Lượt xem của khách bị giới hạn

[Võng du] Những mảnh Thần Tích: Người đi giữa Sáng Tối

[Võng du] Những mảnh Thần Tích: Người đi giữa Sáng Tối
Tham gia
21/1/25
Bài viết
12
Điểm cảm xúc
17
Điểm
3
Chapter 10:

- "Tức chết đi mất thôi. Sao cái đám này dai dẳng thế không biết" - Vi nổi cáu, thực sự cảm thấy phiền hà. Cô và Angst đã rong ruổi trên con đường mòn này được hai ngày trời kể từ khi chia tay đám Tam Phong ở bìa rừng Luhai. Từ vị trí họ đứng, dãy núi Laso hiện lên sừng sững cuối đường chân trời, với ngọn núi đỏ Chilin nổi tiếng ở trung tâm, cao vượt cả tầng mây.

Ngày đầu tiên trôi qua khá đơn giản. Họ gặp nhiều quái thú cản đường, nhưng phần lớn đều ở tầm cấp độ của đám Sói Xám gần thành Luhai. Càng tới gần dãy Laso, mọi thứ càng chuyển biến theo chiều hướng phức tạp hơn. Không còn những bình nguyên xanh bát ngát trải dài nữa, đất đai trở nên cằn cỗi, đá vụn găm dưới bước chân làm cho chàng Tân Thủ không thực sự thoải mái. Bỏ lại sau lưng vùng đồng bằng, Angst và Vi dần tiếng vào địa hình đồi núi.

Từ hai tiếng trước, đám Hỏa Cầy Hương bắt đầu xuất hiện. Chúng thoạt nhìn thì giống cầy hương, nhưng khoác bộ lông màu đỏ tươi, đôi mắt vàng rực. Trên lưng mọc những họa tiết lân tinh xòe ra như gai nhọn, tạo thành một lớp giáp phòng vệ rất hiệu quả. Tuôn chảy trong những họa tiết đó là một lượng nhiệt nhỏ, phát sáng như than hồng. Đám này vốn dĩ mỗi cá thể chỉ ở tầm cấp 40, sở hữu Thính Giác vô cùng nhạy bén, và biết phối hợp và săn mồi theo đàn từ ba tới năm con. Tệ hơn nữa, Angst và Vi đang cảm thấy bất lực khi đám Hỏa Cầy Hương này biết chạy trốn khi có dấu hiệu thua cuộc, sau đó ít phút lại bất ngờ phản công, phục kích lại họ.

Chưa hết! Đâu đó thi thoảng lại xuất hiện những con quái vật đi lang thang, có hình thù như một khối tre già quấn vào nhau, cao hơn hai mét rưỡi, có đôi mắt đom đóm sáng lập lòe. Thân thể chúng cứng cáp, sở hữu các đốt tre thò ra như gai sắc. Trúc Mộc Tinh di chuyển rất chậm rãi, nhưng có tầm tấn công hơn mười mét, vốn không gây sát thương gì nhưng lại trói chân tay nạn nhân lại, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn hơn.

Đã vài tiếng trôi qua, cặp đôi khốn khổ liên tục đánh đuổi đám Hỏa Cầy Hương, vất vả lắm mới suýt tiêu diệt được một con thì chúng lại chạy đi và quay lại đông đủ như chưa từng có gì xảy ra. Lâu lâu, họ lại thấy chân tay mình bị quấn chặt bởi một con Trúc Mộc Tinh gần đó, để rồi lãnh đủ những cú cào cấu bỏng rát của Hỏa Cầy Hương. Angst vốn luôn bình tĩnh, cũng đã có lúc nổi cáu lao vào sử dụng "Thức Bạch Tượng" lên một con quái tre gần đó, chỉ để nhận ra rằng đòn cận chiến vật lí có tỉ lệ bị phản lại khi tấn công vào thân đám Tre Già.

- "Bó tay rồi..." - Angst thở hổn hển, vừa vung kiếm hất văng một con Hỏa Cầy Hương đi, vừa lẩm bẩm: "Chúng ta phải kiên trì thôi. Đám này chẳng gây sát thương gì nhiều, bình hồi phục ta vẫn có đủ để trụ thêm vài tiếng nữa."

Nói là nói vậy, cậu vẫn có cảm giác bất lực vô cùng, thầm nghĩ:

'Cái thể loại thiết kế trò chơi tàn ác dã man gì thế này. Có cảm giác như mình đang bị "gọt vỏ" bởi đám quái vậy.' - Hứng chịu cảnh này, Angst bỗng thấy đồng cảm với đám thú rừng là nạn nhân khi đối đầu với chiến thuật "gọt vỏ" của tổ đội Thành Trung. Hai ngày đồng hành cùng họ, cậu đã chứng kiến những kiểu phối hợp này rất nhiều lần!

'Nếu là cậu ta, cậu ta sẽ làm gì nhỉ?' - Angst vừa vung thanh Đại Kiếm nặng nề về phía đám Hỏa Cầy Hương, vừa miên man suy nghĩ. Cậu đang cố đặt mình vào góc nhìn của một người tài trí như Thành Trung, kẻ luôn tìm ra chiến thuật giải vây cho cả nhóm khi rơi vào hiểm cảnh, bằng cách kết hợp các kĩ năng của tất cả lại với nhau.

'Ơ nhưng mà ngoài Thức Bạch Tượng và Thể Lực Vô Hạn ra, mình còn tài nguyên gì nữa đâu...' - Angst nhăn nhó, cảm thấy sự kém cỏi của bản thân đang bị bóc tách dần khi rời khỏi Tân Thủ Thôn. Dù có Vô Hạn Thể Lực và sử dụng thành thạo Đại Kiếm đi chăng nữa, cậu vẫn chỉ là một Tân Thủ - đấy là đang nói cả về chức nghiệp lẫn kĩ năng chơi game...

'Yeah... Cảm thấy kém cỏi rồi thương hại bản thân, nóng giận và bực bội vì bất lực, và ca thán vì rơi vào nghịch cảnh... Mọi thứ đó thì dễ rồi. Phải tập trung vào và nghĩ giải pháp đi nào.' - Angst nhận ra mình đang rơi vào một loạt cạm bẫy cảm xúc.

'Những người đã vượt qua nơi này, họ thậm chí còn có cấp thấp hơn mình cơ mà... Phải có cách nào đó chứ!' - Cậu tự động viên bản thân, hít thở một hơi thật sâu và bắt đầu chỉ huy:

- "Trước tiên, Vi, cô bay lên cao và quan sát giúp tôi vị trí của đám Trúc Mộc Tinh. Ngay khi tôi tới gần chúng cỡ mười lăm mét, phải thông báo cho tôi ngay."

Vi vẫn đang điên cuồng giật sét lung tung vào đám Hỏa Cầy Hương, độ chính xác ngày càng giảm tỉ lệ nghịch với cơn nóng giận trong cô. Nghe thấy Angst lên tiếng, Vi dừng lại đôi chút, thở dài, vội gật đầu đồng tình rồi tung cánh bay vút lên. Cô Đồng Linh trẻ tuổi đã quyết định sẽ luôn nghe theo quyết định của anh bạn đồng hành.

Ở dưới đất, Angst bắt đầu thủ thế, cố gắng quan sát cách thức chiến đấu của những con Hỏa Cầy Hương. Cậu dần nhận ra, đám họa tiết lân tinh trên người chúng luôn lóe sáng trước mỗi đòn tấn công. Khi ấy, có cảm giác như "bộ giáp" bao bọc lấy cơ thể chúng trở nên dễ công phá hơn, vì nhiệt lượng đã chảy dồn về móng vuốt hoặc răng nanh.

'Đám này, đòn đánh của chúng bỏng rát, có lẽ là vì thứ hỏa năng chảy trong những họa tiết kia. Khi mình dùng Đại Kiếm để phản công, những tia lửa lách tách bắn ra khi xảy ra va chạm...' - Chàng Tân Thủ hình như đã tìm ra được điểm mấu chốt rồi.

Ngay lúc đó, một con Hỏa Cầy Hương to xác lao tới, chĩa bộ móng sắc nhọn đương rực lửa thẳng vào yết hầu của chàng trai. Cậu vụng về xoay người, núp sau mặt kiếm to bản để tránh né, rồi mượn đà, tiện tay vung một cú đấm thật mạnh vào mạn sườn của con thú. Một tiếng rắc khô khốc vang lên, con Hỏa Cầy Hương oẳng lên đau đớn rồi rơi bịch xuống đất, lăn lộn vài vòng rồi cố lết về phía đồng loại.

[Bạn đã gây ra 320 sát thương lên mục tiêu]
[Bạn đã gây ra Trạng thái Nội Thương lên mục tiêu]
[Mục tiêu Hỏa Cầy Hương sẽ nhận 20 sát thương mỗi giây trong mười giây.]
[Mục tiêu Hỏa Cầy Hương bị hạn chế chuyển động]

'Huh? Gì vậy?' - Angst nhìn vào tay trái của mình, nhớ lại cảm giác khi nắm đấm va chạm với cơ thể của con quái thú: - 'Mềm... mềm quá. Chưa kể, một cú đấm vào đúng thời điểm lại gây ra sát thương bằng cả Thức Bạch Tượng trước đấy cơ à...'

Cậu ngẩn người ra một chút, nhận ra giải pháp cho đám này thực ra lại rất đơn giản. Cậu chỉ cần né tránh đòn tấn công, và phản đòn lại trước khi hỏa năng trở về bao bọc lấy hoa văn trên cơ thể chúng.

Đơn giản là vậy, nhưng loay hoay cả tiếng đồng hồ Angst mới phát hiện ra, là vì phong cách chiến đấu của cậu trước giờ không có động tác tránh né. Từ thành Luhai tới khi vào rừng, cậu chỉ việc giơ thân ra đỡ đòn, hoặc dùng kiếm làm tấm khiên chịu đòn mà thôi.

'Đúng như mình nghĩ. Tới lúc nên bắt đầu tăng điểm vào Nhanh Nhẹn rồi.' - Angst thở dài. Cậu vác cây Đại Kiếm lên vai, hoàn toàn sẵn sàng cho đợt tấn công tiếp theo. - 'Cho tới khi ấy, mình phải dần tập kĩ năng né đòn.'

___________________________

'Nhiệt độ ngày càng tăng lên thì phải' - Vi thầm nghĩ, vươn vai tận hưởng một cơn gió hiếm hoi vừa thoảng qua. Cô đang nghỉ ngơi trên bờ vai của Angst, lúc này đã thấm đẫm mồ hôi. Cơ thể của Đồng Linh là một bí ẩn của thế giới này, luôn lấp lánh như pha lê và không cảm nhận được nhiệt độ. Nhưng khi Vi nhìn những giọt mồ hôi lấm chấm trên trán Angst, cô nhận ra thời tiết ngày càng trở nên oi bức hơn khi họ tới gần vùng núi Laso.

Cô ngẩng đầu nhìn về cuối con đường gập ghềnh trải trước mắt. Dãy núi Laso đã trở nên hùng vĩ hơn, có lẽ họ chỉ cần hai ba ngày đường nữa là tới nơi. Angst đang im lặng, có vẻ trầm tư. Cô cảm nhận được sự thất vọng hiện rõ trong từng bước chân của người bạn đồng hành. Angst đã chiến đấu hơn nửa ngày trời để vượt qua lãnh địa của bọn Hỏa Cầy Hương và Trúc Mộc Tinh, nếu ta gọi đó thực sự là chiến đấu.

'Cậu ta nhận ra chìa khóa để đánh bại bọn chúng, bằng cách tránh né và phản công ngay thời khắc đòn đánh được tung ra. Vấn đề là... trên bảo dưới không nghe.' - Vi đưa tay lên bụm miệng cười không thành tiếng khi nhớ lại những gì đã diễn ra. Cậu Tân Thủ cứ loay hoay vụng về nghiêng ngả khắp hướng khi đám Hỏa Cầy Hương lao tới, cuối cùng hoặc lại mất thăng bằng trượt ngã, hoặc quá chậm và nhận sát thương, hoặc không kịp phản công lại trước khi hỏa năng dồn về bảo bọc lấy cơ thể đám quái thú. Kết quả là sau gần mười bốn tiếng đồng hồ chật vật, Angst vẫn chưa hạ được một con nào cả. Cậu chỉ biết thoái lui, rồi nhờ sự giúp sức của Vi để đi lòng vòng tránh xa đám Trúc Mộc Tinh. Cho tới khi con Hỏa Cầy Hương cuối cùng lủi mất dạng vào địa hình núi đá lởm chởm, Angst và Vi mới thở phào nhẹ nhõm vì đã thoát khỏi lãnh địa của chúng.

'Nhớ lại thì, Angst cũng từng thất bại rất nhiều lần trước khi hạ gục Vương của rừng Luhai. Cậu thậm chí đã bỏ mạng một lần, vài lần tới gần cửa tử rồi may mắn chạy thoát...' - Vi nhớ lại câu chuyện của nhiều ngày trước, đôi mắt trở nên dịu dàng khi thấy mình ngày càng hiểu người đồng hành hơn: 'Cậu ta không có tư chất của một chiến binh. Vũ khí đáng sợ nhất của cậu ấy là tư duy nhạy bén, sự kiên trì không từ bỏ, và một ý chí chinh phục rất mạnh mẽ.'

Dù hoàn toàn thất bại và phải tháo chạy khỏi đám Hỏa Cầy Hương, Vi vẫn thấy rất bình thản và an tâm khi nghĩ về Angst. Cô biết rằng sau một ít thời gian nghỉ ngơi để đánh giá mọi thứ, cậu sẽ lại lao vao đám quái thú đó lần nữa, cho tới khi thực sự thành thục mọi thứ mới thôi.

Một mùi hương thơm ngát thoảng qua theo cơn gió cuối chiều, thu hút sự chú ý của Vi. Cô tung cánh vụt bay lên không trung, đưa mắt quan sát về phía xa, rồi gọi vọng xuống:

"Angst, hướng 2 giờ, khoảng năm trăm mét, một ngôi làng nhỏ."

Angst vẫn đang đăm chiêu suy nghĩ gì đó, bị tiếng gọi của Vi làm giật mình, ngơ ngác vài giây rồi gật đầu ra hiệu hiểu ý. Cả hai hướng về ngôi làng nhỏ, tìm chỗ nghỉ ngơi qua đêm.

Làng Liêu là nơi bọn họ đặt chân tới sau ít phút. Ngôi làng nhỏ nhắn, có gần trăm hộ dân, nằm nép mình dưới một vùng thung lũng kẹp giữa hai ngọn đồi. Cư dân nơi này phần lớn săn bắn và hái lượm, không thấy có chút dấu vết nào của việc chăn nuôi hay canh tác cả.

- "Lữ khách tới từ vùng Luhai, phải không? Cô cậu đang tới pháo đài Dolu à?" - Một giọng nói từ tốn vang lên. Vi quay qua và để ý thấy một cụ ông đương chầm chậm tiến tới phía họ. Cụ có râu tóc bạc phơ, còng người địu trên lưng một chiếc giỏ tre lớn đựng các loại rau củ.

Angst cúi đầu, lễ phép trả lời:

- "Thưa cụ, chúng cháu đang trên đường tới dãy núi Laso. Chúng cháu xin phép được tìm nơi nghỉ chân qua đêm nay."

- "Laso? Nơi đó không dễ để tới đâu..." - Mắt cụ ông lộ vẻ ngạc nhiên, ông đưa hai tay khẽ chạm vào vai chàng Tân Thủ, ra hiệu cho cậu đứng thẳng lên, đoạn nói tiếp: "Càng không dễ để trở về... Giữa làng có quán ăn nhỏ, vắng lắm, nhưng cứ vào đi."

Cụ ông vỗ nhè nhẹ lên vai Angst, rồi chầm chậm đi tiếp, bỏ lại sau lưng câu cảm ơn của cậu.

'Nơi này yên bình quá' - Vi thầm nghĩ khi hai người họ đang rảo bước dọc con đường đất kéo dài từ cổng, chạy dọc tới cuối làng. Khung cảnh nhẹ nhàng, đi kèm với mùi của đất và cây cối đem lại cảm giác rất gần gũi với thiên nhiên. Không có nhiều âm thanh rộn ràng tấp nập như khi còn ở Luhai, làng Liêu như một bức tranh bình dị, lột tả đúng chất của vùng thôn quê đất Việt. Vi đưa mắt quan sát mọi người xung quanh, thi thoảng bắt gặp vài ánh nhìn tò mò ngược lại phía họ: 'Có vẻ không có nhiều người ngoài đã ghé qua đây.'

Cô bắt gặp một tấm biển gỗ treo sơ sài, ghi nguệch ngoạc dòng chữ Tửu Quán, liền chỉ tay về đó và quay qua hỏi Angst:

"Quán ăn đây rồi. Ta vào nghỉ ngơi dùng bữa tối chứ?"
"Không. Vẫn còn thịt lợn rừng mình săn từ Luhai mà?" - Angst lắc đầu, có chút chần chừ, đi chầm chầm về phía một khoảng đất trống gần cuối làng, rồi nói tiếp: "Ta sẽ cắm trại ngoài này."

Vi đứng hình mất vài giây. Là một Đồng Linh, sở hữu cơ thể bất diệt không có nhu cầu gì nhiều ngoài tận hưởng những giọt sương sớm mỗi ngày, việc này không ảnh hưởng gì tới cô cả. Trái lại, cô thích việc ở gần với thiên nhiên là đằng khác. Nhưng cô đã được học nhiều về con người khi còn ở Học Viện: họ thích ăn ngon, uống rượu, bầu bạn và tận hưởng những món đồ xa xỉ. Người đồng hành của cô hiện tại lại không hoàn toàn giống với mô tả trong sách vở chút nào: cậu có vẻ không dễ gần người khác, cũng không có hứng thú với trải nghiệm tuyệt vời hay tận hưởng một món ăn ngon.

'Đã đi cùng nhau gần một tháng rồi, hình như mình chưa thấy cậu ta ăn gì ngoài thịt thú rừng tự săn được cả...' - Vi chợt nhận ra điều đó. Hồi còn ở Luhai, phòng trọ được cung cấp miễn phí dành cho Tân Thủ nên cậu ta cứ sử dụng thoải mái. Nhưng từ ngày rời khỏi Tân Thủ Thôn, họ chỉ trải qua có màn trời và chiếu đất mà thôi. Cô thầm nghĩ: 'Có phải đây là cách cậu rèn luyện cơ thể của mình không, Angst?'

___________________________

Angst ngồi xuống bên Lửa Trại, kiểm tra số vàng mình đang tích cóp bấy lâu nay. Hơn 800 vàng, tương đương với gần 20 triệu Việt Nam Đồng, số tiền này là tất cả những gì cậu kiếm được sau một tháng tham gia Odyssey, hơn nửa tới từ việc săn thành công Vương của Luhai. Đó là một khởi đầu không tệ chút nào, ít nhất đã gần bằng thu nhập trước đây, và Angst cảm thấy biết ơn vì điều đó. Mới hơn tháng trước thôi, cậu còn chưa biết được cuộc sống của mình sẽ trôi về đâu sau những đổ vỡ lớn.

Vụng về hơ miếng thịt lợn rừng đã săn từ ba ngày trước và có vẻ hơi hơi bốc mùi trên lửa, Angst tựa mình vào gốc cây đa lớn, hướng mắt nhìn về phía quán ăn gần đó, miên man suy nghĩ:

'Phải thật tiết kiệm. Tiền điện, tiền ăn, tiền internet, mình không thể cứ mãi là gánh nặng được.'

O-Coon là một phát minh mang tầm thay đổi nền văn minh nhân loại. Phòng giả lập này giúp người sử dụng thực sự có thể "nếm" được vị của đồ ăn và thức uống trong Odyssey. Tất nhiên, con người vẫn cần ăn uống đồ thật để duy trì sự sống, nhưng những hương vị bùng nổ mà các món ăn trong Odyssey đem lại cho họ cảm giác như đã ăn chúng ở ngoài đời vậy.

Điều đó có nghĩa là, không chỉ cảm nhận được đồ ăn ngon, vị dở tệ của thứ thịt dai nhanh nhách và hơi thiu hỏng này, Angst cũng đang thấy rõ mồn một trên đầu lưỡi. Cậu nhăn mặt nuốt đại, vì nhân vật trong Odyssey cũng cần ăn uống để tăng tốc độ hồi phục lượng máu đã mất. Chàng Tân Thủ chỉ hi vọng mình sẽ không bị ngộ độc mà thôi.

'Mình sẽ có thể kiếm được nhiều vàng hơn khi trở nên mạnh mẽ hơn. Khi ấy, có thể dùng thiết lập đồ họa cao nhất, còn có thể mua một O-Coon phiên bản mới... Có lẽ, cũng phải mời nhóc Hà Linh một bữa ăn thật ngon sau giai đoạn ôn thi vất vả nữa.' - Angst miên man suy nghĩ, nhìn chằm chằm vào thanh sinh lực đang hồi phục chậm rãi của mình. Cậu đã ở trong này mười lăm tiếng rồi, và dự định sẽ ngay lập tức quay lại vùng lãnh thổ của đám Hỏa Cầy Hương để chiến đấu tiếp.

Ngay lúc này, tất cả những gì Angst muốn là trở nên mạnh mẽ càng nhanh càng tốt. Cậu muốn sớm kiếm được thật nhiều vàng để thoát khỏi việc trở thành "gánh nặng" cho gia đình, thậm chí là hơn thế nữa, trở thành trụ cột kinh tế cho cả nhà.

Trên bầu trời làng Liêu, hàng ngàn vì tinh tú đang nhảy múa, không ai hay biết về những nỗi niềm và băn khoăn của một nhân vật bé nhỏ, người sau này sẽ trở thành kẻ xoay chuyển số phận của những vì sao!
 
Top