tiểu Thuần dừng lại, tăng tốc độ nhanh chóng tới gần. Hắn trực tiếp đứng ở giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Trần Hạ Thiên, thần sắc mang theo vài phần lo lắng cùng bất đắc dĩ, vội vàng ngăn cản.

- Đại sư huynh, sư phụ thật là quá đáng. Hôm nay ta tới không có liên quan gì với Nghịch Hà Tông. Thật ra là do sư phụ sư huynh làm chuyện thất đức, khinh người quá đáng!

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, vội vàng mở miệng nói trước một câu.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi nói rõ ràng ra đi. Lão phu rốt cuộc làm gì ngươi?
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1305: Không phải lão phu (2)
Trần Hạ Thiên vừa nghe lời này, hận không thể nghiến răng nghiến lợi. Hắn về phía Bạch Tiểu Thuần hạ giọng nói.

- Còn muốn bảo ta nói rõ ràng? Chuyện chính bản thân ngươi làm, ngươi lại không biết sao! Không có vấn đề gì. Ta đánh tới khi ngươi nghĩ ra mới thôi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, khí thế cũng càng thêm mạnh mẽ. Hắn làm ra bộ dạng muốn xông về phía trước. Triệu Thiên Kiêu đứng ở giữa mắt thấy hai người giống như lại muốn đấu võ, cảm thấy rất đau đầu. Hắn lại vội vàng ngăn cản.

- Tiểu Thuần!

Triệu Thiên Kiêu vội vàng mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Triệu Thiên Kiêu một chút, lúc này mới hít một hơi thật sâu, dừng bước.


- Đại sư huynh, chuyện này không có quan hệ gì với đại sư huynh. Thật sự là do sư tôn của sư huynh quá đáng qua. Sư huynh biết Trương Đại Bàn biết không? Còn có Hứa Bảo Tài, bọn họ là bằng hữu tốt của ta, lại là đồng môn của ta, nhưng lại bị sư phụ của đại sư huynh bắt đi. Ta tới đòi người, hắn lại còn giả vờ hồ đồ!

Bạch Tiểu Thuần cả giận nói.

Triệu Thiên Kiêu sửng sốt. Về Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài, hắn có nghe nói qua, cũng thực sự đã lâu không gặp. Nghe ý tứ của Bạch Tiểu Thuần, lại là sư tôn của mình cho bắt đi. Điều này khiến cho Triệu Thiên Kiêu do dự, quay đầu nhìn về phía Trần Hạ Thiên.

Trần Hạ Thiên cũng sửng sốt. Trước đó hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ tới là chuyện gì. Lúc này vừa nghe được Bạch Tiểu Thuần nói như vậy, càng thêm vài phần mờ mịt. Ngay cả cái tên Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này hắn cũng cảm thấy xa lạ.

- Không phải lão phu làm. Hai người kia lão phu cũng không quen biết. Bạch Tiểu Thuần, ngươi tìm nhầm người rồi!

Trần Hạ Thiên chỉ có thể cố nén tức giận, gằn giọng nói ra từng chữ từng lời. Hắn thật sự cũng cảm thấy chẳng biết tại sao, trong lòng ủy khuất. Nhưng hắn cũng không muốn trêu chọc Bạch Tiểu Thuần. Vì vậy hắn lại bổ sung một câu.

- Chuyện này, không phải lão phu gây ra!

- Không phải ngươi làm, còn có thể là ai làm!

Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, nhưng biểu hiện ra lại là nổi giận đùng đùng.

- Chuyện ngày hôm nay, ta không để yên đâu. Đại sư huynh, Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài là bằng hữu tốt của ta. Bọn họ hiện tại sống chết ra sao không biết. Trong lòng ta rất sốt ruột. Có chỗ nào đắc tội, quay đầu lại ta sẽ thỉnh tội với đại sư huynh!

Bạch Tiểu Thuần nói, thân thể chớp mắt lại trực tiếp phóng qua Triệu Thiên Kiêu, lao thẳng đến Trần Hạ Thiên.


Tiếng sấm sét lại vang vọng. Hai người lại chiến đấu với nhau.

Triệu Thiên Kiêu cười khổ, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, lại nhìn Trần Hạ Thiên một chút. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng. Về chuyện này hắn cũng hiểu rõ. Mình cũng không thể nhúng tay vào. Trên thực tế trong lòng hắn có chút nghi ngờ đối với sư tôn của hắn...

Trong lòng Trần Hạ Thiên cũng sắp phát điên, ủy khuất đến cực hạn. Trong lúc lui về phía sau, hắn chợt gào thét.

- Bạch Tiểu Thuần, lão phu cũng đã nói không phải ta làm, ngươi còn muốn như thế nào?

- Trong tông môn chỉ có ngươi cùng ta kết thù kết oán sâu nhất. Không phải ngươi, còn có thể là ai? Trần Hạ Thiên ngươi đừng giả vờ nữa. Ngày hôm nay ngươi không giao ra Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài cho ta. Cho dù Bán Thần lão tổ đến nơi này, ta cũng chiếm lý!

Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể để cho tiếng hô của Trần Hạ Thiên đè ép xuống được. Vì vậy hắn sử dụng âm thanh lớn hơn nữa, nói ra những lời này.

Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy mình cũng sắp phun ra một búng máu. Hắn đặc biệt muốn phát điên. Một cảm giác mãnh liệt tới mức gần như cả đời này cũng hiếm thấy, không ngừng dâng lên ở trong lòng hắn. Hắn biết chuyện này không có cách nào nói mấy câu là có thể nói rõ ràng được. Trong lúc hắn ủy khuất lui về phía sau, tay phải chợt nhấc lên. Hắn không phải triển khai thần thông, mà là lấy ra ngọc giản truyền âm, lập tức truyền âm lại cho Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo.

- Đây là chuyện ai trong hai vị làm vậy?

- Đáng chết, chuyện các ngươi làm, lại để cho ta đứng ra chịu tiếng xấu thay cho người khác!

- Bạch Trấn Thiên, Lý Hiển Đạo, chuyện này các ngươi phải cho ta một công đạo!

Ba câu này, hắn gần như là rít gào ở trong truyền âm. Trong lòng hắn thật sự ủy khuất không có cách nào hình dung được. Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, mắt thấy Trần Hạ Thiên truyền âm, vì vậy trợn trừng mắt, dừng bước chân lại. Trong lòng có phần chờ mong.

Cùng lúc đó, Bạch Trấn Thiên cùng Lý Hiển Đạo đang luôn luôn chú ý tới cuộc chiến này. Cả hai đều nghe được nhân quả của chuyện này. Bạch Trấn Thiên vẫn đỡ hơn một chút. nhưng Lý Hiển Đạo sau một hồi sửng sốt, sắc mặt đại biến.

Nhưng không đợi hắn đi bố trí cái gì, truyền âm của Trần Hạ Thiên lại nổ lớn truyền đến. Chuyện này quả thực không có liên quan gì với Bạch Trấn Thiên, nhưng lại có chút quan cùng Lý Hiển Đạo hệ.

Trong lòng Lý Hiển Đạo kêu khổ. Hắn có ý định không đi thừa nhận. Nhưng nhìn thấy Trần Hạ Thiên cũng đã sắp phát điên, vì vậy kiên trì truyền âm đáp lại cho Trần Hạ Thiên một câu.

- Trần huynh... Chuyện này là hiểu nhầm, hiểu nhầm... Ta vừa mới hỏi một chút, dường như là một trưởng lão phía dưới ta... Trong lúc vô ý đã bắt đi Trương Đại Bàn cùng Hứa Bảo Tài này.

Lý Hiển Đạo ở đây vừa truyền âm, Trần Hạ Thiên lại chợt ngẩng đầu, tròng mắt cũng đỏ lên. Hắn chợt ném mạnh ngọc giản trong tay cho Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi tự kiểm tra, nhìn rõ ràng đi. Hai đồng tông này của ngươi không phải là lão phu bắt đi. Không phải lão phu!! Không phải!!!

- Là Lý Hiển Đạo, Bạch Tiểu Thuần. Ngươi tìm nhầm người rồi!!!

Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng tiếp nhận ngọc giản. Sau khi cẩn thận nhìn xong, trong lòng hắn cũng dâng lên một sự tức giận. Hắn suy nghĩ rốt cuộc đã tìm ra được chính chủ. Nhưng biểu hiện bên ngoài, hắn lại hất cằm lên, hừ một tiếng.

- Chuyện này không trách được ta. Ai bảo ngươi thoạt nhìn lại không giống người tốt. Tính toán một chút, lần sau có việc ta lại tới tìm ngươi. Đi đây.

Bạch Tiểu Thuần nói xong, thoáng một cái, đã lao thẳng đến chỗ của Lý Hiển Đạo.

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, mắt lại thấy Bạch Tiểu Thuần rời đi, thời khắc này Trần Hạ Thiên còn không rõ dụng ý lần này Bạch Tiểu Thuần tới đây, vậy hắn cũng sống uổng phí tới từng tuổi này.

- Bạch Tiểu Thuần trời đánh. Hắn nói vậy, không phải có ý nói, không quan tâm gặp phải chuyện gì, đều sẽ tới tìm ta gây phiền phức sao? Đây là hắn muốn ép ta, không thể không đứng ra giúp hắn giải quyết vấn đề!

Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, trong lòng phiền muộn đã đến mức tận cùng. Cũng may hắn là Thiên Nhân. Nếu không sợ là sốt ruột tức giận tới mức công tâm, đã sớm tức tới thổ huyết. Ủy khuất này khiến cho toàn thân hắn đều muốn bùng nổ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1306: Đây là hiểu nhầm (1)
Triệu Thiên Kiêu ở bên cạnh nhìn thấy một cảnh tượng nghịch chuyển như vậy, chỉ có thể lắc đầu cười khổ.

- Bạch Tiểu Thuần này thật sự không phải là người bình thường!

Trần Hạ Thiên cũng sắp phát điên rồi. Đánh cũng đánh không lại. Trốn cũng tránh không thoát. Vừa nghĩ tới hình ảnh sau này đối phương gặp phải chuyện gì, người đầu tiên tới đánh chính là mình, Trần Hạ Thiên chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trời đất quay cuồng. Hắn có cảm giác phát điên, không có cách nào hình dung được. Trong lòng hắn vô cùng hối hận. Hắn thầm nghĩ sớm biết sẽ như vậy, hắn đã quyết không đi trêu chọc vào Bạch Tiểu Thuần giống như cao da chó này.

- Ta trêu ai ghẹo ai chứ...

Trần Hạ Thiên khóc không ra nước mắt. Càng nghĩ hắn càng thấy hậm hực. Nhất là khi nhìn thấy những kiến trúc ở bốn phía xung quanh, vì cuộc đấu pháp trước đó đã bị phá hủy không ít, chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, hắn lại càng bị đè nén.

- Người khác bắt đồng môn của hắn, hắn tới tìm ta...

Trần Hạ Thiên căm giận, trong lòng cũng đang rầu rỉ. Hắn thật sự lo lắng, có lần đầu tiên này, sau này còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba...

- Chỉ có điều chuyện này cũng là một cơ hội. Nếu như hắn cùng Lý Hiển Đạo đánh nhau, như vậy ta cũng có thể mượn đề tài chuyện này để nói chuyện của mình... Vừa rồi chúng ta ra tay, Bán Thần lão tổ nhất định cũng đã chú ý tới. Mặc dù không nói gì, nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần này tiếp tục nữa, nhất định chắc chắn sẽ khiến Bán Thần lão tổ không vui!

Trần Hạ Thiên nghĩ tới đây, trong mắt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn. Hắn lập tức truyền âm cho Lý Hiển Đạo, muốn bảo đối phương cùng mình phối hợp, tranh thủ lần này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần chịu chút vị đắng.

- Bạch Tiểu Thuần, đây chính là mầm tai vạ chính ngươi đưa tới cửa!

Ở trong lúc Trần Hạ Thiên ở đây tính toán, trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng có cân nhắc. Hắn biết Tinh Không Đạo Cực Tông này, trên đầu của mình còn có Bán Thần lão tổ. Mình ở đây, không thể làm chuyện gì quá mức...

Lúc này tìm được chính chủ, trong lòng hắn sau khi cân nhắc một phen, đã có quyết đoán. Tốc độ của hắn cực nhanh, liên tiếp phát ra những tiếng nổ lớn, lao thẳng đến chỗ ở của Lý Hiển Đạo.

Bạch Tiểu Thuần một đường đường hoàng, rất nhanh đã đến Lý gia. Vừa tiến tới gần, lập tức bên trong Lý gia lại có một ý chí Thiên Nhân, phóng lên cao.

- Bạch đạo hữu, không nên gấp gáp. Đây là hiểu nhầm, hiểu nhầm...

Giọng nói của Lý Hiển Đạo, cũng theo bóng dáng hắn xuất hiện, vang vọng khắp nơi.

- Lão phu đã cho người đi thả đồng môn của Bạch đạo hữu ra. Chờ một lát là được rồi.

Lý Hiển Đạo nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu. Trên mặt hắn lộ ra dáng vẻ tươi cười. Chỉ có điều ở phía sau nụ cười này lại là sự do dự. Dựa theo tính tình của hắn, nếu như đổi lại là một người khác, hắn đã sớm một kiếm đâm qua, trực tiếp chém giết đối phương. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây, hắn thật sự vô cùng kiêng kỵ. Thật ra, đánh một trận ở Nghịch Hà Tông trước đó, khiến cho lòng hắn lo sợ rất lâu.

Nếu Bạch Tiểu Thuần vẫn chưa trưởng thành, hắn còn có thể lựa chọn ngăn chặn. Nhưng hôm nay một hạng người đã trưởng thành lên thiên kiêu như vậy, tương lai của người này là không thể đong đếm được. Nếu có thể không động tới, có thể đi hóa giải, mới là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng lại hắn nhận được Trần Hạ Thiên truyền âm tới, cũng biết kế hoạch của Trần Hạ Thiên. Trong lòng hắn thầm công nhận chuyện này.

Điều này khiến cho hắn do dự. Trong lòng đang cân nhắc. Lúc này hắn còn chưa có quyết đoán. Nhưng bất luận làm thế nào, đều cần hắn ở thời điểm mặt đối mặt với Bạch Tiểu Thuần, thể hiện ra sự yếu thế mới tốt. Chỉ có như vậy, mới có thể khiến cho Bạch Tiểu Thuần này ở trong mắt Bán Thần lão tổ, lộ rõ một mặt càng nhiều cường thế bá đạo.

Mà lấy sự hiểu biết của hắn đối với Bán Thần lão tổ, đối với loại Thiên Nhân bá đạo này, cho dù Bán Thần lão tổ không nói cái gì, nhưng trong lòng nhất định không hề vui.

Huống hồ, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra yếu thế, cũng không ảnh hưởng tới mặt mũi của hắn. Dù sao mọi người đều là cảnh giới Thiên Nhân. Lý Hiển Đạo cảm thấy coi như mình chủ động cúi đầu, cũng có thể lý giải được. Đương nhiên nếu Bạch Tiểu Thuần không phải là Thiên Nhân, cho dù hắn có chiến lực Thiên Nhân, Lý Hiển Đạo cũng sẽ không như vậy.

Thật sự dưới Thiên Nhân, hắn thấy đều giống như con kiến hôi. Chỉ có đến tầng thứ tương đương với mình, mới xem như là cường giả của mảnh thế giới này!

Mắt thấy Lý Hiển Đạo lại có thể chủ động cúi đầu, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, có chút hồ nghi. Hắn cảm thấy chuyện này không thích hợp, vì vậy trợn mắt.

- Bắt người của ta, còn bảo với ta không nên gấp gáp? Lý Hiển Đạo, ngươi nói vậy là có ý gì!

Bạch Tiểu Thuần quát khẽ, làm ra vẻ muốn bay đi gặp Lý Hiển Đạo. Ánh mắt Lý Hiển Đạo lóe lên, không đi tranh phong, mà nhanh chóng lui về phía sau.

Mắt thấy Lý Hiển Đạo lui về phía sau, Bạch Tiểu Thuần nheo mắt lại, đã suy nghĩ ra mánh khóe.

- Chủ động tỏ ra yếu kém, đây là đào hầm cho ta sao. Thật hay cho một Lý Hiển Đạo ngươi!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng chuyển động. Hắn đã có chủ ý, tốc độ đột nhiên bạo phát, trực tiếp đuổi theo. Hắn lập tức ra tay. Nhất thời có tiếng sấm vang vọng. Rốt cuộc hắn đã trực tiếp lại đánh nhau.

Lúc này, các tu sĩ trên Thải Hồng khác đều chuyển lực chú ý từ chỗ Trần Hạ Thiên tới nơi đây. Tất cả đều quan tâm chú ý. Thần thức của Trần Hạ Thiên cũng tập trung ở nơi đây, xem ra còn nghiêm túc hơn so với những người khác.

Hắn không có cách nào khác không nhìn. Trong lòng hắn thật sự ủy khuất. Hắn không chỉ có oán hận đối với Bạch Tiểu Thuần, còn có ý nghĩ tính kế hãm hại Bạch Tiểu Thuần. Lúc này vừa nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần ra tay, hắn cười lạnh.

- Đánh đi. Đánh càng kịch liệt càng tốt!

Trần Hạ Thiên nhìn cảnh tượng như vậy trong lòng thoáng cái liền thoải mái hơn một ít. Mắt hắn không chớp nhìn chăm chú.

Về phần Bạch Trấn Thiên, hắn thật sự không có áp lực. Nhìn Bạch Tiểu Thuần cùng Lý Hiển Đạo đấu pháp, trong lòng hắn cũng rất thoải mái. Hắn cảm thấy thật may mắn. Mình ngoại trừ chuyện của Nghịch Hà Tông ra, liền không có ân oán gì với Bạch Tiểu Thuần.

- Đây là một kẻ điên không nói đạo lý.

Trong lúc Bạch Trấn Thiên cảm thán một câu, cũng nhận thấy được Lý Hiển Đạo không thích hợp. Sau khi thoáng suy nghĩ một chút, dựa vào hiểu biết của hắn đối với Trần Hạ Thiên, trong lòng hắn đã đoán được bảy tám phần. Mà giờ khắc này Bạch Tiểu Thuần cùng Lý Hiển Đạo ra tay cũng càng thêm kịch liệt.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1307: Đây là hiểu nhầm (2)
Trong tiếng nổ lớn, Lý Hiển Đạo không ngừng lui về phía sau. Tuy rằng hắn là Thiên Nhân trung kỳ, nhưng Bạch Tiểu Thuần lại da dày thịt béo, khí lực cực lớn. Đồng thời, thần thông thuật pháp hoàn toàn không yếu. Điều này khiến cho Lý Hiển Đạo đau đầu vô cùng. Giống như Trần Hạ Thiên lúc trước, trong lòng hắn cũng có một loại cảm giác bất lực.

Huống hồ hắn cũng cảm thấy ủy khuất. Hắn là Thiên Nhân lão tổ, không có khả năng đi nhằm vào mấy đệ tử còn chưa tới Nguyên Anh. Hắn cũng vừa mơ hồ nhớ tới, giống như là một trưởng lão dưới quyền, lúc trước, sau khi bắt được đồng môn của Bạch Tiểu Thuần, trong số tử tôn của mình có người lại ở trước mặt mình cầu xin. Lúc này hắn mới gật đầu phê chuẩn, để cho chuyện này thuận lý thành chươ ng, phù hợp với luật lệ của tông môn.

Lúc này trong lòng hắn đã mang theo căm giận đối với vị tử tôn tiểu bối đã cầu xin mình. Hắn hận, không phải đối phương trêu chọc ra chuyện phiền toái này. Mà sau biết rất rõ ràng Bạch Tiểu Thuần hiện tại cường thế, lại trở thành Thiên Nhân, tử tôn tiểu bối của mình, đám gia hỏa bắt giữ đồng môn của Bạch Tiểu Thuần lại có thể không đến nhắc nhở mình một chút.

Cũng chính là vì không có nhắc nhở, mới khiến cho hắn hiện tại cực kỳ bị động. Nếu không, chuyện này hắn có thể nắm giữ chủ động. Đồng thời, hắn cũng có thể có thêm nhiều lựa chọn.

Sau khi các loại suy nghĩ này hiện lên ở trong đầu Lý Hiển Đạo, trong lòng hắn đã có quyết đoán. Hắn suy nghĩ nếu như Bạch Tiểu Thuần ở đây ép người quá mức, cũng chỉ có thể phối hợp với Trần Hạ Thiên. Vì vậy hắn mở miệng một lần nữa tỏ ra yếu kém.

- Bạch lão đệ, ngươi hãy nghe ta nói. Ta đã an bài xong xuôi cho đồng môn của ngươi, rất nhanh bọn họ sẽ được dẫn đến đây. Chúng ta không cần thiết phải đánh nữa. Chuyện này ta nhất định cho ngươi một công đạo!

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó, trong lòng thầm hừ một tiếng. Hắn lại bước lên trước, đồng thời ngoài miệng hắn lại nói ra những lời khác!

- Cái này là không thể được. Ai, ta cũng không muốn đánh ngươi. Thật ra lúc trước ta oan uổng cho Trần Hạ Thiên, đánh với hắn một trận. Lúc này tìm được chính chủ, nếu như cũng không đánh với ngươi một trận, có chút không tốt. Trần Hạ Thiên sẽ nghĩ như thế nào? Người khác sẽ nhìn ta như thế nào!

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ, giống như rất bất đắc dĩ.

Tất cả tu sĩ ở bốn phía xung quanh nghe được câu này, mỗi người đều há hốc miệng. Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đều tràn ngập cổ quái, đồng thời lại có chút buồn cười. Thật ra, Bạch Tiểu Thuần nói là những lời này đầy lẽ thẳng khí hùng. Nhưng sau khi nghe xong, lại khiến cho người ta đều cảm thấy có chút mơ hồ không rõ...

- Cái này... Đây là đạo lý gì?

- Bởi vì hiểu nhầm Trần trưởng lão, cho nên muốn tới đánh Lý trưởng lão?


Thần sắc mọi người càng thêm quái dị. Ngay cả ở chỗ cao nhất, trên Tử Sắc Thải Hồng, một luồng thần thức của Bán Thần lão tổ quan tâm chú ý tới nơi đây, cũng cảm thấy nực cười. Trước đó hắn thấy Bạch Tiểu Thuần bá đạo cường thế. Trong lòng dâng lên một chút không thích. Nhưng lúc này cũng vì những lời này của Bạch Tiểu Thuần cảm giác đó đã tiêu tan.

Bán Thần lão tổ cười lắc đầu. Sở dĩ hắn không thích loại thủ hạ cường thế bá đạo này, là bởi vì loại người này vô cùng cương trực, bất lợi cho việc điều khiển. Bạch Tiểu Thuần nói những lời này, bất kể là vô tình hay là cố ý, cũng nói rõ... Thái độ!

Nếu như là vô ý nói ra, vậy nói tính cách Bạch Tiểu Thuần này kích động. Người như vậy, dễ dàng cho việc điều khiển. Còn nếu như hắn cố ý nói ra, vậy thì càng khiến cho Bán Thần lão tổ hài lòng. Thái độ này đã biểu đạt ra rất rõ ràng.

Trên thực tế đối với Bạch Tiểu Thuần, Bán Thần lão tổ cũng có hiếu kỳ. Trước đó hắn sở dĩ sắc phong Bạch Tiểu Thuần làm phong mạng, nguyên nhân căn bản của hắn cũng có liên quan đến Đỗ Lăng Phỉ.

Đồng dạng nghe được câu này, còn có Trần Hạ Thiên. Hắn chợt hít vào một hơi. Cũng từ trong lời nói này, hắn đã nghe ra được mánh khóe.

Về phần Lý Hiển Đạo, hắn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần thật lâu. Đối phương nói những lời này, khiến cho cảnh giác của hắn đối với Bạch Tiểu Thuần lập tức tăng cao rất nhiều. Trong lòng hắn cũng gấp tốc chuyển động, trực tiếp bỏ qua suy nghĩ sẽ phối hợp cùng Trần Hạ Thiên.

- Người này không chỉ có chiến lực cường hãn, tâm cơ cũng cực kỳ thâm trầm. Có thể đi hóa giải, vẫn nên hóa giải thì được hơn!

Lý Hiển Đạo hít một hơi thật sâu, nụ cười trên mặt lại hiện lên. Hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền.

- Bạch đạo hữu không cần lo lắng nhiều. Ngươi cùng Trần đạo hữu là hiểu nhầm. Cái này gọi là không đánh không quen biết, không có liên quan gì với chúng ta.

Lời nói này vừa nói ra, mắt thấy khí thế của Bạch Tiểu Thuần vẫn mãnh liệt, Lý Hiển Đạo thở dài. Thật ra hắn không phải là sợ Bạch Tiểu Thuần. Hắn thật sự cảm thấy giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần không nhất thiết phải trước sau căm thù.

Dù sao hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã được Bán Thần lão tổ tán thành, trở thành thái thượng trưởng lão có địa vị thân phận tương đương với bọn họ. Hơn nữa, cũng vì một câu nói kia của Bạch Tiểu Thuần, kế hoạch của Trần Hạ Thiên bị dễ dàng hóa giải. Hắn không tin Bán Thần lão tổ không phát hiện, nhưng đối phương nhưng trước sau không có ngăn cản. Bản thân điều này đã nói rõ vấn đề.

- Cũng được. Có thể đây cũng là một cơ hội hóa giải ân oán cùng Bạch Tiểu Thuần.

Lý Hiển Đạo nghĩ tới đây, trong lòng đã có quyết đoán. Hắn bấm quyết vung tay lên. Nhất thời bốn phía xung quanh hiện lên một tầng ánh sáng. Sau khi che kín tầm mắt của tất cả mọi người ở bên ngoài, hắn vỗ vào túi đựng đồ. Ngay lập tức trong tay hắn lại xuất hiện thêm một miếng ngọc bội.

Trên ngọc bội kia điêu khắc ba long sáu phượng. Vừa lấy ra, lập tức liền có một khí tức kinh người đập vào mặt. Dường như ba long sáu phượng này không phải là khắc ra, mà là tồn tại chân chính. Thậm chí chớp mắt một cái bốn phía xung quanh thiên địa ở đây đều xuất hiện một ít mây mù.

Ngọc bội này vừa nhìn liền biết không phải là vật tầm thường. Hơn nữa ở phía trên kia, mơ hồ có sóng chấn động thiên ý. Đây chính là một... pháp bảo Thiên Nhân!

- Bạch đạo hữu, miếng ngọc bội này là của ngươi đúng không? Trong lúc vô Lý mỗ ý nhặt được. Hôm nay so sánh khí tức phía trên, mới phát hiện hóa ra là pháp bảo của Bạch đạo hữu.

Lý Hiển Đạo mỉm cười, trong lúc nói chuyện, hắn ném ngọc bội trong tay lên. Ngọc bội kia hóa thành một đạo hào quang, có hình ảnh ba long sáu phượng như ẩn như hiện, bay thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top