Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1578: Cá của bệ hạ ngài (2)
Nhưng càng là hiểu rõ, tâm thần hắn lại càng chấn động. Nhất là phát hiện ra số lượng Thiên Long Ngư bên trong thiên trì đã ít đi gần như hai phần. Cho dù bản thân hắn là Thánh Hoàng, cũng chỉ cảm thấy trong lòng bị hung hăng đâm một cái. Loại cảm giác đau lòng này nhất thời lại vô cùng mãnh liệt.

- Cá của ta...

Thánh Hoàng cố gắng khống chế được hơi thở, hung hăng trợn mắt nhìn ba người Cổ Thiên Quân. Đối với ba Thiên Tôn này, hắn tất nhiên hiểu rất rõ ràng. Hắn hiểu rõ ba người này là một mặt cầm lợi ích từ Bạch Tiểu Thuần, cùng lúc lại muốn thể hiện bản thân ra ngoài, mới có chuyện ngày hôm nay.

Mà nghĩ đến Bạch Tiểu Thuần lại có thể lấy đi phân chia nhiều Thiên Long Ngư như vậy, khiến cho hiện tại gia tộc quyền quý trong khắp triều, không nói người người đều có, nhưng những người nắm giữ quyền lợi cực lớn, một người cũng không thiếu. Sau đó, ngay cả Thánh Hoàng cũng trầm mặc.

Da mặt của hắn co giật vài cái, rất có cảm giác vận dụng một lực lượng vô cùng, lại đánh vào trên cây bông. Thứ nhất Bạch Tiểu Thuần có thân phận đặc biệt. Thứ hai Thiên Long Ngư bị phân cho quá nhiều người. Bất kể hắn làm như thế nào, đều rất đau đầu.

Trừng phạt Bạch Tiểu Thuần... Chuyện này tội không đáng chết, cũng khó mà giam giữ. Tối đa cũng chỉ là xử phạt mà thôi. Nhưng hôm nay Bạch Tiểu Thuần nghèo rớt mồng tơi. Thánh Hoàng cũng biết, đối phương căn bản cũng không lo lắng sẽ bị xử phạt.

Dù sao thân phận đặc biệt... Cái này khiến cho Thánh Hoàng đầu đau hơn. Hình như con đường duy nhất bày ở trước mặt hắn, chính là sung quân ra khỏi kinh thành. Nhưng điểm này, hắn lại tuyệt đối không đồng ý!

- Thật hay cho một Bạch Tiểu Thuần. Hắn làm vậy là muốn ép ta để cho hắn đi ra ngoài sao?

Một lát sau, Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, tay phải bỗng nhiên giơ lên, hất tay về phía toàn bộ thiên trì. Dưới một cái vung lên này, nhất thời một hàn khí kinh thiên bạo phát.

Trong những tiếng ầm ầm ầm, theo vô số người của hoàng cung Thánh Hoàng Thành, quan tâm tới chuyện này, mỗi người bọn họ đều hoảng sợ phát hiện, dưới hàn khí này ở khuếch tán, trực tiếp bao phủ toàn bộ thiên trì.

Chớp mắt một cái, ở trong vô số tiếng rắc rắc vang lên. Thiên trì của Thánh Hoàng Thành, rốt cuộc đóng băng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Tất cả cũng chính là thời gian trong hơn mười hít thở. Hàn khí của Thánh Hoàng Thành ngập trời. Tất cả mặt hồ đều đóng băng!

Lần đóng băng này không phải chỉ biến nước thiên trì hóa thành hàn băng, mà giống như phong ấn vậy. Băng đóng một tầng dày, giống như bị cắt đứt. Trừ phi là tu vi có thể đạt được tới mức độ phá vỡ được thuật pháp của Thánh Hoàng. Nếu không, căn bản là không phá nổi hàn băng, cũng tất nhiên... Không có cách nào tiếp tục câu cá!

- Ta đã phong tỏa mặt hồ nước, xem ngươi làm thế nào câu được!

Sắc mặt Thánh Hoàng khó coi, tay áo vung lên. Hắn không để ý tới ba người Trần Tô, lại đi vào đầm nước tiếp tục bế quan.


Ba người Trần Tô nhìn nhau một cái. Mỗi người đều ho khan vài tiếng, rời khỏi đó.

Rất nhanh, chuyện thiên trì bị phong tỏa, đã truyền ra ở khắp toàn bộ Thánh Hoàng Thành. Những quyền quý nhận được lợi ích từ chỗ Bạch Tiểu Thuần, đều lập tức im tiếng. Về phần những người khác, mặc dù cũng kêu là rầm rĩ, nhưng lại không tạo ra nổi gió bão gì.

Về phần Bạch Tiểu Thuần. Sau khi nhận thấy được thiên trì bị phong tỏa, hắn thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết, xem như mình đã vượt qua được cửa ải này. Nhưng nghĩ lại hắn lại cảm thấy không cam lòng.

- Quá hẹp hòi. Đường đường là Thánh Hoàng. Bên trong thiên trì này tổng cộng có hơn hai vạn con Thiên Long Ngư. Nửa tháng nay ta mới chỉ câu được hơn ba ngàn con. Còn có hơn một vạn con nữa. Ta cũng đã tốn tiền vốn lớn như vậy, nhiều Trí Huyễn Đan như vậy.

Bạch Tiểu Thuần có chút tiếc nuối. Chỉ có điều, nghĩ đến nửa tháng này mình ăn Thiên Long Ngư, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại hắn đã ăn tới mức gần như không thế nào tăng tu vi được nữa. Cảm giác tiếc nuối này cũng giảm đi rất nhiều.

Chỉ là nhìn thấy lớp hàn băng phía trên thiên trì này, Bạch Tiểu Thuần luôn cảm giác mình hình như bỏ quên cái gì đó...

- Kỳ quái, luôn cảm thấy hình như có điểm gì đó không đúng.

Bạch Tiểu Thuần nổi danh. Nếu như trước đó danh tiếng của hắn, là bởi vì đã bắt trói Quỷ Mẫu lại. Hơn nữa bản thân hắn là Khôi Tổ của thế giới Thông Thiên. Như vậy hiện tại... Danh tiếng của hắn, đã hoàn toàn là dựa vào những con Thiên Long Ngư đó.

Trong khoảng thời gian ngắn, cái tên Thông Thiên Công Bạch Tiểu Thuần này ở bên trong toàn bộ Thánh Hoàng Thành, đã chấn động vô cùng.

- Nghe nói gì chưa? Thông Thiên Công này câu hơn ba ngàn con Thiên Long Ngư. Cuối cùng Thánh Hoàng bệ hạ lại có thể không trách phạt!

- Nào chỉ là không trách phạt. Thánh Hoàng lão nhân gia lại trực tiếp phong tỏa thiên trì!

- Có thể ép Thánh Hoàng phong tỏa thiên trì... Bạch Tiểu Thuần này cũng thật khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi! Sợ là cho hắn thêm thời gian nửa tháng, gia hỏa này có thể khiến cho Thiên Long Ngư tuyệt chủng!

Các loại tiếng nghị luận liên tiếp vang lên ở bên trong Thánh Hoàng Thành, không ngừng khuếch tán ra. Bạch Tiểu Thuần cũng có cảm nhận rất trực quan. Mỗi lần hắn xuất môn, phát hiện ánh mắt âm thầm quan sát mình tăng trưởng gấp mấy lần.

Đến cuối cùng, gần như hắn đi tới chỗ nào, chỗ đó lại truyền đến những âm thanh chỉ trỏ nói xấu sau lưng

- Xem ra ta thật sự quá ưu tú. Ngay cả tu sĩ bên trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng cũng không thể kìm hãm được tình cảm đối với ta.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, rất hoài niệm loại cảm giác này. Đối với điều này hoàn toàn không có chút gì là không thích ứng. Thật ra năm đó, hắn đã từng trải qua rất nhiều cảnh tượng như vậy.

Nhưng ngay khi đang Bạch Tiểu Thuần xúc động, vị Lưu Thiên Hầu Man Hoang kia cho rằng đã tìm được cơ hội, từ tren chuyện này có thể nhìn ra được hi vọng. Vì vậy, trong một lần hợp triều sáng sau khi Thánh Hoàng xuất quan, hắn hưng phấn tố cáo Bạch Tiểu Thuần!

- Thần tìm ra được thủ đoạn Bạch Tiểu Thuần này ăn cắp Thiên Long Ngư!

- Trải qua mấy ngày vi thần nghiên cứu, hơn nữa còn hiểu rõ đối với Bạch Tiểu Thuần này, thậm chí không tiếc trả giá cực lớn, lấy được một con Thiên Long Ngư ra nghiên cứu, cuối cùng đã hoàn toàn hiểu ra!

- Bệ hạ, Bạch Tiểu Thuần này nhất định là sử dụng đan dược!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1579: Các ngươi nhất định phải hối hận
- Phương pháp luyện đan của thế giới Thông Thiên, cựu thần mặc dù không hiểu nhiều, lại có thể ngờ ngợ nhìn ra được có sự khác biệt với Thánh Hoàng Triều ta. Cho nên nhất định là hắn dùng đan dược nào đó, khiến cho những Thiên Long Ngư khiến người ta tôn kính này, từng con một bị hại, bị hắn trộm đi!

- Những Thiên Long Ngư đó dù sao cũng chỉ là vô tội. Bản thân là quốc bảo, chưa bao giờ biết được lòng người hiểm ác đáng sợ, lại bị tàn nhẫn sát hại như vậy. Đây là án oan lớn nhất từ khi triều ta khai quốc tới trước tới nay. Thật khiến cho người ta giận sôi, nhân thần công phẫn. Cựu thần nhất định phải giải oan cho những con Thiên Long Ngư đó. Khẩn cầu bệ hạ hạ chỉ, ném Bạch Tiểu Thuần tới trong thiên trì, để hắn làm mồi cho cá!

Lưu Thiên Hầu ở trong một buổi họp triều, ở ngay trước mặt văn võ trong cả triều, ngay ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, đi ra, sau đó hướng về phía Thánh Hoàng cúi đầu, lập tức dõng dạc giống pháo liên châu, liền mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi. Loại triều sáng này, một tháng một lần. Tính toán thời gian, đây là lần đầu hắn tham gia. Ban đầu hắn vốn có chút khẩn trương, lo lắng có người nhắc tới Thiên Long Ngư. Nhưng đợi đến nửa ngày, cũng không thấy người nào nói chuyện này, thấy Thánh Hoàng này cũng vẫn ôn hòa như cũ, Bạch Tiểu Thuần mới yên lòng, đứng ở trong đám người, không yên lòng.

Nhưng hắn không nghĩ tới, ở thời điểm buổi triều này sắp kết thúc, Lưu Thiên Hầu này lại có thể nhảy ra ngoài. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần nổi giận.

- Ta nói này lão Lưu, thời điểm ta đưa Thiên Long Ngư tới, niệm tình ngươi cũng là người của thế giới Thông Thiên, còn đưa cho ngươi thêm một con. Bây giờ lại muốn lấy cá tố ta. Ngươi chờ đấy cho ta!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, trừng mắt với Lưu Thiên Hầu. Trong lòng hắn suy nghĩ nhất định phải tìm biện pháp, chuẩn bị xử lý người này. Ban đầu ở Man Hoang để cho gia hỏa này chạy mất. Hiện tại ở chỗ này, xem thử hắn chạy thế nào!

Trên quảng trường đại điện, mỗi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, nhìn về phía Lưu Thiên Hầu, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút. Nhưng không có một người nào nói chuyện. Thậm chí bên trong có không ít người đều nhíu mày. Ánh mắt bọn họ khi nhìn về phía Lưu Thiên Hầu có chút rét run.

Ngược lại không phải là bọn họ thiên vị Bạch Tiểu Thuần. Nếu đổi lại là những chuyện khác, bọn họ nhất định sẽ bỏ đá xuống giếng. Dù sao cho dù hiện tại, bọn họ cũng vẫn nhìn Bạch Tiểu Thuần không vừa mắt. Nhưng những người này gần như đều cầm Thiên Long Ngư của Bạch Tiểu Thuần. Theo bọn họ, chuyện này mẫn cảm. Nếu đều đã qua, Thánh Hoàng cũng thầm chấp nhận không lại nhắc tới, vậy họ Lưu tại sao lại đui mù như vậy, ở trong buổi triều sớm này, còn trắng trợn nhắc lại.

Ngay cả chân mày Thánh Hoàng cũng lặng lẽ nhíu lại một cái. Hắn cũng không nguyện ý nhắc lại chuyện này. Thiên Long Ngư tổn thất, có thể nói là Bạch Tiểu Thuần dẫn đầu, các quyền quý trong triều một lần nữa chia cắt...

Loại chuyện này, mỗi lần hắn nhớ tới đều cảm thấy đau lòng. Những còn Thiên Long Ngư đó, bình thường hắn cũng không muốn ăn, mà dùng để ban thưởng giống như là quốc bảo. Nhưng hôm nay...

Nhất là đối phương nói những điều này, Thánh Hoàng không phải là không hiểu. Sau khi hắn tra xét, ở bên trong thiên trì, thực sự tìm ra một ít manh mối, nhưng lại vô dụng. Bạch Tiểu Thuần làm quá cẩn thận. Trí Huyễn Đan này lại dung hòa rất nhanh. Cho nên cho dù là Thánh Hoàng, cũng chỉ thoáng điều tra ra, nhưng lại có thể bất đắc dĩ.

Đương nhiên, nếu hắn thật sự quyết tâm đi thăm dò, vẫn có thể điều tra ra. Chỉ có điều sau khi so sánh, Thánh Hoàng vẫn quyết định nhẫn nhịn. Nhưng hắn cũng có điểm mấu chốt. Băng phong thiên trì chỉ là thái độ. Hắn dự định mấy tháng sau sẽ giải ra. Nếu như Bạch Tiểu Thuần vẫn đi câu cá, như vậy thì chính là tìm chết.

- Ái khanh có thể có chứng cứ gì hay không?

Thánh Hoàng có ép cảm giác không vui trong đầu xuống, hờ hững mở miệng.

- Thánh Hoàng điều tra một cái liền biết!

Lưu Thiên Hầu kích động, vội vàng lớn tiếng nói.

- Được, ngươi lui ra đi. Chuyện này bản hoàng sẽ an bài người đi điều tra một chút.

Thánh Hoàng nói xong, đứng lên, kết thúc buổi triều lần này. Khi mọi người mắt thấy Thánh Hoàng rời đi, tất cả cũng giải tán. Chỉ có điều trước khi đi, có không ít người nhìn về phía Lưu Thiên Hầu, ánh mắt cũng đầy vẻ lạnh lùng.

Giờ phút này, vị Lưu Thiên Hầu cũng nhận thấy được có điểm không thích hợp. Thân thể hắn giật mình một cái. Hắn hiểu rõ lời lẽ của Thánh Hoàng trước đó chỉ là cho có lệ. Hắn nhất thời có cảm giác bi thương căm phẫn.

- Các ngươi không hiểu, các ngươi nhất định sẽ hối hận. Bạch Tiểu Thuần này... Hắn căn bản là một tai họa cực lớn!

Lưu Thiên Hầu ở trong bi thương căm phẫn, Bạch Tiểu Thuần cũng càng tức giận hơn. Hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Thiên Hầu, hừ một tiếng. Hắn càng thêm kiên định với suy nghĩ muốn thu thập người này. Lúc này hắn mới theo mọi người rời khỏi hoàng cung.

Lúc này là cuối mùa thu. Sau khi buổi triều kết thúc, trên con đường đi trở về phúc địa, Bạch Tiểu Thuần vừa cân nhắc xem nên thu thập Lưu Thiên Hầu này như thế nào, vừa tùy ý quan sát thiên trì bị băng phong, trong lòng thầm thở dài.

- Cũng may Thiên Long Ngư này đối với ta đã mất đi hiệu lực. Sau đó không câu nữa là được.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu. Mắt thấy sắp trở về đến phúc địa, nhưng bước chân hắn đột nhiên chợt dừng lại. Hắn chợt nhìn về phía thiên trì bị băng phong, nhìn lớp băng dày này, mơ hồ giống như có thể nhìn thấy được có một con Thiên Long Ngư dưới lớp băng đang vắn lớp băng. Nhưng thuật pháp hình thành hàn băng này, Thiên Long Ngư làm sao có thể phá ra được.

Nhưng cảnh tượng như vậy rơi vào bên trong mắt Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, hơi thở của hắn trở nên gấp gáp. Trán của hắn bắt đầu đổ mồ hôi.

- Ta rốt cuộc đã biết vì sao cảm thấy không được bình thường!

Bạch Tiểu Thuần mở to hai mắt, nhịp tim đập từ từ tăng nhanh. Lúc này hắn nhớ tới điểm mình đã quên mất trước đó..

- Những con cá này... Bọn chúng trước đó đã nghiện Trí Huyễn Đan. Ta câu cá nửa tháng này, còn có thể thỉnh thoảng ném ra một ít Trí Huyễn Đan, khiến cho mức độ nghiện của bọn chúng mặc dù càng lúc càng mạnh, lại có thể giảm bớt.

- Nhưng hiện tại, ở đây bị đóng băng. Những con cá này không có Trí Huyễn Đan, lại giống như sau khi bị nghiện đột nhiên dừng thuốc...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, chỉ cảm thấy toàn thân đều đổ mồ hôi.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1580: Giám công sứ (1)
- Những con cá này sẽ không phát cuồng.

Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía. Hắn do dự nghĩ, mình có nên đi nhắc nhở Thánh Hoàng một chút hay không. Nhưng vừa nghĩ tới chuyện, nếu mình đi nhắc nhở, chẳng khác nào tự tìm phiền toái vậy, hắn lại thở dài.

- Cái này... Cũng không thể oán trách ta được. Là Thánh Hoàng băng phong thiên trì...

Bạch Tiểu Thuần nói thầm mấy câu, sau đó vội vàng trở về phúc địa.

Ở trong mấy ngày sau, mỗi ngày Bạch Tiểu Thuần đều kinh hãi run sợ. Bất kỳ gió thổi cỏ lay nào cũng làm cho hắn khẩn trương không thôi. Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, hắn chung quy cảm giác bên dưới băng phong thiên trì, những con Thiên Long Ngư đó đã muốn hoàn toàn nổi điên.

- Ta cũng muốn tiếp tục cho các ngươi Trí Huyễn Đan.

Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày, than thở. Vào một buổi sáng sớm, đột nhiên... Toàn bộ Thánh Hoàng Thành, rốt cuộc ầm ầm chấn động!

Giống như đất rung núi chuyển, có không ít lá sen cũng chấn động mãnh liệt. Ngay cả chỗ hoa sen ở hoàng cung cũng lay động một cái. Có tiếng nổ mạnh truyền ra khắp tám phương, khiến cho vô số kiến trúc ở dưới sự chấn động này, đều run rẩy không ngừng. Điều này càng làm cho tất cả tu sĩ bên trong thành trì, mỗi người đều hoảng sợ nhanh chóng lao ra.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

- Có kẻ địch tấn công sao?

Mỗi một quyền quý đều chấn động kinh ngạc. Ba vị Thiên Tôn Trần Tô đều bỗng nhiên tản thần thức ra, thậm chí ngay cả trong hoàng cung. Cũng ở trong một cái chớp mắt này, thần thức mênh mông chợt trở nên ngập trời, quét ngang thiên địa.

- Đó là...

- Thiên Long Ngư!

- Bọn chúng... Bọn chúng điên rồi!! Lại gặm cắn lá sen!!!

Theo thần thức của mọi người tản ra, trong nháy mắt bọn họ liền thấy ở dưới rất nhiều lá sen trong hồ hiện tại, có rất nhiều Thiên Long Ngư. Bọn họ đụng không ra được lớp băng, lúc này đang ở phía dưới lá sen, ở chỗ tồn tại căn cơ của nó, đang đỏ mắt, điên cuồng cắn xé!

Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy màn này, nhất thời há hốc mồm, khóc không ra nước mắt.

Thiên Long Ngư trong toàn bộ thiên trì, đều trở nên táo bạo.

Thiên trì tuy bị Thánh Hoàng băng phong, nhưng phong tỏa chỉ là mặt ngoài của hồ nước. Mặc dù hàn băng này ẩn chứa sóng dao động thuật pháp, Thiên Long Ngư cũng không có cách nào phá ra được. Nhưng... trên toàn bộ thiên trì vẫn có mấy ngàn lá sen!

Những lá sen này không có cách nào cũng bị băng phong. Nếu như nói thiên trì là căn cơ của Thánh Hoàng Thành, như vậy mấy nghìn lá sen này chính là mặt đất của Thánh Hoàng Thành, vô số kiến trúc, cũng xây dựng ở trên lá sen, bao vây xung quanh hoàng cung ở chính giữa đóa hoa sen.

Cũng chính là vì lá sen không có cách nào bị băng phong, cho nên mức độ nghiện của những con Thiên Long Ngư này phát tác, không có cách nào chịu được Trí Huyễn Đan lâu dài, ở trong sự nóng nảy này, bọn chúng đặt mục tiêu ở trên những cái lá sen này. Nhất là rễ cây ở dưới lá sen này lại càng trọng điểm. Lúc này có thể nhìn thấy được, ở chỗ rễ cây của vài cái lá sen, có rất nhiều Thiên Long Ngư đang điên cuồng gặm cắn.

Thậm chí có một ít lá sen đã nghiêng sang một bên. Vụ đất rung núi chuyển trước đó cũng là bởi vì điều này mà xuất hiện.

Cũng có không ít lá sen đều thiếu chút nữa bị gặm lỗ thủng. Ở sát mép lá sen, còn có một vài con Thiên Long Ngư đang phát cuồng, mức độ bị cắn là so le không đồng đều...

Phóng tầm mắt nhìn lại, toàn bộ Thánh Hoàng Thành giống như gặp tai họa lớn...

Mà điều làm cho tâm thần người ta chấn động mãnh liệt nhất, là ở trong thiên trì này rốt cuộc cũng có không ít Thiên Long Ngư. Mục tiêu của bọn chúng không phải là lá sen, mà là... mạch cây hoa sen ở phía dưới hoàng cung!

Ở chỗ mạch cây, những con Thiên Long Ngư mắt đỏ đó đang không ngừng cắn xé. Cho nên hoa sen bị chấn động, giống như cúi đầu, khiến cho hoàng cung trên đó đó vang lên những tiếng nổ lớn. Rõ ràng là nghiêng về...

Cảnh tượng như vậy, khiến cho tất cả tu sĩ nhìn thấy được, trong đầu đều chấn động. Tâm thần giống như dâng lên sóng lớn ngập trời. Đồng thời, một tiếng gầm lên giận dữ từ trong hoàng cung bỗng nhiên truyền ra.

- Bạch Tiểu Thuần!

Tiếng gầm thét giận dữ này kinh thiên động địa, vang vọng toàn bộ Thánh Hoàng Thành. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần ở bên trong phúc địa, nhăn mặt, nhíu mày, tâm thần cũng hoảng loạn.

- Điều này thật sự không thể oán ta được. Ta chỉ là muốn bắt vài con cá... Là ngươi băng phong toàn bộ thiên trì...

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt như đưa đám. Lần này hắn thực sự chỉ là muốn bắt vài con cá mà thôi. Sự tình phía sau, hắn đã không thể khống chế được. Lúc này trong đầu hắn nhanh chóng chuyển động tìm kiếm biện pháp hóa giải.

- Ta lập được công lao lớn như vậy, chỉ muốn chút cá mà thôi, Thánh Hoàng này cần gì phải phong tỏa thiên trì...

Bạch Tiểu Thuần liên tục thở dài, cảm thấy chuyện này có chút vướng tay vướng chân.

Cùng lúc đó, ở toàn bộ Thánh Hoàng Thành này đều chấn động. Trong nháy mắt bóng dáng của Thánh Hoàng, chớp mắt lại xuất hiện ở giữa không trung. Khuôn mặt hắn có chút co rúm. Hắn nhìn tất cả mọi thứ ở bốn phía xung quanh, toàn thân đã không khống chế nổi. Mặc dù hắn không có chứng cứ chứng minh tất cả những điều này là do Bạch Tiểu Thuần gây ra. Nhưng sự quỷ dị của Thiên Long Ngư, lại khiến hắn trực giác đoán được, tất cả những điều này, nhất định có liên quan đến chuyện Bạch Tiểu Thuần câu cá trong thời gian trước!

Sát tâm nhất thời dâng lên, nhưng bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Hiện tại hắn không công phu đi xử lý Bạch Tiểu Thuần. Lúc này toàn bộ Thánh Hoàng Thành đang ở trong cơn nguy cấp. Tay phải hắn lập tức giơ lên, kiên tì ấn một cái về phía thiên trì.

Dưới một cái ấn này, nhất thời một tu vi Thái Cổ mênh mông kinh thiên, bỗng nhiên lại từ trong cơ thể Thánh Hoàng bạo phát ra, trực tiếp che khuất bầu trời, bao phủ thế giới tám phương. Theo tay phải của hắn hung hăng chộp một cái, nhất thời khí tức băng hàn của thế giới Vĩnh Hằng này hình như thoáng cái lại từ bốn phương tám hướng nhanh chóng đánh tới.

Ầm ầm.

Ở trong tiếng vang vọng, trời cao biến sắc. Toàn bộ bầu trời thoạt nhìn đều vặn vẹo. Một tia hàn khí từ trong hư vô đến, từ trời cao đến, từ mặt đất đến, thời gian nháy mắt lại ngưng tụ ở trong Thánh Hoàng Thành. Sau khi Thánh Hoàng bấm quyết chỉ một cái, hàn khí chìm xuống, dung nhập bên trong hàn băng của thiên trì!

Trong khoảnh khắc, những tiếng rắc rắc vang vọng thiên địa. Chỉ thấy mặt ngoài nước thiên trì này vốn chỉ bị đóng băng, ở trong thời gian một lần hít thở, lại băng hàn lan tràn. Tất cả nước hồ, từ dưới lên trên, tất cả bị đóng băng!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1581: Giám công sứ (2)
Kể cả những con Thiên Long Ngư đang nóng nảy ở bên trong, đều ở dưới hàn khí này khuếch tán, từng thân thể cũng trực tiếp bị lớp băng bao trùm. Chớp mắt một cái... toàn bộ thiên trì, trở thành một khối hàn băng cực lớn!

Còn chưa kết thúc, sắc mặt Thánh Hoàng thâm trầm. Tay phải lại bấm quyết, bỗng nhiên chỉ ra một cái. Nhất thời tu vi Thái Cổ trong cơ thể hắn, hóa thành lực lượng thần thánh nào đó, chiếu rọi trời cao và mặt đất, giống như toàn thân hóa thành một mặt trời!

Mặt trời này có ánh sáng chói lòa, nhưng lại hoàn toàn không có chút lửa nóng nào. Ngoại trừ ánh sáng ra, chỉ có một lực lượng thần thánh được tinh lọc đến cực hạn, giống như đang bạo phát từ bên trong ra.

Trong tiếng nổ lớn, ánh sáng này ẩn chứa thần thánh cùng tinh lọc, bao phủ toàn bộ Thánh Hoàng Thành, trực tiếp xuyên qua lớp băng của thiên trì, đảo qua toàn bộ thân thể hơn vạn con Thiên Long ngư bị đóng băng từ bên trong.

Tất cả bệnh tật, tất cả nóng nảy, thậm chí một ít Thiên Long Ngư tranh đấu với nhau, gây ra ngoại thương trước khi Bạch Tiểu Thuần tới Thánh Hoàng Thành rốt cuộc trong một tích tắc này... toàn bô jđều lập tức khôi phục giống như bình thường. Tất cả mọi thứ ảnh hưởng bên trong cơ thể, trong nháy mắt đều được tinh lọc.

Loại phương pháp tinh lọc này, sau khi Bạch Tiểu Thuần cảm nhận, không khỏi mở miệng hít sâu một hơi, tâm thần chấn động vô cùng mãnh liệt. Hắn đã có nhận thức mới đối với sự cường hãn của Thái Cổ.

Tất cả những điều này phát sinh đột ngột. Nhưng từ khi Thiên Long Ngư nóng nảy, cho đến khi Thánh Hoàng ra tay, tất cả chẳng qua chỉ là thời gian vài hơi thở ngắn ngủi. Rất nhanh, khi tất cả Thiên Long Ngư đều bị tinh lọc, hàn băng của thiên trì tan ra. Nước hồ trong suốt, có thể nhìn thấy được những con Thiên Long Ngư bên trong đó. Mỗi một con đang khôi phục hành động, lại hoàn toàn không có sự nóng nảy, giống như trước kia, thảnh thơi bơi ở trong hồ nước...

Cảnh tượng như vậy, không chỉ khiến cho Bạch Tiểu Thuần thở phào nhẹ nhõm, tu sĩ ở Thánh Hoàng Thành, mỗi một người cũng đều yên lòng. Chỉ là ở bên trong toàn Thánh Hoàng, bọn họ nhìn lá sen không có cách nào được thuật pháp chữa trị trong thời gian ngắn, bị cắn tổn hại tới mức độ khác nhau. Còn có hoa sen này cùng hoàng cung nghiêng sang một bên, lửa giận trong lòng bọn họ vẫn mãnh liệt thiêu đốt.

Nhất là Thánh Hoàng. Lúc này trong lòng Thánh Hoàng căm tức đến cực hạn, thiếu chút nữa không áp chế được, không để ý tới đại cục muốn đập cho Bạch Tiểu Thuần một cái, cho hắn chết. Nhưng cuối cùng Thánh Hoàng vẫn nhịn xuống, trong mắt có hàn quang lóe lên.

Hắn biết, mấy ngày tới, theo Bạch Tiểu Thuần bị mình sắc phong làm Thông Thiên Công, loại chuyện ngàn vàng mua xương ngựa này, giống như ở Thánh Hoàng Triều dựng lên một lá cờ, khiến cho toàn bộ tu sĩ thế giới Thông Thiên ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng đều sẽ nhìn nơi đây thành niềm hy vọng.

Thậm chí căn cứ vào tin tức tình báo của hắn, đã có không ít tu sĩ thế giới Thông Thiên, đang chạy về phía Thánh Hoàng Triều. Tất cả những điều này, cũng làm cho hắn không có cách nào chém giết Bạch Tiểu Thuần.

- Chờ tới một ngày nào đó ngươi trở thành vô dụng, ta sẽ tính sổ cùng với ngươi

Sau đó Thánh Hoàng cắn răng, hít một hơi thật sâu, vẫn cảm thấy chuyện này cần có sự trừng phạt. Vì vậy hắn hừ lạnh, truyền ra pháp chỉ.

- Thu lại vạn năm bổng lộc của Thông Thiên Công, phạt hắn dọn phân cho Thiên Long Ngư!

- Thu lại dải lụa màu của Thông Thiên Công, trách phạt hắn tu bổ lá sen của Thánh Hoàng Triều!

Sau khi nói xong, ngay cả Thánh Hoàng cũng cảm thấy loại trừng phạt này không đến nơi đến chốn. Trong lúc bất đắc dĩ, hắn nhớ tới những lời vị Lưu Dũng đã nói trước kia, xác thực lời hắn nói là chính xác.

- Sắc phong Lưu Dũng, Giám Công Sứ!

Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, lại truyền ra pháp chỉ. Lúc này hắn mới vung tay áo, gương mặt thâm trầm, trở về hoàng cung.

Lúc này, tức giận của toàn bộ Thánh Hoàng Thành đối với Bạch Tiểu Thuần, đã vô cùng mãnh liệt. Ở bên trong một phúc địa, vị Lưu Thiên Hầu kia vô cùng kích động tiếp chỉ. Hắn hiểu rõ sở dĩ mình thăng quan, chính là vì Thánh Hoàng đã biết Bạch Tiểu Thuần khó chơi. Đây là muốn sử dụng mình tới theo dõi Bạch Tiểu Thuần.

- Bệ hạ yên tâm. Cựu thần nhất định sẽ sử dụng đôi mắt này của mình, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, dùng hết thần bút trong tay, viết ra từng tội lớn của hắn, viết thành tấu chương!

Ở trong thời điểm người trong toàn thành đều tức giận vô cùng, đồng thời, Bạch Tiểu Thuần cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hoàng cung.

- Ta thiếu chút nữa động tới căn cơ của Thánh Hoàng Thành, lại có thể chỉ bị những trừng phạt này?

Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, cảm nhận được Thánh Hoàng này giấu diếm sát ý không phát ra. Trong lòng hắn thầm rùng mình. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn cảm thấy mình vẫn sống yên ổn một thời gian thì thỏa đáng hơn.

Vì vậy ở trong cuộc sống sau này, Bạch Tiểu Thuần mặc dù nhăn mặt, nhíu mày, nhưng vẫn không thể không đi dọn phân cho Thiên Long Ngư. Cho dù bị người chỉ chỏ nói xấu sau lưng, cũng chỉ có thể lựa chọn không nhìn.

Chỉ có điều cũng có lợi. Hắn mỗi ngày bên ngoài khổ cực, dần dần cũng nghe được không ít lời bàn luận của mọi người đối với thế giới Vĩnh Hằng, đối với thế giới này, hắn cũng hiểu nhiều hơn. Giống như lời Công Tôn Uyển Nhi trước đây nói: sau Thiên Tôn là Thái Cổ, sau Thái Cổ là ChúaTể, Bạch Tiểu Thuần đã xác định rõ ràng, Công Tôn Uyển Nhi không lừa gạt mình.

Đồng thời, theo một lá thư của Cự Quỷ Vương, Bạch Tiểu Thuần cũng xác định người của thế giới Thông Thiên luyện linh, Thánh Hoàng Triều cùng Tà Hoàng Triều thực sự là làm không được. Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến bọn họ có lòng tham đối với tu sĩ ở thế giới Thông Thiên.

Trong thư, Cự Quỷ Vương cũng có oán giận. Chỗ Thần La Châu của hắn rất cằn cỗi, người ở thưa thớt. Chỉ có điều vì chuyện hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần trước đó bắt trói Quỷ Mẫu chuyện, đã chấn động toàn thế giới. Cho nên có không ít tu sĩ của thế giới Thông Thiên chủ động tìm tới.

Chỉ là sau khi những tu sĩ của thế giới Thông Thiên tới đây, đều bị Thiên Tôn chỗ Tiên Vực thứ hai nơi Cự Quỷ Vương ở, quấy rầy, sau đó phân tán ở bên trong các châu. Cự Quỷ Vương lo lắng kể từ đó, sợ là không cần quá lâu, sẽ bị Thánh Hoàng Triều đồng hóa. Cứ thế mãi, thế giới Thông Thiên sửa lại cách xưng hô, không còn tồn tại.

Xem thư, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn biết, đối với tu sĩ thế giới Thông Thiên, có thể tu luyện yên ổn sinh hoạt, là khát vọng của bọn họ. Nhưng điều hắn muốn làm, là cho những người này một sự lựa chọn.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1582: Liên Yến (1)
Là lựa chọn bị Thánh Hoàng Triều đồng hóa, hay lựa chọn sống mãi không quên quê hương của mình... Thánh Hoàng Triều sẽ không cho bọn họ sự lựa chọn này. Điều Bạch Tiểu Thuần muốn làm, là tranh thủ sự lựa chọn này cho người của thế giới Thông Thiên.

Bất kể chọn cái nào, đều là chuyện không thể xen vào.

- Chỉ khi ta cường đại lên, mới có thể tranh thủ đến cơ hội lựa chọn này cho người của thế giới Thông Thiên.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, trong mắt lộ ra tinh quang. Tuy mấy nghìn con Thiên Long Ngư trước đó, tuy bị hắn đã ăn vào đã đạt tới mức độ vô hiệu, nhưng mang đến lợi ích cũng cực lớn.

Trường Sinh Quyển của hắn đang không ngừng tăng lên, chỉ còn cách đại viên mãn có một tia nhỏ!

Tiến thêm một bước nữa, chính là đại viên mãn. Tới khi đó, hắn cũng có thể thử đột phá Bán Thần, bước vào đại thừa, trở thành Thiên Tôn!

- Ta còn cần càng nhiều tiên đan linh thảo hơn nữa, để có thể tu luyện nhanh hơn!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, đồng tử quan sát khắp nơi Thánh Hoàng Thành, trong đầu cân nhắc tất cả những thứ có thể làm cho mình tăng tu vi...

Nhưng suy nghĩ thật lâu, Bạch Tiểu Thuần cũng tìm không ra được biện pháp gì có thể làm cho mình trong thời gian ngắn nhanh chóng tăng tu vi. Nhất là những con Thiên Long Ngư này, trước đó hắn ăn quá nhiều, đã vô hiệu.

- Chỉ có luyện đan.

Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ. Tuy rằng luyện đan ở thế giới Thông Thiên cùng đại lục Vĩnh Hằng tồn tại một ít khác biệt. Luyện đan lại tiêu hao cực lớn, nhưng Bạch Tiểu Thuần không có chủ ý khác.

Chủ yếu nhất, bên trong túi trữ vật của hắn tồn tại không ít dược thảo.

- Mặt khác, chỗ của ta vẫn lưu lại một ít cá khô...

Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn túi đựng đồ của mình một chút. Trước đó hắn câu ra quá nhiều cá. Mặc dù đưa ra cũng không ít, nhưng vẫn có một ít được làm cá khô, được hắn giữ lại.

- Những con cá khô này chắc hẳn có thể bán ra với giá tốt!

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Nhưng trong lòng hắn vẫn còn có chút do dự. Thật ra những năm gần đây, mỗi lần hắn luyện đan đều gặp phải các loại chuyện biến hóa. Điều này đối với hắn mà nói, đã hình thành bóng ma.

Nhất là nghĩ đến nếu như luyện đan ở Thánh Hoàng Thành này xảy ra vấn đề, chắc hẳn còn muốn nghiêm trọng hơn so với bạo loạn Thiên Long Ngư trước đó, Bạch Tiểu Thuần nhất thời rầu rĩ.

Thời gian trôi qua, rất nhanh lại qua nửa tháng. Sau khi thiên trì được Bạch Tiểu Thuần dọn sạch sẽ, điều này khiến cho vài con Thiên Long Ngư vui vẻ lại. Bạch Tiểu Thuần mắt thấy cuộc sống ngày ngày trôi qua, vì vậy hung hăng cắn răng một cái.

- Ta cẩn thận một chút, chắc hẳn là... không có việc gì...

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm nói với mình. Đã hạ quyết tâm, hắn bắt đầu mua vật cần thiết để luyện đan. Giằng co mấy ngày, cuối cùng hắn đã chuẩn bị tất cả đầy đủ hết. Ở trong sự cẩn thận gần như lén lút của hắn, hắn bắt đầu luyện đan.

Có lẽ là thành tựu luyện đan của Bạch Tiểu Thuần có phần tăng cao, lại có lẽ sự cẩn thận của hắn đưa đến tác dụng. Theo mấy lò đan dược được thành công luyện ra, rốt cuộc không xuất hiện chuyện gì bất ngờ.

Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy vui mừng bất ngờ vô cùng. Nhưng hắn tổng kết lại sau những lần từng đắc ý vênh váo chính là giáo huấn. Hắn vẫn tiếp tục cẩn thận. Mặc dù thời gian đan dược được chế luyện ra tới chậm rãi, nhưng chung quy là liên tục ổn định.

Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua. Mỗi buổi triều một tháng một lần, Bạch Tiểu Thuần vẫn sẽ tham dự. Chỉ có điều phần lớn hắn đều là người đến cuối cùng, lười biếng đứng ở nơi đó, từ từ nhắm hai mắt, không để ý tới bất kỳ chuyện gì ngoài thân. Trừ điều đó ra, gần như tất cả thời gian, hắn đều đặt ở trên phương diện luyện đan.

Rất nhanh, mấy tháng trôi qua. Bạch Tiểu Thuần ở trong quá trình tu hành này, tốc độ tu vi tiến triển mặc dù không bằng ăn Thiên Long Ngư, nhưng lại vững vàng vô cùng, không ngừng tinh tiến.

Dựa theo hắn tính toán, dự tính không sai, chỉ khoảng vài năm nữa, hắn có thể đột phá Bán Thần hậu kỳ, trở thành đại viên mãn.

Cùng lúc đó, bất luận là quyền quý trong triều hay Thánh Hoàng, ở trong mấy tháng này cũng thấy được Bạch Tiểu Thuần giấu mình, mắt thấy sẽ không có chuyện gì ác liệt phát sinh, gánh nặng trong lòng mọi người đều được mở ra. Chỉ có điều bình thường vẫn có không ít lần tỏ ra đạo mạo, tươi cười cùng ngôn từ châm biếm.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần đã nhún nhường, nhưng đối với mọi người trong Thánh Hoàng Triều mà nói, hắn thế nào cũng là người ngoài.

Đối với những ngôn từ này, Bạch Tiểu Thuần giả vờ nghe không hiểu, cũng không có tâm tình đi để ý tới. Hắn cả ngày chìm đắm ở trong việc luyện đan cùng với tu hành, khiến cho Thánh Hoàng Thành ở trong khoảng thời gian này, xuất hiện sự bình tĩnh lâu ngày không gặp.

Người duy nhất không cao hứng, chỉ có vị Lưu Thiên Hầu kia. Hắn đã mài đao soàn soạt, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần thật lâu. Nhưng mắt thấy Bạch Tiểu Thuần lại giống như đổi tính, an bình không xảy ra chuyện gì, Lưu Thiên Hầu liền sốt ruột.

- Hắn nhất định là có âm mưu gì lớn!

Lưu Thiên Hầu hít một hơi thật sâu, kiên định với phán đoán của mình. Sau đó, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần càng chặt hơn.

Cứ như vậy, lại qua mấy tháng. Thu đi đông lại, hiện tại vào tiết xuân, ở trên thiên trì của Thánh Hoàng Triều bắt đầu có từng đài sen, lộ ra khỏi mặt nước.

Cũng chính là sau khi đài sen lộ ra khỏi mặt nước, tất cả tu sĩ ở bên trong Thánh Hoàng Thành nhìn thấy được cảnh tượng như vậy, mỗi một người đều phấn chấn. Ở rất nhiều khu vực bên trong Thánh Hoàng Thành đều có tiếng bàn luận truyền ra.

- Đài sen nổi trên mặt nước!

- Chẳng lẽ lại có Liên Yến lớn phát phần thưởng!

- Lần trước đài sen nổi trên mặt nước, là nửa một giáp trước. Nghe nói tất cả những người được chia hạt sen, sau khi nuốt vào, tu vi đều tăng tiến không ít!

- Nhất định là có liên quan đến việc sáu tháng trước Thánh Hoàng bệ hạ thi triển thần thông đối với toàn bộ thiên trì, khiến cho đài sen sớm nổi lên mặt nước!

Những tiếng bàn tán này rất nhiều. Thậm chí không ít người đều đi tới mép lá sen sát, nhìn trong toàn bộ thiên trì, xuất hiện hơn mười đài sen. Nhất là theo đài sen xuất hiện, tản ra từng mùi thơm ngát, tràn ngập toàn bộ bên trong bên ngoài Thánh Hoàng Thành, hễ là ngửi thấy, đều có thể khiến cho tu vi vận chuyển nhanh hơn không ít.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1583: Liên Yến (2)
Theo tin tức truyền ra, theo tiếng người bàn luận càng lúc càng nhiều, cho dù Bạch Tiểu Thuần không mấy khi ra cửa, cũng phải chú ý tới đài sen. Dần dần nghe về nói chuyện này. Nhất là mùi thơm ngát tràn ngập ở trong thành, khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng kinh ngạc vô cùng.

- Đài sen!

Trong sự hiếu kỳ Bạch Tiểu Thuần, ra ngoài tìm hiểu một hồi. Khi trở về trong mắt của hắn lộ ra sắc thái hưng phấn.

- Trước đó ta bao giờ cũng nghĩ tới Thiên Long Ngư, lại có thể quên mất ở trong thiên trì này, ngoại trừ Thiên Long Ngư ra, còn có thiên tài địa bảo khác.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới mình thăm dò biết được chuyện liên quan tới đài sen, nhất thời thần sắc khó nén được vẻ vui mừng bất ngờ.

Sở dĩ Thánh Hoàng Thành lựa chọn xây dựng ở trên thiên hồ, chính là bởi vì trong thiên trì có một gốc cây Tiên Liên tuyệt thế. Tiên Liên tuyệt luân thiên hạ, toàn bộ đại lục Vĩnh Hằng cũng chỉ có một gốc cây như thế mà thôi. Cho dù Tà Hoàng cũng hâm mộ. Đó là chí bảo của cả Thánh Hoàng Triều.

Rễ của Tiên Liên này tràn ngập mặt đất, tuy chỉ có một đóa hoa sen, nhưng lại sinh ra rất nhiều lá sen. Cùng lúc đó, còn có vô số đài sen ẩn ở dưới nước. Cứ cách trăm năm, sẽ có một phần đài sen giống như nở rộ, rẽ nước lộ ra.

Hạt sen bên trong có kích thước khác nhau. Loại tốt nhất thậm chí đạt tới một mức độ nào đó, vượt qua tiên đan. Cho dù là kém một chút, chỉ cần có thể rẽ nước lộ ra, đều có thể so với tiên đan.

Đối với toàn bộ Thánh Hoàng Triều mà nói, mỗi lần đài sen nở rộ, hạt sen bên trong đều là chí bảo. Chỉ có điều đối với việc hái hạt sen, Thánh Hoàng có quy định nghiêm ngạt. Toàn bộ bên trong Thánh Hoàng Thành, không thể có tư cách lấy hạt sen. Chỉ có bản thân Thánh Hoàng mới có tư cách hái. Mỗi lần nở rộ chỉ có thể lấy một nghìn hạt sen, không thể lấy nhiều hơn. Lại chỉ có đài sen đã lộ ra khỏi mặt nước, mới được phép lấy hạt sen xuống. Nói như vậy, từ đài sen đầu tiên rẽ nước lộ ra, cho đến từng đài sen lục tục xuất hiện, quá trình lấy hết một nghìn hạt, sẽ kéo dài từ nửa tháng tới một tháng.

Đồng thời, ở trong thời gian đài sen này nở rộ cùng với thời gian hái, dựa theo lệ cũ trước kia, Thánh Hoàng đều sẽ bày ra yến hội. Văn võ trong toàn triều đều sẽ tham dự yến tiệu. Ở trong yến tiệu này, bọn họ vừa uống tiên tửu, vừa chờ Thánh Hoàng bày ra phương pháp Thái Cổ, lấy xuống từng hạt sen, ban cho mọi người.

Bình thường trong một nghìn hạt hạt sen này, có khoảng ba trăm hạt, sẽ ban thưởng cho ba trăm văn võ đứng đầu trong triều. Còn có hai trăm hạt sen lại là ban thưởng cho người lập được công lớn. Còn có hai trăm hạt sen, ở địa phương được chỉ định, bán đấu giá cho thiên hạ.

Cuối cùng ba trăm hạt còn lại sẽ được đưa vào hoàng cung, sử dụng để luyện đan.

Hiện tại đã có hơn mười đài sen xuất hiện. Những tin đồn liên quan tới Liên Yến, đã được khuếch tán ở bên trong Thánh Hoàng Thành. Thậm chí tu sĩ ở chỗ Tiên Vực Thánh Hoàng Triều cùng với Tiên Vực thứ hai đều phấn chấn. Mỗi một gia tộc còn chuẩn bị đấu giá lấy về.

- Hạt sen này có thể so với tiên đan!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong đầu lại hiện lên những gì mình thăm dò được. Sau đó, hắn liếm môi, hai mắt phát ra ánh sáng.

- Dựa vào thân phận của Thông Thiên Công ta, dù thế nào cũng có thể được ban thưởng một hạt chứ.

Ở trong sự mong chờ của Bạch Tiểu Thuần, mấy ngày sau, từ trong hoàng cung truyền ra tiếng chuông vang vọng không ngừng. Liên Yến được văn võ trong toàn triều chờ đợi trong khoảng thời gian này, cuối cùng được mở ra.

Bạch Tiểu Thuần đè xuống kích động trong lòng, chỉnh đốn lại trang phục, sau đó lao thẳng đến hoàng cung. Khi hắn đến nơi, thấy được trên quảng trường cực lớn trong hoàng cung này, hiện tại bày mấy nghìn bàn con. Phía trên đặt rượu ngon tiên quả. Còn có số lượng lớn thị nữ trong cung, làm bạn ở bên.

Đã có không ít tu sĩ quyền quý đã sớm đến, lúc này đang ngồi ở sau những chiếc bàn con, chuyện trò vui vẻ với nhau. Trong đó có cả đám người Trần Tô, Cổ Thiên Quân. Bọn họ cũng thấy được bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần. Cổ Thiên Quân trực tiếp xem như không nhìn thấy. Mặc dù trong lòng Trần Tô chướng mắt Bạch Tiểu Thuần, nhưng ngoài mặt vẫn ôn hòa tươi cười.

Về phần các tu sĩ quyền quý khác, phần lớn cũng như vậy. Chỉ là ở sâu bên trong đôi mắt bọn họ vẫn có phần khinh miệt. Tuy người ngoài không nhìn ra, nhưng Bạch Tiểu Thuần tu luyện nhiều năm như vậy, cùng người giao tiếp lâu như vậy, tự nhiên nhìn thấy rất rõ ràng.

- Đây không phải là Thông Thiên Công sao? Bình thường lúc đại triều, ngươi đều tới muộn. Hôm nay tới thật sớm.

- Thông Thiên Công từ tiểu thế giới tới, sợ là cả đời cũng không thấy từng trải qua Tiên Liên. Chỉ có điều lấy thân phận của Thông Thiên Công, nghĩ đến lần này Thánh Hoàng cũng sẽ ban cho một hạt.

- Lại nói tiếp, chắc hẳn trong toàn bộ thế giới Thông Thiên, Thông Thiên Công vẫn là người đầu tiên có thể ăn được Tiên Liên. Loại phúc khí này, người bình thường khó có. Thời điểm nhấm nháp lại phải chú ý một chút. Phải nhai nhuyễn nuốt chậm thưởng thức một hồi.

Nghe những quyền quý ở bốn phía xung quanh làm trò cười, Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, giả vờ nghe không ra sự châm chọc bên trong. Hắn nhìn về phía mọi người cười ha ha một tiếng, không những không có rời xa, thậm chí còn tìm một vị trí ở sát đầu, lần lượt cùng mọi người ngồi xuống.

- Lại nói tiếp, cũng thật hoài niệm. Trước đây, thời điểm ta ở thế giới Thông Thiên, mỗi ngày vừa mở mắt, vẫn dùng Tuyết Liên Tử mười vạn năm cắn ở trong miệng một cái, sau đó nhổ ra, chỉ lấy mùi thơm của nó. Mùi thơm này một ngày cũng không tan ra, rất khó quên. Vốn tưởng rằng không có cơ hội, lại không nghĩ tới các ngươi ở đây lại có hạt Tiên Liên.

Bạch Tiểu Thuần ho nhẹ một tiếng, mắt cũng không chớp cái nào, khoa trương nói.

- Đáng tiếc ở đây không có Linh Vĩ Kê. Ở chỗ của chúng ta có một loại tiên điểu, là do quy tắc thiên địa diễn biến, tên là Linh Vĩ Kê hủy thiên diệt địa, sử dụng Tuyết Liên Tử vạn năm trở lên cùng Linh Vĩ Kê này làm thịt kho tàu, lại rắc thêm tiên tiêu năm mươi vạn năm trở lên. Mùi vị đó, ăn một lần, cả tuần cũng không quên.

- Đáng tiếc. Cho dù lấy thân phận của ta, cũng chỉ ăn được mấy nghìn con mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, trong mắt lộ ra sự hồi ức, lộ ra biểu tình tiếc nuối hoài niệm.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1584: Thứ tốt (1)
Mọi người trầm mặc. Mỗi một người lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc khó nén sự cổ quái. Nói chuyện khoác loác, người người thường có, vốn không tính là gì cả. Mà nếu giống như Bạch Tiểu Thuần, ở trước mặt mọi người mặt, nói khoác giả tạo như vậy...

Hết lần này tới lần khác hắn vẫn là một biểu tình làm như có thật. Cái này khiến cho mọi người không thể không phục. Bọn họ lại liên tưởng đến trước đây, khi Bạch Tiểu Thuần ở trước mặt Thánh Hoàng, cũng nói khoác không biết ngượng, tiếc nuối vận khí Tà Hoàng tốt, cho nên không bị hắn trói bắt đi, Trần Tô vội ho một tiếng, chủ động chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, cùng Cổ Thiên Quân trò chuyện một ít về chuyện tu luyện.

Ánh mắt mấy vị khác từ trên người Bạch Tiểu Thuần chuyển sang cười ha hả, nói đến những chuyện khác, không nhắc tới hạt sen nữa. Bọn họ cũng không cho Bạch Tiểu Thuần có thêm cơ hội nói khoác. Bạch Tiểu Thuần nói khoác, bọn họ nghe được, đều cảm thấy toàn thân nổi da gà.

- Tuyết Liên mười vạn năm... Tuyết Liên này vận khí thật tốt, mười vạn năm cũng không có bị người hái đi!

- Linh Vĩ Kê hủy thiên diệt địa... Mụ nội nó, nói khoác không có việc gì. Nhưng có thể nói khoác nghiêm túc một điểm hay không? Trong khi đặt tên cũng sa hoa một chút, nhưng hết lần này tới lần khác lại trắng trợn như vậy. Dựa theo lối nói của hắn, chắc hẳn chỗ của bọn họ nếu có Thiên Long Ngư, tên nhất định là Thiên Long Ngư tinh không vô địch chí tôn tiên giới thiên địa vô thượng!

- Khoa trương nhất chính là tiên tiêu năm mươi vạn năm. Đáng chết, ta lại chưa nghe nói qua, thứ này có năm mươi vạn năm!

Trong lòng của mọi người thầm oán thầm. Bọn họ không tiếp tục để ý tới Bạch Tiểu Thuần. Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đắc ý, ngạo nghễ quét ngang mọi người, thầm hừ một tiếng. Hắn suy nghĩ nếu bàn về chuyện nói khoác, trước đây mình tuy không có, nhưng chỉ cần động não một chút, là có thể thổi chết đại lục Vĩnh Hằng.

Cũng không lâu lắm, lục tục có không ít tu sĩ Thánh Hoàng Thành đều đến. Ngay cả vị Hải Thần Đại Tôn câu cá câu hơn một trăm năm kia, cũng hăng hái bừng bừng đi tới hoàng cung.

Sau khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, chỉ sợ trong lòng hắn rất xem thường đối với Bạch Tiểu Thuần. Nhưng ngoài mặt bọn họ vẫn lộ ra vẻ tươi cười. Còn có một vài gia hỏa từng nhận được Thiên Long Ngư của Bạch Tiểu Thuần, tiến lên vẫn hàn huyên vài câu.

Nhưng trong xương cốt bọn họ vẫn khinh thường hắn. Loại tâm tư cho rằng không phải tộc loại của ta hắn tất có ý khác. Qua cách tươi cười, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rất rõ ràng. Chỉ có điều dối với chuyện này, Bạch Tiểu Thuần ở Thánh Hoàng Thành mấy ngày này, đã tập mãi thành thói quen. Nếu có một ngày bọn họ không có tính bài ngoại, Bạch Tiểu Thuần nói không chừng còn có thể không thích ứng.

Sau khi quen với lời nói và phương pháp làm việc của những người này, trên mặt Bạch Tiểu Thuần cũng lộ ra ý cười, đáp lại từng người một. Đối với những người tới hàn huyên, cũng không chậm trễ chút nào nắm lấy cơ hội, há miệng ra liền nói ra những lời khoác lác như vậy.

Không bao lâu, khi trên quảng trường của hoàng cung gần như không còn chỗ ngồi nào. Có tiếng chuông vang vọng. Mọi người đều yên tĩnh lại. Bóng dáng Thánh Hoàng từ bên trong đại điện đi ra, trên mặt nở nụ cười ấm áp. Sau khi hắn xuất hiện, tất cả mọi người đứng dậy bái kiến.

- Tất cả ngồi xuống. Hôm nay Liên Yến, bản hoàng cùng các vị hưởng dụng Tiên Liên.

Thánh Hoàng cười nói, rất hiền hoà ngồi ở trên thủ vị, sau đó ánh mắt đảo qua Bạch Tiểu Thuần, dáng vẻ tươi cười vẫn còn, thậm chí còn gật đầu.

Mọi người cùng kêu lên tạ ơn, sau đó mới ngồi xuống.

Bạch Tiểu Thuần cũng theo mọi người, lúc này sau khi ngồi xuống, trơ mắt nhìn Thánh Hoàng. Đối với việc nhấm nháp hạt sen tiếp theo, hắn rất chờ mong.

Không để cho mọi người đợi lâu, mắt thấy mọi người ngồi xuống, Thánh Hoàng mỉm cười giơ tay phải lên, vung mạnh bốn phía xung quanh. Nhất thời thiên địa gió nổi mây phun mênh mông cuồn cuộn, có một cái bàn tay ở trên trời cao huyễn hóa ra.

Bàn tay này tản ra sự thần thánh sắc bén. Còn có uy áp khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, đang khuếch tán ra. Ở trong ánh mắt của mọi người, cái bàn tay này bỗng nhiên hạ xuống, lao thẳng đến thiên trì.

Bàn tay này trực tiếp đảo qua những đài sen lộ ra trên mặt nước. Nhất thời những đài sen này đang nở rộ, từ bên trong bay ra từng hạt sen màu vàng!

Về phần những đài sen đó, hạt sen bị lấy ra, không bị phá hỏng quá nhiều. Theo hạt sen biến mất, chúng chậm rãi một lần nữa chìm vào trong thiên trì.

Những hạt sen đó lớn giống như nắm đấm, nhỏ lại là hạt đào, số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn mười hạt, bị bàn tay to kia bắt lại. Ở thời điểm xuất hiện, chúng đã ở trước mặt Thánh Hoàng.

Hơn mười hạt sen tản ra ánh sáng màu vàng. Đồng thời, còn có mùi thơm nồng nặc khuếch tán tám phương, khiến cho bốn phía xung quanh mơ hồ xuất hiện sương mù. Từ phía xa nhìn lại, dường như hoàng cung đã hóa thành Tiên Cảnh.

Mùi thơm này tản vào trong mũi của mọi người, khiến cho tất cả mọi người nơi đây đều mừng rỡ. Bạch Tiểu Thuần còn dùng sức hút vài hơi. Hắn chỉ cảm thấy tu vi trong cơ thể đã tăng nhanh hơn so với thường ngày rất nhiều.

- Trần Tô Thiên Tôn, Cổ Thiên Tôn, Chu Thiên Tôn, ba vị Thiên Tôn bảo vệ Thánh Hoàng Triều ta. Không có các ngươi, sẽ không có Thánh Hoàng Triều. Bản hoàng từng nói, cùng mọi người chia xẻ thiên hạ. Tiên Liên cũng là như vậy.

Tiếng cười của Thánh Hoàng truyền ra. Ba người Cổ Thiên Quân đứng dậy cúi đầu. Đồng thời, thình lình có hơn phân nửa số hạt sen lao thẳng đến ba người.

- Thiên Vương trấn giữ triều, đều có công giúp đỡ. Bản hoàng đã có lời thề, cũng nguyện sẽ cùng các vị chia xẻ thiên hạ, tất nhiên được ban thưởng!

Thánh Hoàng lại phất tay. Có một phần Tiên Liên bay về phía bảy tám người xung quanh. Sau khi mỗi một người bắt được hạt sen, đều đứng dậy cúi đầu.

Lúc này, số lượng hạt sen đầu tiên, số hạt sen bay lơ lửng ở trước mặt Thánh Hoàng chỉ còn có năm hạt. Phần lớn đều hơi nhỏ một chút. Nhỏ nhất dường như chỉ có hơn nửa hạt đào. Rõ ràng hình dáng có chút non.

Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn những hạt sen đó thoáng cái ít đi nhiều như vậy, liên tục hai lần đều không có mình. Hắn có chút sốt ruột, trông mà thèm. Hắn ngẩng đầu ưỡn ngực, tranh thủ có thể khiến cho Thánh Hoàng chú ý tới mình.

- Ta cũng là công hầu.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang cân nhắc xem làm thế nào nhắc nhở Thánh Hoàng một chút, ánh mắt Thánh Hoàng lóe lên, nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, sau đó có chút do dự, vung tay phải lên.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1585: Thứ tốt (2)
- Các công hầu của ta ở Thánh Hoàng Triều, có công lớn, tất nhiên cũng được phần thưởng!

Nhất thời năm hạt sen trước mặt Thánh Hoàng, lập tức bay ra, lao thẳng đến năm người ở bốn phía xung quanh. Trong đó cũng có cả Bạch Tiểu Thuần. Nhìn thấy hạt sen bay tới, trong lòng hắn rất phấn chấn. Mà khi hắn thấy rõ cùng nắm lấy hạt sen bay tới, lại nhíu chân mày lại.

Cũng không biết có phải trùng hợp hay không, hạt sen hắn cầm tới tay, chính là viên nhỏ nhất kia, giống như còn non chưa chín.

Thật ra, Thánh Hoàng vừa nghĩ tới Thiên Long Ngư, liền hoàn toàn không có thiện cảm đối với Bạch Tiểu Thuần. Nhưng thân phận của Bạch Tiểu Thuần bày ra ở đó. Vì để cho tu sĩ thế giới Thông Thiên nhớ tới quê hương, cho dù trong lòng Thánh Hoàng không tình nguyện, nhưng nụ cười trên mặt vẫn còn, vẫn ban thưởng một hạt sen.

- Bốn mươi chín hạt sen đầu tiên đã được phát ra. Những ái khanh còn chưa được hạt sen cũng không nên nóng ruột. Phàm là người có công với Thánh Hoàng Triều, đều sẽ được ban thưởng.

Thánh Hoàng mỉm cười. Hắn không cần phải ở lại cho tới hết bữa Liên Yến. Lúc này hắn lại miễn cưỡng nói vài câu, đứng dậy rời đi.

Sau khi Thánh Hoàng rời khỏi đó, yến hội thoáng cái lại trở nên náo nhiệt. Hễ là người lấy được hạt sen, bên cạnh còn có không ít tu sĩ tới chúc chúc mừng, tiếng cười vang vọng ầm ĩ.

Ở chỗ Bạch Tiểu Thuần cũng có một số người vây quanh. Bọn họ nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần lấy được chính là hạt sen nhỏ nhất, trong lòng chế nhạo, nhưng lại không thể hiện ra, vẫn chúc mừng.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút buồn bực, lại không có cách nào. Sau khi cùng mọi người nói chuyện qua loa vài câu, nhìn thấy được có một vài người đã ăn hạt sen ở tại chỗ này, vì vậy hắn cũng cúi đầu nhìn hạt sen trong tay một chút. Sau khi xác định không có gì đáng ngại, đơn giản là trực tiếp ném vào trong miệng. Hạt sen này vừa vào miệng liền hóa thành hương thơm, trong nháy mắt khuếch tán ra toàn thân. Rất nhanh Bạch Tiểu Thuần lại cảm nhận được trong cơ thể hình như có một hỏa diễm, chợt bạo phát.

Sau khi hỏa diễm khuếch tán toàn thân, chạy ra tất cả kinh mạch, toàn bộ quá trình tuy chỉ giằng co trong thời gian ước chừng hơn mười hơi thở, lại tiêu tan sạch sẽ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại rõ ràng cảm nhận được, tu vi của mình ở trong hơn mười hơi thở này, giống như núi lửa bạo phát, trực tiếp tăng lên một đoạn!

Mặc dù còn không có đạt tới mức đột phá Bán Thần hậu kỳ, nhưng mức độ tinh tiến này đã vượt xa so với Thiên Long Ngư.

- Lợi hại như vậy!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, trong mắt mang theo sự giật mình. Mặc dù trước đó, hắn đã phán đoán hiệu quả của hạt sen vượt ra ngoài dự đoán, nhưng lại không nghĩ rằng muốn hấp thu, chỉ cần hơn mười hơi thở.

Hạt sen này hoàn toàn không có một chút tạp chất nào, còn cùng với tu sĩ phù hợp đến cực hạn. Nếu như đổi thành đan dược mà tính, đúng là đan dược tuyệt phẩm hoàn toàn không có chút đan độc nào!

- Lại thêm mười hạt... không cần nhiều như vậy, chỉ cần thêm năm hạt, ta có thể đột phá Bán Thần hậu kỳ!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần nóng như lửa. Dược hiệu của hạt sen này, khiến cho trái tim của hắn đập mạnh. Trong đầu hắn đều đang suy nghĩ nên làm để lấy thêm mấy hạt hạt sen.

Cho đến yến hội kết thúc, Bạch Tiểu Thuần quay về đến trong nhà, vẫn ngồi ở chỗ đó khổ sở suy nghĩ.

- Thánh Hoàng không có khả năng lại cho ta nữa...

- Chỉ có điều trong thiên trì này có rất nhiều rất nhiều đài sen. Chỉ khi nào bị lấy đi, chuyện này sẽ ầm ĩ... Trừ khi ta có thể nghĩ ra biện pháp, thần không biết quỷ không hay lấy đi...

Bạch Tiểu Thuần gõ trán một cái, trong lòng sốt ruột. Hắn mở mắt trừng trừng nhìn rất nhiều hạt sen trong thiên trì, cho dù không chín, nhưng đó cũng là hạt sen. Nhưng hết lần này tới lần khác... hắn lại chỉ có thể nhìn, không có thể ăn.

- Ta cũng không tin, cá ta có thể ăn được mấy nghìn con. Những hạt sen này... còn có thể làm khó được ta sao?

Bạch Tiểu Thuần vò đầu bứt tai. Đối với những hạt sen này, hắn có thể nói là điên cuồng quyết tâm muốn đi ăn. Lúc này hắn vắt hết óc suy nghĩ hết một đêm, ngược lại cũng nghĩ ra một vài biện pháp. Nhưng sau khi cẩn thận cân nhắc, hắn vẫn cảm thấy không ổn thỏa.

Cho nên ngày Liên Yến hôm sau, Bạch Tiểu Thuần cũng không có tâm tình tham gia. Hắn đi ở mép lá sen, nhìn nước thiên trì cùng với những đài sen ở trong nước còn không có rẽ nước chui ra, mơ hồ có thể thấy được. Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác khó chịu.

- Thánh Hoàng Triều này cũng quá già có. Cứ để long ngư, hạt sen ở bên trong thiên trì...

- Nhưng... có thể nhìn thấy được, lại không ăn được...

Bên trong con mắt Bạch Tiểu Thuần dần dần xuất hiện tơ máu. Nếu không phải vì hắn cảm thấy mình đánh không lại ba vị Thiên Tôn này, cũng đánh không lại Thánh Hoàng, sợ rằng lúc này hắn cũng muốn lao đầu, lặn xuống nước, chui tới tận đáy nước, điên cuồng thu hạt sen.

Theo thời gian trôi qua, khát vọng trong lòng càng thêm mãnh liệt. Từ sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ, tiến vào đại lục Vĩnh Hằng, Bạch Tiểu Thuần thật ra đã sớm ý thức được, chỉ có mình trở nên cường đại hơn, mới có tư cách đi hoàn thành chuyện bản thân mình nghĩ cần phải làm.

Nhưng hết lần này tới lần khác, ở trên đại lục Vĩnh Hằng xa lạ này, tu vi muốn bạo phát trong thời gian ngắn, cần tiêu hao quá lớn. Nếu cho Bạch Tiểu Thuần đủ thời gian còn ốt. Nhưng hôm nay căn cơ của Bạch Tiểu Thuần quá cạn, rất khó làm được.

Trong lúc rầu rĩ, thời gian đã trôi qua vài ngày. Liên Yến duy trì liên tục tiến hành. Bạch Tiểu Thuần đều đặt tất cả tinh lực ở trên hạt sen. Mỗi ngày hắn đều đi tới đi lui vòng quanh những lá sen này, ý nghĩ trong đầu đã chuyển động đến cực hạn.

Cũng có không ít người chú ý tới những hành động này của hắn. Nhưng cùng lúc, hiện tại Liên yến vẫn diễn ra như bình thường. Tâm thần của mọi người đều đang tập trung về yến hội. Về phương diện khác, những hạt sen này lại không giống như long ngư. Bạch Tiểu Thuần muốn lặng lẽ một hơi lấy đi, căn bản cũng không có khả năng.

Huống hồ, Thánh Hoàng hiện tại cũng không có bế quan, mà mỗi ngày đều xuất hiện ở bên trong Liên Yến. Tất cả những điều này liền khiến cho những tu sĩ quyền quý của Thánh Hoàng Triều kia, cho dù bọn họ nhìn ra được tâm tư của Bạch Tiểu Thuần, nhưng cũng không để ý lắm.

- Thánh Hoàng Triều ta luôn luôn chú ý tới quy định, không đến tới thân phận. Hạt sen giống như tiên đan vậy, ngươi nhất định chỉ có thể nhìn, không thể lấy. Một khi ngươi đưa tay... Ngươi lại phạm vào quy định!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1586: Nói nhỏ chút
Trong lòng mọi người của Thánh Hoàng Triều thầm cười lạnh. Bọn họ cũng biết Thánh Hoàng coi trọng đối với Bạch Tiểu Thuần. Trọng điểm chính là giá trị lợi dụng hắn.

Nhưng giá trị lớn hơn nữa, một khi xúc phạm đến điểm mấu chốt của Thánh Hoàng Triều, cũng không có tác dụng. Một lần Thiên Long Ngư kia, mặc dù Bạch Tiểu Thuần có thể còn sống, mặc dù có liên quan đến việc Thánh Hoàng muốn lợi dụng Bạch Tiểu Thuần, nhưng nhân tố lớn nhất là Bạch Tiểu Thuần không lộ ra sơ hở rõ ràng. Cho nên Thánh Hoàng mới có thể so sánh xuống, cố nhịn.

Nhưng hạt sen này không phải là vật còn sống, sẽ không tự động bay ra đến trong tay Bạch Tiểu Thuần. Nếu xảy ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hình như chỉ có một con đường. Đó chính là trộm hạt sen!

Mà một khi hắn làm chuyện này, chính là vạn kiếp bất phục!

Căn cứ vào những điều này, văn võ toàn triều tuy nói không phải không thèm để ý chút nào, nhưng vẫn có chút yên tâm.

Duy nhất chỉ có vị Lưu Thiên Hầu kia sau khi chú ý thấy biểu hiện khác thường của Bạch Tiểu Thuần trong nhiều ngày, lập tức cảnh giác, vận hết toàn sức mạnh thời khắc đều quan sát. Thậm chí trong lòng hắn cũng có chút kích động. Sau khi hắn được sắc phong làm Giám Công Sứ, lại lấy việc theo dõi Bạch Tiểu Thuần làm nhiệm vụ của chính mình. Thế nhưng hắn chờ đợi suốt mấy tháng, Bạch Tiểu Thuần trước sau đều thành thật. Điều này khiến cho Lưu Thiên Hầu sốt ruột.

- Bạch Tiểu Thuần, mặc cho ngươi gian xảo mấy đi nữa, cũng trốn không thoát khỏi hoả nhãn kim tinh của Lưu mỗ!

Lưu Thiên Hầu hít một hơi thật sâu. Hắn theo dõi đối với Bạch Tiểu Thuần càng nghiêm mật hơn. Mặc dù hắn không có cách nào tra xét phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, nhưng chỉ cần Bạch Tiểu Thuần vừa ra khỏi cửa, hắn tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, ngầm đi theo.

Thời gian trôi qua. Rất nhanh lại ba ngày qua đi. Trong khi Liên yến được tiến hành, trong sự ngạo ngễ của văn võ toàn triều, dưới sự cảnh giác của Lưu Thiên Hầu, Bạch Tiểu Thuần quan sát đối với hạt sen hồi lâu, cuối cùng cũng nghĩ đến một nhận định. Không nói là hoàn mỹ, nhưng lại là kế hoạch có khả năng thực hiện nhất.

- Chỉ có sử dụng biện pháp này!

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn không tiếp tục đi quan sát những đài sen dưới hồ nước nữa. Hắn xoay người lao thẳng đến phúc địa của mình. Mấy ngày qua hắn đã sớm chú ý tới vị Lưu Thiên Hầu kia luôn đi theo mình, nhưng lại không có tâm tình để ý tới. Lúc này sau khi trở lại phúc địa, hắn lập tức bấm quyết, phong ấn bốn phía xung quanh. Sau khi bảo đảm không có vấn đề gì đáng ngại, hắn khoanh chân ngồi tĩnh tọa, vẫn không nhúc nhích.

Bên ngoài phúc địa, Lưu Thiên Hầu cũng tìm một nơi ngồi xuống. Mắt hắn không nháy một cái, nhìn chằm chằm vào động phủ của Bạch Tiểu Thuần. Mấy ngày qua mắt hắn cũng đau. Hắn thật sự canh chừng quá lâu.

Nhưng tinh thần của hắn lại hoàn toàn không có cảm nhận được sự mệt mỏi. Hắn có một loại dự cảm mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần này sẽ triển khai âm mưu.

- Chỉ cần lần này ta bắt hắn lại, ta sẽ lập được công lớn!

Lưu Thiên Hầu nghĩ đến đây, nhất thời phấn chấn, hạ quyết tâm. Mình phải toàn lực ứng phó, không để cho Bạch Tiểu Thuần có bất kỳ cơ hội nào gây tai họa cho hạt sen.

- Không quan tâm ngươi có kế hoạch gì, mục tiêu đều là hạt sen. Chỉ cần ta luôn theo dõi ngươi, ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng giấu diếm được con mắt của ta!

Ở trong sự phấn chấn của Lưu Thiên Hầu này, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi tĩnh tọa, mấy canh giờ vẫn không nhúc nhích. Cho đến khi đêm khuya hạ xuống, hắn nhìn như bình thường, nhưng thần thức lại trong nháy mắt dung nhập vào bên trong túi trữ vật của mình.

- Con rùa đen nhỏ, đi ra cho ta!

Thần niệm của Bạch Tiểu Thuần vang vọng ở trong túi đựng đồ. Mắt thấy con rùa đen nhỏ không đáp lại, hắn hừ lạnh một tiếng. Cho dù thế giới Thông Thiên tan vỡ, nhưng Bạch Tiểu Thuần tin tưởng con rùa đen nhỏ này nhất định còn đang ở bên trong túi đựng đồ của mình. Cho dù là thế giới không còn, gia hỏa này chắc hẳn cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến.

- Đừng giả vờ nữa. Mau chạy ra đây!

Bạch Tiểu Thuần có chút không kiên nhẫn. Sau khi thần thức quét ngang ở bên trong túi trữ vật, hắn lại mở miệng lần nữa.

- Không ra đúng không? Được, vậy chúng ta tính toán sổ sách tất cả những chuyện trước đây một lần...

Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng, uy hiếp một hồi, nhưng bên trong túi trữ vật vẫn không có nửa điểm đáp lại.

- Chẳng lẽ lại thật sự không ở đây?

Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, lắc đầu thở dài.

- Đáng tiếc. Bảo vật lần này không có duyên với nó...

Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, cũng không biết có phải hai chữ bảo vật này có quyến rũ quá lớn hay không, cho nên bên trong túi trữ vật của hắn đột nhiên lại truyền ra một sóng dao động.

- Bảo vật? Bảo vật gì?

Theo sóng dao động truyền ra, âm thanh của con rùa đen nhỏ vang vọng ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Lúc vừa mới bắt đầu vẫn có chút mơ hồ, giống như trong ngủ mê bị tỉnh lại. Nhưng rất nhanh, không đợi Bạch Tiểu Thuần mở miệng, âm thanh của con rùa đen nhỏ này lại kích động.

- Tiểu Thuần Tử, nhanh nói cho Quy gia biết, ngươi phát hiện ra bảo vật gì vậy?

Trong nháy mắt, đầu của con rùa đen nhỏ lại từ bên trong túi trữ vật vươn ra. Không đợi Bạch Tiểu Thuần nói, nó ngửi ngửi xung quanh. Trong nháy mắt, mắt nó lại sáng lên.

- Aha, Quy gia nghe thấy được mùi của bảo vật!! Đáng chết, lần trước mất máu quá nhiều. Linh mẫn đối với bảo vật lại có thể giảm đi nhiều như vậy!

Hai mắt của con rùa đen nhỏ nhìn đăm đăm, giống như hưng phấn đến cực hạn. Thân thể nó cũng run rẩy, vừa muốn lao ra, lại bị Bạch Tiểu Thuần ấn xuống một cái, nhét vào bên trong túi trữ vật.

- Nói nhỏ một chút. Ở đây có người theo dõi.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng truyền ra thần niệm. Con rùa đen nhỏ trừng mắt, mơ hồ lại có một tia sát khí.

- Ai, ai theo dõi Quy gia vĩ đại? Là muốn cướp bảo vật với Quy gia sao?

- Không sai. Có một gia hỏa tên là Lưu Dũng, lại đang ở bên ngoài canh chừng. Gia hỏa này muốn cướp bảo vật với chúng ta!

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhanh chóng mở miệng.

- Hắn dám! Quy gia giết chết hắn!

Con rùa đen nhỏ nhất thời lại mặc kệ. Cả đời này nó hận nhất chính là gia hỏa cùng mình cướp bảo vật.

- Tạm thời không nói chuyện này nữa. Con rùa đen nhỏ ngươi có cảm nhận được không? Ở trong thiên trì bốn phía xung quanh nơi đây có số lượng lớn đài sen. Bên trong có vô số hạt sen... Mỗi một hạt sen đều có thể so sánh được với tiên đan!

Bạch Tiểu Thuần vội vàng truyền ra thần niệm.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1587: Tang vật rùa trộm cũng lấy được (1)
- Ngươi lặng lẽ qua cầm một ít trở về. Ta yểm hộ cho ngươi. Hai ta chia ba bảy. Ta bảy ngươi ba. Dù sao đây là do ta phát hiện ra. Ta còn phải giúp ngươi yểm hộ!

Đây là kế hoạch của Bạch Tiểu Thuần. Hạt sen không giống như long ngư là vật còn sống có đầy đủ linh động. Muốn thu hoạch, chỉ có biện pháp ngắt lấy.

Nhưng thân phận của Bạch Tiểu Thuần đặc biệt, tình nghi cũng lớn nhất. Hắn không tiện hành động thiếu suy nghĩ. Nhưng nếu đổi lại là con rùa đen nhỏ tới vô ảnh đi vô tung, tất cả lại rất hoàn mỹ.

Chỉ có điều duy nhất cần phải giải quyết, chính là vấn đề cùng con rùa đen nhỏ chia của. Một người một rùa cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng định ra phương án chia năm năm. Sau đó con rùa đen nhỏ tinh thần phấn chấn thoáng một cái, biến mất ở bên trong túi trữ vật, rời khỏi phúc địa.

Mặc cho vị Lưu Thiên Hầu kia quan sát như thế nào, cũng không có lưu ý thấy có một con rùa nhỏ, chợt lướt qua bên cạnh hắn. Sau khi rời đi, con rùa đen nhỏ còn đắc ý quay đầu lại, liếc mắt thoáng nhìn Lưu Thiên Hầu đang nấp ở nơi đó. Lúc này nó mới lặn xuống nước, chui vào trong thiên trì. Rất nhanh nó liền thấy gốc của một đài sen ở dưới đáy nước. Sau khi tiến lên ngửi một chút, con rùa đen nhỏ cắn răng rắc, trực tiếp cắn đi một khối. Sau khi nhai nhai ở trong miệng, ánh mắt nó nhất thời sáng lên.

- Tiểu Thuần Tử quả nhiên không gạt ta. Thứ này thanh thúy, ăn ngon.

Con rùa đen nhỏ liếm môi một cái, chỉ vài cái lại ăn hết toàn bộ một đài sen. Chỉ có điều suy nghĩ đến ăn như thế quá mức rõ ràng. Vì vậy nó bắt đầu chỉ đào hạt sen ra, không ăn cả đài sen.

Hồi lâu, khi nó trở lại phúc địa, trong sự đắc ý mang theo vẻ diễu võ dương oai, ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần lắc một cái, trực tiếp lại ném ra bảy tám hạt hạt sen.

- Cầm ăn!

Con rùa đen nhỏ nói, bản thân còn ợ một cái. Hiển nhiên lần này ra ngoài, là lần đầu tiên bản thân nó được ăn no...

Cho dù những hạt sen đều chỉ bằng cái lóng móng, còn non đến cực hạn. Nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy được hạt sen, mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng ngời. Hắn cầm lên, rửa sạch, sau đó ném vào trong miệng.

Mặc dù dược hiệu của nó so với hạt Bạch Tiểu Thuần thu được, chênh lệch rất nhiều. Nhưng sau khi những hạt sen này dung hòa ở trong miệng Bạch Tiểu Thuần, một lực lượng nóng như lửa, trong giây lát từ trong cơ thể hắn bạo phát ra, khuếch tán toàn thân.

Suốt đêm không nói chuyện. Trời sáng dần, Lưu Thiên Hầu canh giữ ở bên ngoài phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, một đêm cũng không có nghỉ ngơi. Mặc dù mắt không phải không nháy mắt một cái, nhưng cũng cố gắng nâng cao tất cả tinh thần. Đối với hắn mà nói, mấy ngày này mặc dù mệt mỏi không chịu nổi, nhưng tinh lực lại cực kỳ tràn đầy.

Nhất là lúc này, sau khi trời sáng, theo Bạch Tiểu Thuần nghênh ngang đi ra khỏi phúc địa, tinh thần Lưu Thiên Hầu lập tức được chấn hưng. Thời điểm hắn cẩn thận quan sát, lại phát hiện Bạch Tiểu Thuần có cái gì đó không đúng.

- Đúng không?

Lưu Thiên Hầu sửng sốt một chút. Bạch Tiểu Thuần trước mắt này so với trước kia, dung quang thật sự toả sáng, còn khẽ khẽ hát. Nhất là hắn lại có thể không tiếp tục đi tới mép lá sen, mà là lao thẳng đến hoàng cung.

- Có vấn đề!

Thời điểm Lưu Thiên Hầu cảnh giác lúc, Bạch Tiểu Thuần vừa hát khẽ, trong tâm tình sung sướng, đã đi tới hoàng cung. Hôm nay Liên Yến vẫn còn tiếp tục. Quyền quý khắp trong triều mặc dù không phải mỗi ngày đều tới, nhưng vẫn náo nhiệt.

Đối với chuyện Bạch Tiểu Thuần đến, trong những tiếng cười này mang theo sự châm chọc. Bạch Tiểu Thuần vẫn giả vờ nghe không hiểu, trong tiếng cười ha ha, ngồi ở một bên, hài lòng uống rượu ngon, ăn tiên quả.

Thậm chí Thánh Hoàng cũng sẽ không xuất hiện mỗi ngày. Chỉ có điều ở lúc yến hội mới bắt đầu, từ trong hoàng cung tản ra lực Thái Cổ của hắn, hái xuống một phần hạt sen ban thưởng.

Rất nhanh, một ngày trôi qua. Thời điểm tâm tình Bạch Tiểu Thuần đang tốt đẹp rời đi, phía sau hắn, vị Lưu Thiên Hầu kia lại cùng theo cả ngày, càng phát giác có điểm không được bình thường. Nhưng vị Lưu Thiên Hầu kia càng nghĩ, càng thật sự tìm không ra vấn đề là ở chỗ nào. Hắn chỉ có thể cắn răng xuống, tiếp tục ngồi xổm canh giữ ở bên ngoài phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, theo dõi xít xao.

- Giả vờ. Tất cả những điều này nhất định đều là do Bạch Tiểu Thuần giả vờ. Đây là muốn khiến cho mọi người mất cảnh giác!

Lại như vậy, thời gian trôi qua. Rất nhanh đã qua năm ngày. Lúc này Liên Yến cũng sắp đến thời điểm kết thúc. Bạch Tiểu Thuần có chút dễ chịu. Thời điểm ban ngày, hắn sẽ đi tới hoàng cung thật sớm. Buổi tối sau khi trở về, con rùa đen nhỏ lại mang hạt sen tới, hai người chia của.

Mặc dù nhỏ rùa mang tới hạt sen kích thước đều quá nhỏ, nhưng số lượng nhiều không chịu nổi... mấy ngày này, số lượng hạt sen được phân chia đến trong tay Bạch Tiểu Thuần, đã ước chừng hơn một nghìn hạt.

Cho dù dược hiệu nhỏ hơn nữa, dưới số lượng như vậy, đều khiến cho tu vi của Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng từ Bán Thần hậu kỳ, đột phá bước vào đến cảnh giới đại viên mãn.

Ở trong chớp mắt khi vừa đột phá, Bạch Tiểu Thuần lập tức đè ép khí tức xuống. Trong lòng hắn vô cùng kích động. Hắn biết mình đã cách Thiên Tôn gần hơn một bước, thậm chí tiếp tục như vậy nữa, hắn có lòng tin ở trong vòng mấy năm, tu vi liền có thể hoàn toàn đột phá, ngưng tụ đạo chủng, bước vào cảnh giới Thiên Tôn!

Mà so với Bạch Tiểu Thuần, con rùa đen nhỏ thu hoạch to lớn, Bạch Tiểu Thuần đoán không ra cụ thể. Có thể nhìn mặt mày con rùa đen nhỏ hồng hào, thậm chí ngay cả vỏ rùa cũng bóng loáng chiếu sáng, Bạch Tiểu Thuần có thể tưởng tượng ra, lấy sự gian xảo của con rùa đen nhỏ, lại có thể cam tâm tình nguyện cho mình hơn một ngàn hạt, như vậy gia hỏa này mỗi lần ra ngoài ở bên trong thiên trì, ăn vụng số lượng hạt sen, chỉ sợ sẽ không ít hơn so với mấy nghìn.

Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút rối rắm. Hắn ngược lại không phải là đau lòng thay cho Thánh Hoàng. Nếu thật sự tiếp tục như thế, Bạch Tiểu Thuần lo lắng chuyện sẽ bại lộ...

- Ngươi cẩn thận một chút. Đừng ăn nhiều như vậy, chuyển biến tốt hãy thu lại!

Bạch Tiểu Thuần nhiều lần căn dặn con rùa đen nhỏ. Cũng may con rùa đen nhỏ cũng không quá hồ đồ, mỗi lần trong miệng đều đáp ứng.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn không yên lòng. Nhưng con rùa đen nhỏ này thả ra thì dễ, muốn thu hồi lại... Độ khó quá lớn. Nhất là mấy ngày nay đã sắp tới lúc Liên Yến kết thúc, con rùa đen nhỏ lại có thể chưa có trở về.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top