Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 401: Hạ An
Cậu bé bước ra từ ánh nắng ấm áp, mặc một bộ đồ đen khiến người khác cảm thấy nặng nề, đẩy một chiếc xe đẩy trẻ em mới tinh bước tới trước mặt Tô Tô. Cậu đón Tiểu Ái từ trong lòng Tô Tô, ôm con bé cười, rồi đặt Tiểu Ái vào trong chiếc xe đẩy mà cậu tìm thấy.

“Hôm nay cháu không có việc gì à?”

Tô Tô nhìn Mộc Dương, cô cảm giác lời của mình nói với Mộc Dương không giống như đang nói chuyện với một đứa trẻ. Nếu cô đối xử với Mộc Dương như một đứa trẻ, cô cũng cảm thấy kì cục.

Mộc Dương im lặng gật đầu, tỏ ý đến cả Tô Tô cũng không muốn quan tâm. Cậu bé cúi người cài áo cho Tiểu Ái, cẩn thận lau nước miếng cho con bé rồi mới đẩy xe đi. Cậu bé nói với Tô Tô:

“Cô định làm gì? Cháu đưa hai người đi.”

“Ồ, được, cô đi thăm Trạc Thế Giai.”

Tô Tô cũng không biết nói gì với một Mộc Dương như thế này, cô chỉ về phía khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương. Cô đi phía trước, Mộc Dương vừa trêu Tiểu Ái vừa đi theo sau lưng cô.

Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em của thôn Bát Phương là Phương Thúc Ế đặt tên. Từ trước đến nay anh ta luôn có quan hệ rất tốt với thôn Bát Phương, ngày thường ngoài việc đến thôn Bát Phương mua lương thực, còn dẫn về không ít những người quan trọng. Ví dụ như con gái, vợ hay cha mẹ của ai đó, những người này đến thôn Bát Phương nghỉ dưỡng, tốt nhất là không nên qua.

Phương Thúc Ế và Sở Hiên còn lấy không ít dụng cụ, thiết bị y tế đưa tới thôn Bát Phương, nên thôn Bát Phương đã dọn dẹp một khu riêng, đó là khu những căn hộ sát nhau ở ngay cạnh thôn. Sau khi sắp xếp xong họ đặt tên cho các khoa.

Trong mỗi khoa đặt một thiết bị y tế tương ứng, còn cử riêng một người già, phụ nữ hoặc trẻ em trông nom, Phương Thúc Ế đặt tên cho khu này là “Khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em”.

Ngày hôm qua sau khi trở về, con trai Thiên Tứ của Trạc Thế Giai luôn ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, mà phòng chăm sóc đặc biệt cho tới nay cũng chỉ có một đứa trẻ là Thiên Tứ, lúc Tô Tô đặt Tiểu Ái vào xe đẩy qua khoa sản phụ, khoa nhi và khoa sơ sinh đến phòng chăm sóc đặc biệt, cô nghe thấy bên trong có tiếng khóc của Hộ Pháp. Tiếng người nói ồn ào, có vẻ như mọi người đều xúc động.

Bất giác, tâm trạng của Tô Tô không tốt lắm, cô gọi Mộc Dương đẩy Tiểu Ái vào trong. Vừa vào cô đã thấy bên trong khá đông người, có Trạc Thế Giai, Hộ Pháp, Quân Tửu, bác sĩ Hồng, Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi, ngoài ra còn vài thành viên của đội nữ tự cường tới giúp đỡ.

Trạc Thế Giai và Hộ Pháp ngồi trên sofa, Trạc Thế Giai vẻ mặt khó xử cúi đầu, cô đang không biết phải làm gì. Còn Hộ Pháp cúi người, vùi đầu vào hai tay khóc nức nở. Anh có thể vì con trai đổ máu, đổ mồ hôi mà không chớp mắt nhưng giờ như một nàng dâu, cả ngày chìm trong nước mắt.

Tô Tô thở dài nghĩ có lẽ Thiên Tứ mất rồi, cô định khuyên Hộ Pháp dù sao thiên Tứ cũng đã được nhìn thấy cha đẻ, Hộ Pháp cũng nên nghĩ thoáng ra. Thời gian trước, mọi người cũng đã chuẩn bị tinh thần với sự ra đi của đứa bé, bây giờ Thiên Tứ đi rồi thì nên kệ thôi.

Nhưng Tô Tô và Mộc Dương đẩy Tiểu Ái đến gần Trạc Thế Giai mấy bước, thì thấy bác sĩ Hồng quay lại, nhìn Tô Tô nói:

‘Tô Tô, cô đến đúng lúc đó. Có chuyện này Hộ Pháp và Trạc Thế Giai không tự quyết được, cô quyết giúp họ đi.”

“Chuyện gì?”

Tô Tô nhìn bác sĩ Hồng rồi quay người, vừa hay lộ ra người đàn ông đằng sau lưng. Người đàn ông này được bác sĩ Hồng mời về thôn Bát Phương, làm trợ lý giúp anh nghiên cứu, tên là gì nhỉ? Hạ An!

Theo lời bác sĩ Hồng thì Hạ An này là một nhân vật sừng sỏ, trước mạt thế đã thành lập phòng nghiên cứu y học của riêng mình. Tuổi khoảng ba mươi nhưng có rất nhiều thành tích trong nghiên cứu virus, tóm lại…… là một nhân tài khiến bác sĩ Hồng khâm phục.

“Đây là thuốc ngừa mạt thế mà tôi nghiên cứu được.” Bác sĩ Hồng phấn khích lấy một ống tiêm màu đen từ trong khay lên, nói với Tô Tô, “Trẻ con chỉ cần tiêm vaccine này thì có 75% sẽ trở thành dị năng giả. Tôi nghĩ trường hợp của Thiên Tứ cũng là đợi cuộc sống trôi qua như những người thường khác, chi bằng cược một lần. Hoặc là có 75% trở thành dị năng giả, chỉ cần thành dị năng giả, thể chất của Thiên Tứ có thể thay đổi, mạnh như một dị năng giả.”

“Anh cũng nói chỉ có 75%, chờ anh nghiên cứu được đến 99.99% rồi nói tiếp.”

Tô Tô cau mày nhìn ống tiêm trong tay bác sĩ Hồng, rồi nhìn Hạ An cũng đang vô cùng phấn khích. Cô nghe ra ý của bác sĩ Hồng là Thiên Tứ vẫn chưa chết? Vì thế Tô Tô quay sang nhìn Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, nói tiếp:

“Đương nhiên vẫn phải xem hai người, dù sao hai người mới là cha mẹ của Thiên Tứ. Nếu muốn hỏi ý kiến tôi, thì tôi cho rằng Thiên Tư không phải vẫn còn sống sao, chi bằng chúng ta cứ chờ vài hôm nữa.”

“Tôi…..”

Hộ Pháp ngẩng đầu lên, thực ra anh muốn nói với Tô Tô là dù Thiên Tứ còn sống, nhưng tim đập rất chậm, chậm tới mức khiến người khác có ảo giác nó có thể ngừng đập bất cứ lúc nào. Khi Thiên Tứ mới về thôn Bát Phương, tim và phổi đã có vấn đề. Đây là chuyện của một hai tiếng trước mới có triệu chứng, Quân Tửu cho rằng đó là viêm phổi và sưng cơ tim. Tốc độ phát triển bệnh của trẻ sơ sinh rất nhanh…… Anh là bố nhưng có cảm giác không chắc chắn.

Vừa hay lúc này bác sĩ Hồng và Hạ An mang vaccine mạt thế tới. Trước khi Tô Tô đến, Hạ An luôn thuyết phục anh tiêm cho Thiên Tứ, hắn muốn Hộ Pháp và Trạc Thế Giai đưa Thiên Tứ cho hắn ta thí nghiệm. Nói nếu Thiên Tứ không tiêm vaccine thì có thể 75% sống sót cũng không nói, nói đến mức Hộ Pháp cũng loạn cả lên. Nếu Trạc Thế Giai không cản, chắc chắn anh sẽ đồng ý ngay tắp lự.

“Tố chất tâm lý của anh phải mạnh mẽ hơn!” Trạc Thế Giai ở bện đưa tay sang nắm tay Hộ Pháp, “Đúng là vẫn chưa tới lúc để cá cược 75%”.

Thể chất của dị năng giả khỏe hơn người thường, sức đề kháng với bệnh tật cũng nhiều hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng nghiên cứu chỉ có 75%, 75% là khái niệm gì? Tức là cứ một trăm đứa trẻ tiêm vaccine mạt thế, sẽ có hai mươi lăm đứa trẻ bị nhiễm virus mạt thế biến thành zombie. Tỷ lệ này đúng là quá lớn.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 402: Lát nữa anh sẽ quay lại
Trạc Thế Giai làm bác sĩ đã nhiều năm, theo kiến thức y học mà cô biết thì những triệu chứng viêm phổi và sưng cơ tim của Thiên Tứ đều có thể dùng thuốc y học hiện đại chữa trị. Phần lớn những trẻ mắc hai bệnh này, nếu chữa trị cẩn thận đều có thể khỏi, nên giờ chưa phải lúc dùng vaccine mạt thế.

Chẳng may Thiên Tứ vì mắc bệnh nặng mà sắp không qua khỏi, tới khi đó tiêm vaccine cũng chưa muộn. Hộ Pháp hoàn toàn hoang mang với đứa trẻ này. Bác sĩ Hồng gật đầu, vì Trạc Thế Giai đã từ chối nên cũng chẳng cảm thấy thất vọng hay không. Hạ An có vẻ không cam tâm, vừa định mở miệng khuyên, bác sĩ Hồng đã đặt lại ống tiêm vaccine lên khay, quay đầu nói với Tô Tô:

“Tỷ lệ thành công 99.99% hiện giờ không thể. Tô Tô, tôi cần trợ lý, cần cả nới rộng phạm vị phòng nghiên cứu, nếu không chỉ có thể làm được lớn nhất là 76% tỉ lệ thành công.”

“Tùy anh. Thị trấn nhộng rất nhiều người, anh có thể tự mình đi chọn.”

Tô Tô vẫy tay, không bận tâm đến chuyện của bác sĩ Hồng, cô chỉ cần bác sĩ Hồng không lấy cái vaccine mạt thế có 75% tỷ lệ thành công để thí nghiệm trên người đứa trẻ thì bác sĩ Hồng muốn làm gì cũng được.

Lúc Tô Tô cho rằng tỷ lệ thành công của vaccine mạt thế mà bác sĩ Hồng chế tạo không cao, có người đang ngắm vào 75% đó. Không ai khác chính là Mộc Dương đứng đằng sau Tô Tô.

Cậu bé hơi cúi đầu, nhìn chằm chằm vào xe đẩy Tiểu Ái, Tiểu Ái cũng hấp háy đôi mắt đen láy nhìn cậu. Mộc Dương bất giác cười, cúi người, vươn tay sờ khuôn mặt nõn nà của Tiểu Ái. Tiểu Ái đưa tay nắm lấy ngón tay của Mộc Dương, kéo kéo nghịch ngợm.

“Lát nữa anh sẽ quay lại, quay về rồi sẽ chơi với em.”

Mộc Dương thì thào, rút ngón tay từ trong tay Tiểu Ái ra, quay người ra ngoài. Mọi người vẫn còn đang thảo luận về tỷ lệ 75%, Mộc Dương ra khỏi cửa, quay đầu nhìn Tiểu Ái trong xe đẩy, rồi mới quay người bước vội ra ngoài.

Lúc sau, bác sĩ Hồng đã bàn xong với Tô Tô chuyện mở rộng phòng nghiên cứu, Hạ An bưng mâm có ống vaccine mạt thế theo sau bác sĩ Hồng. Mộc Dương đứng ở cửa chờ bọn họ, hơi cúi đầu, cơ thể gầy gò ưỡn ngực như một thói quen. Cậu bé nghiêng đầu gọi “Bác sĩ Hồng.”

“Mộc Dương?” bác sĩ Hồng giật mình, nhìn trái ngó phải. Ngoài Mộc Dương ra, xung quanh chẳng có ai. Anh tò mò hỏi Mộc Dương: “Cháu vừa ở bên trong không phải sao? Chạy ra đây làm gì?”

“Chú thiếu người để nghiên cứu đúng không?” Mộc Dương không vòng vo với bác sĩ Hồng, nói thẳng suy nghĩ của cậu, ưỡn thẳng ngực nói: “Cháu muốn chú tiêm vaccine mạt thế cho cháu.”

“Cái này….”

Bác sĩ Hồng do dự nhìn Mộc Dương, dù anh luôn ở trong phòng thí nghiệm, nhưng những chuyện bên ngoài anh cũng biết được ít nhiều. Cậu bé Mộc Dương này không thể coi thường được, giờ cũng là nhân vật số một số hai ở thị trấn nhộng. Người như thế không giống với đứa trẻ sơ sinh mới được vài ngày như Thiên Tứ. Nếu Mộc Dương không nằm trong 75% đó mà biến thành zombie thì anh sẽ… bác sĩ Hồng cũng sợ phải gánh vác trách nhiệm.

Hạ An đứng sau bác sĩ Hồng mắt sáng lấp lánh, giờ thí nghiệm của bọn họ đã đi tới bước thử nghiệm lâm sàng cuối cùng, đang lúc thiếu người để thử nghiệm. Và thể chất của Mộc Dương tốt nhất trong đám trẻ, nếu Mộc Dương có thể tham gia vào kế hoạch thí nghiệm, chính là sự giúp đỡ lớn nhất cho nghiên cứu vaccine mạt thế.

“Không sao, sống chết có số. Chú cứ tiêm cho cháu đi, cháu ký vào thỏa thuận miễn trách nhiệm cho chú.”

Lúc nói những lời này, trong mắt Mộc Dương là sự nặng nề. Cậu bé trưởng thành sớm, nên hiểu được mình đang làm gì. Ở thế giới nhiều màu sắc này, người bình thường không thể tiến xa được, cậu bé là một người thường, mang mối hận sâu đậm, muốn báo thù, muốn có chỗ đứng trong mạt thế, muốn có năng lực bảo vệ Tiểu Ái thì chỉ có thể làm cho mình mạnh hơn, trở thành một dị năng giả.

Lời này của cậu bé đã khiến cho bác sĩ Hồng đang rất muốn tìm người đến văn phòng thí nghiệm đồng ý ngay, anh đưa Mộc Dương về phòng thí nghiệm của mình.

Vì Mộc Dương là người đầu tiên được tiêm vaccine mạt thế nên tất cả các số liệu bác sĩ Hồng đều ghi lại hồ sơ. Ngoài ra để tránh Mộc Dương bị biến thành zombie, lúc tiêm vaccine, bác sĩ Hồng cũng cần phải trói Mộc Dương lại.

Tất cả những việc này Tô Tô hoàn toàn không hay biết. Cô chỉ chờ ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, nói với Trạc Thế Giai về tình hình của Thiên Tứ rồi đẩy Tiểu Ái về.

Qua vài ngày sau, nhịp tim chậm, viêm phổi và viêm cơ tim của Thiên Tứ cùng dần được kiểm soát, lúc Hộ Pháp và Trạc Thế Giai thở phào nhẹ nhõm thì Thiên Tứ lại bị tiêu chảy. Không chỉ Thiên Tứ bị tiêu chảy mà Tiểu Ái vừa mới ăn dặm cũng bị khó chịu bụng. Tạm thời hai người Diệp Dục và Hộ Pháp không có lòng dạ nào quan tâm đến chuyện ở thị trấn nhộng, mà Mộc Dương thì chưa từng xuất hiện trở lại.

Đến khi Tô Tô nhớ ra muốn đi tìm Mộc Dương thì Trạc Thế Giai lo lắng tìm đến tận nơi.

Lúc đó Tô Tô đang cắt móng tay cho Tiểu Ái sắp được sáu tháng tuổi ở trong sân. Tiểu Ái không hợp tác lắm, dưới ánh nắng ấm áp, con bé nheo mắt, ưỡn ẹo trên chân Tô Tô muốn Tô Tô ôm con bé ra ngoài chơi.

Trạc Thế Giai đột ngột chạy vào, Tô Tô ngồi trên ghế băng ngẩng đầu lên, thấy khuôn mặt tiều tụy của Trạc Thế Giai, cau mày hỏi:

“Cô sao thế?”

“Tô Tô, xin lỗi. Cho cô…. cho cô xin ít sữa mẹ của cháu được không?” Trạc Thế Giai ngại ngùng, giải thích: “Từ hôm Thiên Tứ ăn sữa bột bị tiêu chảy, cứ ăn vào là lại ra hết. Nó gầy lắm, giờ toàn dựa vào truyền chất dinh dưỡng để duy trì. Hai hôm nay lại bị viêm dạ dày, nên cô nghĩ, có thể xin cháu một ít sữa mẹ nữa không….”

Bấm đầu ngón tay tính, Thiên Tứ cũng sắp được nửa tháng. Từ lúc đầu nặng một cân rưỡi tới nay nghe nói chẳng lớn thêm chút nào, lúc ở biệt thự Quả Táo vẫn ổn, tim phổi không có hiện tượng gì, nhưng về thôn Bát Phương có điều kiện y tế tốt hơn ở biệt thự Quả Táo thì cơ thể của Thiên Tứ bệnh này nối tiếp bệnh kia.

Chẳng ai biết vì sao, có lẽ vì mấy ngày ở biệt thự Quả Táo, cậu bé mới chui ra khỏi người Trạc Thế Giai nên kháng thể nhiều hơn một chút? Hay là liên quan đến chuyện uống sữa mẹ của Tô Tô?
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 403: Thí nghiệm trên cơ thể người
Dù không cần biết lí do vì sao, Trạc Thế Giai muốn xin sữa mẹ của Tô Tô cho Thiên Tứ thì chút sữa này Tô Tô vẫn có. Vì thế Tô Tô đi thẳng về phòng vắt sữa mẹ vào bình cho Thiên Tứ. Nhìn Trạc Thế Giai cầm bình sữa vội vàng chạy về khu chăm sóc bà mẹ và trẻ em, Tô Tô cũng ôm Tiểu Ái định đi tìm Mộc Dương…

Sau khi ra khỏi sân, Tô Tô đi nghe ngóng chỗ đội phụ nữ tự cường đang đi tuần trên đường, có người nói lần cuối nhìn thấy Mộc Dương là đang ở cùng chỗ với bác sĩ Hồng. Trong lòng Tô Tô giật nảy, cô cười tự giễu, bác sĩ Hồng? Mộc Dương đi cùng anh ta?

Cô xoay người ôm Tiểu Ái đến văn phòng thí nghiệm của bác sĩ Hồng. Phòng nghiên cứu của bác sĩ Hồng ở cuối thôn, chỉ là phòng thí nghiệm mà cũng chiếm đến ba căn hộ. Vì bác sĩ Hồng không thích bị làm phiền nên anh ta bảo mấy tên du côn quây giúp anh mấy căn hộ thành một căn.

Lúc Tô Tô đẩy cánh cửa lớn của tường rào, cô phát hiện ra đúng là bên trong có thêm mấy người mới. Ai nấy đều mặc áo blouse trắng, tay cầm máy móc hoặc sổ ghi chép, cau mày, đi đi lại lại, giống như đang chìm đắm trong thế giới của mình

Chẳng ai quan tâm đến Tô Tô và Tiểu Ái, mấy người này được bác sĩ Hồng tuyển chọn từ thị trấn nhộng. Những người này ai nấy đều đã từng học y trước mạt thế, số bằng cấp và giải thưởng họ thu được trên con đường y học phải dày cả tập. Những người như thế này đương nhiên không lãng phí thời gian để chào hỏi người khác rồi.

Vì thế Tô Tô ôm Tiểu Ái đi vào cửa lớn tòa nhà đầu tiên, vừa vào trong cô đã nghe thấy reo lên trước một đống ống nghiệm, trong phòng khách:

“Bác sĩ Hồng, thực ra nếu chúng ta muốn nâng cao tỷ lệ thành công thì cần thêm nhiều người để thí nghiệm. Thôn Bát Phương nhiều trẻ con như thế, chỉ cần có thể thuyết phục Tô Tô tiêm vaccine cho bọn trẻ, tài liệu của chúng ta cũng sẽ đầy đủ hơn.”

“Tô Tô nói rồi, không được lấy bọn trẻ ra thí nghiệm. Mộc Dương là do thằng bé tự nguyện, những đứa trẻ không tự nguyện chúng ta không được ép chúng.”

Bác sĩ Hồng cũng đành chịu, vaccine mạt thế vốn là vaccine nghiên cứu để tiêm cho bọn trẻ, không lấy chúng ra để thí nghiệm thì nghiên cứu của anh sẽ tiến triển rất chậm. Nhưng hôm đó anh mang vaccine mạt thế muốn tiêm cho Thiên Tứ, Tô Tô lại nhắc lại vấn đề này với anh, mới chỉ có 75% thành công thì không được đem lũ trẻ ra để thí nghiệm.

Về điểm này, thực ra bác sĩ Hồng cũng đồng ý với Tô Tô, dù sao anh cũng là bác sĩ làm trong phòng chăm sóc đặc biệt cho trẻ sơ sinh một thời gian. Tiếp xúc với lũ trẻ nhiều, dù bác sĩ Hồng chỉ đam mê nghiên cứu nhưng cũng không đến mức không màng sống chết của người khác.

Nhưng vị trợ lý này của anh lại không đồng ý lắm, người lúc đầu xúi giục anh tiêm vaccine mạt thế cho Thiên Tứ là tên Hạ An này, lần này anh ta lại xúi giục bác sĩ Hồng vượt quyền, tiêm trộm vaccine cho lũ trẻ. Vì thế giọng nói của anh ta đầy vẻ khinh thường, nói với bác sĩ Hồng:

“Nói thật tôi cảm thấy thôn Bát Phương phát triển chậm như vậy sở dĩ do người phụ nữ Tô Tô đó trói tay trói chân. Nếu cô ta có thể giơ cao đánh khẽ một chút, thì thôn Bát Phương cũng không tới mức như bây giờ. Vaccine mạt thế là một nghiên cứu quan trọng có lợi cho loại người, tỷ lệ thành công mới chỉ có 75% mà chỉ vài ngày ngắn ngủn thí nghiệm cho một người là Mộc Dương mà đã tăng lên 76%. Nếu chúng ta có thể thí nghiệm trên toàn bộ những đứa trẻ ở thôn Bát Phương, vậy thì tỷ lệ sẽ ngày một tăng. Sau này thôn Bát Phương biến vaccine mạt thế thành vũ khí, nào lo không thể xưng bá thiên hạ?”

Chỉ tại người đàn bà Tô Tô này có tầm nhìn thiển cận mới không cho họ thí nghiệm trên cơ thế người. Phụ nữ ấy à, không thể làm được việc lớn.

Tô Tô ở đằng sau cất giọng nói, “Trong 100 đứa bé sẽ có 24 đứa biến thành zombie. Tỷ lệ như thế đừng nói có dám thí nghiệm trên cơ thể người, nếu là tôi thì tôi cảm thấy xấu hổ không dám mang ra. Xưng bá thiên hạ tốt như thế sao? Chỉ vì thế mà có thể thí nghiệm trên cơ thể người không màng thương vong, kể cả là trẻ con?”

“Tô…. Tô Tô ….”

Tay cầm ống nghiệm của bác sĩ Hồng run lên, suýt chút nữa thì làm đổ chất hóa học trong ống nghiệm ra ngoài. Anh quay đầu, sượng sùng nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tô Tô, giải thích:

“Chúng tôi chỉ đang thảo luận thôi, không định thí nghiệm cho bọn trẻ thật sự đâu.”

Hạ An đằng sau bác sĩ Hồng há miệng, cũng cười lạnh nhìn Tô Tô rồi quay đầu bỏ đi không nói gì. Thái độ của anh ta kiểu gì vậy? Nếu như anh ta không giữ thái độ như thế thì trước mạt thế cũng chẳng đạt được nhiều vinh quang như thế.

“Tóm lại, nếu Mộc Dương thật sự ở chỗ của anh thì cậu bé đâu? Sống hay chết cũng phải nói cho tôi biết chứ.”

Thái độ của Hạ An khiến Tô Tô cảm thấy tức giận không lý do, người như Hạ An thực ra rất hợp đến căn cứ Thanh Long. Tư tưởng của người như thế này từ trước mạt thế đã vô cùng đáng sợ rồi, sau mạt thế càng không có phạt luật, kỷ cương gì. Để làm thí nghiệm, thích lấy mạng người thì lấy, chẳng quan tâm đến nhân tính là gì!

Cô càng nghĩ càng không thích Hạ An, đang nghĩ cách làm thế nào để đá tên Hạ An này đi thì bác sĩ Hồng rút ra một tờ cam kết miễn trách nhiệm đưa cho Tô Tô, nói:

“Là thế này Tô Tô, cô đừng trách tôi. Lúc đó Mộc Dương tìm chúng tôi, tôi cũng định nghe lời cô, không thí nghiệm trên người cậu ta, nhưng thái độ của cậu ta rất cương quyết, nhất định muốn tôi tiêm vaccine mạt thế cho cậu ta, còn nói sẽ kí cam kết cho tôi. Cô xem, là tờ giấy này.”

“Tôi chỉ muốn hỏi, Mộc Dương bây giờ sao rồi!”

Tô Tô không nhận tờ giấy, ngữ khí vừa cứng rắn vừa lạnh lùng, vẫn tay đẩy tờ cam kết bác sĩ Hồng đưa. Cô không buồn xem tờ cam kết này có phải Mộc Dương tự nguyện hay không, cô không trách bác sĩ Hồng, chỉ muốn hỏi Mộc Dương sống hay chết rồi nói tiếp.

“Hiện tại đang trong quá trình tiến hóa.”

Bác sĩ Hồng tức giận thu lại tờ giấy, Hạ An ở phía sau thấy thế lạnh lùng nhìn Tô Tô, xoay người đi lên phòng nhỏ ở tầng trên, khinh thường không thèm để ý tới cô.

Lúc này Tô Tô cũng không buồn dây dưa với Hạ An, cô thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ quan tâm tới Mộc Dương. Bác sĩ Hồng đưa cô và Tiểu Ái ra khỏi tòa nhà đó, đến tòa nhà ở phía sau, Mộc Dương đang bị trói trên một chiếc giường trong căn nhà đó.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 404: Một khóc, hai ăn vạ, ba thắt cổ
Lúc này, đúng như những gì bác sĩ Hồng nói, Mộc Dương đang trong quá trình tiến hóa cấp tốc. Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng nhìn ngoài cửa, quanh người Mộc Dương đang có năng lượng của lửa di chuyển, hẳn là đang trong quá trình tiến hóa từ người thường thành dị năng giả.

Cô yên tâm, đứng ở cửa nói với bác sĩ Hồng một cách mềm mỏng hơn: “Chuyện này suy cho cùng cũng không thể trách anh được, người như anh chỉ chăm lo nghiên cứu, dễ bị người khác giật dây đằng sau, anh dễ lầm đường lạc lối. Nghiên cứu khoa học vẫn nên nghiên cứu nhưng chúng ta nghiên cứu cũng còn phải giữ nhân tính của con người. Anh nói xem những đứa trẻ ở thôn Bát Phương này có thể sống trong mạt thế, tức là trong cơ thể của chúng có kháng thể nên mới có thể sống. Các anh không được dùng mọi cách lấy đi tính mạng của chúng để nghiên cứu được.”

Như Trạc Thế Giai từng nói, vạn vật đều có quy luật, ông trời đã cho những đứa trẻ này được sống thì cứ để chúng sống đi. Là người thường cũng được, tương lai vì nguyên nhân gì đó hay chuyện gì đó mà trở thành dị năng giả cũng được, đó là số của chúng.

Mà vaccine mạt thế, nếu tỷ lệ thành công là 99.99% cũng tốt, nhưng không được dùng mọi cách thí nghiệm trên cơ thể bọn trẻ để gia tăng số liệu. Tô Tô cho rằng nếu một người quá cố chấp với bất kì chuyện gì thì sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, như cô ở kiếp trước.

Bác sĩ Hồng gật đầu, ra vẻ nhận sai “Tôi đã biết sai rồi”. Cơn tức trong lòng Tô Tô cũng nguôi ngoai, cô ôm Tiểu Ái bằng một tay, Tiểu Ái kéo tóc của cô, tay còn lại Tô Tô lấy lại chỗ tóc Tiểu Ái đang nắm. Cô vừa kéo vừa dặn dò bác sĩ Hồng:

“Tôi thấy trợ lý của anh có tâm bất chính, người như thế dù có tài nhưng tâm địa độc ác, anh phải khống chế hắn nếu không thì phải giao cho tôi giết. Nếu không tôi nghĩ người như thế, nếu không kiểm soát thì không thể giữ lại.”

Một người bình thường tâm địa độc ác so với một thiên tài có tài năng thiên bẩm mà không có tính người, mối nguy hiểm của loại trước không có gì, mối nguy hiểm của loại đằng sau ảnh hưởng tới cả một nhóm người. Loại giống như Hạ An giờ rơi vào tay Tô Tô, nếu rơi vào tay Lý Oánh thì không cần nghĩ cũng biết chúng sẽ hại chết bao nhiêu người.

Tô Tô nhớ căn cứ Thanh Long ở kiếp trước đã thu hút được không biết bao nhiêu nhân tài vô nhân tính như Hạ An, chúng cùng nhau lập nên phòng thí nghiệm dị năng. Theo báo cáo, lúc đó phòng thí nghiệm này khiến mọi người nghe thấy là sợ hãi, đến cả những dị năng giả tiến hóa lần hai ở căn cứ Thanh Long cũng lo lắng, sợ dị năng của mình đặc biệt quá, bị phòng nghiên cứu lôi đi cắt lát.

Vaccine mạt thế cũng là do phòng thí nghiệm dị năng này nghiên cứu ra. Theo thông tin đồn chưa có người chứng thực thì để nghiên cứu ra vaccine mạt thế, căn cứ Thanh Long đã phối hợp với phòng thí nghiệm dị năng, lấy được mấy nghìn trẻ sơ sinh về căn cứ trong vài năm, mục đích là dùng cho công tác thí nghiệm trên cơ thể người của phòng thí nghiệm.

Nên Tô Tô cho rằng, bác sĩ Hồng phải đảm bảo sẽ điều khiển được Hạ An cả đời, nếu không thì phải giết.

Bác sĩ Hồng tiếc nuối nhân tài, cúi đầu không nói gì, hiển nhiên là không muốn khống chế Hạ An, cũng không muốn giao anh ta cho Tô Tô giết. Tô Tô cũng không muốn thương lượng với bác sĩ Hồng nữa, cô tính thừa dịp lúc nào không có bác sĩ Hồng sẽ xử lý tên Hạ An này. Đương nhiên, Hạ An là nhân tài y học, loại nhân tài này mà giết thì lại mất mát, thôi cứ làm anh ta bị tàn tật, nhưng tất nhiên không thể làm trước mặt bác sĩ Hồng.

Cô ra khỏi cửa phòng thí nghiệm, tìm hai thành viên của đội phụ nữ tự cường, để họ điều mấy người trong đội đến theo dõi Hạ An.

Không chờ hai thành viên của đội phụ nữ tự cường đến chấp hành mệnh lệnh của Tô Tô, Hạ An sớm đã không khuất phục mệnh lệnh của Tô Tô, ra tay hành động trước. Anh ta chờ Tô Tô đi thăm Mộc Dương xong, rời khỏi phòng nghiên cứu không lâu sau liền tìm bác sĩ Hồng, khuyên:

“Bác sĩ Hồng, hai ngày trước tôi lên thị trấn nhộng mua đồ, nghe nói Xuân Chính Tông ở Xuân thành đang chiêu mộ nhân tài, nếu chúng ta có thể đem vaccine mạt thế chạy đến chỗ Xuân Chính Thông, thì nghiên cứu này của chúng ta sẽ phát triển thuận lợi hơn ở thôn Bát Phương.”

“Không được, Tô Tô có ơn với tôi. Tính mạng của tôi là do Tô Tô cứu về từ trong đống zombie, nghiên cứu này không phát triển đi nữa tôi cũng sẽ không rời khỏi thôn Bát Phương!”

Không phân tích tới chuyện vì sao Xuân Chính Tông lại chạy đến thị trấn nhộng tìm người, bác sĩ Hồng mở miệng đã từ chối lời mời của Hạ An, thái độ rất cương quyết. Anh đã gắn bó với thôn Bát Phương này, dù thôn Bát Phương có nhiều sự trói buộc hơn nữa anh cũng không định bỏ thôn Bát Phương mà đi.

Hạ An cười, hắn không khuyên nữa, nhưng đêm hôm đó hắn ôm toàn bộ tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Hồng đi mất. Lúc đó trời đã tối, Hạ An chỉ nói muốn đi lấy mẫu thực vật giúp bác sĩ Hồng, bác sĩ Hồng cũng thường ra ngoài lấy mẫu vật nên mấy người gác cửa không cảm thấy có gì kì lạ, thả hắn đi.

Chờ tới khi mọi người cảm thấy có gì đó không đúng thì đã là sáng sớm ngày thứ hai. Bác sĩ Hồng ngủ dậy, đang định đi nghiên cứu mới phát hiện toàn bộ tài liệu mà ông dốc hết tâm sức nghiên cứu trong thời gian vừa rồi, đã bị Hạ An cuỗm bỏ đi mất.

Lúc đó anh treo một sợi dây lên cửa, chuyển một cái ghế băng đến định thắt cổ tự tử!

Tô Tô hoảng hốt, lúc cô ôm Tiểu Ái đến nơi thì trong ngoài phòng thí nghiệm bị bao vây chặt chẽ. Bác sĩ Hồng được cứu, anh như mất nửa cái mạng, cứ nằm trong gió lạnh đầu xuân, nỉ non khóc.

Có người chuyển ghế ra cho anh nhưng anh cũng không ngồi, cứ ngồi dưới đất dựa vào ghế khóc, nhìn thấy Tô Tô đẩy xe đẩy của Tiểu Ái đi tới, bác sĩ Hồng liền bò đến trước mặt Tô Tô khóc nói:

“Tô Tô, Tô Tô, đó là tất cả tâm huyết của tôi, toàn bộ tâm huyết của tôi. Cô hãy cử người tìm lại cho tôi, cô nhất định phải tìm lại cho tôi. Tên súc sinh này, tên súc sinh này….”

“Hôm qua tôi nói thế nào với anh? Chỉ mới qua một đêm mà anh đã coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai rồi!”

Nhìn bộ dạng một khóc hai ăn vạ ba thắt cổ của bác sĩ Hồng như một người đàn bà, Tô Tô giận không nói nên lời. Cô đưa tay kéo chiếc ghế băng lại, kéo lại chăn cho Tiểu Ái ở trong xe đẩy. Cô nhìn bác sĩ Hồng, cau mày nói tiếp:

“Tối qua tôi đã nói với anh, tên Hạ An này tâm địa bất chính, bảo anh phải khống chế hắn hoặc giao cho tôi giết. Anh còn không cho đó là đúng, còn bảo vệ hắn, giờ thì chưa qua mười tiếng đồng hồ, Hạ An đã ôm tâm huyết của anh đi rồi, còn có thể trách ai?”

“Không phải, không phải Tô Tô, cô nhất định phải giúp tôi tìm về, nhất định phải giúp tôi tìm về”. Bác sĩ Hồng ngồi trên mặt đất, nghe ra ý của Tô Tô định khoanh tay đứng nhìn, liền vội vàng nói, “Cái Hạ An ăn trộm không chỉ là vaccine mạt thế, mà còn rất nhiều tài liệu nghiên cứu khác, gồm cả mẫu máu của tất cả người trong thôn Bát Phương, trong đó còn có cả của Tiểu Ái và Thiên Tứ! Tô Tô cô phải giúp tôi, phải giúp tôi!”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 405: Khả năng một phần mười nghìn
“Cái gì?”

Tô Tô nghe thấy lời bác sĩ Hồng nói liền cảm thấy tim mình nhảy ra khỏi lồng ngực. Đúng rồi, với cô mà nói nghiên cứu vaccine mạt thế của bác sĩ Hồng mất rồi thì thôi, chẳng liên quan ảnh hưởng gì đến cô cả, vì cô cũng không định dùng nó để xưng bá thiên hạ. Nhưng mẫu máu của Tiểu Ái, cô và cha mẹ cô, còn cả mười tám đặc công dị năng của Diệp Dục mất rồi, Tô Tô không thể không lo.

Lúc đầu, phòng nghiên cứu dị năng của căn cứ Thanh Long vì để nghiên cứu ra dị năng mà bắt đầu từ mẫu máu. Chỉ cần lấy mỗi người 10ml máu, trên thực tế chỉ cần 10ml máu là có thể tìm được tất cả bí mật trong đó, bao gồm cả loại dị năng, người đó có khỏe hay không, di truyền DNA… đều có thể lấy được từ 10ml máu đó.

Có người muốn sẽ lấy mẫu máu đó để lấy được những nghiên cứu đáng giá, rồi bắt chủ của mẫu máu đó để làm giải phẫu. Dù Tô Tô không nghĩ rằng sự việc trùng hợp thế, có người sẽ nhìn vừa mắt mẫu máu của cô và người xung quanh, nhưng chẳng may thì sao?

Mỗi bậc cha mẹ đều cảm thấy con của mình khác với những đứa trẻ khác, nếu trong đời của Tiểu Ái có khả năng một phần mười nghìn bị người khác đem đi giải phẫu. Người làm cha mẹ có muốn đi diệt trừ khả năng một phần người nghìn đó không?

Phạm vi của khả năng này rất rộng, mẫu máu của tất cả người trong thôn Bát Phương đều ở trong tay Hạ An, cần đặc biệt cảnh giác.

Mỗi người trong thôn Bát Phương đều vì một lý do nào đó mà bị bác sĩ Hồng thu thập mẫu máu. Lúc Tiểu Ái vừa ra đời, để kiểm tra sao môi của con bé lại bị đen nên cũng từng bị lấy mẫu máu chứ đừng nói Thiên Tứ. Tim Thiên Tứ đập quá chậm, nên bị bác sĩ Hồng lấy máu vài lần.

“Hạ An nói, Xuân thành có tên Xuân Chính Tông gì đó đang tìm người ở thị trấn nhộng. Hắn nói mấy ngày trước hắn đã từng tiếp xúc với Xuân Chính Tông, muốn tôi cùng đi đến chỗ hắn. Tô Tô, Tô Tô ơi, tôi thật sự không muốn đi nên đã từ chối Hạ An. Nào biết, nào biết tên khốn đó đem hết tâm huyết của tôi đi…”

Đoạn sau bác sĩ Hồng khóc lóc Tô Tô không buồn nghe, cô chỉ muốn biết Hạ An sẽ đi đầu quân cho ai, vì thế Tô Tô đứng dậy, xoay người đẩy xe đẩy của Tiểu Ái chạy khỏi phòng thí nghiệm. Đằng sau lưng cô, đám người đó xúm lại khuyên bác sĩ Hồng, nói cái gì mà chỉ cần còn sống thì những thứ đó đều có thể nghiên cứu lại, blah blah.

Tô Tô vốn định đi tìm Diệp Dục, bảo Diệp Dục cử người đi đuổi theo Hạ An, nhưng cô về biệt thự lại phát hiện ra cái tên Diệp Dục mấy hôm nay chỉ ở lại thôn Bát Phương vì lo lắng Tiểu Ái đi ngoài, sáng sớm nay đã chạy đến thị trấn nhộng rồi. Không chỉ Diệp Dục đến thị trấn nhộng, cả Hộ Pháp cũng đi rồi. Tô Tô nghĩ, cô cũng đến thị trấn nhộng!

Đi ngang qua thành viên của đội phụ nữ tự cường, Tô Tô vẫy tay dặn dò người phụ nữ: “Cô cử người đi tìm Trương Văn Viễn, bảo anh ấy rút hết các cột mốc bên ngoài thôn Bát Phương. Từ nay về sau, thôn Bát Phương này không cho người ngoài dễ dàng vào nữa.

Trước đây không biết ai đã đưa ra ý kiến, để người của thôn Bát Phương dễ ra khỏi sương mù nên đã thiết kế mấy cột mốc chỉ đường. Điều này đúng là tiện hơn cho người trong thôn nhưng cũng đem đến không ít phiền phức cho thôn.

Giống như chuyện tên giả Thư Sinh bắt cóc Trạc Thế Giai lần trước, nếu không có cột mốc chỉ đường hắn có thể ra khỏi thôn Bát phương sao? Lần này Hạ An mang theo toàn bộ tài liệu của bác sĩ Hồng, nếu không có cột mốc thì hắn có thể ra khỏi sương mù sao?

Nên Tô Tô cho rằng, sự tồn tại của cột mốc này là không cần tiết. Nếu có người muốn vào thôn, cứ cầm theo la bàn rồi né vùng sương mù mà Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ tạo ra là được. Nếu người trong thôn muốn ra ngoài thì Trương Văn Viễn với Thư Sinh có thể dẫn đường, các dị năng giả cao cấp, giác quan nhạy bén cũng có thể giúp dẫn đường.

Thành viên của đội phụ nữ tự cường lập tức nhận lệnh xoay người đi tìm Trường Văn Viễn nhổ mấy cộc mốc đi. Tô Tô về biệt thự của mình, bắt đầu xếp đồ, quần áo thu mùa thu mà Tiểu Ái cần dùng, áo lông, áo khoác, còn cả túi ngủ, hai hộp bột gạo lấy được trong thành phố, quần áo của Tô Tô, bình sữa lớn nhỏ mỗi loại hai bình, đồ chơi cũng mang theo một ít.

Mấy thứ đồ này cũng xếp được hai vali to, sau đó Tô Tô ra ngoài tìm thấy chiếc xe Jeep quân sự của Diệp Dục, gấp chiếc giỏ xách trẻ con trên xe xuống, buộc ghế cho trẻ, sau đó cô để Tiểu Ái ngồi lên. Xong xuôi Tô Tô mới lái xe chuẩn bị đến thị trấn nhộng giết Hạ An.

Cô còn chưa ra khỏi thôn Bát Phương, trong lớp sương mù, ở một góc nào đó có rất nhiều rắn, kích cỡ màu sắc không giống nhau. Không biết chúng từ đâu tụ về đây, tìm một góc không có mùi hương kích dục, không có hoa ăn thịt người, cũng không có bụi cây biến dị. Từng con rắn bò về phía thôn Bát Phương, uốn éo dưới mặt đất giống như về đất thánh, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.

Lúc này, trung tâm nhận nhiệm vụ ở thị trấn nhộng, đông đúc chật kín. Theo sự gia tăng nhân khẩu ở thị trấn nhộng, người đến nhận nhiệm vụ cũng nhiều hơn. Anh Bảo dẫn theo mấy người ngồi ở sau quầy, bận rộn không ngơi tay. Anh bận rộn đóng dấu lên tờ thu nhận nhiệm vụ, còn không quên quay sang cười với anh Bì đứng ở sau:

“Đại ca, anh cứ về đi, ở đây có em trông rồi. Nghe nói hôm nay là ngày đầu tiên Từ Lỗi đi nhà trẻ, anh về xem xem, đừng để nó ở nhà trẻ bị Duệ Duệ bắt nạt.”

“Con khỉ Duệ Duệ đó, anh đã sớm dặn nó dẫn theo Từ Lỗi chắc không sao đâu.”

Ngày tháng dần dần trở nên tốt đẹp hơn, anh Bì hơn bốn mươi tuổi rồi, nụ cười trên gương mặt anh ngày càng nhiều hơn. Tiểu Ái nhà Tô Tô cũng sắp sáu tháng, Từ Lỗi cũng sắp một tuổi. Trong thôn Bát Phương, chỉ cần trẻ con đi được thì sẽ được đưa tới nhà trẻ. Anh Bì đương nhiên cũng không thể để Từ Lỗi thua ở vạch xuất phát.

Nên dù anh cười nhưng thực ra rất lo lắng, chỉ sợ ngày đầu Từ Lỗi đi nhà trẻ, mấy người phụ nữ mới tới nhà trẻ không biết trông thằng bé. Nó chỉ là đứa trẻ một tuổi, không nói được nhiều, thói quen sống cũng không biết cách biểu đạt nên anh Bì định đi xem thế nào, tiện thể tặng chút quà cho mấy cô bên nhà trẻ.

Dưới sự thúc giục của anh Bảo, anh bì vỗ vai người anh em của mình, xoay người, xách túi quà định tặng mấy cô giáo ở nhà trẻ, đi ra cửa sau của trung tâm.

Nhưng anh còn chưa đi được bao xa, một tiếng nổ lớn khủng khiếp vang lên, tiếng nổ phát ra từ trung tâm nhiệm vụ đằng sau lưng anh. Anh Bì quay đầu, những người đi bên cạnh anh bị lực nổ đẩy ngã mấy bước, mà trung tâm đang ồn ào tiếng người, sau tiếng nổ thì không còn âm thành nào nữa.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 406: Không thể cho qua như thế
“Bảo!!!!”

Anh Bì đau khổ, đánh rơi túi quà đẹp đẽ trong tay, anh đang muốn xông về phía trung tâm nhận nhiệm vụ đang bốc cháy. Ở khúc quanh phía trước chợt có một nhóm người chạy ra, ai nấy đều đeo mặt nạ phòng độc, mặc đồ chống đạn quân dụng rất dày. Chúng xông thẳng đến, vừa chạy vừa ném dị năng ra, gặp ai giết người nấy, không hề run tay cũng không mảy may thương lượng, có vẻ như chúng chỉ muốn phá hoại khắp nơi.

Anh Bì đang chạy về phía trung tâm nhiệm vụ thấy thế liền chạy vào trong một con đường nhỏ, vừa chạy vừa móc một chiếc còi trong cổ áo ra, thổi hết sức….

Thị trấn nhộng yên bình đã lâu, giờ cứ ba ngày một trận lớn hai ngày một trận nhỏ. Chẳng ai biết vì sao, tóm lại hiện giờ thị trận nhộng này dường như không có ngày nào được yên ổn. Ban đầu là vì Voldermort tìm Chíp Bông, nên liên tục khiêu chiến thị trấn nhộng, nhưng giờ hắn chết rồi mà các trận chiến vẫn không dừng lại, thậm chí còn ác liệt hơn.

Thị trấn nhộng nhanh chóng trở nên náo loạn, chỉ trong chớp mắt mọi người bắt đầu cảm thấy được trận chiến ác liệt ngày hôm nay, nó không giống với sự khiêu khích của Voldermort. Trước đây Voldermort chỉ dám khiêu chiến nhiều lần bên ngoài, nhưng đều bị đội nữ tự cường tuần tra phát hiện ra, kế hoạch bị chết từ trong trứng.

Nhưng lần này, vụ nổ xảy ra ở trung tâm nhiệm vụ này hoàn toàn không hề có dấu hiệu báo trước nào. Thật sự, vụ tấn công này vô cùng chuyên nghiệp, trước đây chưa từng để lộ một chút dấu vết nào cả, khiến người khác không kịp phòng bị.

Tin tức nhanh chóng được truyền đi, trung tâm nhiệm vụ ở thị trấn nhộng bị nổ. Nhóm đặc công dị năng Diệp Dục và Hộ Pháp từ bốn phía thôn Bát Phương gấp rút quay về, điên cuồng chiến đấu cùng nhóm người kia. Quân Tửu dẫn các y tá bác sĩ mặc áo blouse trắng bắt đầu cấp cứu cho anh Bảo và mọi người trong trung tâm nhiệm vụ.

Tô Tô vừa đúng lúc chạm phải nhóm người chạy ra từ thị trấn nhộng, trên mặt chúng đều đeo mặt nạ phòng độc, mặc cả áo chống đạn của quân đội trên người, vừa chạy về thôn Bát Phương vừa quay đầu lại điên cuồng thả dị năng, sắp sửa chạm mặt với chiếc xe của Tô Tô. Mười mấy vỏ nhộng trồng rau củ, lương thực trên thị trấn nhộng đột nhiên vang lên mấy tiếng nổ.

Tiếng đó lớn như tiếng pháo, tiếng nổ vang trời đó không chỉ phá hủy vườn rau củ lương thực của thị trấn nhộng mà còn nổ chết một nhóm dị năng giả hệ mộc và người thường đang trồng rau trong vỏ nhộng.

Tô Tô dừng xe lại, tuyệt đối không thể đi về phía trước. Ghế trẻ con đằng sau cô, Tiểu Ái bị tiếng nổ dọa sợ khóc lớn, Tô Tô vội vàng nhảy xuống xe, chạy ra đằng say bế Tiểu Ái lên, cố cười vui vẻ nói:

“Đừng khóc, cục cưng, đánh nhau rồi. Con nghe này, bây giờ phải đánh nhau rồi, có sôi động không nào. Chúng ta cùng đi giết người xấu thôi.”

Dưới sự dẫn dụ của mẹ mình, Tiểu Ái lờ mờ cảm nhận được tâm trạng của Tô Tô, có vẻ như đó không phải chuyện gì kinh khủng lắm, vì mẹ vui vẻ thế mà. Đánh nhau? Uhm, đánh nhau là một chuyện đáng vui.

Vì thế Tiểu Ái dần dần nín khóc, lúc này đám quân nhân đe mặt nạ chống độc ở phía trước đã lao đến trước mặt Tô Tô, đằng sau chúng đang bị thứ gì đó đuổi theo vì thế giữa những động tác của chúng có cảm giác vội vã. Thậm chí chúng còn không đoán được con đường phía trước có Tô Tô ôm Tiểu Ái xuất hiện

“Con điếm, tránh ra!”

Người đi đầu nhìn không rõ dung mạo, vừa quát Tô Tô vừa giơ tay ném một quả cầu lửa về phía Tô Tô và Tiểu Ái, coi Tô Tô và Tiểu Ái chỉ như một con kiến nhỏ bé trên thế giới. Chỉ cần chắn đường hắn thì sẽ bị chúng giết.

Tô Tô không di chuyển, để mặc quả cầu lửa đó bay đến trước mặt, quả cầu lửa bùng cháy hừng hực bay lại. Nhưng chỉ chớp mắt, quả cầu lửa còn chưa chạm đến chóp mũi của Tô Tô đã bị nước bọc lại, tắt lụi.

Đám người đó còn chưa kịp phản ứng, Tô Tô giậm chân một cái, cả nhóm người đang chạy đến liền giữ nguyên tư thế, không động đậy được. Mặc dù chúng mặc đồ chống đạn nhưng cũng không thể ngăn được máu trong cơ thể đang nhanh chóng đông lại.

Tô Tô không tốn chút sức lực nào đã khống chế được đám người phía trước. Mặc Vị Minh cầm vũ khí chạy tới, thấy Tô Tô và Tiểu Ái cùng với mười mấy tên quân nhân mặc đeo mặt nạ chống độc, trang bị trang phục hoàn hảo liền huýt sáo mấy tiếng.

Những tiếng huýt sao vang tận trời, người trong thị trấn nhộng vẫn lâm vào cảnh hoảng loạn. Diệp Dục cầm súng bắn về phía một tên đang chạy tới, quay người chạy về phía tiếng huýt sáo. Các đặc công dị năng giả khác thấy thế, có người bắt đầu thay thế chỗ trống, có người chạy theo Diệp Dục.

Tô Tô nghe tiếng huýt sáo này, mấy tiếng ngắn lại mấy tiếng dài giống như mật mã, cũng không biết Mặc Vị Minh trao đổi gì với Diệp Dục. Cô cau mày hỏi Mặc Vị Minh:

“Thị trấn nhộng hôm nay sao thế?”

“Bị người của Xuân Chính Tông đánh úp.” Mặc Vị Minh đưa tay, lôi mặt nạ chống độc của một người trong đám người bị đóng băng đằng trước, cười lạnh: “Còn trang bị và thủ đoạn thế này để làm chuyện xấu, sao cứ phải đến chỗ bọn này phá hoại?’

Tin tức hiện nay Mai Thắng Nam đưa về, có lẽ đã bị vài người quan trọng trong thôn biết. Chỉ là tin tức của Mai Thắng Nam đưa về quá muộn, người của Xuân Chính Tông sớm đã thâm nhập vào thị trấn nhộng. Trong lời nói của Hạ An, Tô Tô cũng biết người của Xuân Chính Tông đang gọi người trong thị trấn nhộng.

Lần này làm chuyện lớn thế này, chôn bom trong trung tâm nhiệm vụ và vỏ nhộng trồng lương thực cũng không phải chuyện có thể làm trong ngày một ngày hai. Nhưng cả một công trình lớn thế mà chẳng hề có chút dấu hiệu nào, đến cả đội đặc công dị năng cũng không phát hiện ra điều gì khác lạ. Có thể nói thuộc hạ của Xuân Chính Tông lên kế hoạch đánh úp vô cùng chuyên nghiệp.

“Chết bao nhiều người rồi?”

Những tiếng kêu thảm thiết phía trước, trên trời còn xuất hiện một đám khói do vụ nổ gây nên, Tô Tô cau mày, trong lòng dấy lên cơn tức giận. Chẳng qua cô chỉ bán cho Phương Hữu Mạo chút đồ lại bị Xuân Chính Tông ghi thù, tàn sát người vô tội.

“Còn đang tính, nhưng…..” Trên khuôn mặt Mặc Vị Minh ẩn chứa sự tức giận nghiêm trọng, anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn thành thật thông báo cho Tô Tô, “Dị năng giả hệ mộc trên thị trấn nhộng, hình như…. bị lôi kéo đi gần hết, còn những người không đi cũng chết kha khá trong trận nổ vừa rồi. Tô Tô tổn thất lần này của chúng ta rất lớn. Chuyện này không thể cứ thế cho qua được.”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 407: Tổn thất trên thị trấn nhộng
“Đương nhiên không thể cứ tính như vậy được.”

Tô Tô bình tĩnh đếm đội người như tạc băng này, ít nhất cũng phải ba mươi kẻ chẳng biết đã trà trộn vào thị trấn nhộng từ bao giờ. Một nơi có quy mô chỉ như một căn cứ của người sống sót, chưa bằng khu an toàn như thị trấn nhộng mà cũng được Xuân Chính Tông để mắt và tấn công đến mức độ này, thật sự là quá quan tâm rồi.

Tổn thất trên thị trấn nhộng chưa thể được thống kê ngay lập tức. Thị trấn nhộng còn đang phát triển, không chỉ cung cấp thực phẩm cho mọi người trong trấn mà còn cung cấp cho cả khu an toàn của Sở Hiên và Xuân thành của Phương Hữu Mạo.

Hiện nay mấy trăm xác nhộng làm nhà kính đã bị tấn công, mấy trăm ngàn người sau này ăn gì?

Thật ra trong thời mạt thế, chỉ cần có dị năng giả hệ mộc thì cũng có thể làm lại nhà kính bằng xác nhộng, nuôi trồng lại lương thực và rau củ. Vấn đề ở đây là Xuân Chính Tông đã lôi kéo được không ít dị năng giả hệ mộc, chỉ còn lại vài người đã bị nổ chết trong đợt tấn công vừa rồi. Không có người phát triển cây trồng, chỉ sợ rằng trong thời gian ngắn chính người trong thị trấn nhộng còn không đủ ăn, đừng nói đến nơi của Phương Hữu Mạo và Sở Hiên.

Khi Diệp Dục, Hộ Pháp và Thư Sinh cầm vũ khí đến, Tô Tô thở dài, kéo Diệp Dục và Hộ Pháp sang một bên:

“Hai người bây giờ đừng để ý đến tổn thất của thị trấn nhộng. Chuyện này cứ để tôi và anh Bì đi thống kê. Việc khẩn cấp hơn là Hạ An, người làm việc với bác sĩ Hồng. Đêm qua hắn đã cầm mẫu huyết thanh của Tiểu Ái và Thiên Tứ đi trốn, không biết còn trong thị trấn nhộng không. Hai người phái người đi lục soát nhớ để ý tên này.”

“Mẫu huyết thanh?” Hộ Pháp lắc đầu, không hiểu lắm, “Hắn ta trộm làm gì?”

“Làm sao tôi biết được? Không chỉ có Tiểu Ái và Thiên Tứ, còn có cả đội đặc công dị năng, cha mẹ tôi, bác sĩ Trạc nữa.”

Tô Tô nhìn Hộ Pháp và Diệp Dục, phát hiện ra hai người này vẫn ngu ngơ chưa hiểu được tầm quan trọng của mẫu huyết thanh kia. Cô thở dài, đưa Tiểu Ái cho Diệp Dục bế rồi ngồi xổm xuống nhặt cành cây khô trên mặt đất, bắt đầu kẻ vẽ:

“Tôi phân tích cho hai anh một chút nhé. Cha mẹ của Tiểu Ái là dị năng giả, Thiên Tứ có cha là dị năng giả, vì thế Tiểu Ái có tỷ lệ tiến hóa thành dị năng giả là 100%, còn Thiên Tứ có 50%. Vậy thì hai đứa trẻ này sẽ có dị năng gì? Đến bao nhiêu tuổi thì có dị năng? Trình tự tiến hóa dị năng của hai đứa nó khác, hay giống tất cả những đứa trẻ khác? Nghiên cứu cái này ngoài huyết thanh còn cần cả DNA của chúng nó, nhưng không đủ toàn diện và tỉ mỉ. Để kỹ càng nhất thì phải bắt được hai đứa bé, giải phẫu, cắt lát, tiêm thuốc rồi quan sát phản ứng…”

“Không được! Không thể giải phẫu Tiểu Ái!”

“Mẹ kiếp, ai dám đụng vào Thiên Tứ nhà ông?!”

Diệp Dục và Hộ Pháp vừa nghe Tô Tô giải thích đã đổi ngay vẻ mặt từ ngơ ngác sang tức tối. Hai ông xù lông, Diệp Dục bế Tiểu Ái đi đi lại lại, Hộ Pháp vén tay áo siết nắm tay hét lên:

“Tô Tô, cô nói cái thằng mang huyết thanh của Tiểu Ái và Thiên Tứ đi tên gì? Ông đây phải tìm hắn, bắt hắn về để giải phẫu, cắt lát, tiêm thuốc!”

“Ông đây cũng đi, em trông Tiểu Ái nhé. Trông con gái anh cho cẩn thận, đừng để người ta bắt mất đi giải phẫu.”

“Ơ? Tôi chỉ lấy ví dụ thôi, nhỡ người ta chỉ…”

Nhỡ người ta chỉ muốn lấy vaccine phòng bệnh mạt thế nhưng tiện tay cầm luôn huyết thanh của mọi người trong thôn Bát Phương, có khi không định làm gì cả. Tô Tô chưa nói xong, Diệp Dục và Hộ Pháp vội vàng cầm vũ khi chạy về thị trấn nhộng. Bọn họ nghe Tô Tô nói xong thì rất sợ hãi, chỉ sợ không bắt được Hạ An sẽ khiến Tiểu Ái và Thiên Tứ bị bắt rồi làm hại.

Ngay cả khi kiểm tra huyết thanh, người ta cũng chưa chắc đã để ý đến con của hai người. Bọn họ hùng hổ như sắp ăn thịt người một cách vô lý khiến Tô Tô thấy thật buồn cười.

Ngay lập tức, cô nghĩ lại thật ra chuyện này cũng có thể rất quan trọng. Vì việc này mà cô đã đưa Tiểu Ái ra khỏi thôn Bát Phương đến đây mà nhỉ?

Cùng lúc đó, đội dị năng đặc công trong thôn Bát Phương đã được điều động, đội nữ tự cường và đội của Mộc Dương cũng bị điều động đi thực địa. Mỗi người một xác nhộng, lục soát thật kỹ càng. Bốn phương tám hướng quanh cửa lưới điện cũng không thể bỏ qua. Lưới điện bị đóng cửa khẩn cấp, nội bất xuất ngoại bất nhập.

Anh Bì cũng dẫn người đi kiểm kê tổn thất trong thị trấn nhộng.

Hàng chục binh sĩ bị Tô Tô đóng băng ban đầu đã bị đội nữ tự cường lột hết quần áo và trang bị, sau đó chuyển đến chỗ hoa ăn thịt để xử lý. Tô Tô lái xe đưa Tiểu Ái ra nhà xác nhộng của mình, tạm thời ổn định như thế.

Nhà xác nhộng của cô được làm từ con nhộng hạ được trong lần đầu đi làm nhiệm vụ cùng đội của Tiêu Dao. Sau khi con nhộng mặt người cao tầm hai ba tầng bị đội Tiêu Dao kéo về thị trấn nhộng, anh Bì cho người rửa sạch sửa sang rồi giao lại cho đội nữ tự cường trang trí cho Tô Tô và Tiểu Ái ở.

Xác nhộng được trang trí lại rất đẹp, tầng một có lò sưởi âm tường cạnh một tấm thảm lông mềm và dày. Tô Tô đặt Tiểu Ái trên thảm, vừa định thu dọn hành lý thì có tiếng gõ cửa. Là anh Bì đến báo cáo tổn thất.

Những dị năng giả hệ mộc được thống kê đều đã chết hết trong trận tập kích. Lương thực rau củ bị hủy hoại toàn bộ. Hơn một trăm người bình thường, mười mấy dị năng giả, một tiểu đội nữ tự cường, vài người trong đội Mộc Dương đều thiệt mạng.

Khi đọc những con số này, anh Bì cúi mặt đau xót. Tô Tô ngồi đối diện vừa chống cằm vừa nhìn Tiểu Ái đang hứng chí lăn lộn trên thảm, ánh mặt phát băng lạnh lẽo.

“Còn anh Bảo thì sao?”

Tô Tô im lặng một lúc mới lên tiếng hỏi tiếp anh Bì. Nếu Tô Tô không nhầm, khu vực bị tấn công là trung tâm nhiệm vụ do người của anh Bì cai quản. Anh Bảo là người chăm chỉ chịu khó, luôn ăn ở trong trung tâm. Khi nãy, Mặc Vị Minh có nói hình như anh Bảo đã ra khỏi trung tâm nhiệm vụ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 408: Gian tế
Anh Bì ngồi đối diện Tô Tô cúi đầu, giọt lệ nóng hổi rơi lên mu bàn tay. Anh đưa tay xoa hai mắt rồi nghẹn ngào nói:

“Đưa đến trạm y tế đi… Tô Tô… chúng ta không thể cứ nhịn như vậy được, Bảo không thể chết mập mờ như thế!”

Anh nhớ lần cuối khi mình đến gặp Bảo, Bảo đang ngồi trong quầy đóng dấu, còn cười bảo anh quay về thăm Từ Lỗi chứ đừng để thằng bé bị người bắt nạt ở nhà trẻ. Anh Bì cảm thấy lòng quặn thắt đau đớn – người anh em của anh… người anh em tốt vẫn luôn theo anh từ trước mạt thế… vậy mà lại bị chết trong một trận nổ không rõ ràng.

Lần này chết rất nhiều người, không chỉ có người của anh Bì mà cả người của Lý Tiểu Vũ và Mộc Dương cũng ảnh hưởng. Dưới sự quản lý của nhóm Diệp Dục, toàn thị trấn nhộng rơi vào tình cảnh u ám nặng nề.

Cuộc sống mỗi ngày một tốt lên – có nhà trẻ, có trung tâm y tế, vệ sinh đầy đủ, thậm chí có cả quy tắc và luật pháp, sản lượng rau củ tăng không ngừng, nguồn nước sạch luôn dồi dào. Chỉ cần nỗ lực một chút, ai ở thị trấn nhộng cũng sẽ tìm được công việc và vị trí của mình.

Dù người ở thị trấn nhộng không được tự do như bên ngoài nhưng trong xã hội xây dựng lại này, người phạm sai lầm phải bị phạt nghiêm, có tranh chấp sẽ có cơ quan giải quyết tranh chấp. Tại nơi này, mạnh không làm vua, dị năng giả và người thường cùng nhau sống qua ngày, dần dà nảy sinh lòng trung thành với thị trấn. Nỗi đau vì mạt thế của trong lòng mỗi người dần phai mờ.

Nhưng tất cả những điều này đã bị nhóm người Xuân Chính Tông hủy hoại hoàn toàn!

“Nhất định phải báo thù, nhưng thực lực của thị trấn nhộng sao so được với Xuân thành hùng cứ một phương?” Tô Tô cười gằn, xoa cằm nhìn anh Bì, “Xuân Chính Tông muốn phá hoại thị trấn nhộng vì chúng ta đứng sau lưng Phương Hữu Mạo nhỉ? Anh Bì, không được ngừng cung cấp đồ cho Phương Hữu Mạo, nếu ngừng lại thì tên Xuân Chính Tông kia càng đắc ý.”

Vài ngàn người ở thị trấn nhộng không thể đối phó với kẻ thù mạnh như vậy, chắc chắn không, nhưng không sao cả! Không phải còn Phương Hữu Mạo sao? Tô Tô chợt nghĩ ra một ý tưởng rất hay ho: Xuân Chính Tông không muốn bọn họ được sống an ổn thì sao chứ, cô cũng khiến Xuân Chính Tông ăn ngủ không yên là được. Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, Tô Tô sẽ làm bằng mọi giá để duy trì việc cung cấp hàng cho phe Phương Hữu Mạo.

“Lương thực và rau củ của chúng ta bị dội bom nên không còn mấy.”

Anh Bì sa sầm mặt. Tất cả xác nhộng được sử dụng làm nhà kính đều bị đặt bom hẹn giờ, xác nhộng không sao nhưng mọi thứ bên trong đã hóa thành tro bụi. Giờ Tô Tô muốn tiếp tục ủng hộ Phương Hữu Mạo thì người ở thị trấn ăn gì?

“Nói đến chuyện này… Dù mấy ngày trước tôi, Diệp Dục và Hộ Pháp vẫn ở trong thôn Bát Phương, Mộc Dương bị tiêm vaccine mạt thế vẫn đang tiến hóa nhưng còn mười sáu bộ đội đặc công dị năng trong thị trấn nhộng. Đám Thư Sinh đâu có bất tài?”

Tô Tô lạnh lùng nhìn anh Bì khiến anh Bì giật mình run rẩy. Anh đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tô Tô:

“Ý của cô là…”

Gian tế, nội ứng, gián điệp… thị trấn nhộng đâu có thiếu? Để có thể phá hủy thị trấn nhộng đến mức gần như quay về ban đầu, mấy trăm xác nhộng cùng nổ tung thì phải tốn mấy ngày để cài đặt lựu đạn trong nhà kính. Đám Thư Sinh đóng quân trên thị trấn quanh năm, không thể nào không phát hiện ra chút dấu vết.

Vậy có nghĩa là gì? Nghĩa là trong thị trấn nhộng và thôn Bát Phương có một vài kẻ gian được ngồi vị trí cao, có vài quyền lợi nhất định mới có thể lặng lẽ lợi dụng chức vụ của mình để bỏ lựu đạn vào trong xác nhộng.

Xét toàn bộ thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, số người quyền cao chức trọng nhiều quyền lợi không nhiều nhưng cũng không ít: anh Bì và mười chín tên du côn, Lý Tiểu Vũ và thân cận, mười tám lính đặc công dị năng, Mộc Dương và thuộc hạ, Trương Văn Viễn… ngoài ra còn có những người đi từ khu an toàn Tương thành ra như Chu Hiểu Lâm, Trạc Thế Giai, Quân Tửu, Lương Tiểu Kỳ, Lý Minh Chi…

Bất kỳ người nào trong đó cũng có quyền tự do đi lại trong thôn Bát Phương và thị trấn nhộng, việc thả vài cái lựu đạn vào xác nhộng là chuyện quá dễ dàng.

Trước kia, thị trấn nhộng và thôn Bát Phương cũng từng bắt được gian tế, kể từ khi Mai Thắng Nam còn ở trong thôn, thị trấn nhộng chưa xuất hiện, quy mô nơi này chỉ khoảng vài trăm người. Vậy mà khi đó Mai Thắng Nam đã đưa ra một xấp giấy dày ghi tên gián điệp, hiện giờ nơi này có khoảng hơn mười nghìn người, chẳng biết có bao nhiêu kẻ đang trà trộn vào đây.

Đương nhiên những thứ này không đáng sợ. Sự có mặt của gian tế chỉ đóng góp vào việc biết mình biết ta giữa các thế lực, còn gian tế trong lời Tô Tô nói thật sự quá đáng khinh, táng tận lương tâm. Kẻ xấu xa này có thể là người một nhà của họ, thường ngày gặp mặt nhưng lại dám làm việc cho Xuân Chính Tông!

Anh Bì nghĩ mà vã mồ hôi lạnh, tức giận khôn nguôi đến thở dồn dập. Tô Tô ể oải xua tay. Cô là phụ nữ còn dắt theo trẻ con, trên có già dưới có trẻ, chỉ muốn sống qua ngày đơn giản không áp lực nhưng giờ lại xảy ra nhiều chuyện, phải quản nhiều việc như vậy nên đương nhiên cô thấy mệt.

“Tô Tô, vậy giờ chúng ta phải làm gì? Nếu chưa tiêu diệt kẻ này, chuyện hôm nay sẽ có lần sau.”

“Loại trừ như thế nào?” Tô Tô nhíu mày nhìn anh Bì hỏi, “Người này đã leo được cao như vậy, còn có chút quyền lợi trong tay thì chắc chắn chúng ta không dễ dàng tìm ra. Anh Bì, anh có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn tôi, anh nói cho tôi biết xem diệt trừ kẻ này như thế nào?”

Người nhiều nghiệp lớn, các mối quan hệ càng phức tạp hơn, chuyện phải suy nghĩ càng nhiều. Bảo Tô Tô xử lý mấy chuyện này thì cô chỉ cảm thấy một chữ: PHIỀN!

Bảo cô nói nhiều thêm một chút? Làm Mộc Dương tỉnh lại nhanh lên đi!!!

Không phải người trùng sinh nào cũng muốn làm thủ lĩnh cầm đầu hàng ngàn hàng vạn người đánh giết muôn nơi sau khi được sống lại. Kiếp trước Tô Tô là kẻ cố chấp, ngoài tìm Tiểu Ái ra cô không quan tâm gì khác. Người đến người đi, không có ai ở bên, đương nhiên không có gián điệp bên cạnh.

Vì thế bây giờ phải quản lý thế nào, tìm ra gián điệp trong biển người mênh mông kia ra sao, cô hoàn toàn không để ý. Với cá tính kiếp trước, một là cô cưỡng chế di dời toàn bộ thị trấn, không tự đi thì giết; hai là cô dẫn cha mẹ con cái và vài người thân thiết cùng nhau chạy.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 409: Chau chấu thôn Bát Phương
“Chúng ta đành phải từ từ điều tra thôi. Không thể điều tra lộ liễu được, bảo Thanh Mộc tìm hiểu từng người một nhé.”

Anh Bì suy nghĩ một chút: đây là chuyện lớn nhưng bọn họ không có người như Mai Thắng Nam, chỉ đành để Thanh Mộc âm thầm tra xét. Công khai điều tra sẽ khiến bộ phận cấp cao nghi ngờ lẫn nhau, gây lục đục nội bộ dẫn đến rối loạn trong toàn thị trấn nhộng và thôn Bát Phương.

“Vừa rồi chúng ta có nhắc đến chuyện lương thực và rau củ, đấy đúng là phần khó đấy,” Tô Tô cúi đầu đưa tay bóp mũi, dừng một chút rồi nói, “Bây giờ thị trấn nhộng đã bị hủy hoại, chúng ta đành phải lấy gạo và rau dự trữ để cung cấp cho Phương Hữu Mạo thôi.”

May mà nông nghiệp của thị trấn nhộng phát triển, thôn Bát Phương tích trữ rất nhiều gạo và rau. Hiện giờ thôn Bát Phương còn ba người tàn tật và mẹ Tô, tổng cộng là bốn dị năng giả hệ mộc. Bình thường bốn người này không có việc gì làm nên thường xuyên luyện tập dị năng bằng cách phát triển rau củ, người trong thôn lại không ăn hết được nên giờ họ mới có phần dự trữ để sử dụng lúc cấp bách.

Có điều người ngoài cảm thấy ba người tàn phế của thôn Bát Phương đang rèn luyện dị năng hệ mộc, còn mẹ Tô chẳng qua là quá nhàn rỗi, không được trông cháu ngoại nên đành dồn hết tình cảm tích tụ vào “đất biến dị” và “hạt cây biến dị.”

Thế nhưng sản lượng từ “đất biến dị” và “hạt cây biến dị” hàng ngày của mẹ Tô đủ nuôi sống toàn bộ thôn Bát Phương.

Anh Bì có vẻ lo lắng, thảo luận cùng Tô Tô, “Bây giờ thị trấn nhộng không còn dị năng giả hệ mộc, thôn Bát Phương chỉ có ba dị năng giả tàn tật có đẳng cấp không cao. Chúng ta lấy đồ dự trữ ra cung cấp cho Phương Hữu Mạo thì bản thân có bị thiếu đồ ăn không?”

“Không sao, chúng ta còn gà mà? Từ hôm nay trở đi, không ai được phép ra ngoài, đóng kín cửa tập trung nuôi gà. Hơn nữa, tôi muốn cử mấy người đến Xuân thành để dạy dỗ Xuân Chính Tông một chút, dù không ám sát được Xuân Chính Tông thì cũng phải đủ hoành tráng. Chúng ta cũng phải tăng cường đề phòng ở thị trấn nhộng, lục soát tất cả các xác nhộng ngoài đó. Việc này để đội của Diệp Dục làm.”

Đặt bom, giết người, thọc gậy bánh xe, làm sao có thể bỏ qua được hoàn toàn? Dù thôn Bát Phương không địch lại Xuân Chính Tông thì cũng phải cho Xuân Chính Tông biết rằng gieo nhân nào gặt quả nấy, trời xanh đâu bỏ qua ai?! Xuân Chính Tông đúng là “xe” còn thôn Bát Phương chỉ là “châu chấu”, nhưng có là “châu chấu” cũng phải làm phiền Xuân Chính Tông không ngừng. Tô Tô muốn Xuân Chính Tông phải ăn ngủ không yên!

Người ám sát cô cũng đã chọn xong: cô, Tiểu Ái và Diệp Dục!!!

“Vậy phải cử người của đội đặc công dị năng đi rồi.”

Anh Bì hoàn toàn không nghĩ rằng Tô Tô định kéo đứa bé cùng mình đi ám sát Xuân Chính Tông ở Xuân thành. Anh chỉ nghĩ ám sát Xuân Chính Tông cũng khó khăn như ám sát Lã Ấn. Địa vị của Xuân Chính Tông trước mạt thế cao hơn Lã Ấn, hắn sẽ đặt an toàn của bản thân cao hơn Lã Ấn nhiều.

Vì thế, khi Tô Tô bảo cử người đi ám sát Xuân Chính Tông, anh Bì cũng không nói gì. Tô Tô cũng không nói với anh Bì để khỏi bị càm ràm. Hiện tại việc cấp bách nhất của thị trấn nhộng là tăng cường sản lượng trồng trọt. Sức dân là vô tận, thị trấn nhộng có tới vài ngàn người, cộng cả thêm thôn Bát Phương nữa thì tất cả chỉ cần cùng trồng trọt trong xác nhộng, dù không có dị năng giả hệ mộc nhưng vượt qua được những tháng ngày khó khăn nhất này, cuộc sống tương lai chắc chắn sẽ khá hơn.

Từ khi Tô Tô có lời, mọi người không ai được phép ra ngoài. Cao thủ tra tấn Thanh Mộc sẽ điều tra từng người, chưa phát hiện ra kẻ phản bội, không ai được phép ra khỏi thị trấn nhộng.

Do lần tập kích này, người của thị trấn nhộng cũng không đòi hỏi nhiều. Lúc này, kẻ muốn đi ra ngoài chắc chắn không có lòng với thị trấn nên mọi người đều ăn phận, ngoan ngoãn ở trong xác nhộng làm nhà kính trồng rau.

Diệp Dục và Hộ Pháp bắt đầu theo dõi Hạ An. Từ khi chưa hỗn loạn, Hạ An đã ra khỏi thị trấn nhộng. Từ tám giờ tối đến tám giờ sáng, lưới điện của thị trấn nhộng luôn đóng. Từ điểm quan sát có thể thấy Hạ An đã chờ trước lưới điện từ rất sớm, cửa vừa mở là anh ta lái xe đi.

Đó là thời điểm bác sĩ Hồng rời giường chuẩn bị làm thí nghiệm.

Diệp Dục và Hộ Pháp lái xe đuổi theo. Hiện giờ thị trấn hỗn loạn, những người khác phải ở lại ngăn ngừa tai họa ngầm chưa phát sinh. Vì thế, hai ông bố đành phải nhận trách nhiệm lần theo Hạ An.

Nhưng bọn họ vẫn chậm một bước. Khi Diệp Dục và Hộ Pháp đang lái xe ra khỏi lưới điện, xe của Hạ An đã đến một khu phế tích quanh Tương thành, gặp một đội quân nhỏ rất có nề nếp.

Dựa vào trang bị của họ, có thể nhận ra người đứng sau có thế lực rất hùng hậu. Từ trang phục quân đội, vũ khí đến hành vi đều rất quy củ, thậm chí còn có khí thế anh dũng hơn đội quân ban đầu của Lã Ấn rất nhiều.

Tiếp Hạ An là một người đàn ông trông có vẻ tháo vát có đầu hơi nhỏ. Hạ An vừa dừng xe trước một doanh trại tạm thời, người đàn ông này có vẻ đã nhận được tin từ trước – lập tức ra khỏi lều.

Anh ta vô cùng nhiệt tình đưa hai tay nắm tay Hạ An, tựa như rất hoan nghênh Hạ An gia nhập, còn có chút phần nịnh bợ.

Người đàn ông này tên là Nam Nam Mộc. Hai người cùng trò chuyện, Hạ An có vẻ rất đắc ý. Anh ta nói rằng chỉ cần nắm được vaccine phòng bệnh mạt thế trong tay thì vinh hóa phú quý vạn người mê là chuyện đương nhiên. Chỉ có người đần như bác sĩ Hồng mới chịu sống dưới trướng của loại đàn bà Tô Tô, không hiểu thời thế chút nào. Ông ta tự bỏ qua những lợi ích tốt hơn, còn cắm cúi làm thí nghiệm không ai biết đến, chẳng phải ngốc thì là gì? Không ngốc thì cũng là đầu óc có vấn đề!

Nam Nam Mộc là người của Xuân Chính Tông. Xuân Chính Tông muốn cắt đứt nguồn cung lương thực của Phương Hữu Mạo nên phái tay chân đắc lực Nam Nam Mộc dẫn một trăm lính đặc công đi qua Tương thành để tiêu diệt thôn Bát Phương.

Có điều đến thôn Bát Phương rồi, Nam Nam Mộc mới phát hiện ra thôn Bát Phương không dễ tấn công như vậy. Họ không thể vào thôn Bát Phương, cũng khó mà gây chuyện được với thị trấn nhộng vòng ngoài, vì thế anh ta vẫn đóng quân ở Tương thành chờ thời cơ ra tay để thôn Bát Phương bị tổn thất nặng nề, tốt nhất là không thể hồi phục được.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 410: Chuyện anh giao em chưa hoàn thành
Phải chờ rất lâu, Nam Nam Mộc mới tìm được khoảnh khắc thôn Bát Phương nới lỏng phòng thủ. Hôm đó, Tiểu Ái và Thiên Tứ cùng bị đi ngoài, Hộ Pháp và Diệp Dục không bảo vệ thị trấn nhộng được, Mộc Dương lại đang trong giai đoạn tiến hóa sau tiêm vaccine, Nam Nam Mộc tranh thủ liên kết với tay trong để chôn thuốc nổ vào những xác nhộng được sử dụng làm nhà kính.

Đồng thời, để thôn Bát Phương không thể cung cấp được gạo và lương thực cho Phương Hữu Mạo, Xuân Chính Tông cố tình giật dây Nam Nam Mộc để lôi kéo dị năng giả hệ mộc của thị trấn nhộng sang. Tuy nhiên, chúng cho rằng thu hoạch lớn nhất của lần hành động này không phải là phá hủy hết nhà kính nhộng xác, cũng không phải lôi kéo được rất nhiều dị năng giả hệ mộc, mà chúng có được Hạ An. Thứ giá trị nhất trong tay Hạ An là vaccine phòng bệnh mạt thế với tỷ lệ thành công lên đến 76%.

Xuân Chính Tông không quan tâm đến việc vaccine này được áp dụng cho trẻ con nhưng mới chỉ có tỷ lệ thành công 76%. Tỷ lệ thức tỉnh dị năng của người bình thường quá thấp, anh ta nghĩ rằng với vaccine này, dù chỉ 76% thành công cũng có thể tăng cường số lượng dị năng giả trong tay, anh ta sẽ có được đội quân dị năng giả hùng mạnh.

Đến lúc đó, Phương Hữu Mạo của Xuân thành chỉ là cái móng tay, toàn bộ thiên hạ là của Xuân Chính Tông thì cần gì phải để mắt đến một Xuân thành nhỏ bé?

Vì thế, Nam Nam Mộc nịnh bợ Hạ An một tí là chuyện dễ hiểu.

Sau khi gặp Hạ An, Nam Nam Mộc nhanh chóng sắp xếp gửi tất cả các tài liệu nghiên cứu của hắn ta đến Xuân thành. Mọi việc diễn ra hết sức nhanh chóng, chỉ cần Hạ An vào được Tương thành là an toàn. Hơn nữa, nếu Hạ An có liên hệ với Nam Nam Mộc, đám Hộ Pháp và Diệp Dục chắc chắn không thể điều tra được hành tung của hắn.

Diệp Dục và Hộ Pháp đuổi cả đêm cũng không bắt được tên Hạ An này. Không những không bắt được Hạ An, họ còn không thấy Nam Nam Mộc, đành phải phẫn nộ quay về.

Sáng sớm hôm sau, Tô Tô và Tiểu Ái vẫn còn say ngủ. Tô Tô nằm bên mép giường còn Tiểu Ái nằm giang hết chân tay ra, người thì bé nhưng chiếm hết hơn nửa cái giường. Bên kia giường, Tô Tô đặt ba chiếc ghế để đề phòng Tiểu Ái đang ngủ đột nhiên xoay người ngã xuống đất.

Diệp Dục tiến vào khi Tô Tô đang lơ mơ. Anh đắp lại chăn cho Tiểu Ái rồi mới lay Tô Tô dậy, nghiêm túc nói với Tô Tô ngơ ngác:

“Tô, chuyện em giao anh chưa hoàn thành, để Hạ An trốn thoát rồi.”

“Chạy à…” Tô Tô vẫn chưa tỉnh hẳn, xoa gỉ mắt bên khóe rồi ngáp một cái, ngồi suy nghĩ một lúc mới gật đầu, “Nửa đêm nửa hôm, Hạ An trộm tài liệu nghiên cứu của bác sĩ Hồng, anh không bắt được là bình thường. Đừng lo nữa, đã mệt cả đêm rồi! Anh ngủ chút đi, dậy rồi chúng ta đi Xuân thành.”

Hạ An đã bỏ trốn, bọn họ lại có bằng chứng rằng hắn ta đầu quân cho Xuân Chính Tông thì không đuổi kịp cũng không có gì phải buồn. Để lấy lại ống nghiệm chứa huyết thanh của Tiểu Ái, bọn họ đi tìm Xuân Chính Tông luôn là được.

Dù có mất bao nhiêu thời gian, cứ tìm Xuân Chính Tông rút củi đáy nồi là sẽ giải quyết được mọi chuyện.

Vốn Tô Tô còn định phái người đi phá đám Xuân Chính Tông, giờ có lý do này, tiện thể cô, Diệp Dục và Tiểu Ái đến Xuân thành một chuyến.

“Anh không dám ngủ,” Diệp Dục không thể thoải mái được như Tô Tô, đôi mắt anh đỏ ửng ngại ngần nhìn cô, “Anh sợ anh đang ngủ, con gái anh lại bị bắt đi giải phẫu mất.”

“Chuyện này… chẳng phải khó hơn à? Tôi nói là Tiểu Ái có thể gặp nguy hiểm như thế, nhưng dù vậy, chúng ta đến Xuân thành giết Xuân Chính Tông là xong còn gì? Có gì để chán nản? Anh vui lên đi.”

Tô Tô tỉnh táo nhìn Diệp Dục hối lỗi. Cô cảm thấy có phải mình nói chuyện quá nghiêm trọng không nhỉ? Thật ra bây giờ, vấn đề mọi người quan tâm nhất là vaccine phòng bệnh mạt thế kia, có lẽ Xuân Chính Tông cũng chỉ để mắt đến cái đó. Tô Tô lại sợ Tiểu Ái có năng khiếu trời sinh, bị người ta phát hiện ra nên chỉ quan tâm đến mẫu huyết thanh của con bé.

Vì thế, khi kể lại chuyện này với Diệp Dục và Hộ Pháp cô lại nâng tầm quan trọng của huyết thanh lên, khiến Diệp Dục nghĩ rằng nếu không bắt được Hạ An, con gái anh sẽ bị người ta chú ý và lôi ra giải phẫu thí nghiệm.

“Khó nói lắm, cứ tính thế đi.”

Đối với việc Tô Tô đòi đi Xuân thành, Diệp Dục không trả lời. Anh nghiêng đầu nhìn Tiểu Ái đang nằm “lấn chiếm” giữa giường, cái bụng nhỏ phập phồng theo từng hơi thở mà đột nhiên thấy sợ hãi. Anh nhớ đến trước đây khi được huấn luyện, anh từng giải phẫu một con ếch. Con ếch to đùng, bốn chân bị cố định trên tấm kính. Để giải phẫu, bọn họ phải cắt bắt đầu từ dưới bụng ếch…

“Không không không, con ơi, bố nhất định không để ai sờ vào con!” Gương mặt đen thui của Diệp Dục thoắt trở nên trắng bệch. Anh đứng lên đi lại trong phòng rồi đột nhiên cúi xuống nói với Tô Tô, “Tô à, em phải chăm sóc con gái anh thật tốt nhé. Tô này, anh có thể có đứa con của mình…”

“Anh định làm gì?”

Tô Tô thấy lời Diệp Dục nói có gì đó không ổn, lập tức trở nên cảnh giác. Cô rời khỏi giường túm lấy tay Diệp Dục lắc lắc nhưng anh không phản ứng. Cô sốt ruột:

“Anh làm sao đấy Diệp Dục? Tôi đùa thôi mà. Chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu. Chúng ta lấy lại mẫu huyết thanh, bảo vệ Tiểu Ái tốt là được. Để tôi xếp đồ rồi chúng ta đi Xuân thành, đi ngay và luôn!”

“Không, anh đi Xuân thành một mình!” Diệp Dục rũ mắt, lòng đã hạ quyết tâm. Anh vòng tay ôm Tô Tô vào lòng, nghiến răng nghiến lợi, “Ông đây có phải đuổi đến chân trời góc bể cũng phải cắt đầu tên Hạ An kia nhét vào bồn cầu. Tô Tô, em yên tâm, em chỉ cần chăm lo nhà cửa, chăm sóc con gái thật tốt là được.”

“Không không nhé, Diệp Dục, anh định đi Xuân thành một mình?”

Vừa nghe Diệp Dục nói muốn đi Xuân thành một mình, không muốn đưa hai mẹ con theo, Tô Tô chợt cảm thấy tức tối. Cô đã định phái người đi ám sát Xuân Chính Tông, không muốn để Diệp Dục phải đi một mình. Cô đã định thu xếp thị trấn nhộng và thôn Bát Phương ổn thỏa rồi dắt Tiểu Ái đi theo Diệp Dục!

Cô muốn đến Xuân thành chơi thật hoành tráng!!!
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top