Sài Gòn, ngày... tháng... năm...
Gửi cho tôi chút khoảng lặng giữa đời!
Chắc là sự dối lừa của mùa hạ, cơn mưa đầu mùa cho tôi một ngày kết thúc mọi sự chờ mong, rồi lại chẳng đến nữa.
Cuộc sống hiện tại khá bình lặng, sau những ngày vùi đầu vào những bản báo cáo đến chẳng có điểm dừng, tôi lại tự cho bản thân một chút thư giản. Ghé vào quán cafe sách quen thuộc, ngồi ở vị trí quen thuộc và gọi một tách cafe nóng quen thuộc.
Tôi khá thích không khí ở nơi đây, không quá vắng lặng nhưng lại mang cảm giác yên bình, thi thoảng sẽ nghe thấy tiếng lật sách của nhóm sinh viên ngồi phía đối diện, hoặc vài tiếng thầm thì to nhỏ của cặp đôi ở ngay phía sau, không ồn ào như phố xá nhộn nhịp ngoài ô cửa kính sát đất bên cạnh, cũng không yên lặng đến mức khiến ai đó cảm thấy cô đơn...
Quán cafe đang phát một list nhạc Trịnh nhẹ nhàng, tiếng hát du dương của cô Khánh Ly cất lên, vào tai tôi, lại là những âm thanh rất xa xôi, không nắm bắt được, lắng nghe thật kĩ, thì ra là một bản nhạc buồn.
...
Tuổi nào vừa thoáng buồn áo gầy vai
Tuổi nào ghi dấu chân chim qua trời
Xin cho tay em còn muốt dài
Xin cho cô đơn vào tuổi này
Tuổi nào lang thang thành phố, tóc mây cài...
...
Tôi không hay nghe nhạc Trịnh lắm, hay nói cách khác là tôi không hay nghe nhạc, đôi lúc vô tình hứng thú với bài hát nào, tôi sẽ chỉ nghe đi nghe lại duy nhất một bài ấy, trong danh sách phát nhạc cũng chỉ duy nhất một bài, đến khi nghe chán rồi, cảm giác không còn muốn nghe tiếp nữa, rồi xóa đi.
Nhám chán đến mức vô vị, đó là lời nhận xét của cô bạn khi đánh giá về cuộc sống của tôi, lúc ấy tôi chỉ khẽ cười, thầm nghĩ, thế thì cuộc sống như thế nào mới là thú vị?
Đời người ngắn lắm, cứ sống sao cho bản thân mình thấy thanh thản, là chính mình... ừm, đến lúc nào đấy sẽ là chính mình thôi!
Trời dần tối, ánh đèn trong quán càng sáng tỏ, nhưng tôi cảm thấy nó lại không sáng bằng dòng xe ngoài lớp kính bên cạnh, những con người hối hả ngoài kia, trong bóng đêm vô tận, họ lại khoát lên mình vẻ ngoài sặc sỡ, giữa phố thị, che lấp lòng người. Một phút ấy tôi chợt có suy nghĩ, hương vị của khói thuốc chắc hẳn thật tuyệt, nếu không sao lại có khối người tìm đến nó để che đậy nỗi đau? Khẽ nhìn vị trí trước mặt, trống rỗng, tôi nhớ một vị cố nhân từng quen, dường như người đó rất ít hút thuốc, tôi chỉ thấy một lần duy nhất, là trong một đêm mưa...
Đắng!
Hương vị cafe là thế đấy, cho dù có cho đường hay sữa vào, thì vị đắng cũng không thể nào biến mất hoàn toàn, chẳng biết nghĩ gì, tôi thêm một thìa đường vào tách cafe trước mặt, khuấy nhẹ rồi khẽ nhấp một ngụm, vẫn là vị đắng ấy!
Một phút thư giản nhưng chẳng có chút thả lỏng nào cả, từ trong túi tùy ý lấy ra một quyển sách mới mua vài hôm trước, là cuốn "Người xưa đã quên ngày xưa" của Anh Khang, hòa quyện với nó là những nỗi buồn quen thuộc từ tác giả. Ừ thì buồn, nên chẳng cần phải buồn thêm nữa, tôi lại cất vào túi, chợt nhớ trong 12 quyển sách kia, thế mà chẳng có cuốn nào nói về niềm vui cả.
Chẳng hiểu nghĩ gì nhưng tôi lại thấy tinh thần vực dậy một chút, thầm nghĩ giữa chốn phồn hoa này còn có nhiều người lắm nỗi buồn hơn tôi.
Ai đó từng nói, khi ở một mình, đừng tự lãng phí thời gian cho những nỗi buồn của quá khứ, bởi khi đã là quá khứ, thì cứ để nó trôi qua thôi, khi nào ta cảm thấy mình đã đủ hạnh phúc, thì cứ tìm nó về, như gặp lại một người bạn cũ.
Đời người, có bao nhiêu thời gian để mà lãng phí đâu, vậy nên cứ tiến về phía trước đi, và khi đã đến một bước ngoặt trên đường đời, hãy giữ cho tâm thanh thản mà nhìn lại, xem đi, đau khổ ấy bạn còn có thể vượt qua, thì có nỗi đau nào mà không thể bồi đắp?
Lặng nhìn cái bóng của bản thân trên lớp kính mờ ảo, thế mà tôi lại chẳng thấy bản thân mình, hình dáng quen thuộc của quá khứ, sao mà có gì đó xa vời thế...
Giá mà lúc này trời đổ mưa, mặc dù không thích mưa lắm, nhưng sự ngột ngạt lúc này trong tôi lại cần có gì đó cuốn trôi đi. Hẳn sẽ rất tệ đối với rất nhiều người mưu sinh ngoài kia nhỉ, vẫn là thôi đi.
Nhớ đến cuộc gọi lúc sáng của cô bạn quen hồi cấp hai, cô ấy kể về những dự định vào dịp nghỉ lễ sắp tới, một chuyến du lịch ở biển Hà Tiên và đảo Phú Quốc với những người bạn mới, cuộc hành trình ba ngày hai đêm sẽ thật thú vị nếu tôi có thể nói cho cô ấy một vài nơi để đi, tôi từng đến đấy một lần nhưng lại không giúp được gì, bởi tôi chẳng bao giờ nhớ đến những gì không quan trọng. Trước khi cuộc gọi kết thúc, tôi lại nhận được một lời mời trong dự định:
"Mày có về quê không? Đến lúc ấy cùng đi nhé!"
"Chắc là không."
"... Ừ."
Cuộc gọi kết thúc. Cô bạn không hỏi nguyên nhân, chỉ đơn giản qua loa rồi tắt máy, tôi thầm nghĩ, từ bao giờ thì cuộc trò chuyện của chúng tôi lại ngắn gọn đến thế nhỉ?
Không nhớ nữa.
Chợt nhớ về câu chuyện "Ai rồi cũng khác" của Hamlet Trương, nó khiến tôi chợt nhận ra rằng khi đã chia tay với quá khứ, đồng nghĩa với việc từ bỏ đi một số thứ gì đó, một mối quan hệ chỉ được duy trì, khi chúng ta cùng dừng lại ở thời điểm thích hợp.
Cho dù là người thương thì cũng có lúc sẽ trở thành người dưng.
Hẳn chỉ có người thân, cho dù bạn biến mất khỏi thế giới này, thì bạn vẫn ở đâu đấy trong lòng của họ.
Người vô tâm, sẽ có lúc vô tình!
Tôi luôn phân biệt mọi thứ trong và ngoài khuôn khổ mà bản thân cho phép, khi nhận ra một chút vết nứt trong một mối quan hệ, vô thức tôi đã đưa họ ra ngoài khuôn khổ của mình, không có ý định níu giữ, thế mới nói, con người đôi khi còn có lúc vô tình đến vậy.
Chưa từng yêu, nên chẳng biết thế nào là lưu luyến.
Chưa từng hận, cho nên không cách nào hiểu được sự dây dưa.
Giống như một chút chờ mong nho nhỏ cũng đủ để tôi buồn, nên không cần nhiều cảm xúc phức tạp khác, bởi đời tôi, sợ nhất chính là chia ly.
Nếu có một ngày gặp được chữ duyên kia, thì tôi mong phần nào có chút gì đó ở chữ nợ, bởi tôi đôi khi chẳng có nhiều thời gian để chờ mong một cái duyên khác, và lại cố gắng bù đắp cho người sau.
Con người luôn cố chấp với tình yêu, cho nên không thể chấp nhận việc người kia không có tình cảm gì đối với họ.
Nhưng có người, họ luôn xem trọng sự hòa hợp, yên bình và dài lâu, cuộc đời họ không thể nào bỏ ra quá nhiều cảm xúc để yêu đương cuồng nhiệt, họ chỉ hướng đến những khoảnh lặng rất nhỏ trong tâm hồn và muốn cùng một người đi hết chặn đường phía trước.
Đơn giản đến mức chẳng có nhiều khát vọng.
Con người, đôi khi luôn cố chấp về những thứ không bao giờ thuộc về họ, đến một lúc nào đấy, họ sẽ nhận ra rằng, những thứ quan trọng nhất, luôn là những điều gần gũi nhất...
Tách cafe dần nguội, khẽ nhấp một ngụm, vẫn là hương vị đắng chát lưu lại trên đầu lưỡi, tôi rời khỏi quán, hòa vào dòng người tấp nập, trả lại khoảnh khắc yên bình, trở lại với phù hoa...