Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 815: Lai giả bất thiện (2)
Hiển nhiên bốn người này kết thành một đội, tu vi không tầm thường, đều có tu vi Kết Đan Đại viên mãn, nhất là hồn tu có được lực lượng Nguyên Anh hình thức ban đầu... Chính là kẻ Kết Anh thất bại, hắn có tu vi Giả Anh.

Loại tu vi Giả Anh này với tu sĩ là chuyện tốt cũng là chuyện xấu, chuyện tốt là tu vi vượt qua Kết Đan Đại viên mãn, tu vi đã tiến thêm một bước, chuyện xấu chính là người này muốn kết Nguyên Anh khó khăn hơn người khác gấp mười lần.

Vào lúc này thổ dân cự nhân đi phía trước giống như hộ vệ cho hồn tu, mặc dù ba hồn tu không mặc quần áo hoa lệ nhưng trên người bọn họ có pháp bảo vờn quanh.

Hai người trong đó có hai thanh phi kiếm xanh và đỏ, không bàn chất liệu của hai thanh phi kiếm, điểm đáng chú ý nhất là trên phi kiếm có sáu đạo ngân vân.

Hai thanh phi kiếm này đã được luyện linh sáu lần.

Advertisement / Quảng cáo

Càng kinh người nhất chính là hồn tu Giả Anh, trên đỉnh đầu hắn có một viên bảo châu đang bảo hộ, viên bảo châu này có bảy đạo ngân vân.

Sắc mặt bốn người này vô cùng cảnh giác, sau khi bước ra khỏi góc rẽ liền nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đeo mặt nạ, thần sắc ngưng trọng nhìn sang.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm bốn người này, đây không phải lần đầu tiên hắn gặp được tu sĩ Man Hoang, trước kia hắn gặp được không ít, bởi vì có mặt nạ cho nên những người kia không chú ý tới hắn, sau khi dò xét liền rời đi.

Song phương nhìn chằm chằm vào nhau mấy hô hấp, Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau vài bước nhường đường, ánh mắt bốn người lập lòe nhìn áo giáp trên người Bạch Tiểu Thuần, bọn họ chậm rãi tiến lên phía trước vào lúc hai bên còn cách nhau mười trượng thì bốn người gầm lên, đồng loạt lao tới tấn công Bạch Tiểu Thuần.

- Bọn chúng không nhận ra thân phận của ta, lại xem trọng bảo giáp trên người ta, ta lại đi một mình nên muốn giết người đoạt bảo, ta phải tốc chiến tốc thắng giải quyết trận chiến này!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thổ dân cự nhân lao lên trước tiên, hắn cũng không lui mà tiến về phía trước với tốc độ cực nhanh, sắc mặt bốn người khó coi.

Không chờ nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, chợt nghe tiếng nổ ầm ầm và tiếng thổ dân cự nhân kêu gào thảm thiết, thân thể thổ dân cự nhân dừng lại giữa không trung, cả thân thể nổ tung và huyết nhục bắn tung tóe, máu tươi bay thẳng về phía ba hồn tu.

Vào lúc này ba hồn tu đều nhìn thấy tại vị trí thổ dân cự nhân vừa đứng có thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, cũng nhìn thấy hắn thu quyền trở về.

Ánh mắt ba người co rút lại, nội tâm rung động không nhỏ, biết rõ trêu chọc phải cường giả nhưng hiện tại hối hận đã không kịp, ba người đều là hồn tu chơi qua chiến trường Trường thành, biết rõ không thể buông tha dũng giả thắng, vào lúc này bộc phát sát ý kinh người.

Về phần những máu tươi kia, bởi vì nhiễm độc tố tạo thành ảnh hưởng lên ba người, bọn họ cũng có biện pháp hóa giải, chỉ thấy bảo châu trên đỉnh đầu hồn tu Giả Anh hình thành màn sáng ngăn cản máu tươi bên ngoài, mặc dù vẫn có một ít xuyên thấu qua màn sáng nhưng ba người không quan tâm, sát ý bộc phát lao thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần!

- Chết đi!

Trong ba hồn tu, trong đó hai người bấm niệm pháp quyết điều động phi kiếm bên cạnh mình bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần với tốc độ cực nhanh, tiếng xé gió vang vọng và khí thế kinh người.

Dù sao cũng là pháp bảo luyện linh sáu lần, Bạch Tiểu Thuần biết rõ phi kiếm sắc bén kinh người, đồng tử co rút dữ dội.

Advertisement / Quảng cáo

Cùng lúc đó tu sĩ Giả Anh bắt đầu đọc chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, màu sắc bảo châu trên đỉnh đầu thay đổi, bên trong bảo châu có khói đen bay ra, khói đen ẩn chứa ác quỷ giương nanh múa vuốt tấn công Bạch Tiểu Thuần.

Hiển nhiên ba người không phải mới liên thủ với nhau một hai lần, vừa ra tay đã phong tỏa tất cả vị trí né tránh của Bạch Tiểu Thuần, lúc thế công tới gần, Bạch Tiểu Thuần hừ lạnh một tiếng.

- Luyện linh chi bảo... Các ngươi có, ta cũng có!

Tay phải Bạch Tiểu Thuần nâng lên, hắn cầm cây dù ra khỏi túi trữ vật.

Chính là Vĩnh Dạ Tán.

Lúc mới có được cây dù này, tu vi Bạch Tiểu Thuần năm đó không thể sử dụng toàn bộ uy lực của nó, hôm nay hắn có tu vi Kim Đan Đại viên mãn, lúc thi triển không nói thành thạo nhưng không còn miễn cưỡng như ngày xưa.

Trong nháy mắt hắn lấy cây dù ra, Bạch Tiểu Thuần lại ấn vào chuôi cây dù, phanh một tiếng, trong nháy mắt hai thanh phi kiếm và ác quỷ tới gần, Vĩnh Dạ Tán mở ra.

Vào lúc mở ra nó hình thành phòng hộ, trực tiếp va chạm với hai thanh phi kiếm, tiếng nổ quanh quẩn đường hầm mê cung, hai thanh phi kiếm luyện linh sáu lần không thể duy trì năng lực phi hành, chúng bị bắn ngược ra sau, ngay cả ác quỷ cũng kêu thảm thiết, lúc muốn rút lui nhưng trên cây dù xuất hiện mặt quỷ tươi cười.

Gương mặt quỷ này hấp mạnh một cái, ác quỷ trong sương mù kêu thảm thiết nhưng không thể lui ra sau, trong chớp mắt đã bị hút vào trong thân dù... Nói tới rất chậm chạp nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong thời gian cực ngắn, cây dù mở ra ngăn cản phi kiếm, hấp diệt ác quỷ trong sương mù, sắc mặt ba hồn tu khó coi tới cực điểm, bọn họ biết đã gặp phải cường giả khó lường.

Nhất là hồn tu tu vi Giả Anh, tròng mắt hắn như rớt ra ngoài, hắn nhìn thấy tám ngân vân trên Vĩnh Dạ Tán liền hít thở dồn dập, trong mắt mang theo thần thái tàn nhẫn, thừa dịp phi kiếm của hai đồng bạn bị cuốn đi, tâm thần bị thương, hắn nâng hai tay âẩy hai người về phía trước.

Sắc mặt hai hồn tu biến hóa, không nghĩ thủ lĩnh của mình lại độc ác như vậy, bọn họ tránh không kịp nên bị đẩy thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, cùng lúc đó hồn tu Giả Anh nhanh chóng lui ra sau, muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Hắn nhìn ra hồn tu trung niên không chỉ có thực lực cường đại, tu vi không tầm thường, ngay cả pháp bảo cũng kinh người như thế, hắn giống như một con ác lang hoành hành thảo nguyên, khó trách dám đi lại một mình, thì ra hắn cũng chẳng sợ người khác giết người đoạt bảo, thậm chí dường như cố ý làm như vậy câu dẫn lòng tham của kẻ khác.

Vào lúc ba người nội loạn, Bạch Tiểu Thuần thu cây dù và bước tới một bước, tốc độ cực nhanh, hóa thành tàn ảnh, trực tiếp xuất hiện gần hai thanh phi kiếm, hắn nâng tay phải thu pháp bảo sau đó đánh thẳng vào người hai tên hồn tu.

Advertisement / Quảng cáo

Hai hồn tu kêu thảm thiết và phun máu tươi, thân thể bay ra sau như diều đứt dây, không chờ bọn họ rơi xuống đất, thân thể run rẩy và héo rũ mắt thường có thể nhìn thấy được, tất cả sinh cơ hóa thành sương trắng bay ra khỏi thất khiếu của bọn họ, sương trắng bị Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuần hấp thu sạch sẽ.

Vĩnh Dạ Tán thôn phệ sinh cơ, Bạch Tiểu Thuần không xa lạ gì, nhất là sau khi luyện linh tám lần, uy lực của nó càng lúc càng lớn, tuy không thể cách không hấp thu sinh cơ nhưng Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng phải kinh hãi, hắn không suy nghĩ nhiều, lập tức đuổi theo tên hồn tu Giả Anh đang chạy trốn.

Hồn tu Giả Anh nghe được tiếng kêu thảm thiết sau lưng, hắn quay đầu lại nhìn thấy cảnh tượng hai người bị hút sạch sinh cơ, tâm thần chấn động rất mạnh, hắn kinh hô thành tiếng:

- Ngươi không phải hồn tu, ngươi là Luyện Hồn Sư!

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 816: Cửu sắc hỏa
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt, cố ý hừ lạnh một tiếng, tốc độ bạo tăng, hồn tu Giả Anh không ngừng kêu khổ, dù hắn có tu vi Giả Anh nhưng sau khi hiểu rõ chiến lực của Bạch Tiểu Thuần liền biết mình không phải đối thủ, trong lúc nguy cơ hắn vội vàng hô to.

- Đại nhân chớ xúc động, ta nguyện trở thành tùy tùng của đại nhân.

- Trong mê cung này, đại nhân độc hành, không bằng bên người có tùy tùng cùng theo sau...

Hồn tu Giả Anh lo lắng nên lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nghe xong cũng hơi động tâm, cảm thấy người này nói có phần đạo lý, chính mình đi một mình khó tránh khỏi gặp các chuyện khác nhau, nếu một khi đánh nhau bại lộ thân phận sẽ gặp phiền toái.

Nếu có người ở bên cạnh mình, có thể miễn trừ không ít chuyện... Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần vung tay phải lên, hắn dùng lực lượng thật lớn đánh lên người tu sĩ Giả Anh.

Khóe miệng hồn tu chảy máu tươi, trong mắt mang theo hung quang nhưng vẫn nhịn xuống, không hề bỏ chạy, hắn đứng tại đó sau đó ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

Advertisement / Quảng cáo


- Trần Giác nguyện ý tùy tùng đại nhân!

Bạch Tiểu Thuần không nói một lời, nhìn Trần Giác vài lần sau đó nâng tay phải điểm vào mi tâm Trần Giác, lập tức truyền một đạo hàn khí vào trái tim Trần Giác.

Chỉ cần tâm niệm hắn vừa động, lập tức có thể điều khiển hàn khí bộc phát tiêu diệt tâm mạch Trần Giác.

Thân thể Trần Giác run lên, không dám né tránh, tùy ý Bạch Tiểu Thuần lưu cấm chế trên người mình, lúc này mới thở ra một hơi, biết rõ lần này có thể tạm thời bảo vệ tánh mạng, cảm nhận được hàn ý bao phủ trái tim, nội tâm của hắn vô cùng đắng chát.

- Đi!

Bạch Tiểu Thuần tận lực giả giọng khàn khàn, lại phân phó hắn đi trước.

Trần Giác vội vàng đồng ý, hắn giữ vững tinh thần thủ hộ chung quanh Bạch Tiểu Thuần, hắn biết rõ nếu mình muốn mạng sống phải nhờ vào Luyện Hồn Sư này bảo hộ, chỉ cầu chính mình tận hết sức, sau khi rời khỏi nơi đây đối phương sẽ buông tha cho mình.

Bạch Tiểu Thuần nhìn như mặt không biểu tình nhưng trên thực tế đang ngầm quan sát Trần Giác, trong nội tâm rất đắc ý, suy nghĩ mình quá anh minh, đi tới chỗ nào cũng có kẻ cúi đầu bái lạy khóc hô muốn trở thành tùy tùng của mình, không đồng ý còn không được, không biết đối phương biết suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần sẽ có cảm nhận thế nào.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, hạ quyết tâm, lúc này mình phải giả vờ trở thành người trầm mặc ít nói, như vậy lực uy hiếp của hắn càng lớn hơn một chút.

- Hơn nữa Trần Giác nói có chút đạo lý, hồn tu bên cạnh ta nhiều một chút càng an toàn hơn...

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm một lát, lúc này đi theo Trần Giác.

Bất cứ khu vực nào trong mê cung đều giống nhau như đúc, cũng không thể phân biệt phương hướng, cũng rất khó lưu lại ký hiệu, Bạch Tiểu Thuần càng nhìn càng chóng mắt, thời điểm đang phát sầu thì linh cơ khẽ động, dứt khoát dùng lực chú ý nhìn vách tường bên phải, một đường cố định đi theo vách tường bên phải, gặp được chỗ rẽ cũng lựa chọn bên phải.

Thời gian ba ngày trôi qua nhanh chóng, trong ba ngày qua Bạch Tiểu Thuần và Trần Giác đụng phải không ít người Man Hoang và tu sĩ Trường thành, trên những người kẻ này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện trong đó có một ít người lựa chọn giống như hắn.

Sau khi dò xét lẫn nhau, mọi người lập tức né tránh, hiển nhiên không muốn dễ dàng phát sinh ma sát, mặc dù gặp được hồn tu Man Hoang nhiều hơn, nhìn thấy thái độ Trần Giác với Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lấy Vĩnh Dạ Tán ra, chú ý tới tám đạo ngân vân trên đó đều kinh hãi, ẩn ẩn đoán ra Bạch Tiểu Thuần chính là Luyện Hồn Sư cho nên không muốn trêu chọc.

Cứ như vậy, trong ba ngày qua hai người hữu kinh vô hiểm, cho đến ngày thứ tư, vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang đi tới liền dừng bước lại, ánh mắt hắn sinh ra hào quang nhìn trước mặt.

- Phía trước không đúng.

Bạch Tiểu Thuần khàn khàn mở miệng, Trần Giác bên người sững sờ, hắn nhìn con đường phía trước không có gì thần kỳ cả.

Advertisement / Quảng cáo


Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn không ra, sau trận chiến năm đó trong sơn mạch Lạc Trần, hắn phát hiện mình rất nhạy cảm với nguy hiểm, cho nên hắn vô cùng tin vào trực giác của mình.

Vào lúc này trong cảm nhận của hắn, khu vực phía trước nhìn như bình thường nhưng lại ẩn giấu sát cơ, không dừng lại nữa, Bạch Tiểu Thuần lập tức lui về phía sau, mặc dù Trần Giác không hiểu gì cả nhưng cũng lui theo sau với hắn.

Vào lúc hai người lui ra sau, một tiếng cười lạnh vang lên trong khu vực nhìn như bình thường kia, trong chớp mắt trước mặt xuất hiện gợn sóng như mặt nước, từng đạo thân ảnh lao ra thật nhanh.

Lại có hơn mười người!

Cả đám có tu vi không tầm thường, sau khi xuất hiện liền nhắm thẳng Bạch Tiểu Thuần.

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần sinh ra sát cơ, hắn nâng tay phải cầm Vĩnh Dạ Tán, tám đạo ngân vân lóng lánh chói mắt, càng có gương mặt quỷ đang cười giống như như ẩn như hiện, lúc sắp đại chiến, đột nhiên trong màn nước có tiếng quát lớn.

- Không được vô lễ!

Khi lời nói vang lên, đám hồn tu bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần dừng bước.

Lúc này trong màn nước có một người đi ra, đây là một thanh niên, sắc mặt âm trầm, trên người mặc trường bào vô cùng trân quý, my tâm có một vết ngấn, kẻ này chính là Chu Nhất Tinh!

Hồn lực chấn động bao phủ chung quanh, hồn lực này khác với hồn lực của hồn tu khác, dường như nó thâm thúy hơn nhiều, còn ẩn chứa cảm giác nào đó, chỉ cần nhìn sơ là có thể phân biệt ra được.

Nhất là trong tay hắn có một đám hỏa diễm.

Màu sắc hỏa diễm hay thay đổi, nhìn kỹ có tới chín màu sắc, Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn sơ qua nhưng tâm thần rung động rất mạnh, hắn nhận ra được, hảo diễm này là...

Cửu sắc hỏa! !

- Cửu sắc hỏa! Tam cấp Luyện Hồn Sư!

Trần Giác nhìn tâấy cửu sắc hỏa, sắc mặt biến hóa, lúc nhìn Chu Nhất Tinh mang theo thần thái kính sợ không nhỏ.

Chu Nhất Tinh không nhìn Trần Giác, dường như trong mắt hắn hồn tu như Trần Giác chẳng đáng là gì, trong mắt hắn chỉ có Bạch Tiểu Thuần, nói cho đúng là Vĩnh Dạ Tán trong tay Bạch Tiểu Thuần, hắn nhìn tới nhìn lui nhưng lại có phần khó hiểu.

- Ngươi là hồn tu hay là Luyện Hồn Sư?

Advertisement / Quảng cáo


Ánh mắt Chu Nhất Tinh đảo qua Vĩnh Dạ Tán sau đó lại nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.

- Cửu sắc hỏa...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn nhìn cửu sắc hỏa trong tay Chu Nhất Tinh, cảm nhận tu vi đối phương không phải Nguyên Anh, mà là Kết Đan Đại viên mãn giống như mình.

Mặc dù như thế nhưng Bạch Tiểu Thuần càng khiếp sợ lực lượng ẩn chứa trong cửu sắc hỏa, dường như chỉ cần bóp vỡ là bạo phát ra thực lực kinh người.

Lúc này đối phương cũng dò xét hắn, hắn cũng dò xét thanh niên này, chú ý tới ánh mắt đối phương đang nhìn Vĩnh Dạ Tán, trên thực tế hắn xuất ra cây dù này cũng có tác dụng chấn nhiếp đối thủ, lúc phát hiện tu vi của người này không mạnh hơn mình nhưng lại có cửu sắc hỏa, nhất là nhìn thần sắc Trần Giác, hắn có thể nhận ra thân phận đối phương.

- Man Hoang... Luyện linh... Luyện hồn...
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 817: Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta một đám mũ quả dưa
Bạch Tiểu Thuần nhớ lại những tin tức mình thu thập được trong mấy năm qua, lại nhớ trong tay hồn tu Man Hoang sử dụng pháp bảo luyện linh nhiều lần, trong lòng của hắn ẩn ẩn có một suy đoán.

Thời điểm này không phải lúc suy nghĩ sâu xa, Chu Nhất Tinh nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thanh niên này, ánh mắt hai người chớp động, đều cảm nhận được chấn động của nhau, sau đó vô cùng vui vẻ.

- Ít có việc ta không nhận ra, hỏi lại ngươi một lần, ngươi là hồn tu hay là Luyện Hồn Sư.

Chu Nhất Tinh cau mày, trong mắt sinh ra hàn quang, hắn hỏi lại lần nữa.

Vào lúc hắn hỏi ra những lời này, sát ý đám hồn tu chung quanh bộc phát, bọn chúng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

Advertisement / Quảng cáo


- Luyện Hồn Sư!

Bạch Tiểu Thuần híp mắt, cảm thấy nói như vậy đối phương không tin, cảm nhận hồn lực chấn động trên người đối phương, hắn lập tức bộc phát tu vi.

Bởi vì mặt nạ thần kỳ có tác dụng chuyển hóa linh lực thành hồn lực, Bạch Tiểu Thuần bộc phát tu vi, người ngoài nhìn thấy không phải linh lực chấn động, mà là hồn lực, hồn lực cường đại mà bá đạo, cũng không phải hồn tu, mà là lực lượng chỉ có Luyện Hồn Sư mới có thể khống chế, sắc mặt những hồn tu chung quanh biến hóa.

Chu Nhất Tinh thu hồi ánh mắt, sau khi cảm thụ hồn lực liền nhìn Vĩnh Dạ Tán trong tay Bạch Tiểu Thuần, hắn cau mày suy nghĩ.

- Là ta ảo giác sao, vì sao lúc trước hắn tiếp cận, cửu sắc hỏa của ta lại lắc lư, có cảm giác như rời khỏi tay bay về phía hắn.

- Cho dù chỉ là biến hóa trong nháy mắt, về sau khôi phục như thường nhưng đây là chuyện chưa từng xảy ra... Là cây dù kia, không giống... Người này không đúng... Cứ chém giết hắn trước sẽ tìm được đáp án.

Chu Nhất Tinh đang khó hiểu, Bạch Tiểu Thuần cũng xoắn xuýt.

Đầu óc hắn đang hoạt động rất nhanh, đánh giá cửu sắc hỏa trong tay Chu Nhất Tinh, suy nghĩ có nên giết người đoạt bảo hay không, hắn cân nhắc thực lực hai bên một chút, lại nhìn cửu sắc hỏa trước mặt mình liền do dự, hắn cũng không phải cố kỵ đối phương nhiều người, mà là kiêng kị lực lượng hủy diệt của cửu sắc hỏa.

Chỉ khi nào chiếm được cửu sắc hỏa, Bạch Tiểu Thuần có thể luyện linh Vĩnh Dạ Tán lần thứ chín, kể từ đó uy lực sẽ càng lớn, đối với hắn mà nói, cho dù tăng cường tỷ lệ sinh òồn trong mê cung lên một ít cũng đáng giá mạo hiểm.

- Người này không biết tốc độ của ta, nếu tâp kích đột nhiên có thể cướp đoạt cửu sắc hỏa...

Hai người đều có tâm tư, ánh mắt chớp động sau đó nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt mỗi người xuất hiện hàn quang, Chu Nhất Tinh đã hạ quyết tâm, hắn nâng tay trái chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Sát!

Trong nháy mắt Chu Nhất Tinh mở miệng, cùng thời gian Bạch Tiểu Thuần tiến về phía trước một bước, hắn vận dụng tốc độ cực hạn của mình, tàn ảnh xuất hiện và biến mất cực nhanh.

Chỉ trong nháy mắt hắn đã xuất hiện trước mặt Chu Nhất Tinh, hắn nâng tay phải đấm Chu Nhất Tinh một.

Advertisement / Quảng cáo


Vốn muốn cướp cửu sắc hỏa nhưng lúc ra tay lại giấu diếm, một quyền này đánh vào ngực Chu Nhất Tinh ngực!

Chu Nhất Tinh chấn động, cho dù thế nào hắn cũng không ngờ tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh như vậy, vào lúc này tâm thần chấn động, hắn nhanh chóng lui ra sau và vung tay lên, lập tức cửu sắc hoả hóa thành biển lửa ý đồ ngăn cản Bạch Tiểu Thuần trùng kích.

Hồn tu chung quanh cũng bừng tỉnh trong cơn mê, bọn họ lao về phía Bạch Tiểu Thuần, Trần Giác cắn răng dùng toàn lực ngăn cản, trong khoảng thời gian ngắn chém giết kinh thiên xuất hiện.

Lại nói tới biển lửa cửu sắc hỏa ập vào mặt, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, hôm nay hắn phải liều tất cả mọi thứ, nhìn uy lực cửu sắc hỏa, hắn chỉ cảm thụ một ít đã cảm thấy đáng sợ, không biết thân thể của mình có thừa nhận nổi hay không, lúc này là tình thế bắt buộc nên hắn cắn răng một cái, biển lửa cửu sắc hỏa đang lan tới gần, trên người hắn bộc phát hàn khí vô cùng đáng sợ.

Uy lực Chí Hàn bạo phát ra ngoài, trong nháy mắt đã bao phủ tám phương, những hồn tu ý đồ ngăn cản nhưng không được, trong chớp mắt thân thể bị băng phong toàn bộ!

Mặt đất cũng tốt, vách tường cũng dc, đảo mắt đã hóa thành Hàn giới va chạm với biển lửa cửu sắc hỏa trước mặt, trong nháy mắt va chạm hàn khí Chí Hàn liền lõm xuống giống như hóa thành cái miệng to lớn trực tiếp thôn phệ cửu sắc hỏa vào trong.

Tiếng nổ mạnh quanh quẩn trong mê cung.

- Phong cho ta!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hàn khí lập tức bao phủ bốn phía và hình thành tầng tầng phong ấn, lúc sắp phong ấn cửu sắc hỏa, cửu sắc hỏa cũng không phải thứ tầm thường, hàn khí chung quanh không ngừng hòa tan.

Chỉ có điều cửu sắc hỏa chỉ là lục bình không rễ, thời điểm hòa tan hàn khí chung quanh, màu sắc bản thân nó cũng ảm đạm rất nhiều, dường như tùy thời sẽ dập tắt, sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa, hắn muốn thu hồi cửu sắc hỏa nhưng Bạch Tiểu Thuần không cho hắn cơ hội này, cửu sắc hỏa va chạm với Chí Hàn, bỗng nhiên Vĩnh Dạ Tán bung ra ngăn cản phía trước.

Gương mặt quỷ dị trên cây dù xuất hiện, nó hấp mạnh về phía Chu Nhất Tinh, Chu Nhất Tinh sởn hết cả gai ốc, sinh cơ bị trói chặt. Hắn suy nghĩ thế nào cũng không dám nghĩ thực lực đối phương mạnh như thế, nhất là Hàn giới có thể đóng băng nội tâm của hắn.

Vào lúc nhìn thấy mặt quỷ xuất hiện, hắn hô hấp dồn dập sau đó vỗ mi tâm của mình, lúc này vết ngấn trên mi tâm sinh ra hào quang sáng ngời, chiếu sáng tám phương và oanh kích Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuần.

Vĩnh Dạ Tán chấn động, mượn lực ngăn cản đủ giúp Bạch Tiểu Thuần cướp lấy cửu sắc hỏa, vào lúc tinh quang trên mi tâm Chu Nhất Tinh lan ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải chụp vào cửu sắc hỏa bị phong ấn

Hắn mang theo cả phong án hàn khí vào trong túi trữ vật, Bạch Tiểu Thuần thu cây dù sau đó lui ra sau thật nhanh, hắn biết rõ hàn khí vừa bộc phát có thể sẽ bại lộ thân phận, pháp thuật thần thông tinh quang của Chu Nhất Tinh vô cùng quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ đã cướp được cửu sắc hỏa đến tay, không nên dây dưa với đối thủ, lập tức bỏ chạy ra xa.

Advertisement / Quảng cáo


- Ngươi muốn chết!

Chu Nhất Tinh gào thét, tóc của hắn hơi tán loạn, trong mắt mang theo lửa giận không nhỏ, hắn còn chưa phát hiện ra thân phận Bạch Tiểu Thuần, hiện tại Bạch Tiểu Thuần dám công nhiên cướp cửu sắc hỏa ngay trước mặt hắn, hơn nữa ngăn cản hắn không thể thi triển pháp thuật, hắn có cảm giác minh rơi vào tính toán của người ta cho nên sinh ra lửa giận trùng thiên.

Hắn nâng tay phải vỗ vào túi trữ vật, hắn trực tiếp cầm lấy đại cung màu đen vẫn mang theo sau lưng mình, vào lúc truy kích hắn kéo dây cung, sau khi buông ra liền có âm thanh bén nhọn xé rách hư vô bay về phía trước.

Không có mũi tên thực chất, mà là hồn lực biến thành, hình thành hồn tiễn, lúc rời dây cung đã bay với tốc độ cực nhanh, trực tiếp phá toái hư không bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Đây chính là chí bảo luyện linh của hắn, uy lực to lớn, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, lúc thân thể lui về phía sau, đột nhiên Vĩnh Dạ Tán mở ra ngăn cản mũi tên này.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 818: Hồng đầu, lục đầu, chúng ta rất thích bạc đầu
Oanh, lực lượng cực lớn nổ tung trên người, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn mượn nhờ lực trùng kích gia tăng tốc độ lui ra sau thật nhanh, đột nhiên hắn dừng lại và nhìn thẳng về cây đại cung của đối phương.

- Trên người của ngươi còn có chí bảo này, nói sớm một chút!

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, vào lúc này hắn không chạy nữa, lập tức đi về phía Chu Nhất Tinh.

Lúc này Chu Nhất Tinh há hốc mồm, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp qua kẻ cuồng vọng như thế, sau khi đoạt cửu sắc hỏa của mình, nhìn thấy mình xuất đại cung ra liền không bỏ chạy nữa.

- Ngươi muốn chết!

Chu Nhất Tinh giận dữ quát lớn, hắn lại kéo dây cung, lần này hồn lực ngưng tụ thành ba hồn tiễn.

Trần Giác cách đó không xa run rẩy, Chu Nhất Tinh không nhận ra Bạch Tiểu Thuần, mà khi Bạch Tiểu Thuần sử dụng hàn khí thì hắn lập tức nhận ra, đầu óc rung động rất mạnh, phản ứng đầu tiên là mình chết chắc rồi, trong lúc bi phẫn bất lực hắn không rõ mình nên trốn hay không trốn.

Advertisement / Quảng cáo


Vào lúc đại chiến sắp diễn ra, bỗng nhiên lúc này có biến hóa xuất hiện.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Từng câu ca dao quỷ dị vang lên cực kỳ đột ngột, những câu da dao này quanh quẩn trong mê cung âm trầm.

Âm thanh này mang theo lực lượng chấn nhiếp truyền vào tai ba người Bạch Tiểu Thuần, tâm thần ba người rung động rất mạnh, da đầu căng cứng sắp nứt ra... Quan trọng nhất đây không phải một âm thanh, mà là rất nhiều.

Giống như có vô số tiểu hài tử đang vui đùa gần đây, chúng hát ca dao hóa thành gợn sóng vô hình trùng kích bốn phương, ngay cả vách tường chung quanh cũng bị cải biến nên nhúc nhích...

Thậm chí trên vách tường huyễn hóa ra những gương mặt khác nhau, những này nữ có nam có, trẻ có già có, bọn chúng đều làm ra bộ dạng sợ hãi và hét lớn.

- Mũ đỏ đến!

- Chạy mau... Mũ đỏ đến...

Những gương mặt trên vách tường không ngừng kêu gọi giống như muốn ẩn núp, càng thêm quỷ dị chính là mặt đất xuất hiện rất nhiều gương mặt, những gương mặt này đang kêu thảm thiết.

Càng kinh người hơn chính là vách tường đang nhúc nhích và cải biến phương hướng, con đường sau lưng ba người bị đóng kín triệt để, vị trí của bọn họ vừa đi biến thành ngõ cụt!

Cảnh tượng này làmBạch Tiểu Thuần cùng Chu Nhất Tinh khiếp sợ Trần Giác không tốt hơn chút nào, tâm thần ba người rung động rất mạnh, có cảm giác sơn gai ốc.

Cảm giác này không liên quan tới tu vi, dường như tới từ sâu trong linh hồn bản thân khi gặp phải thiên địch, toàn thân ba người như rơi vào trong băng lạnh.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần tu hành Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vẫn cảm giác mình lạnh toát, thân thể run rẩy không khống chế nổi.

- Xảy ra chuyện gì?

Thời điểm hiện tại ba người vô cùng khiếp sợ, cũng không còn tâm tình tiếp tục chém giết, đột nhiên góc rẽ lúc trước khi bọn họ gặp nhau, đó là khu vực không nhìn thấy lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu còn mang theo bộ dáng khó tin, những tiếng kêu này vang lên liên tiếp, có một bàn tay vươn ra từ góc tường, Bạch Tiểu Thuần ba người nhìn sang.

Cánh tay có máu tươi đầm đìa, bàn tay nắm chặc vách tường giống như phía sau có cái gì đó kéo đi, ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn không thấy nhưng lại phát hiện lực kéo người kia ra phía sau rất mạnh, oanh, cánh tay kia không thể tiếp tục kiên trì nên bị kéo mạnh ra sau.

Ngay sau đó là âm thanh nhấm nuốt, âm thanh này khủng bố đến mức khó có thể hình dung, tiếng nhấm nuốt thay thế tiếng ca dao vừa rồi.

Advertisement / Quảng cáo


Trần Giác run rẩy không thôi, hắn tới gần Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này hắn không quan tâm thân phận Bạch Tiểu Thuần, so sánh với những chuyện khủng bố đang diễn ra, hắn cảm thấy ở gần Bạch Tiểu Thuần sẽ an toàn hơn một ít.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, thân thể hắn không ngừng run rẩy, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào góc rẽ, trong lòng run sợ, cố tình lui ra phía sau nhưng sau lưng ba người mặc dù còn có đường nhưng bọn họ biết đó là tử lộ.

Chu Nhất Tinh sợ hãi, hô hấp bất ổn, trên đường đi tới đây hắn thu phục không ít tùy tùng, cũng đánh chết không ít người, hắn ở trong mê cung mấy ngày nhưng chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị thế này.

Cảm giác sợ hãi tới từ tận linh hồn làm đôi mắt hắn co rút lại nhìn chằm chằm vào bàn tay máu phía sau góc tường.

Đúng lúc này âm thanh nhắm nuốt biến mất, tiếng ca dao vang lên.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Tiếng ca dao vang lên cùng với tiếng cười vui sướng, ba người vừa nghe được đã khiếp sợ không nói thành lời.

Ngay sau đó... Tại góc tường, đột nhiên... Có mũ đỏ bay ra.

Cái mũ đỏ thẫm, thậm chí vành nón còn có máu tươi chảy xuống... Cái mũ lung la lung lay bay tới sau đó dừng lại, dường như nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch đầu...

Trong mũ có đồng âm, nó bay tới thì ba người Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, trong nháy mắt bọn họ lui ra phía sau nhưng mục tiêu của cái mũ đỏ không phải ba người bọn họ, mà là... Hơn mười hồn tu bị Bạch Tiểu Thuần dùng hàn khí đóng băng.

Trong nháy mắt mũ đỏ bay tới đỉnh đầu một hồn tu bị đóng băng, vào lúc nó rơi xuống tầng băng kêu răng rắc, băng đá vỡ vụn lộ ra thân thể hồn tu.

Hồn tu này chưa triệt để tử vong, tánh mạng chi hỏa còn tồn một tia, lúc này hắn mở to mắt, sắc mặt vặn vẹo và kêu la thảm thiết, bất cứ ai nghe được tiếng kêu thảm thiết này đều cảm giác lông tơ dựng đứng, càng làm ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà giật mình chính là chuyện sau đó!

Mũ đỏ chụp lên đỉnh đầu hồn tu, thân thể của hắn run rẩy rất mạnh, từng âm thanh nhắm nuốt vang lên, mà âm thanh từ bên trong cái mũ truyền ra.

- Cút ngay, cút ngay ah!

Hồn tu kêu gào thảm thiết, hắn giơ tay muốn tháo cái mũ xuống nhưng không làm được, chỉ qua mấy hô hấp hắn dừng giãy dụa sau đó không nhúc nhích, lúc này dưới vành mũ đỏ có máu tươi chảy xuống.

Sau khi mũ đỏ bay lên, ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đỉnh đầu hồn tu kia chính là màu trắng!! Đó là đầu lâu!

Advertisement / Quảng cáo


Đầu lâu cũng không nguyên vẹn, mà là thiếu một khối lớn, bọn họ nhìn thấy trong đầu lâu hồn tu không còn lại gì cả.

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Cái mũ đỏ cười hì hì, sau khi bay vòng tròn liền đáp xuống một hồn tu bị đóng băng khác, cùng lúc đó tại góc rẽ có nhiều tiếng hát ca dao vang lên, lúc này có một đám mũ đỏ, mũ xanh bay ra.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

Có tới vài chục cái mũ, mỗi một cái đều có máu tươi rơi xuống, chúng vừa bay vừa phát ra tiếng hát ca dao, khi phát hiện đám hồn tu bị đóng băng liền bay qua, cũng đáp xuống đỉnh đầu bọn họ.

Số lượng mũ quá nhiều, hồn tu chỉ có mười mấy người cho nên không đủ chia, vì vậy những cái mũ còn lại bay vòng vòng liền chú ý ba người Bạch Tiểu Thuần.

Trong nháy mắt chúng phát hiện ba người Bạch Tiểu Thuần, lúc này từng gương mặt trên vách tường và mặt đất đồng thanh hét lớn.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 819: Huyết màn thầu (1)
- Xong rồi, chúng đến!

Lúc này còn có mười mấy cái mũ cười vang, chúng bay thẳng về phía ba người Bạch Tiểu Thuần, ba người không có đường lui, trong lúc nguy cơ trước mắt thân thể Bạch Tiểu Thuần căng cứng, hắn nâng tay phải ném cả ngàn tấm phù lục về phía Trần Giác.

- Chính ngươi chạy trốn để khỏi chết đi!

Bạch Tiểu Thuần kêu to, hắn lao, lúc này thân thể hắn kêu đùng đùng, trong chớp mắt lại có hơn mười bộ khôi giáp xuất hiện và cả vạn phù lục tỏa sáng, cực kỳ chói mắt, sau đó hàn khí bộc phát quanh người, hàn khí trải rộng bốn phía sau đó hắn biến mất, lúc xuất hiện đã ở nơi xa, hắn vừa bay đi cực nhanh, sau lưng hắn có bảy tám cái mũ đuổi theo.

Trần Giác cắn răng một cái, hắn dán phù lục Bạch Tiểu Thuần cho hắn lên người, tu vi bộc phát, hắn liều mạng thi triển pháp thuật bay nhanh về phía trước, chung quanh người hắn có năm sáu cái mũ đuổi theo.

Chu Nhất Tinh há hốc mồm, hắn sắp khóc thét lên, hắn cảm thấy không công bình... Chỉ có bảy tám cái mũ đuổi theo Bạch Tiểu Thuần, năm sáu cái truy kích Trần Giác năm, hắn lưu lại nơi này, có hơn mười mấy cái đang nhìn chằm chằm vào hắn... Số lượng mũ còn nhiều gấp vài lần so với Bạch Tiểu Thuần cùng Trần Giác.

Advertisement / Quảng cáo


- Tại sao có thể như vậy!

Sắc mặt Chu Nhất Tinh tái nhợt, hắn kêu lên đầy thảm thiết, hắn cắn răng hạ quyết tâm, vết ngấn trên mi tâm tỏa sáng, hào quang bao phủ tám phương, lúc hào quang vừa xuất hiện hắn đã vượt qua mấy chục cái mũ.

Đám mũ xuyên thấu qua hào quang nhưng không tìm được Chu Nhất Tinh, lúc hào quang biến mất, thân ảnh Chu Nhất Tinh cũng không còn.

Những cái mũ này không ngừng tìm kiếm khắp bốn phía, cũng không tìm được, vì vậy chúng tạo thành đàn vừa hát ca dao vừa tiến lên...

Trong khu vực khác của mê cung, một đám hào quang đột nhiên xuất hiện, thân thể Chu Nhất Tinh lảo đảo đứng tại đó và phun máu tươi, sắc mặt trắng như tờ giấy, vết ngấn trên mi tâm hắn ảm đạm không ít.

- Đáng chết, lại ép ta dùng tinh ngấn chi lực của gia tộc!

Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới những cái mũ ma quỷ quái dị kia, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn quan sát chung quanh không thấy cái mũ nào liền thở ra một hơi.

- Đoạt cửu sắc hỏa của ta, còn muốn cướp bảo cung... Người này... Hàn khí... Thân thể cường đại... Đáng chết, tại sao hắn lại tương tự Bạch Tiểu Thuần như thế?

Chu Nhất Tinh nhớ lại trận chiến lúc trước, kết hợp tình báo Bạch Tiểu Thuần mà hắn biết, hắn đã tập trung thân phận Bạch Tiểu Thuần nhưng không dám xác định, hắn suy nghĩ cẩn thận lại nắm chắc sáu bảy phần.

- Nếu hắn là Bạch Tiểu Thuần, lại có thể cải biến khí tức... Trên người kẻ này chắc chắn có bảo vật! Đáng chết, vừa rồi ta mới truyền tống nên mất phương hướng đường nhỏ lúc trước, lại phải dò đường lần nữa.

Chu Nhất Tinh thở dài, hắn cất bước đi xa.

Tại khu vực cái mũ xuất hiện, ba người Bạch Tiểu Thuần không ngừng bỏ chạy ra chung quanh, tại một khu vực trống trải chỉ còn lại hơn mười thi thể các hồn tu.

Đầu những hồn tu này thủng một lỗ lớn, những thứ bên trong không còn.

Những gương mặt ở vách tường chung quanh thở ra một hơi, lúc này chúng không ngừng nghị luận giống như rất sợ hãi.

- Rốt cục đi rồi, mũ đỏ đi, ha ha.

- Hôm nay mũ đỏ rất khác thường, chúng không tới khi dễ chúng ta.

Advertisement / Quảng cáo


- Đúng thế, rất khác thường ah, không đúng ah...

Vào lúc đám gương mặt đang hào hứng bừng bừng nói chuyện với nhau, đột nhiên sắc mặt bọn chúng biến hóa, cả đám mở to mắt nhìn chằm chằm một hướng, chúng há to miệng giống như có ai đó bóp cổ, trong mắt xuất hiện thần thái sợ hãi còn hơn cả lúc nhìn thấy đám mũ đỏ.

Tại khu vực ánh mắt chúng nhìn, hư vô nơi đó vặn vẹo, một thân ảnh mơ hồ dần dần rõ ràng, đó là một người con gái với mái tóc dài, dung nhan kiều mỵ nhưng không biết tại sao trên người nàng xuất hiện khí chất kỳ lạ.

- Thật nhiều người nha... Tiểu ca ca cũng tới đây.

Cô gái che miệng cười cười, đôi mắt híp lại như trăng lưỡi liềm, nàng lúc này xinh đẹp hơn không ít, hết lần này tới lần khác khí chất quái dị càng đậm.

Bởi vì trong đôi mắt của nàng còn có đồng tử khác, dường như hai đồng tử trọng điệp lên nhau vô cùng quỷ dị... Cảnh tượng này làm nhiều người sợ hãi không nói thành lời.

Nếu như Bạch Tiểu Thuần còn ở nơi đây, hắn sẽ nhận ra cô gái này là ai... Chính là Công Tôn Uyển Nhi!

Bạch Tiểu Thuần hiện tại đang liều mạng chạy như điên, sau lưng hắn có sáu bảy cái mũ đuổi theo, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần đã thử phản kích, mặc dù Bạch Tiểu Thuần sử dụng bất cứ pháp thuật gì tấn công đám mũ cũng không có tác dụng, càng như vậy Bạch Tiểu Thuần càng khẩn trương, cho dù hắn thi triển tốc độ cực hạn đi chăng nữa, đám mũ vẫn đuổi sát phía sau.

- Đuổi theo ta làm cái gì... Ta... Đầu ta không thể ăn.

Bạch Tiểu Thuần cực kỳ sợ hãi, hai tay che đỉnh đầu, trên đường hắn chạy như điên, cũng may đoạn đường này gặp không ít hồn tu và thổ dân Man Hoang, dường như đám mũ này không nhất định phải ăn Bạch Tiểu Thuần, dần dần cũng bị đám người khác hấp dẫn, hơn nữa tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, dần dần cũng bỏ rơi đám mũ.

Phát hiện sau lưng không còn đám mũ truy kích, Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, đám mũ vừa rồi quá quỷ dị, nội tâm hắn còn sợ hãi, hắn cân nhắc đám mũ không còn truy kích mình, mà lại đi truy kích người khác, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy buồn bực.

- Chẳng lẽ đầu ta thật sự không thể ăn?

Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm một câu, hắn nhanh chóng ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, hắn tìm một nơi không có người sau đó do dự một chút, hắn phất tay tạo ra sương mù che đậy bốn phương, hắn lại sử dụng hàn khí phong tỏa chung quanh, lúc này mới liếm liếm bờ môi lấy cửu sắc hỏa ra khỏi túi trữ vật.

Sau khi cẩn thận xóa đóng băng, hắn cầm cửu sắc hỏa, ánh mắt vô cùng kích động, mặc dù hỏa diễm ảm đạm không ít nhưng cuối cùng vẫn là cửu sắc hỏa, Bạch Tiểu Thuần cầm trong tay, cảm nhận lực lượng vô cùng kinh người bên trong, hồi tưởng lại những việc xảy ra lúc trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tất cả đều đáng giá.

- Cửu sắc hỏa bất phàm, nếu không phải nó không có cung cấp khác, sợ rằng hàn khí của ta cũng không thể phong ấn nó được.

- Có hỏa diễm này, Vĩnh Dạ Tán của ta có thể luyện linh lần thứ chín...

Advertisement / Quảng cáo


- Một khi luyện linh chín lần, uy lực của nó càng lớn, năng lực bảo vệ tính mạng của ta cũng tăng nhiều.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền quan sát chung quanh, lập tức mang Quy Văn Oa và Vĩnh Dạ Tán ra ngoài, bắt đầu quá trình luyện linh.

- Nơi này là mê cung, không biết lực lượng thiên địa đầy đủ hay không,...

Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc, ngày đó trước khi theo ba vạn người tới đây, hắn đã luyện linh trong Trường thành, lúc đó hắn cảm giác lực lượng thiên đị rất thưa thớt, luyện linh hơi bất ổn.

Vừa vặn có Quy Văn Oa thần kỳ nên miễn cưỡng luyện linh thành công, lúc này chẳng những cửu sắc hỏa ảm đạm, lại còn ở trong mê cung, Bạch Tiểu Thuần do dự một lúc vẫn quyết định luyện linh.

- Vì gia tăng khả năng bảo vệ tính mạng, đáng giá nếm thử một chút, nếu thất bại cũng là chuyện không có biện pháp.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 820: Huyết màn thầu (2)
Vì mạng nhỏ của mình, Bạch Tiểu Thuần là người keo kiệt cũng trở nên quyết đoán, bắt đầu luyện linh.

Khi cửu sắc hỏa bị Quy Văn Oa hấp thu, vân lạc trên Quy Văn Oa bắt đầu tỏa sáng chói mắt, Bạch Tiểu Thuần hơi khẩn trương nhìn chằm chằm vào, sau khi tất cả vân lạc sáng lên, tinh thần hắn rung động, vội vàng ném Vĩnh Dạ Tán vào trong Quy Văn Oa.

Vào lúc ném Vĩnh Dạ Tán vào trong, Quy Văn Oa rung động mạnh và tỏa sáng, lực lượng kỳ dị trong Quy Văn Oa rót thẳng vào trong Vĩnh Dạ Tán, sau đó ngưng tụ thành ngân vân thứ chín trên pháp bảo.

Lúc ngân vân thứ chín xuất hiện, Vĩnh Dạ Tán run run, Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn nghe được bên trong pháp bảo đang phát ra tiếng gào thét sung sướng.

Rất nhanh, Quy Văn Oa bình tĩnh trở lại, tất cả khôi phục như thường, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

- Thành công? Ta chưa cảm nhận được lực lượng thiên địa rót vào mà?

Advertisement / Quảng cáo


Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, cầm lấy Vĩnh Dạ Tán sau đó quan sát một lúc, phát hiện đã luyện linh thành công.

Hắn kinh ngạc nhìn Quy Văn Oa, lại nhìn Vĩnh Dạ Tán, lúc trước hắn luyện linh đều dẫn động lực lượng thiên địa, tại sao lần này không xuất hiện?

Nhớ lại không có tình huống gì khác biệt, bỗng nhiên ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên.

- Là hỏa diễm khác nhau!

- Lúc trước ta luyện linh chỉ dùng tài liệu đa sắc hỏa, sau khi dẫn đốt tạo thành đa sắc hỏa, lần này là trực tiếp sử dụng đa sắc hỏa... Hơn nữa hỏa diễm thuộc về Man Hoang...

Bạch Tiểu Thuần hơi suy nghĩ, liên tưởng đến hồn tu Man Hoang, nhất là Luyện Hồn Sư, trên người bọn họ có nhiều pháp bảo luyện linh như thế, hắn ẩn ẩn cảm giác được một chút manh mối.

- Có lẽ t Man Hoang luyện linh không cần lực lượng thiên địa, nếu không nơi này có lực lượng thiên địa yếu ớt như vậy, làm sao có thể xuất hiện nhiều pháp bảo luyện linh như thế?

Bạch Tiểu Thuần suy tư nửa ngày, biết rõ mê cung tràn ngập nguy cơ, không cho phép hắn phân tâm quá nhiều, vì vậy hắn áp chế vui sướng vào đáy lòng, chờ sương mù và hàn khí biến mất, hắn lại bắt đầu đi trong mê cung.

Lại trôi qua hai ngày, Bạch Tiểu Thuần chú ý cẩn thận cho nên không gặp phải những thứ quái dị như cái mũ, hắn dần dần phát hiện cho dù tu sĩ Trường thành hay là hồn tu Man Hoang... Dường như số lượng giảm đi không ít.

- Mấy ngày trước ta gặp hơn mười người... Hiện tại ta một ngày gặp năm ba người là nhiều, số lượng giảm nhiều...

Bạch Tiểu Thuần nhìn vách tường chung quanh, hắn có cảm giác nguy hiểm rất mạnh, mê cung giống như cái miệng lớn cắn nuốt tất cả mọi người.

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi quan sát chung quanh.

- Không được, ta phải tìm được lối ra!

- Nhưng nơi này mọi thứ đều giống nhau, lối ra ở đâu...

Bạch Tiểu Thuần sầu mi khổ kiểm, hắn thử dùng một ít biện pháp như đánh dấu ký hiệu nhưng không có tác dụng gì.

Cuối cùng hắn dùng biện pháp rất đần, đó là nhìn chằm chằm vào vách tường bên phải và chậm rãi tiến lên phía trước, thời gian ba ngày trôi qua, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình đã chóng mặt, vẻ mặt đau khổ, lúc hắn đi qua một góc rẽ, bỗng nhiên da đầu hắn tê dại.

Cảm giác âm trầm bao phủ thân thể hắn, âm trầm hóa thành băng hàn, hắn ngừng thở nhìn chằm chằm phía trước, hắn cẩn thận lui ra sau sợ gây ra cái gì đó chú ý.

Advertisement / Quảng cáo


Trước mặt hắn không có mũ đỏ mũ xanh, nơi đó là khu vực giống như quảng trường, nơi đó kết nối với bốn phía, trên quảng trường có hai cây nến cực lớn đang thiêu đốt.

Ngọn nến có hỏa diễm màu xanh, cả quảng trường đều bị màu xanh bao phủ.

Chính giữa hai cây có đặt một cái mâm lớn, trong cái mâm có đồ vật chồng chất như núi, đó là vô số... Huyết màn thầu!

Mỗi một huyết màn thầu đều đỏ tươi như máu, ai nhìn thấy cũng cả kinh, giống như chúng bị ngâm trong máu mới lấy ra ngoài... Đây không phải là chuyện quỷ dị nhất, da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp căng nứt ra, có mấy trăm người đang ở trong quảng trường.

Mấy trăm người này có tu sĩ Trường thành, có hồn tu và thổ dân Man Hoang, thậm chí có cả Luyện Hồn Sư... Những người này đứng đó không nhúc nhích, thần sắc mê man nhìn chằm chằm vào huyết màn thầu, không có người nào nói chuyện, trong quảng trường chỉ có âm thanh hít thở ồ ồ mà thôi.

Trong huyết màn thầu có hương khí nồng nặc lan tỏa ra chung quanh, hương khí cũng xông vào mũi Bạch Tiểu Thuần, hương khí kia rất ngọt ngào, sau khi xam nhập vào trong cơ thể lại hóa thành mùi thi thể thối rửa.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, loại chuyện này không quan hệ tu vi, hắn nhìn thấy trong mấy trăm người kia có cả tu sĩ Nguyên Anh, chính điểm này mới làm hắn khiếp sợ nhất.

Lúc hắn muốn lui bước đi con đường khác, đột nhiên hắn dừng bước nhìn chằm chằm vào mấy thân ảnh trong mấy trăm người đang đứng ở quảng trường.

- Triệu Long... Thần Toán Tử...

Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, hắn nhìn thấy trong mấy trăm người kia có hai người Triệu Long cùng Thần Toán Tử, hai người bọn họ cũng giống những người khác, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào huyết màn thầu, trong sắc mặt mang theo điên cuồng và dữ tợn.

Bạch Tiểu Thuần đứng đó, nội tâm giãy dụa.

- Dù thế nào Triệu Long cũng theo ta nhiều năm... Hắn trung thành và tận tâm với ta... Lúc ở ngoài mê cung, ta nhìn thấy hắn muốn lao tới giúp ta...

Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, mâu thuẫn và giãy dụa, ánh mắt hắn xuất hiện tơ máu.

- Thần Toán Tử là người hộ đạo của ta, cùng đi vào Tinh Không Đạo Cực Tông... Lại bị ta gọi vào trong quân, có thể nói kiếp nạn của hắn là do ta gây nên...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần do dự sau đó hô hấp dồn dập, trong mắt xuất hiện nhiều tơ máu hơn trước... Hắn cũng sợ hãi... Hắn có sợ tử vong không thể diễn tả thành lời.

Nhất là trong quảng trường này cất giấu hung hiểm lớn lao, nếu hắn rời đi có lẽ có thể tránh được, nếu hắn bước vào, chỉ sợ ngay cả hắn cũng lâm vào kiếp nạn.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần vô cùng do dự, hắn như hóa thành hai người, một người nói cho hắn biết nên đi cứu, một còn lại nói hắn nên chayj đi.

Advertisement / Quảng cáo


Bạch Tiểu Thuần lại nhớ tới sơn mạch Lạc Trần năm xưa, mặc dù tình huống khác nhau nhưng bản chất không khác nhau.

Lúc Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt, bỗng nhiên hai ngọn núi trên quảng trường thiêu đốt mạnh hơn, hỏa diễm lay động rất mạnh... Mấy trăm người trên quảng trường gào thét điên cuồng, bọn họ lao về phía huyết màn thầu như, dười như trong mắt bọn họ đó không phải huyết màn thầu, mà là đan dược tăng tu vi hoặc là thứ giúp trường sinh, tóm lại đây là đại tạo hóa!

Trong nháy mắt mấy trăm người cùng lao về phía trước, sau đó là chém giết cướp đoạt huyết màn thầu, những người cướp được huyết màn thầu liền kích động và vui sướng nhét vào miệng, không ngừng gặm cắn và cười như điên.

Những người không cướp được liền gào lên giận dữ, thậm chí ra tay chém giết cướp đoạt của nhau, trong thời gian ngắn quảng trường đại loạn, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy không nhỏ, trong mắt mang theo sợ hãi và nổi gai ốc toàn thân.

Bởi vì hắn nhìn thấy cảnh tượng khác với những người trong quảng trường, hắn nhìn thấy những người kia không phải đang ăn huyết màn thầu, ban đầu hắn cho rằng huyết màn thầu là tồn tại chân thật, không phải ai trong mấy trăm người kia cũng cướp được huyết màn thầu.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 821: Huyết nhục tế
Mà những người không cướp đựoc không phát giác, mà những người cướp được lại kích động gặm cắn, bọn họ gặm cắn... Chính là tay của mình!

Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy những người cướp được huyết màn thầu cắn tay của mình, có người cắn miệng đầy máu tươi nhưng biểu lộ thỏa mãn và phấn kích tiếp tục gặm cắn, thậm chí những người ăn nhanh đã cắn nuốt đốt ngón tay của mình!

Thậm chí có kẻ táo bạo hơn, bọn họ giật cả cánh tay của mình xuống và cắn xé...

Những người không cướp được huyết màn thầu càng nổi giận đi cướp của người khác, cho nên cả quảng trường biến thành một đoàn loạn chiến...... Nhưng bọn họ đang chém giết vì cánh tay của người khác...

Thậm chí có người bị đánh nát thân thể, lúc chia năm xẻ bảy bị những người khác ùa tới cầm lên cắn xé...

Hai ngọn núi trên quảng trường lắc lư, càng có âm thanh nữ tử ca hát...

- Ăn đi, ăn đi... Có phải hương vị rất ngon hay không...

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung chuyển như sấm sét đánh trúng, hắn không thể ức chế thân thể không run rẩy, bởi vì cảnh tượng trước mặt là thảm kịch nhân gian.

Lúc nhìn thấy Thần Toán Tử cướp được màn thầu, hắn cười to sau đó nâng tay phải mình lên, muốn đi ăn tay mình, Triệu Long bên cạnh bởi vì không cướp được màn thầu vì vậy ngồi xổm người xuống muốn cướp đoạt một thi thể...

Bạch Tiểu Thuần do dự, hai mắt hắn đỏ rực sau đó hét lên thật lớn, hắn mang theo quyết tuyệt, mang theo điên cuồng bất chấp giá nào, hắn dùng tốc độ cực hạn tiến vào quảng trường.

Hắn vừa bước tới một bước, cảnh vật chung quanh trở nên chậm chạp, hàn khí bao phủ tám phương, trong chớp mắt bao trùm quảng trường, cùng lúc đó tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh tới cực điểm kết hợp hàn kính na di, hắn biến mất sau đó xuất hiện bên cạnh Thần Toán Tử, bắt lấy Thần Toán Tử đang muốn đưa tay phải lên miệng và kéo mạnh ra sau.

- Thần Toán Tử, ngươi thanh tỉnh một chút!

Bạch Tiểu Thuần rống to.

Thần Toán Tử không cắn được nên ngẩng đầu lên gào thét với Bạch Tiểu Thuần, lúc này trong mắt hắn không quan tâm người nào khác, kẻ ngăn cản hắn cướp đoạt tạo hóa chính là kẻ thù của mình.

Thần Toán Tử gào thét bấm niệm pháp quyết điểm một chỉ về phía Bạch Tiểu Thuần, càng giãy dụa như chó điên, muốn tiếp tục ăn cánh tay phải bản thân.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, hắn nhìn thấy Triệu Long đang điên cuồng chém giết đoạt tàn thi, bản thân hắn hiện tại cũng hơi mơ hồ, thậm chí hư ảnh chung quanh bắt đầu trọng điệp, huyết màn thầu trong mắt hắn dần dần hóa thành đan dược giúp hắn trường sinh bất tử.

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung rung, hắn cắn đầu lưỡi của mình một cái, hàn khí chung quanh thân thể hòa tan.

- Đáng chết!

Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hắn nâng tay nắm cổ Thần Toán Tử, mặc cho đối phương giãy dụa thế nào cũng không buông ra, hắn lại xuất hiện bên cạnh Triệu Long, bắt lấy Triệu Long miệng đầy huyết nhục, thân thể hắn lảo đảo, miễn cưỡng bảo trì trạng thái thanh tỉnh, vào lúc hắn muốn rời đi lại có dị biến sinh ra.

Trong hai cây nến phát ra tiếng thét rung chuyển thần hồn của hắn, trên hai cây nến có hư ảnh nữ tử bồng bềnh, hai nữ tử giống nhau như đúc, bộ dạng trung niên, tóc tai bù xù gào thét với Bạch Tiểu Thuần, tiếng thét quanh quẩn bốn phương.

- Ngươi dám xen vào việc của người khác, loạn huyết nhục tế của ta, ngươi cũng lưu lại đi!

Khi giọng nói xuất hiện, toàn thân Bạch Tiểu Thuần rung động rất mạnh, hoàn cảnh chung quanh hắn đang biến hóa thật nhanh, hắn nhìn thấy vô số đan dược, dưỡng như mỗi viên đều có tác dụng giúp hắn trường sanh bất lão.

- Trường sinh... Trường sinh...

Advertisement / Quảng cáo


Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hô hấp dồn dập, dường như hắn sắp lâm vào trạng thái điên cuồng, đột nhiên một tia niệm lực ngưng tụ trong Kim Đan của hắn bộc phát.

Lực lượng bộc phát xông thẳng vào tâm thần Bạch Tiểu Thuần, niệm lực giống như một dòng nước mát gột rửa tâm linh của hắn, trong nháy mắt tất cả mê huyễn bao phủ Bạch Tiểu Thuần đều biến mất, thân thể hắn run run, sắc mặt tái nhợt nhìn chung quanh, hắn phát hiện hàn khí quanh người bị ăn mòn tám phần mười, sắp biến mất toàn bộ.

Một khi biến mất, hắn không thể na di, cho dù dùng lực lượng thân thể cũng không có khả năng ngăn cản mê huyễn.

Cùng lúc đó mấy trăm tu sĩ chung quanh cũng chú ý tới Bạch Tiểu Thuần, dường như Bạch Tiểu Thuần trong mắt hắn chính là đại tạo hóa, chỉ cần cắn xé hắn là có thể trường sinh bất tử, tu vi tăng nhiều.

Đối diện nguy cơ, Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn dùng toàn lực na di, lần nữa... Oanh, hàn khí sụp đổ, thân thể hắn thoát ly quảng trường, lúc rời khỏi quảng trường tâm thần hắn run rẩy, không quay đầu lại mà xông vào một lối đi.

Vào lúc bước vào thông đạo, hư ảnh hai nữ tử trên ngọn núi trong quảng trường lại rống to.

- Ngươi muốn chạy...

Sau khi thét lớn hai nữ tử đồng thời bay ra, muốn đuổi theo Bạch Tiểu Thuần.

Đột nhiên trong nháy mắt hư vô bên ngoài lối đi vặn vẹo, thân ảnh Công Tôn Uyển Nhi xuất hiện, nàng bước đi chậm rãi sau đó nâng tay phải điểm vào hai hư ảnh nữ tử.

- Chạy trở về đi, chúng ta, các ngươi cũng dám động!

Toàn thân hai nữ tử run rẩy sau đó kêu thảm thiết, chỉ điểm một cái không mang theo chút pháp lực nào lại có thể làm hư ảnh hai nữ tử sắp tiêu tán, trong tiếng kêu thảm thiết còn mang theo hoảng sợ không cách nào hình dung.

Hai hư ảnh nữ tử không dám tiến lên phía trước, run rẩy quỳ xuống.

- Còn không đi tiến hành huyết nhục tế của các ngươi đi, các ngươi không cần làm chuyện khác.

Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, trong mắt nàng xuất hiện đồng tử thứ hai, trong đó xuất hiện u mang.

Chính u mang này làm hai nữ tử run rẩy lợi hại hơn trước, sắc mặt càng thành kính hơn trước.

Bạch Tiểu Thuần chạy nhanh trong thông đạo, hắn không biết sau khi rời khỏi quảng trường đã xảy ra chuyện gì, hiện tại hắn chỉ muốn chạy thật xa, sau khi không còn ngửi được hương vị ngọt ngào lúc trước hắn mới dừng lại dò xét chung quanh.

Sau khi xác định vị trí của mình, nơi này cách quảng trường rất xa, hắn một tay ném Triệu Long cùng Thần Toán Tử xuống đất, hai người này vẫn hôn mê, Thần Toán Tử còn đỡ một ít, trong miệng Triệu Long vẫn còn huyết nhục.

Bạch Tiểu Thuần lấy đan dược cho hai người này ăn sau đó vỗ đầu bọn họ một cái.

Thân thể hai người chấn động, sau đó chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt mờ mịt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần mang mặt nạ, cũng nhìn chung quanh, không chờ bọn họ phát hiện mình đang ở nơi nào, bọn hắn lập tức nhớ lại cảnh tượng trong quảng trường.

Sau khi bọn họ nhớ lại tất cả, sắc mặt hai người biến hóa sau đó không ngừng nôn mửa, nhất là Triệu Long, hắn gục tại chỗ sau đó thân thể co rúm và móc họng nôn huyết nhục ra ngoài.

- Đa tạ đạo hữu cứu mạng!

Thần Toán Tử vô cùng cảm kích, hắn cúi đầu cảm tạ Bạch Tiểu Thuần thật sâu, hắn nhớ lại cảnh tượng lúc trước, nghĩ lại mà sợ, chuyện vừa rồi quá đáng sợ, nếu không có người trước mắt cứu trợ, chỉ sợ mình đã tự ăn mình, hoặc là ăn huyết nhục của người khác, cũng có khi người khác ăn hắn.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 822: Gia gia của ngươi tên là Chu Nhất Tinh
Vừa nghĩ tới việc này hắn sợ hãi không nhỏ, thân thể run rẩy không ức chế nổi.

Triệu Long cố nén nôn mửa, lúc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần liền ôm quyền cảm tạ, cho dù Bạch Tiểu Thuần cho hắn cảm giác hồn tu nhưng hắn cảm kích từ tận đáy lòng.

- Nơi này rất nguy hiểm, các ngươi... Tự giải quyết cho tốt.

Bạch Tiểu Thuần có phần mỏi mệt, sau khi bước vào trong mê cung, chẳng những hắn đấu với người, còn phải đấu với một ít tồn tại khủng bố trong mê cung để giành giật mạng sống, cho nên thể xác và tinh thần vô cùng mệt mỏi.

Cho dù là mũ đỏ hay huyết màn thầu, Bạch Tiểu Thuần cảm giác tính mạng của mình đã bị uy hiếp nghiêm trọng, giờ phút này than thở một tiếng, ném cho Thần Toán Tử cùng Triệu Long một ít đan dược và phù lục sau đó rời đi.

Hắn không thể mang hai người cùng đi, một khi thân phận của hắn bạo lộ, hai người bọn họ càng nguy hiểm, mà nơi này vô cùng quỷ quái, Bạch Tiểu Thuần có cảm giác mình đi một mình sẽ an toàn hơn nhiều.

Sau khi hắn rời đi vội vàng, Triệu Long và Thần Toán Tử trầm mặc, hai người nhìn đan dược và phù lục Bạch Tiểu Thuần cho bọn họ, như có điều suy nghĩ, sau nửa ngày nhìn nhau, nội tâm đắng chát sau đó kết bạn cùng đi.

Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận với nguy hiểm trong mê cung, sau khi rời khỏi quảng trường lúc trước, Bạch Tiểu Thuần ý thức được, mình... Lạc đường!

Hắn cắn răng tiếp tục biện pháp trước kia, lại tiếp tục dò đường, hắn càng ngày càng sợ hãi, bởi vì hắn phát hiện hắn đi lại trong mê cung suốt hai ngày nhưng không gặp người nào khác.

Cả mê cung vô cùng tĩnh mịch... Hắn không nhìn thấy cả thi thể, nội tâm Bạch Tiểu Thuần căng thẳng như dây đàn.

- Không đúng, chẳng lẽ hơn mười vạn người, đều chết?

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn không biết mình đang ở hướng nào, cũng không tìm thấy lối ra, thậm chí hắn cảm giác mình đang đi vòng quanh... Hết lần này tới lần khác không thể lưu ký hiệu, cũng không thể dựa vào cảnh vật để tham chiếu, nội tâm lo lắng, càng không gặp người nào khác, hắn cảm giác trong mê cung chỉ còn lại một mình mình, trái tim hắn đập mạnh, tâm tình hắn cực kỳ không tốt.

Lại qua một ngày, thậm chí Bạch Tiểu Thuần tăng cao tốc độ mình nhanh hơn nhưng không thấy người nào, điểm này làm hắn sợ hãi.

- Trần Hạ Thiên đáng chết, ta lập nhiều đại công cho Trường thành, ngươi lại muốn hại ta!

Bạch Tiểu Thuần nhớ tới đầu sỏ gây nên đau khổ cho mình, hắn nghiến răng nghiến lợi.

Vào lúc nội tâm hắn càng ngày càng tức giận, đột nhiên trước mặt Bạch Tiểu Thuần có tiếng xé gió, dường như đang có người lao tới nơi này, âm thanh quá đột ngột, Bạch Tiểu Thuần không nghe âm thanh này từ mấy ngày qua, lúc nghe được liền vui vẻ.

Đột nhiên hắn cảnh giác lui ra phía sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào góc rẽ cuối đường.

Cùng lúc đó tiếng xé gió biến mất, dường như đối phương cũng cảm giác có người xuất hiện.

Bạch Tiểu Thuần không biết ở góc rẽ là người hay quỷ, đối phương cũng không biết Bạch Tiểu Thuần là tồn tại thế nào. Vì vậy song phương yên tĩnh một lúc, cảm giác áp lực và khẩn trương bao phủ đường hầm.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe sáng, hắn hít sâu một hơi, hắn nâng tay phải cầm lấy phi kiếm sau đó ném ra ngoài, hắn ngự lực điều khiển bay về phía góc rẻ, đột nhiên phi kiếm vừa bay tới góc rẽ liền bị một đạo hào quang phá không đánh trúng.

Đạo hào quang này chính là hồn tiễn, mũi tên va chạm với phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, tiếng leng keng vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần bị phá thành mảnh nhỏ, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản hồn tiễn chút nào, mũi tên xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, lúc tới gần, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải và vung lên, một đại đỉnh hư ảo xuất hiện ngăn cản.

Advertisement / Quảng cáo


Tiếng nổ mạnh vang vọng mê cung, Bạch Tiểu Thuần cười to

- Thì ra là ngươi! Đại tinh tinh!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hồn tiễn liền nhìn ra ngay, nhớ tới cây cung kia, nhớ tới Chu Nhất Tinh! Hắn không biết tên của Chu Nhất Tinh nhưng nhớ vết ngấn ánh sao trên mi tâm đối phương, hắn rất ấn tượng cho nên dứt khoát đặt tên cho hắn.

Hắn biết rõ đối phương là người, không phải những đồ chơi tinh linh cổ quái kia, tinh thần Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, hắn lập tức bay tới góc rẽ, thời điểm hắn bay tới góc rẽ liền nhìn thấy Chu Nhất Tinh bước ra nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, da mặt co rúm vài cái.

Những ngày qua hắn sống trong hãi hùng khiếp vía, gặp không ít đồ vật quỷ dị, không nói cửu tử nhất sinh nhưng không khác bao nhiêu, nếu không phải có vết ngấn trên mi tâm, chỉ sợ hắn đã chết từ lâu rồi.

Mặc dù hôm nay chạy thoát nhưng vô cùng chật vật, tóc tai bù xù không nói, tiêu hao phẩm trong túi trữ vật biến mất bảy tám phần, vết ngấn trên mi tâm ảm đạm không chịu nổi, sợ rằng hắn dùng thêm vài lần sẽ vỡ nát, muốn ngưng tụ lạc ấn lần nữa, cần phải về gia tộc và quỳ lạy trong tổ từ bảy bảy bốn mươi chín năm mới hình thành lần nữa.

Mà những việc này, hắn cho rằng là do Bạch Tiểu Thuần... Trước khi gặp Bạch Tiểu Thuần hắn vô cùng thuận lợi, sau khi gặp Bạch Tiểu Thuần hắn liên tục gặp chuyện không may.

Lúc này càng không ngờ mình đã vài ngày không gặp một bóng người, thật vất vả mới gặp được lại là Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Tiểu Thuần! Ngươi mới là đại tinh tinh, cả nhà ngươi đều là đại tinh tinh!

Chu Nhất Tinh gào thét, hắn cũng mặc kệ có phải đối phương hay không, dù sao hắn nhận định là được, người này tám chín phần mười chính là Bạch Tiểu Thuần.

Lúc Bạch Tiểu Thuần đánh tới, Chu Nhất Tinh mở đại cung ra, sưu sưu sưu... Bắn bắn liên tục chín mũi tên, tất cả đều nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Lúc những mũi tên này bay tới gần, Bạch Tiểu Thuần phất tay, hắn cười dài, Vĩnh Dạ Tán căng ra ngăn cản chín mũi tên, tốc độ của hắn không giảm bớt bay thẳng về phía Chu Nhất Tinh.

Chu Nhất Tinh nhìn Vĩnh Dạ Tán của Bạch Tiểu Thuần có chín đạo ngân vân lóng lánh liền nổi giận, ánh mắt đỏ rực, hắn nhớ lúc trước cây dù này có tám ngân vân, rõ ràng chỉ mới luyện linh tám lần.

Lúc này đã có chín ngân vân... Không cần suy nghĩ nhiều, hắn có thể đoán được, sở dĩ như vậy nhất định có liên quan đến cửu sắc hỏa của mình, vừa nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần dùng cửu sắc hỏa của mình luyện linh, hơn nữa lại luyện một lần là thành công, loại vận khí và biệt khuất này làm Chu Nhất Tinh tức điên.

- Đại tinh tinh đừng nóng giận, vậy ngươi nói cho ta biết tên ngươi là gì?

Bạch Tiểu Thuần cầm Vĩnh Dạ Tán tới gần, hắn thu cây dù và bấm niệm pháp quyết thúc dục hàn khí hình thành vô số thứ tấn công Chu Nhất Tinh.

Hắn nhìn thấy Chu Nhất Tinh liền cao hứng, hắn đã mấy ngày không gặp người nào, hiện tại khó khăn lắm mới gặp được một người, Bạch Tiểu Thuần không muốn chém giết đối phương, thậm chí hắn hối hận khi không mang Thần Toán Tử cùng Triệu Long theo bên mình.

- Gia gia của ngươi tên là Chu Nhất Tinh!

Chu Nhất Tinh nổi giận gầm lên một tiếng, lúc những băng thứ tới gần, hắn nhanh chóng lui ra phía sau, hai tay bấm niệm pháp quyết, trong thân thể hắn có oan hồn bay ra ngoài, những oan hồn này ngưng tụ thành ấn kỳ phù văn giữa không trung, chúng hóa thành hồn hảo ngăn cản băng thứ tấn công.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 823: Mũi tên kim vân
Băng thứ vỡ vụn ken két, giống như băng hỏa va chạm nhau và tan vỡ, Chu Nhất Tinh lui ra sau lần nữa, hắn mỡ đại cung và bắn ra mười tám mũi tên.

- Chết đi cho ta!

Đối mặt mười tám mũi tên, Bạch Tiểu Thuần sẽ gặp phiền toái nếu không có Vĩnh Dạ Tán, dù sao cũng là đại cung luyện linh chín lần gia trì.

- Chu Nhị Tinh? Ha ha, quả nhiên là đại tinh tinh...

Bạch Tiểu Thuần cười nói, lúc mười tám mũi tên tới gần, Vĩnh Dạ Tán căng ra ngăn cản lần nữa, hàn khí bộc phát thúc dục băng thứ tấn công Chu Nhất Tinh.

Bạch Tiểu Thuần có ý định bắt giữ, như vậy chẳng những có thể hỏi ra một ít bí mật của Luyện Hồn Sư, còn có thể giải buồn, thậm chí thời khắc mấu chốt còn có thể ném ra dụ địch...

Trong mê cung không ngừng có âm thanh rầm rầm vang lên, Vĩnh Dạ Tán thể hiện uy lực cường đại của mình, mặc cho mười tám hồn tiễn oanh kích nhưng nó không hao tổn chút nào, thậm chí Bạch Tiểu Thuần nhìn không thấy nhưng Chu Nhất Tinh lại có thể nhìn thấy gương mặt quỷ trên cây dù đang tươi cười, mỗi khi hồn tiễn va chạm với mặt quỷ thì nụ cười của nó càng đậm.

Nụ cười quỷ dị của mặt quỷ làm Chu Nhất Tinh cảm giác sởn hết cả gai ốc, thậm chí hắn có cảm giác giống như gặp mũ đỏ.

- Đây là cây dù quái quỷ gì?

Da đầu Chu Nhất Tinh run lên, Bạch Tiểu Thuần lao tới, hàn khí bao phủ chung quanh, thậm chí toàn thân hắn mang theo băng hàn.

Đối mặt nguy cơ trước mắt, ánh mắt Chu Nhất Tinh mang theo điên cuồng, hắn nhanh chóng lui ra sau và kéo đại cung lần nữa, lúc này hắn không ngưng tụ hồn tiễn, mà là lấy một mũi tên màu đỏ trong túi trữ vật ra ngoài.

Mũi tên màu đỏ vừa xuất hiện lại sinh ra nhiệt độ cao kinh người, hàn khí chung quanh không thể xâm nhập phía trước, Bạch Tiểu Thuần cũng biến sắc, hắn nhìn chằm chằm vào ba mũi tên.

- Đây là... Đây là cái gì... Tại sao ta có cảm giác như cửu sắc hỏa!! Không đúng, là thập sắc hỏa... Trời ạ...

Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, vào lúc này hắn mới ý thức được trên người Chu Nhất Tinh có nhiều bảo vật như vậy.

Nhất là mũi tên kia cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác hít thở không thông, hắn lại nhìn vào mũi của mũi tên, hắn nhìn thấy đó là một đám hỏa diễm.

Dường như hỏa diễm đang chuyển hóa từ hư ảo thành thực chất, nhìn sơ qua cảm thấy vô cùng bất phàm, càng làm cho Bạch Tiểu Thuần động dung, hắn nhìn thấy tên mũi tên có một đạo... Kim vân!!

- Kim vân...

Bạch Tiểu Thuần nhất thời không biết kim vân là cái gì, hắn ẩn ẩn nghe nói qua kim vân này ở đâu đó rồi, lúc này hắn đang nghĩ xem đó là cái gì.

- Đây... Đây là chí bảo luyện linh mười một lần!

Luyện linh mười lần đều là ngân vân, chỉ có luyện qua mười một lần mới có thể hóa ngân vân thành một đạo kim vân.

Bạch Tiểu Thuần đã đúng, đây chính là mũi tên... Luyện linh mười một lần!

Chu Nhất Tinh không có biện pháp, nếu như có khả năng, hắn cũng không muốn dùng mũi tên này, đây chính là đòn sát thủ của hắn, chỉ có một cây mà thôi, là gia tộc cho hắn làm vật phòng thân, bản thân vật này là bảo vật luyện linh, không phải chín lần, mà là... Mười một lần!!

Advertisement / Quảng cáo


Chí bảo luyện linh mười một lần, lại phối hợp với đại cung luyện linh chín lần, mũi tên có thể bắn chết tu sĩ Nguyên Anh.

Vào lúc hắn mang mũi tên ra, có thể thấy được Chu Nhất Tinh hận Bạch Tiểu Thuần cỡ nào.

- Bạch Tiểu Thuần, chết đi cho ta!

Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn kéo đại cung và lấp tiễn, tóc gáy Bạch Tiểu Thuần dựng đứng, hắn hít thở không thôi, hai mắt co rút lại, cảm giác nguy cơ sinh tử bao phủ khắp toàn thân hắn.

Hắn có cảm giác mũi tên này có thể giết mình.

Không kịp nghĩ nhiều, Chu Nhất Tinh muốn bắn tên, Bạch Tiểu Thuần hét lớn và con mắt thứ ba mở ra, lúc vừa mở ra liền nhìn thẳng vào Chu Nhất Tinh, thân thể Chu Nhất Tinh run lên, sắc mặt mờ mịt buông cung xuống.

Chỉ chờ như thế, toàn thân Bạch Tiểu Thuần bành trướng, hắn thi triển Nhân Sơn Quyết, bay tới phía trước, trong lúc lao đi hắn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ!

Mặt đất hóa thành đầm nước, hàn khí co rút lại quanh người Bạch Tiểu Thuần vầ tạo thành phong bạo càn quét bốn phía, vẫn chưa chấm dứt, hắn vận dụng Bất Tử Trường Sinh Quyết, dùng tốc độ cực hạn tới gần đối thủ.

Diễn tả rất chậm chạp nhưng trên thực tế hành động rất nhanh, cùng lúc đó tinh ngấn trên mi tâm Chu Nhất Tinh xuất hiện tinh quang, hắn giãy giụa thoát khỏi Bạch Tiểu Thuần điều khiển, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, trong nháy mắt giơ cung và buông dây cung, ông... Mũi tên luyện linh mười một lần bay ra ngoài.

Trong lúc bay ra nó không còn là mũi tên, mà là hóa thành một đầu Hỏa Long chân thật, Hỏa Long tấn công Bạch Tiểu Thuần, đầu tiên va chạm với hàn khí phong bạo của Bạch Tiểu Thuần, ầm ầm, sóng xung kích ngập trời, hàn khí phong bạo bị Hỏa Long trùng kích.

Tiếng va chạm đinh tai nhức óc, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần bay lên, hắn hóa thành người đá, hắn nâng tay phải và thi triển Hám Sơn Chàng, Toái Hầu Tỏa theo sát phía sau, hắn dựa vào lựa lượng người đá bộc phát lực lượng, không lùi mà tiến tới, không né tránh, hắn trực tiếp tấn công.

Bởi vì hắn biết rõ một khi mình tránh đi, dưới uy lực mũi tên chém giết Nguyên Anh, hắn phải chết không nghi ngờ!

Phương thức thoát chết duy nhất chính là... Bắt lấy nó!

Kim Đan trong người hắn bộc phát, hắn dùng toàn lực ứng phó nguy cơ, trong tiếng nổ vang không ngừng, trong người Bạch Tiểu Thuần có ô quang sinh ra, Quy Văn Oa xuất hiện ngăn cản nhuệ khí của mũi tên.

Trong tiếng nổ khi va chạm, Quy Văn Oa ngăn cản mũi tên, đột nhiên nó phát ra tiếng kêu như đang gào thét, sóng xung kích bao phủ chung quanh, tốc độ mọi việc diễn ra quá nhanh, Bạch Tiểu Thuần cố tình vật che chắn cho nên Chu Nhất Tinh không nhìn thấy.

Trước mắt mũi tên Hỏa long sắp sụp đổ, Bạch Tiểu Thuần tập hợp nhân sơn và lực lượng thân thể, lại có Hám Sơn Chàng gia trì và ngưng tụ Toái Hầu Tỏa va chạm với Hỏa Long, hắn bắt lấy cổ Hỏa Long sau đó thi triển Bất Tử Cấm ngăn cản nó sụp đổ.

Tiếng nổ cực lớn vang vọng mê cung, lực trùng kích khủng bố càn quét bốn phía, Chu Nhất Tinh phun máu tươi, thân thể bay đi như diều đứt dây, sắc mặt hắn kinh hãi và khiếp sợ, ánh mắt mờ mịt và không dám tin tưởng.

Hắn không tin vào mắt mình, đây chính là mũi tên có thể đánh chết Nguyên Anh, trước mắt nó đã bị Bạch Tiểu Thuần bắt lấy.

Bạch Tiểu Thuần bắt âấy mũi tên, trong tiếng nổ vang kia, băng thứ trong Thủy Trạch Quốc Độ và hàn khí phong bạo tan vỡ, thân thể người đá của hắn sụp đổ, ngay cả bản thể cũng bị thương không nhẹ, miệng phun mấy ngụm máu tươi.

Thậm chí hai chân hắn không ngừng lui ra phía sau để giảm bớt lực trùng kích, áp giáp toàn thân hóa thành tro bụi, hắn vẫn nắm chặc mũi tên trong tay, Hỏa Long gào thét giãy dụa nhưng vô dụng, cuối cùng Chu Nhất Tinh trơ mắt nhìn Hỏa Long thu nhỏ lại... Biến thành một mủi tên, bị Bạch Tiểu Thuần cầ trong tay!

- Không có khả năng!

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 824: Hư... (1)
Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hoàng, thân thể run rẩy, tròng mắt suýt rớt ra ngoài, hắn hô hấp ồ ồ, cảm giác nguy cơ bao phủ toàn thân, hắn thật sự không dám tin vào mắt mình, hắn sợ hãi không gì sánh kịp, hắn lập tức vận dụng vết ngấn trên trán, thúc dục lực lượng truyền tống.

- Chu Nhất Tinh, ngươi muốn chết!

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ thẫm, sát ý ngập trời, hắn têến lên phía trước một bước.

Một bước này như nện vào nội tâm Chu Nhất Tinh, thân thể Chu Nhất Tinh run rẩy, hắn hét lớn một tiếng, ngay cả mũi tên luyện linh mời một lần không giết được đối thủ, Chu Nhất Tinh hắn dựa vào cái gì giết được Bạch Tiểu Thâần chứ, đầu óc Chu Nhất Tinh nổ vang, hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, hắn vỗ vào vết ngấn trên mi tâm, hào quang sáng ngời bao phủ toàn thân, hắn bị truyền tống tới khu vực khác.

Hắn không dám không chạy, vừa nghĩ tới thân ảnh Bạch Tiểu Thuần thì tâm thần hắn rung chuyển mạnh.

Lúc Chu Nhất Tinh biến mất, Bạch Tiểu Thuần lại phun máu tươi, lúc phun máu tươi xong đã nhìn thấy Chu Nhất Tinh càng quyết đoán bỏ chạy, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

Advertisement / Quảng cáo


- Tại sao lại nhanh như vậy, ta còn chưa phun máu xong...

Bạch Tiểu Thuần phiền muộn, lúc này hắn nhìn ra Chu Nhất Tinh muốn chạy trốn, cảm nhận vết ngấn trên mi tâm đối phương có lực lượng truyền tống, vì vậy hắn tương kế tựu kế, ý định để Chu Nhất Tinh nhìn thấy mình yếu thế, dụ đối phương vào bẫy của mình, bản thân mình phun máu tươi cho hắn xem, càng như vậy Chu Nhất Tinh càng yên tâm buông tha truyền tống.

Như thế mình có thể yên tâm diệt sát đối thủ, không ngờ Chu Nhất Tinh lại sợ mình phun máu tươi xong sẽ tấn công hắn, cho nên quyết đoán chạy trốn.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn lấy một viên Thần Khư Đan ra nuốt vào, cảm nhận linh lực bao phủ toàn thân, thương thế khôi phục nhanh chóng, hắn nhìn mũi tên trong tay và cười to.

- Chu Nhất Tinh, nói thật ta cũng không muốn giết ngươi, mỗi lần đều cho tặng bảo bối cho ta, cửu sắc hỏa, mũi tên luyện linh mười một lần, ha ha... Còn có thanh đại cung kia nữa.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây tâm tâần phấn chấn, nhớ lại chuyện ban nãy vẫn còn sợ hãi.

Uy lực mũi tên luyện linh mười một lần vô cùng to lớn, hắn cũng phải khiếp sợ, nếu không phải hắn dùng Thông Thiên pháp nhãn tranh thủ thời gian, lại dùng Quy Văn Oa ngăn cản nhuệ khí mũi tên, sợ là mũi tên đã bắn mình hình thần câu diệt, càng đừng bàn cướp tới tay.

- Cái thanh kia cung tốt...

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, càng nghĩ càng động tâm, cảm thấy mình diễn kịch quá lộ liễu, nếu không tại sao dọa phúc tinh chạy đi?

- Sau này không nên gọi người ta là đại tinh tinh, đây là phúc tinh nha, đáng tiếc, mê cung này quá lớn, có lẽ sau này khó gặp lại hắn.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, đôi mắt rất chờ mong được gặp lại Chu Nhất Tinh.

Hắn cảm khái một phen, hắn cầm mũi tên luyện linh mười một lần ra xem xét, càng quan sát tâm thần càng rung động, mũi tên này là vật phi phàm, có thể chuyển hóa giữa hư ảo và thực chất không nói, Bạch Tiểu Thuần quan sát thời gian dài, thậm chí hắn có cảm giác linh hồn của mình sắp bị hút vào bên trong.

- Rốt cuộc bản thân mũi tên bất phàm hay là... Luyện linh mười một lần mới hình thành biến hóa?

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nhớ Thiên Giác Kiếm của Nghịch Hà Tông, thanh kiếm này cũng được luyện linh mười lần, nếu sau khi luyện linh mười một lần sinh ra biến hóa thần kỳ, như vậy một khi Thiên Giác Kiếm lại luyện linh thành công một lần nữa, nó chắc chắn biến thành chí bảo phi phàm.

- Thứ tốt.

Bạch Tiểu Thuần vội vàng thu mũi tên vào trong túi trữ vật, hắn cảm thấy mỹ mãn và tinh thần hăng hái, cảm giác chuyến vào mê cung lần này có thu hoạch không nhỏ.

Advertisement / Quảng cáo


- Hừ hừ, nhìn khắp mê cung này có ai giàu hơn ta, Thiên Nhân thì như thế nào, Bạch Tiểu Thuần lấy đồ vật trong túi ra, ngay cả Thiên Nhân cũng phải há hốc mồm!

Bạch Tiểu Thuần rất tự tin, sau khi đắc ý một phen liền nghĩ tới mấy ngày qua mình không tìm được lôi ra mê cung, trong mê cung xảy ra nhiều việc quỷ dị, thân thể hắn cứng đờ, những đắc ý vừa rồi biến mất, hắn lập tức nhắc nhở bản thân mình phải cẩn thận mới được.

- Nhiều tài phú hơn nữa cũng không quan trọng bằng cái mạng nhỏ của mình.

Bạch Tiểu Thuần co đầu rụt cổ, cảnh giác nhìn bốn phía, hắn cẩn thận tiến lên phía trước.

Trong thông đạo mê cung cách Bạch Tiểu Thuần không xa, một tia tinh quang xuất hiện, Chu Nhất Tinh chật vật bước ra ngoài, vừa mới hiện thân liền phun vài ngụm máu tươi.

Sau khi phun máu tươi, vết ngấn trên mi tâm hắn sắp sụp đổ, thậm chí có thể nhìn thấy dấu vết rạn nứt nổi rõ, phát giác vết ngấn của mình ảm đạm, Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt.

- Bạch Tiểu Thuần, tất cả đều tại ngươi!

Sắc mặt hắn tái nhợt, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo tức giận.

- Cửu sắc hỏa, Hỏa Hồn Tiễn của ta, Bạch Tiểu Thuần đáng chết Nếu không phải vì ngươi, ta cũng không tiến vào mê cung đáng chết này!

Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn có thể cảm nhận vết ngấn trên mi tâm của mình tối đa chỉ có thể sử dụng thêm một lần nữa mà thôi, sau đó sẽ chính thức tan thành mây khói.

Lúc hắn tiến vào mê cung chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp hung hiểm như vậy, hắn nhiều lần vận dụng lực lượng của vết ngấn truyền tống rời đi, lúc này nội tâm hắn hối hận gần chết, dù hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể cắn răng kiên trì đi trong mê cung.

- Ngàn vạn không nên gặp những chuyện quái dị... Cũng không nên gặp lại Bạch Tiểu Thuần... Hỏa Hồn Tiễn không thể giết hắn, Bạch Tiểu Thuần không phải người!

Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, hắn chậm rãi đi lại trong mê cung, hiện tại trong đầu của hắn có một suy nghĩ duy nhất chính là tìm lối ra, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, từ nay về sau không bao giờ đi vào mê cung, về phần Bạch Tiểu Thuần... Hắn đã có quyết định, chờ mình quay về gia tộc, nhất định phải mời huynh đệ mình tỷ muội thúc thúc bá bá cùng đi tới gần Trường thành tìm cơ hội diệt sát Bạch Tiểu Thuần.

Chu Nhất Tinh đang cầu nguyện không gặp Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần vẫn đi lại trong mê cung, hắn cũng cảnh giác quan sát bốn phía, cùng dò xét bốn bức tường, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình chóng mặt.

- Rốt cuộc lối ra nằm ở đâu?

Bạch Tiểu Thuần phát sầu, hắn suy nghĩ một lúc nhưng không biết nên làm thế nào.

- Loạn loạn, ta đã rối loạn, cũng phải, lấy vị trí ta đang đứng làm điểm cố định!

Bạch Tiểu Thuần thở sâu, hắn lấy một quả ngọc giản sau đó đi về phía bên phải.

Hắn đang tính toán bước chân của mình, cùng lúc đó lại vẽ một tuyến trong ngọc giản, dùng loại phương thức này cẩn thận tìm kiếm đường đi, gặp phải chỗ rẽ vẫn đi bên phải, trong ngọc giản của hắn cũng xuất hiện nhiều đường cong cong quẹo quẹo...

Thời gian trôi qua, lại qua mấy ngày, hắn đã ở trong mê cung được một tháng.

Cũng may Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị rất nhiều linh dịch khôi phục, cho nên hắn mới có thể bảo trì tu vi và chiến lực của mình ở mức tiêu chuẩn, cũng bởi vì tùy thời bảo trì trạng thái chiến đấu cho nên tiêu hao rất lớn, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ cần qua vài tháng hắn sẽ tiêu hao hết linh dịch.

---------------
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top