Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1938: Tống khuyết (1)
Thông Thiên Đạo Nhân ngửa mặt lên trời cười to. Ở trong nháy mắt Thánh Hoàng tới gần, thân thể hắn chớp mắt biến mất. Thời điểm xuất hiện, thình lình hóa thành một mảnh ánh sáng màu đen, lại trực tiếp ở trước mặt Thánh Hoàng, không chậm trễ chút nào, hung hăng đánh qua!

Thánh Hoàng biến sắc, lập tức chống đỡ. Trong tiếng nổ lớn, hắn phun ra máu tươi, thân thể không ngừng bước lui về phía sau. Mà luồng ánh sáng màu đen cuối cùng lại hoàn toàn không có chút dừng lại, trong nháy mắt lại lao tới.

Nó đi qua nơi nào, hư vô khô héo. Sức sống của thiên địa bốn phía xung quanh cũng bắt đầu tiêu tan. Tử khí nồng đậm tràn ngập khắp nơi. Luồng ánh sáng màu đen này, hình như có thể cắn nuốt tất cả. Khi nó lại tới gần Thánh Hoàng, Thánh Hoàng gầm khẽ một tiếng, hai tay bấm quyết. Lập tức bốn phía xung quanh hắn thình lình xuất hiện một mặt trăng cực lớn!

Đây chính là đại pháp thần thông của hắn. Theo tu vi tăng cao, mặt trăng này xuất hiện không còn là trăng khuyết, mà trở thành trăng tròn, tản ra uy áp vô cùng mãnh liệt. Nhưng bên trong ánh sáng màu đen do Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành, truyền ra một tiếng cười khẽ. Cuối cùng từ bên trong lại đưa ra một cái tay, hướng về phía mặt trăng tròn này, trong nháy mắt đến gần, nhẹ nhàng ấn một cái!

Dưới một cái ấn này, trăng tròn chấn động mạnh, vết nứt chớp mắt hiện lên. Trong tiếng két két khuếch tán ra, nó lại trực tiếp... chia năm xẻ bảy, ầm ầm tan vỡ!

Thánh Hoàng lại phun ra máu tươi, thân thể bỗng nhiên lui về phía sau, trong mắt mang theo sự không cam lòng, còn có tiếc nuối.

- Nếu như có thể cho ta thêm mấy năm...

- Không có nếu như.

Bên trong ánh sáng màu đen, truyền ra giọng nói lạnh lùng của Thông Thiên Đạo Nhân. Theo ánh sáng màu đen lại lập lòe, hắn lao thẳng đến Thánh Hoàng!

Mắt thấy hắn lại sắp va chạm vào Thánh Hoàng, giờ phút này, trong mắt Thánh Hoàng cũng lập lòe sự điên cuồng. Trên thực tế hắn có thể không xuất hiện. Trên thực tế lúc trước, khi mở hai mắt ra, hắn đã ý thức được, mình không phải là đối thủ của Thông Thiên Đạo Nhân.

Nhưng hắn vẫn xuất hiện. Ở đây là quê quán của hắn. Hắn là Thánh Hoàng. Đạo của hắn tới tự mẹ Vĩnh Hằng. Những điều này thực sự là nguyên nhân. Còn có nguyên nhân lớn nhất... Là bởi vì Bạch Tiểu Thuần!

Hắn biết Bạch Tiểu Thuần đang lựa chọn một đạo tuyệt nhiên khác hẳn với đạo của mình. Trước đây ắn không hiểu. Nhưng hôm nay theo cảm ngộ, theo tán thành thu được từ mẹ Vĩnh Hằng, hắn đã hiểu rõ, Bạch Tiểu Thuần phải đi con đường này, một khi thành công... như vậy Bạch Tiểu Thuần thu hoạch to lớn, không có cách nào hình dung!

Đạo của hắn, không lại đến từ chính bất kỳ kẻ nào. Đạo của hắn, hoàn toàn thuộc về bản thân hắn. Đạo của hắn, từ trình độ nào đó mà nói, đã thuộc về cùng một cấp bậc với Nghịch Phàm chúa tể!

Cho nên, Thánh Hoàng ở dưới tình huống biết rõ mình không địch nổi, vẫn lựa chọn đi ra, vẫn lựa chọn ra tay. Mặc dù là cho tới bây giờ, hắn còn lựa chọn thà rằng tự bạo, thà rằng hình thần câu diệt, cũng muốn khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân này dừng lại, không có lực còn sót lại đánh phá trận pháp do hắn dùng hoa sen bố trí ra!

Nhưng ngay khi Thánh Hoàng đã có quyết đoán, Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành ánh sáng màu đen tự nhiên tới gần. Trong nháy mắt khi hai bên lại muốn va chạm, đột nhiên... một ánh sáng Thái Cổ, cuối cùng lại từ trời cao ầm ầm hạ xuống!

Sau đó đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư... Trong chớp mắt, 360 đạo ánh sáng Thái Cổ, trút xuống. Bất kỳ một đạo nào đều là chiến lực Thái Cổ. Tuy không có cách nào trực tiếp chấn động Thông Thiên Đạo Nhân, nhưng số lượng nhiều như vậy, vẫn có thể khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân ở đây, bị ngăn cản lại một chút.

Mà quan trọng hơn, là ở trong lòng Thánh Hoàng cùng với Thông Thiên Đạo Nhân, thậm chí có thể nói, ở trong lòng toàn bộ tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng, ánh sáng Thái Cổ như vậy, đại biểu ý nghĩa khác!

- Bạch Tiểu Thuần!

Thánh Hoàng ngừng hít thở, chợt ngẩng đầu.

- Bạch Tiểu Thuần!

Thông Thiên Đạo Nhân cũng biến sắc, trong mắt lộ vẻ nghiêm trọng vô cùng. Trong ánh sáng màu đen do hắn hóa thành trong nháy mắt lùi về phía sau, cũng nhìn hướng lên bầu trời. Hắn cùng với Thánh Hoàng cảm nhận được rõ ràng, có một khí tức kinh người, đang từ trên trời, ầm ầm lao đến!

Chẳng những là tâm thần hai người bọn họ chấn động. Lúc này trong Khôi Hoàng Thành phía dưới, Tống Quân Uyển, Hầu Tiểu Muội, Chu Tử Mạch cùng với Công Tôn Uyển Nhi, mỗi một người đều mở to mắt, có chút không có cách nào tin tưởng.

Ba người Tiểu Tiểu cùng Đại Bảo, còn có Tiểu Bảo, cũng vậy. Thậm chí bọn họ còn quay đầu lại nhìn một chút nơi Bạch Tiểu Thuần bế quan. Đám người Đại Thiên Sư cũng như vậy.

Trong lòng của bọn họ rất do dự. Nhưng đối với tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng mà nói, bọn họ không biết nhiều như vậy. Lúc này mắt thấy ánh sáng Thái Cổ đại biểu cho Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, nhất thời bọn họ lại phấn chấn.

- Là Khôi Hoàng!

- Khôi Hoàng xuất quan!

Theo tiếng hoan hô liên tiếp vang lên ở Tiên Vực Vĩnh Hằng, Thông Thiên Đạo Nhân lại nhíu chân mày lại. Cái này lao tới tốc độ và khí thế mặc dù vô cùng mãnh liệt, nhưng so với Bạch Tiểu Thuần trong trí nhớ của hắn, hình như có chút không giống.

Ngay cả Thánh Hoàng, lúc này cũng nhận thấy được điểm không thích hợp.

Cũng chính là vào lúc này, trong mắt bọn họ thấy được ở trên trời cao, lại có một cây quạt khổng lồ xuất hiện. Tốc độ của cây quạt này quá nhanh, lúc này dâng lên tiếng nổ lớn vô tận, khoảng cách với Tiên Vực Vĩnh Hằng càng lúc càng gần!

Cây quạt này, chính là bảo quạt của Bạch Tiểu Thuần. Trong giờ phút này bên trong mặt quạt, ở trong tháp chỗ Đạo Trần chúa tể lưu lại bản nguyên, thi thể Tống Khuyết vốn nằm ở nơi đó vẫn không nhúc nhích, hiện tại lại khoanh chân ngồi tĩnh tọa!

Sắc mặt của hắn mặc dù tái nhợt, giống như người chết, nhưng trong tử khí trên người của hắn lại có sinh cơ tràn ngập!

Sinh Tử Đạo Nguyên vốn ở chỗ này, lúc này đã biến mất. Cẩn thận đi cảm thụ, có thể ở trong cơ thể Tống Khuyết, cảm nhận được Sinh Tử Đạo Nguyên này tồn tại!

Nhất là mi tâm Tống Khuyết, tự nhiên cũng có ấn ký. Ấn ký này đúng là mặt của Đạo Trần! Nhưng cẩn thận nhìn, hình như lại có chút tương tự cùng Tống Khuyết. Đây là bởi vì Đạo Trần đã chết, cho nên Tống Khuyết dung hợp đạo của hắn, mặc dù cũng hình thành ấn ký của hắn, nhưng lại có bản thân khống chế!

Theo cây quạt lại gần, theo Thông Thiên Đạo Nhân nheo cặp mắt lại, theo tiếng chúng sinh hoan hô, Tống Khuyết ngồi khoanh chân ở bên trong tháp cao, hai mắt hắn đột nhiên mở ra!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1939: Tống khuyết (2)
Lộ ra hai mắt kỳ dị một đen một trắng, không có đồng tử!

Càng ở trong chớp mắt khi hai mắt khép mở, ấn ký của mi tâm hắn sáng chói lập lòe. Một khí tức chuẩn Chúa Tể, từ trên người hắn đột nhiên bạo phát ra, thình lình ở bên trong bảo quạt này, hóa thành hai trận gió lốc, xoay tròn bốn phía xung quanh. Đồng thời, thân thể Tống Khuyết đứng lên, bước lên trước!

Thời điểm xuất hiện, thình lình hắn đã hạ xuống ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, ở... phía trước Thông Thiên Đạo Nhân!

- Đường này, không thông!

Tống Khuyết ngẩng đầu, âm trầm mở miệng. Hai mắt hắn một đen một trắng, khiến cho hai mắt Thông Thiên Đạo Nhân cũng co lại, Thánh Hoàng không biết Tống Khuyết. Nhưng rất nhanh, hắn liền nghe được trong Khôi Hoàng Thành phía dưới, giọng nói run run của Tống Quân Uyển.

- Khuyết Nhi!

Âm thanh này, Tống Khuyết cũng nghe được. Hắn nghiêng đầu liếc mắt thoáng nhìn Tống Quân Uyển, trên gương mặt thâm trầm lộ ra vẻ tươi cười. Nhưng ngay khi hắn quay đầu lại, trong chớp mắt, thân thể Thông Thiên Đạo Nhân trong nháy mắt hóa thành ánh sáng màu đen, lao thẳng đến Tống Khuyết!

- Đạo tịch diệt? Ngươi thi triển, chỉ có tịch, còn không có diệt!

Tống Khuyết hờ hững mở miệng. Tay phải hắn chợt giơ lên. Lại ở trên tay phải của hắn, xuất hiện ánh sáng màu đen tương tự cùng Thông Thiên Đạo Nhân, trong phút chốc lại cùng Thông Thiên Đạo Nhân va chạm vào nhau.

Trong tiếng sấm kinh thiên vang vọng, thân thể Thông Thiên Đạo Nhân lần đầu bị người đánh cho từ dưới trạng thái ánh sáng màu đen, hóa thành bóng người. Sau khi lùi ngược lại mấy bước, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tống Khuyết, trong mắt của hắn lộ ra vẻ giật mình.

- Sinh tử bản nguyên. Đây là… phương pháp bản nguyên Đạo Trần chúa tể chuẩn bị, vì muốn cứu sống lại người hắn muốn sống lại, lại để kìm chế Nghịch Phàm!

- Mặc dù không biết có thể thật sự kìm chế Nghịch Phàm hay không. Nhưng kìm chế ngươi... vẫn là có thể!

Tống Khuyết hờ hững mở miệng, thân thể thoáng lắc một cái, lao thẳng đến Thông Thiên Đạo Nhân.

Lúc này tinh thần Thánh Hoàng cũng chấn động, bay ra, cùng Tống Khuyết, hai người bọn họ tu vi chuẩn Chúa Tể, đồng thời ra tay, hóa thành gió bão, trấn áp Thông Thiên Đạo Nhân.

Trong thời gian mấy lần hít thở ngắn ngủi, liên tiếp có tiếng nổ lớn kinh thiên, lại không ngừng vang vọng ra ở trong trời đất này. Thậm chí rất nhanh, ba người lại bay ra khỏi trời cao, đạp ở bên trong tinh không bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, xuất thủ lần nữa.

Thông Thiên Đạo Nhân vốn cường hãn, đang đối mặt với bản nguyên phương pháp của Tống Khuyết. Loại cảm giác bị kìm chế này, khiến cho hắn căn bản là không có cách nào có cường thế. Nếu chỉ có một mình Tống Khuyết, hắn còn có thể sử dụng những biện pháp khác giao chiến. Nhưng hết lần này tới lần khác còn có Thánh Hoàng.

Hai người chuẩn Chúa Tể, một người trong đó còn chuyên môn kìm chế hắn. Tất cả những điều này liền khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân căn bản là không có cách nào xoay chuyển trời đất. Trong lúc chuẩn chúa tể ra tay, có một chút sai lầm, sẽ phải trả cái giá cực lớn. Lúc này hắn phun ra máu tươi, thân thể lui về phía sau, vừa tránh Sinh Tử Đạo Nguyên của Tống Khuyết, nhưng lại không có cách nào tránh được đạo thần thông hoa vĩnh hằng đến từ Thánh Hoàng.

Trong tiếng nổ lớn, Thông Thiên Đạo Nhân lại phun ra máu tươi. Hắn đang muốn lui về phía sau, nhưng ánh mắt Tống Khuyết lóe lên, giơ tay phải lên. Trong chớp mắt bảo quạt cuối cùng lại thu nhỏ lại, lao thẳng đến Tống Khuyết!

Tống Khuyết có đầy đủ Sinh Tử Đạo Nguyên. Có thể nói hắn mới là người truyền thừa chính thống nhất của Đạo Trần. Cho dù là tiểu khí linh, cũng sẽ lựa chọn nghe theo. Đương nhiên tất cả những điều này điều kiện trước tiên là Bạch Tiểu Thuần không can thiệp vào tình hình.

Một khi Bạch Tiểu Thuần không cho phép làm như vậy, cho dù tiểu khí linh cũng sẽ lập tức từ chối bất kỳ yêu cầu gì đến từ Tống Khuyết.

Lúc này bảo quạt thu nhỏ lại, ở trong chớp mắt khi bị Tống Khuyết cầm lấy, theo bảo quạt trong tay hắn vung lên, nhất thời lại có một con sông lớn, ngang trời lao ra, mênh mông vô tận, cuối cùng lại bao trùm bốn phía tinh không xung quanh, khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân căn bản không có cách nào lui ra phía sau, lại trực tiếp bị bao phủ ở bên trong.

Lấy này, đồng thời còn có một chiếc thuyền biến ảo, bên trong ánh sáng Thái Cổ bạo phát. Đồng thời, hai vị nô bộc Thái Cổ kia đều thi nhau ra tay. Điều này còn chưa kết thúc. Khiến cho trong lòng Thông Thiên Đạo Nhân đập thịch một cái, ở bên trong tinh không, tòa... tháp chỗ ngọn núi Đạo Nguyên cùng xuất hiện với một cánh... tay của Chúa Tể cực kỳ khổng lồ!

Đây chính là uy lực của pháp bảo!

Nhất là con sông kia, lúc này chảy xuôi ở trong tinh không, hình thành lực lượng phong ấn, phù hợp hoàn mỹ với Sinh Tử Đạo Nguyên của Tống Khuyết. Mặc dù không thể nói không có chênh lệch lớn cùng Đạo Trần chúa tể tự mình thi triển, lại chênh lệch không phải đặc biệt lớn. Trong tiếng nổ lớn, mặc cho Thông Thiên Đạo Nhân giãy giụa gầm khẽ như thế nào, hắn cũng khó có thể giãy thoát ra ngoài.

Mà tòa núi Đạo Nguyên cùng với cánh tay chúa tể, giống như có thể trấn áp tất cả, lúc này ầm ầm ầm lao về phía Thông Thiên Đạo Nhân!

Mặc dù là truyền thừa đạo của Nghịch Phàm chúa tể, trở thành môn đồ của hắn, tu vi lại ở dưới sự tán thưởng của Nghịch Phàm chúa tể, dĩ nhiên đạt tới cảnh giới nửa bước Chúa Tể, nhưng vào giờ phút này, Thông Thiên Đạo Nhân vẫn cảm nhận được nguy cơ sinh tử mãnh liệt không có cách nào hình dung!

Hắn thật sự đối mặt, là hai vị nửa bước Chúa Tể. Thánh Hoàng mặc dù có chút miễn cưỡng, nhưng Tống Khuyết nơi đó, vốn là người đã chết, được Bạch Tiểu Thuần đưa đi tháp Sinh Tử Đạo Nguyên, ở bên trong tòa tháp, hắn cùng với Sinh Tử Đạo Nguyên ăn ý, sau khi dung hợp thân thể, giống như hóa mục nát thành thần kỳ, từ chết sống lại.

Ở trong một cái chớp mắt khi mở mắt ra, hắn đã trở thành môn đồ của Đạo Trần chúa tể. Trên thực tế nếu như Đạo Trần không ngã xuống, như vậy sau khi Tống Khuyết thức tỉnh, không phải là nửa bước Chúa Tể, mà là chúa tể chân chính!

Điểm này rất tương tự cùng Thông Thiên Đạo Nhân. Chỉ có điều hai người khác nhau, là Đạo Trần đã chết, Nghịch Phàm còn tồn tại!

Chỉ có điều vì Nghịch Phàm bị phong ấn ngủ say, cho nên cũng đưa đến Thông Thiên Đạo Nhân ở đây, cho dù là được tán thành, cũng vẫn không cách nào thành là chúa tể, chỉ có thể là nửa bước mà thôi!

Chỉ khi nào Nghịch Phàm thức tỉnh, như vậy trong nháy mắt Thông Thiên Đạo Nhân liền có thể mượn lực của Nghịch Phàm, hoàn toàn bước vào cảnh giới Chúa Tể. Cho dù cái chúa tể này cùng Nghịch Phàm tương đối giống như đất cùng trời, nhưng vẫn là chúa tể!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1940: Kiêu hùng
Chỉ là Thông Thiên Đạo Nhân, dường như không có cách nào chống đỡ đến khi Nghịch Phàm thức tỉnh. Trong một chớp mắt này hắn cùng với Tống Khuyết, lại giống như kéo dài ân oán giữa Nghịch Phàm cùng Đạo Trần năm đó. Nhưng Thông Thiên Đạo Nhân vận khí không tốt. Nếu chỉ có một trong hai người bọn họ, hắn có thể còn có thể đánh một trận. Nhưng cho dù Thánh Hoàng yếu hơn nữa, cũng là nửa bước chúa tể. Hắn phối hợp, nhất thời liền khiến cho Tống Khuyết nơi đó, chiếm ưu thế cực lớn.

Thời điểm tiếng sấm vang vọng khắp trời, khuếch tán ra tám phương, Thông Thiên Đạo Nhân tóc tai bù xù, mắt đỏ đậm, ở dưới nguy cơ sinh tử này kích thích, hắn không thể không thể hiện ra tất cả thủ đoạn. Lúc này hắn đầy chật vật, bất chợt cắn rách đầu lưỡi, liền phun ra bảy búng máu tươi. Mỗi một ngụm máu tươi phun ra, tóc hắn đều sẽ bạc thêm một ít. Thân thể hắn cũng sẽ khô gầy thêm một ít. Sau bảy búng máu, toàn thân hắn rất già nua, trong mắt mang theo sự điên cuồng, trong miệng phát ra một tiếng gào thét thê lương.

- Chúa tể!

Tiếng gào thét này dường như ẩn chứa lực quy tắc nào đó, ở trong một nháy mắt khi truyền ra, nhất thời lại dâng lên gợn sóng, khuếch tán ra.

Gần như ở gợn sóng này vang vọng, ở trong nháy mắt khi giọng nói này truyền ra, phía sau hắn, thân thể Nghịch Phàm chúa tể vô cùng to lớn sừng sững ở trong tinh không, mi tâm của hắn bỗng nhiên xuất hiện vòng xoáy. Trong vòng xoáy này ầm ầm ầm chuyển động, lại có một luồng thần niệm, từ bên trong vòng xoáy mi tâm của hắn, lại trực tiếp bạo phát ra.

Thần niệm này kinh thiên động địa, bên trong ẩn chứa một sự tịch diệt cùng tử vong. Khí tức hắn nồng đậm, ở trong nháy mắt khi vừa tản ra, lại che khuất bầu trời, khiến cho thiên địa tối tăm, hóa thành một trùng kích đến từ linh hồn, cho dù là Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, cũng vẫn không có cách nào chống cự!

Thời điểm những tiếng động ầm ầm ở quanh quẩn ở bên tai Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, bọn họ nhất thời phun ra máu tươi, thất khiếu cũng chảy máu, thân thể lung lay sắp đổ. Bọn họ không thể không lui về phía sau.

Thật sự thần niệm này trùng kích quá mức cường hãn, cho nên chỉ sợ bọn họ thân là nửa bước Chúa Tể, cũng vẫn không có cách nào chống đỡ được. Cũng may thần niệm này chỉ là chớp mắt một cái đã trôi qua. Nếu không, sợ là không cần Thông Thiên Đạo Nhân ra tay, chỉ là thần niệm, liền có thể khiến cho hai người bọn họ trọng thương!

Thần niệm này, chính là tới từ Nghịch Phàm chúa tể, cũng là Thông Thiên Đạo Nhân bỏ ra cái giá thảm, lại chỉ có khả năng vận dụng một lần đòn sát thủ!

Không phải hắn không muốn sử dụng nhiều. Mà là Nghịch Phàm chúa tể trong lúc ngủ mê, ở trước khi thức tỉnh, cũng chỉ có một đạo thần niệm như thế có thể tản ra ngoài!

Mặc dù thần niệm này chớp mắt tiêu tan, nhưng đối với Thánh Hoàng cùng Tống Khuyết mà nói, lúc này linh hồn bọn họ đều đang chấn động, trong đầu còn mất đi năng lực tự suy nghĩ một chút. Cái này khiến thế tuyệt sát của bọn họ hình thành đối với Thông Thiên Đạo Nhân trước đó, xuất hiện sự trống rỗng trong một lần chớp mắt!

Trong chớp nhoáng trống rỗng này, chính là cơ hội Thông Thiên Đạo Nhân không tiếc giá lớn đổi lấy. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, lúc này hai tay bấm quyết. Lập tức hai tay của hắn cuối cùng lại xuất hiện rất nhiều khí đen. Khí đen kia ầm ầm ầm chuyển động, chớp mắt lại khuếch tán ra, lại trực tiếp hóa thành kích thước trăm trượng, lao thẳng đến Tống Khuyết cùng với Thánh Hoàng!

- Chết!

Ở trong giọng nói lạnh lùng của Thông Thiên Đạo Nhân truyền ra, đồng thời, hai khí đen nhanh chóng vô cùng này, từ bên trong tản ra từng lực cắn nuốt, giống như có thể cắn nuốt tất cả, bên trong dao động, mặc dù là Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, hai mắt cũng co lại.

Nhất là sương mù này giống như vật còn sống. Bên trong sương mù cuồn cuộn, dường như có tiếng rít gào từ bên trong truyền ra. Nếu cẩn thận nhìn, có thể nhìn thấy được ở sâu bên trong sương mù này, hình như có hồng quang chớp động!

Hiển nhiên Thông Thiên Đạo Nhân đã liều mạng. Hai sương mù này không giống tầm thường. Sau khi thi triển ra, thân thể hắn rõ ràng lại khô gầy hơn không ít. Đó là hắn tiêu hao lực bản nguyên, thậm chí tiêu hao sinh mạng cùng linh hồn của hắn, đổi lấy phương pháp kinh thiên!

- Không có khả năng đụng chạm!

Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng cố nén thần hồn hỗn loạn. Hai người miễn cưỡng lui về phía sau. Nhưng hai sương mù này giống như xác định phong tỏa hai người, xuyên qua hư vô, chớp mắt tới gần.

Nhưng vào lúc này, hai mắt Tống Khuyết tức giận trợn trừng, vỗ mạnh trán một cái, liều mạng bị thương, chấn động thần hồn của chính mình, đổi lấy tỉnh táo trong thời gian ngắn. Hắn còn không chậm trễ chút nào quét ngang thần niệm. Ngay lập tức, hai vị nô bộc Thái Cổ trước đó bị hắn triệu hồi ra từ bên trong cây quạt trong tay, bị Tống Khuyết điều khiển, khi hắn cùng với Thánh Hoàng ở trước mặt nguy cơ, hai vị nô bộc Thái Cổ này chớp mắt một cái biến mất. Thời điểm xuất hiện, thình lình ở trước người Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, cuối cùng lại thay thế bọn họ, đối đầu với hai sương mù quỷ dị này!

Bất luận là sương mù này, hay hai vị nô bộc Thái Cổ ở dưới sự điều động của Tống Khuyết, tốc độ cực nhanh. Thông Thiên Đạo Nhân căn bản là không kịp điều chỉnh, trong phút chốc lại va chạm vào nhau.

Thông Thiên Đạo Nhân mắt thấy như vậy cũng có thể bị Tống Khuyết tìm được phương pháp hóa giải, trong mắt tràn ngập sát cơ. Hắn cũng là người quyết đoán, cuối cùng lại không chút do dự nào, ở nơi hai sương mù va chạm với hai vị nô bộc Thái Cổ, hai tay bấm quyết, chợt chắp lại ở trước ngực, trong miệng truyền ra âm thanh giống như yêu ma!

- Ma Nhật Yêu Nguyệt!

Một tiếng gầm khẽ giống như đến từ trong năm tháng, mang theo tang thương vô tận. Dường như ở thời điểm truyền ra, thiên địa chấn động, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng đều rơi vào trong tối tăm. Giọng nói này mang theo lực không có cách nào hình dung, trong chớp mắt khuếch tán ra, hai sương mù này, lại cắn nuốt hai vị nô bộc Thái Cổ, sau đó trong nháy mắt lại nhảy vào bên trong thân thể của bọn họ, giống như ăn mòn, chớp mắt một cái lại hoàn toàn hấp thu sạch sẽ hai vị nô bộc Thái Cổ, không còn chút nào, hút đi tính mạng của bọn họ, hút đi hồn của bọn họ, hút đi máu thịt cùng với tất cả mọi thứ của bọn họ!

Mặc dù là bọn họ bị Đạo Trần năm đó từng phong ấn lưu lại, nhưng hôm nay theo Đạo Trần tử vong, theo thuật pháp quỷ dị của Thông Thiên Đạo Nhân, cũng vẫn không có cách nào ngăn cản bọn họ bị cắn nuốt. Mà sau khi cắn nuốt hấp thu hai vị nô bộc Thái Cổ này, hai sương mù này cuối cùng lại biến hóa mạnh, chớp mắt một cái... Lại lớn hơn gấp mười, kinh thiên động địa. Đồng thời, từ phía xa nhìn lại, bọn chúng tự nhiên giống như hóa thành nhật nguyệt!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1941: Mắt vĩnh hằng (1)
Ngày này là ngày tròn, trăng này là đầy tháng!

Cảnh tượng như vậy, bị tất cả tu sĩ Tiên Vực Vĩnh Hằng nhìn thấy được. Mỗi người đều ở dưới áp lực này, hình như không có cách nào hít thở. Phần lớn người trong bọn họ không nhìn ra được chi tiết bên trong. Nhưng đám Thiên Tôn Đại Thiên Sư, lại nhìn thấy rõ ràng. Khi thấy Thông Thiên Đạo Nhân tự nhiên ở trong nguy cơ sinh tử vốn không thể tránh khỏi này, có thể xuất hiện nghịch chuyển thế, tâm thần bọn họ không khỏi chấn động.

- Thông Thiên Đạo Nhân...

- Nếu không phải vì hắn, sau khi thế giới Thông Thiên tiến vào Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng sẽ không ở trong những năm đầu, chết nhiều người như vậy, nhận cái giá thảm nặng nề như vậy!

Đám người Đại Thiên Sư mỗi một người đối với Thông Thiên Đạo Nhân rất phức tạp. Bọn họ hận Thông Thiên, mặc dù kém hơn so với Bạch Tiểu Thuần, lại không kém hơn bao nhiêu.

Nhưng bất luận hận thế nào, bọn họ không thừa nhận cũng không được, Thông Thiên Đạo Nhân... thực sự có chỗ kinh diễm tuyệt luân của hắn. Hắn bất luận là tư chất, hay là hắn đã từng ở trong cơ thể Khôi Tổ dựa vào lực một người, gần như chặt đứt huyết mạch Khôi Tổ, lại hoặc là hắn vì rời khỏi, thà rằng không để ý tới huyết mạch thân tình, liều lĩnh, hủy diệt thân thể Khôi Tổ.

Tất cả những điều này, khi được lên hai chữ kiêu hùng, hắn cũng xác thực đạt tới loại độ cao cùng tu vi khiến cho vô số người chấn động, cùng không có cách nào thu được. Đối với tất cả những gì xảy ra trên người của hắn, liền khiến cho được cuộc đời Thông Thiên Đạo Nhân, mặc dù là người khác đi hận, cũng không có cách nào không thừa nhận hắn cường đại!

Nhất là sự kiên quyết mới có thể ở dưới nguy cơ sinh tử này trong một cái chớp mắt, có thể nói toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, người có thể so sánh với hắn, đều hiếm có như lông phượng và sừng lân!

Cùng lúc đó, ở thời khắc Thông Thiên Đạo Nhân có chút nghịch chuyển thế cục, ở trong tinh không, một cây bồ công anh cuối cùng ẩn chứa sinh mạng cùng thần niệm của Bạch Tiểu Thuần, cũng đã rơi vào trên một chỗ đống đổ nát xa xôi.

Trong một chớp mắt này, toàn bộ tinh không đã bị hắn hóa thành cây bồ công anh tràn ngập. Trong đó có ba phần khu vực, tự nhiên chớp động ánh sáng chói ngời, hình như đang cùng vũ trụ bóng tối này, tiến hành một hồi đấu sức giữa ánh sáng cùng tối tăm!

Tiên Vực Vĩnh Hằng, trên trời cao, dưới bầu trời sao, theo Thông Thiên Đạo Nhân ở trong cục diện gần như phải chết thoáng nghịch chuyển càn khôn, giờ phút này tóc hắn tung bay, trường bào không gió tự kat động. Hắn đưa hai tay ra, thình lình nâng Ma Nhật Yêu Nguyệt. Từ phía xa nhìn lại, toàn thân hắn khí thế ngập trời, nhất thời giống như có đầy đủ lực vô thượng.

Chỉ là nguy cơ của hắn, cũng chưa hoàn toàn hóa giải. Thời khắc này, Thông Thiên Đạo Nhân vẫn còn bị nhốt ở bên trong con sông dài này, bốn phía xung quanh hắn còn có một mặt bàn cờ to l, còn có một chiếc thuyền, còn có một núi Đạo Nguyên cùng tay của Chúa Tể, ở bên trong sông nhấp nhô lên xuống.

Chỉ là bất luận Tống Khuyết hay Thánh Hoàng, lúc này thần hồn đều không ổn định. Nhất là Tống Khuyết, mới miễn cưỡng điều khiển hai vị nô bộc Thái Cổ đến, lúc này thần hồn giống như bị xé rách. Hắn cố tình lại đi mạnh mẽ điều khiển. Nhưng thần hồn rõ ràng không nhịn được, rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể khiến cho tiểu khí linh đi điều khiển.

Mặc dù ở trên uy lực không bằng hắn đi thi triển, nhưng hắn cũng không có lựa chọn nào khác. Sau khi tiểu khí linh bên trong bảo quạt trong tay tản ra một tia thần niệm, Tống Khuyết kịch liệt thở dốc, lập tức ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt chữa thương.

- Ta cần thời gian ba mươi hơi thở!

Trước khi Tống Khuyết nhắm mắt, liếc mắt nhìn Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng ở bên cạnh cũng phát hiện Tống Khuyết không ổn, lập tức tới gần hộ pháp thay hắn.

Lại ở thời điểm Tống Khuyết nhắm mắt ổn định thần hồn, đồng thời Thông Thiên Đạo Nhân bị nhốt ở bên trong sông dài, lúc này ngửa mặt lên trời hô to. Giọng nói của hắn vượt qua thiên lôi, nổ lớn tám phương. Trong chớp mắt, hắn cuối cùng lại trực tiếp mở hai tay ra, tản ra sóng dao động khủng khiếp của Ma Nhật và Nguyệt Yêu, lao thẳng đến chỗ sông dài. Nhìn hình dáng hắn, giống như muốn mượn cơ hội này, lao ra khỏi cục diện tuyệt sát này.

Mà Ma Nhật và Nguyệt Yêu trong tay hắn lúc này càng sáng chói. Theo bóng dáng của hắn lưu chuyển, dường như giờ phút này, Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành một mũi tên rời cung, trong phút chốc muốn tới gần sông dài.

Trong lòng Thông Thiên Đạo Nhân biết rõ, thời gian của mình không nhiều lắm. Một khi Tống Khuyết khôi phục lại, sợ là mình lại nguy hiểm. Đường ra duy nhất chính là xung phong liều chết ra ngoài. Như vậy mới có thể hoàn toàn nghịch chuyển một trận chiến này.

- Phá cho ta!

Ánh mắt Thông Thiên Đạo Nhân lóe lên, bất chợt rít gào một tiếng. Nhưng ngay khi Ma Nhật Yêu Nguyệt trong hai tay hắn bùng lên ánh sáng, tất cả uy lực bạo phát, giống như muốn trong chớp mắt đánh phá sông dài, đột nhiên, tiểu khí linh bên trong bảo quạt của Tống Khuyết truyền ra một tiếng thét chói tai. Nhất thời bàn cờ ở bên trong cục diện tuyệt sát này, chớp mắt mơ hồ. Thời điểm nó rõ ràng, giống như xuyên qua hư vô, xuất hiện ở phía trước Thông Thiên Đạo Nhân, bạo phát ra ánh sáng vô tận!

Đó là 360 đạo ánh sáng Thái Cổ, lúc này ở trong chớp mắt bạo phát ra, còn từ trên bàn cờ này bay ra 360 quân cờ. Những quân cờ này bất kỳ một quân cờ nào, cuối cùng lại đều tản ra lực lượng có thể so sánh với Thái Cổ đại viên mãn. Mặc dù không bằng Thông Thiên Đạo Nhân nửa bước Chúa Tể, nhưng số lượng bọn chúng quá nhiều, lúc này lại đồng thời phát lực, uy lực to lớn. Cho dù là Thông Thiên Đạo Nhân, hai mắt cũng co lại!

Trong tiếng nổ lớn, 360 đạo ánh sáng Thái Cổ cùng quân cờ đen trắng với số lượng tương tự, liền trực tiếp cùng Ma Nhật Yêu Nguyệt của Thông Thiên Đạo Nhân va chạm vào nhau, ầm ầm ầm nổ tung, trong phút chốc lại cuồn cuộn bạo phát ngập trời, hình thành gợn sóng kịch liệt, ở giữa tinh không này cùng Tiên Vực Vĩnh Hằng, không ngừng khuếch tán ra.

Cường hãn giống như Ma Nhật Yêu Nguyệt, cũng trực tiếp vỡ nát. Một thoáng trước khi bọn chúng hoàn toàn mở tung ra, Thông Thiên Đạo Nhân không có thủ đoạn khác, lại đại biểu cơ hội trước đó hắn đổi lấy nghịch chuyển, lại sắp biến mất.

- Miệng tịch diệt!

Nhưng ngay trong nháy mắt khi Ma Nhật Yêu Nguyệt này sắp vỡ nát, Thông Thiên Đạo Nhân mắt đỏ ửng, vỗ mạnh trán một cái, phun ra búng máu tươi lớn. Hai tay hắn bấm quyết lại vung lên. Nhất thời giống như thời gian vĩnh hằng, Ma Nhật Yêu Nguyệt này tan vỡ, tự nhiên dừng lại, thật giống như bị cố định, còn ở phía dưới bọn chúng, từ trong không trung bên trong hư vô xuất hiện một vòng xoáy.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1942: Mắt vĩnh hằng (2)
Vòng xoáy này so với Ma Nhật Yêu Nguyệt còn muốn lớn hơn không ít. Lúc này theo nó xuất hiện, bên trong một mảnh tối tăm, tản ra từng sự tịch diệt cùng tử vong, còn trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng vốn còn có ánh sáng, nhưng ở trong một chớp mắt này, cuối cùng lại chợt ảm đạm xuống. Dường như tất cả ánh sáng, theo một vòng xoáy này xuất hiện, đều bị nó hút đi!

Từ phía xa nhìn lại, vòng xoáy lại giống như một cái miệng cực lớn nuốt trời. Lúc này theo nó hạ xuống, những quân cờ từ bàn cờ bay ra, cũng vẫn không có cách nào chống đỡ được, lại trực tiếp bị cắn nuốt qua. Thậm chí ngay cả bàn cờ này cũng chấn động, ở trong một tiếng gào thét của Thông Thiên Đạo Nhân, lại trực tiếp ầm ầm tan vỡ, chia năm xẻ bảy!

Trong khoảng thời gian ngắn, Thông Thiên Đạo Nhân giống như Chí Tôn, lúc này mặc dù khí tức suy yếu đi không ít, nhưng xung quanh hắn hình thành Ma Nhật Yêu Nguyệt, cùng với miệng nuốt trời, cuối cùng lại không tiêu tan, vẫn tản ra sóng dao động khủng khiếp. Ở dưới bàn tay Thông Thiên Đạo Nhân, chúng bao phủ hắn ở bên trong, lại một lần nữa nhằm phía con sông lớn.

Khi tiểu khí linh bên trong bảo quạt khi nhìn thấy được bàn cờ bị hủy, nó cũng trở nên mù quáng, phát ra một âm thanh chói tai, hai tay bấm quyết, lực thần niệm toàn diện bạo phát. Nó không có cách nào đi chấn động con sông lớn, nhưng có thể chấn động chiếc thuyền này!


Trong nháy mắt, chiếc thuyền bồng bềnh trên con sông, lại chợt tản ra ngân quang kinh thiên. Từ phía xa nhìn lại, giống như hóa thành một thanh phi kiếm, trong tiếng nổ lớn lại từ bên trong con sông lớn lao ra, dâng lên một đạo cầu vồng màu bạc cho dù mọi người Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng có thể nhìn thấy được rõ ràng, giống như vì sao rơi, lao thẳng đến Thông Thiên Đạo Nhân!

Không phải giống như phi kiếm lướt đi, mà là... ở trong quá trình bay ra, từ trên chiếc thuyền màu bạc giống như phi kiếm này, truyền đến những tiếng rắc rắc. Còn có một lực tự bạo kinh thiên, từ bên trong không thể nghịch chuyển bạo phát ra!

Hiển nhiên là tiểu khí linh hiểu rõ, thần niệm lớn nhất của mình, cũng chỉ là có thể điều khiển chiếc thuyền này. Có thể tưởng tượng muốn đi ngăn cản Thông Thiên Đạo Nhân, dựa vào chiếc thuyền vẫn còn có chút miễn cưỡng. Nhưng nếu không tiếc giá lớn, lấy thuyền tự bạo đổi tới một lần lực lượng, cho dù không thể giết chết Thông Thiên Đạo Nhân, nhưng có lẽ đủ để ngăn cản, thậm chí kéo dài hơn mười hơi thở, vẫn có khả năng hoàn thành!

Mà giờ khắc này, thời điểm cách Tống Khuyết chữa thương thần hồn kết thúc, chỉ có mười hơi thở!

Đối với tu sĩ tầm thường mà nói, mười hơi thở không dài. Mà đối với Thông Thiên Đạo Nhân cùng Tống Khuyết mà nói, thời gian mười hơi thở, có thể làm được rất nhiều chuyện, còn có thể thay đổi một hồi sát cục sinh tử!

- Ngươi không có cơ hội!

Thông Thiên gầm khẽ, hai tay bấm quyết. Bốn phía xung quanh hắn, ở xung quanh Ma Nhật Yêu Nguyệt cùng với miệng nuốt trời, hư vô vặn vẹo, lại trực tiếp xuất hiện đường nét mặt người!

Dường nét này xuất hiện, nhất thời lại lấy Ma Nhật Yêu Nguyệt này làm hai mắt, lấy vòng xoáy nuốt trời làm cái miệng lớn, kinh thiên động địa. Đồng thời, tản ra dáng vẻ bệ vệ ngập trời. Trong tiếng nổ lớn, nó lại trực tiếp cùng phi kiếm trong chiếc thuyền tự bạo này, va chạm vào nhau.

Ầm ầm.

Dưới tiếng động điếc tai nhức óc, không ngừng vang vọng, lực lượng của bản thân chiếc thuyền phi kiếm, lại thêm tự bạo hoàn toàn phóng ra, mặc dù khiến cho Thông Thiên Đạo Nhân điên cuồng phun ra máu tươi, nhưng lại không có cách nào chấn động được đường nét gương mặt kia, càng không có cách nào ngăn cản đường nét gương mặt này cuốn theo bóng dáng Thông Thiên Đạo Nhân, giống như bẻ gãy nghiền nát, lại trực tiếp xuyên qua chiếc thuyền phi kiếm tan vỡ, ở trong vô số mảnh vỡ của chiếc thuyền, đường nét mặt người lao thẳng đến con sông lớn!

Tốc độ cực nhanh, căn bản là không kịp ngăn cản. Tiểu khí linh cũng không có lực đi điều khiển con sông lớn. Trong tiếng nổ lớn, đường nét mặt người kia liền trực tiếp đánh vào trên con sông lớn.

Con sông lớn dồi dồi, cũng bị bất chợt kéo ra thật dài, giống như nhô ra. Từ phía xa nhìn lại, dòng nước này giống như trở thành da, khiến cho vị trí nhô ra này, hình thành một gương mặt cực lớn!

Gương mặt này chính là đường nét mặt người kia. Lúc này, sau khi nhô ra, khiến cho hình dáng của hắn vốn mơ hồ, cũng trở nên rõ ràng hơn không ít, khiến cho mọi người Tiên Vực Vĩnh Hằng sau khi nhìn thấy, lập tức lại nhận ra được!

- Kẻ địch Thiên Ngoại!

- Người khổng lồ chúa tể!

Gương mặt từ bên trong con sông lớn nhô ra, chính là dáng vẻ của Nghịch Phàm. Lúc này mắt thấy nước bên trong con sông lớn nhanh chóng vận chuyển, nhưng lại rõ ràng càng lúc càng thưa thớt. Lại ở thời điểm Thông Thiên Đạo Nhân giống như sắp hoàn toàn lao ra, trong nháy mắt thậm chí trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ mừng giống như phát điên... Một tiếng chuông, thình lình từ sâu bên trong lòng đất vĩnh hằng, ung dung truyền đến.

Theo tiếng chuông vang vọng, một ý mênh mông đến từ mẹ Vĩnh Hằng, lại trực tiếp bạo phát ra ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Nhất là Thánh Hoàng. Lúc này toàn thân hắn bỗng nhiên run lên, lại có ánh sáng chói lòa, từ trong cơ thể hắn không ngừng tản ra. Trên mi tâm của hắn, ấn ký của mẹ Vĩnh Hằnglúc này giống như nở rộ, lộ ra không phải quả, mà là một... con mắt giống như đang từ từ mở ra!

Mẹ Vĩnh Hằng, cuối cùng lại chủ động thức tỉnh!

Nàng không sử dụng lần thức tỉnh này ở trong việc đối đầu Nghịch Phàm, mà là vào giờ phút này đưa ra lực lượng cuối cùng của bản thân, tới ngăn cản Thông Thiên Đạo Nhân, tới... bảo vệ Bạch Tiểu Thuần!

Có thể, ở trong ý thức của mẹ Vĩnh Hằng, nàng dĩ nhiên nhìn ra được Bạch Tiểu Thuần lúc này truy tìm chính là đạo. Chính là hi vọng cuối cùng của nàng cùng với Tiên Vực Vĩnh Hằng,!

Nếu như Bạch Tiểu Thuần thất bại, Tiên Vực Vĩnh Hằng nhất lại định suy diệt, lại không có bất kỳ biện pháp nào thay đổi kết cục này. Ai cũng làm không được. Cho dù là mẹ Vĩnh Hằng, năm đó lúc toàn thịnh, cũng chỉ là kéo dài tai họa lớn này lại, khó có thể hóa giải.

Chỉ khi nào Bạch Tiểu Thuần truy tìm đạo chính là thành công, như vậy tất cả những điều này lại tràn ngập biến số. Sau này như thế nào, tất cả đều có khả năng.

Cho nên, nàng làm sao có thể cho phép có người ở thời khắc quan trọng nhất này, đi làm phiền Bạch Tiểu Thuần tu luyện. Cho dù nàng qua nhiều năm như vậy, ở năm đó bị trọng thương, đến nay cũng chỉ là tích lũy ra một ít thần lực không nhiều lắm, lại có không ít đều đặt ở trên tán thành, còn đưa cho một phần cho Thánh Hoàng, nhưng ở trong một chớp mắt này, nàng vẫn lựa chọn ra tay!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1943: Khổ chiến
Không chút do dự, không chậm trễ, ý thức của nàng từ ở bên trong mặt đất Tiên Vực của Vĩnh Hằng này phát ra, chấn động chúng sinh, trong nháy mắt, ấn ký nơi mi tâm Thánh Hoàng, bạo phát ra tia sáng chói mắt.

Tia sáng chói mắt này, khuếch tán tám phương. Đồng thời, bên trong đóa hoa vĩnh hằng nở rộ này, ngưng tụ ra mắt của mẹ Vĩnh Hằng, lúc này tất cả mở ra!

Ở trong chớp mắt khi mở ra, khí tức trên người Thánh Hoàng phóng lên cao, dưới không ngừng bạo phát, cuối cùng lại khiến cho căn cơ của hắn vốn bất ổn, ở trong một chớp mắt này, căn cơ lại trực tiếp vững chắc vô cùng, tu vi còn bước ra một bước, bước vào chúa tể!

Thiên địa nổ lớn, một khí tức không tầm thường, giống như đại biểu quy tắc thiên địa, từ trên người Thánh Hoàng bạo phát kinh thiên. Khí tức này mạnh mẽ, khiến trời cao biến sắc, khiến cho tinh không đều vặn vẹo.

Nhưng rõ ràng, đây không phải là lực lượng của chính bản thân Thánh Hoàng. Đây là lực lượng tới từ mẹ Vĩnh Hằng ngưng tụ ra, không có cách nào lâu dài. Nhưng cho dù là như vậy, hiện tại bạo phát, cũng vẫn khiến cho thần sắc Thông Thiên Đạo Nhân đại biến!

Thời cơ mẹ Vĩnh Hằng thật sự hạ xuống, đối với Thông Thiên Đạo Nhân mà nói, lại trực tiếp cắm ở thời khắc mấu chốt của hắn.

- Đáng chết!

Vẻ mặt Thông Thiên Đạo Nhân luống cuống. Lúc này hắn ở bên trong dòng sông trùng kích, cách đánh phá cpm sông không chênh lệch nhiều, nhưng còn cần thời gian vài hơi thở mới có thể. Nhưng trong một chớp mắt này, mẹ Vĩnh Hằng làm sao có thể cho hắn cơ hội này.

Ở trong chớp mắt vừa hạ xuống, ở chớp mắt khí tức trên người Thánh Hoàng bạo phát, bị mẹ Vĩnh Hằng ngưng tụ ra, hai mắt Thánh Hoàng lại bỗng nhiên lóe lên. Thân thể trong tiếng nổ lớn xuyên qua hư vô, lại trực tiếp xuất hiện ở ngoài con sông, trước gương mặt Nghịch Phàm do Thông Thiên Đạo Nhân huyễn hóa ra. Hắn giơ tay phải lên, hướng về phía gương mặt từ bên trong dòng sông nhô ra, bỗng nhiên nhấn một cái.

- Trở lại!

Tiếng sấm nhất thời kinh thiên. Một cái nhấn này của Thánh Hoàng nhìn như đơn giản, lại trực tiếp bạo phát ra giống như một đòn của chúa tể vậy, khiến cho con sông kia nhất thời cuồn cuộn, bất chợt cuốn về phía sau. Ngay cả mặt Nghịch Phàm bên trong bị Thông Thiên Đạo Nhân huyễn hóa ra, cũng vặn vẹo, không có cách nào ngăn cản bị con sông này, trực tiếp cuốn trở lại.

- Ta không phục!

Thông Thiên Đạo Nhân phun ra máu tươi. Hắn tốn cái giá cực lớn, thậm chí vận dụng đòn sát thủ, còn tiêu hao sinh mạng cùng linh hồn của bản thân, lúc này mới nghịch chuyển trận nguy cơ sinh tử này. Nhưng ở thời khắc mấu chốt này, mẹ Vĩnh Hằng tự nhiên hạ xuống, một chưởng kia lại trực tiếp đột nhiên chặt đứt khả năng xoay chuyển của hắn.

Hắn làm sao có thể cam tâm. Lúc này trong tiếng gào thét, Thông Thiên Đạo Nhân lại chợt giơ tay phải lên, hung hăng vỗ ở trên ngực mình. Dưới cái vỗ này, toàn thân của hắn cuối cùng lại ầm ầm xuất hiện ngọn lửa màu đen.

Ngọn lửa này đại biểu cho tịch diệt, đại biểu tử vong, đại biểu hắc ám. Lúc này theo nó xuất hiện, không phải thiếu đốt người khác, mà là đang đốt cháy thân thể của bản thân Thông Thiên Đạo Nhân.

Ở nguy cơ trước mắt này, hắn thình lình hoàn toàn không có một chút do dự, lựa chọn thiêu đốt chính mình, đổi lấy... lực lượng mạnh hơn!

Hắn không có lựa chọn nào khác. Nếu không làm như vậy, Thông Thiên Đạo Nhân có thể dự cảm được, mình lần này hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Làm như vậy, chỉ cần cho hắn cơ hội, một khi chạy ra khỏi con sông này, trở lại mi tâm của Nghịch Phàm, hắn có thể mượn lực của Nghịch Phàm, chữa trị bản thân.

- Ba nghìn đạo tịch diệt!

Hai tay Thông Thiên Đạo Nhân bấm quyết, ở trong hỏa diễm này thiêu đốt toàn thân, vung mạnh lên. Nhất thời một sợi tơ, giống như quy tắc hiển hóa ra, cuối cùng lại xuất hiện ở mặt Nghịch Phàm xung quanh hắn, bị thuật pháp của hắn hình thành, giống như hóa thành tóc!

Sợi tóc này, chính là quy tắc. Bên trong còn tản ra khí tức bản nguyên. Dường như bên trong tinh không này có thêm một loại bản nguyên!

Nó không phải đến từ cảm ngộ của Thông Thiên Đạo Nhân, là đến từ... Nghịch Phàm chúa tể, là Nghịch Phàm năm đó mỗi lần tắt đi một chỗ văn minh tộc quần, cướp đoạt được ý chí thuộc về tộc quần đó, hình thành lực bản nguyên!

Thông Thiên Đạo Nhân vốn không có thật sự thăng cấp chúa tể, không có cách nào thi triển phương pháp tịch diệt thuộc về Nghịch Phàm này. Nhưng dưới thiêu đốt bản thân, hắn rốt cuộc vẫn thi triển ra phương pháp tịch diệt này.

Trong nháy mắt, đạo thứ hai, đạo thứ ba, đạo thứ tư... chớp mắt một cái, số lượng sợi tóc này, vượt qua mấy trăm, vượt qua mấy nghìn...

Sau khi xuất hiện, theo hiển hóa, lực quy tắc, lực bản nguyên, nhất thời lại nổ lớn trên trời cao, chấn động chúng sinh. Thậm chí ngay cả bốn phía xung quanh con sông cũng giống như bị bốc hơi lên. Rất nhanh, thời điểm khi một sợi tóc cuối cùng xuất hiện, tổng cộng ba nghìn đại đạo, tổng cộng ba nghìn sợi tóc, ở chớp mắt tất cả xuất hiện, ba nghìn sợi tóc này lập tức lại thoáng mơ hồ. Tự nhiên mỗi một sợi tóc đều biến hóa ra từ mười đến trên trăm sợi tóc khác nhau giống như phân thân!

Những cái này, là mỗi một tiểu đạo vô hạn dưới bản nguyên đại đạo. Lúc này sau khi xuất hiện, tóc Nghịch Phàm này lập tức lại giống như vô tận, trong nháy mắt bạo phát!

Đó là ba nghìn đại đạo cùng với vô số đường nhỏ, ngưng tụ ở cùng một chỗ, hình thành lực hủy diệt tất cả. Trong giờ phút này dưới sự bạo phát, trong hai mắt trên mặt Nghịch Phàm do thần thông của Thông Thiên Đạo Nhân hình thành, Ma Nhật Yêu Nguyệt này lúc này lập lòe hồng quang, cuối cùng so với trước, lại thêm một chút linh động.

- Ai cũng vậy, không có cách nào ngăn cản!

Toàn thân Thông Thiên Đạo Nhân đang thiêu đốt, phát ra tiếng gào thét như tâm thần, kéo mặt Nghịch Phàm hư ảo bên ngoài thân thể khổng lồ do thần thông của hắn ngưng tụ cùng với vô số sợi tóc quy tắc vung vẩy, lại một lần nữa nhằm về phía con sông!

Lần này, khí thế của hắn mạnh mẽ, vượt qua trước kia rất nhiều. Trong nháy mắt những sợi tóc này liền trực tiếp xuyên qua con sông. Thời điểm xuất hiện, thình lình ở trước mặt Thánh Hoàng.

Thánh Hoàng không có lựa chọn khác, theo mắt mẹ Vĩnh Hằng ở mi tâm sáng chói, trong cơ thể lại trực tiếp phát ra khí tức kinh thiên. Thời điểm hai tay bấm quyết, phía sau hắn thình lình xuất hiện ảo ảnh hoa vĩnh hằng, toàn lực ngăn cản về phía những sợi tóc đã lao tới cùng với mặt Nghịch Phàm.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1944: Đáng giá không (1)
Những tiếng động ầm ầm vượt qua tất cả va chạm trước đó, âm thanh đinh tai nhức óc khiến cho thiên địa Tiên Vực Vĩnh Hằng đều đang run rẩy. Thậm chí tinh không cũng cũng giống như lõm xuống một mảng lớn.

Thông Thiên Đạo Nhân phun ra máu tươi, thân thể thoáng cái uể oải càng nhiều hơn. Sinh mệnh của hắn hình như cũng ảm đạm. Hiển nhiên sức sống của hắn đã tiêu hao sau khi liên tục cùng với mẹ Vĩnh Hằng ra tay, dĩ nhiên dầu hết đèn tắt.

Nhưng thần thông của hắn đến từ Nghịch Phàm, thậm chí trên trình độ nào đó, cho dù hắn tử vong, thần thông của hắn đều sẽ không tiêu tan. Lúc này ở dưới sự ngăn cản của mẹ Vĩnh Hằng, thần thông của hắn hóa thành mặt cùng sợi tóc của Nghịch Phàm, mặc dù lại một lần nữa cuốn ngược, lui vào bên trong con sông, nhưng Thánh Hoàng nơi đó, thân thể cũng chấn động, lui ra phía sau vài bước. Mắt mẹ Vĩnh Hằng ở mi tâm của hắn, cũng lộ ra ánh sáng ảm đạm, chậm rãi khép kín.

Trong thiên địa hình như có một tiếng than nhẹ truyền ra. Mắt mẹ Vĩnh Hằng ở mi tâm Thánh Hoàng, ở trong quá trình khép kín này, thoáng lộ ra một sự tiếc nuối. Hiển nhiên nếu như nàng toàn thịnh, mặc dù không chống lại được Nghịch Phàm, nhưng đối với môn đồ Nghịch Phàm giống như Thông Thiên Đạo Nhân, vẫn có thể trực tiếp phong ấn.

Chỉ là nàng hiện tại, một đòn trước còn tốt. Nhưng đòn thứ hai này, dĩ nhiên hao phí tất cả, lúc này chỉ có thể tiếp tục rơi vào trong giấc ngủ say...

Mắt mẹ Vĩnh Hằng ở mi tâm của Thánh Hoàng khép kín, đồng thời khí tức của Thánh Hoàng cũng thoáng cái suy yếu xuống, lại phun ra máu tươi. Thân thể hắn liên tục lui về phía sau, sắc mặt của hắn tái nhợt, trong lòng đầy áp lực. Thông Thiên Đạo Nhân cường hãn, khiến cho Thánh Hoàng ở đây đối với Nghịch Phàm, đã sợ hãi tới tuyệt vọng.

- Chỉ là môn đồ của hắn, lại cường hãn như vậy... Như vậy bản thân Nghịch Phàm, lại sẽ... mạnh tới mức nào?

Thời điểm Thánh Hoàng khổ sở lùi về phía sau, viền mắt Thông Thiên Đạo Nhân muốn nứt ra. Hắn nhận thấy được sức sống của mình tiêu tan, lúc này hoàn toàn phát cuồng.

Thần thông của hắn huyễn hóa ra mặt Nghịch Phàm, mang theo ba nghìn sợi tóc, cuốn thân thể của Thông Thiên Đạo Nhân, trong tiếng nổ lớn lại trực tiếp nhảy vào bên trong con sông, mắt thường có thể thấy được, chớp mắt lại chạy ra hơn phân nửa.

Lần này hình như không có người nào có thể ngăn cản, mắt thấy lại sắp hoàn toàn thoát ra được!

Đúng lúc này, Tống Khuyết ngồi khoanh chân ở trong hư không, mắt hắn chợt mở ra. Trong mắt hắn lộ ra tinh quang, hai tay bấm quyết chỉ một cái, trong miệng gầm khẽ lên.

- Núi Đạo Nguyên, trấn áp!

Thế gian này quả thật tồn tại số mệnh, lại giống như một tia số mệnh cuối cùng của tiên giới trước đây, bị Bạch Tiểu Thuần hút đi, thành tựu cảnh giới Thái Cổ của hắn. Giờ phút này, đối với Thông Thiên Đạo Nhân mà nói, trên người của hắn, giống như tất cả số mệnh đều đã đổ nát tiêu tan!

Theo Tống Khuyết thức tỉnh, theo hắn bấm quyết, núi Đạo Nguyên ở trong con sông ầm ầm chấn động. Núi này mênh mông vô biên, bạo phát ra lực kinh thiên động địa, lao thẳng đến chỗ Thông Thiên Đạo Nhân.

Thời khắc này Thông Thiên Đạo Nhân, hắn mắt thấy lại sắp lao ra khỏi con sông. Nhưng ở trong một chớp mắt này, Tống Khuyết thức tỉnh không chỉ điều khiển núi Đạo Nguyên, còn làm cho con sông này cũng lại trực tiếp có linh động, giống như thức tỉnh.

Ở dưới ý linh động này xuất hiện, nước của dòng sông lại trực tiếp nghịch chuyển, toàn diện chống cự. Đồng thời, phạm vi của nó còn đột nhiên co lại, giống như vô cùng vô tận, từng tầng một không ngừng bao vây xung quanh Thông Thiên Đạo Nhân ở bên trong.

Còn có núi Đạo Nguyên, lúc này trong tiếng nổ lớn bành trướng ra, trong chớp mắt lại rộng lớn hơn vô số lần, giống như một ngọn núi lớn kinh thiên động địa, phát ra lực bản nguyên, lại trực tiếp trấn áp xuống.

- Đáng chết!

Ở dưới uy áp này, tuy rằng xung quanh hắn hình thành mặt Nghịch Phàm chúa tể, có thể chống đỡ, nhưng bản thân thân thể Thông Thiên Đạo Nhân trước đó đã là dầu hết đèn tắt, lúc này thất khiếu còn chảy máu, toàn thân đã tuyệt vọng, trong mắt có vô số tơ máu.

Nhưng mặc cho hắn giãy giụa cùng chống lại như thế nào, cũng hoàn toàn không có tác dụng, ngọn núi Đạo Nguyên khổng lồ kia, ở dưới tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc, không ngừng hạ xuống trấn áp. Thông Thiên Đạo Nhân ở trong con sông, phát ra tiếng gào thét thê lương. Hắn không cam lòng. Hắn còn có quá nhiều chuyện chưa có đi làm. Hắn còn chưa có trở thành chúa tể. Thậm chí hắn còn có mục đích sâu xa hơn chưa đạt được. Hắn không thể, cũng không nguyện ý chết ở chỗ này.

Mà khiến cho hắn không có cách nào tiếp nhận, là... nếu như giờ phút này ra tay với hắn chính là Bạch Tiểu Thuần, như vậy hắn còn có thể tiếp nhận. Nhưng ra tay với hắn, chính là hạng người trước đó hắn căn bản là không có lưu ý tới. Đối với hắn mà nói, điều này giống như cảm giác sỉ nhục cùng tử vong.

Trong tiếng cười thảm, Thông Thiên Đạo Nhân bất chợt cúi đầu. Lúc này ngọn lửa trên người hắn đã đốt cháy cực kỳ bạo liệt, thậm chí cũng bao trùm cả gương mặt của hắn, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn, giống như một biển lửa.

- Bạch Tiểu Thuần!

Hắn thấp đầu, lúc này trong mắt bạo phát ra tinh quang, giống như xuyên qua dòng sông, từ phía xa nhìn thấy được ở trên mặt đất Tiên Vực Vĩnh Hằng phía dưới, ở trong Khôi Hoàng Thành, ở mật thất trong hoàng cung!

Hình như, hắn có thể mơ hồ nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần ở trong mật thất này!

Theo âm thanh truyền ra, Thông Thiên Đạo Nhân bất chợt đưa hai cánh tay ra. Trong một chớp mắt này, cuối cùng lại cùng ngọn lửa càng kinh người hơn, từ trong cơ thể hắn, bừa bãi bạo phát!

Thời gian trước, hắn mặc dù thiêu đốt bản thân, nhưng vẫn có giữ lại một ít, chỉ là thiêu đốt máu thịt, thiêu đốt sức sống, nhưng lại không có thiêu đốt hồn của mình, không thiêu đốt đạo mình có được từ chỗ Nghịch Phàm!

Nhưng bây giờ, hắn đã không quan tâm. Lúc này hắn hoàn toàn thiêu đốt linh hồn, thiêu đốt đạo. Theo biển lửa bạo phát, khí tức trên người hắn phát ra kinh thiên. Ở nơi hai cánh tay vung vẩy, trong miệng của hắn truyền ra tiếng gào thét cố nén nỗi thống khổ bị đốt cháy.

- Tịch diệt thân thể!

Theo Thông Thiên Đạo Nhân rít gào, trong hai tay của hắn giơ lên, có từng ánh lửa, từ trong cơ thể hắn không ngừng khuếch tán ra, mặt Nghịch Phàm do thần thông của hắn huyễn hóa ra xung quanh hắn, phát ra ánh sáng chói lòa. Còn ở dưới gương mặt cực lớn này, những hỏa diễm nhẹ nhàng tung bay ra, cuối cùng lại ngưng tụ ở cùng một chỗ, hiện ra thân thể một người khổng lồ!

Thân thể này, chính là Nghịch Phàm chúa tể, thân thể hư ảo!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1945 : Đáng giá không (1)
Giờ phút này Thông Thiên Đạo Nhân hoàn toàn đốt cháy. Thần thông hắn thể hiện ra, là hình thành một bóng người Nghịch Phàm chúa tể. Đây... là đòn sát thủ hắn đạt được trong đạo tịch diệt!

Chỉ có điều thi triển đòn sát thủ này, cái giá phải trả thật sự quá lớn. Nhưng uy lực của nó đồng thời cũng kinh người. Trong chớp mắt khi vừa xuất hiện, cũng chính là thời khắc núi Đạo Nguyên hoàn toàn đánh tới. Theo tiếng nổ truyền ra, tinh không dường như cũng đang lay động. Âm thanh điếc tai nhức óc hình như làm cho cả thiên địa, toàn thế giới đều đang run rẩy.

- Cút ngay cho ta!

Thông Thiên Đạo Nhân hét lớn một tiếng. Bóng người Nghịch Phàm do thần thông của hắn hóa thành, theo hai tay hắn vung vẩy, ở dưới tiếng nổ này, núi Đạo Nguyên lại không có cách nào trấn áp. Thậm chí ở trong phản chấn này, xuất hiện từng vết nứt, còn đánh một tiếng lại trực tiếp tan vỡ nổ tung ra!

Ở trong chớp mắt khi núi Đạo Nguyên nổ tung ra, thần thông của Thông Thiên Đạo Nhân hình thành bóng người Nghịch Phàm, lại trực tiếp cuốn thân thể của Thông Thiên nhân, trực tiếp một quyền đánh tới, về con sông bao vây xung quanh hắn!

Một sóng dao động không có cách nào hình dung, trong sự khuếch tán bạo phát mãnh liệt, con sông có đầy đủ linh động, cũng run rẩy mạnh, ầm một cái, lại trực tiếp hóa thành vô số giọt nước, tan vỡ khuếch tán về phía tinh không hư vô bốn phía xung quanh!

Trong lúc thiên địa chấn động, chúng sinh hoảng sợ, Thông Thiên Đạo Nhân dựa vào thần thông của hắn huyễn hóa ra thân thể Nghịch Phàm, lại trực tiếp đi ra khỏi sát cục trước đó. Hắn không dừng lại, điều khiển bóng người hư ảo của Nghịch Phàm, lao thẳng đến chỗ bản thể của Nghịch Phàm chúa tể!

Hắn chung quy vẫn muốn giữ lại mạng sống. Mặc dù là lúc này thiêu đốt linh hồn cùng đạo, cho dù là có thể khôi phục, ở trên thời gian cũng cần rất lâu. Nhưng hắn vẫn còn muốn sống!

Lại ở thời điểm Thông Thiên Đạo Nhân ở đây đánh vỡ núi Đạo Nguyên cùng con sông, đồng thời, tiểu khí linh bên trong cây quạt, giống như nguyên khí đại thương, hét thảm lên. Tống Khuyết nơi đó lại điên cuồng phun ra máu tươi. Thần thái trong con mắt thoáng cái ảm đạm. Nhưng trên người của hắn cuối cùng lại giống như có sóng dao động điên cuồng, phát ra ngập trời.

Ở trong chớp mắt sóng dao động này truyền ra, theo con sông tan vỡ cuốn lên cánh tay chúa tể, đột nhiên, tản ra ánh sáng chói mắt, giống như mặt trời lại chợt bạo phát ra.

Bạo phát này tới đột nhiên. Uy lực của nó to lớn càng kinh thiên động địa. Đây dù sao cũng là cánh tay chúa tể. Lúc này theo nó bạo phát, lực cuồng bạo lướt qua tinh không xung quanh, khiến cho tinh không ở đây nhìn bằng mắt thường, cũng hình thành trạng thái lõm xuống. Tất cả lực bạo phát của nso, lúc này chỉ có một mục tiêu... Đó chính là Thông Thiên Đạo Nhân!

Theo công kích, bóng người Nghịch Phàm bên ngoài thân thể Thông Thiên Đạo Nhân do thuật pháp hình thành, cũng bị ảnh hưởng lay động một cái. Thân hình khổng lồ của hắn lay động, đối với Thông Thiên Đạo Nhân ở bên trong mà nói, chính là giống như gió bão tàn sát bừa bãi, hình thành lực tan vỡ, cũng khiến cho thân thể Thông Thiên Đạo Nhân chấn động mãnh liệt. Sinh mạng giống như lung lay sắp sụp đổ.

Nhưng tất cả những điều này còn chưa kết thúc, có cánh tay chúa tể ở đây không tiếc tự bạo ngăn cản cùng tổn thương nặng nề Thông Thiên Đạo Nhân, trong mắt Tống Khuyết, tràn ngập tơ máu, thoáng lộ ra một sự kiên quyết. Trên người của hắn, lập tức liền có sóng dao động bạo phát.

Sóng dao động này giống như là thiêu đốt bản thân!

- Thông Thiên lão thất phu, Tống mỗ còn chưa có chết!

Tống Khuyết gầm khẽ, ở dưới toàn thân tràn ngập hỏa diễm, hắn chợt đứng lên, sử dụng sinh mệnh của hắn, sử dụng đạo nguyên của hắn, sử dụng tất cả mọi thứ của hắn, lúc này bấm quyết. Trong một chớp mắt này, bên ngoài thân thể hắn lại cũng xuất hiện một bóng người hư ảo cực lớn!

Bóng dáng ấy mặc đạo bào, tướng mạo tuấn lãng, con mắt có tinh quang. Nếu Bạch Tiểu Thuần ở nơi này, liếc mắt là có thể nhận ra. Lúc này ở bóng người xuất hiện trên người Tống Khuyết, lại là... Đạo Trần!

Tay phải của hắn giơ lên hư không chộp một cái. Nhất thời những giọt nước sông tan vỡ, bắn ra bốn phía xung quanh, trong chớp mắt trở về, ngưng tụ sau thân thể hắn, che đi bóng dáng Tống Khuyết ở trong thân thể cực lớn, giống như hóa thành máu thịt, khiến cho Đạo Trần từ thần thông của Tống Khuyết hình thành, giống như sống lại, sinh động giống như thật!

Tay trái của hắn lại ở trong hư không chộp một cái. Lập tức núi Đạo Nguyên tan vỡ này, cũng trong nháy mắt một lần nữa ngưng tụ, đột nhiên trở về, trôi lơ lửng ở bên trái của hắn. Cùng lúc đó, trong mắt tiểu khí linh bên trong bảo quạt đầy kích động, tự mình điều khiển bảo quạt, xuất hiện ở phía bên phải bóng người Đạo Trần.

Tất cả những điều này nói đến thong thả, nhưng trên thực tế đều phát sinh trong điện quang hỏa thạch. Ở thời điểm Thông Thiên Đạo Nhân muốn trở về bản thể của Nghịch Phàm chúa tể, đồng thời Tống Khuyết ở đây đã hoàn thành thiêu đốt bản thân đánh ra thần thông cuối cùng.

Lúc này theo Tống Khuyết rít gào, hắn điều khiển bóng người Đạo Trần bên ngoài thân thể, giống như Đạo Trần thật sự, lao thẳng đến trời cao, lao thẳng đến... Thông Thiên Đạo Nhân bị bóng người hư của Nghịch Phàm ảo bao trùm.

- Chết đi!

Trong mắt Tống Khuyết điên cuồng, căm hận Thông Thiên Đạo Nhân, không chỉ là vì Bạch Tiểu Thuần. Tống Khuyết hắn cũng là người của thế giới Thông Thiên, đối với Thông Thiên Đạo Nhân này, cũng hận thấu xương. Lúc này theo hắn rít gào, bóng người Đạo Trần bên ngoài thân thể của hắn giơ tay phải lên, chợt nắm tay lại, sau đó một quyền đánh ra về phía Thông Thiên Đạo Nhân,.

Một quyền này, đánh ra tất cả mọi thứ của hắn, đánh ra tất cả của Tống Khuyết, khiến cho bóng người Đạo Trần bên ngoài thân thể hắn, giống như lưu tinh, trong sự sáng chói, cuốn gió bão ra bốn phía xung quanh, dâng lên thế ngập trời, lao thẳng đến Thông Thiên Đạo Nhân. Tinh không chấn động, tám phương nổ lớn.

Sắc mặt Thông Thiên Đạo Nhân đại biến. Nếu không phải cánh tay chúa tể đánh vỡ lõm xuống, hắn còn có cơ hội trở lại. Nhưng hôm nay hắn hiểu rõ, mình không kịp trở về. Nguy cơ trước mắt, Thông Thiên Đạo Nhân cười lạnh một tiếng, chợt xoay người. Lúc này, hai tay của hắn giơ lên bấm quyết, điều khiển thân thể Nghịch Phàm do thần thông biến thành, trong miệng gầm khẽ, hai tay giơ lên, chợt ấn một cái về phía trước. Lập tức ở bên trong hai tay của hắn, xuất hiện một vòng xoáy màu đen, trực tiếp va chạm vào bóng người Đạo Trần đã tới.
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1946: Nghịch phàm thức tỉnh (1)
Ở trong một chớp mắt này, tiếng sấm mãnh liệt nhất từ lúc giao chiến đến nay, vang vọng tinh không tám phương, dường như hư vô muốn vỡ nát diệt vong, dường như tinh không muốn sụp đổ. Thậm chí ngay cả Tiên Vực Vĩnh Hằng, cũng có vô số ngọn núi sụp xuống. Biển Vĩnh Hằng lan tràn lên mặt đất. Còn có từng vết nứt, ở trong chấn động này bị trực tiếp chấn động ra!

Từ phía xa nhìn lại, giống như một mảnh tinh không này, đều hình thành hố đen, lực cuồng bạo vô cùng, ở giữa Tống Khuyết cùng Thông Thiên Đạo Nhân, ở giữa bóng người Đạo Trần cùng bóng người Nghịch Phàm, phát ra kinh thiên.

Dưới những tiếng động ầm ầm không ngừng vang vọng, bên ngoài thân thể Thông Thiên Đạo Nhân, bóng người Nghịch Phàm do thần thông của hắn hình thành, cuối cùng không nhịn được, hóa thành vô số ngọn lửa màu đen, khuếch tán ra khắp nơi. Đồng thời, bóng người Đạo Trần bên ngoài thân thể Tống Khuyết, cũng tan vỡ khuếch tán.

Tống Khuyết điên cuồng phun ra máu tươi, thân thể cuốn ngược. Hắn đã bỏ ra tất cả, lúc này giống như lửa trong gió, giống như thoáng một chút, liền có thể ngã xuống. Cũng may Thánh Hoàng ở một bên, cho dù người cũng bị thương nặng, nhưng vẫn sử dụng toàn lực đi đón đỡ Tống Khuyết, bảo vệ hắn, lùi về phía sau.

Về phần Thông Thiên Đạo Nhân nơi đó, theo bóng người Nghịch Phàm do thần thông của hắn huyễn hóa ra tiêu tan, thân thể hắn cũng xuất hiện ở trong tinh không, lúc này tóc tai bù xù, sắc mặt tái nhợt. Ngọn lửa trên người nhìn như tản đi. Có thể từ lâu thâm nhập trong xương tủy hắn, ở trong cơ thể hắn không thể nghịch chuyển một tia sinh mạng cuối cùng của hắn, thiêu đốt hầu như không còn.

Vào giờ phút này, hắn ngược lại bình tĩnh, trong mắt của hắn không có Tống Khuyết, không có Thánh Hoàng, thậm chí cũng không có chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, càng không có Bạch Tiểu Thuần, có... Chỉ là trong mắt hắn nhìn tới, một chỗ phương hướng nào đó trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng.

- Phụ thân, tất cả những điều này, đáng giá sao...

- Ta là con gái của phụ thân!

- Cầu xin phụ thân, cầu xin người, phụ thân...

Bên tai của hắn, lúc này vang vọng lên giọng nói của Đỗ Lăng Phỉ năm đó. Trước mắt hắn, giống như cũng có hình ảnh ở trên Thông Thiên Đảo ban đầu, mình mạnh mẽ ép xuống nữ nhi cùng Bạch Tiểu Thuần, khiến bọn họ dung hợp cắn nuốt.

- Đúng vậy, đáng giá sao...

Thông Thiên Đạo Nhân thì thào. Hắn đột nhiên cảm giác được mu bàn tay có chút đau đớn. Lúc từ từ cúi đầu, hắn thấy được một giọt nước mắt, chính mình cũng không biết, làm sao có thể rơi xuống. Nước mắt kia rơi vào trên mu bàn tay, nhưng không có ướt da, mà là trong chớp mắt khi tiếp xúc với da, ở vị trí kia, dưới da có hỏa diễm đốt cháy, lại trực tiếp khiến mu bàn tay, bàn tay, cánh tay cùng với thân thể hắn, trong nháy mắt... bị thiêu đốt trở thành tro bụi...

- Ta đã từng, hình như không phải cái dạng này...

Hai mắt Thông Thiên Đạo Nhân nhắm nghiền, trong cay đắng cũng có sự mờ mịt. Cho đến đầu của hắn ở trong ngọn lửa kia, từ từ thiêu đốt, trở thành tro bụi, mang theo sự mê man của hắn, có thể cũng mang theo hồi ức của hắn. Càng có thể, vẫn mang theo tưởng niệm của hắn thời khắc cuối đối với nữ nhi, dần dần tiêu tan.

Thông Thiên Đạo Nhân, ngã xuống!

Ở bên trong thế giới Thông Thiên trước kia, bởi vì bản thân hắn có tư chất kinh người, dựa vào lực cùng thủ đoạn của bản thân, lật đổ toàn bộ Khôi Hoàng Thành. Hắn còn suýt nữa chặt đứt đi truyền thừa của Khôi Hoàng, khiến cho Man Hoang xuất hiện. Cuối cùng hắn lại tự tay phá vỡ thế giới Thông Thiên... Lúc này, sinh mạng của hắn đã trở thành một câu chuyện xưa. Ở dưới nơi này, đầu của hắn bị thiêu đốt, đã hoàn toàn hóa thành tro bụi. Kể cả linh hồn của hắn, cũng đều biến mất hầu như không còn gì cả.

Chỉ có bụi bặm này, ở trong tinh không này nhẹ nhàng tung bay...

Không có ai biết hắn ở trong chớp mắt tử vong này, thì thào nói nhỏ ba chữ này có giá trị ra sao, đáp án trong lòng là cái gì. Có lẽ là không đáng, cũng có lẽ là đáng.

Lại có lẽ, trước đây, nếu người canh giữ lăng mộ không có vâng theo giao hẹn cổ xưa, mà lựa chọn thả hắn ra ngoài, để cho hắn đến nhận Khôi Hoàng Triều, có thể... lại là một cục diện không rõ.

Không ai có thể nói ra nếu như vậy, sẽ xảy ra chuyện gì. Người canh giữ lăng mộ tuân theo ý chí của Khôi Tổ, cũng không có khả năng đi để cho người không tu luyện đạo pháp Khôi Hoàng, đi ra khỏi thế giới Thông Thiên.

Nhưng bất kể như thế nào, suốt đời Thông Thiên Đạo Nhân hắn có thể nói là bốn bề sóng dậy. Chỉ là cuối cùng có điểm cuối, kiêu hùng thế hệ này, vào giờ phút này, trở thành mở màn.

Lúc này nhìn Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành tro bụi, tiêu tan ở trong tinh không, Tống Khuyết hít thở dồn dập. Được Thánh Hoàng đỡ, hắn ngẩng đầu. Bên trong hai mắt hắn cũng có một tia phức tạp, nhìn Thông Thiên Đạo Nhân hóa thành tro bụi, dần dần hoàn toàn biến mất.

Cùng lúc đó, mọi người trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, nhất là tu sĩ Khôi Hoàng Triều, bọn họ mặc dù ở khoảng cách rất xa, nhưng ba người Tống Khuyết chiến đấu, thật sự quá mức kinh thiên động địa. Bọn họ cũng có thể mơ hồ nhìn thấy được, lúc này sau khi ý thức được Thông Thiên Đạo Nhân tử vong, trong trầm mặc ngắn ngủi, theo đó, lại là tiếng hoan hô đến từ toàn bộ Khôi Hoàng Triều.

Căm hận của bọn họ đối với Thông Thiên Đạo Nhân, đều rất nhiều. Trong giờ phút này, trong tiếng hoan hô, hai người Tống Khuyết cùng Thánh Hoàng, đang muốn lui ngược trở về Tiên Vực Vĩnh Hằng.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên sắc mặt hai người bọn họ nhất thời biến đổi!

Ở trong nháy mắt sắc mặt bọn họ biến hóa, một khí tức không có cách nào hình dung, mênh mông vô tận, hình như có thể tràn ngập toàn bộ tinh không, hình như có thể trấn áp tất cả chúng sinh, hình như trong thiên địa, bên trong bên ngoài tinh không, duy nhất chỉ mình hắn độc tôn, lại trực tiếp từ bên ngoài Tiên Vực của Vĩnh Hằng, bên trong thân thể cao lớn của Nghịch Phàm hắn hóa thành bức tượng đứng ở trong tinh không, bạo phát ra!

Khí tức này tản ra, khiến cho tinh không run rẩy, khiến cho Tiên Vực Vĩnh Hằng cũng chấn động. Mặt đất xuất hiện vỡ nát, biển Vĩnh Hằng giống như cũng bị khí tức nhìn không thấy này đè ép, lõm xuống thật sâu, ngay cả gợn sóng hình như cũng không có cách nào dâng lên.

Mà trên mặt đất, tất cả chúng sinh Tiên Vực Vĩnh Hằng, lúc này tâm thần mỗi một người đều chấn động mãnh liệt, linh hồn run rẩy. Thân thể bọn họ đang run rẩy, trong đầu trống rỗng. Dường như tất cả ý thức, tất cả ý nghĩ của bọn họ vào giờ phút này đều giống như bị xóa đi, chỉ còn lại có bản năng kinh hoàng cùng hoảng sợ, dường như gặp phải thiên địch khống chế sinh tử cùng vận mạng của bọn họ!
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,492
Điểm cảm xúc
1,412
Điểm
113
Chương 1947: Nghịch phàm thức tỉnh (2)
Nếu chỉ như vậy thì cũng thôi. Càng quỷ dị hơn, là từ bên trong tinh không trên trời cao này, giống như ở bên trong khí tức này, tản ra lực quy tắc nào đó, giống như dẫn dắt, cuối cùng lại khiến cho nước biển Vĩnh Hằng sau khi lõm xuống ngắn ngủi, tự nhiên phóng lên trên không trung!

Không chỉ là biển Vĩnh Hằng, còn có mọi chỗ núi đá, thậm chí núi lớn, trong tiếng nổ lớn, từng ngọn núi lớn đều phóng lên trên không trung. Núi biển đều như vậy, chúng sinh cũng giống như vậy. Bất kể tu vi gì, tất cả đều không khống chế được thân thể mình, phóng lên trên không trung bồng bềnh!

Từng ngọn núi, thành trì mọi chỗ, từng tòa cung điện, bao gồm thảo mộc ở bên trong, bao gồm tất cả mãnh thú, tất cả tồn tại trong toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, hình như đều bị dẫn động.

Cảnh tượng như vậy, đủ để chấn động tất cả!

Mà chỗ hoàng cung của Bạch Tiểu Thuần, lúc này cũng như vậy. Toàn bộ hoàng cung đều phóng lên trên không trung. Chỗ mật thất của hắn, cũng không có cách nào đối mặt với dẫn dắt kinh người này. Tất cả thuật pháp, tất cả cấm chế hình như đều mất đi tác dụng. Cửa lớn mật thất này vốn kiên cố vô cùng, thậm chí vách đá mật thất, lúc này cũng giống như bị tách ra, hóa thành mấy phần phóng lên trên không trung!

Lộ ra... thân thể Bạch Tiểu Thuần ngồi khoanh chân ở trên mặt đất, thân thể khô quắt, mất đi ánh sáng rực rỡ, cuối cùng lại không biết là sống hay chết!

Hiện tại trên mặt đất Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, thân thể của hắn làtồn tại duy nhất... ở dưới khí tức này, ở trong dẫn dắt này, vẫn khoanh chân bất động!

Cũng chỉ có Bạch Tiểu Thuần có thể làm được điểm này. Về phần Thánh Hoàng cùng Tống Khuyết trên trời cao, lúc này thân thể run rẩy. Thân thể bọn họ thật giống như bị ràng buộc, giống như ở trong nước vậy, vô cùng gian nan, mới miễn cưỡng xoay người, nhìn về phía sau, nhìn về phía... thân thể Nghịch Phàm chúa tể lúc này chậm rãi chấn động!

Thân thể của Nghịch Phàm chúa tể, thật sự quá lớn. Hắn đứng ở trong tinh không, giơ hai tay lên lúc này chấn động càng thêm mãnh liệt. Mãnh liệt hơn, lại là đầu của hắn. Đầu của hắn vốn không có cách nào lắc lư, lúc này tự nhiên truyền ra những tiếng rắc rắc. tầng nham thạch dày tích lũy lắng đọng trong năm tháng vô tận trên thân thể hắn, lúc này tự nhiên xuất hiện từng vết nứt.

Những vết nứt này quá nhiều, trong chớp mắt lại đạt tới mấy trăm, sau đó mấy nghìn, cho đến mấy vạn thậm chí càng nhiều hơn, tràn ngập toàn thân. Đồng thời, giống như thân thể hắn xuất hiện vết nứt. Theo vết nứt xuất hiện, khí tức từ trong cơ thể hắn tản ra, càng kinh thiên hơn!

Thậm chí không chỉ là chúng sinh cùng vạn vật trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng mất đi ý thức, bị lực dẫn dắt bồng bềnh, ngay cả bản thân Tiên Vực Vĩnh Hằng, lại cũng ở trong tiếng nổ lớn này, giống như thay đổi quỹ tích, tự nhiên bị kéo, chậm rãi di chuyển về phía Nghịch Phàm chúa tể.

Mặc dù di chuyển này không nhanh, nhưng đây dù sao cũng là Tiên Vực Vĩnh Hằng. Nó di chuyển, nhất thời khiến cho tinh không chấn động, khiến cho trong đầu Thánh Hoàng cùng Tống Khuyết cùng dâng lên gió bão kinh thiên.

- Hắn... Hắn...

Giọng nói của Thánh Hoàng cũng trở nên run rẩy, sợ hãi nhìn toàn thân Nghịch Phàm chúa tể này từ trên xuống dưới, vết nứt càng nhiều hơn, không ngừng vỡ nát.

Sắc mặt Tống Khuyết tái nhợt. Thông Thiên Đạo Nhân trước đó đã khiến cho hắn cùng với Thánh Hoàng liều mạng tất cả, mới giết chết được. Lấy Thông Thiên Đạo Nhân tới so sánh, lại có thể tưởng tượng được, mức độ cường hãn của Nghịch Phàm chúa tể.

- Sớm... Thức tỉnh!

Trong nháy mắt tâm thần Tống Khuyết có tiếng sấm trời nổ vang. Nghịch Phàm chúa tể đứng ở trong tinh không. Vết nứt trên mí mắt của hắn cuối cùng, lan tràn ra. Ở dưới từng trận nổ vang, rất nhiều bùn đất tách ra. Hình như Nghịch Phàm chúa tể này đang cố gắng nỗ lực mở hai mắt ra!

Mà trên người của hắn, một đạo phong ấn đại biểu cho Khôi Hoàng này, lúc này tốc độ tiêu tan đã đạt tới trình độ kinh người, với mắt thường có thể thấy được, đang nhanh chóng tản đi, giống như không thể nghịch chuyển vậy. Chỉ sau mấy hơi thở, cuối cùng lại hoàn toàn biến mất ở bên trong mi tâm của Nghịch Phàm chúa tể!

Ở trong chớp mắt khi phong ấn biến mất, như có một âm thanh giống như huyền đứt đoạn, ở thiên địa này, ở bên trong thế giới Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, ở trong tai chúng sinh, bỗng nhiên vang vọng!

Cùng lúc đó, theo phong ấn tiêu tan, mí mắt Nghịch Phàm chúa tể bất chợt thoáng động. Trong phút chốc... Thình lình ở trong tinh không này, lại có hai mặt trời, đột nhiên... xuất hiện!!

Theo mặt trời xuất hiện, tinh không màu đen, không phải tản ra ánh sáng chói mắt, bởi vì màu sắc mặt trời kia cũng là màu đen, nhưng lại rõ ràng so với tinh không còn muốn thâm thúy hơn, giống như hố đen!

Đây chính là... mắt của Nghịch Phàm chúa tể!

Giờ phút này, Nghịch Phàm, thức tỉnh!!

Ở trong nháy mắt khi hắn thức tỉnh, có một tiếng thở dài giống như tới từ viễn cổ, lộ ra sự tang thương vô tận, ở bên trong thiên địa này, ở trong tinh không này, ở trong đống đổ nát của vô số tộc quần đang được thắp sáng, ở toàn bộ thiên địa, bên trong toàn thế giới... ầm ầm vang vọng!

Cũng chính là tiếng thở dài này truyền ra, khiến cho tất cả sinh mạng trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, trong đầu bọn họ bắt đầu nổ vang, từ trong thất thần trước đó bị đánh thức. Sau khi tỉnh lại, không đợi bọn họ hoảng sợ đối với việc bản thân bị dẫn dắt phóng lên trên không trung, lại liếc mắt nhìn thấy được trên trời cao, Nghịch Phàm chúa tể này… mở ra hai mắt...!

Không có tiếng kêu kinh ngạc truyền ra. Bởi vì điều này chấn động quá lớn. Chỉ có vô số âm thanh hít sâu, ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, lộ ra khiếp sợ vô tận cùng tuyệt vọng vô cùng, vang vọng kinh thiên.

- Ta tỉnh, khi diệt sinh...

Giọng nói tang thương, mang theo sự vô tận của năm tháng, ở bên trong tinh không này ung dung vang lên. Dường như chỉ là âm thanh, lại ẩn chứa thời gian bản nguyên. Nó đi qua nơi nào, giống như năm tháng trôi qua.

Toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng ở trong một tích tắc này, đều giống như trở thành một màu xám...

Cùng lúc đó, Nghịch Phàm chúa tể mở mắt ra. Những vết nứt trên thân thể hắn, ở trong một tích tắc này, tất cả đều vỡ vụn ra. Trong những tiếng động ầm ầm vang vọng, thân thể hắn lại cũng bắt đầu từ từ nỗ lực nhúc nhích!

Trên trời cao Tiên Vực Vĩnh Hằng, Nghịch Phàm chúa tể trong tinh không thức tỉnh. Tất cả tầng nham thạch trên thân thể hắn đều đang không ngừng vỡ nát. Đồng thời, ở trên mặt đất này, duy nhất ngồi xếp bằng, không bị bất kỳ ảnh hưởng gì, cũng chỉ có Bạch Tiểu Thuần.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top