[Tập tản văn] Những Lá Thư Không Bao Giờ Gửi
- Tham gia
- 16/4/19
- Bài viết
- 377
- Điểm cảm xúc
- 543
- Điểm
- 93
Bức thư thứ mười chín:
Gửi cho những linh hồn mạnh mẽ!
9/12/2018, Hoài Thu
Gửi cho những linh hồn mạnh mẽ!
Sài Gòn, ngày ... tháng ... năm ...
Gửi cho những linh hồn mạnh mẽ!
Người ta thích xương rồng, đơn giản vì nó mạnh mẽ và gai góc, chẳng dễ dàng tổn thương. Tôi thích xương rồng, vì tôi thấu hiểu được cảm giác phải tự bảo vệ lấy mình, cái tôi yêu chính là sự yếu đuối chẳng bao giờ cho người ta thấy của nó.
Tôi thích hoa dại, không chỉ vì ý chí kiên cường và mạnh mẽ từ nó, mà còn vì tôi thấu hiểu được cảm giác phải tự dựa vào bản thân mà sinh tồn, không phụ thuộc, không ỷ lại, càng không phải vì tác động bên ngoài mà gục ngã.
Năm tháng xoay vần, cái người ta thấy chính là sự đổi thay từ vạn vật, những sinh linh muôn màu muôn vẻ, khoát lên trên mình một vẻ ngoài sáng bóng, đẹp đẽ và kiêu sa. Cứ thế, đến một ngày, rồi người ta cũng sẽ quên đi bản chất ban đầu của nó...
Nếu ví bản thân tôi như một loài hoa nào đó, thì hẳn có lẽ là Xuyến Chi. Ít người biết đến loài hoa này mang một ý nghĩa khác ngoài sự cô độc, đó là duy nhất.
Truân qua không ít gian lao, sắc trắng muôn đời chẳng bao giờ thay đổi, cũng chẳng nhầm lẫn với bất kì loài hoa nào. Xuyến Chi không nhiều màu sắc như hoa Hồng, cũng chẳng có hương thơm mặn mà như loài Cúc, càng chẳng đẹp điệu đà như nàng Lyly... có lẽ bởi vì thế, nên một Xuyến Chi hoang dã và giản dị lại là một loài hoa riêng biệt.
Trong một lần tình cờ, tôi được chứng kiến khoảnh khắc hoa Xuyến Chi nở rộ trên một khe đá, đá cuội cứng cáp vùi trên một lớp đất cát vụn, một môi trường gần như không có sự sống... giây phút ấy, dường như tôi đã cảm thấy lòng mình rung động.
Cho dù sau đó không lâu cành hoa ấy nhanh chóng tàn lụi, nhưng sức sống mãnh liệt ấy dường như đã chuyền ngọn lửa đó vào lòng tôi... nhỏ thôi, nhưng lại dường như có thể thiêu rụi cả một linh hồn lạnh lẽo.
Có người bạn hỏi tôi, nếu thích một Xuyến Chi riêng biệt như thế, sao lại thêu trên túi thơm một hoa Xuyến Chi màu đen, tôi liền cười và bảo, bởi vì nó vốn là duy nhất.
Người bạn ấy không hiểu, và tôi cũng không muốn cho bất kì ai thấu hiểu. Dù cho... có lúc họ sẽ nghĩ tôi điên khùng.
Từ bóng dáng loài hoa ấy, dường như khiến tôi chạm đến một quá khứ bi thương. Người của nhiều năm trước là người tôi kính yêu nhất, mãi cho đến sau này vẫn thế, dẫu cho người đã đến một nơi rất xa, thì người, vẫn là duy nhất, duy nhất đối với tôi!
Có lúc tôi như một loài xương rồng, sống trong sự kì vọng và tin tưởng của người khác, nhưng, tôi cũng rất sợ cái cảm giác ấy, tôi không nỡ làm người khác thất vọng, rằng thì có lúc họ vô tâm, họ đặt niềm tin đến mức cho rằng việc tự bản thân tôi chống chọi là điều hiển nhiên. Và có lẽ vì bản thân che giấu quá kĩ, cho nên, trong một khoảnh khắc nào đó bản thân tôi cũng tự nhận định rằng không gì là không thể vượt qua.
Sóng dẫu to, nhưng bờ cát chưa bao giờ rời khỏi biển.
Hoàng hôn chớm tàn, nhưng nó vẫn sẽ đến với bầu trời ngày sau đó.
Chỉ là... một ngọn gió, truân qua rất nhiều nơi, chạm qua vạn vật trên đời này, tất thảy, lại chẳng ai biết điểm bắt đầu và kết thúc của nó ở đâu...
***
Ở một nơi nào đó
Giữa thế giới muôn màu muôn sắc này
Có một loài hoa, loài hoa bất diệt
Sắc trắng phủ chân trời, màu vàng xuyên ánh mắt
Người có nhớ không, giữa biển trời ấy
Người có nhớ không, trên ngọn đồi ấy
Có một loài hoa đơn côi
Mạnh mẽ mà cô độc, sống trong cuộc đời sôi nổi
...
Người có nhớ không, tháng năm đã qua rồi
Nhưng thời gian chẳng phai mờ hoa sắc ấy
Tinh khiết và cao thượng
Người ơi, có nghe không?
Gió đang hát và gọi tên người đấy!
Hoa cũng ngại ngùng, vẫy cành lá vu vơ
...
Cũng trong đêm cuối mùa xuân ấy
Người có nhớ không
Đóa hoa ấy đã chết rồi!
Người có nhớ không...
***
Tôi lại quên tưới nước cho chậu xương rồng, có lẽ là ỷ vào sức sống của nó mạnh mẽ, ta lại quên đi mất nó vẫn cần những điều mà những loài cây khác vẫn cần, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Con người cũng vậy, muốn mạnh mẽ đấy, nhưng lắm lúc, họ cũng cần có một bờ vai sẻ chia và an ủi.
Nhưng, có lẽ, một Xuyến Chi cao ngạo và cô độc này, từ lâu đã chẳng cần một điểm dựa nào trong đời của mình nữa... bởi, quen rồi!
Gửi cho những linh hồn mạnh mẽ!
Người ta thích xương rồng, đơn giản vì nó mạnh mẽ và gai góc, chẳng dễ dàng tổn thương. Tôi thích xương rồng, vì tôi thấu hiểu được cảm giác phải tự bảo vệ lấy mình, cái tôi yêu chính là sự yếu đuối chẳng bao giờ cho người ta thấy của nó.
Tôi thích hoa dại, không chỉ vì ý chí kiên cường và mạnh mẽ từ nó, mà còn vì tôi thấu hiểu được cảm giác phải tự dựa vào bản thân mà sinh tồn, không phụ thuộc, không ỷ lại, càng không phải vì tác động bên ngoài mà gục ngã.
Năm tháng xoay vần, cái người ta thấy chính là sự đổi thay từ vạn vật, những sinh linh muôn màu muôn vẻ, khoát lên trên mình một vẻ ngoài sáng bóng, đẹp đẽ và kiêu sa. Cứ thế, đến một ngày, rồi người ta cũng sẽ quên đi bản chất ban đầu của nó...
Nếu ví bản thân tôi như một loài hoa nào đó, thì hẳn có lẽ là Xuyến Chi. Ít người biết đến loài hoa này mang một ý nghĩa khác ngoài sự cô độc, đó là duy nhất.
Truân qua không ít gian lao, sắc trắng muôn đời chẳng bao giờ thay đổi, cũng chẳng nhầm lẫn với bất kì loài hoa nào. Xuyến Chi không nhiều màu sắc như hoa Hồng, cũng chẳng có hương thơm mặn mà như loài Cúc, càng chẳng đẹp điệu đà như nàng Lyly... có lẽ bởi vì thế, nên một Xuyến Chi hoang dã và giản dị lại là một loài hoa riêng biệt.
Trong một lần tình cờ, tôi được chứng kiến khoảnh khắc hoa Xuyến Chi nở rộ trên một khe đá, đá cuội cứng cáp vùi trên một lớp đất cát vụn, một môi trường gần như không có sự sống... giây phút ấy, dường như tôi đã cảm thấy lòng mình rung động.
Cho dù sau đó không lâu cành hoa ấy nhanh chóng tàn lụi, nhưng sức sống mãnh liệt ấy dường như đã chuyền ngọn lửa đó vào lòng tôi... nhỏ thôi, nhưng lại dường như có thể thiêu rụi cả một linh hồn lạnh lẽo.
Có người bạn hỏi tôi, nếu thích một Xuyến Chi riêng biệt như thế, sao lại thêu trên túi thơm một hoa Xuyến Chi màu đen, tôi liền cười và bảo, bởi vì nó vốn là duy nhất.
Người bạn ấy không hiểu, và tôi cũng không muốn cho bất kì ai thấu hiểu. Dù cho... có lúc họ sẽ nghĩ tôi điên khùng.
Từ bóng dáng loài hoa ấy, dường như khiến tôi chạm đến một quá khứ bi thương. Người của nhiều năm trước là người tôi kính yêu nhất, mãi cho đến sau này vẫn thế, dẫu cho người đã đến một nơi rất xa, thì người, vẫn là duy nhất, duy nhất đối với tôi!
Có lúc tôi như một loài xương rồng, sống trong sự kì vọng và tin tưởng của người khác, nhưng, tôi cũng rất sợ cái cảm giác ấy, tôi không nỡ làm người khác thất vọng, rằng thì có lúc họ vô tâm, họ đặt niềm tin đến mức cho rằng việc tự bản thân tôi chống chọi là điều hiển nhiên. Và có lẽ vì bản thân che giấu quá kĩ, cho nên, trong một khoảnh khắc nào đó bản thân tôi cũng tự nhận định rằng không gì là không thể vượt qua.
Sóng dẫu to, nhưng bờ cát chưa bao giờ rời khỏi biển.
Hoàng hôn chớm tàn, nhưng nó vẫn sẽ đến với bầu trời ngày sau đó.
Chỉ là... một ngọn gió, truân qua rất nhiều nơi, chạm qua vạn vật trên đời này, tất thảy, lại chẳng ai biết điểm bắt đầu và kết thúc của nó ở đâu...
***
Ở một nơi nào đó
Giữa thế giới muôn màu muôn sắc này
Có một loài hoa, loài hoa bất diệt
Sắc trắng phủ chân trời, màu vàng xuyên ánh mắt
Người có nhớ không, giữa biển trời ấy
Người có nhớ không, trên ngọn đồi ấy
Có một loài hoa đơn côi
Mạnh mẽ mà cô độc, sống trong cuộc đời sôi nổi
...
Người có nhớ không, tháng năm đã qua rồi
Nhưng thời gian chẳng phai mờ hoa sắc ấy
Tinh khiết và cao thượng
Người ơi, có nghe không?
Gió đang hát và gọi tên người đấy!
Hoa cũng ngại ngùng, vẫy cành lá vu vơ
...
Cũng trong đêm cuối mùa xuân ấy
Người có nhớ không
Đóa hoa ấy đã chết rồi!
Người có nhớ không...
***
Tôi lại quên tưới nước cho chậu xương rồng, có lẽ là ỷ vào sức sống của nó mạnh mẽ, ta lại quên đi mất nó vẫn cần những điều mà những loài cây khác vẫn cần, chỉ là ít hay nhiều mà thôi. Con người cũng vậy, muốn mạnh mẽ đấy, nhưng lắm lúc, họ cũng cần có một bờ vai sẻ chia và an ủi.
Nhưng, có lẽ, một Xuyến Chi cao ngạo và cô độc này, từ lâu đã chẳng cần một điểm dựa nào trong đời của mình nữa... bởi, quen rồi!
9/12/2018, Hoài Thu