Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1428: Trở nên khiếp sợ (1)
- Vậy vì sao nàng lại xuất hiện ở trong thí luyện huyết tử của Huyết Khê Tông?

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hỏi về nghi vấn trước sau vẫn tồn tại ở trong lòng hắn.

Đỗ Lăng Phỉ trầm mặc một lát. Sau đó nàng yếu ớt mở miệng.

- Đó là bởi vì... huyết tổ của Huyết Khê Tông cùng đại sư tỷ ta... Đã từng là một đôi đạo lữ! Ta nghĩ, cho dù Huyết tổ vẫn còn. Nhưng nếu đại sư tỷ không chết, có lẽ sẽ làm bạn ở bên cạnh phu quân nàng...

Những lời này giống như sấm sét giữa trời quang, ầm ầm nổ tung ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Hơi thở của hắn chợt trở nên gấp gáp. Trong một nháy mắt này, rất nhiều chuyện cũ đã trở nên rõ ràng.

Vì sao Huyết Tổ đứng sừng sững ở nơi đó nhiều năm, trước sau tồn tại, không bị Thiên Tôn lấy đi!

Vì sao sau khi Đỗ Lăng Phỉ rời đi, tầng bí mật sâu nhất trong Linh Khê Tông, trận pháp bảo vệ nữ hài nhi xuất hiện buông lỏng!

Tất cả những điều này, lúc này đều có đáp án.

Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần vẫn có một nghi ngờ. Chỉ có điều hắn không có hỏi. Đó chính là... tất cả những chuyện này, Thiên Tôn vì sao không tự mình đi điều tra, mà muốn để cho Đỗ Lăng Phỉ đi thăm dò!

Thậm chí bản thân Thiên Tôn có thể dựa vào tu vi cường hãn của hắn, mạnh mẽ mở ra tất cả đáp án. Nhưng vì sao hắn không làm như vậy!

Còn nữa chính là... tồn tại của nữ hài nhi, Thiên Tôn thật sự không biết sao...

Bí mật là tồn tại giữa người và người. Bất luận là huynh đệ, tỷ muội, bằng hữu, thê tử, thậm chí đối với phụ mẫu... Mỗi người đều có bí mật không muốn đi nói cho người khác.

Bí mật nhỏ thì cũng thôi. Nhưng nếu là một ít bí mật liên quan đến sinh mạng, lại vô hình trung, sẽ khiến cho sự thân mật giữa hai người bọn họ có bất hòa không hiểu nhau.

Đỗ Lăng Phỉ đã từng là như vậy. Giờ phút này Bạch Tiểu Thuần, cũng vậy.

Trong lòng hắn có bí mật liên quan tới Linh Khê Tông, liên quan tới nữ hài nhi, liên quan tới pháp bảo bắc mạch... Hết lần này tới lần khác hắn không có cách nào nói ra những điều này. Hắn chỉ có thể trầm mặc.

Đỗ Lăng Phỉ hiển nhiên là nhìn ra cái gì đó, nhưng cũng không có đi hỏi. Hai người ở trong sự trầm mặc này. Sau khi đi một đoạn đường, Đỗ Lăng Phỉ giống như tùy ý nói một câu.

- Ta từ Linh Khê Tông đi rồi, có một thói quen, bất luận là xác định hay suy đoán đều không còn nói cho cha ta biết tất cả mọi chuyện nữa. Mà ta chỉ nói cho hắn một ít chuyện ta vô cùng khẳng định.

Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ. Những lời này hắn nghe hiểu được. Đây là nàng đang nói cho Bạch Tiểu Thuần biết, nàng cũng không nói tất cả mọi chuyện cho Thiên Tôn biết.

- Phụ thân ta... mấy năm nay, hắn có chút thay đổi.

Đỗ Lăng Phỉ nhất thời trầm mặc. Một lát sau, giọng nói của nàng có chút hạ xuống, thì thào nói nhỏ.

Tâm tình Bạch Tiểu Thuần cũng theo đó trở nên trầm xuống. Hình như loại quan hệ thân mật trước đó, theo những lời nói này, dần dần có sự khác biệt. Hai người lặng lẽ ở Băng Nguyên này đi về phía trước.

Bạch Tiểu Thuần không biết sẽ đi tới nơi nào. Hắn nghĩ, có thể Đỗ Lăng Phỉ cũng không biết. Bọn họ cứ như vậy, lặng lẽ đi về phía một vị trí.

Chẳng biết từ lúc nào, bầu trời có bông tuyết bay xuống, có gió bắc thổi qua. Bầu trời cũng tối sầm xuống. Chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy được những bông tuyết khắp bầu, ở trong gió bị cuốn lên trời cao, không ngừng rơi xuống.

Rơi vào trên người của bọn họ, trên tóc, rơi vào trong những vết chân phía sau bọn họ, từ từ, che phủ lên những vết chân, giống như từ trước đến nay chúng đều không có tồn tại qua...

Tuyết, càng lúc càng lớn. Gió càng lúc càng mạnh, càng rít gào, cũng càng lúc càng khiến người ta cảm thấy bất an. Nghe lâu, sẽ có cảm giác giống như có vô số Lệ Quỷ ở bốn phía xung quanh đang than vãn rít gào.

- Chúng ta tìm một chỗ...

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự, ngẩng đầu nhìn Đỗ Lăng Phỉ đi bên cạnh, nhìn trên lông mi của nàng cũng có băng tuyết, nhẹ giọng mở miệng.

Nhưng hắn vừa nói đến đây, bỗng nhiên sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt biến hóa. Một cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt đến cực hạn đột nhiên bạo phát, khiến cho lông tóc toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng không kịp dựng đứng. Hắn lại chợt thoáng một cái, ôm cổ Đỗ Lăng Phỉ, trong chớp mắt lui về phía sau.

Thời khắc này hơi thở của Đỗ Lăng Phỉ cũng trở nên dồn dập. Đồng thời, nàng để mặc Bạch Tiểu Thuần ôm mình rời đi. Hai tay nàng lại bấm quyết, bỗng nhiên điểm một cái về phía mi tâm của mình.

Cũng chính là trong nháy mắt này, nơi bọn họ đứng trước đó, từ trong hư vô, từ trong gió tuyết kia, có một bóng đen chớp mắt xuyên qua, tốc độ cực nhanh, kinh tâm động phách. Hơn nữa trong lúc di chuyển, có một sự tử vong, đột nhiên bạo phát.

Sau một lần vồ hụt, bóng đen này không chậm trễ chút nào, dâng lên gió bão ngập trời, lại lao về phía Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ.

Nói đến thì chậm rãi, nhưng trên thực tế tất cả những điều này đều chỉ giống như lưu quang trong nháy mắt. Trong chớp mắt khi bóng đen này nhào tới, chính là khi một chỉ của Đỗ Lăng Phỉ hạ xuống. Nhất thời lại có một vòng sáng màu vàng cực lớn, từ trên thân thể Đỗ Lăng Phỉ bạo phát ra, cũng bảo vệ Bạch Tiểu Thuần ở bên trong. Đồng thời khi vòng ánh sáng mở rộng ra, thân thể của bọn họ chợt biến mất. Lúc xuất hiện lại, không ngờ bọn họ đã ở cách đó mấy trăm trượng.

Bóng đen kia lần thứ hai vồ hụt, giống như cực kỳ tức giận, phát ra một tiếng gào thét thê lương, bỗng nhiên xoay người. cho dù gió tuyết này gào thét che đi một phần tầm nhìn, nhưng ở trong mắt Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ vẫn thấy rõ hình ảnh của cái bóng kia!

Bóng đen này... không ngờ chính là một đám sương mù màu đen. Trong sương mù này có một gương mặt giống như khóc lại không phải khóc, cười mà như không phải cười, quỷ khí dày đặc. Đồng thời, giờ khắc này ở trong tiếng gào thét chói tai, nó lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, lần thứ ba!

Khi Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ gương mặt này, trong chớp mắt, trong đầu ầm một tiếng, la lên thất thanh.

- Ngươi... Là ngươi!

Mặt quỷ này, chính là... một trong ba gương mặt trên lá cờ mặt quỷ ở trên thuyền xương của Quỷ Mẫu trước đó. Thời điểm Quỷ Mẫu rời đi, nó chủ động xông về phía một trảo của Thiên Tôn, khiến cho bản thân cùng thuyền quỷ tách ra, do đó ở lại trong mảnh thế giới này.

Sau khi Thiên Tôn đi tìm, mặt quỷ khóc cười không biết này triển khai thần thông gì đó, đã biến mất không thấy bóng dáng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1429: Trở nên khiếp sợ (2)
Mà giờ khắc này... Nó không ngờ xuất hiện ở đây. Hơn nữa, vừa xuất hiện, chính là mang theo sát khí, muốn tới chặn giết Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ!

- Nó làm sao có thể xuất hiện ở nơi này được?

Bạch Tiểu Thuần hoảng loạn, nhưng không kịp suy nghĩ tìm hiểu quá nhiều. Giờ phút này, mặt quỷ khóc cười đã tới gần. Thậm chí gió tuyết ở bốn phía xung quanh, dường như đều bị quỷ khí xâm nhiễm, trở thành màu đen, giống như lưỡi dao sắc bén, bị mặt quỷ kia cuốn vào, hóa thành lưỡi dao gió bão, bỗng nhiên lao đến.

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, thân thể ầm ầm triển khai ra Vân Lôi Nhân Tổ đệ ngũ biến. Trong nháy mắt hắn trở nên to lớn. Hắn còn thi triển ra Nhân Sơn Quyết. Nguyệt ngân trong con mắt trái phát ra ánh sáng lập lòe. Đồng thời, tay trái hắn vung lên. Thủy Trạch Quốc Độ bỗng nhiên hạ xuống. Tay phải nắm lại. Thân ảnh bá đạo của Bất Diệt Đế Quyền dường như biến ảo.

Ra tay... Chính là hai đòn sát thủ lớn ở dưới trạng thái mạnh nhất của hắn!

Thật ra, mặt quỷ này cho Bạch Tiểu Thuần áp lực quá lớn, đã vượt ra khỏi cảnh giới Thiên Nhân. Thậm chí chính hắn còn cảm nhận không ra, mặt quỷ này mạnh tới mức như thế nào!

Gần như trong một khắc khi Bạch Tiểu Thuần ra tay, trong hơi thở gấp gáp, hai tay Đỗ Lăng Phỉ cũng bấm quyết. Vòng sáng màu vàng lập tức bao trùm ở trên người bọn họ, lại chợt lõm xuống, huyễn hóa thành một con phượng hoàng màu vàng, phát ra một tiếng tiếng phượng hót. Đồng thời, có biển lửa màu vàng đang thiêu đốt ở trên Băng Nguyên này, cùng Bạch Tiểu Thuần, đối đầu với mặt quỷ đã tới.

Mặt quỷ khóc cười này mắt thấy Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ liên thủ, trong miệng phát ra tiếng cười khà khà một cách quái dị. Trong mắt hắn còn có ý trêu tức. Thân thể hắn chợt vặn vẹo, rốt cuộc từ hình dáng mặt quỷ, trực tiếp hóa thành móng vuốt sương mù màu đen!

Cái móng vuốt tối tăm, vô cùng sắc bén, giống như có thể xé rách hư vô. Sau khi nó xuất hiện, lập tức khiến cho thiên địa này biến sắc. Từ bốn phía xung quanh hàn khí cuồn cuộn bạo phát ngập trời. Mặt quỷ hóa thành móng vuốt màu đen, liền trực tiếp đánh ra một trảo ra!

Trong tiếng nổ vang, móng vuốt này va chạm đầu tiên, chính là hạ xuống chân lớn trong Thủy Trạch Quốc Độ. Âm thanh điếc tai nhức óc chấn động tám phương. Chân lớn của Thủy Trạch Quốc Độ chấn động mạnh, nhưng lại không có cách nào chống lại, bị một trảo này, sinh sôi đánh nát!

Thậm chí còn mang theo tiếng gào thét thống khổ, theo chân lớn tan vỡ từ trong hư vô từ phía xa truyền đến. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt, một ngụm máu tươi phun ra. Phượng hoàng lửa màu vàng do thần thông của Đỗ Lăng Phỉ biến ảo, bay ra, lao thẳng đến chỗ quỷ trảo.

Trong phút chốc, phượng hoàng lửa màu vàng này lại cùng quỷ trảo va chạm, còn giống như bẻ gãy nghiền nát vậy, bị quỷ trảo kia trực tiếp xé rách. Phượng hoàng lửa màu vàng này phát ra âm thanh thê lương, ầm ầm tan vỡ ra. Đỗ Lăng Phỉ cũng phun ra máu tươi. Vị trí ở vai nàng xuất hiện ba vết thương sâu tới tận xương!


Cũng chính là ở trong một chớp mắt này, tay phải của Bạch Tiểu Thuần, ở dưới Nhân Tổ biến, Nhân Sơn Quyết phát ra Bất Diệt Đế Quyền, mang theo sự bá đạo vô thượng, ầm ầm hạ xuống!

Thiên địa chấn động, theo một quyền của Bạch Tiểu Thuần hạ xuống, Nhân Tổ biến của hắn tan vỡ. Nhân Sơn Quyết chia năm xẻ bảy. Máu tươi điên cuồng phun ra. Ngay cả Bất Diệt Đế Quyền, đều bị trực tiếp tan rã!

Nhưng lực lượng do hắn cùng với Đỗ Lăng Phỉ liên thủ, tuyệt đối không tầm thường. Tuy bị quỷ trảo kia phá, nhưng liên tiếp trùng kích, cuối cùng ở dưới Bất Diệt Đế Quyền, quỷ trảo của mặt quỷ ở giữa không trung cũng chấn động, thế đi chợt dừng lại.

Mượn lực dừng lại này, Đỗ Lăng Phỉ vội vàng bấm quyết. Toàn thân nàng có ánh sáng màu vàng đột nhiên hiện ra, cuốn theo mình cùng Bạch Tiểu Thuần khóe miệng còn đang tràn ra máu tươi, nhanh chóng lui về phía sau.

Trong phút chốc, hai người liền trực tiếp lùi đến hơn nghìn trượng, vẫn không dừng lại. Không biết Đỗ Lăng Phỉ triển khai ra thần thông gì, tốc độ rốt cuộc trong nháy mắt lại bạo phát. Một lần chớp hiện, rốt cuộc đã đến bên ngoài vạn trượng. Lại một lần chớp hiện nữa, hai người đã ở phía xa không thấy được hình bóng.

Tất cả những điều này đều phát sinh trong chớp mắt. Quỷ trảo dừng lại ở giữa không trung một hồi, lúc này vặn vẹo, một lần nữa biến thành mặt quỷ khóc cười. Trong mắt nó vẫn đầy vẻ châm chọc, còn có một sự tham lam.

- Các ngươi chạy không thoát...

Âm thanh giống như vô số người cùng nhau mở miệng. Quỷ dị đặc biệt nhếch miệng cười, bỗng nhiên đuổi theo. Trên thực tế, sở dĩ nó xuất hiện ở nơi này, chính là bị khí tức trên người Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, hình như chỉ có nó có thể cảm nhận được hấp dẫn. Lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ chạy trốn, nhưng ở trong cảm nhận của nó, đối phương giống như cây đuốc trong đêm tối, vô cùng rõ ràng.

Trên trời cao, bên trong vòng sáng màu vàng, lúc này sắc mặt Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ đều tái nhợt. Đỗ Lăng Phỉ cắn răng, triển khai bí pháp, lần lượt na di rời đi.

- Nó làm sao có thể xuất hiện ở nơi này?

Trong thần sắc Bạch Tiểu Thuần lộ ra sự bất an cùng lo lắng. Hắn lấy ra đan dược đưa cho Đỗ Lăng Phỉ. Đồng thời, bản thân hắn cũng nuốt vào không ít. Khả năng khôi phục của Bất Tử Huyết của hắn, lúc này cũng thể hiện ra. Tiêu hao lực lượng thân thể trước đó, lúc này rốt cuộc khôi phục bảy tám phần.

Nhưng cho dù là vậy, tất cả cũng chỉ là vô nghĩa. Lúc trước ra tay, Bạch Tiểu Thuần đã nhìn ra được, lực lượng của mặt quỷ kia cũng không phải là Thiên Nhân!

Nói cách khác, lấy hắn cùng với Đỗ Lăng Phỉ liên thủ, đủ để có thể nói là vô địch ở dưới Bán Thần!

- Có lẽ, ta biết tại sao nó muốn xuất hiện. Ta nghĩ đến... phụ thân ta… cũng sắp đến đây.

Đỗ Lăng Phỉ hít một hơi thật sâu, trong mắt có cảm giác lạnh lẽo hiện lên. Thời điểm nói ra hai chữ phụ thân, thân thể của nàng run lên, giống như trong lòng đang đau đớn.

Nghe được lời Đỗ Lăng Phỉ nói, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp động có phần sững sờ. Hắn cảm thấy ý nghĩ của Đỗ Lăng Phỉ hình như có chút không đúng. Nữ nhi gặp nạn, phụ thân tới cứu. Điều này theo Bạch Tiểu Thuần là lại chuyện cực kỳ bình

thường. Nhưng hắn lại không nói thêm cái gì. Lúc này theo thân thể khôi phục, hắn kéo cánh tay Đỗ Lăng Phỉ lại, nhanh chóng đi về phía trước.

Tốc độ của Bất Tử Cấm bỗng nhiên triển khai. Đồng thời, lại phối hợp với vòng ánh sáng màu vàng của Đỗ Lăng Phỉ na di, khiến cho hai người ở dưới tốc độ đuổi giết của mặt quỷ khóc cười Thiên Tôn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1430: Hắn đã tới (1)
Chỉ là tốc độ của bọn họ mặc dù kinh người, dưới sự phối hợp của hai bên vẫn vượt xa Thiên Nhân. Thậm chí cho dù bọn họ có đuổi kịp Bán Thần, nhưng ở dưới sự san giết của mặt quỷ kia ép xuống, vẫn rất khó thật sự chạy thoát được. Lúc này trong khi na di, phía sau bọn họ có tiếng gió thổi vù vù, giống như có Lệ Quỷ gào thét. Âm thanh này truyền vào trong tai hai người, lập tức chấn động tâm thần.

Nhất là Đỗ Lăng Phỉ, phượng hoàng lửa màu vàng do nàng hóa thành trước đó bị quỷ trảo xé rách. Trên vai bản thân nàng cũng bị nhận lấy ra ba vết thương nhìn thấy mà giật mình. Mặc dù trước sau bị nàng nhịn xuống áp chế, nhưng lúc này trong quỷ âm vang vọng, vết thương trên vai nàng, nhất thời lại tăng sinh ra từng làn khí đen.

Sau khi khí đen kia xuất hiện, rốt cuộc ngưng tụ thành một đầu quỷ, phát ra tiếng cười âm lãnh, rất đáng sợ.

Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đỗ Lăng Phỉ phun ra. Sắc mặt nàng tái nhợt. Nhưng trong mắt nàng lại rất lạnh lùng bình tĩnh. Nàng tuy là nữ nhi của Thiên Tôn, trên người cũng có pháp bảo bảo toàn tính mạng. Nhưng nàng hiểu rõ, đối mặt với mặt quỷ đến từ trên chiến thuyền Quỷ Mẫu thiên ngoại này, thủ đoạn bảo toàn tính mạng này cũng không có tác dụng quá lớn. Hiện tại vòng sáng màu vàng này, trên thực tế cũng là thủ đoạn bảo toàn tính mạng lớn nhất của nàng.

Bất luận là tốc độ hay phòng hộ, ở đại lục Thông Thiên đều là cường hãn nhất. Nếu như đổi lại đối thủ là Bán Thần, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào đánh phá được vòng sáng này dù chỉ một chút, không tổn thương được tới bản thể của nàng.

Đồng thời vòng sáng này triển khai na di, cũng khiến cho Bán Thần bất đắc dĩ. Nhưng hôm nay... Bọn họ đối mặt không phải là Bán Thần, mà là mặt quỷ có thể so với Thiên Tôn thiên ngoại!

Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ phun ra máu tươi, nhìn từng làn khí đen tỏa ra trên vai nàng, Bạch Tiểu Thuần rất đau lòng. Trong lúc cấp thiết, đang bỏ chạy, hắn lập tức lấy từ bên trong túi trữ vật ra đan dược, tính đưa cho Đỗ Lăng Phỉ chữa thương.

- Không có thời gian chữa bệnh, chúng ta phải chạy trốn nhanh một chút.

Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ càng thêm trắng bệch, nhưng lại cắn răng mở miệng, mạnh mẽ triển khai vòng sáng, tiếp tục na di.

Nhưng lúc này na di, thương thế của nàng càng nặng hơn. Chỗ vai bị thương, khí đen càng lúc càng nồng đậm, thậm chí bắt đầu lan tràn.

- Thương thế của nàng nặng như vậy, không có thời gian cũng phải chữa trị!

Bạch Tiểu Thuần không nói lời gì, giơ tay phải lên gạt phần áo bị rách nơi bả vai của Đỗ Lăng Phỉ ra. Thời điểm lộ ra, bả vai đã đen sẫm lại. Hắn cũng thấy được ba vết thương kinh người ở nơi đó đã sâu tới mức nhìn thấy được tận xương. Hơn nữa vết thương này đang nhanh chóng thối rữa.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng đau lòng. Hắn không chậm trễ chút nào, tay phải lập tức vung lên trên vết thương này. Theo thân thể Đỗ Lăng Phỉ run, da thịt thối rữa trên vai nàng, giống như bị khoét đi, chớp mắt lại tiêu tan ra, lộ ra tại xương ở dưới vết thương.

Xương của nàng lại có thể không giống với những người bình thường khác!

Lúc này lộ ra ở bên trong vết thương, thình lình giống như thủy tinh, thậm chí tản ra một khí tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quen thuộc... Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.

Nhưng lúc này thời gian cấp bách. Hắn lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hắn lập tức lấy ra rất nhiều đan dược bóp nát, trực tiếp bôi ở trên vết thương của Đỗ Lăng Phỉ, bó xương lại. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, giúp đỡ Đỗ Lăng Phỉ chữa thương.

Khí tức của Đỗ Lăng Phỉ gấp gáp. Toàn thân ở trong ánh sáng màu vàng lập lòe. Ở dưới sự tương trợ của Bạch Tiểu Thuần, vết thương của nàng khép lại cũng không ít, khiến cho thương thế miễn cưỡng bị áp chế. Nàng vội vàng lại na di. Trong tiếng nổ vang, lúc hai người xuất hiện, đã ở phía xa.

Không dừng lại, bọn họ tiếp tục vội vàng bay nhanh.

Tiếng gió thổi phía sau vẫn gào thét. Mặc dù khoảng cách quỷ âm hơi xa, nhưng lại rõ ràng đang không ngừng tới gần. Bạch Tiểu Thuần lo lắng. Nhưng đầu óc hắn lúc này vẫn không nhịn được hiện ra xương giống như thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ vửa riìu.

- Nàng... Xương của nàng tại sao lại giống như thủy tinh... Ta nhớ lúc ở Linh Khê Tông, còn không phải là như vậy.

Bạch Tiểu Thuần do dự hết lần này đến lần khác. Cho dù biết rõ lúc này đang là thời khắc chạy thoát thân, không có tiện đi hỏi, nhưng hắn vẫn hỏi ra.

Đối với vấn đề này, Đỗ Lăng Phỉ không thấy bất ngờ. Nếu như là người khác hỏi, nàng sẽ không có trả lời. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây mở miệng, nàng không do dự, khẽ giải thích.

- Đây là phụ thân ta để cho ta tu luyện bí quyết Thiên Tôn, hình thành xương Thiên Tôn.

- Xương Thiên Tôn...

Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Giải thích này, hắn tin tưởng Đỗ Lăng Phỉ không lừa gạt mình. Nhưng trong đầu hắn, hình ảnh xương thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ vừa rồi, lại trước sau không có cách nào tản ra.

Hắn nghĩ đến hai bộ hài cốt trên chiếc thuyền xương bị mình lấy đi... Một bộ xương màu vàng là Bất Tử Cốt. Một bộ xương khác... Lại là xương thủy tinh Trường Sinh Quyển.

Sau khi so sánh, Bạch Tiểu Thuần mơ hồ cảm thấy, khí tức của xương thủy tinh Trường Sinh Quyển cùng xương thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ rất giống như.. Nhưng hình như lại có một điểm khác nhau.

Chuyện này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút hỗn loạn. Lúc này cũng không phải là thời gian cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu cùng truy hỏi. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể ép chuyện này xuống, dùng hết toàn lực cùng Đỗ Lăng Phỉ, bay nhanh bỏ chạy về phía phía xa.

Thời gian trôi qua. Từ khi bọn họ bị thương bắt đầu chạy trốn, cho đến hiện tại, nhìn như đã qua rất lâu. Nhưng trên thực tế cũng chỉ là thời gian một nén nhang mà thôi.

Sau khi Đỗ Lăng Phỉ triển khai lại na di một lần nữa, đột nhiên, tiếng gió thổi ở bốn phía xung quanh bọn họ ngập trời. Âm thanh nức nở, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, trong phút chốc lại bạo phát ở tám phương.

- Trốn rất nhanh...

Âm thanh giống như chúng sinh đồng thời phát ra, đang nức nở ở trong gió. Đồng thời xuất hiện kèm theo gào khóc thảm thiết, mang theo sự trêu đùa, giống như là mèo bắt chuột.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Sóng dao động tu vi Đỗ Lăng Phỉ, hai người chợt thay đổi phương hướng. Nhưng không đợi bọn họ hành động. Trời cao biến sắc, thiên lôi cuồn cuộn. Một quỷ trảo cực lớn màu đen, trực tiếp từ trên trời cao biến ảo, bỗng nhiên hạ xuống về phía hai người, hung hăng chộp tới.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1431: Hắn đã tới (2)
Ầm một tiếng.

Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi. Đỗ Lăng Phỉ giống như vậy. Hai người miễn cưỡng tránh được một đòn này, nhưng toàn thân giống như muốn bị xé rách. Thân thể giống như mất đi tu vi, trực tiếp từ trên bầu trời hạ xuống.

Gần như ở trong nháy mắt khi bọn họ hạ xuống, quỷ thủ này đã tới hóa thành sương mù màu đen nồng đậm, chớp mắt lại bao phủ phạm vi nghìn trượng, khiến cho bên trong nghìn trượng này, trực tiếp liền trở thành lồng giam vây khốn, giống như cùng trời đất chia lìa, cắt đứt tất cả.

Ở bên trong sương mù màu đen nghìn trượng này, trong tiếng vô số Lệ Quỷ biến ảo, rít gào, lao về phía Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, chợt cắn xé đi, nhưng lại bị vòng sáng màu vàng này ngăn cản. Nhưng rõ ràng, ở dưới những Lệ Quỷ này cắn xé, vòng sáng này cũng trở nên vặn vẹo.

Nếu là từ trên bầu trời nhìn xuống dưới, sẽ hoảng sợ phát hiện, cái gọi là sương mù màu đen nghìn trượng này, lại có thể... Là một mặt quỷ cực lớn. Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ nhìn như là bị bao vây ở chỗ này, nhưng trên thực tế... đúng là chẳng biết từ lúc nào, bị mặt quỷ khóc cười này, nuốt vào đến trong miệng!

- Mùi vị thật ngọt ngào...

- Mùi vị này... Không uổng công ta truy tìm các ngươi đến nơi đây. Chỉ cần tiêu hóa hai người các ngươi, ta nhất định có thể khôi phục lực lượng đến đỉnh phong...

- Mặc dù ánh sáng màu vàng hộ pháp này có chút phiền phức, nhưng vẫn quá yếu!

Âm thanh của mặt quỷ mang theo sự hưng phấn, vang vọng khắp nơi. Lệ Quỷ ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, mỗi một con đều điên cuồng lên, không ngừng đánh tới.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ có chiến lực kinh người, cực kỳ không tầm thường, nhưng vẫn ở bên trong sương mù màu đen nghìn trượng này. Tháo chạy tiếp, những Lệ Quỷ đó căn bản là đánh không chết. Bình thường bị Bạch Tiểu Thuần một quyền đánh vỡ nát diệt vong, sau đó trong phút chốc lại ngưng tụ ra.

Đỗ Lăng Phỉ vòng sáng màu vàng, ở sương mù màu đen này trong, lại cũng yếu ớt đến cực hạn, run rẩy trong giống như bất cứ lúc nào có thể tan vỡ vỡ nát.

Có thể tưởng tượng một khi vòng sáng mở tung ra, Lệ Quỷ ở bốn phía xung quanh bọn họ sẽ đồng thời nhào tới!

- Lúc nào phụ thân nàng mới tới!

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột. Loại nguy cơ sinh tử này, nếu như Thiên Tôn không đến, như vậy có thể có biện pháp hóa giải. Hình như chỉ có sử dụng lá băng này, khiến cho nữ hài nhi kia thức tỉnh. Nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không chắc sau khi nữ hài nhi tỉnh dậy, có có thể cùng mặt quỷ này đối đầu hay không. Mặt khác nếu như nữ hài nhi thức tỉnh lúc này, tất cả lại sẽ bại lộ.

- Hắn đã tới.

Giọng nói của Đỗ Lăng Phỉ có chút hạ xuống, thì thào nói.

- A?


Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra.

Đúng lúc này, vòng sáng màu vàng bên ngoài thân thể hai người bọn họ không chịu nổi đè ép từ bốn phía xung quanh, đột nhiên tan vỡ. Nhưng ngay khi vòng sáng màu vàng này tan vỡ, Lệ Quỷ ở bốn phía xung quanh thét lên nhào tới, trong chớp mắt, bỗng nhiên, từ bên trong vòng sáng màu vàng tan vỡ nơi này, lại có thể ngưng tụ ra một tia chớp màu vàng.

Trong chớp mắt, tia chớp màu vàng phá vỡ hư vô, cực nhanh xuyên qua ở bên trong sương mù nghìn trượng này, với mắt thường khó có thể nhìn thấy. Ở trong một tiếng thét gào thê lương của mặt quỷ kia, tia chớp này thế như chẻ tre, trực tiếp xuyên qua sương mù màu đen nghìn trượng. Nó đi qua nơi nào, tất cả Lệ Quỷ đều tan thành mây khói!

Ầm ầm ầm!

Tất cả ở dưới tia chớp này xuyên qua, đều tan vỡ!

Sương mù màu đen nghìn trượng bị sinh sôi xé thành hai nửa, hóa thành sương mù cuốn ngược lại, ở cách đó không xa một lần nữa ngưng tụ, hình thành mặt quỷ khóc cười. Lúc này nó chợt ngẩng đầu, nhìn về phía tia chớp màu vàng kia, trong miệng phát ra một tiếng rống to.

- Thiên Tôn!

Gần như ở trong chớp mắt khi mặt quỷ mở miệng, tia chớp màu vàng kia vặn vẹo một hồi, rốt cuộc từ bên trong tia chớp, có một người mặc trường bào màu xanh đi ra, mang theo bóng dáng của đế quan.

Người này khí thế đầy mình, còn có dung nhan không giận tự uy, chính là Thiên Tôn!

- Ngươi né tránh lâu như vậy, rốt cuộc vẫn bị ta tìm được!

Trên mặt Thiên Tôn lộ ra vẻ tươi cười. Trong mắt còn có sự phấn chấn. Thoáng một cái, hắn đã lao thẳng đến chỗ mặt quỷ này.

Mặt quỷ phát ra âm thanh thê lương, giống như biết không có cách nào bỏ chạy. Lúc này hắn rốt cuộc xông tới, cùng Thiên Tôn trực tiếp lại chiến đấu với nhau.

Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng nổ vang vọng ngập trời, khuếch tán tám phương.

Thời khắc này, mặc dù Bạch Tiểu Thuần sống sót sau tai nạn, nhưng trong lòng lại không có chút vui sướng nào. Ngược lại trong lòng hắn dâng lên phần nhiều là hàn ý. Ban đầu, khi Đỗ Lăng Phỉ nhắc tới phụ thân nàng, giọng nói lạnh như băng, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy Đỗ Lăng Phỉ có cái gì không đúng.

Nhưng hôm nay... Thiên Tôn lại từ bên trong vòng sáng màu vàng xuất hiện. Liên tưởng tới lời Đỗ Lăng Phỉ nói, rõ ràng, Thiên Tôn đã đến từ lâu, nhưng trước sau không có xuất hiện, để mặc cho Đỗ Lăng Phỉ cùng mình bị sương mù màu đen bao phủ, trong lúc bọn họ ở trong sự nguy cấp sinh tử, chờ một cơ hội...

Cơ hội này, rất rõ ràng... chính là đang đợi cơ hội mặt quỷ có thể bị thương nặng.

Mà hình như cơ hội này... ở trong mắt Thiên Tôn, còn quan trọng hơn so với sự an nguy của nữ nhi hắn!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi. Thời điểm hắn đưa mắt nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ bên cạnh, nhìn thấy được chính là sự mất mát cùng cay đắng ở trên gương mặt tái nhợt của Đỗ Lăng Phỉ.

Nếu như nói Bạch Tiểu Thuần hiểu biết đối với Thiên Tôn đều là dựa vào suy đoán cùng phán đoán. Đỗ Lăng Phỉ vừa vặn là nữ nhi của Thiên Tôn, lại càng hiểu rõ đối với phụ thân của mình hơn.

Nàng vốn tưởng rằng lần này phụ thân an bài mình cùng Bạch Tiểu Thuần ở bắc mạch, thực sự là vì chuyện đại sư tỷ có tử vong hay không. Nàng cũng tận tâm đi điều tra.

Nhưng hôm nay, nàng hiểu rõ, chuyện đại sư tỷ chỉ là thứ yếu. Mặc dù nàng bị lưu lại, là bởi vì Thiên Tôn muốn để cho nàng và Bạch Tiểu Thuần làm mồi nhử, thu hút mặt quỷ chạy ra từ phía trên chiếc thuyền xương!

Tuy rằng nàng không biết vì sao phụ thân cho rằng, mình cùng Bạch Tiểu Thuần sẽ thu hút được mặt quỷ này. Nhưng hiển nhiên, mặt quỷ này thực sự đã đến.

- Phụ thân, tất cả cố gắng của phụ thân, cũng chỉ là để rời khỏi nơi này. Nhưng... rời khỏi đây thật sự quan trọng như vậy sao? Vượt qua thân tình sao...

Đỗ Lăng Phỉ cảm giác tim đang bị xé rách. Nàng nhìn phụ thân đang ở giữa không trung cùng mặt quỷ kia chém giết.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1432: Phụ nữ
Lúc này thương thế của Thiên Tôn dường như đã khôi phục không ít. Chẳng biết tại sao, mặt quỷ kia rốt cuộc lộ ra thế bại, nhanh chóng lui về phía sau. Thiên Tôn hừ lạnh, cất bước truy kích.

- Thật vất vả mới tìm được ngươi. Làm sao có thể để cho ngươi chạy trốn!

- Không tiếc sử dụng cốt nhục của ngươi tới hấp dẫn ta. Tâm tính như vậy, không hổ danh là kiêu hùng.

Trong miệng mặt quỷ truyền ra cười lạnh.

- Thì tính sao!


Thiên Tôn nhìn hắn hờ hững mở miệng, bỗng nhiên đuổi theo.

Hắn không cho rằng lần này mình lợi dụng Đỗ Lăng Phỉ là sai lầm. Hắn thấy, Đỗ Lăng Phỉ lại không chết. Mặt quỷ này quỷ dị khó lường. Một khi trốn, ai cũng không tìm được.

Hắn lại nhất định phải bắt được mặt quỷ này. Hắn dùng Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ làm mồi nhử, muốn bắt giữ mặt quỷ này. Cùng lúc thông qua đối phương để hiểu rõ tình hình của thế giới bên ngoài. Về phương diện khác là dự định luyện hóa hắn, trở thành vật của bản thân mình.

Một khi thành công, chiến lực của hắn liền có thể theo đó tăng lên rất nhiều. Đến khi đó, hắn bất luận là cứng rắn lệnh cho người canh giữ lăng mộ mở ra cửa lớn của thế giới, hoặc là tự nghĩ biện pháp, đều có rất nhiều lựa chọn.

Trên thực tế, trước đây chiếc thuyền xương rời đi, đã khiến cho hắn tuyệt vọng. Mặt quỷ này chủ động lưu lại, lại là biện pháp duy nhất hắn một bước cuối cùng tiến ra bên ngoài!

Lúc này ở trong sự truy kích, Thiên Tôn cùng mặt quỷ khóc cười này đã trực tiếp phóng lên trên không trung, trốn vào hư vô, chớp mắt lại nhìn không thấy bóng dáng. Hiển nhiên lấy tu vi của bọn họ, hai bên ra tay, đã cách xa nơi đây, không biết đi tới nơi nào.

Mà theo bọn họ rời khỏi, tiếng gió thổi vù vù trên Băng Nguyên này cũng dần dần biến mất, một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh.

Nhưng trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại rất khó có thể trấn tĩnh lại được. Hắn không biết nên an ủi Đỗ Lăng Phỉ như thế nào. Nhìn bóng dáng của Đỗ Lăng Phỉ, Bạch Tiểu Thuần khẽ thở dài. Hắn đi tới gần Đỗ Lăng Phỉ, chậm rãi kéo nàng lại.

Mới đầu thân thể của Đỗ Lăng Phỉ có chút cứng đờ. Nhưng theo sự ấm áp trên người Bạch Tiểu Thuần chậm rãi khuếch tán, thân thể của nàng cũng mềm xuống, giống như mất đi khí lực.

- Hắn trước đây không phải như vậy...

Đỗ Lăng Phỉ thì thào nói nhỏ. Giờ phút này, nàng lộ ra vẻ mềm yếu, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể than khẽ.

- Tiểu Thuần, ngươi nói xem, rời khỏi mảnh thế giới này thật sự quan trọng như vậy sao?

Hồi lâu sau, Đỗ Lăng Phỉ hít một hơi thật sâu, giống như đã khôi phục lại một ít. Nàng ngẩng đầu nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhẹ giọng hỏi.

- Cái này ta cũng không biết... Chỉ có điều nếu như là ta, ta không muốn rời khỏi nơi này. Ta cảm thấy đại lục Thông Thiên rất tốt, Man Hoang cũng không tệ. Vậy tại sao phải rời khỏi đây.

Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái. Lời hắn nói ra, là lời trong lòng. Trên thực tế hắn đối với chuyện Thiên Tôn nóng lòng muốn rời khỏi đây, coi đại lục Thông Thiên là thành nơi ngục tù giam giữ, thật sự cũng không hiểu được.

Hắn thấy, có đầy đủ thọ nguyên, có người thân bằng hữu làm bạn, đại lục Thông Thiên lại lớn như vậy, rất tốt... Về phần bên ngoài, từ Quỷ Mẫu này cũng có thể thấy được, bên ngoài nhất định tràn ngập nguy hiểm.

Nếu đã là nguy hiểm, làm gì lại muốn đi ra ngoài... Mặt khác, Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy, người canh giữ lăng mộ có chút cố chấp. Nếu như Thiên Tôn nếu đã muốn chạy, thì cứ mở cửa để cho hắn đi không phải là tốt rồi sao?

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, Đỗ Lăng Phỉ mỉm cười. Nụ cười kia rất đẹp. Lúc này trong bóng đêm, ánh trăng chiếu xuống. Ở trong ánh trăng, vẻ tươi cười của Đỗ Lăng Phỉ được băng tuyết bốn phía xung quanh tôn lên, đặc biệt mỹ lệ.

- Ta cũng không muốn rời khỏi nơi này. Ta muốn giống như ngươi, ở một chỗ yên tĩnh, có người thân bằng hữu làm bạn, yên tĩnh sinh sống...

- Nhưng ta không có bằng hữu... Tiểu Thuần, ta lớn như vậy, không có một người bạn... Ta thậm chí còn chưa từng thấy qua mẫu thân của ta...

Đỗ Lăng Phỉ thì thào.

Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn chỉ ôm Đỗ Lăng Phỉ chặt hơn. Sau đó cả hai từ từ đi về phía trước, không theo phương hướng cụ thể nào. Bọn họ cũng không để ý sẽ đi tới nơi nào. Hình như ở trong bóng đêm này, ở trên Băng Nguyên này, cứ như thế một đường đi về phía trước, chung quy có thể đi tới điểm cuối.

Một đêm trôi qua.

Khi mặt trời từ trên bầu trời xa xăm ló rạng, ánh sáng mặt trời chậm rãi chiếu xuống mặt đất, Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ đi cả đêm, bỗng nhiên thân thể vừa dừng lại.

Lúc bọn họ ngẩng đầu, trên trời cao, một tia chớp màu vàng ầm ầm lao đến, tốc độ cực nhanh, trực tiếp xuyên qua hư vô, hạ xuống ở trên không trung phía đỉnh đầu của hai người, hóa thành một bóng người mặc trường bào màu xanh.

Thiên Tôn... đã trở về!

Lúc này trong tay hắn đang cầm lấy một đám sương mù màu đen. Vặn vẹo ở bên trong sương mù chính là mặt quỷ khóc cười. Nhưng mặc cho nó giãy giụa như thế nào, cũng trốn không thoát được bàn tay của Thiên Tôn. Chỉ có điều, rõ ràng đã thành công bắt được mặt quỷ, nhưng sắc mặt Thiên Tôn có chút thâm trầm, rất khó coi. Giờ khắc này, sau khi trở về, thần thức của hắn bỗng nhiên tản ra, đảo qua ở trên người của Bạch Tiểu Thuần cùng với Đỗ Lăng Phỉ. Sau đó hắn lại nhìn ra bốn phía. Một lát sau, hắn mới thu hồi lại thần thức mênh mông này.

Mặt quỷ khóc cười này cuối cùng không chạy trốn nữa. Hắn đã bị Thiên Tôn bắt được. Nhưng sau khi bắt được mặt quỷ, hắn lại phát hiện đối phương lại có thể không phải là hoàn chỉnh, mà là một tia phân hồn!

Chủ hồn lại không có dấu vết. Hiển nhiên mặt quỷ kia giả dối cẩn thận. Đối với con mồi của Thiên Tôn, mặc dù cực kỳ động tâm, nhưng vẫn còn không tiếc trả giá lớn triển khai bí pháp, tách ra một tia phần hồn gần như nắm giữ lực lượng Bán Thần đi vào thử.

Thiên Tôn mặc dù thành công bắt được phần hồn này, lại đánh rắn động cỏ. Hắn hiểu rõ, muốn tìm được chủ hồn của mặt quỷ kia, độ khó sẽ cực lớn. Trong khoảng thời gian ngắn, đối phương có thể ẩn nấp kín đáo, khiến cho mình không có cách nào tìm được dấu vết.

Chỉ có điều cũng may có phân hồn này ở trong tay, hắn cũng không phải là không có thu hoạch. Mặc dù không phải là hoàn mỹ, nhưng có ít còn hơn không.

Nghĩ tới đây, Thiên Tôn hít một hơi thật sâu, cúi đầu ánh mắt đảo qua ở trên người của Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ. Hắn giơ tay phải lên vung lên. Một cái lệnh bài trực tiếp huyễn hóa ra, lao thẳng đến chỗ của Bạch Tiểu Thuần.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1433: Đều là của ta (1)
Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên, có chút do dự sau đó tiếp nhận lệnh bài.

- Đã không còn việc gì cho ngươi nữa. Cầm lấy lệnh bài này. Ngươi có thể thông qua đại trận truyền tống của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, quay về Thông Thiên Đông Mạch.

Thiên Tôn nói xong, không tiếp tục để ý tới Bạch Tiểu Thuần, mà nhìn về phía Đỗ Lăng Phỉ. Ánh mắt hắn cũng nhu hòa hơn một chút.

- Phỉ nhi, chúng ta đi thôi.

Đỗ Lăng Phỉ có chút do dự, có ý định từ chối. Nhưng cuối cùng nàng vẫn cúi đầu, dùng sức ôm chặt lấy Bạch Tiểu Thuần một cái, giống như đang cáo biệt.

Bạch Tiểu Thuần không buông tay, kéo Đỗ Lăng Phỉ, ngẩng đầu nhìn Thiên Tôn trên bầu trời. Hắn cắn răng một cái, bỗng nhiên mở miệng.

- Thiên Tôn, ta và Phỉ...

Bạch Tiểu Thuần mới vừa nói ra, còn chưa nói xong, trong mắt Thiên Tôn có hàn quang lóe lên, trực tiếp cắt lời hắn.

- Ta biết ngươi muốn nói cái gì. Muốn giữ nữ nhi của bản tôn ở bên người, ngươi còn chưa có tư cách. Chờ ngươi đến Bán Thần rồi hãy nói!

Nói xong, Thiên Tôn xoay người, đi về phía hư vô.

Đỗ Lăng Phỉ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Nàng hít một hơi thật sâu, giống như đang sắp xếp lại nỗi lòng, lặng lẽ đi lên hư vô, đi tới bên cạnh Thiên Tôn, dần dần rời xa...

Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, nhìn hai cha con Thiên Tôn rời đi xa. Trong lòng hắn cũng phức tạp khó hiểu. Hắn vốn tưởng rằng bản thân là nữ nhi của Thiên Tôn, Đỗ Lăng Phỉ cao cao tại thượng, đồng thời luôn vui vẻ.

Nhưng cảnh tượng trên Băng Nguyên bắc mạch như vậy, khiến cho hắn hiểu rõ sự đau khổ của Đỗ Lăng Phỉ cùng với sự lạnh lùng đối với thân tình của Thiên Tôn...

- Bán Thần...

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra quyết đoán, lộ ra sự kiên nghị.

Đối với Bạch Tiểu Thuần khi vừa bước vào Tu Chân Giới mà nói, Bán Thần là cái gì, hắn cũng không biết, càng không cần phải nói tới chuyện coi nó thành mục tiêu. Mà bây giờ, hắn đã đến Thiên Nhân trung kỳ, tiếp xúc qua không ít Bán Thần.

Nhất là ban đầu ở Cự Quỷ Thành của Man Hoang, hắn từng từng cảm nhận một giọt hồn huyết bên trong Bán Thần tại Cự Quỷ Vương. Đối với hắn mà nói, Bán Thần... đã không còn là chuyện xa lạ không thể thành được!

Mà để cho Bạch Tiểu Thuần có nắm chắc, là theo như lời nữ hài nhi nói, lấy bắc mạch làm trụ cột, hóa ra pháp bảo, lấy đi lực lượng thiên địa tích lũy tồn tại trong rất nhiều năm này.

Tạo hóa này rốt cuộc có thể khiến cho tu vi của mình đột phá hay không, Bạch Tiểu Thuần không biết. Nhưng hắn có lòng tin, một khi mình nuốt lấy tạo hóa này vào, chiến lực của hắn nhất định có thể quét ngang tất cả cảnh giới Thiên Nhân!

Thậm chí Bán Thần... cũng không phải không thể đánh một trận!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn thoáng một cái hóa thành một đạo cầu vồng, rời khỏi nơi này, bay về phía xa. Mấy ngày sau, hắn tìm một chỗ sông băng biến thành động phủ, khoanh chân ngồi tĩnh tọa.

Lo lắng Thiên Tôn sẽ quay lại, Bạch Tiểu Thuần không lập tức triệu hoán nữ hài nhi, mà lặng lẽ chờ đợi.

Đợi nửa tháng, sau khi xác định Thiên Tôn sẽ không trở về, Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy có chút không ổn thỏa. Rốt cuộc hắn tiếp tục ngồi tĩnh tọa, lại đợi thêm ba tháng.

Cho đến ngày này, Bạch Tiểu Thuần không có cách nào đợi thêm nữa. Hai mắt hắn đang khép chợt mở ra. Hắn hít một hơi thật sâu, lấy quan tài của nữ hài nhi từ bên trong túi trữ vật ra, đặt ở trước mặt mình. Lúc này, hắn nhìn nữ hài nhi bên trong quan tài, có chút do dự.

- Ta cùng với Hàn Môn lão tổ này, lời nên nói đều đã nói... Nàng nếu như gạt ta, đối với nàng cũng không có lợi ích gì!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, lấy ra mảnh lá băng này, từ từ đặt ở phía trên quan tài.

Thời điểm lá băng vừa mới tiếp xúc quan tài, lập tức xuyên qua, rơi vào trên trán của nữ hài nhi, tản ra ánh sáng chói mắt, rất nhanh lại biến mất không thấy bóng dáng.

Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, mắt không chớp nhìn chằm chằm vòa quan tài. Cũng chính là vào lúc này, bên tai của hắn truyền đến giọng nói cùa nữ hài nhi hồi lâu không thấy xuất hiện qua.

- Khí tức của bắc mạch... Khí tức băng hàn... khí tức của sự thức tỉnh...

- Ngươi làm rất tốt... thời gian ta thức tỉnh chỉ có một trăm hơi thở. Ta bây giờ còn không thể thức tỉnh thật sự. Ngươi dựa theo sự chỉ điểm của ta, đi tìm đến lối vào tiếp điểm... Sau khi đi đến nơi đó, ta sẽ dùng thời gian một trăm hơi thở, mở ra cánh cửa của pháp bảo!

Giọng nói này mang theo một chút kích động, sau đó lập tức liền truyền ra ý thức về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nghe vậy hít một hơi thật sâu, thần sắc nghiêm nghị. Mấy tháng nay, hắn cũng suy nghĩ rất kỹ về chuyện này. Hiện tại hắn đã có sự lựa chọn. Hắn cũng quả quyết đứng dậy, dựa theo chỉ điểm của nữ hài nhi, rời khỏi động phủ, vội vàng bay nhanh về phía sâu bên trong Băng Nguyên của bắc mạch.

Cũng không lâu lắm, rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã đến địa phương nữ hài nhi chỉ định. Nơi đó có một con sông băng thật lớn. Sau khi tới gần quan sát con sông băng này một chút, Bạch Tiểu Thuần giơ chân phải lên, hung hăng giẫm một cái. Nhất thời mặt đất nổ mạnh. Một vết nứt cực lớn xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn mấy lần, sau đó thoáng một cái chui vào bên trong vết nứt, lao thẳng đến sâu bên trong mặt đất, một đường thẳng đi. Hễ gặp phải lớp băng ngăn cản, hắn liền trực tiếp phá vỡ. Cứ như vậy, hắn với thế như chẻ tre vậy, sau một nén nhang, đã đến đáy của Băng Nguyên này.

Bốn phía xung quanh có hàn khí vô cùng nồng đậm. Ở dưới Băng Nguyên này, tồn tại một động băng cực lớn. Trên đỉnh của động băng treo từng gai băng cực lớn. Thậm chí ở bốn phía xung quanh nơi này còn có vô số sông băng nhỏ, khiến người ta có một loại cảm giác sắc bén.

Lúc này sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, lập tức liền thấy mặt đất của động băng này, thình lình tồn tại một mặt gương cực lớn giống như hồ nước vậy!

Mặt gương là lớp băng. Bốn phía xung quanh mép kính tản ra khí tức năm tháng cổ xưa. Nhất là ở bên trong sự yên tĩnh này, sau khi Bạch Tiểu Thuần đạp ở trên cái gương, cúi đầu xuống. Hắn nhìn thấy được mặt gương dưới chân, chiếu ra ảnh ngược của mình. Đột nhiên có một cảm giác thần bí dâng lên.

- Đến rồi... Ngươi biết kết quả sau khi lừa dối ta đấy. Ta sẽ không cùng ngươi đi tranh đoạt khí linh trở thành pháp bảo. Nếu như không có lòng hại ta thì tốt. Một khi thật sự có, đều thu lại ta!

- Ngươi chắc hẳn hiểu rõ, nên lựa chọn như thế nào!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1434: Đều là của ta (2)
Thần sắc Bạch Tiểu Thuần nghiêm túc. Ngay lập tức ở trong đầu hắn truyền ra ý thức. Rất nhanh, giọng điệu kích động của nữ hài nhi bỗng nhiên vang vọng ở trong đầu hắn.

- Chính là chỗ này. Mau lấy quan tài của ta!

Trong sự kích của nữ hài nhi, Bạch Tiểu Thuần cũng không chút do dự, trực tiếp lấy quan tài ra, đặt ở trên gương băng này.

Quan tài này đang rơi xuống chớp mắt, đột nhiên lại tản ra ánh sáng chói mắt, một cường hãn thức tỉnh sóng dao động, ở trong một chớp mắt này, ở bên trong quan tài chợt vang lên.

Cùng lúc đó, nữ hài nhi âm thanh, ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, nhanh chóng truyền ra.

- Bạch Tiểu Thuần, cám ơn ngươi giúp ta. Ngươi yên tâm đi. Chuyện ta hứa hẹn, tuyệt đối sẽ không đổi ý, càng không có lừa dối ngươi!

- Nơi đây là một chỗ tiếp điểm lối vào pháp bảo của bắc mạch, là chỗ khe hở duy nhất ta lưu lại năm đó. Cũng chỉ có từ nơi này, mới có thể tiến vào thế giới của pháp bảo!

- Mà ta cần thời gian một trăm hơi thở mở ra chỗ tiếp điểm này. Một khi mở ra, chúng ta sẽ bị hút vào thế giới bên trong pháp bảo!

- Ở nơi đó, ta cần một ít thời gian đi dung hợp cùng pháp bảo này, cuối cùng trở thành khí linh của nó... Ngươi cũng sẽ ở nơi đó, hấp thu lực lượng thiên địa đã tích lũy trong vô số năm tháng!

- Tin tưởng ta, thời điểm khi chúng ta đi ra... Ngươi sẽ không hối hận vì quyết định của ngươi!

Giọng điệu của nữ hài nhi trở nên gấp gáp, có phần không nén được sự phấn chấn. Sau khi nói hết những lời này, trong chớp mắt chỗ quan tài của nàng đã bị ánh sáng chói mắt hoàn toàn bao trùm. Cùng lúc đó, quan tài này rốt cuộc nhanh chóng dung hòa!

Theo sự dung hòa, Bạch Tiểu Thuần mơ hồ nhìn thấy được, nữ hài nhi bên trong quan tài rốt cuộc nhanh chóng trưởng thành. Chỉ chớp mắt một cái, nàng lại có thể hóa thành kích thước của một người bình thường. Có thể mơ hồ nhìn thấy được, đó là một nữ tử tuyệt sắc. Tuy bị ánh sáng chói mắt che đi tầm nhìn, khiến hắn nhìn không rõ, nhưng lại có thể nhìn ra được những đường nét uyển chuyển cùng với đường cong động lòng người!

Hơn nữa, trong nháy mắt này, trên người của nàng có một khí tức cường hãn chợt tản ra, không phóng lên trên cao, mà tất cả dung nhập vào trong mặt gương băng kia.

Nhất thời, mặt gương băng lại dâng lên từng sóng chấn động, giống như dung hòa trở thành hồ nước. Mà sau khi nữ tử kia cũng hít một hơi thật sâu, toàn thân trực tiếp lại dung nhập vào bên trong mặt gương này.

Theo nàng dung nhập, dao động của mặt gương này càng thêm mãnh liệt. Bốn phía xung quanh còn có những tiếng nổ ầm ầm ầm, không ngừng vang vọng.


Tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên, khẩn trương nhìn chằm chằm vào trong mặt gương. Thời gian từng hơi thở một trôi qua. Dao động phía trên mặt gương lại càng lúc càng mãnh liệt, mơ hồ. Cuối cùng nó hình thành một vòng xoáy lấy chỗ nữ tử kia dung nhập làm trung tâm.

Vòng xoáy này vừa mới bắt đầu chuyển động có chút thong thả. Mà sau khi hai mươi hơi thở qua đi, chuyển động của nó tăng nhanh dần dần, giống như muốn đánh thủng mặt gương này, mượn tiếp điểm ở nơi đây, xuyên thành một lối đi, tiến vào... bên trong pháp bảo!

Cho đến thời điểm bốn mươi hơi thở, vòng xoáy truyền ra tiếng nổ vang, trở thành âm thanh duy nhất ở bên trong động băng này, khuếch tán ra khắp nơi. Đồng thời, vô số gai băng cùng sông băng nhỏ bên trong động băng này không chịu nổi, không ngừng vỡ nát.

Bạch Tiểu Thuần không có chú ý tới những gai băng vỡ nát. Lúc này hắn khẩn trương quan sát vòng xoáy này, cũng đang tính toán thời gian.

Năm mươi hơi thở, sáu mươi hơi thở, bảy mươi hơi thở...

Bạch Tiểu Thuần cảm giác nhịp tim đập càng lúc càng nhanh. Lúc này hơi thở của dồn dập. Ở thời điểm bảy mươi hơi thở, vòng xoáy dưới chân hắn đã cuồng bạo vô cùng. Mơ hồ, Bạch Tiểu Thuần lại có thể ở nơi tâm điểm này, thấy được một lỗ nhỏ giống như lỗ thủng do vòng xoáy chuyển động hình thành!

Thông qua lỗ nhỏ này, hắn mơ hồ thấy được bên trong, giống như tồn tại một thế giới...

- Còn có chưa được ba mươi hơi thở!

Bạch Tiểu Thuần không khỏi bước tới gần thêm vài bước. Nhưng ngay trong một chớp mắt này, bỗng nhiên trong tiếng ầm ầm bốn phía xung quanh, đột nhiên có thêm một âm thanh.

Đó là tiếng gió nức nở, giống như gào khóc thảm thiết vậy. Âm thanh này vừa xuất hiện, liền khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần chợt biến đổi. Hắn bỗng nhiên quay đầu lại. Hắn thấy được ở phía xa có một bóng đen, đang theo khe của con sông băng, lao thẳng đến nơi đây!

- Ngươi... Ngươi không phải đã bị Thiên Tôn bắt đi rồi sao?

Sau khi Bạch Tiểu Thuần thấy rõ bóng đen, trong đầu chợt có tiếng nổ vang. Hắn kinh ngạc kêu lên thất thanh. Đồng thời, trong lòng hắn chấn động mãnh liệt. Hắn càng lo lắng, Thiên Tôn có thể đã ở bốn phía xung quanh.

- Thiên Tôn? Hắn bắt đi chỉ là phân hồn của lão phu!

Bóng đen kia chính là mặt quỷ khóc cười! Lúc này trong tiếng cười dữ tợn, hắn nhìn về phía vòng xoáy dưới chân Bạch Tiểu Thuần. Trong mắt hắn mang theo sự tham lam.mãnh liệt đến cực hạn

Mặt quỷ trả lời, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần chấn động, lại có chút bừng tỉnh. Mặc dù Thiên Tôn không ở đây, khẩn trương trong lòng hắn giảm đi một chút, nhưng rất nhanh lại trở nên mãnh liệt. Cho dù thật sự chỉ có một mình mặt quỷ này, Bạch Tiểu Thuần cũng còn xa mới có thể là đối thủ của hắn. Đồng thời sự tham lam trong mắt của đối phương, cũng khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút lo sợ. Mồ hôi trán túa ra.

- Đáng chết. Tại sao Thiên Tôn lại chỉ có thể bắt được một phân hồn.

Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần cũng nhanh chóng ngưng lại. Hắn bỗng nhiên lui về phía sau.

- Phía dưới Băng Nguyên này, quả nhiên cất giấu một thế giới chi bảo như thế. Ha ha, Thiên Tôn không cảm giác được, nhưng không giấu giếm được lão phu. Cũng không uổng công lão phu tính ra. Chỉ muốn đi theo ngươi, là có thể kết duyên cùng pháp bảo này. Mặc dù hi sinh một phân hồn, có thể có pháp bảo này, mảnh thế giới này... đều là của ta!

Mặt quỷ vô cùng kích động. Hai mắt phát ra ánh sáng chói lòa nhất từ trước tới nay. Toàn thân hắn tản ra dao động tu vi kinh người, ầm ầm lao tới gần!

- Đáng chết, còn có hơn hai mươi hơi thở nữa!

Tâm trạng Bạch Tiểu Thuần ảo não, sắc mặt tái nhợt. Hắn vô cùng nóng nảy, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Trong lòng hắn biết rất rõ, cho dù mặt quỷ khóc cười này không hoàn chỉnh, nhưng chí ít cũng là chiến lực Bán Thần, mình không thể đối kháng.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1435: Kính cùng sụp đổ vào (1)
Trong nháy mắt, khi Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, mặt quỷ khóc cười này mang theo tiếng cười dữ tợn cùng thần sắc tham lam, đã từ phía xa bay vào đến vòng xoáy trên mặt gương. Hắn cũng không liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, lao thẳng đến trung tâm vòng xoáy của mặt gương, gào thét tới đi.

- Thế giới chi bảo… là của ta!

Mặt quỷ khóc cười mang theo sự kích động cùng phấn chấn, mắt thấy muốn tiến tới gần.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ phẫn nộ. Cho dù hắn không biết hậu quả chính xác sau hi nữ hài nhi dung hợp bị cắt ngang là như thế nào, nhưng chuyện này cho dù dùng chân suy nghĩ, cũng cũng có thể nghĩ ra được, hậu quả kia nhất định cực kỳ nghiêm trọng.

- Tuyệt đối không thể để cho nó thành công!

Trong lúc cấp thiết mắt Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu đỏ lên. Hắn tinh tường ý thức được, nếu như bị mặt quỷ này chiếm pháp bảo, mình cùng nữ hài nhi thất bại trong gang tấc chỉ là thứ yếu. Lần này sợ là ngay cả mạng nhỏ cũng phải bỏ lại ở nơi này. Dù sao mặt quỷ này là không có khả năng thả cho mình rời đi, do đó tiết lộ chuyện bản thân hắn thu được chí bảo bí mật.

Không kịp suy nghĩ tìm hiểu nhiều, cũng không để ý, lo lắng quá nhiều, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng. Ở trong một tích tắc này, thân thể hắn liền trực tiếp triển khai Nhân Tổ biến. Trong những tiếng ầm ầm, hắn bước nhanh lao thẳng đến chỗ mặt quỷ, thân thể không ngừng tăng lên. Bước chân càng lúc càng lớn. Sau ba bước, hắn trực tiếp lại triển khai Nhân Tổ đệ ngũ biến!

Nguyệt ngân trong con mắt trái sáng chói, lực cuồng bạo có thể so với Nhân Tổ đệ bát biến. Sau khi lại phối hợp với Nhân Sơn Quyết hắn thi triển ra, thân thể cùng tu vi dung hợp, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở trong khoảng thời gian ngắn, có thể phát ra lực lượng có thể so với Thiên Nhân hậu kỳ đỉnh phong!

Mặc dù không phải là đại viên mãn, nhưng lại rất gần. Lực lượng hình thành gió bão. Tiếng nổ lớn bạo phát. Trong nháy mắt Bất Tử Cấm được triển khai. Đột nhiên, hắn lại xuất hiện ở phía trước mặt quỷ kia. Thần sắc mang theo sự điên cuồng bất chấp mọi giá, giận dữ rít gào gầm thét.

- Trở lại cho ta!

Âm thanh giống như thiên lôi chấn động, đồng thời truyền ra. Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên. Bất Diệt Đế Quyền trực tiếp triển khai, một quyền đánh ra!

Một quyền này hoàn toàn không có chút giữ lại, phát tiết ra tất cả lực lượng thân thể. Cường hãn như quỷ mặt, ánh mắt cũng lóe lên. Nhưng khóe miệng hắn lại lộ ra ý châm chọc, cũng hoàn toàn không lui lại. Một tay trực tiếp đánh về phía Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần.


Trong chớp mắt, ở sâu dưới nền đất, tiếng sấm bỗng nhiên nổ vang.

Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, thân thể nhanh chóng lui về phía sau. Bất Diệt Đế Quyền tiêu tan, Nhân Sơn Quyết tan vỡ. Nhân Tổ biến tan rã. Nội ngoại toàn thân càngt giống như bị chấn động, rất muốn tán loạn.

- Không biết tự lượng sức mình!

Mặt quỷ khóc cười hừ lạnh một tiếng. Thân thể hắn chỉ dừng lại trong phút chốc, sau đó lại lao về phía trung tâm vòng xoáy. Nhưng cũng chính là vào lúc này, chỗ cường hãn của Bất Tử Huyết, theo đó thể hiện ra. Chỉ là mấy hơi thở, Bạch Tiểu Thuần bị thương thế cực nặng, lại có thể lại khôi phục hơn phân nửa. Mắt thấy mặt quỷ tới gần, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy trong đầu chấn động. Trong tiếng gào thét, hắn trực tiếp triển khai Hám Sơn Chàng, ầm ầm xông về phía mặt quỷ.

Cùng lúc đó, hai tay hắn bấm quyết. Nhất thời Thủy Trạch Quốc Độ bỗng nhiên hạ xuống. Còn có hàn khí khuếch tán khắp nơi, hình thành không ít hàn ảnh, từ bốn phía xung quanh lao thẳng đến mặt quỷ.

Thậm chí cảm thấy những thứ này còn chưa đủ, Bạch Tiểu Thuần vỗ túi đựng đồ, rốt cuộc lấy ra một bó lửa nhiều sắc, tất nhiên bất chấp tất cả, ném ra.

Ầm ầm ầm!

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Lớp băng ở bốn phía xung quanh đều xuất hiện từng vết nứt. Nhất là lửa nhiều sắc bạo phát, càng làm cho động băng này trực tiếp lại hóa thành biển lửa. Cho dù mặt quỷ khóc cười này có chiến lực Bán Thần, lúc này chân mày cũng phải nhíu lại.

Nếu như đổi lại là ở nơi khác, hắn muốn phá vỡ những điều này, dễ dàng như trở bàn tay. Thậm chí giết chết Bạch Tiểu Thuần, cũng không phải là vấn đề khó khăn gì. Nhưng hiện tại ở bên trong động băng này. Hắn cùng lúc lo lắng đưa tới động tĩnh quá lớn, bị người ngoài phát hiện. Về mặt khác... Hắn nhìn ra được vòng xoáy bên trong mặt băng này có một ý thức đang tiến hành dung hợp sơ bộ cùng pháp bảo.

Hắn thật sự không có thời gian cũng không có tâm tình dây dưa cùng Bạch Tiểu Thuần. Giờ phút này, điều hắn muốn làm nhất, chính là trước khi dung hợp này còn chưa hoàn thành, xông vào, nuốt lấy ý thức này, thay thế đối phương đi dung hợp pháp bảo.

- Một hồi nữa lại thu thập ngươi!

Mặt quỷ hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không có một chút do dự. Trong miệng truyền ra tiếng chú ngữ quỷ dị. Âm thanh kia không phải là ngôn ngữ của đại lục Thông Thiên. Thời điểm âm thanh vang vọng bốn phía xung quanh, trên thân thể mặt quỷ này nhất thời lại tản ra sương mù màu đen. Những sương mù này hóa thành chín phù văn, không ngừng xoay tròn ở xung quanh bên ngoài thân thể mặt quỷ. Bất kỳ một lực lượng nào phát ra đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải kinh hãi.

Mà hiển nhiên, đối mặt quỷ này mà nói, thần thông chín phù văn lớn này giống như vận dụng lực bản nguyên. Giờ khắc này sau khi thi triển ra, hắn rõ ràng suy yếu hơn so với trước một chút. Nhưng chín phù văn lớn này lại có ánh sáng vô cùng chói mắt.

Mượn chín phù văn này, mặt quỷ hoàn toàn không có chút dừng lại nào, trực tiếp vọt tới. Hắn không để ý tới Hám Sơn Chàng, Thủy Trạch Quốc Độ của Bạch Tiểu Thuần, còn có biển lửa kinh người này. Trong tiếng nổ lớn, phù văn bên ngoài thân thể của hắn không ngừng chuyển động. Hắn lại có thể trực tiếp xuyên qua tất cả thần thông của Bạch Tiểu Thuần. Thời điểm hắn xuất hiện, không ngờ ở bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Phù văn chợt khuếch tán, lại trực tiếp đánh vào trên thân thể Bạch Tiểu Thuần.

Toàn thân Bạch Tiểu Thuần điên cuồng run rẩy, ngực cũng lõm xuống, máu tươi phun ra từng ngụm. Trong nháy mắt thương thế lại nghiêm trọng đến cực hạn. Tầm mắt cũng có chút mơ hồ. Thân thể bị hung hăng ném văng ra.

Tất cả những điều này đều phát sinh trong chớp mắt. Sau khí ném Bạch Tiểu Thuần bay sau, trong mắt mặt quỷ lộ ra sự tham lam đến cực hạn. Thời điểm xuất hiện, không ngờ ở trung tâm vòng xoáy này, tính sẽ trực tiếp vọt về phía nơi đó.

Mà một khi bị hắn nhảy vào, hậu quả không có cách nào tưởng tượng được. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã trở nên điên cuồng. Lúc này Thông Thiên Pháp Nhãn ở mi tâm, cũng chợt mở ra, phóng ra một ánh sáng màu tím, trực tiếp bao phủ về phía mặt quỷ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1436: Kính cùng sụp đổ vào (2)
Trong chớp mắt khi ánh sáng màu tím chiếu xuống, thân thể mặt quỷ ở trong ánh sáng màu tím này ngưng tụ, cũng dừng lại một chút. Nhưng cũng chỉ là chớp mắt một cái, mặt quỷ đã khôi phục lại như bình thường. Mặc dù trong lòng hắn căm tức Bạch Tiểu Thuần đáng ghét ở đó quấy rầy hắn, nhưng lại không có thời gian để ý tới, một đầu lại vọt tới. Mắt thấy nửa cái đầu của hắn đã tiến vào trong trung tâm vòng xoáy. Thậm chí trong đầu Bạch Tiểu Thuần cũng truyền đến ý thức lo lắng của nữ hài nhi.

- Còn có vài hơi thở nữa sẽ kết thúc. Mau ngăn cản hắn!

Mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ đậm một mảnh, phát ra một tiếng thê lương rít gào.

- Mặt quỷ, đây là ngươi ép ta!

Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã không có biện pháp nào khác, hắn trực tiếp lại cứng rắn phá vỡ, diệt vong một giọt Bất Tử Huyết của mình. Theo Bất Tử Huyết vỡ nát diệt vong, một huyết khí ngập trời, ầm ầm ở từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, khuếch tán toàn thân, bao phủ khắp nơi. Lúc này, ánh mắt hắn cũng trở nên tà dị vô cùng. Trong chớp mắt thân thể lại đi ra một bước, huyết khí kinh thiên động địa.

Ý thức của Bạch Tiểu Thuần đã trở nên mơ hồ. Lúc này hắn giống như dựa theo bản năng của thân thể này, ở dưới Thần Sát bạo phát, đối với tất cả tồn tại có đầy đủ sức sống ở bốn phía xung quanh, đều có khát vọng cắn nuốt mãnh liệt.

Mà hiện tại bên trong động băng này, khoảng cách gần Bạch Tiểu Thuần nhât, chính là mặt quỷ kia. Gần như trong nháy mắt, ở dưới huyết khí Thần Sát tăng tốc khuếch tán, Bạch Tiểu Thuần giống như xuyên qua hư vô, trực tiếp lại xuất hiện ở bên cạnh mặt quỷ kia. Huyết khí lại chợt bao trùm hắn ở bên trong. Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên, hung hăng chộp một cái về phía mặt quỷ này.

Nửa cái đầu mặt quỷ đã tiến vào trung tâm vòng xoáy, lúc này toàn thân cũng run lên. Cho dù là hắn, cũng cảm thấy cảm giác nguy cơ, phát sinh ở trong lòng hắn.

Mà thân thể hắn, đã ở dưới một trảo huyết khí này của Bạch Tiểu Thuần bị trực tiếp lôi từ trung tâm vòng xoáy này đi ra.

- Đáng chết, đây là... Huyết pháp?

Mặt quỷ tức giận rít gào. Hắn bỗng nhiên quay đầu, liếc mắt liền thấy được toàn thân Bạch Tiểu Thuần có huyết khí tràn ngập. Nhất là thời khắc này huyết khí toàn thân Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc đều tạo thành một ít tổn thương đối với hắn. Điều này khiến cho mặt quỷ tâm thần chấn động.

Cũng chính là ở trong một tích tắc này, theo mặt quỷ bị Bạch Tiểu Thuần lôi ra, thời gian nữ hài nhi dung hợp trăm hơi thở, đã qua đạt được. Toàn bộ vòng xoáy của mặt băng, nhất thời cuồng bạo. Một lực hút cực lớn, ngập trời, giống như muốn hút tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh đều vào trong vòng xoáy này!

Bạch Tiểu Thuần cùng mặt quỷ càng không tự chủ được, bị lực hút mạnh này quấn lấy, lao thẳng đến vòng xoáy.

- Bỏ lỡ cơ hội lần đầu tiên, chỉ có thể tiến vào bên trong pháp bảo, tìm biện pháp cướp đoạt quyền khống chế!

Mặt quỷ tức giận đến cực điểm. Ánh mắt hắn lóe lên, nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần không thích hợp.

- Người này thần hồn suy yếu, thi triển huyết pháp này khó có thể cùng hồn dung hợp. Nếu không, sẽ rất khó chơi!

Mặt quỷ hừ lạnh một tiếng. Thời điểm thân thể hắn bị cuốn vào vòng xoáy, chín đạo phù văn bên ngoài thân thể hắn chợt lập lòe, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

- Dám ngăn cản chuyện tốt của ta. Đối phó với loại huyết đạo bản thân không có ý thức, chỉ có bản năng, biện pháp tốt nhất, chính là... Phong!

Âm thanh của mặt quỷ truyền ra. Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng u tối dị thường. Chín đạo phù văn này lập tức gào thét, chớp mắt lại bao phủ Bạch Tiểu Thuần ở bên trong. Trong ánh sáng loá mắt, tầng tầng lớp lớp, xuất hiện hình ảnh trùng điệp, giống như dời núi lấp biển, hóa thành từng tầng phong ấn một, trực tiếp bao phủ ở trên người Bạch Tiểu Thuần.

Trong chớp mắt khi phong ấn của hắn hạ xuống, tiếng sấm trong vòng xoáy cuồn cuộn bạo phát ngập trời nhất từ trước tới nay, chấn động tám phương. Trong nháy mắt, lực hút bên trong vòng xoáy này cũng trở nên cuồng bạo đến cực điểm, trực tiếp hút mạnh Bạch Tiểu Thuần cùng với mặt quỷ, kể cả mọi thứ ở bên trong động băng này vào trong vòng xoáy!

Ở trong chớp mắt khi bọn họ bị hút vào, vòng xoáy tan vỡ, mặt kính vỡ nát, động băng sụp xuống!

Bắc mạch Thông Thiên, sâu bên trong trên Băng Nguyên hình thành một mảnh sụp xuống. Phạm vi sụp xuống này không nhỏ, khuếch tán ra bốn phía xung quanh. Vô số lớp băng vỡ nát. Ở trong thời gian một ngày ngắn ngủi, lại hình thành một vết nứt cực lớn.

Phóng tầm mắt nhìn lại, thật giống như bị một người khổng lồ đánh một quyền vào phía trên sông băng, hình thành vết thương nhìn thấy mà giật mình.

Thậm chí còn ảnh hưởng đến tất cả khu vực ở bốn phía xung quanh, khiến cho Cửu Thiên Vân Lôi Tông đều đặc biệt coi trọng. Không chỉ đám người Vân Lôi Tử đến, thậm chí Bán Thần bắc mạch cũng tự mình hạ xuống.

Nhưng mặc cho bọn họ tìm kiếm ở bốn phía xung quanh, cũng không có tìm được manh mối nào. Hình như tất cả đều hoàn toàn bị lực hút của vòng xoáy lúc trước hút đi.

- Thời buổi rối loạn...

Cuối cùng, Bán Thần bắc mạch lắc đầu than nhẹ. Nếu như đổi lại là thời điểm khác, hắn có thể còn có tâm tình tốn tinh lực cùng thời gian, tìm ra nguyên nhân khiến cho khu vực Băng Nguyên này tan vỡ. Nhưng hôm nay, hắn đã không có tâm tình như vậy.

Lúc ngẩng đầu, hắn nhìn về phía Thông Thiên Đảo. Một lát sau, ánh mắt thu lại, cuối cùng nhìn về phía phương hướng Man Hoang. Ở sâu bên trong mắt hắn che giấu sự uể oải.

Trên thực tế, từ sau chuyện Thiên Tôn thu đồ đệ ở địa điểm thí luyện, trong lòng hắn đã có chút bất mãn đối với Thiên Tôn. Nếu không thời điểm nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ lúc, cũng sẽ không nói ra nơi này là bắc mạch.

Nhưng cho dù là bất mãn, hắn cũng không có cách nào biểu lộ ra ở ngay trước mặt Thiên Tôn. Hắn hiểu rõ, bất mãn tuyệt đối không chỉ là một mình mình. Hắn càng hiểu hơn... Dựa theo tính cách của Thiên Tôn, sau khi cuộc chiến tuyệt thế ở Man

Hoang thất bại, ở chiếc thuyền xương này lại một lần nữa thất bại, hiện tại sợ rằng ở trước mặt... Chỉ có một con đường.

- Có thể chiến tranh... rất nhanh sẽ bắt đầu.

Bán Thần bắc mạch thì thào, thở dài, xoay người rời đi.

Theo mọi người bắc mạch biến mất, Băng Nguyên sụp xuống này cũng chậm rãi trở lại yên tĩnh. Gió tuyết một lần nữa bao trùm. Có thể sau một vài năm tháng, tất cả nơi đây đều sẽ bị chôn vùi ở trong băng tuyết. Cho dù là vết nứt mặt đất sụp xuống, cũng sẽ từ từ khép lại.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1437: Lão phu phải lột da ngươi
Mà ở phía dưới Băng Nguyên này, sâu bên trong vô tận, cho dù Bán Thần, thậm chí Thiên Tôn cũng khó có thể phát giác bên được trong thế giới này chi bảo, lại là một mảnh thế giới khác.

Pháp bảo cực lớn này lấy toàn bộ bắc mạch làm thân thể, phần khổng lồ bên trong, không nói có thể so với bắc mạch, nhưng chí ít có kích thước bằng ba phần của bắc mạch.

Chỉ có khu vực trung gian, giống như bắc mạch là bị băng tuyết bao trùm. Mà ở phía đông, lại là một mảnh biển rộng. Nước biển nơi này không phải là màu xanh lam, mà giống như mưa nước, trên bầu trời cũng luôn luôn có mưa xối xả rơi xuống.

Nhưng hết lần này tới lần khác ở trong nước mưa này lại hoàn toàn không có chút tia chớp lôi đình nào. Chỉ có này mưa xối xả dường như vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, khiến cho nước biển theo năm tháng càng lúc càng dồi dào...

Phía đông có biển. Mà ở phía tây cũng có biển, đó là một mảnh biển lửa ngập trời. Chiếu sáng gần phân nửa bầu trời đều biến thành màu đỏ. Thời điểm ánh lửa khuếch tán ra, nếu đứng ở một vị trí thật cao nhìn xuống, có thể nhìn thấy được, phạm vi biển lửa phía tây rất lớn, không khác so với biển mưa ở phía đông là bao nhiêu.

Nơi đó, mặt đất thậm chí bầu trời đều bị thiêu đốt. Hỏa diễm vô cùng điên cuồng mãnh liệt. Tất cả những người lần đầu tiên nhìn thấy khí thế như vậy, tâm thần đều chấn động!

Chỗ khác thường, không chỉ là biển phía đông và phía tây, lôi vân cùng với hang gió ở hai bên nam và bắc!

Trong khu phía nam vực, mặt đất khô hạn. Ở đây không có hỏa diễm thiêu đốt, khiến cho mặt đất khô cạn. Ở đây trên trời cao lôi vân vô biên vô hạn. Trong những lôi vân, gần như mỗi giây mỗi phút đều sẽ có từng tia chớp chợt đánh xuống. Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp này nhiều tới mức, rốt cuộc so với sương mù màu đen ở Lôi Tông, còn muốn khiến cho lòng người run sợ hơn.

Mỗi tia chớp hình như đều ẩn chứa lực lượng kinh người, khiến cho mặt đất ở nơi này không ngừng bị công kích, bất cứ lúc nào cũng có thể tan vỡ nổ tung.

Ở khu vực phía bắc, tồn tại từng dãy núi giống như còn rồng sống động. Những dãy núi đan xen với nhau, hình thành hết sơn cốc này tới những sơn cốc khác. Bên trong những sơn cốc này, chẳng biết tại sao ngưng tụ ra từng trận gió cuồng bạo, khiến cho toàn bộ khu vực phương bắc trở thành hang gió.

Những tiếng gió kia nức nở, khiến người ta sau khi nghe được, giống như linh hồn cũng đang run rẩy. Nhất là nếu như nhìn thấy được những dãy núi trọc ở phương bắc, ở trong đầu sẽ không tự chủ được hiện ra hình ảnh trận gió điên cuồng mãnh liệt kia có thể xé rách tất cả tồn tại người cùng vật trở thành nát bấy.

So với việc khắp nơi đều là cảnh tượng kinh người, chỉ có khu vực Băng Nguyên ở giữa là ôn hòa hơn rất nhiều. Giờ khắc này ở trên Băng Nguyên này có một bóng người đang lạnh run, nhanh chóng đi về phía trước. Hắn vừa na di, còn vừa quan sát khắp nơi, vẻ mặt khẩn trương cùng bất an. Đó chính là... Bạch Tiểu Thuần.

- Hàn Môn lão tổ, ngươi gạt ta!

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám, trong lòng thỉnh thoảng chửi thầm. Hai ngày trước, hắn đã bị hút vào đây. Thời điểm tiến vào, tuy tiến vào cùng mặt quỷ kia, nhưng sau khi rơi xuống, lại không ở cùng một vị trí với mặt quỷ.

Sau khi tiến vào đây không bao lâu, phương pháp Thần Sát của hắn cũng tiêu tan, Bạch Tiểu Thuần cũng khôi phục thần trí. Hắn cố tình tìm một chỗ ẩn nấp, nhưng lại cảm thấy không an toàn. Vì vậy hắn cẩn thận ra ngoài. Nhưng theo hai ngày trôi qua, khi hắn chậm rãi hiểu được một chút đối với thế giới này, tâm tình Bạch Tiểu Thuần nhất thời trở nên không tốt.

- Ở đây căn bản cũng không có cái gì gọi là lực lượng thiên địa tích lũy vô số năm tháng. Hàn Môn lão tổ, ngươi nói dối!

Tâm trạng Bạch Tiểu Thuần đầy bi thương, phiền muộn vô cùng. Trước hắn phí hết công sức đi trợ giúp đối phương, thậm chí không tiếc tất cả đánh một trận với mặt quỷ đáng sợ kia, chính là muốn mượn lực lượng thiên địa bên trong pháp bảo tu luyện.

Nhưng hôm nay, sau khi bước vào thế giới của pháp bảo, nhìn bốn phía xung quanh hoàn toàn không có một chút lực lượng thiên địa nào, Bạch Tiểu Thuần lại nghĩ đến mặt quỷ kia cũng đang ở nơi đây. Một khi gặp phải hắn, cái mạng nhỏ mình khó có thể bảo toàn. Tâm tình của hắn đã muốn phát điên.

- Hàn Môn lão tổ, ngươi đừng giả chết nữa. Đi ra cho ta!

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy ủy khuất. Nhất là nơi đây kỳ dị, rốt cuộc khiến cho hắn không có cách nào na di được. Tất cả những điều này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần không khỏi khẽ mắng. Từ hai ngày trước, sau khi hắn bị hút vào đây, ý thức của nữ hài nhi kia lại chưa từng xuất hiện qua. Bất kể Bạch Tiểu Thuần ở trong lòng hô hoán như thế nào, nàng đều không để ý tới hắn.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần vốn đã buồn bực, lại càng thêm tức giận. Nhưng hết lần này tới lần khác hắn lại không dám lớn tiếng rít gào. Lúc này cho dù là gầm khẽ, cũng chỉ có thể dùng gần một nửa khí lực.

- Chuyện này, ta nhất định phải nói cho người canh giữ lăng mộ biết. Cũng phải nói cho đệ tử kia của ta biết. Đúng rồi. Ta còn muốn nói cho Thiên Tôn!

Bạch Tiểu Thuần tức giận nói. Nhưng cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài thở ngắn, thận trọng ở trong khu vực Băng Nguyên này đi về phía trước.

Chỉ có điều, hắn không muốn gặp mặt quỷ khóc cười, nhưng Băng Nguyên này lại lớn như vậy. Hai ngày trước hắn không gặp phải đã coi như là vận khí tốt. Giờ khắc này vào ngày thứ ba, Bạch Tiểu Thuần đang nhăn mặt, nhíu mày cẩn thận đi về phía trước. Bỗng nhiên, một nguy cơ mãnh liệt, khiến cho toàn thân Bạch Tiểu Thuần chợt run lên. Trong lòng hắn đau thương, xoay người bỏ chạy.

Trên trời cao phía xa, không ngờ có một mảnh sương mù màu đen nồng đậm, đang cuồn cuộn cuốn đến. Bên trong sương mù màu đen này có một mặt quỷ cực lớn, lúc này đang cười lạnh nhìn Bạch Tiểu Thuần, giống như đã sớm nhận thấy được Bạch Tiểu Thuần. Chỉ là Bạch Tiểu Thuần tu vi không đủ, lúc này mới phát hiện.

- Thằng ranh con, ngươi làm lỡ chuyện tốt của lão phu. Không lột da của ngươi ra làm diều, lão phu không hết hận được!

Bên trong mặt quỷ truyền ra giọng nói âm u lạnh lẽo. Sương mù cuồn cuộn, tốc độ cực nhanh. Trong chớp mắt hắn lại đuổi về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Mặt quỷ tiền bối, tiền bối nghe ta giải thích đã. Ta cũng bị người khác hại. Hàn Môn lão tổ này thật sự quá đáng. Chúng ta có thể liên thủ!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top