Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 90: Cứ sống sót là tốt rồi
“Tôi vẫn còn nhớ.”

Diệp Dục bỗng cúi người, đè lên người Tô Tô, nhìn cô gái bị bọc trong chăn ở dưới. Khuôn mặt nam tính chợt lộ ra nụ cười như sói:

“Không quên.”

Tô Tô phía dưới chợt mở choàng mắt nhìn Diệp Dục đang ở phía trên đang đè lên mình, vừa định mở miệng, Diệp Dục lại áp miệng xuống cắn vào môi cô, giọng nói mang chút mơ màng:

“Tô à, em nói xem, anh nhất quyết từ xa xôi như thế về Tương thành để tìm em là vì cái gì? Mạt thế rồi, anh còn đi cùng em hết chỗ này tới chỗ kia, làm người tốt việc tốt sao? Hôm nay anh nói cho em biết, đừng có cáu kỉnh với anh, anh vừa mắt em, anh thích em đấy, hiểu chưa?”

Hai người cách nhau một lớp chăn, nhưng Diệp Dục vẫn tách chân Tô Tô ra, khiến cô trợn tròn mắt. Môi cô bị Diệp Dục chặn lại, mùi thuốc lá và khói thuốc súng tràn vào miệng lên khoang mũi của cô. Tô Tô giãy giụa, chỉ hận không thể đạp bay cái tên đang đè trên người mình xuống.

Diệp Dục lại mút môi Tô Tô hai cái, bỏ cô ra cười nói: “Vì thế nên hai chúng ta chính là sau cơn mưa trời lại sáng phải không?”

“Sau cơn mưa trời lại sáng cái mẹ anh!”

Tô Tô tức giận, đang lúc cô thở phì phò thì cảm thấy giữa hai chân, cách lớp quần áo và một lớp chăn bị một thứ gì đó cưng cứng nặng nặng đè lên. Cô nằm trên gối tức tối nhìn Diệp Dục, lúc này cô chẳng còn chút buồn ngủ nào nữa, nói:

“Tránh ra, để tôi dậy. Tôi đảm bảo không xỉa chết anh đâu.”

“Ha ha ha.”

Tô Tô trở lại bình thường, lại vui đùa mắng chửi, không còn coi anh như người vô hình, mắt điếc tai ngơ làm lơ với anh nữa. Thấy Tô Tô nổi khùng lên, không hiểu sao Diệp Dục cảm thấy an tâm. Anh ta ngọ nguậy mông, cọ xát cặp đùi của Tô Tô vài cái, cảm thấy thỏa mãn mới nhảy xuống chạy biến.

“Diệp Dục, anh quay lại đây. Tôi phải sống mái một trận với anh!!!”

Từ trên giường, Tô Tô phóng ra một dòng nước đuổi theo Diệp Dục ra ngoài, Diệp Dục chạy rồi dòng nước rẽ ra khỏi cửa và tản mất. Tô Tô hít thở sâu một hơi, ngồi dậy, đấm bùm bụp xuống giường. Giờ phút này cô chỉ cảm thấy Diệp Dục như khắc tinh mà ông trời phái xuống để điều trị cô, giết không được, mắng không đi. Canh ba nửa đêm thừa dịp cô đang ngủ say, chạy đến sàm sỡ cô, không phải khắc tinh thì là gì???

Nếu không phải cô không muốn xảy ra màn cha mẹ của Tiểu Ái tàn sát lẫn nhau thì tên Diệp Dục càn quấy này sớm đã chết trăm lần rồi.

Tô Tô cố gắng bình tình kiềm chế cơn tức trong lòng, nằm lại xuống giường nhưng lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Cô thấy tim mình đập nhanh hơn, trong miệng toàn mùi thuốc lá và khói thuốc súng, làm thế nào cũng không bay mất. Vì thế cô ngồi dậy, chạy vào nhà vệ sinh súc miệng mấy phút mới làm nhạt bớt mùi của Diệp Dục để lại.

Nhưng đêm đó Tô Tô vẫn mất ngủ. Không thể lãng phí một đêm mất ngủ thế được, cô đếm kỹ lại số tinh hạch thu được trên đường rồi dùng toàn bộ để tu luyện tinh phách.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trạc Thế Giai đến gõ cửa phòng Tô Tô. Đúng là người lịch sự vẫn hơn, trước khi vào còn biết gõ cửa. Tô Tô đang ngồi khoanh chân trên giường, vứt đống bột tinh hạch trong tay, đứng dậy ra mở cửa phòng, nhìn thấy Trạc Thế Giai mắt thâm quầng hỏi:

“Cả đêm qua cô không ngủ à?”

“Không, cô bận cả đêm vẽ bản đồ bệnh viện cho cháu.”

Trạc Thế Giai bước vào, giơ tờ “Phiếu khảo sát ý kiến của khách sạn” về phía Tô Tô. Ở mỗi phòng trong khách sạn đều có chuẩn bị một tờ giấy này, dùng để khảo sát ý kiến khách hàng. Trạc Thế Giai không tìm thấy tờ giấy trắng nào nên đành vẽ bản đồ bệnh viện lên tờ phiếu này.

Tô Tô vuốt mái tóc dài rối bù của mình, sau đó nhìn một hồi rồi nói: “Bác sĩ Trạc, cháu tưởng bản đồ công phòng cho biệt thự của bố cháu vẽ đã là giỏi lắm rồi, ai ngờ cao thủ vẽ bản đồ thực sự là đây.”

Trên tờ giấy nhỏ nhắn, chắc bằng cỡ một tờ A4, Trạc Thế Giai vẽ ba bản đồ to nhỏ. Một cái là toàn cảnh bệnh viện; một cái là bản đồ các tầng, mỗi tầng có khoa gì cô đều ghi chú rõ ràng; cái cuối cùng là bản đồ chi tiết Phụ khoa, Sản khoa và Nhi khoa, chi tiết đến mức phòng nào dùng làm gì cũng ghi rất rõ ràng.

Hơn nữa bức vẽ đó được phác thảo rất chân thực. Trạc Thế Giai quả là người có chỉ số IQ cao, y thuật tốt, kỹ thuật vẽ tranh cũng rất tuyệt.

Tô Tô đang cúi đầu xem bản đồ thì ngoài cửa đám người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói cũng lục tục kéo vào. Tô Tô ngồi trên sofa ngẩng đầu nhìn Diệp Dục một cái, Diệp Dục cười xán lạn nhìn cô, đàng hoàng tử tế, đem lại cho người khác cảm giác vô cùng trong sáng, tựa như tên yêu râu xanh hôm qua chỉ là một giấc mơ. Tô Tô thờ ơ cúi đầu tiếp tục xem bản đồ trong tay.

Nhóm Hộ Pháp lại chẳng hề phát hiện ra sự mờ ám của hai người, xáp lại gần Tô Tô, cúi đầu nhìn xong cười với Trạc Thế Giai:

“Úi chà chà, bác sĩ Trạc chuẩn bị đi tham gia triển lãm tranh đấy à?”

Trạc Thế Giai cười khiêm tốn, ngồi xuống sofa đối diện với Tô Tô, quay đầu không đáp lại lời của Hộ Pháp. Diệp Dục đẩy Hộ Pháp lui xa Tô Tô, còn mình thì ngồi xuống tay vịn sofa, một tay đặt ở sau lưng cô, tay kia lấy tấm bản đồ trong tay cô nhìn một chút rồi đưa cho Thư Sinh.

“Học thuộc.”

“Yên tâm. Dễ ợt.”

Thư Sinh đầy mùi sách vở, nho nhã nhận bản đồ Diệp Dục đưa rồi ngồi một mình một góc phòng khách bắt đầu học thuộc bản đồ. Trạc Thế Giai nhìn về phía Thư Sinh định hỏi thì Hộ Pháp giải thích:

“Biết vì sao chúng tôi gọi cậu ấy là Thư Sinh không? Vì cậu ấy cũng là một thành phần tri thức giống cô, đi học toàn được hạng nhất.”

“Ồ…” - Trạc Thế Giai cúi đầu cười, “Xã hội hiện nay còn phân biệt tri thức với không tri thức, cứ sống sót được là tốt rồi.”

Nghe xong Hộ Pháp vỗ tay “bồm bộp” tán thưởng: “Nhìn này, đúng là thành phần tri thức có khác, chữ nào cũng sặc mùi văn vẻ. Cứ sống sót được là tốt rồi, nói hay lắm!”

Không biết câu tán thưởng đó là thật hay chứa đựng sự châm chọc, Trạc Thế Giai quay đầu không hỏi, Tô Tô cũng không hiểu lắm, Diệp Dục bên cạnh đẩy cô nhỏ giọng nói:

“Hộ Pháp chỉ tốt nghiệp tiểu học nên bình thường ngưỡng mộ nhất là những người có trình độ văn hóa cao.”

“Ồ...”

Tô Tô định tránh Diệp Dục xa một chút nhưng không muốn động tác rõ rệt quá, bèn đứng dậy vào phòng ngủ dọn đồ. Diệp Dục định đứng lên theo thì cửa phòng Tô Tô vang lên tiếng gõ cửa. Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, là anh Bì mang người đến, đứng bên ngoài.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 91: Ai chịu trách nhiệm?
Anh Bì là kiểu người mang phong cách của trùm xã hội đen điển hình, trước mạt thế chưa bao giờ phải nể nang ai, sau mạt thế khuôn mặt cũng tràn đầy ngạo nghễ. Sáng sớm anh ta đã chạy lên tầng sáu, còn dẫn người đến phô trương, vừa vào phòng đã mở miệng giọng đầy vẻ chất vấn:

“Nhóm các cô cậu ai chịu trách nhiệm?”

“Tôi.”

“Tôi, sao thế?”

Tiếng Tô Tô và Diệp Dục vang lên cùng lúc. Diệp Dục quay đầu chỉ vào Tô Tô từ phòng ngủ đi ra, ngay lập tức sửa lại:

“Cô ấy.”

Đằng sau, Lý Oánh vừa nghe thấy tiếng động liền chạy qua, vẻ mặt thay đổi tựa như Tô Tô đã cướp mất vị trí thuộc về mình, sau đó im lặng đứng nghe:

“Tôi chịu trách nhiệm, sao thế?”

Tô Tô vừa bẻ lại cổ áo lông vũ, đứng ở cửa phòng ngủ, hỏi ngược lại anh Bì một câu. Còn anh Bì gật đầu, chỉ một toán mười mấy hai mươi người đàn ông, tất cả đồng loạt quỳ rạp về phía Tô Tô. Anh ta nói:

“Thời trẻ tôi đã làm nhiều điều xấu xa nên mới không có con nối dõi. Bây giờ tôi đã hơn bốn mươi tuổi, chỉ có mỗi đứa bé này thôi. Hôm nay bất kể có cứu được con trai ra không, tôi đều phải cảm ơn mọi người, vô cùng cảm ơn.”

Lòng dạ thẳng thắn, không cần nhiều lời. Ở thế giới này, tất cả những gì từng có đều trở thành vô nghĩa. Anh Bì không có gì để bày tỏ lòng biết ơn, chỉ có thể cung kính cúi đầu về phía Tô Tô, sau đó anh ta đứng thẳng lưng, vuốt đôi mắt tiều tụy cười với mọi người.

“Khi đến tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần chết rồi, không cứu được con tôi thì tôi cũng định ở lại bệnh viện làm zombie. Mong mọi người châm chước việc đó, có thể giết được cứ giết, còn nếu không cầm cự được thì cứ kệ tôi. Tôi tình nguyện ở lại trong viện cùng với con tôi.”

Lời này anh ta nói với Tô Tô, cũng là nói với đám đàn em ở đằng sau. Đối với nhóm Diệp Dục thì đây là tấm lòng của người cha cũng là di ngôn của một ông trùm trước khi làm việc.

Đám trai cơ bắp đằng sau anh Bì nhuộm tóc đủ các thể loại màu sắc; vài tên còn bấm khuyên mũi, tai, miệng; nhìn trông như một đám lưu manh. Nhưng sau khi nghe thấy những lời này của anh Bì, đứa nào đứa nấy xúc động và cảm kích động không thôi.

Tô Tô gật đầu tỏ ý đã hiểu, có điều nếu cô không nắm chắc tuyệt đối về khả năng kiểm soát tình hình ở bệnh viện thì sao cô dám lôi những người không liên quan như Diệp Dục mạo hiểm vào zombie club được? Nhưng những lời này không thể nói thẳng cho mọi người nghe, tránh cho mọi người tưởng cô không khiêm tốn.

“Được rồi, vậy giờ chúng ta bàn bạc một chút xem nên đi từ hướng nào vào.”

Thầy Bói và Thư Sinh đang học thuộc ở góc nhà cùng cầm bản đồ trên tay đến, chào hỏi nhóm anh Bì rồi trải bản đồ lên bàn uống nước, bắt đầu hỏi Trạc Thế Giai một loạt câu hỏi, ví dụ như: trước mạt thế thì chỗ nào trong viện đông người nhất, đi từ hướng nào vào thì sẽ đến khoa Sơ sinh nhanh hơn...

Trạc Thế Giai trả lời rất chi tiết, tất cả mọi người đều chăm chú lắng nghe. Tô Tô nhìn nhóm người đang ngồi trước mặt, cau mày. Diệp Dục đang bàn bạc kế hoạch phá vòng vây, dáng vẻ rất chăm chú tập trung, khác hẳn vẻ lười biếng bông đùa mọi khi. Họ phân chia người cho hành động này theo thói quen, Tô Tô không chen vào được nên cũng không giúp nữa mà đi tìm Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ.

Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ đang dọn đồ trong phòng của họ, trên giường có các loại túi to túi nhỏ đủ màu sắc. Duệ Duệ đang giúp Tẩm Nguyệt cầm khăn mặt trong phòng tắm, thấy Tô Tô gõ cửa vào bèn đứng ở cửa phòng tắm ngoan ngoan chào hỏi:

“Chào buổi sáng, chị.”

“Gọi là cô chứ!”

Tô Tô xoa đầu Duệ Duệ, đưa mắt nhìn đống túi trên giường, thấy Tẩm Nguyệt vừa chào hỏi cô vừa bỏ một đôi dép lê vào trong túi rồi nói:

“Đồ dùng một lần trong khách sạn này không cần mang đi đâu. Cứ như nhặt rác ấy.”

“Không mang theo???” - Tẩm Nguyệt cúi đầu tiếc nuối nhìn đống túi đã xếp gọn gàng, “Hay là cứ mang theo đi, cũng chẳng tốn chỗ lắm. Không chừng sau này còn phải dùng đến đó.”

“Tùy cô thôi.” - Tô Tô nhún vai, ngồi xuống giường, lấy một viên kẹo trong túi ra đưa cho Duệ Duệ, tiện thể hỏi, “Hai mẹ con theo chúng tôi vào viện không?”

“Đi chứ!”

Người trả lời Tô Tô không phải Tẩm Nguyệt mà là Duệ Duệ bé nhỏ. Thằng bé cố gắng trèo lên giường để ngồi cạnh Tô Tô. Đôi chân bé xíu ngắn ngủn, bàn tay nhỏ xinh cố bóc giấy gói kẹo ra. Tô Tô nhìn cũng thấy buồn cười nhưng không định giúp nó, cô quay lại nhìn Tẩm Nguyệt đang luôn chân luôn tay.

Tẩm Nguyệt gật đầu nói với Tô Tô: “Chúng tôi đi, tôi đã bảo là sẽ cố gắng giết zombie mà.”

Tô Tô khá hài lòng với phản ứng này của Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ. Cô có thể chấp nhận người trong nhóm mình không giỏi nhưng không thể tha thứ cho sự hèn yếu của họ. Nếu hôm nay Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ nói không đi, cô sẽ để mẹ con họ ở khách sạn, ngày mai Tô Tô từ viện về cũng sẽ không quay lại đón mẹ con họ nữa.

“Nếu cô đi, cô chỉ cần đi ở cuối cùng. Trước khi học cách giết zombie thì cô phải học cách bảo toàn tính mạng đã.”

“Được, mẹ con tôi chắc chắn sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.”

Nhận được cái gật đầu của Tẩm Nguyệt, Tô Tô cười. Cô chống hai tay ra phía sau, nhìn đầu của Duệ Duệ ở bên cạnh cứ lắc lư. Hôm nay cô nhận ra năng lượng trên người Duệ Duệ đã mạnh hơn hai ngày trước khá nhiều, nhưng năng lượng này hơi phức tạp, không giống năng lượng của năm hệ dị năng cơ bản. Nếu được đào tạo tốt, sau này thằng bé chắc chắn sẽ là một tay đánh quái nhỏ tuổi cừ khôi.

Hai người lớn một đứa trẻ tán gẫu trong phòng một lát thì ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, Lý Oánh đứng ở ngoài cửa, đến ngồi xuống đối diện Tô Tô ở mép giường hỏi:

“Anh Diệp nói có thể xuất phát được rồi.”

Tô Tô gật đầu, cô đứng lên đi ra ngoài. Sau lưng cô, Duệ Duệ được mẹ giúp đỡ đã đi xong đôi giày da, ngoáy mông đi theo sau Tô Tô, Tẩm Nguyệt vì phải vác đủ loại túi nên rớt lại sau cùng.

Cô vừa chuẩn bị đi ra đến cửa thì Lý Oánh cau mày chặn lại hỏi: “Cô cũng muốn đến bệnh viện sao? Còn đem theo cả con nữa á?”

“Đúng thế, chúng tôi sẽ tự bảo vệ mình thật tốt.”

“Ha ha,” - Lý Oánh cười, cô ta quay lại nhìn Tô Tô đã đến cửa thang máy, nhìn cô không có chút nào thấy Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ là gánh nặng. Cô ta quay sang nhìn Tẩm Nguyệt, lạnh lùng nói: “Vậy chúng ta cứ nói trước nhé, nếu gặp nguy sẽ không ai cứu các người đâu, bởi vì chúng tôi đều rất bận.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 92: Người nước
“Yên tâm đi, không cần cô phải cứu. Lựa chọn của tôi thì dù có chết cũng không liên quan đến ai hết.”

Tẩm Nguyệt bảo đảm với Lý Oánh rồi ôm túi lỉnh kỉnh, nhìn Duệ Duệ đứng ở cửa thang máy. Duệ Duệ đã nắm tay Tô Tô, cô ấy cũng không từ chối, dáng vẻ thản nhiên ngẩng đầu đếm số chuyển động trên thang máy.

Tẩm Nguyệt quyết định phải đưa con cùng vào bệnh viện là vì từ tận đáy lòng, cô cảm thấy đi cùng Tô Tô sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Tô Tô cũng không bắt cô và Duệ Duệ phải làm chủ lực đánh quái, mà chỉ cho họ rèn luyện can đảm và dũng khí là chính. Hơn nữa đoạn đường họ đi tới đây, tất cả zombie đều bị nhóm Tô – Diệp xử lý, còn sót lại một hai con thì Tẩm Nguyện hiện giờ cũng có thể đối phó được.

Như Tô Tô đã nói, chẳng ai sinh ra đã biết đánh zombie, chỉ cần dũng cảm cầm vũ khí lên. Tẩm Nguyệt cảm thấy thực ra zombie cũng không khó xử lý vì tốc độ của chúng rất rất chậm, cô ôm con mà còn chạy nhanh hơn chúng!

Hơn nữa thời thế bây giờ thay đổi rồi, thân làm mẹ, Tẩm Nguyệt không muốn dạy con mình thành gà công nghiệp. Tô Tô đã dám đưa hai mẹ con họ theo, hà cớ gì mẹ con họ lại không dám đi cùng chứ?

“Tinh!”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Lý Oánh định nói gì đó nhưng thấy Tô Tô nắm tay Duệ Duệ đi vào thang máy thì không nói nữa mà quay người đi vào trong thang máy, Tẩm Nguyệt theo sau. Bốn người chẳng nói lời nào cho đến khi xuống sảnh tầng một, người ngoài sảnh đều đã lên xe hết chỉ chờ mấy người Tô Tô.

Thực ra Tô Tô không muốn ngồi cùng xe với Diệp Dục lắm, nhưng chiếc xe Jeep giờ cô đang đi vốn là của Diệp Dục, tính năng của xe Diệp Dục là người quen thuộc nhất. Anh ngồi trên ghế lái, nhìn tương đối thành thạo, vẫy tay với Tô Tô ý gọi cô qua đó.

Qua thì qua, Tô Tô đanh mặt ngồi vào ghế lái phụ, cô cũng không nói chuyện với Diệp Dục. Diệp Dục có thể cũng cảm thấy tối qua mình hơi phóng túng nên cười với Tô Tô, bắt đầu đạp ga khởi hành. Đằng sau là cả một đoàn xe dài đi theo.

Bệnh viện cách khách sạn không xa, đi qua một ngã tư và một đoạn đường ngắn nữa là đến nơi Trạc Thế Giai làm việc trước mạt thế.

Số lượng zombie bên ngoài bệnh viện không hề ít, đông lúc nhúc đến nổi da gà, không cần nói cũng biết bên trong bệnh viện có bao nhiêu zombie.

Đoàn người xuống xe, đánh từ ngoài cùng vào, phấn khích giết zombie. Một nhóm khoảng ba mươi người, ai nấy cũng đánh không ngơi tay, mặc dù nói phần lớn zombie đều bị nhóm năm người, Tô Tô, Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói bao trọn, nhưng chỗ đỗ xe trước bệnh viện khá rộng, chưa kể zombie cũng đông. Có rất nhiều con còn vòng qua năm người kia để bao vây nhóm người phía sau.

Đã đến đây rồi cả nhóm cũng không vội đi vào, ung dung thong thả. Một đống tinh hạch rơi xuống đầu chẳng cớ gì mà không nhặt.

Nhóm Diệp Dục, Hộ Pháp giết rất nhanh, nhất là Diệp Dục. Giờ anh không cần dùng cầu lửa giết từng con một nữa mà chuyển sang dùng tường lửa, vừa đi vừa phóng tường lửa khắp nơi. Tường lửa của anh cũng rất mạnh, zombie chỉ cần lao vào thì đều bị cháy thành than. Còn anh thì quỳ xuống đống than bới tìm tinh hạch, chẳng mấy chốc mà mấy túi áo đều chứa đầy tinh hạch.

Đến lúc này mà còn không cướp quái thì tinh hạch sẽ bị đám Diệp Dục nuốt hết mất, vì thế Tô Tô cũng không giấu nghề nữa. Cô cầm một nắm tinh hạch, huy động tinh phách trong cơ thể, trên mặt đất hiện ra một người nước to cỡ người cô, cô đưa một cái mã tấu trong tay cho người nước. Một người thật một người giả cùng phối hợp chém giết về phía trước.

Thực ra Tô Tô nghĩ bản thân còn có thể tạo ra hai người nước, nhưng cô nhớ tới lời Trạc Thế Giai dặn dò, cô phải giữ gìn một chút. Dù sao hiện giờ vẫn chưa qua thời kì ba tháng nguy hiểm. Nếu dùng hết tinh hạch rồi thì tinh phách sẽ phải vận hành để duy trì, năng lượng trong tinh phách cũng sẽ có lúc giải phóng hết. Tô Tô sợ dị năng của mình hết năng lượng rồi thì sẽ có tác dụng phụ.

Lý Oánh ở phía sau, cách Tô Tô không xa, giờ vẫn đang dùng dao chém quái. Dị năng của cô ta chỉ đủ để xả nước uống, giờ cô ta thấy Tô Tô có thể điều khiển được người nước, người nước còn cầm dao chém quái nhặt tinh hạch được, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Dị năng giả hệ thủy thì ra không chỉ là buff mà còn có thể đạt được cả công thủ như Tô Tô. Vậy thật ra Tô Tô mạnh đến đâu? Vì sao cùng là dị năng giả hệ thủy mà cô ta không làm được như Tô Tô?

Lý Oánh băn khoăn, còn Tô Tô chỉ một lòng muốn đoạt quái của bốn người Diệp Dục. Người ta đã có kỹ năng quần công rồi, cô còn đang chém từng nhát một. Dù có người nước giúp đỡ thì phần lớn zombie vẫn bị họ cướp mất.

Vì thế Tô Tô hạ quyết tâm, nhìn qua đám zombie đông nghịt. Cửa phòng cấp cứu cách đó không xa. Đó là cửa kính tự động, chỉ cần cảm ứng được nhiệt độ cơ thể người thì cửa sẽ tự mở, nhưng lúc này điện đã ngắt, cửa khép chặt kín. Đằng sau cánh cửa là tầng tầng lớp lớp zombie đang liều chết muốn ra ngoài.

Tô Tô chợt nghĩ ra một sáng kiến. Cô chẳng tranh quái với Diệp Dục ở đây nữa, người nước cũng tan thành một dòng nước vô hình. Cùng lúc đó bên trong cửa kính phòng khám xuất hiện một người nước giữa đám zombie, tay cầm một con dao bằng băng, bắt đầu im lặng giết zombie, lấy tinh hạch.

Người nước không có mùi, trừ những lúc hành động phát ra tiếng nước chảy ra thì vốn chẳng thu hút sự chú ý của đám zombie. Zombie trong sảnh phòng khám lúc này đã hoàn toàn bị người sống ở bên ngoài cửa thu hút nên cho dù người nước có đang ở bên cạnh giết đồng loại của chúng thì đám zombie đó cũng chẳng cảm thấy gì, càng không có khả năng đề phòng người nước.

Trong phút chốc Tô Tô lấy được rất nhiều tinh hạch làm cô mừng như bắt được vàng. Quan trọng hơn là cô phát hiện bản thân mình có thể phá vỡ giới hạn, dùng nước và băng cùng lúc. Nước tạo ra người nước, băng làm dao, đây là sự phối hợp hoàn hảo giữa dị năng hệ thủy và dị năng hệ băng. Ngoài việc tiêu hao nhiều năng lượng hơn một chút thì cũng không có bất kì gánh nặng nào cho cơ thể.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 93: Cách mang theo con cái chính xác
Trong đội ngũ đang bận rộn, anh Bì cùng hơn hai mươi tên thuộc hạ đủ để đối phó một bộ phận nhỏ zombie còn sót lại, mà mẹ con Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ giết mấy con cá lọt lướt của bộ phận nhỏ zombie kia. Trước kia, Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ trước ngực, kết hợp với Lý Tiểu Vũ cùng nhau giết một con zombie. Bây giờ nhìn lại, Lý Tiểu Vũ đã có thể một mình giải quyết hai con zombie, miễn là zombie đến không nhiều quá thì cô tự đối phó được. Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ nên hành động không được nhanh nhẹn như Lý Tiểu Vũ, may mà đến chỗ này của cô cũng chỉ có một hai con zombie, còn là loại sắp bị Lý Tiểu Vũ đánh cho tàn phế. Vậy nên mẹ con Tẩm Nguyệt phụ trách tiêu diệt mấy con zombie tàn binh bại tướng này, tiện thể đi theo sau đội ngũ đào tinh hạch, có một ít tinh hạch Lý Tiểu Vũ không kịp đào, Tẩm Nguyệt liền giúp đào hộ. Tẩm Nguyệt định đến chỗ nghỉ sẽ giao toàn bộ tinh hạch đào được cho Tô Tô.

Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ đều không phải dị năng giả, hai người họ thỏa thuận rằng chỗ tinh hạch đào được sẽ giữ lại cho Tô Tô. Có điều, trên cả quãng đường, số tinh hạch họ đánh được không nhiều nhặn gì, không đáng để so với chỗ của nhóm Diệp Dục. Tẩm Nguyệt và Lý Tiểu Vũ cảm thấy chỗ tinh hạch này của mình ít quá, họ tích cóp chờ nhiều nhiều một chút rồi đưa Tô Tô.

Tô Tô múa may trong đám zombie phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại, nhìn Tẩm Nguyệt địu Duệ Duệ trên ngực ở sau cùng, chạy tới chạy lui vã mồ hôi. Duệ Duệ được mẹ địu trước ngực nhưng không hề khóc quấy, tay còn cầm gậy thỉnh thoảng giúp mẹ đánh một con zombie.

Thấy hình ảnh này, Tô Tô không nhịn được nở nụ cười. Đây mới là cách mang theo con cái chính xác trong mạt thế. Làm mẹ chưa bao giờ là việc nhàn hạ, không thể tránh khỏi sự mệt nhọc.

Chỉ là giết zombie thôi mà, đương nhiên phải bồi dưỡng sự gan dạ cho con từ bé. Tô Tô cảm thấy mình trước đây nghĩ hoàn toàn sai rồi. Trước đây cô chỉ biết che chở Tiểu Ái, cố gắng hết sức ngăn Tiểu Ái khỏi nguy hiểm, cho nên chưa từng mang Tiểu Ái ra ngoài làm nhiệm vụ.

Trên thực tế, trẻ con sống trong mạt thế không nên được che chở quá, dù sao lúc này cũng không giống ngày trước nữa. Nếu người mẹ luôn luôn bảo vệ con ở chỗ an toàn, sau này đứa con trưởng thành có lẽ không làm nổi chuyện gì.

Đoàn người cứ như vậy đánh giết, vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng cũng vào phòng cấp cứu. Diệp Dục ném một quả cầu lửa nung chảy cửa kính, một bức tường lửa xuất hiện chắn lối ra của zombie. Lúc này Hộ Pháp lao vào như một cơn gió, lúc trở ra chỉ vào Tô Tô nói:

“Zombie phía sau đều bị Tô Tô cướp sạch rồi, còn thừa lại mấy con này ở cửa.”

“Ha ha ha ~~~”

Tô Tô không nhịn được ngửa mặt lên trời cười to, nhìn người nước của mình vẫn còn ở phía sau zombie đại khai sát giới liền vỗ vai Diệp Dục:

“Các anh làm việc nhé. Tôi mệt rồi, nghỉ một tí.”

Cô kiếm một cái đôn đá dựng ngoài phòng cấp cứu, ngồi xuống, tập trung điều khiển người nước của mình. Cô nói mình mệt mỏi nghỉ ngơi một lúc, quả thực là đang nghỉ ngơi không chém giết nữa. Nhưng người nước của cô không nghỉ, tiếp tục đoạt tinh hạch không ngừng.

Ở trong một mảng lửa cháy bừng bừng, Diệp Dục quay đầu, mặt bị lửa nóng khiến cho đỏ thẫm, nhếch miệng lộ ra hàm răng trắng tinh với Tô Tô, cố ý kích thích cô:

“Nghỉ cái gì mà nghỉ, trên tầng vẫn còn đấy.”

Tô Tô nhún vai. Người nước của cô không thể ra khỏi tầm mắt, đến khi nó ra khỏi phạm vi kiểm soát, cô khó có thể tập trung điều khiển. Cô đứng dậy, cũng biết Diệp Dục đã sớm nhìn thấu những hạn chế dị năng của cô nên cô theo Diệp Dục thẳng tiến vào phòng cấp cứu, định từ đó lên tầng 7 theo đường cầu thang.

Phía trên sảnh cấp cứu là vài phòng ban. Tầng bảy có một hành lang ngoài trời nối với khu nội trú đằng sau, dưới khu nội trú là phòng khám bệnh.

Bọn họ chọn đi phòng cấp cứu vì đã tính rằng zombie phía bên này ít hơn phía phòng khám bệnh một chút. Khoa Sơ sinh lại ở tầng mười một khu nội trú, bọn họ đi đến hành lang ngoài trời tầng bảy xong còn phải leo thêm bốn tầng nữa mới đến được đích.

Không biết ai đã đóng cửa thang khẩn cấp lại, còn chèn một thanh sắt ngang cửa. Hộ Pháp giật mạnh cây gậy, cánh cửa bật mở, đám zombie bên trong ùa ra như thác lũ.

Ở ngoài cửa, Diệp Dục đã dựng sẵn một tầng tường lửa. Chẳng cần ai ra tay, những con zombie đầu tiên cứ thế cháy rụi. Đám còn lại đạp lên xác mấy con đi trước, cố gắng vượt qua được tường lửa nhưng lại bị Tô Tô, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và đương nhiên cả Diệp Dục xử lý nốt.

Zombie trong thang khẩn cấp ít hơn zombie trong tầng không nhiều. Không phải mật độ ít, mà hình như chúng không chen nổi vào trong tầng nên đành ở lại cầu thang, lèn chật cứng như nêm từ trên xuống dưới đến độ chúng cũng không nhích được.

Chúng chen chúc như vậy lại khiến đám Tô-Diệp thấy dễ dàng hơn. Thang khẩn cấp chỉ có một cửa ra vào nhỏ hẹp, bọn họ chia nhau canh giữ hai đầu cửa, chờ zombie ra thì giết.

Xác zombie bị Diệp Dục đốt sạch. Dị năng hoả của anh vào giờ phút này có vẻ vô cùng quan trọng. Nếu như những cái xác này không bị đốt thành tro, chỉ sợ toàn bộ đại sảnh phòng cấp cứu đều sẽ bị xác zombie lấp đầy.

Đám người anh Bì không giành được con quái nào, lòng cảm thấy tổn thương mất mát. Dường như từ khi hợp thành một đội với Tô - Diệp tới nay, cảm nhận của họ với việc giết zombie đã thay đổi – từ việc chạy trốn phải phản kích bị động đã thành không giành được quái mà thiếu thốn?! Loại cảm giác này thật kỳ lại, ai lại không giết được zombie mà thấy mất mát cơ chứ?! Thế mà họ lại cảm thấy vậy đấy.

Thế nhưng bọn họ cũng nhanh chóng có việc để làm. Trong khi mọi người đang bận giết những con zombie từ thang khẩn cấp liên tục chui ra, cách đó không xa, mấy con zombie từ phòng cấp cứu cũng đi sang.

Phòng cấp cứu cùng một cửa thông với phòng khám bệnh bên kia. Bên này số lượng zombie giảm bớt đồng thời zombie mới bên phòng khám bệnh cũng lục tục lắc lư kéo nhau đến. Nhưng vì cầu thang khẩn cấp và thang máy nằm ở trong góc đại sảnh phòng cấp cứu nên cảm thấy tương đương với một cái sảnh nhỏ. Bên ngoài sảnh nhỏ còn có một cánh cửa che chắn, chỉ cần chặn cánh cửa này, zombie ở phòng khám bệnh sẽ không qua nhanh được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 94: Bếp lò
Ở thời điểm nhóm người Tô - Diệp vội vàng vừa chém vừa đốt, bên cạnh cầu thang, mấy người Lý Tiểu Vũ, mẹ con Tẩm Nguyệt, anh Bì, Trạc Thế Giai cũng bắt đầu dùng thân chặn cửa. Bọn họ không che hết mà để hở ra một kẽ, mỗi lần chỉ cho vài con zombie đi qua, chúng bị từng người trong đó tiêu diệt.

Tốc độ của bọn họ cũng nhanh, cứ một đao một con, một đao một con, đến khi xác zombie chất chật ních thì họ gọi Diệp Dục nhờ anh đốt hết chỗ xác này.

Thân thủ và dị năng của Lý Oánh vốn cũng chỉ đủ trình độ đi theo anh Bì, Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt thôi nhưng cô ta lại cho rằng mình phải là một người làm việc lớn, không coi đội anh Bì ra gì. Tuy dị năng của cô ta không bằng Tô Tô hay Diệp Dục, nhưng cô ta dựa vào nghị lực bất khuất và sự gan dạ sáng suốt, cứ thế đi theo đội Tô - Diệp.

Dọc đường, có lẽ Lý Oánh thật sự rất nỗ lực, rất cố chấp để trở nên mạnh mẽ, dùng đao giết zombie mà thấy như không gì cản nổi mình. Tất nhiên phần lớn zombie bị nhóm Diệp Dục giải quyết, Lý Oánh chẳng qua chỉ theo sau giết cá lọt lưới. Dù vậy bản lĩnh của cô ta cũng tăng lên rất nhiều.

Trong cầu thang khẩn cấp, ánh lửa ngùn ngụt, bức tường phía trước và cầu thang bị thiêu hừng hực như một bếp lò khổng lồ. Zombie từ trên cầu thang xuống phải đi qua “bếp lửa hồng” này, đến khi lăn ra cũng đã chết được kha khá, sau đó còn bị Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói và Tô Tô cho vài nhát dao. Về cơ bản không một zombie nào có thể đi được vào sảnh nhỏ.

Giết lên giết xuống, Tô Tô chả còn quái để giết nữa, Lý Oánh lại càng không có cá lọt lưới để đánh. Cô ta theo sau bốn anh lính, cảm thấy nhàm chán nên xả nước cho họ uống. Nhưng tình hình chiến đấu bấy giờ đang kịch liệt, chẳng có ai rảnh để uống nước. Họ nói có lệ với Lý Oánh mấy câu rằng lát nữa sẽ uống sau. Thầy Bói là một dị năng giả hệ kim, lao lên trước, giẫm lên bậc thang bị thiêu đỏ bừng, từ từ tiến vào cầu thang khẩn cấp. Anh ta là dị năng giả hệ kim nên xông vào trước làm tank, cản đám zombie lại. Ba người kia đương nhiên nối đuôi theo.

Lý Oánh suy nghĩ một lúc, không biết mình có thể đối phó với đoạn “bếp lò” của cầu thang khẩn cấp hay không nên nhìn sang Tô Tô. Tô Tô ngáp một cái, không do dự, đi theo phía sau Thư Sinh - người cuối cùng đi vào cầu thang khẩn cấp. Lý Oánh thấy Tô Tô có thể đi vào, cô ta nhất định cũng “có thể”. Vì vậy, cô ta bước vào theo Tô Tô.

Với sức nóng hiện tại, người bình thường chắc chắn không qua được. Cảm giác kia ai tiến vào thì mới biết, nói một cách dễ hình dung, bên trong giống như một lò vi sóng vẫn đang bật mức cao nhất. Lý Oánh vừa đi vào là thấy người như sắp bị nướng cháy khét, nhảy mấy bước rồi phải đi ra. Cô ta cảm thấy không cam tâm nhìn theo bóng lưng Tô Tô. Lúc này Tô Tô đã sớm theo bốn người Diệp Dục rẽ đi, leo lên tầng hai rồi.

Cùng là dị năng giả hệ thuỷ, vì sao Tô Tô không sợ bị đốt? Vì sao? Cô ta đã trở nên mạnh mẽ rồi nhưng vì sao vẫn không theo kịp tiết tấu của Diệp Dục? Vì sao? Vì sao? Vì sao?!

Lý Oánh cau mày, hoàn toàn không biết rốt cuộc mình sai ở đâu. Cô ta cầm đao, cứ như vậy đứng chờ ở bên ngoài cầu thang khẩn cấp đến khi đoạn “bếp lò” kia hạ nhiệt, sau đó thở sâu, chạy mấy bước lấy đà, vẫn không cam tâm nhảy vào cầu thang thoát hiểm còn hơi nóng cuồn cuộn.

Nhưng năm người Tô - Diệp đã giết đến tầng thứ ba thứ tư từ bao giờ, mà Diệp Dục cứ thế phóng hỏa trên đường lên. Mặc dù nhiệt độ cầu thang tầng một đang hạ xuống, nhưng càng đi lên trên nhiệt độ càng cao, Lý Oánh cũng chỉ có thể vừa đi vừa nghỉ, càng muốn đuổi kịp bước chân của kẻ mạnh càng không theo kịp.

Cuối cùng, đến khi nhiệt độ đoạn cầu thang dưới giảm kha khá, nhóm người bình thường gồm anh Bì, Trạc Thế Giai, Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt cũng vào cầu thang khẩn cấp. Cửa thang vừa đóng, tất cả mọi người đều phải chịu sự oi bức còn lại trong cầu thang rất lâu.

Zombie bình thường không biết leo thang bằng hai chân như con người: chúng xuống thang chủ yếu bằng cách lăn, còn leo lên bằng bốn chân. Ngoại trừ zombie tầng dưới cùng của cầu thang nhiều hàng đống ra, zombie phía trên càng lên càng ít. Bởi vì mấy tầng phía trên phòng cấp cứu đều có phòng khám bệnh, ví dụ như siêu âm hai chiều, nội soi dạ dày,… có tầng đã đóng cửa thang khẩn cấp nên zombie không di chuyển được.

Còn người sống sót thì lại chạy theo cầu thang khẩn cấp xuống, cho nên zombie ở cầu thang cũng lăn theo họ.

Vì vậy qua tầng bốn, tốc độ đám người Tô – Diệp cũng nhanh hơn. Thời gian cứ như vậy trôi qua, lúc này trời dần dần tối lại, thấm thoắt cũng không biết đã bao lâu, trạng thái tinh thần bọn Diệp Dục vẫn tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu mệt mỏi. Những người còn lại thì khác, đặc biệt là mấy người thuộc hạ của anh Bì, phần lớn cũng chỉ là người bình thường, xưa nay không chịu nổi cường độ đánh giết cao như vậy.

Tô Tô cũng cảm thấy thật sự mệt. Cô là phụ nữ có thai, là thành phần phải được nâng niu trước mạt thế. Lúc này cô leo liên tục bảy tầng, còn vừa leo vừa giết zombie, Tiểu Ái đã có ý kiến nãy giờ rồi. Cứ như vậy đi tiếp, Tô Tô cảm giác mình càng ngày càng không nhịn nổi, nước chua trong dạ dày òng ọc dâng lên.

“Nghỉ một đêm thôi, ngày mai tiếp tục.”

Diệp Dục đi đầu rốt cuộc giơ tay lên ra dấu tay với những người phía sau. Hộ Pháp và Thư Sinh, Thầy Bói chạy vào cửa cầu thang khẩn cấp, bắt đầu xử lý zombie tầng bảy. Mà mấy người rải rác trên cầu thang vừa nghe cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống đất.

Bọn họ ăn uống qua loa. Đây là ổ zombie, không ai cần chú trọng chất lượng sinh hoạt gì nữa, ăn nhanh uống nhanh còn dành thời gian ngủ.

Ánh sáng trong hành lang tối lại, chỉ có đèn khẩn cấp đang bật. Trạc Thế Giai leo mệt đến chết đi sống lại, cuối cùng cũng leo đến tầng sáu và thấy Tô Tô. Cô nháy mắt với Tô Tô, lại ra hiệu hướng về cửa cầu thang khẩn cấp tầng sáu. Tô Tô ngồi dưới đất, gật đầu không lên tiếng, đứng đậy, đi cùng Trạc Thế Giai.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 95: Cá ngựa nhỏ đen trắng
Tầng sáu là nơi khám siêu âm hai chiều, nội soi dạ dày và những xét nghiệm khác. Ở đây cũng nhiều zombie nhưng trước mạt thế phần lớn người đến bệnh viện đều là bệnh nhân cảm cúm, sốt cao… nên thật ra số lượng người làm kiểm tra này ít hơn một chút.

Tất nhiên đấy chỉ là tương đối. Góc nào trong bệnh viện cũng có nhiều zombie hơn nơi khác.

Tô Tô đi qua khe cửa cầu thang khẩn cấp, tạo hai người nước tiến vào tầng sáu giết zombie. Dọc đường cô thu được rất nhiều tinh hạch đến độ suýt nữa không còn chỗ nhét. Tô Tô suy nghĩ, cái gì cũng có cái giá của nó, không tạo ra thêm một người nước để phụ thì làm sao có nhiều tinh hạch hơn như thế này?

Zombie ngửi thấy mùi người sống là chen chúc ào ào qua cửa khẩn cấp. Người nước của Tô Tô không màu không mùi, giết zombie thật đơn giản. Đến khi chỉ còn lác đác vài con zombie ở cửa, Tô Tô mới ra hiệu Trạc Thế Giai mở cửa khẩn cấp ra.

Hai ba con zombie nhào ra, một mình Trạc Thế Giai có thể tự xử lý được. Tô Tô lùi lại hai bước, xua hai người nước của cô tiếp tục giết hướng vào trong, bản thân cô thì nghiêng người tựa ở trên tường, xanh xao yếu ớt.

Nói về thể chất, Tô Tô mang thai đã hơi mệt nhưng chuyện này cũng không hề cản trở cô vừa nghỉ ngơi vừa khống chế người nước giết zombie. Có thể so sánh điều này với máu và mana trong game – hiện giờ Tô Tô không khỏe, máu ít, không dám liều mạng.

Vì vậy Tô Tô đứng nhìn ở một bên, một mũi tên trúng ba con chim, vừa trông chừng Trạc Thế Giai, vừa khống chế hai người nước thu hoạch tinh hạch.

Trong cầu thang khẩn cấp, mẹ con Tẩm Nguyệt đã ôm nhau ngủ ở chỗ mát nhất cầu thang tầng ba. Lý Oánh dù mệt đến không muốn nhúc nhích, nhưng cô ta nhìn thấy Tô Tô và Trạc Thế Giai đi đã lâu mà chưa trở lại, đấu tranh tư tưởng một lúc lâu rồi vẫn run rẩy đứng lên, nắm chặt dao trong tay, đi về phía Tô Tô và Trạc Thế Giai rời khỏi, tiến vào tầng sáu.

Khi Lý Oánh vào tầng sáu, tất cả zombie trong đó nằm ngổn ngang trên mặt đất, xa xa hai người nước màu xanh nhạt cầm hai thanh mã tấu Tô Tô lấy của Diệp Dục, mỗi người nước một thanh, đang chém zombie ngây ngốc không nhúc nhích trước mặt.

Zombie không có chỉ số thông minh, chỉ có bản năng khát máu cơ bản nhất. Người nước không màu không vị, cho dù giơ đao chém trước mặt chúng, zombie cũng không tránh.

Lý Oánh đứng nhìn từ xa, lòng sinh ước ao, nếu như cô ta cũng có thể làm ra loại người nước như thế này thì tốt biết bao nhiêu?

Có điều hai người nước của Tô Tô đang ở đây, vậy thì Tô Tô Tô và Trạc Thế Giai đang ở đâu?

Ngay bên cạnh người nước, cách một bức tường, Tô Tô nằm ở trên giường, nhắm mắt tập trung, tinh tế cảm thụ liên hệ giữa cô và người nước. Tuy liên hệ này rất yếu nhưng cô vẫn còn cảm nhận được hai nguồn năng lượng phát ra, cảm giác tiếp xúc va chạm, những hình ảnh không diễn tả được đang đan dệt trong tâm trí cô.

Thế nhưng cô không thể điều khiển người nước làm nhiều động tác hơn vì như vậy cần luyện tập đến trình độ rất cao mới có thể khống chế người nước làm động tác chính xác hơn ở chỗ cô không nhìn đến. Cho nên sau khi người nước giết hai ba con zombie trước mặt thì cũng như zombie ngây ngốc đứng ở cạnh cửa, lung lay người.

Lúc này, bên giường Tô Tô, Trạc Thế Giai đang điều chỉnh máy siêu âm hai chiều. Cô vừa nhấn phím máy siêu âm vừa thở dài:

“Thói đời loạn như vậy rồi, mấy máy móc chữa bệnh này cứ thế bị bỏ lại ở đây thật đáng tiếc.”

Mấy nghìn năm văn minh nhân loại mới chắt lọc ra được những dụng cụ công nghệ cao này. Mạt thế đến, khắp nơi đều có zombie, loài người lại bị đánh về nguyên hình, chỉ có thể nỗ lực sinh tồn, không còn rảnh rỗi lo đến những thứ khác. Những dụng cụ chữa bệnh trong bệnh viện này, rồi cả hệ thống chữa bệnh vất vả lắm mới phát triển xây dựng được, cũng vì mạt thế đến mà sụp đổ rồi.

Tô Tô nằm ở trên giường, bám lấy hai chân, nhìn máy siêu âm hiển thị con cá ngựa nhỏ đen trắng mơ hồ kia, trong lòng mềm mại đến rối tinh rối mù. Cô chớp mắt nhìn, chỉ vào Tiểu Ái, nói với Trạc Thế Giai:

“Cô in ảnh bé ra cho cháu, cháu muốn làm cho Tiểu Ái album ảnh tuổi thơ.”

Cứ như không nghe thấy cảm thán của Trạc Thế Giai, Tô Tô vui mừng phấn khởi chờ Trạc Thế Giai in ảnh siêu âm Tiểu Ái. Trạc Thế Giai liếc Tô Tô, vừa in ảnh vừa nói:

“Thai nhi phát triển rất khoẻ mạnh. Xem ra bình thường cháu chạy qua chạy lại cũng không ảnh hưởng đến bé nhiều.”

“Đương nhiên rồi. Cháu đã rất cẩn thận mà, cháu đã bảo với cô rằng nếu như không phải vì Tiểu Ái, hôm nay cháu còn có thể bay đấy!”

Tô Tô ngồi dậy, sửa sang lại quần áo ngay ngắn. Nghe lời Trạc Thế Giai, cô thấy yên tâm hẳn. Lúc trước cô vẫn còn tương đối lo lắng, dị năng Diệp Dục là lửa, dị năng của cô là nước có ảnh hưởng gì đến Tiểu Ái không vì từng có báo cáo rằng dị năng cha mẹ xung khắc, tỷ lệ mang thai sinh con rất thấp.

Sự thực chứng minh cô suy nghĩ quá nhiều. Kiếp trước cô không biết Diệp Dục có phải là dị năng giả không, lại không biết dị năng Diệp Dục là lửa, mà còn quên cái người Diệp Dục này xa tít tắp nhưng Tiểu Ái vẫn ra đời, vẫn nghịch ngợm chạy nhảy khắp nơi.

Đợi đến khi Trạc Thế Giai in ảnh Tiểu Ái ra, Tô Tô cầm xem đi xem lại, trông có vẻ yêu thích không buông tay làm cho Trạc Thế Giai không nhịn được, mỉm cười. Hồi lâu sau, Tô Tô đang nhìn ảnh đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt đen toả sáng nhìn chằm chằm Trạc Thế Giai, cõi lòng đầy mơ ước nói:

“Chúng ta mang máy siêu âm hai chiều này về đi!”

“Khụ khụ…” - Trạc Thế Giai bị sặc nước miếng của mình. Cô nhìn chằm chằm Tô Tô, hồi lâu mới hỏi, “Cháu nói thật?”

“Thật, thật hơn kim cương.” - Tô Tô gật đầu, cầm ảnh chụp Tiểu Ái nhảy xuống giường, đi tới bên cạnh cửa sổ, vẽ một cái bánh lớn cho Trạc Thế Giai: “Chúng ta cần một chiếc xe lớn, dời chiếc máy siêu âm này khỏi tầng sáu, đặt ở cốp sau là OK.”

“Vậy tại sao không tìm một cái xe tải đủ lớn nhỉ? Đây là bệnh viện, còn có rất nhiều máy móc chữa bệnh và các loại thuốc men, sau một thời gian dài chúng sắp hỏng hết rồi.”

Mắt Trạc Thế Giai vì thấy Tô Tô vẽ một cái bánh lớn mà dần dần toát lên hy vọng rực rỡ. Cô là một bác sĩ, kỹ năng cô quen thuộc nhất, giúp cô sinh tồn tốt nhất cả đời này chính là chữa bệnh cứu người. Dù chuyên ngành của cô liên quan đến phụ nữ mang thai và sinh nở nhưng cô vẫn không thể không nuối tiếc cho hệ thống chữa bệnh đã sụp đổ sau mạt thế.

Dù bây giờ bọn họ không dùng được những máy móc này thì sau này, sau này nữa họ có thể bán cho những người cần. Sớm muộn gì xã hội cũng được tạo dựng lại, loài người lại tìm về thời gian văn minh. Chắc chắn sẽ không lâu lắm đâu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 96: Phòng siêu âm đa chiều
“Được, trừ những cái cô nói thì còn cần thêm đồ đạc thường dùng. Ý cháu là chúng ta cũng nên tích trữ một ít đồ cần thiết cho em bé.”

Tô Tô khẽ gật đầu, nói rất nghiêm túc. Cô mở cửa, đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn Trạc Thế Giai:

“Vì vậy, sau này chúng ta lại có chuyện phải làm, mục đích là tìm một xe chở hàng lớn.”

Khi nhìn thấy Lý Oánh đang đứng ngoài cửa, Tô Tô đột nhiên im bặt không nói gì nữa. Lý Oánh đang đứng bên cạnh người nước của cô, tỉ mỉ nghiên cứu người nước. Mà ở chỗ không xa, có xác chết của ba con zombie, xem ra Lý Oánh sau khi giết chết zombie lại quay về chỗ người nước tiếp tục nghiên cứu.

“Tô Tô!” - Thấy Tô Tô đột nhiên mở cửa đi ra, Lý Oánh đi thẳng lưng lên, tỏ ra có chút bối rối, thò một đầu ngón tay ra thử chọc vào người nước: “Bên trong mọi người họp gì mà bí hiểm thế, còn phải có hai người canh gác.”

“Đừng động vào bọn chúng, chúng sẽ coi cô là zombie mà chém giết.”

Tô Tô mở miệng nhắc nhở, thu tấm hình Tiểu Ái trong tay lại, cất vào trong túi áo khoác lông vũ. Cô không định tâm sự với Lý Oánh, cũng không có ý mở miệng bàn bạc bất kỳ chuyện gì với cô ta. Cô dẫn Trạc Thế Giai đi thẳng ra ngoài, hai người nước hai bên cũng đi theo sau, giống như hai vệ sĩ của Tô Tô.

Lý Oánh sa sầm mặt, nhưng may mà cô ta đã bị Tô Tô phớt lờ thành quen. Cô ta đứng nguyên tại chỗ đăm chiêu nhìn bóng lưng của Tô Tô và Trạc Thế Giai, rồi lại ngầng đầu nhìn cửa văn phòng mà Tô Tô vừa đi ra. Trên cửa treo một chữ số “1”. Đây là phòng siêu âm đa chiều số 1.

Phải chăng cô ta đã vô tình phát hiện ra bí mật gì đó giữa Tô Tô và Trạc Thế Giai?

Trạc Thế Giai bước nhanh hai bước lên trước, đuổi kịp Tô Tô, đè thấp giọng hỏi: “Cháu không lo lắng Lý Oánh sẽ nghi ngờ gì đó sao?”

“Nghi ngờ cái gì?” Tô Tô khó hiểu đi chậm lại, cùng Trạc Thế Giai tiến về phía trước. Cô thản nhiên: “Cô ta có thể nghi ngờ cái gì? Nghi ngờ cháu mang thai? Đây là sự thực, cho dù cô ta nghi ngờ cháu thì đã sao?”

“Ừ...” - Trạc Thế Giai suy nghĩ, Lý Oánh nghi ngờ Tô Tô mang thai, có thể làm gì cô? Cùng lắm là vạch trần chuyện cô mang thai, để cho đám người Diệp Dục không dẫn Tô Tô ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch nữa.

Nhưng Tô Tô cần đám người Diệp Dục sao? Rất cần, rất cần, cần đến mức không có đám người Diệp Dục thì cô không thể ra ngoài giết zombie, kiếm tinh hạch sao?

Rất rõ ràng, Tô Tô hoàn toàn có thể tự lực cánh sinh ở mạt thế, không có đội Diệp Dục thì cùng lắm cần cẩn thận hơn chút là được.

Suy nghĩ như vậy, Trạc Thế Giai đã yên tâm. Một người phụ nữ dựa vào ai cũng không bằng dựa vào bản thân. Bản thân có bản lĩnh thì sẽ không sợ những người bên cạnh đến rồi lại đi. Điểm này, người sống đến độ tuổi ba mươi như cô còn không bằng cô gái nhỏ hai mươi tuổi, phải học tập Tô Tô mới được.

Còn Tô Tô à, cô chỉ không muốn Diệp Dục phát hiện ra, còn ai biết cũng chẳng sao. Chuyện cô mang thai chỉ giấu được một thời gian chứ không giấu được cả đời. Chỉ cần Lý Oánh không hại Tiểu Ái của cô thì cứ việc nói. Chuyện này lộ ra mà Diệp Dục phản đối thì cùng lắm Tô Tô lại chấm dứt với Diệp Dục. Cô không cần dựa vào Diệp Dục để sống.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, đã đi đến cửa cầu thang bộ thoát hiểm. Tô Tô đang muốn mở cửa thì cánh cửa gỗ màu vàng đó đột nhiên bị mở ra. Gương mặt của Diệp Dục hiện ra, anh cau hàng lông mày lưỡi mác đen sẫm, hét lên với Tô Tô:

“Em đi đâu thế hả? Ai cho em chạy lung tung. Ông đây quay lưng một cái đã không thấy em đâu rồi.”

“Suỵt… anh có thể nói nhỏ tiếng chút không?” - Tô Tô trừng mắt nhìn Diệp Dục. “Tìm tôi làm gì?”

“Có thể tìm em làm gì? Đương nhiên chuyện quan trọng rồi.”

Gương mặt dày đến đạn không xuyên thủng nổi của Diệp Dục xuất hiện một nụ cười ngoác ra. Anh đưa tay ra, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Tô Tô, dẫn cô đi vào trong cầu thang thoát hiểm, len qua khoảng trống mọi người đang ngồi, đi lên tầng bảy, vào trong một văn phòng bác sĩ.

Trong văn phòng, Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói xếp hàng ngang. Trong tay mỗi người đều cầm một cái cốc, thấy Diệp Dục kéo Tô Tô vào trong, ba người lập tức bê cốc lên, đồng thanh nói:

“Cho xin chút nước uống đi.”

“Phụt!!!”

Tô Tô phì cười. Cô mím môi nhìn ba người đàn ông to lớn thô kệch trước mặt, cùng mặc quân phục rằn ri, đứng thẳng lưng, ánh mắt lóe lên sự khao khát. Rõ ràng là những gương mặt mạnh mẽ quyết đoán, lúc này đều lộ ra dáng vẻ đáng thương giống như ăn mày, cực kỳ hài hước.

Sau đó, lại nhìn đôi môi khô khốc của bọn họ, Tô Tô nén cười, giơ tay lên loáng một cái cốc trong tay ba người đã đầy nước. Tranh thủ thời gian ba người đang uống nước ừng ực, Tô Tô quay đầu nhìn Diệp Dục.

“Mấy anh muốn uống nước sao không tìm Lý Oánh?”

“Tìm cô ta làm gì?”

Vẻ mặt Diệp Dục đầy khó hiểu. Anh đưa tay lên khá tự nhiên khoác vai Tô Tô, như anh em tốt vỗ vỗ vai cô.

“Em chính là hồ chứa nước sẵn có của chúng tôi, không tìm em lại tìm cô ta? Điên à?”

Không phải người giỏi đánh giết thì chỉ biết đánh giết. Con người là động vật bậc cao phát triển nhất, cũng có cảm giác của riêng mình. Ai tiếp cận họ có mục đích, muốn làm bạn với họ, muốn lợi dụng họ trở thành ưu thế của mình; ai mới là người thực sự thành tâm thành ý coi bọn họ là bạn, đối xử với nhau bình đẳng; mỗi người ở đây đều cảm nhận rất rõ.

Dù trước kia không hiểu thì giờ nhìn hành vi của Lý Oánh và Tô Tô mấy ngày qua cũng hiểu.

Tô Tô hất cánh tay đang thể hiện chủ quyền của Diệp Dục ra, liếc mắt nhìn bi đông nước đeo trên người họ. Chớp mắt một cái, bốn người cảm thấy bình bi đông nước trống rỗng đột nhiên nặng trĩu. Không cần mở nắp, Tô Tô đã có thể làm cho họ một bình nước đầy. Chuyện này thật tiện lợi.

“Xong rồi. Mấy anh nói chuyện đi. Tôi đi tìm giường nghỉ ngơi một lát.”

Xả nước cho bốn người xong, Tô Tô vươn vai một cái, bỏ ra ngoài. Những tiếng lao xao đằng sau vang lên, đều là lời xúi giục Diệp Dục đuổi theo.

Tô Tô xoay người, nhìn bốn người đàn ông trưởng thành sau lưng đột nhiên yên lặng bất động, đứng nghiêm trang tại chỗ, cảnh cáo: “Không được đi theo. Không được làm phiền tôi nghỉ ngơi!”

“Rõ!”

Diệp Dục đứng nghiêm, theo thói quen làm giơ tay chào Tô Tô. Bên cạnh lập tức vang lên tiếng cảm thán của ba tên kia, người thì thương xót, người thì chán nản, người thì chỉ tiếc không rèn sắt thành thép. Anh không quan tâm, đưa mắt dõi theo bóng hình Tô Tô ra khỏi cửa, mới đạp một cước về phía ba đồng đội của mình. Bốn người lập tức lao vào nhau đánh đấm thật hỗn loạn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 97: Tô Tô đã mang thai
Mấy tên kia đánh nhau, ai thắng ai thua, Tô Tô không biết. Cô ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ, tìm đại một căn phòng, leo lên giường, nằm xuống nhắm mắt ngủ. Những người còn lại cũng thấy zombie ở tầng bảy bị xử lý sạch sẽ cũng đi lên tầng bảy, tìm một căn phòng để ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, mặt trời còn chưa mọc, Tô Tô nằm trên giường bệnh, liếc nhìn đồng hồ đeo tay. Cô thức dậy định đi tìm Tẩm Nguyệt lấy ít đồ ăn. Đi đến phía trước hành lang, cô nhìn ra đằng xa, mấy con zombie lắc lư trên hành lang đang nhoài người lên cửa kính. Vừa nhìn thấy cô đi ra, chúng rên hừ hừ đầy đói khát.

“Đợi một lát! Đợi một lát! Tao đến đây.”

Tô Tô an ủi những con zombie đang chờ bị giết ở bên ngoài. Bởi vì bụng đói, dạ dày trống rỗng, cộng thêm buổi sáng luôn là lúc nghén nặng nhất, cô thực sự không nhịn được, chống tay lên tường, cúi người nôn khan. Phía sau cô, Lý Oánh nấp sau cửa của một phòng bệnh nào đó, âm thầm quan sát Tô Tô qua khe hở, không hề có ý ra tay giúp đỡ cô.

Trong văn phòng bác sĩ, Diệp Dục nghe thấy tiếng động, anh bật dậy, không kịp mặc áo khoác, chỉ mặc một cái áo phông cộc tay xông ra ngoài, chạy đến sau lưng Tô Tô, đưa tay vỗ nhẹ lưng cô, mặt đầy lo lắng hỏi:

“Em bị sao thế? Sáng nào cũng nôn thốc nôn tháo, có phải là dạ dày có vấn đề gì không?”

“Không sao, không sao!”

Tô Tô lắc đầu, sắc mặt trắng bệch. Diệp Dục thấy thế đưa tay đỡ Tô Tô vừa mới nôn xong, dắt Tô Tô đến ngồi trên chiếc ghế nhựa ở chân tường, ôm lấy cô, vô cùng lo lắng. Anh đang định mở miệng gọi to tên của Trạc Thế Giai thì Tô Tô ngăn anh lại, lắc đầu.

“Chuyện nhỏ. Nôn xong trận này sẽ không nôn nữa. Anh đi tìm chút đồ ăn đem đến đây cho tôi.”

“Được. Em ở yên đây, đợi một lát nhé.”

Lúc này, Diệp Dục cực kỳ nghe lời, thái độ cứng rắn ban đầu, trong nháy mắt đã biến thành bảo sao nghe vậy. Anh đỡ Tô Tô dựa vào lưng ghế, vội vàng chạy đến phòng bệnh của Tẩm Nguyệt. Bây giờ Tẩm Nguyệt chịu trách nhiệm hoàn toàn về đồ ăn của họ.

Chỉ một loáng, Diệp Dục đã cầm một hộp bánh ngọt từ chỗ Tẩm Nguyệt đến, ngồi xổm trước mặt Tô Tô. Anh xé bỏ vỏ rồi đưa bánh đến bên miệng Tô Tô, ngước mắt đầy mong đợi nhìn cô.

“Em ăn đi.”

“Ừ…” - Tô Tô ngại ngần cầm lấy cái bánh Diệp Dục đặt trên miệng cô. “Tôi tự có tay.”

“Được rồi. Em ăn đi, ăn nhanh lên, ăn xong vẫn còn nữa.”

Diệp Dục cũng không tranh cãi với Tô Tô. Anh đút cho cô hoặc cô tự ăn đều được, chỉ cần đừng mặt mũi phờ phạc như vậy, nhìn thực sự hơi đáng sợ.

Tô Tô yếu ớt mỉm cười, nhìn Diệp Dục, nghĩ thầm nếu như người đàn ông này cứ mãi như thế, đừng thỉnh thoảng chọc giận cô thì cũng rất được. Cô cụp mắt ăn một miếng bánh, rồi lại nhìn Diệp Dục vẫn đang ngồi xổm trước mặt mình, duy trì tư thế nhìn cô ăn bánh, liền nhấc chân lên đạp vào ngực anh một cái.

“Anh quay về đi, mặc thêm quần áo rồi lại ra ngoài. Lần trước tôi đã nói với anh rồi, đừng cứ nhìn chằm chằm tôi như vậy. Ánh mắt của anh thật không đứng đắn.”

“Hì hì.”

Diệp Dục không phủ nhận, cúi đầu quay người đi tìm quần áo mặc vào. Anh là một người đàn ông, một người đàn ông bình thường đó. Người phụ nữ đã cùng anh trải qua một đêm, ở trước mặt anh ăn bánh, cái miệng nhỏ mấp máy, anh suy nghĩ sai trái cũng rất bình thường.

Đợi Diệp Dục vừa đi khỏi, tốc độ ăn của Tô Tô nhanh hơn một chút, nhanh chóng gọn lẹ ăn hết ba cái bánh ngọt nhỏ trước mặt. Dạ dày cô cũng dần cảm thấy dễ chịu hơn. Cô đứng dậy, đi về phía lũ zombie đáng yêu đã sớm không kìm chế được ở ngoài cửa kính.

Đứng quan sát qua khe hẹp sau cửa, Lý Oánh cuối cùng cũng xem xong, đóng chặt cửa phòng bệnh lại, nhìn Lý Tiểu Vũ đang ngồi trên giường bệnh bên cạnh thay quần áo, vờ hỏi chuyện:

“Tiểu Vũ, cô nói xem tình cảm của Tô Tô và anh Diệp tốt như vậy, quan hệ của bọn họ là gì?”

“Chuyện này…” - Lý Tiểu Vũ khó xử. “Chắc là không có quan hệ gì.”

“Nhưng tôi thấy hình như anh Diệp rất thích Tô Tô. Tô Tô và anh ấy quen nhau bao lâu rồi?”

“Không lâu lắm, tầm hơn hai tháng. Tôi cũng không biết nữa.”

Trên thực tế, ở cùng nhau lâu như vậy, Lý Tiểu Vũ biết rất rõ những chuyện trước đây của Tô Tô. Về cơ bản cô cũng đoán ra Diệp Dục chính là người đàn ông trải qua tình một đêm với Tô Tô. Nhưng chuyện này nói ra rất phức tạp, còn liên quan Bạch Lạc Lạc – người đã bị Tô Tô giết chết và chuyện Tô Tô bị cô ta hạ thuốc.

Hơn nữa, dù sao đây cũng là chuyện riêng của Tô Tô. Loại chuyện này Lý Tiểu Vũ đương nhiên không muốn nói với Lý Oánh chỉ mới quen biết vài ngày.

Nhưng Lý Tiểu Vũ che giấu lại càng khiến Lý Oánh liên tưởng phong phú hơn. Cô ta ngồi bên mép giường của Lý Tiểu Vũ, rất thân thiết, thân thiết giống như chị em ngủ chung phòng, buôn dưa:

“Nhưng tôi thấy hình như Tô Tô không thích anh Diệp cho lắm. Cô nói trước kia Tô Tô có bạn trai không? Cô ấy thích mẫu con trai như thế nào?”

“Có. Hình như có một người bạn trai.”

“Thế á, họ lạc nhau sau mạt thế à? Hay là chia tay rồi? Tình cảm của cô ấy và bạn trai có tốt không?”

“Cũng được. Bọn họ quen nhau lâu rồi, không phải chia tay. Ừm… Chuyện này cũng khó nói, cô đừng hỏi tôi nữa.”

Đối với Lý Oánh lắm chuyện, Lý Tiểu Vũ làm sao nói cho khéo được. Tô Tô và Tạ Thanh Diễn không chia tay, là do Bạch Lạc Lạc – một người mến mộ Tạ Thanh Diễn hạ thuốc Tô Tô khiến cô ngủ với Diệp Dục. Sau đó, bây giờ Tô Tô và Tạ Thanh Diễn đã sắp trở thành kẻ thù, nhưng vẫn sống ở cùng một nơi, mà Diệp Dục cũng lặn lội đường xá xa xôi đến đây.

Sự việc rất phức tạp. Gần đây, những thứ Lý Tiểu Vũ phải học rất nhiều, nhiều đến mức cô căn bản không có tâm trạng cùng người khác tám câu chuyện rối ren của Tô Tô.

Thế là Lý Oánh mạnh dạn đoán ra một câu chuyện, Tô Tô mang thai con của bạn trai cũ, còn che giấu Diệp Dục.

Cô ta tuyệt đối có thể chắc chắn Tô Tô đã mang thai. Đâu có người phụ nữ bình thường nào nôn khan hàng sáng? Tô Tô giết zombie lợi hại như vậy, không còn buồn nôn vì zombie từ lâu rồi; cộng thêm liên tưởng đến dáng vẻ thần bí của Trạc Thế Giai và Tô Tô trong phòng siêu âm đa chiều ở tầng sáu. Tô Tô không mang thai, Lý Oánh sẽ viết ngược tên của cô ta.

Hơn nữa, Lý Oánh cũng có thể khẳng định, đứa bé không phải là con của Diệp Dục. Với tính cách của Tô Tô và thái độ cực kỳ xa cách của cô với Diệp Dục, không thể nào mới quen Diệp Dục hơn hai tháng đã phát sinh quan hệ được. Khả năng duy nhất có thể giải thích chính là đứa con trong bụng của Tô Tô là của bạn trai cũ đã qua lại nhiều năm.

Vô liêm sỉ không? Quá vô liêm sỉ! Mang thai đứa con của người khác, còn không nói với Diệp Dục, để Diệp Dục làm trâu làm ngựa cho cô ta. Đó là chỗ vô liêm sỉ nhất của Tô Tô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 98: Có gì đó không đúng
Lý Oánh cũng không có ý gì đặc biệt với Diệp Dục. Cô ta trời sinh sùng bái kẻ mạnh, kẻ nào mạnh cô ta sẽ theo kẻ đó. Vì vậy, khi cô ta phát hiện ra bí mật nhỏ này của Tô Tô, trong lòng càng không phục. Dựa vào cái gì mà người như Tô Tô có thể lọt vào mắt xanh của Diệp Dục? Còn cô ta nỗ lực như vậy vẫn không thể tham gia vào cuộc sống của anh?

Người phụ nữ vô sỉ như Tô Tô thực sự không xứng được đội ngũ hỗ trợ tốt như vậy của Diệp Dục.

Trong phòng bệnh, lòng Lý Oánh đang dậy sóng thì bên ngoài, khi Diệp Dục đi ra một lần nữa, Tô Tô đang giết zombie rất sung. Những con zombie vật vờ trong cả hành lang trống không đã bị Tô Tô giải quyết một nửa. Phía trước chính là tòa nhà khám bệnh và phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú. Zombie bên đó đông gấp nhiều lần phòng cấp cứu bên này.

Cho dù Tô Tô có lợi hại thế nào đi chăng nữa, nhưng vì lo ngại cho Tiểu Ái ở trong bụng, cô vẫn kiềm chế lại một chút. Cô không muốn một mình làm liều chạy qua đó mạo hiểm, thành ra chỉ chậm rãi giết zombie trên hành lang, giết mệt rồi thì nghỉ ngơi một lát cho hai người nước tiếp tục giết, cô theo sau chúng nhặt tinh hạch.

Diệp Dục mặc quân phục rằn ri, đeo một cái kính chuồn chuồn màu đen trông rất hippi, đứng bên cạnh cửa kính từ xa ngắm nhìn Tô Tô đang nhảy tới nhảy lui, giống như người vừa nôn thốc nôn tháo vừa nãy là ảo giác của anh. Ngắm nhìn một lúc, Diệp Dục yên tâm hơn, đợi đồng đội tập trung đủ, anh mới thong thả bước lên hành lang, dự định xử lý những con zombie ở dọc đường trước.

Lúc này, nhóm của anh Bì cũng đã đến. Hoàn cảnh đã như vậy, không ai để ý nhiều đến những chuyện nhỏ như đánh răng rửa mặt. Đương nhiên vừa thức dậy họ phải lấp đầy cái bụng rồi mới cầm vũ khí lên chiến đấu. Bọn họ nhanh chóng tiến đến cầu thang.

Lý Tiểu Vũ vẫn đi cùng Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ, Trạc Thế Giai đi sau cùng. Lý Oánh thì muốn đuổi kịp đội Diệp Dục nhưng bốn người đó là lực lượng nòng cốt, đánh đa số zombie. Điều này cũng có nghĩa là vị trí của họ chính là tiền tuyến, chỗ nguy hiểm nhất. Vì luyến tiếc sinh mạng của mình, Lý Oánh đành bất đắc dĩ đi theo đám người anh Bì.

Đứng bên cạnh, Tô Tô không chút hứng thú nhìn những con zombie của mình bị Diệp Dục cướp đi. Cô ngáp một cát, nghiêng đầu nhìn zombie đen kìn kịt bên trong cửa kính đối diện. Có lẽ do ngửi thấy mùi người sống, lũ zombie đều dồn về phía cánh cửa kính này.

Một con zombie không có sức mạnh gì, sức mạnh của một đám zombie cũng không lớn, nhưng vô số con zombie cùng dùng sức đẩy, cánh cửa kính mỏng manh đã nhanh chóng xuất hiện vết rạn nứt.

Tô Tô dựa vào cánh cửa sổ hành lang đợi. Khi cánh cửa kính hoàn toàn bị vỡ, vô số con zombie lăn ra, liều lĩnh gầm thét nhào về phía họ. Tô Tô đứng thẳng người trên cửa sổ, co chân nhảy lên, hai tay nắm chặt thanh phơi quần áo trên trần nhà hành lang.

Trên nóc hành lang, hai bên cửa sổ đều có thanh phơi đồ dành cho những người nằm viện sử dụng. Tô Tô nắm chặt thanh phơi, hai chân giơ lên cao, cơ thể mềm dẻo giống như không có xương, cả người giống như một con gấu Koala, nằm bò trên thanh phơi quần áo.

Phía dưới cô là một đàn zombie, con nào con nấy ngẩng đầu rên rỉ với cô. Nếu như bọn chúng có thể nói chuyện, nhất định sẽ muốn bảo Tô Tô xuống dưới, nhưng cô lại không xuống. Không những không xuống còn treo mình trên thanh phơi quần áo, chọc tức chúng nó. Ngoài ra, cô còn cho hai người nước ở phía dưới, âm thầm giải quyết tính mạng của zombie, nhân tiện thu thập tinh hạch.

“Òa! Mẹ… chị kìa…”

Tẩm Nguyệt đi cuối cùng, ôm Duệ Duệ trong lòng. Bàn tay nhỏ của Duệ Duệ chỉ vào Tô Tô đang treo người trên nóc hành lang. Vốn từ vựng của cậu bé còn ít, nhưng không hề ảnh hưởng đến việc cậu bé biểu đạt sự chú ý của cậu với Tô Tô.

Tẩm Nguyệt đưa mắt nhìn theo phương hướng Duệ Duệ chỉ tay, trong lòng liền sinh ra sự thán phục. Nhảy cao như vậy, còn bám vào bục cửa sổ nhảy lên trên, phải cần dũng khí lớn như thế nào chứ!

Trạc Thế Giai đeo ba lô lớn ở bên cạnh, nhíu chặt lông mày, xem ra Tô Tô không hề để tâm những lời cô dặn dò. Thân là phụ nữ mang thai vẫn trong thời kỳ nguy hiểm ba tháng đầu, nhảy cao như vậy, còn treo người trên thanh phơi quần áo, được đấy à???

Lý Tiểu Vũ ở phía trước một chút, vốn bị đám zombie ồ ạt lăn ra làm cho khiếp sợ, nhưng vừa nghe Duệ Duệ nói như vậy, cũng ngước lên nhìn Tô Tô. Cùng lúc đó, cô thuận tiện tiến lên phía trước nhìn, những con zombie lăn vào đã phân thành hai luồng. Đa số đều đi về phía bốn người Diệp Dục, Hộ Pháp, Thư Sinh, Thầy Bói ở phía trước. Số còn lại vòng qua rồi đi về phía Tô Tô.

Nhưng Tô Tô treo người trên không trung, còn phái hai người nước chặn đường, cho nên những con zombie đi về phía sau không nhiều. Chúng đi qua tầng tầng lớp lớp ngăn chặn của nhóm anh Bì, cuối cùng đến chỗ Lý Tiểu Vũ không quá năm sáu con. Năm sáu con này đi đến bị Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và Trạc Thế Giai phân chia xử lý.

Thực ra, nơi nhiều zombie nhất vẫn là đại sảnh khám bệnh ở tầng một. Không chỉ bên trong đại sảnh khám bệnh chật kín zombie, ngay cả bãi đỗ xe bên ngoài cũng có một đám lớn zombie đứng chen cứng. Còn trong phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú thì khoa Nội ở tầng năm là nhiều zombie nhất. Những tầng khác vẫn khá ổn, chính là mức độ mà mọi người nhìn thấy bây giờ.

Loại zombie bình thường này không hề có ý thức, chỉ biết ngửi mùi, nghe âm thanh, thỏa mãn ham muốn ăn uống. Cho nên chúng sẽ không lên xuống cầu thang như người thường, càng không có trí tuệ để trốn đi đột kích loài người.

Nói chung xử lý xong tầng một là coi như xong, không thể nào sót lại một con chưa bị giết được.

Dưới sự dốc sức toàn lực của năm người Tô - Diệp, mọi người tiêu tốn tổng cộng mấy tiếng đã xử lý xong đám zombie chủ động tiến đến, sau đó hùng dũng tiến vào phòng tiếp nhận bệnh nhân nội trú ở tầng bảy, tiến thẳng vào cầu thang thoát hiểm.

Theo cách nói của Trạc Thế Giai, từ tầng bảy trở lên là phòng điều dưỡng cho những người già, khoa Sản, khoa Sơ sinh, phòng chăm sóc đặc biệt cho người lớn. Zombie ở những tầng này không quá nhiều, đặc biệt là phòng điều dưỡng cho người già. Đã là điều dưỡng thì đương nhiên cần một môi trường rộng rãi yên tĩnh, người đến thăm cũng chỉ hai ba người, vậy thì dù mọi người đều bị hóa thành zombie thì cũng không có bao nhiêu.

Đặc biệt là khoa Sản, vốn dĩ là nơi nhiều phụ nữ bụng cao vượt mặt, nhưng khi nhóm Tô - Diệp leo đến bên ngoài cửa thoát hiểm tầng mười, chỉ còn lại hai ba con zombie. Trong khoa Sản càng yên tĩnh hơn, dường như không có phụ nữ mang thai nào bị biến thành zombie, cảm giác vô cùng kỳ dị.

“Tô Tô, có gì đó không đúng lắm…” - Trạc Thế Giai vốn đang đứng cuối cùng của đội ngũ, lề mề leo một tầng cầu thang, chạy đến phía sau Tô Tô, thấp giọng nói: “Ngày cô rời đi là ngày 30 tháng 12, giường bệnh của khoa Sản đều chật kín người, không thể yên tĩnh như vậy được.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 99: Cạnh tranh sinh tồn
Diệp Dục đang dẫn mọi người đi trước, định lên tầng 11 chỗ khoa Sơ Sinh. Nghe thấy âm thanh, anh quay đầu nhìn cánh cửa khẩn cấp bị khóa chặt của khoa Sản. Cánh cửa này yên tĩnh hơn hẳn bình thường. Khi bọn họ đi ở lối thoát khẩn cấp, đằng sau mỗi cánh cửa ở mỗi tầng đều có tiếng zombie đập cửa gào rú; dường như trong một nơi ầm ĩ như vậy, chỉ có mỗi cánh cửa khẩn cấp khoa Sản này là yên tĩnh nhất, yên tĩnh đến độ có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim chạm mặt đất.

Trong hành lang mờ tối, ánh đèn khẩn cấp xanh leo lét, mọi người nhìn nhau, cuối cùng tất cả không hẹn mà cùng hướng về phía Tô Tô.

Tô Tô quay đầu, nhìn hai cánh cửa khẩn cấp của khoa Sản. Đằng sau khe cửa là một màu đỏ thẫm, tựa hồ tất cả toàn máu, còn có nội tạng đẫm máu. Then sắt trên cửa còn có dấu ngón tay màu đỏ, hình như có người sống sót trốn thoát từ đó ra rồi cài chặt cửa lại.

Cô dừng bước chân trên cầu thang, tiến về phía cửa khẩn cấp khoa Sản, mở rộng năm giác quan để cảm nhận thử tình trạng bên trong. Quả thật không có dấu hiệu zombie hoạt động. Cô đang định tự mở then sắt trên cửa thì trong hành lang yên ả, chỉ có tiếng thở và tiếng tim đập, âm thanh tin nhắn ngắn ngủi vang lên.

Tất cả mất hứng, đồng loạt nhìn về phía Trạc Thế Giai. Trạc Thế Giai ngại ngùng lấy điện thoại đang vang lên không ngừng ra, liếc nhìn rồi bảo Tô Tô:

“Là đồng nghiệp ở phòng cách ly. Anh ấy hỏi chúng ta đi đến đâu rồi, có cháu bé đã xuất hiện hiện tượng mất nước, mong chúng ta đến nhanh lên.”

“Lên đi. Lúc nào quay lại thì xem khoa Sản này.”

Tô Tô nhún vai. Ngẩng đầu lên là khoa Sản. Chỗ cô đứng đây có thể nghe được tiếng zombie kêu gào trong khoa Sơ sinh trên đầu. Chỉ một bước nữa là đến khoa Sơ sinh rồi, chi bằng cứ lên trên đó đưa sữa bột trước đã.

Vì thế mọi người gật đầu đồng ý, đặc biệt là anh Bì. Anh ta mong gặp con trai lắm rồi, đương nhiên không muốn bị lỡ thời gian. Tô Tô vừa nói, anh ta đã giơ hai tay hai chân tán thành, vội vàng chạy về phía trước.

Dị năng giả hệ kim – Thầy Bói – thấy anh Bì định vượt lên, lập tức túm cổ anh ta, đẩy ra phía sau. Diệp Dục thấy thế cũng gật đầu, tỏ ý đồng tình việc vào khoa Sơ sinh trước. Anh quay qua đẩy anh Bì một cái, khiến anh Bì dừng lại trước mặt Hộ Pháp, Hộ Pháp lại túm cổ áo kéo anh Bì bon chen ra tận sau lưng bốn người. Mọi người thấy đại ca xã hội đen anh Bì cứ thế bị bốn người này chèn ép, lòng cảm thấy buồn cười.

Thế là tất cả cảm thấy tỉnh táo hơn, cứ ung dung như vậy vào khoa Sơ sinh.

Bước vào khoa Sơ sinh, số zombie đằng sau cánh cửa khẩn cấp dần nhiều lên. Trước mạt thế, số phụ nữ sinh con không hề ít, những đứa bé mới sinh có vấn đề gì cũng được đưa vào khoa Sơ sinh để theo dõi hai ngày. Vì thế, khoa Sơ sinh chật cứng vì những người lo lắng cho bé yêu như bố bé, ông cô nội ngoại, họ hàng thân thích…

Hơn nữa, mạt thế đến đột ngột, những người sống sót bị đám zombie ở sảnh khám bệnh chặn không ra được nên họ chạy lên tầng. Dần dần sẽ có một số người bị zombie hóa và người bị cắn hóa thành zombie, kết quả là mọi người đều chen chúc với nhau ở hai tầng trên cùng khu Nội trú, càng lên cao, zombie càng nhiều.

Trạc Thế Giai nói những đứa bé đó cùng bác sĩ và y tá chăm sóc đang trốn ở phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh. Có những đứa bé vừa ra đời bị vàng da khá nặng nên phải vào lồng ấp chiếu đèn vài ngày, còn những bé trong phòng chăm sóc đặc biệt thì có vài yếu tố bẩm sinh như sinh non hoặc dị tật cơ thể.

Yêu cầu về điều kiện vô trùng của hai phòng này rất nghiêm ngặt, kiểm soát chặt chẽ, người nhà muốn thấy con cháu mình chỉ có thể nhìn qua tường kính trong suốt dày dặn, hộ lý ôm bé ra cho người nhà ngắm. Bệnh của trẻ sơ sinh phát triển rất nhanh, bác sĩ y tá phải giám hộ 24/24. Chỗ ở của bác sĩ y tá đương nhiên phải có đồ ăn.

Vì thế, dù toàn bộ tòa nhà bệnh viện là nơi tập trung của virus tận thế, phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ sơ sinh vẫn có tỷ lệ bác sĩ, y tá và trẻ em sống sót cực cao.

Lúc này, Tô Tô đang đi trước giết zombie, quay đầu vẫy tay với Trạc Thế Giai, để hai con zombie còn lại cho người nước xử lý còn mình đảo qua cạnh Trạc Thế Giai, cau mày:

“Cháu bảo này, đưa trẻ con ra ngoài sẽ nguy hiểm lắm đấy!”

Dù sao bệnh viện cũng là nơi có mật độ virus tận thế rất cao. Những đứa bé này mới sinh ra đã ở trong môi trường vô trùng, đột nhiên ra ngoài, sức đề kháng không đủ thì có phải sẽ biến thành zombie bé hết không?

“Tô Tô.” - Trạc Thế Giai nhíu chặt mày, đứng thẳng người, lưng đeo ba lô khổng lồ, bên trong toàn sữa bột trẻ em, không hề có đồ dùng cá nhân. Cô rất ra dáng tri thức, nghiêm túc nhìn Tô Tô, “Đây là cạnh tranh sinh tồn. Chúng không thể sống trong môi trường vô khuẩn mãi được.”

Sức đề kháng của người lớn có cao không? Đương nhiên cao hơn của một đứa trẻ con nhiều. Nhưng nhìn thế giới bây giờ đi, nhiều người bình thường tiến hóa không thành công, lại càng nhiều những zombie tiến hóa thất bại, có một phần nhỏ tiến hóa được thành dị năng giả. Đây là bằng chứng rõ rệt cho thuyết tiến hóa của Darwin.

Trạc Thế Giai học y, còn là bác sĩ trưởng khoa Sản. Ở khoảnh khắc sống chết, cô có tâm lý thoáng hơn người thường. Sống được thì rồi sẽ sống, không sống được thì dù tạo điều kiện cũng chưa chắc sống sót. Điều này thật tàn khốc, nhưng chính là hiện thực.

Thật ra giờ bọn họ chỉ đang tạo lối thoát cho những đứa bé này mà thôi. Còn những đứa không sống được, cuối cùng sẽ về với cát bụi.

Trong thoáng chốc, Tô Tô cảm thấy xót xa. Đột nhiên cô nghĩ đến Tiểu Ái ở kiếp trước. Thật ra Tiểu Ái đã vượt qua “cạnh tranh sinh tồn”, nhưng cuối cùng cũng đâu sống sót?

Cô lẳng lặng nhìn Trạc Thế Giai, Trạc Thế Giai cũng bình thản nhìn cô, rất đúng mực. Tô Tô biết Trạc Thế Giai nói thật, cũng nhận ra mình đang xử lý theo cảm tính. Cô quay đi, nhìn những con zombie phải giết ít dần đi, cho đến những gương mặt mừng rỡ tươi cười sau bức tường kính.

Tô Tô lùi lại thật xa, im lặng nhìn khoa Sơ sinh được xử lí sạch sẽ, nhìn Trạc Thế Giai mang sữa bột vào phòng cách ly, nhìn anh Bì áp vào tường kính lo lắng nhìn quanh. Cô suy nghĩ thật lâu, quay đầu sang chỗ khác, thấy hơi mất hứng.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top