Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1598: Đạo chủng (2)
Nàng không phải chưa từng nghĩ tới chuyện đi tới Thánh Hoàng Thành. Nhưng khoảng cách quá xa. Hiện tại gần nhất, chính là chỗ của Linh Khê lão tổ.

Cũng trong lúc đó, đám người Linh Khê lão tổ, Lý Thanh Hậu ở bên trong Tà Hoàng Triều. Tâm thần bọn họ đều tràn ngập sự kích động. Bọn họ gặp khó khăn, bọn họ gặp cay đắng, bọn họ cố gắng, lúc này tất cả hình như đều có hi vọng cùng động lực lớn hơn nữa!

- Chuyện Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, đối với thế giới Thông Thiên mà nói, sẽ khiến lòng người phấn chấn!

Linh Khê lão tổ cười to. Trong tiếng cười mang theo sự vui mừng, còn có chờ mong.

- Thanh Hậu, tiếp theo những đệ tử Nghịch Hà Tông chúng ta liên hệ được, sẽ lục tục chạy đến đây! Thánh Hoàng Thành quá xa, chúng ta không qua được. Nhưng lão phu tin tưởng, Tiểu Thuần tất nhiên sẽ có một ngày, tìm được chúng ta!

Trong tiếng cười của Linh Khê lão tổ, Lý Thanh Hậu ở bên cạnh cũng cười. Trong mắt nàng lộ ra hồi ức. Dường như nàng lại nhìn thấy được Mạo Nhi Sơn, thấy được thiếu niên có chút quê mùa kia...

Đồng thời ở bên trong Tà Hoàng Triều, thời gian hơn một năm này, tốc độ Tống Khuyết trưởng thành cực nhanh. Ở dưới sự giết chóc cùng tranh đoạt này, hắn tuy nhiều lần gặp nguy cơ sinh tử, nhưng bằng sát khí trong xương cốt hắn, hắn vẫn cắn răng kiên quyết chịu đựng. Hắn không có đi tìm Linh Khê lão tổ, mà là giống như một con sói cô độc, ở Tiên Vực bên trong lãnh thổ Tà Hoàng Triều khổng lồ này, sử dụng toàn lực khiến cho mình không ngừng cường đại.

Giờ phút này, hắn đã cách đột phá Nguyên Anh, bước vào Thiên Nhân, chỉ kém nửa bước!

Âm thanh Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn, cũng truyền vào đến trong tai của hắn. Bước chân của Tống Khuyết chợt dừng lại. Sau khi trầm mặc một hồi, trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng trong mắt hắn vẫn mang theo kiên định. Hắn xoay người thoáng một cái, biến mất ở trong bóng đêm.

Bên trong thế giới Vĩnh Hằng, sói cô độc giống như Tống Khuyết cũng không ít. Chu Tử Mạch cũng là một trong số đó. Chỉ có điều vì bản thân tu vi của nàng chính là Thiên Nhân. Nàng lại cực kỳ cẩn thận, che giấu tung tích vô cùng tốt. Quan trọng nhất chính là, giết chóc của nàng cùng Tống Khuyết khác nhau. Chu Tử Mạch lựa chọn, là gián tiếp khống chế.

Lại không phải khống chế thế lực một phương, mà là ở một năm nay, khống chế năm chỗ tông môn. Tung tích của bản thân nàng càng mờ ảo. Người ngoài rất khó phát hiện.

Lợi dụng tông môn khống chế trong tay, bất luận là trên phương diện tu luyện hay tra xét tin tức, Chu Tử Mạch đều vượt qua những con sói cô độc khác. Khi âm thanh thì thào nói Bạch Tiểu Thuần trở thành Thiên Tôn truyền vào bên tai nàng, Chu Tử Mạch đang ẩn nấp ở trong tông môn thứ sáu nàng muốn khống chế. Thân thể mềm mại liền chấn động. Đồng thời, nàng xoa bụng của mình, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp giống như trăm hoa nở rộ vậy.

- Tiểu gia hỏa, phụ thân đáng chết của ngươi xem ra vẫn rất lợi hại.

Cũng vào giờ phút này, ở trong Tà Hoàng Thành của Triều Tà Hoàng này, trong một chỗ bị động phủ bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, một nam tử trung niên ngồi khoanh chân. Thời điểm ở bên tai truyền đến tiếng thì thào này, hai mắt nam tử trung niên này bỗng nhiên mở ra, lộ ra sự phức tạp.

- Bạch Tiểu Thuần... Ngươi nhanh hơn so với ta một bước. Nhưng vậy thì tính sao!

Hồi lâu sau, nam tử trung niên này hít một hơi thật sâu, nhắm hai mắt lại. Trong nháy mắt, trong cơ thể hắn lại cũng có khí thế phá vỡ vách ngăn, ở bên trong Tà Hoàng Thành, bạo phát ra!

Lúc này, ở toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng này thoáng bị chấn động. Đồng thời, bên trong Thánh Hoàng Thành, trong phúc địa, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận đạo chủng trong cơ thể này giống như hạt cây bồ công anh vậy, trong lòng kích động không thôi.

- Cuối cùng, đột phá!

Một lát sau, hắn giơ tay phải, vung lên. Nhất thời toàn thân hắn có ánh sáng lập lòe. Đạo chủng kia rốt cuộc xuyên qua thân thể hắn, trôi lơ lững ở trước mặt của hắn. Nhìn đạo chủng trước mắt, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị.

- Đây là đạo chủng sao...

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Trên đạo chủng phía trước hắn có vô số phù văn lập lòe, vô cùng chói mắt. Đồng thời, nó hình như cũng ẩn chứa ý niệm vô cùng. Nhất là Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết trước đây hắn tu luyện, một tia niệm lực đã nhiều lần cứu hắn lúc này xuất hiện, cũng ngưng tụ ở bên trong đạo chủng này.

Hồi lâu, ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần thu hồi. Đạo chủng lại lóe lên ánh sáng, một lần nữa dung nhập trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, một lực tu vi dồi dào vượt xa so với Bán Thần, từ trong cơ thể hắn bạo phát ra.

Tiếng sấm giống như gió bão vang lên. Tóc hắn không gió tự động bay phần phật. Một cảm giác cường hãn không ngừng dâng lên trong lòng. Chuyển biến từ Bán Thần đến Thiên Tôn, giống như lột xác, hoàn toàn khác nhau!

Nếu như hiện tại hắn đánh với Quỷ Mẫu một trận, như vậy hắn có nắm chắc, căn bản cũng không cần làm cho suy yếu Quỷ Mẫu từng phần một. Dựa vào tu vi của mình hôm nay, dưới một kiếm, nhất định có thể chém rách được phòng hộ của chiến thuyền xương trắng!

Nhất là điều khiển đối với niệm lực, khiến cho Bạch Tiểu Thuần mơ hồ có một loại ảo giác. Gường như giờ phút này, mình đã đứng ở trên đám mây, có thể bao quát thiên địa. Chỉ cần một ý niệm, là có thể đă tới suy nghĩ trong đầu của chúng sinh.

Hắn nghĩ đến Công Tôn Uyển Nhi ở trên biển Vĩnh Hằng, thi triển đạo pháp niệm lực. Một khắc kia hắn cảm nhận là dường như vô số chúng sinh đưa tay chộp mình một cái. Hắn không thể chống lại, không có cách nào phản kích. Nếu không có một tia niệm lực trong cơ thể này hóa giải, cho dù Bạch Tiểu Thuần có khả năng khôi phục nghịch thiên, nhất định cũng khó có thể phá giải được!

Mà giờ khắc này... Bạch Tiểu Thuần cảm nhận được rõ ràng, mình cũng có thể làm được điểm này!

Mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng lại có đầy đủ... tư cách điều khiển ý niệm của chúng sinh!

- Trước đó ta vẫn không rõ... Vì sao sau khi Bất Tử Trường Sinh Công đến cảnh giới Thiên Tôn này, phía trước lại không có đường...

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền, hồi lâu sau mới mở ra. Lúc này, trong mắt của hắn có ánh sáng lóe lên.

- Mà bây giờ, ta nghĩ ta đã hiểu...

- Cơ thể con người có năm ngọn núi lớn, năm tầng gông cùm xiềng xích, tạo cho Bất Tử Trường Sinh Công, mặc dù cuối cùng nhìn như dừng lại ở cảnh giới Đại Thừa, nhưng trên thực tế... sau khi đi đến một bước này, giống như cùng căn cơ đã bị rèn quá sâu qua dày. Bày ra ở trước mặt, đã không còn là con đường có người đã đi qua, mà là... con đường của chính mình!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1599: Tự nghĩ ra đường (1)
- Cường hãn giống như Khôi Tể, năm đó cũng thua ở trong tay Chúa Tể từ bên ngoài đến này. Như vậy đã nói rõ, dường như tiếp tục dựa theo phương pháp của tiền nhân, chung quy vẫn sẽ có điểm cuối.

- Cơ sở đánh tốt. Con đường phía sau... dựa theo từng trải, đầu mối tư tưởng của mỗi người khác nhau, cũng sẽ có lựa chọn khác nhau. Nghĩ đến không chỉ là hoàng tộc thế giới Thông Thiên như vậy, Tà Hoàng, Thánh Hoàng... cũng là như vậy!

Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng nói. Dĩ nhiên hắn đã hiểu ra.

- Bất Tử Trường Sinh Quyển, giống như là thổ nhưỡng. Ở trong thổ nhưỡng này sẽ mọc ra cái gì, vậy phải xem đạo của mỗi người...

- Trên Bán Thần là Thiên Tôn. Trên Thiên Tôn là Thái Cổ. Muốn trở thành Thái Cổ, dựa theo tin tức Công Tôn Uyển Nhi cùng với ta tìm hiểu được, lại là đạo chủng mọc rễ nẩy mầm, nở rộ thành đạo niệm. Một khi có đạo niệm, chính là Thái Cổ!

- Đạo chủng, đạo niệm, đây là chênh lệch giữa Thiên Tôn cùng Thái Cổ!

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một hồi. Suy nghĩ trong đầu hắn càng thêm rõ ràng. Trước đó, lúc tu vi chưa đột phá, hắn vẫn chỉ ngây thơ không hiểu. Lúc này khi cảm nhận được đạo chủng trong cơ thể, đối với đạo niệm của cường giả Thái Cổ, hắn gián tiếp cũng có một tia phán đoán của mình.

- Nếu như nói Thiên Tôn dựa vào đạo chủng, có thể mượn tới ý niệm của chúng sinh, bản thân hắn cũng là một trong chúng sinh. Như vậy thân là cường giả Thái Cổ, dựa vào đạo niệm của bản thân... Dường như vượt ra ngoài thiên địa, vượt lên tồn tại chí cao. Thiên Tôn không thể hoàn toàn chấn động. Đạo niệm của cường giả Thái Cổ lại bao trùm toàn thế giới!

- Một ý niệm, lựa chọn số phận, cho nên mới có tư cách, đi cứu sống lại cường giả Thiên Tôn...

Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu. Hắn không biết tất cả suy nghĩ của riêng mình có chính xác hay không. Nhưng hắn tin tưởng, ít nhất có phân nửa là phù hợp với sự phán đoán của mình.

- Nói cách khác, ta phải tự nghĩ ra... Bất Tử Trường Sinh Công quyển thứ ba!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng chói lòa.

- Mà mục đích của quyển thứ ba này, chính là khiến cho đạo chủng của ta từ từ mọc rễ nẩy mầm, sau đó nở rộ ra đóa hoa đạo niệm!

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần nói nhỏ, tất cả khí tức, tất cả sóng tu vi dao động của hắn đều ở trong một chớp mắt này, liền thu lại, hoàn toàn không còn lộ ra ngoài nữa, mà tràn ngập ở bên trong thân thể. Suy nghĩ của hắn cũng ở trong một cái chớp mắt này, từ từ chìm đắm xuống, không buồn không vui, một mảnh yên tĩnh.

- Bất tử là một loại trạng thái, nhìn như khôi phục, nhưng trên phương diện gián tiếp cũng có liên quan đến thời gian. Chỉ có trăm triệu năm bất diệt, mới có thể xưng là bất tử!

- Mà trường sinh tuy là một loại ý thức, cũng có liên quan đến thời gian, tồn tại lâu dài xuống… Như vậy quyển thứ ba... Chắc hẳn là là cái gì chứ...

Ở trong sự yên tĩnh này, Bạch Tiểu Thuần bắt đầu suy nghĩ tìm hiểu. Sau khi hai mắt chậm rãi khép kín, hắn chìm vào bên trong minh tưởng, hồi ức lại những năm tháng đã từng, hồi ức lúc tu luyện Bất Tử Quyển, hồi ức Trường Sinh Quyển thu được, hồi ức tất cả mọi thứ ở trong thế giới Thông Thiên, sau khi mình được sinh tất...

Tất cả ký ức đều đang hiện ra ở trong đầu của hắn.

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang tự nghĩ ra công pháp, theo tu vi nội liễm, chỗ bên ngoài phúc địa của hắn, vòng xoáy gió bão đang tràn ngập trong phạm vi vô tận cũng chậm rãi biến mất.

Tiếng thì thào vang vọng ở bên tai mọi người, cũng vào giờ phút này đã dần dần đi xa. Sau một hồi lâu, khi đại thế giới khôi phục lại như bình thường, ba người Cổ Thiên Quân bọn họ đứng ở giữa không trung, nhìn phúc địa yên tĩnh, trầm mặc xuống. Những người khác không biết giờ phút này Bạch Tiểu Thuần đang làm cái gì. Nhưng bọn họ làm sao có thể không biết.

- Hắn đang... tự nghĩ ra công pháp!

Trần Tô chậm rãi mở miệng. Bước này, năm đó ba người bọn họ cũng đều trải qua, cũng hiểu rõ tầm quan trọng của bước này, quyết định chiến lực của Bạch Tiểu Thuần ở trên cảnh giới Thiên Tôn này, đồng thời có thể có một chút khả năng... sau này đột phá trở thành vị Hoàng giả Thái Cổ thứ ba bên trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng hay không!

Lúc này mỗi một người ở bên trong Thánh Hoàng Thành đều hít vào một hơi. Nhất là những tu sĩ quyền quý kia, thần sắc đều biến hóa. Mặc dù bọn họ không biết Bạch Tiểu Thuần đang làm cái gì, nhưng ánh mắt bọn họ nhìn về phía phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, cũng đều mang sự kiêng kỵ mãnh liệt.

Cho dù giờ phút này, phúc địa đã không có sóng dao động mênh mông giống như vừa rồi, nhưng ở bên trong cảm nhận của mọi người, phúc địa yên tĩnh lúc này lại càng giống như một con mãnh thú mặc dù từ từ nhắm hai mắt, chỉ khi nào đôi mắt mở ra, sẽ cắn nuốt tất cả!

Phải biết rằng trước đó tu vi của Bạch Tiểu Thuần chỉ là Bán Thần, bọn họ có thể không để ý tới, có thể dùng ngôn từ bên trong có cất giấu sự châm chọc, có thể khinh miệt. Nhưng bây giờ... Bạch Tiểu Thuần đã thăng cấp thành Thiên Tôn, trở thành vị Thiên Tôn thứ mười một bên trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, đã trở thành tôn bại bọn họ không thể chỉ trỏ nói xấu sau lưng giống như thường ngày.

Ở đây cho dù là vương triều, cho dù có quy củ, nhưng chung quy vẫn là Tu Chân Giới, chung quy vẫn... người mạnh là vua!

Nếu Bạch Tiểu Thuần không phải là người của thế giới Thông Thiên, như vậy trong lòng của bọn họ lúc này sẽ vui mừng khôn xiết, thậm chí có chút kiêu ngạo, sẽ đối với Bạch Tiểu Thuần tôn kính vô cùng. Chỉ là thân phận khác nhau, lai lịch không giống nhau. Tất cả những điều này khiến cho mọi người đối với Bạch Tiểu Thuần cực kỳ phức tạp.

Nhưng phần nhiều chính là nghĩ lại mà sợ hãi. Trước đó bất luận là sự kiện Thiên Long Ngư, hay hạt sen, ngôn từ của bọn họ đối với Bạch Tiểu Thuần cùng với thỉnh tấu về phía Thánh Hoàng, cái trước không chút khách khí, cái sau càng nhiều lần lên lớp giảng bài trừng phạt.

Nếu Bạch Tiểu Thuần vẫn luôn là Bán Thần thì cũng thôi. Lúc này hắn đã thăng cấp Thiên Tôn, trong lòng những người quyền quý kia không khỏi thầm kêu khổ. Bọn họ càng không muốn Bạch Tiểu Thuần tiếp tục ở lại bên trong Thánh Hoàng Thành. Thật ra, mấy chuyện lần trước, khiến cho bọn họ có một loại dự cảm mãnh liệt...

- Khi hắn chỉ là Bán Thần, thiếu chút nữa đã khiến cho căn cơ của Thánh Hoàng Thành tan vỡ... Cứ thế mãi, Thánh Hoàng Thành lâm nguy!

- Nhất định phải để cho hắn rời xa nơi đây. Người này ta xem như đã nhìn rõ. Lưu giám lệnh nói không sai. Hắn chính là một tai họa!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1600: Tự nghĩ ra đường (2)
- Hắn ở Thánh Hoàng Thành mới hơn một năm, kết quả... Thiên Long Ngư ít đi phân nửa, hạt sen ít đi bảy phần. Ngay cả củ sen... cũng mất đi không ít!! Thánh Hoàng nhà lớn nghiệp lớn, tổn thất tiếp nữa, chúng ta không tốt được!

- Ta có thể xác định, tiếp tục như vậy nữa, với lực gây tai họa của người này, theo tu vi của hắn là Thiên Tôn, hắn nhất định sẽ đặt mục tiêu ở trên người chúng ta. Đến lúc đó đánh cũng đánh không lại. Người này lại am hiểu nguỵ biện. Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm!

Sau khi mọi người gần như đạt được nhất trí ở trên ý thức này, đến những quyền quý từ bên trong Thánh Hoàng Thành, mỗi người đều lập tức thỉnh tấu Thánh Hoàng.

- Bệ hạ, Thông Thiên Công thăng cấp Thiên Tôn, đây là một chuyện lớn của Thánh Hoàng Triều ta. Thần thỉnh tấu, lấy thân phận cùng công lao của Thông Thiên Công, tiếp tục ở lại Thánh Hoàng Thành đã không thích hợp nữa. Hắn chắc hẳn nên đi tớiTiên Vực thứ hai, làm Thiên Tôn trấn thủ Tiên Vực thứ hai!

- Bệ hạ, Tiên Vực thứ hai quanh năm mâu thuẫn chinh chiến cùng Tà Hoàng Triều. Triệu Nguyên Hàn Thiên Tôn đã trấn thủ ở nơi đó nhiều năm. Đối với Thánh Hoàng Triều ta mà nói, bất kể là công lao hay khổ lao đều cực lớn. Cũng có thể để cho lão nhân gia ta trở về an dưỡng tuổi thọ.

- Không sai. Bệ hạ, thần cũng thỉnh tấu, để cho Thông Thiên Công rời khỏi... Chúng ta không thể để cho Thông Thiên Công thất vọng đau khổ. Hắn đã có danh trạng bắt trói Thiên Tôn. Cao loa lớn như vậy, làm sao có thể không để cho thực chức!

Thỉnh tấu đến từ quyền quý khắp trong triều, tất cả hội tụ đến trước mặt Thánh Hoàng. Cũng có không ít tu sĩ tự mình đến, tận tình mở miệng. Phong thái của mỗi người đều nhất trí, Bạch Tiểu Thuần tuyệt đối không thể tiếp tục ở lại Thánh Hoàng Thành!

Cho dù là Thánh Hoàng, lúc này cũng vô cùng đau đầu. Hắn từ lâu đã ý thức được, trước đó mình để Bạch Tiểu Thuần ở tại chỗ này, có chút khinh thường. Thật ra hắn cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần này có thể lăn qua lăn lại như vậy.

Hết lần này tới lần khác còn không có lộ ra nhược điểm. Mỗi lần lăn qua lăn lại, đều sẽ làm giá trị của bản thân hắn, lớn hơn một ít. Nhất là nghĩ đến Thiên Long Ngư của mình, nghĩ tới tương lai rất nhiều năm đều không có hạt sen, nghĩ đến những lá sen khô vàng này cùng với hoa sen ủ rũ, Thánh Hoàng cũng có loại dự cảm mãnh liệt, nếu như mình lại cố ý lưu Bạch Tiểu Thuần lại, Thánh Hoàng Thành chắc hẳn thật sự sẽ kết thúc.

Mà nhìn những tu sĩ quyền quý kia một chút, Thánh Hoàng cũng có thể hiểu được, biết được những người này đang khiếp sợ. Bọn họ lo lắng sau khi Bạch Tiểu Thuần xuất quan, sẽ phát huy lực gây tai họa của hắn ảnh hưởng đến trên người bọn họ. Đù sao đến nay, gặp tai họa từ Bạch Tiểu Thuần, hình như chỉ có mình...

- Bạch Tiểu Thuần đáng chết này!

Thánh Hoàng nghĩ đến đây, càng tức giận. Nhất là liên tưởng một chút tới hình ảnh sau này, hắn lại thở dài một tiếng. Hắn hiểu rõ đến khi đó, mình đâm lao phải theo lao, đánh cũng không được, không đánh cũng không được. Tà Hoàng Triều cũng nhất định sẽ nhân cơ hội này, cố gắng hết sức lôi kéo...

Tất cả những điều này, khiến cho Thánh Hoàng càng thêm đau đầu.

- Bạch Tiểu Thuần đáng chết này, thế nào lại có thể lăn qua lăn lại như thế!! Sớm biết rằng như vậy, ta cũng không cần hắn ném danh trạng!

Thánh Hoàng lại thở dài. Hắn đang muốn có quyết định. Nhưng vừa nghĩ tới nếu ném Bạch Tiểu Thuần tới Tiên Vực thứ hai, như vậy Tiên Vực thứ hai có thể... cũng sẽ nguy hiểm!

Nếu như đổi lại là trước kia, Thánh Hoàng tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng trải qua một năm này, tự mình thể nghiệm năng lực gây họa của Bạch Tiểu Thuần, Thánh Hoàng cũng sợ. Nhưng hết lần này tới lần khác Bạch Tiểu Thuần đã là Thiên Tôn, không có khả năng bổ nhiệm làm tôn sư cho một châu. Dù thế nào, cũng phải là tôn sư Tiên Vực mới có thể.

Ở trong thời điểm Thánh Hoàng đang rầu rĩ, văn võ toàn triều lục tục thỉnh tấu, bên trong Thánh Hoàng Thành, trong phúc địa của Bạch Tiểu Thuần, hắn khoanh chân tĩnh tọa, đang nhớ lại quá khứ của cả đời mình. Hai mắt lặng lẽ mở, mang theo một tia hiểu ra, mang theo một tia mờ mịt, thì thào nói nhỏ!

- Hồi ức của ta, tất cả mọi thứ ở thế giới Thông Thiên, tất cả ký ức từ khi bắt đầu sinh ra, đều là quá khứ...

- Đạo chủng mọc rễ, cuối cùng nở rộ ra đạo niệm...

- Dung hợp với nhau, chính là... Quá khứ niệm!

- Bất Tử Quyển, bên trong Trường Sinh Quyển, mặc dù không rõ ràng cho thấy sự liên quan cùng với thời gian, nhưng lại đều ý ngầm trong đó. Nếu như thế, quyển thứ ba của ta...

Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng nói.

- Lấy ký ức trong quá khức của ta, lại hóa quá khứ niệm!

- Lấy lời ta nói lúc này, nhưng hóa thanh hiện tại niệm!

- Lấy số phận của ta sau này, lại hóa thành niệm tương lai

Theo ba câu này nói ra, khí tức ứ đọng ở trong ngực Bạch Tiểu Thuần lên xuống không ngừng. Trong mắt của hắn phần nhiều sự hiểu ra. Sự mờ mịt lại nhanh chóng tiêu tan. Thay vào đó chính là càng thêm tỉnh táo.

Nhất là giọng nói của hắn, giống như ẩn chứa lực quy tắc kỳ dị nào đó, ở bên trong phúc địa này chợt xa chợt gần. Dường như ở bên tai, lại dường như ở bên ngoài bầu trời, giống như bây giờ nói ra, nếu như quá khứ niệm, càng giống như từ tương lai truyền vào.

Càng ảnh hưởng tới hư vô ở bốn phía xung quanh, khiến cho từng vết nứt, vòng xoáy liên tiếp, từng mảnh một thật gió bão giống như bị nén lại, ở bên trong phúc địa này, tùy ý có thể thấy được. Nhưng hết lần này tới lần khác... Không có bất cứ chấn động nào truyền ra bên ngoài phúc địa!

Lúc này nếu như có người ngoài ở bên trong phúc địa này, nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, nhất định sẽ cảm nhận được rõ ràng, thời gian trong phúc địa toàn bộ này trôi qua, hình như mơ hồ, xuất hiện sự vặn vẹo, có khác nhau cùng với bên ngoài!

Dường như, quá khứ, hiện tại, sau này, ba thứ trong đó, ở trong phúc địa này, có trình độ dung hợp nào đó, lại xuất hiện mức độ va chạm nhất định!

Nói không rõ, không nói rõ, huyền diệu đến cực điểm. Đồng thời, càng nghe rợn cả người!

Thật ra, lúc này Bạch Tiểu Thuần sáng tạo ra công pháp, vượt ra ngoài sự tưởng tượng của những người khác. Cho dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng đủ khiến cho những người biết được, tâm thần chấn động mãnh liệt.

Phải biết rằng, cho dù là Thiên Tôn, mặc dù có thể hồi tưởng ngắn ngủi, nhưng đây chẳng qua là đạo pháp. Thậm chí ở trình độ nào đó, là Hoàng giả Thái Cổ mượn lực của hoàng triều. Nhưng ở chỗ Bạch Tiểu Thuần... Lại lập ý lên, đã lục lọi đến đạo thời gian!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1601: Tuyên cổ quyển
- Niệm quá khứ, niệm hiện tại, niệm tương lai... thời điểm ba niệm này đều đạt được đại thành, chính là ngày ta đột phá Thiên Tôn, bước vào Thái Cổ!

Các vết nứt quỷ dị gió bão, trong toàn bộ phúc địa, không chỗ nào không có mặt, càng thêm mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần thì thào nói nhỏ, vẫn quỷ bí vô cùng vang vọng ra.

- Mà tên của quyển thứ ba này, liền là mãi mãi đi. Tuyên Cổ Quyển!

Trong phút chốc hai mắt Bạch Tiểu Thuần phóng ra ánh sáng chói lòa, giống như có tia chớp vô hình đánh xuống, nổ lớn ở tám phương, tất cả một cảnh tượng kỳ dị bên trong phúc địa này, giống như muốn dung hợp với nhau. Mơ hồ, lấy Bạch Tiểu Thuần làm trung tâm, lại có thể xuất hiện một hố đen thật lớn!

Hố đen này giống như không ở cùng một không gian với Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Lúc này mặc dù nó nhanh chóng khuếch tán, nhưng lại hoàn toàn không có ảnh hưởng tới phúc địa này. Ngay cả từng ngọn cây cọng cỏ, cũng không có lay động nửa điểm!

- Từ nay về sau, công pháp ta tu luyện, chính là... Bất Tử Trường Sinh Tuyên Cổ Công!

Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên ngẩng đầu, tay phải vung lên. Trong cơ thể hắn có sấm trời nổ vang. Trời cao vốn yên tĩnh, giờ phút này đột nhiên biến sắc. Bất luận là những người đang thỉnh tấu trong hoàng cung hay là ba người Cổ Thiên Quân, lại hoặc là Thánh Hoàng, trong nháy mắt đều nhận biết, chợt ngẩng đầu nhìn qua.

Những quyền quý kia không nhìn ra nội tình. Nhưng lúc này thân thể ba người Cổ Thiên Quân lại chấn động, hít thở dồn dập. Đồng thời, trong mắt lộ ra sự giật mình.

- Khí tức này... Bạch Tiểu Thuần này sáng tạo ra công pháp gì vậy?

Ở trong nháy mắt khi ba người bọn họ hoảng sợ, trong mắt Thánh Hoàng lộ ra ánh sáng khiếp người. Trong lòng của hắn dâng lên một tia sát cơ cực kỳ mãnh liệt. Tuy rằng sát cơ này bị hắn rất nhanh áp chế xuống, nhưng trong lòng của hắn lại vô cùng không bình tĩnh.

- Đạo thời gian...

Tất cả những điều này, Bạch Tiểu Thuần cũng không biết. Lúc này hắn chìm đắm ở bên trong công pháp do tự mình nghĩ ra, đầu mặc dù ngẩng lên, nhưng trong mắt lộ ra sự tỉnh táo, vẫn là ánh sáng thôi diễn.

- Ba niệm mãi mãi là thứ rất khó sáng tạo ra một lần. Hiện tại ta chỉ có thể đem quá khứ của mình, ký ức qua nhiều năm này, ngưng tụ đến bên trong đạo chủng, lấy ký ức tới nuôi dưỡng đạo chủng. Vào một ngày hoàn toàn dung hợp, liền có thể nở rộ ra niệm quá khứ chân chính!

- Dung hợp này, cho dù có một ngày Bạch Tiểu Thuần ta hồn phi phách tán, không còn tồn tại, nhưng ở trong đạo chủng của ta, lại hoàn toàn không lộ rachút sơ hở, tồn tại tất cả hồi ức, tất cả chấp niệm của ta.

Trên mặt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ tươi cười, nhắm hai mắt lại.

- Ta sẽ không phân chia ra một tia đạo chủng của ta, ở lại trong tay Thánh Hoàng, cũng sẽ không có khả năng sống lại. Nhưng có niệm quá khứ này, có thể... ở trình độ nào đó, ta đã hoàn thành đạo của mình, Vĩnh Hằng trường tồn.

- Càng vì thế giới Thông Thiên ta đã từng ở, từng chết một lần, giống như trải qua một lần luân hồi vậy. Ở bên trong niệm quá khứ của ba niệm mãi mãi như vậy, ta còn phải có một phương pháp thần thông...

- Cái thần thông này... Đó là… trải qua luân hồi quá khứ!

Bạch Tiểu Thuần nói đến đây, hai mắt bỗng nhiên mở ra. Lúc này trong mắt của hắn không lại có ánh sáng thôi diễn, mà là có từng hình ảnh cảnh tượng trong trí nhớ. Từ Mạo Nhi Sơn, cho đến long trời lở đất!

- Linh lực là lực. Thần thông là lực. Niệm lực là lực. Ký ức... cũng là lực!

- Từ này về sau, phàm là người đã trải qua quá khứ, phù văn ký ức một đời biến ảo, càng thâm hậu. Năm tháng càng lâu, lực phù văn càng kinh thiên động địa!

- Trải qua luân hồi quá khứ, kí ức vỡ, thần diệt!

Bạch Tiểu Thuần đột nhiên đứng dậy. Ở trong chớp mắt khi hắn đứng lên, dưới chân hắn giống như có hố đen không tồn tại cùng không gian với thế giới Vĩnh Hằng này đang nhanh chóng khuếch tán ra. Trong chớp mắt, chỗ phúc địa của hắn chợt mơ hồ, dường như có một lực lượng làm cho lòng người kinh sợ, muốn hắn xóa đi, hết lần này tới lần khác lại đang vặn vẹo, tốc độ khôi phục lại rõ ràng rất nhanh.

Còn có gợn sóng không nhìn thấy được, tản ra về bốn phía xung quanh. Gợn sóng đi qua nơi nào, bất kể căn nhà hay là sinh linh, đều như vậy, khi thì mơ hồ, khi thì vặn vẹo, khi thì rõ ràng.

Ba người Cổ Thiên Quân không có đi xa, đứng mũi chịu sào. Bọn họ lập tức đã bị gợn sóng v này a chạm. Bọn họ vốn không có ý định tránh né, thậm chí có lòng đi thể nghiệm cảm nhận một hồi, thần thông cùng công pháp Bạch Tiểu Thuần sáng tạo ra. Còn nữa chính là thời khắc này, chiến lực cụ thể của hắn như thế nào.

Nhưng ngay khi những gợn sóng này tràn ngập trên người bọn họ, trong nháy mắt, sắc mặt ba người Cổ Thiên Quân đột nhiên điên cuồng biến đổi. Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, chớp mắt đã rời khỏi phạm vi sóng dao động. Hơi thở của ba người có chút dồn dập, trong mắt lộ ra ánh sáng hoảng sợ, không có cách nào che giấu.

- Uy lực tầm thường, nhưng bên trong ẩn chứa đạo pháp vô cùng quỷ dị. Ta hình như thấy được quá khứ của mình...

- Nào chỉ là nhìn thấy được. Ta mơ hồ cảm thấy trí nhớ của mình cũng bị chấn động, giống như muốn từ trong hư ảo huyễn hóa ra!

Sau khi Ba người nhìn nhau một cái, thần sắc đều rất nghiêm trọng.

Trong hoàng cung Thánh Hoàng Thành, tu mỗi một sĩ quyền quý hãi hùng khiếp vía. Thánh Hoàng ngồi ở chỗ kia, lúc này chậm rãi thu hồi ánh mắt. Hắ nhắm mắt lại trầm ngâm một lát. Khi hắn mở đôi mắt ra, đã có sự quyết đoán. Hắn đang muốn mở miệng.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên một lực lượng mênh mông chợt hạ xuống Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Sắc mặt Thánh Hoàng đột nhiên đại biến, hít thở dồn dập. Trong chớp mắt thân thể hắn biến mất. Thời điểm hắn xuất hiện, thình lình ở trên trời cao, mang theo nghiêm trọng vô cùng. Hắn hoàn toàn không có dừng lại một chút nào, dưới một bước, rốt cuộc lao thẳng đến trời cao!

Lần này, thậm chí so với thời điểm Bạch Tiểu Thuần đột phá tu vi, so với Bạch Tiểu Thuần cảm ngộ sáng tạo ra đạo, còn muốn khiến cho hắn chấn động hơn. Nởi vì những người khác chẳng qua là cảm thấy áp lực, nhưng cảm nhận không phải quá rõ ràng. Vừa vặn là Thái Cổ, hắn lập tức lại nhận thấy được trong tinh không, đang có khí thế ép người gào thét lao đến!

Lúc này, ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ở phía sau Chúa Tể giống như người khổng lồ này, ở trong tinh không mênh mông tối tăm, cái quạt không trọn vẹn giống như đại lục, vốn vì Bạch Tiểu Thuần thăng cấp, hình thành vòng xoáy hấp dẫn vô hình, không chỉ thay đổi phương hướng, càng ở trên phương diện tốc độ cũng tăng mạnh.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1602: Quạt tàn đánh (1)
Nhưng hôm nay... sau khi đến phạm vi nhất định gần Tiên Vực của Vĩnh Hằng, không biết duyên nhân gì, quỹ tích của nó lại được điều chỉnh, giống như xác định Tiên Vực của Vĩnh Hằng, dường như ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, vì Bạch Tiểu Thuần thăng cấp Thiên Tôn hình thành vòng xoáy vô hình, bị lực lượng kỳ dị nào đó gia tăng, bỗng nhiên bạo phát. Đối với cái quạt không trọn vẹn này mà nói, lực hút dĩ nhiên là kinh người nhất từ trước tới nay!

Ở dưới lực hút này, quỹ tích di chuyển của cây quạt lại một lần nữa thay đổi. Trước sau trải qua hai lần điều chỉnh, lần này phương hướng của cây quạt, không phải là lướt qua Tiên Vực của Vĩnh Hằng, mà là... trực tiếp lao tới!

Chính xác mà nói, lao tới không phải là bản thổ của Tiên Vực Vĩnh Hằng, mà là... Ở người khổng lồ Chúa Tể ở bên ngoài nó!

Mà tốc độ của của cái quạt vốn đã tăng nhanh, lại một lần nữa được tăng tốc. Thế di chuyển của nó cực nhanh, truyền sóng dao động khuếch tán ra tám phương. Vì tốc độ cực hạn này, phía ngoài rìa của nó mơ hồ tản ra ánh lửa!

Trong tiếng nổ lớn, khoảng cách giữa cây quạt cùng Tiên Vực của Vĩnh Hằng nhanh chóng rút ngắn!

Lúc này nếu như có thể đứng ở trong tinh không, nhìn về phía xa, như vậy nhất định có thể nhìn thấy được, ở trong tinh không có một viên giống như lưu tinh thiêu đốt, mang theo khí thế kinh thiên động địa, tản ra khí tức khủng khiếp, gào thét lao đến!

Tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng nổi!

Nếu như nói thời gian trước, cho dù Bạch Tiểu Thuần thăng cấp Thiên Tôn ảnh hưởng tới quỹ tích của quạt tàn, nhưng cây quạt này không phải sẽ đập vào phía trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Còn nữa, chính là tốc độ cùng khí tức kia cũng không phải kinh người như vậy. Phạm vi còn rất xa xôi. Cho nên Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, hai vị cường giả Thái Cổ này cũng không phát giác ra.

Như vậy hiện tại...

Theo khí tức khuếch tán, theo tốc độ bạo phát, theo quỹ tích xác định, tất cả những điều này hình thành nguy cơ, trong phút chốc lại ảnh hưởng tới Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Xuất hiện khác thường đầu tiên, chính là biển Vĩnh Hằng!

Giống bị thuỷ triều lên xuống dẫn dắt, biển Vĩnh Hằng mênh mông ở trong một chớp mắt này, đột nhiên dâng lên sóng lớn ngập trời. Có tiếng sấm vang vọng khắp nơi. Đồng thời, rất nhiều nước biển giống như sương mù, liền tràn vào vị trí bờ biển của Tiên Vực chỗ Tà Hoàng Triều cùng Thánh Hoàng Triều, giống như sóng thần vậy, trực tiếp công kích tới.

Sau đó lại là chúng sinh của Tiên Vực Vĩnh Hằng, ở trong một tích tắc này, trong lòng tất cả đều đang dâng lên cảm giác đè nén mãnh liệt. Cùng lúc đó, gần như ở thời điểm Thánh Hoàng bước vào trời cao, đồng thời ba người Cổ Thiên Quân bên trong Thánh Hoàng Triều, tâm thần đều chấn động mãnh liệt, đồng thời ngẩng đầu. Mặc dù là Bạch Tiểu Thuần vừa đột phá, sáng lập niệm quá khứ, lúc này đã đứng dậy. Ở trong nháy mắt khi hắn muốn chạy ra khỏi phúc địa, toàn thân chợt run lên. Một cảm giác đè nén mãnh liệt, một cảm giác nguy cơ không có cách nào hình dung, khiến cho người ta sởn tóc gáy vậy, bỗng nhiên bạo phát!

- Nguy cơ này, đến từ bầu trời!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần nhất thời thoáng một cái, xuất hiện ở giữa không trung. Hắn cũng ngẩng đầu, nhìn về phía trời cao!

Không chỉ là Thánh Hoàng Triều như vậy. Giờ khắc này ở bên trong Tà Hoàng Triều, trong Tà Hoàng Thành, vị Tà Hoàng cũng là tu vi Thái Cổ kia toàn thân cũng chấn động, xuất hiện ở trong bầu trời của Tà Hoàng Thành. Sau đó, hắn một bước đi ra, cũng nhảy vào điểm cuối của trời cao.

Ở phía sau Tà Hoàng, giữa không trung có từng bóng người chớp mắt loa đến, hóa thành bốn bóng người. Ngoại trừ Quỷ Mẫu cùng một vị Thiên Tôn khác không ở Tà Hoàng Thành ra, tất cả Thiên Tôn còn sót lại đều đến. Trong thần sắc bọn họ đều mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhìn hướng lên bầu trời.

Bên trong Thánh Hoàng Thành cùng Tà Hoàng Thành, hai đại Hoàng giả cùng Thiên Tôn nghiêm trọng cùng rời đi, khiến cho những tu sĩ khác trong hai thành đều cảm thấy tâm thần bất an. Thời điểm cảm giác bất an mãnh liệt này dâng lên, bỗng nhiên có tiếng hít hơi lạnh, tiếng xôn xao bàn tán truyền ra.

- Đó... Đó là...

- Đó là cái gì!

Tiếng kêu hoảng sợ truyền ra, trong chớp mắt phần lớn mọi người ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng đều nhìn thấy được ở trời cao phía xa, có một đạo lưu tinh, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, lao thẳng đến Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Tốc độ này nhìn như thong thả, là bởi vì khoảng cách xa xôi. Trên thực tế, tốc độ của nó dĩ nhiênđã đến mức độ khó có thể tưởng tượng nổi.

Mà giờ khắc này Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng dĩ nhiên chuyển dời đến điểm cuối trời cao, gần như là đứng nhìn vào bên trong tinh không. Cảm nhận của bọn họ mãnh liệt hơn so với tất cả mọi người. Bọn họ còn nhìn thấy được quạt tàn này tản ra ánh sáng xung quanh, hình như hình thành đạo pháp thần thông nào đó, giống như thuấn di vậy, tối đa mười mấy hơi thở, sẽ va chạm tới.

Bất luận là Thánh Hoàng hay Tà Hoàng, khi nhìn thấy được lưu tinh này, trong nháy mắt, lập tức lại nhận thấy được, loại tốc độ này... Cho dù là bọn họ, cũng không có cách nào ngăn cản được!

Nhưng thần sắc hai người lại nhất trí giống như nhau, đều thở phào nhẹ nhõm. Vì tu vi chênh lệch, những người khác không nhìn ra nội tình. Nhưng hai người bọn họ đã đoán được quỹ tích của lưu tinh này, sẽ không đập ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, mà là sẽ va chạm phải người khổng lồ Chúa Tể này.

Cùng lúc đó, theo lưu tinh càng lúc càng gần, trái tim của hai vị Hoàng giả này cũng hoàn toàn bình tĩnh trở lại. Khí tức thật sự đến từ trên lưu tinh này nhìn như cường hãn, nhưng cũng chỉ là đố với những người khác. Ở trong cảm nhận của hai người bọn họ, cây quạt không trọn vẹn đang lao tới này, chỉ là tản ra khí tức Thái Cổ mà thôi.

Chỉ có điều bọn họ cũng không rời khỏi đó, mà là đứng ở nơi đó, đề phòng bất ngờ xuất hiện. Chỉ là cảnh giác của hai người vẫn không ít.

- Mặc dù phạm vi khổng lồ, nhưng chung quy cũng chỉ là một tàn bảo Thái Cổ mà thôi. Không lay động được tới căn bản. Chỉ có điều nếu nó đã tới, lần này, ta phải sáu vị trí trong danh sách!

Tà Hoàng thâm trầm mở miệng lúc, trong mắt mang theo sự băng hàn, nhìn về phía Thánh Hoàng bên cạnh.

- Bên trong Tiên Vực Vĩnh Hằng của ta đã rất lâu không có tàn bảo phiêu dạt trong tinh không đi ngang qua. Lần này nếu không có Bạch Tiểu Thuần thăng cấp Thiên Tôn, hình thành vòng xoáy linh khí, do đó hấp dẫn nó qua, sợ rằng tàn bảo này, cũng sẽ không đến. Công này ở từ Thánh Hoàng Triều ta, làm sao có thể lại cho ngươi sáu vị trí trong danh sách được. Tuyệt đối không thể!
 
Sửa lần cuối:

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1603: Quạt tàn đánh (2)
Thánh Hoàng mỉm cười, đối mặt với ánh mắt băng hàn của Tà Hoàng, hắn nhìn như ôn hòa, nhưng lời nói lại hoàn toàn không có nhượng bộ.

Tà Hoàng cười lạnh, không để ý đến Thánh Hoàng. Hắn quay đầu nhìn về phía quạt tàn đang cấp tốc tới gần. Tốc độ của cái quạt này, sau khi đến gần Tiên Vực của Vĩnh Hằng, tản ra uy áp kinh thiên. Tốc độ còn giống như bị dẫn dắt, gần như hóa thành một đạo tàn ảnh.

Nếu như đổi lại thành những người khác ở chỗ này, nhất định không chịu nổi loại đè ép này, hình thần câu diệt cũng không phải không có khả năng. Cũng chỉ có hai vị Hoàng giả Thái Cổ này mới có thể đứng ở đây, không gần không xa quan tâm tới quá trình tàn bảo thiên ngoại lao tới.

Càng lúc càng gần...

Sau vài hơi thở, theo quạt tàn cực lớn này va chạm cánh tay phải của người khổng lồ Chúa Tể, kích thước có thể so sánh với đại lục, một tiếng nổ lớn kinh thiên truyền khắp Tiên Vực của Vĩnh Hằng.



Ầm ầm ầm!

Vụ nổ lớn này vượt qua thiên lôi, giống như tiếng thế giới tan vỡ, vang vọng năm Tiên Vực lớn của Vĩnh Hằng, khiến cho sóng thần trên biển Vĩnh Hằng dâng lên, khiến cho chúng sinh đinh tai nhức óc. Đồng thời, giống như toàn bộ thiên địa đều chấn động.

Khí tức của Bạch Tiểu Thuần ngừng lại. Mặc dù bên tai hắn vẫn chấn động không ngừng, nhưng hắn vẫn đứng trên bầu trời, mắt không chớp nhìn vào bên trong trời cao. Trên tay phải của người khổng lồ Chúa Tể đang giơ lên, lúc này bị đập trúng, lung lay sắp đổ... Quạt tàn giống như đại lục vậy, thật sự quá kinh người!

Hắn mơ hồ cảm nhận được, ở bên trong quạt tàn này có một ý xuất trần, lúc này đang khuếch tán ra Tiên Vực của Vĩnh Hằng, bị chúng sinh cảm nhận. Trong đó còn có uy áp tràn ngập, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có cảm giác, giống như đối mặt với cường giả Thái Cổ giống như Thánh Hoàng vậy.

- Đây là...

Bạch Tiểu Thuần hít vào một hơi, trong lòng đã có phán đoán. Ba người Cổ Thiên Quân ở cách đó không xa, tâm thần cũng chấn động mãnh liệt. Ba người nhìn chằm chằm vào quạt tàn, trong lòng đã có gió bão dâng lên.

- Pháp bảo Thái Cổ...

- Khí tức này... Chắc là trong điển tịch ghi chép, trước đại phá diệt, khí tức tiên!

Giờ phút này, không chỉ là tâm thần đám người Cổ Thiên Quân chấn động. Mấy Thiên Tôn bên trong Tà Hoàng Triều cũng giống như vậy. Ngay cả Công Tôn Uyển Nhi đang ở bên ngoài, cũng lộ vẻ xúc động.

Ngoại trừ Thiên Tôn ra, cường giả Bán Thần trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, trong lòng bọn họ vô cùng nhiệt tình. Mỗi một người đều nhìn chằm chằm vào quạt tàn cực lớn này, nhìn phía trên cây quạt, mặt quạt không trọn vẹn giống như vẽ nước từ trên núi chảy xuống. Trong lòng mỗi một người càng thêm cuồng nhiệt.

Cùng lúc đó, theo cây quạt va chạm tới, nơi cây quạt này cung bàn tay to va chạm, rõ ràng đã bị vỡ vụn không ít. Bàn tay to kia, giống như lông tóc không tổn hao gì, vẫn không nhúc nhích. Thứ duy nhất chỉ có bản thân cây quạt này bị đụng dường như muốn tan vỡ, khiến cho vô số khối vụn rơi ra. Một phần khuếch tán ở trong tinh không. Nhưng vẫn có một phần, trong lúc bắn nhanh, lao thẳng đến Tiên Vực của Vĩnh Hằng.

Từ phía xa vừa nhìn lại, số lượng những mảnh nhỏ này quá nhiều. Sợ là vượt quá trăm vạn. Từng cục xen lẫn với lực lượng kinh người, giống như trăm vạn lưu tinh, ầm ầm rơi xuống.

Cũng chính là vào lúc này, hai người Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng lập tức ra tay. Vì khoảng cách quá xa, không nhìn thấy rõ hai người bấm quyết, chỉ có thể cảm nhận được hai lực lượng dồi dào khiến cho thiên địa biến sắc. Lúc này hóa thành màn ánh sáng, trong nháy mắt tản ra.

Một màn ánh sáng là màu tím đen, một màn ánh sáng là năm màu, thay thế lẫn nhau. Chúng đi qua nơi nào, những mảnh nhỏ này lập tức liền trở thành tro bụi. Trong lúc ra tay, thần thức của Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng bọn họ dĩ nhiên cũng tản ra, lại trực tiếp bao phủ ở trên quạt tàn cực lớn này, quét ngang một vòng.

Cây quạt này quá lớn, phía trên mặt quạt mặc dù bị tàn phá, lại có một vài chỗ bất luận là xương quạt hay mặt quạt, đều miễn cưỡng duy trì sự hoàn hảo. Hình vẽ trên mặt quạt, chính là thế giới.

- Là một thế giới chi bảo. Đáng tiếc đã không còn bao nhiêu khí tức, phiêu diêu trong tinh không, không biết đã từng trải bao nhiêu lần va chạm. Cho dù là chất liệu, cũng đã thối nát không có giá trị.

Sau khi Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng âm thầm lắc đầu, thần thức vẫn cẩn thận tìm tòi một hồi.

Cuối cùng bọn họ xác định, bên trong cây quạt này quả thực không có khí tức của Chúa Tể Cảnh, có chỉ là sóng dao động Thái Cổ giống như bọn họ. Lại theo va chạm trước đó, sóng dao động này đã trở nên yếu ớt đi không ít.

Nếu như là cái trước, bọn họ tất nhiên động tâm, đi vào cẩn thận tìm kiếm cơ duyên. Nhưng là cái sau, bất luận là Tà Hoàng hay Thánh Hoàng, hứng thú đã không lớn.

Nhưng ngay khi thần thức của hai người quét xong, muốn thu hồi lại, trong nháy mắt đột nhiên trong vô số mảnh nhỏ bị màn ánh sáng thần thông của hai người bọn họ phá hủy, có một khối kiến trúc kích thước giống như ngọn núi nhỏ, trong chớp mắt khi bị vỡ nát diệt vong, rốt cuộc từ bên trong, bay ra một khối đá màu đen giống như thịt thối vậy!

Tảng đá kia tối tăm vô cùng, có kích thước chừng hơn một trượng. Lúc này theo kiến trúc vỡ nát diệt vong, từ bên trong ầm ầm lao ra, nhưng lại không có để ý tới màn ánh sáng thần thông của Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng, trong phút chốc lại có thể xuyên qua, lao thẳng đến Tiên Vực của Vĩnh Hằng.

Mà ở trong quá trình này, khối đá lớn này không ngừng thiêu đốt, tản ra nhiệt độ cao mãnh liệt!

Cảnh tượng bất thình lình diễn ra, nhất thời khiến cho Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng biến sắc. Hai người lập tức lại nhận ra rõ ràng, hòn đá này... Không phải đến từ quạt tàn, là đến từ... vị ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng... Người khổng lồ Chúa Tể!!

- Đáng chết!

Trong mắt Thánh Hoàng lộ ra sự lo lắng. Trong chớp mắt thân thể hắn thoáng một cái, lao thẳng đến hòn đá màu đen kia, Tà Hoàng cũng một bước đi ra, trong nháy mắt vừa phóng đi, tay phải bấm quyết, bỗng nhiên nhấn một cái về phía Thánh Hoàng.

Trong tiếng nổ lớn, thân thể Thánh Hoàng trong chớp mắt trở nên mơ hồ. Thời điểm xuất hiện, hắn đã ở phía xa, trên mặt lộ ra sự tức giận.

- Tà Hoàng, ngươi muốn làm gì?

- Làm gì? Hai người chúng ta nhiều lần muốn cạy chút da thịt từ trên người của người khổng lồ Chúa Tể này, dùng để thôi diễn bí mật Thái Cổ thăng cấp Chúa Tể. Hôm nay có cơ hội này, làm sao có thể để cho ngươi được!

Tà Hoàng cười lạnh, lao thẳng đến khối đá màu đen.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1604: Thánh hoàng, cơ thể ta không thấy thoải mái
Trong mắt Thánh Hoàng lộ ra sát cơ, cũng đồng thời lao ra. Rất nhanh, hai người này ở giữa không trung, từng người lại triển khai đạo pháp, ầm ầm chiến đấu. Cề phần khối đá màu đen kia, tốc độ cực nhanh, lúc này đã nhanh chóng tới gần mặt đất. Trên đó còn xuất hiện một ít vết nứt, có một chút chất lỏng chảy ra. Mơ hồ, hình như có tiếng gào thét vang vọng ở bên trong khối đá!

Rất nhanh, sau một tiếng nổ lớn vang lên, nó trực tiếp lại đập vào trên biển Vĩnh Hằng, dâng lên sóng lớn kinh thiên, rồi chìm vào đáy biển.

Cùng lúc đó, hai người Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng cũng không chậm trễ chút nào, đồng dạng nhảy vào đáy biển. Rất nhanh, bên trong toàn bộ biển Vĩnh Hằng, vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa, không ngừng bạo phát. Biển Vĩnh Hằng dâng lên từng đợt sóng lớn, kinh thiên động địa. Thậm chí Tiên Vực của Vĩnh Hằng cũng run rẩy.

Cũng may quá trình này không duy trì được bao lâu. Sau đó sắc mặt Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng đều cực kỳ khó coi xông ra khỏi mặt biển. Bọn họ nhìn nhau một cái, đều nhìn ra được trong mắt đối phương hoàn toàn không che giấu sát ý.

- Thánh Hoàng, chuyện này... ngươi phải cho bản hoàng một công đạo!

- Để nó chạy thoát, chuyện này chắc là ngươi phải giải thích cho ta mới phải!

Hai người lạnh lùng nhìn nhau. Sau vài hơi thở, bọn họ không nói gì. Từng người đều bước chân, rời khỏi biển Vĩnh Hằng, trở lại bên trong Tiên Vực ở trong triều của mình.

Vừa trở về, bất luận là Thánh Hoàng hay Tà Hoàng, đều lập tức ở bên trong chỗ Tiên Vực của mình, bắt đầu tìm kiếm.

Về phần tìm kiếm cái gì, trừ hai người bọn họ ra, không có người nào biết. Thậm chí ngay cả chuyện khối đá màu đen kia, người có thể quan tâm đến, cũng không nhiều. Thật ra bàn tay của người khổng lồ trên trời cao kia, quạt tàn lung lay sắp đổ, bên trong không ngừng tản ra khí tức, đã hấp dẫn tất cả Thiên Tôn cùng Bán Thần!

- Theo lời đồn đại, ở thời điểm Thánh Hoàng Triều bị Tà Hoàng Triều ép cho rơi vào tình cảnh khốn cùng, gần như bị diệt sạch, mặc dù Thánh Hoàng năm đó có thể đột phá, trở thành là một Thái Cổ đầu tiên, cũng là bởi vì phát hiện ra một tòa đại điện, không biết từ bao nhiêu năm trước, phiêu du ở từ bên trong tinh không đến!

- Không có ai biết hắn ở bên trong đại điện đó, đã phát hiện ra cái gì. Sau khi ra ngoài, hắn lại thăng cấp trở thành Thái Cổ!

- Ta xem qua sách cổ ghi lại, Tiên Vực của Vĩnh Hằng từ khi bắt đầu có lịch sử, cách khoảng vạn năm, đều sẽ có một vài vật phế tích ở khu vực thiên ngoại bay tới. Có không bị Tiên Vực của Vĩnh Hằng dẫn dắt xuống, có thể trở thành tạo hóa kinh thiên cho thế hệ tu sĩ ta!

Toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, hai đại hoàng triều ở trong vòng nửa tháng sau đó đều dâng lên từng tiếng nghị luận. Vô số tu sĩ trong lòng cuồng nhiệt, đối với quạt tàn trên trời cao này, dâng lên khát vọng vô hạn.

Bán Thần cũng tốt, Thiên Tôn cũng được, tất cả đều chứng minh, trên quạt tàn này có không một ít khí tức Thái Cổ, có thể... Ở phía trên này, tồn hạ cơ duyên thăng cấp Thái Cổ!

Bạch Tiểu Thuần ở trong nửa tháng này, nhiều lần quan tâm tới quạt tàn trên trời cao, cũng nghe được đến bàn luận tới từ mọi người. Hắn còn dựa vào tu vi Thiên Tôn của bản thân, tìm được một ít sách cổ trước đây hắn không nhìn thấy được.

- Trong truyền thuyết, người khổng lồ Chúa Tể bên ngoài tinh không này, hủy diệt toàn bộ vạn giới trong tinh không...

- Cũng chính là ở dưới sự hủy diệt của hắn, toàn bộ tinh không tối đen một mảnh, vạn giới diệt vong, không có bất kỳ sinh mạng nào tồn tại. Chỉ có khu vực hoang vu phế tích cùng mảnh nhỏ hài cốt vỡ nát trở thành bụi...

- Những khu phế tích này thỉnh thoảng sẽ bồng bềnh tới gần Tiên Vực của Vĩnh Hằng... Tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mỗi lần đến, đều sẽ trở thành tạo hóa cho tu sĩ Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Bạch Tiểu Thuần buông ngọc giản trong tay ra. Sau khi kết hợp với tất cả những gì bản thân hắn biết được, hắn đã có phán đoán đối với cây quạt này. Lúc này trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ kích động.

- Khí tức Thái Cổ... thế giới chí bảo không trọn vẹn!

Bạch Tiểu Thuần động tâm. Đồng thời, hắn cũng có chút sốt ruột. Thật ra cây quạt này không phải là cố định, nó đang lung lay sắp đổ. Ai cũng có thể nhìn ra, sợ là không bao lâu nữa, nó sẽ rời khỏi bàn tay của người khổng lồ, tiếp tục nhẹ nhàng bay về phía tinh không!

Cũng chẳng biết tại sao, Thánh Hoàng cùng Tà Hoàng rốt cuộc không nghĩ tới sẽ giữ chiếc quạt này lại, cũng không có truyền đạt mệnh lệnh ý chỉ để cho người ta đi lên trên chiếc quạt tàn tìm kiếm tạo hóa. Không có bọn họ giúp đỡ, cho dù là Thiên Tôn, đều không bay được lên trên cây quạt này!

Điều này dần dần khiến cho mọi Thiên Tôn trong hai triều nghi ngờ. Trong nửa tháng này, bất luận là Thánh Hoàng hay Tà Hoàng, lại có thể đều không có xuất hiện qua.

Nhưng may là điều này không có duy trì quá lâu. Sau khi lại qua mấy ngày, Thánh Hoàng mất tích đột nhiên trở về. Trong chớp mắt khi vừa trở về, thần thức của hắn lại quét ngang toàn bộ Thánh Hoàng Thành, triệu tập quyền quý khắp trong triều, lập tức yết kiến.

Thông qua sắc mặt hắn, không thể nhìn ra được tâm tư của hắn. Chỉ là bên trong con mắt hắn mơ hồ lộ ra vẻ lo lắng, khiến cho các tu sĩ quyền quý vội vàng đi tới hoàng cung, tâm thần đều bất an.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần cũng đều cẩn thận. Trong đầu hắn suy nghĩ trong khoảng thời gian này, mình không có làm ra chuyện gì khiến cho người người oán trách, lúc này mới yên tâm một ít.

Thật ra, giờ phút này Thánh Hoàng đứng ở trước long ỷ, lạnh lùng nhìn mọi người, trên người hắn lại không có vẻ ôn hòa thường ngày thể hiện ra. Hắn giống như kéo mặt nạ xuống, lộ ra dáng vẻ thật sự của hắn. Bên trong ánh mắt kia mang theo sự âm u lạnh lẽo. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới tu vi mơ hồ tản ra, hình thành uy áp, khiến cho toàn bộ hoàng cung đều rơi vào trong áp lực.

Cho dù là ba người Cổ Thiên Quân, trong lòng đều lo lắng. Sau khi nhìn nhau một cái, bọn họ đứng ở nơi đó cúi đầu không nói.

Hoàng cung hoàn toàn yên tĩnh. Sau một hồi lâu, Thánh Hoàng nhìn mọi người phía dưới, trong đầu hiện lên là cảnh tượng trong nửa tháng này, hắn dùng hết thủ đoạn, cũng không có tìm được nửa điểm manh mối.

Về phần quạt tàn trên trời cao, nhìn như tạo hóa. Nhưng cùng lúc đối với hắn không đủ hấp dẫn. Về phương diện khác lại là bởi vì khối đá màu đen kia. Trong lòng hắn có loại cảm giác không lành. Bản năng hắn lại không muốn đi tới gần.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1605: Quạt tàn rơi xuống (1)
Chỉ có điều vẫn cần phải điều tra. Lần này trở về, mục đích hắn triệu tập mọi người, chính là muốn an bài tu sĩ dưới quyền, đi vào quạt tàn, thử xem sao!

- Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa.

Một lát sau, Thánh Hoàng bỗng nhiên mở miệng, âm thanh trầm thấp, vang vọng hoàng cung. Hai người lập tức đi ra, hướng về phía Thánh Hoàng cúi đầu.

- Làm phiền hai vị Thiên Vương đi thăm dò quạt tàn trên cao trời. Nếu có tạo hóa, tất nhiên là cơ duyên của hai vị.

Thánh Hoàng vừa nói ra lời, hai vị Thiên Tôn Cổ Thiên Quân cùng vị văn sĩ trung niên kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Thánh Hoàng. Trong đầu bọn họ, có tiếng Thánh Hoàng truyền âm vang vọng.

- Đồng thời cũng thay mặt bản hoàng đi xem thử một chút, giữa quạt tàn cùng người khổng lồ Chúa Tể, có tồn tại gì liên quan hay không! Có một khối đá máu thịt hư hư thực thực của người khổng lồ Chúa Tể, rơi vào bên trong biển Vĩnh Hằng, biến mất không thấy.

Khi những tiếng truyền âm này rơi vào tâm thần Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, thần sắc bọn họ bỗng nhiên biến đổi, ngưng trọng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn tất cả những điều này, trong lòng có chút cảnh giác. Mặc dù hắn không biết Thánh Hoàng truyền âm nói gì đó đối với hai người Cổ Thiên Quân. Nhưng hắn có thể có loại dự cảm mãnh liệt, hình như quạt tàn này... Có cái gì đó không đúng.

Ở trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang suy nghĩ tìm hiểu, Thánh Hoàng tiếp tục mở miệng, điểm ra từng vị Bán Thần đại tôn, phối hợp với hai người Cổ Thiên Quân, tham dự chuyến này. Đến cuối cùng, ánh mắt Thánh Hoàng bỗng nhiên lóe lên, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đang trốn ở trong đám người. Sau khi nhớ tới những việc xấu gia hỏa này đã làm ở Thánh Hoàng Thành này, lại nghĩ đến hơn nửa tháng trước, văn võ toàn triều tấu lên thỉnh nguyện, trong lòng Thánh Hoàng thầm hừ lạnh một tiếng, mở miệng lần nữa.

- Thông Thiên Công thăng cấp Thiên Tôn, sắc phong Thông Thiên Vương, cũng tham dự chuyến này.

- Thánh Hoàng bệ hạ, cái đó, thân thể ta không quá thư...

Tim Bạch Tiểu Thuần chợt đập mạnh. Nếu như đổi lại là trước hôm nay, hắn nhất định sẽ động tâm. Nhưng hôm nay hắn lại cảm giác có chút không ổn. Khi hắn đang muốn cự tuyệt, Thánh Hoàng tự nhiên xoay người, đi về phía hậu điện.

- Cứ quyết định như vậy đi! Ba ngày sau, trong hoàng cung, bản hoàng sẽ tự mình đưa tiễn các ngươi!

Trước khi đi, giọng nói của hắn ẩn chứa giọng điệu không cho pháp được nghi ngờ, chắc như đinh đóng cột, vang vọng tám phương.

Mắt nhìn theo bóng lưng của Thánh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt giống như đưa đám. Trong lòng hắn có chút bất ổn. Hắn đã nhìn ra được, hành trình tới quạt tàn lần này, tuyệt đối sẽ không đơn giản.

Nhất là nghĩ đến Thánh Hoàng mất tích nửa tháng này, rõ ràng là có liên quan đến tới khảo sát quạt tàn này. Còn có ánh mắt đầy vẻ lo lắng của Thánh Hoàng. Tất cả đều khiến cho trái tim của Bạch Tiểu Thuần treo lên.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang nở ở đây rầu rĩ, những tu sĩ quyền quý Thánh Hoàng Triều ở bốn phía xung quanh, trong lòng mỗi một người lại có chút hả hê, thậm chí còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Thật ra hơn một năm qua, năng lực gây tại họa của Bạch Tiểu Thuần này, bọn họ đã nhìn thấy rất rõ ràng. Nghĩ đến những con Thiên Long Ngư, nghĩ đến số hạt sen, nghĩ đến số củ sen, tất cả những điều này đều khiến cho bọn họ cảm thấy, nếu như Bạch Tiểu Thuần này tiếp tục ở lại Thánh Hoàng Thành, như vậy tiếp theo, hắn với tu vi Thiên Tôn, nhất định sẽ khiến cho tất cả mọi người gà bay chó sủa, kêu khổ không dừng.

Hiện tại Bạch Tiểu Thuần này bị Thánh Hoàng đuổi đi. Ở trong mắt tất cả mọi người đều thấy, đây là quyết định anh minh thần võ!

Chỉ có điều những tư tưởng này đều giấu ở trong lòng. Mọi người sẽ không biểu hiện ra người. Thậm chí có người còn chủ động tới chào hỏi cùng Bạch Tiểu Thuần, trò chuyện cười nói với nhau.

- Chúc mừng Thông Thiên Vương, thăng cấp Thiên Tôn. Ha ha, trước đó còn chưa kịp chúc mừng. Thông Thiên Vương không nên trách tội.

- Thông Thiên Vương quả nhiên là nhận được thánh quyến sâu. Loại tạo hóa đi lên trên thiên ngoại chi bảo tìm kiếm cơ duyên như vậy, thật khiến cho chúng ta không ngừng hâm mộ.

- Cầu chúc Thiên Vương, lần này vừa xuất quân đã chiến thắng giòn giã, có thu hoạch lớn.

Đám người cười nói, sau khi hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền, trong lòng mỗi một người đều vui vẻ rời đi.

Chỉ có Lưu Thiên Hầu, mặc dù trước đó từng trải qua nhiều lần công kích, nhưng lúc này hắn vẫn cảm thấy, quyết định này của Thánh Hoàng hình như vẫn còn có chút không thích hợp. Nhưng hắn càng nghĩ, cũng không nghĩ ra được có chỗ nào không đúng. Cuối cùng hắn chỉ có thể thở dài một tiếng, lắc đầu rời đi.

Thật ra mấy ngày này, con rùa đen nhỏ hành hạ đối với hắn không ít. Cho nên Lưu Thiên Hầu này vốn hăng hái, lúc này quả thực không có căn cứ chính xác, đã không dám nói lung tung.

Cho đến lúc mọi người rời khỏi, Bạch Tiểu Thuần nhăn mặt, nhíu mày đứng ở nơi đó. Một lát sau hắn lắc đầu. Lúc này hắn mới rời khỏi hoàng cung, trở lại phúc địa của mình. Sau đó hắn ngồi ở chỗ kia, trái lo phải nghĩ, than thở.

- Ta mặc dù trở thành Thiên Tôn, so với trước đây đã mạnh mẽ hơn rất nhiều. Nhưng lúc này đây rõ ràng Thánh Hoàng cũng ở đau đầu. Chiếc quạt tàn trên không trung kia nhất định có nguy hiểm cực lớn.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy bất an. Nhưng hắn hiểu rõ, Thánh Hoàng đã hạ ý chỉ, cuối cùng còn nói ra những lời giống như đao chém sắt, rất rõ ràng là đang uy hiếp, nếu như mình không tuân theo, như vậy đợi chờ mình, sợ rằng đúng là nguy cơ lớn hơn nữa.

- Cùng với không ngừng đề phòng, không bằng đi liều mạng một lần?

Sau một hồi rầu rĩ, Bạch Tiểu Thuần hung hăng cắn răng một cái. Hắn không phải là không sợ chết. Mà là hắn cảm thấy lần này, người đi cũng không ít. Mình cẩn thận một chút, không tham lam. Dựa vào tu vi Thiên Tôn, muốn bảo toàn tính mạng vẫn có thể làm được.

Nếu như lần này Thánh Hoàng chỉ để cho một mình hắn đi, như vậy lúc này cho dù Bạch Tiểu Thuần chạy trốn, cũng tuyệt đối không do dự dù chỉ nửa bước.

- Nếu muốn đi, vậy phải chuẩn bị tốt một chút mới được.

Bạch Tiểu Thuần hung hăng nắm tóc, hơi thở có chút dồn dập. Sau đó, hắn không dám lãng phí thời gian, lập tức ra ngoài. Hắn dựa vào các loại tài nguyên thu hoạch được trong một năm qua, bắt đầu ở bên trong Thánh Hoàng Thành, trắng trợn thu mua một hồi.

Bất luận là phù văn, pháp bảo, đan dược, và các loại vật phẩm, đều bị hắn lấy trình độ lớn nhất đi chuẩn bị.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1606: Quạt tàn rơi xuống (2)
Cùng lúc đó, chuyện liên quan tới ba vị Thiên Tôn do Thánh Hoàng phái ra, muốn đi tra xét quạt tàn trên trời cao, đã ở truyền ra Thánh Hoàng Thành thậm chí trong Thánh Hoàng Triều. Chuyện này cũng gây ra chấn động rất lớn.

Nhất là những người không biết tất cả tình hình, đều tìm đến mấy vị Thiên Tôn được Thánh Hoàng điểm danh phải đi, biểu lộ ra ý nghĩ muốn đi theo. Chuyện này Thánh Hoàng không có ngăn cản. Bất luận là Cổ Thiên Quân hay Tư Mã Vân Hoa, hoặc là khác như mấy Bán Thần Hải Thần Đại Tôn, đều có quyền lợi quyết định đưa theo số lượng người nhất định.

Nhưng người biết vẫn không ít. Rất nhanh, lại có lời đồn chuyến này nguy cơ cực lớn. Điều này khiến cho không ít người động tâm, đều lùi bước. Nhưng bất kể như thế nào, Tu Chân Giới vĩnh viễn không thiếu loại người cầu phú quý trong nguy hiểm. Mấy ngày sau, ở trong hoàng cung có tiếng chuông vang vọng. Hai người Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa dẫn đầu đội ngũ, bao gồm sáu vị Bán Thần Hải Thần Đại Tôn ở bên trong, cùng với hơn mười vị cường giả Thiên Nhân tạo thành đội ngũ, lại tập trung ở trên quảng trường hoàng cung.

Đoàn người gần như đều có mặt toàn bộ, chỉ thiếu có Bạch Tiểu Thuần.

Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đang than thở đi ra khỏi phúc địa. Hắn đi một bước lại quay đầu lại, nhìn động phủ mình đã ở lại hơn một năm, trong lòng cũng không hề muốn rời đi.

- Không biết tiếp theo, tới lúc nào mới có thể trở về...

Bạch Tiểu Thuần vừa thở dài, vừa lấy từ bên trong túi trữ vật ra từng món áo giáp mình mua được. Những cái áo giáp đều được hắn tự mình lựa chọn. Nếu không phải là số lượng túi đựng của hắn đã không còn nhiều lắm, cần phải tiết kiệm, hắn hận không thể luyện linh tất cả ngoài hai mươi lần.

Lúc này không có điều kiện làm như vậy, hắn chỉ có thể mua nhiều một ít. Mỗi một món đều được đánh dấu phù văn phòng hộ. Hắn vừa đi, vừa mặc...

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy lo lắng. Nhân lúc tạm thời còn không có người nào chú ý, hắn lấy ra Quy Văn Oa, đặt ở trước ngực của mình. Hắn còn mặc áo giáp ra bên ngoài. Theo từng món một áo giáp được mặc vào, từ phía xa nhìn lại, thân thể hắn vốn cao gầy, lúc này cũng trở nên tròn vo. Cho đến sau khi hắn đến cửa lớn của hoàng cung, trên người của hắn không biết đã mặc bao nhiêu cái áo giáp. Toàn thân hắn thoạt nhìn rất mập mạp. Bước đi đều thoáng lắc lư. Cái này vẫn chưa xong... Trên đầu của hắn còn đội một cái mũ giáp màu đen tản ra từng trận ánh sáng trắng phòng hộ. Sau lưng của hắn còn có một cái bát tô mới mua được gần đây.

Loại tạo hình này, nếu như đổi lại là người của Nghịch Hà Tông, nhất định sẽ không xa lạ. Nhưng ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, vẫn là lần đầu tiên xuất hiện, khiến cho tất cả những người nhìn thấy được, mỗi người đều ngẩn ra. Thị vệ của hoàng cung cũng thiếu chút nữa thì không nhận ra được người trước mắt, là đường đường Thông Thiên Vương tu vi Thiên Tôn.

Cho dù là đám người Cổ Thiên Quân, Tư Mã Vân Hoa, Hải Thần Đại Tôn lúc này đang chờ đợi ở trên quảng trường hoàng cung, khi phát giác ra, quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần đi tới một cái, trong chớp mắt, bọn họ đều ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn bóng dáng Bạch Tiểu Thuần này giống như trở thành kẻ béo mập. Hình như cất bước cũng có chút chật vật. Hắn đi từng bước một, đi qua bên cạnh bọn họ, cho đến lúc hắn đứng ở nơi đó, mọi người mới phản ứng được. Trong đầu mỗi một người đều cảm thấy chấn động.

- Cái này... Hắn làm sao mặc được nhiều như vậy...

- Trời ạ, pháp bảo phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần này, cũng có thể tạo thành một trăm tiểu đội!

- Trên đầu hắn mang theo mũ giáp. Trời nóng bức này, hắn không buồn chán sao...

- Đây tính là cái gì? Các ngươi nhìn cái nồi nấu phía sau lưng hắn này. Không thể tưởng tượng nổi, thứ này hắn mua được ở chỗ nào vậy?

Đám người Cổ Thiên Quân đều bị chấn nhiếp. Càng không cần phải nói tới những tu sĩ Thiên Nhân đó. Lúc này bọn họ hoàn toàn chấn động nhìn cảnh tượng trước mặt như vậy. Thậm chí có một vài người, tim cũng bỗng nhiên treo lên. Thật ra Bạch Tiểu Thuần mặc trang phục như vậy, khiến cho bọn họ không thể không suy tính lại một chút. Lần này địa phương mình phải đi, khủng khiếp tới mức nào, mới có thể khiến cho đường đường Thiên Tôn, chuẩn bị đến mức độ khiến cho người ta giận sôi gan như vậy.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng. Sau khi chú ý tới sự chấn động của mọi người, hắn cũng có một ít đắc ý. Trong lòng hắn thầm suy nghĩ, mình ở thế giới Thông Thiên mấy năm nay, nếu không có ý thức nguy cơ giống như này, sợ là đã sớm mất đi cái mạng nhỏ.

- Cho dù bây giờ ta là Thiên Tôn, nhưng cảm giác nguy cơ không thể khinh thường. Cẩn thận có thể dùng được thuyền vạn năm.

Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang xúc động, muốn thổn thức vài câu, chợt có một tiếng hừ lạnh, bỗng nhiên từ trong hoàng cung truyền ra. Mọi người ở bốn phía xung quanh tâm thần run lên. Trong đó bao gồm cả Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, thần sắc cũng trở nên nghiêm nghị, hướng về phía hoàng cung cúi đầu.

Lấy này, đồng thời bóng dáng của Thánh Hoàng, từ trong hoàng cung đi ra. Kẻ cường hãn giống như hắn, khi ánh mắt đảo qua mọi người, nhìn thấy được bộ dạng của Bạch Tiểu Thuần lúc này, trong lòng cũng không bình tĩnh nổi.

-...

Cố kìm chế, giả vờ không nhìn thấy được, Thánh Hoàng hít một hơi thật sâu, giơ tay phải bỗng nhiên vung lên. Nhất thời tu vi Thái Cổ của hắn khuếch tán ra thiên địa. Trong thế giới có tiếng nổ lớn, phong vân biến sắc. Một đạo ánh sáng thần thánh tràn ngập, không phải từ trên trời hạ xuống, mà là đột ngột từ mặt đất nhô lên, lao thẳng đến trời cao!

Càng lúc càng nhanh, một đường giống như muốn phân chia thiên địa. Trong lúc lao lên trên, nó còn tạo ra rất nhiều gợn sóng, lan về bốn phía xung quanh. Ở khoảng cách rất xa cũng có thể thấy rõ ràng.

Trong chớp mắt, ánh sáng này lại dường như hình thành một lối đi, nối liền mặt đất cùng quạt tàn trên trời cao!

- Các vị, còn không lên đường!

Giọng nói của Thánh Hoàng bỗng nhiên truyền ra. Lúc này, Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa hít một hơi thật sâu. Trong mắt hai người lộ ra sự quyết đoán, một bước đi ra. Bọn họ theo thông đạo ánh sáng, lao thẳng đến trời cao!

Những người khác đều lục tục bay ra. Bạch Tiểu Thuần chậm rãi từ tốn, bất đắc dĩ trở thành người cuối cùng bước lên cột ánh sáng, theo ánh sáng đi về phía quạt tàn trên chí bảo viễn cổ trời cao.

Khoảng cách với quạt tàn càng lúc càng gần. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn về phía mặt đất. Trong mắt hắn, toàn bộ Thánh Hoàng Thành cũng càng lúc càng nhỏ.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,567
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 1607: Chờ xuất phát (1)
Cho đến đã nhìn không rõ nữa, ở dưới tia sáng này sự bảo vệ, tất cả gió mạnh trên trời cao cũng hoàn toàn không có cách nào xuyên qua. Còn có uy áp đến từ người khổng lồ Chúa Tể này trên trời cao. Cho dù là Thiên Tôn, cũng vẫn không có cách nào chống cự được uy áp này, bị áp chế không thể rời khỏi Tiên Vực của Vĩnh Hằng.

Chỉ có cường giả Thái Cổ mới có thể chống lại uy áp này, mới có thể dựa vào lực tu vi, đưa mọi người lao ra khỏi Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Rất nhanh, một tiếng nổ lớn vang vọng ở bên trong tâm thần của mọi người. Toàn thân Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động. Hắn chỉ cảm thấy giống như thân thể thoáng cái lại trở nên nhẹ đi, dường như từ trong sự dây dưa nào đó, đột nhiên tránh thoát ra được. Hắn nhìn bốn phía.

Trong tầm nhìn của hắn...

Một mảnh tinh không tối tăm!

Trong nháy mắt khi nhìn thấy được tinh không tối tăm ở bốn phía xung quanh, toàn thân Bạch Tiểu Thuần chấn động. Ở trong một tích tắc này, trong lòng hắn còn giống như muốn nổ tung, xuất hiện một loại cảm giác nói không ra lời.

Đây là lần đầu tiên, trong đời… hắn, nhìn thấy được tinh không thật sự!

Không phải ở trong thân thể của Khôi Tể, không phải ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng ngẩng đầu ngước mắt nhìn theo. Mà là đã chân chính bước vào đến một mảnh tinh không mênh mông gần như không có điểm cuối.

Ban đầu, hắn vốn cho rằng thế giới Thông Thiên khá lớn. Sau đó hắn lại biết, toàn bộ thế giới Thông Thiên cũng chỉ là kích thước bằng một châu trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng mà thôi.

Ban đầu, hắn ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng ngẩng đầu nhìn tinh không, trong lòng hắn mặc dù biết tinh không lớn hơn nữa, nhưng còn xa mới bằng được lúc này, đứng ở trong bầu trời sao này, nhìn Tiên Vực của Vĩnh Hằng này đã từng vô cùng to lớn, so sánh với tinh không này, thật sự... Bé nhỏ không đáng kể.

Loại tư tưởng chấn động này, loại thế giới này được chế tạo ra, loại cảm giác nhãn giới nổ mạnh, khiến cho ở trong một chớp mắt này, Bạch Tiểu Thuần quên đi nguy cơ, quên đi tất cả. Thứ duy nhất tồn tại, chỉ có hư vô tối tăm ở vô tận bốn phía xung quanh, cùng với người khổng lồ Chúa Tể... kinh thiên này.

Không chỉ là Bạch Tiểu Thuần như vậy. Trên thực tế ngoại trừ Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa ra, tất cả những người khác, bao gồm vị Hải Thần Đại Tôn kia, trong lòng của mỗi người đều giống như Bạch Tiểu Thuần, tràn ngập sự dao động.

Không có người nào nói ra, chỉ là theo thông đạo ánh sáng do Thánh Hoàng thi pháp hình thành ra, tự mình không ngừng tới gần về phía người khổng lồ Chúa Tể phía trước.

Càng tới gần, người khổng lồ này đứng ở trong tinh không, toàn thân lấy một loại phong thái cùng với uy áp mà ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng không nhìn thấy được, lộ rõ ở trước mặt đám người Bạch Tiểu Thuần.

Tới gần người khổng lồ Chúa Tể ở khoảng cách gần như vậy, trên phương diện cảm nhận hoàn toàn không giống với lúc còn ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng!

Loại uy áp này, cảm giác sợ hết hồn hết vía này, hình như có vô cùng tà ác, điên cuồng ở trong tinh không này, mà hết thảy ngọn nguồn của những tà ác này, chính là vị người khổng lồ Chúa Tể này!

Còn dường như gặp phải thiên địch, khiến cho tất cả mọi người cảm thấy áp lực vô cùng. Hình như nếu người khổng lồ này có thể mở mắt ra, một ánh mắt, liền có thể khiến cho tất cả mọi người... Trong nháy mắt hóa thành tro bụi.

Bắp thịt cường hãn, thân thể khổng lồ, trên bàn tay to tráng kiện giơ lên, còn có khóe miệng mơ hồ lộ ra sự giễu cợt. Tất cả những điều này, đều cho mọi người cảm nhận cực kỳ trực quan.

Cho dù Cổ Thiên Quân cùng Tư Mã Vân Hoa, trong lúc lơ đãng, đều lộ ra sự cẩn thận.

Thật ra trong lòng của bọn họ, cũng có áp lực mãnh liệt, một vị người khổng lồ Chúa Tể như thế, tồn tại ở bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Nếu như đối phương thật sự tử vong, ngược lại cũng không có việc gì. Nhưng nếu giống như trong truyền thuyết, chỉ là ngủ say, có một ngày sẽ thức tỉnh, như vậy vị người khổng lồ Chúa Tể này sẽ trở thành đầu nguồn hủy diệt đi tất cả.

Càng tới gần cảm giác bị đè nén, càng lúc càng mạnh. Thật may, mục tiêu của mọi người cũng không phải là vị người khổng lồ này. Thần thông ánh sáng đến từ Thánh Hoàng, điểm cuối là ở trên bàn tay phải đang giơ lên của người khổng lồ. Lúc này, quạt tàn ở trên bàn tay, chỗ bị va chạm vẫn có chút lay động, giống như bất cứ lúc nào cũng có khả năng rơi ra, một lần nữa phiêu đãng ở tinh không!

Càng tới gần, cây quạt này càng lộ ra rõ ràng ở trong mắt của mọi người. So với lúc bọn họ ở Tiên Vực của Vĩnh Hằng nhìn thấy, nó còn muốn khổng lồ hơn. Đây cũng là một cây quạt hoàn toàn mở ra. Tuy có phân nửa không trọn vẹn, nhưng nửa cây quạt còn tồn tại tốt có kích thước thực sự giống như đại lục. Trên cây quạt này tồn tại trên trăm cái xương quạt. Mỗi một cái xương quạt đều giống như một dãy núi thẳng tắp, nối liền hai đầu trên dưới của cây quạt!

Dường như trên trăm phương hướng khác nhau, nhưng điểm cuối đều ở mép quạt!

Đồng thời, trên trăm cây xương quạt này tạo thành mặt quạt. Trên đó rõ ràng là một bức tranh sơn thủy, nghiễm nhiên hình thành một mảnh thế giới… mênh mông vô cùng, càng lúc càng lộ ra rõ ràng ở trước mắt mọi người, cũng khiến cho trong mắt mọi người, chậm rãi xuất hiện ánh sáng chờ đợi mong mỏi mạnh yếu không giống nhau.

Mà ở đây cùng thân thể người khổng lồ, dù sao vẫn có chút khoảng cách. Cho nên uy áp đến từ người khổng lồ này, lại được thần thông của Thánh Hoàng trung hòa, duy trì ở trong phạm vi mọi người có thể thừa nhận được.

Cho đến khi đoàn người Bạch Tiểu Thuần cuối cùng theo thông đạo ánh sáng, bước vào trên tay cầm của cái quạt tàn này, do từng xương quạt trùng điệp đan xen lẫn nhau, hình thành nửa vòng tròn tàn khuyết, ánh sáng tiêu tan!

Cùng lúc đó, bản thân quạt tàn này tồn tại uy áp, cũng hình như trung hòa một phần đè ép đến từ người khổng lồ Chúa Tể, khiến cho mọi người cho dù mất đi ánh sáng của Thánh Hoàng bảo vệ, nhưng vẫn còn có thể miễn cưỡng tiếp nhận được.

Chỉ có điều ở trên phương diện cảm nhận, hình như thân thể có từng ngọn núi lớn đè nặng, rất khó chịu. Còn căn cứ vào tu vi khác nhau, trọng lượng cùng số lượng núi lớn trong cảm nhận cũng có không giống nhau.

Cùng lúc đó, cũng không biết là nguyên nhân do tới gần người khổng lồ Chúa Tể, hay do uy áp của bản thân cây quạt này, rốt cuộc khiến cho thần thức của mọi người không có cách nào rời khỏi thân thể!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top