Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 221: Kinh khủng đời gà
“Chuyện này dễ giải quyết thôi. Mẹ, con cho mẹ một ý kiến này”, Tô Tô đi về phía trước, ra khỏi chiếc cổng vòm đúc bằng đồng, cô đỗ xe ở khu vực để xe đằng sau sơn trang Bát Phương, sau đó quay người tiếp tục nói với mẹ Tô, “Mẹ bảo họ giúp mẹ tìm một chiếc xe chở hàng, to hơn loại chở Lý Tiểu Vũ một chút. Sau đó mẹ đổ đất biến dị vào đầy bên trong, lắp thêm cả mấy ngọn đèn, thế là mẹ có nhà kính di động rồi.”

Thực ra theo suy nghĩ của Tô Tô, mẹ Tô cũng có thể trồng gạo và rau ở trong sơn trang Bát Phương, đối diện với nhà bếp doanh trại ở đằng sau của khách sạn không phải có vườn rau sao? Mẹ Tô hoàn toàn có thể tự mình trồng trọt ở đây.

Nhưng nếu mẹ Tô chỉ nghĩ xem làm sao để có thể dùng “đất biến dị” để trồng trọt, vậy cứ theo cách suy nghĩ của mẹ Tô, để “đất biến dị” vào trong xe chở hàng rồi trồng rau củ, lúa gạo trong xe chở hàng. Điều này cũng chẳng có gì không ổn, tới lúc muốn đi chỉ cần lái xe là có thể chạy.

Mẹ Tô cảm thấy đây là ý kiến rất hay, lúc đưa Tô Tô đến bãi đỗ xe, dọc đường còn gọi vài anh chàng, nhờ họ tìm cho một chiếc xe tải lớn. Sau khi nhìn Tô Tô về xe RV mới bận rộn quay về xem “đất biến dị” của bà.

Nói tới mấy anh chàng này đều là thuộc hạ của anh Bì, trong đó có hai người nhận nhiệm vụ đưa cơm cho mấy binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn Bát Phương. Vì được mẹ Tô nhờ vả nên lúc đưa cơm họ gọi thêm năm binh sĩ cùng tìm xe tải, nên thành ra có tổng cộng mười người tới thôn Bát Phương.

Tìm mãi không được, nhóm du côn và năm binh sĩ cũng thấy hơi nóng nảy, vốn dĩ có mười người cùng nhau đi tìm, sau đó họ cảm thấy cứ tiếp tục tìm như thế thì quá chậm, bèn phân hai người một nhóm, tiếp tục tìm tiếp.

Một chiếc xe trong đó có một binh sĩ và một tên du côn hợp tác với nhau, sau khi trò chuyện vui vẻ, binh sĩ đó liền tò mò hỏi:

“Anh Bảo, chúng ta đang tìm gì thế?”

Tên du côn được gọi là anh Bảo kia để kiểu đầu nấm rất buồn cười, đuôi tóc màu vàng, phần chân tóc mới mọc ra màu đen. Tóc anh ta dài ra thế này là bởi mạt thế tới, không có thời gian rảnh để nhuộm chân tóc màu vàng, thời gian dài mới thành kiểu tóc nửa đen nửa vàng, nhìn cũng rất cá tính.

Anh Bảo đang ngậm điếu thuốc, ngồi trên ghế lái xoay vô lăng, nghe thấy thế bèn liếc binh sĩ ngồi trên ghế lái phụ, cao giọng nói:

“Tìm gì à? Tìm xe tải!!!”

Binh sĩ đó cười, đảo mắt một vòng, đưa điếu thuốc cho anh Bảo, hỏi, “Trong thôn này của chúng ta có nhiều xe như thế, sao cứ nhất định phải tìm xe tải?”

“Tại sao phải tìm xe tải à?!!” Anh Bảo đưa tay chặn điếu thuốc của binh sĩ kia lại, nghiêng đầu cười thật tươi với binh sĩ kia, rồi chợt nghiêm mặt, hung tợn nói, “Hỏi nhiều làm gì? Tỉnh táo một chút để tìm là được!”

“Vâng, vâng, vâng!!!”

Binh sĩ đó bị thái độ hung dữ của anh Bảo quát cũng không giận, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ rất chăm chú nhìn xem có xe tải ở ven đường không, nhưng trong lòng nghĩ gì không ai biết…

Lúc này, bên ngoài sơn trang Bát Phương, trong xe RV, Tô Tô sau khi tập yoga bèn nằm lên giường chuẩn bị ngủ trưa. Chưa kịp nằm xuống liền nghe thấy tiếng gà gáy, heo kêu, còn cả tiếng đập vào thùng xe hàng. Tô Tô nghe thấy liền nghĩ thôi hỏng rồi, bên trong xe tải Coca Cola đó còn có kén của Lý Tiểu Vũ, hai con gà, một con lợn nữa. Trí nhớ của cô dạo này càng ngày càng tệ, quên luôn cả chuyện lớn ngày hôm nay.

Vì thế Tô Tô vội vàng đứng dậy, nương theo tiếng gà kêu thảm thiết đi ra khỏi phòng ngủ, rồi lại vòng qua mấy chiếc xe chất đầy đồ để đằng sau chiếc xe tải chở Lý Tiểu Vũ. Cô giơ tay tạo ra một con dao bằng băng, phá chiếc khóa to đùng ở phía trên.

Vách của thùng xe tải bị hai con gà biến dị phổ thông mổ toàn lỗ thủng khắp nơi, một mùi hương kì lạ bay từ những lỗ thủng ra ngoài. Tô Tô đứng bên đường, không cẩn thận ngửi phải một chút. Cô liền cảm thấy hoảng hốt, còn tưởng sẽ xuất hiện hiện tượng bị kích dục, nhưng lại không thấy gì, cô không bị mùi hương đó nhiễu loạn tâm trí.

Vì thế mùi hương của Lý Tiểu Vũ không có tác dụng với phụ nữ có thai? Hay là không có tác dụng với phái nữ???

Cô không thể hiểu nổi, phương diện nghiên cứu khoa học này tốt nhất cứ tìm bác sĩ Hồng, hiện giờ cô chỉ quan tâm tới chuyện thả hai con gà với một con lợn ra thôi.

Chiếc khóa to đùng trên cửa xe bị mở, một con gà mái chạy trối chết lao ra ngoài. Tô Tô quay đầu lại nhìn, lông đuôi con gà đó sắp bị rụng hết rồi, cái đuôi trụi lủi vừa đỏ vừa sưng, hai lỗ trên đuôi hình như còn chảy máu!!!

Tô Tô đang mải quan sát con gà mái, chợt đằng sau có một làn gió vù tới, cô vội vàng bảo vệ bụng tránh sang một bên. Con gà trống cũng vỗ cánh phành phạch bay từ trong ra ngoài, đuổi theo con gà mái.

Trong thùng xe tải đã xảy ra chuyện kinh khủng đời gà gì vậy???

Tô Tô tò mò, cẩn thận nhìn từ cửa xe vào trong, phía trong thùng xe tối om om, trừ cái kén lớn nằm im lặng góc trong cùng, còn có một con lợn, một lùm cây biến dị. Chúng đều rất bình thường, một người, một lợn, một cây, cả ba đều bình yên vô sự.

Thứ không bình thường chỉ là vệt máu và lông gà, cùng với con gà mẹ gần trụi lông đuôi, và con gà trống đuôi theo ra ngoài đó!

Xem ra mùi hương của Lý Tiểu Vũ không chỉ không có tác dụng với phụ nữ có thai, mà không có tác dụng với cả lợn cái và cả thực vật nữa, có tác dụng với đàn ông và gà trống, đó là điều kiện tiêu chuẩn!

Tô Tô bất giác rùng mình, đối với cái kén tỏa ra mùi hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, thực khiến người khác hoang mang. Cô suy nghĩ một chút rồi biến ra hai người nước, cầm gậy băng trong tay đuổi con lợn cái ra ngoài.

Sau đó chuyển cả lùm cây biến dị dính bùn đất, cẩn thận trồng ở dưới bức tường đối diện với bãi đỗ xe, cô hy vọng lùm cây biến dị này sẽ giống như ở biệt thự Quả Táo, mọc thành vòng tròn theo tường vây của sơn trang Bát Phương.

Cuối cùng, Tô Tô mở cửa ghế lái chiếc xe tải, ưỡn cái bụng bầu sáu tháng lái xe, đưa cái kén to của Lý Tiểu Vũ trong xe tải, men theo đường cứu hỏa vào trong sơn trang Bát Phương, đi tới góc bên trong cùng, cách xa khách sạn nhất.

Cách xa như thế, phòng ngừa một ngày tất cả mọi người đều ngửi được mùi hương kích dục của Lý Tiểu Vũ, lại biến khách sạn thành “đấu trường”, khi ấy lại vô cùng ngại ngùng.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 222: Sinh một ổ gà con biến dị
Sắp xếp ổn thỏa cho xe tải của Lý Tiểu Vũ, Tô Tô quay về gần khách sạn tìm thấy Thầy Bói – dị năng giả hệ kim. Cô muốn nhờ Thầy Bói dựng một lớp tường kim loại thật dày bên ngoài xe tải của Lý Tiểu Vũ, chẳng may Lý Tiểu Vũ cách bọn họ xa như thế, lúc gặp phải nguy hiểm lại xảy ra chuyện không hay.

Đương nhiên, xét về giới tính của Thầy Bói, Tô Tô vẫn đưa ra phương án đề phòng cho anh, che đường hô hấp lại. Không tới lúc ngửi trúng mùi hương của Lý Tiểu Vũ, một mình ở nơi xa như thế, không tìm được mục tiêu chỉ có thể tự mình “lao động”. Thế thì hơi có phần thê thảm!

Quanh đi quẩn lại toàn chuyện lặt vặt mà cũng bận hết cả một buổi chiều, đến tận sau khi ăn xong bữa tối cùng cả nhà mới coi như đến lúc nghỉ ngơi, bốn người anh em Diệp Dục cử đi theo dõi chim ưng truyền tin báo về, nói đã tìm được mấy nơi trú ẩn của Lã Ấn, còn vẽ lại tranh chân dung của Lã Ấn cho Diệp Dục.

Nhưng hiện giờ không phải là lúc thích hợp để quay về khu an toàn lên kế hoạch ám sát, bởi vì trong khu an toàn đâu đâu cũng là giòi bọ. Con lớn con bé nhung nhúc, khiến cả khu an toàn như chìm trong biển giòi. Lúc này mà những binh lính đặc công như họ mà vào khu an toàn, chẳng khác nào giúp Lã Ấn diệt giòi.

Về lý, đối với thảm họa nhân loại đang ập tới, lẽ ra nên gạt bớt những tư thù cá nhân và tính toán nhỏ nhen, giúp Lã Ấn đối phó với làn sóng giòi. Ban đầu Tô Tô cũng cảm thấy không sao cả, dù sao từ góc độ nào đó thì đối phó với giòi bọ ai ai cũng có trách nhiệm.

Nhưng nếu Lã Ấn đã muốn tính toán với cô, mượn giòi bọ để tiêu hao năng lượng của Tô Tô, Tô Tô còn biểu hiện cái gì mà nhân nghĩa, nghĩ tới cái gì mà hạnh phúc và lợi ích của nhân loại, cứu vớt xã hội… những thứ đó quá mức kệch cỡm. Cô cũng không phải thánh mẫu, lấy nguồn lực của mình ra để cứu đối thủ, dù cho ở trong khu an toàn còn có rất nhiều người vô tội.

Nhưng khu an toàn đó của Lã Ấn, mọi người ra vào khu an toàn đều phải nộp đồ cho Lã Ấn, vậy những người vô tội đó là trách nhiệm mà Lã Ấn nên gánh vác. Chuyện này ai làm thì làm chứ không đến phiên Tô Tô phải lo nghĩ!!!

Ngày nào đó, những người sống sót nộp đồ cho cô xin sự che chở, cô tự phải diệt trừ giòi bọ là chuyện không thể thoái thác. Còn bây giờ, cô chỉ cần sống thật tốt, xây dựng phòng ngự cho địa bàn của mình thật vững vàng mới là nhiệm vụ cấp bách cô nên làm.

Trời mỗi lúc một tối hơn, Tô Tô ngồi trong phòng ngủ, tựa vào đầu giường, vừa xoa cái bụng bầu sáu tháng, vừa nhìn bức chân dung Lã Ấn mà Diệp Dục đưa cho cô lúc chiều.

Cô đã không còn nhớ Lã Ấn trông như thế nào, kiếp trước lúc ở trong căn cứ Tương thành, cô chỉ nhìn Lã Ấn một lần những ngày căn cứ đã thành lập xong. Cô chỉ biết hắn bị mất một bên mắt, là dị năng giả có thể sử dụng động vật biến dị. Khi đó cô cũng không biết sẽ có một ngày phải đi ám sát Lã Ấn, nên cũng không ngắm kỹ hình dáng của hắn, có nhìn thì cũng không để trong lòng.

Lần này nhìn bức chân dung của Lã Ấn, nhất thời cảm thấy nghi ngờ, chỉ dựa vào hai nét bút đơn giản mà Diệp Dục có thể ám sát Lã Ấn thành công sao?

Tương Thành tháng năm, dù là ở nông thôn cũng có hơi nóng oi ả bốc lên. Tô Tô thở dài, đặt bức vẽ của Lã Ấn xuống tủ đầu giường, đứng dậy định đi tắm.

Sống trong xe RV tốt hơn bên ngoài kia nhiều bởi khách sạn đã lâu rồi không dọn dẹp sạch sẽ, nên tất cả mọi đồ vật bên trong, bao gồm cả đồ dùng trên giường tích trong kho cũng được nhóm anh Bì đem ra tẩy rửa một lượt.

Bọn họ rời đi quá vội vàng, đồ dùng phòng ngủ rất chiếm diện tích rất nhiêu thứ đã bị bỏ lại, hiện giờ phỏng chừng để để lại trong biển giòi chờ bị giòi cắn.

Để tránh cho sơn trang Bát Phương cũng có giòi xuất hiện, bác sĩ Hồng đã chế tạo thuốc khử trùng. Lúc này anh Bì và Trạc Thế Giai đang dẫn theo người phun vào từng ngóc ngách, khoảng ba tới năm hôm tới, họ không ở trong khách sạn này được.

Nên mọi người chỉ có thể ngủ trong xe ô tô, bên trong khách sạn toàn mùi thuốc khử trùng, thật sự không thích hợp cho phụ nữ có thai, trẻ nhỏ và người già ở. Hơn nữa mọi người thay đổi chỗ ở, ngoài Tô Tô ra, đêm đến cũng không hẳn có người ngủ. Như cha mẹ Tô luôn bận rộn bên ngoài, cũng không kịp về xe RV nghỉ ngơi.

Phòng tắm trong xe quá nhỏ, khó khắn lắm bụng to như Tô Tô mới có thể quay một vòng bên trong. Dạo này cô cũng không thích ở lâu trong không gian nhỏ hẹp thế này, cô luôn có cảm giác khó thở, đứng cũng khó, ngồi cũng khó, miễn cưỡng nằm ngủ một chút cũng bị bí đến mức tỉnh ngủ.

Nên Tô Tô tắm qua loa một lát rồi ra ngoài, cô mặc một chiếc váy ngủ bà bầu có đường kẻ sặc sỡ, vò mái tóc dài ướt nước đi vào phòng ngủ. Vừa vào đã thấy Diệp Dục đang nằm trên giường, Tô Tô bèn chỉ bức chân dung của Lã Ấn trên tủ đầu giường hỏi:

“Gần đây khu an toàn có tin tức gì mới không?”

“Nghe nói lũ giòi đó đã làm không ít người thiệt mạng.”

Diệp Dục đứng dậy, cầm bức chân dung của Lã Ấn ghim lên tường, rồi ngồi xuống giường cạnh Tô Tô, không biết moi được phi tiêu đồ chơi từ lúc nào, ném về phía bức chân dung của Lã Ấn, chiếc phi tiêu cắm vào chính giữa trán Lã Ấn.

Đợt tấn công của lũ giòi này đã khiến cho người trong khu an toàn hoàn toàn hiểu được thế nào là sự đáng sợ của động vật biến dị, tốc độ sinh sản đáng sợ không thể hình dung được, khiến người khác cảm thấy kinh khủng hơn cả zombie. Cảnh thường thấy là đội tiên phong dị năng vừa dọn sạch một con đường, lúc quay người định đi, giòi biến dị trên đường đó lại bắt đầu sinh sôi lại.

Đây là chuyện không thể lơ là. Hai ngày nay đều bị lũ giòi gây cản trở, Lã Ấn không kịp tìm Tô Tô gây chuyện, càng không có thời gian đi mở rộng địa bàn. Nhưng một khi đợt tấn công của giòi bị đàn áp, Lã Ấn sẽ nhanh chóng chấn chỉnh đội hình, đương nhiên nếu hắn không ngu thì tốt nhất không nên nhớ đến Tiểu Ái của Tô Tô.

Dù sao, không phải Lã Ấn còn có rất nhiều việc cần làm sao? Xây dựng căn cứ, mở rộng địa bàn, cái nào không quan trọng bằng việc tìm tới nơi xa xôi như Tô Tô chứ?

Tô Tô ngồi tựa vào gối, nhìn Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu trên bức ảnh của Lã Ấn về, rồi lại đưa tay ném phi tiêu vào con mắt còn nguyên vẹn của Lã Ấn. Biểu cảm trên mặt cô như có điều suy nghĩ, lát sau mới giơ chân đạp Diệp Dục hỏi:

“Vừa rồi anh bận gì thế? Tôi nghe thấy bên ngoài có tiếng gà kêu.”

“Hai con gà biến dị đó…” Diệp Dục đứng dậy, rút phi tiêu trên bức tranh về, đứng cạnh Tô Tô nhắm mắt cảm nhận khoảng cách của phi tiêu trong tay, trước khi ném phi tiêu lần nữa, trả lời qua loa, “Chẳng biết dựng đâu cái ổ, đẻ một đàn gà con biến dị, mấy con gà con vừa đẻ ra đã to thế này rồi!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 223: Nuôi thả
Diệp Dục ném phi tiêu, mở mắt, vui vẻ nhìn phi tiêu của mình lại lần nữa ném trúng giữa trán Lã Ấn. Rồi quay lại giơ nắm tay lên với Tô Tô, tỏ ý đám gà con đó to bằng nắm tay anh, còn nhấn mạnh:

“Đám gà con đó nhiều quá, mười mấy con cứ chiếp chiếp kêu rồi chạy khắp nơi. Anh với Hộ Pháp định bắt để hầm ăn.”

“Oa, đương nhiên là được rồi. Có canh gà ăn rồi!” Tô Tô nghe xong, không hiểu sao lại cảm thấy đói bụng. Diệp Dục chưa kịp từ chối, cô lại tò mò hỏi, “Vậy hai con gà biến dị đó nuôi ở trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng chưa từng thấy đẻ gà con. Vừa mới chuyển tới thôn Bát Phương sao đã thấy đẻ tận mười con?”

Khả năng sinh sản của động vật biến dị chỉ đi theo hai chiều hướng hoặc là không đẻ được con nào, hoặc là đẻ rất nhiều. Trước đây chúng không đẻ gà con có thể giải thích rằng vì không đẻ được, hoặc hai con gà đó không muốn đẻ. Biến dị rồi thì không nghĩ tới việc xxoo nữa, chẳng lẽ bây giờ bỗng dưng lại muốn xxoo đẻ gà con rồi sao?

Ồ, Tô Tô nghĩ ra rồi. Hai con gà biến dị cấp phổ thông đó có thể bị nhốt trong xe tải của Lý Tiểu Vũ, ngửi phải mùi hương kích thích đó trong thời gian dài. Tốc độ sinh sản của động vật biến dị trong mạt thế không thể dùng cách nhìn trước mạt thế được. Đầu của gà biến dị cấp phổ thông to hơn một phân ba so với loại trước mạt thế, một lần đẻ được mười quả trứng vẫn còn là ít.

Ấp trứng sao?!

No, chỉ cần nhìn vào tốc độ sinh sôi của đám giòi bọ kia là biết, trứng mà gà mái biến dị đẻ được, chỉ e vừa rơi xuống đất đã nở thành gà con, nếu cứ theo quan điểm trước mạt thế, nghĩ rằng phải trải qua quá trình ấp trứng thật lâu thì đâu thể gọi là gà con biến dị được!

Diệp Dục nghe xong, cười xấu xa. Anh ngồi xuống cạnh Tô Tô, đưa tay, ôm Tô Tô đang ngồi tựa vào đầu giường, bí hiểm ghé gào bên tai Tô Tô nói nhỏ, “Chiều tối hôm nay anh còn nhìn thấy con gà trống nhảy lên người con gà mái, đạp mái đó. Ở cạnh xe tải của Lý Tiểu Vũ luôn, ha ha ha!”

“Anh đang yên đang lành chạy đến chỗ Lý Tiểu Vũ làm gì?” Tô Tô tránh hơi thở nóng bỏng mà Diệp Dục thổi vào tai cô, khuôn mặt hoài nghi nhìn Diệp Dục.

Diệp Dục chợt giơ tay, vô tội nói, “Trời đất chứng giám, tại anh nghe thấy tiếng hai con gà ồn ào quá nên chạy qua xem. Ai biết con gà trống đó đang giở trò lưu manh?”

“Hừ, anh là lưu manh thì có!” Tô Tô đẩy Diệp Dục ra, lườm một cái, sau đó nằm xuống giường, kéo chiếc chăn mỏng lên đắp, “Tôi không nói chuyện với anh nữa, đi ngủ. Sáng sớm mai tôi còn phải đi đổ nước!”

“Hôm nay anh ngủ ở đây với em.”

Diệp Dục đứng dậy định vào nhà tắm để tắm rửa, Tô Tô nghe thấy bèn ngóc cổ dậy, nhíu mày hỏi, “Anh ngủ ở chỗ tôi còn ra thể thống gì nữa? Cha mẹ tôi về phải nói thế nào đây?”

Anh tưởng bây giờ còn đang ở trong khu biệt thự Quả Táo chắc? Tô Tô và cha mẹ chia ra hai phòng ngủ?! Đêm nào Diệp Dục cũng trèo tường vào phòng ngủ của cô chắc?

“Không sao, cứ nói là anh ở chỗ này bảo vệ cho em!”

Vốn dĩ Diệp Dục có ý định nhất thiết phải chui vào xe RV của Tô Tô để ngủ cũng vì muốn bảo vệ Tô Tô, không chạy đi bảo vệ Tô Tô thì mỗi đêm anh ngủ ké giường Tô Tô làm gì? Bụng Tô Tô to thế rồi, anh có muốn làm gì cũng không dám! Hơn nữa nửa đêm nửa hôm, lại ở một môi trường hoàn toàn mới, Diệp Dục cẩn thận hơn một chút cũng dễ hiểu.

Tô Tô nằm trên giường, nhắm mắt theo Diệp Dục. Cô còn chưa kịp nghĩ nếu bị cha mẹ nhìn thấy mình và Diệp Dục chung chăn chung gối, nhìn thấy Diệp Dục tắm xong thì nên trả lời thế nào. Cô nhắm mắt, ngả nghiêng trái phải một chút liền ngủ mất.

Đến khi Diệp Dục mặc quần đùi từ trong nhà tắm bước ra, cả người đầy hơi nước, nhìn thấy Tô Tô nằm bên mép giường, mái tóc ẩm ướt xõa tung trên gối. Tóc còn chưa kịp khô, thấm ướt một mảng trên chăn gối.

Anh nhìn bộ dạng mệt mỏi của Tô Tô mà đau lòng, nhẹ nhàng trèo lên, nằm đằng sau Tô Tô, dùng hơi nóng sấy khô tóc của Tô Tô. Chẳng mấy chốc, mái tóc ướt nước được đôi bàn tay anh sấy khô, đến chăn gối cũng được sấy khô ráo.

Ngày hôm sau, Tô Tô tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao, cô nhíu mày, xoa thắt lưng đau mỏi, nhìn xung quanh. Không biết mình ngủ lúc nào, Diệp Dục đã đi từ sớm, cũng không biết đêm qua cha mẹ có quay về không. Cô ngáp dài, sau khi đánh răng rửa mặt, ra khỏi xe RV liền nhìn thấy một trận đại chiến thế kỷ giữa người và gà.

Nguyên nhân của chuyện là thế này, khoảng chiều ngày hôm qua, theo như lời Diệp Dục nói, con gà mái bị con gà trống xxoo, đẻ một ổ ít nhất mười quả trứng, toàn bộ là gà con biến dị. Lúc đó nhóm Diệp Dục cũng không quan tâm lắm, bắt vài con gà con làm thịt, để xe đông lạnh định ngày hôm sau, tức là hôm nay bỏ ra ăn.

Đám gà con còn lại, bọn họ thấy có vẻ ngoan ngoãn, cũng không có ý tấn công con người nên không quan tâm đến chúng nữa. Cho nên cuối cùng không biết đám gà con còn lại là bao nhiêu, khoảng tám con? Hay bảy gì đó? Tóm lại là đám gà con biến dị đó cả đêm hôm qua được nuôi thả.

Chúng ăn không ngừng, ăn giun trong đất, ăn rau trong ruộng, ăn tất cả những thứ chúng có thể tiêu hóa được. Cả một đêm mà đã to bằng hai nắm tay.

Chuyện này vốn không có vấn đề gì, ở nông thôn nhà nào chẳng nuôi vài con gà, dắt díu một đàn gà con?! Khoảng bảy tám con gà, đồ ăn nhà Tô Tô nhiều thịt nhiều rau, không tới mức không nuôi được mấy con gà con biến dị này.

Nhưng vấn đề quan trọng là con gà trống mất nết, nó như uống phải Viagra. Ăn no rửng mỡ lại đè gà mái ra xxoo, trong một ngày không biết con gà mái bị nó xxoo bao nhiêu lần, thật đáng thương!

Vốn dĩ con gà mái biến dị đó sống trong biệt thự Quả Táo bao nhiêu lâu cũng không thấy đẻ quả trứng nào, vừa bị nhốt cùng Lý Tiểu Vũ một hai hôm, không hiểu đã ăn phải cái gì hay ngửi phải cái gì, hay là lại kích hoạt khả năng đẻ trứng rồi?

Con gà mái biến dị cấp phổ thông đó vừa bước chân vào con đường xxoo liền bắt đầu đẻ trứng không ngừng, ngày thứ hai mọi người vừa tỉnh dậy đã lại thấy mười con gà con biến dị to bằng nắm tay, chạy lon ton sau mông anh chị gà của nó, tìm đồ ăn khắp nơi trong phòng bếp của khách sạn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 224: Hôm nay ăn thịt gà
Bảy, tám con gà con biến dị to bằng hai nắm tay dẫn theo mười con gà con biến dị to bằng một nắm tay xông vào phòng bếp của khách sạn như thổ phỉ. Chúng ăn ăn mổ mổ tất cả mọi thứ, một bao gạo to để trong góc chẳng mấy chốc bị gần hai mươi con gà con biến dị ăn hết sạch, mấy bao gạo để một góc bị ăn hết cũng chỉ là chuyện sớm muộn.

Đấy chưa phải vấn đề, mà gà con biến dị to bằng hai nắm tay còn bay lên kệ để đồ, không đụng cái này thì va cái kia. Căn bếp khó khăn lắm mới sắp xếp gọn gàng, cứ thế bị cướp bóc, chỗ nào cũng là vết mổ của gà, thỉnh thoảng còn bốc lên mùi phân gà nồng nặc nữa.

Tới sáng sớm nay, khi đám du côn bên anh Bì vào bếp, đang xắn tay áo chuẩn bị làm bữa sáng cho mọi người liền nhìn thấy thảm cảnh tai họa của lũ gà này gây ra.

Chuyện này có khiến người ta tức điên lên không chứ?

Cho nên mấy người anh Bì liền cầm gậy đuổi lũ gà con biến dị cấp phổ thông này ra khỏi khách sạn. Tô Tô vừa ra khỏi xe RV đã nhìn thấy cảnh anh Bì và đám du côn đang chạy qua chạy lại, nhảy lên nhảy xuống, bay tới bay lui, đuổi giết đám gà con biến dị khắp nơi.

Gà biến dị cấp phổ thông tuy vẫn giữ bản tính quy thuận của gia cầm, nhưng thỏ bị ép cũng biết leo tường, đối với nguy cơ bị giết, gà cũng sẽ phản kích. Vì thế một trận đại chiến người và gà cứ thế bùng nổ trong sơn trang Bát Phương.

Tô Tô lo lắng đứng nhìn một con gà con bay qua trước mặt, cùng với một tên côn đồ cầm dao phay đuổi theo đằng sau con gà con. Cô không nhịn được cười, ôm bụng bầu cười một lúc, sau đó giống như tìm lại được IQ, ý thức được tình hình có vẻ không ổn cho lắm.

Có lẽ do ảnh hưởng của việc mang thai, gần đây Tô Tô hay nhớ nhớ quên quên, đêm qua cô chỉ nghe vu vơ lời Diệp Dục nói mà không nghĩ kỹ lại sự nguy hại của hai con gà biến dị. Cô chỉ nghĩ ở sơn trang Bát Phương có thêm một đám gà con có thể ăn giòi mà thôi.

Không những thế, Tô Tô còn mừng thầm trong bụng, cô nghĩ đợi tới lúc khu an toàn không khống chế được sự tấn công của giòi, nếu một ngày nào đó chúng tới thôn Bát Phương, đám gà biến dị trong tay cô cũng là trợ thủ đắc lực để đối phó với sự tấn công của giòi.

Nhưng tốc độ sinh sản của động vật biến dị rất kinh khủng, chưa nói tới đám gà con chưa trưởng thành chạy đến bên ngoài sơn trang Bát Phương, bên trong sơn trang còn giấu hai con gà trưởng thành. Vì chịu tác dụng kích dục của Lý Tiểu Vũ, cuối cùng xxoo đến nghiện rồi trở thành tổ tiên của gà biến dị.

Hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia rảnh rỗi chạy đến gần xe tải của Lý Tiểu Vũ, kết cục là cả một đêm xxoo không ngừng, đẻ trứng không ngừng, chỗ trứng đó không cần ấp mà tự nở thành gà con. Tốc độ sinh trưởng của động vật biến dị rất nhanh, không tới mấy ngày, nếu đám gà con đó cũng bắt đầu xxoo, chúng sẽ lại đẻ ra một ổ trứng lớn… gà đẻ trứng, trứng nở ra gà, lượng gà nở ra không ngừng.

Tình thế này cứ tiếp tục sẽ không thể cứu vãn được.

Tới khi đó, tốc độ sinh sản sẽ không chỉ còn thế này, mà là tăng theo cấp số nhân!

Nếu gà con biến dị ở khắp mọi nơi, chúng chiếm mọi ngóc ngách ở thôn Bát Phương thì nguy hiểm không khác gì thảm họa giòi biến dị.

“Diệp Dục, Diệp Dục!”

Tô Tô nghĩ tới đây là một vấn đề lớn, bèn vội vàng quay người, vòng qua khu vực người nhảy gà bay để vào khách sạn. Cô định tìm xem Diệp Dục đang ở đâu, bảo anh dẫn người đi giết hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia, nhưng bị mùi phân gà bốc lên phải ra ngoài.

Vừa đúng lúc anh Bì cầm gậy đánh ngất một con gà con biến dị to bằng hai nắm tay, túm cánh gà đến trước mặt Tô Tô. Khuôn mặt anh âu sầu nhìn Tô Tô, hỏi:

“Tô Tô, sáng nay chúng ta ăn gì? Gạo để trong bếp đều bị dính phân gà, rau thì trừ mấy lá úa cũng không còn cái nào. Trong kho đông lạnh còn ít thịt, nhưng ngoài mấy người chúng ta ra còn bốn xe tải binh sĩ.”

Vừa mới sáng ra muốn đi vào vườn hái rau, để cung cấp đồ ăn cho những lao động đào hầm vất vả thì không đủ thời gian. Mẹ Tô vẫn chưa tìm thấy xe tải, đất biến dị của bà không có chỗ để, sản lượng lương thực cũng không đủ cung cấp. Mấy bao gạo để trong góc bị gần hai mươi con gà con biến dị mổ vương vãi khắp nơi. Chưa hết, chỗ gạo đó còn dính phân gà, lẫn lộn vào nhau. Gà con biến dị có vào thì sẽ có ra. Số phân gà trong bếp không nhiều như trong bồn cầu, nhưng chỗ nào cũng có.

Thịt đông lạnh là Diệp Dục liều mạng lấy về cho Tô Tô bồi bổ, đem ra nấu cho bốn xe tải binh sĩ ăn thì thật tiếc. Không chỉ tiếc mà còn phụ tấm lòng yêu thương cưng chiều của Diệp Dục với Tô Tô, hơn nữa chỗ thịt đông lạnh đó cũng chẳng có bao nhiêu, nhiều người thế ăn thay rau thì chỉ hai ngày là thấy đáy.

Tô Tô đứng ngoài cửa khách sạn, cau mày, bước xuống bậc thềm, cách xa khách sạn hôi hám này ra một chút mới nhìn con gà con biến dị đang ngất trong tay anh Bì, nói:

“Hôm nay ăn gà! Anh tìm Diệp Dục, bảo anh ấy đưa mấy dị năng giả tìm trong thôn Bát Phương và sơn trang Bát Phương, chắc chắn còn tìm được nhiều gà con hơn. Chúng chưa trưởng thành, rất dễ giết.”

Không thấy đám du côn chỉ là người thường mà còn cầm gậy giết chết được một con gà con biến dị sao? Đám gà con biến dị này không thể khỏe, chạy nhanh, bay cao bằng một con gà trưởng thành. Chúng giống như gia cầm thông thường trước mạt thế, ai cũng có thể giết được.

Đi được hai bước, Tô Tô lại quay đầu nói với anh Bì, “Sáng ăn canh gà, trưa ăn thịt gà, tối ăn lòng gà, chân gà, cánh gà, nếu cảm thấy ngán thì xào thêm ít rau ăn cùng.”

“Cái này…” anh Bì hơi do dự cúi đầu, nhìn con gà con biến dị trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn Tô Tô hỏi, “Biến dị rồi có thể ăn được chứ?”

“Ăn được, yên tâm đi. Tôi dùng tính mạng đảm bảo, không hại chết người đâu!” Tô Tô thận trọng gật đầu, nhìn anh Bì ra vẻ “Tôi rất đáng tin”.

Đang định đi, anh Bì lại hỏi: “Tô Tô này, chỗ gạo bị lẫn phân gà…”

“Cứ ném ra ngoài, vứt ra vườn làm phân bón. Phân gà nhiều thế dùng mấy khối nước cũng không rửa sạch được hết mùi, hời cho lũ gà biến dị quá. Nhưng không sao, chúng ăn gạo, chúng ta ăn gà, rất công bằng.”

Tô Tô đương nhiên là cường điệu hóa lên, dùng mấy khối nước tất nhiên rửa sạch được chỗ gạo đó. Nhưng nghĩ tới gạo mình ăn vào miệng đã từng bị trộn phân gà, rồi lại nhặt từng hạt từ trong đống phân gà ra, chẳng lẽ người ăn không bị ám ảnh sao?

Dặn dò anh Bì xong, Tô Tô cũng không quan tâm đến đại chiến người đuổi gà, gà chạy trốn, gà mổ người nữa, mà đi tới gần chỗ để xe tải của Lý Tiểu Vũ để tìm hai con gà tổ tiên của gà biến dị. Lúc này không biết Diệp Dục dẫn mấy anh em đi lang thang ở đâu rồi, cô định tự mình xuất trận, thiến con gà trống đó đã rồi nói tiếp.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 225: Thảm họa gà qué
Chỉ có điều, Tô Tô đi đi lại lại năm sáu vòng quanh xe tải, hai con gà biến dị đó hình như biết cô sẽ đến nên không biết chạy đi đâu mất, làm cô tìm thế nào cũng không thấy. Nhưng cô lại thấy mấy con gà con biến dị cấp phổ thông mới nở từ trứng ra.

Cô cầm một con gà con lên, nhìn phần mông, phần bụng của nó. Gà con nhỏ thế không biết nên cắt thế nào, cô nghĩ nên để con gà con này lớn thêm một chút, tối đến làm thịt ăn. Cô sợ mình chọc nhầm chỗ, làm con gà con biến dị to bằng nắm tay này bị chọc chết, nên đành bất lực thả nó đi.

Một lát sau, nhóm Diệp Dục đi từ trong các hộ gia đình ngoài thôn về, còn đem theo mấy bao thóc đặt ở mảnh sân trước khách sạn. Nhưng khách sạn lúc này loạn cào cào, mảnh sân còn vứt mấy chiếc nồi lớn, lông gà vương vãi khắp nơi, không có chỗ nào trống để phơi thóc.

Anh Bì tranh thủ thời gian, sau khi nấu một nồi canh gà lớn đã cử mấy tên du côn đặt canh gà vào trong thùng mang đến phân phát cho các binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn. Còn lại để cho những người trong sơn trang Bát Phương, sau khi ăn canh gà xong bắt đầu công tác dọn dẹp bãi chiến trường vừa rắc rối vừa khổ sở.

Người của anh Bì và Tô Tô mất cả một ngày trời để lấy nước rửa sạch từng ngóc ngách, dọn sạch sẽ trên dưới, trong ngoài của khách sạn. Đặc biệt khu vực thảm họa nhất là bếp, được Tô Tô dùng nước rửa mấy lần mùi phân gà mới đỡ. Nhưng xét thấy mọi người bị ám ảnh tâm lý quá nghiêm trọng nên phòng bếp cứ để đó không dùng. Sau khi rửa sạch với nước, anh Bì để tạm bếp và nồi to trước khách sạn, bắt đầu thịt gà để nấu.

Diệp Dục đưa anh em của anh vào trong sơn trang tìm gà con, loại gà con biến dị chỉ to bằng nắm tay, cũng không nhiều thịt lắm thì cho qua. Chỉ tìm loại gà con biến dị to bằng hai ba nắm tay, loại này hai người có thể ăn một con, lòng gà, chân gà, cánh gà cũng to hơn.

Cha Tô và mẹ Tô dọn sạch một khoảnh sân nhỏ rồi phơi thóc. Bên cạnh còn có một anh đặc công bảo vệ số thóc ở sân cùng nồi thịt gà đang đun, đề phòng lũ gà trộm không có mắt lại xông vào chỗ bọn họ.

Sau khi ăn canh gà, thịt gà, lòng, chân, cánh gà cả một ngày trời, ngày hôm sau anh Bì và Diệp Dục vội vã chia quân đi hai hướng, một hướng tìm gà để thịt, một hướng chạy ra thôn Bát Phương bên ngoài sơn trang để hái rau.

Vì sao phải chạy tận ra ngoài sơn trang để hái rau ư? Trong sơn trang Bát Phương không phải có một vườn rau sao? Số rau trong vườn đã bị lũ gà con biến dị bỗng dưng xuất hiện ăn hết sạch rồi!

Cả một sơn trang to nhưng nhóm Tô Tô cũng chỉ có vài người, ai cũng bận đến chân không chạm đất, lũ gà con biến dị bé xíu như thế, bất thình lình trốn ở xó xỉnh nào đó, ai mà tìm ra được. Hiện giờ chỉ có mình mẹ Tô nhận nhiệm vụ trồng trọt, một mình bà chăm sóc cả một mảnh ruộng lớn như vậy thế nào được? Hơn nữa tâm trí mẹ Tô vẫn đặt ở đống đất biến dị kia, không quá quan tâm đến mảnh đất trồng rau của sơn trang Bát Phương.

Cho nên tới khi mấy người nhóm anh Bì thịt gà vặt lông xong xuôi thì vườn rau cũng nguy rồi, toàn bộ rau bị gà con ăn gần hết. Chỗ lá và cọng rau còn lại cũng bị dính toàn phân gà, nhóm anh Bì không ra ngoài tìm rau chỉ e hôm nay lại chỉ được ăn thịt gà không.

Thực ra trước khi xay được thóc thì đồ ăn chính của họ là gà, cùng lắm có thêm ít rau cỏ ăn cùng, khẩu vị cũng đỡ hơn nhiều chứ không còn đơn điệu nữa.

Hai ngày trôi qua không hề có quy luật, cứ thế loạn cào cào. Hai ngày này mọi người ngày nào cũng lặp đi lặp lại mấy việc giết gà, luộc gà, vặt lông, tìm rau, dọn phân gà, dọn dẹp vệ sinh. Số lượng gà con mới đẻ cũng được kiểm soát, mỗi ngày khoảng ba mươi con. Tô Tô vẫn không tìm thấy hai con gà tổ tiên của gà biến dị kia.

Lại một ngày nữa trôi qua, Tô Tô cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn, hiện nay sơn trang Bát Phương đang gặp nạn gà quấy nhiễu, nhịp điệu cuộc sống của họ bị lũ gà tai họa kia lôi kéo. Bây giờ, ngày nào nhóm anh Bì và Diệp Dục cũng không làm được việc gì, anh Bì chỉ có thể giết gà, vặt lông liên tục, Diệp Dục đưa người lượn quanh thôn tìm lũ gà con còn sót lại ở đâu đó.

Mặc dù bên trong khách sạn đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng để an toàn, bác sĩ Hồng lại phun thuốc khử trùng mình tự pha chế, phun vào từng ngóc ngách trong ngoài của khách sạn, rồi dặn dò mọi người phải chờ ít nhất ba ngày. Sau khi thuốc khử trùng của anh phát huy tác dụng mới có thể cho người vào ở.

Vì thế không thể không mở cửa, mà đã mở cửa thì đề phòng lũ gà con biến dị chạy vào làm loạn, không thể không cử người ngày đêm canh bên ngoài khách sạn.

Những ngày này thật bí bách, bị gà ép tới mức độ này là lần đầu Tô Tô gặp phải trong thời mạt thế.

Buổi tối, thức ăn là gà hầm bắp cải. Sau khi mọi người ăn no uống say, Tô Tô gọi ba người Diệp Dục, anh Bì và Trạc Thế Giai lên xe RV họp bàn. Cô thấy theo tình hình phát triển sự việc như hiện nay thì bọn họ đang bị gà biến dị xỏ mũi. Không thể tiếp tục thế này được, trong đại chiến giữa người và gà này, con người nhất định phải nắm quyền chủ động.

“Quy luật đó là gì, nhưng chúng ta làm thế nào để nắm được quyền chủ động?”

Diệp Dục ngồi bên cạnh Tô Tô chăm chú nghịch phi tiêu trong tay, vừa chơi phi tiêu vừa hỏi ba người Tô Tô, anh Bì và Trạc Thế Giai. Hai ngày nay anh và đồng đội của mình biến lũ gà con biến dị trong lùm cây thành đối tượng luyện ném phi tiêu. Những ngày buồn chán đi tìm lũ gà con biến dị, chỉ đành ném phi tiêu vào lũ gà con cho qua ngày.

Anh Bì ngồi bên cạnh kệ bếp, cười hihi nói với Diệp Dục, “Tôi cũng không biết, nhưng vừa rồi hai người anh em bên tôi nói chuyện. Mấy binh sĩ đào chiến hào ở cửa thôn Bát Phương rất thích việc ngày nào cũng được ăn thịt gà. Nghe nói còn giúp chúng ta nghiên cứu thêm vài món ăn liên quan đến gà, rồi chủ động đưa cho chúng ta vài sọt khoai sọ. Đều là khoai trong lúc họ đào chiến hào tìm được, vốn định để dành để ăn, nhưng bây giờ họ cảm thấy gà hầm khoai sọ cũng không tồi.”

“Vậy ngày mai ăn gà hầm khoai sọ?”

Trạc Thế Giai cau mày, cô ngồi đối diện Tô Tô, quay lại nhìn anh Bì ngồi cách xa ở phía sau. Hai ngày này bữa nào cũng ăn thịt gà, hoặc những món từ gà, Trạc Thế Giai muốn ăn thanh đạm một chút, ví dụ như khoai sọ hầm không, có thể không cho gà vào được không?!
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 226: Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ
“Cái này gọi là rau trộn thịt, haha!!!”

Anh Bì cười, biểu cảm trên mặt hơi gượng gạo, gần đây nhổ lông gà khiến thần kinh anh dường như có chút vấn đề. Thời gian rảnh rỗi, dường như chữ “gà” luôn quay mòng mòng trong đầu anh. Anh nhìn Trạc Thế Giai, không nhịn được nói thêm một câu.

“Gà con hầm khoai sọ ăn cũng rất ngon!”

Tô Tô trên ghế sofa mở miệng giữa lúc trưng cầu ý kiến. Thóc hôm nay phơi khi nào mới có thể xát vỏ. Cửa xe bị gõ, anh Bì vội vàng nhảy qua bàn bếp, trong đầu vừa lẩm nhẩm “gà gà gà” vừa đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là bác sĩ Hồng, có lẽ vì bỗng nhiên được ăn thịt gà nên bác sĩ Hồng vốn gầy như que củi, bây giờ đã có da có thịt, mặt còn hơi đầy đặn. Anh mặc một chiếc áo khoác trắng dài, tay cầm một tập tài liệu đi vào trong xe. Chưa kịp chờ mấy người Tô Tô mở miệng hỏi sao anh lại có thời gian rảnh đến đây, bác sĩ Hồng liền đưa tập tài liệu trong tay cho Tô Tô, vẻ mặt nghiêm túc nói:

“Cô xem cái này đi.”

“Sao vậy?”

Tô Tô nhận lấy, nhìn tập tài liệu trong tay. Phía trên kẹp đỏ của tài liệu bỗng viết mấy chữ cứng cáp bằng bút máy “Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ”.

Có lẽ do sau mạt thế, bác sĩ Hồng không có máy in cũng không có trợ lý hỗ trợ sắp xếp lại kết quả nghiên cứu cho nên anh đành tự viết tay báo cáo phân tích. Người như bác sĩ Hồng làm nghiên cứu rất tốt nhưng người này làm nghiên cứu quá mức chuyên tâm, thực ra cũng không thích hợp viết báo cáo.

Chẳng hạn như “Báo cáo phân tích liên quan đến sợi tơ của Lý Tiểu Vũ” trong tay Tô Tô. Sau khi Tô Tô mở ra liền nhìn thấy mấy tờ giống như giấy nháp, ghi chép của bác sĩ Hồng rất lung tung, báo cáo viết rất khó hiểu. Tô Tô nhìn qua mà choáng váng, cô lật thẳng đến trang cuối cùng nhìn tổng kết của bác sĩ Hồng.

“Này, chứa hormone steroid số lượng lớn có nghĩa là gì?”

Tô Tô nhìn một đoạn của tổng kết, đại khái nói sợi tơ của Lý Tiểu Vũ ngoại trừ bền chắc, bên ngoài chống lửa còn chứa hormone steroid số lượng lớn. Cái tổng kết này quá chuyên môn, Tô Tô không hiểu.

Tô Tô không hiểu, Diệp Dục và anh Bì lại càng không hiểu. Ngược lại Trạc Thế Giai nghiêng người, đưa tay lấy báo cáo trong tay Tô Tô, cẩn thận lật xem phần báo cáo bác sĩ Hồng đưa ra. Khác với mấy người Tô Tô, nó giống như sách giáo khoa thuộc lòng vậy, cô thuận tiện nói:

“Hormone steroid ở trong cơ thể có tác dụng điều tiết các chức năng, giúp cơ thể phát triển, điều chỉnh miễn dịch, có tác dụng điều trị bệnh ngoài da và khống chế sinh sản. Hormone steroid trong sợi tơ của Lý Tiểu Vũ có tác dụng thuốc một phần, xu thế là kích thích sinh sản, thúc đẩy các cơ quan hoàn thiện, đặc trưng giới tính phát dục và chức năng duy trì nòi giống.”

“Không chỉ như vậy…”

Bác sĩ Hồng ngồi ở bên cạnh Trạc Thế Giai cúi đầu xoa mũi, dường như hơi mệt mỏi trả lời một người hoàn toàn không có kiến thức khoa học phổ thông như Tô Tô. Anh cảm thấy nói chuyện với những người này quá mệt mỏi nhưng bây giờ anh có thể có một chỗ yên ổn làm nghiên cứu khoa học là nhờ Tô Tô cho. Vậy nên khi có một nghiên cứu thành công, anh không thể không thể hiện một chút thành tích của mình với bà chủ. Anh tiếp tục nói:

“Đầu tiên, hai con gà biến dị phổ thông kia, gà trống đã bị thiến, gà mái sau khi biến dị buồng trứng vẫn chưa phát dục hoàn thiện. Hai con gà kia, lúc bị giam chung với Lý Tiểu Vũ đã ăn sợi tơ của cô ấy. Vì vậy gà trống thiến đã khôi phục lại sức mạnh của một con gà trống, mà buồng trứng của con gà mái thì phát dục hoàn thiện?”

Tô Tô không thể tưởng tượng nổi vậy mà có thể hiểu những gì bác sĩ Hồng nói. Cô thấy dị năng của Lý Tiểu Vũ quả thực quá hoành tráng. Trước mạt thế thì đây chính là một loại dị năng “đẻ” ra tiền, nhiều người đàn ông “không được” như vậy, Lý Tiểu Vũ có thể giúp bọn họ “được”, bao nhiêu phụ nữ không thể chửa, Lý Tiểu Vũ có thể giúp họ chửa. Còn không phải lên trời sao?

“Nói, sao anh biết tình hình trước đây của hai con gà, mà còn biết một cách rõ ràng như vậy?”

Người nói ra nghi vấn này là Trạc Thế Giai. Cô nghiêng đầu nhìn bác sĩ Hồng, gương mặt hoài nghi. Ngay cả gà trống bị thiến hay không, gà mái phát dục hoàn thiện không cũng biết?!

Bác sĩ Hồng cười cười, biểu cảm trên mặt có phần lãnh đạm, “Tôi giải phẫu hai con gà biến dị đó!”

“Tổ tiên... tổ tiên bị anh giải phẫu rồi?!” Tô Tô trợn to hai mắt nhìn bộ dạng hời hợt của bác sĩ Hồng, “Chuyện khi nào?!”

“Hôm qua?!”

“Hôm qua anh đã bắt hai con gà tổ tiên của gà biến dị?!”

Tiếng của Tô Tô không khỏi cao lên quãng tám. Cô nghĩ thầm, bản thân đi vòng vòng ở sơn trang Bát Phương hai ngày, tìm khắp cũng không thấy hai con gà tổ tiên của gà biến dị. Bác sĩ Hồng số đỏ, không chỉ tìm được hai con gà tổ tiên kia còn bắt được đem giải phẫu. Bác sĩ Hồng là dạng thư sinh yếu đuối làm thế nào mà bắt được hai con gà biến dị? Tô Tô nghĩ như vậy nhưng cũng không tuỳ tiện hỏi.

Ai dè bác sĩ Hồng vẻ mặt kỳ quái nhìn Tô Tô hỏi ngược: “Chuyện này rất khó sao? Dùng một nắm thóc, trong nắm thóc trộn một ít thuốc mê, không phải tự chúng dâng lên sao?”

Thiên tài!

Tô Tô, Diệp Dục và anh Bì không nhịn được giơ ngón cái lên với bác sĩ Hồng. Ba người âm thầm cảm thán một hồi, thủ đoạn này của thành phần tri thức cao đúng là cách xa lũ bâu xâu bọn họ một trời một vực. Bản thân bác sĩ Hồng mặc dù không có dị năng nhưng người ta biết dùng thuốc mê.

“Vậy hôm nay trong sơn trang Bát Phương, gà con liên tục xuất hiện là từ đâu ra?”

Tô Tô không khỏi lại có nghi vấn. Lẽ ra hôm qua hai con gà tổ tiên đã bị bác sĩ Hồng bắt, hôm nay làm sao có thể còn gà con sinh sôi này nở tiếp. Nhưng số lượng gà con biến dị trong sơn trang Bát Phương hôm nay so với ngày hôm qua chỉ nhiều hơn chứ không kém.

Bác sĩ Hồng bị hỏi, nhún vai vẻ mặt “không liên quan đến tôi”, tỏ ý đến chính mình cũng không biết.

Thấy vậy, Tô Tô vội vàng vỗ đùi, nghiêng đầu kéo cánh tay của Diệp Dục, vội la lên: “Xong rồi, bên trong sơn trang Bát Phương đã nhiều hơn hai con gà tổ tiên của gà biến dị rồi! Nhóm gà con đầu tiên không giết hết đã trưởng thành, có thể sinh sôi này nở rồi.”

“Vậy còn chờ gì nữa?” Diệp Dục lập tức đứng dậy, vê đầu ngón tay, vẻ mặt hung tàn, “Anh sẽ mang người đi lục soát tìm mấy con gà đang trốn.”

Nói xong, Diệp Dục ngay tức khắc ra khỏi xe, lôi các anh em đi luyện phi tiêu.

Tô Tô nhìn bóng lưng Diệp Dục ra khỏi xe đi vào trong màn đêm, suy nghĩ một chút mới nhìn về phía bác sĩ Hồng, hỏi:

“Mùi hương mà Lý Tiểu Vũ tỏa ra có công dụng khiến giống đực động dục. Liệu có biện pháp nào ức chế không?”

“Biện pháp hữu hiệu nhất chính là dùng nước!” bác sĩ Hồng lại đưa tay lên xoa mũi, quyết định nói ngắn gọn, “Tôi cần máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ, như vậy mới có thể nghiên cứu sâu được.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 227: Tôn trọng
“Máu và tế bào của cô ấy sao?” Tô Tô khó xử nhìn bác sĩ Hồng, không thể đồng ý nhận lời lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ cho bác sĩ Hồng nghiên cứu.

Trước đây bác sĩ Hồng cũng từng lấy máu của Lý Tiểu Vũ, nhưng khi đó Lý Tiểu Vũ chưa bị đóng thành kén, chỉ mới hôn mê. Bác sĩ Hồng lấy máu của Lý Tiểu Vũ cũng chỉ vì mục đích là muốn biết Lý Tiểu Vũ có bị biến thành zombie hay không. Mục đích lấy máu đó rất bình thường, người xung quanh không thể chỉ trích gì.

Nhưng đứng từ góc độ của một dị năng giả, bọn họ hẳn là ghét người làm công việc nghiên cứu vì dị năng giả bị coi là một đối tượng nghiên cứu. Căn cứ Thanh Long không phải cũng có cái phòng nghiên cứu dị chủng thối tha đó sao? Năm đó nghe nói họ dùng vài thủ đoạn có được máu và tế bào của một nhóm dị năng giả, thậm chí còn trả giá không hề nhỏ để nghiên cứu dị năng giả còn sống sờ sờ.

Đương nhiên, đằng sau những hạng mục nghiên cứu khoa học không được yêu thích và tàn nhẫn đó là những giá trị y học không thể đong đếm. Nhận thức của con người với mạt thế, nhận thức của con người với bản thân cùng với bước tiến của chất lượng xã hội loài người đều liên quan tới phòng nghiên cứu dị chủng này.

Kiếp trước phòng nghiên cứu này suýt chút nữa bị Tô Tô tức giận phá bỏ. Chỉ vì có người chỉ nhầm cho cô, nói Tiểu Ái bị bán đến đó để nghiên cứu. May mà sau này hiểu nhầm này được giải quyết, nhưng từ đó về sau Tô Tô sinh ra ác cảm với phòng nghiên cứu dị chủng này.

Nên Tô Tô cho rằng bác sĩ Hồng lấy một hai sợi tơ của Lý Tiểu Vũ để nghiên cứu cũng không ảnh hưởng gì to tát, lúc Lý Tiểu Vũ hôn mê, lấy máu đi xét nghiệm cũng liên quan đến vấn đề sức khỏe. Nhưng bây giờ Lý Tiểu Vũ đã thành một cái kén tằm lớn, muốn phá kén của Lý Tiểu Vũ, lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ, có phải sẽ quấy nhiễu tới việc tiến hóa của Lý Tiểu Vũ?

Thử hỏi, nếu bây giờ bác sĩ Hồng lấy máu của Tô Tô, nói là vì muốn nghiên cứu vì sao Tô Tô có thể tự do chuyển đổi giữa hai loại dị năng nước và băng, Tô Tô có làm không? Chắc chắn cô cũng không vui vẻ gì khi bị người khác nghiên cứu như thế.

Đương nhiên bác sĩ Hồng đã từng lấy máu của Tô Tô, trong tay anh còn có mẫu máu của Tô Tô, còn cả của Diệp Dục nữa. Nhưng khi ấy mục đích bác sĩ Hồng lấy máu của hai người là để làm xét nghiệm sàng lọc trước sinh cho Tiểu Ái. Vì mục đích đó nên Tô Tô mới để cho bác sĩ Hồng lấy máu một cách vui vẻ.

Nhưng bây giờ Lý Tiểu Vũ đang ở trong kén, cô còn đang tiến hóa, ai biết được cô có vui vẻ cho máu và tế bào của mình để xét nghiệm không. Vì thế, tốt nhất bác sĩ Hồng nên chờ tới khi Lý Tiểu Vũ tỉnh lại, rồi tự đi hỏi cô ấy thì tốt hơn, đây là sự tôn trọng với Lý Tiểu Vũ.

Tô Tô không phản đối việc mình nuôi một người làm khoa học như bác sĩ Hồng, nhưng cô hy vọng nhân viên nghiên cứu khoa học bên cô, trước khi nghiên cứu máu và tế bào của người khác phải được người đó đồng ý trước đã.

Cô cũng không mong chờ bác sĩ Hồng có thể nghiên cứu ra thứ gì trái với quy luật của tự nhiên, nên cô cũng không hy vọng nhiều vào bác sĩ Hồng, chỉ cần anh ấy tôn trọng người khác, không vì làm khoa học mà tổn thương người khác, cô nuôi anh ấy lâu hơn nữa cũng không sao.

Mà bác sĩ Hồng đúng là cuồng nghiên cứu khoa học, nhưng anh cũng kiêm luôn cả công việc của phòng theo dõi các căn bệnh nặng ở trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ, có thể làm công việc chăm sóc trẻ nhỏ thì chắc anh ấy chưa tới mức mất nhân tính, làm những việc không từ thủ đoạn, lấy máu và tế bào hoặc lừa người sống đến để nghiên cứu.

Nếu Tô Tô đã không đồng ý cho anh đi lấy máu và tế bào của Lý Tiểu Vũ thì anh sẽ đợi Lý Tiểu Vũ tỉnh lại rồi tính. Vả lại gần đây anh đang bận nghiên cứu vaccine mạt thế đến tối tăm mặt mũi, con đường nghiên cứu Lý Tiểu Vũ không đi được thì cũng còn rất nhiều đường khác để đi, không nhất thiết phải cố chấp.

Bác sĩ Hồng nhận được câu trả lời từ chối, anh nói với Tô Tô những cách có thể khiến người khác nhanh chóng tỉnh táo lại khi trúng phải mùi hương kích thích của Lý Tiểu Vũ rồi xuống xe, tiếp tục nghiên cứu công trình quên ăn quên ngủ của anh.

Tô Tô ngồi trên sofa, nhìn Trạc Thế Giai và anh Bì, cô suy nghĩ một lúc rồi nói với anh Bì, “Chỗ thóc mấy người Diệp Dục lấy được từ thôn Bát Phương, mau chóng xát đi. Tôi sẽ về giục mẹ tôi để bà mau đem đất biến dị ra dùng.”

Ngoài những việc đó ra, hình như đề tài “Nắm quyền chủ động của loài người như thế nào?” cũng không có gì nhiều để bàn. Chờ sau khi Trạc Thế Giai đo huyết áp cho Tô Tô xong, anh Bì và Trạc Thế Giai xuống xe, ai nấy bận việc của mình.

Mặc dù hai con gà tổ tiên của gà biến dị đã bị bác sĩ Hồng đem đi nghiên cứu, nhưng đám gà con biến dị hết đời này đến đời khác vùng lên. Tuyệt kỹ phi tiêu của nhóm Diệp Dục, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã luyện đến mức thuần thục, khống chế được số lượng sinh sản của gà biến dị xuống còn bốn năm con một ngày.

Lại một ngày nữa trôi qua, chỗ chăn ga phơi trên nóc khách sạn cũng đã khô, những chiếc chưa khô cũng được Diệp Dục sấy kỹ càng. Mất vài tiếng bận rộn, tất cả mọi người sắp xếp tầng hai và ba của khách sạn gọn ghẽ, đêm nay có thể vào ở trong phòng khách của khách sạn rồi.

Đương nhiên phòng trong khách sạn phải ưu tiên trẻ em, phụ nữ mang thai và người khác. Sau đó là đến phụ nữ và trẻ em như Tẩm Nguyệt, Chu Hiểu Lâm, Duệ Duệ. Đám Đới Thuần hay anh Bì cũng không có phần, chứ đừng nói đến binh sĩ ở trong bốn xe tải kia.

Về binh sĩ ở bốn xe tải đang đào chiến hào ở thôn Bát Phương, anh Bì cũng không để họ chịu thiệt thòi, ăn đầy đủ uống thoải mái. Chỉ cần không gây chuyện, buổi tối sau khi thu người về còn được nghỉ ngơi trong biệt thự ở thôn Bát Phương, bên ngoài biệt thự còn có dị năng đặc công bảo vệ. Tóm lại những đãi ngộ này dù không phải là tuyệt đối an toàn nhưng lại nhàn thân hơn bên Lã Ấn nhiều.

Hơn nữa thịt nhiều vô kể, đồ ăn bên Lã Ấn chỉ có thịt vụn, thịt loại, bình thường còn chẳng có cả vụn thịt. Tô Tô bên này có cả một con gà nướng…

Ngày tháng cứ thế trôi qua trong sự nhốn nháo, hết đào chiến hào, giết gà con, rồi lại dọn dẹp sơn trang Bát Phương. Trong đại chiến giữa người và gà, anh Bảo, thuộc hạ của anh Bì cuối cùng cũng tìm được một chiếc xe tải lớn để mẹ Tô sử dụng chỗ “đất biến dị” bảo bối của bà. Sản lượng rau và lương thực cuối cùng cũng được nâng cao, người trong thôn Bát Phương vào một ngày ăn gà đến phát buồn nôn, cuối cùng cũng được ăn gạo trắng thơm ngon.

Bởi vì đã ăn quá nhiều gà mà người trong thôn Bát Phương thề trong ba đến năm năm tới không muốn ăn gà, nên Tô Tô đành thêm một lớp băng dày trong kho đông lạnh ở khách sạn. Anh Bì dẫn người tới, cấp đông chỗ gà đã vặt lông ăn không hết rồi chuyển vào kho lạnh. Bọn họ định cất chỗ gà con đó đi, chờ một ngày nào đó mọi người muốn ăn gà thì đem gà trong kho đông lạnh ra ăn dần.

Sau đó liền tới cuối tháng năm, nhiệt độ phía nam tăng cao, thời biết bắt đầu oi bức. Cửa thôn Bát Phương có thêm một nhóm khách tới.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 228: Có vụ buôn bán
Trước cửa thôn, cha Tô đang cử lính đi đào chiến hào, không quên dùng số đất đào được đắp hai pháo đài đơn giản, ngày thường dùng làm trạm canh gác. Chiến hào bắt đầu từ cửa thôn, chạy quanh thôn Bát Phương, nhìn giống một hình tròn bao quanh sơn trang Bát Phương. Đất đào được đắp thành tường rào thô sơ.

Lúc Tô Tô biết được tin thì Tạ Hào Thế đã dẫn theo mấy người Trương An Toàn và Từ Thiếu Phong xuống phía dưới sơn trang Bát Phương, ngồi dưới bậc thang cả tiếng đồng hồ mới được nhóm anh Bì đưa người vào trong.

Tô Tô nhìn qua cửa kính của khách sạn, nhìn đám người Tạ Hào Thế dừng xe ở bãi đỗ xe của sơn trang Bát Phương. Một đám người già yếu từ trong xe đi ra, còn có bốn phụ nữ có thai. Sau đó tất cả đi vào sơn trang Bát Phương, đứng ở hồ câu phía trước khách sạn.

Cô phì cười, chẳng hiểu sao Tạ Hào Thế tìm thấy được mình, cũng chẳng biết Tạ Hào Thế dẫn nhiều người như vậy đến để làm gì? Chẳng lẽ muốn biến chỗ này của cô thành viện phúc lợi mạt thế?

Tô Tô cau mày suy nghĩ, đỡ cái bụng bầu sáu tháng xuống tầng, băng qua sân vào phòng khách, đứng ở chỗ mát trong phòng khách nhìn những người già, phụ nữ có thai và thiếu niên mặt mày hoảng hốt không nơi nương tựa.

“Tô Tô”, Tạ Hào Thế đang đứng nói chuyện với anh Bì giơ tay lên chào Tô Tô. Anh mặc bộ đồ màu đen trông rất sạch sẽ và thoải mái. Tạ Hào Thế chủ động đi về phía Tô Tô, gương mặt nam tính lộ ra chút ý cười.

“Sao anh tìm được chỗ này?”

Tô Tô nhíu mày, chống nạnh ưỡn bụng lên. Hôm nay cô chỉ mặc một chiếc váy bầu, chân đi giày bệt, lười chải đầu buổi sáng nên tóc chỉ buộc túm lên, càng ngày càng lôi thôi.

Nhưng Tạ Hào Thế lại cho rằng cô như thế thật xinh đẹp. Người ưa nhìn gọn gàng như Tô Tô trông lôi thôi cũng có nét hấp dẫn riêng. Anh bước vào phòng khách nhìn quanh rồi gật đầu khen:

“Chỗ này của em cũng được đấy, sống ở đây càng thoải mái hơn.”

Sau đó Tạ Hào Thế rũ mắt, Tô Tô nhìn thấy trong ánh mắt anh là sát khí đáng kinh ngạc. Người có đôi mắt như thế, trừ kiểu vũ khí giết người như Diệp Dục ra cũng chỉ có thể đã bước trên con đường đau thương thời mạt thế. Trong mấy ngày ngắn ngủi, Tạ Hào Thế đã trải qua những gì mà trở thành con người như hiện tại?

Cô nhìn Tạ Hào Thế không nhúc nhích, chỉ tay vào ghế sofa bên cửa sổ sát đất, “Ra kia ngồi đi, tôi có vụ buôn bán muốn bàn với anh.”

Đây chính là kiểu không cho người khác từ chối. Tô Tô nhướng mày còn đang thắc mắc vì sao Tạ Hào Thế biết được hoạt động của bên mình thì anh đã vừa đi vừa nói:

“Tô Tô, bên em quá nhiều loại người, gián điệp không ít, hành vi quá gây sự chú ý. Theo dõi bọn em không phải chuyện khó khăn gì.”

Trên trời có chim ưng của Lã Ấn, dưới đất có bốn xe binh sĩ không hoàn toàn tình nguyện đi theo Tô Tô đến nơi buồn chán này, ngày ngày nhàn nhã ăn gà con biến dị. Hơn nữa Tô Tô còn sửa sang thôn Bát Phương, không thể nào có chuyện người ngoài không phát hiện ra.

Nghe vậy, Tô Tô cuối cùng cũng hiểu được vấn đề, cúi đầu sờ mũi, ngồi xuống thương lượng mua bán với Tạ Hào Thế, “Lã Ấn còn thời gian nhớ nhung đến tôi à? Đám giòi trong khu an toàn đã giải quyết được chưa?”

“Chưa, có chút chuyện nên chưa xử lý hết được, nhưng vẫn nằm trong tầm kiểm soát.”

Vì vậy phe Tạ Hào Thế có thời gian tách ra đi tìm Tô Tô. Anh chỉ vào những người đang đứng ngoài kia, giải thích với cô:

“Những người này đều là người nhà của dị năng giả bị Lã Ấn khống chế, mấy ngày này anh cứu được vài người, tạm thời không biết để họ ở đâu trong khu an toàn nên mang họ đến chỗ em. Phí ăn uống một trăm tinh hạch phổ thông một người một ngày.”

Phí ăn uống một trăm tinh hạch phổ thông một người một ngày... Câu này nghe cũng giống làm ăn buôn bán đấy. Tô Tô nghe vậy thì mỉm cười, cô dựa vào ghế sofa mềm mại, nghiêng đầu nhìn đám người ngoài cửa sổ, ít nhất cũng phải mười lăm người.

Một nghìn năm trăm tinh hạch phổ thông không thấm vào đâu nhưng gần đây kho đông lạnh sắp chất đầy thịt gà con biến dị, có mười lăm người tiêu thụ bớt chỗ thịt gà này còn thu thêm một nghìn năm trăm tinh hạch, cũng không tệ!

“Cũng được, không thành vấn đề. Nhưng người ở chỗ tôi thì phải làm việc, kể cả khi anh đóng tiền ăn cho họ. Họ đến đây không phải để làm tổ tông cho người khác phục vụ.”

Tô Tô gật đầu, nói trước cho rõ ràng rằng chỗ này của cô không ai được nhàn rỗi, kể cả đứa trẻ hai tuổi rưỡi như Duệ Duệ cũng phải làm việc theo khả năng. Nếu những người này cho rằng Tạ Hào Thế đã đóng phí cho họ, coi người của Tô Tô là kẻ hầu người hạ thì Tạ Hào Thế nên đưa họ về luôn, chỗ này không thiếu tổ tông đâu!

“Tất nhiên rồi. Người đưa cho em, miễn là em không giày vò chết để anh còn ăn nói với người ta là được!”

Biết rõ quy củ không nuôi người rảnh rỗi bên Tô Tô, Tạ Hào Thế không ý kiến gì liền gật đầu đồng ý. Đến khi Trương An Toàn xách đến một túi to tinh hạch đi vào phòng, đặt lên bàn trà trước mặt Tô Tô, Tạ Hào Thế mới hỏi:

“Chỗ này của em còn lương thực và rau không?”

“Mấy ngày này chỗ tôi vội vàng quét dọn vệ sinh, lúa trồng vẫn đang lớn còn rau thì vẫn có thể chia cho các anh một ít”, Tô Tô nghiêng đầu, nói chuyện hơi hổn hển, nhìn có vẻ khó thở, cười hỏi, “Có điều ở đây có rất nhiều thịt gà. Có lấy không?”

Tô Tô hỏi một cách thờ ơ nhưng thực tế trong lòng chỉ thiếu điều nói với Tạ Hào Thế rằng cầu xin các người mau mau mua thịt gà đi. Nếu không mua thịt gà, chỉ sợ người trong sơn trang Bát Phương từ nay về sau thấy thịt gà trên bàn cơm liền suy nhược thần kinh, kho đông lạnh cũng chật cứng thịt gà con biến dị rồi.

“Hả? Hiện tại đến chỗ hoang vu hẻo lánh này, thiếu cả rau lẫn lương thực, em có thể có bao nhiêu thịt gà chứ? Nghe nói mấy ngày nay chỗ em đều ăn thịt gà, binh sĩ đào chiến hào mỗi người ba con gà quay một ngày, chẳng lẽ có kho trữ hàng sao?”

Trương An Toàn ở phía sau Tạ Hào Thế cười liếc nhìn Tô Tô. Hôm nay bọn họ đến hơi muộn đương nhiên không nhìn thấy mấy người Diệp Dục cầm phi tiêu đuổi giết gà con biến dị khắp sơn trang. Lúc bọn họ vào sơn trang Bát Phương, đám gà con biến dị hôm nay đã bị xử lý gần hết rồi. Mấy con gà con biến dị còn lác đác đi qua đi lại, mấy người Tạ Hào Thế cũng không chú ý mấy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 229: Chế biến
Nghe Trương An Toàn nói, Chu Hiểu Lâm và Tẩm Nguyệt đằng sau che miệng cười. Cô liếc nhìn hai cô gái kia, hai người vội vàng rời đi. Tô Tô nghiêm túc nói:

“Chế biến!”

“Chế biến à?” Trương An Toàn thấy vẻ mặt khó hiểu của Tô Tô thì giải thích, “Thế này, thịt đang được bảo quản không ổn lắm. Sắp tới trời sẽ nóng lên, cô xem có thể giúp chế biến gà thành thịt gà sấy khô không… Chúng tôi có đông người lắm đấy!”

“Ồ, ý tưởng của anh cũng hay đấy!”

Tô Tô gật đầu. Đương nhiên cô có thể giúp sấy khô gà, giúp Trương An Toàn bảo quản, đồng thời việc chế biến món ăn thay đổi món, không cứ luôn là gà nướng gà hầm hay gà hấp cách thủy thì mọi người cũng đỡ nhàm chán.

Sau khi hai người thảo luận hợp tác việc chế biến gà xong, lát sau, Từ Thiếu Phong lại cầm một túi tinh hạch lớn đến, đặt lên bàn như lần trước. Túi cũ là phí cơm ăn nước uống, túi này là phí mua thịt gà chỗ Tô Tô.

Tô Tô gọi mẹ Tô và anh Bì cùng đến kiểm kê tinh hạch. Trong lúc đó, anh Bì sai mấy tên du côn đến nhà hàng để lấy thịt gà đang chất chật ních trong kho đông lạnh rồi vận chuyển đến khu bếp, bắt đầu chế biến gà sấy khô.

Việc chế biến gà sấy khô cần phải có sự tham gia của dị năng giả hệ hỏa Diệp Dục. Giờ anh không biết cách làm, dự là từ nay về sau, ngoài luyện tập tuyệt kỹ đánh nhau, Diệp Dục nhất định phải nâng cao tay nghề sấy khô thịt gà!

“Tại điểm giao dịch của khu an toàn, một cân thịt đông có giá tám tinh hạch. Coi như là khách hàng cũ, chúng tôi lấy các anh mười tinh hạch một cân gà sấy khô, OK?”

Anh Bì cười toe toét, vừa đếm tinh hạch vừa ra giá với Trương An Toàn. Giá này là quá đẹp. Họ đổi thêm một trăm cân thịt đông lạnh để ăn thay đổi cùng thịt gà sấy khô.

Thịt đông cũng bị cân gian, gà sấy không những bị cân gian mà còn có chi phí nhân công nên giá cả cũng cao hơn thịt đông lạnh rất nhiều. Ở đây một cân chỉ đắt hơn hai viên tinh hạch, trong khi một cân thịt khô tại điểm giao dịch phải ít nhất là hai mươi tư tinh hạch.

Vì thế, khi anh Bì ra giá mười tinh hạch, người của Tạ Hào Thế cảm thấy họ thật sự được lời. Ngoài Tạ Hào Thế ra, ai cũng được nhiều lợi ích như thế thì khấp khởi mừng thầm.

Tô Tô chẳng biết đi cùng ai nên cứ ở tại chỗ. Cô ngồi trên sofa, nhìn một hồi. Bốn người phụ nữ có thai ở đây đều đã được tám chín tháng, sắp lên bàn đẻ đến nơi rồi nên không làm việc gì nặng. Cô vẫy tay bảo một tên du côn dẫn bốn người phụ nữ mang thai đến chỗ Chu Hiểu Lâm, còn lại đưa mười một con tin vào đây.

Nhóm bác sĩ của Trạc Thế Giai đang khử trùng toàn bộ sơn trang Bát Phương. Bác sĩ Hồng vẫn đang say sưa nghiên cứu virus mạt thế, còn mẹ con Tẩm Nguyệt đã đến chỗ khám bệnh ở cửa thôn, hỗ trợ xử lý các binh lính bị thương nhẹ. Chu Hiểu Lâm và Lương Tiểu Kỳ phụ trách chăm nom mười đứa trẻ ở tầng ba nhà hàng.

Cô đưa bốn người phụ nữ có thai đến chỗ Chu Hiểu Lâm vì thấy họ sắp sinh rồi, giờ không thể làm việc nặng được, trong khi Chu Hiểu Lâm và Lương Tiểu Kỳ lại thiếu người chăm sóc trẻ con. Để bốn người phụ nữ đó học cách làm mẹ trước quả là hợp lý.

Còn lại mười một người xếp thành hàng ngang đứng ở hội trường, ai nấy đều tỏ vẻ “cá nằm trên thớt” khiến Tô Tô không nhịn được mà hỏi:

“Trước đây mấy người làm gì ở chỗ Sở Hiên?”

“Sở… trưởng quan không để chúng tôi làm việc, hàng tháng phát đồ đạc, còn có tinh hạch!”

Người trả lời là một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, trông không hề có tinh thần gì, có vẻ anh ta cảm thấy đời này cũng chỉ toàn ăn no chờ chết thôi. Anh Bì cười gằn:

“Vậy anh đi đào chiến hào! Công trình lớn bên đấy cần thanh niên trai tráng đấy.”

Nói thế thật có lý. Tô Tô gật gù, chỉ mấy “thanh niên khỏe mạnh” cùng mấy người trẻ tuổi, còn bồi thêm, “Vậy đi đào chiến hào đi. Hai người già thì trồng rau bón phân.”

Trong số mười lăm người này, trẻ tuổi nhất là thiếu niên tầm mười lăm tuổi. Trước mạt thế, thiếu niên chỉ làm học sinh không phải lao động, nhưng giờ đã là mạt thế, một thiếu niên mười lăm tuổi đào chiến hào không có gì quá đáng!

Hai người già kia, một người trạc tuổi cha Tô mẹ Tô, người kia có vẻ già hơn tầm bảy mươi tuổi, giúp đỡ mẹ Tô trồng rau tưới nước cũng được.

Mẹ Tô năm nay cũng năm mươi tuổi. Sau khi lấy đất biến dị từ xe tải của đám du côn, bà đã bắt đầu làm việc ở vườn rau trong sơn trang Bát Phương. Một mình bà chăm sóc hai mảnh đất trồng rau, còn phụ mọi người làm rất nhiều việc vặt khác nên không thể tự làm mà không có người giúp được.

Đám người kia giận mà không dám nói gì, người ủ rũ, người tự an ủi bản thân, líu ríu đi theo đám du côn. Tô Tô bàn bạc với anh Bì xem cuối cùng còn bao nhiêu con gà biến dị đang trốn trong sơn trang này, sau đó ra ngoài tản bộ đến tường rào chỗ bãi đỗ xe, nhìn lùm cây biến dị.

Cô vốn nghĩ rằng thực vật biến dị sau mạt thế không phải mạnh mẽ bình thường, chỉ cần tưới chút nước là phát triển thành một cánh rừng. Vì thế cô trồng lùm cây kia hai ba ngày rồi giờ mới ghé thăm.

Nhưng vừa nhìn qua, Tô Tô đã giật mình. Lá vàng cành khô trơ trọi, sắp chết rồi!

Đúng lúc này có một con gà con biến dị đang đói quá hóa rồ, có lẽ bí quá nên xông ra tấn công Tô Tô từ chiếc xe phía sau. Tô Tô quay lưng về phía con gà, tóc dựng lên, một con rồng nước trườn từ phía sau ra quấn lấy nó, ném thẳng vào bụi cây biến dị héo úa. Lụm cây chìa gai nhọn đâm xuyên qua con gà, điên cuồng hấp thu máu thịt vừa nhận được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 230: Vip
Chỉ thấy lùm cây khô héo úa vàng như vừa trúng bùa phép, phiến lá thoắt đổi màu xanh tươi mơn mởn, căng mọng nước. Gió thổi qua đem đến cảm giác phát triển hừng hực, khiến tâm trạng người ta khá hơn nhiều.

Chỉ trong thoáng chốc, con gà tròn trịa chỉ còn lại nhúm lông bay lả tả trong gió rồi rơi xuống đất, một viên tinh hạch rơi ra. Có vẻ cây biến dị không hấp thu tinh hạch.

Tô Tô cảm thấy đây đúng là vấn đề lớn. Bụi cây ở khu biệt thự Quả Táo phát triển xanh tốt là vì chúng có đám giòi bọ làm thức ăn, thức ăn của giòi bọ lại là người sống sót trong đó… Đây là chuỗi thức ăn trong khu an toàn, không thể thiếu một mắt xích được.

Bây giờ cô đưa bụi cây này đến chỗ tường rào của sơn trang Bát Phương, nó không còn nguồn thức ăn thì chắc chắn sẽ chết khô. Tô Tô nghĩ hay mình cho bụi cây này ăn thịt gà con nhỉ?

Con gà này đói đến mức chủ động tấn công con người là cô, vậy nguồn thức ăn của nó ở đâu? Hẳn không thể chỉ có rau rồi, sớm muộn gì rau trong khu này cũng sẽ bị gà biến dị ăn hết sạch.

Vì thế, Tô Tô to gan nghĩ đến việc tới khu an toàn bắt giòi biến dị cho gà con ăn!

Đang nghĩ thế, một đoàn xe đi vào bãi đỗ. Tô Tô che bụng, quay đầu nhìn giữa ánh mặt trời ban trưa nóng rực. Đoàn xe ngừng lại, Sở Hiên mặc quân trang xanh thẫm nhảy xuống từ một chiếc xe, chào Tô Tô.

Được rồi, thôn Bát Phương này bọn họ khổ sở chuyển ra chuyển vào, chưa tới một tháng đã bị người trong khu an toàn tìm thấy, Tô Tô cảm thấy thật thất bại.

Cô cau mày nhìn Sở Hiên bước đến cười, “Hăng hái quá, cô có bận gì không?”

Phía trước Tô Tô chỉ có một bụi cây xanh tốt, dưới đất rơi đầy lông gà, Sở Hiên không nghĩ ra được điều gì. Hắn cười với Tô Tô, nhanh chóng giải thích:

“Tôi nghĩ rằng hôm đó các cô đi theo hướng này nên cho người tìm các cô. Hôm nay đến đây, tôi nghĩ chỗ cô yên ổn nên muốn gửi cô mấy người.”

“…”

Tô Tô im lặng nhìn hàng dài xe Sở Hiên đưa đến. Mấy người lục tục bước ra, người nào người nấy tỏa ra phong cách y hệt mấy kẻ bên chỗ Tạ Thanh Diễn, chỉ toàn ăn no chờ chết.

“Gần đây khu an toàn rất rối loạn. Vương Tử Kiều và Lý Oánh lập bè phái, đội dị năng tiên phong vẫn nghe lời nhưng người của Tạ Hào Thế lại lấy mất mấy con tin chỗ tôi, tôi thấy khu an toàn cũng không còn an toàn nữa…”

Sở Hiên cười ấm áp thân thiện, còn hàn huyên tâm sự cứ như đã thân thiết với Tô Tô lâu lắm rồi. Hắn chưa nói hết câu Tô Tô đã tỏ vẻ hiểu hết, càng khiến Sở Hiên cười sảng khoái hơn. Tô Tô ngắt lời hắn:

“Che giấu con tin cho anh cũng được, nhưng tiền nong thế nào?”

“Sinh hoạt phí à???” Sở Hiên ngó nghiêng, có vẻ giật mình, sau đó lại gần Tô Tô hạ giọng, “Mấy người này cô cứ bảo họ làm việc thay sinh hoạt phí thôi, nhưng người phụ nữ kia…”

Tô Tô nhìn theo hướng Sở Hiên chỉ. Một người phụ nữ có thai khoảng chín tháng bước xuống xe, nhìn rất sạch sẽ, mặc váy búp bê vàng thêu hoa trắng rất ngắn chỉ trên đầu gối, đi đôi giày đế cao chót vót, tóc sạch sẽ mượt mà, còn lượn sóng tự nhiên.

Cô ta cầm khăn tay phe phẩy, đằng sau một tên lính vội vàng bước lên che ô để cô ta không còn bị nắng chiếu vào.

“Cô gái ấy không tầm thường đâu, đứa bé trong bụng cô ấy rất quan trọng đấy. Tôi đưa cô ấy đến chỗ cô, phí sinh hoạt mỗi ngày một nghìn tinh hạch. Cô cứ nuôi cô ấy, để cô ấy dưỡng thai cho ổn thỏa.”

Khi nói mấy từ “lên như diều gặp gió”, nếp nhăn trên mặt Sở Hiên khi cười sâu thêm vài phần, khiến cho Tô Tô thấy thật tò mò. Người này tuổi chỉ khoảng hai lăm hai sáu, hoàn toàn không có sóng dị năng, nhưng tám vệ sĩ sau cô ta đều là dị năng giả, tất cả đã đạt cấp hai.

VIP là đây. Cô gái này quả là VIP, nhìn tám dị năng giả cấp hai khỏe mạnh cứng rắn như vậy đi theo, chắc chắn địa vị cô ta không thấp.

Tô Tô nhíu mày, thật sự muốn từ chối con người phiền toái này. Sở Hiên lại nói, “Mỗi dị năng giả bên cạnh cô ấy là năm trăm tinh hạch cho việc ăn uống hàng ngày. Cô yên tâm, bọn họ rất hiểu thời thế, không gây sự với cô đâu. Cô cho họ chỗ trú thân, còn lại không cần lo gì cả, bọn họ có thể tự giải quyết chuyện cơm nước.”

Ý là tám dị năng giả này đã có hệ thủy, hệ mộc, bọn họ tự làm tự ăn, hoàn toàn không cần Tô Tô quan tâm. Tô Tô không cần gọi chín người này đi làm, chỉ cần cho họ một nơi ở bình thường là được.

Nhìn thấy Tô Tô vẫn nhíu mày, Sở Hiên cười, “Cô xem, tôi để tổ tông sống này ở chỗ cô, tôi và Lã Ấn là một đội mà lại để người có thể khiến tôi thăng tiến ở đây thì tôi với cô là một đội rồi, được không? Cô vẫn không đồng ý à?”

Điều này khiến Tô Tô dao động. Nghe ý của Tạ Hào Thế và Sở Hiên thì khu an toàn của Lã Ấn giờ đang chia bè phái, nói không chừng Diệp Dục chưa hoàn thành kế hoạch ám sát thì Lã Ấn để bị nội ứng hại chết?!

Sở Hiên là nội ứng mà Tô Tô rất muốn có được!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top