Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 100: Zombie cấp 1
Kiếp này cô có thể cứu những đứa trẻ ấy một mạng sống, nhưng kiếp trước có ai quan tâm đến Tiểu Ái của cô không?

Tô Tô cảm thấy khó chịu, vì thế cô lặng lẽ trốn sang một bên, thật sự mặc kệ Trạc Thế Giai và anh Bì tự xử lý, chỉ lẳng lặng nhìn không nói lời nào.

“Sao lại không có? Con trai tôi tên là Từ Lỗi, các cô kiểm tra kỹ lại xem.”

Anh Bì hét lớn qua chiếc bộ đàm nhỏ gắn trên tường, khung cảnh xung quanh rất hỗn loạn, anh em của anh đang giúp nhóm Diệp Dục ném zombie qua cửa sổ. Anh Bì không để ý nhiều thế, vội vào bám lên vách kính hét lớn:

“Mẹ của con tôi tên là Tả Tĩnh, có phải các cô chỉ viết tên của cha mẹ đứa bé không? Tôi tên là Từ Tấn, kiểm tra giúp tôi đi.”

“Có phải Tả Tĩnh không?” Bên trong vách kính, một vị bác sĩ gầy như que củi, cố kiềm chế cảm giác đói khát suy nghĩ một chút rồi nói với anh Bì, “Con trai anh sinh non, tôi nhớ là chúng tôi đem nó đến phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh rồi.”

Vị bác sĩ đó chỉ phòng hồi sức cấp cứu ở phía đối diện, bên đó cũng có những người sống sót, hơn nữa còn nhiều hơn cả phòng cách ly bên này.

Anh Bì gật đầu, không kịp gọi đám đàn em mà vội vội vàng vàng chạy sang phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh. Bên đó kín hơn ở phòng cách ly nhiều. Phải vượt qua ba cánh cửa sắt lớn, anh Bì vừa mở cánh cửa thứ nhất thì có một người phụ nữ tóc dài, mặc váy đỏ đi ra.

Khuôn mặt người phụ nữ còn dính chút máu, chiếc váy trên người nhìn giống như màu máu, khuôn mặt bình tĩnh, mắt nhìn chằm chằm anh Bì đi thẳng đến.

“Tả Tĩnh!!!” Anh Bì không để ý lắm, kêu lên, “Em chưa chết sao không nhắn tin cho anh?! Con trai anh đâu?”

Người phụ nữ mặc đồ đỏ tên Tả Tĩnh đó không nói gì, chỉ bước nhanh hơn về phía anh Bì. Anh Bì đang đợi để hỏi lại, Tô Tô ở đằng sau lơ đãng đánh mắt sang nhìn chợt nhảy lên hét:

“Chú Bì, chạy mau, đó là zombie cấp một!”

Cô đã nói từ lâu rồi, zombie cũng có cấp bậc, cũng biết tiến hóa. Zombie hiện nay đều quá bình thường, toàn là cấp thấp, đi còn chậm như ốc sên nên rất dễ giết. Nhưng zombie cấp một tốc độ nhanh hơn zombie thường, phải ngang như tốc độ người bình thường, nó biết chạy, còn có thể vượt chướng ngại vật hay lên xuống tầng rất nhanh nhẹn. Nhìn thoáng qua, vẻ ngoài của zombie cấp một còn khá nguyên vẹn, không khác người thường bao nhiêu.

Việc phân biệt zombie với con người còn phụ thuộc vào khả năng mỗi người. Tô Tô sống ở mạt thế mười hai năm đương nhiên liếc một cái là có thể nhận ra. Người con gái tên Tả Tĩnh đó không phải là người, chiếc váy cô ta mặc toàn là máu người, phải ăn thịt bao nhiêu người thì chiếc váy mới có màu đó chứ?

Nhưng Tô Tô hét chậm, anh Bì cũng phản ứng chậm theo, có thể vì anh không tin Tả Tĩnh động tác nhanh nhẹn như thế là zombie cấp một, đến khi anh kịp phản ứng, quay đầu định chạy thì Tả Tĩnh ở phía sau đã chồm lên xô ngã cả hai xuống đất.

Lúc Tả Tĩnh há miệng lộ ra hai chiếc răng nanh định cắn anh Bì, Diệp Dục ở bên cạnh nhanh nhẹn ném một quả cầu lửa đập vào mặt Tả Tĩnh, đốt chảy một nửa gương mặt gìn giữ nguyên vẹn của nó.

Nếu là zombie thông thường thì chỉ một quả cầu lửa này là đi đời nhà ma rồi, nhưng Tả Tĩnh thì không. Trong một thoáng, ả ta khựng lại nhưng không hề thấy đau, há miệng cắn vào vai anh Bì.

Vì đang mùa đông, quần áo của anh Bì cũng khá dày dặn nên nhát cắn đó không chạm đến da thịt mà chỉ cắn rách áo. Anh Bì cố gắng giãy giụa, rụt cổ tránh khỏi Tả Tĩnh, dù gì zombie cấp một cũng mạnh hơn zombie thường nên anh đơ ra không giãy giụa được.

Lúc này Hộ Pháp cũng xông lên, nhoáng một cái chỉ kịp nhìn thấy một vệt máu trên cổ Tả Tĩnh rồi nghe tiếng “ục”, đầu của nó rơi từ cơ thể yểu điệu xuống lộ ra vết sẹo to như cái bát.

“Chết rồi chết rồi, mau ra xem đi. Chết rồi!”

Không biết từ lúc nào cánh cửa thứ hai đã hé ra, lúc đầu của Tả Tĩnh rơi xuống thì nó được mở hẳn ra. Một đám người sống sót xuất hiện, dáng vẻ hân hoan vui mừng.

Anh Bì đẩy Tả Tĩnh ở sau lưng xuống, ngồi dậy nhìn cái đầu cô ta ở gần đó. Không biết anh nghĩ gì, vẻ mặt đờ đẫn, mê man mà lại có chút bi thương.

“Hắn bị cắn rồi à?”

“Đừng qua đó, xa ra. Vừa rồi chắc chắn hắn đã bị cắn, sắp biến thành zombie rồi.”

“Đúng, mọi người nhìn hắn kìa. Tôi nhìn thấy zombie cắn hắn rồi.”

“Các anh lính, các anh đến cứu chúng tôi sao? Người này… người này không giết à?”

Đám người sống sót lục tục đi ra, mồm năm miệng mười biểu lộ ý cảm ơn trước mặt bốn “anh lính”, đồng thời cũng cách anh Bì càng xa càng tốt. Cứ mặc anh ta ngồi dưới đất, lẻ loi tiếp nhận thông tin người tình biến thành zombie, con trai không biết sống chết, lại còn bị mọi người xa lánh.

Thuộc hạ của anh Bì thấy thế xông lên muốn lý luận với đám người đó, đồng thời bảo vệ anh Bì, tỏ ý không để ai đụng vào anh Bì. Hộ Pháp đẩy đám người ra, cúi người chìa một bàn tay về phía anh Bì.

Anh cách anh Bì gần nhất, đương nhiên nhìn thấy rõ anh Bì không hề bị Tả Tĩnh cắn. Dù có bị cắn đi nữa thì anh ấy cũng không thể biến thành zombie luôn được, loài người ngu xuẩn luôn thích kinh ngạc quá mức như vậy, có một chút mạo hiểm cũng không dám thử.

Đám người sống sót thấy thế bắt đầu tỏ ra kinh ngạc, dường như Hộ Pháp đang tìm chết vậy. Cảm xúc vui mừng khi nhìn thấy các “anh lính” cũng quên mất tiêu, trong đầu họ chỉ lặp đi lặp lại theo quy luật “bị zombie cắn, sẽ biến thành zombie”.

Mọi người nơm nớp nhìn chằm chằm anh Bì, anh Bì lại ngẩng cổ đưa mắt nhìn về cánh cửa sắt phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh mở được một nửa. Anh tỉnh lại trong chốc lát, không quan tâm đến đám người sống sót đang sợ hãi kia mà lao lên cánh cửa sắt gần nhất hô to:

“Con tôi… con tôi đâu? Con tôi đâu??”

Bên trong phòng hồi sức cấp cứu bây giờ vô cùng bừa bộn, những cái thùng có thể mở đều bị mở ra, những cái tủ có thể mở cũng đều bị mở. Chỗ nào cũng là dụng cụ y tế, dưới đất còn có vài gói sữa bột đã bị bóc, sữa bột vương vãi ra đất.

Một cô y tá đang quỳ xuống đất nhặt sữa bột bị đổ ra, nhìn thấy anh Bì lao vào thì vội hét lên: “Anh đừng có giẫm vào, bọn trẻ chỉ còn chỗ sữa bột này thôi. Các người đã ăn hết rồi, chỗ chúng tôi không có gì nữa!! Không có gì nữa!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 101: Không đủ chất
Những thứ có thể ăn được đều đã cho đám người kia rồi, nhưng họ còn muốn lấy nữa. Không đưa họ làm ầm lên, vẫn không đưa nữa thì họ cướp, cướp hết cả đồ ăn vặt của bác sĩ và y tá phòng hồi sức sơ sinh, cướp cả đường glucose, nước muối để uống, sau đó còn đến mức cướp cả sữa bột của lũ trẻ để ăn. Ăn rồi thì thôi còn lãng phí, đổ sữa bột vương vãi khắp nơi, những đứa trẻ bị đói khóc ầm ĩ. Lương Tiểu Kỳ đành phải quỳ xuống đất cẩn thận nhặt sữa bột dưới đất, chuẩn bị cho thêm nước muối và đường glucose cho lũ trẻ uống.

Ai biết được cô còn chưa nhặt sữa xong thì lại có một người nữa xông vào giẫm cả lên chỗ sữa đó. Đáng ghét như thế làm sao Lương Tiểu Kỳ không tức cho được?!

Khung cảnh trong phòng hồi sức cấp cứu còn thê thảm hơn cả trong phòng cách ly, sao lại thế cơ chứ?

Thực ra phần lớn thảm cảnh mà loài người gặp phải hôm nay không phải do zombie tạo nên, cũng không phải do các loại thiên tai mà do chính những người sống sót này tự hại nhau mà thành. Ở ngoài có một con zombie cấp một, họ quấn quần áo dày một chút rồi cùng xông lên thì chắc gì đã không đối phó được nhưng không một ai tình nguyện xông lên đầu tiên… Không hề có một ai! Họ chỉ cố gắng chèn ép những vị bác sĩ, y tá trong phòng hồi sức cấp cứu và lấy cả đồ ăn của lũ trẻ.

Tô Tô từng bước theo sau anh Bì, nhìn cảnh hỗn độn hai bên, đôi mắt trở nên lạnh lùng hơn. Anh Bì ở bên cạnh thu bàn chân dính sữa bột lại, đôi tay run rẩy đỡ cô y tá dưới đất lên, quay đầu gọi: “Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, mang sữa bột...”

“Đây… đây!”

Trạc Thế Giai chưa lên thì Tẩm Nguyệt đã ôm Duệ Duệ đến, trong tay cô ôm một đống sữa bột, đẩy đám người để lao vào, đưa toàn bộ sữa bột vào lòng y tá, vội vàng nói:

“Đừng cho bọn trẻ uống sữa dưới đất, ăn cái này đi, đồ sạch đó. Đây đều là sữa cho trẻ sơ sinh mà bác sĩ Trạc chọn lựa kỹ càng ở siêu thị rồi.”

Y tá Lương Tiểu Kỳ ngơ ngẩn, ôm đống sữa bột bối rối đứng tại chỗ nhìn anh Bì, nhìn Tô Tô, nhìn Tẩm Nguyệt rồi lại nhìn Duệ Duệ sau đó chợt òa lên khóc:

“Bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng, chúng ta... chúng ta được cứu rồi, đám trẻ được cứu rồi!”

Cô y tá vừa hét vừa khóc, còn ôm đống sữa cúi lạy Tô tô, anh Bì và Tẩm Nguyệt một cái rồi mới chạy vào phòng cách ly. Một lát sau, bên trong vang lên tiếng loạt xoạt, một vị bác sĩ nam gầy gò, tinh thần ủ rũ mệt mỏi bước ra ngoài.

Ông mặc đồng phục bác sĩ màu trắng hơi ngả vàng, chắc là do nhiều ngày chưa được thay giặt. Tuy nhiên, thân là bác sĩ, lại ở trong phòng hồi sức cấp cứu nên ông ưa sạch sẽ, đồng phục bị rách trông hơi xộc xệch nhưng không hề bị dính vết bẩn nào.

Ông còn đeo ống nghe khám bệnh trên cổ, vừa đi vừa để một tay trên ống nghe theo thói quen, tựa như chuẩn bị sẵn sàng để lúc nào cũng có thể kiểm tra tình trạng của bệnh nhân. Nhìn thấy ba người Tô Tô, Tẩm Nguyệt và anh Bì, vị bác sĩ Hồng đó nhíu mày, nghiêm túc nói:

“Nói các anh chị bao nhiêu lần rồi, đi vào phòng hồi sức cấp cứu phải dùng bao giày y tế, mặc đồ bảo hộ vào! Thôi bỏ đi, bỏ đi, cảm ơn sữa bột của mọi người. Bên ngoài an toàn rồi à? Bao giờ chính phủ mới cho đội cứu hộ đến đón những đứa trẻ này?”

“Bác sĩ Hồng, ông là bác sĩ Hồng đúng không? Tôi… tôi là Từ Tấn, người phụ nữ của tôi tên là Tả Tĩnh. Trước mạt thế một ngày cô ấy đã sinh cho tôi một đứa con trai ở bệnh viện các ông, nó đâu rồi? Con trai tôi còn sống chứ? Còn sống chứ?”

Tô Tô chưa kịp trả lời thì anh Bì đã lao lên túm vai bác sĩ Hồng lắc mạnh vài cái. Bác sĩ Hồng nhìn như sắp ngất, chớp mắt hai cái cố tập trung tinh thần, suy nghĩ, gật đầu rồi nói:

“Còn, còn sống. Trẻ ở lồng kính số 13 sức sống rất mãnh liệt, nhưng mấy ngày liền ăn không đủ chất nên tình trạng không mấy khả quan. Hơn nữa phải ăn sữa bột không sạch nên hôm nay hơi bị tiêu chảy.”

“Ăn không đủ chất??? Sao lại không đủ chất?” Anh Bì nóng nảy, như nhớ ra gì đó đột nhiên quay ra nhìn đám người sống sót ngoài cửa sắt, tức trợn mắt, khuôn mặt dữ tợn quát to, “Có phải các người ném sữa bột của con trai tôi xuống đất không? Có phải các người không???”

Anh Bì lúc này làm gì còn dáng vẻ đáng thương bị người khác cô lập chứ? Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta chớp mắt trở nên hung ác, nhìn là nhận ra ngay phong cách trùm xã hội đen. Đôi mắt tức giận đến đỏ lên, làm người ta không khỏi nghi ngờ anh Bì có thể chém chết đám người sống sót ngoài kia ngay sau đó.

Đám người sống sót lúc trước còn nóng lòng muốn giết anh Bì giờ phút này đối diện với sự hung ác của anh Bì thì câm như hến, sợ hãi. Có người còn trốn sau lưng bốn “anh lính”, không dám đối diện với anh Bì.

Nhưng anh Bì cũng chỉ tức giận như vậy, giờ con trai anh còn sống nên anh nào có rảnh rỗi đi chém người khác chứ. Đương nhiên đi thăm con trai quan trọng hơn, vì thế dưới sự thúc giục của anh Bì, bác sĩ Hồng đành đưa anh Bì đi tìm đứa trẻ nằm ở lồng số 13.

Hộ Pháp sau ba lớp cửa sắt chán ghét đám người sống sót đang đứng sau lưng mình, trong mắt chứa ánh sáng tàn bạo, quay người đi tìm đầu của Tả Tĩnh để lấy tinh hạch. Anh vừa đi thì ba người Diệp Dục cũng tản ra ai làm việc nấy. Bảo họ bảo vệ đám người sống sót này ư? Kiếp này không có khả năng đó nữa đâu.

Bốn lá chắn vừa đi, đám thuộc hạ của anh Bì nhìn đám người sống sót đầy vẻ bất lương, nhưng suy cho cùng thì họ không cao to như bốn anh lính kia, mà cũng không có khí thế như của anh Bì nên đám người sống sót đó không sợ họ chút nào. Hơn nữa họ nhanh chóng chú ý đến balo to tướng mà đám du côn đeo sau lưng.

Bên trong phòng hồi sức cấp cứu cho trẻ sơ sinh, Tô Tô nhìn một lượt xung quanh. Chỗ này khá rộng, sau ba lớp cửa sắt là một phòng làm việc cho bác sĩ. Đi thẳng theo phòng đó là đến khu để lồng ấp cho trẻ, máy móc bên ngoài mỗi lồng ấp vẫn còn đang hoạt động, có vẻ như thiết bị điện ở phòng hồi sức này vẫn hoạt động bình thường.

Bác sĩ Hồng vừa đẩy cánh cửa vừa dày vừa nặng của gian phòng cách ly ra, từng tiếng khóc nỉ non của lũ trẻ truyền ra ngoài. Tô Tô đứng cách khá xa, có thể thấy năm sáu đứa trẻ bên trong đang khua bàn tay bé xíu, khóc thét lên, chắc là đói quá không chịu được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 102: Thu xếp cho những em bé
Trong phòng hồi sức cấp cứu còn một vị bác sĩ và y tá nữa, họ đang bận rộn luôn chân luôn tay, không phải đo nhiệt độ cho lũ trẻ thì cho chúng uống nước. Vị bác sĩ kia thấy anh Bì xông vào, định ngăn lại thì cô y tá lúc nãy ôm sữa bột vào phòng làm việc đã ôm năm sáu bình sữa chạy ra gọi cô y tá còn lại:

“Đao Muội ơi, nhanh lên, đút sữa cho bọn trẻ đi. Sữa bột mới do bác sĩ Trạc mang đến đấy.”

“Thật không?”Cô y tá tên Ngô Đao Muội cầm hai bình sữa, mừng đến nhảy cẫng lên, “Tốt quá rồi, tốt quá rồi, Tiểu Kỳ! Đúng là tốt quá!”

Hai cô y tá vui mừng xong thì lập tức chia nhau cho lũ trẻ ăn sữa.

Anh Bì đã xông đến lồng ấp số 13 bên cạnh con trai mình.

Tô Tô nhìn một lúc màn cha con gặp lại cảm động này, tâm trạng như bị đè nén nghẹn ngào. Từ kiếp trước cô đã không thích nhìn những cảnh thế này lắm. Có lẽ vì bản thân cô không tìm được Tiểu Ái nên cô không thích nhìn khoảnh khắc những người thân tìm thấy nhau.

Vì thế cô xoay người đi vào phòng làm việc của bác sĩ, nhìn ngó một lượt, trừ những thứ bị đám người ngoài kia bới lanh tanh bành ra thì chẳng có đồ gì đáng giá. Đang lúc định đi thì phát hiện trên bàn có một xấp giấy được xếp gọn gàng, bên trên ghi những số liệu hóa học Tô Tô không hiểu nhưng khóe mắt liếc thấy cụm từ “vaccine phòng bệnh” quan trọng bên trên.

Tô Tô mừng rỡ, lật một tờ giấy có ghi những số liệu hàng ngày của các em bé ở trong phòng hồi sức sơ sinh. Trước mạt thế, ở đây có tất cả tám bé vừa sinh hoặc mới sinh chưa bao lâu, nhưng sau mạt thế có hai bé tử vong và một bé bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie.

Bác sĩ Hồng cảm thấy hứng thú với zombie sơ sinh này nên đã nhốt nó vào một cái lồng kính kín rồi nghiên cứu hàng ngày, nhưng sau vài ngày thì em bé bị nhiễm virus zombie đã chết. Trong mục nguyên nhân chết, bác sĩ Hồng còn ghi chú “Đào thải tự nhiên”.

Lại là đào thải tự nhiên. Tô Tô nhìn thấy bốn chữ này mà cười khổ. Trẻ sơ sinh quá yếu ớt, nên khi nhiễm virus mạt thế rồi thì không thể sống tiếp. Đứa trẻ đáng thương, không lên thiên đường thì dù có ở lại dương gian cũng không ăn được người, uống được máu đâu.

“Tô Tô, làm gì thế?”Trạc Thế Giai đứng cạnh cửa, cau mày nhìn cô sau đó ngoắc tay nói, “Mau lại đây, chúng ta cần bàn bạc xem nên thu xếp cho mấy đứa bé này thế nào.”

Tô Tô bỏ xấp tài liệu trong tay xuống theo Trạc Thế Giai ra ngoài. Lúc này Tẩm Nguyệt đã đưa Duệ Duệ vào giúp y tá cho lũ trẻ ăn từ bao giờ rồi. Tô Tô ra ngoài vừa hay gặp đám người may mắn sống sót đang muốn cướp đồ của thuộc hạ anh Bì.

Lần này vào bệnh viện, đám thuộc hạ của anh Bì ai nấy đều vác theo một chiếc ba lô to tướng, bên trong ba lô chứa đồ cần dùng cần thiết cho chuyến đi. Số đồ trong ba lô mỗi người dùng một hai ngày cũng không thể hết được, nên cho đến giờ trong ba lô vẫn còn rất nhiều đồ ăn.

Lúc vừa rồi, khi anh Bì đi tìm con thì đám du côn thuộc hạ của anh bắt đầu ngồi xuống đất ăn. Họ cố tình chọc tức đám người kia nên ngồi ăn trước mặt họ. Đám người sống sót kia muốn ăn sao? Muốn cũng không cho, mua ha ha ha!

Vì thế mọi người bắt đầu giành giật nhau, đến lúc Tô Tô ra ngoài thì đã thành lao vào đánh nhau để tranh cướp.

Còn bốn người Diệp Dục đang ở xa xa, đứng gần cửa cầu thang thoát hiểm đang bàn bạc gì đó. Lý Oánh cách sau lưng Diệp Dục một chút. Lý Tiểu Vũ thì ra vào phòng cách ly, có vẻ như đang giúp đỡ bên đó. Bốn người nhóm Diệp Dục thấy Tô Tô và Trạc Thế Giai đi ra liền dừng lại, tất cả đều ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tô Tô không để ý đến đám thuộc hạ của anh Bì và người sống sót đang đánh nhau tơi bời, đi thẳng đến bên cạnh Diệp Dục. Hộ Pháp hất hàm về hướng phòng cách ly, nhìn Tô Tô, “Phòng cách ly có bốn bé, phòng hồi sức cấp cứu có năm bé, tổng cộng là chín bé. Đưa tất cả về nhé?”

“Cứ đưa tất cả về đã.”

Tô Tô nhíu mày, nhiều thế này, chín đứa trẻ chứ không phải chín con thú nuôi, chưa kể còn có cả bác sĩ y tá và một loạt thiết bị máy móc, đưa cả về thế thì nuôi thế nào được? Nhưng nếu không đưa về thì chín đứa trẻ này sống kiểu gì?

Ở thời đại này, chính phủ không tồn tại từ lâu rồi, đơn vị có thể cầm quyền duy nhất là quân đội, nhưng nếu muốn họ tới cần phải có thời gian. Xây dựng lại các bộ máy chức năng của xã hội loài người cũng cần phải có quá trình, không lâu nữa bệnh viện dã chiến sẽ xuất hiện, nhưng có ích gì chứ.

Nói thẳng ra thì bệnh viện dã chiến chỉ là một tòa nhà ở ngoại thành Tương thành, chỉ nhận chữa trị cho một số người có quan hệ, điều kiện vệ sinh rất kém. Thái độ và y thuật của bác sĩ, y tá cũng kém, dụng cụ y tế khan hiếm, thậm chí còn có văn bản quy định rõ ràng rằng không nhận người sắp chết, trẻ nhỏ và người già. Trên đó không ghi có nhận phụ nữ mang thai hay không, nhưng năm đó hình như ngoài kẻ ngốc nghếch như Tô Tô thì cũng chẳng có sản phụ nào chạy đến bệnh viện dã chiến sinh con.

Những sản phụ sắp sinh cứ ở nhà tự giải quyết đứa trẻ là xong, tốn nhiều tinh hạch như thế vào bệnh viện làm gì? Hơn nữa phụ nữ mang thai thời đó ngày càng ít, chẳng rõ những người không có thai là vì không dám, hay không sinh được?

Những tổ chức từ thiện càng không có, không chỉ bây giờ mà mạt thế mười năm sau cũng không có. Ở thời này chỉ có tổ chức gom đám trẻ con lại để làm mại dâm hoặc ăn xin. Mãi sau này, khi căn cứ Thanh Long ở phía bắc tìm ra vaccine mạt thế, cơ quan đào tạo dị năng giả là trẻ em ra đời, người lãnh đạo của căn cứ mới bắt đầu quan tâm đến các vấn đề về trẻ em.

Cho nên Tô Tô chỉ đành đem chín đứa trẻ sơ sinh về rồi tính sau. Dù sao nhiều người như thế, cũng không phải mình cô đưa về thì cô lo cái gì chứ?

“Đưa về rồi nuôi thế nào?” Mọi người không nói mà Lý Oánh mở lời, nhìn Tô Tô vẻ không đồng ý, “Nhiều trẻ sơ sinh thế, mỗi ngày ăn tốn bao nhiêu là sữa bột? Còn có cả đồ ăn, chỗ ở cho y tá, bác sĩ nữa, ai sẽ đi tìm đồ cho họ? Tô Tô, cô không thấy cô quá thánh mẫu rồi à?”

“Dù sao cũng không phải cô nuôi!” Lúc này, Trạc Thế Giai luôn im lặng chợt dũng cảm đứng ra, ngẩng đầu, ưỡn ngực, kiêu ngạo nói, “Chúng tôi là nhân viên y tế, các vấn đề liên quan đến sức khỏe và sinh mạng của các người đều phó mặc cho chúng tôi, chúng tôi có để các người thiếu ăn thiếu mặc không?”

Càng trong thời kì loạn lạc thì càng thể hiện rõ tầm quan trọng của nhân viên y tế. Vì sao bệnh viện dã chiến ngày nào cũng thu được rất nhiều tiền? Y thuật kém cỏi như thế, y tá tắc trách như thế mà mọi người vẫn tranh nhau bể đầu, vỡ tinh hạch để được vào viện, đây cũng không phải điều khó hiểu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 103: Thư sinh trở mặt nhanh như trở chớp
Trong mạt thế, không chỉ ra ngoài đánh zombie mới có thể thể hiện giá trị của một người. Một hệ thống đoàn thể mạnh mẽ cần thành viên dũng cảm ra ngoài đánh zombie, nhưng đồng thời cũng cần rất nhiều nhân tài có chuyên môn nghề nghiệp, chỉ cần có thể cho những người này một cơ hội thể hiện giá trị.

Mà bây giờ, Tô Tô cho Trạc Thế Giai và những bác sĩ y tá kia cơ hội này!!!

“Cứ quyết định như vậy đi, mang tất cả về.” Tô Tô liếc ngang Lý Oánh, nói thẳng, “Lý Oánh, mỗi người một quan điểm. Nếu như cô cảm thấy quyết định của tôi bất công, cô có thể lựa chọn rời đi.”

Cô lại nhìn về phía Diệp Dục. Diệp Dục vội vàng khoát tay, thể hiện rõ lựa chọn của mình, “Đừng nhìn tôi, tôi không ý kiến, chúng tôi đều không ý kiến!”

Hộ Pháp, Thư Sinh và Thầy Bói đều lắc đầu bày tỏ bản thân không có ý kiến. Hộ Pháp cười với Trạc Thế Giai như muốn nói: Nhìn này, tôi bỏ một phiếu cho mấy cô, tôi ủng hộ mấy cô!

Lý Oánh cười gằn, nhìn lướt qua bụng dưới của Tô Tô, vẫn thông minh lựa chọn không làm loạn giờ phút này. Chỉ người thiếu đầu óc mới chọn thời khắc này để bóc mẽ nhược điểm vĩ đại kia. Cái bụng Tô Tô còn chưa to lên, nếu cô ta bảo Tô Tô mang thai mà Tô Tô không thừa nhận, Trạc Thế Giai cũng sẽ giúp đỡ Tô Tô, cuối cùng cô ta - Lý Oánh sẽ mang tội danh gây xích mích thị phi.

Sau đó, anh Bì ôm con của mình đi ra. Đám thuộc hạ đang đánh tơi tả lũ người kia lập tức dừng tay, ôm ba lô của mình chạy tới. Người này nhìn con trai anh Bì một tí, người kia nhìn con trai anh Bì một tí, ai nấy đều hí hửng vui mừng. Đám người bị đánh ngoan ngoãn nằm rên rỉ trên sàn nhà.

“Tô Tô, có thể thương lượng với mọi người chuyện này được không?” Anh Bì không để ý đám thuộc hạ, tự ôm con của mình, mặt cười như Phật Di Lặc đi tới, “Chú hơn 40 tuổi rồi mới có một đứa con trai này, tình trạng sức khoẻ nó lại không tốt, chú muốn đưa tất cả bác sĩ y tá này đi, tất nhiên cả đám trẻ con nữa. Mọi người cũng biết khả năng của bọn chú có hạn, cho nên chú khẩn cầu mọi người thu nhận và giúp đỡ chú được không?”

Nói một tràng, nụ cười trên mặt anh Bì trở nên đứng đắn, rất nghiêm túc nói, “Chú đảm bảo, chỉ cần cho bọn chú đi theo mọi người, những đứa trẻ này, bác sĩ y tá và cả bọn cháu, chú sẽ lo hết đồ ăn! Có được không???”

Ý chính là nhóm Tô - Diệp bảo đảm an toàn; nhóm anh Bì bảo đảm hậu cần, đồng thời tự mình gánh vác trách nhiệm việc nuôi dưỡng chín đứa trẻ, ba bác sĩ, năm y tá này.

Tô Tô quay đầu nhìn Trạc Thế Giai một cái, Trạc Thế Giai vội vàng trừng mắt tỏ ý: Đồng ý nhanh lên!

Có người bằng lòng nuôi những bác sĩ y tá và mấy đứa bé này, còn không đồng ý thì đúng là ngốc! Tô Tô lập tức gật đầu với anh Bì, “Được, không thành vấn đề, vậy những đứa trẻ và bác sĩ y tá này giao hết cho chú.”

Tốt rồi, chuyến đi bệnh viện này, một Bành Vũ Trung đi lại một Trạc Thế Giai đến, còn có chín đứa trẻ, trừ Trạc Thế Giai ra là còn bảy bác sĩ y tá, cộng thêm một anh đại ca xã hội đen trước mạt thế và hơn mười người thuộc hạ. Nhóm này càng lúc càng đông rồi đây.

Diệp Dục ở phía sau Tô Tô nhướn mày, làm mặt quỷ với Hộ Pháp. Hộ Pháp đang nghiêm túc bất thình lình lè lưỡi với Diệp Dục. Diệp Dục liền cười ha hả nhào tới, bắt đầu đánh đấm với Hộ Pháp.

Bình thường những anh lính này không tiêu hao hết thể lực nên đành sử dụng nốt khi đánh lộn với đồng đội.

Không để ý đến Diệp Dục và Hộ Pháp, Tô Tô xoay người thảo luận chuyện quay về với Trạc Thế Giai và anh Bì. Quay về rất đơn giản vì lũ zombie trên đường đã bị họ dọn dẹp sạch sẽ, chỉ còn khoa sản tầng 11 có chút kỳ lạ nhưng sự xuất hiện của Tả Tĩnh đã lý giải điều đó: có lẽ những phụ nữ có thai đã bị Tả Tĩnh ăn thịt hết rồi.

Cho nên bọn họ chỉ cần đi lại con đường lúc đến là được, xuống dưới tầng tìm thêm mấy chiếc xe, mỗi thuộc hạ của anh Bì ôm một đứa trẻ, đi theo xe Tô Tô Diệp Dục.

Tuy nhiên, bọn họ quyết định nhận những đứa trẻ sơ sinh và nhân viên y tế này, còn những người sống sót kia phải làm sao? Những kẻ đó nằm rên rỉ trên mặt đất giờ không dám giở trò nữa, nhưng thấy thuộc hạ của anh Bì dọn dẹp rút lui thì có kẻ nhịn đau, hỏi Thư Sinh:

“Này, anh lính, có thể mang theo chúng tôi cùng đi được không?”

Ai cũng đang bận rộn: Tô Tô và Trạc Thế Giai bận thầm thì một bên, Lý Tiểu Vũ và mẹ con Tẩm Nguyệt bận thu gom dụng cụ chữa bệnh, nhân viên y tế ăn đồ của đám du côn đưa xong thì bận rộn chuẩn bị đồ cho bọn trẻ cùng với thuộc hạ của anh Bì.

Anh Bì bận trêu chọc con trai, Diệp Dục và Hộ Pháp bận đánh nhau, Lý Oánh và Thầy Bói thì ở phía sau Diệp Dục nhìn anh đánh lộn với Hộ Pháp. Cũng chỉ có Thư Sinh đứng ở đó rảnh rỗi, hơn nữa nhìn có vẻ rất dễ nói chuyện.

Nghe vậy, Thư Sinh khoanh hai tay, nhìn người còn sống trước mặt, nở nụ cười nhã nhặn, “Tất nhiên mọi người có thể đi theo rồi. Không ai có quyền cấm mọi người đi theo, nhưng mọi người phải tự đánh zombie, tự mình kiếm đồ, tự nuôi lấy thân.”

Bản thân không có giá trị, không có dị năng, không có dũng khí đối đầu với zombie, không chịu khó đi tìm đồ, chỉ mãi mãi muốn dựa vào cứu viện, người như vậy nên chết đi, miễn liên luỵ đến người khác.

“Cái gì? Không phải chính phủ phái các người đến cứu chúng tôi sao?”

“Các người đang lãng phí tiền chúng tôi đóng thuế? Khi thời thế ổn định, chúng tôi bỏ tiền nuôi sống các người. Bây giờ cuộc sống bất ổn, các người phải bảo vệ chúng tôi.”

“...”

Những người còn sống nhao nhao lên. Mặt Thư Sinh lạnh dần; bọn họ từng được người đóng thuế nuôi nhưng không hề lãng phí tiền của họ. Bọn họ dùng tính mạng hồi đáp lại người đóng thuế, mối quan hệ cho nhận này đã cân bằng từ lâu rồi.

Nhất là khi bọn họ bị lừa vào trong tường rào của Đức thành, ra ngoài còn cứu vài nhóm người sống sót không ra gì, không có tâm lý trả thù xã hội trong lòng là đã rất tốt rồi. Bây giờ không có chuyện bọn họ chịu trách nhiệm với đám đó nữa đâu.

“Câm miệng.”

Thư Sinh trở mặt nhanh như chảo chớp. Người cậu ta tản ra một đám sương mù, nhanh chóng bao phủ ở trước mặt đám người kia. Đám đó định dùng dư luận để dọa nạt Thư Sinh, để cậu ta đồng ý bảo vệ chúng, nuôi chúng, nhưng giờ ai ai cũng hốt hoảng, không dám nói một lời nào về chuyện này nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 104: Tô Tô không nói nhầm
Tô Tô ở bên cạnh thấy vậy lắc đầu. Một mảng sương mù không có lực sát thương nào mà đã sợ mà rút lui, những kẻ này còn sống đã là một kỳ tích. Cô ra hiệu cho Trạc Thế Giai, hai người nói với Thư Sinh một tiếng rồi xuống tầng sáu phía bên phòng cấp cứu lấy máy siêu âm.

Hai người bọn họ bàn bạc với nhau: tìm một chiếc xe tải lớn đến bệnh viện chở dụng cụ chữa bệnh không phải là chuyện ngày một ngày hai. Bây giờ vừa trẻ con vừa bác sĩ y tá đi theo bọn họ, nếu cứ tiếp tục lang thang ở bên ngoài cũng không ổn. Trước tiên phải đưa trẻ con và nhân viên y tế về khu biệt thự Táo Đỏ.

Bọn họ còn muốn giết zombie, còn muốn tìm thêm đồ, tốt nhất cứ đến bệnh viện vài chuyến nữa. Lần sau đi thì tìm một chiếc xe tải chở hàng loại lớn là được.

Bây giờ mang cái máy siêu âm về trước đã. Máy siêu âm không to lắm, Trạc Thế Giai nói còn có thể gấp lại, giống như cái bàn gập lại vậy, đặt ở cốp sau xe Jeep của Tô Tô thoải mái, còn có thể để thêm vài thứ khác, đến tầng sáu xem trước rồi nói.

Tầng sáu rất yên tĩnh. Tô Tô đưa Trạc Thế Giai dạo một vòng, không gặp phải còn zombie còn sót nào mới cùng nhau vào phòng siêu âm. Dưới sự chỉ huy của Trạc Thế Giai, Tô Tô bắt đầu thu gom tất cả vật dụng y tế trong phòng siêu âm, bao gồm mấy thứ như găng tay dùng một lần, bao cao su, giấy vệ sinh, dung dịch rửa ảnh, các loại thuốc khử trùng… đều nhét vào trong ba lô của Trạc Thế Giai.

Ban đầu, ba lô của Trạc Thế Giai đựng toàn sữa bột, nhưng sau khi qua phòng cách ly và phòng chăm sóc đặc biệt, nó đã trống không. Giờ đây, sau khi Tô Tô càn quét, nó nhanh chóng đầy căng. Trạc Thế Giai tự mình ra tay tháo dỡ máy siêu âm. Đến khi cô tháo máy chủ, màn hình, đầu dò xong rồi tháo nốt giá đỡ nằm xuống như cái bàn để máy tính thì bên này Tô Tô cũng đã thu gom được kha khá rồi.

“Ôi~~ trời ạ, mới gom từ một phòng siêu âm thôi mà đã đầy cả balô rồi.”

Nhìn cái ba lô đầy dụng cụ y tế, Tô Tô nhíu mày, xách dây đeo ba lô lên, Trạc Thế Giai liền kêu:

“Cháu đứng im, ba lô nặng như vậy, bây giờ cháu mang thai mới được hơn hai tháng, để cô đeo cho.”

“À… Vâng!”

Tuy Tô Tô không cảm thấy chút đồ này có gì khó khăn nhưng nếu Trạc Thế Giai muốn giúp cô, cô cũng vui vẻ thoải mái. Hai người chú tâm bận rộn trong phòng siêu âm nên không ai phát hiện ra bên ngoài cửa khẩn cấp tầng sáu, Lý Oánh ghé vào cửa, thấy hết mọi việc. Bây giờ cô ta đang tựa ở trên tường, cười thầm.

Quả nhiên Tô Tô mang thai, nếu không bao nhiêu trang thiết bị chữa bệnh trong bệnh viện không mang đi, lại âm thầm cùng Trạc Thế Giai mang cái máy siêu âm về làm gì? Bây giờ bụng Tô Tô chưa to, chắc chắn còn ít tháng. Căn cứ vào lời nói của Lý Tiểu Vũ, Tô Tô và Diệp Dục cũng chỉ mới biết nhau hơn hai tháng, chắc chắn đứa bé này không phải của Diệp Dục. Trừ phi Tô Tô và Diệp Dục vừa quen nhau ngày đầu tiên đã lên giường.

Không phải không có ai vừa quen đã lên giường, nhưng Tô Tô và Diệp Dục đều không phải loại người buông thả như vậy. Lý Oánh tự tin một cách tuyệt đối về điều này.

Lý Oánh lấy lại bình tĩnh, lặng lẽ rời đi. Tô Tô và Trạc Thế Giai thì vác máy siêu âm từ tầng sáu xuống, ra khỏi đại sảnh khu cấp cứu.

Lúc này, không ít zombie từ nơi khác đang lê lết qua đây. Tô Tô điều khiển hai người nước giết từ từ, rồi cùng Trạc Thế Giai chạy đến chiếc Jeep đỗ ở bên ngoài, Trạc Thế Giai mở cốp rồi thốt lên:

“Tô Tô, nhiều đồ như vậy, làm sao bỏ được đây?”

“Vứt hết ạ.”

Tô Tô không nói nhầm, tiến lên liền gạt hết đồ ra ngoài. Những đồ nhặt kiếm được trên đường đi này, đối với người không có bản lĩnh không có dũng khí thì quý hóa như vàng, nhưng với Tô Tô thì cô chỉ cần động ngón tay là có.

Trong lúc cô đang ném đồ ra ngoài, nhóm Diệp Dục đã dẫn mấy người anh Bì đi ra. Phía sau anh Bì, đám thuộc hạ đi theo, mỗi người đều thận trọng ôm một đứa bé, mặt rất buồn cười. Tô Tô quay đầu nhìn lại, lập tức nghĩ đến một biện pháp tốt không lãng phí đồ dùng; cô vẫy tay với mấy bác sĩ y tá:

“Mấy người qua đây, ăn mấy thứ này hộ với.”

Cô chỉ bánh quy, nước khoáng, các loại đồ ăn vặt, chocolate... bị vứt trên mặt đất. Những bác sĩ y tá kia đã đói lả đi từ lâu, sống được đến giờ là nhờ uống đường glucose, nước muối sinh lý. Tuy vừa rồi họ đã ăn chút đồ do đám du côn đưa nhưng hoàn toàn không bõ dính răng đối với mấy người đói bụng lâu ngày như vậy. Vì vậy nhóm bác sĩ y tá thấy đồ ăn trên mặt đất, ai cũng sáng mắt lên, đi tới bắt đầu ăn uống.

Những người còn sống đi sau cùng thấy vậy cũng lao đến như hổ đói, có kẻ còn định cướp bánh quy trong tay cô y tá Lương Tiểu Kỳ. Tô Tô đanh mặt giơ tay hất một cái làm cho tên đó ngã ra đất. Cô cười lạnh, đạp chân nghiền nát thanh chocolate:

“Những thứ này, tôi có vứt ra đất không ăn, các người cũng không được phép nhặt!”

Sữa bột ăn không hết thà để rơi vãi dưới đất chứ không chịu để lại cho mấy đứa bé, loại người này, Tô Tô sớm đã không ưa rồi. Cô làm như vậy cũng chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi.

Tô Tô đưa mắt nhìn, bất ngờ thấy khuôn mặt tràn đầy sùng bái của Lương Tiểu Kỳ. Cô gái nhét bánh quy vào miệng, chắp hai tay để trước ngực, nhìn Tô Tô như thần tượng. Báo thù rồi, báo thù rồi, tất cả phẫn nộ và bất mãn trong lòng cô đều được Tô Tô báo thù cho rồi.

“Cô nhìn gì thế? Vẫn muốn ăn à?” Không biết suy nghĩ bây giờ trong lòng Lương Tiểu Kỳ, Tô Tô lại lấy một túi đồ ăn vặt từ trong cốp sau ra, nhét vào trong lòng cô y tá, “Cầm ăn đi, mỗi người các cô cầm một túi, tôi dọn sạch sẽ cốp sau.”

“Anh Diệp, như vậy có phải quá đáng lắm không?”Lý Oánh đã đi bên cạnh Diệp Dục, nhìn Tô Tô tự mình cho những bác sĩ y tá một túi rồi lại một túi to đồ, nhỏ giọng nói với Diệp Dục, “Chúng ta vất vả kiếm đồ, các anh để cho Tô Tô đưa cho người khác như vậy sao?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 105: Vị nước bọt không thay đổi
“Là chúng tôi và Tô Tô, Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt tìm được, không phải cô!” Diệp Dục dừng bước lại, quay sang bên cạnh nhìn Lý Oánh, đôi mắt như ẩn chứa lửa giận, bất giác to tiếng, bực bội, “Còn nữa, tôi muốn nói từ lâu rồi, hai ta cũng ko phải rất thân quen, cô cứ gọi tôi là anh Diệp anh Diệp, có phải để mắt đến tôi không?! Đừng nhé, ông đây có người trong lòng rồi, cũng chẳng ưa cô.”

Diệp Dục là loại người thẳng như ruột ngựa, đầu óc lại quá mức đơn giản, trong lòng nghĩ gì là mồm nói nấy, chẳng buồn nghĩ đến sự e thẹn của con gái. Hơn nữa anh cũng mơ hồ nhận ra được Lý Oánh ngày càng thái độ với Tô Tô, thậm chí còn có cảm giác cố tình gây chuyện nên Diệp Dục thấy bực bội trong lòng, giọng nói cũng không tự chủ mà to lên, to đến độ tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy.

“Em...” Lý Oánh kinh ngạc nhìn Diệp Dục, giậm chân, “Anh hiểu lầm rồi, anh D... Diệp Dục, em không để mắt đến anh, em, em chỉ...”

Bây giờ còn chưa phải lúc vạch trần bộ mặt thật của Tô Tô.

Lý Oánh kịp thời nuốt lại lời định nói về việc Tô Tô đang mang thai, cô ta lại nhìn về phía Tô Tô. Tô Tô không thèm để ý chút nào đến cô ta mà đang thảo luận cùng Trạc Thế Giai bỏ máy siêu âm và những dụng cụ y tế kia vào thế nào. Vì vậy Lý Oánh đỏ mặt, cúi đầu xuống, oán hận đi về xe của mình trước con mắt nhìn chằm chằm của bao nhiêu người.

Mà Diệp Dục không cảm thấy mình đã làm một cô gái mất mặt. Anh đi lên phía trước, khoác tay lên vai Tô Tô, kéo Tô Tô lại, ngả ngớn dựa vào người cô, huýt sáo:

“Chuyển đồ xong chưa, đi được chưa?”

“Đi thôi.”

Tô Tô ẩn Diệp Dục đang ngả ngớn dựa vào mình, bắt anh đứng đàng hoàng rồi đập vào bàn tay đang khoác lên vai cô. Thấy Trạc Thế Giai đã sắp xong đồ và đóng cốp lại, cô liền quay về ghế lái phụ.

Đợi đến khi Diệp Dục ngồi vào ghế lái, bắt đầu khởi động xe, Tô Tô lúc này mới tương đối thảnh thơi hỏi: “Anh với Lý Oánh nãy làm sao vậy? Chia tay à?”

“Ôi, cái miệng của em có thể không bỡn cợt anh được không? Anh với cô ta chia tay? Ai với ai cơ?”

“Ồ không chia tay à?”

“Cái gì qua miệng em cũng bị thay đổi, hôm nay để anh thử xem là vị gì.”

Diệp Dục đang lái xe, nghe Tô Tô cố ý xuyên tạc lời nói của mình, một tay cầm lái, một tay đặt ở cổ Tô Tô. Cô đang không hiểu gì, nghiêng đầu quay ra nhìn thì Diệp Dục nghiêng người áp lên, hôn cái miệng nhỏ của Tô Tô, đầu lưỡi lách vào đảo mấy vòng, sau đó buông Tô Tô ra, cười đến vô lại, “Vị của nước bọt không thay đổi, vẫn ngọt.”

“...” Tô Tô còn chưa kịp phản ứng lại, miệng vẫn nhệch ra, ngẩn người, nhìn Diệp Dục đăm đăm, thật lâu mới hồi phục tinh thần, vung mạnh nắm đấm đánh anh, “Diệp Dục, anh muốn chết đúng không, dám giở trò lưu manh với bà đây, tôi đánh chết anh!!!”

“Ha ha ha ha...”

Đường về nhiều tiếng cười đùa vui vẻ hơn lúc đi, thỉnh thoảng còn có tiếng kêu la của của đám thuộc hạ anh Bì.

“Thôi xong, nó đái rồi, đái lên người tao rồi.”

“Mày ôm đứa trẻ cẩn thận vào, tay chân vụng về thảo nào già như vậy rồi mà không tìm được vợ rồi sinh con đẻ cái.”

“Á!!! Cứu với nó ị rồi.”

Khi nhóm này đang vui vẻ thì những kẻ sống sót cũng kiếm được xe để đi theo. Có không ít zombie trên đường đi nhưng nhóm Tô - Diệp đã đón trước, lũ zombie này không đến được phía sau cùng. Dù sao còn có một Tẩm Nguyệt ôm Duệ Duệ giết nốt mấy con zombie may mắn chạy đến được phía sau.

Có điều đám người này đã đói bụng một thời gian dài nên khi đi ngang qua cái siêu thị to mà trước kia Trạc Thế Giai thu thập sữa bột, bọn họ vô cùng thông minh tách ra khỏi đội xe của Tô - Diệp. Dù sao đi theo cũng không được chia đồ ăn, thà tranh thủ lúc được mấy người Tô - Diệp dọn dẹp zombie dọc đường, vào trong siêu thị chiếm chỗ.

Nhóm sâu mọt muốn đi, đương nhiên đội Tô - Diệp không giữ. Bọn họ giết zombie của mình, giết hết lại lên xe rời đi. Dọc trên đường đi cũng không gặp người còn sống nào nữa, nếu không có gì thay đổi, sau gần một ngày đêm, họ sẽ về đến bên ngoài khu biệt thự Quả Táo trước bình minh.

Càng gần khu biệt thự Quả Táo, zombie trên đường càng ít, cuối cùng một con cũng không thấy. Thay vào đó là một đoàn xe ở phía trước, đang chuẩn bị đi vào cổng lớn khu biệt thự Quả Táo.

Trước cổng chính có chướng ngại vật, còn cả mấy bao cát xếp chồng thành đống phía sau đó, xe muốn đi vào khu biệt thự Quả Táo phải đi vào từng xe từng xe một. Vài người phía sau chướng ngại vật đang trò chuyện với chủ chiếc xe đầu tiên.

Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ, bắt đầu buồn ngủ nhìn về đoàn xe phía trước. Tạ Hào Thế từ trong chiếc xe đầu tiên đi ra, người mặc bộ đồ thể thao màu đen, cách xa như vậy mà dáng người khoẻ mạnh đó vẫn nổi bật giữa đám đông y như cũ, mơ hồ khiến người ta bị bao trùm bởi cảm giác không thể xem thường.

Anh ta đang trò chuyện với người giữ cổng, một người phụ nữ đi ra từ phía ghế lái phụ, khoác áo len, đi tới nói mấy câu, người này liền kéo chướng ngại vật trên đường ra, cho Tạ Hào Thế và đoàn xe sau lưng đi qua.

“Lại có người còn sống vào khu biệt thự của em kìa.”

Bên cạnh, Diệp Dục ở ghế lái bẻ cổ, xương khớp kêu răng rắc. Tô Tô “ờ” một tiếng “Sao cũng được”, nằm lại trên ghế lái phụ, dặn dò Diệp Dục:

“Lát nữa có bị đòi đồ thì đừng để ý đến họ, cứ xông vào!”

Trong nhóm người sống sót do Tạ Thanh Diễn tổ chức, có một văn bản rõ ràng quy định rằng muốn gia nhập phải nộp tất cả đồ dùng, là tất cả chứ không phải một phần. Có lẽ trong mấy ngày cô rời đi, có không ít người còn sống sót gia nhập. Đội ngũ của họ có vẻ càng lúc càng đông, ngay cả cổng chính của khu biệt thự Quả Táo cũng bị những người này chiếm giữ rồi.

Diệp Dục nghiêng đầu nhìn Tô Tô một cái, nhấn chân ga, tiến vào xếp hàng cùng đoàn xe của Tạ Hào Thế, khi sắp vào khu biệt thự thì bị một người ở phía sau chướng ngại vật, trên tay áo có phù hiệu ngăn lại.

“Xin chào, mọi người muốn vào phải không? Mời giao toàn bộ đồ dùng ra.”

Người cản xe là một nam sinh, tầm 20 tuổi, trên mặt còn chưa hết vẻ ngây ngô. Diệp Dục hạ cửa sổ xe xuống, ngón tay nâng kính râm trên sống mũi, định nói lý trước:

“Chúng tôi vốn sống trong đó, giờ về nhà thôi.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 106: Ông đây không phải là ác bá
“Sống ở bên trong à?”

Nam sinh cản đường vẻ mặt nghi ngờ nhìn Diệp Dục. Quân phục rằn ri trên người anh hơi giống với người bên biệt thư nhà họ Tô. Nhưng trước đây cậu ta chưa từ nhìn thấy Diệp Dục ra vào biệt thự vì thế nghiêm mặt, khá tự hào nói:

“Anh chứng minh mình từng sống ở đây thế nào? Anh phải biết khu biệt thự Quả Táo này của chúng tôi là chỗ an toàn nhất, có lực lượng bộ đội đặc chủng bảo vệ, zombie chắc chắn không thể xuất hiện quanh đây. Anh nghĩ mặc bộ trang phục như vậy là vào được chắc, không có đâu! Anh bắt buộc phải đăng kí thông tin của tất cả các thành viên sau đó giao nộp tất cả đồ ăn.”

“Tôi nói này, chỗ các người từ khi nào có quy định này vậy? Không giao nộp thì làm sao?”

Nụ cười khách sáo trên gương mặt Diệp Dục từ từ biến mất. Anh mới ra ngoài có mấy ngày, từ khi nào sào huyệt đã bị người khác chiếm mất, anh còn bị bắt giao nộp tất cả đồ ăn? Những ngày qua anh tung hoành mạt thế, còn không có ai dám đòi đồ của anh, hơn nữa người của anh bảo vệ cả khu biệt thự Quả Táo này bao giờ chứ?

“Đây là quy định do thủ lĩnh của chúng tôi đặt ra. Nếu như anh không giao nộp tất cả đồ ăn trên người thì không được vào trong!”

“Phì!!!”

Tô Tô ngồi trên ghế lái phụ, nghe thấy tên nhóc kia nói hai chữ “thủ lĩnh”, không nhịn được phì cười. Cô nghiêng đầu ra ngoài, qua cửa xe bên cạnh Diệp Dục, nhìn tên nhóc kia hỏi:

“Thủ lĩnh của mấy cậu có phải là Tạ Thanh Diễn không?”

“Đúng thế.”

“Hắn là thủ lĩnh??? Bảo hắn đi chết đi! Thủ lĩnh cơ á? Thủ cái nỗi gì, không có bản lĩnh bày đặt lên mặt dọa nạt người khác. Đòi nộp tất cả tất cả đồ ăn? Nuôi các người hay nuôi sống hắn? Diệp Dục, xông vào trong!”

Tô Tô khẽ vỗ vai Diệp Dục. Anh quay đầu trừng mắt nhìn cô một cái, có vẻ vừa kinh ngạc vừa bực tức, đạp chân ga. Đầu xe lập tức xuất hiện một đám lửa lớn, chiếc xe mang theo ngọn lửa ngút trời, nhanh chóng lao về phía cổng chính của khu biệt thự Quả Táo. “Oành” một tiếng, cổng chính của khu biệt thự Quả Táo mà đám người sống sót vẫn lấy làm kiêu ngạo đã bị đốt cháy sạch sẽ. Xe của Diệp Dục xông vào bên trong trong nháy mắt.

“Tạ Thanh Diễn? Bạn trai của em???” Vừa đạp chân ga, Diệp Dục vừa nghiêng đầu nhìn Tô Tô, giọng nói bất giác mang theo sự chất vấn, “Sao hắn vẫn còn ở đây?”

“Sao hắn không thể ở đây?”Tô Tô ngáp một cái, buồn cười nằm trên ghế, “Tôi tìm được chỗ nương náu này, không ngờ, ngày đầu mạt thế, Tạ Thanh Diễn đã theo Tạ Hào Thế - anh trai hắn chạy đến đây. Vốn dĩ tôi muốn giết Tạ Thanh Diễn, kết quả nể mặt anh trai hắn, đồng ý chỉ cần một ngày hắn còn ở khu biệt thự Quả Táo, tôi sẽ chừa lại cho hắn một cái mạng.”

Lúc này, Diệp Dục đã đưa Tô Tô xông vào bên trong khu biệt thự. Xe của anh sớm đã ra khỏi con đường bình thường dẫn đến nhà họ Tô, chạy về chỗ sâu nhất của khu. Đội xe đi theo phía sau cũng lao vào như đám cướp. Cửa chính của khu biệt thự Quả Táo lập tức trở nên hỗn loạn, ngay cả đội ngũ của Tạ Hào Thế vừa mới vào trong cũng chạy ra kiểm tra động tĩnh. Song Tạ Hào Thế nhìn thấy chiếc xe đầu tiên là xe Jeep của Tô Tô nên cũng không phản ứng quá khích, gọi đội ngũ của mình tiếp tục việc cũ.

Bên này, Diệp Dục đột nhiên nghe thấy cái tên Tạ Thanh Diễn, trong lòng vô cùng buồn bực, cáu tiết, một mạch lái xe nhanh như bay, không hề định thả Tô Tô về đoàn tụ với ba mẹ lúc này.

Khi anh nghe Tô Tô giải thích như vậy, Diệp Dục đạp phanh xe. Xe của bọn họ đỗ lại trên một con đường vắng vẻ, cây cối um tùm. Cảnh vật chung quanh tương đối yên tĩnh, phía sau cũng không có xe tạp nham đi theo. Diệp Dục nhíu mày, nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Tô ở bên cạnh, hỏi:

“Em đã biết Tạ Thanh Diễn sống ở trong này từ lâu rồi?”

“Biết từ lâu rồi.”

“Biết từ lâu rồi mà em không nói với anh?”

“Tôi không nói với anh thì sao?”

“Anh…!”

Diệp Dục há miệng, hơi buồn bực cào mái tóc ngắn trên đầu. Lúc này anh không biết nên nói gì, ngắc ngứ mãi. Dưới ánh mắt tò mò mong đợi của Tô Tô, Diệp Dục nghĩ rất lâu mới nói tiếp:

“Tô à... Anh vỗn dĩ nghĩ rằng bạn trai em đã chết cho nên không đợi được nói thật với em tình cảm chân thật sâu trong đáy lòng anh. Tối đó cũng thực sự không nhịn được, mới chạm vào em. Nhưng bây giờ Tạ Thanh Diễn chưa chết, sao anh cảm thấy mình muốn lên chức trở nên khó khăn trăm bề. Mãi mới có cảm giác danh chính ngôn thuận, giờ ông đây lại thành người thứ ba.”

Nếu chưa bộc bạch, Diệp Dục vẫn còn có thể lấy danh nghĩa “anh trai nuôi” ở bên cạnh cô. Bây giờ chuyện này rối loạn đến mức khiến anh từ một người đàn ông trưởng thành đầu đội trời chân đạp đất trở thành người thứ ba có bực bội không chứ?

“Tôi ngất!” Tô Tô bất giác trợn tròn mắt, “Anh xoắn xuýt cả nửa ngày để nói với tôi cái này sao? Còn tình cảm sâu trong đáy lòng? Anh cũng văn chương quá nhỉ!”

“Anh nói thật đấy. Tạ Thanh Diễn là bạn trai của em, còn anh là cái gì hả?! Tự nhiên có một tên ngáng đường, còn tưởng rằng anh đây được hời chút khi mạt thế đến, giờ phải làm sao? Nhường thì chắc chắn không thể nhường được, miếng thịt mỡ đến miệng rồi, ông đây chắc chắn không thể nhả ra cho Tạ Thanh Diễn được. Em là em gái thân mật của anh, em nói anh nghe đi, phải làm sao?

(1) Nguyên văn dùng từ 亲妹 có hai nghĩa là 1. em gái ruột, 2. em gái thân mật (hôn môi). Ở đây dùng theo nghĩa số 2.

Bị Diệp Dục gọi là miếng thịt mỡ, Tô Tô trừng mắt nhìn anh rất lâu. Thấy Diệp Dục vô cùng rối rắm, cô không nhịn được vui vẻ hỏi: “Nếu không thì… anh đi giết Tạ Thanh Diễn đi?”

“Được hả? Em để cho anh giết hả?”

“Đương nhiên được. Anh giết hắn, còn giúp tôi giảm bớt gánh nặng nữa ấy chứ.” Cũng giải quyết đi mối đe dọa tiềm ẩn cho Tiểu Ái – con gái anh.

Tô Tô nhún vai, gật đầu vẻ bất cần. Cô cũng chỉ thuận miệng nói ra, trêu Diệp Dục. Đâu ngờ Diệp Dục lại thực sự mím môi, suy nghĩ về tính khả thi, cuối cùng lắc đầu, dứt khoát nói:

“Thế thì không được. Chuyện này vô nhân đạo quá. Anh đã cướp bạn gái của hắn, còn làm loại chuyện bỉ ổi giết người ta, ông đây cũng không phải là ác bá.”

“Phụt... Ha ha ha.”

Tô Tô ngẩng đầu lên cười, xem chừng là cực kỳ vui vẻ vì câu nói của Diệp Dục. Thời thế đã đến mức này rồi, còn nói nhân đạo với loại người như Tạ Thanh Diễn, hắn nào có xứng? Hắn đáng được gọi là người sao?! Tô Tô cũng không tranh cãi với Diệp Dục. Bây giờ trong mắt tất cả mọi người, Tạ Thanh Diễn chính là Chúa cha từ bi. Nhưng sẽ có một ngày, Tạ Thanh Diễn chắc chắn sẽ lộ ra bộ mặt xấu xa của mình.

Sau khi cười xong, Tô Tô hít hít mũi, giơ ngón tay lên, lau nước mắt chảy ra. Cô nghiêm túc hơn hẳn, cuối cùng vẫn thẳng thắn nói:

“Diệp Dục, mấy ngày nay tôi rất nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề giữa chúng ta. Nói thật, tôi không hiểu tâm tư của anh lắm, sao anh lại… Tôi không muốn cho anh bất kỳ hy vọng gì. Thời thế thì hỗn loạn, tâm nguyện của tôi rất nhỏ nhoi, chỉ muốn bảo vệ cả nhà tôi chu toàn. Về phương diện tình cảm, tôi không có ý định lại lún sâu vào nữa. Bây giờ đúng lúc giải quyết xong chuyện của tôi, nếu như anh có lối thoát tốt hơn thì đi đi.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 107: Là anh bảo tôi đánh lấy
Tô Tô là một người rất phức tạp. Tư duy và phản ứng não bộ phức tạp hơn loại người suy nghĩ đơn giản như Diệp Dục rất nhiều. Vì vậy Tô Tô ý thức được, có lẽ chỉ là một câu nói bâng quơ của cô, Diệp Dục cũng sẽ coi là thánh chỉ đi thực hiện. Tô Tô cảm thấy như vậy không tốt, cô không muốn lợi dụng Diệp Dục làm bất cứ chuyện gì cho mình.

Lần này ra ngoài cứu Trạc Thế Giai, cô cảm thấy quan hệ giữa cô và anh cũng chỉ là quan hệ hợp tác cùng có lợi. Cô cứu người, cũng có giúp nhóm Diệp Dục giết zombie. Diệp Dục giúp cô cứu được người, nhưng nhóm anh cũng lấy được không ít tinh hạch.

Hơn nữa, ở mạt thế, người dẫn đầu một đội ngũ dũng mãnh như Diệp Dục chính là đối tượng tranh giành của các thế lực. Lý Oánh rất thông minh, biết cách ra tay trước chiếm ưu thế; còn dã tâm của Tô Tô không lớn, không muốn dốc hết các thủ đoạn để bên Diệp Dục. Cô không muốn anh phải ở bên cô chịu thiệt, nghe cô sai qua sai lại.

Nước chảy chỗ trũng, con người luôn hướng đến tầm cao. Diệp Dục có năng lực, có xuất phát điểm tốt, còn có đội ngũ hỗ trợ, tiếp tục phát triển, sau này chưa biết chừng chính là nhân tài nòng cốt đứng thứ hai, thứ ba trong căn cứ. Tại sao không phải là nhân tài số một à?! Trí thông minh của anh không đủ, chỉ có năng lực giỏi, thiếu chút trình độ để làm nhân tài số một.

Trong nháy mắt, bầu không khí im ắng lạ thường. Tô Tô hít sâu một hơi, nói chuyện rõ ràng rồi thì quay người mở cửa cạnh ghế phụ, đi ra ngoài. Đây chính là chỗ sâu nhất của khu biệt thự, xem ra cũng không có người sống sót nào đặt chân đến đây. Lá rụng xen lẫn những hạt tuyết trên mặt đất, chân giẫm lên còn phát ra âm thanh sột soạt.

Tô Tô định đi dạo, gạt bỏ bầu không khí nghiêm túc im ắng ban nãy. Cô vừa bước ra khỏi xe được hai bước, Diệp Dục đã đuổi tới, ôm chặt cô từ phía sau, nâng người Tô Tô lên, “bịch” một tiếng đè cô lên xe.

“Không thể được, Tô Tô. Lần này anh đến vì em. Vừa rồi anh đã nói rõ suy nghĩ của mình. Anh hiểu lời em nói. Không muốn lún sâu nữa đúng không? Không muốn để để anh theo em đúng không? Hừ! Anh sẽ cố sống cố chết theo em, không chỉ đi theo em, còn phải canh em. Bạn trai là cái thá gì chứ? Từ ngày hôm nay, em là của anh! Ai anh cũng không nhường!”

Diệp Dục tức giận! Quen biết Tô Tô lâu như vậy, đây là lần đầu tiên anh thực sự tức giận. Là vì đột nhiên biết Tạ Thanh Diễn chưa chết, còn ở ngay bên cạnh Tô Tô, điều đó khiến anh không còn có thể chậm chạp vòng vo, hay là vì câu nói ban nãy của Tô Tô có ý phân rõ giới tuyến, mỗi người một ngả?

Hoặc là cả hai.

Con người anh một khi đã tức giận thì rất dễ khinh suất. Thân hình cơ bắp cường tráng đè Tô Tô trên xe, hai tay bắt đầu sờ soạng bừa bãi người cô. Còn Tô Tô bị anh ép chặt từ sau lưng, chân tay căn bản không thể đánh được anh, chỉ cảm thấy tay anh đã sờ lên đùi, bối rối, tức giận nói:

“Anh làm gì thế? Đang yên đang lành nói chuyện tử tế, ai bảo anh làm thế này?! Thả tôi ra, thằng khốn.”

“Không thả, em làm gì được ông đây?”

Mở cửa xe, Diệp Dục ném Tô Tô vào ghế sau, tiện thể chui vào trong, đè trên lưng Tô Tô, cắn gáy cô, dáng vẻ không khác gì một con zombie. Tô Tô tức giận, sống lưng bị Diệp Dục cắn ngứa ngáy. Cô vỗ vỗ ghế ngồi bọc da, căm tức nói:

“Có thể nói chuyện đàng hoàng không? Anh để tôi đứng dậy, có gì chúng ta từ từ nói, văn minh một chút, đừng ép tôi đánh anh!”

“Đánh! Em cứ nhằm vào đây mà đánh.” Diệp Dục duỗi chân tay ra, lật ngược Tô Tô lên, lướt nhẹ qua sợi tóc ngổn ngang trên mặt cô, đầu ngón tay chỉ vào mặt mình, vẻ mặt không khác gì một con sói đói, cảm thấy đói khát, “Mấy ngày qua, em đánh ông đây còn ít sao? Mau lên, đánh xong, xem hôm nay ông đây không xử chết em! Á!!!”

Diệp Dục đau đớn la lên. Tô Tô thực sự đánh anh, song không phải ra tay mà là giơ đầu gối, huých thật mạnh vào giữa hai chân Diệp Dục! Lúc này chỗ đó của Diệp Dục đang căng cứng, bị Tô Tô không chút lưu tình lên gối, sắc mặt anh lập tức biến đổi. Diệp Dục nhăn nhó, há hốc mồm, ôm chỗ đó, kêu gào lăn ra khỏi buồng sau xe, rơi xuống mặt đất đầy lá rụng và tuyết, quằn quại đau đớn.

Tô Tô nhanh chóng đứng dậy, nhảy từ trên ghế ngồi xuống, chỉnh lại đầu tóc quần áo của mình, chạy đến bên Diệp Dục, muốn cười cũng không dám cười, suy nghĩ một lúc lâu cuối cùng cũng vờ vịt quan tâm, “Anh không sao chứ, là anh bảo tôi đánh đấy!”

“Bảo em đánh vào mặt, em đánh vào đâu hả?” Diệp Dục lăn lộn trên mặt đất, vẫn ôm chỗ đó, đau đớn đầu đầy mồ hôi, quát Tô Tô, “Em cứ đợi đó, đồ Tô Tô đanh đá!!! Thù này không báo, ông đây không phải là đàn ông.”

“Được… Được rồi… Vừa nãy anh cũng làm tôi đau mà.”

Tô Tô xoa ngực mình. Trên thực tế cô đau phần ngực, vừa nãy Diệp Dục phát điên, sờ lung tung trên người cô, bóp ngực cô một cái, đau chết đi được. Ngực có đau hơn nữa cũng là chuyện nhỏ, quan trọng là Tô Tô sợ Diệp Dục làm tổn thương Tiểu Ái. Cô sờ bụng dưới, may mà Tiểu Ái không sao, liền đỡ Diệp Dục đang kêu oai oái trên mặt đất lên, không chút áy náy an ủi người đàn ông này.

“Hai chúng ta hòa nhé. Đình chiến, về nhà, ăn cơm, đi ngủ, chuyện này sau rồi nói.”

Đúng vậy, chuyện sau này chỉ có thể nói sau. Diệp Dục khí thế bừng bừng, Tô Tô đã từ chối rõ ràng, nhưng kết quả thế nào, kết quả Diệp Dục suýt nữa biến thành dã thú.

Diệp Dục miễn cưỡng được đỡ dậy, gương mặt tái mét không để ý đến Tô Tô, hai chân khuỳnh ra, khập khiễng đi đến ngồi lên ghế phụ xe. Trong thời gian có một lúc, Tô Tô có thể nghe thấy tiếng Diệp Dục nghiến răng, khiến người ta hoảng sợ như nghe tiếng mài dao ken két giết heo mổ cừu.

Nhưng anh đau mà, bị Tô Tô bỗng chốc lên gối, chỗ đó sắp bất lực rồi! Anh cảm thấy có lòng nhưng bất lực với Tô Tô. Nhưng không sao, tương lai còn dài, thù này sớm muộn gì anh cũng báo. Đợi ngày anh báo thù, anh sẽ xử lý cô gái nhỏ này, bằng không phải xin lỗi người anh em đau khổ ngày hôm nay rồi!!!

Vì thế, giày vò một hồi lâu, vốn dĩ Tô Tô và Diệp Dục dẫn đầu đội xe, lúc này lại rớt xuống về đến biệt thự nhà họ Tô cuối cùng. Tô Tô lái xe, Diệp Dục nằm trên ghế phụ xe, vẻ mặt bực tức, trừng mắt nhìn Tô Tô không chớp mắt.

Trong lòng Tô Tô, Diệp Dục gào thét hoặc là vui cười tức giận quát mắng cô đều là phản ứng bình thường. Cô sợ nhất chính là như vậy, anh không nói năng gì, nhìn cô chằm chằm giống như một con sói đang nhìn con mồi. Dường như chỉ cần Tô Tô không chú ý, anh sẽ bất ngờ nhào đến từ ghế phụ xe.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 108: Mẹ Tạ
May mà xe đến cửa cổng biệt thự nhà họ Tô kịp thời. Tô Tô nhoài người trên vô lăng nhìn ra ngoài. Ối chà, đây đâu phải là biệt thự nhà cô chứ! Đây chính là một lô cốt được hiện đại hóa, tường rào cao ba mét, bọc kín tòa biệt thự hai tầng. Nhìn từ ngoài vào không thể nhìn thấy được bất cứ điều gì bên trong.

Bên trong tường rào hai bên biệt thự còn có hai pháo đài, mỗi tháp pháo đài có một lỗ nhỏ hình vuông. Xung quanh tường rào còn có những vòng dây thép gai được gắn dây cáp dẫn điện, hơn nữa tường rào còn được xây dựng mở rộng về hai bên, vây trọn cả hai căn biệt thự bên cạnh trong vòng phòng thủ.

Cha Tô và mẹ Tô sớm đã đứng trước cổng chờ. Một hàng xe đỗ ngoài cổng, các anh em của Diệp Dục đang đi ra đi vào chuyển đồ đạc vào trong sân nhà họ Tô. Anh Bì và các anh em của anh ta cũng dẫn theo trẻ con và các bác sĩ, y tá, cạy cửa mấy căn biệt thự gần đó, chuyển đồ vào bên trong.

“Tô Tô à!”

“Con gái à, cuối cùng con cũng về!”

Thấy xe Tô Tô vừa đỗ lại, cha mẹ cô vội vàng chạy ra đón. Mẹ Tô cảm xúc trào dâng, Tô Tô vừa xuống xe bà đã ôm cô khóc rưng rức, giống như là nhiều năm không gặp. Cha Tô khá kìm chế nhưng cũng không che giấu được sự kích động trong lòng. Cũng hết cách, thế giới bên ngoài vô cùng tàn khốc, mỗi giờ mỗi khắc ông bà đều lo lắng cho Tô Tô. Tô Tô ra ngoài bao nhiêu ngày thì bấy nhiêu ngày ông bà mất ngủ.

Cảm giác lâu ngày gặp lại của Tô Tô không mãnh liệt như cha mẹ mình. Chờ mẹ Tô ôm cô bình tĩnh hơn rồi cô khuyên hai ông bà vào trong nhà. Lúc này, Diệp Dục cũng cắn răng chịu đựng, cố hết sức biểu hiện bình thường, khập khiễng xuống xe, trả lời qua loa cha Tô mấy câu, liền tìm một góc khuất kiểm tra vết thương của “cậu em” mình.

Về đến nhà, Tô Tô phát hiện chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà cô đã thay đổi rất lớn. Thay đổi rõ rệt nhất là không chỉ bên ngoài xây giống như một tường thành, khu trồng rau ngoài sân cũng được bổ thêm mấy luống. Hơn nữa, tường rào được xây lúc trước chỉ được xây men theo hàng rào sắt, nhưng giờ nó đã được xây vòng rất rộng ra ngoài. Phía sau biệt thự còn xây một nhà kho.

“Đây là kho chứa đồ đạc mà mỗi ngày anh em của Diệp Dục đem từ bên ngoài về.” Mẹ Tô thấy Tô Tô nhìn chằm chằm vào nhà kho sau sân thì giải thích: “Nhà chúng ta thực sự không có chỗ nào cho họ để đồ, chỉ đành làm một cái kho cho họ cất hết đồ đạc vào đó. Mẹ không cho họ để vào trong tầng hầm nhà chúng ta, chỗ đó chỉ để những đồ đạc của chủ thuê.”

Mẹ Tô vẫn cho rằng những đồ đạc dưới tầng hầm đã được chủ căn biệt thự này tích trữ từ rất râu rồi. Vì đồ vật bên trong đa phần đều là những thứ có thể dùng trong mạt thế, bà cũng lấy ra dùng. Tô Tô không giải thích, chỉ gật đầu, đi vào trong phòng. Hơi ấm của lò sưởi khiến cô không nhịn được ngáp chảy nước mắt, nói với mẹ Tô:

“Mẹ, mẹ làm chút gì ăn cho bọn con nhé. Con lên tầng ngủ một giấc đã, mấy ngày nay con mệt lắm rồi!”

“Ừ. Con đi đi.”

Những ngày này, Tô Tô ở bên ngoài ăn không ngon ngủ không yên, chắc chắn đã rất mệt mỏi. Mẹ Tô cũng hiểu nên không quấn lấy cô nữa, đi thẳng vào nhà bếp, lo liệu thức ăn cho một đám đông người. Tô Tô thì đi lên tầng, về phòng ngủ của mình, mở nước, tắm nước nóng, thay đồ ngủ, thoải mái thiếp đi.

Lúc trước, cha Tô vẫn luôn có dự định xây một bể chứa nước trên nóc nhà để việc sử dụng nước trong biệt thự dễ dàng hơn. Pin mặt trời cũng đã được lắp xong trên đó, mở vòi là có nước sạch nóng ấm chảy ra, thật thuận tiện.

Một đám người bên ngoài rộn ràng đùa giỡn. Tô Tô kéo rèm cửa sổ lại, nằm lên giường. Trong căn phòng tối tăm, cô mơ hồ nghe thấy bên ngoài có người đang gọi tên Diệp Dục. Có lẽ anh ra ngoài mấy ngày nay, gặp lại các anh em, đương nhiên phải vui vẻ một trận.

Bên này, biệt thự nhà họ Tô vui mừng thì bên kia Tạ Thanh Diễn đang quỳ trên mặt đất, dập đầu với mẹ hắn đang ngồi trên ghế sofa. Người phụ nữ ăn mặc sang trọng đang ngồi trên ghế vội vàng đứng lên, đỡ Tạ Thanh Diễn dậy. Hai người ôm nhau khóc.

Tạ Hào Thế ngồi bên cạnh, gương mặt đẹp trai cũng lộ vẻ xúc động. Lần này anh ra ngoài dưỡng thương, đồng thời còn quay về Giới thị một chuyến, muốn kiểm tra xem cha mẹ Tạ Thanh Diễn có gặp chuyện gì không, đúng lúc gặp được mẹ Tạ đang chạy nạn về phía nam nên dẫn bà về theo. Cùng theo anh về còn có một đội xe chạy trốn ra từ Giới thị.

Đội xe này có vài người là dị năng giả. Mọi người còn tổ chức thành một đội, trên đường đi thu thập một ít đồ đạc. Đương nhiên trong thời điểm hiện tại, những chuyện này không có gì đáng nhắc tới. Mặc dù Tạ Hào Thế không vừa lòng với cách yêu cầu những người sống sót giao nộp đồ đạc của Tạ Thanh Diễn, nhưng lúc này anh ta vẫn không nói gì.

“Đừng khóc nữa, con trai… có thể gặp lại con, đây đã là ơn ông trời ban cho chúng ta.”

Mẹ Tạ khóc một hồi, liền lau nước mắt trên mặt, kéo Tạ Thanh Diễn đến ngồi lên ghế sofa, rồi lại lau nước mắt cho hắn. Tạ Thanh Diễn vẻ mặt đầy đau buồn, nắm chạy tay mẹ hắn.

“Nhưng đáng tiếc, cha con…”

“Đó là số mệnh. Đừng nói nữa. Đó đều là số mệnh!”

Thiên tai ập đến, ai được làm người, ai sẽ thành thần, ai trở thành quỷ chẳng có gì nói trước được. Mẹ Tạ Thanh Diễn có sức khỏe khá kém, cha hắn mới ba năm trước còn tham gia cuộc thi chạy marathon cho người cao tuổi. Mạt thế vừa đến, cha Tạ Thanh Diễn luôn mạnh khỏe lại thành zombie, còn mẹ hắn thì không sao cả, chạy khỏi Giới thị cùng một nhóm người sống sót, chuẩn bị xuôi nam tìm con trai.

“Đúng rồi, con trai, Tô Tô đâu? Có phải cũng…?”

Lời phía sau mẹ Tạ Thanh Diễn không dám nói tiếp, bởi vì bà nhìn thấy sắc mặt Tạ Thanh Diễn hơi khác, thầm đoán rằng Tô Tô đã thành zombie. Bà thở dài:

“Thật là đáng tiếc… Mẹ còn tưởng hai năm nữa là được uống rượu mừng của hai đứa rồi.”

Đối với chuyện của Tạ Thanh Diễn và Tô Tô, nhà họ Tạ thoải mái hơn nhà họ Tô nhiều. Tạ Thanh Diễn chưa từng che giấu tình cảm của mình với Tô Tô, cũng từng mời Tô Tô đến tham gia buổi họp mặt gia đình họ. Mà mẹ Tạ có ấn tượng cực kỳ tốt với Tô Tô, cho rằng con trai mình thích hợp với loại con gái khá dễ khống chế này.

Tạ Thanh Diễn ngồi trên ghế sofa, nghiêm mặt, lắc đầu: “Không. Mẹ à, Tô Tô không bị biến thành zombie, cô ấy ở ngày trong khu biệt thự này.”

Mẹ Tạ chưa kịp tỏ ra vui mừng, Tạ Thanh Diễn đã đứng dậy, bước qua mẹ Tạ, nhìn Tạ Hào Thế ngồi một bên không hề lên tiếng. “Bịch” một tiếng, hắn quỳ sụp xuống đất, cả người toát ra sự đau khổ, cúi đầu, cầu khẩn nói:

“Anh, em cầu xin anh, hãy cứu Tô Tô đi! Tên cầm thú làm hại Tô Tô đã quay lại rồi. Hắn… hắn ngang nhiên chiếm đoạt Tô Tô. Bây giờ Tô Tô sống không bằng chết.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 109: Câu chuyện ngày đó
Tạ Hào Thế ngồi trên salon, thân hình to lớn, lúc giơ tay nhấc chân mang khí phách mơ hồ khiến người ta không thể bỏ qua. Nghe Tạ Thanh Diễn nói, Tạ Hào Thế nhíu mày, ánh mắt lóe lên tia sét màu tím. Anh ta vươn thẳng người, trầm giọng hỏi:

“Nói cho rõ ràng, có chuyện gì?”

“Là cái thằng giở trò với Tô Tô trước mạt thế ấy. Nó không chết, nó về rồi. Nó còn đến tìm Tô Tô, sai thủ hạ khống chế cha mẹ của cô ấy. Khi anh ra ngoài, cha mẹ của Tô Tô bị bọn chúng giam lỏng trong biệt thự.”

Tạ Thanh Diễn cúi đầu, sự sung sướng khi trả được thù hiện rõ trong mắt hắn. Thằng súc sinh Diệp Dục cướp Tô Tô của hắn đã đành, còn dám đâm sập cửa chính khu biệt thự của hắn. Thù mới hận cũ chồng chất, Tạ Thanh Diễn phải trả bằng hết.

Chỉ là một tiểu đội dị năng thôi mà? Trừ cái đó ra, Diệp Dục cũng chẳng có gì ghê gớm. Hiện Tạ Thanh Diễn hắn cũng có tiểu đội dị năng, mà Tạ Hào Thế chính là người của hắn!

“Có chuyện gì? Tô Tô bị làm sao cơ?”

Mẹ Tạ nghe xong, lên tiếng hỏi. Tạ Thanh Diễn cúi đầu, quỳ trước mặt Tạ Hào Thế không nói chuyện. Tạ Hào Thế đứng lên. Anh ta không muốn tự mình kể lại chuyện Tô Tô cho người khác nghe, lòng cảm thấy hơi tức giận, còn cả xót xa cho Tô Tô. Trong thời gian anh ta đi, không biết cô đã gặp phải chuyện gì mà Tạ Thanh Diễn phải quỳ xuống cầu xin?

Suy nghĩ một chút, Tạ Hào Thế cúi xuống kéo Tạ Thanh Diễn đứng dậy. Hai anh em lên tầng, Tạ Hào Thế nghiêm túc hỏi, “Em nói cho rõ ràng, chuyện đầu đuôi như thế nào?”

Chẳng hề hay biết Tạ Thanh Diễn đang bịa đặt những gì trước mặt Tạ Hào Thế, Tô Tô mơ màng trên giường, bên tai văng vẳng tên Diệp Dục, tiếng người nói cười, tiếng ồn ào không hề nhỏ lại mà chỉ có mỗi lúc một to hơn. Không biết có phải cô bị ảnh hưởng bởi câu hỏi cô còn nhớ chuyện đêm đó được bao nhiêu của Diệp Dục không nữa. Thật ra từ kiếp trước, Tô Tô chưa bao giờ nhớ rõ lắm chuyện này, kiếp này cũng chưa bao giờ hồi tưởng lại.

Trong giấc mơ, cô lại nghĩ đến. Cô đứng giữa đám người múa may quay cuồng trong quán rượu, phía trước là một đám nam nữ cười đùa, cách đó không xa là một anh lính đang trong kỳ nghỉ cũng chạy đến quán bar chơi bời, đánh bài đổ xúc xắc ầm ĩ. Tô Tô cảm thấy nhức đầu. Cô run rẩy quay đi, muốn rời khỏi không gian ngột ngạt, tăm tối này. Ánh sáng nhấp nháy quay liên tục trong phòng, toàn người là người. Cô tránh đám nam nữ trước mặt, mơ hồ bước về phía ngoài cửa, dọc đường va phải không biết bao nhiêu người. Đến bên cửa, Tô Tô cảm thấy thế giới bắt đầu đảo lộn.

Cô thấy người rét cóng, khuỵu hẳn xuống nhưng đúng lúc đó, một đôi bàn tay ấm áp đưa ra đỡ Tô Tô từ dưới đất lên. Cô lạnh quá, vừa thấy Diệp Dục là hai mắt sáng như sao, vòng tay ôm chặt cổ anh.

“Lạnh quá…”

Tô Tô thều thào. Diệp Dục ôm eo cô, ra sức hôn cô. Hai người quấn lấy nhau, lao vào thang máy. Trong thang máy màu vàng, Diệp Dục áp sát vào Tô Tô. Cửa thang máy khép lại, che đi cảnh tượng bên trong. “Tinh” một tiếng, Tô Tô thức giấc.

Ký ức chôn sâu bị một câu nói của Diệp Dục đào lên. Tô Tô sờ vào tấm lưng lạnh toát của mình, bật dậy. Sự lạnh lẽo của vách thang máy vẫn còn ám vào lưng cô. Tim Tô Tô nảy lên khe khẽ.

“Thình thịch…”

Đúng lúc này, tiếng gõ cửa ầm ầm vang lên khiến Tô Tô càng hoảng. Cô đứng dậy, đôi chân trần bước trên tấm thảm trải sàn, mở cửa phòng ra. Mẹ cô đang đứng đó, mặc bộ đồ ở nhà, chân còn đôi dép lê, nhìn cô mở cửa nghi ngờ hỏi:

“Tô Tô, con sao thế? Mẹ gõ cửa mãi giờ con mới mở?”

“Mấy hôm nay con mệt quá. Vừa đến nơi an toàn là con ngủ hơi sâu. Mẹ xuống trước đi, con sẽ ra ngay.”

Tô Tô cố nén cơn khó chịu của dạ dày, bảo mẹ xuống nhà. Cô nhìn mẹ cô vừa đi vừa cằn nhằn, vội vàng đóng cửa lại, chạy vào phòng tắm nôn thốc nôn tháo vào bồn cầu. Mấy hôm nay ở ngoài, Tô Tô không biết có chuyện gì xảy ra nhưng khi ở cạnh Diệp Dục, cô rất ít khi bị nôn nghén.

Có thể Tiểu Ái biết có cha mình ở bên cạnh nên khá ngoan ngoãn?!

Nôn xong, Tô Tô phờ phạc dựa vào bồn cầu, một lúc lâu sau mới thấy khá hơn một chút. Cô đứng dậy, lau rửa rồi về phòng thay đồ, khoác áo phao dài ra khỏi phòng.

Trời đã khuya lắm rồi nhưng ngoài tường rào vẫn ồn ào lắm. Ngoài sân có vài chiếc đèn đang sáng. Những anh lính đầu to mặc đồ rằn ri, bận rộn phụ việc trong biệt thự, cũng có người mang cơm bê thức ăn, cực kỳ ồn ã. Cạnh tường rào nhà họ Tô là một cái nồi lớn đang đặt trên bếp tạm. Diệp Dục ngồi bên bếp, làm gì đó? Nhóm lửa.

Mẹ Tô đứng đối diện Diệp Dục, tay giữ chảo tròn, hì hục xào nấu đồ ăn. Cách đó không xa, anh Bì và đám đàn em bận rộn xách đồ qua, có vẻ định góp vui. Tẩm Nguyệt và Duệ Duệ đang rửa bát đũa, chờ sau khi bày biện xong sẽ mang lên.

Tô Tô mặc áo khoác xanh nhạt, tóc buộc đuôi ngựa. Trong ánh đèn sáng trưng, cô nhìn Diệp Dục sung mãn nhóm lửa, nhìn anh cười châm thuốc cho anh em. Tô Tô đoán “cậu em” của Diệp Dục chắc không ảnh hưởng gì nhiều nên cảm giác giác áy náy của cô dần tiêu tan.

Ai mà biết khi cô đang nhìn Diệp Dục chằm chằm thì anh lại cũng tình cờ liếc thấy cô, nụ cười trên môi lập tức biến mất. Qua lớp khói mờ, Diệp Dục như một con sói đói khát, nheo mắt nhìn Tô Tô chằm chằm như thể Tô Tô đang không mặc gì.

Tô Tô thấy mất tự nhiên, cũng hơi bực bội. Chẳng phải cô chỉ lỡ đá “cậu em”một cái sao, Diệp Dục hận cô thế làm gì? Tô Tô lườm lại Diệp Dục rồi mặc kệ tên đàn ông kém cỏi bị cô làm hại đời trai, đến chỗ mấy căn biệt thự của nhóm anh Bì, tìm Trạc Thế Giai.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top