[Tập tản văn] Những Lá Thư Không Bao Giờ Gửi
- Tham gia
- 16/4/19
- Bài viết
- 377
- Điểm cảm xúc
- 543
- Điểm
- 93
Bức thư thứ chín:
Tình Đơn Phương
4/5/2018, Hoài Thu
Tình Đơn Phương
Có người từng nói, tình đơn phương, không phải là tình yêu...
Tôi lại nghĩ, tình đơn phương, là tình yêu đẹp nhất, đơn giản nhất, và hoài niệm nhất.
Hẳn trong đời mỗi người đều đã từng trãi qua ít nhất một lần đơn phương, tôi cũng thế, mặc dù chỉ là ngộ nhận, nhưng đâu đó xung quanh, tôi nhìn thấy một tình yêu đơn phương tuyệt đẹp nhất.
Tôi có một cô bạn thân, ở cô ấy tôi nhìn thấy một hình ảnh đầy sức sống của một cô gái tuổi xuân thì, nét cười duyên dịu dàng và tính cách có đôi phần hoạt bát. Cô ấy là người có tính cách mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết.
Và cô ấy thầm yêu một người.
Khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, cô ấy thường tâm sự về người con trai ấy, một cách vụn vặt, đôi phần vui sướng và xen lẫn chút buồn.
Khi ấy, tôi vẫn không hiểu yêu là gì mà lại khiến cho con người ta trở nên kì lạ.
Cho dù bây giờ vẫn không hiểu, nhưng tôi biết. Yêu, là cảm xúc rung động khiến người ta vừa vui mừng chộp lấy vừa lo sợ bị mất đi.
Cô bạn tôi, yêu đơn phương một người, vừa tròn năm năm. Và sau năm năm, từ trạng thái yêu đơn phương, cô ấy bỗng trở thành kẻ thất tình.
Người con trai ấy học trên chúng tôi một lớp, ngoại hình ưa nhìn và tính cách có đôi phần trầm ổn, là một hình mẫu cho những mối tình đơn phương, tôi nghĩ vậy.
Tôi biết anh ta là bạn chơi thân từ nhỏ của cô bạn tôi. Và tôi cũng biết một điều, anh ta đã có người trong lòng, hơn nữa, lại không phải là cô bạn tôi.
Như những mối tình đơn phương khác, từ trạng thái yêu thầm, rồi chuyển sang tìm hiểu, sau cùng hoặc là dũng cảm bày tỏ, không thì cứ chôn vùi trong sự câm lặng từ một phía.
Cô bạn tôi, sau năm năm yêu thầm, lần đầu tiên chính thức tỏ tình.
Và, anh ta không từ chối.
Phải, là không từ chối, cũng không phải chấp nhận.
Sau đó, quan hệ của họ trở nên mập mờ không rõ. Có lúc, tôi tưởng chừng như cả hai rất yêu thương nhau, bằng chứng là những buổi hẹn, những gói quà nho nhỏ lần lượt xuất hiện. Nhưng đó chỉ là những cuộc vui bên lề, thi thoảng, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt cô bạn tôi có cái gì đó xa xăm, trống rỗng và xen lẫn nét buồn.
Lúc ấy, tôi chỉ ở bên cạnh, cùng cô ấy im lặng, không hỏi cô ấy làm như vậy có đáng hay không, cũng không đưa ra một lời khuyên hay an ủi nào cả.
Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, người ngoài cuộc dẫu có lý trí đến đâu, đến cuối cùng cũng không thể thấu hiểu hết những trăn trở hay do dự từ phía người trong cuộc.
Không thể trách bất cứ ai, bởi vì dù là người bị tổn thương, cũng là do họ lựa chọn con đường của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, không lời hứa hẹn, không một lời nói rõ ràng. Họ xa nhau. Đơn giản là mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Anh ta đến một thành phố xa lạ, bên cạnh là cô bạn gái sớm hôm cận kề.
Cô bạn tôi dường như chẳng thay đổi gì với sự ra đi của người ấy, vẫn là những nét buồn đôi khi xuất hiện mỗi khi chiều về, ánh mắt thi thoảng lướt qua tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ, là mong chờ một bóng người xuất hiện hay sao? Tôi không biết, cũng không hỏi.
Cô ấy thầm thì thật khẽ, như nói với tôi, lại như nói với bản thân mình.
"Ra đi, là tốt nhất..."
Đã hai năm trôi qua, thời gian trôi mau khiến cả tôi hay cô bạn ấy cũng đều có cuộc sống riêng của mình. Thi thoảng trò chuyện, tôi vẫn nghe một thoáng ưu tư từ người bạn ấy, tôi chợt nghĩ...
... yêu đơn phương, có phải là yêu không?
Yêu, nhưng đừng ngộ nhận.
"Mỗi người chắc hẳn đều sẽ trải qua một lần ngộ nhận trong tình cảm, có đôi lúc thoáng qua, bạn ngỡ đã yêu ai đó thật nhiều, rồi khi duyên chẳng vẹn tròn, chợt nhìn lại, ấy thế mà mình đã ngộ nhận yêu.
Có thể là do quá cô đơn, không quen với cách sống quan tâm và chia sẻ. Nên đôi khi bạn nhầm tưởng một thoáng khi bản thân lỡ nhịp với một người thì đó chính là yêu. Và rồi bạn chôn vùi bản thân vào một mốt tình "đơn phương" không có hồi kết, một năm, ba năm rồi năm năm, cứ thế bạn chỉ đang cố ép bản thân ngộ nhận thành yêu mà không phải thật sự yêu.
Hoặc bạn đang ngộ nhận người bạn đang yêu cũng đang yêu bạn, rồi khi người ấy bước ra khỏi cuộc tình ấy, người đau, lại chỉ có bản thân bạn mà thôi. Đừng vì một chút quan tâm hay một vài lời an ủi mà nhanh chóng trao đi chân tình mình.
Cho nên, đôi khi đừng để bản thân quá cô đơn, để trong lúc vô tình lại trở thành kẻ ngộ nhận yêu hay được yêu. Hãy cho bản thân chút niềm vui trong cuộc sống, đơn giản thôi, không cần tìm kiếm những thứ xa hoa, đôi khi bạn đứng trước cơn gió thoảng trong ngày nắng hạ, hoặc uống tách cafe thêm chút sữa đậm đà, đấy cũng là cách để bạn học yêu bản thân trước khi ngộ nhận một tình yêu khác... "
Đấy, tôi luôn biết cách an ủi người khác, nhưng bản thân lại là người tồi tệ nhất. Tôi lại nghĩ đến một người, tự thấy bản thân cũng giống người mà cô bạn tôi thầm yêu. Tự cho là bản thân không quan tâm, nhưng cứ vẫn muốn dây dưa không rõ ràng, rồi khi tôi chợt nhận ra bản thân đang ngộ nhận một thứ tình cảm thuần khiết, và người ấy ra đi.
Yêu đơn phương, vừa là yêu, vừa là không yêu.
Có người từng nói, nếu có thể yêu một người, nhưng người ấy lại lạnh lùng xa cách. Bạn phải cảm ơn họ, vì đã không cho bạn bất cứ hy vọng ảo tưởng nào. Cho nên thay vì cứ giữ trong lòng, vậy thì cứ chấp nhận buông tay.
Còn với một người không phải bạn cũng không phải người yêu, đừng quá hy vọng vào một mối tình trọn vẹn. Đôi khi người trong cuộc chỉ muốn yêu thêm một chút mà không phải là cố dứt ra. Bởi biết đến bao giờ mới có thể tìm được một người khiến bản thân trở nên cố chấp như vậy? Vậy nên đừng ngại ra bất cứ quyết định gì trong tình cảm khi bản thân đã sẵn sàng chấp nhận chịu tổn thương.
Có lẽ sau này, khi tôi thật sự biết yêu một người, tôi cũng sẽ ngốc nghếch im lặng, tự cho mình một khoảng không để gặm nhắm niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Và tôi, hẳn sẽ chẳng có dũng khí như cô bạn ấy, chấp nhận yêu và sống hết mình vì một tình yêu...
Đơn phương, một phía, một trái tim, và một người đau khổ.
Vậy, đơn phương có phải là tình yêu thật sự không? Bởi người ta vẫn nói, yêu là sự đồng điệu giữa hai trái tim, hai tâm hồn...
Thật ra, đơn phương cũng là một loại yêu. Yêu theo một định nghĩa khác, là chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau khổ, và chấp nhận tình yêu của chính mình...
Tôi lại nghĩ, tình đơn phương, là tình yêu đẹp nhất, đơn giản nhất, và hoài niệm nhất.
Hẳn trong đời mỗi người đều đã từng trãi qua ít nhất một lần đơn phương, tôi cũng thế, mặc dù chỉ là ngộ nhận, nhưng đâu đó xung quanh, tôi nhìn thấy một tình yêu đơn phương tuyệt đẹp nhất.
Tôi có một cô bạn thân, ở cô ấy tôi nhìn thấy một hình ảnh đầy sức sống của một cô gái tuổi xuân thì, nét cười duyên dịu dàng và tính cách có đôi phần hoạt bát. Cô ấy là người có tính cách mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết.
Và cô ấy thầm yêu một người.
Khoảng thời gian còn ngồi trên ghế nhà trường, cô ấy thường tâm sự về người con trai ấy, một cách vụn vặt, đôi phần vui sướng và xen lẫn chút buồn.
Khi ấy, tôi vẫn không hiểu yêu là gì mà lại khiến cho con người ta trở nên kì lạ.
Cho dù bây giờ vẫn không hiểu, nhưng tôi biết. Yêu, là cảm xúc rung động khiến người ta vừa vui mừng chộp lấy vừa lo sợ bị mất đi.
Cô bạn tôi, yêu đơn phương một người, vừa tròn năm năm. Và sau năm năm, từ trạng thái yêu đơn phương, cô ấy bỗng trở thành kẻ thất tình.
Người con trai ấy học trên chúng tôi một lớp, ngoại hình ưa nhìn và tính cách có đôi phần trầm ổn, là một hình mẫu cho những mối tình đơn phương, tôi nghĩ vậy.
Tôi biết anh ta là bạn chơi thân từ nhỏ của cô bạn tôi. Và tôi cũng biết một điều, anh ta đã có người trong lòng, hơn nữa, lại không phải là cô bạn tôi.
Như những mối tình đơn phương khác, từ trạng thái yêu thầm, rồi chuyển sang tìm hiểu, sau cùng hoặc là dũng cảm bày tỏ, không thì cứ chôn vùi trong sự câm lặng từ một phía.
Cô bạn tôi, sau năm năm yêu thầm, lần đầu tiên chính thức tỏ tình.
Và, anh ta không từ chối.
Phải, là không từ chối, cũng không phải chấp nhận.
Sau đó, quan hệ của họ trở nên mập mờ không rõ. Có lúc, tôi tưởng chừng như cả hai rất yêu thương nhau, bằng chứng là những buổi hẹn, những gói quà nho nhỏ lần lượt xuất hiện. Nhưng đó chỉ là những cuộc vui bên lề, thi thoảng, tôi vẫn bắt gặp ánh mắt cô bạn tôi có cái gì đó xa xăm, trống rỗng và xen lẫn nét buồn.
Lúc ấy, tôi chỉ ở bên cạnh, cùng cô ấy im lặng, không hỏi cô ấy làm như vậy có đáng hay không, cũng không đưa ra một lời khuyên hay an ủi nào cả.
Mỗi người đều có quyết định của riêng mình, người ngoài cuộc dẫu có lý trí đến đâu, đến cuối cùng cũng không thể thấu hiểu hết những trăn trở hay do dự từ phía người trong cuộc.
Không thể trách bất cứ ai, bởi vì dù là người bị tổn thương, cũng là do họ lựa chọn con đường của mình.
Thời gian cứ thế trôi qua, không lời hứa hẹn, không một lời nói rõ ràng. Họ xa nhau. Đơn giản là mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình. Anh ta đến một thành phố xa lạ, bên cạnh là cô bạn gái sớm hôm cận kề.
Cô bạn tôi dường như chẳng thay đổi gì với sự ra đi của người ấy, vẫn là những nét buồn đôi khi xuất hiện mỗi khi chiều về, ánh mắt thi thoảng lướt qua tôi nhìn ra ngoài ô cửa sổ, là mong chờ một bóng người xuất hiện hay sao? Tôi không biết, cũng không hỏi.
Cô ấy thầm thì thật khẽ, như nói với tôi, lại như nói với bản thân mình.
"Ra đi, là tốt nhất..."
Đã hai năm trôi qua, thời gian trôi mau khiến cả tôi hay cô bạn ấy cũng đều có cuộc sống riêng của mình. Thi thoảng trò chuyện, tôi vẫn nghe một thoáng ưu tư từ người bạn ấy, tôi chợt nghĩ...
... yêu đơn phương, có phải là yêu không?
Yêu, nhưng đừng ngộ nhận.
"Mỗi người chắc hẳn đều sẽ trải qua một lần ngộ nhận trong tình cảm, có đôi lúc thoáng qua, bạn ngỡ đã yêu ai đó thật nhiều, rồi khi duyên chẳng vẹn tròn, chợt nhìn lại, ấy thế mà mình đã ngộ nhận yêu.
Có thể là do quá cô đơn, không quen với cách sống quan tâm và chia sẻ. Nên đôi khi bạn nhầm tưởng một thoáng khi bản thân lỡ nhịp với một người thì đó chính là yêu. Và rồi bạn chôn vùi bản thân vào một mốt tình "đơn phương" không có hồi kết, một năm, ba năm rồi năm năm, cứ thế bạn chỉ đang cố ép bản thân ngộ nhận thành yêu mà không phải thật sự yêu.
Hoặc bạn đang ngộ nhận người bạn đang yêu cũng đang yêu bạn, rồi khi người ấy bước ra khỏi cuộc tình ấy, người đau, lại chỉ có bản thân bạn mà thôi. Đừng vì một chút quan tâm hay một vài lời an ủi mà nhanh chóng trao đi chân tình mình.
Cho nên, đôi khi đừng để bản thân quá cô đơn, để trong lúc vô tình lại trở thành kẻ ngộ nhận yêu hay được yêu. Hãy cho bản thân chút niềm vui trong cuộc sống, đơn giản thôi, không cần tìm kiếm những thứ xa hoa, đôi khi bạn đứng trước cơn gió thoảng trong ngày nắng hạ, hoặc uống tách cafe thêm chút sữa đậm đà, đấy cũng là cách để bạn học yêu bản thân trước khi ngộ nhận một tình yêu khác... "
Đấy, tôi luôn biết cách an ủi người khác, nhưng bản thân lại là người tồi tệ nhất. Tôi lại nghĩ đến một người, tự thấy bản thân cũng giống người mà cô bạn tôi thầm yêu. Tự cho là bản thân không quan tâm, nhưng cứ vẫn muốn dây dưa không rõ ràng, rồi khi tôi chợt nhận ra bản thân đang ngộ nhận một thứ tình cảm thuần khiết, và người ấy ra đi.
Yêu đơn phương, vừa là yêu, vừa là không yêu.
Có người từng nói, nếu có thể yêu một người, nhưng người ấy lại lạnh lùng xa cách. Bạn phải cảm ơn họ, vì đã không cho bạn bất cứ hy vọng ảo tưởng nào. Cho nên thay vì cứ giữ trong lòng, vậy thì cứ chấp nhận buông tay.
Còn với một người không phải bạn cũng không phải người yêu, đừng quá hy vọng vào một mối tình trọn vẹn. Đôi khi người trong cuộc chỉ muốn yêu thêm một chút mà không phải là cố dứt ra. Bởi biết đến bao giờ mới có thể tìm được một người khiến bản thân trở nên cố chấp như vậy? Vậy nên đừng ngại ra bất cứ quyết định gì trong tình cảm khi bản thân đã sẵn sàng chấp nhận chịu tổn thương.
Có lẽ sau này, khi tôi thật sự biết yêu một người, tôi cũng sẽ ngốc nghếch im lặng, tự cho mình một khoảng không để gặm nhắm niềm vui xen lẫn nỗi buồn. Và tôi, hẳn sẽ chẳng có dũng khí như cô bạn ấy, chấp nhận yêu và sống hết mình vì một tình yêu...
Đơn phương, một phía, một trái tim, và một người đau khổ.
Vậy, đơn phương có phải là tình yêu thật sự không? Bởi người ta vẫn nói, yêu là sự đồng điệu giữa hai trái tim, hai tâm hồn...
Thật ra, đơn phương cũng là một loại yêu. Yêu theo một định nghĩa khác, là chấp nhận hy sinh, chấp nhận đau khổ, và chấp nhận tình yêu của chính mình...
4/5/2018, Hoài Thu