Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1408: Áp đứng lên (2)
Sau khi Phùng Trần nghe được, sắc mặt nhất thời khó coi vô cùng. Đối với Bạch Tiểu Thuần, hắn cũng càng lúc thêm căm hận.

Mắt thấy rơi vào tình trạng giằng co, ngay cả Bán Thần bắc mạch ở bên trong quan tài thủy tinh này, chính mắt nhìn thấy tất cả những điều này. Hắn thở dài một tiếng, xoa xoa mi tâm. Đối với Bạch Tiểu Thuần này, hắn cũng cảm thấy đau đầu không thôi.

Hết lần này tới lần khác lời Bạch Tiểu Thuần này nói, đều chiếm đạo lý. Hắn thật sự không có làm trái với sự giao hẹn...

- Cũng không nên giao hẹn cho hắn cái gì... Cứ tiếp tục như thế cũng không phải là biện pháp. Bạch Tiểu Thuần này nói không chừng còn có thể làm ra phong ba lớn hơn nữa.

Bán Thần bắc mạch nhíu mày, có lòng để cho Bạch Tiểu Thuần cút ra khỏi Vân Tông. Nhưng những lời này hắn lại nói không nên lời. Dù sao trước đó bắc mạch đã mạnh mẽ hạn chế hắn. Hiện tại lại để cho hắn rời đi. Chuyện này truyền đi, bắc mạch lại mất mặt.

Nghĩ tới đây, trong mắt Bán Thần bắc mạch có hàn quang lóe lên. Lần này hắn không hạ xuống Vân Tông, mà là truyền ra pháp chỉ của hắn!

- Từ đó về sau, ước pháp ngũ chươ ng, không cho phép ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông ta trồng hoa, trồng cỏ, nuôi thú, nuôi quỷ, luyện khí, luyện đan. Trồng tất cả các loại, nuôi tất cả các loại, luyện tất cả đều không được!

Giọng nói này giống như thiên lôi vang vọng, nổ lớn ở trong toàn bộ tông môn. Các tu sĩ Vân Tông cùng với Thiên Nhân bắc mạch lại không có trước cảm giác giống như lần đầu tiên nữa. Lúc này trong lòng mỗi người đều rầu rĩ. Bọn họ có thể tưởng tượng, sợ là không bao lâu nữa, còn có thể có ước pháp lục chươ ng, thất chươ ng...

Mà mỗi lần đều để Bạch Tiểu Thuần tìm được chỗ đột phá. Bọn họ mới trở lại phong tỏa. Cứ như thế nữa... Ở trong dự cảm của mọi người, sợ là không bao lâu nữa không phải bản thân Bạch Tiểu Thuần giết chết mình, mà chính là bắc mạch hoàn toàn bị hắn chơi cho hỏng.

Mọi người của bắc mạch đối với pháp chỉ của Bán Thần trong lòng có phần bất mãn. Bạch Tiểu Thuần cũng bất mãn. Hắn cảm thấy bắc mạch này thật là quá đáng. Lần này lại giao hẹn cho mình thêm một chươ ng.

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần biến đổi, hung hăng cắn răng một cái. Lần này hắn xem như là thật sự bất chấp mọi giá. Hắn ngẩng đầu đang muốn mở miệng, tranh thủ khiến cho Bán Thần này đang lúc phiền lòng, để mình rời khỏi bắc mạch.

Nhưng vào lúc này, đạo pháp chỉ thứ hai của Bán Thần cũng giống như thiên uy vậy ầm ầm hạ xuống.

- Thị vệ Thông Thiên Bạch Tiểu Thuần, mặc dù không làm trái với giao hẹn, nhưng lại hủy đi căn cơ của Vân Tông, chuyện này tội chết có thể tránh, nhưng tội sống khó tha. Giam giữ hắn ở trong lôi ngục của lôi tông, hạn chế tất cả tự do, kỳ hạn tới thời điểm Thông Thiên sứ giả rời khỏi!

- Nếu như có phản kháng, giết chết không cần luận tội!

Pháp chỉ trùng trùng điệp điệp, truyền khắp tông môn.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, vội vàng mở miệng hô to. Nhưng tiếng hô của hắn mới truyền ra, một lực mạnh trực tiếp từ bên trong quan tài thủy tinh bạo phát ra, hóa thành một bàn tay tia chớp cực lớn, không quan tâm Bạch Tiểu Thuần có nguyện ý hay không, một tay nắm lấy hắn sau đó trực tiếp tính đưa vào trong một đám mây đen trong những tia chớp vô tận đang được một bức tượng nâng lên!

Thời điểm bàn tay to biến mất, bóng dáng Bạch Tiểu Thuần cũng biến mất.

Đám người Vân Lôi Tử tận mắt nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, nhất thời thần sắc phấn chấn. Mắt Phùng Trần cũng nhất thời sáng lên. Càng không cần phải nói tới những đệ tử Vân Tông đó, khi nghe được quyết định này của Bán Thần cùng với nhìn thấy được kết quả của Bạch Tiểu Thuần, trên mặt lộ ra vẻ mừng như điên.

- Cuối cùng đã đi!

- lôi ngục của Lôi Tông, cho dù là tu vi Bán Thần, ở bên trong cũng phải nhận cực hình bị thiên lôi luôn luôn công kích. Đây là do Bạch Tiểu Thuần hắn tự tìm lấy!

- Đã sớm nên như vậy!

Vân Tông hoan hô. Đám người Vân Lôi Tử cùng Phùng Trần đều thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm nhìn về phía lôi vân màu đen, khóe miệng bọn họ đều lộ ra nụ cười lạnh.

- Ngươi cho dù là có khả năng lật trời, ở bắc mạch ta cũng phải cúi đầu!

Trong mắt Vân Lôi Tử lộ ra vẻ châm chọc, còn có chút khuây khoả.

Cùng lúc đó, bên trong quan tài thủy tinh, chân mày Bán Thần bắc mạch cũng buông lỏng xuống. Hắn liếc nhìn mây đen lôi tông, thầm nghĩ đi xử lý như vậy, cùng lúc uy danh của bắc mạch không bị rơi xuống. Về phương diện khác, hắn không tin Bạch Tiểu Thuần này ở bên trong lôi lao, còn có thể làm ra được chuyện gì lớn nữa.

Dù sao năm đó lôi ngục bắc mạch này đã có thể giam giữ qua rất nhiều trọng phạm. Hiện tại tuy rằng phần lớn bên trong đều trống trải, có lẽ cho dù là Bán Thần ở bên trong, cũng phải chịu đủ hành hạ, càng không cần phải nói tới Thiên Nhân.

- Như vậy là có thể yên tĩnh.

Hai mắt Bán Thần lão tổ nhắm nghiền.

Cửu Thiên Vân Lôi Tông, hai bức tượng khổng lồ đưa tay nâng lên, một là Vân Tông màu trắng, một là Lôi Tông màu đen!

Lúc này, ở lúc này thỉnh thoáng có tia chớp xuyên qua bên trong mây đen Lôi Tông. Ở sâu bên trong mây mù, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần.

- Ta hận bắc mạch!

Những tiếng kêu thảm thiết mang theo sự đau khổ, còn có sự không cam lòng mãnh liệt. Nhưng bất luận Bạch Tiểu Thuần kêu gào thế nào, cũng không truyền ra được... Hắn ở bên trong lôi ngục này, đã bị giam giữ ba ngày.

Mà trong vòng ba ngày, Bạch Tiểu Thuần cũng tuyệt vọng. Hắn chỗ sâu bên trong mây đen, bốn phía xung quanh có vô số cấm chế. Những cấm chế này phong ấn tám phương, khiến cho phạm vi hắn có thể sống và di chuyển, không được quá kích thước chừng mười trượng.

Chỉ cần hắn vừa rời khỏi phạm vi mười trượng này, nhất thời từ bốn phía xung quanh lại có vô số tia chớp đánh xuống. Những tia chớp này thoạt nhìn lại kinh người. Từng cái có kích thước chừng lớn bằng cánh tay, ẩn chứa ý diệt sạch. Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy sắc mặt cũng trắng bệch.

- Khinh người quá đáng!

Lúc này Bạch Tiểu Thuần run rẩy ngồi ở bên trong lôi ngục, nhìn trong mây đen bốn phía xung quanh thỉnh thoáng có từng tia chớp gào thét qua. Ở bên trong này, hắn kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Chính là ở bên trong cảnh khốn cùng. Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy thời gian xui xẻo nhất trong cả cuộc đời mình, chính là hiện tại.

- Thật là quá đáng. Ước pháp tam chươ ng, ước pháp tứ chươ ng, ước pháp ngũ chươ ng... Điều này làm thì cũng thôi, còn đem ta giam lại.

Bạch Tiểu Thuần có cảm giác muốn phát điên. Hắn thử rất nhiều biện pháp, những đều vô nghĩa.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1409: Ừ! A! (1)
Hắn ăn bản không có cách nào rời khỏi nơi này. Điều khiến cho hắn cảm thấy bất đắc dĩ, là cứ cách mấy canh giờ, đều sẽ có số lượng lớn tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến, trực tiếp xuyên qua mười trượng cấm chế này, không ngừng công kích về phía hắn.

Những tia chớp này rất nhiều, thoạt nhìn lại kinh thiên động địa. Sợ là Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể khuếch tán tu vi đi chống lại. Nhưng ở chỗ bên trong lôi ngục này, linh lực thiên địa bị cắt đứt. Bạch Tiểu Thuần đã nhìn ra, sợ là không bao lâu nữa, khi linh lực của mình khô cạn, sẽ không có cách nào ngăn cản tia chớp đến nữa.

- Vậy phải làm sao bây giờ?

Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày. Càng nghĩ hắn càng cảm thấy ủy khuất. Cuối cùng hắn thở dài một tiếng. Hắn chỉ có thể hi vọng Đỗ Lăng Phỉ mau chóng hoàn thành nhiệm vụ, bản thân mình cũng có thể nhanh chóng rời khỏi đây.

- Bắc mạch, ta nhớ các ngươi rồi. Chờ đấy cho ta. Chờ sau khi ta trở thành Bán Thần, ta nhất định phải báo thù!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hét lớn một tiếng về bốn phía xung quanh.

Nhưng tiếng gào thét này của hắn vừa phát ra, một tiếng cười nhạo từ một phía bên trong mây đen truyền ra.

- Trở thành Bán Thần? Cho dù ngươi trở thành Bán Thần, cũng không báo được thù.

- Ai?

Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, chợt nhìn lại. Hắn ở chỗ này ba ngày. Tuy rằng thần thức bị hạn chế, nhưng sự nhạy bén của hắn vẫn như trước. Từ trước đến nay hắn không phát hiện ra, bên cạnh mình lại còn có những người khác.

Lúc này trong sự cảnh giác, theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lại, khắp nơi mây mù vẫn cuồn cuộn. Sau khi chậm rãi loãng ra, lộ ra nơi Bạch Tiểu Thuần đang đứng, chỗ khu vực này ước chừng hơn một trăm trượng.

Bốn phía xung quanh có sóng cấm chế dao động, ngăn cản tất cả mọi người ra vào. Đồng thời, có số lượng lớn tia chớp qua lại ở bên trong khu vực mười trượng, thỉnh thoảng xuyên qua nơi này. Một bóng người gầy gò ngồi khoanh chân ở chỗ kia!

Từ bóng dáng ấy có thể nhìn ra đó là một lão già, quần áo lam lũ, gầy giống như chỉ còn da bọc xương. Ngay cả khí tức cũng yếu ớt. Mỗi lần tia chớp xuyên qua bên trong thân thể hắn, thân thể của hắn đều sẽ run rẩy vài cái, nhưng thần sắc lại hoàn toàn không thay đổi. Hiển nhiên hắn bị hành hạ lâu dài. Tuy không có cách nào miễn trừ sự thống khổ của thân thể hắn, nhưng ý thức của hắn đã sớm quen thuộc với loại thống khổ khi tia chớp cắn xé thân thể.


Lúc này hắn giơ tay phải lên. Cánh tay giống như gảy một cái. Hình như cấm chế mười trượng này cũng không có cách nào ngăn cản được ý chí của hắn. Hắn có thể dễ dàng điều khiển sương mù cuồn cuộn ở bốn phía xung quanh.

Theo ánh mắt Bạch Tiểu Thuần quan sát, lão già kia cũng chậm rãi ngẩng đầu. Ánh mắt hắn lại giống như điện chớp. Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, hai mắt lại lập tức đau đớn, hít vào một hơi.

- Tiểu gia hỏa, lão phu chính là Bán Thần, không phải cũng bị trấn áp tại ở đây sao? Cho nên nếu ngươi muốn thề, ta khuyên ngươi vẫn nên xác định cho mình một mục tiêu cao hơn, thì thỏa đáng hơn. Ví dụ như trở thành Thiên Tôn?

Lão già nhếch miệng cười. Ở dưới những tia chớp chiếu rọi, lộ ra một hàm răng vàng. Phối hợp với ánh mắt u ám của hắn, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần run lên.

- Lão phu ở chỗ này bị trấn áp quá nhiều năm tháng. Người tới nơi đây đều bị trấn áp. Cho tới hôm nay còn dư lại cũng không có mấy người. Lại nói tiếp, đã lâu không thấy được người mới.

- Tới đây tới đây. Tiểu gia hỏa, ngươi biết khiêu vũ không? Nhảy cho lão phu xem một chút kỹ thuật đẹp mắt để giải buồn một chút. Nếu như lão phu nhìn thấy cao hứng, nói không chừng sẽ truyền cho ngươi một ít bí pháp, có thể khiến cho ngươi ở nơi này bớt nhận một ít thống khổ do Lôi Đình cắn xé thân thể.

Trong mắt lão già lộ ra áh sáng tà dị. Hắn quan sát Bạch Tiểu Thuần từ trên xuống dưới. Tiếng cười mang theo sự uy nghiêm đáng sợ cùng quỷ dị.

Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình. Lúc này hắn khôi phục lại, ý thức được người này cùng giống như mình, đều bị giam giữ ở chỗ này. Sau đó lá gan của hắn cũng lớn lên, trừng mắt.

- Câm miệng, lão gia hỏa, Bạch gia ngươi năm đó đã từng trải qua lao ngục. Lão già phạm tội như ngươi, không biết đã bị ta thu thập bao nhiêu đâu.

Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng, hất cằm lên.

- Ta lại thích con ngựa nhỏ quật cường giống như ngươi. Ha ha, nhớ chỗ lao ngục này, ở ba ngàn năm trước cũng từng giam giữ một con ngựa nhỏ. Đáng tiếc, chỉ một tháng, đã khóc lóc kêu than, giãy dụa ở trước mặt ta, chỉ vì để cho lão phu truyền thụ cho hắn một ít bí pháp. Ta chờ ngươi.

Lão già cười ha ha một tiếng. Hiển nhiên, Bạch Tiểu Thuần đến, khiến cho hắn cảm thấy cuộc sống thoáng cái có sắc thái.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại cảm thấy muộn phiền. ánh mắt cùng tiếng cười của lão già này, lại khiến cho hắn cảm thấy chán ghét. Sau khi trừng mắt vài lần, hắn liền không để ý tới nữa. Hắn ngồi ở chỗ đó, suy nghĩ có thể không cần chờ Đỗ Lăng Phỉ hoàn thành nhiệm vụ. Chỉ cần Đỗ Lăng Phỉ trở về, bản thân mình nói không chừng cũng có biện pháp rời khỏi nơi này.

Thời gian trôi qua. Một lúc lâu sau, bỗng nhiên, tia chớp ở bốn phía xung quanh bên trong mây mù này, thoáng cái nhiều hơn. Chúng từ bốn phía xung quanh gào thét lao tới gần, giống như một trận gió bão tia chớp.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Trận gió bão tia chớp như vậy, mỗi ngày hắn đều phải trải qua nhiều lần. Lúc này tu vi nhất thời vận chuyển, hình thành phòng hộ trong chớp mắt. Bốn phía xung quanh có vô số tia chớp chuyển bị xuyên qua cấm chế, phát ra tiếng nổ lớn lao đến.

Trong lúc tu vi của Bạch Tiểu Thuần khuếch tán, toàn lực ngăn cản. Hắn nhìn vô số tia chớp ở bốn phía xung quanh này, hãi hùng khiếp vía. Bên trong những tia chớp này ẩn chứa lực hủy diệt. Một đạo không tính là gì cả. Nhưng Bạch Tiểu Thuần tính toán sơ lược, bốn phía xung quanh chí ít có hơn mười vạn đạo. Điều này khiến cho da đầu hắn tê dại.

Chẳng những là hắn ở đây nhận lực của tia chớp, lão già ở bên cạnh cũng như vậy. Ở trong những tia chớp, toàn thân hắn run rẩy, nhưng thần sắc lại không hề thay đổi. Ngược lại hắn không có thiện ý nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi bây giờ còn có linh lực, có thể đi chống lại. Chỉ có điều sau khi qua mười ngày nữa, linh lực của ngươi sẽ không còn... Đến lúc đó, ngươi sẽ biết tư vị.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1410: Ừ! A! (2)
- Lực lượng của những tia chớp này khi vừa mới bắt đầu vẫn không tính là gì cả. Nhưng sau khi tích lũy, hình thành hành hạ, có thể nói là cực hình thiên địa.

Toàn thân lão già run rẩy, âm thanh lại hoàn toàn không có chút run rẩy nào, chậm rãi vang vọng.

- Biết ta thích nghe nhất là cái gì không? Ta thích nghe nhất, chính là những người khác ở dưới những tia chớp này phát ra các loại kêu gào thảm thiết. Sau khi nhắm mắt lại, âm thanh kia tuyệt vời vô cùng...

Lão già liếm môi. Thời điểm hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh sáng tà dị trong mắt lại càng nồng đậm.

Bạch Tiểu Thuần không có tâm tình đi để ý tới lão già. Hắn hãi hùng khiếp vía nhìn những tia chớp ở bốn phía xung quanh kéo dài sau nửa canh giờ mới chậm rãi biến mất. Linh lực của hắn, cũng hao phí không ít.


Hiện tại số lực lượng còn lại, chưa đủ bảy thành. Điều này khiến cho sắc mặt Bạch Tiểu Thuần có chút khó coi.

- Tiếp tục như vậy nữa là không được...

Gương mặt Bạch Tiểu Thuần u sầu, nhìn tia chớp ở bốn phía xung quanh chạy bên trong mây mù. Hắn khổ sở suy nghĩ, cân nhắc biện pháp. Thật ra, dựa theo hắn tính toán, tối đa qua mười ngày nữa, mình thực sự sẽ cạn kiệt linh lực.

Mặc dù hắn tự tin vào lực lượng thân thể, nhưng Bán Thần ở bên cạnh còn thê thảm như thế, Bạch Tiểu Thuần bây giờ không có lòng tin cùng nắm chắc, có thể so với đối phương từng được.

Trong nháy mắt, năm ngày rất nhanh đã trôi qua. Trong năm ngày này, mỗi lần gió bão tia chớp đến, linh lực của Bạch Tiểu Thuần đều đang tiêu hao. Giọng nói của lão già kia, đều nói đâu đâu không ngừng.

Cái này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy phiền não. Cho đến ngày thứ sáu đến, Bạch Tiểu Thuần chợt ngẩng đầu, hai mắt xuất hiện tơ máu. Hắn nhìn chằm chằm vào những tia chớp chạy bên ngoài, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Hắn suy nghĩ rất nhiều biện pháp, đều lại tự mình hủy bỏ. Lúc này ở trong đầu hắn chỉ còn lại có một con đường...

- Ta nhớ ban đầu ở trên Thông Thiên Hải, lúc đại sư huynh Độ Kiếp, ta từng nuốt vào kiếp vân. Ở trong đó đều là tia chớp Lôi Đình... Ở bên trong tia chớp này, ngoại trừ ẩn chứa lực hủy diệt ra, còn có sinh cơ!

- Mà sở dĩ như vậy, đoán chừng là đồ nhi của ta đang giúp ta. Cũng không biết ở chỗ này... Hắn có thể tiếp tục giúp ta hay không.

Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc lâu. Cuối cùng trận bão tia chớp lại một lần nữa từ bốn phía xung quanh lao tới. Hắn hung hăng cắn răng một cái.

- Thử một chút!

Bạch Tiểu Thuần chợt đứng lên, nhìn gió bão tia chớp từ bốn phía xung quanh gào thét lao đến. Mặc dù tu vi tản ra, nhưng không có toàn lực phòng hộ giống như trước kia.

Ở trong tiếng nổ lớn, hơn mười vạn tia chớp ở bốn phía xung quanh hình thành gió bão, liền trực tiếp xuyên qua cấm chế, xuất hiện ở xung quanh Bạch Tiểu Thuần. Mắt thấy những tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, chợt mở miệng, hướng về phía tia chớp trước mặt, hút mạnh một cái!

Khi cảnh tượng như vậy, bị lão già kia nhìn thấy được. Hắn sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng cười rộ lên.

- Lại có một kẻ muốn đi nuốt tia chớp. Làm vậy không phải là tìm chết sao? Lão phu năm đó tự xưng là lLi tổ, thân là tán tu Bán Thần bắc mạch, cũng cũng không dám đi nuốt những Lôi Đình hủy diệt này, bị nhốt ở chỗ này trong bao nhiêu năm tháng qua. Ta đã thấy qua... Ừ? A?

Tiếng cười của lão già mới vừa cất ra, một cái chớp mắt tiếp theo, thân thể hắn lại chợt điên cuồng run rẩy, tròng mắt cũng thiếu chút nữa rơi xuống.

- Bà ngoại ngươi. Nngươi ngươi ngươi ngươi... Ngươi là thứ gì biến ra vậy?

Cho dù Lôi Tổ cho dù là ở dưới trận gió bão tia chớp này, cũng thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Vẻ mặt hắn hoảng sợ không có cách nào tin nổi. Hắn chỉ vào Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc kêu lên.

Thời khắc này, theo Bạch Tiểu Thuần hắn hút một cái, nhất thời lại có hơn mười tia chớp, trong phút chốc bị hút vào trong miệng hắn. Đây là do hắn cẩn thận từng li từng tí, mới miễn cưỡng làm được. Sau khi hút xong, hắn lập tức phát tu vi ra ngoài, toàn lực ngăn cản những tia chớp khác công kích.

Mà theo tia chớp bị Bạch Tiểu Thuần nuốt vào trong miệng, ở trong sự kích động của mình, hắn lập tức phát hiện những tia chớp lại có thể ở bên trong thân thể tự mình tiêu tan, hóa thành lực lượng thiên địa kinh người, lại trực tiếp chạy ở bên trong kinh mạch.

Hơn mười tia chớp, rốt cuộc có thể so với hơn mười ngày hắn tu luyện!

Mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời lại sáng lên, hơi thở cũng tràn ngập sự kích động mãnh liệt. Thời điểm hắn đưa mắt nhìn tia chớp ở bốn phía, đã không còn sợ hãi giống như trước nữa, mà là sự nhiệt tình như lửa.

- Thật sự có thể!

Trong sự phấn chấn, tu vi của Bạch Tiểu Thuần lại tản ra bốn phía xung quanh, lại hút vào một hơi. Lần này một hơi thở, hắn trực tiếp hút vào trên trăm tia chớp, phát ra tiếng nổ lớn.

Từ phía xa nhìn lại, những tia chớp giống như từng con rồng ánh sáng, lúc này trong tiếng rít gào, trực tiếp đã bị Bạch Tiểu Thuần nuốt xuống. Sắc mặt của hắn nhất thời ửng hồng, trong cơ thể rốt cuộc truyền đến những tiếng rắc rắc. Có thể so với linh lực tu luyện hơn một trăm ngày, trong nháy mắt lại trực tiếp nổ vang ở trong cơ thể hắn.

Trong tiếng nổ lớn, nhiều linh lực như vậy, khiến cho nhịp tim của Bạch Tiểu Thuần đập nhanh hơn. Đồng thời, hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, lại lập tức tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết. Ở trong cơ thể hắn, một mặt trăng non, đang nhanh chóng ngưng tụ ra.

Mà khí tức tu vi của hắn đều ở trong một chớp mắt này, rõ ràng cường hãn hơn so với trước một chút.

Lão già kia tận mắt nhìn thấy tất cả những điều này. Toàn thân hắn cũng hoàn toàn choáng váng. Điều này vượt ra khỏi sự tưởng tượng của hắn. Hắn là Bán Thần sinh trưởng ở địa phương bắc mạch. Thời điểm hắn cường hãn nhất, tự xưng là Lôi Tổ, đối với tia chớp Lôi Đình có thành tựu sâu đậm. Nhưng cho dù là như vậy, hắn cũng không dám cắn nuốt Lôi Đình.

Bởi vì hắn biết, tia chớp ở Cửu Thiên Vân Lôi Tông này tuyệt đối không tầm thường. Đó là hình chiếu của ý chí thiên địa, ẩn chứa lực hủy diệt, đủ để kinh thiên động địa.

Nhưng hôm nay, ví dụ sống sờ sờ bày ra ở trước mặt hắn. Điều này khiến cho hơi thở của lão già cũng trở nên rối loạn, trong đầu chấn động không ngừng.

- Chẳng lẽ là ta nghĩ lầm rồi... Tia chớp này... Có thể cắn nuốt?

Lão già bị giam giữ trong thời gian quá lâu, lại bị lật đổ tư tưởng. Cho tới thời khắc này đầu óc hắn có chút hỗn loạn. Hắn lại có thể cũng mở miệng, hướng về phía tia chớp ở bốn phía xung quanh hút một chút.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1411: Lão đệ, ta có một bộ thần công
Nhất thời liền có mười tia chớp ầm ầm lao đến, bị hắn trực tiếp hút vào. Sau đó, tròng mắt của lão già này thiếu chút nữa muốn nổ tung. Hắn phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết, thân thể run rẩy kịch liệt, còn phun ra một búng máu tươi lớn. Thật lâu sau đó hắn mới miễn cưỡng khôi phục lại. Thời điểm lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt của hắn u oán vô cùng. Hắn nhìn thấy được chính là Bạch Tiểu Thuần lúc này đang lần thứ ba cắn nuốt tia chớp.

Lần thứ ba này, Bạch Tiểu Thuần một hơi thở nuốt vào mấy trăm tia chớp... Ở nơi đó, hắn lộ ra vẻ mặt say mê hấp thu...

Sự tương phản rõ ràng này, khiến cho lão già chỉ cảm thấy trong tâm thần dâng lên sóng lớn ngập trời, còn có loại cảm giác bất công mãnh liệt. Lúc này hắn cũng muốn phát điên.

- Tại sao có thể như vậy được... Không thể như vậy được... Ta là Bán Thần. Năm đó ta lại là Lôi Tổ...

Thời điểm lão già ở đây phát điên, trận gió bão tia chớp lần này đã chậm rãi tiêu tan.

Bạch Tiểu Thuần hấp thu xong mấy trăm tia chớp này, cảm nhận Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ nhất trong cơ thể mình hiện tại đã hoàn thành hơn phân nửa. Trong sự phấn chấn, hắn liếm môi một cái. Đối với trận gió bão tia chớp tiếp theo, hắn có cảm giác tràn ngập chờ mong.

- Cửu Thiên Vân Lôi Tông này đối với ta cũng không tệ lắm, nhốt ta ở tại một chỗ như vậy. Nơi đây đối những người khác mà nói là hành hạ. Nhưng với ta mà nói... Đây là đất lành của ta.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng kích động. Lúc này hắn đứng lên, không nhịn được cười ha hả.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây đích xác là không có việc gì, tu vi lại còn tăng thêm một ít, tâm thần lão già rung chuyển kịch liệt, lúc này mắt hắn phát ra ánh sáng, vội vàng hô to.

- Tiểu huynh đệ...

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, lông mày nhướn lên, nghiêng đầu nhìn về phía lão già.

- Lão khỉ, ngươi có chuyện gì?

Nghe được mình bị gọi là lão khỉ, da mặt Lôi Tổ giật giật vài cái. Hắn biết đây là đối phương trả thù mình trước đó gọi hắn là con ngựa nhỏ...

- Tiểu huynh đệ, ngươi... Ngươi mới vừa rồi làm sao làm được vậy?

Lôi tổ hít một hơi thật sâu, cố gắng hết mức khiến cho mình thoạt nhìn hòa ái một chút. Hắn hoàn toàn không lưu ý chuyện mình bị gọi là lão khỉ. Trong mắt hắn mang theo sự chờ mong. Hắn trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Thật ra, hắn đã bị giam giữ ở chỗ này trong thời gian quá lâu. Hắn thấy được quá nhiều người bị tia chớp đánh chết, cũng thấy được không ít người vì nuốt tia chớp mà tử vong. Còn có rất nhiều người không chịu nổi sự hành hạ đã tự sát. Nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên, hắn nhìn thấy có người ở chỗ này không chỉ không có việc gì, ngược lại tu vi còn tinh tiến...

- Lão khỉ, ngươi biết khiêu vũ sao? Nhảy một điệu múa thật đẹp cho đại gia giải buồn một chút. Nếu như đại gia nhìn cao hứng, nói không chừng sẽ truyền cho ngươi một ít bí pháp, có thể khiến cho ngươi ở nơi này bớt nhận một ít thống khổ khi Lôi Đình cắn xé thân thể.

Tay áo của Bạch Tiểu Thuần vung lên, ngạo nghễ mở miệng.

- Ngươi!

Lôi tổ nghe được lời nói này, chợt trừng mắt. Lửa giận dâng lên. Hắn là Bán Thần. Cho dù hắn bị giam giữ ở chỗ này, mất đi tự do, nhưng tôn nghiêm vẫn còn. Cho dù Bán Thần của Cửu Thiên Vân Lôi Tông đến, nhìn thấy được hắn, cũng không thể đi sỉ nhục như thế.

Mắt thấy lão già này trừng mắt, Bạch Tiểu Thuần cũng trừng mắt qua.

Sắc mặt Lôi Tổ khó coi, trán chậm rãi nổi lên gân xanh. Ánh mắt hắn cũng trở nên thâm trầm. Sau khi mắt đối mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một lát, hắn chợt đứng dậy. Mặc dù linh lực khô cạn, nhưng uy áp Bán Thần vẫn mãnh liệt, ầm ầm ầm, bạo phát ra ở bốn phía xung quanh.

Ảnh hưởng tới mây mù ở tám phương. Những sương mù này không ngừng cuồn cuộn tản về bốn phía xung quanh. Bạch Tiểu Thuần cũng bị dọa tới mức giật mình, lui ra phía sau vài bước. Lúc này lão già kia rốt cuộc mới hít một hơi thật sâu. Thân thể hắn lại có thể từ từ uốn éo. Mặc dù thân thể hắn khô gầy, nhưng có chút vận luật ở bên trong, ngược lại cũng có vài phần tư thái thướt tha...

Cảnh tượng như vậy, khiến cho Bạch Tiểu Thuần nhất thời trợn mắt há hốc mồm, thiếu chút nữa thì bị sặc.

- Ngươi... Ngươi thật sự lại nhảy sao?

Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, đã cảm thấy chịu không nổi. Hắn vội vàng lui ra phía sau, cười khổ mở miệng.

Lôi Tổ không để ý Bạch Tiểu Thuần, tự mình lại xoay tay một hồi mới khôi phục lại bình thường. Hắn liếc mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt cao ngạo, thản nhiên nói.

- Đây tính là cái gì. Lão phu ở chỗ này bị giam giữ quá lâu. Chung quy cũng phải tìm một biện pháp giải sầu. Không có việc gì nhảy múa khiêu vũ, trái ba vòng, phải ba vòng. Cái cổ xoay xoay, mông xoay xoay. Như vậy không được sao?

Nghe đối phương nói năng hùng hồn, đầy lý lẽ như vậy, trong mắt Bạch Tiểu Thuần chậm rãi lộ ra vẻ kính nể. Hắn cảm thấy lão gia hỏa này là một thiên tài. Nếu như đổi lại thành những người khác, bị giam giữ nhiều năm như vậy, chắc hẳn đã sớm phát điên rồi. Nhưng hắn không chỉ không phát điên, thậm chí còn tìm ra phương pháp giải buồn như vậy.

- Tiền bối, chỉ riêng vũ đạo này của ngài, chờ sau khi ta thoát khỏi sự vây khốn, ta nhất định sẽ đưa ngươi mấy viên đan dược.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, nghiêm túc nói.

- Được rồi. Không cần nói những lời thối tha đó làm gì. Ngay cả lão khỉ ngươi cũng gọi được. Ngươi bảo ta nhảy, ta cũng đã nhảy. Hiện tại ngươi hẳn là nên nói ngươi nuốt tia chớp thế nào chứ?

Trong mắt Lôi Tổ lại phát ra ánh sáng, nhìn lại với vẻ mong đợi.

Mắt thấy lão gia hỏa này vì muốn biết chuyện này, đều làm ra cố gắng như vậy, Bạch Tiểu Thuần cũng bội phục. Hắn cũng nói ra một phần sự thật. Chỉ có điều hắn chưa nói lão gia hỏa này biết suy đoán của Bạch Hạo. Chỉ nói là, bản thân mình năm đó nuốt thiên kiếp, từng cảm nhận được bên trong thiên kiếp Lôi Đình ẩn chứa sức sống, cho nên trước đó mới thử một chút.

Lão già không tin vào lời nói này. Nhưng hắn có hỏi thế nào, cũng không hỏi ra được điều gì khác. Lão già có chút tức giận, ngồi xổm ở nơi đó suy nghĩ hồi lâu. Mắt thấy lại có một trận gió báo tia chớp đến, Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt hưng phấn tiếp tục cắn nuốt tu luyện. Hâm mộ trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt.

Lại như vậy, qua mười ngày sau, Bạch Tiểu Thuần hấp thu tia chớp càng lúc càng nhiều. Nhật Nguyệt Trường Không Quyết của hắn lại có thể đạt đến tầng thứ nhất đại viên mãn. Mắt thấy hắn sẽ đột phá, bước vào tầng thứ hai.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1412: Đừng làm phiền ta (1)
Lôi Tổ thật sự không nhịn được, lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng hắn rầu rĩ một phen. Sau đó, hắn bỗng nhiên mở miệng.

- Tiểu huynh đệ, ngươi xem chúng ta có thể gặp nhau ở chỗ này, cũng là có duyên. Ngươi bị nhốt ở chỗ này, ta cũng cảm nhận được nỗi hận của ngươi đối với bắc mạch. Ta cũng hận...

- Chúng ta là minh hữu... Ngươi nói cho ta biết biện pháp hấp thu. Sau khi ta thoát khỏi sự vây khốn, sẽ giúp ngươi đối phó với bắc mạch. Ngươi thấy như thế nào?

Bạch Tiểu Thuần đưa mắt liếc nhìn lão già, lại không có để ý tới, tiếp tục cắn nuốt tia chớp hấp thu, cảm nhận tu vi trong cơ thể tăng trưởng. Đồng thời, hắn cũng đang toàn lực trùng kích tầng thứ nhất của Nhật Nguyệt Trường Không Quyết này.

Dựa theo hắn tính toán, lại thêm mấy lần gió bão tia chớp, hắn có thể đột phá Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ nhất, bước vào cảnh giới tầng thứ hai!

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý tới mình, lôi tổ rối rắm, một lát sau hung hăng cắn răng một cái, giống như dưới nào đó quyết tâm, lớn tiếng nói.

- Lão đệ, ta có một bộ phương pháp thần thông kinh thiên động địa. Chúng ta trao đổi thì như thế nào?

Nói xong, thấy Bạch Tiểu Thuần lần này nhìn liền cũng không nhìn mình, Lôi Tổ càng sốt ruột.

- Thần thông này của ta rất lợi hại. Đó là Vân Lôi Nhân Tổ một trăm biến! Cửu Thiên Vân Lôi Tông cũng có bí pháp này, chẳng qua là không trọn vẹn. Khi tu luyện sẽ dẫn đến thần hồn phân liệt. Ta có bộ thần thông hoàn chỉnh, uy lực mênh mông!

Ở trong chớp mắt khi giọng hắn truyền ra, cho dù Bạch Tiểu Thuần đang hấp thu tia chớp, cũng sửng sốt một chút, nhìn về phía lão già.

- Ngươi mới vừa nói thần thông gì?

- Vân Lôi Nhân Tổ một trăm biến!

Bạch Tiểu Thuần có phần há hốc mồm. Hắn biết thần thông này, thậm chí còn tự mình đối kháng qua. Đây chính là đòn sát thủ của Vân Lôi Tử. Nhất là sau khi Vân Lôi Tử song tử dung hợp, cho thấy Vân Lôi Nhân Tổ biến đổi lần thứ tám, hóa thân Nhân Tổ, khiến cho Bất Diệt Đế Quyền của Bạch Tiểu Thuần, lần đầu bị trực tiếp tan vỡ.

Cảnh tượng lúc đó, đến nay vẫn còn là ký ức mới mẻ trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Thậm chí hắn cũng nhớ thương công pháp này trong lòng. Đáng tiếc đây là bí pháp bất truyền của bắc mạch. Cho dù là tu sĩ bắc mạch, người có thể có tư cách tiếp xúc, cũng có thể đếm được trong một bàn tay.

Mà lúc này, lão nhân này bị giam giữ ở chỗ này, lại nói tới môn công pháp này. Nhất là ba chữ một trăm biến này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng hít vào một hơi, mắt không khỏi trợn trừng lên.

- Lão khỉ, ngươi lừa gạt ai vậy? Thật sự cho rằng ta chưa từng tiếp xúc qua thần thông Vân Lôi Nhân Tổ này sao?

Lôi Tổ trợn trừng mắt, hoàn toàn không có chút xấu hổ nào khi bị vạch trần. Hắn cũng định nói cho cái tên vang dội một chút, để thu hút sự chú ý của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này hắn vỗ đầu một cái, cười khan một tiếng.

- Ta từng này tuổi rồi, trí nhớ không được tốt. Ta nhớ ra rồi, là Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến. Lần này sẽ không sai, chính là thập nhất biến!

Để chứng minh lời mình nói là thật trăm phần trăm, Lôi Tổ lại bổ sung vài câu.

- Trong đó vừa đến cửu biến, là tu sĩ ngưng tụ ra pháp tướng Nhân Tổ. Cho đến sau khi dung hợp với nhau, trở thành Nhân Tổ. Thập biến không được, đó là biến mắt trái của bản thân thành trăng sáng. Về phần thập nhất biến cuối cùng, càng kinh thiên động địa hơn. Đó là biến hóa mắt phải thành mặt trời!

- Nói là thập nhất biến, nhưng hai biến cuối cùng uy lực quá lớn. Một khi tu thành bất kỳ biến nào, cũng có thể từ trong không trung tăng mạnh chí ít lực của ba biến. Nếu có thể tu thành tất cả. Vậy thập nhất biến cũng trở thành thập thất biến!

Nghe đến đó, Bạch Tiểu Thuần có chút hoảng hốt, nhịp tim đập không nhịn được tăng nhanh.

- Năm đó Cửu Thiên Vân Lôi Tông thèm muốn đối với công pháp này của lão phu, sử dụng thủ đoạn hèn hạ đánh cắp cửu biến đầu. Nhưng hai biến cuối cùng này trước sau không có được. Lúc này mới giam giữ lão phu ở chỗ này. Tất cả không phải là vì hai biến cuối cùng sao!

Lôi Tổ mắt thấy Bạch Tiểu Thuần giống như động tâm, vội vàng lại khoe khoang thêm vài câu. Về phần lời hắn nói là thật hay giả, chỉ có một mình hắn biết được.

Bạch Tiểu Thuần không tin Cửu Thiên Vân Lôi Tông giam giữ người này, chỉ vì hai biến cuối cùng. Thật ra có quá nhiều biện pháp có thể thu lấy. Ví dụ như chuẩn bị một tu sĩ với trạng thái giống như Bạch Tiểu Thuần hiện tại, là có thể lừa gạt được hai biến cuối cùng này.

Nhưng điều khiến hắn vẫn động lòng, khiến cho tim hắn đập rộn lên, lại là thập nhất biến do Lôi Tổ nói tới... biến con mắt trái thành trăng sáng.

- Ta tu luyện Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, là quyển khuyết... Chỉ có Nguyệt Quyết. Ba tầng sau đại viên mãn, sau khi đột phá, có thể khiến cho tu vi của ta từ Thiên Nhân sơ kỳ bước vào Thiên Nhân trung kỳ... Chỉ là công pháp này không có phần tiếp sau.

- Mà Nhân Tổ thập nhất biến này... có liên quan đến trăng, có lẽ có thể dung hợp chúng lại một phen...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, càng thêm động tâm. HẮn không quan tâm cuối cùng có thể thành công hay không. Hắn cảm thấy chí ít cũng có thể thử một chút xem sao.

Chỉ có điều Bạch Tiểu Thuần không thể để lộ ra suy nghĩ trong tâm tư của mình. Quan trọng nhất, ở trong cảm giác của Bạch Tiểu Thuần, cái lão khỉ bên cạnh kia mặc dù bị giam giữ ở chỗ này rất lâu, đầu có chút không được tốt, nhưng dù sao cũng là cường giả Bán Thần.

Muốn nhận được công pháp từ trong tay hắn, tất nhiên phải bỏ ra cái giá rất lớn. Hơn nữa, có một chút không cẩn thận, công pháp tồn tại vấn đề, lấy tu vi của mình sợ là cũng nhìn không ra được đầu mối. Còn phương pháp nuốt tia chớp này, chính bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không biết là công pháp gì, vậy làm sao có thể cho đối phương...

- Phải chỉ dẫn lão khỉ này không nên công pháp, chỉ cần lực lượng thiên địa mới có thể...

Bạch Tiểu Thuần dường như suy nghĩ tới điều gì. Hắn không cho được phương pháp cắn nuốt tia chớp. Mà nếu quả thật tia chớp này ở trong cơ thể hắn chạy một vòng, sau đó biến thành có thể bị lão khỉ hấp thu lực lượng thiên địa, như vậy Bạch Tiểu Thuần lại có nắm chắc rất lớn, đổi lấy công pháp.

Chỉ có điều trước tiên, là hắn có thể thay đổi cấu tạo của tia chớp. Vì vậy hắn nghiêm mặt, vẫn không có để ý tới Lôi Tổ. Hắn nhắm mắt tiếp tục cắn nuốt tia chớp ở bốn phía xung quanh, đồng thời âm thầm thử.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1413: Đừng làm phiền ta (2)
Lôi Tổ đợi nửa ngày, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần ở đây lộ ra vẻ mặt không có hứng thú, trong lòng cũng rối rắm.

Lại như vậy, lại qua bảy tám ngày, Bạch Tiểu Thuần trước sau đều tiến hành tu luyện. Khí tức của hắn còn tăng lên với một loại tốc độ khủng khiếp. Vô số tia chớp trong lôi ngục này chính là dinh dưỡng tốt nhất, cần nhất để hắn tu luyện. Trong vòng bảy tám ngày ngắn ngủi, số lượng tia chớp hắn nuốt vào đã lên tới chừng hơn vạn.

Có thể tương đương với khi hắn bế quan nửa giáp. Loại tốc độ tu luyện này, cho dù là bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy kinh tâm động phách, thậm chí có cảm giác không thật.

- Chẳng lẽ Cửu Thiên Vân Lôi Tông này thật sự là địa phương tạo hóa của ta!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần dao động, cảm nhận tu vi trong cơ thể mình. Sau khi từng trải việc hấp thu những tia chớp này, lúc này hắn đã đột phá Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ nhất từ lâu. Thậm chí ngay cả tầng thứ hai, đều rất gần với đại viên mãn.

- Cứ tiếp tục như thế để tính toán, lại thêm nửa tháng... Ta có thể đột phá tầng thứ hai, bước vào Thiên Nhân sơ kỳ đỉnh phong, Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ ba!

Bạch Tiểu Thuần kích động. Lúc này cho dù là Bán Thần bắc mạch muốn thả hắn ra ngoài, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp, khiến mình một lần nữa bị giam giữ ở chỗ này.

- Thậm chí... Ta có thể ở chỗ này, đột phá Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ ba, khiến cho tu vi của bản thân từ Thiên Nhân sơ kỳ... Thăng cấp đến Thiên Nhân trung kỳ!

Nghĩ đến đây, Bạch Tiểu Thuần chỉ cảm thấy tốc độ máu lưu chuyển trong toàn thân cũng nhanh hơn rất nhiều, hơi thở vô cùng kích động.

- Nếu ta có thể đạt đến Thiên Nhân trung kỳ, Vân Lôi Tử đã nhằm nhò gì! Phùng Trần tính là cái chim gì? Năm đại Thiên Nhân bắc mạch cùng tiến lên, Bạch Tiểu Thuần còn không sợ!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên từng tia sáng. Trong đầu hắn hiện lên huyễn tưởng tuyệt vời này. Ánh mắt hắn nhìn những tia chớp ở bốn phía xung, đã mang theo sự si mê điên cuồng.

Đồng thời, trong bảy tám ngày này, Bạch Tiểu Thuần cũng nhiều lần thử hút tia chớp, tiêu tan khí tức hủy diệt của nó, chỉ để lại lực lượng thiên địa. Mặc dù trong mười tia chớp chỉ có thể thành công một lần, lại ẩn chứa lực lượng thiên địa không nhiều lắm, nhưng cuối cùng có thể miễn cưỡng làm được.

- Tiểu huynh đệ...

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang kích động, Lôi Tổ ở trong lao ngục cách đó không xa, rầu rĩ bảy tám ngày. Cuối cùng hắn vẫn không nhịn được mở miệng. Thật ra mấy ngày qua hắn đã tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần nuốt vào từng tia chớp, nhìn khí tức của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng mạnh, hắn hâm mộ đến cực hạn. Cảm giác này giống như trong lòng đang ngứa như nhau, khiến cho hắn có chút phát điên.

- Tiểu huynh đệ ngươi hãy nghe ta nói. Chúng ta trao đổi công pháp thì như thế nào? Ngươi dạy ta phương pháp nuốt tia chớp, ta dạy cho ngươi Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến này!

- Không có hứng thú!

Bạch Tiểu Thuần cũng không ngẩng đầu lên, mí mắt cũng không giật một cái, tiếp tục nuốt tia chớp.

- Ngươi... Đây chính là bí pháp bất truyền của ta. Toàn bộ đại lục Thông Thiên cũng không có mấy thứ có thể so sánh được với hắn!

Lôi Tổ càng nóng nảy hơn, vội vàng nói.

- Nói không có hứng thú, ngươi có thể yên tĩnh một chút hay không? Phương pháp nuốt sấm sét ngươi đừng suy nghĩ tới. Không có khả năng!

Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, không kiên nhẫn mở miệng. Sau đó, hắn lại tiếp tục cắn nuốt tia chớp.

Trong lòng Lôi Tổ đã bắt đầu chửi má nó. Hắn hạ quyết tâm, trên công pháp mình sẽ động tay động chân một chút. Nhất định phải khiến cho người này dưới tình huống không nhìn ra được, tu luyện đến trình độ nhất định, xuất hiện tình hình thân thể phân liệt không thể đi ngược lại. Nhưng biểu hiện ra ngoài, lại chỉ có thể cố gắng nặn ra một nụ cười. Suy nghĩ của hắn nhanh chóng xoay chuyển. Hắn xem như đã nhìn ra, không phải đối phương không có hứng thú đối với công pháp này của mình, mà là rất coi trọng đối với phương pháp nuốt tia chớp này, không có khả năng trao đổi với mình.

Mà hắn cũng thực sự không có vật gì có thể trao đổi. Lúc này hung hăng cắn răng một cái, Lôi Tổ mở miệng lần nữa.

- Ta không cần phương pháp cắn nuốt tia chớp nữa. Ngươi... Ngươi có thể cho một ít ta lực lượng thiên địa ẩn chứa bên trong tia chớp này hay không? Ta sẽ sử dụng công pháp trao đổi!

Bạch Tiểu Thuần nhất thời động tâm. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn giả vờ không có hứng thú, không để ý chút nào. Cho đến khi Lôi Tổ lảm nhảm vài câu, lúc này Bạch Tiểu Thuần mới ngẩng đầu lên. Tay phải hắn rất tùy ý vung lên. Nhất thời một tia chớp bị hắn hút vào trong miệng, chạy một vòng ở trong cơ thể hắn, sau đó tiêu tan ý hủy diệt, theo tay phải của hắn, trực tiếp lại bay vút lên.

- Mặc dù ta có hứng thú đối với thần thông này của ngươi, nhưng lại không có thời gian tu luyện. Ngươi không phải là có thể bị hấp thu Lôi Đình sao? Cho ngươi một đạo. Câm miệng cho ta, an tĩnh một chút, đừng quấy rầy ta.

Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ liếc mắt nhìn, giống như đang bố thí vậy, không nhịn được nói.

Ầm.

Một tiếng động lớn vang lên. Tia chớp này lại xuyên qua cấm chế, thình lình xuất hiện ở trước mặt Lôi Tổ. Lôi Tổ sửng sốt, hắn chẳng thể ngờ tới, mình tốn tất cả biện pháp muốn đi trao đổi lực lượng thiên địa, đối phương lại có thể tùy ý ném cho mình một cái như thế. Thậm chí cũng không muốn thần thông của mình, chỉ là để cho mình đừng đi làm phiền.

Nhưng Lôi Tổ không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Nhãn lực của hắn lập tức liền nhìn ra được sự khác thường của tia chớp này. Hắn hút mạnh một cái. Nhất thời tia chớp này đã bị hắn hút vào trong cơ thể. Trong nháy mắt thân thể Lôi Tổ truyền đến những tiếng rắc rắc. Thân thể khô gầy này của hắn rốt cuộc xuất hiện một ít ánh sáng rực rỡ. Mặc dù lực lượng thiên địa ẩn chứa bên trong tia chớp này rất ít. Nhưng đối với Lôi Tổ ở bên trong thân thể đã vạn năm không thể nghiệm qua cảm giác có lực

lượng thiên địa lưu chuyển mà nói, linh lực này quá tuyệt vời, khiến cho hắn không khỏi kích động run rẩy.

- Tiểu huynh đệ...

- Ngươi có thể đừng quấy rầy ta hay không... A!

Bạch Tiểu Thuần giả vờ tức giận, ngẩng đầu lên, sau đó lại ném ra một tia chớp đã bị hấp thu.

Lôi Tổ lập tức câm miệng, rất sợ chọc giận Bạch Tiểu Thuần, vội vàng hấp thu. Lần này hắn càng kích động hơn, trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, lặng lẽ chờ đợi. Nhưng hắn đợi cho đến năm ngày sau, Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn không có để ý tới mình, Lôi Tổ sốt ruột.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1414: Người tuổi trẻ bây giờ đều không muốn sống như thế sao (1)
Nếu như không có được dành cho lực lượng thiên địa, hắn mặc dù hâm mộ, nhưng có thể khống chế được một chút. Nhưng bây giờ, sau khi hưởng qua ngon ngọt, cảm giác được linh khí chạy trong cơ thể, khiến cho khát vọng muốn thu được lực lượng thiên địa của hắn, càng mãnh liệt hơn so với trước kia rất nhiều.

- Cái đó...

Lôi Tổ thận trọng mở miệng. Lời nói vừa ra, Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ mở mắt ra, lại ném tia chớp qua. Cứ như vậy, thời gian trôi qua cực nhanh. Thoáng cái nửa tháng đã trôi qua.

Liên tiếp như vậy, Bạch Tiểu Thuần đã cho Lôi Tổ tám tia chớp. Trong những lần như vậy, khát vọng của Lôi Tổ cũng đã nhảy lên tới cực hạn. Trong lòng hắn cảm thán. Thứ thần thông mình coi như trân bảo, ở trong mắt đối phương, sợ là thật sự không có mấy hứng thú.

Nếu không, đối phương tại soa không hỏi một câu, chỉ vì để cho bản thân mình ngậm miệng, lại cho tám tia chớp, loại cảm giác tài lớn khí thô này, khiến cho Lôi Tổ cảm thấy mình so sánh với hắn, thật sự giống như ăn mày.

Bạch Tiểu Thuần ở đây đã nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, hắn đã đột phá Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ hai, bước vào đến cảnh giới tầng thứ ba. Khí tức mạnh hơn. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu cân nhắc tới Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến của Lôi Tổ.

Vì vậy, một ngày, sau khi lại cho Lôi Tổ tia chớp, Bạch Tiểu Thuần giống như tùy ý, mở miệng hỏi một câu.

- Lão khỉ, ngươi chung quy luôn nói khoác Vân Lôi Nhân Tổ một trăm biến lợi hại tới mức nào. Mau nói công pháp cho ta nghe một chút đi.

Lôi Tổ có chút do dự. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy hắn như vậy, thần sắc lập tức lộ vẻ bất mãn, tràn ngập ghét bỏ.

- Lão khỉ, mỗi thời đại đều khác nhau. Công pháp này của ngươi, ta thật sự không có hứng thú quá lớn. giống như lực lượng thiên địa ở trong mắt ngươi là vô cùng trân quý, với ta mà nói chính là chín trâu mất một sợi lông. Đã như vậy ngươi còn keo kiệt. Lực lượng thiên địa của ta mặc dù nhiều, nhưng xem ra vẫn phải quý trọng một chút.

Lôi Tổ vừa nghe, nhất thời sốt ruột, cười khổ thở dài.

- Tiểu gia hỏa nhà ngươi. Không quan tâm ngươi có phải tận lực chế tạo ra loại cảm giác này hay không... Nói chung, ngươi thắng!

Lôi Tổ thở dài một tiếng. Tuy rằng hắn bị nhốt ở chỗ này quá lâu, dẫn đến đầu óc có phần không được linh mẫn. Nhưng hôm nay nếu như hắn vẫn không nhìn ra được thủ đoạn của Bạch Tiểu Thuần, sợ là cũng không sống được tới hiện tại.

Chỉ có điều nhìn ra thì nhìn ra, hắn cũng không thể tránh được. Linh khí thiên địa mình khát vọng đối phương cầm giữ ở trong tay. Hơn nữa, phương pháp này hắn thấy, Cửu Thiên Vân Lôi Tông cũng không thể làm được.

Quan trọng nhất, Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến mặc dù lợi hại, nhưng hắn biết, Bán Thần của Cửu Thiên Vân Lôi Tông, tuyệt đối sẽ không vì một công pháp, bố trí cạm bẫy như vậy, dẫn dụ mình bước vào.

Sau khi suy nghĩ một hồi như thế, đối với chuyện Bạch Tiểu Thuần ở đây, trong lòng hắn cũng dâng lên một chút xúc cảm. Dù sao loại thủ đoạn này, hắn hiện tại sau khi nhìn thấu, cũng cảm thấy rất tán thưởng. Đây không chỉ là đơn giản lấy mạng của mình như vậy, mà là ngay cả tâm tính của mình cũng tính vào. Nhất là cách làm đối với tia chớp trước đó, giống như câu cá, khiến mình hoàn toàn mắc câu.

Có thể nói từ đầu tới cuối, đều bị đối phương nắm ở trong tay.

Tất cả những điều này, cũng làm cho Lôi Tổ hiểu ra. Sau đó trong lòng hắn nói thầm. Đồng thời, trong ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, cũng không nhịn được lộ ra vẻ thưởng thức.

- Mà thôi. Tiểu gia hỏa, ta cũng không cần nhiều lực lượng tia chớp của ngươi. Cho ta một trăm đạo hóa thành linh loại trong cơ thể ta, vậy là đủ rồi!

- Về phần thần thông... Ngươi lại nghe cho kỹ!

Lôi Tổ hít một hơi thật sâu, trong mắt lộ ra tinh quang, đôi môi thoáng động, lại có thể chủ động, truyền tất cả khẩu quyết Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất vào trong đầu Bạch Tiểu Thuần.

Lần này, hắn không có một chút che giấu nào, hoàn toàn báo cho Bạch Tiểu Thuần biết. Vào vào giờ phút này phong phạm Bán Thần, từ trên chuyện này đã lộ rõ không thể nghi ngờ. Dường như hắn không lo lắng Bạch Tiểu Thuần sẽ không cho hắn một trăm đạo tia chớp.

Trên thực tế cũng đúng là như thế. Đối với một phú ông tùy ý liền có thể ném cho mình tám chín tia chớp mà nói, Lôi Tổ biết rõ một điểm, đây chính là mình cũng nên phóng khoáng một chút.

Bạch Tiểu Thuần có chút xấu hổ. Hắn cảm thấy da mặt mình vẫn quá mỏng. Lúc này, sau khi bị vạch trần, hắn không nhịn được vội ho một tiếng, nhanh chóng nhớ kỹ khẩu quyết Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến đang vang vọng ở trong đầu.

Càng nghe hắn càng phấn chấn. Cho đến sau khi hoàn toàn nhớ kỹ, Bạch Tiểu Thuần nhắm mắt lại cẩn thận phân tích một lát. Thời điểm đôi mắt mở ra, trong mắt hắn đã có sự kích động.

- Nhìn sơ bộ, có thể nối tiếp với Nhật Nguyệt Trường Không Quyết!

Bạch Tiểu Thuần có chút phấn chấn. Hắn lập tức liền trực tiếp cho Lôi Tổ hơn mười tia chớp. Tính toán ra, tổng cộng đưa ra cho Lôi Tổ năm mươi tia chớp, sau đó Bạch Tiểu Thuần mới dừng lại.

- Vẫn mong tiền bối hiểu, vãn bối hành sự cẩn thận. Còn sót lại... Chờ lúc ta rời đi, sẽ cho ngài nốt.

Bạch Tiểu Thuần cũng không giấu diếm suy nghĩ của riêng mình, nhìn Lôi Tổ, khách khí nói.

Đối với cách làm của Bạch Tiểu Thuần, Lôi Tổ cũng có thể hiểu được. Hắn hừ một tiếng không nói chuyện, nhắm mắt chuyển hóa những tia chớp mình hấp thu thành lực lượng thiên địa, ở bên trong thân thể chậm rãi ngưng tụ ra một quả linh loại.

Mắt thấy Lôi Tổ ngầm thừa nhận chuyện này, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy ngày tới hắn vừa phải tu luyện, cùng lúc cũng phải lưu ý tới Lôi Tổ. Đồng thời, còn cân nhắc biện pháp thu được thần thông, rất phí tinh lực.

Lúc này cuối cùng đại công cáo thành, cùng Lôi Tổ đạt được giao hẹn. Trái tim hắn mới yên ổn xuống, bắt đầu toàn lực ứng phó cắn nuốt tia chớp, tăng nhanh tu hành.

Từ khi bị giam giữ ở chỗ này, cho đến hiện tại, thời gian đã sắp tới hai tháng. Nhật Nguyệt Trường Không Quyết liên tiếp đột phá, đã từ tầng thứ nhất nhảy lên tới tầng thứ ba. Tu vi của hắn, cũng càng ngày càng tăng. Lúc này tu vi vận chuyển, khí tức mạnh mẽ, đã đặc biệt đến gần Thiên Nhân trung kỳ.

Chuyện này nếu như truyền ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho mọi người ở bên ngoài phải chấn động. Đáng tiếc người ngoài cho dù có biết, cũng chỉ có thể hâm mộ, làm không được phương thức tu luyện giống như Bạch Tiểu Thuần.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1415: Người tuổi trẻ bây giờ đều không muốn sống như thế sao (2)
- Hiện tại có hai mục tiêu. Một là đột phá Nhật Nguyệt Trường Không tầng thứ ba, tu vi chân chính bước vào Thiên Nhân trung kỳ!

- Sau đó... Chính là phải tu luyện Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến, khiến cho nó cùng Nhật Nguyệt Trường Không dung hợp hoàn mỹ!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa. Thời điểm hắn cảm nhận Nhật Nguyệt Trường Không Quyết trong cơ thể theo sự tu luyện, ngưng tụ ra loan nguyệt, hắn chợt ngẩng đầu, thần thức ầm ầm tản ra, bao phủ bốn phía xung quanh. Trong nháy mắt, chính là lại một trận bão tia chớp khác đến.

Những tia chớp ở bốn phía xung quanh gào thét tới gần. Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng tham lam. Hắn bỗng nhiên mở miệng, hung hăng hút một cái!

Hắn hút một cái này là dùng toàn lực. Trong phút chốc, những tia chớp từ bốn phía xung quanh đã tới, lại có không ít tia chớp vặn vẹo, giống như bị thay đổi phương hướng, lao thẳng đến trong miệng Bạch Tiểu Thuần.

Ầm ầm ầm!

Một hơi thở, Bạch Tiểu Thuần lại nuốt mấy trăm tia chớp. Những tia chớp ở dưới âm thanh đinh tai nhức óc, tất cả dung nhập trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp nổ tung, hình thành lực lượng thiên địa nồng đậm, dung nhập trong loan nguyệt của Bạch Tiểu Thuần, khiến cho loan nguyệt này phát ra ánh sáng lập lòe, đẩy mạnh Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ ba, không ngừng tinh tiến.

- Tới nhiều thêm một chút nữa đi!

Hai tay của Bạch Tiểu Thuần bấm quyết, vung lên về bốn phía xung quanh, lại hút một cái. Nhất thời lại có mấy trăm tia chớp nổ lớn tới gần. Rất nhanh, nửa canh giờ đã trôi qua.

Trận gió bão tia chớp ở bốn phía xung quanh cũng chậm rãi xuất hiện dấu hiệu phải lui lại. Từ đầu tới cuối, Bạch Tiểu Thuần mặc dù cắn nuốt không ít, nhưng trên thực tế đối với những tia chớp vô cùng vô tận kia mà nói, chỉ là số lượng bé nhỏ không đáng kể.

Mắt thấy trận bão tia chớp sắp tan ra, Bạch Tiểu Thuần có chút không cam lòng. Hắn biết đợt tiếp theo cần phải chờ thêm hai canh giờ nữa. Hai tháng này đều như vậy. Ở trong sự phân tích của Bạch Tiểu Thuần, nếu như có thể thay đổi điểm này, tốc độ tu luyện của mình sẽ càng nhanh hơn.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần chợt đứng lên, hai tay bấm quyết. Tu vi trong cơ thể hắn tản ra một cách toàn diện, ở bên ngoài thân thể không ngừng xoay tròn, hóa thành một vòng xoáy cực lớn.

Vòng xoáy này truyền ra những tiếng nổ ầm ầm ầm, hình thành lực dẫn cực lớn. Cùng lúc đó, Thông Thiên Pháp Nhãn của Bạch Tiểu Thuần cũng mở ra, cũng thi triển ra phương pháp dẫn lực và đẩy lực năm đó hắn nghiên cứu ra.

Dần dần, những tia chớp ở bốn phía xung quanh vốn sắp tản đi, lại thật sự giống như bị hấp dẫn. Dấu hiệu tiêu tan dường như cũng chậm lại. Đến cuối cùng, lại có phân nửa đều bị Bạch Tiểu Thuần giữ lại ở bốn phía xung quanh.

Trong khoảng thời gian ngắn, những tiếng sấm ngập trời vang vọng. Lôi Tổ ở bên cạnh cũng phải mở mắt ra. Khi nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, cho dù là hắn cũng phải hít một hơi lạnh.

- Ngươi muốn làm gì vậy?

Bạch Tiểu Thuần không có cách nào để ý tới Lôi Tổ. Lúc này hơi thở của hắn trở nên dồn dập. Tu vi đang tản ra. Đồng thời, hắn cũng đang không ngừng cắn nuốt những tia chớp ở bốn phía xung quanh. Mỗi lần mở miệng, đều mấy trăm tia chớp lôi đình lao đến.

Ở dưới sự cứng rắn tu luyện cùng cắn nuốt này, tu vi của hắn không ngừng tăng lên. Cho đến hai canh giờ sau, những tia chớp ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần mới bị hắn cắn nuốt được chừng một phần. Một trận bão tia chớp mới lại mở ra.

Trong tiếng nổ vang, bốn phương tám phương xung quanh hiện lên càng nhiều tia chớp hơn. Tất cả hội tụ ở chỗ Bạch Tiểu Thuần. Ở trong sự cắn nuốt của Bạch Tiểu Thuần, ở dưới vòng xoáy hấp dẫn tu vi của hắn, sau khi trận bão tia chớp mới này kết thúc, lại có một nửa tia chớp lôi đình, bị mạnh mẽ giữ lại bốn phía xung quanh.

Kể từ đó, theo thời gian trôi qua, tia chớp ở chỗ Bạch Tiểu Thuần lại càng lúc càng nhiều, đến cuối cùng, bao trùm phạm vi mười dặm vuông, hình thành một mảnh lôi trì cực lớn!

Mà Lôi Tổ đã sớm liên tục hít hơi lạnh, không tiếc triển khai công pháp của mình, mạnh mẽ khiến cho chỗ vị trí lồng giam của mình thay đổi, rời ra phía xa.

- Gia hỏa này điên rồi. Hắn ở nơi này là tu luyện sao? Hắn làm vậy là đâm đầu vào chỗ chết thì có!

Lôi Tổ nhìn lôi trì với phạm vi mười dặm kia, trong lòng hãi hùng khiếp vía.

Bạch Tiểu Thuần cũng nơm nớp lo sợ. Nhưng hiện tại hắn đâm lao phải theo lao. Hắn sớm đã loại bỏ vòng xoáy do tu vi ngưng tụ thành. Nhưng hiện tại Lôi Trì đã thành. Vô số tia chớp lôi đình ở cùng một chỗ hình thành lực lượng, hóa thành một hố đen tự nhiên, bất kỳ thời khắc nào cũng thu hút các tia chớp đến.

- Chơi lớn...

Bạch Tiểu Thuần không khỏi khẩn trương, nhìn những tia chớp này. Hắn hung hăng cắn răng một cái.

- Không lo được nhiều như vậy. Ta hút!

Trong tiếng rống lớn, Bạch Tiểu Thuần điên cuồng cắn nuốt. Lực lượng thiên địa trong cơ thể cũng điên cuồng tăng mạnh.


Nhưng vừa lúc đó, trong lúc Bạch Tiểu Thuần cắn nuốt hấp thu, vì một hơi thở của hắn cũng nuốt tới mấy trăm tia chớp. Những tia chớp ở bốn phía xung quanh bởi vì hội tụ quá nhiều tia chớp lôi đình. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần hút một cái, những tia chớp khác cũng gào thét đến. Cho dù Bạch Tiểu Thuần ngậm miệng, chúng vẫn lao thẳng đến thân thể của hắn!

Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra. Hắn không để ý tới hơn mười trượng sẽ có tia chớp hạ xuống. Trong tiếng thét chói tai, hắn đang muốn lui về phía sau, nhưng vẫn muộn rồi...

Trong tiếng nổ vang, hơn vạn tia chớp trực tiếp ầm ầm đánh tới, theo thân thể hắn lao vào trong cơ thể. Bạch Tiểu Thuần kêu thảm một tiếng. Cho dù hắn có thể nuốt tia sét lôi đình đi nữa, nhưng những tia chớp này quá nhiều, cũng khiến cho hắn thể nghiệm được cảm giác bị tia sét lôi đình cắn xé thân thể.

Sự thống khổ này khiến cho nước mắt của Bạch Tiểu Thuần cũng trào ra. Lúc này hắn nhanh chóng lui về phía sau, muốn tránh những tia chớp lôi đình ở bốn phía xung quanh. Cho dù vừa rồi có hơn vạn tia chớp lôi đình đánh vào, lực lượng thiên địa bạo phát, khiến cho Nhật Nguyệt Trường Không Quyết tầng thứ ba đi thẳng đến đỉnh phong, gần đột phá!

Mà tu vi của hắn lúc này cũng cuồng bạo vô cùng, vượt ra khỏi mức độ của Thiên Nhân sơ kỳ bình thường rất nhiều, đang tiến về phía Thiên Nhân trung kỳ, không ngừng trùng kích!

- Vậy cũng không được. Mạng nhỏ là quan trọng nhất!

Tâm can Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhanh chóng lui về phía sau.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1416: Lôi Tông vô cùng kinh ngạc (1)
Nhưng hắn vừa thoáng động, cũng hình thành lực kéo lại, phá tan sự cân đối của Lôi Trì, khiến cho bốn phía xung quanh lại có mấy vạn tia chớp, trong nháy mắt bị đưa tới. Ở trong tiếng kêu thê lương thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần, chúng trực tiếp nhấn chìm hắn ở bên trong.

Lần này tia chớp dung nhập quá nhiều. Chỉ là trong phút chốc, Bạch Tiểu Thuần còn đang kêu thảm thiết, Nhật Nguyệt Trường Không Quyết của hắn lại ầm ầm đột phá. Tu vi của hắn cũng từ Thiên Nhân sơ kỳ bạo phát, bước vào đến... Thiên Nhân trung kỳ!

Ở phía xa, Lôi Tổ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, toàn thân run rẩy, trợn tròn mắt, há hốc mồm.

- Thật đúng là thời đại khác nhau sao? Người tuổi trẻ bây giờ... vì tu luyện, đều không muốn sống như thế sao?

Ở trong lúc Lôi Tổ nghẹn họng nhìn trân trối, tia chớp ở bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần đã chậm rãi kết thúc. Toàn thân hắn run rẩy, trên đầu đều đang bốc khói. Toàn thân hắn đã bị mấy vạn tia chớp này, ầm ầm đánh cho ngoài xém trong mềm.

Cũng may tu vi khí tức của hắn lúc này đã không còn là Thiên Nhân sơ kỳ, mà là bước vào đến... Thiên Nhân trung kỳ!

Nhật Nguyệt Trường Không Quyết không trọn vẹn, đã hoàn toàn viên mãn. Ở bên trong mắt trái của hắn, thình lình có một mặt trăng sáng, thoạt nhìn rất quỷ dị, giống như mặt trăng sáng này bất cứ lúc nào cũng có thể từ bên trong con mắt phía trái của hắn bay ra, khiến cho bầu trời cao nơi đây xuất hiện thêm một mặt trăng!

Loại thần thông kinh người này diễn biến thành hiện tượng dị thường. Nếu có người có hắn nhìn nhau, sợ sẽ có cảm giác giống như tâm thần cũng bị mặt trăng sáng của hắn thu lấy.

Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, lúc này thân thể hắn không chỉ run rẩy, tâm thần cũng đang run rẩy. Nếu có khả năng, hắn tuyệt đối không muốn lại trải qua chuyện như vậy để đổi lấy tu vi đột phá.

Thật sự cảnh tượng mấy vạn tia chớp vừa rồi lao tới, khiến cho hắn nghĩ tới, đã cảm thấy sợ hãi...

- Ta không muốn tu luyện nữa...

Bạch Tiểu Thuần với vẻ mặt như đưa đám, lúc này đang run rẩy, nhìn phạm vi mười dặm ở bốn phía xung quanh. Những tia chớp lôi đình không ngừng chạy, không ngừng đột ngột nổ tung, khiến cho hắn hoàn toàn không dám di chuyển. Hắn sợ... hắn rất lo lắng nếu mình thoáng động, những tia chớp ở bốn phía xung quanh lại lao tới.

Ở trong sự lo lắng của Bạch Tiểu Thuần, thời điểm hắn quyết định chuẩn bị động thử một cái, một trận bão tia chớp mới từ bốn phía xung quanh lại nổ mạnh, lao đến. Có lẽ là bởi lôi trì quá lớn, hình thành lực hút cũng quá mạnh mẽ, dẫn đến trận gió bão tia chớp lần này lại có thể dồi dào hơn so với trước kia rất nhiều, ùn ùn từ tám phương gào thét kéo đến.

Bạch Tiểu Thuần chỉ liếc mắt thoáng nhìn, lại kêu lên chói tai. Thân thể hắn nhanh chóng lui về phía sau. Nhưng hắn lùi lại một bước, những tia chớp ở bốn phía xung quanh lại ầm một tiếng, đều lao thẳng đến chỗ hắn.

- Không cần...

Trong tiếng kêu lên đầy thảm thiết của Bạch Tiểu Thuần, Lôi Tổ ở phía xa đã sớm chạy. Hắn thở hổn hển hoạt động lồng giam của mình. Hắn cũng không quay đầu lại, trong miệng đã chửi bới.

- Đáng chết. Thật không thông cảm cho lão nhân gia ta. Ta tuổi tác thế này, còn phải mang theo lồng giam không ngừng hoạt động. Ta sống dễ dàng sao?

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần bị những tia chớp nhấn chìm. Đồng thời, bên ngoài Cửu Thiên Vân Lôi Tông, cũng xuất hiện biến cố. Toàn bộ mặt đất mây đen của Lôi Tông đột nhiên lại chấn động một cái, giống như địa chấn. Khiến cho tất cả tu sĩ Lôi Tông ở trên mặt đất của mây đen lập tức cảm nhận được. Tất cả đều sửng sốt, vô cùng kinh ngạc.

- Vừa rồi mặt đất chấn động sao?

- Làm sao có thể? Chúng ta là ở trên mây đen. Mây đen làm sao có thể chấn động được...

- Các ngươi có cảm thấy hay không... mấy ngày nay những tia chớp ở Lôi Tông chúng ta hình như ít đi một chút...

Các tu sĩ Lôi Tông, mỗi người đều chẳng biết nguyên nhân tại sao. Trên thực tế kể từ sau khi Bạch Tiểu Thuần bị giam giữ, toàn bộ Cửu Thiên Vân Lôi Tông xuất hiện sự an bình đã lâu ngày không gặp.

Tu sĩ Vân Tông bình tĩnh. Ban đầu, Lôi Tông ở đây có lo lắng. Nhưng theo thời gian trôi qua, tất cả đều chậm rãi yên lòng. Đối với lôi ngục của bọn họ, toàn bộ Lôi Tông đều đầy tự tin.

Đám người Vân Lôi Tử cũng vậy. Sau khi một lần nữa thể nghiệm ngày tháng không có Bạch Tiểu Thuần, đối với loại an tĩnh này, bọn họ bỗng nhiên có cảm thán.

Cũng chính là loại cảm thán này, khiến cho lúc này mây đen Lôi Tông chấn động, đặc biệt dụ cho người khác chú ý. Nhất là sau một lần chấn động, ở trong sự đặc biệt kinh ngạc của tất cả tu sĩ Lôi Tông, mây đen Lôi Tông này lại có thể xuất hiện chấn động lần thứ hai!

Chấn động này còn có những tiếng nổ vang rì rầm vang vọng. Nhất thời mỗi một tu sĩ Lôi Tông đều la lên thất thanh.

- Thật sự chấn động!

- Không thích hợp!

- Tia chớp... Các ngươi nhìn những tia chớp kìa...

Ở trong những tiếng kêu đầy kinh ngạc, cũng có người chú ý tới bên trong mây đen, vốn mắt thường có thể thấy được từng tia chớp, lúc này rốt cuộc rõ ràng đã giảm ít một chút. Cũng không ít tia chớp lóe lên trực tiếp chui vào sâu bên trong mây đen.

Cảnh tượng như vậy, khiến cho mỗi một đệ tử Lôi Tông dâng lên dự cảm không ổn mãnh liệt. Tại quan tài màu đen phía trên bầu trời, trong chớp mắt này, sắc mặt đám người Vân Lôi Tử và các Thiên Nhân đều biến hóa. Mỗi một người đều nhanh chóng hạ xuống.

- Chẳng lẽ lại là Bạch Tiểu Thuần!

- Đáng chết, không thể nào là hắn. Hắn cũng đã bị nhốt...

Ở trong sự hoảng sợ của mọi người ở nơi này, mây đen Lôi Tông lần thứ ba chấn động. Lần chấn động này còn mãnh liệt hơn, truyền ra những tiếng ầm ầm, vang vọng, rung chuyển cả bầu trời.

Cũng chính là vào lúc này, ở sâu bên trong mây đen này, tại trung tâm của Lôi Trì, Bạch Tiểu Thuần đang hét thảm, hắn đã triển khai tốc độ tới mức cực hạn. Về phần cấm chế mười trượng này, đã sớm tan vỡ. Nhưng bất luận tốc độ của Bạch Tiểu Thuần có nhanh thế nào đi nữa cũng không có tác dụng. Những tia chớp đến từ bốn phía xung quanh hắn bắt đầu từ mấy vạn, đã trở thành hơn mười vạn không ngừng công kích tới.

Thậm chí Bạch Tiểu Thuần cũng đã nhìn ra được, tốc độ của mình càng nhanh, những tia chớp bị hút tới lại càng nhiều. Nhưng hắn không dám dừng lại. Một khi dừng lại, hơn mười vạn tia chớp này sẽ nhấn chìm hắn.

Chỉ có điều chúng không ngừng lại. Những tia chớp này chỉ càng lúc càng nhiều. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần phát điên.

- Tại sao có thể như vậy được...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1417: Lôi Tông vô cùng kinh ngạc (2)
Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt. Nguy cơ ở trước mắt, ánh mắt hắn đều đỏ lên. Hắn hung hăng cắn răng một cái.

- Đáng chết. Liều mạng. Những tia chớp này đều là lực lượng thiên địa. Sợ cái lông!

Bản thân Bạch Tiểu Thuần tùy ý điên cuồng hét lên. Hắn trực tiếp dựa theo khẩu quyết Lôi Tổ đưa cho, tu luyện Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến!

Vào giờ phút này, thân thể hắn bỗng nhiên dừng lại. Theo hắn dừng lại, hơn mười vạn tia chớp ầm một tiếng lại tràn tới. Trong chớp mắt chúng đã bao phủ Bạch Tiểu Thuần vào bên trong, giống như muốn xé rách thân thể hắn, trực tiếp nhảy vào trong cơ thể hắn.

Chỗ đau của thân thể bị xé rách vẫn không tính là gì cả. Bạch Tiểu Thuần da dày thịt béo, còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được. Có thể khiến cho hắn không chịu nổi, chính là theo những tia chớp dũng mãnh tràn vào, trong cơ thể đang điên cuồng bạo phát linh lực thiên địa, khiến cho hắn giống như trở thành một quả bóng cao su không ngừng bị thổi phồng lên...

- Vân Lôi Nhân Tổ đệ nhất biến!

Bạch Tiểu Thuần cố nén cảm giác đau đớn mãnh liệt của thân thể. Trước mắt cũng hoa lên. Hắn điên cuồng vận chuyển thần thông, biến lực lượng thiên địa vô cùng vô tận trong cơ thể, đẩy mạnh Vân Lôi Nhân Tổ thập nhất biến.

Cũng chính là trong thời gian chớp mắt, thân thể của Bạch Tiểu Thuần lại ầm một tiếng, trực tiếp trở thành kích thước chừng mười trượng. Một sự cuồng dã ở trên người hắn bạo phát ra.

Vân Lôi Nhân Tổ đệ nhất biến, trong chớp mắt đã được hắn tu thành!

Còn chưa kết thúc. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy lực lượng thiên địa trong cơ thể mình vẫn dồi dào. Mắt hắn đỏ lên, không lập tức tu luyện đệ nhị biến! Mà hắn vận chuyển Nhật Nguyệt Trường Không Quyết, khiến hai loại thần thông này, theo dựa vào con mắt trái của chính mình, đi hoàn thành cấy ghép!

Loại cấy ghép này, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể ở trên phân tích sơ bộ, cảm thấy có thể hoàn thành. Nhưng trên thực tế, trong lúc dung hợp, lại tồn tại quá nhiều khả năng thất bại.

Nếu như đổi lại là nơi khác, sau một lần thất bại, Bạch Tiểu Thuần cần một ít thời gian chìm đắm vào trong đó, mới có thể triển khai lần thứ hai. Dù sao cho dù hắn có thể hấp thu lực lượng thiên địa, nhưng dung hợp hai thần thông, vẫn cần ở thời điểm tình trạng của hắn đỉnh phong, mới có thể thuận lợi tiến hành.

Mà bây giờ, lực lượng thiên địa trong cơ thể dồi dào vô cùng. Bạch Tiểu Thuần cũng không có sự lựa chọn nào khác. Hắn lập tức liền bắt đầu thử. Lần lượt thất bại, lần lượt nổ lớn, lực lượng thiên địa trong thân thể lần lượt bị phát tiết ra ngoài.

Cho đến sau khi thất bại hơn mười lần, vào một lần cuối cùng, bên trong mắt trái của hắn lại chợt tản ra ánh trăng kinh người. Ở dưới ánh trăng này, thân Nhân Tổ với kích thước mười trượng của hắn lập tức lại khác hẳn với hình dạng của Vân Lôi Tử trước đây!

Trong chớp mắt, một khí tức khó nói ở trên người Bạch Tiểu Thuần tản ra. Nhất là Nguyệt ấn ở trong mắt trái của hắn giống như ánh trăng sáng có thể soi sáng đêm tối!

- Thành công!

Bạch Tiểu Thuần không có thời gian đi kích động. Lúc này lực lượng thiên địa trong cơ thể hắn, mặc dù hao phí hơn phân nửa, nhưng số còn sót lại vẫn khiến cho hắn cảm thấy thân thể giống như bị no quá sắp nổ. Rơi vào đường cùng, trong tiếng rít gào, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu tu luyện Vân Lôi Nhân Tổ đệ nhị biến!

Không bao lâu, thân thể hắn ở trong tiếng nổ lớn, trực tiếp hóa thành kích thước chừng hai mươi trượng. Đệ nhị biến... Thành công!

Còn chưa kết thúc. Kế tiếp là đệ tan biến, đệ tứ biến!

Trong những tiếng ầm ầm, ở bên trong Lôi Trì, ở giữa vô số tia chớp lôi đình, thân thể Bạch Tiểu Thuyền từ hai mươi trượng biến thành ba mươi trượng, sau đó trở thành bốn mươi trượng. Không nói có thể khởi động thiên địa, lại chấn động tám phương!

Toàn thân hắn đầy khí tức cuồng dã. Còn có thân thể vốn là Bất Tử Cốt, phối hợp với Nhân Tổ thay đổi cường hãn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây, ở trên trình độ thân thể cường hãn, vượt qua nào đó cực hạn!

Nếu như Vân Lôi Tử ở chỗ này, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, nhất định sẽ hoảng sợ đến cực điểm. Hai người bọn họ thi triển ra cùng một loại thần thông. Bạch Tiểu Thuần ở đây, rõ ràng mạnh hơn hắn rất nhiều!

Nhất là nguyệt ấn ở bên mắt phía trái, càng làm cho Nhân Tổ biến này có phạm vi uy lực bạo phát lớn!

Nếu đổi lại là thời điểm khác, Bạch Tiểu Thuần nhất định rất kích động. Nhưng bây giờ, hắn đã nhận thấy được thân thể mình đối với hấp thu những tia chớp bên trong mây đen, giống như đã đến cực hạn nào đó. Trừ khi đổi lại một loại lực lượng tia chớp sấm sét, nếu không sợ là hấp thu nữa cũng không được bao nhiêu, cũng không có cách nào đi hấp thu. Điều này không có quan hệ với thần thông công pháp, thuần túy là cực hạn của thân thể, giống như đan dược.

Mà một khi đến lúc đó, những tia chớp ở bốn phía xung quanh, lại không còn là tẩm bổ, mà trở thành căn nguyên có thể hủy diệt hắn!

Nhưng những tia chớp ở bốn phía xung quanh, giống như cũng theo Bạch Tiểu Thuần cường hãn, càng tới nhiều hơn. Trong tiếng nổ vang, lần này lại có hơn mười vạn đạo, trực tiếp ầm ầm đánh tới.

Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ, thật sự muốn khóc. Âm thanh của hắn cũng có phần nức nở, gào thét giống như uống rượu độc giải khát vậy.

- Vân Lôi Nhân Tổ đệ ngũ biến!

Trong tiếng nổ vang, thân thể bốn mươi trượng của Bạch Tiểu Thuần, lại chợt bành trướng. Cho đến sau khi trở thành năm mươi trượng, Vân Lôi Nhân Tổ đệ ngũ biến, chợt hoàn thành!

Thời khắc này, toàn thân Bạch Tiểu Thuần từ trên xuống dưới tản ra khí tức khủng khiếp. Nguyệt ngân trong con mắt trái của hắn lập lòe, khiến cho hắn mặc dù là đệ ngũ biến, nhưng nếu thật sự tính về chiến lực, xuất hiện thêm lực lượng của ba biến, cũng chính là... đệ bát biến!

Phải biết rằng trước đây sau khi Vân Lôi Tử dung hợp, cũng chỉ là có thể bày ra đến đệ bát biến mà thôi, phát ra lực lượng vượt quá Thiên Nhân hậu kỳ, rất gần với Thiên Nhân đại viên mãn.

Mà hôm nay Bạch Tiểu Thuần so với Vân Lôi Tử, lại càng muốn kinh người hơn!

Nhưng hắn không có vui sướng, chỉ có sợ hãi. Sau khi tu luyện thành công Vân Lôi Nhân Tổ đệ ngũ biến, thân thể hắn đối với những tia chớp của mây đen này đã đến cực hạn, lại không có cách nào đi hấp thu thêm một chút nào nữa.

Mà những tia chớp này vẫn cuồng bạo. Lúc này trong tiếng nổ vang, những tia chớp trực tiếp ầm ầm đánh về phía Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ vội vàng bước nhanh ra, nhanh chóng bỏ chạy.Tốc độ của hắn nhanh hơn so với trước kia rất nhiều. Đồng thời, những tia chớp này ở phạm vi bốn phía xung quanh cũng lớn hơn, số lượng lớn hơn nữa truy kích đến.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top