Lượt xem của khách bị giới hạn

[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Huyền huyễn] [Truyện Hoàn] Nhất niệm vĩnh hằng - Nhĩ Căn

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 825: Hư... (2)
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần đang phát sầu, cũng không biết là giờ nào trong ngày, bỗng nhiên hắn nhìn thấy thông đạo phía trước xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này có tốc độ không nhanh, cũng đang tiến gần về phía hắn.

- Ai!

Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, hắn cầm Vĩnh Dạ Tán trong tay sau đó hét lớn.

Thân ảnh kia ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía, lúc hắn muốn lui ra lại, sau khi phát hiện người tới liền sững sờ.

Người này là tu sĩ Trường thành, Bạch Tiểu Thuần cũng quen mắt, là một trong ba vạn người đi vào mê cung, đây không phải nguyên nhân hắn sững sờ, thứ làm hắn sững sờ chính là hai mắt người này, ánh mắt mờ mịt vô thần...

Tu vi trên người cũng thoái hóa thành Trúc Cơ sơ cấp, hai chân vô lực đi về phía trước, mặc dù thân thể không trôi nổi nhưng cảm giác hắn đang bị thứ gì đó thôi động.

Dường như hắn không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, chỉ mờ mịt tiến lên phía trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không đúng, hắn nhìn thấy tu sĩ kia vẫn đi tới, hắn cố tình muốn ra tay nhưng lại chần chờ một lúc, không đánh rắn động cỏ, hắn tránh đường cho tu sĩ kia đi qua.

Rất nhanh, người này tới gần nhưng không dừng lại chút nào, hắn làm như không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, khi Bạch Tiểu Thuần hơi nghiêng người cho hắn đi qua, lúc hắn đi ngang qua người mình, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn vào lưng hắn, vừa nhìn... Bạch Tiểu Thuần rung động, cảm giác lông tơ dựng đứng, hắn sợ hãi không nhỏ.

- Đây... Đây... Đây là cái gì?

Bạch Tiểu Thuần hít khí lạnh, hắn lui ra phía sau, bởi vì hắn nhìn thấy sau lưng tu sĩ này có một người giấy cao bảy tấc.

Người giấy có tay có chân, đầu có đủ ngũ quan trông rất sống động... Người giấy dán vào lưng tu sĩ kia, dường như sinh cơ và tu vi của tu sĩ bị người giấy hấp thu.

Người giấy đang nhắm mắt, thần sắc vô cùng hường thụ, thậm chí dung mạo của nó đang cải biến, ẩn ẩn biến thành gương mặt của người kia.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy với hình ảnh quỷ dị này, hắn che miệng mình lại, sợ mình kêu lên sẽ kinh động người giấy, sau khi tu sĩ lảo đảo rời đi, Bạch Tiểu Thuần mới thở dài một hơi.

- Nơi này quá quỷ dị...

Bạch Tiểu Thuần thấp thỏm lo âu, cho dù là mũ đủ hay huyết màn thầu, hiện tại đến phiên người giấy đều cho hắn cảm giác vô cùng khủng bố.

Những thứ này không phải dựa vào tu vi có thể chống cự, mà là những tồn tại có thể ảnh hưởng tới linh hồn người khác...

Bạch Tiểu Thuần như chim sợ cành cong, sau khi do dự một lúc lại cảm thấy ủy khuất, hắn không dám tiếp tục dựa theo lộ tuyến ban đầu, chỉ có thể cầm ngọc giản mới và đổi một phương hướng, hắn lại phác họa lần nữa, cẩn thận không dám sai sót, lúc hắn đi tới lại phát hiện phía trước có năm thân ảnh xuất hiện, nhìn kỹ có tu sĩ Trường thành, cũng có hồn tu cùng với thổ dân Man Hoang, năm người này có bộ dạng giống hệt tu sĩ lúc trước, bước đi chậm chạp, thần sắc mờ mịt, ánh mắt vô thần.

Sau lưng bọn họ cũng có người giấy...

Bạch Tiểu Thuần hô hấp rất nhỏ, chậm rãi lui ra phía sau, hắn lại cải biến phương hướng, cũng không bao lâu hắn ngạc nhiên khi phát hiện trước mặt lại xuất hiện hơn mười người bị người giấy dán vào lưng.

- Đáng chết, tại sao có thể như vậy.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, lại đổi phương hướng, lúc này đỡ hơn một ít, trên đường đi không nhìn thấy tu sĩ bị dán người giấy, Bạch Tiểu Thuần cũng thở ra một hơi, nhưng tiệc vui chóng tàn, một ngày sau, Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn nhìn thấy trước mặt có một người đang bỏ chạy thật nhanh.

Advertisement / Quảng cáo


Người này là một hồn tu, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, sắc mặt hắn âm trầm, dường như đang cân nhắc thực lực của nhau, cũng không ra tay, mà là hừ lạnh một tiếng sau đó đi xa.

Bạch Tiểu Thuần cũng nhìn thấy hồn tu, phát hiện sắc mặt đối phương không phải mờ mịt liền thở ra một hơi, đang muốn mở miệng hỏi thâm, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt.

Hắn phát hiện sau lưng hồn tu này cũng có dán người giấy, mà hiển nhiên hồn tu này không phát hiện, lúc đi ngang qua người Bạch Tiểu Thuần liền bay đi xa, giấy người lại mở mắt sau đó nhìn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần, thậm chí còn cười quỷ dị, nâng tay giấy lên đặt lên miệng của mình...

Dường như nó đang nhắc nhở Bạch Tiểu Thuần, nó đang chơi trốn tìm, bảo hắn không nên nói...

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh đầm đìa, toàn thân nổi da gà, hắn gật đầu sợ giấy người hiểu lầm, thậm chí còn vỗ ngực, ý bảo mình tuyệt đối không nói...

Dường như người giấy xem hiểu biểu đạt của Bạch Tiểu Thuần cho nên thỏa mãn gật đầu, nó nhắm mắt lại.

Sau khi hồn tu đi xa, Bạch Tiểu Thuần mới lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn ý thức được, hồn tu kia không phát hiện sau lưng mình có người giấy.

- Những người giấy này có thể vô thanh vô tức tới gần người khác...

Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, bỗng nhiên hắn quay đầu lại.

Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại cực nhanh, cực kỳ đột ngột, trước đó không hề có dấu hiệu gì cả, hắn nhìn ra sau lưng mình và không phát hiện cái gì, Bạch Tiểu Thuần lại nâng hai tay vươn ra sau lưng, cũng không sờ thấy cái gì cho nên an tâm không ít.

- Cũng may sau lưng ta không có!

Bạch Tiểu Thuần không thể không khẩn trương, hồn tu lúc trước chính là người duy nhất mình nhìn thấy còn thần trí nhưng hắn không biết sau lưng mình có người giấy, việc này có ý nghĩa đại biểu quá lớn, cho nên Bạch Tiểu Thuần mới kinh nghi bất định.

Hắn lại nhìn chung quanh, hắn không biết nên đi thế nào, sau khi do dự liền cắn răng lựa chọn một hướng.

Thời gian dần qua, hắn nhìn thấy nơi này càng ngày càng nhiều tu sĩ, dường như những người lúc trước không nhìn thấy đều tập trung tại khu vực này, nhưng mà Bạch Tiểu Thuần càng hoảng sợ, bởi vì những người này đều có đôi mắt vô thần, sau lưng mỗi người đều có người giấy tồn tại.

Mà những người có thần trí thanh tỉnh đều tức giận điên cuồng, bọn họ không ngừng vung vẩy sau lưng mình, còn có người cởi quần áo, cho dù bọn họ làm thế nào thì người giấy sau lưng cũng dán chặt lên lưng của bọn họ.

Bạch Tiểu Thuần càng sợ hãi không nhỏ, nhiều lần đột nhiên quay đầu nhưng phát hiện sau lưng không có mới thở ra một hơi, khi hắn tiến lên phía trước, thậm chí hắn còn phát hiện một ít pháp bảo rơi tán loạn trên mặt đất, cũng có người gục xuống đất, dường như bị người giấy hút hết sinh mệnh.

Tất cả mọi chuyện đều đẩy Bạch Tiểu Thuần vào khủng hoảng tận cùng, hắn ý đồ dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi khu vực người giấy bao phủ, rẽ ngang rẽ dọc, tuy trên đường giảm bớt gặp tu sĩ nhưng hắn ẩn ẩn cảm thấy chung quanh càng ngày càng âm hàn, cảm giác lông tơ dựng đứng làm hắn dừng bước, hắn cải biến phương hướng.

Lại qua một ngày, Bạch Tiểu Thuần khiếp sợ phát hiện cho dù mình cải biến phương hướng thế nào thì cảm giác âm hàn vẫn bám lấy mình.

- Đừng tới tìm ta...

Bạch Tiểu Thuần cầu xin, nội tâm nóng như lửa đốt, hắn vận chuyển tu vi xua tan cảm giác âm hàn này.

Dần dần khí tức âm hàn giảm đi, nhưng thẳng tới... Ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đang bay đi thật nhanh, hắn nhìn thấy trước mặt có một thi thể.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 826: Ta đi trước... Hư...
Trái tim Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, hắn nhìn thấy hơn một ngàn thi thể... Những thi thể này không ngoài dự tính, tất cả đều bị hút thành thây khô, trên lưng những thi thể đều có một người giấy.

Những người có giấy đang ngủ sau, có đang hấp thu, nhất là không ít thi thể không phải một người giấy, mà là bảy tám người giấy.

Làm Bạch Tiểu Thuần sợ hãi nhất khi nhìn thấy một Luyện Hồn Sư áo xám, trên thân người này có vài chục người giấy, bọn chúng đang hấp thu sinh mệnh người này.

Luyện Hồn Sư vẫn chưa tử vong, thậm chí thần trí chưa biến mất, càng như vậy ánh mắt hắn càng tuyệt vọng, Bạch Tiểu Thuần lại lo lắng không thôi.

- Nơi này là hang ở người giấy

Bạch Tiểu Thuần bị dọa toàn thân run rẩy, hắn đếm sơ đám người giấy nơi đây chừng hai ngàn, hắn khóc không ra nước mắt, không nghĩ tới mình chạy tới chạy lui vẫn chạy tới hang ổ người giấy.

- Đừng nhìn ta, không nhìn thấy ta...

Bạch Tiểu Thuần khắc chế run rẩy, hắn sợ bị đám người giấy chú ý tới, hắn cảm giác mình không nên quấy rầy chúng ăn cơm, vì vậy rón ra rón rén chậm rãi lui ra phía sau.

Nhưng tại Bạch Tiểu Thuần rời khỏi chừng năm sáu bước, đột nhiên một người giấy trong mấy chục người giấy dán lên người Luyện Hồn Sư nghe được cái gì đó, nó ngẩng đầu lên nhìn chung quanh, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, người giấy gặp Bạch Tiểu Thuần liền dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn hắn, nó ngoắc ngoắc Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, không ngừng nuốt nước bọt, cũng mở to mắt trừng người giấy, Bạch Tiểu Thuần run rẩy nâng tay phải lên đặt bên miệng, lúc này làm động tác... Im lặng với người giấy.

Vừa thấy động tác này, người giấy sững sờ sau đó thật cúi đầu xuống, không quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, thần kinh Bạch Tiểu Thuần đang căng thẳng cũng buôn lỏng, không đợi Bạch Tiểu Thuần tiếp tục lui ra phía sau, đồng bạn bên cạnh người giấy kia phát hiện động tĩnh sau đó ngẩng đầu lên, bọn chúng đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Ta không phải cố ý quấy rầy các ngươi, các ngươi cứ ăn cơm đi, ta... Ta đi trước... Hư...

Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức chảy nước mắt, hắn run rẩy giơ tay đặt bên miệng, không đợi hắn hư xong... Những người giấy này phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Âm thanh này có tác dụng trùng kích linh hồn, trong nháy mắt vang lên đánh thức hơn hai ngàn người giấy, bọn chúng ngẩng đầu lên và thét dài lao về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần sợ hãi hồn phi phách tán, hắn kêu thảm thiết sau đó chạy như điên.

- Các ngươi chơi xấu ah, ta... Ta từng gặp đồng bạn của các ngươi, nó hư một cái ta không có vạch trần nó...

Bạch Tiểu Thuần khóc lóc kể lể sau đó chạy đi với tốc độ nhanh nhất, hắn bay đi thật xa.

Hơn hai ngàn người giấy đồng thời truy kích, lúc Bạch Tiểu Thuần và người giấy cùng biến mất trong thông đạo, nơi này trở nên yên tĩnh tịch mịch, có một đám sương mù xuất hiện nơi đây.

Sương mù bao phủ cả ngàn thi thể nằm trên mặt đất, những nơi đi qua các thi thể nhanh chóng hư thối, trong chớp mắt đã biến thành tro bụi.

Cho dù túi trữ vật và pháp bảo của bọn họ cũng không thể chịu nổi sương mù ăn mòn, sau khi biến mất sạch sẽ, đám sương mù dần dần ngưng tụ lại một chỗ, sau khi quay cuồng liền ngưng tụ thành một bóng người.

Lúc ngưng tụ triệt để đã hóa thành một người con gái thiên kiều bá mị, nàng che miệng cười khẽ, nụ cười quanh quẩn trong thông đạo, quỷ dị khó lường, bất kể người nào nghe cũng cảm thấy nội tâm sinh ra hàn ý.

Tóc dài đen bóng, dung nhan tuyệt mỹ, váy dài màu lam không thể che hết dáng người lồi lõm xinh đẹp, chính là... Công Tôn Uyển Nhi!

Nàng cười cười, tròng mắt thứ hai của nàng ngưng tụ thành một tiểu nữ hài đang cười tươi.

Advertisement / Quảng cáo


- Tiểu ca ca, không phải sợ, người ta đang chơi trốn tìm với ngươi đấy...

Giọng nói của nữ hài nhu hòa nhưng âm lãnh vô hạn, nàng tiến lên phía trước, trong nháy mắt hóa thành sương mù biến mất trong thông đạo.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần không ngừng kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng chảy xuống, hơn hai ngàn người giấy đuổi theo phía sau, hắn không dám chạy chậm chút nào, cho dù tốc độ Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn nữa, cho dù vượt lên trước nhưng ánh mắt đám người giấy có một ít liên hệ kỳ dị nhắm vào Bạch Tiểu Thuần, cho nên Bạch Tiểu Thuần chạy nhanh bao nhiêu, bọn chúng nhanh bấy nhiêu.

Phát hiện việc này, Bạch Tiểu Thuần càng hoảng sợ, hắn không ngừng kêu thảm thiết và chạy nhanh như điên, hắn lấy một lọ linh dịch ra nuốt vào, hắn muốn bảo trì tốc độ kinh người của bản thân, lại qua nửa canh giờ hắn tuyệt vọng phát hiện những người giấy đã tiến gần lưng mình.

Thậm chí hắn cũng thi triển thần thông pháp thuật nhưng không có tác dụng, dù là hàn giới chi lực cũng không thể ảnh hưởng tới chúng, những người giấy này không bị thần thông ảnh hưởng, chỉ có Vĩnh Dạ Tán căng ra mới ngăn cản được một ít nhưng đám người giấy quá nhiều, hắn không thể ngăn cản toàn bộ.

Chỉ cần tốc độ hắn hơi chậm lại chúng sẽ gào thét xông lên.

Vừa nghĩ tới hơn hai ngàn người giấy cùng hấp thu sinh cơ và tu vi của mình, chỉ sợ qua mấy hô hấp sẽ hút hắn thành xương cốt, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy.

- Ta không có đắc tội các ngươi ah, cần gì đuổi theo ta như vậy?

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới cảnh hơn hai ngàn người giấy dán vào người, hắn nghĩ tới bộ dạng mình sau khi biến thành xương khô, hắn càng sợ hãi.

Thậm chí hắn có ý định thi triển Thủy Trạch Quốc Độ xem có thể diệt sát đám người giấy này hay không, Thủy Trạch Quốc Độ quá tiêu hao linh lực, không tới mức vạn bất đắc dĩ, không đến bước đường cùng Bạch Tiểu Thuần sẽ không thi triển chiêu này.

Dù sao dùng linh lực thi triển Thủy Trạch Quốc Độ đủ cho hắn dùng tốc độ cao nhất liên tục trong một ngày.

- Đáng chết, chạy hơn một giờ nhưng đám người giấy vẫn truy kích, ta nên thử thi triển Thủy Trạch Quốc Độ!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn bảo trì tốc độ cực hạn của mình.

Thời gian trôi qua, lại qua một canh giờ, Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng, dọc theo con đường này hắn đồng thời phát hiện đám người giấy không chết không thôi với mình, Bạch Tiểu Thuần sắp phát điên, trong mắt xuất hiện tơ máu, vào lúc hắn muốn thi triển Thủy Trạch Quốc Độ, đột nhiên lúc này trước mặt hắn xuất hiện một thân ảnh, không chờ tới gần thân ảnh kia run rẩy, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần tới gần, cũng phát hiện hơn hai ngàn người giấy sau lưng Bạch Tiểu Thuần.

Thân ảnh này hít sau một hơi, hắn không dừng lại chút nào, lập tức bỏ chạy.

Mặc dù hắn phản ứng nhanh nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng nhận ra người này.

- Chu Nhất Tinh!

Bạch Tiểu Thuần sững sờ sau đó vui mừng như điên!

Bạch Tiểu Thuần vui mừng từ nội tâm, hắn nhìn thấy bóng lưng Chu Nhất Tinh, thậm chí có cảm giác gặp được cố nhân, phải biết rằng dọc theo con đường này hắn không gặp bất cứ người nào khác.

Lúc này hắn lại gặp Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần cảm giác hắn có duyên với Chu Nhất Tinh.

Vừa nghĩ tới mỗi lần gặp được Chu Nhất Tinh thì mình có thu hoạch, Bạch Tiểu Thuần kích động.

- Chu Nhất Tinh, ngươi đừng chạy, lần này ta không muốn cung của ngươi, ngươi giúp ta dẫn hơn hai ngàn người giấy đi là được, ngươi chính là phúc tinh của ta!

Bạch Tiểu Thuần kích động hô to.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 827: Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có ngày hôm nay
Trong tiếng kêu ẩn chứa vui sướng nhưng lọt vào tai Chu Nhất Tinh chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang, Chu Nhất Tinh sắp phát điên, hắn ngửa mặt lên trời gào to, hắn cảm giác mình thật sự xui xẻo tới cực điểm.

- Ngươi mới là phúc tinh, cả nhà ngươi đều là phúc tinh!!!

Chu Nhất Tinh gào thét, hắn bi phẫn đến tận cùng, lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, hắn phản ứng cực nhanh, lập tức quay người bỏ chạy nhưng vẫn bị nhận ra, nhất là nghe được đối phương gọi mình là phúc tinh, Chu Nhất Tinh muốn tự sát, cảm giác đau đớn làm hắn sụp đổ.

Trên đoạn đường này hắn không ngừng cầu nguyện không nên gặp được Bạch Tiểu Thuần, không ngờ hắn vẫn gặp lại.

- Trời xanh ah, mê cung này lớn như thế, mặc dù người còn sống không nhiều nhưng cũng không ít... Vì cái gì, vì cái gì ta không gặp ai mà lại gặp phải Bạch Tiểu Thuần đáng chết!

Chu Nhất Tinh khóc không ra nước mắt, đây đã là lần thứ ba, hắn cảm giác vận khí của mình đã cạn đáy.

Lần đầu tiên gặp Bạch Tiểu Thuần, cửu sắc hỏa bị đoạt, lần thứ hai gặp được, Hỏa Hồn Tiễn luyện linh mười một lần bị đoạt, hôm nay lần thứ ba gặp được, Bạch Tiểu Thuần vô sỉ dẫn hơn hai ngàn người giấy tới đây...

Mấy ngày qua Chu Nhất Tinh cũng gặp đám người giấy quỷ dị và khủng bố, vào lúc này nghĩ tới sau lưng Bạch Tiểu Thuần có hơn hai ngàn con, hắn hãi hùng khiếp vía, sợ đến mức hồn phi phách tán.

- Có phải kiếp trước ta nợ hắn hay không?

Chu Nhất Tinh rống to, hai mắt tràn ngập tơ máu, thần sắc vặn vẹo, hắn quay người nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần đang bỏ chạy sau lưng.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi bảo ta dẫn người giấy giúp ngươi sao? Tốt, đây là ngươi muốn chết, lúc này chúng ta lại gặp nhau chính là mệnh trung chú định ngươi phải chết trong tay ta!

Chu Nhất Tinh cắn răng, lúc này hắn ý thức được đây chính là cơ hội mình chém giết Bạch Tiểu Thuần, nhất là sau lưng Bạch Tiểu Thuần có hơn hai ngàn người giấy đáng sợ.

- Cơ hội tốt!

Chu Nhất Tinh hét lớn một tiếng, hắn cũng bất chấp giá nào, trực tiếp cầm thanh đại cung luyện linh chín lần, dồn kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Ba mươi hồn tiễn đã vượt qua cực hạn của hắn, sau khi Chu Nhất Tinh thi triển liền phun máu tươi, cho dù như vậy hắn cũng bất chấp, hiển nhiên đã thù hận Bạch Tiểu Thuần tận xương tủy.

Ba mươi sáu hồn tiễn rít gào xuyên phá hư không, bay thẳng tấn công Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, lúc trước hắn gặp được phúc tinh nên kích động quá mức, vào lúc này ý thức được với Chu Nhất Tinh mà nói là cơ hội tốt nhất giết mình.

- Đại tinh tinh, ngươi quá khi dễ người!

Bạch Tiểu Thuần gào thét, lúc ba mươi sáu mũi tên tới gần, Bạch Tiểu Thuần cắn răng, ba mươi sáu mũi tên phong tỏa tất cả phương vị tránh né, căn bản không cho phép hắn tránh đi, sau lưng có người giấy truy kích, nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải căng Vĩnh Dạ Tán ra đón đỡ.

Tiếng nổ vang ngập trời, ba mươi sáu hồn tiễn sụp đổ và nổ tung, Chu Nhất Tinh hăng máu gà hét lớn một tiếng.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!

Hắn không tiếc bản thân bị thương kéo cung bắn ra ba mươi sáu hồn tiễn lần nữa.

Sưu sưu sưu...!

Ba mươi sáu hồn tiễn giống như tia chớp bay thẳng về phía trước, trực tiếp đánh lên người Bạch Tiểu Thuần, lại có tiếng nổ tung ngập trời, lực trùng kích rất mạnh, Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn nữa cũng phải dừng lại một chút, thậm chí lực trùng kích làm hắn lui ra sau một chút.

Vào lúc hắn vừa lui ra sau, hơn hai ngàn người giấy tăng tốc độ kéo gần khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ chung quanh hắn.

Một người giấy tươi cười quỷ dị, nó tham lam và điên cuồng bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Advertisement / Quảng cáo


Chu Nhất Tinh cách đó không xa nhìn tận mắt, hắn kích động run rẩy, cao hứng đến mức tận cùng, ngửa mặt lên trời cười to.

- Bạch Tiểu Thuần, cũng không phải Chu mỗ muốn tiêu diệt ngươi, đây là thiên ý như thế!

Chu Nhất Tinh cảm thấy nội tâm phiền muộn biến mất sạch sẽ, cảm giác thống khoái từ tận linh hồn, hắn thở ra một hơi, tinh thần hắn vô cùng phấn chấn.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi...

Chu Nhất Tinh nhìn thấy rất nhiều người giấy bay tới, chúng bao phủ Bạch Tiểu Thuần, không chờ Chu Nhất Tinh cười nhạo và nói xong, hắn lập tức mở to mắt ra nhìn.

- Không có khả năng!

Chu Nhất Tinh nghẹn ngào kinh hô, chỉ thấy vị trí Bạch Tiểu Thuần đang đứng có một màn sáng khuếch tán ra ngoài, màn sáng này rộng ngàn trượng, độ dày hơn mười trượng.

Lúc tiếng nổ mạnh sinh ra, bên ngoài Bạch Tiểu Thuần bị bao phủ hơn mười trượng, những người giấy đang bay tới cũng chỉ có thể dán lên trên màn sáng.

Bởi vì giấy người quá nhiều cho nên Bạch Tiểu Thuần chung quanh Bạch Tiểu Thuần hình thành cầu giấy.

Trong cầu giấy, Bạch Tiểu Thuần sợ hãi mồ hôi đầm đìa, trong nháy mắt vừa rồi quá nguy hiểm, hắn bị ngăn cản một lúc thì đám người giấy đã xông lên, cũng may Bạch Tiểu Thuần phản ứng nhanh, mặc dù không kịp thi triển Thủy Trạch Quốc Độ nhưng lại có phù lục, hắn dùng một bó to dán lên thân thể, trong nháy mắt đám người giấy lao tới đã bị màn sáng ngăn cản tạo thành quả cầu giấy.

May mắn hào quang của phù lục có thể ngăn cản người giấy, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, hắn xuyên thấu qua khe hở nhìn thấy Chu Nhất Tinh đang há hốc mồm.

- Chu Nhất Tinh!

Bạch Tiểu Thuần tức giận, hắn lập tức xông thẳng về phía Chu Nhất Tinh!

Chu Nhất Tinh ngơ ngác, hắn nhìn thấy quả cầu giấy đang lao về phía mình, khí thế và tốc độ kinh người, trên quả cầu giấy có đám người giấy cho nên Chu Nhất Tinh cảm thấy tâm thần sụp đổ.

- Không thể chết!

Chu Nhất Tinh bi phẫn gần chết, hắn quay người bỏ chạy, mặc dù tốc độ của hắn không chậm nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần còn nhanh hơn, hai người một trước một sau truy kích nhau.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ!! Chẳng lẽ ta phải sử dụng lần truyền tống cuối cùng hay sao?

Chu Nhất Tinh muốn nổi giận, hắn xoắn xuýt suy nghĩ, đang muốn vận dụng vết ngấn truyền tống nhưng phát hiện hơn hai ngàn người giấy đang dán lên quả cầu giấy, chúng chỉ dán chặt vào đó mà không hành động gì khác, dường như đang hấp thu năng lượng, quả cầu giấy đang thu nhỏ thật nhanh.

- Ân?

Chu Nhất Tinh vui mừng, hắn buông tha suy nghĩ phải truyền tống, thậm chí trái tim đập mạnh, hắn nhận ra biện pháp Bạch Tiểu Thuần đang sử dụng chẳng khác gì uống rượu độc giải khát, một khi màn sáng biến mất, Bạch Tiểu Thuần nhất định hình thần câu diệt.

Nghĩ tới đây, Chu Nhất Tinh kích động, hắn lập tức gia tiến lên phía trước.

Hắn vừa cười to thì quả cầu giấy phía sau nổ tung sau đó khôi phục lại độ dày mười trượng, Chu Nhất Tinh giật mình, hắn quan sát quả cầu tiếp tục thu nhỏ lại lúc này mới yên tâm.

- Bạch Tiểu Thuần, ta xem ngươi có thể kiên trì bao lâu.

Chu Nhất Tinh kêu gào, Bạch Tiểu Thuần cũng cười lạnh, Chu Nhất Tinh không biết trong túi trữ vật của hắn không có trăm vạn phù lục nhưng mười tám vạn vẫn có.

- Hừ, nếu ta lấy ra nhất định sẽ hù chết ngươi!

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 828: Sau lưng ta... có người... (1)
Bạch Tiểu Thuần cắn răng, hắn lại phát sầu, cho dù phù lục của hắn nhiều hơn nữa cũng không phải vô hạn, cuối cùng sẽ có lúc sử dụng hết, giờ phút này nội tâm sốt ruột, hắn nhìn chung quanh, phát hiện đám người giấy hấp thu làm phù lục hao tổn nhiều, hắn ẩn ẩn cảm thấy người giấy càng vui vẻ hấp thu màn sáng phù lục.

Vì vậy nội tâm hắn hơi động, suy nghi xong liền cầm phù lục ném sang một bên, trực tiếp hóa thành một tầng màn sáng, trong chớp mắt có một ít người giấy bay ra, bay thẳng về phía màn sáng, thậm chí người giấy khác cũng bị hấp dẫn, hiển nhiên người giấy càng ưa thích màn sáng của phù lục.

Sau khi phát hiện việc này, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn nhìn chằm chằm vào Chu Nhất Tinh đang bỏ chạy xa xa, hắn cắn răng quyết định đánh cược một lần.

Quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuần quá lớn nên che đậy tầm mắt, Chu Nhất Tinh đang phân tâm bay nhanh cho nên không có chú ý tới cảnh này, hiện tại nội tâm hắn đang kích động, thỉnh thoảng dò xét Bạch Tiểu Thuần, hắn rất chờ mong quả cầu giấy bao phủ Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng nhỏ.

Mà sự thật cũng đúng như hắn đoán, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuần không được bổ sung cho nên càng ngày càng nhỏ, từ mười trượng đã giảm đi một trượng.

Đồng thời tốc độ của hắn chậm lại, dường như đã tới tình trạng sơn cùng thủy tận, Chu Nhất Tinh cũng nghe được tiếng gào thét tuyệt vọng của Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi cũng có hôm nay!

Chu Nhất Tinh vô cùng thoải mái, hắn vừa chạy vừa cười to, hắn cảm thấy đắc chí vừa lòng, nghĩ tới tất cả đều do hắn thiết kế, hắn kích động toàn thân run rẩy.

- Ta muốn ngươi chết, ngươi dám không chết?

Chu Nhất Tinh cười như điên, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng chậm, lúc này quả cầu giấy còn ba trượng, hắn càng thêm vững tin nên chậm lại, hắn muốn tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần bị hấp thành thây khô.

- Chu Nhất Tinh!

Bạch Tiểu Thuần trong quả cầu giấy giống như tức giận hổn hển, gào thét không ngừng, tốc độ cũng càng ngày càng chậm, đến cuối cùng vô lực tiến lên phía trước, hắn giãy dụa tại chỗ, Chu Nhất Tinh càng là vui vẻ, hắn cũng dừng lại nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo chờ mong.

- Hô, cho dù ngươi hô rách cổ họng cũng không có người cứu ngươi đâu!

Chu Nhất Tinh vui sướng, hắn cảm thấy toàn thân mình có lực lượng dùng không hết, màn sáng bên ngoài thân thể Bạch Tiểu Thuần chỉ còn một trượng, hắn dần dần không nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, chỉ nhìn thấy là một đống giấy!

Vào thời khắc mấu chốt Chu Nhất Tinh hít thở dồn dập, thậm chí trong đầu đã nghĩ tới hình ảnh cuối cùng, hình ảnh đó chính là quả cầu sẽ tan vỡ, đám người giấy sẽ nhào xuống bao phủ Bạch Tiểu Thuần, kế tiếp là tiếng kêu la thảm thiết, Bạch Tiểu Thuần hình tâần câu diệt.

Sau đó hắn sẽ thừa cơ đục nước béo cò, nếu có cơ hội lấy di vật Bạch Tiểu Thuần, nếu không có cơ hội hắn sẽ vận dụng lân truyền tống cuối cùng, dựa vào đoạn ghi chép này có thể đi đổi Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ năm Thiên Thú Hồn, gom góp thành Ngũ Hành Thiên Thú Hồn!

Vào lúc Chu Nhất Tinh đắm chìm trong suy nghĩ, hắn kích động phấn chấn, quả cầu giấy của Bạch Tiểu Thuần tan vỡ, trong nháy mắt tan vỡ đôi mắt Chu Nhất Tinh mở to, hắn hưng phấn nhìn mọi việc.

Đột nhiên sau khi quả cầu tan vỡ lại có một đám phù lục bị ném đi như đậu hủ, hành động quá đột ngột, Chu Nhất Tinh không thể dự đoán được, trong chớp mắt hơn cả ngàn phù lục rơi vào trước mặt Chu Nhất Tinh.

Chu Nhất Tinh sững sờ, vô ý thức muốn ngăn cản nhưng phù lục tự động bộc phát, nó hóa thành màn sáng bao phủ Chu Nhất Tinh.

Màn sáng phù lục không có lực sát thương, mà là phòng hộ, trực tiếp bảo hộ Chu Nhất Tinh bên trong, cùng lúc đó người giấy chung quanh Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên, chúng không thèm quan tâm Bạch Tiểu Thuần, trong mắt xuất hiện hào quang cuồng nhiệt và điên cuồng bay thẳng tới màn sáng bên ngoài thân thể Chu Nhất Tinh!

Những việc này nói chậm chạp nhưng trên thực tế từ khi màn sáng Bạch Tiểu Thuần tan vỡ cho tới lúc phù lục bao phủ Chu Nhất Tinh, tới khi đám người giấy bao phủ màn sáng mới, mọi việc chỉ diễn ra trong hai giây.

Sắc mặt Chu Nhất Tinh biến hóa, đầu óc hắn rung động mạnh, mọi việc diễn ra quá khác với hắn suy nghĩ, vào lúc này hắn muốn rút lui nhưng đã muộn, tốc độ dám người giấy quá nhanh, chúng chen chúc bao phủ màn sáng, Chu Nhất Tinh bị đám người giấy bao phủ.

Advertisement / Quảng cáo


- Bạch Tiểu Thuần!

Trong quả cầu giấy Chu Nhất Tinh kêu gào thê lương, hắn hối hận đến mức tận cùng, vào lúc này tâm thần hắn rung chuyển, thân thể run run.

- Vô sỉ, vô sỉ!!

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi chết không yên lành!

Trong nháy mắt Chu Nhất Tinh biến thành quả cầu giấy, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt lui ra phía sau, lúc này quá mức nguy hiểm, cũng may có Chu Nhất Tinh thay thế mình, Bạch Tiểu Thuần không dám ham đại cung của Chu Nhất Tinh, hắn lui ra sau cực nhanh.

- So sánh với cây cung, cái mạng của ta quan trọng hơn, Chu Nhất Tinh này... Quả nhiên là phúc tinh của ta!

Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn quả cầu giấy không ngừng thu nhỏ, hắn sợ đám người giấy đuổi theo, trong nháy mắt quay người chạy thật xa.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi xa, Chu Nhất Tinh đứng trong quả cầu giấy với ánh mắt biệt khuất, nội tâm gần như phát điên, hắn nhìn màn sáng chung quanh nhỏ dần...

Hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần là khắc tinh của mình, là khắc tinh chân chính... Vào lúc này hắn không suy nghĩ nhiều, nước mắt chảy dài trên mặt, hắn vận dụng truyền tống lần cuối cùng.

Oanh, hào quang bao phủ chung quanh, truyền tống mở ra, trong nháy mắt hào quang biến mất, thân ảnh hắn cũng không còn, hắn rời đi không lâu, màn sáng cũng bị đám người giấy thôn phệ không còn, đám người giấy vồ hụt cho nên bay chung quanh tìm kiếm, sau khi không tìm thấy bóng người nào liền tụ tập thành đàn rời đi.

Trong mê cung, tại một thông đạo khác có hào quang xuất hiện, thân ảnh Chu Nhất Tinh bước ra khỏi hào quang, hắn lập tức phun máu tươi, không chỉ một ngụm, mà là phun mấy ngụm máu liên tiếp, hắn vịn tường, sắc mặt tái nhợt.

Vết ngấn trên mi tâm của hắn ảm đạm, theo thời gian dần qua đã hóa thành tro tàn.

- Vết ngấn không còn...

Chu Nhất Tinh bi phẫn, hắn nhớ lại những lúc gặp Bạch Tiểu Thuần liền có cảm giác gặp phải khắc tinh, nước mắt chảy đầy mặt.

- Ta không giết hắn, ta... Ta chỉ cầu đời này không gặp lại hắn!!

Chu Nhất Tinh cắn răng rống to, gương mặt hắn già nua không ít.

Thân thể đả kích, tâm linh bị thương, Chu Nhất Tinh bắt đầu hoài nghi nhân sinh của mình...

Có người bi phẫn có người cao hứng, bi phẫn nhất chính là Chu Nhất Tinh, Bạch Tiểu Thuần rất cao hứng, hắn có cảm giác sống sót sau tai nạn, càng có cảm giác bảo trụ mạng nhỏ của mình.

Vừa nghĩ tới Chu Nhất Tinh nham hiểm, Bạch Tiểu Thuần cũng không tức giận, hắn cảm thấy Chu Nhất Tinh quá tốt với mình, hắn không có gì phải phan nàn.

Vì cứu chính mình đã xả thân vì nghĩa.

- Bỏ đi bỏ đi, Chu huynh, chúng ta hữu duyên, chắc ngươi không chết được, hi vọng chúng ta còn gặp lại lần sau.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 829: Sau lưng ta... có người... (2)
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần tràn ngập chờ mong vào tương lai, hắn vui vẻ bước đi trong mê cung.

Trên đường đi về phía trước, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không đúng, hắn quay người ra phía sau, vừa vặn sau lưng không có gì, hắn lại nâng hai tay vuốt lưng tìm cái gì đó, cũng không bắt được cái gì.

Không biết có phải hắn gặp ảo giác hay không, hắn cảm giác không đúng, nhất là trước mặt hắn có tu sĩ Trường thành với sắc mặt khẩn trương, bộ dáng sống sót sau tai nạn, hắn đang cẩn thận tiến lên sau đó gặp Bạch Tiểu Thuần.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của người này.

Mà rất nhanh, tu sĩ kia lập tức cúi đầu, hắn tránh sang một bên, Bạch Tiểu Thuần hồ nghi, cố tình hỏi một câu nhưng sau đó bỏ đi ý niệm này, bởi vì sau lưng tu sĩ này có một người giấy.

Sau khi nhìn thấy người giấy Bạch Tiểu Thuần nhanh chóng rời đi, nhưng sau khi hắn bay ngang qua tu sĩ này, Bạch Tiểu Thuần quay đầu nhìn lại, hắn nhìn thấy tu sĩ Trường thành hoảng sợ gật đầu với hắn.

Sau khi phát hiện ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, tu sĩ này hét lớn sau đó chạy đi.

Advertisement / Quảng cáo


Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trên trán hắn đổ mồ hôi lạnh, hắn nhớ lúc trước có hồn tu bị người giấy bám vào lưng, người giấy kia còn hư với hắn một cái, mình cũng gật đầu...

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn nhớ lại bộ dạng của mình khi đó giống hệt tu sĩ Trường thành hiện tại, cảnh tượng này làm hắn sợ hãi.

- Sau lưng ta... Không biết... Có giấy người hay không...

Đầu óc Bạch Tiểu Thuần kêu ông ông, sắc mặt hắn tái nhợt, hắn quay đầu lại, liên tục quay đầu đến mức cổ đau đớn cũng không nhìn thấy cái gì, mà linh thức bị áp chế, hắn không thể dùng dò xét, dùng tay sờ cũng không sờ được gì...

Cuối cùng hắn dứt khoát lấy gương đồng ra nhìn, cho dù hắn soi thế nào cũng không phát hiện cái gì.

Bạch Tiểu Thuần kinh nghi bất định tiếp tục đi về phía trước, theo thời gian dần qua sắc mặt hắn khó coi, hắn cảm được sau lưng mình có người.

Loại cảm giác này làm Bạch Tiểu Thuần sợ tới mức hồn phi phách tán, sởn hết gai ốc.

- Ta... Sau lưng ta... Có người!!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, hắn nhảy lên, thân thể run run, hắn lập tức quay đầu lại, lại dùng tay bắt lấy nhưng không thể bắt được gì.

Nhưng mà cảm giác sau lưng có người càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được sức nặng càng ngày càng nặng, áp mình sắp không thở nổi.

- Nhất định có người!

Bạch Tiểu Thuần tức giận chảy nước mắt, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, lúc này xuất phù lục dán vào lưng, sau khi hình thành màn sáng liền nhìn lại, màn sáng cũng không có gì.

Trong cảm giác của hắn sau lưng có người đang nằm.

- Tại sao không dùng được?

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, hắn cắn răng một cái, oanh, lại thi triển Nhân Sơn Quyết hóa thành người đá, sau khi biến hoa trở lại vẫn không có gì.

Sắc mặt hắn càng nặng nề, Bạch Tiểu Thuần kêu thảm thiết, vào lúc này hắn phát hiện sinh cơ bản thân bị người ta hút đi.

- Không... Đó là thọ nguyên của ta ah, ta muốn trường sinh, ngươi không được làm vậy, chúng ta thương lượng với nhau được không, ngươi xuống đi...

Bạch Tiểu Thuần cầu xin, hắn buồn bã hô.

Thậm chí hắn cầm Vĩnh Dạ Tán chọc vào lưng mình một cái, trong cảm giác của hắn sau lưng có người nhưng hắn không thể làm gì được.

Thời gian dần qua, Bạch Tiểu Thuần cảm giác ánh mắt mơ hồ, hắn tuyệt vọng thi triển Thủy Trạch Quốc Độ một lần nhưng không thu hoạch được gì.

Advertisement / Quảng cáo


- Làm sao bây giờ, chẳng lẽ Bạch Tiểu Thuần ta phải mất mạng tại đây?

- Ta không cam lòng ah, ta còn trẻ như vậy, ta còn chưa cưới thê tử, ta còn chưa có hậu nhân...

Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, càng nghĩ càng ủy khuất, đầu óc sắp hôn mê.

Từ xa nhìn lại, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, bước chân trầm trọng, thân thể lảo đảo tiến lên phía trước, dường như không phải lực lượng của mình, mà là có người sau lưng giúp hắn tiến lên phía trước.

Nếu hắn có thể nhìn ra sau lưng mình, nơi đó có một tờ giấy đang mở to mắt, dường như nó đang sinh trưởng trên người Bạch Tiểu Thuần, tham lam hấp thu sinh cơ và tu vi Bạch Tiểu Thuần.

Người giấy này khác với những người giấy khác, nó không phải màu trắng, mà là... Màu đỏ!

Nhất là trên mặt nó có tới sáu con mắt, vào lúc này sáu con mắt đều mỏ to, hình ảnh vô cùng quỷ dị.

Bạch Tiểu Thuần lúc này không phát hiện ra, trên con đường hắn đi thẳng, bốn phía cũng vô thanh vô tức xuất hiện một ít người giấy, chúng đang tham lam nhìn hắn, không đợi chúng tới gần, lúc chú ý tới người giấy màu đỏ sau lưng Bạch Tiểu Thuần đều run rẩy, lập tức rời đi.

Thời gian dần qua, chung quanh Bạch Tiểu Thuần không còn âật gì khác, bước chân Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng trầm trọng, ánh mắt hắn mờ mịt..., thậm chí nếu nhìn cẩn thận sẽ phát hiện thân thể hắn đang già nua.

Đột nhiên lúc này có một nữ tử với đôi tay trắng như ngọc xuất hiện, nàng bỏ qua người giấy trên lưng hắn, vỗ vào vai Bạch Tiểu Thuần.

Dưới cái vỗ này thân thể Bạch Tiểu Thuần rung động mạnh, hắn giống như người ngủ say bị đánh thức khỏi cơn mê, vào lúc bừng tỉnh liền nhìn chung quanh, hắn hét lớn sau đó đi lên vài bước, bỗng nhiên quay đầu lại.

Trong nháy mắt quay đầu nhìn lại, Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

- Công Tôn Uyển Nhi!!

Trước mặt Bạch Tiểu Thuần chính là nữ tử cực kỳ xinh đẹp, nàng mặc váy dài, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, trên khóe miệng còn có một chút máu tươi, dường như ăn cái gì đó dính lên nhưng quên lau đi, cô gái này... Chính là... Công Tôn Uyển Nhi.

Trong tay nàng cầm một người giấy màu đỏ, người giấy này kêu thảm thiết, không ngừng giãy dụa giống như muốn thoát ra ngoài nhưng không làm được, đến cuối cùng ánh mắt của nó mang theo cầu khẩn.

- Dám khi dễ tiểu ca ca của ta, thật lớn mật!!!.

Công Tôn Uyển Nhi không nhìn người giấy màu đỏ, nàng cười cười, trong mắt của nàng, vòng tròn đồng tử thứ hai sinh ra hàn quang.

Nàng bóp nhẹ người giấy màu đỏ kê thảm thiết, nó đã bị Công Tôn Uyển Nhi bóp nát!

Vào lúc người giấy bị bóp nát, một tia sương trắng tràn ra bay thẳng vào người Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt sinh cơ của hắn khôi phục như thường.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn vô ý thức lui ra sau vài bước, hắn nhìn Công Tôn Uyển Nhi, Bạch Tiểu Thuẩn cảm giác Công Tôn Uyển Nhi lúc này vô cùng quỷ dị.

Thậm chí hắn cẩn thận nhớ lại những việc trải qua với nàng, cẩn thận nhớ lại từ lúc trở về Huyết Khê Tông, Công Tôn Uyển Nhi đã có biểu hiện khác lạ.

Nhất là máu tươi trên khóe miệng của nàng không giống phun ra, mà là ăn cái gì đó dính vào, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, cảm giác sởn gai ốc bao phủ toàn thân.

Chung quanh âm hàn càng mạnh, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận một lúc, hắn cảm thấy lúc gặp mũ đỏ hay huyết màn thầu hoặc tiến vào hang ổ người giấy cũng không thể so với nàng.

Làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi nhất khi nàng gọi tiểu ca ca, hắn cảm thấy quen thuộc một cách kỳ lạ.

- Uyển... Uyển nhi, ngươi... Tại sao ngươi ở nơi này...

Bạch Tiểu Thuần run giọng hỏi thăm, hắn lui ra sau vài bước, ánh mắt nhìn lên máu tươi trên khóe miệng Công Tôn Uyển Nhi.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 830: Ta sẽ ngoan ngoãn
Công Tôn Uyển Nhi có phát giác, giơ tay lau máu tươi dính vào miệng mình, nàng đặt lên miệng và liếm máu tươi, sau đó lại cười cười với Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần sởn gai ốc khi thấy nàng cười, hắn không biết có phải mình gặp ảo giác hay không, dường như nhìn thấy trong miệng Công Tôn Uyển Nhi có cái miệng thứ hai.

Đồng thời hắn cũng chú ý đôi mắt Công Tôn Uyển Nhi, bên trong có hai đồng tử!

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy vài lần, hắn sợ hãi hồn phi phách tán, từ khi vào mê cung tới bây giờ, có lẽ hắn cộng dồn tất cả sợ hãi cả đời của hắn tới hiện tại còn không bằng lúc này, mồ hôi lạnh bao phủ toàn thân.

- Uyển Nhi, ta... Ta còn có việc, ta... Ta đi trước.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy mở miệng, hắn lui ra phía sau.

- Tiểu ca ca, chơi với ta đi.

Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười cười, giọng nói hơi cải biến một ít, biến thành giọng nói trẻ con quanh quẩn trong thông đạo mê cung, toàn thân Bạch Tiểu Thuần cứng đờ, hắn mở to mắt, hắn phát hiện ba chữ tiểu ca ca rất quen tai, lại là giọng nói của trẻ con, hắn suy nghĩ một lúc sau đó kêu thảm thiết.

Bạch Tiểu Thuần lui ra sau nhanh hơn, ánh mắt mang theo vẻ khó tin chỉ vào Công Tôn Uyển Nhi, nghẹn ngào kinh hô.

- Ngươi... Ngươi... Ngươi là ai!

- Tiểu ca ca, tại sao ngươi quên ta rồi?

Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, giọng nói ôn nhu nhưng lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần chẳng khác gì sét đánh, cũng mở ra trí nhớ năm xưa, hắn nhớ lại Vẫn Kiếm thế giới năm đó, bên trong có một hồn đàn, ở đó có một tiểu nữ hài ôm con gấu nhỏ bị lột da...

- Làm sao có thể?

Bạch Tiểu Thuần miệng đắng lưỡi khô, hắn cảm giác tâm thần thác loạn, liên tục hít sâu mấy hơi nhưng không thể bình tĩnh lại, giống như có người dùng cây búa nện vào đầu hắn, đến bây giờ hắn chưa tỉnh mộng.

Nhìn thấy bộ dạng Bạch Tiểu Thuần, Công Tôn Uyển Nhi cười, nàng cười sau đó vung tay lên, bên cạnh nàng xuất hiện một đám huyết vụ, huyết vụ ngưng tụ thật nhanh, cuối cùng hóa thành một thân ảnh cao lớn.

Thân ảnh này là một nam tử cường tráng nhưng vô cùng khủng bố, toàn thân hắn không còn da, da thịt đỏ lòm đáng sợ, thậm chí có thể nhìn rõ gân xanh.

Bạch Tiểu Thuần nhìn đại hán cường tráng mặt, lúc nhìn mặt đối phương liền xuất hiện một cái tên.

- Lôi Sơn!!

Người này chính là thiên kiêu Lôi Sơn của Huyền Khê Tông! Tu vi toàn thân hắn bộc phát có thể sánh ngang Nguyên Anh nhưng đôi mắt trống rỗng vô thần, đã không còn thần trí, hắn giống khôi lỗi không có tự chủ.

- Tiểu ca ca, đứng nơi đây chờ ta, ta còn chưa ăn no, muốn dẫn tiểu hùng đi ăn chút đồ, một lát sẽ đi tìm ngươi chơi, ngoan ngoãn ở chỗ này đi, không nghe lời, ta sẽ mất hứng.

Công Tôn Uyển Nhi lên tiếng, bộ dáng rất vui vẻ, nàng quay người nhảy vài cái, Lôi Sơn cũng quay người bước nhanh, mặt không biểu tình đi theo, bước chân kêu bang bang.

Cảnh tượng này vô cùng quỷ dị, Bạch Tiểu Thuần khổ sở, hắn cảm giác toàn thân lạnh buốt thấu xương, hắn cho rằng mình phải chết tại nơi này, lúc này nhìn bóng lưng Công Tôn Uyển Nhi cùng Lôi Sơn, hắn nhớ lại mọi việc năm đó, hắn đã hiểu rõ, biết rõ tiểu nữ hài kinh khủng trong Vẫn Kiếm thế giới mượn nhờ thân thể Công Tôn Uyển Nhi ra ngoài.

Cho dù chuyện ma quái ở Nghịch Hà Tông hay sự kiện tử vong trên thuyền, hiển nhiên đều là tiểu cô nương này làm.

Advertisement / Quảng cáo


Nghĩ đến tiểu nữ hài ăn đan dược của mình nên mới biến thành như vậy, nội tâm Bạch Tiểu Thuần run lên.

- Ngươi... Ngươi yên tâm, ta sẽ không đi đâu... Đúng rồi, có tên gọi là Chu Nhất Tinh, trắng trắng mềm mềm, nhìn có vẻ ngon đấy, ngươi có thể đi tìm hắn chơi...

Bạch Tiểu Thuần hô to một tiếng, sau khi xác định tiểu cô nương đi xa, Bạch Tiểu Thuần quay đầu bỏ chạy.

Bạch Tiểu Thuần mới mặc kệ yêu cầu của Công Tôn Uyển Nhi với mình, hắn cảm giác nếu mình nghe lời ngoan ngoãn đứng chờ ở đây mới là ngu xuẩn.

- Ta không ngốc, ta mới không chờ ở đây.

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, tâm thần bất định, hắn cảm thấy tiểu cô nương này không đúng lắm, đối phương vẫn tin tưởng mình sẽ nghe lời nàng.

- Chẳng lẽ binh bất yếm trá, mặc kệ, dù sao ta sẽ không ở chỗ này.

Bạch Tiểu Thuần lo sợ không yên, sau đó xoắn xuýt một phen, hắn vẫn không rõ tâm tư của tiểu cô nương, lúc này hắn rời đi, tiếp tục dùng biện pháp đần của mình tìm cửa ra

Mấy ngày sau, trên đường đi Bạch Tiểu Thuần không gặp bóng người nào khác, những chuyện quỷ dị cũng không xảy ra nữa, càng không có người quấy rầy nên tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn, theo thời gian qua đi, tuyến đường trong ngọc giản của hắn càng nhiều, những đường cong của hắn rất chính xác, là Bạch Tiểu Thuần dùng bước chân của mình cân nhắc đường đi, cho đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần dừng bước, hắn cầm ngọc giản và có điều suy nghĩ.

Hắn nhìn chung quanh một lát, lại nhìn ngọc giản, cho dù không phân biệt có phải con đường mình đi qua chưa, hắn thông qua dò xét ngọc giản... Hắn phát hiện mình đã đi qua nơi này

- Quả nhiên là tuần hoàn chết... Trong mê cung do nhiều tuần hoàn chết tạo thành, bởi vì mê cung quá lớn cho nên phạm vi vòng tuần hoàn chết không nhỏ.

- Mà ta tưởng rằng vách tường bên phải nhưng trên thực tế lại là con đường khác, là bên trái... Bên trái cùng phía bên phải đều là một bức tường.

- Như vậy có hai loại khả năng, nếu như trong mê cung có một trăm vòng tuần hoàn, như vậy có chín mươi chín là chết, sẽ đi về chỗ cũ, chỉ có một đường ra.

- Khả năng thứ hai, chính là lối ra không phải là một tuần hoàn... Mà là có chỗ khác.

Bạch Tiểu Thuần xoa xoa mi tâm, thầm than một tiếng, hắn ở trong mê cung quá lâu, cũng không biết những người khác có tìm được lối ra hay không, mặc dù mê cung quá khổng lồ nhưng Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trong tu sĩ có không ít kỳ nhân dị sĩ, chính mình không làm được cũng không có nghĩa người khác không làm được.

Vào lúc trầm ngâm Bạch Tiểu Thuần nhìn ngọc giản trong tay, hắn tìm kiếm một con đường bên trái, tiếp tục dấu hiệu, một khi gặp được lộ tuyến quay lại lúc ban đầu, hắn lập tức trở về nơi đó, một lần nữa cọn ra con đường khác, tiếp tục đi sang con đường bên trái.

- Ta phải tìm được chỗ nối tiếp giữa tuần hoàn chết này... Nó nhất định tồn tại!

Bạch Tiểu Thuần cắn răng, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

- Biện pháp của ta không nhất định tìm được lối ra, chỉ cần không có người quấy rầy ta, như vậy cam đoan ta sẽ không lạc đường, vẫn có thể làm được!

Thời gian trôi qua, nửa tháng sau, gương mặt Bạch Tiểu Thuần tiều tụy, chẳng những hắn không tìm được tuần hoàn tiếp theo, thậm chí chạy một vòng liền phát hiện đều là con đường cũ.

Không có buông tha, Bạch Tiểu Thuần tiếp tục tìm kiếm.

Theo thời gian trôi qua, dường như vận rủi qua đi, vận may không ngừng xuất hiện, lại qua một tháng, ngọc giản trong tay Bạch Tiểu Thuần có phác họa vô số con đường chằng chích, tâm thần hắn đắm chìm trong các tuyến đường, rốt cục ngày hôm nay hắn dừng bước, hắn nhìn thấy cuối con đường phía trước là một quàng trường.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 831: Thí luyện chi địa
Quảng trường này không có ngọn nến lửa xanh, cũng không có huyết màn thầu, chính giữa có tế đàn hình cầu thang, trên tế đàn là cánh cửa ánh sáng.

Vào lúc nhìn thấy cánh cửa, Bạch Tiểu Thuần kích động, hắn hít thở dồn dập, thân thể run rẩy, hưng phấn đến mức tận cùng.

- Rốt cục... Rốt cuộc tìm được!

Bạch Tiểu Thuần hít sâu mấy hơi, hắn đè nén kích động trong lòng, không lập tức phóng đi mà là cẩn thận quan sát bốn phía, sau khi xác định không có trở ngại mới chậm rãi đi đến, hắn bước từng bước đến cuối con đường, sau khi đi tới quảng trường, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cánh cửa ánh sáng

- Cái gì phá mê cung, ta Bạch Tiểu Thuần ta muốn là có thể đánh tan thành mây khói, hơi động não chút là tìm được lối ra!

Bạch Tiểu Thuần vô cùng đắc ý, hắn trực tiếp bay lên tế đàn, cất bước tiến vào cánh cửa ánh sáng.

Vô thanh vô tức, thân ảnh hắn chạm vào cánh cửa ánh sáng và biến mất không thấy gì nữa.

Bạch Tiểu Thuần hoa mắt, lúc hắn nhìn rõ chung quanh, Bạch Tiểu Thuần phòng bị chung quanh, sau khi xem xét toàn thân hắn rung động.

Nơi này không có mặt đất, mà là hư vô, chung quanh rộng lớn khôn cùng, tồn tại vô số tinh quang tạo thành quang cầu, những quang cầu này rậm rạp chằng chịt trải rộng bốn phương, nhiều tới cả ngàn.

Trong mỗi quang cầu là một thân ảnh, có là tu sĩ, có hồn tu, thậm chí có cả thổ dân, những người này đang nhắm mắt ngồi trong quang cầu, sắc mặt biến hóa, hoặc là nghiến răng nghiến lợi, hoặc là điên cuồng vui sướng, muôn màu muôn vẻ.

Thậm chí không ít thân ảnh trong đó là người Bạch Tiểu Thuần quen biết, sau khi hắn cẩn thận phân biệt, Bạch Tiểu Thuần nhận ra những người này, đều là người của Man Hoang và Trường thành tiến vào mê cung.

- Thì ra trước ta có cả ngàn người xông qua mê cung!

Bạch Tiểu Thuần nhìn từng người, hắn nhìn thấy Trần Hạ Thiên, thậm chí còn nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu cùng Trần Nguyệt San.

Người trong Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Hồng Trần Nữ mặc váy dài màu đỏ ngồi trong quang cầu!

Hồng Trần Nữ quá hấp dẫn ánh mắt người khác, quang cầu nàng đang ngồi tỏa ra hào quang sáng ngời, có thể nói là sáng nhất trong những người ở đây.

Hào quang to lớn giống như mấy trăm quang cầu cùng ngưng tụ thành, thậm chí mấy trăm quang cầu còn không sáng bằng nàng.

Bạch Tiểu Thuần nhìn từ trên xuống dưới, giờ phút này hắn phát hiện chung quanh mình cũng có hào quang, sau đó hắn hiểu vị trí của mình cũng là quang cầu, hắn cũng giống như cả ngàn quang cầu khác đang trôi nổi trong hư vô.

Trung tâm của cả ngàn quang cầu là một tấm bia đá cực lớn tồn tại trong hư vô, tấm bia đá sinh ra cảm giác kinh thiên động địa, chấn nhiếp tâm thần.

Tấm bia đá quá lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần không thể cân nhắc nó lớn nhỏ thế nào, hình như vô biên vô hạn sừng sững trong hư vô... Hắn nhìn văn tự trên đó ghi quy tắc thí luyện, tất cả quang cầu đều vờn quanh bia đá, thậm chí nhìn kỹ còn có thể phát hiện bất luận quang cầu nào cũng có một sợi tơ liên kết với bia đá.!

Tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động, đây là tấm bia đá thứ hai hắn nhìn thấy, bên ngoài mê cung cũng có một tấm bia đá, trên đó viết vượt qua mê cung, thông qua thí luyện, trở thành thứ nhất sẽ đạt được Thiên Nhân Hồn.

Trước mắt Bạch Tiểu Thuần biết rõ mình đã vượt qua mê cung, như vậy rất hiển nhiên nơi này chính là thí luyện chi địa.

Nếu đạt thứ nhất trong thí luyện này, như vậy hắn có thể đạt được Thiên Nhân Hồn.

Advertisement / Quảng cáo


- Mặc dù Thiên Nhân Hồn tốt nhưng mạng nhỏ quan trọng hơn, nơi này nhìn như an toàn, ta trốn ở đây, đợi đến lúc có người lấy Thiên Nhân Hồn thì ta có có thể ra ngoài...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền vươn tay chạm vào hào quang, muốn nhìn mình có thể đi ra ngoài hay không, đột nhiên hắn phát hiện quang cầu như ngăn cách, mặc cho hắn dùng sức thế nào cũng không thể bước ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần vui vẻ khi phát hiện điểm này.

- Giống như ta đoán, như vậy cũng tốt, ha ha, ta ra không được, người khác cũng ra không được, cũng không thể tiến vào, thật tốt ah, mọi người có thể bình an vô sự.

Bạch Tiểu Thuần cao hứng, cảm thấy thí luyện chi địa cân nhắc vô cùng chu đáo.

Vào lúc hắn vui sướng, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy xa xa có một đạo hào quang xuất hiện sau đó tạo thành quang cầu, bên trong xuất hiện một thân ảnh, thân ảnh này ban đầu mơ hồ nhưng sau đó lại rõ ràng.

- Chu Nhất Tinh!

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, không ngờ tu sĩ trong quang cầu chính là Chu Nhất Tinh, sắc mặt hắn vô cùng kích động, dường như hắn hưng phấn vì sắp tìm được lối ra, cũng giống Bạch Tiểu Thuần vừa tới nơi này, Chu Nhất Tinh dò xét chung quanh, hắn bị tấm bia và nhân số chung quanh làm rung động, cuối cùng hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

Hai người cách rất xa nhưng ánh mắt nhìn nhau, Chu Nhất Tinh khiếp sợ mở to mắt.

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, cũng không biết mình nói chuyện đối phương có nghe hay không, có thể tưởng tượng Chu Nhất Tinh mạng lớn ah, chẳng những không chết còn tìm được lối ra, không hổ là phúc tinh của mình, vì vậy giơ tay lên chào hỏi.

Da mặt Chu Nhất Tinh co rúm vài lần, hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, cắn răng thu hồi ánh mắt không quan tâm nữa, hắn lo lắng mình nhìn tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đó không may.

Thấy Chu Nhất Tinh không để ý tới mình, Bạch Tiểu Thuần ho khan một tiếng, sờ sờ mũi vô cùng nhàm chán.

- Những người này quá chậm, không phải là thí luyện sao, chẳng phải chấm dứt là xong sao.

Bạch Tiểu Thuần ngáp, ánh mắt đảo qua tấm bia đá, hắn ý định quan sát thí luyện là gì.

Hắn nhìn chữ trên bia đá và nhìn tu sĩ trong quang cầu, trên tấm bia đá ghi lại rất đơn giản, bất cứ loại thí luyện nào, chỉ cần có thể trở thành người hoàn thành đầu tiên, như vậy có thể thuận lợi trở thành đệ nhất.

Bất kể là ai, mặc kệ thí luyện gì, cũng mặc kệ bắt đầu trước sau, chỉ cần xuất hiện người hoàn thành đầu tiên sẽ bị truyền tống tới tầng thứ ba.

Mà Thiên Nhân Hồn nằm ở tầng thứ ba, sau khi bị truyền vào là có thể lấy đi.

Trên đó cũng có ghi thêm nhiều thứ khác, sau khi xuất hiện đệ nhất thì những người khác có chấm dứt hay không, ngược lại dựa theo quy tắc mà nhìn, hình như đệ nhất còn chưa kịp lấy Thiên Nhân Hồn, như vậy trong quá trình này người thứ hai, thứ ba hoặc nhiều hơn nữa sau khi... Lục tục hoàn thành thí luyện cũng sẽ bị truyền tống tới tầng thứ ba lấy Thiên Nhân Hồn.

Trừ chuyện đó ra, hoàn thành càng cao thì hào quang của bản thân càng chói mắt, Bạch Tiểu Thuần nhìn đến đây cũng hiểu mọi người nơi này, sợ chỉ có Hồng Trần Nữ mới là người hoàn thành cao nhất, nếu không ngoài ý muốn, có lẽ nàng hoàn thành đầu tiên và lấy Thiên Nhân Hồn.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, mặc dù hắn không nguyện nhất định phải có được Thiên Nhân Hồn, nếu như bản thân hắn lấy được sẽ không bỏ qua.

Lúc này hắn không đùa giỡn nữa, dù sao hắn đến quá muộn, trước hắn có cả ngàn người, Bạch Tiểu Thuần thở dài, ánh mắt nhìn sang tấm bia đá, chú ý tới một ít lựa chọn thí luyện.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 832: Luyện tinh
Đầu tiên là thí luyện chiến lực.

- Thứ này không được... Vừa nhìn đã biết phải chém chém giết giết, không thích hợp với ta.

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, nhìn về phía thứ hai, sau khi nhìn ánh mắt hắn sáng ngời, thí luyện thứ hai là luyện dược.

- Luyện dược ah... Ta đây am hiểu.

Bạch Tiểu Thuần giữ vững tinh thần, tiếp tục xem tiếp.

- Thí luyện thần thông? Thí luyện luyện khí? Thí luyện thần hồn? Không được, thí luyện thần thông ta không thể so với Hồng Trần lão nữ, luyện khí... Ta không biết, chỉ có thần hồn, khục khục, ta còn không có ngưng tụ thần hồn, dường như chỉ có luyện dược là thích hợp.

Bạch Tiểu Thuần hào hứng, lúc này không biết là nhàm chán hay chơi đùa, hắn muốn tham gia thí luyện.

- Hay thử một lần đi? Thí luyện luyện linh? Thí luyện thân thể cường đại?

Bạch Tiểu Thuần nhìn tới đây, hắn tự động bài trừ rất nhiều thí luyện, hắn cũng cân nhắc thí luyện thân thể cường đại.

- Dường như là thí luyện lực lượng thân thể? Không được, làm như vậy quá nguy hiểm.

Bạch Tiểu Thâần tiếp tục nhìn xuống, trên tấm bia đá có rất nhiều thí luyện, rậm rạp chằng chịt trên trăm, đủ loại, rất nhiều thứ Bạch Tiểu Thuần chưa nghe nói qua, sau khi xem một lần, ánh mắt của hắn lại nhìn sang hai chủng thí luyện như luyện dược cùng luyện linh, hắn đang cân nhắc.

- Đáng tiếc thời gian không đủ, nếu không ta sẽ chọn luyện dược, tuy luyện linh...

Bạch Tiểu Thuần híp mắt, ánh mắt mang theo ý xấu, trái tim đập thình thịch, hắn ý thức được đây là cơ hội mình có thể ăn gian.

- Nếu có thể sử dụng Quy Văn Oa trong thí luyện... Như vậy ta luyện linh chẳng có gì khó khăn, một khi có thể sử dụng, ta sẽ trở thành đệ nhất... Vượt qua Hồng Trần Nữ không phải là không có khả năng!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền kích động khó kìm nén.

- Cũng thế, luyện dược vô vọng, có thể đánh cược luyện linh một lần, đánh bạc thắng ta sẽ có Thiên Nhân Hồn, thất bại cũng không tổn thất gì.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền có quyết tâm, hắn nhìn thí luyện luyện linh, dựa theo phương pháp bia đá miêu tả, hắn tập trung tinh thần vào bốn chữ thí luyện luyện linh.

Sau khi nhìn chằm chằm vào, đầu óc Bạch Tiểu Thuần kêu ông ông, cảnh vật trước mắt hỗn loạn giống như thiên địa nghịch chuyển, hồn phách của hắn rời khỏi thân thể bay vào trong bia đá.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, hắn quay đầu nhìn sang quang cầu của mình, thân thể của mình khoanh chân ngồi đó không nhúc nhích, dường như chỉ có hồn phách của hắn rời đi, thân thể mất đi sức sống, đột nhiên mặt nạ trên mặt hắn rơi xuống.

Bạch Tiểu Thuần giật mình, hắn không ngờ mặt nạ lại rơi xuống trong tình huống này, dung mạo không cải biến, hồn phách Bạch Tiểu Thuần chạm vào tấm bia đá.

Tiếng nổ vang lên, bên tai có vô số tiếng lệ quỷ gào thét giống như muốn xé nát linh hồn của hắn.

Cũng may không tiếp tục bao lâu, chỉ qua mấy hô hấp tất cả âm thanh bên tai Bạch Tiểu Thuần đều biến mất, hắn cảm thấy hoa mắt, lúc nhìn thấy rõ ràng hắn phát hiện mình đang ở trong mật thất.

Vách tường mật thất đen kịt, cho người ta cảm giác áp lực và lạnh buốt, bốn phía trống trải, chỉ có ba bệ đá cao bằng nửa người, bệ đá chính giữa có đặt một lá cây héo.

Đây là lá cây khô, nhìn qua rất bình thường, trên thực tế cũng đúng như thế, đây là một lá cây bình thường không thể bình thường hơn nữa.

Bên đá bên trái lá cây có một đám hỏa diễm lơ lửng, hỏa diễm màu đỏ đang chậm rãi thiêu đốt, nhiệt độ hơi cao hơn phàm hỏa bình thường, Bạch Tiểu Thuần vẫn nhận ra hỏa diễm này chính là nhất sắc hỏa bình thường trong Tu Chân Giới.

Về phần bệ đá bên phải có đặt một ít vật liệu rải rác, có tảng đá, có dược thảo và một ít kim loại, Bạch Tiểu Thuần chỉ nhận ra dược thảo, những thứ còn lại không biết là gì.

Advertisement / Quảng cáo


Hắn nhìn qua có phần quen mắt, cẩn thận suy nghĩ, nhớ năm đó lúc Trương Đại Bàn luyện linh trước mặt hắn đã dùng qua vật cùng loại.

Cả mật thất trừ ba bệ đá ra, lại không có vật gì, rất hiển nhiên đây là phòng luyện linh, ngươi phải dùng tài liệu được cung cấp hoàn thành quá trình luyện linh.

Bạch Tiểu Thuần nhìn chung quanh một chút, trọng điểm nhìn chăm chằm vào nhất sắc hỏa, hắn thở sâu, nhớ tới thân thể ở bên ngoài nên có phần khẩn trương, sau khi cẩn thận kiểm tra bốn phía hắn dừng lại trước hỏa diễm, Bạch Tiểu Thuần cắn răng.

- Mặc kệ, quang cầu rất chắc chắn, có lẽ không thể bị phá, nếu không những người tiến vào trước đã bị người ta giết chết... Trọng yếu nhất ta có thể triệu oán Quy Văn Oa hay không...

Bạch Tiểu Thuần xoắn xuýt một lúc, hắn đã phát hiện sau khi mình đi vào nơi này, trên người không có túi trữ vật, không có cái gì, hắn thở sâu, hắn dựa theo biện pháp lúc trước triệu hoán Quy Văn Oa.

Qua một lát trong cơ thể hắn có u quang xuất hiện trôi nổi trước mặt hắn, hóa thành Quy Văn Oa!

Trong nháy mắt nhìn thấy Quy Văn Oa, Bạch Tiểu Thuần sững sờ sau đó đắc ý cười to.

- Mang vào rồi, ha ha, thật có thể mang vào!

Bạch Tiểu Thuần hưng phấn, lúc này ánh mắt hắn sáng lên, vừa nghĩ tới mình có thể trở thành thứ nhất và cầm Thiên Nhân Hồn, Bạch Tiểu Thuần càng hưng phấn.

- Kể từ đó, ai có thể so với ta?

- Hừ hừ, Bạch Tiểu Thuần ta muốn thứ nhất, ai dám đoạt!

Bạch Tiểu Thuần tiêu sái hất tay áo, hất càm lên, đắc ý một lúc nhưng cũng hiểu thời gian cấp bách, vì vậy áp chế kích động tiến lên cầm hỏa diễm, mang theo chờ mong đặt vào Quy Văn Oa.

Trong nháy mắt nhất sắc hỏa chạm vào Quy Văn Oa, Quy Văn Oa rung động sau đó hấp thu, lúc này vân lạc trên Quy Văn Oa sáng lên.

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thế nội tâm càng nắm chắc, hắn cười hắc hắc sau đó tiến lên cầm lá cây quan sát, xác định lá cây vô cùng bình thường và nói thầm một câu.

- Để ta luyện lá cây quá lãng phí.

Bạch Tiểu Thuần hiểu tám chín phần mười không thể sử dụng vật phẩm khác, vì vậy hắn không quan tâm, cứ ném lá cây vào Quy Văn Oa.

Vào lúc hắn ném lá cây vào bên trong, vân lạc trên Quy Văn Oa sáng lóng lánh sau đó ngưng tụ vào lá cây, trong chốc lát hào quang chói mắt sinh ra và biến mất, trên lá cây khô xuất hiện một ngân vân sáng ngời.

Bạch Tiểu Thuần lấy lá cây ra quan sát, phát hiện cũng chỉ là một ngân vân mà thôi, không có biến hóa nào khác.

- Cũng quá lãng phí!

Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn nhìn lên bệ đá, phát hiện nơi đó xuất hiện đóa hỏa diễm thứ hai, là hỏa diễm hai màu, nhị sắc hỏa.

- Không sao cả, dù sao cũng là thí luyện, cũng không phải của ta, không cần đau lòng.

Bạch Tiểu Thuần không thèm để ý, hắn lấy nhị sắc hỏa luyện linh.

Rất nhanh, trên lá cây xuất hiện hai đạo ngân vân, đạo thứ ba, đạo thứ tư... Cho đến khi trên bệ đá xuât hiện bát sắc hỏa, Bạch Tiểu Thuần lại luyện linh, lúc trên lá cây xuất hiện tám ngân vân, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đau lòng.

- Luyện linh tám lần đấy...

Bạch Tiểu Thuần nhìn lá cây trong tay, nó vẫn khô héo như cũ nhưng rõ ràng tính bền dẻo tăng lên không ít, thậm chí ẩn ẩn còn có hào quang đang luân chuyển, vốn là lá cây bình thường nhưng đã biến thành bảo vật.

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 833: Thần bí khó lường
Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ lá cây đã biến thành bảo vật, nếu lưu lại lạc ấn của mình, nếu như có thể nhận chủ, sau đó rời khỏi nơi này có lẽ có thể mang theo...

Nội tâm ôm may mắn nên Bạch Tiểu Thuần lập tức bấm niệm pháp quyết khắc ấn ký của mình lên lá cây, hào quang bao phủ lá cây, nhận chủ hoàn thành.

Sau khi làm xong việc này, Bạch Tiểu Thuần phát hiện cửu sắc hỏa cũng xuất hiện, hắn cầm cửu sắc hỏa sau đó tiến hành luyện linh...

Chín lần, mười lần...

Lúc này trên lá cây đã có mười đạo ngân vân, mặc dù cả lá cây khô héo nhưng cho người ta cảm giác chất liệu của nó đã cải biến, hào quang lưu chuyển giống như ngọc thạch phản quang!

- Mười lần...

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn bệ đá, hắn vừa nhìn lên đã thấy thập nhất sắc hỏa xuất hiện, hắn lập tức bị thập nhất sắc hỏa hấp dẫn.

Nói cho đúng thập nhất sắc hỏa không phải là mười một màu, Bạch Tiểu Thuần nhìn và xác định đây chính là thập nhất sắc hỏa.

Đó là cảm giác khó nói nên lời, màu sắc hỏa diễm đã thay đổi, nó đang yên lặng thiêu đốt nhưng ẩn chứa lực lượng làm Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.

- Trước kia ta từng có suy đoán, sau luyện linh mười một lần sẽ xuất hiện biến hóa thần kỳ nào đó...

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn nhớ tới kim vân trên Hỏa Hồn Tiễn.

Linh hồn Bạch Tiểu Thuần hiện tại dung nhập vào trong bia đá, hắn không biết chuyện xảy ra bên ngoài, thậm chí đám người tham gia thí luyện đều không biết tình hình lẫn nhau.

Chu Nhất Tinh đang ngồi trong quang cầu, hắn chưa lựa chọn thí luyện mình muốn trong lúc hắn lựa chọn liền cảm giác có chút không đúng, ánh mắt hắn phát hiện có hào quang sáng ngời, hào quang này càng ngày càng sáng.

Hắn sững sờ một lúc, ánh mắt hắn nhìn sang nơi phát ra ánh sáng chói mắt kia, hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần với dung nhan thật sau khi không mang mặt nạ.

Quang cầu Bạch Tiểu Thuần hiện tại sáng hơn lúc trước quá nhiều, thậm chí trong một ngàn quang cầu nơi đây cũng đủ xếp vào trước năm trăm.

- Quả nhiên hắn là Bạch Tiểu Thuần! Cũng quá nhanh rồi, hắn lựa chọn thí luyện gì?

Chu Nhất Tinh nghiến răng nghiến lợi, đáy lòng có chút không phục, sau mấy hô hấp hắn áp chế mình không nên nhìn tiếp, hắn tiếp tục cân nhắc nên lựa chọn thí luyện của mình.

Cùng lúc đó trong mật thất luyện linh, khi Quy Văn Oa hấp thu thập nhất sắc hỏa, lúc Bạch Tiểu Thuần chờ mong, lá cây trong Quy Văn Oa phát ra hào quang chói mắt.

Hào quang này còn sáng hơn mười lần luyện linh lúc trước cộng lại, ngay cả hào quang màu bạc cũng chuyển biến, Bạch Tiểu Thuần nhìn chằm chằm không dời mắt, hắn nhìn thấy mười đạo ngân vân bắt đầu dung hợp với nhau, cuối cùng hình thành... Một đạo kim vân!

- Quả là thế!

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần sáng lên, hắn cho rằng quá trình luyện linh chấm dứt, vào lúc này lại có dị biến sinh ra, vào lúc lá cây xuất hiện kim văn, lá cây rung động rất mạnh và biến thành màu xanh lá.

Trong nháy mắt màu xanh lá bao phủ toàn bộ lá cây, thậm chí nó đã xuất hiện sinh cơ, sau đó có một màn không thể tưởng tượng nổi làm đầu óc Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn kinh hô thành tiếng.

- Điều... Điều này sao có thể!

Trong mắt hắn khi lá cây biến thành mùa xanh lá, cuốn lá kéo dài ra hình thành nhánh cây, vẫn còn lan tràn, nhánh cây lại xuất hiện các lá cây khác, nhánh cây không ngừng sinh trưởng...

Bạch Tiểu Thuần quên hô hấp, hắn trơ mắt nhìn nhánh cây, cuối cùng hình thành thân cây, trên nhánh cây xuất hiện các cành cây khác, cuối cùng... Trong Quy Vân Oa xuất hiện một gốc cây nhỏ.

Gốc cây nhỏ mang theo sinh cơ dạt dào giống như tồn tại chân thật, một đạo kim vân trên người nó lập lòe chói mắt, thậm chí lạc ấn của của Bạch Tiểu Thuần trên lá cây cũng cải biến, dường như bị lực lượng trong tối tăm nào đó xóa đi, gốc cây không còn liên quan gì tới Bạch Tiểu Thuần.

Advertisement / Quảng cáo


- Một lá cây sau khi luyện linh mười một lần liền biến thành một gốc cây nhỏ.

- Ấn ký trước đó sau khi trải qua luyện linh mười một lần cũng biến mất...

- Ngân vân, quả nhiên trở thành kim vân!

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn quan sát lá cây cẩn thận, dần dần phát hiện gốc cây không phải cố định mà là mơ hồ, dường như lá cây và cây nhỏ không ngừng chuyển hóa lẫn nhau.

Đặc tính của nó gióng Hỏa Hồn Tiễn như đúc.

Bạch Tiểu Thuần rung động không nhỏ, kinh nghiệm luyện linh này vô cùng quý giá, từ đó hắn càng có ấn tượng sâu sắc với luyện linh, hắn nâng tay phải bấm niệm pháp quyết, hắn thử khắc lạc ấn của mình lên gốc cây lần nữa, nhìn xem có thể nhận chủ hay không.

Từ khi hắn khắc ấn ký lên gốc cây, Bạch Tiểu Thuần hiểu rõ, sau khi luyện linh mười một lần đã cải biến bản chất, dù vậy vẫn có thể nhận chủ.

- Từ đó xem ra, chí bảo luyện linh mười một lần đã thoát thai hoán cốt, mặc kệ trước kia thuộc về ai cũng bị xóa ấn ký, chẳng khác gì có cơ hội nhận chủ lần thứ hai...

Bạch Tiểu Thuần ngậm miệng, hắn quên đi mục đích thí luyện lần này, toàn bộ hứng thú của hắn tập trung vào quá trình luyện linh.

- Mười lần là ngân vân, sau mười lần hẳn là kim vân, như vậy sau kim vân sẽ xuất hiện vân gì?

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo hào quang sáng ngời, hắn lập tức nhìn sang bệ đá, nơi đó đã xuất hiện một đám hỏa diễm mới, Bạch Tiểu Thuần không chần chờ, hắn hưng phấn bừng bừng tiếp tục luyện linh.

Mười hai lần, mười ba lần, mười bốn lần!

Trên gốc cây vẫn là kim vân, trên gốc cây đã có bốn kim vân, cùng lúc đó gốc cây nhỏ càng khỏe mạnh, dần dần vừa thô vừa to, nhánh cây dày đặc, trên đại thụ sinh ra uy áp nhàn nhạt.

Uy áp to lớn, cho dù Bạch Tiểu Thuần cũng có cảm nhận rất mạnh, hắn vô cùng hưng phấn, tâm thần bị luyện linh hấp dẫn, sau khi nhìn chằm chằm vào đại thụ, Bạch Tiểu Thuần lại cầm thập ngũ sắc hỏa tiếp tục luyện linh.

Lần này sau khi luyện linh thành công, trong Quy Văn Oa sinh ra chấn động trước nay chưa từng có,,Bạch Tiểu Thuần chưa từng gặp qua chấn động như thế bao giờ, trong Quy Văn Oa xuất hiện hào quang màu vàng chiếu sáng thiên địa, tỏa ra hào quang cực kỳ chói mắt.

Bạch Tiểu Thuần đã hiểu, mười lăm lần... Bảo vật luyện linh lại sinh ra biến hóa mới.

- Không biết sẽ có biến hóa như thế nào..

Bạch Tiểu Thuần liếm môi, kích động nhìn chằm chằm vào hào quang, hào quang màu vàng trong Quy Văn Oa biến mất, gốc đại thụ kia càng lúc càng thô, trên thân cây xuất hiện một tia... Thiên Nhân chi lực!!

- Thiên Nhân!

Bạch Tiểu Thuần kinh hô, ánh mắt hắn không dám tin tưởng, hắn chưa tiếp xúc nhiều với Thiên Nhân nhưng cũng không ít, hắn cảm nhận trên gốc đại thụ này xuất hiện Thiên Nhân chi lực.

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn tiến lên xem xét, thậm chí còn vươn tay chạm vào, vào lúc vuốt ve đại thụ, đột nhiên Bạch Tiểu hắn có thể mượn nhờ gốc cây này cảm thụ bầu trời.

- Luyện linh càng về sau càng thần bí khó lường!

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, hắn lui ra phía sau vài bước, ánh mắt hắn dần si mê, hắn lại cầm hỏa diễm vừa xuất hiện luyện linh lần nữa.

Oanh!

Mười sáu lần, mười bảy lần, mười tám lần, mười chín lần, hai mươi lần...

---------------
 

Hoa Tử

Sưu tầm
Tham gia
24/9/19
Bài viết
10,569
Điểm cảm xúc
1,483
Điểm
113
Chương 834: Cực hạn (1)
Sau mỗi năm lần luyện linh gốc đại thụ càng lớn, lúc này đại thụ chiếm cứ cả mật thất, cao cao sừng sững, dường như muốn phá tan mật thất sinh trưởng ra ngoài, đại thụ vô cùng to lớn, Bạch Tiểu Thuần ngẩng không nhìn thấy đỉnh, cũng may phía dưới Quy Văn Oa còn lộ ra vài chỗ cho phép hắn tiếp tục luyện linh..

Đại thụ bàng bạc có mười đạo kim vân, nó tỏa ra hào quang vô cùng chói mắt, trên thân cây bộc phát Thiên Nhân chi lực mạnh tới mức làm Bạch Tiểu Thuần rung động.

Thiên Nhân chi lực cực kỳ cường đại, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy trước mặt mình không phải là đại thụ, mà là Thiên Nhân còn mạnh hơn cả Trần Hạ Thiên và Hồng Trần Nữ quá nhiều.

Dường như đây là lực lượng Thiên Nhân đỉnh phong!

Nó giống như phong bạo, Bạch Tiểu Thuần chạm vào một chút, mặc kệ thân thể Bạch Tiểu Thuần cường đại như thế nào cũng phải hình thần câu diệt, thậm chí Bạch Tiểu Thuần cảm thụ, cho dù Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ đứng ở chỗ này, tuy không bị hình thần câu diệt nhưng nhất định bị nghiền áp không thể nhúc nhích.

Bạch Tiểu Thuần kích động nhìn đại thụ, hắn cảm giác trên gốc cây vẫn còn ấn ký của mình, thậm chí một ý niệm của hắn có thể chỉ huy đại thụ, nó đã thành pháp bảo của mình.

Có pháp bảo này, Bạch Tiểu Thuần vô cùng tin tưởng, Trần Hạ Thiên cùng Hồng Trần Nữ tính là gì chứ?

- Ta... Ta có Quy Văn Oa mới có thể luyện ra chí bảo thế này, không biết thế gian này có chí bảo nào luyện linh hai mươi lần không?

- Ta... Nếu ta có thể mang nó ra ngoài thì ta chắc chắn phát đạt, ta... Nếu ta mang về Nghịch Hà Tông!

Bạch Tiểu Thuần kích động nhưng kích động biến thành lo được lo mất, hắn cảm thấy vật này quá mạnh mẽ, chỉ sợ mình không thể mang đi... Nội tâm có một tia may mắn, hắn rung động cầm hỏa diễm mới xuất hiện đặt vào Quy Văn Oa.

- Hai mươi mốt lần!

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần đang luyện linh, Chu Nhất Tinh ở bên ngoài khiếp sợ không nhỏ, hắn đã chọn được nơi cần thí luyện, đang chuẩn bị đi vào nhưng đột nhiên phát hiện hào quang trên người Bạch Tiểu Thuần rất sáng..

Bởi vì hào quang của Bạch Tiểu Thuần sáng lên quá nhanh thậm chí Chu Nhất Tinh vừa nhìn sang đã sáng hơn trước thật nhiều, Chu Nhất Tinh trợn mắt há hốc mồm, hắn từng nhìn thấy quang cầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng tỏa sáng, trực tiếp vượt qua hào quang tất cả quang cầu khác.

Mặc dù những người khác vào nơi này sớm hơn Bạch Tiểu Thuần nhưng quang cầu của bọn họ không bằng Bạch Tiểu Thuần, trong hư vô chỉ có quang cầu của Hồng Trần Nữ quang sáng nhất, lúc này lại có thêm Bạch Tiểu Thuần!

Mặc dù quang cầu của Bạch Tiểu Thuần còn chưa bằng Hồng Trần Nữ nhưng nó vẫn tỏa ra huy hoàng vô hạn trong hư vô, nhìn tốc độ, muốn đuổi kịp Hồng Trần Nữ... Cũng không phải không có khả năng.

Chu Nhất Tinh ngạc nhiên rớt tròng mắt ra ngoài, hắn còn cho rằng mình nhìn lần, dùng sức văn vê dụi mắt, sau đó hoảng sợ phát hiện mình... Không nhìn lầm.

- Tại sao lại như thế! Đáng chết, hắn... Hắn có thể đạt tới đệ nhất?

Chu Nhất Tinh cắn răng gào thét, hắn ghen ghét Bạch Tiểu Thuần đến mức tận cùng.

Hai mươi mốt lần!

Âm thanh nổ vang quanh quẩn mật thất, cả mật đang run rẩy, thậm chí bốn phía đều xuất hiện vỡ vụn, chỉ có ba bệ đá vẫn còn, Bạch Tiểu Thuần cầm lấy một thân cây, sắc mặt tái nhợt, hắn nhìn đại thụ trước mặt mình, mười đạo kim vân trên thân cây đang trọng điệp với nhau.

Bạch Tiểu Thuần ngừng thở, hắn mở to mắt ra quan sát, nhìn kỹ gốc đại thụ sau khi luyện linh hai mươi mốt lần trước mặt, hắn muốn xem nó có biến hóa như thế nào.

Bạch Tiểu Thuần tin tưởng cơ hội này trừ mình ra có lẽ rất khó nhìn thấy, cũng chỉ có ở chỗ này mới có thể nhận biết được ảo diệu của luyện linh.

Âm thanh nổ vang quanh quẩn các nơi, thậm chí không chỉ đại thụ chấn động, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng rung chuyển.

Advertisement / Quảng cáo


Quá trình này diễn ra suốt mười hô hấp, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn, mười đạo kim vân trên đại thụ đang trọng điệp với nhau, không ngờ... Trở thành màu tím!

Đến cuối cùng hóa thành một đạo tử vân.

Vào lúc tử vân xuất hiện, cả đại thụ không sinh trưởng thêm nữa, dưới ánh sáng màu tím chói mắt dần dần như có sinh mạng mới ra đời, trên thân cây thô to ngưng tụ một gương mặt.

Gương mặt này vô cùng tang thương nhưng hết lần này tới lần khác sau khi mở mắt, trong mắt mang theo hào quang của trẻ con mới sinh, mang theo mê mang, mang theo hiếu kỳ với thế giới chung quanh, nó không ngừng dò xét mọi thứ.

Khí tức Thiên Nhân trên người nó đã biến mất, lúc này hình thành uy áp còn khủng bố hơn so với Thiên Nhân, chỉ có điều uy áp này nội liễm không khuếch tán ra ngoài, Bạch Tiểu Thuần cảm nhận rõ ràng, một khi khuếch tán, sợ rằng cả thiên địa cũng phải biến đổi.

Da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp căng nứt ra, tâm thần không ngừng nổ vang, hắn cảm thấy ấn ký của mình vẫn còn nên thở ra một hơi.

Ấn ký của hắn sớm sinh trưởng cùng với đại thụ, cho dù trải qua hai mươi mốt lần luyện linh vẫn còn tồn tại.

- Sau mười lần lá cây biến thành đại thụ, sau hai mươi lần đại thụ... Hóa thành linh, đây là cái gì, thụ linh? Mộc Linh?

Bạch Tiểu Thuần nuốt nước bọt vài lần, đổ mồ hôi trán, hắn nhìn đại thụ suốt nửa ngày, phát hiện gương mặt trên đại thụ đang ngẩn người, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái.

- Mặc kệ nó là cái gì đều có lạc ấn của ta, hai mươi mốt lần đã nghịch thiên như vậy, ba mươi lần sẽ thế nào?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hắn vô cùng chờ mong sau ba mươi lần là thế nào.

Vì vậy ánh mắt hắn nhìn sang bệ đá, hắn mang theo bướng bỉnh và điên cuồng như lúc luyện dược, tiếp tục luyện linh lần nữa.

Hai mươi hai lần!

Sau hai mươi lần, mỗi một lần luyện linh đều có biến hóa kinh thiên động địa, nổ vang tám phương, cả mật thất đã sớm sụp đổ, đại thụ run rẩy và chấn động càng ngày càng mãnh liệt, hào quang trong mắt gương mặt càng trở nên thâm thúy, thậm chí mang theo vẻ cơ trí.

Dường như trải qua tuế nguyệt vô cùng, khí tức tang thương càng ngày càng đậm.

Thiên địa rung động lắc lư, ngay cả tấm bia đá bên ngoài cũng run động không nhỏ, dường như cả nó không cách nào thừa nhận uy lực khi Bạch Tiểu Thuần luyện linh!

Về phần quang cầu Bạch Tiểu Thuần bên ngoài đang tỏa ra hào quang vạn trượng, thậm chí đã vượt qua Hồng Trần Nữ, trở thành quang cầu lộng lẫy nhất trong số cả ngàn quang cầu chung quanh.

Chu Nhất Tinh đã tuyệt vọng, sau khi hắn tính toán thời gian thì càng tuyệt vọng hơn nữa.

- Bạch Tiểu Thuần là yêu nghiệt... Cả đời này ta không muốn gặp lại hắn.

Chu Nhất Tinh bị đả kích to lớn, hắn đã nản lòng thoái chí.

Trong lúc tấm bia đá rung động mạnh, Bạch Tiểu Thuần đang điên cuồng luyện linh, cả ngàn quang cầu chung quanh đã có một ít người bị cưỡng ép gián đoạn thí luyện, dường như lực lượng của bia đá đã không đủ để đi chèo chống tất cả mọi người tiến hành thí luyện, nó cần chặt đứt thí luyện của người yếu để dùng lực lượng to lớn hơn chèo chống Bạch Tiểu Thuần luyện linh.

- Xảy ra chuyện gì?

- Ta đột nhiên ra ngoài, thí luyện chưa chấm dứt mà?

- Trời ạ, tấm bia đá này... Nó đang rung động, đó là cái gì, là ai... Hào quang này quá khủng khiếp!

---------------
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top