Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 181: Gà biến dị
Diệp Dục vốn nghĩ anh sẽ cương quyết không nghe lời Tô Tô, một sản phụ còn ăn thịt động vật biến dị sao được?! Không thể có thói như thế được! Nhưng khi bị ánh mắt tủi thân của Tô Tô nhìn, Diệp Dục liền mềm lòng, lập tức quay người đi, vất vả cực nhọc tìm cái đám lợn gà vịt cá biến dị.

Anh vừa đi, Tô Tô như thả hổ về rừng, tạo ra ba người nước đi giết zombie trong căn hộ, cô cũng sải bước theo sau đám người nước vào biệt thự, bắt đầu lật thùng lật tủ tìm đồ.

Những căn hộ mà cô vào, cả nhà người lớn trẻ nhỏ đều biến thành zombie, có zombie trong những căn hộ nghỉ dưỡng thế này, không có người nào còn sống dám đi vào, vì thế đồ trong biệt thự vẫn được giữ nguyên vẹn. Tô Tô điều người nước lên xuống tầng thăm dò, sau đó giết sạch zombie, lấy tinh hạch. Vừa định ra khỏi căn hộ, khóe mắt Tô Tô nhìn thấy một căn phòng ngủ nào đó trên tầng hai. Cô vào trong phát hiện thấy một tập truyện tranh mới toanh.

Vì thế Tô Tô đi đôi giày đế bệt nhẹ nhàng vào phòng ngủ, lấy một quyển trên giá sách ở bàn học, lật xem vài trang, là truyện nói về một bé gái không nên đi theo người lạ. Cô cảm thấy rất có ích nên rút thêm vài quyển, mở xem, một quyển là giáo dục bé gái những bộ phận nào không được để người khác sờ, một quyển là giáo dục bé gái làm thế nào để từ chối những đề nghị không hợp lý của người khác

Quyển sách này rất tuyệt, Tô Tô lập tức gói những quyển truyện tranh này lại, đầy một chồng dày, cô quyết định giữ cho Tiểu Ái, đợi sau tám tháng nữa sẽ đem những quyển truyện này thành truyện kể trước lúc đi ngủ, đọc hàng ngày cho con bé nghe.

Sau đó Tô Tô tiếp tục lục lọi căn phòng ngủ này, bây giờ cô đại khái có thể đoán chủ nhân trước đây của căn phòng ngủ này cũng là một bé gái tầm năm đến tám tuổi. Đầu giường để khá nhiều búp bê, trong tủ còn treo không ít váy công chúa, tủ sách trong phòng ngủ còn có mấy quyển luyện chữ, đều rất mới, chưa từng dùng.

Trên bàn học, còn có một hộp bút màu sáp dùng dở, và cả mấy quyển tập tô màu, Tô Tô định lấy hết. Sau đó dạo một vòng quanh căn hộ, tìm thấy hai túi nylon to, cô liền đem bút màu, truyện, váy công chúa, vở luyện chữ, nhét cả vào túi.

Lúc này, nhóm anh Bì cũng đã bới được mấy căn hộ rồi, nơi mấy người đàn ông họ tìm đều loạn cào cào cả lên, lúc Tô Tô nhấc hai túi nylon lớn, nhìn mấy chiếc xe của anh Bì đều là thóc, thịt khô, còn có cả mấy sọt lớn khoai lang và khoai tây.

Mấy thứ đồ này xếp đại cũng được mấy xe to. Trước mạt thế, tất cả những người dân nông thôn đều sống rất gần Tương thành, thực ra những ngày tháng đó họ sống còn giàu có hơn người thành phố. Không cần trả tiền nước, nước được múc từ giếng trong nhà lên, cũng không cần trả tiền nhà, đất của tổ tiên để lại, nhà tự mình xây.

Có thể mỗi năm phải trả một chút tiền điện, nhưng bây giờ trên mái của rất nhiều căn hộ ở nông thôn đều lắp pin năng lượng mặt trời, có nhà dùng điện còn không cần trả tiền, bán cả điện năng lượng mặt trời, người của bên điện lực còn phải trả tiền cho những người này.

Hơn nữa, người ở những tỉnh gần thành phố lớn thế này rất ít người không có xe, có xe đi lại vào thành phố cũng tiện hơn nhiều. Sống ở đây vui vẻ, hạnh phúc hơn ở trong những thành phố lớn rất nhiều, tìm đại trong một căn hộ cũng có thể thấy rất nhiều thóc, và cả hoa màu bảo quản được lâu.

Tô Tô định bảo anh Bì không cần mang nhiều như thế trở về, dù sao không bao lâu nữa cô cũng sẽ đưa tất cả mọi người đến đây sống, nhưng nghĩ họ ra ngoài một chuyến nếu không đem theo đồ về khu an toàn, chỉ e Lã Ấn sẽ nghi ngờ gì đó, nên đành kệ cho anh Bì đem về thôi.

Tô Tô để hai bịch nylon lên sau xe, cô cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, vừa mới thế mà cô đã ở đây vật lộn một tiếng đồng hồ rồi. Diệp Dục chưa thấy về, cô nói với anh Bì một câu rồi tự mình đi vào trong thôn tìm Diệp Dục.

Vừa lái vào trong thôn không bao lâu, Tô Tô đã thấy bóng dáng của Diệp Dục đứng ở trong một trạm xăng dầu bên đường, Anh tìm được một chiếc xe bán tải, đang ra ra vào vào chuyển xăng, áo khoác rằn ri trên người được cởi ra, buộc ngang hông. Dưới ánh nắng, anh bận đến toát mồ hôi, phần da thịt lộ ra dưới ánh nắng, từng giọt mồ hôi ẩm ướt, lấp lánh.

Tô Tô cứ thế im lặng, cũng không gọi Diệp Dục, chỉ nhìn từ xa một hồi lâu, rồi đi vòng qua trạm xăng nửa vòng, tìm thấy hai con gà biến dị loại phổ thông trong vườn một căn nhà dân gần đó.

Chỉ là gà biến dị bình thường, thực ra cũng không khác lắm so với gà thường trước mạt thế, ăn thóc, ăn giun, chỉ khác là cái đầu của nó to hơn một phần ba so với gà chưa biến dị. Móng và mỏ gà sáng bóng dưới ánh nắng. Cúi đầu thấy, con gà mổ xuống bùn thành một lỗ sâu hoắm, moi ra từ dưới cái lỗ đó một con giun rồi ăn luôn.

Đây là một con gà trống biến dị, bên cạnh là một con gà mái biến dị, cấp độ biến dị chỉ là mức phổ thông, nên còn giữ được vẻ ngoan ngoãn của gia cầm trước mạt thế. Con người không công kích chúng thì chúng sẽ không có tính công kích với con người, hai con gà này lúc Tô Tô xuất hiện, chúng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt đầy đề phòng. Dường như chúng thấy Tô Tô đứng đó không động đậy, chúng không cảm thấy nguy hiểm thì nên tiếp tục mổ giun ăn tiếp.

Rất tốt! Tô Tô vẫn đứng bất động, đằng sau hai người nước đến gần hàng rào thép bao xung quanh, người nước lặng lẽ đi vào trong sân, hai con gà biến dị đang mải miết ăn giun vui vẻ chợt nhào lên, giương to đôi cánh, ngẩng đầu kêu quang quác. Hai người nước chợt biến thành hai cái lồng gà bằng nước, nhốt hai con gà biến dị bên trong, sau đó lập tức kết thành băng.

Nếu đám gà biến dị dễ dàng bị bắt như thế thì còn gọi gì là gà biến dị nữa. Hai con gà đó bắt đầu dùng cái mỏ nhọn hoắt, sắc bén của nó mổ vào cái lồng băng, mỗi nhát đục một lỗ, cái lồng băng của Tô Tô nhanh chóng biến dạng.

Cô đành giơ tay lên, ngón tay phóng ra hai sợi dây bằng nước, trói hai con gà sắp thoát khỏi lồng. Giống như trước mạt thế, cô trói cánh, chân và mỏ chúng lại, để chúng không thể nhúc nhích, cũng không thể dễ dàng mổ sợi dây trói bằng nước ở dưới chân.

Sau đó Tô Tô nhìn hai con gà biến dị, giãy giụa dưới đất, chúng còn không biết dùng mỏ gà của mình để tấn công, trí tuệ có hạn. Tô Tô nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hai con gà, cười ồ lên. Cô túm sợi dây nước trong tay, kéo lê con gà dưới đất và đi dạo một vòng quanh vườn rau của hộ gia đình đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 182: Vườn rau
Vườn rau đó còn to hơn vườn rau của mẹ Tô, không có ai đến chăm nom, nhưng chúng đã phát triển thành một vườn rau xanh mướt, màu mỡ. Tô Tô ưỡn bụng, đi vào vườn rau xem xét một chút. Có bắp cải, hành lá, hành củ, những loại rau này phù hợp sinh trưởng vào mùa lạnh, vì thế chúng đều rất phát triển.

Còn một mảnh đất khác trồng rau thơm, nhưng có thể do thời tiết nên vẫn còn non. Dù sao những loại rau này nếu đem về căn cứ bán cũng có thể kiếm được món tiền lớn, nhưng những vườn rau thế này ở thôn Bát Phương nhà nào cũng có một mảnh.

Tô Tô nghĩ tên Lã Ấn đó đúng là ngớ ngẩn, còn đi khắp nơi trong khu an toàn tìm dị năng hệ mộc để thúc đẩy sinh trưởng rau quả, vì sao không điều vài người đi về nông thôn tìm lương thực, hoặc là khai hoang vài mảnh ruộng, bảo những người thường đi trồng trọt? Phương thức phát triển từ từ, kết hợp nghỉ ngơi, không cần phải lúc nào cũng tập trung vào việc mở rộng địa bàn khu an toàn, nếu không căn cứ Tương thành cũng chẳng đến nỗi chỉ hoạt động được hai ba năm.

Nghĩ tới đây, Tô Tô vỗ đầu một cái, có phải cô có thể thu hoạch đống rau này, dùng màng bọc bảo quản đưa đến khu an toàn của Lã Ấn kiếm chút tinh hạch?! Nhưng cả một công trình lớn thế này, mình cô làm không xuể, phải tìm người đến giúp mới được.

Nghĩ vậy, Tô Tô bèn quay người, lôi hai con gà biến dị được buộc chặt chẽ quay về đội xe.

Lúc cô trở về, Diệp Dục vẫn chưa về, cô định đem hai con gà này để vào cốp sau xe mình, nhưng nghĩ ngợi một hồi cô vẫn để chúng ở sau cốp xe của anh Bì. Sau đó vào xe ngồi nghỉ ngơi, đợi Diệp Dục quay về.

Chẳng bao lâu sau, Diệp Dục lái xe bán tải, đầu đầy mồ hôi trở về. Chở một xe bán tải đầy xăng, cũng không thấy có vật sống gì trong xe, anh cứ thế dừng xe bên đường, sau đó chạy như điên đến bên cửa sổ xe của Tô Tô, lau mồ hôi, xoa hai tay, bất lực nói:

“Anh đi mấy vòng mà không tìm thấy con gà con vịt nào còn sống, không thấy cả bóng của cá hay lợn luôn. Anh chỉ tìm thấy mỗi xe chở xăng này, anh kéo hết về rồi.”

“Ồ,” Tô Tô ngồi trên ghế lái phụ, cười nhạt nhìn Diệp Dục, cô nhìn chăm chú biểu cảm cương trực trên mặt anh, không thèm vạch trần mà chỉ nói, “Vậy vất vả cho anh rồi.”

“Hì hì, nên thế, nên thế!”

Diệp Dục tránh ánh mắt sang hướng khác, chợt thấy chột dạ, cười ha ha vội vàng vòng qua xe, chui tọt vào ghế lái. Anh Bì đứng bên cạnh ôm miệng nhịn cười, rồi hô hào vài thuộc hạ, chuẩn bị quay về.

Lần này bọn họ ra ngoài, trừ Tô Tô và Diệp Dục đi chung một chiếc xe, anh Bì đưa tám người của anh theo, anh và đám du côn đó mỗi người một xe. Nhưng hiện giờ Diệp Dục đã mang về một chiếc xe chở đầy xăng, nên đương nhiên phải bỏ lại một chiếc xe để lái chiếc xe chở xăng về rồi.

May mà lần này đám anh Bì đều được Tô Tô dặn dò, không có dự định mang nhiều đồ về. Trong mười chiếc xe, có ba chiếc để đồ không dùng của biệt thự Quả Táo, nào là đồ gia dụng, giá phơi đồ, các loại trang sức tinh xảo… để qua cửa, giao nộp đối phó.

Sau khi lăn lộn chán chê ở bên ngoài thôn, Tô Tô quyết định thôn này sẽ là nơi ở mới trong tương lai. Chỉ chờ chuẩn bị ổn thỏa, đưa thêm vào dị năng giả nữa tới. Sau khi thăm dò tình hình xong, bắt đầu đi vào bên trong thôn, tìm sơn trang Bát Phương mà Diệp Dục nói.

Lần này họ đưa theo không đủ người, mặc dù tình hình bên ngoài thôn Bát Phương cũng được coi là khá ổn định, nhưng Tô Tô hiện giờ đang mang thai Tiểu Ái, không thể mạo hiểm. Vì thế thấy sắp tới giờ ăn cơm, cô quyết định quay về khu an toàn.

Lúc qua cửa, quả nhiên họ bị bắt giao nộp ba xe đồ, anh Bì vui vẻ hỉ hả gọi đám du côn chuyển những đồ trang trí không thể ăn được xuống nộp lên. Nhìn mấy tên binh lính nhận đồ mặt xanh mét, quy định ở đây không tiện nói nhiều, nhóm người Tô Tô đều rất vui vẻ.

Sau đó là xuống xe đo nhiệt độ, còn phải làm một vài câu hỏi phân biệt. Giống như kiểm tra mù màu, họ đưa ra vài bức tranh, để cho những người muốn vào khu an toàn phân biệt. Đây là bài kiểm tra phản ứng của những người sống sót xem có được bình thường không.

“Quy định của khu an toàn này ngày càng lắm, xong chưa thế?”

Nhìn mấy anh quân y phía trước cầm mấy bức tranh tới để cho họ phân biệt, Diệp Dục cảm thấy phiền. Vốn dĩ trước mạt thế anh đã là người hay sinh sự, anh lại rất có ý kiến với Lã Ấn, vào khu an toàn còn bị quấy rầy nên cảm thấy tức tối.

Nhóm anh Bì đương nhiên cũng không phải bình hoa, phối hợp với Diệp Dục, mỗi người một câu hỏi xong chưa.

Tô Tô xếp ở đầu hàng, rất hợp tác đo nhiệt độ cơ thể, vừa nhận những tấm hình quân y đưa, vừa quay đầu nhìn nhóm người đằng sau quát:

“Mọi người tập cho quen đi, sau này vào khu an toàn sẽ ngày càng phiền phức, thủ tục ngày càng nhiều. Chuyện chỉ đo nhiệt độ cơ thể rồi cho qua cửa như trước kia chúng ta mang đồ về sau này chắc chắn sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Lã Ấn muốn xây dựng căn cứ, những bộ phận đi kèm cũng không hề ít, ví dụ như nhóm người nghiên cứu, chuyên gia chuyên nghiên cứu mạt thế cũng phải có mấy người. Theo những nghiên cứu của đám chuyên gia và nghiên cứu này đối với mạt thế, chắc hẳn sẽ dần đưa ra kết luận, thời gian quan sát con người là hai mươi tư tiếng. Nếu con người biến thành zombie thì trong vòng hai mươi tư tiếng là đủ, còn nếu sau hai mươi tư tiếng chưa bị biến thành zombie thì sẽ không bị biến thành zombie. Nên đối với những người bên ngoài muốn vào khu an toàn, đương nhiên phải ở bên ngoài khu an toàn, đợi đủ hai mươi tư tiếng ở một khu vực khác.

Còn thủ tục bắt mọi người phân biệt những tấm ảnh này thực ra cũng có tác dụng. Những người biến thành zombie ý thức sẽ dần trở nên mơ hồ, không nhìn rõ những bức ảnh, phản ứng sẽ chậm hơn người bình thường. Nhưng nếu như một người bị thương, hoặc đang trong trạng thái không thoải mái cũng không nhìn rõ được tranh, phản ứng cũng khá chậm. Vì vậy thủ tục phân biệt tranh ảnh như thế này cũng chỉ có thể thịnh hành một thời gian ngắn khi căn cứ bắt đầu thành lập, thủ tục phức tạp còn ở phía sau.

Nghe Tô Tô khuyên, mặc dù Diệp Dục có ý kiến với Lã Ấn, rất không nhẫn nại phối hợp với người của Lã Ấn, nhưng cũng nhịn cục tức lại, mặt hằm hằm, miễn cưỡng nhìn theo hướng chuyển động của những bức ảnh mà quân y cầm, giọng điệu ngoa ngoắt phân biệt hết mấy bức tranh.

Quân y nơm nớp lo sợ, tất nhiên là bị khí thế của Diệp Dục dọa. Chỉ đợi Diệp Dục phân biệt xong tranh, họ tích V vào bảng biểu rồi quay người chạy biến đi.

Ở trạm kiểm tra giày vò một hai tiếng, đến khi nhóm Tô - Diệp và anh Bì quay về biệt thự Quả Táo cũng đã một hai giờ chiều.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 183: Chu Hiểu Lâm
Mẹ Tô vừa mắng Tô Tô một trận, vừa đun nóng cơm canh cho cô. Cha Tô lại không nói gì với cô, mà nói chuyện một lúc với anh Bì, sau đó theo anh Bì trốn sang một chỗ buôn bán gì đó. Diệp Dục chột dạ vì đưa Tô Tô ra khỏi khu an toàn lượn một vòng, anh chột dạ với mẹ Tô, nói dối mấy câu trước mặt Tô Tô, anh chột dạ với Tô Tô nên không ăn cơm trong biệt thự nhà họ Tô mà về biệt thự của anh em anh tìm đồ ăn.

Ăn trưa xong, Tô Tô về phòng ngủ nghỉ trưa. Đến khoảng bốn giờ chiều, cô bị tiếng ồn ào bên ngoài làm tỉnh giấc. Tô Tô dụi mắt, ôm bụng bầu bốn tháng xuống giường. Trời bên ngoài vẫn còn sáng, cô liền thay một chiếc áo len dài màu trắng, mặc quần bầu đi ra ngoài.

Mảnh sân bên ngoài tường bao, cha Tô và anh Bì đang cùng nhau phơi thóc, con đường bên ngoài mảnh sân đó có một chiếc xe tải đang dừng đỗ bên cạnh. Một người phụ nữ mang thai bụng rất lớn, người ngợm bẩn thỉu, tóc tai rối bời, cầm một chiếc túi lớn, dè dặt đứng bên cạnh chiếc xe tải. Trạc Thế Giai và Quân Tửu dẫn theo mấy y tá đang nói chuyện với trình dược viên đội mũ nỉ.

Tô Tô đi vòng qua mảnh sân bày đầy thóc, đi đến bên cạnh chiếc xe tải lớn, đang định hỏi bên trong xe có gì, thì người phụ nữ mang thai mắt sáng lấp lánh nhìn bụng Tô Tô. Giống như tìm thấy tiếng nói chung, cô vui vẻ xáp lại bên cạnh Tô Tô hỏi:

“Xin chào, tôi là Chu Hiểu Lâm, cô mấy tháng rồi?”

“Hơn bốn tháng,” Tô Tô ngửi thấy trên người Chu Hiểu Lâm có mùi chua nồng nặc, bèn quay đầu nhìn xuống bụng Chu Hiểu Lâm hỏi, “Cô mấy tháng rồi?”

“Tôi sắp sinh rồi, nhanh thôi. Khoảng mấy ngày này thôi,” lúc nói chuyện, Chu Hiểu Lâm vô cùng lo lắng, cô cau mày, xoa cái bụng bự của mình, đầy cảm xúc nói, “Thời thế như này, tôi không biết có nên sinh đứa trẻ này ra không. Sau khi sinh, càng không biết phải nuôi thế nào nữa.”

Sau đó Chu Hiểu Lâm chuyển ánh mắt, nhìn xung quanh, ngưỡng mộ nói: “Các cô ở đây thật tốt, cái gì cũng tốt. Ăn uống chắc chắn không phải lo lắng gì.”

“Tạm được, đủ sống thôi.”

Tô Tô nhìn Chu Hiểu Lâm giống như là có ý muốn ở lại, cô không nói gì, chỉ đáp lại Chu Hiểu Lâm vài câu rồi quay người đến biệt thự của Lý Tiểu Vũ.

Vì nhóm anh Bì đã được Tô Tô dặn dò sắp xếp ngăn nắp lại đồ đạc của họ, nên rất nhiều đồ đều được bày ra, để phơi dưới nắng. Còn có một số đồ Tô Tô đặc biệt dặn phải tìm ra cho cô rồi đặt ở trong sân của Lý Tiểu Vũ, giống như khung cửi lấy từ cửa hàng thêu Tương thành này.

Chiếc khung cửi này là đồ trưng bày nghệ thuật trong tiệm thêu Tương thành, có vài chiếc được đem ra trưng bày sắp xếp theo sự phát triển của con người, từ chiếc khung cửi cũ nhất tới chiếc máy dệt mới nhất đều được đem ra trưng bày. Nhưng bởi vì không gian xe của anh Bì có hạn nên chỉ đem mấy chiếc nhỏ nhỏ về.

Tô Tô nhìn chiếc khung cửi đặt trong sân biệt thự của Lý Tiểu Vũ, cô không biết nên dùng loại sợi nào. Cô hoàn toàn không quen tay với chiếc khung cửi này, hơn nữa khung cửi cổ lỗ thế phỏng chừng đến mẹ cô cũng không biết dùng.

Đối với suy nghĩ lấy sợi tơ của Lý Tiểu Vũ dệt vải cho Tiểu Ái, Tô Tô cảm thấy bản thân mình suy nghĩ quá đơn giản. Thứ có cấu tạo quá phức tạp thế này, cô nhìn không hiểu làm sao dệt được vải?!!! Tô Tô đứng bên cạnh một chiếc khung cửi bằng cỗ, nhàm chán đẩy khung gỗ bên trên, chiếc khung cửi cũng vang lên mấy tiếng “cót két cót két” nhàm chán.

Thứ này vừa nhìn đã thấy phải là thiên tài kỹ thuật cao mới có thể dùng được, những phụ kiện này cũng không biết hoạt động ra sao. Tô Tô hào hứng nghiên cứu một hồi lâu, sau đó cảm thấy IQ của mình không hợp để nghịch món đồ này bèn quẳng một bên, đi vào biệt thự thăm Lý Tiểu Vũ.

Không giống lần trước, lần này cô ngồi cạnh cái kén của Lý Tiểu Vũ, nhắm mắt cảm nhận năng lượng xung quanh Lý Tiểu Vũ.

Hơi có phần giống hệ mộc, nhưng chắc chắn là hệ mộc biến dị cấp hai, dị năng của biến dị cấp hai khó nắm bắt hơn, không giống như năm hệ thông thường chỉ đơn thuần là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ mà thôi.

Ngồi với Lý Tiểu Vũ một chút, Tô Tô liền đứng dậy rời khỏi biệt thự. Sắc trời đã ngả tối, anh Bì và cha Tô đang dọn dẹp đống thóc trong sân. Thư Sinh đang đưa lính đặc công và đám du côn đến giúp dỡ hàng ở tòa nhà khám chữa bệnh, đều là vật liệu y tế trong xe hàng mà Đới Thuần lái tới.

Cô ngó nghiêng một lát, trong đám người đến dỡ hàng giúp không thấy Diệp Dục, cũng không thấy Hộ Pháp. Cô cảm thấy kì quái, bắt một anh đặc công hỏi chuyện:

“Diệp Chân Chất đi đâu rồi?”

“Buổi trưa vừa về, Chân Chất ăn vội vàng mấy miếng rồi lôi người ra ngoài, đi cùng với bọn Hộ Pháp. Nghe nói là muốn ra ngoài tìm thịt đông lạnh. Đường đến kho đông lạnh hơi xa, có thể phải mai mới quay về được.”

Anh đặc công nói xong, vác chiếc thùng để dụng cụ y tế đi vào trong tòa nhà khám chữa bệnh. Tô Tô nghe xong, đứng sững sờ tại chỗ, trong lòng rối bời không hiểu là cảm xúc gì, trong miệng toàn vị chua chua ngọt ngọt.

Ban ngày cô còn đòi ăn thịt động vật biến dị, lúc đó Diệp Dục còn không đồng ý, quay về lại kéo đội đi tìm thịt đông lạnh, còn không phải vì cô muốn ăn thịt nên mới ra ngoài sao? Diệp Dục không đến mức làm được những chuyện tinh tế như thế chứ!

Tô Tô bất giác xoa trái tim đang khó chịu của mình, quay về phòng bếp nhà mình ăn cơm, không lâu sau cha Tô cũng dọn xong đống thóc trở về. Trên tay còn cầm một bức tranh, suy xét muốn làm một cái chày và cối giã thóc. Mẹ Tô cứ càm ràm mãi, trong lòng Tô Tô đang nghĩ đến chuyện Diệp Dục ra ngoài tìm thịt, không có tâm trạng nghe bà nói gì.

Cả nhà bốn người cứ thế ngồi xuống bàn ăn trong bếp, bắt đầu ăn cơm, sắc trời bên ngoài đã tối. Bữa cơm nhà họ Tô còn chưa ăn xong, bên này đã vang lên tiếng hét thảm thiết của phụ nữ, sau đó bên ngoài tường bao nhà họ Tô bắt đầu vang lên tiếng người di chuyển. Bầu không khí chợt thay đổi, trở nên căng thẳng và hỗn loạn hơn.

Tô Tô vội buông đũa trong tay, gấp gáp ra phòng khách, đổi giày ở cửa rồi đem theo hai chiếc đao của Diệp Dục, chạy ra ngoài sân. Cô nhìn sang tòa nhà khám chữa bệnh đang đèn đuốc sáng trưng, bóng người nhốn nháo, các y tá bác sĩ bận rộn chạy ra chạy vào, tiếng kêu của phụ nữ vang lên liên tiếp. Anh Bì và mấy anh đặc công phi ra từ những tòa biệt thự bên cạnh, mẹ Tô cũng chạy vội ra, dặn dò Tô Tô đang đứng đờ tại chỗ:

“Con về đi, chăm sóc bản thân mình cho tốt, ăn xong cơm đi đã. Cô Chu Hiểu Lâm vừa tới chắc sắp sinh, đừng để bị dọa.”

“Dạ? Sắp sinh rồi?”

Tô Tô hơi ngạc nhiên, nhìn Đới Thuần lo lắng đi đi lại lại trong sân, trong lòng thầm nghĩ thảo nào người đàn ông này lúc sáng còn gấp gáp đến mức quỳ xin Trạc Thế Giai, xem ra Chu Hiểu Lâm sắp sinh, không quỳ không được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 184: Phụ nữ sinh con
Tiếng kêu đau đớn thất thanh lởn vởn trong màn đêm, nhóm du côn và đặc công đứng ở cạnh tòa nhà khác chữa bệnh đầy vẻ hoang mang, tựa như lần đầu biết thì ra phụ nữ sinh con lại đau đớn đến vậy?! Hét đến thương tâm, khiến người khác không chịu được.

Cũng không thể trách đàn ông bọn họ ngạc nhiên, trước mạt thế, phụ nữ sinh con đều ở trong phòng sinh. Phòng sinh là nơi nào chứ, còn không phải là kiểu xây ba lớp tường trong ba lớp tường ngoài sao. Sản phụ có ở trong đó hét đến rách cổ họng người bên ngoài cũng không thể nghe thấy.

Trong phim cũng có cảnh phụ nữ sinh con, nhưng dù thế nào cũng chỉ là phim, phụ nữ có đau hơn nữa cũng chỉ kêu “a a a” vài tiếng là hết cảnh, đứa bé đã được chào đời. Làm gì có chuyện giày vò người khác thực tế như thế chứ? Chu Hiểu Lâm cứ hét liên tục, đến nỗi những người đàn ông ở ngoài da đầu tê rần, chỉ hận không thể xông vào giúp sức cho Chu Hiểu Lâm.

Tô Tô đứng tại chỗ thở phào một hơi, ổn định lại nhịp thở của mình, sờ Tiểu Ái đang đạp trong bụng. Trong tiếng kêu gào đau đớn của Chu Hiểu Lâm, Tô Tô quay về biệt thự của mình, lặng lẽ ăn hết cơm, rồi lại lặng lẽ đi bộ trong sân nhà mình. Tiếng kêu, thét trong tòa nhà khám chữa bệnh bên cạnh liên tục vang lên, cô thực sự không cảm thấy buồn ngủ, cô bèn về phòng mình, tìm tinh hạch thu được trong mấy ngày qua bắt đầu luyện tinh phách.

Cấp bậc dị năng càng cao thì càng khó tăng, có thể từ cấp một lên cấp ba chỉ cần một khoảng thời gian ngắn, nhưng từ cấp ba lên cấp bốn lại khó hơn rất nhiều. Như cô đã từng sống ở mạt thế mười hai năm, hầu như ngày nào cũng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn, hút năng lượng và giải phóng dị năng, nhưng cũng chỉ tới cấp năm mà thôi.

Trong kiếp trước, dị năng giả cấp năm đã là dị năng giả cấp cao nhất, thiết bị đo cấp bậc dị năng của dị năng giả cũng chỉ đo được đến cấp năm là cao nhất. Tất cả mọi người đều chưa từng thấy dị năng giả cao hơn cấp năm, đương nhiên cho rằng thế giới này không có dị năng giả cấp sáu, chứ đừng nói đến dị năng giả cấp cao hơn.

Có rất nhiều người nói rằng, dị năng lôi điện của Tạ Hào Thế có thể đã đạt tới cấp sáu rồi, nhưng Tô Tô chưa từng giao đấu với anh ta nên cũng không cho là thật. Cô chỉ biết bản thân mình khi đó cũng là đối thủ đáng gờm rồi, trước đó vài năm cô bị người ta đuổi giết, sau đó vài năm đổi lại thành cô đuổi giết người khác. Tìm kiếm, sát phạt lẫn nhau như thế chưa hề dừng một ngày nào.

Lần cuối cùng vào căn cứ Bạch Hổ, Tô Tô còn nhớ mình đến đo cấp bậc dị năng, cán cân năng lượng cấp năm đã đầy, cô nghĩ nếu mình đưa thêm năng lượng vào thì thiết bị sẽ nổ nên cô bèn dừng việc thử nghiệm. Vì thế cô có đạt được cấp sáu hay không, thực ra bản thân Tô Tô cũng không biết.

Lúc này, cô ngồi khoanh chân trên giường, giống như tập yoga cho phụ nữ có thai, hai chân cô che ở trước cái bụng hơi nhô lên, rồi cứ thế tu luyện tinh phách đến nửa đêm. Hơn nửa đêm trôi qua mà Chu Hiểu Lâm vẫn chưa sinh xong, tất cả mọi người đều lo lắng. Đới Thuần đứng canh ở trong sân tòa nhà khám chữa bệnh, thấy Lương Tiểu Kỳ bê một chậu máu đổ ra ngoài sân, Đới Thuần bèn xông lên túm Lương Tiểu Kỳ, sốt ruột hỏi:

“Vợ tôi vẫn chưa sinh à? Cô ấy… cô ấy sẽ không sao chứ?”

“Lo cái gì? Anh tưởng sinh con dễ lắm sao? Đợi đi, tử cung mới mở được một phân, chắc đến sáng…”

Lương Tiểu Kỳ chẳng lấy làm lạ, bình tĩnh hất tay Đới Thuần ra, bê chậu không vào trong. Đới Thuần nghe xong ngơ ngẩn cả người, la hét dữ dội như thế mà còn chưa sinh, phải đợi tới sáng nữa. Phụ nữ sinh con, rốt cục là bị giày vò tới mức nào chứ?

Những người nghe thấy lời của Lương Tiểu Kì đều sợ hãi không thôi. Không ai phát hiện ra, chỗ đất mà Lương Tiểu Kỳ đổ chậu máu bắt đầu xuất hiện những con dòi, chúng cũng không to lắm, chỉ bằng cỡ con giun nên không thu hút sự chú ý của người khác, miệng màu đỏ thẫm, đang định đi tới nơi có mùi máu nồng nặc nhất trong viện. Cách đó không xa, có hai con gà biến dị phi tới, một con đực, một con mái kêu cục tác, ăn luôn mấy con dòi biến dị đang lăn dưới đất.

Trưa hôm qua, anh Bì vừa phơi hết thóc ra đã bị cha Tô lôi sang một bên hỏi chuyện, còn chưa kịp hỏi Tô Tô, hai con gà sau trong cốp xe của anh nên xử lý thế nào. Sau đó nhiều chuyện xảy ra, nên anh đã quên biến chuyện này, cho tới bây giờ, hai con gà biến dị này cũng không biết từ trong cốp xe anh Bì thoát ra ngoài thế nào. Chúng cũng không gây rắc rối gì, chỉ tự mình tìm giun dế dưới đất ăn.

Những nguy cơ bên này của Tô Tô vô tình tạm thời được áp chế. Còn bên nhà họ Tạ, mỗi ngày đều có người mất tích, bọn họ thì tự an ủi nhau, không chừng vì quân đội tuyển người nên họ có nơi tốt hơn để đi, không muốn ở lại đây nữa.

Ở cái thời đại ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng ai thực sự quan tâm người quanh mình đi hay ở, duy nhất chỉ có một người trong khu biệt thự Quả Táo có chút quan tâm, đó chính là Phi Phi. Những lời nói thể hiện sự quan tâm cũng chưa từng được Tạ Thanh Diễn để tâm, dạo này hắn luôn ấp ủ âm mưu làm sao để đẩy Phi Phi vào tay Lý Oánh.

Thực ra từ lâu Tạ Thanh Diễn đã nói muốn Phi Phi cùng hắn gia nhập quân đội nhưng Phi Phi từ chối. Cô ta luôn từ chối, chẳng có lý do gì, chỉ là cô cảm thấy mệt. Bây giờ một mình cô phải thúc đẩy sinh trưởng lương thực, rau củ, hoa quả để nuôi tất cả những người trong nhóm. Những người này ăn không no còn tới trách mắng cô ta, Phi Phi sớm đã rơi vào trạng thái mệt mỏi lao lực.

Hiện giờ, Tạ Thanh Diễn còn muốn đưa cô ta đến quân đội bao nhiêu người như thế, một mình cô ta làm sao sống nổi? Cô ta sợ dị năng của mình sẽ bị tiêu hao hết, làm một dị năng giả có dị năng bị tiêu hao hoàn toàn là một loại đau khổ thế nào chứ?

Chính là cảm giác đói khát, có hiểu không? Tiêu hao cạn kiệt dị năng, cảm giác đó còn kinh khủng hơn đói khát, giống như bị vô số những con ruồi nhặng châm chọc vào toàn thân vậy, đau khổ đến cùng cực.

Nhưng dù Phi Phi có nói gì đi nữa Tạ Thanh Diễn vẫn kiên quyết muốn cô gia nhập quân đội, hắn nói hắn yêu cô, hắn cũng muốn đến quân đội sống. Nếu hai người họ cùng gia nhập, sau này sẽ cùng phối hợp với nhau, đường làm quan rộng mở.

Chưa nói sau này căn cứ được xây dựng xong, xã hội sẽ dần dần quay về hình dạng như trước mạt thế, Tạ Thanh Diễn nói hắn muốn làm việc trong quân đội, nên cô ta cũng làm ở đó. Hai người cùng tích trữ tinh hạch, mua một nơi thuộc về hai người họ, sau này sinh một đàn con…

Con gái là kiểu yêu bằng tai, có những cô gái thực sự có thể dựa vào những lời nói đường mật mà sống, Phi Phi không thể kháng cự được những viên đạn bọc đường của Tạ Thanh Diễn. Cuối cùng dưới sự khuyên nhủ của Tạ Thanh Diễn, cô đã do dự gật đầu đồng ý đến quân đội dốc sức làm việc.

Sau khi cô đồng ý chẳng bao lâu, Tạ Thanh Diễn liền chuẩn bị xe, đưa Phi Phi tới chỗ của Lý Oánh ngay trong đêm. Lý Oánh sống cách đó không xa, nghe nói sống ở bên cạnh khu biệt thự Quả Táo, ở một khu kinh doanh được các binh sĩ canh gác chặt chẽ xung quanh.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 185: Em không muốn vào
Binh sĩ phụ trách canh gác sau khi nghe Tạ Thanh Diễn giải thích lý do tới đây, nhìn Phi Phi khuôn mặt nhợt nhạt, không có tinh thần ở sau lưng Tạ Thanh Diễn, bèn xoay người vào cửa sắt bên trong để thông báo cho Lý Oánh biết Phi Phi đã tới. Một binh sĩ khác nhanh chóng xuất hiện, đứng trong gió lạnh nói với Phi Phi:

“Cô có thể vào rồi.”

“Ôi, vâng. Cảm ơn, cảm ơn.”

Tạ Thanh Diễn cúi gập người cảm ơn, quay lại túm tay Phi Phi định đi vòng qua binh sĩ đang chắn trước cửa, binh sĩ đó liền giơ tay ra giữ Tạ Thanh Diễn lại. Anh lính có vẻ khinh thường, từ trên cao nhìn xuống Tạ Thanh Diễn, giọng điệu cứng nhắc:

“Tổ trưởng Lý chỉ bảo cho cô Phi Phi vào, chứ không nói những người không phận sự được vào.”

“Nhưng mà…. nhưng mà…” Tạ Thanh Diễn nghe vậy liền trở nên gấp gáp, tay nắm chặt tay Phi Phi không buông, sợ sau khi phi Phi vào trong, chức vụ mà Lý Oánh hứa hẹn với hắn sẽ không còn nữa, vì thế lắc đầu, “Không không không, tôi đưa Phi Phi qua đây, tôi muốn tận mắt nhìn cô ấy sẽ sống thế nào ở đây, nếu không nhìn thấy tôi sẽ không cho Phi Phi vào trong làm việc.”

“Vậy cũng không được, mọi người đều ở đây, cậu tưởng đây là trò đùa chắc? Nói đi là đi, nói ở là ở sao?”

Binh sĩ gác cổng khẽ đổi sắc mặt, vài người đằng sau đã ôm chặt súng, ước chừng năm sáu họng súng đen ngòm chĩa thẳng vào giữa trán Tạ Thanh Diễn. Những người cầm súng còn mở sẵn chốt bảo hiểm của súng, tỏ ý nếu Phi Phi không vào trong, Tạ Thanh Diễn phạm tội chống lại mệnh lệnh, giết không tha.

“Vậy… vậy… vậy em vào đi. Tự chăm sóc bản thân cho tốt, có thời gian rảnh thì ra ngoài thăm anh, nhớ là phải về thăm anh đấy.”

“Không, đừng, em không muốn vào. Thanh Diễn, em sợ….”

Phi Phi run rẩy, cô mới chỉ là một cô bé học năm nhất đại học, mặc dù đã trải qua mạt thế nhưng cũng chưa bao giờ gặp cảnh thế này. Cô ta nhất thời cảm thấy đằng sau cánh cửa sắt nặng nề của tòa nhà, bên dưới những lớp cây cối um tùm, là nỗi sợ hãi không thể hình dung.

Cô ta lắc đầu, chỉ mong rằng Tạ Thanh Diễn có thể đưa cô ta rời khỏi đây, hoặc cho cô ta chút dũng khí để cô ta phản kháng lại, có thể chạy thoát khỏi phạm vị tầm ngắm của họng súng. Những giọt nước mắt sợ hãi chảy dài trên khuôn mặt cô ta, trong lòng tràn đầy cảm giác mất thăng bằng. Cô ta cảm thấy nếu hôm nay bị Tạ Thanh Diễn vứt lại đây, sau này cô ta sẽ sống không bằng chết.

Tạ Thanh Diễn từng bước lùi về sau, hắn nhìn Phi Phi đang run lẩy bẩy, đôi chân của hắn cũng đang run. Sự tình mất kiểm soát thế này nằm ngoài những gì hắn dự liệu, những vinh hoa phú quý đã hứa hẹn không tới ào ào vì hắn đã giao nộp Phi Phi. Nhưng bị ép tới mức không thể không chia tay Phi Phi, Tạ Thanh Diễn thầm mắng mình tính sai nước, rồi quay người chạy nhanh hơn cả thỏ.

Phi Phi đuổi theo, vừa khóc lóc đau khổ, vừa hét to, “Thanh Diễn, Thanh Diễn, em sợ, đừng bỏ em lại, đừng bỏ em lại!”. Những binh sĩ đằng sau thu súng lại, tiến lên, ôm eo Phi Phi, cười hỉ hả lôi Phi Phi vào trong cánh cửa sắt. Phi Phi giãy giụa đến đáng thương, hét lên:

“Các anh thả tôi ra, các anh thả tôi ra. Đây là chỗ quỷ nào, tôi không muốn ở lại đây, tôi phải quay về. Tôi không quen biết gì các anh, cầu xin các anh thả tôi đi…”

Không ai thèm quan tâm đến cô ta, họ lôi cô ta dần biến mất sau cánh cửa sắt. Vào tới bên trong, Phi Phi liền trở thành kho lương thực của quân đội, đương nhiên sẽ không ai làm nhục cơ thể của cô ta, điều này có thể yên tâm. Bởi vì chiếm dụng cô ta một chút cũng có thể làm lỡ thời gian tạo ra lương thực.

Màn đêm dần trôi qua, Tô Tô cũng tu luyện xong toàn bộ số tinh hạch có trong tay, cô sờ cái bụng hơi nhô lên. Nghe những tiếng kêu thảm thiết truyền tới liên tiếp từ tòa nhà khám chữa bệnh, cô thở dài, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay một bộ đồ ngủ rộng rãi dành cho phụ nữ có thai. Đi xuống tầng, vừa thay xong giày chuẩn bị ra ngoài, thì cô nghe thấy tiếng kêu bi thảm của phụ nữ, theo đó là tiếng khóc trẻ con, cô thở phào nhẹ nhõm.

Tất cả mọi người đều thở phào, Đới Thuần quỳ cả xuống đất, hướng về tòa nhà khám chữa bệnh cúi lạy ba cái thật kêu. Đám du côn và đặc công, ai nấy đều vui vẻ ra mặt, giống như vừa thấy chuyện gì đó vô cùng kì diệu, tâm trạng cũng thoải mải.

Một lát sau, Lương Tiểu Kỳ ôm một đứa trẻ sơ sinh đã được tắm rửa sạch sẽ ra cửa biệt thự. Đới Thuần lao đến ngay lập tức, nước mắt lã chã, vừa nhìn đứa trẻ trong tay Lương Tiểu Kỳ, vừa nói lời cảm ơn với cô,

“Cảm ơn, cảm ơn, đại ân đại đức của mọi người ngày hôm nay, Đới Thuần tôi cảm kích vô cùng. Sau này chỉ cần Đới Thuần tôi có ích, thì dù thịt nát xương tan, có chết cũng không từ chối.”

“Đừng nói những điều này, sinh vào 6 giờ 27 phút sáng ngày 31 tháng 3 năm 2017, con gái, nặng 2 cân rưỡi. Bế đi, sản phụ còn phải xử lý vết khâu, nửa tiếng sau mới có thể ra.”

Đưa đứa trẻ đã quấn tã gọn gàng trong tay vào vòng tay Đới Thuần, Lương Tiểu Kỳ chỉ đạo Đới Thuần bế đứa trẻ ngồi đợi ở sô pha trong phòng khách của tòa nhà khám chữa bệnh, sau đó quay về giúp Trạc Thế Giai và Quân Tửu xử lý Chu Hiểu Lâm.

Nhóm du côn và lính đặc công canh gác bên ngoài cả một đêm cũng giải tán dần, Tô Tô dựa vào cửa sắt ở tường nhà mình, nhìn về phía tòa nhà khám chữa bệnh, nụ cười dần hé trên môi.

Đời này, dù có trải qua cuộc sống tối tăm thế nào, chỉ cần xuất hiện một sinh mệnh nhỏ là có thể thắp sáng một ngôi sao trên bầu trời đêm, có thể đẩy đêm đen trôi xa và trở thành một bài thơ. Trẻ con là đại diện của hy vọng, phải tự mình trải qua một lần sinh nở mới phát hiện ra, thì ra thế giới cũng không hoàn toàn tuyệt vọng đến thế.

Cô không hiểu vì sao từ khi mạt thế bắt đầu, rất nhiều người không hiểu điều này. Bọn họ cho rằng trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai là gánh nặng, thà để bản thân mình sống tạm bợ, cũng không bố thí một đường sống nào cho trẻ nhỏ và phụ nữ mang thai.

Nói cái gì mà đưa theo trẻ con thì sẽ thành thánh mẫu luôn, không phải mặc kệ chuyện sống chết của những đứa trẻ đó thì không phải thánh mẫu, thì quan điểm sống là tiêu chuẩn, thì là người tử tế?

Tô Tô không phải thánh mẫu, cô đưa những đứa trẻ này theo vẫn có thể giết người, có thể cướp bóc, có thể ích kỷ làm theo những nguyện vọng của bản thân. Để cho những đứa trẻ này được sống, và việc tiếp tục sống tốt ở mạt thế có gì mâu thuẫn đâu?

Chỉ đơn giản là lúc di chuyển sẽ hơi phiền một chút, không thể mở mắt ra muốn chạy là chạy, nhưng cô vốn cũng không phải người muốn chạy là chạy. Cô còn cha mẹ, còn có Tiểu Ái, sao có thể tự do như kiếp trước được?

Tô Tô đứng cạnh cửa sắt, nhìn ánh đèn sáng chói ở tòa nhà khám chữa bệnh. Cô suy nghĩ rất nhiều, có những ý nghĩ đến rồi lại đi, đi rồi lại đến, trời ngày một sáng rõ. Trong buổi sớm như thế này, màn đêm tựa như tản đi rất nhanh, loáng một cái trời đã sáng rực rỡ rồi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 186: Thiếu oxy
Tô Tô cứ dựa người vào cửa sắt suy nghĩ về cuộc đời một lúc lâu, đột nhiên từ xa vang lên tiếng xe. Chiếc xe việt dã lao ra từ cuối con đường nhỏ, dừng lại ở mảnh sân trước biệt thự nhà họ Tô.

Cô nâng tầm mắt, nhìn thấy Diệp Dục mặt đầy vết máu, ngồi ở ghế lái của chiếc xe đầu tiên. Diệp Dục mở cửa xe nhảy xuống, trên mặt anh có thêm mấy vệt máu mới, bộ đồ rằn ri trên người cũng bị rách vài chỗ, vết bùn và máu dính khắp người. Vừa xuống xe liền gọi thêm mấy người anh em giúp anh chuyển thịt đông trong xe.

“Ối mẹ ơi!”

Diệp Dục quay lại phát hiện Tô Tô mặc bộ váy ngủ nhung san hô rộng rãi, im lặng đứng dựa vào cửa sắt. Mái tóc dài buông xõa của cô dù có gió những không hề động đậy, nằm im lặng, kết hợp với khuôn mặt xinh xắn trắng nhợt nhạt của Tô Tô và sắc trời lờ mờ sáng. Diệp Dục trợn mắt quát:

“Em tưởng đang đóng phim ma đấy à! Dọa ông đây giật cả mình!”

“Sao lại đi?”

Tô Tô đứng thẳng người lên, chống eo, tay còn lại xoa cái bụng hơi nhô lên. Cô tiến lên phía trước, nhìn những vệt máu trên mặt Diệp Dục, rồi lại nhìn nhóm Hộ Pháp cũng không sạch sẽ hơn Diệp Dục là mấy, ai nấy đều nhếch nhác như vừa chui ra từ tiền tuyến, mưa bom bão đạn ác liệt.

Diệp Dục lao lên cười hi ha với Tô Tô, ra dáng lưu manh, nhìn cái bụng của cô chợt biến thành sự dịu dàng, thản nhiên nói, “Đi lấy ít thịt cho con gái của anh, hihi. Mặc dù toàn thịt đông lạnh, không phải thịt tươi, nhưng chắc ăn không sao đâu. Anh để cả dưới hầm cho em, em cho thêm mấy khối băng cấp đông, rồi để lại em với con gái anh ăn dần.”

Cô nói cô phải ăn thịt, không ăn thịt Tiểu Ái sẽ bị thiếu chất, thực ra chỉ là buột mồm nói. Được ăn thịt đương nhiên tốt, không ăn cũng không sao cả. Kiếp trước cô toàn ăn “thực phẩm rác” và đồ ăn vặt mà vẫn sinh được Tiểu Ái, kiếp này không cần thiết phải chú ý dinh dưỡng đến mức đó.

Chỉ lừa Diệp Dục thế mà anh tưởng thật, anh lo cô ăn thịt động vật biến dị sẽ có vấn đề, nên vừa trở về từ nông thôn, và vội hai bát cơm liền gọi đội đến kho đông lạnh tìm thịt. Tương thành bên ngoài khu an toàn không phải ngoại thành, làm gì có chuyện bình yên. Một buổi chiều thêm một buổi tối nữa, đi một lần thế này, người đàn ông này… ôi chao!

Tô Tô rũ mắt nhìn xuống, không nói gì. Cô chợt xoay người đi vào biệt thự của mình, lên tầng, vào phòng ngủ, đóng cửa. Cô nằm lên giường, co chân, sờ Tiểu Ái trong bụng, nói nhỏ:

“Con yêu, hình như cha con rất thương con, chắc con cũng thích cha lắm đúng không? Sau này chúng ta có cần ở cùng với cha như một gia đình không, chúng ta cứ thế bên nhau được không?”

Trước giờ cô chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cô luôn cho rằng Diệp Dục ở lại ngày nào biết ngày đó, hoặc có thể một ngày nào đó khi sinh Tiểu Ái rồi, Diệp Dục sẽ đi tìm người tốt hơn, có con đường xán lạn hơn cho bản thân. Lúc đó mỗi người một hướng khác nhau, cô vẫn dẫn theo Tiểu Ái, đưa cha mẹ sống lặng lẽ ở thời mạt thế này.

Suy nghĩ sống cùng Diệp Dục chỉ vừa xuất hiện. Nhìn dáng vẻ nhếch nhác của Diệp Dục chỉ vì muốn con gái đủ chất, Tô Tô nghĩ có lẽ trong cuộc sống của cô và Tiểu Ái, có thêm một người đàn ông như thế cũng hay ho. Việc cô không làm, hoặc không tiện đi làm thì anh có thể xử lý, như thế không tốt sao?

Trong lúc cô sinh con, đau tới dứt ruột dứt gan, anh sẽ lo lắng sốt ruột đi đi lại lại trước cửa phòng sinh. Thật ra cảm giác được người khác quan tâm cũng rất thích.

Đang nghĩ ngợi, Diệp Dục đã mở cửa phòng ngủ của cô, đi từ ngoài vào, trên tay còn cầm một bộ quần áo sạch. Anh nói với người nằm trên giường, quay lưng về phía anh:

“Tô à, anh tắm nhờ chỗ của em nhé, chỗ của anh bị lũ Hộ Pháp chiếm rồi.”

“Dùng đi!”

Tô Tô không nhìn anh, chỉ về hướng phòng tắm, kéo chăn nhắm mắt giả vờ ngủ. Bên tai còn nghe thấy tiếng Diệp Dục nhẹ nhàng vào phòng tắm, tiếng nước từ vòi hoa sen chảy xuống, trong đầu chợt nhảy ra một bức tranh.

Diệp Dục lõa thể, nước nóng từ vòi sen chảy xuống thấm ướt tấm lưng cường tráng của anh. Hai cánh tay anh, bắp tay rắn chắc nhấc đôi chân của cô lên, đè cô dựa vào tường nhà tắm, lúng túng dùng sức làm chuyện đó với cô.

Tô Tô mở choàng mắt, chống người ngồi dậy. Cô nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt, cô nhớ ra rồi, hình như đêm hôm đó đúng là có tư thế này thật. Cô và Diệp Dục làm chuyện đó mấy lần trên giường, còn cả mấy lần trong nhà tắm nữa… Tô Tô đỏ mặt, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, cô vội vàng nằm xuống, kéo chăn chùm kín đầu.

Một lúc sau, Diệp Dục từ phòng tắm đi ra, để trần nửa thân trên, bên dưới mặc một chiếc quần thu cotton màu xám nhạt, còn đang cầm một chiếc khăn khô trong tay, ngoáy nước trong tai ra. Anh nhìn thấy Tô Tô trùm chăn kín đầu nằm ngủ trên giường bèn cau mày nói:

“Tô này, trùm đầu đi ngủ thế có khó chịu không? Cẩn thận thiếu oxy.”

Tô Tô không thèm để ý đến anh, trùm đầu xoay người, nằm nghiêng trên giường. Diệp Dục thấy thế, thở dài, con bé này coi lời anh nói như gió thoảng bên tai. Diệp Dục đi đến bên cạnh giường, đánh vào mông Tô Tô một cái, cao giọng, nhấn mạnh nói:

“Đừng trùm chăn kín đầu đi ngủ! Thiếu oxy!!!”

“Anh quản lý cả em cơ á?”

Tô Tô bị phát một cái vào mông, mặt đỏ bừng, kéo cái chăn đang chùm kín xuống, nhấc chân đá vào eo Diệp Dục. Diệp Dục sợ động tác của cô mạnh quá làm tổn thương đến Diệp Tiểu Ái, liền đứng im không chạy, mạnh mẽ đón nhận cú đá của Tô Tô.

Anh “hự” một tiếng, rồi cúi người ngã xuống bên cạnh chân Tô Tô, nằm dạng chân tay hình chữ đại trên giường, nhìn chằm chằm vào trần nhà, không nói năng động đậy gì nữa.

Tô Tô đạp xong, vốn tưởng Diệp Dục sẽ đùa nhau với cô, cuối cùng anh lại nằm im thin thít trên giường. Cô thấy kì lạ, chống tay ngồi dậy, thấy Diệp Dục mắt mở thao láo nhìn trần nhà, có một vài vệt máu trên mặt lúc tắm không để ý giờ hơi bị rách ra.

Cô thở dài, nhẹ nhàng trèo xuống giường, ra khỏi phòng ngủ. Cô tới chỗ mẹ Tô tìm chút cồn i-ốt, bông y tế và băng cá nhân. Cô ngồi xuống giường, dùng bông y tế thấm cồn i-ốt, lau những vết máu trên mặt Diệp Dục thật nhẹ.

Diệp Dục chuyển hướng nhìn, tinh thần có vẻ mệt mỏi, giơ tay sờ bụng Tô Tô. Tô Tô quỳ bên cạnh anh nên rất dễ sờ vào bụng, Diệp Dục quay người, xáp lại bên cạnh cô, dán mặt anh vào bụng cô, gối đầu lên đùi mẹ con gái mình.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 187: Quy cũ
Diệp Dục giữ vững động tác này hồi lâu, vẫn không nhúc nhích, hô hấp đều đặn lại bình tĩnh, dường như không nóng nảy như mọi khi. Tô Tô ngẩn người, cúi đầu, có phần không quen khi Diệp Dục và cô thân cận như thế này, vì vậy hai tay không biết nên đặt ở đâu, đành phải tiếp tục bôi thuốc lên vết thương trên lưng anh, sợi tóc nhè nhẹ cọ qua gò má Diệp Dục theo động tác của cô.

Bỗng nhiên Diệp Dục mở miệng, chậm rãi nói, “Loại cảm giác này thật tốt, ôm hai mẹ con em có cảm giác giống như là ôm cả thế giới, thật viên mãn.”

Tay Tô Tô cầm bông dừng lại trên lưng anh, cô cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Dục đang gối lên đùi mình, dán vào chiếc bụng nhô lên của cô. Mắt Diệp Dục đã nhắm lại, trong chốc lát, hô hấp trầm xuống, có vẻ như đã ngủ rồi.

Mắt Tô Tô nóng lên, không hiểu sao cảm thấy Diệp Dục lúc này thật đáng thương, không nhà, không người thân, không ai yêu, cũng không hiểu cái gì là yêu. Anh chỉ cảm thấy phải có trách nhiệm với cô vì vậy trèo đèo lội suối tìm cô, lại không nghĩ rằng tìm được thế giới của mình.

Mới chỉ ôm cô cùng đứa bé trong bụng mà Diệp Dục cũng cảm thấy thoả mãn. Tim anh chứa được thật ít, ít đến nỗi các loại dã tâm quyền lực bành trướng thiên hạ cũng không chứa nổi, chỉ có chỗ đủ cho cô và Tiểu Ái.

Bôi thuốc trên lưng Diệp Dục xong, Tô Tô giơ bông y tế trong tay lên ném vào thùng rác, lại đem cồn i-ốt và bông y tế còn lại bỏ vào tủ trên đầu giường, nhẹ chân nhẹ tay chuyển đầu của Diệp Dục từ đùi cô xuống. Sau đó Tô Tô đắp chăn cho anh, nằm bên cạnh rồi cũng ngủ.

Một giấc ngủ không mộng mị hiếm thấy, vừa sâu vừa ấm áp. Khi Tô Tô tỉnh dậy, trời đã về chiều, ánh mặt trời chiếu nghiêng qua rèm cửa, còn Diệp Dục đã rời giường tự bao giờ.

Tô Tô đẩy chăn ngồi dậy, chỉ cảm thấy xương cụt giống như là bị kim châm, cô đau đến nghiến răng trợn mắt. Ngày tháng trôi qua thật mau, thoắt cái đã có thai năm tháng, cho nên đến lúc đau xương cụt rồi. Hôm nay cô phải tìm Trạc Thế Giai, khám thai sau đó thương lượng chuyện dời đi với những người còn lại.

Hôm qua đã thăm dò tốt rồi, những ngày kế tiếp sẽ sắp xếp người đi dọn dẹp, chuẩn bị vào ở.

Xoa xương cụt, Tô Tô mặc quần áo xong, ăn cơm ở phòng bếp, đi ra tường rào. Bên ngoài tường rào, cha Tô và anh Bì chả biết tìm từ đâu được một cái máy tuốt lúa hơi lớn đã đấu điện. Hai người đang ở quanh máy tuốt lúa đang bận bịu cho ra những hạt thóc. Bên tòa nhà khám chữa bệnh nhận mấy người dị năng giả không biết từ đâu đến, đang bận bịu chữa trị cho họ.

Tô Tô chào hỏi nhóm người cha mẹ Tô, vừa muốn đi tòa nhà khám chữa bệnh tìm Trạc Thế Giai liền nghe thấy tiếng xe phía sau vang lên. Cô quay đầu nhìn lại, mấy chiếc xe quân đội đi tới, dừng ở bãi nhỏ. Vương Tử Kiều, Sở Hiên, Lý Oánh và một đám binh lính đi theo nhảy từ trên xe xuống.

“Bác trai đang tuốt lúa à?”

Tuy Sở Hiên không biết nhóm người Tô Tô bên này nhưng vẫn rất nhiệt tình lên tiếng chào cha Tô. Cha Tô gật đầu, người ta có câu tay không đánh người mặt cười, ông cũng ân cần nói chuyện với Sở Hiên:

“Đúng vậy, chúng tôi nhiều miệng ăn, không tuốt lúa không đủ ăn.”

“Ha ha, các bác đúng là sống qua ngày.”

Sở Hiên gật đầu, người mặc quân phục, dừng lại nắm một nắm xác lúa tán loạn, giống như lơ đãng nghiêng đầu nhìn về phía Tô Tô đứng ở bên ngoài tòa nhà khám chữa bệnh. Nụ cười trên mặt chợt nở, giống như một con hồ ly, giơ tay lên rất gần gũi vẫy tay với Tô Tô hỏi:

“Cái bụng lớn như vậy rồi, cũng phải tầm năm tháng nhỉ?”

“Sắp.”

Chuông báo động trong lòng Tô Tô vang lên. Ánh mắt này của Sở Hiên có ý gì? Trong nhiều người như vậy, liếc một cái liền thấy cô, lại mở miệng lập tức hỏi bụng cô. Tô Tiểu Ái nhà cô đã bị Lã Ấn để mắt đến?

Nếu như người khác hỏi bụng cô, cô không cảm thấy gì nhưng Sở Hiên vừa hỏi, Tô Tô liền cảm thấy vô cùng không ổn. Trực giác báo động nguy hiểm, cô híp mắt hung hăng nhìn chằm chằm Sở Hiên, hệt như một con sói mẹ che chở con con, tàn nhẫn không tả đâu cho hết.

Sở Hiên sửng sốt, vừa muốn mở miệng nói gì đấy, Diệp Dục mặc một cái áo thun xanh biếc, khoác trên người một món đồ rằn ri, trong tay cầm thắt lưng, mang theo mấy người đi ra.

Anh đứng ở trước mặt Tô Tô, chắn Tô Tô, hai tay chống trên hông, trong miệng còn nhai quả cau, cà lơ phất phơ nhìn Sở Hiên, nhổ toẹt quả cau trong mồm ra, không khách khí hỏi:

“Hôm nay tới làm gì? Gây phiền toái đấy à?”

“Đây là nơi tìm phiền toái?”

Sở Hiên cười, bên mép xuất hiện mấy nếp nhăn. Vương Tử Kiều bên cạnh hắn lại có lời muốn nói, đi đến trước mặt Diệp Dục. Sở Hiên vươn tay kéo Vương Tử Kiều tính tình không tốt đẹp là mấy lại đồng thời tỏ ý Vương Tử Kiều lùi lại còn mình tiến lên, cầm một phần văn kiện trong tay, cười hì hì với Diệp Dục nói:

“Sáng sớm hôm nay các anh kéo mấy xe thịt đông lạnh vào khu an toàn, không giao nộp một phần ba đồ theo quy định. Chuyện này… tôi thấy nhiều hành vi chưa hợp lý. Diệp Dục, anh cũng là lính, biết quân lệnh như sơn, mọi người cùng nhau tụ tập để sinh tồn, không thể có người không tuân theo quy củ. Xông vào khu an toàn không chỉ một lần, mà một lần cũng thôi đi. Sự kiên nhẫn của con người chỉ có giới hạn, theo anh tôi có thể cho các anh thêm cơ hội lần thứ ba không?”

Căn cứ vào ý tứ trong lời nói của Sở Hiên, nhóm Diệp Dục liều mạng một ngày một đêm cướp sạch thịt đông lạnh quay về. Sáng sớm hôm nay, lúc tiến vào khu an toàn bị giữ lại, cuối cùng thế nào cũng khiến hai bên hục hặc với nhau. Diệp Dục nghênh ngang tiến vào, nhất định không nộp một món nên thành ra mấy tên chó săn của Lã Ấn gióng trống khua chiêng như này chạy tới.

Tô Tô đứng ở phía sau Diệp Dục, vươn ngón tay chọc thắt lưng anh. Diệp Dục trở tay bắt lấy ngón tay Tô Tô, ngang ngược phách lối nói với Sở Hiên:

“Thế nào? Còn muốn cứng đối cứng với ông đây? Đến đây, sợ quá cơ?!”

“Ha ha ha, đây đương nhiên là tình huống xấu nhất,” Sở Hiên lại cười, hắn vẫn luôn cười, “Cứng đối cứng với mấy người đặc công dị năng các anh, dù bọn tôi có hơn vạn người cũng sợ là chẳng chiếm được điểm gì tốt.”

Sau đó Sở Hiên ngừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn phía sau Diệp Dục không thấy Tô Tô chỉ thấy tòa khám chữa bệnh và tòa biệt thự chăm sóc trẻ sơ sinh bên cạnh. Trong biệt thự kia có tiếng trẻ sơ sinh khóc truyền ra, Sở Hiên chính là càng lúc càng cười đến ôn hoà, tiếp tục nói:

“Nhưng mà gánh nặng của các anh cũng lớn. Đây vừa có trẻ con lại vừa có phụ nữ có thai. Cứng đối cứng với chúng tôi, không làm bộ đội đặc công dị năng các anh bị thương không sai nhưng nếu không cẩn thận... một cái đạn pháo vừa khéo rơi xuống đầu đám trẻ con và phụ nữ có thai… Bùm!!!... Tình huống này chắc hẳn đội trưởng Diệp cũng không muốn thấy.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 188: Những điều cần biết khi xây dựng căn cứ
Mặt của Diệp Dục dần trở nên xanh mét, không chỉ riêng anh mà toàn bộ người nghe Sở Hiên nói đều tái mặt. Ý lời Sở Hiên nói rõ ràng chính là lấy Tô Tô và đứa bé uy hiếp. Chiến tranh vô tình, đao kiếm không có mắt, ngộ nhỡ hai bên đánh nhau, sơ ý một chút có thể làm Diệp Dục hối hận không kịp.

Bây giờ Diệp Dục sợ nhất là Tô Tô với Diệp Tiểu Ái xảy ra chuyện không may. Lấy Tô Tô và Diệp Tiểu Ái uy hiếp anh quả thực có hiệu quả. Trong thoáng chốc anh hơi sợ, dáng vẻ phách lối biến mất. Phía sau, Tô Tô ra sức chọc vào thắt lưng anh. Diệp Dục lập tức hồi phục tinh thần lại, ném vào trong miệng quả cau mới, vô lại nhìn Sở Hiên, thua người không thua trận, nhếch miệng kêu gào:

“Nếu lúc đó ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, người phụ nữ của ông và đứa bé bị thương nửa cọng tóc, ngươi, ngươi, còn người nữa và tất cả các ngươi, từng người từng người một đừng nghĩ sống tiếp. Ông đây không giết chết cả nhà các ngươi thì là thằng oắt con sao!!!”

Anh giơ một ngón tay, chỉ từng người một, Sở Hiên, Vương Tử Kiều, Lý Oánh... Toàn bộ đều không thể sống, chân trời góc biển, Diệp Dục anh đều phải đuổi theo giết, không chết không ngừng, chết hết mới nghỉ!

“Phải, nói hay lắm!”

Hộ Pháp vỗ tay, tất cả mọi người vỗ tay ào ào giống như Diệp Dục diễn thuyết cái gì đặc sắc, làm cho mặt Sở Hiên nhất thời trở nên khó coi. Hắn cũng biết rõ người cầm đầu trong quân đội toàn thứ thích sinh sự. Đội ngũ này của Diệp Dục chính là một trại tập trung đau đầu, người ngoài hai ba ngày tức ói máu cũng không phải chuyện gì mới mẻ.

Sở Hiên rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, thuận tiện ngăn cản Vương Tử Kiều vẻ mặt đen sì đang muốn tiến lên gây hấn. Chỉ thấy Sở Hiên cười ha hả nói:

“Tất nhiên, tất nhiên rồi. Tình huống đấy tất cả mọi người đều không muốn thấy. Được rồi, được rồi, không nói cái này nữa. Chúng tôi tới truyền đạt những điều cần biết khi xây dựng căn cứ cho các anh.”

Sở Hiên nói xong liền đưa văn kiện trong tay ra, không ai nhận lấy văn kiện của hắn. Hắn cười, cũng không cảm thấy mình bị người khác làm mất mặt, chỉ tự an ủi mình:

“À, nếu các anh đều bận, vậy tôi liền đọc cho các anh nghe. Chuyện râu ria không nói, mấy cái đại nhân đại nghĩa gì cũng không đọc, biết các anh không thích nghe, bỏ hết mấy thứ hoa lá cành. Tôi đọc giản lược cho các anh.”

Hắn lật phần văn kiện vẫn luôn cầm trong tay, hắng giọng: “Điều thứ nhất, người sống sót bình thường tiến vào khu an toàn cần giao nộp một phần ba đồ. Dị năng giả tiến vào khu an toàn cần nộp một nửa đồ. Điều thứ hai, tất cả các tổ chức cơ quan mở ra trong khu an toàn đều thuộc quyền điều hành của quân đội, ví dụ như bệnh viện, trại trẻ mồ côi... Điều thứ ba, toàn bộ dị năng giả trong khu an toàn một tuần cần hoàn thành một đến hai nhiệm vụ do khu an toàn phát ra... Hết rồi.”

“Xuỳ.”

Trong lúc tất cả mọi người trầm mặc một cách kỳ lạ, Tô Tô trốn sau lưng Diệp Dục không nhịn được cười. Cô cảm thấy cái tên Sở Hiên này ngược lại cũng là một người tài. Nếu không phải lập trường hai bên đối lập, Sở Hiên còn lấy cô và Tô Tiểu Ái uy hiếp Diệp Dục, Tô Tô quả thật muốn cùng Sở Hiên quen biết một chút.

Chiếu theo phần quy định trong tay Sở Hiên, bây giờ tất cả mọi thứ trong khu an toàn đều của Lã Ấn, bao gồm bệnh viện sau lưng Tô Tô và tất cả dị năng giả. Hơn nữa dị năng giả nhận nhiệm vụ ra ngoài liều sống liều chết, cầm đồ về còn phải nộp lên trên một nửa.

Đời trước cũng không nghe nói Lã Ấn đưa ra loại quy định này. Không chỉ Lã Ấn không đưa ra, toàn bộ căn cứ thành lập sau này cũng không đưa ra loại quy củ hà khắc như thế này. Quy định này quá hà khắc, quả thực vô cùng quá quắt! Một nửa đồ là cái khái niệm gì? Đây chính ép dị năng giả trong khu an toàn làm không công cho Lã Ấn trá hình.

Dị năng giả trời sinh không thể nào chịu sự quản lý của căn cứ, cũng không muốn bị căn cứ ràng buộc, cái quy củ quy định gì, trên thực tế là căn cứ viết cho những người muốn sống cho qua ngày ở căn cứ nhìn. Thế nhưng dị năng giả không muốn sống cho qua ngày và có thể rời căn cứ đi tới đi lui bên ngoài.

Việc giao nộp đồ hay không, nếu như dị năng giả ở ngoài chuẩn bị thêm mấy chỗ ở, đồ tìm về cứ để ở chỗ ở bên ngoài, chỉ vác theo một bọc đồ đơn giản vào căn cứ thì còn có thể làm gì được chứ?

Chỉ là hiện tại con người quen có suy nghĩ cho rằng nhất định phải giữ đồ theo người mới có thể sống tốt được. Lã Ấn cũng cảm thấy là Tô Tô và nhóm Diệp Dục chắc chắn sẽ không tách ra rời khỏi căn cứ, cho nên đặt ra quy củ như thế này để dồn ép bọn họ mà thôi.

Sắc mặt của mọi người đều không tốt, không ai nói lời nào, lặng ngắt như tờ. Đám người Lý Oánh có phần dương dương tự đắc. Tính cả Diệp Dục, anh Bì và mấy người dị năng giả nhàn tản nghe danh chạy tới xin chữa trị trong tòa khám chữa bệnh, tất cả đều giận dữ nhìn Sở Hiên, cảm thấy căn cứ này quả thật khinh người quá đáng. Sở Hiên vẫn cười cười, nói với Trạc Thế Giai đang đi ra:

“Ơ kìa, bác sĩ Trạc, nghe danh đã lâu, nghe danh đã lâu!”

Vốn Trạc Thế Giai một lòng một dạ định đi sang tòa chăm sóc trẻ sơ sinh, hoàn toàn không chú ý đến bãi đất bên này đang giương cung bạt kiếm thì đột nhiên bị gọi tên. Cô đứng ở trong sân, ù ù cạc cạc nhìn người vừa gọi tên mình, vừa muốn mở miệng hỏi người kia là ai lại nghe thấy Sở Hiên nói rằng:

“Chỉ huy của chúng tôi gần đây hy vọng có thể xây dựng bệnh viện. Tất nhiên sẽ lớn hơn rất nhiều so với nơi khám bệnh của các cô nên phương diện nhân viên khá là thiếu. Không biết bác sĩ Trạc có hứng thú tới tiếp quản bệnh viện của chúng tôi hay không?”

“Mẹ nó mày đến để cướp người?”

Vừa nghe Sở Hiên muốn lôi kéo Trạc Thế Giai đi mất, Tô Tô còn chưa mở miệng nói, Hộ Pháp đã nhảy lên giậm chân giận dữ, xắn tay áo, chỉ vào Sở Hiên, muốn đi đến đánh nhau. Sở Hiên cũng lập tức nhảy lên phía sau xe Jeep quân dụng khoát tay, cười ha ha nói:

“Nói xong rồi. Chung sống hòa bình, đừng đánh, đừng đánh.”

Sau đó lại vươn đầu từ trong cửa sổ xe ra, nhanh chóng lái xe chạy xa, so với thỏ còn chạy nhanh hơn, nhìn Trạc Thế Giai trong sân chào một tiếng, cực kỳ nhiệt tình hô lớn, “Bác sĩ Trạc, chúng tôi chờ cô! Nhất định phải đến nhé.”

Hắn làm như Trạc Thế Giai là một đại nhân vật rất giỏi, bệnh viện dã chiến vô cùng cần, thấy vậy Tô Tô không nhịn được cười lạnh, bệnh viện dã chiến?! Trạc Thế Giai là người ngay thẳng như thế này, nếu mà đi tiếp quản nơi đó sẽ bị nội tình đen tối và hành động mờ ám bên trong tức chết mất!

Nhưng mà Tô Tô lại cau mày, ngộ nhỡ Trạc Thế Giai bị Sở Hiên tác động thực sự định đi qua “tiếp quản”, lúc cô muốn sinh, không có Trạc Thế Giai còn có Quân Tửu, nếu không thì mấy y tá như Lương Tiểu Kỳ cũng được. Nhưng nếu Sở Hiên có thể lôi kéo Trạc Thế Giai thì cũng có thể lôi kéo Quân Tửu và mấy y tá đi. Bên cạnh Tô Tô nếu như không có lấy một bác sĩ hay y tá, cô sinh con như thế nào?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 189: Vượt quá giới hạn
Theo tư duy của người bình thường, bên mình không có bác sĩ y tá, cũng không có cuộc sống gia đình riêng, vậy thì Lã Ấn mở bệnh viện dã chiến cho phụ nữ sinh nở còn chẳng phải để khi Tô Tô sinh Tiểu Ái, con bé sẽ rơi vào tay hắn hay sao?

Nghĩ đến đây, Tô Tô cảm thấy ngọn lửa căm giận bốc lên. Cô chắc chắn sẽ không đẩy Tiểu Ái vào hoàn cảnh nguy hiểm như thế. Giả như Lã Ấn thật sự có mưu đồ nguy hiểm với Tiểu Ái…

Lòng Tô Tô dấy lên ý muốn giết người. Cô siết chặt tay Diệp Dục, nghiêng đầu nhìn, cuối cùng thầm quyết định ra tay trước chiếm ưu thế.

Dù lịch sử có bị ảnh hưởng hay không thì việc cô trùng sinh cũng là sự thay đổi rồi, chẳng nhẽ còn phải quan tâm đến Lã Ấn với căn cứ Tương thành chỉ tồn tại hai ba năm? Lã Ấn chết nhưng vẫn còn Vương Tử Kiều và Sở Hiên mà. Thế thì lại lợi cho Lý Oánh quá, cô ta còn muốn leo cao mà.

Coi như cho bọn họ một cơ hội để cải tổ toàn diện!

Nghĩ như vậy, Tô Tô càng chắc chắn hơn ý nghĩ trong đầu. Cô cầm tay Diệp Dục kéo sang một bên, nhỏ giọng hỏi:

“Diệp Dục, trước giờ anh từng làm nhiệm vụ ám sát chưa?”

“Để làm gì?” Vẻ mặt Diệp Dục tựa như “em đang sỉ nhục anh”. Anh ta khinh thường, “Đừng hỏi anh đây từng làm chưa, cứ nói em muốn ám sát ai?”

“Lã Ấn!”

“Ai cơ?!

“Lã Ấn!”

Diệp Dục mím môi cúi đầu nhìn Tô Tô, thấy cô có vẻ không đùa thì nghiêm túc hỏi:

“Đã nghĩ kỹ chưa?”

“Tôi nghĩ xong rồi,” Tô Tô sờ bụng mình. Đây là điểm quan trọng nhất của cô, ai cũng không thể thay đổi. Kẻ nào vượt quá giới hạn, kẻ đó phải chết! Tạ Thanh Diễn là ngoại lệ vì hắn có Tạ Hào Thế bảo vệ, nhưng sớm muộn gì Tạ Thanh Diễn cũng phải chết thôi, Lã Ấn không thể thay đổi được điều đó.

“Được. Em nghĩ rồi thì anh sẽ giết hắn.”

Diệp Dục đã không chịu được Lã Ấn từ lâu rồi. Ngay từ khi biết Lã Ấn chính là kẻ đã cử họ đi Đức thành, Diệp Dục đã không nhịn nổi. Khi đó anh đã muốn đi ám sát nhưng lại biết tin Tô Tô mang thai nên đành dời lại kế hoạch.

Mấy ngày nay, Diệp Dục ra vào khu an toàn bị làm khó nên đã phải nhịn một cục tức, không được xả thì không dễ chịu chút nào. Anh nghĩ đến chuyện Tô Tô cần sinh con gái mình hoàn toàn an ổn, lại phải phối hợp với Lã Ấn, quả thật rất khó khăn.

Bây giờ Tô Tô đã nghĩ đến chuyện ám sát Lã Ấn giúp anh tức là hiểu được mối hận trong lòng anh, lại có thể bảo đảm an toàn cho hai mẹ con. Diệp Dục cảm thấy kế hoạch này rất ổn nên triệu tập mười tám anh em, trao đổi cách ám sát Lã Ấn.

Theo ý tưởng của Tô Tô, để ám sát Lã Ấn cần phải làm trong yên lặng, không ảnh hưởng lớn. Đương nhiên, Lã Ấn chết sẽ khiến khu an toàn rối loạn một chút nhưng có cả Vương Tử Kiều và Sở Hiên, nó không thể loạn quá được. Khu an toàn không thể bị chia cắt, nhưng căn cứ có thành được không thì chưa rõ.

Nếu muốn ám sát, họ phải chuẩn bị kỹ càng, điều tra hành tung của Lã Ấn, tìm hiểu quy luật, đưa ra kế hoạch ám sát cặn kẽ, còn phải có thời gian và người chuẩn bị. Tô Tô không vội. Tựa như giao hết chuyện này cho Diệp Dục, cô chỉ cần chờ Diệp Dục mang đầu Lã Ấn về là được.

Hơn nữa, Lã Ấn cũng không phải người dễ bị ám sát. Kẻ đã dám đưa người tới biệt thự Quả Táo, tuyên bố những điều “Điều căn cứ cần biết” là một sĩ quan chỉ huy căn cứ muốn làm việc lớn, hắn nào có xuất hiện cho người khác dễ dàng ám sát. Kẻ dễ bị ám sát như vậy không phải nhân vật chính.

Nhưng lúc này, những gì cần nói Sở Hiên đã nói hết, đám người đó đi rồi.

Tại đó chỉ còn lại một người bị truyền đạt ý chỉ. Ngoại trừ cảm giác kinh ngạc với “Điều căn cứ cần biết”, anh chỉ cảm thấy sự tức giận ức chế khác thường. Dựa vào đâu mà Lã Ấn đưa ra quy định khắc nghiệt như thế ở căn cứ mới?

Hắn ta cho rằng không có dị năng giả dám hành động một mình trong mạt thế? Hay hắn nghĩ giờ Tô Tô bụng mang dạ chửa, có thể chơi xấu được rồi, chắc chắn Diệp Dục không dám để Tô Tô sinh ngoài khu an toàn?

Có điều hắn không ngờ Tô Tô nhỏ bé đã bị kích động, sẽ phản kích, còn Diệp Dục từ lâu không còn là anh lính đứng đầu sai đâu đánh đó, nghe lệnh răm rắp nữa.

Tại tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh, mấy dị năng giả mới tới đã được chẩn bệnh xong, chỉ còn vài khâu giải phẫu đơn giản, y tá Lương Tiểu Kỳ có thể tự làm được. Dù cô không làm tốt được như Trạc Thế Giai hay Quân Tửu nhưng vẫn từ từ tiến bộ.

Những dị năng giả này không phải người bên Tạ Hào Thế mà chỉ nghe nói trong khi biệt thự Quả Táo có một bệnh viện nhỏ, điều kiện và y đức rất tốt, nhân dịp bản thân bị thương nhẹ họ cũng đến kiểm tra, tình cờ cũng thấy vở kịch vừa rồi. Người bên Tô Tô chưa nói gì, mấy dị năng giả đó đã bắt đầu thảo luận.

“Gì cơ, chúng ta đi tìm đồ còn phải nộp một nửa cho cái khu an toàn quái quỷ đó? Tại sao chứ?”

“Chúng ta tìm đồ cũng phải liều mạng đấy nhé.”

“Nếu không phải khu an toàn này có vẻ đông đúc, tôi tìm đại một cái nhà ngoài kia cũng sống được qua ngày.”

Người là động vật sống theo bầy đàn, câu này không sai. Một người lang thang bên ngoài trong thời gian dài luôn muốn đến nơi có đông người, có hơi ấm, nhưng nếu để có hơi ấm con người mà phải nộp hơn nửa đồ vào căn cứ, dị năng giả không phục. Đây khác gì ép bọn họ phải tìm nơi sinh sống ở ngoài đâu.

Khi bên Tô Tô đang thảo luận mấy quy định mới từ Sở Hiên, hắn lại xuống xe, lấy một túi nylon vô khuẩn ra, bỏ vài mẩu đất vào rồi giao cho nhân viên bên cạnh:

“Ngươi đem đi xét nghiệm xem có thật mảnh đất này của nhà họ Tô là vùng đất biến dị như lời Nhị Hổ nói không?”

Chỗ đất Sở Hiên vừa nhặt bâng quơ sẽ được nhân viên nghiên cứu, sau đó cho ra báo cáo kết luận. Ngày nay, không chỉ loài người biến dị, mà động thực vật cũng biến dị, nếu đất biến dị thì không có gì lạ.

Virus mạt thế xâm nhập vào đất sẽ khiến thành phần đất đai thay đổi, thúc đẩy thực vật sinh trưởng, đây cũng có là chuyện có thể xảy ra.

Theo lời Nhị Hổ, nhà họ Tô sử dụng rau củ biến dị làm giống, kết hợp với tính chất đặc thù của đất đai nên cây ở đây phát triển rất nhanh. Mấy ngày nay, nhà họ Tô cũng mang đến điểm giao dịch rất nhiều rau củ, chứng minh lời nói của Nhị Hổ là thật.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 190: Có phải anh thích tôi không?
Hôm nay Sở Hiên tới, một là muốn truyền đạt quy định mới cho tất cả dị năng giả của biệt thự Quả Táo, hai là thăm dò chỗ ở của nhà họ Tô có phải như Nhị Hổ từng nói rằng trong đất có thành phần dị biến. Nếu thực sự trong đất có thành phần dị biến thì cả nhà họ Tô thế nào cũng phải di chuyển chỗ ở rồi.

Loài người muốn sinh tồn, căn cứ muốn phát triển, thì nguồn nước và lương thực là thứ quan trọng nhất. Để tất cả mọi người trong căn cứ đều có thể sống tiếp, làm chút chuyện cưỡng đoạt lấn chiếm cũng là chuyện cần thiết.

Sở Hiên không cảm thấy suy nghĩ của mình có gì sai cả. Người bên bọn họ có súng, mở cả một khu an toàn, canh giữ sự bình yên cho nơi đây, gánh vác sống chết của nhiều người như vậy, đánh đổi một nhóm nhỏ để giữ an toàn cho nhóm lớn chẳng có gì sai trái.

Đương nhiên, thực ra cách làm của hắn không khác gì Tạ Thanh Diễn, chỉ có điều Tạ Thanh Diễn là quy mô nhỏ, không có giá trị võ lực lại mơ mộng được trở thành người mạnh nhất. Hắn không ý thức được rằng, thực tế đây đã trở thành thế giới độc tôn của kẻ mạnh.

Tô Tô và Diệp Dục nếu mạnh hơn bọn họ thì có thể từ chối, nhưng Sở Hiên không nghĩ vào lúc này nhóm Tô - Diệp có thể chịu được. Đứa trẻ trong bụng Tô Tô còn chưa chào đời, nhưng đã trở thành điểm yếu của hai người họ. Để đứa trẻ có thể bình an, thuận lợi chào đời, hai người họ chắc chắn không dám đối đầu với cả khu an toàn.

Về điểm này, Lã Ấn và hắn cùng thống nhất quan điểm, nghĩ cho đứa trẻ, đương nhiên tất cả đều nghĩ cho đứa trẻ!

Tại mảnh sân trước cửa biệt thự nhà họ Tô, Diệp Dục huýt sáo một tiếng, 17 anh lính đặc công chui vào biệt thự họp. Chỉ để lại một mình Hộ Pháp, cũng không biết đang lo lắng mà cứ quay đầu nhìn về phía Trạc Thế Giai trong sân.

Tất cả mọi người đều nhìn Trạc Thế Giai trong sân, Trạc Thế Giai cau mày đi ra khỏi sân, mặt không cảm xúc, đi sang tòa nhà của bọn trẻ. Hộ Pháp liền quay người, đuổi theo đằng sau Trạc Thế Giai. Quân Tửu đi từ tòa nhà khám chữa bệnh ra, nhìn chằm chằm Lập Hạ. Cô cứ nhìn theo bóng lưng của Lập Hạ, mặt thoáng đỏ, đi theo ra sân, cùng tới tòa nhà của bọn trẻ.

Những dị năng giả trước đến khám, chữa vết thương đều đang ở trong tòa nhà khám chữa bệnh mắng chửi Lã Ấn. Trời đã tối, Hộ Pháp vừa đi theo Trạc Thế Giai vừa lảm nhảm, “Bác sĩ Trạc, bác sĩ Trạc, cô thực sự định đến bệnh viện của Lã Ấn sao? Này, tôi nói này, tên Lã Ấn đó không phải người tốt gì đâu, cô đến bệnh viện của hắn đồng nghĩa với việc rơi vào hang cọp, không phải sao, chúng ta ở đây tốt biết bao nhiêu… blah blah blah blah.”

Trạc Thế Giai đi thẳng đến tòa nhà của bọn trẻ, ống nghe vẫn cầm trong tay. Cô đứng ngoài cửa nghe ngóng, có vẻ như tòa nhà này khá yên tĩnh, trừ tiếng ê a của vài đứa trẻ ra thì không có tiếng khóc. Cô quay người lại, đưa tay ngăn Hộ Pháp tiếp tục khuyên giải, nói nhỏ:

“Anh nói lớn quá, đừng nói nữa, không dọa đến lũ trẻ.”

“Không được, cô phải nói với tôi vài lời đi, không thì tâm trạng tôi bất an không yên,” Hộ Pháp lùi về sau một bước, đứng ở ngoài cửa. Hộ Pháp tỏ vẻ vô cùng kiên quyết, tựa như hôm nay Trạc Thế Giai không trả lời anh thì anh sẽ quấy rầy cô cả đêm.

Trạc Thế Giai đứng trong bóng tối, đằng sau cánh cửa, cau mày nhìn Hộ Pháp. Anh đứng thẳng lưng, không chịu buông tha cho cô. Vì thế Trạc Thế Giai vẫy tay, thu ống nghe vào túi áo, đi ra ngoài, đưa Hộ Pháp ra mảnh sân sau vắng vẻ.

Sân sau của căn biệt thự này để rất nhiều những thùng rượu vang bằng gỗ, không biết mấy người anh Bì moi ở đâu ra. Ban đầu định đem đi đổi tinh hạch nhưng bị đội Diệp Dục cản, muốn là sau này mở tiệc có thể mang rượu vang đó ra uống. Vì thế chỗ rượu này vẫn luôn để ở sân sau của căn biệt thự này, không ai động vào.

Trạc Thế Giai đưa Hộ Pháp vẫn luôn vò đầu bứt tai đi vào sân sau, cô ngồi trong góc tối, nhìn Hộ Pháp đang ngồi trên một thùng rượu, tìm kiếm từ ngữ một lúc rồi mới hỏi:

“Hộ Pháp, có phải anh thích tôi đúng không?”

“Tôi…” Hộ Pháp hơi ngại ngùng, cúi đầu, giơ tay lên gãi mặt gãi tai. Anh còn tưởng phải rất lâu sau Trạc Thế Giai mới biết, nào biết rằng cô lại hỏi thẳng anh như thế. Vì thế Hộ Pháp cũng không do dự, ưỡn ngực, thành thật thừa nhận, lớn tiếng trả lời, “Đúng, không sai. Ông đây thích em đấy, thì làm sao?”

Trạc Thế Giai ngồi dưới mái hiên, hơi nhíu mày vì sự thừa nhận của Hộ Pháp, hiển nhiên là có chút phiền muộn. Dáng vẻ đó khiến Hộ Pháp bất giác cảm thấy không còn hừng hực khí thế nữa, anh đứng bật dậy, đỏ mặt tía tai nhìn Trạc Thế Giai nói:

“Tôi, tôi biết, tôi không học hành tử tế, chỉ mới tốt nghiệp cấp một. Nhưng tôi cũng học cấp hai rồi, chỉ là chưa tốt nghiệp mà thôi. Em là thành phần tri thức cao, em vừa thông minh vừa xinh đẹp, nhưng xã hội bây giờ không còn như trước nữa. Nếu là trước đây, tôi cũng không dám theo đuổi em, nhưng giờ là mạt thế, tôi… tôi có năng lực, không sợ chết, còn… còn… còn có lòng với em~~~”

Càng nói, tim Hộ Pháp càng đập nhanh hơn, câu cuối cùng nói cũng không rõ ràng, cứ lắp ba lắp bắp. Cuối cùng phát hiện ra Trạc Thế Giai ngày càng cau mày chặt hơn, Hộ Pháp liền nói nói lắp luôn. Anh sợ sau này, anh với cô còn không thể làm bạn với nhau.

“Trạc… bác sĩ Trạc, em… em ghét tôi phải không?”

Biểu cảm trên mặt Hộ Pháp hơi khó coi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, anh nhìn chằm chằm Trạc Thế Giai, trong lòng có cảm giác khó chịu không thể nói thành lời. Trạc Thế Giai hơi giãn mày, lắc đầu, giống như vừa nhớ lại chuyện xưa. Cô chuyển tầm mắt sang Hộ Pháp, nói:

“Không, không hề. Tôi chỉ đang nhớ đến chồng tôi.”

“Em, em, em…”

Hộ Pháp trợn mắt, vẻ mặt chết ngất. Anh là người thần kinh thô, nào có nghĩ đến Trạc Thế Giai ngày nào cũng cô đơn một mình thực ra là phụ nữ có chồng? Thực ra cũng đúng, Trạc Thế Giai dễ nhìn, cũng ba mươi tuổi rồi, sao có thể chưa kết hôn được?

“Giờ chúng ta nói về chuyện liên quan đến việc có tới chỗ Lã Ấn hay không đi,” Trạc Thế Giai làm như không nhìn thấy vẻ khó coi của Hộ Pháp, cô nói vào chủ đề chính, “Anh không cần phải lo về chuyện này, con người tôi không có ưu điểm gì, nhưng niềm đam mê với công việc tôi vẫn có. Tôi đã nhận lời làm việc cho Tô Tô, đương nhiên sẽ không bỏ dở giữa chừng.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top