Lượt xem của khách bị giới hạn

[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
[Ngôn tình] [Truyện Hoàn] Sinh con thời mạt thế - Bao Bao Tử

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 381: Tôi thấy hơi sợ
Trên đường về, Tô Tô ngồi xe Diệp Dục, đây là chiếc xe Jeep mà anh đưa cho cô hồi trước. Tô Tô đặt Tiểu Ái vào ghế trẻ em cô đã lắp sẵn ở băng ghế sau từ trước rồi ngồi xuống bên cạnh. Trương Văn Viễn vẫn ngồi ghế phụ lái còn Diệp Dục lái xe, kéo theo một chuỗi dài xác nhộng mặt người bị cột phía sau.

Mới ra ngoài một ngày đã săn được hai mươi con nhộng mặt người to, thậm chí còn có con to bằng tòa nhà hai ba tầng nên đội của người phụ nữ cao gầy kia thu hút rất nhiều sự chú ý ở thị trấn nhộng. Bọn họ còn chưa đi qua cổng hàng rào điện đã có nhóm người chạy đến ngó nghiêng.

“Được đấy Tiêu Dao, ai trong đội của cô thăng cấp thế? Trời gió tuyết lạnh lẽo thế này mà cũng săn được nhiều nhộng mặt người quá!”

Một người đứng cạnh cửa xe thiết giáp ghen tỵ hỏi người phụ nữ tên Tiêu Dao. Cô không trả lời, chỉ liếc nhìn rồi chỉ huy đồng đội tiếp tục lái xe đi.

Nếu chuyện lần này là công của họ thì bọn họ chắc chắn đã khoe khoang khắp nơi, kể lể rằng mình anh dũng vô địch như thế nào, giết nhộng mặt người đơn giản ra sao…

Nhưng không, trong số hai mươi con nhộng này, chỉ có một hai con là do bọn họ giết. Ai nấy đều cảm thấy xấu hổ khi người trong thị trấn hỏi vì phần lớn số nhộng là Tô Tô giết, cả đội bọn họ còn không bằng một người phụ nữ địu con nhỏ, có gì hay ho mà khoe?

Đến trung tâm nhiệm vụ, mọi người ra khỏi xe thiết giáp. Cả đội đều ăn nói rất thận trọng và ăn ý khi trả lời câu hỏi tò mò của mọi người, thầy Tần cũng giữ im lặng đi nhận nhiệm vụ, không dám hỏi thù lao tinh hạch chỗ anh Bì rồi tất cả mọi người về nhà của mình.

Màn đêm dần buông xuống. Diệp Dục lái xe đưa Tô Tô và Tiểu Ái tiến vào lưới điện. Mọi người đã tản đi, Diệp Dục thuận lợi lái xe đưa hai mẹ con vào thị trấn.

Trở về thị trấn bọn họ mới nhận được tin Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh xảy ra chuyện. Sau khi dẹp loạn ở thị trấn, Diệp Dục lo lắng đi tìm vợ con nên vội vàng lái xe ra ngoài tìm Tô Tô, tìm không thấy mới quay lại vùng sương mù để dẫn cả Trương Văn Viễn đi cùng anh.

Diệp Dục chỉ biết mình vừa rời khỏi thị trấn, Thư Sinh đã xảy ra chuyện sau khi nhận được thông tri của đội lính đặc công.

Khi Tô Tô bế Tiểu Ái đến thăm Lý Tiểu Vũ, Lý Tiểu Vũ đã không ăn không uống cả một ngày, chỉ ngồi bên cạnh giường của Thư Sinh.

Đội lính đặc công trong thị trấn nhộng cũng có một trại huấn luyện nằm gần khu vực của đội nữ tự cường. Dù thị trấn nhộng ở vòng ngoài của thôn Bát Phương nhưng cũng có khu vực người bình thường không được phép vào, chẳng hạn như trại huấn luyện đặc biệt và văn phòng đội nữ tự cường.

Trong tòa nhà xác nhộng ba tầng, Thư Sinh nằm bất tỉnh nhân sự, Lý Tiểu Vũ co ro dưới chân anh dường như rất bị tổn thương. Cô khoác hờ chiếc áo lông vũ, đôi mắt đỏ bừng nhìn Thư Sinh.

“Thư Sinh có sao không?”

Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn Diệp Dục. Tiểu Ái tỉnh ngủ lại được ăn no, giơ đôi bàn tay bé xíu lên với Diệp Dục. Diệp Dục bế Tiểu Ái rồi nói nhỏ với Tô Tô:

“Anh vừa hỏi mọi người, thấy bảo bác sĩ đến thăm rồi. Không sao cả, máu dồn lên não hơi nhiều nên bị hôn mê tạm thời. Chắc tối nay tỉnh thôi.”

“À… chuyện này…”

Tô Tô liếc nhìn Lý Tiểu Vũ đang co ro dưới chân Thư Sinh rồi thở dài, bảo Diệp Dục bế Tiểu Ái ra ngoài chơi còn bản thân ngồi xuống trước mặt Lý Tiểu Vũ:

“Này, người khác nói thì không rõ ràng. Tôi nghĩ là cô tự nói với tôi thì hơn, cô có bị làm sao không?”

Lý Tiểu Vũ lẳng lặng rũ mắt lắc đầu. Khi được đội nữ tự cường cứu ra khỏi xe, Lý Tiểu Vũ chỉ mặc đồ lót nên nhiều người hiểu lầm cô đã bị… chỉ có cô biết rằng mình vẫn vẹn nguyên.

“Nếu không bị làm gì, sao cô lại suy sụp thế?”

“Tôi… tôi… hơi sợ…”

“Sợ gì?”

“Loài người, sự tăm tối của mạt thế, sự vô đạo đức… rất nhiều thứ…”

Lý Tiểu Vũ cúi đầu, không biết phải giải thích suy nghĩ trong lòng mình như thế nào với Tô Tô. Một giọt nước mắt rơi xuống, chạm lên đầu gối cô. Tiếng khóc của Lý Tiểu Vũ khe khẽ vang lên trong căn phòng an tĩnh, tựa như một chiếc lông chim lặng lẽ phiêu bồng trong không trung.

“Tô Tô, từ khi mạt thế bắt đầu, tôi luôn ở cạnh cô. Tôi thấy zombie đáng sợ, giòi bọ kinh khủng, nhộng mặt người khó chơi, đàn bà trụy lạc, đàn ông phản bội… nhưng tất cả đều chỉ là chuyện người khác, tôi không tự trải qua… Hôm nay cận kề hiểm nguy, suýt thì… suýt thì…”

Điều khiến Lý Tiểu Vũ không chịu nổi nhất chính là Lý An Tâm đã tự mình sa lầy còn muốn kéo cô xuống cùng vũng bùn đó. Cô đã làm gì sai? Cô chưa từng hãm hại Lý An Tâm, vì sao Lý An Tâm lại muốn làm vậy với cô.

Chỉ là khi không thể khuyên bảo được Lý An Tâm thì cô đành mặc kệ mà thôi. Hoàn cảnh của Lý An Tâm hôm nay đâu phải do cô mà ra!

Cô không thể nào quên được cảnh Lý An Tâm vừa giơ camera vừa nhăn nhở cười với cô. Lý Tiểu Vũ không lường được khi con người độc ác, họ có thể nhẫn tâm đến mức nào? Vì sao Lý An Tâm lại ác như thế?

Còn cả Thư Sinh, vì sao anh lại tốt như vậy? Anh kiên trì, tự kiềm chế bản thân như dòng nước trong lượn trong bóng tối. Anh cũng trúng độc tình như những tên đàn ông kia nhưng anh giữ được bản thân, cũng giữ được cho cô. Lý Tiểu Vũ vừa cảm thấy đau lòng vì Thư Sinh, lại có chút không vui. Vì sao anh không động vào cô? Anh thà bị căng mạch máu, gặp nguy hiểm chứ nhất định không đụng vào cô, chẳng nhẽ anh khó chấp nhận cô đến vậy?

Những điều này khiến lòng Lý Tiểu Vũ vô cùng mâu thuẫn. Cô không thể nào vui vẻ được. Dù cho mạt thế biến con người thành kẻ ác, cô vẫn luôn kiên trì làm một người tử tế, vậy có phải thánh mẫu không? Không hề. Thật ra cô cũng không muốn làm thánh mẫu.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 382: Kinh nghiệm của Tô Tô
Trong phòng, Thư Sinh vẫn thở đều đặn như đang chìm trong giấc ngủ say. Tô Tô nghe Lý Tiểu Vũ nức nở nói, suy nghĩ một chút, chần chừ rồi cũng đáp lời:

“Để tôi kể cho cô một chuyện… chỉ diễn ra sau mạt thế có vài ngày. Đó là chuyện xảy ra từ rất lâu rồi. Khi đó tôi ở trong một nhóm, còn chưa biết mình có Tiểu Ái, cũng không biết bản thân có dị năng. Khi đó tôi cảm thấy thế giới xung quanh thật đen tối và tuyệt vọng, thấy được rất nhiều kẻ vô nhân tính, thậm chí còn có đàn ông bán vợ con, cha mẹ bán con gái… Sau đó, có người trong đội đến tìm tôi, nói rằng nếu tôi sẵn lòng bán thân thì anh ta sẽ cho tôi thức ăn và nước sạch… Khi đó tôi đã do dự… thật sự do dự…”

“Sao có thể thế được?”

Lý Tiểu Vũ giật mình ngẩng đầu nhìn Tô Tô. Cô suy nghĩ lại thì nhớ ra sau mạt thế mình mới gặp Tô Tô trong khu biệt thự Quả Táo. Lúc đó, Tô Tô đã rất quen thuộc với mạt thế rồi, Lý Tiểu Vũ chưa từng nghĩ Tô Tô cũng có thời điểm như vậy.

“Tôi… tôi chỉ biết trước đây cô không như thế. Trước kia cô yếu đuối hơn hiện tại rất nhiều.”

Lý Tiểu Vũ nhớ lại một năm đại học sống cùng Tô Tô, bản thân cũng nghi ngờ có phải Tô Tô có chị em song sinh không? Không thì sao tính cách của Tô Tô có thể thay đổi nhanh như vậy?

“Ai trong chúng ta cũng cần thời gian thích nghi với xã hội này. Mỗi người đều có thời điểm do dự cân nhắc.”

Tô Tô thoải mái tựa lưng vào ghế, vắt chéo hai chân, đôi mắt mơ màng như đang nhớ lại chuyện gì rất xa xưa đến xuất thần. Cô thản nhiên cười, lại nhìn Lý Tiểu Vũ:

“Tôi cũng không quen được với mạt thế ngay. Tôi từng thật sự nghĩ rằng tôi là một người phụ nữ không hiểu gì, không biết làm gì, dường như ngoài bán thân thì cũng không có con đường nào khác để sống sót. Đó chính là phút giây do dự và cân nhắc của tôi. Đời sống tình cảm của tôi khi đó cũng có vấn đề. Khi đang do dự, tôi phát hiện ra mình mang thai.”

Tiểu Ái thật sự đã cứu vớt Tô Tô. Chỉ thiếu chút nữa là cô sẽ rơi vào vực thẳm. Dù trước khi biết mình có thai, cô đã có dị năng hệ thủy nhưng chỉ là dị năng giả hệ thủy cấp một, cô có thể làm gì?

Ở thời kỳ đầu của sự hỗn loạn, các dị năng giả hệ thủy và hệ mộc cấp một không là gì cả so với những dị năng giả hệ kim hệ thổ hệ hỏa có khả năng tấn công. Rất nhiều cô gái mang dị năng hệ thổ và hệ thủy đã bán thân vì nhiều lý do khác nhau hoặc tìm một người đàn ông để dựa vào. Trong một đội ngũ, ngoài phụ nữ bình thường, phụ nữ hệ thủy cấp một cũng chỉ là một kỹ nữ cao cấp mà thôi.

Đáng sợ hơn là những chuyện này đều xảy ra với Tô Tô, bao gồm cả ánh mắt đàn ông nhìn cô, ý đồ trêu đùa cô đều lọt vào mắt Tạ Thanh Diễn.

Tạ Thanh Diễn không nói gì, không phản đối, không lên tiếng, không chấp nhận cũng không từ chối. Thân là một kẻ luôn nói yêu Tô Tô, hắn im lặng.

Lúc đó không ai giúp đỡ Tô Tô. Hoặc cô ra ngoài bán thân kiếm một suất ăn cho mình và Tạ Thanh Diễn, hoặc cô liều mạng tiêu hao dị năng xả nước cho cả đội, vẫn đổi được một suất ăn cho cả hai! Đối với một cô gái mong manh yếu đuối trước mạt thế như Tô Tô, không cần nói cũng biết.

Khi đang đấu tranh nội tâm, Tô Tô phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Ái. Đứa bé này là ánh sáng hy vọng cho Tô Tô trong mạt thế đen tối. Dưới sức ép bạo ngược của Tạ Thanh Diễn, cô từng định phá thai nhưng điều kiện trong mạt thế không cho phép, mà khi cô vừa định ra ngoài bán thân sẽ nghĩ đến đứa con trong bụng.

Cứ thế, ngày lại ngày, Tiểu Ái dần lớn lên trong bụng Tô Tô, hy vọng trong lòng cô cũng ngày càng lớn thêm, tiền đồ ngày càng xán lạn.

Tô Tô kiên trì cắn răng tiêu hao dị năng mỗi ngày nhưng nhất định không ra ngoài bán thân! Kiên trì, kiên trì, cô có thể xả nước càng lúc càng nhiều, được coi trọng hơn trong đội ngũ! Một ngày nào đó sau khi sinh Tiểu Ái, dị năng của cô biến dị.

Lý Tiểu Vũ mím môi, không biết nên nói gì cho phải. Cô vốn nghĩ rằng Tô Tô có tính cách như bây giờ là vì trước kia Tô Tô che giấu tính cách thực sự của bản thân, hoặc vì Diệp Dục xuất hiện…

Cô chưa từng nghĩ Tô Tô cũng như người bình thường, sẽ có lúc suýt rơi xuống vực thẳm.

“Tô Tô, tôi cảm thấy… đời cô thật quá may mắn, may mà cô phát hiện ra sự tồn tại của Tiểu Ái.”

“Vì thế chút chuyện này của cô không sao cả. Dù cô bị bọn họ hãm hại, có thể cô đang đứng bên bờ vực thẳm, cô không tự nguyện nhưng chỉ cần cô không chìm sâu, cô vẫn có thể tiếp tục độc lập tự cố gắng.”

Không tình nguyện sa đọa và cam tâm sa đọa là hai điều hoàn toàn khác nhau. Lý Tiểu Vũ cảm thấy tổn thương, sợ mạt thế, sợ lòng người, sợ sau khi bị xâm hại sẽ rơi vào vòng luẩn quẩn trụy lạc không thoát ra được, nhưng cô không biết rằng trên đời này có loại hoàn cảnh khiến người ta phải tự nguyện nhảy từ trên vách đá xuống vực sâu. So sánh với Tô Tô, chẳng phải Lý Tiểu Vũ vẫn còn quá may mắn hay sao?

Nhìn Lý Tiểu Vũ lặng lẽ gật đầu, Tô Tô mỉm cười, “Thật ra so với năm đó, cô đã khá hơn tôi rất nhiều rồi. Năm đó tôi còn không dám giết zombie cơ!”

Khi còn ở trong khu biệt thự Quả Táo, Tô Tô trói một con zombie lại để những người thường sống sót giết. Chỉ có Lý Tiểu Vũ dám nhặt dao lên, không còn ai khác. Thật sự Lý Tiểu Vũ can đảm hơn Tô Tô rất nhiều, sau khi có dị năng băng thì Tô Tô mới dám ra ngoài cùng chiến đấu với đội ngũ.

Nghe lời cổ vũ của Tô Tô, Lý Tiểu Vũ nở nụ cười. Cô ngẩng đầu lên nhìn Tô Tô, đổi chủ đề:

“Tô Tô, tôi muốn gặp Lý An Tâm.”

“Lý An Tâm?” Tô Tô suy nghĩ, hình như có người của đội nữ tự cường đến hỏi cách xử lý Lý An Tâm thật, “Cô ta được đội nữ tự cường cứu nhưng dường như không khỏe lắm, đang nằm trong trung tâm y tế.”

Thư Sinh vẫn đang ngất xỉu, lớp sương mù dày đặc vẫn tồn tại. Hương kích dục của Lý Tiểu Vũ bị sương mù của Thư Sinh kìm hãm sẽ không tan ra, cũng không biến mất, vì thế ai cũng có thể đoán được đám đàn ông bị hương tình gây lú sẽ hành hạ cô ta đến mức nào.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 383: Vì sao
Thành viên đội nữ tự cường nói khi cứu được Lý An Tâm trong làn sương mù, cô ta đã bầm dập hết cả. Mấy tên đàn ông trong đó cũng đã bị bắt lại, hiện nhốt trong trại huấn luyện của đội đặc công dị năng và bị nhóm Thanh Mộc thẩm vấn.

Trạm y tế của thị trấn nhộng là khu chữa bệnh mới mở do Quân Tửu quản lý. Ngoài Lương Tiểu Kỳ và Lý Minh Chi là y tá có kinh nghiệm, bọn họ tuyển thêm vài người phụ nữ có kinh nghiệm chữa bệnh và chăm sóc người bệnh. Trạm y tế này được đặt trong một xác nhộng cao hai tầng, chuyên chữa ngoại thương cho người trong trấn.

Lý An Tâm không còn sức đi lại nên Lý Tiểu Vũ phải tự mình đến trạm y tế để gặp cô ta. Tô Tô và Lý Tiểu Vũ cũng đi ra trạm y tế, vừa ra khỏi cửa phòng thì thấy Diệp Dục đang bế Tiểu Ái chơi trên thảm ở tầng một nên Tô Tô tiện tay nhấc Tiểu Ái lên đi cùng luôn.

Tô Tô và Lý Tiểu Vũ vừa đi thì Hộ Pháp đến, ranh ma nhìn Diệp Dục chán chường ngồi trên thảm, hỏi han:

“Này người anh em, chuyện của chú bác sĩ Trạc kể cho anh rồi. Cô ấy bảo chú nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”

“Chuyện gì?”

Diệp Dục mù mờ nhướn mày nhăn trán nhìn Hộ Pháp, trông thật ngu ngốc. Anh móc bao thuốc trong túi ra châm lửa một cây rồi đưa Hộ Pháp, lại tự châm cho mình một cây.

Hộ Pháp tuy nói giọng bỡn cợt nhưng vẫn tỏ vẻ tiếc hận, “Chuyện chú bị liệt dương chứ sao nữa. Tại sao anh em bao nhiêu năm như vậy mà chú nỡ lòng giấu cả anh?”

“Cút mẹ đi. Tiên sư, đứa nào nói ông đây liệt dương?”

Chuyện liên quan đến mặt mũi của đàn ông thì Diệp Dục không thể bỏ qua được. Anh bật dậy lao ra đánh móc một cú vào gáy Hộ Pháp nhanh như chảo chớp. Hộ Pháp đã phòng ngự, nhanh chóng bay ra rồi cười hô hố:

“Không sao mà người anh em, cái này chữa được hết. Chú cứ bảo Tô Tô đừng vội, anh tìm bác sĩ tâm lý hỗ trợ chú.”

Tô Tô nói?! Diệp Dục đứng hình, mặt mày méo mó. Từ khi Tô Tô mang thai đến nay là Tiểu Ái tròn năm tháng, anh thật sự đã từ bỏ tính nết lưu manh, không dám đụng vào Tô Tô, thế mà Tô Tô còn có ý kiến?!

Sắc trời đã tối mịt. Hôm nay có cuộc tấn công, Mộc Dương ra lệnh giới nghiêm ban đêm tại thị trấn nhộng nên trạm y tế không có nhiều người lắm. Vài người phụ nữ mặc đồng phục y tá, khoác áo khoác dày đang bận rộn đi lại, thấy Lý Tiểu Vũ thì nhao nhao giơ tay chào cô.

Đây là những người do Quân Tửu thuê nên họ không nhận ra Tô Tô, Tô Tô cũng không định giới thiệu bản thân mình nên khi những y tá kia không chào hỏi, Tô Tô cũng bỏ qua, cứ thế đi lên tầng hai.

Lý An Tâm nằm ở phòng bệnh tầng hai, bên giường có một máy hô hấp. Người cô ta có rất nhiều dấu vết như bị răng cắn, quấn vải xô thật dày nhưng vẫn không ngăn được máu rỉ ra thấm đỏ cả lớp vải.

Thấy Lý Tiểu Vũ và Tô Tô, Lý An Tâm nghển cổ lên trợn đôi mắt tràn đầy hận thù với em họ mình.

Lý Tiểu Vũ kéo ghế ngồi bên cạnh Lý An Tâm, bình tĩnh nhìn cô ta. Lý An Tâm lại nằm phịch xuống, đưa đôi tay khô héo gỡ máy thở trên mặt ra, cười với Lý Tiểu Vũ:

“Tiểu Vũ, đến thăm chị à?”

“Em tới vì muốn hỏi chị. Vì sao?”

“Vì sao gì cơ?”

“Vì sao em chưa từng hại chị, chị lại muốn hại em?”

“Bởi vì chúng ta là chị em,” Lý An Tâm yếu ớt cười, liếc nhìn Tô Tô và Tiểu Ái trong lòng cô, “Em xem, ba người chúng ta tuổi tác tương đương, ngoại hình tương đương, cùng học một trường cùng chung một ngành, còn sống chung trong ký túc xá lâu như vậy nhưng bây giờ thì sao? Hai người các cô thì được sống tốt, rất tốt! Còn chị thì sao? Chị không được như vậy, quỷ không ra quỷ, vì sao? Vì sao hai cô có thể sống thanh sạch như vậy còn tôi phải chịu cuộc đời dơ bẩn?”

Lý An Tâm không hiểu vì sao lòng mình đã chết lặng nhưng khi nhìn Lý Tiểu Vũ và Tô Tô trông vẫn như trước mạt thế cùng đứng trước mặt, Lý An Tâm không nhịn được phải tự hỏi: vì sao cuộc sống lại bất công với cô ta như thế?

Tô Tô cười gằn, ôm Tiểu Ái bỏ đi. Người như vậy thì còn phí lời giải thích làm gì? Giết luôn có phải tốt không? Khi đi đến cầu thang, cô nghe thấy tiếng Lý Tiểu Vũ tức giận kêu lên:

“Vì sao à? Chị hỏi em vì sao à? Chúng ta cùng trốn ra khỏi Tương thành, chúng ta cùng vào biệt thự Quả Táo một ngày, tôi muốn tự mình kiếm ăn, còn chị thì sao? Chị muốn chờ cứu viện! Kể từ khi đó, tôi và chị đã tự mình quyết định con đường tương lai khác nhau. Chị chọn ỷ lại, vì thế nên tôi sống tốt hơn chị!”

“Ha ha… ha ha ha… khụ khụ…”

Một hồi yên lặng ngắn ngủi rồi tiếng Lý An Tâm cười to vang lên, còn có tiếng ho khan. Tô Tô chợt cảm thấy có vấn đề, vội vàng quay lại thì thấy Lý An Tâm ngồi dậy vừa ho ra máu vừa thở dốc.

Cô ta như ngọn nến trong gió, chỉ còn chút hơi tàn, đôi mắt đục ngầu dần mờ đi. Đột nhiên Lý An Tâm như đã hiểu ra, nhìn Lý Tiểu Vũ lại nhìn Tô Tô rồi cười ha hả sau đó khạc máu, người mềm nhũn rơi thẳng xuống đất. Vạch đo nhịp tim trên màn hình máy kéo thành một đường thẳng tắp.

Lý Tiểu Vũ vẫn chưa hoàn hồn, chưa hiểu vì sao Lý An Tâm đang cười lại chết? Cô ngẩn ngơ ngồi trên ghế nhìn Lý An Tâm đập đầu xuống đất nhưng chân còn trên giường.

Tô Tô vỗ vai Lý Tiểu Vũ khẽ nói, “Cô ta chết rồi. Để người xử lý hậu sự đi.”

Cô nắm tay Lý Tiểu Vũ đưa ra ngoài. Hai người hoàn toàn im lặng ra khỏi trạm y tế, gọi một người lái xe đưa bọn họ quay về.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 384: Đại chiến ba trăm hiệp
Xe tiến thẳng về phía trước trong bóng tối mịt mùng. Ánh đèn pha soi sáng cả con đường nhỏ phía trước, tỏa sang hai phía. Những bông tuyết to rơi xuống mặt đất. Khi đi ngang qua chỗ Thư Sinh, Lý Tiểu Vũ xuống xe về trông Thư Sinh, còn Tô Tô bế Tiểu Ái ngồi sau đến chỗ đội nữ tự cường.

“Tô Tô, cô Lý An Tâm kia… giờ thế nào?”

Người đang lái xe là người thân cận với Lý Tiểu Vũ, cũng là đội phó đội nữ tự cường tên Trần Tư – dị năng giả hệ mộc. Giờ Lý Tiểu Vũ gặp biến cố, chắc phải vài ngày nữa mới bình tĩnh lại được.

Nhưng xác Lý An Tâm thì không thể chờ mấy ngày được nên Trần Tư muốn hỏi thẳng Tô Tô, cũng như nhau cả.

“Chôn thôi.” còn làm thế nào được nữa?

Thông thường người ta ném xác người chết trong mạt thế vào một chỗ không người là được, nhưng Tô Tô nghĩ không biết Lý Tiểu Vũ có nghĩ đến tình chị em ngày trước không. Nếu Tô Tô ném xác Lý An Tâm đi, sau này Lý Tiểu Vũ muốn cúng bái cho Lý An Tâm thì biết làm sao?

Đành phải tìm chỗ chôn.

Trần Tư gật đầu, đưa Tô Tô về phòng làm việc của đội nữ tự cường xong thì tự lái xe quay lại trạm y tế để xử lý xác Lý An Tâm cả đêm. Tô Tô dẫn Tiểu Ái về căn phòng ngủ của mình, đang định rửa mặt thì Diệp Dục gõ cửa chạy vào, còn cầm cả một bộ quần áo để thay.

“Anh định làm gì?” Tô Tô cau mày ngồi trên giường, vừa cởi áo khoác cho Tiểu Ái vừa nhìn Diệp Dục, “Còn cầm cả quần áo sang? Định bảo tôi thay quần áo cho anh? Đừng mơ nhé, anh không phải Tiểu Ái.”

Tôi tới canh chừng em!!!

Diệp Dục hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tô. Nơi này không thanh bình như trong thôn Bát Phương, người ở thị trấn nhộng rất phức tạp, anh không thể bỏ mặc vợ con mình ở lại đây được.

Hơn nữa, Diệp Dục cảm thấy Tô Tô sinh xong bắt đầu có vẻ muốn bắc thang lên trời. Anh chỉ sợ đêm hôm khuya khoắt, Tô Tô hứng lên lại ôm con gái anh không cánh mà bay, để anh tối lửa tắt đèn còn phải lọ mọ tìm kiếm.

Đương nhiên anh không thể nói với Tô Tô, dù sao khi sinh con cô đã suýt mất mạng, bình thường còn phải chăm con vất vả nên cả đời anh phải đối tốt với cô. Nếu anh nói thẳng rằng anh đến canh chừng, Tô Tô sẽ làm ầm ĩ với anh nên anh đành phải gân cổ lên:

“Tối đến Tiểu Ái hay dậy, anh phải giúp em dỗ con.”

“Được được, tùy anh.”

Tô Tô lười tranh luận với Diệp Dục. Rõ ràng Diệp Dục muốn đến canh người, đề phòng cô đêm khuya trốn ra ngoài chơi, còn kiếm cớ là trông con?! Đàn ông nói mà tin được thì lợn mẹ cũng biết leo cây. Thật ra Diệp Dục muốn làm gì thì có thể kiếm một nghìn lẻ một lý do, Tô Tô cứ kệ anh thôi, có Diệp Dục ở đây thì cô ngủ ngon được rồi.

Sau khi cởi áo cho Tiểu Ái, Tô Tô đặt con bé lên giường. Tiểu Ái phấn khích quơ quẩy chân tay, Diệp Dục ngồi bên giường chơi đùa với con. Chỉ nghe anh hỏi:

“Con muốn túm chân của mình à? Tay con ngắn quá, cần cha giúp không? Con gọi papa đi, papa giúp con.”

“Pupu…”

“Ôi… ngoan quá!”

Diệp Dục tự mình phiên dịch lời Tiểu Ái, cho rằng con mình đang gọi mình nên rất phấn khích túm chân tay con bé lại nhấc lên, giúp con bé tự nắm được chân. Nghe con bé cười khanh khách, Diệp Dục đắc ý khoe với Tô Tô:

“Em xem, con gái anh gọi anh kia, gọi papa kìa.”

“Ờ, hay thật đấy.”

Ngây thơ quá đi? Cái này có gì mà khoe? Chắc chắn Tiểu Ái sẽ gọi mẹ đầu tiên, còn từ trước khi Diệp Dục sinh ra, từ kiếp trước cơ! Tô Tô vừa chải đầu trong phòng tắm vừa liếc nhìn Diệp Dục rồi chuẩn bị đổi áo lót cho con bú thì có tiếng gõ cửa bên ngoài. Tô Tô nhíu mày hỏi:

“Gì thế? Tôi đang thay quần áo.”

“Anh nghe nói một chuyện. Hôm nay ngoài đến giúp em trông Tiểu Ái thì còn muốn hỏi em.”

“Chuyện gì?”

“Có phải em bảo mọi người rằng anh đây liệt dương, không lên được?”

Chủ đề thay đổi đột ngột khiến Tô Tô đang thay đồ sững lại. Cô nghiêng đầu suy nghĩ chút, đâu mà nhỉ, cô đâu có nói với người khác rằng Diệp Dục liệt dương? Dù cô thật lòng nghĩ vậy nhưng chưa bao giờ nói ra lời.

Có điều… hình như có lần cô và Trạc Thế Giai lén lút thảo luận vấn đề này. Cô hỏi Trạc Thế Giai rằng có phải sau khi thấy phụ nữ sinh con, đàn ông sẽ đánh mất hứng thú giường chiếu? Chẳng lẽ Trạc Thế Giai lại kể cho Hộ Pháp rồi Hộ Pháp đi nói lại cho Diệp Dục?

Tô Tô cười xấu hổ, nói với Diệp Dục bên ngoài, “Đây là chuyện đàn bà trêu nhau, sao lại đến tai anh?”

“Anh muốn vào.”

Giọng Diệp Dục vang lên ngoài cửa rất quái dị. Tô Tô ngẩn người hỏi, “Anh vào làm gì?”

“Làm em!”

Anh nói rất thẳng thắn. Tô Tô chốt cửa phòng lại ngay, “Anh điên à? Ăn nhầm gì đấy? Con gái còn bên ngoài đấy.”

“Không nhầm, em đã sinh được năm tháng rồi!” Diệp Dục lại sốt ruột gõ cửa, có vẻ bực bội, “Ông đây xót em sinh con khó khăn, tối còn phải chăm sóc con không được ngủ ngon nên chịu đựng không làm gì em. Giờ em lại đi kể cho mọi người là anh liệt dương. Tô Tô em mở cửa ra, để em xem anh có liệt thật hay không!”

Anh tức chết mất! Khi nghe Hộ Pháp trêu chọc, anh không để bụng mà chỉ cảm thấy là lạ, không ngờ đúng là Tô Tô nói thật. Được lắm, nếu Tô Tô đã chủ động như vậy thì đêm nay đại chiến ba trăm hiệp!

Tô Tô bên trong nghe vậy đột nhiên mở cửa phòng tắm ra, cầm thanh kiếm băng nhào vào Diệp Dục, rồ lên, “Tên lưu manh này, nào có người nào như anh?! Đi ra ngoài đi ra ngoài!!!”

Không khác gì voi giống cầu hoan, nào cho đối phương thời gian chuẩn bị!? Diệp Dục với cô không làm gì năm tháng vẫn tỏ ra bình thường, hôm nay lại đùng đùng vào phòng tắm đòi hỏi? Phụ nữ nào cũng sẽ tức giận!

Diệp Dục né tránh chiêu thức của Tô Tô, muốn ngay lập tức! Anh lập tức ra sát chiêu khiến Tô Tô buộc phải chém vào cửa. Tiểu Ái trên giường nhìn cha mẹ đánh nhau cứ như chơi đùa, vô cùng phấn khích cười khanh khách.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 385: Thị trấn nhộng phải náo loạn
Sau khi đuổi Diệp Dục ra ngoài, Tô Tô vẫy tay, khóa chặt cửa lại. Cô cầm kiếm băng, tựa vào cửa thở dài, cái tên Diệp Dục này sao mà phản ứng chậm thế chứ?

Ngoài cửa, Diệp Dục đập cửa một lúc, trợn mắt nhìn cửa bị khóa, suy nghĩ có nên dùng laser cắt cửa không? Nhưng anh sợ Tô Tô đứng ở trong cửa, năng lượng anh phá cửa quá lớn, có thể xuyên qua độ dày mười mấy hai mươi lớp, chẳng may không cẩn thận làm thương Tô Tô và Tiểu Ái thì anh sẽ hối hận cả đời mất.

Đây là lần đầu Diệp Dục cầu hoan bị từ chối sau khi Tô Tô sinh xong, bị một cái kiếm bằng băng đuổi ra ngoài. Bên này Thư Sinh đang lo lắng mở mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Lý Tiểu Vũ đang đứng trước giường anh.

“Sao thế?”

Thư Sinh ngồi dậy, nửa người còn đang đắp chiếc chăn bông màu bộ đội. Anh nhìn Lý Tiểu Vũ đang co rúm người, ngồi ở đầu giường. Vành mắt Lý Tiểu Vũ chợt đỏ ửng, hai hàng nước mắt thi nhau rơi xuống. Thư Sinh nhìn thấy cau mày, nghĩ tới chuyện đã xảy ra hồi sáng.

“Đừng khóc nữa, anh sẽ báo thù cho em!”

Anh nghĩ anh đã biết đã có chuyện gì xảy ra với Lý Tiểu Vũ rồi. Khi Thư Sinh tìm thấy Lý Tiểu Vũ, mặc dù trên người cô vẫn mặc đồ lót nhưng anh không dám nhìn kỹ, đằng sau còn có mấy người đàn ông đuổi theo cô. Nhìn thấy bộ dạng nước mắt như mưa lúc này của Lý Tiểu Vũ, Thư Sinh lập tức hiểu. Anh xốc chăn đứng dậy, định lao ra ngoài.

Lý Tiểu Vũ nhảy xuống giường, vòng tay ôm chặt eo Thư Sinh từ phía sau. Thư Sinh chấn động, đưa tay, chậm rãi nắm bàn tay của Lý Tiểu Vũ đang đặt trên eo anh, anh nghe thấy Lý Tiểu Vũ nức nở nói phía sau lưng:

“Không sao, tôi không sao. Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như thế… thực ra tôi có thể.”

Gái trinh thực ra cũng chẳng có gì bí ẩn như người ta tưởng tượng. Lý Tiểu Vũ nghĩ nếu nhất định phải làm với một người đàn ông, người đó là Thư Sinh thì cô đồng ý.

Thư Sinh không nói gì, anh im lặng đứng tại chỗ. Một cô gái nói thế với anh, còn khóc đến động lòng người, anh lại như một tên người gỗ. Anh nắm tay Lý Tiểu Vũ, kéo cô ra rồi nhấc chân bước ra ngoài.

Bên ngoài, dưới tầng một bày một chiếc bàn và bốn chiếc ghế. Diệp Dục vừa bị Tô Tô đuổi ra ngoài, lôi Hộ Pháp, Lập Hạ và Thầy Bói uống rượu giải sầu. Anh vừa nhìn thấy Thư Sinh đang yên đang lành mở cửa phòng lao ra, Diệp Dục liền cười cợt:

“Anh nói này, Lý Tiểu Vũ không phải đang ở chỗ chú sao? Không có chuyện gì à? Lúc này mà không ra tay, cứ do dự thế rồi có ngày ý trung nhân bị chàng trai khác cuỗm mất.”

“Không phải ai cũng như chú!”

Thư Sinh lườm Diệp Dục, anh là người thành công hay thất bại đều bởi đa sầu đa cảm, hoàn toàn ngược lại với tên chậm lụt như Diệp Dục. Diệp Dục là một con sói, trước mạt thế là sói, sau mạt thế vẫn là sói. Nhưng cứ là thứ vừa mắt Diệp Dục thì anh cứ phải cướp về đã rồi nói sau.

Nhưng Thư Sinh không như thế, anh sẽ nghĩ đến rất nhiều vấn đề, ví dụ như Lý Tiểu Vũ có yêu anh không? Chỉ thích thôi thì không đủ, yêu cầu của Thư Sinh rất cao, anh yêu cầu phải là tình yêu mới được. Còn nữa, nếu hai người muốn ở bên nhau thì trước tiên phải yêu vài năm đã, hai bên phải đạt đến mức độ ăn ý nào đó mới có thể tiến tới được.

Tóm lại, anh rất cẩn thận!

“Ờ được được được, chú cứ giữ đi, giữ đi. Xem Lý Tiểu Vũ chạy mất rồi chú đi tìm ở đâu!”

Diệp Dục cầm cốc bia trên tay chạm một cái với Lập Hạ, đang định chạm tiếp với Hộ Pháp thì Hộ Pháp cuống quýt đứng dậy, xua tay nói: “Không được, không được, bác sĩ Trạc đang đợi anh về. Các anh em, chờ bác sĩ Trạc sinh rồi, anh em ta không say không về.”

“Chú tin anh đi, người anh em. Chờ bác sĩ Trạc sinh xong, chú lại càng không thể say sưa chè chén với anh em nữa đâu!”

Diệp Dục thương cảm nhìn bóng lưng của Hộ Pháp, thở dài. Đêm dài đằng đẵng, không phải trực đêm, lại bị người phụ nữ của mình độc ác đuổi ra ngoài, muốn trông con gái của mình cũng không có cơ hội. Cuộc đời này ấy à, sao mà lại uất ức đến thế cơ chứ?!

Đêm đã xuống, Mộc Dương vẫn đưa người đi tuần tra thị trấn nhộng. Bởi vì Tiểu Ái đã tới thị trấn nhộng nên số người đi tuần tra quanh thị trấn nhộng cũng tăng gấp đôi. Bên ngoài thị trấn nhộng, ở một nơi tụ tập một nhóm nhỏ người sống, Voldemort ngồi bên cạnh giường, cô gái khỏa thân đằng sau lưng hắn đang bị con rắn đỏ lớn và con rắn nhỏ trườn bò trên làn da nõn nà.

Trước mặt Voldemort, một người đàn ông đang nhỏ giọng báo cáo sự thất bại của lần hành động này.

“Thế là chết rồi sao?”

Voldemort trời sinh một khuôn mặt đáng ghét, hắn càng lạnh lùng thì trông hắn càng đáng sợ. Con rắn nhỏ màu đỏ như cảm nhận được sự độc ác trong lòng của hắn, thè cái lưỡi đỏ lòm, trườn lên đầu gối hắn. Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.

“Toàn là thứ vô dụng. Chết cũng tốt, đỡ tốn công ta phải ra tay! Người vô dụng cũng không cần giữ lại.”

Vì kế hoạch khiêu khích lần này, Voldemort phải nghỉ một thời gian, cứ tưởng là lôi được Lý Tiểu Vũ xuống bùn, biến thành người của hắn. Ai ngờ, thuốc kích dục hắn điều chế không có tác dụng với Lý Tiểu Vũ, còn mất toi quân cờ tốt này.

Bây giờ người trên thị trấn nhộng tăng gấp đôi, muốn làm loạn ở đó chỉ còn cách đưa nhiều người tới. Mà trong hoàn cảnh thiếu lương thực, kêu gọi người gia nhập ngày càng khó, đâu có thể để cho hắn dâng người phung phí cho thị trấn nhộng được?

Voldemort cảm thấy sốt ruột, con rắn chúa non của hắn đã mất tích được bốn tháng. Nếu người thuần hóa nó đã rời khỏi thị trấn nhộng trong bốn tháng này thì phải làm sao?

Nếu không rời khỏi thị trấn nhộng thì người này ẩn thân quá kỹ. Người thuần hóa được rắn chúa, mà trong bốn tháng không hề thấy người đó xuất hiện cùng rắn chúa, hoặc khoe khoang, càng không thấy có người nào đem rắn chúa đi giết quái kiếm tinh hạch… Tên đó không muốn cho rắn chúa thăng cấp để mạnh hơn sao?

“Dù thế nào thì thị trấn nhộng phải loạn lên mới được.”

Chỉ cần thị trấn nhộng loạn lên mới có thể ép người thuần hóa rắn chúa ra ngoài. Voldemort cúi đầu, đưa tay xoa đầu con rắn nhỏ ở đầu gối, rồi dặn dò thuộc hạ, “Muốn thị trấn nhộng loạn lên thì nhóm đặc công của Diệp Dục phải rời khỏi thị trấn nhộng rồi bị cầm chân mới được. Ngươi nói thị trấn nhộng bây giờ mới xuất hiện cô gái bế con đi cùng Lý Tiểu Vũ sao?”

Nếu muốn thị trấn nhộng loạn lên, mười tám đặc công dị năng của Diệp Dục phải rời khỏi thị trấn nhộng, mà người Diệp Dục quan tâm nhất chính là người phụ nữ của anh ta và con gái. Sau đó, Voldemort lắc đầu lẩm bẩm:

“Tô Tô là dị năng giả cấp cao, các ngươi tìm người thường bắt cô ta thì không thể nào đối phó được rồi, nhưng không bắt Tô Tô và Tiểu Ái thì ai có thể khiến Diệp Dục và đặc công rời khỏi thị trấn nhộng chứ?”
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 386: Dọn ổ
“Bồ của Hộ Pháp tên là Trạc Thế Giai, nhưng là người bình thường.” Người đàn ông đứng trước Voldemort cúi người nói nhỏ: “Chỉ có điều cô ta chửa bảy tháng rồi, lúc nào cũng ở trong thôn Bát Phương để dưỡng thai, chưa chắc đã ra ngoài.”

“Không ra ngoài được thì các cậu có thể vào trong dẫn người ra mà. Hai hôm trước không phải các cậu có một dị năng giả thay đổi dung mạo mới thức tỉnh sao?”

Người Voldemort nói là một người đàn ông vừa thức tỉnh dị năng. Nhưng vì cấp bậc còn thấp nên dị năng thay đổi dung mạo cũng có rất nhiều hạn chế. Hắn là đàn ông, không thể biến thành phụ nữ, cũng không thể thay đổi giọng nói của mình, hơn nữa không thể thay đổi dung mạo lâu được. Thậm chí sau một lần thay đổi mà muốn đổi nữa phải mất một khoảng thời gian rất dài.

Nhưng người này dùng một lần cũng không sao, đưa Trạc Thế Giai ra khỏi thôn Bát Phương là được!

Voldemort cứ thế sắp xếp điều chỉnh hết mọi thứ, hắn định lần này chơi lớn. Thừa dịp nhóm Diệp Dục bị dẫn dụ ra ngoài, tốt nhất là có thể một tay diệt luôn cả thị trấn nhộng.

Cùng lúc đó, trời vừa tối, Tô Tô đã nhận được tin của Diệp Dục. Những tên bị rơi vào màn sương có chất kích thích đêm qua, đã bị bắt lại. Mấy người Mộc Dương thay nhau ép cung, hỏi được tất cả thông tin về Lý Oánh và Voldemort.

Sáng, chín giờ hơn, Tô Tô bế Tiểu Ái đến doanh trại huấn luyện đặc biệt của lính đặc công. Diệp Dục đứng ở cửa doanh trại đợi, vừa nhìn thấy Tiểu Ái liền biến thành “ông vú”. Anh lao băng băng, chủ động đón Tiểu Ái trong lòng Tô Tô. Vốn dĩ anh vẫn còn hờn dỗi chuyện Tô Tô cầm hung khí đuổi anh ra khỏi cửa, nhưng sau khi nhìn thấy Tiểu Ái, tất cả những uất ức đều biến thành sự dịu dàng.

Mộc Dương mười một tuổi cũng dẫn một nhóm người đi tới. Những người sau lưng Mộc Dương đều là được cậu bé giày vò một thời gian chọn ra. Những người đó không nhất thiết phải là dị năng giả, nhưng ai nấy đều giống như người ôm hận chưa trả, thần thái đó nhìn rất nặng nề.

Sau đó là nhóm những dị năng giả tới, nhóm của họ cà lơ phất phơ hơn nhóm của Mộc Dương nhiều. Họ vừa đi đường vừa bá vai bá cổ nhau, không hận thù cuộc đời. Tựa như sống chết nhẹ nhàng, hôm nay không phải tôi mất mạng trong tay bạn thì mai bạn sẽ mất mạng trong tay tôi, không có gì to tát.

Anh Bì dẫn theo nhóm du côn và Lý Tiểu Vũ dẫn theo đội phụ nữ tự cường theo, nhưng những người dưới trướng họ khá tạp nham. Tham gia những hội nghị cấp cao thế này phải đưa theo những thuộc hạ vô cùng tin cậy, vì thế nên họ không dẫn theo nhiều người, chỉ dẫn theo chừng ba bốn người.

Sau khi đi vào doanh trại huấn luyện đặc biệt của đặc công, một căn nhà vỏ nhộng có ba tầng được bày sẵn một chiếc bàn tròn lớn, xung quanh đặt rất nhiều ghế. Mọi người lần lượt ngồi xuống, Diệp Dục cũng để Tiểu Ái ngồi xuống bàn.

Tiểu Ái quay đầu tìm Mộc Dương trong đám người, con bé há miệng phun nước bọt về phía Mộc Dương. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Dương nở nụ cười lấp lánh, dùng ống tay áo lau nước bọt của Tiểu Ái.

Thư Sinh đứng phía trước của bàn, thuật lại những thông tin tra hỏi được mấy hôm nay. Đại khái có mấy vấn đề, đầu tiên là người đàn ông nhìn trông giống Voldemort nghe nói bị mất một thứ quan trọng, hiện tại thứ đó đang ở thị trấn nhộng hoặc là thôn Bát Phương, nhưng những tên đó không phải tay sai thân tín của Voldemort nên không biết hắn đánh mất thứ gì. Mà những cuộc nổi loạn ở thị trấn nhộng dạo này là do tên Voldemort đó làm.

Sau đó, Thanh Mộc còn hỏi ra được vị trí nhóm nhỏ của Voldemort, cùng với vị trí của khu an toàn Lý Oánh mới xây dựng.

“Đại khái tình hình là như thế sao? Chỗ chúng tôi có gì đáng để tên Voldemort đó chấp nhất không buông tha?”

Anh Bì nghi ngờ hỏi Thư Sinh, không hiểu tên Voldemort đó đánh mất vàng bạc châu báu hay cái gì? Vì sao cứ nhất nhất phải làm náo loạn thị trấn nhộng?

Thư Sinh nhún vai, quay sang hỏi Tô Tô và Diệp Dục: “Thứ mà Voldemort đánh mất, cần điều tra kỹ hơn không?”

“Điều tra thì có tác dụng gì? Định điều tra xong sẽ trả cho hắn sao?” Tô Tô cười khẩy, nhìn tấm bảng đen sau lưng Thư Sinh. Trên bảng có một tấm bản đồ vẽ tay, địa chỉ tập hợp của nhóm Voldemort ở mép tấm bản đồ. Tô Tô nói: “Nếu hắn đã muốn khiêu khích chúng ta, vậy chúng ta cứ dọn ổ cho hắn là được.”

“Cháu đồng ý!”

Mộc Dương ngồi trên ghế tựa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy sát ý, giơ tay biểu thị sự đồng tình với Tô Tô. Tiểu Ái nghe Mộc Dương nói xong, nghiêng đầu nhìn cậu bé cười. Lúc đang định chảy nước miếng thì Diệp Dục ôm Tiểu Ái vào lòng, tiện tay lau nước bọt dưới cằm cho con bé.

“Tôi cũng đồng ý.”

Diệp Dục gật đầu, anh nhìn về phía anh em đặc công dị năng của mình, tất cả đều đồng loạt gật đầu đồng ý.

Anh Bì và Lý Tiểu Vũ nhìn nhau, nhóm của hai người họ đều là nhóm quản lý bên trong. Những chuyện đánh giết, thực ra không phù hợp với họ, nhưng nếu thôn Bát Phương đã quyết định muốn dọn ổ của người ta, vậy vấn đề an nguy của thị trấn nhộng và thôn Bát Phương sẽ rơi thẳng xuống đầu họ. Một chuyện lớn liên quan đến tất cả mọi người chứ không chỉ là nhìn người khác ra ngoài chém giết.

“Bên tôi không có ý kiến gì, đội phụ nữ tự cường lúc nào cũng chấp hành mệnh lệnh.”

“Mọi người đi đi, tôi dẫn một nhóm nhỏ ở lại trông nhà.”

Cuối cùng, anh Bì và Lý Tiểu Vũ gật đầu, tất cả đều đồng ý với phương án dọn sạch chỗ ở của Voldemort.

Mọi người bắt đầu bàn tán sôi nổi, nên thực hiện chiến dịch đánh nhau giữa người và người này thế nào.

Tác chiến với người khác với quái vật, vì trí thông minh của con người cao hơn zombie, nhộng mặt người. Họ còn biết chạy, nhảy, trốn, biết ăn trộm đồ, không giống lũ quái vật, chỉ biết cứ thế xông lên. Thôn Bát Phương muốn đánh trận này, công tác chuẩn bị phải thật đầy đủ mới được.

Nhóm lính đặc công nhận trách nhiệm lên kế hoạch tác chiến và tiên phong dẫn đầu, Mộc Dương đưa người theo sau, Lý Tiểu Vũ dẫn một nhóm phụ nữ tự cường đi sau dọn dẹp và thu đồ.

Còn Tô Tô và Tiểu Ái?! Đã bị Diệp Dục tự động bỏ ra khỏi kế hoạch rồi!

Cô cũng không tranh với Diệp Dục. Nơi súng đạn không có mắt, chỗ nào cũng là chém với giết, cô còn chẳng muốn đưa Tiểu Ái theo!

Cô định đưa Tiểu Ái về bên trong Tương thành giết nhộng mặt người.

Sau khi lên kế hoạch tác chiến xong, ngay tối hôm đó, Trương Văn Viễn bị lôi ra khỏi sương mù. Diệp Dục đưa anh theo nhóm đặc công dị năng, phát huy tác dụng của một chiếc ống nhòm.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 387: Hộ pháp gặp chuyện rồi
Trời còn chưa sáng, nhóm đặc công dị năng làm người tiên phong, chuẩn bị sẵn sàng vũ khí, lái xe xuất phát trong đêm. Theo sau là Mộc Dương và những dị năng giả mà cậu đặc biệt lựa chọn, xuất phát cuối chính là nhóm phụ nữ tự cường của Lý Tiểu Vũ.

Ba nhóm người lần lượt ra khỏi thị trấn nhộng, trên đường giấu giấu giếm giếm, không cho người khác biết họ đi làm gì.

Hang ổ của Voldemort cách thôn Bát Phương khá xa. Lúc đặc công dị năng đang trên đường tới thôn Bát Phương, bên Voldemort đã bắt đầu hành động. Hắn sai người chuẩn bị, chỉ chờ bắt được Trạc Thế Giai ra khỏi thôn Bát Phương thì hắn sẽ bắt đầu dọn về thôn Bát Phương.

Cùng lúc đó ở thị trấn nhộng, một người đàn ông sau khi chịu sự giày vò của một đêm, dưới sự phối hợp của gián điệp, trời vừa sáng đã vượt qua tầng tầng phòng ngự của thôn Bát Phương, mò được đến thôn Bát Phương. Sương mù vừa tan liền lộ ra khuôn mặt của Thư Sinh.

Hắn nhờ người đưa hắn vào thôn Bát Phương, cản Chu Hiểu Lâm đang rảnh rỗi đi tản bộ buổi sáng ở bên ngoài, nghiêm trọng nói: “Trạc Thế Giai ở đâu? Mau lên, Hộ Pháp xảy ra chuyện rồi.”

“Chuyện gì?”

Chu Hiểu Lâm vừa nghe Thư Sinh nói Hộ Pháp có chuyện, lập tức quýnh lên. Cô ta vội vàng chỉ hướng biệt thự của Trạc Thế Giai ở, còn đích thân dẫn Thư Sinh đi, vừa đi vừa hỏi.

“Hộ Pháp có chuyện gì? Tìm bác sĩ à? Không phải Tô Tô cũng đang ở thị trấn nhộng sao? Sao không tìm Tô Tô giúp?”

Tô Tô cũng đang ở thị trấn nhộng! Mi mắt Thư Sinh giật giật, rõ ràng không có tâm trạng trả lời Chu Hiểu Lâm đang hỏi liên tục. Sau khi vào sân của nhà Trạc Thế Giai, hắn vội vàng đuổi Chu Hiểu Lâm đi. Hắn hét lên với Trạc Thế Giai vừa ngủ dậy, đang định đi dạo:

“Trạc Thế Giai, cô mau đi theo tôi. Hộ Pháp xảy ra chuyện rồi, anh ấy sắp không qua được nên muốn gặp cô lần cuối.”

Khuôn mặt vốn đã tái nhợt của Trạc Thế Giai chợt sững sờ, bộ đồ sơ sinh đang cầm cũng rơi xuống đất. Thư Sinh chẳng thèm quan tâm cái thai của Trạc Thế Giai đang phải giữ thế nào, trước tiên cứ bắt được Trạc Thế Giai đang sững sờ này lôi ra ngoài đã.

Dáng vẻ đó hình như thật sự lo lắng, như thể Hộ Pháp đã vô cùng nguy hiểm rồi.

“Trạc Thế Giai, cô đừng lo. Chuyện gì cũng phải lo cho đứa trẻ trong bụng đã. Có chuyện gì cũng đừng lo vội. Thư Sinh, anh đừng đi nhanh thế, Trạc Thế Giai còn đang trong thời gian giữ thai.”

Chu Hiểu Lâm chạy theo sau Trạc Thế Giai, cô ta cảm thấy có gì đó kì lạ. Dù Thư Sinh lo cho anh em của anh, nhưng đứa trẻ trong bụng Trạc Thế Giai tốt xấu gì cũng là máu thịt của Hộ Pháp, chẳng lẽ Thư Sinh không biết Trạc Thế Giai đang phải dưỡng thai sao. Bộ dạng của anh ta gấp gáp, chỉ mong lôi Trạc Thế Giai đi.

Hơn nữa trong ngoài thôn Bát Phương, chỉ cần nhìn thấy Trạc Thế Giai là tất cả mọi người đều gọi “Bác sĩ Trạc” một các tôn trọng. Đến cả Hộ Pháp cũng toàn gọi Trạc Thế Giai là “Bác sĩ Trạc”, vừa rồi Thư Sinh gọi thẳng tên của Trạc Thế Giai.

Thấy Trạc Thế Giai ôm bụng bị Thư Sinh lôi lên xe, chiếc xe đó phóng vụt đi như ma đuổi, vội vàng ra khỏi thôn Bát Phương. Chu Hiểu Lâm cau mày suy nghĩ, thôi nên quay về nhà làm bữa sáng thôi.

Hiện giờ nhóm du côn trong thôn Bát Phương đều ra khỏi thị trấn nhộng làm việc, người trong thôn trồng rau nuôi gà, ai bận việc người nấy nên cơm không ăn tập trung cả nồi to nữa mà ai làm của người nấy. Cô ta vừa bật bếp từ, vừa nhìn Đới Thuần ở bên cạnh trêu Mỹ Tú, buồn mồm buôn chuyện, thở dài,

“Haiz, anh nói xem vừa rồi em đi dạo bên ngoài nhìn thấy ai?”

“Ai cơ?”

“Thư Sinh, anh ấy nói Hộ Pháp nguy hiểm, sắp không xong rồi. Anh nói xem số bác sĩ Trạc sao ấy nhỉ, đứa trẻ trong bụng còn đang phải giữ, người đàn ông của mình thì… phì phì, dị năng giả thì có gì tốt chứ? Phải ra ngoài chém giết, còn không bằng làm người bình thường tốt hơn.”

“Hộ Pháp sắp không xong rồi?”

Đới Thuần nghe xong liền nghĩ, chuyện lớn như thế sao anh lại không biết? Anh lập tức để Mỹ Tú sang một bên, đi vào phòng bếp nhìn Chu Hiểu Lâm hỏi:

“Em nói Hộ Pháp sắp không xong, không thông báo cho ai? Chỉ có một mình Thư Sinh trở về? Chuyện lớn như thế sao em không nói với ai?”

“Em? Em phải nói với ai? Anh có bị ngu không, người đàn ông của Trạc Thế Giai chết, em còn phải đi thông báo khắp thôn sao?”

Chu Hiểu Lâm quay lại, đẩy Đới Thuần đang chắn đường một cái, Đới Thuần gãi đầu, đứng xoay vòng tại chỗ. Anh không thể nói rõ ràng với người vợ thiếu kiến thức này. Hộ Pháp xảy ra chuyện, thân là mọt trong những thành viên nòng cốt của thôn Bát Phương, Hộ Pháp xảy ra chuyện không thể nào mọi thứ đều im lặng như thế được!

Vì thế Đới Thuần đứng dậm chân tại chỗ, không thèm dây dưa với Chu Hiểu Lâm có có không không nữa, chỉ hỏi: “Thư Sinh với bác sĩ Trạc đi bao lâu rồi?”

“Nửa tiếng rồi.”

“Nửa tiếng rồi mà bây giờ em mới nói!!!”

Đới Thuần không nhịn được, quát to hơn một chút. Chu Hiểu Lâm hoàn toàn không hiểu mình đã làm gì sai, quay lại trợn mắt nhìn Đới Thuần, đang định mở miệng nói Đới Thuần. Đới Thuần quay đầu đi mất, vừa đi vừa nói:

“Tốt nhất em nên cầu nguyện đây không phải chuyện lớn đi, nếu không tội của Chu Hiểu Lâm em lớn lắm đó.”

“Em làm sao? Em đã làm gì sai?”

Chu Hiểu Lâm đuổi theo, cô ta không hiểu gì nên muốn kéo Đới Thuần lại hỏi cho rõ. Đới Thuần lại vội vàng đi về phía tháp canh, thông báo cho tất cả mọi người trong ngoài thôn Bát Phương.

Lúc này, trong sương mù, Thư Sinh đang bị mất phương hướng. Hắn cầm la bàn lên, vỗ vỗ mấy cái phát hiện ra kim nam châm vốn hoạt động tốt, giờ cần ra ngoài thì lại không hoạt động. Dù xe của hắn có đi hướng nào đi nữa kim la bàn cũng chỉ về hướng thôn Bát Phương.

Thư Sinh cảm thấy lo lắng, không biết trong thôn Bát Phương có cái gì mà làm kim la bàn nhảy loạn lên. Hiện giờ hắn muốn ra ngoài chỉ còn cách cầm bản đồ vẽ tay lên, hắn chở Trạc Thế Giai đang lo lắng đằng sau, vòng qua biển hoa ăn thịt người. Hắn lái bừa về một hướng rồi đi thẳng, mặc kệ là hướng nào, chỉ cần cứ đi thẳng là thế nào cũng tới được thị trấn nhộng.

“Thư Sinh, vì sao anh phải cần xem bản đồ và la bàn thế?”

Trạc Thế Giai ôm bụng, lắc lư trên xe, hỏi Thư Sinh đang lái xe. Thư Sinh không trả lời cô, điên cuồng lao thẳng về phía trước. Trạc Thế Giai cảm thấy vô cùng bất an, bầu không khí quá kì lạ, cô lại đang mang thai, chỉ e mắc bẫy!

“Thư Sinh, sau khi nhìn thấy cột mốc kia thì anh cứ đi thẳng về hướng đông, hướng tây có một vùng sương mù, bên trong có độc, không được đi hướng đó!”

Trạc Thế Giai chỉ một cột mốc trong sương mù, Trạc Thế Giai suy nghĩ, vì an toàn của bản thân vẫn nên nhắc nhở một chút “Thư Sinh” đang hoàn toàn mất phương hướng, lái xe trong sương mù. Cô sợ “Thư Sinh” này lát xe vào vùng sương mù có hương thơm kích dục của Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh tạo ra, rồi sau đó làm hại tới cô.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 388: Ngụy thư sinh
Lại nói tới sương mù mà Thư Sinh và Lý Tiểu Vũ cùng tạo nên, do Tô Tô yêu cầu nên riêng vùng sương mù đó không tan. Vì thế tất cả mọi người trong thôn Bát Phương điều biết, khu vực tiếp giáp nào đó giữa thị trấn nhộng và thôn Bát Phương có một vùng cấm địa mà đàn ông không thể vào.

Vì hương thơm kích dục đó vô cùng hấp dẫn với đàn ông, Trạc Thế Giai lại đang bụng mang dạ chửa, gọi trời không thấu, gọi đất không thưa. Nếu “Thư Sinh” này đưa cô vào vùng sương mù có hương thơm kích dục đó, chỉ sợ cả mẹ lẫn con cùng táng mạng nơi đây.

“Thư Sinh” đang lái xe, cười kì quái trong cổ họng. Hắn nhìn Trạc Thế Giai qua gương chiếu hậu, im lặng, bình tĩnh, gặp chuyện gì cũng không lo lắng sợ sệt, đây là một người phụ nữ giỏi giang, chỉ là có phần hơi tiếc một chút!

Hắn đi theo sự chỉ dẫn của Trạc Thế Giai, sau khi nhìn thấy cột mốc liền lái theo hướng đông, quả nhiên không lâu sau ra khỏi sương mù.

Lực lượng phòng vệ của thị trấn nhộng ít đi một nửa, nhưng đội tuần tra ngày thường đi tuần tra thì vẫn đang thực hiện nhiệm vụ, không khiến người khác phát hiện ra phòng thủ thiếu người.

Tô Tô ôm Tiểu Ái ở trong địu, coi những lời dặn dò của Diệp Dục như gió thoảng qua tai. Thấy tuyết hôm nay ngừng rơi, liền địu Tiểu Ái ra ngoài hoạt động một chút.

Vừa bế Tiểu Ái ra ngoài định đi tới trung tâm nhiệm vụ thì thấy một nhóm người, đang sắp xếp đồ đạc. Có vẻ như định ra ngoài làm nhiệm vụ.

“Hi!”

Tô Tô chủ động chào hỏi Tiêu Dao, Tiêu Dao giật mình, bỏ con gà đông lạnh trong tay, cũng chào Tô Tô theo bản năng:

“Hi!”

“Mọi người ra ngoài làm nhiệm vụ à?”

“Đúng thế, đi giết nhộng, cô có muốn đi cùng không?”

Tiêu Dao nói xong liền quay đầu hận không thể cho mình một bạt tai. Cô gái mà cô chào hỏi chính là Tô Tô, trưởng thôn của thôn Bát Phương! Đội của cô toàn dị năng cấp hai, thế mà lại mời Tô Tô đi làm nhiệm vụ cùng họ có phải điên rồi không?

Đồng đội quanh Tiêu Dao cũng có phần ngại ngùng, bên cạnh có người không biết thân phận của Tô Tô, liền cười nhạo:

“Tôi nói này Tiêu Dao, cô không thấy người ta đang bế con à. Cô làm đàn ông thì thôi đi còn muốn bắt một người mẹ hiền vợ đảm làm đàn ông như cô sao?”

“Ha ha ha, đội của mấy người không kêu gọi được ai, đến cả mẹ bỉm sữa cũng không tha!”

Tiêu Dao và đồng đội của cô cứ thế im lặng trong tiếng cười nhạo, chỉ chuyển đồ nhanh hơn mà thôi. Ngày đó sau khi từ Tương thành trở về, Mộc Dương đã sai người đến cảnh cáo bọn họ, thân phận của Tô Tô và Tiếu Ái không được tiết lộ trong thôn.

“Đưa tôi đi cùng đi.”

Tô Tô đi theo Tiêu Dao, cô cảm thấy đội này rất thú vị. Dù sao cùng là ra ngoài giết nhộng mặt người, so với việc cô đưa Tiểu Ái đi một mình thì đi với nhóm Tiêu Dao hơn, vì họ lo cơm nước!

“Chuyện này… không ổn đâu.”

Tiêu Dao cảm thấy hơi khó xử, cô muốn nói Tô Tô thân là trưởng thôn Bát Phương, muốn ra ngoài làm việc cùng họ. Cô bảo họ phải nói thế nào với Diệp Dục và Mộc Dương chứ?

Nhưng cô chợt nghĩ, Tô Tô chính là dị năng giả cao cấp trong lời đồn, nếu Tô Tô và Tiểu Ái xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Cả nhóm bọn họ chắc chắn sẽ gặp tai họa không tránh khỏi, không chừng còn bị diệt cả đoàn chứ nói gì đến việc nói chuyện nữa?

Vì thế Tiêu Dao do dự một chút rồi gật đầu, cô nói với Tô Tô: “Vậy, vậy cô tự lo bản thân mình, đừng lo cho chúng tôi.”

“Đương nhiên.” Tô Tô gật đầu cười, bây giờ cô còn phải lo cho Tiểu Ái, vào thời khắc quan trọng đương nhiên ai lo thân người nấy rồi.

Chờ sau khi tất cả mọi người dọn đồ xong lục tục lên xe, Tiêu Dao vẫy tay với Tô Tô, ý muốn Tô Tô và Tiểu Ái mau lên xe. Sau đó trong tiếng cười nhạo của mọi người, cô cúi đầu ngồi xuống ghế lái phụ.

Chiếc xe bọc thép cứ thế rời khỏi thị trấn nhộng đi làm nhiệm vụ. Vừa đúng lúc đó xe của “Thư Sinh” và Trạc Thế Giai đến cửa lớn chỗ lưới điện chờ làm kiểm tra an ninh. Trên xe bọc thép có mấy tên béo, vị trí của chúng ngồi vừa hay có một cái lỗ nhỏ, bình thường dùng như lỗ thông khí, lúc quan trọng có thể thò họng súng ra ngoài.

Sáng nay mấy tên béo ăn hơi nhiều, đổ nghiêng đổ ngả trên xe nên buồn bực mở cái lỗ nhỏ ở bên cạnh. Thi thoảng chúng lại nhìn sang chiếc xe bên cạnh, thấy một người đàn ông lái xe và một cô gái ngồi sau xe, chúng liền cười nhạo:

“Anh xem tên Thư Sinh này bình thường đong đưa qua lại với Lý Tiểu Vũ, quay đi một cái liền đưa cô gái khác đi đánh dã chiến rồi.”

“Ha ha ha, tôi nghĩ trước tên của hắn chắc phải có một chữ “Ngụy”, Ngụy Thư Sinh.”

“Không thể nào. Bình thường Thư Sinh rất giữ mình, sao lại có thể thò một chân khác với một cô gái ngoài Lý Tiểu Vũ chứ?”

Mọi người nghe tên béo nói thế, nhao nhao lên mỗi người thêm một câu, có người còn đặc biệt thăm dò nội tình chỗ Tô Tô, hỏi:

“Tô Tô, cô nói Lý Tiểu Vũ và Thư Sinh có gì hay không?”

Tô Tô cau mày, cô cũng mở ô cửa nhỏ trên xe bọc thép ra, vừa đúng lúc nhìn thấy góc mặt của Trạc Thế Giai. Trước mắt cô chợt lóe lên, cửa lớn đã mở, chiếc xe trở Trạc Thế Giai lao như một mũi tên, bay vèo ra khỏi thị trấn nhộng, chẳng mấy chốc mà không thấy bóng dáng.

“Không xong rồi, Trạc Thế Giai bị bắt rồi! Người đó không phải là Thư Sinh.” Tô Tô ôm Tiểu Ái đứng lên, nói với Tiêu Dao đang nhìn cô: “Tiêu Dao, xe của các cô có thể chạy nhanh được không?”

Chạy không nhanh thì cô sẽ tự mình lái xe đuổi theo.

Người ngồi ghế lái là một người đàn ông để râu cười ha hả, mang lại cảm giác như đang cười nhạt, anh ta nói với những đồng đội và Tô Tô đứng sau: “Mọi người ngồi chắc vào, để trưởng thôn Bát Phương của chúng ta thấy xe bọc thép của chúng ta chạy nhanh thế nào!”

Tất cả đều ngồi ngay ngắn, còn thắt cả dây an toàn!

Tô Tô thấy thế liền thấy hài lòng, cô cũng lập tức thắt dây an toàn cho mình và Tiểu Ái. Vừa thắt xong, chiếc xe bọc thép “Rừm” một tiếng, đằng sau chỉ còn lại khói trắng và tuyết đọng. Chiếc xe bọc thép phóng như bay với tốc độ của một chiếc xe việt dã!

“Nhưng vừa rồi rõ ràng tôi nhìn thấy người lái xe là Thư Sinh, người phụ nữ ngồi sau xe là Trạc Thế Giai ư? Thì ra Trạc Thế Giai nhìn như thế!”

Không phải mọi người đều đồn người phụ nữ của Hộ Pháp là Trạc Thế Giai sao? Hiện nay đang trong thôn Bát Phương dưỡng thai, sao lại ở cùng với Thư Sinh chứ? Có người không hiểu, ngồi trong xe bọc thép chạy như bay hỏi Tô Tô.

Tô Tô cau mày, giơ tay sờ Tiểu Ái đang vô cùng vui vẻ. Tiểu Ái ngồi trong địu, đôi mắt lấp lánh, lấp lánh đến mức còn sáng cả lên. Có vẻ như con bé rất thích tốc độ này, con bé vui vẻ khua khoắng chân tay loạn xạ, trong miệng còn ê a không biết đang nói gì.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 389: Biệt thự quả táo xa cách đã lâu
Tô Tô nói: “Thời buổi này, có loại dị năng có thể thay đổi dung mạo. Người có dị năng này rất hợp với mấy trò trộm gà trộm chó.”

Dị năng này không có tác dụng gì trong việc giết zombie, nhưng rất hợp với việc bị kẻ nào đó mạnh hơn bắt làm những chuyện mờ ám, không thể để người khác thấy. Giống như bây giờ, Tô Tô rõ ràng đã nhìn thấy Thư Sinh đi cùng với Diệp Dục, đi dọn căn cứ của Voldemort rồi. Giờ lại xuất hiện ở đâu ra, còn dẫn Trạc Thế Giai đi cùng, điều này chứng tỏ Thư Sinh đó chắc chắn là giả.

Trên mặt đất bằng phẳng, vốn ở đây là một cánh rừng nhỏ, nhưng vì mạt thế, để phòng dị năng hệ thổ của thôn Bát phương nên cây cối quanh thị trấn nhộng đa phần đều bị dọn sạch. Vì thế chiếc xe bọc thép đi một lúc đã đuổi theo xe của Trạc Thế Giai và “Thư Sinh”.

‘’Thư Sinh” thấy có người đuổi theo hắn, hắn càng điên cuồng đạp ga. Trạc Thế Giai ngồi đằng sau, cố gắng ngồi vững. Trong tốc độ điên cuồng của chiếc xe, Trạc Thế Giai nắm chặt hai tay nắm của xe ngồi phía trước, cố nhịn cơn đau từ bụng truyền lên, cố giữ bình tĩnh.

Trong chiếc xe bọc thép đang đuổi theo phía sau, Tô Tô ôm Tiểu Ái tới đằng sau Tiêu Dao, nhìn tình hình xung quanh rồi nói:

“Đừng đuổi nhanh quá, cẩn thận không chó cùng dứt giậu, đuổi đến chỗ bằng phẳng hơn rồi nói tiếp.”

Đường quá gồ ghề, Tô Tô sợ chiếc xe đằng trước đi nhanh quá sẽ bị lật. Người lái xe râu dài gật đầu nói: “Đằng trước là Tương thành rồi, đuổi hắn vào Tương thành đi. Các phế tích trong Tương thành nhiều, tôi thấy chiếc xe đó chỉ chịu được thêm một lúc nữa là tắt máy rồi.”

Vì nhóm của Tiêu Dao thường đến Tương thành giết nhộng mặt người, nên họ cũng biết cứ theo con đường này sẽ tới ngoại ô của Tương thành. Đi tiếp nữa sẽ đến gần biệt thự Quả Táo, con đường đó rất bằng phẳng, trên đường còn có nhiều vật nhọn, vừa vặn có thể đâm vào bánh xe phía trước.

Quả nhiên sau khi vào Tương thành, trên đường về biệt thự Quả Táo, chiếc xe bắt cóc Trạc Thế Giai đằng trước “bùm” vài tiếng, bánh xe bị nổ, xe tắt máy.

Hắn đang định nhảy xuống đằng sau xe bắt Trạc Thế Giai làm con tin thì Tô Tô trong xe bọc thép vẫy tay một cái, một lớp băng màu trắng xuất hiện trên đường, đóng băng chân của “Thư Sinh”. “Thư Sinh” chưa kịp cầm vũ khí nào có tính sát thương, thấy chiếc xe bọc thép dừng lại, hắn điên cuồng gào thét:

“Các ngươi chơi trò gì thế, Hộ Pháp sắp chết rồi, tôi đưa người phụ nữ của anh ấy đi gặp anh ấy lần cuối. Cứ trì hoãn thế này coi chừng Diệp Dục gọt đầu các ngươi.”

Từ trước tới giờ Thư Sinh chưa bao giờ tức giận đến mức nói những lời ngu xuẩn như thế. Bỗng nhiên, tất cả mọi người trong xe bọc thép đều tin đây là Thư Sinh giả. Tên Thư Sinh này giống như chó mất chủ, gặp ai cũng cắn, nào có phong thái của Thư Sinh?

Tô Tô ôm Tiểu Ái mở cửa xe đi xuống, nhìn tên Thư Sinh giả một cái rồi nói với Tiêu Dao: “Trói lại, đừng để hắn chết. Đợi Diệp Dục về hỏi cho rõ sau.”

Sau đó, cô chạy vội về phía trước xem Trạc Thế Giai ngồi phía sau, không nhìn không biết, vừa nhìn thấy đã bị dọa sợ. Trạc Thế Giai đầu đầy mồ hôi, hay tay túm chặt lưng chế ô tô, khuôn mặt trắng bệch, ngẩng đầu nhìn Tô Tô, dưới mông cô ngồi đang chảy ra một loại chất lỏng nhớp nháp màu máu. Trạc Thế Giai yếu ớt nói với Tô Tô ngoài cửa:

“Tô Tô, chỉ sợ là cô sắp sinh rồi.”

“Hả?” Tô Tô giật mình, ngẩng đầu nhìn trái ngó phải, gọi người đàn ông râu dài trong nhóm của Tiêu Dao, anh ta là dị năng giả sức mạnh, cô nói: “Có thể giúp tôi một việc được không. Bạn tôi sắp sinh rồi, anh có thể giúp tôi bế cô ấy ra được không?”

Râu dài gật đầu, anh ta có vẻ là một người nhiệt tình. Anh ta mở cửa xe, khom lưng bế Trạc Thế Giai nhẹ nhàng ra ngoài. Nhưng vào đúng lúc này, khung cảnh toàn phế tích bỗng nhiên truyền tới một làn sóng, bốn phía xuất hiện rất nhiều giòi miệng đỏ.

“Không xong rồi, có người đang điều khiển lũ giòi!” Tô Tô giật mình, cô cảm nhận rất rõ năng lượng dị năng ở xung quanh, có người đang điều khiển lũ giòi này tấn công họ!

Thầy Tần trong nhóm của Tiêu Dao đốt lên một vòng lửa quanh nhóm của họ, nhưng không có tác dụng gì. Rất nhiều giòi từ trong các phế tích bò ra, dù một đợt giòi đã bị lửa thiêu chết nhưng nếu giòi ngày càng chồng chất, vòng lửa cũng không có tác dụng gì nhiều.

Trạc Thế Giai trong lòng râu dài cắn răng, kêu lên, cô gọi Tô Tô. Tô Tô ôm Tiểu Ái quay sang nhìn, hỏi: “Bác sĩ Trạc, giờ cô cần gì? Cô có thể cố đến khi quay về thôn Bát Phương không?”

“Không được, Tô Tô đứa trẻ này còn nhỏ quá, tôi sắp sinh rồi!”

“Vậy bây giờ chúng ta cần gì?”

Tô Tô cau mày, nhìn xung quanh một lượt. Chỗ này cách thôn Bát Phương khá xa, đi nhanh nhất cũng mất nửa tiếng. Theo cách nói của Trạc Thế Giai, nửa tiếng cô ấy cũng không thể cố được.

Nên đứa trẻ này chỉ có thể sinh ở bên ngoài!

“Cần kéo, nước nóng, một cái đệm sạch sẽ…”

Trạc Thế Giai cố chịu những cơn đau đớn, bình tĩnh dặn dò Tô Tô. Tô Tô cau mày ngày càng chặt, những thứ như dao, nước nóng thì cô có thể làm ra dễ dàng, nhưng đệm sạch thì đi đâu tìm đây?

Sau đó Tô Tô ngẩng đầu, nhìn về phía cửa chính của biệt thự Quả Táo một cái, cô nói: “Được rồi, tôi có cách rồi. Không chỉ có đệm sạch mà còn có giường đẻ, có cả lồng kính!”

Nói xong, Tô Tô quay người vẫy tay một cái, tất cả khu đổ nát xung quanh đều đóng một lớp băng dày, lũ giòi chui ra từ các khe hở đó tạm thời không thể phá được băng dày của Tô Tô. Cô hướng dẫn râu dài bế Trạc Thế Giai lên xe, dùng băng tạo một con đường từ khu đổ nát này tới biệt thự Quả Táo.

Trước khi lên xe, Tô Tô trợn mắt cảnh cáo nhìn xung quanh, năng lượng dị năng xung quanh có thể thấy dị năng giả sai khiến động vật này ít nhất cũng là cấp bốn. Có phải là cái tên trông giống Voldemort, thuộc hạ của Lý Oánh không nhỉ?

Nếu đúng thì thật khéo, Diệp Dục đi dọn chỗ của hắn, hắn lại chạy đến Tương thành bắt Trạc Thế Giai!

Chỉ có điều, vì cùng là cấp bốn nên dù Tô Tô có thể phát hiện ra dao động năng lượng dị năng nhưng nhất thời không thể tìm được vị trí của người này. Hoặc có thể hai bên cùng giao đấu dị năng thì cô có thể cảm nhận rõ hơn, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi.

Chiếc xe bọc thép lao như bay trên con đường băng mà Tô Tô tạo ra, thuận lợi xông vào biệt thự Quả Táo. Tô Tô ôm Tiểu Ái nhìn ra bên ngoài qua chiếc kính chống đạn của xe, biệt thự Quả Táo xa cách đã lâu dường như không khác gì so với trước đây, nhiều cây hơn thì phải? Dù là mùa đông nhưng cây cối um tùm, tươi tốt đến mức kì lạ.
 

MUALARUNG91

Tác giả
Sưu tầm
Tham gia
25/8/19
Bài viết
4,780
Điểm cảm xúc
577
Điểm
113
Chương 390: Sinh non
Trong lòng Tô Tô dấy lên một cảm giác bất an, nhưng đã tới lúc này rồi, con của Trạc Thế Giai sắp chui ra ngoài, họ không còn đường lui nữa. Vì thế Tô Tô chỉ có thể chỉ đường cho Tiêu Dao về biệt thự của cô. Cách đó rất xa đã nhìn thấy có hai chiếc xe quân đội cũ nát đỗ ở trước cửa. Trên tường một màu xanh rì, nở đầy hoa ăn thịt người, chúng há miệng giương nanh không cho bất kì ai vào nơi này.

“Woa, trong khu biệt thự rừng rậm thế này lại có một thôn Bát Phương thu nhỏ sao?!”

Tiêu Dao huýt sao một cái, thu lại vẻ hiếu kì, tiếp tục lái xe, râu dài bế Trạc Thế Giai, Tô Tô ngồi ở ghế lái phụ. Cô giơ tay đóng băng hoa ăn thịt ở ngoài cổng, chiếc xe bọc thép lao thẳng vào bên trong.

Trong tường rào vô cùng sạch sẽ, mảnh sân nhỏ của cha Tô đầy lá rụng, cả biệt thự bị những ngọn cây chọc trời che phủ sạch sẽ. Ở đây thành thiên đường, vô cùng trong lành, những người và động vật bên ngoài hoàn toàn không thể vào trong!

Xe bọc thép đỗ ở trong mảnh sân nhỏ, những bông hoa ăn thịt người ở ngoài tường rào tự nó rã đông, chúng lớn hơn biển hoa ăn thịt người ở thôn Bát Phương, ăn nhiều hơn nên tiến hóa mạnh hơn. Dù có bị dị năng băng cấp bốn của Tô Tô đóng băng cũng chỉ trong chớp mắt là tự rã đông được.

Tạm thời không quan tâm tới đống hoa ăn thịt người đó, Tô Tô hướng dẫn cho râu dài bế Trạc Thế Giai xuống, đi thẳng vào tòa nhà khám chữa bệnh. Ban đầu khi rời khỏi biệt thự Quả Táo, do xe có hạn, đi vội vàng nên rất nhiều đồ không mang theo được, như giường đẻ, đệm hộ lý.

Tiếc nhất vẫn là những chiếc lồng kính, lúc đó vì con của anh Bì thể chất không tốt nên họ đặc biệt tìm về những chiếc lồng kính để Từ Lỗi ở trong đó một thời gian. Chiếc lồng kính đó cũng không mang theo được, giờ Trạc Thế Giai bảy tháng đã sinh, sinh xong có thể cho vào lồng kính.

Chỉ có điều mấy căn biệt thự này bị bỏ trống đã lâu, cây lại mọc cao như thế, không biết mấy tấm pin năng lượng mặt trời đặt trên mái nhà còn dùng được không?

Sau khi Tô Tô đi vào trong tòa nhà khám chữa bệnh, tiện tay bật đèn phòng. Những chiếc đèn thủy tinh nhấp nháy vài cái rồi sáng lên, cô cảm thấy vô cùng vui mừng, bảo râu dài bế Trạc Thế Giai lên phòng sinh ở tầng hai.

Sau khi râu dài ra ngoài, Tiêu Dao vào giúp đỡ. Tô Tô đặt Tiểu Ái lên chiếc sô pha bên cạnh, bắt đầu cởi áo khoác, tháo địu, buộc tóc, chuẩn bị đỡ đẻ cho Trạc Thế Giai.

“Bác sĩ Trạc, cháu không giỏi đỡ đẻ, nhưng cô yên tâm. Có cháu ở đây, cô sẽ không bị mất máu đâu. Cô cứ yên tâm sinh con, cô nói cho cháu biết bây giờ cần làm gì?”

“Tô Tô, không xong rồi, có rất nhiều nhộng mặt người đang đến!”

Râu dài mở cửa, rồi lại vội vội vàng vàng quay về. Tô Tô nghe thấy thế liền cau mày nhìn Trạc Thế Giai. Tình hình của Trạc Thế Giai bây giờ có phần giống cô khi đó, cái người điều khiển động vật biến dị này cứ nhân lúc phụ nữ sinh con mà tấn công!

“Cháu cứ đi đi, một mình cô cũng được!” Trạc Thế Giai cau mày, nằm trên giường, hai tay xoa bụng. Cô hiểu rất rõ sức khỏe của mình, cô hoàn toàn có thể sinh con mà không xuất hiện tình trạng băng huyết.

Hơn nữa còn có Tiêu Dao ở đây giúp đỡ, sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.

Tiêu Dao cũng nói: “Tô Tô yên tâm đi, tôi không biết, bác sĩ Trạc sẽ nói cho tôi biết nên làm thế nào. Nếu có vấn đề gì tôi không xử lý được tôi sẽ gọi cô. Đúng rồi, cô có thể để Tiểu Ái ở đây, tôi sẽ giúp cô trông nó.”

Để Tiểu Ái ở đây? Đó là chuyện không thể nào! Tô Tô cười không nói gì, bắt đầu buộc địu, rồi túm Tiểu Ái đang nhìn láo liên ở sô pha lên. Cô nói với Trạc Thế Giai: “Cháu đi một lúc, cháu sẽ về ngay.”

Sau đó Tô Tô nhanh chóng xuống tầng, vừa ra khỏi toàn nhà khám chữa bệnh đã thấy người bên ngoài tường rào đang sử dụng dị năng. Con nhộng mặt người gần nhất quấn mất bông hoa ăn thịt người, những bông hoa đó rất to, chúng chúi đầu vào nhộng mặt người cắn như điên, nhưng… không có tác dụng gì!

Tô Tô là một dị năng giả cấp bốn, băng của cô cũng chỉ có hiệu quả tạm thời với nhộng mặt người. Những bông hoa ăn thịt người đó dù nhìn rất dữ tợn nhưng dù sao cũng chỉ là thực vật, cắn vào loài người không có vỏ cứng như nhộng mặt người còn được, chứ loại sinh vật biến dị lần hai như nhộng mặt người thì đúng là không ổn chút nào.

Thầy Tần dẫn người của anh, đang ném dị năng về phía con nhộng mặt người đầu đàn. Mà trong nhóm của anh, dị năng giả cấp cao nhất cũng chỉ là cấp ba, chẳng có tác dụng gì với nhộng mặt người hay hoa ăn thịt.

Quan trọng là, đằng sau con nhộng thứ nhất còn tất nhiều nhộng mặt người bị điều khiển tới đây. Con lớn con nhỏ đều có, tựa như nó tới đây vì Tô Tô.

Cô cười lạnh, xoa đầu Tiểu Ái trong địu, hai tay giơ lên phía trước. Con nhộng mặt người đầu đàn bị hoa ăn thịt cuốn vài vòng không thể động đậy, mọi người chỉ thấy hai mắt của nhộng mặt người nổ tung, hai dòng máu đen đỏ chẳng mấy chốc bị Tô Tô rút sạch.

Voldemort trốn ở trong góc tối thấy thế chợt hoảng. Hôm nay hắn tới đây đúng là vì đứa con của Trạc Thế Giai và Hộ Pháp, lại bị người phụ nữ này làm hỏng kế hoạch giữa đường. Là ai chứ, không chỉ là dị năng giả hệ băng cao cấp, còn có thể điều khiển được máu bên trong của nhộng mặt người?

Trong lòng hắn chợt dấy lên lời cảnh báo của Lý Oánh, cùng với thông tin mà gián điệp nghe ngóng được đợt trước, trong sự hoảng hốt chợt có thêm một chút hưng phấn. Hắn nhìn đứa trẻ trong lòng Tô Tô, hắn biết rằng người phụ nữ này không phải ai khác, chính là Tô Tô – người phụ nữ của Diệp Dục!

Vừa đúng lúc, không mất chút công sức nào mà con mồi béo bở lại tự dâng lên, Lý Oánh không phải lúc nào cũng lải nhải Tô Tô không dễ chọc vào sao? Hôm nay Voldemort hắn muốn xem, Tô Tô này không dễ chọc thế nào!

Nghĩ thế, Voldemort ở trong góc khuất, sử dụng dị năng của hắn gọi thêm nhộng mặt người vào biệt thự Quả Táo. Đám nhộng mặt người đó vùng vẫy khắp nơi trong “Khu rừng” biệt thự Quả Táo, những cây cổ thụ bị quật ngã bật cả rễ. Chẳng bao lâu sau, con đường thông qua biệt thự của Tô Tô bị phá như vừa trải qua thảm họa thiên nhiên.

Tô Tô càng chiến càng hăng, cả Tiểu Ái đang có vẻ rất high nữa, cô vừa rút máu của nhộng mặt người, vừa lấy tinh hạch trong người chúng. Nhộng mặt người mà Voldemort phái tới đa phần chỉ to như chiếc xe ô tô cỡ nhỏ, không gây sợ hãi. Nghĩ đến chuyện hắn điều khiển nhiều nhộng mặt người như thế một lúc, dù là dị năng giả cấp bốn thì cũng quá sức rồi.
 
Trạng thái
Không mở trả lời sau này.
Top