Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 201: Tôi có rất nhiều sữa
Sau khi bị càm ràm, Diệp Dục đi thăm mấy anh em của anh, tiện thể kiểm tra kế hoạch theo dõi chim ưng tiến hành tới đâu rồi. Tô Tô ở nhà, ngoan ngoãn ăn cơm với cha mẹ, cô nhắc tới hình thế của thôn Bát Phương, nói tới mối nguy do sự quấy nhiễu của động vật hoang dã biến dị, mẹ Tô lo lắng hỏi:

“Nếu như thế giới bên ngoài khu an toàn không an toàn như vậy, không phải chúng ta chỉ cần nghe theo họ, giao nộp một nửa thì giao nộp một nửa. Thôi cứ ở lại trong khu an toàn thôi, dù sao trong thành phố cũng chỉ có zombie.”

“Cũng không chắc chắn đâu.”

Tô Tô dựa vào sofa, nhìn căn biệt thự với những đồ trang trí cách điệu xa xỉ. Những đồ nội thất cách điệu ở đây đúng là khác so với đồ ở nông thôn thật, cô do dự không nói những lo âu của mình ra ngoài thì hơn. Cô nói với cha Tô đang ngồi ở chiếc sofa kia:

“Lã Ấn sẽ không tha cho đứa trẻ trong bụng con.”

Ở lại bên trong biệt thự Quả Táo này, Tô Tô cảm thấy ngày nào cũng ăn ngủ không yên. Hay là nói Lã Ấn dù có xây dựng căn cứ thành công cũng chỉ tồn tại được hai ba năm, tới lúc đó bọn họ vẫn muốn đi sao?

Hai điều cô lo âu này, nói điều nào ra cũng cha mẹ cô cũng khó có thể lý giải được. Nói cảm giác của cô ở nơi này có gì đó không đúng, cha mẹ cô sẽ hỏi vì sao. Cô nói là cô trùng sinh nên biết được căn cứ Tương thành chỉ tồn tại được hai ba năm, cha mẹ sẽ tưởng cô mắc chứng trầm cảm tiền sản, hoặc là mắc chứng bệnh nghiêm trọng nào đó. Tới khi ấy họ bắt đầu phán đoán lung tung, còn không nghiêm trọng sao?

“Hả?”

“Con chắc không?”

Chuyện liên quan tới cháu ngoại, cha mẹ Tô cũng sốt ruột, hai người nhìn Tô Tô, biểu cảm trở nên nghiêm túc hơn nhiều. Đứa trẻ này chưa sinh ra, Lã Ấn đã bắt đầu quan tâm đến nó rồi? Cha mẹ Tô nhìn nhau, không chỉ Lã Ấn nhớ đến mà cả Tạ Thanh Diễn vẫn luôn đau đáu về nó đây sao?

Tô Tô gật đầu, nhìn khuôn mặt của cha mẹ. Sự do dự khi nãy giờ biến thành ý muốn bỏ đi ngay lập tức, cô biết lời nói của mình chạm đúng điểm yếu của cha mẹ, liền giải thích:

“Dù ngoài kia điều kiện không tốt lắm, khá là tồi tệ, cái gì cũng thiếu thốn nhưng may mà những động thực vật biến dị xuất hiện đều có thể đối phó được. Sau khi chúng ta đến đó, cùng nhau tu sửa một chút, làm tường rào, trồng cỏ biến dị, tỉnh táo qua ngày, còn hơn sống ở khu an toàn này, lúc nào cũng đề phòng bị người khác hãm hại.”

Chuyển đến thôn Bát Phương, cuộc sống ban đầu sẽ gian khổ hơn ở đây nhiều, nhưng về lâu dài thì rời khỏi khu an toàn, bọn họ vẫn có thể kiếm được tinh hạch từ chỗ Lã Ấn. Thôn Bát Phương cũng gần với căn cứ sau này mà Lã Ấn xây, tới lúc đó họ trồng thêm nhiều rau, rồi bán nước và rau cho hắn cũng được.

Ồ, đến lúc Lã Ấn bị ám sát, không biết căn cứ có thể được thành lập không.

Cha mẹ Tô bị Tô Tô thuyết phục, hai người bắt đầu bàn bạc nên dọn đồ gì mang đi. Mẹ Tô quý nhất là đống đất biến dị của bà, muốn đổ vào một chiếc xe chuyên chở đất đi. Còn cha Tô coi trọng nhất là đống bản vẽ, trừ cái đó ra, thì đồ khô, thịt đông lạnh, đồ trẻ em ở dưới tầng hầm đều cần phải mang theo!

Tô Tô nhìn hai ông bà bận rộn, còn cô ngồi trên sofa, cười hỉ hả không thèm ra tay can thiệp. Đang lúc chuẩn bị nghỉ ngơi một chút rồi đi ăn bát canh, bên ngoài tường rào vang lên tiếng đập vào cửa sắt.

Vì thế Tô Tô đứng lên, đi ra phòng khách, xuyên qua nhà kính trồng rau trong sân, đến chỗ cửa sắt nhìn, thì ra là Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm. Đới Thuần tỏ vẻ ngại ngùng, Chu Hiểu Lâm mặc một bộ đồ thường ngày, quần áo nhăn nheo, còn có mùi mồ hôi nhưng trên đầu đội một chiếc mũ tượng trưng. Mặc dù làm không được mấy, cô cũng không muốn bị ốm trong giai đoạn ở cữ.

Tô Tô mở cửa sắt, đứng bên cạnh cửa nhìn hai người hỏi, “Có chuyện gì?”

“Tôi, chúng tôi…” Đới Thuần cúi gục đầu, không biết nên mở lời thế nào, nên nói từ đâu. Chu Hiểu Lâm tiếp lời của anh ta, cười ngại ngùng, nói với Tô Tô, “Là thế này, Tô Tô, hai người chúng tôi muốn ở lại chỗ của cô, không biết có được không?”

“Ồ!” Tô Tô cau mày, cô nhìn bộ dạng lo lắng của Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm, gương mặt hai người vàng vọt xanh xao. Hai người cứ nhìn nhau, không biết nên nói thế nào, có vẻ như qua đây vì chuyện muốn ở lại này.

Cô không nói có thể ở lại, cũng không nói không thể, chỉ vì Tô Tô biết, dù cô sắp đi khỏi đây, hai người này chỉ nhìn vào cuộc sống ổn định của khu biệt thự Quả Táo này, muốn theo vào cây đại thụ như cô để hưởng bóng mát.

Nếu hai người này không muốn theo cô tới vùng hoang dã sống cuộc sống lang bạt, vậy bây giờ làm sao để họ ở lại khu biệt thự Quả Táo được chứ?

“Hai chúng tôi sẽ không ăn không uống không, chồng tôi biết địa chỉ của rất nhiều xưởng thuốc, bên trong có vô vàn các loại thuốc. Còn tôi sẽ giặt đồ, nấu cơm, sẽ phụ giúp chăm sóc đám trẻ, tôi… tôi…”

Chu Hiểu Lâm nói đến mức mặt đỏ cả lên như là bị vẻ do dự của Tô Tô làm cho sốt ruột, cô ta chợt nói lớn:

“Tôi có sữa, thật đó, tôi có rất nhiều sữa. Tôi có thể giúp cho bọn trẻ ăn, chín đứa cũng được.”

Tô Tô bị lời nói của Chu Hiểu Lâm làm cho phì cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, nghiêng đầu, cẩn thận nhìn lại Chu Hiểu Lâm với bộ ngực cực lớn do đang nuôi con. Cô gật đầu, cười nhe răng nanh, nói:

“Thôi được, vậy cô cứ ở lại đây đi.”

Thực ra sữa bột cho bọn trẻ vẫn còn đủ, nghe Lương Tiểu Kỳ nói, gần đây có vài đứa trẻ đã trên sáu tháng tuổi, có thể cho ăn dặm thêm. Chín đứa trẻ lớn dần, lượng sữa sẽ ngày càng ít đi, nhưng cũng không phải chúng uống sữa hoàn toàn.

Trạc Thế Giai còn bảo Hiệp hội Sữa mẹ quốc tế có nói, sữa bò và sữa mẹ có thể uống cho tới khi hai tuổi, thậm chí hơn nên cho tới khi các y tá bác sĩ nói không cần uống sữa nữa, nhóm anh Bì mới ngừng đi thu thập sữa bột.

Nhưng trên đời không có gì là tuyệt đối, chẳng may một ngày nào đó, lượng sữa bột không đủ cung cấp thì sao? Chẳng phải cần đến vú em Chu Hiểu Lâm tự nhận có thể nuôi chín đứa trẻ này phát huy công dụng sao?

Nghĩ tới đây, Tô Tô bất giác nhìn ngực của mình, cô đã mang thai năm tháng rồi, ngực vẫn còn nhỏ như vậy. Sữa mẹ không biết có đủ cho Tiểu Ái ăn không đây!

Vì thế hai người Đới Thuần và Chu Hiểu Lâm cứ thế vui vẻ được Tô Tô cho ở lại. Đêm đó, Chu Hiểu Lâm sốt ruột mong được thể hiện, liền chạy đến tòa nhà trẻ em, cho mười đứa trẻ, bao gồm của con gái của cô ta ăn một lượt, no đến mức đứa nào đứa nấy ngáp ngủ mới thôi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 202: Phiền muộn
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Tô sau khi ăn xong, nghỉ ngơi no đủ, ưỡn bụng bầu năm tháng, thay bộ quần áo mỏng phù hợp với thời tiết tháng tư, rồi để Diệp Dục dìu xuống sân đi dạo phơi nắng. Đêm qua cô cũng nói với anh Bì rồi, tạm thời cứ chuyển đồ của đám trẻ lên xe trước, mẹ Tô lại mạnh mẽ yêu cầu chuyển “đất biến dị” của bà trước rồi mới chuyển đồ của đám trẻ ra.

Hôm nay cha Tô lại muốn đi cùng, bên đó cũng đang cần một người như cha Tô. Ông sẽ tập trung nghiên cứu làm thế nào để sửa tường rào, nếu không sau này đêm nào cũng có động vật biến dị đến quấy nhiễu, đúng là không để cho ai ngủ ngon.

Trạc Thế Giai đi ra khỏi tòa nhà của bọn trẻ vừa đúng lúc nhìn thấy Diệp Dục đang dìu Tô Tô đi dạo quanh sân, một anh lính đặc công nào đó đang dìu mẹ nuôi chầm chậm đi dạo phía trước Tô Tô và Diệp Dục.

Tô Tô chợt sững người, nhìn khu biệt thự ngày nào cũng được cha Tô sửa chữa, riết rồi thành một khu phố nhỏ luôn. Trừ con đường nhỏ dẫn ra cửa lớn của khu biệt thự chưa bị bít lại, thì tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, tòa nhà của bọn trẻ, tòa nhà của anh Bì và đàn em, tòa nhà của nhóm Diệp Dục và lính đặc công, tòa nhà của Lý Tiểu Vũ, Tẩm Nguyệt, Duệ Duệ và mẹ nuôi cùng với biệt thự của nhà họ Tô được quây tường rào thành một khu.

Chỉ thiếu một chút nữa thôi thì khu của họ sẽ thành một thể thống nhất riêng biệt.

Cha Tô đã có kế hoạch quây mấy căn biệt thự của mọi người cùng với biệt thự nhà họ Tô lại với nhau thành một khu phố nhỏ. Lúc còn có Vương Quân, cha Tô sớm đã bàn bạc với Vương Quân xong xuôi rồi, không có Vương Quân, một mình cha Tô lọ mọ làm từ từ. Không ai để ý từ khi nào mà ông lại có thể làm được như thế này, đợi tới khi mọi người nhận ra thì tường đã cao sừng sững ở đó rồi.

Tô Tô và Diệp Dục đi dạo trong khoảnh sân trước mấy căn biệt thự, hai người chậm rãi đi làm Trạc Thế Giai cũng đưa mắt nhìn theo. Lúc đi qua chỗ anh Bì và cha Tô phơi thóc, Trạc Thế Giai phát hiện chỗ ngày trước là một vườn cây nhỏ bây giờ đã được san bằng làm thành một mảnh đất trống. Bên trên không biết từ lúc nào đã sửa thành một giàn nho, bên dưới bày một chiếc bàn tròn, trên bàn còn có một ấm trà.

Những bức vẽ của cha Tô đặt trên bàn, đè ấm trà lên trên. Duệ Duệ tay cầm quả bóng chạy đi chạy lại trên khoảnh đất, trong tiếng gọi của Tẩm Nguyệt. Còn Tẩm Nguyệt đứng bên cạnh bếp lò, ra sức lật thức ăn trong chiếc nồi lớn. Bên dưới bếp lò là củi đã được chẻ gọn gàng, đang cháy lách tách.

Tẩm Nguyệt đang làm bữa sáng cho nhóm lính đặc công sao? Từ sau khi mẹ Tô bỏ mặc, không làm cơm cho nhóm lính đặc công thì Tẩm Nguyệt làm anh nuôi, mỗi ngày nhận nhiệm vụ làm cơm cho mười tám người lính đặc công.

Ánh lửa đón sớm mai, những làn khói bếp bay lên bầu trời hửng sáng, một đoàn binh lính mặc quần đùi xanh bộ đội, áo ba lỗ, xếp thành hàng ngũ chỉnh tề chạy men theo tường rào. Chưa chạy được bao xa, có hai y tá ôm hai chậu ga trải giường, một người thu những chiếc ga đã phơi nắng khô ráo lại, một người bắt đầu phơi lượt chăn ga mới lên dây phơi.

Trong góc, không biết từ bao giờ nuôi thêm hai con gà, hai con gà đầu hơi to một chút, tuy nhiên Trạc Thế Giai vẫn có thể nhận ra đó chính là gà. Hai con gà đó có lẽ vì không làm người khác bị thương nên chẳng ai thèm quan tâm tới nó, mặc kệ nó đi lại tìm giun trong góc.

Trạc Thế Giai nhìn bức tranh đó chợt thấy ấm lòng, cô cảm giác ở mảnh trời nhỏ này, mặc dù ai nấy đều bận rộn việc của mình nhưng cùng dệt nên một bức tranh có thể khiến người khác cảm thấy yên bình đến lạ.

Cứ thế mà đi thì thật đáng tiếc cho bức tranh này.

Cô đến chỗ giàn nho, nhìn những bức vẽ của cha Tô. Bên trên đều là những vật liệu xây dựng mà ông cần, bao nhiêu bao xi măng, bao nhiêu tấn thép, xem ra cha Tô định mở rộng khu này. Lúc này Tô Tô đã đến chỗ giàn nho, nhìn Trạc Thế Giai cười, tầm mắt nhìn xuống hướng mà Trạc Thế Giai đang nhìn. Tô Tô bất giác cười, chỉ vào đồ vật liệu xây dựng ghi trên giấy, hỏi cha Tô còn đang đứng ở phía xa.

“Cha, cha xây nhà đến nghiện rồi à?”

“Đây có phải trò đùa đâu.”

Cha Tô vứt cái hót rác trong tay xuống, để anh Bì thu dọn nốt, còn ông nghiêm mặt đi vào giàn nho, ngồi xuống bên cạnh chiếc bàn bằng đất mới làm, cầm ấm trà lên. Ông ngồi trên ghế, ánh mắt nhìn xa xăm mang vẻ phiền muộn:

“Cha luôn cảm thấy thế giới bên ngoài không an toàn, các con ở ngoài mệt mỏi như thế, đến khi trở về, nếu như đến cả một ngôi nhà để nghỉ ngơi cũng không an toàn thì đúng là đáng thương.”

“Cha, cha nghĩ nhiều làm gì. Mệt người.”

Tô Tô lắc đầu, trong lòng cũng bị ảnh hưởng, phiền muộn theo. Khu biệt thự Quả Táo này bọn họ cũng ở lại khá lâu rồi, trong ngoài đều như một khu an toàn nhỏ, bây giờ họ muốn chuyển nhà, mọi người có tâm trạng không nỡ cũng là chuyện thường.

Cô thầm nghĩ, nếu như cơ hội ám sát Lã Ấn thành công, khu biệt thự Quả Táo này ngày sau có lẽ sẽ còn quay lại được. Nhưng không biết lúc đó có bị người khác chiếm mất không, cha Tô tốn bao nhiêu thời gian và tâm huyết lại để người khác được hưởng…. Thực ra không nên nghĩ đến khả năng này, vì nghĩ xong đến Tô Tô cũng cảm thấy khó chịu.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cũng là chuyện thường thấy, người khác chiếm chỗ của họ, họ cũng chiếm chỗ của người khác. Mạt thế mà, ai mà chẳng lấn chiếm của nhau, đó là chuyện hết đỗi bình thường, nếu không sao lại gọi là bôn ba? Trong thời mạt thế, con người tốt nhất không nên có cảm giác thuộc về một nơi nào đó, một khi có cảm giác này thì coi như xong. Không dám di chuyển, zombie tấn công tới cũng phải chết ở nơi đó thôi, thật khiến người ta thổn thức.

Tô Tô đồng cảm, nói chuyện với cha Tô một lúc xem sau này nên xây chỗ mới thế nào cho kiên cố, vững chắc, nhưng đừng đầu tư quá nhiều tình cảm vào đó, nếu như có tình cảm với chỗ ở của mình như với biệt thự Quả Táo này, thì thà đừng xây dựng, đừng làm gì hết, nhìn thành tựu của người khác làm thôi.

Cha Tô dù nhìn có vẻ phiền muộn nhưng cũng không nói gì nhiều, điều này làm Tô Tô cảm thấy thoải mái. Tuổi tác của cha Tô ngang ngửa số tuổi hai kiếp của Tô Tô cộng lại, chẳng lẽ ông không hiểu điều đó sao? Những người từng trải qua thời kì mạt thế, đều phải hiểu một điều, chỉ cần trong lòng thông suốt thì có phiền muộn thêm cũng chẳng sao.

Đây đều là chuyện thường tình, người đã sống trong thời kỳ mạt thế mười hai năm như Tô Tô, sớm đã cảm nhận được phần lớn tình cảm thường thấy của con người, nên cô có thể hiểu được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 203: Vừa đi vừa nhìn
Vì thế Tô Tô cũng để mặc cha Tô tự giày vò bản thân, cô được Diệp Dục dìu đi, vừa lúc đi qua giàn nho. Trạc Thế Giai ở bên cạnh ngẩng đầu lên nhìn thấy cái bụng của Tô Tô bèn dặn dò:

“Lát nữa cháu đến chỗ bác sĩ Hồng lấy máu, kiểm tra máu định kì và nguyên tố vi lượng, còn cả Diệp Dục nữa. Cậu là cha của đứa trẻ, cũng phải cùng đi lấy máu. Hai người cùng làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh, lấy máu xong đi tìm Lý Minh siêu âm 2D.”

Lý Minh là một trong số năm y tá ở bên trong, gần đây đang theo Trạc Thế Giai học thêm kiến thức về sản khoa, trước mạt thế cũng làm việc vài năm trong phòng siêu âm 2D, đối với các thao tác sử dụng máy siêu âm không có vấn đề gì.

“À, vâng vâng!”

Diệp Dục cung kính cúi rạp người với Trạc Thế Giai, hoàn toàn mất hết vẻ kiêu ngạo thường thấy. Bây giờ sức khỏe của con gái anh đều phụ thuộc cả vào những bác sĩ này, đương nhiên thái độ với Trạc Thế Giai phải tốt một chút.

Tô Tô cũng gật đầu, quay người nhìn Trạc Thế Giai, cô nhìn biểu cảm trên mặt Trạc Thế Giai không hề phát hiện ra chút cảm xúc phiền muộn nào, liền thở phào. Cô sợ ai cũng như cha Tô, biểu cảm trước khi chia tay cứ lưu luyến không rời.

Người khác không muốn đi thì cũng không sao, cứ để họ ở lại khu an toàn tự tìm việc nuôi bản thân là được. Nhưng nếu Trạc Thế Giai không muốn đi khỏi khu an toàn, không muốn sống lang thang với Tô Tô thì nên làm sao?

Nghĩ lại thì Tô Tô chưa bao giờ hỏi Trạc Thế Giai có muốn đi khỏi khu an toàn cùng cô không, sống những ngày tháng ăn bữa nay lo bữa mai? Tới ngày đi, chắc cần phải tập trung mọi người lại, ai muốn đi thì theo cô lên xe, những người không muốn đi thì cũng không sao cả.

Kéo người đi là bản lĩnh của Tô Tô cô, nếu Lã Ấn chết không thực hiện được những âm mưu tính toán của hắn mà có người vẫn không muốn đi thì Tô Tô cũng không cưỡng ép. Dưa hái xanh không ngọt, người ta muốn ở lại khu an toàn mưu cầu chức vụ, Tô Tô cần gì phải cưỡng ép người không muốn đi?

Nhưng chỉ duy nhất Trạc Thế Giai, nếu cô ấy không muốn đi cùng cô, Tô Tô sẽ cảm thấy vô cùng rối bời. Dù sao kỹ thuật chuyên ngành của Trạc Thế Giai tốt, đời trước là Trạc Thế Giai đón Tiểu Ái chào đời, kiếp này Tô Tô không muốn đổi người khác.

Cô được Diệp Dục dìu từng bước một đến tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, lúc này cô mới cảm thấy mình có một vài biểu hiện của chứng lo âu tiền sản. Cô thấy mình cần phải ra ngoài hoạt động, hít thở bầu không khí trong lành, cứ ở nhà được nuôi thế này suy cho cùng cũng không phải nước cờ thông minh.

“Thở dài cái gì? Bác sĩ Trạc với mẹ em đều nói phải vui vẻ, phải hay cười, nếu không sau này Tiểu Ái ra đời sẽ không được hoạt bát đâu.”

Trên đường dìu Tô Tô đi làm xét nghiệm, Diệp Dục rõ ràng cũng cau chặt lông mày, nhưng sau khi nghe thấy Tô Tô thở dài lại bắt đầu dạy dỗ Tô Tô. Tô Tô lườm anh một cái, rầu rĩ nói;

“Em đang nghĩ, Lã Ấn đi khắp nơi kiếm người, nếu bác sĩ y tá ở đây thật sự nghĩ rằng đến bệnh viện ở khu an toàn lập mới có tương lai xán lạn, cuộc sống ổn định mà theo chúng đi mất, Tiểu Ái ra đời thế nào đây?”

“Thật không?”

Vốn dĩ Diệp Dục còn chưa có khái niệm về mặt này, nhưng vừa nghe thấy những lo âu của Tô Tô, nhất thời anh cũng bắt đầu nghĩ tới. Lã Ấn sẽ chết, nhưng nghe nói bệnh viện của khu an toàn cũng chuẩn bị kha khá rồi. Trước khi Lã Ấn chết, hắn sẽ chuẩn bị đầy đủ cho “bệnh viện dã chiến” này.

Nhưng anh là một người đàn ông, những chuyện người phụ nữ của mình không giải quyết được, anh nhất định phải giải quyết. Vì thế ngước mắt nhìn lên trời xanh, nghĩ được một ý kiến hay. Anh liền cười hi ha, cúi đầu nói với Tô Tô:

“Không sao, em cứ yên tâm dưỡng thai đi. Giao cho anh, anh đảm bảo sẽ trông chừng chặt chẽ Trạc Thế Giai, nếu cô ấy muốn đi, anh sẽ bắt giam cô ấy lại không cho đi, trông chừng cho tới khi Tiểu Ái của chúng mình ra đời mới thôi.”

“Đừng có nói vớ vẩn.”

Nhìn vẻ thổ phỉ trên mặt Diệp Dục, Tô Tô có dự cảm không lành. Cô sợ vào thời khắc mấu chốt, Diệp Dục lại gây chuyện gì đó phiền phức. Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Trạc Thế Giai, Tô Tô cũng muốn trói Trạc Thế Giai lại bên mình, bắt cô ấy giúp cô thuận lợi sinh nở Tiểu Ái.

Nhưng lúc ấy, Tô Tô mới sống lại, đầu óc có phần không ổn. Sau khi sống cùng với những y tá bác sĩ này một thời gian dài, tâm thái Tô Tô cũng đã bình tĩnh lại, đầu óc cuối cùng cũng có cảm giác của người bình thường. Cô nghĩ rằng chuyện này không miễn cưỡng được, nếu cứ thế trói người, khiến trong lòng Trạc Thế Giai sinh ra oán hận, sẽ đối xử không tốt với Tiểu Ái.

Cô vẫn hy vọng Trạc Thế Giai thật lòng thật dạ theo cô, mặc dù tạm thời cuộc sống có thể chưa ổn định được, nhưng nếu Trạc Thế Giai chọn đúng đội ngũ, Tô Tô nhất định có thể cho Trạc Thế Giai một tương lai tươi sáng và xa xôi hơn.

Nói đi cũng phải nói lại, một vị bác sĩ có trách nhiệm thật sự sẽ không vì tương lai rộng mở gì đó mà dễ dàng từ bỏ. Về điểm này, Tô Tô có thể nhìn thấy ở Trạc Thế Giai.

Vì thế Tô Tô cứ dặn dò Diệp Dục nhiều lần, để anh tốt nhất không nên làm điều gì lỗ mãng, như việc bắt người trói lại đó. Hai người đi tới tầng hai tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh, tìm được bác sĩ Hồng để lấy máu.

Bây giờ tầng hai của tòa nhà Chăm sóc và Chữa bệnh là của một mình bác sĩ Hồng, bên trong lắp đầy các loại máy móc nghiên cứu. Mỗi một phòng đều chất đầy những dụng cụ máy móc, mỗi loại có tác dụng gì Tô Tô nhìn không hiểu, nhưng bác sĩ Hồng cả ngày đắm chìm trong những thứ này, không rảnh để xuống dưới đi dạo.

Anh đeo một chiếc khẩu trang, mặc một chiếc áo blouse trắng vô cùng sạch sẽ. Anh gọi Tô Tô và Diệp Dục vào một căn phòng, bên trong phòng được sắp xếp bài trí giống một phòng nghiên cứu. Tô Tô ngồi xuống ghế cạnh bàn, xắn tay áo chờ lấy máu.

Một lát sau, bác sĩ Hồng cầm dụng cụ lấy máu chuyên dụng đến, cầm sợi dây chun buộc bắp tay Tô Tô lại, đầu kim vừa chọc vào mạch máu của Tô Tô một cái, Diệp Dục đứng sau Tô Tô lảo đảo, cảm giác như có phần chóng mặt. Anh đang cố gắng kiếm chế hết sức, lấy tay bịt mắt không dám nhìn.

Bộ dạng đó làm Tô Tô bật cười, nghiêng đầu hỏi, “Không phải anh nhìn quen cảnh mưa bom bão đạn, đánh nhau sứt đầu mẻ trán rồi sao? Sao mà chỉ có lấy máu thôi cũng sợ đến mức này.”

“Sợ thì sợ thôi, ông đây không dám nhìn, đau lòng.”

Diệp Dục bịt mắt đứng dựa vào cửa, đợi Tô Tô nói xong rồi mới dám mở mắt ra nhìn chằm chằm ống đựng máu trong tay bác sĩ Hồng, thương tiếc nói:

“Ấy chết, lấy nhiều máu thế. Về anh sẽ giết con lợn tẩm bổ cho em.”

“Lẻo mép, có tí máu mà phải giết cả lợn để tẩm bổ, thế lúc tôi sinh con, máu chảy thành sông thì anh giết cái gì tẩm bổ cho tôi?”

Lườm Diệp Dục một cái, Tô Tô đỡ eo đứng lên chờ Diệp Dục lấy máu, cô không nhìn thấy khuôn mặt đen sì của Diệp Dục bỗng chốc trở nên trắng bệch, gì cơ? Tô Tô sẽ bị máu chảy thành sông!!!

Trong đầu Diệp Dục chợt lóe lên một bức tranh Tô Tô nằm trên biển máu, bức tranh đó quá đẹp, Diệp Dục không dám nhìn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 204: Bào thai
Lúc tới lượt Diệp Dục lấy máu, tên đàn ông này còn không hề chớp mắt, nhưng mặt mũi trắng bệch, lảo đảo đi tìm Lý Minh. Tô Tô vẫn luôn ngồi chờ ở tầng hai, đợi Diệp Dục tìm được Lý Minh rồi quay về đưa cô đi siêu âm.

Tình cờ thấy bác sĩ Hồng đang bận rộn trong phòng, cô rảnh rỗi, buồn mồm hỏi, “Bác sĩ Hồng, nghiên cứu vắc xin của anh có kết quả sao rồi?”

Bác sĩ Hồng đang phân tích nguyên tố vi lượng trong máu của Tô Tô, nghiêng đầu phiền não nhìn Tô Tô một cái, tựa như lời của Tô Tô đã làm phiền tới anh. Ánh mắt không vui lắm, Tô Tô cúi đầu, vuốt mũi, ngượng ngùng.

Chỉ cần là người có chút tài năng thì tính cách cũng vô cùng kì quái, không phải tính cách cô cũng kì quái sao? Ha ha ha.

Đang lúc cô tìm đường lui cho mình, Lý Minh và Diệp Dục trở về. Lý Minh đưa Tô Tô và Diệp Dục đến nơi siêu âm 2D, rồi bảo Tô Tô nằm lên giường, kéo quần áo lên trên bụng, mở máy siêu âm lên, rồi bôi một lớp gel lên cái bụng tròn như cái trống của Tô Tô, cầm máy soi lên lăn qua lăn lại trên bụng cô.

Diệp Dục vẫn luôn ngồi cạnh giường Tô Tô, khuôn mặt tái nhợt bởi vì câu nói “máu chảy thành sông” kia. Tâm trạng của anh vô cùng kém, không cách nào vực dậy được, lúc này nhìn lên màn hình siêu âm, một thứ nhìn giống hạt lạc đang cử động, bèn hỏi:

“Đây là gì thế?”

“Bào thai!”

Lý Minh bình tĩnh nhìn vào màn hình siêu âm, ngón tay ấn lên bàn phím, lúc trả lời Diệp Dục cũng không nhìn anh cái nào. Nhưng Diệp Dục nghe xong, khuôn mặt đờ đẫn, lắp bắp hỏi lại:

“Bào bào bào bào bào thai?! Con… con gái tôi?”

“Ừ, hả? Sao anh biết là con gái?”

Lý Minh quay lại nhìn Diệp Dục vẻ khó hiểu, Diệp Dục cười hi hi, đang định nói do Tô Tô nói đó là con gái, Tô Tô nhấc chân đạp Diệp Dục một cái, nói:

“Anh để bác sĩ Lý Minh khám, đừng có nói nhiều. Cẩn thận không lại nói hớ.”

Bởi vì Lý Minh đang theo Trạc Thế Giai học nghề, nên để biểu thị sự tôn trọng, mọi người không còn gọi là Lý Minh hay y tá Lý nữa mà gọi là bác sĩ Lý.

Thai sắp được năm tháng, sớm đã có thể nhìn được giới tính thai nhi. Trước đây Trạc Thế Giai chưa từng nói với Tô Tô đó là con gái, Lý Minh cũng chưa nói, còn Tô Tô sớm đã biết đó là con gái. Chuyện cô mang thai bé gái là Tô Tô thông báo trước cho Diệp Dục, nhưng để ngăn cản việc anh khai cô ra, làm Lý Minh nghi ngờ, Tô Tô mới vội vàng ngắt lời Diệp Dục.

“Được, thôi thôi. Bác sĩ Lý cứ khám đi, đừng khám sơ sài,” Diệp Dục nhìn vô cùng đáng yêu, mắt híp tịt thành một đường chỉ, nhìn Diệp Tiểu Ái bé giống hạt lạc trên màn hình, buột mồm hỏi, “Sao cái này nhìn không rõ nhỉ?”

“Không rõ chỗ nào? Ồ, đây là tay, đây là chân, đây là đầu con bé.”

Lý Minh đưa ngón tay chỉ Tiểu Ái trên màn hình cho Diệp Dục. Diệp Dục gật đầu liên tục, những tiếng “Ừ à” đầy hưởng ứng vang lên, dáng vẻ đó còn chăm hơn là nghe giáo viên giảng trên lớp.

“Tiếc là ở đây không có máy siêu âm 4D, không thì cũng có thể nhìn rõ hơn một chút.”

Sau khi chỉ cho Diệp Dục xem đầu, tay, chân của Tiểu Ái xong, Lý Minh có phần tiếc nuối thu đầu dò trên bụng Tô Tô lại, quay người in một tấm ảnh của Tiểu Ái ra, rồi dặn dò Tô Tô và Diệp Dục:

“Thai phát triển rất ổn, rất khỏe. Lát nữa hai người đến chỗ bác sĩ Hồng lấy kết quả xét nghiệm máu, nhìn xem có cần bổ sung chất gì không, dạo này cô có thấy khó chịu ở đâu không?”

“Có, thắt lưng đau như châm kim ấy.”

Nói xong, Tô Tô đưa tay xoa thắt lưng, cô cảm thấy kiếp này tốt hơn nhiều so với kiếp trước. Bắt đầu khoảng thời gian này ở kiếp trước, chân cô thường bị chuột rút, có thể kiếp này cô chú trọng hơn về mặt dinh dưỡng.

“Gì chứ? Thắt lưng bị đau sao không nói với anh?”

Lý Minh còn chưa nói gì, Diệp Dục ngồi bên cạnh đã bắt đầu thắc mắc, anh vội đứng lên, xoa mông cho Tô Tô. Tô Tô cảm thấy hơi ngại ngùng, lén nhìn Lý Minh đang mím môi cười trộm, đưa tay đập vào bàn tay đang giúp cô xoa mông của Diệp Dục, nhỏ giọng nói:

“Em không sao, anh đừng có xoa, xoa cũng không có tác dụng mấy đâu.”

“Xoa bóp một chút cũng có thể làm đỡ đau phần nào mà.”

Lý Minh nhìn bộ dạng lo đến phát sốt của Diệp Dục mà buồn cười, mặc dù cô đã tham gia công tác nhiều năm, ở mạt thế cũng trải nghiệm sâu sắc thế nào gọi là tình người bạc bẽo. Cô cảm thấy tuy rằng mạt thế đầy rẫy bi thương, nhưng Lý Minh vẫn thích nhìn hành động của Tô Tô và Diệp Dục, cô giải thích với Diệp Dục:

“Thai trong bụng của sản phụ lớn lên sẽ chèn vào cột sống của người mẹ, làm cho vùng thắt lưng bị quá tải nên phụ nữ sinh con rất vất vả đó. Thân là cha đứa trẻ, anh phải yêu thương và trân trọng mẹ đứa bé nhiều vào, dù sao người ta cũng sinh con cho anh, sự khổ sở này nếu cha đứa trẻ có thể thấu hiểu thì đời người con gái cũng đỡ vất vả hơn.”

“Đúng đúng đúng, đúng đúng đúng, cô nói đúng lắm!”

Diệp Dục gật đầu như giã tỏi, Lý Minh nói cái gì anh cũng đáp lại. Thực ra người thần kinh thô như anh vốn không có cảm giác gì với chuyện phụ nữ sinh con, nhưng lúc trước nghe Tô Tô nói, khi cô sinh con máu sẽ chảy thành sông, rồi lại nghe Tô Tô nói đau thắt lưng, bây giờ lại được Lý Minh dạy bảo một bài, Diệp Dục cảm thấy Tô Tô sinh con cho mình là một chuyện vĩ đại nhường nào, anh bỗng sinh ra cảm giác ngưỡng mộ Tô Tô. Vì thế đưa Tô Tô đi khám thai, anh càng cẩn thận chăm chút hơn.

Tô Tô cau mày, nghĩ tới kiếp trước mình mang thai đến thời gian này hình như không gặp chuyện đau thắt lưng, vì thế bèn hỏi:

“Nhưng tôi nghe mẹ tôi nói, lúc mang thai tôi đến khi gần sinh mới bị đau lưng mà.”

“Đây là do mỗi người mỗi khác, có sản phụ mấy tháng đầu mang thai bị nôn nghén, có sản phụ cả quá trình mang thai không thấy buồn nôn, có sản phụ cả mười tháng mang thai đều vô cùng khổ sở, có sản phụ lại không có cảm giác gì, tới khi gần sinh mới biết mình mang thai. Đây là do mỗi người một kiểu, không thể dựa vào sách nói thế nào thì là thế đó! Kiến thức mang thai rất quan trọng, nhưng không phải cứ áp dụng kiến thức đó cho mỗi sản phụ trong thai kì là được.”

“Đúng đúng đúng, cô nói đúng đó. Tô à, em nghe bác sĩ đi.”

Tô Tô còn muốn hỏi thì Diệp Dục đã ngắt lời cô, bây giờ anh là kiểu bác sĩ nói thế nào thì là thế đó, mẹ Tô nói thế nào cũng đúng, không mảy may nghi ngờ chút nào hết.

Vì thế Tô Tô không hỏi nữa, cô cảm ơn Lý Minh rồi để Diệp Dục dìu đi.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 205: Hợp tác
Kết quả xét nghiệm sàng lọc phải chờ lâu nhưng kết quả nguyên tố vi lượng của Tô Tô có rất nhanh. Bác sĩ Hồng đưa mấy tờ kết quả xét nghiệm viết chi chít số liệu cho Diệp Dục, nói rằng:

“Thiếu canxi, thiếu sắt, thiếu kẽm!:

“Hả? Thiếu gì nhiều vậy?!”

Tô Tô đỡ thắt lưng, có phần kinh ngạc nhô ra từ đằng sau Diệp Dục, cầm lấy kết quả xét nghiệm từ trong tay anh, vừa khó hiểu vừa nhìn bác sĩ Hồng hỏi:

“Tôi cảm thấy rất khỏe, sao mà lại thiếu nhiều chất như vậy?”

“Những số liệu này chẳng qua là ước tính, nhắc nhở cô nên bổ sung canxi, sắt, kẽm. Nếu không bổ sung sẽ khiến cơ thể mẹ và em bé không được khỏe.”

Bác sĩ Hồng liếc nhìn Tô Tô rồi nhìn trở lại kính hiển vi của mình, dáng vẻ tỏ ra lời ít ý nhiều vô cùng bận rộn. Tô Tô mở miệng đang định hỏi lại, có phải thiếu canxi, thiếu kẽm khiến chân của cô bị chuột rút không thì Diệp Dục lập tức nhảy ra, gật đầu nói như chém đinh chặt sắt:

“Bổ sung, nhất định bổ sung canxi, sắt, kẽm. Tôi lập tức bổ sung cho cô ấy. Cảm ơn bác sĩ. Cảm ơn bác sĩ.”

Sau đó Diệp Dục liền cẩn thận đỡ Tô Tô xuống nhà tìm Lương Tiểu Kỳ hỏi thuốc bổ sung các nguyên tố vi lượng canxi, sắt, kẽm. Ai ngờ Lương Tiểu Kỳ xua tay nói thẳng:

“Không có Elevit, canxi sắt kẽm phù hợp cho phụ nữ có thai cũng không có.”

“Hả? Sao lại không có? Bệnh viện các cô làm ăn kiểu gì vậy?”

Diệp Dục quýnh lên, nói to. Tô Tô ngồi trên sofa của nhà chăm sóc chữa trị, quay đầu nhìn bộ dạng Diệp Dục giống như muốn phát hoả, vội kêu to một tiếng:

“Anh qua đây, Diệp Dục. Anh qua đây.”

Diệp Dục cau mày trừng Lương Tiểu Kỳ, dường như cảm thấy cái bệnh viện này thế mà không có thuốc bổ sung nguyên tố vi lượng cho phụ nữ có thai là mấy người Lương Tiểu Kỳ làm việc vô cùng không đàng hoàng. Nhưng lại ngại Tô Tô đang ở trên sofa một mực gọi nên anh không tiếp tục làm phiền Lương Tiểu Kỳ nữa, chỉ vội vã xoay người, chậm chạp chạy đến bên cạnh Tô Tô.

“Sao thế?!”

“Anh tức giận với Lương Tiểu Kỳ làm gì? Bây giờ là mạt thế, thuốc men khan hiếm anh cũng không phải không biết,” Tô Tô chìa tay kéo Diệp Dục cúi đầu ở trước mặt, giống như đứng phạt ngồi xuống. Cô cười híp mắt cho Diệp Dục một kế sách, “Anh tổ chức mấy người, sáng mai chúng ta đi ra ngoài tìm một ít thuốc men mang về.”

“Được, anh đi tìm cho em, em thì không nên đi.”

“Vì sao tôi không nên đi? Anh mang thai hay là tôi mang thai?”

“Được được được...”

Diệp Dục cũng không muốn đôi co với Tô Tô, anh đã hiểu thật ra Tô Tô chỉ muốn kiếm cớ ra ngoài chơi mà thôi, không mang đồ ra chỗ mới thì cũng đi tìm thuốc. Chỉ cần có cơ hội chắc chắn Tô Tô sẽ đi.

Tình hình lần này có phần hơi khác: để tìm canxi sắt kẽm, anh phải vào nơi đông đúc trước mạt thế, dẫn theo Tô Tô bụng mang dạ chửa thì quá chậm, thà Diệp Dục đi cùng vài anh em, nhanh một chút là tối về rồi.

Vì thế anh tỏ ra đồng ý với Tô Tô, hứa sẽ đưa cô ra ngoài nhưng thực tế, tranh thủ nửa đêm mọi người đã trốn đi mất.

Hôm sau Tô Tô dậy mới biết Diệp Dục đã đi từ đêm hôm qua, cảm thấy dở khóc dở cười vì cô mới mang thai năm tháng đã trở thành gánh nặng rồi sao? Đi thì cứ đi lại còn lén lén lút lút!!! Anh không đưa cô đi thì cô khóc lóc đòi theo chắc?!

Có điều nếu Diệp Dục đã dẫn người ra ngoài tìm thuốc, Tô Tô cũng yên tâm đợi ở biệt thự Quả Táo, không muốn gây thêm chuyện.

Theo lịch trình hàng ngày, cô xả nước cho két ở tầng cao nhất rồi đi dạo ở trong sân.

Lúc này trong sân, anh Bì đang sai đám đàn em khuân đồ lên xe. Một chiếc xe Jeep đen đang tiến về phía tường rào, sau đó đỗ bên lề đường. Tạ Hào Thế mặc áo phông cộc tay màu đen, quần đen bước xuống xe.

Ngoài ra đi với Tạ Hào Thế còn có Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong. Vì Từ Thiếu Phong là dị năng giả nên vết thương mau lành hơn người bình thường, xổ cả ruột ra ngoài ổ bụng nhưng chỉ một tuần đã xuất viện.

Ba người đi vào tường rào, Tạ Hào Thế nhíu mày chăm chú nhìn Tô Tô, chỉ cảm thấy người con gái này dù mang thai cũng vẫn thật đẹp.

Tô Tô đang mặc một chiếc áo búp bê màu xanh nhạt, quần bầu màu trắng, đi giày vải, tóc tết thả xuống bờ vai trần trắng mịn. Cô nghiêng đầu, không nhếch nhác như những cô gái khác trong mạt thế.

Trương An Toàn ở sau lưng Tạ Hào Thế giơ tay lên chào Tô Tô. Tô Tô gật đầu đáp lại, lại nhìn về phía Từ Thiếu Phong. Dường như Từ Thiếu Phong không tập trung, luôn nhìn về phía tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh.

“Tô Tô!”

Lúc này Tạ Hào Thế đã đến trước mặt Tô Tô, anh vẫn nhíu mày dường như có rất nhiều tâm sự. Chờ Tô Tô nhìn mình, anh mới nói: “Anh có chuyện muốn tìm em.”

“Anh nói đi.”

“Bác anh bị Lã Ấn giữ làm con tin. Tạ Thanh Diễn cũng sang đó, hình như làm thư ký.”

“Ồ, vậy anh không sang sao?!”

Tô Tô đã biết chuyện mẹ Tạ bị Lã Ấn giữ làm con tin từ lâu, còn biết mấy ngày trước Tạ Thanh Diễn đã đi vào khu an toàn, nghe nói do Lý Oánh sắp xếp. Cô nàng thích buôn chuyện Lương Tiểu Kỳ nói Tạ Thanh Diễn kiếm ngay được chức quan ở chỗ Lã Ấn là do bán Phi Phi cho Lý Oánh.

Điều khiến Tô Tô bất ngờ là Tạ Hào Thế xuất hiện trước mặt cô. Gần đây cô bận đưa đồ ra ngoài nên không biết Tạ Hào Thế đã tham gia đội tiên phong dị năng của Lã Ấn, còn đang nghĩ chẳng nhẽ Tạ Hào Thế không bị Lã Ấn uy hiếp, hay anh định bỏ rơi mẹ Tạ, không quan tâm sống chết?

Lúc này, Tạ Hào Thế có vẻ khó mở lời. Gương mặt đẹp trai nở nụ cười lạnh lùng, nói với Tô Tô:

“Anh muốn thương lượng với em một chuyện.”

“Thương lượng với tôi?!”

Tạ Hào Thế có tham gia đội tiên phong dị năng hay không có liên quan khỉ gì đến Tô Tô? Thương lượng với cô làm gì?!

“Phải, thương lượng với em.” Tạ Hào Thế cúi đầu, mái tóc loà xòa phủ xuống, ánh mắt vừa có chút kiên cường vừa không cam lòng lại cả tức giận, “Anh tham gia đội tiên phong dị năng của Lã Ấn đã được vài ngày, giờ muốn thương lượng hợp tác với em. Anh muốn em độc quyền cung cấp lương thực, rau quả và nước sạch ở đây.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 206: Đúng Tạ Hào Thế thích hợp làm chuyện lớn
Nếu không gia nhập đội tiên phong dị năng, Tạ Hào Thế sẽ không biết thì ra cái gọi là đội tiên phong dị năng vinh quang hơn người lại có hoàn cảnh sống quá khắc nghiệt khiến người ta giận bầm gan tím ruột. Từ khoảnh khắc gia nhập đội, ngày ngày Tạ Hào Thế liên tục bị Lã Ấn sai khiến ra ngoài lấy đồ, giết chóc, không có thời gian nghỉ ngơi. Hôm nay là ngày đầu tiên anh quay về khu an toàn.

Dựa vào phân tích của Tạ Hào Thế, ngày nào cũng có người chết trong số ba trăm thành viên đội tiên phong dị năng. Từ khi bắt đầu thành lập, Lã Ấn đã hại chết gần trăm dị năng giả. Để đối phó với đám zombie chậm như rùa mà làm chết được gần trăm dị năng giả, có thể thấy Lã Ấn đã vắt kiệt sức của đội dị năng này rồi.

Đương nhiên, cũng phải nhắc đến các chính sách ưu đãi dành cho người gia nhập đội. Nó vẫn tồn tại nhưng với điều kiện người đó phải có thời gian về khu an toàn. Không có thời gian quay về, đương nhiên không thể hưởng thụ chính sách ưu đãi đó.

Ý này… Tô Tô nhìn Tạ Hào Thế, suy nghĩ xem Tạ Hào Thế đang muốn làm gì? Tiểu đội dị năng nhỏ kia đã không dùng hết lương thực, rau củ và nước sạch bên cô làm ra, nhưng giờ anh còn muốn cô lũng đoạn thị trường?!

“Lã Ấn làm anh tức giận?”

“Đúng.”

Tạ Hào Thế không hề phủ nhận. Sau khi làm xong nhiệm vụ hàng tuần và quay về khu an toàn, biết rằng mẹ Tạ đang nằm trong tay Lã Ấn, sự hận thù dâng lên không thể cản nổi. Đúng thế, anh chưa bao giờ là kẻ để mặc người khác sai phái. Lã Ấn muốn lợi dụng anh, anh đã gia nhập đội tiên phong dị năng là vì mẹ Tạ.

Phải tham gia đội tiên phong dị năng sống không bằng chết này, vậy đừng trách anh tranh thủ thời cơ, đục khoét từ bên trong.

Nhìn ánh mắt toan tính của Tạ Hào Thế, Tô Tô gật đầu. Cô cảm thấy không có vấn đề gì, bán cho Lã Ấn để kiếm tinh hạch, bán cho Tạ Hào Thế cũng kiếm tinh hạch. Có điều bán cho Tạ Hào Thế thì an toàn hơn vì Lã Ấn không phải người có thể quan hệ được.

Cô quay đi định tản bộ tiếp, đi hai bước lại nghiêng người cười với Tạ Hào Thế:

“Anh nói xem, lúc trước ở sở giao dịch tôi gặp ai nhỉ? Bác gái nhà anh và Sở Hiên đứng ở cửa bên điểm giao dịch, trao đổi qua lại rất hòa hợp, sao mới qua mấy ngày mà bà ấy đã thành con tin của Lã Ấn rồi?”

Tô Tô cố tình nói thế. Nhìn Tạ Hào Thế tái mặt, cô cảm thấy vui vẻ. Cô xem Tạ Hào Thế luôn cố gắng bảo vệ Tạ Thanh Diễn, liên tục che chở hết lần này đến lần khác lại bị người thân mình chăm lo nhất bán đứng sẽ có cảm giác thế nào? Haha, thật buồn cười~~~

Cô cười hớn hở quay đi, tiếp tục tản bộ. Tạ Hào Thế lạnh lẽo đứng chơ vơ giữa khoảng trời ấm áp, còn không đợi Trương An Toàn tiến lên hỏi thăm đã đột nhiên quay đi, ánh sét tím chớp giật xung quanh, bỏ đi.

Trương An Toàn đứng yên suy nghĩ, chợt nhận ra ý của Tô Tô là gì. Mẹ Tạ và Sở Hiên trao đổi hòa hợp? Sở Hiên là kẻ mưu trí, thu xếp cho rất nhiều người nhà của dị năng giả. Nếu mẹ Tạ chủ động đến gặp Sở Hiên thì đương nhiên hai người họ trò chuyện vui vẻ rồi.

Nói mẹ Tạ tình cờ gặp Sở Hiên? Tình hình như bây giờ, nào có ai không biết hai đội dị năng của Tô Tô và Tạ Hào Thế, chẳng ai muốn gia nhập đội của Lã Ấn, nghe Lã Ấn sai bảo. Mẹ Tạ có thể tình cờ gặp Sở Hiên, trao đổi vui vẻ với Sở Hiên, chẳng phải là đâm sau lưng Tạ Hào Thế sao? Lòng dạ của mẹ Tạ như thế nào?

Vì thế, Trương An Toàn cũng đen mặt, bỏ ra ngoài cùng Tạ Hào Thế, lúc đi qua Từ Thiếu Phong thì tiện thể kéo anh chàng vẫn đang đăm đăm nhìn tòa nhà chăm sóc và chữa bệnh đi cùng mình.

Tô Tô đi được một chút thì thấy mệt nên nghỉ chân dưới giàn nho. Cô ôm bụng, muốn cúi xuống nắn chân nhưng không cố được nên đành đứng thẳng, ưỡn cái bụng phồng lên như quả bóng cao su nhỏ, thở dài, từ bỏ ý nghĩ muốn bóp chân.

Lúc này, anh Bì đã sắp xếp xong xe để đồ trẻ con, đồng thời xúc năm xe đất biến dị theo ý mẹ Tô, rồi bọn họ chào mọi người, lái xe đưa cha Tô ra ngoài tường rào, dự định chở ông và đồ đạc đến thôn Bát Phương sớm.

Họ vừa đi một lúc, không lâu sau Từ Thiếu Phong đã dẫn người quay lại, mang theo mười xe bán tải và túi nylon tinh hạch lớn.

Anh cười rạng rỡ, đỗ xe ở bãi sau rồi cầm tinh hạch đến chỗ giàn nho, đặt túi tinh hạch to lên bàn đá, dứt khoát nói:

“Tô Tô, nhìn chút đi. Đây là tinh hạch để mua rau củ, gạo và nước sạch nhà cô. Tôi để hết ở đây, thiếu bao nhiêu bù sau.”

“Đưa mẹ tôi đi, tôi mệt,” Tô Tô đẩy túi tinh hạch, đứng dậy ra chỗ xích đu của cha Tô, đỡ bụng nhoài người xuống, liếc Từ Thiếu Phong, “Tạ Hào Thế vẫn quyết định ở lại đội tiên phong?”

“Ở chứ, sao lại không ở? Không phải Lã Ấn muốn lợi dụng chúng tôi làm trâu làm ngựa cho hắn sao? Bọn tôi sẽ cho hắn không còn dị năng giả mà dùng luôn!”

Gương mặt trẻ trung của Từ Thiếu Phong ánh lên nụ cười xấu xa. Đừng nói đến việc bị các quyền lợi hấp dẫn của Tạ Hào Thế thu hút, nếu bọn họ có thể chạy theo quyền lợi Lã Ấn cho thì cũng có thể bị Tạ Hào Thế mua chuộc. Bọn họ sẽ cho Lã Ấn từ từ trở thành một lãnh đạo vẻ vang!

“Đúng là Tạ Hào Thế thích hợp làm chuyện lớn.”

Tô Tô ngồi trên xích đu khẽ đung đưa, trong miệng thở dài. Những chuyện toan tính thiệt hơn này đời trước cô đã không để ý, đời này cô phải quan tâm việc khác lại càng không.

“Ha ha~~~” Từ Thiếu Phong cười khiêm tốn đổi chủ đề, “À, tôi tới nãy giờ sao không thấy bác sĩ Quân nhỉ?”

“Ra ngoài làm nhiệm vụ rồi.”

“Ồ đi với ai ra ngoài vậy? Nguy hiểm không?”

“Không nguy hiểm, đi cùng với nhóm Lập Hạ,” Tô Tô nghiêng đầu, ngồi trên ghế nhìn Từ Thiếu Phong, thấy rõ biểu tình trên mặt anh nên cười trêu ghẹo, “Anh tìm bác sĩ Quân để khám lại sao? Hay là có mong muốn gì khác?”

“À à, ha ha~~~”

Từ Thiếu Phong lại cười, tuy chưa nói nhưng ý đồ cũng đã rất rõ ràng rồi. Tô Tô cười, không lấy việc này ra trêu ghẹo Từ Thiếu Phong nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 207: Có gì đó không đúng
Một lúc sau, Từ Thiếu Phong dẫn theo vài thuộc hạ đến chỗ tường rào nhà họ Tô, bắt đầu vận chuyển rau củ lên trên xe bán tải, mẹ Tô ở bên cạnh trông coi, cười toe toét. Người của Tạ Hào Thế độc quyền rau trong vườn nên gánh nặng của mẹ Tô cũng được giảm đi không ít.

Bởi vì Tạ Hào Thế cần rất nhiều rau củ, chuyển đại một xe bán tải rau cũng dọn được kha khá vườn nhà họ Tô, nếu không số rau đó để trong vườn, không dám bán quá nhiều cho bên Lã Ấn nên chỉ còn cách để lại cho hỏng. Mười chiếc xe bán tải cỡ nhỏ của Tạ Hào Thế có thể mua sạch số hàng tích trữ của mẹ Tô trong một lần, mẹ Tô còn có thể không vui sao?

Hơn nữa chẳng mấy nữa bọn họ phải chuyển đi, số rau củ trong vườn thực ra cũng là gánh nặng, không bằng đem bán hết đi, rồi đem chuyển đất biến dị ra ngoài, cũng tiết kiệm được mấy lần vận chuyển rau đi đi về về.

Thấy cốp của mười chiếc xe bán tải cỡ nhỏ được xếp hòm hòm, những người Tạ Thiếu Phong dẫn theo liền phủ vải bạt lên số rau đã xếp. Như thế bên ngoài nhìn vào, nếu không vén tấm vải bạt lên thì sẽ không ai phát hiện bên dưới chất đầy sau. Tới lúc đó chất thêm một vài thứ tạp nham lên trên lớp vải bạt, thế sẽ càng khiến người khác khó phát hiện ra hơn.

Đợi sau khi cả mười chiếc xe bắt đầu lăn bánh, Từ Thiếu Phong mới lễ phép đứng dậy từ biệt. Tô Tô đang ngồi trên xích đu gà gật một lúc, đến khi gần đến bữa trưa mới cầm túi tinh hạch to ở trên bàn đi vào trong sân nhà, bảo mẹ Tô kiểm kê, ghi nợ cho nhóm người bên Tạ Hào Thế.

Không biết bây giờ bên thôn Bát Phương thế nào, anh Bì lái xe mấy tiếng đồng hồ rồi, giờ này chắc đã đến thôn Bát Phương từ lâu, cha Tô không biết có quen với môi trường bên ngoài khu an toàn không nữa? Diệp Dục đi tìm thuốc về chưa nhỉ? Có phải đang bị giữ ở ngoài khu an toàn kiểm tra hai tiếng đồng hồ không?

Những lo lắng chất chứa trong lòng, Tô Tô và mẹ Tô sau khi ăn qua loa bữa trưa, mẹ Tô tiếp tục đi dọn đồ, còn Tô Tô vì đau lưng do cột sống bị quá tải, định quay về phòng ngủ, nghỉ ngơi buổi trưa.

Cũng không biết hôm nay có gì đó không đúng, Tô Tô còn chưa kịp đi lên cầu thang, phạm vi khu vực bên này của cô chợt có tiếng xe ô tô ở bên ngoài, còn dừng lại ở mảnh sân trước nhà họ Tô, còn bấm còi ra hiệu hỏi có người bên trong không?

Với thời tiết tháng tư ở phía nam cũng ấm áp, dễ chịu hơn nhiều rồi, trong sân đã không còn ai chạy qua lại nữa. Trừ những người được Diệp Dục sắp xếp túc trực ở mấy góc ra, tất cả mọi người đều về biệt thự của mình chuẩn bị ngủ trưa, đến cả đám trẻ hay ồn ào lúc này cũng ngủ say rồi.

Nghe thấy tiếng còi, Tô Tô đỡ cái bụng to bằng quả bóng, bước đi trong ánh nắng, ra tới sân liền nhìn thấy Vương Tử Kiều và Lý Oánh xuống xe. Mấy chiếc xe phía sau họ cũng có vài binh lính, đi cùng với nhóm lính là ba bốn người mặc áo blouse trắng, trông giống chuyên viên nghiên cứu.

“Tô Tô?”

Vương Tử Kiều mặc một bộ quân trang phẳng phiu, tư thế quay người tiêu chuẩn, nhìn Tô Tô đi từ trong cửa sắt ra, hắn nghiêm túc chào Tô Tô, chỉ vào bốn chuyên viên nghiên cứu nói:

“Đây là những chuyên viên nghiên cứu của bên tôi, muốn kiểm tra thổ nhưỡng trong khu an toàn xem có virus hay không, tốt nhất là lấy mẫu vật mỗi nhà bên trong này một ít.”

Tô Tô cười, người bỗng đứng thẳng lên, nghiêng đầu nhìn bốn chuyên viên nghiên cứu, rồi nhìn đám binh sĩ nhận trách nhiệm bảo vệ họ. Cô cảm thấy khuôn mặt của đám binh sĩ này trông giống như đang xem kịch, đặc biệt là Lý Oánh, nụ cười trên mặt vô cùng hân hoan.

Đang trong lúc Tô Tô tìm một chỗ ở mới bên ngoài, sắp xếp ổn định cho gia đình, chuyên viên nghiên cứu phía Lã Ấn đã phân tích xong thổ nhưỡng mà Sở Hiên đem về, kết quả là có virus mạt thế khiến con người biến dị. Nhưng chút virus mạt thế đó cũng chỉ như virus mạt thế trong không khí mà chúng ta hít thở hàng ngày, số lượng rất ít ỏi không đủ để làm nên nguyên nhân khiến cho rau của nhà họ Tô trồng trên đất này lại lớn nhanh tới vậy.

Có chuyên viên nghiên cứu đề xuất, nhà họ Tô ngoài một lớp tường bên ngoài còn tự vây tường rào quanh biệt thự nhà mình, có khả năng vì bảo vệ đất biến dị bên trong không muốn cho người khác ngấp nghé đất nhà họ. Cho nên, nếu nhà họ Tô muốn chứng minh rau nhà mình lớn nhanh có phải do đất hay không, cách tốt nhất vẫn là để họ vào lấy mẫu đất đi kiểm tra.

“Không thể được!”

Tô Tô lắc đầu, cau mày. Vạt áo màu xanh nhạt của cô bay theo làn gió, làm lộ rõ bụng bầu của cô.

Hôm nay dù thế nào cô cũng không để cho đám người Vương Tử Kiều vào trong biệt thự của cô. Người khác tưởng đất nhà cô khác biệt, cô còn cho họ vào lấy mẫu thì chả hóa đầu óc có vấn đề sao?!

“Tô Tô, làm phiền cô hợp tác!”

Thấy Tô Tô vừa mở miệng đã từ chối, Vương Tử Kiều giẫm trên đôi bốt quân dụng, tiến về phía trước, tản ra năng lượng dị năng của dị năng giả hệ kim, với mục đích tạo áp lực cho Tô Tô đang mang thai.

Phía sau Tô Tô, những anh lính đặc công Diệp Dục cử lại, đám du côn mà anh Bì cử lại, cùng với năm dị năng giả trước ở lại trị thương rồi quyết định ở lại chỗ Tô Tô, nhoáng cái cùng xông lên. Chớp mắt, tất cả những binh sĩ phía sau Vương Tử Kiều và Lý Oánh đều giơ súng, nhắm thẳng vào bụng Tô Tô.

“Tô Tô, cô có thể thử xem là dị năng của cô nhanh hơn hay đạn nhanh hơn?” Lý Oánh đứng bên cạnh Vương Tử Kiều, nhìn Tô Tô cười tủm tỉm, tỏ vẻ quan tâm hỏi, “Đương nhiên, chúng ta không thể sống cùng một lúc, chỉ e đứa bé trong bụng cô cũng sẽ không giữ được. Cho nên hà tất phải thế, cứ ngoan ngoãn nghe lời, chúng tôi lấy mẫu đất liền đi, thế nào?”

Nếu như nói, cách làm trước đây của Lã Ấn, những lời đe dọa mà Sở Hiên nói chỉ chạm đến giới hạn của Tô Tô, thì bây giờ hành động chĩa súng vào bụng cô đã ép cô đến điên lên rồi. Là một người mẹ, thật dễ phát điên, ai dám động vào con của cô, cô sẽ phát điên thành quỷ!

Mẹ Tô ở trong sân, vô cùng tức giận, tức đến mức run rẩy cả người lao ra ngoài. Bà đang định lao lên bảo vệ Tô Tô đã thấy Tô Tô nghiêm nghị hỏi:

“Cho nên bây giờ, các người đã quyết định dùng đứa trẻ chưa sinh này của tôi để tùy ý gây khó dễ cho tôi phải không?”

Vừa dứt lời, một thanh băng nhọn hoắt liền xuất hiện, treo lơ lửng trong không khí, chớp mắt cùng lúc biến mất. Bốn thanh băng nhọn đã xuất hiện ở cổ tay của bốn binh sĩ, biến thành bốn chiếc còng tay sắc bén, trói chặt tay cầm súng của bốn binh sĩ. “Rắc” một tiếng vang lên, bàn tay cầm súng của bốn bính sĩ cùng lúc bị cắt rời, rơi xuống.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 208: Hiến tế
Dường như mọi người chưa phát hiện ra điều bất thường. Gương mặt Lý Oánh vẫn tươi cười rạng rỡ, Vương Tử Kiều đang giải phóng năng lượng dị năng hệ kim của mình để gây áp lực cho Tô Tô. Những bộ đội đặc chủng, đám du côn và các dị năng giả dưỡng thương vẫn đang giằng co. Mẹ Tô nhìn con gái mình, muốn đi che chở cho cô.

Bốn anh lính bị cắt đứt cổ tay còn chưa cảm thấy sự đau đớn.

Khoảng một lúc sau, súng rơi xuống đất, khẩu súng vẫn còn sự ấm áp truyền từ bàn tay. Lý Oánh và Vương Tử Kiều vẫn đang cầm súng thì nghe thấy tiếng súng rơi, quay đầu lại nhìn chỉ thấy bốn tên lính cùng bị chặt đứt tay, bắt đầu kêu gào. Bốn cột máu phun ra, bắn tung tóe trên mặt đất.

“Cô…”

Lý Oánh ngạc nhiên quay lại, ngỡ ngàng hỏi Tô Tô, không ngờ cô cứ thế phá vỡ tình thế “căng thẳng hòa bình” giữa hai bên sao? Tô Tô phóng một cột nước sượt qua mặt Lý Oánh tứa máu. Vương Tử Kiều định ra tay thì một người trong đội Diệp Dục tạo ra bức tường màu vàng, bao vây Vương Tử Kiều.

“Tôi không muốn làm to chuyện!” Tô Tô che bụng, tiến lên một bước, chắn trước mặt mẹ Tô, nhìn chằm chằm Lý Oánh đang kinh hãi, “Các cô có thể hết lần này đến lần khác thăm dò giới hạn của tôi, nhưng hôm nay chắc cũng biết giới hạn của tôi ở đâu rồi nhỉ?!”

Vương Tử Kiều bị bao vây trong tường lửa bắt đầu liều mạng đấm đá, cuối cùng bức tường bằng phẳng sáng bóng cũng lõm xuống một vết. Tô Tô nhìn lướt qua rồi lại nhìn Lý Oánh. Cô bước từng bước một về phía Lý Oánh, đôi mắt sáng rực phản chiếu hình dáng cô ta.

“Đúng như cô tính đấy. Một cao thủ dị năng hệ thủy như tôi lại rất nhát gan, sợ phiền phức, không làm được chuyện lớn, càng không có tham vọng, nhưng từ đầu đến cuối cô cũng biết rằng tôi sợ phiền phức chỉ vì tôi phải bảo vệ đứa con trong bụng mình. Ngày nào đó tôi phát hiện ra bảo vệ vô ích, các người sẽ hiểu được rằng đối đầu với một dị năng giả cấp cao, còn là một kẻ điên, không còn muốn sống nữa sẽ là chuyện kinh khủng đến nhường nào.”

Mười năm tìm kiếm, mười năm điên dại, mười năm mưa máu gió tanh, Tô Tô đạp lên xương thịt mỗi ngày. Trong mạt thế, cô nổi danh là kẻ không muốn sống, chỉ vì khu an toàn kia có manh mối liên quan đến Tiểu Ái, cô tàn sát tất cả khu đó, một khu còn lớn hơn khu của Lã Ấn hiện giờ.

Đối với một kẻ điên đã hoàn toàn mất trí, tính mạng người vô tội có gì đáng quan tâm?

Đến kiếp này, Tiểu Ái quay về bụng cô, cuối cùng cô cũng tìm được tính người của mình. Cô nguyện nhớ đến những sinh mạng vô tội kia, không muốn giết người thêm nữa nhưng với điều kiện tiên quyết là Tiểu Ái còn ở đây, không phải lo sống chết, khỏe mạnh vui vẻ.

Nếu đến điều kiện duy nhất ấy còn không có, Tô Tô sống làm người tốt có nghĩa lý gì? Cô là người hay ma còn phải xem phe Lã Ấn biết điều hay không rồi.

Lý Oánh bước lùi dần về phía sau, mặt trắng bệch, trán vã mồ hôi hột. Trời không hề nóng, nhưng năng lượng nước của Tô Tô cuồn cuộn lao đến áp chế cô ta, cô ta cảm thấy mình sắp chết chìm rồi. Lý Oánh cố dựa vào xe Jeep, khép mắt lấy hơi, không dám nhìn thẳng vào Tô Tô.

Tô Tô tiến đến gần Lý Oánh, không để ý đến những tên lính đang ôm tay lăn lộn rên rỉ cũng như bốn chuyên viên nghiên cứu trên danh nghĩa đang sợ ngây người. Cô tự tay bóp cằm Lý Oánh như nghiền nát, nhỏ giọng hỏi:

“Lý Oánh, tôi biết cô trước giờ luôn thức thời. Không bằng cô nói thật đi, Lã Ấn định như thế nào?”

“Ông ta… ông ta… định chờ cô sinh xong thì khống chế đứa bé, kìm hãm cô và Diệp Dục.”

“À…”

Quả nhiên không ngoài dự tính của cô. Tô Tô cười nhạt, con người màu bạc nở to, năm ngón tay trượt xuống siết cổ Lý Oánh:

“Được. Sớm muộn gì cũng phải đánh. Tôi hiến tế hai người các cô trước!!!”

Không cần chờ xem kế hoạch quan sát chim ưng của Diệp Dục có thành công hay không, hôm nay có kẻ đã chĩa súng vào bụng Tô Tô, cô điên lắm rồi, chỉ cảm thấy không giết một hai mạng người không thể hạ hỏa được. Vương Tử Kiều phải chết, Lý Oánh cũng phải chết!

“Thả… tôi ra… xin cô!!!” Lý Oánh trợn mắt, thở khó nhọc, nhấn mạnh từng từ một trong lời cầu khẩn, “Tôi sẽ không… xâm phạm… con… bắt đầu…”

Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì Tiểu Ái đã không mất tích đến mười năm. Đời này Tô Tô không muốn gây chuyện, thật sự không muốn, chỉ muốn yên ổn sống cuộc sống của mình, chăm nom cha mẹ và con mình, nhưng chính những kẻ này liên tục dồn ép cô khiến cô phải ra tay tàn sát.

Không sao, tàn sát thì tàn sát thôi, cô thuận tay lắm!!!

Trong bức tường kim loại, dường như Vương Tử Kiều cũng ý thức được Lý Oánh đang gặp nguy hiểm nên mạnh tay phá tường hơn. Anh lính đặc chủng đứng ngoài cười hì hì như đang trêu con chuột, khi Vương Tử Kiều sắp phá được lại tăng thêm độ dày cho bức tường.

Gương mặt Lý Oánh bắt đầu tím tái lại, mắt trợn ngược lên, sắp ngạt thở mà chết. Đằng xa, hai con gà trống gà mái đang cục cục sung sướng, chạy vào bãi trong, cúi đầu ăn bãi máu trên đất.

Một tay Tô Tô siết cổ Lý Oánh, một tay che bụng, tai lắng nghe. Cô cảm thấy hai con gà cô bắt về không phải gà biến dị, tại sao giờ tiếng kêu lại khác lạ?

Cô cúi xuống nhìn, hai con gà ngậm con sâu trắng rất kỳ quái, kích thước tương đương với giun, uốn éo giãy giụa chút là vào bụng gà. Quan trọng là hình như Tô Tô thấy một chấm đỏ? Chấm đỏ trên thân trắng, nhìn thật quen mắt?

Cứ thế, Tô Tô quên bẵng đi, thả lỏng tay siết cổ Lý Oánh, thu hồi năng lượng thủy lại, thản nhiên xoay người về phía hai con gà đang ăn để kiểm tra kỹ càng. Con gà cảm thấy Tô Tô nguy hiểm, định chạy trốn theo bản năng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 209: Cô ta điên rồi
Lý Oánh ở sau Tô Tô không biết chết chưa, cô ta trượt từ trên chiếc xe Jeep quân dụng, người mềm nhũn ngồi xuống đất. Khuôn mặt cô ta đỏ tía, giống như nhịn thở lâu rồi mới được lên bờ, đột nhiên há miệng hít thở.

“Quay về đi, cổ tay tìm bác sĩ giỏi một chút mà ghép lại, còn nối được đấy.”

Tô Tô đi thẳng về phía trước, lớn tiếng tiễn khách. Cô bước đi vững vàng như phát hiện ra chuyện vô cùng to tát, cô cảm thấy mấy con giun trắng mà hai con gà biến dị đang ăn giống với giòi biến dị ở biệt thự trong góc khu mà cô phát hiện ra mấy tháng trước. Nếu bây giờ cô giết Lý Oánh và Vương Tử Kiều, để lại hai cái xác, không có lửa thiêu, có đốt lửa cũng không thành bụi được, lại thành chuyện phiền phức lớn.

Tô Tô đi rất nhanh, tiện tay túm mẹ Tô quay vào biệt thự, nhóm lính đặc công đang vây quanh Vương Tử Kiều nhìn thấy, Tô Tô không định xử nốt sao? Họ cũng thu lại “chưởng” của mình, chỉ chờ Vương Tử Kiều xuất hiện, Lý Oánh liền dùng cả tay chân, hấp tấp bò lên ôm chặt Vương Tử Kiều định nhào lên, nhỏ giọng nói:

“Về thôi, đừng chọc cô ta. Cô ta điên rồi!”

Lý Oánh đã nhìn thấy rồi, mới vừa rồi cô ta đã nhìn thấy. Mặc dù rất khó giải thích nhưng chỉ trong chớp mắt Lý Oánh đã hoàn toàn hiểu con người Tô Tô. Vẻ ngoài nhỏ nhắn xinh xắn đó của Tô Tô chỉ để che đậy cho một con ác ma mất nhân tính, giữ cho con ác ma đó không ra ngoài làm loạn. Đứa trẻ trong bụng cô còn khó nhằm hơn cả Diệp Dục.

Diệp Dục có điên cuồng, có kiêu ngạo, có phách lối đến đâu đi chăng nữa thì đó cũng là bản tính của anh, dù sao trong anh vẫn còn có tính người. Anh có thể không muốn giao nộp đồ, không phối hợp với các bài kiểm tra ra vào khu an toàn, nhưng trong đầu anh vẫn còn có quy tắc, trật tự, biết được là không nên liên lụy tới người vô tội.

Nhưng Tô Tô không thế, vì một đứa trẻ mà một kẻ điên như cô cũng miễn cưỡng đội lốt người, quy tắc và trật tự của cô chỉ hình thành khi cô muốn yên ổn. Đừng tưởng cô tuân thủ quy tắc của khu an toàn hơn Diệp Dục, một khi cô đã không muốn tuân thủ thì tính mạng của những người xung quanh, đối với cô mà nói chẳng là gì cả.

Lý Oánh túm Vương Tử Kiều lên xe, cô ta lái xe đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại. Bây giờ cô ta nào còn tâm trạng quan tâm tới bốn chuyên viên nghiên cứu cùng với đám binh lính đứt tay, đang lăn lộn kêu rên dưới đất nữa? Lý Oánh vô cùng hoảng hốt, cau chặt mày, đi thẳng ra khỏi biệt thự Quả Táo, trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Không thể đi cùng con đường của Lã Ấn mãi được.

Từ trước tới giờ cô ta luôn là kẻ thức thời, câu này Tô Tô nói không sai. Hôm nay sau khi nhận ra được bộ mặt thật của Tô Tô, rồi lại tiết lộ kế hoạch của Lã Ấn cho Tô Tô biết, cô ta liền hiểu kế hoạch Lã Ấn muốn khống chế đứa con của Tô Tô rồi khống chế Tô Tô và Diệp Dục chắc chắn không thể thực hiện được.

Đương nhiên Lý Oánh sẽ không thể đi chung một đường với người chắc chắn sẽ thất bại.

Vương Tử Kiều bên cạnh cô ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, khuôn mặt cương nghị lộ vẻ quan tâm. Hắn nhìn Lý Oánh lái xe như điên, trong lòng thầm đoán chỉ một chốc lát vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, vì sao Lý Oánh lại sợ đến như thế.

Lý Oánh dừng xe trong một ngõ nhỏ ít người qua lại, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước, bàn tay nắm chặt vô lăng đến trắng bệch.

Đang lúc cô ta suy nghĩ, bây giờ trong khu an toàn còn có nhóm dị năng giả nào có thể cho cô ta vào không, thì bên cạnh bỗng có một chiếc khăn tay chùm lên mặt. Lý Oánh quay đầu, Vương Tử Kiều cầm khăn tay, đôi mắt tràn đầy tình cảm khó nói, cẩn thận lau mặt cho cô ta.

“Dính máu lên rồi này, để tôi lau cho cô.”

Lý Oánh ngồi trên ghế lái, nghiêng mặt nhìn thẳng vào mắt của Vương Tử Kiều, cô ta mỉm cười, đưa tay, ngón tay lạnh lẽo chạm vào ngón tay Vương Tử Kiều, đón lấy khăn tay của hắn. Trong giây phút nhìn vào mắt Vương Tử Kiều, trong lòng Lý Oánh đã nảy ra một chủ ý.

Đi theo kẻ chắc chắn sẽ thất bại như Lã Ấn không được rồi, Vương Tử Kiều là cánh tay đắc lực của Lã Ấn, hắn ta có thể điều động binh sĩ, chỉnh đốn lại một chút cũng coi như là một tấm lá chắn mạnh mẽ. Chi bằng bây giờ có quan hệ tốt với Vương Tử Kiều, sau này bên Lã Ấn không ổn thì cô ta sẽ kéo Vương Tử Kiều thành lập đội khác?!

Nghĩ thế, Lý Oánh cười với Vương Tử Kiều, nụ cười thêm phần ngọt ngào…

Còn trong biệt thự Quả Táo bên này, Tô Tô kéo mẹ Tô chạy vào biệt thự, những người bên cạnh cũng lục tục giải tán, chỉ còn lại những chuyên viên nghiên cứu và vài tên lính đứt tay đang kêu rên không biết phải làm thế nào mới tốt. Có chuyên viên nghiên cứu vội vàng lên xe, định lái xe rời khỏi đây. Thế giới bên ngoài phòng nghiên cứu thật sự quá nguy hiểm, những người nghiên cứu trói gà không chặt như họ sao có thể đơn độc đối mặt với sự cướp bóc và tàn độc thế này được?

Vì thế hắn ta bỏ mặc những binh sĩ bị đứt tay, lái xe cắm cổ chạy. Ba chuyên viên nghiên cứu còn lại thấy thế cũng quay đầu lên xe, chạy mất hút.

Bốn tên binh sĩ còn lại đang lăn lộn dưới đất, nhuốm máu xuống đất thành một mảng. Trạc Thế Giai không nhìn được nữa, bèn bảo y tá Lương Tiểu Kỳ và vài y tá khác xử lý cánh tay bị đứt cho chúng.

Những ca phẫu thuật ngoại khoa đơn giản, Trạc Thế Giai có thể làm ví dụ như khâu chỗ bị rách lại, nhưng những thứ phức tạp hơn như nối cánh tay bị đứt lại thì cần tới các chuyên gia bác sĩ khoa chỉnh hình, bác sĩ chuyên khoa mạch máu, bác sĩ khoa thần kinh cùng phối hợp làm, mình cô làm không ổn lắm.

Nhưng giờ đã là thời thế nào rồi, y tá bác sĩ còn sống đã khó tìm, lấy đâu ra bác sĩ chuyên khoa có thể nối tay bị đứt chứ?

Cô chỉ đành tạm thời mài dao chiến đấu, rõ ràng chỉ là một bác sĩ khoa sản giờ lại phải kiêm nhiệm bác sĩ tất cả các khoa. Cô cau mày giúp người ta nối cánh tay đã đứt rời.

Vệt máu dưới đất sáng loáng dưới ánh nắng, mùi máu tanh nồng nặc. Chẳng bao lâu sau, dưới đất đã đầy những con giòi màu trắng nhìn giống giun.

Trong biệt thự, Tô Tô túm mẹ Tô, vội vàng dặn dò, “Mẹ, mau thu dọn đồ đạc, đồ gì có thể mang theo thì mang, không mang được thì để lại, lũ giòi sắp tấn công rồi.”

Vốn dĩ sáng nay mẹ Tô phải theo anh Bì ra ngoài, nhưng bà nhớ ra còn đồ chưa dọn xong trong biệt thự, Tô Tô cũng cảm thấy thôn Bát Phương không thực sự an toàn lắm nên tính để mẹ Tô ở lại khu an toàn vài hôm.

Nhưng vừa rồi mặc dù cô có hơi hoa mắt, nhìn thấy con giun mà hai con gà biến dị ngậm nhìn rất quen mắt, nghĩ một chút liền nhớ đến lũ giòi biến dị sau mạt thế kia. Lũ giòi đó quá kinh khủng, thế mà lại chưa bị Diệp Dục diệt tận gốc, còn có thể phát triển thành to như vậy!

Động vật biến dị có một đặc điểm dễ nhận thấy nhất là chúng rất nhiều, nhiều khiến da đầu tê dại, nhiều tới mức khiến người khác phát điên. Chúng công kích con người có phân cấp bậc, những con ra đầu là những con cấp thấp, sau khi động vật biến dị cấp thấp tiêu hao kha khá rồi, thì những con cấp cao mới thong thả xuất hiện sau.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 210: Tất cả đều hướng về chỗ cô
Hai con gà nhà Tô Tô là trường hợp đặc biệt. Có lẽ hai con gà này không có hứng thú với chuyện đó lắm, cũng có thể con gà trống từng bị thiến, hai con không sinh sản được thì không thể đẻ nhiều.

Giòi bọ thì khác. Chúng nó đã to thế này chứng tỏ đằng sau còn có con cầm đầu to hơn, cái đầu cũng lớn hơn. Bây giờ Tô Tô còn chưa đi thì đợi đến lúc nào?

Hôm nay cô đã ra oai trước Vương Tử Kiều và Lý Oánh, chỉ sợ từ nay về sau, thời gian trong khu an toàn không được nhiều. Không phải cô nhẹ dạ mà bỏ qua cho Lý Oánh, chỉ là Diệp Dục không có ở đây, giết Lý Oánh và Vương Tử Kiều xong lại có hai cái xác không xử lý được.

Thêm hai cái xác là thêm thức ăn cho giòi bọ. Giòi bọ chui vào xác ở đây cũng là hướng về đất của cô cả đấy!?

Vì thế, tốt nhất hôm nay phải đưa mẹ Tô đi thật nhanh. Dù thời gian này, thôn Bát Phương không được như khu an toàn, nhưng tốt xấu gì cũng không bị Lã Ấn và đám giòi bọ uy hiếp.

Căn dặn mẹ Tô xong, Tô Tô xoay người ôm bụng ra ngoài.

Hai con gà đã quay lại. Từ xa, đúng là chúng nó mổ máu trên mặt đất, nhưng bất ngờ cái là trong vũng máu, đám giòi bọ lớn nhỏ nhung nhúc ngọ nguậy, trắng hồng hồng trắng.

“Thật là… tất cả đều hướng về phía chúng ta!!!”

Tô Tô lùi về sau một bước, nhìn sang hai bên. Một đám giòi trắng đang lúc nhúc bò từ ngoài tường rào vào, tựa như ngửi thấy mùi máu tươi nến mới đến. Có những con có đầu to như con rắn, thân bằng cánh tay trẻ con hoàn toàn không thỏa mãn với đám máu loãng trên mặt đất, bắt đầu bò về phía hai con gà.

Nói thì chậm nhưng chuyện xảy ra rất nhanh. Tô Tô vung tay, vài lưỡi băng mỏng trượt xuống, cắt những con giòi to kia thành vài đoạn. Chỉ trong nháy mắt, con giòi vừa bị cắt vụn đã bị đám giòi bọ nhỏ bao vây ăn sạch.

Hai con gà cuối cùng cũng nhận ra mình không địch được chúng, ăn no căng cũng không thể ăn được nhiều giòi như vậy nên chúng vỗ cánh phành phạch tìm chỗ trốn.

Bên trong tường rào nhà họ Tô, những lùm cây biến dị bắt đầu vươn ra các gai nhọn chết chóc, nhìn từ xa như những con nhím xanh biếc. Chúng chỉ đang chờ đám giòi bọ lao tới, trở thành thức ăn cho chúng.

“Ôi mẹ ơi, có chuyện gì xảy ra thế này?”

Nghe động tĩnh, lính đặc chủng, tay chân của anh Bì và các dị năng giả đang dưỡng thương đều chạy từ biệt thự của họ ra. Tô Tô phất tay, lớp băng trắng xóa lan ra từ dưới chân cô. Tiếng băng vang lên ken két, đám giòi bọ bị đông cứng, khiến người ta cảm thấy ngoài hai con gà suýt chết kia thì khoảnh sân này hoàn toàn không có sinh vật sống.

Tô Tô nhìn ra ngoài, thấy đám giòi bọ biến dị vẫn đang bò đến. Cô nhướng mày, nói với mọi người:

“Thu xếp một chút. Khu biệt thự Quả Táo có giòi biến dị, tôi thấy là biến dị giai đoạn đầu và biến dị phổ thông thôi.”

“Vâng.”

Trước tiên, những lính đặc chủng Diệp Dục để lại đạp lên lớp băng, chủ động chạy về phía những con giòi biến dị.

Những con giòi to như giun cũng là loại ấu trùng biến dị giai đoạn đầu, không có tinh hạch trong cơ thể, còn những con biến dị to bằng cánh tay trẻ con là loại biến dị phổ thông, nhìn kinh tởm hơn nhưng Tô Tô vẫn cầm đao băng chém xuống, lấy viên tinh hạch to bằng hạt lựu trong đầu chúng.

“Tôi đoán không sai, là biến dị phổ thông,” Tô Tô vân vê tinh hạch trong tay, dùng nước rửa qua rồi nói với người của anh Bì, “Những con nhỏ không có tinh hạch trong đầu. Các anh đào mấy con trong băng ra đút cho lũ kia.”

Tô Tô xoay người, chĩa băng đao vào những gai nhọn, lướt một vòng tường rào nhà họ Tô. Những cái cây lớn lên trên tường thành, biến thành lùm cây biến dị to.

Thật trùng hợp, cô phát hiện ra lùm cây biến dị ở nơi có giòi bọ, những cái cây này sung sức tràn trề tựa như đã chờ ngày này lâu lắm rồi!

Trên đời này, vạn vật đều tương sinh tương khắc. Có một loài vươn lên khắc có loài bị diệt vong. Một loại ra đời thì loại tương khắc với nó cũng sẽ ra đời, chuyện như vậy rất phổ biến ở mạt thế. Zombie xuất hiện, dị năng giả cũng xuất hiện; giòi biến dị xuất hiện, ngay tại nơi chúng tồn tại, những cây gai nhọn xuất hiện cũng không có gì lạ.

Đám du côn chỗ anh Bì đã luyện được đao pháp cao cấp trong giai đoạn lấy tinh hạch khỏi đầu zombie: lấy tinh hạch sao cho nhanh và tiết kiệm thời gian, tác động lên cái đầu zombie kia sao cho đẹp đẽ và nhẹ nhàng, giảm thiểu sự kinh sợ - họ đã nghiên cứu xong xuôi.

Vì thế, việc đào giòi cỡ giun trong đám băng không phải việc khó với họ. Mỗi tên côn đồ đều buộc một túi công cụ trên lưng; họ lấy ra một cây búa, gõ nứt mặt băng, sau đó dùng xẻng kim loại đặc chế để xúc giòi trong băng lên.

Đám du côn vứt mấy con giòi chết rét lên lùm cây trên tường, gai nhọn của lùm cây càng vươn dài hơn, xuyên qua lớp băng, điên cuồng hấp thu máu thịt của đám giòi. Trong chốc lát, đám giòi chỉ còn lại lớp vỏ trong băng đọng trên gai nhọn.

Tô Tô nhìn quá trình săn trùng của lùm cây biến dị, lạnh lùng bỏ vào trong biệt thự nhà họ Tô.

Cô vừa vào, mẹ Tô vội vàng đi ra, nói với con gái, “Tô Tô, tầng hầm còn rất nhiều bình gas, mang đi bằng cách nào đây?”

“Không mang được cũng không sao, có gas không phải chuyện quan trọng lắm. Mẹ cứ ở yên trong biệt thự đừng đi đâu, để con xem xét tình hình đã.”

Tô Tô ngồi ở cửa đổi đôi giày thể thao, ra ngoài cửa chính. Mẹ Tô sau lưng sốt ruột, giậm chân quát, “Tô Tô, đừng đi. Lúc nãy đợi trên tầng hai, mẹ thấy bên ngoài rất nhiều côn trùng. Con chờ trong biệt thự, đợi Diệp Dục về cứu đi.”
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top